Lời Nhắn Của Mẹ   
Nhạc & Lời: Nguyễn Văn Thành


“Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ.”
Lời ca dao xưa nghe thấm thía hơn bao giờ.
Giờ đây Việt Nam triệu người dân khốn khổ.
Hỏi con còn nhớ nhớ lời Me ru?


Me ngồi trong sân nhìn hàng cau thưa
nhớ ngày xa xưa giọng hò Me đưa
Me đưa con bằng lời quê hương đậm đà
Mong con muôn đời còn nhớ hoài câu ca.


Ngày xưa con còn bé ham chơi
Me bảo: con ơi con ngoan chóng nên người
Quê hương dân tộc, cuộc đời con gắn bó
Như vôi với trầu thắm hồng trên môi Me
Con hãy làm cây cau kia vươn cao
Dù một thân không đánh mất tự hào
Luôn ngạo nghễ cho đời nhiều hoa trái
Làm ngọt ngào thêm miếng trầu Me nhai.
Ơi . . . ơi . . . à . . . ơi . . . à . . . à . . . ơi . . .


Vườn trầu đã tàn từ quê hương buông xuôi
Dân tộc đã buồn vì phân chia nơi nơi
Mẹ đã thôi không nhai trầu nữa rồi
Nhưng Mẹ tin nơi xa xôi
Con vẫn nhớ lời Me.


Ừ, Mẹ tin như triệu người vẫn tin
rằng nơi tha hương những người con ra đi
vẫn vươn cao những bóng dáng tự hào
như cây cau xưa vẫn xanh tươi trĩu trái
để Me còn mong chờ hoài tương lai.


Lời Mẹ bay theo con xa xôi
Vào cuộc vui con hãy nhớ đến một lời
Me đang mong đợi, và triệu người đang mong đợi
Ngày trở về thật đó mới ngày vui


Mẹ cầu mong bên con hôm mai
để được ru con mãi những lời này
khi con mê muội hoặc khi con ngã rồi
lời Mẹ còn dìu dắt con dậy thôi.
Hm . . . hm . . . hm . . . hm . . . hm . . .


Mẹ chờ con đem theo tin vui
về ngày mai non nước sẽ phục hồi
cho Me thoả lòng từ bao lâu mong đợi
đời Mẹ già chỉ ước thế mà thôi!
Mẹ chờ con! Mẹ chờ con! Con ơi!