Sự Tích Trầu Cau    Phan Huỳnh Điểu
Sự tích trầu cau là một câu chuyện dân gian, giải thích tại sao có trầu, cau và vôi. Hai anh em sinh đôi Tân Sinh, Lang Sinh. Tân Sinh lập gia đ́nh, vợ nhầm lẫn giữa anh và em. Người em xấu hổ bỏ nhà ra đi, hoá đá (vôi) Người anh đi t́m, gục chết ngay bên phiến đá hóa thành cây (cau). Vợ đi t́m chồng, gục chết bên thân cây hóa thành loại dây leo (trầu).

Ngày xưa có hai anh em nhà kia
Cùng yêu thương ở cùng nhau bỗng đâu chia ĺa.
V́ hai người cùng yêu mến một cô gái làng bên,
Nhưng người anh được kết duyên cùng nàng.
V́ như thế nên người em ḷng buồn rầu bỏ ra đi khỏi làng...

(Người em: Lang Sinh)

Ôi ta buồn ta đi lang thang bởi v́ đâu ?
Ḱa sông sâu gịng êm reo như gợi mối sầu.
Nh́n nước cuốn lệ rơi tuôn biết sao vơi niềm thương
Ḱa mây sầu giăng chơi vơi
Làm sao dừng cho nhắn đôi lời
Gịng nước lờ trôi mây trắng cùng trôi qua chốn nào nơi xa xôi
Anh say sưa cùng ai đang xe mối t́nh duyên.
Thôi hết rồi giấc mơ huyền.
Qua bao nhiêu ngày ta đi lang thang bởi v́ đâu ?
Ôi ta buồn ta đi quyên sinh cũng v́ ai...

Tang tính t́nh tính tang tính t́nh tính tang tính t́nh... bên sông sâu
T́nh Lang Sinh thành phiến đá sầu thương theo ngày qua
Trông ngóng chờ tin không biết v́ sao nên Tân Sinh
Ra đi mong t́m em thương yêu nỗi niềm thương nhớ.

(Người anh: Tân Sinh)

Qua bao ngày ta đi lang thang cố t́m em
Gịng sông êm đềm trôi cuốn như vương tiếng buồn
Nh́n nước cuốn lệ rơi tuôn biết sao ngăn niềm thương
Trời xanh cùng mây bay cao
Rừng sâu t́m em biết phương nào ?
Nh́n chốn rừng hoang nghe tiếng rừng vang trong gió ngàn như than van
Bao nhiêu đau ḷng sao ta đâu thấy h́nh em.
Thôi hết rồi phút êm đềm
Qua bao nhiêu ngày ta đi lang thang cố t́m em
Ôi ta buồn ta đi quyên sinh cũng v́ em.

Tang tính t́nh tính tang tính t́nh tính tang tính t́nh... bên sông sâu
Người Tân Sinh gần phiến đá thành cây cau trồi lên
Trông ngóng chờ tin không biết chồng đâu nên bâng khuâng,
Trong yêu thương nàng ra đi mong kiếm chồng yêu mến.

(Vợ Tân Sinh)

Đây cây rừng thông reo vi vu bóng chồng đâu ?
Gịng sông ơi nào ai sớt cho vơi mối sầu ?
Nh́n nước cuốn lệ rơi tuôn biết sao vơi niềm thương
Làn mây chiều đang giăng tơ
Nh́n mây ḷng man mác mong chờ.
Ḱa gió rừng lên xao xuyến ḷng em thương nhớ chàng ơi sao quên ?
Mây ơi xin đừng bay cho ta nhắn vài câu.
Cho thấy chồng bớt nguôi sầu.
Ôi đây cây rừng thông reo vi vu biết làm sao ?
Đây hương hồn em xin theo anh đến trời cao.

Tang tính t́nh tính tang tính t́nh tính tang tính t́nh... bên sông sâu
Niềm tương tư nàng chốc biến thành ra dây trầu xanh.
Lưu luyến t́nh xưa âu yếm trầu leo quanh thân cau
Qua bao năm t́nh thiêng liêng kia thắm cùng mưa nắng.