T́nh Ca      Phạm Duy

Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời người ơi
Mẹ hiền ru những câu xa vời
À à ơi ! Tiếng ru muôn đời
Tiếng nước tôi ! Bốn ngàn năm ṛng ră buồn vui
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi
Tiếng nước tôi ! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi
Thoắt ngh́n năm thành tiếng ḷng tôi, nước ơi
Tôi yêu tiếng ngang trời
Những câu ḥ giận hờn không nguôi
Nhớ nhung hoài mảnh t́nh xa xôi
Vững tin vào mộng đẹp ngày mai


Một yêu câu hát Truyện Kiều
Lẳng lơ như tiếng sáo diều (ư diều) làng ta
Và yêu cô gái bên nhà
Miệng xinh ăn nói thật thà (à à) có duyên...


Tôi yêu đất nước tôi nằm phơi phới bên bờ biển xanh
Ruộng đồng vun sóng ra Thái B́nh
Nh́n trùng dương hát câu no lành
Đất nước tôi! Dẫy Trường Sơn ẩn bóng hoàng hôn
Đất miền Tây chờ sức người vươn, đất ơi
Đất nước tôi ! Núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng
Lúa miền Nam chờ gió mùa lên, lúa ơi


Tôi yêu những sông trường
Biết ái t́nh ở ḍng sông Hương
Sống no đầy là nhờ Cửu Long
Máu sông Hồng đỏ v́ chờ mong


Người yêu thế giới mịt mùng
Cùng tôi ôm ấp ruộng đồng (ừ đồng) Việt Nam
Làm sao chắp cánh chim ngàn
Nh́n Trung Nam Bắc kết hàng (à hàng) mến nhau


Tôi yêu bác nông phu
Đội sương nắng bên bờ ruộng sâu
Vài ngàn năm đứng trên đất nghèo
Ḿnh đồng da sắt không phai mầu
Tấm áo nâu ! Những mẹ quê chỉ biết cần lao
Những trẻ quê bạn với đàn trâu, áo ơi
Tấm áo nâu ! Rướn ḿnh đi từ cơi rừng cao
Dắt d́u nhau vào đến Cà Mâu, áo ơi
Tôi yêu biết bao người
Lư, Lê, Trần... và c̣n ai nữa
Những anh hùng của thời xa xưa
Những anh hùng của một ngày mai


V́ yêu, yêu nước, yêu ṇi
Ngày Xuân tôi hát nên bài (ư bài) t́nh ca
Ruộng xanh tươi tốt quê nhà
Ḷng tôi đă nở như là (ừ là) đoá hoa