Ánh Hồng Hạnh Phúc  -    Khánh Vân Pages Previous  1  2  3  4  Next      
Vĩnh Tú đứng trên ban công nh́n xuống đường. Đêm nay trăng thật sang, trời đầy những ánh sao lấp lánh. Những chiếc lá trên cây lay động theo từng cơn gió thổi. Tú cảm thấy long ḿnh đang rộn ră một niềm vui khó tả.
Anh nhớ đến buổi tiệc sinh nhật hồi chiều, cũng là dịp để anh làm quen với Hoa Phượng, được ngồi kế bên, tha hồ ngắm nghía thật kỹ gương mặc xinh xắn và nụ cười lém lỉnh của cô hàng xóm.

Đă mấy tuần nay, ngày nào Vĩnh Tú cũng ra đây nh́n sang bên sân nhà Hoa Phượng, anh thấy cô hay ngồi dước gốc cây mận cùng một cô bạn. Trông hai cô gái lúc nào cũng vui vẻ chuyện trờ ríu rít. Tú đoán chắc hai cô thân nhau lắm. Anh rất muốn làm quen nhưng cảm thấy ngại, sợ hai cô lại đem anh ra chọc quê.
Nhưng hôm nay th́ thật là thích thú, anh rất cám ơn Ngọc Bích đă tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đúng như long mong đợi của anh bao lâu nay. Để anh có dịp nói chuyện, làm quen, và hơn thế nữa là Hoa Phượng đă chấp nhận kết bạn với anh.
Có một cô bạn hàng xóm xinh xắn và dễ thương như Hoa Phượng, Vĩnh Tú bỗng thấy cuộc sống ở quê nhà thật là lư tưởng.
Nhà Hoa Phượng đă tắt đèn từ lâu. Đêm nay, h́nh như anh em nhà cô ấy đi ngủ sớm hơn mọi ngày.
Ánh trăng chiếu rọi lên người Vĩnh Tú làm chiếc bóng anh đổ dài xuống đường trông gầy guộc, lẻ loi. Một chiếc lá ướt đẫm sương rơi trên áo làm Tú chợt rùng ḿnh.
Anh quay vào nhà, không quên nh́n một lần nữa chiếch xích đu không có bóng người ngồi.
Đang ngồi xem ti-vi th́ chuông điện thoại reo, Hoa Phượng chồm người tới bàn, với lấy ống nghe:
- Alô.
- Hoa Phượng phải không? - Giọng Công Dinh nhỏ nhẹ bên tai làm cô hơi bất ngờ.
- Ừ. Chân em sao rồi?
- Dạ, sang ngày mốt là được tháo băng rồi.
- Vậy à? – Công Dinh có vẻ ngập ngừng - Dạo này anh bận rộn quá, không đến thăm em được. Em có buồn không?
- Em không buồn đâu.
- Em đang làm ǵ đó?
- Em đang coi ti-vi. Anh ở đâu gọi cho em vậy?
- Anh đang ở Vũng Tàu, chắc tuần sau mới về Sài G̣n được.
Nghe đến đây, Hoa Phượng có vẻ tiếc rẻ v́ chỉ c̣n có hai ngày nghỉ thoải mái mà lại không có Công Dinh.
- Tuần sau à? Tới lúc đó, em đă đi làm lại rồi.
- Ừ, Thanh Trà có đến chơi với em thường không?
- Nó th́ chiều nào cũng ở đây tới tối mới về. À! Nhưng hôm nay th́ không, tại v́ hồi chiều em đi với anh Huy tới nhà chị Bích dự sinh nhật.
- Vậy hả? Vui không?
- Cũng tàm tạm, nhưng bánh th́ ngon tuyệt.
Tiếng Dinh cười trong máy:
- Vậy th́ tuần sau anh về rồi ḿnh đi ăn bánh kem, uống cà phê há.
- Chịu liền.
Tiếng Công Dinh lại vang lên:
- Hoa Phượng này! Anh sẽ cố gắng lo công việc cho xong càng sớm càng tốt để về cho rồi, ở ngoài này một ḿnh buồn quá chừng.
- Sao lại buồn?
- Tại nhớ em.
- Anh xạo quá.
- Trời đất! Nói thật mà em không tin sao? Thôi, em ngủ sớm đi.
-  Dạ, bye.

o0o

Tiếng cười đùa ồn ào từ dưới sân vọng lên làm Hoa Phượng thức giấc. Cô nằm im trên giường, đưa mắt nh́n ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đă ùa vào tràn ngập trong pḥng.
Thời tiết có vẻ nóng bức, nhưng v́ hôm nay là ngày chủ nhật nên Hoa Phượng chẳng buồn dậy. Cô muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng h́nh như không thể được. Lăn qua trở lại một hồi, cô nhíu mày lắng nghe. Rơ ràng là những tiếng đùa giỡn om ṣm ở ngay trong sân nhà ḿnh chứ đâu. Chậc thằng Hoàng lại kéo bạn bè về quậy phá nữa rồi.
Cậu út nhà nay mỗi lần dẫn lũ bạn về th́ ôi thôi, tụi nó phá như giặc, ngoài sân trông cứ như một băi chiến trường, c̣n ba bốn thằng chúng nó th́ leo tuốt lên cây mận, ngồi vắt vẻo trên đó giống như một lũ khỉ. Trái th́ tụi nó vạch sạch đă đành, ngay cả lá cũng không thoát. Mỗi lần chúng tảo thanh cây mận là lá rụng đầy sân, cây th́ trụi lủi. Nhưng được cái là chúng rất biết điều và cũng dễ thương lắm, nên chẳng ai cằn nhằn, v́ trước khi ra về th́ cả đám xúm lại dọn dẹp nhà cửa, quét sân, gom lá sạch sẽ, và điều quan trọng nhất là chúng để dành cả một rổ mận to tướng cho Hoa Phượng. Nên sang hôm sau là cô có cả một túi mận bự đem vào công ty phân chia cho mọi người.
Hoa Phượng uể oải ngồi dậy, vươn vai lười biếng đến bên cửa sổ nh́n xuống, cô chợt ngẩn người trố mắt nh́n cảnh tượng dưới sân, ngạc nhiên quá sức.
Thằng Hoàng và Vĩnh Tú mỗi người một cái cây dài thong, đang chọc những trái mận cho rớt xuống. Quái đản hơn, Thanh Trà và thằng nhóc em của Vĩnh Tú th́ chạy lăng xăng, lui cui lượm những trái mận rơi lăn lóc trong sân.
- A! Chỗ này có một chùm quá xá cỡ nè Hoàng.
Thanh Trà ngửa cổ nh́n, miệng hết toáng, tay th́ chỉ trỏ lia liạ. Chợt trông thấy Hoa Phượng, Thanh Trà bèn la lên:
- Chu choa! Giờ mới chịu dậy hả cô nương?
Hoa Phượng chồm người ra, nói vọng xuống:
- Tính ngủ đến trưa, nhưng cái giọng của mày chát chúa quá, nên không thể ngủ được.
- Ê! Đâu phải ḿnh tao nh́n coi.
- Chị PHượng! Chị nh́n nè, hôm nay em cho chị ăn mận mệt nghỉ.
Vừa nói, Hoàng vừa chỉ hai cái rổ đặt trên xích đu, Hoa Phượng thấy hai rổ đến đă đầy, vậy mà trong sân vẫn c̣n rất nhiều mận nằm rải rác chưa kịp nhặt.
Thanh Trà đứng chống nạnh, ngoắc cô:
- Xuống đây đi. Làm ǵ đứng ở trển hoài vậy?
- Ừa, đợi chút.
Hoa Phượng chạy vụt vào đánh răng, thay áo xong là chạy ào xuống sân. Mọi người đă nghỉ tay. Chị Châu đang lui cui quét lá rụng. Vừa thấy cô, Thanh Trà đă reo lên:
- Lại đây xem chiến lợi phẩm của tụi tao nè.
Nh́n những trái mận đỏ tươi mà nước miếng cứ ứ đầy trong miệng, Hoa Phượng vừa hỏi vừa nuốt nước miếng đánh ực:
- Có muối ớt chưa?
- Chưa, để tao vô làm cho, ngồi đó đi.
Hoa Phượng ngồi xuống cạnh rổ mận, hỏi Vĩnh Tú:
- Em của anh tên ǵ vậy?
Không đợi cho anh lên tiếng, thằng nhóc mau mắn trả lời:
- Em tên là Văn. Em là… đệ tử của anh Hoàng.
Hoa Phượng ngạc nhiên, quay lại nhướng mắt nh́n thằng em của ḿnh. Thằng Hoàng cười tít mắt, nó tiến tới gần, nói một hơi:
- Xin giới thiệu với chị Ba, đây là cu Văn, đệ tử của em. C̣n anh Tú là sư phụ của em.
- Ǵ kỳ vậy? – Hoa Phượng la lên.
- Có ǵ đâu mà kỳ.
- Mày nói rơ ràng nghe coi.
- Th́ vầy nè -  Thằng Hoàng giải thích – Trong thời gian ở Việt Nam chơi, anh Tú chịu dạy kèm Anh văn cho em, c̣n em th́ sẽ dạy cu Văn vẽ.
- Vẽ? Mà vẽ cái giống ǵ?
- Th́ vẽ phong cảnh, hoa lá, chân dung người ngợm ǵ cũng vẽ tuốt.
- Ối trời đất ơi! – Hoa Phượng rũ ra cười – Trong nhà tui có một ông họa sĩ ở ẩn, vậy mà nào giờ tui hổng biết.
Thấy Hoa Phượng cứ cười nắc nẻ, thằng Hoàng lườm chị.
-  Đừng có mà cười, bữa nào chị chịu ngồi làm mẫu, em vẽ cho chị một bức chân dung, bảo đảm không giống không ăn tiền.
- Thôi, thôi. Cho tao xin đi. Mày mà vẽ cho xong, đem treo trước cổng th́ chắc có hiệu nghiệm hơn tấm bảng “Coi chừng chó dữ” nữa. Chừng đó, chắc chị Ba mày kiếm ḷi con mắt cũng không được một đấng phu quân.
- X́! Không thèm nói chuyện với chị nữa.
Nắm lấy tay cu Văn năy giờ cứ đứng đực mặt ra nghe, thằng Hoàng vừa lôi nó đi vừa nói:
- Qua đây rồi nè đệ tử. Đừng có nghe lời của bả. Miệng lưỡi của bả lúc nào cũng d́m chết nhân tài.
Vẫn c̣n cười, Hoa Phượng quay sang Vĩnh Tú:
- C̣n anh?
Bỉ chỉa bất ngờ, Tú nhướng mắt:
- Hả?
- Anh dạy Anh văn cho em tui hả?
- Ừm – Vĩnh Tú gật đầu – Hoa Phượng có phản đối ǵ không?
- Chuyện này th́ không, mà tui c̣n phải cám ơn anh nữa là. Tại v́ thằng Hoàng học Anh văn dở lắm.
- Thế à?
- Anh đă nghe nó nói tiếng Anh chưa?
- Chưa, bữa nay mới bắt đầu học.
- Vậy hả? Vậy anh rang sửa giọng cho nó giùm tui. Tui cằn nhằn hoài mà nó cứ nói như thằng ngọng, lại không có ngữ điệu ǵ cả, cứ ngang phè phè như thếng Ả- rập vậy, nghe tức cười muốn chết.
- Chuyện đó không khó đâu, để tôi sửa cho nó.
- Vậy th́ cám ơn anh trước nghen.
Thanh Trà từ trong bếp đi ra, miệng xuưt xoa:
- Muối ớt đây, quư vị bà con.
Chén muối ớt vừa đặt xuống, lập tức những trái mận được bẻ ra chấm lấy chấm để.
Vĩnh Tú lên tiếng cản:
- Nè! Mận chưa rửa mà.
- Ừ hé. Thôi để tui đem đi rửa cho – Thanh Trà lại sốt sắng ôm rổ mận lên.
- Khoan đă. H́nh như chưa có ai ăn sáng hết phải không? Bây giờ mà ăn mận vô là xót ruột lắm đó.
Vĩnh Tú nói xong, cả bọn nh́n nhau. Đúng là mọi người chưa có ǵ bỏ bụng cả. Tú quan sát từng người, vẻ mặt thiểu năo của ai nấy làm cho anh biết rằng ḿnh đoán đúng. Anh liền đề nghị:
- Vậy bây giờ tụi ḿnh ra ngoài phố kiếm ǵ ăn đi, chút nữa về ăn mận sau.
- Ừa, anh nói đúng quá – Thanh Trà để rổ mận lại chỗ củ, quay lại nh́n mọi người rồi lên tiếng chỉ đạo – Hoa Phượng! Mày đi với tao. Thằng Hoàng chạy xe một ḿnh. Anh Tú chở cu Văn. Vậy được không?
- Dĩ nhiên là được rồi -  Tất cả đồng thanh.
- Vậy ḿnh lên đường. Tui biết có một quán bún ḅ Huế ngon hết sẩy. Mọi người chịu món đó không?
Không hiểu sao cả hai thằng nhóc cùng nhảy cà tửng:
- Bún ḅ Huế hả chị? Chà! Đă quá. Lâu rồi, em không có ăn món đó, bây giờ mới nghe nhắc đă thấy thèm.
Hoa Phượng nh́n Vĩnh Tú định hỏi ư kiến, nhưng khi thấy anh gật gật, cười cười với cặp mắt sáng rỡ th́ cô không hỏi nữa, tự ra quyết định luôn:
- Ừa, món đó được. Duyệt.

o0o
 
Trong lúc Vĩnh Tú đang dạy Anh văn cho thằng Hoàng trong pḥng khách th́ Hoa Phượng lững thững ra sân ngồi hóng gió. Mặt trời sắp lặn nên có một màu đỏ rực thật tuyệt.
Suốt cả buổi trưa, ăn cơm xong là Thanh Trà nằm trong pḥng của cô tâm sự. Vừa ăn một bụng cơm no đến phát ách, lại c̣n nghe giọng đều đều kểu đủ thứ chuyện trên đời dưới đất làm Hoa Phượng cứ díp mắt lại, nhưng Thanh Trà đâu có thấy, cứ huyên thuyên nói hằm bà lằng cho đến lúc Hoa Phượng ngủ kḥ.
Thanh Trà về lúc nào, cô cũng không hay. Thức dậy chẳng thấy nó đâu, xuống dưới nhà cũng không thấy xe của nó, nên Hoa Phượng đoán là cô ả buồn chán v́ kể chuyện mà chẳng ai nghe nên bỏ về rồi. Sáng mai đến sở làm, thế nào nó cũng sỉ vả cô một trận.
Có tiếng kêu làm Hoa Phượng giật ḿnh:
- Nè! Mơ mộng ǵ đó nhỏ? Mở cửa cho anh coi.
- A! Anh Hai về.
Hoa Phượng reo lên rồi chạy nhanh ra mở cổng cho Huy và Ngọc Bích. Cô nháy mắt với anh:
- Anh Hai bữa nay dắt chị Bích về ra mắt ba má phải không?
- C̣n phải hỏi.
Huy cười cười, trả lời em gái. Xách túi đồ bước vô đến cửa, chợt anh quay ra hỏi:
- Nè! Vụ ǵ ở trong đó vậy?
- À! Anh Tú dạy cho thằng Hoàng học Anh văn.
Sau cái nhướng mắt ngạc nhiên, anh Huy gật gù:
- Xem ra th́ thằng khỉ nhà ḿnh cũng biết chộp thời cơ quá nhỉ.
Bích lên tiếng hỏi Hoa Phượng:
- Hôm nay chủ nhật mà em ở nhà sao? Không đi đâu chơi à?
-  Đâu có, đang chờ anh chị về để dắt đi đó chớ.
- Cái ǵ? – Huy la lên - Định là kỳ đà nữa hả bà chằng?
Thấy không dụ khị được bà chị dâu tương lai v́ ông anh đă can thiệp kịp thời, Hoa Phượng giả táng:
- Không cho em theo th́ thôi, làm ǵ dữ vậy?
Huy thở phào, lườm Bích:
- Em sao mà khờ quá, ở trong nhà này đừng bao giờ hỏi thăm tụi nó vấn đề đi chơi hay là ăn uống. Bởi v́ chỉ cần em mở miệng là sẽ bị túm ngay, biết chưa?
- Anh nói xấu tụi em hả?
Cái lớp học trong nhà nghe ồn ào vội nh́n ra. Thấy Huy bước vào, Tú gật đầu, cười:
- Chào anh.
Huy cười, bước đến bắt tay Tú:
- Ờ, cứ tự nhiên. Tụi tôi đi đường xa bụi bặm không hà, để vô trong tắm cái đă.
- Anh Hai! -  Thằng Hoàng nghển đầu hỏi – Ba má có nói ǵ em không?
- Có. Ba má nói tuần sau tới phiên hai đứa bây về.
- Ai?
- Mày với con Phượng chứ c̣n ai. Hỏi lăng nhách.
- Vậy thôi hả?
- Chứ c̣n muốn ǵ nữa? Cái thằng…
Thấy thằng Hoàng ngồi im xếp tập, Huy dợm bước đi, bỗng đứng lại:
- Ủa! Sao không học tiếp đi?
- Dạ, xong rồi, anh Hai.
- Ǵ mà mới thấy anh về là lo xếp tập vậy? Không có bánh trái ǵ đâu nghe, đừng tưởng bở.
- Hổng dám đâu. Em học từ hồi trưa tới giờ c̣n ǵ nữa, phải để sư phụ nghỉ nghơi chứ.
- Vậy à? Đúng là chuyện lạ. Huy nháy mắt với Tú - Ông có khiếu làm thầy lắm đấy, chứ thằng em của tôi có đời nào chịu ngồi yên học cả nữa ngày trời như vậy đâu.
Bích cười, góp chuyện:
- Tại anh Huy không biết đấy chứ, Vĩnh Tú mà giảng bài th́ dễ hiểu lắm. Hồi đó, lúc c̣n học chung ,trong lớp đứa nào không hiểu bài, cứ t́m hổi ông Tú là chắc ăn nhất.
- Chắc có em nữa chứ ǵ?
Bích gật đầu, xác nhận ngay:
-  Đương nhiên.
Huy kéo Bích ra sau bếp. Tú để thằng Hoàng thu dọn tập sách trên bàn, anh bước ra sân, đến bên Hoa Phượng:
- Sao ngồi ủ rủ vậy Phượng?
- Ủa! Xong rồi hả anh Tú?
Vĩnh Tú gật đầu cười, Hoa Phượng xích qua một chút rồi lên tiếng mời, tay vỗ xuống chỗ trống bên cạnh:
- Anh ngồi chơi.
Tú lại gật đầu, im lặng ngồi xuống kế bên Hoa Phượng.
- Ngồi đây gió mát ghê.
- Ừm. Bởi vậy, ngày nào tôi cũng ra đây ngồi đă đời rồi mới vô ngủ được.
- Tôi biết.
Hoa Phượng quay lại, thấy Tú cũng đang nh́n ḿnh, cô hơi đỏ mặt vội quay chỗ khác.
Vĩnh Tú hắng giọng:
- Hoa Phượng à!
- Ǵ?
- Tối nay Phượng có rảnh không?
- Chi vậy?
- Tôi muốn mời Phượng đi ăn kem.
- Ừm…- Hoa Phượng ngẫm nghĩ – Đi th́ đi…
- Vậy bây giờ tôi về tắm rửa thay đồ một chút rồi ḿnh đi nhé.
- Ừa. – Hoa Phượng gật đầu.
Tú đi nhanh về bên nhà. Hoa Phượng cũng lên lầu thay đồ. Cô do dự không biết có nên rủ Thanh Trà cùng đi chung không. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô quyết định thôi. Hôm khác sẽ rủ nó. C̣n chuyện bây giờ th́ sáng mai đi làm sẽ kể cho nó nghe cũng được.
Cô nghĩ để xem tính t́nh anh chàng này ra sao cái đă, rồi từ từ sẽ giới thiệu cho Thanh Trà làm quen. Tánh Thanh Trà cũng không khó chịu lắm, miễn thoải mái và….dễ thương một chút là nó sẳn sàng kết bạn ngay.

o0o

Múc từng muỗng kem ngọt lịm, Hoa Phượng ăn một cách ngon lành. Tú th́ nhấm nháp ly cà phê đen. Thỉnh thoảng cô lại bắt gặp ánh mắt Tú nh́n cô, cười.
- Anh cười ǵ thế?
- À! Đâu có ǵ.
- Anh có nói không? – Hoa Phượng trợn mắt hăm dọa.
- Th́… nh́n Phượng ăn hồn nhiên quá nên tôi thấy… vui.
- Chỉ có vậy thôi?
- Ừ.
- Vậy th́ tui sẽ ăn vài ly nữa cho anh tha hồ mà vui liên tục.
Vĩnh Tú cười lớn:
- Phượng cứ tự nhiên. Nếu c̣n thấy thích th́ cứ việc ăn thoải mái.
- Thật chứ?
- Dĩ nhiên.
Hoa Phượng gật gù nhận xét:
- Kể ra anh cũng…được ghê.
- Là sao?
- Tại v́ anh là Việt Kiều mà như vậy th́… không đáng ghét lắm.
- Ủa! Vậy Việt Kiều đáng ghét lắm sao?
- Không phải tất cả, mà là đa số. Anh biết không? Những người ở nước ngoài về, họ thường vác mặt lên trời, dài miệng ra chê bai đủ thứ, nào là ở đây nóng nực quá, bụi bặm quá, dơ bẩn quá, ồn ào quá, lạc hậu quá… Nói chung là họ “dỏm” quá nên tui không ưa.
Tú ph́ cười trước nhận xét của cô:
- Hoa Phượng có thành kiến ghê.
- Ừa, tui vậy đó. À! Mà anh ở đây bao lâu lận?
- Chủ nhật tuần sau là tôi trở qua Canada rồi.
- Chà! Mau vậy.
- Ừm. – Vĩnh Tú trầm ngâm - Về đây rồi hết muốn đi. Có lẽ lần sau tôi sẽ về ở lâu hơn.
Thấy vẻ mặt Tú đăm chiêu, tự nhiên Hoa Phượng cũng thấy buồn buồn. Cô hiểu tâm trạng của những người Việt sống xa xứ, mỗi lần về thăm lại quê hương, gia đ́nh, bè bạn, họ đều náo nức, vui mừng. Nhưng đến khi phải chia tay th́ ai cũng buồn bă, luyến tiếc.
Vừa về đến nhà, thằng Hoàng và cu Văn như đang chực sẳn, chạy vào ra hạch sách:
- Xời ơi! Hai người đi đâu vậy?
-  Đi ăn kem.
- Xấu nha, không cho tụi em đi ké.
- Tại hồi năy không thấy hai đứa đâu hết, giờ c̣n nói.
- Em đi đá banh với anh Hoàng – Cu Văn phân trần.
- Ừ. Thôi để bữa khác anh sẽ dẫn hai đứa đi, bây giờ về nhà. – Tú nắm tay cu Văn ra cửa - Tôi về nha Phượng.
Hoa Phượng cười với Tú, tiễn anh ra cổng.

o0o

Từ sáng đến giờ, Hoa Phượng miệt mài cắm cúi bên cái máy đánh chữ, không hề nghỉ tay. Tiếng gơ lóc cóc vẫn vang lên đều đều trong pḥng. Mọi người đă ra ngoài ăn cơm trưa, chỉ c̣n một ḿnh cô ngồi lại chăm chỉ làm việc.
Lúc năy, trước khi đi, Thanh Trà và Quốc đă đến tận bàn níu kéo:
- Nghĩ một chút đi. Ăn cơm xong rồi vào làm tiếp, không ai giành hết việc đâu mà sợ.
Nhưng cô đă từ chối:
- Thôi, mọi người đi đi. Tui không thấy đói.
Thanh Trà trợn mắt la lên:
- Ǵ mà không đói? Từ sáng đến giờ mày có ăn ǵ đâu.
- Không đói thật mà.
Chị Mai bước lại gần, cười với Hoa Phượng:
- Chắc tại công việc nhiều quá nên Phượng cảm thấy no ngang phải không?
- Dạ, chắc là vậy.
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi quay sang Thanh Trà, dặn ḍ:
- Mày với anh Quốc đi ăn đi, rồi mua về cho tao một khúc bánh ḿ kẹp thịt là được rồi.
- Nhất định không đi hả?
- Ừa.
- Ăn bánh ḿ trừ cơm?
- Ừa.
- Thôi kệ nó, ḿnh đi.
Khi mọi người kéo nhau đi ra hết, căn pḥng trở nên vắng lặng. Hoa Phượng lại tiếp tục làm việc, mắt cứ dán vào tờ giấy, tay gơ đều. Cô chăm chỉ đến mức không thấy một người vừa đẩy cửa bước vào, tiến thằng đến bàn cô, kéo ghế ngồi. Cô nói mà không nh́n lên:
- Ăn ǵ mà lẹ vậy? Có nhớ mua cho tui không?
- Em muốn mua ǵ?
Hoa Phượng ngẩng phắt lên. Công Dinh đang ngồi trước mặt cô, cười:
- Anh Dinh! Anh về hồi nào?
- Vừa về, anh tới đây ngay. – Dinh nh́n quanh - Mọi người đâu hết rồi?
- Họ đi ăn com trưa rồi.
- Em ăn chưa?
Hoa Phượng lắc đầu:
- Em c̣n nhiều việc phải làm nên không đi, nhưng em có nhờ Thanh Trà mua bánh ḿ giùm rồi.
Công Dinh làm như không nghe, anh khoát tay:
- Vậy đi ăn với anh. Anh cũng đang đói.
- Nhưng….
- Không nhưng nhị ǵ cả. À! Ba anh đâu?
- Em không biết, h́nh nhu vẫn c̣n ở trong đó.
Công Dinh đứng lên, đi về phía pḥng Giám đốc, gơ cửa. Có tiếng ông Thịnh vọng ra:
- Vô di.
Công Dinh ở cửa bước vào:
- Chào ba.
- Ủa! Con mới về hả? Có chuyên ǵ không? Vào đây.
- Dạ không – Công Dinh hơi ngập ngừng – Con tới rủ Hoa Phượng đi an trưa.
- Chà… 
Ông Thịnh gật gù nh́n Dinh, khiến anh thấy lúng túng:
- Ba di ăn với con luôn nhé.
- Thôi – Ông khoát tay – Ba không ăn đâu. Ờ, con bảo Hoa Phượng đi ăn là đúng đó. Từ sáng đến giờ, cô ấy không nghỉ tay tí nào.
- Vậy con đi nghe ba.
- Ừ, đi đi.
Khép cửa pḥng cho ông Thịnh xong, Công Dinh quay sang, nhướng mắt cười với Hoa Phượng:
- Ḿnh đi được chưa em?
- Dạ được.
Đẩy cái dĩa không qua một bên, Hoa Phượng mỉm cười, nh́n Dinh ăn tiếp dĩa cơm thứ hai.
- Em ăn nữa không?
Cô lắc đầu, le lưỡi:
- Eo ui! Em no lắm rồi.
- Vậy th́ uống nước đi, đợi anh ăn xong dĩa này nữa đă.
Hoa Phượng gật đầu, vừa khuấy ly nước đá chanh, vừa hỏi:
- Việc thành lập chi nhánh ở Vũng Tàu sắp xong chưa anh?
- Sắp xong rồi – Dinh gật đầu, đáp.
Thấy Hoa Phượng có vẻ nghĩ ngợi, Dinh hỏi:
- Có ǵ không em?
- Không. – Cô cười, lắc đầu.
-  Đừng giấu nhé. Anh thấy em đang suy nghĩ chuyện ǵ đó mà.
- À! Em đang nghĩ… Không biết khi lo công việc xong xuôi rồi, anh có nhớ lời hứa không nhỉ?
Đang lau miệng, chợt Công Dinh ngừng tay, nh́n cô lom lom. Anh nhíu mày cố suy nghĩ, rồi bỗng nhớ ra, anh cười:
- A! Anh nhớ rồi. Anh có hứa là sẽ đưa em di chơi ở Vũng Tàu phải không?
Từ năy giờ cứ hồi hộp sợ anh quên, bây giờ nghe anh nói thế, Hoa Phượng cười tươi măn nguyện.
- Th́ ra anh vẫn c̣n nhớ.
- Ừ. Nhưng nếu lỡ anh quên th́ sao? Em có nhắc không?
- Không.
- Tại sao?
- Em không thích nhắc. V́ như vậy hoá ra ḿnh đ̣i hỏi hay sao? Anh đă hứa th́ anh phải nhớ chứ.
Công Dinh ph́ cười:
- Chà! Em khó tính quá.
Trên đường về công ty, Dinh im lặng lái xe. Mặc dù trời nắng gắt, nhưng thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ cũng đủ làm Hoa Phượng thấy dễ chịu.
Áp tay vào má, cô nhớ đến ánh mắt của Công Dinh lúc anh nh́n cô mà ḷng tràn ngập niềm vui. Cô muốn tặng cho ḿnh một nụ cười, nhưng sợ Dinh thấy lại tưởng ḿnh khùng nên thôi.
Công Dinh lái xe ngừng trước cổng. Anh hỏi, khi Hoa Phượng vừa bước xuống:
- Phượng à! Tối nay ḿnh đi chơi nhé.
Hoa Phượng nhoẻn miệng cười, gật đầu.
- Tan sở, em về với Thanh Trà hả?
- Dạ.
- Vậy khoảng bảy giờ, anh đến nhà đón em được không?
- Dĩ nhiên là được.
- Ừ. Vậy em vô đi.
Cô khẽ gật đầu rồi đẩy cửa bước vào. Cố lấy vẻ thản nhiên, Hoa Phượng đi đến bàn của ḿnh trước bao nhiêu cặp mắt đang nh́n chăm chú. Vừa ngồi xuống, cô đă thấy một khúc bánh ḿ kẹp thịt nằm ch́nh ́nh trước mặt. Hướng cái nh́n về phía Thanh Trà, cô nở nụ cười cầu tài với nó.
Thanh Trà dường như chỉ chờ có vậy, lập tức phóng đến:
- No rồi phải không?
Hoa Phượng cười hiền lành, gật đầu:
- Ừa.
- Ghê nha! Hèn ǵ không thèm đi ăn với tụi này. Đă hẹn nhau trước rồi phải không?
Hoa Phượng lật đật phân trần:
-  Đâu có hẹn ḥ ǵ. Tự nhiên ảnh tới rủ đi chứ bộ.
Thanh Trà cứ cười cười, mắt nheo nheo nh́n cô:
- Thôi, chuyện đó từ từ kể cho tao nghe sau. Bây giờ lo làm cho xong đống giấy tờ này đi nè. Nh́n chỗ này, tao cũng thấy ngộp. Chắc tao phải làm phụ mày quá.
Hoa Phượng mừng rỡ:
- Vậy th́ cám ơn mày nhiều lắm.
- Í! Vậy c̣n cái này, mày có ăn nổi không? Thanh Trà chỉ khúc bánh ḿ.
Hoa Phượng lắc đầu quầy quậy:
- Làm sao tao ăn nổi nữa.
- Vậy th́ để tao với ông Quốc…chia. Giải quyết nó xong, tao sẽ tới làm phụ mày.

o0o

Chiều tối là Hoa Phượng cứ thấp thỏm ngóng cổng. Vừa thấy bóng Công Dinh xuất hiện, không để cho anh kịp nhấn chuông, cô đă chạy nhanh ra với trái tim rộn ră. Cô leo lên ngồi sau lưng Dinh. Anh nắm tay cô ṿng qua trước bụng ḿnh, làm cả người cô áp sát vào anh hơn.
- Em thích đi đâu?
- Em không biết.
Công Dinh ngẫm nghĩ một chút rồi cho xe chạy. Hoa Phượng tựa đầu vào vai anh, gió thổi mái tóc của cô bay hết ra phía sau. Cô ghé sát vào tai anh, hỏi:
- Ḿnh đi đâu vậy?
- Kiếm cái ǵ ăn một chút, rồi t́m một quán cà phê nào ở cạnh bờ sông ngồi cho mát. Em chịu chứ?
- Tiết mục uống th́ chịu, nhưng tiết mục ăn th́ cho qua đi anh, tại v́ em mới ăn cơm no rồi.
- Thế à! Em no nhưng anh th́ đói.
- Anh chưa ăn ǵ thật à?
- Ừ. Buổi trưa ăn cơm với em xong, anh lại nhà thằng bạn chơi một chút th́ má anh gọi điện thoại kêu về, nhờ anh lái xe chở đi thăm một bà bạn đang ốm nặng. Các bà gặp nhau chẳng biết nói những chuyện ǵ mà lâu đến sốt cả ruột. Về đến nhà th́ thấy cũng trễ rồi, sợ em đợi nên anh không ăn cơm, chỉ tắm rửa thay đồ rồi phóng đến em ngay. Chịu chưa?
Hoa Phượng đánh nhẹ vào vai Dinh:
- Vậy th́ tới quán ăn trước đi, nhưng chỉ ḿnh anh ăn thôi nhé. Em ngồi chơi nh́n anh ăn.

o0o

Quán cà phê có cái tên thật dễ thương “Bến Hẹn Ḥ”. Quán cũng đông khách lắm, hầu hết là những cặp t́nh nhân. Có lẽ v́ cách bài trí nên thơ và khung cảnh lăng mạn, nên những người trẻ tuổi yêu nhau rất thích đến đây.
Hoa Phượng ngồi dựa lưng vào chiếc ghế được làm bằng song mây, mắt nh́n ra sông, mặt nước lấp lánh những ánh đèn được treo trên những cành cây. Thỉnh thoảng, Hoa Phượng liếc nh́n Công Dinh. Anh vẫn nắm tay cô từ lúc vào ngồi ở chỗ này, anh không buông và cô cũng không có ư muốn rút tay về. Họ cứ ngồi như thế, tay trong tay. Chỉ đến khi Dinh lấy thuốc hút, anh mới bỏ tay cô ra.
Thấy Hoa Phượng hơi so vai, Công Dinh quay lại hỏi, vẻ lo lắng:
- Em lạnh à?
- Dạ, không. – Hoa Phượng lắc đầu.
- Anh thấy gió nhiều quá, sợ em lạnh.
Cô mỉm cười:
- Em không lạnh đâu.
Gió nhièu thật, nhưng ngồi bên anh, cô không thấy lạnh chút nào. Công Dinh vẫn trầm ngâm, im lặng hút thuốc. Có lẽ bản tính của anh là như vậy. Ít nói. Hoa Phượng th́ ngược lại. Nhưng hôm nay cô cũng lặng im. Tự nhiên Hoa Phượng chợt nghĩ về ḿnh. Cô thấy h́nh như ḿnh bị lây cái tánh ít nói của Dinh hay sao ấy? Đến mức, Thanh Trà cũng đă nhận ra, nó than thở:
- Bộ dạo này mày ngậm phải hột thị hay sao mà không thèm kể chuyện nữa vậy?
- Kể chuyện ǵ?
- Th́ những chuyện tào lao, ngày nào mà mày không có.
- Ừ. Không biết nữa. Bây giờ, ta lại thấy chẳng có chuyện ǵ đáng nói.
- Ngoài chuyện t́nh yêu phải không? – Thanh Trà tiếp lời – Ǵ chứ chuyện t́nh yêu th́ càng hấp dẫn, nói nghe đi.
- Thôi, làm biếng lắm.
- Trời đất! Nói mà cũng làm biếng.
Nhớ tới giọng la bài băi, tru tréo của Thanh Trà lúc đó, tự nhiên cô buột miệng cười. Công Dinh chồm sang, nghiêng đầu nh́n cô, hỏi:
- Có ǵ vui mà em cười vậy? Nói cho anh nghe đi.
Hoa Phượng hơi đỏ mặt, ấp úng:
- Em…nhớ tới…vẻ mặt ṭ ṃ của Thanh Trà.
- Thanh Trà? – Công Dinh có vẻ không hiểu.
- Nó cứ hỏi em kể cho nó nghe những chuyện về anh.
- Về anh? – Dinh ngạc nhiên – Thanh Trà muốn biết ǵ về anh?
- Cũng không hẳn là một ḿnh anh, mà đúng hơn là nó muốn biết về chuyện hai đứa ḿnh.
Công Dinh bật cười:
- Cô ấy cũng ṭ ṃ thật. Thế em nói sao?
- Em…không nói ǵ cả.
Dinh nheo mắt chọc quê:
- Sao thế? Hai cô hay rù ŕ với nhau lắm kia mà?
- Nhưng….-  Hoa Phượng mắc cỡ, lúng túng - Chuyện này ai mà kể, kỳ thấy mồ.
Công Dinh nắm tay Hoa Phượng, nói tỉnh bơ:
- Lần sau, nếu có ai hỏi về chuyện của ḿnh, em cứ nói là anh yêu em. À! Quên. Thế con em? – Dinh xoay người Hoa Phượng lại đối diện với ḿnh, nh́n thật sâu vào mắt cô – Em có yêu anh không, Phượng?
Hoa Phượng hoàn toàn bất ngờ trước sự thẳng thắn của Dinh. Cô mở to mắt nh́n anh, mặt nóng bừng, miệng như bị khoá cứng lại không nói được câu nào. Khi Dinh lập lại câu hỏi một lần nữa, th́ cô vội gật đầu lia lịa.
Công Dinh cười to, kéo Hoa Phượng đứng dậy, vẻ mặt hài ḷng. Anh ṿng tay ôm lấy cô và nói từng tiếng rơ ràng bên tai:
- Vậy th́ không phải anh yêu em nữa, mà là ḿnh yêu nhau. Nhớ nhé. - Rồi Dinh đưa tay nh́n đồng hồ - Có lẽ ḿnh về thôi. Ngày mai, em c̣n phải đi làm nữa chứ.
Dinh gọi người phục vụ đến trả tiền nước, rồi nắm tay Hoa Phượng đi ra.
Khi ngừng xe trước nhà, Dinh nói với cô:
- Em vào ngủ ngon nhé. Tối mai, anh sẽ đưa em đến nhà hát Hoà B́nh xem biểu diễn thời trang.
- Vậy hả? Thế th́ thích quá. – Hoa Phượng nhảy lên mừng rỡ.
Công Dinh cười, nắm tay cô kéo lại gần. Anh âu yếm hôn cô thật nồng nàn. Hoa Phượng đang ngất ngây trong hương vị t́nh yêu, chợt thấy một bóng người đang đứng trên ban công nhà đối diện. Ánh đèn đường hắt vào nên cô nhận ra là Vĩnh Tú. Cô vội đẩy nhẹ Công Dinh ra làm anh hơi ngạc nhiên. Cô ngượng ngùng đưa mắt chỉ cho anh thấy bóng người. Công Dinh quay lại nh́n, khẽ hỏi:
- Ai vậy em?
- Anh Tú, bạn của anh Huy và chị Bích.
Dinh nghiêng đầu nh́n cô, cười, vẻ trêu ghẹo:
- Thế anh ta có là bạn của em không?
Hoa Phượng nghênh mặt lên, cười cười:
-  Đương nhiên là có rồi.
- Là bạn như thế nào? Khai ra mau.
Công Dinh giả bộ trừng mắt, nghiến răng hầm hè làm Hoa Phượng cười phá lên:
- Ừ. Th́ là bạn… hàng xóm láng giềng, được không?
- Thôi được, tạm tin như thế. Bộ hắn thường hay đứng bên ấy nh́n sang nhà em lắm à?
Hoa Phượng gật đầu, thật thà đáp:
- Ừm. Tối nào ảnh cũng đứng đó hóng mát.
- Sao em biết hắn hóng mát? – Công Dinh vặn vẹo.
- Sao lại không biết? – Cô dẩu môi – Th́ em cũng thường hay ra sân ngồi xích đu mỗi tối th́ sao? Chẳng lẽ cũng là nh́n sang nhà người ta?
Công Dinh cười, đưa tay bẹo má cô:
- Em đừng có lư sự. Được rồi. Vậy th́ ngày nào anh cũng đến đây hôn em mới được.
Hoa Phượng đỏ mặt, nhéo Dinh một cái đau điếng.
- Nói nhảm không hà.
- Cái ǵ mà nhảm? Anh nói nghiêm chỉnh đấy.
Dinh cầm tay Hoa Phượng, vỗ nhè nhẹ:
- Thôi, em vào nhà đi. Anh về nhé.
Anh buông tay. Chờ cho cô vào hẳn bên trong và đóng cửa, anh mới cho xe chạy, nhưng vẫn không quên liếc sang bên kia. Bóng người hàng xóm cửa Hoa Phượng vẫn đứng đó, im ĺm bất động.

o0o

Tiếng chuông reo làm Hoa Phượng giật ḿnh. Cô chạy vội ra mở cổng cho Thanh Trà dắt xe vào, miệng không quên cằn nhằn:
- Tưởng mày không tới chứ. Làm ǵ mà trễ vậy?
- Th́ hôm nay là chủ nhật mà, ngủ cho đă.
- Vậy mà là bạn thân đó hả? Tao buồn muốn chết mới gọi điện rủ mày tới chơi, mà giờ này mới thấy mặt.
Thanh Trà dựng chiếc xe trong sân, đi theo Hoa Phượng vào nhà, vừa đi vừa phân trần:
- Tao cũng muốn tới sớm vậy, nhưng tại v́ mẹ tao nhờ đi lấy bộ đồ đặt may ở tiệm về, nên mới trễ đó chứ.
- Mày ngồi đó chờ chút, tao đang làm bếp dở dang.
Hoa Phượng nói xong th́ đi thẳng vào trong bếp. Nhưng Thanh Trà đâu chịu ngồi một ḿnh, cô cũng đi theo Hoa Phượng. Thấy bạn đang lúi húi bên bếp, Thanh Trà hỏi:
- Mày đang làm ǵ vậy?
- Tao định lấy mấy cái trứng gà làm ốp- la để ăn với bánh ḿ. Mày cũng ăn vậy luôn nghen.
- Ừa. Sáng giờ, tao cũng chưa ăn ǵ. -  Rồi Thanh Trà nh́n quanh -  Ủa! Cả nhà đi đâu hết rồi?
- Chị Châu th́ xin về quê thăm gia đ́nh. Thằng Hoàng th́ từ sáng đến giờ tao đang không thấy mặt, chắc chạy đi đâu với bạn bè rồi. C̣n anh Hai tao th́ đi trực.
- Anh Huy trực ở cơ quan hả?
- Cơ quan nào? Ổng trực ở nhà người yêu đó chứ.
Thanh Trà ph́ cười:
- Ừ. Thấy hai người đó coi bộ khắng khít quá chừng rồi. Bao giờ đám cưới vậy?
- Chắc cũng sắp rồi. Có lẽ tuần sau ba má tao lên đây chuẩn bị sang nhà chị Bích để hai bên sui gia bàn về ngày cưới đó.
- Thế à?
Hoa Phượng nhắc bạn:
- Mày lên trên đó ngồi cho mát. Để tao làm xong rồi đem lên, ḿnh cùng ăn, chứ đứng đây làm chi cho nóng nực.
Thanh Trà đi rồi. Hoa Phượng quay lại với mấy cái trứng. Cô làm nhanh tay, trút trứng ốp- la ra hai cái dĩa, bưng lên. Ra đến pḥng khách không thấy Thanh Trà đâu, cô kêu lớn:
- Ê! Có trứng rồi nè.
Chẳng có tiếng trả lời. Quái! Con nhỏ này mới đây biến đâu mất tiêu vậy ta. Đặt hai dĩa trứng lên bàn, Hoa Phượng bước ra sân nh́n dáo dác. Xe nó vẫn c̣n để đây mà. Cô ngạc nhiên lẩm bẩm, không hiểu cô bạn của ḿnh đi đâu. Cô quay người định bước vô th́ chợt thấy Thanh Trà từ ngoài đường đi về, trên tay vung vẩy hai ổ bánh ḿ, miệng cười cười.
Hoa Phượng chợt nhớ ra là cô chưa hề mua bánh ḿ, vậy mà cứ lo lúi húi chiên trứng. Cô cảm thấy buồn cười cho sự ngớ ngẩn của ḿnh.
Vừa ăn, Thanh Trà vừa hỏi:
- Dạo này, Công Dinh đến đây thường lắm phải không?
- Ừ.
- Sao hôm nay không thấy?
- Anh ấy ra Vũng Tàu rồi. chiều hôm qua, tụi tao đang ngồi ăn nem nướng ở Thủ Đức th́ có điện thoại ở ngoài đó gọi kêu ảnh ra gấp, nên đưa tao về xong là ảnh đi luôn hồi tối.
- Hèn ǵ mới sáng sớm, mày đă gọi giật ngược tao dậy rồi.
Hoa Phượng cười, gật đầu v́ thấy Thanh Trà nói đúng quá.
- Nè Phượng! – Thanh Trà chợt hỏi – Sao lâu quá không thấy Vĩnh Tú vậy?
- À! Tú về Canada rồi.
- Hồi nào? – Thanh Trà ngạc nhiên.
- Cũng… mấy bữa nay rồi. Anh ấy qua đây chào từ giă, có gởi lời chào mày nữa.
- Vậy sao mấy ngày nay không thấy mày nói?
- Tại…. tao quên chứ bộ.
Thanh Trà liếc Hoa Phượng một cái sắc lẻm:
- Mày th́ bây giờ chỉ lo chuyện yêu đương thôi, chứ có c̣n nhớ chuyện ǵ đâu.
- Ǵ mà yêu đương? – Hoa Phượng căi.
- Chứ mày với ông Dinh không phải là yêu sao?
Hoa Phượng không biết có nên căi với Thanh Trà nữa không. Cô im lặng dọn dẹp mấy cái dĩa xuống bếp, ḷng phân vân không chắc đó có phải là t́nh yêu? V́ dạo sau này cô với Dinh đi chơi thường xuyên hơn. Những ngày không có Dinh, tự nhiên cô thấy buồn buồn làm sao ấy! Có lẽ Thanh Trà nói đúng, chắc cô đă yêu rồi.
Hai cô mở nhạc om ṣm, rồi rủ nhau ra sân ngồi chơi. Thanh Trà ngồi đung đưa xích đu, miệng hát nghêu ngao theo cái máy cassette, trông có vẻ yêu đời lắm.
Hoa Phượng th́ ngồi bệt xuống ngay thềm nhà, mắt nh́n vẩn vơ, thả hồn theo tiếng nhạc. Bỗng một chiếc là rơi xuống cạnh chân, cô nhặt chiếc lá, cầm ve vẩy trên tay và ngưóc lên nh́n cây mận. Trái không c̣n nhiều nữa v́ đă được bọn cô hái hôm trưóc rồi.
Tự nhiên Hoa Phượng nhớ đến Vĩnh Tú. Hôm hái mận cũng có anh tham gia, nhưng nay th́ anh đă ở xa lắm rồi. Cô thầm nghĩ sự xa cách của con người giống như cánh chim bay vậy. Mới cùng nhau vui đùa trên một khoảnh sân hẹp, thoắt một cái là đă cách xa ngh́n trùng.
Hoa Phượng nhớ lại ngày Tú ra đi. Hôm đó, cô đi chơi với Dinh suốt buổi chiều, khi về đến nhà vừa lên pḥng lấy bộ đồ định đi tắm th́ thằng Hoàng kêu:
- Chị Phượng ơi! Chị ra, em nói cái này cho nghe.
- Chuyện gỉ vậy? – cô mở cửa pḥng, tḥ đầu ra hỏi.
- Sư phụ em muốn nói chuyện với chị.
Hoa Phượng hơi ngạc nhiên nên cứ đứng nhíu mày nh́n, khiến nó phát nhăn mặt gắt:
- Chị lẹ lên đi. Làm ǵ cứ đứng nh́n em kỳ vậy? Ảnh đang chờ dưới nhà ḱa.
- Mà có chuyện ǵ? - Vừa đi, cô vừa quay lại hỏi.
- Th́ chị cứ xuống dưới rồi biết.
Vĩnh Tú đang ngồi ở ghế xa- lông. Thấy Hoa Phượng chạy nhanh xuống cầu thang, anh đứng lên. Cô vội vàng hỏi:
- Có chuyện ǵ vậy anh Tú?
Tú cười nhẹ:
- À! Không có ǵ. Tôi sang đây để chào tạm biệt… 
Hoa Phượng lật đật cướp lời:
- Ủa! Anh về bển hả?
Tú gất đầu:
- Chừng nào anh đi?
- Mười một giờ đêm nay.
Hoa Phượng trố mắt ngạc nhiên nh́n đồng hồ treo trên tường: đă chín giờ hơn rồi. Cô cảm thấy bất ngờ quá, cứ tưởng Tú c̣n ở chơi lâu chứ. Cô ấp úng:
- Sao anh không nói cho tôi biết sớm một, hai ngày?
- Tôi cũng muốn nói mấy bữa trước, nhưng không có dịp. Dạo này thấy Hoa Phượng h́nh như không rảnh lắm, nên thôi.
Hoa Phượng định căi với Tú là ḿnh có bận rộn ǵ đâu, nhưng chợt nhận ra rằng những ngày gần đây, thời gian rảnh cô dành hết cho việc đi chơi với Công Dinh rồi, đâu để ư tới bạn bè nữa. Bây giờ nh́n Tú đang đứng trước mặt chào từ giă, tự nhiên cô thấy tiếc tiếc nên buột miệng thở dài:
- Phải chi c̣n thời gian nhỉ.
- Chi vậy Phượng? – Vĩnh Tú ngạc nhiên hỏi.
- Th́…ḿnh sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn uống ở ngoài sân nhà tôi cho vui, gọi là tiễn bạn lên đường. Chứ anh đi âm thầm thế này th́… tôi cảm thấy áy náy quá.
Vĩnh Tú cười thành tiếng trước vẻ bối rối của Hoa Phượng:
- Có ǵ quan trọng đâu mà Phượng phải áy náy. Khi nào có dịp rảnh th́ tôi cũng sẽ về đây chơi nữa cơ mà. Chừng đó th́ tha hồ gặp nhau để bày chuyện ăn uống. Thôi, bây giờ tôi phải về thu dọn hành lư để ra phi trường cho kịp chuyến baỵ Hoa Phượng ở lại vui vẻ nhé.
- Vâng. Chúc anh một cuộc hành trỉnh tốt đẹp.
Tú nh́n đồng hồ, cười với cô rồi dợm bước đi ra, nhưng anh chợt đứng lại:
- Suưt chút nữa th́ tôi quên, Phượng cho tôi gởi lời chào Thanh Trà nữa nhé.
-  Được rồi. Tôi sẽ nói lại là anh hẹn sẽ có ngày về đây cùng với nó hái mận ở nhà tôi nữa chứ ǵ?
Tú cười thoải mái, gật gật đầu, bước nhanh ra cửa.
Tiễn Vĩnh Tú tới cổng, Hoa Phượng mới sực nhớ ra, bèn gọi:
- À! Quên. Anh Tú này?
Vĩnh Tú quay lại nh́n cô:
- Ǵ thế Phượng?
- Anh nhớ viết thư về nhé.
- Ừ. Tôi sẽ thường xuyên viết thư cho Phượng.
Đêm hôm đó, Hoa Phượng nằm thao thức cho đến lúc đồng hồ gơ mười một tiếng. Cô bước xuống khỏi giường, đến bên cửa sổ ngước nh́n lên bầu trời, với hy vọng thấy được chiếc máy bay đang chở một người bạn của cô sang phương trời khác. Nhưng cô hoàn toàn chỉ thấy chi chít hàng vạn đốm sao lấp lánh trên nền trời tối đen.
Tiếng nói của Thanh Trà làm Hoa Phượng giật ḿnh trở về hiện tại:
- Làm cái ǵ mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy?
- Ơ…không có ǵ… 
- Ở đó mà không có. Nhớ chàng rồi phải không?
- Ai! – Hoa Phượng c̣n lo ngơ không hiểu.
- Công Dinh chứ ai nữa. – Thanh Trà bỗng nheo mắt nh́n cô đầy vẻ nghi ngờ - A! Hay là mày c̣n có người khác?
Hoa Phượng vội vàng xua tay:
- C̣n ai đâu. Mày chuyên môn nghĩ bậy không hà.
Thanh Trà có vẻ ngẫm nghĩ:
- Thế Vĩnh Tú th́ sao? Nói thật nhé. Tao thấy h́nh như Tú có vẻ thích mày đấy.
Hoa Phượng nhăn mặt:
- Anh Tú chỉ là bạn b́nh thường thôi. Mày sao hay suy diễn quá.
-  Để rồi xem. Tao không bao giờ đoán sai.
- Vậy th́ mày đổi nghề làm thầy bói đi.
- Không cần đổi nghề đâu, chỉ cần nhấc ống nghe điện thoại lên méc với ông Dinh là bảo đảm ổng ào về ngay. Tao sẽ đ̣i ổng trả công một chầu đi xem ca nhạc mới được.
Có vẻ khoái chí khi nghĩ ra một cơ hội để ṿi vĩnh Công Dinh, Thanh Trà hí hửng rời khỏi chiếc xích đu, xăm xăm đi vào nhà, vẻ như có ư gọi điện thoại cho Dinh thật. Hoa Phượng vội la lên:
- Ê! Mày muốn méc cái ǵ chứ? Tao với Tú đâu có ǵ. Anh Dinh cũng biết chứ bộ.
Thanh Trà ngừng lại nh́n Hoa Phượng, vẻ không tin:
- Anh ấy biết Tú à?
- Ừ. Th́ tối nào đến đây chở tao đi chơi, ảnh cũng gặp anh Tú dạy thằng Hoàng học tiếng Anh đó. Tao cũng có nói anh Tú là bạn của chị Bích. Vả lại, hiện giờ th́ Tú đă ở tận Canada rồi. Mày có muốn mượn Tú để quậy phá anh Dinh cũng đâu có được.
Thanh Trà bặm môi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Nhưng bây giờ tự nhiên buồn quá à. Phải chi có anh Dinh ở đây th́ nói anh ấy dẫn ḿnh đi đâu đó chơi, chứ ở nhà như thế này th́ chán chết.
Hoa Phượng thấy Thanh Trà có vẻ buồn thật. Cô nh́n bạn mả cảm thấy lạ lùng. Xưa nay, cô có bao giờ thấy Thanh Trà than buồn đâu. Suy tính một hồi, cô đề nghị.
- Thôi, hay là tao với mày đi ăn kem Ư đi.
Thanh Trà lắc đầu:
- Không đi đâu.
Đinh ninh là cô nàng sẽ OK ngay, nhưng Hoa Phượng thật sự bất ngờ khi Thanh Trà từ chối. Cô tṛn mắt ngạc nhiên:
- Sao mày than buồn, đ̣i đi chơi cơ mà?
- Ừ. Nhưng chỉ hai đứa ḿnh đi với nhau th́… chán lắm. Phải chi có anh Dinh…
- Lại Dinh. Mày làm ơn đừng nhắc anh Dinh nữa, có được không? Tao cũng đang buồn thúi ruột đây. Anh ấy có công việc phải làm. Chừng nào xong, ảnh vô đây th́ tao sẽ nói với ảnh đăi mày một bữa.
Thanh Trà nh́n Phượng, vẻ thờ ơ:
- Thế à!
Hoa Phượng gật đầu, hùng hồn:
- Ừ. Tao hứa đấy. -  Rồi cô bỗng reo lên – A! Hay là bây giờ ḿnh rủ anh Quốc đi chung nghen. Bây giờ mày kêu anh Quốc dẫn ḿnh đi chơi trước, mai mốt tao kêu anh Dinh…
- Thôi. Không đi với ông Quốc đâu.
Thanh Trà cắt ngang làm Hoa Phượng cụt hứng. Con nhỏ này hôm nay bị chạm mạch hay sao ấy. – Cô nghĩ thầm - Chắc nó với anh Quốc có chuyện ǵ đó. Giận nhau chăng? Cô khều bạn, hỏi nhỏ:
- Mày với anh Quốc giận nhau hả?
-  Đâu có. – Thanh Trà đáp tỉnh.
- Sao không muốn đi chơi với ảnh?
- Ừ. Th́… không thích.
Hoa Phượng nhăn mặt, đánh nhẹ vào vai bạn:
- Con khỉ! Hôm nay mày kỳ cục lắm đó nhé. Dở chứng vừa vừa thôi, ông Quốc không khéo sẽ mệt v́ cái tánh thất thường của mày đó.
Thanh Trà cười nhẹ:
- Vậy sao?
Nói xong, Thanh Trà đứng dậy, đưa tay phủi những chiếc lá năy giờ rơi xuống trên người.
- Thôi để tao về xem mẹ tao có cần nhờ ǵ không, v́ chiều nay bà ấy đi dự tiệc ở nhà người bạn.
Hoa Phượng nghe Thanh Trà nói thế cũng đứng lên:
- Vậy hả? Ừ. Th́ mày về đi. Chắc thế nào bác cũng sai mày chở đi rồi đón về nữa đấy.
- Chắc vậy.
Thanh Trà cười, bước đến góc sân, nơi dựng chiếc xe. Trước khi đẩy xe ra khỏi cổng. Thanh Trà c̣n quay lại nói với Hoa Phượng:
- Mày nhớ là đă hứa rồi đây nhé. Anh Dinh về là phải rủ tao đi coi ca nhạc đó.
Hoa Phượng gật đầu, cười tươi, rồi đứng nh́n theo cho đến khi cô bạn rẽ khuất khỏi con đường cô mới khép cổng, trở vào nhà.

o0o

Mỗi sáng, Hoa Phượng vẫn đều đặn đền sở làm rồi đến chiều th́ về nhà. Những buổi tối rảnh rỗi nhưng cô chẳng buồn đi đâu, cứ hết ra sân ngồi nh́n trời nh́n đất, chán th́ lại vào nhà nghe nhạc, xem ti-vi.
Có hôm, Quốc và Thanh Trà đến nài nỉ lắm, cô mới miễn cưỡng đi với họ, nhưng không cảm thấy hứng thú lắm. Cô ngại khi thấy ḿnh làm kỳ đà cản trở hai người, khi họ có dịp đi chơi riêng với nhau. Và đi với họ nhưng cô cứ thấp thỏm không biết ở nhà Dinh có gọi điện thoại đến nhà hay không?
Nhưng mặc cho cô từ chối, Thanh Trà cứ một mực lôi kéo cô đi chung cho bằng đưọc. Quốc th́ vẫn xuề xoà, v́ dẫu sao Hoa Phượng cũng là bạn đồng nghiệp của cả hai người cơ mà. Vả lại, hiện giờ cô đang được mọi người trong công ty chú ư lắm, v́ là người yêu của con Giám đốc chứ bộ.
Ngay cả chị Mai cũng để ư rồi nhận xét là từ ngày Công Dinh thường đến đón Hoa Phượng, th́ h́nh như cô cũng ít bị Ông Thịnh rầy rà, những thiếu sót của cô được ông dễ dàng bỏ qua.
Đă ba tuần rồi, Công Dinh không về Sài G̣n. Mặc dù cứ vài ba ngày, anh lại phôn về nói chuyện với cô vào những buổi tối. Anh nói rằng rất bận, rất nhớ cô. Nhưng để công việc thư thả, anh mới về được.
Dù anh có lư do chính đáng, nhưng Hoa Phượng vẫn thấy sốt ruột, buồn buồn sao đâu!
Chiều nay, vừa tan sở bước ra, Hoa Phượng đă thấy Công Dinh ngồi trên xe ngay trước cổng. Cô tươi hẳn nét mặt, vội bước nhanh đến gần, trên môi nở nụ cười rạng rỡ:
- Anh về lúc nào vậy?
- Anh vừa về tới thôi.
- Thế à! Sao anh không vào trong đó luôn mà lại đứng ngoài này?
- Vào làm chi. Đến đây th́ thấy mọi người lục đục ra về, nên anh ở ngoài này đợi em luôn.
Thanh Trà cũng vừa thấy Dinh, vội ào tới léo nhéo:
- Cha! Lâu quá mới gặp anh Dinh đấy nhé.
Công Dinh đang cười với Thanh Trà, bỗng thấy đàng sau cô là ông Thịnh cũng vừa ra tới.
- Thưa ba.
Thấy Dinh, ông có vẻ ngạc nhiên:
- làm ǵ đứng ngoài này vậy?
- Dạ. Đâu có ǵ. Con vừa mới tới thôi.
Quay sang Hoa Phượng đang đừng xớ rớ, Dinh bảo:
- Em lấy xe đi rồi về. Ba à! Để con đưa Phượng về nhà cô ấy trước, một chút con sẽ gặp ba ở nhà nhé.
Ông Thịnh gật đầu, bước đến chiếc xe hơi vừa trờ tới ngay trước cổng. Anh tài xế bước xuống, mở cửa xe cho ông vào. Khi xe chạy đến gần chỗ Hoa Phượng và Công Dinh đang đứng th́ bổng ngừng lại, ông Thịnh quay kính xe xuống, tḥ đầu ra bảo Dinh:
- Tối nay, con đưa Hoa Phượng về nhà ăn cơm nhé. Ba đợi đấy.
Ông nói xong, chiếc xe chạy thẳng. Công Dinh quay sang nh́n Hoa Phượng, mỉm cười. Đôi mắt vừa đen vừa sâu của anh càng long lanh trong ánh nắng của buổi chiều rực rỡ.
- Sao em? Có nghe ba anh nói ǵ không? – Dinh hỏi cô.
- Có. – Hoa Phượng hơi e thẹn.
- Vậy là bữa nay ḿnh không đi chơi đâu hết nhé. Phải về nhà anh tŕnh diện. Có lệnh rồi đấy.
Bỗng có tiếng của Thanh Trà xen vào:
- Chắc là tui phải đi nhờ ai khác rồi. Chứ coi điệu này th́ chắc cô bạn thân không c̣n muốn chở tui về nữa rồi.
Công Dinh quay sang nh́n Thanh Trà và anh hiểu ngay:
- A! Vậy là hôm nay Trà đi chung với Hoa Phượng hả?
- Chứ c̣n ǵ nữa. Anh không thấy năy giờ tui đứng trong góc chờ hay sao?
Hoa Phượng th́ mải lo mừng rỡ khi thấy Dinh, lại c̣n chuyện gay cấn nóng hổi là cái lệnh triệu tập của ông Thịnh, nên cô quên bẳng luôn việc phải chở Thanh Trà về, v́ hồi sáng Trà đi quá giang xe của cộ Hoa Phượng vỗi vàng nở một nụ cười cầu tài với bạn:
- Ấy chết! Xin lỗi, xin lỗi. Bây giờ th́ xin rước bà chằng lên xe để tui đưa bà về nhé.
Thanh Trà nguưt cô một cái sắc lẻm, vừa ngồi lên yên sau xe của Hoa Phượng, vừa giở giọng đỏng đảnh:
- Tui biết mà. Mấy người đúng là có trăng quên đèn.
Hoa Phượng liếc nh́n Công Dinh, nháy mắt với anh. Dinh cũng lắc lắc đầu, ráng nín cười:
- Thôi. Giờ th́ tôi sẽ hộ tống hai cô nhé.
Hoa Phượng cho xe chạy, Công Dinh kè một bên. Ngồi sau lưng Hoa Phượng, Thanh Trà cũng lặng im, không nói thêm ǵ. Hai chiếc xe cùng hoà vào ḍng xe cộ đông đúc trên đường vào giờ cao điểm.

o0o
 
Hoa Phượng loay hoay măi mới chọn được một bộ đồ vừa ư. Cô đứng nghiêng đầu trước gương, quay qua quay lại, ngắm nghía ḿnh thật kỹ. Cô đang mặc một chiếc váy dài quá gối màu kem, và một chiếc áo len màu sẫm hơn một chút.
Hôm nay trời có vẻ hơi lạnh, nên cô có thể mặc bộ này một cách thích hợp.
Mọi ngày đi chơi với Dinh. Hoa Phượng không cần chưng diện lắm, chỉ quần Jean áo Pull là được rồi. Nhưng hôm nay th́ khác. Việc đến nhà Dinh ăn cơm làm cô hơi bị khớp. Không phải với ba của anh, v́ ông là sếp của cô cơ mà. Mỗi ngày cô đều giáp mặt làm việc với ông, nên không đến nỗi ngán. Mà v́ mẹ của Dinh, cô chỉ mới gặp bà lần đầu tiên là hôm ông bà đăi tiệc mà thôi. Cô thấy bà đẹp, sang trọng, nhưng không biết bà có khó tánh không?
Hoa Phượng cảm thấy e dè một chút. Lúc chiều, cô có nói ư nghĩ của ḿnh cho Công Dinh nghe. Nhưng anh đă trấn an cô, nói rằng mẹ anh dễ thương lắm. Anh bảo cô đừng sợ, v́ bà rất hiền.
Dinh đến đón cô lúc sáu giờ. Khi anh vừa chở cô về đến nhà th́ có chị người làm đang chờ sẵn để mở cổng.
Dinh nắm tay Hoa Phượng đi thẳng vào nhà. Pḥng khách chẳng có ai. Dinh bèn gọi lớn:
- Ba mẹ Ơi!
Bỗng có tiếng ông Thịnh ngay sau bức tường ngăn giữa pḥng khách và pḥng ăn.
- Vào đây đi.
Công Dinh nghe vậy, vội kéo tay Hoa Phượng đi vào. Hai ông bà đă ngồi sẵn ở bàn ăn. Trên bàn, thức ăn cũng đă được bày ra đầy đủ. Rơ ràng là họ đang chờ Dinh và Hoa Phượng. Công Dinh cười:
- Chào ba mẹ. Con đưa Hoa Phượng tới theo lệnh của ba rồi nè.
Hoa Phượng khép nép:
- Dạ. Cháu chào hai bác ạ.
Ông Thịnh gật đầu:
- Ừ. Hai đức ngồi đi. Sao lâu thế? Ba và mẹ con chờ từ năy giờ.
Hoa Phượng kín đáo nh́n Dinh, bắt gặp anh cũng đang nh́n ḿnh, cả hai cùng im lặng. Không lẽ nói rằng v́ cô mất th́ giờ vào chuyện chọn quần áo. May sao bà Thịnh, mẹ của Công Dinh lên tiếng:
- Thôi, không sao. Phượng lại đây đi con.
Bà chỉ cho Hoa Phượng ngồi chỗ đối diện. Công Dinh kéo ghế cho cô xong, anh ngồi xuống kế bên. Ông Thịnh cầm đũa lên, nói:
- Thôi, ăn đi. Hoa Phượng cứ tự nhiên nghe. Chỉ là bữa cơm gia đ́nh thôi. Thằng Dinh th́ ít khi ăn cơm ở nhà lắm, toàn là đi với bạn bè, nên hôm nay bác kêu hai đứa về cho có không khí gia đ́nh một chút.
Bà Thịnh có vẻ hiền thật, bà cứ luôn nhắc nhở con trai lo gắp thức ăn cho Hoa Phượng. Thỉnh thoảng, bà lại tự tay gắp vào chén cô những miếng ngon. Bà nh́n cô, cười hiền từ:
- Con cứ lo ăn đi, đừng để ư đến cha con họ. Bác thấy con hơi mảnh mai đấy. Ăn nhiều nhiều một chút sẽ đẹp hơn chứ không xấu đâu, đừng có kiêng.
- Dạ.
Khi bữa cơm đă xong, thấy chị người làm dọn dẹp chén bát, Hoa Phượng cũng thu dọn phụ th́ bà Thịnh đă xua tay:
- Con cứ để đó cho cô Tư lo. Con đi lên đây cho bác hỏi chuyện một chút nào.
Cô biết rằng bây giờ mới là thời điểm chính, nên líu ríu theo bà ra pḥng khách. Hoa Phượng đoán không sai. Bà bảo cô ngồi gần bên rồi hỏi thăm về gia đ́nh cộ Bà con nói rằng rất hài ḷng khi thấy Dinh đưa cô về nhà, v́ bà thấy cô xinh đẹp lại có vẻ ngoan, nên rất vui.
- Những lúc rảnh rổi mà Công Dinh nó phải lo công việc cho ba nó ngoài Vũng Tàu, th́ con cứ đến đây chơi nhé. Bác cũng mong là con sẽ đến nhà này thường xuyên hơn.
- Dạ. – Hoa Phượng suốt buổi chỉ việc ngồi khép nép, gật đầu vâng dạ liền miệng.
Bóng Công Dinh từ trong đi ra như vị cứu tinh nên Hoa Phượng hơi nhổm lên, nháy mắt với anh. Dinh hiểu ư nên cười với mẹ:
- Mẹ Ơi! Tụi con đi ra vườn dạo mát một chút nhé.
Bà Thịnh quay lại nh́n con trai:
- Ừ. Hai đứa đi đi.
Hoa Phượng nhẹ nhàng đứng lên:
- Dạ. Con xin phép.
Công Dinh nắm tay cô đi ra cửa, chợt đứng lại khi bà Thịnh gọi với theo.
- Nè! Đừng có nhát ma người ta sợ nữa nhé!
Cả hai nh́n nhau, cùng phá lên cười. Dinh kéo cô chạy ṿng qua bên hông nhà, rồi tiến thẳng ra vườn. Dinh dắt tay cô men theo lối cũ, con đường hẹp, hai bên cây lá um tùm mà Hoa Phượng đă từng đi lang thang ca hát hôm trước.
- Em nhớ chỗ này không? – Dinh đứng lại hỏi.
Hoa Phượng nh́n quanh, nhận ra đây là chỗ mà cô đă bị anh nhát. Cô buông tay Dinh ra, xăm xăm đi tới trước, tay vạch đám lá, chồm người tới nh́n th́ thấy ngay sau bụi cây lá to ấy có một ghế đá. Th́ ra hôm ấy Dinh đang ngồi ở ghế đá này th́ cô đi đến, nhưng đứng ở chỗ cô th́ không thấy anh, Hoa Phượng quay lại, nhướng mắt nh́n Dinh:
- X́! Bữa trước anh ngồi ở đây chứ ǵ?
Công Dinh tiến tới ngồi xuống, luôn tiện kéo cô ngồi kế bên. Anh trả lời thản nhiên:
- Ừ. Đúng rồi.
- Anh thường ra đây lắm à?
- Ừ. – Dinh gật đầu.
- Anh… không sợ à?
- Sợ ǵ?
- Th́… sợ ma.
- Em chỉ sợ mấy cái vớ vẩn. Sao không thấy em sợ anh chút nào, cứ giận dỗi hoài làm cho anh cũng muốn lên ruột?
Thấy Hoa Phượng trợn mắt nh́n ḿnh, Công Dinh ph́ cười, ṿng tay ôm lấy vai cô, kéo sát lại:
- Ở đây, chẳng có ǵ phải sợ. Nếu đến nhà anh thường xuyên, không chừng mai mốt em cũng sẽ thích ra ngoài này cho xem.
- Ở đây yên tĩnh thật. Em cũng thích những nơi yên tĩnh. Nhưng… chỗ này th́ có ǵ đặc biệt?
- À! Ngồi đây, em sẽ nghe được nhiều thứ lắm.
Hoa Phượng chú ư nhỏng tai lên một hồi:
- Em chỉ nghe tiếng lá xào xạc trên cây.
-  Đúng, nhưng c̣n thiếu.
- Thiếu ǵ?
- Tiếng gió hát.
- Gió hát? Chà! Anh cũng lăng mạn ghê.
- Em thấy anh lăng mạn à?
- Ừm. Nhưng anh nè.
- Ǵ em?
- Bữa tiệc hôm đó, sao anh không ở trong nhà mà ra đây ngồi vậy? Bộ cũng là ngồi nghe… gió hát hả?
- Ừ. – Dinh gật đầu – Nhưng chẳng nghe được ǵ cả.
- Tại sao? – Hoa Phượng ngạc nhiên ngẩng lên hỏi.
- V́ có một cô gái đến phá rối, cô ta hát ḥ om ṣm chát chúa, át cả tiếng của gió đang du dương.
Hoa Phượng ré lên tru tréo, nhích người ra, lấy tay đấm thùm thụp vào lưng Dinh.
- Anh dám nói là em hát nghe chát chúa hả?
Công Dinh cười lớn, giữ hai tay cô lại:
- Khổng phải. Anh xin nói lại. Em hát cũng hay lắm chứ, chỉ là anh đang thả hồn vào thiên nhiên nên… giật ḿnh chút thôi.
Nghe Công Dinh nhắc lại bữa đó, Hoa Phượng mắc cỡ đỏ cả mặt. Lúc ấy, cứ tưởng chỉ có một ḿnh ḿnh ở chỗ vắng vẻ này nên cô cứ hát thoải mái, c̣n ra sức gào cho đúng tông nữa chứ. Nghĩ lại mà ngượng chín cả người.
Dinh vẫn c̣n cười, v́ vai anh cứ rung lên, nên Hoa Phượng phụng phịu xô anh ra:
- Anh có nín không hả? C̣n cười chọc quê nữa là em đi vào nhà đó.
Nghe cô hù bỏ đi là Dinh lập tức nín cười ngaỵ Anh nhích lại gần, hôn cô thật ngọt ngào. Hoa Phượng đón nhận nụ hôn của anh với một niềm say mê, hạnh phúc.
Hoa Phượng tựa đầu lên vai anh, im lặng lắng nghe gió thổi nhè nhẹ làm những chiếc lá cọ vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh lạ tai. Chúng vừa réo rắt, vừa êm dịu, làm cho bầu trời có vẻ như gần với mặt đất hơn, và tâm hồn con người th́ cứ muốn phiêu diêu, bay bổng.

o0o

Hôm nay Thanh Trà bị bệnh, nghỉ làm, nên không khí của công ty lạnh ngắt. Mọi người ai lo việc nấy, vắng hẳn tiếng cười đùa ồn ào của cô nàng rộn chuyện ấy. Hoa Phượng tính sẽ đến thăm Thanh Trà vào lúc tan sở. Cô định rủ chị Mai đi chung, nhưng nghĩ lại mấy hôm nay con của chị ấy h́nh như cũng bị bệnh nên thôi.
Buổi chiều, vừa hết giờ làm việc là Hoa Phượng vội vă thu dọn hết hồ sơ cho vào ngăn kéo bàn, ṛi quày túi sách lên vai, vọt lẹ ra khỏi công ty.
Đă năm giờ chiều rồi mà trời c̣n nắng chang chang, nóng ghê gớm. Hoa Phượng cho xe chạy thật chậm trên đường đến nhà Thanh Trà. Bỗng có tiếng một chiếc xe từ phía sau chạy lên song song với cô.
- Sao em lại đi đường này?
- Ủa, anh Dinh?
Hoa Phượng nh́n qua ngạc nhiên khi thấy Công Dinh đang chạy kế bên, đằng yên sau của anh có thêm một người lạ. Cô hơi mỉm cười, gật đầu chào xă giao với người ấy, rồi quay đi tiếp tục lái xe. Chợt cô sực nhớ ra, khuôn mặt người này h́nh như quen quen. Cô quay lại nh́n kỹ một lần nữa và nhận ra ca sĩ nổi tiếng Nguyên B́nh.
Công Dinh liếc nh́n Hoa Phượng, cười, hỏi:
- Em nhận ra ai không?
Cô cười vui vẻ:
- Nhận ra chứ. Anh ấy là thần tượng của giới trẻ hiện nay mà.
Nguyên B́nh cười khiêm tốn… nhưng trong mắt cũng ánh lên niềm hănh diện.
- Ồ! Phượng quá khen đấy thôi.
Chàng ca sĩ giải thích luôn, khi thấy cô ngẩn người có vẻ ngạc nhiên:
-  Đừng ngạc nhiên khi tôi biết tên cô. Dinh có kể cho tôi nghe về Hoa Phượng. Hai đứa tôi là bạn thân mà.
Hoa Phượng hỏi Nguyên B́nh, nhưng mắt lại lườm Dinh:
- Ảnh nói xấu tôi hả?
- Hoa Phượng làm sao mà xấu được.
Công Dinh bỗng đằng hắng, cắt ngang:
- Hoa Phượng à! Em đang định đi đâu vậy? Sao lại về đường này:
- À! Em đi đến nhà Thanh Trà.
- Hôm nay Thanh Trà không đi làm sao?
- Không. Nó bị bệnh mà.
- À! Ra vậy.
- C̣n anh đi đâu vậy? – Hoa Phượng thắc mắc.
-  Đi….theo em chứ đi đâu.
Dinh trêu làm Hoa Phượng đỏ mặt:
- Vậy… hai người có theo em tới nhà Thanh Trà luôn không?
Nghe đến đây, tự nhiên cả hai ông tướng đồng loạt xua tay:
- Không đâu.
- Nói chơi thôi, chứ tụi anh phải đi công chuyện một chút. Khoảng sáu giờ, tụi anh sẽ ghé lại nhà em nhé. giờ đó chắc em về rồi chứ, phải không?
Hoa Phượng gật đầu cười:
- Vâng. Đi thăm bệnh mà ở lâu làm ǵ, để cho người bệnh nghỉ ngơi nữa chứ.
- Ừ. Vậy chút nữa gặp lại, em nhé.
Nguyên B́nh cũng vẫy tay, cười với cô:
- Chào Hoa Phượng.
- Vâng. Chào hai anh.
Công Dinh cho xe ṿng lại. C̣n Hoa Phượng vẫn tà tà cho xe chạy thẳng về hướng nhà của Thanh Trà.

o0o
 
Hoa Phượng về đến nhà th́ trời cũng sắp tối rồi. Cô đi thẳng xuống bếp, hỏi chị Châu:
- Cả nhà ăn cơm hết rồi hả chị?
Chị Châu đang rửa chén, ngẩng lên nh́n cô:
- Ừ. Sao hôm nay em về trể vậy? Đói chưa? Chị có để dành thức ăn cho em đấy.
Hoa Phượng vừa đi lên cầu thang vừa nói:
- Em không ăn đâu. Chị đừng lọ Nếu chút nữa có đói th́ em sẽ ăn.
Tiếng chị Châu nói vọng theo:
- Ờ, Phượng ơi! Thanh Trà gọi điện thoại tới t́m em mấy lần đó.
- Vậy hả chị?
Cô không lên lầu nữa, mà quay trở xuống pḥng khách. Nằm dài trên ghế xa-lông, cô với tay nhấc điện thoại, bấm số của Thanh Trà. Chuông vừa reo tiếng thứ nhất, đă có người nhấc máy. Giọng Thanh Trà có vẻ hấp tấp:
- Alô. Phượng phải không?
- Ừ. Nghe nói mày gọi cả chục lần t́m tao hả? Có chuyện ǵ không?
- Ơ… không có ǵ. Tại thấy hết giờ làm rồi nên gọi xem mày về chưa. Tan sở rồi mà mày không về nhà, c̣n đi đâu nữa thế?
Hoa Phượng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy tức cười. Con nhỏ ṭ ṃ này lại muốn điều tra ḿnh đây.
- Tao định ghé thăm mày.
- Sao không tới?
Hoa Phượng không kềm được, cười phá lên:
- Làm ǵ mà nóng nảy dữ vậy? Không phải mày đang bị cảm nặng hay sao mà nghe giọng mày hăng hái thế?
- Ơ… tao…
- Để tao kể từ từ cho mà nghe. Tao định ghé nhà mày, nhưng đang đi ngoài đường th́ bị người ta bắt cóc vào một quán cà phê mới khai trương. Vào đó mới thấy toàn là nghệ sĩ không hà mày ơi. Không c̣n cách nào khác, đành phải bỏ lỡ chuyến thăm bạn hiền.
Thanh Trà có vẻ quan tâm:
- Công Dinh phải không?
- Ừ. Nhưng anh ấy có chở theo một người nữa.
- Ai vậy?
- Ca sĩ Nguyên B́nh.
- A! Vậy hả? – Thanh Trà reo lên – Hôm nay mày thật may mắn.
- Có ǵ quan trọng đâu mà mày nói vậy.
- Sao lại không quan trọng? Ít ra th́ cũng được ngồi chung bàn và nói chuyện vui vẻ với ngôi sao ca nhạc hiện nay, vậy là khoái rồi. Nè, làm ǵ th́ làm, bữa nào mày phải giới thiệu cho tao làm quen với anh chàng ca sĩ đó nhé. Không được từ chối nghen.
Lời đề nghị của Thanh Trà làm Hoa Phượng giẩy nảy:
- Trời ơi! Hôm nay nói chuyện sơ sơ thôi chứ có thân nhau đâu. Vả lại, hắn là bạn của anh Dinh chứ đâu phải là bạn của tao.
- Mày ích kỷ quá. Thôi được rồi, tao sẽ nhờ anh Dinh giới thiệu.
-  Đương nhiên là anh Dinh làm được chuyện đó rồi. Nhưng mà này! Mày cứ đ̣i làm quen với anh chàng ca sĩ đó, vậy c̣n lăo Quốc th́ sao?
- Ông Quốc hả? Có ǵ đâu. Đồng nghiệp thôi mà.
Hoa Phượng ngạc nhiên, nhíu mày suy nghĩ rồi quyết định hỏi thẳng:
- Ủa! Vậy không phải là mày đang… cặp bồ với ổng sao?
Thanh Trà gạt phăng:
- Bậy bạ. Tao đâu có bồ với ông Quốc.
Hoa Phượng hơi bị hụt hẫng sau câu trả lời đầy vẻ cả quyết của Thanh Trà, cô ngập ngừng:
- Vậy mà tao thấy mày chấp nhận sự quan tâm của anh ấy, nên tưởng là hai người…
Hoa Phượng không biết nói ǵ hơn nên bỏ lửng câu nói. Cô nghe Thanh Trà thở dài trong máy:
- Tại mày nghĩ vậy thôi, chứ không có ǵ hơn t́nh bạn đâu.
- Thế về phía anh Quốc th́ sao? Anh ấy có nghĩ như mày không?
-  Đương nhiên là không rồi. Mày nghĩ coi. Ổng cũng đâu có nói ǵ th́ làm sao ḿnh nói được.
Tự nhiên Hoa Phượng thấy ái ngại giùm Quốc, v́ quả thật chính cô mà c̣n bất ngờ th́ làm thê nào Quốc có thể hiểu được. Cô chỉ có thể ngờ ngợ rằng con người Thanh Trà h́nh như không giống với vẻ bề ngoài của nó.
- Phượng ơi! Mày c̣n đó không? - Tiếng Thanh Trà lại vang lên.
- Tao đây.
- Ê! Có phải là mày đang chạy xe ngoài đường th́ Công Dinh đuổi theo không?
- Không biết nữa. Tại v́ đang chạy th́ tao thấy có chiếc xe cứ chạy song song, quay sang th́ gặp vậy thôi.
- Thế à? – Thanh Trà than thở - Tao thật xui xẻo ghê, tự nhiên lại bị bệnh. Nếu không th́ hôm nay cũng đă quen được với ca sĩ Nguyên B́nh rồi.
Hoa Phượng ph́ cười, an ủi bạn:
- Th́ trước sau ǵ mày cũng có dịp làm quen thôi.
- Ừ. – Thanh Trà im lặng một chút, rồi bổng nổi hứng bất tử - Phượng ơi! Tối nay rảnh không?
- Chi vậy?
- Tụi ḿnh đi dạo một ṿng chơi.
- Thôi đi cô nương. Chẳng phải mày than thở là đang nóng sốt hay sao? Bệnh mà đi đâu, để bữa khác đi.
- Th́ cũng tại v́ bệnh nên buồn, muốn đi chơi một tí. Mày tới chở tao đi đi – Thanh Trà cố năn nỉ -  Nếu không th́ tao sẽ nhờ… anh Dinh.
Hoa Phượng cười vô tư:
- Cứ tự nhiên. Không chừng mày sẽ gặp luôn anh chàng ca sĩ đó nữa.
- Mày… không ghen đấy chứ?
- Có ǵ mà ghen? Thôi, để tao đi tắm chút. Năy giờ đấu láo với mày cả tiếng, chán rồi.
- Chán rồi hả? Vậy th́ ngưng, không nói nữa. À, mà này! Ngày mai, mày ghé chở tao đi làm nha.
- Hết bệnh chưa mà đ̣i đi làm vậy? Coi chừng bệnh cúm hay lây lắm đó. Tao không muốn bị lây đâu.
- Đừng lo, tao khỏe rồi. Nhớ đến đón tao nghen.
- Ừ.
Hoa Phượng tắm xong, cô vào pḥng nằm dài trên giường nghe nhạc. Nhưng dư âm cuộc nói chuyện với Thanh Trà lúc năy vẫn c̣n lẩn quẩn trong đầu cô. Nếu anh Quốc yêu nó, chắc sẽ phải khốn khổ v́ tính phức tạp của nó thôi.

o0o
 

 

Pages Previous  1  2  3  4  Next