Đi Qua Miền Kư Ức   Phương Oanh Pages Previous  1  2  3  4  5  Next   
Những ngày sau đó là những ngày tuyệt vời trong mối quan hệ giữa anh và Quỳnh Lâm. Cô lo lắng, quan tâm và chăm sóc anh từng chút một. Với ḷng tự hào đạt đến cực đoan, mặc dù Lâm chẳng có chút ẩn ư nào, Nam Phong vẫn tin là ḿnh đă đi hơn một nửa đoạn đường.

Cuối cùng th́ vết thương cũng lành và khi ba mẹ anh về nhà th́ mọi việc trở lại điểm xuất phát. Như một người đă hoàn thành xong nhiệm vụ, Quỳnh Lâm lui về vị trí cũ. Cô làm việc này với thái độ b́nh thường, xem đó là điều hiển nhiên, chẳng cần đến bất cứ sự nỗ lực nào.

Gần đây rất hiếm khi anh nh́n thấy Quỳnh Lâm, ngoài các bữa ăn gia đ́nh. Trong những lần gặp nhau ấy họ chỉ trao đổi với nhau dăm mẫu đối thoại về công việc, thời tiết. Thái độ của Quỳnh Lâm luôn có vẻ bồn chồn, bất an. Anh cảm nhận được điều này nhưng rất khó giải thích hay chia sẻ với ai v́ xem ra nói hơi mơ hồ, không rơ ràng lắm.

Chiều nay ông bà Như Tùng đi dự tiệc cưới nên chỉ hai người dùng cơm với nhau. Nam Phong về nhà đúng giờ, có nghĩa là muộn hơn cô độ nửa tiếng nhưng pḥng khách vắng hoe, chỉ người giúp việc đang mải mê xem bộ phim truyền h́nh nhiều tập phát trên T.V. vào mỗi buổi chiều. Nghe tiếng anh, chị Như ngẩng lên. Nam Phong hỏi ngay:

- Quỳnh Lâm đă về chưa ?

- Quỳnh Lâm về lâu rồi nhưng ở măi trong pḥng. Trông cô ấy buồn và nhợt nhạt lắm. Chị hỏi th́ bảo không có ǵ.

- Lâm có bị ốm không ?

- Chị không rơ nữa, cậu nên lên trên ấy xem cô Lâm thế nào. Chị hâm nóng thức ăn rồi dọn cơm ngay. Bảo cô ấy xuống nhé. Những lúc buồn Lâm hay bỏ bữa lắm.

Nam Phong gơ nhẹ vào cửa rồi đứng đợi bên ngoài một lúc lâu. Vẫn im ĺm, anh kiên nhẫn lập lại một lần nữa. Không có tiếng động nào chứng tỏ có người bên trong. Nam Phong xoay nhẹ nắm đấm rồi t́m contact trong bóng tối mờ mờ. Đèn bật sáng. Chỉ chiếc túi nằm đơn độc trên bàn. không có Quỳnh Lâm. Anh nh́n suốt dọc dăy hành lang trước sau, các băng ghế ngoài sân, trong vườn rồi mở căn pḥng đầy sách như một thư viện thu nhỏ mà cô hay vào đấy ngồi hàng giờ, vẫn không có.

Cuối cùng, Nam Phong t́m đến khoảng sân nhỏ cuối vườn, đúng như anh nghĩ Quỳnh Lâm đang ngồi ở đấy. Trong bóng tối dáng cô nhỏ bé và bất động. Lúc này Nam Phong có một cảm nhận rơ ràng. Rơ ràng đến nỗi dường như nó đang cựa quậy trong đầu anh.

- Lâm sao vậy ? Lâm đang khóc phải không ?

Quỳnh Lâm ngồi yên, giọng cô hơi trầm một chút nhưng hoàn toàn b́nh thường :

- Tôi không sao. Xin lỗi nhé, anh về lâu chưa ? Tôi sẽ vào ngay đây.

Nam Phong bước đến gần. Anh sững người khi thấy nước mắt nḥe nhoẹt trên gương mặt Quỳnh Lâm. Nh́n nó, anh biết cô đă khóc rất lâu. Hàng mi dày sũng nước chớp nhanh như cố giấu. Quỳnh Lâm vụng về quay đi. Một cơn sóng ấm áp bắt nguồn từ trái tim trào lên mănh liệt và lan tỏa khắp người anh. Trong ư nghĩ Nam Phong đă lao đến ôm gh́ lấy cô nhưng anh vẫn đứng đấy nh́n Quỳnh Lâm đăm đăm. Đă có nhiều phụ nữ khóc trong ṿng tay anh, áp mặt vào ngực anh. Nũng nịu có, giận dỗi có, uất ức có nhưng không ai mang vẻ ẩn nhẫn, lặng lẽ và chịu đựng như thế này. Nam Phong dịu dàng đặt tay lên vai Quỳnh Lâm :

- Nh́n tôi này. Tôi muốn biết chuyện ǵ xảy ra với Lâm. Tại sao Lâm khóc ? Hắn không tốt với Lâm à ?

Cô vẫn lắc đầu :

- Đừng khóc nữa, nói ra với tôi đi. Nói ra Lâm sẽ thấy nhẹ nhàng hơn v́ ít nhất trong lúc này cũng có một người thật ḷng muốn chia sẻ cùng Lâm.

Không như người khác, Quỳnh Lâm chẳng khóc ̣a lên trong những lúc thế này, cô chỉ lặng lẽ chùi gương mặt c̣n ướt nước vào tay áo rồi ngồi yên một lúc lâu. Với đôi mắt nh́n ra xa thăm thẳm một nỗi buồn, Quỳnh Lâm t́ tay vào trán, có vẻ như cô đă b́nh tĩnh trở lại. Cạnh Quỳnh Lâm, Nam Phong vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

- Chiều nay tôi vừa vĩnh biệt một bệnh nhân của ḿnh.

Anh thở ra nhè nhẹ. Tuy kín đáo nhưng Quỳnh Lâm vẫn nhận thấy. Ánh mắt cô dừng lại một thoáng rồi quay đi như dấu hiệu kết thúc câu chuyện. Nam Phong vội vàng giải thích. Anh sợ cô bỏ đi.

- Không phải tôi không ư thức được điều Lâm vừa nói đâu. Tôi hiểu được những tổn thương, mất mát về mặt tinh thần khi ta chia tay vĩnh viễn với ai đó. Tôi chỉ hơi lạ v́ Quỳnh Lâm là bác sĩ nên việc tiếp xúc với cái chết không phải là điều làm Lâm xúc động đến vậy. -- Nam Phong nhún vai -- Theo trí nhớ của tôi, bác sĩ, hay hầu hết những người làm công tác khám chữa bệnh, thường có bộ thần kinh thép. Họ luôn luôn tự chủ, lạnh lùng và thản nhiên.

- Đó là lời trách cứ rất hữu lư nhưng họ cũng là người b́nh thường, anh có biết phải mất bao nhiêu thời gian mới rèn được bản lĩnh ấy không ?

- Vậy tại sao hôm nay tôi lại không nh́n thấy nó ?

Quỳnh Lâm nhắm mắt :

- Đó là bệnh nhân đặc biệt của tôi. Nó chết khi chưa tṛn mười tuổi và suốt cuộc đời không có lấy một ngày hạnh phúc. Nó được đưa đến từ một trại trẻ mồ côi với căn bệnh suy thận măn tiến triển, có nghĩa là suy thận giai đoạn cuối. Nó ngoan lắm... và rất dũng cảm...

Quỳnh Lâm nghẹn ngào. Nước mắt cô chảy ra, Nam Phong vỗ nhè nhẹ vào vai nhưng không ngăn lại. Anh biết lúc này cô cần được chia sẻ để vơi đi gánh nặng trong ḷng.

- Nó được lưu lại bệnh viện để điều trị nhưng sau một thời gian chạy thận nhân tạo nó có biểu hiện của bệnh tim, phù phổi và tăng kali trong máu nên chúng tôi nghĩ đến giải pháp ghép thận. Điều này rất khó...

Nam Phong ngồi xuống cạnh cô :

- Tôi có người bạn cũng suy thận măn đang được điều trị bằng phương pháp lọc màng bụng. Anh ấy vẫn đi lại, sinh hoạt, làm việc b́nh thường và chỉ đến bệnh viện khám tổng quát theo định kỳ.

Quỳnh Lâm lắc đầu :

- Đó cũng chỉ là một trong những phương pháp điều trị thay thế suốt đời. Chúng tôi chọn ghép thận v́ bệnh nhân sẽ tương đối độc lập, không phụ thuộc vào máy móc tuy vẫn phải dùng thuốc chống thải ghép suốt đời. Lọc màng bụng hay c̣n gọi là thẩm phân phúc mạc không khả thi đối với bệnh nhân trong điều kiện hiện nay v́ một ngày phải thay ít nhất ba túi dịch và phải tuân thủ tuyệt đối các nguyên tắc vô trùng. Dịch lưu trong ổ bụng nên nguy cơ viêm nhiễm rất cao. Chi phí điều trị cũng thế. Chỉ hy vọng vào giải pháp ghép thận v́ lúc này chúng tôi biết thêm đứa bé c̣n có người chị, trước đây cũng ở trại mồ côi nhưng đă được một gia đ́nh nhận nuôi. Chúng tôi cố gắng t́m ra họ. Thời gian cuối cùng này dù rất đau đớn nhưng nó vẫn chịu đựng, không bao giờ khóc lóc, than thở hoặc để ai nh́n thấy. Anh có hiểu điều này là thế nào với một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi không ? Một hôm nó hỏi tôi : "Cô ơi, có phải con sẽ chết không ? Vậy bao lâu con mới chết ? Chết là như thế nào ?" Tôi không thể bảo nó rằng nó sẽ không bao giờ chết. Tôi tin Thượng Đế nên không bao giờ tách rời linh hồn và thể xác bệnh nhân v́ biết rằng nỗi nguy nan của cái này ảnh hưởng trực tiếp đến cái kia.

Quỳnh Lâm cúi mặt vào tay. Gương mặt cô bé hiện ra lung linh trong kư ức. Cô nhớ ḿnh đă cúi xuống nh́n vào ánh mắt trẻ thơ ấy :

- Đó là lúc linh hồn con đi đến một nơi khác, rất nhẹ nhàng. Ví như việc con đến đây, ngủ quên trong pḥng của cô và khi thức dậy con đă thấy ḿnh đang ở nhà trong ṿng tay của ba mẹ vậy.

Nó th́ thầm :

- ... Và không c̣n đau đớn nữa.

- Đúng rồi, không bao giờ đau đớn nữa.

Quỳnh Lâm chùi mắt :

- Cuối cùng, chúng ta cũng t́m được gia đ́nh ấy. Anh có biết đứng trước mặt tôi là ai không ? Người chị song sinh của nó, bé choắt, gầy c̣m, da tái mét và đôi môi tím ngắt v́ bệnh tim bẩm sinh. Em nó đă bước vào giai đọn nguy kịch nhất, không có thời gian cho sự chờ đợi. Hy vọng và ca ghép thận cũng tiêu tan. Điều an ủi là trước khi chết hai chị em nó được gặp lại nhau. Chị em nó quấn quít với nhau lắm. Hôm nay lúc mang con bé đi, chị nó gào khóc đến ngất lịm. Tôi không biết ḿnh đúng hay sai khi để nó chứng kiến cái chết của người thân. Hiện nay bệnh tim của con bé rất đáng ngại. Lần này nhất định không chịu thua, tôi sẽ cố thuyết phục để chi phí vận động cho ca ghép thận ấy chuyển sang phẫu thuật thay van tim cho nó.

Nam Phong an ủi :

- Đừng buồn nữa, Lâm đă làm hết sức ḿnh, không ai có thể trách Lâm cả.

- Trong trường hợp này có thể anh đúng nhưng đó cũng không phải là lư do để bào chữa cho sự thất bại của ḿnh. Chưa bao giờ cái chết đối với tôi nặng nề đến thế.

- Đừng gánh hết trách nhiệm và cũng đừng cho rằng mọi bất hạnh của bệnh nhân là lỗi của Lâm.

Quỳnh Lâm mím môi :

- Tôi không đủ tỉnh táo để suy nghĩ lư trí như vậy. Chỉ cần nhớ đến đứa trẻ bệnh tật, mồ côi... như nó là ḷng tôi quặn thắt. -- Cô lẩm bẩm -- Mồ côi... anh không hiểu nó như thế nào đâu...

Nam Phong đứng lên. Hai tay thọc vào túi quần, anh bước về phía trước tựa lưng vào gốc bạch đàn, giọng đượm vẻ khô khan :

- Sao Lâm biết tôi không hiểu ? Câu trả lời cũng sẽ tương tự như lần đó phải không ? Chỉ v́ Lâm không nh́n thấy. Hay là trông tôi không giống một người có đủ t́nh cảm để cảm nhận, dù chỉ là một chút, về nỗi đau, sự bất hạnh của những người xung quanh ḿnh ?

Quỳnh Lâm bối rối. Nam Phong có vẻ giận anh đă dứt lời rồi mà vẫn không nh́n cô lấy một lần. Ḿnh vừa nói ǵ nhỉ ? Quỳnh Lâm vuốt mặt :

- Tôi không chú ư làm anh giận. Tôi cũng không nhớ ḿnh đă nói những ǵ. Nhưng nếu anh biết tôi đang cảm thấy thế nào, anh sẽ không nỡ nói những lời mỉa mai như vừa rồi. Có thể bề ngoài không làm anh hiểu được tâm trạng hiện giờ của tôi, vậy anh có muốn nghe một lời thật ḷng không ?

- Lâm nói đi !

Sự dịu dàng phảng phất trong giọng nói của Nam Phong sưởi ấm trái tim cô, Quỳnh Lâm thổn thức :

- Tôi đă gắn bó với đứa bé rất lâu. Rất lâu, khi nói điều này tôi không chỉ nói đến yếu tố thời gian. Mất nó sự trống trải, bất lực, nghi ngờ trong tôi giờ đây là một gánh rất nặng không thể đặt xuống cũng không thể đi tiếp. Tôi mệt mỏi quá. Tôi không chịu hơn được nữa. Tôi cần được ai đó chia sẻ, động viên để có thể đi tiếp.

Nam Phong nh́n cô, trong ánh mắt quan sát ấy là vẻ thẳng thắn, dịu dàng không một chút kiểu cách hay soi mói nào. Quỳnh Lâm bị cuốn vào đấy. Ánh mắt này mới vững vàng và mạnh mẽ làm sao, nó chứng tỏ việc anh không nh́n đến Lâm như vừa rồi là có chủ ư riêng chứ không đơn giản v́ vô t́nh hay tức giận.

- Tôi khao khát được làm điều này từ lâu lắm rồi. Nào, hăy đưa tay Lâm cho tôi.

Nam Phong ch́a tay ra. Một cách máy móc, Quỳnh Lâm đặt tay ḿnh vào đấy rồi ngoan ngoăn đi theo anh. Ngang qua pḥng khách, đôi mắt chị Như mở to khi nh́n thấy hai người nhưng không ai nói lời nào. Lần đầu tiên kể từ ngày Như Vũ mất, trong một thoáng cô t́m được cảm giác b́nh yên, tin tưởng và phó thác. Quỳnh Lâm để mặc cho anh dắt ḿnh đi.

Nam Phong đặt ly nước trước mặt Quỳnh Lâm, anh nói như ra lệnh:

- Lâm uống đi.

Cô xoay chiếc ly trong tay và nh́n chăm chú vào đấy nhưng thật ra Quỳnh Lâm chẳng thấy ǵ. Cô đang nghĩ đến chuyện khác. Vẫn ánh mắt trẻ thơ trong sáng, ngay cả khi nói đến cái chết. "Chết là như thế nào ?". Giờ đây hẳn nó đă t́m ra được lời giải đáp và không oán trách cô. "Là không c̣n đau đớn nữa", Quỳnh Lâm kề môi hớp một ngụm, vị ấm ngọt phảng phất mùi ngũ cốc chín êm ái làm cô thấy dễ chịu. Quỳnh Lâm chép môi, h́nh như c̣n có vị đắng lưu lại một chút nơi đầu lưỡi, giờ đây toàn thân cô ấm lên. Quỳnh Lâm nhấp thêm một ngụm nữa rồi uống cạn cả ly. Chuỗi hành động này diễn ra trong tích tắc, nó nhanh đến nỗi Nam Phong chẳng kịp có phản ứng nào.

Quỳnh Lâm đặt chiếc ly xuống rồi ngẩng lên. Ánh mắt chăm chú và ngạc nhiên của Nam Phong không làm cô thấy lạ. Người phục vụ vẫn c̣n đứng cạnh, tốc độ uống của vị khách này khiến anh ngẩn ngơ nhất là khi cô ấy chỉ vào ly và ra hiệu rót thêm. Bụng cồn cào nhắc Quỳnh Lâm nhớ cả ngày nay ḿnh vẫn chưa ăn chút ǵ nhưng chỉ cần nghĩ đến thức ăn đă làm Quỳnh Lâm muốn ói. Miệng cô đắng nghét.

- Này, Lâm có biết ḿnh đang uống ǵ không ?

Cô nhướng mày :

- Biết chứ, và với tôi say ngà ngà chỉ làm t́nh h́nh tồi tệ hơn thôi. Muốn say mèm tôi phải uống đúp kiểu đó thêm vài lần nữa.

Nam Phong giơ tay lên trong một cử chỉ ngạc nhiên và bất lực :

- Tôi tự hỏi ḿnh đang giao du với loại người nào đây.

- Loại người à ? -- Quỳnh Lâm khoát tay -- May mà tôi biết rơ vốn tiếng Việt của anh có vấn đề nếu không cách sử dụng từ như vừa rồi của anh... loại người... Anh nói kiểu này là một cách châm ng̣i nổ hữu hiệu nhất đất. Xem nào, anh cần được chỉ dạy đến nơi đến chốn hơn. Người ta không bảo là loại người khi nói đến, nói về, nói với một nhân vật đáng kính. Nó chỉ sử dụng cho đối tượng nào đó có vấn đề, tóm lại là không tốt. Tôi nói lung tung thế này anh có hiểu không nhỉ ?

- Tôi hiểu rất rơ trước khi Lâm diễn giải nó thành lung tung. Loại người, tôi nghĩ ḿnh đă dùng từ chính xác.

Quỳnh Lâm đón lấy chiếc ly từ tay người phục vụ, cô hớp một ngụm rồi bật cười thành tiếng :

- À, ra thế ! Vậy anh đă nhét tôi vào loại nào nhỉ ? Để xem...

- Lúc năy tôi đă nghe Lâm nhắc đến những từ như bất hạnh, mồ côi bằng vẻ mặt và giọng nói rất tâm trạng. Có phải Lâm xếp ḿnh vào loại này không ? Và Lâm cứ đắm ḿnh theo kiểu...

Quỳnh Lâm cười nhạt:

- Bất hạnh, mồ côi, anh có hiểu nó như thế nào không ? Không nhẹ tênh như cách nói vừa rồi của anh đâu. Nó rất đáng sợ... nó làm cho... - Cô lắc đầu - Vô ích, anh sẽ không bao giờ hiểu nổi.

Nam Phong cúi xuống nh́n xoáy vào mặt Quỳnh Lâm :

- Tại sao tôi lại không hiểu ? Tôi cũng mồ côi nhưng tôi không bao giờ lợi dụng sự bất hạnh đó để buộc người khác phải bao dung với ḿnh, quan tâm đến ḿnh, lo lắng cho ḿnh. Tôi...

- Anh nói thế khác nào phủ nhận vai tṛ của ba mẹ anh, tôi muốn nói đến những người mà hiện nay anh gọi là ba mẹ. Điều này thật nhẫn tâm. Có thể anh đúng nhưng nó hoàn toàn giống nhau. Anh c̣n có người thân, những người lo lắng và yêu thương anh nhất mực.

Nam Phong lắc đầu:

- Khi người ta mất đi bố mẹ th́ chẳng có sự khác biệt nào. Lâm có hiểu được khi người đó vẫn hiện diện ở cơi đời này mà ḿnh phải xem là mất không ?

Anh uống cạn và nh́n xuống đáy ly trống rỗng. Đôi mắt anh cũng trống rỗng.

- Tôi muốn nói đến ba ruột của ḿnh. Ông không có mặt trong đời sống tinh thần của tôi. Một năm tôi chỉ gặp ông hai lần vào Giáng Sinh và Tết dương lịch. Ông đến thăm tôi cùng với vợ. Bà ấy xa lạ và lễ độ. Ông cũng thế, chỉ khác nhau ở cái nh́n chăm chú hơn như t́m một thứ ǵ đó trên nét mặt tôi, con người tôi và h́nh như ông không t́m thấy. Lớn lên tôi hiểu ra rằng gặp gỡ tôi là h́nh phạt đối với ông nên tôi đă giúp ông nhanh chóng kết thúc h́nh phạt này. Ba mẹ tôi, không, những người mà tôi gọi là ba mẹ, đă sai lầm khi để tôi đi v́ họ nghĩ rằng tôi sẽ sung sướng hơn nếu gặp lại ông ấy.

Nam Phong nh́n cô với vẻ thăm ḍ. Trong bóng tối mắt anh như hai đốm lửa nhỏ, nóng rực và sáng long lanh. Cô chợt nghĩ đến vẻ trống rỗng vừa rồi.

- Nó có giống như những ǵ Lâm hiểu về tôi không ?

Quỳnh Lâm mím môi:

- Tôi rất tiếc là không.

- Biết đâu sau khi hiểu rơ rồi Lâm sẽ trở nên vị tha hơn nhỉ ? Chà, dường như điều này đang thôi thúc tôi đây. Lâm đă biết ǵ về tôi ?

- Nếu anh muốn ở tôi một cảm giác chính xác th́ tốt nhất là hăy bắt đầu ở điểm xuất phát và chỉ dừng lại nơi đích đến.

Nam Phong ph́ cười:

- Nhưng tôi đă đến đích đâu ? Ừm... một cái đích thú vị, hoàn hảo và đầy bất ngờ nhưng... sao Lâm lại có vẻ ngượng ngùng nhỉ ? Tôi đă nói điều ǵ không đúng hay là cách diễn đạt của tôi lại gây ra rắc rối nào đó ?

Quỳnh Lâm lắc đầu nhè nhẹ:

- Không. Anh bắt đầu đi.

- Lâm đă biết tôi không phải là con của ông bà Như Tùng ? Họ là cậu mợ ruột của tôi. Gia đ́nh ngoại tôi giàu lắm, mẹ tôi lại rất xinh đẹp. Bà yêu và kết hôn với ba tôi mặc kệ sự phản đối của người thân. Sau khi kết hôn mẹ về ở với nội. Cuộc sống rất khó khăn và vất vả, mẹ tôi vốn tiểu thư không quen với kham khổ nên đau yếu, bệnh hoạn luôn nhưng gia đ́nh bên ấy nhất định không cho phép mẹ nhận bất cứ nguồn chu cấp nào từ ông bà ngoại. Họ cho đó là điều sỉ nhục. Để đối phó với mâu thuẫn ngày càng trầm trọng giữa hai bên gia đ́nh, mẹ tôi sống co lại, trầm lặng, nhẫn nhục, không bộc lộ. Lúc này, ba tôi mới phát hiện ra ông vừa yêu, vừa ghét, vừa sợ vẻ yếu đuối, chịu đựng ấy. Nó như bản án nặng nề dành cho một người kiêu ngạo như ông. - Nam Phong dừng lại một thoáng - Tôi biết rơ tất cả những điều này không làm Lâm ngạc nhiên chút nào sao ?

- Không. Với giọng nói khách quan, có chính kiến rơ ràng tôi chắc anh đă lắng nghe và phân tích toàn bộ câu chuyện bằng sự khôn ngoan, sáng suốt của ḿnh nên tính trung thực của nó không có ǵ phải bàn căi.

Nam Phong nhún vai:

- Câu trả lời này khiến tôi phải cân nhắc một cách thận trọng khi quyết định nói tiếp câu chuyện của ḿnh đây. Tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ ? À, ba tôi... Tự ái đă thôi thúc ông lao vào làm giàu bằng mọi cách. Ba muốn gia đ́nh bên ngoại và cả mẹ tôi phải thay đổi cách nh́n về ông. Ban đầu ba tôi chỉ buôn bán nho nhỏ nhưng sau đó với mối quan hệ ngày càng rộng ông móc nối với một số người có thân thế trong bộ máy chính quyền cũ. Lúc này ba tôi với sự giúp sức của gia đ́nh bên nội bắt đầu buôn hàng viện trợ, quân trang, quân dụng sau đó th́ buôn bán hầu hết những thứ phục vụ cho cuộc chiến ở Miền Nam. Lúc này mẹ mới hiểu, ông bà ngoại phản đối cuộc hôn nhân không phải v́ bên nội tôi nghèo hơn hay không gia thế bằng mà v́ nhận thức của hai bên rất khác nhau. Bà sống khép kín và ngày càng rời xa ba tôi cũng như gia đ́nh bên nội. Tôi nghĩ trong thâm tâm mẹ tôi không đồng ư hay nói cách khác là bà khinh cái cách làm giàu như thế. Sự giàu có không làm ba tôi dạt được mục đích là thu ngắn khoảng cách với mẹ. Ông chán chường, bất lực, và cuối cùng th́ tỏ ra thách thức. Giọt nước cuối cùng làm tràn ly ấy là trong một cơn say ba tôi dắt nhân t́nh về nhà. Mẹ tôi bỏ về ngoại, lúc này bà đang mang thai tôi. Mẹ chết ngay sau khi sinh tôi. Anh ruột của mẹ, là ba tôi bây giờ đă mang đứa cháu mồ côi về nhà nuôi nấng. Hai bên gia đ́nh tuyệt giao từ đó.

Chỉ vài nét phát họa mà giờ đây với cô, anh trở nên một người hoàn toàn xa lạ và Quỳnh Lâm chợt nhận ra ḿnh chưa bao giờ hiểu rơ về anh cả. Nam Phong xoa tay vào trán.

- Lâm nhớ có lần tôi đă nói với Lâm về cuộc sống thiếu thốn và khó khăn sau ngày giải phóng không ? Chính điều này đă đẩy cha mẹ tôi đi đến quyết định là để tôi ra đi. Lúc này hầu hết những người thân bên nội tôi đều định cư ở Mỹ. Họ đưa ra nhiều lư do khác nhau để thuyết phục cha mẹ tôi. Khó khăn trong cuộc sống hiện tại, buộc cha mẹ tôi phải cân nhắc và quyết định cuối cùng của họ đồng nghĩa với việc trả tôi về cho cha tôi. - Nam Phong nâng ly rượu lên nhưng không uống, anh xoay nhẹ. Màu nâu đỏ sóng sánh của dung dịch trong ấy phản chiếu như chiếc gương và làm tṛng đen trong mắt anh long lanh màu hổ phách. - Cuộc sống cô đơn, lạc lơng, không ḥa nhập bên ấy đă làm tôi oán ghét cha mẹ trong thời gian dài. Nếu ngày đó được phép chọn lựa, tôi sẽ ở lại đây. - Nam Phong nhún vai - Nhưng dù sao lúc đó tôi vẫn c̣n là một đứa trẻ, thời gian cho tôi nhiều thuận lợi và cũng làm phôi pha nhiều thứ. Tôi lớn lên, ḥa nhập và đạt được một số thành tựu nhất định trong học tập, công việc. Điều này không phải là ngẫu nhiên và nếu chỉ một ḿnh, tôi không thể nào làm được. Có thể với người khác bên nội tôi không được đánh giá cao nhưng với tôi th́ không. Tôi rất yêu quư họ và đến tận bây giờ tôi vẫn giữ nguyên t́nh cảm ấy. Chưa bao giờ họ nói với tôi những lời không tốt về mẹ và gia đ́nh bên ngoại. Họ chỉ đơn giản nói là ba mẹ tôi không hợp nhau. Lớn lên với những thăng trầm của cuộc sống tôi bắt đầu hiểu và nhận thức được mọi việc. Mặc dù cố che giấu nhưng tôi biết ba vẫn c̣n yêu mẹ, không người phụ nữ nào có thể thay thế vị trí bà trong cuộc đời ông. Mẹ măi măi là vết thương nhức nhối không bao giờ lành và sự hiện diện của tôi, đứa con mà gần như bị ông bỏ rơi, chưa một lần đến thăm, không hề ngó ngàng đến sau cái chết của vợ, là bản án nặng nề dành cho ba tôi.

Quỳnh Lâm trầm ngâm:

- Tôi không cho rằng ông làm thế v́ không yêu anh mà có lẽ v́ một mặc cảm nào đó hoặc là ông không đủ can đảm thừa nhận cái sai của ḿnh.

Nam Phong lắc đầu:

- Tôi lại không kết luận ông sai v́ trên đời này tôi nghĩ người ta khó mà xác định ranh giới rơ ràng giữa hai thái cực xấu tốt, đúng sai. Không rạch ṛi như câu chuyện về đứa bé khi làm một việc tốt, nó bỏ vào lọ hạt đậu trắng và bỏ vào lọ hạt màu đen cho một việc làm chưa tốt. Có những việc mà người ta không biết xếp vào đâu v́ nó không tốt, không xấu, không đúng, không sai như giữa hai màu đen trắng c̣n có những màu khác vậy. Lúc ấy, phải cân nhắc đến sức ảnh hưởng của nó đối với số đông. Quan hệ rắc rối giữa hai bên nội ngoại tôi bắt nguồn từ việc nhận thức khác nhau mà giờ đây nói thật tôi cũng chẳng muốn làm kẻ ḥa giải, trung gian hay những thứ tương tự. Chẳng ích lợi ǵ khi lục tung và làm đục ṃ quá khứ để t́m câu trả lời vốn rất tương đối về sự xấu tốt, đúng sai.

Quỳnh Lâm gật đầu nhè nhẹ:

- Có thể anh nói đúng và v́ thế anh cũng nên đối xử tốt, ồ không, tôi chỉ dừng lại ở mức độ tử tế. Anh nên tử tế với mẹ một chút. Bà vốn rất nhạy cảm với mọi biểu hiện ở anh.

Nam Phong cười:

- Tôi không nghĩ là cách biểu lộ của ḿnh có vấn đề ǵ đó nhưng tôi hứa với Lâm tôi sẽ khóa những cái van ấy lại, sẽ dồn nén chúng, được chưa ?

Ngừng một chút anh tiếp:

- Tôi muốn nói cho Lâm nghe chuyện này, hy vọng sau khi nghe xong Lâm sẽ nh́n thấy ở tôi điều mà Lâm chưa nh́n thấy. Tên của tôi vốn là Như Phong. Sở dĩ tôi mang cái tên mới Nam Phong là v́ tôi muốn nhớ đến nơi được sinh ra, lớn lên và không bao giờ quên ḿnh là người Việt Nam. Đó có phải là t́nh cảm thiêng liêng mà có lần Lâm nói đến không ?

Quỳnh Lâm không trả lời. Cô đang nghĩ đến cái tên Như Phong, một ngọn gió. Đúng rồi, người này có đầy đủ tố chất của một ngọn gió. Lúc mềm mại, êm ái lúc giận dữ cuồng nộ; khi thổi mơn man nhè nhẹ bên tai khi lạnh lùng quất điếng vào mặt.

- Như Phong, tôi rất thích tên Như Phong. Tuy không c̣n mang nó nhưng sau này nhất định tôi sẽ đặt cho con trai ḿnh cái tên ấy. Như Phong, Lâm thấy thế nào nhỉ?

Quỳnh Lâm thấy mềm ḷng đi bởi những cảm xúc bật chợt. Một đứa trẻ vừa ra đi vĩnh viễn, một đứa trẻ sơ sinh sẽ được sinh ra để mang lấy cái tên dành sẵn cho ḿnh. Một ngọn gió, Quỳnh Lâm th́ thầm:

- Rất thú vị!

Nam Phong kéo chiếc ly c̣n quá nửa của cô về phía ḿnh, Quỳnh Lâm không ngạc nhiên. Cô chớp mắt cố làm dịu cảm giác cay cay sau cơn xúc động vừa rồi và quan sát anh.

- Lâm quả là một thính giả lư tưởng. Lâm rất thông cảm, ở đây tôi không nói đến thông cảm theo ư nghĩa thông thường của nó. Lâm b́nh tĩnh, thông minh, thẳng thắn và chính những đức tính này đă dẫn tôi đến một việc thiếu tế nhị là nói với Lâm những chuyện riêng tư của ḿnh.

- Vậy tôi phải cảm ơn anh về lời khen hay phải xin lỗi về những đức tính ǵ đó khiến anh đi đến chỗ thiếu tế nhị này ?

Rất tự nhiên, Nam Phong nâng ly của Quỳnh Lâm lên và uống cạn. Anh đặt hai chiếc ly rỗng đứng cạnh nhau và ngắm nghía chúng bằng ánh mắn tán thưởng rất lạ lùng:

- Chúng ta đă nói với nhau rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ Lâm nói ǵ về bản thân ḿnh nhỉ ?

- V́ tôi chắc chắn rằng những chủ đề ấy thú vị hơn nhiều so với những ǵ tôi có thể nói được về ḿnh.

Nam Phong nhún vai:

- Thật khó tin, tôi sẽ thử nhưng không phải bây giờ. Lâm thấy đói chưa ? Ta đi ăn chút ǵ nhé ? - Anh chỉ vào hai chiếc ly lênh khênh đang đứng chỏng chơ trên bàn - Những thứ này làm bụng tôi cồn cào quá.

Quỳnh Lâm gật. Với tâm trạng nhẹ nhàng, nguôi ngoai giờ đây cô cũng thấy đói. Quỳnh Lâm đứng lên, theo thói quen cô quờ tay t́m túi xách. Trước khi Quỳnh Lâm nhớ ra ḿnh không mang theo nó, Nam Phong đă thản nhiên cầm lấy tay cô.

- Đi nào.

Quỳnh Lâm thử cựa quậy những ngón tay nhưng không được. Chẳng dám cúi xuống nh́n chúng, cuối cùng Quỳnh Lâm chọn cho ḿnh vẻ thản nhiên như anh. Rời quầy bar, cả hai theo thang máy xuống tầng dưới, lúc này Quỳnh Lâm mới nhận ra nơi này quen quen. Lạ thật, sao lúc đi vào cô lại không có cảm giác này nhỉ ? Quỳnh Lâm nhướng mắt:

- Có phải chỗ hôm trước không ?

- Ừ, mà Lâm đang t́m ǵ vậy ?

- Cô gái hôm đó, chẳng hạn. Hôm ấy chắc là anh phải vất vả lắm nhỉ ? Mất bao lâu cô bé mới chịu nín khóc ?

Nam Phong cười cười. Anh kéo ghế cho cô:

- Lâm nghĩ tôi có thể thuyết phục được cô ấy là giữa tôi và Lâm chẳng có mối quan hệ nào không ?

- Không. Tôi chắc rằng với hành động bộc phát ấy anh đă phải xin lỗi và năn nỉ cô bé đến mỏi miệng trong khi cũng chính hành động ấy tôi lại chẳng cho anh được điểm nào.

- Tôi đă có kinh nghiệm về sự thẳng thắn của Lâm nên dè dặt trước rất nhiều câu hỏi v́ e rằng sự thẳng thắn này sẽ làm tôi đau tim mất.

Quỳnh Lâm đủng đỉnh:

- Để xem câu hỏi của anh thế nào đă.

- Ừ, để xem - Anh nhắc lại nhưng với giọng hoàn toàn khác.

Thức ăn được dọn ra. Mặc dù món ăn Pháp nấu không hợp khẩu vị của Quỳnh Lâm nhưng dựa vào kinh nghiệm lầm trước, cô chọn beefsteak hồng đào và món xúp có tên Consomme froid. Trông chúng khá ngon. Cô đă ăn hết phần beefsteak trong khi Nam Phong vẫn lơ đăng cắt măi miếng thịt trong đĩa của ḿnh, anh cố không nh́n vào lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện ở khóe môi Quỳnh Lâm. Đó không phải là cảm xúc b́nh thường khi người ta chiêm ngưỡng một vẻ đẹp. Đó là t́nh cảm, một phép lạ xuất hiện từ trái tim, Nam Phong khẳng định, lần này nó không phải là thứ mà anh có thể vo tṛn và vất đi được. Nam Phong đặt chiếc ly không xuống bàn.

- Tại sao Lâm không bắt đầu một lần nữa ?

Quỳnh Lâm ngẩng lên:

- Anh đang thử đề tài này phải không ? Đừng hy vọng nhiều quá, nó sẽ chẳng mang đến chút thú vị nào như anh tưởng tượng đâu. Nhưng không sao, tôi sẵn sàng trả lời nếu anh cho tôi một giới hạn rơ ràng. "Bắt đầu" của anh có nghĩa là...

- Có nghĩa là để ư đến một người đàn ông khác ?

Thẳng thắn, rơ ràng, không ṿng vo, rào đón, nó khiến người nghe không thể giả vờ như không hiểu, Quỳnh Lâm ngẫm nghĩ trong khi kéo chiếc tách nhỏ về phía ḿnh. Trong tách là một chút nước dùng trong vắt có màu hổ phách nhạt, thơm mùi ḅ, đinh hương và được ướp lạnh. Cô nhấm nháp nó với mộ tít sandwich cắt hạt lựu chiên gịn. Khá thú vị. Cầm ly rượu trên tay, Nam Phong vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, không có vẻ ǵ sốt ruột.

- Ở công ty, anh có thường xuyên trao đổi với các nữ đồng nghiệp người Việt không ? Anh có quan sát phản ứng của họ không ? Hăy làm điều này, chính phản ứng của họ sẽ làm anh tiến bộ hơn. Câu hỏi vừa rồi có thể gây rắc rối cho anh v́ không bao giờ nó được đặt ra với một phụ nữ. Rất hiếm khi anh nhận được câu trả lời hoặc một phản ứng đúng mực v́ chính sự lộ liễu, thẳng thắn, thô bạo của nó đă làm họ quay ngoắt đi ngay sau khi nghe xong.

Anh gật:

- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ với tính thẳng thắn của ḿnh, Lâm sẽ không lẩn tránh đâu.

Quỳnh Lâm xua tay:

- Không cần đưa đẩy như thế v́ với nó nó chẳng phải là điều cấm kỵ ǵ. Sở dĩ tôi chưa có người đàn ông khác, ồ không, chưa để ư đến người đàn ông khác là v́ đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có sự quan tâm đúng mức nào về vấn đề này. Hay nói cách khác, người đàn ông khiến tôi có ư nghĩ từ bỏ cuộc sống riêng như hiện nay vẫn chưa xuất hiện, hoặc nói khiêm tốn hơn một chút th́ tôi vẫn chưa được người đàn ông nào để ư đến cách nghiêm túc. H́nh như ở tôi có những điểm ǵ đó chỉ có thể thu hút những anh chàng thích trăng gió.

Nam Phong nhăn mặt:

- Thích trăng gió nghĩa là ǵ ?

- Có nghĩa là quan tâm v́ ṭ ṃ, hiếu kỳ, thích chinh phục, hay một sự thay đổi sở thích có tính tạm thời nào đó. Tóm lại, cũng là một cách quan tâm nhưng không đi kèm với sự nghiêm túc mà anh và tôi đang nói đến.

- Thật khó h́nh dung...

- Ánh mắt hiện giờ của anh làm tôi không thấy thoải mái. Nó có vẻ ái ngại, và tội nghiệp. Chẳng lẽ thông điệp tôi gởi đến anh chưa rơ ràng ? Tôi không tự ti, nếu không muốn nói là rất tự hào về bản thân, ngay cả khi nói với anh về những điều về rồi. - Cô đặt tay lên ngực ḿnh trong một cử chỉ khôi hài - Nó vẫn ở đây, và chẳng suy suyển chút nào.

Nam Phong gật gù:

- Tôi thấy điều này rất rơ và tôi sẽ chứng minh ngược lại những ǵ Lâm vừa nói. - Anh đă ăn hết phần beefsteak và đẩy chiếc đĩa ra xa - Lâm có muốn dùng thêm không ?

- Cảm ơn anh, tôi đủ rồi.

Nam Phong vươn vai:

- Buổi tối c̣n rất dài chúng ta làm ǵ tiếp theo ?

Quỳnh Lâm che miệng ngáp:

- Xin lỗi v́ đă không tỏ ra hào hứng nhưng giờ đây tôi thấy mệt nhoài, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.

Ngừng một chút cô tiếp:

- Sau những ǵ anh đă làm cho tôi, đề nghị này có quá đáng không ?

- Không, tôi rất mừng v́ nó có tác dụng tốt, chứng tỏ tâm trạng Lâm đă khá hơn.

Quỳnh Lâm cảm động:

- Cảm ơn anh. À, vết thương của anh đă lành hẳn chưa ? Nó có gây cho anh rắc rối nào không ?

- Vết thương à ? Không, nhờ Lâm nó đă trở thành một vết sẹo có nhan sắc. Trông cũng đẹp mắt lắm, vị bác sĩ đáng kính hôm trước khẳng định với tôi như thế.

- Vậy anh thấy nó thế nào ?

- Mỗi khi nh́n nó tôi lại nhớ đến Lâm. Không phải nhớ b́nh thường dâu nhé mà là h́nh dung rơ ràng từng đường nét.

Quỳnh Lâm trố mắt nh́n vẻ chân thật pha chút hài hước trên gương mặt Nam Phong rồi không nín được, cô ph́ cười. Sau đó th́ cười thật to.

- Sự liên tưởng của anh thật khó tha thứ. Làm sao có thể tưởng tượng được giữa chúng nó, vết sẹo và gương mặt tôi, có điểm chung nào đó nhỉ ?

Cả hai cùng cười. Chưa bao giờ không khí giữa họ lại thân mật, vui vẻ đến thế. Nụ cười theo chân cả hai về đến tận nhà.

Nam Phong cúi xuống mở cổng trong khi Quỳnh Lâm nghiêng người tránh ánh đèn từ chiếc taxi chiếu thẳng vào mặt. Nó lùi lại một chút như để lấy đà rồi phóng vút đi trả lại nơi này thứ ánh sáng mờ mờ. Ngọn đèn ngoài cổng hỏng từ dạo từ dạo trước, đến nay vẫn chưa được thay. Quỳnh Lâm nh́n vào cái hốc trống rỗng ấy, ḷng gợn buồn. Cô nhớ Như Vũ.

- Lâm.

Quỳnh Lâm giật ḿnh quay lại. Minh Viễn đứng đấy và có lẽ đă đứng lâu lắm rồi .Bóng tối không cho Quỳnh Lâm nh́n rơ nét mặt anh. Như cái máy cô bước nhanh về phía tiếng gọi ấy. Sau lưng cô, Nam Phong dừng lại một thoáng rồi đẩy rộng cổng và đi thẳng vào nhà. Hai người đàn ông làm như không trông thấy nhau.

- Em về rồi à ? Vẻ ngạc nhiên không mong đợi này khiến tôi thấy sự có mặt của ḿnh trở nên vô duyên và không cần thiết. Buổi chiều khi đến bệnh viện tôi mới biết cô bé ấy đă qua đời sáng nay. Tôi nghĩ em buồn lắm nên mới đến đây. Em không sao thế này tôi an tâm rồi. Thôi, tôi về đây.

Quỳnh Lâm lúng túng:

- Tôi...

- Không cần giải thích. Bất kể chuyện ǵ đă xảy ra chỉ cần em vui là được.

- Anh không nên tốt với tôi v́...

Minh Viễn cười nhẹ:

- Giờ em nói với tôi điều này th́ có ích ǵ v́ đă từ lâu, nó không c̣n nằm trong sự kiểu soát của tôi nữa. Muộn rồi, em vào nhà đi.

Anh chợt nghe giọng ḿnh có chút ngậm ngùi. Muộn. Có lẽ khi thốt ra từ này anh không chỉ nói đến yếu tố thời gian mà c̣n nhắc đến sự hiện diện của người đàn ông ban năy. Lúc này sự tự tin h́nh như đă rời bỏ anh. Quỳnh Lâm mím môi nh́n người đàn ông trước mặt. Ánh mắt vẫn sáng rực nhưng thấp thoáng nỗi buồn và trong dáng vẻ ương ngạnh phảng phất sự cô đơn. Tự nhiên Quỳnh Lâm muốn khóc. Minh Viễn sờ nhẹ vào má cô:

- Đừng vậy mà. Trên đường đến đây tôi cứ sợ nh́n thấy em khóc nhưng lúc năy nghe được tiếng cười của em, tôi lại thấy không vui. Có lẽ v́ nó không dành cho tôi, một anh chàng Othello ngu ngốc chăng ? Ước ǵ bên tôi em cũng thế. Ước ǵ chính tôi đem lại nụ cười cho em.

Quỳnh Lâm lắc đầu nhè nhẹ:

- Có ǵ khác biệt đâu.

- Không khác biệt ư ? - Anh hỏi một cách hoài nghi - Ừ nhỉ, có ǵ khác biệt đâu. Như tôi đă nói, bất kể chuyện ǵ xảy ra và với bất cứ ai, chỉ cần em vui là được.

Quỳnh Lâm nắm lấy bàn tay trên má cô:

- Sao anh lại tốt với tôi đến thế ?

- Em không biết tại sao ư ? Em không biết tại sao tôi tốt với em à ? Vậy em có biết cái tật rất lớn của ḿnh không ? Đó là thói quen đặt câu hỏi cho vấn đề mà ḿnh đă biết rất rơ. Em có muốn nghe câu trả lời của tôi không ? Tôi tốt với em là v́ tôi...

Quỳnh Lâm dùng tay che miệng Minh Viễn, đôi mắt cô ánh lên tia nài nỉ:

- Đừng... Tôi thật may mắn có người bạn như anh. Tôi đă thấy khá hơn rồi. Đừng lo lắng cho tôi nữa. Cảm ơn v́ anh đă đến đây.

- Toàn những lời khách sáo, đó không phải là những điều tôi muốn nghe, em biết mà. Nếu em hiểu được tôi đến đây và lo lắng thế nào th́ em... Thôi, chẳng nên tiếp tục thế này, nó sẽ khiến tôi trở nên tầm thường mất. - Anh xiết nhẹ bàn tay cô - Từ nay em đừng quan tâm đến việc tôi yêu hay tốt với ai nữa nhé, đó là việc của tôi. - Ngừng một chút anh tiếp - Sao lúc này tôi ghét nụ cười của em đến thế ? V́ đă lâu lắm rồi mà nó vẫn giống y như nụ cười lần đầu em gặp tôi. Lúc đó thế nào nhỉ ? Em nh́n tôi sau đó mỉm cười. Dễ thương và rất lịch sự nhưng lại là một thách thức lớn cho tính kiêu ngạo của tôi v́ nó tuyệt đối không có chút t́nh cảm hay sự say mê nào cả.

Quỳnh Lâm thấy nhẹ người v́ đến lúc này cô mới thấy lại ở anh những nét quen thuộc mà hàng ngày cô vẫn gặp.

- Chắc chắn tôi sẽ làm em thay đổi nhưng không phải bằng cái đầu mưu mẹo mà bằng chính khả năng và t́nh cảm có thật của ḿnh. Em có tin không, từ ngày biết em tôi thấy ḿnh sống tốt hơn rất nhiều đấy.

Anh nhún vai:

- Lư do rất đơn giản, v́ h́nh ảnh em tràn ngập nên chẳng c̣n chỗ đâu cho những suy nghĩ lươn lẹo, những ư đồ bất minh, những âm mưu đen tối luôn thường trực trong cái đầu vốn xảo quyệt của tôi. Thôi, hẹn gặp nhau ngày mai nhé. Tôi cũng cần dành một ít thời gian cho cơn thịnh nộ của bác sĩ Tâm đây. Em vào đi để tôi c̣n về. Đừng nghĩ ngợi ǵ cả.

Chờ cho Quỳnh Lâm khép cổng, Minh Viễn mới quay lưng. Cô tần ngần trông theo sau đó đến ngồi trên chiếc ghế đá đặt ở góc sân. Hơi lạnh làm Quỳnh Lâm rùng ḿnh, cô ṿng tay ôm ngực, đầu cúi thấp. H́nh như nó đang trở nên nặng trĩu bởi những ư nghĩ đè nặng bên trong. Ḿnh sai rồi. Cái sai này bắt đầu từ đâu ? Từ lúc ḿnh thả trôi để mặc cho cảm xúc dắt đi hay từ khi cái tôi của ḿnh được ve vuốt. Tại sao ḿnh lại cho phép điều này xảy ra trong khi chưa sẵn sàng cho một sự thay đổi nào ? Dù sao cô cũng là người đàn bà, lại là người đàn bà quá trẻ cho cuộc sống khép kín nhưng lại quá già khi phải bận tâm đến những lời bóng gió, đẩy đưa. Ḿnh đă nói ǵ nhỉ ? "Quan tâm chỉ v́ ṭ ṃ, hiếu kỳ, thích chinh phục...", ḿnh có thật sự nghĩ thế không ? Ư nghĩ này đă nấu chín trong đầu hay được thốt ra trong một phút bốc đồng nào đó để rồi sử dụng nó như tấm khiên giúp cô che giấu mọi cảm xúc, bảo vệ cô tránh mọi tổn thương ? Quỳnh Lâm không muốn lao vào cuộc phiêu lưu mạo hiểm nào huống hồ những biểu hiện t́nh cảm ở họ không cho Quỳnh Lâm cảm giác an toàn, dù chỉ một chút. Cảm giác mà ngày xưa khi ở cạnh Như Vũ, cô luôn đầy ắp.

Khi nghĩ về điều này cô hoàn toàn không nhận ra và nếu có Quỳnh Lâm cũng không chịu thừa nhận đó là chứng bệnh về tinh thần. Sự thật là cô không gặp được người đàn ông mà ḿnh tin cậy nên Quỳnh Lâm cố bám víu vào người đă mất. Cô lẩn thẩn hỏi ḿnh, trong bức tranh cuộc sống, t́nh yêu có phải là nét chấm phá không thể thiếu không ? Có phải là sự cân bằng thu chi, cho bao nhiêu, lấy bấy nhiêu không ? Quỳnh Lâm đứng lên. Không, với cô bây giờ, bản thân an toàn mới là điều quan trọng nhất. Quỳnh Lâm chậm chạp bước về pḥng. Bước chân nặng nề bởi cảm giác bất an khi cô nhận ra bản thân cũng chính là kẻ thù lợi hại nhất, v́ chỉ cô mới có thể làm tổn thương ḿnh mà thôi.

Quỳnh Lâm đặt tay lên nắm đấm cửa.

- Lâm cần nhiều thời gian để trấn tĩnh vậy sao ?

Quỳnh Lâm quay lại, khô khan:

- Anh nói vậy là có ư ǵ ?

Giọng Nam Phong đượm vẻ mỉa mai và điều này khiến cô căng thẳng:

- Tôi nói như vậy vẫn chưa rơ ràng à ? Chẳng phải vừa rồi Lâm đă rất vui vẻ sao? Chỉ cần gặp người ấy là Lâm trở nên thế này đây. Xem ra tôi đă bỏ công một cách lăng phí và giờ đây tôi cảm thấy tiếc.

Quỳnh Lâm mệt mỏi:

- Dù sao tôi cũng đă cảm ơn anh rồi hay là anh muốn có sự đền bù nào khác ?

- Lâm có vẻ ṣng phẳng đấy nhưng liệu tôi có thể nhận được ǵ từ Lâm nhỉ ?

Ánh mắt của Nam Phong lướt trên thân thể cô một cách lộ liễu và thô bạo, không c̣n bóng dáng của sự ân cầm, đáng mến mà anh vừa bày tỏ cách đây không lâu. Quỳnh Lâm đau điếng ở ngực như bị giáng vào đấy một quả thoi sơn. Cảm giác ngột ngạt khiến cô hé môi thở gấp, nước mắt ứa ra nhưng Quỳnh Lâm cố nén. Cô đă sai lầm khi để lộ cảm xúc mềm yếu trước người đàn ông này và giờ đây lặp lại việc đó là điều tối kỵ. Quỳnh Lâm đau đớn như vừa bị phản bội. Cô yên lặng nh́n, cố tỏ bằng mắt cho anh biết sự thất vọng và chán ghét của ḿnh. Không hề nao núng, Nam Phong vẫn đứng dạng chân, vững vàng, yên lặng và tàn bạo. Có thể nói rượu là chiếc ch́a khóa mở toang cánh cửa lạnh lùng, tự chủ vẫn được anh khóa chặt từ trước đến nay và cô không phải là đối thủ của anh, Quỳnh Lâm mím môi quay đi. Sự nhẫn nhục ấy giờ đây với anh chẳng có tác dụng ǵ hết, có vẻ Nam Phong như không muốn kết thúc sớm màn đối đầu không cân sức này.

- Lâm không c̣n hơi sức để trả lời tôi ? Có phải Lâm đă dùng hết nó cho cuộc gặp gỡ ban năy không ? Sau khi giải thích và khóc lóc, Lâm có thành công không? Trong mọi trường hợp, có phải Lâm đă sử dụng nó như cái cớ để buộc người khác quan tâm đến ḿnh không? Nước mắt của Lâm có làm anh ta đau ḷng không?

Quỳnh Lâm quay lại. Gương mặt b́nh thản nhưng giọng nói chậm, mệt mỏi và đượm vẻ cay đắng phản ánh trung thực hơn tâm trạng của cô lúc này.

- Tôi hiểu ư anh rồi nhưng thử nghĩ lại xem, nếu anh quan tâm hay đă làm điều ǵ cho tôi mà giờ đây anh thấy tiếc th́ có phải là lỗi của tôi không ? Tôi có đến t́m anh không ? Có khóc vói anh không? Có nhào vào ḷng anh không ? Tôi có buộc anh làm điều ǵ mà anh không tự nguyện không ? Tôi chẳng làm ǵ hết. Anh đă đến đây và chứng tỏ cho tôi thấy anh là người đáng tin cậy. Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ việc ngu ngốc nhất là tôi đă tin anh.

Quỳnh Lâm tiến về phía Nam Phong một bước. Ngay lập tức, anh cũng làm thế. Khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, và với khoảng cách này muốn nh́n thẳng vào anh, Quỳnh Lâm buộc phải ngẩng đầu lên. Nam Phong đứng đấy - cao lớn hơn và đang nh́n xuống cô.

- Giờ đây tôi chỉ có thể nói cảm ơn. Cảm ơn anh về tất cả.

Ánh mắt Nam Phong xoáy vào cô:

- Có vẻ như Lâm rất thích nói lời cảm ơn nhưng tôi lại muốn thấy Lâm bày tỏ điều này như thế nào ? Lúc năy Lâm có đề nghị một sự đền bù khác, cho đến lúc này nó vẫn c̣n nguyên giá trị phải không ?

Quỳnh Lâm cứng cỏi:

- Không có sự thay đổi nào. Anh muốn được điều ǵ ?

- Rất đơn giản.

Quỳnh Lâm nấc lên. Không phải là cô mù mờ, ngu ngốc đến nỗi không nh́n thấy nhưng Quỳnh Lâm nghĩ hắn sẽ không dám và lập tức cô trả giá ngay cho ư nghĩ đó. Giờ đây cô mới nhận thấy, trước khi hắn có hành động th́ chuyện ngu ngốc nhất vẫn chưa xảy ra. Đấy không phải là việc cô tin hắn mà là việc cô dám thách thức hắn. Tiếng nấc của Quỳnh Lâm ch́m nghỉm đâu đó khi hắn cúi xuống môi cô. Quỳnh Lâm vùng vẫy điên cuồng trong ṿng tay Nam Phong để rồi cay đắng nhận ra hắn không thèm dùng đến một chút sức lực nào, chỉ đứng yên chờ đợi một kết cục tất yếu mạnh được yếu thua. Dù thất bại, Quỳnh Lâm vẫn muốn chứng tỏ cho hắn thấy nếu cô thua th́ đó cũng không phải là sự thất bại về tinh thần và lư trí dù giờ đây cô đang tuyệt vọng đến buông trôi.

Nam Phong không phải là người chịu bỏ qua cơ hội một cách dễ dàng. Dù ánh mắt căm ghét, bất cần pha lẫn sự ngạo mạn, thách thức của Quỳnh Lâm đang chiếu thẳng vào anh, nhưng Nam Phong vẫn tin rằng chỉ thoáng nữa thôi anh sẽ cho cô một kinh nghiệm nhớ đời. Cô sẽ không bao giờ được phép quên, anh là một người đàn ông mà nếu muốn, chắc chắn làm được mọi thứ và nụ hôn ban năy vẫn chưa phải là sự bắt đầu. Rất tự tin, Nam Phong dùng thân ḿnh ép Quỳnh Lâm vào sát tường, ngón tay anh lượn một đường ngoằn nhoèo từ trán, xuống mũi, môi cuối cùng dừng lại ở cằm và đẩy nó lên. Sức nóng mănh liệt tỏa ra từ Nam Phong, nhất là ánh mắt như có lửa của anh chực thiêu rụi mọi phản kháng từ lư trí. Quỳnh Lâm nhắm mắt lại. Hành động này xuất phát từ sự sợ hăi hơn là phản đối v́ giờ đây gần gũi với thân thể đàn ông đang làm thức dậy ở cô nỗi khao khát cháy bỏng mà từ lâu Quỳnh Lâm bắt ḿnh không được nghĩ đến. Dưới sức ép từ môi anh, môi Quỳnh Lâm hé ra và lập tức bị cuốn ngay vào nụ hôn khao khát, mănh liệt. Nó thể hiện sự tự tin, sức mạnh cộng với ư thức sở hữu, chiếm đoạt. Nó làm cô ngạt thở. Quỳnh Lâm không hay ḿnh ép sát vào người anh, trong chừng mực nào đó, đón nhận và đáp trả. Với sức lực của ḿnh, Quỳnh Lâm có thể làm ǵ được nữa, v́ giờ đây chúng đă rời bỏ cô.

Vào lúc không ngờ nhất, Nam Phong đột ngột buông cô ra và lùi lại. Đầu váng vất, Quỳnh Lâm vẫn đứng yên nhưng chạm vào ánh mắt ngạo nghễ của anh th́ sự phản kháng từ lư trí lại quay về. Có ích ǵ đâu khi vừa rồi nó đă quay lưng bỏ chạy như một kẻ hèn nhát. Quỳnh Lâm rũ ra trong đau đớn. Giờ đây sự trở về muộn màng này chỉ làm đậm thêm thất bại của cô mà thôi.

Nam Phong không rời mắt khỏi Quỳnh Lâm. Ánh mắt tuyệt vọng khiến gương mặt cô mang một dáng vẻ khác. Dáng vẻ mà anh chưa từng thấy, nó yếu đuối, ngơ ngác và quyến rũ một cách kỳ lạ. Môi Nam Phong nhếch lên thích thú.

- Lẽ ra em không nên tin tôi.

Cử chỉ khiêu khích này khiến Quỳnh Lâm bừng tỉnh, cô bước đến dùng hết sức ḿnh tát vào gương mặt đểu giả ấy. Cái tát mạnh làm cô đau điếng ở ḷng bàn tay và lảo đảo mấy bước nhưng Nam Phong vẫn đứng yên, thậm chí không tỏ ra chút bất ngờ nào.

- Em dùng nó để chứng tỏ sự đoan chính của ḿnh cũng như để che đậy cảm xúc ở em, những cảm xúc mà vừa rồi tôi đọc được rất rơ. V́ thế với tôi cái tát này chẳng có chút giá trị hay ư nghĩa nào hết.

- Anh không được phép gọi tôi bằng em và đừng quên vị trí của ḿnh trong ngôi nhà này.

- Vị trí à ? Lúc năy trong ṿng tay tôi, rơ ràng Lâm không hề nghĩ đến.

Quỳnh Lâm nghiến răng:

- Tôi không muốn nh́n thấy mặt anh nữa. Hăy cút đi.

- Em đừng lo, tôi sẽ đi ngay v́ chẳng có lư do ǵ ở lại đây khi tôi vừa được trả công đầy đủ.

Mặt Quỳnh Lâm tái ngắt. Sự xúc phạm đến cay nghiệt mà anh dành cho cô h́nh như không có giới hạn nào. Cô lẩm bẩm:

- Điều ǵ khiến anh trở nên thế này vậy ? Chẳng lẽ tôi không đáng được một sự tôn trọng tối thiểu nào sao ?

Quỳnh Lâm cúi xuống, tưởng như cô sẽ oà khóc nhưng không, mắt Quỳnh Lâm ráo hoảnh chỉ khóe môi run run. Không nh́n Nam Phong, cô lê từng bước vào pḥng, cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng. Ngồi phịch xuống ghế, Quỳnh Lâm t́ trán vào mặt bàn lạnh giá. Những lời vừa rồi cứ ong ong măi trong cái đầu nặng trịch và đau buốt của cô, Quỳnh Lâm ngồi như thế rất lâu. Dường như cô rơi vào trạng thái vô thức v́ khi ngẩng lên, trong một thoáng, Quỳnh Lâm không biết ḿnh đang ở đâu. Cô ngơ ngác nh́n vào chiếc gương lớn ở góc pḥng phản chiếu h́nh ảnh ḿnh trong đấy, mái tóc rối bù, đôi mắt trống rỗng, gương mặt nhợt nhạt như người vừa ốm dậy.

Quỳnh Lâm xoa trán, giờ đây với sự tỉnh táo của ư thức, cô nh́n rơ bi kịch của ḿnh hơn, đó không phải là chuyện tệ hại nhất đă xảy ra mà chính là cô đă cho phép nó xảy ra. Phải rồi, chính cô đă cho hắn lư do để làm việc ấy. Quỳnh Lâm cắn chặt môi đến đau điếng vẫn không sao xua được cảm giác kỳ lạ cứ bám riết lấy ḿnh. Thân thể cô vẫn c̣n phảng phất hơi ấm lưu lại từ hắn, da thịt cô nóng ran khi nhớ đến ánh mắt khao khát không thèm che giấu của hắn. Quỳnh Lâm lắc mạnh đầu. Không, không phải Nam Phong, lúc này đây cô thấy căm ghét bản thân ḿnh hơn. Nó đă phản bội cô, như một kẻ hèn nhát.

o0o

Minh Viễn lơ đăng uống hết ly nước rồi giữ măi chiếc ly không trong tay, không hay người bên cạnh đă kết thúc câu chuyện và đang nh́n anh với vẻ chờ đợi. Một lúc lâu không thấy anh có phản ứng nào khác cô thở dài cúi xuống. Chấm ngón trỏ vào những vệt nước loang lỗ trên thành ly, Hoàng Dung vẽ những đường ngoằn ngoèo vô nghĩa lên mặt bàn. Chúng khô rất nhanh, chẳng để lại dấu ấn nào. Với anh, h́nh như cô cũng thế. Anh c̣n khó hiểu hơn những ǵ Hoàng Dung nghe thấy. Bên anh, cô biến thành một người khác, trầm lặng hơn, suy tư hơn và trưởng thành hơn. Anh không phải là người để cô giở những tṛ trẻ con ngúng nguẩy, giận hờn rồi thầm đắc ư v́ tác dụng của nó. Có những lúc quá tuyệt vọng, buồn chán Hoàng Dung quyết định xa anh, không nghĩ đến anh, không nh́n anh để rồi cuối cùng lại quay về bằng t́nh cảm mănh liệt hơn, sâu lắng hơn. Cô cười buồn, tất cả những điều này cũng chỉ một ḿnh cô biết, anh không hề nh́n thấy.

Hoàng Dung vẽ một dấu hỏi thật lớn trước mặt ḿnh rồi dùng tay miết lên đấy để tô đậm từng nét. Nét tượng trưng cho câu hỏi lớn nhất mà cho đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp nào. Cô đẹp, dù khiêm tốn đến mấy nhưng qua thái độ của những người chung quanh, Hoàng Dung vẫn nhận biết ḿnh đẹp. Cô học giỏi lại thông minh, nhạy bén, sắc sảo như người cha nổi tiếng của cô. Ngày Hoàng Dung đến đây, sau lời giới thiệu của bác sĩ trưởng khoa, Minh Viễn là người đầu tiên bước đến bắt lấy tay cô. Anh hoàn toàn không nhận ra ḿnh đă tạo nên ấn tượng mạnh mẽ thế nào. Hoàng Dung hài ḷng khi đọc được sự tán thưởng trong đôi mắt rất đen ấy. Như những lần trước, cô tin chắc rằng sẽ "tóm" người này không chút khó khăn nhưng đến ngày thứ hai th́ cô biết ngay ḿnh đă lầm khi nũng nịu đặt câu hỏi và nhận được câu trả lời khô khan cùng thái độ lạnh nhạt "Những điều đă học không phải là những điều chỉ để ghi chép cho đầy vở. Hăy tập dùng đầu óc để vận dụng nó". Lúc ấy Hoàng Dung đă mím chặt môi để ngăn ḿnh đừng khóc v́ chưa ai dám nói với cô như thế, nhưng cũng từ ngày đó cô như bị trói chặt vào anh. Hoàng Dung để ư đến tất cả những ǵ liên quan đến Minh Viễn, nghe ngóng những lời đồn đăi chung quanh anh dù điều này khiến cô thấy ḿnh trở nên tầm thường.

- Nó có nghĩa là ǵ vậy ?

- Dạ ?

Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô rồi dừng lại nơi dấu hỏi to tướng trên bàn. Cô dừng tay lại, dấu hỏi nhạt dần rồi biến mất hẳn. Hoàng Dung nhớ đến câu chuyện vừa rồi, câu chuyện mà cô vẫn chưa nhận đươc. lời giải đáp nào từ anh thêm vào đó là những điều cô muốn nói với anh từ lâu nhưng hiện giờ Minh Viễn không có vẻ của người đang sẵn sàng lắng nghe. Anh chỉ đặt câu hỏi, thế thôi.

- Nó không có nghĩa ǵ cả.

Mái tóc đen mượt gợn những đường lượn êm ái theo cái lắc đầu nhè nhẹ, đôi môi ṃng mọng hơi bĩu ra rất quyến rũ, trông cô vừa trẻ con lại vừa đàn bà. Hoàng Dung đến khoa thực tập từ nhiều tháng nay. Minh Viễn biết cô quan tâm đến ḿnh. Anh không đón nhận cũng không từ chối. Hôm khoa tổ chức liên hoan tiễn bác sĩ Tâm, anh ngồi cạnh và đă đưa cô về. Cũng từ hôm ấy, thỉnh thoảng họ gặp nhau thế này. Bên anh cô rất ít lời, như lúc này đây, sự ẩn nhẫn của Hoàng Dung làm Minh Viễn tội nghiệp. Có khi cô đẩy anh ra xa bằng thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, những lúc như thế Minh Viễn ước ǵ ḿnh đừng từng trải quá để khỏi nhận ra cô đă cố gắng thế nào. Anh không làm ǵ để giúp cô. Không kéo đến gần chẳng đẩy ra xa, Minh Viễn chỉ đứng yên quan sát và chờ hành động kế tiếp. Rồi Hoàng Dung lại quay về, lại âm thầm bên cạnh anh. Minh Viễn cảm động. Anh biết ḿnh không vô t́nh nhưng khoảng trống Quỳnh Lâm để lại trong anh quá lớn và Minh Viễn vẫn không nguôi nghĩ về cô, nhất là thời gian gần đây, Quỳnh Lâm trở nên lặng lẽ, xa lạ hơn. Ngay cả t́nh bạn giữa hai người là thứ t́nh cảm mà anh nghĩ ḿnh xứng đáng được nhiều hơn thế cũng không c̣n. Cô dè dặt, đề pḥng như sợ anh sẽ làm hại cô vậy. Thái độ này khiến Minh Viễn bất lực, thậm chí tức giận. V́ thế anh thường xuyên bị nhốt trong tâm trạng bất ổn như chú kiến chạy ḷng ṿng quanh đáy chảo ngày càng nóng mà không có cách nào thoát ra được.

Minh Viễn đă quyết định quên Quỳnh Lâm, anh không muốn thử thách thêm ḷng kiên nhẫn và tự trọng của ḿnh nữa, nhưng giờ đây bên cạnh Hoàng Dung anh lại thấy nhớ cô da diết. Điều này làm anh quên mục đích khi đến đây. Lâu lắm rồi họ không gặp nhau. Minh Viễn xoa trán, anh không thể dùng ai hay bất cứ điều ǵ lấp vào khoảng trống ấy được. Viễn quay sang Hoàng Dung, cô cũng đang nh́n anh, cái nh́n tin cậy và trong sáng. Anh không được phép làm tổn thương cô.

- Ta về nhé.

Anh mong Hoàng Dung hỏi thêm điều ǵ đó để anh được giải thích nhưng cô ngoan ngoăn đứng lên. Với anh, cô đă tập cho ḿnh thói quen là không bao giờ hỏi tại sao. Minh Viễn đỡ chiếc túi xách trong tay Hoàng Dung, anh nói bằng giọng bông đùa nhưng rất dịu dàng:

- Xin lỗi nhé, đi với anh thế này chắc Dung chán lắm nhỉ ? Ừm... v́ thế có thể khẳng định t́nh bạn giữa những người chênh lệch tuổi tác chỉ nên xem như một sự thay đổi khẩu vị tạm thời thôi. Nó không phải là món mà người ta có thể ăn mỗi ngày.

Hoàng Dung đi chậm rồi dừng hẳn lại:

- Anh đang nhắc nhở Dung phải không ?

Lúc này đây Minh Viễn mới thấy lại được h́nh ảnh cô trong ngày đầu tiên đến khoa. Ánh mắt nh́n thẳng, kiêu hănh và tự tin, anh thích một Hoàng Dung thế này hơn. Tại sao th́ Minh Viễn không rơ lắm nhưng trên hết nó cho anh cảm giác nhẹ nhơm và an toàn. Anh cười nhẹ:

- Không, anh đang tự nhắc nhở ḿnh đấy thôi.

Hoàng Dung nh́n xuống chân và bước từng bước ngắn:

- Nó có tác dụng đấy chứ ?

- H́nh như có một chút. Thật ra nếu anh nói rằng tự nhắc nhở ḿnh là không chính xác lắm. Anh chỉ lập lại điều ḿnh luôn nhớ rơ chứ không phải nhắc một điều ḿnh đă quên. Em có phân biệt được không ?

- Được, anh lập lại một điều mà ḿnh luôn nhớ rơ có nghĩa là anh vẫn chưa chắc chắn lắm về nó và điều này khiến em thấy tự tin hơn rất nhiều. - Hoàng
Dung ngẩng lên nh́n Minh Viễn, có vẻ như cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

- Anh sẽ đưa em về chứ ?

- Tất nhiên rồi. Em cứ để xe ở bệnh viện, sáng mai anh ghé đón em.

- Cảm ơn anh.

Đưa Hoàng Dung về nhà, Minh Viễn cho xe chạy ḷng ṿng trên phố. Anh không biết chính xác ḿnh đang muốn điều ǵ. Chưa bao giờ Minh Viễn rơi vào tâm trạng thế này. Đầu anh lại quanh quẩn vấn đề cũ. Nó vẫn c̣n nguyên vẹn chỉ v́ anh buộc ḿnh không được đến rồi tự huyền hoặc rằng nó không tồn tại. Minh Viễn dừng xe trước cửa. Anh đă không nói dối Hoàng Dung, anh mệt thật và muốn về nhà, thậm chí không buồn nghĩ đến lúc này có lẽ mọi người đang chờ anh. Nhưng giờ đây Minh Viễn lại không thể kiềm được nỗi khao khát đang cháy bỏng trong ḷng. Anh quay xe ra. Minh Viễn hướng về con đường cũ mà ớ đó từng góc phố, hàng cây đều gợi cho anh cảm giác thân quen. Không biết từ lúc nào tất cả những ǵ liên quan đến cô, với anh đều mang một dấu ấn, một dáng vẻ rất riêng, rất đặc biệt.

Minh Viễn dừng lại nơi khúc quanh trước nhà Quỳnh Lâm. Anh bấm dăy số quen thuộc rồi kiên nhẫn chờ...

Quỳnh Lâm mím môi đẩy xe qua bậc tam cấp cao ngất. Ba cô không có nhà. Quỳnh Lâm không muốn nh́n thấy gương mặt lầm ĺ ấy khi đón chiếc xe từ tay cô. Đèn pḥng khách sáng trưng. Quỳnh Lâm bước vào và bất ngờ khi người khách quay lại. Cô gái ở quán bar hôm nọ. Cô c̣n ngạc nhiên hơn cả Quỳnh Lâm.

- Thưa mẹ.

Bà Như Tùng cười thật tươi:

- Ừ, để bác giới thiệu với con, đây là Quỳnh Lâm con gái bác, c̣n đây là Ngọc Châu bạn của Phong.

Quỳnh Lâm mỉm cười đáp lại cái cúi đầu của Ngọc Châu. Trông cô trẻ trung và nết na hơn hôm nọ rất nhiều. Gương mặt Ngọc Châu thoáng biến đổi khi chạm phải ánh mắt Quỳnh Lâm. Cô đang nhớ đến lần gặp mặt trước rồi bối rối nhận ra ḿnh đă không tạo được chút ấn tượng tốt đẹp nào. Quỳnh Lâm cười nhưng giống như hôm ấy ánh mắt vẫn buồn và thoáng trầm tư. Nh́n vẻ bề ngoài và cách cư xử,
Ngọc châu không tưởng tượng nổi họ ở chung một nhà lại là anh em.Tuy không chắc chắn lắm nhưng cô có cảm giác vấn đề không chỉ tồn tại giữa hai người đàn ông mà họ, Quỳnh Lâm và Nam Phong, cũng rơi vào trường hợp tương tự và rơ ràng họ không ưa nhau.

- Châu ngồi chơi với mẹ tôi nhé. Tôi xin phép.

- Dạ. Chị cứ tự nhiên ạ.

Đến khúc quanh cầu thang Quỳnh Lâm đi chậm lại rồi cúi nh́n cô gái qua khoảng trống giữa các thanh kim loại được uốn thành nhiều họa tiết cầu kỳ, lạ mắt. Ngọc Châu đang say sưa điều ǵ đó. Gương mặt, giọng nói thay đổi theo tiết tấu và t́nh huống của câu chuyện, trông cô sôi nổi, tự tin và đáng yêu như một đứa trẻ. Quỳnh Lâm thấy ḷng ḿnh chùng xuống. Không giống như người khác, ví dụ như ở Ngọc Châu, chỉ trong hai lần gặp mặt cô đă nhận được hai h́nh ảnh khác nhau, thậm chí trái ngược nhau. C̣n ḿnh, Quỳnh Lâm cười buồn, ở bất cứ góc độ nào cô cũng chỉ cho ra những h́nh ảnh lờ mờ với gam màu tai tái, nhạt nhẽo, chẳng chút ấn tượng. Quỳnh Lâm lê từng bước về pḥng rồi ngồi vật ra ghế.

Kể từ cái ngày ấy Quỳnh Lâm không sao xua được gương mặt đó ra khỏi tâm trí ḿnh. Thoạt tiên cô cho rằng v́ sự xúc phạm nặng nề mà anh dành cho cô để rồi giờ đây Quỳnh Lâm hốt hoảng nhận ra, không hoàn toàn như thế khi hàng ngày cô bắt gặp khuôn mặt lầm ĺ và ánh mắt thản nhiên không chút cảm xúc. Quỳnh Lâm thấy cô đơn, trơ trọi và sợ hăi hơn bao giờ hết, dường như cả mọi người đều đang
ở rất xa cô.

Cô như người cầm trên tay một quả bóng, thoạt tiên nó rất nhẹ nhàng, chẳng gây cho cô chút khó khăn nào nhưng đó chưa phải là mấu chốt của vấn đề. Vấn đề là cô phải giữ nó trong bao lâu. Câu trả lời hiện giờ là với khoảng thời gian dài cầm trên tay nó đă trở thành một khối nặng nề chỉ chực dúi cô ngă xuống. Và ḿnh đă làm ǵ ? Cô đă tung lên để rồi đau đớn nhận ra, nó không phải là quả bóng bằng cao su mà khi rơi xuống đất sẽ nẩy lên. Nó là quả bóng bằng thủy tinh, đắt giá và dễ vỡ. Hiện giờ những mănh vỡ ấy đang cứa vào tim Quỳnh Lâm.

Quỳnh Lâm nh́n vào gương. Cô sờ những nếp nhăn thấp thoáng ở đuôi mắt. Ḿnh đă già rồi. Cạnh cô, Như Vũ vẫn giữ nguyên ánh mắt và nụ cười như ngày nào.

Anh sẽ măi măi như thế để rồi ngày nào đó một Quỳnh Lâm già nua, yếu đuối vẫn âu yếm gọi người thanh niên trẻ tuổi này là chồng. Lúc đó anh có c̣n đồng hành với cô không ? Có hiểu và chia sẻ với cô không ? Hay anh vĩnh viễn dừng lại ở lứa tuổi ba mươi ấy ?

- Lâm ơi.

Cô dùng tay áo quẹt mắt thật nhanh:

- Dạ.

- Mẹ vào được không Lâm ?

- Dạ được ạ.

Cửa pḥng xích mở, bà Như Tùng bước vào và nh́n cô chăm chú:

- Con sao vậy ? Con không được khỏe à ?

- Con chỉ hơi mệt một tí thôi ạ v́ hôm nay nhiều việc quá.

Quỳnh Lâm đỡ xấp quần áo trên tay mẹ. Bà gạt đi:

- Để mẹ cất vào tủ cho, con tắm đi rồi c̣n ăn cơm. Muộn quá rồi.

Lúc Quỳnh Lâm trở ra bà Như Tùng vẫn c̣n ở trong pḥng. Bà quay đi thật nhanh để cô không nh́n thấy bà vừa ngắm tấm ảnh Như Vũ trên bàn.

Quỳnh Lâm vụng về cầm lấy chiếc lược. Bà cười như khỏa lấp:

- Tóc con dài quá rồi, Lâm.

Cô vờ nh́n chăm chú vào gương, cố lấy giọng vui vẻ:

- Ừ nhỉ, mẹ thấy con có nên cắt ngắn một chút không ?

Bà Như Tùng giữ tay Quỳnh Lâm:

-Không, nó rất hợp với con. Ngày xưa mẹ cũng có mái tóc dài thế này. Ba con thích lắm nên mẹ giữ nó rất cẩn thận. Giờ con xem tóc mẹ đă bạc hết rồi, chẳng c̣n mấy sợi để chăm chút như ngày xưa. Đưa lược đây mẹ chải cho nào.

Bà cầm mớ tóc đen nhánh trong tay và tỉ mỉ chảy từng lọn. Nó c̣n trẻ quá. Với thời gian từng sợi một sẽ bạc đi, nó không thể sống măi thế này được.

- Công việc vất vả lắm hở Lâm ? Sao măi mà con chẳng mập thêm được tí nào vậy. Ráng ăn uống và nghỉ ngơi nhiều vào. À, hôm nay mẹ có bảo làm món cá chưng tương mà con thích đấy.

Quỳnh Lâm hỏi khi cả hai ngồi vào bàn, cố làm ra vẻ thản nhiên:

- Chỉ có con và mẹ thôi ạ ?

- Ừ. Phong đưa con bé Ngọc Châu đi chơi rồi. Chắc khuya lắm mới về, mẹ con ḿnh ăn trước đi con.

- Dạ.

Quỳnh Lâm thẫn thờ cầm đũa. Bà Như Tùng gắp thức ăn đầy chén rồi giục cô.

- Con cá này nặng cả kư đó Lâm. Mẹ đi chợ sớm nên khi mang về nhà nó vẫn c̣n tươi roi rói. Con thử xem thịt nó chắc và ngọt lắm. Ăn nhiều vào đi Lâm.

Con cá chép nằm phơi ḿnh trên chiếc dĩa hạt xoài lớn. Thường ngày Lâm rất thích ăn món này, trông nó hấp dẫn với đủ màu sắc. Màu trắng của bún tàu, màu vàng của đậu phộng xen lẫn những hạt tương tṛn mây mẩy màu nâu, điểm mấy lát ớt đỏ tươi chen thêm màu xanh ngát của hành ng̣, rau thơm, nhưng hôm nay miệng Lâm nhạt thếch. Cô chỉ gắng gượng ăn để mẹ vui. Bà Như Tùng vừa ăn vừa thong thả tṛ chuyện.

- Ngọc Châu bảo đă đến nhà ḿnh vài lần rồi, con có gặp lần nào không Lâm ?

- Dạ không.

- Mẹ cũng thế. Chẳng nghe ba con nói ǵ chắc ông cũng chưa được gặp con bé. Mẹ trông nó xinh xắn, lễ phép lại rất ngoan. C̣n trẻ thế mà Ngọc Châu đă làm giám đốc ngân hàng cho một công ty nước ngoài đó Lâm.

- Vậy hả mẹ ? Chắc là cô ấy giỏi lắm.

Thông tin mới mẽ này khiến cho phong cách, dáng vẻ của Ngọc Châu tại quán bar hôm nọ mang một màu sắc khác hẳn. Nó không c̣n bóng dáng của sự bốc đồng, sôi nổi chỉ có ở những người trẻ tuổi như Quỳnh Lâm đă đánh giá trước đây. Giờ nó lại là bản lĩnh, sự tự tin của một người sớm thành đạt.

Bà dừng lại một chút rồi chép miệng:

- Chắc mẹ đă già nên đâm ra lẩm cẩm hay do mẹ muốn con cái luôn luôn bên cạnh ḿnh nên đôi khi mẹ nghĩ nó chọn ai cũng được miễn là sau khi kết hôn đừng đi đâu hết cứ ở lại đây. Mẹ rất quư Hoài Hương nhưng kết hôn với con bé chắc chắn Phong sẽ về bên ấy. Mẹ không giữ nổi nó. Có thể Ngọc Châu lại hay hơn. Biết đâu con bé sẽ làm Phong thay đổi. Mẹ biết ḿnh ích kỷ nhưng sống không có con cái mẹ sống thế nào hở Lâm ?

- Ḱa mẹ...

Bà Như Tùng không nén nổi xúc động:

- Rồi con cũng sẽ lập gia đ́nh, không biết chồng con có đồng ư chịu ở lại đây với ba mẹ không ?

- Con không...

Bà xua tay:

- Mẹ rất yêu quư con v́ thế mẹ không thể ích kỷ giữ con cho riêng ḿnh được. Con phải có một người chồng để yêu thương, chăm sóc, chia sẻ với con. Nh́n con sống ủ rũ khép kín thế này mẹ day dứt quá. - Bà gượng cười - Thỉnh thoảng mẹ h́nh dung con và Nam Phong sau khi lập gia đ́nh đều ở lại đây. Nhà ta chắc sẽ vui vẻ lắm.

Quỳnh Lâm cố an ủi bà:

- Chẳng phải Phong đă về rồi sao ? Con tin Phong rất yêu thương mẹ, t́nh cảm này sẽ mách cho Phong biết ḿnh phải làm ǵ.

Bà Như Tùng thẫn thờ:

- Ngày ấy mẹ đă để cho nó đi, mẹ không biết ḿnh làm đúng hay sai. Nhưng kể từ lúc đó xem như mẹ đă mất nó. - Bà chùi mắt - Rồi mẹ mất Như Vũ, sau này con cũng sẽ rời xa mẹ. Nghĩ đến ngôi nhà mà chỉ hai người già quanh quẩn với nhau, mẹ thấy sợ lắm.

Lâm đi ṿng ra sau, dùng hai tay ôm lấy bờ vai mẹ, cô vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói:

- Con không để chuyện này xảy ra đâu. Nhất định nó sẽ không xảy ra. Mẹ đừng lo mẹ ạ.

Bà Như Tùng vỗ nhè nhẹ vào tay Lâm, cười gượng gạo:

- Mẹ đă làm hỏng bữa ăn của con, mẹ vô duyên quá, thôi dùng tiếp đi con.

- Con đủ rồi ạ. Con lấy thêm cơm cho mẹ nhé.

- Mẹ không ăn nữa đâu. Con xuống bếp bảo chị Như thu dọn rồi về pḥng nghỉ ngơi đi.

- Để con pha cho mẹ tách trà.

- Ừ, mang vào pḥng khách hộ mẹ nhé.

Quỳnh Lâm dợm bước đi th́ có tiếng chuông điện thoại. Âm thanh lạ hoắc, cô đưa mắt t́m, không hiểu nó phát ra từ đâu. Loay hoay một lúc, Quỳnh Lâm nhặt được chiếc di động nhỏ xíu nằm lọt giữa lớp nệm dày của bộ salon ngoài pḥng khách. Có lẽ vị khách ban năy, ngần ngừ một chút, Quỳnh Lâm áp nó vào tai:

- Alô.

- Lâm phải không ? Phong đây. Ngọc Châu bảo rơi mất điện thoại, tôi gọi cầu may, không ngờ nó lại ở đó. - Cô đoán lúc này anh đang quay sang nói với người bên cạnh - Có rồi, thôi đừng nhăn nhó nữa. À, Lâm giữ hộ tôi nhé. Cảm ơn Lâm.

Quỳnh Lâm nghe có tiếng cười khúch khích, chắc họ đang ngồi sát nhau. Tim cô thắt lại. Quỳnh Lâm nhớ đến điều ao ước của mẹ. Cô, Nam Phong lập gia đ́nh và ở lại đây? Cô có mong muốn điều này không nhỉ ? Chắc là không v́ Quỳnh Lâm đă từng trông thấy họ bên nhau nhưng giờ đây sao cô lại buồn đến thế này. Quỳnh Lâm cẩn thận đặt chiếc điện thoại xuống bàn.

- Mẹ giữ cho Phong.

- Phong vừa gọi về à ?

- Dạ.

Quỳnh Lâm vào bếp pha cho bà Như Tùng và ḿnh tách trà. Lúc cô mang ra pḥng khách th́ bà đang trả lời điện thoại và trao nó cho cô. Quỳnh Lâm nhận ra giọng Minh Viễn. Lâu rồi anh không gọi đến.

- Tôi đang đứng trước ngơ nhà em. Tôi muốn chúng ta gặp nhau một chút, Em ra ngay được không ?

Cô ngước nh́n đồng hồ, đă gần chín giờ. Hiếm khi Quỳnh Lâm rời nhà muộn thế này nhưng với tâm trạng hiện nay th́ có nghĩ lư ǵ đâu.

- Được.

Anh im lặng một giây, h́nh như bất ngờ v́ sự mau mắn của cô.

- Tôi đợi em ở đây. Đừng đổi ư nhé.

Quỳnh Lâm mang tách trà đến bên mẹ. Gương mặt bà Như Tùng thoáng nét trầm tư, bà đă nhận ra giọng nói quen thuộc của người đàn ông vẫn hay gọi đến đây t́m Quỳnh Lâm.

- Con có việc phải ra ngoài một chút. Con xin phép mẹ.

Bà Như Tùng đỡ tách trà trong tay cô:

- Ừ, con đi đi. Nhớ mang theo áo ấm. Dạo này ban đêm trời lạnh lắm.

- Dạ.

Quỳnh Lâm đặt chân lên bậc thang đầu tiên, bà nói khẽ:

- Lâm này, hôm nào con mời người đó đến nhà chơi cho ba mẹ biết mặt nhé.

- Ôi mẹ... con và anh ấy chỉ là đồng nghiệp thôi mà.

Bà cười nhẹ:

- Ừ th́ đồng nghiệp, mời đồng nghiệp đến nhà chơi có ǵ không tốt đâu con nhưng mẹ tin chắc người này không nghĩ thế đâu. Thôi đi đi con, đừng để họ chờ.

Tần ngần một chút Quỳnh Lâm bước tiếp các bậc thang. Bà Như Tùng thoáng nghĩ, lẽ ra ḿnh không nên nói như vậy, có thể nó đă không tạo nên một tác dụng tích cực như mong muốn nào. Ngược lại, nó chỉ khiến con bé trở nên dè dặt, khép kín và thận trọng hơn thôi. Bà thở dài, sao bà ghét cái cảm giác phân vân không biết ḿnh đă làm đúng hay sai thế này. Lẽ ra ḿnh phải trao đổi trước với ông ấy. Với Quỳnh Lâm, ông luôn tinh tế, nhạy cảm và gần gũi hơn bà. Bà thừ người ra đấy xem xét vấn đề ở mọi góc cạnh rồi quay sang tự dằn vặt, trách móc ḿnh.

Quỳnh Lâm ngồi phía sau vẫn không nói lời nào từ lúc gặp Minh Viễn. Anh điều khiển xe bằng một tay, tay c̣n lại đang nắm lấy tay cô ṿng nó qua người rồi giữ lại ở đùi. Vẻ thẫn thờ như người mất hồn của Quỳnh Lâm làm Viễn lo ngại. Nó có phải là lư do khiến cô nhận lời anh cách mau mắn không. Viễn lắc đầu, ḿnh trở nên thế này từ bao giờ. Rồi lại tự nhủ, mặc kệ chuyện ǵ đă xảy ra miễn anh gặp cô là được.

Quỳnh Lâm không quan tâm đến người bên cạnh. Đầu óc cô trống rỗng chẳng có lấy ư nghĩ nào ra hồn sao nó nặng và tê buốt thế này. Nó khiến cô không xác định được vấn đề hiện nay của ḿnh là ǵ. Nam Phong, Ngọc Châu, người đàn ông trước mặt hay những lời vừa rồi của mẹ cô ? Lúc này Quỳnh Lâm không muốn nhớ đến bất kỳ điều ǵ nữa. Cô nhắm mắt và ép ḿnh nghĩ đến Như Vũ. Anh giống như một ngôi nhà nhỏ, một cơi b́nh yên mà những khi mệt mỏi, lo sợ, bất an cô đều quay về t́m lấy sự chở che, bảo vệ. Ngôi nhà ấy đang lung linh trong kư ức Quỳnh Lâm, dường như bây giờ nó cũng trở bên nhỏ bé không chứa nỗi vấn đề của cô. Ở Quỳnh Lâm kể từ ngày ấy luôn có sự hiện diện của hai con người khác hẳn. Một là của riêng cô, và một cái "tôi" khác, cái "tôi" rất lớn mà cô luôn cố gắng thể hiện để mọi người trông thấy. Bây giờ cả hai cái tôi ấy lại trộn lẫn vào nhau khiến cô quanh quẩn, mệt mỏi và bất lực.

Minh Viễn cho xe chạy chậm rồi dừng hẳn lại. Quỳnh Lâm ngơ ngác:

- Anh đưa tôi đi đâu thế này ?

- Đừng sợ, chỉ là buổi gặp gỡ b́nh thường giữa những người bạn cũ thôi.

Cô vuốt mặt:

- Tôi muốn đến một nơi nào đó ít quan trọng hơn, có được không ?

Minh Viễn vỗ nhè nhẹ vào vai Quỳnh Lâm:

- Họ là bạn của tôi. Lâm sẽ thấy thoải mái, không có áp lực nào đâu.

Đúng như anh nói, bạn Minh Viễn là những người hết sức phóng khoáng, thoải mái, có lẽ v́ hầu hết những người trong số họ đều là dân du học nên ít nhiều ảnh hưởng nếp sống, suy nghĩ theo lối phương Tây. Họ đón Quỳnh Lâm không ồn ào, không ngạc nhiên, dường như họ xem sự hiện diện của cô ở đây là điều đương nhiên vậy. Quỳnh Lâm nh́n quanh. Chỉ duy người đàn ông ở góc đằng kia là không ồn ào. Ông ta cứ lầm ĺ uống rượu kể từ khi cô bước vào đây, thậm chí không thèm nh́n lên lấy một lần.

- Lâm dùng ǵ nhỉ, một ly cam vắt được không ?

- H́nh như tôi c̣n nợ anh một lời hứa, đúng không ? Tôi sẽ uống với anh trong một dịp thuận tiện nào đó. Nó chẳng phải là bây giờ sao ?

Mắt Minh Viễn loé lên tia thú vị:

- Điều này phải hiểu thế nào đây. Ừm...tôi đă nghĩ ra một cái cớ và em tận dụng nó cách hợp lư. Nghĩ cũng lạ, sao ở em lại tập trung toàn những điều mà tôi thích ở một người phụ nữ thế ?

Quỳnh Lâm nhún vai:

- V́ tôi dùng nó để bao bọc ḿnh mà. C̣n những điều anh không thích ư ? Cũng có đấy, nhưng tôi đă cất chúng đi rồi.

Người đàn ông bước đến gần. Ông ta nh́n vào ly rượu trên tay Quỳnh Lâm, nh́n sang Viễn rồi nói bằng giọng sỗ sàng:

- Người đàn bà mà cậu thích ? Có phải là người không bao giờ nói về những nếp nhăn không ?

Quỳnh Lâm lấy làm lạ v́ Viễn không tỏ vẻ phật ư, anh chỉ cười cười:

- Cậu vẫn c̣n nhớ điều này à ?

- V́ có lần cậu nói với tôi, h́nh như hôm đó chúng ta lần vào một bar rượu để trốn cô bé tóc vàng người Nga đấy mà. Cô ấy tên ǵ nhỉ ? À, Tanhia, con bé cứ bám theo cậu suốt mấy tháng liền khiến tôi phát ghen. Lúc cậu về thăm nhà, cô ấy t́m tôi khóc như mưa - Ông ta lè nhè - C̣n cô ? Cô là người phụ nữ mà hắn thích à ? Vậy điều cô quan tâm là ǵ nhỉ ? Cô có phải là người phụ nữ không để ư đến những nếp nhăn trên mặt ḿnh không ?

Quỳnh Lâm nhấp một ngụm rượu, giữ trong miệng hồi lâu rồi mới thong thả trả lời:

- Vậy th́ không. Thậm chí tôi c̣n biết rất rơ h́nh dạng của chúng. Ví dụ như trên trán người phụ nữ luôn luôn là những nếp nhăn dọc v́ họ thường xuyên nhíu mày tra gạn "Tiền đâu ?", trong khi ở người đàn ông lại những nếp nhăn ngang v́ những lúc như thế bao giờ quư ông cũng nhướng mày hỏi ngược "Tiền ǵ ?".

Ông ta phá lên cười thật to:

- Nghe thú vị đấy. May mắn cho ai gặp được người đàn bà biết tra gạn, biết quan tâm đến tiền bạc, c̣n những người đàn bà xem tiền không ra ǵ, thậm chí với họ mùi tiền c̣n là sự xúc phạm khứu giác th́ đàn ông giống như tôi kể như là đồ bỏ, chỉ c̣n có nước đem đi v...ư...ứ...t.

Rượu làm lưỡi ông ta líu lại. Không chú ư đến ai, ông ngửa cổ uống cạn ly rồi khệnh khạng đi đến quầy. Quỳnh Lâm ái ngại:

- Anh ta là ai vậy ?

Minh Viền xoay xoay chiếc ly trong tay:

- Anh ấy tên Mạnh, học trên tôi vài lớp nhưng cả hai xem nhau như bạn bè. Hắn cũng du học ở Đức, thông minh và học giỏi có tiếng. Hồi c̣n ở bên ấy, hắn từng là niềm tự hào của dân da vàng, mũi tẹt chúng tôi. Về nước, hắn được phân công đến một bệnh viện lớn và giữ vị trí khá quan trọng.

- Vậy ư ?

Minh Viễn gật đầu:

- Nh́n hắn không giống phải không ? Ban đầu th́ suông sẻ thế nhưng bài diễn văn chào mừng chưa ráo mực th́ người ta quay sang sợ và lo lắng cho cái ghế của ḿnh v́ hắn giỏi quá. Giỏi đă khổ lại không thuộc ê-kíp nên càng khổ hơn. Thế là đấu đá nhau để rồi Mạnh bị kỷ luật buộc chuyển công tác chỉ v́ lư do vớ vẩn nào đó. Lương thấp, công việc không đúng chuyên môn, hắn bỏ luôn. Người yêu học chung về nước cùng hắn lại thuận lợi hơn thế là nảy sinh mâu thuẫn. Cô ấy khuyên hắn nên kiên nhẫn chờ đợi v́ kiến thức học từng ấy năm không thể bỏ phí, Mạnh lại rất có tài rồi có lúc họ phải sửa sai. Hắn mặc kệ. Giờ Mạnh đang làm tŕnh dược viên cho một công ty nước ngoài, tiền bạc không c̣n là vấn đề, lúc nào cũng rủng rỉnh nhưng người yêu th́ chia tay rồi nên hắn ta trở nên như thế đấy.

Quỳnh Lâm thở dài .Cô nh́n về phía quầy rượu, không thấy anh ta đâu. Cô nh́n khắp pḥng cũng không thấy. Minh Viễn trông theo ánh mắt cô rồi nói bằng vẻ chán nản:

- Chắc là hắn về rồi. Giờ đây mức độ khác thường của hắn không c̣n làm ai ngạc nhiên nữa. Thôi, đừng nói đến chuyện này, ta đến đằng kia nhé, tôi sẽ giới thiệu em với một người.

Quỳnh Lâm lắc đầu:

- Tôi có cảm giác bạn bè và ngay cả người yêu của Mạnh ấy vẫn chưa làm hết sức ḿnh. Phải có cách ǵ chứ. Chẳng lẽ lại để như vậy sao ? Anh ấy là bạn của anh mà. Anh rất giỏi, anh phải nghĩ ra điều ǵ đi chứ.

Minh Viễn nhăn mặt:

- Tôi thấy ghen với Mạnh quá. Xem nào, hắn có ǵ hơn tôi. À, h́nh như có ai đó đă nói với tôi điều này... Ừm... muốn có được sự quan tâm của phụ nữ th́ hoặc là anh thật giỏi hoặc là trưng ra ngoài một bộ dạng thật đáng thương, thật tội nghiệp, đúng không ? May mắn, hắn lại là người có đầy đủ hai thứ đó. Nhưng nếu em tội nghiệp hắn là em lầm. Mạnh rất cao ngạo, hắn có thể giết chết bất cứ ai dám tội nghiệp hắn.

- Tôi không quan tâm cũng chẳng tội nghiệp anh ấy. Tôi chỉ quan tâm đến vấn đề của anh ấy và cảm thấy tiếc, vậy thôi.

Viễn nói bằng giọng bông đùa:

- Được rồi. Vậy hăy hứa khi giao vấn đề của hắn cho tôi rồi th́ không được phép quan tâm đến bất cứ điều ǵ ở hắn nữa nhé. Thật ra tôi đă có một giải pháp từ trước nhưng phải xem ư hắn thế nào. Bác tôi mở một bệnh viện tư, vớ được Mạnh xem như ông ta vớ được mỏ vàng. Vấn đề c̣n lại là ở hắn, tôi rất lo v́ xưa nay hắn nổi tiếng gàn dở. Lần này tôi sẽ cố hết sức chỉ mong hắn đồng ư. Giờ em yên tâm chưa ?

Quỳnh Lâm cười cười:

- Tôi đă không lầm khi tin rằng anh không phải là người hoàn toàn xấu.

Minh Viễn nhún vai:

- Tôi chịu thua.

Quỳnh Lâm cười to. Mặt cô đỏ ửng v́ rượu. Minh Viễn nắm lấy tay cô, Quỳnh Lâm không phản đối nhưng thái độ của cô làm cho anh hiểu rằng, với Quỳnh Lâm cái nắm tay này không là vấn đề chứ không phải là cô chấp nhận nó như một vấn đề. V́ thế dù Quỳnh Lâm nhận lời đi cùng anh, Minh Viễn vẫn cảm thấy ḷng ḿnh vương vướng điều ǵ đó. Quỳnh Lâm đang rất cao hứng, cô uống rượu và tṛ chuyện huyên thuyên. Trên kia, theo lời yêu cầu của vài người, nhạc được mở lớn, dồn dập và tất cả xoay tṛn theo. Thoạt tiên Viễn và Quỳnh Lâm tạo thành một cặp nhưng chỉ một lúc sau có ai đó tách họ ra. Minh Viễn vừa nhảy vừa nh́n theo Quỳnh Lâm. Cô đang ở tít đằng kia, trong cô khác xa với Quỳnh Lâm mà anh thường gặp, sinh động hơn, duyên dáng hơn. Có vẻ cô không nhận biết ḿnh đang là một trong số những người nổi bật nhất ở đây. Anh cười và thấy ḷng vui vui.

Quỳnh Lâm thấm mệt, cô định dừng lại th́ chạm ngay người đàn ông ban năy. Quỳnh Lâm chưa kịp có phản ứng nào th́ vừa lúc đó nhạc chuyển sang điệu Slow. Minh Viễn cố gắng nhưng không đến gần cô được. Có ai đó giữ anh lại. Mạnh thản nhiên ṿng tay kéo Quỳnh Lâm sát vào người ḿnh. Lạ thật, chẳng biết năy giờ trốn đi đâu mà đôi mắt anh ta giờ đây lại tỉnh như sáo.

- Tôi tên là Mạnh.

Quỳnh Lâm ậm ừ:

- Tôi biết rồi.

- Tôi là bạn của Viễn.

Quỳnh Lâm thản nhiên:

- Tôi biết.

- Hắn ta đang nh́n cḥng chọc vào chúng ta. Có vẻ như hắn sẵn sàng hy sinh t́nh bạn bao nhiêu năm để nện cho tôi một trận ra tṛ nếu như tôi vô ư có một cử chỉ bày tỏ t́nh cảm nào, dù rất nhỏ.

Quỳnh Lâm hờ hững nh́n quanh:

- Tôi biết.

Đôi mất thoáng tia ranh mănh, anh ta phản công:

- Vậy cô có biết hắn yêu cô không ?

Quỳnh Lâm đứng lại. Cô cân nhắc một chút trước khi trả lời cách chậm răi:

- Tôi có biết. Nhưng tại sao anh quan tâm đến điều này ? Viễn đă nói với anh à ?

Mạnh thản nhiên d́u cô bước tiếp:

- Không, hắn không nói ǵ với tôi cả. Sở dĩ tôi biết ư ? Rất đơn giản, hắn chưa từng mời ai đến dự những buổi họp mặt thế này dù hắn đă yêu rất nhiều người và trong chúng tôi cũng có lắm tên mỗi năm lại dắt theo một nhân vật khác nhau. Tôi nói thế cô có phiền ḷng không ? Hắn bảo khi mang ai đến đây th́ hắn sẽ cưới người đó để không phải giải thích dông dài những lời thắc mắc có thể gặp trong tiệc cưới, đại loại như "Người mà lần trước ḿnh gặp đâu phải là cô này đâu nhỉ."

Anh ta tiếp:

- Cô th́ khác, cô đến đây để t́m điều ǵ đó. Cô nói cười trông rất vui nhưng rơ ràng chỉ để che giấu sự thất vọng v́ điều cô đang t́m không có ở đây.

Quỳnh Lâm cảm thấy bối rối. Cô giấu nó bằng cái nhíu mày:

- Tôi đang t́m ǵ nhỉ ? Thật tôi không nghĩ ra ḿnh đang t́m điều ǵ. Anh có biết nó đang ở đâu không ? Có thể chỉ giúp tôi không ?

Mạnh cúi xuống:

- Công việc của cô là ǵ ?

- Tôi là bác sĩ.

- Khi nói về công việc mắt cô ánh lên sự say mê, niềm vui và cả ḷng tự hào nữa. Điều này chứng tỏ cô rất yêu nghề. Vậy cô có phải là bác sĩ giỏi không ?

- Không.

- Rất chắc chắn. Cô tin vào điều ḿnh vừa nói hay đây chỉ là h́nh thức thể hiện sự khiêm tốn ?

- Không, tôi biết rất rơ điều này v́ thế tôi luôn thận trọng với mớ kiến thức của ḿnh. Tôi không muốn làm thất vọng những người cần đến tôi và trông cậy vào tôi. Tôi luôn luôn cố gắng để không xảy ra chuyện đáng tiếc dù nhỏ cỡ nào và điều này khiến tôi chịu một áp lực rất lớn trong công việc.

Mạnh trầm ngâm:

- Đó được gọi là lương tâm nghề nghiệp. Công việc hiện nay khiến tôi thường xuyên tiếp xúc với giới thầy thuốc và không ít người trong số họ không hề có cái điều mà cô vừa nói. Lần đầu tiên tôi hết sức bất ngờ thậm chí sốc nặng khi vị bác sĩ đọc ngay số phần trăm hoa hồng và yêu cầu được nhận bằng tiền mặt vào mỗi cuối tháng. Rồi tôi cũng quen dần đến mức xem đó là chuyện b́nh thường. - Anh dừng lại một chút - Cách đây vài hôm người láng giềng sang nhà rụt rè đưa toa thuốc nhờ tôi xem hộ. Nhà anh vốn rất nghèo phải lo ăn từng bữa, vợ lại mắc bệnh nan y. Anh chạy vạy khắp nơi để mua từng toa thuốc một, ấy vậy mà trong số đó hai phần ba lại là những thứ vô thưởng vô phạt không giúp ích ǵ cho căn bệnh của vợ anh. Tôi bất b́nh thậm chí nổi giận nhưng nghĩ cho cùng tôi cũng đă đứng trong guồng máy ấy. Cái toa thuốc không chỉ làm dày thêm hầu bao của vị bác sĩ vô lương tâm nọ mà c̣n dành phần cho những kẻ cơ hội như tôi.

- Lúc năy anh có nói đến lương tâm nghề nghiệp, và v́ thế tôi c̣n nhận ra thêm một điều rất vô lư.

Mạnh dừng lại. Giờ đây họ đang đứng ở một góc khuất. Anh ta gọi rượu cho ḿnh và cho cả Lâm.

- Tôi chưa hiểu ư cô.

- Rất đơn giản, trong khi tôi cố gắng hoàn thiện vốn kiến thức của ḿnh, có thể phải mất rất nhiều thời gian hoặc sẽ không bao giờ đạt được mức độ uyên bác như anh th́ anh lại lăng phí nó, đành ḷng nh́n nó mai một. Đó không phải là điều vô lư sao ? Cái ǵ khiến anh trở nên như vậy ? Một chức vụ cỏn con à ? Anh biết không, cả đời tôi không nhớ nổi tên của một viện trưởng, bộ trưởng hay thứ trưởng nào cả nhưng người thầy thuốc chăm sóc tôi lúc đau ốm tôi sẽ không bao giờ quên. Anh gọi t́nh cảm này là ǵ ?

Cô biết ḿnh đang kéo đuôi một con sư tử khi gương mặt Mạnh tối sầm lại, anh gằn giọng:

- Cô nói vậy là có ư ǵ ?

- Nếu anh thật sự không hiểu anh sẽ không nổi giận thế này. Để tôi nói cho anh nghe nhé, anh không biết tôi t́m kiếm cái ǵ nhưng anh tin chắc nó không có ở đây trong khi tôi biết rơ anh nên t́m cái ǵ và cả hai chúng ta đều biết nó đang ở đâu. Đó là công việc đích thực và lương tâm nghề nghiệp mà anh đă bỏ quên.

- Cô biết ǵ mà nói thế ?

- Tôi biết nhiều hơn anh tưởng đấy nhưng xem ra sự thật đang làm anh khiếp sợ có lẽ v́ anh đă trốn tránh nó trong một thời gian dài. Dù vậy tôi vẫn xem đây là tín hiệu lạc quan để nói thêm điều này nữa, tôi thật sự mong anh trở lại với nghề nghiệp của ḿnh để tôi c̣n có cơ hội làm đồng nghiệp của anh.

Quỳnh Lâm quay lưng bước đi. Mạnh vươn người tóm lấy cánh tay cô, anh gầm lên:

- Cô có quyền ǵ nói với tôi bằng cái giọng kẻ cả, trịch thượng như vậy ? Ai cho phép cô bỏ đi ? Cô tưởng ḿnh là ai chứ ?

- Có chuyện ǵ vậy ?

Minh Viễn đang đến gần, anh nh́n chằm chằm vào bàn tay đang giữ chặt lấy Quỳnh Lâm, trong khi cô nh́n thẳng vào mắt Mạnh. Họ cứ đứng như thế. Vài giây sau ánh mắt Mạnh dịu dần, không phải bởi sự hiện diện hay câu hỏi của Viễn v́ suốt thời gian ấy anh chẳng hề nh́n Minh Viễn lấy một lần.

Quỳnh Lâm nhẹ nhàng:

- Không có ǵ cả. Tôi và anh ấy có một thỏa thuận vừa đi đến thống nhất đấy mà.

- Thật không ? - Giọng Minh Viễn đầy vẻ hoài nghi.

Bàn tay cứng như thép từ từ buông lơi, Quỳnh Lâm rút tay về. Lắc nhẹ chiếc ly rỗng, cô quay sang nói với Viễn:

- Tôi muốn uống thêm. Ta t́m chỗ nào ngồi xuống được không ?

Minh Viễn dắt cô len qua đám đông, anh phát hiện Mạnh vẫn c̣n nh́n theo. Viễn đưa Quỳnh Lâm đến chiếc ghế trống:

- Em ngồi đây nhé. Tôi lấy thêm thức uống. Thôi, tốt hơn hết là không nên để em ngồi một ḿnh. Hắn có làm em sợ không ?

- Không, có lẽ tôi làm anh ấy sợ th́ đúng hơn.

Quỳnh Lâm chếnh choáng say, tuy cố kiềm chế nhưng thỉnh thoảng cô lại thấy ḿnh nói cười không tự chủ. Họ đi về phía đám đông, có anh chàng nào đó đang cao hứng noí oang oang:

- Khi hai mẹ con họ xuất hiện tôi không thể tin nổi là họ đang sống ở thế kỷ hai mươi mốt. Cô gái e dè, nhút nhát và luôn luôn sợ hăi đến phát bực, c̣n bà mẹ th́ lập dị hết chỗ nói, bà nhất định không chịu hợp tác với tôi. Nếu trên đời có ai thù ghét bác sĩ nhất th́ chính là người này. Sự thù ghét tiêu cực đến nỗi tôi có cảm giác bà ấy chỉ mong tôi thất bại để cười chơi dù tôi đang điều trị cho chính bà ấy. Đến ngày tháo băng bà lại kiên quyết không trả lời khi tôi muốn biết bà có nh́n thấy rơ không. Hỏi măi th́ cáu kỉnh phán "Ông là bác sĩ, ông phải biết điều này chứ, sao lại hỏi tôi. Chẳng lẽ kết quả điều trị của chính ḿnh mà ông cũng không đọc được sao?" Bực quá tôi không thèm hỏi thêm. Đến lúc ra về, bà mới quay sang bảo: "Này bác sĩ, nụ cười lúc năy của ông thiếu lễ độ quá nhất là khi đang nói chuyện với một bà già như tôi". Ơn Chúa, lúc này tôi mới biết bà nh́n rất rơ kể cả nụ cười nhạt thếch không có h́nh dạng của tôi.

Mọi người đều cười. Ai đó hỏi thêm:

- Anh có gặp lại họ không ?

- Gặp lại à ? Nhân vật chính trong câu chuyện mà tôi vừa kể hả ? Ừm... Bà ấy sắp trở thành bà già vợ của tôi.

Tiếng cười lan ra. Anh chàng đứng hẳn dậy khua tay:

- Bởi thế, xin thưa với các vị, đêm nay các vị đến đây với ai và hiện giờ người nào đang đứng cạnh các vị xin ôm ngay lấy người đó vào ḷng v́ rất có thể chính là người mà quư vị t́m kiếm từ lâu. Không ở đâu xa ngay bên cạnh ḿnh thôi, mặc kệ bà mẹ vợ lập dị hay ông bố vợ nát rượu nào đó.

Minh Viễn cúi nh́n Quỳnh Lâm, giọng anh khôi hài:

- Em có không ?

- Ǵ ?

- Một bà mẹ lập dị và một ông bố nát rượu ?

- Tôi mồ côi từ nhỏ nên không có được cái may mắn đó.

Giọng Viễn chùng xuống:

- Tôi rất tiếc. Xin lỗi v́ đă đùa không đúng chỗ.

- Không sao, v́ anh có thể lấy lư do say rượu hoặc cao hứng để bào chữa cho ḿnh kia mà. Tôi không phải là người quá khắt khe trong những lúc thế này đâu.

- Và đó cũng là lư do tôi có thể ôm em vào ḷng mà không cần quan tâm đến ông bố hay bà mẹ nào cả phải không ?

Tuy nói bằng giọng bông đùa nhưng ánh mắt của Viễn không có vẻ như vậy. Nó sẫm màu và giờ đây cô lại nh́n thấy ngọn lửa đam mê vẫn âm ỉ cháy trong ấy. Sức nóng của nó sẵn sàng thiêu rụi những toan tính mạo hiểm dù chỉ một lần hay chỉ nhất thời trong chốc lát. Quỳnh Lâm cố chống lại cái ư muốn quỷ quái đang nổi loạn trong đầu.

- Đừng...

- Tại sao ?

- Thật ra... anh... anh... không xấu như tôi nghĩ. Anh rất tốt lai lịch thiệp ừm... dễ thương...

Viễn cúi sát mặt Quỳnh Lâm, th́ thầm:

- C̣n ǵ nữa ? Tôi rất ghét nghe những lời em vừa nói v́ sau nó thường là một cái bẫy hoặc là một điều không mong đợi nào đó. Tóm lại, với những câu thế này th́ phía sau nó chẳng phải là chuyện tốt lành ǵ. Nhưng được rồi, em có thể nói tiếp.

Lâm lắc đầu:

- Hết rồi, câu nói của tôi chỉ có thế .Phía sau không có ǵ cả. Anh không cần đề pḥng hay ghét nó. Tôi khen thật ḷng, không hề dùng điều này làm ḥn đá để bẫy anh đâu. - Cô lùi lại - H́nh như tôi say rồi. Ta về nhé.

Họ rồi buổi tiệc th́ đă quá nửa đêm. Đường vắng, gió thổi ù ù bên tai. Quỳnh Lâm nhắm mắt lại và thấy ḿnh lâng lâng, nhẹ bỗng như đang bay. Cô chỉ mở choàng mắt khi xe dừng lại trước nhà.

- Ổn cả chứ ? Có cần tôi đưa vào trong không ?

- Không đâu. À, lúc năy tôi chưa nói hết. Anh rất đúng, nó vẫn c̣n vế phía sau đấy. Tôi đă nói ǵ nhỉ ? Xem nào, anh không xấu như tôi nghĩ, thậm chí rất tốt, rất mạnh mẽ, có cá tính và nếu cần vẫn có thể trở thành chàng Quách Tĩnh khờ khạo, đáng yêu. - Nh́n đôi mắt trợn tṛn của Minh Viễn, Quỳnh Lâm bật cười - Sau này với những buổi tiệc sôi nổi, trẻ trung như vậy Hoàng Dung sẽ phù hợp hơn tôi rất nhiều. Hăy mang cô ấy đi cùng.

Minh Viễn lắp bắp:

- Lâm... Lâm... Tại sao Lâm nói vậy ? Lâm đă biết ǵ rồi ?

Quỳnh Lâm phá lên cười thật to:

- Không nhiều đâu, nhưng nh́n anh thế này tôi có thể hiểu những điều ḿnh biết là chính xác.

- Nhưng mà...

Cô áp tay vào mặt Viễn:

- Thôi nào anh bạn, như vậy th́ có ǵ là không tốt ?

Viễn cộc lốc:

- Nhưng tôi biết rơ ḿnh đang yêu ai và nếu Lâm cố t́nh không muốn biết tôi sẽ chứng minh cho Lâm thấy ngay bây giờ.

Kinh nghiệm lần trước khiến Quỳnh Lâm hoảng sợ, cô lùi lại. Minh Viễn cười to:

- Sợ rồi phải không ? Vậy th́ em không nên làm chuyện dại dột là mang tôi gả bán cho ai đó. - Anh nheo mắt vẻ ranh mănh - Tôi cho em biết điều này, tuy khó nghe nhưng lại là sự thật. Đó là với một vài người nếu đứng riêng một ḿnh, tôi được đánh giá rất cao nhưng tôi mà cộng thêm t́nh yêu dành cho em th́ chẳng có giá trị ǵ sất v́ yêu em rồi tôi không thể làm hay cho họ bất cứ điều ǵ cả. Tôi nói thật đó, nếu không tin, em có thể thử.

Quỳnh Lâm dùng tay che một bên má, cười buông lơi:

- Sai rồi anh bạn, tôi không phải là đối tượng, một cô gái nhỏ chẳng hạn, để anh ḷe... loẹt đâu nhé. V́ với tôi, kinh nghiệm đầu tiên của một người đàn bà là đừng bao giờ kiểm chứng lời nói của đàn ông. Bạn sẽ vỡ mộng ngay v́ những lời của họ luôn luôn thuộc phạm trù thi ca không thuộc phạm trù khoa học. Và có một lời khuyên nhỏ dành cho anh đây, không bao giờ áp dụng lối ngoa ngôn như vừa rồi để nói với bệnh nhân đấy nhé. Anh sẽ làm cho họ lạc quan hoặc bi quan một cách thái quá thay v́ giúp họ hiểu được thực chất vấn đề.

- Tôi ghét Lâm lên mặt thế này lắm. Thôi khuya lắm rồi, vào đi để tôi c̣n về.

- Ừ, tôi vào đây. Anh về cẩn thận đấy.

- Khoan đă. - Viễn nói theo. - Tôi có phải giải thích thêm điều ǵ về nhân vật Hoàng Dung không nhỉ ?

Quỳnh Lâm không ngóai lại, cô giơ tay:

- Không cần đâu. Anh về đi... Quách Tĩnh.

Câu cuối Quỳnh Lâm nói nhỏ chỉ đủ ḿnh nghe rồi bật cười. Để không loạng choạng như một kẻ nát rượu, cô bước từng bước ngắn vào nhà. Ḿnh say quá rồi.

- Ôi. - Quỳnh Lâm lùi lại. - Chị Như hả ? Chị làm em giật cả ḿnh. Chị xem hộ em các cửa đă khóa chưa nhé. - Cô vuốt mặt - Em không nhớ ḿnh đă đi qua bao nhiêu cánh cửa rồi. Em có làm chị thức giấc không ?

- Không. Cô đi đâu vậy ? Chị nằm dây chờ cô cả đêm. Về pḥng đi nhé, có cần chị giúp ǵ không ?

Quỳnh Lâm khoa tay:

- Chị khóa cửa rồi đi ngủ đi. Cám ơn chị.

Quỳnh Lâm ḷ ḍ leo lên cầu thang, cố không gây ra tiếng động nào. Không gian yên ắng nên đôi dép mỏng mang trong nhà cũng tạo nên âm thanh lẹp xẹp khó nghe. Quỳnh Lâm bỏ chân trần rồi cúi xuống nhặt chúng. Lúc ngẩng lên suưt nữa cô va vào một bóng đen đứng lù lù trước mặt. Quỳnh Lâm từ từ quét mắt lên người ấy. Đầu óc cô hoạt động cách chậm chạp. À, vấn đề của ḿnh đây rồi nhưng tốt hơn hết là không nên nói ǵ vào lúc này cả, ḿnh có phải là đối thủ của hắn đâu. Quỳnh Lâm lách sang phải rồi sang trái. Cô ngạc nhiên, hành lang rộng là thế nhưng sao loay hoay măi mà ḿnh vẫn không tránh được hắn nhỉ ? Nam Phong vẫn yên lặng và lừng lững như một bức tường. Quỳnh Lâm thở dài:

- Thôi được, anh muốn nói tiếp chuyện hôm trước phải không ? vẫn c̣n ấm ức v́ cái tát của tôi chứ ǵ ? Tôi sẽ nói lại một lần cho anh rơ. Anh nói đúng, trong ṿng tay anh tôi đă không giấu nổi cảm xúc của ḿnh. - Cô vung tay - Và thật ra tôi cũng không có khả năng che giấu chúng. V́ sao ư ? À, anh... hay một người nào đó mà tôi không nhớ rơ rất chuộng cái lối nói trắng trợn nhỉ ? Nhưng không sao, bất kể anh là ai tôi cũng sẽ chọn kiểu nói trắng trợn này. Rất đơn giản, trong giây phút ấy tôi trở về với bản năng của một người đàn bà, lại là người đàn bà cô đơn, trống vắng luôn khao khát được ai đó che chở, bảo vệ, yêu thương. Anh đă tận dụng đúng thời khắc đó và đă hành động đúng theo bản năng. Chuyện không có ǵ, ồ không, đó là lỗi của tôi thế mà tôi lại tát anh một cái thật đau.

Quỳnh Lâm xoay xoay bàn tay trước mặt rồi ngắm nghía nó bằng vẻ giễu cợt như cô vừa tát anh vậy. Lúc này hơi rượu trào lên cổ khiến Quỳnh Lâm buồn nôn. Cô dùng tay che miệng ợ hai cái liên tiếp, nước mắt ứa ra. Chưa bao giờ Quỳnh Lâm thấy ḿnh bê bối đến vậy nhưng lạ một điều cô chẳng xấu hổ chút nào. Người đàn ông đối diện vẫn im lặng nh́n cô đăm đăm. Quỳnh Lâm không đọc được điều ǵ từ ánh mắt ấy.

Với Nam Phong, người phụ nữ này luôn đầy ắp những bất ngờ. Sau lưng Quỳnh Lâm, ánh đèn hắt ra từ khe cửa tạo thành một quầng sáng như ṿng hào quang vuốt ve bờ vai tṛn và chiếc lưng mà anh biết rơ nó thon thả, mềm mại đến thế nào. Cơn băo trong ḷng chưa dịu xuống v́ chỉ vài giây trước đó Nam Phong phát hiện ra anh khao khát cô hơn những ǵ anh đă tự thú nhận với chính ḿnh. H́nh ảnh cô với người đàn ông ban năy làm cơn thịnh nộ trong anh bùng lên cho đến bây giờ nó vẫn c̣n nguyên vẹn nhưng sự chân thật của Quỳnh Lâm lại làm anh bối rối. Anh tự nguyền rủa v́ đă không đến gần và xin lỗi cô. V́ thế, Nam Phong bỗng thấy chán ghét, thậm chí căm thù ḿnh.

Quỳnh Lâm nhún vai:

- Tôi không muốn đứng thế này cả đêm. Nếu những điều anh vừa nghe vẫn c̣n chưa đủ th́ tôi sẽ nói thêm đây. Thật ra anh đă lầm khi cho rằng tôi dùng cái tát ấy để... để làm ǵ nhỉ ? À, để che giấu cảm xúc và chứng minh sự đoan chính của ḿnh. Nếu chỉ muốn thế tôi sẽ làm đơn giản hơn rất nhiều, ví dụ sẽ kêu lên và gào khóc thật to như phản ứng b́nh thường của bất cứ một người phụ nữ vừa bị xúc phạm nào, ồ không, của bất cứ một người phụ nữ đạo đức bị xúc phạm nào - Cô nhếch môi - Lúc đó anh sẽ thấy ngay tác dụng của nó. Nhưng hôm ấy v́ anh sỉ nhục tôi... - Quỳnh Lâm cười nhẹ tênh - ... trên đời này người ta dùng nhiều thứ để sỉ nhục nhau lắm, lời nói, cử chỉ, hành động, đâu có thiếu ǵ, tại sao anh không sử dụng những cách này mà lại dùng đến nó nhỉ ? Nó đă đánh thức ở tôi những cảm xúc trần tục bằng chính sự trân tráo của ḿnh. Điều này khiến tôi căm ghét và khinh rẻ. Dù là nạn nhân, không, nói chính xác hơn tôi đă đẩy ḿnh vào vị trí chết tiệt đó nhưng tôi vẫn c̣n đủ công minh để không hạ thấp giá trị cao quư vốn có của nụ hôn mà những người yêu thương thường gởi cho nhau v́ thế tôi đă dùng cái tát để trả lại cho anh sự sỉ nhục ấy. Tôi nói đến đây chắc anh đă hiểu và thấy vừa ḷng rồi chứ ?

Quỳnh Lâm bước ngang qua Nam Phong đi về phía căn pḥng nhỏ ở cuối hành lang, anh không làm điều ǵ để ngăn cô lại. Nơi này tối quá hay mắt Quỳnh Lâm mờ đi v́ rượu mà loay hoay măi cô vẫn không tra đúng ch́a vào ổ khóa. Hơi thở Quỳnh Lâm phả vào cánh cửa đóng im ỉm rồi dội ra làm nóng hực cả khuôn mặt cô. Quỳnh Lâm xoa nhẹ trán để định thần sau đó kiên nhẫn thử lại từng ch́a một. Người đàn ông bước đến giữ tay cô:

- Tôi không dùng nó để sỉ nhục Lâm đâu. Nhưng nếu có thế th́ tôi cũng đă chịu sự trừng phạt đích đáng rồi. Không phải là cái tát của Lâm, chính nó mới làm tôi đau đến oằn cả người. Lâm nói đúng, nụ hôn mà những người yêu thương dành cho nhau rất cao quư, tôi đă sai lầm khi làm thế, nhưng Lâm hăy tin, tôi cũng đă trao nó cho người tôi yêu thương nhất.

"Tách" lần này Quỳnh Lâm đă t́m đúng ch́a. Âm thanh khô, gọn, rắn đanh ấy làm Nam Phong sực tỉnh. Anh nh́n xuống. Tay anh vẫn nắm chặt tay cô nhưng Quỳnh Lâm đă chuyển chùm ch́a khóa sang tay c̣n lại từ lúc nào. Cửa pḥng xịch mở, cô ngẩng lên nh́n anh, nhạt nhẽo:

- Anh không cần nói vậy để xin lỗi tôi. Với anh, việc xin lỗi người khác hẳn không phải là việc dễ dàng ǵ. À, mà tôi có thể hiểu đây là lời xin lỗi không nhỉ ? Dù thế nào th́ tôi cũng chấp nhận nó, không c̣n cách nào khác, bởi đây là giải pháp duy nhất cho mối quan hệ hiện nay giữa chúng ta. Giờ th́ không ai nợ ai nữa, đúng không ? Hy vọng những ngày tới tôi và anh sẽ cư xử với nhau bằng một sự lễ độ đáng phải có. - Cô rút tay lại và nói bằng vẻ lạnh nhạt, lịch sự không kém phần cao ngạo - Xin lỗi, giờ tôi vào pḥng được chưa ?

Nam Phong dùng chân giữ chặt cánh cửa, anh cúi nh́n đôi mắt màu hạt dẻ của cô. Hàng mi dày rủ xuống cách mệt mỏi nhưng vẫn cố nh́n thẳng vào anh với vẻ b́nh thản pha chút giễu cợt, tuyệt nhiên chẳng có chút bối rối nào. Hơi thở cô thoảng mùi rượu. Nam Phong lắc đầu:

- Lâm đi uống rượu cả đêm nên đầu óc Lâm, sự nhận định, sự tinh tế, sự sáng suốt mà tôi biết cũng đă đi hết rồi phải không ? Lâm không thể hiểu được những điều tôi vừa nói ? Nó chẳng có tác dụng ǵ với Lâm sao ?

- Nhận thức được ḿnh có lỗi với người khác th́ chỉ có một. Nhận thức ? Tôi đang noí đến cái trừu tượng, là những thứ không thể cầm, nắm, sờ mó được, anh hiểu không ? C̣n để nói một lời xin lỗi đơn thuần ư ? Có rất nhiều cách và tôi xem đây là một trong những cách ấy, thế thôi. Hay c̣n cách hiểu nào khác mà tôi vẫn chưa biết ?

- Với Lâm cởi mở tấm ḷng, dù chỉ một lần, dường như là việc rất khó khăn v́ bao giờ Lâm cũng nghi ngờ người khác, nhất là khi họ bước đến gần Lâm. Câu hỏi của Lâm bao giờ cũng là "Họ cần ǵ ở ḿnh đây ?" Kết quả, Lâm sẽ chẳng bao giờ thanh thản khi tự đày đoạ ḿnh trong cuộc sống bó hẹp như thế và Lâm cũng không thể t́m được sự thanh thản trong ḷng cho đến khi Lâm cho phép người khác yêu ḿnh và sống thật với chính ḿnh. Nếu muốn sống một cuộc sống thực sự, Lâm phải có ḷng tin vào người khác.

Quỳnh Lâm uể oải vươn vai:

- Ḷng tin à ? Đó là một thứ mà ngoài bản thân ḿnh ra tôi luôn dè sẻn và rất thận trọng khi đặt vào bất kỳ ai. - Cô che miệng ngáp một cách cố ư - Thú thật với anh, tôi không có chút hào hứng nào khi phải nghe những lời giáo huấn vào lúc hai giờ sáng thế này.

Mặt Nam Phong tái đi:

- Lâm thật tàn nhẫn. Tôi chưa từng nói những lời này với bất kỳ người phụ nữ nào nhưng Lâm lại không mảy may xúc động. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói những ǵ thuộc về trái tim ḿnh và kết quả mà tôi nhận được là những điều tệ hại nhất. Giờ tôi không muốn giữ Lâm thêm một giây phút nào nữa cả, Lâm có thể đi được rồi đấy. - Nam Phong cộc lốc - Đi đi.

Nói thế nhưng chính anh lại là người bỏ đi trước. Nam Phong rút chân về cách thô bạo khiến cánh cửa mà anh giữ chặt năy giờ va mạnh vào người Quỳnh Lâm đau điếng. Chờ cho cánh cửa khép hẳn, cô mới tựa vào tường rồi từ từ ngồi bệt xuống đất. Giấu mặt vào ḷng bàn tay khép kín, Quỳnh Lâm tự hỏi, ḿnh đang rơi vào ṿng xoáy nào đây ? Nó sẽ đem cô đến nơi kỳ diệu hay nhấn cô ch́m xuống cái đáy sâu hun hút ấy ? Quỳnh Lâm thấy choáng. Cô đứng lên, căn pḥng đang quay. Quỳnh Lâm bíu chặt tay vào tường, những ngón tay trắng bệch. Nh́n xuống đất, Quỳnh Lâm kinh ngạc khi sàn nhà ùa lên gần như chạm vào mặt cô vậy. Nhắm mắt lại, mở mắt ra vẫn như thế, Quỳnh Lâm khó nhọc lê từng bước đến giường, cô giữ thăng bằng như người đang đi trên dây. Cô đi măi, đi măi mà nó vẫn thoắt gần, thoắt xa như trêu tức. Cuối cùng cũng đến được nơi, Quỳnh Lâm đổ ập xuống giường, bên tai cô văng vẳng tiếng ai gọi "Lâm ơi". Quỳnh Lâm nhủ thầm trước khi buông rơi ư thức "Chắc là ḿnh đang mơ ".

o0o

Quỳnh Lâm mệt mỏi bước vào nhà. Túi hành lư được xem là đơn giản, gọn nhẹ nhất đoàn cũng làm tay cô mỏi nhừ. Hơn nửa ngày ngồi xe, thân thể nặng nề, nhớp nháp v́ bụi đường của Quỳnh Lâm giờ đây ê ẩm và đau nhức không thể tả. Vừa trông thấy cô, bà Như Tùng lật đật ra đón:

- Sao về trễ vậy con ?

Quỳnh Lâm bỏ túi hành lư xuống đất, xoa xoa cánh tay tê rần:

- Dạ tụi con bị kẹt phà nên vạ vật suốt hai tiếng đồng hồ ở bến. Mệt quá mẹ ơi, giờ đây tai con cứ kêu ù ù.

Bà Như Tùng cầm chiếc túi lên:

- Khổ thân con tôi, nghỉ một chút rồi tắm nước nóng đi Lâm. Hành lư cứ để đấy mẹ soạn cho. Ăn cháo nhé, cháo đậu xanh gị heo, chị Như nấu từ trưa, để mẹ nhờ chị ấy hâm lại. Con tắm xong ăn tô cháo nóng là khỏe ngay. Chỉ một tuần mà trông con hốc hác đi nhiều đấy. Chuyến đi thế nào hả con ?

- Vất vả lắm mẹ ạ. Con lại ăn uống thất thường v́ có hôm khám từ sáng đến chiều không dám nghỉ tay. Nhiều người ở tuốt trong bưng chèo ghe suốt mấy tiếng đồng hồ mới đến được nơi, phải khám để họ c̣n về kịp trong ngày. Buổi tối không có chỗ ngủ v́ có nh́n thấy cuộc sống của những người dân ở đấy th́ không ai c̣n ḷng dạ nào nghĩ đến chuyện thuê khách sạn ngủ qua đêm. Tụi con khi th́ ở nhà dân, lúc th́ trạm y tế xă, có khi ngoài uỷ ban. Chăn màn không đủ vậy mà đặt lưng xuống con ngủ con ngủ ngay, mẹ xem nè, hai tay con muỗi đốt không thiếu chỗ nào.

Nh́n những vết đỏ lấm tấm trên cổ tay Quỳnh Lâm, bà Như Tùng lắc đầu thương hại:

- Tội nghiệp chưa, sáng mai con nghỉ ở nhà một ngày cho thật khỏe đi Lâm. Tưởng con về tối hôm kia, cả nhà chờ măi cuối cùng con không về, ai cũng lo.

- Hai ngày cuối ngoài dự kiến ấy, tụi con đi bo bo suốt mấy giờ liền vào tận những vùng xa ngái, ở đó không có điện thoại. Điện thoại di động th́ không sử dụng được. Con biết mẹ rất lo nhưng không có cách nào liên lạc được.

Im lặng một chút, Quỳnh Lâm hỏi mẹ điều mà cô canh cánh trong ḷng kể từ hôm nhận được tin tức từ nhà. Quỳnh Lâm cố giữ giọng b́nh thường:

- Phong đă khỏe chưa mẹ ?

Bà Như Tùng lắc đầu:

- Mẹ cũng không biết nữa. Suốt cả tuần nay, ngoài giờ đi làm nó cứ ở miết trong pḥng, không buồn xuống nhà dùng cơm. Mẹ hỏi th́ bảo không sao, không có ǵ. Có đêm chị Như thấy nó xuống nhà t́m thuốc ở trong tủ y tế ấy. - Bà chép miệng - Chẳng biết đau ốm ra sao. Mẹ thấy lo lắm. Mẹ mong con về thuyết phục rồi khám cho nó xem sao. Tối hôm trước mẹ ghé qua pḥng, thấy nó hơi sốt nên cho uống thuốc, uống sữa. Nó ngoan ngoăn vâng lời không thấy có phản ứng nào. Chưa kịp mừng th́ hôm sau và cho đến tận bây giờ cửa pḥng nó lúc nào cũng khóa chặt từ bên trong, gọi không thèm thưa. Không có thời gian, không có cơ hội gần gũi, thật mẹ không c̣n cách nào để hiểu nổi nó. Con cái lớn rồi xem cha mẹ không ra ǵ hết. Mẹ thiệt khổ tâm hết sức.

Bà quay đi giấu đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng nghèn nghẹn th́ không lẫn vào đâu được. Quỳnh Lâm đứng dậy:

- Để con lên trên ấy xem thế nào.

Bà vội ngăn cô lại:

- Đừng con... để ngày mai tiện hơn. Giờ này khuya quá rồi chắc nó đă ngủ.

Sự thật là bà ngại thái độ kỳ cục của Nam Phong sẽ làm Quỳnh Lâm nổi giận. Cô vốn không ưa Phong, bà biết điều này. Hoặc v́ bênh bà, Quỳnh Lâm sẽ xúc phạm Nam Phong. Bà không muốn những chuyện thế này xảy ra. Bà yêu quư cả hai. Hiểu ư mẹ nên dù trong ḷng đầy những lo âu và thắc mắc, Quỳnh Lâm vẫn ngoan ngoăn ngồi xuống.

Tắm rửa, ăn uống xong, cô về pḥng. Nằm trên chiếc giường quen thuộc trong căn pḥng ấm cúng tưởng sẽ ngủ một giấc thật ngon, nhưng trằn trọc măi mà Quỳnh Lâm vẫn không dỗ giấc được. Cô sốt ruột nh́n kim đồng hồ nhích dần từng nấc một. Cuối cùng Quỳnh Lâm xuống nhà pha cho ḿnh một ly sữa nóng. Uống xong cô trở lên lầu nhưng không vào pḥng mà đứng thơ thẩn ngoài hành lang chờ cơn buồn ngủ đến. Cô sợ phải vào pḥng nằm trên chiếc giường vương văi mền gối rồi chống mắt ngó khắp nơi, thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ. Thời gian như trêu tức cứ đủng đỉnh, chậm chạp đi qua.

Quỳnh Lâm nh́n sang pḥng Nam Phong, không có ánh đèn, cô đến gần áp tai vào cửa. Bên trong hoàn toàn yên ắng, không biết anh đau ốm thế nào, Quỳnh Lâm dợm xuống lầu pha ly sữa cho anh nhưng nghĩ lui, nghĩ tới lại thôi. Cô nửa muốn trở về pḥng, nửa muốn đứng lại đây để nghe ngóng trong sự chờ đợi rất mơ hồ. Cuối cùng thôi thúc bởi điều ǵ đó không xác định được, một cách vô thức Quỳnh Lâm đặt tay vào nắm đấm xoay nhẹ. Cô giật bắn người, rụt phắt tay lại khi nhận ra cửa không khóa. Lúc ấy cô muốn thoái lui ngay lập tức nhưng vẫn cố cưỡng lại v́ làm thế Quỳnh Lâm sẽ không giải thích được hành động vừa rồi và tự biến ḿnh thành kẻ ngớ ngẩn nhất.

Cửa đă mở. Ḿnh chỉ đến xem anh ấy thế nào, Nam Phong đang ốm, việc này hoàn toàn hợp lư. Cô nín thở đẩy nhẹ vào cánh cửa. Măi sau này Quỳnh Lâm mới nhận ra, không như cô nghĩ, vẫn c̣n có những điều không hợp lư, thậm chí rất phi lư khi cô dùng lư lẽ trên để giải thích cho hành động bộc phát của ḿnh.

Quỳnh Lâm bước vào pḥng. Ngọn đèn ngủ trên hộp giường soi rơ người đàn ông đang gác tay lên trán cách hờ hững. Anh vẫn c̣n thức. Cô đứng yên một chỗ và cảm giác mọi giác quan tê cứng khi Nam Phong xoay người lại nh́n cô. Không có chút ngạc nhiên nào trong ánh mắt ấy, nó sắc và thẳng như một mũi dao. Nó làm tim Quỳnh Lâm thắt lại. Dường như Nam Phong biết trước cô sẽ vào đây vậy. Quỳnh Lâm ấp úng giải thích:

- Tôi đến xem... ồ không, mẹ bảo tôi đến khám cho anh. Thế nào, anh đă khỏe chưa ?

Nam Phong không trả lời chỉ im lặng quan sát cô. Một lúc lâu anh mới nói:

- Mỗi khi khám cho bệnh nhân Lâm đứng xa như vậy à ?

- Tôi không... à, tôi quên mang theo... nhưng không sao tôi lấy ngay bây giờ, anh nhớ đừng khóa cửa nhé.

Trở về pḥng, Quỳnh Lâm nhặt nhanh vài thứ rồi quày quả mang sang. Cô vội vă chứng minh cho Nam Phong thấy sự hợp lư trong hành động vừa rồi của ḿnh. Cửa pḥng khép hờ, lần này với phản xạ tự nhiên Quỳnh Lâm lại gơ nhẹ vào đấy. Bên trong là giọng nói trịnh trọng pha chút giễu cợt của Nam Phong :

- Xin cứ tự nhiên, mời vào.

Toàn thân Quỳnh Lâm nóng ran và châm chích bởi cảm giác xấu hổ. Chỉ ít phút trước đây cô đột nhập vào pḥng và bị anh bắt quả tang như kẻ trộm. Giờ th́ dặn ḍ cẩn thận sau đó lại dè dặt gơ cửa và xin phép được vào như một người khách lịch sự nhất.

Cô tự nhủ, để khám vết thương cho anh, ḿnh đă đến đây, không chỉ một lần. Lúc đó ḿnh đâu tệ thế này. Nhất định phải lấy lại được "phong độ" cũ. Nghĩ thế, cô hắng giọng:

- Tôi có thể mở đèn được không ?

Nam Phong cụt lủn:

- Không, ánh sáng làm tôi khó chịu.

- Vậy phiền anh ngồi lên giúp tôi vậy.

- Xin lỗi, tôi bị chóng mặt. Tôi e ḿnh không thể.

Quỳnh Lâm kiên nhẫn:

- Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Tôi vào đây v́ nghe mẹ nói anh ốm. Để tôi khám xem anh thế nào, tôi biết đă khuya lắm rồi và như vầy là rất bất tiện v́ làm mất giấc ngủ của anh nhưng tôi cũng vừa về đến nơi thôi. - Cô cười nhẹ - Đừng làm khó tôi như thế.

- Tôi đâu có yêu cầu Lâm đến. V́ thế nếu thấy khó chịu Lâm có thể ra ngoài.

Cô mím chặt môi, suốt mấy ngày qua Quỳnh Lâm lo lắng đến cồn cào ruột gan và cứ mơ hồ cảm thấy anh bệnh thế này là v́ cô. Cho đến vài phút trước đây Quỳnh Lâm mới cay đắng nhận ra cô đă để cho cảm giác đánh lừa ḿnh. Quỳnh Lâm ngẩng lên, hít một hơi dài rồi từ từ thở ra như cô vẫn thường làm mỗi khi mất b́nh tĩnh nhưng lần này nó chẳng có tác dụng ǵ. Vỡ mộng rồi, cô đă tự đặt bản thân ḿnh vào vị trí không phải là của nó, giờ th́ trở về thôi. Quỳnh Lâm nhếch môi cười buồn:

- Anh có lư, lẽ ra tôi không nên đến đây.

- Sự ṭ ṃ đă làm hại Lâm. Giờ đây chẳng phải Lâm muốn ra khỏi nơi này cách mau chóng sao ? Vậy c̣n chờ ǵ nữa ?

- Tôi đến đây không phải v́ ṭ ṃ. Mẹ bảo tôi đến để xem anh thế nào.

- Ṭ ṃ hay làm theo yêu cầu của mẹ với tôi chẳng có ǵ khác biệt. Nếu đến v́ ṭ ṃ th́ Lâm vẫn chưa có được thông tin nào hoặc theo yêu cầu của mẹ th́ Lâm cũng cần một ít thông tin để báo cáo, đúng không ? Bởi thế đă vào đây rồi th́ phải làm ǵ đi chứ chẳng lẽ cứ đứng thừ người ra đấy ?

Không được chịu thua, không được khóc, không được bỏ cuộc, Quỳnh Lâm tự nhủ, cô bước đến gần anh và thản nhiên làm công việc của ḿnh. Nam Phong im lặng không phản đối nhưng sự miễn cưỡng hợp tác của anh đủ làm nản ḷng bất cứ ai. Anh quan sát từng hành động của cô, thái độ này đồng nghĩa với việc Nam Phong xem đây là công việc thừa thăi và đang chờ xem liệu cô sẽ kiên nhẫn đến mức nào.

Quỳnh Lâm tỉ mỉ xem xét sau đó đứng lên thu dọn các thứ cho vào chiếc hộp nhỏ.

- Thế nào ?

Cô quay đi:

- Anh chẳng ốm đau ǵ cả, không, tôi nói không đúng, có thể anh đang mắc phải căn bệnh ǵ đó nhưng nó không thuộc về thể xác và chữa trị cho anh là việc nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi rất tiếc.

Quỳnh Lâm bước từng bước ngắn, chậm ra cửa. Không giống như những lần căi nhau trước kia, cô mang tâm trạng buồn bă, luyến tiếc của người vừa đánh mất vật ǵ đó, rất quư giá. Ḿnh làm sao thế này ? Cô không nuốt nổi cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng. Quỳnh Lâm nói mà không nh́n lại:

- Tôi muốn nói với anh điều này, tôi đến đây không phải v́ ṭ ṃ cũng không phải v́ mẹ bảo tôi đến. Tôi đến v́ lo lắng cho anh nhưng giờ th́ hết rồi. Và có lẽ từ đây về sau tôi cũng chẳng nên lo lắng làm ǵ nữa.

- Lâm...

Nam Phong gọi cô bằng giọng khác hẳn nhưng Quỳnh Lâm không nhận ra cũng không dừng lại. Cô đi vội ra cửa. Nam Phong phóng theo giữ chặt lấy Quỳnh Lâm.

- Lâm đừng đi...

Anh kinh ngạc, bối rối khi nhận ra nước mắt đọng lại thành giọt làm long lanh đôi mắt rất đẹp ấy.


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  5  Next