Hoàng Hôn Cuối Cùng   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3   
Chương 17

Mùa thu đến.
Tối hôm ấy, giữa lúc nhà hàng "Tổ Sơn Ca" đang đông khách, nói đúng hơn đó là hiện tượng hàng ngày, v́ nhà hàng này rộng răi sang trọng, cách bài trí lại đẹp. Tất cả các cửa sổ được treo rèm kết băng hạt thủy tinh, long lanh dưới ánh đèn. Ánh sáng vừa phải, nên trải thảm đỏ. Trên bài trí thêm một cây đèn bàn h́nh bạch lạp trông rất trữ

t́nh. Thức ăn lại ngon nên rất thu hút khách. Khách đến đa số lại rất kén chọn. Họ thường kín đáo ít cười nói ồn ào. Phần lớn là dân thuộc tầng lớp thượng lưụ Thái độ cử chỉ văn minh, nhă nhặn. Sau khi ăn họ ít khi về ngay mà ngồi lại uống cafe hoặc trà, nghe nhạc. Ở đây chỉ có những tấu khúc organ với những điệu nhạc êm dịu. Người đàn thường khi là một cô gái tóc dài, trong chiếc váy đầm lụa, khuôn mặt trắng trẻo có đôi mắt sầu mộng.
Quan Nhược Phi ngồi ỏ một góc quán. Chàng lặng lẽ ngồi đấy, lắng nghe tiếng đàn của Thái Cần. Trước mặt chàng là một ly cà phê đen không đường. Phi đốt một điếu thuốc. Khói thuốc mơ hồ tỏ ra, làm cho h́nh ảnh của Cần trước mắt càng có vẻ huyễn hoặc hơn. Người nữ nhạc công vẫn mê mải đàn. Khuôn mặt buồn buồn làm saọ Ai đă khiến cho nàng buồn như vậy? Làm việc chung nơi với Thái Cần đă trên nửa năm, vậy mà Phi vẫn không làm sao hiểu được cô bạn đồng nghiệp của ḿnh. Cô ta là một dấu hỏi lớn. Một thách đố, một làn sương mù. C̣n chàng? Phi có cảm giác như ḿnh càng lúc càng bị thu hút, càng lún sâu vào một thứ t́nh cảm tuyệt vọng. Bây giờ ngồi đây, lắng nghe tiếng đàn, Phi lại rơi vào trạng thái không tự chủ. Thái Cần đă đàn xong một bản. Nàng ngồi nghỉ một chút. Bàn tay sau khi đàn liên tục hơn tiếng đồng hồ, đă khá mỏi rồi. Vậy mà phải khen Nhược Phi hay thật, anh chàng chẳng những đàn liên tục, mà lại c̣n chạy sô thêm mấy nơi. Bất giác, Thái Cần đưa mắt nh́n về phía góc bàn cố định. Bắt gặp ánh mắt của Phi đang nh́n ḿnh, khiến Cần phải quay sang nơi khác ngay. Cần cũng thấy kỳ cục, không hiểu sao lúc gần đây, Phi lại không chạy sô nữa, mà cứ ngồi ĺ ở đấy nh́n nàng đàn. Trước kia th́ không nói. V́ Thái Cần tay nghề c̣n yếu. Thỉnh thoảng Phi ngồi lại một chút chỉ vẻ kinh nghiệm sử dụng đàn - Một sự hỗ trợ nghề nghiệp, c̣n bây giờ? Nhược Phi là một nhạc công nhạy bén Cần nhớ có lần Phi nhận xét:
- Cần này, tôi đàn bằng đôi tay, c̣n Cần? Cần lại đàn bằng trái tim. Như thế mệt lắm.
Sự khác biệt ở chỗ đó. V́ vậy, Thái Cần không bao giờ dám so sánh tiếng đàn của ḿnh với tiếng đàn của Nhược Phi. Tiếng đàn của Nhược Phi bao giờ cũng vững chăi không lệ thuộc vào t́nh cảm. C̣n tiếng đàn của Cần thường lúc thế này lúc thế kia. Nhưng Phi lại nói:
- Cô đừng có bắt chước tôi. Đàn là nghề nghiệp của tôi. Trong khi đó cô nên sống cho trái tim ḿnh. Như vậy cuộc sống nó mới có phong phú hơn.
Vâng. Cuộc sống phong phú. Nhưng cái phong phú đó la trước kia cơ. C̣n bây giờ? Từ sau ngày Thư Bồi đưa đám bạn đến nhà, cái ngôi nhà nhỏ, cái tổ ấm riêng rẽ của hai người trước kia, không c̣n là cái thế giới riêng của hai người nữạ Thái Cần Thường cảm thấy lạc lơng trong cái không khí tràn ngập tiếng cười đó.
Thái Cần thở dài, chợt nhiên nhớ đến một bài hát có tên là: "Đừng hỏi hoàng hôn". Trong khi mấy trăm năm trước, mấy ông nhạc sĩ lại đặt ra một bản nhạc " Hỏi ánh hoàng hôn". Vậy là sao? " Hỏi ánh hoàng hôn" bây giờ lại " Đừng hỏi hoàng hôn"? Bất giác Thái Cần đặt tay lên phía đàn, nàng kéo mi- cro đến gần hơn, khẽ hát
Đă bao lần hoàng hôn trôi qua
Chúng ta cùng hát dưới áng mây chiều
Anh muốn nhặt tơ vàng trong ánh nắng
Để dệt thành chiếc áo cho em
Rồi bây giờ hoàng hôn vẫn đó
Chiếc áo kia biến mất đâu rồi
Tơ vàng vẫn dịu dàng trong nắng
Hoàng hôn buồn man mác ḷng em
Đừng hỏi hoàng hôn, khi hoàng hôn vẫn đến
Đến trong cô đơn, đến với mỏi ṃn
Mộng mơ cũ giờ thành dĩ văng
ĐỪng hỏi tại sao, hỡi ánh hoàng hôn.
Giọng hát Thái Cần nhỏ dần, nhỏ dần. Tiếng hát cũng tắt. Nhược Phi ngồi đấy, yên lặng, bắt lấy lời hát. Cái dáng nghiêng nghiêng của Cần bên đàn, mái tóc dài xơa vai, cao quư, không vương bụi trần... Mọi thứ làm tâm hồn Phi bay bỗng.
Cần bắt đầu thu dọn. Đậy nắp đàn lại. Đây là giờ nghỉ ngơi. Nàng chỉ bắt đầu đàn lại một tiếng đồng hồ sau. Phi vội lấy tờ thực đơn, viết lên mặt sau: " Thái Cần, cô đến bàn tôi ngồi uống cà phê một chút, được chứ?"
Phi đưa giấy trên cho hầu bàn. Và chỉ một lúc sau Thái Cần đến. Nàng ngồi xuống:
- Cà phê nhé? Nhược Phi hỏi - hay là rượu?
- Cho tôi một ly Martini vậy.
- Được. Nhược Phi nói - Vậy th́ tôi cũng uống một ly với Cần.
Rượu được mang ra. Cần cầm ly lên nh́n chăm chú vào màu nước nâu nhạt. Cái thái độ của nàng có cái ǵ đó cô độc, buồn phiền. Nhược Phi xúc động thăm ḍ:
- Lúc quen với Thái Cần tôi thấy khác bây giờ nhiều lắm.
- Nghĩa là anh cho tôi đă thay đổi? Thái Cần nh́n lên mắt lộ vẻ bối rối - Tôi không c̣n cái dáng dấp rụt rè ban đầu nữa phải không? Tôi bắt đầu uống rượu, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc... Tóm lại tôi không c̣n như xưa? Rồi Thái Cần thở dài - Hoàn cảnh sống rơ ràng hay làm con người thay đổi.
Nhược Phi lấy gói thuốc trong túi ra, đưa cho Cần.
- Hút một điếu chứ?
Thái Cần vội lắc đầu:
- Không, tôi không hút hôm nay. Thật ra th́ tôi không có cảm t́nh với người đàn bà hút thuốc.
- Tôi th́ chẳng phản đối chuyện đó.
Nhược Phi cười nói. Trong khi Thái Cần buâng khuâng. Thư Bồi mà biết được Cần hút thuốc, uống rưọu không biết chàng sẽ nghĩ sao? Nghĩ đến Thư Bồi, chợt Thái Cần thấy nhói đaụ Tối nay, chàng hẳn nhiên là đang ở nhà họ Tôi. Nơi đấy có cô bé má lún đồng tiền. Có lẽ họ đang nghiên cúu bài thơ " Nâng rượu hỏi trời xanh. Trăng sáng từ đâu có"... Và những bài hát của Cần bây giờ chẳng c̣n ư nghĩa ǵ nữa.
Chợt Cần nghe tiếng Phi hỏi:
- Cái anh chàng ấy là ai vậy?
Thái Cần chưa hiểu Phi nói:
- Th́ người làm cho Cần buồn đấy? Đừng, khoan hăy chối là không có người đó. Tôi đă thấy hết mọi thứ. Thái Cần giống như đóa hoa nhỏ, đang khô héo trong nỗi buồn. Thái Cần, tôi nói Cần thay đổi không phải v́ Cần uống rượu, hút thuốc, mà là v́ cái khác cơ... Nhược Phi chợt ngưng lại, như lựa chọn lời nói - Tôi phải nói sao đây? Tôi thấy Cần hiện tại, về mặt vật chất th́ không có vẻ thiếu thốn. Cần ăn mặt đúng mốt, trang điểm khéo, nhưng mà... Cần có vẻ không giống như lúc mới đến đây. Cần đă đánh mất nụ cười, cái vui tươi lúc đầu Cần có... Nhất là nh́n vào mắt Cần... Tôi thấy h́nh như lúc nào Cần cũng muốn khóc. Tại sao vậy?
Thái Cần bối rối không dám nh́n Phi nữa. Nàng không ngờ Phi lại để ư như vậy. Cần vội lắc đầu nói :
- Tôi không muốn nói chuyện riêng của ḿnh.
Nhược Phi gật gù. Hít hơi thuốc. Chàng nh́n xuống chiếc bật lửa trong tay.
- Tôi không ép Cần nói. Có điều tôi không hiểu sao, tôi lại thấy giận Cần làm sao đấy. Cần biết điều đó không?
- Giận tôi? Cần tṛn mắt - Tại sao vậy?
- Tôi giận... v́ Cần đẹp quá... Cần như lóe sáng làm những cái chung quanh Cần bị tối hẳn đi, ngoài ra... Cần c̣n... không để ư đến tôi nữa.
Lời nói của Nhược Phi làm Cần giật ḿnh, nàng đặt ly rượu xuống đứng dậy nói:
- Thôi để tôi đi đàn, anh nên uống ít một chút vậy, uống nhiều say đấy.
Nhược Phi nắm lấy tay Cần.
- Ngồi xuống, Cần ạ. Đây là ly rượu đầu tiên trong ngày th́ làm sao say được. Cần hăy ngồi xuống đây, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với Cần. Tôi muốn nói lầu rồi nhưng không có dịp.
- Tôi không thể nghe. Thái Cần nói, mắt mở to sợ hăi - Anh Nhược Phi anh hăy hiểu chọ Chúng tôi đă quen nhau từ thuở nhở ngay từ lúc c̣n nhỏ, tôi đă là của anh ấy. Tôi không thể phản bội, anh hiểu không?
Nhược Phi nh́n trừng trừng, chàng có vẻ đau khổ.
- Nhưng mà... Hắn đă đối xử với Cần ra sao? Hắn yêu Cần không? Hắn có trung thành với Cần không mà Cần không dám phản bội?
- Tôi... Tôi... Cần nói một cách yếu ớt, nàng bối rối đến độ không dám nh́n Phi - Tôi nghĩ... Anh ấy rất tốt... Anh ấy yêu tôi... V́ anh Phi biết không chúng tôi đă trải qua biết bao đau khổ mới gặp lại nhau. Đương nhiên là... là...
- Cần nghĩ như vậy. Cần thấy đó là sự đương nhiên? Nhược Phi không buông tha - Nhưng mà tôi biết - Cần không dám khẳn định cái đó là đúng, phải không? Nếu không th́... Cần sẽ không bao giờ hát cái bản " Đừng hỏi hoàng hôn". Nếu Cần thực sự đang hạnh phúc... th́ Cần làm ǵ hát được mấy bản đau khổ éo le đó chứ? Hắn... Hắn đă từng nhặt lấy ánh nắng cho Cần... Nhưng bây giờ th́ hắn đang làm chuyện đó với người khác... Phải hay không?
- Anh... Thái Cần chợt run rẩy, nàng suưt rớt nước mắt - Tại sao anh lại nói như vậy? Anh định phá hoại cái niềm tin của tôi ư? Không, không được, anh không có cái quyền nói như thế. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh ấy. Thế là đủ rồi.
- Thật không? Cần hoàn toàn tin tưởng hắn? Nhược Phi tiếp tục hỏi một cách tàn nhẫn - Vâng th́... Giọng nói của Cần sao lại run rẩy như thế? Tại sao Cần lại tái mặt như thế? Đừng... Đừng nên như vậy Cần ạ. Đừng tự lừa dối ḿnh... Có thể là Cần đă không con tin tưởng hắn hoặc Cần đă mất hắn...
- Anh không nên nói thế. Thái Cần lấy tay che tai lại - Anh mà nói như vậy th́ tôi nghĩ chơi với anh. Anh chỉ nghĩ bậy nghĩ bạ thôi, anh hoàn toàn không biết ǵ về chúng tôi cả. Anh thật tàn nhẫn, lúc nào anh cũng mong là tôi sẽ bị bỏ rơi...
- Cái đó không có ǵ quan trọng. Nhược Phi nốc cạn ly rượu. Cần có quyền chửi rủa tôi. Nếu điều đó làm cho Cần yên ổn, thoải mái... Có điều Cần cũng nên biết là... Có thật sư. Cần c̣n có t́nh yêu đó hay không? Cần suy nghĩ kỹ đi. Hắn có c̣n là của Cần không chứ?
- Không. Tôi vẫn c̣n, tôi chưa hề bị đánh mất! Nhược Phi thở dài, tựa người vào ghế, hỏi:
- Thế hắn có đến đây qua lần nào chưa? Hắn có đến để thấy Cần đàn chưa?
Thái Cần lắc đầu, nhưng lại không dám, nh́n thẳng vào mặt Phi:
- Anh ấy không bao giờ đến... V́... Anh ấy c̣n đi học... Mà anh biết đây không phải là chỗ để sinh viên họ đến chứ?
- Hừ, sinh viên à... Nhược Phi gật gù - Nhưng mà Thái Cần ạ, nếu tôi là người yêu của cô th́ lúc nào tôi cũng có mặt ở đây. Không cần biết là có tiền không hoặc là sinh viên hay không phải... Nếu không có tiền vào. Th́ tôi sẽ đứng ở ngoài cửa chờ... Tôi sẽ không bao giờ đê? Cần một ḿnh ra về giữa đêm hôm khuya khoắt.
Rồi Nhược Phi đứng dậy, nh́n Cần với ánh mắt thật chăm sóc, tiếp:
- Cần hăy ngồi lại đây đừng bỏ đi đâu hết. Hăy uống miếng rượu rồi ngồi nghỉ mệt. Tôi sẽ thay Cần đàn phần c̣n lại.
Nói xong Nhược Phi bỏ lên bục. Thái Cần ngồi xuống úp mặt trong hai tay. Vâng, Phi đă nói đúng, Phi nói sự thật. Nhưng sự thật đó làm tim Cần nhói đau. Rơ ràng là nàng đang mất dần Thư Bồi. Có bao giờ Bồi quan tâm đến Cần đâu? Chàng không cần biết Cần làm ǵ, đàn ra sao ở cái quán "Tổ Sơn Ca nầy". Chàng chưa bao giờ đến đây để đón nàng về. Mặc dù biết "Đàn bà đi một ḿnh trong đêm hôm khuya khoắt rất nguy hiểm nhưng chàng...
Thái Cần nâng ly rượu lên nốc cạn. Rượu đă thắm mà nỗi buồn chẳng vơi, trái lại nó như tỏa rộng ra hơn. Hầu bàn mang thêm một ly khác ra. Tiếng đàn điện tử vang vang trong bóng tối. Bản nhạc hay quá. Với tiếng đàn điêu luyện của Nhược Phi th́ bản nhạc nào lại không hay. Thái Cần chụp lấy gói thuốc lá mà Phi đă để lại trên bàn. Nàng châm lửa đốt một điếu. Chợt nhiên Cần thấy ḿnh như bay bổng theo tiếng nhạc. Có cả tiếng hát. Cần không ngờ Nhược Phi lại có giọng hát ấm như thế.
"Không cần biết em đang nghĩ ngợi ǵ
Anh vẫn mong chờ, vẫ nhớ
Nụ cười em măi măi là niềm vui
Ánh mắt em măi làm anh ngây ngất
Không cần biết tháng ngày có qua nhanh lặng lẽ
Anh vẫn chờ, vẫn đợi măi em..."
Thái Cần nốc vội ly rượu, dụi tắt thuốc, đứng dậy. Nàng thấy không c̣n có thể ở lại đây được nữa. Phải đi ngay. Phải trốn nhanh khỏi tiếng đàn. Phải quay về nhà. Cái tổ ấm đang chờ. Phải về với Thư Bồi, bằng không...
Thế là không nghĩ suy ǵ nữa, Thái Cần bước ra khỏi nhà hàng "Tổ Sơn Ca", nàng gọi chiếc taxi về nhà riêng...
Trèo lên mấy trăm bật thang, Thái Cần vừa hổn hển thở vừa gọi thầm. Anh Thư Bồ! Em về đây. Đến sân thượng, căn nhà khóa kín cửa. Vậy là Thư Bồi không có ở nhà. Chàng đang ở đâu? Thái Cần đau khổ lục túi da lấy ch́a khóa mở cửa. Bật đèn. Căn nhà lạnh tanh, Thái Cần buông người xuống ghế. Không biết phải làm ǵ nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Mỗi phút đối với Cần dài như thế kỷ. Bất giác nh́n vào đồng hồ, 11 giờ rưỡi. Theo thông lệ, Thư Bồi chỉ làm việc ở nhà giáo sư Tô tới 9 giờ. Thế tại sao giờ này vẫn chưa về. Điều này chứng tỏ; trong những đêm trước, khi Cần măi bận rộn ở nhà hàng, th́ Thư Bồi cũng chưa hẳn là ở nhà. Cần cắn nhẹ môi. Thư Bồi, anh đi đâu vậy? Anh không về ngay để chứng tỏ t́nh yêu của anh dành cho em? Thư Bồi, anh có thay ḷng đổi dạ không? Nói đi! Anh đừng có để em ở ngoài cuộc đời của anh nhé?
Đợi lâu lắm, Thái Cần mới nghe tiêng chân lên cầu thang. Cuối cùng chàng đă về. Thái Cần vẫn nằm co ro trong ghế. Vẫn chưa thay áo. Thư Bồi đă vào nhà. Cần nghe tiếng gọi to của chồng:
- Thái Cần, em làm sao thế? Bệnh nên về sớm à?
Thái Cần ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đ́a. Cần cũng không hiểu tại sao ḿnh lại khóc. Trong khi Thư Bồi nh́n vợ, giật ḿnh:
- Chuyện ǵ đă xảy ra thế? Thái Cần? Em không khỏe ư?
Thái Cần lắc đầu, nàng dang tay ra ôm lấy chồng nàng vẫn khóc. Sự chờ đợi sao lâu quá. Sao anh đi lâu như vậy, hở anh?
- Trời đất! chuyện ǵ xảy ra thế? Thư Bồi vẫn không hiểu sao Cần lại khóc - Em làm sao thế? Ai khiến em giận? Hay là bị mất việc rồi?
- Không, không có chuyện đó. Thái Cần vội vă đính chính - Chỉ tại anh đi lâu quá. Anh không có mặt ở nhà.
- Anh không có ở nhà? Thư Bồi chau mày - Em nói vậy có nghĩa là sao?
- Em cố về sớm, nhưng lại không gặp anh, Thái Cần giải thích một cách khó khăn - Em không biết là anh đă đi đâu.
Đi đâu à? Thư Bồi có vẻ bực - Hôm nay là thứ sáu, anh phải làm việc ở nhà giáo sư Tô, em biết rồi c̣n làm bộ hỏi.
Đừng! Thái Cần kêu lên trong ḷng. Anh có thể viện dẫn mọi lư do, nhưng đừng bao giờ nói là làm việc ở nhà giáo sư Tô. Giờ đó, giáo sư chắc hẳn đă ngủ rồi. Anh phải về nhà trước 10 giờ mới phải. Sao măi đến bây giờ? Nhưng Thái Cần không nói ǵ cả.
- Sao vậy? Thư Bồi thắc mắc - Hôm nay thái độ của em sao kỳ cục như vậy chứ?
- Anh làm việc đến 12 giờ ư? Thái Cần không dằn được nói - Anh ngồi nói chuyện với Yến Thanh th́ có. Lúc nào cũng vậy. Anh canh đúng giờ em về mới về. Hôm nay anh không ngờ là em lại về sớm, có phải không?
Thư Bồi đứng thẳng người lên. Mặt đỏ gấc. Chàng có vẻ giận dữ.
- Th́ ra..Em cố t́nh về sớm để ḍ xét tôi.
Thư Bồi đă ngửi được cái mùu rượu với mùi thuốc lá từ năy giờ, bây giờ mới nói:
- Có phải em đă uống say rồi về đây kiếm chuyện phải không?
- Em chưa say. Thái Cần phản ứng - Em chỉ muốn biết lúc năy anh ở đâu thôi.
- Tôi đă nói rồi, tôi ở nhà giáo sư Tô. Thư Bồi lớn tiếng - Không tin, th́ cô cứ đến đấy hỏi đi!
- Có nghĩa là anh đă nói chuyện riêng rẻ với Yến Thanh. V́ giờ đó chắc chắn giáo sư Tô không c̣n làm việc. Anh chỉ có thể ở bên pḥng của Yến Thanh thôi.
Thái Cần nói như gào. V́ trong ḷng nàng bấy giờ cái cảm giác mất Thư Bồi như đang nở to.
- Được, được lắm! Thư Bồi cũng hét - Em là người đàn bà đa nghi, ích kỷ, hay ghen. Em muốn tôi phải ở đấy à? Nếu bây giờ tôi nói. Ờ tôi ở đấy đấy, hẳn em sẽ hài ḷng lắm chứ?
Thái Cần nh́n thẳng vào mắt Bồi:
- Anh nói thật chứ?
- Ừ đó, em măn nguyện chưa? Thư Bồi hỏi, giọng rất lạnh. Ánh mắt của chàng bén như hai lưỡi dao - Nhưng mà không dơ bẩn như kiểu tưởng tượng của cô đâu. Chúng tôi ngồi bên nhau đấy, nhưng chỉ để thảo luận về chuyện văn học, nghệ thuật. Mê mẫn đến 12 giờ mới giật ḿnh. Cô ấy sao chép, trong lúc tôi thu thập tài liệu. Câu chuyện của chúng tôi chỉ quanh quẩn bên Lư Bạch, Đỗ Phủ. C̣n chuyện cô nghĩ tôi ở pḥng the của Yến Thanh, th́ cái đó... Cô tưởng là ai cũng dễ dăi như cô vậy à?
Thái Cần đau nhói. Nàng mở trừng đôi mắt:
- Anh nói ǵ vậy? Anh đánh giá tôi rẻ mạt, dơ bẩn như vậy ư? Đúng rồi, V́ tôi không phải xuất thân ở gia đ́nh trí thức, khuê các. Tôi đă dễ dăi đi theo anh...
- Trời ơi! Thư Bồi kêu lớn - Cô càng lúc càng làm tôi bực ḿnh! Thư Bồi chụp lấy tay Cần, bóp mạnh - Cô đă uống rượu phải không?
- Vâng.
- Hút thuốc nữa?
- Vâng.
Thư Bồi đẩy mạnh làm Thái Cần ngă xuống ghế. Chàng chụp lấy chiếc áo gió, xông ra ngoài cửa. Thái Cần ngơ ngác. Rồi như tỉnh ra, thế này th́... ta sẽ mất chàng. Thái Cần muốn kêu lên. Thư Bồi, Anh Thư Bồi! Anh đừng đi, anh hăy quay lại... Anh đừng để em một ḿnh... Nhưng không hiểu sao, Cần không nói được ǵ hết. Nàng chỉ mở to mắt nh́n theo. Thư Bồi đă đến cửa " bùm" chàng đă đóng mạnh cửa lại. Ngôi nhà gỗ như muốn rung rinh: trái tim Cần tan nát. Thế này th́ không c̣n ǵ nữa. Hai tay ôm lấy đầu. Cần cảm thấy mọi thứ như một khoảng trống hư vô...

Chương 18

Đến mùa đông, Thái Cần và Nhược Phi đă trở thành đôi bạn thân, không có ǵ không kể nhau nghe. Nghĩ cũng lạ thật, không hiểu sao, Cần chẳng giấu diếm ǵ cả. Bao nhiêu bí mật, buồn, vui, bao lần bị nghi oan đau khổ, Cần đều kể hết cho Phi nghe, để rồi được Phi động viên, an ủi, pha tṛ chọc cười. Cũng v́ Cần mà Phi bỏ tất cả những buổi đàn ở nhà hàng khác. Bây giờ, bất luận Cần trực đàn sáng hay chiều, Phi đều có mặt. Phi ngồi trong một góc pḥng cố định. Ngoài những giờ đàn, họ lại chuyện gẫu, thỉnh thoảng thay phiên nhau đàn, có lúc Thái Cần cũng nhận ra nàng ở cạnh Nhược Phi mỗi ngày lại nhiều hơn thời gian ở cạnh Thư Bồi. Nhưng Nhược Phi có cố gắng thế nào cũng không làm sao có được chỗ đứng trong trái tim của Cần. Với Phi, Cần gần như xử trí với trái tim của một người mẹ khoan dung. Mỗi lần Phi đ̣i hỏi điều ǵ thái quá, nàng chỉ cần mỉm cười, nhỏ nhẹ:
- Thôi đừng có lộn xộn!
Chỉ có vậy, Nhược Phi đă thấy trái tim như bị lạnh buốt và chàng không dám nói ǵ hơn. Đôi lúc Phi tự giận ḿnh. Cô ấy vô t́nh như vậy sao ta lại thích? Lại yêu? Cô ấy chỉ biết có anh chàng sinh viên Kiều Thư Bồi. Có lần Thái Cần lại kể cho Phi biết, nàng và Thư Bồi lại giận nhau v́ Thư Bồi phát hiện ra một bao thuốc lá trong ví nàng. Thái Cần thở dài nói:
- Tôi biết là không nên hút thuốc lá. Nhưng đôi lúc ngồi không buồn quá! Đôi lúc căng thẳng, tôi cũng không thể không đốt một điếu thuốc được. Tôi không ghiền, nhưng khi có điếu thuốc trong tay, tôi cảm thấy tự tin hơn.
Nhược Phi cầm lấy tay Cần nói:
- Tôi hiểu rồi. Cái mà Cần nói đó là sự cô đơn.
Thái Cần ngẩng ra:
- Cô đơn à? Có lẽ nhưng tại sao anh cho là như vậy?
- Bởi v́, tôi cũng hay rơi vào trạng thái đó - Nhược Phi đốt một điếu thuốc đưa cho Cần - Cô cứ hút tự do trước mặt tôi. Tôi không phản đối chuyện phụ nữ hút thuốc, uống rượu đâu.
Đột nhiên Nhược Phi nh́n thẳng vào mắt Cần rồi hạ thấp giọng:
- Thái Cần, đến bao giờ cô mới chịu chia tay với hắn?
Thái Cần lắc đầu:
- Anh lại lộn xộn nữa rồi.
Nhưng Nhược Phi không kềm chế được ḷng ḿnh nữa, chàng xiết chặt tay Cần, xúc động nói:
- Thái Cần hăy suy nghĩ kỹ đi. Ở gần bên hắn, em chỉ gặp sự đau khổ dày ṿ. Vậy sao em chưa thức tỉnh. Em không nh́n thẳng vào sự thật. Hắn sẽ không mang đến cho em một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Hắn không biết chăm sóc, cũng như trân trọng em, chứ đừng nói đến chuyện tài nghệ của em. Thái Cần, hắn không yêu em đâu. Hắn chỉ yêu bản thân hắn, hắn chỉ biết hưởng thụ, hắn chỉ là một điểm trong cuộc sống củA em, chứ không phải là tất cả. Em hiểu không? Em hiểu ư anh nói không?
Thái Cần mở to mắt nh́n Phi. Giọng nàng gay gắt:
- Anh Nhược Phi, anh tiểu nhân lắm! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai phá hoại t́nh cảm chúng tôi.
Nhược Phi chau mày:
- Tôi tiểu nhân? Đúng! Có thể tôi là một con người đê tiện. Nhưng tôi yêu em. C̣n cái gă sinh viên kia, hắn ở trên trời cao đấy, nên hắn không được thực tế, hắn không cho phép em uống rượu hút thuốc, hắn ngăn cấm em đủ thứ. Hắn lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với em, vậy mà em vẫn ngu ngơ, vẫn không hiểu ǵ hết. Yêu là hiến dâng, tha thứ, khuyết điểm cũng thành ưu điểm chứ sao như vậy được? Thái Cần, em hăy suy nghĩ kỹ đi. Em hăy nhận lời cầu hôn của anh và chúng ta sẽ làm đám cưới ngay.
- Lấy anh? Anh có lầm lẫn không đấy?
- Đừng dùng tiếng lầm lẫn ở đây - Nhược Phi đưa tay ngăn lại - Cần cũng biết là tôi đang nói thật. Tôi nói một cách hết sức sáng suốt, tôi muốn cưới Cần. Người đàn ông khi quyết định cưới vợ là đă suy nghĩ rất kỹ. Chỉ có lấy nhau hợp pháp mới dâng hiến được cho nhau. V́ hôn nhân đối với đàn ông là một sự hy sinh, từ bỏ tự do và gánh lấy trách nhiệm. Lấy nhau hợp pháp là một sự can đảm. Vậy th́ Thái Cần, nếu Thư Bồi thật sự yêu em, tại sao hắn không cưới em?
- Bởi v́ anh ấy c̣n đi học. Anh ấy chưa có công ăn việc làm chính thức, lại chưa hỏi ư kiến của cha...
- Nói láo! Đó chỉ là sự mượn cớ - Nhược Phi nói như gầm lên - Rơ ràng hắn không sợ người khác cướp mất em cơ mà.
Thái Cần lúng túng.
- V́ anh ấy biết chẳng có ai cướp được em.
- Tự tin quá hả! Nhược Phi nhún vai - Chứ không phải Cần chi là một thứ nô lệ trung thành của hắn...
- Anh đừng có dùng ngôn từ đó để khiêu khích tôi - Thái Cần vùng tay ra khỏi Phi - anh ấy đă hứa là sẽ cưới tôi. Anh ấy coi trọng chuyện hôn nhân. Anh ấy bảo chỉ có sự đồng ư của cả hai th́ cuộc hôn nhân mới tốt đẹp.
- Vậy th́, hắn chính là người không có cái quyết tâm đó. Bằng không, hắn không để sự việc kéo dài như vậy. Bởi v́ lấy nhau xong th́ mọi việc mới được giải quyết tốt đẹp.
Thái Cần tái mặt:
- Anh Nhược Phi, nếu anh c̣n tiếp tục luận điệu đó. Tôi sẽ bỏ đi ngay.
Nhược Phi cũng đứng dậy:
- Vậy th́ em rơ ràng là một đứa ngu ngốc không thuốc chữa, Nói rơ hơn là em điên. Được rồi em muốn làm ǵ th́ làm. Đeo theo em chắc tôi Ơcũng điên mất.
Nhược Phi bỏ đi. Chàng ra khỏi nhà hàng. Năm hôm liền, Phi không đến giờ Thái Cần biểu diễn nữa. Chiếc bàn trống vắng khiến cho Cần cảm thấy thiếu vă"ng một cái ǵ đó. Không có Phi, Cần càng cảm thấy cô đơn hơn. Ngoài những giờ phút đàn ra, trong giờ giải lao Thái Cần ngồi một ḿnh với điếu thuốc, nh́n khói thuốc tỏa dày trước mặt đến ngày thứ sáu, Cần vừa ngồi xuống bàn, có ai đó đưa đến trước mặt nàng một ly Martini. Cần ngẩng nh́n lên và bắt gặp ngay ánh mắt buồn bă của Nhược Phi.
- Không quen Cần hay biết mấy. Cuộc sống không muộn phiền như bây giờ - Phi nói.
Lời của Phi làm Cần xúc động. Náng chớp mắt nh́n lên. Phi đến ngồi chung bàn hỏi:
- Cần có nhớ đến tôi không?
- Có, có chứ!
Nhược Phi gật gù.
- Thế th́ tốt. Từ đây về sau, tôi sẽ không nói những ǵ đê? Cần buồn nữa. Tôi đă suy nghĩ kỹ, nếu không có được t́nh yêu của Cần th́ tôi cũng c̣n t́nh bạn. Mất cả hai tôi không chịu nổi đâu.
Nâng ly rượu lên, Phi nói.
- Nào hăy cạn ly để mừng t́nh bạn của chúng ta, được chứ?
Cần nốc cạn ly rượu.
Cũng từ đó, Nhược Phi không c̣n công kích, phê b́nh hay nói những lời đê? Cần nghĩ là phá hoại t́nh của của nàng với Thư Bồi. Phỉ chỉ ngồi đấy, trong một góc nhà hàng, và chờ đợi kết thúc của một câu chuyện. Chàng thường nói:
- Bất cứ một câu chuyện nào rồi cũng phải có kết thúc.
Vâng, đó là sự thật. Nhưng Thái Cần không biết là chuyện của ḿnh sẽ kết thúc thế nào.
Mùa đông năm ấy rất lạnh. Lớp ván gỗ căn nhà không ngăn được gió lạnh, cửa sổ lại không kín. Thái Cần sắm thêm một máy sưởi ấm, nhưng máy cũng không đủ để xua hết cái lạnh trong nhà. Mùa đông năm ấy lại mưa nhiều, mưa phùn rả rích rơi suốt ngày. Ướt át và lạnh như đá khiến t́nh yêu giữa Cần và Thư Bồi "đóng băng" luôn. Mấy ngày liền, không hiểu sao Thư Bồi có vẻ bồn chồn như thế nào đấy. CÓ lẽ chàng có tâm sự ǵ. Suốt ngày Bồi cứ mày châu ủ dột. Thái Cần lại không d am hỏi, nàng sợ đụng phải thùng thuốc súng. Chỉ cần cần một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ nổ bùng. Thái Cần chỉ yên lặng ḍ xét, âu lo.
Hôm cuối cùng của kỳ thi học kỳ, chợt nhiên Thư Bồi nói:
- Tết này anh sẽ về quê.
Thái Cần ngồi xuống mép giường lo lắng.
- Anh về rồi mấy hôm trở lại?
- Một tháng.
Thái Cần rùng ḿnh. Nàng chỉ biết cúi đầu, không hỏi tiếp. Trong khi đó Thư Bồi đi tới đi lui trong pḥng. Cuối cùng đứng tựa vào khung cửa sổ chàng mới quay lại giải thích:
- Đó là chuyện bấc đắc dĩ. Cha đă gởi mấy phong thư liền, giục anh phải về. Em biết đấy, anh không có mẹ ngay từ thuở nhỏ. Hơn nữa. Tết đến, theo tập tục Trung Quoc chúng ta, cả nhà phải đoàn tụ...
Thái Cần chợt thấy lạnh, nàng ôm lấy đôi vai của chính ḿnh:
- Ư anh muốn nói là anh sẽ về quê ăn Tết, c̣n em, em phải một ḿnh ở lại đây?
Thư Bồi bước tới ngồi bên cạnh Cần. Chàng lấy ra một điếu thuốc. Gần đây, Bồi cũng tập hút thuốc, lại hút nhiều hơn Cần. Chàng hỏi:
- Em hút không?
Thái Cần lắc đầu, nàng vẽ vẽ ngón tay lên nệm. Đây là chiếc giường Cần mới mua. Cần không nói ǵ cả. Thư Bồi nói tiếp:
- Anh biết như vậy là rất khó khăn, rất buồn đối với em. Hay là chúng ta t́m một ngôi nhà khác. Nhà này lạnh quá! Bây giờ em đă kiếm được tiền, chúng ta có thể mướn ngôi nhà tốt hơn, hoặc cùng hùn chung với ngưỜi khác, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thái Cần lắc đầu:
- Em không muốn dọn nhà.
- Tại sao?
Bây giờ Thái Cần mới ngẩng lên nh́n Thư Bồi, giọng buồn buồn:
- V́ ngôi nhà nhỏ này là tổ ấm của chúng ta. Ở đây ta đă từng ngắm cảnh hoàng hôn, cùng uống chung ly nước mía. Ở đây có quá nhiều kỷ niệm mà em ưa thích nên em không muốn dọn nhà.
Thư Bồi xúc động, nhưng cũng có vẻ bối rối.
- Như vậy, em bằng ḷng ở lại đây một ḿnh suốt tháng ư?
Thái Cần nh́n Thư Bồi rồi chợt nhiên nắm lấy tay chàng.
- Tại sao anh không đưa em cùng về đấy? Anh Thư Bồi. Sớm muộn ǵ chúng ta cũng phải đối diện với sự thật. Cha anh rồi sẽ biết. Tại sao anh không đưa em về gặp cha anh? Em không muốn một ḿnh ở lại đây. Em sợ cô đơn, sợ đủ thứ. Anh Thư Bồi, tốt nhất làanh không nên để em ở lại một ḿnh.
- Sẽ có Trần Tiêu đến đây. Cũng có thể Vân Hà và Yến Thanh, họ sẽ thường xuyên đến đây. Em sẽ không phải sợ cô đơn. Anh đă nhờ họ.
Thái Cần mở to đôi mắt nh́n Thư Bồi không chớp mắt. Trong phút giây đó, những lời của Nhược Phi như vang lên bên tai :"Rơ ràng hắn không muốn cưới cô, hắn không muốn giải quyết vấn đề". Thái Cần thở ra, nàng cảm thấy như có cái ǵ nghẹn lại ở cổ. Thư Bồi bỏ về quê một cách thản nhiền, giao cho đám bàn bè tới lui thăm viếng nàng, như vậy là Bồi đă yên Tâm rồi ư? Thái Cần chợt thấy buồn cười, nàng nói một c ach châm biếm:
- Thật cám ơn ḷng tốt của anh. Anh đă lo lắng và chăm sóc em chu đáo. Anh c̣n nhờ bạn bè đến thăm viếng em luôn. Anh làm em cảm động, sung sướng quá!...
Thư Bồi ngỡ ngàng nh́n Thái Cần. Thái độ của Cần vừa đau khổ, vừa xa lạ làm sao. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay Thư Bồi chưa hề nghe qua giọng lưỡi này ơ? Cần. Chàng chợt thấy như bị xúc phạm. Nàng đă coi chàng như một kẻ hèn nhát, trốn tránh sự thật, không dám đưa nàng về thú thật với cha. Nhưng Thư Bồi làm sao được. Chàng hiểu cha ḿnh - Người cha yêu con hơn cả thân ḿnh. Thư Bồi sợ sẽ làm cho cha tuyệt vọng, Thư Bồi giống như con đà điểu chúi đầu vào cát. Bồi không thể xa Thái Cần, chợt nhiên Thư Bồi tức giận. Chàng nắm lấy tay Cần hét lớn:
- Tôi cấm cô nói những lời đó. Tôi không thích nụ cười và sự châm biếm của cô.
- Không thích? Ha..Ha..- Thái Cần chợt cười lớn, tiếng cười lẫn nước mắt - Anh không thích? Được thôi, cái ǵ anh không thích là tôi không làm được phải không? Anh không muốn tôi hút thuốc, uống rượu, châm biếm anh, rồi lại không muốn tôi về quê với anh. Anh xấu hổ phải không?
Thư Bồi vội vă bịt miệng Cần. Ngay giây phút đó, Cần cũng nhận thấy nỗi khổ hiện rơ trong mắt Bồi. Rơ ràng Bồi cũng đâu muốn vậy. Cần chợt hối hận. Có một cái ǵ đó đang xâu xé trong ḷng Bồi. Nhưng rồi, sự giằng xé đó của Bồi lại khiến Cần thấy giận dữ hơn là thương hạị - Thư Bồi, tại sao anh lại không dứt khoát. Anh phải quyết định đi chứ? Anh là đàn ông cơ mà - Thái Cần nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống mắt.
Thư Bồi chợt quỳ xuống:
- Thái Cần, em cứ trách mắng anh đi. Đúng rồi, em thấy đấy. Anh là một thằng hèn, một thứ ngụy quân tử. Anh giống như một chú đà điểu úp đầu xuống cát không dám nh́n thẳng vào sự thật. Anh cũng không có khả năng kiếm sống. Anh không có quyền nói chuyện t́nh yêu. Hàng ngày, anh hay nổi nóng, giận dữ. Cái đó chẳng qua v́ anh tự ti mặc cảm, anh sợ em khinh thường anh. Một thứ phản xạ tự vê. C̣n chuyện anh gần gũi với Yến Thanh hơn, chẳng qua v́ cô ấy là sinh viên, ngang hàng với anh, không hơn anh. Sự yêu thích của cô ấy đối với anh làm cho tự ái của ḿnh được xoa dịu... Ồ, Thái Cần, em nên hiểu cho anh. Tâm trạng của anh là như vậy. Anh hay rắc rối kiếm chuyện với em chẳng qua v́ anh mặc cảm. Thái Cần... Anh mong là em đừng khi dễ anh. Thái độ châm biếm vừa rồi của em làm anh đau khổ lắm, em biết không? Anh là thằng đàn ông tồi, anh đă bị em lột mặt nạ...
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa - Thái Cần lớn tiếng nhưng nước mắt vẫn chảy. - Anh cứ đi về quê đi, tôi sẽ không chống đối chuyện đó nữa đâu. Anh đi đi, tôi sẽ ở lại đây chờ anh. Tôi sẽ cố gắng hoà hợp với đám bạn của anh, đừng lo lắng ǵ cả.
Thư Bồi đứng dậy nh́n Cần. Nàng vẫn ngồi yên nơi mép giường, họ cứ thế nh́n nhau. Nhưng rồi như có một phép lạ xảy ra - Phép lạ của t́nh cảm từ thời thơ ấu - Cần không dằn được ḷng, ngă vào người Bồi, để rồi tiếp nhận nụ hôn của Bồi. Lâu lắm rồi, giữa họ như có một sự ngăn cách. Họ không âu yếm, cảm thông nhau như hôm nay. Hai người lại mau chóng làm lành với nhau.


Chương 19

Đến mùa đông, Thái Cần và Nhược Phi đă trở thành đôi bạn thân, không có ǵ không kể nhau nghe. Nghĩ cũng lạ thật, không hiểu sao, Cần chẳng giấu diếm ǵ cả. Bao nhiêu bí mật, buồn, vui, bao lần bị nghi oan đau khổ, Cần đều kể hết cho Phi nghe, để rồi được Phi động viên, an ủi, pha tṛ chọc cười. Cũng v́ Cần mà Phi bỏ tất cả những buổi đàn ở nhà hàng khác. Bây giờ, bất luận Cần trực đàn sáng hay chiều, Phi đều có mặt. Phi ngồi trong một góc pḥng cố định. Ngoài những giờ đàn, họ lại chuyện gẫu, thỉnh thoảng thay phiên nhau đàn, có lúc Thái Cần cũng nhận ra nàng ở cạnh Nhược Phi mỗi ngày lại nhiều hơn thời gian ở cạnh Thư Bồi. Nhưng Nhược Phi có cố gắng thế nào cũng không làm sao có được chỗ đứng trong trái tim của Cần. Với Phi, Cần gần như xử trí với trái tim của một người mẹ khoan dung. Mỗi lần Phi đ̣i hỏi điều ǵ thái quá, nàng chỉ cần mỉm cười, nhỏ nhẹ:
- Thôi đừng có lộn xộn!
Chỉ có vậy, Nhược Phi đă thấy trái tim như bị lạnh buốt và chàng không dám nói ǵ hơn. Đôi lúc Phi tự giận ḿnh. Cô ấy vô t́nh như vậy sao ta lại thích? Lại yêu? Cô ấy chỉ biết có anh chàng sinh viên Kiều Thư Bồi. Có lần Thái Cần lại kể cho Phi biết, nàng và Thư Bồi lại giận nhau v́ Thư Bồi phát hiện ra một bao thuốc lá trong ví nàng. Thái Cần thở dài nói:
- Tôi biết là không nên hút thuốc lá. Nhưng đôi lúc ngồi không buồn quá! Đôi lúc căng thẳng, tôi cũng không thể không đốt một điếu thuốc được. Tôi không ghiền, nhưng khi có điếu thuốc trong tay, tôi cảm thấy tự tin hơn.
Nhược Phi cầm lấy tay Cần nói:
- Tôi hiểu rồi. Cái mà Cần nói đó là sự cô đơn.
Thái Cần ngẩng ra:
- Cô đơn à? Có lẽ nhưng tại sao anh cho là như vậy?
- Bởi v́, tôi cũng hay rơi vào trạng thái đó - Nhược Phi đốt một điếu thuốc đưa cho Cần - Cô cứ hút tự do trước mặt tôi. Tôi không phản đối chuyện phụ nữ hút thuốc, uống rượu đâu.
Đột nhiên Nhược Phi nh́n thẳng vào mắt Cần rồi hạ thấp giọng:
- Thái Cần, đến bao giờ cô mới chịu chia tay với hắn?
Thái Cần lắc đầu:
- Anh lại lộn xộn nữa rồi.
Nhưng Nhược Phi không kềm chế được ḷng ḿnh nữa, chàng xiết chặt tay Cần, xúc động nói:
- Thái Cần hăy suy nghĩ kỹ đi. Ở gần bên hắn, em chỉ gặp sự đau khổ dày ṿ. Vậy sao em chưa thức tỉnh. Em không nh́n thẳng vào sự thật. Hắn sẽ không mang đến cho em một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Hắn không biết chăm sóc, cũng như trân trọng em, chứ đừng nói đến chuyện tài nghệ của em. Thái Cần, hắn không yêu em đâu. Hắn chỉ yêu bản thân hắn, hắn chỉ biết hưởng thụ, hắn chỉ là một điểm trong cuộc sống củA em, chứ không phải là tất cả. Em hiểu không? Em hiểu ư anh nói không?
Thái Cần mở to mắt nh́n Phi. Giọng nàng gay gắt:
- Anh Nhược Phi, anh tiểu nhân lắm! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai phá hoại t́nh cảm chúng tôi.
Nhược Phi chau mày:
- Tôi tiểu nhân? Đúng! Có thể tôi là một con người đê tiện. Nhưng tôi yêu em. C̣n cái gă sinh viên kia, hắn ở trên trời cao đấy, nên hắn không được thực tế, hắn không cho phép em uống rượu hút thuốc, hắn ngăn cấm em đủ thứ. Hắn lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với em, vậy mà em vẫn ngu ngơ, vẫn không hiểu ǵ hết. Yêu là hiến dâng, tha thứ, khuyết điểm cũng thành ưu điểm chứ sao như vậy được? Thái Cần, em hăy suy nghĩ kỹ đi. Em hăy nhận lời cầu hôn của anh và chúng ta sẽ làm đám cưới ngay.
- Lấy anh? Anh có lầm lẫn không đấy?
- Đừng dùng tiếng lầm lẫn ở đây - Nhược Phi đưa tay ngăn lại - Cần cũng biết là tôi đang nói thật. Tôi nói một cách hết sức sáng suốt, tôi muốn cưới Cần. Người đàn ông khi quyết định cưới vợ là đă suy nghĩ rất kỹ. Chỉ có lấy nhau hợp pháp mới dâng hiến được cho nhau. V́ hôn nhân đối với đàn ông là một sự hy sinh, từ bỏ tự do và gánh lấy trách nhiệm. Lấy nhau hợp pháp là một sự can đảm. Vậy th́ Thái Cần, nếu Thư Bồi thật sự yêu em, tại sao hắn không cưới em?
- Bởi v́ anh ấy c̣n đi học. Anh ấy chưa có công ăn việc làm chính thức, lại chưa hỏi ư kiến của cha...
- Nói láo! Đó chỉ là sự mượn cớ - Nhược Phi nói như gầm lên - Rơ ràng hắn không sợ người khác cướp mất em cơ mà.
Thái Cần lúng túng.
- V́ anh ấy biết chẳng có ai cướp được em.
- Tự tin quá hả! Nhược Phi nhún vai - Chứ không phải Cần chi là một thứ nô lệ trung thành của hắn...
- Anh đừng có dùng ngôn từ đó để khiêu khích tôi - Thái Cần vùng tay ra khỏi Phi - anh ấy đă hứa là sẽ cưới tôi. Anh ấy coi trọng chuyện hôn nhân. Anh ấy bảo chỉ có sự đồng ư của cả hai th́ cuộc hôn nhân mới tốt đẹp.
- Vậy th́, hắn chính là người không có cái quyết tâm đó. Bằng không, hắn không để sự việc kéo dài như vậy. Bởi v́ lấy nhau xong th́ mọi việc mới được giải quyết tốt đẹp.
Thái Cần tái mặt:
- Anh Nhược Phi, nếu anh c̣n tiếp tục luận điệu đó. Tôi sẽ bỏ đi ngay.
Nhược Phi cũng đứng dậy:
- Vậy th́ em rơ ràng là một đứa ngu ngốc không thuốc chữa, Nói rơ hơn là em điên. Được rồi em muốn làm ǵ th́ làm. Đeo theo em chắc tôi Ơcũng điên mất.
Nhược Phi bỏ đi. Chàng ra khỏi nhà hàng. Năm hôm liền, Phi không đến giờ Thái Cần biểu diễn nữa. Chiếc bàn trống vắng khiến cho Cần cảm thấy thiếu vă"ng một cái ǵ đó. Không có Phi, Cần càng cảm thấy cô đơn hơn. Ngoài những giờ phút đàn ra, trong giờ giải lao Thái Cần ngồi một ḿnh với điếu thuốc, nh́n khói thuốc tỏa dày trước mặt đến ngày thứ sáu, Cần vừa ngồi xuống bàn, có ai đó đưa đến trước mặt nàng một ly Martini. Cần ngẩng nh́n lên và bắt gặp ngay ánh mắt buồn bă của Nhược Phi.
- Không quen Cần hay biết mấy. Cuộc sống không muộn phiền như bây giờ - Phi nói.
Lời của Phi làm Cần xúc động. Náng chớp mắt nh́n lên. Phi đến ngồi chung bàn hỏi:
- Cần có nhớ đến tôi không?
- Có, có chứ!
Nhược Phi gật gù.
- Thế th́ tốt. Từ đây về sau, tôi sẽ không nói những ǵ đê? Cần buồn nữa. Tôi đă suy nghĩ kỹ, nếu không có được t́nh yêu của Cần th́ tôi cũng c̣n t́nh bạn. Mất cả hai tôi không chịu nổi đâu.
Nâng ly rượu lên, Phi nói.
- Nào hăy cạn ly để mừng t́nh bạn của chúng ta, được chứ?
Cần nốc cạn ly rượu.
Cũng từ đó, Nhược Phi không c̣n công kích, phê b́nh hay nói những lời đê? Cần nghĩ là phá hoại t́nh của của nàng với Thư Bồi. Phỉ chỉ ngồi đấy, trong một góc nhà hàng, và chờ đợi kết thúc của một câu chuyện. Chàng thường nói:
- Bất cứ một câu chuyện nào rồi cũng phải có kết thúc.
Vâng, đó là sự thật. Nhưng Thái Cần không biết là chuyện của ḿnh sẽ kết thúc thế nào.
Mùa đông năm ấy rất lạnh. Lớp ván gỗ căn nhà không ngăn được gió lạnh, cửa sổ lại không kín. Thái Cần sắm thêm một máy sưởi ấm, nhưng máy cũng không đủ để xua hết cái lạnh trong nhà. Mùa đông năm ấy lại mưa nhiều, mưa phùn rả rích rơi suốt ngày. Ướt át và lạnh như đá khiến t́nh yêu giữa Cần và Thư Bồi "đóng băng" luôn. Mấy ngày liền, không hiểu sao Thư Bồi có vẻ bồn chồn như thế nào đấy. CÓ lẽ chàng có tâm sự ǵ. Suốt ngày Bồi cứ mày châu ủ dột. Thái Cần lại không d am hỏi, nàng sợ đụng phải thùng thuốc súng. Chỉ cần cần một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ nổ bùng. Thái Cần chỉ yên lặng ḍ xét, âu lo.
Hôm cuối cùng của kỳ thi học kỳ, chợt nhiên Thư Bồi nói:
- Tết này anh sẽ về quê.
Thái Cần ngồi xuống mép giường lo lắng.
- Anh về rồi mấy hôm trở lại?
- Một tháng.
Thái Cần rùng ḿnh. Nàng chỉ biết cúi đầu, không hỏi tiếp. Trong khi đó Thư Bồi đi tới đi lui trong pḥng. Cuối cùng đứng tựa vào khung cửa sổ chàng mới quay lại giải thích:
- Đó là chuyện bấc đắc dĩ. Cha đă gởi mấy phong thư liền, giục anh phải về. Em biết đấy, anh không có mẹ ngay từ thuở nhỏ. Hơn nữa. Tết đến, theo tập tục Trung Quoc chúng ta, cả nhà phải đoàn tụ...
Thái Cần chợt thấy lạnh, nàng ôm lấy đôi vai của chính ḿnh:
- Ư anh muốn nói là anh sẽ về quê ăn Tết, c̣n em, em phải một ḿnh ở lại đây?
Thư Bồi bước tới ngồi bên cạnh Cần. Chàng lấy ra một điếu thuốc. Gần đây, Bồi cũng tập hút thuốc, lại hút nhiều hơn Cần. Chàng hỏi:
- Em hút không?
Thái Cần lắc đầu, nàng vẽ vẽ ngón tay lên nệm. Đây là chiếc giường Cần mới mua. Cần không nói ǵ cả. Thư Bồi nói tiếp:
- Anh biết như vậy là rất khó khăn, rất buồn đối với em. Hay là chúng ta t́m một ngôi nhà khác. Nhà này lạnh quá! Bây giờ em đă kiếm được tiền, chúng ta có thể mướn ngôi nhà tốt hơn, hoặc cùng hùn chung với ngưỜi khác, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thái Cần lắc đầu:
- Em không muốn dọn nhà.
- Tại sao?
Bây giờ Thái Cần mới ngẩng lên nh́n Thư Bồi, giọng buồn buồn:
- V́ ngôi nhà nhỏ này là tổ ấm của chúng ta. Ở đây ta đă từng ngắm cảnh hoàng hôn, cùng uống chung ly nước mía. Ở đây có quá nhiều kỷ niệm mà em ưa thích nên em không muốn dọn nhà.
Thư Bồi xúc động, nhưng cũng có vẻ bối rối.
- Như vậy, em bằng ḷng ở lại đây một ḿnh suốt tháng ư?
Thái Cần nh́n Thư Bồi rồi chợt nhiên nắm lấy tay chàng.
- Tại sao anh không đưa em cùng về đấy? Anh Thư Bồi. Sớm muộn ǵ chúng ta cũng phải đối diện với sự thật. Cha anh rồi sẽ biết. Tại sao anh không đưa em về gặp cha anh? Em không muốn một ḿnh ở lại đây. Em sợ cô đơn, sợ đủ thứ. Anh Thư Bồi, tốt nhất làanh không nên để em ở lại một ḿnh.
- Sẽ có Trần Tiêu đến đây. Cũng có thể Vân Hà và Yến Thanh, họ sẽ thường xuyên đến đây. Em sẽ không phải sợ cô đơn. Anh đă nhờ họ
Thái Cần mở to đôi mắt nh́n Thư Bồi không chớp mắt. Trong phút giây đó, những lời của Nhược Phi như vang lên bên tai: "Rơ ràng hắn không muốn cưới cô, hắn không muốn giải quyết vấn đề". Thái Cần thở ra, nàng cảm thấy như có cái ǵ nghẹn lại ở cổ. Thư Bồi bỏ về quê một cách thản nhiên, giao cho đám bàn bè tới lui thăm viếng nàng, như vậy là Bồi đă yên tâm rồi ư? Thái Cần chợt thấy buồn cười, nàng nói một cách châm biếm:
- Thật cám ơn ḷng tốt của anh. Anh đă lo lắng và chăm sóc em chu đáo. Anh c̣n nhờ bạn bè đến thăm viếng em luôn. Anh làm em cảm động, sung sướng quá!...
Thư Bồi ngỡ ngàng nh́n Thái Cần. Thái độ của Cần vừa đau khổ, vừa xa lạ làm sao. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay Thư Bồi chưa hề nghe qua giọng lưỡi này ở Cần. Chàng chợt thấy như bị xúc phạm. Nàng đă coi chàng như một kẻ hèn nhát, trốn tránh sự thật, không dám đưa nàng về thú thật với cha. Nhưng Thư Bồi làm sao được. Chàng hiểu cha ḿnh - Người cha yêu con hơn cả thân ḿnh. Thư Bồi sợ sẽ làm cho cha tuyệt vọng, Thư Bồi giống như con đà điểu chúi đầu vào cát. Bồi không thể xa Thái Cần, chợt nhiên Thư Bồi tức giận. Chàng nắm lấy tay Cần hét lớn:
- Tôi cấm cô nói những lời đó. Tôi không thích nụ cười và sự châm biếm của cô.
- Không thích? Ha... Ha... - Thái Cần chợt cười lớn, tiếng cười lẫn nước mắt - Anh không thích? Được thôi, cái ǵ anh không thích là tôi không làm được phải không? Anh không muốn tôi hút thuốc, uống rượu, châm biếm anh, rồi lại không muốn tôi về quê với anh. Anh xấu hổ phải không?
Thư Bồi vội vă bịt miệng Cần. Ngay giây phút đó, Cần cũng nhận thấy nỗi khổ hiện rơ trong mắt Bồi. Rơ ràng Bồi cũng đâu muốn vậy. Cần chợt hối hận. Có một cái ǵ đó đang xâu xé trong ḷng Bồi. Nhưng rồi, sự giằng xé đó của Bồi lại khiến Cần thấy giận dữ hơn là thương hạị - Thư Bồi, tại sao anh lại không dứt khoát. Anh phải quyết định đi chứ? Anh là đàn ông cơ mà - Thái Cần nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống mắt.
Thư Bồi chợt quỳ xuống:
- Thái Cần, em cứ trách mắng anh đi. Đúng rồi, em thấy đấy. Anh là một thằng hèn, một thứ ngụy quân tử. Anh giống như một chú đà điểu úp đầu xuống cát không dám nh́n thẳng vào sự thật. Anh cũng không có khả năng kiếm sống. Anh không có quyền nói chuyện t́nh yêu. Hàng ngày, anh hay nổi nóng, giận dữ. Cái đó chẳng qua v́ anh tự ti mặc cảm, anh sợ em khinh thường anh. Một thứ phản xạ tự vệ. C̣n chuyện anh gần gũi với Yến Thanh hơn, chẳng qua v́ cô ấy là sinh viên, ngang hàng với anh, không hơn anh. Sự yêu thích của cô ấy đối với anh làm cho tự ái của ḿnh được xoa dịu... Ồ, Thái Cần, em nên hiểu cho anh. Tâm trạng của anh là như vậy. Anh hay rắc rối kiếm chuyện với em chẳng qua v́ anh mặc cảm. Thái Cần... Anh mong là em đừng khi dễ anh. Thái độ châm biếm vừa rồi của em làm anh đau khổ lắm, em biết không? Anh là thằng đàn ông tồi, anh đă bị em lột mặt nạ...
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa - Thái Cần lớn tiếng nhưng nước mắt vẫn chảy. - Anh cứ đi về quê đi, tôi sẽ không chống đối chuyện đó nữa đâu. Anh đi đi, tôi sẽ ở lại đây chờ anh. Tôi sẽ cố gắng hoà hợp với đám bạn của anh, đừng lo lắng ǵ cả.
Thư Bồi đứng dậy nh́n Cần. Nàng vẫn ngồi yên nơi mép giường, họ cứ thế nh́n nhau. Nhưng rồi như có một phép lạ xảy ra - Phép lạ của t́nh cảm từ thời thơ ấu - Cần không dằn được ḷng, ngă vào người Bồi, để rồi tiếp nhận nụ hôn của Bồi. Lâu lắm rồi, giữa họ như có một sự ngăn cách. Họ không âu yếm, cảm thông nhau như hôm nay. Hai người lại mau chóng làm lành với nhau.


Chương 20

Những ngày nghỉ Tết lại đến. Nhưng Thư Bồi lại không nhắc đến chuyện về quê. Khi Thái Cần sắp xếp đồ đạc vào valise cho Bồi, chàng lại lấy ra cười nói:
- Thôi, anh ở lại.
Thái Cần ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Anh đă nghĩ kỹ rồi. Không thể để em đón Tết một ḿnh giữa thành phố này. Anh cũng đă viết cho cha anh một bức thư, nói là giáo sư Tô không cho anh về quê. Chắn chắn là cha anh sẽ tin, và anh ở lại đây với em đón tế mà không bị thắc mắc.
Thái Cần nh́n Bồi, ḷng ngổn ngang tâm sự. Thư Bồi lại tiếp.
- Vả lại, anh vừa t́m được một việc làm tốt. Anh sẽ phụ thiết kế đồ án cho một công ty trang trí nhà cửa. Vậy là anh đâu có nói dối cha. Anh bận việc thật sự mà. Nếu công việc này tiến hành trôi chảy, anh sẽ đảm nhận măi đến lúc vào học và như vậy th́ ta có thể gởi chút đỉnh tiền về cho cha.
Thái Cần khẽ nói:
- Bây giờ anh cũng có thể gửi tiền cho cha được.
- Lấy tiền của em gởi à?
Thái Cần không dám góp ư nữa. Kiều Thư Bồi bao giờ cũng là Kiều Thư Bồi. Cao ngạo, tự ái, luôn phân biệt "của cô của tôi". Nhưng không hiểu sao, Thái Bồi vẫn thấy yêu Bồi vô cùng. Sau lần nghe Bồi tự thú về bản chất yếu đuối và mâu thuẫn của chính ḿnh, Cần hiểu rơ Bồi hơn. Rơ ràng là Bồi yêu Cần, yêu đến đợ từ vằn vặt đau khổ. Bây giờ Cần không c̣n nghi ngờ nữa. Nàng cũng không c̣n ghen với Yến Thanh, không muốn chạm đến chỗ nhạy bén nhất của Bồi... Thôi th́ mặc, để mọi thứ phát triển tự nhiên. Hậu quả ra sao sẽ tính sau. Mùa đông năm ấy rất lạnh, nhưng họ vẫn thấy ấm áp vô cùng. Không có gây gổ, hờn ghen, nghi ngờ... Ngày tháng trở nên tươi đẹp biết chừng nào.
Một hôm, Thư Bồi ngồi ở thành giường với cây bút than và xấp giấy trên tay, vừa phác họa chiếc áo cưới vừa hỏi:
- Thái Cần, em thích kiểu áo cưới nào? Anh thấy thế này được không? Cổ áo kết ren, tay loa như cánh sen, phần dưới rộng một chút, phía sau xếp ly, kết thêm một xâu hoa hồng. Áo bằng vải saten trắng. Vậy coi mới sang mới đẹp. Em thấy sao?
Thái Cần liếc nhanh bức phác thảo, mặt ửng hồng như đóa hồng. Nàng tựa đầu vào ngực Bồi nói khẽ:
- Anh Bồi, em có một điều muốn hỏi anh, nhưng anh phải hứa là không giận em, em mới hỏi.
- Th́ cứ nói đi. Anh nào phải là bạo chúa đâu em cứ sợ anh giận.
Thư Bồi vừa nói vừa cúi xuống hôn lên gáy Cần.
- Nhột quá!
Cần nói. Thư Bồi kéo nàng lại gần hơn hỏi:
- Nào bây giờ em muốn hỏi ǵ, cứ hỏi đi.
Thái Cần nh́n vào bức phát hoạ áo cưới, ngần ngừ một chút rồi hỏi:
- Anh có thấy thích Yến Thanh không?
- À! - Thư Bồi vừa vẽ thêm hoa lên áo vừa nói - Th́ ra chuyện đó. Nhưng mà nếu anh nói là không thích, đương nhiên là xạo. V́ vậy, thú thật với em, anh cũng thích đấy.
Thái Cần cân nhắc rồi lại hỏi tiếp:
- Thế anh có nghĩ là... Cô ấy đóng vai cô dâu sẽ thích hợp hơn em không?
Thư Bồi đặt bút xuống, nhắm mắt lại :
- Anh bắt đầu giận đấy!
- Hừ, đă bảo là không giận mà bây giờ... - Thái Cần cúi xuống hôn lên môi chồng - Chẳng qua là ṭ ṃ thôi, em muốn biết là anh có nghĩ đến điều đó không chứ.
Thư Bồi mở mắt và ôm lấy Cần vào ḷng:
- Vâng, anh đă nghĩ đến điều đó. Có điều anh đă nghĩ v́ cha. Nhưng bây giờ chuyện đó không thành vấn đề nữa. Nếu cuộc hôn nhân của chúng ta phải chịu ảnh hưởng v́ sai lầm của thế hệ trước th́ đó là điều không nên. Cha anh rồi sẽ chấp nhận chuyện hôn nhân của đôi ta thôi.
- Vậy th́, anh Thư Bồi. Thái Cần xúc động nói - Anh thật sự đă nghĩ đến chuyện cưới em? Anh không nói đùa chứ? Anh không phải nói để an ủi em hay chỉ từ một sự xúc động nhất thời...
Thư Bồi chau mày:
- Kỳ này anh giận thiệt đấy.
Thái Cần lại cúi xuống hôn Bồi:
- Ồ, anh Thư Bồi. Gần đây sao ta cứ gây gổ nhau hoài. Chuyện đó khiến em nghi ngờ. Anh bảo là anh mặc cảm, nhưnganh có biết là em c̣n mặc cảm hơn cả anh. Thôi được rồi. Từ đây về sau ta đừng nhắc đến những chuyện nầy nữa. Em cũng không thích thấy anh châu mày, anh giận...
- Hay lắm. Thư Bồi ngồi dậy - Bây giờ em bắt đầu sử dụng chữ "không thích" rồi. Anh đă bỏ mà em lại sử dụng, vậy em phải bị phạt...
Thư Bồi đưa tay thọc lét, Cần ḅ lăn trên giường, hét:
- Thôi em không dám, không dám nữa đâu.
Thư Bồi ôm lấy vợ, nh́n thẳng vào mắt Cần:
- Thái Cần. Từ đây về sau em đừng tách rời cuộc sống của anh nữa nhé. Đừng để cho sự hiểu lầm hay bất cứ một sự hiểu lầm nào khác chia cách chúng ta. Thái Cần, chúng ta có quá nhiều chuyện, quá nhiều sự thật cần phải đối diện. Anh vẫn c̣n là một thư sinh yếu đuối, đầy mâu thuẫn và nghèo, nhưng anh vẫn muốn làm lễ cưới với em.
Thái Cần cắn nhẹ môi, vừa cười nhưng cũng vừa muốn khóc. Nàng tựa đầu vào ngực Bồi. Cuộc đời bỗng nhiên dễ thương, đẹp vô cùng. Ngoài trời đang mưa, nhưng tiếng mữa cũng rất êm. Trái tim chàng đang đập. Nhịp đập kia c̣n hay hơn cả tiếng đàn. Thái Cần chợt giống như đóa hoa đang nở rô. Đôi má nàng lúc nào cũng phớt hồng, mắt sáng, môi đỏ với nụ cười luôn miệng. Người ngập đầy ư xuân.
Ngồi bên cây đàn organ, những ngón tay thon dài lướt nhẹ, Cần hát:
Nâng ly hỏi trời xanh
Trăng sáng tự bao giờ
Đừng châu mày em hỡi
Đừng buồn chuyện biệt ly
Xa nhau lại trùng phùng
Đời sẽ liền nhau măi.
Nâng ly hỏi trời cao
Trăng sáng tự bao giờ
Bao đêm sầu chờ đợi
Hôm nay không c̣n lo
Người đă về đây gởi
Tâm t́nh cho ngàn sau
Nâng ly hỏi trời cao
Trăng sáng tự bao giờ
Chuyện cũ giờ không nhớ
Lời thề vẫn như xưa
T́nh yêu là như vậy
Bên nhau đến bạc đầu
Nâng ly hỏi trời xanh
Trăng sáng tự bao giờ
Trời xanh cứ xanh măi
T́nh yêu sẽ dài lâu
Mong rằng đời cứ vậy
Để bên nhau suốt đời.
Nhược Phi hút thuốc, uống rượu, từa người vào ghế nh́n Thái Cần. Rơ ràng, mùa xuân đến xua đi mùa đông. Có lẽ v́ thế mà cuộc sống của Cần đă trỗi dậy. Tay Kiều Thư Bồi quả không vừa. Hắn đă làm ǵ để Cần tươi vui trở lại như vậy? Nhược Phi chợt thấy giận, giận cái tươi mát, vui vẻ của Cần.
Một bản nhạc khác lại nối tiếp. Tiếng nhạc thánh thót trong đêm. Cần đă đặt hết trái tim vào bản nhạc, những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, nụ cười luôn ẩn trên môi. Pḥng ăn gần đầy khách. Không khí rất thoáng. Mọi người như đều chăm chú lắng nghe. Tháng này, Thái Cần được lên lương. Những quán ăn gần đây đă biết đến tiếng của Cần, họ t́m đến Phi để thương lương v́ họ tưởng Cần là người của Phi. Nhưng khi Phi nói Cần chỉ lắc đầu:
- Bây giờ anh Thư Bồi đă có thêm việc làm ở cửa hàng trang trí nội thất, lương bổng khá, những ngày tháng chật vật của chúng tôi đă trôi qua. Tôi không cần phải kiếm thêm tiền nữa.
- Thế này th́ không được - Nhược Phi nghĩ - Lúc nào Cần cũng lo lắng cho Thư Bồi. Nàng đă bảo vệ tự ái của hắn. Tất cả cũng tại ta thôi. Ta đă làm những điều mà ta không muốn làm. Nhược Phi rít một hơi thuốc, chăm chú nh́n Cần.
"Rầm!". Có người đẩy cửa thật mạnh. Nhược Phi quay ra, thấy ba thanh niên bước vào, vừa đi vừa lớn tiếng, khuấy động cả cái không khí của nhà hàng. Nhược Phi nhíu mày. Ngay lúc đó chàng nghe gă cao lớn nhất nói với bồi bàn:
- Ê, quán có ǵ ngon đem ra coi? Có beaftek không? Beaftek kiểu Mỹ đấy!
Gă mặc chiếc áo jean bạc màu, đầu đội lưỡi trai, môi ph́ phà điếu thuốc, dáng dấp ngang ngược, hai tay đi theo hắn cũng có vẻ hung dữ không kém. Có lẽ chúng đến đây quấy rối - Nhược Phi nghĩ. Ngay lúc đó chàng lại nghe gă nói:
- Ê hầu ban. Tao chưa gọi xong thức ăn mày bỏ đi đâu vậy? Mày sợ tao không trả tiền à? Cho mày biết, nếu tao không đủ tiền trả th́ trong nhà hàng này sẽ có người trả tiền thế tao. Nào, mang ra đây thêm một b́nh rượu đi. Loại Napoléon nắp vàng hay nắp đen cũng được. Nhanh lên.
Vậy là bọn này đến gây sự đây. Cửa hàng ăn nào cũng ngại nhất là bọn này, v́ nó có thể đưa đến chuyện đóng cửa tiệm, khách sợ phiền nhiễu, không đến nữa. Ông quản lư nhà hàng đă bước ra. Đám hầu bàn tụ lại một góc bàn tán. Thái Cần cũng ngưng đàn.
Nhược Phi quay lưng lại nh́n Cần, ngầm ra hiệu gọi nàng xuống ngồi chung bàn. Lúc này đàn cũng chẳng có ai nghe. Nhưng Phi chợt ngạc nhiên. Thái Cần làm sao đấy? Khuôn mặt nàng trở nên nhợt nhạt, sợ hăi, nàng nh́n trừng trừng về phía ba gă gây sư.
- Gă đội nón lươi trai cũng lớn tiếng
- Ê! Mang mấy chiếc ly lớn ra. Chúng tao không thích loại ly con nầy. Không có à? Đem ly uống trà hay ly uống bia ra cũng được. Hừ, mày bảo tao nhỏ tiếng một chút à? D.m. Ông lơn tiếng đấy, có sao không? Ông không thích nói nhỏ.
Thái Cần đứng dậy, rời khỏi bàn, đi về phía bàn của ba gă lưu manh. Nàng nói với hầu bàn nhưng Nhược Phi vẫn nghe rất rơ:
- Này mấy ông này muốn ăn uống ǵ th́ cứ đem ra. Ghi sổ tính tiền hết cho tôi.
Gă đội lưỡi trai cười lớn:
- Ha..Ha..mày có nghe thấy không? Tao nào có gạt mày đâu. Tao đă bảo là có người sẽ tính tiền cho tao mà.
Thái Cần kéo ghế ngồi chung với những gă đó. Rắc rối đến rồi! - Thái Cần thầm nghĩ - Hạnh phúc không bao giờ ở lâu với nàng. Cần cắn nhẹ môi nói:
- Anh Chấn Dương, nếu anh đến chỉ để gặp em th́ cứ gọi em xuống, làm ǵ phải náo loạn cả nhà hàng như vậy?
Quay sang nh́n hai người đi theo Dương, Cần hỏi:
- Bạn của anh đây phải không?
Ân Chấn Dương vỗ vai hai người bạn giới thiệu:
- Đây là thằng Trương, thằng LỖ. C̣n đây là em gái của tao. Chúng bây thấy nó có đẹp không? Đàn giỏi lắm đấy. Có điều nó ngu lắm! Nó thích cái thằng mặt trắng trói gà không chặt, nó quên hết mọi người.
Thái Cần tái mặt:
- Anh hai, tại sao anh nói vậy? Anh cũng biết rơ là em đă v́ cha mà mất tất cả.
- Vậy ư? Hừ! Mày một tháng làm ra bao nhiều tiền! Tao nghĩ ít ra cũng đến hai ba chục ngàn.
- Làm ǵ nhiều thế? - Thái Cần vội nói - Em mới dược tăng lương mà chỉ có 12 ngàn đồng.
Chấn Dương tṛn mắt:
- Thế c̣n những bổng lộc khác th́ sao?
- Bổng lộc nào? Anh muốn nói tiền buộc- boa đấy à? Em đâu phải hầu bàn mà có tiền đó.
Ân Chấn Dương cười lớn.
- Ha..Ha..mày định qua mặt tao ư? Mày đâu phải là tiểu thư như ngày xưa. Mày đă từng ăn ở với mấy thằng, chứ có trong trắng ǵ mà chỉ biết có lănh lương thôi.
- Anh Dương! - Thái Cần giận xanh mặt, nàng cảm thấy trời đất như quay cuồng. Nàng không ngờ Chấn Dương lại sa đọa tới mức này và trước mặt đám đông lại ăn nói thô lỗ như vậy - Anh Dương, anh đến đây làm ǵ? Anh muốn ǵ cứ nói thẳng ra đi.
- Muốn làm ǵ à? - Chấn Dương trừng mắt, nhưng cũng vừa lúc đó, hầu bàn mang rượu ra, nên hắn nói: - Khoan, hăy uống rượu trước đă - Chấn Dương chụp lấy chai rượu, rót đầy một ly đưa cao lên - Nào, uống rượu này để mừng sự trùng phùng. Hắn lại đưa tay sờ cổ áo Cần và nói - Hừ, đẹp lắm! Người đẹp mà áo cũng đẹp. Thái Cần, mày có biết là tao bỏ bao nhiêu công sức mới t́m được mày không? Mày bỏ đi để lại bao nhiêu răc rối cho tao với mẹ..
- Tôi đi là đúng, không gây phiền hà cho ai - Thái Cần căi lại - Tôi đă bị mấy người bán đứng. C̣n ǵ nữa đâu mà nói.
Ân Chấn Dương đập mạnh tay xuống bàn:
- Mầy nói ǵ thế? Ai bán đứng mầy? Chỉ có con mẹ ruột mầy ngu, nó thấy người giàu nó tham...
- Đừng có nhục mạ mẹ tôi. Mẹ tôi đă chết rồi, mấy người c̣n muốn ǵ?
- Thôi được - Chấn Dương nén cơn bực dọc xuống, hắn cham chú nh́n Thái Cần - Chuyện đă qua không nói đến nữa. Nhưng mày phải biết sau khi mày rờ bo? Đài Trung, thằng luật sư Địch đă kiếm chuyện, nếu không có tao vói bạn bè quậy cho hắn một trận th́ hắn đă làm dữ. Mày tưởng hắn Ơdễ dàng buông tha cho mày để mày Ơsống chung với thằng Thư Bồi ư?
Thái Cần rùng ḿnh. Như vậy là Chấn Dương đă biết chuyện nàng sống chung với Thư Bồi. Thượng đế! Xin người hăy giúp con, đừng để Thư Bồi biết chuyện xuất hiện của Chấn Dương. Con không muốn cuộc sống lại gặp sống gió. Mắt Cần mở trừng trừng, nàng vội nói với Dương:
- Xin cảm ơn anh về chuyện đó. Thế bây giờ anh cần gi?
- Cần ǵ à? Hừ. Này cô em gái, cô đừng quên là cha mẹ cô c̣n sống, cô kiếm được quá nhiều tiền, vậy mà cứ đem hết để nuôi cái thằng mặt trắng kia - Ân Chấn Dương lại vỗ tay xuống bàn làm những chiếc ly muốn ngă, hắn tiếp: - Mỗi lần nghĩ đến thằng đó là tao lại thấy nổi giận. Tao phải cho hắn một trận mới được.
- Thôi mà, anh Dương - Thái Cần van xin - Anh đừng kiếm chuyện với Thư Bồi nữa, anh muốn ǵ, cần ǵ cứ nói.
- Tao biết mà. Tao biết là mày yêu nó như điên như dại. Thôi được, tao nói thẳng: cha đang ở tù, cả cha lẫn mẹ đều cần tiền xài, mà tao th́ không đủ tiền nuôi. Mỗi tháng mày phải trích ra 20 chục ngàn, đưa tao nuôi cha mẹ.
- Hai chục ngàn? - Thái Cần kêu lên - Mỗi tháng em chỉ kiếm được có 12 ngàn, làm sao có hai chục ngàn đưa cho anh? Anh tưởng là em...
Ân Chấn Dương đưa tay ra theo thế "ưng trảo", rồi quay sang nói với gă họ Lỗ:
- Ê Lỗ. Mày xem bàn tay cũng chưa đến nỗi nào chứ? Lần trước cũng bàn tay này thằng Thư Bồi suưt vong mạng - Đấm thẳng xuống bàn, Dương lại tiếp - Đ.M.! Không ngờ trên đời này có loại đàn ông bám váy đàn bà như vậy. Vậy mà không hiểu sao em gái tao lại mê nó. Ngay từ lúc nó 16 tuổi, nó đă dụ em tao vào hang đá...
Thái Cần tái mặt:
- Anh Dương! Anh phải để cho em có thời giờ suy nghĩ chứ. Thôi, kỳ sau anh đến đi. Em sẽ đưa cho anh 10 ngàn.
- Thế c̣n hôm nay?
- Hôm nay à? - Thái Cần nh́n Chấn Dương với đôi mắt van xin - Anh Dương, dù ǵ em cũng là em gái của anh. Anh không thương em sao? Anh cũng biết là em cũng đau khổ lắm, cũng đâu có tiền...
- Mầy cũng biết nói đến chuyện anh em à? - Chấn Dương lắc mạnh đôi vai của Cần - Mày không biết xấu hổ à? Rơ ràng mày biết Thư Bồi là kẻ thù của tao, hắn đă làm tao phải bỏ học. Tao căm thù đến độ muốn giết hắn...
Lời của Chấn Dương chưa dứt th́ Nhược Phi đă bước đến. Từ khi Chấn Dương bước vào cửa, Nhược Phi đă để ư. Lúc đầu Phi tưởng Chấn Dương là Thư Bồi, nhưng dần dần chàng hiểu là không phải. Bây giờ thấy Chấn Dương mạnh tay với Thái Cần, Phi không chịu nổi chàng xông đến nói lớn:
- Hăy buông cô ấy ra.
Chấn Dương quay lại, trừng mắt:
- À, mày là thằng thứ mấy nữa đây?
- Cái ǵ?
- Là thằng đàn ông thứ mấy của Thái Cần? - Chấn Dương cười khảy - Thế này th́ em gái tao cũng không phải tay vừa. Có một thằng luật sư, một thằng sinh viên, rồi bây giờ mầy. Mầy làm ǵ nhỉ? Ô. Thôi tao biết rồi. Mày mặc đồ chảy chuốt kiểu cách thế này th́ mày phải là tài tử, ca sĩ, hay là...
Thái Cần vội kéo Nhược Phi qua một bên. Nh́n thấy sắc mặt của Nhược Phi, sợ sẽ có màn ẩu đả xảy ra, nàng vội nói:
- Đây là ông anh ruột của tôi.
- Vậy ư?
- Vâng. Ông ấy là ông anh mà tôi đă nói. C̣n bây giờ, anh Phi, anh hăy giúp tôi một việc.
- Việc ǵ? Đuổi hắn ra ngoài phải không? Tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát, hắn không có quyền quấy rầy Cần.
- Không! Không phải - Thái Cần vội lắc đầu nói - Trong túi anh có tiền không? Anh cho tôi mượn trước năm ngàn đi.
Nhược Phi có vẻ không đồng ư:
- Thái Cần, tại sao em phải đưa tiền cho hắn? Em không có thiếu nợ, cũng không có bổn phận. Hắn là đàn ông, hắn phải tự nuôi nổi bản thân ḿnh. Em cho hắn tiền, hắn sẽ dùng để cờ bạc hút sách, chứ không bao giờ đua lại cho cha em đâu.
- Em biết, em biết chuyện đó - Thái Cần vội vă nói - Nhưng em phải đưa tiền cho anh ấy bằng không anh ấy sẽ...
- Sẽ giết chết anh Kiều Thư Bồi.
Nhược Phi nh́n sững Thái Cần mấy giây:
- Em có điên không mà nói chuyện bậy bạ như vậy? Chúng ta đang sống ở Đài Loan, chuyện giết người đâu dễ dàng như thế. Hắn chỉ dọa thôi, v́ hắn biết em yêu Kiều Thư Bồi, chỉ cần đưa tiền hắn một lần, sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Hắn sẽ moi tiền em măi.
- Vâng! Anh ấy cũng đă nói, anh ấy đ̣i em mỗi tháng phải đưa 20 ngàn đồng.
Nhược Phi trừng mắt, rồi đi về phía điện thoại:
- Vậy th́ tôi phải báo cảnh sát.
Thái Cần chụp vội lấy Phi van xin:
- Đừng anh. Anh đừng quên rằng đó là anh ruột của em. Bạn bè có thể tuyệt giao, vợ chồng có thể ly dị, nhưng sợi dây quyết thống th́ không thể nào cắt đứt được.
- Huyết thống? Nhược Phi lại trừng mắt - Hắn đâu phải là anh ruột của cô? Hắn chỉ là một con thú hút máu, hắn sẽ vắt hết máu của cô. Không thể để hắn làm tiền măi như thế, bằng không sẽ chẳng bao giờ Cần sống yên ổn được.
- Chỉ cần anh ấy không quấy rầy Thư Bồi là em có thể chịu được tất cả,
- Nhưng ở đâu Cần có một tháng 20 ngàn đồng?
- Em sẽ chạy sô.
- Cần điên rồi! Cần tưởng là Cần khỏe lắm ư? Tŕnh diễn mỗi ngày bảy tám tiếng đồng hồ đâu phải là chuyện dễ dàng...
Thái Cần có vẻ không hài ḷng:
- Như vậy có nghĩa là anh không muốn giúp em? Thôi được, để em đi t́m ông quản lư.
Nhược Phi nắm lấy tay Cần thở dài:
- Đừng, nếu Cần thấy thật sự khó khăn th́ tôi xin sẵn sàng giúp vậy.
Họ quay về pḥng ăn. Bấy giờ Chấn Dương và hai bạn của hắn đă ăn hết mấy phần beefteak, uống hết nửa chai rượu. Thái Cần bước tới nhét 5 ngàn đồng vào túi của Chấn Dương:
- Anh hai, anh cầm xài đỡ đi, để em kiếm thêm. Nhưng mà em không thể đưa mỗi tháng cố định bao nhiêu cho anh được. Chuyện đó anh phải hiểu cho em.
- Không sao, không sao - Chấn Dương có tiền cười h́... h́... Nói - chuyện đó để tao thỏa thuận với Thư Bồi sau. Nhưng mày phải cố gắng:
Thái Cần van xin:
- Em van anh. Anh đừng bao giờ gặp anh ấy, em không thích có chuyện rắc rối,
Chấn Dương gật gù cười, hắn liếc nhanh về phía Nhược Phi:
- Cậu cũng yêu em gái tôi nữa à?
- Chuyện đó không dính dáng ǵ đến ông.
- Thôi được - Chấn Dương cười rồi quay sang Thái Cần - Thư Bồi có biết là mày có thêm thằng bồ ở trong nhà hàng này không?
Thái Cần thật khó chịu, nàng nh́n ông anh sợ hăi. Chấn Dương lại tỉnh bơ, hắn nâng cằm Cần lên, vừa cười, vừa nói:
- Yên tâm, chỉ cần mày ngoan ngoăn tao sẽ không tiết lộ bí mật này cho ai biết hết, dù ǵ mày cũng là em gái của tao. Vả lại cái thằng Thư Bồi chết tiệt kia cũng không đáng để cho mày chung thủy.
- Anh hai!
Thái Cần kêu lên. Nhưng Chấn Dương đă quay sang hai gă bạn:
- Thôi bây giờ chúng ta đi. Hẹn vài bữa gặp lại. Dù sao có em gái cũng sướng.
Hắn quay lại nh́n Thái Cần, làm ra vẻ thật cứng rắn:
- Thái Cần! Dù ǵ tao cũng là anh. Tao cần phải dạy dỗ mày. Mầy với tao bây giờ giống nhau. Thân bại danh liệt hết. Ở quê nhà cha mắc nợ máu nhiều quá! Tụi ḿnh không thể trở về đấy được nữa. V́ vậy, nếu mầy thông minh mầy phải thực tế, mầy phải biết là: Sẽ chẳng có thằng nào thật t́nh muốn cưới mày làm vợ đâu.
Chấn Dương không có vẻ ǵ là đă say. Hắn lại nói:
- Thái Cần mày có biết là tao thù cái thằng Thư Bồi từ bao giờ không? Ngay từ lần đầu tiên tao gặp nó. Tại sao ư? V́ nó toàn vẹn quá! Nó học giỏi, có nhân cách, có nề nếp. Tao ghét nhất là ai hơn tao lại toàn vẹn như Vậy. Thái Cần, mầy đừng có ngu, mày phải biết là, mày cũng không c̣n trong trắng, mày không phải là cô tiểu thơ của ṭa nhà trắng năm nào nữa, mày cũng đă nhuốm bùn...
Chấn Dương đứng dậy kéo mấy tay bạn của hắn, vừa đi vừa nói:
- Thái Cần, mầy có biết là ở quê nhà họ gọi gia đ́nh chúng ḿnh là ǵ không? Ó biển, Kên kên! Những loại chim ăn thịt người. Chúng ta cũng chẳng có ǵ rạng rỡ cho lắm. Thôi bây giờ tao đi.
Nhưng khi bước được mấy bước Chấn Dương lại quay lại dặn ḍ:
- Mày phải ráng kiếm tiền giúp tao. Không giấu ǵ mầy, tao nợ người ta trên 200 ngàn đồng. Nếu không có tiền trả chúng sẽ giết tao.
Chấn Dương bỏ đi. Thái Cần ngồi đấy hai tay ôm đầu, nước mắt tràn xuống má. Nàng không biết phải làm ǵ, măi đến lúc có một bàn tay đặt lên vai nàng và một chiếc khăn đưa đến trước mặt. Cần đỡ lấy lau mắt. Nhược Phi đứng bên nói:
- Không bi đát đến độ như hắn nói đâu Thái Cần, chẳng qua v́ hắn đang bơ vơ. Hắn t́m đến em là để kiếm một chỗ tựa.
Thái Cần lắc đầu:
- Dù ǵ anh ấy cũng là anh ruột của em. Thôi để em đi đàn.
Nhược Phi chặn lại.
- Anh thế cho.
- Không được.
Thái Cần bỏ lên trên sân khấu.
Nhược Phi ngồi xuống ghế đốt một điếu thuốc chăm chú nh́n lên. Tiếng đàn đă vang lên. Những âm thanh như mưa băo, như sóng vỗ cuồng nộ. Thái Cần đang dồn hết những nỗi uẩn ức trong ḷng vào bản nhạc giao hưởng của cuộc đời. Nhược Phi lắng nghe: Chàng cảm nhận được tiếng sóng như đang gào thét trong đấy.


Chương 21

Thái Cần!
Thư Bồi nằm trên giường, mắt nh́n thẳng lên trần nhà. Đêm đă thật khuya. Có lẽ một, hai, hoặc ba giờ ǵ đó. Bồi nằm đấy và chờ đă khá lâu, chờ đến độ mệt mỏi không muốn nh́n đồng hồ. Hôm nay trời nóng quá, nằm yên như vậy mà mồ hôi đă vă ra như tắm. Thư Bồi hỏi: - Thái Cần, em hăy cho anh biết, lúc gần đây em bận cái ǵ mà vắng nhà luôn vậy?
Thái Cần ngồi xuống mép giường, nàng chưa kịp thay áo. Bộ váy đầm sặc sở kim tuyến. Cái sặc sở đó không che dấu được sự phờ phạc của khuôn mặt.
- Em đă nói cho anh biết rồi - Thái Cần nói một cách mệt mỏi - Em đă nhận làm thêm.
- Làm thêm? Bắt đầu từ mười giờ sáng tới... Thư Bồi chợt đưa tay lên nh́n vào đồng hồ - Hai giờ sáng? Em cho anh biết đi? Nhà hàng nào mở cửa khuya dữ vậy? Họ không sợ vi phạm luật kinh doanh à?
- Nhà hàng "Tổ Sơn Ca"
- Anh không cần biết cái "tổ quỷ" ǵ cả. Thư Bồi ngồi dậy trừng mắt nh́n Cần - Anh thấy em lúc gần đây thế nào đấy. Có chuyện ǵ chứ? Nói đi? Có thật sự là em chỉ làm ở "Tổ Sơn Ca" không?
- Đúng như thế - Thái Cần đáp. Tim đập mạnh, chàng đă bắt đầu nghi ngờ. Nhưng không thể đem chuyện anh Chấn Dương ra nói ở đây. Không thể để cho chàng thấy sự đe dọa đă đến. Chạy sô, không chạy không được... làm thêm th́ về trễ. Nhưng biết làm sao đây? Quán Cà phê "San Hô Xanh" chỉ cần tay đàn Organ lúc giữa khuya. Không thể làm sao khác hơn, dù đôi tay mỏi ră rời, dù chỉ muốn ngả lưng. Số tiền mà Chấn Dương đ̣i hỏi... - Anh cũng biết mà, luật không cho phép mở cửa quán quá 12 giờ... Nhưng vẫn có những quán ăn xé rào mở cửa đến 3 giờ sáng.
Thư Bồi thắc mắc:
- Tại sao trước kia em không phải làm việc khuya như thế? Em có chuyện bí mật định giấu anh, phải không?
- Ồ! - Thái Cần đứng dậy, quơ lấy bộ áo tắm trên giường, trốn tránh - Đâu có, anh chỉ giỏi nghi ngờ. Em chỉ đàn thôi chẳng có làm ǵ khác đâu. Trời nóng quá, em phải đi tắm một chút mới được.
Thư Bồi không hỏi tiếp. Chàng lấy tay gối đầu nằm xuống giường. Nh́n theo Thái Cần. Có cái ǵ không phải đây - Thư Bồi nghĩ - Thái Cần, em không phải là người hay nói dối. Em không đủ bản lĩnh để làm chuyện đó. Nh́n sắc mặt em, nghe giọng nói của em, anh biết hết - Thư Bồi cắn nhẹ môi - Nhưng tại sao Thái Cần phải hành động như vậy. Tại sao? Nàng đă thay đổi? Thư Bồi biết. Sự thay đổi đó diễn ra từ từ. Thư Bồi chợt nhớ tới chuyện ban chiều. Trần Tiêu đă cho Thư Bồi biết:
- Tao định không nói, nhưng mà lại không đành ḷng. Thư Bồi. Bây giờ mầy đă có thêm công việc làm ở sở thiết kế nhà, lương bổng lại hậu. Đâu nhất thiết phải để vợ mầy đi làm như vậy đâu?
Thư Bồi không hiểu :
- Rồi sao? Chuyện đó cũng đâu có ǵ không đúng?
- Mầy nhận thấy như vậy ư? - Trần Tiêu có vẻ bất b́nh - Thôi được dù sao mầy với Thái Cần chỉ là sống chung chứ chưa phải chồng vợ. Vậy th́ chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
- Mầy nói thế là thế nào chứ? - Thư Bồi linh cảm thấy trong giọng nói của Trần Tiêu có cái ǵ khác lạ. Không những thế, nếu nghĩ kỹ. Hành vi gần đây của Thái Cần cũng thế. Cô ấy không hiểu sao cứ vắng nhà suốt ngày, thật khuya mới về. Về đến nhà là thở: "Anh Thư Bồi, em mệt mỏi quá", "Em xin lỗi anh, em mệt". T́nh cảm của hai người nhạt đi, không c̣n nồng cháy. Về, tắm rửa xong xuôi là Cần lăn ra ngủ, chớ không c̣n đói hoài đến chàng. Thư Bồi nh́n Trần Tiêu.
- Sao Trần Tiêu? Mi biết điều ǵ, cứ nói đi?
- Tao thật chẳng muốn nói cho mầy nghe làm ǵ.
- Cứ nói đi, làm ǵ ấp úng măi như vậy?
Thư Bồi bực ḿnh, thế là Trần Tiêu không thể không nói:
- Mầy có biết cái quán cà phê "San Hô Xanh" ở đường Lâm Sanh Bắc không?
- Không biết.
- Tao đoán là mầy không biết Trần Tiêu buồn buồn nói - Hôm qua, tao với Hà Vân đến đấy. Gặp Thái Cần. Cô ấy phải chỉ có một ḿnh mà c̣n có cả một tay nhạc công khác. Họ tŕnh diễn chung.
Trần Tiêu nh́n Thư Bồi, tiếp:
- Thái Cần không thấy chúng tao, v́ ánh sáng trong quán cafe mờ nhạt, trong khi chúng tao nh́n thấy rất rơ cô ấy. Thư Bồi, mầy nghĩ sao? Tao mong là mầy nên biết rơ một điều... Trên đời này đừng có thật thà quá mà khổ.
Thư Bồi châu mày:
- Mầy ám chỉ điều ǵ? Nói rơ ra xem?
- Vậy mà c̣n chưa rơ hử - Trần Tiêu có vẻ bực dọc - Cái anh chàng nhạc công đó cao lớn, đẹp trai, chững chạc, đàn giỏi. Thái Cần quấn quưt bên anh ta, họ...
Trần Tiêu nh́n Thư Bồi:
- Thư Bồi. Dù ǵ chúng ta cũng đă từng yêu, phải không?
Đương nhiên chúng ta sẽ không lầm lẫn... Họ có vẻ thân nhau ghê lắm. Gă nhạc công kia phục vụ rất kỹ - lúc nhạc, lúc cà phê.
Thư Bồi suưt ngất xỉu. Chàng định chạy ngay đến quán "San Hô Xanh" để bắt quả tang, nhưng rồi lư trí lại trở về. Biết đâu Trần Tiêu v́ nhạy bén quá, hoặc có khi Trần Tiêu không ưa Thái Cần nên cố t́nh muốn phá hoại. Thư Bồi biết Trần Tiêu không hề giấu diếm t́nh cảm dành cho Yến Yến. Không. Không thể hành động một cách ngu xuẩn như vậy. Bồi muốn đích thân Thái Cần nói điều ấy ra. Không thể có chuyện như vậy được. Thái Cần là của chàng. Thái Cần chỉ yêu chàng. Chỉ v́ biết thế mà Bồi phải hy sinh tất cả, kể cả t́nh cảm của cha. Thời chiến tranh lạnh giữa hai người đă qua rồi. Bây giờ giữa hai người không c̣n giận hờn, là một dấu hiệu của sự "thay đổi" sự "phản bội" ư? - Thư Bồi không dám nghĩ tiếp.
Thư Bồi cứ thế đợi. Như mấy thế kỷ trôi qua... Rồi cuối cùng! Thái Cần cũng về đến.
Bây giờ, Thư Bồi nằm đây, ḷng vẫn như lửa đốt. Chàng hướng mắt về phía nhà tắm mà ḷng trăm mối ngổn ngang - Thái Cần, em có thể lừa dối anh như vậy ư? Không được. Mặc dù c̣n thiếu một tờ giấy giá thú, nhưng giữa chúng ta đă có một lời nguyền, một sự hẹn ước từ lâu. Em không có quyền như vậy, khi anh không so đo, không thắc mắc cái sa cũ của em. Thái Cần. Em cư xử với anh như vậy là không công bằng - Thư Bồi cắn nhẹ môi, lời của Trần Tiêu như vẫn vang bên tai:
- Tao thấy hành động thông minh nhất hiện nay nhất của mầy là phải rút thật nhanh để tránh đau khổ sau này. Mầy biết đó, không khí trong nhà hàng, trong quá cà phê bao giờ cũng hết sức phức tạp. Thái Cần là con người sống trong cái môi trường "ăn chơi" đó. Tất nhiên không thể đ̣i hỏi nhiều quá!
Không được. Không thể như vậy được - Thư Bồi giận dữ - Thái Cần! Nếu em phản bội anh, em sẽ giết em! Hừ! - Thư Bồi lắc đầu, cố xua đi những ư nghĩ trong đầu - Thái Cần, không lẽ em nhẫn tâm để anh đau khổ? Có thể như vậy được sao?
Thái Cần đă từ nhà tắm bước ra, nàng mặc chiếc áo ngủ màu trắng, đẹp như một thiên thần. Thư Bồi vẫn nằm yên trên giường nh́n vợ.
Cần bước tới, ngồi xuống mép giường, nàng có vẻ mệt mỏi. Nhược Phi nói đúng, chạy sô không phải là dễ dàng. Có phi tiếp tay mà Cần vẫn thấy mệt. Cần thở dài.
Tại sao Cần lại thở dài? Thư Bồi chăm chú nh́n vợ ḍ xét.
- Thái Cần!
- Hử?
Cần lên tiếng. Nhưng lại hồi hợp - Đừng truy hỏi nữa, em mệt lắm rồi - Cần nằm xuống cạnh, duỗi chân tay một cách mệt mỏi. Thư Bồi vói tay lên đầu giường lấy gói thuốc đốt một điếu, khói thuốc làm cho Thái Cần khó chịu:
- Anh đừng hút thuốc nhiều quá, có hại cho sức khỏe đấy.
- Ủa, em cũng hút thuốc cơ mà?
- Vâng, nhưng em đă kiêng rồi. Chính anh đă không muốn em hút, anh quên sao.
Thư Bồi có vẻ suy nghĩ:
- Thái Cần, anh có chuyện muốn nói.
- Để mai đi, được không anh?
Thái Cần vừa ngáp vừa nói, nhưng Thư Bồi không chịu:
- Không được!
Phản ứng của Thư Bồi làm Thái Cần kinh ngạc, nàng quay qua nh́n chồng. - Thư Bồi, em mệt mỏi quá anh không thể để em nghỉ được sao? - Dưới ánh đèn, ánh mắt của Bồi thật nghiêm khắc.
- Thái Cần, em hăy nghỉ đàn ở nhà hàng đi. Nghỉ ngay. Bây giờ anh đă có việc làm, anh có thể kiếm đủ nuôi em, chúng ta sống b́nh thường một chút là không có ǵ phải lo cả.
Cơn buồn ngủ chợt biến mất, Thái Cần tṛn mắt:
- Anh Thư Bồi, không được. Em thích được đi làm.
- Em nói thích, có nghĩa là thế nào?
Thái Cần ấp úng:
- Th́ thích... Cái công việc em đang làm đấy.
- Thật không? - Giọng của Thư Bồi trở nên khó chịu - Em thích đàn hay là thích những ánh đèn xanh đỏ và những tay lắm bạc nhiều tiền muốn phục vụ em trong nhà hàng?
Thái Cần quay sang ôm lấy Thư Bồi:
- Anh Thư Bồi, em van anh. Sao anh kiếm chuyện hoài vậy?
Kiếm chuyện? Thư Bồi châu mày nh́n Cần - Có phải như vậy không? Hay làm em t́m cách xa lánh anh? - Thư Bồi nâng cằm Cần lên, nh́n thẳng vào mắt nàng: - Thái Cần, ngay từ đầu em đă bảo em là của anh cơ mà? - Thư Bồi nh́n xuống phần da trắng trên ngực Cần, chàng bắt đầu sờ soạng nhưng Cần đă quay người đi nói:
- Đừng anh, em mệt lắm!
- Mệt à? Năy tới giờ em đă nói bao nhiêu tiếng mệt? - Thư Bồi chợt nổi nóng. Chàng muốn xé nát ngay chiếc áo ngủ của Cần, một hành vi cưỡng đoạt. Nhưng khi nh́n vào ánh mắt của Cần, Thư Bồi thấy lạnh hẵn. Nàng không thích ta? Bồi dụi lấy tàn thuốc và quay người yên lặng nh́n ra cửa sổ.
Thái Cần không phải không thấy, cử chỉ thất vọng của Bồi. Nàng chợt thấy hối hận, nàng đưa tay vuốt nhẹ cánh tay của Thư Bồi. Có nên nói cái lư do ta phải chạy sô, phải kiếm tiền đưa anh Chấn Dương cho Thư Bồi nghe không? Ơ Nhưng phản ứng của chàng sẽ ra sao? Ta nợ nhiều quá, một người cha đang ở tù, một ông anh nói ra, chàng sẽ hiểu lầm, chàng sẽ khinh bỉ... Dù ǵ ráng cắn răng chịu vậy. H́nh như Chấn Dương cũng đă biết suy tính, đă định làm lại cuộc đời. Anh ấy đang đi học lái xe, có bằng lái sẽ kiếm một chiệc Taxi chạy thuê. Như vậy cũng có cái nghề để sống. Thôi th́ ta hăy cố kiếm tiền trả nợ cho Chấn Dương xong sẽ nói lại cho Thư Bồi biết. Nếu nói ngay bây giờ, chắc chắn Bồi sẽ không cho ta chạy sô, rồi lại c̣n xung đột với Chấn Dương. Sao ta lại khổ thế này? Thái Cần nghĩ nhưng không nói được ǵ hết.
Thư Bồi rút cánh tay ḿnh ra khỏi tay Cần, chàng lại đốt một điếu thuốc khác - Vậy là Thư Bồi đang giận - Thái Cần nghĩ - đừng giận anh, rồi em sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Thái Cần nhắm mắt lại. Nang mệt mỏi quá và thiếp đi lúc nào không hay.


Chương 22

Hôm ấy Thư Bồi rất bận rộn. Suốt ngày giờ học cộng thêm thời gian đến công ty trang trí nội thất, khiến chàng không có chút thời gian rảnh rỗi, bảy giờ tối chàng mới về đến nhà tắm. Bảy giờ tối nay Thư Bồi c̣n phải đến nhà giáo sư Tô biên tập sách. Đúng ra chàng không cần phải quay về nhà v́ quá bận rộn. Thái Cần nào có lo cơm tối cho Cần nữa đâu? Nhưng Bồi phải về. Hôm nay đặc biệt phải về. Từ sáng đến giờ, ḷng chàng rối như tơ. Hàng trăm sự kiện gia đ́nh của mấy ngày qua khiến Bồi căng thẳng.
Bồi bước lên tới cầu thang mới nhớ mảnh giấy ban sáng để lại :"Em đă làm anh thấy tổn thương" - Không, Thái Cần! Ư anh không phải như vậy. Anh chỉ muốn nói là em đă làm anh thấy lo lắng, em sẽ không c̣n yêu anh...!
Thư Bồi cũng không nhớ rơ lắm là ḿnh đă viết những ǵ. Lúc viết là lúc tinh thần Bồi đang xuống thấp, buồn phiền. Có lẽ tối nay Thái Cần sẽ ở nhà. Thấy tờ giấy đó chắc chắn nàng sẽ ở lại để gặp chàng. Mọi thứ phải được làm sáng tỏ. Nếu thật sự có một người thứ ba chen vào th́... Th́... Trời đấy... Không biết rồi sẽ tính sao? Hay đấy chỉ là một âm mưu phá hoại của Trần Tiêu?
Vừa lên đến sân thượng, Thư Bồi gọi lớn:
- Thái Cần em!
Nhưng bốn bề vắng lặng. Thư Bồi chợt lo lắng. Có cái ǵ đó khác thường. Đồ đạc trong nhà sao lại sạch sẽ ngăn nắp thế này? Thư Bồi đưa mắt nh́n quanh. Bức tranh của Cần treo trên tường cũng biến mất. Vậy là sao? Thư Bồi chạy nhanh vào pḥng trong.
- Thái Cần ơi, Thái Cần! - Thư Bồi chạy vội tới tủ áo, mở rộng cửa. Tất cả quần áo của Thái Cần biến mất. Bồi ngồi xuống mép giường. Ngay lúc đó chàng thấy ngay một phong thư đặt trên gối, chữ của Thái Cần:
"Anh Thư Bồi.
Thư tay anh để lại nhà, em đă đọc đi đọc lại nhiều lần. Em thấy ḿnh là người đàn bà hư đốn. Em đă làm anh bị tổn thương, đau khổ. Đúng như anh nói, em là con đàn bà sa chân xuống bùn, chân em, người em đă lấm, chứ không như anh mong đợi.
V́ vậy, bây giờ em đi. Em mong rằng, sau khi em bỏ đi. Anh hăy tự bảo trọng lấy thân. Em sẽ ẩn trong góc nhỏ của ḿnh, âm thầm cầu nguyện cho anh. Em mang theo bức tranh anh đă vẽ cho em coi như đó là vật kỷ niệm đánh dấu ngày ta đă hội ngộ. Tiếc một điều, ráng hồng trong bức tranh đó chỉ là cái ráng hồng của buổi hoàng hôn.
Xin anh đừng buồn, đừng bứt rứt ǵ hết. Cuộc đời chẳng qua là một vở kịch dài và cuối cùng nó cũng phải "văn hát". Nó cũng chỉ là một chữ " The End" to tướng trên màn ảnh.
Thôi được, vở hát của chúng ta dù sao cũng hạ màn rồi. Sẽ có một vở kịch khác diễn thay. Em tiên liệu là, em bỏ đi sẽ làm cho cuộc sống anh phong phú hơn, anh sẽ không phải sống trong ray rứt. Anh đừng quên rằng anh vẫn c̣n người cha - Một người cha đă hết ḿnh v́ anh.
Thôi bây giờ em đi, em sẽ không quay về đây nữa. Cho em gởi lời thăm Yến Thanh, Trần Tiêu và cả Hà Vân. Anh thấy đó, em đă rút lui một cách lặng lẽ. Em nghĩ cách này hay hơn là cứ căi nhau măi, thù hận, rồi mới xa nhau. Anh nghĩ có đúng không? Chúc anh hạnh phúc.
Thái Cần"
Thư Bồi đứng lặng thật lâu. Thực tế không chối căi, là Thái Cần đă đi rồi. Sự kiện đó giống như một trái phá nổ lớn. Chàng đau nhói trong tim. Cần đă bỏ đi! Thư Bồi bước tới bên cửa sổ. Chàng giận dữ. Sao vậy? Chàng vung tay hất chậu hoa trên khung. "Rổn!" chậu hoa vỡ nát, chưa hả giận Thư Bồi lại quay vào nhà, hất tung cái bàn. Ly tách, b́nh trà, rơi cả xuống nền gạch. Tại sao vậy? Tại sao Thái Cần có thể bỏ đi một cách b́nh thản như vậy? Tại sao? Đâu phải chỉ v́ một mảnh giấy hồi sáng. Không lẽ nàng lại vô t́nh như thế?
Trời ơi! Thư Bồi ôm lấy đầu ngồi xuống. Ban sáng ta đă viết những ǵ? - Thư Bồi suy nghĩ. Thật ra chàng cũng đă quên. Những lời viết trong phút giây xúc động. Phải chăng chính nó khiến Thái Cần bỏ đi? Bỏ đi lặng lẽ? Không hẳn vậy. Cần phải ra đi với trái tim tan nát. Cần cũng là con người, đương nhiên nàng phải xúc động. phải giận dữ mới ra đi. Lần trước, lúc hai người căi nhau, Thái Cần chỉ phản ứng thụ động. Sau đấy, Cần cũng đă tha thứ cho chàng. Vậy th́, mảnh giấy kia cũng không phải nghiêm trọng lắm. Chỉ cần ta t́m được Cần, giải thích cho nàng biết. Tất cả chỉ tại Trần Tiêu thôi. Nếu Trần Tiêu không nói lại, có lẽ ta đă không xúc động như vậy. Bây giờ th́ phải đi, phải t́m cho được Thái Cần. Có t́m hết thành phố Đài Bắc cũng phải t́m. Mọi chuyện phải tỏ rơ.
Thư Bồi xông ra khỏi nhà. Nơi đầu tiên chàng nghĩ đến là nhà hàng "Tổ Sơn Ca". Bội thực hiện ngay ư định. Chàng gọi taxi đến ngay điểm nhà hàng. Bảy giờ đúng! Đây là giờ nhà hàng mở cửa, chắc chắn Thái Cần phải có mặt ở đấy.
Vừa đưa tay đẩy cửa Bồi đă nghe tiếng đàn điện tử từ trong vọng ra. Bồi bàng hoàng v́ tiếng đàn kia quá quen thuộc với bài hát:
Nâng ly hỏi trời xanh
Trăng sáng tự bao giờ
Đừng châu mày ủ dột,
Cuộc t́nh rồi măi măi...
Thư Bồi thở ra. Chắc chắn phải có Thái Cần trong ấy. Nàng đàn bản đó chỉ v́ nhớ đến Bồi thôi. Cảm ơn trời phật. Thư Bồi đẩy nhẹ cửa bước vào. Chàng không muốn phá vỡ bản nhạc. Chàng chọn chiếc bàn khuất một chút ngồi xuống. Ở đây có thể thấy rơ sân khấu. Đúng là Thái Cần, vừa nh́n lên chàng nhận ra ngay. Cần ngồi sau đàn. Trong bộ áo màu đen. Nước da trắng trông nàng thật nổi bật. Nàng đang chú tâm đàn, không để ư đến chung quanh.
Thư Bồi gọi ly cà phê, ngôi đó yên lặng nghe. Bản nhạc chấm dứt. Tiếng vỗ tay vang dội, chói tai. Đúng là bất lịch sự. Ở đây đâu cần tiếng vỗ như vậy? Thư Bồi nhíu mày nh́n về phía tiếng vỗ. Đột nhiên, chàng giật ḿnh. Khuôn mặt gă đàn ông khá quen thuộc : Ân Chấn Dương! Đúng hắn chứ không phải ai khác. Tại sao hắn lại đến đây? - Thư Bồi ngạc nhiên. Thái Cần không hề cho Bồi biết chuyện này. Bồi chưa kịp phản ứng sao đă thấy một gă đàn ông khác, trong bộ âu phục lịch sự màu cà phê sữa nhạt, từ trong góc tối đi về phía Chấn Dương. Hắn nói mấy lời ǵ đó làm Chấn Dương ngừng vỗ tay. Thư Bồi nghe Dương nói:
- Nầy Nhược Phi, chỉ có mi nói là tao nghe dù ǵ mầy cũng là em rể tao mà.
Thế này là thế nào? - Thư Bồi nhíu mày - Em rể? Bồi quan sát gă đàn ông. Hắn ăn mặc chảy chuốc lịch sự với điếu thuốc trên tay. Hắn rất đẹp trai. Hắn nói chuyện với Chấn Dương hết sức thân mật. Hầu bàn đă mang rượu ra cho họ. Thư Bồi nh́n hai người, chợt thấy choáng. Thái Cần lại tiếp tục đàn. Gă Nhược Phi ngồi bàn với Chấn Dương, nhưng lại tỏ ra rất quan tâm tới Thái Cần. Mỗi lần Cần đàn vấp, hắn lại bước lên sân khấu. Thư Bồi chợt nhớ đến lời của Trần Tiêu: "...Thái Cần không đàn một ḿnh đâu. Cô ấy có một nhạc công khác ngồi cạnh. Họ có vẻ thân mật với nhau lắm..."
Trái tim Thư Bồi đập mạnh. Cái tay Nhược Phi chết tiệt kia, hắn đang làm ǵ thế? Bồi nh́n lên. Phi đang có mặt trên sân khấu. Hắn có vẻ chăm sóc đặt biệt Thái Cần. Hèn ǵ Chấn Dương chẳng gọi hắn là... Trời ơi! - Thư Bồi chợt thấy tim như tan vỡ. Bây giờ th́ Bồi đă biết, biết hết. Hèn ǵ Thái Cần chẳng thản nhiên bỏ đi. Thái Cần đă có người khác. Nàng đă phản bội. Thư Bồi chỉ trố mắt nh́n. Chàng như biến thành pho tượng đá.
Thái Cần đă rời sân khấu, đang đi đến bàn của Chấn Dương. Nàng ngồi xuống. Dương rót cho Cần một ly rượu, cũng tỏ ra rất chăm sóc:
- Tao thấy mầy yếu quá, hay là đi khám bệnh đi?
Thái Cần cười gượng nụ cười khiến Bồi xúc động. Cần nâng ly rượu lên nốc cạn. Ân Chấn Dương rót thêm ly thứ hai. Không thể để Cần say được - Thư Bồi đứng dậy. Không nghĩ ngợi ǵ nữa, chàng tiến đến trước mặt họ:
- Tôi có thể tham gia được không?
Thái Cần ngẩng lên, mặt tái hẳn:
- Thư Bồi, anh c̣n đến đây làm ǵ?
Thư Bồi kéo ghế tự động ngồi xuống.
- Đây là chỗ công cộng, đâu có treo biển cấm tôi vào đâu?
- Ha... Ha...! - Ân Chấn Dương chợt cười lớn, hắn hết nh́n Thư Bồi, Thái Cần rồi nh́n về hướng Nhược Phi - Hay lắm! Hôm nay là một cuộc hội ngộ vĩ đại. Chấn Dương nâng ly về phía Thư Bồi - Xin hoan nghênh cậu em rể!
- Lại em rể - Thư Bồi ngạc nhiên. Chàng cầm lấy ly của Thái Cần nốc cạn, xong trừng mắt nói:
- Thái Cần, cô có biết cô là thứ ǵ không? Cô như một con gấu chó.
Thái Cần tṛn mắt, không hiểu Thư Bồi định nói ǵ. Thư Bồi cười tiếp:
- Cô có biết con gấu chó nó trong rạp xiếc không? Nó tham ăn lắm. Người ta thảy cho nó một trái bắp, rồi lại thảy cho nó trái thứ hai, thế là nó ném trái trước chụp trái sau. Cứ như vậy, cuối cùng nó cũng chỉ có một trái bắp.
Thái Cần hiểu Thư Bồi định nói ǵ. - Thư Bồi đă hoàn toàn hiểu lầm ta, nhưng thôi cần ǵ phải đính chính. Có điều Thái Cần vẫn không ngăn được xúc động, nàng cảm thấy nghẹt thở.
Thư Bồi lại liếc nhanh về phía sân khấu.
- Hắn là ai vậy?
Thái Cần không trả lời, trong khi đó Ân Chấn Dương lại cười lớn:
- Th́ ra mi cũng không biết. Người ta nổi tiếng khắp giới ca nhạc, chứ đâu phải vô danh tiểu tốt như cậu. Quan Nhược Phi đấy.
Quan Nhược Phi! Cái tên này Thư Bồi đă nghe qua. Chính Thái Cần đă nói cho chàng biết. Thư Bồi trừng mắt nh́n Cần:
- À, th́ ra đây là lư do để cô xa tôi, cũng là lư do cô bỏ nhà ra đi. Mỗi lần cô về đến nhà là than mệt. Vậy mà Trần Tiêu nói tôi nào có tin. Quan Nhược Phi, hắn là người thứ mấy của cô. Thái Cần vẫn ngồi im lặng nh́n Thư Bồi. Bồi rót một ly rượu khác trả lại Cần:
- Tôi biết là cô đă định xa tôi từ lâu. C̣n mảnh giấy của tôi chỉ là một cái cớ phải không? Cô cao tay lắm! Cô là một diễn viên xuất sắc, cô đă khiến tôi ngờ nghệch tự trách ḿnh đến độ muốn tự sát, trong khi cô nhởn nhơ với bạn bè. Cô sống như vậy mà được sao? Con người cô quá khủng khiếp. Ban ngày cô là của hắn đêm đến mới trở về với tôi, cô không mệt sao được? Ha... Ha... ! - Thư Bồi cười như khóc - Vậy mà tôi vẫn phải điên đảo v́ cô. Tôi rơ là một thằng ngu. Hừ. Cô làm ơn cho tôi biết có thật Nhược Phi khỏe hơn tôi hay không?
Thái Cần vẫn yên lặng. Thư Bồi nắm tay Cần lắc mạnh.
- Nói đi. Tại sao cô không nói? Tại sao cô cứ làm ra vẻ yếu đuối như bị ức hiếp vậy. Tôi không dễ bị lừa nữa đâu. Đừng khóc. Cô khóc cho ai mà đẹp thế...
- Kiều Thư Bồi, buông cô ấy ra!
Tiếng đàn ông vang lên sau lưng làm Thư Bồi giật ḿnh quay lại. Th́ ra, Nhược Phi đă có mặt sau lưng chàng, hắn có vẻ giận dữ:
- Kiều Thư Bồi, hăy buông cô ấy ra. Cậu đừng có mạnh tay như vậy. Cậu không thấy là cô ấy muốn ngất xỉu rồi sao?
Thư Bồi quay sang Nhược Phi. Gă nhạc công khá đẹp trai, đẹp một cách đàn ông gấp mấy chàng. Thư Bồi chợt thấy tức giận, hỏi:
- Tôi làm thế ông đau ḷng lắm hả?
- Vâng. - Nhược Phi kéo ghế ngồi xuống - Nếu Thái Cần là người yêu của tôi chẳng bao giờ tôi mạnh tay với cô ấy.
- Nếu như - Thư Bồi hừ nhẹ trong miệng - Tại sao ông dùng chữ kỳ cục như vậy? Không lẽ đến giờ phút này, mấy người vẫn c̣n che mắt tôi ư? Yên tâm đi Nhược Phi. Nếu Thái Cần v́ ông mà đi cả ngày không về...
Nhược Phi chợt túm lấy ngực Chấn Dương, khiến Chấn Dương giật ḿnh, hắn hét lên:
- Ồ lạ không, khi không rồi gây sự với tôi? Ông nh́n lộn người rồi đấy.
- Không lộn đâu. Cậu hăy nói cho hắn biết. Nhược Phi vừa nghiến răng vừa nói - Phải nói thật cho cái tay học tṛ này biết, tại sao Thái Cần phải chạy sô suốt ngày đêm. Có phải v́ mi không. Nói đi.
Nhược Phi tỏ ra giận dữ hơn:
- Chấn Dương, mi là tên lưu manh hết nước. Tại sao mi không dám nói cho Thư Bồi biết là v́ mi thiếu nợ nhiều quá, Thái Cần phải công lưng làm để trả nợ cho ngươi. Sao ngươi không nói?
Chấn Dương đặt tay lên tay nhược Phi, cười h́ h́, nói:
- Ở đây, giữa chốn công cộng, cậu đă dặn tôi đừng lớn tiếng, sao lại làm ồn ào thế? Thư Bồi là cái khỉ ǵ? mà tôi phải nói cho hắn biết. C̣n chuyện cậu yêu Thái Cần, cậu sợ hay sao không dám nhận?
- Thôi đừng căi nhau nữa.
Thái Cần năy giờ ngồi yên chợt lên tiếng. Đôi mắt nàng vẫn c̣n long lanh những giọt lệ nhưng giọng nói của nàng rất rơ ràng.
- Anh Nhược Phi, nếu thật sự anh yêu tôi th́ cứ nhận, cần ǵ phải giấu hở anh?
Nhược Phi ngẩn ra. Chàng thật sự không hiểu. Bàn tay mát lạnh của Thái Cần đang ch́a về phía chàng. Tiếng Cần hỏi tiếp:
- Anh không yêu em chăng?
- Hừ!- Nhược Phi có vẻ bực ḿnh - Cần đă biết chuyện đó từ lâu. Nhà hàng này ai cũng biết mà Cần c̣n hỏi.
Thái Cần thở nhẹ nh́n Thư Bồi:
- Xin lỗi nhe anh Thư Bồi.
Bồi đă nh́n thấy hết mọi chuyện. Chàng đưa mắt nghi ngờ nh́n Chấn Dương, Nhược Phi, Thái Cần.
- Em chạy sô em lo chạy tiền để trả nợ cho Chấn Dương? Tại sao em lại không nói những điều đó cho anh nghe? - Thư Bồi nh́n Cần trừng trừng - Em biểu diễn ở quán cà phê "San Hô Xanh"?
- Hỏi để làm ǵ nữa - Thái Cần mệt mỏi nói - Anh Dương nói đúng đấy. Nếu không có anh Nhược Phi, chưa hẳn là em có đủ can đảm chạy sô. C̣n trả nợ... Đó là chuyện khác. Xin lỗi anh Thư Bồi, em thích cuộc sống nầy. Đối với em, sống với anh quá đơn điệu.
Thư Bồi cảm thấy bị xúc phạm:
- Ư em muốn nói là... Cuối cùng rồi em cũng thừa nhận là... Em đă chán sống với tôi? Em muốn xa tôi từ lâu để sống một cuộc sống mới?
- Vâng! Thái Cần thở dài mệt mỏi - Anh Thư Bồi, thời tuổi nhỏ của chúng ta đă qua rồi. Anh biết đấy. T́nh yêu tuổi thơ là t́nh yêu chưa trưởng thành. Chúng ta lớn cả. Mọi thứ đă thay đổi. Anh cũng biết đấy. Những ngày qua tuy chúng ta ở bên nhau, nhưng gần như chỉ để dày ṿ, để làm khổ nhau. Em đă làm cho anh bị mất bạn bè, tự ái, mặc cảm.
Thư Bồi đỏ mặt:
- Đó là những chuyện lâu lắm rồi.
- Vâng. chuyện đó đă qua. Nhưng những ǵ chúng ta có ở hiện tại đều do sự tích lũy của quá khứ. Chúng ta đă làm khổ nhau nhiều quá. Ở gần nhau chẳng hạnh phúc được đâu - Thái Cần nói rồi thở dài - Bây giờ có nói ǵ nữa cũng vô ích thôi. Em xác nhận anh nói đúng. Em chỉ là một con gấu chó. Thế đủ rồi hở anh? Bây giờ em đi.
Thư Bồi chụp lấy Thái Cần, nâng cằm nàng lên:
- Em phải nh́n thẳng vào mắt tôi đây.
Thái Cần chớp mắt sợ hăi. Thư Bồi gằn từ tiếng một:
- Em xa anh, lư do chính là Nhược Phi phải không? Hay là v́ anh đă làm điều ǵ để em thất vọng?
Thái Cần lắc đầu:
- Cái đó có ǵ khác nhau đâu?
- Có chứ? - Thư Bồi lớn tiếng - Nếu thật sự anh có làm điều ǵ để em bất mản, chê trách, thất vọng th́...  anh... sẵn sàng thay đổi, anh sẽ chuộc lại. C̣n nếu v́ Nhược Phi - Thư Bồi cắn răng, ngừng một chút rồi tiếp - Th́ anh sẵn sàng rút lui!
Thái Cần lắc đầu. Một lúc lâu nàng mới nói được.
- Vậy th́... em xin thú thật. Tất cả v́ em yêu Nhược Phi.
Thư Bồi nh́n Cần. Chàng như biến thành tượng đá. Lời của Cần vừa rồi như án tử h́nh. Chàng quay sang Nhược Phi nói.
- Vậy th́ cô ấy là của ông!
- Hôm nay, bữa tiệc này để tôi trả. Tôi xin chịu hết mọi chi phí.
Thư Bồi quay sang Chấn Dương:
- Cọp không bao giờ ăn thịt con, cũng như anh ruột không bao giờ nên hút máu em gái. Nếu quả thật Thái Cần đă t́m được cuộc đời mới th́... Tôi mong anh nên để cho cô ấy một con đường sống.
Nói xong, Thư Bồi quay lưng, bước ra khỏi nhà hàng.
Chấn Dương khựng ra, anh ta quá bất ngờ. Nhược Phi và cả Thái Cần cũng vậy, nhất là Thái Cần. Nàng đă chịu đựng quá sức, nàng lảo đảo. Nhược Phi hét lên và đưa tay đón lấy thân h́nh của Cần ngă gục xuống bàn...


Chương 23

Kiều Thư Bồi ngồi một ḿnh trong ngôi nhà gỗ. Thái Cần bỏ đi đă bốn hôm. Đối với Thư Bồi, bốn hôm ấy như bốn thế kỷ. Sáng thức dậy, trưa trở về, rồi tối đến, chỉ có một ḿnh. Không khí trong pḥng lạnh lẽo làm sao. Nghĩ cũng lạ. Trước kia có Thái Cần ở nhà, Thư Bồi chẳng hề cảm thấy đó là một sự cần thiết không thể thiếu. Thái Cần bận rộn. Việc ở nhà hàng rồi ở nhà. Nhiều lúc Cần bận đến khuya mới có mặt ở nhà. Nhưng Bồi biết, thế nào rồi Cần cũng về. Căn nhà lúc nào cũng có hơi hướng của Cần. C̣n bây giờ, Cần đă bỏ đi. Cần chẳng bao giờ trở lại nữa. Cảm giác trống vắng, nhớ thương càng lúc như càng bóp nát trái tim của Bồi. Một sự dày ṿ khổ sở.
Tối hôm ấy, Thư Bồi lại ngồi một ḿnh, đốt thuốc để nghĩ ngợi đến nỗi cô đơn của ḿnh. Không hiểu từ bao giờ, Thư Bồi lại cứ bị ám ảnh: h́nh như luôn có người gọi cửa. Có người đứng bên ngoài gọi tên chàng. Nhưng khi Thư Bồi đứng bật dậy chạy vội ra, chỉ thấy bên ngoài trống vắng. Có lẽ thần kinh ta có vấn đề - Thư Bồi nghĩ. Từ khi quen biết đến nay. Cần và Bồi đă hơn mấy lần xa cách, nhưng chưa có lần nào, Thư Bồi lại thấy đau khổ, buồn bă như muốn chết lần này. Quan Nhược Phi! Cái anh chàng nhạc công tên tuổi kia. Kẻ t́nh thù ta đă thua kém hắn quá nhiều. Ta chỉ là hạt cát nhỏ thôi. Thái Cần! Thái Cần em! Sao em lại tàn nhẫn như vậy? Em thay đổi dễ dàng như vậy ư? - Thư Bồi đứng bật dậy, cơn giận trào lên trong ḷng. Chàng vung tay đám mạnh lên tường, rồi ngẩng đầu nh́n lên trần nhà.
- Trời ơi! Sao thế này? Thái Cần! Em hăy quay về với anh. Anh sẽ đền bù lại mọi lỗi lầm. Anh sẽ yêu em gấp vạn lần, anh sẽ không nói lời chói tai làm em đau khổ. Thái Cần! Anh nhớ em. Anh nhớ em lắm biết không? Anh muốn phát điên đây này. Thái Cần! Đừng tàn nhẫn thế! Em hay quay về... Nhưng mà... Cần có quay về nữa không? - Thư Bồi lại đau khổ suy nghĩ. Nàng đă có một người đàn ông khác này.
Chợt nhiên Thư Bồi nghe có tiếng chân lên cầu thang. Chàng lắng nghe, chàng sợ ảo giác. Nhưng rơ ràng là có tiếng chân, cả tiếng thở. Họ đang đi trên sân thượng, tiến về phía cửa. Hai chăng là... Nàng đă quay trở về? Thật ư? Qủa tim Bồi đạp mạnh. Mắt chàng mở to nh́n về phía cửa.
- B́nh! B́nh! B́nh!
Tiếng đập cửa. Thư Bồi giật ḿnh, nhưng lại sợ ảo giác.
- B́nh! B́nh! B́nh!
Mồ hôi trán Bồi vă ra, nhưng chàng vẫn ngồi yên.
- Anh Thư Bồi!
Tiếng gọi từ ngoài cửa. Giọng nữ:
- Anh Thư Bồi! Anh có ở nhà không?
- Có chứ! Có chứ! - Thư Bồi mừng rỡ. Chàng chạy nhanh ra cửa, xoay mạnh mở ra.
- Thái Cần đấy ư?
- Không phải, không phải là Thái Cần đâu - Người con gái trả lời có đôi má lúm đồng tiền - Yến Thanh đây, hẳn anh thất vọng lắm phải không?
Thư Bồi ngỡ ngàng. Chàng lúng túng, mặt tái xanh.
- Anh làm sao thế? H́nh như anh bệnh phải không? Sao không đi khám bệnh đi?
- Tôi chẳng sao cả - Thư Bồi đáp, chàng bước tới ghế ngồi xuống - Tôi khỏe lắm.
- Vậy anh ngồi đây, tôi đi rót nước nhé!
Yến Thanh nói và bước vội vào bếp. Tiếng nàng vọng ra:
- Sao kỳ vậy? Không có lấy một chai nước lọc?
- Ồ, tại tôi quên nấu.
Thư Bồi chợt thấy nhớ đến Cần. Ngay chiếc ghế này cũng là của Cần mua. Ta đă làm ǵ để Cần bỏ đi? Lúc Cần c̣n ở trong cái nhà này, ta chỉ chọc giận, đổ oan, trách móc. Có lẽ Nhược Phi nói đúng. Cần đă quần quật ngày đêm chỉ để chạy nợ cho Chấn Dương. Cần đă không dám thú nhận điều đó cho Bồi biết. Cần sợ... Cần giống như chú chim sẻ bị găy cánh trong rừng dương.
Yến Thanh đă ra khỏi nhà bếp, với nụ cười rất tươi:
- Em đă nấu nước hộ anh rồi.
Yến Thanh đứng ở giữa nhà, đưa mắt nh́n quanh, rồi Thư Bồi:
- Tại sao anh lại để nhà cửa bề bộn thế này? Bản thân anh cũng thế, râu ria lồm chồm. Càng lúc anh càng có vẻ phóng túng của các nhà nghệ sĩ. Anh có biết không? Anh đă bỏ việc ở nhà cha mấy hôm. Người không biết anh ra sao và bảo em đến đây thăm anh.
- Tôi rất khoẻ.
- Khỏe à? - Yến Thanh châu mày - Em th́ nghĩ là anh bệnh. Bệnh rất nặng. Em ḱa, mặt mày anh hốc hác xanh xao. Anh có biết anh bệnh ǵ không? Sách gọi là "Bệnh Tương Tư" - Nàng đùa - Một thứ tâm bệnh. Nguy hiểm lắm. Vi trùng xâm nhập từ từ... Từ xương cốt ăn dần đến trái tim, cuối cùng, người bệnh sẽ tan biến mất. Ồ... Mà cũng may lắm, bệnh này không truyền nhiễm nên cũng đỡ.
Yến Thanh cười, nhưng Thư Bồi lại cười không nổi.
Yến Thanh bỏ Thư Bồi ngồi đấy, nàng đi vào trong lấy nước sôi pha trà. Nàng mang ra pḥng khách hai ly. Một cho Thư Bồi, một cho ḿnh. Cuối cùng, ngồi đối diện với Bồi. Thanh nghiệm nghị nói:
- Chúng ta nói chuyện về Thái Cần, được chứ?
Thư Bồi châu mày:
- Thanh đă biết cô ấy bỏ tôi đi rồi. Bây giờ nói chuyện đó để làm ǵ?
- Vâng, tôi biết. Tôi nghe Trần Tiêu thuật lại rơ ràng. Có phải thái Cần đi theo cái tay nhạc công đàn Organ không? Hắn tên ǵ?
- Quan Nhược Phi.
- Ồ, Quan Nhược Phi - Yến Thanh gật gù - Nghe nói Thái Cần và Nhược Phi yêu nhau. Và anh, anh biết được mối t́nh tay ba đó. Anh đă làm một cử chỉ rất "anh hùng". Anh bàn giao Thái Cần cho Nhược Phi, phải không?
Thư Bồi châu mày khó chịu:
- Thanh thật sự đến đây chỉ nói chuyện đó ư?
- Vâng, em muốn rơ mọi việc - Yến Thanh nh́n Thư Bồi, đôi mắt mở to - Bởi v́ anh là người trong cuộc, mà người trong cuộc thường không khách quan. Em là người đứng bên lề, em thấy rơ mọi thứ - Anh Thư Bồi. Em chắc chắn với anh một điều là, Thái Cần không hề yêu Nhược Phi!
- Tại sao Thanh biết?
- Sao lại không? Yến Thanh trả lời thật dịu dàng - Bởi v́ em là người quan sát. Theo dơi kỹ Thái Cần. Em không hời hợt nhận định như anh Trần Tiêu. Em phân tích Thái Cần một cách tỉ mỉ, khoa học. Thái Cần không yêu Nhược Phi, v́ anh đă là cả cuộc đời, niềm tin và sự sống của chị ấy. Trong con người chị ấy, từ tư tưởng đến vật chất, đều đầy ứ kỷ niệm của anh... Th́ c̣n chỗ nào đâu để chứa thêm Nhược Phi chứ?
Thư Bồi cảm thấy trái tim đập mạnh:
- Đó chỉ là suy nghĩ của Yến Thanh. Thanh chưa gặp Nhược Phi nên nói vậy. Phi rơ ràng là một người có tài, hơn người...
Yến Thanh chợt nắm lấy tay Bồi xiết mạnh:
- Anh có cảm thấy là... Em cũng có chỗ đáng yêu, em không xấu xí lắm phải không?
Thư Bồi hơi bất ngờ:
- Vâng Yến Thanh rất đáng yêu, dễ thương nữa...
- Thế nhưng anh nào có yêu em? - Yến Thanh ngồi ngay người lại, nói - Anh cũng biết một điều là... Số người đeo đuổi theo em đâu phải nhỏ. Đó là chưa nói - Yến Thanh nh́n Thư Bồi với nụ cười khó hiểu - Anh biết không, tôi đă làm đủ mọi cách để chinh phục, để anh chú ư đến tôi. Tôi đọc thơ, nghiên cứu nghệ thuật hội họa, t́m hiểu sở thích của anh... Đủ cả... Vậy mà. Vẫn không có một chỗ đứng nhỏ nhoi nào trong tim anh. Tại sao vậy?
- À! Thư Bồi cảm thấy lúng túng - Cái đó... Tôi thành thật xin lỗi Yến Thanh. Thật ra th́ tôi cũng có chú ư đến Yến Thanh. Nếu không có Thái Cần, th́...
- Chết chửa!
Yến Thanh chợt kêu lên, nàng đứng dậy, mặt đỏ gấc. Thanh đi một ṿng trong pḥng, rồi quay lại. Bây giờ nàng có vẻ b́nh thản hơn.
- Anh yên tâm đi, anh Thư Bồi. Tôi đến đây không phải để xin t́nh yêu của anh. Tôi đă không nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi. V́ vậy mới đến đây để nói chuyện với anh.
Yến Thanh ngưng một chút và tiếp:
- Hôm nay, tôi đến đây tŕnh bày, phân tích với anh một số việc, để anh thấy là, khi trái tim anh đà có Thái Cần, th́ bất cứ một người con gái nào dù đẹp hơn, giỏi hơn, sang trọng hơn, cũng không làm sao lôi cuốn nổi anh. Anh nên hiểu ngược lại. Thái Cần cũng thế. Vị trí của anh chàng Nhược Phi. Tôi không biết sao. Nhưng nếu hắn thật sự yêu Thái Cần, hắn sẽ khổ gắp trăm lần. V́ Cần không bao giờ yêu hắn.
Thư Bồi chăm chú nh́n Yến Thanh. Không biết nên tin hay không, có điều chàng biết là Thanh nhạy bén, thông minh, phân tích rất cụ thể.
- Làm sao Yến Thanh có thể xác định như vậy? Chính Thái Cần đă nói thẳng với tôi là, cô ấy yêu Nhược Phi chứ không c̣n yêu tôi. Nếu không phải như thế, không bao giờ Cần nói như vậy.
- Tôi không biết - Yến Thanh có vẻ suy nghĩ - Có thể đó chỉ là một cách nói. Hay là Nhược Phi chỉ là một cái bung xung, một cái cớ. Chẳng hạn như anh đă làm một việc ǵ đó khiến Thái Cần cảm thấy bị xúc phạm, đau khổ... Cần thấy sự ràng buộc không mang lại hạnh phúc cho anh mà chỉ khiến cả hai bị dày ṿ? Cũng có thể là... Có một áp lực nào đó đe dọa, chẳng hạn sự hiện diện của tôi, của Hà Vân, Trần Tiêu. Anh suy nghĩ thử xem. Trước ngày Thái Cần bỏ đi, anh có làm điều ǵ để cô ấy đau khổ không?
Thư Bồi giật ḿnh, chàng bỗng hét lên:
- Cái mảnh giấy đó.
- Mảnh giấy nào?
- Mảnh giấy tôi để lại - Thư Bồi giải thích - Tôi có viết một mảnh giấy cho Thái Cần. Tôi nói đủ thứ lộn xộn... Nhưng tôi không ngờ nó lại tác hại như vậy!
Thư Bồi suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Nhưng đó cũng chỉ là giả thiết. Có thể Thái Cần đă yêu Nhược Phi. Trước đây chúng tôi có những màn căi nhau gây cấn hơn, nhưng Thái Cần nào có bỏ đi đâu.
- Thôi được! Yến Thanh đứng dậy - Tôi chỉ nói cảm giác của tôi, c̣n tin hay không là chuyện của anh. Có điều tôi thấy, rơ ràng là, trong trái tim của Thái Cần chỉ có anh.
Nàng bước ra cửa, chợt như phát hiện điều ǵ, nàng hỏi:
- C̣n bức tranh đâu? Anh cho chị ấy lấy đi rồi à?
- Vâng, cô ấy đă xin tôi. Cô ấy bảo đó là một kỷ niệm. Kỷ niệm trùng phùng!
- Như vậy là rơ ràng quá rồi! - Yến Thanh hét lên đắc thắng - Nếu thực sư. Thái Cần thay đổi, thật sự yêu người khác, th́ Thái Cần mang bức tranh đó theo làm ǵ? Phải xóa hết vết tích của anh trong tim cô ấy mới phải chứ? Không lẽ yêu Nhược Phi mà lại để bức tranh của anh quấy rầy t́nh yêu của hai người ư?
Yến Thanh trừng mắt nh́n Thư Bồi:
- Rơ ràng anh c̣n ấu trĩ lắm, anh không hiểu đàn bà chúng tôi chút nào. Anh hăy suy nghĩ kỹ đi.
Yến Thanh bước ra ngoài. Chợt nàng cúi xuống, nhặt cái ǵ lên:
- Ồ, có thư của anh nè. Không biết ai gởi, có lẽ là Thái Cần đấy. Cô ấy thấy anh ăn ở bề bộn như vậy nên viết thư về nhắc khéo vậy.
Thư Bồi đứng bật dậy, chạy tới lấy thư. Nhưng nét chữ trên thư làm Bồi xúc động. Không phải của Thái Cần, mà là của cha, bức thư của người cha yêu dấu gửi tận quê nhà. Có lẽ lại một dặn ḍ "Tết nhớ về quê". Ồ- Thư Bồi chợt cảm thấy mệt mỏi - phải làm sao đây? Thái Cần đă bỏ ta đi rôi. Thôi th́ Tết nên về vậy - Trong đầu Thư Bồi, phong cảnh bến cảng với biển khơi, ngôi nhà màu trắng, băi cát, những tản đá chồng, ráng hồng hoàng hôn... như hiện ra đấy. Thư Bồi như rơi vào dĩ văng. Chàng mơ hồ nghe có tiếng chào của Yến Thanh:
- Thôi tôi về nhé!
Thư Bồi giật ḿnh nh́n lên. Có trăm điều muốn nói, nhưng không hiểu sao nói chẳng thành lời. Nếu không có Thái Cần chắc chắn là ta đă yêu Thanh. Thư Bồi nh́n Thanh, yên lặng.
Yến Thanh nói:
- Anh khỏi phải nói ǵ hết, tôi chỉ mong anh hứa với tôi một điều.
- Điều ǵ?
- Bao giờ... Nếu sau này. Anh có làm lễ cưới Thái Cần, nhớ dành cho tôi một vai phụ dâu nhé?
Nói xong, Yến Thanh cười và bỏ đi ra ngoài.
Thư Bồi ngồi ngẩn ra. Ngày đó làm sao có nữa? Thái Cần đă bỏ đi, đi theo một người đàn ông khác. C̣n đâu?
Bồi ngă người xuống ghế. Chợt chàng nghĩ lại - quả hồ đồ - Đúng ra trong thời gian qua, lúc nào ta cũng có thể làm lễ cưới, làm một cách dễ dàng. Vậy mà... Tại sao ta lại cứ kéo dài măi lúc Thái Cần rơi vào tay người đàn ông khác? - Thư Bồi chợt thấy đau khổ, hối hận. Chàng nh́n xuống, lại bắt gặp bức thư của cha. Thư Bồi mở thư xem một cách máy móc. Cánh thư viết từng phường trời xa của cha già. Mới đọc qua mấy hàng, Thư Bồi đă bàng hoàng. Chàng không thể ngờ được. Chàng cúi xuống đọc ngấu nghiến:
"Thư Bồi con,
Cha đă dùng hết hai ngày để suy nghĩ, cân nhắc. Xong mới viết thư này cho con. Cha đă nghĩ kỹ rồi. Cha đă thấy được nhiều điều mà lâu lắm rồi v́ vô tâm, cha đă bỏ qua. Trước hết, cha phải nói là cha đoán đúng. Thái Cần rất giữ lời. Cô ấy sẽ không bao giờ nói lại cho con biết chuyện hôm trước, cha đến nhà con. Cha đă gặp Thái Cần, đă nói chuyện. Cha ở nhà con chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi, rồi cha về. Thái Cần có nói là để cô ấy đến trường gọi con về, nhưng cha đă ngăn lại. Bởi v́ lúc đó, cha đă bị những ǵ cha thấy làm bối rối. Không những chỉ có cha, mà Thái Cần cũng vậy Sự hiện diện bất ngờ của cha làm cô ấy giật ḿnh. Cha vội vả bỏ đi v́ cha không muốn con biết cha đến nhà con. Bởi v́ nếu con đă cố t́nh che đậy chuyện con với Thái Cần sống chung, th́ cha để con phải khó xử làm ǵ? Vậy là cha bỏ đi. Cha bỏ trốn thật nhanh. V́ cha đoán là, con hẳn có một tính toán nào đó, v́ con sống chung với Thái Cần cả năm nay. Mà không nghĩ đến hôn nhân.
Cha đáp tàu hỏa về quê ngay. Về đến đây rồi, cha mới ngồi suy nghĩ. Cha nhớ lại thời con c̣n nhỏ. Từng h́nh ảnh tuổi thơ của con gắn liền với Thái Cần như hiện rơ trong đầu cha. Rồi cha lại nghĩ đến lần gặp gở bất ngờ này. Thư Bồi, con có tin không? Cha đă suy nghĩ, suy nghĩ nhiều lắm, càng nghĩ cha lại càng thấy cảm thông với Thái Cần. Buổi sáng hôm ấy v́ vội vă. Cha và Thái Cần chỉ trao đối với nhau đuợc có mấy câu. Nhưng cha cũng thấy ít có đứa con gái nào lại nhạy bén và thông minh như Thái Cần. Cô ấy phát hiện ra ngay nỗi thất vọng của cha. Cô ấy biết là cha không hài ḷng. (Điều đó cũng không trách được, v́ cái bất ngờ kia như một đ̣n phủ đầu khủng khiếp) và đă an ủi cha. Cô ấy nói là chuyện cô ta sống chung với con chỉ có cái ư nghĩa "tạm bợ" và người yêu thật sự của con là Tô Yến Thanh. Trong lúc cha c̣n đang nghi ngờ, Thái Cần lại ra sức tán dương, ca ngợi, khen con đủ mọi thứ. Từ tranh vẽ của con, đến tài thiết kế, từ công việc văn học nghệ thuật đến cuộc sống. Thái Cần đă ca ngợi con như một thiên tài độc nhất vô nhị trong cuộc đời này. Ồ - Thư Bồi, con biết không. Bấy giờ cha chợt ngợ ra. T́nh yêu của Thái Cần dành cho con không giống như t́nh yêu cha dành cho con v́ hai chữ t́nh cảm đó hoàn toàn khác nhau. Nhưng phải công nhận là, Thái Cần đă yêu con hơn cả cha. Cha yêu con v́ con là con của cha. C̣n Thái Cần yêu con v́ con là con.
Cha yêu con, cha muốn "chiếm hữu" con. Thái Cần yêu con lại không có cái ư nghĩ đó. Cần không dám nghĩ đến điều đó là v́ Cần yêu con với mặc cảm. Cần an phận với thân phận nhỏ nhoi và không dám mơ ước ǵ hơn là chỉ được gần con, "tôn thờ" con. Thư Bồi, nếu bấy giờ cha v́ bối rối chưa hiểu được, th́ bây giờ cha cho con hay là con đă hiểu. Mặc dù không hiểu nguyên do nào, để con trở thành cả "vũ trụ" của Cần, nhưng trong ư thức cha biết Cần đă yêu con, coi con là cả cuộc đời của nó ngay từ lúc c̣n thơ.
Không thể phủ nhận một điều: Cha là một lăo già có tư tưởng bảo thủ, tính toán hơn thiệt. Cha cũng có thành kiến với Thái Cần ngay từ đầu v́ ganh ghét gia đ́nh họ Ân, ghét tất cả mọi thứ liên hệ đến gia đ́nh đó. Cha cũng không thông cảm nổi những bảo tố trong cuộc đời Cần. Con đúng! Khi con quyết định trốn đi Đài Bắc và con không để cha biết sự hiện diện của Cần. Ồ. Thư Bồi, con trả hiếu cha như vậy ư? Thế con định tâm giấu măi chuyện Thái Cần được ư? Sớm muộn rồi con cũng phải đối diện với cha. Lúc đó con sẽ xử trí thế nào? Hy sinh Thái Cần à? Nhưng như vậy là không được. Làm thế là con đă bóp nát toàn bộ t́nh yêu của Thái Cần. Con suy nghĩ kỹ chưa? Con có đánh giá thử vị trí Thái Cần trong tim con chưa? Coi chừng con chưa nhận định kỹ đấy. V́ cha đă xem cái bức tranh con vẽ: Thái Cần đứng giữa bầu trời đầy ráng hồng của buổi hoàng hôn. Ánh sáng rực rỡ quay quanh nàng. Cái rực rỡ đó cho thấy không phải là do bầu trời mà do chính Thái Cần phát ra. Vậy th́, lúc vẽ tranh, nếu con không vẽ thế giới nguồn sống của ḿnh th́ làm sao con vẽ "đạt" được như vậy?
Thư Bồi, con có biết không, hai ngày nay, cha đă "chiến đấu" quyết liệt với chính ḿnh. Cha phân vân suy nghĩ. Không biết phải xử trí thế nào? Phải giải quyết thế nào đây? Càng nghĩ, cha lại càng thấy bất b́nh, tực giận. Cha giận cha rồi giận cả con. Tại sao lại vô t́nh thế? có phải v́ con đă chịu ảnh hưởng của cha. Sự giáo dục của cha làm cho con mất đi cái t́nh cảm thiêng liêng của con người? Cha đă thất bại nên không muốn con chấp nhận t́nh yêu.
Đúng ra, con phải can đảm, con phải nói thẳng với cha như thế này:
- "Thưa cha, con yêu Thái Cần, con không thể sống thiếu Thái Cần. Cha muốn hay không muốn, con cũng sẽ cưới nàng làm vợ.."
Thư Bồi, tại sao con không có cá tính, lập trường của ḿnh? Hay là con thật sự không biết đến cái t́nh yêu mà Thái Cần đă dành cho con. Nếu biết, chưa hẳn con đă dám hành động như điều cha nghĩ. Con không muốn mất Thái Cần. Con cũng không muốn mất người cha. Tội nghiệp con tôi. Con đau khổ lắm phải không?
Bây giờ th́, con nên cảm ơn Thái Cần đi. Trong ṿng có nửa tiếng đồng hồ, cô ấy đă chinh phục được cha. Chỉ có trời biết tại sao cha vẫn ghét bỏ gia đ́nh, cha mẹ, anh ruột của nó. Mà lại vẫn thương nó. Mùa hè năm nay, có về quê, con phải đưa Thái Cần về theo. Bằng không, cha sẽ không tha thứ cho con đâu. Vĩnh viễn không tha thứ.
Thôi, thư đă dài quá, cha không muốn nói thêm nữa. Nếu c̣n có điều ǵ chưa hiểu, con cứ hỏi Thái Cần. Chúc con vui khỏe.
Người Cha.
Tái bút: Thái Cần có nói với cha về cái ráng hồng trong bức tranh. Cô ấy cho là ráng hồng đó là của hoàng hôn. Sau hoàng hôn đă là đêm tối. Nhưng cha không muốn vậy. Con hăy thay cha nói lại cho Thái Cần biết là cái ráng hồng của hoàng hôn hay của buổi sáng vẫn chỉ là một thôi, nghĩa là ráng hồng chỉ là một tượng trưng. Đó là cái màu sắc của t́nh yêu chung thủy, có sáng có chiều với nhau.
Thư Bồi đọc xong bức thư mới biết ḿnh đang khóc. Nước mắt chảy ướt cả má chàng. Bồi gục đầu lên gối. Tất cả đă rơ ràng cả rồi. Cha đă lên đây, đă gặp Thái Cần. Buổi sáng hôm ấy lại có mảnh giấy đay nghiến giận hờn của ta. Áp lực từ mọi phía đổ xuống, cả cái áp lực từ Chấn Dương để tạo thành một hợp lực, đẩy Cần ra khỏi nhà. Mọi sự là thế.
Thư Bồi nâng bức thư của cha lên. Chàng hôn lên đấy. Cha ơi! Cha không phải là lăo già cố chấp, hủ lậu. Cha là người hiểu rơ "t́nh yêu" hơn cả con. Chỉ cần có nửa tiếng đồng hồ, cha đă nh́n thấy được t́nh yêu mà Cần dành cho con. Trong khi con ở cạnh Thái Cần mười mấy năm trời mà như ở mê cung. Thư Bồi, mi chết tiệt! Mi thua kém hết mọi người. Mi kém cha, kém Yến Thanh, vậy mà mi cứ tự phụ là ḿnh tài ḿnh giỏi.
Nhưng giờ biết Thái Cần ở đâu? Cần đang ở đâu?
Chụp lấy phong thư, Thư Bồi xông ra cửa. Phải đi t́m Thái Cần ngay! Đi t́m ngay! Thư Bồi xúc động mănh liệt. Trái tim chàng đang gào to măi tiếng Thái Cần! Thái Cần!


Chương Kết

Thái Cần nằm ở bệnh viện đă được bốn hôm. Tối hôm ấy, như mấy hôm qua, Nhược Phi hết đi tới lại lui trong pḥng bệnh, thỉnh thoảng liếc nhanh về phiá Thái Cần. Nàng nằm yên như xác chết. B́nh huyết treo trên tường nhỏ đều đặn, mà sắc diện Cần vẫn không thay đổi. Mâm thức ăn tối bày trên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường c̣n nguyên. Thái Cần đă tỉnh, nhưng không buồn cử động. Nàng nằm đấy, mắt mở hé về phía cửa sổ, như trông ngóng, chờ đợi một cái ǵ. Hồi tưởng chăng? Qua đôi cửa sổ của tâm hồn kia, Nhược Phi mơ hồ cảm thấy một t́nh cảm tuyệt vọng xa vời, mà ở đấy không một nhân vật nào ngoài...
Sau cùng, không dằn được. Nhược Phi dừng chân trước mặt Cần:
- Thái Cần, cô phải nghe tôi nói này.
Thái Cần giật ḿnh. Nàng quay lại, ánh mắt chờ đợi. Phi chau mày:
- Thái Cần, cô đă nằm ở bệnh viện này bốn ngày rồi. Bộ cô định nằm măi ở đây sao?
Thái Cần chớp chớp mắt, yếu ớt nói:
- Em rồi sẽ khỏe mà.
- Khỏe ư? - Nhược Phi nói mà chợt thấy tức giận. Chàng ngồi xuống ghế cạnh giường, nh́n thẳng vào mắt Cần - Cô làm sao khỏe được? Cô không ăn không uống ǵ cả. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ cô chỉ sống được nhờ là nhờ truyền huyết thanh. Cô hăy nh́n lên cườm tay cô xem, sẹo chằng chịt. Bác sĩ nói nếu cô không ăn nữa th́ chịu thua thôi. Cô định tự sát, phải không? Thật tôi không ngờ... Nhược Phi cắn môi, tiếp:
- Tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn bỏ mặc cô ở đây cho cô muốn thế nào th́ thế.
Thái Cần nh́n Phi, nước mắt bỗng chảy dài:
- Cho tôi xin lỗi. Anh Phi. Tôi biết là ḿnh có lỗi với anh.
- Cô biết như vậy ư? - Nhược Phi chau mày - Cô biết cô đă không phải với tôi ở chỗ nào không?
- Nhiều lắm - Thái Cần thở dài nói - Tôi đă làm anh lo lắng bỏ hết công ăn việc làm, anh lại phải chăm sóc cho tôi...
Nhược Phi lắc đầu:
- Không phải chỉ chuyện đó. Tôi bất măn Cần nhất là cái hôm Thư Bồi đến nhà hàng "Tổ Sơn Ca". Tại sao cô lại mang tôi ra làm cái bung xung? Để tay sinh viên non choẹt kia lầm tưởng tôi là người yêu cô chứ?
Nhược Phi chống cằm, chăm chú nh́n Thái Cần:
- Cô biết không? Thái Cần, tôi thật sự bất măn với vai tṛ của vở kịch đó. Thật là vô lư. Tôi không rơ lư do khiến cô lẫn tránh Thư Bồi, nhưng tôi biết rơ một điều là cô làm điều đó không phải v́ tôi. Hừ... Cái gă sinh viên đó quá nông nổi, mới nghe qua đă tin ngay, c̣n làm ra vẻ ta đây khẳng khái lắm, bỏ đi một nước. Hừ... Nhưng phải ngợi ca hắn một điều, hắn đă nói được mấy lời với Chấn Dương. Những lời đó thật đáng đồng tiền bát gạo. Tôi đă phải phục hắn. Không dám xem thường hắn.
Thái Cần nằm yên lặng nghe. Lời ca ngợi Thư Bồi của Nhược Phi khiến Cần thấy an ủi nhưng cũng xót xa bội phần.
- Ở đây có một việc phải thẳng thắn - Nhược Phi lại tiếp - hay là Thái Cần để tôi đi t́m hắn lại đây. Chuyện hiểu lầm của hai người phải được làm sáng tỏ.
Thái Cần giật ḿnh. Lời của Nhược Phi làm Cần bối rối. Không được! Không thể để chuyện đó xảy ra được. Ta đă nhất quyết rồi. Hăy để Thư Bồi sống yên ổn bên cha già, bên Yến Thanh. Cần lắc đầu nói:
- Tôi cấm anh. Tôi không muốn gặp Thư Bồi. Nếu anh đi gọi anh ấy lại, tôi sẽ nhảy lầu tự tử đấy.
Thái độ cương quyết của Cần làm Nhược Phi sợ hăi:
- Thôi được, Cần hăy nằm yên, tôi không gọi hắn đến đâu.
Thái Cần nằm xuống, buồn bă:
- Anh Nhược Phi, anh có cần em không?
- Ở đây không phải là chuyện cần có nhau không? - Nhược Phi sáng suốt nói - Chuyện đó Cần đă biết từ lâu rồi. Có điều, tôi không chỉ muốn có Cần mà muốn có cả trái tim của Cần. Nhưng bây giờ, tôi hiểu Cần hơn bao giờ hết. Tôi không muốn Cần nữa.
Thái Cần thở ra, suy nghĩ, Nhược Phi cầm ly nước cam lên:
- Cần uống một tí nước nhé? Không ăn th́ phải uống vậy.
- Vâng, để em thử xem.
Nhược Phi nâng đầu Cần lên, nhưng Cần vừa mới uống một ngụm đă ói ra ngay. Phi sợ hăi gọi y tá đến ngay. Sau khi dọn dẹp chăn nệm dơ, y tá nói:
- Được rồi, để chị ấy nằm nghỉ. Nếu chẳng ăn uống được, có lẽ lại tiếp tục tiếp huyết thanh thôi.
- Đừng! Thái Cần lắc đầu một cách đau khổ - Tôi sợ tiêm thuốc quá rồi, tôi không vô huyết thanh nữa đâu.
- Nhưng mà... Cô không chịu ăn uống ǵ cả - Nhược Phi trừng mắt nói - Cô định tự sát phải không?
Thái Cần nhắm mắt lại không đáp.
Ngay lúc đó, cửa pḥng đột ngột mở toang. Ân Chấn Dương bước vào, hắn có vẻ đắc chí lớn tiếng:
- Tin vui đây, tin vui! Quan Nhược Phi! Anh biết không, cái ông chủ kia rất tin tưởng tôi. Giao xe cho tôi lái một ṿng là đồng ư kư hợp đồng muớn tôi ngay. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ có việc làm cố định Có đồng ra đồng vào dù ǵ cũng thoải mái hơn là sống bám vào cô em gái phải không?
Quay sang Thái Cần, Chấn Dương nói:
- Sao vậy? Bệnh viện này không hay à? Tại sao càng ngày tôi thấy cô càng xanh xao thế?
Nhược Phi kéo Chấn Dương qua một bên nói:
- Cậu đừng có to tiếng trong bệnh viện như vậy. Hăy để Thái Cần nghỉ ngơi. Ta ra ngoài uống cà phê đi?
Phi kéo Chấn Dương ra hành lang. Ở đấy có những chiếc ghế dài dành cho thân nhân của người nhà bệnh nhân. Phi kéo Chấn Dương ngồi xuống, Dương thắc mắc:
- Sao vậy? Bệnh của Thái Cần nặng lắm à? Sao lúc mới vào nghe bác sĩ nói không đến đổi nào mà bây giờ càng lúc càng thấy nó yếu đi, tại sao vậy?
Ờ. - Nhược Phi suy nghĩ một chút, nói - Sáng nay tôi đă nói chuyện với bác sĩ. Ông ấy cũng xác nhận là Cần không có ǵ nguy hiểm. Có điều, bốn ngày nay cô ấy không ăn uống ǵ cả. Bác sĩ nói, cô ấy không muốn sống. Đó là một h́nh thức tự sát. V́ vậy, nếu để t́nh trạng này kéo dài sẽ bất lợi. Nếu ngày mai Thái Cần không thay đổi, có lẽ ông sẽ chuyển cô ấy đến bệnh viện tâm thần, anh có đồng ư không?
Chấn Dương há hốc mồm:
- Tại sao phải có sự đồng ư của tôi?
- V́ anh là thân nhân duy nhất của cô ấy.
Chấn Dương ngẩn ra một chút, rồi đứng bật dậy:
- Bác sĩ không t́m được căn bệnh của nó, nhưng tôi biết. Anh đừng lo. Để tôi đi t́m cái thằng Thư Bồi chết bầm kia đến đây là bảo đảm Thái Cần nó sẽ hết bệnh ngay. Nhưng... anh cũng đừng nên ghen nhé. V́ em gái tôi ngay từ lúc sáu tuổi đă yêu phải thằng quỷ kia. Tôi thấy cách tốt nhất là phải t́m cho được Thư Bồi đến đây.
Nhược Phi kéo Chấn Dương lại:
- Chậm đă nào - Nhược Phi nói - Đừng có gấp quá nguy hiểm. Anh biết không, ban năy tôi đă gợi ư đó với Cần rồi, nhưng mà, anh biết cô ấy phản ứng thế nào không? Cần bảo là nếu Thư Bồi đến đây, cô ấy sẽ tự tử, v́ vậy cần phải cẩn thận.
Chấn Dương suy nghĩ rồi bắt đầu nói:
- Nhưng không t́m Thư Bồi cũng không được...
Bỗng Chấn Dương nh́n lên:
- Khỏi cần. Không t́m hắn cũng vác xác đến ḱa.
Thật là bất ngờ. Nhược Phi nh́n về phía cuối dăy hành lang. Rơ ràng là Thư Bồi đă đến. Hắn có vẻ tiều tụy, tóc tai ḅm x̣m, trên tay hắn là một lá thư. Hắn đứng lại trước mặt Nhược Phi và Chấn Dương.
Phi lắc đầu:
- Thế này không ổn rồi.
Thư Bồi không hiểu Phi nói ǵ, chàng quay người định đi vào pḥng bệnh. Phi cản lại:
- Đừng có vào! Cậu mà vào là Thái Cần sẽ chết mất!
Thư Bồi đứng lại, tái mặt.
- Thái Cần sao thế?
- Nó không muốn sống nữa - Ân Chấn Dương chen vào - Đă bốn ngày nó không chịu ăn uống ǵ hết. Bác sĩ nói nếu t́nh trạng này kéo dài th́ phải đưa nó vào nhà thương điên. Nó cũng không muốn gặp mặt mầy. Nó nói, nếu thấy mặt mày là nó sẽ nhảy xuống lầu tự tử đấy.
Thư Bồi đứng sững trước cửa pḥng bệnh. Cuối cùng, chàng xông vào, nhưng Nhược Phi ngăn lại:
- Thư Bồi, cậu phải cẩn thận. Không thể để cho Thái Cần bị xúc động mạnh. Cậu mà xông vào coi chừng hậu quả không hay đấy. Cậu có chắc chắn là... sẽ mang lại nguồn sống cho Cần chứ?
Thư Bồi nh́n Phi, đôi mắt đỏ hoe:
- Nếu tôi không mang lại nguồn sống cho Cần, th́ ai vào đây làm được chuyện đó?
- Vâng - Nhược Phi gật gù - Nhưng cậu cũng đừng quên là Thái Cần đến nổi này cũng là do cậu tạo ra đấy nhé.
Một y công đẩy xe thực phẩm đến. Trên xe là một tô cháo, một ly sữa nóng. Đến cửa, cô nói với ba người đàn ông đứng chận nơi đấy:
- Xin mấy ông tránh ra cho.
Thư Bồi nh́n quanh, hỏi Phi:
- Mấy người bảo là Thái Cần không ăn được cơ mà.
- Vâng - Cô y cũng nói - Dù vậy, vẫn phải mang tới, sớm muộn cô ấy sẽ ăn thôi.
Thư Bồi suy nghĩ, đột nhiên nói.
- Để đó tôi mang vào cho. Nhưng mà này. Cô ấy uống nước quả vắt được chứ?
- Cái ǵ cũng được, nếu cô ấy không ói ra là được.
Kiều Thư Bồi vội vă trao mâm thức ăn cho Phi, nói:
- Anh làm ơn cầm giùm, tôi có chuyện một chút sẽ quay lại.
Thư Bồi quay người, chạy bay xuống cầu thang để lại Nhược Phi và Ân Chấn Dương nh́n nhau.
Một lúc, Thư Bồi trở lên. Trên tay là ly nước sành màu vàng. Bồi đặt lên mâm, kể cả bức thư. Rồi tự tay mang vào pḥng bệnh. Nhược Phi và Chấn Dương ṭ ṃ đi theo sau.
Pḥng bệnh thật yên tĩnh. Thái Cần đang nằm mắt nhắm. Nghe tiếng chân bước vào mà vẫn nằm yên.
- Thái Cần! - Thư Bồi nghẹn lời nói - Anh mang thức ăn đến cho em nè.
Giọng nói của Thư Bồi làm Thái Cần giật ḿnh. Nàng mở choàng mắt ra, run rẩy:
- Sao anh c̣n đến đây? Họ bảo anh đến phải không? Tôi nói rồi. Tôi không muốn gặp anh nữa mà...
- Không phải họ gọi anh đến - Thư Bồi nói một cách xúc động. Chàng cảm thấy đôi mắt ḿnh như nóng hẳn lên - Mà là tự anh đến. Thái Cần, em có biết không, anh đă đi suốt đêm, đến khắp nơi. Ở "Tổ Sơn Ca" người ta nói đă bốn ngày nay em không đến làm việc. Ở quán "San Hô Xanh", quán "Hồ Mộng" cũng thế. Anh lại quay lại "Tổ Sơn Ca", và được một hầu bàn ở đấy cho biết: Mấy hôm trước em ngất xỉu trong quán và đích thân cậu ta đă giúp Nhược Phi gọi taxi đưa em đến bệnh viện này. Thế là anh đến đây...
Thái Cần trừng trừng nh́n Bồi. Có một cái ǵ đấy đang giằng co. Cuối cùng Cần nhắm mắt lại.
- Anh c̣n t́m đến đây làm ǵ? - Nàng nói một cách đau khổ - Tôi không c̣n là của anh nữa, tôi cũng không muốn gặp lại mặt anh.
Thư Bồi ngồi xuống ghế cạnh giường. Trên tay vẫn là mâm thức ăn.
- Anh thấy ngoài cửa bệnh viện có xe nước miá. Anh đă mua một ly cho em - Thư Bồi nghẹn lời nói - Em có biết không? Nước mía họ cũng lên giá. Bây giờ đă 6 đồng 1 ly. Anh móc hết trong túi, c̣n có ba đồng, anh định mua nửa ly thôi. Nhưng ông bán nước mía rất tốt bụng, ông ấy cho anh đầy ly luôn. Thái Cần, em thấy đấy, cuộc đời này vẫn đang yêu, vẫn đầy t́nh người, em thấy không?
Thái Cần không dằn được ḷng, nàng mở mắt ra và bắt đầu khóc, những ḍng nước mắt chảy dài xuống má.
- Anh xin lỗi - Thư Bồi đỏ mắt theo - Nhưng em có muốn cùng uống với anh ly nước mía này trước, hay là đọc thư trước?
- Đọc thư? Thái Cần ngạc nhiên - Thư ǵ vậy?
Thư Bồi đưa phong thư tới trước mặt Thái Cần để nàng trông thấy nét chữ. Mắt nàng mở to, thật to. Bồi lấy thư ra, nhưng Thái Cần chỉ đọc có mấy ḍng rồi lắc đầu:
- Không, không được. Em không trông thấy ǵ hết, anh đọc đi, đọc cho em nghe.
Thư Bồi đặt khai thức ăn lên bàn. Chàng ngồi và bắt đầu đọc. Giọng nhỏ và rơ ràng. Thái Cần yên lặng lắng nghe. Bồi đọc cả phần tái bút:
"Thái Cần có trao đổi với cha về cái ráng hồng trong bức tranh. Cô ấy nói đó là cái ráng hồng của buổi hoàng hôn. Tiếp nối hoàng hôn sẽ là đêm đen. Vậy th́ cha nhờ con chuyển lời lại cho Cần biết ráng hồng của hoàng hôn hay của buổi b́nh ḿnh đều giống nhau cả. V́ nó cũng là ráng hồng. Đối với những người yêu nhau chung thủy th́ nó vẫn đẹp, vẫn rực rỡ, nó tồn tại măi sáng sáng chiều chiều con ạ."
Thư Bồi đặt lá thư xuống nh́n Thái Cần. Nước mắt vẫn c̣n đọng đó, nhưng ánh mắt của Cần lại long lanh như ánh sao đêm. Nàng lẩm bẩm lập lại:
- "Với những người yêu nhau chung thủy th́ nó vẫn đẹp rực rỡ, nó tồn tại măi sáng sáng chiều chiều con ạ."
Quay sang nh́n Thư Bồi, Thái Cần xúc động nói.
- Cha quả là vĩ đại! Cha vĩ đại và độ lượng quá phải không anh?
Thư Bồi rưng rưng nưóc mắt, nói:
- Có một điều anh chưa rơ...
- Chưa rơ ǵ?
- Không biết cha thấy em ốm yếu như vầy, người có mắng anh không...
- Ồ. - Thái Cần chụp lấy tay Thư Bồi - Anh hăy mang ly nước mía lại đây. Em thấy khát và đói nữa. Em sẽ uống, rồi em khỏe ngay cho anh xem.
Thư Bồi cầm ly nước mía đưa qua. Chàng đỡ nàng ngồi dậy để Cần uống. Nàng nốc cạn một nữa. Không có phản ứng ǵ... Thư Bồi nh́n người yêu với ánh mắt chua xót, thương yêu.
Nhược Phi đứng xa xa, kéo nhẹ vạt áo Chấn Dương. Rơ ràng sự hiện diện của cả hai không c̣n cần thiết nữa, Họ rút lui ra khỏi pḥng.
Thái Cần và Thư Bồi chẳng hề để ư đến sự kiện đó. Cả hai chỉ nh́n nhau, nh́n đắm đuối qua những giọt nước mắt. Họ nh́n nhau như chưa hề được nh́n bao giờ...
Bên ngoài mặt trời đă tắt nắng. Ráng hồng lại rực rỡ đầy trời. Một buổi hoàng hôn lại đến. Nhưng đó cũng là một buổi hoàng hôn nặng nề cuối cùng mà họ đă trải qua.


Hết


 

Pages Previous  1  2  3