Lỡ Lầm   -   Trần Thị Bảo Châu Pages Previous  1  2  3  4  Next   
Phúc ngồi nhặt rau dưới bếp, cô vừa ngắm nghía từng cọng lá vừa hát nho nhỏ. Mai đang làm món tép chiên bột, cô ngừng tay nh́n em tủm tỉm:

- Cuộc đời vẫn đẹp sao, t́nh yêu vẫn đẹp sao rồi phải không Phúc? 

Phúc tỉnh queo:
 

- Bao giờ cuộc đời và t́nh yêu lại không đẹp.

Vừa vứt cọng rau râm vào rổ Phúc vừa hỏi:

- Chị Mai nè! Hôm qua chị có thấy ông Thiên Sĩ của chị Thơ không? 

Ngạc nhiên Mai hỏi lại:

- Thiên Sĩ nào?  Thiên Sĩ là ai? 

Phúc chắc lưỡi:

- Chậc! Cái ông bạn mới toanh. Đi cái xe mới toanh, miệng lúc nào cũng sẵn những nụ cười mới toanh với cái nốt ruồi có ba bốn cọng lông tài to tướng giống nốt ruồi của Thiên Sĩ trong Quan Âm Thị Kính đó…

Mai tṛn mắt nh́n cái miệng Phúc tía lia, bàn tay Phúc ra điệu bộ trong đến buồn cười. Con bé chắc làm diễn viên được. Bao giờ những lời nó nói ra cũng được cụ thể thêm bằng những cử chỉ rất dễ hiểu. Mai sốt ruột ngắt lời em:

- Chị không biết. Mà ông ta làm sao? 

Phúc đáp gọn lỏn:

- Em ưa không vô.

Mai cười:

- Lăng nhách! Bộ bạn em hả?  Em mà ưa vô th́ biết tay ông Nguyên.

- Không phải. Ư em nói khác. Này nha, mặt ông ta coi cũng sáng sủa có điều trông tà đạo thế nào ấy, rồi nữa nói chuyện với người ta mà cứ liếc ngang liếc dọc, cái miệng lúc nào cũng toe toét như đang chào hàng…

Mai lắc đầu:

- Sao em khó tính thế?  Nói chuyện vơi em mà nghiêm nghị lạnh lùng th́ cũng bị quở là làm phách, cười th́ cũng bị rầy ra. Tại ông ta xui. Chớ nếu bây giờ ổng đến t́m chị Thơ th́ tất cả cái nh́n của em sẽ khác hẳn. Sáng nay trái tim “Gỗ Mun” đă vui vẻ, yêu đời chớ đâu âu sầu, héo úa như hôm qua. Hôm nay gặp ổng, biết đâu em sẽ khen: “Bạn chị Thơ có cái nốt ruồi duyên giống y như Thương Tín…”.

Phúc lườm chị rồi nói:

- Em chỉ thương anh Dương, chị Thơ như vậy em không chịu dù em biết chỉ cũng chả hợp với anh Dương đâu.

Mai nhẹ nhàng:

- Em đừng vội đánh giá chị Thơ sớm. Chỉ có quyền có bạn chớ…
- Nhưng em biết ư của chị Thơ là…

Phúc vừa nói đến đó th́ Thơ từ nhà trên xuống. Cô vừa đi vừa hát yêu đời. Phúc làm thinh cặm cụi nhặt rau tiếp.

Thơ ngồi xuống ghế, hỏi Phúc:

- “Gỗ Mun”! Hôm qua em chất vấn ǵ anh Kiệt vậy? 

Phúc làm bộ ngơ ngác:

- Kiệt nào? 

Thơ ngó Phúc:

- Giả bộ nữa… Anh Kiệt bạn chị tối qua đó.

- À! Anh chàng có nốt ruồi Thiên Sĩ đó hả? 

Thơ xụ mặt:

- Người ta như vậy mà em chê…

Phúc ngang ngang:

- Em chê hồi nào?  Em hỏi lại cho chắc ăn. À! Em có dám chất vấn ǵ đâu?  Ông ta chất vấn em th́ có.

Thơ ngạc nhiên:

- Ảnh hỏi em những ǵ? 

Giọng Phúc tỉnh bơ y như thật:

- Ông Kiệt hỏi em có… phải em là “Gỗ Mun” không?  Rất ngạc nhiên nhưng em vẫn lễ phép thưa: Dạ phải ạ! Ông ta hỏi tiếp: Chị Thơ có nhiều bạn trai không?  Em nói: Dạ không, ít lắm, hầu như không quen ai v́ chị đă có chồng sắp cưới là anh Dương rồi…

Thơ nổi sùng lên:

- Phải vừa thôi con tiểu yêu… Em đùa dai thật đó. Nói bậy là không được đâu.

Phúc nhếch môi:

- Em giỡn, chớ ai mà đi khai báo thật thà như vậy với người lạ.

Mai dịu dàng vuốt giận chị:

- Mà anh Kiệt ở đâu vậy chị Thơ? 

Thơ ngọt giọng trở lại:

- Ảnh là bạn anh Khôi, làm ở ngân hàng.

Mai cười gật gù ra vẻ thán phục:

- Bạn chị Thơ toàn dân có “cùng chung tài tỏa” không hà. Anh Dương th́ là bạn anh Kha, anh Kiệt th́ bạn anh Khôi.

Nh́n Phúc, Mai trêu:

- Không giống có bạn mồ côi như anh Khải.

Phúc cười bênh vực:

- Mồ côi vậy chớ khó kiếm lắm à nhe.

Thơ nheo mắt:

- Làm ǵ ông Nguyên tới khuya vậy Phúc? 

Phúc chống đỡ:

- Giờ sớm dành cho hai chị rồi.

Thơ mỉa mai:

- Cám ơn! Mai mốt đến khuya như hôm qua là chị không kêu em ra đâu.

Phúc căi:

- Tụi em có làm ǵ đâu… Ngồi ở băng đá ngoài sân đến chín giờ rưỡi là anh Nguyên về rồi. Tại lúc này ảnh phải làm thêm nhiều việc để tự sống nên không có thời gian đến sớm…

Thơ ra vẻ chị cả lo lắng cho em:

- Phúc này! Em thương nhưng có chịu cực được không đó? 

Phúc cười, nói lấp lửng:

- Thầy bói nói số em sau này có chồng giàu và sống hạnh phúc nhất trong ba chị em. Em nghĩ, ḿnh đă chọn đúng người thương ḿnh th́ tay làm hàm nhai. Lo ǵ? 

Thơ nói:

- Nhưng chị thấy Nguyên có vẻ lập dị sao ấy. H́nh như hắn chán mọi thứ… Cũng có thể tại hắn mặc cảm v́ ḿnh nghèo chăng?

- Ồ! Không đâu! Trái lại ảnh rất yêu đời và thích sống giản dị… như nghèo vậy đó…

Phúc gom mớ lá chuối cùng những cọng rau úa bỏ vào thùng rác. Cô nh́n Thơ rồi hỏi:

- Chị Thơ nè, tại sao có người thích lựa chọn khi yêu nhỉ:

Thơ trả lời hơi hóm hỉnh:

- Tại họ là những người có lư trí mạnh, đầu óc thực tế, khôn ngoan và dĩ nhiên phải đẹp nữa… Đại khái là những người có nhiều điểm hơn người khác, họ biết họ muốn ǵ và sẽ đạt được ǵ nên họ có quyền lựa chọn.

Phúc mỉa mai:

- Chị nói thế để không thấy trái với lương tâm ḿnh, cho là tốt đẹp đi, nhưng điều quan trọng là cuối cùng của một t́nh yêu là ǵ?  T́nh hay tiền? 

Thơ tự tin:

- Đương nhiên phải đặt cả hai thứ th́ người ta mới lựa chọn v́ sự lựa chọn nào không đau đớn. Thế khi yêu em không lựa chọn à?
 
- Có, nhưng khác chị. Giàu không phải là tiêu chuẩn số một…

Mai tế nhị kêu lên:

- Phúc! Rửa rau đi, rồi dầm nước mắm cho chị.

Phúc im lặng. Thơ có vẻ buồn buồn. Cô nh́n Phúc và Mai:

- H́nh như hai đứa ít khi nào chịu nghĩ để thông cảm cho chị, thường th́ các em thích chế giễu chị hơn. Nhất là Phúc, em hay có cái nh́n cực đoan rồi lên án một chiều. Khi đă yêu có ai muốn t́nh yêu của ḿnh trắc trở v́ một lần chia tay là một lần mất mát…

Phúc thôi không đáp lại Thơ nữa, cô chỉ cười thầm những lời Thơ vừa nói.

Tiếng chuông ngoài cổng leng keng. Thơ đứng dậy:

- Chắc kiếm con Phúc.
 
- Không đâu! Kiếm chị đó.

Thơ cười:

- Kiếm ai th́ chị cũng mở cổng cho.

Phúc bước miệng với theo:

- Lỡ khách là anh Dương th́ sao? 

Mai lắc đầu:

- Phúc chọc chị Thơ làm ǵ khi chỉ đă không muốn…
- Em ghét cái tính giả dối của chỉ.

Thơ từ nhà trên bước xuống:

- Ông đạo diễn của nhỏ “Gỗ Mun” tới.

Phúc đứng phắt dậy. Lâu nay cô đă quên khuấy ông ta.

- Ông ây đâu rồi? 
- Thơ nhún vai:
- C̣n ngoài sân, chị mời măi ông ta không chịu vào c̣n nói là thích ngắm vườn hoa hơn…

Phúc bước ra sân bằng lối nhà bếp rồi ṿng ra phía trước. Ông Vũ đang đứng thơ thẩn một ḿnh bên hàng tường vi. Phúc vui vẻ:

- Chào chú Vũ… Lâu quá… Phúc tưởng sẽ không được gặp chú nữa chớ…

Ông Vũ nh́n Phúc đăm đăm:

- Sao lại nghĩ như vậy? 

Phúc cười hồn nhiên:

- V́ chắc chú Vũ đă t́m được diễn viên khác rồi, thế th́ chú đâu c̣n nhớ đến con bé mới chỉ gặp có hai lần thôi.
 
- Đúng là tôi đă t́m được diễn viên rồi nhưng đâu phải v́ lư do đó mà tôi đă quên cô bạn nhỏ của ḿnh. Nào cô bé, ba má em có ở nhà không? 

Phúc phụng phịu:

- Th́ ra chú đến là để t́m ba má em? 
- Người lớn đến nhà phải thăm hỏi người lớn, c̣n con nít sẽ được quà. Cầm lấy này bé con.

Ông Vũ đưa cho Phúc gói giấy nhỏ gói bằng giấy hồng có những chấm tṛn trắng được cột băng dây satanh đỏ bóng loáng.

Phúc ngần ngại:

- Tại sao Phúc lại được phần quà này? 

Mắt ông Vũ ấm áp:

- Tại v́ tôi muốn thế.

Phúc nh́n ông hơi tự ái:

- Nhưng chắc ǵ Phúc đă muốn nhận? 

Ông Vũ khẽ lắc đầu:

- Lại bướng như trẻ con. Không nên nói như vậy với người ḿnh mới gặp đến lần thứ ba.
 
Phúc bướng bỉnh:

- Thế cũng không nên nhận quà từ người ḿnh mới gặp lần thứ ba.
- Đừng làm tôi thất vọng cô bé ạ.

Phúc hái một cành lá gần đó. Cô ṿ chiếc lá trong tay và nói:

- Chú Vũ ạ! Ba má Phúc và cả Phúc nữa chắc không cho phép Phúc được nhận quà của chú đâu. Chú cất giùm Phúc đi…

Cô tinh nghịch nh́n ông:

- Rồi sau này nếu có dịp gặp lại lần thứ tư, thứ năm hay thứ sáu ǵ đó Phúc sẽ lấy lại phần quà này của Phúc mà chú Vũ đă cất giùm.

Ông Vũ cười:

- Lém lắm. Có điều tôi buồn là Phúc đă quá câu nệ. Đây chỉ là món quà nhỏ dễ thương mà tôi mua tại Pháp. Tôi mới ở Paris về hôm kia.

Phúc nh́n ông Vũ thán phục:

- Ôi! Chú mới đi du lịch về à?  Chắc thích lắm? 

Ông Vũ không trả lời cô, mắt ông đang ngừng lại ở bụi hồng vàng cam đang nở những nụ hàm tiếu.

Ông trầm trồ:

- Hồng Brigit đẹp quá!
- Chú thích hoa hồng vàng cam này? 

Ông Vũ hơi mơ mộng một chút:

- Hoa hồng Brigit này làm tôi nhớ thủa ḿnh con trẻ, trên bàn tôi bao giờ cũng có một nụ hồng cam cắm trong ly thủy tinh cao, lúc ấy tôi không có được cho ḿnh một lọ hoa. Bây giờ th́ trên bàn làm việc của tôi đă có một lọ hoa bằng pha lê tuyệt đẹp. Nhưng chiếc b́nh này h́nh như luôn buồn bă v́ cô độc. Những người con gái yêu hoa hồng đă không biết đến nó cũng như họ đă quên tôi rồi. Chị giúp việc thấy thế bèn cắm vào đó mấy nhánh phát tai. Thứ cây quanh năm suốt tháng xanh tốt nhưng không bao giờ có hoa.

Ông Vũ bâng khuâng:

- Những bông hồng vẫn thơm ngát đó giờ chỉ c̣n trong tiềm thức mà thôi.

Phúc cắn nhẹ môi, tránh ánh mắt của ông Vũ! “Ông ấy nh́n ḿnh nhưng lại thả trí tưởng tượng về quá khứ.” Cô ái ngại:

- Phúc mời chú Vũ vào nhà…

Cô bước chầm chậm bên ông, vào nhà Phúc vội đến bên các cửa sổ mở hết cánh ra. Ông Vũ nh́n quanh. Pḥng khách bày trí đơn giản. Ông chú ư đến hai chiếc độc b́nh to men trắng vẽ hoa tiết rong xanh nổi bật để trên hai chiếc kệ gỗ cao ở hai góc pḥng. Trên vách một bức tranh lụa của họa sĩ Nguyễn Trung, đường nét phóng khoáng màu sắc nhẹ nhàng sâu sắc. Sát vách đối diện với cửa ra vào là một chiếc tủ búp phê.

Ông Vũ ngồi xuống bộ salon màu xám đặt giữa pḥng, ông để gói quà lên bàn tṛn nhỏ mát bằng mica màu nước trà. Ông chợt để mắt đến một bày những con chim cánh cụt bằng thủy tinh màu hồng được sắp thành một hàng trong rất ngộ nghĩnh trong tủ. Ông nói với Phúc:

- Những con chim cánh cụt trong dễ thương quá. Y như những đứa trẻ con.
- Vâng! Coi vậy chứ đă già lắm rồi. Tuổi của nó c̣n hơn cả tuổi của Phúc đó, và cả con lật đật kia cũng vậy. Từ lúc c̣n nhỏ xíu Phúc đă thấy có nó rồi…

Ông Vũ như hơi chợt sững lại khi ông nh́n theo tay chỉ của Phúc. Trên tủ búp phê là một kệ gỗ có những bức tường, rồi đồ chơi rất dễ thương. Trong góc trong cùng của cái kệ là một con lật đật h́nh một cô bé choàng khăn màu đỏ đang nhểch miệng cười. Món đồ chơi quá cũ theo năm tháng.

Phúc vẫn liến thoáng:

- Nó không c̣n lật đật được nữa đâu chú Vũ. Ai đă đập vỡ phần dưới chân của nó rồi…

Ông Vũ thẫn thờ nh́n Phúc:

- Lấy xuống cho tôi mượn đi Phúc.

Ngạc nhiên, Phúc đáp:

- Vâng!

Phúc đưa con lật đật cho ông Vũ, mắt cô ṭ ṃ quan sát “không lẽ ông ta lại thích cái món đồ chơi buồn cười này…? ”

Ông Vũ cầm con lật đật trong tay. Ông chăm chú nh́n vết vỏ của nó. Rồi bất chợt ông nh́n lên Phúc.

- Con lật đật này và bầy chim nọ là của Mai Phương… Em là con của Mai Phương phải không?  Em rất giống Mai Phương.
- Mai Phương à? 

Phúc ngơ ngác nhắc lại. Cô chợt lắc đầu:

- Không phải đâu. Mai Phương là cô út của Phúc mà.

Ông Vũ ngập ngừng:

- Cô ấy bây giờ ở đâu?

Phúc mở tṛn to đôi mắt nh́n ông Vũ:

- Cô út mất cách đây cả hai mươi năm rồi mà…

Rồi như khám phá ra điều ǵ bất ngờ Phúc lắp bắp:

- Phải rồi chú là Vũ… Tại sao chú lại không hề biết cô út đă chết? 

Ông Vũ thẩn thờ nh́n con lật đật nằm trên bàn:

- Tại sao Mai Phương chết? 
- Cô út bệnh…

Ông Vũ ngồi im lặng. Phúc vào bếp lấy nước ra mời khách. Cô nhỏ nhẹ nh́n ông nói:

- Để Phúc đi mời ba Phúc nhe chú Vũ? 

Ông Vũ gật đầu rồi lại im lặng.

Phúc vội bước vào pḥng của ba cô. Ông Triều đang nằm đọc báo. Cô ngập ngừng:

- Ba!

Mắt ông Triều không rời tờ báo:

- Có khách ba ạ!

Lúc này ông Triều mới hơi nhổm dậy, khẽ nhiếu mày ông hỏi:

- Ai vậy? 
- Dạ, ông Hoài Vũ, đạo diễn…
- Chuyện ǵ nữa Phúc…
- Con không biết, ông ấy muốn gặp ba. Ba ra đi ba…

Ông Triệu nh́n cô con gái út rồi đứng dậy…

Hai người bắt tay quan sát nhau. Ông Triều chỉ nh́n thoáng qua gương mặt của khách. Ông cởi mở? 

- Ông đạo diễn c̣n quá trẻ so với sự tưởng tượng của tôi.

Ông Vũ gượng cười, lấy thuốc ra mời ông Triệu:

- Anh nói vậy chứ chúng ta ai cũng qua rồi thời thanh xuân.

Rồi ông mỉm cười nh́n ông Triệu:

- Phúc ít có nét giống cha.
- Cũng có đấy chứ nhưng là nét con gái của cô nó. Con bé Phúc là thằng con trai út của chúng tôi đó.

Ông Vũ cười xoà:

- Con bé có cá tính đó chớ. Tôi rất tiếc khi không mời được Phúc đóng phim.

Ông Triều vừa thả một hơi khói vừa nói:

- Nó c̣n bé, chúng tôi chưa muốn cháu lao vào đời quá sớm.

Ông Vũ ngập ngừng:

- Lần này đến gia đ́nh tôi có mục đích thăm viếng b́nh thường, nhưng qua đó tôi mới biết Phúc là cháu của Mai Phương…

Một thoáng ngạc nhiên vụt qua nhanh. Ông Triều để điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh h́nh con thiên nga. Ông nhíu mày:

- Anh biết Mai Phương? 
- Vâng! Thật quá bất ngờ, tôi bặt tin Mai Phương đă hai mươi năm. Tôi vẫn nghĩ cô ấy đang sống hạnh phúc với chồng con ở một nơi nào đó…
 
Ông Triều nh́n ông Vũ hỏi mỉa mai:

- Đúng là một ư nghĩ làm tâm con người an ổn.

Ông Vũ im lặng. Giọng ông Triều bỗng lạnh tanh:

- Anh có biết v́ sao Mai Phương chết không? 
- Cháu Phúc vừa nói với tôi…
- Và anh cho là như thế?  Em tôi đă mang theo một mối hận t́nh để đến bây giờ tôi mới nh́n ra được người đàn ông mà một thời nó đă đắm say mê muội quên cả cha mẹ, gia tộc.

Ông Vũ bối rối:

- Đối với Mai Phương bao giờ tôi cũng quư mến và tôn trọng. Tôi chưa bao giờ làm điều gi xúc phạm cô ấy.

Ông Triều hỏi gặng lại:

- Thật vậy sao? 

Rồi ông cười gặn:

- Nếu anh gặp tôi cách đây hai mươi năm th́ tôi đă cho anh biết tay.
- Xin lỗi! Tại sao anh lại nặng lời? Tôi đến đây v́ muốn thăm Hoài Phúc. Biết Phúc là cháu bạn ḿnh tôi càng xúc động hơn. Thật sự tôi không có lỗi ǵ với Mai Phương cả.

Ông Triều nóng nảy:

- Th́ ra ông là người đàng hoàng. Thế sao ông lại bỏ nó? 

Ông Vũ ngạc nhiên:

- Chính Phương đă xa lánh tôi. Tôi c̣n nhớ lần ấy, khi tôi vào Sài G̣n để lo giấy tờ xuất ngoại rồi trở về Đà Lạt th́ Mai Phương đă bỏ học. Sau đó tôi đi Pháp và mất hẳn tin tức của cô ấy.
 
- V́ đâu anh lại không t́m hiểu xem lư do ǵ Mai Phương lại bỏ học, lại biệt tích trong khi nó có thể chết được nếu không có anh? 

Ông Vũ im lặng. Ông Triều nói tiếp:

- Có lẽ tại v́ xung quanh anh có quá nhiều cô gái khác, vả lại anh đâu hề yêu con Mai Phương. Anh xem nó như một thứ để tiêu khiển nên việc nó biến đi khỏi đời anh một cách tự nguyện càng làm anh nhẹ nhơm, càng làm anh an tâm để t́m quên bên những cô gái khác.

Ông Vũ cúi xuống:

- Khi c̣n trẻ người ta yêu và buông thả. Cũng có những người đam mê và mù quáng khi yêu. Họ làm sao miễn đạt được t́nh yêu. Phương là người như thế. Tôi nói không phải để phê phán người đă chết… Đúng là tôi không yêu Phương, tôi chỉ thương hại Phương. Cô ấy tự nguyện t́m đến, tự nguyện không phải một ham muốn tầm thường nào về xác thịt, rồi sau đó cô ầm thầm ra khỏi đời tôi. Tôi không t́m thấy và măi măi tôi không bao giờ t́m thấy Phương nữa.

Ông Triều trầm tư:

- Tôi biết em tôi yêu đơn phương, nhưng nếu anh là người đàn ông khác có lẽ nó không phải khổ đến nỗi chết đi.

Ông Vũ tái mặt:

- Không lẽ Phương chết v́… v́ tôi? 

Ông Triều lạnh lùng nh́n người đối diện:

- Ông đă để lại trong nó cả cái chết lẫn sự sống. Nó đă ấp ủ nuôi dưỡng cái hi vọng nhỏ nhoi mà nó cho rằng đó là t́nh yêu của ông dành cho nó. Nó không muốn ông lấy lại của nó niềm hi vọng đó. Cuối cùng v́ muốn giữ t́nh yêu của ông được trọn vẹn nó đă chết.
 
- Tôi không hiểu ǵ cả?
 
- Ông sẽ không bao giờ hiểu và được phép hiểu ǵ hơn nữa. Ngày xưa khi em tôi c̣n sống chúng tôi đă mong ông xuất hiện biết bao. Bây giờ mọi thứ đă được đập đặt đúng vị trí của nó, ông cũng chỉ là người của dĩ văng. Ông không nên đến đây làm ǵ nửa cả.

Ông Vũ nhỏ nhẹ:

- Tôi vẫn không hiểu v́ sao Phương chết?  Cô ấy bệnh gi?  Anh hăy nói rơ ra đi.
- Nó chết v́ tuyệt vọng. Mà bệnh đó th́ không ai chữa được.

Ông Triều thở dài:

- Mọi sự trách cứ không c̣n nghĩa lư ǵ cả. Hăy để yên dĩ văng. Cụ thể hôm nay anh muốn ǵ khi đến đây?
 
- Tôi mới ở Pháp về… Có món quà nhỏ tôi đem đến tặng cháu Phúc…

Ông Vũ hỏi bối rối:

- Lần đầu nh́n thấy Phúc tôi đă xúc động, tự dưng tôi cảm nhận h́nh như giữa tôi và cô bé ấy có ǵ thân quen lắm. Trong mấy tháng trời tôi cứ nghĩ đến con bé.

Ông Triều hơi nhổm lên, ông nh́n thẳng vào mắt ông Vũ:

- Cho là ông dành cho cháu một t́nh cảm đặc biệt thiêng liêng nào đó đi, nhưng nó không giống tánh cô nó đâu. Và nó chỉ là một đứa bé, ông không nên ru ngủ nó.

Mặt ông Vũ đỏ lên, rồi một chút ngạo mạn thoáng nhanh qua. Ông cười nửa miệng:

- Những đứa trẻ con sẽ tự động lớn lên theo thời gian, nó sẽ có những suy nghĩ độc lập riêng tư của nó… H́nh như anh không thích tôi có mối quan hệ tốt với Phúc?  Anh hơi khắt khe với con gái đấy. Cô bé đă là một thiếu nữ rồi…

Ông cố t́nh nhấn mạnh:

- Nh́n Phúc tôi thấy y như là Mai Phương.

Ông Triều thản nhiên:

- Anh nghĩ thế nào cũng được. Nói thật, bản thân tôi rất sợ những người nghệ sĩ như anh. Có thể các anh làm đẹp cuộc đời chung chung, nhưng thường cuộc đời riêng của các anh th́ chả ra làm sao cả. Tôi không muốn con tôi là một nghệ sĩ.
 
- Tôi hiểu, nhưng chắc không có ǵ trở ngại khi thỉnh thoảng tôi đến thăm gia đ́nh… Mai Phương chớ? 

Ông Triều im lặng nh́n xoáy vào mắt ông Vũ:

- Những người nghệ sĩ như ông có nhiều thời gian quá đấy. Gia đ́nh chúng tôi trái lại rất hiếm lúc rănh rổi. Tôi rât tiếc…

Vừa nói dứt ông Triều lạnh lùng đứng dậy. Ông Vũ đành bước ra sân theo ông Triều.

Phúc từ nhà sau chạy theo. Cô cười hồn nhiên:

- Chú Vũ ơi! Đợi Phúc một chút.

Trên tay cô là một bó đồng thảo tím và một nhánh hồng cam được gói cẩn thận trong một tờ giấy Pelure trắng.

Cô duyên dáng nh́n ông:

- Chú đem về nhà và cắm vào chiếc b́nh pha lê cô độc của chú.

Ông Vũ nh́n Phúc rồi nh́n sang ông Triều như ngằm chế giễu… Miệng ông ta nở một nụ cười khó hiểu.

- Cám ơn cô bé… Xin chào anh.

Phúc đóng cổng lại rồi vừa hát vừa vào pḥng khách. Ông Triều ngồi trên salon, mắt nh́n lên trần nhà đăm chiêu một cách khác thường. Tay ông gơ liên tục vào cái bàn sát cạnh, thấy Phúc vào, ông nhổm dậy gọi con gái:

- Phúc! Ngồi đây.

Phúc đang định bưng ly tách xuống bếp, cô liền bỏ chiếc khay xuống nh́n cha.

Ông Triều đưa cô gói quà:

- Con có thích không? 

Nh́n cha, Phúc bở ngỡ:

- Lúc nảy con đă từ chối…
 
- Ông ta đă để lại đây… Con nhờ anh Khải chở đến chổ ông ta làm việc để trả lại, càng sớm càng tốt.

Ông Triều nh́n Phúc với ánh mắt lạ thường, ông bỗng buông một tiếng thở dài. Phúc ṭ ṃ:

- Ba! Phải ổng là người yêu của cô út con không? 
- Ừ!
- Mà sao ông ta không hề biết cô út đă chết.
- V́ lúc đó hắn đă bỏ rơi cô út con.

Phúc bàng hoàng:

- Nghĩa là…
 
- Nghĩa là cô út con chết v́ phải mang nỗi khổ th́ nhiều, hi vọng th́ ít, và chết v́ buồn phiền, tủi hờn…

Ông Triều nói tiếp:

- Và v́ bệnh hoạn…

Phúc có vẻ không tin:

- Ông ta trông đàng hoàng lắm mà, lẽ nào…

Ông Triều nh́n cô nghiêm nghị:

- Con không tin ba nói thật? 

Phúc mím môi, nhưng cô vẫn nói:

- Con tin, nhưng con nghĩ phải có lư do ǵ đó mà hai người xa nhau, hôm nào con phải hỏi cô Trâm mới được.
 
Ông Triều nạt ngang:

- Để làm ǵ?  Con không nên ṭ ṃ chuyện của người lớn.

Phúc quay lại nh́n ông Triệu:

- Cô út có một cuốn nhật kư, má cất rồi. Ba đọc chưa ba? 

Ông Triều bối rối:

- Đọc để làm ǵ? 

- Th́ để biết chuyện của cô út và ông Vũ…

Ông Triều “hừ” một tiếng:

- Lại ṭ ṃ, chi vậy? 

Phúc bứt rứt:

- Con thấy tội cho ông Vũ. Lúc ông ta thấy bầy chim cánh cụt rồi con lật đật, sau đó biết con là cháu của cô út mắt ông ta trông thật thân…

Ông Triều dịu dàng:

- Ba không cho là ông ta đóng kịch. T́nh cảm của con người bao giờ chẳng thế. Nhưng rồi đâu sẽ vào đó. Tất cả đă là kỷ niệm. Con không nên quan tâm.

Phúc nh́n con lật đật c̣n đế trên bàn:

- Cái này của cô út? 

Ông Triều gật đầu nh́n con gái đem món đồ chơi củ kỹ để lại đúng chổ của nó.

- Trưa rồi, con lo cơm, xong ra phụ má.

Phúc loay hoay dọn khay ly tách xuống bếp. Cô chợt nhớ ra sáng nay anh chàng phu xe bất đắc dĩ của cô không đến.

Phúc cắn nhẹ môi ḿnh. Cô đang nghĩ đến nụ hôn dài trước khi Nguyên về tối qua. Cô nói với chính ḿnh “em yêu anh, anh chàng có trái tim quỷ dữ…” Rồi cô bỗng nhớ đến cô út và ông Vũ… Lúc nào t́nh yêu cũng làm bận rộn con người hết.

o0o

Nhưng cũng phải mấy tuần sau Phúc mới có dịp đến phim trường để trả lại món quà của ông Vũ. Cô và Khải đứng đợi đă hơi lâu. Khải nhăn nhăn:

- Dượng út khó quá. Anh mà là em hả, anh “dỉm” tuốt, ổng đâu nhớ đâu mà lo.

Phúc không chịu:

- Làm như vậy th́ dễ rồi. Có điều em cũng chẳng muốn nhận. Ḿnh với ông Vũ có thân ǵ đâu.

Rồi cô lại săm soi:

- Mà cũng tức tức, không biết cái ǵ trong đây.

Anh Khải lắc đầu:

- Em y như con nít, lộn xộn quá.

Phúc lại tiếp tục:

- Anh đoán cái ǵ?
 
- Dầu thơm cùng son phấn xà bông chớ thứ ǵ.

Vừa nói Khải vừa che miệng ngáp:

- Chờ lâu quá, chẳng biết ông ta đang “đạo diễn” scene nào?  Có hấp dẫn không mà lâu dữ vậy.

Phúc cũng bồn chồn:

- Hay là tại không ai kêu ổng giùm ḿnh hết? 

Khải nh́n đồng hồ:

- Ê! “Gỗ Mun”, em ở đây chờ ông ta nhé. Anh phải tới nhà thằng bạn gần đây một chút. Nửa tiếng sau anh sẽ trở lại.

Khải vừa đi khỏi th́ ông Vũ ra tới. Mắt ông sáng một tia nh́n ấm áp khi thấy Phúc đang ngồi một ḿnh ngoài ghế da. Ông cười rất tươi, những nếp nhăn ở dưới mắt khiến tia nh́n của ông làm người khác dễ mềm ḷng hơn nửa.

- Ôi! Thật bất ngờ. Chờ tôi lâu không? 

Phúc gật đầu hơi bối rối chẳng biết nói ǵ với ông.

Ông Vũ nh́n lại cô, cái nh́n lạ kỳ lắm khiến Phúc xấu hổ. Ông cứ lặng im nh́n cô, rồi lắc đầu:

- Cô bé chi phối tôi hơi nhiều đấy. Tại sao lại là em mà không là người khác. Tại sao em lại là cháu của Mai Phương nhỉ? 

Phúc im lặng. Nhưng trả lời thế nào bây giờ chớ. Ông ta đang hỏi những câu hỏi có lẽ chỉ ông ta mới có thể trả lời được thôi.

Phúc hơi mất tự nhiên, cô rụt rè mở túi xách lấy gói quà ra ấp úng:

- Phúc gọi lại chú Vũ. Phúc rất cảm ơn chú đă nghĩ đến Phúc…

Gương mặt ông Vũ bỗng sa sầm xuống:

- Cô bé thật t́nh không muốn nhận thật hay v́ tại ông bố cô không cho phép? 

Phúc nh́n nét mặt ông Vũ, cô biết ông rất giận, cô bỗng thấy việc đem món quà đến trả thật là quá đáng. Phúc chợt nói những lời mà cô không ngờ:

- Tại sao chú không nghĩ món quà này chỉ là cái cớ…

Phúc đỏ mặt, cô đă nói dối một cách ngu ngốc?  Hay cô đă nói thật ḷng ḿnh một cách vung về? Ông Vũ thở dài:

- Nào! Chúng ta qua quán bên kia đường uống nước. À! Phúc đến đây bằng ǵ?
 
- Anh Phúc chở? 

Anh mắt ông Vũ chợt soi mói, ngờ vực một cách kỳ lạ:

- Cô lại có cả anh à?  Anh nào? 
- Anh Khải con d́ hai của Phúc.
- Đâu rồi? 

Phúc hơi bực trước những câu hỏi cụt lủn mang đầy uy quyền của ông Vũ. Cô trả lời nhắt gừng:

- Chờ lâu quá. Ảnh đến nhà bạn rồi…
- Chúng ta vừa uống vừa chờ anh chàng Khải vậy? 

Phúc bước theo ông ra đường. Ông Vũ tự nhiên khoác vai cô khi hai người băng qua lộ. Phúc cảm thấy ḿnh nhỏ bé bên ông, giống như trẻ con đi với người lớn.

- Ăn kem nhé? 
- Vâng!

Ông Vũ cười:

- Kem và trẻ con bao giờ cũng là bạn.

Phúc nh́n ông Vũ, cô không muốn làm người lớn với ông bao giờ cả. Tư dưng đối với ông Vũ cô muốn ḿnh là đứa bé được ṿi vĩnh cưng chiều.

Phúc để gói quà lên bàn. Ông Vũ hỏi:

- Đố Phúc quà ǵ đó? 
- Phúc cũng đang muốn đoán. Thế chú Vũ mua món quà này chú Vũ nghĩ Phúc là con nít hay người lớn? 
- Có bao giờ Phúc là người lớn đối với tôi đâu? 
- Thế người ta mua ǵ cho cô con gái nhỏ của ḿnh nhỉ? 

Phúc mỉm cười nh́n ông Vũ, cô hỏi tiếp:

- Một con búp bê?  Hay một chú gấu bông? 

Ông Vũ như vui lấy cái trẻ con của Phúc, ông xoa hai tay, giả vời nói nhỏ:

- Bé ơi! Bé ơi! Hăy mở ra.

H́nh như Phúc đă quên là ḿnh đến để trả lại gói quà, cô không cưỡng lại được ư ḿnh cũng như cưỡng lại ánh mắt khuyến khích của ông Vũ. Cô thích thú với tṛ chơi mở quà này… Đúng là một con búp bê bé tí với cái đầu to, tóc vàng, hai g̣ má phính và đôi mắt chớp mở…

Phúc nh́n con búp bê một cách say mê. Từ nhỏ đến giờ cô chưa có con búp bê nào cả. Hai con búp bê ở nhà là của Thơ và Mai. Phúc cũng từng ẳm chung đùa chơi khi c̣n bé, nhưng bao giờ cô cũng nghĩ rằng nó không phải là của cô. Cô không hề ganh tỵ v́ “Gỗ Mun” c̣n nhiều tṛ chơi lư thú khác hẳn tṛ chơi búp bê. Cô chẳng buồn v́ cô biết không ai đi mua con búp bê thứ ba khi ở nhà đă có rồi hai con nằm lăn lóc. Thế nhưng hôm nay cô lại xúc động với món đồ chơi này.

- Tại sao chú lại mua nó? 

Ông Vũ thở dài:

- Lúc nào tôi cũng bị ám ảnh bởi đứa con, bởi gia đ́nh v́ dầu tôi không có ǵ cả.

Phúc chớp mắt. Cô tưởng tượng ra một ngôi nhà mênh mông, trong một căn pḥng lạnh lẽo có một người đàn ông ngồi trầm tư một ḿnh bên ly rượu đỏ. Có thể ông đang nghe nhạc, cũng có thể ông đang nhớ lại những tháng ngày đă qua của đời ḿnh…

Phúc bỗng thấy một niềm thương cảm dâng trào lên một nỗi thắc mắc:

- Chú Vũ! Sao chú lại xa cô út vậy?

- V́ cô ấy không c̣n yêu tôi nữa… Cô ấy đă bỏ tôi đi…

Phúc hoang mang, tại sao ông Vũ lại nói khác với ba cô.

- Chú không… phản bội cô ấy chớ? 

- Ồ! Không đâu.

- Sao cô út lại bỏ chú trong khi cô ấy thương chú dữ lắm? 

Một thoáng ngạc nhiên trong mắt ông Vũ:

- Sao Phúc biết? 

Cô ngần ngừ một lúc rồi nói:

- Phúc có xem nhật kư của cô út, cô viết về chú hay lắm cơ.

Ông bối rối nh́n Phúc:

- Cô ấy có viết v́ sao cô ấy lẩn tránh tôi không? 

Phúc lắc đầu:

- Phúc đọc được có mấy trang thôi là má Phúc đem cất rồi làm sao Phúc biết được…

Rồi cô ṭ ṃ một cách trẻ con:

- Sao chú không lấy vợ vậy chú Vũ?

Ông Vũ cười gượng:

- Có chứ! Nhưng chúng tôi đă chia tay sau khi đă có một đứa con trai.

- Anh ấy ở chung với vợ…

Ông Vũ lắc đầu:

- Không! Nó ở với tôi. Nó không b́nh thường, mười bảy tuổi rồi nhưng không khác ǵ đứa trẻ lên ba.

Phúc nh́n ông Vũ, ḷng cô se lại…

- Từ đó tôi rất sợ khi nghĩ đến chuyện có con với bất cứ ai.

- Nhưng sống một ḿnh buồn lắm.

- Tôi biết chớ. Nhưng nếu sống với những đứa con tâm thần th́ không những buồn mà c̣n khổ nữa.

Ông chợt đổi giọng vui vẻ:

- Ăn đi Phúc, kem tan hết rồi ḱa.

Rồi ông lại nh́n cô bằng một tia nh́n ấm áp:

- Phúc ngồi trầm tư trông rất giống Mai Phương.

Phúc cười ngượng ngùng:

- Chú vẫn nhớ đến cô ấy?

- Trước kia th́ không. Nhưng từ hôm ở nhà Phúc về tôi lại hay nghĩ đến Mai Phương.

Ông chớp đôi mắt nâu đa t́nh:

- Nghĩ th́ nghĩ đến Mai Phương nhưng nhớ th́ lại nhớ đến Phúc. Em làm tôi hồi tưởng h́nh ảnh của một thời trai trẻ, rồi bây giờ tôi thấy ḿnh giống một người mang nợ luôn tự nhủ ḿnh phải trả.

Phúc xao động. Cô không muốn nghĩi sâu hơn những ǵ ông Vũ vừa nói với cô.

Phúc nh́n ra đưỡng Khải đang đứng lóng ngóng chờ cô.

- Anh Khải của Phúc ḱa chú Vũ.

Ông Vũ cười:

- Cứ ngồi an tâm, ăn kem đi!

Ông băng qua đường đến bên Khải. Hai người cùng bước vào quán.

- Cậu dùng cà phê nhé? 

Anh Khải mỉm cười, gật đầụ Phúc để ư thấy anh nh́n ông Vũ khá lâu. Cô nghịch ngợm cầm đầu con búp bê đè sát mũi Khải.

Khảt giật ḿnh v́ nhột. Anh nói:

- A! Quà là con búp bê này chớ ǵ? 

Phúc nghiêng đầu:

- Dễ thương không? 

Ông Vũ đưa gói thuốc cho Khải. Anh thông thả nhả khói và hỏi:

- Chú Vũ làm đạo diễn chắc lâu rồi?

- Cũng hơn mười lăm năm.

- Cháu vừa xem một phim của chú hồi tháng rồi.

Ông Vũ cười:

- Cậu thấy thế nào?

Khải nh́n ra cửa như để trong chừng chiếc xe cúp vừa trả lời:

- Cũng không đến nỗi tệ ... Có điều không biết có nên nói với chú không? 

Ông Vũ nhỏ nhẹ:

- Ồ! Rất nên anh bạn ạ!

Khải thẳng thắn:

- Cháu thấy… Thứ nhất tốc độ phim quá chậm làm mệt người xem, thứ hai đối thoại dài quá trong khi âm thanh không rơ làm bực ḿnh khán giả, thứ ba y phục không đúng với thời gian xảy ra trong phim, thứ tư t́nh tiết long vong nặng nề…

Phúc khẽ đá chân Khải làm anh ngưng nói. Cô cười khỏa lấp:

- Uống cà phê đi anh Khải. C̣n về đẩy xe nữa chớ…

Ông Vũ nh́n Phúc:

- Vội thế cô bé!

- Vâng mục đích của Phúc là gởi trả món quà, nhưng bây giờ…

Phúc lém lĩnh hỏi tiếp:

- Nó không c̣n là quà nữa, nó là của “Gỗ Mun” rồi, phải không anh Khải?

Ông Vũ ngạc nhiên:

- “Gỗ Mun” à!

Khải giải thích:

- Ở nhà con nhỏ lư lắc này tên là “Gỗ Mun”.

Ông Vũ gật gù:

- Lại thêm một điểm lư thú về cô đấy “Gỗ Mun” à!

Khải đứng dậy trước:

- Tụi cháu phải xin phép chú về…

Quay sang Phúc anh nói:

- Dượng út giao anh việc chờ em đến đây rồi rước về. Anh làm xong phần anh rồi nhé. Phần em ra sao anh không biết a…

Ông Vũ nhếch mép:

- Ba của Phúc giữ cô gái út kỹ thật. Các chàng trai chắc khó mà trồng cây si.

Phúc chào ông Vũ. Khi xe chạy cô nhí nhảnh đưa con búp bê lên chào ông Vũ lần nữa. Anh Khải nói:

- Ông ta c̣n quá trẻ và trông cũng hay haỵ

Phúc bắt bẻ:

- Hay hay là sao?

- Là các cô gái có thể mê được.

- Vậy sao?

- Có một điều là lạ Ông Vũ trông giống em.

Phúc chanh chua:

- Không dám đâu! Sao em giống nhiều người vậy. Hết giống cô út rồi bây giờ đến giống ông Vũ.

Khải không chịu thua:

- Cho là anh nh́n trật nhiều nét. Nhưng ít ra đôi mắt hai người cùng một màu giống nhau… A! Sao em lại nhận con búp bê?

Phúc chặc lưỡi:

- Lúc em đưa trả gói quà ông Vũ giận lắm. Làm em thấy ḿnh kỳ cục. Tại sao ba em lại câu nệ như vậy nhỉ.

- Em cũng thế chớ ǵ? 

Phúc im lặng, Khải cười:

- Nh́n tưởng ông Vũ ai có con gái mà không lo… Dượng út kỹ thế là phải.

Phúc bực ḿnh.

- Anh lại nói tầm ruồng. Chú Vũ là người yêu của cô út ngày xưa…

- Đó là một điểm mạnh của ông ta đối với em bây giờ.

Phúc giận dỗi:

- Anh nói mà không sợ người ta nghe…

Khải làm thinh. Anh chăm chú chạy xe. Bà Thanh mẹ anh, vừa mua cho anh chiếc cup. Khải cưng xe lắm. Diệp Thơ bảo “chiếc cúp này là bồ nhí của Khải”. Anh chỉ cười không trả lời. Khải biết Thơ đang ganh tị v́ cô vẫn chưa có đựơc chiếc chaly như cô đang mơ ước.

o0o

Ông Vũ vừa đến Đà Lạt ngày hôm qua. Đoàn làm phim của ông đă quay xong một số ngoại cảnh ở đấy. Đà Lạt là nơi ông sinh ra và lớn lên với bao nhiêu mối t́nh đầy kỷ niệm. Lần đến Đà Lạt này dù không muốn ông Vũ vẫn dễ dàng bị khuấy động…

Vẫn cái không khí lành lạnh với mưa bụi, với con dốc thân quen dẫn ông đi quanh co để đến quán cà phê một thời của ông. Quán Rừng Thu. Ông đă ngồi một ḿnh trong quán nh́n những đôi t́nh nhân âu yếm tựa sát vào nhau. Bức vách có khu rừng mùa thu vẫn buồn bă với những hàng cây khô trơ lá “Rừng phong Thu đă nhuộm màu quan san”… Ông đă lăy Kiều với ai nhỉ? Có thể với tất cả những người con gái đến Rừng Thu với ông? Và bản nhạc nữa, ông đă nghe nhiều lần lắm mà: “Lá đổ muôn chiều. Ôi! Lá úa. Phải chăng là nước mắt người đi. Thôi em đừng dối ḷng. Dù sao chăng nữa cũng nhớ đến t́nh đôi ta…”.

Tiếng hát làm tim ông nhoi nhói… “dù sao chăng nữa, cũng nhớ đến t́nh đôi ta”… Ông đă nhớ ra rồi. Mai Phương vẫn tự ví ḿnh như những chiếc lá vàng kia… Ngày đó cô đă yêu ông bằng t́nh yêu kỳ lạ. T́nh yêu đó là một nỗi đam mê, là một nỗi oan khiên mà h́nh như cô đă cố t́nh lao vào như con thiêu thân lao vào ánh sáng. Cái rụt rè nhút nhát chỉ là lớp vỏ che đậy nỗi đam mê như bệnh hoạn của cô. Mỗi ngày cô âm thầm đến nhà ông chỉ để gởi một bông hồng trên bực thềm đá. Trong giảng đường mà họa hoằn lắm ông mới vào học bao giờ đôi mắt cô cũng đắm say nh́n ông như nhắn gởi một điều ǵ… Thoạt đầu ông không hề chú ư đến cô, v́ ông luôn thích những người con gái mạnh mẽ, tự tin và bao trong mọi mặt… Nhưng phải chăng v́ trái tim vốn tự cao của ông đă được vuốt ve theo một cách riêng là lạ mà ông đă t́m đến cô?

Máy cassette đă qua một bản nhạc khác rồi… “… thôi về đi, đường trần đâu có ǵ, tóc xanh mấy mùa, có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai nhè nhẹ, tựa hồn những năm xưa…”

Ông đứng dậy, kéo cao cổ áo, hai tay cho vào túi lững thững bước ra… Ông đă dại dột đến đây để t́m kỷ niệm?  Ông thở dài… Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ…? 

Ông Vũ bước vào nhà. Ông để vội bó hoa lên bàn rồi đi tắm. Ông t́m bộ quần áo nào để mặc vào trông ông thật trẻ trung. Đối với ông chuyện chăm sóc bề ngoài luôn là chuyện làm ông quan tâm.

Thả ḿnh trên chiếc ghế mây to, ông khẽ lắc người theo nhịp lắc qua lại của chiếc ghế.

Ông gọi to:

- Chị Chín! Có café chưa?

Một người đàn bà trông rất mập mạp, chậm chạp mang lên cho ông một mâm nhỏ đựng một ly café sữa, một gói thuốc lá và một hộp quẹt diêm. Chị cẩn thận để mâm lên ghế đôn sứ gần đó.

Ông Vũ hỏi:

- Thằng Bảo mấy hôm nay thế nào?

Chị Chín lắc lắc đầu:

- Quậy hết cỡ, mà lại không chịu ăn. Tôi không dám thả…

Ông Vũ xua tay:

- Chị cứ cho nó ở trong pḥng và để mắt coi chừng giùm tôi. Nó có ngủ được không? 

- Ngủ cũng ít. Nó cứ lục đục, t́m kiếm cái ǵ suốt đêm.

Chị Chín ngao ngán:

- Hôm kia, tôi vừa mở cửa để đổ rác nó lén ra hồi nào không hay, nó đi tuốt vào trong chợ…

Chị ngập ngừng:

- Nó nhào vô con gái người ta xé toạc cái áo.

Ông Vũ nhỏm dậy, mặt ông nhăn lại khổ sở. Chị Chín kể tiếp:

- Rồi nó tát con nhỏ hết hai ba cái, mấy người giữ trật tự bắt trói lại, giao lên công an phường, tôi đâu có hay may nhờ chị Hai đi chợ về nói mới biết. Tôi lên lănh mấy chú công an không chịu. Bắt phải có cha mẹ làm cam đoan ǵ đó. Tôi phải chạy qua kêu bà nhà tới lănh đem tiền, thuốc men cho người bị nó đánh. Bà có gởi ông tờ cam đoan này nè.

Chị Chín bước xuống bếp đem lên cho ông một tờ giấy caro. Nội dung gia đ́nh phải giữ và chăm sóc thật kỹ người bệnh. Không được để bệnh nhân làm mất trật tự công cộng, nếu không phải cho bệnh nhân vào trong nhà thương tâm thần…

Ông thần thờ để tờ giấy lên bàn:

- Chị cô gắng để ư nó giùm tôi chút nữa. Dù sao tôi cũng có ḿnh nó, làm sao tôi đành ḷng…

Ông Vũ ngừng lời, ông chậm chạp đốt một điếu thuốc. Ông có thói quen thích đốt thuốc bằng diêm quẹt. Ông thích từ bàn tay ḿnh tạo ra lửa bằng sự cọ sát tự nhiên, ông thích nh́n ánh lửa ḷe lên, cháy sáng rồi tàn lụi… Một chút huy hoàng chợt tắt… C̣n hơn buồn lẻ loi suốt trăm năm.

Mai Phương! Em là đốm lửa sáng đă tắt từ lâu, sao hôm nay chợt lặp ḷe trong tâm hồn ta?

Ông ngồi một ḿnh hút thuốc và đắng cay nh́n lại đời ḿnh… Ông đă có một người vợ không biết ǵ về nghệ thuật, không có sự cảm thông nào trong công việc của chồng, một người phụ nữ an phận. Có thể ông đă không yêu vợ như bà tưởng, điều đó cũng không quan trọng, ông có thể t́m t́nh yêu rất lăng mạn, nên thờ ơ những người khác. Đối với bà, ông chỉ cần có những đứa con. Và điều ao ước đó đă được. Một đứa bé trai ra đời ông đă sung sướng đặt tên Hoài Bảo. Đó là một bằng chứng chứng minh sự hiện hữu của ông trên cơi đời nếu một ngày nào đó ông không c̣n sống nữa.

Ông Vũ thở dài. Một Hoài Bảo điên khùng như một quả báo theo ông suốt đời, đến phút nhắm mắt chưa chắc ông đă yên ḷng…

“Hăy cho em một đứa con…”. Mai Phương đă cầu xin ông bao lần. Những lúc ấy ông thấy buồn cười hơn là cảm động. Khi đó ông quan hệ khá nhiều với phụ nữ, ông rất kỹ v́ ông chẳng muốn bị ràng buộc bởi những đứa con mà ông không muốn có. Ông đă ôm Phương và hỏi:

- “Tại sao em muốn thế? ”. Người con gái ấy đă nh́n ông bằng đôi mắt trong veo không chút dối gian hay tính toán. Cô nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, một câu mà đă hơn hai mươi năm ông vẫn c̣n nhớ như in: “v́ anh không yêu em, nên em ao ước có một cái ǵ rất là anh trong em. Em muốn có một đứa con với anh. Nó sẽ là của em, măi măi là của riêng em”. Lúc ấy ông đă không hiểu nổi Mai Phương, làm sao ông có thể dám thực hiện yêu cầu của cô cho được… Biết đâu cô ta sẽ trói chân ông bằng giọt máu của chính ông? 

Để bây giờ đứa con ông mong muốn lại là đứa bé điên khùng. Phải chi, phải chi ngày ấy ông có một đứa con với Mai Phương…

Bây giờ ông vẫn muốn có những đứa con khác nhưng bác sĩ đă cho biết. Ông và vợ ông ít hi vọng có những đứa con b́nh thường. Cuối cùng hai vợ chồng đă chia tay sau hơn mười lăm năm chung sống.

Hạnh phúc chỉ là ảo tưởng và đời người chỉ là một giấc mơ.

Ông lại gọi chị Chín. Người đàn bà nhẫn nại nh́n ông chờ đợi:

- Chị lấy bó hồng dưới bếp lựa giùm tôi mười bông c̣n búp thật tốt. Bó lại cho đẹp rồi đem lên đây. À! Đem riêng một bông để tôi cắm vào b́nh trên bàn làm việc.

Ông Vũ đứng dậy tới bàn làm việc.

Đóa hồng cam và những bông đồng thảo tím đă héo khô, ông lấy chúng ra và để trên bàn trước khi đi Đà Lạt. Ông Vũ mở học bàn t́m miếng giấy croquis trắng, ông sắp xếp những bông hồng héo lên trên rồi lấy băng keo dán chúng dính vào giấy. Tờ giấy croquis đă trở thành một bức tranh nho nhỏ… Ông viết vào góc tờ giấy bốn câu thơ…

“Bông hồng vàng đă úa trên trang thơ
Riêng hương thơm c̣n trong tiềm thức
Em không hiểu đời hư hay thực
Làm sao em hiểu anh? ”

Ông khẽ lắc đầu: “ḿnh không c̣n trẻ trung ǵ để làm những câu thơ cho người yêu như những thằng con trai mới lớn. Thế nhưng đứng trước hoàng hôn của đời người, ta đă có ǵ cho ta? Một đứa con, cũng không. Một t́nh yêu, cũng không. Chỉ một tuổi ǵa cứ xồng xộc không mời cũng đến. Tội nghiệp cho trái tim vẫn c̣n khát khao kiếm t́m hạnh phúc. Ta đă già rồi như những bông hoa khô rũ trên trang thơ này. Thế nhưng chưa bao giờ ta lại mong muốn có một t́nh yêu như bây giờ”.

Ông cầm bó hoa hồng và ra nhà xe. Mười đóa hồng chờ một hi vọng mong manh, chờ một niềm vui nho nhỏ. Cô bé ấy đă làm ông sống lại thời trai trẻ.

o0o

Bà Năm đang lụi cụi vun đất vào góc cây chuối ngọc, những chùm trái vàng đong đưa bên những chùm bông tim tím trông thật dễ thương. Tuần rồi Nguyên có xin bà một nhánh đem cho ai không biết. Bà để ư lúc này Nguyên thay đổi tính t́nh rất nhiều. Vui vẻ, hát ḥ luôn miệng, cái làm bà ngạc nhiên nhất là anh chàng bỏ rượu và thuốc lá. Con Sáu cứ đoán già đoán non:

- Chắc nó có người yêu…

Bà Năm lắc đầu:

- Ôi! Nó th́ bồ bịch tùm lum.

Sáu làm ra vẻ như rành rẽ lắm:

- Bồ bịch khác với người yêu nội ơi! Chỉ có yêu mới làm người ta thay đổi thôi, chắc kỳ này nó yêu thật rồi! Chớ tánh khí lỳ lỳ ngang ngang của nó, ai khiến nổi ngoài t́nh yêu.

Rồi nó làm ra vẻ như bí mật:

- Bữa hổm con giặt áo cho nó thấy đâu… mấy gói ô mai. Nó cười cười nói “của người yêu”. Con hỏi: tên ǵ, nó nói: “ô mai” cũng được, “Gỗ Mun” cũng được, bà lộn xộn quá, chuyện ǵ cũng đi nói với nội cho tôi bị rầy”.

Bà Năm hỏi đố:

- Nó c̣n nói ǵ với mày nữa không? 

- Hôm nó khoe đậu tốt nghiệp loại khá, con xui nó kêu chú B́nh làm tiệc đăi đi - Nó lắc đầụ “Làm chi cho rộn ràng. Đợi nó cưới vợ làm luôn…” Rồi nó rủ rỉ: “chị nhắm bà nội ưng có cháu dâu chưa? ”

Bà Năm nghĩ ngợi, rồi nói:

- Tao sợ nó mê thứ ǵ đâu thi lại khổ…

- Ôi! Nó ǵa đời lắm rồi, nội lo ǵ mà lo. Con nghĩ nó đă hết ham chơi rồi. Con chắc nó mê con bé này là con nít mới lớn, nên nó mới săn đón, chiều chuộng đủ thứ… Mà thằng Nguyên cũng hay, ăn chơi số một, đến hồi tu là tu thật…

Bà Năm ngồi trầm tư . Thế đấy, chắc nó muốn vợ... Cũng được. Học hành xong rồi. Cơ sở làm ăn cũng sẵn - Cưới vợ cũng tốt… Cho có đứa trói chân đi của nó lại…

Nguyên trong nhà bước ra. Anh đến bên bà Năm:

- Làm ǵ, con làm cho nội?

- Có làm ǵ đâu. Trong nhà nóng quá, nội ra đây cho mát.

Nguyên ở trần mặc chiếc quần short trông rất khỏe. Bà Năm cười:

- Độ này con coi có da thịt. Dạo trước ốm nhách.

- Tại con học thi mà nội.

- Hứ! Chớ không phải nhậu vô rồi ói ra hết? 

- Ôi! Nội khỏi lo, mướn con cũng không uống…

- Giỏi a! Ô! Mẹ mày gởi đồ trong nhà…

Nguyên nhíu mày:

- Mẹ con gởi ǵ vậy nội?

- Th́ cũng sữa, ca cao, nho, cam ǵ đó, con sáu để trong tủ lạnh. H́nh như có mấy cái băng nhạc với mấy xấp vải th́ phải…

Nguyên im lặng. Mấy tháng rồi anh không gặp mẹ. Bà vẫn đến thăm nội và anh luôn, nhưng anh th́ chưa bao giờ đến thăm bà, anh không muốn trở lại ngôi nhà ấy. Nói chuyện với mẹ anh luôn giữ vẻ lạnh lùng dửng dưng như đối với người xa lạ. Anh vẫn c̣n muốn làm cho mẹ anh đau khổ cũng như ngày nào bà đă làm anh tuyệt vọng…

Tiếng bà Năm vang lên:

- Nội thấy lâu lâu con nên ghé thăm mẹ. Nó ở đó một ḿnh cũng tội.

Nguyên không trả lời mắt anh lơ đăng nh́n ra cuối sân. Hôm trước Phúc cũng bảo anh như vậy. Anh vẫn nhớ đôi môi cong nũng nịu của cô đă nói như năn nỉ anh. Những người đàn bà đến là lạ. Họ hay bắt người khác làm điều tốt, c̣n bản thân họ th́ chỉ thích làm ơn bằng lời nói… Anh vẫn không thấy hài ḷng khi Phúc nhắc đến mẹ anh. Trái tim anh vẫn nhoi nhói khi nhớ đến mẹ. Phúc hơi dỗi, cô nói anh cố chấp. Quả là Nguyên cố chấp, anh biết tất cả những điều mẹ anh làm, bà sống ra sao, quan hệ với ai. Để làm ǵ?  Phải chăng chỉ để tự giày ḿnh v́ ư nghĩ: “đă bị mẹ bỏ rơi để chạy theo những người đàn ông khác. ”

Nguyên quay sang bà Năm, anh chợt dè dặt:

- Nội nghĩ về mẹ con như thế nào?

Bà Năm hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của Nguyên. Bà đắn đó một chút như đang lựa chọn lời để nói vói anh:

- Mẹ con là người có học, nó tự coi ḿnh là một nghệ sĩ. Có lẽ v́ ư nghĩ đó mà nó sống buông thả. Ba con yêu thương mẹ con nhưng lại không hợp tánh, không thông cảm. Hai đứa thôi nhau là điều không thể tránh khỏi. Chỉ khổ cha mày nó lụy mẹ mày mà sinh ra bê tha đủ thứ.

Nguyên nh́n bà nội. Anh nhíu mày:

- Nội nghĩ là ba con c̣n thương mẹ con à? 

- Chớ sao không! Nó thương nhưng cố chấp, nó muốn mẹ con phải phục tùng, phải suốt ngày ở nhà chăm sóc hầu hạ nó, nó không muốn mẹ con trở thành người nổi tiểng. Thà nó ly dị với mẹ mày chớ nó không muốn sống chung mà mẹ mày làm trái ư nó. V́ vậy nên nó mới khổ?  Mày cũng cố chấp y như nó. Cha nào con nấy.

Ngừng một chút, bà Năm nói tiếp:

- Đối với bà nội, mẹ con không có lỗi ǵ, nó vẫn thăm viếng đàng hoàng nó không bao giờ chấp nhất…

Nguyên bối rối. Rơ là anh vẫn chưa hiểu hết cha, mẹ anh. Anh không ngờ bà nội anh nói nhiều câu đáng để cho anh suy nghĩ như vậy…

Bà Năm bồi thêm một câu:

- Nguyên nè! Con đang quen đứa nào vậy?

Nguyên ngớ ra. Anh cười:

- Sao nội biết? 

- Mà con nhà ai?

- Em của thằng Khải…

- Sao không dắt nó về nhà chơi?

- Con cũng định đó chớ, nhưng không biết ư nội ra sao?

- Lạ chưa. Con nói nghe chừng như nội khó khăn lắm vậy…

- Không phải… Mà nội ơi! Con đă dắt ai về ra mắt nội chắc chắn người đó là cháu dâu của nội. Nội thấy đó, con lăng nhăng nhiều người nhưng đă có cô nào được đến đây đâu? 

Bà Năm nh́n anh:

- Vậy chừng nào con dắt con nhỏ đó về? 

Nguyên nh́n bà nói nghiêm trang:

- Cô bé tên là Hoài Phúc…

Rồi anh tủm tỉm:

- Nội thích chừng nào?

Bà Năm buồn cười, bà biết Nguyên không muốn bà kêu cô nàng của anh là con nhỏ… Bà giả vờ nghiêm mặt:

- Vội vàng hấp tấp rồi vấp th́ đau… Con bé Phúc này chắc khiến mày được.

Nguyên cười thích thú:

- Sao nội lại nói vậy? 

- Th́ rượu chè, hút xách hổm rày mày bỏ rồi, chắc cũng nhờ nó cấm…

Nguyên ngượng ngịu:

- Không phải đâu nội! Phúc không dám đâu! Cô ấy nhỏ tuổi hơn con nhiều mà… Có điều con chán những thứ đó rồi. Con muốn ḿnh sống đàng hoàng hơn.

- Được vậy th́ nội mừng!

Rồi bà thở dài:

- Mà nè! Làm người phải có tổ tông, cha mẹ. Nội nói thế, con hiểu sao th́ hiểu. Rồi con c̣n con cái nữa. Nó cũng phải có bà nội lo lắng như con vậy chớ? 

Nguyên im lặng. Anh đốt thêm một điếu thuốc. Thường trước những ǵ cần suy nghĩ Nguyên hay hút thuốc. Thế nhưng từ hôm hứa với Phúc đến nay Nguyên đă bỏ thói quen âư. Anh chép miệng đứng dậy:

- Con hiểu ư nội… Nhưng con muốn đưa Hoài Phúc của con đến thăm nội trước… Chiều nay được không nội? 

Bà Năm nh́n Nguyên. Anh lúng túng trông đến buồn cười Bà gật đầu:

- Ừ! Nội sẽ đăi tụi bây một nồi cháo gà.

Ḷng bà chợt rộn lên một niềm vui nhỏ khi nh́n thấy Nguyên hứng chí tung ḥn sỏi về phía cuối sân.

o0o

Nguyên ngần ngừ đẩy cổng bước vào sân. Anh dựng chiếc xe dạp trước bậc thềm xi măng, rồi bước lên. Cửa pḥng khách mở. Con nô chồm ra định gâu, nhưng có lẽ đă nhận ra anh, nó sủa lên và vẫy đuôi mừng. Dưới bếp, một bóng phụ nữ chạy lên… Nguyên hơi bối rối, nhưng không phải mẹ anh. Chị Xê trố mắt nh́n anh:

- Ủa! Em vào hồi nào chị không hay? 

Nguyên nh́n quanh pḥng:

- Em vào tới là chị ra đó. Mẹ em đâu rồi chị? 

- A! Cô Nga đi dạy…

Chị Xê ṭ ṃ nh́n Nguyên:

- Có chuyện ǵ cần không Nguyên? 

Nguyên ngừng ánh mắt của ḿnh lại trên bức ảnh chụp anh và mẹ. Ngày anh c̣n bé. Nguyên trả lời:

- Không! Em muốn lên pḥng của em – Được chớ? 

Chị Xê ngập ngừng, rồi nói nhanh:

- Được, được. Đồ dạc, giường tủ vẫn y như trước. Cô Nga không cho phép tôi dọn ǵ cả. Chị vẫn lau dọn sạch sẽ hàng tuần. Ch́a khóa treo gần góc cầu thang…

Nguyên đưa Chị Xê gói giấy:

- Chị nhớ hấp lại cho nóng. Bánh bao đó!

Nguyên đi lên lầu. Anh vào pḥng trước kia anh đă từng ở. Nguyên mở Hết những cánh cửa sổ ra. Pḥng vẫn sạch sẽ nhưng hơi lạnh, cái lạnh chỉ có ở những nơi không có người ở.

Đúng là mọi thứ vẫn y như xưa. Trên bàn xếp những quyển vở năm anh học lớp mườị Cái kèn Harmonica nằm cô đơn trong hộc tủ. Anh cầm kèn lên và thổi một đoạn nhạc ngắn. Đúng là cái kèn của anh với một note nhạc bị câm. Dưới góc bàn, một trái banh bị x́ hơi méo mó nằm yên như ngủ.

Buông ḿnh lên giường của ḿnh Nguyên bổng thấy an ổn. Cái an ổn của một người vừa về sau một chuyến đi xa đầy bất trắc. Anh cởi chiếc áo sơ mi mắc lên ghê rồi lại nằm xuống… Hẳn là “Gỗ Mun” sẽ hài ḷng v́ anh đă trở về đây, Lúc năy nh́n gương mặt giận dỗi của cô, Nguyên đến buồn cười Rồi những lời cô nói nữa…

“Anh nè! Sao em cứ nghĩ đến mẹ anh hoài, nếu em là mẹ em sẽ khổ ra sao khi con ḿnh không nhận ḿnh. Mà thật! Chỉ có con bỏ cha mẹ. Thôi chớ có mẹ nào, cha nào mà bỏ con ḿnh đành đâu”

Thấy anh làm thinh, Phúc đă lư lắc xoay đầu anh lại sát vào mặt cô… “Nguyên! Đi thăm mẹ đi… Em có bảo anh làm điều ǵ xấu đâu…” Rồi cô cũng nói những lời tượng tự Bà nội đă nói… “Nguyên anh không nghĩ đến những đứa con sao…” Anh nhớ gương mặt cô đỏ lên rất đáng yêu… “Anh không muốn… con… có bà nội à? ”

Nguyên lăn một ṿng trên giường. H́nh như khi nghe Phúc nói như thế anh đă xúc động và anh đă hôn cô. Hôn rất lâu và hôn một cách khao khát lạ kỳ… Lâu rồi, anh chỉ biết mỗi môi cô. Anh cảm thấy sung sướng khi Phúc vụng về hôn trả lại anh… Bỗng dưng Nguyên thèm ngủ. Một giấc thật ngon, với dư vị của nụ hôn c̣n đọng lại.

Khi Nguyên thức dậy th́ trời đă chiều. Có lẽ mẹ anh đă về và đă vào đây. Anh cảm nhận mùi nước hoa quen thuộc của mẹ. Và cảm giác mềm mại của chiếc mền ai đắp ngang ngực anh. Anh bỗng nhớ giọng nói trong trẻo hơi nhơng nhẽo của Phúc mỗi lần cô gọi bà Thanh “Má ơi! Má ơi!…” Nguyên chợt thèm được gọi mẹ một cách tự nhiên như Phúc.

Anh vừa ngồi dậy th́ mẹ anh cũng vừa vào tới.

Nguyên chớp mắt, cố giữ cho giọng được tự nhiên:

- Mấy giờ rồi mẹ? Có cơm chưa Con đói quá? 

Bà Nga bước vội tới bên Nguyên, rồi bà bỗng hơi bối rối:

- À! Có cơm rồi! Xuống ăn với mẹ.

Bà lúng túng nh́n Nguyên vươn vai bước xuống giường, miệng huưt gió bài nhạc mà ngày xưa Nguyên vẫn hay hát. Đó là thói quen của con trai bà. Bà vẫn c̣n nhớ, nó có nhiều thói quen… Bước xuống giường là không huưt gió cũng hát, trước khi ăn cơm hay uống một ly nước, hoặc là ăn nước mắm cay thật ngọt. Bà mỉm cười:

- Chiều nay ăn cơm với cá chiên. Mẹ mới cho thêm đường vào chén nước mắm…

Nguyên nh́n mẹ Rơ là bà đă già với những nếp nhăn khắc sâu giữa hai chân mày, nếp khắc nhỏ thôi nhưng rất sâu, gương mặt bà vẫn c̣n đẹp nhờ được sự chăm sóc và son phấn công phu. Anh vừa để chân xuống nấc thang đầu tiên th́ mẹ anh gọi nhỏ:

- Nguyên!… Con đă hết giận mẹ? 

Nguyên ngần ngừ. Anh tránh nh́n vào mắt bà:

- Con muốn quên hết những chuyện ǵ đă xảy ra mẹ à! Đúng là ở tuổi hai mươi lăm và tuổi mười sáu, mười bảy người ta có những suy nghĩ khác xa nhau… Cũng như mẹ bây giờ khác mẹ của ngày đó… Con cần có mẹ cho những ngày c̣n lại.

Nguyên bước xuống nhà bếp. Rửa mặt xong, anh ngồi vào bàn. Anh giành bới cơm cho mẹ.

- Mẹ ăn ít thôi… Con có mua cho mẹ cái bánh bao đặc biệt. Tối mẹ nhớ ăn nhe!

Bà Nga nh́n anh. Một ánh chớp mắt rất nhanh. Bà hỏi:

- Ba con dạo này thế nào Nguyên? 

Anh cười:

- Nếu nói theo cách của bà nội th́ dạo này ba con dễ bảo, c̣n nếu nói theo cách của con, th́ ba đang dừng lại. Dạo này ba thích ở nhà, đọc sách, xem phim hơn là đi chơi ban đêm… Có điều ba cũng như mẹ, ai cũng chỉ có một ḿnh.

Bà Nga nh́n anh:

- Vậy chắc có con là hai ḿnh? 

Nguyên đánh trống lảng. Anh xuưt xoa:

- Ôi! Mẹ Làm nước mắm cay quá!

Bà Nga quên rằng Nguyên đă quá lớn, như một phản xạ. Bà đứng bật dậy:

- Để mẹ lấy nước cho.

Nguyên lắc đầu:

- Con ăn canh vào… được rồi…

Như chợt nhớ ra, bà Nga thắc mắc:

- Sao con đi xe đạp? 

- Con không có tiền đổ xăng.

- Thật hả? 

Giọng bà Nga xót xa:

- Mẹ Đâu có biết…

Nguyên cười:

- Con nói đùa… Tại con muốn thế… Cũng có cái hay hay.

Nguyên bước lên pḥng khách. Anh mở Nhạc thật to. Đó cũng là thói quen của anh… Đă có những lúc bực bội, bế tắc, anh thích mở hết volume những bài nhạc “Rock” thật ồn ào, thật dữ dội… Tiếng động cơ gầm gừ, tiếng đập phá đồ vỡ, tiếng ồn ào của băng nhạc ḥa tấu Hong Kong làm anh cảm thấy có cái ǵ đó khiến anh đỡ cô đơn. Rồi cũng có lúc nằm một ḿnh giữa những buổi chiều mưa xám trời, anh thích nghe những bài độc tấu guitar nhẹ nhàng, sâu lắng. Anh đă đến với những người con gái mà anh không yêu bằng tính khí bất thường, bất cần, ngang ngược của anh… Nhớ lại làm ǵ… Bây giờ anh đă khác. Anh đến với Hoài Phúc bằng chút lăng mạn c̣n lại trong hồn anh, trước cô bé phá phách đó anh cũng đă rụt rè như cậu con trai mới lớn. Anh đă dở hơi đến mức phải chịu làm phu xe để mỗi ngày được nh́n thấy mắt con bé ba gai ấy… Mẹ anh chắc sẽ buồn cười nếu bà biết thằng con trai hay làm trời làm đất của bà đă từng như thế… “v́ t́nh yêu”.

Bà Nga ngồi dựa trên chiếc ghế salon màu rượu chát. Nguyên nh́n mẹ:

- Mẹ Ḥa nhạc thật tuyệt!

Bà thích thú trước lời khen của Nguyên. Anh chợt hỏi một câu khá bất ngờ:

- Mẹ và ông ta lúc này ra sao? 

Bà Nga cười gượng gaọ. Bà lặng lẽ nh́n tấm màn cửa sổ bay nhè nhẹ. Khẽ thở dài. Con bà nó đă lớn, nó đă hỏi một câu lẽ ra chỉ có ở hai người bạn.
 
- Mẹ Không giữ ông ta được. Đối với ba con, tuổi già đôi khi là một lợi thế trong t́nh yêu. Đối với mẹ, tuổi già là điều bất lợi v́ tất cả những ǵ người đàn ông thích là sự trẻ trung, nhí nhảnh của các cô gái.

- Nghĩa là ông ta đă bỏ rơi mẹ? 

- Không hẳn là bỏ rơi, nhưng với t́nh yêu h́nh như ông ta vẫn c̣n khao khát t́m kiếm cho ḿnh cái ǵ đó, mà ở mẹ những thứ ông ta cần đều không có…

Nguyên lắc đầu:

- Mẹ Vẫn thích nói tốt cho ông ta mẹ à con nghĩ mẹ nên quên ông ta đi…

Anh chợt im… Đâu phải mục đích của anh khi đến đây là để nói những chuyện nàỵ Anh bối rối khi nh́n mắt bà:

- Con xin lỗi! Con chỉ muốn mẹ không khổ…

Bà Nga đứng dậy vặn nhỏ cassette lại Bà cười:

- Thế nào! Nói cho mẹ nghe về cô nàng của con đi chứ? 

- Ô! Cũng b́nh thường chớ có ǵ đâu mẹ…

Bà Nga chớp mắt, con trai bà cũng xấu hổ khi mẹ hỏi về người yêu.

- Con bé chắc phải đặc biệt lắm mới lọt vào mắt xanh của con? 

Nguyên cười thích thú. Dĩ nhiên, khó có cô gái nào hơn “Gỗ Mun” của anh…

o0o

Diệp Thơ sang trọng trong chiếc áo vàng bước vào nhà. Vứt chiếc ví kim tuyến lấp lánh xuống bàn cô mỉm cười với Phúc:

- Mệt thật! Nhưng bù lại rất vui. Toàn những nhân vật lịch sự và sang trọng đến dự… Anh Kiệt bảo… Các cô gái tiếp tân xấu quá, nhờ có chị không th́ thiếu vẻ tươi mát.

Phúc làm thinh nh́n chị. Đúng là hôm nay Thơ đẹp không chỗ nào chê được. Rực rỡ và sang trọng. Thơ vừa đi dự lễ khai trương một ngân hàng nào đó.

Dạo này Kiệt rất thường đến nhà và dĩ nhiên Thơ thích ra mặt với những món quà của anh ta như xâu chuỗi hạt màu hổ phách Thơ đang đeo chẳng hạn cũng là một món quà mừng Thơ đậu tốt nghiệp.

Thơ kiểu cách vén tà áo dài ngồi xuống. Cô thầm th́:

- Lúc anh Kiệt chở chị về… Đến ngă tư đèn xanh đèn đỏ, xe ngừng lại chị thoáng thấy anh Dương. Anh ấy đi xe dạp dừng kế bên xe chị…

Thơ thở dài:

- Có lẽ anh ấy đă thấy chị…

Cô đứng dậy cầm chiếc ví lên:

- Cũng tốt, chắc anh Dương đă hiểu…

Phúc ngồi bó gối nh́n Thơ bước lên lầu, chị Thơ cũng đẹp thật. Thân h́nh mềm mại và khêu gợi dưới tà áo dài ôm sát, đôi mắt sáng trên gương mặt biết làm bộ, làm điệu. Thế nhưng dạo này Phúc có cảm tưởng chị Thơ đang sa lầy… H́nh như chị ấy lụy lăo Thiên Si thật hay sao ấy?  B́nh thường th́ Thơ cũng là người sâu sắc lắm mà… V́ đâu chị không nh́n ra cái lấn cấn trong cái dáng giả tạo của ông Kiệt nhỉ? 

Phúc c̣n nhớ cách đây chừng nữa tháng, hôm đó cô đang mặc chiếc quần short bụi đời của ḿnh ngồi trên ghế đá dưới giàn dạ lư, th́ Kiệt đến. Phúc đă cố t́nh ngó lơ cho anh ta vào pḥng khách. Thế mà Kiệt lại quẹo sang chỗ cô, rất tự nhiên anh ta ngồi xuống cạnh Phúc. Đôi mắt cười nhắm tít… Chắc không c̣n trong thấy đâu là đâu… Phúc khó chịu, cô lên tiếng:

- Chị Thơ trong nhà…

Kiệt liếc một cái rất lẳng:

- Đâu phải đến đây anh chỉ biết mỗi Diệp Thơ, anh đến thăm cả nhà chứ… Sao cô bé?  Hôm nào Phúc phải đến chỗ anh chơi cho biết.

Phúc đốp chát:

- Chỗ anh là chỗ nào… Nhà?  Cơ quan làm việc?  Hay cái ǵ? 

Kiệt cũng chẳng vừa:

- Thế cô bé muốn chỗ nào? Anh có một chỗ hết ư, vừa có bé với vừa có sàn nhảy, tuyệt lắm!

Kiệt nh́n xuống. Anh ta tự nhiên đặt bàn tay ḿnh lên đùi Phúc véo nhẹ một cái:

- Bộ gị này mà nhảy th́ phải biết!

Phúc vừa ngượng vừa tức, cô đứng phắt dậy chống nạnh lạnh lùng nh́n Kiệt. Anh ta giả lả trong thấy dễ ghét và cũng thật đểu:

- Anh đùa mà! Tưởng Phúc cũng thích nhảy, Nguyên cũng thường đến chỗ đó lắm đấy!

- Tôi không muốn anh kéo anh Nguyên vào những chuyện tương tự như vậy nữa…

Kiệt đứng dậy nhún vai rồi bước vào nhà.

Phúc nh́n theo anh ta bực bội. Người ǵ… rơ là cái nh́n đầu tiên của cô không sai… Đă vậy hắn ta c̣n kéo Nguyên vào, anh không bao giờ như hắn ta, ngay cả cử chỉ lố bịch vừa rồi Nguyên cũng chưa hề có. Phúc tức lắm. Không lẽ nói với Thơ, cô ấm ức kể Với Mai và Khải. Anh Khải lắc đầu:

- Đâu phải có học là có văn hoá. Anh không hiểu con Thơ nó nghĩ thế nào… Theo lời anh Khôi th́ thằng cha Kiệt cũng không đàng hoàng đâu, anh nói với má út rồi. Để xem con Thơ nghĩ sao.

Phúc lơ dăng nh́n ra sân. Trời sắp mưa rồi. Tay cô mân mê con búp bê. Nguyên vừa bước vào th́ mưa đỗ như trút. Phúc đứng dậy đóng bớt những cánh cửa sổ… Nguyên phụ cô xong, anh đứng khoanh tay nh́n Phúc. Hôm nay trông Nguyên rất đáng yêu với chiếc áo thun cá sấu màu trắng Phúc mua tặng anh hôm anh thi đậu. Phúc cười tủm tỉm ra vẻ thích thú. Nguyên nhéo mũi Phúc rồi hôn cô. Môi anh vừa mơn man vừa th́ thầm bên tai Phúc:

- Hôm nay Phúc thật tuyệt!

Đỏ mặt, Phúc không biết làm sao, sẳn tay cầm con búp bê. Phúc dí dí tóc nó vào mũi Nguyên. Bị nhột anh nắm tay cô hỏi:

- Ǵ thế Phúc? 

Phúc để con búp bê lên ḷng bàn tay anh:

- Dễ thương không? 

Nguyên ngắm nghía:

- Xem nào! Giống em ở cái mũi nhỏ hơi bướng, cái trán có hơi lỳ, cái môi cong chúa nhơng nhẽo. Ở đâu ra vậy? 

- Ông dạo diễn cho em.

Nguyên nhíu mày:

- Ông nào? 

Phúc hơi tự đắc:

- Ông Hoài Vũ… Anh không biết đâu!

Phúc chợt thấy Nguyên cười. Cái cười nhếch mép mà lâu rồi Phúc đă quên:

- Một nhà nghệ sĩ đă cho ra đời một tác phẩm điên khùng. Một nhà nghệ sĩ luôn khao khát t́m đến một t́nh yêu không tưởng. Chẳng ngờ hôm nay nhà nghệ sĩ ấy lại đóng vai ông ǵa thích chơi búp bê.

Phúc nóng mặt. Tự dưng Nguyên lại cay cú một cách quá đáng khi nói về ông Vũ. Cô cố giữ giọng b́nh thản:

- Anh biết chú Vũ à!

Nguyên hơi mỉa mai:

- Một người nổi tiếng, ai mà không biết, nhưng anh không quen ông ta như Phúc.

Bỗng dưng Phúc nhớ lại hôm cô ngồi trên xe hơi với ông Vũ… Cô hỏi tới:

- Sao anh biết chú Vũ vậy? 

Giọng Nguyên cố t́nh riễu cợt:

- Anh biết ông Vũ v́ ông ta cả gan chở người yêu anh bằng xe du lịch, rồi lại cả gan tặng quà cho cô ta nữa.

Giọng anh lại kéo dài ra:

- Ông ta muốn ǵ ở em nhỉ? 

Phúc lại hỏi Nguyên:

- Anh biết chú ấy lâu rồi phải không? 

Nguyên im lặng. Anh đặt con búp bê xuống bàn:

- Tại sao ông ấy lại tặng em khi em đă từ chối không làm diễn viên. Khi em và ông ta chỉ quen biết mức xă giao? 

Phúc giải thích:

- Anh không hiểu. Chú Vũ là người yêu ngày xưa của cô út em! Chú Vũ tặng quà cho em như tặng cho một đứa cháu…

- Ông ấy có rất nhiều người yêu ngày xưa và cả người yêu bây giờ…

Nguyên ngă người ra ghế! Hai tay để sau gáy anh ngó mông lung lên trần nhà. Phúc ấm ức nh́n anh… Ḷng cô vừa bực bội vừa thích thú… “anh chàng có trái tim quỷ dữ đang ghen…”

- Em thấy chú ấy rất đàng hoàng. Chú có đến nhà gặp ba em nữa mà? 

Cô buông một câu tiếp theo đúng là dại dột:

- Bộ anh ghen sao? 

Nguyên hơi nhỏm dậy:

- Em trẻ con vừa thôi! Anh không ghen đâu. Anh không muốn nói những điều không hay về người khác, nhất là người đó lại là người quen của gia đ́nh. Ông Vũ th́ anh biết từ lâu. Ông ấy làm bất cứ chuyện ǵ đều có mục đích…

Phúc lắc đầu:

- Em không tin như vậy. Anh có quá đáng khi nói về chú Vũ không? 

Nguyên lạnh lùng:

- Tùy suy nghĩ của em. Anh không tự hào, nhưng anh ra đời sớm hơn em, đương nhiên anh hiểu bọn đàn ông các anh… Những con sói càng già càng thích những con cừu non.

Phúc kêu lên giận dỗi:

- Nguyên! Em không muốn nghe anh nói như vậy đâu!

Nguyên thản nhiên:

- Anh xin lỗi!

Rồi Nguyên hóm hỉnh:

- Anh không nói nữa đâu! Nhưng trong đầu anh lại vang lên câu của Galile “dù sao nó vẫn cứ quay”… Sự thật bao giờ cũng là sự thật…

Hai người ngồi im. Một lúc sau Nguyên lấy từ túi quần ra một chai dầu thơm nhỏ. Anh đưa Phúc giọng dịu dàng:

- Mẹ anh gởi cho em.

Phúc tṛn mắt:

- Anh đến thăm mẹ rồi à? 

Nguyên gật đầu? 

- Thế… anh nói ǵ với mẹ về em? 

- Anh bảo “Gỗ Mun” là một cô bé rất dễ ghét. Con lỡ yêu cô ta rồi nên con cứ khổ?  V́…

- V́ ghen? 

Nguyên nhíu mày:

- Ai bảo em anh ghen? 

Phúc trêu anh:

- Cái mặt nhăn nhăn của anh bảo thế.

Nguyên nhún vai:

- Ông ta có ǵ hơn anh đâu để anh phải ghen. Nếu có, th́ ông ta chỉ hơn anh cái tuổi già. Không lẽ Phúc thích mái tóc hoa râm và bờ râu hàm? 

Phúc đỏ mặt, cô giận Nguyên ghê gớm. H́nh như anh cố t́nh nói những câu nặng nề để xúc phạm ḿnh. Cô ngồi im, nước mắt ứa ra…

Nguyên kéo cô vào ḷng:

- Anh xin lỗi! Có những điều anh không nói với em được. Anh không ghen v́ anh biết em yêu anh, anh chỉ lo v́ em c̣n ngây thơ và trong sáng quá, làm sao em có thể hiểu được và lường hết những chuyện của đời chớ…

Phúc lặng im để mặc Nguyên vuốt ve. Trái tim bướng bỉnh của cô đang có suy nghĩ riêng của nó. Cô vẫn cho những lời Nguyên nói về chú Vũ là không đúng…

Nguyên về rồi… Trời cũng đă tạnh mưa… Phúc mân mê con búp bê trên tay. Cũng tại nó mà cô đă phải khóc… Cô lấy ngón tay trỏ ấn vào mũi con búp bê làm gương mặt phúng phính của nó lỏm vào trông xấu xí và quái dị. Nhặt sợi thừng dưới đất, Phúc cột tóc nó lại, và treo con búp bê vào cây đinh ở góc pḥng… Cô nói một ḿnh:

- Ta tuyên án tù treo cưng nhé búp bê!

o0o

Phúc ngồi bán một ḿnh. Suốt buổi sáng nay, bà Thanh dắt Tâm đi sắm đồ cưới. Dạo này Tâm yêu đời ghê lắm. Nh́n vào mắt Tâm, Phúc tưởng tượng như mắt chị Tâm cũng đang cười Bán hàng cho khách mà Tâm như lơ đăng nghĩ đâu đâu Phúc cứ trêu cô măi:

- Trước sau ǵ cũng tới ngày làm cô dâu. Làm ǵ chị lo ra dữ vậy.

Tâm đỏ Hồng đôi má. Cô đang ngập trong hạnh Phúc. Khanh ra trường là đă có chỗ làm ngay:

- Dẫu sao thương b́nh cũng phải được ưu tiên chút chút.

Tâm đă vui vẻ Nói với Khải như thế khi Khải than là anh vẫn chưa có chỗ làm.

Phúc vừa ăn xong ly chè th́ bà Thanh và Tâm về tới. Tâm cười cười đưa cho Phúc gói giấy Bên trong là khúc xoa màu thiên thanh.

Phúc nh́n Tâm:

- Chị thích màu này? 

Tâm gật đầu:
- Anh Khánh cũng thích. Anh dẫn chị chọn màu xanh hi vọng.

- Chị trắng mặc áo dài màu này phải biết…

Phúc phấn khởi:

- Em sẽ mướn cho chị cái soire trắng, một cái hồng. Em hỏi rồi, con Bích cũng chịu nữa…

Tâm bối rối:

- Chị diện quá tội anh Khánh.

Phúc không chịu:

- Em bảo đảm anh c̣n thích nữa. Chú rể nào chẳng khoái nghe thiên hạ khen cô dâu đẹp. Chị cứ để em mướn cho, bảo đảm không mất tiền thuê.

Tâm đưa mắt nh́n, bà Thanh khuyến khích:

- Đời con gái có một lần, cứ diện thật đẹp vào. Chẳng ai trách đâu mà lo. Con càng đẹp th́ nguời ta càng thấy t́nh yêu của con càng cao cả. Bây giờ về lo may áo đi.

Tâm nhỏ nhẹ:

- Chiều con đi cũng được cô ạ! Cô về nghỉ để con và Phúc bán cho.

Phúc chen vào:

- Má không biết, chị Tâm có nhiều điều muốn tâm sự truớc khi về nhà chồng mà…

Bà Thanh lắc đầu:

- Tụi bây lúc nào chẳng tâm sự. Cứ rục rà rục rịch, không biết chuyện ở đâu ra mà lắm thế.

Vừa đợi bà Thanh đi khỏi Phúc đă huyên thuyên:

- Em sẽ tặng chị một món qùa đặc biệt, đố chị đoán ra?

Guơng mặt lém lĩnh của Phúc lộ vẽ đắc ư khi biết Tâm không đoán được. Cô cuời:

- Em sẽ tặng chị một chiếc áo ngủ đẹp tuyệt.

Đỏ mặt, Tâm hỏi:

- Ai bày đặt em tặng thứ đó vậy?
 
- Con Bích! Em mua vải rồi, màu hồng nhạt, vải mịn, đẹp ơi là đẹp. Con Bích may luôn, kết ren nữa. Kiểu dễ thương lắm.

Tâm ngần ngừ:

- Chị có quen mặc nó đâu…

Phúc trêu:

- Phải quen thôi. Với lại chị có mặc cho chị đâu nào.

Tâm rầy:

- Lại nói tào lao… Người ta nghe làm sao?
- Th́ nguời ta khen em thực tế chớ sao!
- Tính ra c̣n nữa tháng nữa chớ ǵ?  Nhà anh Khánh coi vậy mà tin vụ coi ngày, coi giờ, coi tuổi ghê há chị Tâm? 

Tâm cuời bẽn lẽn:

- Tự nhiên phải tin chớ em. Chị cũng tin nữa. Chắc tại đây là việc hệ trọng nhất đời, nên nguời ta phải tin vào cái ǵ đó hơi thần bí một chút. Nhà mẹ anh Khánh ở G̣ Vấp, ruớc dâu sớm đúng theo giờ đă coi là khoảng năm rưỡi sáng.
- Ủa! C̣n nhà ở đây.
- Đó là nhà chị ảnh. Anh Khánh ở đây đi học từ nhỏ.

Phúc ngập ngừng:

- Chị Tâm nè! Hổm rày chị nghĩ ǵ?

Tâm nh́n Phúc:

- Chị lo đủ thứ.
- Sao lại lo.

Tâm mơ mộng:

- Trưóc ngưỡng cửa của hạnh phúc, niềm tin, lư tưởng và cả t́nh yêu nữa, người ta thường hay lo v́ những cái ǵ đẹp đều dễ vỡ. Nên dầu chị chỉ có chút t́nh yêu tầm thường thôi chị cũng thấy lo…

Phúc cuời:

- Chị lẩn thẩn giống mấy bà già. Anh Khánh không lo th́ thôi, chị lại lo.
- Tại sao anh Khánh phải lo?

Phúc nheo mắt:

- Lo chớ, ví dụ có anh chàng nào thấy chị đẹp quá cướp chị đi mất th́ sao?

Tâm nghiêm trang:

- Làm ǵ có chuyện đó. Nếu có chị cũng chạy trở về. Không ai chia cắt chị với anh ấy được đâu trừ cái chết.

Phúc luờm Tâm:

- Chị nói chuyện nghe dễ ghét!

Tâm vẫn xa xôi:

- Sao chị cứ cho một nỗi lo ǵ đó canh cánh bên ḷng, anh Khánh sẽ ra sao nếu không có chị vào ngày cuới nhỉ?

Phúc nạt ngang:

- Chị lại nói chuyện đâu đâu không hà!

Cô chuyển đề tá:

- Nhất định mặc soire nhé?  Em nói với con Bích rồi. Tiệm may của nó cho mướn đồ cưới nữa. Nó nghe kể chuyện chị với anh Khánh nó cảm động lắm…

Tâm liếc Phúc:

- Hay thật! Chuyện của chị em đi kể lung tung.
- Có ǵ đâu. Chuyện hay phải kể cho mọi người biết chớ…

Phúc cười khúc khích:

- Năm nay em đi đám cuới, sang năm đi đám thôi nôi… Mệt nghỉ ! Tâm ph́ cuời nhéo Phúc. Cả hai cũng cởi mở. Nhưng Phúc thầm nghĩ:

“Chị Tâm là nguời đang hạnh phúc nhất. Cầu mong chị đuợc hạnh phúc suốt đời…”

o0o

Ông Vũ ngồi chờ Phúc đă khá lâu trong căn tin. Ông hi vọng chiều nay sẽ gặp cô chứ không như lần truớc… Lần đó, ông đă ngố chờ và buồn bă đem muời đoá hồng về để héo rũ trên bàn. Cái mùi thơm chưa dịu của những cánh hoa cứ như nhắc nhở ông một chút ǵ buồn buồn, nhớ nhớ…

Rồi như không cưỡng lại được ḷng ḿnh ông lại đến đây t́m Phúc. Ông đă cẩn thận nhờ bà chủ căn tin nhắn Phúc khi tan giờ tập vơ ra đây gặp ông.

Ông lấy trong túi áo ra một chai dầu nuớc xanh. Ông thấm chút dầu vào điếu thuốc, rồi đánh diêm. Thỉnh thoảng những lúc trời lạnh hay đi mưa ông Vũ thích hút một điếu thuốc lá có thấm ít dầu cho thông mũi. Lâu ngày thành thói quen, những lúc căng thẳng hay mệt ông cũng hút như vậy.

Trời sắp chiều rồi, mấy hôm nay mưa suốt. Thành phố mà mưa th́ phải biết, ṛng ră hai ba hôm vẫn chưa dứt. Ông đă có nhiều buổi tối ngồi một ḿnh nghe mưa th́ thào trong bóng tối. Nghe những giọt nuớc hối hả đập vào ḷng máng xối…

Ông cứ lặng nghe tiếng mưa rơi. Ư nghĩ về sự qua đi không thể nào lấy lại mỗi khoảnh khắc nhớ nhất của thời gian cứ đến với ông chính những lúc đó.

Ông Vũ lại rít một hơi thuốc nữa. “Cũng tại tuổi già mà ḿnh nghĩ thế hay sao? ” ông dụi tàn và quay lại…

Phúc đă đứng ở nguỡng cửa. Cô đang có vẻ kiếm t́m… Ông Vũ đứng dậy mỉm cười Phúc thong thả buớc đến. Ông kéo ghế cho cô ngồi, mắt ông nh́n cô ấm áp. Bất chợt ông cảm nhận, h́nh như hôm nay cô có vẻ ǵ e dè và rụt rè như chú thỏ trắng nhút nhát, chớ không tự nhiên giống như những lần ông đă gặp.

- Tôi đă chờ em hơi lâu đấy búp bê!

Phúc nghiêm trang nh́n ông bằng đôi mắt rất nâu:

- Có chuyện ǵ cần không chú Vũ? 

Ông Vũ khe khẽ lắc đầu rồi chợt nói:

- Cũng những chuyện rất buồn nhưng là của riêng tôi… Phúc không chia sẽ đuợc đâu…

Cô nh́n ông sốt ruột… Ông Vũ từ tốn nói:

- Cách nay ba tuần tôi có đến đây. Hôm đó tôi mới ở Đà Lạt về, tôi đem tới cho Phúc muời bông hồng tuyệt đep. Nhưng tiếc là tôi không t́m đuợc em… Những bông hồng héo rũ cô đơn vẫn c̣n nằm trong pḥng làm việc của tôi.

Phúc mĩm cuời:

- Độ rày Phúc đi học hơi thất thuờng, tiếc thật! Nếu không, Phúc đă có hoa để vào bàn học rồi.

Cô e dè nh́n ông Vũ:

- H́nh như chú hơi gầy.

Ông Vũ gật đầu:

- Tôi không ngủ đuợc. Thằng bé con tôi dạo này trở chứng, những cơn mưa liên tục không làm dịu thần kinh của nó. Nó lục lạo suốt đêm. Nó không hề biết về quá khứ cũng như hiện tại, vậy nó t́m kiếm ǵ mà không ngủ! Tôi thức theo nó như để soát lại đời ḿnh.

Ông cuời buồn bă:

- Tôi cũng đi t́m kiếm suốt đêm như nó. Tôi t́m và nhặt nhănh những ǵ c̣n sót lại của đời ḿnh cũng như kiếm để cố vú chôn đi những ǵ đă mất mát, đă vỡ tan của dĩ văng. Phúc xem! Tôi cũng đă lẩn thẩn mất rồi.

Phúc xót xa. Cô cảm thấy thuơng hại nguời đàn ông có bề ngoài lịch thiệp đầy sung măn nàỵ Nh́n ông, có ai biết ông đang mang nổi đau không bao giờ nguôi. Cô bứt rứt: “Biết làm ǵ để giúp ông ta vơi bớt những sầu khổ nhỉ”.

Cô dịu dàng:

- Uớc ǵ chú Vũ xem Phúc như một đứa con gái nhớ để Phúc có thể chia với chú những chuyện buồn phiền đó.

Ông Vũ nh́n cô, ánh mắt ông mang chút riêng tư kỳ lạ. Ông cứ nh́n cô làm Phúc hoang mang. Cuối cùng ông bật cuời. Tiếng cuời lạnh và vang như của ai rất lạ:

- Nghiệp chướng! Ngày xưa đă có nguời mong có với tôi một đứa con. Lúc ấy tôi đă cuời và cho là nhảm nhí. Bây giờ tôi lại có một đứa con, một đứa con thật sự của tôi. Rơ cũng là nhảm nhí! Tôi lo một ngày nào đó tôi chết đi, tôi sẽ không c̣n để lại ǵ trên đời này. Sẽ không c̣n ai nhắc đến, nhớ đến tôi và biết rằng đă có tôi trên đời.

Phúc ái ngại, cô an ủi:

- Chú là một nghệ sĩ. Chú có những cống hiến nghệ thuật…

Ông Vũ lắc đầu cắt ngang lời cô:

- Đó chỉ là hư danh. Đâu phải nghệ sĩ nào cũng có những tác phẩm để đời. Tôi không phải là nguời có tài. Những bộ phim của tôi sẽ mai một theo thời gian, cũng như tôi sẽ mục rữa theo năm tháng. Chỉ có con nguời và đứa con máu thịt của ḿnh mới là hiện thực.

Phúc dè dặt, khó khăn lắm cô mới dám nói với guơng mặt ửng hồng:

- Chú vẫn c̣n có con đuợc đó mà!

Ông Vũ thở dài:

- Đó là nổi ám ảnh suốt quăng đời c̣n lại của tôi. Tôi vẫn khao khát đi t́m một t́nh yêu và một đứa con. Phải chăng từ lúc trẻ đến giờ tôi chỉ biết yêu bản thân ḿnh? Câu chuyện t́nh yêu cuả tôi là một vở kịch mà với bản phân vai tôi đă chọn phải những diễn viên tồi. Rồi trong đó bỗng dưng nổi cộm lên một nhân vật không có trí óc. Chúa ơi! Cái phần c̣n lại của tôi là tác phẩm, cái hoài băo, cái giọt máu quư báu của tôi là một mớ hổn độn, điên khùng, nguời không ra nguời mà cứ dở dở, uơng uơng.

Phúc bằng ḷng để bàn tay ḿnh lên tay ông Vũ. Cô nhẹ nắm những ngón tay mềm mềm trắng bệch của nguời không quen làm việc nặng, những ngón tay uớt mồ hôi của nguời bị phong thấp làm cô hơi rùng ḿnh. Phúc nhẹ nhàng:

- Sao chú Vũ lại nói những lời buồn dữ vậy! Chú nói những chuyện vui vui đi chứ.
 
- Cuộc đời tôi có ǵ vui đâu. Đó chỉ là một giấc Nam Kha. Em có biết giấc mộng Nam Kha không nhỉ?

Phúc gật đầu, ông nói tiếp:

- Đời người ngắn ngũi lắm, cô bé ạ! Nh́n quanh ḿnh toàn những nguời trẻ, lắm lúc tôi cứ ngẩn ngơ. Sao lại nhanh thế! Mỗi sáng, rồi chiều. Thế là xong một ngày. Mỗi một mùa xuân đến mùa đông. Thế là xong một năm. Tóc ngày nào c̣n xanh, nay đă điểm bạc. Thế là xong một đời.

Thấy Phúc có vẽ sốt ruột ngồi ngẫn ra nh́n ḿnh. Ông Vũ như chợt nhớ:

- Tôi xin lổi! Tôi đă nói ba điều bốn chuyện làm rối những suy nghĩ trong sáng của Phúc.

Ông vổ trán.

- À! Tôi đến đây là để mời Phúc đi ăn với tôi.

Phúc bối rối:

- Ngay bây giờ à chú! Sắp tới giờ Phúc phải về rồi.

Ông Vũ nh́n cô hơi thất vọng:

- Từ sáng đến giờ tôi chưa ăn ǵ cả. Tôi nghĩ, nếu không gặp đuợc cô bé “Gổ Mun” th́ chắc tôi sẽ nhịn đến mai, đến mốt, đến bao giờ gặp…
 
- Sao lại thế? 
 
- V́ chỉ có em. Với em tôi mới nói đuợc những lời cứ nằm từ lâu trong ḷng tôi. Nói rồi tôi mới ăn ngon, ngủ yên…

Ông cuời, cái đuôi mắt xếch lên:

- Giống những kẻ thất t́nh. Chỉ ăn ngon khi đă gặp đuợc nguời yêu.

Phúc khựng lại. Cô thong thả nói:

- Phúc hi vọng đó không phải là những lời tán tỉnh trẻ con.
 
- Với trẻ con, một là nói thật, hai là nói dối. Nói thật nhé! Tôi đang đói lắm. Đi nhé! Quán phở bên kia đuờng đang chờ ta…

Phúc miển cuỡng:

- Phúc đi với chú v́ sợ… chú sẽ đói mất.

Ông Vũ cười Phúc lững thững buớc theo ông. Cô bổng thấy ḿnh như có lỗi với Nguyên… Mà cô có làm ǵ quấy đâu? Ông ta cần một nguời để trút tâm sự cho vơi bớt những nổi phiền muộn đă đeo đăng theo ông ta từ lâu lắm…

Phúc chăm chú lặt những lá quế và ng̣ gai bỏ vào tô phở cho ông Vũ. Cô hỏi rất tự nhiên:

- Chú Vũ có thích ăn nhiều ớt không?
 
- Có! Hồi trẻ tôi ở xứ lạnh, quen ăn cay rồi.

Phúc mở nắp thố ớt. Cô gắp một đũa to cho vào tô của ông.

- Chú ở một ḿnh. Ăn nhiều ớt cho ấm.

- C̣n Phúc th́ sao nhỉ? 

- Phúc th́ không hề sợ lạnh và cũng không hề cô đơn.

Ông Vũ chợt nh́n tay cô:

- A! Lại có sự trùng hợp, tay trái gắp… trái tay…

Ông buông đũa xuống:

- Sao lại thế nhỉ! Tôi và Phúc có nhiều điểm giống nhau.

Phúc lắc đầu:

- Chỉ Có hai điểm giống nhau thôi Đôi mắt nâu và thuận tay trái.

Phúc chớp mắt.

- Vậy là đă nhiều rồi. A! Phúc uống ǵ?  Bia hay nước ngọt.

Phúc nh́n ông. Cô xua tay:

- Phúc không uống nước. Chiều rồi chú Vũ! Phúc phải về phụ đẩy xe…

Ông Vũ xót xa:

- Ông bố của em không biết thương con gái. Đời thuở nào lại bắt cô bé đẩy xe.

Phúc phản đối:

- Tại Phúc muốn thế. Đẩy xe có ǵ là xấu.

- Tôi không cho là xấu, nhưng nhọc nhằn quá.

- Phúc chỉ phụ Thôi. Anh Khải mới nặng nhọc.

Rồi Phúc sốt ruột nh́n ông Vũ. Cô lấy chiếc khăn tay ra lau miệng. Ông Vũ buông đũa:

- Nhất định không uống nước? 

Phúc gật đầu Cô nh́n đồng hồ. Ông Vũ đứng dậy thong thả khoác vai cô. Phúc cảm thấy không bằng ḷng nhưng cô chẳng biết phải phản đối bằng cách nào. Sân tập đă vắng, chỉ C̣n mỗi chiếc xe dạp của cô. Phúc đi lại lấy xe. Ông Vũ cũng đi theo cô. Ông dừng trước xe. Đôi mắt sáng lên một tia nh́n kỳ lạ.

- Phúc! Em có tin rằng từng này tuổi tôi mới t́m cho ḿnh một t́nh yêu thật sự hay không? 

Phúc lạnh người cô tránh nh́n mắt ông. Cô sợ hăi Cô thầm gọi “Nguyên ơi!”. Và cô đạp bừa chiếc xe của ḿnh. H́nh như gương mặt cô chạm vào vai ông Vũ. Phúc thầm th́ “Ôi Chú Vũ cũng điên như thằng con của chú”.


o0o


Thật bất ngờ! Nh́n người khách ngồi đợi ḿnh trong salon. Phúc thốt tiếng reo vui.

- A! Anh Hải.

Rồi tự nhiên cô lại bối rối, dù sao cô và người đàn ông này vẫn chưa có những thân t́nh để từ ḷng cô thốt lên tiếng reo như thế.

Phúc chớp đôi mắt nâu, cô ngồi xuống đối diện với Hải.

- Lâu thật là lâu. Tưởng anh đă quên Phúc rồi chứ? 

Hải cười. Nh́n gương mặt và lời nói của anh thật dễ gần gũi với những nét thoải mái và có một chút ǵ rất nghệ sĩ. Phúc t́m thấy trên gương mặt anh những nét giống Long, nhưng những nét ấy lại rất là của anh, riêng biệt rơ ràng mà buổi tối hôm ấy Phúc chưa nh́n ra. Cái cười của anh trong lôi cuốn làm sao. Anh đang hướng tia nh́n rất sáng của ḿnh vào Phúc.

- Lẽ ra tôi quên. Nhưng nghe Bích nói có một cô bé lóc chóc đă thách thức tôi cái ǵ đó. Thế là tôi bỗng dưng lại muốn biến ḿnh thành một thằng bé lóc chóc để đến hỏi xem cô ta đă thách ǵ ḿnh. Uống rượu hay đấu vơ đài? 

Phúc lắc đầu:

- Hai thứ đó em đều rất dở. Vả Lại em đâu dám thách thức ǵ với anh Hai của bạn em.

- Hôm nay, Phúc nói chuyện nghe ngoan thật.

Phúc không trả Lời. Cô đứng dậy:

- Anh Hải ngồi chờ em nhe!

Phúc lư lắc bước vào nhà. Cô mở Tủ Lạnh rót một ly sữa đậu nành. Diệp Thơ hỏi:

- Ai vậy? 

Phúc trả lời:

- A! Anh Hai của thằng Long quắn.

Rồi cô vội vàng bước lên. Cô sợ Những câu thắc mắc của bà Thơ lắm.

Phúc nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống bàn:

- Anh Hải uống sữa.

Hải tṛn mắt. Anh khẽ lắc đầu:

- Cô bé khá thật! Không có ǵ trêu cho bằng mời bợm rượu uống sữa.

Phúc cố giữ vẻ nghiêm trang:

- Nhà Phúc đâu có rượu.

Cô giả vờ thật thà:

- Nhà Phúc toàn uống sữa không hà. Bữa th́ sữa ḅ tươi, hôm th́ sữa dê… Bây giờ anh Hải uống đỡ sữa… đậu nành.

Nh́n gương mặt với đôi mắt chớp chớp, ngu ngơ của Phúc. Hải ph́ cười. Anh bưng ly sữa lên uống một hớp:

- Uống sữa mà say th́ cũng nên uống lắm.

Hải đưa cho Phúc một gói giấy:

- Bích nhờ tới đưa cho Phúc. Áo đám cưới ǵ đó…

Phúc để gói giấy lên bàn. Cô nh́n Hải:

- Anh quay phim hả anh Hải? 

- Có chi không Phúc? 

- A!… Cái nghề hay hay… Đôi mắt của anh thâu trọn cả… thế giới, ghê thật!

- Nhưng tôi cũng trả hết cho đời, có c̣n lại chút ǵ cho ḿnh đâu. Những ǵ đă thu vào ống kính của tôi, được giữ lại hay không cũng do đạo diễn nữa… Hải tủm tỉm:

- Đạo diễn quan trọng số một đấy!

Phúc chớp mắt: “Anh ta ngụ ư ǵ trong nụ cười mỉm chi ấy nhỉ”

- Sao Phúc lại từ chối nghề diễn viên vậy? 

- Em đâu có tài cán ǵ mà đóng phim.

- Ông Vũ đă chọn ai, chắc chắn người đó phải có tài.

Phúc bối rối Cô không muốn nói đến ông Vũ. Cô nh́n Hải:

- Anh Hải uống sữa nữa đi.

- Uống mà không có ai cụng ly, thật buồn. Rồi Hải ngập ngừng:

- Xin lỗi! Có thể tôi ṭ ṃ, nhưng Phúc có thường gặp ông Vũ không? 

Phúc lắc đầu Và nh́n anh nghiêm nghị:

- Sao anh lại hỏi vậy? 

- Để biết vậy mà. V́ ông ấy vừa bị một cú đau đớn lắm.

Phúc ngạc nhiên, cô hồi hộp:

- Chú Vũ bị ǵ vậy? 

Giong Hải b́nh thản và h́nh như có chút ǵ hả hê là lạ.

- Cậu quư tử của ông ta trở chứng. Nó không ngủ nghê ǵ cả mà “quần” ông suốt cả tháng nay. Ông phải thức canh suốt. Cách đây hai, ba hôm ǵ đó, mệt mỏi quá ông Vũ ngủ thiếp đi. Nó lục lấy ch́a khoá mở cửa nhà, rồi kiếm đâu ra con dao đồ chơi bằng bo mỏng mỏng… Thế là nó thưởng cho ba nó mấy dao. Sau đó nó đi mất biệt.

- Thế… chú ấy có bị ǵ không? 

- Ông ta bị trúng vào bụng. Chưa đứt khúc ruột nào cả. Bị trầy và bầm thồi, nhưng chắc đau hơn đứt ruột nhiều. Cũng may, đó là dao đồ chơi, mà ông ta th́ có đắp mền, không th́ đi đứt.

Phúc bần thần:

- Anh có biết thằng bé đó không? 

- Bé ǵ?  Nó to gần bằng ổng. Điên mà khôn chứ đâu ngu. Biết mở khoá cửa nhà và nhung nhan người quen nguời lạ. Nó điên hiền. Dạo này sao lại trở chứng. Ông ta đang t́m nó khắp nơi.

Phúc bỗng thở Dài:

- Tội nghiệp chú ấy!

Hải mỉm cười Anh nói một cách vô tư:

- Cô nên đến thăm và an ủi ông ta.

Phúc lắc đầu nhanh như một phản xạ:

- Ô! Em bận ghê lắm! Anh Hải có gặp nói giùm em kính chúc chú Vũ mau hết bệnh…

- Ông ta chỉ có đau, chớ có bệnh ǵ đâu.

Phúc đỏ Mặt. Cô bỗng thấy lời ḿnh vừa nói nó ngớ ngẩn sao ấy.

Hải nh́n Phúc:

- Tôi đến cho biết nhà Phúc và đă làm trọn việc con Bích nhờ. Tôi về Phúc nhé. Thế nào chúng ta cũng c̣n gặp lại nhau nữa mà…

Anh nghịch ngợm:

- Lần sau chắc tôi được uống sữa ḅ hay sữa dê ǵ quá.

Phúc cười:

- Không dám đâu… Em sợ anh say v́ sữa lắm.

o0o

Cô bước trở vào lấy chiếc áo ngủ màu hồng ra săm soi. Nhỏ Bích may đẹp thật. Chắc hẳn là chị Tâm sẽ rất thích. Cô đem xuống bếp khoe Thơ:

- Đẹp không? 

Mắt Thơ sáng lên ngạc nhiên:

- Của ai vậy

- Của em cho chị Tâm.

Thơ vừa ngắm nghía vừa ướm thử vào người ḿnh.

- Dễ thương thật. Mặc vào th́ người yêu phải chết mệt v́ bị quyến rũ, v́ bị mê hoặc.

Phúc hơi khó chịu, cô nhận ra trong lời nói và điệu bộ của Thơ có cái ǵ là lạ nó giống như cách của một người học lơi, sành điệu.

Thơ tỉ mỉ xem từng dải ren kết trên áo, cô cứ trầm trồ măi:

- Hôm nào chị phải nhờ con bé Bích may giùm một cái mới được. Có thể mua loại vải đắt tiền hơn, mỏng hơn và mềm mại hơn loại nàỵ

Phúc nh́n Thơ:

- Bao giờ chị lấy chồng em may tặng chị hai cái. Bây giờ mặc chi thứ này.

- Thơ nhún vai, cô xếp chiếc áo lại.

- Con Tâm đẹp mà ngu. Tự đi rước cái khổ về cho ḿnh. Chi thấy tàn tật là chị đă sợ sao nó có thể yêu rồi chịu đựng được. Hay thật!

- Không lẽ trên đời này, ai cũng biết yêu như chị thôi. Em thấy những người yêu bằng trái tim nhiều hơn những người yêu bằng lư trí. Bởi vậy chị cứ yên tâm. Trong thế giới những người yêu bằng đầu. Chị sẽ là nữ chúa. Tội nghiệp trái tim của chị, nó chỉ Biết đập để duy tŕ sự sống chớ nó không biết đập để yêu, v́ yêu, được yêu.

Giọng Thơ tỉnh khô:

- Đủ rồi con khỉ nhỏ! Đúng là miệng lưỡi của ông kỹ sư tin học Nguyên, chỉ có giọng nói là của con tiểu yêu Phúc. C̣n một đống chén chờ bàn tay của em kia ḱa, ở đó mà lư sự.

Phúc giả vờ cúi gập ḿnh xuống trước mặt Thơ.

- Thưa bà, nô tỳ Isaura đă biết bổn phận rồi ạ!

Vừa nói cô vừa nhún ḿnh một cái rồi vội vă bước lên lầu. Cô cất chiếc áo vào tủ và ngồi xuống giường, cô muốn xin tiền bà Thanh mua một chiếc áo dài để đi đám cưới Tâm mà chưa dám. Dạo này má cô đang gôm tiền mua xe, mua cái áo th́ cũng chẳng lớn lao ǵ nhưng Phúc không muốn. Đến hôm đó cô lại mặc áo của Thơ hay Mai cũng được…

- Phúc ơi! Có người t́m…

- Em xuống ngay đây mà!

Phúc xuống đến bếp đă thấy Nguyên ngồi đó. Anh đưa cô một gói giấy. Phúc trợn mắt:

- Ǵ vậy anh? 

- Của em đó.

Cô mở ra xem. Một xấp soie màu vàng óng ả đẹp tuyệt. Giọng Nguyên từ tốn:

- Người ta bảo với anh màu này là màu hoa hướng dương. Anh thấy hợp với em.

Mắt không rời xấp vải Phúc nũng nịu:

- Sao lại hợp với em? 

- Anh cũng không hiểu nữa, nhưng tự dưng anh nghĩ em mặc vào sẽ rất đẹp. Một cô bé nghịch ngợm, hiếu động sẽ hết sức quyến rũ và thu hút trong chiếc áo vàng.

Thơ năy giờ ngồi im xem bỗng xen vào:

- Anh Nguyên làm thế th́ thiên hạ sẽ lu mờ hết trước đóa hướng dương của anh.

Phúc bối rối:

- Anh Nguyên đùa mà chị!

Phúc nh́n Nguyên. Cô nói:

- Anh Nguyên! Nhánh chuỗi ngọc ra lá rồi đi ra đây em chỉ cho.

Nguyên đứng dậy theo cô. Phúc nhỏ Nhẹ:

- Đừng giận chị Thơ.

- Không! Anh biết tính Thơ mà. Duy có điều anh lo là Kiệt. Hắn không bằng anh Dương đâu. Sợ Thơ sẽ vỡ mộng.

- Hôm kia anh Dương có ghé và gặp chị Thơ. Chị ấy hay thật! Vẫn ngọt ngào đường mật, em không chịu được.

Nguyên nhẹ nhàng:

- Rồi em sẽ hiểu. Trong cuộc sống đôi khi người ta phải giả dối.

- Để Làm ǵ? 

- Đôi khi để an ủi, đôi khi để tạo cho người khác một cái ǵ như niềm tin để sống.

- Rồi th́ sự thật vẫn là sự thật.

- Em nói đúng. Nhưng kéo dài sự giả dối nhiều lúc cũng rất cần. V́ ḷng nhân dạo…

Phúc phản đối:

- Không thể nào chấp nhận được. Ngụy biện.

Nguyên im lặng, cả Phúc cũng vậy. Dầu rằng cô biết những lời Nguyên nói không phải hoàn toàn sai. Nhưng nếu Nguyên đừng nói ra th́ hay hơn. Cô ấm ức hỏi như van lơn:

- Anh có bao giờ giả dối với em không? 

- Câu hỏi này em đă hỏi và anh đă trả lời rồi mà Phúc.

- Em muốn anh khẳng định lại…

Nh́n gương mặt trẻ con vừa lo, vừa hơi dỗi của cô, Nguyên lắc đầu bướng bỉnh:

- Anh chỉ nói một lần và một lời thôi. Mà “Gỗ Mun” này, tại sao chuyện đâu đâu lại dây dưa đến buồn cười. Phải chi anh chọn màu xanh hay màu hồng th́ chắc không có vấn đề ǵ đáng cho em đ̣i…

Rồi anh dịu dàng:

- Anh chở đi may, đến đám cưới c̣n đi đưa dâu nữa chứ…

Phúc nh́n anh, cảm động:

- Em không phải là hoa hướng dương đâu, em chỉ là loài hoa cúc vàng nhỏ xíu của anh thôi, phải không anh? 

Nguyên bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô:

- Anh muốn em lúc nào cũng là “Gỗ Mun”. “Gỗ Mun” như ngày nào anh mới gặp. Hiểu anh không mắt nâu !

Phúc chớp mắt. Cô giấu đầu vào ngực Nguyên, như cả ư nghĩ “Gỗ Mun” đă bị Búa Tạ soi đốn ngă rồi… từ dạo ấy”.

o0o

Ngày đám cưới đă đến. Phúc thức rất sớm. Chả là nhà trai rước dâu từ năm giờ ba mươi sáng mà. Bà Thanh th́ ở suốt nhà Tâm từ hôm qua, lẽ ra Phúc cũng ở lại coi Tâm lạy xuất giá, nhưng nhà Tâm chật quá nên cô đành về hồi tối.

Phúc ngượng ngùng trong chiếc áo dài mới. Mai cứ tấm tắc khen măi:

- “Gỗ Mun” coi vậy mà mặc áo dài đẹp ác. Chỉ Thiếu mái tóc là thành con gái Huế rồi… Phải công nhận anh Nguyên chọn màu hay! Lên áo không chê được.

Phúc cứ nhấp nháy hàng mi làm Thơ phải gắt lên:

- Có chịu nhắm mắt lại không?  Nhấp nháy hoài làm sao kẻ cho đều được.

Phúc lo lắng:

- Có đậm lắm không?  Anh Nguyên không thích làm đậm đâu.

Thơ trợn mặt:

- Lạ Chưa! Đi đám cưới th́ phải diện. Em chưa chi đă sợ. Điệu này nữa ông Nguyên cầm quyền là cái chắc.

Mai cười, chọc Phúc:

- Chị chấm cho nó cái nốt ruồi bên mép. Nó thích có nốt ruồi lắm đó…

Phúc mở mắt ra:

- Thôi đi! Không có nốt ruồi em cũng đă duyên lắm rồi. Tham lam quá duyên nợ lẫn mất vào trong th́ khổ.

Tiếng chuông leng keng ngoài cổng làm Mai bước xuống thang, Phúc nói với theo:

- Nếu là anh Nguyên, chị Mai nói chờ em hai phút nữa thôi nhe!

Rồi cô hỏi Thơ:

- Xong chưa chị Thơ.

- Xong rồi! Chị c̣n đeo đôi bông ṭn ten này vào nữa…

Phúc ngần ngại, rồi cô cũng đưa tai ra cho chị Thơ. Đôi bông lắc qua lắc lại làm gương mặt vốn tinh nghịch của cô trông càng nhí nhảnh và dễ yêu hơn nữa.

Thơ nh́n em ḿnh hănh diện:

- Đúng là bông hướng dương… Phen này không chừng người ta không thấy cô đâu đâu cả đấy.

Liếc Thơ, Phúc phụng phịu:

- Chọc em hoài… Cái bóp đâu cho em mượn…

Thơ đến tủ Lấy bóp nhỏ đưa Phúc. Cô yểu điệu bước xuống thang. Nguyên đă ngồi chờ ở salon. Hôm nay trông anh không chê vào đâu được. Phúc cũng ngẩn ra nh́n Nguyên khi Nguyên đang chăm chú nh́n cô. Trông Nguyên đẹp quá. Anh cũng mặc chiếc sơ mi màu vàng hướng dương, cravat xanh đậm và bộ veston trắng ngà đúng mode. Dáng cao lớn nhưng lại gọn gàng nhanh nhẹn của Nguyên làm Phúc xao xuyến. Anh mỉm cười thích thú khi thấy Phúc như đang mắc cở. Đến bên cô, anh nói nhỏ:

- Muốn “mi” em quá. Như một cô dâu “nhí”!

Phúc đẩy anh ra mà ḷng rung động: “Trông anh đáng yêu quá, anh chàng phu xe của em”. Cô giả vờ nghiêm nghị:

- Không được đến gần… lỡ nhăn mất áo đẹp của em làm sao…

- Hôn một cái thôi mà… Nhẹ thật nhẹ…

- Không được… Lỡ trôi son phấn, má hồng làm sao làm lại kịp.

Nguyên khoanh tay nh́n Phúc:

- Anh không nịnh đầm đâu nhe. Nhưng phải nói hôm nay em đẹp thật! Xong đám cưới Phúc đến thăm mẹ với anh nhé.

Phúc bối rối ngước len:

- Mặc áo dài đi luôn hở anh? 

- Chứ sao! Mẹ anh rất thích. Anh biết chắc điều đó.

Phúc dịu dàng bước theo Nguyên ra sân ḷng cô rộn một niềm vui như trẻ nhỏ. Cô chợt ngạc nhiên khi thấy chiếc cup của Khải trờ tới cổng rồi vọt vào sân. Gương mặt anh phờ phạc và thất thần kỳ lạ.

Trái tim Phúc chợt nhói lên. Linh tính giục cô buột miệng hỏi một câu mà cô không ngờ:

- Chị Tâm làm sao hả?

Khải liếc thoáng qua đôi mắt lo lắng của Phúc rồi anh nh́n sang Nguyên, giọng thẫn thờ:

- Tâm bị tại nạn xe hơi sáng sớm, lúc thằng Thiên chở cô ấy đi đến tiệm làm đầu…

Khải liếm môi:

- Có lẽ…

Đôi chân Phúc như muốn khụy xuống, cô bám lấy Nguyên lắp bắp:

- Nhưng mà chỉ c̣n sống phải không? 

Khải làm thinh ngó chỗ khác. Trái tim Phúc như có ai bóp nghẹn. Cô hét lên:

- Cái ǵ vậy? Em không tưởng tượng được… Mới hồi sáng đây mà.

Mắt cô hoảng loạn nh́n Nguyên. Gương mặt anh tái xanh v́ xúc động. Phúc nghẹn ngào:

- Trời ơi! Khủng khiếp quá.

Rồi cô oà lên khóc như một đứa trẻ. Nguyên cứ để Phúc gục đầu vào vai anh nức nở:

Nguyên hỏi Khải:

- Cô ấy sao rồi?
 
- C̣n trong pḥng cấp cứu. Bị rất nặng.

Phúc ngẩng đầu lên:

- Chở em vào bệnh viện đi Nguyên.

Nguyên nh́n gương mặt lấm lem son phấn của Phúc dịu dàng:

- B́nh tỉnh đi Phúc! Vào thay quần áo, rồi anh chở ngay.

Phúc vội vă bước vào nhà. Đầu cô cứ văng vẳng câu nói của Tâm “Sao chị Cứ có một nỗi lo ǵ đó canh cánh bên ḷng. Anh Khánh sẽ ra sao nếu không có chị vào ngày cưới nhỉ”.

Phúc thấy lạnh người “Người như chị không thể Nào chết được… Rồi anh Khánh sẽ ra sao? Chị Tâm ơi! Chị Tâm! Chị Đừng chết nhe chị Tâm!”
Phúc bước dọc theo hành lang bệnh viện. Đến pḥng trực của bác sĩ cô không vô mà đứng lấp ló ở cửa. Cô nghe tiếng cô Trâm:

- Vào đây Phúc!

Phúc e dè bước vào căn pḥng nhỏ toàn một màu trắng. Cái mùi đặc biệt lạnh tanh, buổn tẻ. Chỉ Có ở bệnh viện làm Phúc có cảm giác lo lo, ngài ngại.

- Ngồi xuống đi cô bé!

Phúc đặt chiếc giỏ lên ghế:

- Má cháu gởi cô Trâm cam và sữa.

Giọng cô Trâm ngạc nhiên:

- Sao lại gởi cô? Má Phúc bày đặt ghê!

- Má cháu nói để cô tẩm bổ. Cả tuần rồi đêm nào cô cũng thức.

- Không sao! Cô đă quen rồi. Bây giờ như vầy. Phúc đem xuống cho Tâm và Khanh. Tội nghiệp thằng Khanh, nó lo quá, mắt th́ hóp vào, râu tia th́ tua tua ra…

- Anh Khanh đă có rồi cô à…

- Phúc cứ nghe lời cô… Đem cho nó đi.

Phúc lưỡng lự. Cô Trâm nh́n Phúc:

- Tối nay cháu ngủ lại đây? 

- Dạ!

- Tâm đỡ rồi! Ra khỏi pḥng hồi sức là mừng. A! Khanh về chưa? 

Phúc cười:

- Ảnh chờ thằng Thiên vào rồi chở về.

Cô Trâm gật gù:

- Cái thằng, đúng là tên Thiên nên mạng nó lớn. Té xuống đất bất tỉnh nhân sự mà không sao hết.

- Hôm ấy thấy nó khóc mà tội.

Cô Trâm cưỡi:

- Bộ Phúc không khóc hả? Gương mặt th́ “makide” đẹp lắm mà méo xẹo…

Phúc ngượng ngùng nh́n ra cửa. Cô Trâm lại hỏi:

- Này! Anh chàng cao ráo đẹp trai hôm ấy ở đâu ra vậy? 

- Dạ! Ai đâu ạ!

- Anh chàng cứ theo vỗ về Phúc “Thôi! Nín đi em. Thôi! Nín đi em” ấy.

Nh́n cô Trâm vừa nói vừa như hát, Phúc buồn cười lắm nhưng cô giả vờ làm tỉnh:

- Dạ! Anh ấy là bạn anh Khải cô ạ!

Cô Trâm tủm tỉm:

- Anh ta chăm sóc em gái bạn ḿnh rất tốt.

Vừa nói cô Trâm vừa liếc Phúc. Cả hai cô cháu cùng cười khúc khích. Phúc chợt hỏi:

- Cô ơi! Bác sĩ Hanh tếu tếu là học tṛ của cô hả Cô? 

- Đúng rồi! Có ǵ không Phúc? 

Phúc chớp mắt, ngập ngừng một chút cô nói:

- Cháu thấy… ông ấy chịu khó với chị Tâm ghê! Cũng nhờ ổng cho máu kịp thôi không th́ chẳng biết chị Tâm ra sao rồi.

Cô Trâm hơi trầm ngâm một chút:

- Hanh là người tốt đấy, mà Phúc này! Tâm nó yêu Khanh lắm hả? 

- Dạ! Chỉ Phải thuyết phục gia đ́nh dữ lắm mới được đó…

- Hai đứa nó quen nhau lâu chưa? 

- H́nh như sau khi anh Khanh xuất ngũ. Chắc cũng ba, bốn năm rồi.

- Tâm có tâm hồn đẹp đó chứ. Thằng Khanh cũng tốt số.

- Chị Tâm c̣n phải nằm viện lâu không cô?
 
- Ít nhất cũng cả tháng, và sau đó Tâm chỉ có thể làm những việc nhẹ.

Thở dài cô Trâm nói:

- Nghĩa là Tâm và Khanh phải hết sức thương yêu và lo lắng, chăm sóc cho nhau th́ mới hạnh Phúc.

Phúc lạc quan:

- Điều đó th́ cô khỏi phải lo. Hai người thương nhau lắm.

- Thực tế cuộc sống sẽ có những cái không giống như tưởng tượng của hai người khi yêu nhau đâu.

- Chị Tâm giỏi lắm cô à! Anh Khanh cũng thế! Phúc chắc họ sẽ hạnh Phúc.

Phúc im lặng như đang suy nghĩ điều ǵ. Cô nh́n cô Trâm rồi hỏi nhanh:

- Cô Trâm! Cô có biết người yêu của cô út cháu không? 

Ngạc nhiên, cô Trâm không trả lời Phúc mà lại hỏi:

- Hôm nay sao Phúc lại hỏi “Chuyện xưa tích cũ” vậy? Người yêu của Mai Phương à! Dĩ nhiên là… cô có biết chứ? 

- Phúc đă gặp chú Vũ rồi!

Tṛn mắt cô Trâm hỏi:

- Gặp bao giờ? Ở đâu? Đă hai mươi năm nay cô không hề biết tung tích ông ấy? 

- Ủa! Cô không biết ông dạo diễn Hoài Vũ à? 

- A!… Thật là bất ngờ. Cô có nghe tên nhưng không nghĩ là Vũ của Mai Phương.

- Chú ấy đấy! Chuyện cũng buồn cười. Chú chọn diễn viên nữ biết vơ, chẳng biết sao chú Vũ lại chọn nhầm cháu. Ba má cháu đâu có cho… chú Vũ đến nhà thuyết phục, ông ấy gặp ba cháu Thế là hai người nhận ra nhau.

Mắt cô Trâm lộ vẻ xúc động:

- Rồi ba cháu có nói ǵ với cháu không? 

- Ba cháu có nói ǵ đâu. Mà cô ơi! Cháu thắc mắc lắm, ba cháu th́ bảo chú Vũ là người xấu, chú đă bỏ rơi cô út. C̣n chú Vũ lại bảo với cháu, cô út bỏ Chú và biệt vô âm tín… Mà sự thật như thế nào hở Cô? 

Cô Trâm trầm ngâm:

- Ngày xưa Phương rất yêu Vũ. Đó là t́nh yêu đơn phương, mê muội. Từ hồi đó đến giờ cô chưa thấy ai có một t́nh yêu kỳ quái như cô út cháu. Mai Phương đă làm mọi cách để Vũ chú ư đến nó, Phương rất lăng mạn và đam mê. Bề ngoài trong e dè nhút nhát, nhưng bên trong Phương là một con bé rất bướng, khi đă muốn điều ǵ th́ nó sẽ làm cho kỳ được. T́nh yêu đến với Phương theo kiểu “tiếng sét”. Lúc đó Vũ là một anh chàng rất đào hoa, anh ta không tội ǵ phải từ chối t́nh yêu tự nguyện của Phương. Có một thời hai người đă rất khắng khít, những lúc ấy Phương tỏ ra rất hạnh Phúc và yêu đời.

Cô Trâm nh́n Phúc:

- Cô chỉ Gặp Vũ một, hai lần ǵ đó, cô đâu ở gần Phương. Lúc ấy cô học ở Sài G̣n, Phương th́ học ở Đà Lạt. Thỉnh thoảng nó về, hai đứa nói chuyện với nhau cả buổi, không th́ thơ qua lại. Cô có cản ngăn Phương rất nhiều lần. Thậm chí hai đứa đă giận nhau nhưng nó đâu chịu nghe. Phương nhất quyết làm cho được điều nó muốn.

Phúc thắc mắc:

- Nhưng tại sao hai người không gặp nhau nữa? 

- Vũ học đại học là để bổ sung kiến thức cho nghề dạo diễn mà anh ta đă chọn. Cuối năm đó anh ta đi Pháp để nâng cao tay nghề. Lúc này cô không nhớ lắm, nhưng có lẽ Phương đă nhận ra t́nh yêu của nó chỉ có một chiều, t́nh yêu đó chỉ là thú tiêu khiển của Vũ hay sao ấy, nên nó đă âm thầm bỏ đi trước khi Vũ sang Pháp.

Đôi mắt Phúc lộ vẻ thất vọng, h́nh như cô cảm thấy vẫn có ǵ không rơ, Phúc nh́n cô Trâm:

- Cổ chịu xa chú Vũ để rồi buồn khổ?  Đến sinh bệnh mà chết? … Hay là tại cổ muốn chú Vũ khi đi xa không bị vướng bận v́ cổ?
 
- Ông ta nói với Phúc điều đó? 

Phúc bối rối, cô tự Trách ḿnh bỗng dưng nói chi chuyện ông Vũ. Phúc ậm ự trả Lời:

- Dạ! Chắc tại chú ấy muốn có một đứa con nối dơi với người vợ cũ, bác sĩ bảo hai người chỉ có khả năng có những đứa con không b́nh thựng.

Cô trâm thở dài:

- Thời trẻ ông ta đă gieo những thứ hạt ǵ để bây giờ ông ta hưởng những thứ quả như vậy. Đúng là nghiệp chướng!

- Chú ấy cũng bảo: Nghiệp chướng, v́ ngày xưa có người nào đó muốn có con với chú, th́ chú đă cười và cho là nhảm nhí, bây giờ chú sợ đă muộn…

Phúc bậm môi. Cô nghĩ: “Không biết ḿnh nói thế đúng hay sai, v́ ông Vũ đang muốn t́m một t́nh yêu để có một đứa con…” Cô bỗng đỏ mặt “Tại sao chú ấy lại nói những chuyện đó với ḿnh nhỉ”

Cô Trâm nh́n Phúc giọng dịu dàng:

- Thỉnh thoảng cháu nên đến thăm và an ủi ông ta…

- Phúc sợ ba không bằng ḷng. Ba cháu có vẻ ǵ không ưa ông Vũ!

- Có lẽ, ba cháu c̣n thành kiến. Thế ư cháu th́ thế nào? 

- Cháu thấy tội nghiệp. Mới đây, đứa con đă trốn nhà đi mất sau khi đă lụi cho chú ấy mấy nhát dao bằng gỗ. Cũng may, nhưng chắc chú ấy đang buồn bă khổ sở lắm.

Cô Trâm nhíu mày:

- Đúng là con người ta không thể nào biết hậu vận của ḿnh ra sao. Phải chi ngày xưa…

Phúc nghiêng đầu nh́n, cô Trâm bỏ lửng lơ câu nói v́ Nguyên đă đứng ở cửa pḥng trực. Phúc đứng phắt dậy, cô mặt đỏ rần, quay lại nh́n cô Trâm…

- Thưa cô! Đây là anh Nguyên.

Cô Trâm tiếp lời:

- Bạn của Khải phải không?  Vào đây? 

Nguyên mỉm cười tự tin, mắt của anh nh́n thẳng vào người đối diện sau khi đă chào bằng cái gật đầu lịch sự. Cô Trâm bỗng có cảm t́nh ngay với người thanh niên mà lần trước cô chỉ nh́n thoáng qua. Anh ta đang dịu dàng nh́n con bé Phúc:

- Không chịu đem áo ấm ǵ hết!

Phúc cười nét mặt ngời hạnh phúc.

- Phúc đă lấy ra để ở ghế rồi, anh Khải hối quá nên quên tuốt.

Quay sang nh́n cô Trâm, Phúc bối rối. Cô Trâm cười nhắc Phúc:

- Cháu đem giỏ đồ xuống cho Khanh đi Phúc.

Phúc vẫn ngần ngại cô nhăn nhăn.

- Về má sẽ rày cháu.

- Sao má rày cháu, đem xuống nói cô Trâm gởi cho Khanh và Tâm.

Phúc nh́n Nguyên. Anh mau mắn.

- Cô để cháu mang cho. Cô bé này rắc rối lắm!

Nói xong anh và Phúc chào Trâm rồi bước ra. Trâm nói với theo.

- Có cần ǵ cứ lên đây. Cô trực đến sáng lận!

Phúc bước đi kế bên Nguyên, tới cuối sân bệnh viện vắng người. Những hàng cây đêm xào xạc lá. Gió thổi làm Phúc ớn lạnh. Cô nép vào Nguyên khẽ rùng ḿnh.

- Em lạnh hả “Gỗ Mun”? 

Cô nhẹ nhàng gật đầu. Nguyên đưa cho Phúc chiếc áo jean của anh. Cô ngạc nhiên:

- Áo em đâu? 

- Lại quên rồi. Lúc năy má Phúc chỉ anh chiếc áo của Phúc, anh thấy trên salon, hồi đi rồi mới nhớ là quên… Anh ghé nhà, lấy áo của anh cho nhanh.

- Thế áo này… Anh có cho ai mượn trước em chưa? 

Nguyên cười, trong bóng tối Phúc vẫn thấy hàm răng anh trắng đều:

- Lại kiếm chuyện! Dạo này sao em hay… khó chịu với anh ghê. Đă yêu anh th́ phải tin anh. Có bao giờ anh nghi ngờ em điều ǵ đâu.

- Ô hay! Em “trong sạch” có ǵ để anh phải nghi ngờ.

Giọng Nguyên hơi giễu cợt:

- Thật không?  Người ta có máy quay phim, anh cũng có máy quay phim. Máy quay của anh có thể quay xuyên tường đó!

Phúc bậm môi. Cô cười nh́n Nguyên:

- Anh hay thật! Trong khi đó em chẳng biết tư ǵ về những “bông hồng” của anh cả.

Rồi cô thanh minh:

- Anh ấy là anh hai của con Bích, ảnh đem áo cưới của chị Tâm đến…

Nguyên tỉnh bơ:

- Ô hay! Em “trong sạch” có ǵ để anh phải nghi ngờ, mà em đi “thanh minh thanh nga”…

- Thấy ghét! Trả áo lại đó…

- Ô! Anh đang lạnh, cám ơn nhe!

Phúc đưa áo lại cho Nguyên, cô bước vội đến chiếc ghế đá, Nguyên ngồi xuống theo cô, anh khoác áo lên vai Phúc rồi sửa lại cho ngay ngắn:

- Lúc năy, anh lên pḥng bệnh thấy tội anh Khanh ghê. Anh ấy là người giàu nghị lực và năng động. Tâm sẽ hạnh phúc với người đàn ông đó.

Phúc im lặng, cô ngă đầu vào vai Nguyên thầm nghĩ “C̣n em! Em có hạnh phúc với người đàn ông em yêu không?  Tính khí của anh có nhiều cái làm em lo…”

- Mười giờ rồi Phúc. Anh chở Khanh về, em vào với Tâm đi. Sáng mai anh làm việc ở nhà, anh sẽ rước em luôn. Ngày mai chắc mẹ Tâm sẽ vào thế.

Phúc đứng dậy phụng phịu:

- Áo anh dài quá! Đúng là áo king.

- Dài th́ càng ấm. Em xấu đi chẳng ai dám bắt em… Mấy tay sinh viên thực tập tán gái cũng siêu lắm đấy!

Phúc cười. Cô thấy đôi mắt Nguyên thật sáng. Sáng như một đóm lửa nhỏ ấm áp đang sưởi trái tim cô. Phúc khép hờ hàng mi cong thầm th́ “Môi anh cũng ấm như mắt anh nh́n em vậy đó… Anh chàng ngang bướng của em”.

o0o

Phúc bước theo Nguyên vào nhà. Anh quay lại ái ngại nh́n gương mặt phờ phạc v́ mất ngủ của cô.

Phúc cười gượng:

- Đêm ở nhà thương thiệt khó ngủ. Lúc nào cũng có tiếng động… không lớn nhưng cứ lịch cà lịch kịch…

- Làm em sợ ma? 

- Không! Nhưng nó làm sao ấy, thỉnh thỏang lâu lâu chị Tâm lại rên, em không thể chớp mắt được. Rồi cái áo jean của anh nữa…

- Áo anh làm sao? 

- Mặc vào, làm em nhớ anh chớ sao! Em thức đến sáng luôn.

Nguyên âu yếm:

- Ngủ một chút đi. Rồi anh sẽ gọi dậy.

Hai người đi lên lầu. Phúc ngần ngại, cô lắc đầu:

- Em không ngủ đâu. Kỳ lắm! Bà sẽ nghĩ về em không hay.

- Quan trọng là anh hiểu em. Với lại bà nội hôm nay đâu có ở nhà. Vào pḥng anh ngủ đi. Anh c̣n phải làm nhiều việc lắm…

Nguyên cười nheo con mắt đa t́nh:

- Nên anh không phá em đâu.

Nguyên đẩy cửa rồi cho Phúc vào. Lần đầu tiên Phúc đến pḥng Nguyên. Đúng là một pḥng lư tưởng. Rộng răi và dĩ nhiên rất ư là dễ yêu. Pḥng có nhiều cửa sổ nh́n ra xanh rờn những tàn cây. Phía sát góc trong là chiếc kệ đầy sách. Một cái bàn nhỏ phía trên có một máy cassette và vô số băng nhạc, kế đó là một cái giường trải chiếu sạch sẽ, gối kê đầu, mùng mền trắng tinh. Bàn lớn kê vách tường để một máy vi tính, cuối pḥng là một tủ quần áo để sát cửa vào nhà tắm.

Phúc nh́n anh:

- Căn pḥng đẹp, sang và tiện nghi nữa.

- Nhưng c̣n rất rộng. Pḥng này ở hai người là tuyệt nhất.

Phúc liếc Nguyên:

- Sao anh không kiếm thêm một người nữa đi? 

Nhéo mũi Phúc. Nguyên cười:

- Đă có rồi, kiếm làm ǵ nữa. Em ngủ nhé. Anh không nằm giường nệm được nên em cũng phải tập nằm giường chiếu cho quen. Anh mở nhạc cho em dễ ngủ.

Phúc bước đến, cô ngồi xuống cạnh Nguyên đang loay hoay cắm điện. Anh để máy cassette ngay đầu nằm và mở nho nhỏ.

Nguyên dịu dàng:

- Ngủ đi Phúc! Anh xuống nhà một chút.

Nói xong Nguyên bước ra và đóng nhẹ cửa pḥng lại.
Phúc nhè nhẹ nằm xuống. Cô ôm chiếc mền trắng vào ngực. Ư nghĩ đang nằm trên giường của một người đàn ông làm cô không được tự nhiên dù người đó là người yêu của cô.

Phúc rụt rè vuốt chiếc gối. Bà nội Nguyên đúng là rất kỹ, mền gối anh trắng tinh và có mùi thơm là lạ.

Băng nhạc độc tấu Guitar nghe sâu lắng làm sao! Cứ từng sọi tơ đàn rung lên cho từng chùm âm thanh rơi rơi. Như cơn mưa hạt nhỏ, như tiếng chân người xưa đang đáp lá vàng trở về đầu thềm đứng đợi. Như tiếng th́ thầm của những đôi t́nh nhân… Phúc chợt nhớ tới ông Vũ. Cô bâng khuâng “Tại sao hồi tối ḿnh lại hỏi cô Trâm câu chuyện ngày xưa. Ḿnh muốn biết chuyện t́nh của cô út hay ḿnh muốn t́m hiểu về chú Vũ?  Tại sao ḿnh lại quan tâm đến ông ta nhỉ”

Phúc xoay ḿnh nằm nghiêng, cô lại thấy đôi mắt ông Vũ nh́n ḿnh lạ lùng buổi chiều hôm đó. “Không lẽ ông ta lại có t́nh ư với ḿnh, một con bé ngốc và nghèo trong khi xung quanh ông ta là những ngôi sao, là biết bao con gái đẹp? Không phải đâu! Có thể Ông ấy nói với ḿnh, nh́n ḿnh thật đấy nhưng trong đầu ông ta lại đang nghĩ về một cô nào khác. Có thể ông Vũ lẩn thẩn giống thằng con ông… Ôi! Mà sao ta lại phải nghĩ đến ông ấy nhiều thế! Lại có ư định đến thăm nom, an ủi nữa cơ! Rơ là không nên chút nào. Anh chàng của ta sẽ không bằng ḷng đâu. Cũng lạ! Nguyên để lộ cái ghét của ḿnh đối với ông Vũ công khai… Mà cuộc đời th́ lắm điều kỳ quái. Ông bác sĩ Hanh cũng ngộ, biết chị Tâm đă có chồng đám cưới hẳn hoi mà vẫn rề rà tán tỉnh… Nếu như bây giờ có một người con gái xen vào giữa ta và Nguyên th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra nhỉ. Chắc chắn tất cả sẽ nổ tung lên và người chết trước hết là ta. Ta sẽ là người rơi xuống vực thẳm đầu tiên”.

Phúc vùi đầu vào gối. Những ư nghĩ rối bù, nhập nhằng từ đâu cuộn lại trong trí cô. Cô cọ chiếc mũi bướng bướng xinh xinh vào chiếc mền. H́nh như Nguyên đang ở rất gần bên cô và Phúc mơ màng ngủ say.

Phúc chợt tỉnh dậy với cảm giác bị ai cắn mạnh vào môi. Cô giật ḿnh mở mắt ra. Gương mặt Nguyên sát gương mặt cô. Anh đang cười:

- Đánh thức công chúa bằng một nụ hôn, cô ta vẫn chưa chịu dậy. Phải cắn một cái vào môi cô ta mới tỉnh.

Phúc nhơng nhẽo bá cổ Nguyên:

- Em đang mơ thấy ăn cái bánh thật to. Anh làm giật ḿnh, uổng cái bánh ghê đi…

Cô cong môi ṿi vĩnh:

- Không biết… bắt đền em đi.

Nguyên lắc đầu:

- Vừa nhơng nhẽo, vừa mê ăn quà. Một cô bé dễ ghét như em tại sao anh lại yêu nhỉ? 

- Một người hay ăn hiếp người khác, hay ra lệnh mà em rất ghét sao bây giờ em lại…

Phúc ngước lên, cô thấy nao nao trong ḷng, Nguyên đang ngồi chống hai tay trên giường và cúi xuống nh́n cô. Anh ở trần với vùng ngực nở nang, rắn chắc làm Phúc bối rối, chưa bao giờ thân thể anh lại gần với cô như thế… Môi anh thầm th́ bên tai Phúc:

- Baby, I love you…

Phúc như muốn ngạt thở dưới cái hôn dài tham lam và mạnh bạo của Nguyên. Cô cuống lên đẩy anh ra rồi không cưỡng lại những cảm xúc tiếp nối trào dâng, cô ôm chặt ṿng lưng cứng chắc của Nguyên. Da thịt anh ấm áp và lạ lùng, cô vừa sợ vừa thích thú duỗi bàn tay vuốt ve của anh. H́nh như cô bị anh cuốn đi, môi anh không dứt ra khỏi môi Phúc, cô chẳng nói được lời nào cả.

Tiếng chim hót trong trẻo vui tai ở đầu ngọn me gần cửa sổ làm Phúc bàng hoàng. Cô đẩy vội Nguyên ra nói như muốn khóc:

- Đừng Nguyên! Em sợ…

Giọng Nguyên bồi hồi, ân hận:

- Anh xin lỗi! Lẽ ra anh không nên hôn em như vậy… nhưng em dễ thương quá…

Hai người im lặng. Cô dợm ngồi dậy, bước đi. Nguyên kéo cô lại, âu yếm:

- Sợ anh sao mà đi vậy? 

- Không! Em lấy ô mai.

- Để anh lấy cho.

Nguyên nhanh lẹ bước đến bàn đem túi xách của Phúc lại. Cô nh́n anh:

- Em cho anh một viên thôi!

Cô đưa tay vào túi lấy ra viên ô mai, bộc lớp giấy bao, cô bỏ vào miệng Nguyên. Anh ngă người nằm trên giường mơ mộng:

- Ước ǵ cứ sáng mở mắt ra đă có em kế bên như bây giờ.

- Đâu cần phải thế, điều quan trọng là từng giờ từng phút anh đừng quên em – Forget me not.

Vừa nói Phúc vừa vất nhẹ xuống giường một bao nhỏ màu vàng. Nguyên xoay người lại cầm lên… Gương mặt anh bỗng ửng đỏ rồi trầm ngâm lạ lùng. Anh chăm chú nh́n Phúc đang ngồi đong đưa hai chân ngậm ô mai. Cô cười và nghiêng nghiêng đầu rất dễ yêu:

- Yêu em xin đừng quên em – Forget me not.

Nguyên chớp mắt. Anh kéo Phúc nằm xuống kế bên, rồi lại ôm cô vào ḷng mơn trớn vuốt ve.

- Nghĩa là sao Phúc?  Em…

- Nghĩa là như vậy chớ sao. Không lẽ anh không hiểu Forget me not là… cái ǵ? 

Nguyên bất ngờ vô cùng trước câu hỏi của Phúc. Anh cầm cái bao màu vàng nhỏ bé, vuông vắn lên nghĩ ngợi. Ḷng anh chợt lạnh ngắt những xúc cảm, khát khao. Người yêu của anh không ngây thơ như anh tưởng với cái vật anh đang cầm trên tay. Nguyên bừng bừng bực bội… Th́ ra lúc năy Phúc sợ là sợ hậu quả nếu có của sự không dằn được ḷng ham muốn từ cả hai…

- Anh nè! Tại sao khi yêu nhau người ta cứ muốn là của nhau, ở bên nhau và bao giờ cũng sợ mất nhau. Lúc nào anh cũng nói yêu em. Nhưng hễ không có anh kế bên là em lại lo anh quên em.

Phúc cười béo tai Nguyên:

- Nhất là anh bay bướm quá, yêu anh bao nhiêu em càng thương anh bấy nhiêu.

Chợt cô lấy lại cái bao nhỏ màu vàng. Phúc ngắm nghía rồi đọc lên:

- Forget me not. Cái này là cái gi mà lại ghi “xin đừng quên em” hở Nguyên? 

Nguyên nhỏm dậy, anh thở ra:

- Ở đâu em có nó vậy? 

- Ở trong bóp chị Thơ. Hôm đám cưới chị Tâm em mượn bóp, thấy cái là lạ, đẹp đẹp lại có ghi câu “Xin đừng quên em” hay hay nên em lấy chơi. Kẹo hả Nguyên? 

Nh́n Phúc, Nguyên dở khóc, dở cười, anh giật lại bỏ vào túi quần: Kẹo đâu mà kẹo, vớ vẩn!

Rồi như chẳng dừng được, anh ngồi dậy dựa lưng vào tường, ôm chiếc gối cười tủm tỉm măi.

Phúc ngơ ngác:

- Sao lại cười em?
 
- Khờ ơi là khờ! Ai lại chơi… cái đó…!
 
- Sao vậy? Cái đó là cái ǵ? Sao lại cất của em? Sao cười em hoài vậy?

Chợt nhớ cái tật hay hỏi tội của ḿnh, Phúc im lại, ấm ức nh́n Nguyên đang ôm gối mà cười. Cô dỗi:

- Em về!

Nguyên kéo cô lại. Anh vuốt tóc cô rồi nhỏ nhẹ giải thích một cách khó khăn:

- Em có nghe nói đến cái bao cao su ngừa thai không?

Nh́n mặt Phúc ngớ ra, Nguyên tủm tỉm cười:

- Nó đó !…
- C̣n “Forget me not” cũng như là cái hiệu, loại này cũ rồi, của Đại Hàn, của Việt Nam th́ bao bên ngoài bằng giấy ghi câu “Happy Family”…

Mặt Phúc đỏ hồng lên v́ mắc cở. Nguyên ôm cô vào ḷng, anh trêu Phúc:

- Anh lấy ra… cho Phúc chơi nhé?

Cô bậm môi nhéo vào hông anh, Nguyên chụp tay cô, anh cười to rồi lại hôn tới tấp vào môi Phúc. Giọng anh vui như vừa t́m lại được vật ǵ quư:

- Em đúng là em, lúc năy anh đă thất vọng v́ tưởng lầm cô bé của anh biết “Forget me not”.

Phúc bỗng thơ thẩn nh́n Nguyên. Cô hốt hoảng:

- Tại sao chị Thơ, lại có nó? Chỉ cần ǵ đến nó? Không lẽ…

Phúc chợt thấy lạnh ở lưng, gương mặt Kiệt và cái nốt ruồi hắc ám làm cô lo lắng:

- Kiệt là một thằng đểu.

Nguyên im lặng… rồi nhíu mày:

- Sao Phúc lại nói vậy? Có thể Thơ và Kiệt yêu nhau thật.
 
- Yêu nhau thật phải biết giữ cho nhau chớ. Thế có bao giờ anh nghĩ là anh sẽ yêu em như vậy không? Chắc chắn là không!

Nguyên thở dài. Dù ǵ th́ Thơ cũng đă lớn, cô ta lại là chị Phúc. T́nh yêu là ánh sáng, nhưng người đang mê đắm v́ yêu là những con thiêu thân. Ai mà có thể ngăn thiêu thân vào ánh sáng. Rất tiếc ánh sáng Diệp Thơ đang lao vào lại là chất sáng lan tinh xanh xao, lấp lóe mà hiện nay Nguyên đă quá chán chường, ghê sợ.

o0o

Thơ nh́n đồng hồ. Năm giờ bốn mươi phút rồi. Cô có vẻ sốt ruột. Chiều nay Kiệt hẹn chở cô đi dự tiệc chiêu đăi của giám đốc chi nhánh một ngân hàng mới mở. Cô đă diện thật đẹp. Thơ bao giờ cũng biết tạo cho ḿnh một nét riêng trong ăn mặc và trang điểm. Với Thơ, chiếc áo dài lúc nào cũng độc đáo. Cô đă để ư góp nhặt, sưu tầm để chọn cho ḿnh những biến khúc dễ yêu của chiếc áo dài truyền thống. Chiều nay cô đă ngắm nghía sửa soạn hàng giờ trước gương. Với chiếc áo dài cam may xéo vắt, chiếc quần rộng xoe tṛn như váy. Thơ vô cùng rực rỡ. Cô tạm bằng ḷng với hiện tại. Ra trường Thơ không đi dạy mà lại may mắn xin vào làm ở một công ty du lịch, nơi làm việc này với tiền lương tương đối đă đủ phần nào cho cô ăn diện.

Từ khi quen với Kiệt, Thơ hầu như đă hoàn toàn thay đổi, từ lối suy nghĩ đến cách đối xử với mọi người. Cái tự phụ, tự măn có từ xưa đă từng được Thơ che đậy nay tính khí ấy lại lộ liễu hiện hiển trong từng ánh mắt, cử chỉ lời nói. Giữa cô với Mai và Phúc tự nhiên có một khoảng cách, với bà Thanh cũng thế. Cô đi làm suốt ngày, tối lại đi chơi với Kiệt. Bà Thanh đă nhiều lần nhắc nhở, rầy la nhưng không được. Bà chỉ biết nh́n con chim non vừa đủ lông, đủ cánh đă muốn bay xa, bay cao bằng những đường bay không b́nh thường mà xót xa lo âu…

Phúc đẩy cửa pḥng khách bước vào. Cô vừa đẩy xe ba bánh về tới. Nh́n chị, cô nhếch miệng cười:

- Đi với ông Kiệt hả chị Thơ?

- Chớ với ai bây giờ? 

- Về sơm sớm, em chờ cửa cho, khỏi mất công kéo chuông mỏi tay.

Thơ liếc Phúc:

- Chị có ch́a khóa cổng rồi, ch́a khóa bếp nữa. Tối em khóa cửa bếp phía ngoài, chị tự mở vào được…

Phúc trợn mắt:

- Làm ǵ về khuya dữ vậy? Ở nhà má lo.
 
- Chị lớn rồi, chớ phải c̣n đi học đâu mà má lo. Công việc của chị, chị phải làm chớ, không lẽ để má nuôi hoài?

Phúc đắn đo, cô đang hóa lời để nói với Thơ. Cả tuần rồi cô chợt nh́n Thơ bằng cái nh́n chán nản. Có một chút ǵ cô thấy khổ tâm. Nói với má th́ sợ má buồn, cô cứ ôm canh cánh bên ḷng nỗi lo cho Diệp Thơ.

Cô sẽ nói ǵ với Thơ bây giờ khi cô là em, là một con bé lóc chóc, chưa ra đời, chưa có một nghề nghiệp để tự nuôi thân. Phúc chưa lựa được lời để nói th́ Thơ đă cất giọng:

- Ở phía trên chỗ chị làm là một vũ trường mi ni. Rảnh rang ngồi nói chuyện với mấy cô vũ nữ mới biết ông Nguyên nhà em cũng là tay chơi có hạng. Nhảy “cừ” lắm đấy.

Liếc Phúc, Thơ cười nửa miệng:

- Liệu mà giữ thân nhé Phúc! Cáo già không tha cừu non đâu. Má mà biết th́ hắn tới chơi chừng khó đấy.

Phúc nuốt nghẹn xuống. Cô nh́n thẳng vào mặt Thơ:

- Sao chị lại nói vậy. Anh Nguyên bao giờ cũng tôn trọng và lo lắng cho em. Chưa bao giờ ảnh có một lời nói hay cử chỉ ǵ quá lố.
 
- Đương nhiên! Nhưng tay từng trải như Nguyên th́ đối với con gái, lịch lăm phải biết! Ngay cả chị, chị c̣n chưa t́m được các sơ suất của hắn ta, nói chi con nít ranh như em.

Phúc im lặng. Cô nghỉ ngợi rồi tung một đ̣n.

- Những điều chị biết về anh Nguyên không phải từ các vũ nữ đâu. Dù có thể anh ấy đă rất nhiều lần đến vũ trường đó. Em biết người nào đă nói với chị. Với em, chuyện ấy đă cũ, nó không thành vấn đề, chỉ có con người hiện tại và tương lai là điều cần chú ư. Em sợ nhất những tên đểu, lẻo mép, lợi dụng, cơ hội…

Thơ cười. Giọng cô lạnh lùng:

- Chị hiểu em muốn ám chỉ ai, không lo Phúc ạ! Người khôn ngoan phải biết cách trị…

Thơ nh́n lên trần mơ mộng:

- Cuộc đời là một vượt dốc. Chị lúc nào cũng muốn vươn lên, chị thừa khả năng vươn lên. Hắn ta cũng chỉ là một nấc thang để chị bước lên cao thôi.

Phúc ngớ ngẩng nh́n Thơ. Cô không tưởng ra được Thơ đang nghĩ ǵ trong đầu. Điều Thơ đang muốn ngoài sự lo lắng và tưởng tượng của Phúc rồi.

Thơ lục bóp lấy ra một hộp nhỏ:

- Cho Phúc nè!

- Cái ǵ thế chị?

Vừa hỏi Phúc vừa mở ra xem. Một cái broche cài áo h́nh con bướm bằng bạc đẹp tuyệt.

- Phúc mặc áo pull đen cổ lọ tay dài, chiếc quần nhung trắng, cài con bướm này lên là hết ư. Chị cho Phúc chiếc áo đen đó luôn. Đàn ông họ lại mê đàn bà ở chỗ ăn mặc kín đáo nhưng quyến rũ và gợi cảm. Những người ăn mặc hở hang là những người có đầu óc thấp kém và cũng hở hang như bộ quần áo của họ, đàn ông cũng thích nhưng xem rất thường.

Đưa tay vén mái tóc dài mượt mà, Thơ nói nhỏ nhỏ như đang nói một ḿnh:

- Đi làm có nhiều tiền, chị sẽ lo cho má và hai đứa. Chị sẽ sắm sửa quần áo cho tụi em, đồ dạc trong nhà phải đầy đủ tiện nghi, má sẽ không phải ra chợ ngồi bán nữa… Tháng sau chị sẽ đủ tiền để phụ má mua chiếc charly màu trắng, lúc ấy không cần ai đưa đón cả. Cái phương tiện đó đă cũ rồi, chị đă chán rồi…

Phúc buông con bướm bạc xuống ghế salon. Cái ánh sáng lấp lánh của nó nổi bật trên nền nhung sậm màu của nệm ghế, thứ ánh sáng đó lạnh làm sao… Th́ ra Kiệt chỉ là cái phương tiện để chị Thơ dạt tới cái nấc thang đầu tiên cho nhiều nấc thang kế tiếp để Thơ bước đến đỉnh cao…
 
Phúc thấy đau ở ngực, mọi điều lo lắng cho chị Thơ của cô đă không cần thiết, nó giống như cái lo của trẻ con đối với những vấn đề nó nghĩ rằng người lớn không biết. Cũng may là Phúc chưa dặn ḍ chị Thơ những điều như trẻ con căn dặn người lớn.

Phúc gọi nhỏ, rồi nói từ tốn:

- Chị Thơ! Em thấy sống như gia đ́nh ḿnh cũng đă là tạm được rồi, má, ba, em hay chị Mai chắc không ai chịu để chị phải vất vả đi kiếm nhiều tiền về lo cho cả nhà đâu.

Phúc ngập ngừng rồi cô nói nhanh:

- Chị Thơ! Sao em thấy dạo này chị sống vội vă quá. Đầu óc chị h́nh như lúc nào cũng bận rộn với những toan tính ǵ đó. Chị đă…
 
- Chị đă qua thời hoa mộng như em “Gỗ Mun” ạ! Thuở c̣n đi học chị luôn mơ tưởng cuộc sống sung sướng mà ba mẹ không thể nào cho chị được, bây giờ chị sẽ tự tạo lập cho riêng ḿnh bằng trí óc và những quyền lực mà một người đàn bà có thể có, chị đẩu thể để thời gian trống.

Phúc xót xa nghe từ miệng Thơ hai tiếng “đàn bà”. Cô chưa suy nghĩ kịp để nói một vài điều ǵ từ trái tim cô với chị ḿnh. Th́ Thơ đă buông tiếng thở dài:

- Nếu em đă thật sự yêu th́ hăy ǵn giữ t́nh yêu của ḿnh. Đối với chị t́nh yêu có lẽ là cái ǵ đó như không thật, mà nếu có thật th́ tự chị đă đánh mất nó rồi cùng một lúc, khi chia tay với anh Dương.

Thơ đứng dậy. Phúc nh́n ra cổng. Cái phương tiện chuyên chở của Thơ đă đến và đang bóp kèn xe inh ỏi. Phúc nói với theo:

- Ráng về sớm, đi khuya hoài mất sức lắm chị Thơ.

Một ḿnh Phúc ngồi lại trong pḥng khách. Con bướm bạc vẫn lấp lánh kim loại lạnh tanh. Cô liên tưởng đến những cánh bướm sặc sỡ trong cuộc sống, nó đẹp thật đấy nhưng đến lúc rụng đôi cánh màu rồi th́ chỉ c̣n lại thân bọ đáng ghê. Cô làm sao cản được nỗi đam mê mà Thơ đă từ bao năm mơ tưởng.

Phúc buồn bă đứng dậy, cô chợt nhớ những câu thơ vừa đọc trong một cuốn tạp chí anh Khải đưa hồi sáng:

Đáng sợ nhất là lúc ngồi mội ḿnh.
Ôn lại những ngôn từ đă nghe.
Nh́n thấy những phơi bày trước mắt.
Dằn vặt chính ḿnh.
Đáng sợ nhất là thời gian không ngừng…

Thời gian th́ không ngừng. Phúc nhắm mắt lại cô tưởng tượng thấy Diệp Thơ đă lên tới đỉnh cao đang đứng chơ vơ nh́n xuống dốc… Rồi thời gian sẽ dạy Diệp Thơ xuống cái dốc mà cô đă leo lên. “Đáng sợ nhất là thời gian không ngừng …”


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next