Mấy Nhịp Tim Yêu   Tử Y Pages Previous  1  2  3  4   

Chương 11

Thiên c̣n đang ngáy ngủ nhưng khi nghe câu nói đó, anh vội vă bật dậy. Nh́n chung quanh pḥng không thấy Diễm My, anh chạy ra ngoài. Đi vào pḥng tắm coi có ai không, anh chạy ra ngoài bancon mà ngày hôm qua tụi anh đă ngồi. Vẫn không thấy Diễm My đâu cả, Thiên nhỏ mồ hôi xuống trán. Rơ ràng, tối hôm qua c̣n đây mà, pḥng vẫn đóng kín thế kia. Trời đă sáng lắm rồi mà. Gọi Uyên Thanh và Thái dậy, Thiên hỏi nhanh: “Diễm My đi đâu mất rồi kià”.

− Hả ? Chuyện ǵ nữa đây ? Thái dụi mắt nh́n quanh.

− Anh đă coi ở ngoài kia chưa ? Uyên Thanh đă tỉnh và chỉ tay ra phiá ngoài.


− Hay là Diễm My đi xuống dưới lầu rồi. Thái nghĩ ngay tới điều này.

− Không đâu, mẹ và bác Kim đây mới từ dưới lầu đi lên mà. Con nhỏ đó đâu có im lặng tới như vậy.

− Thôi ḿnh chia nhau đi t́m đi. Thiên bật dậy như cái ḷ xo và rời khỏi pḥng.

Mọi người chia nhau ra t́m Diễm My, Thiên chạy ngay xuống pḥng bà nội và t́m xem coi Diễm My có ở đó không ? Thái và Uyên Thanh chia nhau tới pḥng ông Lộc và ông Lam. Đầu óc Thiên rối bời lên không thấy hính bóng của Diễm My. Anh lại chẳng nghe một tiếng động nào tối hôm qua cả, thầm trách ḿnh tại sao đă ngủ mê tới như vậy. Bà Ngọc đă nói nhà bếp và ngoài sân đều không có ai mà, vậy Diễm My có thể đi đâu chứ. Thiên đứng nh́n trân trối xuống đường từ tầng lầu thứ ba của căn nhà khá là sang trọng trên đường Nguyễn Thiện Thuật.

Ôm đầu ḿnh lại, Thiên thấy hoa mắt lên. Diễm My ơi, em đang ở đâu chứ ? Chợt nh́n quanh balcon, Thiên phát hiện ra cánh cửa ngay cầu thang đă mở tự bao giờ. H́nh như chiếc cầu thang này được dẫn tới sân thượng th́ phải. Hy vọng chợt loé lên trong đầu Thiên, anh lao tới cái cầu thang và đi tuốt lên sân thượng của căn nhà. Bóng dáng của Diễm My đang cúi đầu nh́n xuống đường làm cho trái tim của Thiên thót lại, chạy tới chỗ Diễm My đang đứng thật nhanh, anh kéo Diễm My vào và ôm chầm lấy cô cứng ngắt.

− Anh Thiên à ! Anh Thiên ! Anh có sao hôn ? Diễm My như nghẹt thở.

Buông Diễm My ra, Thiên cười đau khổ. Anh nói: “Em có biết mọi người đang t́m em từ sáng tới giờ hông?”

− T́m em hả ? Chi vậy ? Diễm My ngơ ngác.

Nh́n Diễm My bây giờ, anh thể nào la cô được. Thiên chỉ cười mà không trả lời. Đoạn anh nói: Em làm ǵ ở trên đây vậy My?”

− Em dậy sớm lắm kià, thấy mọi người c̣n đang ngủ nên em đi lên đây một ḿnh sau khi đánh răng xong. Ở trên này mát ghê lắm và lại fresh nữa.

− Mai mốt đừng cúi xuống nh́n như vậy nữa nghe cô nương.

− Có sao đâu, em nh́n thôi mà.

− Nguy hiểm lắm. Không được chồm như vậy nữa đó nghe không ?

− Ờ, em biết rồi.

− Thôi, theo anh đi xuống đi, mọi người đang t́m em đó. Thiên kéo tay Diễm My rời khỏi sân thượng.

Xuống tới nhà, bà Kim đă la Diễm My một trận ngay tại chỗ. Bà nội cũng lo lắng tự năy tới giờ. Ông Lam vội nói: “Thôi, th́ nó vẫn c̣n đây mà, ai biết tự nhiên mọi người lại đi kiếm vào buổi sáng như vầy phải hông con?”

− Bác ơi, bé My chỉ đi ṿng ṿng thôi mà bác. Thiên năn nỉ.

− Đi mà không nói cho ai biết, làm bác lo muốn chết luôn. Bà Kim vẫn c̣n bực tức nh́n Diễm My.

− Bé My nè, con đi chuẩn bị rồi ḿnh đi ăn sáng đi con. Bà nội như muốn đừng ai la Diễm My nữa.

− Dạ, con đi nha nội. Diễm My biến ngay sau khi nghe nội nói như vậy.

Sau đó mọi người đă chuẩn bị đi ăn sáng và chiếc xe du lịch 15 chỗ ngồi đă chạy thẳng tới khu trung tâm thành phố. Được thưởng thức đồ ăn Vietnam, Uyên Thanh và Diễm My khoái chí vô cùng. Một tô phở nóng hổi với hương vị chánh gốc phở từ Vietnam đă làm cho ông bà nội ăn thật ngon. Diễm My ăn qua loa rồi cô ngồi nhâm nhi món trái cây. Bà Linh đă mua ngay bịch nhản hột tiêu, một bịt măng cụt và một bịch trái văi khi vừa mới đặt chân xuống. Diễm My thử ngay tất cả những món trái cây và cô tắm tắt khen ngon đáo để. Nhất là cái món trái cây tên là “măng cụt” là hạp khẩu vị của Diễm My nhất.

Uyên Thanh th́ ăn hết cả tô phở rồi lần lượt nếm hết tất cả trái cây trên bàn. Ăn xong, cô nàng ôm bụng đau khổ. Thái cười ngất khi thấy cái tướng của Uyên Thanh bấy giờ. Thấy bọc măng cụt gần hết, Thiên quay sang d́ bảy nói nhỏ: “D́ ơi, con đi mua thêm măng cụt nha d́.

− Con đi một ḿnh th́ tụi nó khứa cổ con đó. Để d́ đi chung với con. D́ Ngọc đứng dậy.

− Ủa, đi đâu vậy con. bà nội ngước lên nh́n Thiên.

− Dạ, d́ bảy đi mua chút đồ với con đó nội. Con về ngay. Thiên hấp tấp đi.

D́ bảy lập tức ra tay điều tra Thiên, d́ nói: “Mua cho bé My phải không con?”

− Dạ, My thích ăn món này rồi đó d́ ơi. Thiên cười.

− D́ nh́n là biết ngay mà, chừng nào tụi con đám cưới vậy hả ?

− Dạ... dạ... Thiên lúng túng khi nghe d́ bảy nói như vậy.

− C̣n chưa hả con ? Nghe mẹ con nói là tụi con cũng tốt lắm mà.

− Dạ, con c̣n chưa biết t́nh cảm bé My với con ra sao nữa.

− Trời, sao thấy cũng khắn khít lắm mà. D́ Bẩy quan tâm.

− Dạ, hơn nữa bé My mới ra trường, cũng c̣n lâu lắm d́ ơi.

Lát sau anh quay lại với hai ba giỏ nhỏ trên tay. Tất cả đều là măng cụt trong giỏ. Anh c̣n mua thêm mít tươi nữa chứ. Tiếc là quá no chứ nếu không Diễm My có thể nạp thêm chút ít trái cây vào bụng rồi. Cô không bao giờ ăn quá no v́ sợ sẽ mập ph́ lên trong khi nh́n Uyên Thanh ăn, thiệt khó ḷng mà không thèm.

− Thôi ḿnh đi ṿng ṿng chợ nha tụi con. Ông nội d́u bà Yên đứng dậy.

− Ờ, đi cho rồi để không thôi trưa nắng lắm bây à.

Đi quanh chợ, Diễm My và Uyên Thanh thấy có rất nhiều đồ ăn và quần áo cũng như mỹ phẩm được bài bán quanh chợ. Bà Kim và bà Linh đă mua rất là nhiều thứ khiến cho tay ông Lộc và ông Lam bận rộn xách đầy những giỏ. Đang đi quanh chợ, Diễm My chợt thấy bụng ḿnh đau quá. Cô chụp Uyên Thanh nói nhỏ: "Sao bụng tao đau quá Thanh à".

− Vậy hả ? năy giờ tao cũng đau nữa. Uyên Thanh như t́m được đồng minh.

− Sao kỳ vậy ? Diễm My khó hiểu.

− Tao đâu dám nói năy giờ. Uyên Thanh cười méo xẹo.

− Để tao nói với nội rồi ḿnh về mới được. Tao đi hết nổi rồi. Diễm My cố chạy theo bà nội. Nói nhỏ vào tai bà nội, bà mỉm cười.

− Mệt quá, đi hết nổi rồi tụi con ơi. Ḿnh đi về đi. Bà Yên nói như ra lịnh.

− Dạ, để con đi lấy xe chạy tới đây nha bác. Người tài xế lướt đi thật nhanh.

Chiếc xe quay trở về nhà sau đó. Uyên Thanh và Diễm My đă ôm bụng nằm đó v́ trong bụng đă chứa đủ thứ món ăn lạ mà cái bụng chưa bao giờ nếm qua. Bỡi vậy nó mới loạn lên làm hai cô phát mệt như thế. Uống viên thuốc màu hồng chuyên trị đau bụng, Diễm My và Uyên Thanh đă ră rời và ngủ ngay sau đó có lẽ v́ mất sức. Đó cũng là giờ đáng lư ra phải ngủ cho mọi người. Thiên và Thái cũng lăn ra ngủ cho tới chiều.

Đang ngủ th́ bị Diễm My đánh thức dậy, Thiên ngạc nhiên nh́n Diễm My đang ngồi trước mặt ḿnh. Cô nàng trông như đă lấy lại sức và bây giờ h́nh như đang định đi đâu nữa. Ngồi dậy, Thiên hỏi ngay :”Em thấy cái bụng ra sao rồi My, có c̣n hurt nữa không?”

− Em okay rồi, thank you. Nè, chiều nay ḿnh đi đâu chơi đây hả anh ?

− Th́ chắc đi chỗ mà có tàu ǵ đó, để coi coi anh Vinh nói là bến Bạch Đằng th́ phải.

− Nhưng tụi ḿnh đi hay có người lớn theo nữa ?

− Chắc tụi ḿnh đi thôi, nội muốn đi thăm ai đó th́ phải.

− Good, Diễm My tỏ vẻ rất vui khi nghe câu nói này.

− Sao vậy ? Em hông muốn có người lớn đi theo hả ?

− Uh, uh... tại... hông có ǵ, thôi anh dậy chuẩn bị lẹ đi. Em đi coi Uyên Thanh tới đâu rồi, sắp tối rồi là hổng c̣n ǵ vui hết á. Diễm My đứng dậy đi khỏi pḥng.

Tối nay, Uyên Thanh, Diễm My, Thái vá Thiên cùng nhau đi tới cái nơi kêu là bến tàu như anh Vinh đă nói. Họ rủ nhau đi ra đó trên một chiếc taxi và không cần ai đưa đi hết. Phải thuyết phục lâu ghê lắm bà Linh mới cho 4 người đi chơi một ḿnh. Trước khi đi, ông Lam c̣n căn dặn mấy lần: “Thiên, ráng coi chừng em nha con, nó hay quên trước quên sau, con đi cẩn thận đó”.

− Dạ, con biết rồi, ba đừng lo mà.

Đứng ngay chỗ này có thể thưởng thức được phong cảnh thật là lăng mạn. Nhiều cặp t́nh nhân ra đây để thưởng thức khung cảnh t́nh tứ này và họ đang tay trong tay với nhau. Uyên Thanh và Thái đă rủ nhau đi đâu đó bỏ lại Thiên và Diễm My đang ngồi tại đây để thưởng thức cái không khí bấy giờ. Họ quay trở lại với ư kiến là muốn được thưởng thức những con khô mực chấm tương ngọt ngay tại bến tàu này.

− Chú ơi, cho 4 con khô mực nướng nha chú, giọng Thái cất lên.

− Ờ, được. Mấy cháu ngồi nha.

Bốn con khô mực nướng được đem ra sau khi được cán ra mỏng lét. Uyên Thanh và Thái ăn rất ngon trong khi Diễm My chỉ ăn cầm chừng v́ cô không muốn phải bị đau bụng lần nữa.

Bỏ Uyên Thanh, Thái và Thiên ngồi ở đó, Diễm My đi chầm chậm tới phía ngoài. Nh́n ra ngoài mặt nước lấp lánh những ánh đèn về đêm, Diễm My lại nghĩ đến Nhật Minh. Có lần anh đă chở Uyên Thanh và Diễm My ra hồ vào một đêm sáng trăng như vầy. Lần đó cô đă có dịp được thưởng thức khung cảnh không bao giờ có thể quên đó. Bầu trời thật trong và có những v́ sao lấp lánh ẩn hiện dưới ánh trăng. Nhật Minh đêm đó đă nói rằng anh thích Diễm My từ lâu lắm, từ ngay khi anh gặp cô lần đầu tiên sau cái lần hội ngộ ở thư viện của trường. Nghĩ tới đây Diễm My chợt mỉm cười liên tục. Chợt thấy Thiên nh́n ḿnh, Diễm My nín bặt và mắc cở nh́n xuống.

− Nè, em đang nghĩ ǵ mà vui vậy bé mèo ? Thiên ngạc nhiên nh́n Diễm My.

− Uh... uh... đang nghĩ tới chuyện vui mà. Diễm My lại cười tủm tỉm.

− Anh có thể nghe đuợc không ?

− Anh không thích nghe đâu. Với lại cũng chẳng có ǵ để kể mà.

− Thiệt hả ? Anh đoán chuyện em đang suy nghĩ có liên quan tới một người phải không ?

Diễm My giật bắn người khi nghe Thiên nói như vậy. Hổng lẽ anh ấy lại biết ḿnh đang nghĩ tới Nhật Minh sao hả ? Sao ảnh tài ba vậy ? Diễm My măi suy nghĩ xem v́ sao Thiên lại biết điều đó.

− Sao hả ? Anh nói đúng rồi phải hông ?

− Yes.

− Vậy để anh guess tiếp nha. Uh... uh em đang nghĩ tới anh Minh của em phải hông nè? Thiên lấp lửng nh́n Diễm My.

− Sao anh hay vậy ? Diễm My nói nhanh và phát hiện ra ḿnh đă bị mắc bẩy của Thiên, cô cúi xuống không nói ǵ nữa.

− Gương mặt em đă nói hết ư nghĩ của em rồi bé mèo à. Giọng Thiên chợt buồn xo, anh nh́n ra mặt nước và hông nói ǵ nữa.

− Hổng biết giờ này ảnh đang làm ǵ ? Có nhớ đem cuốn sách đó trả cho em chưa nữa ? Diễm My vẫn say sưa nói một ḿnh như không hề biết câu nói của cô đang làm cho Thiên đau buồn tới độ nào.

− Em đang nhớ tới anh Minh lắm hả ? Thiên quay lại nh́n Diễm My.

− Không nhớ lắm, chỉ thắc mắc coi ảnh có nhớ trả cuốn sách cho em chưa.

− Chỉ vậy thôi ? Thiên đang ḍ hỏi Diễm My, câu trả lời này rất quan trọng với anh.

− Chẳng những nhớ anh Minh mà em c̣n nhớ Thủy Tiên, rồi Lệ Chi... nữa kià.

Chợt gương mặt Thiên vui tươi trở lại, thấy vậy Diễm My hỏi ngay: “Nè, em thấy anh sao đó nha. Không b́nh thường ǵ hết ?”

− Là sao hả ?

− Th́ anh ba hồi th́ vui, bốn hồi th́ ngầu lên. Diễm My liếc Thiên một cái thật bén.

− Anh đâu có. Thiên chối ngay.

− Anh c̣n nói, mới thất th́ nè, anh tự nhiên muốn hét lên th́ hét. Làm như ai chọc giận tới anh vậy, người ǵ kỳ.

− Tại nghe em nói như vậy nên mới giận chứ bộ. Thiên khoanh tay trả lời tỉnh.

− Th́ anh hỏi mới trả lời, tự nhiên giận. thấy ghét. Diễm My chu môi không nh́n Thiên nữa.

− Thôi được, thôi được, là lỗi của anh. Tại em hết á.

− Ǵ nữa chứ ?

− Th́ ai biểu em nhắc anh Minh của em hoài nên anh mới giận.

− Sao Uyên Thanh nói được mà em lại không được.

− Uyên Thanh th́ được nhưng em th́ không, anh Minh thích em chứ không phải thích Uyên Thanh.

− Hả ? Ai nói anh nghe vậy ? Diễm My cuống lên khi nghe Thiên nói.

− Anh nh́n là biết ngay, đâu cần ai nói. Thiên vẫn đứng đó nh́n Diễm My.

Diễm My không biết nói ǵ, chỉ đứng đó đợi cái nh́n phán xét của Thiên. Cô đang mắc cở và thắc mắc v́ sao Thiên lại biết được là Nhật Minh thích cô. Chả lẽ Uyên Thanh lại đi nói cho Thiên nghe ? Không đâu, Uyên Thanh không có làm như vậy đâu. Nhưng sao ảnh lại biết được chứ ? Cũng như ḿnh mới vừa nghĩ tới anh Minh th́ ảnh lại biết ngay.

Thiên vẫn quan sát gương mặt của Diễm My, một vẻ lúng túng như bị bắt quả tang. Chả lẽ Diễm My đă thích Nhật Minh rồi sao ? Gương mặt Thiên chợt tối lại với ư nghĩ đó. Phải điều tra mới được, nếu không anh sẽ điên lên mất. Cố nuốt cơn giận, anh nhỏ giọng:

− My nè, vậy em có thích anh Minh không ? Thiên hồi hộp nh́n Diễm My.

− Em... em hả ? Uh... uh... sao anh lại hỏi như vậy ?

− Th́ anh muốn biết coi t́nh cảm của em nó ra sao rồi, có cần anh help không ?

− Thiệt hả ? Anh không nổi giận lên khi nghe chứ ? Diễm My ḍ hỏi.

− Không, bảo đảm không. Em nói đi.

− Làm sao em biết bắt đầu từ đâu chứ.

− Hay là em hăy nói em h́nh dung anh Minh như thế nào đối với em. Như vậy anh mới biết coi t́nh cảm của em ra sao. Thiên vô cùng hồi hộp.

− Th́... em nghĩ là anh Minh cũng như Uyên Thanh vậy đó, anh Minh cũng giống như Thủy Tiên và những người kia. Ờ, ảnh giống nhất là anh Thái vậy đó.

− Chỉ vậy thôi sao ? Thiên vui như mở cờ trong bụng.

− Th́ vậy đó. Lúc trước nghe anh Minh nói, em c̣n tưởng...

− Tưởng đă fall in love phải không ?

− Yes, nhưng đó không phải đâu v́ mỗi lần em gặp ảnh th́ h́nh như là thấy sợ và thấy vui mà thôi. Đó không phải là fall in love, I think.

Hài ḷng trước câu trả lời của Diễm My, cặp mắt Thiên sáng lên một trời yêu thương. Anh c̣n muốn biết thêm t́nh cảm của Diễm My dành cho anh như thế nào nên tiếp tục.

− Vậy em coi anh có giống anh Minh của em không ?

− H́nh như khác một chút, anh th́ em hông có sợ nhưng... nhưng...

− Nhưng sao hả ? Thiên muốn đứng tim khi nghe câu nhưng của Diễm My.

− Nhưng, đôi khi anh dữ quá làm em sợ thấy mồ.

− Trời, em làm anh hết hồn. Thiên thở phào nhẹ nhỏm.

− Nhất là tự nhiên lâu lâu ngầu lên, thấy phát khiếp.

− Sorry My, anh đâu muốn vậy. Mai mốt anh hổng vậy nữa. Bé My nè, em có thích anh như thích anh Minh không ?

− Thích chứ, nhưng c̣n giận một chút.

− Thôi mà, chuyện cũ quên đi bé My. Em đâu thể nào giận anh hoài như vậy. Hơn nữa nếu anh không chụp miếng cẩm thạch đó th́ bi giờ em đâu có đeo trên cổ đâu. Thiên mỉm cười với Diễm My.

Rờ tay vào miếng cẩm thạch trên cổ, Diễm My cười cười. Thật ra cô đă hết giận Thiên từ lâu lắm rồi, nhưng chỉ nói vậy thôi. Nh́n sang trên cổ Thiên cũng có miếng ngọc, Diễm My chồm sang nh́n. Vén cái cổ áo qua một chút, Diễm My thấy phân nữa miếng ngọc đang được Thiên dùng một sợi chỉ đen lồng qua miếng ngọc, y hệt như sợi chỉ của cô đang đeo. Nhíu mày khi thấy 2 miếng ngọc y như nhau, Diễm My nh́n trân trối, cô đang nghĩ tới nếu như phải đám cưới với Thiên...

− Bé My, bé My, Thiên lay lay bàn tay của Diễm My.

− Hả ? Diễm My giật ḿnh ngơ ngác

− Em đang nghĩ ǵ vậy ?

− À không có ǵ. Diễm My chối quanh.

− Thiệt hả ? Em đang lie ḱa.

− Thiệt mà, Diễm My cụp mắt xuống tránh tia nh́n của Thiên.

− Em nhất định đang nghĩ tới chuyện có liên quan tới miếng ngọc này.

− Em... em...

− Đúng rồi, cặp mắt của em đă nói hết rồi.

− Sợ anh luôn, mai mốt nói chuyện với anh em nhắm mắt lại mới được. Diễm My cười méo xẹo.

− Rồi sao đây ? T́m cách chối phải hông ?

− Vậy chứ anh muốn ǵ ?

− Có phải em đang nghĩ tới chuyện xưa kia, chuyện mai mốt lớn lên đám cưới với anh có phải không ? Thiên cố nén xúc động khi nói câu này với Diễm My.

− Em... em... anh nói ǵ đâu không à. Diễm My đứng dậy định đi nhưng cô đă bị Thiên giữ lại trong đôi tay rắn chắt của anh.

− Em không nói, anh không cho đi đâu.

− Em... em... đâu biết nói ǵ.

− Chú ơi, chú à, chú mua kem hông chú ? Tiếng của đứa nhỏ cắt ngang câu chuyện của Thien và Diễm My.

− Không mua, không mua đâu. Hăy đi đi. Thiên tức ḿnh nhưng cũng giữ giọng b́nh thường.

− Mua dùm con đi cô ơi, tiếng đứa nhỏ lại vang lên.

− Em muốn ăn kem được hông ? Diễm My nh́n Thiên van lơn.

Buông tay Diễm My ra, Thiên đành chiều ư cô. Hai cây kem được đặt trong cái miếng sắt đă được chú bé kéo ra một cách dễ dàng. Một cây mít một cây đậu, thiệt là ngon. Đây là lần đầu tiên Diễm My ăn kem ngon như vậy. Cô c̣n kêu Uyên Thanh và Thái ăn nữa chứ. Thằng nhỏ trông thiệt là tội nghiệp với thùng cà rem trên tray. Diễm My kéo tay thằng bé, nhét vào trong tay nó tờ 100 ngàn mới tinh và nói: "Nè, chị cho em đó, mau đi về nhà đi".

− Chị cho em thiệt hả ?

− Ừ, em cất đi.

− Cám ơn chị, đôi mắt thằng bé sáng lên. Nó chạy đi thật nhanh v́ sợ Diễm My đổi ư.

Sau đó Diễm My đ̣i về v́ sợ Thiên sẽ theo hỏi nữa. Cô lính quính đi theo Uyên Thanh và t́m mọi cách nói chuyện với Uyên Thanh. Thiên mỉm cười khi thấy cử chỉ Diễm My và anh thật hài ḷng về thu hoạch hôm nay của ḿnh.

Tối nay mặc dù cố nhắm mắt lại, Diễm My vẫn không tài nào ngủ vô cho được. Không dám quay ra phía ngoài v́ cái hướng đó có Thiên đang nằm, Diễm My quay lưng lại nh́n Uyên Thanh đang ngon giấc. Nằm nghe hết cả 2 dĩa CD, Diễm My thấy tê cả người. Quay nhè nhẹ nh́n xem coi mọi người đă ngủ chưa, Diễm My ngóc đầu dậy nh́n về hướng của Thiên đang nằm. Tối quá không biết anh ấy ngủ chưa, Diễm My lại nằm xuống. Cô tự nói một ḿnh là hăy ráng nằm yên một chút nữa th́ mới an toàn. Thấy vẫn không có động tịnh ǵ, Diễm My ngồi dậy nh́n qua cửa sổ. Hôm nay trăng thật sáng, thật là tuyệt vời nếu được nằm ngoài kia ngắm trăng một chút. Cô nhón người bước qua khỏi thân h́nh Uyên Thanh và kéo nhẹ cửa đi ra ngoài.

Khép cửa lại, Diễm My khoái chí khi thấy Thiên vẫn nằm đó không nhúc nhích, điều này chứng tỏ là anh đang ngủ mê lắm. Diễm My đi ra ngoài và đem theo cái gối nhỏ. Ngồi xuống cái ghế bố dài, Diễm My hạ cho cái ghế thấp xuống và nằm đó nh́n lên bầu trời. Một vài ngôi sao lấp lánh xa xa khiến cô bổng nhớ tới Nhật Minh đă từng ca một bài ca nào đó với cái câu: "Em như v́ sao sáng, rơi vào trong mắt anh..." Cô chợt cười một ḿnh và bắt đầu hát: "Trên trời cao có muôn v́ sao... "bài hát mà ca sỉ Mỷ Tâm đă ca và t́nh cờ Nhật Minh đă có. Sau bài đó, Diễm My liên tục ú ớ trong miệng những bài ca khác mà cô đă thuộc. Có hay đâu cử chỉ của cô đêm nay không qua khỏi cặp mắt của Thiên. Anh đang đứng ngay bệ cửa và nh́n Diễm My đang co rút người lại v́ sương đă xuống. Đem cái mền nhỏ ra ngoài, Thiên ngồi xuống chiếc ghế sát bên cạnh Diễm My và đắp cái mền lên người Diễm My. Giật ḿnh, Diễm My ngồi bật dậy.

− Trời, làm người ta hết hồn. Sao anh ở đây ?

− Th́ ngủ không được như em đó. Đắp lại để muỗi cắn đó My. Thiên nằm dài xuống ghế và anh cũng trùm lên người một cái mền khác.

− Thank you. Diễm My lại nằm xuống và tinh thần cô lại làm việc khi nghĩ tới chuyện Thiên sẽ hỏi cô ra sao về chuyện lúc chiều bị stop lại giữa chừng. Quay lưng lại Thiên, Diễm My hồi hộp t́m lư do để đi vào trong. Làm cô mất hứng như vầy, thiệt kỳ cục mà.

− My nè, trăng hôm nay đẹp ghê há.

− Yeah, lại mát nữa.

− Hồi năy nghe em hát bài ǵ đó, nè hát tiếp đi.

− Thôi, em mà hát ǵ.

− Tiếp đi mà, Thiên năn nỉ.

− Vậy anh hát đi, Diễm My dường như quên đi nỗi lo của ḿnh.

− Em muốn nghe hả ? Thiên nh́n Diễm My chăm chú.

− Anh hát đi, bài ǵ cũng được nhưng phải hay hay chút nha. Diễm My ôm cái gối vào ḷng and nằm quay qua nh́n Thiên.

− Okay, anh sẽ hát bài này tặng em nha nhưng hổng được cười nếu như anh hát không được hay đó.

− Biết rồi mà, lẹ lẹ đi. Diễm My hối Thiên.

Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau, ta yêu em băng mây ngàn biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông
 
Không cần biết đêm dài sâu, không cần biết bao gầy hao
Ta ngồi đếm tên thời gian, nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi
Như xa xôi nay quay về nguồn cội
Yêu em khi chỉ biết đó là em.

Để rồi từ đó, ta yêu em không ngại ngần
Để rồi từ đó, trong bước chân nghe gần hơn
Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng
Rồi từng chiều lên, mang nỗi buồn vô biên

Cho dù biết em rồi đi, cho dù biết không chờ chi
Nhưng ḷng vẫn nghe cuồng si, nghe trong ta quên đi ḷng sầu hận
Ta yêu em chưa bao giờ một lần
Yêu em v́ chỉ biết đó là em.

− Trời, anh ca hay ghê nha. Diễm My thích thú nh́n Thiên.

− Thiệt hả ? C̣n tưởng em sẽ chê anh hát nữa đó chứ. Thiên cười vui vẻ.

− Nghe được ghê lắm, nếu hông có Quang Dũng ca th́ anh có thể thay thế được.

− My nè, em lạnh chưa ? Hay vào trong ngủ đi nha. Thiên đề nghị

− Chưa, em chưa muốn. Diễm My trở ḿnh quay lại nh́n lên bầu trời.

− Okay, nằm chút nữa rồi đi vào ngủ đi nha.

− Anh coi, ban ngày th́ nắng nóng quá. Chỉ có ban đêm mới thấy thoải mái như vầy thôi. Vừa không bụi bậm vừa mát nữa, em thích ghê lắm.

− Bởi vậy nội nói chắc ḿnh sẽ đi Đà Lạt chơi đó, em chuẩn bị đi.

− Đà Lạt là ở đâu vậy anh ? Diễm My vui mừng khi nghe Thiên báo là sẽ đi Đà Lạt.

− Th́ là cái nơi mát ghê lắm. Anh cũng đâu biết đâu.

− Vậy chừng nào ḿnh đi ?

− Chắc ngày mốt đó. Nội nói cho mọi người nghĩ thêm một ngày rồi ḿnh sẽ đi ra đó ở vài bữa.

− Mát hả, được lắm. Diễm My thích thú tưởng tượng tới cái thời tiết khá thú vị đó. Ủa, mà ngày mai ḿnh sẽ làm ǵ hả anh ?

− Th́... th́... em muốn đi đâu th́ ḿnh đi đó, đâu cần phải theo nội và ba mẹ đâu.

− Yeah... ḿnh đi chợ Sài G̣n nữa nha anh.

− Em đi rồi mà My.

− Th́ muốn đi nữa, hôm qua đau bụng quá nên đâu có nh́n được ǵ đâu.

− Oh, th́ ra là vậy. Thiên cười tinh quái.

Cả hai nằm đó nói chuyện đông tây, trên trời dưới đất cho tới khi đôi mắt Diễm My khép lại từ bao giờ. Trở vào lấy thêm cái mền khác đắp cho Diễm My, anh cũng ngủ tại chiếc ghế bên cạnh cô. Trông Diễm My như đứa bé đang ch́m vào giấc mộng đẹp. Bàn tay đang ghiền cái mền và đôi chân th́ đang ôm cái gối, Thiên tưởng tượng một ngày nào đó nếu hai người đám cưới chắc anh sẽ bị nghẹt thở v́ Diễm My quá. Cô hay ghiền và c̣n ôm chặt cứng cái gối nữa. Bằng chứng là vào cái đêm Diễm My say đó, cô đă coi Thiên như cái gối ôm của ḿnh và kỷ niệm đó vẫn c̣n làm con tim anh lỗi nhịp tới tận bây giờ.

Đặt chân tới Đà Lạt, mọi người thấy khoẻ hẳn ra v́ khí hậu nơi đây. Dọn hết đồ vào pḥng, cả nhà chuẩn bị đi ăn ở một nơi nào đó. Sau khi ăn xong, cả hai cô điều muốn đi đâu đó coi cảnh đẹp. Mọi người c̣n đang chuẩn bị th́ Diễm My và Uyên Thanh đă kéo nhau ra tuốt bên ngoài v́ cái khí hậu tuyệt vời này. Hít thở không khí này, Diễm My và Uyên Thanh luôn miệng cười. Thái và Thiên dĩ nhiên phải đi theo 2 cô nàng sát gót. Ở đây những tiệm bán đồ lưu niệm, có những thứ mà Diễm My và Uyên Thanh chưa từng bao giờ biết đến. Quá nhiều thứ mà cô muốn gom về nhưng cô chỉ nh́n và chọn những thứ có thể đem trở qua tặng lại cho Thủy Tiên, Lệ Chi, Nhật Minh...

− Thanh nè, cái này cho Thủy Tiên được không ?

− Cái nào ? Uyên Thanh nh́n quanh bàn kiếng.

− Cái hộp này nè, làm công phu ghê đó. Handmade đó nha.

− Ờ, được đó.

− D́ ơi, làm ơn cho con lấy cái này nè d́. Diễm My nhỏ nhẹ nói với d́ bán hàng.

− Ờ, được. Con có muốn đi coi thêm ở trong không ? Cứ tự nhiên vào đây coi đi con.

− Dạ, Diễm My và Uyên Thanh khoái chí đi vào bên trong. Hai cô lục lung tung đống áo thun có chử Đà Lạt. Diễm My t́m một hồi được một cái áo cho Nhật Minh, cô hí ha hí hửng để nó vào ḿnh rồi hỏi Uyên Thanh: "Thanh nè, coi anh Minh bận cái này được hông?"

− Wow, oh my god, được đó. Bảo đảm ảnh thích ngay.

− Thiệt hông ?

− Ừ, ḿnh c̣n phải t́m cho Hùng, Thịnh, Tuấn... nữa ḱa cô hai. Lẹ đi.

Ngoài này, Thái và Thiên vẫn đứng đó nói chuyện với nhau. Thái nói nhỏ.

− Hey, hôm bữa nghe mày ca hay ghê nha.

− Hồi nào ?

− Th́ hôm bữa tối đó, bài V́ đó là em đó.

− Oh, vậy hả ? Sao mày biết ? Thiên cười.

− Nằm trong này, Uyên Thanh kêu dậy rồi c̣n bị Thanh dũa cho một trận đó.

− Sao kỳ vậy ?

− Th́ Thanh nói là tao hổng có romantic như mày, nói tao ca phát ghê rồi Thanh hâm mộ Diễm My quá chừng.

− Trời, tưởng tụi bây ngủ chứ. Thiên mắc cở.

− Ngủ ǵ được với Thanh, đang ngủ th́ cô nàng bắt dậy rồi nghe mày hát ở ngoài.

− Vậy nghe hết rồi chứ ǵ, cũng may hôm đó hông có nói ǵ ghê gớm. Thiên cười tỉnh queo.

− Th́ nghe, bỡi vậy mới tiếc ghê. Hổng nghe được I love you ǵ hết. Chán quá.

− Thằng quỉ này. Ờ, phải t́m ǵ cho Diễm My mới được. Đi với tao đi.

Thái vài Thiên băng qua bên đường sau khi dặn người bán hàng là Diễm My và Uyên Thanh đợi hai anh trở về. Thiên t́m quanh xem coi nên tặng Diễm My vật ǵ để có thể nhớ đến ḿnh, anh hoa cả mắt khi nh́n thấy quá nhiều đồ cho con gái. Nhớ lại Diễm My hay bới tóc lên cao, Thiên đi tới chỗ t́m kẹp lược và ngó quanh. Anh yêu cầu người bán hàng cho anh coi một cây xỉa tóc màu trắng. Nó được làm bằng ngà voi và thật đep. Kiểu cách thật đơn giản nhưng lại rất sang v́ những đường vân trên chiếc ngà. Đây là cây xỉa tóc duy nhất mà tiệm bán quà này có. Hài ḷng với món quà này, Thiên vội tră tiền. Giá cả được ghi rơ ràng trên miếng giấy và Thiên muốn món quà của anh được gói vào một cái hộp được chạm trổ đồi mồi màu trắng như cây trâm cài tóc này. Anh chọn được h́nh một người thiếu nữ tóc dài được chạm trổ một cách tinh vi lên chiếc hộp. Lúc đó Thái đi tới và ngạc nhiên lẫn thán phục cặp mắt tài t́nh đầy nghệ thuật của Thiên.

− Mày hay thật đó. Thái vỗ vai Thiên.

− Được hông ?

− Very good nữa ḱa.

− I hope so. Vậy mày t́m cho Uyên Thanh cái ǵ chưa ?

− Rồi, một cái hộp nè.

− Trời, vầy thôi hả ?

− Tao đâu biết lựa ǵ nữa. Thôi lẹ đi. Thái hối Thiên.

− Từ từ, đợi người ta gói đồ xong mới được chứ. Mày coi, vẫn chưa thấy Diễm My và Uyên Thanh ra mà. C̣n lâu lắm. Xong, hai anh quay trở lại và đứng đợi ở ngoài.

Uyên Thanh và Diễm My bước ra với một túi đồ trong tay. Hai cô nàng hí ha hí hửng xách lỉnh kỉnh những cái giỏ xốp nhỏ đủ màu sắc. Thái ngạc nhiên kêu lên: "Trời, bộ tụi em định mua hết tiệm của người ta luôn hả ?"

− Là đồ để tặng người ta đó anh hai. Diễm My le lưỡi nh́n Thái.

− Sao nhiều vậy ? Thiên đưa tay xách những giỏ đồ cho Diễm My.

− Th́ phải có gift cho người ta chứ. Diễm My như đă thấm mệt, cô nh́n quanh t́m xem có nơi nào bán nước không.

− Em ngồi xuống nghỉ chút đi. Thiên cúi xuống và lôi ra 2 trái dừa anh vừa mới mua được.

− Xời, anh Thiên lịch sự quá. Thank you anh. Uyên Thanh chụp ngay trái dừa.

Bỏ cái ống hút vào trái dừa, anh đưa cho Diễm My và nói: "Nè, cái này không có đau bụng đâu, mát ghê lắm".

− Thank you. Diễm My đón lấy trái dừa.

Sau một hồi nghỉ ngơi lại sức, họ lại lội bộ ven hai bên đường và lê la những tiệm bán đồ kỷ niệm khác. Cho tới khi đôi chân ră rời, Diễm My không c̣n sức nữa th́ cô mới được về v́ Uyên Thanh vẫn muốn mua xong những món quà để tặng bạn bè.

Về tới pḥng, Diễm My đi tắm rữa ngay và mặt Uyên Thanh mân mê những món đồ. Cả ngày lang thang ngoài đường với khí hậu như vậy, Diễm My mệt nhừ người. Trời ạ, căn pḥng của Diễm My và Uyên Thanh thiệt nhỏ vô cùng, cái giường cũng nhỏ nữa. Xà người xuống giường, Diễm My nhắm mắt và ngủ ngay tại chỗ. Uyên Thanh cũng đi tắm sau đó và cô nàng đi qua pḥng bà nội ăn chè. Diễm My ngủ được hai tiếng đồng hồ và thức giấc. Hoảng hốt, cô ngồi bật dậy v́ không thấy ai trong pḥng. Chạy thật nhanh qua pḥng bên cạnh, Diễm My thở hổn hển khi thấy Thiên ngay cửa.

− Em làm ǵ vậy My ?

− Chạy qua đây. Sợ ma quá à. Diễm My đưa tay phẩy phẩy.

− Sao vậy ? Anh vừa mới trở về pḥng lấy cái đèn nhỏ qua để gắn vào pḥng của em cho sáng đó.

− Vậy hả ? Sao anh có đèn này vậy ?

− Th́ đem theo. Ngày đầu tiên thấy em sợ tối nên anh mới biết đó. Thiên trêu Diễm My.

− Uyên Thanh cũng sợ vậy. Diễm My quê quê.

− Thôi, em dậy rồi th́ đi xuống ăn luôn với mọi người đi.

− Okay, ḿnh đi nhưng em không có ch́a khóa pḥng.

− Để anh khóa. Ờ quên, anh có món này cho em nè. Thiên ch́a tay ra một cái hộp được gói giấy cẩn thận.

− Của em hả ? Diễm My mừng rỡ đón lấy món quà từ trong tay Thiên.

− Anh mới t́m được sáng nay đó. Em mở coi có thích không.

Quay vào pḥng, Diễm My ngồi lên giường và tháo lớp giấy bên ngoài ra. Một cái hộp màu trắng được khắc h́nh người con gái với mái tóc dài thật là đẹp. Diễm My đưa tay lên rờ vào hàng chạm trổ tinh vi đó. Ngước lên nh́n Thiên, Diễm My nói : "Đẹp ghê đó, em thích lắm, thank you anh".

Vẫn mân mê cái hộp đó, Diễm My nghĩ ngay cô sẽ đựng hết earings của ḿnh vào đó cho khỏi mắc công t́m. Bổng nghe Thiên nói: "Em c̣n chưa xem món quà bên trong mà".

Lật cái hộp lại và mở nắp ra, Diễm My nh́n thấy một cây trâm màu ngà ngà thật là đẹp. Cô tṛn mắt nh́n vào nó và đôi mắt sáng lên khi biết cây trâm này thật đúng là cây trâm ḿnh mơ ước. Chiều dài vừa đủ như cô muốn và thật là đẹp. Thật đơn giản nhưng quí phái. Diễm My đứng dậy chạy nhanh tới trước kiếng và vội búi tóc ḿnh lên. Quay lại nh́n Thiên, Diễm My cười tít mắt: "Sao hả ? Có đẹp không?"

Không tră lời, Thiên đang ngẩn ngơ v́ Diễm My. Anh đang bơi giữa ḍng hạnh phúc nên đâu nghe Diễm My nói ǵ. Lắc nhẹ bàn tay trước mặt Thiên mấy lần, cô chợt vỗ vai Thiên một cái rồi hỏi: "Nè, anh sao vậy ?"

− Oh, nothing.

− Sao không trả lời em ?

− Em hỏi ǵ ?

− Anh không nghe hả ?

− Không mà. Em hỏi ǵ ?

− Anh sao vậy ?

− Th́... th́... thấy chóng mặt. Thiên giả bộ ôm đầu.

− Hả ? Anh có sao hông ? Diễm My kéo Thiên lại ngồi xuống giường và rờ đầu anh.

− Anh thấy chóng mặt đó. Thiên nhắm mắt lại.

− Nè, anh nằm xuống một chút đi. Em đi lấy thuốc cho anh. Để bàn tay nhỏ của cô lên vai Thiên và kéo anh nằm xuống, Diễm My chạy ngay đi lấy nước và Tylenol. Cô trở lại và nâng đầu anh lên.

− Anh uống đi nếu không bịnh đó. Diễm My đặt viên thuốc vào ḷng bàn tay của Thiên.

− Thôi anh hông muốn đâu. Thiên nhỏng nhẻo.

− Sao vậy ? Uống đi mới hết chóng mặt.

− Anh không sao mà. Thiên giả vờ đứng dậy và đi vài bước. Muốn xem Diễm My có quan tâm ḿnh không, anh vội bước đi loạng choạng và ngồi xuống cạnh cửa.

− Nè, anh sao rồi. Diễm My chạy nhanh tới và d́u anh đứng dậy. Với sức mạnh của ḿnh, Diễm My đâu thể nào lôi Thiên trở về cái gường kia. Cô thở h́ hục và nói: "Anh để tay qua cổ của em rồi em dẫn anh đi tới giường cho anh nằm xuống nha. Anh nặng quá à, em hổng có kéo anh nổi".

− Anh thấy mệt quá, hông có sức nữa. Thiên rên rỉ.

− Chắc anh ăn trúng ǵ hả ? Hay tại đi cả ngày rồi anh bịnh. Diễm My cuống cuồng khi nghe Thiên nói như vậy.

− Chắc vậy rồi. Thiên vẫn nhắm mắt ôm đầu.

− Đi, đi với em tới giường nha. Kéo cánh tay của Thiên qua cổ ḿnh, Diễm My lấy hết sức kéo Thiên đứng dậy. Đứng được dậy, Thiên lại ngồi xuống rên rỉ. Diễm My đành phải làm lại từ đầu và cô cũng lôi được anh tới giường. Thấy Thiên vẫn chưa uống thuốc, Diễm My nói ngọt: "Nè, uống thuốc nha anh, như vậy mới c̣n sức đi chơi ngày mai chứ".

− Ừ, nhưng anh hổng ngồi dậy nổi. Thiên khoái chí trong bụng.

Chương 12

Bây giờ Diễm My đang nghĩ lại coi tại sao Thiên lại như vậy ? Chắc đi ngoài đường nhiều quá nên bị cảm. Kéo Thiên ngồi dậy và để anh dựa vào vai ḿnh, Diễm My chồm tới lấy ly nước. Cô nói: "Anh uống đi nha".

Thiên cũng uống viên thuốc đó và giả bộ rên rỉ thê thảm. Dựa người vào Diễm My, Thiên nhắm mắt lại. Đố ai biết anh đang nghĩ ǵ, chỉ biết là anh cảm nhận được trái tim của Diễm My nó đang đập muốn vỡ tung ra v́ anh đang ôm chầm lấy Diễm My. Trong khi Diễm My đang mắc cở v́ sau khi Thiên uống thuốc th́ anh bổng ngă người vào ngực cô và nằm đó. Không nhúc nhích được v́ cái lưng đă sát tường, Diễm My đành ngồi chịu trận.

Thiên ngưởi được mùi hương từ trên người Diễm My toát ra, nhất là lại gần như vầy từ ngực em ấy. Đúng là mùi hương thật là quyến rũ, nó làm đầu óc anh mụ mị khó tả. Lao đao, ngất ngây, đắm say trong hương vị đó, Thiên nghe rơ tiếng đập từ phía trái tim của Diễm My và trái tim của anh. Gương mặt anh cũng nóng lên và lấy hết sức ḿnh anh mới không cục cựa khi nằm gần Diễm My như vầy.

Tim Diễm My đập điên cuồng và cô thấy gương mặt ḿnh nóng lên. Một cảm giác khó tả đang diễn ra và cô thấy tay run lên. Nh́n thấy Thiên đang nhắm mắt lại, cô không nỡ xô anh ra nên cứ ngồi như vậy. Rồi như hồi hộp quá, Diễm My kéo khuôn mặt Thiên ra và để anh nằm xuống chiếc gối bên cạnh trong sự nuối tiếc của Thiên.

Thở phào nhẹ nhỏm, Diễm My ngồi xích ra và đưa tay lên ngực ḿnh vổ vổ nhẹ. Cô nói nhỏ: "Làm sợ gần chết, tự nhiên bịnh không đúng lúc ǵ hết".

Thiên ráng nhịn cười khi nghe Diễm My nói như vậy. Anh nằm đó chừng nữa tiếng đồng hồ và nếu không nghe cái bụng của Diễm My kêu lên th́ anh c̣n nằm đó nữa. Cố ư quay ḿnh, Thiên chợt ngồi dậy. Diễm My chạy tới nh́n Thiên rồi hỏi: "Anh thấy sao hả?".

− Đỡ rồi. Ủa sao anh nằm ở đây vậy ? Thiên giả vờ không hiểu.

− Uh... uh... th́ anh đi một ḿnh đó. Diễm My đỏ mặt chối quanh.

− Vậy hả ? Thôi anh thấy khỏe rồi, ḿnh đi ăn đi em.

− Anh đi được hông ?

− Được mà. Thiên đứng dậy và đi với dáng bịnh hoạn.

− Thôi, em vịnh anh nha. Diễm My chạy tới.

− Được rồi, anh đi được mà.

Cả hai xuống tới pḥng ăn trong khi mọi người đang ở đó chờ. Thiên ăn rất ngon v́ anh biết được là Diễm My cũng có quan tâm tới anh. Trong khi Diễm My vẫn c̣n đang mắc cở v́ chuyện lúc năy, cũng may là không ai biết chứ nếu không mặt mũi để đâu. Mỉm cười, Diễm My cứ ăn trong khi Thiên vẫn đang dơi mắt xem coi cử chỉ của cô ra sao. Em ấy lâu lâu mỉm cười, chứng tỏ... no problem. T́nh yêu của anh đang đi vào qũy đạo và sẽ tuyệt vời khi... Thiên mỉm cười măn nguyện.

o0o

Đang măi mê nh́n vào hàng những con thú bằng thủy tinh, một làn gió bổng tạt nhanh rồi cái cổ bị giật về phía trước kèm theo một cái đau điếng người. Giỏ đồ trong tay buông ra và Diễm My loạng choạng té chúi về phía trước. Cảm giác đau đau phía cổ làm cô thấy đau đau và bổng phát hiện sợi dây trên cổ đă không cánh mà bay. Thiên giật ḿnh quay lại nh́n Diễm My và một bóng người vút qua mặt anh nhanh như chớp. Chưa kịp định thần th́ thấy Diễm My nhào người tới trước, Thiên hốt hoảng nh́n xem chuyện ǵ đang xảy ra. Một lằn đỏ hiện nhanh trên cổ của Diễm My và gương mặt không c̣n hột máu. Lúc đó, Diễm My ú ớ kêu lên: "Miếng ngọc, miếng ngọc... "

Anh chợt giật ḿnh và đuổi theo tên lạ mặt kia. Hét thật lớn : "Đứng lại, đứng lại".

Giờ này đầu óc anh chỉ biết nó là người đă làm nên một lằn đỏ trên cổ Diễm My và nếu như Diễm My đánh mất miếng ngọc đó th́ cuộc t́nh của anh coi như cũng hết hy vọng. Nữa miếng kia c̣n ǵ đầy đũ ư nghĩa đó. Anh cố sức chạy theo bóng dáng đó bỏ lại Diễm My đang run rẩy đứng nh́n, sau đó như chợt tỉnh cô vội chạy theo Thiên.

Chạy một hồi, Thiên gần như kiệt sức. Tên lạ mặt đó đă quen với cảnh chạy đua này nên bây giờ đă thắng thế. Anh nói một cách thành khẩn: "Nè, anh trả lại cho tôi cái miếng ngọc đó đi, nó đối với tôi vô cùng quan trọng đó".

− Tại sao tao phải tin mày chứ ? Người lạ mặt nh́n anh rồi nh́n vào miếng ngọc.

− Đó là vật kỷ niệm của bà nội tôi dùng làm vật đính ước, tôi không thể nào làm mất nó được.

− Vậy sao ? Coi bộ đáng giá lắm đối với mày há. Cặp mắt hắn ta xếch lên đắc ư.

− Anh trả nó lại cho tôi đi.

− Không, mày tưởng tao là thằng điên hả ? Hắn tỏ ra giận dữ.

− Vậy anh muốn ǵ để có thể trả lại cho tôi miếng ngọc đó. Thiên hồi hộp.

− Đễ tao suy nghĩ coi... trên người mày có ǵ đáng giá hả ? Hắn giương mắt nh́n chằm chằm vào người của Thiên.

− Tôi... anh muốn tiền hả ? Tôi chỉ c̣n nhiêu đây thôi. Thiên lục hết trong bóp ra xoè trên tay cho tên hung dữ có hàm râu xếch lên.

Lúc đó Diễm My chạy hổn hến tới, cô ôm lấy ngực ḿnh v́ quá mệt. Nh́n chăm chăm vào người có bộ dạng hung dữ đó, Diễm My thấy miếng ngọc của ḿnh trên tay hắn. Cô nói: "Miếng ngọc, miếng ngọc ḱa".

− Anh biết rồi. Thiên giơ tay cản Diễm My lại.

− Th́ ra con bé xinh đẹp này là người mày sẽ... ha ha ha.

− Anh có muốn đống tiền này hông hả ? Thiên chợt lo sợ với ư nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu ḿnh.

− Không, bây giờ tao đổi ư định rồi.

− Là sao hả ? Đống tiền này c̣n có giá trị hơn cả miếng ngọc đó nữa đó.

− Tao không muốn tiền nữa. Hắn ta đi tới đi lui nghĩ ngợi điều ǵ rồi chợt nh́n chăm chăm Diễm My. Cô lùi lại nép sát sau lưng của Thiên.

− Vậy anh muốn ǵ đế có thể trả miếng ngọc đó cho tôi. Thiên chợt thấy điều anh suy đoán sắp thành sự thật.

− Tao muốn... muốn...

− Tôi cho anh thêm cái đồng hồ này nữa. Như vậy đủ chưa hả ? Thiên cố đem tiền bạc và đồng hồ ra để đổi lấy ư nghĩ đen tối trong đầu của tên hung dữ kia.

− Không, mày muốn lấy miếng ngọc này lại th́ kêu con bé xinh đẹp kia đến đây lấy lại.

− Hả ? Không được. Thiên tối sầm mắt lại. Trời ạ ! Thái và Uyên Thanh rủ nhau đi xuống dốc kia mua đồ ăn rồi, nếu không anh đâu cần lo sợ cho Diễm My như bây giờ. Quay lại nói nhỏ với Diễm My thật nhanh: "Em chạy nhanh đi bé My, hăy đi kiếm anh Thái tới đây mau lên".

− Không, không, c̣n anh th́ sao. Diễm My run lên, cô đứng không muốn nổi nữa th́ đừng nói chi tới chuyện chạy.

− Anh không sao. Nó chỉ muốn tiền thôi. Em đi mau lên. Thiên hét lên.

− Không được, bé à, em mà đi là tôi sẽ quăng ngày miếng ngọc này xuống kia ngay. Hắn ta giơ tay định quăng đi.

− Đừng, cả Diễm My và Thiên kêu lên.

− Đừng mà, đừng mà, Diễm My nói một cách khổ sở: "Anh có thể có luôn đống tiền này nếu anh muốn, đừng quăng nó đi. Bà nội tôi sẽ buồn lắm".

− Vậy th́ lại đây, tôi sẽ trả nó cho em. C̣n nữa, đem cả đống tiền trên tay thằng bạn trai của bé qua đây mau lên.

− Anh Thiên à, em ...em làm sao đây ? Em sợ quá. Tay Diễm My run lên.

− Không được đi qua bên đó, nguy hiểm lắm. Thiên rối lên.

− Nhưng nó sẽ quăng đi miếng ngọc đó đó, Diễm My nh́n quay lại nh́n miếng ngọc với vẻ tiếc nuối.

− Mau lên, muốn đợi người ta tới đây phải hông ? Tao quăng đó.

− Được được, Diễm My chụp lấy đống tiền của Thiên và run rẩy bước tới trước.

− Mày đứng yên nha thằng kia, nếu không tao quăng miếng ngọc đi là mày mất vợ đó.

− Anh đứng đây đi, em hông sao đâu. Diễm My quay lại trấn an Thiên.

Cầm đống tiền trên tay, cô ch́a ra phía trước và run rẩy đưa cho tên cướp kia. Ánh mắt hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống cả con người Diễm My. Một cơn gió thoảng qua làm Diễm My rùng ḿnh, cô đứng đó nh́n tên cướp trân trối.

− Qua đây mau lên, bé không muốn lấy miếng ngọc này hả ?

− Muốn, vậy ông cất tiền đi rồi đưa cho tôi miếng ngọc nha. Diễm My cố lấy hết can đảm ra để năn nỉ tên cướp.

− Đưa đây, tên cướp x̣e tay ra trước mặt Diễm My.

Cuộn đống tiền lại nhưng Diễm My không sao sắp xếp nó lại cho gọn. Tay cô run lên trông thật tội nghiệp. Dửng dưng đứng nh́n Diễm My, coi bộ hắn ta c̣n khoái chí nữa là khác. Trong đầu tên này, bây giờ hắn ta chỉ muốn được một lần ôm thử cái dáng ngọc ngà đáng yêu kia.

− Bỏ vào túi này mau lên. Hắn ta hùng hổ làm dữ lên nhưng mắt vẫn nh́n xem động tịnh của Thiên.

− Ờ, Diễm My run rẩy quay lại nh́n Thiên. Cặp mắt cô trông tha thiết đến nao ḷng. Nhắm mắt lại Diễm My hít một hơi rồi quay trở lại, bước tới cô chầm chậm chuẩn bị nhét tiền vào cái túi nhỏ đang đeo trên người tên cướp. Cô nói: "Nè, ông có trả cho tôi miếng ngọc không vậy hả ?"

− Được rồi. Hắn hối thúc.

− Ông hăy đưa tôi cầm trước đi.

− Trời, cô bé à. Cô có biết cô đang nói ǵ không ? Ha ha ha.

− Ông là đàn ông con trai mà sợ tui hả ? Chicken. Diễm My lấy hết can đảm chửi tên kia.

− Cái ǵ ? Hắn ta nhíu mày lại rồi lại cười khằn khặc. Được đây nè, hăy cầm lấy. Hắn ta đưa miếng ngọc ra ngay tay cho Diễm My.

Chộp lấy miếng ngọc thật nhanh, Diễm My mừng rỡ nhưng cũng không quên nhét đống tiền c̣n lại vào chiếc túi đó. Quay ḿnh lại định bước đi th́ tự nhiên cô bị hắn ta chụp lại cứng ngắt.

− Buông tui ra, buông ra mà. Diễm My giăy dụa.

− Sao được chứ ? Tên cướp cười khoái chí.

− Thả cổ ra. Thiên hét lên, anh định chạy tới nhưng vội dừng lại khi thấy Diễm My bị siết trong cánh tay của tên cướp.

− Ông nói sẽ trả tui miếng ngọc và chỉ cần tiền thôi mà. Diễm My run sợ mếu máo.

− Hồi năy th́ tính như vậy, bây giờ đổi ư rồi.

− Vậy ông muốn ǵ chứ ? Diễm My đă rớt vài giọt nước mắt ra ngoài. Chân cô đứng không vững nữa và như muốn qụy xuống.

− Nè đừng làm bậy nha. Thiên la lên.

− Bây giờ tôi chỉ muốn... muốn... hắn ta càng ôm siết Diễm My chặt hơn nữa. Cạ cạ cái hàm râu quai nón của ḿnh vào cái cổ của Diễm My, hắn ta khoái chí v́ trong tay đang là một cô gái thật xinh đẹp quyến rũ. Người cô nhỏ này rất thơm, một mùi hương rất đặc biệt đến con tim bằng đá của hắn cũng đă lay động.

− Buông tôi ra, buông tôi ra mà. Anh Thiên ơi anh Thiên. Diễm My nấc lên.

− Đứng lại, mày tới đây là không c̣n kịp nữa. Mày không nhanh bằng tao đâu. Hắn ta càng siết Diễm My chặt hơn nữa.

− Diễm My em có sao không ? Thiên rối rấm tơi bời.

− Anh Thiên, em sợ quá. Diễm My vẫn cố vùng vẩy thoát khỏi tay tên cướp nhưng mọi cử động của cô không làm sao thoát khỏi cánh tay rắn chắt đó.

− Sợ ǵ chứ ? Tên cướp vẫn ôm Diễm My trong ṿng tay, hắn ta thích thú.

Diễm My từ từ qụy xuống v́ cô không thể nào chịu nổi sự hồi hộp đến cao độ như thế này nữa. Đưa tay ôm lấy ngực ḿnh, Diễm My thấy chóang váng và khó thở. Thiên định chạy đến nhưng một con dao bóng loáng được kéo ra từ chiếc túi, thoáng thấy con dao được ví vào cổ Diễm My, Thiên chợt dừng lại mà không dám nhúc nhích ǵ. Thấy Diễm My đang từ từ qụy xuống, Thiên không c̣n sợ ǵ nữa, anh đă quên mất con dao nên chạy thẳng tới dạt cánh tay tên cướp ra.

Th́nh ĺnh khi thấy Thiên lao tới quá nhanh và phải đỡ lấy người của Diễm My đang tŕ xuống nên hắn có vẻ yếu thế đi. Định đưa con dao ra xẹt xẹt mấy cái để dọa Thiên nhưng anh chàng có vẻ không sợ mà cứ nhào tới cô bạn gái đang trong tay ḿnh. Tức giận hắn ta quẹt một đường ngọt xớt vào cánh tay phải của Thiên khi anh lao tới Diễm My và đẩy người anh qua một bên.

Một cảm giác khó chịu đang lan ra từ cánh tay anh, ḍng máu ứa ra, anh qụy xuống sau khi nh́n thấy Diễm My té vào một cục đá bên vệ đường. Một vệt máu ứa ra từ khóe miệng của Diễm My ngay trong tầm mắt của Thiên, có lẽ cô đă cắn vào môi hay sao đó. Cái chân đă bị trặc gân hay sao mà Thiên đă không đứng dậy được nữa.

− Xin đừng, xin đừng mà. Thiên cố lết tới khi nh́n thấy tên cướp kéo Diễm My dậy.

− Đừng làm bộ nha bé, tên cướp kéo Diễm My vào ḷng và chợt bất ngờ khi thấy Diễm My thở một cách khó khăn như vậy.

− Sao vậy nè, bé à, bé à. Tên cướp hốt hoảng đứng dậy, trong tay hắn c̣n có người của Diễm My rả rời mềm nhủn.

− Cổ đau tim đó, xin đừng mà. Hăy cho cổ nằm xuống thở đi. Thiên coi bộ không sao có thể lết tới gần Diễm My được nữa.

Á, tên cướp hét lên và đẩy Diễm My ra ngoài. Loạng choạng nhào về phía trước, Diễm My không c̣n chút sức lực nào nữa cả, cô đă dùng hết sức cắn mạnh vào bắp tay của tên cướp đó.

Tên cướp sợ án mạng có thể xảy ra khi thấy Diễm My và Thiên mỗi người một nơi nên hắn ta chuồn im ả. Diễm My lấy hết sức ḅ về phía Thiên và cô thấy không c̣n có thể thở được nữa khi đụng được Thiên. Nh́n thấy cánh tay anh toàn máu, Diễm My nhắm mắt lại đau ḷng. Thiên đang nằm đó, h́nh như bị thương rất là nghiêm trong nữa th́ phải.

− Anh Thiên ơi ! Anh Thiên ơi, anh có sao không hả ? Diễm My cố gượng người lên nh́n xem Thiên thế nào.

Vẫn không nghe Thiên nói ǵ, Diễm My cũng không c̣n sức lực nào nữa.

− Có ai ở đây không ? Làm ơn giúp dùm tôi đi. Diễm My nức nỡ.

Kêu khan cả cổ bỗng thấy một thằng bé bán vé số đi ngang, cô kêu nhỏ: "Em ơi, hăy coi anh này ra sao rồi?"

− Ờ, h́nh như ảnh bị thương đó chị. Chị có sao không vậy ?

− Trái tim chị đau quá nhưng chị không sao đâu, nằm nghỉ chút sẽ hết. Em hăy chạy xuống dưới kia t́m một người con trai và một người con gái bảo họ lên đây ngay. Hăy nói là anh Thiên chị My đang gặp dangerous. Mau lên đi em.

− Là cái ǵ vậy chị ? Thằng nhỏ ú ớ khi nghe chữ dangerous của Diễm My. Nó đâu hiểu ǵ.

− Dangerous là ...là cái ǵ đây ? Diễm My không biết nói ra sao cho thằng nhỏ hiểu. Em hăy nói là anh chị đang nằm đây, mau đi. Họ đang ngồi ở quá nước đó. Diễm My lấy hết sức thều thào nh́n thằng bé mà trong tay vẫn nắm chặt bàn tay của Thiên.

Thằng nhỏ chạy đi thật nhanh và bỏ lại Diễm My với Thiên nằm đó. Cô cố sức lay lay khuôn mặt của Thiên và vẫn thấy anh không nhúc nhích ǵ.

− Anh Thiên ơi, đừng làm em sợ nha. Diễm My chảy nước mắt nh́n Thiên.

− Anh tỉnh lại đi mà. Diễm My ú ớ tuyệt vọng.

Thật ra anh đâu có ǵ nghiêm trọng ngoài chuyện cánh tay đang chảy máu dữ dội. Anh đang muốn xem coi Diễm My ra sao khi thấy anh như vầy. Nghe Diễm My kêu tên ḿnh nhưng Diễm My không cục cựa nổi nên đành nằm đó. Bàn tay của Thiên chợt nhúc nhích trong bàn tay ḿnh, Diễm My vui mừng hỏi nhỏ: "Anh tỉnh rồi hả ? Anh có sao không ?"

− Đau quá, đau cái tay quá. Thiên nhắm nghiền mắt đau đớn.

− Anh... anh đau lắm hả ? Diễm My giọng lo lắng.

Muốn thử coi Diễm My có để ḿnh trong ḷng hay không nên Thiên rên rỉ thêm nữa. Anh nói.

− Bé My à, anh không xong rồi.

− Anh đừng nói vậy, đừng nha. Có ai ở đây không ? Diễm My nghẹn ngào nh́n quanh.

− Em c̣n giận anh không hả My ?

− Giận chuyện ǵ ? Em đâu có giận anh chuyện ǵ đâu. Diễm My nấc lên.

− Thiệt hả ? Nè, miếng ngọc của em nè. Cầm lấy đi. Thiên buông vội miếng ngọc ra và Diễm My chợt ôm lấy Thiên khóc như mưa. Diễm My để mặt ḿnh vào vai Thiên mà khóc.

− Đừng đừng nha. Anh đừng có như vậy. Anh Thiên ơi, tỉnh dậy đi.

− Bé My nè, đừng có khóc. Hăy lấy cái ǵ băng cái tay của anh lại đi. Tay của anh tê quá. Thiên nh́n xuống tay ḿnh và phát hiện th́ ra vết thương cũng khá nặng. Một đường dài ít nhất là cỡ 5 inches đó chớ.

Diễm My lục lọi cái bóp của cô nhưng không t́m được cái ǵ ngoài cái khăn buộc tóc của cô. Diễm My để nó vào cánh tay Thiên và giữ chặt nơi đó cho máu đừng chảy ra và không dám nh́n.

Uyên Thanh và Thái chạy tới thật nhanh và họ đă thấy Diễm My với lại Thiên đang ngồi gần góc cây. Thái hốt hoảng khi thấy cánh tay Thiên đầy máu, máu lan qua thấm cả lớp văi bên ngoài. Bàn tay Diễm My cũng dính đầy máu, trên môi lại c̣n có vết máu đă khô đi. Anh lập tức d́u Thiên ngồi ngay ngắn lại và lấy cái khăn trong túi ra giữ lại vết thương trên cánh tay cho Thiên.

− Thanh, em hăy đỡ Diễm My ngồi dậy coi có sao hông ? Thái nói nhanh.

− Ờ, em biết rồi. Uyên Thanh lập tức kéo Diễm My ngay ngắn lại nh́n xem bạn ḿnh ra thế nào rồi. Diễm My lập tức kể lại đuôi đầu trong khi Thiên đang mỉm cười nói nhỏ với Thái: "Ê, kỳ này bị thương đáng lắm nha mậy, bé My hồi năy ôm cổ tao khóc đó".

− Thiệt hả ? Mày có sao hông ?

− Th́ chảy máu rồi... sẵn đó coi bé My ra sao với tao. Thiên nói nhỏ vào tai Thái trong khi Uyên Thanh đang chùi tay chân cho Diễm My.

− Đừng lo, tao sẽ giúp mày. Đợi chút nha. Thái nheo mắt.

− My à ! Sao lại như vầy hả em ? Thái làm bộ ngạc nhiên.

− Hả ? Diễm My giật ḿnh quay lại.

− Coi bộ nó bị thương nặng lắm đó, vết cắt rất là sâu.

− Vậy làm sao ? Em đâu dám nh́n chỗ đó. Diễm My nhích lại gần xem Thiên ra sao.

− Anh Thiên ơi, anh thấy sao rồi ? Diễm My đỡ đầu của Thiên lên.

− Anh không sao. Thiên cười một cái rồi nh́n Diễm My.

− Không sao mà sao cái chân của anh không có đứng dậy được ? Diễm My nh́n xuống chân của Thiên.

− Để anh coi chân nó có sao không ? Em xích qua một bên đi My. Thái nói nhanh.

Thái xoay qua xoay lại rồi bỗng anh vặn cái cổ chân của Thiên một cái nghe một cái rợp. Thiên á lên và sau đó lại cười. Cử động sơ sơ, anh quay sang Thái nheo mắt một cái ra hiệu là anh đă okay. Thái quay sang Uyên Thanh nheo mắt một cái và Uyên Thanh mỉm cười hiểu ngay signal đó.

− Ḿnh đưa anh Thiên về đi anh.

− Nhưng cái chân của ảnh chưa có đi được đâu. Diễm My nói.

− Th́ d́u ảnh đi chứ hổng lẽ ở đây hoài. Thái đứng dậy kéo theo Thiên.

− Ờ, để em đỡ anh nha. Diễm My kéo cánh tay trái của Thiên choàng qua người ḿnh và đỡ anh.

Quay sang Thái và Uyên Thanh, Thiên nheo mắt cám ơn và giả bộ rên rỉ: "I da sao đau vậy nè".

− Vậy hả ? Anh đi chậm chậm đi. Diễm My vịnh Thiên chặt hơn.

− Okay. Thiên gật đầu.

− Anh Thái ơi, hay là anh đi kêu xe chạy tới đây đi. Đi như vầy anh Thiên đau lắm. Diễm My nóng ruột nh́n Thiên đi cà nhắc như vầy.

− Ờ, để anh đi gọi xe. Uyên Thanh ở đây với bé My nha. Thái dặn ḍ xong rồi chạy nhanh xuống phía dưới.

Uyên Thanh đi kế bên và cô đang suy nghĩ xem có cách nào để coi Diễm My đối với Thiên ra sao. Cuối cùng cô mở miệng hỏi: "Nè, sao anh chạy theo cái thằng đó chi vậy ?"

− Th́ lấy miếng ngọc lại cho bé My đó.

− Miếng ngọc thôi, anh đâu cần phải risk như vậy chứ. Uyên Thanh chề môi.

− Mất miếng đó là tui mất vợ đó cô hai. Thiên cười tủm tỉm.

− Trời, sanh mạng không lo mà ở đó lo mất vợ. Uyên Thanh nh́n Diễm My như trêu cô.

− Mày nói ǵ vậy Thanh ? Diễm My đỏ mặt lườm Uyên Thanh một cái.

− Tao nói không đúng sao ? Bây giờ đă lấy lại được miếng ngọc rồi th́ c̣n không mau gật đầu đồng ư. Uyên Thanh đi trước vài bước và chọc 2 người.

− Em nói ǵ vậy Thanh ? Đồng ư chuyện ǵ ? Thiên giả nai không hiểu.

− Th́ kêu nó mau mau đồng ư yêu anh chứ ǵ. Chuyện cảm động tới như vậy mà không đền đáp sao ? Uyên Thanh vẫn tía lia.

− Nè, em có đền đáp anh hông hả bé My ? Thiên nh́n Diễm My như ḍ hỏi.

Gương mặt cô giờ này đă đỏ hồng lên từ lúc nào rồi. Cô phát hiện ra cô đă đau ḷng tới khóc khi thấy anh bị thương đó chớ. Chẳng những vậy mà cô c̣n không muốn Thiên tới gần tên cướp v́ sợ anh bị thương. Rồi khi nh́n thấy anh nằm đó th́ cô đă ôm anh vào ḷng khóc như mưa. Trời ạ ! Chă lẽ ḿnh đă thích ảnh rồi sao ?

− Bé My ! Bé My ! Em sao rồi ? Thiên lay lay bàn tay Diễm My.

− Hả ? Anh nói ǵ ? Diễm My giật ḿnh nh́n Thiên.

− Anh hỏi em đang nghĩ ǵ mà ghê vậy ?

− Em... em... đâu có ǵ.

− Trời ơi, anh hỏi như vậy th́ làm sao nó trả lời được. Nó đang nghĩ tới chuyện lấy thân đền đáp anh đó. Uyên Thanh cười thật lớn.

− Đồ điên, Diễm My la lớn lên v́ cô đă thấy quê dữ dội lắm rồi.

Chiếc taxi đă đợi tự năy giờ, d́u Thiên lên xe và chiếc xe chạy về khách sạn. Khu du lịch này thật đẹp và lăng mạn thật nhưng sao mà ghê quá. Nó đă để lại cho Diễm My một kư ức khủng khiếp trong chuyến đi chơi này. Bà nội hoảng lên khi thấy cánh tay Thiên đầy máu và được buộc lại bỡi một cái khăn của ai đó. Bà quyết định sáng hôm sau cả nhà quay về SàiG̣n và 2 miếng ngọc được tháo ra để cho bà nội giữ và không ai được đeo ǵ trên người cả. Jewelry được tháo ra hết cho bà nội cất.

Thiên thật hài ḷng v́ anh đă chắc chắn rằng không ít th́ nhiều con đường t́nh yêu của anh đă và đang đơm hoa kết trái. Thật là hạnh phúc khi người ta đă và đang được yêu.

Đang thả hồn vào cái ngày mà ḿnh gặp tên cướp, trời ạ, thiệt là khủng khiếp. Anh Thiên đă bị nó cầm con dao khứa cho một đường thiệt phát ớn. Từ hôm đó tới giờ đă hai ngày rồi mà sao vẫn thấy có chút ǵ đó thật khó nói. Bây giờ mỗi lần nh́n Thiên là tim cô đập loạn xạ, sao kỳ vậy chứ ? C̣n nhớ ḿnh đă khóc quá chừng khi thấy ảnh nhắm mắt nằm đó, chưa bao giờ có chuyện như vậy. Chă lẽ ḿnh đả bắt đầu thích người ta rồi sao ? Trời ạ ! Nếu để anh ấy biết được th́ mặt mũi nào ḿnh nh́n ảnh nữa chứ ?

− Bé My à ! Thiên lay lay bờ vai Diễm My.

− Hả ? Anh làm hết hồn à. Diễm My giật bắn người.

− Anh kêu em mấy lần rồi đó cô nương à. Em nghĩ ǵ mà ghê vậy ?

− À, đâu có ǵ. Em đâu nghĩ ǵ đâu

− Không nghĩ ǵ mà sao anh kêu hổng nghe.

− Ờ, th́ người ta đang nh́n trời, nh́n mây mà. Diễm My đỏ mặt chối.

− Ờ há, em bắt đầu biết chối quanh co rồi há. Thiên tặc lưỡi.

− Làm ǵ có, th́ nghĩ chuyện mà.

− Cho anh nghe với được hông ? Thiên cúi xuống nh́n vào gương mặt Diễm My.

− Không được, không được đâu.

− Thiệt hả ? Anh đoán nha. Thiên bắt đầu suy nghĩ nhưng cặp mắt vẫn nh́n Diễm My chăm chăm. Bất chợt Diễm My nh́n lên và cô nàng vội nhắm cặp mắt lại thật chặt. Thiên bỗng thích thú cười tới rung cả người. Anh nói : "Em khỏi cần nhắm mắt lại mà".

− Sao vậy, nếu không anh biết được th́ sao ? Diễm My vẫn nhắm nghiền mắt và trả lời.

− Bé My nè, anh đoán được rồi. Em đang nghĩ tới...

− Nghĩ ǵ ? Diễm My hồi hộp nh́n Thiên.

− Nghĩ tới... nè, em hông mắc cở khi nghe anh nói hả ? Thiên nheo mắt nh́n Diễm My.

− Thôi, anh đoán ǵ kệ anh. Em hông muốn biết đâu. Diễm My đứng dậy và chạy đi thật nhanh. Cô lính quính va phải Thái đang từ dưới lầu đi lên.

− Sorry anh. Diễm My cúi mặt đi một hơi.

− Chuyện ǵ đây ? Sao lại nhắm mắt đi mà không nh́n ǵ hết vậy nè ?

Đi thẳng ra ngoài, Thái khoanh tay lại đứng nh́n Thiên. Anh ta đang cười hết cỡ và có vẻ vui ghê lắm. Ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Thái nói.

− Mày chọc ghẹo ǵ bé My phải không ?

− Đâu có, tao thấy bé My ngồi đây nghĩ ngợi ǵ mà mặc đỏ bừng lên rồi mắc cở. Tao nói tao guess được em ấy nghĩ ǵ, rồi tự nhiên cô nàng đỏ mặt đứng dậy chạy tuốt đi một đường đó. Thiên khoái chí kể cho Thái nghe.

− Vậy hả ? Nè, coi bộ mấy ngày nay mày nhỏng nhẻo quá nha.

− Th́ lợi dụng cơ hội một chút mà.

− Lợi dụng tay đau bắt người ta đút cho ăn nữa. Quá lắm rồi, tao đi nói cho bé My biết mới được. Thái hăm he.

− Đừng nha cha, cơ hội ngàn năm một thưở đó. Bi giờ tao mới biết trong đầu bé My đă có chút thay đổi rồi nhưng chưa được nhiều. Thiên nghiêm trang lại.

− Vậy mày muốn ra sao nữa ? Cưới liền hả thằng quỉ.

− Đâu có, Diễm My mới ra trường thôi, ít nhất c̣n phải đợi tới khi nào... c̣n lâu lắm mày ơi. Uyên Thanh cũng vậy phải không ?

− Ừ, tao với mày phải "pḥng không chiếc bóng" thêm vài năm nữa lận. Thái thở dài.

− Nhưng ít ra tụi mày c̣n yêu nhau, đi chơi rồi...

− Th́ mày cũng được vậy.

− Bé My từ bữa tới giờ h́nh như muốn trốn tao th́ phải. Chắc t́nh cờ phát hiện ra đă có chút t́nh cảm với tao nên kinh ngạc rồi hoảng sợ th́ phải.

− Vậy mày tính ra sao.

− Th́ tới đâu hay tới đó chứ sao.

− Nghe nói bữa hôm qua Diễm My năn nỉ anh Vinh chở đi t́m nơi check email ǵ đó. Uyên Thanh nói là Nhật Minh email quá chừng luôn.

− Ờ, có nghe Uyên Thanh tiết lộ cho biết. Đối thủ của tao đó mày. Thiên thở dài.

− Vậy Diễm My ra sao với Minh ?

− Th́ Uyên Thanh nói là Diễm My đă nói là coi Nhật Minh như mày nhưng có lẽ Nhật Minh không cam tâm và vẫn yêu thích bé My. Nhiều lúc tao phát điên lên khi nghe Diễm My quan tâm tới Nhật Minh, nhưng tao biết như vậy là hẹp ḥi.

− Đừng lo, bé My biết ḿnh thương ai mà. Thái vỗ vai Thiên.

− Th́ cũng cầu trời thôi. Thiên cầm ly cà phê của Thái vừa đưa và uống vội.

− Hey, tối nay đi ăn gỏi khô ḅ không hả ? Nghe anh Vinh nói chỗ kia bán ngon ghê lắm đó.

− Ừ, đi th́ đi.

− Thôi xuống dưới lẹ đi, c̣n chuẩn bị nữa.

− Okay sir. Cả hai đứng dậy đi thay đồ đặng chuẩn bị cho cuộc đi chơi tối nay.

o0o

− Trời, em no quá hà. Uyên Thanh xoa bụng nh́n Thái.

− Ăn cả hai dĩa gỏi mà sao hông no được. Thái mỉm cười

− Tại ngon á.

− H́nh như anh thấy... anh thấy em mủm mỉm lên rồi đó nha Thanh. Thái chiếu tia nh́n lướt khắp người Uyên Thanh.

− Thiệt hả ? Uyên Thanh nh́n xuống người ḿnh một lượt.

− Chứ c̣n ǵ nữa, Thái đứng nh́n Uyên Thanh.

− My nè, tao mập lên nhiều không hả ?

− Chút chút, nhiều hơn tao. Diễm My cười tươi.

− Thôi, qua bển nhịn lại là vừa.

− Bây giờ ḿnh đi đâu cho tiêu bớt hả ? Uyên Thanh vẫn chưa muốn về nhà.

− Tản bộ đi. Thái đề nghị.

− Thôi, em thấy mệt quá. Tụi anh đi đi. Em ngồi đây đợi nha. Diễm My chỉ cái ghế đá và ngồi xuống đó.

− Vậy hai người đi dạo đi. Thiên ngồi xuống bên cạnh Diễm My.

− Okay, tụi này đi đó. Thái kéo tay Uyên Thanh đi một cách t́nh tứ.

− My nè, em mệt hả ?

− No, em ăn no quá nên cái bụng hơi đau. Diễm My ôm bụng cười.

− Th́ mập lên cho đẹp mà, em ốm quá đi.

− Đồ của em bận thấy chật rồi đó.

− Mập lên chừng vài pounds nữa th́ hết xảy. Thiên nheo mắt.

− Giống heo th́ có.

− Em biết ǵ hông ? Hôm qua ngồi nghe nội nói chuyện đó, em nghĩ thế nào ?

− Uh... uh... th́ em nói rồi mà. Diễm My đỏ mặt không dám nh́n Thiên.

− Vậy... vậy phải chờ đợi tới khi nào th́ em mới biết là em có thích anh hay là không thích anh hả ? Thiên buồn xo nh́n Diễm My.

− Em làm sao biết được chứ. Diễm My thấy thật ngượng ngùng khi phải đối diện với vấn đề này.

− Okay, anh đành chờ chứ đâu làm được ǵ. Thiên thở dài nh́n xa xa.

Cả hai ngồi đó không nói ǵ nữa mà chỉ nh́n đoàn người qua lại và mây bay. Giờ đây trong đầu óc họ có những dự tính quan trọng trong tương lai. Thiên măi mê nghĩ về cái ngày mà anh trông đợi được đeo vào tay bé mèo của anh chiếc nhẫn cưới để biến lời hứa xưa thành sự thật. Anh yêu Diễm My đến day dứt, nhiều đêm nằm nh́n Diễm My ngủ, anh thấy thật là hạnh phúc khi có được sự hiện diện của Diễm My trên cỏi đời này. Không hiểu anh yêu cô v́ lư do ǵ nhưng khẳng định một điều là không có ai có thể thay thế cô được. Diễm My th́ đang nghĩ nếu như cô mà chịu đám cưới th́ làm sao có thể đi học được nữa. Bạn bè sẽ cười chết nếu biết cô đám cưới với Thiên. Tuy ḷng cô bây giờ cũng bắt đầu thấy thích anh, nhưng điều đó chưa có nghĩa là phải đám cưới. Hơn nữa bây giờ cô chỉ mới 17 tuổi rưỡi mà thôi, vẫn c̣n chưa đủ tuổi cho vấn đề này.

Chương 13

Ngày mai là đă đến ngày trở về lại Mỹ rồi nên d́ Ngọc rất là ủ rủ khi tiển người thân đi xa. Tối nay cả nhà đông đủ không thiếu một ai cả. Bà nội cám ơn d́ Ngọc đă lo lắng cho mọi người. D́ Ngọc nh́n Diễm My và Thiên mà nói: "Hy vọng mai mốt tụi con mau báo tin mừng cho d́ hay".

− Dạ, con cũng mong như vậy. Thiên tỉnh bơ.

Cả nhà ai cũng cười v́ câu nói của Thiên. Bà nội vội nói: "Bây giờ th́ bà nội đứng nh́ rồi hả con ?"

− Đâu có đâu nội. Thiên thấy hơi quê.

− Cha mày ! Bây giờ cái ǵ cũng bé My hết đó. Ông xạo quá đi ông ơi. Bà mắng yêu đứa cháu nội trai.

− Nội à ! Nội nói ǵ đâu không, bé My đỏ mặt nữa rồi ḱa. Thiên lăng sang Diễm My.

− Thôi đừng đánh trống lăng nha ông. Bà Linh xen vào.

− Con đi soạn vali, hổng nói với nội nữa. Thiên đứng dậy đi lên lầu.

o0o

Đang soạn quần áo để vào closet, Diễm My nghe chuông cửa reng lên. Thầm nghĩ mommy có lẽ quay vào lấy ǵ đó mà bà đă quên, Diễm My đứng dậy chạy tuốt xuống lầu. Nhật Minh xuất hiện ngay cửa trong có vẻ hấp tấp lắm.

− Ủa, anh đó hả ? Diễm My cười tươi.

− Không mong anh tới hả ? Nhật Minh nh́n Diễm My đắm đuối.

− Đâu biết anh tới nhanh như vậy chứ.

− Nh́n em thấy khác chút đó nha My.

− Là sao ? Xấu đi hay đen đi hả ?

− Là mập lên chút xíu, không đen ǵ hết và xinh lên nhiều. Nhật Minh vẫn đứng nh́n Diễm My từ năy tới giờ.

− Ờ, em cũng thấy mập lên một chút đó. Diễm My cười.

− Em đi chơi vui không hả My ? Nhật Minh ngồi xuống cái sofa nơi pḥng khách.

− Vui, vui ghê lắm. Chừng nào rảnh em kể cho anh nghe. Bây giờ anh ngồi chờ em chút nha. Diễm My đứng dậy định đi lên lầu.

− Nè, em làm ǵ hả ?

− Em đi lấy quà cho anh. Đợi em một chút.

Cô mang xuống một giỏ đồ đă được gói cẩn thận lại. Đưa cho anh gói quà trong tay, Diễm My nói: "Nè, em lựa cái này lâu lắm rồi đó nha. Đứng mấy tiếng đồng hồ với Uyên Thanh mới có được nó đó nha".

− Cha, anh được đặc biệt như vậy sao ? Nhật Minh thoáng vui trong ḷng.

− Mở ra coi đi mà. Diễm My ngồi xuống bên cạnh Nhật Minh.

− Wow, em có mắt thẩm mỹ ghê nha My. Sao lại có tới hai món quà cho anh lận ?

− Th́ cái áo thun đó là nơi em đi chơi nên em muốn tặng anh cho anh biết Đà Lạt là ǵ. Món thứ nh́, cái bức tranh đó là do em đă đem h́nh của anh ra cho người ta coi and biểu người ta vẽ cho giống như trong h́nh. Anh coi có được không ?

− Sao hổng vẽ h́nh của em mà lại vẽ h́nh anh chi vậy My ?

− Ai lại đi đem h́nh vẽ của ḿnh cho người khác bao giờ. Chừng nào em như tiên giáng phàm th́ lúc đó em sẽ đem h́nh em cho anh ngắm chán chết luôn. Diễm My cười thích thú.

− Trời, em như vậy rồi mà c̣n muốn đẹp thêm nữa hả ? Tham lam quá đi cô nương ơi.

− Chưa đủ đâu, xời ơi anh biết hông. Con gái Sài G̣n đẹp hết xẩy luôn đó, buổi tối mà anh thấy con gái th́ anh sẽ tưởng là anh lạc vào cỏi tiên đó. Hổng biết người ta ăn ǵ mà đẹp quá chừng hà.

− Em làm như em xí lắm vậy. Đẹp như vầy mà c̣n muốn đẹp thêm nữa, chắc thiên hạ xỉu đùng đùng v́ em đó.

− Em nói thiệt mà, con gái Sài G̣n đẹp ghê lắm đó anh à.

− Toàn là son với phấn không đó cô nương, buổi sáng nh́n họ th́ em nh́n hổng ra đâu đó.

− Sao anh biết ? Diễm My tṛn mắt.

− Th́ bạn anh đi Vietnam về nói như vậy đó. Nó quen được cô nào đó buổi tối, nh́n cũng đẹp ghê gớm. Sau đó khi hẹn nhau đi chơi vào buổi sáng, nó dông luôn v́ cô nàng xấu quá cở. Mặt mũi nh́n ghê quá nên nó nói đừng bao giờ thấy con gái đẹp vào buổi tối mà khen, toàn đồ giả không. Nhật Minh vừa nói vừa cười.

− Thiệt hả ? Trời, nghe anh nói th́ một trời sụp đổ rồi c̣n ǵ.

− Chuyện có thật 100% đó cô hai.

− Em là cô tư chứ cô hai ǵ. Diễm My liếc Nhật Minh một cái.

− Cám ơn em nha My. Anh thích lắm.

− Nè, đi theo em, em cho anh ăn cái này nè. Diễm My kéo tay Nhật Minh ra phía sau pḥng ăn.

− Ǵ vậy cô tiên ?

− Nè, em là cô tư chứ hổng phải tiên đâu à nha. Ghét anh ghê. Chọc người ta hoài.

− Nói thiệt mà, em đối với anh lúc nào cũng như tiên hết chứ hổng phải cô tư đâu.

− Cái miệng của anh ngọt tới chết người đó. Diễm My nhéo Nhật Minh một cái.

− Đâu có phê với em đâu ḱa. And anh chả thấy ai chết v́ anh hết.

− Có, có Mỹ Linh đó. C̣n nhỏ Lệ Chi cũng kết anh lắm mà.

− Anh chỉ muốn em chết v́ anh thôi, anh hổng cần mấy người đó đâu.

− Nhỏ Lệ Chi mà nghe được là nó buồn chết luôn and Mỹ Linh nó sẽ giết anh cho coi.

− Nè, sao em cứ nói Mỹ Linh với anh hoài vậy ?

− Th́... th́... nghĩ sao nói vậy mà. Anh Minh nè, hổm rày anh làm ǵ hả ?

− Th́ đâu làm ǵ ngoài chuyện nhớ em. Anh học xong rồi và đă đi làm ở chỗ kia. Cũng may mắn công ty đó đang cần người.

− Very good, congratulation anh. Diễm My mừng quính lên như cô được job.

− My nè, em đi Vietnam có nhớ anh hông ? Nhật Minh chợt nắm Diễm My kéo tay cô lại hỏi nghiêm túc.

− Cũng nhớ... nhớ vài lần á. Diễm My thành thật trả lời.

− Vài lần thôi hả ?

− Vậy chứ anh muốn bao nhiêu lần ?

− Thôi, có cũng c̣n hơn không. Mà em có biết anh ở bên đây làm ǵ hông ?

− Làm ǵ hả ?

− Th́ nhớ em chứ làm ǵ nữa. Nhớ chết đi được, em đi một tháng mà tưởng chừng như em đi cả năm. Mai mốt đừng đi lâu như vậy nữa nha My.

− Nói như thiệt vậy. Chán anh ghê. Diễm My ngúng ngẩy định đi tiếp nhưng đă bị Nhật Minh kéo lại.

− Anh nói thiệt đó My à. Em có nhớ anh lúc em đi Vietnam không hả ?

− Nói rồi mà, em nhớ vài lần đó. Diễm My kéo bàn tay của Nhật Minh ra khỏi tay ḿnh nhưng anh nắm cứng quá.

− Anh muốn hỏi là em có nhớ anh như cái kiểu anh nhớ em hông ḱa ?

− Không, không có. Diễm My giận lên v́ Nhật Minh vần không buông tay cô ra.

− Thôi, anh không hỏi nữa. Đừng giận mà. Thấy Diễm My giận lên nên Nhật Minh buông tay cô.

Diễm My bỏ đi một nước, cô ngồi xuống lục lọi ǵ đó trong tủ. Ngẩn đầu lên, cô nói: "Hôm nay cho anh ăn thử bánh tráng này nè, ngon lắm đó". Diễm My xách giỏ bánh tráng ra và lột liền một cái đưa cho Nhật Minh.

− Wow, thơm quá. Nhật Minh hít hít mũi. Anh nhai ngon lành và ăn một hơi hết ba cái bánh tráng sữa.

− Sao anh ăn nhanh vậy ? Thôi, tới món khác nha. Thế là cô bưng hủ xoài chua ra và hai người ngồi nhai nhót nhép cả buổi. Chợt điện thoại Nhật Minh kêu lên nên anh đành chùi tay và bắt phone.

− Hello !

......

− Có chuyện ǵ không ? Giọng Nhật Minh tỏ vẻ khó chịu.

− ......

− Anh busy rồi và cũng hổng muốn đi chơi với em.

− ......

− No, no, anh đă nói là không mà. Nhật Minh gắt lên.

− ......

− Bye nha, anh không rảnh. Xong Nhật Minh cúp phone và anh không vui.

− Nè, anh ăn tiếp đi. Diễm My đẩy dĩa chùm ruột ngào đường tới.

− Okay, từ từ đă. Ăn mấy món này lát nữa xót ruột lắm đó My à. Thôi em đừng ăn nữa nha.

− Hổng sao đâu. Mà em cũng hết chỗ chứa rồi. Anh ăn cho hết đi.

− Ờ, uh... uh... sorry em nha. Hồi năy Mỹ Linh gọi đó.

− Vậy hả ? Vừa nói Diễm My vừa liếm ngón tay dính đầy đường của cô.

− Em hông thắc mắc ǵ sao ? Nhật Minh nhíu mày nh́n Diễm My.

− No, mắc mớ ǵ tới em chứ. Diễm My cầm giấy chùi chùi ngón tay.

− Em không giận hả ? Nhật Minh ngạc nhiên.

− Tại sao phải giận ? và em phải giận ai hả ? Diễm My tṛn mắt nh́n Nhật Minh.

Nhật Minh thoáng buồn v́ câu nói của Diễm My. Vậy là Diễm My không có ghen lên khi Mỹ Linh gọi phone cho anh. Vậy là... chẳng lẽ ? Tự nhiên nghẹn cổ, Nhật Minh đứng dậy nói: "Để anh đi rữa tay nha".

Trong lúc anh đi th́ cái hand phone vẫn c̣n đang nằm trên thảm, nó lại reng lên. Diễm My thấy vậy nên bắt phone

− Hello

− Là ai đó ? Giọng Mỹ Linh gắt gỏng

− Uh... uh là My.

− Về rồi hả ? Vừa mới về là dụ dổ anh Minh tới đó ngay.

− Đâu có đâu. Ảnh ...

− Ảnh ǵ mà ảnh ? Ảnh đâu rồi hả ?

− Ảnh đang rửa tay.

− Nói ảnh mà không tới th́ cái phone của ảnh sẽ reng hoài đó.

− Ờ, biết rồi.

− Đừng có dụ ảnh nữa, My phải biết là Linh thích anh Minh mà. Hổng có dành nổi ảnh với Linh đâu, đừng nằm mơ nữa. Lúc My đi Vietnam, Linh gặp ảnh mỗi ngày đó. T́nh cảm cũng có chút tiến triển, nhưng vừa hay tin My về là ảnh lại đi tới đó ngay. Tại sao My lại dụ dỗ bạn trai người khác chứ ? My đă có anh Thiên rồi th́ hăy buông tha cho anh Minh đi.

− My hổng có dụ ai mà. Diễm My quính lên.

− Coi như Linh xin đó, tha cho ảnh đi. Từ đó tới giờ Linh chưa bao giờ xin ai điều ǵ. Hăy nghĩ tới Linh và tội nghiệp cho Linh đi nha.

− My... My...

− My hổng chịu hả ? Giọng Mỹ Linh nghèn nghẹn.

− Đâu có đâu. My đă nói với ảnh là chỉ xem ảnh như anh mà thôi.

− Vậy hả ? Vậy mà ảnh cũng c̣n tới đó nữa. Chỉ có nước My đám cưới th́ ảnh mới hết hy vọng thôi. Chừng nào My đám cưới với anh Thiên vậy ?

− Uh... uh...

− Hăy tội nghiệp Linh đi nha, bây giờ Linh đă có con rồi, Linh chỉ c̣n anh Minh mà thôi. Linh... Linh... giọng cô nàng khóc ré lên.

− Linh nói ǵ ? Linh... Linh pregnant rồi sao ? Diễm My kinh ngạc.

− Đúng, anh Minh nói sẽ lo cho Linh. Nhưng Linh không dám tin điều đó khi My cứ để cho ảnh tới nhà hoài. Linh khổ lắm.

− Linh pregnant... rồi sao ?

− Đúng vậy.

− Uh... uh... Diễm My bàng hoàng đến run cả người.

− My có thể hứa với Linh điều này hông ? Giọng Mỹ Linh tha thiết gần như cầu khẩn.

− Linh nói đi, làm được th́ My sẽ làm.

− Hăy đính hôn với anh Thiên, như vậy anh Minh sẽ không có lư do để tới nhà My nữa. Hăy thương dùm cho đứa con trong bụng của Linh đi.

− Cái đó, cái đó...

− Cái đó, cái đó... 

− My không chịu hả ? Giọng Mỹ Linh đau khổ.

− My có thể nào kêu ảnh từng tới đây nữa mà không cần... với anh Thiên không ?

− Nếu My nói được th́ ảnh đă đâu tới nữa. Chỉ có nh́n thấy My với anh Thiên th́ ảnh mới hết hy vọng. My tội nghiệp cho đứa con của Linh đi, chả lẽ My không muốn nó có ba như người khác sao ? Không có anh Minh th́ Linh chỉ c̣n có cách... Mỹ Linh ngập ngừng rồi ré lên liên tục.

− Nè, nè, đừng đừng nha. Cho My mấy ngày để My suy nghĩ đi. Anh Minh sắp ra rồi, hăy gọi lại nhà My sau nha.

− Okay, cám ơn. Nhưng đừng nói cho anh Minh biết là ḿnh vừa nói chuyện, nhất là chuyện Linh có con đó. Ảnh sẽ mắc cở hông có nhận đâu. Linh khó khăn lắm mới làm cho ảnh đối xử tốt với Linh một chút. Đừng hỏi ảnh nha.

− Okay, My biết rồi.

− My ráng giúp dùm Linh nha.

− My sẽ cố, bye há. Diễm My cúp phone. Cô ngồi suy nghĩ.

Nhật Minh đi lên pḥng khách rồi ngồi xuống cạnh Diễm My. H́nh như Diễm My đang nghĩ ǵ mà coi bộ khẩn trương ghê lắm. Diễm My chợt nh́n Nhật Minh rồi hỏi.

− Anh Minh nè, anh mấy tuổi rồi há ?

− Th́ lớn hơn em 4 tuổi đó. Sao hả, tính bói cho anh hả ?

− Th́ hỏi cho biết vậy mà, vậy anh 22 rồi phải hông ? Đủ tuổi để cưới vợ rồi.

− Rồi sao hả ? Nhật Minh chăm chú nh́n Diễm My.

− Bây giờ anh đủ sức để lo cho một người nữa rồi. Diễm My nh́n Nhật Minh, cô nói thật nghiêm.

− And ?

− Không có ǵ, em chỉ nói vậy thôi.

− Em có vẻ thần bí quá, em nói đi, em đang suy nghĩ chuyện ǵ hả ?

− Không có ǵ mà, em chỉ thắc mắc thôi.

Ding Dong Ding Dong

Diễm My đứng dậy mở cửa, Thiên Xách một giỏ ǵ đó hiện ra ngay trước mặt cô. Diễm My mững rở v́ không biết t́m cách nào để kêu Nhật Minh về. Kéo tay Thiên vào, Diễm My nghĩ ngay đến anh có thể giúp đỡ cô.

− Anh tới rồi hả ? Lẹ đi. Em đợi năy giờ đó.

− Vậy sao ? Thiên cười và cái cười đó stop lại ngay khi thấy trong pḥng khách là Nhật Minh. Lấy lại b́nh tỉnh, Thiên đi tới bắt tay Nhật Minh: "Hi Minh, khỏe không?"

− Cũng okay. Thank you. Nhật Minh vẫn đứng đó đợi Diễm My bước vào.

− Nội sao hả anh ? Nội khỏe chưa ?

− Ông nội vẫn nằm hoài, chắc chưa hết bịnh. Bà nội kêu anh đem cái này qua cho em nè.

− Ǵ vậy hả ? Diễm My nh́n vào cái giỏ trong tay Thiên. Th́ ra đó là món gỏi ngó sen mà cô thích. Nuốt nước miếng, Diễm My xoa bụng nói: "Thôi, em đang diet mà, mập quá rồi".

− Hai người nói chuyện nha, Nhật Minh đứng dậy định cáo từ.

Tiển Nhật Minh ra cửa, Diễm My thấy mắt anh thoáng buồn. Có lẽ v́ sự hiện diện của Thiên ở đây chăng ? Thôi dù sao cũng tốt cho anh ấy, để ảnh đừng hy vọng nữa. Cô thở dài quay trở vào.

− Bé My nè, em thiệt đợi anh hả ? Thiên hỏi ngay v́ biết Diễm My nghĩ ǵ.

− Th́ em... em... hổng biết làm sao để cho ảnh về. Bỡi vậy mới nói như vậy.

− Cha ơi, quá lắm rồi. Thiên chắt lưỡi mấy cái.

− Ǵ chứ ? Em đâu làm ǵ ghê gớm đâu.

− Vậy mà nói hổng ghê gớm ḱa. Mai mốt phải cẩn thận với em mới được, nếu hông bị em đuổi về kiểu này đó.

− Muốn về th́ kêu anh đi chứ tội ǵ nghĩ cho nhiều. Diễm My cười tỉnh bơ.

− Thôi chuẩn bị lẹ đi cô nương. Nội đang đợi em đó.

− Okay, đợi 2 chút. Diễm My đă học được cách nói này khi cô đi Vietnam.

− Em nhớ dai lắm. Không đợi một chút mà là tới 2 chút lận. Vừa đủ thời gian cho em chuẩn bị há. Thiên cười ngất.

− Yes, it is.

Chương 14

Ăn xong, Diễm My đang nằm trên chiếc ghế sofa mà nghĩ về chuyện Mỹ Linh đă nói với cô mấy ngày trước. Chả lẽ Mỹ Linh pregnant thật sao ? Ít nhất là 2 tháng như Mỹ Linh đă nói and ḿnh chỉ đi Vietnam có một tháng thôi mà. Sao anh Minh tỉnh bơ vậy? Rơ ràng là cái bụng của Mỹ Linh cũng đă tṛn tṛn chút rồi, cô ta c̣n đưa cho ḿnh xem giấy tờ nữa là khác. Nh́n Mỹ Linh khóc thật là tội, Diễm My đă hết giận
Mỹ Linh mà trái lại c̣n tội nghiệp nữa là khác. C̣n nữa, hôm qua đứng ngoài cửa nghe bà nội than, cô thiệt thấy khó chịu. Bà thiệt muốn cho Thiên và Diễm My đính hôn trước rồi sau khi cô học ra trường th́ sẽ đám cưới. Nhưng lại không muốn ép Diễm My nên chỉ lặng lẽ ngồi than với ông nội. Lúc đó có đầy đủ mọi người ở đó, chỉ thiếu ḿnh cô v́ cô và Uyên Thanh đang ăn mớ strawberry ngoài pḥng ăn. T́nh cờ đi vào rủ Thái và Thiên ra ăn chung, bởi vậy cô mới nghe được câu chuyện.

Rối bời cả tâm trí, Diễm My thay đồ và đi ra ngoài sau khi để lại cái note: "Con đi dạo một chút, lát sau con sẽ về."

Lang thang qua mấy con đường mà cô vẫn không nghĩ ra được ḿnh phải làm ǵ. Thích Thiên th́ cũng có, tội nghiệp Mỹ Linh cũng có, muốn dứt khoát với Nhật Minh để anh biết rơ là cô chỉ coi anh như anh mà thôi, muốn cho ông bà nội và ba mẹ khỏi lo lắng... và quan trọng nhất là... cô cũng thích Thiên. Vậy tại sao ḿnh không đám hỏi trước rồi học xong mới đám cưới ? Không hạp th́ stop, cũng đâu có chuyện ǵ ? Gương mặt hớn hở lên, Diễm My định rảo bước về nhà. Ngơ ngác v́ không hiểu ḿnh đang ở đâu, Diễm My nh́n con đường mà cũng không biết được ḿnh ở nơi nào.

Ghé ngang public phone, cô gọi ngay về nhà và gặp ngay bà Linh.

− Hello

− Bé My hả con ? Giọng bà Linh có vẻ vui mừng.

− Dạ, là con đây. Bác tới chơi lâu chưa vậy bác ?

− Bác tới năy giờ rồi. Con đang ở đâu ? Mọi người đang kiếm con đó.

− Con... con cũng không biết ḿnh đang ở đâu nữa. Bác cho con nói chuyện với anh Thiên đi bác.

− Ờ, con chờ chút nha.

....

− My hả ? Em ở đâu vậy ? Giọng Thiên lo lắng.

− Em đang ở cái đường tên là...

− Okay, anh t́m đường rồi tới đó ngay. Đừng đi đâu nha. Anh tới liền.

− Bye anh. Diễm My cúp phone và ngồi chờ.

− Diễm My đang ở chỗ kia. Con đi rước bé My về nha mẹ. Thiên chạy ngay ra ngoài.

− Thiệt t́nh, đi mà hông nói đi với ai. Con cái hết nói nổi mà. Bà Kim phàn nàn.

− Thôi t́m được nó rồi. Đừng lo nữa. bà Linh cười.

Chiếc xe Mercedes 2 cửa màu silver vụt lướt qua trên con đường thật nhanh, trong xe là Thiên đang dơi mắt mọi nơi t́m h́nh dáng Diễm My. Thấy bóng ai đó ngồi ở trên ghế đá, Thiên mừng rỡ thắng xe lại. Mở cửa xe, anh đi nhanh về phía Diễm My.

− Em làm mọi người sợ chết luôn.

− Em đi dạo mà, có để giấy lại trên bàn.

− Mẹ em tưởng em đi với anh, đến khi thấy anh th́ mới biết em đi một ḿnh.

− Uh... uhh...

− Thôi đi về lẹ đi cô nương, làm thót tim mọi người hoài. Thiên lắc đầu.

− Tại người ta mắc suy nghĩ công chuyện quan trọng nên mới đi lạc chớ bộ.

− Em nghĩ ǵ mà ghê vậy ? Không nghĩ ở nhà được sao ? Thiên nhíu mày.

− Lát nữa em nói cho anh biết.

Ngồi trong xe, Diễm My hít một hơi dài rồi cô quay qua nh́n Thiên một hồi, cô muốn anh ngạc nhiên vơi quyết định này của cô. Hơn nữa cô muốn xem phản ứng của anh thế nào khi biết quyết định này. Cô nói: "Anh dừng xe lại đi, em có chuyện muốn nói với anh". Chiếc xe thắng lại sau đó và Thiên hồi hộp nh́n Diễm My.

− Sao nghiêm trọng vậy ? Rồi, anh chuẩn bị rồi.

− Hôm kia em đă nghe ông bà nội nói chuyện lúc tối khi t́nh cờ định vào kêu anh và anh Thái ra ăn.

− Vậy hả ?

− Yeah, rồi em cũng nghe anh nói là anh muốn engage với em.

......

Vẫn không nghe Thiên nói ǵ, Diễm My tiếp tục nói: "Anh nghĩ sao hả ?"

− Th́ chờ em thôi chứ sao nữa ? Anh không muốn ép em, em cũng đừng nghĩ tới ông bà nội cũng như lời hứa năm xưa. Hăy suy nghĩ cho cẩn thận, anh không gấp. Anh sẽ nói với nội đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Thiên nh́n Diễm My với cặp mắt buồn ră rời.

− Nếu như em nói cho biết là em đă nghĩ thông suốt chuyện này rồi th́ anh nghĩ sao?

− Hả ? Em đi dạo là để nghĩ chuyện này hả ? Thiên ngạc nhiên và hồi hộp.

− Yeah, nghĩ xong rồi.

− Vậy em... em... ?

− Em đồng ư engage trước. Diễm My nh́n thẳng mặt Thiên để xem phản ứng của anh.

Gương mặt Thiên thay đổi hoàn toàn nhanh, ánh mắt anh như biết cười thật sự khi nghe tin này. Khóe miệng lấp bấp như không tin vào tai ḿnh nữa. Nhưng vẻ hân hoan trên khuôn mặt vẫn tràn đầy hạnh phúc.

− Em... em... em nói em đồng ư engage với anh hả ?

− Ừ, anh thấy sao ?

Thấy Thiên lắc đầu như không tin vào tai ḿnh, Diễm My cười rồi cô bỗng muốn chọc ghẹo anh. Cô nói: "Anh lắc đầu là hổng chịu hả ? Vậy th́ thôi".

− Không, không, anh chịu, anh chịu, anh hoàn toàn chịu. Thiên nói gấp rút.

− Vậy sao anh lắc đầu chứ ?

− Tại anh tưởng anh nghe lầm. Oh my god, là thiệt đó. Thiên vui vẻ quá nên ríu rít lên như một đứa trẻ.

− Vậy anh thấy sao ?

− Th́ engage liền đó. Càng sớm càng tốt. Nhưng... nhưng... em đă suy nghĩ thật kỹ rồi hả My ?

− Ờ, kỹ rồi, cả tuần nay lận đó.

− Thiệt không hối hận hả ? Thiên hồi hộp chờ câu trả lời của Diễm My.

− Never regret, c̣n anh ?

− Anh vui quá, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh. Thiên nh́n Diễm My trân trối. Ngừng một lát, anh hỏi nhỏ: "Anh có thể nào hug một cái không hả My ?"

Thấy Diễm My không nói ǵ, Thiên vội kéo cô vào ḷng. Đây là một ngày đáng nhớ cho cuộc đời của anh. Thiên ôm chặt Diễm My với nỗi mừng vui vừa được trọn vẹn. Anh th́ thầm: "Anh mong đợi ngày này lâu lắm rồi, chỉ cần thấy được cái gật đầu của em là anh đă măn nguyện".

− Thiệt hông ? Diễm My nghe rạo rực con tim khi nghe Thiên th́ thầm vào tai cô.

− Thiệt mà, anh vui quá à. Đẩy Diễm My ra, Thiên vịn hai bờ vai cô và hỏi: "Lư do nào khiến em đồng ư vậy My ?"

− Th́ tại đồng ư thôi. Diễm My mắc cở không dám nh́n Thiên.

− Nói đi mà, nói cho anh nghe đi. Thiên nài nỉ.

− Tại muốn như vậy. Diễm My cười.

− Thiệt hông nói phải hông ? Thiên đe dọa.

− Không

− Thiệt hả ? Cho em biết thế nào là chữ "Không". Thiên chỉa ngay hai ngón tay ḿnh vào ngay eo của Diễm My.

− Á, đừng mà, đừng mà, nhột quá à. Diễm My la ơi ới và cố chụp lấy bàn tay của Thiên nhưng hoàn toàn vô dụng. Tiếng cười khúc khích của hai người đă lan tràn hạnh phúc. Hai gương mặt kề nhau, hai con tim đập th́nh thịch... cả hai từ từ gần nhau hơn...

Thật là khó đè nén cảm xúc khi đang kề sát vào khuôn mặt của Diễm My bấy giờ, cô cũng đang thở dồn dập như anh. Khuôn mặt họ càng lúc càng gần nhau hơn và điều ǵ tới th́ nó sẽ phải tới. Họ đă không kiềm được cảm xúc của ḿnh và môi kề môi, má kề má. Thiên âu yếm ôm lấy Diễm My và đặt lên đôi môi cô một nụ hôn tưởng chừng như là măi măi. Diễm My co người đón lấy nụ hôn đầu tiên của cô, đúng như người ta đă nói: “Nụ hôn đầu tiên sẽ không bao giờ có thể phôi phai”. Chiếc xe vẫn ngừng nơi đó, bài hát "Vị Ngọt Đôi Môi" như đồng t́nh với Thiên và Diễm My.

Trong t́nh yêu, làm sao biết ai luôn chân thành
Trong t́nh yêu, làm sao biết ai hay lừa dối
Xin hăy cứ yêu đừng nên bối rối
Trái tim tự t́m ra lối, bước qua gian dối người ơi
Anh nh́n em, cười tươi trong đáy mắt em dịu dàng
Em nh́n anh một trời hoa bướm lung linh tỏa sáng
Muốn nói thế nhưng cần chi phải nói
Hăy nghe ḷng ta khe khẽ, hát câu yêu chỉ một người.
Khi thời gian như đứng yên lại
Quá điên dại trong chiếc hôn nồng
Giữa hơi thở đê mê ngây ngất
Đắm say vị ngọt đôi môi
Cho dù mai vật đổi sao dời
Trái tim này cũng chỉ một người
Dù phải chịu trầm luân luôn ngh́n kiếp
Vẫn yêu một ḿnh em thôi.

Đang say sưa hôn nhau, Diễm My bỗng giật ḿnh và đẩy Thiên ra. Cô đưa tay ôm ngực lại và mặt nhăn lên. Hít một hơi để thở, Diễm My nh́n sang Thiên như thầm trách tại v́ anh nên cô mới như vậy. Thiên c̣n đang say sưa với vị ngọt đôi môi nên cứ lẳng lặng nh́n Diễm My mà trong ḷng vui như bắt phải vàng.

− Em đau hả My ?

− Yes, thở hổng được nữa. Tại anh hết á. Diễm My nhắm mắt lại để tâm hồn ḿnh thư thả v́ tim cô đă đập loạn xạ tự năy giờ.

− Okay, my fault, my fault. Sorry em.

− Nè, anh tính sao đây ?

− Tính chuyện ǵ hả ?

− Chừng nào cho mọi người trong nhà hay chuyện ḿnh sẽ engage.

− Dĩ nhiên là nói ngay lúc về chớ sao. Thiên hớn hở trả lời.

− Thiệt hả ? Vậy mắc cở lắm. Diễm My lo sợ.

− Có ǵ đâu, ai cũng trông cho ḿnh cưới cho rồi, chỉ ngại em c̣n đang đi học kia ḱa. Thôi ráng học lẹ lên đi nha My. Anh sắp có tóc bạc rồi đó.

− Kệ anh chứ. Mắc mớ ǵ tới em. Diễm My cố t́nh chọc ghẹo Thiên.

− Vậy em hổng sợ chồng sắp cưới của em già hay sao ? Thiên ngạc nhiên.

− Không đâu, càng già càng tốt. Càng xấu càng tốt nữa, khỏi sợ mai mốt mau già hơn anh.

− Trời, mới nghe lần đầu đó nha. Ai cũng muốn có chồng trẻ đẹp, c̣n em th́ hoàn toàn ngược lại. Em nói có thiệt hay không vậy My ?

− Yes, người xấu th́ ai mà giành làm ǵ, chỉ tiếc... tiếc là anh hông có xấu như em nghĩ. Tiếc quá... Diễm My có vẻ tiếc nuối.

− Em hổng muốn... muốn như anh hả ? Thiên hồi hộp.

− Phải chi anh xấu một chút th́ em yên tâm hơn. Diễm My cười.

− Thôi đi cô nương, em... weird quá đi à. Ḿnh đi về nha My.

− Okay, tối rồi kià anh hai.

Chiếc xe lướt đi êm ả và họ thật vui vẻ bên câu chuyện với đề tài mới: “Lể Đính Hôn”

o0o

Hôm nay Diễm My thật xinh trong chiếc áo dài cổ tṛn màu hồng nhạt. Dưới tà áo dài là một miếng vải lụa dầy hơn so với phần trên của chiếc áo. Hai cánh tay được may bằng loại vải voan mỏng với vài cái bông rải rác trên cánh tay. Phần thân áo dài được ráp một cách công phu v́ đây là loại vải lụa mỏng với độ dầy khác nhau. Ngay phần eo được thợ may may khéo đến nỗi tất cả phần vải mỏng đều được tập trung nơi đây và có thể dễ dàng nh́n ra người đang bận cái áo này có một vóc dáng rất ư là tiêu chuẩn.

Ngắm nh́n con gái trong kiếng, bà Kim mừng thầm v́ rốt cuộc cũng đă có lể đính hôn giữa Diễm My và Thiên. Diễm Thanh và Diễm Mai cũng đă bay sang tham dự lể đính hôn của cô em gái ḿnh. Họ rất là thích Thiên v́ cậu bé ngày xưa đă trở thành người rất ư là ga lăng và đẹp trai hết biết. Cái ǵ cũng bé My này, bé My nọ nên Diễm Mai và Diễm Thanh rất thích người em rể này.

Buổi lễ được diễn ra trong không khí gia đ́nh thật là nghiêm trang. Trên tay Diễm My bây giờ là một chiếc nhẫn hột xoàn thật là to. Cô thấy quính lên khi nghĩ ḿnh phải đeo nó từ bây giờ. Phải theo năn nỉ nội dữ lắm th́ nội mới đồng ư khi nào đám cưới mới đeo v́ cô phải đi học nữa. Cả nhà ai cũng cười v́ biết được Diễm My mắc cở khi bạn bè biết cô đă đám hỏi rồi.

Họ cũng có được những tấm h́nh nh́n cũng lăng mạn ghê gớm đó chứ. Người chụp h́nh đă đề nghị Thiên choàng cánh tay qua người cô và tay kia th́ nắm lấy cánh tay đó kéo lại. Nhớ lúc đó, mọi người ai cũng cười dữ dội khi thấy mặt mày Diễm My sượng ngắt. Xem ra, bà nội thật hài ḷng khi thấy hai đứa cháu đă đính hôn xong.

Tối nay, Thiên xin phép đưa Diễm My đi coi phim. Sau khi xem phim xong, anh đưa Diễm My ra bờ hồ và gặp ngay ông bà già mà dạo trước anh và cô đă có dịp gặp gỡ.

− Chào ông bà ! Thiên hớn hở tay trong tay cùng Diễm My dạo bước.

− Oh, là cháu hả ?

− Ông bà khỏe không ?

− Cũng khá, cám ơn cháu.

− Hôm nay trời mát và đẹp ghê há ông ? Thiên kéo Diễm My tới gần và ngồi đó nh́n ra hồ. Cô ngoan ngoản ngồi xuống bên cạnh Thiên.

− Hai cháu khỏe hả ? Bà cụ gợi chuyện.

− Dạ khỏe bà ơi. Bà thường ra đây lắm hả bà ? Diễm My nhỏ nhẹ.

− Lâu rồi không gặp hai cháu, tưởng đâu không c̣n dịp gặp hai cháu nữa chứ.

− Dạ, tụi con bận quá nên không ra đây thường. Thiên mỉm cười.

− Hai cháu thật xứng đôi đó. Ráng nắm giữ lấy hạnh phúc nha con. Bà đoán cậu trai này thật hạnh phúc v́ nụ cười lúc nào cũng thấp thoáng trong mắt của cậu ấy. Bà cụ nắm tay Diễm My.

− Dạ, cám ơn bà.

− Ông bà cũng hạnh phúc lắm, con thật hâm mộ. Thiên tiá lia.

− Vậy hả ? Ông cũng không ngờ ḿnh lại đầy bản lỉnh như vậy. Ông già nh́n Thiên rồi cười.

Sau đó, họ rời khỏi hồ và Thiên chở Diễm My trở về nhà. Anh huưt sáo trong niềm vui trọn vẹn của ḿnh. Thiên hỏi Diễm My: em bây giờ có thể nào cho anh biết khi chụp h́nh em đă nghĩ ǵ không ?

− Th́ mắc cở thấy mồ luôn chứ sao.

− Nh́n là biết ngay, chút xíu là đỏ mặt hà.

− Ai biểu anh đứng và làm theo ông thợ chụp h́nh làm chi, làm sợ thấy mồ luôn

− Th́ như vậy mới có tấm h́nh đẹp chứ. Thiên cười thật to.

− Nói ǵ đâu không à.

Chiếc xe dừng lại trước nhà và Diễm My bước ra ngoài. Vừa định đưa tay lên bấm chuông cửa nhưng Diễm My đă bị Thiên chụp cánh tay lại. Anh nói: “Nè, sao hông mi anh một cái trước khi vào vậy hả ?”

− Ǵ nữa đây ? Diễm My cúi xuống hổng dám nh́n Thiên.

− Bi giờ ḿnh đă đính hôn rồi, em không cần phải mắc cở như vậy mà. Thiên cầm bàn tay của Diễm My đong đưa như tỏ ư năn nỉ cô.

− Anh nha, nham nhở thấy ghê giống... chưa kịp dứt lời th́ môi của Thiên đă kề lên đôi môi của cô. Bờ môi tham lam của anh phủ xuống mê say, đắm đuối làm cho Diễm My khuất phục hoàn toàn và thân h́nh cô run rẩy trong đôi tay rắn chắc của anh. Nếu không bị ngộp thở th́ có lẽ Diễm My vẫn c̣n đang ch́m trong hạnh phúc ngọt ngào đó, cô xô anh ra và cúi đầu xuống không nh́n anh.

− Em sao vậy ? Thiên thắc mắc.

− Không ǵ, anh thấy ghét. Lúc nào cũng vậy. Em đi vào nhà đó.

− Thôi được, thôi được rồi. Mai mốt có muốn kiss em, anh xin phép, có được hông hả ? Chắc chỉ có ḿnh anh mới bị kiểu này thôi quá, Thiên giơ tay lên đầu hàng.

Cả hai đều cười thật vui vẻ và bước vào nhà. Mọi người vẫn đang thao thao bất tuyệt về chuyện đám cưới của ai đó. Thiên và Diễm My bước vào th́ không khí lại sôi động hơn. Tới khuya họ mới chịu tan buổi tiệc và Thiên phải chở ông bà nội về. Anh nheo mắt ngầm nói với Diễm My rằng anh đành phải chia tay cô. Ra đến cửa, anh nói nhỏ: "Mai gặp nha My, I love you".

Thế là đă một tháng sau khi họ làm lể đính hôn, Diễm My cùng Uyên Thanh cũng đă trở lại trường để tiếp tục học. Lần này, Diễm My không gặp được Mỹ Linh nữa v́ nghe đâu cô ta đă mang một cái bụng bầu khá to rồi. Hôm nay Diễm My đang đứng trong thư viện của Uyên Thanh th́ Nhật Minh đă đến. Kéo tay Diễm My ra phía ngoài, Nhật Minh nói: “Đi, em đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em”.

− Hả ? Anh muốn nói chuyện ǵ ? Diễm My ngạc nhiên và cô thầm nghĩ rằng chắc Nhật Minh đă biết chuyện ḿnh đính hôn với anh Thiên.

− Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Em đi theo anh ra xe mau lên.

Nhật Minh kéo Diễm My đi ra xe, gương mặt anh bừng bừng sát khí làm cho Diễm My thấy khớp vô cùng. Ngồi vào xe của Nhật Minh, Diễm My bối rối với cái nh́n như muốn xuyên suốt con người cô.

− Anh nói đi, có chuyện ǵ ? Diễm My lí nhí.

− Em đă engage tháng rồi phải không My ? Nhật Minh cố ḱm cơn giận lại.

− Yes, em engage rồi.

− Sao em không cho anh biết ? Anh vừa mới về trở lại Dallas là đă nghe tin em engage rồi. Mà chuyện đó anh biết được từ chính miệng của Mỹ Linh nữa ḱa. Em nói đi, tại sao vậy ?

− Mỹ Linh nói cho anh nghe hả ? Sao kỳ vậy ?

− Em nói đi, tại sao không đợi anh về ? Nhật Minh nhíu mày nh́n Diễm My.

− Em phải nói ǵ với anh chứ ?

− Th́ nói là em sẽ engage với anh Thiên của em, th́ nói là em... Nhật Minh ôm đầu một cách khổ sở.

− Anh ở đâu mà nói, th́ em định khi nào anh về th́ sẽ cho anh biết. C̣n nữa, anh định tính chuyện của Mỹ Linh ra sao ?

− Tính chuyện ǵ ?

− Th́ tính sao với cái bụng đó. Anh phải chịu trách nhiệm với Mỹ Linh chứ.

− Cái bụng ǵ ? Trách nhiệm ǵ ?

− Nè, anh không tính là... đám cưới với Mỹ Linh hả ? Anh thiệt là ác mà, Diễm My thở dài tỏ vẻ khinh miệt Nhật Minh.

− Sao anh phải cưới Mỹ Linh chứ ? Mỹ Linh ăn chơi hoang đàng rồi đă có con, cô ta tới xin anh chăm sóc cổ. Em nghĩ anh phải rộng lượng ra tay cưới cổ trong khi anh không hề yêu Mỹ Linh hả ? Em đừng nghĩ anh thần thánh như vậy.

− Vậy... vậy hổng phải con anh hả ? Diễm My kinh ngạc nh́n Nhật Minh.

− Không bao giờ, anh làm sao có thể có con với Mỹ Linh trong khi ôm anh c̣n chưa... ôm th́ làm ǵ có chuyện có con. Đó là con của Phúc chứ hổng phải của anh. Nhật Minh nh́n Diễm My nói một cách quả quyết.

− Vậy sao... sao Mỹ Linh nói là anh đồng ư lo lắng cho nó and t́nh cảm giữa anh và nó đang tiến triển tốt đẹp.

− Em lại mắc bẩy của Mỹ Linh nữa rồi My à. Cổ lại gạt em đó. Tuy là cổ có con thiệt, nhưng nó không phải là con của anh. Chả lă em lại đi tin Mỹ Linh mà không tin anh. Em tận mắt nh́n thấy anh đối xữ với Mỹ Linh ra sao mà, làm sao anh và cô ta có thể chứ ? Hăy nói lại chuyện của em đi, tại sao em engage với anh Thiên ?

− Th́ tụi em thích nhau th́ engage, với lại tụi em cũng đă có hứa hẹn từ trước.

− Em... em... em c̣n đang đi học mà. Nhật Minh tức giận lên.

− Th́ chỉ là engage thôi chứ có cưới đâu. Sau khi em học xong th́ mới đám cưới lận đó. Mẹ em nói là em phải đàng hoàng kể từ bây giờ tại v́ em giống như là... là cái ǵ mà hổng được thân với ai nữa hết đó. Diễm My vẫn vô tư tâm sự với Thiên.

− Vậy... vậy... anh th́ sao ?

− Th́ anh cũng là anh chứ sao, em vẫn xem anh như là trước đây.

− Nhưng anh... anh yêu em. Nhật Minh nắm lấy bàn tay của Diễm My lên và nh́n cô một cách đau khổ.

− Nhưng em chỉ coi anh như là anh thôi, xin lỗi anh. Diễm My rụt tay về và không dám nh́n Nhật Minh nữa.

Không khí thật là nặng nề khi Nhật Minh và Diễm My im lặng không nói ǵ.

− Anh Minh nè, anh hăy xem em như Uyên Thanh nha, từ đó tới giờ em cũng coi anh như anh của em th́ bây giờ hay mai mốt cũng vậy thôi. Diễm My nh́n Nhật Minh tâm sự một cách thành thật.

− Em nói vậy chứ làm không dễ đâu, anh đă thử cố gắng để xem em như là Uyên Thanh nhưng đă lâu lắm rồi mà anh vẫn làm không được. Thôi em cứ mặc kệ anh đi. Nhật Minh buồn bả.

− Anh... anh đừng buồn em nha. Rồi một thời gian sau, anh sẽ b́nh thường thôi mà.

− Anh thiệt không c̣n hy vọng ǵ nữa hả My ? Em có chắc là em thật sự thích Thiên hay là v́ lời hứa năm xưa ?

− Lúc đầu em cũng nghĩ rằng em sẽ không bao giờ thích anh Thiên, nhưng sau cái lần đi Vietnam này, t́nh cảm của em dành cho anh ấy mỗi ngày một nhiều thêm. Em không giải thích được tại sao lại như vậy, nhưng sau bao nhiêu việc em mới biết được là anh ấy yêu em nhiều hơn là em nghĩ. Cái đó làm em cảm động và có nhiều chuyện anh ấy thật là tỉ mỉ quan sát coi em ra sao. Có lần em bị một người ăn cướp lấy đi miếng ngọc trên cổ, ảnh đă không sợ nguy hiểm khi thấy em bị người ăn cướp đó, ảnh đă bị thương và máu chảy rất nhiều. Em sau này em mới phát hiện ra khi ảnh nằm đó bị chảy máu v́ em, em đă khóc rất nhiều v́ sợ ảnh sẽ chết đi. Lúc sau này, cái feeling của em dành cho anh ấy cũng khác đi, muốn gặp anh ấy mỗi ngày và hay nhớ về anh Thiên. Như vậy đó, my feeling đă thay đổi hoàn toàn.

− Thôi anh hiểu rồi, anh đă thật sự hiểu rồi. Em đừng nói nữa. Nhật Minh nuốt nước miếng mà thấy đắng cả cổ họng.

− Nè anh đừng như vậy mà. Em lúc nào cũng vẫn có một vị trí dành cho anh. Anh vẫn là người anh tinh thần của em. Hăy chúc phúc cho em đi. Diễm My ch́a tay ra và chờ đợi câu trả lời của Nhật Minh.

Nh́n Diễm My với ánh mắt tuyệt vọng, và cái chờ đợi nắm tay của Diễm My, anh thở dài và miễn cưỡng nắm tay Diễm My. Anh nói một cách thiết tha: "Anh chúc em được vui vẻ hạnh phúc măi măi".

− Cám ơn anh. Diễm My mỉm cười nh́n Nhật Minh. Mong rằng sau này, em sẽ c̣n gặp lại anh.

− Anh cũng hy vọng là vậy. Thôi, em đi vào library đi. Chào em. Nhật Minh đắm đuối nh́n Diễm My lần cuối v́ trong đầu anh đă có một quyết định cho tương lai của ḿnh. Cái nơi này ở lại th́ đau ḷng, mà đi th́ anh lại không nỡ v́ nơi đây có h́nh bóng người con gái anh yêu nhất. Nhật Minh à, mày phải làm sao đây ? Thôi hăy bỏ cuộc đi v́ mày măi măi chỉ là người anh tinh thần của Diễm My mà thôi. Hăy chấp nhận số phận đi.

o0o

Hôm nay là sinh nhật của Thiên, cô suy nghĩ măi mà vẫn không biết nên tặng ǵ cho anh. Đă vậy c̣n là Saturday nữa chứ, ngày mà Thiên đă nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần. Anh thầm mong cho nó mau tới v́ nếu ai mà có sinh nhật th́ muốn ǵ cũng được. Từ sáng sớm th́ anh đă phone cho Diễm My để đánh thức cô nàng dậy rồi.

− Hello, dậy đi em.

− Xời ơi, để cho người ta ngủ chút nữa mà. Giọng Diễm My vẫn c̣n ngái ngủ.

− Dậy đi, anh đang trên đường tới nhà em đó.

− Hả ? Anh nói ǵ ? Diễm My ngồi dậy ngay.

− Anh đang tới nhà em nè, sắp tới rồi. Em dậy đi nha.

− Làm ǵ sớm vậy ? Diễm My nh́n đồng hồ. Bi giờ chỉ mới Bẩy giờ rưởi sáng thôi mà.

− Th́ ḿnh có chuyện quan trọng phải làm mà. Em chuẩn bị đi nha. Bye bye. Thiên cúp phone và mỉm cười khoái chí. Anh đoán rằng nhất định Diễm My sẽ tung mền chạy đi chuẩn bị ngay v́ cô không bao giờ muốn ai thấy ḿnh mặt mày ngáo ộp nhất là vào lúc sáng sớm như vầy.

Đúng y như Thiên đoán, Diễm My tung mền chạy vào pḥng tắm và làm vệ sinh thật nhanh. Chui vào trong ṿi nước, cô mỉm cười v́ nghĩ đến sinh nhật của Thiên. Cũng may, nghe lời Uyên Thanh mua được một cái áo blue shirt và một cái tie đi kèm, anh vẫn thường mặc như vậy đi làm. Cô hy vọng anh sẽ thích nó. Loay hoay cũng đă một tiếng đồng hồ, cô đi xuống lầu thật nhanh. Thiên đă có mặt từ bao giờ và đang chơi cờ với ông Lộc.

− Con dậy rồi hả My ? Con gái ǵ mà ngủ trưa trời trưa trắng vậy hổng biết nữa.

− Trưa đâu mà trưa daddy, mới có 8 giờ mấy thôi à. Người ta giờ này c̣n đang mơ nữa kià, ai mà dậy sớm như daddy chứ. Diễm My ngồi xuống sofa và nh́n vào bàn cờ. Cô hoàn toàn mù tịt v́ những chữ tàu to tổ bố đang được sắp xếp theo h́nh sọc vuông vuông.

− Em đi uống sửa đi My rồi lát nữa ḿnh đi. Thiên chỉ tay về ly sửa trên bàn đă rót ra từ lâu.

− Ờ, em biết rồi. Diễm My đưa tay vói lấy cái gối nhỏ trên sofa và ôm nó như thể cô chưa tỉnh ngủ.

− Lẹ đi cô hai, anh Thiên chờ lâu lắm rồi đó. Ông Lộc hối thúc Diễm My.

− Th́ daddy chơi cho hết bàn cờ đi, con ngồi đây một chút. Diễm My nói xong th́ cô co gị lên và nằm xuống.

− Trời, đừng nói giờ này em ngủ ráng nha My. Dậy đi cô nương.

− Cho nằm chút xíu nữa đi mà. Người ta đang mơ tới khúc hấp dẫn đó. Diễm My nhắm mắt lại.

Đứng dậy đi lấy ly sửa tới cho Diễm My, Thiên nói: "Nè, uống lẹ đi, em phải cần uống sửa th́ mới được, kỳ rồi bác sỉ nói là em thiếu nhiều vitamin lắm, uống đi nha".

− Muốn nằm chút cũng hổng được với anh nữa. Diễm My càu nhàu nhưng cũng ngồi dậy uống hết ly sữa.

− Con phải lo cho con chứ đừng ỷ vào người khác nha. Không biết lo cho ḿnh ǵ hết đó, làm như c̣n nhỏ lắm vậy.

− Daddy à, con mới có 18 tuổi thôi à, c̣n nhỏ lắm. Diễm My nủng nịu ôm lấy tay ông Lộc.

− 18 tuổi cỡ con th́ người ta đă có mấy đứa con rồi ḱa.

− Daddy nói ǵ vậy ? Ghê quá.

− Breakfast để trên bàn ḱa My, em đi ăn đi. Anh chơi xong sẽ đi.

− Ờ, em biết rồi. Diễm My đứng lên và đi lại bàn ăn.

Hôm nay Thiên đưa cô tới một cái hồ ở Tyler, một nơi rất là đẹp cách Dallas 2 tiếng đồng hồ lái xe. Cả ngày ở đó ngắm cảnh và đi dạo chung quanh, Diễm My mê mệt với những cảnh đẹp nơi đó. Dù bàn chân đă mỏi, cô vẫn muốn đi tiếp nếu không có sự hối thúc của Thiên th́ chắc cô đă quên luôn là phải đi về.

− Nè, em mệt chưa ? Hôm nay đi bộ nhiều quá phải hông ?

− Muốn chết luôn nè. Diễm My bật cái ghế ra phiá sau và nằm xuống.

− Cũng may là ḿnh đă đem theo đồ ăn, chứ không thôi đói chết luôn.

− Anh thấy món cocktail có được hông ?

− Được chứ, nhưng thiếu chút đồ đó. Thiên quay sang nh́n Diễm My.

− Thiếu ǵ, em nếm rồi mà. Diễm My ngạc nhiên và ngồi dậy.

− Thiếu chút gia vị lần đầu em bỏ vào ly cho anh ăn đó. Thiên khoái chí cười.

− Làm tưởng thiệt, anh nha, thiệt là quỉ quái mà. Diễm My nhéo Thiên một cái.

− Ui, ui, nói thiệt nha, nhờ cái gia vị đó nên mỗi ngày anh lại thương em nhiều hơn.

− Nói ǵ đâu không à. Diễm My liếc Thiên một cái.

− Thiệt mà, càng ngày anh càng thương nhiều hơn, chắc mai mốt anh hổng có thương ai nữa hết á. Cho nội xuống thứ nh́ từ lâu rồi.

Diễm My cười khúc khích đoạn cô nghiêm mặt lại nói: "Anh nha, sạo sự không à, thương nhất mà bữa thấy anh đứng nói chuyện với Marie đấy".

− Nói chuyện thôi mà, anh hỏi Marie có thấy em không ?

− Hỏi ǵ mà lâu vậy ? Em với Uyên Thanh đứng trong library nh́n ra thấy anh nói chuyện lâu lắm đó. Diễm My làm mặt giận.

− Th́ Marie nó hỏi anh đang làm ǵ, ở đâu, có gia đ́nh chưa ?

− Rồi anh nói sao ?

− Th́ anh nói anh có gia đ́nh rồi, vợ đang học ở trường này nữa.

− Anh nói thiệt hả ?

− Ừ, anh nói như vậy đó. Rồi Marie nói cổ hổng có care v́ anh đây rất là handsome dưới mắt cô ta. Thiên cười quê.

− Vậy hả ? Diễm My đâm lo trong bụng.

− Ờ, con gái ǵ đâu mà trống trơn, không có nử tính ǵ hết. Anh thắc mắc sao đi học mà Marie có thể bận được những bộ đồ như vậy hả My ?

− Oh, th́ muốn bận sao th́ bận mà anh.

− Đi học ǵ mà bận đồ thấy oải. Ủa mà sao anh không thấy Mỹ Linh nữa ?

− Oh, đang chờ ngày sanh mà, nghe nói là con trai đó. Phúc cũng đă chịu đám cưới với Mỹ Linh rồi.

− Sao lúc trước em nói là anh Minh sẽ lo cho Mỹ Linh mà ?

− Đâu phải con ảnh đâu mà ảnh lo. Hơn nữa lâu rồi em không gặp ảnh. Ảnh đi Austin từ lâu lắm rồi. Nghe ảnh nói ảnh xin transfer về Austin để gần ba mẹ ảnh hơn và company của ảnh đă okay.

− Sao em rành vậy ? Vậy anh Minh có thường gọi phone cho em không ?

− Cũng có, một tuần một lần. Diễm My thành thật.

− Vậy hả ? Gương mặt Thiên bổng buồn xo và anh không hỏi ǵ nữa.

Thấy tự nhiên Thiên im lặng, Diễm My cũng chẳng muốn nói thêm ǵ. Cô không biết phải giải thích thế nào cho Thiên hiểu là cô chỉ xem Nhật Minh như người anh của ḿnh thôi. Nghĩ vậy, cô bèn quay sang Thiên và hỏi : “Nè, sao anh lại im lặng vậy?”

− Vậy em muốn anh nói ǵ hả ?

− Sao hông hỏi em là em có feeling ǵ với anh Minh không ?

− Đó là quyền tự do của em, em có quyền giao du với bất kỳ người nào nhưng chỉ được là t́nh bạn bè b́nh thường mà thôi. Anh không có cản trở em.

− Anh có tin tưởng em không ?

− Tin nhưng anh hông có tin anh Minh của em. Tuy anh có nổi cơn ghen lên khi thấy anh Minh của em ghé nhà hoài nhưng anh không có thể cản trở em v́ đó là quyền tự do giao thiệp mà. Thiên cười méo miệng.

Ôm cổ Thiên thật nhanh, Diễm My nói vừa đủ để anh nghe: “Em đối với anh Minh cũng như đối với anh Thái vậy đó, là t́nh cảm của một ngựi em đối với một người anh, là brother and sister chứ hổng phải thuộc vào loại lover đâu anh à. Hăy tin tưởng em cũng như tin tưởng anh Minh, ảnh đă đi Austin rồi.

Thắng xe lại, Thiên thật là hạnh phúc khi nghe câu nói này của Diễm My. Thiệt ra anh không phải không tin tưởng Diễm My mà là anh cứ thấy Nhật Minh hoài nên đăm ra thấy lo sợ. Anh vuốt tóc Diễm My và nói một câu vô cùng ngọt ngào nhưng cũng rất quan trọng: “I love you more than I can say”.

Anh kéo Diễm My ra và nh́n đắm đuối vào mắt cô, Diễm My đẹp vô cùng dưới buổi tối hôm nay, keó gương mặt cô lên để gần gương mặt ḿnh anh âu yếm: “Anh yêu em quá à, t́nh cảm anh dành cho em bao ngày qua có làm cho em xúc động không hả bé My?”

− Có chứ, Diễm My ngập ngừng mắc cở.

− Thôi đi cô nương, em khỏi nói anh cũng biết mà. Ghét nhất là em, mà yêu nhất cũng là em. Dứt lời, anh siết chặt cô muốn nín thở. Chưa kịp nói ǵ th́ đôi môi cô đă bị bịt kín bởi môi anh và một nụ hôn áp đảo tinh thần đă ụp đến. Cái hôn tham lam, mạnh bạo, rồi từ từ dịu dàng, mơn man vành môi rát bỏng đê mê. Diễm My nghe ḷng ḿnh lơ ngơ mụ mị bởi bờ môi quyến rũ của Thiên, cô bổng nhớ đến chiếc răng khểnh của Thiên lúc mới anh gặp lần đầu. Đẩy Thiên ra, Diễm My cười khùng khục, cười đến chảy cả nước mắt trước sự ngạc nhiên của Thiên.

− Em cười ǵ vậy hả bé My ?

− Th́ cười anh chứ ai. Diễm My vẫn cười run cả người lên.

− Anh có ǵ cho em cười ?

− Có chứ, có cái răng.

− Hả ? Em nói ǵ vậy ? Thiên ngạc nhiên.

− Em muốn nói là cái răng mọc mất trật tự của anh đó, cái răng ngang tàng của anh nó có duyên vô cùng.

− Vậy hả ? Em không bị đau khi ḿnh kiss nhau chứ ? Thiên nheo mắt nh́n Diễm My.

− Hi hi hi... em nhớ lần đầu khi gặp anh và ngồi ăn chung với anh đó. Lúc đó, em mới vừa lén lén nh́n xem người được giới thiệu tên là Thiên đó. Em biết là anh nhưng chưa có nh́n kỹ, rồi khi lúc anh nói chuyện với anh Thái, em lén nh́n th́ lúc đó anh đang cười với anh Thái. Em phát hiện ra anh có cái răng rất là có duyên và khi đang nh́n anh th́ bị anh quay lại.

− Rồi sao nữa hả ? Thiên thích thú nắm lấy bàn tay Diễm My.

− Th́ em quính lên nên gắp đại cái ǵ đó bỏ vào chén chứ sao. Ai dè đó là rau dấp cá, hại em cầm lấy ly nước của anh mà uống thật nhanh. Thiệt lúc đó muốn chết luôn v́ nuốt phải cái thứ rau thấy ghê đó.

− Rồi em giận anh nên đau tim chứ ǵ ?

− Yes, tại anh nói em uống lộn ly nước của anh nên em mới quê như vậy, nhất là thấy anh lấy cái ly nước của em uống cùng một chỗ nên em mới tức lên.

− Có phải em định nói là mai mốt anh không được làm em tức phải hông My ? Thiên âu yếm nh́n Diễm My.

− Cũng tốt mà, Em thấy mắc cười quá. Diễm My lại cười tỉnh bơ.

− Vậy bây giờ có c̣n thấy cái răng của anh có duyên hông ?

− Ừ, c̣n chút chút. Diễm My cười cười.

− Vậy anh có được thưởng ǵ khi có cái răng ngang tàng không hả ?

− Anh muốn được ǵ ?

− Mi em đó. Thiên vừa nói vừa chồm tới Diễm My.

− Đừng nha, đừng nha, lúc nào cũng mi, lúc nào cũng kiss. Diễm My la ơi ới và họ lại cùng nhau nếm vị ngọt đôi môi. Hạnh phúc đang dâng tràn trong trái tim của hai người đang yêu nhau.

Chương 15

Bốn năm sau …….

Thời gian dần trôi, trong buổi tiệc ra trường của ḿnh, Diễm My cùng Uyên Thanh đang nhận được lời chúc mừng cũng như hỏi thăm từ phía bạn bè. Ông bà nội cũng như ba mẹ đă thật là vui vẻ khi thấy Diễm My đă học xong. Nhật Minh cũng đă về lại Dallas để chúc mừng cho Diễm My và Uyên Thanh. Anh trông chững chạc lên và già dặn ra.

− Hi anh Minh, anh khỏe không ? Diễm My tươi cười ôm chầm lấy Nhật Minh sau gần 4 năm không gặp mặt.

− Anh cũng b́nh thường, c̣n em. Nhật Minh nh́n Diễm My thật tự nhiên.

− Em cũng okay, anh coi em có khác không hả ? Diễm My tự nhiên xoay một ṿng.

− Có, khác hơn lúc xưa nhiều. Em đẹp hơn và tươi nữa.

− Thank you, chỉ với câu nói này của anh cũng đủ để em đăi anh ăn một bữa rồi.

− Vậy sao ? Anh nói thiệt mà. Trong mắt anh, em lúc nào cũng đẹp hết. Nhật Minh vẫn nh́n Diễm My bằng ánh mắt như lúc xưa. Anh cũng không tin sau gần 4 năm gặp lại, t́nh cảm tưởng đă nguôi ngoai nhưng hôm nay khi gặp lại anh chợt phát hiện ra t́nh cảm vẫn c̣n trong anh như ngày nào. Quay đi nh́n nơi khác, Nhật Minh cố d́m cảm xúc ḿnh xuống và anh vội uống một chút rượu.

− Anh về đây bao lâu hả anh Minh ? Diễm My rối rít sau một thời gian dài không gặp Nhật Minh, cô muốn biết hiện tại anh sống như thế nào.

− Em thiệt muốn biết hả ? Hay muốn anh thật nhanh đây ? Nhật Minh cười buồn.

− Ừ, anh ra ngoài kia đi, chỗ này ồn quá không nghe ǵ hết. Đợi em chút nha anh, em đi nói với Uyên Thanh một chút.

Diễm My quay lại và kéo tay Nhật Minh đi ra phía ngoài để tṛ chuyện. Cô bắt đầu thật nhanh.

− Rồi anh nói đi, em thiệt muốn biết coi anh đă làm ǵ ?

− Th́ anh vẫn đi làm ở Austin và vẫn sống với ba mẹ anh. Anh đă tập trung hết sức ḿnh để đi làm, mỗi ngày ít nhất là 10 hours, đủ để cho anh mệt đừ người. Có như vậy anh mới không nghĩ tới chuyện khác.

− Vậy mệt ghê lắm. Diễm My tỏ vẻ lo lo.

− Vậy hả ? Anh c̣n thấy vậy cũng rảnh quá nên đă đến cộng đồng của người Việt để xin dạy thêm tiếng Việt cho mấy em nhỏ nữa. Như vậy th́ anh mới có thể làm luôn Saturday and Sunday. Anh rất cần cái schedule của anh nó đầy lấp hết để anh có thể tập trung tinh thần lại.

− Oh, vậy... vậy... Diễm My ngập ngừng nh́n Nhật Minh.

− Có phải em định hỏi anh có bạn gái chưa phải không ? Nhật Minh quay sang nh́n Diễm My.

− Dạ đúng, anh có bạn gái chưa ?

− C̣n chưa, anh... anh... muốn tập trung vào công việc mà thôi. Ngoài ra anh không c̣n muốn nghĩ tới chuyện ǵ khác nữa hết. Nhật Minh buồn buồn nh́n ra xa xa. Anh rất muốn tâm sự cho Diễm My biết là hằng đêm anh vẫn nghĩ về cô, rằng anh vẫn lâu lâu lái xe từ Austin về Dallas để thăm cô and lẳng lặng nh́n cô trong bóng tối mà không dám gặp mặt. Diễm My, em có biết là anh thật khổ sở khi không thể nào lấy bóng h́nh em ra khỏi tâm trí anh không ? Ước ǵ có phép lạ ǵ đó để cho anh bị mất đi cái khoảng kư ức đó th́ giờ đây anh đă có được một cuộc sống b́nh thường như bao nhiêu người khác. Được sống vui vẻ thoải mái bên cạnh người ḿnh yêu nhưng anh đă không có được hạnh phúc trọn vẹn. Bù lại anh đă thành công trên phương diện sự nghiệp, với quyết tâm vùi đầu vào công việc để muốn ḿnh quên đi Diễm My, Nhật Minh đă rất thành công về mặt này. Anh hiện giờ đă trở thành một Vice President cho một company lớn nhất Austin.

Diễm My vẫn ngồi đó nh́n Nhật Minh mà tâm trí cô th́ đang nghĩ về chuyện xa xưa. Thuở đó, cô và Nhật Minh thật vui vẻ bên những câu chuyện cười thật dí dỏm, bên những món trái cây chua lè mà Diễm My đ̣i ăn, bên những dĩa kem lạnh ngắt vào mùa đông mà họ cùng nhau trốn đi ăn. Cũng có cả đống kỷ niệm đẹp đó chứ, không thể nào quên được cả. Chỉ mỗi một chuyện là t́nh cảm đă không đi đến cho Diễm My v́ anh không phải là người cô yêu.

Nhật Minh quay lại nh́n Diễm My và phát hiện ra Diễm My đang suy nghĩ chuyện ǵ đó mà nét vui buồn thoáng hiện ra trên khuôn mặt. Anh cứ nh́n như để khắc cốt ghi tâm h́nh ảnh người con gái anh đă và măi măi yêu. Tuy rằng Diễm My đă không yêu anh, nhưng t́nh cảm đó anh sẽ măi chôn dấu và không bao giờ nhắc đến nữa. Diễm My, sẽ không có ai có thể thay thế vị trí của em trong tim anh, không bao giờ.

− Em suy nghĩ ǵ mà ghê vậy bé My ? Nhật Minh nồng nàn nh́n Diễm My.

− Không ǵ, em đang nhớ lại anh chở em đi ăn Banana Split ở Braum vào mùa đông đó. Thật là vui. Diễm My tươi cười gật đầu.

− Vậy hả ? Nhật Minh cũng cười nhẹ.

− Hay ḿnh đi ăn Bababa Split nha anh ?

− Bây giờ sao ? Em đang có party ở bên trong mà.

− Th́ có Uyên Thanh ở trong đó rồi. Em đă nói nó là em nói chuyện với anh một chút.

− Vậy em có cần cho anh Thiên biết không ?

− Thôi khỏi đi, em cũng không biết ảnh đang ở đâu nữa kià. Anh Thái cũng trốn mất biệt rồi.

− Em chắc là không có problem ǵ chứ ? Nhật Minh e dè.

− Không mà, bi giờ chỉ muốn ăn Banana Split thôi. Ḿnh đi đi anh. Diễm My nắm tay Nhật Minh lôi đi.

Chiếc xe dừng lại ngay tiệm kem và họ order banana split. Ngồi trong xe ăn kem vào lúc này, Diễm My thấy lạnh đến tê cả tay. Cô cười nói suốt buổi v́ những câu chuyện dí dỏm của Nhật Minh và những kỷ niệm lúc trước. Sau khi ăn xong, Nhật Minh chở Diễm My về lại nơi đang có buổi party dành cho những sinh viên ra trường năm nay. Bước xuống xe, Diễm My xuưt xoa: “Lạnh quá à, ḿnh đúng là điên khi đi ăn kem vào mùa đông há anh.

− Ừ, là em muốn mà. Nhật Minh cười cười.

− Thôi đi vào trong cho rồi để anh Thiên chờ đó. Em cầm lấy cái áo này bận đỡ đi, cái áo lạnh của em mỏng lét th́ làm sao đủ ấm chứ.

− Okay, tự nhiên gió thấy lạnh quá. Diễm My chụp lấy cái áo vest của Nhật Minh và trùm kín người.

− Bye bye em, anh đi nha. Nhật Minh vẫn ngồi trong xe.

− Hả ? Anh đi hả ? Không vào trong sao ? Diễm My ngạc nhiên.

− Thôi, em đi vào một ḿnh đi. Quà ra trường của em anh đă đem tới nhà và gởi cho bác trai rồi. Congratulation and chúc em hạnh phúc. Nhật Minh ráng nở một nụ cười thật tươi mà trái tim anh đang rỉ máu.

− Thank you anh, chừng nào em có thể gặp anh lại ?

“Ngày nào em c̣n chưa lầy chồng là anh vẫn có thể gặp lại em, nhưng anh Thiên không vui đâu”. Rất muốn nói câu này với Diễm My, nhưng anh đành lặng im mà chỉ cười buồn rồi nói: “C̣n nhiều dịp lắm cô nương à”.

− Okay, bye anh. Diễm My bước ra xe và chạy tuốt vào trong. Đang t́m xem Thiên ở đâu dưới tầng lầu cuối cùng, Diễm My đứng chết sững khi nh́n thấy Marie đang cặp cổ Thiên trong điệu slow mùi mẩn. H́nh như Thiên đang cười cười nói nói ǵ đó mà gương mặt anh đang vui vẻ thấy rơ. Diễm My đứng đó nh́n một cách nghẹn ngào, nước mắt viền mi, cô chụp vội cánh cửa v́ trái tim đă đập những nhịp đau ḷng. Cô đă ghen lên khi thấy Thiên đang tay trong tay cùng Marie trong điệu slow nồng nàn t́nh tứ.

Người của Thiên kề sát vào người của Marie, cô nàng ỏng ẹo đến... phát rùng ḿnh. Bộ ngực cô ta đang kề sát vào nơi trái tim của Thiên và anh đang du dương d́u Marie dưới ánh đèn màu đó.

Trái tim đau đớn khôn tả, Diễm My đứng không vững nữa và cô lảo đảo với niềm đau này. Uyên Thanh đă thấy Diễm My ngay từ khi cô vừa bước vào nhưng Uyên Thanh đă không chạy tới. Đứng nh́n xem Thiên như thế, Diễm My quay người trở ra và cô bỏ chạy thật nhanh.

Uyên Thanh chạy nhanh tới kéo tay Thiên ra và nói: “Thôi rồi, My nó đă chạy ra ngoài rồi và h́nh như đau tim nữa đó anh Thiên à”.

− Vậy làm sao đây ? Hai người hại chết người ta mà. Diễm My mà giận lên là tao giết mày đó Thái. Thiên lúng túng bực ḿnh.

Marie đâu biết 3 người đang nói ǵ, cô ả đang say sưa dance với Thiên, đang thả hồn vào điệu slow mùi mẫn đó. Cứ tưởng Thiên đă sa vào trong ṿng tay đầy quyến rủ của ḿnh, Marie rất đỗi vui mừng. Cô ta đem hết biệt tài cũng như sắc đẹp thân thể để “câu” Thiên nhưng không hề biết Uyên Thanh và Thái đă cá với Thiên. Diễm My đă ghen lên và bỏ đi v́ ghen. Anh không nghĩ Diễm My lại ghen tới độ như vậy.

Kéo tay Thiên như muốn tiếp tục nhảy với ḿnh, Marie ngă vào ḷng Thiên lả lơi quyến rủ. Thiên đỡ Marie cho cô ta ngă vào ṿng tay của Thái và chạy đi ra ngoài. Uyên Thanh và Thái cũng chạy ra thật nhanh để t́m xem Diễm My đang ở đâu.

Nói về Diễm My khi chạy ra ngoài, cô chạy mà không biết hướng ḿnh đang chạy là đâu nữa. Trái tim đập rất là nhanh và lại đau đớn nữa chứ. Th́nh ĺnh bỗng có một bàn tay của ai đó níu lại và ghịt thật chặt. Diễm My ngước nh́n và thấy bóng Nhật Minh trước mặt. Cô ôm chầm lấy anh khóc nức nỡ.

Nhật Minh vẫn c̣n ở đây, anh chưa chạy xe rời khỏi khu vực này. Vẫn đang ôm ấp kỷ niệm cuối cùng của Diễm My tặng ḿnh vào ngày hôm nay, anh ră rời suy nghĩ. Chợt thấy bóng Diễm My lao nhanh ra và cô h́nh như đang khóc th́ phải. Lao nhanh ra khỏi xe, Nhật Minh chụp được cô.

Diễm My nói nhanh: “Anh có thể nào chở em đi khỏi cái chỗ này được không ?”

− Chuyện ǵ xảy ra vậy My ?

− Em muốn đi khỏi chỗ này, anh có đi hay không ? Diễm My hét lên.

− Okay, okay, đi th́ đi. D́u Diễm My vào xe and chiếc xe lao đi thật nhanh.

Diễm My vẫn ngồi bất động nh́n ra đường mà không nói ǵ. Cô không muốn về nhà nên Nhật Minh cũng chẳng biết đi đâu. Anh cho xe chạy ṿng ṿng khoảng chừng hai tiếng đồng hồ. Diễm My đă dựa vào thành ghế và nh́n ra đường. Nhật Minh dừng xe lại và im lặng đợi chờ xem Diễm My sẽ nói ǵ với anh. Lát sau, cô nói nhỏ: “Em khát nước quá anh Minh ơi”.

− Trời, anh đang lo năy giờ đó. Nhật Minh thở phào nhẹ nhỏm.

− Ḿnh đi kiếm ǵ uống nha anh.

− Ờ, em muốn uống ǵ ?

− Muốn café ở Starbuck đó. Diễm My nói tỉnh bơ.

− Okay, ḿnh tới đó nha. Nhật Minh ch́u theo ư Diễm My.

Sau khi đem ly café ra và uống ngay nữa ly vào, Diễm My thở dài và nh́n Nhật Minh, cô hỏi: “Sao anh c̣n ở lại mà chưa đi về vậy ? Em tưởng anh đi lâu rồi đó chớ”.

− Uh... uh... tại anh chưa muốn về mà. Nhật Minh ấp úng.

− Cũng may em gặp được anh, nếu không em cũng không biết tối nay em đi đâu nữa. Đừng biểu em về nhà, em không muốn về nhà đâu. Mẹ em đă cho em tối nay đến ngủ ở nhà Uyên Thanh rồi, bởi vậy sẽ không ai biết chuyện ǵ xảy ra cho em đâu. Diễm My bắt đầu khóc ngon lành. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi trước mặt Nhật Minh.

− Nè, em có chuyện ǵ vậy My ? Nói cho anh nghe đi.

− Anh Thiên, anh Thiên ảnh... ảnh... Diễm My khóc ré lên.

− Ảnh sao hả ? Nhật Minh hồi hộp.

− Ảnh ôm Marie trong kia ḱa. Diễm My thút thít kể lại sự việc cô tận mắt nh́n thấy cho Nhật Minh nghe.

− Dance thôi mà My, không có ǵ đâu. Nhật Minh an ủi Diễm My.

− Nhưng em, em không chấp nhận được chuyện đó. Ảnh ôm sát ghê lắm và c̣n cười nói như ảnh cười nói với em vậy đó. Diễm My giọt ngắn giọt dài.

− Th́ không nên dance với người con gái khác, nhưng biết đâu khó từ chối người ta mà em. Hổng có ǵ đâu, em đa nghi quá.

− Không, không, em không chấp nhận những cử chỉ như vậy.

− Thôi, đừng như vậy mà My. Nghe lời anh, hảy để cho anh Thiên giải thích coi tại sao ảnh dance với Marie nha. Em đâu thể nh́n thấy sơ sơ rồi giận ảnh chứ phải hông? Nhật Minh vỗ vai Diễm My.

− Bây giờ em mới biết em... em... không chịu được khi thấy ảnh như vậy. Có phải em ngu lắm không anh ? Diễm My hít mũi.

− Không đâu, cái đó gọi là ghen đó. Em không chịu được khi thấy người con gái khác bên cạnh anh Thiên của em. Em đă yêu anh Thiên sâu đậm rồi đó My. Nhật Minh buồn rầu an ủi Diễm My.

− Vậy hả ? Thiệt hông ? Diễm My ngước nh́n Nhật Minh.

− Ừ, tin anh đi nha. Em hăy nghe ảnh giải thích xem chuyện ǵ xảy ra.

− Nhưng... nhưng... em chưa muốn gặp mặt ảnh.

− Vậy tối nay em làm sao ? Nhật Minh ngạc nhiên.

− Em không muốn gặp Uyên Thanh luôn nữa, anh Thiên thế nào cũng t́m Uyên Thanh để coi em có ở đó không. Em cũng hông muốn về nhà v́ ảnh sẽ t́m tới.

− Vậy em ở đâu ?

− Hay tối nay ḿnh ngắm trăng ngắm sao nha anh. Diễm My đề nghị.

− Hả ? Trời lạnh lắm đó cô nương. Em muốn chết cóng giữa mùa đông này sao hả ?

− Th́ đi ngắm trăng, ngắm sao rồi... rồi... ủa anh c̣n có nhà ở Dallas mà.

− Em định nói em tới nhà anh ngủ hả ?

− Sao hả ? Em ngủ không có ngáy đâu, sẵn đó em canh chừng ma cho anh luôn.

− Trời, vậy mà em cũng nghĩ ra. Okay, đi th́ đi.

Sau một lúc ngắm trăng, thuyết phục Diễm My đi về nhà nhưng cô không chịu, anh đành chở Diễm My về ngôi nhà của ḿnh. Diễm My sau một hồi thao thao bất tuyệt về chuyện học hành của cô, cô đă nhắm mắt ngủ ngon lành. Nh́n Diễm My lúc này, Nhật Minh nghe ḷng tan nát. Người con gái anh yêu đang nằm đó nhưng giờ đây cô như một bông hoa đă có chủ. Yêu đến đau ḷng mà đổ lệ v́ anh Thiên, ôi t́nh là cái ǵ mà nó khiến cho người ta đau khổ đến thế này.

Nhắm mắt lại, Nhật Minh rớt nước mắt không dám nh́n Diễm My vào lúc này. Tiếng hát của Lê Tâm càng làm anh xốn xang với lời hát như vết dao khứa từng mảnh trong trái tim của anh:

Ngày em bỏ anh, thế gian tưởng chừng vỡ tan
Ngày em bỏ anh, lấy đi theo một trái tim
C̣n đây ḿnh anh, với xác thân giờ mất đi linh hồn
Ch́m trong vực sâu, ngẩn ngơ biết đi về đâu.
Ngày như là đêm, ước mong em về với anh
Trời đang vào đông, tuyết rơi cho ḷng nhớ thêm
Dù cho thời gian có vá đi được vết thương linh hồn
Một khi t́nh xa mất em trái tim về đâu

Quay lại nh́n Diễm My đang ngủ say sưa, Nhật Minh dán chặt mắt ḿnh vào khuôn mặt kiều diễm đó. Không biết từ lúc nào, anh đă đứng cạnh bên cô. Run rẩy đặt vào trán Diễm My một nụ hôn, Nhật Minh bỗng chạy đi chỗ khác v́ anh sợ anh không kiềm chế được ḷng ḿnh và làm những chuyện có lỗi với Diễm My. Đúng là “Dù cho thời gian có vá đi được vết thương linh hồn, Một khi t́nh xa mất em trái tim về đâu” đó Diễm My à.

Sáng hôm sau, chở Diễm My về nhà và sau đó cô đă gọi cho Nhật Minh biết là đêm qua Uyên Thanh và Thái cũng như Thiên đă cá với nhau chuyện đó. Cô ríu rít trên phone mà vô tư không nhớ đến cảm giác đau buồn của Nhật Minh. Anh đă trở về Austin và vùi đầu vào làm việc không ngừng để chôn đi kỷ niệm về cuộc t́nh đó. Mua rất nhiếu sách truyện để giết chết thời gian, anh lại càng đau khổ hơn khi đọc được câu thơ của Tô Uyên trên internet mà có lần anh đă viết xuống:

Măi như ngày nào có trong ta

Một đóa Tường Vi dáng ngọc ngà

Ngây thơ... dễ mến... ôi đẹp quá !

Sắc màu t́nh ấy chẳng phôi pha...

Chương Kết

Một tháng sau.

Hôm nay là đám cưới của Diễm My và Thiên, buổi sáng hôn lễ được cử hành thật nghiêm trang dưới sự chứng kiến của hai họ. Có cả Diễm Mai và Diễm Thanh tham dự vào đám cưới này nữa. Thái và Uyên Thanh cũng làm dâu phụ rể phụ cho đám cưới của Diễm My và Thiên.

Cô dâu xuất hiện dưới chiếc xoa rê màu trắng tinh khiết, với nét đẹp của ḿnh, Diễm My đă làm cho trái tim Thiên gần như rớt ra khỏi lồng ngực khi nh́n thấy cô. Trời ạ ! Đúng như người ta thường nói: “Con gái sẽ đẹp nhất khi đám cưới”. Trái tim của Thiên đă đập mấy nhịp tim yêu khi ước mơ của anh đă thành sự thật. Ngày này, anh đă có cô.

Sau buổi lể nghiêm trang đó, Thiên kéo tay Diễm My đi vào pḥng và kéo cô xuống ngồi lên đùi của anh. Anh nói âu yếm: “Nè, em ngồi nghỉ mệt chút đi, chiều nay c̣n đi ra nhà hàng nữa đó”.

− Ờ, em biết rồi. Diễm My thở ph́ phào.

− Sao lại ờ hả ? Em bây giờ là thuộc về anh rồi, hổng được ờ hay ừ đâu đó.

− Vậy em phải nói sao hả ?

− Th́ phải dạ cho nghe nhỏ nhẹ chứ. Em nhỏ hơn anh tới 8 tuổi lận đó nha My.

− Vậy th́ sao ? Làm như anh lớn lắm vậy. Diễm My trề môi.

− Vừa đủ lớn để... để... Thiên ngập ngừng.

− Để ǵ hả ? Diễm My tṛn mắt nh́n Thiên.

− Vừa đủ lớn để trở thành husband của em được chưa. Thiên cười khoái chí.

− Thiệt là điên mà. Diễm My định đứng dậy nhưng cô đă bị Thiên gh́ lại.

− Khoan đă, sáng giờ mệt quá à. Cho anh mi cái nha. Vừa nói Thiên vừa kéo Diễm My vào ḷng và hôn đắm đuối lên đôi môi của cô.

Đẩy Thiên ra, Diễm My lính quính khi nghe tiếng gọi của Uyên Thanh phiá ngoài: “My ơi, My”.

Cửa pḥng chợt mở, Uyên Thanh và Thái bước vào. Diễm My lúng túng đỏ mặt lên và Thiên cũng đứng dậy. Trên môi anh vẫn c̣n dính vết son của Diễm My để lại. Uyên Thanh tinh ư nhận ra và cô giả vờ không thấy. Uyên Thanh nói: “Bà nội kêu ra chụp h́nh ḱa”.

− Ờ, tao ra liền. Diễm My đỏ mặt chạy đi.

Uyên Thanh cười tít mắt và quay sang Thiên nói ngay: “Kiss thôi mà, vậy mà nó cũng làm như vừa đi giết người vậy. Mặt mày đỏ chét lên như uống rượu kià”.

Thiên cười tủm tỉm và nh́n Uyên Thanh. Anh định bước đi th́ Uyên Thanh đă giữ anh lại thật nhanh. Rút miếng khăn giấy để trên bàn, Uyên Thanh đưa cho anh và nói : “Anh chùi vết son đi kià, em đi ra trước nha”.

Xong cô cười thật lớn rồi đi ra ngoài cùng Thái, Thái cũng lắc đầu nói nhanh: “Chùi son đi cha, để người ta thấy hết trơn”.

Thiên mỉm cười và lau vội vết son trên môi. Ngày hạnh phúc của anh đây rồi.

Tối nay sau khi tắm rửa thay đồ xong, Diễm My định đi ra khỏi pḥng th́ đă bị Thiên nắm tay kéo lại.

− Em định đi đâu vậy bà xă ?

− Trời, anh kêu em thấy ghê quá à. Cái tên đó nghe kỳ quá.

− Vậy anh sửa lại nha.

− Ừ, í quên dạ. Diễm My cười nhẹ.

− Em định đi đâu đó vợ ?

− Thấy ghê. Diễm My lắc đầu.

− Vậy th́... em đi đâu đó người yêu, bé My, vợ, bà xả, baby, honey... anh hết nghĩ ra tên để kêu em rồi.

− Thôi đủ rồi. Kêu em My là được rồi. Em định chạy qua nội chơi chút mà.

− Trời, hôm nay là đám cưới của ḿnh chứ đâu phải đám cưới của nội đâu mà em qua bên pḥng nội chơi. Thiên ôm chầm lấy Diễm My.

Nụ hôn kéo dài tưởng chừng không thể dứt. Chiếc áo ngủ màu hồng nhạt đă được bàn tay Thiên từ từ kéo xuống. Nh́n thân thể Diễm My bây giờ, đúng là pho tượng Venus. Một kiệt tác của tạo hoá đă ưu đăi cho Thiên. Ôm chầm lấy cô, anh siết chặt rồi nói: “Anh yêu em quá đi hà bé mèo ơi”.

− I love you too. Diễm My th́ thầm nho nhỏ.

Diễm My háo hức đón nhận nụ hôn say đắm dịu ngọt, đôi tay của Thiên đang khám phá từng vùng da thịt của Diễm My. Tay trong tay, mắt trong mắt, họ đưa nhau đến bến bờ hạnh phúc. Nơi mà có ngàn hoa đua nở, có t́nh yêu anh dành trọn cho cô. Cỏi mộng yêu đương đó được xây bằng thứ t́nh cảm mà họ đă dành cho nhau những nhịp tim yêu.

Đến ngày hôm nay anh mới biết được v́ sao nội anh nói khi cưới Diễm My th́ con mới biết được là con là người hạnh phúc.

Một năm sau, trong nhà lại thêm tiếng khóc của 2 đứa nhỏ chào đời. Một cặp sanh đôi một trai một gái. Ông Minh bà Yên giờ đây đă trở thành ông cố bà cố. Ông Lộc, bà Kim, ông Lam và bà Linh cũng trở thành ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại.

Hôm nay là 2 đứa bé vừa đầy tháng, mọi người đều có mặt đông đủ, ngay cả Nhật Minh cũng đến tham dự. Nhật Minh được làm ba nuôi của 2 đứa nhỏ. Nh́n hạnh phúc của Diễm My hôm nay, anh mỉm cười măn nguyện. Nh́n ra cửa sổ mà cảm thấy đôi mắt có ǵ đó cay cay, anh mím môi cố đè nén cảm xúc đang dâng tràn trong trái tim ḿnh. Những nhịp đập của trái tim anh đang cuồn cuộn lên những con sóng và lời nói rất muốn nói với Diễm My nhưng chưa bao giờ được thốt nên lời. Thôi th́ anh sẽ ôm mối t́nh đơn phương này vào ḷng và cầu chúc cho em được măi măi hạnh phúc nha Diễm My. Vẫn măi như ngày nào t́nh yêu này chỉ riêng tặng em thôi, người yêu một đời của anh Diễm My.

Uyên Thanh và Thái cũng đă đám cưới và Uyên Thanh cũng sắp tới ngày sanh. Ai cũng đang quay quần bên 2 đứa nhỏ trong tiếng cười của mọi người v́ người nói giống ba, người kia nói giống mẹ. Đứa con gái được mang tên Thiên Mi và đứa con trai được mang tên Thiên Thiên. Được hỏi v́ sao đặt cho con gái cái tên Thiên Mi, anh cười rồi nói: “đó là bí mật mà”.

Chỉ có Diễm My và Thiên mới hiểu được v́ sao có tên Thiên Mi. Chữ Mi chứ hổng phải chữ My như Diễm My. Họ muốn Thiên Mi mang đậm kỷ niệm ngọt ngào mà cha mẹ chúng có được những vị ngọt t́nh yêu trong suốt thời gian đủ để 2 đứa nhỏ song sinh ra đời. Thiên Thiên với ư nghĩa là v́ đây là ư định của ông trời. Một cặp tên thật là đầy đủ ư nghĩa đó chứ.

Hết

Tử Y xin chân thành cám ơn các bạn đă ủng hộ về tinh thần cho Tử Y hoàn thành câu chuyện “Mấy Nhịp Tim Yêu” này. Đây là câu chuyện được viết trên một câu chuyện có thật chứ không phải tưởng tượng. Thật khó tin lắm nhưng những người trong câu chuyện này đang sống rất thật ngoài đời đó thưa các bạn. Tất cả những nhận vật trong truyện này đều đă và đang hiện diện trên xứ sở mà Tử Y đang ở, rất thật đó các bạn. Tử Y đă xin phép để nguyên tên của 3 nhân vật chính:”Diễm My, Thiên, và Nhật Minh” và thay thế toàn bộ tên c̣n lại hầu để giữ lại chút riêng tư cho những nhân vật phụ. Tất nhiên những bài hát trong này xuất hiện rất gần đây, Tử Y đă đem nó vào đây để làm cho nội dung phong phú hơn.

Tử Y thấy câu chuyện của họ quá ư đẹp nên mạo muội dùng văn từ ít ỏi của ḿnh để làm thành một cuốn truyện nhỏ hầu để giải trí cũng như giữ lại chút kỷ niệm đáng nhớ này. Tử Y chỉ biết chút ít tiếng Việt nên khi dùng những từ ngữ trong này, Tử Y không diễn tả hết được ư nghĩ của ḿnh. Nếu như có ǵ sai sót, xin thành thật bỏ qua cho Tử Y. Xin các bạn nhận nơi đây ḷng chân thành và tri ân nhất.

Tử Y



 

Pages Previous  1  2  3  4