Mơ Yêu   Khánh Vân Pages Previous  1  2  3  4  Next     
Chương 12

Gió trên sân thượng nhà Viễn mát ơi là mát. Có lẽ một phần cũng nhờ cơn mưa buổi chiều.

Cơn mưa đă làm dịu bớt cái oi nồng mùa hè. Dội trên đường phố, làm trôi đi bụi bặm, nhường chỗ cho không khí thoáng đăng và những luồn gió mát.


Chiều nay, sau bữa ăn tối, Viễn sai người dọn bàn trà trên sân thượng đón gió. Hạ đă thích thú vô cùng giây phút yên à, thanh tịnh này. Hương thơm thoảng đưa từ dưới vườn làm cô chợt nhớ nhà. Đă ba năm nay cô chưa có dịp trở về thăm nhà, không biết quê nhà có có ǵ đổi khác.

Cây trắc bá điệp trên đồi nơi cô thường đến mỗi khi có chuyện bất măn với các anh, có c̣n vươn cao thẳng ngạo nghề đợi cô về không? Bố già có c̣n nhớ cô không? Và các anh, có thấy thoải mái hơn khi nhỏ út không c̣n quấy rầy các anh mấy năm nay?

Cô c̣n nhớ tất cả những ǵ thuộc về quê nhà, và cha nữa. Cha thật độc đoán, và các anh phải răm rấp nghe theo cha đă đành, cô c̣n là con gái duy nhất cha cũng bắt tôi rèn theo khuôn phép của người.

Thuở bé, cô đă phải mặc áo quần thừa của các anh, cũng phải dạy sớm tinh mơ ra sân luyện vơ và phụ việc phơi và sắc thuốc. Mỗi tháng, các anh lần lượt cắt tóc cho nhau, và cô cũng có phần bị những bàn tay thô thiển của họ “sởn” tóc. Cha quản lư bọn anh em các cô như viên tướng quản ly tính tráng, tất cả đều theo nề nếp.

Chỉ có cô, đứa con gái bướng bỉnh, gan ĺ của gia đ́nh, lại vượt ra khỏi ṿng kềm tỏa đó. Quyết định thi đại học và quyết định xuống Sài G̣n học đă làm cha giận ghê quá, và giận cùng rất dai.

Măi đến hôm nay, đă ba năm rồi, cô vẫn phải cố gắng vừa học hành, vừa bươn chải kiếm sống. Đôi khi nhớ và nản ḷng, cô lại muốn quay về, nhưng nghĩ đến vẻ đắc ư của cha và những cái cười ruồi giễu cợt của mấy anh là tự ái của cô lại bừng dậy. Về quê ư? Hượm đă, đợi thêm hơn năm nữa thôi, về cũng chưa muộn. Cô phải có mảnh bằng cử nhân Toán là thành tích vào đời mới trở về.

Hít một hơi hương hoa đêm để “lên dây thiều” cho ḿnh, cô bỗng nhăn mặt ho sặc sụa, Viễn ở bên kia cau mày, dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

- Xin lỗi! - Anh nói.

Hạ nói ngúc ngắc trong tiếng sặc:

- H́nh như, anh ngồi đầu gió, đổi chỗ với tôi th́ anh hút được rồi.

Viễn mỉm cười:

- Không sao. Tôi cũng không hút nữa. Khói thuốc làm hỏng hương hoa mất.

Hạ gật đầu đồng t́nh với anh. Cô thắc mắc:

- Hương hoa từ đâu đến thế nhỉ? Tôi nhớ vườn nhà anh, cây cối hơi điêu tàn như ít được chăm sóc, và dường như đâu có cây hoa nào đặc biệt.

Anh trầm ngâm:

- Đấy là hương nguyệt quế.

Hạ ngạc nhiên:

- Nguyệt quế?

- Đúng vậy.

Thấy nét mặt cô lạ lẫm với cái tên hoa.

Viễn giải thích thêm:

- Đó là một loại hoa có thân vững chăi, nhiều nhánh lá nhỏ xum xuê. Hoa cũng nhỏ bé nhưng hương thơm th́ thật tuyệt vời.

Anh nhướng mắt hỏi cô:

- Chưa từng biết qua à?

Hạ lắc đầu cười:

- Nghe qua th́ có. Nhưng chưa từng nh́n thấy, và chưa từng thưởng thức được hương thơm của nó.

Viễn gật gù:

- Vườn nhà tôi có hai cây thôi, nếu để ư cô sẽ nh́n thấy, nó nằm dọc tường bao quanh vườn, chúng cũng bị bỏ bê lâu ngày. Trận mưa hồi chiều có lẽ đă kích thích những nụ hoa nở sớm.

Hạ ṭ ṃ:

- Sao vườn nhà anh lại không được chăm sóc?

Viễn hơi nhíu mày, đáp nhát gừng:

- Đó là chủ ư của tôi.

Hạ mở to mắt:

- Chú ư của anh? Anh cố t́nh để nó hoang phế?

Viễn nhăn mặt trước lời nói hơi nặng nề của Hạ, nhưng anh cũng trả lời một cách dấm dẳng:

- Đúng vậy.

Cái đó giọng của anh làm cô đang muốn “điều tra” thêm bằng câu hỏi “tại sao vậy?” mà anh dành phải thôi. Cô cụt hứng ngồi yên.

Nhưng khổ nỗi, con người hiếu động trong cô đâu có yên, không nói chuyện được vui vẻ với cái gă đàn ông cứng nhắc, khó chịu này, cô lại rục rịch muốn t́m chuyện khác để làm ǵ.

Đi dạo chẳng hạn. À hay nhỉ? Không biết ḿnh có thể xin anh ta đi dạo một ṿng trong vườn được không. Ḿnh sẽ đi xem cái cây nguyệt quế, xem hoa của nó đẹp thế nào.

Như hiểu được ư định của cô, Viễn lên tiếng:

- Vườn đă lâu không ai trông nom, nên chuột bọ, rắn rít có lẽ là có đấy. Nếu cô muốn xem hoa, không nên dạo vào ban đêm.

Câu nói của Viễn làm Hạ vừa tươi lên lại x́u xuống ngay. Liếc nh́n qua. Viễn buồn cười. Tội nghiệp cho cái tật của phụ nữ, không lúc nào yên được - Anh nghĩ thầm - Thôi được, không cho cô ta xuống vườn th́ chịu khó nói chuyện với cô ta vậy, nhưng cũng phải dè chừng cái tật ṭ ṃ cố hữu của cô nàng.

Nghĩ vậy nên anh tằng hắng và bắt chuyện:

- Chắc cô cũng ngạc nhiên, tại sao tôi lại bỏ bê cho khu vườn của ḿnh chịu cảnh hoang phế, tiêu điều phải không?

Y như rằng, Hạ ngẩng mặt lên ngay sau câu gợi chuyện của anh.

- Ờ! Đúng rồi.

Viễn mỉm cười:

- Có muốn biết không? - Anh hỏi trỏng.

Hạ chúm chím:

- Dĩ nhiên rồi.

- Vậy nếu tôi giải đáp thắc mắc của cô, cô có chịu giải thích những thắc mắc khác của tôi không?

Hạ ngơ ngác:

- Những thắc mắc nào?

Vẻ ngơ ngác của Hạ có màu sắc dễ thương, trẻ con lạ, làm Viễn mở to mắt nh́n, anh quên mất câu hỏi của cô. Đợi đến lúc cô hỏi lại, anh mới giật ḿnh, trả lời:

- À! - Anh vỗ trán - Chà! Tôi nhớ ḿnh có nhiều thắc mắc đối với cô lắm, nhưng bây giờ th́ quên mất tiêu rồi.

Ánh mắt ngạc nhiên ngây thơ của Hạ làm anh nhún vai. Nói lấp lửng:

- Để chừng nào nhớ, hỏi sau vậy. Chỉ là những thắc mắc về cô thôi.

Hạ gật đầu ra vẻ thông cảm cho cái đầu đăng trí của Viễn, cô nhắc tuồng:

- C̣n bây giờ?

- À! Bây giờ th́ tôi kể cho cô nghe trước.

Hạ háo hức, chuẩn bị nghe. Viễn trầm ngâm một lát rồi kể.

Câu chuyện của anh với cái giọng trầm trầm điềm tĩnh vang trong đêm, ḥa với vài tiếng côn trùng đa hệ dưới vườn, tạo thành một chương tŕnh “chuyện kể lúc không giờ” không kém phần hấp dẫn - Hạ nghĩ tếu như vậy.

À! Nhưng c̣n hơn chuyện kể radio ở chỗ, cùng với tinh tiết câu chuyện, hương nguyệt quế dưới vườn vẫn thoảng hương theo gió đêm đưa lên tận chỗ là họ ngồi. Dưới ánh trăng.

Và đây là câu chuyện của Viễn.

Chương 13

Ngày trước, ngôi biệt thự họ Huỳnh luôn tươi sắc nhờ những hàng hoa hồng và cúc dọc lối đi. Đó là chưa kể những cây hoa sứ men tường rào.

Ngôi biệt thư này không đồ sộ lắm, v́ họ Huỳnh xây cất để dành riêng cho cậu con trai duy nhất của ḿnh và gia đ́nh cậu ta.

V́ vậy, tuy chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng v́ kết hôn và có con sớm, nên cậu quí tử họ Huỳnh trở thành chủ nhân của nó.

Chỉ năm sau, ngôi nhà có mặt thêm một tiểu chủ, một ông chủ nhí. Đó là một chú bé được ra đời trong sự chào đón nồng nhiệt của mọi người.

Chú bé lớn lên không giống như những chú bé, cô bé khác, v́ thuở bé, những bài hát ru chú được nghe từ những bà vú với cái giọng khàn buồn, những giọt sữa chú uống không phải từ vú mẹ mà là từ những b́nh sữa hộp được pha từng cữ.

Mẹ đối với chú là người xa lạ, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một lần. Mỗi lần như vậy không gian sự nức mùi thơm nồng, khác hẳn mùi hương thanh tao từ vườn nhà, thỉnh thoảng vào pḥng ban đêm.

Năm lên sáu, khi một thằng bạn nhỏ học chung lớp khoe với chú.

- Mẹ tao đẹp lắm.

Chú nhớ nhà ḿnh cũng có một người thỉnh thoảng vú bảo chú ṿng tay thưa gọi bằng mẹ.

Chú cũng nói:

- Mẹ tao cũng đẹp, đẹp lắm và… thơm nữa

Thằng nhóc kia ngạc nhiên:

- Thơm hả?

- Ừ thơm lắm. - Chú gật đầu xác nhận.

Thằng bạn ngây ngô:

- Thơm như bánh quế mẹ tao làm không?

Mẹ chú bé đâu có vào bếp bao giờ, th́ làm ǵ có chuyện làm bánh. Chú đáp bừa:

- Thơm hơn nữa á.

- Vậy mẹ mày có làm yaourt cho mày ăn không?

Chuyện này cũng không, chú bé nhớ đến chuyện ăn uống thường là d́ Hai nấu bếp làm, chú gán ngay chuyện chuyện ấy cho người mẹ b́nh thưởng tưởng tượng của ḿnh.

- Mẹ tao biết làm đó.

- Mẹ mày có kể chuyện cổ tích cho mày nghe không?

Chuyện cổ tích chú bé chẳng được nghe bao giờ, làm sao trả lời đây.

- Có luôn. - Chú vẫn dối.

- Mẹ mày có dạy mày hát không?

- Có luôn.

Càng ngày chú càng đáp suôn sẻ hơn. Có khó ǵ đâu khi cứ hỏi có mọi ưu điểm một người mẹ.

- Mẹ mày có đưa mày đi học, rồi lại dẫn mày về không?

- Cũng có luôn.

Thằng bạn cụt hứng với những dự định khoe khoang của ḿnh. Cho đến khi, bà vú lại đến trường đón chú như thường lệ. Thằng nhóc khi năy trố mắt nh́n người đàn bà đứng tuổi, quàu quạu v́ công việc chán ngán, ăn mặc tầm thường.

Nó quay lại nói chú bé.

- Mày nói láo.

- Cái ǵ?

- Mẹ mày xấu ̣m, già nữa. Vậy mà nói mẹ mày đẹp và thơm hơn bánh quế.

Chú bé gân cổ căi:

- Tao không nói láo.

- Mày nói láo.

Thằng nhóc kia la lên, rồi nhảy đong đỏng quanh đám bạn:

- Ê, thằng nói láo, thằng nói láo.

Mặt chú bé đỏ như gấc, hai tay chú nắm chặt lại tức tối trong tiếng cười trêu của lũ bạn. Thế là chú đă vô t́nh bị tẩy chay với đám bạn trong những ngày đầu đến trường.

Từ đó về sau, chú luôn là nhân vật chính trong các cuộc ấu đả ở trường.

Năm lên tám, chú bị đánh thức dậy bởi tiếng căi cọ của pḥng bên cạnh. Chú trở dậy và đi sang. Ṭ ṃ nấp sau cánh cửa hé, chú nghe rơ tiếng của cha mẹ.

- Tôi chán cảnh sống này lắm rồi. Anh đừng nói thêm nữa. Tôi phải có cuộc sống của tôi, và tôi có quyền tận hưởng nó.

- Nhưng em tận hưởng bằng cách bôi tro, trát trấu vào danh tiếng gia đ́nh tôi - Cha chú quát.

Giọng mẹ cười như điên dại:

- Gia đ́nh anh không phải chỉ có danh tiếng hăo. Tại sao cứ bắt tôi o ép trong khuôn khổ của cái danh tiếng mà không cho tôi một chút quyền hạn, một chút cương vị.

- Em muốn nói ǵ?

Mẹ cười khẩy:

- Tôi muốn nói điều mà anh cũng quá rơ.

- Ngày anh nói yêu tôi, tôi chỉ là con bé mười chín tuổi, những tưởng t́nh yêu của một cậu con trai độc của họ Huỳnh đủ mạnh để tôi xứng mặt với đời. Nào ngờ, anh chỉ đủ sức ̣n ỷ gia đ́nh để lấy tôi. Rồi thôi, sinh cho anh một đứa con trai nhưng cũng không hề lôi kéo được sự chú ư và châm chước của bà mẹ chồng. Tôi suốt ngày cứ phải quẩn quanh xó bếp, không bao giờ được ló mặt ra với thiên hạ.

Cha bực tức nói:

- Chẳng phải những lần hội hè, tiệc tùng em cũng vẫn được dự đó sao?

- Nhưng chỉ là vai phụ, một vai tṛ hư danh hăo huyền. Càng ngày tôi càng thấy ḿnh ngu ngốc và căm thù mẹ anh. Tại sao bà cũng là con dâu mà lại xuất thân từ thứ nghèo khó, mà bà lại nắm quyền toàn bộ nhà họ Huỳnh, anh là con trưởng cứ răm rắp tuân lời bà giá khó chịu đó. Tôi là nàng dâu độc nhất mà y như bà hoàng bị cấm cung - Mẹ gào lên. - Tại sao không cho tôi chút quyền lợi nào, tại sao lại c̣n o ép tôi với nghĩa vụ, rồi danh dự ḍng họ. Tôi chán ngấy tất cả rồi.

- Nhưng em c̣n con và có trách nhiệm với nó. Con c̣n nhỏ làm sao em đảm đương được ǵ mà đ̣i quyền hành với quyền lợi.

- Con? - Một tràng tiếng cười the thé lại vang lên trong đêm , mẹ xỉa xói - Tưởng đâu sinh nó ra vai tṛ của ḿnh được nâng lên. Ai ngờ lại càng bị bó buộc. Tôi không chịu nổi nữa rồi.

- Cô định làm ǵ? - Giọng cha căng thẳng.

- Tôi đi đây.

- Tại sao? Cô đi đâu mới được.

Giọng mẹ thản nhiên đến lạnh lùng.

- Tôi đi t́m một vùng đất mới để sống. Ở đây ngộp thở quá rồi. Tôi đă phí mất tám chín năm trời chôn chân ở cái gia đ́nh họ Huỳnh này. Thật uổng phí biết bao nhiêu. Bây giờ tôi phải đi, để sống cho tôi.

Cha nổi giận:

- Sống cho cô? Cô bảo sống cho cô là nghĩa lư làm sao? Cô c̣n muốn ǵ nữa chứ?

- Mẹ tôi dù chuyên quyền và khó khăn. Cô cũng đâu có ngày nào phải chịu cảnh làm dâu. Lấy nhau đủ lễ, đủ nghĩa, một căn biệt thự dành riêng. Tôi coi sóc quản lư công việc phụ mẹ, cô chỉ ngồi nhà trông con. Thế mà, từ ngày đẻ nó ra, cô có bao giờ bồng ẵm dạy dỗ nó đâu, chỉ đóng bộ đi chơi suốt. Bây giờ lại la cà ở mấy chỗ không sáng sủa, với đủ loại bạn bè, thử hỏi lại cô, coi cô có xứng đáng dâu con họ Huỳnh nữa không?

Chạm đến điều uất ức, mẹ tuôn ra ngay:

- Phải, tôi không xứng đáng là mẹ của thằng nhỏ, th́ đó tôi trả nó cho mẹ con ông, kiếm đứa con gái ngu đần nào về nhà làm mẹ cho nó.

Bà nói tiếp:

- C̣n nói về dâu con, tôi cũng không xứng? Vậy th́ bây giờ tôi đi nè.

Sau phút sững sờ, cha thất thanh:

- Cô không được đi. Cô là vợ tôi, cô phải…

Mẹ cắt ngang:

- Tôi muốn ly dị. Ông viết giấy đi, tôi chả yêu thương ǵ ông, anh khờ ạ. Điều tôi muốn là làm dâu trưởng một nhà quyền quí, giàu có, nằm trong tay thế lực, tiền bạc, của cải, như mẹ ông đó. Ông tưởng tôi thích ngôi nhà tù hăm này à? Không đâu, điều tôi muốn là được ở trong ngôi nhà lớn ở đường Lư thường Kiệt kia.

Mẹ cay đắng nói:

- Nhưng thật xui xẻo cho tôi. Mẹ ông là con cáo già quỉ quyệt. Bà đă đoán biết được ư muốn của tôi. Nên t́m đủ mọi cách ngăn cản. Nào là xây nhà riêng, ở nhà trông con, tôi như bị xiếng xích đến hết đường cùng vẫy. Bây giờ là lúc tôi phải tháo cửa sổ lồng thôi. Cuộc chơi đă tàn rồi. Hăy nói với mẹ ông là bà đă thắng.

- Nguyệt Quế! - Giọng cha gọi thất thanh.

Bóng mẹ đă lướt nhanh ra ngoài, ngang qua cậu bé đang giương mắt nh́n, bà đứng lại nh́n đưa tay vuốt má cậu. Nhưng không hiểu sao lại vụt thơng tay xuống cười khẩy rồi bỏ đi xuống thang.

Cậu bé vẫn đứng sựng ở cửa pḥng giờ đây đă bị mở lớn. Cha ngồi lặng giữa pḥng, trong cảnh ngổn ngang đồ đạc. Mắt ông nh́n trân trân lên bức ảnh phóng to hai người ngày cưới treo ở đầu giường.

- Cha ơi!

Cha chú sực tỉnh, quay nh́n xuống chú, ông ngẩn ngơ ôm chú vào ḷng, nghẹn ngào:

- Con ơi! Nguyệt Quế đă đi mất rồi! Đă bỏ lại cho ta ra đi mất rồi.

Và ông khóc hu hu như một đứa trẻ. Ngoài vườn, hai bụi nguyệt quế mà năm xưa ông nằng nặc đ̣i trồng để chứng tỏ t́nh yêu với vợ, giờ đang tỏa hương thơm ngát. Cơn mưa đầu mùa đă gọi sạch bụi bặm, để hoa nguyệt quế nở bừng khi đêm về.

Ngoài đường, người đàn bà có tên gọi là Nguyệt Quế đă leo lên một chiếc xe chờ sẵn. Chiếc xe lao đi, đến cuối đường th́ rẽ hướng khác. Hướng đó không biết có phải là hạnh phúc của một con người?

Chương 14

- Đấy là tên của mẹ anh? - Hạ hỏi

Câu chuyện nhỏ Viễn kể vẫn c̣n làm cô bàng hoàng. Sao lại có một người đàn bà ích kỷ và đầy tham vọng thế nhỉ?

- Có phải không? - Cô nhỏ giọng hỏi. - Chú bé ấy chính là anh?

Viễn cười buồn:

- Kể cho cô nghe một mảnh nhỏ về gia đ́nh tôi, chỉ cốt cho cô có một khái niệm sơ về gia đ́nh này và những người trong đó.

Hạ nh́n anh thông cảm.

- Vậy là từ năm lên tám, anh đă không gặp mẹ. Cho đến bây giờ?

Mắt Viễn có một màu xanh xám buồn.

- Tôi có gặp lại một lần, nhưng chuyện không đáng nói.

- Thế c̣n chuyện những cây nguyệt quế?

Viễn nhún vai:

- Không hiểu sao cha tôi c̣n giữ lại, không nhổ bỏ nó đi. Cho đến bây giờ nó đă lớn đại. Rễ đă bám vào chân tường và dù cho tôi có bỏ mặc, nó vẫn xum xuê cành lá.

Hạ im lặng, h́nh ảnh Nguyệt Quế như một kỷ niệm xa xôi, hoài niệm về một người mẹ, thật không dễ ǵ đốn bỏ được.

Hít một hơi dài dầy hương hoa, Viễn chú ư cô:

- Mẹ tôi không yêu cha, nhưng khéo che đậy, không ai hiểu được mẹ, hiểu được mục đích của mẹ, chỉ trừ một người. Đó là bà nội.

- V́ vậy bà nội anh đă cố ư để gia đ́nh anh ở riêng trong ngôi nhà này.

Anh gật đầu:

- Đúng vậy, để loại bỏ tham vọng của mẹ, và theo như ư của bà, th́ mẹ tôi càng ngày sẽ bộc lộ con người và mục đích thực của ḿnh trước cha tôi.

Hạ nói sau phút suy nghĩ:

- Ừ, không cần.

Viễn đăm chiêu. Anh lắc đầu:

- Cô thấy đó. Cuộc chiến giữa những người đàn bà thật dai dẳng và ghê gớm. Không hề có sự thỏa thuận nào giữa đôi bên.

- Cuối cùng rồi bà anh đă thắng.

Viễn trầm ngâm:

- Bà luôn thắng trong các cuộc đấu trí như thế.

Hạ ṭ ṃ:

- C̣n cha anh?

Viễn nhún vai, nó vắn tắt:

- Chờ được vài năm để cha tôi nguôi ngoai, h́nh ảnh cũ, nội đưa ông đi xem mắt một người con gái khác. Một người nhu ḿ và lành tính.

Hạ tṛn mắt:

- Cha anh chịu để bà nội quyết định chuyện hôn nhân lần nữa sao?

- Phải.

- Nhưng lúc đó ông phải hơn ba mươi tuổi rồi.

Viễn nhếch môi:

- Th́ sao? Bà đă sắp xếp rất chu đáo và khó có ai từ chối được ư muốn của bà.

Hạ căi lại:

- Nhưng cha anh vẫn c̣n yêu mẹ anh kia mà, ông không giận bà nội anh sao? Mà lại thuận theo ư bà đi lấy vợ lần nữa.

Viễn nhướng mắt:

- Giận sao được. Bà luôn khe khắt với mọi người, nhưng đối với mẹ tôi bà luôn ngọt ngào. Ngọt ngào trong khoảng cách, ngọt ngào mà vẫn làm chủ được t́nh thế, cô hiểu không? Chỉ trừ khi có riêng hai người, bà mới lạnh lùng nói rơ là bà hiểu, quá hiểu mẹ tôi. Điều này làm cho mẹ tôi càng thất vọng và thúc đẩy sớm cơn bùng nổ để bỏ đi hôm ấy.

Hạ suy nghĩ. Và chợt rùng ḿnh.

- Bà anh thật quá khéo.

Viễn nh́n sang:

- Tôi cho cô biết thế, để cô hiểu rơ thêm về bà nội. Yêu và ghét ai rất rạch ṛi, và khó thay dổi được định kiến ban đầu của bà.

- V́ vậy anh mới nhờ đến tôi? Có lẽ v́ bạn gái của anh khó hài ḷng được bà.

Viễn nhăn mặt:

- Đâu có dính dáng về chuyện bạn gái vào đây.

- Vậy tại sao? - Hạ cố căi.

- Chỉ bởi v́ tôi vừa nghe được tin chuyến này bà về, có thể sẽ dẫn tôi đi hỏi vợ.

Hạ trố mắt:

- Anh à?

- Ừ. - Viễn dấm dẳng

- Đi coi mắt người ta giống như cha anh ngày trước?

Viễn nhăn mặt trong ngượng ngùng.

- Cô c̣n chưa nghe rơ à? Hay muốn lập lại?

- À không? - Hạ nói - Tôi chỉ hơi ngạc nhiên.

Mà thật ngạc nhiên quá đi chớ. Đàn ông, đàn ông sức dài vai rộng thế này mà vẫn c̣n cổ hủ lấy vợ mai mối. Hạ rụt cổ lại.

Viễn tằng hắng nói:

- Chỉ v́ ngán chuyện đó nên tôi mới phải nhờ cậy đến cô thôi.

Hạ vỡ lẽ:

- Nhưng... biết tôi có làm bà anh hài ḷng mà bỏ qua cho anh.

Viễn nhún vai:

- Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ nếu cô để ư và cố gắng, có thể bà sẽ không đến nỗi ghét bỏ. Tôi thấy cô có một cá tính quá mạnh mẽ.

- Không tốt hả?

- Ồ không, ư tôi là cô chỉ cần nhu ḿ, mềm mỏng hơn một chút thôi.

Hạ phân vân:

- Sao anh lại nhờ đến tôi nhỉ? Tôi th́ quá tầm thường, c̣n bà anh lại khó tánh đến vậy.

Viễn lắc đầu :

- Đừng quá lo lắng thế. Tôi bảo cốt để cô dè chừng thôi. V́ thật ra cô có một ưu điểm mà bà sẽ dễ dàng nhận thấy như tôi.

- Ưu điểm ǵ? - Hạ tṛn mắt.

- Tính chân thật.

Hạ nh́n anh lom lom:

- Ư anh… không phải muốn nói khờ ngốc?

Viễn ph́ cười:

- Không phải đâu. Tôi đă nói rơ là tính chân thật mà.

Thấy cô vẫn chưa thông, anh giải thích:

- Bà rất ghét những người giả dối, ngoài miện th́ vâng dạ nhưng trong đầu đầy toan tính hơn thua, trực lợi.

- Vậy à?

Hạ tư lự:

- Nhưng tôi thật ra là quá giả dối c̣n ǵ? Vai tṛ giả, lư lịch giả từ đầu đến cuối, bà anh là người tinh nhạy sẽ dễ dàng nhận ra mất. Lúc đó mới chết dở.

Viễn chau mày:

- Chưa chi đă thối chí vậy Hạ? Tự tin một chút đi chứ. Tôi sẽ giúp cô mà.

Hạ rên rỉ:

- Anh lại c̣n bịa cho tôi cái mác con gái cưng một gia đ́nh khá giả nữa chứ. Rủi đổ bể ra…

Viễn nhăn mặt:

- Sao cô lại quá sợ thế nhỉ? Tôi đă quyết định thực hiện kế hoạch này. Tôi muốn cô phải làm tốt công việc này.

Hạ tần ngần, anh nói giọng chắc nịch:

- Này Hạ, hăy hứa với tôi cô sẽ tự nhiên nhé, hăy làm tốt, chỉ mười mấy ngày thôi mà… Hứa nhé?

Hạ thở dài với anh:

- Th́ hứa. Đành vậy. - Cô lắc đầu. - Công việc kỳ lạ thật. Nhưng anh cũng đă quá đầu tư vào chuyện này rồi. Tôi cũng phải ráng thôi.

Viễn cười hài ḷng.

Hạ nâng tách cà phê lên môi. Vị đắng và mùi cà phê làm cô nhớ đến nhà. Nhớ những tối với bố già pha cho cô một ấm cà phê nóng và ngồi co ro trước hiên nhà nghe bố kể chuyện xưa.

Viễn hít một hơi hương hoa nguyệt quế, anh lơ đăng nhắm mắt lại.

Nh́n thấy thế, Hạ hỏi:

- Anh vẫn thích nó đấy chứ?

- Ǵ cơ?

- Hương nguyệt quế?

Viễn vẫn không mở mắt:

- Phải không? - Hạ hỏi lại.

Anh ậm ừ không trả lời:

- Cho dù anh có giận dỗi mẹ anh, nhưng hương hoa vẫn trinh nguyên và thơ mộng.

Anh nhếch môi:

- Hạ suy diễn ǵ thế?

Hạ cười không bỏ cuộc điều tra:

- Đây là hoa anh thích nhất chăng?

- Nói thật à?

Hạ trợn mắt:

- Dĩ nhiên.

Anh trầm ngâm giây lát, rồi đáp:

- Hoa hồng.

- Anh thích nhất hoa hồng?

- Ừm.

Viễn mở mắt ra. Ánh trăng sáng làm anh hơi chói mắt. Anh nheo lại và lấy bàn tay khum khum che lấy mắt.

- Hồng ǵ nhỉ? - Hạ hỏi tới.

Anh nh́n qua cô ngạc nhiên một giây cho tính ṭ ṃ dai dẳng của cô, nhưng rồi cũng trả lời:

- Hồng nhung, màu đỏ rực ấy.

- X́.

Hạ trề môi:

- Hồng nhung đỏ có ǵ thơ mộng mà người đời ai cũng ca ngợi. Đó chỉ là một loài hoa bóng bẩy, sắc sảo không dễ thương chút nào.

Viễn cười:

- Cô nói năng ǵ thế? Người ta yêu hồng nhung v́ nó tuyệt đẹp và rất lăng mạn.

Hạ nhún vai nói khích:

- Ai cũng nói thế. Riêng tôi th́ thấy nó rỗng tuếch.

Viễn nhăn mặt:

- Tôi không thích hồng nhung v́ mọi người đua nhau thích. Tôi thích v́ hoa hồng cho tôi một ấn tượng đặc biệt.

- Ấn tượng ǵ?

- Cô th́ biết ǵ mà hỏi.

Hạ căi:

- Không biết th́ anh nói nghe thử. Xem nó đẹp chỗ nào mà xum xoe khen ngợi.

Viễn lừ mắt khi nghe cô nói anh xum xoe.

Hạ rùn vai, cười hối lỗi. Tạm bỏ qua cho cô, anh dựa thoải mái vào ghế và hỏi lại cô.

- Tại sao cô ghét hồng?

Hạ đáp ngay.

- V́ người ta tượng trưng cho t́nh yêu, để rồi đua nhau mua tặng người ḿnh yêu, đua nhau viết thư viết nhạc cơ ngợi nó. Ái chà, cả một lố những tâng bốc và ca tụng hồng. Riêng tôi chỉ thấy thiên hạ lố lăng và ngay cả màu đỏ của hoa cũng trở nên kệch cỡm khi một anh chàng rỡm đời nào đó quỳ xuống thanh minh để ngỏ lời yêu thương.

Viễn bật cười:

- Người ta tặng cô à?

- Hả?

- Tôi hỏi cô có anh chàng tội nghiệp nào lại đi tỏ t́nh với cô bằng hoa hồng rồi à?

- À không. Chưa có.

- À! Phải rồi.

Viễn cười vang trong cái nh́n cảnh giác của Hạ. Anh tỉnh bơ nói trong tiếng cười sặc sụa:

- Tôi cũng đoán thế. Vậy cho nên cô mới ghét hoa hồng dữ đến vậy.

Hạ hăm he:

- Này, này, không phải v́ không ai tặng hoa cho tôi mà tôi ghét nó đâu. Anh đừng có nghĩ khiếm nhă thế có được không?

Viễn nhướng mắt, cười nói:

- Ủa không phải vậy à?

- Dĩ nhiên là không phải rồi. - Hạ tức tối.

Cô liếc anh một cái rơ dài và bén ngót, cô nói gọn:

- Đơn giản! Là v́ những tṛ nhăng nhít đề cao hoa hồng của người đời làm tôi chán ngấy nó. Vậy thôi, đối với tôi, tuy nó đẹp thật, nhưng đừng rập khuôn tôn vinh nó như vậy.

- Vậy à? - Viễn chọc quê.

Thấy cô sụ mặt, bậm môi ra chiều giận dỗi. Anh làm lành:

- Thôi được rồi, hiểu ư cô rồi. Không thích chạy theo thị hiếu a dua, phải không?

Hạ gật đầu ngay:

- Đúng rồi.

Cô nhắc lại anh:

- C̣n anh?

- Sao?

- Lư do anh thích hồng nhung, có giống người ta?

Im lặng, rồi anh chậm răi nói:

- Một phần thôi. V́ đối với tôi, mùi hương hồng nhung quá ngọt ngào, quyến rũ, màu đỏ sậm mịn màng, êm như ru khiến người ta liên tưởng đến một phác họa tuyệt vời hơn.

Giọng Viễn trở nên mơ màng:

- Một phác họa về một con người, một người đàn bà nồng nàn, sắc sảo, êm ái như lớp lông mịn của cánh hoa và cũng già dặn với màu đỏ rực của họa. Một người đàn bà đẹp lạ lùng, liêu trai và nguy hiểm.

- Một người đẹp nguy hiểm? - Hạ nhẹ giọng nói khẽ, vẻ thăm ḍ.

Viễn không để ư anh vẫn mơ màng say sưa với phút độc thoại chợt đến.

- Ừ một người đẹp nguy hiểm. Nguy hiểm nhưng lại đầy mê đắm vây quanh, bởi v́ ở nàng là một cái bẫy t́nh với những mật ngọt chết người. Nhưng dù biết vậy mấy ai lại từ chối nỗi mật ngọt đó.

- Kể cả anh? - Hạ đánh đ̣n quyết định.

- Cái ǵ?

Tách trà trên tay Viễn chợt sánh ra ngoài, anh vội chồm dậy để không bị dây vào quần áo.

Hạ điều tra tiếp, nhẹ nhàng hơn:

- Người đàn bà của anh?

Đặt tách trả trên bà, anh quay lại nh́n cô:

- Cô ṭ ṃ quá đấy?

- Nhưng đúng chớ, phải không? Cô ấy rất đẹp à?

- Ai?

- Người đàn bà ấy. Người đàn bà của anh.

- Không phải của tôi. - Anh cướp lời.

Rồi anh trở lại thâm trầm khó gần như lắc đầu cô gặp anh. Phủi nhẹ mấy giọt nước trên tay áo, anh vén đồng hồ.

- Đă gần mười giờ rồi, tôi sẽ đưa cô về.

Hạ định lên tiếng, nhưng anh đưa tay ra ngăn lại:

- Cô nên nghĩ sớm v́ ngày mai c̣n phải đến trường. Ta c̣n nhiều việc phải sắp xếp đón ông bà nội ở sân bay.

Viễn đứng lên, và chờ cô. hạ tần ngần với những tách trà, ánh trăng và câu chuyện dở dang. Viễn nói lạnh:

- Cứ để đấy, sẽ có người dọn.

Hạ đành xếp lại công việc điều tra đầy hào hứng của ḿnh để theo anh xuống dưới nhà.

Ngang qua vườn, mùi hoa nguyệt quế lại thoảng bay trong không gian yên ả. Hạ liếc nh́n qua Viễn, anh đi tới bên cô trầm lặng. Gương mặt kín bưng. Anh c̣n có những hồi tưởng về người đàn bà ấy không nhỉ? Hạ đoán chắc đấy là một người có thật trong đời anh. Tại sao anh lại nói là người đàn bà, mà không nói là một cô gái?

Cô ta chắc đẹp lắm.

Chương 15

Thằng nhóc Toàn miệng nhóp nhép nhai kẹp “sinh - gum”, tay huơ lên diễn tả với Hạ:

- Rộng lắm đó sư phụ. Ở dưới nhà tụi em kê được hai bàn bida với hai cái máy đánh bạc nữa mà, sư phụ yên chí là rộng răi, mởi ḷ vơ ṿn được nữa à.

Hạ đi bên cạnh thằng học tṛ cũ, cố nín cười khi thấy vẻ câng câng, ta đây thành đạt của nó.

- Nhưng giá tiền nhà được chứ?

- Ối trời ơi! Rẻ rề hà cô ơi. Khu này là khu lao động mà, đầy những thằng lôm côm quậy phá ai mà dám vô đây mướn, nên giá tiền bèo lắm.

- Vậy Toàn làm ăn được sao?

Thằng nhóc khoát tay điệu nghệ:

- Sao lại không có. Em có nghiên cứu kỹ rồi. Khu này chả làm ăn ǵ được, ngoại trừ lượm tiền lẻ của mấy đứa ham chơi. Hai bàn bida với hai cái máy đánh bạc của em lúc nào cũng có đứa chờ tới phiên chơi hết.

- Em vừa nói, chắc là mấy đứa nhỏ lêu lổng?

Nhóc Toàn lấy tay vuốt tóc:

- Đúng rồi đó cô. Nhưng cô đừng lo, em cũng là thứ dữ, tụi xóm này ngán và chịu phục tụi em rồi.

Hạ nhướng mắt:

- Chắc cũng có đụng độ chứ ǵ?

Đứa học tṛ mười sáu tuổi cười, khoe hàm răng ám khói thuốc lá:

- H́ h́, mấy trận rồi đó cô. Phải chi cô có ở đây chứng kiến bốn đứa tụi em quật tụi nó tơi bời.

- Kết quả?

- À, hổng sao cô ơi. Chảy máu sơ sơ, bầm sơ sơ thôi. Tụi lưu manh trong xóm th́ co hai thằng bó bột, c̣n toàn bộ cũng bị bầm dập chút đỉnh.

Nên tụi em trụ được tới giờ.

Hạ lắc đầu. Le lưỡi cho thằng nhóc. Nhưng có lẽ nó chả nhóc nữa đâu khi hào hứng khoe cô thành tích đánh đấm của ḿnh.

Toàn là học tṛ khó trị, nhưng lại đứa say mê vơ thuật và rất có khiếu học vơ. Cô có dịp dạy vơ cho nó ở một trung tâm dạy vơ thiếu nhi cấp phường mấy tháng hồi năm ngoái. Dạo đó, tiền dạy tuy cũng ít ỏi, nhưng bù lại cô có dịp dạy để nhớ lại những ngón vơ mà xưa kia, mới nhóc t́, cô đă được cha chỉ dạy.

Toàn rất quí cô, luôn miệng gọi là sư phụ, dù cô phản đối. Cho đến khi trung tâm có cấp trên xuống kiểm tra và hỏi đến cấp và đai của cô, th́ Hạ đành nghỉ. Cô học từ cha, ngoài những buổi đấu cùng anh em, huynh đệ trong trường vơ của cha, cô thi thố đai với ai đâu.

Vừa rồi cô gặp lại Toàn ngoài phố, nó mừng rỡ khi gặp lại cô giáo cũ. Nghe nói khoe mướn nhà mở chỗ chơi bida, nhưng trên gác c̣n trống, cô nảy ra ư định ở trọ nơi đó.

Từ khi Huy đang thay đổi chưa lần nào anh bước chân về nhà bà thím của anh, nơi cô đă trọ hơn hai năm trời. Để gặp lại cô Hạ cũng có thể tiếp tục trọ ở đó, nhà bà thím neo đơn, vắng vẻ, giá tiền trọ cũng rẻ mà bà cũng đối xử với cô tốt. Nhưng cô ngại cho ḿnh khi trong lớp, Ngọc trâm bắt đầu nói bóng gió về sự phiền hà của Huy và Trâm khi có cô.

- Đến rồi đó sư phụ.

Hạ giật ḿnh khi nhóc Toàn nhắc cô. Căn nhà mà thầy tṛ rẽ vào là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, có khoảng sân rộng có độc nhất một cây trứng cá già cỗi che mát cả mảnh sân.

Bước vào căn nhà trệt ồn ào đầy âm thanh cũa những quả banh và cơ chạm nhau. Hạ cũng bước theo Toàn. Thằng nhỏ đập hai tay vào nhau hét lớn:

- Ngừng lại hết, tụi bây ngừng lại chút coi.

Tiếng ồn chợt lắng xuống và im bặt. Trong không gian sặc sụa khói thuốc lá những thằng nhóc choai từ mười đến mười sáu, mười bảy đang trơ mắt ra ngó Hạ.

Toàn trịnh trọng:

- Tao muốn giới thiệu với tụi bây, đây là sư phụ của tao. Sư phụ dạy vơ đó. Mai mốt sư phụ về đầy mướn trên lầu ở trọ, tụi bây phải cho đàng hoàng một chút nha. Thằng nào hỗn hào với sư phụ tao, là “nâu mắt xịt x́ dầu” ráng chịu, nghe chưa?

Tiếng dạ ran làm Hạ ngẫn ngơ. Úi chà! Đứa học tṛ của cô oai ra phết.

- Sư phụ ơi, mai mốt dạy em học vơ nữa nha.

- Ê! Chưa chi hỗn hả mậy? Sự phụ của anh Toàn mà mày cũng dám kêu sư phụ.

- Anh Toàn ơi! Sư phụ tên ǵ vậy anh Toàn?

- Sư phụ anh Toàn đẹp ác.

Hạ muốn điếc tai với tiếng nhao nhao của mấy cu cậu, cô giơ tay lên ra hiệu:

- Này...này....

Cô đợi tiếng ồn dịu xuống lại, mới nói:

- Tôi tên là Hạ. Rất vui v́ được các em đón tiếp thiện cảm. Tôi hiện c̣n đang học hành nên chuyện tập vơ có thể có nhưng phải thưa thớt và do Toàn quyết định, v́ tôi chỉ muốn có một chỗ trọ thôi. Nhé Toàn, giúp cô nhé!

Toàn gật đầu cười với Hạ, quay sang đám trẻ, nó lấy giọng kể cả:

- Được rồi, bây giờ để tao dẫn cô đi xem trên gác. Tụi bây chơi tiếp đi. Thằng Trọng đâu?

- Dạ em đây anh Toàn - Một thằng nhóc khác tay cầm điếu thuốc, chen ra.

- Toàn hất hàm:

- Mua mấy kết nước ngọt, đậu phọng, khô mực với thuốc lá. Chiều nay, sư phụ tao dọn tới đây, tụi ḿnh “nhậu chay” một bữa.

Thằng Trọng găi đầu:

- Hổng bia hả anh Toàn?

Toàn trợn mắt:

- Tao nói “nhậu chay” mà mày nghe hổng rơ hả? Sư phụ tao đâu biết uống bia.

Thằng Trọng vâng dạ rối rít. Toàn quay qua Hạ:

- Cầu thang bên hông nhà nè cô. Cô đi theo em nha.

Cầu thang hẹp bằng gỗ đưa cô lên căn gác trống trải bề ngang khoảng gần bốn mét, bề dài có lẽ chỉ hơn năm mét một chút. Mái lợp tole nhưng không nóng bức quá, có lẽ nhờ tán cây rộng trùm toàn bộ mái nhà để che nắng của cây trứng cá trong sân. Có hai cửa sổ, một trông ra sân thoáng và bên hông nhà, nên gió ngập cả pḥng, thối cả vài lá cây trứng cây khô vào căn góc nhỏ.

Hạ gật gù vẻ ưng ư chỗ ở mới. Thằng Toàn giơ tay phác hoạ:

- Sư phụ để bàn học chỗ cửa sổ này nè sư phụ, gió mát lắm, buồn buồn tḥ tay ra hái được cả trứng cá nữa. Trải một tấm nệm mỏng chỗ này là sư phụ có chỗ ngă lưng thoải mái rồi.

Hạ cười, cố tưởng tượng ra “nội thất” mới của ḿnh dưới cặp mắt sắp xếp của đứa học tṛ cũ.

- Thế mà nhà tắm, toilet? - Cô hỏi.

Thằng nhỏ hơi nghệch mặt ra:

- À, cái đó th́....

Nó tần ngần găi đầu:

- Chí có một cái bên hông nhà. Dưới cầu thang đó cô. Nhưng mà cũng kín đáo lắm cô, nước mạnh nữa.

Thấy điệu bộ quảng cáo của thằng nhỏ, Hạ trấn an:

- Không sao, cô sống cũng hơi bụi. Được rồi, th́ xài chung vậy. Vả lại, cô cũng đi suốt ngày, chỗ như thế cũng tốt rồi. Bây giờ bàn đến tiền thuê nào.

Toàn hào hứng lại:

- Dạ, em mướn chỗ này của một người bà con ca lắc. Em có chỗ làm ăn ở dưới, vả lại hơi ồn ào, em chịu hai phần ba tiền nhà, cộng tiền nước, sư phụ đâu có xài ǵ nhiều nên hùn một phần ba tiền nhà với tụi em là được rồi.

Tiền nhà nguyên căn chỉ có ba trăm ngàn. Được không sư phụ?

Hạ lắc đầu:

- Đâu được, em ở dưới nhà, c̣n phía trên gác diện tích giống nhau, chia đôi mới đúng. Điện nước chia đôi luôn.

- Nhưng em có tiền vô ra, em có làm ăn mà.

- Cô cũng có việc làm thêm ở ngoài. Đừng quá thiệt cho tụi em như vậy. Có chỗ ở trọ là cô mừng rồi. Chia đôi là hay nhất.

Toàn ngần ngừ, nhưng Hạ quyết liệt giữ nguyên ư định là thằng nhỏ cuối cùng cũng đồng ư.

Đợi nó trở xuống. Hạ nh́n quanh căn gác khi có một ḿnh. Vậy là cô có chỗ ở mới, không có liên hệ ǵ đến Huy nữa, một năm học nữa sẽ qua mau, cô sẽ tốt nghiệp và cố gắng học để có thành tích cao nhất. Lúc ấy với mảnh bằng, cô sẽ ráng để có một việc làm phù hợp, ổn định hơn.

Hạ nhẩm tính trong đầu, mỗi tháng một trăm năm mươi ngàn tiền nhà, cộng với điện nước và chi tiêu lặt vặt, có lẽ lên đến bốn, năm trăm ngàn. Nếu dè xẻn, và có những việc làm thêm, Hạ có thể sống tiếp với năm cuối Đại học.

Hạ nhớ đến phong b́ dày cộm hôm trước Viễn đưa cho cô, nói là chi tiêu ban đầu. Cô đă mở ra đếm và la hoảng lên khi thấy số tiền lớn hơn nhiều so với ước đoán của cô. Viễn đă thờ ơ nói:

- Chỉ một phần ứng trước thôi, sau mười tám ngày lưu lại đây, khi ông bà nội trở về bên ấy, và công việc tốt đẹp, Hạ sẽ có số c̣n lại. Đừng lo về tiền bạc nhiều quá.

Lúc ấy, Hạ ngơ ngác:

- Nhưng số tiền này lớn hơn tôi nghĩ, chỉ có mười tám ngày thôi, anh không nên tốn nhiều quá như vậy. Chưa kể phấn son, quần áo đă chi cho tôi.

Viễn ngắt lời cô:

- Đối với tôi, đấy là chuyện phải chi. Nếu cô thấy là to tát th́ cố gắng trong công việc theo đúng thoả thuận là được.

Thoả thuận. Hạ chép miệng. Chả biết cô có giúp anh được tốt không, chỉ biết cô có giúp anh được tốt không, chỉ biết cô đang phải giữ cẩn thận cái phong b́ “nặng nề” đó, pḥng khi công việc găy ngang, thất bại th́ trả lại cho anh.

Cô vừa nhận giúp vẽ bản vẽ minh hoạ, và đánh vi tính cho luận án tốt nghiệp của một chị lớp trên, qua lời giới thiệu của thầy khoa trưởng.

Công việc này sẻ giúp cô làm quen với những luận văn tốt nghiệp, chuẩn bị cho năm sau, và c̣n có thêm ít tiền.

Hạ sẽ trả tiền nhà và chi tiêu bằng số tiền đó.

Tiền của Viễn, Hạ chắc lưỡi, phải để yên đó vậy.

Trở xuống gật đầu chào mấy chú nhóc láng giềng dưới nhà. Hạ ra phố.

Định bụng mua một ít vậy dụng cho chỗ trọ mới, sau khi đă dọn dẹp hành trang của cô vào một túi xách và chào bà thím của Huy để từ giă, Hạ len lỏi qua những người xuống phố của chiều thứ bảy.

- Hê! Nhỏ Hạ đi đâu đấy?

Cú phát vào vai làm Hạ giật ḿnh quay sang.

Quân Anh cười nhe răng với cô:

- Anh Quân Anh, làm Hạ giật ḿnh.

- Đi đâu mà tay xách nách mang thế cô nhỏ?

Quân Anh hỏi.

Hạ khoe ngay:

- Dọn nhà. Hạ mới có chỗ trọ mới.

- Chỗ trọ mới?

Quân Anh ngạc nhiên, anh quên là cô nhỏ không phải là dân Sài G̣n, phải ở trọ để học.

- Chỗ trọ mới của em ở đâu thế Hạ?

- Dạ trong một cái hẻm nhỏ ở đường 3 tháng 2, gần trường, khu dân lao động nghèo, cũng được lắm anh ạ.

- Chủ nhà ra sao nhỉ?

Hạ nén cười:

- Chủ nhà Hạ không thấy mặt. Hạ chỉ mướn căn gác phái trên từ một ông chủ con thôi.

Quân Anh trợn mắt:

- Ở chung với người ta?

- Dạ, dĩ nhiên rồi. Hạ mướn phần gác thôi.

- Hắn trẻ không?

- Ai cơ? - Hạ buồn cười.

- Tên mướn dưới nhà ấy.

- Trẻ măng.

- Cỡ... Anh hông?

Hạ cười sặc sụa:

- Trẻ hơn anh nữa cơ.

- Bao nhiêu? Trẻ hơn bao nhiêu?

- Cỡ... phân nửa anh thôi.

Hạ lại cuời, khi thấy vẻ ngơ ngác của anh, cô giải thích sau cơn cười:

- Đấy là thằng nhỏ học tṛ cũ của Hạ. Lúc trước nó cũng quậy lắm, cha mẹ suưt bỏ mặc. Bây giờ tu tỉnh hơn chút xíu, nó mở mấy bàn bida thu tiền con nít dưới nhà, trên gác c̣n trống nên Hạ đến trọ.

Quân Anh nhăn mặt:

- Phức tạp dữ vậy?

Hạ cười tỉnh:

- Tụi nó cũng có vẻ dễ thương lắm. Mấy đứa dưới nhà ấy, Hạ vừa nói chuyện với tụi nó xong, đang thu xếp dọn đến.

- Chừng nào dọn?

- Giờ nè.

Quân anh trợn mắt nh́n cái giỏ xách và cái cặp táp dày cộm trên tay cô.

- Ư nhỏ Hạ không phải là bi nhiêu...

- Th́ bây nhiêu chứ c̣n ǵ nữa. Gia tài của Hạ đấy, nếu không tính đến mấy cái áo mới anh thiết kế c̣n nằm trong đây.

Quân Anh lắc đầu không tin nổi:

- Trời ơi là con gái. Sao mà gọn hơ vậy.

Hạ cười:

- Sinh viên xa nhà trọ học mà anh!

- Để anh cầm giùm Hạ nào.

Hạ ngần ngừ rồi cũng đưa túi xách cho Quân Anh, c̣n ḿnh ôm lấy cặp táp. Theo Quân Anh đi qua vài cửa hiệu, cô quên khuấy mất những món đồ định mua.

- Hạ này! - Quân Anh lên tiếng.

- Dạ.

Anh nh́n sang cọ, vẻ nghiêm túc:

- Gia đ́nh anh đă đi nước ngoài hết cả. Chỉ ḿnh anh sống trong một ngôi nhà rộng thênh thang với một bà vú và một người giúp việc. Anh sẽ rất vui nếu giúp được em có một chỗ ở trong những ngày em học đại học.

Hạ hơi bất ngờ, sau vài giây hiểu ra, cô lắc đầu:

- Đừng anh Quân ạ, em đă có chỗ trọ rồi.

Quân Anh nhăn mặt:

- Sao vậy Hạ? Hạ ngại cái ǵ? Anh thực sự muốn giúp em mà.

Hạ cười:

- Phiền cho anh lắm. Hạ....

Quân Anh cướp lời:

Nói thật anh rất thích Hạ. À, như thích em gái vậy mà. Anh đâu có em gái. Nhỏ về nhà anh nhé. Với tính của nhỏ, ngôi nhà anh sẽ vui hơn. Đừng có sợ anh quậy quọ ǵ em, anh bảo đảm.

Hạ nhướng mắt:

- Em đâu có bao giờ nghĩ về anh kỳ cục thế!

- Vậy sao nhỏ không chịu đến ở?

Hạ nh́n anh cảm động:

- Anh rất tốt với Hạ. Tốt nhất. Hạ nói thật đấy. Nhưng nếu Hạ đến ở chỗ anh th́ không được tiện lắm đâu. Vả lại, Hạ đă nhận lời trọ căn gác của đứa học tṛ rồi, không nên thay đổi làm ǵ nữa anh ạ.

Quân Anh thất vọng:

- Tại nhỏ suy nghĩ quá nghiêm túc đấy thôi.

Chứ nhà anh thoải mái và bảo đảm an ninh hơn chỗ ǵ của em nhiều. Đó là chưa kể anh đâu có lấy tiền trọ.

Hạ cười:

Ây! Vậy mới ngại - Rồi nh7 sợ anh lại năn nỉ, cô nói lảng - Xe đạp khi năy em gởi ở đàng kia, Quân Anh ạ. Em phải lại lấy xe về chỗ mới.

Quân Anh đành gật đầu:

- Để anh đi với Hạ. Nhân tiện xem chỗ ở mới của nhỏ ra sao mà chê nhà anh.

Hạ nh́n sang anh, cô mỉm cười, thấy anh thật thân quen và tốt bụng, anh gần gũi c̣n hơn mấy ông anh ruột ở nhà.

- Thằng Viễn có biết em dọn nhà không?

- Chưa, ảnh chưa biết.

Quân Anh lầu bầu:

- Đồ chậm nước lụt.

- Cái ǵ hả anh Quân Anh?

Hạ nghe không rơ hỏi lại. Anh lắc đầu:

- Không có ǵ. Anh chỉ ngạc nhiên sao Hạ không báo cho nó biết.

- Em sẽ nói sau mà. Vả lại chắc chắn ảnh cũng không quan tâm lắm đâu.

- Chừng nào th́ nội hắn qua nhỉ?

- Ngày mai anh ạ. Sáng mai.

- Hồi hộp không? - Anh nheo mắt hỏi.

- Hơi hơi. Nghe nói bà nội ảnh hơi khó.

Quân Anh thè lưỡi:

- Khỏi nói rồi.

Hạ cười rùn vai lại. Cô có sợ không nhỉ? Chỉ là giá thôi mà. Vỏn vẹn mười tám ngày trong vai người cháu dâu tương lai?
 
Chương 16


Viễn và Hạ đứng trong sân đợi của sân bay Tân Sân Nhất. Viễn ngước lên nh́n màn h́nh vi tính biểu thị lịch bay và đáp, kiểm tra lại. Anh an tâm khi thấy chỉ c̣n mười phút nữa là chuyến bay của ông bà nội sẽ đáp xuống. Anh quay nh́n sang Hạ.

Hôm nay, Hạ mặc một cái áo tơ trắng viễn và thắt nơ mảnh ở cổ áo và cổ tay, một cái váy xoè ngắn trên đầu gối bằng vải gabardin mềm màu tím nhạt. Bộ quần áo trẻ trung như sức sống và ư chí toát ra từ con người cô. Đơn giản nhưng rất dễ thương.

Qua hai tuần với Quân Anh hướng dẫn và kèm cặp, quả thật Hạ đă đổi khác rất nhiều. Vẻ ngông nghênh tự tin vẫn c̣n đó, nhưng dường như cô dịu dàng hơn và xinh hẳn ra.

Cô đang nh́n anh cười. Tia mắt lấp lánh một niềm vui trẻ con.

- Ǵ thế Hạ?

Viễn hỏi. Anh thực sự muốn biết cô đang nghĩ ǵ trong cái đầu nghiêng xinh xinh của cô mà có vẻ vui thích như vậy.

Hạ kéo nhẹ tay áo anh, nói nhỏ:

- Đằng kia có bán kem xoắn ốc. Hạ mua được chứ anh Viễn?

Viễn ph́ cười, dễ dăi:

- Sao lại không. Nhưng đừng dây ra áo đấy.

Hạ trề môi:

- Hạ đâu phải là con nít.

- Tiền nè cô nhỏ.

Hạ quay người đi.

- Hạ có mà.

Rồi cô nhanh chân đến cái máy bán kem tít trong góc, nơi có một lô con nít đang chen chúc.

Viễn lắc đầu nh́n theo. Vậy mà không chịu là con nít.

Dáng Hạ thanh thanh, nhỏ nhắn làm anh chợt nhớ đến dáng dong dỏng cao của Lam Anh. Anh đă không gặp cô kể từ hôm căi nhau trong nhà hàng. Hôm qua, cô có điện về công ty anh, nhưng Viễn lúc đó bận một cuộc họp nội bộ quan trọng, nên không trả lời máy. Không biết “sự nghiệp điện ảnh” của cô có bắt đầu suôn sẻ không. Anh cảm thấy ḿnh dửng dưng với điều ấy.

Miệng nhạt thếch, Viễn muốn đốt một điếu thuốc, nhưng nh́n thấy bảng cấm hút thuốc treo ở tiền sảnh sân bay, nên anh đành thôi.

Hạ trở lại bên anh. Hai tay cầm hai cây kem xoắn. Chiếc ví đầm nhỏ cô quàng chéo vào vai như con nít quàng cặp táp đi học mẫu giáo.

Anh nh́n cô lắc đầu như phê phán, cô cười nhận lỗi:

- Hạ ăn xong cây kem sẽ sửa bộ lại mà.

Cô ch́a cho anh một cây kem. Viễn đă định lắc đầu từ chối, nhưng không hiểu sao anh lại đưa tay cầm lấy.

Thấy Hạ liếm láp cây kem và nháy mắt với anh một cách vô tư, ḷng Viễn chợt dịu lại. Anh ăn miếng kem đầu vị ngọt và mát lạnh đến tê cả lưỡi. Cảm giác cũng khá thú vị. Đă lâu lắm Viễn không ăn kem kiểu này.

Hạ đă thanh toán xong cây kem của cô, và nhoẻn miệng cười với anh. Viễn hơi nhướng mắt lên với ư nghĩ vừa thoáng qua đầu. Không biết đôi môi đang nở nụ cười xinh kia có ngọt ngào như chiếc kem không nhỉ?

Hành khách trên chuyến bay mới đến, vừa bắt đầu nhận lại hành lư và lần lượt ra ngoài. Hạ kiễng chân bên Viễn, cô nhận xem trong ḍng người đi ra, ai là ông bà nội Viễn. Cách đây mấy hôm, anh có đưa cho cô em qua tập Album của gia đ́nh.

Người ta đă ra ngoài khá nhiều rồi, nhưng vẫn chưa thấy ai giống thân nhân của Viễn. Hạ khều tay anh chĩ vào cặp vợ chồng đứng tuổi đang bước rqa dáo dác t́m người thân, cô hồi hộp hỏi.

- Phải họ không anh Viễn?

Viễn lừ mắt nh́n cô:

- Ông bà nội mà em rành hơn tôi à? Chỉ sai bét.

Hạ quê quá, cười thử.

Bỗng anh kéo tay cô đi về phía trước. Có một tốp ba người vừa bước ra và nhận thức được cái huơ tay ra hiệu của Viễn, họ tươi cười tiến lại.

Hạ cố trấn tĩnh với giây phút quan trọng này, dù trong bụng cô đang đánh lô tô. Cô nhủ thầm:

- Vở diễn của cô đă bắt đầu đây, cô phải ráng tự tin để hoàn thành “nhiệm vụ” mới được.

Thấy ánh mắt nh́n ngạc nhiên của Viễn đối với người thanh niên đi cạnh. Ông Lân - Ông nội Viễn giới thiệu:

- Thằng Viễn, cháu nội chúng tôi - và quay sang anh, ông nói - Đây là cậu Thoại, vừa đi cùng chuyến bay dài với ông bà. Cậu đă giúp đỡ ông bà rất nhiều với thủ tục đổi máy bay ở sân bay trung gian Hồng Kông.

Viễn quay sang cám ơn anh ta. Người thanh niên ấy cười cởi mở:

- Không có chi. Tôi về với chiếc xách tay nhỏ. Nh́n thấy hai cụ lớn tuổi mà hành lư hơi cồng kềnh nên giúp đỡ là chuyện b́nh thường.

Ông Lân hối Viễn đưa danh thiếp của anh cho Thoại và thân mật vỗ vai mời anh ta ghé nhà chơi khi có dịp.

Hạ quay sang người đàn bà đứng tuổi, đẹp lăo, có cặp mắt sáng tinh anh, chào bà:

- Bà để cháu xách phụ valy nhé?

Bà mỉm cười, ánh mắt nh́n cô hơi có vẻ đo lường, đánh giá.

Thật lạ lùng cho Hạ, khi năy cô e sợ là thế, nhưng bây giờ, trước ánh mắt chấm điểm của bà, cô lại thấy ḿnh tự tin và b́nh thường. Cô đẩy chiếc valy có bánh xe của bà ra xe theo Viễn, sau bà nội của anh là người bạn trẻ dồng hành của họ.

Cô biết chắc ḿnh đang trong tầm nh́n của bà, nhưng bước chân của cô vẫn rải đều, tự nhiên với dôi giày thấp gót. Mọi việc có vẻ b́nh thường, có ǵ phải ngại nhỉ?

Cô chợt nhớ đến lời một ông thầy dạy về triết học đă từng nói: “Nếu ta cứ trải ḷng ra mà đối đăi với mọi người hết ḷng, minh bạch, th́ c̣n ngại ǵ đến việc người ta không đăi tốt với ḿnh”.

Ừ nhỉ, ta cứ là ta, tự tin, sống thật, và quan tâm đến họ th́ sợ ǵ họ nghĩ xấu cho ta. Hạ phấn chấn với ư nghĩ ấy.

Ông bà Lân có vẻ thực sự cảm mến anh chàng mới quen. Họ cứ lưu luyến chuyện tṛ, hỏi han măi. Viễn đă xếp đặt hành lư vào cốp xe, họ mới chia tay.

Viễn nổ máy cho xe rời băi. Hạ ngồi cạnh anh.

Anh nói trong khi nh́n kính chiếu hậu:

- Ông bà nội vẫn khoẻ chứ ạ? Có mệt với chuyến đi dài này không?

Bà Lân nh́n sang ông, cả hai lắc đầu cười. Bà chồm người đến trước nói:

- Con đă thấy ông bà yên lành ngồi đây đấy thôi. Nội tưởng câu đầu tiên của con là giới thiệu cho nội quen với cô bạn mới chứ.

Viễn như chợt nhớ ra:

- À, con xin lỗi nội. Khi năy hơi lu bu v́ nội có bạn nên con quên khuấy đi mất - Nh́n sang cô, anh nói - Đây là Hạ, bạn gái của con. Hạ chào ông bà nội anh đi.

Hạ quay xuống nhoẻn nụ cười:

- Con chào ông bà.

Bà Lân gật đầu.

- Ừ, chào cháu. Cháu xinh quá.

Ông Lân cũng mỉm cười chào cô, rồi ông nh́n ra cửa xe. Tội nghiệp con bé, đến phải khốn khổ với bà ấy cho xem.

Không biết Viễn có ngại điều giống ông không.

Chỉ thấy anh nh́n sang cô. Hạ cười thẹn với câu khen ngọt ngào của bà Lân, vẻ trẻ thơ, gần gũi.

Anh tạm hài ḷng. Và với đoạn đường về, cô đă trả lời trôi chảy những câu hỏi của ông bà nội làm anh yên tâm hơn.

Đường phố đă gần giờ tan sở nên khá đông đúc. Hai ông bà ngắm những toà cao ốc, những công tŕnh phúc lợi công cộng mới mà trầm trồ cho những đổi thay của thành phố chỉ sau chục năm xa xứ.

Có một đôi thanh niên chạy vượt đèn vàng, va phải một ông cụ chạy xe đạp. Ông cụ ngă lăn ra đường, nhưng đôi thanh niên đó vẫn hú ga chạy luôn.

Viễn lơ đăng t́ tay lên tay lái. Anh chẳng thiện cảm với anh chàng Thoại mới quen lắm. Không hiểu tại sao?

Có lẽ v́ thái độ đề cao, ca ngợi của ông bà nội với người lạ, hay v́ vẻ thân thiện, hăng hái quá mức của anh ta, cái mà Viễn chưa hề có? Hay tại v́ cách ăn mặc bụi của anh ta, từ nước ngoài về mà đánh cái áo thun trơn và quần jean bạch phếch. Hành lư chỉ có chiếc xách tay nhỏ?

Hay là v́... v́ ánh mắt bạo dạn của anh ta cứ dán chặt vào Hạ, dù Viễn cố t́nh không giới thiệu cô ra trước.

Viễn không biết tại sao. Nhưng anh vẫn c̣n nguyên mối ác cảm với chàng trai lạ mặt. Anh cảm thấy bực bội một cách mơ hồ.

Chương 17

Tay đẩy xe chất hàng, Hạ len lỏi cùng bà Lân qua những kệ hàng cao trong siêu thị. Cô nh́n những hàng, những lớp hàng hóa đủ màu sắc hai bên một cách thích thú. Sống ở thành phố đă ba năm, nhưng chưa bao giờ Hạ buiớc chân vào siêu thị. Mọi cái ở đây có vẻ mới mẻ và hiện đại với cô.

Bà lân đi phái trước chọn hàng, thỉnh thoảng khi quay lại bỏ đồ vào xe đẩy của Hạ, bà lại quan sát cô. Ánh mắt trong sáng, ngây thơ của cô đang thể hiện một niềm vui thích rất thật, rất dễ thương.

Đă mấy hôm về đây, bà đă bảo Viễn nhờ cô khi rảnh buổi chiều, đến đưa bà đi thăm bạn bè cũ và đi bát phố.

Thoạt đầu, v́ để dễ ḍ xét và đánh giá để có kịp cảnh cáo Viễn nếu cô cũng như đứa con gái trước. Nhưng chỉ vài ngày đi chung, bà mỗi ngày thấy gắn bó với cô hơn và thêm lạ lùng khi đứa cháu trai đa t́nh, cứng đầu của bà lại có một cô gái dễ thương và có cá tính như vậy.

Bà đă bỏ ư định nhờ người mai mối, kén vợ cho Viễn. Có lẽ để từ từ, sau này cũng không muộn, khi bà c̣n đang phân vân trước công việc ḍ xét Hạ.

- Này cháu!

Bà gọi Hạ, làm cô giật ḿnh:

- Dạ, bà gọi cháu?

- Ừ, bà đă chọn xong hàng cho ḿnh rồi, bây giờ đến phiên cháu.

Hạ ngạc nhiên:

- Dạ cháu sao ạ? Cháu đâu có muốn mua ǵ.

Bà cười:

- Sao lại không, cháu đến đây theo bà nhé.

Hạ chưa kịp nói ǵ th́ bà đă nhanh nhẹn đi phái trước, cô đành phải đẩy xe theo sau. Bà Lân tuy đă lớn tuổi, nhưng sức sống c̣n rất mănh liệt. Da mặt hồng và tươi tắn, thoạt nh́n cứ ngỡ chỉ mới sáu mươi là cùng. Nh́n bà quay lại cười khuyến khích cô quẹo ở ngă rẽ, Hạ thật không nghĩ đây là người mà Viễn đă luôn cảnh cáo cô là rất độc đoán, khó tánh... Trái lại, cô lại thấy bà rất thân thiện, từ thái độ e dè, lo lắng lúc ban đầu, giờ đây cô dần dần gần gũi hơn với bà.

- Đây này, cháu cứ lựa đi. Bà tặng cháu một cái đấy.

Bà Lân đă đưa Hạ đến gian bán đồng hồ, trong mặt quầy kính, là vô số những đồng hồ đeo tay đắt tiền chưng trong những cái hộp nhung tuyệt đẹp.

Hạ ngại ngùng trước bà:

- Bà ơi! Cháu không nhận đâu. Hàng này đắt tiền lắm. Vả lại, cái đồng hồ của cháu c̣n xài tốt mà.

Bà Lân cười:

- Bà thấy rồi, nó vẫn chạy được nhưng đă cũ lắm rồi. Dây bạc phếch thế kia, bà đang tự hỏi sao cậu cháu của bà lại c̣n để cháu đeo nó.

Hạ hoảng hồn. Úi chao, lộ tẩy mất. Con nhà khá giả, bạn trai giàu có mà lại đeo cài đồng hồ cũ mèm. Cô thú thật với bà:

- Chẳng phải tại anh Viễn đâu bà ạ. Chỉ v́, đây là cái đồng hồ kỷ niệm của cháu, nên cháu giữ lâu chưa thay, thế thôi ạ.

- Mẹ cháu tặng cháu à?

Hạ định nói mẹ mất từ nhỏ, nhưng cô chợt nhớ đến lư lịch Viễn vẽ ra cho cô c̣n đủ cả cha lẫn mẹ. Mẹ là bác sĩ đă cùng cha đi du lịch vài tháng ở nước ngoài. Cô đành stop lại.

- Dạ không phải ạ. Của Ḅ Già cho cháu nhân ngày cháu vào trung học.

Bà Lân ngạc nhiên:

- Cháu đă đeo từng bấy đến nay? Không có dịp nào khác để thay à?

- Dạ không ạ.

Bà suy nghĩ, rồi từ tốn hỏi:

- Cháu học đại học năm thứ mấy nhỉ?

- Dạ năm thứ ba ạ.

- Vậy là c̣n một năm nữa th́ cháu tốt nghiệp.

Bà gật đầu:

- Vậy th́ cháu vẫn cứ lựa đi nhé. Bà mua trước để tặng cháu nhân ngày tốt nghiệp Đại học.

Nhân ngày tốt nghiệp, Hạ ngạc nhiên. C̣n đến cả năm trời.

- Hay là cháu sợ hỏng tốt nghiệp?

Mắt hạ sáng rực tin tưởng:

- Đâu có ạ, cháu nhất định đậu ạ!

Bà cười:

- Vậy th́ lựa đi, bà cũng biết chắc là vậy.

Cháu sẽ đậu mà. Có lẽ loại ưu là khác.

Hạ cười, hơi mắc cỡ với lời khen của bà và tự tin quá sức của ḿnh. Cô thấy ḿnh cũng không nên từ chối món quà thiện cảm của bà, cô nói nhỏ:

- Cháu cám ơn bà.

Bà Lân gặt gù hài ḷng khi thấy cô nh́n vào quầy kính để lựa chọn.

Sau vài phút xăm xoi với sự cô vấn của bà Lân, cuối cùng Hạ cũng chọn được chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ h́nh tṛn đơn giản, xinh xắn với cây dây da mềm màu xanh đen.

Cô vui mừng với món quà mới trong ánh mắt dịu dàng của bà Lân. Họ cùng ra quầy tính tiền. Bà Lân dùng thẻ tín dụng nên thủ tục có chậm hơn người khác một chút. Bên ngoài trời giăng mây u ám, năm nay mùa mưa đến sớm.

Khi họ ra đến đường th́ gió đă thổi mạnh, trời chuyển dữ dội với những đám hoa dầu bay xoay xoay theo gió.

Trên đường lúc này lại không có bóng một chiếc taxi nào, dù họ đợi đến hơn năm phút.

Đột nhiên, bà Lân bảo Hạ khoan gọi xe, mà cùng bà đi xuôi xuống hết con đường, và quẹo qua khúc quanh ở ngă tư kế tiếp.

Mưa bắt đầu rắc hạt và đổ lớn khi họ kịp đẩy cửa vào một quán nhỏ cách ngă tư một quăng ngắn. Bà Lân như quen thuộc nơi này lắm. Bà đứng ngay ở cửa, nh́n một lượt khắp quán với vẻ một người đi xa về thăm nhà, không để ư đến người phục vụ chạy đến tiếp đón.

Bà chọn bàn nhỏ sát phía ngoài, nh́n ra đường phố bằng lớp kính trong. Quay qua người phục vụ, bà gọi rành rẽ café và bánh ngọt.

- Cháu uống ǵ Hạ? Mưa có lẽ lâu đấy.

Hạ vâng lời bà, cô bắt chước cũng gọi cafe, bà mỉm cười:

- Cháu hăy gọi thêm kem dâu. Ở đây làm kem dâu ngon lắm.

Rồi không đợi Hạ đồng ư, bà gọi luôn với người phục vụ.

- Cháu tôi thêm một kem dâu và bánh quế.

Người phục vụ lui ra.

Hạ hỏi, khi thấy bà đưa mắt nh́n từng cách bày trí của quán đến những bộ bàn ghế:

- Nơi đây có lẽ quen thuộc với bà lắm?

Bà Lân giật ḿnh, bà gật đầu nhẹ:

- À, đúng vậy cháu ạ. Đây là nơi bà thường đến xưa kia, để ḷng thanh tịnh.

- Chắc bà đă có những kỷ niệm đẹp ở đây?

- Ờ! - Bà mơ màng trả lời - Những kỷ niệm đẹp, chỉ thoáng qua, nhưng rất sâu sắc nên ta nhớ măi.

Rồi như cần tâm sự, trong tiếng nhạc văng vẳng buồn buồn pha lẫn tiếng mưa rơi bên ngoài, bà bảo Hạ:

- Cháu có hứng thú nghe chuyện xưa cũ không?

Hạ mở to mắt ngạc nhiên, cô ngoan ngoăn gật đầu. Bà Lân im lặng trong vài phút hồi tưởng rồi bà nói:

- Cháu có nh́n thấy bức tranh treo ở góc tường kia không?

- Dạ có - Hạ đáp.

Theo hướng tay bà chỉ, Hạ thấy một bức tranh vẽ khuôn mặt một người đàn ông. Thật khó đoán được tuổi tác của ông, có lẽ đă hơn ba mươi khá nhiều, hay là bốn mươi nhỉ?

Gương mặt ông ta ch́m trong bóng tối. Ánh sáng le lói rất mảnh, hắt lên khuôn mặt. Ồ! Không chỉ hắt lên một phần của gương mặt, chỉ có vầng trán và một bàn tay đang che đôi mắt.

Chỉ có vậy, c̣n tất cả phần c̣n lại đều mờ tối. Đơn giản chỉ có vậy, nhưng bức tranh toát lên một điều ǵ đó rất gây ấn tượng. Hạ nh́n chằm chằm vào bức tranh như bị cuốn vào ấn tượng đó, và cuối cùng, cô chợt nhận ra ư nghĩa mà bức tranh muốn chuyển tải. Đó là sự đau khổ.

Đúng rồi. Hạ đă chắc chắn, cô thầm th́:

- Sự đau khổ. Cháu như thấy rơ, ông ta đang đau khổ. Dường như....

Hạ ngúc ngoắc trong sự cố gắng để diễn tả cảm nhận của cô.

Người đàn ông trong bức tranh, thái dương và dưới đuôi mắt c̣n nhăn lại. Đôi mắt đă bị che khuất chắc hẳn đang đau khổ đến ứa lệ, nên đuôi mắt hơi hằn sâu đến thế. Trán rộng đầy nam tính đang thấp thoáng vẻ muộn phiền tột cùng. Dưới thái dương, lờ mờ một góc tích của bộ râu quai nón đă mọc lam nham như đă mấy ngày quá đau buồn biếng cạo.

Hạ cố tập trung cảm nhận:

- Dường như... ông ta đă mất mát một cái ǵ đó trong đời. Hoặc... hoặc ông ta đang đau đớn, day dứt v́ không thể làm ǵ để cứu văn t́nh huống mất mát đi. Có lẽ cái mà ông ta đành để mất đi rất quí giá, rất quan trọng với ông ta. Ông ta đau khổ và bất lực trước số phận.

Hạ nói một hơi cho hết ư đang có trong đầu. Khi nói xong, quay lại, cô mới nh́n thâư nét mặt bà Lân. Vẻ sững sờ như hoá đá của đôi mắt bà đang chiếu vào cô, làm Hạ hốt hoảng như phạm tội.

- Thưa...! Cháu xin lỗi, cháu vô t́nh xúc phạm đến điều ǵ, đă làm bà buồn.

- Không! Cháu ạ.

Bà Lân sực tỉnh khoát tay. Hít một hơi dài lấy lại b́nh tĩnh, bà run run với cô:

- Chỉ v́ cháu đă cảm nhận đúng tâm trạng người ta đă vẽ ra nó, bức tranh buồn bă.

Người phục vụ đă mang đến cà phê, kem và bánh. Bà im lặng nh́n xuống ly cà phê bốc khói trước mặt. Hạ cũng có ly kem thật tươi với màu dâu và những trái sơri đỏ ngon mắt, nhưng cô không chú ư vào nó, cô đang nôn nao trước những kỳ diệu, bí ẩn của bức tranh.

Chậm răi, u buồn, bà Lân nâng tách cà phê, hớp một ngụm nhỏ, bà nói tiếp, giọng đều đều:

- Ông ta là một người tài hoa. Là một người mà ai gặp một lần trong đời, cũng khó mà quên được. Ai cũng biết bà là một người độc đoán, chuyên quyền, không chịu nhún ḿnh trước một ai. Nhưng nếu trên đời này. Có ai đó làm bà cảm phục, th́ chính ông ấy.

Hạ đưa mắt nh́n lại bức tranh:

- Sao ông lại đau khổ thế hả bà?

Bà Lân cười héo hắt:

- Chính bà đấy. Chính bà là nguyên nhân làm ông ấy đau khổ.

Bà lại im lặng trong hồi tưởng, hay là đang hối tiếc lỗi lầm xưa.

Hạ ṭ ṃ hỏi nhỏ:

- Ông ấy vẫn c̣n chứ ạ?

- Không, cháu ạ. Ông ấy đă mất rồi. Cách đây nhiều năm. Đấy là người ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống thăng trầm lẫn tính t́nh của bà.

Thấy Hạ ch́m trong tư lự sau câu nói của ḿnh, bà Lân cười nhẹ:

- Hăy nói cho bà nghe, Viễn nó đă nói với cháu về bà như thế nào?

- Dạ....

Hạ ngập ngừng khó trả lời được bà.

- Có phải nó đă răn đe con trước, bà là một bà giá khó chịu, khắt khe với mọi người, cay độc với mọi niềm vui, hạnh phúc của người khác, có phải vậy không?

Hạ lúng túng trước một tràng lời nói của bà Lân, nhưng ánh mắt bà hiền hoà hơn làm cô trấn tĩnh trả lời:

- Sao bà lại tự nói về ḿnh như thế? Cháu thấy bà đâu có giống.

Ừ, đó là bây giờ cháu ạ! Ngày trước bà đáng sợ và quái quỷ y như mọi người nói đấy.

Mấy năm nay sống ở nước ngoài, xung quanh đầy dẫy những lối sống vô t́nh và thực dụng, ḷng bà đă lắng xuống nhiều. Con cái đều tách ở riêng, chỉ thỉch thoảng mới ghé lại thăm. Bà và ông ấy thui thủi với nhau mà thôi.

- Nhưng bà có đến mấy cô con gái cơ mà, chưa kể cha anh Viễn? - Hạ ngạc nhiên hỏi.

- Ba đứa cháu ạ, ba đứa con gái. Sang bên ấy, chúng đi làm suốt ngày, được vài năm rồi cũng ở riêng. Nhưng cũng nhờ vậy, bà có nhiều th́ giờ suy gẫm lại đời ḿnh và nhận ra nhiều thứ.

Bà nh́n qua lớp cửa kính, mưa vẫn giăng mờ ngoài phố. Trời tối sầm u ám.

- Trước đây, bà có một niềm thích thú cay nghiệt là sử dụng quyền lực và ư chí của ḿnh khống chế và làm thay đổi cuộc đời người khác. Mục đích của bà chỉ muốn duy trừ sự phồn thịnh của gia tộc họ Huỳnh, ngăn trởi mọi mưu toan nhằm lợi dụng những đứa con ngốc nghếch của bà, bà quên rằng cũng chính bởi thế, chúng nó sẽ sợ hăi bà. Bà đạt được điều bà mong muốn, nhưng cũng mất mát nhiều điều khác, có chi c̣n lớn hơn gấp bội.

Bà ngồi lặng lẽ sau phút suy tư, như nghiền ngẫm về cái được và mất trong cuộc đời. Hạ nh́n bà, đột nhiên cô thấy bà gần gũi và thân thuộc với cô vô cùng. Và có vẻ cô độc quá. Có lẻ ít người hiểu được tâm trạng của bà. Hạ muốn tỏ một cử chỉ ǵ đó quan tâm đến bà, nhưng cô không biết làm ǵ.

Sau vài phút ngần ngại trước bà Lân, Hạ đưa tay ra chầm chậm nắm lấy tay bà lẻ loi trên bàn, cô khẽ gọi dịu dàng.

- Bà ơi!

Bà Lân ngước lên nh́n Hạ. Ánh mắt cô tràn đầy sự thông hiểu và đồng cảm làm bà xúc động.

Chưa từng có ai hiểu được tâm trạng bà đến vậy, dù là các cô gái. Họ xa cách và e sợ bà, c̣n cô bé ở trước mặt bà th́ không. Vẻ ngây thơ, tin tưởng của cô rất trong sáng và thẳng thắn.

Bà mỉm cười với cô như với một người bạn nhỏ hơn là với cô bạn gái của cháu ḿnh.

- Này Hạ! Con sẽ là đứa cháu dâu tốt nhất của ta đấy - Bà nói.

Hạ đỏ mặt, cô sực nhớ lại vai kịch giả tạo đầy gượng ép của ḿnh. Cô xấu hổ v́ vị trí mờ ám của ḿnh trước t́nh cảm chân thật của bà cụ.

- Cháu này, cháu có thể kể cho bà nghe đôi chút về chuyện của hai đứa không?

- Dạ chuyện ǵ ạ?

- À, như giây phút đầu gặp nhau, làm quen với nhau ra sao?

Hạ lúng túng trước câu hỏi của bà Lân, biết nói sao bây giờ nhỉ? Cô nhớ đến những chi tiết trong vai tṛ của cô mà Viễn đă bắt cô nghiên cứu cả tuần trước. Cô hắng giọng:

- Cháu...

- À, thôi có lẽ bà ṭ ṃ quá. Vậy....

- Không! Không có ǵ đâu ạ - Hạ ấp úng.

- Chỉ có điều cháu và anh Viễn quen nhau ờ một nơi rất b́nh thường. À, chúng cháu... quen nhau ở một buổi lễ trong nhà thờ, cách đây hơn một năm rồi ạ!

Nh́n Hạ bằng cặp mắt tinh anh, bà Lân hỏi cô tự nhiên:

- Dự lễ trong nhà thờ sao lại quen được nhau hở cháu?

Chúa ơi! Hạ toát mồ hôi. Viễn quên rằng bà cụ rất tinh ư. Anh không bà sâu với cô về t́nh huống quen nhau, cứ ngỡ bà cụ ngoan đạo. Đi nhà thờ thường, gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau là chuyện thường t́nh và sẽ có thiện cảm của bà.

Bây giờ, bà lại chất vấn về chi tiết mới chết hay không chứ.

Hạ nghĩ nhanh trong đầu, bịa đại một t́nh huống tưởng tượng.

- Dạ thưa... hôm đó cháu khó chịu trong người suưt ngất đi lúc tan lễ. Anh Viễn nh́n thấy, đă giúp cháu. Anh ấy đă đỡ cháu lên, đưa cháu về nhà, sau đó đến thăm và chăm sóc. Từ đó, chúng cháu quen nhau.

Bà Lân gật gù trước “kỷ niệm đẹp” của Hạ, bà hỏi tiếp:

- Bà có nghe Viễn nói loáng thoáng, h́nh như ba mẹ cháu đang đi du lịch và cháu hiện ở nhà có một ḿnh phải không?

- Hơ... dạ phải ạ.

Hạ ngượng ngùng trước sự dối trá này. Hôm trước cô đă căi nhau với anh là không nên tô vẽ về gia cảnh của cô thái quá như vậy, v́ giả dối ghê quá, nhưng anh vẫn giữ nguyên ư định v́ cho rằng bà nội ḿnh vẫn c̣n dặt nặng chuyện gia thế và “môn đăng hộ đối” cô đành phải nghe theo.

- Thế Viễn nó đă bàn với cháu chừng nào đám cưới chưa?

Chà! Đây là câu hỏi đă được Viễn dự pḥng nên cô đáp án. Hạ nhẹ nhơm trả lời:

- Dạ, chúng cháu c̣n chờ ư kiến ông bà và đợi khi cháu ra trường đă ạ.

Bà Lân cười lắc đầu:

- Ông bà bây giờ không quá khó khăn với con cháu nữa đâu. Bà sẽ bàn với Viễn chuyện này. Quyết định sớm sẽ tốt hơn cháu ạ.

Hạ đỏ mặt:

- Dạ.

- À, mà bà nói thật cháu nhé. Cháu có thật chắc chắn rằng cháu yêu thương Viễn của bà, muốn làm vợ nó, cho dù nó có mỗi một ḿnh ở đây?

Lạy trời, lại một câu hỏi không có trong chương tŕnh. Hạ biết trả lời sao đây? Không trả lời không được. Mà nếu nói rằng yêu anh, và muốn làm vợ anh ngay trước mặt bà th́ eo ơi, thật ngượng miệng bà khó nói quá.

Giữa lúc Hạ đang loay hoay giữa các câu trả lời, cố t́m cách né tránh một câu trả lời trực tiếp, th́ một giọng cứu tinh đă vang lên, giúp cô thoát khỏi lúng túng.

- Thưa bà, bà c̣n nhận ra con không ạ?

Hạ lẫn bà Lân đều ngẩng lên nh́n.

Thoại đứng cạnh bàn ánh mặt trời tươi vui, rạng rỡ. Bà Lân cười chào:

- Ôi chà, cậu Thoại! Mời cậu ngồi chung với bà cháu tôi ít phút.

Liếc nh́n phản ứng cùa Hạ, Thoại không khách sáo, anh kéo ghế ngồi xuống và nói tự nhiên.

- Năy giờ cháu ở bên trong nên không biết bà và cô ở đây. Tưởng mưa đă ngớt, cháu định ra về, ngang qua đây cháu thật không tin vào mắt ḿnh nữa.

- Sài G̣n cũng nhỏ thôi há cậu? - Bà tiếp lời.

- Dạ, cháu đă định ghé thăm ông bà, nhưng chưa có dịp, hôm nay thật may mắn gặp lại bà ở đây.

“Thật may mắn gặp lại bà?” Bà Lân thấy ánh mắt chàng thanh niên cứ nh́n trộm Hà. Bà buồn cười nghĩ bụng. Đáng lẽ câu nói đó phải là “thật may mắn gặp lại cô cháu ở đây”.

Anh chàng cũng dễ thương, ga lăng đấy chứ, nhưng Viễn lại là cháu nội của bà, bà Lân không muốn mất đứa cháu dâu xinh một cách oan uổng bà niềm nở nói:

- Gặp nhau ở sân bay, tôi cũng chưa có dịp giới thiệu với cậu Thoại, con bé cháu tôi - Quay sang Hạ, bà ngọt ngào - Hạ này, chắc cháu c̣n nhớ cậu Thoại, đồng hành với ông bà nội trên chuyến đi chứ. Và c̣n đây - Bà nói với Thoại - Hạ là đứa cháu dâu tương lai của tôi.

Ánh mắt hụt hẫng của Thoại làm bà thấy cũng tội nghiệp. Anh chàng máy móc gật đầu chào Hạ mà cứ thẫn người ra, nụ cười trên môi bỏ quên đâu mất.

Bà Lân hắng giọng chuyển đề tài, thoát ra khỏi không khí lặng lờ đó.

- À, cậu Thoại về Sài G̣n lại cũng thích đến những quán như thế này à? Tôi tưởng quán cũ kỹ, lâu đời sẽ không được giới trẻ như cậu ưa chuộng nữa.

Thoại tỉnh cơn thất thần, anh cứng nhắc trả lời bà Lân:

- Cháu về Sài G̣n đă mấy lần. Lần nào cũng phải ghé đây.

Bà Lân gật gù:

- Tôi cũng rất thích ở đây. Có lẽ bà cháu tôi sẽ đến đây. Có lẽ bà cháu tôi sẽ đến đây thường. Sẽ có dịp chúng ta c̣n gặp lại nhau vài lần nữa.

Thoại bỗng lấy lải lạc quan, tự tin nói:

- Mai mốt bà và cô Hạ ghé đây sẽ không cần trả tiền đâu.

- Sao thế? - Hạ ngạc nhiên hỏi.

Thoại cười, tia mắt lấp lánh:

- Cháu vừa mua lại quán này. Mấy ngày qua cháu đến đây thoả thuận vài điểm chót với ông chủ.

Bà Lân hỏi:

- Mua lại quán? Vậy ông Vinh....

- Ông Vinh đă mất hơn năm rồi ạ, con của ông ta sẽ làm giấy tờ sang lại cho cháu.

Hạ chen vào:

- Hạ có điều thắc mắc, hỏi anh Thoại được chứ?

Thoại sốt sắng đặc biệt:

- Vâng, cô Hạ cứ hỏi.

- Anh là một Việt kiều, công việc của anh có lẽ đă ổn định bên ấy, về đây sang lại chỗ này làm sao quản lư được?

- Tôi đă nhờ một người bà con tin cậy đứng tên, và tôi sẽ mướn người quản lư kinh doanh khi tôi trở về bên ấy!

Bà Lân nh́n lại quán - Quán đẹp kiểu cổ xưa, không khí êm đềm nhưng vắng khách. Bà hỏi gặng:

- Cậu Thoại thực sự thích nơi này chứ?

Thoại găi ót cười:

- Nếu cháu nói thật ra th́ chắc hai người cho rằng cháu điên. Đúng ra, cháu muốn mua cái quán này chỉ một phần. Cái mà cháu thật sự muốn mua, chỉ là một món đồ trong quán này mà thôi.

- Một món đồ?

- Vâng, nhưng v́ ông Vinh, ông chủ trước đây không bán nó. Cháu đă có mấy năm về đây thương thuyết, nhưng cuối cùng phải đi đến giải pháp tốt nhất là mua luôn quán.

Hạ và bà Lân trợn mắt nh́n Thoại. Cả hai đều ngạc nhiên. Nhất là Hạ, cô lẩm bẩm với ḿnh:

- Thích một món đồ mà mua luôn cái quán, trời ơi! Chắc không ai sang như anh ta.

Thoại nghe rơ câu nói lầm bầm của Hạ, anh nh́n cô mỉm cười. Cả hai không chú ư đến ánh mắt bà Lân. Bà lia mắt nh́n món đồ trong quán, ngoại trừ “bức tranh của bà”!

Cuối cùng, nh́n lại anh bà run giọng hỏi:

- Cậu có thể cho chúng tôi biết món đồ mà cậu muốn có là cái ǵ không?

Câu trả lời của Thoại thực sự là bất ngờ cho Hạ, nhưng với bà Lân, nó chỉ làm tái nhợt thêm đôi má nhợt nhạt của bà.

- Dạ, đó chỉ là một bức tranh.

- Bức tranh đằng kia phải không?

Bà hướng mắt về bức tranh buồn bă ấy. Hạ và Thoại nh́n theo, anh ngạc nhiên:

- Dạ, đúng. Sao bà đoán được? Trong khi ở gần đây có gần chục bức tranh.

Bà Lân cố trấn tĩnh. Bà nh́n chằm chằm vào gương mặt Thoại.

- Vậy... Ông Hoàng là ǵ của cậu?

Thoại sững sờ, anh lắp bắp:

- Bà... bà biết ông cháu, có phải, bà chính là người mà từ đó ông đă vẽ bức tranh này?

Bà Lân nghẹn ngào nói trong nước mắt:

- Phải, chính tôi.

Không khí lặng đi, u buồn và ảm đạm. Giọng bà Lân nhẹ như gió thoảng:

- Ngày đó, tôi chỉ mới mười sáu tuổi, cuộc sống khổ với người mẹ tật nguyền bằng thân phận ở mướn cho nhà người ta, c̣n ông ấy... ông ấy là một hoạ sĩ nghèo bất đắc chí.

Bà Lân nh́n ra cửa kính. Trời vẫn daidẳng mưa, sấm chớp cũng như hôm nay. Ông ấy và tôi có hẹn với nhau để nghĩ cách thoát ra khỏi lời cầu hôn đột ngột của cậu chủ, người con trai của ḍng họ Huỳnh.

- Nhưng bà đă không đến? - Thoại nh́n bà Lân đăm đăm với câu nói.

Bà cúi đầu nh́n vào đôi bàn tay dường như hơi run rẩy:

- Vâng, tôi đă không đến.

Thoại ngậm ngùi:

Ông đă hiểu ra sự chọn lựa của bà, hiểu ra quyết định của bà. Ông đă cố đợi, thức suốt đêm để chờ đợi, cố bám víu vào một tia hy vọng mỏng manh, ngày càng tan lụi dần khi trời về sáng.

Bà Lân nhắm mắt lại, mặt hằn lên sự đau khổ vô biên:

- Số phận là một tṛ đùa oái oăm, cay nghiệt để tôi trở thành con dâu nhà họ Huỳnh.

Thoại nói trong hoài niệm:

- Bức tranh này là nỗi thống khổ của ông, khi bất lực để mất bà trong ḍng đời bấp bênh ấy.

Bà nh́n anh:

- Cậu có hận tôi không?

- Không. Thoại lắc đầu:

- Tại sao lại không? Trong khi tôi chính là người đă phụ bạc ông của cậu với t́nh yêu tuổi trẻ, tôi đă gây ra cho ông biết bao đau khổ, đắng cay.

Thoại im lặng, rồi anh chậm răi trả lời:

- Cháu không thể hận bà, v́ ông cũng thế. Ông cũng không hề oán giận chi bà.

- Sao cậu biết rơ điều đó?

- Điều đó được ông ghi trong quển nhật kư của ḿnh.

- Nhật kư? - Bà Lân thầm th́.

- Vâng, ngày ông nằm trên giường bệnh, những ngày cuối cháu c̣n nhỏ lắm, chỉ hơn mười tuổi một chút. Cháu rất yêu ông, nên thường lén ba mẹ, nửa đêm vào pḥng ông và nằm cạnh, cháu sợ ông bỏ cháu mà ra đi. Những khi mê sảng, ông đều gọi tên một người đàn bà. Điều đó cứ thôi thúc cháu măi măi, sau này ông mất, khi lớn lên cháu luôn t́m kiếm từ những bức tranh c̣n sót lại, những kỷ niệm riêng để mong hiểu được niềm u uẩn của ông. Cháu đă t́m thấy những cuốn nhật kư của ông, và từ đó, qua chuyến đi về Việt Nam, cháu đă t́m thấy bức tranh này.

Họ nh́n về bức tranh. Thoại hơi thở nhẹ.

- Cháu chỉ có một thắc mắc. Tại sao hôm ấy bà bỏ ra đi không đến.

- Điều đó có ư nghĩa ǵ cho tất cả sự việc đă xảy ra đâu - Bà lắc đầu.

- Không, ông cháu không giận bà, điều đó có nghĩa là ông hiểu rơ lư do, hiểu rơ tâm sự của bà. Và cháu cũng rất quí bà, bà đă luôn ngự trị trong ḷng ông, chỉ có điều, cháu chỉ muốn hiểu, tại sao hai con người yêu nhau và hiểu nhau đến thế lại không thể kết hợp, cháu không tin rằng bà chọn ưng thuận làm dâu họ Huỳnh v́ danh lợi, vậy v́ cái ǵ?

Bà Lân cười khan sau vài phút:

- V́ cái ǵ à? Nếu cậu muốn biết th́ cũng không sao. Đó là v́ căn bệnh hiểm nghèo của mẹ tôi đă ở thời kỳ nguy kịch. Cậu có hiểu không?

Giọng bà lạnh lạnh cảm xúc:

- Mẹ là người thân duy nhất của tôi. Cách tốt nhất để cứu văng được cuộc sống cho mẹ là nhận lời lấy ông Lân. Nhà họ Huỳnh giàu có, danh giá, chắc chắn không thể nào để người sui gia phải chết trước ngày cưới của con trai. Tiền họ Huỳnh đổ vào bệnh viện đă kéo dài thêm cuộc sống mẹ tôi được mấy tháng. Khi bà mất đi, tôi đă là người họ Huỳnh, ông của cậu đă bỏ ra đi. Tôi lại trở thành tất cả. Thoại và Hạ nh́n bà trong niềm cảm thông, họ không thể nói ǵ để an ủi bà.

- Nhưng dù sự việc có quay trở lại, thời gian có quay trở lại, tôi vẫn phải quyết định như vậy, và tôi không hối tiếc.

Thoại im lặng, Hạ cũng im lặng. Từ năy đến giờ cô nín lặng khi hai người nói chuyện. Những mảng đời cay đắng, đau buồn của bà Lân làm cô xúc động. Cuộc đời có những ngă rẽ thật gay gắt và chông gai, không thể định đoạt được số phận riêng cho ḿnh.

Ngoài trời, mưa đă dứt hạt, nhưng nước vẫn c̣n đọng ngập mặt đường. Cơn mưa dài và dữ dội thật. Dài và dữ dội như những hồi tưởng về những số phận con người, về những năm tháng xưa cũ.

Có một tốp thanh niên choai choai nghênh ngang, ồn ào, đẩy cửa vào quán. Họ nh́n quanh, cái quán vắng tanh, chỉ có bàn của Hạ lẻ loi, buồn tẻ. Họ cười đùa và chê bai lớn tiếng, cái không khí mốc meo trong quán, họ gọi nhau bỏ ra ngoài t́m một quán bar sôi động hơn. Trước khi đi khỏi, có vài tiếng huưt sáo nghe vang.

Chương 18

- Sao lại ở thêm vài tháng nữa? Anh nói ǵ vậy? Anh có lộn không?

Hạ sửng sốt la lên. Viễn nhún vai:

- Tôi không có nói lộn đâu. Rất rơ ràng là đằng khác. Ông và bà đă quyết định xin ở lại mấy tháng nữa.

- Tại sao?

- Lư do rất đơn giản. Họ lưu luyến Sài G̣n, chưa muốn về bên ấy vội.

Hạ nhăn nhó khổ sở:

- Sao kỳ vậy. Trước đây anh và tôi đă nghĩ chỉ có mười tám ngày.

Viễn phác một cử chỉ bất lực:

- Th́ tôi cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ, đành vậy chứ biết sao.

Hạ ngẩng lên:

- Anh có thể thuyết phục được họ không?

Viễn nhướng mắt:

- Bằng cách nào? Tôi sẽ nói sao với ông và bà tôi? Nói rằng, ông bà xin hăy về, đừng ở lâu quá ạ?

- Nhưng... kéo dài quá tôi e...

Viễn cắt lời cô:

- Tôi hiểu. Nhưng tôi cũng như Hạ thôi. Bất ngờ, rồi cũng phải nghe theo.

Hạ lắc đầu khi thấy ḿnh như đang lún sâu vào ngă hẹp. Viễn chau mày răn đe cô:

- Này này. Hạ đă giúp tôi th́ giúp cho trót nhé. Dù ǵ chúng ta đă vào vai và tạm yên đă hơn mười ngày nay rồi, phải ráng tiếp tục thôi.

Hạ thở dài:

- Từ vở kịch ngắn mười tám ngày thành kéo dài mấy tháng. Không biết tôi có kham nổi không.

Viễn trừng mắt:

- Phải nổi. Cô không thể bỏ cuộc nửa chừng.

- Hăy nhớ là cô đă hứa với tôi hoàn thành tốt công việc này.

Hạ rên rỉ:

- Nhưng sắp tới tôi c̣n phải thi cử nữa.

Viễn nh́n Hạ thông cảm, anh vỗ nhẹ vào vai cô.

- Đối với ông bà, cô vẫn là sinh viên toán. Cô cứ lo chuyện thi cử. Tôi sẽ cố gắng đỡ đạn cho cô những lúc cô vắng mặt.

Hạ dịu mắt, giọng mệt mỏi:

- Tôi không ngờ công việc lại trở nên phức tạp như thế. Lúc nào tôi cũng ở trong t́nh trạng báo động. Mùa thi năm nay chắc tôi không được hạng điểm như ư quá.

Viễn nh́n cô đăm đăm, ánh mắt hơi lạ, vẻ mặt tư lự như thông cảm cho gánh nặng tinh thần của cô.

Đột nhiên, anh đánh trống lảng:

- Hạ có mệt lắm không?

- Cũng... chút ít.

- Vậy cô có muốn đi dạo một ṿng cho thoải mái không?

- Đi dạo vào lúc hai giờ rưỡi trưa?

Hạ sờ tay lên trán, không biết cô và anh ai v́ quá căng thẳng mà “mát” đây.

- Sao? - Viễn vẫn chăm chú nh́n cô.

Hạ bỗng mất tự nhiên trước ánh mắt khác lạ đó. Tính cẩn thận bảo cô đừng đi, nhưng đôi mắt anh như có vẻ áp chế và triệt hạ cái tính cẩn thận cổ hủ đó.

- Đi nhé?

Nh́n lảng đi, cô lấy lại vẻ ngông nghênh cũ, cô hất mặt lên.

- Sao không?

Ừ! Sao lại không nhỉ? Vốn dĩ cô đă hơi “điên điên” ngày thường rồi. Có dang nắng một bữa cũng đâu thể điên hơn.

Quán nằm ở ngoại ô, trong một vườn cây rợp bóng mát của những cây ăn trái cành lá xum xuê. Những chiếc ghế bố như mời đón, hứa hẹn giây phút thư giăn, thoải mái nhất, dân dă nhất.

Lần đầu Hạ vào quán nước kiểu vườn này. Cô thích thú nh́n những lồng chim quư người ta treo trên các tàn cây. Mé trái cô là một chú két, bộ lông màu sắc sặc sỡ của chú làm cô nh́n măi không biết chán.

- Thích không?

Viễn thầm th́ bên tai làm Hạ giật nảy ḿnh, anh đứng sát cô quá. Bất giác, Hạ lúng túng.

Thấy rơ điều này, Viễn thích chí cười cười:

- Ngồi xuống đi Hạ ơi. Thích làm bạn với con két đó hơn tôi à?

Hạ ngồi xuống chiếc ghế bố bên kia bàn:

- Uống ǵ nhỉ? Dừa nhé! - Viễn ân cần hỏi.

Hạ gật đầu, anh ra hiệu cho chủ vườn. Lát sau, hai trái dừa ướp lạnh đă đươc mang ra.

Viễn đẩy một trái đến gần cô.

Đang khát khô cả cổ v́ trời nóng và cũng v́ thái độ hơi là lạ của Viễn hôm nay, Hạ tiếp ngay trái dừa, cô ngậm ống hút uống ngon lành.

Ngẩng lên gặp lại ánh mắt anh đang nheo lại như ngắm cô. Hạ cười bối rối:

- Anh nh́n ǵ vậy?

- Ngắm Hạ uống.

Hạ hơi ngượng:

- Có lẽ tôi uống trông dị lắm à?

- Đâu có.

- Sao anh không dùng đi? - Hạ chỉ trái dừa phần anh.

Viễn cười bằng mắt:

- Nh́n Hạ uống cũng thấy đă khát rồi.

Hạ cụp mắt xuống, người gai gai, cô đang nhận biết một điều. Dù phong cảnh ở đây có yên tĩnh, mộc mạc đến mấy, cô cũng khó có giây phút thư giăn thoải mái, khi Viễn vẫn cứ kỳ lạ như thế này.

- Hạ này! - Viễn lại nói.

- Ǵ ạ?

- Kể ǵ về Hạ cho tôi nghe nữa đi.

- Kể về Hạ, Hạ đâu có ǵ mà kể nhỉ?

- Th́ kể về cuộc sống trước đến nay của cô đó.

Hạ cười:

- Có ǵ đâu mà kể? Cuộc sống của Hạ tẻ nhạt lắm. Anh Viễn cũng thấy đó, Hạ vẫn c̣n bỡ ngỡ rất nhiều đối với lối sống ở Sài G̣n! Mấy năm học ở đây, Hạ chỉ lo chống đỡ với sự mưu sinh ở đời, bằng ư chí khô khan ĺ lợm của ḿnh. Cuộc sống của Hạ, đâu có phong phú và đầy màu sắc như anh vậy.

Cô lắc đầu:

- Anh kể chuyện của ḿnh th́ hơn - Rồi cô như chợt nhớ ra - À, anh Viễn này.

- Nếu sắp tới chuyện này kéo dài, làm sao anh giải thích được với bạn gái của ḿnh?

- Bạn gái nào? - Viễn vờ vĩnh hỏi.

Th́ những cô gái xinh đẹp, có tiếng tăm mà có lần anh đề cập đến đó.

Viễn tỉnh bơ nói:

- Tôi chả nhớ có cô nào cả. Hiện tại tôi chỉ có một cô gái thôi. Cô ta đang ngồi cạnh tôi nẽ. Với cô này th́ tôi đâu cần giải thích ǵ nữa.

Hạ hứ một cái.

Anh cười:

- Sao? Không đúng? Nói có chú két màu mè đó làm chứng, tôi khôngn c̣n cô nào khác đâu.

- X́!

Hạ bĩu môi, ngoảnh mặt đi, thầm trách ḿnh sao hôm nay dễ run quá, để bị anh lấn lướt trêu ngươi măi.

Ngoảnh lại, ánh mắt anh vẫn như cười, đăm đăm nh́n cô không rời, Chúa ơi! Hạ thấy rờn rợn làm sao. Mấy câu nói đốp chát thường ngày biến đâu rồi nhỉ, để cô phải ngượng ngập khổ sở thế này.

Hạ đứng dậy, cô giữ cho thân khỏi đảo v́ run. Viễn ngạc nhiên.

- Hạ đi đâu đấy?

- Hạ... muốn đi một ṿng ngắm vườn, anh cứ nghỉ đi. Hạ biết đường quay về mà.

Không chờ phản ứng của anh. Hạ đi men theo những bóng râm về những hàng dừa cao cuối vườn, bỏ mặc anh ngồi lại với bao câu hỏi.

Thoát khỏi ánh mắt có lửa của anh, cô thở phào nhẹ nhỏm, trạng thái run rẩy nóng bừng khi năy đă dần biến mất, cô vẫn thong thả đi về phái có tiếng dộng đều đặn.

Có một chú bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, đầu trần, đang bám vào thân cây dừa để hái trái.

Chú làm công việc này một cách thành thạo, nhưng cũng chưa điệu nghệ bằng người phụ nữ ngồi chặt và gọt dừa. Tiếng động mà cô nghe thấy là từ đây mà ra. Lưỡi dao chị cầm bén ngót, chị tước bỏ bớt xơ dừa và gọt cho tṛn trịa, đẹp mắt rồi chuyển vào thùng đá ướp lạnh bên hông nhà.

Hạ đứng xem họ làm việc một lúc. Lát sau, xem chừng đă mỏi chân, cô quay trở lại chỗ Viễn.

- Hạ chắc mẻm anh đă ngủ. Với không gian thanh tịnh trong lành này, chỉ vài luồng gió mát, là đủ thiu thiu ngủ ngay. Có thể ḿnh mới thoải mái được, cô nghĩ bụng.

Ngủ rồi th́ tốt cho cô, đỡ phải đối phó với ánh mắt như cay và những câu nói kỳ lạ của anh.

Gần đây, Hạ bỗng thấy ḿnh như đang phải ở thế thủ, cô ngại những câu cợt đùa bất chợt của Viễn, ngại đôi mắt đầy ẩn ư của anh. Với cái tính cứng cỏi xưa kia, cô có thể giễu cợt bảo anh thôi cái tṛ ấy đi, có thể cười khẩy trước những tṛ vờ vịt của anh, cô có thể làm nhiều cách để tốp anh ta lại lắm chứ, vậy mà sao cô lại không làm thế?

Thay v́ phải đi ṿng ṿng để lảng tránh. Thật cũng chả hiểu nổi ḿnh dạo này làm sao nữa. Hạ thở ra, tiếp tục đếm bước.

- Cô Hạ? Ồ! Đúng là cô rồi.

Giọng nói nghe quen làm cô quay nhanh lại.

Thoại đang bước lại bên cô, vẻ mặt hân hoan.

Hạ cười, chào anh:

- Anh Thoại cũng đến đây uống café à?

- Vâng, tôi đi với mấy người bạn mới quen, c̣n Hạ? - Anh hỏi vẻ quan tâm.

- À, tôi... cũng có bạn - Hạ trả lời lấp lửng, linh cảm sơ đẳng của con gái cho cô biết trả lời như thế nào tốt nhất.

Thoại tươi cười:

- Hạ có muốn đến bàn tôi đằng kia không?

Tôi sẽ giới thiệu nhóm bạn mới cho Hạ làm quen. Họ rất vui vẻ, và dễ thương.

- A, thôi anh à - Hạ từ chối - Chút Hạ về chỗ rồi, công việc ở quán của anh thế nào rồi nhỉ?

- Tôi đang sửa sang lại, Hạ có rỗi, ghé qua cho ư kiến với.

Hạ trợn mắt nói đùa:

- Hạ th́ đâu có biết ǵ mà ư kiến, sao anh không bảo tôi ghé đăi tôi ăn bánh ngọt?

Thoại mừng rỡ:

- Vâng, điều đó tất nhiên rồi. Tôi luôn hoan nghênh Hạ ghé quán.

Hạ ph́ cười khi thấy anh quá hồ hởi, cô thấy anh rất dễ gần, dễ kết thân, có lẽ một phần v́ cô “lỡ” biết chút ít về tâm sự gia cảnh của anh.

- Hôm trước thật vô ư, không kịp hỏi số điện thoại của Hạ, bây giờ gặp lại ở đây. Hạ có thể cho tôi xin được không?

Hạ ngạc nhiên:

- Để làm ǵ cơ?

- À! Th́.... Tôi về nước vài lần thật, nhưng rất ít bạn, tôi rất muốn có thêm một người bạn như Hạ.

- Th́ tôi đă là bạn của anh rồi đó. Hạ cười.

- Thật không?

- Rất thật, cô ch́a tay ra - Anh có thể bắt tay tôi để biết rằng t́nh bạn này thật cỡ nào.

Thoại không chần chừ, nắm ngay lấy tay Hạ, anh nh́n cô cười, cả hai đều cảm thấy vui vẻ.

- Có một người bạn như tôi anh có thể hao bánh ngọt dài dài - Hạ trêu.

Thoại nh́n cô tŕu mến, nói nhỏ nhưng rơ rằng:

- Tôi vẫn muốn đăi Hạ cả đời.

Ngỡ là câu đùa, cô nh́n anh cười. Nụ cười bỗng chốc bay mất khi cô ngơ ngẩn trước ánh mắt đăm đăm như ḍ hỏi của anh. Chuyện ǵ thế nhỉ? Khi anh và cô vừa kết giao làm bè bạn mà.

- Trốn đi lang thang năy giờ chưa mỏi chân sao Hạ?

Hạ giật ḿnh quay lại. Viễn đă ở sát sau lưng.

Anh nói với cô, nhưng mắt nheo lại nh́n Thoại:

- Xin lỗi anh, tôi mới vừa gặp lại Hạ, nên nói chuyện có hơi lâu - Thoại nói, vẻ dè chừng.

- Vậy à! - Viễn nhướng mắt, chuyển cái nh́n từ Thoại sang Hạ. Không khí có vẻ nặng nề.

Thoại lên tiếng đánh tan bầu ưu ám:

- Nói chuyện đă lâu, xin phép tôi trở lại bàn, chào anh.

Anh nh́n Hạ tŕu mến:

- Tạm biệt Hạ, nhớ giữ lời hứa nhé!

Hạ chào, và nh́n theo dáng tự tin của anh.

- Đủ rồi Hạ, ta về thôi - Viễn đanh giọng nói:

Hạ liếc sang anh. Lạ nhỉ, tự dưng lại cáu bẳn vậy sao? Đàn ông khó hiểu quá!


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  Next