Ngày Mai Có Anh   Mưa Bụi Pages Previous  1  2  3  4  5    
Chương 16
 
Trong khi Trâm tự cho là mối t́nh đầu giữa nàng và Triết sẽ không bao giờ sống dậy nữa th́ Phong hoàn toàn nghĩ khác. Phong lái xe về với đầu óc không ngớt liên tưởng đến những điều tuyệt vọng đang lan chiếm trong tâm hồn chàng. Phải chi đừng
thắc mắc về đời tư của Trâm th́ có lẽ chàng vẫn nuôi một chút hy vọng ở ngày mai, đằng này làm sao mà lạc quan được khi chàng quá hiểu rơ mọi chuyện, những giọt nước mắt vừa qua là một cụ thể chứng minh tất cả. Trâm đau khổ khóc lóc v́ Triết, mặc cho người t́nh đă quen lời xưa ước hẹn nhưng nàng vẫn một dạ yêu tha thiết người ta.
Phong tự hỏi giá như bây giờ Trâm cho chàng cơ hội để đeo đuổi nàng, liệu nàng có yêu chàng cuồng nhiệt và chân thành như xưa không? Chắc chắn là điều đó không xảy ra rồi, bởi v́ sau một lần bị thương, nàng đă biết cảnh giác và sáng suốt hơn, không lao hết ḿnh như mối t́nh đầu nữa, càng không thể nào cắt đi mái tóc của ḿnh hay cuốc bộ thêm một lần. Kỳ thật, khi yêu, người ta lúc nào cũng muốn ḿnh được yêu say đắm, và ngay cả chàng cũng muốn được Trâm yêu nồng nàn như vậy. Nhưng làm sao để cho Trâm dứt bỏ hết chuyện quá khứ để chấp nhận chàng đây. Tự nhiên Phong cảm thấy ghen với Triết vô cùng, chỉ v́ Triết không nh́n thấy cái biển t́nh mênh mong, lai láng trong ḷng Trâm, nên đă vô t́nh giết ṃn con tim nàng.
Phong chợt nhớ đến sáng nay, chàng vẫn tràn trề tin tưởng ở tài cán của ḿnh, nên khi Hảo gọi đến để nhắc nhở về lời hứa đi xem phim th́ chàng đă do dự không muốn đi riêng với Hảo, bởi v́ trong ḷng chàng đă có h́nh bóng của Trâm. Tuy nhiên v́ không muốn thất hứa với Hảo nên chàng đề nghị rủ thêm một vài người bạn đi cùng, định là sau khi xem phim xong, đưa Hảo về rồi sẽ t́m cơ hội nói rơ với nàng. Nào ngờ Long gọi điện thoại rủ chàng đến quán Dư Âm uống nước v́ tối nay có Trâm và Kim cùng làm chung, thế là chàng đành phải kéo cả đám đến đó. Rồi cái thái độ xa lạ của Trâm khiến Phong bực dọc ra mặt làm Hảo cục hứng bỏ về với anh ḿnh, trong khi đó chàng cố giữ Hảo ở lại mà cô nàng vẫn từ chối. Phải chăng đó là duyên nợ bắt chàng không nên v́ Trâm mà sớm khước từ t́nh yêu của Hảo. Nói về Hảo, Phong tự thắc mắc chẳng biết ḿnh đă hiểu bao nhiêu về nàng. Biết đâu trong quá khứ v́ có chút hiểu lầm giống như mẹ ḿnh nên Hảo mới hành động sau lưng như vậy cốt chủ yếu là bảo vệ cho anh ḿnh. Nhưng rồi tại sao Phong lại đi bào chữa cho Hảo như thế? Phải chăng con tim chàng cũng đă có Hảo mà chính bản thân chàng cũng không hay biết? Cứ tự ḿnh hỏi lung tung lên làm Phong cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đêm đó chàng thật sự khó ḷng lắm mới đi vào giấc ngủ, bởi 2 h́nh bóng của Trâm và Hảo cứ chập chờn nhảy múa trước mắt ḿnh, cho đến khi chuông điện thoại đánh thức chàng dậy.
Sau khi tắm rửa, ăn buổi cơm trưa thường lệ, Phong lái xe một mạch đến nhà Long, anh chàng đang ngồi đọc báo trong "garage". Phong ngạc nhiên hỏi:
- Làm ǵ ra ngoài này ngồi đọc báo vậy?
Long đẩy cái ghế bên cạnh ra dấu cho Phong ngồi xuống:
- Ngồi đây nói chuyện chơi. Ở trong pḥng khách, chị Dung đang có bạn đến thăm nên tao mới ra ngoài này.
Phong thong thả ngồi xuống, đưa mắt nh́n về phía sau như muốn t́m ai. Thấy cử chỉ bồn chồn của Phong, Long bèn hỏi:
- Mày kiếm con Trâm hả? Nó đang ở trong pḥng, một lát bọn ḿnh đi xem phim nhen?
Phong chưa hết bối rối th́ Long đă bồi thêm một câu:
- Thật ra mày đang giấu tao chuyện ǵ phải không?
Lúc đó Trâm từ trong pḥng bước ra, nghe có tiếng người tṛ chuyện, nàng vội đứng nép bên cánh cửa. Một lát sau có một giọng nói quen thuộc cất lên nho nhỏ:
- Tao có giấu mày cái ǵ đâu à?
Long vỗ tay lên vai Phong nói:
- Bộ mày không coi tao là bạn thân hả? Tao biết giữa mày và con Trâm không đơn giản như t́nh bạn bè hay anh em ǵ đâu. Nói thật đi, phải mày có ư với em tao, đúng không?
Nếu Long hỏi chàng trước đêm hôm qua có lẽ là Phong sẽ thú thật ngay. Nhưng bây giờ c̣n ǵ nữa đâu mà kể lể chứ. Phong vội cười lấp liếm đáp:
- Th́ thật t́nh tao xem Trâm cũng như bạn bè vậy, nào có ǵ đâu mà mày tra vấn như thế.
Long đổi chủ đề:
- Vậy với con Hảo th́ sao? Mày đừng nói với tao là mày không hay biết ǵ nhen, bởi đui cũng nh́n ra được là cô ta thích mày, chỉ có mày có lúc cà rỡn, có khi th́ rất nhiệt t́nh với người ta cho nên chả ai biết được chung quy ḷng dạ mày như thế nào.
Trên tay, vừa ngẩm nghỉ trong đầu, nếu như mười mấy tiếng đồng hồ trước đây Trâm chịu cho chàng cơ hội để săn đuổi nàng, th́ có lẽ Phong sẽ công khai t́nh cảm của ḿnh với mọi người không cần phải giấu diếm điều ǵ. Đằng nay hiện tại không như chàng mong ước, Phong lại không muốn cho t́nh bạn phải sứt mẻ, và để Long yên ḷng, Phong đành khai báo:
- Ừ, tao thú thật với mày là cũng có chút cảm t́nh với Hảo, nhưng c̣n đang trong thời kỳ t́m hiểu lẫn nhau, nếu hợp th́ tiến, không th́ đường ai nấy đi vậy.
Có một chiếc xe màu trắng đang rẽ vào sân, Phong và Long chợt im bặt, đưa mắt hướng về phía trước. Một gả con trai bước xuống xe và đang tiến tới nơi 2 người. Long lẩm bẩm một ḿnh:
- Trời, thằng Triết nó đến đây làm ǵ?
Triết cất tiếng chào, rồi khách xáo hỏi Long:
- Tôi có hẹn với Trâm, không biết Trâm có thể đi được chưa?
Long c̣n đang kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thế nào th́ đă thấy bóng Trâm hiện ra từ cửa trước. Nàng đứng khựng lại, lên tiếng gọi Triết:
- Anh Triết, em đây!
Long há hốc miệng, chưng hững nh́n Trâm thắc mắc:
- Trâm, bộ lát nữa em không đi xem phim với bọn anh sao?
Trâm lắc đầu:
- Có lẽ em sẽ về muộn, anh đừng đợi em.
Quay sang Triết, Trâm hối:
- Ḿnh đi được chưa?
Triết vội vă bắt tay Phong và Long, rồi quay ra sân, bước đến mở cửa xe cho Trâm. Trong chốc lát, chiếc xe đă khuất bóng, Long ấm ức quay qua hỏi Phong:
- Tao tưởng đêm qua bọn bây nói chuyện lâu như vậy, chắc là mày đă khuyên được nó rồi, tại sao bây giờ lại có cái màn chéo cẳng ngỗng như vậy?
Phong đang chới với, chết lặng trong ḷng, nên nào có nghe được Long nói cái ǵ đâu. Chàng thật không ngờ, mới chỉ có một chỉ có một đêm mà Trâm đă hành động nhanh chóng như vậy, nàng đang định làm tṛ ǵ đây, nối lại t́nh xưa chăng? Uổng công cho chàng, v́ lo lắng đến sức khoẻ của Trâm, cho nên ngủ dậy xong là chàng vội ṃ đến đây liền, để xem nàng có hề hấn ǵ không, nhưng nàng nào có cần đến ta bận tâm đâu, bởi bên cạnh nàng đă có Triết rồi. Tiếng xưng hô anh, em và ḿnh của nàng nghe thân mật quá. Phong đau đớn tự mắng ḿnh trong ḷng: "Phong ơi, chừng nào mày mới tỉnh giấc chiêm bao đây? Người ta nào có đoái hoài đến ngươi đâu sao cứ dệt mộng viễn du măi thế?"
- Phong! Phong!
Long kêu mấy tiếng mà Phong chẳng phản ứng ǵ, Long bèn đưa tay tát vào má Phong một cái:
- Thế này mà c̣n dám bảo là không có ǵ? Tao thấy máu ghen của mày nó dồn lên tới mặt rồi ḱa. Thôi đi theo tao, Kim nói là có chuyện ǵ muốn nói với tụi ḿnh đó.
Bị tát một cái, Phong như hoàn hồn trở lại, chàng miễn cưỡng đi theo Long, miệng lải nhải:
- Bọn bây đi cặp kè th́ đi đi, chứ c̣n bàn cái khỉ khô ǵ với tao nữa?

o0o

Ít phút sau, Trâm và Triết đă có mặt trong một quán cà phê với bầu không khí yên tịnh và trữ t́nh. Tiếng nhạc êm ái dễ ru hồn người vào thế giới mộng mơ. Triết kêu cho Trâm một ly nước cam vắt và một ly cà phê đá cho ḿnh. Hai người ngồi đối diện nhau mà chẳng nói một lời nào. Họ im lặng được mấy phút, rồi Triết tự động gợi chuyện trước:
- Hai năm nay cuộc sống của em như thế nào?
Trâm đáp bằng một giọng lạnh lùng:
- Cảm ơn anh, như anh đă thấy, tôi vẫn sống nhăn răng đây.
Triết khó chịu ra mặt:
- Tại sao lúc nào em cũng đay nghiến với anh như vậy?
Trâm cười ra tiếng làm Triết sững sờ, trố mắt nh́n nàng.
- Có lẽ bên cạnh của anh toàn là những người mật ngọt như đường cho nên anh mới không quen cái lối đối đáp thô lỗ, thiếu giáo dục của tôi. Tôi nghĩ đây cũng chính là lư do khiến anh phải thay ḷng đổi dạ, vội vàng quên lời xưa ước hẹn để vui cùng duyên mới.
Triết hoàn toàn không hiểu Trâm đang nói cái ǵ, chàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chàng đưa tay chỉ vào ngực ḿnh rồi ấp úng hỏi lại Trâm:
- Anh thay ḷng đổi dạ hay... là em?
Trâm thở dài, chăm chú nh́n Triết như nh́n một con nai tơ đang lạc giữa rừng hoang:
- Tôi nghĩ anh hẹn tôi ra đây với một mục đích là làm sáng tỏ câu chuyện về sự ra đi đột ngột 2 năm trước của tôi. Nhưng tôi hy vọng là anh hăy b́nh tĩnh mà nghe cho hết, v́ có thể đây là lần gặp gỡ riêng tư sau cùng của chúng ta.
Dứt lời, Trâm bèn tóm tắt những ǵ nàng đă kể cho Phong nghe đêm qua, thuật lại cho Triết tỏ tường một lần nữa. Khi kể xong, nàng khom xuống uống một hơi nước cam cho đỡ khát. Trong khi đó, Triết như một người từ cung trăng rớt xuống trần gian, đầu óc mê man, khuôn mặt biến sắc trông thật tội nghiệp. Triết đưa cả hai tay ôm lấy đầu, rồi úp cả mặt vào ḷng bàn tay. Năm phút nặng nề trôi qua, Triết từ từ ngẩng mặt lên, khổ sở nh́n Trâm run run nói:
- Những ǵ em kể hoàn toàn là sự thật ư?
Trâm gật đầu. Lần này khác với đêm qua, nàng chẳng có một giọt nước mắt nào hay cảm thấy buồn giận khi nhắc về dĩ văng của mối t́nh đầu, nhưng cái thái độ bi thảm của Triết lúc này làm đôi mắt nàng rưng rưng muốn khóc. Trâm cố gắng dằn cơn xúc động xuống, nàng vội cḥm người về phía trước, nắm lấy một bàn tay trái của Triết, thành thật an ủi:
- Anh Triết, coi như những lời cay đắng lúc ban đầu là những lời em đă muốn trách móc với anh từ lâu. Nhưng xin anh hăy nghe đây toàn là lời thật tự đáy ḷng em, rằng cho đến hôm nay th́ em không c̣n giận hờn về cách cư xử của mẹ anh và Hảo nữa. Em thừa nhận lúc ban đầu, sau khi biết Hảo đă âm thầm đứng sau lưng để phá rối t́nh cảm hai ta, th́ em ghét nàng lắm. Tuy nhiên, nếu có trách th́ chỉ biết trách em mà thôi, chỉ v́ em chẳng biết lựa lời ăn tiếng nói phải để làm đẹp ḷng mẹ anh và Hảo, trái lại em c̣n thẳng thừng đấu với mẹ anh. Nghĩ lại, họ v́ muốn bảo vệ anh nên mới hành động như vậy, mai này khi chúng ta làm cha mẹ, chắc sẽ hiểu thế nào là nỗi khổ tâm của những bậc làm cha mẹ luôn luôn muốn con ḿnh được hạnh phúc...
Triết cắt ngang:
- Như vầy mà gọi là hạnh phúc sao. Mẹ anh vô t́nh đă giết ṃn con tim chúng ta th́ có. Anh thiệt t́nh không dám tin mẹ anh lại có thể ăn nói em như thế.
Triết dừng lại, chàng xiết chặt tay Trâm bằng cả hai bàn tay ḿnh:
- Anh có lỗi với em nhiều lắm, chắc chắn là em đă chịu đựng đắng cay và thiệt tḥi trong những năm qua. Nhất định khi về nhà anh sẽ nói rơ ràng với mẹ một lần, và c̣n con Hảo nữa...
Trâm vội rút tay lại, hối hả ngắt lời Triết:
- Đừng anh, cho đến bây giờ anh cũng chưa hiểu được sự hy sinh của em sao? Tại sao em lại làm như vậy? Ban đầu th́ có chút ương ngạnh của trẻ con, nhưng sau đó v́ quá yêu anh nên em muốn cho gia đ́nh anh không nên xào xáo chỉ v́ sự hiện diện của em. Em muốn anh sau này sẽ cưới được một cô dâu mà gia đ́nh anh hoàn toàn yêu thích và riêng bản thân anh cũng cảm thấy hănh diện đối với chữ hiếu và chữ t́nh. Nếu như bây giờ, anh làm lớn chuyện lên, th́ chẳng khác nào công dă tràng bấy lâu nay của em đều vô nghĩa, và sự hy sinh của mối t́nh đầu của em sẽ trở thành vô ích hay sao?
- Nhưng làm sao anh có thể vui vẻ trên sự đau khổ của em chứ? Bây giờ là anh cưới vợ cho anh, chứ nào phải cưới vợ cho gia đ́nh đâu. Anh đă lớn rồi, anh không muốn mọi người làm tṛ hề sau lưng anh một lần nữa, anh có đủ quyền chọn lựa người vợ tương lai của anh.
Trâm đáp trong tiếng thở dài:
- Em đă nói với anh rồi, hiện tại em không c̣n đau khổ nữa, trái lại em thành thật chúc mừng cho anh và Mai. Nếu em c̣n trách móc hay giận hờn ǵ anh th́ em không thể nói lên những lời này một cách b́nh thản và can đảm được. Triết ạ, anh nói th́ dễ nghe quá, nhưng khi đối diện với gia đ́nh th́ anh có thể làm được không? Ngày xưa ngay cả một chuyện nhỏ là gọi điện thoại cho em mà anh c̣n không dám làm phật ḷng mẹ anh, huống hồ chi là đương đầu với chung thân đại sự như thế này. Chính v́ em đă biết trước anh không có lập trường vững chắc nên em mới rút lui triệt để như vậy.
Triết cảm thấy hổ thẹn trước những lời lẽ của Trâm. Th́ ra bấy lâu nay Triết cứ tưởng trong mắt của Trâm, chàng là một nam nhi có bản lĩnh đàng hoàng chớ có ngờ đâu Triết chỉ là một thằng bạn trai chưa thật sự trưởng thành, luôn luôn sống bám vào vạt áo của mẹ ḿnh như nàng đă từng ví chàng. Tuy vậy, Triết vẫn cố nài nỉ:
- Hay là em cho anh một cơ hội để chứng minh lần này anh hoàn toàn làm chủ bản thân ḿnh, và để cho anh có thể bù đắp cho em những ǵ mất mát bao ngày qua.
- Muộn rồi anh ạ.
Triết quưnh quáng:
- Tại sao lại muộn, hôn lễ c̣n 2 tuần nữa mới cử hành mà? Không phải chính em đă nói với anh là trong 2 năm qua em chẳng yêu ai hết ngoài anh sao?
Trâm gật đầu nhẹ một cái:
- Vâng. Em nghĩ có lẽ ngay chính bản thân của anh cũng chưa hiểu rơ được ḷng anh, thôi th́ để em phân tích tâm t́nh chúng ḿnh một cách rơ ràng nhé. Triết, miệng anh lúc nào cũng nói yêu em, anh c̣n nhớ đă từng thề thốt với em những ǵ không? Em đă bảo rằng dù bất cứ chuyện ǵ xảy ra đi nữa, ngoài em ra anh sẽ không chọn ai làm vợ hết, nhưng chỉ có 2 tháng là anh đă quên lời xưa ước hẹn rồi. Em thừa nhận đó là một phần tại em làm cho anh tin tưởng rằng em đă bội bạc anh, nên anh mới có nguyên do mà bào chữa cho ḿnh. Trong khi đó, tuy biết được anh đă có người yêu mới, nhưng trong 2 năm qua, em vẫn một dạ yêu anh, hy vọng một ngày nào đó chúng ḿnh có thể nối lại t́nh xưa. Em vừa yêu vừa hận anh vô cùng, cho nên dù có người đeo đuổi thật nhưng tự trong đáy ḷng em vẫn không thể chấp nhận ai ngoài anh cả. Đó anh nghĩ xem, nếu trong ḷng anh đă không có h́nh bóng của Mai từ lâu, th́ anh không thể nào chấp nhận Mai một cách nhanh chóng như vậy, cho dù em đă quen một người con trai khác.
Trâm phân tích chính xác quá, làm Triết bối rối, ngượng ngập vô cùng. Trâm càng nói, Triết càng cảm thấy xấu hổ chừng nào, v́ sự thật t́nh yêu của chàng chẳng bằng một góc chân t́nh của nàng. Triết c̣n chưa t́m được cách nào để thuyết phục Trâm, th́ nàng đă tiếp:
- Huống hồ chi là em vừa hiểu rơ ḷng ḿnh rằng em không c̣n yêu anh nữa, có thể nói bắt đầu từ hôm qua em mới phát giác ra được trong tim em đă có h́nh bóng khác.
Triết kinh ngạc, sửng sốt nh́n nàng, thắc mắc:
- Em không tính gạt anh một lần nữa chứ?
Giọng Trâm có phần thẳng thắn và cương quyết hơn:
- Em xin thề với anh là lần này em hoàn toàn nói thiệt.
Triết muốn không tin cũng không được, v́ Trâm xưa nay chưa thề thốt bất cứ chuyện ǵ với chàng cả. Triết buồn rầu hỏi:
- Em về đây chưa được bao lâu, người nào có phước được em chấm trúng vậy. Mà anh có quen biết chăng?
Trâm chợt nhớ đến cuộc đối thoại giữa Phong và Long, một chút chua xót dâng lên trong ḷng, nàng đáp với một giọng xa vời:
- Thế gian tuy rộng lớn, lưới trời tuy thưa, nhưng cái thành phố này bé nhỏ lắm, đi một ṿng là sẽ đụng ngay, không khéo sau này anh ta lại là một thành tử trong gia đ́nh anh không chừng.
- Anh vẫn chưa hiểu được ư em?
- Có nghĩa là em có t́nh nhưng người ta lại không có ư, trái lại anh ta đă có đối tượng rồi.
Triết cố vớt vác một tia hy vọng sau cùng:
- Thế th́ dại ǵ em phải lao đầu vào. Trâm, anh nói thật, xin em cho anh một cơ hội để chúng ta làm lại từ đầu, anh hứa là...
Trâm vội cướp lời:
- Đừng nên dùng bất cứ một lời hứa nào nữa bởi anh chẳng những đánh mất t́nh yêu của em mà c̣n đánh mất luôn ḷng tin của em rồi. Thử hỏi làm sao mà chúng ta có thể bắt đầu lại. Anh đă quen em mấy năm trời, hẳn anh cũng hiểu được một khi em đă quyết định th́ không dễ ǵ thay đổi đâu. Em mong rằng từ nay anh nên đối xử tốt với Mai, v́ trên đời này hiếm có một người nào yêu anh bền lâu như vậy. Anh đă làm cho em thất vọng th́ đừng nên làm cho một người con gái khác phải đau khổ v́ anh nữa. Em hy vọng sau này lỡ như có chuyện mẹ chồng con dâu xích mích, th́ anh nên xét xử cho đàng hoàng, đừng v́ chữ hiếu mà làm cho vợ ḿnh phải sầu khổ.
Triết biết là chàng có nói ǵ đi nữa vẫn không thể thuyết phục được Trâm. Triết bèn ân cần hỏi nàng:
- C̣n em, em có dự tính ǵ không? Anh nghe Long nói chú thiếm em đă ly dị, bộ em tính về đây ở luôn hả?
Trâm do dự một chút:
- Em cũng chưa biết. Em chỉ tính tạm thời ở đây thôi, đợi cho mọi chuyện lắng xuống, có lẽ em sẽ ra đi nữa, nhưng chưa chắc là em sẽ dọn về lại Seattle, có thể là một nơi khác.
- Theo anh nghĩ chỉ tại chưa có người nào khiến em phải dừng chân một chỗ mà thôi.
Sau khi trao đổi câu chuyện thêm mấy phút, Triết đưa Trâm về. Hai người đứng tần ngần trước cửa, ngộ thật tuy đă chia tay từ 2 năm về trước, nhưng giây phút này mới chính là chia ly thật sự, bởi từ trong thâm tâm của họ đă ngầm hiểu rằng bắt đầu từ hôm nay trở đi, họ hoàn toàn không c̣n là của nhau nữa. Triết bịn rịn, đau đớn, không muốn nói lời giă biệt. Bất giác Triết không dằn được ḷng, kéo Trâm về phía ḿnh, hai ṿng tay xiết chặt nàng hơn bao giờ hết, như sợ là nếu lỡ nới lỏng th́ nàng sẽ vuột mất ngay.
Khi buông Trâm ra, chẳng những mắt Triết đă ươn ướt, mà trên khuôn mặt Trâm cũng đang có 2 ḍng lệ chảy dài xuống má.
Nàng cố gắng an ủi Triết:
- Thật ra sống trên đời này, có hợp th́ phải có tan, có nắng th́ cũng có mưa. Có thể nói ḿnh có duyên nhưng không mắc nợ, nếu có chăng th́ sáu năm qua ḿnh đă nợ nhau quá đủ rồi. Tuy quá khứ chúng ḿnh buồn nhiều hơn là vui, nhưng những kỷ niệm buổi ban đầu mà anh đă mang đến cho em vẫn in sâu trong ḷng em. Mặc dầu em không c̣n yêu anh nữa, những vĩnh viễn em không quên được hương vị của mối t́nh đầu.
Lại một lần nữa Triết kéo Trâm vào ḷng, chàng hôn vội trên tóc nàng, sau đó thỏ thẻ bên tai nàng:
- Vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ quên em. Em yên tâm, anh sẽ không hành động ngu xuẩn nữa, anh hứa với em là lần này anh sẽ không để mất t́nh yêu của anh. Một lần nữa, xin em ghi nhớ cho, dù em ở bất cứ nơi nào trên trái đất này, dù tương lai vật đổi sao dời, ân t́nh em dành cho anh, măi măi anh không bao giờ quên được. Anh hy vọng sẽ có một ngày nào đó, em sẽ t́m được hạnh phúc của ḿnh.
Trâm khẽ đẩy Triết ra, giọng nàng dứt khoát:
- Cảm ơn anh.
Dứt lời Trâm mở khoá cửa, bước hẳn vào bên trong. Ngoài này Triết vẫn chưa đi vội, chàng buông ḿnh ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà, tự hiểu rằng đây là lần sau cùng mà chàng ngồi nán lại nơi này. Sự việc hôm nay khiến chàng đă lột xác biến thành một người khác, có lẽ tư tưởng chín chắn hơn ngày xưa, phải cám ơn người con gái bên trong cánh cửa này, nếu không có nàng, chàng chẳng biết t́nh yêu là cái ǵ, và có lẽ chẳng bao giờ chàng trưởng thành được.
Vài phút trôi qua, Triết bật đứng dậy, hối hả cho xe chạy đến nhà Mai, v́ chàng đă hiểu được tâm quyết của Trâm. Chàng đă phụ Trâm một lần th́ không nên phụ Mai một lần nữa. Trâm đă làm bao nhiêu việc v́ chàng, cốt cũng chỉ muốn chàng hiểu được tâm ư của nàng mà thôi, cho nên Triết không thể để cho Trâm thất vọng thêm về chàng. Chạy được một đoạn, bỗng Triết đưa mắt nh́n lên bầu trời, hoàng hôn đang tắt lịm dần sau những ánh nắng mong manh của một ngày sắp đi qua, làm Triết liên tưởng đến mối t́nh đầu của chàng cũng mong manh như những giọt nắng yếu ớt đó.
Thế là chấm dứt mối t́nh đầu với sáu năm yêu trong mặn mà, cay đắng, nuối tiếc, sầu khổ lẫn nhớ thương.

Chương 17

Hai tuần lễ sau đó, hôn lễ của Triết và Mai vẫn được cử hành linh đ́nh. Mới 6:30 mà khách khứa hầu như đă đến nhà hàng đầy đủ hết. Khi Long, Phong, Trâm và Kim đến, họ đă được Hảo sắp xếp ngồi gần phía sân khấu, nơi cô dâu và chú rể an tọa. Chiếc bàn tṛn có 10 chỗ ngồi, Hiếu và Jenny đă có mặt sẵn, kế đó là một cặp t́nh nhân. Khi thấy 4 người họ tiến tới, anh chàng kia vụt đứng dậy, với nét mặt mừng rở, anh ta lên tiếng:
- Bé Trâm, vắng mặt 2 năm trời, em thay đổi quá khiến chút nữa anh nhận không ra em. Ồ, mà quên, không nên gọi em là bé nữa, bởi bây giờ em thật sự đă là một thiếu nữ trưởng thành rồi.
Dứt lời, anh chàng vồn vă kéo ghế cho Trâm ngồi bên cạnh ḿnh. Cử chỉ vứa rồi khiến Phong kinh ngạc, chàng thắc mắc trong đầu không biết cái gă đàn ông này là ai đây. Trong khi đó Hảo liếc mắt nh́n họ với một chút bực bội hiện trên nét mặt nàng.
Sau khi ai nấy ngồi vào chỗ của ḿnh, Phong bất đắc dĩ phải ngồi bên cạnh Hảo bởi v́ cô nàng h́nh như đă tính toán từ trước, nên đă để sẵn xách tay và áo khoác của ḿnh nơi đó, Phong bèn hướng mắt nh́n khắp bàn. Phía bên tay phải của Phong, là Long, Kim, Trâm, gă đàn ông vô danh, một cô gái trông cũng bằng tuổi chàng. Phía bên tay trái là Hảo, Jenny, Hiếu và một người con trai khác, h́nh như anh chàng này cũng quen biết với Trâm, bởi Phong thấy Trâm gật đầu chào với anh ta. Phong c̣n đang ṭ ṃ th́ đă thấy Trâm cḥm người về phía bên phải nói với người con gái đó bằng một giọng niềm nở:
- Ồ, chắc chị đây là chị Nga phải không? Mấy lần trong điện thoại nghe anh Phát nhắc đến chị hoài, nhưng măi đến hôm nay mới biết mặt của chị, hân hạnh được biết chị.
- Hân hạnh được biết Trâm. Chị cũng nghe anh Phát kể về em khá nhiều. Chị cám ơn em đă gởi thiệp và quà chúc mừng lễ đính hôn của anh chị.
Cảm thấy hai người con gái có phần khó khăn chuyện tṛ lẫn nhau, nên Phát vội đứng dậy đổi chỗ ngồi cho vị hôn thê của ḿnh. Đến bây giờ Phong mới rỏ đầu đuôi, th́ ra bấy lâu nay Trâm vẫn thường liên lạc với Phát. Phong chợt thấy h́nh như ḿnh đă bỏ sót chi tiếc về sự qua lại giữa hai người này. Phong có phần đă nghi là Trâm đă giấu chàng một chuyện ǵ hay là trong đêm đó, nàng hoàn toàn sơ ư quên kể cho chàng nghe.
Hai tuần lễ nay, hầu như Phong chẳng có một cơ hội nào để nói chuyện riêng rẽ với Trâm, mỗi lần gọi đến, nàng đều đi ra ngoài. Cuối tuần th́ càng tệ hơn, v́ Trâm ở luôn ngoài quán để phụ việc với người nhà mặc dù chàng biết được là chẳng có ai kêu nàng ra làm cả. Sau đó Phong nghi ngờ là nàng đă cố t́nh lánh mặt chàng, nhưng tại sao vậy? Phong hoàn toàn không hiểu được tâm tính của Trâm chút nào.
Từ lúc thấy Trâm đi chung với Triết là trong ḷng Phong như có muôn ngàn con kiến đang cắn xé dần ṃn bao tử của chàng. Phong hồi hộp chờ đợi xem mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào, cũng may là đám cưới vẫn được tổ chức như thường, vậy hôm đó họ gặp nhau để làm ǵ? Phong chịu v́ Trâm nào có cho chàng gặp mặt để hỏi cớ sự ra sao đâu. Đến hôm nay th́ cả 4 người cùng đi chung xe của Long nên chàng càng không t́m được cách để nói chuyện riêng với nàng. Phong nhận xét thấy Trâm chưng diện khác hẳn mọi ngày. Nàng mặc một chiếc áo đầm màu xanh lợt, cổ được khoét h́nh trái tim để lộ phần trước ngực nàng, khuôn mặt trang điểm đậm hơn mọi khi đi chơi, tóc th́ xơa xuống nhưng ở đuôi tóc được uốn quăn thành từng lọn, trông nàng thật hấp dẫn và rực rỡ vô cùng. Trái lại không hiểu sao, Phong chẳng thích cách ăn mặc và chưng diện của nàng lúc này, có lẽ nàng đă khiến một số người chú ư đến nàng, nhất là đám con trai đang ngồi ở các bàn xung quanh họ.
Mặc cho mọi người cười nói với nhau, có thể nói năy giờ chỉ có Kim là ngồi lặng thinh theo dơi từng người một. Kim cảm thấy dường như có người sắp xếp họ ngồi chung như thế này, và người đó chằng ai xa lạ hơn là Hảo đây. Kim thật không ngờ lúc nào Hảo cũng ngấm ngầm gây sóng gió cho mọi người. Ai đời lại để người yêu xưa ngồi chung một bàn đối diện với ḿnh chứ? Kim cũng không dại ǵ mà không hiểu được dụng ư của cô ta, nh́n cử chỉ ân cần săn sóc của Phát cho vị hôn thê của ḿnh, và thấy vẻ niềm nở của Phát đối với Trâm là Kim chợt hiểu ngay v́ sao trên mặt của Hảo có phần xanh xao trong cái lớp phấn dày đặc đó. Hảo tuy không c̣n yêu Phát, v́ nàng đă chấm trúng người khác, nhưng cái mặc cảm chia tay nghiêng về phía Phát vẫn làm cho Hảo tức tối trong ḷng, cho nên hôm nay Hảo cố t́nh để Phát ngồi chung bàn là để cho Phát thấy được nàng đă có người trung ư rồi. Nếu Kim đoán không sai th́ thế nào lát nữa Hảo cũng sẽ hành động ngay âm mưu của nàng.
Nh́n xung quanh bàn, Kim chợt nhận ra cái thế giới này bé nhỏ thật, người xưa gặp người cũ, người cũ gặp lại người xưa, cứ y như là mọi người không hẹn mà tụ lại một bàn để mở hội nghị thượng đỉnh giữa các phe đảng đang bàn tán đại sự với nhau. Bề ngoài tuy vui vẻ thật, nhưng trong ḷng đang ngấm ngầm mưu toan chuyện ǵ, chẳng hạn như người đầu tiên là Trâm, v́ muốn che đậy cái mặc cảm đi đám cưới của người t́nh xưa nên Trâm đă chưng diện thật lộng lẫy, miệng cười nói tự nhiên, để chứng tỏ là nó chẳng có chút muộn phiền nào. C̣n đối với Hảo th́ nó xem như trong quá khứ chẳng có ǵ xảy ra, cũng như lúc mới bước vào nhà hàng nó vẫn vui vẻ chúc mừng Triết và Mai, và c̣n lịch sự chào mẹ của Triết nữa, trong lúc bà ta cứ trố mắt nh́n nó như không thể ngờ được Trâm lại có mặt nơi này. Điều này rơ ràng là Triết đă nghe lời khuyên của Trâm mà chẳng đá động ǵ hết những chuyện buồn năm xưa. Riêng Hảo th́ khỏi nói rồi, nàng sắp sửa chưng hửng v́ hạnh phúc sẽ đến với nàng thật nhanh kể từ giây phút này trở đi. C̣n lại Long, Phong, và Kim th́ vẫn tiếp tục những ǵ mà Kim đă vạch sẵn dự định của ḿnh từ 2 tuần trước, nhưng kết quả ra sao phải chờ xem Phong có đủ bản lănh hay không. Sau cùng, người mà ít khi xen vào chuyện người ta, lúc nào cũng vui vẻ như một trẻ con, đó là Hiếu. Anh chàng tuy hiểu rơ ngọn ngành nhưng chỉ có thể làm theo yêu cầu của Kim một chuyện duy nhất là mắt nhắm mắt mở, nếu cần th́ đổ thêm dầu vào lửa thôi, chết ai ráng chịu, miễn đừng cháy lan ông ta là được.
Sau đó buổi lễ chính thức đă bắt đầu, các món ăn được lần lượt dọn lên. Không khí trong bàn có phần sinh động hơn, Trâm luôn cụng ly với Phát và Kevin, tức là bạn bè lâu năm của Triết, và đối với Trâm, anh ta cũng chẳng xa lạ ǵ cả. Trong khi đó th́ Hảo đă tung chiêu độc nhất của ḿnh, đó là luôn luôn ân cần niềm nở bên cạnh Phong. Nàng ghé tai Phong th́ thầm:
- Cái anh chàng đang cụng ly với Trâm, tên là Kevin, bạn học cùng trường với anh Triết và chị Mai. Ngày xưa anh ta thỉnh thoảng cũng ra quán Dư Âm chơi, có khi nhảy đầm với Trâm và có lần anh Triết ghen với anh ta lắm, xém chút sứt mẻ t́nh bạn v́ Trâm cứ không chịu đi theo xe anh Triết mà đ̣i để cho Kevin đưa về hoài.
- Vậy sao?
Phong chỉ phản ứng cho có lệ, v́ Hảo chẳng bao giờ ngờ được là Trâm đă kể hết cho chàng nghe nên mới múa ŕu qua mắt thợ. Thoáng thấy Phát đi vào "Restroom", Phong bèn quay sang Hảo nói:
- Anh đi "restroom" chút nhé!
Hảo gật đầu tươi cười với Phong bởi v́ nàng nhận thấy thái độ của Phong hôm nay có phần lịch sự và thân thiện hơn mọi khi.

o0o

Đợi cho Phát rửa tay xong, Phong chậm răi đứng trước mặt Phát, ch́a tay ra nói:
- Hân hạnh được biết anh. Tôi là Phong.
Phát có chút ngạc nhien, nhưng cũng vội giơ tay ra bắt lấy tay Phong:
- Vâng, xin chào anh.
- Nếu anh không ngại, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?
Phát thắc mắc:
- Trong này à?
Phong mỉm cười giải thích:
- Dĩ nhiên là không phải. Ḿnh ra ngoài tṛ chuyện nhé!
Phát cũng tươi cười, rồi hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng. Vừa đi Phát vừa nghĩ, không lẽ anh chàng này không thấy ḿnh đang đi với vị hôn thê sao mà c̣n thắc mắc ǵ nữa chứ, bởi Phát cứ đinh ninh là Hảo đang cặp kè với Phong.

o0o

Khi hai người ra hẳn bên ngoài, Phong móc gói thuốc ra, trân trọng mời Phát:
- Anh biết hút chứ?
Phát không trả lời, tự động rút một điếu từ trong bao thuốc, rồi đưa lên miệng. Cử chỉ tự nhiên của Phát khiến Phong bớt khách xáo một chút. Sau đó, Phát tḥ trong túi lấy quẹt máy bật lửa trước mặt Phong, thong thả đáp:
- Đàn ông con trai nếu không biết chút bia rượu th́ khó xă giao lắm.
Phong gật đầu ra vẻ đồng ư với cái lư lẽ của Phát. Phong cảm thấy anh chàng này lần đầu tiên mới gặp mà đă có chút thân thiện rồi. Chàng nghĩ con trai khác với con gái là chỗ đó, cho dù xa lạ cỡ nào, hễ ngồi chung một bàn tiệc hoặc gặp gỡ trong trường họp nào đi nữa, thuốc bia luôn luôn giúp họ làm quen nhanh chóng hơn.
Sau khi cả hai ṃi lửa xong, Phát bèn nêu lên cái thắc mắc của ḿnh:
- Anh có chuyện muốn bàn với tôi?
Phong nhả ra một làn khói, bắt đầu nhập đề:
- Tôi muốn biết nguyên do v́ sao anh chia tay với Hảo?
Phát trố mắt:
- Không lẽ cô ta chưa hề kể cho anh nghe sao? Như vậy chắc hai người chỉ mới cặp kè, nhưng tại làm sao anh không hỏi thẳng cô ta lại đi hỏi tôi?
Phong vội đính chính:
- Chúng tôi không phải là t́nh nhân đâu anh ạ. Tuy nhiên, sự chia tay của anh và Hảo có liên quan đến một người mà tôi đang cố công chinh phục.
Phát càng kinh ngạc hơn:
- Nè anh càng nói tôi càng không hiểu đó nhen.
Phong thú thật:
- Nói trắng ra, người tôi chấm trúng là Trâm, tuy nhiên Trâm h́nh như cứ tưởng là tôi đang có ư với Hảo nên mặc dù cô ta đă kể hết mối t́nh giữa cô và Triết cho tôi nghe, nhưng vẫn giấu bớt một ít chi tiết. Khi Trâm kết thúc th́ tôi mới vỡ lẽ ra là bấy lâu nay Hảo đă xuyên tạc sự thật đi hết phân nửa, v́ vậy nếu anh không ngại là tôi đang xâm phạm đời tư của anh, th́ anh vui ḷng cho tôi biết rơ sự thật như thế nào, và đối với hai người con gái đó, anh có nhận xét ra sao? Nếu như tôi không chứng kiến cảnh thân mật trùng phùng ban năy giữa anh và Trâm th́ tôi chẳng nghĩ ra cách này để làm phiền anh, tôi nhận thấy anh rất mến Trâm, đúng chăng?
Phát lẩm bẩm một ḿnh:
- Té ra Trâm cũng chưa hề nhắc qua v́ sao tôi chia tay với Hảo.
Đến lượt Phong kinh ngạc:
- Sao Trâm cũng đă biết nguyên do à?
Phát ṿng tay trước ngực, vừa hút vừa tóm tắt mối t́nh giữa chàng và Hảo:
- Trước ngày bé Trâm bỏ đi, sau khi xung đột với mẹ con Hảo trong điện thoại, Trâm có gọi đến cho tôi v́ Trâm muốn biết có phải đúng như lời của mẹ Triết nói không. Tôi trả lời là không, mà sự thật v́ tánh t́nh của chúng tôi ngày càng không hợp nhau, hơn nữa tôi cho Trâm biết là chúng tôi đă chia tay được 2 tuần rồi. Lúc đó Trâm ngạc nhiên lắm. Tôi thừa nhận, Hảo chẳng có ǵ đáng chê cả, từ dung mạo, xuất thân, học thức của nàng đều trên trung b́nh, nhất là cách ăn nói rất tế nhị nên đă thu hút được con tim tôi lúc ban đầu. Có lẽ cũng bởi v́ cô ta lớn lên được chiều chuộng, quá hănh diện trước thành tựu của gia đ́nh ḿnh hiện tại, nên có phần kiêu căng, và tự hào về bản thân ḿnh. Hai đứa chúng tôi có một khoảng thời gian rất vui vẻ, dần dần Hảo thường than phiền với tôi là Triết tối ngày bắt nàng thử áo thử quần để mua cho bé Trâm mà chẳng hề mua cho cô ta. Tôi ngạc nhiên nói là chuyện bạn trai mua đồ để dỗ ngọt bạn gái cũng là chuyện thường thôi, cũng như là tôi đă từng mua cho cô ta rất nhiều quà cáp, nhưng Hảo nói là có khác nhau chỉ v́ sự chênh lệch của giá cả. Từ đó tôi mới biết là Hảo hay so đo và đố kỵ với người ta.
Ngừng lại một chút, Phát tiếp:
- Chẳng những thế mà cô ta c̣n ích kỷ và tính toán từng ly từng tí với mọi người. Mỗi lần bốn người đi chơi chung, tôi nhận thấy Hảo vẫn vui vẻ với Trâm, nhưng khi chỉ có tôi và Hảo, th́ cô ta lại bắt đầu nói xấu Trâm cái này cái nọ, chẳng hạn như là Trâm giả vờ đa sầu đa cảm để gây sự chú ư của mấy gă con trai khác, nào là Trâm đục khoét tiền của Triết..v.v... Điều mà tôi ngạc nhiên là cô ta vốn biết là mẹ ḿnh không thích Trâm nhưng vẫn kiếm cách gây thêm hiểu lầm, chỉ v́ có một lần Triết nhờ tôi chở đi lấy xe về sau khi đă bị biên phạt, tôi và Hảo hứa là sẽ giữ bí mật. Thế mà mấy ngày hôm sau tôi ghé nhà nàng chơi, lợi dụng không có ai ở đó, mẹ Hảo mon men đến điều tra tôi về sự việc trên. Khi tôi chận đầu Hảo th́ Hảo bào chữa là lỡ miệng nói chứ nàng chẳng có ư cho mẹ ḿnh hay.
Phát hút thêm một hơi dài:
- Thật ra tôi nghĩ chẳng qua tâm lư của các đàn bà con gái đều giống nhau, nên tôi cũng chẳng chú tâm đến lắm. Hơn nữa, sự ḥa hợp giữa con người thường không cùng chung một quan điểm nhận xét, chẳng hạn như, có người thích ḿnh th́ cũng có người ghét ḿnh, những ǵ ḿnh làm chưa chắc là người ta cho là đúng hết, chỉ v́ chẳng có ai trên trái đất này tự cho ḿnh là hoàn chỉnh toàn diện cả. V́ thế ḿnh không nên g̣ bó hoặc uốn éo người ta phải theo khuôn khổ của ḿnh.
Phong thầm thán phục tài triết lư của Phát. Dù sao đi nữa, Phong đoán là Phát đă ngoài 30 tuổi, đường đời đă va chạm nhiều nên tích lũy kinh nghiệm khá sâu sắc hơn chàng.
Thấy Phong im lặng, Phát bèn cười hỏi:
- Tôi nói sai ǵ chăng, hay là anh hoàn toàn không đồng ư với tôi.
Phong vội ngắt lời Phát:
- Đâu có, trái lại anh nói rất chính xác. Đă là con người th́ vẫn phải có lúc ḿnh sơ sót, hành động sai lầm, nhưng theo tôi nghĩ cái quan trọng là ḿnh có chấp nhất những cái khuyết điểm của người ta hay không, hoặc có nên thử mở rộng ṿng tay bao dung mà tha thứ cho các lỗi lầm của họ chăng. C̣n nếu nói về t́nh yêu, tôi tán thành với anh là không nên gượng ép người yêu quá độ, v́ có câu sang nghèo dễ đổi nhưng bản tánh con người th́ khó thay đổi được. Riêng đối với tôi, nếu tôi quá yêu một người th́ tôi sẽ sẵn sàng v́ nàng mà rèn luyện lại cái tính nết của ḿnh, nhưng phải xem đối tượng là ai, và có đáng để cho ḿnh làm như vậy không?
- Ha...ha...
Phát chợt vui tươi hẳn lên:
- Với những câu nói này của anh đă khiến tôi có cảm t́nh ngay rồi. Anh nói rất hay, cũng chính v́ vậy mà lúc ban đầu tôi không chấp nhất về tính nhỏ nhặt của Hảo. Sau đó, mỗi lần tôi đưa cô ta về nhà chơi, đôi lúc tôi mua thức ăn hoặc quà cáp mắc tiền về cho gia đ́nh th́ cô ta lại so sánh với những phần từ khác. Hảo nói là tại sao chả thấy các anh chị của tôi mua cái ǵ cả trong khi tôi vừa trả tiền nhà quá cao mà c̣n bày đặt bày vẽ đủ thứ cho tốn tiền. Tôi giải thích với nàng rằng, tiền bạc là phù du, sống không xài tiền thiệt, chẳng lẽ đợi chết đi rồi mới nhờ người ta đốt vàng mă xuống dưới âm phủ mà xài à, hơn nữa chi một chút ít tiền mà làm cho cả nhà đều vui như vậy là quá lời lắm rồi. Tôi khuyên Hảo nếu muốn qua lại với tôi th́ từ nay nên dẹp bớt cái tánh nhỏ nhoi đó đi.
Phát dừng lại để hút thêm một hơi chót, rồi ném tàn thuốc xuống đất, đưa chân đạp lên đầu thuốc cho đến khi nào tắt lửa mới thôi. Sau đó Phát ngẩng đầu lên, tiếp tục câu chuyện của ḿnh:
- Cũng như anh đă nói, bản tính khó có thể thay đổi được, hoặc Hảo chưa yêu tôi đến mức phải v́ tôi mà sửa lại tính nết của ḿnh. Càng ngày Hảo càng g̣ bó thời gian bên ngoài của tôi, thường hay thắc mắc là tôi đă đi đâu trong những lúc không có bên cạnh nàng. Rồi một hôm, trong một buổi tiệc đám cưới, tôi đưa Trâm về nhà, khi trở lại nàng hạch hỏi tôi đủ điều. Nào tra vấn có phải tôi bị Trâm mê hoặc, tiếp theo nàng chửi rủa Trâm lẳng lơ, không đàng hoàng, nàng bắt buộc tôi từ nay phải giữ khoảng cách với Trâm, nếu không đừng có trách nàng.
Phong cười cười nói:
- Tôi nghĩ chắc cô ta yêu anh quá đi chớ, nên mới ghen tuông và kiểm soát như vậy?
Phát lắc đầu lia lịa:
- Có trời mới biết cô ta có yêu tôi hay không. Tôi chỉ biết có một điều là tôi chẳng nhịn nổi tính nết kỳ cục của nàng nữa. Tôi quyết định nói rơ ràng, tôi và cô ta chỉ là t́nh nhân mà thôi, cô ta chả có quyền ǵ để làm chủ thời gian và bản thân của tôi, bởi v́ dù là vợ chồng vẫn c̣n phải tôn trọng quyền tư ẩn huống hồ chi nàng chỉ là bạn gái. Thời gian cặp kè cũng là thời gian t́m hiểu đối phương, chứ chưa chắc chắn là phải đi đến hôn nhân. Hơn nữa tôi đính chính là Trâm nào có phải xấu xa như cô ấy nghĩ đâu. Chả biết cô ta hiểu sao mà khêu khích với tôi rằng thiếu cha ǵ người đợi cưới cô ta. Chỉ cần cần cô ta lên tiếng là có tá con trai đến xếp hàng liền. Sau sự việc hôm đó, cô ta càng đa nghi hơn, hễ vắng mặt tôi là gọi đến nhà liên tục hoặc nhắn tin vào máy "pager" của tôi hoài. Tiếp đó Hảo bắt đầu đi chơi với một số con trai khác, chủ yếu là muốn chứng minh lời hăm dọa của cô ta. Tôi thấy nàng hành động trẻ con quá, chẳng phải v́ nàng nhỏ tuổi hơn tôi mà tôi nói như vậy. Sau cùng tôi đă đánh điện thoại đến nói chia tay với cô ta.
Phát tự cười một ḿnh:
- Buồn cười thật, cô ta bảo là tôi biết ghen rồi sao, nhưng tôi cóc phải giải thích với nàng làm ǵ. Tánh tôi là như thế, thắng làm vua thua làm giặc, hễ tôi dứt khoát rồi là không muốn dây dưa hay phí lời thừa thải chi cho tốn công. Tôi chưa kể cho ai về nguyên do chia tay của tôi và Hảo, ngoài Trâm và Nga ra, chỉ v́ có tốt ǵ đâu khi phải bêu xấu người yêu xưa của ḿnh, nhất là một người mà ḿnh đă từng yêu thích. Riêng về Trâm, lúc ban đầu mới gặp gỡ, tuy cô bé có phần hơi nghiêm với người mới quen, nhưng sau đó mỗi lần đi chơi với chúng tôi, Trâm luôn tỏ ra hồn nhiên, tṛ chuyện không ngớt nên tôi thường gọi là bé Trâm. Trước khi đi, Trâm có cho tôi số điện thoại để liên lạc với nhau. Trong suốt hai năm nay, tôi vẫn thường đánh điện thoại cho cô bé, càng biết về Trâm tôi càng thấy Trâm là đứa con gái khả ái, có tư tưởng chính chắn trước tuổi, khác với nhận xét của tôi về Trâm lúc ban đầu. C̣n đối với Triết và Trâm, tôi cũng lấy làm tiếc lắm, nhưng duyên nợ làm sao mà học được chữ ngờ, có mấy ai trên đời chỉ yêu có môt lần là thành công ngay đâu. Từ ngày được tin Trâm về đây tới giờ, hôm nay tôi mới gặp lại cô bé, tôi nghĩ dù sao cũng là bạn bè, nên Triết mới mời tôi và Trâm đến dự.
Sau khi kể xong, Phát tinh nghịch nh́n Phong ḍ xét:
- Sao hả năy giờ tôi có giúp ích ǵ cho anh chưa?
Phong vui vẻ đáp:
- Vâng, nhiều nữa là khác.
Phát liếc nh́n đồng hồ, vội vă nói:
- Chắc tôi phải trở vào bên trong, nếu không v́ sợ vị hôn thê của tôi chờ, tôi cũng hứng thú muốn nghe chuyện của anh.
Phong đưa cả hai tay ra để bắt lấy tay Phát, như muốn biểu lộ sự kính trọng của ḿnh đối với anh ta:
- C̣n nhiều cơ hội mà. Nghe anh nói vậy, chắc anh yêu vị hôn thê của anh lắm!
Phát thành thật đáp:
- Nói chắc anh không tin đâu, tụi tôi vừa mới quen được tám tháng là đính hôn rồi. T́nh cảm th́ khó nói lắm, có những cuộc t́nh dù quen đă nhiều năm nhưng đến chừng đỗ vỡ là vỡ thôi, trái lại cũng có nhiều cuộc t́nh như gặp phải bùa mê hoặc bị sét t́nh đánh trúng cho nên...ha...ha...làm một cái rụp liền.
Phát vẫn kéo dài nụ cười, vừa vỗ vai Phong, vừa nói:
- Sẽ có một ngày nào đó anh hiểu được điều này, không chừng là anh đă bị sét đánh trúng rồi đó, nếu không tụi ḿnh chẳng hội ngộ nơi này.
Dứt lời, cả hai đều cười ra tiếng và vui vẻ bước vào bên trong nhà hàng.

Chương 18

Vừa thấy Phong trở về chỗ ngồi, Hảo nũng nịu nói:
- Đi đâu mà lâu thế?
Phong bưng ly bia lên hớp một chút, rồi ấp úng đáp:
- À... anh ra ngoài hút thuốc, gặp vài người đang đứng ở ngoài đó nên anh tṛ chuyện chút thôi.
Bây giờ ban nhạc sống đă nổi lên những khúc nhạc chầm chậm cho đôi tân lang và tân nương d́u nhau trên sàn nhảy. Sau đó, cô ca sĩ chính của ban nhạc cất tiếng nói với mọi người:
- Ái Liên xin mời quư vị cùng nhảy với cô dâu và chú rễ trong nhạc phẩm "Unbreak my heart" để vui chung hạnh phúc tất cả.
Dứt lời, cô ta cất giọng thánh thót của ḿnh. Ở dưới này, Kim hăng hái ngầm liếc mắt nh́n Phong, anh chàng chợt hiểu, vội đứng dậy kéo ghế cho Hảo và cả hai cùng d́u nhau t́nh tứ trong bài hát trữ t́nh đó. Không hiểu sao Kevin cḥm người tới mời Trâm nhảy với ḿnh, Trâm tươi cười nhận lời ngay.
Suốt đêm hôm đó, Trâm uống champagne và nhảy cũng khá nhiều với Kevin, ngược lại Phong cũng uống bia rất nhiều, thỉnh thoảng c̣n choàng qua vai Hảo nữa. Hai người thân mật nói cười không ngớt, khiến Kim nhận thấy Phong nhập vai quá độ hơn sức tưởng tượng của ḿnh. Kiểu này th́ Hảo mát dạ lắm, khỏi cần ra chiêu ǵ để khiêu khích Phát nữa, bởi v́ Phong đă hành động như một người bạn trai của nàng. Điều này khiến Hảo vui mừng tột độ, nàng cứ ngồi nép sát vào người Phong, như muốn cho mọi người biết bắt đầu từ giây phút này Phong là của nàng rồi.
Tiệc cưới đến 11 giờ là khách khứa kéo nhau về tất cả, Hảo muốn Phong nán lại với ḿnh nhưng Phong giải thích rằng chàng không lái xe riêng đến đây.
Khi bốn người họ đă rời khỏi nhà hàng, xe chạy được mot đoạn, Kim vội quay ra phía sau, lộ vẻ lo lắng hỏi Trâm:
- Mày không sao chớ? Sao cứ nhắm mắt hoài vậy?
Từ lúc chui vào xe tới giờ, Trâm ngồi ngả lưng ra ghế, nhắm nghiền cả đôi mắt, khuôn mặt nàng trông có vẻ rất mệt mỏi. Nghe Kim hỏi, Trâm trả lời mà vẫn không mở mắt ra:
- Hơi nhức đầu chút thôi.
- Ai biểu uống chi cho nhiều.
Phong bực dọc xen vào, lúc này Trâm mới mở mắt nh́n Phong. Nàng hằn học nói:
- Mắc mớ ǵ đến anh.
- Phải, không mắc mớ ǵ đến tôi. Không biết uống th́ đừng có bày đặt uống, hễ uống th́ đừng có than.
Trâm tức đến đỏ cả mặt, vội ngồi thẳng lưng lập lại câu nói của ḿnh:
- Đă bảo là chẳng mắc mớ ǵ đến anh mà.
Ngừng lại một giây, Trâm tiếp:
- Tôi uống nào có thấm thía ǵ so với anh đâu. Đám cưới của người ta mà anh vui c̣n hơn đám cưới của ḿnh.
Phong cười mỉa mai Trâm:
- Tức nhiên là vui rồi, cô dâu đâu phải là người yêu xưa của tôi đâu mà buồn bă chứ !
Cái câu không nên nói nhất, đă bị Phong nói ra rồi. Trâm ước ǵ có thể tát anh ta vài bạt tay cho hả giận, nhưng nàng chưa kịp phản ứng ǵ th́ xe đă thắng gấp làm nàng hơi chúi về phía trước, vội đưa tay vịn vào thành ghế trước mặt ḿnh. Long quay qua định can ngăn cuộc chiến đấu khẩu giữa 2 người, chưa kịp lên tiếng th́ Trâm vừa mở cửa xe vừa giận dữ hét:
- Tốt nhất là lần sau anh đừng để cho tôi thấy bản mặt của anh nữa.
Phong biết là ḿnh đă lỡ lời, nhưng thái độ khiêu khích của Trâm khiến chàng cũng không thể dằn được cơn nóng trong ḷng. Phong gằn giọng đáp:
- Bộ cô tưởng tôi thích gặp mặt cô lắm à?
- Anh... vái trời có ngày anh bị sét đánh chết cho rồi.
Dứt lời, Trâm đóng sầm cánh cửa lại, chạy thẵng một mạch vào trong nhà, ngoài này Phong cũng xuống xe, bước về phía xe ḿnh, sau khi rồ máy, anh chàng lao đi như tên bắn khiến bánh xe rít lên một tiếng nghe thật dễ sợ.
Sự việc xảy ra quá nhanh làm cho Kim và Long đang ngồi phía trên chẳng biết xoay xở ra sao. Hai người chỉ kịp tháo dây an toàn, ngoái cổ về phía sau xe gọi to:
- Phong! Ê Phong!
Nhưng muộn rồi, xe của Phong trong chớp nhoáng đă biến mất dạng. Long bực ḿnh lải nhải:
- Coi chừng sét không đánh chết nó mà xe sẽ đưa nó về thăm quê ngoại luôn đó. Đúng là một thằng điên đang đấu với con mát dây mà, y như là nước với lửa không bằng.
Quay qua Kim, Long cằn nhằn tiếp:
- Bọn ḿnh mà ở chung với tụi nó một ngày, nếu không bị lửa thiêu thành heo quay th́ cũng bị nước ngập đến xác trôi bềnh bồng như lục b́nh...
Kim bỗng cười to làm Long càng bực dọc thêm:
- Trời ơi, giờ này mà em c̣n có nhă hứng để cười nữa sao? Anh thấy cái kế hoạch của em nó có vấn đề rồi đó...
Kim ngắt ngang lời nói của Long:
- Từ từ đă nào, anh làm ǵ mà nóng nảy như thế. Theo em thấy th́ anh Phong đă thành công được bước đầu rồi đó chứ.
- Em nói sao mà anh chả hiểu ǵ hết.
Kim xoay hẳn ḿnh qua phía Long:
- Em hỏi anh nè, nước với lửa, thứ nào sẽ thắng khi đụng với nhau?
Long chẳng hiểu câu hỏi của Kim có tác dụng ǵ, nhưng chàng vẫn trả lời:
- Th́ tức nhiên là nước rồi, nếu không làm gí có xe chữa lửa chứ.
Kim hăng hái giải thích:
- Vậy là đúng rồi. Chẳng phải Phong là nước, c̣n Trâm là lửa sao? Hôm nay họ v́ quá ghen lẫn nhau nên mới căi vă như vậy, tại anh không để ư chứ lúc Phong âu yếm với Hảo th́ Trâm khó chịu lắm, nên mới nhảy thân mật với Kevin. Ngược lại khi thấy Trâm đang say mê t́nh tứ trong ṿng tay của Kevin th́ Phong đứng ngồi không yên, uống hết ly này đến ly nọ, rồi c̣n quay qua săn sóc cho Hảo để chọc tức Trâm. Để rồi anh xem, con Trâm đang tính đi lại vết tích ngày xưa, lịch sử đang tái diễn đấy.
Long găi đầu thắc mắc:
- Cái ǵ là lịch sử tái diễn chứ? Bây giờ đâu phải nó đang ép ḿnh sa đọa để Triết bỏ nó đâu.
- Để em nói hết cho anh nghe nè. Anh nói đúng, nhưng sỡ dĩ nó làm như vậy chỉ cố t́nh làm cho Phong ghen mà thôi, và cứ như thế cả hai đều tự ḿnh làm khổ lấy nhau, v́ cả hai cùng ương ngạnh, cố chấp, và nóng tính như nhau.
Long có phần lo lắng:
- Nếu nói theo em th́ thật sự không ổn thiệt đấy, tụi nó tính nết giống nhau, dễ sanh chuyện rắc rối lắm. Anh chỉ sợ kế hoạch của em chẳng những không kéo họ gần lại mà c̣n tách rời họ ra xa hơn, bởi v́ theo anh nhận thấy là thằng Phong nó đang quên vai tṛ của nó đang đóng. Ai đời ḿnh là vai chính, chưa gặt hái được thành tích v́ đă bị con Trâm quay đầu lại cắn nó rồi.
Kim cũng cảm thấy bất an:
- Ừ em chỉ sợ anh Phong ảnh nóng quá mà hư bột hư đường, nhưng em dám cá với anh là kết quả không đến nỗi bi đát như anh tưởng tượng vậy đâu, v́ em tin chắc rằng họ đă yêu nhau thật sự rồi. Nếu bây giờ ḿnh không giúp họ th́ ai giúp đây, bởi v́ khi yêu th́ người trong cuộc thường tối tăm mặt mày, chỉ có bọn ḿnh đứng ngoài là sáng suốt hơn hết.
Long kéo Kim về phía ḿnh, ṿng tay qua ôm lấy nàng âu yếm hỏi:
- Sao hôm nay em nói chuyện như người lớn thế?
Kim cười giả lả phân bua:
- Th́ em đă lớn hẳn rồi mà. Anh nghe thử em nói có đúng không nhen, nhiều lúc t́nh yêu thường bị người xung quanh gây trở ngại nhưng cũng có lúc phải nhờ đến người thứ ba giúp đỡ để hai người yêu nhau có kết cuộc mỹ măn hơn.
Long vừa lắc vai Kim vừa đổi đề tài:
- Thôi miễn bàn về chuyện của thiên hạ nữa đi, bây giờ chúng ḿnh nên bàn đến "độc thân cầu vợ" nè.
Kim ngẩn đầu lên nh́n Long thắc mắc:
- Hồi nào tới giờ em có nghe đến "Độc Cô Cầu Bại" chớ nào có nghe ai nói "độc thân cầu vợ" đâu.
- Thôi đừng đánh trống lăng nữa, đó là trong phim kiếm hiệp, ư anh muốn cầu hôn em đấy. Sang năm ḿnh làm đám cưới nhen Kim?
Kim bẽn lẽn cúi đầu đáp trong tiếng th́ thầm:
- Anh đă biết câu trả lời của em rồi, tuy nhiên em nghĩ rằng em không xứng với anh lắm...
Long vội vă hôn lên môi Kim, hai người im lặng thưởng thức hạnh phúc đang đến với họ. Khi Long buông Kim ra, nàng chợt nói một câu như muốn thay thế một lời hứa với Long:
- Em hy vọng Trâm và Phong sẽ được se duyên kết tóc như bọn ḿnh.
Thế là cả Kim và Mai đang có "Anh" trong ṿng tay đầy hứa hẹn mai sau của họ thật rồi. Nhưng c̣n Trâm, định số có ban cho nàng chút may mắn trong cuộc đời c̣n lại để vui hưởng hạnh phúc của nàng không? Hay là ông trời sẽ cho nàng nếm thêm mùi vị thất bại một lần nữa. Chẳng biết đến bao giờ Trâm sẽ cảm giác được ngày mai nàng sẽ có "Anh" bên cạnh trước khi đi vào giấc ngủ chấm dứt một ngày để chào đón b́nh minh đến.

Chương 19

Một tuần lễ trôi qua trong không khí nặng nề và chậm chạp hơn bao giờ hết. Đôi lúc đang làm việc mà đầu óc của Trâm cứ để nơi đâu, khiến mấy lần nàng tính sổ sách sai lầm, nhưng cũng may là nàng phát giác kịp thời nếu không th́ mất việc như chơi. Có một lần, Trâm và Kim đang lái xe ra ngoài ăn trưa, đột nhiên Trâm nói trong tiếng thở dài:
- Đợi ít bữa d́ dượng về, chắc tao từ giả đi nơi khác quá...
Nghe xong Kim muốn lảo đảo tay lái:
- Ê mày không hù tao đấy chứ? Cứ dọn tới dọn lui, bộ mày không thấy mệt sao?
Trâm cười ra vẻ chẳng có ǵ phiền phức:
- Một ḿnh một thân, không chồng lại không con, có ǵ đâu mà mệt chớ không mệt, một chiếc va li với một quả tim cô đơn là đủ rồi.
Kim cảm thấy quưnh quáng vô cùng. Sau khi tan sở xong, Kim lật đật gọi cho Phong liền, bởi Kim nghĩ dù sao cuộc chiến đă bắt đầu từ mấy hôm trước, nếu bây giờ mà ngưng bắn hẳn càng khó đàm phán hơn.
Thế rồi cái ngày quyết liệt đó đă xảy đến nhằm tối thứ bảy, cách đấy một tuần. Mới có tám giờ mà bọn của Phong đă có mặt đầy đủ, thành phần gồm có Long, Kim, Hiếu, Phong, Hảo và gă con trai lần trước đ̣i Long giới thiệu Trâm cho anh ta quen, như vậy cả thảy là 6 người. Họ vẫn ngồi ở cái bàn đó, tức cách quầy tính tiền chẳng bao xa.
Đêm nay chương tŕnh nhạc khiêu vũ đều như thường lệ, khách khứa toàn là những nam nữ trẻ tuổi khiến bầu không khí hôm nay thật vui nhộn và ồn ào hơn. Gă con trai ngồi bên cạnh Hiếu, tên là Kiệt, đột nhiên quay qua hỏi Hiếu:
- Không biết lần trước người nào nói với tôi là sẽ giới thiệu cô Trâm cho tôi quen biết nhỉ?
Hiếu hơi lúng túng, bởi ngày nay khác với ngày xưa rồi. Hiếu nhanh nhẹn đưa mắt nh́n Long và Kim ra hiệu cầu cứu, chưa kịp phản ứng th́ Kiệt đă nhắc khéo:
- Tôi chỉ muốn làm quen thôi, anh không nuốt lời chứ?
- Ồ, chẳng qua là bọn này sợ Trâm đang bận làm đó mà...
Long nói chưa hết th́ Kiệt đă bồi thêm một câu:
- Tôi thấy cô ta đang ngồi ngả lưng ra phía ghế, dáng điệu trông nhàn rỗi lắm cơ, không tin anh nh́n xem.
Thế là Long bèn tiến đến quầy tính tiền, và chỉ trong chốc lát, Trâm chậm răi theo Long quay trở về bàn. Lúc đó Hiếu mới an tâm mà cất giọng ngon lành giới thiệu với Kiệt:
- Trâm nè, chắc em c̣n nhớ cái anh này chứ? Hôm đó anh ta nghe em hát hay quá nên muốn làm quen với em. Ảnh tên là Kiệt - Quay qua Kiệt, Hiếu tiếp - C̣n đây là Trâm.
Kiệt vồn vă ch́a tay ra nói:
- Hân hạnh được biết Trâm. Lát nữa tôi có thể nhảy với cô vài bản chứ?
- Anh Kiệt nè, anh hỏi đúng người rồi đó nhen, Trâm nhảy giỏi lắm đấy.
Hảo đang ngồi trong ṿng tay của Phong, cố t́nh muốn lấy ḷng Kiệt nên mới nịnh đầm Trâm cho mọi người hăng hái lên một chút. Quả nhiên Kiệt vui vẻ ngay:
- Nếu thiệt như vậy th́ vinh hạnh cho tôi biết dường nào.
Trâm khẽ nh́n Phong và Hảo, nàng không ngờ được chỉ cách có một tuần mà hai người họ tiến triển nhanh quá. Trâm thầm bảo trong ḷng, đúng là thế giới tên lửa mà, bắn một cái là đă lên cung trăng rồi. Sau đó nàng vội dẹp ba cái ư nghĩ vẩn vơ trong đầu ḿnh, quay qua nói với Kiệt như chẳng hề nghe thấy Hảo vừa nói ǵ:
- Nếu anh không chê Trâm nhảy dở th́ lát nữa ḿnh mở hàng dùm cho quán nước của ông anh tôi nhé!
Thế là ít phút sau, điệu nhạc đầu tiên là "Rumba", Kiệt d́u Trâm trên sàn nhảy, tiếp theo các cặp t́nh nhân khác cũng lũ lượt kéo nhau ra theo, trong số đó dĩ nhiên không thiếu Phong và Hảo.
Cứ như thế họ nhảy hết bản này tới bản nọ, Trâm hầu như ngồi luôn ở nơi đó, bởi v́ đêm nay tuy khách khứa có đông thật, nhưng có tới 2 người chạy bàn, cộng thêm vợ chồng anh Luân nên chẳng có ǵ gọi là trở ngại cả. Lúc bấy giờ Hiếu đă đổi chỗ ngồi cho Kiệt để họ tiện lợi dắt nhau ra sàn nhảy hơn. Được một lát sau, Kim thỏ thẻ báo tin cho Trâm biết:
- Mày hay ǵ chưa Trâm?
Trâm đang ngồi nghỉ mệt sau điệu nhảy cha cha, nghe Kim hỏi thế, nàng lắc đầu đáp tự nhiên:
- Ngoài cái tin là 3 bữa nữa d́ dượng sẽ từ Việt Nam bay về, ngoài ra tao chả biết tin ǵ nữa.
Kim lí nhí:
- Phong đă cặp kè với con Hảo rồi đó. Thấy họ t́nh tứ như thế, tao nghĩ chắc chắn lần này ông Phong ổng làm thiệt quá.
Trâm đưa mắt nh́n về phía sàn nhảy, Hảo đang tựa đầu vào ngực Phong, cả hai đang say sưa quây quần bên tiếng nhạc êm đềm. H́nh như họ không để ư những ǵ xung quanh, bởi v́ trong mắt họ, chẳng có ǵ đáng lưu tâm hơn là tận hưởng những giây phút nồng thắm bên nhau. Bây giờ th́ Trâm hết dám nghĩ vu vơ nữa rồi, bởi v́ lúc ban đầu nàng cứ đinh ninh là Phong đang chọc tức nàng, chớ nàng có ngờ đâu họ đă chính thức cặp kè được một tuần nay.
- Trâm, Trâm!... Làm ǵ ngồi sững ra như người không hồn vậy?
Trâm vội cười lấp liếm:
- Có ǵ đâu, chẳng qua tôi mừng cho cả đám đó thôi. Người nào cũng có đôi có cặp, tôi ngồi ở đây chỉ tổ làm chướng mắt mọi người.
Dứt lời, Trâm uể oải bước đến quầy tính tiền, khoác vội chiếc áo da vào, vớ lấy xách tay rồi quay qua khẽ nói ǵ với chị Hân, sau đó Trâm bỏ đi một mạch ra khỏi ngoài quán. Lúc đó v́ Phong và Hảo đang say đắm bên nhau nên không nh́n thấy ǵ hết mặc dù Trâm đă lướt thẳng qua sàn nhảy mà họ vẫn không hề hay biết, lần này Trâm không đi bằng ngơ sau như là lần trước nữa.
Khi thấy Trâm bỏ đi, Phong sốt ruột định chạy theo giữ nàng lại, nhưng Long đă nhanh tay cản Phong:
- B́nh tĩnh chút nào, cứ theo kế hoạch ḿnh đă sắp xết. Tao nghĩ mày cũng nên giải thích cho Hảo rơ như vậy đối với tất cả rất công bằng, nhưng đừng dài ḍng quá nhen, v́ tao sợ không chống đỡ được lâu đâu.
Dứt lời Long chạy đến mở cửa xe cho Trâm và ít phút sau chiếc xe đă khuất bóng trong màn đêm. Thấy Phong vẫn chưa yên tâm, Kim bước đến vỗ vai Phong trấn an:
- Anh Long nói đúng đấy, trước hết anh cũng nên chấm dứt màn kịch này. Phần c̣n lại phải nhờ ở bản thân anh thôi, tôi mong rằng sáng mai tôi sẽ nghe được một tin mừng, đừng để chúng tôi phí công vô ích nhé.
Lời lẽ của Kim quả đă đánh thức được Phong, chàng chợt quay qua vừa ôm lấy Kim vừa nói:
- Vâng, tôi thật cảm ơn mọi người rất nhiều. Đây mới chính là những người bạn tốt của tôi mà đă từ lâu tưởng chừng như tôi đă đánh mất tất cả... Anh đặc biệt cám ơn Kim nhiều nhất.
Kim hơi xúc động, nàng vội vă rút lui vào quán để trả sự yên tĩnh cho Phong và Hảo. Giá mà lương tâm cho phép, Kim cũng muốn nán lại để xem Phong hạ màn kịch này bằng cách nào, nhưng làm người th́ cũng không nên quá mức, phải biết lúc nào nên dừng và buông tha cho người ta. Kim chỉ cảm thấy hơi bất b́nh một chút là nếu năm xưa Hảo hiểu được lư lẽ này th́ có lẽ bây giờ Hảo sẽ không đứng chết tṛng ra như thế.
Đợi cho mọi người đă đi hết, lúc này Hảo mới sốt ruột lập lại câu hỏi của ḿnh:
- Giữa chúng ta không nên giấu giếm ǵ nữa, sự thật là như thế nào? Có phải anh và Trâm...
Phong ngắt lời Hảo:
- Bấy lâu nay người tôi yêu thích là Trâm chứ không phải là Hảo. Tôi xin lỗi v́ đă không nói rơ với Hảo ngay từ đầu, bởi v́ lúc đó ngay chính bản thân của tôi cũng chưa hiểu rơ được là tôi đă yêu ai. Ồ, chưa hẳn là như vậy đâu, có thể nói là tôi đă bị Trâm thu hút từ đầu, chỉ v́ tôi tự dối gạt ḷng ḿnh, hơn nữa v́ lời xuyên tạc của Hảo, lời cảnh cáo của Long, và nhất là h́nh bóng của ông anh cô cứ ám ảnh tôi măi, khiến có lúc tôi định rút lui khỏi chiến trường. Nhưng t́nh yêu bao giờ cũng thắng hơn lư trí cả, nó như một ngọn lửa nung nấu trong ḷng theo ngày tháng, để rồi đến một lúc nào đó, ngọn lửa mạnh mẽ kia sẽ làm chủ trái tim của con người, và tôi chỉ c̣n một cách là tuân theo tiếng gọi của con tim ḿnh.
Hảo h́nh như không tin được những ǵ Phong vừa mới nói:
- Chắc anh say rồi, làm sao hai người có thể tiến triển nhanh như thế khi mà Trâm chỉ mới về đây được vài tháng thôi.
Phong lắc đầu, tiếp tục giải thích:
- Hảo nên nhớ đêm nay tôi chưa uống lấy một giọt bia rượu nào cả, trái lại tôi cảm thấy ḿnh rất b́nh tĩnh và sáng suốt hơn bao giờ hết. Trong chuyện t́nh cảm không thể xét theo thời gian được, có những người quen nhau khá lâu mà vẫn không thể làm sao hiểu được người ḿnh yêu, tuy nhiên cũng có những người vừa mới quen là đă cảm nhận ngay họ đă thấu hiểu nhau từ muôn kiếp trước lận. Ví dụ như Hảo đây, mặc dù tôi đă quen Hảo hết một năm, nhưng tôi thật sự chẳng hiểu rơ Hảo lắm, trái lại đối với Trâm, tôi hầu như rất rành về tánh t́nh và con người của nàng. Dù sao đi nữa, nếu tôi có làm điều ǵ khiến Hảo phải hiểu lầm th́ tôi thành thật xin lỗi Hảo.
Phong định rảo bước quay đi, th́ Hảo chợt hét lên:
- Em không hiểu lầm ǵ hết, rơ ràng là anh cũng yêu em mà, anh đừng để cho Trâm mê hoặc anh. Chẳng qua nó hận em ngày xưa đă âm thầm phá rối cảm t́nh giữa nó và anh Triết, nên bây giờ nó mới kiếm cách để trả thù em đó thôi. Thật ra nó chả có ǵ hơn em cả...
- Xem cô ḱa, cô đă ḷi cái đuôi ra rồi.
Hảo chợt im bặt, lúng túng chẳng biết hành động ra sao th́ Phong đă tiếp:
- Đáng lẽ tôi định để lại một ấn tượng tốt cuối cùng cho nhau, nhưng cô tánh nào tật nấy. Cô đừng tưởng tôi chẳng biết ǵ, chắc cô đă bị ảnh hưởng tính nết của mẹ cô quá nhiều, cho nên từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nếm cái mùi vị thất bại qua, cô tự hào về bản thân ḿnh nên không để một ai trong mắt ḿnh cả. Cô ganh ghét đố kỵ người ta một cách vô lư, bắt buộc những người thân xung quanh phải yêu thích ḿnh hơn ai hết. Con người của cô trông bề ngoài hiểu biết, tế nhị thật, nhưng bên trong chứa đựng toàn là dao găm, chẳng khác ǵ mẹ cô tí nào. Uổng công cho Trâm, nàng chẳng những không thọc bể mánh, hay nói xấu ǵ cô, trái lại nàng âm thầm chấp nhận định số của ḿnh, đổi ngược là cô chắc cô không tha cho người ta đâu. Cô nói rất đúng, Trâm chả có ǵ bằng cô cả, nhưng Trâm sống thật với ḷng ḿnh, tôi nghĩ hạng người như tôi cũng không dám trèo cao, cô nên t́m đối tượng khác thích hợp với cô hơn.
Hồi nào tới giờ Hảo chưa bao giờ bị xúc phạm một cách nhục nhă như thế, Phong chẳng những nhục mạ nàng mà c̣n lôi cả mẹ nàng vào cuộc nữa, khiến nàng không dằn được cơn tức giận trong ḷng, bèn hét to lên:
- C̣n anh, anh tưởng là anh ngon lắm sao. Anh đang mang một chiếc giày cũ mà anh tôi đă xài quá chán nên mới vứt nó bên đường, không ngờ có người lại tưởng ḿnh đang ôm một bảo vật ǵ trên tay, té ra là một món đồ vô giá trị bị người ta chơi qua rồi.
- Vậy nhờ cô chuyển lời đến ông anh yêu quư của cô rằng tôi rất cám ơn chiếc giày cũ của anh ta, đặc biệt là cảm ơn cô và mẹ của cô nữa, nếu không làm sao tôi biết được tôi đang mang một chiếc giày quư giá như vậy.
Dứt lời Phong vội vă quay đi, nếu không v́ sợ Long chờ đợi chắc chắn là chàng sẽ dạy thêm Hảo một bài học nữa, rất tiếc là thời gian không cho phép chàng nán lại thêm nữa. Phong chỉ bước được vài bước th́ Hảo đă chạy theo nắm áo chàng, vừa khóc vừa nói:
- Phong ạ, xin anh tha lỗi cho em, chỉ v́ em quá yêu anh nên mới có những lời lẽ sơ sót như vậy. Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng yêu ai như yêu anh đây, chúng ḿnh có thể bắt đầu lại không? Em thật sự không phải tệ như anh nghĩ đâu, nếu anh muốn em sẽ sửa đổi tính nết của ḿnh để anh hài ḷng.
Phong đáp trong tiếng thở dài:
- Hảo ạ, ḿnh chưa từng bắt đầu qua bao giờ cả. Hảo nghĩ lại coi, hồi nào tới giờ có khi nào anh gọi đến nhà Hảo để hẹn Hảo ra ngoài hay tỏ t́nh với Hảo đâu. Nếu không có Trâm xuất hiện, chưa hẳn là bọn ḿnh sẽ có tiến triển ǵ, tại Hảo chẳng hiễu rơ về anh, trước khi quen em, anh đă từng cặp kè hết mấy người, nhưng anh chẳng thật ḷng với người nào cả cho đến khi anh gặp được Trâm. Giả như trong ḷng của anh đă có h́nh bóng em từ lâu th́ cho dù bất cứ người con gái nào xuất hiện đi nữa cũng không lay chuyển được ḷng anh đâu.
Giọng Hảo càng nghẹn ngào hơn:
- Chẳng lẽ một tuần nay, anh đối với em đều là giả dối sao, anh lợi dụng t́nh yêu của em để mưu toan lợi ích riêng cho anh à?
Phong thật sự không muốn nói lời thật trước những giọt nước mắt của Hảo, nhưng dù sao cũng nên dứt khoát một lần cho thoả đáng:
- Cũng không hẳn là như vậy, màn kịch vừa rồi là để giúp tôi hiểu rơ ḷng Trâm và cũng để giúp Hảo hiểu được cái cảm giác bị người ta lợi dụng ḷng tin yêu của ḿnh là như thế nào. Nếu Hảo đă nếm được mùi vị đau khổ ngày nay th́ Hảo cũng đă hiểu được hai năm trước khi biết rơ sự thật, Trâm đă đau khổ đến dường nào khi nàng vừa đánh mất người yêu, vừa đánh mất luôn t́nh bạn và ḷng tin tưởng ở nơi Hảo. Hảo chẳng những đă khiến Trâm chới với, mà c̣n làm cho ông anh ḿnh điêu đứng hết một thời gian.
Lần này Phong đă thật sự đi rồi, chiếc xe của chàng không mấy chốc đă lướt nhanh trong bóng tối. Ngoài này, Hảo vẫn đứng yên lặng một ḿnh với nước mắt kẻ dài thành hai đường thẳng trên má. Lời lẽ của Phong nghe sao phủ phàng quá, Hảo tự hỏi ḷng rằng có thật là Triết và Trâm đă đau khổ v́ ḿnh chăng?

Chương 20

Xe đă đảo mấy ṿng quanh, dù Long cố t́nh chạy thật chậm vậy mà cũng đă tới điểm hẹn rồi, nhưng chả thấy bóng dáng của Phong đâu cả. Bực ḿnh, Long bèn lẩm bẩm:
- Cái thằng chết toi này, sau mà lâu thế, đă bảo là phải nhanh lên một chút mà...
Bấy giờ Trâm mới sực tỉnh, năy giờ chẳng biết nàng đă khóc bao lâu, chỉ nhớ được là nàng đă rút hết tờ giấy này đến tờ giấy nọ, vậy mà vẫn không sao lau sạch được những giọt nước mắt thi đua chảy dài trên đôi bờ má. Trâm chẳng biết ở đâu mà nàng có dư nước mắt nhiều như thế, mới về đây có vài tháng mà nàng đă khóc trước mặt hết bao nhiêu người rồi.
Trâm ngượng ngập, ngẩng đầu lên nói lí nhí trong miệng:
- Cảm ơn anh đă đưa em về, em ngủ một giấc là sẽ hết chuyện ngay...
Trâm chợt im bặt v́ nàng nhận thấy trước mặt nàng chẳng phải là một ngôi nhà mà là một hồ nước mênh mong, nơi mà Phong đă một lần chở nàng tới đây.
Thấy Trâm ngơ ngác, Long vội giải thích:
- Anh nghĩ giữa em và Phong dù đă xảy ra chuyện ǵ đi nữa th́ cũng nên một lần nói rơ cho đôi bên khỏi hiểu lầm với nhau.
- Nhưng mà... mấy anh làm ǵ mà em chả hiểu ǵ hết vậy?
Long quay qua, đặt tay ḿnh lên vai Trâm:
- Bởi vậy anh mới nói là em và Phong cần đối mặt với nhau một lần trước khi em có một quyết định ǵ trong tương lai. Thật ra bấy lâu nay cái ǵ anh cũng biết hết, từ chuyện đổ vỡ giữa em và Triết, đến t́nh cảm nảy nở giữa em và Phong, có điều anh mắt nhắm mắt mở giống như thằng Hiếu vậy. Hay là em thử nghe một lời khuyên của anh nhé, anh cảm thấy khi xưa anh thật sai lầm đă giới thiệu Triết cho em quen, bởi v́ anh chẳng làm sao ngờ được Triết lại mau thay ḷng đổi dạ, chính v́ thế mà anh không muốn qua lại với Triết nữa. C̣n đối với Phong, anh cảm thấy nó thật sự mới là người mang hạnh phúc toàn vẹn đến cho em. Anh chưa từng khen ai bao giờ, ngay cả Triết cũng không ngoại lệ, nhưng gần một năm nay anh đă hiểu Phong nhiều hơn là nó tưởng tượng. Sỡ dĩ mà Phong chẳng chính thức cặp kè ai lâu dài là bởi v́ nó vẫn c̣n đang kén chọn, anh tin là lần này Phong đă t́m được đối tượng để trói buộc cuộc đời lêu lơng của nó rồi.
Có tiếng xe thắng lại, và đậu ngay bên cạnh xe của Long.
- Thôi đừng có bướng bỉnh nữa, nghe lời anh cho nó một cơ hội để giải thích nhé.
Bất đắc dĩ Trâm phải xuống xe. Nàng rảo bước đến bằng ghế mà ngày trước nàng đă ngồi đây với Phong, nhưng lần này Trâm chỉ đứng bên cạnh, hướng mắt ra mặt hồ, nghĩ ngợi miên man. Bây giờ th́ Trâm đă hiểu được đôi phần, có thể là bọn họ toa rập với nhau...
- Trâm!
Phong vừa gọi, vừa giơ tay ra nắm lấy bàn tay phải của Trâm, như đụng phải ma, Trâm lập tức rút tay lại.
- Đừng đối xử lạnh nhạt với anh nữa, bộ em thích hành hạ anh măi như vậy sao?
Trâm quay mặt qua để nh́n Phong, khác với ánh đèn mập mờ trong quán, ngoài này Trâm có thể nhận diện dung mạo chàng rơ ràng hơn, quả thật khuôn mặt của Phong đă hằn lên nét mệt mỏi và xanh xao không kém ǵ nàng. Trâm hơi xúc động, nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy một chút tự ái bị tổn thương đang dâng lên trong ḷng, nàng cố đáp bằng một giọng lạnh lùng:
- H́nh như lúc nào anh cũng thích miễn cưỡng người ta. Người yêu của anh đâu rồi, sao anh không ở lại để hàn thuyên với cô ta mà chạy ra đây đ̣i nói chuyện với tôi là nghĩa lư ǵ? Giữa chúng ta c̣n có điều chi để vướng bận lẫn nhau?
Cố thu hết can đảm, Phong giải thích:
- Thật ra anh thân mật với Hảo trong suốt một tuần qua hoàn toàn là ư kiến của Kim, bởi v́ em khéo che đậy, không dám bộc lộ t́nh cảm của ḿnh, nên anh đành phải hành động như vậy để hiểu rơ ḷng em hơn...
Trâm giận dữ cắt ngang:
- Anh nói sao, té ra mấy người dựng lên màn kịch này là để xem phản ứng của tôi như thế nào à?...Trời ơi, không ngờ anh lại đem tôi ra làm tṛ đùa, rồi bây giờ anh cảm thấy tội nghiệp cho tôi nên mới đến đây định nói lời xin lỗi với tôi đó à... Mấy người thật quá đáng mà, kể từ khi tôi bị Hảo qua mặt, là tôi rất ghét ai giở tṛ sau lưng tôi, bộ anh thấy tôi chưa đủ thê thảm sao mà c̣n chơi tôi như vậy.
- Trâm ạ, nào có nghiêm trọng như em nghĩ đâu.
- Tôi không muốn nghe bất cứ lời lẽ nào thốt ra từ miệng anh nữa.
Trâm vụt bỏ chạy, Phong hối hả đuổi theo nàng, chỉ mới vài bước Phong đă ṿng tay ra phía trước ôm chặt được Trâm. Không ngờ dáng Trâm mảnh khảnh như vậy nhưng lúc tức giận trở nên mạnh mẽ vô cùng, Phong phải cố gắng lắm mới nhấc bỗng nàng lên được. Trâm vùng vằng, hai chân co lên đạp vào khoảng trống trước mặt, giống như đang đạp một chiếc xe đạp, khiến chiếc xách tay đă rơi xuống đất tự bao giờ.
Sau cùng Trâm mệt mỏi quá nên buông xuôi, hai chân từ từ chạm xuống đất, nàng thấy thân thể ḿnh đang xoay chuyển ra đằng sau. Trước khi Trâm kịp lấy lại vẻ b́nh tĩnh th́ môi Phong đă áp lên môi nàng, Trâm dồn hết sức c̣n lại để phản kháng, cố đẩy Phong ra, nhưng vô ích, chỉ khiến Phong càng gh́ chặt nàng hơn. Trâm cảm thấy đầu óc như đang xoay ṃng, cơn giận dữ chợt tan biến, thay vào đó là những cảm xúc đang dâng lên mảnh liệt trong ḷng. Và rồi không hiểu v́ sao, Trâm đâm ra hợp tác với Phong, hai tay nàng bá vào cổ chàng. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, đắm đuối, như chưa từng được hôn qua bao giờ. Giây phút này, họ cảm thấy thời gian như đang ngừng trôi, mọi âu lo phiền năo đă ch́m vào trong dĩ văng, để chỉ c̣n lại là một thế giới hạnh phúc của hai người.

o0o

Nụ hôn nồng nàn rồi cũng chấm dứt.
Trâm áp đầu vào ngực Phong, hai tay lần xuống ôm ngang hông chàng. Tuy môi Trâm đă rời môi Phong, nhưng nàng có cảm tưởng như ḿnh vẫn chưa thật sự thoát khỏi cơn mê của t́nh ái. Trong lúc đó, Phong cũng đang áp mặt vào đầu Trâm, khẽ đưa một bàn tay lên vuốt tóc nàng. Hai người cũng im lặng để lắng nghe nhịp tim họ đang đập chung một nhịp điệu của t́nh yêu, hai quả tim như đang hoà hợp, quấn quít lấy nhau.
Vài phút đồng hồ trôi qua, Trâm nghe tiếng Phong th́ thào bên tai ḿnh:
- Trâm em! Ngay từ phút đầu tiên gặp gỡ, anh đă ước ao sao sẽ có một ngày nào đó, anh được hôn em trong ṿng tay ấm áp này.
Trâm chợt tỉnh mộng, nàng vội đẩy Phong ra:
- Anh làm ǵ đây? Tiếp tục đùa giỡn với tôi đó à? Tôi biết bấy lâu nay anh chưa quên được Duyên nên mới đùa cợt hết người này đến người nọ.
- Khỉ thật, sao em lại lôi Duyên vào trong cuộc? Em hăy nghe anh giải thích nè...
Trâm cơ hồ như không muốn nghe ǵ nữa, nàng định xoay mặt bỏ đi, nhưng Phong đă vội vă nói:
- Xin em hăy nghe anh nói thật ḷng ḿnh một lần này thôi. Anh hứa với em, nếu nghe xong mà em vẫn c̣n muốn đi th́ anh không cản em nữa.
- Được, anh cứ nói đi, tôi sẵn sàng nghe anh thêm một lần cuối.
Dứt lời, Trâm ngồi xuống ghế, đưa mắt nh́n Phong ra vẻ chờ đợi. Phong rón rén ngồi bên cạnh Trâm, chàng hít vào một hơi dài, sau đó Phong đem những tâm tư thầm kín của ḿnh tự bấy lâu nay trút ra bằng một giọng thiết tha, tŕu mến:
- Anh thừa nhận với em, từ khi bị cú sốc chia tay với Duyên, anh hầu như không thích thú luyến ái với một ai. Chẳng phải anh vẫn c̣n yêu thích Duyên, bởi v́ nàng đă yên bề gia thất, đă làm mẹ và vợ của người ta, mà v́ anh chưa t́m được đối tượng nào thích hợp để tính đến chuyện trăm năm. Những người bạn gái của anh, tất cả đều được biết qua các cuộc khiêu vũ, vui chơi, tiệc tùng... v.v... Nếu làm bạn dưới ánh đèn màu th́ rất xứng, nhưng nói đến t́nh cảm lâu dài th́ chẳng hợp chút nào, bởi v́ nền tảng của t́nh yêu không xây dựng bằng sự cảm thông qua tâm hồn mà là xây dựng trên bia rượu và những khúc nhạc nơi sàn nhảy. Hẳn em dư hiểu những cuộc t́nh như thế chẳng bao giờ được tồn tại lâu dài, đến một lúc nào đó t́nh cũng vội chấp cánh bay xa. Đa số các cô đó tự động bỏ rơi anh, bởi v́ anh lúc nào cũng giữ một khoảng cách riêng với họ, anh không thích bị ràng buộc, càng không muốn ràng buộc ai, có lẽ v́ thế mà chỉ trong một thời gian ngắn là đường ai nấy đi. C̣n nói về Hảo, anh quen nàng qua sự giới thiệu của bạn bè, cũng khởi đầu từ chốn đèn màu mà ra. Giống như những người bạn gái trước, anh chưa hề tâm sự cho Hảo nghe về đời tư của anh, em đừng thấy anh thường ăn nói ba hoa với họ mà lầm, trái lại mỗi lần đi chơi riêng với ai, nếu cảm thấy không hợp gơ th́ anh luôn là người thụ động. Cho dù không có sự xuất hiện của em, anh đoán chắc t́nh cảm giữa anh và Hảo cũng chẳng tiến triễn đến đâu, bởi anh hiểu rơ bản thân anh hơn ai hết.
Phong ngừng lại một chút, chàng đặt tay Trâm vào ḷng bàn tay ḿnh, khẽ tiếp tục:
- Em c̣n nhớ lần đầu tiên anh gặp em không? Sáng hôm đó, sau khi thức dậy, nghe tiếng nhạc năo nùng từ pḥng khách vang lên, làm anh không sao chợp mắt lại được. Như có một mảnh lực nào đó khiến anh muốn đối mặt với người đang lắng nghe những bài hát buồn kia là ai. Có lẽ em không thể nào tin được anh đă bị em thu hút từ đầu, nét mặt ngỡ ngàng, đôi mắt đa sầu như biết nói của em đă thật sự làm rung động con tim của anh. Bây giờ anh mới biết v́ sao chỉ mới gặp em lần đầu mà anh cảm thấy như đă quen thuộc lâu lắm rồi, có lẽ anh đă gặp mặt em từ mấy năm trước ở quán Dư Âm th́ phải. Sau đó qua lời nói của Long và Hiếu, anh mới biết được em và Triết đă có với nhau một mối t́nh nồng thắm. Kể từ ngày hôm ấy, anh thật sự rất hứng thú muốn biết v́ sao trong đôi mắt của em luôn luôn vương vấn một nổi buồn man mác nào đó mà anh không thể diễn tả được.
Phong chợt cười một ḿnh:
- Nói ra mới biết là ḿnh đă đi sai một nước cờ, anh hỏi lầm người, Hảo chẳng những không giúp ích được ǵ cho anh, trái lại cô ta đă gieo vào ḷng anh một ấn tượng không tốt về em. Anh tuy có thất vọng thiệt, nhưng càng gần gũi với em, anh càng thấy t́nh cảm ḿnh bị lôi cuốn chừng nấy. Cái hôm sinh nhật của Long, anh đă đường đột muốn hôn em thật, nhưng khi nh́n thấy h́nh em và Triết âu yếm chụp chung, anh cảm thấy đau đớn vô cùng. Anh biết rằng em vẫn c̣n yêu Triết lắm, nếu lúc đó anh nhảy vào th́ chẳng khác nào anh chỉ là một vật thế thân của Triết mà thôi. Những lần gặp gỡ sau đó, anh cố t́nh tránh né em, cố t́nh gạt h́nh bóng em ra khỏi trái tim ḿnh, nhưng mỗi lần gặp em, là một lần h́nh ảnh em càng in đậm hơn trong trí óc của anh. Khi gần gũi em, anh nhận thấy có lúc em như một con búp bê mơ mộng, thỉnh thoảng như một đứa trẻ hồn nhiên thích quậy phá, nhưng lại có lúc đưa ra nhận xét về đời thật nhạy bén như một người lớn trưởng thành. Anh chẳng biết h́nh dung em ra sao, nếu nói theo Triết ví em là cơn sóng ngoài biển khơi, th́ anh ví em như là một quyển tiểu thuyết có pha lẫn chút trinh thám, khiến đọc giả say mê đọc hết trang này đến trang nọ mà vẫn chưa thỏa măn tính hiếu kỳ trong ḷng họ. Thật vậy, em là một người con gái có tất cả các điểm trên: hoạt bát, đa sầu, vui vẻ, nghiêm trang... chẳng những thế mà em c̣n có một trái tim bao dung, thích giúp đỡ và biết lo nghĩ cho người ta.
Phong lại mỉm cười, chàng xiết chặt tay Trâm hơn:
- Không phải anh đang tâng bốc em, có thể đối với người ta em chỉ là một cô gái b́nh thường như những người khác, nhưng đối với anh, em là một người có cá tính rất đặc biệt, v́ thế mà trái tim của anh đă bị em làm chủ rồi. Trước khi muốn em chấp nhận anh, anh nghĩ phải giúp em bỏ đi cái gút mắc trong ḷng bấy lâu nay và sau cùng rồi em cũng đă trút hết những ǵ vướng bận trong tâm tư. Trái lại, khi nghe xong mối t́nh đầu của em, anh càng hiểu lầm thêm rằng em vẫn không thể nào chấp nhận ai ngoài Triết ra, bằng chứng là em đă khóc rất nhiều v́ Triết, c̣n đối với anh th́ em lại thờ ơ, lạnh lùng như người xa lạ. Nên sáng hôm sau, Long có đă nghi hỏi về chuyện chúng ḿnh, nhưng em có biết không, v́ Long đă cảnh cáo anh ngay từ đầu, hơn nữa anh nghĩ là trong mắt em chả có h́nh bóng anh trong đó, nên anh không dám công khai t́nh yêu của ḿnh, chỉ đành dùng Hảo mà đánh trống lăng Long. Sau đó, em lại bỏ đi với Triết, anh như phát điên lên, đến lúc đi uống nước với Kim, Hiếu và Long, th́ anh mới vỡ lẽ ra v́ Kim đă đưa lá thư của Triết cho anh đọc. Anh ta viết thư cảm động quá, anh c̣n xúc động th́ huống hồ chi em. Sau đó Kim đă khích lệ anh rất nhiều, Kim nói nếu muốn biết em có yêu anh hay không th́ cứ việc thân mật với Hảo là sẽ biết ngay, nhưng buồn cười thật, anh xém làm hư hơng cả mọi việc, v́ cứ thấy em nhảy trong ṿng tay kẻ khác là anh tức đến phát điên lên...
- Và Kim đă đoán trước được thế nào em cũng sẽ ghen lên mà bỏ đi ngang xương như thế, mọi người sắp đặt để anh có cơ hội giải thích với em, có đúng không? Thế anh đă ăn nói sao với Hảo?
Trâm cắt ngang làm Phong hơi lúng túng, chàng gật đầu thú nhận:
- Vâng. Nhưng xin em hiểu cho, bởi v́ em quá kín đáo, em lại tránh né anh, cho nên anh mới dùng cách này. Riêng Hảo th́ anh đă nói rơ ràng với cô ta rồi, v́ sự thật bấy lâu nay anh vẫn giữ một khoảng cách với cô ta, anh chưa từng dắt tay cô ta đi dạo phố, hoặc hứa hẹn ǵ ở mai sau, có chăng là những bản nhạc t́nh tứ trên sàn nhảy như anh đă từng nhảy với bao người con gái khác.
Phong ngập ngừng một chút, nhích người lại gần Trâm hơn, nh́n nàng bằng đôi mắt thành khẩn nhất:
- Tất cả lời lẽ trên, nó không quan trọng bằng những lời lẽ sau cùng xuất phát từ đáy ḷng của anh. Xin em hăy nghe đây tiếng nói chân thành nhất mà xưa nay anh chưa từng hứa hẹn với một người nào, tuy anh không biết làm thơ như Triết, càng không biết lấy ḷng người ta, anh chỉ biết rằng anh yêu em tha thiết. Anh nguyện suốt cuộc đời c̣n lại sẽ cùng em xây dựng cái lư tưởng, cái mộng mơ mà em đă từng dệt, anh không dám khoe khoang anh là một con người hoàn hảo, nhưng anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em. Trong quá khứ, mặc dù anh cặp kè rất nhiều người, tuy nhiên anh chưa bao giờ lừa dối họ, anh cũng không bắt cá hai tay, huống hồ chi em đă làm chủ con tim anh rồi, th́ làm sao anh có thể chia xe t́nh yêu cho người khác được? Anh hứa với em, sẽ từ bỏ cuộc đời lêu lơng, những buổi vui chơi nơi vũ trường, để yên ḷng làm một người bạn đời thật xứng đáng với em.
Khi đă tŕnh bày xong những nỗi ḷng mong ước của ḿnh, Phong lắc nhẹ tay Trâm:
- Anh đă nói hết cho em nghe rồi, vậy c̣n em, em có cho anh một cơ hội không? Anh nghĩ cũng đă đến lúc em không nên che đậy nữa, ḿnh cần thành thật với nhau một lần.
Không khí đột nhiên ch́m trong sự yên lạng. Phong vẫn đang chờ đợi Trâm phát biểu những cảm nghĩ của ḿnh, nhưng trái với ḷng tin tưởng của chàng, Trâm chợt đứng phắt dậy, Phong kinh ngạc giữ tay nàng lại:
- Em vẫn c̣n muốn đi?
Trâm trố mắt hỏi lại:
- Bộ anh chưa nói hết sao? Không phải anh đă nói với tôi rằng, anh sẽ không cản tôi nữa sau khi tôi đă nghe anh kể lể tất cả?
Phong sững sốt, vừa đứng dậy vừa trừng mắt nh́n nàng:
- Chẳng lẽ em không hề yêu anh? Chẳng lẽ em vẫn c̣n yêu Triết?
Trâm lắc đầu nói:
- Nếu tôi đă nh́n ra được là Hảo có ư với anh th́ dĩ nhiên tôi cũng đoán ra được là anh cũng đă yêu tôi. Mặc dù tôi không c̣n yêu Triết, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận yêu anh.
- Nhưng anh biết là em có cảm t́nh với anh, bởi v́ anh có thể h́nh dung được qua ánh mắt của em.
Trâm bỗng cười phá lên:
- Có lẽ anh quá tự hào về thành tích gom góp t́nh nhân của anh, cho nên anh nghĩ bất cứ một cô gái nào dưới con mắt của anh đều bị anh chinh phục cả. Để tôi nói rơ ràng cho anh biết nhé, tôi thừa nhận tôi cũng có t́nh cảm với anh, nhưng bao ngày qua, mục đích của tôi là muốn trả thù Hảo mà thôi. Kết qua khỏi cần tôi nói th́ anh cũng biết ai là kẻ chiến thắng rồi. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thực hiện được cái lư tưởng của ḿnh, nhưng đối tượng tuyệt đối không phải là anh. Dù sao tôi cũng cám ơn những lời khen tặng của anh.
Dứt lời, Trâm bước đến nhặt xách tay lên và thong thả quay gót đi mà không thèm ngoái cổ lại một lần.

Chương 21

Lời lẽ của Trâm cay đắng hơn là những thang thuốc bắc. Phong ngồi phịch xuống ghế, đau khổ úp mặt vào ḷng bàn tay. Chàng khẽ rên rỉ trong ḷng, mùi vị thất bại lần này c̣n đau đớn gấp vạn lần so sánh với sự mất mát của mối t́nh đầu. Hảo nói rất đúng, Trâm chỉ muốn trả thù mà thôi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phong đă ngồi yên lặng như thế để cảm thấy muôn vạn kim gai đang đâm nát quả tim chàng. Sau cùng rồi Phong cũng lấy lại được sự b́nh yên trong tâm hồn, mấy năm trước chàng đă gục ngă vậy mà vẫn tự ḿnh đứng lên, th́ bây giờ chàng cũng phải nhờ vào chính bản thân ḿnh thôi. Mặc dù Phong tin chắc là chàng sẽ vượt qua được, nhưng sao chàng vẫn cảm thấy ḷng dạ tê tái và h́nh như Trâm đă cướp đi mất một nửa hồn chàng rồi.
Giữa lúc Phong định đứng dậy để lê gót chiến bại về nhà, th́ chàng cảm thấy có một bàn tay đang đặt trên vai chàng, một mùi nước hoa quen thuộc loang toả nhè nhẹ xung quanh chàng. Phong thắc mắc không biết giờ này mà c̣n ai lui tới nơi này, ḿnh đang nằm mơ chăng? Nhưng không, bàn tay đó từ từ di chuyển lên đầu chàng, những ngón tay luồng vào trong kẻ tóc, Phong vội vă ngẩng mặt lên và thổn thức gọi tên người con gái đang đứng trước mặt chàng:
- Trời ơi, Trâm!... Em đây sao? Không phải anh đang nằm mơ chứ?
Trâm nở một nụ cười thân thiện. Mái tóc nàng bồng bềnh trong gió, ánh mắt nàng cảm thông hơn bao giờ hết. Phong nghe cơ hồ như có tiếng nói mơ màng bên tai chàng:
- Em nghỉ chúng ḿnh không nên hiểu lầm nhau măi như thế. Đă đến lúc chúng ta nên lột bỏ cái bề ngoài giả tạo đó để đến với nhau bằng một con người thực tế đàng hoàng. Em thú thật lúc trở về lại thành phố này, trái tim em vẫn c̣n tôn thờ h́nh bóng của Triết. Mặc dù anh đă gơ cửa trái tim em không đúng lúc, nhưng từ cái hôm sinh nhật của anh Long, h́nh như h́nh bóng của anh bắt đầu ngự trị trong tim em rồi, chỉ tại em không hiểu ḷng ḿnh thôi, bởi v́ sau khi anh bỏ đi được một lúc, em xé nát tấm h́nh mà chẳng hiểu động cơ nào đă thúc đẩy em hành động như thế. Tuy anh không đẹp trai như Triết, nhưng ở anh có sự hấp dẫn kỳ lạ, khiến em không dám nh́n thẳng vào anh, v́ em có cảm tưởng anh có thể lột trần được những tư tưởng bên trong của em.
Có tiếng thở dài của Trâm:
- Cả một tuần nay em đă phân tích rất kỷ, v́ sao chúng ḿnh chỉ mới quen 2 tháng mà đă có nhiều chuyện xảy ra như thế? Ngày xưa Triết cũng chưa từng khiến em phải vui buồn bất chợt trong một thời gian ngắn ngủi như anh đă mang đến cho em. Ở bên cạnh anh, em cảm thấy ḿnh rất vui vẻ và nói năng không ngớt. Cái hôm mà em khóc trong ṿng tay của anh, không phải em khóc cho Triết đâu, nếu có th́ em đă khóc ngay sau khi đọc xong lá thư đó, mặc dù Triết đă thành công khơi lại vết thương ḷng của em, mà em khóc v́ cái thái độ cộc cằn của anh. Hôm đó nh́n thấy anh đi cùng với Hảo, em nghĩ là anh vừa mới đi với em đây mà nay lại đi với người khác, em tưởng rằng anh xem em cũng như những người bạn gái lúc trước''...
Phong bây giờ đă hoàn toàn tỉnh mộng:
- Không phải anh hẹn cô ta ra ngoài, mà Hảo đă rủ anh đi xem phim, anh tính nhân cơ hội đó để nói rơ với Hảo, nào ngờ Triết xuất hiện, đưa cô ta về luôn cho nên anh chưa kịp nói ǵ với Hảo hết.
Trâm bước đến ngồi bên cạnh Phong, nàng gật đầu, cất giọng giải thích:
- Nếu anh đă hiểu lầm em với Triết, th́ trong khi đó em cũng đă hiểu lầm anh với Hảo. Những ǵ anh nói với anh Long trong sân "garage", em đă nghe được hết, lúc đó em rất buồn và chỉ c̣n biết trách ḿnh là kẻ đến sau. Chắc anh vẫn c̣n nhớ đoạn cuối lá thư của Triết đă khẩn cầu em cho ảnh một cơ hội để tháo bỏ cái gút mắc trong ḷng ảnh tự bấy lây nay. Hôm đó, em đi với Triết là để nói rơ ràng với ảnh một lần sau cuối. Sau khi Triết nghe hết sự thật, anh ấy van nài em cho ảnh cơ hội để làm lại từ đầu, nhưng em đă từ chối chỉ v́ trong tim em đang khắc ghi h́nh bóng của anh th́ làm sao em có thể quay lại với Triết chứ?
Phong vừa xúc động, vừa ngạc nhiên vô cùng. Chàng quay qua nắm cả bàn tay Trâm, nói trong tiếng nghẹn ngào:
- Thật vậy sao em? Anh thiệt bậy quá, đă ăn nói hồ đồ khiến cho em hiểu lầm rồi c̣n bày đặt hiểu lầm đến em nữa.
Trâm gật gù:
- Bởi bậy giữa hai chúng ta đă có quá nhiều hiểu lầm cho nên chuyện mới đến nông nỗi như thế này. Dù anh có yêu em hay không, em vẫn muốn nói với anh một điều, hiện giờ trong tim em chỉ có một ḿnh anh mà thôi. C̣n đối với Triết, chẳng qua chỉ là chút kỷ niệm vương vấn trong ḷng.
Phong mừng rỡ đến độ định ôm chầm lấy Trâm, nhưng chàng chợt khựng lại, vội vă buông tay Trâm ra và đứng lên đi tới đi lui trước mặt nàng. Thấy thế, Trâm bèn hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Phong dừng lại, ngập ngừng nói:
- Có phải em... đang đùa giỡn với anh chăng? Em đang tội nghiệp cho anh hay là em trở về đây là muốn anh đưa em về nhà?... Hoặc là...
Trâm buộc ḷng đứng dậy theo Phong. Trâm tiến thật gần đến Phong, vừa giơ tay phải ra nhéo lấy vành tai trái của chàng, vừa ngước mặt lên trách móc:
- Vậy mà cũng bày đặt tự cho ḿnh là đào hoa, bay bướm... Thế em hỏi anh nè, nụ hôn vừa rồi chẳng lẽ là giả tạo hay sao? C̣n nữa, kiếm ở đâu ra nhiều nước mắt như thế để khóc cho anh chứ? Không tin th́ anh điện thoại hỏi anh Long đi, em xài gần hết hộp giấy của ảnh rồi đó.
Phong vẫn c̣n nghi ngờ:
- Thế những lời ban năy trước khi em bỏ đi là thiệt hay giả?
Trâm ṿng hai tay ra phía sau cổ Phong, đáp bằng một giọng nũng nịu:
- Ai biểu anh cấu kết với con Kim gạt em chi, làm một tuần qua em như người mất hồn vậy, nếu mà kéo dài thêm một tuần nữa chắc em sẽ tự động biến mất nơi này quá, cho nên ban năy em cố t́nh nói như thế là để huề với anh. Nói thiệt nhen, em phải cám ơn ư kiến của Kim, nếu không làm sao em biết được là ḿnh yêu anh đến mức ghen tuông như thế, và làm sao nghe được những lời khen thưởng của anh về em. Hơn nữa, em quay trở lại là để đến với anh bằng một con người hoàn toàn, từ nay em sẽ cởi hỏ hết những cái mặt nạ hoá trang bên ngoài để sống thực với con người t́nh cảm của ḿnh, như vậy đối với anh mới thật sự công bằng. Coi như tất cả hiểu lầm xưa, những điều phiền muộn và quá khứ đau buồn ngày nào đă bị em vứt đi sau cái ngoảnh mặt đó.
Rồi Trâm bẽn lẽn cúi đầu lí nhí nói:
- Không biết anh có c̣n muốn xây dựng cái mộng tưởng của chúng ta chăng?
Để đáp lại tấm chân t́nh của Trâm, Phong nhấc bổng người nàng lên và quay tṛn hết mấy ṿng:
- Ai da, chóng mặt quá, bỏ em xuống mau lên...
- Không bỏ! Ai biểu em ác quá chi. Lúc th́ đưa anh lên trên cao, khi th́ xô anh ngă xuống đất, người ǵ mà thay đổi y như chong chóng vậy.
Sau cùng Phong cũng bỏ Trâm xuống, đưa tay gỡ những sợi tóc rối của nàng và hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Trong khi đó Trâm vội vàng đính chính:
- Anh mới là người xoay em như chong chóng vậy. Người ǵ đâu mà nóng tính vô cùng, và cứ hay hiểu lầm người ta. Ư, mà hỏi thiệt anh nè, bộ em có nhiều ưu điểm vậy sao?
Phong lắc đầu, vừa đưa tay ngắc mũi Trâm vừa tuôn ra một tràng:
- Bây giờ th́ không đúng như vậy nữa, anh chưa thấy ai có nhiều khuyết điểm như em vậy. Nghe nè: em hung hăng như bà chằn, em nóng tính c̣n hơn đàn ông con trai, em gàn bướng như trẻ con, em...
- Thôi đủ rồi.
Trâm vùng vằng, ngúng ngoẩy định bỏ đi, nhưng Phong đă xiết chặt nàng lại:
- C̣n nữa, em dễ giận, dễ hờn c̣n hơn là một đứa con nít... Nhưng chẳng hiểu sao có một gă khờ như anh đây lại điên dại ngây ngất v́ tất cả những cá tính trên của em.
- Đồ xạo nè, chuyên môn nịnh đầm con gái người ta, hèn ǵ mà các cô dễ dàng mắc bẫy t́nh ái của anh.
- Ồ, anh chỉ cần một ḿnh em mắc bẫy là đủ rồi.
Cả hai cùng cười vui vẻ, tiếp theo đó là những thắc mắc được đem ra trao đổi đối phương để thấu hiểu ḷng nhau suốt bao ngày qua. Chẳng hạn như:
- Nè Trâm, tại sao em lại hát mấy bài bài buồn đó?
- Thế lúc anh và Phát ra ngoài nhà hàng nói cái ǵ lâu vậy?
Mỗi người một câu cho đến khi b́nh ḿnh lên lúc nào mà họ vẫn không hay. Bởi đôi t́nh nhân đang say mê kể lể những nhớ thương, những vương vấn trong ḷng họ từ khi bước vào đường yêu.
Khung cảnh cảnh chợt im ĺm một cách lạ lùng, cây cỏ không xao động, mặt hồ phẳng lặng như tờ, gió cũng thôi ngừng thổi. Dường như mọi cảnh vật đang say mê v́ những lời t́nh tứ, nồng nàn của đôi t́nh nhân trẻ đang tay trong tay kề cận bên nhau. Hạnh phúc của t́nh yêu là như thế đấy, có đắng, có cay, có hiểu lầm, có giận hờn vu vơ, nhưng đôi khi t́nh yêu là một hương vị ngọt ngào mà không có ngôn ngữ nào có thể diễn đạt hết, duy chỉ có trái tim là cảm nhận ra được mà thôi.

Chương 22

Hai năm sau, đôi vợ chồng mới cưới đang có mặt trong một chiếc máy bay của hăng Hàng Không Đại Hàn. Có tiếng nói của cô chiêu đăi viên vang lên lanh lănh:
- Xin hành khách lưu ư, hăy thắt dây an toàn, trong chốc lát máy bay sẽ cất cánh. Để đảm bảo sự an toàn cho quí vị, xin vui ḷng ngồi yên một chỗ, đừng đi đâu cả. Xin cảm ơn rất nhiều.
Phong xoay qua gài dây an toàn cho vợ, rồi mới thắt dây cho ḿnh sau. Ít phút đồng hồ trôi qua, lại cũng tiếng nói của cô chiêu đăi viên ban năy:
- Quư vị có thể tùy tiện nghỉ ngơi. Một lần nữa xin cám ơn quư vị đă chọn Hàng Không Đại Hàn, xin chúc quư vị có một chuyến du lịch thoải mái và vui vẻ.
Phong quay qua cất tiếng hỏi nhỏ:
- Em mệt không? Có cảm thấy nhức đầu hay mắc ói không?
Trâm lắc đầu:
- Đă pḥng hờ bằng một viên thuốc say sóng nên em thấy chẳng có ǵ cả. Tại anh lo xa quá chứ mấy lần em ngồi trên máy bay có sao đâu.
Phong vội phân bua:
- Lần này có khác chứ, phải ngồi ít nhất chục tiếng đồng hồ mới đến được Thái Lan, sau đó c̣n đổi máy bay bay về VN, cho nên uống thuốc dù sao cũng đỡ mệt hơn.
Trâm nở một nụ cười tươi với chồng, ngoan ngoăn nói:
- Ừ, ông xă nói sao th́ sao đi.
Sau đó Trâm tự tháo dây an toàn ra, sung sướng tựa đầu vào vai Phong, trong khi đó Phong cũng choàng tay qua ôm vai nàng. Hai người im lặng hướng nh́n ra bầu trời đen tối từ cửa sổ nho nhỏ mà đầu óc ngập đầy những h́nh ảnh tuyệt vời của ngày đám cưới hôm qua.
Suốt hai năm nay, có nhiều chuyện xảy ra ngoài cả sự dự đoán của mọi người, cũng may toàn là tin lành và tốt đẹp. Sau khi công bố cuộc t́nh chính thức của Phong và Trâm được hai tháng, th́ họ nhận được thiệp cưới của Phát và Nga. Mùa hè năm sau, đám cưới của Dung và Eric, Kim và Long chỉ xê xích một tháng mà thôi. D́ dượng muốn bắt dâu cho vui nhà vui cửa, bởi v́ con cái lần lượt bỏ đi hết, mà căn nhà th́ quá lớn, thế là sau ngày cưới, Kim dẫn luôn bé Hạnh về bên nhà chồng ở. Kim hiểu biết, tánh t́nh lại rộng lượng nên sống chung một nhà mà chẳng có đụng chạm ǵ đến cha mẹ chồng, hơn nữa có cha mẹ chồng chăm sóc bé Hạnh, nên hằng ngày Kim vẫn đi làm đều đặn với Trâm. Thỉnh thoảng Kim mời ba mẹ ruột của ḿnh đến nhà ăn uống và tṛ chuyện với cha mẹ chồng, có thể nói là vui cả làng cả họ. Ngạc nhiên nhất là ngày hôm qua, Triết xuất hiện bên cạnh Mai với cái bầu bự ch́nh ́nh, h́nh như sẽ sanh trước Kim chừng 3 tháng là cùng.
Điều mà làm cho Trâm cảm thấy hănh diện và sung sướng nhất, phải kể đến ông chồng đang ngồi bên cạnh nàng đây. Trong hai năm nay, Phong tuyệt đối không la cà đến các vũ trường nào cả, có chăng là thỉnh thoảng đi chung mấy anh chị em trong nhà mà thôi. Chàng từ bỏ luôn cái nghề nhảy nhót của ḿnh, chuyên tâm lo làm ăn để chuẩn bị cho tương lai của họ. Kết quả, Phong đă đổi chiếc xe thể thao hai cửa của ḿnh, để sắm một chiếc xe mới tinh bốn cửa để sau này đưa rước con cái dễ dàng hơn. Phong lo xa, tính toán c̣n hơn cả Trâm nữa, tất cả các thứ đều do một tay Phong đảm đương hết, từ việc mướn nhà, mua sắm đồ đạc cho ngày cưới, ngay cả việc dành cho nàng một sự ngạc nhiên là hoàn thành ư nguyện của nàng bấy lâu nay, tức về quê nhà thăm gia đ́nh một chuyến sau mười mấy năm xa cách...
- Trâm, em đang nghĩ ǵ thế?
Bị Phong cắt đứt ḍng suy nghĩ của ḿnh, Trâm vội ngẩng đầu lên nói:
- Rất nhiều chuyện anh ạ, em thấy thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây mà đă hai năm. Tất cả xảy ra như một giấc mơ vậy.
Thật ra chẳng phải chỉ có ḿnh Trâm đang hồi tưởng lại quá khứ, mà chính Phong cũng đang quay về những hạnh phúc vừa qua. Từ khi xoá bỏ hết những hiểu lầm, Phong và Trâm càng gắn bó và thông cảm nhau hơn. Hai năm trời yêu đương mặn mà, tất cả các ngỏ hẻm trên thành phố San José này h́nh như đều có in dấu chân của họ. Đôi lúc hai người cũng căi vă, nhưng lâu nhất chỉ giận được một ngày mà thôi, hễ mỗi lần làm lành là hai đứa lại quấn quít như xưa.
Phong chợt nhớ đến đêm tân hôn vừa rồi mà ḷng vẫn c̣n cảm thấy lâng lâng niềm hạnh phúc vô bờ bến đang ngập đầy ḷng chàng. Trâm tinh khiết và đáng yêu dường nào th́ chàng cảm thấy ḿnh không xứng với nàng lắm, chỉ v́ trong quá khứ chàng đă từng có ư nghĩ rằng Trâm đă thuộc về Triết rồi. Trái lại, sau ngày đám cưới, Phong mới biết là những lời phỉ báng của mẹ con Hảo đều sai lầm cả. Đột nhiên Phong liên tưởng đến những người bạn gái đă từng đi qua đời chàng, họ đều giống ở một điểm, nghĩa là chẳng ai ai có tâm hồn á đông như phong tục của người Việt ḿnh thường ca tụng. Càng so sánh, Phong càng nhủ với ḷng ḿnh rằng, từ nay cho đến hết cuộc đời này, Phong sẽ cố gắng yêu thương và bảo bọc Trâm hơn...
- Anh Phong! Tới phiên anh đang ngẫm nghĩ ǵ thế?
Phong cười cười, chàng cúi xuống hôn vào má Trâm một cái, rồi th́ thào bên tai nàng:
- Anh yêu em !
Câu nói này Trâm đă nghe nhiều lần lắm rồi, thế mà lần nào nghe xong, nàng đều thẹn đỏ cả mặt. Trâm ngượng ngùng nói:
- Anh biết không, bấy lâu nay có một điều anh vẫn không hề thay đổi.
Phong nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu ư của Trâm muốn ám chỉ ǵ:
- Ủa c̣n điều ǵ ở anh mà em chưa hài ḷng?
- Đó là cái thói nói ngọt và nịnh đầm của anh vẫn y như ngày nào.
Phong vờ đưa một tay lên găi đầu, lẩm bẩm:
- Khổ thật, nếu bà xă không thích anh nói thế, vậy để anh đi nói với người khác vậy.
Trâm đấm vào ngực Phong một cái, cất giọng hăm he:
- Anh dám sao?
Phong cười khanh khách:
- Trời ơi, cái tánh hung dữ của em vẫn như ngày nào, điệu này làm sao anh dám ra ngoài nịnh đầm bà khác chứ?
Trâm đột nhiên đổi đề tài:
- Hôm qua, trong lúc Triết bắt tay với anh, hai người đă nới ǵ thế?
- À, Triết chúc mừng anh đă có bản lĩnh trói buộc được cuộc đời tự do bôn ba của em, và anh cũng đă cảm ơn anh ta.
Suy nghĩ một hồi, Phong bật mí đôi điều với Trâm:
- Thật ra sau khi kết hôn rồi, Triết không hạnh phúc như là em tưởng tượng vậy đâu.
Trâm ṭ ṃ:
- Vợ sắp sanh đến nơi, phải nói là hạnh phúc quá đi chứ.
Phong lắc đầu giải thích:
- Chỉ mới yên ổn sau này thôi. Hai vợ chồng họ đă dọn ra ở riêng mấy tháng nay rồi, nghe nói là mẹ chồng con dâu, và giữa em chồng và chị dâu thường đụng độ nhau tối ngày.
Trâm ngây thơ thắc mắc:
- Ủa sao kỳ vậy, bấy lâu nay hai mẹ con Hảo rất yêu thích Mai cơ mà?
Phong đáp trong vẻ ngượng ngập:
- Kể từ ngày anh nói rơ ràng với Hảo trước quán Dư Âm, Hảo chẳng biết ăn năn mà c̣n đổ nguyên do vào Mai, cô ta bắt đầu gắt gỏng và trút cơn giận lên chị dâu ḿnh. Nói rằng nếu biết chuyện đến nông nỗi này th́ ngày xưa, Hảo đă không đẩy Triết về phía Mai, th́ có lẽ...có lẽ...
Trâm đỡ lời dùm cho Phong:
- Th́ có lẽ em không thể nào đoạt anh trong tay Hảo chứ ǵ?
Phong vờ đánh trống lăng:
- Sau đó mẹ Hảo bênh Hảo nên cứ lục đục với nhau hoài. Mai tuy hiền thật, nhưng chẳng phải ai cũng nhịn nhục lâu như em, nghe nói Mai cũng lời qua tiếng lại nên rốt cuộc Triết đem vợ ra ngoài sống luôn. Anh nghe Hiếu kể lại rằng, bây giờ hai vợ chồng họ mới thông cảm được nổi khổ của em bao năm về trước.
Trâm gật gù, phụ họa thêm:
- Hèn ǵ mà tối qua, trong lúc em vào trong thay đổi y phục, gặp Mai từ trong "restroom" bước ra, nàng đứng lại nói một câu mà bây giờ em mới hiểu được.
- Thế Mai đă nói ǵ với em?
- Mai nói là hai vợ chồng họ có được ngày hôm nay là phải cám ơn em một phần, sau đó Mai mời em khi nào rảnh rổi th́ đến thăm vợ chồng họ...
Phong vội vă ngắt lời Trâm:
- Dù em chịu đi, chưa chắc anh sẽ cho em đi.
Trâm cười khúc khích:
- Bộ anh không tin em sao?
- Anh không tin Triết thôi.
Sau đó Phong xiết chặt Trâm hơn, chàng thỏ thẻ bên tai nàng:
- Em biết không, cho đến bây giờ anh vẫn c̣n lo sợ, sợ một ngày nào em hối hận quay về với Triết th́ anh chẳng biết sống ra sao...
Trâm vội giơ tay bịt lấy miệng Phong:
- Trâm ngày xưa yêu Triết thật, nhưng Trâm ngày nay chỉ có Phong thôi, suốt cuộc đời c̣n lại này, không ai có thể cướp đi h́nh bóng của anh trong ḷng em cả. Thế anh có luôn luôn ôm em măi trong ṿng tay anh không?
Phong không trả lời, chàng cúi xuống gh́ chặt lấy môi Trâm. Hai vợ chồng ch́m đắm trong ṿng tay rắn chắc bên nhau. Khi buông Trâm ra, Phong với tay dặn đèn tối lại, để đầu Trâm tựa vào vai ḿnh, họ từ từ đi vào giấc ngủ. Giấc ngủ sẽ sớm đưa họ về tới quê hương yêu dấu, nơi mà Trâm có thể khoe với cha mẹ rằng, từ nay hai ông bà sẽ không c̣n lo lắng nữa, v́ bên kia bờ thái b́nh dương, Trâm đă t́m được một người bạn t́nh thật xứng đáng, người mà có thể cùng nàng đi hết quăng đời c̣n lại.

Mưa Bụi

Hết


 

Pages Previous  1  2  3  4  5