|
|
Chương 13
Mẹ tôi nói với bà quản đốc kư túc xá,
Chuyện đó không sao cả, tất cả những điều đó đều không có ǵ quan
trọng. Thế bà không thấy là mấy thứ đó hợp với con bé sao, những
chiếc áo nhỏ cũ kỹ đó, chiếc nón màu hồng đó, và c̣n đôi giày vàng
nữa? Mẹ tôi say sưa với niềm vui sướng khi bà nói về các con của
ḿnh, và chuyện đó làm cho bà trở nên duyên dáng hơn bao giờ. Những
cô giáo trẻ ở kư túc xá lắng nghe bà với sự chú tâm đầy cảm động.
Tất cả mấy người đó, mẹ tôi nói, tất cả bọn họ đều lảng vảng chung
quanh nó, tất cả bọn đàn ông ở đây, dù có gia đ́nh hay chưa, tất cả
đều lảng vảng chung quanh nó, khao khát theo đuổi nó, theo sau một
điều ǵ đó mà họ chưa xác định được, hăy nh́n |
Dịch Giả:
Phạm Việt Cường
|
|
xem, nó vẫn c̣n là một đứa con nít kia
mà. Người ta có nói về chuyện nhục nhă à? Tôi muốn nói là, làm sao
mà sự trong trắng có thể bị ô nhục được chứ?
Mẹ tôi nói huyên thuyên. Bà nói về câu chuyện măi dâm rành rành và
cười, bà cười về chuyện tai tiếng, về cái tṛ hề, về chiếc mũ buồn
cười, về nét thanh lịch tuyệt vời của cô nhỏ băng ngang ḍng sông.
Và bà cười về những chuyện không thể cưỡng chống lại được ở những
thuộc địa Pháp như nơi đây: tôi muốn nói, bà nói, cái con nhỏ da
trắng hư hỏng này, con bé này bị giấu giếm cho trong những nhiệm sở
nội địa cho đến bây giờ, rồi bất chợt xuất hiện ra giữa ánh sáng ban
ngày và đi ngủ qua đêm với đồ cặn bă triệu phú người Tàu đó trước
mắt mọi người, với viên kim cương trên ngón tay nó như thể nó là vợ
của một ông chủ nhà băng. Rồi bà khóc.
Khi bà nh́n thấy viên kim cương bà nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, Nó
gợi cho mẹ nhớ tới chiếc nhẫn nhỏ mẹ có hồi mẹ đính hôn với người
chồng đầu tiên của mẹ. Tôi nói: ông Dark. Chúng tôi cười. Đó chính
là tên ông ta, bà nói, nó đúng là tên ông.
Chúng tôi nh́n nhau hồi lâu, rồi bà nở một nụ cười ngọt ngào, hơi
chế nhạo, đầy sự hiểu biết thật sâu xa về con cái của ḿnh và về
những ǵ chờ đợi chúng sau này khiến tôi gần như muốn kể hết cho bà
nghe về chuyện xảy ra trong Chợ Lớn.
Nhưng tôi đă không kể. Tôi không bao giờ kể.
Bà chờ đợi một hồi lâu trước khi lên tiếng trở lại, bà nói, một cách
thật đáng yêu, Con cũng biết thế là hết rồi, phải không con? Con
biết là bây giờ con sẽ không bao giờ có thể lấy chồng ở thuộc địa
này rồi chứ? Tôi nhún vai, mỉm cười. Tôi nói, Con có thể lập gia
đ́nh ở bất cứ nơi đâu, khi nào con muốn. Mẹ tôi lắc đầu. Không. Bà
nói, Ở đây ai cũng biết chuyện cả rồi, ở đây con không thể lấy chồng
được, vào lúc này. Bà nh́n tôi và nói những điều không thể nào quên
được: Bọn họ thấy con quyến rũ phải không? Tôi trả lời, Dạ; họ thấy
con quyến rũ bất kể mọi chuyện. Lúc đó bà mới nói, Mà cũng bởi v́
những ǵ làm cho con là chính con.
Bà tiếp tục nói: Có phải chỉ v́ tiền mà con gặp ông ta không? Tôi do
dự, rồi nói chuyện đó chỉ v́ tiền. Bà lại nh́n tôi một hồi lâu lần
nữa, bà không tin tôi. Bà nói, Mẹ không giống như con, mẹ thấy
trường học khó khăn hơn và mẹ rất là nghiêm trang, mẹ giữ như vậy
quá lâu, quá trễ, mẹ đă đánh mất sự thích thú về khoái cảm của ḿnh.
Đó là vào một ngày nào đó trong kỳ nghỉ hè ở Sa Đéc. Bà đang ngồi
nghỉ ngơi trong chiếc ghế xích đu, chân tựa trên một chiếc ghế khác,
bà đă tạo ra một luồng gió giữa cánh cửa pḥng khách và cánh cửa
pḥng ăn. Bà có vẻ b́nh yên, không gây gổ. Bất chợt bà nh́n thấy cô
con gái của bà, bà muốn nói chuyện với cô.
Chuyện đó xảy ra không lâu trước hồi kết cục, trước khi bà từ bỏ khu
đất bên con đê đắp. Không lâu trước khi chúng tôi trở về Pháp.
Tôi nh́n bà đang thiếp ngủ.
Thỉnh thoảng mẹ tôi lại tuyên bố, Ngày mai chúng ta đi đến tiệm chụp
h́nh. Bà than phiền về giá cả nhưng vẫn chịu tốn phí vào những bức
ảnh gia đ́nh. Chúng tôi nh́n vào những bức ảnh, chúng tôi không nh́n
nhau nhưng chúng tôi có nh́n vào những tấm ảnh, mỗi người nh́n riêng
biệt nhau, không một lời b́nh phẩm, nhưng chúng tôi nh́n những tấm
ảnh, chúng tôi nh́n chính chúng tôi. Nh́n những người khác trong gia
đ́nh từng người một hoặc cùng chung với nhau. Nh́n trở lại chính
chúng tôi khi chúng tôi c̣n rất trẻ trong những tấm ảnh cũ, rồi lại
nh́n chính chúng tôi lần nữa trong những tấm ảnh gần đây. Hố ngăn
cách giữa chúng tôi vẫn càng ngày càng sâu đậm. Mỗi khi xem xong,
những tấm ảnh lại được gói cất để dành trong những mảnh vải mềm cất
trong tủ quần áo. Mẹ tôi bắt chúng tôi chụp ảnh để bà có thể nh́n
thấy xem chúng tôi có phát triển b́nh thường không. Bà xem xét chúng
tôi đầy đủ từng chi tiết, giống như những bà mẹ khác xem xét con của
họ. Bà so sánh những tấm ảnh với nhau, bàn căi xem mỗi đứa chúng tôi
đă lớn lên như thế nào. Không ai trả lời bà cả.
Mẹ tôi chỉ cho chụp ảnh những đứa con của bà. Không bao giờ chụp thứ
ǵ khác nữa. Tôi không có bất cứ một bức ảnh nào về Vĩnh Long, không
một bức nào hết, về khu vườn, về ḍng sông, về những đại lộ có trồng
những hàng me thẳng tắp hai bên hồi Pháp chiếm đóng, không có tấm
ảnh nào về ngôi nhà, về những căn pḥng ngủ quét vôi trắng như ở cơ
quan với những chiếc giường sắt sơn đen thếp vàng lớn, được thắp
sáng như những pḥng học bởi những ngọn đèn đường màu đỏ, những chụp
đèn bằng kim loại xanh, không có một h́nh ảnh nào về những nơi chốn
khác thường đó, những nơi chốn luôn luôn tạm bợ, xấu xí không thể
diễn tả, những nơi chốn phải chạy thoát đi, là nơi mẹ tôi phải cắm
trại cho đến khi nào, như bà nói, bà định cư thật sự, nhưng chỉ ở
Pháp, trong những vùng mà cả đời bà đă nói đến, và những vùng đó
cũng đổi thay tùy theo tính khí của bà, tuổi tác của bà, nỗi sầu
muộn của bà, đâu đó giữa Pas-de-Calais và Entre-Deux-Mers. Nhưng đến
khi bà dừng chân vĩnh viễn, khi bà định cư ở vùng sông Loire, th́
căn pḥng của bà lại chỉ là một bản sao thảm hại của căn pḥng ở Sa
Đéc. Hẳn bà không c̣n nhớ nữa.
Bà không bao giờ cho chụp ảnh những nơi chốn, những phong cảnh, chỉ
chụp chúng tôi mà thôi, những đứa con của bà, và hầu hết là bà cho
chụp chúng tôi chung cả đám để đừng tốn kém nhiều quá. Một vài tấm
ảnh của chúng tôi được chụp một cách tài tử bởi những người bạn của
mẹ tôi, những người đồng nghiệp mới vừa sang thuộc địa, họ chụp ảnh
các phong cảnh vùng nhiệt đới, những cây dừa và những người phu mộ
để gửi về gia đ́nh.
V́ một lư do bí ẩn nào đó mẹ tôi thường đưa ra cho gia đ́nh bà xem
những tấm ảnh của con cái bà khi bà nghỉ phép trở về bên nhà. Chúng
tôi không muốn đi và gặp những người đó. Các anh tôi không bao giờ
gặp họ. Lúc đầu, bà thường mang tôi, đứa con nhỏ nhất, theo bà. Rồi
sau đó trở đi tôi ngừng không đi nữa, v́ mấy bà d́ tôi không muốn
các cô con gái của họ gặp tôi nữa v́ thái độ ngang chướng của tôi.
V́ thế mẹ tôi chỉ c̣n lại những bức ảnh để mà trưng bày ra, và bà đă
trưng bày chúng ra, một cách tự nhiên, hợp lư, cho mấy người chị em
họ của bà xem ảnh con cái bà. Bà thấy bà có bổn phận phải làm như
vậy, do đó mà bà làm, và gia đ́nh bà chỉ c̣n lại những người chị em
họ đó thôi, v́ thế bà phô ra cho họ xem những bức ảnh gia đ́nh.
Chúng ta có thể thoáng thấy một điều ǵ đó về người đàn bà này, qua
cách cư xử này không? Cái cách bà thực hiện mọi việc cho đến tận
cùng cái kết thúc cay đắng mà chưa từng mơ tưởng đến chuyện bà có
thể đầu hàng, từ bỏ - những người chị em họ, sự cố gắng, cái gánh
nặng. Tôi nghĩ là chúng ta có thể. Chính trong sự dũng cảm này,
trong con người này, nỗi phi lư này mà tôi nh́n thấy một sự cứu rỗi
đích thực.
Khi bà già rồi th́ cũng vậy, tóc đă bạc trắng, bà đi đến tiệm chụp
h́nh, một ḿnh, và cho người ta chụp ảnh bà trong chiếc áo màu đỏ
sậm đẹp nhất của bà với hai món nữ trang, một mặt dây chuyền h́nh
trái tim và chiếc trâm h́nh tṛn nhỏ bàng ngọc bịt vàng. Trong tấm
ảnh, tóc bà được chải rất đẹp, quần áo bà cũng thế, bà trông rất
duyên dáng dù bà không thực sự quan tâm chăm sóc. Nhưng người dân
bản xứ khá giả cũng thường đến tiệm chụp ảnh, chỉ một lần trong đời
họ thôi, khi họ nh́n thấy cái chết đă sắp đến gần. Những bức ảnh của
họ rất lớn, tất cả đều cùng một cỡ, được treo trong những chiếc
khung mạ vàng trang trọng gần bàn thờ tổ tiên. Tất cả những bức ảnh
của những con người khác biệt nhau này, mà tôi đă nh́n thấy khá
nhiều, gây những hiệu quả hầu như giống hệt nhau, và sự giống nhau
này thật là thú vị. Đó không phải chỉ v́ tất cả những người già cả
đều trông giống nhau, mà bởi v́ chính những bức chân dung của họ đă
được tô sửa một cách không thay đổi theo một cách thức mà mọi nét
riêng biệt, nếu c̣n sót lại chút nào, đều bị giảm đến mức tối thiểu.
Tất cả các khuôn mặt đều đă được chuẩn bị trong cùng một cách thức
để đối mặt với vĩnh hằng, tất cả đều được làm cho dịu xuống, tất cả
đều được làm cho trẻ lại một cách đồng dạng. Đây là điều mà người ta
mong muốn. Sự giống nhau chung này, sự xử lư khéo léo này, có thể
biểu hiện được đặc điểm cái kỷ niệm về sự quá văng của họ trong gia
đ́nh, và cùng một lúc làm chứng cho sự cá biệt và xác thực của sự
qua đi đó. Họ càng giống lẫn nhau bao nhiêu th́ họ càng tùy thuộc
vào hàng ngũ gia đ́nh một cách hiển nhiên bấy nhiêu. Hơn nữa, tất cả
những người đàn ông đều đội cùng một loại khăn đóng, tất cả những
người đàn bà đều chải tém và búi tóc lại như nhau, và cả đàn ông lẫn
đàn bà đều mặc áo dài với cổ đứng như nhau. Và tất cả họ đều có một
thứ nét mặt mà tôi c̣n có thể nhận ra ở bất cứ nơi nào. Nét mặt của
mẹ tôi trong ảnh với chiếc áo đỏ cũng giống như vậy. Thanh tú, một
vài người đă nói thế. Những người khác th́ cho là khép kín.
Họ không bao giờ nói với nhau về chuyện đó nữa. Đó là một điều đă
được ngầm hiểu rằng chàng sẽ không đặt vấn đề với cha chàng vè việc
để cho chàng được cưới nàng nữa. Người cha sẽ không thương xót đứa
con trai một chút nào cả. Ông ta không thương hại bất cứ ai. Đối với
tất cả những người Tàu khách trú đang nắm giữ nền thương mại trong
tay, th́ người đàn ông với ngôi nhà có những sân thượng màu xanh kia
là người ghê gớm nhất, người giàu có nhất, là người mà tài sản bành
trướng xa nhất ra ngoài phạm vi Sa Đéc, đến tận Chợ Lớn, thủ đô của
người Tàu ở Đông Dương thuộc nước Pháp. Chàng trai ở Chợ Lớn biết
quyết định của cha ḿnh và quyết định của cô gái giống như nhau, và
cả hai quyết định đó đều không thể thay đổi được. Ở một mức độ thấp
hơn, chàng bắt đầu hiểu rằng chuyến đi sẽ tách rời chàng và nàng là
một điều may mắn tốt đẹp cho mối t́nh của họ. Rằng nàng không phải
là loại người để lập gia đ́nh, nàng sẽ bỏ chạy xa trước bất cứ cuộc
hôn nhân nào, nên chàng phải từ bỏ nàng, phải quên nàng đi, phải trả
nàng lại cho những người da trắng, cho những người anh của nàng.
Kể từ khi chàng bị mê hoặc bởi tấm thân thể của nàng, cô gái đă thôi
không c̣n bị phiền muộn bởi thân thể gầy g̣ của ḿnh nứa. Và cũng
tương tự như thế, kỳ lạ thay, mẹ nàng cũng không c̣n lo lắng về nó
như trước kia, như thể bà cũng đă vừa khám phá ra rằng sau cùng th́
nó cũng có vẻ tin tưởng được, có thể chấp nhận được như mọi thân thể
khác. Người t́nh ở Chợ Lớn nghĩ rằng sự phát triển của cô bé da
trắng đă bị c̣i cọc đi bởi sức nóng quá độ. Chàng cũng đă được sinh
ra và lớn lên trong cái sức nóng đó. Chàng khám phá ra sự liên hệ
máu huyết giữa họ. Chàng nói suốt những năm tháng nàng đă sống ở nơi
đây, trong vùng khí hậu không thể chịu đựng này, đă biến nàng thành
ra một cô gái của Đông Dương. Nàng cũng có một cườm tay thon nhỏ như
họ, cũng có một mái tóc dày trông như thể đă thấm hút đi hết sức lực
của người mang giữ nó, và nó cũng dài như mái tóc của họ, và nhất là
làn da của nàng, trên khắp thân thể nàng, làn da đến từ nước mưa
chứa ở đây để dành cho phụ nữ và trẻ con tắm. Chàng nói so sánh với
đàn bà ở đây, phụ nữ ở Pháp có làn da khô khan hơn và thân thể họ,
hầu như thô ráp hơn. Chàng nói những thức ăn ít bổ dưỡng ở miền
nhiệt đới, hầu hết là cá và trái cây, cũng có liên hệ đến điều đó
nữa. Cũng thế, vải vóc và tơ lụa được dùng để may mặc ở đây nữa, với
chính những quần áo rộng rinh, thoáng mát đă giúp cho làn da trần
trụi, thoải mái.
Người t́nh ở Chợ Lớn đă quá say đắm với tuổi mới lớn của cô gái da
trắng, nên chàng đă bị lạc lối. Sự hoan lạc chàng nhận từ nàng mỗi
tối đă thu hút tất cả thời gian của chàng, tất cả cuộc đời chàng.
Gần như chàng không c̣n tṛ chuyện với nàng nữa. Có lẽ chàng nghĩ
nàng sẽ không c̣n hiểu được những ǵ chàng nói về nàng nữa, về t́nh
yêu trước đây chàng chưa bao giờ biết đến và cũng không thể nói ǵ
về nó được. Có lẽ chàng cũng nhận ra rằng họ đă không bao giờ nói
chuyện với nhau, trừ những khi họ rên la với nhau trong pḥng ngủ
buổi tối. Vâng, tôi nghĩ chàng đă không biết, chàng nhận ra rằng
chàng đă không biết phải nói như thế nào nữa.
Chàng nh́n nàng. Tiếp tục nh́n nàng, khi đôi mắt chàng khép kín.
Chàng hít thở khuôn mặt của nàng, chàng hít vào. Chàng hít nàng vào,
đứa trẻ, đôi mắt chàng nhắm lại, chàng hít hơi thở của nàng vào, hít
cái hơi ấm tỏa ra từ nàng. Càng lúc chàng càng khó có thể nhận ra
những giới hạn của thân thể này, nó không giống như những thân thể
khác, nó chưa hoàn tất, nó vẫn tiếp tục phát triển trong căn pḥng,
nó vẫn chưa có một h́nh thể, vẫn h́nh thành một cách liên tục, không
những chỉ ở nơi nó có thể nh́n thấy được ở đó mà c̣n ở mọi nơi chốn
khác, vượt lên trên cái nh́n, hướng về nỗi hiểm nguy, hướng về cái
chết, nó nhanh nhẹn, nó ném chính ḿnh một cách nguyên vẹn vào sự
hoan lạc như thể nó đă lớn, đă trưởng thành, nó không lừa dối và nó
thông minh một cách đáng kinh sợ.
Chương 14Tôi thường nh́n xem
chàng làm những ǵ với tôi, chàng sử dụng tôi như thế nào, và tôi
nghĩ không bao giờ c̣n có bất cứ ai khác có thể hành động như thế,
chàng hành động vượt lên trên niềm hy vọng của tôi và trong sự ḥa
hợp với số phận của thân thể tôi. V́ thế tôi trở thành đứa con nhỏ
của chàng. Và chàng cũng trở thành một điều ǵ khác nữa đối với tôi.
Tôi bắt đầu nhận ra sự mềm mại không diễn tả được của da thịt chàng,
của bộ phận đó của chàng, tách rời khỏi chính chàng. Chiếc bóng của
một người đàn ông nào khác ắt đă phải đi qua căn pḥng, chiếc bóng
của gă sát nhân trẻ tuổi, nhưng lúc bấy giờ tôi không biết điều đó,
chưa có một ư niệm mơ hồ nào về việc đó cả. Chiếc bóng của tên thợ
săn trẻ tuổi hẳn cũng đă đi qua căn pḥng, nhưng chiếc bóng đó, vâng,
tôi biết, thỉnh thoảng hắn có mặt trong nỗi khoái lạc và tôi đă kể
cho người t́nh trong Chợ Lớn nghe, nói với chàng về cái thân thể và
bộ phận của kẻ kia, về sự ngọt ngào không thể diễn tả, về sự can đảm
của hắn trong khu rừng và trên những ḍng sông có những cửa sông
chứa giữ những con beo đen. Mọi thứ đều rung ngân với ḷng ham muốn
của chàng và khiến chàng chiếm đoạt tôi. Tôi trở thành đứa con của
chàng. Và chàng làm t́nh với chính đứa con nhỏ của chàng mỗi buổi
tối. Rồi đôi lúc chàng kinh hăi, bất chợt chàng lo lắng về sức khỏe
của nàng, như thể bất chợt chàng nhận ra rằng nàng có thể chết đi và
điều đó bất chợt làm chàng sợ hăi rằng chàng có thể mất nàng. Rồi
việc nàng quá gầy ốm cũng làm chàng chú ư, và đôi khi điều này làm
chàng lo sợ bất ngờ. Rồi lại c̣n chứng nhức đầu nữa, vẫn thường
khiến cho nàng nằm rũ liệt, bất động, xanh lét, với chiếc khăn ướt
đắp trên mắt. Rồi sự ghê tởm đời sống đôi lúc chiếm đoạt nàng, mỗi
khi nàng nghĩ đến mẹ và bất chợt la hét và khóc lóc giận dữ với ư
nghĩ đă không thể làm thay đổi mọi việc, không thể làm cho mẹ nàng
sung sướng hơn trước khi bà chết, không thể giết chết những kẻ chịu
trách nhiệm về chuyện ấy. Khuôn mặt chàng tựa sát khuôn mặt nàng,
hứng nhận những ḍng lệ của nàng, kéo sát nàng vào chàng, điên cuồng
với ḷng ao ước đầy nước mắt và sự cuồng nộ của nàng.
Chàng chiếm đoạt nàng như chàng chiếm đoạt chính đứa con ḿnh. Chàng
đă chiếm đoạt chính đứa con chàng cùng một cách. Chàng đùa chơi với
thân thể của đứa con chàng, lật dở nó, phủ nó lên mặt chàng, môi
chàng, mắt chàng. Và nàng, nàng tiếp tục buông thả chính ḿnh trong
cái cách thức giống hệt như chàng đă định lúc khởi đầu. Rồi đột ngột
chính nàng là người cầu khẩn, nàng không nói để làm ǵ, c̣n chàng,
chàng la hét bảo nàng hăy im đi, rằng chàng không c̣n muốn liên hệ
ǵ với nàng nữa, không muốn có những cơn hoan lạc này với nàng nữa.
Rồi bây giờ, một lần nữa, họ lại gh́ chụp lấy nhau, khóa chặt vào
nhau trong nỗi kinh hoàng, và bây giờ sự kinh hoàng lại dịu đi, và
rồi họ lại chiu thua nó lần nữa, giữa nước mắt, tuyệt vọng, và hạnh
phúc.
Họ im lặng suốt cả buổi chiều dài dặc. Trong chiếc xe đen chở nàng
trở lại kư túc xá nàng ngả đầu trên vai chàng. Chàng quàng tay quanh
người nàng. Chàng nói đó là một điều tốt đẹp, chẳng mấy chốc chuyến
tàu từ Pháp sẽ đến để mang nàng đi xa và chia ĺa họ với nhau. Họ im
lặng trong khi đi. Có lúc chàng nói với người tài xế đi chung quanh
ḍng sông. Nàng ngủ, kiệt sức, trên vai chàng. Chàng đánh thức nàng
dậy bằng những nụ hôn.
Đèn trong pḥng ngủ màu xanh. Có mùi nhang, họ luôn thắp nhang vào
buổi chiều tối. Hơi nóng ngột ngạt, tất cả những cửa sổ được mở rộng,
và không có một hơi gió nào. Tôi tháo giày ra để không tạo ra tiếng
động, nhưng tôi không lo lắng, tôi biết bà giáo đang trực sẽ không
thức giấc, tôi biết bây giờ tôi đă được chấp thuận trở về ban đêm
vào bất cứ lúc nào tôi thích. Tôi đi thẳng đến chỗ của H.L., luôn
luôn có một chút bồn chồn, luôn luôn e ngại rằng có thể cô đă trốn
đi lúc ban ngày. Nhưng mà cô c̣n đó. Cô ngủ thật say giấc, H.L.. Một
giấc ngủ bướng bỉnh, gần như thù nghịch, tôi nhớ thế. Phô diễn vé
khước từ. Hai cánh tay trần của cô vung ra trong sự buông thả chung
quanh đầu. Thân thể cô không nằm một cách ngay ngắn như thân thể của
các cô gái khác, chân cô co lên, không nh́n thấy được gương mặt,
chiếc gối xô lệch. Tôi đoán là cô đă chờ tôi nhưng rồi ngủ thiếp đi
khi chờ đợi, mất kiên nhẫn và giận dữ. Chắc là cô cũng có khóc nữa,
rồi rơi vào giấc ngủ quên. Tôi muốn đánh thức cô dậy, để nói chuyện
th́ thầm. Tôi không nói về người đàn ông trong Chợ Lớn nữa, chàng
không c̣n nói chuyện với tôi. Tôi cần nghe những câu hỏi của H.L..
Nhưng tôi không thể đánh thức cô dậy. Một khi cô thức dậy như thế
này, ngay giữa đêm, H.L. không thể ngủ trở lại được nữa. Cô ngồi dậy,
muốn đi ra ngoài, và cô đi, đi xuống cầu thang, dọc theo hành lang,
đi ra ngoài một ḿnh trên cái sân chơi rộng trống vắng, cô chạy, cô
gọi tôi, cô vui sướng biết bao, điều đó không thể cưỡng lại được, và
đến khi mà cô không c̣n được phép đi ra ngoài với những cô gái khác,
th́ đó cũng là điều mà cô nhận chịu. Tôi ngần ngại, và rồi thôi, tôi
không đánh thức cô dậy. Trong mùng, hơi nóng ngột ngạt, khi bạn khép
mùng lại th́ gần như không thể chịu đựng nổi. Nhưng tôi biết đó là
v́ tôi mới vừa từ bên ngoài vào, từ bờ sông nơi luôn luôn mát mẻ vào
ban đêm. Tôi đă quen với chuyện nóng bức này, tôi nằm yên, đợi cho
nó qua đi. Nó qua hết. Tôi không bao giờ thiếp ngủ ngay được dù với
những sự mệt mỏi mới trong đời tôi. Tôi nghĩ về người đàn ông ở Chợ
Lớn. Có lẽ chàng đang ở trong một hộp đêm đâu đó gần quán La Source
với người tài xế của chàng, có lẽ họ đang im lặng uống rượu, họ uống
rượu nếp khi họ đi với nhau. Hoặc là chàng đă về nhà, chàng đang ngủ
thiếp đi với đèn thắp sáng, vẫn không nói ǵ với người khác. Đêm hôm
đó tôi không thể chịu đựng nỗi những ư nghĩ về người đàn ông trong
Chợ Lớn nữa. Không chịu đựng nỗi cả những ư nghĩ về H.L. Dường như
là họ hạnh phúc, và dường như sự vui sướng đó đến từ bên ngoài chính
họ. Và tôi không có ǵ giống như thế này. Mẹ tôi nói, Cái con này sẽ
không bao giờ thỏa măn được với bất cứ thứ ǵ. Tôi nghĩ tôi đang bắt
đầu nh́n thấy đời sống ḿnh. Tôi nghĩ tôi đă có thể nói rằng, tôi có
một ước muốn mơ hồ là được chết đi. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ đối xử
với chữ đó và cuộc đời tôi như những điều không thể tách rời. Tôi
nghĩ tôi có một ước muốn mơ hồ là được một ḿnh, ngay khi tôi nhận
thức rằng tôi đă không bao giờ c̣n được một ḿnh nữa rồi từ khi tôi
bỏ tuổi nhỏ lại phía sau, và bỏ lại gia đ́nh của gă thợ săn. Tôi sẽ
viết. Đó là điều tôi nh́n thấy vượt lên trên khoảnh khắc hiện tại,
trong cơi sa mạc mênh mông có chứa đựng những h́nh dáng cuộc đời tôi
đang vươn ra trước mắt.
Tôi quên những chữ trong bức điện tín gửi từ Sài g̣n. Quên không nhớ
là nó nói anh kế tôi đă chết hay là nói, Đă được gọi về với Chúa.
H́nh như tôi nhớ là, Đă được gọi về với Chúa. Ngay lập tức tôi nhận
ra, chắc bà đă không thể gởi bức điện. Người anh kế tôi. Đă chết.
Thoạt tiên điều đó không thể hiểu nổi, rồi bất chợt, từ mọi phương
hướng, từ những chỗ tận cùng của trái đất, nỗi đớn đau tràn đến. Nó
chôn vùi tôi, cuốn trôi tôi đi, tôi đă không biết ǵ nữa, tôi đă
ngưng hiện hữu, chỉ c̣n lại sự đau đớn, đau đớn ǵ, tôi không biết
nỗi đau đớn nào, chẳng biết đó là nỗi đau đớn v́ đă mất đi một đứa
con vài tháng trước quay trở lại, hay là một sự đau đớn mới mẽ. Bây
giờ tôi nghĩ đó là một sự đau đớn mới, tôi không bao giờ biết đứa
con đă chết lúc mới sinh của ḿnh và lúc ấy tôi đă không muốn tự tử
chết như tôi muốn bây giờ.
Đó là một lỗi lầm, và sự sai nhầm thoáng qua đă tràn ngập vũ trụ. Sự
tổn thương đó nằm ở mức độ của Thượng đế. Người anh kế tôi không bao
giờ chết và người ta đă không nhận ra điều đó. Sự bất tử đă được
giấu giếm trong thân xác của anh tôi khi anh c̣n sống, và chúng tôi
đă không nhận ra rằng nó ngụ ở đó. Bây giờ cái thân xác của anh tôi
đă chết, và sự bất tử ở với nó cũng đă chết theo. Và thế giới vẫn
tiếp tục không có cái thân xác đă được thăm viếng đó, vẫn tồn tại mà
không có sự viếng thăm của nó. Đó là một lầm lỗi hoàn toàn. Và sự
lầm lỗi, sự tổn thương, tràn ngập vũ trụ.
Chương 15Từ khi anh kế của tôi
chết, mọi thứ đều chết theo anh. Và qua anh. Cái Chết, một phản ứng
dây chuyền của cái chết, đă khởi đầu với anh, đứa bé.
Xác chết của đứa bé không bị ảnh hưởng, chính nó không bị ảnh hưởng,
bởi những biến cố mà nó là nguyên nhân. Nó không biết tên của sự bất
tử mà nó đă nuôi dưỡng trong hai mươi bảy năm của cuộc đời nó.
Không ai nh́n thấy rơ ràng trừ tôi. Và bởi v́ tôi thâu đạt được sự
hiểu biết đó, sự hiểu biết đơn giản rằng cái thân xác của người anh
kế tôi cũng là thân xác của tôi, tôi phải chết. Và tôi đă chết.
Người anh kế tôi đă thu góp tôi về với anh, đă lôi kéo tôi về với
anh, và tôi đă chết.
Nên nói cho người ta biết về điều đó. Nên nói cho người ta biết rằng
tính chất bất tử cũng có thể chết đi được, nó có thể chết, nó đă
từng xảy ra trước đây và nó vẫn c̣n xảy ra. Nó chưa bao giờ tự ḿnh
loan báo như thế - nó có tính nhị nguyên nơi chính nó. Nó không hiện
hữu trong chi tiết, nó chỉ hiện hữu trên nguyên tắc mà thôi. Một vài
người nào đó có thể nuôi dưỡng nó, với điều kiện là họ không biết là
họ đang làm ǵ. Cũng giống như một vài người nào đó có thể phát giác
ra sự hiện hữu của nó trong họ, với cùng một điều kiện, là họ không
biết là họ có thể làm như vậy. Chính ở trong khoảnh khắc nó được
sống mà đời sống có tính chất bất tử, ngay chính trong lúc nó c̣n
sống. Tính chất bất tử không phải là vấn đề thời gian nhiều hay ít,
nó không thực sự là một câu hỏi về sự bất tử mà là về những điều ǵ
khác c̣n ở ngoài sự hiểu biết của con người. Nói rằng nó không có
khởi đầu hay kết thúc hoặc nói rằng nó khởi đầu và kết thúc cùng với
đời sống của linh hồn đều là không xác thực, bởi v́ nó cùng tham dự
vào cả linh hồn và vào cả cuộc theo đuổi hư vô. Hăy nh́n những vùng
đất chết ở sa mạc, hăy nh́n những xác chết của trẻ con: không có con
đường cho sự bất tử ở đó, nó phải dừng lại và t́m kiếm một con đường
khác.
Trong trường hợp của người anh kế tôi, đó là sự bất tử không một
chút t́ vết, không một lời dẫn giải, bằng phẳng, thuần túy, độc nhất.
Người anh kế tôi không có ǵ để la hét trong sa mạc, anh không có ǵ
để nói, ở nơi đây hay ở bất cứ nơi đâu, không có ǵ cả. Anh không
được dạy dỗ, anh không bao giờ thu xếp để học hành điều ǵ cả. Anh
không thể nói, có thể đọc rất ít, viết rất ít, thậm chí đôi khi
người ta có thể nghĩ rằng anh không thể chịu đựng đau khổ nữa. Anh
là một người không hiểu biết và sợ hăi.
Cái t́nh yêu man dại mà tôi cảm thấy với anh măi c̣n là một sự bí ẩn
không cùng đối với tôi. Tôi không biết tại sao tôi yêu thương anh
nhiều đến thế, nhiều đến nỗi tôi muốn chết đi v́ cái chết của anh.
Tôi đă bị chia ĺa với anh suốt mười năm khi chuyện đó xảy ra, và ít
khi nào tôi nghĩ đến anh. Dường như tôi thương yêu anh măi măi, và
không có điều ǵ mới có thể xảy ra cho t́nh yêu đó. Tôi đă quên đi
cái chết.
Chương kết
Chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều, chúng tôi rất ít khi
nói chuyện về người anh cả của chúng tôi, hoặc về sự bất hạnh
của chúng tôi, về sự bất hạnh của mẹ chúng tôi, về sự rủi ro của
khu đất ở đồng bằng. Thay vào đó, chúng tôi tṛ chuyện với nhau
về săn bắn, súng ống, máy móc, xe hơi. Anh rất hăng say nói về
chiếc xe hơi cũ ră rệu của chúng tôi và nói cho tôi nghe, mô tả,
những chiếc xe mà anh sẽ có trong tương lai. Tôi biết tất cả các
hiệu súng săn và tất cả các nhăn xe hơi. Chúng tôi cũng nói, dĩ
nhiên, về việc bị cọp vồ nếu chúng tôi không cẩn thận, hoặc bị
chết đuối ngoài sông nếu chúng tôi đi tắm ngay chỗ ḍng nước
cuốn. Anh lớn hơn tôi hai tuổi.
Gió đă ngừng thổi, và dưới những cành cây có một thứ ánh sáng
siêu nhiên theo sau cơn mưa. Vài con chim đang cao giọng kêu
chói tai, những con chim điên khùng. Khi chúng đang mài nhọn mỏ
trên đó, bầu khí lạnh rung lên với tiếng ồn ào làm điếc cả tai.
Những chuyến tàu chạy đường biển thường đi ngược sông Sài g̣n,
tắt máy, được những chiếc tàu kéo kéo đi về những bến cảng tại
chỗ thắt nút của sông Cửu Long nơi có cùng một vùng khí hậu ấm
áp như thành phố Sài g̣n. Chỗ thắt nút hoặc cái nhánh của sông
Cửu Long này được gọi là Sông, Sông Sài g̣n. Những chuyến tàu
biển dừng ở đó cả tuần. Ngay khi họ vừa bỏ neo, người ta đă ở
Pháp rồi. Người ta có thể ăn cơm tối ở Pháp và khiêu vũ ở đó,
nhưng chuyện đó quá tốn kém đối với mẹ tôi, và dù sao đối với bà
đó không phải là điểm chính. Nhưng đối với chàng, người t́nh ở
Chợ Lớn, chắc là người ta có thể đi được. Nhưng chàng đă không
đi v́ chàng sợ bị nh́n thấy với cô gái nhỏ da tráng, quá trẻ.
Chàng không nói, nhưng nàng hiểu. Trong những ngày tháng đó, và
cách đây cũng không lâu lắm, chưa đầy năm mươi năm, chỉ có những
chiếc tàu biển mới có thể đi đến khắp nơi trên trái đất. Những
phần rộng lớn của tất cả các lục địa vẫn chưa có đường xá hoặc
đường xe lửa. Hàng trăm, hàng ngàn cây số vuông vẫn chưa có ǵ
ngoài những con đường ṃn nhỏ thời tiền sử. Chính là những con
tàu thanh lịch của công ty Messageries Maritimes, những chàng
ngự lâm quân của ngành tàu biển, những chiếc Porthos, D'Artagnan,
và Aramis, đă nối liền Đông Dương với nước Pháp.
Cuộc hành tŕnh kéo dài hai mươi bốn ngày. Những chuyến tàu chở
hành khách giống như những thành phố, với những đường phố, những
tiệm rượu, những quán cà phê, những thư viện, những pḥng khách,
những cuộc hội họp, những t́nh nhân, những lễ cưới, những cái
chết. Những xă hội t́nh cờ thành h́nh, ngẫu nhiên như ai cũng
biết và không thể quên, nhưng chính v́ cái lư do đó mà chúng có
thể sống được, và đôi khi thú vị không thể nào quên. Đó là những
cuộc hành tŕnh duy nhất mà phụ nữ từng thực hiện được. Và đối
với nhiều người trong bọn họ, cũng như đối với một số đàn ông,
chuyến đi đến vùng thuộc địa mới là cuộc mạo hiểm thực sự trong
toàn bộ những chuyến đi. Về phần mẹ chúng tôi, những chuyến du
hành đó, cùng với tuổi thơ của chúng tôi, luôn luôn là điều mà
bà gọi là "những ngày hạnh phúc nhất trong đời bà."
Những cuộc khởi hành. Chúng luôn luôn giống như nhau. Luôn luôn
là những cuộc khởi hành đầu tiên trên biển cả. Người ta luôn
luôn rời bỏ đất liền trong cùng một nỗi buồn phiền và tuyệt
vọng, nhưng điều đó cũng không bao giờ khiến cho con người ngừng
lại không đi nữa, những người Do Thái, những triết gia, và những
kẻ du hành đi chỉ để mà đi. Và điều đó cũng chưa từng ngăn phụ
nữ đừng để cho bọn đàn ông đi, những phụ nữ không bao giờ tự
ḿnh đi, những người ở lại phía sau để chăm lo nơi sinh đẻ, ḍng
giống, tài sản, lư do cho cuộc trở về. Hàng nhiều thế kỷ nay,
với những con tàu, những cuộc hành tŕnh kéo dài hơn và bi thảm
hơn những chuyến đi ngày nay. Một cuộc hành tŕnh phải mất một
thời gian dài để vượt qua một khoảng cách nào đó. Người ta đă
quen với những tốc độ con người chậm chạp đó trên cả đất liền và
mặt biển, đă quen với những sự chậm trễ đó, những sự chờ đợi cho
đến lúc có gió và thời tiết tốt đẹp đó, đă quen với những khả
năng có thể đắm tàu, với mặt trời, và cái chết. Những chuyến tàu
chở hành khách mà cô gái nhỏ da trắng biết thuộc về những chuyến
tàu chở thư cuối cùng trên thế giới. Chính trong lúc ấy, khi cô
c̣n trẻ, mà những đường hàng không đầu tiên đă được lập ra, và
dần dần đă lấy mất đi những chuyến hành tŕnh vượt qua biển cả
của con người.
Chúng tôi vẫn đi đến căn pḥng ở Chợ Lớn mỗi ngày. Chàng vẫn đối
xử như thường lệ, có một lúc chàng vẫn đối xử như thường lệ, tắm
cho tôi với nước trong lu, bồng tôi đến giường. Chàng đến bên
tôi, cũng nằm xuống, nhưng vào lúc ấy chàng không c̣n sức lực
nữa, không c̣n khả năng nữa. Một khi ngày ra đi của tôi đă được
đinh, dù rằng ngày ấy vẫn c̣n xa, chàng không c̣n có thể làm ǵ
được với thân thể của tôi nữa. Điều đó xảy ra thật đột ngột, đến
chàng cũng không nhận ra. Thân thể chàng không c̣n muốn làm ǵ
nữa với cái thân thể sắp sửa rời xa, sắp sửa phản bội. Chàng
nói, anh không thể làm t́nh với em được nửa, anh đă nghĩ rằng
anh vẫn có thể, nhưng anh không thể làm được. Chàng nói chàng đă
chết. Chàng mỉm cười dịu dàng, xin lỗi, nói rằng có lẽ chuyện đó
sẽ không bao giờ trở lại. Tôi hỏi chàng có phải đó là điều chàng
mong muốn không. Chàng nói, gần như mỉm cười, anh không biết,
vào lúc này có lẽ đúng. Tính ḥa nhă của chàng không bị ảnh
hưởng bởi sự đau khổ. Chà ng không nói về nỗi đau khổ, không bao
giờ nói một lời nào về điều ấy. Đôi khi khuôn mặt chàng run rẩy,
chàng nhắm mắt và nghiến chặt răng. Nhưng không bao giờ chàng
nói một điều ǵ về những h́nh ảnh chàng nh́n thấy sau đôi mắt
nhắm lại của chàng. Dường như là chàng yêu thương sự đau khổ,yêu
thương nó như chàng đă yêu thương tôi, một cách dữ dội, có lẽ
hướng về cái chết, và dường như bây giờ chàng c̣n yêu thương nó
hơn tôi. Đôi khi chàng nói chàng thích vuốt ve tôi bởi v́ chàng
biết tôi mong mỏi điều đó, và chàng thích nh́n ngắm tôi khi sự
khoái cảm tràn đến. V́ thế chàng vuốt ve tôi, và cùng lúc chàng
nh́n tôi, và chàng gọi tôi là đứa con nhỏ của chàng. Chúng tôi
quyết định không nh́n nhau nữa, nhưng điều đó không thể, điều đó
hóa ra là bất khả. Mỗi tối chàng ở đó bên ngoài trường trung học
trong chiếc xe đen của chàng, khuôn mặt chàng ngoảnh đi v́ hổ
thẹn.
Khi đă đến lúc nhổ neo, con tàu ném ra ba hồi c̣i, rất dài và ồn
ào kinh khủng, khắp cả tỉnh đều nghe thấy, và bên trên bến tàu
bầu trời trở nên đen kịt. Rồi những tàu kéo đến nơi, kéo con tàu
ra giữa sông, sau đó chúng buông tháo những dây cáp ra và trở
lại bến. Rồi con tàu lại chào tạm biệt, một lần nữa nó lại ném
ra tiếng than van buồn bă bí ẩn khủng khiếp làm cho mọi người
rơi lệ, không chỉ những người đang từ biệt nhau mà cả những
người bàng quang nữa, rồi cả những người có mặt ở đó không v́
một lư do nào đặc biệt, những người không có một h́nh bóng riêng
biệt nào trong trí. Rồi, thật chậm chạp, dưới chính hơi khói của
nó, con tàu bắt đầu lao vào cuộc hành tŕnh trên sông. Trong
suốt một hồi lâu người ta có thể nh́n thấy cái h́nh dáng cao lớn
của nó đang hướng về phía biển. Nhiều người vẫn ở lại để nh́n,
vẫy tay càng lúc càng chậm răi, càng lúc càng buồn bă, với những
chiếc khăn quàng và những chiếc khăn tay. Sau cùng, h́nh dáng
của con tàu bị nuốt mất đi nơi chỗ cong của trái đất. Vào một
ngày quang đăng, người ta có thể nh́n thấy nó bị ch́m xuống chầm
chậm.
Đối với nàng cũng vậy, lúc con tàu ném ra lời tạm biệt đầu tiên
của nó, lúc cầu tàu được kéo lên và những chiếc tàu kéo bắt đầu
kéo và đưa con tàu ra khỏi bờ đất liền, th́ nàng bật khóc. Nàng
khóc mà không để cho bất cứ ai nh́n thấy nước mắt nàng, v́ chàng
là người Tàu và người ta không nên khóc cho loại người t́nh đó.
Khóc mà không để cho mẹ nàng và người anh kế của nàng nh́n thấy
nàng đang buồn, không để cho họ nh́n thấy ǵ hết, là thói quen
giữa họ với nhau. Chiếc xe to lớn của chàng ở đó, dài và đen với
người tài xế mặc chế phục trắng đàng trước. Chỗ đó chỉ cách chỗ
đậu xe của hăng tàu thủy Messageries Martimes một con đường nhỏ,
riêng biệt. Đó là điều mà nàng đă nhận ra. Đó chính là chàng ở
phía sau, chỉ đủ trông thấy h́nh dáng, bất động, kiệt sức. Nàng
tựa người vào lan can tàu, giống như lần đầu tiên, trên phà.
Nàng biết chàng đang nh́n nàng, Nàng cũng đang nh́n chàng, nàng
không thể nh́n thấy chàng nữa nhưng nàng vẫn nh́n về phía cái
h́nh dáng của chiếc xe đen. Rồi sau cùng th́ nàng không thể nh́n
thấy nó nữa. Bến cảng nḥa đi, rồi đến đất liền.
Ở đó là biển Nam Hải, Hồng Hải, và Ấn Độ Dương, Kinh Suez, vào
buổi sáng khi người ta thức giấc và nhờ vào sự vắng mặt của sự
chuyển động mà người ta nhận biết ḿnh đang đi vào vùng đất cát.
Nhưng trước tiên là đại dương. Đại dương xa xôi nhất, mênh mông
nhất, vươn xa đến tận Nam Cực. Nó là khoảng cách xa nhất giữa
những vùng đất liền, giữa Tích Lan và Somalia. Đôi khi nó rất
tĩnh lặng, và thời tiết tốt và êm dịu cho đến đỗi vượt qua nó
giống như một cuộc hành tŕnh vượt qua một thứ ǵ khác hơn là
biển cả. Rồi trọn cả con tàu mở ra, những pḥng tiếp tân, những
cầu tàu, những khoang cửa sổ, và những hành khách trốn chạy khỏi
những khoang tàu ngột ngạt và ngủ trên boong tàu.
Có một lần, giữa chuyến đi vượt ngang đại dương, lúc đă khuya
lắm rồi, có một người nào đó chết. Nàng không thể nhớ rơ là
chuyện đó đă xảy ra trên cuộc hành tŕnh đó hay trong chuyến đi
nào khác. Một vài người đang chơi bài nơi quầy rượu hạng nhất,
và trong đám người đó là một gă thanh niên, đến một lúc nào đó,
không nói ǵ cả, gă buông bài xuống, rời quầy rượu, chạy băng
qua boong tàu, và ném người xuống biển. Đến lúc con tàu dừng lại
được - nó đang đi hết tốc lực - người ta không thể t́m thấy xác
nạn nhân nữa.
Không, đến lúc này, khi nàng viết chuyện đó xuống nàng không
nh́n thấy con tàu, nhưng nh́n thấy một chỗ nào khác, nơi mà
người ta đă kể cho nàng nghe. Nơi đó ở Sa Đéc. Đó là con trai
của một viên chức ở Sa Đéc. Nàng biết anh ta, anh ta cũng học
trung học ở Sài g̣n nữa. Nàng nhớ lại anh ta, da ngâm đen, cao
ráo, với một gương mặt thật ḥa nhă và cặp kính gọng bằng sừng.
Người ta không t́m thấy ǵ cả trong buồng anh trên tàu, không
một bức thư vĩnh biệt. Tuổi tác của chàng vẫn ở lại măi trong kư
ức của nàng, làm nàng khiếp sợ, vẫn như vậy, mười bảy. Con tàu
lại tiếp tục đi lúc trời sáng. Đó là chuyện thê thảm nhất. Mặt
trời lên, mặt biển trống không, và cái quyết định bỏ rơi việc
t́m kiếm. Sự chia ĺa.
Rồi vào một lúc khác, trên cùng hải tŕnh đó, trong chuyến vượt
ngang cùng một đại dương, đêm đă bắt đầu như mọi khi, và trong
pḥng tiếp tân nơi boong tàu chính, có một thứ âm thanh đột ngột
vang lên, một bài luân vũ của Chopin mà nàng đă biết một cách
thầm kín, riêng tư, v́ nàng đă cố gắng để học nó trong suốt
nhiều tháng, mặc dù nàng không bao giờ có thể sắp xếp để chơi nó
một cách đúng đắn, không bao giờ, và đó cũng là lư do tại sao mẹ
nàng đă đồng ư để nàng bỏ chơi đàn dương cầm. Giữa tất cả những
đêm này đêm kia chập chùng qua mất đó, cô gái đă trải qua đêm đó
trên tàu, điều đó là điều nàng nhớ chắc chắn, và nàng đă có mặt
ở đó khi chuỗi nhạc Chopin vang lên dưới một bầu trời được thắp
sáng bởi những v́ sao rực rỡ. Không một hơi gió và âm nhạc lan
đi khắp mọi nơi trên con tàu mờ tối, như một lệnh truyền không
biết được ư nghĩa từ trên trời, như một sự ra lệnh của Thượng đế
mà ư nghĩa của nó không thể hiểu thấu. Và cô gái, đứng lên như
đến lượt nàng để đi và tự tử, như đến lượt nàng tự ném ḿnh vào
biển cả, và sau đó nàng khóc v́ nàng nghĩ đến người đàn ông ở
Chợ Lớn và bất chợt nàng không chắc chắn rằng nàng đă không yêu
chàng với một t́nh yêu nàng không nh́n thấy, bởi v́ t́nh yêu đó
đă đánh mất chính nó trong cuộc t́nh như nước trong cát và chỉ
vào lúc này đây nàng mới tái khám phá ra điều đó, qua cái khoảnh
khắc này của âm nhạc đang lan truyền qua biển cả.
Giống như sau này nàng đă nh́n thấy tính chất vĩnh hằng của
người anh kế nàng, qua cái chết.
Chung quanh nàng, người ta nằm ngủ, một cách b́nh yên, được bao
bọc nhưng không bị đánh thức bởi âm nhạc. Người con gái nghĩ
rằng nàng vừa nh́n thấy một đêm yên tĩnh nhất, chưa từng có trên
Ấn Độ Dương. Nàng nghĩ cũng chính vào đêm đó mà nàng đă nh́n
thấy người anh kế lên boong tàu với một người phụ nữ. Anh tựa
vào lan can, bà ta ṿng tay ôm chàng, và họ hôn nhau. Cô gái đă
nấp ḿnh để có thể nh́n thấy rơ hơn. Nàng nhận ra người đàn bà.
Đă từ lâu rồi, với người anh kế của nàng, hai người vẫn luôn
luôn đi với nhau. Nàng là một người đàn bà đă có chồng, nhưng đó
là một đôi lứa đă nguội lạnh, và người chồng làm ra vẻ không
thèm để ư đến chuyện ǵ cả. Trong vài ngày cuối cùng của cuộc
hành tŕnh, người anh kế và người đàn bà ở suốt ngày trong pḥng
ngủ trên tàu của họ, họ chỉ đi ra ngoài vào ban đêm. Trong cùng
những ngày đó người anh kế nh́n mẹ và em gái anh như thể anh
không hề biết họ. Bà mẹ trở nên quyết liệt, lầm ĺ, ghen tức.
C̣n nàng, cô em gái, nàng khóc. Nàng hạnh phúc, nàng nghĩ vậy,
và cùng lúc nàng sợ hăi cho những ǵ có thể xảy đến cho người
anh kế của nàng sau đó. Nàng nghĩ chắc anh sẽ rời xa họ và bỏ đi
với người đàn bà, nhưng không, anh đă trở lại với họ khi họ đến
Pháp.
Nàng không biết là sau khi cô gái nhỏ da trắng ra đi được bao
lâu th́ chàng vâng lệnh cha, làm theo lời dạy bảo, cưới cô gái
mà gia đ́nh đă chọn lựa từ mười năm nay, một cô gái, giống như
những cô gái khác, ướt sủng vàng, kim cương, cẩm thạch. Cô ta
cũng là một người Tàu từ phía bắc, từ tỉnh Phúc Kiến, và đă cùng
thân nhân đến nơi đây.
Chắc hẳn phải mất một thời gian dài trước khi chàng có thể chung
sống với cô ta, có thể trao cho cô ta người thừa tự những của
cải của họ. Kỷ niệm về cô gái nhỏ da trắng chắc hẳn phải c̣n đó,
nằm ngay đó, tấm thân thể, ngang trên giường. Suốt một thời gian
dài, chắc hẳn nàng vẫn c̣n là vị nữ hoàng cho những ham muốn của
chàng, sự nối liền riêng tư của chàng với nỗi xúc động, với sự
mênh mông của dịu dàng, của bóng tối và những sự sâu thẳm ghê
gớm của xác thịt. Rồi cái ngày đó chắc hẳn phải đến khi nó có
thể. Cái ngày mà ḷng khao khát về cô gái nhỏ da trắng trở nên
mạnh mẽ không thể chịu đựng, đến nổi chàng có thể t́m kiếm lại
trọn vẹn h́nh ảnh nàng một lần nữa như trong một cơn sốt mê man
và dữ dội, và chàng có thể thâm nhập vào người đàn bà khác với
sự ham muốn về nàng, đứa con nhỏ da trắng. Bằng sự lừa dối, chắc
hẳn là chàng thấy chính ḿnh bên trong một người đàn bà khác,
bằng sự lừa dối miễn là đáp ứng điều mà gia đ́nh hai họ, mà Trời,
và những tổ tiên miền bắc trông chờ ở chàng, đó là một đứa con
kế thừa danh tính họ.
Có lẽ cô ta cũng biết về cô gái nhỏ da trắng. Cô có những người
hầu bản xứ ở Sa Đéc biết về chuyện t́nh của họ và chắc là họ
phải kể cho cô nghe. Không thể nào cô ta không biết đến sự buồn
rầu của chàng. Chắc là cả hai cũng cùng một tuổi, mười sáu. Đêm
đó, cô có nh́n thấy chồng ḿnh khóc? Và, nh́n thấy như thế, cô
có an ủi chồng không? Một cô gái mười sáu tuổi, một vị hôn thê
người Tàu của thập niên ba mươi, cô có thể nào đưa ra sự an ủi
thích hợp nào cho một nỗi buồn phiền về ngoại t́nh mà cô là
người bị thương tổn không? Ai biết được? Có lẽ là nàng sai lầm,
có lẽ cô gái kia sẽ khóc lóc với chàng, và không nói ǵ suốt đêm
c̣n lại. Và rồi có thể là t́nh yêu sẽ đến sau đó, đến sau những
ḍng nước mắt.
Nhưng nàng, cô gái da trắng, nàng không bao giờ biết chút ǵ về
tất cả những điều này.
Nhiều năm sau chiến tranh, sau những cuộc hôn nhân, những đứa
con, những cuộc ly dị, những sách vở, chàng đến Paris với vợ
chàng. Chàng gọi điện thoại cho nàng. Anh đây. Nàng nhận ra
chàng ngay lập tức qua giọng nói. Chàng nói, Anh chỉ muốn nghe
giọng nói của em. Nàng nói, Chào anh, em đây. Chàng bị khích
động, sợ hăi, như trước kia. Giọng nói chàng chợt run rẩy. Và
cùng với sự run rẩy, đột ngột, nàng nghe trở lại tiếng nói của
nước Tàu. Chàng đă biết là nàng đă bắt đầu viết sách, chàng nghe
chuyện đó qua mẹ nàng khi chàng gặp lại bà ở Sài g̣n. Nghe tin
về người anh kế của nàng, và chàng đau buồn cho nàng. Và chàng
không biết phải nói ǵ nữa. Rồi chàng nói với nàng. Nói với nàng
rằng cũng giống như trước kia, chàng vẫn yêu thương nàng, chàng
không thể ngừng yêu thương nàng cho được, không bao giờ chàng có
thể ngừng yêu thương nàng, chàng yêu thương nàng cho đến chết.
Neauphle-le-Château, Paris
Tháng hai - tháng năm, 1984
Hết
|
|
|
|