Những Điều Kỳ Diệu   Khánh Mỹ Pages Previous  1  2   

Tập 2

Tan học, đi cùng nhóm bạn ra cổng, Vân Dung kinh ngạc khi thấy Bá Định đứng cản trước mặt cô:

− Gặp Dung một chút được không?

Vẻ ngạc nhiên của bạn bè làm cô nhăn mặt hỏi cộc lốc:


− Ǵ vậy?

Bá Định nh́n thẳng vào mặt cô:

− Có lẽ làm phiền Dung, nhưng tôi nghĩ nên báo Dung hay tin Tường Vy đă vào bệnh viện.

Vân Dung giật ḿnh nh́n lên. Cô ngơ ngác:

− Tường… Vy? Nó vào bệnh viện? Có thật không?

Câu hỏi lại không làm gă trai phiền ḷng, hắn nhấp chân và nói:

− Tôi có phụ Tường Vy đưa chị ấy vào bệnh viện tối qua, nghe nói phải mổ. Bây giờ tôi ghé thăm, nếu Dung có muốn đi chung th́ ta đi cùng.

Trời ơi là thật rồi, lại c̣n chuyện mổ xẻ ǵ nữa, Vân Dung quưnh quáng gật đầu:

− Đi, đợi tôi một chút.

Cô quay lại bạn bè cáo lỗi xong rồi cùng bước mau theo Bá Định. Ra băi xe gă trai đề nghị:

− Chạy hai xe không tiện lắm đâu, tôi chở Dung đi luôn, chừng nào về th́ tôi chở Dung về đây lấy xe.

Dù lo lắng cho t́nh h́nh nhỏ bạn thân, nhưng Vân Dung cũng c̣n tỉnh trí chán, cô lắc đầu ngay:

− Thôi khỏi, Định cứ lấy xe chạy trước đi. Chạy chậm một chút tôi sẽ cố theo sau.

Ai đi xe nấy lúc về sẽ tiện hơn.

Gă con trai nh́n cô một thoáng rồi lặng thinh quay lại chiếc xe mô tô to đùng của hắn. Cả hai dắt xe ra khỏi băi.

Nh́n qua chiếc xe kềnh càng bên cạnh, Vân Dung nhắc lần nữa:

− Nhớ đi chậm một tí nhé. Tôi chạy xe hơi dở.

Bá Định gật đầu, gă con trai xem chừng cũng dễ bảo. Hắn chạy thật chậm dẫn cô đi mươi phút rồi dừng trước một chỗ lạ hoắc.

− Đây là bệnh viện ǵ vậy?

Vân Dung ngước nh́n cái bảng trước cổng có hàng chữ Trung Tâm Y Tế quận. Cô ngạc nhiên hỏi:

− Tường Vy nằm ở đây à?

− Đây là bệnh viện đa khoa của quận. V́ đây gần nhà Tường Vy nên chúng tôi đưa chị ấy đến đây trước.

− Nó bị bệnh ǵ mà phải mổ? Sao hôm qua tôi gọi điện cho nó vẫn thấy vẫn b́nh thường mà.

− Chị Vy đau ruột thừa – Bá Định nói vắn tắt.

Chạy vào băi xe trưóc, Vân Dung chợt kêu lên:

− Ủa, quên mất rồi.

− Cái ǵ quên? – Bá Định nhấp xe chạy lên lề hỏi.

− Ḿnh đi thăm bệnh mà sao không có ǵ hết vậy? Ít nhất phải có sửa trái cây ǵ đó như người ta chứ.

Bá Định hơi ngẩn người:

− Ừ nhỉ, tôi cũng quên, cứ nghĩ rủ Dung đi thăm th́ chị ấy vui hơn.

Vân Dung lắc đầu quay xe lại khó nhọc giữa hàng xe cộ trong băi:

− Vậy giờ ra t́m đại ǵ đó nhé.

Gă con trai gọi nhanh:

− Khoan đă Dung, đừng lấy xe ra chi cho phiền, cứ gởi xe Dung trong đó đi, lên xe tôi chở đi mua luôn.

Vân Dung quay nh́n Bá Định, cô ngần ngừ rồi nhún vai:

− Cũng được.

Đẩy xe vào một chỗ trống trong băi, cô trở ra và đến bên chiếc mô tô của Bá Định.

Cái yên sau cao và hơi vướng khiến cô càu nhàu khi leo lên:

− Ta đi đâu? – Gă con trai hỏi khi đề máy xe.

− Kiếm chợ nào gần đây nhất tấp vào là được rồi. – Cô đáp.

Bá Định cho xe rẽ vào con đường nhỏ để đến một cái chợ gần đó. Trong lúc Vân Dung loay hoay tính cách leo xuống, gă lại nhẽ nhàng nói:

− Cứ vịn vai tôi mà xuống.

Cô cũng kiếm cách để đừng phiền đến gă nhưng vô hiệu với cái yên xe cao nghệu đó, đành nghe lời gă mới đứng được xuống đất dễ dàng.

− Dung định mua ǵ? – Bá Định hỏi trước.

− Th́ cam táo ǵ đó.

Bá Định mỉm cười:

− Cam h́nh như không thích hợp lắm với mổ đâu Dung.

Vân Dung như chợt nhớ ra, cô cười:

− Ừ há, vậy tôi mua táo và hộp bánh ngọt. Nếu cữ luôn táo th́ Vy nó c̣n có bánh ngọt để ngậm chơi.

Bá Định gật đầu:

− Cũng được.

Năm phút đủ cho cô mua quà cho bạn. Chỉ có một điều cô không hài ḷng, đó là cả hai lần mua sắm cô đều bị Bá Định dành phần trả tiền. Cô chia đều tiền trả lại th́ hắn ngạt ngang.

Trở ra xe, cô nhăn nhó với tờ bạc trong tay:

− Mai mốt có thăm nó nữa th́ tôi không đi với Định đâu. Sao chia tiền quà ra ṣng phẳng Định không chịu?

Bá Định khoát tay:

− Đừng tính kỹ quá, có bao nhiêu đâu. Dung cất tiền đi. Là quà thăm bệnh mà.

− Đừng có nói bao nhiêu đâu. Đâu đó phải rơ ràng chứ. Tôi và Định đều c̣n là sinh viên, chưa ai ngon lành tự lập kiếm tiền cả. Cần ǵ phải cố t́nh choàng cho nhau thế. Huống hồ ǵ Định… Vân Dung chợt nín bặt.

− Huống hồ ǵ thế nào? – Bá Định nh́n cô.

Định nói huống hồ ǵ Định là đàn em lớp dưới, sao lại có chuyện trả tiền phần quà luôn cho cô. Nhưng nhớ tới cái mặc cảm kỳ cục ngày nào của hắn, may Vân Dung kịp thời tốp lại. Cô đành nhún vai nói:

− Th́ dù ǵ Định cũng là hàng xóm một hai năm của Tường Vy mà thôi, tôi là bạn thân của nó bao lâu nay. KHông có chuyện tôi ké quà của Định được.

Đỡ lấy túi hàng trên tay cô máng vào tay lái, Bá Định dịu giọng nói:

− Thoi lên xe đi. Nếu Dung muốn tính th́ lần sau hăy tính, ta về bệnh viện cho kịp kẻo trưa mất.

Leo lên cái yên sau, Vân Dung lầu bầu:

− Lần sau cái ǵ, không ai thích mắc nợ kiểu này đâu.

Cho xe xuống đường, Bá Định thản nhiên nói:

− Nếu Dung không thích th́ đừng thèm nhớ đến. Tôi thậm chí không biết ḿnh là chủ nợ hay con nợ của Dung nữa.

Xe trôi về con đường cũ, Vân Dung ngẩn người nh́n sửng cái đầu húi cua ngay trước mặt. Hăn vừa nói ǵ vậy nhỉ? Ǵ mà con nợ, chủ nợ loạn cả lên vậy? Cô nghe lầm hay hắn nói lộn?

Không có câu trả lời cho sự ngờ vực của Vân Dung. Bá Định im lặng suốt trên con đường trở về bệnh viện.

Chờ hắn gởi xe xong, cô đi với hắn lên tầng một theo hành lang bên trái. Đến một gian pḥng lớn có tấm bảng nhỏ đề chữ "Pḥng Hậu Phẩu B4", Bá Định đẩy cửa bước vào.

− Anh Định, em biết thế nào anh cũng ghé mà.

Tường Linh đang đứng bên bàn gót nước, cậu nhóc kêu vang vui mừng khi thấy Bá Định. Vân Dung bước vào và ló đầu nh́n qua vai gă:

− Tường Vy.

Quả thật người có gương mặt thiểu năo đang nằm trên giường bệnh chính là nhỏ bạn thân của cô, Vân Dung đến bên giường:

− Sao mày bị bệnh đột xuất vậy? Hôm qua lúc gọi điện có nghe mày nói bệnh hoạn ǵ đâu?

Tường Vy cười một nụ héo úa:

− Chiều qua tao đă đau đau rồi, nhưng cứ nghĩ tại ḿnh ăn vặt thức ăn không sạch, đến chừng sau khi điện thoại cho mày lại đau đến xanh cả mặt làm cả nhà quưnh quáng. Cũng may Định nó đi chung với thằng Linh về. Hai đứa đưa tao đến bệnh viện này đó.

− Rồi mổ luôn à?

− Ừ, bác sĩ bảo đau ruột thừa cấp tính nên mổ luôn.

Ngồi xuống cái ghế cạnh bên, Vân Dung nắm tay bạn:

− Mổ có đau không mày?

Tường Vy cười:

− Con này có người yêu là bác sĩ mà dốt đặc, có thuốc mê th́ đau nổi ǵ.

Vân Dung đỏ mặt:

− Tại tao thấy mày bí xị nên nghĩ mày đau lắm.

Tường Vy chép miệng:

− Mổ rồi là không sao, bây giờ vết mổ có ê ẩm thật nhưng bác sĩ nói chừng vài ngày uống thuốc th́ vết mổ sẽ lành.

− Mày nằm lại mấy ngày? – Cô hỏi.

Tường Vy hắng giọng:

− Chưa biết, nhưng chưa chi đă nhớ nhà và nhớ trường rồi.

− Không thèm nhớ tao à? – Vân Dung đùa.

Tường Vy bĩu môi cười; - Nhớ mày th́ không, nhưng sáng nay có nghĩ qua, nếu mày mà đến thăm th́ sẽ mang trái cây hai đứa ăn cắt củm.

Vân Dung ph́ cười:

− Đồ ham ăn. Hồi năy thấy ngoài chợ bán cam và quít vàng ngon ghê, nhưng Bá Định cản lại, chắc hắn sợ vết mổ của mày có ba thứ trái cây đó sẽ chảy nước vàng.

− Bá Định chở mày lại đây à?

− Không – Cô lắc đầu – Tao đi xe tao. Học xong hắn ra chặn tao trước cổng trường để báo tin về mày rồi dẫn tao đến đây.

Cô cười:

− Lúc hắn mới nói tao c̣n tưởng chuyện biạ, ai mà ngờ hôm qua mày c̣n gọi điện hỏi tao nheo nhẻo đủ thứ chuyện mà sáng nay đă báo mày nằm bệnh viện mổ xẻ ǵ đó, nghe cứ như chuyện đùa.

Tường Vy mỉm cười, Vân Dung nhớ đến cái túi xách Bá Định cầm, cô quay lại định hỏi th́ không thấy Bá Định và Tường Linh đâu cả. Túi quà đă được để trên bàn.

Lấy ra mở quà cho bạn, cô hỏi:

− Ăn táo được không Vy? Tao gọt cho.

Tường Vy ph́ cười:

− Muốn ăn th́ cứ gọt. Tao c̣n lạ ǵ mày nữa.

− Tao muốn gọt cho mày ăn thậ mà. – Vân Dung chống chế.

Tường Vy lắc đầu cười:

− Tao mới tan thuốc c̣n sật sừ và ê ẩm lắm. đợi ăn chút ǵ rồi uống cữ thuốc trưa đây, mày cứ gọt táo ăn đi. Nói thật, mày mua nhiều th́ tao nh́n cũng thèm nhưng mệt mỏi lắm, chưa muốn ăn ǵ hết.

Vân Dung nh́n quanh:

− Hai bác đâu hả mày?

− Vừa mới về. BA mẹ tao thức cả đêm qua rồi, sáng nay thằng Linh đi học về tạt vô đây thay nên tao nói ba mẹ về nghĩ. Dù ǵ tao cũng mổ rồi, chỉ c̣nnằm dưỡng bệnh thôi, cũng không nhất thiết phải túc trực đông người.

− Tao đem headphone vô cho mày nghe nhé – Vân Dung đề nghị - Ở đây không chừng buồn lắm đó.

Tường Vy gật:

− Ừ, đem luôn cho tao mấy cuốn truyện nữa. Mày biết tính tao rồi, nằm một chỗ khó chịu ghê lắm.

Vân Dung cười:

− Yên chí, có đủ cho mày nằm dưỡng bệnh mấy ngày. Thêm tao cũng tới thường để thăm mày.

Tường Vy và Bá Định lục đục đi vào.

− Khoẻ rôỉ phải không chị Vy? – Bá Định hỏi.

Tường Vy cười:

− Cám ơn Định đă đem được con bạn đa nghi của chị đến đây thăm. Trưa rồi đó hai người về đi kẻo nhà trông.

− Chiều tao đem headphone cho mày – Vân Dung nói.

Tường Vy giơ nửa ngón tay, nửa đùa nửa thật:

− Ê, dặn trước nhé, có đi th́ đi một ḿnh hoặc đi chung với Định và thằng Linh, tao không thích nằm một chỗ mà phải khai khẩu địch chiến với đối thủ.

Vân Dung đỏ mặt. cô biêt bạn đang nói đến ai. Quả thật cô đă định bụng rủ Hoàng đến thăm bệnh chiều nay. Con nhỏ bạn thân của cô vẫn cứ ghét ra mặt anh, và anh th́ cũng kỵ với nó, cô đứng giữa cứ phải bênh người này, cản người kia cũng phát mệt.

− Ta về chứ Dung? – Bá Định nhắc.

Cô gật đầu đứng dậy:

− Được rồi cô giáo tương lai. Cứ nằm đây nhé, chiều tao sẽ đơn thân độc mă ghé vào thăm được chưa?

Tường Vy nháy mắt cười. Nụ cười làm gương mặt của cô nàng như tươi lên một chút.

Chào hai chị em, Bá Định theo Vân Dung ra ngoài. Hắn nói khi cả hai xuống thang lầu:

− Chiều nay tôi đưa Vân Dung đi.

Vân Dung nhún vai:

− Thôi khỏi đi, tôi đến được rồi. Chỗ này cũng dễ nhớ mà.

Bá Định nh́n cô:

− Sợ cái yên sau của tôi à?

Cô ph́ cười:

− Một phần thôi. Thật ra tôi cũng luôn muốn độc lập. Tôi lớn bộn rồi, đi một ḿnh chứ ǵ đâu mà phải đưa đón.

Liếc nh́n gương mặt hắn, cô cười nói thêm:

− Nhất là để chứng minh tôi chẳng phải là tiểu thư nhỏng nhẽo và làm nũng.

Bá Định có vẻ ngượng:

− c̣n nhớ lời nói càn của tôi hôm trước à? Dung vẫn c̣n giận?

Cô cười lắc đầu:

− Giận th́ hết rồi, tôi không đến nỗi nhỏ mọn thế, nhưng lời người ta nói về ḿnh đúng hay sai th́ tôi vẫn nhớ khá rơ.

Bá Định vụt nh́n cô. Hắn định như nói ǵ đó nhưng rồi lặng thinh bước chậm bên cô.

Ra đến ngoài, cả hai lấy xe rồi chạy song song. Buổi trưa đường phố khá vắng vẻ.

Nắng vẫn gắt làm Vân Dung phải nheo mắt lại. Bá Định tháo cặp kính đen đưa cho cô. Vân Dung lắc đầu:

− Không cần đâu. Định cứ mang đi. Tôi không thích đeo kính.

− Tại sao? Đây là kính mát thôi mà.

Cô nhún nhẹ đôi vai:

− Kính nào cũng vậy, gọng kính làm tôi nhức đầu. Nên chẳng bao giờ tôi đeo. Cho dù nắng có làm tôi mỏi mắt.

− Thật vậy à?

− Ừ, d́ dượng xuất ngoại về cũng có tặng tôi hai cặp kính mát đẹp lắm, nhưng tôi cũng không đeo được.

Bá Định nh́n lại cặp kính đen cầm nơi tay:

− Nhưng tôi có thể bảo đảm với Vân Dung cặp kính của tôi không làm Dung nhức đầu đâu.

Vân Dung mỉm cười. Bá Định ch́a cặp kính:

− Không tin à? Dung mang thử vào coi. Kính này đeo dễ chịu lắm. Không có chuyện nhức đầu nhức óc ǵ đâu.

Cô nhướng mắt cười, hắn gật đầu thuyết phục:

− Thử xem.

Vân Dung ngần ngừ một chút trước vẻ ân cần của gă, cuối cùng cô cũng cầm lấy:

− Mang thử đi.

Giữ ghi đông một tay, cô hơi lọng cọng khi mang cặp kính mát vào. Bá Định tḥ tay sang giữ hộ một đầu tay lái của cô.

Mắt kính đă được mang lên. Cảnh vật ngoài phố như phủ một màu sậm hơn làm dịu hẳn đôi mắt cô.

− Thế nào? Đâu có chuyện nhức đầu phải không?

Vân Dung nghiệm sau mấy phút nghiêng ngó, cô công nhận:

− Ừ, lạ thật chưa thấy nhức đầu.

− Cũng sẽ không có chuyện đó đâu. – Bá Định quả quyết.

Gă cản khi cô định tháo kính ra:

− Cứ đeo luôn đi. Về đến nhà Dung hăy trả cũng chưa muộn.

Vân Dung ngạc nhiên:

− Về đến nhà tôi? Định tính đưa tôi về nhà sao? Thôi khỏi tôi về được rồi.

− Nhà Dung cũng đâu có xa ǵ chỗ tôi ở, tôi đưa Dung về có mệt nhọc ǵ đâu.

Cô phản đối:

− Nhưng mắc công lắm. Không xa nhưng cũng cách mấy con đường, trưa nắng như vầy ai về nhà nấy có khoẻ hơn không?

Bá Định nhún vai không đáp. Xe của hắn vẫn cứ tà tà nhấp song song với xe cô.

Vân Dung nói măi không được đành lắc đầu chịu thua.

Với kẻ hộ tống chướng đời bên cạnh, cuối cùng cô cũng về đến cổng nhà. Dừng xe và bấm chuông, cô quay lại nói:

− Đă đến nhà tôi rồi, sứ mạng tự nguyện của Định đă hết rồi đó.

Gă con trai mỉm một nụ cười bí hiểm. Gật nhẹ đầu chả biết là có phải chào cô hay không, gă rồ nhẹ tay ga, chiếc xe chồm lên một cái rồi phóng đi mất.

Cánh cồng được chị Tám mở rộng, Vân Dung đầy xe vào nhà. Khi bước vào nhà, gian nhà khách chợt tối sầm khiến cô giật ḿnh sực nhớ. Th́ ra cặp kính mát của Bá Định vẫn c̣n chễm chệ trên mặt của cô từ năy giờ.

Gỡ cặp kính ra cô nh́n mà ngẩn người. Mất công t́m chủ nó ra để trả rồi đây. Có lẽ cô đă mang máng hiểu ra tại sao gă con trai kia lại có nụ cười bí ẩn kỳ cục.

Đột nhiên cô có cảm giác bất ổn với ư nghĩ mờ nhạt thoáng qua. Lắc mạnh đầu xua ư nghĩ dị hợm đó đi, cô nhăn mặt. Cầu mong sao chẳng bao giờ là sự thật, chẳng qua là cô nhạy cảm quá thôi.

Vân Dung vừa về đến nhà đă thấy Hoàng ngồi sẳn ở pḥng khách đối diện với ba cô. Ông Hà đứng lên cười:

− Năy giờ, nhiều người t́m con lắm nhé. Hoàng nó đợi năy giờ, thêm d́ dượng Út cũng kiếm nữa.

Cô ngạc nhiên hỏi:

− Vậy d́ dượng đâu hả ba?

− Về rồi, d́ Út nhắn chừng nào con về nhớ điện cho d́.

Ông Hà móc túi lấy tấm danh thiếp nhỏ đưa cho cô:

− Khi năy dượng con có mách ba một bác sĩ trị bệnh phong thấp hay lắm, mai ba đi B́nh Dương sợ về không kịp, con nhớ đưa mẹ đi khám thử nhé.

Vân Dung đón lấy tấm danh thiếp, cô gật đầu:

− Dạ, để mai con đưa mẹ đi.

Ông Hà chào Hoàng rồi lên lầu.

Cất tấm danh thiếp vào túi xách, cô ngồi xuống bên cạnh anh cười:

− Hôm nay không điện đến trước mà ghé em hả? Chắc anh đợi em lâu lắm.

Mắt vẫn nh́n cô chăm chú, anh đáp:

− Gần nửa tiếng đồng hồ.

Liếc nh́n ly nước ngọt đă tan đá trước mặt anh, cô với tay mở ngăn tủ lạnh để t́m chai nước lạnh.

− Em đi đâu về vậy? – Hoàng hỏi.

− Em ghé thăm Tường Vy, nó bị bệnh nằm bệnh viện.

− Bệnh ǵ?

Ngụm nước đá làm cô suưt sặc khi trả lời anh:

− Nó đau ruột thừa, mổ rồi, nhưng phải nằm lại vài ngày. Mới có ngaỳ hôm nay mà nó đă than buồn rồi. Anh coi, nhơng nhẽo ghê không.

− Vậy c̣n trưa nay em đi đâu?

− Trưa nay em…

Cô chợt quay nh́n anh:

− Sao anh hỏi em dữ vậy?

Hoàng nghiêm mặt:

− Em thấy lạ à?

Cô tṛn mắt:

− Em mới về, chưa kịp uống nước nữa, anh hỏi em liên tục cả tràng. Có chuyện ǵ vậy?

− Có chuyện ǵ anh phải hỏi em trước mới biết. Trưa nay em đi đâu vậy?

Vân Dung ngạc nhiên:

− Bộ anh đột xuất đến trường đón em sao?

− Trả lời anh trước đi.

Cô hơi nhăn mặt:

− Th́ em đi thăm Tường Vy.

Hoàng nhíu mày:

− Lại cùng đi thăm Tường Vy? Em thăm bạn ngày đến hai cử à?

Vân Dung ngỡ ngàng:

− Anh làm ǵ vậy? Th́ sáng em nghe tin nên học xong vào thăm nó trước, c̣n hồi năy là em ghé qua đưa cho nó cái headphone với mấy cuốn băng nhạc cho nó nghe đỡ buồn. Tường Vy là bạn thân của em, nó nằm viện th́ đi thăm mỗi ngày hai lần th́ có quan hệ ǵ đâu.

Hoàng hỏi gặng:

− Vậy em đi thăm bệnh với ai?

Vân Dung ngẩn người. Cô bắt đầu hiểu ra đầu dây mối nhợ cho bộ mặt h́nh sự năy giờ của anh. Cô so vai:

− Hồi năy anh không thấy em về một ḿnh à?

Hoàng cau mày:

− Đừng né tránh câu hỏi của anh, ư anh hỏi là buổi trưa ḱa.

Thế là đúng rồi đây, cô lựa lời để nói rành mạch:

− Em đi với Bá Định. Sáng nay em mới nghe tin về Tường Vy, sẳn hắn đi thăm nên em cũng đi chung, đi một ḿnh em không biết chỗ.

Hoàng gật gù. Tỏ vẻ lơ đăng, anh hỏi qua chuyện khác:

− Mấy ngày nay xe em hư à?

Vân Dung trố mắt nh́n anh. Hoàng vẫn thản nhiên chiếu cặp mắt lạnh lẽo quan sát cô. Vân Dung đành thở dài:

− Em biết anh muốn nói ǵ rồi. Xe em vẫn đi được ngon lành. Sáng nay em đi thăm bệnh với Bá Định thật nhưng hai người mỗi người đi một xe. Có thể anh thấy cảnh đâu đó em ngồi sau xe người ta, đó chính là lúc em gởi xe xong, em mới phát hiện ḿnh quên mua trái cây thăm bệnh, nên quá giang xe hắn qua chợ mua cho tiện. Chỉ vậy thôi.

− Chỉ có vậy thôi?

Vân Dung nhăn mặt:

− Th́ đúng như em vừa nói đó.

Hoàng cười lạt:

− Sao em không nghĩ anh nh́n thấy hai người chở nhau?

Hết chịu nổi. Vân Dung đứng phắt dậy:

− Nè, anh chưa thấy đủ sao? Tất nhiên là em đóan được anh vô t́nh nh́n thấy cảnh đó rồi, nếu không sao anh lại hạch hỏi em đủ điều như năy giờ vậy. Nếu anh không tin em th́ đành vậy thôi, em thấy ḿnh chẳng có lỗi ǵ mà phải bị anh truy vấn như hỏi cung vậy.

− Vân Dung!

Vừa dợm bỏ vào trong, cô đă bị Hoàng níu tay kéo phịch xuống ghế. Giọng anh dịu lại:

− Thôi được rồi anh không hỏi nữa.

− Không ḥi có nghĩa là hết chưa? – Cô tức tối hỏi lại.

Hoàng thở ra:

− xin lỗi em! Chỉ tại anh thấy giận lên khi thấy có một gă đàn ông khác anh lại chở em đi mua sắm ngời ngời ngoài đường.

Cô ấm ức kêu lên:

− Anh có thấy ǵ th́ cũng từ từ hỏi rơ chứ… Quen anh mấy năm nay, em cũng biết tính anh hay ghen nên dù ngốc nghếch và vô tâm, cũng ráng giữ ư để anh đừng bực bội. Nhưng thật sự chuyện sáng nay em quưnh lên v́ Tường Vy, hơn nữa Bá Định đâu phải người lạ mà ngại, nên thuận tiện em mới lên xe hắn đi mua đồ tạm.

Ai có ngờ ngày thường ra đường chả bao gị gặp mặt anh, đúng lúc ấy lại bị anh nh́n thấy rồi về hạch sách này nọ.

Ôm vai cô, anh dỗ dành:

− Ừ, thôi được rồi, anh xin lỗi em lần nữa đó, chịu chưa. Sáng nay anh cũng định đến gặp để hỏi em có chuyện ǵ mà buổi trưa c̣n lang thang ở khúc đường đó, nhưng v́ đi chung xe với ông chủ nên phải thôi.

Cô mím môi:

− Anh xin lỗi mấy lần cũng vậy, em chỉ mong anh bớt ghen bóng gió kia đi một chút, để em c̣n thở với. Nếu mà hồi trưa anh không đi với sếp, dám lại nhảy xuống xe mắng em một trận chứ ǵ?

Hoàng chắc lưỡi:

− Anh đâu đến nổi hồ đồ như thế. Thôi được rồi đừng giận anh nữa, ḿnh huề nhé.

− Anh phải tin em chứ. – Cô lầu bầu.

Anh bật cười:

− Ừ, th́ tin. Đừng quạu quọ nữa. Chịu huề đi. Trông em quạu xấu lắm.

Vân Dung bĩu môi:

− Xấu xí càng khoẻ. Để anh khỏi mắc công ghen tuông.

Hoàng bẹo má cô cười:

− Thôi đừng càu nhàu nữa, nói thử anh nghe về Tường Vy xem. Cô ấy bệnh thế nào?

− Th́ bệnh đau ruột dư hồi năy anh hỏi em rồi.

Hoàng cười:

− Ư anh nặng nhẹ thế nào? Cô bạn em nằm ở đâu? Và có cần anh giúp ǵ không?

Sự ân cần của anh làm cô cảm động. Vân Dung lắc đầu, giọng dịu lại:

− Em không biết. Nhưng hồi năy em vào thăm, thấy nó ngoài chuyện than buồn th́ chắc chắn cũng không có ǵ đâu. Nó nằm bệnh viện đa khoa gần nhà nên người nhà nó lúc nào cũng túc trực.

Kéo cô vào ḷng anh nói:

− Mổ ruột thừa cũng đơn giản, và cũng mau lành bệnh lắm, em nói Vy đừng quá lo. Nếu có cần th́ gọi anh, tuy anh hết công tác ở bệnh viện, nhưng mối quan hệ trong ngành vẫn c̣n nhiều, có thể anh giúp được ǵ đó.

Vân Dung mỉm cười:

− Em biết rồi.

Cô chợt nhổm lên:

− Ư, em quên mất, để em gọi điện cho d́ dượng, không biết hai người muốn nhắn em chuyện ǵ.

Hoàng nhấc máy đặt cạnh anh đưa cho cô, anh hỏi khi dợm mấy ngón tay lên bàn phím:

− Điện thoại d́ dượng em số mấy? Để anh bấm cho.

Vân Dung đọc số cho anh nhấn. Đầu dây bên kia có người nhấc máy ngay sau tiếng reo đầu:

− Alô!

Hoàng rảnh tay quay qua vuốt tóc Vân Dung trong khi cô trả lời điện thoại:

− D́ hả? Con là Vân Dung nè. Con nghe ba nói d́ dượng kiếm con có việc ǵ đó.

D́ Hương hắng giọng:

− Chà, gần chín giờ, hôm nay nhỏ đi chơi dữ ha. D́ dượng ghé chỉ để rủ nhỏ cuối tuần này d́ dượng có mở tiệc, nhỏ nhớ tham dự, mời luôn Hoàng nhé.

− Tiệc ǵ vậy d́?

D́ Hương cười nho nhỏ:

− Tiệc mừng dượng được cử đi học Cao học ở nước ngoài thôi.

− Cao học? – Vân Dung ngạc nhiên - Chừng nào dượng đi hả d́?

− Hai tháng nữa, đây là mơ ước của d́ dượng lâu lắm rồi, đến hôm nay mới thành hiện thực. Tiệc đăi ở khách sạn của d́ dượng, có cả nhảy nhót nữa, con nhớ rủ Hoàng theo nhé.

− Dạ cuối tuần phải không d́?

− Ừ, thứ bảy. Khách mời đa số là giới trẻ thôi, con nhớ mặc bộ váy d́ mua cho con trong chuyến đi Singapore vừa rồi đó nhé. Bộ áo váy đó là thời trang mới nhất đó.

Con mặc vào sẽ đẹp và nổi bật…

Vân Dung cười:

− D́ ơi… cái bộ đó hơi ngắn.

D́ Hương tặc lưỡi:

− Ngắn mới trẻ trung và dễ thương chứ. Người ta mặc thiếu ǵ mà con cứ sợ vớ vẩn. D́ không biết, đă mua cho con rồi th́ phải thấy con mặc d́ mới vui. Nhớ mặc đó.

Cô le lưỡi hứa đại:

− Dạ để con mặc thử. À, mà ba mẹ con có đi dự không d́?

D́ Hương chép miệng:

− Hồi năy d́ có mời, nhưng mẹ con th́ than đau khớp, c̣n ba con th́ bảo bận bịu công chuyện. Cho nên chỉ có con đi thôi. Nhớ đến đó nhé.

Vân Dung hứa:

− Dạ con sẽ đến mà. D́ yên tâm.

− Nhớ mời Hoàng luôn làm người hộ tống.

Liếc qua Hoàng bắt gặp quả tang anh đang ngắm nghiá ḿnh, cô cười:

− Con nhớ chắc chắn có ảnh đi nữa.

− À, quên mất. Hồi năy dượng có giới thiệu bác sĩ chuyên trị bệnh của mẹ con.

Ngày mai nếu ba con bận, d́ lái xe đưa mẹ với con đi.

Vân Dung mừng rỡ:

− Nếu d́ cũng rảnh th́ tốt quá. Mai d́ đi với con nhé.

D́ Hương cười:

− Ừ, thôi. Bye nhé. Chiều mai d́ ghé.

− Dạ.

Vân Dung cúp máy, Hoàng lơ đăng hỏi:

− D́ dượng đăi tiệc, nói em rủ anh đi dự. Thứ bảy anh có rảnh phải không?

Hoàng gật:

− Rảnh, nhưng mà tiệc ǵ?

− Tiệc mừng dượng được chọn đi nước ngoài.

− Chà! – Anh trầm trồ - Đă giữ chức giám đốc một khách sạn lớn rồi c̣n gởi đi học cao học à. Vậy là tương lai của ông dượng em sáng rỡ đây. Khi đă đảm bảo sẽ nắm giữ nhữhg chức vụ cao hơn. Tập đoàn khách sạn đó có nhiều chi nhánh các nước, không chừng sẽ được mời làm ở nước ngoài nữa. Ngon lành thật!

Cô phân vân:

− Vậy à! Em th́ chỉ thấy có… chuyện vướng mắc. D́ dượng mới lấy nhau hơn tháng. Bây giờ một người lại đi du học, tốn ít nhất là mấy năm trời, vậy mà hai người vẫn vui vẻ được th́ thật lạ.

Hoàng cười:

− Đó là v́ hai người quá hiểu nhau, và cả hai đều cảm thấy yêu thích công việc và sự nghiệp. Học cao học là nấc thang thăng tiến thêm rồi. Đó có lẽ là mong ước chung của cả hai người cho nên cả d́ lẫn dượng của em đều vui mừng.

− Nhưng mấy năm học, họ chắc chắn sẽ phải xa nhau.

Hoàng khoác vai cô cười:

− Có bề ǵ đâu. Hai người cũng đă yêu nhau và chờ nhau đă mấy năm ṛng rồi mà, thêm vài năm để bước lên bục thành công th́ cũng là xứng đáng chứ sao. Nếu d́ em mà than văn buồn phiền th́ hoá ra là ích kỷ trước sự nghiệp và khát vọng tiến thân của chồng rồi.

Vân Dung nghiêm mặt nói:

− Em thà làm người ích kỷ hơn, nếu là vợ chồng mới cưới, em không muốn có cảnh chia ly đâu, cho dù đó chỉ là tạm thời trong vài năm.

− Vây sao?

Hoàng nh́n cô một lúc. Anh như định nói ǵ nhưng rồi lại thôi. Cô tinh ư nhận ra nên nói ngay:

− Em đang nói thật ḷng ḿnh đó. Anh không làm bác sĩ nữa, em tiếc lắm, nhưng không dám xen vào sự lựa chọn của anh. Nghề tŕnh dược viên của anh có thể có ưu điểm nào đó, em có thể thử yêu thích, nhưng em xin nói trước, anh đừng bắt em phải hy sinh thời gian bên nhau của chúng ta mà vun đắp cho sự nghiệp của ḿnh.

Hoàng định lên tiếng nhưng cô đưa tay ngăn lại:

− Anh có nói qua về một khoảng thời gian ba năm. Em không nói ba năm là quá dài, nhưng em muốn anh có tính chuyện tu nghiệp đó th́ chỉ nên vắng chừngmột năm thôi. Ba năm để em một ḿnh với chuyện ra trường, t́m việc và gian nan với nghề nghiệp, không có ai bên cạnh để chia sẻ lo toan th́ nói thật, em không chấp nhận đâu.

Hoàng kêu lên:

− Nhưng em phải nghĩ cho anh chứ, đàn ông con trai th́ sự nghiệp làm trọng mà.

Vân Dung ương ngạnh lắc đầu:

− Em không cần biết đàn ông hay là đàn bà ai trọng sự nghiệp hơn. Em chỉ nhắc anh nhớ đừng đề nghị em chuyện vắng mặt hai ba năm, em không muốn có người yêu rồi mà cứ lạc lơng đi về một ḿnh.

Hoàng cười gượng:

− Đừng ích kỹ vậy chứ em.

Cô nghiêm mặt nh́n anh:

− Đành xin lỗi anh, v́ trong chuyện t́nh cảm, em đặc biệt ích kỷ và cố chấp như vậy đó.

Hoàng lặng thinh, anh ôm nhẹ cô vào ḷng.

Gió lay chiếc phong linh trước nhà thành tiếng reo vang thánh thoát. Hoàng máy móc đưa tay vuốt tóc Vân Dung và nén một tiếng thở dài.

o0o

Trang điểm xong đồng hồ nơi cổ tay đă chỉ quá giờ mời tiệc. Vân Dung lính quưnh thay vội bộ váy mở chai nước hoa thoa một tí vào sau vành tai, một tí nơi cổ. Tóc vẫn chưa khô hẳn, cô chỉ chải vội cho suông rồi hối hả chạy xuống lầu.

Mẹ cô ngồi dưới pḥng khách. Trước mặt bà là một người khách bất ngờ. Vân Dung ngạc nhiên đứng sững lại ở giữa bậc thang.

Bà Hà cười:

− Không xuống luôn c̣n đứng ở đó làm chi con. Hồi năy d́ Hương có gọi qua, nghe nói Hoàng hôm nay không đi được nên d́ bảo Bá Định qua đón con đó.

Cô chắc lưỡi bước xuống:

− Con đi một ḿnh cũng được mà, d́ lại lo quá rồi. Mất công phiền người khác đưa đón.

Bà Hà ngắm cô rồi cười:

− Làm sao mà một ḿnh đi được, con mặc váy dài như thế này th́ sao mà chạy xe? Vả lại dù ǵ Định nó cũng đến đây rồi, con không muốn nhờ cũng không được.

Vân Dung ngẩnngười ngó xuống chiếc váy in hoa trắng dài chấm gót và xẻ bên hông một tí của ḿnh.

Ừ nhỉ, bộ váy này kín đáo nhưng bất tiện thật. Nếu cô đánh bạo nghe theo lời d́ Hương, mặc bộ váy trẻ trung màu kem kia th́ đâu có sợ phải bị vướng khi một ḿnh tự đi xe.

Thừ người ra với sự đểnh đoảng vụng tính của ḿnh, cô đâm ra bực Hoàng.

Hôm trước đă hẹn anh rồi, anh cũng một hai cam đoan là rảnh, vậy mà hồi trưa anh gọi điện đến bảo bận bịu chuyện giao tiếp với sếp từ nước ngoài sang, không đi được. Nếu có anh th́ cô mặc ǵ cũng được rồi, đâu phải phiền đến như vậy.

− Mang giày đi con kẽo trễ tiệc d́ dượng th́ không nên. – Bà Hà nhắc.

Đành vậy thôi! Không nghĩ đến chuyện thay đồ khác nữa. Vân Dung đành ngồi xuống ghế mang giầy, trong bụng không vui tí nào.

Đôi giày màu đen mới tinh qua gần cả tấc gót nhọn và nhiều dây mảnh đan xen thật đẹp. Cô đă mua đôi giày sáng nay để dành cho bữa tiệc có nhảy nhót thế này, thế mà Hoàng lại để cô đi một ḿnh. Có chán không chư!

Bá Định năy giờ ngồi im trên ghế chờ đợi. Thấy cô đă mang giày xong liền đứng lên:

− con chào bác.

Bà Hà gật đầu:

− Vân Dung đi một ḿnh có ǵ con ở cạnh ngó chừng nhé. D́ dượng nó lu bu bạn bè th́ con nhớ nhắc nó về sớm.

Bá Định mỉm cười:

− Dạ, bác yên tâm, con sẽ đưa Dung về sớm.

− Cám ơn con!

Hai người đối đáp Vân Dung đứng giữa nghe mà lùng bùng lổ tai.

Trời ơi, mẹ cô xưa nay vẫn xem cô c̣n con nít thật, nhưng sao hôm nay lại ngó tướng Bá Định mà tin tưởng gởi gắm cô cho được? Dù ǵ cô cũng hơn hắn ít nhất là hai ba tuổi. Sao có thể coi hắn là người trưởng thành, c̣n cô th́ không? Bất công thật!

Chào mẹ xong cô theo gă con trai ra sân nhưng vẫn c̣n chép miệng lắc đầu. Bá Định khẽ hỏi:

− Dung sao vậy?

Cô nhún vai:

− Không có ǵ, thấy ngạc nhiên quá thôi.

− Ngạc nhiên về sự có mặt của tôi?

Cô dậm dậm gót giày:

− Không hẳn, tôi ngạc nhiên về mẹ tôi. Mẹ tôi cho tôi là trẻ con ngốc nghêch, nhưng lại tin tưởng và trông cậy vào Định. giao cái nhiệm vụ chăn dắt tôi cho một thanh niên thua tôi vài tuổi th́ có buốn cười quá không?

Bá Định nh́n cô:

− Hơn tuổi th́ có ư nghĩa ǵ đâu?

Vân Dung căi:

− Sao lại không có ư nghĩa ǵ? Hơn tuổi tất nhiên là già dặn hơn, khôn ngoan hơn rồi. Nếu xem Định là người trưởng thành th́ tôi càng trưởng thành trước nữa chứ bộ.

Đá chống chân xe, Bá Định nheo mắt nh́n cô:

− Dung hai mươi mấy?

− Hai mươi ba, có ǵ không?

− Hai mưoi ba th́ có lớn ǵ đâu. Tôi không tin là Dung khôn ngoan hơn tôi, già dặn hơn tôi.

Vân Dung cười kh́ ngắt lời hắn:

− Khoan căi với tôi về những chuyện đó. Điều chắc chắn trước mắt là tôi ra trường trước Định, lănh bằng trước Định. Vậy chưa đủ phục sao?

Bá Định nhún vai:

− tôi đă nói rồi học trước có ǵ là hay, là giỏi đâu.

Cô lắc đầu căi:

− Định nói vậy thôi chứ tôi vẫn thấy tôi hơn Định nhiều thứ. Lớn tuổi hơn đă là lợi thế rồi.

Bá Định hắng giọng nhẹ nhàng nói:

− Nếu Dung cho là vậy để tôi từ từ chứng minh cho Dung thấy tôi và Dung hơn nhau thế nào. Bây giớ Dung lên xe chứ? Tôi nghĩ chúng ta đă trễ nửa tiếng rồi.

Lời nhắc chừng của Bá Định làm cô chột dạ. Dường như trong chuyện căi cọ cố t́nh năy giờ, thái độ tỉnh bơ của hắn mới là thắng cuộc.

"Ḿnh giờ giống như một đứa con gái chưa đủ chững chạc, cứ hăng tiết vịt căi bừa chuyện không đâu quá". Không biết giận ai, Vân Dung đành vén lại váy và rầu rĩ ngồi lên yên sau chiếc xe.

Măi đến khi Bá Định cho xe xuống đường cô mới sực nhớ đến dường như yên xe cô đang ngồi không cao nghệu đến kỳ dị như hôm trước. Tạm quên cơn phiền muộn mới "sắm", cô vỗ nhẹ vai gă tài xế:

− Ủa sao lại đi xe này? Xe của Định đâu?

− Xe tôi ở băi xe nhà hàng, tôi mượn chú chiếc xe này để đón Dung.

Cô ngạc nhiên:

− Tại sao lại đổi xe?

− Hôm trước Dung có nói chiếc xe kia khó ngồi, tôi ngại hôm nay Dung mặc váy lại càng không tiện.

Vân Dung nhướng mày rồi… chỉ làm thinh. Biết nói ǵ nữa. H́nh như cô không hỏi th́ t́nh h́nh c̣n khá hơn, hắn vừa dùng chữ ngại, cô nghe mà chợt thấy ḿnh cũng đang "ngại" quá xá.

Trời ạ, mong cho nỗi e ngại của cô là hảo huyền vô lư, để cô có thể tự nhiên một chút.

Hôm nay lại không có Hoàng, thay vào vị trí cạnh cô lại là hắn. Cô chỉ mong sao tiệc đông người, để cô có thể chạy đây chạy kia như vốn là một đứa con gái vô tâm ngày thường.

Mong sao không có thêm chuyện ǵ xảy ra bất chợt, không có những câu nói không đầu không đuôi khó hiểu làm cô phải hồi hộp và đề pḥng. Và thêm hy vọng vào cuối tiệc, "gă tài xế" của cô say mềm nằm một đống, để cô có thể đường hoàng ngoắc taxi về nhà.

Ngồi sau lưng người con trai có bộ tóc ngắn và cứng đến độ thỉnh thoảng xe thắng lại ở mỗi ngă tư, g̣ má cô lại bị ran rát v́ mớ tóc đó đâm phải, cô vẩn vơ nghĩ đủ thứ chuyện.

Hoàng đă một lần khó chịu khi chứng kiến cảnh Bá Định chở cô. Giờ anh bỏ mặc cô với bữa tiệc để đi đ̣n sếp. Mẹ và d́ th́ lại vô tư giao nhiệm vụ tài xế kiêm bảo mẫu cho hắn. Cô thở dài sườn sượt. Chẳng hiểu nếu nh́n thấy anh sẽ nghĩ ǵ.

Rồi xe cũng đă đến đích. Khách sạn mà d́ dượng làm việc đă sừng sững trước mặt, Bá Định cho xe vào băi gởi xong liền đưa cô vào trong.

Đến chờ trước cửa thang máy, Định giải thích khi thấy vẻ ngơ ngác của cô:

− Tiệc ở nhà hàng trên sân thượng.

− Vậy là tầng mấy?

Bá Định nh́n cô với vẻ ngạc nhiên:

− Tầng chín. Bộ Dung chưa từng đến đây sao?

Cô thành thật gật đầu:

− Có đến một đôi lần, nhưng tôi vào nhà hàng dưới tầng trệt thôi, tôi không để ư ở đây có mấy tầng.

− Tôi th́ luôn để ư về độ cao, về kiến trúc bề thế của mỗi toà cao ở ngay trong tầm mắt ḿnh.

Vân Dung nhanh chóng hiểu ư tứ của câu nói kia. Gián tiếp khoe tính quan sát nhạy bén của ḿnh đôi với kiến trúc chắc. Cô giương dây ra ngay:

− Vậy sao? Tôi xưa nay chỉ cần quan sát các kiểu kiến trúc là đủ rồi. Tầng cao hay thấp có ǵ khác nhau. Nhất là các khách sạn, đa số lấy kiến trúc một tầng nhân lên thôi.

Giữ lấy cánh cửa thang máy vừa mở ra. Bá Định tủm tỉm cười và nhạy lại cô:

− Vây sao? Tôi định đem bài năm thứ nhất căi với Dung nhưng sợ Dung đem kiến thức năm cuối ra căi với tôi th́ có đến cả đêm nay cũng không chịu thua. Thôi ta tạm đ́nh chiến vậy. Lên tầng trên th́ hăy xem kiểu kiến trúc khác hay giống ǵ tầng trệt nhé.

Vân Dung đỏ mặt bước vào thang máy đợi gă con trai bước theo, cô đứng đưa lưng lại, ḷng tự nhủ mai mốt tranh căi hắn, phải cẩn thận chứ không được nhanh nhẩu nói bừa nữa.

Cánh cửa thang máy đóng lại. Bá Định vươn tay điểm vào phím bấm số chín.

Khung thang máy bắt đầu được nâng lên nhẹ nhàng.

Và rồi, Vân Dung phát hiện ra thế đứng của ḿnh tưởng là hay, ai ngờ lại hoá thành dở ẹc.

Thang máy chẳng có ai ngoài cô và hắn. Trước giờ hắn đứng trước mặt cô im ĺm, ít nói, cô đă ngờ ngợ và khó thoải mái rồi. Bây giờ cô lại để cho hắn đứng sau lưng ḿnh. Ánh mắt sáng của hắn đang chiếu vào đâu nhỉ? Vào tóc cô, dáng cô? Hắn có đứng quan sát với cô không? Trời ạ! Sao cô ngốc đến vậy.

Ư nghĩ bất chợt làm Vân Dung vụt quay nghiêng dựa lưng vào thành thang máy. Ở góc đối diện, Bá Định nhướng mày nh́n cô ngạc nhiên:

− Lại quên ǵ à?

− À, không… không có ǵ.

Gương mặt Vân Dung đỏ lựng. Không có ǵ thật. Hắn đứng tuốt góc kia mà. Cô trách ḿnh đa đoan lắm chuyện. Bá Định dù ǵ cũng là cháu ruột dượng B́nh, hắn có điên cũng đâu đến nổi lố lăng như cô nghĩ. Cô đă chịu thua khi thủ thế kiểu đó.

May mà hắn không hiểu được ư nghĩa trong đầu cô.

Đến tầng chín, cửa thang máy mở ra, tiếng nhạc du dương lọt vào tai hai người.

Bá Định đưa Vân Dung đi dọc hành lang ngắn để đến khung cửa kính mở rộng của nhà hàng.

Bước vào trong, không khí ồn ào vui nhộn làm cô hơi e ngại, phải theo quán tính đi cạnh người hộ tống của ḿnh.

− D́ Dung ở đằng kia kià.

Theo tay chỉ của Bá Định, cô chen đến chỗ d́. D́ Hương vỗ tay vui mừng khi thấy cô:

− A, nhỏ Dung đây rồi, năy giờ nhiều người nhắc con lắm đó.

Cô ngạc nhiên:

− Ai nhắc con hả d́?

D́ Hương cười:

− Th́ mấy chú "lính" của d́ và dượng chứ ai. Họ ngồi góc trong kia kià. Từ hôm đám cưới, mấy đứa vẫn nhớ tên con, nên bây giờ hỏi thăm hoài.

D́ nh́n qua Bá Định nói:

− Nhưng nói nhỏ cho hai con biết nhé. Bọn thanh niên đó đến từ sớm nên bây giờ không chừng đă hơi say rồi. Nếu không thích hai đứa cứ né họ càng tốt. Không có dượng quản thúc, họ có lẽ sẽ ăn nói bừa băi một tí.

Bá Định hiểu ư gật đầu:

− Con luôn đi cạnh Dung, thím an tâm.

D́ Hương gật gù hài ḷng. D́ quay lại ngắm cô một chút rồi bật cười:

− Biết ngay là con mắc cỡ không chịu mặc cái váy ngắn d́ cho rồi. Bộ váy này th́ cũng đẹp nhưng nếu con mặc bộ kia th́ nổi hơn.

Cô cười:

− Tiệc của d́ dượng mà lại muốn con nổi th́ lạ thật.

D́ Hương trợn mắt nói đùa:

− D́ có cô cháu gái xinh đẹp thế này, gặp tiệc tùng vui vẻ đông bạn bè đồng nghiệp mà không khoe lấy e làm sao được, phải không Định?

Định chỉ cười không đáp. Vân Dung đỏ mặt lầu bầu:

− Con cũng muốn mặc váy áo đẹp hơn, nhưng lính của d́ dượng ham vui ham quậy quá trời, hôm đám cưới cứ ép con uống bia. May mà có Định uống thay mấy lần không thôi con dám xỉu lắm.

D́ Hương phá lên cười:

− Thấy cháu d́ xinh đẹp tụi nó trêu chọc một chút thôi chứ không có ǵ đâu. D́ biết con nhát nên hôm nay dù không có Hoàng, nhưng d́ đă nhờ Bá Định đi kèm với con, đừng sợ.

Khách khưá khá nhiều, d́ Hương c̣n đang gởi gắm cô cháu gái cho Bá Định th́ bị một cặp nam nữ mới vào cắt ngang với tràng chào hỏi và chúc tụng vui vẻ.

Bá Định mỉm cười nh́n qua Vân Dung. Cô bĩu môi quay ngoắc đi.

Trong mắt ba mẹ và d́ Hương, ai cũng cho cô là ngốc nghếch khờ khạo. Nhưng cô, cô có thấy ḿnh ngốc bao giờ đâu.

Tuy thỉnh thoảng cô có tỏ ra hơi kém… thông minh một tí, nhưng cứ đem cô ra mà gởi gấm cho một gă con trai non choẹt như Bá Định th́ ức ḷng cô ghê lắm. Hắn hơn cô được ǵ ngoài dáng to con và cái tṛ lầm ĺ ít nói?

Không để tai vào những lời khách sáo bên cạnh, cô chán nản đưa mắt nh́n ngắm quanh. Đây là lần đầu tiên cô lên nhà hàng này.

Nhà hàng có mái che được thiết kế bằng chữ L với kiểu kiến trúc mái ṿm và cột trụ của Ư, xung quanh là kính trong. Phần không gian c̣n lại bên ngoài là sân thượng thoáng mát với cây cảnh và các ḥn non bộ, ghế xích đu và một hồ bơi nhỏ.

Tiệc chiêu đăi là tiệc đứng với dây thức ăn được đặt hai đầu tường kính và bàn ghế được kê rải rác (buphphet í mờ) theo chiều dài nhà hàng. Ban nhạc đang cử một điệu valse nhộn nhàng, vui tươi. Và hưởng ứng với nhịp điệu yêu đời đó là sàn nhảy chính giữa có vài cặp đang lả lướt quay tṛn… - Định đưa Dung đi lấy thức ăn đi nhé. Rồi t́m chỗ cho nó ngố dùm thím.

Vân Dung giật ḿnh nh́n qua. D́ cô mắt ngóng ra cửa nói tiếp:

− Có tốp bạn cũ của d́ tới, d́ ra đón họ, tụi con vui nhé.

Vân Dung chưa kịp nói ǵ, d́ Hương đă đến khoác tay dượng B́nh bước nhanh ra đón khách. Lại những lời nhắn gởi, cô chán nản quay qua Định:

− Định nè, đừng để ư đến lời mẹ tôi, và cả lời d́ Hương nữa.

Gă con trai nh́n cô:

− Dung định nói ǵ?

− C̣n nói ǵ nữa. Tôi lớn bộn rồi. Lấy thức ăn ǵ, ngồi chỗ nào tự tôi sẽ quyết định.

Tôi không muốn phiền Định.

Gă dịu giọng:

− Mẹ và d́ Dung chỉ muốn Dung có bạn theo kềm để đỡ lạc lơng coi.

Cô cau mày:

− Lạc lơng cái ǵ? Tiệc của d́ dượng tôi, tôi có phải là người xa lạ đâu mà lạc lơng.

Đi ăn tiệc mà có người kè kè theo bên cạnh th́ c̣n ǵ là vui thích nữa. Tôi cũng chán mà Định cũng phiền.

Bá Định nh́n cô đăm đăm:

− Dung bực là v́ người mẹ và d́ gởi gắm là tôi thôi, có phải không. Nếu bên cạnh cô hiện giờ là người khác, Dung có bực bội như vậy không?

Vân Dung ngạc nhiên ngước lên. Ừ nhỉ, nếu hiện giờ bên cạnh cô là Hoàng, có phải là cô vui vẻ thoải mái hơn không?

Bá Định quay mặt đi, hắn nói:

− Có lẽ tôi nói đúng rồi. Tôi đă làm phiền Dung.

Giọng của hắn nghe b́nh thường, nhưng đâu đó chứa đựng một nổi buồn cố nén.

Không hiểu sao Vân Dung lại bối rối phân bua.

− Không phải vậy đâu. Tôi… Cô chắc lưỡi:

− Xin lỗi, chỉ tại hôm nay tôi có hơi bực ḿnh v́ ai cũng xem tôi như con nít, có vậy thôi. Chuyện không dính dáng ǵ tới Định đâu.

Gă con trai quay lại:

− Thật vậy chứ?

− Ừ, tất nhiên là thật rồi.

Bá Định mỉm cười gật đầu:

− Dung là một cô gái nhu ḿ tốt bụng.

− Hả?

Vân Dung chưng hửng:

− Sao lại có chuyện tốt bụng hay xấu bụng ở đây?

Gă con trai lắc đầu cười. Hắn kéo tay Vân Dung.

− Đi. Ta t́m ǵ ăn đi. Tôi đói bụng rồi.

Theo quán tính Vân Dung rụt ngay tay về. Thấy ánh mắt đổi màu của Bá Định. Cô ấp úng:

− Ồ, xin lỗi!

Bá Định nh́n cô một thoáng rồi ơ hờ quay đi.

− Tôi không thích ai nắm tay ḿnh – cô phân trần - vả lại…

Liếc nh́n bờ vai hắn, cô nói nhanh:

− Vả lại tôi có bạn trai rồi nên ngại người khác…

Không quay lại, hắn nhún vai ngắt lời cô:

− Không sao. Ta đi lấy thức ăn đi.

Bá Định đă bước đi, Vân Dung đứng lại thở ra. Không biết hắn có hiểu ư tứ của những câu nói vội vă của cô không?

Dù ǵ th́ Bá Định đă có quan hệ bà con với cô một tí rồi. Cô không muốn hắn giận, nhưng cũng không dám để cho hắn tự nhiên quá với ḿnh. Né tránh cho Hoàng chỉ là một phần, phần c̣n lại là v́ cô đang hiểu rơ ḿnh. Cô biết ḿnh luôn e ngại hắn.

Từ lúc gặp hắn lần đầu, cô vẫn tự nhủ Bá Định chẳng là cái ǵ cả. Một gă trẻ tuổi ít nói. Có thể hắn thông minh và có chút tài vặt đó, nhưng như vậy có ǵ là xuất sắc, là hơn người đâu. Không cần phải để mắt đến hắn và không cần "sợ" ánh mắt nh́n sáng rực của hắn. Giữ được sự thờ ơ trước hắn, là cô đă thành công rồi.

Tự nhủ là thế, nhưng không hiểu sao khi hắn cạnh bên, cô lại thấy e dè. Cô như thiếu tự chủ. Ăn nói dở hơi hơn, lăng xẹt hơn và tệ nhất không tỏ được bản lĩnh "đàn chị" với một tên tầm thường như hắn.

"Thua xa Hoàng của ḿnh", đây đă luôn là câu kết luận mỗi khi cô thoáng so sánh với người yêu của ḿnh.

Chứ c̣n ǵ nữa. Hoàng đẹp trai hơn hắn. Lớn hơn cả chục tuổi nên thông minh tất nhiên là vượt bậc hắn. Hoàng là bác sĩ cũng được mà kinh doanh như bây giờ cũng xong.

Anh năng nổ, khôn khéo, có óc cầu tiến, có tham vọng mạnh mẽ. Anh là một người đàn ông đa tài, quả quyết và thực tế. Chỉ có anh bổ khuyết cho những khuyết điểm của cô, chỉ có anh là người cô yêu. Ừ, đúng như vậy. chỉ có anh mà thôi.

Một nhóm người ồn ào từ ngoài kéo vào làm cô giật ḿnh sực tỉnh cơn suy tưởng.

Khi cô vừa nhận ra ḿnh đang đứng ở lối đi th́ nhóm thanh niên có lẽ đă quá chén ấy cười nói và khoác vai nhau chen chúc băng vào.

Cô vội lùi nhanh vào trong, những tiếng cười của họ lại theo bén gót. May có ai đó kéo cô vào một khoảng trống ở sàn nhảy. Vân Dung quay lại. Lại cũng là Bá Định.

− Đi với tôi nào.

Cô giật tay ḿnh ra khỏi bàn tay hắn và chợt nhớ đây là lần thứ hai trong ngày có hành động này. Xung quanh đầy những cặp nam nữ d́u nhau với điệu slow.

− Đi đâu vậy? – Cô cảnh giác hỏi.

Bá Định quay lại ghé tay cô:

− Lại quên rồi à, tôi đói bụng, vừa rủ Dung đi t́m thức ăn đó thôi.

Vân Dung nghệch mặt ra nh́n hắn rồi chợt bật cười.

− Sao? Đi chứ? – Bá Định lặp lại.

Ừ th́ đi. Hắn rủ cô đi t́m thức ăn thôi mà, vậy mà cũng lo ngại bóng gió không đâu.

Bài "Tháng sáu trời mưa" vang lên da diết, những đôi t́nh nhân vẫn dật d́u trong tiếng nhạc xung quanh. Vân Dung gật đầu theo Bá Định đi ngang qua họ.

Ừ, th́ đi – Cô lẩm bẩm.

Đến bàn thức ăn dài đặt đầu dăy, Bá Định đưa cho cô một cái đĩa. Thức ăn nhiều quá với nhiều màu sắc Âu, Á ngon lành khiến cô hoa cả mắt.

Cuối cùng cô chọn gắp một cái cánh gà rút xương chiên gịn, nữa con tôm vàng phết bơ vàng ngậy và vài cái sushi trứng cá. Mới mấy món mà đă chật cái đĩa rồi.

Khệ nệ quay lại, cô thấy Bá Định đă có một cái khay, ngoài đĩa thức ăn của hắn, trên đó c̣n có cả hai thố súp nhỏ.

Đón lấy đĩa thức ăn của cô đặt luôn lên đó, hắn hất nhẹ cằm:

− Ta ra ngoài kia đi.

Vân Dung ngạc nhiên thấy gă bước ra sân thượng. Cô cũng theo ra.

Ngoài sân gió lộng thật mát. Bá Định lách qua một hàng cây kiểng. Có một bộ bàn ghế bằng đá mài sát thành lan can, bao quanh là mấy chậu hoa kiểng nhỏ khiến chỗ này như tách biệt hẳn với sự ồn ào đầy màu sắc bên trong.

− Dung ngồi đi – Bá Định đặt khay lên bàn và bảo cô.

Cô ngồi xuống ghế đá. Gă cũng ngồi đối diện cô, khay thức ăn được đặt giữa hai người. Cô nhoẻn miệng thự thú:

− Thức ăn trông ngon quá làm tôi cũng thấy đói.

Bá Định cười, bày thố súp nóng trước mặt cô:

− Ăn súp trước nhé. Có ba món súp, nhưng tôi nghĩ món súp đậu hầm sẽ làm Dung thích hơn.

Vân Dung nhún vai. Cô không biết làm bếp nên món nào đừng quá tệ, cô cũng đều ăn được hết. Kiểu quan tâm khách sáo của Bá Định khiến cô cũng muốn ḿnh tự nhiên và dễ chịu hơn một tí.

Cầm lấy cái muơng ngắn Bá Định đưa, cô chợt nói:

− À, quên mất, hôm trước tôi có gửi cho Tường Linh cái kính của Định.

Bá Định gật đầu:

− Tôi nhận rồi. Nhưng sao Dung không giữ lại mà mang, kính đó đâu làm Dung nhức đầu.

− Không làm nhức đầu th́ giữ lại à? Kính của Định chứ có phải của tôi đâu. Tôi sợ không gặp Định nên hôm sau ghé vào nhà Tường Vy đă nhờ Linh gởi trả Định giùm. Tính tôi hay quên lắm, rủi để từ từ làm lạc mất th́ không hay.

Bá Định nhún vai:

− Mất cũng đâu sao.

Cô tṛn mắt nuốt vội súp muơng đầu:

− Mất th́ lấy ǵ mà đền cho Định? Tôi không biết rành về mắt kính, nhưng cũng biết kính hiệu đó mắc lắm. D́ dượng mà nghe tôi mượn đeo rồi làm mất của Định th́ thế nào cũng trách. Tính tôi hay quên, đôi khi tôi cũng ngán cho cái tính đểnh đoàng của ḿnh.

Bá Định lắng nghe nhưng cười nhẹ không nói ǵ. Trời gió mát, thố súp nóng thật tuyệt vời làm cô tấm tắc khen ngon măi.

Bá Định mỉm cười:

− Dung dễ tính nhỉ.

Cô nhún vai đẩy cái thố không ra:

− Chỉ riêng chuyện ăn uống thôi.

Đưa cô đĩa thức ăn, hắn gật gù:

− Tôi biết. Tất cả những chuyện c̣n lại Dung đều cố chấp.

Cô sửa lại:

− Hơi khó tính chứ không phải cố chấp.

Hắn lắc đầu:

− Là cố chấp. Đừng căi. Tôi đă nghiệm lâu rồi mới có kết luận này.

Vân Dung nhíu mày hừ nhẹ:

− Tôi là ǵ mà Định đem ra nghiệm?

Thấy gă không đáp cô cảm thấy có chút bực ḿnh:

− Nghiệm lâu là bao nhiêu lâu? Một tháng? Hay hai tháng? Cho Định biết tôi biết rơ con người ḿnh hai mươi mấy năm lận. Tôi chỉ hơi khó tính thôi. Khó tính v́ thấy nhiều chuyện không đúng, không chấp nhận được. Cái đó đâu đến nổi xấu lắm. Tôi đâu có cố chấp.

Bá Định thản nhiên nói:

− C̣n tôi th́ quả quyết Dung là một cô gái đầy ngang bướng và cố chấp. Cố chấp khác với khó tính. V́ khó tính chỉ làm đúng là có thể hài ḷng rồi, nhưng cố chấp là cho dù làm hay, làm đúng cách ǵ, vẫn bị cho là bỏ đi.

Vân Dung tức tối bỏ cái nĩa xuống căi:

− Ở đâu mà tôi có cái tính khó ưa đó chứ?

− Là tôi nói sự thật. – Bá Định vẫn khăng khăng giữ nguyên nhận xét.

− Giỏi th́ chứng minh thử coi.

Bá Định cũng bỏ dao nĩa xuống:

− Tốt lắm. Dung nghe nhé, nếu không cố chấp sao Dung kỳ thị tôi?

Vân Dung trợn mắt:

− Kỳ… thị? Tôi kỳ thị Định bao giờ? Sao lại gán cho tôi là kỳ thị Định?

− Đừng chối, nếu Dung công b́nh và suy nghĩ đừng theo lề lối cũ kỹ đến buồn cười th́ sao lại nhắc hoài cho tôi biết tuổi tác của Dung, vai vế của Dung, thậm chí c̣n nhắc măi là Dung đă có bạn trai?

− Đó là v́ ai?

Vân Dung muốn nghẹn lời gă con trai trước mặt cô cũng đầy nhạy cảm. Hắn đă đoán biết. Nếu thế th́ đành nói thẳng vậy. Có hố th́ quá lằm là ê mặt và xin lỗi thôi.

Ư nghĩ vụt thoáng qua, cô hắng giọng để lấy lại dũng khí:

− Vậy đâu phải là kỳ thị. Đó là v́ thỉnh thoảng tôi muốn nhắc Định về sự cách biệt của tôi và Định thôi.

− Tôi cần nhắc những điều ấy làm ǵ?

Cô nh́n thẳng vào mắt hắn:

− Cần chứ. Tôi cố t́nh nhắc v́ tôi hiểu ḿnh không đoán sai. Sự nhạy cảm của phụ nữ ở tôi tương đối chính xác. Tôi hiểu rằng với Định tôi đang ở vị trí nào.

Cô quyết định lật hết quan bài của ḿnh:

− Định có thể nói rằng tôi không nghe đối với Định, tôi chỉ là một người tầm phào, vô duyên. Định không ưa ǵ tôi, rằng tôi đă nói bậy đoán sai, tôi sẽ xin lỗi Định ngay.

Bá Định im, ánh mắt sáng của hắn nh́n cô đăm đăm. Cô thở dài.

− Có thể nói vậy được không?

Gă con trai chợt da diết cái nh́n:

− Tôi muốn nói điều ngược lại thôi. Cho dù như vậy, điều đó chứng minh được ǵ đâu?

Vân Dung nổi giận nói bừa ra luôn:

− Sao lại không chứng minh được. Định đâu coi tôi như một người bạn b́nh thường như chị em Tường Vy. Tuy chúng ta mới thân, nhưng đừng chối là… là Định có ư khác thường đối với tôi.

Bá Định mỉm cười:

− Đừng dùng những từ "có ư khác thường", nghe dài ḍng và không chính xác đâu.

Tôi đă biết là ḿnh yêu Dung từ lâu rồi.

Vân Dung sững người lập tức trước tuyên bố thẳng thừng đó.

− Có ǵ là sai?

Có ǵ là sai ư? Hắn c̣n thản nhiên hỏi cô như vậy sao? Cô nh́n trân trối gă con trai. Hắn vẫn điềm tĩnh trước cái nh́n ấy.

Dù đă mơ hồ đoán định, nhưng cô không ngờ hắn có thể huỵch toẹt ra với ḿnh như vậy, nói ra một cách tự nhiên và… có vẻ thành thật như vậy. Ánh mắt hắng sáng quá làm Vân Dung chợt rùng ḿnh quay đi.

− Sao Định có thể nói vậy?

Bá Định nhướng mắt:

− Tại sao lại không? Chẳng phải Dung đang muốn ép tôi nói thật tâm tư ḿnh sao?

− Tôi ép Định bao giờ. Tôi…

Đột nhiên cô tỉnh lại. Ừ, th́ thôi vậy. Đă đối mặt với sự thật rồi đấy, cô phải mau dập tắt cái t́nh cảm trời ơi này của hắn cho xong.

Hít một hơi dài, cô lắc mạnh đầu thở ra:

− Thôi được, dù ǵ Định cũng nói ra rồi, điều này chứng minh là tôi đúng. V́ mang máng hiểu ư tứ của Định, nên trước nay tôi cứ phải nhắc chừng Định.

− Để làm ǵ?

− Th́ để Định nhớ sự thật rằng, thứ nhất lớn tuổi hơn Định, thứ nh́, học trước Định những hai năm và điều thứ ba quan trọng hơn, tôi đă có người yêu.

− Tất cả nhưng điều đó tôi đă biết và không quan tâm đến, Dung có nhắc hoài cũng bằng thừa.

Cô kêu lên:

− Tại sao lại thừa? T́nh cảm của Định có vẻ lạc đường rồi. Đối tượng của Định không phải là những người học hơn mấy khoá như tôi đâu, mà là những cô bé vừa tốt nghiệp phổ thông kia.

Bá Định bật cười khan:

− Thế nào là đúng đường và thế nào là lạc? Tôi không cần Dung chỉ vẽ phải yêu ai mới đúng. T́nh yêu làm ǵ có chuyện đúng sai.

− Nói như vậy là Định không sáng suốt cân nhắc rồi.

Gă vẫn gàn bướng:

− Yêu th́ làm sao nói chuyện cân nhắc với so đo được. Tôi đă yêu rồi th́ chẳng có chuyện ǵ ngăn trở được, đừng nói những lời dở hơi như vậy.

Vân Dung nh́n gă trân trân:

− Dở hơi? Tôi và Định có bao nhiêu là cách biệt, tôi lớn hơn Định mà?

Bá Định nhún vai:

− Th́ đă sao. Chỉ sinh sớm hơn hai năm.

− Hai tuổi mà c̣n chưa sao? Tôi có thể gọi là chị Định ấy. Như Tường Vy vậy.

Mắt gă con trai nheo lại khó chịu:

− Đừng so sánh ấu trĩ như vậy. Dung là Dung đâu phải là người khác. Tôi yêu Dung trước ngày Dung đi với Tường Vy đến t́m tôi nữa. Tôi nói thật. Chẳng phải chuyện bia. Thật ra Dung cũng đă yêu tôi, nhưng Dung sợ hăi trốn tránh điều này.

− Khùng! – Cô đứng bật dậy quát lên. Định điên rồi, tôi không nói chuyện với Định nữa đâu.

Cô vụt rời bàn bỏ chạy vào trong. Trong sự cập rập hoảng hốt, cô va phải một người từ trong bóng tối cũng xô ra ngay cửa kính, chiếc váy ôm dài làm cô hẫng chân té lăn ra nền đất. Người ấy giật ḿnh đỡ cô đứng lên:

− Chị có sao không?

Vân Dung ngẩng lên nh́n cô gái trẻ. Cô lắc đầu. Cơn đau ở chân làm cô nhăn mặt khi đứng dậy.

Cô gái ấy quăng điếu thuốc hút dở cầm trên tay nhưng không đủ sức đỡ nổi Vân Dung đứng vững trên đôi giày quá cao. Bá Định đă kịp đến và quàng tay ra đỡ cô.

− Chị không sao chứ? – Cô gái e dè – xin lỗi chị tôi vô ư…

Vân Dung nhăn mặt lắc đầu. Bá Định trả lời thay cho cô:

− Bạn tôi chắc không sao. Cô yên tâm.

Cô gái bỏ vào trong. Bá Định quay qua cô:

− Em đau chỗ nào?

Cô trợn mắt kinh ngạc nh́n hắn rồi rùng ḿnh quay đi. Cơn đau nhói làm mướt cả mồ hôi nhưng vẫn không ngăn cô thất vọng về ḿnh. Làm sao cứu văn để khỏi bị sa lầy đây?

Bá Định cũng nhận ra ḿnh nói hớ, nhưng vẫn im ĺm như sẳn sàng muốn lập lại lần nữa câu hỏi ngọt ngào ấy.

Định né tránh ánh mắt mê đắm kia, cô đẩy hắn ra để bước đi, nhưng bị đau buốt cả chân đến loạng choạng. Định giữ lấy cô, giọng hắn buồn buồn:

− Đừng cố chấp như vậy Dung, để tôi giúp em.

Cái đau làm cô muốn tóat cả mồ hôi, đành bất lực trước sự ân cần và cánh tay mạnh mẽ của người bên cạnh. Cô làm cô muốn toát cả mồ hôi, đành bất lực trước sự ân cần và cánh tay mạnh mẽ của người bên cạnh. Cô chợt muốn làm sao có Hoàng bên cạnh. Tại sao những lúc cô cần đón đỡ lại chỉ có gă thanh niên này mà không phải là anh? Anh không biết là trong ṿng tay hắn, cô cảm thấy ḿnh yếu đuối hơn bao giờ hết?

− Chân bị đau phải không? - Bá Định hỏi.

Cô gật đầu khó nhọc. Nước mắt phiền muộn đă muốn quanh tṛng.

D́u cô trở lại băng ghế đá, Bá Định để cô ngồi lên ghế rồi thụp xuống nhẹ tay tháo giày cô ra. Vân Dung giật ḿnh kêu lên nhưng tiếng kêu tắt nghẹn trong sự choáng ngợp bất ngờ.

− Định... làm ǵ vậy? - Cô ấp úng nói.

Gă con trai chỉ nh́n cô không nói. Những dây giày mănh dẻ đan xen quanh cổ chân một cách rắc rối. nhưng hắn từ tốn t́m được cái khoá nhỏ và mở ra. Khi cả hai chiếc giày đều đă tháo ra, gă ngước lên hỏi:

− Dung đau chân nào?

Cô quay mặt đi và thở dài:

− Chân trái.

Thận trọng, Bá Định dùng mấy ngón tay khoẻ của ḿnh miết nhẹ từ chân thon của cô xuống bàn chân.

− Không đau chứ? - Hắn dịu dàng hỏi.

Cô bặm môi ngượng nghịu, bắt đầu cảm thấy cái đau không làm ḿnh sợ bằng cái nhột lúc này.

Bàn tay hắn siết mạnh dần. Cổ chân đau khi năy thọạt đầu c̣n nhói lên tí chút, nhưng rồi dần về sau lại được bàn tay hắn xoa dịu làm nhẹ hẳn đi. Nhưng ngược lại, cơn đau chấm dứt th́ cảm giác nhột nhạt càng tăng lên, dường như bàn tay ấm của Bá Định không phải đang xoa bóp mà đang va chạm mơn trớn vậy.

Ư nghĩ thoáng qua, nhưng Vân Dung vội lên tiếng để ngăn những liên tưởng tiếp theo:

− Định ngừng tay đi, có lẽ tôi đỡ rồi.

Ngước nh́n cô, Bá Định cẩn thận xoay nhẹ bàn chân cô một vài lần để yên tâm.

Thấy cô không nhăn mặt nữa, hán mới kéo đôi giày định mang lại cho cô.

− Ồ, không cần đâu.

Cô kêu lên và cúi gập người xuống giành lại giày của ḿnh, mái tóc dài của cô vô t́nh phủ lên vai hắn. Trong một giay hai gương mặt kề sát, cô bàng hoàng v́ nhận ra tia si mê trong ánh mắt ngẩn ngơ của hắn.

Rùng ḿnh lách qua bên, cô hấp tấp mang lại dây giày. Tim run lên khiến cô cứ vụng về với mấy sợi giây quấn quanh cổ chân. Bây giờ cô mới thấy kiểu cọ như vầy quá vướng víu cho một cuộc trốn lánh.

Giày đă mang vào chân cô đứng gượng nhẹ:

− Tôi về trước nhé.

Bá Định như sực tỉnh, hắn đứng lên:

− Vây để tôi vào nói với chú thím một câu rồi ta về.

Cô vội lên tiếng:

− Tôi không muốn làm phiền Định đâu. Định cứ ở lại đi, tôi về bằng taxi được rồi.

Bá Định cau mày.

Vân Dung gật đầu hấp tấp nói:

− BÂy giờ cũng c̣n sớm, tôi xuống dưới đón taxi được rồi, không sao đâu.

Bá Định nh́n cô bằng đôi mắt dịu buồn:

− Đừng vậy chứ Dung.

Cô cụp mắt lặng thinh. Hắn tiến đến chạm nhẹ lên vai cô:

− Được rồi ta cùng về nhé.

− Định... Hắn lắc đầu nói nhẹ nhàng:

− Đừng nói nữa? Tôi đón Dung đi được th́ đưa về được.

Theo hắn trở vào chào d́ dượng, cô lại thấy ḿnh như bị cuốn theo sự dẫn dắt của Bá Định một cách thụ động. Thang máy đưa hai người xuống tầng bảy th́ mở ra, một tốp khách trọ bước vào, người đông khiến Vân Dung không tránh được cảnh Bá Định đứng sát bên cô.

Với khoảng cách quá gần này, ánh mắt hắn lại rực lên tia say mê lộ liễu, phớt lờ tất cẳ sự ṭ ṃ của những người di chung thang máy. Cô cụp mằt vừa e sợ vưa ngượng ngùng, chỉ mong thang máy đi mau xuống. Cuối cùng rồi cũng đến tầng trệt, thang máy mở ra trong sự nhẹ nhỏm của cô.

Gió đêm bên ngoài, không thổi lộng bằng trên sân thượng, nhưng cũng đủ làm tóc cô tung bay trong trời đêm.

Ngồi sau yên xe Bá Định, thỉnh thoảng bị mớ tóc cứng của hắn quệt rát g̣ má, cô lại thấy ḷng ḿnh thoáng một phút đi hoang.

Bá Định cho xe chạy thật chậm như một cuộc dạo phố. Đến trước cửa nhà, khi Vân Dung vừa bước xuống, hắn đă vội giữ tay cô lại:

− Khoan đă Vân Dung.

Cô vội vụt tay về và dấu mặt ḿnh trong mớ tóc rủ nghiêng:

− Chuyện ǵ vậy?

− Ngày mai Dung rảnh chứ?

− Tôị... có lẽ mai tôi không... Câu nói của cô chợt ngưng bật khi có một chiếc xe lao vút đến và xấn luôn lên thềm cổng. Ánh đén pha sáng loá khiến Vân Dung giật ḿnh và Bá Định th́ nhanh như chớp kéo cô lùi trở lại cạnh hắn né tránh chiếc xe phát cuồng kia.

− Vân Dung!

Giọng nói của Hoàng thật đanh vang lên cùng tiếng rít của bánh xe.

Vân Dung nh́n kỹ lại người cầm lái chiếc xe. Đúng là anh rồi, cô kinh ngạc kêu lên:

− Sao anh lại ở đây?

Hoàng không trả lời cô, anh gằng giọng hỏi:

− Em vừa đi đâu về?

− Em đi dự tiệc của d́ dượng.

− Sao lại đi chung với hắn?

Vân Dung lo lắng với gương mặt đỏ lựng và giọng nói hung dữ khác thườn của anh:

− Anh đừng hiểu lầm, Định đưa em về nhà dùm thôi. Anh nhớ Bá Định không?

Cháu của dượng B́nh mà. Anh đă gặp hôm đám cưới d́ em rồi.

− Dĩ nhiên anh nhớ rơ. - Anh lừ mắt nh́n qua Bá Định - Cháu của dượng em th́ sao? Đâu phải lần đầu anh bắt gặp em đi với hắn. Đưa em về rồi c̣n níu kéo trước cổng như vậy à? Hắn đối với em không phải b́nh thường.

Năy giờ im lặng theo dơi cuộc nói chuyện của hai người. Bá Định gạt chống xe bước ra khỏi luồng ánh sáng xe Hoàng và điềm tĩnh lên tiếng;a - Tôi nghĩ anh nên tắt máy xe trước đă. Nếu anh muốn biết điều ǵ, có thể hỏi thẳng tôi.

Trong khi Vân Dung lo ngại th́ Hoàng sau vài giây im lặng h́nh như đánh giá đối thủ, anh tắt máy và nói gọn:

− Được rồi, Vân Dung. Em vào nhà trước đi, có lẽ anh và người cháu của dượng em có chuyện cần nói với nhau.

− Anh Hoàng! - Cô kêu lên nho nhỏ.

− Đừng sợ. Dung vào nghĩ trước đi. - Bá Định cũng nói.

Giọng dịu dàng có ư của Bá Định làm cô lúng túng trước Hoàng:

− Hai người hiểu lầm nhau rồi. - Cô cố phân trần.

− Anh không hiểu lầm. Hoàng nheo mắt nh́n Bá Định - Có phải không? Có phải nghi ngờ của tôi là không lầm?

Bá Định mỉm cười, gật đầu:

− Đúng vậy.

Hoàng chợt lấy lại phong độ chững chạc thường ngày, giọng anh như nén lại cơn giận:

− Chưa khuya lắm đâu, chúng ta t́m chỗ nói chuyện cho rơ.

− Được thôi.

Hoàng quay lại Vân Dung:

− Em vào nghĩ trước đi, không có ǵ ghê gớm đâu.

Bước lại nhấn chuông nhà Vân Dung, Bá Định nói:

− Dung nghỉ sớm đi, đừng lo, tôi sẽ gọi điện cho em.

Câu nói chứa đựng một sự ĺ lợm cố hữu khiến Vân Dung hoảng hồn lo lắng thay cho hắn khi thấy mặt Hoàng tái nhợt đi v́ giận dữ.

Chị Tám ra mở cửa cũng kinh hăi với cảnh tượng hai người đàn ông trẻ gườm nhau và Vân Dung th́ sợ hăi đứng một bên.

− Em vào đi. - Hoàng nói mà không nh́n cô v́ mắt anh đang chiêu vào một đối tượng khác.

Bá Định có cách chào riêng của hắn. Leo lên xe, hắn gởi cô một nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương, đôi mắt hắn ấm áp như nhắn cô hăy mang h́nh ảnh hắn vào giấc mơ tối nay của cô vậy.

Gạt chống xe, hắn gật đầu bảo Hoàng một cách lịch sự:

− Chúng ta đi.

Hai chiếc xe phóng vút vào đêm, nhưng Vân Dung vẫn c̣n ngơ ngác đứng lại trước cổng nhà.

Hoa giấy rơi trên vai trên tóc, nhưng cô không muốn gạt đi. Mọi chuyện là do cô.

Hai người sắp xảy ra chuyện ǵ? Một cuộc nói chuyện gay gắt hay sẽ tệ hại hơn?

Cô rùng ḿnh với những viễn cảnh bạo lực. Trời ơi, mong sao đừng xảy ra chuyện này, Hoàng và Bá Định xin đừng liên quan đến cô mà ẩu đả nhau.

"Tất cả là tại ḿnh, tại ḿnh thôi", cô buồn rầu tự trách.

Là tại cô không quả quyết. Cô đă có Ḥang ṛi mà, tại sao lại để Bá Định đưa đón đi hôm nay? SAo cô không từ chối khi hắn thản nhiên giúp cô chuyện này chuyện nọ? SAo cô không cản ngăn khi hắn nói những lời âu yếm?

Cô đă tưởng ḿnh có thể đánh gục được ngọn lửa si t́nh khác lạ của Bá Định, nhưng khổ thay cô chỉ làm ngọn lửa kia có dịp bừng cháy nghiễm nhiên và ngạo nghễ hơn thôi.

Sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ ra sao? Hoàng không c̣n tin cô, Bá Định không c̣n giữ mối quan hệ thân t́nh và không biết cô sẽ mất một người hay mất cả hai?

Cô không hiểu ḿnh mong ǵ trong lúc này nữa. Điều cô lo lắng và sợ hăi không xảy ra ở đây, trước mắt cô, làm sao cô ngăn được, làm sao cô cứu văn?

Cô đă sai lầm từ chỗ nào?

Tất cả có phải tại v́ cô không?

Đêm chưa sâu không có câu trả lời chính xác. Vân Dung quay vào nhà, thêm bần thần khi thây ánh đèn trong pḥng khách. Có lẽ mẹ đă bị tiếng ồn đánh thức và đang đợi cô vào.

Vân Dung bước những bước chân hoang mang nặng nề vào nhà. Quả thật mẹ đă thức và chờ cô ở pḥng khách với ánh mắt ḍ hỏi. Bà hắng nhẹ giọng:

− Có chuyện ǵ vậy con? Mẹ nghe có ai lớn tiếng trước cổng.

Cô thở dài:

− Xin lỗi đă làm me thức giấc.

Bà Hà lắc nhẹ đầu:

− Mẹ cũng chỉ vừa lên nằm thôi. Nhưng có chuyện ǵ vậy?

Ngồi phịch xuống ghế, cô ngập ngừng kể:

− Bá Định đưa con về, vừa lúc gặp anh Hoàng trước cổng nhà ḿnh. Ảnh nổi giận khi thấy con đi chung với người khác.

Bà Hà cau mày:

− Hoàng nó ghen à? Rồi xảy ra chuyện không? Sao con không mời cả hai đứa vào nhà đê giải thích?

Cô mệt mỏi lắc đầu:

− Con cũng không biết. Hai người họ bảo con vào nhà, họ rủ nhau đi chỗ khác nói chuyện, mặc dù con muốn nói rơ nhưng anh Hoàng cứ gạt đi. Con không biết có chuyện ǵ xảy ra không nữa.

Bà Hà trầm ngâm giây lát rồi nói:

− Chắc không có chuyện ǵ tệ hạ xảy ra đâu con đừng lo. Chuyện đâu có ǵ. Hoàng là người chững chạc, c̣n Bá Định dù c̣n trẻ nhưng càng điềm tĩnh và trầm tính.

Chỉ cần Định nó thanh minh ràng d́ dượng con nhờ nó đưa đón con thôi là được rồi. Dù ǵ nó cũng là cháu của dượng B́nh chứ có xa lạ ǵ. Chắc không sao đâu con.

Vân Dung thiểu năo:

− Nếu hắn chịu phân trần như vậy thôi th́ con đâu có lo.

Bà Hà ngạc nhiên:

− Con nói vậy là sao?

Cô thở dá nh́n mẹ:

− Con chỉ sợ Bá Định không chịu né tránh mà cư ngoan cố nói thẳng thừng t́nh cảm tâm tư của hắn, đến chừng đó... - Tâm tư t́nh cảm, Định nó có tâm tư t́nh cảm ǵ? - Bà Hà nhíu mày - Chẳng lẽ nó đă bày tỏ t́nh cảm với con?

Vân Dung thiểu năo gật đầu:

− Định vưa tỏ t́nh với con. Ngay trong bữa tiệc tối nay.

Cô thở dài:

− Tính Bá Định ĺ lợm gan góc lắm. Hắn sẽ tỉnh bơ thú nhận mà không ngại ǵ hết.

Lúc ấy chỉ sợ có chuyện, khi năy con thấy anh Ḥang có vẻ say, khi ảnh say th́ có thể không kiềm được tính nóng.

Bà Hà mỉm cười:

− Chuyện đó th́ con không cần lo lắng lắm. Khi năy Hoàng có ghé đây t́m con, mẹ đă tiếp nó. Nó có uống rượu nhưng cũng c̣n khá tỉnh táo. Mẹ không tin là chút hơi men đó lại có thể làm nó mất lư trí, nhất là thời gian từ năy đến giờ cũng hơn nửa tiếng rồi.

Lời của mẹ làm Vân Dung cảm thấy yên tâm hơn, cô thở nhẹ:

− Vậy th́ con đỡ lo một chút.

Bà Hà nh́n cô chăm chú:

− Dường như con đang lo cho thằng Định hơn cả thằng Hoàng.

Vân Dung giật ḿnh:

− Đâu có mẹ, đâu phải, tại... tại con thấy anh Hoàng say, nên con sợ... Bà Hà nhướng mắt cười:

− Sợ Hoàng nóng giận hành hung Bá Định à, con quên là nếu có xô xát. Định nó cao to hơn sao? Con lại có vẻ lo cho sự an nguy của nó hơn th́ thật là lạ.

Vân Dung vội lắc đầu:

− Không có đâu mẹ, làm ǵ có chuyện đó. Nếu có xô xát con lo cho hết cả hai người chứ. Con đâu muốn v́ con mà hai ngươi phải gấu ó nhau. Hoàng là bạn trai của con đă đành, mà Bá Định cũng là cháu của d́ dượng, con sợ v́ ḿnh đă vụng về làm phiền ḷng cả hai.

Mẹ nh́n cô thật lâu rồi chậm rải nói:

− Mẹ cứ nghĩ con măi c̣n nhỏ dại, không nghĩ rằng con cũng sắp tốt nghiệp ra trường, nên cứ quen với tính khí ngây thơ khờ khao của con. Nhưng nếu hôm nay con gái của mẹ đang phải đứng giưa hai đứa con trai, mẹ nghĩ con cần phải sáng suốt và tỉnh táo để soi lại t́nh cảm ḿnh mới được.

− Mẹ!

Mẹ cô mỉm cười hiền lành:

− Cái bệnh đau nhức khiến mẹ thường không có dịp gần gũi và nghe con tâm sự.

Xưa đến nay con thân thiết và chỉ chịu cởi mở với d́ Hương thôi, nhưng hôm nay không có d́ Hương, con có thể xem mẹ như d́ Út con, để kể cho mẹ nghe tâm sự của con được không, mẹ sẽ giúp con gỡ rối.

Nắm nhẹ mấy ngón tay gầy của mẹ, cô cảm động nói:

− Con vẫn luôn muốn tâm sự với mẹ, nhưng thật sự con không biết phải bắt đầu từ đâu.

− Hăy bắt đầu từ Bá Định. - Giọng mẹ cô nhẹ nhàng - Nó là nhân tố mới, và nếu mẹ nghĩ không lầm th́ nó đang là nguyên nh6n khiến con gái mẹ loay hoay giữa ngă rẽ. Con nghĩ ǵ về nó?

Cô lúng túng:

− Con... con không biết nữa.

− Thử nói những ǵ con biết và nhận xét về nó xem nào - Mẹ cô khuyến khích.

Vân Dung phân vân một chút rồi e dè nói:

− Định học sau con hai năm, dù là cháu của dượng nhưng con ít tiếp xúc, nhưng không biết nhiều về Định lắm. Con chỉ nhận xét rằng Định là một thanh niên có tài, thông minh và học giỏi, Định ở nhà cạnh Tường Vy để trọ học. Tường Vy có lần thắc mắc là gia đ́nh bên chồng d́ Hương có cơ ngơi từ Nha Trang đến tận Sài G̣n, vậy mà Bá Định phải ở trọ và sống tự lập.

− Vậy con có biết nó là đứa con rơi của anh ruột dượng B́nh không? - Bà Hà hỏi.

− Con rơi? - Cô kinh ngạc lắc đầu - Không, con không biết chuyện đó. Và chắc là Tường Vy cũng không biết, nếu biết nó đă kể cho con nghe rồi.

− Vậy t́nh cảm của con đối với nó như thế nào?

Cô bối rối cụp mắt xuống:

− Con... con không biết, dường như mỗi khi gặp hắn, con có cảm giác lo sợ rất khác thường, nửa muốn bỏ đi, nửa lại muốn ở lại. Con muốn tỏ ra tự nhiên nhưng thật khó mà tự nhiên trước mặt hắn. Con... không biết gọi tên thứ t́nh cảm ấy là ǵ.

Bà Hà có vẻ chú ư:

− Con ngại gặp nó à? Tại sao vậy?

Cô gật đầu khó khăn diễn tả:

− Mỗi lần có hẳn ở cạnh, con thấy ḿnh duờng như không phải là ḿnh nữa, con nói năng không đâu ra đâu, cư xử vụng về dở hơi như một đứa con nít, mà con ghét ḿnh bị như vậy.

Bà Hà hơi mỉm cười:

− Vậy thái độ của nó thế nào khi con để lộ nhược điểm ra như vậy?

Cô ngẩn người rồi vội trả lời:

− Cho dù con có lộ ra nhược điểm ǵ, th́ hắn cũng không lộ ra. Hắn... thường lắng nghe con với vẻ điềm tĩnh và... có một chút ǵ đó như là sự bao dung của người lớn đối với con nít vậy.

Cô nhăn mặt để t́m từ:

− Hắn... hắn đối xử với con khác với Tường Vy. Hắn gọi Vy là chị đàng hoàng, nhưng với con, hắn gọi tên. Ngay cả cách xử sự của hắn cũng kỳ quặc, hắn làm cứ như là con trẻ hơn hắn vậy.

Câu diễn tả xem chừng khá lộn xôn, nhưng bà Hà có vẻ cũng hiểu được điều cốt lỏi, bà gật đầu:

− Con có biết trước t́nh cảm của nó không?

Vân Dung ngập ngừng:

− Có đoán được chút mẹ ạ, Định ít nói lắm, nhưng hắn lại có cặp mắt biết nói, cách hắn nh́n làm con ngờ ngợ từ lâu.

− Cặp mắt biết nói? - Bà Hà lạ lùng.

Vân Dung đỏ mặt:

− Mẹ đừng cười con, con... nói thật đó, Bá Định có đôi mắt rất sáng, hắn hay nh́n con bằng một tia nh́n... kỳ lạ lắm. Trước đây dù hắn chưa tỏ t́nh, nhưng ánh mắt của hắn đă làm cho con lờ mờ đoán ra, và càng ngày tia mắt ấy lại càng lộ liễu đến nổi cả Tường Vy trong mấy ngày nằm viện cũng phát hiện và đoán chắc là hắn đang... thích con.

Mặt mũi cô bí xị:

− Lời nhận xét của Tường Vy làm con thêm lo nên sẳn hôm nay gặp hắn, con định mượn dịp để nói rơ, ai ngờ... hắn lại tỉnh bơ thừa nhận luôn. Hắn làm con từ thế chủ động sang thế bị động mà không hay.

Bà Hà lắc nhẹ đầu để giấu một nụ cười. Thật ra Bá Định có t́nh ư với Vân Dung, bà đă có thể thoáng thấy từ hôm đám cưới Mai Hương, nhưng cứ nghĩ đó chỉ là những ánh mắt chiêm ngưỡng đối với vẻ đẹp và sự vô tư cua con bé mà thôi. Không ngờ áp lực của ánh mắt ấy cũng làm con gái bà phải xao ḷng.

Bà gật gù:

− Nếu nói thế th́ cậu trai này cũn gkhá đặc biệt đấy. Mẹ nghĩ không chừng con gái me đă nghiêng tất cả về nó mất rồi.

Vân Dung hốt hoảng kêu lên:

− Ồ, không phải, không phải đâu mẹ, con không thích Định, con có anh Hoàng rồi mà.

Bà Hà mỉm cười:

− T́nh yêu đôi khi đến không định được, trái tim con ngươi đập theo một nhịp riêng, không theo lư lẽ đâu con ạ. Mẹ cũng đinh ninh rằng con và Hoàng chờ vài nam nữa sẽ thành vợ chồng, không có ǵ cản trở th́ tốt. Nhưng nếu thật sự có người thứ ba nhảy vào lúc này, và nếu chính con cũng đă xao động th́ mẹ thấy con nên suy nghĩ lại chín chắn để biết rằng t́nh cảm ḿnh đă đặt vào đâu.

Cô vôi phân trần:

− Chắc tại con diễn tả không đúng nên mẹ đoán lầm thế, chứ con đâu có muốn thay đổi ǵ trong t́nh cảm của ḿnh.

Cô nói nhanh:

− Con và anh Ḥang quen nhau đă ba năm rồi, anh ấy noi chờ con ra trường, chờ anh ấy ổn định sự nghiệp là sẽ tính đến chuyện cưới hỏi. Con không muốn nghĩ đến ai khác, nhất lại là Bá Định. Hắn thua con những hai năm kia mà. Con không bao giờ yêu thương và lấy những người nhỏ tuổi hơn ḿnh đâu.

Bà Hà nhướng mắt:

− Nhỏ và lớn tuổi hơn một tí đă sao, mẹ không biết là con lại có suy nghĩ lạ như thế. Khoan đem lư lẽ ra nói ở đây, con hăy ngẫm lại t́nh cảm con đối với hai tên con trai ấy trước đă. Con thử xét xem với Hoàng con có cảm xúc mạnh như với Bá Định không?

Bà giơ tay ngăn lời cô để nói cho hết ư:

− Mẹ chưa khẳng định là con yêu Bá Định, thứ t́nh cảm của con và của nó có lẽ phải c̣n trải qua thời gian hay thử thách mới có thể chắc chắn được. Nhưng mẹ muốn con nên suy nghĩ thật chín chắn trước khi quyết định chấp nhận t́nh cảm của người nào.

Vân Dung thừ ngưới suy nghĩ. Cô như vừa sáng vừa rồi hơn với lời khuyên của mẹ.

Bà Hà vuốt tóc cô và dịu dàng nói:

− Con thường không hài ḷng v́ mẹ luôn coi con như trẻ nít, vậy đây là một vướng mắc cần giải quyết, con hăy chứng minh ḿnh đă trưởng thành. Ba mẹ chỉ có con là con gái nên chuyện t́nh yêu và hôn nhân của con ba mẹ không muốn áp đặt.

Con chọn ai là quyết định của con, ba mẹ sẽ luôn v́ con mà tán thành ngựi thanh niên đó.

− Mẹ! - Cô ngẩng lên xúc động.

Bà Hà mỉm cười:

− Hăy sống thật với ḿnh, con sẽ thấy những dằn vặt bứt rứt ấy không c̣n nữa đâu. Mẹ để con thử quyết định trong chuyện của ḿnh đấy, hăy cẩn thận, mẹ luôn đứng bên cạnh con. T́nh cảm là quan trọng, nhưng nếu con nhận ra t́nh cảm ấy cũng thoả măn lư trí, không đi quá đà hoặc ngược với quan niệm sống của ḿnh th́ điều đó lại càng tốt đẹp. Con hiêu ư mẹ không?

Cô khẽ gật đầu, cảm nhận được t́nh yêu thương sâu lắng của mẹ.

Gió đêm làm bà Hà rùng ḿnh, bà vỗ nhẹ lên tay con gái:

− Có lẽ đă khuyu ṛi, thôi con đi ngủ đi, ngủ một giấc thật yên, ngày mai tâm trí thanh tịnh, con hăy suy nghĩ cách giải quyết sau.

Vân Dung đưa mẹ về pḥng. Vào pḥng riêng của ḿnh, cô rửa mặt rồi thay chiếc áo ngủ.

Đêm đă khuya, nhưng cô vẫn chưa muốn ngủ. Kéo vạt áo phủ đôi chân trần, cô ngồi ghé lên khung cửa sổ suy nghĩ mông lung.

Cô không nghĩ hôm nay ḿnh có thể tâm sự với mẹ thật nhiều và thật cởi mở như thế. Mẹ nói đúng, cô cần phải lắng đọng lại t́nh cẳm của ḿnh để có thể có một quyết định đúng đắn sau này.

Cảm giác thoải mái, tự nhiên bên Hoàng và trạng thái mất cân bằng, mất tự chủ trước Bá Định, cái nào mới gọi là thứ t́nh cảm kỳ diệu mà người ta gọi t́nh yêu?

Quả là ngốc nghếch khi đến bây giờ cô c̣n đặt câu hỏi như vậy nhưng thật sự bây giờ cô hoang mang quá, khó mà phân định được.

Ngày xưa mười chín hai mươi, cô thấy hănh diện và vui thích trước lời tỏ t́nh của Hoàng, một bác sĩ trẻ vừa ra trường, khá đẹp trai và lịch sự. Cô đă nhiễm nhiên chấp nhận sự có mặt của anh bên cạnh sau những lần tan học với sự e ấp và chút kiêu kỳ tự tin của một đứa con gái biết ḿnh xinh đẹp. Cuộc t́nh của cô đ4 được khá nhiều bạn đồng học tấm tắc cho là đẹp đôi.

C̣n bây giờ.

Bá Định đă ngang nhiên chen vào sự đẹp đôi và b́nh yên đó.

Hắn làm cô ghét v́ thái độ lầm ĺ kín tiếng, hắn làm cô sợ với ánh mắt sáng kỳ lạ ẩn chứa bao ư t́nh bạn. Hắn làm cô không yên mỗi khi có mặt. Bá Định không có vẻ lich lăm của Hoàng, không có dáng hoà hoa như Hoàng nhưng sao hắn lại làm cô rung động, lại khiến cô như bị mê hoặc?

Mỗi cái chạm tay, mỗi lần d́u đỡ, hắn cho cô một cảm giác cô chưa từng có trước đây. Nếu đây mới là t́nh yêu th́ sao thứ t́nh yêu này bất an và bồi hồi đến khó chịu đựng như vậy? Nếu đây là t́nh th́ sao cô lại sợ hăi hân vân khi đón nhận?

Lùa tay vào mái tóc rối, Vân Dung thở dài.

Lần đầu tiên cô thấy ḿnh thật sự ngốc nghếch và non dạ quá. Hai mươi ba tuổi mà c̣n chưa nhận đúng được t́nh yêu là đâu. Thật như chuyện đùa.

Gió đêm thổi lạnh.

Một bông hoa giấy từ mái tóc rơi vào tay cô. Cô cầm nó lên ngắm nghía. Cánh hoa mỏng và nhẹ quá, nó có yếu đuối và ngu ngốc như cô khi đứng trước tính yêu không nhỉ?

o0o

Hoàng chờ Cẩm đặt hai ly nước xuống bàn và quay vào trong mới trầm giọng bào cô:

− Em uống nước đi.

Vân Dung ngoan ngoăn cầm ly nước anh trao, cô uống từng ngụm nhỏ một cách máy móc. Hoàng ngắm nh́n cô. Từ lúc gặp mặt, cô đă giữ thái độ im lặng măi như vậy với anh.

Chồm lên nắm khẽ mấy ngón tay nhỏ nhắn của cô, anh khẽ hỏi:

− Vẫn nghĩ đến chuyện hôm trước à Vân Dung?

Cô ngẩng nh́n anh, Hoàng cười gượng:

− Hôm đó anh hơi say, nhưng thật t́nh không phải v́ thế anh nóng nảy và hồ đồ.

Em chắc cũng nhận thấy cái kiểu khiêu khích của tên đó rồi, nó... Cô nhăn mặt lắc nhẹ đầu:

− Đừng nói nữa anh. Chuyện hôm trước em không muốn nghe thêm, em không ngờ v́ chuyện nhỏ mà anh và Bá Định lại có thể xô xát nhau như thế. Anh bị thương và Định cũng vậy, cả hai cũng nóng nảy và thích bạo lực hết.

Hoàng hắng nhẹ giọng:

− Thật rạ..anh cũng nóng, nhưng cũng v́ bất đắc dĩ thôi. Em nghĩ coi, em là bạn gái của anh, làm sao anh chấp nhận có một tên nào nhảy vào giành em trong tay anh được?

Mấy chữ "trong tay anh" làm Vân Dung nghe không thuận tai, nhưng cô cũng không buồn phản bác, cô chép miệng buồn rầu:

− Thật ra em khôn muốn v́ ḿnh mà cả hai lại đánh nhau, em mắc cỡ với chính ḿnh và cũng có chút giận cả hai.

Hoàng cười:

− V́ vậy nên em không chịu gặp anh chứ ǵ? Anh biết nhưng anh không buồn bởi v́ anh hiểu em. Hôm nay em đă chịu đi với anh về đây th́ anh cũng đà hài ḷng rồi. Chúng ta có thể bỏ qua đừng nhắc chuyện bực ḿnh hôm đó nữa.

Vân Dung lắc đầu:

− Anh chưa hiểu em. Em gặp anh hôm nay cũng v́ muốn nói vài chuyện. Em nghĩ ngày nào anh cũng gọi điện đến mấy lần việc như thế th́ có le4 ảnh hưởng đến tinh thần và công việc của anh nhiều, nên ra gặp anh th́ mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn.

− Dễ chịu hơn? Ư của em muốn nói ǵ?

Phác cử chỉ ngăn anh lại, cô nói:

− Cũng đơn giản thôi. Ư em muốn là anh có thể tạm... đừng t́m em một thời gian được không? Em... Hoàng nóng nảy kêu lên:

− Để làm ǵ? Em muốn đến với nó sao? Cái thằng miệng c̣n hôi sữa đó?

Vân Dung nhăn mặt:

− Em không đến với ai cẳ, anh đừng nói về Định bằng lời nói khó nghe như thế có được không?

− Nếu vậy sao em... ?

Cô thở ra:

− Phải, nói thẳng ra là em muốn yên tịnh một thời gian. Anh cũng vậy, mà Bá Định lại càng vậy. Em không muốn gặp cả hai ít nhất trong thời gian này.

− Tại sao? - Hoàng cau mày.

Cô thở dài, hai tay miết lây thái dương:

− V́ hai anh làm em cảm thấy mệt mỏi và buồn phiền quá. Anh có biết mấy ngày nay em đến trường mà không biết phải nh́n lên trời hay nh́n xuống đất không?

Em không học hành được, em xấu hổ về ḿnh. Em tự nghĩ bao nhiêu lần rằng ḿnh không có lỗi, nếu có th́ những lỗi đó cũng không nặng nề đến độ làm các anh phải đối đầu và tệ hại hơn nữa là lại đánh nhau.

− Vân Dung!

Cô chép miệng:

− Đừng gọi em kiểu đó. Anh hay Bá Định ǵ cũng vậy, em không muốn nghĩ đến ai nữa, bây giờ em chỉ muốn yên tĩnh một ḿnh.

Hoàng nhăn mặt nắm tay cô:

− Nhưng em đâu cần phải làm vậy, em đâu cần phải buồn rầu và thu ḿnh lại như thế?

Cô đẩy tay anh ra:

− Chứ anh muốn em phải làm sao? Chẳng lẽ cười vui vẻ và hănh diện khi có đến hai nguời đàn ông v́ ḿnh mà đánh nhau sao? Bộ anh nghĩ chuyện này chưa đủ thành scandal à?

− Nhưng anh là bạn trai em... Cô tức tối kêu lên:

− Phải, anh là bạn trai của em, nhưng Bá Định là cháu ruột của dượng B́nh, anh nghĩ mọi người có cươi chê, có phiền ḷng với một đứa con gái là mầm họa dở hơi như em không?

Ḥang im lặng để Vân Dung tạm nguôi cơn bưc tức. Anh biết cô đâu phải là hoàn toàn sai, nhưng quyết định cô đưa ra làm anh không chiu được. Tạm không gặp nhau, không liên lạc, tạm để yên một thời gian ư? Sao lại như thế được?

Mặc dù anh đă đinh ninh trong bụng rằng ḿnh không vội trong việc kết hôn. Cái đầu thực tế đă cho anh một tính toán đúng nhất. Đó là đợi cô ra trường có chỗ làm ổn định đă, đợi anh có thể cật lực để tranh thủ khoá tu nghiệp nươc ngoài hai ba năm nữa đă, đến chừng đó kết hôn cũng không muộn.

Nhưng giờ đây, kế hoạch của anh xem chừng phải thay đổi. Mặc dù trong ư định cũ anh có thể để cô lại và chờ đợi anh mấy năm tu nghiệp, nhưng nếu với t́nh h́nh hiện giờ, khi mà đă có kẻ thứ ba ngang nhiên nhảy xộc vào th́ để cô yên tịnh một thời gian có thể đồng nghĩa vơi việc mất cô vĩnh viễn.

Vân Dung xoa trán mệt mỏi:

− Em cũng sắp tốt nghiệp rồi. Để đầu óc ḿnh thanh thản để bảo vệ thành công luận án cũng tốt. anh cũng không cần lo phiền về em để lo chu toàn họach định về tương lai của ḿnh.

Với chiếc túi, cô đứng lên:

− Em về nhé, anh không cần đưa em, em gọi taxi được rồi.

Hoàng quyết định nhanh trong đầu. Anh đứng lên níu lấy tay cô:

− Khoan đă Vân Dung, em khoan đi, ngồi xuống đây.

Đôi mày cô khẽ cau lại:

− Có chuyện ǵ vậy anh, em thật sự chỉ muốn... Hoàng gật nhanh:

− Anh biết, anh biết em đang mệt mỏi và rất buồn, nhưng anh cũng có một chuyện cần phải nói với em. Em đừng đi gấp như vậy.

Anh vừa nói vừa kéo tay cô, Vân Dung đành ngồi trở xuống.

− Thôi được, anh nói đi.

Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, và ngắm vẻ buồn phiền d́u dịu của cô một lúc.

Hoàng trầm giọng:

− Vân Dung, anh cầu hôn với em, hăy hưá làm vợ anh nhé.

Vân Dung thoáng giật ḿnh, cô nh́n anh lắp bắp:

− Anh... anh nói ǵ vậy?

Hoàng nói rơ ràng:

− Anh đang nói anh cầu hôn với em, nhận lời anh nhé.

Cô ngơ ngác:

− Nhưng tại sao anh lại... sao tự dưng anh lại có quyết định như thế?

Anh cười:

− Anh đă từng nói em nghe rằng dự tính của anh là hôn nhân giữa chúng ta cần phải đợi thời gian ba năm nữa, nhưng bây giờ anh đổi ư rồi.

− Tại sao?

Anh nhún vai:

− V́ anh k hông muốn ḿnh phải bực bội và nơm nớp với sự kiện lại có thêm thằng nhóc nào chen vào phá hoại t́nh cảm của chúng ta, anh muốn ḿnh yên tâm và em cũng yên tâm... - Nhưng em... Anh cười cầm lấy bàn tay cô:

− Anh biết em bất ngờ, nhưng anh định thế này. Chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn trước, để thêm một hai năm em ra trường ṛi th́ cưới cũng không muộn, em thấy thế nào?

− Em... thật t́nh em không hiểu tại sao anh lại có thể quyết định gấp gáp như vậy?

Hoàng so nhẹ đôi vai:

− Mặc dù chỉ quyết định chớp nhoáng chưa thông qua ư kiến của ba mẹ và mặc dù không có sẳn nhẫn để chứng minh thành ư của anh nhưng anh biết đây là quyết định đúng đắn và hợp lư nhất.

Anh búng nhẹ tay vui vẻ:

− Đính hôn rồi anh th́ vẫn có thể lo làm việc, em lo bảo vệ luận án, chúng ta văn vui vẻ như trước.

Vầng trán Vân Dung khẽ nhăn lại:

− Em vẫn không hiểu. Anh đâu cần phải làm vậy, em đă nói cứ để em yên tịnh một thời gian... Hoàng lắc đầu nói đùa:

− Một thời gian ngắn dài ǵ anh cũng không chịu được, v́ nếu em rủi ro lạc ḷng về phiá người khác mà quên anh th́ sao.

Cô nh́n anh đăm đăm:

− Anh không tin em?

Hoàng nhướng mày cười nửa đùa nửa thật:

− Tin à? Anh tin nhất vào quyết định của ḿnh. Anh biết em cũng yêu anh nhưng con gái vốn nhẹ dạ và yếu đuối, chẳng may những tên sinh viên cùng trường xáp đến tán tỉnh măi th́ sao đây.

Cô hỏi nhanh:

− Nhưng sau khi đính hôn nếu em cũng vẫn nhẹ dạ và yếu đuối?

Hoàng cười thoải mái; - Người ta có thể vậy nhưng em th́ khá. Anh biết tính em. Em vốn nhút nhát và hơi thủ cựu. Khi đă có vị trí yên b́nh, em không muốn thay đổi ǵ đâu. Nếu đă có duyên phận và ràng buộc một tí, em sẽ không bao giờ nghĩ đến ai khác... Em vốn có tính chung thuỷ mà.

Thừ người một giây, rồi cô cau mày rút ra kết luận:

− Nếu vậy đ̣i đính hôn chỉ là anh muốn yên tâm hơn thôi.

Giọng của cô có một vẻ ǵ đó khiến anh hơi ngạc nhiên.

− Ừ th́ có ǵ không đúng đâu. Anh là bạn trai của em, anh cần phải bảo vệ t́nh yêu của hai chúng ta chứ, muốn chắc chắn và yên tâm th́ anh cần phải làm thế.

Cô lắc đầu:

− Anh có cách nghĩ lạ quá. Cầu hôn chỉ để cứu văn t́nh thế. Đính hôn chỉ v́ sợ mất nhau. T́nh yêu đâu cần phải bảo vệ kiểu đó. Anh chỉ nghĩ cho ah khi đưa ra quyết định này thôi.

Nụ cười tắt trên môi, Hoàng tức giận theo câu nói của cô, anh la lên bực tức:

− Nếu vậy th́ đă sao? Phải, em th́ cho là anh ích kỷ chỉ nghĩ đến ḿnh, nhưng không như vậy th́ anh phải làm sao? Để một thằng cha căng chú kiết vào đây tranh giành em với anh à? Để rồi phải tốn công sức đánh nhau, phải nhọc thân gây gổ?

− Đă nghĩ như thế sao anh lại cứ đánh nhau?

Anh đấm tay xuống bàn quát lên:

− Em có biết rằng anh cũng không muốn có cái cảnh đánh nhau đó không? Anh dù ǵ cũng là một bác si, một người đàn ông trưởng thành hai mươi chín tuổi. Xưa nay em vẫn nhận xét anh vốn cao ngạo và tự măn mà. Nhưng tại sao anh hôm đó lại phải xắn tay áo mà đánh nhau với một thằng nhóc mới ti toe vào Đại Học? Tại sao? Đó chỉ v́ anh yêu em thôi, em có chịu hiểu không?

− Nhưng yêu em cũng đâu cần phải nóng nảy và bạo lực như thế.

Chộp lấy vai cô, anh nghiến răng lay mạnh:

− Anh đă yêu em ba năm rồi. BA năm quen biết chứ không phải là vài tháng gặp gỡ t́nh cờ. Làm sao anh chịu thua bởi một thằng bá vơ nào đó?

− Anh Hoàng! - Cô bậm môi v́ đau.

Mắt anh hằn tia giận dữ:

− Anh biết tính con gái vốn hay so sánh trước sau và ṭ ṃ hiếu kỳ với những chuyện phiêu lưu mới mẻ. Nhưng anh có thể khẳng định với em t́nh yêu của anh mới là thật, c̣n ba cái thứ t́nh cảm si mê vớ vẩn kia chỉ là sự hào nhoáng giả dối mà thôi. Tại sao em không nh́n cho rơ, tại sao em không nghĩ cho kỹ đi?

Anh lay hai vai cô đến đau buốt nhưng vẫn không chịu bỏ ra. Đầu óc cô mông lung và lăng đăng với những lời lẽ của anh nên cái đau kia chỉ làm cô nhăn mặt lặng lẽ.

Cho đến khi anh buông cô ra, thật lâu sau đó cô lên tiếng:

− Em biết t́nh cảm của anh là thật nhưng có điều... Anh ngưng thần nh́n cô:

− Có điều thế nào?

Cô loay hoay không biết giải thích ra sao để không xúc phạm đến ḷng tự ái của anh:

− Chỉ có điều, em bây giờ rất bối rối. Em... em chưa định được ḷng ḿnh, em muốn...

Hoàng nheo mắt gh́m giọng nói:

− Bỏ đi, anh hiểu rồi. Ư em muốn nói anh th́ yêu em chắc rồi, nhưng em vẫn chưa hiểu được ḿnh có thật sự yêu anh không chư ǵ?

Sự thật làm cô cúi mặt, anh điên tiết la lên:

− Nếu đến bây giờ mà em vẫn chưa biết ḿnh có yêu anh hay không th́ ba năm bên nhau em đă vứt đi đâu rồi? Néu không yêu tại sao em lại chấp nhận anh là bạn trai của ḿnh? Anh đâu phải là vật trang sức hay là thành tích của một cô sinh viên Kiến Trúc như em?

Cô bối rối:

− Anh Hoàng, em chỉ muốn nói là... em thật sự chưa định được ḷng thôi, em đang rất buồn phiền. anh cũng biết em xưa nay trung thực. Em không hề lừa gạt t́nh cảm của anh.

− Nói như vậy em khẳng định là có yêu anh? Vậy tại sao không chịu đính hôn?

Cô lúng túng:

− Em chỉ cảm thấy ḿnh... khoan đính hôn đă. Gần đây có nhiều chuyện không vui, em chỉ muốn có thể được định tâm trí lại sau một thời gian thôi.

Hoàng khăng khăng:

− Đừng cân nhắc ǵ nữa. Đính hôn xong rồi cũng có thể định tâm trí của ḿnh. Sau đính hôn, em đă là vợ sắp cưới của anh rồi, không tên nào gan ĺ nhảy vào phá rối nữa, lúc đó em tha hồ mà yên tĩnh, tha hồ mà định tâm... Cô nhăn mặt:

− Đừng như vậy mà anh, em muốn khoan nói đến vấn đề này, anh đừng ép em.

− Anh ép em? - Hoàng trừng mắt - Em cho là vây à? Em có biết để có quyết định này, anh đă phải dẹp bỏ dự trù cuộc sống của anh trong cả mấy năm tới không?

Nếu đính hôn, anh sẽ phải có nhiều lo toan, nhiều ràng buộc, nhưng tại sao anh lại chịu như vậy ư? Là v́ em, v́ không muốn mất em thôi. Vậy mà em c̣n trách anh sao?

Vân Dung thở dài. Chưa bao giờ anh nổi giận dữ vậy, và chưa bao giờ anh để lộ tính ích kỷ của ḿnh ra rơ đến như vậy. Anh không biết rằng năy giờ nói ḷng ṿng, anh cũng không ng̣ai việc nghĩ đến lợi ích hoặc sự dễ chịu, thuận lợi về phiá anh thôi.

Cô lấy làm lạ rằng sao những lư lẽ này ngày xưa có thể thuyết phục cô dễ dàng như vậy. Hay trước đây cô có yêu anh, nên những lư lẽ "v́ ḿnh" của anh, cô gạt qua bên, không chú ư?

Hoàng vẫn đang nói:

− Cũng đừng nên phí thời gian vào việc bàn căi hay không nữa, anh đă quyết định và muốn thực hiện ngay quyêt định đó. Em về nhà thưa trước hai bác đi. Tuần sau có ngày lễ lớn, chúng ta chọn luôn ngày đó để tổ chức tiệc đính hôn tại nhà anh.

− Anh Hoàng!

Hoàng gạt đi:

− Bây giờ tùy em lựa chọn. Một là làm lễ đính hôn với anh, hai là không cần coi anh là bạn trai của em nữa. Nếu em thay đổi, anh chấp nhận bỏ cuộc. Anh thà là dứt khoát ngay lúc này, chứ không chiụ được chuyện tạm chia tay. Phí cả thời gian.

− Anh Hoàng! - Cô bàng hoàng kêu lên.

Hoàng lắc đầu với vẻ đă quyết; - Đă nói cho em nghe hết rồi đó. Bây giờ anh đưa em về. Anh cho em ba ngày suy nghĩ. Đính hôn hay không, ba ngày nữa anh sẽ đến để biết câu trả lời. Nhưng thành thật mà nói, anh hy vọng rằng câu trả lời của em sau ba ngày tới sẽ làm anh hài ḷng.

Vân Dung hoang mang nh́n anh. SAo anh lại có thể không khoan nhượng, cứ một mực đẩy cô đến ngă ba đường một cách vội vă và gấp rút như thế? Anh không cho cô lấy một dịp để thanh thản với ḷng ḿnh sao?

Anh lạnh lùng với tính toán, trần trụi với lư lẽ của ḿnh, anh không biết rằng anh đang xem cô như môt thứ hàng hoá sao? Cô sợ sự thật xúc phạm anh, nhưng sao anh lại không ngần ngại xúc phạm đến người mà anh bảo là anh yêu?

Con đường trở về quen thuộc, nhưng Vân Dung cứ ngỡ anh đang đẩy cô vào một mê cung hoang vắng. Biết lối nào là lối đi dúng cho ḿnh đây?

Cô thở dài. Biết ḿnh cần phải quyết định để không lạc lối cho bước chân ngày mai.

o0o Vân Dung đang ngồi trước bàn học vẩn vơ suy nghĩ một ḿnh th́ có tiếng gơ nhẹ nơi cánh cửa và gương mặt d́ Hương ló vào với nụ cười tươi:

− Đang làm ǵ đó nhỏ?

Cô mỉm cười:

− D́ về chơi à? Có dượng không?

D́ Hương lắc đầu:

− Dượng có việc, chỉ đưa d́ đến thôi.

Vân Dung đứng lên:

− D́ đă gặp mẹ con chưa? Mẹ con vừa khám bệnh về c̣n ở trong pḥng.

Đẩy cửa bước vào, d́ kéo tay cô lại:

− D́ biết, d́ vừa ghé qua thăm bệnh, mẹ con đă uống thuốc và ngủ rồi. D́ thấy dường như mẹ có khá hơn đó, mấy ngày gần đây con vẫn đưa mẹ đi khám đúng kỳ đều đặn phải không?

− Dạ - Cô gật - bác sĩ h́nh như cũng mát tay, con thấy mẹ ít than đau nhức hơn.

D́ Hương gật đầu:

− Ừ, vậy th́ cũng đỡ lo lắng một phần, nhưng - d́ cười - Dường như dạo nàyđối tượng cần phải lo lắng và chăm sóc không phải là mẹ con nữa th́ phải.

Vân Dung chột dạ:

− D́ đang... ngụ ư là con à?

Vén tà áo dài ngồi ghé xuống mép giường, d́ Hương bật cười:

− VẬy mà cứ nói ḿnh vô tậm, d́ vẫn thấy con đầy nhạy cảm đó chứ.

Cô ngồi xuống cạnh d́ chép miệng nói:

− Mấy lúc gần đây con thật lắm chuyện, làm phiền rộn bao nhiêu người.

D́ Hương nheo mắt:

− Lại nghĩ đến vụ đánh nhau của Hoàng và Định à? Đừng lo, bên nhà dượng đâu có trách ǵ con đâu. Chuyện đâu phải ư con muốn vậy, ai cũng thấy rơ mà. Chỉ tại hai tên đàn ông con trai nóng nảy và hồ đồ thôi.

Cô thở dài:

− Nhưng nếu không phải v́ con, cả hai người không đến nỗi như thế.

D́ Hương lắc đầu cười:

− Nè, d́ mới phát hiện là con cũng biết thở dài nữa.

Vân Dung cười gượng:

− Dạo gần đây con rất hay thở dài.

Choàng tay qua vai cô, d́ Hương chắc lưỡi:

− D́ biết, con dạo này ít nói ít cười, chỉ rúc trong pḥng âu sầu suốt ngày phải không?

Cô so vai không đáp. D́ trêu:

− Con h́nh như bị lây cái kiểu im ĺm ít nói của Bá Định rồi th́ phải. Bộ d́ lấy chồng mấy tháng, con đă tẩy chay không c̣n xem d́ là người bạn tin cậy để tâm sự nữa à?

Cô vội ngẩng lên:

− Đâu có d́, chỉ tại con không biết phải nói sao thôị..

D́ Hương vỗ nhẹ tay cô nói:

− Con đừng bắt chước Bá Định. Tính của nó nhu thế là v́ nó có cả một thời thơ ấu khốn khổ, cả một giai đoạn trưởng thành gay go. Lầm ĺ ít nói chỉ là thể hiện sự cẩn trọng dè chừng với đời của Bá Định thôi. Thận trọng đă là bảnh tính của nó rồi. Tính lầm ĺ như thế không tốt cho cuộc sống tự lập đối với xă hội bây giờ.

Cô cười gượng:

− Con đâu có bắt chước Bá Định. Cái tính ít nói của hắn chính con cũng không thích mà, sao con lại bắt chước hắn làm ǵ.

D́ Hương gật:

− Nếu con nghĩ được vậy th́ tốt. Ngay cả đă là bản tính của Bá Định, nhưng d́ tin nếu nó có niềm tin, có t́nh yêu, nó sẽ dần hồi phai bớt cái t́nh kỳ khôi đó. C̣n con vừa đẹp vừa dễ thương, tuy có hơ vô tư khờ khạo, nhưng con có cái duyên riêng của ḿnh, nếu cứ để gương mặt kín bưng và im giống nó, chừng đó con sẽ thành pho tượng đá vô cảm mất.

Câu nói đùa của d́ làm cô cười nho nhỏ. Thấy lại nụ cười của cô, d́ Hương mới thở phào:

− Đó, cười vậy mới đẹp chứ. Mẹ con có than lâu lắm không thấy con cười. Con cười đẹp vậy mà không chịu cười th́ cả nhà này thiếu hẳn niềm vui và sinh khí ṛi c̣n ǵ.

Câu khen đầy yêu thương làm cô lại cười, lần này nụ cười đă tự nhiên hơn.

Lặng yên một lúc rồi Vân Dung bỗng lên tiếng:

− D́ à, d́ có gặp Bá Định không?

− Cách đây mấy hôm có gặp. Sao? Có chuyện ǵ?

Cô ngập ngừng:

− Không, con chỉ muốn hỏi thăm xem hắn đă bớt chưa thôi. Ư con là thương tích hôm đánh nhau với anh Hoàng. Hôm kia con có gặp anh Hoàng nên cũng biết anh không nặng lắm. Con sợ Bá Định...

D́ Hương hơi ngạc nhiên:

− Con chưa thăm nó sao biết nó cũng bị thương tích nặng nhẹ?

Cô lắc đầu:

− Con không thăm, nhưng con nghe Tường Vy nói hắn bầm mặt. Và h́nh như hắn phải nghĩ học mấy ngày. Con không biết bây giờ hắn đă đỡ chưa, cũng có đến một tuần rồi. Bầm mặt một chút th́ có lẽ cũng đă khỏi.

D́ Hương nh́n cô và chậm chạp nói:

− Nó không sao. Mắt lúc đầu đen oi cũng khiếp lắm, nhưng ba chồng d́ có bài thuốc nam ǵ đo, thêm uống thuốc tây nên bây giờ nó cũng tạm khỏi rồi. Vết bầm chắc c̣n nhạt thôi.

Rồi d́ nói lảng qua chuyện khác:

− Thật ra con đă quyết định ǵ chưa? Ư d́ là chuyện Hoàng đ̣i đính hôn.

Vân Dung lắc đầu:

− Con không muốn đính hôn đâu, nhất là trong lúc này.

− Hoàng nó cho con thời hạn ba ngày để quyết định mà?

Cô đáp:

− HÔm nay đă là ngày thứ ba. Ảnh ra điều kiện rơ ràng, nếu không đồng ư đính hôn, th́ chúng con vĩnh viễn chia tay.

D́ Hương dè chừng:

− Vậy con đă trả lời?

Vân Dung gật đầu:

− Con trả lời thẳng cho ảnh biết rồi. Ảnh vừa về cách đây nửa tiếng, hằn học và chua cay lắm.

D́ Hương nh́n cô đăm đăm:

− Con đành ḷng chia tay với nó sao? Con... v́ Bá Định mà bỏ quên luôn ba năm quen biết với Hoàng?

Cô lắc đầu buồn bă:

− Không phải v́ Bá Định. Nhưng cũng nhờ sự xuất hiện của Bá Định khiến con nhận ra được nhiều tính cách khó thích hợp của Ḥang, con đă nh́n lặi t́nh yêu của ḿnh thấy nó sao lủng củng, gượng ép quá.

Kéo chiếc gối mềm và t́ cằm lên đó, cô thở dài:

− Anh Hoàng muuốn con đính hôn, muốn con phải chọn lựa ngay lập tức, một là làm vợ anh hai là chia tay, đó chẳng ngoài việc phục vụ cho ảnh mà thôi. Con phát hiện ảnh rất ích kỷ, chỉ biêt nghĩ cho ḿnh.

D́ Hương hỏi:

− SAo con lại nói vậy?

Vân Dung cười nhẹ:

− D́ không biết lư luận của anh đâu. Hoàng là một người thực tế và đầy tham vọng, trước đây có lần anh hé lộ với con về dự định của ḿnh đối với tương lai trong vài năm nữa. Trong cái dự định đó, ảnh phải đổi nghề, phải leo lên vị trí cao hơn trong sự kinh doanh vả phải có hai ba năm ra nước ng̣ai tu nghiệp.

Cô buồn cười:

− Chuyện cưới hỏi của con và ảnh cũng có trong chương tŕnh, nhưng phải sau cái thời gian ba năm, để anh thực hiện bước đầu tham vọng tiến thân của ḿnh.

− Nhưng bây giờ nó đă đổi ư rồi.

Cô chua chát:

− Dạ phải... ảnh đổi ư, nhưng ảnh đổi ư là v́ sự có mặt của Bá Định, ảnh nói để chắc chắn rằng con bị ràng buộc, rằng sẽ không có ai vào tranh giành con, để ảnh khỏi phiền những chuyện gây gổ. Lư lẽ của Hoàng lạ lùng lắm.

D́ Hương cười cười:

− Nhưng nếu như vậy th́ cũng chứng tỏ được t́nh yêu của nó rồi c̣n ǵ?

Cô chau mày:

− Nhưng con đâu cần thứ t́nh yêu vị kỷ như vậy? Con nói cần một thời gian yên tĩnh, ảnh lại cứ dồn con trước sự lựa chọn.

− Th́ tại nó muốn con dứt khoát với quyết định của ḿnh thôi mà.

Cô thở hắt ra:

− Như vậy là qúa ích kỷ. Anh sợ mất thời gian, sợ mất công sức, ảnh không nghĩ đến yêu cầu nhỏ nhặt của con, không nghĩ đến những lời thực dụng của ảnh là xúc phạm đến con.

D́ Hương nh́n cô ḍ xét:

− Bây giờ có nói sao con cũng bất đồng ư kiến với nó rồi. Vậy con thật sự đă quyết định rồi chứ? Không chịu đính hôn?

Cô lắc đầu với vẻ cương quyết hơn:

− Không.

− Điều đó đồng nghĩa với việc chia tay với Hoàng đó. Nó sẽ giận con suốt đời.

Vân Dung cười héo hắt:

− Con chấp nhận. Là ảnh ép con thôi.

D́ Hương nheo mắt nh́n cô:

− Con chấp nhận chia tay với nó để đón nhân t́nh yêu của Bá Định à?

Cô nhăn mặt:

− Vậy mà bảo hiểu con. Con chỉ muốn yên tĩnh một thời gian thôi, khôngmuốn quen biết cảm t́nh với ai nữa. Con muốn lo chuyện tốt nghiệp và kiếm việc làm sau khi ra trường. Con không v́ Bá Định mà chia tay với anh Hoàng, lại càng không v́ quyết định này mà quay qua kêt bạn với hắn.

D́ Hương cười:

− Vậy t́nh cảm của con với cháu trai của dượng là thế nào? Yêu hay không yêu?

Dựa vào bức tường phủ sơn bóng, cô ơ hờ đáp:

− Có là thế nào đâu d́. Con công nhận là hắn rất đặc biệt, hắn làm con sợ và rung động đôi chút v́ cái vẻ si t́nh của hắn. Nhưng con nghĩ thứ t́nh cảm ấy có lẽ cũng là bồng bột trong nhất thời mà thôi. KHông gặp nhau một thời gian, chắc chắn cả hán cả con ǵ cũng đều phai lạt.

D́ Hương nheo mắt cười:

− Con nghĩ vậy thật à?

− Dạ thật. - Cô nói như khẳng định.

− Nhưng sao mẹ con điện thoại, lại kể với d́ rằng con cũng có cảm t́nh với Bá Định.

Cô đỏ mặt lắc đầu:

− Hôm đó con chỉ nói lên cảm nhận của ḿnh thôi. Đồng ư là Bá Định làm con rung động, nhưng có lẽ đó chỉ là sự xúc cảm khi đứng trước lời tỏ t́nh đầy bất ngờ thôi.

Rồi cảm xúc ấy cũng sẽ tan đi theo thời gian.

− ư con là... Cô nh́n ra ngoài khung cửa sổ mở rông và chậm răi nói:

− Mẹ có khuyên con nên nh́n lại để hiểu rơ ḿnh đang yêu ai, và đâu là t́nh yêu đích thực dành cho ḿnh. Con không biết rơ được, nhưng con có cách để giải quyết theo đúng lư t́nh. Không nhận lời Hoàng, con cũng sẽ không gặp Bá Định. Như vậy tốt cho cả ba người. Bá Định tuổi trẻ sẽ dễ quên con c̣n hơn con quên ấn tượng mà hắn dành cho con nữa.

D́ Hương cười:

− D́ không biết quyêt định của con có đúng không, nhưng d́ cũng có cảm giác như mẹ con ràng con đă biết ḿnh đang yêu ai, có điều con vẫn không chịu nh́n nhận nó thôi.

Vân Dung lặng thinh. Bàn tay cô vuốt nhẹ lớp áo gối mềm mà mơ hồ cả với ḿnh.

D́ Hương phân vân một chút rồi nói:

− Có một chuyện d́ định không nói ra, nhưng... nếu con đă quyết định dứt khoát với Hoàng, d́ nghĩ con nên một lần đến thăm Bá Định.

Cô ngạc nhiên:

− Để làm chi hả d́? D́ cũng vừa nghe con nói rồi. Con không muốn t́m đến ai trong hai ngưới.

D́ Hương lặng lẽ nh́n cô:

− Nhưng d́ nghĩ dù ǵ nó cũng v́ t́nh yêu mà hứng những vết thương không đáng.

Con đă gặp Hoàng, th́ cũn gnên gặp nó lấy một lần để hiểu nó.

− Hiểu Bá Định? Hiểu cái ǵ hả d́?

D́ Hương lắc nhẹ đầu:

− D́ cũng không biết nói con thế nào, v́ Bá Định nó kín tiếng quá. D́ khuyên con như vậy là không chỉ v́ co mà c̣n v́ nó nũa. Nếu con biết một thằng như nó mà chịu để Hoàng đánh đến như vậy th́ hẳn có một điều ǵ đó khiến nó phải chịu nhịn như vậy.

Vân Dung trợn mắt:

− Chịu bị đánh? Sao lại thế? Anh Hoàng công nhận với con là ảnh ra tay trước, nhưng ảnh nói v́ Bá Định giở giọng ĺ lợm khiêu khích ảnh, ảnh giận quá nên mới xô ghế đứng lên ẩu đả. Hai người đều thương tích kia mà.

− Vậy con đă biết vết thương của Hoàng chưa?

Cô ngơ ngác:

− Ảnh nói Bá Định đấm ảnh vào vai và bụng, nhưng có lẽ đă đỡ v́ con không thấy ảnh than đau.

D́ Hương lắc đầu:

− Th́ chắc là Hoàng ra tay trước rồi, nhưng nếu nó xô ghế, th́ Bá Định đă đề pḥng, đâu có chuyện bị đấm ngay vào mặt đến rách mí, người tím bầm và đầu th́ muốn vỡ xương, như thế.

Miệng Vân Dung há ra kinh ngạc:

− D́ nói ǵ? Bá Định bị vỡ xương?

Chụp lấy tay d́, cô hốt hỏang lay mạnh:

− D́ nói đi, thật ra Bá Định hắn bị cái ǵ?

Gỡ nhẹ tay cô, d́ Hương nghiêm mặt:

− Thôi được, d́ nói thật cho con nghe luôn. Thương thế nó khá nặng. Nó bị rách mí mắt phải khâu mấy mũi, xương đầu bị nứt kín. Vai bị sưng to phải quấn băng. Mấy ngày nghỉ học là mấy ngày nó phải nằm viện để bác sĩ theo dơi.

D́ lắc đầu thở dài:

− Nặng nhất là vùng mặt th́ cũng may bác sĩ bảo không ảnh hưởng ǵ đến mắt và xương th́ chỉ là nứt kín. Dượng bảo phải đấm bất ngờ và tiếp tục dùng vật nặng đánh hết sức lực mới có những vết thương như thế. Cả nhà bên đó khi nh́n thấy thương tích của nó đă rất phẩn nộ. Mấy đứa anh khác mẹ của nó nóng ruột quá cứ nháo nhào đ̣i t́m Hoàng trả đũa. Nếu Bá Định nó không quyết liệt phản đối, th́ d́ nghĩ Hoàng cũng không c̣n đủ phong độ mà t́m đến để ra yêu cầu với con đâu.

Vân Dung bàng hoàng buông tay d́ ra.

Trời ơi, chuyện không ngờ vượt quá mức tưởng tượng của cô. Cô biết đêm ấy Hoàng say, nhưng cái say đó thật sự đâu đủ để anh nạng tay đến như thế. Nếu so t́nh trạng của Bá Định qua lời d́ kể và vết thương không thấy h́nh tích của anh, cô đă phải thất vọng về nhân cách của người bạn trai cũ của ḿnh mất rồi.

D́ Hương chép miệng thở ra:

− Bá Định dù trẻ tuổi nhưng rơ ràng là rất to khoẻ, chỉ trừ khi nó nhường nhịn, hoặc không ngờ đến chứ không khi nào một trận xô mà lại có kết cuộc khó hiểu như thế. Bên nhà dượng rất buồn về điều này, họ đoán già đóan non, xót v́ là cháu ḿnh nhưng hỏi măi mà cũng không cậy răng được Bá Định.

D́ nh́n qua cô:

− Khi mấy đứa anh cùng cha khác mẹ đ̣i t́m Hoàng để hơi rơ, th́ Bá Định nó nhất quyết ngăn lại, nó bảo không muốn làm con khó xử thêm.

Vân Dung thầm th́:

− Không muốn làm con khó xử? Trời ơi, Định bị năng như vậy mà Tường Vy chỉ nói con nghe là hắn bị bầm một tí.

D́ Hương lắc đầu:

− Tường Vy hay bạn bè ǵ cũng không được vào thăm, nó bảo d́ dượng ngăn hết các cuộc viếng thăm nên ai cũng chỉ được trả lời rằng nó bị nhẹ. Ng̣ai gia đ́nh, không ai biết thương tích thật của nó đâu.

Vân Dung vụt ngẩng lên:

− Bây giờ hắn ở đâu hả d́?

D́ Hương quay lại nh́n cô:

− Con muốn đi thăm nó?

− Con... - cô phân vân - Con chỉ hỏi cho biết tinh h́nh thôi.

− Nó đă được đưa về nhà hai ngày nay, nếu con muốn đến thăm, có thể đi với d́.

Cô ngập ngừng:

− Con... có thể con muốn gởi chút quà để thăm hỏi và xin lỗi hắn. Dù ǵ cũng v́ con mà hắn ra nông nổi thế.

D́ Hương lắc đầu:

− Nếu con không muốn thăm nó th́ thôi, nhưng Bá Định vốn là một đứa vừa nhạy cảm vừa cứng cỏi, d́ không nghĩ tai nạn lần này làm chùn bước nó.

Vân Dung thở dài:

− Nhưng con đă quyết định yên tịnh rồi. Con sẽ thăm Bá Định với tư cách một người bạn.

D́ Hương nh́n cô thật lâu rồi d́ gật đầu:

− Thôi cũng được, con quyết định thăm nó th́ cũng tốt rồi. D́ nghĩ sức khỏe nó sẽ khá hơn nếu có sự có măt của con.

Quyết định được điều này, cô có vẻ càng bồn chồn hơn:

− D́ à, vậy... có thật là người nhà của Bá Định không trách phiền ǵ con không?

D́ Hương cười vỗ nhẹ tay cô:

− Không ai trách con đâu, họ hiểu mà. Kẻ ra tay nặng để đánh Bá Định là Hoàng thôi, con đâucó biết chuyện này. Nếu con thăm và làm nó bớt trầm tư hơn th́ người nhà bên ấy c̣n mừng nữa là khác. D́ có thể cam đoan điều đó.

Vân Dung lặng im. Được một lúc, cô nói:

− Bá Định là cháu ruột của dượng hả d́?

− Ừ, cháu ruột. Nó là con ông anh Hai dượng.

Cô ngập ngừng một chút với câu hỏi tiếp:

− Có lần, con nghe mẹ nhắc qua. Định là một đứa con rơi.

D́ Hương nh́n cô chăm chú:

− Con muốn biết chuyện của Bá Định à?

Cô cười gượng:

− Không, chính v́ tính t́nh kỳ quặc của hắn làm con lạ lùng nên... con muốn hỏi thử về hoàn cảnh cúa hắn thôi.

D́ Hương gật đầu:

− Định nó úng là một đứa có thời niên thiếu rất tội nghiệp. Cha nó, tức là anh Hai của dượng là một hoạ sĩ, c̣n mẹ nó là một cô thợ may tầm thường ở một tỉnh lỵ miền Trung.

Thấy cô chăm chú lắng nghe, d́ kể tiếp:

− Cha mẹ nó quen biết nhau khi cha của nó đă có vợ và một đứa con gái ở Nha Trang. Không biết tại tính lăng mạn của nghệ sĩ hay tại cuộc hôn nhân kia do cha mẹ mai mối không có t́nh yêu mà cha Bá Định một mực về đ̣i ly dị vợ để có thể chung sống với cô thợ may kia.

D́ chắc lưỡi:

− Thoạt đầu tất nhiên cha mẹ chồng d́ phản đối quyết liệt. Con dâu lớn vốn là con gái của người bạn thân nên hai người một ḷng bênh vực cho bà ấy. Cha Bá Định thuyết phục cả nhà không được, bèn định đem mẹ nó bỏ trốn vào Sài G̣n lập mái ấm riêng. Không ngờ khi trở lại tỉnh lỵ ấy, mẹ nó đă không có đó, mùa mưa băo đả khiến cửa tiệm nhỏ của mẹ nó bị cuốn trôi mất hết liên lạc, cha nó tốn công sức hỏi han t́m kiếm khắp nơi nhưng vân không có tăm hơi.

D́ Hương thở dài:

− Tệ hơn nữa là qua người bạn thân ở gần đó, ông mới hay mẹ nó đă mang mấy tháng. Từ đó, cha của nó cứ lang thang với những chuyến đi xa cố nghe ngóng để t́m tin tức hai mẹ con nhưng vô hiệu.

− Mẹ của Định không t́m về chốn cũ sao d́? - Vân Dung hỏi.

Giọng d́ Hương nhẹ nhàng:

− Không. Bà ấy lưu lạc tứ xứ không về nơi xưa. Măi cách đây hai năm, khi gia đ́nh chuyển vào mở thêm cái chi nhánh làm ăn ở Sài G̣n, bác Hai mới qua một người quen cũ phát hiện tung tích đưá con trai tưởng đă thất lạc. Lúc đó nó vừa đi học, vừa làm thuê cho một công trường xây dựng. Mẹ nó đă mất từ năm nó lên mười.

Vân Dung chau mày:

− Vậy là Định phải chịu cảnh mồ côi hơn mười năm nay, Định không biết ḿnh c̣n cha ruột sao d́?

D́ Hương đưa mắt nh́n cô dịu dàng:

− Nó biết cha ruột là ai, nhưng không hề có ư muốn t́m đến để nh́n nhận.

Vân Dung ngạc nhiên:

− Tại sao vậy d́?

D́ Hương so vai:

− D́ cũng không biết. Mọi người chỉ biết hơn mười năm trời nó vất vả mưu sinh, nhưng cũng cố học hành thật gịi. Chuyện học hành của nó có thể kéo dài đến bây giờ cũng nhờ nó luôn cố đạt học bổng ṭan phần.

Vân Dung lẩm bẩm:

− Trước đây con và Tường Vy từng thắc mắc tại sao là cháu của dượng B́nh mà hắn cứ ở trọ để học hành và làm thêm đủ thứ công việc như vậy.

D́ Hương nh́n cô:

− Giờ th́ con đă hiểu rồi chứ. Bá Định rất tự ái. Khi bác Hai t́m đến nó. Nó nhận cha, nhưng vẫn một mực không chịu về nhà ở, không chịu nhận bất cứ vật chất nào, cũng như không xin xỏ cái ǵ ngoại trừ lần nó chủ động đến xin dượng cho làm rể phụ.

Vân Dung giật ḿnh ngẩng lên:

− D́ nói ǵ ạ? Là... Bá Định xin làm phụ rể hôm đám cưới d́ dượng sao?

D́ Hương cười gật đầu:

− Đúng rồi, chứ c̣n đám cưới nào nữa. D́ và dượng lúc đầu ngạc nhiên lắm. Trước đây nó ít nói, ít biểu lộ, vậy mà lấn ấy không hiểu tại sao nó lại có ư muốn như thế.

D́ ngó gương mặt đỏ tiá ngượng ngùng của cô cháu gái cười nói:

− Ai cũng tưởng nó muốn có thêm sự thân thiện và t́nh cảm với gia đ́nh nên Bá Văn, đưá anh khác mẹ bèn mừng rỡ sẳn sàng nhường cái "chức" phù rể hôm ấy cho nó. Măi về sao này ai nấy mới té ngửa hiểu ra nó chỉ v́ biết được con làm phù dâu bên đàng gái thôi.

Vân Dung cụp mắt xấu hổ:

− Hắn thật... kỳ cục, hắn làm như vậy thôi là... thật là con nít.

D́ Hương ph́ cười:

− Ai con nít? Con thử đến thăm và nói cho nó nghe như thế coi. xem nó có gầm mặt lại không? Nó con nít th́ con c̣n con nít gấp mấy lần. Đưá nào đưá nấy đều đang đi học đại học, đều không c̣n nhỏ nhít, vậy mà chỉ có chuyện yêu thương nhau, đưá th́ im im không nói, đưá th́ biết rơ mười mươi là cũng yêu rồi, lại cứ ngoe nguẩy bảo là không có, không phải.

− D́! - Vân Dung kêu lên.

D́ Hương càng cười lớn hơn với vẻ mặt lúng túng của cô.

Tiếng cười của d́ nghe thật thoải mái, thật vui vẻ. Ngôi nhà gần đây không có tiếng cười đùa, nay bỗng trở lại không khí ấy làm bà Hà nằm trong pḥng riêng cũng nghe thấy mà mỉm cười nhẹ nhơm.

o0o Vân Dung đi với Hương dọc theo hành lang hẹp. Khi đến trước căn pḥng phiá ngoài, d́ gơ nhẹ lên cánh cửa gỗ. Có tiếng đáp lại mời vào. D́ Hương gật đầu khuyến khích cô rồi quay đi.

Một tay ôm bó hoa cúc đủ màu, cô loay hoay ngập ngừng mất một lúc nữa trước pḥng, rồi sau cùng lấy hết can đảm, cô đẩy nhẹ cửa vào.

Bá Định đang nằm trên giường, lơ đăng nghịch cặp kính mát của ḿnh. Khi thấy bóng người âm thầm bước vào, anh khẽ cau mặt nh́n lên. Nhận ra được Vân Dung, anh kinh ngạc chồm người dậy thật nhanh như không tin nổi mắt ḿnh.

Vân Dung vội bước lên một bước lên tiếng cản lại:

− Đừng Định, Định cứ nằm nghĩ đi.

Giọng nói của cô giúp anh xác định là ḿnh không mơ. H́nh ảnh trước mắt anh đúng là Vân Dung bằng xương bằng thịt. Sau phút ngỡ ngàng, Bá Định khàn giọng:

− Không ngờ... lại có Dung đến thăm.

Vân Dung gật đầu.

Sau câu nói ấy là sự im lặng. Vân Dung bối rối cụp mắt xuống như không dám nh́n vào mắt người đối diện, Bá Định cứ ngây người ngẩn ngơ ngắm cô.

Luồng ánh sáng nhẹ hắt nghiêng từ cửa sổ khiến mấy cánh hoa trong tay Vân Dung và cả cô nữa như bàng bạc, mơ hồ v́ nhuốm phủ ánh vàng sậm của ráng chiều. H́nh ảnh ấy khiến ngay Định cũng không dám thở mạnh, v́ sợ nét sương khói mờ ảo kia vụt biết mất đi.

Vân Dung cảm thấy lúng túng thừa thăi với mấy cánh hoa, cô ngập ngừng ch́a ra trước mặt một tí:

− Hoạ..Dung vừa ghé tiệm muạ..để tặng Định.

Bá Định lơ ngơ cười:

− Hoạ..đẹp nhỉ.

Lại im lặng.

Dường như sự im lặng tuy nhàm chán, nhưng nó lại có ư nghĩa hơn trong lúc này.

Hai người không lên tiếng v́ không biết nói ǵ. Chỉ có những hơi thở nhẹ như cố nén và biểu hiện sự rung cảm giống nhau của cả hai mà thôi.

Vân Dung biết ḿnh đang "bị" ngắm một cách say sưa, nhưng dù xấu hổ ngượng ngùng, cô cũng cảm thấy chắc chắn một niềm hạnh phúc không tên, một niềm hạnh phúc vô bờ bến.

− Dung ơi!

Vân Dung chớp nhẹ rèm mi giấu một nụ cười thẹn. Cuối cùng th́ hắn cũng chịu lên tiếng trước. Cô dạ nhỏ, thật nhỏ như không dám nghe giọng của ḿnh nó mềm đến thế nào.

Bá Định vỗ nhẹ lên mặt giường cạnh bên:

− Em lại đây đi!

Đàn ông con trai th́ vẫn luôn gai góc và bản lĩnh hơn. Tiếng gọi của Bá Định tuy dịu dàng, nhưng lại có đầy uy lực. Vân Dung ngoan ngoăn bước đến và rụt rè ngồi xuống mặt nệm.

Cô đành phải công nhận cái đầu óc cổ hủ của ḿnh rằng "hắn" có thể nhỏ tuổi hơn cô đấy, nhưng vẫn có thể sai khiến cô thuần phục một cách nhẹ nhàng. Cô biết tính ḿnh hay nhu nhược, yếu đuối c̣n "hắn" khốn đỗi lại mạnh mẽ quá, làm sao cô không rung động, làm sao cô có thể chối măi rằng ḿnh không yêu.

Bá Định chạm vào tay cô và cẩn trọng nâng nó lên, sự đụng chạm ấy khiến tim cô run nhẹ nhưng cô vẫn để yên.

Cô ngạc nhiên khi thấy ánh mắt anh sáng rực vui mừng. Anh nâng bàn tay cô lên môi hôn rồi thở ra:

− Cám ơn thượng đế!

Cô ngơ ngác nh́n anh chỉ thấy anh cười cười giải thích:

− Cám ơn thượng đế v́ em đă không rụt tay lại nữa, và cám ơn thật nhiều v́ em vẫn chưa kịp đeo nhẫn.

Cô đỏ mặt khi hiểu ra. Vậy là anh đă biết đến tối hậu thư của Hoàng.

Nh́n gương mặt xanh xao nhưng vẫn cười tươi của anh, Vân Dung chợt rùng ḿnh cảm thấy sợ hăi.

Nếu trong khi anh nằm dưỡng thương với thương thế đầy người như vậy, cô lại v́ một phút áy náy và nhát nhúa mà đồng ư với Hoàng th́ quả thật là cay đắng và vô lư quá.

− Em... xin lỗi - Cô cúi mặt, giọng run run muốn khóc.

− Sao lại xin lỗi?

Cô ngẩng lên rồi vụng về đưa tay khẽ sờ lên miếng băng trên đầu anh mà nghẹn ngào:

− Không ngờ Định lại thế này, nếu biết vậy, hôm ấy em đă không để Định đi cùng anh Hoàng.

Bá Định cảm động giữ lấy tay cô và áp trên g̣ má ḿnh:

− Anh biết chắc là Dung lo lắng cho anh mà.

Cô rưng rưng khi thấy anh quả thật đă nhợt nhạt hơn dạo nào. Dù đă hơn một tuần trôi qua, mắt trái của anh vẫn c̣n vết bầm tím loang rộng xuống tật g̣ má.

Cô xót xa:

− Sao Định không cho ai nói thật với em?

Anh nh́n cô:

− Anh không muốn Dung khó xử.

− Tại sao lại khó xử?

Bá Định cười hiền lành:

− Giới sinh viên tuy trẻ nhưng cũng c̣n đầy bảo thủ và cố chấp, anh không thích họ dèm pha hay dè bĩu ǵ Dung, trong chuyện này em không hề có lỗi.

Cô kêu lên:

− Nhưng nếu Định nằm đây mà em lại ngu ngơ nhận lời cầu hôn của Hoàng th́ sao?

Thấy Bá Định mím môi làm thinh, cô hỏi nhỏ:

− Định biết là em sẽ từ chối anh ấy sao?

Bá Định nh́n thẳng vào mắt cô, anh thành thật lắc đầu:

− Không Dung, anh không biết. Anh chỉ hy vọng như vậy thôi. Anh hiểu em yêu anh, nhưng anh rất sợ khi biết rằng tính em vốn yếu đuối. Hoàng đă quen biết em mấy năm, trongkhi anh chỉ mới mấy tháng, anh sợ em không tin tưởng vào t́nh yêu của anh.

Nước mắt rơi nhẹ trên má Vân Dung, cô nghẹn ngào:

− Em cũng biêt ḿnh yếu tinh thần và nhút nhát, em cũng sợ khi phải quyết định bất cứ chuyện ǵ mới mẻ và hệ trọng như vậy.

Bá Định quàng tay ôm cô vào ḷng và lau nước mắt cho cô, nhưng giọt nước mắt mà lần đầu tiên anh chạm vào. Tay anh vụng về quá, lau không khô được, anh bối rối vỗ về:

− Nín đi em, nín đi!

Câu nói có lẽ càng vụng hơn, nên cô càng thút thít khóc dữ. Gượng mặt cô đẫm ướt làm anh vừa hạnh phúc vừa bối rối. Nâng khẽ gương mặt ấy lên, anh lại không ḱm được ḿnh nên cúi xuống hôn khẽ lên g̣ má ướt nước. Rồi ngập ngừng một giây, anh lần môi xuống t́m môi cô.

Thế rồi thời gian như ngừng trôi trong gian pḥng nhỏ, Bá Định nh́n vào nụ hôn mà anh tưởng chỉ có trong mơ. Anh mộng du và dắt cả Vân Dung theo ḿnh vào thế giới kỳ ảo bay bổng đó.

Soi mắt ḿnh vào đôi mắt si dại của anh. Vân Dung như thấy cả thế giới với một màu hồng dịu ngọt, cô như lần đầu tiên được dạy đánh vần hai chữ t́nh yêu.

Bá Định mê măi ngắm đôi mắt c̣n mộng nước của cô, chiếc mũi thon c̣n thở phập phồng sau nụ hôn và đôi môi mềm mại vừa cho anh nếm thi vị của cuộc đời, anh như chợt hiểu ḿnh thật sự đă có cô. Niềm hạnh phúc làm anh ngây ngất. Anh mỉm cười thật rạng rỡ như chưa từng bao giờ lại yêu đời đến vậy.

Nụ cười của nh lây qua Vân Dung. Cô cũng nhoẻn cười. H́nh ảnh cô mắt c̣n chưa khô lại c̣n cười bắt chước dễ thương quá.

Gió nhẹ thổi vào pḥng, anh và cô lại cười. Cô nhắm mắt thở môt hơi thật dài và cất giọng nhẹ như gió thoảng:

− Định ơi, em đă biết t́nh yêu màu ǵ rồi.

Bá Định mỉm cười trêu cô:

− Màu xanh lè phải không?

Cô ngóc đầu dậy đấm nhẹ lên vai anh:

− Có Định mới xanh lè đó.

Chợt cô hoảng hốt khi thấy Định giật thót người và gương mặt th́ tái xanh:

− Định sao vậy? Bộ em đụng trúng vết thương của Định sao?

Cố nén cơn đau, Bá Định gật nhẹ đầu.

− Định... cho em xem đi.

Bá Định muốn từ chối, nhưng Vân Dung kiên quyết cởi chiếc cúc sơ mi và trật vai anh ra.

Những vết hằn ngang dọc trên bờ vai anh dù chỉ c̣n là những vết tím bầm, chỗ rách thịt đă kéo da non, nhưng cô biết là anh đă phải chịu đau đớn như thế nào những ngày qua. Cô nh́n anh xót xa:

− Định đă v́ em mà phải đau đớn như vậy sao?

Bá Định cười gượng:

− Hai t́nh địch gặp mặt xô xát tất nhiên phải có một người thua, anh dở nên thua thôi. Nếu thua mà vẫn có em th́ anh cũng không ân hận ǵ.

Cô nh́n mắt anh và run giọng nói:

− Bây giờ em tin là ḿnh đă quyết định đúng, em tin là ít nhất trên đời có Định yêu em thật ḷng.

Bá Định cảm động vuốt tóc cô:

− Cám ơn Dung đă tin vào t́nh yêu của anh. Em đừng quá xúc động, anh đă không sao rồi, chỉ c̣n ê ẩm chút thôi.

Cô cài lại áo cho anh rồi khẽ liếc nh́n anh mà ngượng ngùng. Như nhận biết vẻ ngượng ngùng ấy, anh hỏi ngay:

− Ǵ thế em?

Cô đỏ ửng mặt:

− Vậy mà... khi năy vẫn c̣n hôn em say sưa đến thế.

Bá Định bật cười:

− Hôn em th́ phải say sưa rồi, có điều cũng may lúc năy em dựa vào ngực anh, chứ nếu vịn vai th́ đang hôn chắc anh cũng phải nhảy nhổm.

Câu nói của anh càng làm cô ngượng hơn, nhưng lần này cô nhớ rơ nên không dám phát vào vai anh nữa mà chỉ đành nguưt dài và cười trừ.

Bá Định cười kéo cô vào ḷng:

− Ngực anh là an toàn hơn cả, em cứ dựa đi, không sao.

Cô mỉm cười để đầu ḿnh đặt nhẹ lên khuôn ngực anh và thầm th́:

− Có một điều làm em thắc mắc măi nhưng không biết có nên hỏi Định không.

Anh cười dễ dăi:

− Em hỏi đi.

Cô ngần ngừ:

− Em chỉ muốn hỏị..sao hôm đó Định không gọi điện cho em khi đă có chuyện như vậy. Ở bệnh viện cũng có điện thoại mà. Sau ngày hôm đó em cứ bồn chồn ngóng tin Định, v́ nhớ lúc đi, anh có nói là sẽ điện về, nhưng ngóng măi mà không được. Đến khi Tường Vy bảo Định chỉ thương nhẹ, em cứ tưởng... Bá Định cười:

− Nên nghĩ anh hời hợt vô t́nh chứ ǵ?

Anh nói dịu dàng:

− Thật ra ở bệnh viện có mấy lần anh cầm máy lên, nhưng không biết phải nói với em như thế nào, đành thôi.

− Nhưng Định vẫn có thể nhắn người bảo em vào thăm mà?

Bá Định lắc đầu:

− Anh biết ḿnh trông tệ lắm nên không muốn em bị dằn vặt khi chứng kiến t́nh trạng đó. Anh định bụng sẽ mau xuất viện và chờ vết thương tạm lành mới gặp em.

Cô ngóc đầu dậy:

− Nhưng tại sao Định lại bị nặng như vậy c̣n anh Hoàng th́ như không sao? Anh Hoàng có nhiều người à?

− Không, chỉ có ḿnh anh ta.

− Vậy tại sao lại như vậy? Định không phản kháng sao?

Bá Định im lặng như không muốn nói. Cô lắc đầu:

− Có ǵ Định dấu em à? Người nhà anh ai cũng nghĩ là Hoàng kéo thêm bạn bè để bẫy Định. Có người lại đoán là anh v́ điều ǵ đó mà nhịn nhục để Hoàng lấn lướt như vậy. Họ càng bàn tán, em càng thấy ḿnh như một tội đồ. Định kể sự thật hôm ấy cho em nghe đi.

Bá Định găi ót ngượng nghịu:

− Chuyện đánh nhau giữa hai ngưới đàn ông, có ǵ mà em thích nghe đâu.

− Nhưng em vẩn thấy ḿnh cần phải biết Em chưa bao giờ thấy ai lại mang thương tích nhiều như Định vậy. Định không kể sự thật, em sẽ không yên trong suốt những ngày qua.

Bá Định nh́n cô chăm chú, cuối cùng anh thở dài:

− Thôi được, anh kể em nghe để em có thể yên tâm về ḿnh. Chuyện anh bị thương nặng không có lỗi của em trong đó. Có chăng chỉ là lỗi của anh thôi. Anh đă không lường được đối thủ của ḿnh.

Cô ngạc nhiên lắng nghe anh kể:

− Thoạt đầu Hoàng đ̣i đến một quán cà phê bên bờ sông, nhưng khi đến đó lại đổi ư gọi anh chạy ṿng về khu vực sân bay.

− Khu sân bay?

Bá Định gật đầu:

− Ở đó có những băi đất trống. Hoàng bảo dể nói chuyện hơn.

Anh nhếch môi cười ngượng:

− Nhưng chuyện chưa kịp nói, khia anh vừa dựng xe quay lại th́ Hoàng đả vung tay đấm liền. Anh không ngờ là anh ta có chủ ư trước nên thật xấu hổ thừa nhận là anh không kịp trở tay.

Cô sững người một giây rồi vội hỏi:

− Ảnh đánh anh bằng ǵ?

− Đầu tiên đấm bằng tay. Có lẽ tay Hoàng mang nhẫn nên đ̣n cũng khá nặng.

Anh loạng choạng chưa kịp đứng lên th́ anh ta vớ ở đâu một cây gỗ vuông vức.

Anh cười nhỏ:

− Anh chỉ có thể húc vào bụng anh ta té lăn ra đất một lần thôi v́ máu trên đầu chảy đầy mặt khiến anh chẳng nh́n thấy ǵ. Nhưng ngược lại là bị nện tới tấp.

Cô nhăn mặt ghê tởm:

− Tại sao Hoàng lại vô lư đến như vậy?

Bá Định nh́n cô:

− Em không hiểu à? Đó là v́ anh ta cũng thật sự yêu em. Có lẽ thêm phần tư ái đàn ông, hay tính ghen trở thành mất trí nên mới như thế.

Cô kêu lên:

− Yêu em mà như vậy th́ em là nguyên nhân phạm tội rồi c̣n ǵ.

Bá Định nhẹ nhàng nói:

− Nhưng như vậy cũng v́ quá mệt. Có thể cách yêu này hơi độc đoán và ghê rợn, nhưng anh nghĩ có một người yêu như em mà bỗng chốc có kẻ phá đám th́ cũng giận thật đấy. Vân Dung khổ sở:

− Em đâu đáng để phải thế. Định hăy suy xét kỹ xem. Em bạc nhược, dỏ hơi, ngu dại, có cả tỉ tính xấu để phê phán, cười chê, vậy mà anh... Bá Định âu yếm ngắm cô rồi cười:

− Nếu em có một tỉ tính xấu th́ anh cũng đă lỡ yêu hết tỉ tính xấu đó mất rồi. Bây giờ đă có em ở đây, anh thật sự nghĩ ăn trận đ̣n của Hoàng củng xứng đáng.

− Trời ơi. Định điên quá - Cô kêu lên.

Anh cười:

− Nói thật đó. Anh biết có nhiều người yêu em, mến em, nhưng anh lại vừa yêu vừa si đến khùng đến dại. Em bảo em ngu dại, nhưng anh muốn rụng tim v́ cái ngu dại khờ khạo của em.

Câu nói của anh không làm cô vui v́ những phút bàng hoàng kia lại đang dẫn đến tâm trạng hối hận và tự trách.

Như hiểu nổi ḷng cô. Bá Định vuốt mớ tóc mềm của cô, anh ngẫm nghĩ rồi nói lảng qua chuyện khác:

− Em không biết anh đă bị em hớp hồn ngay từ năm ngoái đâu nhỉ? Kể từ lúc đó anh cứ như thằng rồ, điều tra về em, lẽo đẽo theo dơi em bất kể đêm ngày.

Cô kinh ngạc nh́n anh:

− Để làm ǵ?

Bá Định thú nhận:

− Chẳng làm ǵ cả. Không thế th́ học hành không được, ăn ngủ không được.

− Định... như vậy trong bao lâu? - Cô ṭ ṃ hỏi.

Anh cười:

− Bảy tháng, trước khi em t́m đến gặp anh ở nhà trọ.

Cô nh́n anh ngẩn ngơ. Anh có thể si cô đến độ ấy sao?

− Nhưng... tại sao anh không đến... làm quen?

Bá Định lắc đầu:

− Không đến làm quen được. Ah phải cố gắng nén ḷng v́ em th́ thật xa vời trong tầm tay và cả trong mong mỏi của anh. Anh biết ḿnh yêu nhưng đành phải yêu trong thầm lặng.

Hôn nhẹ lên tóc cô, anh trầm giọng nói:

− Vả lại... lúc ấy anh vướng mắc nhiều lo toan lắm. Anh... anh không muốn nhờ vả người thân, lại thêm cái tính tự ái, anh cố tâm học hành cho thật tốt v́ muốn mượn cách đó có học bổng, mượn cách đó để chứng minh rằng anh không nhờ cậy ai vẫn đủ băn lĩnh để tốt nghiệp đại học.

Cô nh́n anh thán phục. Anh bận trí mưu sinh, thật khác xa cô, hai mươi năm qua vẫn hoàn toàn sống dựa nhờ ba mẹ.

Bá Định tiếp:

− Thêm nữa v́ anh biết em đang có Hoàng, anh biết tính em hơi... kiêu kỳ. Làm sao em để mắt đến một tên tầm thường như anh.

Cô dịu dàng nói:

− Định mà tầm thường th́ chẳng ai xuất sắc cả. Định có biết lần đầu gặp nhau Định đă để cho em một ấn tượng rất đặc biệt không?

Anh nh́n xuống cô cười:

− Biết, ấn tượng là cực kỳ khó chịu, là ghét cay ghét đắng chứ ǵ?

Cô ngạc nhiên:

− Sao Định biết? Bộ anh cố...

Bá Định lắc đầu:

− Không, anh không cố ư như thế. Anh xin lỗi, chỉ v́ anh bị bất ngờ trước sự xuất hiện của em, anh đâm ra vụng về nên làm em giận. Sau bữa đó anh cũng dứt tóc tự trách ḿnh muốn chết.

Cách nói của anh làm cô tṛn mắt ph́ cười.

− Ǵ mà muốn chết lận?

Anh cũng cười:

− Chứ c̣n sao nữa. Trồng cây si trong tim đă mấy tháng trời, nhưng khi duyên phận đẩy em đến với anh th́ anh lạị..cà chớn như vậy, hỏi sao không tức.

Cô lắc đầu cười. Rồi chợt cô nhướng mắt hỏi:

− Ồ, h́nh như em vừa phát hiện ra một điều không biêt có phải là khác lạ với Định không.

− Điều ǵ?

− Năy giờ Định cười rất nhiều, nói chuyện vui vẻ nữa. Vậy mà hồi trướ lại cứ quạu quọ lầm ĺ, làm em ngại thấy mồ.

Phát hiện của cô làm Bá Định cũng ngẩn người. Sau vài giây ngẫm nghĩ, anh cười thú nhận:

− Nếu em không nói, anh cũng không để ư là ḿnh đang cười vui vẻ như thế. Chắc tại có em đến, anh mới vui như vậy.

Vân Dung ṭ ṃ:

− Tính Định trước đây cũng lạ thật đó, lúc nào cũng lầm ĺ, ít nói. Tại sao vậy?

Bá Định cười:

− Anh đâu biết. Có lẽ tại không biết nói ǵ.

− Vậy bay giờ biết nói ǵ rồi à? - Vân Dung trêu.

Bá Định quệt mũi cô cười:

− Đă biết rồi, nhưng xin hỏi em, em thích anh vui vẻ hay thích anh im lặng?

Vân Dung nheo mắt:

− Tất nhiên là thích anh vui vẻ rồi. Quạu ai mà ưa.

Bá Định cũng nheo mắt:

− Thật không? Không có ai ưa à?

Vân Dung đỏ mặt bĩu môi không nói. Anh gật:

− Nếu muốn anh không quạu vậy th́ em cho anh gặp mặt mỗi ngày đi, anh sẽ học cái tính vui vẻ yêu đời, dễ cười, dễ khóc của em ngay.

Cô trề môi:

− Vậy th́ không dám. Chỉ cần Định vui vẻ một tí là được rồi. Dễ cười, dễ khóc là quyền của em, nếu anh mà lây luôn cái tính xấu đó th́ mai mốt lấy ai dỗ khi em khóc, v́ lúc đó rủi anh cũng đang mếu máo th́ sao?

Bá Định ph́ cười trước sự tưởng tượng của cô. Cô chợt hỏi anh:

− Định nghỉ học đă lâu rồi, chừng nào có thể đi học lại?

− Chắc chừng vài ngày nữa. Nằm hoài trên giường anh cũng ngán lắm. Thật ra anh cũng lành nhiều rồi nhưng nội và ba anh cứ bắt nằm lại dưỡng bệnh.

Vân Dung tṛn mắt:

− Ông bác ở Nha Trang mà, ông đă vào đây rồi à?

Bá Định gật:

− Vào rồi, nghe anh bị thương nên ông nội bay vào. Ông đem theo bài thuốc nam, ngày nào cũng bó thuốc cho anh, có lẽ nhờ vậy mà vai anh mau hết sưng.

Vân Dung cười:

− Vậy Định c̣n tính trọ học cạnh nhà Tường Vy nữa không?

− Vẫn trọ.

− Nhưng em tưởng...

Bá Định lắc đầu:

− Trước đây là v́ anh mặc cảm tự ái, bây giờ qua chuyện này, anh hiểu dù sao mọi người cũng là người thân của anh. Khi nghe anh bị thương, nội th́ vào ngay, ba và mấy chú th́ lo t́m thầy giỏi, thậm chí mấy ông anh lớn cứ một hai đ̣ị..t́m Ḥang nói chuyện phải trái. Họ làm anh cảm động lắm.

− Nếu vậy sao Định không ở lại?

Bá Định so vai:

− Thật ra anh sống cô độc, bươn chải từ khi lên mười. Cũng dă quen rồi. Anh biêt đây là nhà ḿnh, là gia đ́nh, mọi người đều thương yêu và lo lắng cho anh, nhưng anh đă ngoài hai mươi. Anh muốn tiếp tục vừa học vừa làm, và tự lập để tiến thân.

Anh tin là ḿnh có thể làm được.

Anh nh́n cô cười:

− Anh đă nói chuyện với nội và ba rồi, họ đă chịu cho anh tiếp tục sống như thế nhưng bắt anh thường xuyên về nhà.

Phác tay chỉ một ṿng căn pḥng, anh nói:

− Pḥng này của anh, nó có từ khi anh gặp lại ba. Nó đă để trống từ hai năm nay rồi. Cho dù anh ra ngoài ở trọ tiếp, nhưng gia đ́nh vẫn giữ đấy để chờ anh.

Vân Dung mỉm cười nắm tay anh:

− Định không có cô độc nữa đâu.

Bá Định cũng cười:

− Anh biết. Nhất là bây giờ anh lại có em nữa.

Cô ngă đầu vào ngực anh và cười sung sướng.

Nắng chiều đă tắt từ lâu, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Sự oi bức của ngày đă được luồng gió đầu hôm làm mát dịu hẳn đi.

Hai người yêu nhau vẫn tay trong tay thủ thỉ tâm t́nh, họ như lăng quên cả thời gian.

Khi Bá Văn, ông anh lớn của Định tự tay bưng khay thức an có phần cơm và cả phần thuốc đi dọc hành lang, anh bị chận lại bởi thím Hương và chú B́nh. Sau khi nghe thông báo một tin quan trọng, nóng hổi, anh tṛn mắt bưng khay cơm lọng cọng quay trở xuống.

Thằng em của anh đang có thuốc tiên, nó cần ǵ cữ thuốc của anh nữa. C̣n bữa cơm, anh tặc lưỡi. Chỉ cần anh kiên nhẫn đem cơm xuống bếp, một chút thế nào hai anh chị tâm tư tạm lắng th́ sẽ nghe rơ tiếng bao tử kêu gào, chừng đó sẽ lục tục kéo xuống nhà ăn ngay, lúc đó chẳng phải anh cũng được diện kiến cô em dâu tương lai của ḿnh sao?

Ư kiến hay làm Bá Văn huưt sáo vang lừng.

o0o Thoa tí son môi hồng lên môi xong, Vân Dung lấy cái áo hoa định thay th́ chị Tám đă gơ cửa pḥng cô. Cô lưnh quưnh nói vọng ra:

− Chị nói Định chờ em một tí. Em ra ngay.

Tiếng chị Tám cười ngoài cửa:

− Cậu Định chưa đến đâu, chỉ có điện thoại của Dung thôi.

Vân Dung ngạc nhiên:

− Ai vậy chị?

− Cô Vy.

Tường Vy? Vân Dung vội đặt chiếc áo hoa xuống mặt nệm, cô mở cửa nhảy chân sáo xuống thang lầu. Nhỏ bạn thân đi Đà Lạt mất cả tuần, bây giờ chắc đă chịu về Sài G̣n rồi đây.

Xuống pḥng khách, cô chụp lấy ống nghe và thở hào hển:

− Alô!

Tường Vy cười sặc:

− Ǵ mà thở nghe ghê rợn vậy quỷ?

Vân Dung cũng cười:

− Nghe điện của mằy nên ba chân bốn cảng mà phóng xuống cho mau nè. SAo?

Đà Lạt có lạnh lắm không? Mới về lại Sài G̣n à?

Giọng Tường Vy ngân nga qua máy:

− Mới về. Đă tắm táp rũ bỏ bụi vùng cao hết rồi, đang vừa hong tóc vừa điện cho mày tại nhà đây.

Vân Dung trề môi:

− Nói chi mà văn chương dữ. Tao chỉ muốn biết điều quan trọng, tối quan trọng là khi về có quà xứ lạnh cho tao không thôi.

Tường Vy cười:

− Quả hả? Có cả đống luôn. Dâu nè, mứt nè, hồng tươi, hồng khô. Mua luôn cái khăn len cho mày nữa, màu đỏ rực, đẹp hêt biết. Mày lại tao liền đi, vừa lănh quà vừa nghe tin sốt dẻo.

Tin sốt dẻo? Vân Dung ph́ cười. Nhỏ bạn cô vẫn chưa mai một biệt danh Điếm Báo. Cô chắc lưỡi.

− Quà th́ tất nhiên tao xí phần rồi đó. Nhưng ghé qua mày bây giờ th́ không được đâu. Mai được không? Mai tao có cả buổi sáng rảnh rỗi. Mày đừng ăn sáng, để tao tới chở mày đi ăn hủ tiếu cá, chịu không?

Tường Vy cười:

− Hủ tiếu cá th́ để mai, nhưng mày thỉ phải mau dọt lại tao liền. Cả tuần không găạp tao nhớ mày quá xá. Lại đi, có chuyện hay kể mày nghe.

Vân Dung ph́ cười:

− Xạo ghê. Thôi, đi đường xa cũng mệt, mày nghỉ sớm đi. Và lại nay tao cũng không đi được, mai tha hồ bốc phét.

Tường Vy khe khắt:

− Sao tối nay lại không được?

Vân Dung cười:

− Chuyện đơn giản mà không chịu nhớ.

Giọng Tường Vy x́ dài:

− Đơn giản cóc khô. Hôm nay thứ bảy, lại hẹn với chàng phải không? Bá Định đâu có ở xa xôi, hắn vẫn trọ ngay cạnh nhà tao mà. Mày bảo ảnh chở về đây rồi cả hai qua nhà tao chơi luôn.

Đến phiên cô x́:

− Đến chỗ mày ngoài đống đồ ăn Đà Lạt th́ đâu có ǵ là hấp dẫn, tao và Định có mục quan trọng hơn.

− Mục ǵ mà quan trọng?

Vân Dung buồn cười. Tính ṭ ṃ của nhỏ lại nổi lên rồi chắc, nhưng không sao, cô cứ thông báo tin tức nho nhỏ cho nó nghe chơi cũng không hề ǵ.

− Ừa, quan trọng lắm, ít nhất là với tao. V́ đó là tiết mục "ra mắt phụ huynh".

Tường Vy kêu lên:

− Ư trời, ra mắt người nhà Bá Định à?

− Ừ, ra mắt người nhà trong một bữa tiệc gia đ́nh. Đông lắm, tới hai bàn lận.

Tường Vy suưt soa:

− Chu choa, chắc là hồi hộp dữ hả?

Vân Dung cười thú nhận:

− C̣n phải nói. Từ chiều đến giờ tao cứ loay hoay trước tủ áo hoài, không biết mặc cái nào coi được. Cuối cùng tao phải nhờ mẹ cố vấn mới xong đó.

Tường Vy trêu:

− Nhỏ và Bá Định gấp rút như vậy bộ đă rục rịch chuẩn bị dể lên xe bông rồi sao?

Tính chạy đua với người ta à?

Vân Dung hơi mắc cỡ:

− Có chuẩn bị ǵ đâu. Tại vài ngày nữa anh Hai của Định đính hôn, nên cả gia đ́nh họp mặt hết ở Sài G̣n. Nội của Định thấy vậy mới bảo anh đem tao đến để biết cả nhà luôn.

− Th́ cũng là một h́nh thức coi mắt rồi đó ngốc ạ. Chắc người nhà Bá Định cũng có ư mau mau thúc hắn cưới mày để mong hắn quay về nhằ đó chứ ǵ.

Vân Dung cười không nói. Cô bạn thân của cô lại liếng thoắt:

− Ê, có biết không, mày cũng nhanh, nhưng có người c̣n hoả tiễn hơn mày nữa đó.

Vân Dung cười:

− Có người ǵ? Cái ǵ mà nhanh như hoải tiễn?

Tường Vy đổi giọng bí mật:

− Th́ đó là lư do tao bảo mau mau chạy qua tao đó. Chủ yếu là tao muốn kể mày nghe một tin sốt dẻo mằ tao "bắt" được khi đi Đà Lạt.

− Tin sốt dẻ ǵ? Kểu luôn qua máy không được sao?

Tường Vy lại x́:

− Tin này hay ho mà kể ra không được nh́n thấy cái mặt ngơ ngáo của mày th́ uổng lắm.

Vân Dung bật cười:

− Có ǵ ghê gớm lắm mà tao phải ngơ ngáo lận. Thôi đi, để mai tao tới mày.

− Nhưng mà... Tường Vy chắc lưỡi tiếc rẻ:

− Thôi được. Tao đành kể luôn vậy. Cho tin mà lại phải tốn tiến phụ trội cước phí điện thoại như tao th́ thật là lỗ lă quá.

Vân Dung cố nín cười:

− Có chịu kể cho mau không, rề rà hoài th́ khi Định tới đón, tao buông máy luôn đó. Cho mày tha hồ giữ tin sốt dẻo của mày cả đêm nay.

Giọng Tường Vy ai oán:

− Phải rồi, có bồ quên bạn. Để từ từ tao kể, làm ǵ mà phải hăm doạ như vậy.

Vân Dung gật gù cười một ḿnh. Biết cách là bắt gọn được nhỏ ngay thôi.

Tường Vy tằng hắng rồi bắt đầu nói:

− Chuyện là vầy, tao đi Đà Lạt theo tour của công ty du lịch. Trong chuyến đi quen được một chị kia. Cái bà này c̣n trẻ thôi, nhưng ham chuyện lắm. Tao với bả nói chuyện làm quen một hồi th́ phát hiện ra hai bên có chung một người quen. Đố mày là ai?

Vân Dung cười nói đùa:

− Là ai th́ làm sao tao biết. Nếu tao cũng có quen chung cái người quen đó th́ may ra đoán được cho mày.

− Th́ người ấy mày cũng có quen mà, c̣n quen lớn hơn tao nữa là khác.

Vân Dung ngạc nhiên:

− Tao cũng quen? Là ai vậy?

Tường Vy cười khẽ:

− Nói thế này là nhận ra liền. Cái chị tao quen đó làm ở công ty dược phẩm Hoa Xuân.

Vân Dung cau mày:

− Là Ḥang à?

− Hay quá, đúng là "lăo". Mày biết không, nhờ chị đó làm chung pḥng, lại như tao nói là rất... hay chuyện, nên mấy ngày hôm sau tao hỏi han tin tức ở lăo, toàn là tin bất ngờ.

Giọng Vân Dung lănh đạm:

− Thôi, Tường Vy, tưởng là chuyện về ai, chứ Hoàng th́ tao chả muốn nghe, chả muốn biêt về anh ta nữa. Thôi đừng nói.

Tường Vy kêu lên:

− Nhưng tao nói là tin sốt dẻo mà.

Vân Dung thở ra.

− Sốt dẻo hay nguội lạnh ǵ cũng được, tao không quan tâm đến chuyện ấy đâu.

Mày có chuyện ǵ nói cho vui th́ sang trang đi. Nghe về Hoàng mất công tao thêm bực ḿnh.

− Sao bực ḿnh? Tin này nghe xong không chừng mày c̣n hả dạ nữa.

− Hả dạ?

Tường Vy tiá lia như sợ cô cúp máy đột ngột:

− Nói hả dạ th́ không đúng lắm. Đáng lẽ phải nói mày nghe xong sẽ ngẩn ngơ, sẽ hú hồn. Tóm lại là tin bất ngờ.

Vân Dung dửng dưng:

− Hoàng có lên chức, có đi tu nghiệp, có lấy vợ, có thụt két tao cũng không quan tâm. Đă nói mày... - Khoan đă, mày đang nói đúng mấy chuyện đó. Thôi để tao huỵch toẹt luôn. Mày có biết thời gian qua hắn đă vừa sung sướng vừa khốn đốn với chuyện được chọn đi tu nghiệp và chuyện lấy vợ không?

Vân Dung khựng lại ngạc nhiên:

− Anh ta... tu nghiệp và lấy vợ thật à?

− Thật, và mày có biết cô dâu là ai không? Tao không biết người này, nhưng tao chắc là mày có biết cô ta. Cô ta tên là Cẩm.

Vân Dung kinh ngạc:

− Cẩm à? Cẩm th́ tao tất nhiên có biết. Chị ấy là em họ của Hoàng mà?

− Ừ, em họ xa kiêm người làm không công nhà "lăo". Nghe chị kia tả cô đó vừa thô vừa đen, tướng to vai vạm vỡ như đàn ông vậy. Lăo Hoàng vốn màu mè, có được cô vợ như thế th́ thật cũng buồn cười.

− Nhưng... Tường Vy cười:

− Bất ngờ phải không? Tao tin chắc là ngay cả lăo cũng bị bất ngờ. Chuyện thế này, ở công ty đó lăo rất năng nổ, đến làm mới mấy tháng đă được cử đi tu nghiệp hai năm.

Giọng Tường Vy sôi nổi hơn:

− Tin vừa loan ra, chưa đến ngày lên đường th́ một bữa nọ, cái cô Cẩm ǵ đó t́m đến công ty đ̣i gặp cho bằng được Hoàng để nói chuyện. Nhờ cái bức vách mỏng không cách âm, nên mấy nhân viên bên ngoài đều nghe rơ cô ta lên giọng hăm dọa Hoàng là nếu không làm đám cưới trong tháng này, th́ cô ta sẽ lập tức đến pḥng tổ chức kiện cáo để đ́nh chuyện tu nghiệp của lăo lại.

Vân Dung lạ lùng:

− Sao lại như thế? Chị Cẩm có ǵ mà... - Sao lại không có, cô ta có cái bầu gần ba tháng ch́nh ́nh trong bụng.

− Bầu ba tháng? - Vân Dung kêu lên kinh ngạc.

Tường Vy chắc lưỡi:

− Ừa, động trời không. Nghe cô ta phân bua kể lể th́ đó không chỉ là cái thai đầu.

Lăo Hoàng từ lâu có dan díu với cô ta, nhưng không hề nghĩ đến chuyện cưới hỏi, đă hai lần bắt cô ta phá thai rồi. Cái này cô ta ráng giấu nên mới c̣n. Cô ta có nói chờ lâu lăm mới có dịp này.

− Hoàng đành đồng ư kết hôn?

Tường Vy cười:

− Ừ, cô ta nắm được yếu điểm của lăo lên làm dữ quá trời. Cuối cùng th́ những cánh thiệp hồng đau khổ đă được phát vào thứ sáu tuần trước, lễ cưới nhỏ thôi sẽ "bị" tiến hành vào chủ nhật tuần này, tức là ngày mai đó.

Rồi cô trêu:

− Bộ mày chưa nhận được thiệp sao?

Vân Dung bật cười:

− Không có. Tao và anh ta có c̣n ǵ đâu mà liên lạc nữa.

Tường Vy dài giọng:

− C̣n tao th́ lại đang buồn v́ không được gửi thiệp đây. Uổng thật, phải chi mà lăo ấy gửi cho tao một tấm, tao sẽ có dịp ngó cái mặt ngậm bồ ḥn làm ngọt của lăo ngày mai xem nó ngộ ra sao.

Vân Dung cười:

− Lại đùa rồi.

Vân Dung nhíu mày chợt nhớ, cô à một tiếng:

− Hèn chi. HỒi trước tao đă hơi thấy dị dị với cái cô em họ đó của Hoàng. Tao lại tưởng chị ta không ưa tao thôi.

Tường Vy vội lên tiếng:

− Ghét lá cái chắc rồi v́ theo lời chị kia kể, lúc hăm dọa Hoàng, cô ta c̣n nói là đă từng nghe lỏm được Hoàng cầu hôn mày, nên đă bắt gọn lăo một lần, không ngờ lăo dọa sẽ đuổi về quê, không cho ở lại Sài G̣n nữa. Cho nên cái bà Cẩm đó nói đă định bụng trước là tới ngày đính hôn của Hoàng, sẽ phá đám một trận chơi.

Mày nghe có... hú viá không? Hên là mày kịp sáng suốt không dây vào nhà đó.

Vân Dung rùng ḿnh. Lại có chuyện này nữa sao? Trí cô loáng thoáng lại h́nh ảnh Cẩm với ly nước chanh ngon được đem ra với đôi bàn tay sơn móng đỏ choét, với vẻ cụp mắt ḍ xét kỳ lạ, và nồng nặc mùi nước hoa Chanel đắt tiền.

Giọng Tường Vy vẫn vang lên trong máy:

− Mà nè, mày có công nhận là trực giác của tao bén nhạy không. Ngằy trước chỉ nh́n qua Hoàng một cái là tao đă biết là hạng người không thể kết bạn được rồi.

Lăo vốn hành tièn và coi trọng bề ngoài, bây giờ v́ chuyện tu nghiệp phải ngậm đắng nuốt cay lấy cô em họ mà lăo lợi dụng cả một thời gian dài nhưng vẫn xem như người ở làm vợ. VẬy cũng đáng đời, có phải không Vân Dung?

Tường Vy nói nghiêm túc:

− Tao không biết mày nghĩ sao chứ tao th́... Xin lỗi, hả dạ quá xá. Bá Định không tính sổ với hắn th́ đă có cô em họ đó rồi. Trời có mắt mà, phải không?

Tường Vy c̣n liếng láu thêm một chút nữa mới cúp máy sau khi nhắc cô ngày mai ghé nhà sớm để có thể đi ăn sáng sẽ kể tỉ mỉ hơn.

Trả điện thoại lên giá đơ, Vân Dung ngồi thừ trong pḥng khách suy nghĩ vẩn vơ.

Không ngờ chưa đầy một năm mà mọi chuyện lại xoay chuyển bất ngờ như thế.

Đáng đời Hoàng ư? KHông, cô không nghĩ thế. Nếu tội nghiệp, chỉ là cần tội nghiệp cho cô em họ tên Cẩm kia thôi.

Hoàng vốn thông minh và cái đầu th́ nhanh nhạy vô cùng với sự tính toán. Hôm nay có thể anh ta chịu lùi bước trước Cẩm, chỉ là để tránh cản trở cho chuyện tu nghiệp mà thôi. Mấy năm tu nghiệp xong, khi về, chắc chắn Hoàng sẽ rảnh trí đối phó với cô vợ không muốn cưới.

Hoàng luôn đủ lạnh lùng và nhẫn tâm để triệt ngă những kẻ dám đối đầu với ḿnh.

Bá Định mạnh khoẻ, nhưng tinh trung thực cũng làm anh bất ngờ và bó tay trước Hoàng đó thôi.

Một con người bề ng̣ai lịch lăm, nhưng khi chạm đến lợi ích bản th6n th́ lại có những thay đổi đến đáng sợ. Con người ấy, vậy mà đă có một khoàng thời gian là bạn trai của cô, Vân Dung rùng ḿnh.

Cô lấy làm lạ khi chuyện của Hoàng, cô nghe với đôi chút ngạc nhiên. Chỉ có vậy thôi.

BA năm, ba năm quen biết chỉ c̣n lại một vài giây kinh ngạc, vài phút hiếu kỳ.

Điều này cũng có vẻ bất nhẫn, nhưng thật t́nh mà nói, nếu Hoàng trung thực, thằng thắn một chút, và đừng có chuyện cố t́nh gây thương tích nặng nề cho t́nh địch kiểu đó th́ có thể sau khi chia tay nhau, cả hai cũng c̣n nghĩ về nhau một cách nhẹ nhàng hoặc thông cảm. Đằng này anh ta lại... Vân Dung thở dài.

Thật khó mà hiểu nổi và khó mà ḍ được tính cách thật của một con người.

Có tiếng xe quen thuộc chạy vào sân khiến Vân Dung chợt sực tỉnh cơn nghĩ ngợi, cô vụt đứng lên và hốt hoảng nh́n đồng hồ.

Bá Định vào, đă thấy cô đứng chờ với vẻ mặt biêt lỗi:

− Định ngồi đợi em một tí đi. Em xin lỗi vẫn chưa kịp thay áo.

Cô vừa quay đi th́ Bá Định đă níu tay kéo cô vào ṿng tay ôm của ḿnh. Anh cười nói:

− Đừng gấp, cứ từ từ thôi, nếu trễ một tí cũng không sao mà em.

Cô rùn vai:

− Đâu trễ được. Bao nhiêu là người lớn, đến trễ th́ kỳ lắm. Em bị để ư mà anh cũng bị trách nữa đó. Thôi, thả em ra để em thay áo cho kịp.

Bá Định mỉm cười, trước khi thả cô ra c̣n thầm th́ nói nhỏ:

− Thôi được, anh để em thay áo nhưng có cần anh kéo dây kéo giùm th́ cứ nói nhé. Anh sẳn sàng phục vụ em.

Vân Dung bật cười, cô trề môi:

− Hôm nay em không mặc cái áo bữa đó đâu, anh khỏi đăng kư trước.

Cô nheo mắt trêu anh trước khi chạy lên pḥng. Bá Định nh́n theo mà cười xoà.

Chị Tám bưng ly nước lên rồi lại rúc xuống bếp. C̣n lại một ḿnh trong pḥng khách. Anh không ngồi mà đi đến một bức tranh trừu tượng lạ mắt treo trên tường ngắm nghiá.

Bức tranh có lẽ là do ba của Vân Dung mua về. Ba của Vân Dung vốn thích những bức tranh vẽ theo trường phái hiện đại, vài lần đàm thoại cùng ông, anh đă thấy ông thích thú và tâm đắc khi bàn luận về phạm trù nghệ thuật này rồi.

Bức tranh với màu sắc vừa đối chọi vừa hài hoà, lại thêm vẻ khó hiểu vốn có ở các bức tranh trừu tượng c̣n đang làm Bá Định chú ư nghiền ngẫm th́ một tiếng suỵt nhỏ vang lên từ trên thang làm anh quay lại nh́n.

Vân Dung đang ngường ngượng giữa chừng các bậc thang trong chiếc áo hoa mi ni không tay thật đẹp. Bá Định trợn mắt ngó sững cô. Chà, hôm nay cô lại xinh quá mức tưởng tượng của anh.

Nhưng anh cũng ngạc nhiên khi nhận ra cô vẫn lấn cấn nơi thang mà chưa chịu xuống.

− Em xuống đây đi. Có chuyện ǵ à?

Cô gật đầu khi mắt nh́n ngược nh́n xuôi:

− Dạ, có chuyện. Anh... lên đây đi.

Bá Định càng ngạc nhiên, nhưng anh cũng ch́u ư ô lên thang lầu.

− Chuyện ǵ vậy em?

Vân Dung đỏ mặt nói nho nhỏ vào tai anh:

− Em quên áo này lại có ba cái nút sau lưng. Em qùang tay cài nhưng không được.

Mẹ th́ uống thuốc và ngủ rồi. Anh gọi chị Tám... Bá Định nhướng mày, anh cố nín cười:

− C̣n gọi chị Tám ǵ nưa. Thôi, đưa lưng lại đây anh cài cho.

Cô liếc liếc anh:

− Nhưng... không được cười em đó.

Anh gật đầu lia lịa:

− Ồ, chắc rồi, anh không dám cười em đâu.

Khi cô bặm môi xoay nửa phần lưng hở qua, anh vừa nhẩn nha cài ba cái nút bằng hột bẹt nhỏ, vừa ghé tai cô tinh quái nói:

− Anh biết mà, thế nào khi thay áo em cũng cần đến anh. Mai mốt làm vợ anh, anh nhất định sẽ may cho em toàn là áo cài nút phiá sau, mà là cài suốt chứ không phải cài nửa lưng như cái này đâu. Rồi em xem. Lúc đó th́ tha hồ cho anh cài mỗi khi em muốn ra phố, lại hải nài anh cài áo mới đi được.

Tưởng tượng được cảnh ngộ nghĩnh, anh khoái chí phá ra cười vui thích, làm cô chỉ biết đỏ mặt nguưt dài.

o0o Vân Dung thơ thẩn trong siêu thị, bên cạnh cô là Bá Định.

Lối đi giữa các quầy hàng cũng không rộng mấy, nhưng anh nhất định nắm tay cô mà đi song song cho bằng được.

Thấy quá nhiều ánh mắt hiếu kỳ và nhiều nụ cười trêu chiếu vào ḿnh dọc đường đi, cô cằn nhằn anh:

− Bỏ tay em ra đi, em có đi lạc đâu mà anh nắm kỹ thế.

− Không bỏ ra được, anh phải đi cạnh để coi chừng em chứ.

Vân Dung thiễu năo:

− Em chỉ có thai thôi mà, có phải bệnh hoạn đau yếu ǵ đâu mà phải coi chừng.

Anh vẫn cương quyết:

− Sao lại không coi chừng, con ḿnh sáu tháng rồi chứ bộ, siêu thị này đông người thấy mồ, anh phải ở bên cạnh em đề pḥng người ta vô ư chứ. (thương vợ ghê nhỉ...) - Nhưng... anh cứ nắm tay đi cạnh thế này, thiên hạ người ta ngó và cười ḿnh ḱa.

Bá Định trợn mắt:

− Ngó th́ đă sao? Vợ anh th́ anh chăm sóc, lo lắng, ai dám cười anh? Em chỉ thử ra xem.

Vân Dung nhịn không nổi trước vẻ giả vờ bạm trợn của anh, cô bật cười:

− Mỗi lần nói th́ anh lại thế. Thôi được, không thèm để ư đến thiên hạ nữa, anh với em đi tới khu bán đồ dùng cho em bé đi. Em muốn coi thử vài món nữa.

Bá Định gật ngay nhưng lên tiếng nhắc nhở:

− Mua ǵ nữa hả em, nhớ kỹ là có sẳn một đống tă, một mớ áo trai lẩn gái của chú thím B́nh mang về từ nhật rồi đó nhé, chưa kể một lô một lốc những món em mua sẳn nữa.

Vân Dung chắc lưỡi:

− Em nhớ mà, có điều em muốn... ngó qua thử thôi. Cũng có thể vài thứ ḿnh cần nhưng chưa mua đủ.

Bá Định buồn cười trước sự lo toan tỉ mỉ của vợ, anh cũng chiu ư đưa cô đi ṿng qua khu bán vật dụng dành cho trẻ em.

Chậm răi đi dọc theo hai kệ hàng hoá, Vân Dung lo ngắm hàng c̣n anh đưa mắt ngắm cái dáng ngộ nghĩnh của vợ.

Đă sáu tháng, kết tinh của t́nh yêu anh và cô đă được sáu tháng rồi đó. Sáu tháng cô dần thay đổi dáng, nhưng anh vẫn không ngăn được cảm giác thú vị và lạ lùng khi ngắm nh́n cô.

Mái tóc mượt của cô bây giờ được vén cao chỉ sót mấy sợi mỏng loà xoà viền lấy gương mặt mịn màng, thanh tú. Ngoại trừ cái eo thon bị sự tạm trú của em bé làm đầy đặn, Vân Dung trong mắt anh như lại đẹp hơn và quyến rũ hơn một cách kỳ lạ.

"Đó có phải là t́nh yêu vợ quá nên tưởng tượng thế không?". Cầm lố vớ con nít cô chuyền cho để bỏ vào giỏ, anh lẩn thẩn tự hỏi.

Chắc là vậy rồi. Người ta vẫn nói phụ nữa có thai là xí hơn một tí, là thay đổi thụt lùi một tí trong vấn đề nha sắc. Vậy mà với anh, anh như thấy cô mượt mà, duyên dáng hơn nên lại càng yêu vợ và si mê vợ hơn mới lạ.

Vân Dung có thai lần đầu, nhưng rất hiền. Chỉ mấy tháng đầu cô bị cấn thai nên xanh xao và nhơng nhẽo một chút thôi. C̣n bây giờ th́ cô dễ tính lắm, không hề cau có, quạu quọ như lời mấy ông anh của anh khuyến cáo.

Nhờ vậy nên anh vẫn có thể vừa chăm sóc vợ con, vừa ra trường làm việc một cách hiệu quả. Anh vừa đạt giải cấp thành phố với công tŕnh kiến trúc về một TRung Tâm Thể Thao Giải Trí. Kết quả này làm Vân Dung vui mừng và hănh diện ghê lắm v́ công tŕnh đó có cả sự góp ư của cô và anh dă từng bảo sẽ cố gắng để dùng thành tích đó làm món quà tặng vợ mà.

− Anh ơi, lấy cho em cái kia đi, nó cao qúá.

Giọng nói ngọt ngào của vợ làm anh sốt sắng với tay lấy cái ǵ đó trông giống như cái nôi nhỏ nhưng bằng nhựa và có h́nh thù uốn lượn là lạ.

− Là cái ǵ vậy em?

− Cái bồn để tắm cho em bé đó mà.

Đứng cạnh chờ cô săm soi một lúc rồi cô lắc đầu đưa trả lại anh:

− Để giùm em vào chỗ cũ đi anh, nó có vẻ không tiện lắm. Màu lại úa uá, không tươi ǵ hết.

Bá Định nhấc "cái nôi từ chồi" trẻ về trốn cũ. Bước cùng vợ, anh tiếp tục nghĩ ngợi lan man.

Gần ba năm rồi, gần ba năm yêu nhau và đă mười bốn tháng tṛn sau ngày anh đeo nhẫn cưới vào tay cô ở nhà thờ mà hai người từng "thực tập" với vai phù dâu, phù rể, gần một ngàn ngày hạnh phúc đă trôi qua, mà với anh, cuộc t́nh giữa hia người vẫn đáng yêu và mới mẻ như ngày đầu.

Mỗi một ngày, mỗi buổi sáng, anh mở mắt dậy là lại cảm thấy ḿnh hạnh phúc khi có cô yên giấc nàm bên.

Từ khi yêu cô anh thấy đời có ư vị. Từ khi cùng cô tuyên thệ măi măi yêu nhau, anh thấy ḿnh như đă được ơn trên trao cho một thứ đáng quư nhất trên đời, đó là hạnh phúc.

Hạnh phúc từ nhà theo anh ra phố và đến công sở. Anh trở nên yêu đời, hoạt bát hơn. Đến nỗi cả gia đ́nh anh quay qua yêu thương cô c̣n hơn cả anh. Họ nói t́nh yêu của cô làm anh... "dễ thương" hơn.

Đón thêm món ǵ đó từ tay vợ đưa và quẳng nhẹ vào giỏ. Bá Định mỉm cười. Cứ để cô mua sắm thoải mái cho đứa con. Lát nữa về nhà, thế nào anh cũng sẽ ngắm được gương mặt bừng lên nét vui thích của cô khi anh trao cô món quà anh vừa mua sáng nay.

Món quà là một sợi dây chuyền nhỏ nạm ngọc anh mua bằng tiền thưởng cho thiết kết vừa đoạt giải. Dù có hơi mảnh dẻ, nhưng anh tin chắc là cô sẽ rất yêu thích.

− Anh ơi, cái này ḿnh đă mua chưa hả anh?

Bá Định nhướng mày nh́n qua. Trời đất, cái b́nh ủ sữa em bé này anh đă thấy nằm lăn lóc hai cái trong nhà rồi mà. Anh vội vàng kêu lên:

− Có, có mua rồi em à. Hai cái nữa là khác.

Vân Dung nhương nhướng mày:

− Vậy sao?

Cô để lại món quà vào ngăn kệ rồi quay nh́n anh cười:

− Không mua nữa. May mà có anh nhớ, không thôi lại rinh thêm một cái về lại chật nhà.

Bá Định cười:

− Mua ǵ nữa không em?

− À, c̣n. Chắc ḿnh phải qua bên này, để em mua thêm... - Vân Dung! Ê! Vân Dung!

Tiếng gọi thật lớn làm cả Vân Dung lẫn Bá Định đều quay lại nh́n.

Từ khu bán mỹ phẩm, Tường Vy, Tường Linh đang băng lại với nụ cười toe toét.

Vân Dung tṛn mắt.

− Hê! mày đó hả giáo sư văn chương?

− Phải, tao đây, bầu b́ phu nhân.

Sau phút chào hỏi nhau vui vẻ, Tường Vy quay nh́n cô và tiá lia:

− Để tao nh́n mày chút coi. Ái chà, cộng thêm đứa nhóc này nh́n may như gấp rưỡi rồi đấy.

Vân Dung cười:

− Ồ, đa tạ mày v́ t́nh bạn mà chỉnh giảm cân cho tao. Cả nhà tao ai cũng nói tao gấp đôi lận.

Tường Vy phá lên cười:

− Vậy mà thấy mày cũng không nặn gnề cho lắm đâu. Mấy tháng rồi nhỉ?

− Sáu tháng.

− Là trai hay gái đây?

Vân Dung cười:

− Chưa biết.

− Sao lại chưa biết? - Tường Vy chỉ qua Bá Định - Hắn không chịu đưa mày đi siêu âm sao.

Vân Dung và Bá Định nh́n nhau cười. Cô giải thích:

− Đó là ư tao, anh Định cũng đồng ư như vậy. Tụi tao không siêu âm, chỉ lo chuyện khám định kỳ dưỡng thai và chờ ngày sinh để biết thôi.

Tường Vy trợn mắt:

− Nhưng như vậy để làm ǵ? Bây giờ khoa học tiến bộ. Ai cũng siêu âm để biết trước giới tính cái thai thôi mà? Sao mày lại không làm?

Vân Dung cười:

− Tụi tao không muốn biết trước. Trai gái ǵ cũng là con, nhất là con đầu ḷng nên càng thương. Tụi tao đă đặt sẳn hai cái tên, một cho bé trai và một cho bé gái.

C̣n ba tháng nữa thôi, chừng nào sinh th́ biết mà.

− Nhưng nếu màỵ... Tường Linh khều chị:

− CHị không thích mua vé số nên không thích cái thú chờ đợi trông ngóng trước giờ xổ số đâu. Em cá chắc chị Dung thích con trai, nên muốn kéo dài thời gian chờ đợi để đón con trai ra đời một cách hồi hộp và thú vị hơn thôi mà, có phải không chị?

Vân Dung cười xoà:

− Cũng đại khái như vậy, em ví như xổ số th́ ngộ lắm, chị chưa nghe ai ví ngộ như thế bao giờ. Nhưng em nói đúng, chị thích được hồi hộp chờ đợi con ra đời để biết là trai hay gái.

Tường Vy ṭ ṃ:

− Vậy hai cái tên chọn sẳn là tên ǵ vậy mày? Nói trước cho tao nghe thử xem hay không?

Bá Định đỡ lời vợ:

− Nếu là trai th́ bé tên là Nguyễn Bá Hải, c̣n là gái th́ bé sẽ được ghép chử lót tên mẹ là Nguyễn Vân Anh.

Tường Vy trầm trồ:

− Vân Anh. Ồ, tên này hay đó. Tao thích cái tên này. Hai vợ chồng bàn nhau đặt tên nghe được lắm. Bất kể là Vân Anh hay Bá Hải, mày cũng gọi tao đến chung vui nhé.

Bá Định và Vân Dung cùng cười:

− Nhất định rồi.

Tường Vy chợt nh́n thấy cái giỏ nhựa trên tay Bá Định, cô kêu lên:

− Ái chà, Định thật là ông chồng gương mẫu. Giúp vợ đi chợ à? Mua sắm đă đủ chưa?

Vân Dung cười:

− Có ư ǵ hay à?

Tường Vy nhún vai:

− Không, lâu không gạp, ḿnh đi uống nước nói chuyện chơi.

Vân Dung gạt đi.

− Đi đâu uống nước làm chi. Sẳn hôm nay gặp mặt, mày với em Linh đến thăm nhà tao đi. Từ khi tao dọn về nhà mới, tụi bay chỉ ghé một lần.

Tường Vy cười:

− Tổ ấm dành cho hai người, bạn bè đâu có hậu đậu đến độ ghé hoài, làm ô nhiễm không khí hết. Nhưng hôm nay sẳn gặp mặt mà mày lại mời nữa th́ tụi tao cũng OK một phen.

Ư kiến c3a hai cô cũng đương nhiên là quyết định cuối cùng. Bá Định rủ Tường Linh cùng nhau ra băi lấy xe sau khi gửi gắm kỹ càng cô vợ cho Tường Vy lo lắng.

Bước chậm răi với Vân Dung ra cửa, Tường Vy cười với bạn:

− Định yêu vợ nhỉ. Trông mày & Bá Định, tao thấy hạnh phúc hiện thành chữ trong mắt tụi bay. Mày với Định thật đúng là trời sinh sẳn một cặp, ai cũng ngưỡng mộ.

Vân Dung nheo mắt trêu:

− Ai cũng ngưỡng mộ mà cứ không thèm ra mắt bạn trai cho tao biết với.

Tường Vy trề môi:

− Tao có ai đâu mà ra mắt. Đàn ông con trai tốt tính khó kiếm lắm. Thực tế, cơ hội như lăo Hoàng th́ đầy dẫy, tao không vội đâu. Từ từ th́ duyên cũng sẽ đến mà.

Đẩy cánh cửa kính để Vân Dung bước ra, Tường Vy chợt hỏi:

− À, mày có tin về Hoàng không? Lăo đă về nước rồi đó.

− Vậy à? - Vân Dung lơ đăng hỏi - Vẫn lên chức đều đều chứ.

− Ừ, nghe nói bây giờ đă là phó giám đốc công ty cũ. Nhưng vợ th́ đă cho bay rồi.

− Cẩm hả?

Tường Vy gật:

− C̣n ai nữa. Cái bà đó mà tính toán không bằng Hoàng. Được tiếng là vợ hắn, lại phải lănh thêm hai năm làm việc nhằ không công. Đến khi hắn trở về, viện cớ này nọ đưa đơn ly dị rồi. Bà Cẩm vụng tính đành ẳm con về quê.

Vân Dung ngạc nhiên:

− Về quê? Anh ta nỡ bỏ luôn con à?

− Bỏ luôn. Chỉ trợ cấp nuôi con thôi.

Vân Dung vịn tay bạn bước xuống bậc tam cấp mà lắc đầu:

− Vậy là tính tàn nhẫn của anh ta lại tăng thêm một cấp rồi. Đáng sợ thật!

− Ừ, đáng sợ thật.

Tường Vy nh́n về phiá Bá Định và em trai đang đầy xe ra khỏi băi, cô cầm tay bạn nói chân thành.

− Mày tốt phước lắm đó Vân Dung! Hăy giữ ǵn và trân trọng t́nh yêu của Bá Định nhé.

Vân Dung nh́n bạn và mỉm cười gật đầu. Tường Vy lại nh́n ra xa xa mà buông giọng:

− Nhớ ngày đó, thật sự trong bụng tao cũng hay giễu cợt sự si t́nh của Bá Định đối với mày. Tao cứ thường đùa với hắn là chú Cuội si chị Hằng ở thế kỷ đôi mươi.

Nhưng bây giờ đă hiểu đời hơn, tao lại thấy như vậy có ǵ là ngốc nghếch, là ngu muội đâu. Yêu một người mà có thể yêu hết ḿnh như vậy th́ là đáng quư lắm chứ. Miễn là yêu đúng người. Sự chân thành như vậy thời bây giờ hiếm hoi lắm.

Cô thở nhẹ:

− Đàn bà luôn cần một chỗ đáng tin để nương tựa. Điểm tựa của mày chắc chắn và bền vững lắm Vân Dung ơi.

Đường về gió lộng. Vân Dung nép sau lưng chồng lăng đăng nghĩ đến những lời bộc bạch của đứa bạn thân. Phải, ngày trước đôi lúc cô cũng phát ngượng trước những biểu hiện si mê của Bá Định ở chốn đông người, nhưng bây giờ, những lời của bạn làm cô phải suy nghĩ.

Chẳng phải là ngày ấy cô cũng đă yêu anh từ sự si t́nh của anh đó sao? Chẳng phải cô cũng đă cảm thấy hạnh phúc và tin tưởng với t́nh yêu đậm đà lăng mạn ây?

"Đàn bà luôn cần có một chỗ đáng tin để nương tựa". Điểm tựa của cô quả thật rất chắc chắn và cô tin là sẽ bền vững đến trăm năm.

Áp mặt vào lưng chồng, cô ṿng tay qua ngực anh siết nhẹ và gọi nhỏ:

− Định ơi!

Anh hơi ngạc nhiên nghiêng đầu:

− Ǵ hả em?

Cô cười:

− Không, bỗng dưng em chỉ muốn gọi tên anh thôi.

Bá Định bật cười bao dung. Có lẽ anh cho là cô muốn nhơng nhẽo.

Chỉ có cô mới hiểu tâm trạng hiện giờ của ḿnh.

Cô như muốn cất tiếng hát, cất tiếng reo vui và muốn gởi âm thanh thánh thót của ḿnh lên với trời mây v́ cô hiểu ḿnh là một cô gái rất may mắn và vô cùng hạnh phúc.

Hết


 

Pages Previous  1  2