Tâm Hồn Cao Thượng   Edmond De Amicis Pages Previous  1  2  3   
44.- Thầy học cũ của cha tôi

Thứ ba, ngày 11

Hôm kia, cơm trưa xong, cha tôi đang xem nhật báo bỗng kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi bảo chúng tôi:
− Ta cứ tưởng cụ mất đă hơn 20 năm nay rồi Cụ Crôxetti là cụ giáo khai tâm cho ta ngày xưa hiện c̣n sống và đúng 80 tuổi. Ta vừa xem báo thấy tin cụ được thưởng "danh dự bội

Nguyên tác: Les grands coeurs
 

tinh" v́ cụ đă tận tâm với chức vụ trên 60 năm. Cụ mới về hưu được 2 năm nay. Cụ ở thành Cônđôvê cách đây độ một giờ xe lửa, tức là quê bác làm vườn nhà ta ngày xưa ấy.
Cha tôi nói tiếp :
− Enricô ơi ! Mai ta sẽ đi thăm cụ.
Rồi cả buổi chiều hôm ấy, cha tôi chỉ nói đến chuyện cụ giáo Crôxetti. Cái tên của thầy học "vỡ ḷng" đă làm sống lại trong kư ức của cha tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm về thuở thiếu thời, kỷ niệm của các bạn cũ và nhất là kỷ niệm của bà cụ thân sinh ra cha tôi.
Cha tôi kể lại rằng:
− H́nh ảnh cụ giáo đáng tôn kính ấy vẫn c̣n in trong óc ta. Khi ta học cụ độ 40 tuổi. Cụ người nhỏ nhắn, lưng hơi gù, mắt sáng, không râu, tính hồn hậu và thương yêu học tṛ như con. Sinh trưởng ở một nhà nông. Cụ đă chịu bao nhiêu nỗi thiếu thốn và đă tốn bao nhiêu công phu mới thành được một vị giáo viên. Cha mẹ ta rất yêu mến cụ và đăi cụ như một người bạn thân trong nhà. Không hiểu sao quê ở Tôrinô cụ lại về nghỉ ở Cônđôvê? Gặp ta, chắc chắn cụ quên rồi, nhưng không ngại, ta c̣n nhớ và nhận được cụ 40 năm ! 40 năm qua rồi ! Chóng thật !... Mai ta sẽ đi thăm cụ.
Hôm sau, độ 9 giờ, chúng tôi đă ra ga Xuxa. Cảnh xuân như vẽ. Chúng tôi qua những cánh đồng xanh, tốt và những bờ giậu đương hoa , mùi thơm ngào ngạt. Cha tôi có vẻ khoan khái, vừa ngắm cảnh, vừa nói với tôi:
− Ngoài cha ta th́ cụ giáo Crôxetti là người yêu ta hơn hết và đă làm ơn cho ta nhiều nhất. Ta không bao giờ quên được những lời cụ khuyên và cả đến những câu cụ quở, mặc dầu những câu ấy có khi làm cho ta trở về phải phát khóc. Ta hăy c̣n nh́n rơ những lúc cụ vào lớp, cụ tựa gậy một góc, treo áo lên mắc rồi ngồi vào bàn: hôm nào cũng như hôm nào chẳng sai. Cụ là người điềm đạm, cẩn thận, chịu khó và hết ḷng... buổi nào cụ cũng dạy đầy đủ và cẩn thận như buổi ban đầu.
Ta c̣n nhớ những lúc cụ gọi ta :
− Bôttin ! Ngón tay trỏ quập vào quản bút kia mà !
Xuống ga Cônđôvê, chúng tôi t́m nhà bác làm vườn cũ nhưng chỉ có người vợ ở nhà. Chị ta có cái cửa hàng nhỏ trong ngơ. Lúc chúng tôi đến th́ chị đang bận trông con. Gặp chủ cũ, chị mừng rỡ quá kể chuyện rằng chồng chị sang thành Giênôva làm thợ đă ba năm nay cũng sắp về và đứa con gái đầu ḷng bị bệnh câm điếc đang cho học tại trường Câm điếc ở Tôrinô. Sau cùng chị chỉ giúp nhà cụ giáo Crôxetti mà ở làng này không một ai không biết.
Chúng tôi theo một con đường gồ ghề, hai bên giậu hoa đương nở, để đến nhà cụ.
Cha tôi không nói chuyện nữa v́ măi ngẫm nghĩ những truyện ngày xưa ; thỉnh thoảng tôi lại thấy cha tôi mỉm cười hoặc lắc đầu thở dài.
Th́nh ĺnh, cha tôi đứng dừng lại nói:
− Kia rồi ! Đích thị là cụ rồi ! May quá !
Quả nhiên ở đằng xa, một cụ già lưng c̣ng, râu bạc, đầu đội mũ nỉ, tay chống gậy trúc, đang thủng thỉnh đi về phía chúng tôi.
Cha tôi bước rảo và nhắc lại:
− Chính cụ !
Khi chúng tôi đến gần cụ th́ đứng dừng lại. Cụ cũng không bước nữa và ngẩng nh́n cha tôi. Cha tôi cất mũ hỏi:
− Xin cụ tha lỗi, có phải cụ là cụ giáo Crôxetti không?
Cụ già đáp:
− Sao ngài lại biết tôi? Vâng, chính tôi là Crôxetti.
Cha tôi cầm tay cụ và nói:
− Vậy xin cụ cho phép học tṛ cũ bắt tay cụ. Tôi ở Tôrinô về thăm cụ.
− Tôi hân hạnh quá! Vậy ông học tôi vào hồi nào ? Xin lỗi ông, ông cho tôi biết tên.
Cha tôi xưng danh và nói đă học cụ năm ấy năm nọ. Cụ cúi đầu nghĩ và nhắc đi nhắc lại tên cha tôi đến 3, 4 lần. Bỗng cụ sực nhớ ra, ngẩng lên hỏi :
− Anbertô Bottini có phải là con cụ kỹ sư Bôttini ở phố La Côxôlata không?
Cha tôi giơ hai tay ra, nói :
− Thưa cụ, phải đấy !
− Quí hoá quá !
Cụ vừa nói vừa ôm lấy cha tôi. Xong cụ nói tiếp :
− Mời ông về nhà tôi chơi.
Chúng tôi theo cụ về nhà. Một lát sau, chúng tôi đến một cái vườn rộng, trong có ngôi nhà hai gian. Cụ mở cửa gian đầu mời chúng tôi vào một cái buồng chung quanh quét vôi trắng. Góc pḥng kê một cái sập trên có cái mền bọc vải kẻ xanh và trắng, bên cạnh là cái bàn giấy có ngăn chứa sách, giữa kê cái bàn con và 4 cái ghế tựa, trên tường treo một tấm bản đồ cũ : đó là tất cả đồ đạc trong pḥng.
Chúng tôi ngồi. Cha tôi và cụ giáo nh́n nhau một lúc, không nói ǵ.
Trong pḥng, nền lát gách vuông, mặt trời rọi vào như một cái bàn cờ lớn. Cụ đăm đăm nh́n xuống nghĩ ngợi rồi h́nh như sực nhớ ra, cụ nói to:
− Anbertô ! Thôi ! Tôi nhớ ra rồi ! Bà cụ thân sinh ra ông là người tử tế lắm. Năm đầu ông ngồi bàn nhất bên trái, cạnh cửa sổ.
Cụ nghĩ một lúc như để lục lại những kư ức năm xưa, xong cụ lại nói:
− Ngày xưa ông là một cậu bé lanh lợi lắm ! Năm thứ nh́, ông bị chứng yết hầu suưt nguy, sau được lành mạnh, bà cụ lại đưa ông ra trường, người trông hăy c̣n c̣m gầy và đầu trùm một cái khăn vuông to tướng. Từ bấy đến nay, đă 40 năm rồi, phải không ? ... Nay ông lại có ḷng tốt đến thăm thầy cũ thực là quí hoá ! Mấy năm trước cũng có nhiều học tṛ cũ đến thăm tôi, kẻ là Linh mục, người làm Đại tá và nhiều người nữa đều có địa vị khá cả.
Cụ giáo nhân hỏi cha tôi nay làm nghề nghiệp ǵ, cha tôi đáp xong, cụ vui vẻ nói to :
− Một chức nghiệp tự do (Theo bài "Chú hề con" ông Anbertô là kư giả) có ích cho quốc dân ! Tôi rất vui ḷng.
Xong cụ bùi ngùi nói:
− Đă đến gần một năm nay, tôi không được tiếp ai cả. Có lẽ ông là người khách cuối cùng của tôi, ông ạ.
Cha tôi vội nói :
− Cụ đừng nói thế. Trông cụ c̣n khoẻ mạnh nhiều.
Giáo sư giơ bàn tay cho cha tôi xem và nói :
− Ông không trông thấy tay tôi run à? Đó là một triệu chứng dỡ... Tôi bị chứng này đă ba năm, khi tôi c̣n đang dạy học. Trước tôi tưởng không can ǵ, sau bệnh ấy một ngày một tăng làm cho tay tôi không thể viết được nữa. Tôi phải xin nghỉ. Sau 60 năm vui trong cơi học, bỗng dưng phải từ biệt nhà trường từ biệt học tṛ và cả công việc, ḷng tôi không khỏi đau đớn ngậm ngùi. Sau buổi học cuối cùng, tất cả học tṛ theo về nhà tôi và ăn mừng. Tuy nhiên tôi vẫn thấy buồn, v́ tôi nghĩ thế là cái đời của tôi đă tàn. Năm ngoái bà giáo nhà tôi tạ thế, kế đến đứa con một cũng qua đời. Hiện giờ tôi chỉ c̣n hai đứa cháu gái thôi. Ruộng, vườn không có, tôi sống với một số lương hưu trí vài trăm lira, tần tiện cũng đủ. Ngồi không thấy ngày dài quá. Cái thú tiêu khiển độc nhất của tôi là cái thú xem sách cũ, đọc học báo và các pho sách truyện mà người ta biếu tôi. Đằng kia... (Cụ trỏ vào ngăn sách trên bàn) ...đằng kia đă xếp tất cả những kỷ niệm, những quá khứ của đời. Ngoài những tập ấy ra, tôi không c̣n có ǵ là của báu trên đời này nữa.
Nghỉ một lúc, bỗng cụ vui vẻ bảo cha tôi :
− Ông Anbertô ơi ! Ông có muốn tôi đem lại cho ông một sự ngạc nhiên không?
Nói xong, cụ chạy lại bàn viết, mở ngăn kéo ra, trong có vô số những buộc giấy bên ngoài đánh ghi cẩn thận.
Cụ bới t́m một lúc lấy một buộc tháo ra trở vài tờ rồi rút một mảnh giấy cũ ra cho cha tôi. Đó là một "bài luận" của cha tôi làm đă bốn mươi năm nay.
Trên đầu, tôi thấy mấy gịng chữ này:
"Anbertô Thứ hai, ngày 3 tháng 4 năm 1838
Luận
...."
Nhận ngay ra nét chữ nguệch ngoạc hồi c̣n nhỏ, cha tôi cầm đọc và mỉm cười. Đang xem, cha tôi bỗng dân dấn nước mắt. Tôi hỏi tại sao th́ cha tôi ôm chặt tôi vào ḷng và bảo:
− Con ơi ! Con hăy xem trang này. Con nh́n kỹ những chữ L và T mà chính tay bà nội con đă dạm lại cho ngay ngắn, ḍng cuối cùng, hoàn toàn do tay bà viết v́ thuở ấy bà tập viết giống chữ ta để mỗi khi ta mệt hay buồn ngủ không làm hết bài th́ bà lại làm nốt cho ta. Mẹ ta thực đă thương ta vô cùng !
Nói xong, cha tôi kính cẩn nâng trang giấy lên miệng hôn.
Cụ giáo trỏ vào các buộc giấy c̣n lại nói:
− Đó là những cuốn sổ tay của tôi. Mỗi năm tôi lấy một bài của mỗi người học tṛ cất đi, xếp thứ tự và đánh số. Đôi khi trở ra xem lại : chỗ này một câu, chỗ kia một câu th́ muôn điều lại hiển hiện ra trong óc tôi và tựa hồ như sống lại cuộc đời dĩ văng.
Ông Anbertô ơi ! Từ ngày tôi đi dạy đến giờ, kể biết bao nhiêu học tṛ ! Nhắm mắt lại, tôi nh́n thấy một đám đầu xanh của trăm ngh́n đứa trẻ, lớp nọ kế tiếp lớp kia. Trong số ấy, biết đâu lại không có kẻ thành ra người thiên cổ rồi ! Tôi nhớ dai nhất là những học tṛ tốt nhất và những học tṛ xấu nhất, những người đă làm cho tôi vui ḷng và những người đă làm cho tôi buồn bực. Nhưng tôi bây giờ cũng như người đă sang bên kia thế giới rồi, tôi yêu tất cả, ai cũng như ai.
Cha tôi mỉm cười hỏi cụ:
− C̣n tôi, ngày xưa có nghịch lắm không? Thưa cụ !
− Về phần ông à ! Không, ngày ấy tuy có nhỏ tuổi, nhưng ông đă tỏ ra một đứa trẻ đứng đắn và có nết. Tôi c̣n nhớ bà cụ nhà là người rất hiền hậu và yêu dấu ông vô cùng... Thế nào? Ông bỏ cả công việc để về thăm một nhà giáo thanh bần, tuổi tác ?
− Thưa cụ nhắc đến mẹ tôi, tôi lại nhớ đến buổi học đầu tiên của tôi. Mẹ tôi dẫn tôi đến trường. Hôm ấy là lần thứ nhất mà mẹ tôi phải dời tôi trong hai tiếng đồng hộ và giao tôi trong tay người lạ. Đối với mẹ tôi, việc đi học coi như một việc ra đời, một bước đầu trong những kỳ ly biệt liên tiếp nhau sau này không thể tránh được và sẽ làm cho mẹ tôi thương nhớ. Xă hội sẽ lôi kéo con bà ra và không bao giờ giả lại nguyên vẹn. V́ thế, mẹ tôi rất cảm động, kêu xin với thày để thầy chăm chú cho. Ra về, mẹ tôi c̣n nh́n qua khe cửa, mỉm cười với tôi, hai mắt long lanh giọt lệ. Cụ ra hiệu cho mẹ tôi về và có ư bảo mẹ tôi cứ yên tâm. Cái nét mặt khoan từ ấy,cái cử chỉ hoà nhă ấy, cái cảm t́nh thân ái ấy đă ghi sâu vào trong cơi ḷng, khiến tôi không bao giờ quên được. Ngày nay, chính v́ mối kỷ niệm ấy mà tôi phải dời Tôrinô lại đây để thưa với cụ, sau một kỳ xa cách hơn 40 năm trời, rằng :"Cảm ơn thầy đă dạy dỗ con !"
Cụ không nói ǵ chỉ lấy bàn tay run vuốt ve đầu tôi và trán tôi.
Trong khi ấy, cha tôi đưa mắt nh́n bốn bức tường trơn, chiếc giường gỗ tạp, một miếng bánh tây để cạnh chai dầu ở bệ cửa sổ, rồi có vẻ nghĩ ngợi .
− Sau 60 năm tận tuỵ với nghề, phải chăng đó là tất cả những phần thưởng của thầy ?
Gặp người cũ, xem chừng cụ hài ḷng lắm. Cụ nói chuyện về gia đ́nh chúng tôi, về các cụ giáo đồng thời và những bạn học của cha tôi.
Cha tôi ngắt chuyện và ân cần mời cụ ra thành phố Cônđôvê xơi cơm hiệu với chúng tôi:
Cụ đáp :
− Cảm ơn ông, tôi không đi được.
Cha tôi liền cầm lấy hai tay cụ mời tha thiết. Cụ nói :
− Tay tôi run thế này, ăn làm sao được. Như thế sẽ là cái tội cho tôi và cho cả mọi người nữa.
Cha tôi nói:
− Thưa thầy, lúc ăn, con sẽ hầu thầy, không ngại.
Cụ bất đắc dĩ phải nhận lời, vừa đóng cửa vừa nói:
− Ông Anbertô ơi ! Hôm nay thực là một ngày vui vẻ cho tôi ! Tôi quả quyết với ông rằng tôi sẽ ghi nhớ măi cho đến khi tôi không c̣n sống nữa.
Cha tôi dắt cụ giáo theo đường cũ trở ra.
Đến hàng cơm th́ vừa đúng 12 giờ. Chúng tôi vào bàn.
Cụ giáo ngồi giữa cha tôi và tôi. Tiệc ăn bắt đầu. Cụ giáo tay đă run lại bị xúc động nên không thể lấy được đồ ăn. Cha tôi cắt thịt, cắt bánh, và lấy muối bỏ vào đĩa cho cụ. Uống rược, cụ phải dùng cả hai tay cầm cốc mà vẫn c̣n run, làm cho rượu đổ xuống áo gi lê. Cha tôi đứng dậy cầm khăn chực lau, cụ gạt ra, bảo:
− Không được. Tôi kiêng...
Rồi cụ cười và đọc một câu dài bằng tiếng La Tinh.
Cuối bữa, cụ nâng cốc, trịnh trọng nói :
− Ông Anbertô thân quí của tôi ơi ! Tôi uống cốc này để chúc cho ông cho các cháu được mạnh giỏi và để tưởng niệm cụ nhà !
Cha tôi liền bắt tay cụ và nói :
− Thưa thầy, cảm ơn thầy, con cũng xin chúc thầy được trường thọ.
Ở cuối pḥng, chủ tiệm và người nhà xúm xít đứng nh́n, h́nh như họ lấy làm sung sướng thấy vị giáo sư thân yêu của họ được ưu đăi.
Hai giờ, chúng ta ra ga. Cụ giáo tỏ ư muốn tiễn chân. Cha tôi lại khoác tay cụ, c̣n tôi th́ dắt tay cụ và vác gậy cho cụ. Những khách qua đường đều đứng lại trông v́ ở đây ai cũng biết cụ và kính cụ như cha.
Qua một ngơ kia, nghe có tiếng trẻ con đánh vần và đọc sách.
Cụ đứng lại, nét mặt rầu rầu, bảo cha tôi :
− Ông Anbertô ơi ! Tôi buồn quá ! Nghe tiếng trẻ học, tôi lại nhớ đến trường cũ , nơi 60 năm ṛng, tôi đă quen bén thứ âm nhạc bằng tiếng trẻ thơ ấy... Than ôi ! Bây giờ tôi không có gia đ́nh, tôi không có học tṛ nữa !
Cha tôi đáp :
− Thưa thầy, xin lỗi thầy, có lẽ thầy lầm rồi ! Thầy c̣n có biết bao nhiêu là học tṛ hiện ở răi rác trong cơi đời này ! Chúng vẫn nhớ tới thầy cũng như con không bao giờ quên được thầy.
Cụ già buồn rầu nói :
− Không, không. Tôi không có trường học nữa. Tôi không có học tṛ nữa. Mà không có học tṛ th́ tôi không có cái thú sống ở đời !
− Thầy đừng nói thế. Giáo trạch của thầy đă đầm thấm khắp nơi. Thầy đă hy sinh đời thầy một cách rất cao thượng.
Cụ giáo không nói ǵ, gục đầu vào vai cha tôi. Khi chúng tôi đến ga th́ xe lửa sắp chạy. Cha tôi vội vàng hôn cụ và nói :
− Thôi ! Chào thầy ở lại, con về.
Cụ nắm tay cha tôi ép vào ngực cụ, dân dấn nước mắt nói :
− Thầy chào con và cảm ơn con.
Trước khi lên xe, cha tôi đỡ lấy cái gậy trúc của cụ đưa cái gậy cán bạc có khắc tên tắt của cha tôi cho cụ và nói :
− Xin thầy giữ lấy cái gậy này gọi là chút kỷ niệm của người học tṛ cũ.
Cụ không chịu nhận, nhưng cha tôi đă nhảy lên xe và quay ra nói :
− Kính thầy ở lại.
Cụ đáp :
− Con ơi đi đường thận trọng nhé ! Ta cầu trời phù hộ cho con đă có ḷng quí hoá đối với thầy cũ.
Cha tôi cảm động. Chào cụ lần nữa.
− Thôi ! Lạy thầy ! Con mong lại có ngày được gặp thầy !
Xe chuyển bánh chúng tôi trông thấy cụ lắc đầu như có ư bảo :
− Thầy tṛ ta, có lẽ không bao giờ gặp nhau nữa !
Cha tôi thấy vậy liền nói thêm :
− Xin thầy đừng ngại, thầy tṛ ta c̣n nhiều dịp gặp nhau.
Xe chạy, cụ giơ bàn tay run lên để chào và để trả lời.

45.- Kỳ dưỡng bệnh

Thứ năm, ngày 20

Nào ai biết trước được rằng sau cuộc lữ hành vui vẻ kể trên, bỗng dưng tôi bị cầm giữ ở trong nhà mất mươi hôm không trông thấy trời đất chi cả. Toi vừa bị bệnh thoát chết ! Mẹ tôi thất vọng, đă bưng mặt khóc, cha tôi nh́n tôi có vẻ xót thương, các em tôi không dám nói to. Thầy thuốc ngồi luôn bên cạnh tôi nói những câu ǵ tôi không nhớ. Tôi thực chỉ c̣n việc vĩnh quyết mọi người.
Ba, bốn hôm qua, tôi không nhớ rơ, chỉ biết tôi đă qua một giấc mộng tối tăm và lộn xộn.
H́nh như cô giáo lớp đồng ấu có đến cạnh giường tôi, tay cầm mùi soa che miệng, nín ho. Tôi lại nhớ láng máng rằng thầy giáo tôi đă cúi xuống hôn tôi, râu đâm vào cả vào má. Tôi lại trông thấy nhởn nhơ như ở trong đám sương mù :nào đầu đỏ của anh Crôtxi, nào tóc vàn của anh Đêrôtxi, nào bộ áo thâm của cậu học tṛ xứ Calabrya. Sau cùng, anh Garônê đă đem cho tôi một quả quít c̣n cả lá rồi anh trốn thẳng v́ mẹ anh ở nhà cũng ốm nặng. Như ngủ một giấc đại dài, hôm nay tôi đă tỉnh thức và biết rằng tôi đă thoát nguy v́ tôi thấy cha mẹ tôi tươi cười, em Xilvya ca hát vang nhà.
Hôm nay tôi đă khá nhiều ! Chú "phó nề" vừa đến thăm tôi. Chú đă làm tôi bật ra tiếng cười thứ nhất bằng cái "mơm thỏ" của chú nhăn ra ! Anh Côretti cũng đến, anh Garôphi cũng đến. Hôm qua, anh Prêcôtxi lại thăm gặp lúc tôi ngủ, anh sẻ hôn tay tôi rồi lui ra. Lúc dậy tôi thấy vết than đen in vào tay áo, tôi rất lấy làm sung sướng và biết ngay là Prêcôtxi đă đến thăm tôi.
Trong khoảng có mươi hôm mà cây lá đă xanh tốt khác thường ! Cha tôi bế tôi ra cửa sổ, nh́n thấy trẻ con cắp sách đi học, tôi thèm quá !
Trong mấy hôm nữa, tôi cũng sẽ được đi học, sẽ được trông thấy thầy tôi, bạn tôi, lớp tôi, ghế tôi, thấy vường và thấy phố. Tôi sẽ biết những sự đă xảy ra trong khi tôi ốm. Tôi sẽ lại được cầm đến sách, vở bỏ xó bấy lâu. Nghỉ học mới có mươi hôm mà tôi tưởng tượng như là một năm chưa được trông thấy nhà trường.
Thương hại cho mẹ tôi, lo lắng quá sinh ra xanh xao gầy yếu ! Thương hại cho cha tôi ra vào mệt nhọc ! Cảm ḷng cho chúng bạn đă nhớ và đến thăm tôi ! Tôi lại nghĩ đến ngày phải "chia tay" các bạn mà tôi buồn. Chúng tôi c̣n được xum họp cùng nhau một năm nữa. Sang năm, học hết bậc, nhiều bạn như Garônê, Prêcôtxi và Côretti sẽ thôi học. Thế là anh em phải xa nhau. Tôi có cái tưởng tượng : một ngày kia rủi mà tôi lại bị đau, có lẽ anh em sẽ không biết mà đến thăm tôi.
Thiệt tḥi thay những khi phải "xa cách" các bạn thân yêu !

46.- Bạn ta là thợ

Thứ hai, ngày 24

Enricô ơi ! Như thế sao lại gọi là "xa cách" ? "Xa cách" hay không là ở như ḷng con. Sau khi tốt nghiệp lớp bốn con sẽ lên trường Trung học (1) Bạn con nhiều người sẽ ra làm thợ, nhưng các con sẽ cùng ở một tỉnh với nhau trong nhiều năm nữa, như thế sao lại không có dịp gặp nhau ? Khi con lên trường tiểu học rồi, những ngày nghỉ, con sẽ t́m bạn con trong cửa hàng hay xưởng thợ, con sẽ lấy làm thú vị trông thấy bạn học con đă ra người lớn, đă làm được việc. Đi lại với bạn luôn, con sẽ học thêm được nhiều điều bổ ích về nghệ thuật, về xă hội công nhân, về xứ sở của con mà ngoài bạn con ra không ai có thể chỉ dẫn cho con hơn được. Con nên nhớ rằng lúc bé, con không có t́nh thân ái vói bạn đồng học th́ khi lớn lên con sẽ khó ḷng t́m được những bạn giống thế ở ngoài lớp con học ngày xưa. Như thế, con sẽ chỉ sống trong một giai cấp xă hội cũng như một người chỉ chuyên đọc một quyển sách, như thế, đời con sẽ buồn tẻ, kiến văn sẽ hẹp ḥi. Con nên giữ t́nh hữu ái với các bạn con ngay từ bây giờ th́ sau này dù có kẻ bắc người nam, tâm t́nh ấy sẽ không v́ thế mà phai nhạt. Con phải biết rằng : người thượng lưu ví như sĩ quan mà thợ thuyền ví như binh lính. Trong xă hội cũng như trong quân gia, người lính cũng đáng quí trọng như ông quan v́ các giá trị con người là ở việc làm chứ không hải ở lương bổng : ở tài năng chú không phải ở giai cấp. Con phải biết yêu mến và quí trọng những con thợ thuyền tức là những con binh lính trong đạo quân "cần lao" ! Con phải tôn kính chúng v́ cha mẹ chúng đă chịu bao nhiêu nỗi khó nhọc bao nhiêu sự hy sinh. Con hăy yêu Garônê, Côretti, Prêcôtxi và cậu phó nề v́ trong ḷng ngực thợ thuyền của chúng đă ẩn những trái tim vàng. Con phải thề rằng sau này dù số phận có đổi thay, con phải giữ vững mối tính hữu ái thuở anh niên. Và 40 năm sau, nếu con qua một ga xe lửa kia lại gặp bạn cũ, như Garônê chẳng hạn, trong bộ áo nhọ đen của người tài xế, th́ ặc dầu lúc ấy con là một vị thượng thư, cha chắc rằng con sẽ nhảy lên tàu hôn bạn không e lệ ǵ.
Cha con.

THÁNG TƯ
47.- Bà mẹ anh GARÔNÊ

Thứ sáu, ngày 28

Tôi đă khỏi hẳn và đi học được. Sáng qua tôi vừa ra trường th́ được ngay một tin buồn. Đă hơn tuần lễ nay, anh Garônê không đi học, v́ mẹ anh ốm nặng. Mẹ anh đă mất hôm thứ tư. Học tṛ vào lớp đông, thầy giáo bảo chúng tôi :
− Cái tai hoạ to lớn nhất đời của một đứa trẻ, vừa mới xảy ra cho anh Garônê : anh đă mất mẹ. Ngày mai, Garônê sẽ đi học, vậy thầy khuyên các con nên kính trọng sự khổ thống của Garônê. Khi Garônê đến trường, các con nên hỏi han một cách ân cần, nhất là phải đứng đắn, đừng cười, đứng nói chơi. Thế mới gọi là người biết lễ.
Sáng nay, chúng tôi vào học được một lúc th́ quả nhiên, anh Garônê đến. Thấy anh xanh xao, mắt đỏ, chân bước không vững, tôi thương tâm quá. Anh trông như người ốm mới dậy, nhiều người không nhận ra, anh ăn mặc toàn đồ thâm, ai trông thấy thế cũng động ḷng...
Đến cổng trường, nh́n thấy chỗ mẹ anh đứng đón anh mọi khi, vào trong lớp, trông thấy cái bàn mà mới đây mẹ anh cúi xuống dặn ḍ anh trước khi làm bài thi, anh lại nức nở khóc.
Cả lớp im lặng như tờ.
Ông Perbôni kéo tay, ôm anh vào ḷng và bảo anh :
− Con ơi ! Cứ khóc, khóc đi, nhưng con phải cố can đảm mới được. Mẹ con tuy không có ở trên đời này nữa, nhưng mẹ con vẫn trông thấy con, vẫn sống bên ḿnh con và một ngày kia, con sẽ lại trông thấy mẹ con v́ con có một tâm hồn tử tế và thành thực như mẹ con. Can đảm lên con ạ !
Nói xong, thầy theo anh về ghế, cạnh chỗ tôi. Anh mở sách ra, trúng ngay bài có bức vẽ "người mẹ dắt con" anh lại gục đầu xuống bàn, âm thầm khóc...
Thầy giáo ra hiệu cho chúng tôi để mặc anh, buổi học bắt đầu..
Tôi muốn an ủi anh một vài câu, nhưng không biết nói thế nào, tôi liền vỗ vai anh và nói nhỏ :
− Anh Garônê ơi ! đừng khóc nữa !
Anh không trả lời và cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay nắm chặt lấy tay tôi.
Lúc tan học, không ai dám nói chuyện với cậu bé đáng thương ấy, mọi người đều lượn quanh cậu im lặng và kính cẩn. Trông thấy mẹ tôi ở cửa trường, tôi chạy ra ôm lấy mẹ tôi th́ mẹ tôi gạt tôi ra. Tôi chưa hiểu tại sao th́ thấy anh Garônê nh́n tôi bằng đôi mắt rầu rầu, h́nh như muốn bảo tôi :
− Anh cùng về với mẹ anh. C̣n tôi, từ nay phải thui thủi một ḿnh ! Anh c̣n mẹ ! Tôi mất mẹ !
Lúc đó tôi mới hiểu tại sao mẹ tôi lại gạt tôi ra và tôi đi một ḿnh không để mẹ tôi dắt tay nữa.


48.- Ḷng nghĩa hiệp

(Truyện đọc hàng tháng)

Trưa nay, thầy giáo đă dẫn chúng tôi ra dinh ông quận trưởng để dự lễ gắn "Công dân giá trị bội tinh" cho một cậu bé đă cứu bạn thoát chết đuối ở sông Pô.
Một lá cờ tam tài lớn bay phất phới ở bao lơn công thự.
Chúng tôi vào sân, trong ấy đă có đông người. Trong cùng tôi trông thấy một cái bàn kê ở giữa phủ thảm đỏ, đằng sau có một dăy ghế bành thiếp vàng là chỗ ông Quận trưởng và các ông hội viên ngồi. Ngoài sân, một bên là toán lính đứng bồng súng, một bên là phường nhạc. Học tṛ và thầy giáo các trường đều có mặt. Ngoài ra lại có một số đông các bà, các ông, các sĩ quan, những dân quê và trẻ con đứng quây quần tựa hồ như trong một rạp hát lớn vậy.
Bỗng dưng có tiếng vỗ tay nổi ran từ ngoài cửa vào trong sân. Tôi kiễng chân lên xem thấy mọi người giạt ra nhường lối cho một người đàn bà và một người đàn ông dắt tay một cậu bé tiến vào. Cậu bé ấy là người đă cứu bạn.
Người đàn ông kia là cha cậu, làm thợ nề, ăn mặc như ngày Tết ; người đàn bà mẹ cậu, người nhỏ nhắn vận áo chùng thâm ; c̣n cậu bé, da trắng tóc vàng, mặc áo màu tro.
Trông thấy đông người và nghe tiếng vỗ tay rầm rập cả ba đều bối rối, không bước được nữa và không dám nh́n ai. Một viên thừa phát lại (1) phải chạy đến dẫn vào. Cha mẹ cậu đứng nghiêm chỉnh mắt nh́n vào bàn. Cậu bé đứng cạnh, mũ cầm tay.
Bỗng có tiếng hô lớn :
− Nghiêm !
Hai hàng lính vừa đứng chỉnh tề th́ ông Quận trưởng ngang lưng thắt dải tam tài, đi vào, có nhiều quan chức khác theo sau. Ngài đứng trước bàn, các quân tuỳ tùng theo ngôi thứ đứng hai bên. Phường nhạc cử hết bài, ông Quận trưởng ra hiệu, mọi người im lặng.
Ngài bắt đầu nói. Đoạn đầu tôi không nghe rơ, nhưng đoán là ngài kể lại việc làm của cậu bé.
Dần dần ngài cất cao giọng, những người ở ngoài sân đều nghe rơ, ngài nói :
...Đứng trên bờ, trông thấy bạn nhấp nhô theo sóng, sắp làm mồi cho Thuỷ thần, cậu vội vứt quần áo chạy xuống. Người ta kêu :"Sâu đấy ! Xuống th́ chết !". Cậu không trả lời. Người ta giữ cậu lại, cậu đẩy mọi người ra. Người ta gọi giật lại, cậu đă nhảy xuống nước rồi. Sông to sóng cả, nguy hiểm vô cùng ! Người lớn trông thấy cũng phải sờn ḷng thế mà cậu đem hết sức tấm thân thể bé nhỏ để phấn đấu với tử thần. Cậu bơi theo và nắm kịp nạn nhân bấy giờ đă đuối sức và đành cho ngọn nước cuốn đi. Cậu một tay cắp lấy nạn nhân giơ lên, một tay hăng hái bơi vào. Nước ngược sóng to ! Nhiều lần cậu đă bị ch́m rồi lại cố ngoi lên được. Sau bao nhiêu phút hồi hộp và lo lắng của những kẻ đứng trông cậu kéo được nạn nhân vào bờ. Rồi cậu lại hiệp lực cùng mọi người để cứu chữa, không bao lâu nạn nhân được hồi tỉnh.
Xong, cậu im lặng và một ḿnh thủng thỉnh về nhà.
Thưa các ngài, cái hào khí của con người ta bao giờ cũng đẹp và đáng kính ; nhưng cái hào khí ấy ở một đứa trẻ chưa có óc hiếu danh hay vụ lợi, ở một đứa trẻ sức yếu mà gan to, ở một đứa trẻ chưa phải bó buộc làm những bổn phận quá cao ấy, ở một đứa trẻ nếu có chỉ hiếu nghĩa vụ phải hy sinh và không đủ sức thực hành cũng đă đủ khiến ta đáng quí, đáng khen, cái hào khí ở một đứa trẻ như thế, thực là tuyệt đỉnh ! Thưa các ngài ! Tôi không nói thêm ǵ nữa, v́ đối với một việc lớn lao như vậy, bao nhiêu lời khen cũng là thừa.
Cái người có hành động anh hùng ấy, cái người có ḷng nghĩa hiệp ấy, thưa các ngài, đây ! Hỡi các binh sĩ ! Các người hăy chào y như một người em. Hỡi các bà mẹ ! Các bà hăy cầu phúc cho y như một người con. Hỡi các học sinh ! Các con hăy nhớ lấy tên y, hăy ghi lấy cái nghĩa cử ấy vào tim , óc các con.
Con ơi, đứng gần lại đây ! Khâm phụng hoàng đế nước Ư, ta trao cho con tấm "Công dân giá trị" này !
Tiếng hoan hô vang động một khu trời. Ông Quận trưởng cầm tấm bội tinh trên bàn đính vào ngực cậu bé, xong hôn cậu ba, bốn lần.
Sau khi bắt tay cha cậu và mẹ cậu, ông Quận trưởng cầm đạo sắc lệnh về huy chương ấy trao cho mẹ cậu và quay lại nói với cậu :
− Ta mong rằng cái ngày rất vẻ vang cho con, cái ngày rất sung sướng cho cha mẹ con này sẽ duy tŕ con trên con đường đạo đức và danh dự măi măi. Chào con !
Nói xong, ông Quận trưởng trở ra giữa những tiếng kèn hùng tráng. Ai cũng tưởng đến đây là hết. Hốt nhiên, đám công chúng ở ngoài rẽ ra mở lối cho một cậu bé độ 8, 9 tuổi chạy vào ôm lấy cậu bé vừa được Bội tinh.
Tiếng vỗ tay và tiếng reo lại nổi lên khắp sân. Mọi người đều hiểu dó là cậu bé bị nạn vào cảm ơn người đă cứu ḿnh.
Khi hai cậu dắt nhau ra, một trận mưa hoa ở bao lơn rơi xuống như trăm ngh́n con bướm bay mừng !

49.- Hy sinh

Thứ hai, mồng 9

Hôm qua tôi đang măi chép bài th́ em Xylvia rón rén vào bảo tôi rằng :
− Anh lại buồng mẹ với em. Sáng nay, em nghe thấy cha nói chuyện với mẹ. H́nh như có một sự ǵ quan trọng và không hay cho cha. Cha ra vẻ thất vọng, mẹ đem lời an ủi. Như thế có lẽ nhà ta đến lúc xuống rồi ! Anh ạ. Cha mẹ ta sẽ hết tiền. Bổn phận ta là phải hy sinh đê giúp đỡ cha mẹ, phải không anh? Nếu anh vui ḷng em sẽ thưa với mẹ .Vậy anh có đồng ư với em không ?
Tôi bằng ḷng.
Em Xylvia dắt tôi vào pḥng mẹ tôi. Lúc ấy mẹ tôi đang ngồi khâu, vẻ tư lự. Chúng tôi chạy vào ngồi cạnh mẹ tôi. Em tôi nói luôn :
− Mẹ ơi , chúng con có chuyện muốn thưa với mẹ.
Mẹ tôi lấy làm ngạc nhiên, ngẩng nh́n chúng tôi.
Em tôi nói :
− Thưa mẹ, có phải cha con đang đứng vào trong cảnh thất bại không ?
Mẹ tôi đỏ mặt nói :
− Con nói ǵ thế ? Không phải đâu. Ai bảo con thế ? Tại sao con biết ?
Xylvia nói giọng quả quyết :
− Chả ai bảo con. Con biết rồi... Mẹ ơi, về phần chúng con, chúng con muốn hy sinh đôi chút. Mẹ hứa cuối tháng sẽ mua cho con cái quạt và cho anh Enricô hộp thuốc vẽ. Bây giờ chúng con không thích nữa. Chúng con không muốn cha mẹ phải tiêu nhiều mẹ ạ.
Mẹ tôi định nói th́ Xylvia lại tiếp luôn :
− Anh Enricô và con đă quyết rồi. Cha chúng con c̣n chưa kiếm ra tiền th́ chúng con c̣n phải tằn tiện. Chúng con xin nhịn ăn sáng và ăn tráng miệng. Như thế sẽ đỡ ít tiền chợ. Và nếu c̣n phải dè sẻn các thứ khác nữa như quần áo, giày dép, chúng con cũng xin vui ḷng. Những đồ chơi của chúng con đem bán đi cũng được ít tiền. Rồi con sẽ làm con sen cho mẹ, con sẽ khâu giúp mẹ. Mẹ muốn sai bảo việc ǵ, con xin làm tất... Miễn là mẹ và cha khỏi phải lo nghĩ và được yên ḷng...
Em tôi nói xong, mẹ tôi vừa cười vừa khóc, hôn chúng tôi và bảo rằng :
− Các con nghe lầm đấy. Nhờ trời, nhà ta chưa đến nỗi phải sa sút như các con tưởng. Mẹ cám ơn các con đă nghĩ và thương đến cha mẹ.
Tối đến, mẹ tôi đem chuyện nói lại với cha tôi. Nhưng người cha đáng thương của chúng tôi chẳng nói chẳng rằng.
Chúng tôi c̣n đang phân vân trong dạ th́ bỗng sáng nay chúng tôi được một sự ngạc nhiên và vui sướng quá chừng là em Xylvia thấy ở dưới khăn ăn cái quạt mới và tôi, một hộp thuốc vẽ 12 màu !

50.- Một vụ hoả tai

(Vụ hoả tai này đă xảy ra tại thành Tôrinô trong đêm hôm 27 tháng giêng năm 1880)
Chủ nhật, ngày 14

Sáng nay, trong khi đang ngồi bàn viết t́m một đầu đề về bài luận tự do mà thầy giáo bảo làm hôm trước, chợt có hai người lính cứu hoả xin phép cha tôi vào xem bếp và ḷ sưởi v́ họ trông thấy ngọn lửa trên ống khói (1) và không biết lửa tự nhà nào phát ra. Cha tôi bảo họ cứ vào mặc dầu lúc ấy bếp nhà tôi tắt cả. Họ xem xét các buồng và áp tai vào tường nghe những ống dẫn hơi của các nhà bên cạnh đi qua đấy xem có lửa hay không.
Cha tôi bảo tôi rằng :
− Enricô ơi ! Đó là một đầu đề bài luận : "đội lính cứu hoả". Hai năm trước đây, ta đă có dịp xem họ làm việc. Con hăy viết theo lời ta kể lại.
Nửa đêm hôm ấy, ta đi xem hát ở rạp Balbô về đến phố La-Mă, bỗng thấy lửa sáng rực trời và một đám đông người đang chạy. Một nhà ở cuối phố đang cháy ! Khói và lửa ở những cửa sổ trên mái bốc lên ngùn ngụt. Đàn ông đàn bà chạy ra bao lơn rồi lại chạy vào, tiếng kêu khóc inh ỏi một góc trời. Công chúng kêu gào :
− Có ai vào cứu người ta không ? Họ chết cháy cả bây giờ. Các ông đội cứu hoả ơi ! Các ông đội cứu hoả ơi !
Ngay lúc ấy, 4 người lính cứu hoả vừa tới, chạy thẳng vào đám cháy. Đồng thời, một cảnh tượng rùng rợn hiện ra ở trên gác thứ ba : Một người đàn bà bị ngọn lửa dồn ra bao lơn, không có lối xuống, gào khóc mất cả tiếng mà chưa ai t́m cách ǵ cứu được.
Những người lính cứu hoả đă vào trong rồi nhưng không sao lên được tầng thứ ba v́ những xà nhà đổ xuống nghe như tiếng sấm mà khói lửa lấp hết cả lối vào. Họ liền chạy ra chỗ đầu nhà chưa cháy, phá mái, ḍng day leo xuống...
Gió to ngọn lửa càng lan ! Người đàn bà cháy sém cả mặt, chỉ c̣n chút nữa là bị thiêu sống và rơi xuống đất. Bỗng người ta thấy viên đội cứu hoả mặt đen thủi ở trong đám khói lửa hiện ra đỡ lấy người đàn bà khốn khổ ấy và trao cho một người lính khác vừa áp thang leo tới.
Người ta đang hồi hộp lo cho số mệnh ba người lính đă cùng viên đội xông vào đám cháy lúc đầu, măi không thấy ra, th́nh ĺnh thấy cửa sổ ở tầng thứ nh́ tung ra, người ta vội mang thang lại th́ mấy người lính ấy liền chuyền tay nhau ôm những nạn nhân ra và trao cho người lính khác đứng đón ở cầu thang : một đứa con gái, hai đứa con trai, một người đàn bà, một ông lăo. Những người này đều được vô sự.
Mặc dầu ngọn lửa lem lém bên ḿnh, viên đội cứu hoả , người đă trèo lên đầu tiên, đứng lại cho mọi người xuống hết để xuống cuối cùng.
Công chúng đều ngợi khen tất cả những người lính can đảm vừa xuống. Nhưng đến lượt viên đội là kẻ xung phong của đội, là người đă vào sinh ra tử để làm gương cho bạn đồng đội, là người sẽ phải chết theo nếu một người trong bọn lỡ thiệt mạng , vừa để chân xuống đất, thảy đều ḥ reo nhiệt liệt và giơ tay chào một cách kính cẩn và biết ơn.
Rồi chỉ trong giây lát, cái tên Rôbinô xưa nay chẳng ai biết đến , đă truyền khắp cửa miệng.
Con ơi như thế gọi là can đảm đấy ! Đă gọi là can đảm th́ không bao giờ suy luận, không bao giờ nghĩ ngợi, đi luôn đến chỗ có tiếng thất vọng kêu gào !
Hôm nào rỗi, cha sẽ đưa con đi xem đội cứu hoả diễn tập và chỉ cho con viên đội Rôbinô. Chắc con sẽ thích...
− A ! May quá ! Ông đội Rôbinô đây rồi !
Tôi ngoảnh lại th́ hai người lính cứu hoả vào bếp ban năy đang trở ra và đi trong sân.
Cha tôi chỉ vào người bé nhất đeo lon vàng, bảo tôi :
− Con ra bắt tay ông đội Rôbinô đi !
Ông đội dừng lại, tươi cười đưa tay cho tôi bắt, xong chào cha tôi rồi ra.
Cha tôi nói thêm :
− Con nên nhớ rằng : trong đời con, con sẽ bắt tay trăm, ngh́n người, nhưng cha quả quyết rằng trong trăm, ngh́n bàn tay ấy hồ dễ con đă kiếm được lấy mười bàn tay có giá trị như bàn tay can đảm của viên đội cứu hoả vừa ra.

51.- Quê người t́m mẹ

(Truyện đọc hàng tháng)

Cách đây vài năm có một đứa bé 13 tuổi là con một người thợ đă mạo hiểm đi một ḿnh từ thành Giênôva sang Mỹ Châu để t́m mẹ.
Tên cậu là Marcô. Nhà cậu nghèo. Cha làm thợ kiếm không đủ ăn nên mẹ cậu phải đi ở cho một nhà ở thành Buênox Airex, thủ phủ nước cộng hoà Arhentina ở Nam Mỹ Châu. Sở dĩ mẹ cậu phải đi xa như thế là v́ ở bên ấy những người làm được trả công cao.
Tại thành Buênox Arex, cha cậu có một người em họ mở hiệu buôn, nên tin tức cứ do người này nhận và gửi giúp.
Năm thứ hai, ở nhà chỉ nhận được một lá thư nói bà bị bệnh rồi thôi không tiếp được tin ǵ khác nữa. Cha cậu viết thư hỏi người em họ, đợi măi không thấy trả lời. Cha cậu liền viết thẳng cho người chủ nhà, thơ bị trả lại v́ đề sai địa chỉ. Sốt ruột, cha cậu làm đơn nhờ toà Lănh sự Italia ở đấy điều tra giúp nhưng cũng vô hiệu v́ có lẽ mẹ cậu tưởng nghề đi ở là hèn nên đă giấu tên để khỏi phương hại đến gia đ́nh.
Thấy cha buồn rầu, Marco quả quyết xin cha cho phép sang Nam Mỹ t́m mẹ. Cha cậu đang phân vân, may sao lại có người bà con quen với một viên quan Ba tàu thuỷ xin cho cậu được vé hạng ba không mất tiền nên ư định của cậu được thực hiện ngay.
Một buổi chiều đẹp về tháng tư, cha cậu đưa cậu xuống tàu.
Mất 27 ngày lênh đênh trên mặt bể, cậu âm thầm chịu bao nhiêu nỗi khổ tâm : phần nhớ nhà, phần lo mẹ có khi đă qua đời, phần bị say sóng lắm khi tưởng đến phải bỏ thân trong bể cả. Một buổi rạng đông tháng năm, tàu cập bến Buênox Airex , trên sông Laplata .
Sau khi từ biệt người bạn đồng hành là một ông già người xứ Lombar, cậu xách va-li lên bộ thẳng đường vào thành phố.
Cậu hỏi thăm măi mới t́m được phố Lox Artex là nơi người chú họ tên là Mêrelli ở đấy. Đến số nhà 171 hỏi thăm th́ có một người đàn bà trả lời bằng tiếng Italia :
− Ông Mêrelli đă mất một vài tháng nay. Cửa hàng bán lại cho tôi rồi !
Được tin như sét đánh bên tai, cậu xám mặt lại hỏi :
− Ông Mêrelli quen với mẹ tôi. Mẹ tôi ở cho ông Mêkinêx tỉnh này. Vậy bà có biết nhà, xin làm ơn chỉ giúp. Tôi đi từ nước Italia sang đây chỉ có việc t́m mẹ tôi.
Bà chủ động mối thương tâm, liền gọi thằng nhỏ vẫn chạy giấy cho ông Mêrelli ra hỏi, nó biết ngay và vui ḷng dẫn cậu lại nhà ông Mêkinêx cách đấy không xa.
Đến nơi, cậu giật chuông, một người con gái ra mở cửa. Cậu hỏi, người con gái ấy trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha :
− Nhà ông ấy đă dọn về Corđôva rồi.
− Thành Corđôva ở đâu, thưa cô ? Người vú già người Italia , mẹ tôi đó, có đi theo không ?
Người con gái chạy vào gọi cha. Một ông to lớn, râu đen ra hỏi đầu đuôi. Thấy vậy, ông thương t́nh mời cậu vào nhà, cấp cho ít tiền và viết một phong thư giới thiệu cậu với một người bạn ở tỉnh Larôxarioo và gửi cậu đến Corđôva. Vị ân nhân ở Labôca lại cho cậu một tấm thiếp để đưa cho một người bạn thân ở thành Rôrioo. Sau 3 ngày và 4 đêm đi thuyền trên sông Parana cậu tới thành phố Rôrioo vào một buổi sáng. Thành phố này ở ngay bờ sông, những bóng lâu đài tráng lệ phản chiếu xuống mặt sông coi rất ngoạn mục. Vào thành phố Rôrio, cậu có cảm giác như là lộn lại các thành phố khác mà cậu đă qua v́ trước mặt vẫn thấy những phố dài dằng dặc, thẳng băng và chia các ngả trong một khoảng đất phẳng phiu, hai bên vẫn thấy nhà cửa trắng thấp và diêm dúa như những hoa trang trên băi bể, trên đầu vẫn thấy những dây điện báo chằng chịt như màng nhện.
Cậu t́m được đến vị cứu tinh ghi trong tấm thiếp, vào hỏi th́ người quản gia đáp :
− Ông chủ và cả gia quyến vừa mới về quê ở Buênox Airex rồi.
Cậu thất vọng kêu :
− Chết chửa ! Tôi làm thế nào bây giờ ? Tôi một thân một ḿnh đến đây, cần gặp ông chủ để người giúp cho một việc...
Người quản gia sừng sộ :
− Đă bảo đi vắng ! Giúp cái ǵ ? Ở đây đă thừa dân Italia lắm rồi ! Mày trở về nước Italia mà xin ăn.
Cậu cực nhục vô cùng, xách vali trở ra, óc rối bời bời.
Biết làm thế nào bây giờ ? Từ Rôxario đến Corđôva c̣n cách một ngày xe lửa nữa mà trong túi chỉ c̣n có vài lira.
Buồn và mệt, cậu đặt cái vali xuống hè, ngồi lên, lưng dựa vào tường, hai tay bưng mặt...
Chợt có người đến vỗ vai hỏi bằng tiếng Italia :
− Ngồi làm ǵ đây ?
Cậu ngẩng nh́n th́ ra ông lăo đồng hương đă cùng đi với cậu một chuyến tàu.
Cậu kể hết sự t́nh, ông già nghĩ được một diệu kế.
Ông liền đưa cậu vào khách sạn "Ngôi sao nước Italia" giữa lúc những kiều dân Italia đang ăn uống. Ông giới thiệu cậu là một đứa con nhỏ đă vượt trùng dương và chịu đói khát để đi t́m mẹ. Ai cũng có ḷng thương hại cậu, v́ thế trong có mười phút đă thu được 40 lira.
Sáng hôm sau, cậu lên tàu đi Rôxario, chập tối th́ đến nơi.
Nhờ một vị linh mục chỉ đường, cậu t́m đến nhà kỹ sư Mêkinêx gơ cửa, có một bà già cầm đèn ra hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha :
− Hỏi ai ?
Cậu đáp :
− Tôi hỏi ông kỹ sư Mêkinêx.
Bà già khoang tay vào ngực, lắc đầu đáp :
− Mày cũng hỏi ông Mêkinêx à ? Đă ba tháng nay người ta cứ đến nhiễu măi. Những tin đăng báo vẫn chưa đủ à ? Dễ thường phải yết thị khắp các phố phường là ông Mêkinêx đă dọn đi Tucuman rồi người ta mới để yên ?
Marcô phát uất nói :
− Trời ơi ! Có lẽ tôi phải chết ở đây và không được nh́n mặt mẹ tôi !... Xin bà làm ơn bảo giùm tỉnh ấy ở đâu ? và cách bao xa ?
− Thành Tucuman cách đây bốn năm trăm dặm.
Marcô nức nở khóc .
Bà già thương hại bảo :
− Nhà số 3 đầu phố này có người lái buôn thường chở hàng bằng xe ḅ đi Tucuman. Mày thử lại hỏi xem họ có cho đi nhờ không ?
Marcô lại hỏi th́ người lái buôn bảo :"Hết chỗ rồi !"
Trong lưng chỉ c̣n 15 lira, cậu kêu van với người lái buôn xin đưa cả và đi đường có việc ǵ xin làm giúp.
Người lái buôn nói :
− Ta không đi Tucuman. Lần này, ta đưa hàng di Satiagơ. Vậy đến chỗ rẽ th́ mày xuống. Nhưng c̣n phải đi bộ đến 20 ngày nữa mới đến Tucuman, mày có đi được không ? Đường vắng và khó đi lắm !
− Thưa ông, được. Tôi chịu được tất cả, miễn là t́m thấy mẹ tôi !...
− Được thế hôm nay mày ngủ ở xe, mai đi sớm.
Bốn giờ sáng hôm sau, dưới trời sao lấp lánh, một đoàn xe mỗi chiếc do 6 con ḅ kéo cùng một đàn ḅ nữa để thay phiên, khởi hành trong một bầu không khí tĩnh mịch.
Khi đi đường, Marco thường bị những phu xe sai bảo và hành hạ. May nhờ được người chủ nhân đạo, bọn kia cũng không dám quá tay và mấy hôm bị chứng sốt rét, cậu được trông nom tử tế.
Ngày thứ 16 là hôm cậu khỏi bệnh và cũng là hôm cậu phải rời đoàn xe để về lối Tucuman.
Sau mấy câu dặn ḍ, người chủ xe bắt tay từ biệt.
Marco một ḿnh lủi thủi xách vali đi về phía tây, trong dạ buồn rầu.
Nhưng một điều làm cho cậu phấn khởi đôi chút là trước mặt cậu, ở chân trời hiện ra một dăy trường sơn, ngọn cao và trắng coi tựa dăy Alpe, cậu tưởng tượng như được ở gần quê hương cậu. Nhưng nào có phải là núi Alpe đâu, chính là dăy núi Anđex tục gọi là "sống lưng" của Tân thế giới, đi từ Xích địa miền Nam cho đến Băng dương miền Bắc.
Hôm thứ nhất Marcô đi cho đến lúc kiệt lực rồi nằm ngủ ở cạnh gốc cây. Hôm sau lại khởi hành nhưng chậm hơn và kém phần hăng hái. Hôm thứ ba: giày rách chân đau, dạ đói ! Tối đến, cậu giật ḿnh thon thót v́ người ta nói ở đây lắm rắn độc !
Mặc dầu mỏi mệt, đói khát, cậu vẫn cố đi, đi măi, đi qua những cḥm cây lạ mắt, qua những đồng mía xanh tươi, qua những đồng cỏ mênh mông, trước mặt vẫn nh́n thấy ngọn núi xanh lởm chởm trong nền trời không vẩn một đám mây.
Bốn hôm, năm hôm, một tuần lễ qua. Sức cậu đă cùng. Chân cậu đổ máu. Th́ chiều hôm ấy, người ta bảo cậu :
− Tucuman c̣n cách đây 50 dặm.
Marcô mừng rỡ reo lên và đi rảo bước ; bụng bảo dạ :
− Mẹ ơi bây giờ mẹ ở đâu ? Mẹ có biết con đang ở gần mẹ không ?
Khốn khổ thay cho Marcô. Nếu cậu biết rơ t́nh trạng mẹ cậu lúc ấy thế nào th́ cậu muốn mọc ngay cánh để kịp bay đến cạnh người.
Lúc ấy, bệnh t́nh mẹ cậu đang ở trong thời kư trầm trọng. Vợ chồng viên kỹ sư Mêkinêx đang đứng bên giường bệnh khuyên bệnh nhân nên để cho Bác sĩ mổ th́ mới có cơ qua khỏi .
Bệnh nhân đáp :
− Cám ơn ông bà có ḷng nhân đức trông nom tôi tựa người nhà. Nhưng tôi không c̣n đủ sức để chịu sự mổ xẻ. Tôi sẽ chết. Xin ông bà để yên cho tôi chết. Chồng con tôi không có tin tức, chắc bị tai biến ǵ đây... Tôi c̣n sống làm ǵ ?..
Vợ chồng viên kỹ sư cố nài hai ba lần nữa, song bà ta chỉ khóc và ngất đi.
Ông bà Mêkinêx hết sức chăm sóc cho người mẹ đáng khen ấy đă v́ sinh kế của gia đ́nh đem thân đến một nơi xa quê hương hơn 3000 dặm, sau khi chịu bao nhiêu nỗi cơ khổ gian lao !
Sáng sớm hôm sau, vali đeo trên lưng, Marcô, hốc hác và rách rưới, thất thểu vào thành Tucuman một thành phố mới mở vào hạng phồn thịnh nhất nước Arhentina.
Marcô đang ngẩn ngơ chưa biết hỏi ai, bỗng thấy một cửa hàng ngoài đề chữ Italia, cậu liền đánh bạo vào hỏi :
− Thưa ông, ông có biết nhà ông kỹ sư Mêkinêx ở đâu , xin ông làm ơn bảo giúp ?
Chủ hiệu đáp :
− Ông Mêkinêx không ở đây nữa.
Marcô choáng người, kêu lên một tiếng rồi ngă vật xuống đất. Chủ hiệu đỡ dậy, hỏi chuyện rồi bảo :
− Em đừng nản ḷng. Ông kỹ sư tuy không ở Tucuman nữa, nhưng ở gần đây, đi bộ vài giờ th́ tới nơi.
− Thưa ông, ở đâu ? Ở đâu ? Ở đâu ?
− Ở bờ sông Salađinô. Ở đấy người ta đang xây một nhà máy làm đường, kỹ sư ở khu nhà bên cạnh. Đến đấy hỏi ai cũng biết.
Một người hàng xóm nghe tiếng kêu vừa chạy sang thấy vậy nói tiếp :
− Hai tuần lễ trước tôi đă vào đấy, có gặp kỹ sư .
Cậu hỏi luôn :
− Thế anh có gặp người vú già nhà kỹ sư, người Italia không?
− Có , tôi có trông thấy !
Cậu sung sướng quá vừa khóc vừa nhảy lên.
Mọi người khuyên cậu nên nghỉ ngơi cho lại sức, mai sẽ đi Salađinô. Nhưng cậu khăng khăng nói :
− Cảm ơn các ông. Tôi đi cốt để t́m mẹ tôi ! Dù chết ngay giữa đường, tôi cũng đi !
Vài phút sau, vali lại đeo trên lưng, cậu khập khiễng lên đường, rồi biến trong đám cây rậm rạp.
Đêm ấy là đêm ghê gớm nhất cho bệnh nhân. Bà đau đớn, rên rỉ, lắm lúc mê man. Bác sĩ bảo : bà đau về chứng bệnh th́ ít mà về tinh thần th́ nhiều.
Sáng hôm sau, ông bà Mêkinêx lại đưa bác sĩ vào thăm. Bác sĩ khuyên :
− Nếu bà cho mổ th́ thế nào cũng khỏi, bằng không th́ không c̣n phương ǵ cứu được nữa.
Bà ta lắc đầu nói trong hơi thở :
− Cảm ơn bác sĩ, tôi c̣n có can đảm để đợi chết, chứ không c̣n lúc để chịu đau đớn một cách vô ích. Xin bác sĩ cho tôi chết yên lặng th́ hơn !
Xong bà quay lại trối với bà chủ :
− Thưa bà sau khi tôi chết rồi xin bà làm ơn nhờ toà lănh sự Italia gửi ít tiền tôi để dành về cho chồng con tôi. Tôi mong rằng chồng con tôi vẫn được b́nh yên. Và bà nhớ bảo giúp rằng lúc lâm chung tôi vẫn nhớ đến chồng tôi, hai con tôi và nhất là thằng Marcô.
Ngoài pḥng có tiếng động. Mấy phút sau, bác sĩ và ông Mêkinêx cùng vào, nét mặt có vẻ khác. Hai người nói nhỏ với nhau :"Đỡ ngay lập tức " ! Bệnh nhân không hiểu sao cả.
Ông Mêkinêx cất tiếng run run nói :
− Chị ơi ! Tôi có một tin hay muốn báo cho chị biết. Chị hăy định thần lại để nhận tin ấy. Tin ấy sẽ làm cho chị được hài ḷng.
Con ngươi bệnh nhân mở rộng .
− Chị hăy sửa soạn để tiếp một người... một người mà chị yêu mến nhất, nhớ thưong nhất !
Bà Guixếpa sẻ ngẩng đầu lên nh́n tứ phía.
Kỹ sư nói tiếp :
− Người ấy đă lặn ng̣i ngoi nước đến đây một cách bất ngờ... và đă ở đây rồi !
Bệnh nhân thở hổn hển hỏi :
− Ai ? Ai thế ?
Tức th́ Marcô rách rưới, lấm láp, ở ngoài bước vào. Bác sĩ đứng trong ngưỡng cửa, cầm cánh tay cậu giữ lại .
Bệnh nhân kêu ba lần :
− Chính con tôi ! Con tôi ! Con tôi !
Marcô chạy vào, như có phép thần thông giúp đỡ, mẹ cậu nhỏm dậy ôm lấy cậu như một con hổ đói mồi, vừa cười vừa khóc, hôn cậu và hỏi :
− Sao con lại đến đây ? Con độ này lớn quá ! Ai đưa con đi ? Hay con đi một ḿnh ? Con có ốm không ? Chính con là Marcô của mẹ? Không phải là giấc mộng chứ ? Con nói cho mẹ hay...
Nói đến đây bà chợt đổi giọng và bảo :
− Khoan đă ! Con sẽ nói sau.
Rồi quay lại bảo bác sĩ :
− Thưa bác sĩ bây giờ tôi muốn khỏi bệnh. Tôi sẵn sàng để ngài cứu cho... Xin ngài cấp cứu cho... Con hăy ra ngoài đợi một lát...
Kỹ sư đưa Marcô ra.
Bác sĩ và y sĩ ngoại khoa mang các khí dụng vào và đóng cửa pḥng lại.
Lát sau bác sĩ hớn hở ra pḥng bảo Marcô :
− Mẹ con đă được cứu thoát !
Marcô liền quỳ trước mặt bác sĩ khóc nức nở nói :
− Đội ơn bác sĩ đă cứu sống cho mẹ con !
Bác sĩ đỡ Marcô dậy và khen :
− Con hăy đứng dậy. Con thực là một đứa trẻ phi thường. Chính con đă cứu sống mẹ con !

52.- Trường câm điếc

Chủ nhật, ngày 28

Sáng nay có người gọi cửa. Tôi nghe thấy cha tôi kêu tiếng ngạc nhiên :
− A ! Bác Giorđanô !
Bác là người làm vườn cũ nhà tôi quê ở Côrđôva.
Sang Hylạp làm cho sở hoả xa ba năm, nay bác mới về, tay xách một gói lớn.
Trông bác hơi già nhưng vẫn tươi tỉnh và vui vẻ như xưa.
Cha tôi mời bác vào, nhưng bác có ư vội vă từ chối và hỏi luôn :
− Nhà tôi b́nh yên chứ ? Cháu Luizya độ này thế nào ?
Mẹ tôi đáp :
− B́nh yên cả. C̣n Luizya th́ tôi mới vào thăm được mấy hôm nay.
Bác Giorđanô mừng quá, gửi gói đồ rồi vào trường câm điếc thăm con. Cha tôi cho tôi đi theo. Đi đường, bác nói chuyện với tôi, có ư buồn :
− Tội nghiệp cho em Luizya ! Mới lọt ḷng ra đă phải chịu cái tật xấu xa. Nghĩ nỗi tôi không bao giờ được nghe thấy tiếng em gọi "cha" và em không bao giờ được nghe thấy tiếng tôi gọi "con ơi" ! , những tiếng thân yêu phát ra tự tim huyết, th́ tôi buồn không biết chừng nào ! May mà có người mách và giúp cho em vào trường, tôi cũng đỡ phiền. Em vào đây từ năm lên 8, tính đến nay đă 11 tuổi rồi. Chắc em đă lớn lắm rồi, cậu nhi? Em đă nói chuyện được bằng dấu hiệu chưa ? Em có vui không ? hở cậu ?
Tôi đáp :
− Trường câm điếc đây rồi. Bác vào sẽ biết.
Chúng tôi tới cổng, người gác ra hỏi. Bác Giorđanô nói :
− Tôi là cha em Luizya. Hôm nay xin phép vào thăm.
Người gác đáp :
− Các cô ấy đang chơi. Để tôi thưa với bà giáo. Mời ông vào tạm pḥng khách.
Vài phút sau, cửa pḥng mở. Một bà giáo dắt tay một cô gái nhỏ vào.
Hai cha con nh́n nhau một lúc rồi ôm lấy nhau vừa khóc vừa mừng.
Cô bé mặc áo chùng trắng, dọc đỏ, và đeo một cái yếm xanh.
Vuốt ve con xong, bác Giorđanô lùi lại ngắm nh́n con gái rồi kêu to :
− Trời ơi ! Con tôi chóng lớn và xinh đẹp quá !... Thưa abf, bà là bà giáo dạy cháu. Xin bà bảo cháu ra một vài dấu hiệu để nói chuyện với tôi xem thế nào ?
Bà giáo mỉm cười sẻ bảo cô bé đứng cạnh đang nh́n bà :
− Ông này là ai ?
Cô bé cười và phát ra một thứ tiếng như tiếng mọ nhưng rơ ràng :
− Thưa cô, cha - con - đấy !
Bác làm vườn sửng sốt và reo lên như một người điên :
− Con tôi biết nói à ? Chết chửa ! Thế mà tôi không biết. Con tôi biết nói rồi. Trời ơi ! Con nói nữa cho cha nghe.
Bác Giorđôna ôm và bế con lên hai, ba lần, có vẻ sung sướng lắm.
− Thưa bà thế ra cháu không phải nói chuyện bằng hiệu, bằng ngón tay ?
Bà giáo đáp :
− Ông Giorđanô ơi ! Học bằng hiệu là lối cổ, lối ấy đă bỏ rồi . Bây giờ chúng tôi dạy theo lối mới gọi là phép "khẩu truyền" ông vẫn chưa rơ à ?
− Thưa bà, tôi không hiểu, v́ đă ba năm nay tôi đi ngoại quốc. Nhà có viết thơ nhưng tôi vẫn yên trí, "cháu biết nói" là "nói bằng hiệu", chứ không ngỡ cháu nói ra tiếng... Con ơi ! Con có biết không ? Con trả lời đi !
Bà giáo đỡ lời :
− Ông ơi ! Cháu không nghe thấy ǵ đâu v́ cháu điếc. Nhưng nh́n môi ông cử động, cháu có thể nhận ra ông nói câu ǵ. Tuy miệng cháu nói được, nhưng tai cháu vẫn không nghe thấy tiếng ḿnh phát ra. Sở dĩ cháu nói thành tiếng là v́ chúng tôi dạy cháu vừa vận động môi, vừa do lồng ngực và cuống họng phát ra từng "chữ" từng "vần"...
Bác làm vườn ghé vào tai hỏi con :
− Cha vào thăm, con có thích không ?
Cô bé ngẩn người đứng im. Bà giáo cười bảo bác Giorđanô :
− Luizya không trả lời v́ không được nh́n miệng ông nói. Bây giờ ông quay lại trước mặt cháu và nhắc lại câu ông vừa nói th́ cháu hiểu ngay.
Người cha nh́n mặt con, nói :
− Cha đă về, cha không đi nữa, con có sung sướng không ?
− Cha về và không bỏ con đi nữa, con rất lấy làm sung sướng.
Bác làm vườn hỏi thử con mấy câu nữa :
− Tên mẹ con là ǵ ?
− Antônia.
− Tên chị con là ǵ ?
− Andêlacđa
− Trường này gọi là trường ǵ ?
− Trường câm điếc.
− Hai lần mười là bao nhiêu ?
− Hai mươi.
Bác làm vườn rất hoan hỉ, quay lại nói với bà giáo :
− Thưa bà, chúng tôi cảm ơn bà một trăm lần, một ngh́n lần. Và xin bà tha lỗi cho chúng tôi là kẻ quê kệch, không biết giải bày thế nào để cảm ơn bà.
Bà giáo nói :
− Không những cháu đă biết nói, cháu c̣n biết viết và biết tính nữa. Cháu biết hết cả tên những đồ vật thường dùng, biết đôi chút về sử kư và địa dư. Hiện giờ cháu đang ở lớp sơ đẳng. Học hết hai năm nữa cháu sẽ có một nền học thức phổ thông và có thể đi làm việc. HIện đă có nhiều em học ở đây ra bán hàng cho các hăng buôn rất đắc lực... Chúng cũng làm được đủ bổn phận như người thường.
Chợt có tiếng trẻ tập đọc ở trên trường đưa xuống bác làm vườn thấy lạ, lắng tai nghe. Bà giáo bảo :
− Ông để tôi gọi một em ở lớp dự bị xuống đọc ông nghe.
Nói xong, bà ra hiệu cho người gác gọi. Lát sau người gác đưa một cô bé 8, 9 tuổi xuống. Cô này mới vào đây được ít lâu.
Bà giáo há mồm như người đọc chữ Ơ ra hiệu cho cô học tṛ đọc theo.
Cô bé đọc :
− Ô.
− Không phải thế.
Nói xong, bà giáo liền cầm hai bàn tay học tṛ, một để vào cổ họng ḿnh, một để vào ngực ḿnh rồi tự đọc : Ơ.
Cô bé nhận kỹ luồng hơi ở ngực phát ra và đi qua cuống họng thế nào rồi bắt chước đọc lại rất đúng : Ơ...
Rồi vẫn dùng cách ấy, bà dạy cô bé đọc những chữ C và Đ.
Bác làm vườn nghĩ một lúc nói :
− Thưa bà, dạy như thế này mất nhiều công và phải kiên nhẫn lắm mới được. Thiết tưởng ở trên đời này không có thứ phần thưởng ǵ xứng đáng để đền công các bà... Thưa bà, tôi có thể chào và cảm ơn bà đốc được không ?
− Bà đốc không có đây. Nhưng có một người khác mà ông đang cảm ơn. Theo lệ ở đây th́ những tṛ bé thường giao cho tṛ lớn trông nom như người chị, người mẹ trong nhà. Cháu Luizya ở đây giao cho một em 17 tuổi trông nom. Em này là con một người làm bánh ở với Luizya rất tốt. Hai năm nay, chính em ấy đă giúp Luizya mặc áo , đội mũ, đă dạy Luizya khâu vá và lúc nào cũng ở cạnh Luizya...
− A ! Này ! ...Luizya ơi ! Mẹ con ở đây tên là ǵ ?
Luizya cười đáp :
− Catêrina, tử tế lắm !
Người gác theo hiệu bà giáo chạy đi một lúc th́ có một cô câm điếc khoẻ mạnh, tươi tỉnh, tóc vàng, áo dọc đỏ và yếm xanh xuống. Trông thấy người lạ, đôi má ửng hồng, cô cuối đầu cười nụ.
Luizya chạy lại nắm tay Catêrina và nói :
− Catêrina.
Bác Giorđanô bèn bắt tay Catêrina và nói :
− Cảm ơn em. Ta chúc cho em và gia quyến em được hưởng phúc lành. Em hăy nhận lấy những lời chúc tụng thành thực của một người thợ, một người cha khốn khổ em ạ !
Cô bé chỉ vuốt ve Luizya không trả lời .
Bà giáo nói :
− Ông có thể cho Luizya về ngay bây giờ.
− Xin phép bà cho cháu vè Côrđova, mai tôi sẽ đưa cháu lên.
Luizya chạy vào đội mũ, khoác măng tô rồi ra với cha.
Trước khi ra về, bác Giorđôna có đưa một đồng tiền vàng xin cúng vào nhà trường, nhưng bà giáo không nhận, bỏ vào túi gilê Luizya và nói :
− Ở đây, chúng tôi không lấy một vật ǵ của ai cho cả. Và ông đă phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới kiếm được đồng tiền... Chúng tôi rất cảm động về ḷng chân thành của ông và xin cảm ơn ông .
Hai cha con chào bà giáo và dắt nhau ra.
Ra đến đường, cô bé nhảy nhót kêu to :
− Hôm nay, trời đẹp quá !

53.- Đi ngoài phố

Thứ ba, ngày 30

Hôm kia, khi con ở trường câm về, con đă xô phải một người đàn bà. Lần sau, con phải có ư tứ hơn v́ ở phố con cũng có bổn phận. Lúc ở nhà, khi ở trường, con đă giữ ǵn cử chỉ của con được đứng đắn, cớ sao ra phố là nơi công chúng qua lại, con lại sao lăng ? Con ơi ! Con nên nhớ những khi gặp những người già nua, những kẻ nghèo khó, những đàn bà ôm dắt trẻ thơ, những kẻ tàn tật, những người khuân vác nặng nề, những người đầu tang tóc rối, con phải nhường bước.
Ta phải kính trọng tuổi thọ, cảnh cơ hàn, t́nh mẫu tử, cảnh tàn tật, sự lao khổ và sự tử vong.
Mỗi khi con thấy xe đến chân mà người ta không biết, nếu là người lớn th́ con gọi bảo, nếu là trẻ con th́ con chạy dắt vào.
Đứa trẻ kia đứng khóc một ḿnh, con chạy lại hỏi han, dỗ dành hoặc chỉ bảo. Cụ già nọ đánh rơi cây gậy, con lại nhặt giúp. Gặp trẻ con căi nhau, con đứng lại can ngăn. Gặp người lớn đánh nhau, con hăy tránh xa để khỏi phải nh́n tấn kịch thương tâm nó sẽ làm trơ rắn ḷng con.
Gặp người bị trói giải qua đường, con không nên nhập bọn với những kẻ ṭ ṃ độc ác mà nh́n người ta, v́ có khi họ là người oan uổng, vô tội.
Khi có đám ma đưa qua, đừng cười, nói với bạn con nữa, hăy ngả mũ chào, v́ biết đâu ngày mai, nhà con cũng sẽ có người tạ thế.
Trông thấy những trẻ em trường Bà Phước xếp hàng đi qua, mù loà có, câm điếc có, què quặt có, mồ côi có, vô thừa nhận có, con nên giữ thái độ và tưởng tượng rằng đó là những số phận xấu số và những tấm ḷng từ thiện của loài người đang diễn ra trước mặt con.
Có ai hỏi thăm đường, con phải trả lời cho có phép. Đừng chế nhạo ai, đừng chạy nhảy, đừng nô đùa, đừng ḥ reo, đừng xô đẩy, phải giữ luật đi đường. Con phải biết rằng chỉ liếc mắt trông qua cách cử chỉ của nhân dân đi ngoài phố mà người ta có thể xét đoán được tŕnh độ giáo dục của cả một dân tộc. Ở xứ nào mà con nh́n thấy những điều thô bỉ ở ngoài đường, tất con sẽ nh́n thấy những điều thô bỉ ở trong nhà.
Nếu một mai con phải đi xa, con sẽ thấy h́nh ảnh thành phố con là nơi chôn nhau cắt rốn, là chốn quê hương của tuổi thơ hiển hiện luôn luôn trong óc con . Ở thành phố ấy, con đă tập đi những bước thứ nhất do tay mẹ con dắt ; ở thành phố ấy, con đă học bài thứ nhất do thầy con dạy, và ở đấy con đă làm quen với những người bạn thứ nhất trong đời con. Vậy con hăy yêu tỉnh thành con cùng là phố xá và dân sự, hễ ai nói động đến thành phố con, con phải hết ḷng bênh vực.
Cha con.

THÁNG SÁU

54.- 32 độ

Thứ sáu, ngày 16

Bây giờ đă sang tiết hè, trời nóng quá ! Người đă thấy nhọc và kém vẻ tươi tắn của mùa xuân. Cổ và chân đă thấy mỏi, đầu muốn ngả, mắt muốn nhắm. Anh Nêlli khổ về nóng nực, mặt mũi xanh xao thỉnh thoảng lại gục đầu xuống vở ngủ một giấc dài. Anh Garônê khôn hơn, bao giờ cũng có ư dựng sách trước mặt để thầy giáo khỏi nh́n thấy đôi mắt đỏ ngầu. C̣n anh Nôbix cứ kêu ra rả rằng lớp đông người quá, không đủ không khí thở. Coi đó, có thể biết : mùa hè đến : mùa hè đến, chúng tôi đă cố gắng biết là bao nhiêu để học tập.
Nh́n qua cửa sổ, tôi thấy cây cối xanh tốt, bóng rợp rung rinh như muốn khêu gợi sự nô đùa mà tôi buồn. Ngày nào cũng phải ngồi giam trong buồng học với cái nóng nung người như thế này th́ thực là khó chịu quá ! Tuy nhiên, mỗi khi thấy mẹ tôi đón tôi ở cửa trường có ư thương hại th́ tôi lại ra vể b́nh tĩnh. Mỗi khi mẹ tôi thấy tôi loay hoay viết lách và hỏi tôi :"Con có nhọc không?" th́ tôi lại làm bộ nhanh nhẹn thưa "không" để mẹ tôi được yên ḷng.
6 giờ sáng nay, mẹ tôi gọi dậy để học bài, thấy tôi uể oải, mẹ tôi khuyên :
− Con hăy chịu khó đi học, con ạ ! Chỉ c̣n ngót tháng nữa, con sẽ được nghỉ hè. Mẹ sẽ cho con về quê chơi. Con c̣n sung sướng hơn bao nhiêu trẻ không có nghỉ hè. Con chẳng xem trong lúc trời nóng như thiêu như đốt, những đứa trẻ nhà quê phải dăi thân ở giữa cánh đồng ? Những đứa trẻ học nghề luôn luôn phơi mặt bên cạnh ḷ nấu thuỷ tinh ? Những cái nóng ấy c̣n khó chịu gấp mấy cái nóng ở nhà trường ! Cố lên ! Con ạ !
Thêm vào những tấm gương nhẫn nại mà mẹ tôi vừa nói, chúng tôi c̣n có cái gương hoạt động nữa vẫn ngay cạnh ḿnh. Đó là Đêrôtxi. Anh không biết nhọc mệt là ǵ. Mùa hạ cũng như mùa đông, bao giờ anh cũng tỏ ra nhẹ nhàng, mau mắn.
Trong lớp c̣n có hai người học tṛ nữa vẫn tỉnh táo và chăm chú là anh Xtarđi, mới chế ra được môn thuốc chữa bệnh ngủ gật là tự véo vào đùi ḿnh và Garôpphi, anh chàng làm tiền cứ luôn tay làm những cái quạt giấy để bán cho anh em. Nhưng người can đảm nhất có lẽ là anh Côrêtti, anh Côrêtti đáng thương, ngày nào cũng phải dậy từ gà gáy để vác củi giúp cha ; v́ thế cứ đến gần mười một giờ là mắt anh híp lại, đầu anh rủ xuống... Biết thế anh hết sức cựa cậy hay tự đập vào gáy cho tỉnh ngủ : có khi anh xin phép ra ngoài để rửa mặt hay nhờ người ngồi bên cạnh cấu hộ cho rơ đau. Sáng nay, không gượng được nữa, anh gục xuống bàn làm một giấc thật say.
Thầy giáo gọi :
− Côrêtti !
Anh không biết ǵ.
Thầy giận gọi lần nữa :
− Côrêtti !
Bỗng một người bạn ở gần nhà anh đứng lên mách :
− Thưa thầy, anh ấy đội củi từ 5 giờ sáng ạ.
Thầy để yên anh ngủ và giảng tiếp bài. Nửa giờ sau, thầy sẻ xuống bàn, thổi vào trán anh, anh sực tỉnh, thấy thầy, sợ quá ! Nhưng thầy vỗ vai anh bảo :
− Thầy không mắng con đâu. Giấc ngủ của con không phải là giấc ngủ của đứa trẻ lười. Sáng nay, con đă làm nhiều, thầy biết.

55.- Cha tôi

Thứ bảy, ngày 17

Enricô ơi ! Chắc hẳn những bạn con như Côrêtti và Garônê không bao giờ trả lời cha mẹ một cách vô lễ như con đă đối với cha con chiều qua. Con phải thề cùng mẹ rằng từ rấy con sẽ không thế nữa. Mỗi khi cha con mắng con là y như con nói trả những câu rất vô lễ. Con nên tưởng tượng đến một ngày kia - mà ngày ấy không thể tránh được - cha con hấp hối trên giường bệnh gọi con lại giường để trăn trối. Khi đó, nghe những câu nói cuối cùng của cha, chắc ḷng con sẽ phải thổn thức, ân hận v́ đă có điều ở tệ với cha. Lúc bấy giờ con mới hiểu rằng : trước kia cha con thực là một người bạn tố của con ; mỗi khi bất đắc dĩ phải phạt con th́ ḷng cha đau đớn hơn con và chỉ v́ muốn cho con sửa lỗi nên cha mới phải làm cho con khóc.
Trừ ḷng yêu con, thương con, c̣n ngoại giả cha con giấu hết. Nào con có biết : những khi phải lao tâm lao lực quá, tưởng ḿnh chằng c̣n sống được bao lâu nữa, cha con lại lo buồn cho con sau này sẽ phải chơ vơ và không nơi nương tựa ! Nào con có biết : bao phen bị mối ưu phiền ấy ám ảnh, cha con đă vào giường con đang giấc ngủ say, đứng đó nh́n con mà nghĩ ngợi ! Nào con có biết : lắm khi cha con đang chán nản về việc đời không được như ư, chợt nh́n thấy con là mọi nỗi sầu đều tiêu tan cả v́ người cha vất vả ấy cần đến t́nh yêu của con mới được yên ḷng và trở nên can đảm.
Trong lúc cha con đang trông mong vào ḷng hiếu thảo của con ; bỗng thấy con mang ḷng lănh đạm, tệ bạc th́ cha con khổ thống biết là dường nào ? Con đừng lầm lạc vào con đường bội nghĩa vong ân ấy. Con nên nghĩ rằng ở đời này không có cái ǵ là vững bền cả, con có thể mồ côi cha lúc c̣n bé... con có thể mất cha trong một năm nữa, một tháng nữa hay ngày mai cũng không biết chừng !
Ôi ! đến lúc bấy giờ con sẽ thấy cảnh vật ở xung quanh con thay đổi cả, con sẽ nh́n thấy nhà ta vắng vẻ quạnh hiu, con sẽ trông thấy mẹ con đầu tang tóc rối, âm thầm chua xót ! Thôi ! Con ơi. Mẹ nói đă nhiều . Con hăy lên nhà t́m cha con, ôm gối cha mà xin lỗi.
Mẹ con.

56.- Thú quê


Cha tôi đă tha lỗi cho tôi và cho phép tôi theo anh Côretti và cha anh về vùng quê chơi. Chúng tôi vốn khát khao chút khí trời thoáng đăng trong sạch, nay được đi chơi, thật là vui vẻ như ngày hội.
Đúng hai giờ chiều hôm qua, Đêrôtxi , Garônê, Garôpphi, Precôtxi, Côretti bố, Côretti con, và tôi đều tề tựu tại vườn "Ông Tượng"... Ai nấy đều mang theo hoa quả, bánh trứng để ăn đường. Tôi mang một cái bát gỗ, một b́nh sắt tây, Garônê xách một bầu rượu vang trắng. Côretti đeo một cái binh toong to tướng của cha anh đi lính ngày xưa đựng đầy rượu vang đỏ, Prêcôtxi cắp bên cái yếm thợ rèn, một cái bánh hai cân. Chúng tôi đáp ô-tô hàng ra ngoại châu thành chừng năm, sáu cây số.
Nửa giờ sau, chúng tôi xuống xe và rẽ vào một cánh đồng cỏ bao la, xa xa nổi mấy ngọn đồi. Trời xanh cỏ biếc ! Gió thổi hiu hiu. Thực là xinh đẹp và mát mẻ vô cùng ! Chúng tôi đi. Chúng tôi chạy. Chúng tôi nằm lăn ra cỏ, chúng tôi gội đầu trong suối, chúng tôi nhảy qua bờ rào ...!
Cha anh Côretti, áo vắt vai, miệng ngậm tẩu, đi sau nh́n chúng tôi, thỉnh thoảng lại thét lác cho chúng tôi đừng nghịch phá rách cả áo quần. Hôm nay anh Prêcôtxi cũng huưt c̣i, có lẽ trời mưa mất ! Côretti mau lẹ như con nai, vừa đi vừa lấy cành cây gọt đủ thứ : cánh cối xay, th́a, đĩa, ống tiêm rất khéo ! Đêrôtxi chốc chốc lại đứng lại bảo chúng tôi tên các cây cỏ và sâu bọ. Sao mà anh biết lắm thế ? Không biết anh học những khoa ấy tự bao giờ Garônê im lặng gặm bánh : từ khi mẹ anh mất đến giờ, anh có vẻ kém vui, song ḷng anh vẫn tốt như xưa. Anh giơ tay đón mỗi khi chúng tôi qua hố, qua cầu. Prêcôtxi sợ ḅ như cọp v́ ngày c̣n bé anh bị ḅ húc một lần. Garônê biết ư mỗi khi gặp ḅ là anh đứng chắn Prêcôtxi đi qua.
Chúng tôi cứ vừa đi vừa chơi như thế cho tới địa phận làng Margơretta. Ở đây là nhiều đồi, ngọn nào cũng có cây cao bóng rợp. Chúng tôi thi nhau lên đồi, chúng tôi nhảy nhót lăn lộn...
Prêcôtxi nhảy qua bụi, rách quần, thẹn đỏ mặt. May sao Garôpphi có sẵn ghim trong túi đem ra díu lại cho bạn.
Garôpphi một ḿnh thơ thẩn nhặt sỏi, nhặt đá, chắt chiu giấu kỹ tưởng trong có ngọc, có vàng.
Đêrôtxi, Côretti và tôi, ba người hết chạy nhảy lại leo trèo hết đùa chỗ rậm lại chơi chỗ nắng, ḥ reo vùng vẫy như một bọn điên. Cuối cùng mệt lả, chúng tôi mới chịu lên một ngọn đồi rồi gọi nhau hội họp dưới bóng cây, trên đám cỏ để ăn uống. Đứng trên đỉnh đồi chúng tôi nh́n ra một bức toàn cảnh rất đẹp : dưới chân một cánh đồng mênh mông xanh rờn, xa xa là dăy Anpi, sườn nhuộm sắc lam, đầu phô tuyết trắng !
Chúng tôi đói quá ăn rất ngon miệng. Cha anh Côretti hái lá bi làm đĩa đựng gị và phân phát đồ ăn cho chúng tôi.
Chúng tôi vừa nói chuyện về thầy giáo, các bạn vắng mặt và bàn về chuyện thi.
Cha anh Côretti uống rượu vui vẻ lắm, ông bảo chúng tôi :
− Những người hàng củi cần uống rượu hơn là các cậu học tṛ, v́ bé mà uống rượu th́ có hại.
Chúng tôi đáp :
− Chúng tôi không biết uống. Mời ông uống thật say !
Ông nói tiếp :
− Các cậu chơi đùa với nhau hôm nay có thích không?
Chúng tôi đồng thanh đáp "có" và "mong thỉnh thoảng lại có cuộc đi chơi này".
Ông nói :
− Bây giờ c̣n nhỏ, các cậu chơi với nhau xem chừng thân thiết lắm. Nhưng một mai, cậu Enricô, cậu Đêrôtxi làm luật sư hay giáo sư chẳng hạn, c̣n các bạn khác kẻ làm thợ, người buôn, lúc ấy có lẽ "ôi thoio" t́nh bạn bè !
Đêrôtxi đáp :
− Đời nào ! Đối với tôi , Garônê sẽ vẫn là Garônê, Prêcôtxi vẫn là Prêcôtxi , các bạn khác cũng thế, dù tôi có làm đến Hoàng đế nước Anh chăng nữa, t́nh cố cựu vẫn y nguyên.
Cha anh Côretti nâng cốc, nói :
− Khá lắm ! Khá lắm ! Cậu nói nghe được ! Học đường vạn tuế ! Học đường là một gia đ́nh cho kẻ khó và cho người giàu ! Tôi nâng cốc này để chúc cho t́nh thân ái của các cậu được lâu dài !
Chúng tôi đều vỗ tay khen.
Trời gần tối. Chúng tôi xuống đồi, dắt tay nhau vừa chạy vừa hát. Qua bờ sông Pô, chúng tôi đă thấy lập loè trăm ngh́n con đom đóm giỡn bay trên cỏ và dưới sông sóng vỗ đen ng̣m !
Về đến vườn "Ông Tượng", chúng tôi cùng nhau chia tay và hẹn chủ nhật tới sẽ lại gặp nhau trong cuộc phát thưởng cho thợ thuyền.

57.- Cuộc phát thưởng cho thợ thuyền

Chủ nhật, ngày 25

Y hẹn, sáng nay chúng tôi đều đến nhà hát Vittôriô dự lễ phát phần thưởng cho lớp thợ thuyền.
Nhà hát cũng đông đảo như hôm 14 tháng ba mới rồi, nhưng lần này công chúng phần nhiều thuộc về phái lao động.
Trong sân rạp, hai dăy ghế đầu là học tṛ hội "hợp ca" ngồi. Giờ khai mạc, các cậu đồng thanh hát một bài cung tặng chiến sĩ trận vong giọng tốt, vă hay quá, nên lúc hát xong, mọi người đều đứng dậy vỗ tay và kêu "bis" , khiến cho các cậu lại phải hát một lần nữa.
Đoạn, những người được thưởng bắt đầu diễn trước mặt ông Thị trưởng, ông Quận trưởng và nhiều viên chức khác. Các ông phát cho họ sách vở, giấy ban khen va bội tinh.
Tôi nh́n thấy "chú phó nề" ngồi một góc pḥng với mẹ và ở cuối rạp thấy thoáng bóng ông hiệu trưởng và thấy giáo lớp tôi.
Thoạt tiên là học tṛ lớp hội hoạ lên lĩnh thưởng. Chúng tôi nh́n thấy thợ kim hoàn, thợ chạm đồ kim thuộc, thợ in thạch bản, thợ mộc, thợ nề. Kế tới lớp thương mại và lớp âm nhạc. Lớp này có cả mấy cô thiếu nữ và mấy cậu công nhân ăn mặc diêm dúa như ngày hội. Trước vẻ trang trọng ấy, công chúng vỗ tay như pháo. Cuối cùng là lớp phổ thông.
Lớp này gồm đủ người trong các nghề và họ ăn mặc nhiều lối khác nhau : tóc bạc có, râu đen có, người lớn có, trẻ em có. Những người trai trẻ th́ vui vẻ, mau lẹ , các ông có tuổi ra chiều bối rối ngượng ngùng. Trong số đó, tôi thấy cả cha "chú phó nề" ông được phần thưởng thứ nh́. Công chúng vỗ tay hoan nghênh tất cả, trẻ cũng như già.
Nhiều người được thưởng có cả vợ con đi theo. Khi thấy cha lên đàn lĩnh giải, mấy em bé gọi và vỗ tay reo.
Một cậu bé nạo ống khói cũng được thưởng. Mặt cậu hôm nay rửa sạch nhưng quần áo vẫn nhuộm màu than. Ông Thị trưởng hỏi han cậu ân cần và bắt tay khen ngợi. Kế đến lượt một người nấu bếp và một người quét đường : hai người này đều được gắn bội tinh.
Một cậu bé tập nghề, mặc áo của cha lụng thụng lên đàn lĩnh sách, bên dưới có mấy tiếng cười phát ra nhưng bị nhiều tiếng vỗ tay trùm át đi. Sau cậu đến một cụ già đầu hói, râu bạc rồi đến mấy người lính pháo thủ, lính đoan, lính vệ binh là hết.
Để bế mạc lễ này, các cậu trong ban "hợp ca" lại đứng lên hát bài quốc ca rất là hùng tráng.
Ra về, tôi nghĩ đến công việc của những người lao động phải làm thêm những phận sự hàng ngày đă vất vả, nghĩ đến những thời giờ cần phải nghỉ ngơi mà không được hưởng nguyên vẹn, nghĩ đến sức cố gắng của những khối óc không quen học bài, của những bàn tay chai rắn v́ lao dịch, ḷng tôi cảm thấy một mối như vừa kính trọng vừa thân yêu những người lao công chịu khó, những người cha gia đ́nh xứng đáng nói trên.

58.- Lời cảm tạ

Thứ tư, ngày 24

Mỗi khi tôi nghĩ lại và so sánh học lực của tôi hồi tháng mười năm ngoái với bây giờ th́ tôi thấy h́nh như tôi đă tiến nhiều. Trong kư ức tôi đă chứa được nhiều điều mới. Khi tôi viết hoặc nói, tôi đă phô diễn tư tưởng được dễ dàng hơn. Đọc sách tôi cũng hiểu nhiều hơn trước. Tôi lại có thể tính toán và giúp một vài việc cho cha mẹ.
Được thế, cũng là nhờ ở nhiều người. Hôm nay là ngày tôi phải cám ơn các vị ấy. Trước hết tôi cảm tạ thầy giáo tôn quư của tôi bao giờ cũng khoan dung và yêu dấu tôi, mỗi một sự tiến bộ của tôi là một sự lao tổn cho thầy.
Tôi cảm ơn anh Đêrôtxi, người bạn hiền của tôi, nhờ những lời dẫn giải sốt sắng và phân minh của anh, tôi đă hiểu thấu mọi nghĩa khó khăn và vượt những kỳ thi được dễ dàng.
Tôi cảm ơn anh Xtarđi, người bạn can đảm và khoẻ mạnh đă tỏ cho tôi biết có quả cảm mới thành công.
Tôi cảm ơn anh Garônê, một người bạn chính đại quang minh làm cho ai chơi với anh cũng phải trở nên đứng đắn nết na.
Tôi lại không quên cảm ơn các anh Prêcôtxi và Côretti, các anh đă nêu cho tôi tấm gương can đảm trong lúc biến, tấm gương b́nh tĩnh trong việc làm !
Nhưng cha ơi ! Chính cha là người con phải cảm tạ hơn hết v́ cha vừa là ông thầy thứ nhất, vừa là người bạn thứ nhất của con, cha đă khuyên con biết bao lẽ phải , đă dạy con biết bao nhiêu điều hay. Cha đă làm việc vất vả nhưng cha vẫn giấu kín nỗi ưu phiền, chỉ cốt làm cho sự học của con được dễ dàng và đời con được êm ấm.
Cả mẹ nữa, người mẹ hiền từ của con ơi ! Mẹ đă chia xẻ nỗi vui, nỗi buồn của con, mẹ đă học bài, đă làm việc cho con và đă đau khổ v́ con ! Con xin quỳ trước mặt mẹ cũng như lúc con c̣n thơ, để tạ ơn mẹ.
Con xin dâng lại cha mẹ tất cả tấm yêu đương mà cha mẹ đă đặt vào trái tim con trong mười hai năm hy sinh và âu yếm để đền ơn sinh thành.

59.- Đắm tàu

( Truyện đọc hàng tháng cuối cùng )

Cách đây vài năm, trong một buổi sớm mùa đông, một chiếc tàu lwón rời bến Livơpun để sang đảo Malta. Kể cả 60 thuỷ thủ, th́ trong tàu có tất cả hơn 200 người. Viên thuyền trưởng và những thuỷ binh phần hiều là người nước Anh cả.
Trong số hành khách có mười người Italia, ba thương gia, một linh mục, vài nhạc công. Ở đầu tàu, trong số hành khách hạng ba có một cậu bé người Italia trạc 12 tuổi ; coi nét mặt nghiêm trang và quả quyết của cậu, người ta có thể biết cậu là người ở đảo Sicile. Cậu ngồi một ḿnh trên đống dây tàu, tựa vào một cái vali cũ. Da nâu, tóc đen, quần lấm rách, vai đeo túi dết, cậu nh́n tàu, nh́n bể với một nét mặt âu sầu, nét mặt của những kẻ bị đau đớn v́ cảnh ngộ suy vi của gia đ́nh.
Tàu đi được một lúc lâu, một thuỷ thủ người Italia dắt một em gái nhỏ ra đầu tàu, lại chỗ cậu bé, bảo :
− Mariô ơi ! Ta đă kiếm cho em một người bạn đồng hành đây.
Rồi người thuỷ thủ đi.
Mariô hỏi cô bé :
− Em đi đâu ?
− Em đi về đảo Malta, để thăm thầy đẻ em đang mong đợi, tên em là Giulietta Phagiani.
Mariô không nói ǵ.
Một lúc sau cậu lấy bánh và quả khô ở túi dết ra. Giulietta cũng mở gói bánh "bít - quy" , hai em cùng ăn vui vẻ.
− Thú quá ! Sắp được khiêu vũ bây giờ !
Người thuỷ thủ Italia đi qua nói thế, rồi gió thổi càng mạnh, tàu tṛng trành ghê sợ.
Nhưng hai em chưa nếm mùi say sóng bao giờ nên không để ư.
Cô bé cười nụ. Cô bằng trạc tuổi bạn, nhưng cao hơn da cũng nâu quần áo cũng tầm thường như cậu, tóc buộc khăn mù soa đỏ hai tay deo ṿng bạc con, người coi mảnh dẻ, yết ớt, có lẽ cô cũng đă chịu nhiều nỗi gian truân.
Lúc rồi , hai em kể chuyện nhà cho nhau nghe. Cậu bé, mồ côi cha mẹ. Cha cậu làm thợ, mới mất ở Livơpun được mười hôm nay. Ông lănh sự Italia thấy cậu bơ vơ liền cấp giấy cho cậu về quê ở Palermô. Cậu định về t́m mấy người họ hàng để nương nhờ.
C̣n cô bé năm ngoái có bà d́ đưa cô sang Luân Đôn, làm con nuôi để bớt cho cha mẹ một miệng ăn v́ nhà cô thanh bạch. Được vài tháng, d́ cô bị tai nạn ô tô, chết không để lại một đồng nào. Ông Lănh sự Italia ở đây cũng cho cô về nước.
V́ thế cả hai đều được gởi người thuỷ thủ Italia trông nom.
Cô bé nói :
− Như thế là em trở về tay không, mà thầy đẻ em cứ yên trí là sau này thế nào em cũng có một cái vốn to. Nhưng dù sao thầy đẻ em vẫn thương yêu em và thấy em trở về được mạnh giỏi th́ vui sướng biết dường nào ! Các em em cũng thế. Chúng nhớ em lắm. Em có bốn em mà em là chị cả.
Nói xong cô hỏi bạn :
− Thế anh cũng về t́m bà con?
− Anh cũng định thế, song không biết có ai chịu giúp đỡ anh không ?
− Những người ấy không yêu anh à?
− Anh chưa thể biết được .
Cô bé nói tiếp :
− Đến lễ Giáng sinh này, em vừa đúng 12 tuổi.
Suốt ngày, hai trẻ ngồi cạnh nhau, khi nói chuyện tâm sự, khi nh́n mặt bể khơi, ai cũng tưởng là hai anh em. Lúc buồn, cô bé lại giở bít tất ra đan, c̣n cậu bé th́ tư lự nh́n ra mặt bể.
Một buổi chiều kia, khi cậu đang đứng tựa bao lơn xem "động bể" bỗng một lớp sóng bạc đầu kéo đến vỗ vào mặt cậu, đồng thời tàu tṛng trành, làm cậu ngă vập đầu vào ghế, máu chảy rỏng ṛng.
Cô bé vội chạy hỏi :
− Anh có việc ǵ không?
Rồi cô tháo mù soa trên đầu buộc vết thương cho bạn. Một giọt máu ở trán cậu rỏ xuống làm ố chiếc áo vàng của cô.
Cậu bé lấy làm cảm động và xin lỗi cô.
Trời tối, Mariô và Giulietta vừa xuống pḥng ngủ được một lúc th́ trời nổi băo.
Trên mui gió giật đùng đùng làm găy cột buồm, rứt đứt ba chiếc sà lúp treo ở cạnh tàu và đánh bay bốn con ḅ buộc ở đằng mũi.
T́nh trạng lúc bấy giờ thật là lộn xộn, không thể tả được. Một sự kinh hoàng lớn trên tàu :tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng cầu nguyện nổi lên mọi chỗ nghe rất thương tâm. Đêm càng khuya gió càng mạnh. Đến gần sáng th́ phong ba lại càng kịch liệt.
Sóng ngang nước ngược trùm lấp cả tàu, gặp cái ǵ là đánh gẫy và cuốn đi. Nóc buồng máy bị gió đánh sụp xuống, nước tràn vào ồ ồ làm tắt cả ḷ, khói bay mù mắt ; tài xế đều phải bỏ chạy, rồi bốn bên nước cứ cuồn cuộn chảy vào như suối, như thác.
− Bơm nước ra !
Viên thuyền trưởng vừa ra lệnh th́ bỗng một trận gió giật phi thường làm đứt hết dây và phá tung các cửa, tức th́ một cây nước lớn đổ vào đầy tàu.
Hành khách ai nấy rụng rời, mặt xám như gà cắt tiết, gào khóc như điên. Viên thuyền trưởng không để chậm một phút, sai buông luôn chiếc thuyền xuống bể.
Năm người lính thuỷ vào ngồi... Nhưng thuyền vừa chấm mặt nước bể th́ một con sóng lớn đánh ch́m nghỉm ! Hai người lính thuỷ chết đuối. C̣n ba người kia hết sức b́nh sinh phấn đấu với sóng mới với được dây leo lên tàu.
Lúc ấy, nước đă gần tới bao lơn.
Một tấn thảm kịch diễn ra ở trên boong. Mẹ thất vọng ôm chặt con vào ḷng. Bạn bè hôn nhau để vĩnh quyết. Mấy người nhát gan lánh vào trong pḥng để khỏi nh́n thấy cái chết không tránh được. Một hành khách tự tử bằng súng lục lăn xuống chân thang. Một số đông người nữa chen chúc vào nhau đợi chết.
Tiếng kêu khóc lẫn trong gió gào nghe rất kinh hồn.
Mariô và Giulietta , hai trẻ lúc ấy đều ôm vào cột buồm gẫy, mắt đăm đăm nh́n bể.
Bây giờ, gío đă bớt mạnh, sóng đă hơi yên, nhưng con tàu cứ dần dần ch́m. Chỉ trong vài phút nữa là đắm xuống đáy bể.
− Cho sà lúp xuống bể , mau !
Theo lệnh thuyền trưởng , người ta thả chiếc sà lúp mà gió c̣n để sót lại. Mười bốn thuỷ thủ và hành khách được phép xuống.
Viên thuyền trưởng ở nguyên trên tàu.
Bọn thuỷ thủ kêu to :
− Mời đại uư xuống đây với chúng tôi !
Viên thuyền trưởng đáp :
− Ta phải chết tại nhiệm sở của ta.
Bọn thuỷ thủ kêu nài :
− Xin đại uư cứ xuống, mau gặp tàu đến cứu th́ ta thoát nạn. Xin đại uư cứ xuống mau ! Không th́ nguy đến tính mệnh !
− Ta ở lại .
Bọn thuỷ thủ nh́n hành khách trên tàu gọi :
− C̣n một chỗ cho một người đàn bà.
Không thấy có ai trả lời. Bọn ấy lại kêu :
− Một trẻ em vậy !
Nghe tiếng ấy, Mariô và Giulietta đều nhảy bổ ra mạn tàu như hai con thú dữ và tranh nhau kêu :
− Tôi ! Tôi !
Tiếng dưới thuyền kêu lên :
− Đứa bé xuống, đứa lớn ở lại v́ thuyền đă nặng lắm rồi.
Thấy nói thế, cô bé kinh ngạc, sững người nh́n Mariô bằng đôi mắt của kẻ hấp hối.
Mari ô lại nh́n cô bé, trông thấy giọt máu đỏ ở vạt áo cô , nhớ ngay cái cử chỉ quí hoá của bạn, rồi một ư định cao thượng qua nét mặt cậu như một luồng chớp, cậu trả lời :
− Cô này nhẹ hơn tôi ! ....Em Giulietta ơi ! Em c̣n cha, c̣n mẹ. Anh chỉ có một ḿnh... Anh nhường chỗ cho em. Em xuống mau !
Người dưới thuyền kêu :
− Chùng ch́nh măi ! Quăng nó xuống đây !
Mariô liền ôm ngang Giulietta ném xuống.
Cô bé kêu lên một tiếng là rơi ṭm ngay bể. Một người thuỷ thủ mau tay cứu được và lôi lên thuyền.
Mari ô đứng trên mạn tàu trông theo, trán cao ngạo tóc phất phới, vẻ b́nh tĩnh và trang nghiêm.
Thuyền từ từ xa, Giulietta ngoảnh nh́n Mariô khóc thổn thức và đưa tay ra vĩnh biệt.
− Anh ở lại !
− Vĩnh quyết em !
Thuyền đă rời xa, nhấp nhô trong muôn ngh́n lớp sóng. Trời u ám. Trên tàu không c̣n một tiếng kêu, nước ngập đến mui... Giulietta không dám nh́n, giấu mặt trong hai bàn tay. Khi cô bé ngẩng đầu lên, th́ con tàu đă biến mất! ...

THÁNG BẢY

60.- Trang cuối cùng của mẹ tôi

Thứ bảy, ngày mồng 1

Enricô ơi ! Thế là năm học hết rồi ! Con sắp phải từ giă thầy con, bạn con. Nhân tiện mẹ cho con biết một tin buồn : cuộc từ biệt ấy không phải chỉ trong hai tháng rưỡi đâu, mà là suốt đời !
Cha con v́ nghề nghiệp bó buộc phải rời Tôrinô, lẽ tất nhiên, gia đ́nh ta phải theo cha con. Sang thu, ta sẽ dọn nhà. Con sẽ theo học trường mới. Điều đó có phần làm cho con buồn, phải không ?
Mẹ chắc con quyến luyến trường cũ, ở đấy ṛng ră bốn năm, con đă vui vẻ làm việc mỗi ngày hai buổi, ở đây ngày nào con cũng trông thấy thầy ấy, bạn ấy cũng trông thấy cha mẹ con đứng chỗ ấy đón con, con sẽ nhớ trường cũ, ở đấy trí tuệ con đă được mở mang, ở đấy con đă kết giao được nhiều bạn tốt và ở đấy mỗi một lời nói là một điều ích lợi cho con.
Hăy đem cái kỷ niệm ấy đi với con và để lời từ biệt chúng bạn với một mối nhiệt t́nh phát tự đáy ḷng.
Rồi ra, bạn con bất hạnh cũng có người gặp sự không may, bị cha hay mẹ mất sớm ; cũng có người mệnh yểu cũng có người đem bầu máu anh dũng tưới trên băi chiến trường, nhưng hầu hết bạn con sẽ là những người thợ chính trực trung hậu, những người cha gia đ́nh cần mẫn đảm đang đáng trọng, và biết đâu trong đám bạn con sau này lại không có người ra gánh vác việc nước và lừng lẫy tiếng tăm ? !
Hăy từ biệt bạn con một cách yêu dấu thiết tha, hăy để lại một chút tâm hồn vào chốn đại gia đ́nh ấy là nơi lúc con vào hăy c̣n thơ ấu, lúc con ra th́ đă lớn khôn, là nơi mẹ con vẫn có t́nh cảm v́ nơi ấy con được ḷng thương mến của mọi người.
Enricô ơi ! Trường học ví như người mẹ, người mẹ đă dứt con ở tay ta khi con nói chưa sơi để trả lại ta một đứa con khỏe mạnh tử tế và siêng năng . Lạy Thượng đế giáng phúc cho người mẹ khoan từ ấy ! Này con ! Con đừng quen vị ân nhân ấy, con ơi ! Mai sau con nên người, con sẽ du lịch trong thế giới con sẽ trông thấy những thị thành hoa lệ, những lâu đài nguy nga, nhưng con phải nhớ luôn luôn đến nếp nhà trắng tầm thường kia với cửa chớp khép, với vườn cây xanh, v́ đấy là nơi bông hoa trí tuệ đầu tiên của con đă nảy nở. Mẹ tin rằng h́nh ảnh trường cũ của con sẽ in vào kư ức cho đến lúc cần hơi thở cũng như không bao giờ mẹ quên được dáng cái nhà cũ kỹ ở đấy mẹ đă nghe tiếng nói ban đầu của con.
Mẹ con.


-----------------------
(1) Viện dục anh: nơi nuôi dưỡng trẻ em mồ côi.


Hết



 

Pages Previous  1  2  3