Thiên Thần   Barbara Taylor Bradford Pages Previous  1  2  3  4  Next   
Chương 10

Johnny Fortune không thích cô bạn của Nell.
Mặc dù anh đă cố hết sức để xua đuổi thái độ bất thiện cảm của ḿnh đối với cô ấy, nhưng anh vẫn không thể nào làm được. Có cái ǵ đó nơi cô ta làm cho bối rối, làm cho anh tức tối, và bất cứ khi nào cô ta mở miệng nói là anh lại muốn mở miệng chống lại. Không những thế, anh c̣n phải cố sức tỏ lịch sự với cô ta nữa.
Nói đúng ra, Rosalind Madigan đă thấy được cái tệ hại nhất trong con người Johnny. Cái tệ chủ yếu này do anh là một người hoàn toàn không biết ḿnh, nhưng anh lại không hiểu đây là nguyên nhân làm cho anh có ác cảm với cô. Anh không cố gắng phân tích phản ứng của anh đối với Rosie. Anh quá bận tâm suy nghĩ điều tệ nhất về nàng - nàng tầm thường làm sao, nàng kênh kiệu làm sao, hợm hĩnh làm sao.

Nguyên Tác: Angel
Dịch giả: Văn Ḥa - Kim Thùy

Dĩ nhiên là Rosie không phải thế. Nhưng anh chàng Johnny nông nổi khi nh́n nàng lại nghĩ rằng nàng khác biệt với những cô gái anh thường gặp, và rất đơn giản, anh không biết đối xử ra sao với một phụ nữ thuộc giai cấp thượng lưu như thế. Cho nên trong trí anh, anh không ưa Rosie, anh cho những hành động của cô ta đều sai trái lỗi lầm, anh nh́n cô theo con mắt của anh chứ không muốn thấy sự thực trong cô. Rosie không phải tầm thường, nhưng cô chỉ bảo thủ trong cách ăn mặc; cô không kênh kiệu, chỉ hành động có tư cách; và có lẽ cô không hợm hĩnh mà chỉ rụt rè với anh thôi.
Bây giờ nh́n Rosie qua khóe mắt, Johnny cho rằng cô trông buồn chán làm sao. Anh không chịu được những phụ nữ buồn tẻ; họ làm anh nản chí. Anh thường chạy theo những người có bề ngoài nhí nhảnh, có bộ mă rực rỡ, có nhiều nét năng động và lộng lẫy, v́ thế mà anh đâm ra say mê Nell Jeffrey. Mặc dù mối liên hệ của hai người nặng về công việc làm ăn, nhưng anh vẫn rất sung sướng trước vẻ đẹp của mái tóc vàng rất hấp dẫn của nàng. Theo anh Nell trông rất lộng lẫy, và anh nghĩ rằng nàng là một thiếu nữ huy hoàng. Anh tự hào khi có nàng trong số những người cùng làm việc với anh.
Johnny uống rượu vang, lắng nghe hai người phụ nữ nói chuyện về người bạn chung của họ là Gavin Ambrose, anh chàng siêu siêu sao điện ảnh, và bỗng trong ḷng anh nảy ra một ư nghĩ thật bất ngờ và hiếm hoi. Anh nhận ra nguyên nhân đă khiến cho anh bực bội về người phụ nữ họ Madigan này. Chính là v́ cô thông minh.
Những phụ nữ có trí thông minh thường làm cho Johnny Fortune sợ, làm cho anh cảm thấy ḿnh ngu đần, thấp kém v́ anh không học hết trung học.
Nell cũng thông minh, nhưng nàng lại có bề ngoài tươi tắn và có cử chỉ của nữ giới, Johnny không để ư đến trí thông minh của nàng cho đến khi nàng đi khỏi anh. Điều làm cho anh thích thú hơn nữa là nàng khôn khéo làm sao, nàng thường đại diện cho anh và quan tâm đến quyền lợi của anh. Nell Jeffrey c̣n hơn là người đại diện để quảng cáo cho anh nữa, nàng c̣n như là người cố vấn kinh doanh, và anh đánh giá tài năng của nàng, anh cho tài năng của nàng thật đáng kể. Kể từ khi nàng đại diện cho anh, nàng đă thay đổi đời anh trên nhiều mặt cơ bản. Hiểu được nguyên nhân làm cho anh thấy khó chịu với Rosie, cảm giác này đă xâm chiếm anh khi cô ta bước chân vào nhà anh, khiến Johnny cảm thấy đỡ hơn, anh bèn lấy nĩa xóc ḿ ống lên ăn.
Nell, Rosie và Johnny ngồi ăn món đầu tiên do nhà bếp của Johnny, Giovanni, nấu. Vợ của Giovanni là Sophia phục vụ món ḿ, c̣n Arthur, người quản gia Mỹ được huấn luyện ở Anh, rót rượu vang trắng ướp lạnh vào những ly thủy tinh thật đẹp.
Ba người im lặng một hồi, thưởng thức món ḿ sợi thơm ngon. Chính Nell là người phá tan bầu không khí im lặng. Nàng nói:
- Johnny, ngon tuyệt, từ lâu tôi chưa được ăn món ḿ ngon như thế. Phải không, Rosie.
- Ngon thật! - Rosie đồng ư đáp, rồi cô nh́n qua Johnny - Ngon hơn cả ḿ ở tiệm Alfredo tôi đă từng ăn, tiệm Alfredo ở La Mă.
- Giovanni có tài nấu nướng - Johnny đáp, giọng lạnh nhạt, rồi anh quay qua hỏi Nell, xem như không để ư đến Rosie, giọng dịu dàng.
- Vậy sang năm ta sẽ thực hiện những chuyến lưu diễn âm nhạc ra sao? Tôi cần phải nghỉ ngơi sau chuyến lưu diễn.
Nell nh́n thẳng vào mặt anh và quyết định nói những điều nàng định nói hôm qua, khi họ bàn rất căng về chuyến lưu diễn khắp thế giới do anh đề nghị.
- Johnny, tôi nghĩ anh không nên đi lưu diễn cả thế giới như thế - nàng long trọng tuyên bố. - Đi như thế thật quá nhiều. Quá nhiều thành phố và quá nhiều nước xa xôi. Đi thế mệt chết, theo ư kiến của tôi th́ anh nên giới hạn chuyến lưu diễn vào Los Angeles, New York, Paris và Madrid, những nơi này không nhiều th́ ít đă được chuẩn bị rồi. C̣n những nơi khác, bỏ đi.
Johnny kinh ngạc khi nghe nàng nói thế, vẻ ngạc nhiên hiện ra trên mặt anh. Anh há hốc mồm nói:
- Trời đất quỉ thần. Này cưng, tôi nghĩ ư kiến đi khắp thế giới cũng kinh khủng đấy; nhưng tôi tin là người quản lư của tôi chắc không đồng ư đâu. Dù sao th́ ông ta đă thông báo đến khắp nơi trên thế giới rồi.
- Nhưng ông ta chưa đăng kư tất cả, hay là kư kết các hợp đồng nước ngoài với các nhà hát, các thính đường. Tôi biết chắc một chuyện, mà...
- Cô biết sao? - Johnny ngắt ngang, cau mày hỏi.
- Hôm qua tôi đă hỏi ông ấy trước khi ra về. Khi ấy anh đang bận nói chuyện điện thoại ở pḥng bên kia. Anh nhớ là chương tŕnh lưu diễn của chúng ta hết sức căng, có lẽ chúng ta đă tính toán sai lầm. Anh phải đi những đoạn đường xa khủng khiếp, qua các lục địa. Anh đi hết các nơi này sẽ mất cả năm trời, phải sống trên máy bay, chắc anh biết rơ rồi đấy. Dù sao th́ chuyến đi như thế này sẽ làm cho nghệ sĩ mất sức rất nhiều. Tôi nghĩ là sang năm anh nên chú trọng đến Mỹ và châu âu thôi. Anh có thể đi Nhật, đi Viễn Đông và châu úc vào năm sau nữa, năm 1993.
- Cô nói nghe được lắm. - Johnny tươi cười nói.
- Tôi hy vọng Jeff sẽ lo chuyện này.
- Tôi chắc ông ta sẽ lo, nếu anh bắt đầu câu chuyện một cách hợp lư. Mà tốt hơn là, tại sao không để cho tôi đưa vấn đề này ra vào buổi họp chiều mai? Tôi sẽ nói những điểm tôi vừa nói với anh đấy. Ngoài ra, anh đừng quên chương tŕnh ghi âm vào dĩa mới đấy nhé. Những chương tŕnh này sẽ mất nhiều tháng trời, và sẽ làm cho anh căng thẳng chứ không phải chơi đâu. Anh nhớ anh phải làm cho thật hoàn hảo. Có lẽ tôi cũng phải nêu vấn đề này ra nữa, anh thấy sao?
Mắt Johnny ánh lên vẻ khâm phục. Anh gật đầu.
- Cô thật thông minh, thật sáng ư. Nell à. Tôi rất thích ư kiến của cô. Được rồi, nhất trí với cô. Cô cứ bàn thảo với Jeff. Tôi để cho cô có ư kiến. Cô cứ đặt vấn đề thẳng thắn. Khi mọi việc êm đẹp rồi, tôi mời tất cả đi ăn tối. - Johnny cười toe toét. - Tôi thích thế. - Tôi thích thế. Jeff sẽ phục lăn cô cho mà coi, cưng à. Chắc cô sẽ nêu rơ vấn đề với ông ấy. Ông ta sẽ nghe lời cô cho mà xem.
- Cám ơn anh đă tin tưởng tôi như thế, Johnny, và cám ơn những lời chân t́nh của anh. Nhưng... - Bỗng nàng ngừng lại, không nói hết câu.
- Nhưng cái ǵ? - Anh ta hỏi, nghiêng người tới gần nàng.
- Ồ, không có ǵ đâu nàng lẩn tránh, không muốn nói cái ư là hồi năy, h́nh như anh bị người quản lư hăm dọa. Ông Jeff Smailes. Thay v́ đáp thế, nàng nói: - Tôi muốn nói là tôi thấy chuyến đi lưu diễn này của anh rất quan trọng, anh không nên đi nhiều nơi quá.
- Nhưng những buổi tŕnh diễn nhạc sống này mới giúp cho tôi bán băng và dĩa được nhiều hơn.
- Tôi biết thế. Nhưng tôi nghĩ là anh nên thu ḿnh lại một ít, không xuất hiện ra trước công chúng nhiều quá, và đừng làm hại đến vị thế của ḿnh. Như thế anh mới lợi hơn về lâu và dài.
- Chà chà. - Anh im lặng, nh́n đăm đăm vào ly rượu với vẻ trầm tư. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, nói. - Johnny vừa đi lưu diễn khắp thế giới đấy. Thực vậy anh ta đă đi nhiều lần trong mấy năm vừa qua, mà có thấy anh bị hại ǵ đâu. Không hại ǵ hết.
- Đúng, rất đúng. Nhưng Streisand không hát nhạc sống suốt 6 năm trời, mà băng của cô ta vẫn bán chạy.
- Nhưng Barbaba đi đóng phim - Johnny nhanh nhẹn căi lại.
- Nhưng cô ấy không hát trong phim - Nell chống lại rồi cười vang. - Ngày mai chúng ta sẽ bàn căi nhiều về chuyện này. Chúng ta c̣n có buổi họp khác nữa vào thứ bảy nếu anh muốn, v́ Chủ nhật tôi mới rời L. A
- Thế th́ tuyệt.
Muốn thay đổi đề tài, để Johnny khỏi nghĩ ngợi và lo âu về nghề nghiệp, chuyện này đối với anh không bao giờ hết, Nell bèn bắt sang chuyện khác. Nàng nói:
- Johnny này, y trang do Rosie tạo ra trong bộ phim mới của Gavin, phim Người tạo ra Vua, đă vượt ra ngoài sẽ tưởng tượng của mọi người. Ước chi mà anh trông thấy. Nhưng dù sao th́ anh cũng sẽ thấy. sang năm thế nào anh cũng đến dự lễ khai trương, tôi hy vọng thế, tôi tiên đoán thế nào cô bạn cũ Rosie cũng đoạt thêm giải Oscar.
Rosie nóng bừng, đỏ cả mặt cổ, nàng thốt lên:
- Nell, cậu nói quá rồi đấy nhé. Chắc ḿnh không nhận được Oscar đâu. - Nàng bối rối nói không hết câu. Johnny nh́n thẳng vào mặt Rosie một chốc.
- Tôi tin lời tiên đoán của Nell sẽ đúng. Đừng chống lại cô ấy.
Rosie không trả lời câu nói của anh. Cô bưng ly nước lên uống, ḷng phân vân không biết tại sao anh chàng này lại ghét ḿnh đến thế. Rơ ràng là ngay khi cô mới bước chân vào nhà này anh ta đă có vẻ thù địch rồi, và anh ta có vẻ cộc cằn đến độ thô lỗ.
- Ước ǵ Nell đừng nài ép cô đến đây. Chắc sẽ thoải mái hơn khi ở lại pḥng khách sạn, có người mang thức ăn lên, rồi vừa ăn vừa xem tivi.
Nell cũng yên lặng. Nàng nhận ra giọng của Johnny lạnh lùng cũng như Rosie, nàng thấy quá bối rối. Thái độ của anh ta đối với nàng thật kỳ cục, và vẻ không ưa Rosie của anh ta thật phi lư.
Muốn mọi việc trôi qua êm thấm và phá tan bầu không khí yên lặng nặng nề trong pḥng, Nell đành hít vào một hơi thật dài. Nàng định nói về đĩa nhạc mới của Johnny, đĩa vừa thu xong và đứng đầu danh sách xếp loại. Nhưng nàng không nói để khỏi gây không khí bối rối. Cánh cửa bật mở và Sophie bước vào. Người nội trợ dọn dẹp bát đĩa trên bàn; Arthur theo bén gót chị ta, đặt những cái ly trước mặt họ.
Một lát sau, họ dọn cá biển nấu với rau thơm trong nước sôi.
Johnny hớp một hớp rượu vang và nói với Nell:
- C̣n thứ năm tuần sau, vào giờ này cô sẽ làm ǵ? Tôi muốn hỏi cô về lễ Tạ ơn.
- Tôi sẽ nấu nướng mời Kevin ăn - Nell đáp, nàng ngạc nhiên về ḿnh, rồi nàng nói thêm thật nhanh: - Và dĩ nhiên mời cả Rosie nữa.
- Kevin? Kevin là ai thế? - Johnny hỏi, nhướng một bên chân mày.
- Bạn trai của tôi - Nell nói, nàng thấy tốt nhất là nên nói thật - và là anh trai của Rosie - cô ta hơi nheo mắt lại ra ư cảnh cáo. - Bọn tôi về lại bờ Đông - nàng nói tiếp - và tôi định nấu cho hai người bạn thân thưởng thức một bữa ăn tối ngon, mừng lễ Tạ ơn theo tục lệ cổ truyền. Gà tây, tương chua, khoai lang nấu nấm, bánh ḿ bắp, tự làm lấy hết, thực đấy. Johnny, tôi sẽ tổ chức một buổi lễ Tạ ơn tươm tất, mặc dù tôi là người Anh.
- Lúc này người Mỹ ăn nhiều bánh nhân táo - Johnny đáp vừa cười, rồi nói thêm bằng một giọng có phần thèm muốn. - Nghe tuyệt quá!
- Tại sao anh không đến chơi luôn? - Nell nói. - Anh sẽ đến New York mà, tôi thích nấu mời anh ăn luôn thể.
- Tôi không đến được. Tôi đă hứa với cậu tôi đến chơi với ông và... bạn ông. Nhưng vẫn xin cám ơn cô đă mời. - Johnny xóc nĩa vào cá, vừa nói nhỏ: - Bạn trai à? Tốt, biết đâu đấy. Cô giữ bí mật với tôi quá.
“Và với tôi nữa”, Rosie nghĩ, mắt nàng nh́n Nell ngồi đối diện với nàng bên kia bàn, ánh mắt như muốn nói cho bạn biết thế.
Nell cắn môi, quá hiểu tâm trạng ngạc nhiên và bàng hoàng của Rosie, nàng quay mặt đi. Nàng chỉ cười mỉm để trả lời Johnny. Đoạn nàng chăm chú ăn.
Một lát sau, Johnny lại nói với Nell chuyện nghề nghiệp của ḿnh, nói đến những nỗi lo âu của ḿnh, nhũng dự tính anh sẽ thực hiện vào năm sau. Nàng biết anh ta không bỏ qua được chuyện này, trí óc anh cứ bị những thứ này ám ảnh cho đến khi nào mọi việc đă được ổn định. Cho nên nàng chú ư nghe, góp ư tích cực với anh ta.
C̣n Rosie, nàng yên lặng trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến Nell và Kevin. Đương nhiên là nàng phải ngạc nhiên về chuyện này, nhưng phải đợi đến lúc về khách sạn đă, nàng mới hỏi Nell về chuyện liên hệ mới mẻ này của hai người, mà nếu không có chuyện ǵ xảy ra, tại sao nàng không nghe người nào nói ǵ với nàng cả nhỉ? Nàng lấy làm bối rối; nhưng bên cạnh sự bối rối này, nàng lại cảm thấy hết sức thích thú. Nếu quả hai người yêu nhau thật th́ đây là chuyện rất tuyệt vời, và nàng hoàn toàn tin tưởng chắc họ sẽ được hạnh phúc. Nhất là nàng sẽ rất mừng cho Kevin. Đời sống của anh trai nàng thường gặp cảnh nguy hiểm, anh ấy cần một t́nh yêu chân chính.
Rosie ngồi ch́m đắm trong suy tư, vạch kế hoạch cho ngày Giáng sinh ở Montfleurie, suy nghĩ cách trang hoàng, thực đơn, đắn đo tính toán tặng các món quà nàng đă mua và mua thêm những món khác.
Cuối cùng tâm trí nàng lại quay về với hiện tại, về với thời gian c̣n lại của ḿnh ở Los Angeles, và điều quan trọng nhất là chuyện gặp Gavin vào ngày mai. Hai người sẽ ăn trưa ở nhà anh và thảo luận về bộ phim sắp tới. Anh chưa nói với nàng bộ phim ra sao, nhưng nàng biết nếu bộ phim thực hiện th́ thế nào nàng cũng đảm công việc tạo mẫu áo quần.
Gary Marshall và nàng đă họp bàn với nhau rất thành công vào đầu tuần này, ông ta đă có ư muốn mời nàng hợp tác với ông trong chương định sắp đến. Nếu Gavin không thực hiện ư đồ của ḿnh th́ nàng sẽ chấp nhận hợp tác với ông ta, mà hợp tác hăng hái nữa. Trong buổi họp, nàng chưa chấp nhận công việc của Gary, nàng nói cho ông ta biết nàng đă hứa trước hợp tác với Gavin rồi, nàng hẹn sẽ trở lại vấn đề này với ông ta.
Rosie nghĩ những bộ phim của Gavin luôn luôn phải ưu tiên hàng đầu với nàng. Không phải chỉ v́ anh có tài diễn xuất siêu đẳng và những đề tài anh chọn phi thường, mà c̣n v́ anh rất muốn, rất thích nàng làm việc với anh.
Nell nói cái ǵ đấy, Rosie giật ḿnh, nh́n qua bạn, nàng hơi cau mày, không nghĩ đến Gavin nữa.
Nell vừa xô ghế lui, đứng dậy vừa khẽ nói:
- Xin lỗi hai người, tôi đi gọi điện một chút, hai người cứ tiếp tục đi.
- Được thôi Johnny đáp. - Dùng điện thoại trong pḥng tôi.
- Cám ơn, Nell nói rồi quay người bước ra khỏi pḥng ăn.
Johnny ngồi tựa nên ra lưng ghế, bưng ly rượu vang lên uống, tảng lờ không để ư đến Rosie.
Rosie đưa mắt nh́n anh ta một chặp, rồi quay mắt đi, không biết nói ǵ với anh. Mối ác cảm của anh ta đối với nàng có vẻ mănh liệt quá khiến nàng không t́m ra được đề tài ǵ để nói hết, đề tài chung giữa hai người.
Gian pḥng ch́m trong không khí nặng nề.

Chương 11

Rosie quá sức buồn bực.
Nàng ngồi im lặng, nh́n ra phía trước. Không hề nhấp nháy mắt và có vẻ thở không ra hơi nữa. Nàng tự hỏi không biết ḿnh phải làm ǵ bây giờ.
Từ lúc Nell chợt bỏ đi gọi điện thoại, gian pḥng trở nên yên lặng nặng nề, Rosie cảm thấy rất chán nản. Johnny cư xử rất kỳ quặc, nàng thấy không có cách nào khác hơn là phải t́m cách nói chuyện cùng anh ta, nhưng nàng không nói nên lời.
Nàng chỉ thấy có một cách duy nhất phải làm thôi: là xin lỗi, rời bàn ăn, t́m Nell để báo cho cô ấy biết nàng về lại khách sạn Regent Beverly Wilshire. Chắc Nell sẽ hiểu. Hồi năy hai người đă trao đổi nhau bằng mắt rồi, và thái độ bối rối của Nell đă cho nàng biết rằng chính cô ta cũng hết sức bực bội về thái độ có phần kỳ quặc của Johnny.
Rosie lại quay mắt nh́n vào cặp giá để đồ ăn tráng miệng nằm hai bên chân cắm đèn cầy. Nàng nh́n vào các thứ này suốt cả buổi tối, nh́n đi nh́n lại măi. Đây là những thứ đẹp tuyệt, nàng chưa hề thấy có ở đâu hết. Mỗi cái giá như thế gồm có hai trụ gắn vào một cái đế cao, mỗi bên đế có h́nh một con báo, hai chân trước khỏe mạnh bụ bẫm vươn lên nâng một cái tô bạc có lót một lớp thủy tinh. Chất bạc bóng lên thật đẹp, các phần trang hoàng tỉ mỉ trên giá trông thật tuyệt vời. Nàng biết đồ này do một người thợ bạc bậc thầy làm nên, và chúng thuộc loại đắt giá kinh khủng.
Rosie rời mắt khỏi những thứ đồ bạc cổ, quay qua nh́n Johnny, nàng định cám ơn anh ta để ra về. Nhưng thay v́ xin lỗi nàng lại nói:
- Mấy cái giá đựng đồ tráng miệng thật đẹp. Chúng có từ thời nhiếp chính Anh, phải không? Và nếu tôi không lầm th́ do Paul Starr làm ra.
Johnny kinh ngạc, há hốc mồm nh́n nàng một hồi thật lâu. Cuối cùng, anh gật đầu, đáp: - Tôi vừa mua ở Luân Đôn. - Mặc dù anh quá đỗi ngạc nhiên khi thấy nàng biết tên người thợ bạc làm ra những thứ này, nhưng điều làm anh sung sướng là nàng ngưỡng mộ chúng. Điều này rất có ư nghĩa đối với anh. Những thứ này là niềm tự hào, là niềm vui của anh. Trong tất cả số đồ đạc trong nhà, mà phần lớn là của nước Anh, đều do anh chọn lấy. Khi anh đi mua các thứ này, không có Nell đi cùng. Anh mua ở nhà hàng anh ưa nhất nằm trên phố Bond vào đầu năm lúc anh đến đây để xem các đồ quí giá. Chủ nhân là Francis và Toni Racymaekers đă giữ các cái giá này cho anh, có lẽ họ biết chắc anh muốn chúng.
- Làm sao cô biết được các thứ này do Paul Starr làm. - Johnny hỏi, hơi nhếch người trên ghế để nh́n thẳng vào nàng.
- Tôi có một người bạn rất rành về đồ bạc, Rosie đáp - Nhất là về thời Vua George và thời nhiếp chính Anh. Cô ấy đă từng buôn bán loại đồ này.
- Thế cô ấy không buôn bán nữa à?
- Không, cô ấy không buôn bán nữa.
- Thật tiếc, tôi thường đi xem những thứ hấp dẫn, mà có được nhiều người hiểu biết, sành sỏi về đồ này th́ tuyệt biết mấy, Johnny đằng hắng giọng. - Mà này, có nhiều người không c̣n buôn bán nữa nhưng họ vẫn góp ư được... Nếu bạn cô có dịp xem một món đồ đặc biệt, th́ tôi...
- Cô ấy không làm đâu. - Rosie cắt ngang lời anh ta một cách đột ngột. - Cô ta không làm nữa.
- Nghỉ hưu à, có phải thế không?
- Cũng xem như... - Rosie ngưng lại, quay mặt nh́n đi chỗ khác, nghĩ đến Collie thân yêu, và nàng ước ǵ cô ấy làm việc được. Giá mà cô ấy có thể làm được, nàng chắc sẽ nhờ cô được, Rosie tin như thế. Bỗng Rosie cảm thấy buồn, nhưng nàng cố xua đuổi đi quay lại nh́n Johnny rồi bỗng nàng kinh ngạc thấy ḿnh thốt lời tâm sự - Người bạn thân của tôi là Collie, cô ấy gặp nhiều chuyện đau buồn trong mấy năm qua. Chồng cô bị chết trong một tai nạn xe hơi, sau đó cô ngă bệnh. Cô không thể làm việc được trong một thời gian dài rồi. Khi trở lại làm việc, cô không thích ứng với công việc được nữa. Quá mệt mỏi, cô đành bỏ nghề. Ít ra th́ cũng phải mất một thời gian, Rosie cố cười. - Mà ai biết, khi khỏe hơn, cô có thể làm việc lại được cũng nên. Cô ấy rất say mê đồ bạc cổ, cô thường rất sung sướng khi t́m ra được những thứ quí giá, và rất thích buôn bán loại đồ này. Collie cho rằng buôn bán đồ xưa rất hấp dẫn.
- Bạn cô bị bệnh, thật đáng tiếc - Johnny nói nho nhỏ, anh thấy mắt nàng lộ vẻ đau buồn. - Cô ấy hiện sống ở New York à?
Rosie lắc đầu.
- Không, cô ấy sống ở Pháp. Cô ta là người Pháp.
- Có phải cô học hỏi về đồ bạc nơi cô ấy không?
- Đúng. Cô ấy thường dẫn tôi đến dự các buổi bán đấu giá ở Luân Đôn... - Rosie bỏ ngang câu nói v́ nàng chợt nhớ đến chuyện xưa. Thật là những năm tháng hạnh phúc hai người sống bên nhau, Rosie nghĩ, trước khi tai họa xảy đến cho cô ấy. Và cả cho ḿnh nữa. Nàng thở dài, nhớ đến thời gian sống hạnh phúc ở Montfleurie, rồi bỗng nàng nhấp nháy như nỗi buồn bất ngờ dâng lên cổ họng nàng.
Rosie bèn vội trấn tĩnh lại, nàng cố lấy giọng thản nhiên, nói:
- Paul Starr là một thợ bạc có tài kỳ lạ, phải không? Collie thích ông ta lắm, và cả tôi nữa. Nếu cô ấy thấy những cái giá này, chắc cô ta mê tít tḥ ḷ. Nh́n chúng, tôi muốn ngộp thở, thật không thể tin được, quá đẹp!
Johnny gật đầu.
- Chính Nell đă làm cho tôi quan tâm đến đồ đạc của nước Anh. Cô ấy giúp tôi mua mấy cái chân cắm đèn cầy đầu tiên và bộ đồ uống cà phê. Nhưng c̣n những thứ khác, tôi tự mua lấy trong hai năm qua. - Anh ta mỉm cười. - Tôi phải nói, mua được các thứ này là nhờ mấy người bạn làm chủ một cửa hàng buôn bán ở Luân Đôn, Toni và Francis Raeymaekers. Họ có óc thẩm mỹ rất cao, tôi học hỏi về đồ bạc xưa là nhờ họ đấy.
Anh đừng lại, cảm thấy một ít khoan khoái hơn với Rosie, ḷng tràn ngập biết ơn nàng v́ nàng đă hâm mộ khiếu thẩm mỹ của anh. Anh c̣n nhận thấy anh đă bắt đầu bớt không ưa nàng, và bỗng nhiên, thật bất ngờ, anh thấy xấu hổ v́ anh đă tỏ ra lạnh nhạt và thô lỗ với nàng. Sau khi hớp một ngụm rượu vang, anh nói nhỏ.
- Nell đă nói tôi có con mắt sành sỏi.
- Sành về cái ǵ? - Nell từ ngưỡng cửa bước ra, hỏi.
- Về đồ đạc Johnny đáp, rồi cười. - Rosie đang ngắm nhũng cái giá để đồ tráng miệng của Paul Starr, cô ấy rất thích.
- Đúng, những thứ này quá đẹp - Nell nói, nàng ngồi xuống.
- Mọi việc ổn cả chứ? - Rosie hỏi, nh́n bạn. - Cậu đi quá lâu
- Ḿnh biết, ḿnh xin lỗi vậy. Xin lỗi cậu, Rosie, và xin lỗi anh, Johnny.
- Không sao, cưng - Johnny đáp.
- Công việc chưa xong ǵ hết - Nell nói tiếp. - Chắc là tôi phải gọi thêm vài cuốc điện thoại nữa mới được. Chúng ta ăn rồi hẵng hay. Thật bậy, nhưng biết làm sao. - Nell nhún vai có vẻ ngán ngẩm, rồi nàng lắc đầu. Vẻ mặt tỏ ra ân hận. - Khi đă làm đại diện cho báo chí, th́ phải vậy thôi. Khi nào cũng nhiệm vụ trên hết. Khi nào cũng gọi điện thoại. Cho nên nếu anh không phiền, Johnny à, chắc tôi phải giải quyết cho xong trường hợp đặc biệt này.
- Không sao. Cô cứ vào pḥng tôi mà gọi thả dàn, Johnny đáp. - Cô xem đây như nhà cô, đừng kiểu cách. Nhưng bây giờ ta phải ăn tráng miệng đă chứ? Giovanni đă dọn “món kem đặc biệt" rồi đấy.
- Lạy Chúa! - Nell thốt lên, nhướng cao chân mày - Nghe mà phát ngán. Tôi chắc món này béo ngậy.
Johnny đáp:
- Lạy Chúa, cứ ăn đi, đừng lo việc lên cân. Mà thỉnh thoảng ăn một miếng có sao?
- Hai cái đùi thôi cũng đă trên 10 kilô rồi - Nell thở dài, dán cặp mắt tṛn xoe lên trần nhà, rồi cười:
- Nhưng chắc ǵ đă đúng? - Rosie hỏi.
- Cô dùng bánh nướng sữa trộn táo đi. Cô sẽ thấy ngon cho mà coi. - Anh nh́n quanh qua nàng rồi nói thêm - C̣n cô th́ chắc cô không lo chuyện lên cân.

o0o

Ăn xong, Nell vội vă vào pḥng của Johnny để gọi điện thoại, c̣n Johnny dẫn Rosie vào thư viện ở phía sau nhà.
Vừa đẩy cửa mở, anh vừa nói:
- Chúng ta uống cà phê ở đây luôn. Tôi muốn cho cô thấy những thứ khác nữa, những đồ đạc tôi đă mua ở Luân Đôn.
- Tôi rất thích xem - Rosie đáp, nàng cố t́nh nói cho anh ta rơ điều này. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy thái độ của anh thay đổi, và nàng vui khi thấy anh thân thiện với nàng hơn. Anh vui vẻ nói năng với nàng - Thực ra th́ sự thay đổi thái độ này có lư do - nàng không khỏi thắc mắc tự hỏi cái ǵ làm thay đổi thái độ của anh như thế này. Phải chăng v́ nàng quan tâm đến đồ đạc của anh. Có thể như thế không? Một chuyện nhỏ nhặt như thế lại có thể tạo ra một sự thay đổi lớn lao như thế này sao?
- Đây là chân đèn cầy thời Vua George Đệ Tam, cũng do Paul Starr làm, vào khoảng năm 1815 - Johnny giải thích, anh dẫn nàng đến chiếc bàn dài trong thư viện, kê sau chiếc ghế nệm dài đối diện với ḷ sưởi - Tôi mua cũng ở tại nhà hàng trên phố Bond. Tôi gặp may, là nhờ Toni và Francis đấy.
Rosie đứng nh́n mấy cái chân đèn cầy, gật đầu ra vẻ thán phục. Đoạn nàng quay qua chú ư đến cái tô bạc lớn ở giữa bàn.
- Cái này cũng đẹp. Nhung không phải do Starr làm, phải không?
Anh lắc đầu:
- Vật này có trước Starr nhiều - khoảng gần một thế kỷ. Vào thời Nữ Hoàng Anne, vào năm 1702, và do một người thợ bạc tài ba khác của Anh là William Denny làm ra.
- Anh có nhiều thứ đẹp quá. Thật đấy, cả ngôi nhà đều đẹp - Rosie nói, rồi nàng bước nhanh đến ngồi vào chiếc ghế nệm dài.
- Cám ơn. - Johnny đáp, anh bước theo nàng. Anh ngồi vào chiếc ghế dựa gần bên ḷ sưởi bằng đá khổng lồ. - Cô uống cái ǵ nhé? Rượu nhé? Cô-nhắc nhé? Anh hỏi, đưa mắt nh́n nàng.
- Cà phê là được rồi.
Arthur mang khay cà phê đi vào; Sophia bước theo sau, mang tách đĩa. Sau khi đă pha cà phê xong, họ lặng lẽ rút lui.
Rosie và Johnny thưởng thức cà phê.
Không ai nói ǵ, nhưng lần này sự im lặng giữa họ không nặng nề v́ ác cảm. Nỗi ác cảm của Johnny bây giờ hoàn toàn tan biến; thay vào đó là anh ngạc nhiên về nàng. Anh cảm thấy ân hận v́ đă đối xử không đẹp với nàng hồi năy, và anh đâm ra giận ḿnh. Mọi người đều biết tính anh dễ thương, mà nhất là phụ nữ, thế th́ tại sao hồi năy, khi Rosie một bước chân vào nhà anh, anh lại cau có khó chịu.
- Ai vẽ bức tranh ấy thế? - Rosie hỏi, mắt ngước nh́n bức tranh phong cảnh treo trên ḷ sưởi. Bức tranh vẽ cảnh hai người nông dân đang làm việc trên cánh đồng lúa mạch gợn sóng; Rosie cho là bức tranh này rất đẹp, và bỗng nàng cảm thấy nhớ nhà ở Montfleurie.
Johnny ngồi thẳng ngươi lên, nh́n theo nàng:
- Của Pascal. Bà ấy người ở đây, họa sĩ này tôi rất thích. Tôi có nhiều tranh của bà ta ở trên lầu.
- Tôi thích trường phái ấn tượng hiện đại... cánh đồng ấy trông như ở đâu bên Pháp - Rosie nói nhỏ, mắt vẫn nh́n vào bức tranh, óc nghĩ đến vùng đất quanh lâu đài nàng ở.
- Đúng thế. Pascal vẽ nhiều tranh ở bên ấy - Johnny giải thích, vẻ chú ư đến Rosie nhiều hơn. Anh nh́n nàng.
Rosie nh́n lại, hơi cau mày, vẻ phân vân.
Chính Johnny quay mắt đi trước. Anh để tách cà phê xuống, bước đến ngồi bên cạnh Rosie trên ghế nệm dài.
Thông thường, Johnny Fortune không bao giờ mở miệng xin lỗi ai về điều ǵ hết. Nhưng bây giờ anh lại xin lỗi Rosalind Madigan. Anh hơi bối rối nói nhanh.
- Tôi xin lỗi, hồi năy tôi cục cằn thô lỗ với cô, tôi không muốn làm thế. - Anh ta dừng lại, lắc đầu. - Vâng tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không làm thế với cô. - Anh lại dừng một chút nữa. - Hôm nay tôi có nhiều chuyện bực ḿnh, cho nên tôi đă không tốt, - anh nói thao thao để xin lỗi về thái độ không đẹp của ḿnh, để cho ḷng được thanh thản.
- Tôi thông cảm hoàn cảnh của anh, Rosie đáp. - Thỉnh thoảng tôi cũng có những hôm như thế.
- Cô thứ lỗi cho tôi chứ?
- Dĩ nhiên rồi. - Rosie nh́n anh, cười. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng, đôi môi nàng bỗng trở nên ngọt ngào và mắt long lanh sáng ngời. Nàng lại cười, và anh cảm thấy có cái ǵ ngấm vào, thâm nhập vào ḷng anh. Anh ngạc nhiên bàng hoàng, ngồi yên, nh́n nàng đăm đăm.
Rosie nh́n lại anh, nàng nh́n vào đôi mắt xanh biếc sáng ngời chưa từng thấy. Nàng nhích người trên ghế, nghiêng đầu sang một bên, nh́n anh với ánh mắt ngạc nhiên, vô cùng kinh ngạc, v́ nàng chợt nhận ra anh là người thật lạ lùng, chưa bao giờ nàng gặp một người như thế.
Khi Rosie chuyển dịch, ánh sáng chiếu vào mặt nàng.
Bỗng Johnny nhận thấy màu lục nơi mắt nàng rất hấp dẫn, mái tóc có màu hồng rục rỡ, và sắc đẹp của nàng làm cho anh ngẩn ngơ. Anh tự hỏi tại sao anh lại cho nàng là con người tầm thường và đáng chán nhỉ. Nếu nàng biết được ư nghĩ của anh khi năy, chắc Rosalind Madigan phải sửng sốt lên mất.
Rosie vẫn bồi hồi trước mặt anh, nàng xao xuyến khi nh́n vào nét mặt đặc biệt của anh, nàng đưa tay chạm vào tay anh.
- Ổn cả rồi, anh đừng ngại. Em thông cảm anh, bỏ qua chuyện vừa rồi. - Nàng lại mỉm cười. Nàng thấy thích anh, bỏ qua thái độ cục cằn của anh hồi năy, nàng thấy anh là người tốt, tính nàng thường như thế đối với tất cả mọi người.
Johnny gật đầu, và v́ chưa hiểu hết thái độ của nàng, anh cảm thấy thanh danh bị tổn thương.

Chương 12

Hai người phụ nữ ra về đă lâu, Johnny vẫn c̣n bồi hồi v́ phản ứng kỳ quái của ḿnh đối với Rosie. Chả nhẽ nàng đă làm cho anh trở nên mềm yếu như thế này?
Khi mới thấy nàng, anh ghét cay ghét đắng, thế mà bỗng nhiên anh hoàn toàn thay đổi. Anh không hiểu nổi ḿnh, trên người mặc đồ ngủ, anh nằm ra giường, cố phân tích tâm trạng của ḿnh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang cắt đứt ḍng suy tư của anh. Anh đưa tay cầm lấy ống nghe (trên đường dây riêng của anh), mắt nh́n vào chiếc đồng hồ trên bàn ngủ, tự hỏi không biết ai gọi vào giờ này. Đă quá 11 giờ rồi. Chắc là một người nào đó trong nhóm làm việc thân cận hay là ai đó thân thích, v́ chỉ một vài người trong số này mới có số điện thoại đặc biệt này.
Tuy vậy, khi cất tiếng nói, giọng anh vẫn uể oải:
- Xin chào, ai đấy?
- Johnny hả, mạnh khỏe không? - Giọng người trả lời bên kia đầu dây nghe ồm ồm cáu kỉnh.
- Cậu Vito? Lạy Chúa, cậu làm ǵ mà thức khuya thế này? Ở New York chắc là quá hai giờ sáng rồi.
- Đúng. Giờ xấu à, cháu? Không cản trở công việc chứ?
Johnny cười:
- Không, cháu đang một ḿnh.
- Tội nghiệp chưa. - ông già thở dài. - Cháu nhớ lời cậu rồi chứ? T́m một cô gái đẹp, một cô người Ư xinh đẹp, cưới cô ta, sinh một bầy nhóc xinh xắn, sống hạnh phúc cho rồi. Tại sao cháu không nghe lời cậu, Johnny?
- Có ngày cháu sẽ lấy, cậu Vito à, có ngày.
- Hứa rồi đấy nhé?
- Cháu hứa.
- Cậu đang ở trên đảo. Ăn bữa cơm gia đ́nh. Cháu nhớ là luôn luôn vào những ngày thứ năm. Lần nào “ông lớn" cũng hỏi thăm cháu hết đấy, cháu là người ông ấy thương mến nhất, cháu đừng quên đấy. Ông đợi chúng ta vào dịp lễ Tạ ơn. Cháu c̣n nhớ chứ Johnny?
- Dạ nhớ chứ. Bộ cháu không thường đến ăn bữa cơm đoàn tụ tiểu gia đ́nh đấy hay sao? Cháu không để cậu thất vọng đâu. Hay là để "ông lớn”, thất vọng. Cậu này, cậu gọi ở đâu đấy?
- Đừng lo, điện thoại trả tiền mà.
- Cậu làm ơn đi ngủ cho rồi. Cậu không cần ǵ nữa chứ? Cậu mạnh khỏe cho.
- Cậu rất khỏe, cháu à. Không bao giờ khỏe bằng ở New York xa xôi, ông Vito Carmello đang đứng trên vỉa hè, ngươi hơi run v́ trời đêm lạnh, ông ta cười - Những người khác ở đây bậy lắm, Johnny à. Ồn ào lắm, họ nói bai bải. Thật tệ. Tệ không làm ǵ được, đúng không?
- Dạ, Johnny đáp rồi cười với cậu anh. - Thôi, bây giờ cậu hăy nghe cháu, đi ngủ di. Cháu sẽ gặp cậu vào tuần sau. Cháu sẽ đến vào tối thứ tư.
- Cháu sẽ ở đâu?
- Khách sạn Waldorf.
Một lần nữa, anh nghe giọng cười của cậu anh vang lên ở đầu dây xa xôi bên kia.
- Chúc cháu ngủ ngon, Johnny.
- Chúc cậu ngủ ngon, cậu Vito.

o0o

Johnny cứ nghĩ về cậu anh măi một hồi. ông Vito đă gần tám mươi - nói chính xác th́ cũng 79 tuổi - quá già rồi không làm nổi công việc trước mắt. Đă đến lúc ông về hưu. Nhưng ông già rất bướng bỉnh, ông không nghe lời anh; mà cũng không chịu nhận tiền anh đưa cho. Cứ mỗi lần anh đề nghị đưa tiền cho ông tiêu, ông lại nói:
- Cậu không cần tiền của cháu. Cậu có nhiều rồi. Nhiều tiêu không hết. Cháu giữ lấy, khi nào cậu kẹt, hẵng hay.
Cậu anh là người Sicily kiêu hănh, và rất trung thành với ông "bạn già” của ḿnh, ông Salvatore Rudolfo, người mà nhiều người gọi là "ông lớn", do đó ông không muốn về hưu. Vito thường nói với Johnny rằng:
- Cậu không về hưu chừng nào ông trùm c̣n nắm quyền. Khi nào ông về hưu, cậu mới về. Cậu và ông ấy cùng nhau bắt đầu, th́ cũng cùng nhau chấm dứt.
Và thế là Vito Carmello vẫn làm Caporegime, làm đội trưởng, trong tổ chức của Rudolfo, như lâu nay.
Vito và Salvatore là bạn bè từ thời thơ ấu. Họ xuất thân ở Palermo, hai gia đ́nh đă cùng rời quê hương trên một chiếc thuyền khi họ mới 8 tuổi. Đó là vào năm 1920, và hai gia đ́nh cùng định cư ở vùng ngoại ô Hạ Manhattan, sống bên nhau như hồi c̣n ở Sicily vậy.
Johnny đă nghe cậu anh kể nhiều chuyện về những ngày ban đầu ấy, những ngày khi gia đ́nh Carmello và gia đ́nh Rudolfo mới đến thành phố lớn New York.
Những người di cư mới này gặp rất nhiều khó khăn, và bố mẹ của hai cậu chẳng bao lâu sau nhận thấy họ không giàu hơn, không thành công hơn và có lẽ không hạnh phúc hơn thời gian họ sống ở Palermo, và họ thường ước ao được quay trở về cố hương.
Những lần hai gia đ́nh có dịp tụ tập lại, th́ Guido Carmello và Angelo Rudolfo than văn với nhau, tự hỏi tại sao họ lại quá ngu ngốc đến Mỹ làm ǵ, họ cứ tưởng đất Mỹ là đất giàu có, hè đường lát bằng vàng. Bây giờ mới ngă ngửa ra là không phải thế, mà nước Mỹ có "giàu” như họ đă nghe nói là giàu cho ai kia, chứ không phải cho họ. Hai người đàn ông đă cùng lớn lên với nhau, là bạn bè thân thiết với nhau, làm việc cật lực bằng nghề đóng bàn ghế, nhưng đời sống vẫn không khá hơn; phần lớn, họ cố phấn đấu để có tiền thuê nhà và mua thực phẩm cho gia đ́nh thôi.
Nhưng hai cậu bé th́ lại thích thành phố, và khi hai cậu đă nói thành thạo tiếng Anh, họ biến đường phố ở Manhattan thành nhà của ḿnh, các cậu mê say vẻ sinh động của thành phố, mê say tiếng ồn ào, mê say sự náo nhiệt, tất cả những cảnh tượng ở nơi đây rất khác xa xứ Palermo trầm lặng. Các cậu chán trường học; đường phố đem lại cho các cậu nhiều điều hấp dẫn khiến các cậu thích mạo hiểm - Và cuối cùng là đem lại tiền bạc.
Lúc lên 13 tuổi, hai cậu thành lập băng đường phố, tiếng ư gọi là Borgata. Thành lập băng là do sáng kiến của Salvatore; trong hai người th́ cậu ta là người khỏe hơn, liều lĩnh hơn. Công việc của họ đương nhiên phải phạm các tội nhỏ nhặt, đường đời họ thế th́ việc phải xảy ra như thế, họ ăn cắp của những người buôn bán trên phố ở các quầy bán hàng, ở các nhà máy sản xuất, nhiều cách khác nhau, kể cả của những người say đi không nổi, rồi c̣n mang tin tức vặt cho những tay Ma-phi-a ở địa phương, họ thường mang về nhà nhiều tiền hơn những ông bố làm việc cật lực lương thiện của họ.
Với tài thông minh và tháo vát, cuối cùng Salvatore tiến từ vai tṛ thủ lĩnh băng nhóm lên hàng găng tơ Ma-phi-a cấp thấp, phục vụ cho Capo, ông chủ Ma-phia thích cậu bé người Sicily này, ông ta thấy cậu có tài thiên bẩm: đó là tính lanh lợi khôn ngoan và bản chất thô bạo, cứng rắn. Salvatore kéo theo Vito với ḿnh, hết ḷng ca ngợi "ông chủ , và xem cậu ta như Goombah, bạn thân nhất trong nhà. Chỉ trong một thời gian ngắn, Salvatore vươn lên hàng người tổ chức, mặc dù c̣n trẻ, nhưng cậu ta đă chính thức trở thành một thành viên của Ma-phi-a, và Vito cũng thế.
Dần dà, Salvatero Rudolfo trở thành nổi tiếng là một tay “anh chị” c̣n trẻ sừng sỏ trong giới tội phạm, một kẻ chỉ biết vươn lên hàng đầu sỏ. Ngoài tài khôn ranh trên đường phố, Salvatero c̣n có tài kinh doanh, tàn bạo đến rợn người, bản chất phản phúc, lại thêm khả năng độc đáo là thuyết phục được kẻ khác trung thành tuyệt đối với gă. Không kể Vito, gă qui tụ quanh gă một nhóm trung thành với gă đến chết gọi là Goombata, nhóm người này sẵn sàng làm bất cứ việc ǵ cho gă, kể cả giết người v́ gă, nếu cần. Mà việc này gă thường cần đến.
Thời gian trôi qua, đến lúc Salvatore thấy phải tách ra khỏi gia đ́nh tội phạm đă dùng gă, v́ gă bị ḷng tham thúc dục, ḷng khao khát quyền lục thúc đẩy, gă cùng Vito chia tay chủ cũ, thành lập tổ chức riêng của ḿnh.
Yếu tố làm cho đôi bạn này thành công là do họ chọn được lúc và gặp may mắn. Việc chia tay xảy ra năm 1930, khi hai người được 18 tuổi, và khi xảy ra một hoàn cảnh đặc biệt trong giới Ma-phi-a ở New York, đây là một điều may mắn cho hai người.
Một nhóm thanh niên Thổ có xu hướng hưởng lạc, chống lại các trùm lănh đạo - thường được gọi một cách châm biếm là các ông Hoàng Râu Mép - họ chống lại những tên thủ lĩnh mẫu mực lạc hậu của ḿnh.
Khi cuộc cách mạng chấm dứt vào năm 1931, hầu hết những ông trùm già cỗi đều bị loại sang một bên hay là bị thủ tiêu. Cách điều hành của họ theo lối “Cựu Thế giới" bị dẹp bỏ; một giới Ma-phi-a Mỹ hiện đại như hiện nay thành h́nh. Và gia đ́nh tội phạm Rudolfo nhờ thế mà thành h́nh. V́ Salvatore và Vito đă có công trong việc thanh trừng này, nhóm thanh niên Thổ hiện có quyền lực bằng ḷng cho họ đi tiên phong theo các kế hoạch riêng của Salvatore.
Gia đ́nh Rudolfo chóng trở nên lớn mạnh, bề thế, và qua nhiều năm sau trở thành vai tṛ chủ đạo trong “xă hội đáng kính", trong giới huynh đệ của Ma-phi-a, c̣n được biết là La Cosa Nostra, nghĩa là “giới buôn bán ma túy”. Salvatore làm chủ, em trai Charlie làm phó chủ, người em họ Anthony làm Consigliere, hay là cố vấn và Vito làm đội trưởng, đồng thời là người được Salvatore tin cậy, gần gũi nhất.
Khi c̣n nhỏ, Johnny Fortune không biết chính xác cậu Vito làm ǵ, anh chỉ biết cậu anh làm việc trong gia đ́nh với mấy ông cậu của anh - Cậu Salvatore, cậu Charlie và cậu Toni. Khi đă lớn hơn, anh biết mấy ông cậu của ḿnh đều là dân “anh chị" và là thành phần của giới tội phạm. Nhưng việc này không làm cho anh ngạc nhiên lắm, v́ anh đă lớn lên trong một khu vùng ven nghiêm ngặt của người Ư, một nơi đầy dẫy Ma-phi-a. Anh biết rất ít những ǵ xảy ra ngoài thế giới nhỏ bé này, thế giới mà những Amici, những thanh niên trong "xă hội đáng kính", được người ta nói bằng lời lẽ hết sức kính nể. Hay là hết sức lo sợ.
Theo luật lệ từ lâu của giới Ma-phi-a, không bao giờ người ta bàn công việc làm ăn ở nhà, cho nên anh không biết ǵ về công việc hàng ngày của cậu Vito hết, hay là không biết cậu anh làm việc ǵ. Mà thực ra anh cũng không cần lưu tâm đến. Chỉ một điều quan trọng cho anh là bốn người đàn ông thường thương yêu anh, che chở anh, và bảo đảm cuộc sống cho anh. Bất kỳ khi nào Vito cần có thêm tiền cho anh, để mua áo quần giày dép, đi bác sĩ, nha sĩ, đóng học phí âm nhạc hay ăn một bữa tiệc đặc biệt, cậu Salvatore sẵn sàng cung cấp. C̣n ngôi nhà ở phố Mulberry mặc dù chật chội tối tăm, nhưng Johnny vẫn được chăm sóc kỹ lưỡng, luôn luôn được ăn uống đầy đủ và áo quần không thiếu.
Chính cậu Salvatore là người đầu tiên nhận ra tài năng của Johnny, và là người đă tuyên bố anh hát như một thiên thần, rồi tặng cho anh tờ ngân phiếu 5 đô la. Khi anh bắt đầu hát chuyên nghiệp, Salvatore mua cho anh bộ côm-lê đầu tiên và nhận ra anh thường đăng kư hát trong những hộp đêm quanh vùng, những hộp đêm do bạn bè cũ của cậu ấy làm chủ.
Kể từ đó, Johnny được Salvatore Rudolfo để mắt canh chừng, trong khả năng giới hạn nào đấy, ông ta xem đứa cháu đẹp trai, có tài của Vito là người ông có trách nhiệm bảo trợ.
Mặc dù lớn lên trong không khí sinh hoạt của giới Ma-phi-a Sicily ở New York, nhưng Johnny không phải là thành viên của tổ chức tội phạm quốc tế, mà anh cũng không bao giờ muốn tham gia. Âm nhạc là lẽ sống của anh. Cậu Vito và cậu Salvatore rất hài ḷng về việc này, họ khuyến khích anh trau dồi nghề nghiệp - và giữ anh xa cách với công việc của họ, không muốn anh dính dáng vào chuyện ǵ của họ hết.
Họ biết chắc chắn rằng không ai biết Johnny có mối liên hệ gia đ́nh thân thiết với họ và đấy chính là điều họ mong muốn. Họ không muốn có ǵ làm lu mờ h́nh ảnh của anh đi. Và quả không có cái ǵ làm lu mờ thật.
Về phần công lao bảo trợ anh suốt những năm trời qua, Salvatore không hề đ̣i hỏi Johnny đáp lại ǵ cả. Ngoại trừ việc ra mắt vào bữa tiệc mừng lễ Tạ ơn hàng năm. Vào ngày Lễ này, anh được mời đến nhà cậu Salvatore ở Đảo Staten, và giữa lúc mọi người chúc mừng vào buổi tối, anh được yêu cầu hát vài bài ông Trùm thích nhất. Việc này chỉ diễn ra rất b́nh thường, thoải mái, và họ thường rất vui thích.
Johnny chợt nghĩ đến, anh phân vân không biết cậu Salvatore muốn nghe bài ǵ đây. Dĩ nhiên là sẽ có những bài ông ưa thích đă cũ rồi, như là Sorrenlo và O Soloe Mio. Nhưng Johnny nghĩ anh cũng phải chọn lựa một vài bài hiện đang nổi tiếng, những bài mà những người trẻ tuổi trong gia đ́nh ưa thích. Anh phải làm cho mọi người hài ḷng cũng như ông Trùm hài ḷng, làm cho họ say sưa khoảng nửa giờ anh hát.
Johnny cười thầm, nghĩ đến Salvatore với tất cả ḷng thương mến. Giữa hai người có một sự ràng buộc rất quan trọng. Sự ràng buộc không nói ra, nhưng nó nằm sờ sờ ra đấy, thật vậy, luôn luôn nằm sờ sờ ra đấy từ khi anh c̣n là một chú bé c̣n mặc quần xà lỏn. Đứng vào một vài phương diện nào đấy, anh cảm thấy anh gần gũi với ông ta c̣n hơn là với cậu Vito nữa, và anh thương yêu kính trọng ông. Mặc dù từ bố già hiếm khi được dùng trong giới Ma-phi-a, nếu có cũng ít, những Johnny cứ nghĩ về Salvatore như thế. Ông ta quả là bố già của anh, nói theo nghĩa hoàn hảo nhất. Và anh xem Salvatore là một người vĩ đại theo cách riêng của ông ta. Theo cách ông ta là bá chủ một vương quốc tội phạm rộng lớn, chứ không kể đến một Capo di tuti Capi của tất cả mọi gia đ́nh Ma-phi-a ở bờ Đông, từ này không bao giờ nghĩ đến. Rất đơn giản v́ Salvatore Rudolfo là ông cậu mà anh mang ơn rất nhiều.

o0o

Một lát sau, Johnny nh́n đồng hồ, anh thở dài đưa tay bấm tắt máy ti vi phát h́nh không có âm thanh đă hơn nửa giờ rồi hay lâu hơn thế. Đoạn anh chui người vào chăn và cố ngủ.
Nhưng đêm nay giấc ngủ hóa ra không đến với anh.
Johnny Fortune nằm yên lặng trong bóng tối một hồi lâu, không nghĩ đến Salvatore và Vito nữa, mà tập trung vào Rosalind Madigan. Anh nhận thấy h́nh ảnh nàng không ra khỏi tâm trí anh.
Bây giờ h́nh dung lại khuôn mặt nàng, anh bỗng cảm thấy người nhẹ lâng, mọi lo âu buồn phiền trong người tan biến hết. Rồi một cảm giác ấm áp bất ngờ tràn ngập ḷng anh, anh thấy niềm hạnh phúc sâu xa đè lên người anh đến ngộp thở. Anh kinh ngạc vô cùng. Anh, con người chưa bao giờ trải qua cảm giác ấy trong đời, thế mà bây giờ anh lại thấy hạnh phúc v́ nàng. Johnny thấy đây là một hiện tượng kỳ lạ như là một phép mầu.
Anh không biết tí ǵ về nàng hết: không biết nàng c̣n độc thân hay đă có chồng, hay ly dị hay cái ǵ nữa. Mà thực ra th́ anh cũng cóc cần biết. Rosalind Madigan là người đàn bà đầu tiên, người đàn bà duy nhất, đă làm cho anh có cảm giác như thế, một cảm giác không bao giờ muốn rời khỏi ḿnh. Ư nghĩ này ở trong tâm trí anh một hồi thật lâu cho đến lúc anh bắt đầu thiu thiu ngủ.
Ḿnh hy vọng gặp lại nàng.
Ḿnh mong muốn gặp lại nàng.
Ḿnh phải gặp lại nàng.
Ḿnh sẽ gặp lại nàng.


Chương 13

- Nào, Rosie của tôi ơi, thú nhận đi cho rồi, cậu đă làm ǵ mà biến đổi anh ta thành một chú cừu non ngoan ngoăn như thế?
- Cậu nói thế nghĩa là sao? - Rosie hơi cất cao giọng hỏi, nàng quay qua nh́n chằm chằm vào Nell trong ánh sáng lờ mờ tiền sảnh.
Nell cười, móc tay vào cánh tay Rosie, dẫn nàng vào pḥng khách của căn hộ ở khách sạn Regent Beverly Wilshire, nơi hai cô đang ở chung.
- Cậu quá biết ḿnh muốn nói ǵ rồi, bạn thân yêu ạ, cậu đừng có giả vờ không biết nữa. Lần đầu tiên khi ḿnh đi gọi điện thoại, Johnny làm ra vẻ như không có cậu ở đấy, hay thậm chí c̣n tệ hơn nữa, xem cậu như là kẻ thù không đội trời chung. Thế rồi khi ḿnh trở lại, ḿnh thấy anh ta có vẻ thân thiện hơn. Ít ra th́ vẻ lạnh lùng của anh ta cũng biến mất. Lần thứ hai ḿnh ra, ḿnh thấy hai anh chị ở trong thư viện, thoải mái ngồi với nhau trên chiếc trường kỷ. Không những thế, anh ta c̣n nắm tay cậu. Thế không phải anh ta đă mê mẩn cậu đấy hay sao. Nào, Rosie, nói đi, chắc có ǵ đă xảy ra rồi. Sự thay đổi của anh chàng ca sĩ giọng nam cao đă chứng tỏ anh hoàn toàn bị tiếng sét làm cho choáng váng rồi.
Rosie cố cười, nàng rút tay ra rồi quay qua đáp:
- Không có ǵ xảy ra hết. Lư do duy nhất khiến cho anh ta thay đổi là v́ ḿnh nói về đồ cổ bằng bạc của ảnh. Cậu nói thế là v́ cậu đang bối rối đấy. Cậu bối rối về chuyện liên hệ giữa cậu với Kevin, và thực tế là cậu đă không cho ḿnh biết. Nào, bây giờ đến phiên cậu, Nelly à. Cậu phải thú thực mới đúng. Chuyện giữa cậu với anh ḿnh bắt đầu khi nào thế?
Ném chiếc áo khoác bằng len dài trên ghế, Nell không đáp, đi qua căn pḥng. Nàng nhấc điện thoại, quay số gọi pḥng phục vụ, ngước mắt nh́n Rosie rồi hỏi:
- Uống một tách ǵ trước khi đi ngủ chứ?
Rosie gật đầu.
- Ư kiến hay, ḿnh thích thế.
Sau khi Nell gọi trà, nàng ngồi phịch xuống trường kỷ, buông tiếng thở dài.
- Chúng ḿnh không có ư định giấu giếm chuyện này với cậu làm ǵ, chúng ḿnh không muốn thế. Thực ra th́ Kevin và ḿnh mới bàn chuyện này vào tối hôm kia. - Nàng nhún vai, lắc đầu. - Bọn ḿnh không nói cho ai biết hết, thực vậy, và ḿnh không biết tại sao nữa. Không đúng thế. Có ông bạn cảnh sát ch́m của Kevin biết, anh Nell O conner biết về bọn ḿnh, nhưng chỉ có anh ta biết thôi.
Cởi áo khoác xong, Rosie đến ngồi bên Nell trên trường kỷ, nàng nói nhỏ:
- Ḿnh không giận cậu đâu, hay bực tức ǵ cậu đâu Nell thân yêu ạ. Thật ḿnh không thế đâu. Mà lại hoàn toàn hoan hô. Ḿnh rất mong khi thấy cậu và Kevin yêu nhau. - Nàng cười, rồi đưa tay nắm tay bạn một cách thân thương. - Chuyện cậu và Kev có nghiêm túc không?
Nell nh́n Rosie một hồi lâu. Cuối cùng, nàng mỉm cười:
- Ḿnh không biết... Và có lẽ đây là lư do tại sao bọn ḿnh không nói cho cậu biết, hay cho Gavin hay cho bất kỳ ai biết! Có lẽ bọn ḿnh không muốn giải thích lôi thôi hay là giăi bày t́nh cảm riêng tư của bọn ḿnh, hay là điều quan trọng nhất, bọn ḿnh không muốn người khác thúc đẩy.
Rosie nh́n bạn há hốc mồm:
- Lạy Chúa, Nell, ḿnh không đời nào thúc đẩy cậu và Kevin! Xin cậu đừng nghĩ thế. Ḿnh chỉ hơi tọc mạch một chút thôi. Ḿnh thương cậu, và ḿnh thương anh ḿnh, cho nên dĩ nhiên là ḿnh rất sung sướng khi thấy hai người yêu nhau chân thành, có dự kiến thành hôn với nhau. Nhưng đúng ra th́ đây không phải là việc của ḿnh.
- Ḿnh không trách móc ǵ cậu đâu, ḿnh chỉ cố giăi bày cho cậu hiểu thôi. Ḿnh thấy bọn ḿnh ít khi gặp cậu hay là Gavin... - Nell bỏ lửng câu nói, quay mặt nh́n ra cửa sổ một chốc. Đoạn, nàng quay lại nh́n Rosie, nói tiếp: - Nói thế cũng ngốc thật. Thực ra th́ bọn ḿnh có gặp cả cậu Gavin đấy chứ. Gặp khi xong bộ phim đấy. Và cho dù Gavin có đến trường quay có một lần thôi th́ ḿnh cũng thường đến đấy trong mấy tháng vừa qua, và đáng ra ḿnh nói cho cậu hay mới phải. Ḿnh không nói là v́... thôi được là v́ ḿnh không muốn bị ai thúc ép. Ḿnh tin Kevin cũng nghĩ như thế. Bọn ḿnh muốn chuyện này là chuyện riêng tư giữa bọn ḿnh thôi, chứ không phải là vấn đề đem ra bàn bạc với nhiều người.
- Ḿnh hiểu - Rosie đáp, nàng bóp mạnh cánh tay bạn.
- Ô, ḿnh mong cậu hiểu, bạn thân yêu à. Ḿnh không quên cậu. Chúng ḿnh không quên cậu. Như ḿnh vừa nói đấy, bọn ḿnh không nói ǵ với nhau hết cho đến tối kia. - Nell đằng hắng giọng rồi b́nh tĩnh nói tiếp: - Ḿnh yêu mến Kevin. Anh ấy là người tuyệt vời nhất, ḥa thuận nhau, như một, và bọn ḿnh đă làm t́nh với nhau rất tuyệt. Thế đấy.
- Cậu khỏi cần phân giải làm ǵ. Ḿnh rất sung sướng khi biết cậu và anh ấy đă hưởng hạnh phúc bên nhau.
- Ḿnh cũng vậy. Ḿnh lo lắng cho anh ấy, cho dù ḿnh không muốn thành hôn với ảnh.
Rosie ngồi yên, suy ngẫm về lời nói của bạn, rồi hỏi.
- Thế Kevin có muốn cưới cậu không?
- Chắc là không. - Nell nhún vai, mím môi. - Thực ra th́ ḿnh không biết rơ. Anh ấy không bao giờ đả động đến hôn nhân, và ḿnh cũng không. Ḿnh thấy không bao giờ chúng ḿnh nghĩ đến chuyện ấy.
Anh ấy th́ mê say nghề cảnh sát ch́m, c̣n ḿnh bận bịu công việc, phải điều hành công ty.
- Chuyện ấy xảy ra khi nào? Ḿnh muốn biết chuyện cậu với anh ấy làm t́nh với nhau lần đầu khi nào?
- Cách đây khoảng một năm rồi. Đêm ấy Gavin đến New York trên đường đi Luân Đôn để bàn chuyện bắt đầu bộ phim Người tạo ra Vua. Cậu nhớ rồi chứ? Ḿnh gọi điện thoại cho cậu đến ăn buổi tối với bọn ḿnh ở khách sạn Carlyle. Kevin đưa ḿnh về nhà. Ḿnh mời anh ấy vào uống cốc rượu trước khi đi ngủ. Và chuyện xảy ra! Bỗng chúng ḿnh yêu nhau đắm đuối.
- Tuyệt vời quá! - Rosie nói. - Ḿnh xin được khuyên cậu một câu: hăy chớp lấy thời cơ, cóc cần hậu quả. Châm ngôn của ḿnh là thế đấy.
- Thật không? - Nell nhướng mày kinh ngạc. - Tốt, tốt, tối nay ḿnh quá ngạc nhiên khi nghe cậu nói đấy nhé, ngoại trừ việc cậu và Johnny thân thiện nhau một cách quá tuyệt vời. Thôi, bây giờ ta nói về anh ta một chút. Cậu bàn chuyện đồ cổ bằng bạc của anh ta ra sao?
Rosie cười toe toét.
- Ḿnh hết sức kinh ngạc về thái độ của anh ta, ḿnh định đi t́m cậu để báo cho cậu biết ḿnh sẽ về lại đây. Nhưng đáng lẽ ḿnh lịch sự chào giă biệt anh ta, th́ ḿnh lại đi khen những cái giá bằng bạc đựng đồ tráng miệng. Những cái giá của Paul Starr.
- A ha! Thế là rơ rồi! Cô không thể t́m ra vấn đề ǵ hay hơn được đâu. Những cái giá ấy đúng là niềm tự hào và niềm vui lớn nhất của anh ta. Bạn của anh ta ở Luân Đôn, anh em nhà Raeymalkers, t́m ra cho ảnh, và ảnh mua liền khi trông thấy vào đầu tháng này.
- Ḿnh ngạc nhiên là anh ấy biết khá nhiều về đồ bạc cổ đại. Cũng kỳ lạ đấy chứ?
- Đúng cũng khá kỳ. Thời thơ ấu anh ấy nghèo khổ, lớn lên ở vùng Bronx hay Brooklyn, hay nơi nào như thế. Không được học hành đầy đủ, ngoại trừ âm nhạc, và anh ấy ít được tiếp xúc với thế giới của hội họa và đồ cổ. Anh ta leo lên bức thang nghề tŕnh diễn, cả đời không nghiên cứu ǵ khác hơn. Theo chỗ ḿnh biết th́ anh ấy thường không có th́ giờ. Nhưng anh ta có con mắt thẩm mỹ, và h́nh như anh thích nghiên cứu sâu xa về môn đồ bạc vô giá. Ḿnh đoán chắc gần đây anh ấy đọc nhiều sách viết về môn này, có lẽ v́ thế mà ảnh trở thành nhà sưu tầm giỏi.
Rosie gật đầu, đoạn nàng bước đến gần cửa sổ, đứng nh́n ra ngoài. Căn hộ huống ra khu Rodes Drive, khu phố này sáng choang đèn Giáng sinh trang hoàng khắp nơi, mặc dù bây giờ đang c̣n tháng 11. Nàng lại nghĩ về Johnny, và tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về anh, nàng cất tiếng hỏi:
- Anh đă yêu ai chưa?
- Ḿnh không biết chuyện này - Nell đáp, nàng lấy làm lạ khi nghe bạn hỏi, nàng vẫn ngồi trên trường kỷ đưa mắt nh́n Rosie. - Thực ra th́ ḿnh tin chắc anh ta chưa yêu ai.
Ngay khi ấy, có tiếng gơ cửa, Nell đến mở cửa cho người bồi mang khay trà đi vào.
Một lát sau, khi c̣n lại hai người, Nell rót trà và nói tiếp:
- Ḿnh không tin Johnny có cô nào đặc biệt cả. Ít ra theo chỗ ḿnh biết th́ thế. Ḿnh tin chắc trong những năm gần đây kể từ ngày ḿnh làm việc với ảnh th́ thế. Ồ, mà có đấy, thỉnh thoảng có mấy cô tŕnh diễn, mấy cô vô công rồi nghề kỳ quặc, và thỉnh thoảng ảnh có dẫn theo một cô trẻ đẹp. Nhưng họ không nghĩa lư ǵ. Nói chung chỉ là gái qua đêm.
- Tại sao cậu cho là... ảnh không lấy vợ?
Nell lắc đầu.
- Chỉ có trời mới biết, và ảnh chẳng hé môi. Đến ngồi uống trà đi. Đối với Johnny Fortune, ḿnh không tài nào đoán ra tại sao ảnh không lấy vợ, hay là tại sao ảnh không quan hệ t́nh dục với ai lâu dài. Ḿnh nghĩ thế và thỉnh thoảng có vài người đồn rằng anh ta có quan hệ t́nh dục với đôi ba người. Những mối liên hệ này không nghiêm túc. - Sau khi uống một hớp trà, Nell nói tiếp bằng một giọng hơi ngạc nhiên: - Điều làm cho ḿnh ngạc nhiên có lẽ là ảnh không hề yêu ai. Có lẽ đấy là lư do chính.
- Có thể thế. - Hai người im lặng một lát, Rosie hỏi: - Thật th́ anh ta thích cái ǵ?
Nell nhướng mày, nh́n thẳng vào mặt Rosie, ánh mắt ḍ hỏi. Nàng đáp:
- Ḿnh chẳng biết, thú thật với cậu như thế. Anh ta không để cho ai đến quá gần, giữ khoảng cách với mọi người - ít ra cũng là tầm tay với.
- Nhưng h́nh như ảnh thân cận với cậu lắm mà.
- Đúng về mặt "làm ăn". Anh là người luôn luôn lo lắng về nghề nghiệp, như cậu đă biết tối nay rồi đấy, và ḿnh là người có thể trấn an anh ta được. Thực ra th́ ảnh là người mắc chứng lo kinh niên về đủ thứ. Nhưng ảnh là người dễ thương, lúc nào cũng tốt và chu đáo với ḿnh cả. Dĩ nhiên là ảnh luôn luôn lo sợ đủ thứ. Anh lại c̣n là người có tính rất tự trọng và tự ḿnh lo liệu công việc thật khiếp, nhưng rồi ảnh vẫn là nhà nghệ sĩ giúp vui. Cậu thừa biết hơn ai hết, những nhà diễn xuất đều điên điên khùng khùng như thế nào rồi.
- Gavin không thế! - Rosie thốt lên.
- Đúng, Gavin không thế, nhưng anh ấy là trường hợp ngoại lệ. Trở lại với Johnny, anh ấy là người tốt, dễ thương như ḿnh vừa nói rồi, anh c̣n...
- C̣n ǵ?
Nell thở dài:
- Ḿnh không biết nữa... có cái ǵ đó nơi ảnh, cái ǵ đó ḿnh không thể đụng đến được, Rosie à. Có cái ǵ đó làm cho ảnh xa cách, lúc nào cũng xa cách, và không dễ dàng ǵ đề cập đến gia đ́nh ảnh được. Loại gia đ́nh bí mật.
- Ảnh có chuyện ǵ bí mật trong gia đ́nh không?
- Ảnh có một ông cậu già ở đâu đó. Ḿnh nghĩ là ông ta đang sống ở Florida. Bà mợ đă chết. Chính bà mợ và ông cậu này đă nuôi nấng anh ta. Có một lần ảnh nói với ḿnh rằng mẹ ảnh chết khi ảnh c̣n bé. Không thấy có anh em trai hay chị em gái ǵ hết. Hiện giờ không có ai thân thuộc trong gia đ́nh ngoài ông cậu. Ḿnh nghĩ có lẽ ảnh đă có một thời thơ ấu cô đơn bất hạnh, và chắc nghèo khổ lắm. Tuy nhiên ḿnh tin ông cậu này đă làm ăn khấm khá lắm. Ảnh không nói cho ḿnh nghe nhiều đâu. Có lẽ v́ ảnh lúc nào cũng kín đáo, kín đáo về ḿnh, về quá khứ và về đời sống riêng tư. Anh không có nhiều bạn bè, sống khép kín.
- Ḿnh thích anh ta, Nell à.
- Ḿnh biết cậu thích.
- Cậu biết?
- Biết chứ.
- Tại sao?
Nell bật cười.
- Bởi v́ trong những năm trước đây có bao giờ cậu quan tâm đến người nào mà ḿnh giới thiệu cho cậu đâu. Bây giờ cậu hỏi ḿnh đủ thứ về Johnny, chứng tỏ ḷng cậu ra sao rồi. Ḿnh nghĩ cậu đă bị anh ta hớp hồn rồi. - Nell nh́n cô bạn thân cười ngất. - Mà ḿnh thú thực điều này, ḿnh hoàn toàn sung sướng khi thấy cậu mơ đến ai.
Rosie đỏ mặt tía tai:
- Ḿnh không mơ anh ta đâu!
Nell lại phá ra cười:
- Cậu mơ rồi. Đừng chối. Và ḿnh c̣n nói là Johnny Fortune cũng mơ cậu rồi.
- Cậu đừng kỳ cục như thế.
- Cậu thường nói thế khi ḿnh nói đúng tim đen của cậu. Mà không kỳ cục đâu. Cậu biết sao không?
Nell nh́n Rosie chằm chằm, cặp mắt nâu ánh lên vẻ nhí nhảnh, tinh nghịch.
- Không, ḿnh chịu! - Rosie đáp.
- Ḿnh sẽ ghép cậu cho ảnh, sẽ định ngày gặp gỡ...
- Nell, đừng? Xin đừng làm thế! - Rosie la lên, mắt mở to.
- Làm, ḿnh sẽ làm thế. - Nell quả quyết, đáp.
- Ḿnh sẽ ấn định ngày gặp nhau sau lễ Tạ ơn. Anh ta sẽ đến New York, v́ công việc, và ăn tiệc lễ Tạ ơn với cậu ảnh. Ảnh đă nói với ḿnh thế. Ḿnh nghĩ đây là ư kiến tuyệt vời. Ư kiến “tự phát", tự đáy ḷng ḿnh nảy ra. Ḿnh sẽ tổ chức buổi gặp mặt gồm 4 người. Ḿnh và Kevin, cậu và Johnny. Buổi họp này sẽ tuyệt vời lắm.
- Hôm ấy ḿnh sẽ đi Paris, Rosie tuyên bố.
- Đổi ngày bay. Thứ bảy rồi hăy đi. Rosie, đừng bỏ lỡ dịp này, Nell năn nỉ.
- Ḿnh không đổi chuyến bay được. Ḿnh xa nhà lâu quá rồi. Hôm nay ḿnh có nói chuyện với Yvonne, Collie không khỏe. Ḿnh phải về nhà. Trường hợp Collie bệnh, sẽ có rất nhiều công việc phải làm ở Montfleurie để đón Giáng sinh.
- Cậu và Montfleurie! - Nell la lên thất vọng, và mặc dù nàng không muốn làm cho Rosie buồn, nàng cũng không thể nói thêm: - Ồ, thật phiền hà! Tại sao ḿnh lại quá điên khùng khi nghĩ cậu có thể quan tâm đến một thanh niên trong khi cậu yêu thương một ngôi nhà mắc dịch được nhỉ!
Rosie sửng sốt nh́n bạn rồi đáp:
- Cậu điên rồi, Nell à, điên mới nói tầm bậy như thế. Ḿnh không yêu một ngôi nhà. Trả lời cho cậu điều này kể ra thật không đáng chút nào. Nhưng v́ ḿnh yêu Collie, Lisette và Yvonne. Họ yêu ḿnh, cần ḿnh, và ḿnh phải có bổn phận với họ. Ḿnh không thể để cho họ thất vọng.
Nell ngồi im lặng uống trà, mặt nàng bỗng trở nên ủ dột. Ḷng nàng rối bời. Nhiều lần Rosie làm cho nàng mất hết kiên nhẫn, nhất là, khi Rosie xem quư những người ở Montfleurie nhất, cứ luôn luôn nghĩ đến lợi ích của họ hơn cả ḿnh nữa. Rosie quá tốt trong nhiều phương diện, và Nell tin rằng đă có nhiều người, đặc biệt là gia đ́nh người Pháp này, lợi dụng ḷng tốt của Rosie.
- Bạn thân yêu ơi, xin bạn đừng căi cọ với ḿnh. Chúng ta chỉ c̣n ít thời giờ bên nhau, mà ḿnh th́ lại quá nhớ cậu. Nell, ḿnh không muốn gây gổ với cậu. Cậu là bạn thân nhất của ḿnh mà, ḿnh thương mến cậu.
Nell nh́n nàng, im lặng gật đầu, và mỉm cười ḥa giải. Không nói một lời, cô đứng lên, đi vào pḥng ngủ.
Rosie nh́n theo bạn, bỗng cảm thấy ân hận v́ đă nói đến Johnny Fortune. Nàng định đứng dậy đi theo Nell vào pḥng ngủ, làm lành với cô ta, th́ bỗng Nell xuất hiện trên ngưỡng cửa, vẫy một cuốn băng cho nàng thấy. Nell quay trở lại ghế trường kỷ, đưa cuốn băng cho Rosie, và vẫn không nói ǵ hết.
Rosie nh́n kỹ cuốn băng. Đây là cuốn băng mới nhất của Johnny, vừa thu xong, và đă có tiếng vang ngay, nàng biết thế. Cuốn băng nhan đề Fortune’s Child (Thời ấu thơ của Fortune), trên mặt hộp có in h́nh màu của anh ấy. Trong ảnh, anh ta rất đẹp trai. Nàng nh́n bộ mặt gợi cảm một hồi, rồi ngẩng đầu, nàng nh́n Nell với ánh mắt ḍ hỏi.
Nell nói:
- Johnny đẹp trai, có tài, giàu có, và cơ bản là người tốt, phong cách hoàn toàn hấp dẫn, ḿnh cam đoan thế. Vậy cậu hăy nghe ḿnh đi. Ḿnh biết anh ta quan tâm đến cậu, Rosie à, v́ ḿnh thấy thái độ của ảnh khi chúng ta uống cà phê. Chưa bao giờ ḿnh thấy ảnh như thế.
- Như cái ǵ?
- Thứ nhất anh ta theo dơi từng lời nói của cậu, và ậm ừ nói theo. Thứ hai, ảnh không rời mắt khỏi cậu, và chắc có lẽ ảnh không muốn chúng ta cáo từ ra về . Ḿnh cam đoan là nếu không có ḿnh ở đấy, thế nào anh ta cũng bày tỏ thái độ với cậu liền. Ḿnh cá với cậu là nếu cậu ở một ḿnh với ảnh, thế nào ảnh cũng t́m cách quyến rũ cậu ngay.
- Lạy Chúa, óc tưởng tượng của cậu phong phú quá.
- Nh́n là ḿnh biết ngay! - Nell đáp có vẻ quyết liệt. Tại sao cậu không tạo cơ hội thử xem sao? Cậu cứ để ḿnh sắp xếp một bữa ăn tối, hay là bữa trưa cũng được, trước khi cậu đi Pháp. Chỉ có bốn chúng ta thôi, sau hôm lễ Tạ ơn.
- Ḿnh không đến đâu, Nell à, ḿnh không thể đến được. Ḿnh không được làm cho Collie thất vọng. Cô ấy rất mong ḿnh về nhà. Ḿnh đă xa nhà quá lâu v́ bận đi làm bộ phim, rồi lại sang Mỹ nữa, khiến ḿnh phải kéo dài thêm ngày về.
Nàng sợ rồi, Nell nghĩ. Sợ gian díu với một người đàn ông, v́ chuyện đă xảy ra vừa rồi do nàng gây nên. Tất cả chỉ v́ có thế. Nàng ẩn ḿnh vào ngôi nhà kỳ cục ấy, v́ tại lâu đài Montfleurie nàng mới cảm thấy b́nh an. Đấy là nơi nguy hiểm nhất trần gian đối với nàng. Ḿnh phải thuyết phục nàng rời bỏ ngôi nhà ấy, rời ngay và vĩnh viễn, kẻo quá muộn. Kẻo có chuyện khủng khiếp sẽ xảy ra.

Chương 14

Rosie nh́n Gavin, than phiền:
- Em ngồi đây đă hơn hai mươi phút mà không nghe anh nói ǵ đến bộ phim, hay là nói cái ǵ về phim hết.
Buổi sáng lạnh nhưng có nắng, hai người ngồi trên hành lang rộng nh́n ra vườn nhà của anh ở Bel-Air, thưởng thức rượu vang trắng trước giờ ăn qua. Anh cười:
- Th́ tôi bận nghe cô nói đấy. Từ khi cô đến, cô nói không ngớt. Tôi không thể nào nói nổi một tiếng để chen vào các điều cô nói, nào là về chuyện cô gặp Garry Marshall, nào là tin tức mới lạ giữa Nell và Kevin. Mà này, chuyện này nghe hấp dẫn nhất đấy.
Rosie nhất trí với anh, nàng nói tiếp:
- Câu chuyện thật em không ngờ đến.
- Tôi cũng thế. Thú thật với cô, tôi rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này. Từ lâu tôi cứ nghĩ Nell vẫn c̣n xem Mikey là thần tượng, tôi đâu ngờ như thế này.
- C̣n em, em cứ nghĩ Kevin c̣n thương yêu Sunny. Bởi thế em thấy cả hai chúng ta đều sai lầm cả, Rosie nói rồi bật cười.
- Chuyện có nghiêm túc không? - Gavin hỏi, anh trở người trên ghế, gác chéo hai chân lên nhau.
- Em không biết. Em có hỏi Nell như thế, cô ta... tránh né.
- Có lẽ hai người ấy t́m cách giữ kín chuyện này không cho chúng ta biết.
- Em cũng nghĩ thế, Gavin à. Em nghĩ họ không muốn chúng ta ṭ ṃ hay là thúc ép họ.
- Chắc họ không muốn. Ai mà muốn thế.
- C̣n về bộ phim, anh Gavin này, em...
- Cô sẽ thích bộ phim đấy, và chắc cô muốn tạo mẫu áo quần cho bộ phim - anh cắt ngang lời nàng.
- Chuyện hiển nhiên phải không?
- Tôi nghĩ thế, người đẹp à. - anh đáp, cười x̣a.
Đoạn anh đứng lên, đi qua hành lang rộng đến đứng dựa vào lan can, quay mặt nh́n nàng. - Phim về một vĩ nhân, anh nói rồi dừng lại.
- Về ai thế? - Rosie thốt lên - Anh rất say mê các vĩ nhân, những vĩ nhân trong lịch sử. Em đoán chắc là một nhân vật trong lịch sử chứ ǵ?
- Tất nhiên rồi. Có lẽ bây giờ không có ai vĩ đại đáng cho ta nói đến... có thể có Gorbachev, nhưng chúng ta phải đợi cho các cơn sóng gió qua đi đă, đợi cho t́nh h́nh ổn định đi đă mới biết được. Nhưng như cô đă biết, theo tôi th́ Winston Churchill quả là một vĩ nhân của thế kỷ này. Ông ta kề vai sát cánh với các nhân vật vĩ đại trong lịch sử, và...
Nàng ngắt ngang lời anh:
- Anh muốn nói bộ phim mới của anh sẽ nói về Winston Churchill à?
Gavin lắc đầu.
- Bộ phim sẽ đóng về một nhân vật trước thời Churchill nhiều, một nhân vật đă được hơn hai trăm ngàn cuốn sách viết về ông ta, và là nhân vật nổi bật nhất trong lịch sử vào thời ông ta.
- Ai thế?
- Napoléon.
Đây là cái tên nàng không ngờ nghe đến, cho nên Rosie sửng sốt. Nàng nh́n Gavin đăm đăm, vẻ kinh ngạc hoàn toàn không tin nổi. Nàng hăng hái nói lớn:
- Gavin, dựng lại cuộc đời của Napoléon không dễ dàng đâu. Có dựng được cũng khó thành công. Đấy không thể dựng được đâu, đây là một thách thức quá lớn so với Người tạo ra Vua.
- Đúng, đúng thế, cô hoàn toàn nói đúng. Nhưng tôi không dựng lại cuộc đời của ông ấy. Tôi không ngốc như thế. Tôi chỉ dựng lại một phần cuộc sống của ông thôi. Cố dựng một bộ phim tiểu sử đầy đủ th́ rơ ràng quá tốn kém và phải làm rất lâu mới xong. Mục đích của tôi trong bộ phim này là chỉ làm một giai thoại đặc biệt của cuộc đời ông ấy thôi.
- Giai đoạn nào? Thời ông vươn lên nắm quyền lực?
- Không, giai đoạn ông đă có quyền lục trong tay, khi ông đi từ cương vị đại tướng sang chức cố vấn thứ nhất - dĩ nhiên đây là quan điểm của tôi - Và khi ông đang ở tột đỉnh quyền lực. Bộ phim sẽ chú trọng đến chuyện t́nh, chuyện gia đ́nh, hơn là chuyện thành công vĩ đại làm rung động thế giới của một vị tướng. Tôi muốn nói đến chuyện của... một người đàn ông và một người đàn bà thực sự... Napoléon và Josephine. Chuyện xảy ra trước khi ông tự phong hoàng đế cho ḿnh, và Josephine phong hoàng hậu, chuyện miêu tả cảnh thân mật của họ, cuộc sống bên nhau của họ, miêu tả mối t́nh tuyệt vời của hai người. Dĩ nhiên là tôi phải chọn thời điểm, để đem câu chuyện đến chỗ Napoléon quyết định phải ly dị Josephine. V́ tổ quốc, v́ nước Pháp. Tôi muốn diễn tả tâm trạng dằn vặt đau đớn của ông khi quyết định từ giă người phụ nữ ông yêu mến để bảo vệ tổ quốc. Đây là một hành động nặng về chính trị. Ông ta cần phải thắt chặt mối liên minh với nước Nga, và có ǵ tốt hơn là bằng hôn nhân? Ông ta cầu hôn người em gái của Nga Hoàng Alexander Anna. Thực vậy, ông ta muốn cuộc hôn nhân này là con đường dẫn đến ḥa b́nh vĩnh viễn, là phương pháp bảo đảm ḥa b́nh. Nga hoàng bằng ḷng, nhưng mẫu hậu lại chống dối, thế là cuối cùng Napoléon bị từ chối. Nhưng ông ta cần xây dựng một nền ḥa b́nh và ông cần liên minh với các nước mạnh ở Châu âu. C̣n chuyện khác nữa, Rosie à: ông ta thường nghĩ đến người nối dơi, ông ao ước có một người con trai, cần một người con trai để nhượng quyền lực, nhường vinh quang, và nhường ngai Vàng. Cuối cùng, ông ta cưới một công chúa của nước Áo chuyện này th́ chắc cô biết rồi.
Rosie đáp:
- Biết, đó là Marie Louise của nước Áo, con gái của hoàng đế Francis, bà này sinh cho ông một người con trai như ḷng ông mong muốn. Nhưng bà ấy trẻ lắm, phải không? C̣n Josephine th́ lại già hơn ông ấy đến sáu tuổi.
Gavin gật đầu, anh rời khỏi lan can.
- Ta vào trong đi. Tôi muốn bàn với cô đôi điều.
Anh nắm tay nàng dẫn đi qua pḥng ăn, rồi đi dọc theo một hành lang dài, rẽ vào căn pḥng đẹp nhất trong nhà. Đây là pḥng làm việc của anh, công việc ǵ anh cũng đều làm ở đây. Gian pḥng rộng, thoáng khí, trần nhà h́nh ṿm, tường đầy sách và nhiều cửa sổ nh́n ra một băi cỏ xanh tươi chăm sóc rất kỹ lưỡng chạy dài xuống tận một chiếc hồ nhỏ đầy hoa huệ. Một cái bàn lớn, xưa cũ, bằng gỗ đào hoa kê giữa pḥng, kiểu bàn dùng trong các pḥng của ban giám đốc, dùng nơi làm việc, và có nhiều loại ghế dựa êm ái cùng ghế trường kỷ bọc nệm bằng da màu cà phê nhạt.
Gavin kéo ghế mời Rosie ngồi, hai người ngồi bên nhau cạnh bàn. Anh t́m sổ ghi chép, lật ra rồi tŕnh bày cho nàng nghe:
- Tôi có giả thuyết như thế này. Tôi tin việc Napoléon từ bỏ Josephine là bước đầu của sự sụp đổ của ông ta. Vận may của ông ta đă thay đổi. Bỏ Josephine, mối t́nh chân chính nhất của ông. Tôi nghĩ rằng h́nh như không có bà ta, không có ǵ xảy ra như ư của ông nữa.
- Chuyện của hai người xảy ra quá buồn, Rosie khẽ đáp - Em thường nghĩ như thế đấy, Gavin à.
- Tôi đồng ư. - Gavin nh́n vào cuốn sổ. - Đây, Rosie ta xem đoạn này như là một cảnh tuyệt vời. Cảnh xảy ra vào một hôm trời lạnh, ngày 13 tháng 11, 1809. Chúng ta ở trong lâu đài - điện Tuileries - với Napoléon và Josephine. Ông ta nói với bà rằng ông sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân của hai người. Ông ta nói như thế này: "Anh vẫn yêu em, nhưng trong chính trị không có trái tim, mà chỉ có đầu óc". Josephine ngất xỉu, rồi bà van nài, bà qú xuống và khóc sướt mướt, ḷng tràn ngập sầu bi. Nhưng ông vẫn cương quyết ông phải ly dị bà. Ông phải làm thế.
- Ôi, Gavin, khủng khiếp quá! Chuyện ǵ xảy ra sau đó?
- Bà ta đến Malmaison, ngôi nhà ông đă mua cho bà trước đó lâu năm, ở đấy hai người đă từng sống với nhau ḥa thuận, hạnh phúc. Đó là vào ngày 15 tháng 12, ngày Josephine từ giă ông vĩnh viễn sau khi đă sống với ông suốt 14 năm trời. Nhưng ông vẫn yêu bà, có rất nhiều tài liệu chứng minh điều này. Thực vậy, chỉ một tháng sau, ông viết thư cho bà nói rằng ông muốn gặp bà. Dĩ nhiên là cuộc chia tay làm nát ḷng bà. Và cả ông nữa. Ít ra th́ tôi cũng thế, và bộ phim chỉ chú trọng về phần này, phần nói về chuyện t́nh giữa nam và nữ, chứ không về một vĩ nhân.
Gavin dừng lại, đưa mắt nh́n vào cuốn sổ, lật sang trang và nói tiếp:
- Cô nghe đoạn này. Đây là một bức thư ông ta đă viết cho bà Josephine khi ông 26 tuổi, sau khi làm t́nh lần đầu với bà. Bà đă 32 tuổi và lúc ấy chưa hoàn toàn say mê ông. Sau này, bà mới yêu ông, nhưng cô hăy nghe bức thư.
- Đọc đi em nghe đây.
Rosie thấy Gavin hầu như thuộc ḷng cả bức thư. Anh cất tiếng nói mà không cần nh́n vào cuốn sổ.
“Anh vùng dậy với h́nh ảnh trước mắt. Bức h́nh của em và kỷ niệm ân ái đêm qua làm cho anh thổn thúc khôn nguôi. Josephine vô vàn mến yêu, em đă làm cho trái tim anh rướm máu! Em không vui ư? Có phải em thấy anh buồn không? Em lo ư? Linh hồn anh bấn loạn khi em nghĩ thế, và thế là người bạn của em không tài nào yên ổn được... Nhưng anh lại càng không yên ổn nữa khi để cho t́nh cảm sâu đậm tràn ngập xâm chiếm lấy anh, khi rời khỏi đôi môi em và để cho trái tim bốc lửa trong người anh. A! Anh nhận ra rơ ràng rằng h́nh ảnh của em đêm qua rất khác với người thật của em! Em chia tay vào buổi trưa mà anh vẫn c̣n thấy bóng dáng em suốt ba giờ liền. Nhớ măi, mio dolce amor, hàng ngàn nụ hôn, nhưng xin đừng hôn anh, v́ những nụ hôn của em sẽ làm cho anh rướm máu”.
Rosie ngồi yên nh́n Gavin một hồi lâu không nói được nên lời. Anh đă làm nàng mê mẩn, đă nói lên những lời lẽ đẹp đẽ, như chỉ có anh mới nói được, và nàng cảm thấy như anh đă biến thành Napoléon trong những giây phút ngắn ngủi vừa qua. Nàng không cần phải chờ đợi để xem anh đóng vai ấy nữa.
Anh hơi cau mày, hỏi nàng:
- Sao, cô nghĩ sao? Cô không nói lời nào hết, tôi nghĩ rằng đây là bức thư t́nh tuyệt diệu của một người mà thế giới luôn luôn cứ nghĩ đến như là một vị tướng đầy tham vọng muốn chinh phục thế giới, trong khi ông ta không phải thế. Ít ra th́ ông ta cũng hơn thế nhiều.
- Em cảm động, Gavin à, v́ thế mà em im lặng. - Nàng nh́n thẳng vào mặt anh. - Anh đă có bản thảo rồi, phải không?
- A, cô quá quắt lắm, Gương Mặt Thiên Thần à, tôi không qua mắt cô được. Đúng, tôi đă có bản thảo và cũng gần hoàn tất. Chỉ cần trau chuốt lại là xong.
- Bản thảo do Vivienne Citrine viết chứ ǵ?
- Cô nói đúng.
- Em bằng ḷng bản thảo do bà ấy viết, không ai giỏi hơn bà ta, và bà ấy viết th́ rất tuyệt với anh.
- Cô sẽ vui mừng khi làm việc trong bộ phim này. V́ tôi sẽ quay ở xứ cô thích nhất, đó là nước Pháp. Cơ bản là tôi làm việc ở Paris, tại phim trường Billancourt, và sẽ quay nhiều cảnh ở bên trong Paris và quanh Paris, và ở Malmaison. Nếu chính quyền Pháp cho phép, tôi sẽ quay những cảnh bên ngoài ở đây, thế đấy.
- Đây là một ngôi nhà rất đẹp, Gavin à, em tin là họ sẽ cho phép. Có thể họ c̣n cho phép anh quay cả bên trong nữa. Chính quyền Pháp thường rất thích hợp tác trong việc thực hiện những bộ phim lịch sử.
- Đúng thế. Nhưng dù sao th́ người làm việc của tôi sẽ làm tất cả ở đấy, và tôi hy vọng cô bắt đầu nghiên cứu áo quần sau ngày Giáng sinh ngay. Được không?
- Cam đoan với anh là được.
Gavin cười.
- Tôi biết tôi có thể tin cậy vào cô và nhân thể, nói cho cô hay chuyện này, thế nào cô cũng sẽ tạo một số áo dài mỏng manh cho Josephine và các bà mặc, tôi xin nói cho cô biết Napoléon không chấp nhận loại áo quần này.
- Thế sao?
- Đúng thế, bởi lẽ, ông ta cho đốt lửa lên cho không khí thật nóng bức ở Malmaison khiến mọi người đều toát mồ hôi. Ngôi nhà như một ḷ lửa, rồi ông ta tuyên bố, rất trịnh trọng, rằng ông muốn phụ nữ được ấm áp trong cảnh "thoát y".
Rosie cười.
- Em thấy ông ta thật dí dỏm hết sức. Nhưng dù sao th́ đây cũng sẽ là một chương tŕnh hấp dẫn - em đă bị kích thích rồi đấy. Em nôn nóng đợi đến lúc cắt áo quần đây.
- Tôi biết thế nào cô cũng nôn nóng.
- Khi nào th́ em có phó bản truyện phim?
- Đầu tháng Giêng. Tôi sẽ đích thân mang đến cho cô. Tôi sẽ có mặt ở Paris vào cuối tháng ấy, v́ tôi phải hoàn tất công việc hậu phần sản xuất phim “Người tạo ra Vua ".
- Tốt. Em rất nôn nóng được đọc bản thảo.
Máy điện thoại ở cái bàn đàng góc xa reo lên, Gavin đứng dậy đến nghe. Rosie đưa mắt nh́n quanh bàn. Trên bàn chất đầy sách, những kẹp đựng giấy tờ màu nâu và bản đồ. Nàng thấy có nhiều cuốn sách viết về Napoléon, Josephine, về chính trị nước Pháp thời ấy và về chiến dịch quân sự của Napoléon. C̣n có những cuốn viết về những nhân vật cùng thời với ông, từ Barras cho đến Talleyrand, cả hai nhân vật này nàng biết là kẻ thù của ông ta. Rơ ràng là Gavin làm việc ở nhà như mọi khi, mà lại làm tốt.
Khi Gavin gác máy, anh nói:
- Ta đi ăn trưa thôi, “Gương Mặt Thiên Thần”. Miri sẽ dọn cơm ngoài hàng hiên.

o0o

Xế chiều hôm đó, sau khi Rosie về đă lâu, Gavin ngồi xem lại bản thảo trong pḥng làm việc th́ th́nh ĺnh cửa bật mở.
Bực ḿnh v́ bị quấy rầy, Gavin ngước mắt nh́n lên và thấy vợ anh, Louise, đang đứng nơi ngưỡng cửa.
Anh nh́n chị, không che giấu được sự tức giận.
Louise đẹp, nhỏ nhắn, tóc đen, ăn mặc rất hợp thời trang, lịch sự như mọi khi. Chị nh́n lại anh, nhận ra ngay thái độ bất b́nh của anh, chị đă quen thuộc với thái độ này của anh trong những ngày gần đây
- Em sẽ đi - Chị nói, giọng the thé.
Không thấy anh trả lời, chị nói thêm:
- Đi Washington.
- Đương nhiên rồi - cuối cùng Gavin lên tiếng, giọng anh gay gắt. - Độ này cô c̣n đi đâu nữa.
Louise đưa chân mang giày thời trang đá cánh cửa đóng lại, bước vào pḥng, mắt vẫn đăm đăm nh́n anh. Bỗng chị mặt đỏ tía tai, lên tiếng kêu ca:
- Ít ra th́ tôi cũng cảm thấy được bạn bè ở đấy đón tiếp niềm nở. Chứ có ai trong nhà này hơn thế không.
- Nhà này, từ mà cô gọi đấy, là nhà của cô mà Louise. Xin đừng đóng kịch nữa. Không gây ấn tượng cho tôi được, hay tác động đến tôi đâu. Cô nhớ trong nhà chính tôi là diễn viên mà. Nhưng khi nào th́ cô về?
- Cuối cùng th́ anh cũng tỏ ra có lưu tâm đến tôi. Tôi không biết khi nào mới về.
Gavin nhíu mày, hỏi:
- Thế c̣n lễ Tạ ơn th́ sao?
- Lễ lạc cái ǵ?
- Cô không ở nhà à?
- Tại sao tôi phải ở nhà.
- V́ David đấy.
- David để mắt đến bố nó thôi, và anh thừa biết điều đó rồi, v́ anh là người xúi nó chống lại tôi mà.
- Louise, cô là đồ ngốc! - Gavin giận dữ thốt lên, lớn tiếng, nghe như hét. - Quá ư ngu ngốc! Lạy Chúa, tại sao tôi lại xúi con trai chúng ta chống lại mẹ nó đă chứ? - Gavin lắc đầu. Anh thật kinh ngạc khi nghe lời chị nói. Anh thấy khó mà tin được chị ta lại nghĩ anh đă t́m cách chia rẽ chị với con trai của họ.
Louise thấy ḿnh đuối lư, chị bèn đổi đề tài, chị nói:
- Và anh sẽ ở nhà bao lâu? Chúng tôi sẽ được hân hạnh vui thú cùng "anh” ở L.A bao lâu?
- Tôi phải trở lại Luân Đôn vào cuối tháng 11. Tôi c̣n bận việc về hậu kỳ sản xuất cuốn phim “Người tạo ra Vua", như cô đă biết rơ rồi đấy.
- Rồi anh có về nhà ăn Giáng sinh không?
- Về chứ. Tại sao tôi lại không về?
- Độ này tôi thấy h́nh như anh làm phim liên miên hết phim này đến phim khác. Và tất cả đều làm ở ngoại quốc, tôi có thể nói thêm như thế. Rơ ràng trong những năm vừa qua tôi thấy đối với anh phim ảnh quan trọng hơn tôi và David nhiều.
- Không đúng như thế, Louise, cô biết là không phải thế. Mà trong lúc cô ghét phim xi nê của tôi, đây là điều cô tuyên bố với tôi và với bất kỳ ai muốn nghe cô, th́ cô lại không ghét việc tiêu tiền do phim xi nê đem lại.
Louise nh́n anh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng chị không nói.
Gavin nói tiếp:
- Tôi sẽ khởi quay bộ phim mới vào tháng hai hay tháng ba.
- Ngon nhỉ.
- Ồ, Louise, dẹp đi có được không?
Chị bước đến gần cái bàn làm việc dài, đưa mắt nh́n những cuốn sách chất đống trên đó.
- Napoléon! Lạy Chúa ḷng lành, đáng ra tôi phải biết có ngày ông đóng phim về ông này mới phải. Lại một người nhỏ con với tư tưởng vĩ đại - chị nói, giọng mỉa mai, cặp mắt xanh như dao trên khuôn mặt trắng bệch.
Gavin chọn phương pháp giả vờ không để ư đến lời lẽ châm biếm của vợ, anh nói:
- Tôi sắp khỏi làm vướng cô rồi, v́ tôi sẽ sang làm việc bên Pháp sáu tháng sắp đến hay khoảng ấy.
- Nhiều thế à? - Chị la lên. - Tôi đoán chắc thế nào anh cũng sẽ chấm dứt ở bên ấy.
- Cô nói thế là thế nào?
- Nàng Rosalind quí báu của anh ở và làm việc bên Pháp, anh không chịu được cảnh xa cách với nàng ta phải không?
- Ô này, dẹp chuyện ấy đi, anh la lên. - Sự ghen tuông bẩm sinh của cô luôn luôn làm mờ trí xét đoán của cô. V́ thế mà cuộc hôn nhân của chúng ta đă hỏng.
- Ha! Đừng gieo tiếng xấu cho tôi, Gavin Ambrose. Tôi không làm ǵ hại đến cuộc hôn nhân của chúng ta cả. Anh mới phá hoại. Anh với bọn đàn bà của anh!
Gavin biết nếu anh không cắt đề tài nói chuyện đặc biệt này, th́ thế nào hai người cũng đi đến chỗ căi vă nhau kịch liệt mà thôi, cho nên anh phải chấm dứt ngay. Anh nói:
- Thôi, Louise, chúng ta dừng lại đây. Dừng ngay lập tức. Tôi đang làm việc, tôi phải làm xong truyện phim này cho đúng hạn. Mà cô c̣n phải thu xếp chuyến bay. Xin chúc cô vui vẻ ở Washington, và cho tôi gửi lời thăm Allan.
Louise hơi giật ḿnh.
- Tôi không đi Washington để thăm Allan. Tôi đi thăm gia đ́nh Mercier, đi ăn sinh nhật của Alicia. Họ mở tiệc mừng, và tôi ở lại với họ.
Quỷ tha ma bắt cô đi, đừng nói chuyện không đi thăm Allan Turner, anh nghĩ, nhưng anh vẫn nói:
- Vậy th́ chuyển lời của tôi đến gia đ́nh Mercier. Chúc cô vui vẻ. Tôi chắc sẽ gặp cô trước khi đi Luân Đôn.
- Tôi chắc thế. - Chị nói lẩm bẩm rồi quay gót bước ra ngoài, vẻ hống hách, đưa tay đóng sầm cửa lại.
Gavin nh́n đăm đăm vào cánh cửa một hồi, rồi nh́n xuống tập truyện phim. Đây là bản thảo cuối cùng, nhưng rất hoàn hảo, xem như có thể đem ra đóng được rồi.
Chỉ cần thay đổi một ít thôi, anh nghĩ, và đưa tay lấy bút ch́.
Một lát sau, Gavin nhận thấy anh không thể tập trung được. Nhũng lời nói của Louise cứ vang măi trong óc anh. Cô ta đă ám chỉ - không, cô ta đă nói thẳng - rằng anh muốn làm việc ở Pháp v́ Rosie đang sống ở đấy. Và chuyện này không đúng sự thật.
Hay là đúng đấy?
Anh ngồi suy nghĩ về chuyện này một hồi lâu, quên mất truyện phim.

Phần II

Chương 15
T́nh Bạn Thiêng Liêng

Mặc dầu xe cộ ở Paris đông đúc, nhưng sự lưu thông vẫn nhanh nhẹn, và Rosie khoan khoái khi ra khỏi trung tâm thành phố chỉ trong ṿng nửa giờ sau.
Nhưng phải đợi cho đến khi chiếc xe Peugeot của nàng đến xa lộ và hướng về Orléans nàng mới bắt đầu thư thái được. Dựa người sau tay lái, nàng buông tiếng thở dài thoải mái. Hôm nay là ngày mồng sáu tháng 12, và sau một tuần ở Paris, hầu hết thời gian này nàng đều chúi mũi vào công việc, đi giải quyết công việc của ḿnh và làm một số việc nhỏ cho Gavin, cuối cùng nàng trở về Montfleurie thân yêu.
V́ đă thứ sáu, cho nên xe cộ trên đường sẽ đông, bởi lẽ mọi người đều đổ xô về nhà ở nông thôn. Nhưng trời mới xế trưa, thành ra xe cũng chưa đông lắm đến độ phải làm tắc nghẽn việc lưu thông. Nàng có thể lái xe với vận tốc đều đều, và vừa lái nàng vừa nghĩ đến Johnny Fortune.
Bỗng nàng đưa tay lấy cuốn băng mà Nell đă đưa cho nàng ở Beverly Hills và nàng đă bỏ vào trong cái túi xách du lịch trước khi rời căn hộ nàng ở trên đường Đại học, trong khu bùng binh thứ bảy, cách đây một thời gian ngắn. Nàng mới chỉ nghe được một phần vào đầu tuần chứ chưa nghe hết. Và rồi khi giọng anh vang lên trong xe, nàng bỗng cảm thấy lời ca của anh trong bài “You and Me, We Wanted it All” làm cho nàng buốt nhói tận tâm can.
Nàng ngạc nhiên khi thấy bài ca này làm nàng xúc động sâu sắc, xúc động hơn cả những bài hay khác nhiều.
Và khi nàng nghe anh hát, một nỗi buồn man mát chiếm lấy ḷng nàng, và bất ngờ nước mắt trào lên mi. Nàng cảm thấy như bị mất mát cái ǵ, nàng nghĩ đến những điều, những việc đáng ra sẽ xảy đến với nàng, nhưng rồi nó đă xảy ra hoàn toàn khác với ḷng nàng mơ ước. Lời ca buồn sâu đậm, chờn vờn ám ảnh. Và lời ca nghe sao mà như có vẻ lời tiên tri... Lời ca thật dễ làm nát ḷng người, ḷng ḿnh. Nàng rất cảm thông điều này.
Johnny hát sang bài khác, giọng ca du dương của anh vẫn bao phủ quanh người nàng, và tự nhiên nàng nghĩ đến anh, nghĩ đến buổi tối mới đây họ cùng nhau trong nhà anh. Nàng thấy sao mà xa vời vợi đến thế. Nhưng tính ra chỉ mới cách đây hơn một tuần, khi nàng đến Beverly Hiu với Nell và Gavin, hai người bạn thân thiết, và gặp danh ca Johnny Fortune lần đầu, rồi bị anh ta cuốn hút một cách kỳ lạ. Bây giờ nàng đang lái xe vào trung tâm nước Pháp, và cũng đang lái vào một cuộc sống khác. Hai thế giới này khác xa nhau biết bao, cách xa nhau hàng ngàn dặm, và suy tư t́nh cảm của con người cũng khác nhau. Cái ǵ ở châu âu cũng qui củ hơn ở California, và không có vấn đề một sớm một chiều mà ta chuyển được nếp sống xô bồ cuồng nhiệt của Hollywood lừng danh sang nếp sống nặng về nghi thức của giai cấp quí tộc Pháp. Nell nói măi điều này với nàng, trêu chọc nàng về hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt nhau, mặc dù cô bạn thân của nàng thừa biết nàng cố xoay sở để chuyển được cuộc sống một cách rất khéo léo và tài t́nh.
Hôm qua Nell đă gọi cho nàng từ New York, nói với nàng rằng số quà Giáng sinh nhiều vô kể sẽ được chuyến tàu hàng chở đến cho nàng vào cuối tuần, rồi nàng cười khúc khích và nói tiếp giọng rất tinh nghịch: - Johnny cứ nằng nặc hỏi ḿnh về số điện thoại của cậu. Ḿnh không biết ư kiến của cậu ra sao, cho nên ḿnh đă đưa số điện thoại ở phim trường tại Luân Đôn cho anh ta. Rồi ḿnh fax cho Aida ở phim trường, dặn bà đừng đưa số điện thoại cho ai hết. Không đưa cho một ai hết - Nell lại cười, và vẫn nghịch ngợm, cô ta nói thêm bằng giọng ỡm ờ: - Tất nhiên là ḿnh nói ḿnh làm theo lời cậu dặn, và nói rằng cậu không muốn nói chuyện với ai hết trong vài tuần, rằng cậu muốn nghỉ ngơi ở Montfleurie. Nhưng Rosie thân mến này, cậu hăy nghe ḿnh, ḿnh nói đúng đấy. Johnny buồn lắm. Anh ta đă bị cậu hớp hồn rồi, bạn thân mến à, đúng thế đấy, anh ta đă mê mẩn cậu rồi.
Rosie cười thầm, nghĩ đến thái độ coi thường của nàng khi nghe Nell nói như thế. Nhưng nàng phải công nhận rằng hôm qua nàng đă thấy hả dạ khi nghe Nell nói anh ta quan tâm đến nàng. Nàng nghĩ Johnny có cái ǵ đó rất đặc biệt, và nàng thích anh ta - thích lắm. Anh hoàn toàn không giống những người đàn ông nàng đă quen trước đây, và nàng nhận ra anh có tâm hồn rất đáng yêu. Rơ ràng nàng cảm thấy chắc nàng sẽ hết sức sung sướng khi gặp lại anh, nhưng không có cách nào nàng gặp được. Và nàng cũng không nên nghĩ đến anh ta nữa... ít ra, cũng không nên nghĩ đến. Tóm lại, có điều ǵ đó ngăn cản nàng nghĩ đến anh ta.
Thậm chí ḿnh cũng không được phép đắm ḿnh vào cảnh mơ mộng ban ngày như thế này nữa, Rosie nghĩ, và nàng ấn mạnh cái nút dừng của máy cát-xét trên xe. Lập tức giọng ca của anh im bặt, trong xe im lặng hoàn toàn.
Nàng lái xe một hồi, từ “ngăn cản" cứ lởn vởn trong óc nàng. Đây là một từ nghe tức cười khi nàng dùng cho ḿnh, và tâm trí nàng lại quay về thời thơ ấu nàng nhớ đến một bộ phim cũ nàng đă xem trên tivi. Đó là phim Jane Eyre, bộ phim đóng từ tác phẩm cổ điển Anh tuyệt vời của nữ sĩ Charlotte Bronté, và là một tác phẩm nàng ưa thích nhất, cả sách lẫn phim.
Một cảnh trong tác phẩm vẫn c̣n in măi rơ ràng trong đầu óc nàng: Cảnh Jane và ông Rochester trong nhà thờ làng, khi ông mục sư hỏi có ǵ "ngăn cản" trong hôn nhân của hai người không, trong nhà thờ bỗng nổi lên cảnh hỗn độn, kinh ngạc khi một người đàn ông bước ra lên tiếng nói rằng có sự ngăn cản thực sự. Có người vợ ngăn cản. Có người vợ điên tại... Người mà ông Rochester đă cưới khi ông c̣n trẻ, người hiện bị nhốt kín trong pḥng áp mái, có mụ khùng Grace Poole chăm sóc, người đă đốt nhà.
Đấy có đủ thứ nguyên do ngăn cản, Rosie nghĩ, nguyên do này tệ hơn nguyên do kia.
Nàng bỗng tỉnh con mơ khi tiếng sấm vang lên và chớp xẹt ngang trời, rồi cơn mưa giông chợt đổ ầm xuống. Rosie cho càng gạt nước quay trên kính chắn gió trước xe, mắt chăm chú nh́n vào mặt đường. Nàng quên hết mọi sự v́ bận chú ư đến cơn mưa đang xối xả đổ xuống, lái chiếc xe khéo léo chạy trên xa lộ, mặt đường bây giờ trở nên trơn trợt, đầy nước mưa rất nguy hiểm.

o0o

Con sông Loire là sông dài nhất nước Pháp, trải dài hơn sáu trăm dặm, thượng nguồn bắt đầu từ vùng Cévennes chảy đến cửa sông đổ ra Đại Tây Dương nằm về phía Tây xứ Nantes. Mặc dù phần lớn con sông chảy qua những vùng bây giờ đầy trụ điện cao thế và trạm điện sơn trắng xóa - người Pháp thường gọi ḍng sông này là Ḍng sông nguyên tử - nhưng vẫn c̣n đến hai trăm dặm sông mang vẻ đẹp khủng khiếp.
Bờ sông Loire đặc biệt này chạy từ Orléans đến Tours rồi chảy qua một vùng xanh tươi đẹp đẽ có tên là Thung lũng hoàng đế. V́ ở đây có nhiều lâu đài tuyệt đẹp trong số ba trăm lâu đài danh tiếng của Loire được xây cất: Langeais, Amboix, Azay – Le Rideau, Close - Lucé, Chaumont, Chambord, Chiverny,  Chinon và Chenonceau, chỉ kể ra một vài tên để dẫn chứng.
Ngay cả trong mùa đông, vùng này của sông Loire cũng khác với bất cứ nơi nào khác ở nước Pháp, ở đây êm ái hơn, và thật đáng yêu v́ cảnh sắc xanh tươi thanh b́nh. Ít ra th́ khung cảnh ở đây cũng như thế đối với Rosie. Đây là nơi nàng thích hơn bất cứ nơi nào trên thế giới, và sau khi rời Paris khoảng một giờ rưỡi, bây giờ nàng đang sắp đi vào vùng này, theo ư nàng th́ đây là vùng tuyệt vời nhất.
Khi nàng đưa mắt nh́n ra ngoài cửa xe, mặt nàng chợt sáng lên v́ sung sướng. Mưa đă tạnh từ lâu, ánh sáng trong như pha lê, bầu trời xanh dịu, chan ḥa ánh mặt trời mùa dông, trời bồng bềnh trên ḍng sông Loire lờ đờ chảy, nước một màu xanh ngắt, hai bên bờ cát trắng lấp lánh như bạc trong bầu không khí êm ái trong lành.
Ḿnh sắp về đến nhà, nàng nghĩ, thái độ thay đổi từ sung sướng sang hồi hộp bồi hồi, sự hồi hộp khôn nguôi. Chẳng bao lâu như ḿnh sẽ về đến nơi thật sự ḿnh cư trú. Nơi ấy là MontFleurie, một lâu đài lớn của sông Loire, và với Rosalind Madigan th́ đây là nơi kỳ diệu nhất trong số lâu đài ở vùng này.
Montfleurie nằm trong trung tâm thung lũng dài ở giữa Orléans và Tours, lâu đài này nằm kế bên lâu đài Chenonceau danh tiếng, một thời là nơi ở của Henry II, người t́nh Diane de Poitiers của ông, vợ ông, Catherine de Medicis, con trai Francis II của họ, và vợ ông là Mary Stuart, bà này thường được người ta gọi là Petite Reinette d’Ecosse - Bà hoàng nhỏ của xứ Ailen.
Montfleurie bắt đầu sinh hoạt như một lâu đài thời trung cổ, một pháo đài được xây dựng do Fulk Nerra, bá tước xứ Anjou, người chiến binh dũng mănh vào thế kỷ thứ XI, ông ta có biệt danh là Hắc Ưng, vị cai trị vùng này, người xây dựng nên ḍng dơi Angevin và triều đại Plantagenet, sau này lên ngôi ở Anh quốc.
Hai lần bị thần thiêu hủy và hai lần được xây dụng lại, lâu đài được thay đổi chủ rất nhiều lần trải qua thời gian trên ba trăm năm. Cuối cùng, vào thế kỷ XVI, bá tước hùng mạnh Montfleurie đă mua lại lâu đài ông ta ao ước bành trướng đất đai ở vùng Loire này. Ngoài ra, vị trí lâu đài ở gần Chenonceau rất quan trọng cho ông ta.
Philippe de Montfleurie đại quan, đại tư bản và địa chủ, đă chiếm giữ nhiều chức vụ chủ chốt trong chính phủ và là một triều thần quan trọng trong suốt triều đại ngắn ngủi của Francis II và vợ nhà vua là Mary Stuart. Ông liên minh chặt chẽ với người chú của bà hoàng trẻ là công tước xứ Guise, ông trở thành một nhân vật có thanh thế lớn, nắm hết hoạt động chính trị của ông và mối liên hệ với hoàng tộc mang lại.
Chính vào năm 1575 ông bá tước cho xây cất lại ṭa lâu đài c̣n duy tŕ đến bây giờ. Ông đă tốn nhiều năm trời mới xây xong ṭa nhà bằng đá vĩ đại vươn cao trên ngọn đồi nh́n xuống khắp thung lũng. Ông không tiếc của và đă xây nên ṭa lâu đài kiểu thời phục hưng rất duyên dáng với tầm cỡ vĩ đại chưa từng có. Ông hoàn toàn chú tâm chú lực vào việc xây dựng ṭa lâu đài, cho nên đến bây giờ nó vẫn c̣n đứng vững, c̣n mang vẻ mỹ miều tuyệt diệu cả ở bên trong lẫn bên ngoài, và đồ đạc trang hoàng khắp các pḥng đều rất hấp dẫn.
Chẳng bao lâu, Rosie bỏ xa lộ dẫn vào Tours, nàng cho xe quành theo con đường thứ hai nằm ở Amboise, rồi nàng cho xe chạy chậm lại. Đến một chỗ dành cho xe ngừng, nàng ngồi lại một chốc như mọi khi nàng đi xa trở về, đưa mắt ngắm nh́n quang cảnh ṭa lâu đài, thưởng thúc nét duyên dáng cổ xưa đầy ấn tượng, phi thời gian của ṭa nhà, ḷng nao nao nghĩ đến quá khứ xa xôi.
Nằm bên bờ sông Cher rực rỡ, một nhánh sông rẽ từ sông Loire, Montfleurie được xây cất bằng đá lấy ở vùng Loire, mặt đá trải qua bao năm tháng đă biến màu thành màu gần như trắng. Ṭa nhà vươn cao trên đỉnh đồi, sừng sững như thế hằng bao thế kỷ nay, mặt đá màu trắng bạc lấp lánh huy hoàng dưới ánh mặt trời chiều trong sáng, những nóc nhà h́nh khối nón và những đụn tháp h́nh trụ in lên nền trời xanh biếc thành những đường viền đen thẫm.
Mấy phút sau, khi nàng lái xe qua chiếc cầu rút để vào sân trong ở phía trước ṭa lâu đài, tim nàng đập th́nh thịch, v́ quá xúc động. Chưa kịp thắng xe lại, cánh cửa bằng gỗ sồi lớn đă mở ra kêu kín kít và Gaston, người quản gia, đă chạy xuống tầng cấp trước.
Khi Rosie ra khỏi xe, ông ta bước nhanh đến chào nàng, nụ cười rộng nở trên môi.
- Chào bà Montfleurie! Chào bà! Chào bà! Gặp lại bà thật tuyệt! - Ông ta reo lên, đưa tay bắt tay nàng, lắc thật mạnh.
- Rất sung sướng gặp lại chú - Rosie đáp, nụ cười cũng rộng mở trên môi như ông. - Về lại đây thật tuyệt. Gaston, chú có vẻ khỏe mạnh đấy, c̣n Annie ra sao?
- Rất khỏe, thưa bà, chắc bà ấy sẽ rất sung sướng khi thấy bà về, chắc chắn thế. Bỗng chú cau mày, lắc đầu - Nhưng bà về sớm rồi. Ngài công tước cứ tưởng đến 5 giờ bà mới về. Thật đáng tiếc không có ông ở nhà.
- Không sao đâu, Rosie ngắt lời ông ta. Liếc mắt, nàng thấy một cô bé mặc áo đỏ chạy xuống tầng cấp về phía nàng. Nàng xin lỗi, vội vă chạy đến phía Lisette, cô bé nhào vào hai ṿng tay nàng và nàng ôm chặt bé vào ḷng.
- Mợ Rosie. Mợ Rosie! Cháu cứ ngỡ mợ không bao giờ trở về nữa.
Rosie ôm chặt cô bé 5 tuổi vào ḷng, nàng rất thương cô bé. Nàng vuốt tóc, nâng cầm cô bé lên, nh́n vào khuôn mặt nhỏ bé sáng sủa đang ngước lên nh́n nàng.
- Mợ nhớ cháu kinh khủng, cháu à - nàng nói nhỏ, dịu dàng, rồi hôn lên má Lisette. - Nhưng mợ về rồi đây, chúng ta sẽ ăn một lễ Giáng sinh tuyệt vời.
- Cháu biết, cháu biết - Lisette reo lên sung sướng.
Yvonne đang đứng gần đấy, mặt cười rạng rỡ. Chỉ vắng mặt có ba tháng mà cô gái lớn hẳn lên, Rosie nghĩ, mà lớn bổng lên thật nhanh. Nàng liền nh́n kỹ cô gái 18 tuổi: mái tóc màu đỏ tươi cuộn lại thành lọn ḷa x̣a trước trán, đôi môi con gái trinh nguyên tô chút son phớt hồng, khuôn mặt lấm tàn nhang phủ lên một lớp phấn mỏng.
Rosie nắm Lisette trong tay, dẫn cô bé cùng bước đến phía Yvonne, nàng lên tiếng:
- Xin chào, Yvonne thân yêu. Cô trông đẹp quá. Cô tự may áo đấy à?
Yvonne nắm chặt cánh tay Rosie, gh́ mạnh nàng vào ḷng, rồi hôn chùn chụt lên hai mả nàng.
- Tôi không tin cô lại về nhà, cô Rosie à. Ở nhà không có cô thật buồn, tất cả mọi người đều nhớ cô khi cô vắng mặt. Dạ đúng, chính em đă tự may áo, và dĩ nhiên là em học kiểu áo của cô.
- Tôi thấy rồi - Rosie cười, mà cô làm đẹp đấy. Tôi tính sẽ may cho cô một kiểu mới thật đẹp!
- Ồ thế sao! Thế th́ tuyệt quá, thế là mơ ước của em thành sự thật rồi? Nhưng thôi, ta vào nhà đi. Collie đang đợi cô đấy, chị ấy mong gặp cô ghê lắm. Cô Rosie à, chị ấy tính từng ngày.
- Tôi cũng thế. Để tôi lấy cái túi xách đă, tôi đến ngay bây giờ. - Rosie bước lui đến chiếc xe và sau khi đă lấy cái túi xách du lịch ở chỗ ngồi trước xe, nàng quay qua Gaston, ông ta đang lấy vali và hành lư trong thùng xe ra. - Chú đem tất cả lên pḥng tôi, cám ơn chú nhé, Gaston.
- Không có ǵ, thưa bà De Montfleurie, không có ǵ.
Rosie trở lại với Yvonne và Lisette, rồi cả ba cùng đi vào trong lâu đài, Lisette nói luôn mồm. Khi họ đi vào được nửa tiền sảnh rộng lát đá cẩm thạch th́ Rosie chợt ngước mắt nh́n lên.
Trên đầu cầu thang lầu, Guy de Montfleurie mặc áo quần cưỡi ngựa đứng yên nh́n chăm chăm vào ba người.
Rosie điếng người một chốc, nàng đứng yên như phỗng, không tài nào nhích chân được, ḷng thắt lại. Người nàng không muốn gặp ở Montfleurie lại là người đầu tiên nàng nh́n thấy.
Anh ta bước xuống cầu thang và đứng trước mặt nàng, một lát sau nàng mới lấy lại b́nh tĩnh.
Anh ta nh́n nàng chằm chằm. Nàng nh́n lại anh ta, cố giữ vẻ mặt tự nhiên, không để lộ cảm xúc ǵ.
Anh ta nói:
- Chúng tôi cứ ngỡ chiều tối cô mới về, cô Rosalind.
- Gaston đă nói cho tôi biết rồi.
Guy bước đến gần hơn, nh́n vào mặt nàng.
- Cô mạnh khỏe chứ, cưng?
- Khỏe, cám ơn anh. C̣n anh?
- Cũng thế.
Im lặng một chốc không ai nói năng ǵ với nhau hết. Đoạn anh ta cười nửa miệng, một chân mày nhướng lên ra vẻ mai mỉa.
- Không hôn chào chồng sao?
Rosie vẫn yên lặng.
Anh ta cười:
- Xấu hổ thay. Nhưng tôi đă quen thói lạnh nhạt của cô rồi. Tôi quen lâu rồi. - Anh ta lại cười rồi bước tránh nàng đi qua tiền sảnh, quất nhẹ cây roi ngựa vào đôi ủng da. Đến cửa anh ta dừng lại, quay người, nói lớn - Tôi sẽ gặp lại cô, cưng à. Chúng ta sẽ cùng ăn tối với nhau.
Rosie hít vào một hơi dài. Nàng hết kiên người, đáp lại:
- Không ăn với bố anh và các cô ở đây th́ tôi ăn ở đâu.
Nói xong, nàng quàng tay quanh Lisette, dẫn cô bé lên lầu, Yvonne bước theo sau.
Khi ba người lên đến giữa cầu thang, Rosie đưa mắt nh́n quanh những thứ quen thuộc: ngọn đèn chùm bằng thủy tinh xưa cổ khổng lồ treo trên trần nhà, những tấm thảm vào thế kỷ thứ X v́ treo trên tường, những bức chân dung các tổ tiên họ De Montfleurie treo trên những bức tường khác, và nàng buồn rầu nghĩ đến Guy. Thật nhục nhă khi anh hoàn toàn khác bố anh, người ao ước đứa con trai duy nhất trở thành người có trách nhiệm chăm lo đến Montfleurie. Nhưng Guy nhu nhược, không có khả năng, ích kỷ và hư hỏng khốn nạn. Anh ta đă làm cho bố anh tuyệt vọng. Và anh ta đă làm cho nàng thất vọng.
Cách đây 8 năm, nàng đến làm dâu trong ṭa lâu đài nguy nga tráng lệ này, một cô dâu trẻ, vợ trẻ của anh ta. Nàng hết sức yêu thương anh, ngưỡng mộ Guy de Montfleurie, vị bá tước tương lai. Nhưng mọi việc giữa hai người đă hỏng bét, mà lại hỏng rất nhanh. Chỉ lấy nhau trong vài năm, hai người đă phải sống ly thân. Bây giờ nàng cảm thấy không c̣n ǵ nữa với anh ta, c̣n chăng có lẽ chỉ c̣n một ít ḷng thương hại.

Chương 16

Rosie nh́n thẳng vào mặt Collie, b́nh tĩnh nói:
- Tôi quá ngạc nhiên khi gặp Guy. Tôi cứ nghĩ anh ta đă đi khỏi rồi.
- Anh ấy đi khỏi rồi đấy chứ, Collie đáp. - Bỗng sáng nay th́nh ĺnh ảnh xuất hiện, không báo trước. Có thể nói giống như đồ phá đám. - Cô dừng lại một lát - Có lẽ tôi không nên nói thế, cô thở dài, tôi nghĩ nói thế có vẻ không tốt. Dù sao th́ Guy cũng là anh tôi, tôi thương anh ấy. Nhưng, anh ấy là kẻ quấy rầy.
- Tôi biết, nhưng anh ấy không muốn thế đâu, ảnh chỉ không tự chủ được ḿnh. - Rosie nói nhỏ, nh́n cô em chồng, cười thân ái, nàng đưa tay nắm tay cô, bóp mạnh. Hai người phụ nữ ngồi với nhau trong pḥng làm việc của Collie ở trên lầu, hai cô gái đă đi ra ngoài để hai người nói chuyện với nhau được thoải mái.
Collie cười với Rosie, đoạn cô lắc đầu bối rối nói:
- Chị luôn luôn cho mọi người đều tốt cả... chị tha thứ cho mọi người, nhưng tôi th́ không thể được, và tôi không thể nào tha thứ được. Vấn đề khó khăn là tất cả chúng ta đă nuông chiều anh ta lâu năm quá rồi. Bố tôi, ngay cả Claude khi ảnh c̣n sống, và mẹ tôi cho đến ngày bà mất. Rồi chị nữa, chị Rosie à, ngay từ khi chị gặp anh ấy với tôi ở Paris, tất cả nuông chiều ảnh từ ấy đến nay. Chị biết anh ấy quá được nuông chiều. Luôn luôn. Và được mọi người nuông chiều.
- Cô nói đúng đấy, Collie, nhưng anh ấy không phải người xấu, phải không? - Không đợi trả lời, Rosie nói tiếp luôn một hồi. - Anh ta như đứa bé không bao giờ trưởng thành, và tính khí thất thường. Anh ấy muốn người ta làm cho anh vừa ḷng ngay, làm theo ư anh bất cứ việc ǵ, và anh ta không hề có ư thức trách nhiệm hay là hy sinh cho bất cứ việc ǵ...
- Hay là cho bất cứ ai, Collie nói chen vào, nh́n Rosie với ánh mắt thông cảm sâu sắc, hiểu rơ ḷng nàng.
- Có lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi thất bại một phần là do lỗi của tôi, Rosie đáp nhanh, chân thật với ḷng ḿnh. - Mẹ tôi thường nói rằng luôn luôn có hai mặt của một vấn đề.
- C̣n mẹ tôi thường nói rất chí lư rằng một bên là nàng, một bên là chàng, c̣n có sự thực nữa. - Collie đáp lại.
Rosie chỉ cười, không đáp, nàng không muốn đào sâu cuộc hôn nhân của nàng, cuộc hôn nhân đă đến chỗ sai lầm, và tất cả những vấn đề khó khăn cố hữu, có lẽ nàng không muốn nói đến vào lúc này.
Collie nói tiếp:
- Nhưng khi tôi nói Guy không chịu hy sinh, tôi không chỉ nói đến chị mà thôi. Mà tôi c̣n nghĩ đến bố nữa. Bố rất cần có sự giúp đỡ trong nhà này, mà Guy... th́... anh ấy không giúp ǵ được cho Montfleurie hết, rơ ràng như thế đấy, phải không? Tiền bạc để điều hành ở đây cạn kiệt, c̣n công việc th́ chỉ có bố tôi làm cật lực, mặc dù độ này đă có Francis Graingier giúp ông. Mới đây nhờ bố nghe lời khuyên của chị đă mở cửa lâu đài cho dân chúng vào tham quan, ông mới có thêm được một ít tiền. Giá mà Guy chịu khó góp tay vào công việc th́ chắc bố đă đỡ hơn và mọi người ở đây cũng dễ chịu hơn. Tôi không hiểu nổi anh tôi.
- Tôi biết, Collie à, anh ấy thường làm cho tôi bực ḿnh - Rosie xác nhận, rồi nàng b́nh tĩnh nói tiếp: - Tôi thật cũng không hiểu nổi anh ấy. Tôi không biểu tại sao anh ấy lại không quan tâm đến Montfleurie, anh ấy có quyền thừa kế, và một ngày nào đó anh ấy sẽ... - Rosie bỏ lửng câu nói, quay người nh́n vào ḷ sưởi, vẻ mặt trở nên đăm chiêu, đượm buồn.
Collie không đáp. Cô dựa người ra lớp vải thêu trên lưng ghế trường kỷ màu xanh thẫm và bạc màu, chiếc ghế có từ thời Louise XVI, cô nhắm mắt lại v́ chợt cảm thấy quá mệt mỏi. Cô âm thầm trách anh ḿnh, người anh vô đạo. Mấy năm vừa qua, anh ta càng tệ hơn, anh ta trở nên ích kỷ, ham mê lạc thú, cứng đầu và bốc đồng. Collie phân vân không biết anh ta sống ra sao và khi đi khỏi nhà anh ta làm ǵ cho hết th́ giờ. Cô biết một vài việc anh ấy đă làm; hàng tuần anh say mê đi theo những người chủ trương một tôn giáo ấn Độ và ở Viễn Đông - anh gọi họ là các thầy - thường theo họ lên tịnh thất cô liêu trên núi để tham thiền cùng họ. Cô cho những người này là những kẻ huênh hoang, những người đă lấy tiền của anh và c̣n lấy những thứ anh để lại khi anh xuống núi. Anh lại la cà ở Hồng Kông và các nơi khác ở Viễn Đông hàng tháng trời. Nghĩ cũng thật kỳ, phương Đông đă mê hoặc anh; điều kỳ quái nhất là thái độ của anh đối với Rosie rất lạ lùng. Không thể tha thứ được. Trước thái độ này, Collie không tha thứ cho anh được.
- Tại sao chị lấy Guy? - Collie hỏi, và kinh ngạc khi nghe ḿnh hỏi thế, cô vùng người ngồi thẳng lên, nh́n chăm chăm vào mặt Rosie.
Rosie nh́n lại vào mặt Collie, chớp chớp mắt ngạc nhiên khi nghe hỏi, và nàng không biết nói sao một lúc lâu. Cuối cùng nàng chậm răi nói:
- Tôi yêu anh ấy... tôi mến mộ anh ấy... và tôi tưởng anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi. - Nàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp bằng một giọng nhỏ nhẹ: - Cô biết anh cô hấp dẫn như thế nào khi anh ấy muốn: duyên dáng hết cỡ, thân mật, vui vẻ, chiều chuộng. Tôi nghĩ anh ấy là người... đă làm tôi xiêu ḷng, hay có lẽ phải nói cho đúng hơn là anh ấy “làm tôi mụ người" đi. - Có nhiều lư do khiến nàng lấy anh ta, Rosie biết rơ, nhưng nàng không muốn nói ra làm ǵ.
- Đúng, anh ấy như thế đấy - Collie đồng ư: - Và có lẽ phụ nữ cầm ḷng không đậu trước mặt anh ấy ngay khi anh c̣n nhỏ, khi mới 16 hay 17 tuổi. Lạy Chúa, anh ấy đă chinh phục phụ nữ trước ngày gặp chị? Mà tôi nghĩ anh ấy không ích kỷ lắm, hay là kỳ lạ lắm, khi chị lấy anh ấy. - Collie nh́n vào mặt Rosie, cô hỏi: - Tại sao chị không ly dị anh ấy đi?
- Tôi không hiểu nữa. - Rosie cười, vẻ hơi lúng túng, rồi nàng hơi nhướng mày, hỏi: - Bộ cô muốn chia tay với tôi sao? Cô muốn tống khứ tôi ra khỏi nhà này à?
- Ồ, Rosie, không! Không bao giờ! - Collie la lên, hai mắt mở to hoảng hốt khi nghe nàng nói thế. Cô nhích người trên trường kỷ đến gần bên Rosie, ôm gh́ lấy nàng. - Tại sao chị lại nói điều khủng khiếp đến thế? Nghĩ đến thôi cũng đă thấy khiếp rồi. Em yêu chị. Tất cả chúng tôi đều yêu chị. Và em hoàn toàn đứng về phía chị. Guy là đồ điên.
Collie nhích người ra, nh́n đăm đăm vào mặt người chị dâu, bao nhiêu t́nh cảm thương mến, chung thủy, trung thành hiện ra trên cặp mắt xanh nhạt, trên nét mặt dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn có duyên thầm.
- Chị à, khi chị đi khỏi Montfleurie, ở đây chẳng khác nào cái nhà xác, thật thế đấy. Vắng chị, bố rất buồn, và tất cả chúng tôi nữa. Cuộc sống ở đây coi như hết sinh khí. Chị Rosie à, chị là một thành phần rất quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi, là một người đặc biệt trong gia đ́nh, là người chị mà tôi không bao giờ có, là người con gái của bố. Chắc chị biết thế rồi.
- Vâng, tôi biết, tôi nghĩ thế. Tôi cũng nghĩ như cô vậy, Collie à, tôi thương yêu tất cả mọi người ở đây - các người là gia đ́nh tôi, Montfleurie là nhà tôi. Đấy cuộc đời của tôi chắc không được như thế này nếu không có cô, và nếu tôi không được sống một thời gian ở đây th́ chắc tôi không chịu được.
Rosie lắc đầu, nh́n Collie mỉm cười.
- Nhưng mà thôi, đừng nói đến Guy nữa. Anh ta muốn làm ǵ th́ làm, cô biết rồi đấy, dù sao th́ độ này anh ấy cũng ít ở nhà, cho nên ta ít khi gặp được anh ấy, phải không?
Collie gật đầu đồng ư, cô ngồi tựa người ra lưng ghế trở lại, nh́n lửa trong ḷ sưởi một hồi, ḷng ước sao anh trai không về vào dịp đặc biệt này trong năm. Mới đây, v́ một nguyên nhân vô lư kỳ quái, anh ta có vẻ trách cô và Rosie đă gây cho anh nhiều nỗi khó khăn. Bây giờ cô hy vọng và cầu nguyện sao cho anh ta đừng làm mất vui trong dịp Giáng sinh này, mong sao anh ta đừng yêu sách này nọ, đừng nóng nảy, xấu tính. Yvonne và Lisette rất chờ mong ngày lễ sắp đến.
H́nh như hiểu được tâm trạng của Collie, Rosie nói:
- Chúng ta cố chuẩn bị lễ Giáng sinh chu đáo cho các cô gái.
- Em cũng nghĩ như thế! - Collie thốt lên. - Đương nhiên chúng ta phải chuẩn bị chu đáo.
Rosie muốn thay đổi câu chuyện hoàn toàn, nàng bắt sang chuyện khác:
- Hồi năy khi tôi mới về, tôi chợt thấy Yvonne lớn bổng lên rất nhanh.
- Đúng, cô ấy lớn rất nhanh kể từ ngày chị ra đi vào cuối tháng tám. - Collie đáp rồi đưa mắt nh́n sang chiếc bàn nằm kế bên ḷ sưởi, đôi mắt màu xanh nhạt nh́n vào tấm ảnh lồng trong khung bạc, tấm ảnh chụp h́nh người chồng quá cố của cô, Claude Duvalier, và người em gái duy nhất của anh ấy, Yvonne, do anh nuôi nấng. - Cô ấy độ này trông giống hệt Claude, chị có thấy thế không?
- Đúng, đúng thế, cô nhận xét đúng đấy, Rosie đáp. Tính t́nh cô gái cũng giống hệt anh ấy: xởi lởi, vui vẻ. Và đầy nghị lực, rất giống anh ấy.
- Đúng. - Collie đáp rồi im lặng một lát mới nói tiếp. Chị thật tốt khi cứ gởi tiền cho cô ấy hàng tháng như thế, để trả công cho cô ấy đă làm việc cho chị. Không cần phải làm thế chị Rosie à, không cần phải thế, cô ấy sung sướng khi được làm cho chị để học nghề tạo mẫu của chị. Mà chị cũng không nên cứ gởi tiền măi măi cho em nữa. Chị thật tốt, nhưng em xoay xở được với những ǵ Claude để lại cho em, thật đấy.
- Tôi muốn làm thế, Collie à, tôi muốn cô sống thoải mái hơn nếu có thể được. Có Chúa chứng giám, coi sóc điều hành ṭa lâu đài này tốn kém rất nhiều tiền bạc của bố cô, và tính ra mỗi ngày số lợi tức c̣n lại cho bố và cho cô chẳng có bao nhiêu. Cho nên cứ để tôi giúp được chừng nào hay chừng ấy. Lạy Chúa, nào tôi có cho cô hay Yvonne nhiều nhặn ǵ đâu. Chỉ chút đỉnh thôi.
- Chị thật quá tốt với chúng tôi, tốt như một thiên thần. - Collie th́ thầm nói, vừa quay mắt nh́n đi chỗ khác v́ bỗng nước mắt dâng đầy lên mi.

Chương 17

Bà quản gia vẫn tiếp tục soạn áo quần ra từ chiếc va li cuối cùng trong số bốn chiếc của Rosie, mắt vẫn không nh́n lên, bà ta nói:
- Cô Collie trông đă đỡ hơn rồi đấy chứ, phải không?
- Cô ấy đă có thần sắc, mắt trong sáng, linh lợi rồi, bà Annie à. - Rosie đáp, vừa để những cái áo len tay dài vào hộc tủ rồi đóng lại; - Nhưng cô ấy vẫn c̣n gầy quá.
- Dạ đúng, đúng đấy. - Annie ngước mắt nh́n lên Rosie, bà gật đầu, mái đầu đă bạc, ánh mắt đăm chiêu, tay bà lấy cái áo dài của Rosie trong va li ra và để trên giường.
Bà Annie, cũng giống như chồng bà, Gaston, sinh ra trong làng và làm việc trong ṭa lâu đài suốt đời.
Năm 15 tuổi, bà vào làm phụ bếp, rồi leo dần lên chức quản gia như bây giờ, nay đă 55 tuổi, bà đă là một thành phần trong gia đ́nh, sau 40 năm phục vụ.
Bà biết rơ tính khí từng người, quen với cái nết của họ, không căi lại họ, và không làm mất ḷng tin nơi người nào hết. Bà giữ kín chuyện bí mật của họ cho đến ngày xuống mồ, họ đều tin tưởng như thế và họ tin đúng.
Đóng cái va li không lại, bà Annie nh́n Rosie và tự động nói:
- Từ nhỏ Collie đă gầy ốm như thế rồi. Khi cô ấy c̣n bé, tôi thường gọi cô là "épouvantail”, tiếng Anh gọi là ǵ nhỉ? Con nan nộm à?
- Không, con nộm nan. - Rosie sửa lại rồi nàng cười sung sướng. Từ khi mới gặp nhau, nàng đă đánh giá cao bà Annie, bà ta điều hành ṭa lâu đài như một vị đô đốc chỉ huy một tàu chiến hoàn toàn tin tưởng vào tài chỉ huy của ḿnh, và hoàn toàn kiểm soát được cả chiến hạm. Mà bà lại đang điều khiển một chiếc tàu đang gặp cảnh gay go. Không những bà làm việc cật lực và hết ḿnh với ông bá tước và gia đ́nh ông, mà bà c̣n làm việc hăng say, có ư thức trách nhiệm, với tinh thần của một người có tài phán xét đứng đắn cá tính và bản chất con người. Rosie xem bà ta là một người quản gia huyền diệu, và nàng thường tự hỏi nếu không có bà ta, họ sẽ không biết xoay xở ra sao.
Bà Annie thốt lên:
- Đúng rồi! Cô ấy là con “nộm nan”! Quá gầy, tay chân lỏng khỏng, thân h́nh lép kẹp. A, không có ǵ thay đổi mấy, phải không. Nhưng không sao, tạng cô ấy gầy thế. Bà bá tước, người mẹ quá cố của cô... - bỗng bà Annie dừng lại, làm dấu thánh giá, miệng lẩm bẩm: - Xin Chúa cứu vớt linh hồn bà ấy, con người tội nghiệp! - Đoạn bà ta đằng hắng giọng và nói tiếp: - Bà bá tước cũng mảnh dẻ lép kẹp như thế. Thực đúng là mẹ nào con nấy. - Bà ta lắc đầu quầy quậy như thói quen, rồi nói tiếp bằng giọng thương cảm: Ce n’est pas important, không quan trọng, gầy ốm cũng chẳng sao. Bà đă biết Collie nhiều năm rồi đấy, chắc bà nhớ cô ấy bao giờ cũng giống như lẻ củi tre.
- Vâng, cô ấy thế thật - Rosie đáp, nàng nhận thấy Annie nói đúng. Tuy nhiên, nàng vẫn thấy lo. Hồi năy, khi mới về, nàng lên pḥng làm việc của Collie để thăm, nàng đă quá xúc động. Khi cô ta ôm hôn nàng, nàng cảm thấy người cô trong lớp áo len chỉ có da bọc xuống, Rosie thấy cô ta quá nhỏ, quá mảnh mai.
Bà Annie xách cái va li không lên, đi về phía cánh cửa mở thông với pḥng khách cạnh đó để chất cùng với những cái va li khác ở bên ấy. Bỗng bà quay lại nh́n Rosie và hỏi:
- Bà có cần tôi giúp ǵ nữa không, thưa bà De Montfleurie? - Rosie lắc đầu.
- Non, merci beaucoup không, xin cám ơn nhiều.
Bà Annie nh́n nàng, cuối thân thiện.
- Tôi rất sung sướng thấy bà đă về nhà, Gaston Doalinique, Marcel và Fanny cũng thế. Mọi người ở trong lâu đài đều sung sướng, và bà lại về nhà, mọi thứ chắc sẽ tốt đẹp, chắc thế.
Nàng cảm thấy phân vân trong ḷng khi nghe bà quản gia nói thế, câu nói mà hồi năy Gaston đă nói, nàng cau mày rồi hỏi:
- Có nhiều chuyện khó khăn lắm sao, bà Annie?
Dạ không, không, thưa bà. Dạ không đúng thế đâu. Ông bá tước... - Bà ta lắc đầu. - ông độ này quá nghiêm, không hề chơi với ai, và luôn có vẻ lo lắng. C̣n cô Collie th́ vẫn buồn phiền v́ chồng, tôi tin thế. Nhưng khi bà về, th́ lại khác. Gia đ́nh sẽ vui tươi ra. Thật đấy, thưa bà. Ồ, thế đấy, đúng thế đấy, tôi tin thế.
- Bà Annie, tôi rất sung sướng khi nghe bà nói thế. Nhưng tôi muốn hỏi bà chuyện này. Khi tôi c̣n ở tại California cách đây hai tuần Yvonne có cho tôi biết là Collie không được khỏe. Có phải thế không?
- Dạ đúng. Nhưng tôi không tin cô ấy bệnh. Cô ấy... tôi biết nói sao nhỉ? Tôi nghĩ là cô ấy quá buồn phiền. Có lúc cô ấy quá buồn phiền. Bất thần cơn buồn ào đến, tôi biết việc này mà, nhưng cuối cùng nó cũng qua đi. Cô ấy thương yêu ông Duvalier biết bao, cho nên vẫn nhớ thương ông da diết. V́ tai nạn ấy mà ra? Quá tệ? Quá tệ! Ô, lạy Chúa? - Annie làm dấu thánh giá và chợt run lẩy bẩy cả người.
- Tôi hiểu, Rosie nói nhỏ. - Vậy th́ bà cho rằng chính v́ buồn phiền mà cô ấy không được khỏe trong mấy tuần qua à?
- Dạ đúng. Mà thưa bà, xin bà đừng lo lắng về cô ấy. Cô ấy sẽ khỏe thôi. Tôi biết cô ấy từ khi cô mới chào đời, cô ấy mạnh khỏe. Bây giờ tôi phải xuống dưới bếp. Tôi phải giúp Dominique chuẩn bị bữa cơm tối. Tôi sẽ cho Marcel đến lấy mấy cái va li không đi.
- Cám ơn bà Annie. Cám ơn bà đă giúp tôi soạn đồ đạc ra.
- Không có ǵ, thưa bà De Montfleurie. Được làm giúp bà bất cứ cái ǵ là tôi sung sướng rồi.

o0o

C̣n lại một ḿnh, Rosie bận bịu thu xếp trong pḥng ngủ thêm độ 10 phút nữa, sắp xếp những thứ c̣n lại cho gọn, rồi nàng đi qua pḥng khách cạnh đấy.
Đây là một căn pḥng xinh đẹp, rộng và thoáng khí, trần nhà cao, nhiều cửa sổ rộng nh́n xuống những mảnh vườn và con sông Cher ở bên kia các khu vườn. Những cửa sổ cao và rộng đưa cả bầu trời bên ngoài vào pḥng, qua các khung cửa sổ, nàng có thể thấy toàn bộ cảnh đẹp ở bên ngoài.
Pḥng được trang hoàng bằng màu xanh da trời và màu kem, chen lẫn màu hồng và màu vàng nhạt, có cái vẻ duyên dáng xinh đẹp của đồ vật cũ kỹ, chứng tỏ các thứ ấy đă có từ lâu đời, của giai cấp quí tộc bị nghèo đi. Nhưng đồng thời căn pḥng trông thật êm ái dễ chịu, loại pḥng Rosie ưa thích.
Nhiều thứ bằng lụa, bằng vải mỏng và hàng thêu dùng trong pḥng đều cũ kỹ, lâu đời, nên đă mất hết màu thực của nó, bức thảm trải nhà hiệu Aubusson có từ thế kỷ XVIII và đă bị sờn nhiều nơi. Nhưng đây là một gia tài vô giá. Đồ gỗ trong pḥng rất đẹp, nổi tiếng nhất là chiếc bàn của Vua Louis XVI, làm bằng gỗ thủy tùng, được sơn son thếp vàng. Cái bàn kê giữa hai cửa sổ ở cuối pḥng, được xem như một vật giá trị trưng bày ở bảo tàng viện. Cái bàn đặt ra-đi-ô, mặt bằng đá cẩm thạch cũng thế, đế bàn được chạm h́nh các thiên thần rất tinh vi. Những chiếc trường kỷ và ghế dựa êm ái, nhiều chiếc bàn b́nh thường cũng được làm bằng gỗ quí và có chạm trổ, tất cả kê quanh pḥng trông rất đẹp mắt.
Trải qua bao năm tháng, ông bá tước buộc ḷng phải bán bớt nhiều đồ đạc ít quan trọng hơn và giữ số quí giá c̣n lại hầu duy tŕ ṭa lâu đài và phần đất đai phụ thuộc, nói trắng ra cho khách tham quan là chỉ lấy một số tiền vừa đủ chi tiêu vào các nhu cầu cần thiết thôi. Sở dĩ ông phải làm thế là v́ lợi tức thu được từ vốn đầu tư, do bố ông để lại, không đủ để trang trải các nhu cầu cần thiết ở Montfleurie, ngoài ra, mặc dù chính phủ Pháp có giúp đỡ tiền bạc cho những di tích lịch sử như ṭa lâu đài này, nhưng đó chỉ là một món tiền ít ỏi.
Tuy nhiên, trong ba năm vừa qua tài chánh của ông bắt đầu khá hơn, và những vật quí giá mỹ miều không c̣n bị mang đi bán đấu giá ở Paris hay mang bán cho những tay buôn đồ xưa ở Quai Voltaire như trước nữa, việc này làm cho ông rất vui.
Được thế là v́ ông đă mở cửa ṭa lâu đài cho công chúng vào tham quan và bán các thứ hàng lưu niệm, những thứ hàng rất b́nh dân, đó là đồ chơi trẻ con và búp bê thời trung cổ do Rosie tạo mẫu, nàng đă dùng những h́nh mẫu lấy từ bộ sưu tập xưa nàng t́m thấy để ở các gác xếp.
Mặc dù việc kinh doanh mới mẻ này không làm cho ông bá tước giàu lên được, nhưng tiền thu nhập lấy từ vé vào cửa, từ chỗ bán những ấn phẩm giới thiệu lâu đài, từ chỗ bán đồ chơi và các sản phẩm khác cũng đáng kể, đủ trang trải các khoản. Thực vậy, số lợi tức thu được trong mùa xuân và mùa hè vừa rồi, vừa đủ để duy tŕ mọi hoạt động của ṭa lâu đài trong sáu tháng sắp đến. Ngoài ra, việc sản xuất của tiểu gia đ́nh, hầu hết đều do sáng kiến của Rosie, đảm bảo cho ông bá tước không c̣n lún sâu vào nợ nần nữa.
Ông cứ nói măi với nàng rằng: "Nhờ tài của con, mà độ này bố cân bằng được ngân sách chi tiêu, và cuối cùng bố có thể lánh xa được các ông chủ ngân hàng”.
Trong khi Rosie nghĩ đến chuyện tiền bạc, th́ nàng chú ư thấy nhiều vết ẩm loang trên trần nhà, nằm trong một góc ngay trên cửa sổ. Hồi tháng tám, nàng không thấy có các vết này. Nàng nghĩ cần phải có tiền để tu sửa và sơn quét lại. Có lẽ tháng này không được, v́ sắp đến Giáng sinh rồi, và ông Henry de Montfleurie lại có quá nhiều công việc phải làm trước mắt.
Không cần, nàng nghĩ, ḿnh sẽ tự làm lấy sau khi ông thợ ống nước xác định căn nguyên sự rạn nứt và khi ngày lễ qua đi, ḿnh sẽ nhờ Gaston và người em của ông ta giúp sức, ḿnh chỉ cần hồ vữa và sơn trắng là được. Chắc chẳng khó khăn ǵ lắm. Rosie tự hào về tài tự trang hoàng lấy nhà cửa, nàng đă học kỹ năng của những người thợ mộc, ở phim trường, học hỏi ở những người thợ thủ công khác và các nhà thiết kế phim trường khi họ làm phim. Và nàng sẽ lo liệu hết các phí tổn làm việc này.
Nàng đưa tay lấy cái túi xách bằng vải, để lên cái ghế dài bọc nệm, mở ra lấy những chiếc kẹp đựng hồ sơ giấy tờ nghiên cứu về bộ phim đóng Napoléon của Gavin, nàng đă bắt đầu khởi công bộ phim này, đồng thời nàng lấy ra chiếc cặp màu xám do máy bay Concorde tặng khách hàng, nàng đă dộng vào đấy giấy tờ tùy thân và tất cả nhiều thứ linh tinh khác.
Nằm lẫn trong các thứ này là bức ảnh chụp cả nhóm lồng trong khung bạc, bức ảnh chụp ở New York đă lâu. Bất kỳ đi đâu, nàng cũng mang theo bức ảnh này. Nàng để bức ảnh trên cái tủ thấp xưa bên cạnh những thứ nàng vừa sắp xếp lên đó, và Nell, Kevin, Gavin, Sunny và Mikey đang nh́n nàng, mặt tươi cười.
Trông tất cả trẻ đẹp biết bao, không có một dấu hiệu nào đau khổ v́ cuộc đời. Tất cả trông rất thơ ngây trong trắng.
Nhưng chúng ta mất hết vẻ thơ ngây từ lâu rồi, nàng tự bảo. Cuộc đời đă lôi cuốn chúng ta, thay đổi chúng ta, làm khổ chúng ta, làm chúng ta thất vọng, hủy diệt ảo tưởng của chúng ta, thậm chí c̣n hủy diệt cả hy vọng và ước mơ của chúng ta nữa. Có lẽ không c̣n cứu văn được nữa rồi. Tất cả chúng ta đă đi theo những con đường sai lầm rồi.
- Những con đường chúng ta không đi, chúng sẽ dẫn ta về đâu. - nàng nói to lên trong căn pḥng trống, nhắc lại lời trong một bài ca của vở Follies (Điên rồ), vở nhạc kịch tuyệt diệu của Sondheim vào đầu thập niên 70. Vở nhạc kịch do các ngôi sao nhạc kịch đóng: Alexis Smith, John McMartin, Yvonne de Carlo và Gene Nelson, và bất cứ khi nào nàng nghe tập anbum của Broadway là nàng lại say sưa mê mẩn lời ca tiếng nhạc của vở nhạc kịch này.
Rồi nàng lại nghĩ: Có lẽ chúng ta không đi lầm đường. Có thể những con đường chúng ta đang đi là đường đúng. Có lẽ cuộc sống chúng ta đang sống đây là số mệnh của chúng ta... Số phận sao th́ phải sống thế.
Có lẽ nàng và Gavin, Nell và Kevin đă theo đuổi giấc mơ nghề nghiệp của ḿnh, đă thành công trong nghề nghiệp trời phú cho, chứ không sống theo được cuộc sống riêng tây của ḿnh. Theo Nell th́ ngay cả Gavin cũng không được măn nguyện trong đời sống hơn các bạn bè trong nhóm.
Nàng thở dài, dựng thẳng khung ảnh rồi dừng lại một chốc ngắm bức h́nh của Collie và Claude, bức h́nh này chụp ở đây, trên hành lang rộng ở Montfleurie cách đây nhiều năm.
Bức h́nh màu và ảnh trông rất thật.
Trông Collie trong ảnh xinh đẹp biết bao, mặt rám nắng, nhưng cuộn tóc đen lất phất trước gió, miệng cười chín mọng, mắt xanh rạng rỡ, màu mắt như màu trời ở phía trên. C̣n Claude th́ trẻ trung, xinh trai, mắt đắm đuối trước cô vợ trẻ. Nh́n trong ảnh, Collie trông gầy làm sao; bà Annie đă nói đúng, cô ta trông giống lẻ que cả đời.
Nhưng bây giờ Rosie quá lo cho Collie, v́ cô ta quá mảnh dẻ; trông cô ta như có cái ǵ hư hỏng trong người. Cô ta quá gầy ốm, Rosie nghĩ. Cô ta ốm kinh khủng từ ngày ḿnh đi cách ba tháng. Nỗi lo lắng cho cô em chồng bùng lên khi nàng quay đi khỏi chiếc tủ thấp để sắp xếp các đồ đạc của nàng vào chỗ cũ.
Sau cùng, nàng dừng lại bên cái bàn giấy của Vua Louise XVI, vừa bỏ giấy tờ vào hộc bàn vừa đưa mắt nh́n ra ngoài cửa sổ và bỗng nín thở v́ sung sướng.
Bầu trời xanh rực rỡ, phủ một lớp mây mỏng, trên mặt sông lớp không khí nhàn nhạt trông như lớp nước men láng trên đồ sành sứ xưa. Ánh chiều tà huy hoàng, những khu vườn trải dài trước mắt nàng một màu láng bóng, cảnh vật như được phủ một lớp vàng mỏng. Rosie cảm thấy không gian như đang ch́m đắm trong một làn ánh sáng kỳ diệu.
Đối với Rosie, không có nơi nào khác trên đất nước này giống Montfleurie, không thể nào cưỡng lại nổi sức thu hút mănh liệt của các khu vườn xinh đẹp kia, nàng bèn chụp lấy cái áo ấm khoác ngoài nặng nề vắt trên trường kỷ, rồi vội vă đi ra ngoài. Vắt cái áo lên vai, nàng đi nhanh theo hành lang dài dẫn đến cầu thang lầu phía sau, lúc này nàng không muốn gặp bất cứ ai ở cầu thang chính phía trước nhà.

Chương 18

Chỉ mấy giây sau, Rosie đă đóng cửa sau lại rồi chạy theo con đường đá dẫn xuống bờ sông. Chiếc áo khoác bay phất phới sau lưng nàng như cánh buồm trước gió.
Rosie hối hả chạy đến nơi nàng thích nhất trong khu vườn rộng mênh mông bát ngát, đó là một đống đá sụp đổ được gọi là Vọng canh Hắc Ưng, v́ cái vọng canh này được Fulk Nerra, bá tước Anjou, xây cất, ông bá tước có biệt danh là Hắc Ưng.
Cái vọng canh này quá xưa, trải qua hàng thế kỷ, đă sụp đổ, nay chỉ c̣n lại một đống đá, trước kia là nơi canh gác. Nó được xây trên một khu đất cao trên một chỗ quanh của sông Cher, là một nơi canh gác rất tốt để lâu đài Montfleurie chống lại bọn cướp vào thời trung cổ.
Đến thế kỷ XVII, người ta trồng cây quanh khu di tích đổ nát này, rêu và loại địa y mọc đầy mặt đá, vào mùa hè đủ thứ hoa đẹp nở khắp các kẽ đá. Chỉ có một góc nhỏ nơi này c̣n giữ lại vẻ đẹp mê hồn kỳ lạ, khiến người ta nhớ lại thời quá khứ xa xôi và nhớ lại lịch sử của nước Pháp.
Những bức tường thành có lỗ châu mai xưa cũ rệu ră, mặc dù hư hỏng nhiều chỗ, nhưng nhờ có cây cối mọc nhiều, nên được dùng làm nơi trú ẩn, vào nhũng tháng mùa hè, cả gia đ́nh thường ra cắm trại vui chơi ở đây. Nhiều năm nay, Rosie dùng nơi này để làm việc, phác thảo mẫu mă, đọc sách, nghỉ ngơi, hay chỉ ngồi mơ mộng.
Khi đến cổng vào, trước kia là cửa chính vào tháp canh, nàng thấy mệt đến hụt hơi. Nhưng nàng vẫn đi tiếp đến tận cuối di tích, khuất hẳn không thấy ṭa lâu đài mới dừng hẳn.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế dài bằng đá đă có từ mấy trăm năm do tổ tiên ḍng họ De Montfleurie dựng nên, đưa mắt nh́n ra ḍng sông Cher lượn lờ uốn khúc. Mọi vật đều yên tĩnh, hoàn toàn vắng lặng. Nàng chỉ nghe tiếng đập của trái tim ḿnh. Tiếng đập trong ḷng ngực từ từ chậm lại, hơi thở trở nên b́nh thường hơn, và nàng cảm thấy khoan khoái trong người.
Nàng quấn chặt chiếc áo khoác vào người cho ấm, tựa lung vào gốc cây ở phía sau, thả hồn vào cảnh vật êm ả dịu dàng chung quanh, ngắm nh́n cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt.
Cảnh vật thanh b́nh làm sao, nơi này xưa kia đă từng là băi chiến trường ác liệt, là nơi Fulk Nerra, vị thống lănh quân đội, nhà cai trị vùng này, đă tung hoành khắp thung lũng. Bụi chiến binh đă lắng xuống từ lâu, lâu lắm rồi, và bây giờ Rosie cảm thấy đây là nơi êm ả nhất, là nơi để được ngồi một ḿnh, là nơi để trầm tư suy nghĩ.
Nàng lại nghĩ đến Guy, người chồng đă tám năm nay. Nàng tự hỏi không biết hai người rồi sẽ ra sao. Họ ít gặp nhau, hai người lại chống đối thù nghịch nhau. Có lẽ họ không có cơ hội để nối lại cuộc hôn nhân đă rệu ră từ năm năm nay, khi mà anh ta cứ tiếp tục phạm phải nhiều lỗi lầm sai trái.
Rosie biết Guy có ác cảm với nàng, cho nên thỉnh thoảng nàng đem chuyện khó khăn này ra bàn với Collie. Và Collie luôn luôn cho rằng Guy không những chỉ có ác cảm với nàng thôi, mà nàng có thái độ thù hằn với cả mọi người, cuối cùng anh c̣n cũng đă nhất trí với cô em chồng. Nhưng nàng thấy hoàn cảnh của nàng trong mấy năm qua rất kỳ cục; không những kỳ cục mà c̣n đau khổ nữa, thế mà nàng vẫn không có hành động ǵ để thay đổi nó.
Bỗng Rosie nghe có tiếng cành cây găy rồi có tiếng chân người nước trên lá khô, nóng vội ngồi thẳng người lên, kinh ngạc v́ biết có người đang đến gần.
Nàng quay đầu về tiếng động, hy vọng người đang đến không phải là Guy. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần để đối đầu một ḿnh với anh ta. Chưa đến lúc. Nàng phải vững vàng đă, trước khi gặp riêng anh ta, phải đủ nghị lực để đối đầu với anh ta, sẵn sàng chống trả những lời lẽ thù hằn của anh ta, nàng phải cương quyết trước khi đối diện với anh ta.
Nàng vui mừng v́ người đang đến không phải là Guy. Nàng vùng dậy đứng lên, cười sung sướng khi thấy Henri, bá tước De Montfleurie, xuất hiện trước mặt, đưa tay chào, vẻ mặt tŕu mến, đôi mắt chan chứa t́nh thương.
Rosie chạy đến ông, hai người ôm hôn nhau thân thiết, tràn ngập t́nh thương yêu. Một hồi, ông nhích người ra, nh́n đăm đăm vào mặt nàng, cặp mắt nâu sơi đời nh́n nàng ḍ hỏi. Sau khi hôn vào má nàng, ông hỏi:
- Con khỏe mạnh chứ? Con không buồn chứ? Guy không làm cho con buồn chứ, Rosie?
- Dạ không, thưa bố. Vả lại con chỉ gặp anh ấy một chút khi mới về nhà. Tụi con đụng đầu nhau ở tiền sảnh khi anh ấy đi xuống chuồng ngựa. Đương nhiên là anh ấy có thái độ mỉa mai chua chát, nhưng độ này anh ấy thường xử sự với con như thế.
- Bố biết con muốn nói ǵ rồi. Thằng này cũng đối xử với bố và với Collie như thế, thật khổ. Bố không hiểu tại sao nó lại xử tệ với em nó như thế. Từ mấy năm nay nó cứ thế đấy. À, mà thôi - Ông thở dài. - Bố chán nó quá. Nó quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến ḿnh, không biết đến ai hết.
Ông Henri nắm tay Rosie, hai người bước đến ghế đá. Bá tước người mảnh khảnh, cao khoảng một mét sáu tám, tóc muối tiêu, nét mặt ưa nh́n, vẻ người phong sương của kẻ thường sống ngoài trời. Ông đă 63 tuổi, và suốt đ̣i ông ở ṭa lâu đài, ngoại trừ những năm học đại học Sorbone ở Paris.
Học xong đại học, ông liền quay về thung lũng Loire, nơi ông hết ḿnh say mê, rồi ông học thêm cách điều hành dinh cơ do ông bố để lại, người bố đă dạy ông cách coi sóc nhà cửa từ lúc c̣n bé. Ông là con trai độc nhất, khi bố mất, ông thừa hưởng gia tài vào lúc 24 tuổi; một năm sau, 25 tuổi, ông cưới Laure Caron Boungival, người yêu từ thời niên thiếu. Con trai của ông, Guy, ra đời năm ông 27 tuổi, và bốn năm sau, Collie chào đời. Ông góa vợ đă 12 năm nay, nhưng ông không tính chuyện tục huyền, mặc dù Collie cứ thúc giục ông măi.
Ông Henry mặc cái áo khoác bằng vải tuưt, sớ vải thưa và đă ṃn sờn, ông run run v́ lạnh, ông kéo chặt áo vào người rồi cùng Rosie ngồi xuống ghế. Vẫn nắm tay nàng, ông bóp mạnh rồi nói:
- Bố rất sung sướng có con về nhà, Rosie à. Thật bố rất mừng khi thấy lại con, cưng à.
- Con cũng thấy sung sướng lắm, con rất thích về đây. Một năm rồi, nhưng v́ bận làm bộ phim. Con không thích đi khỏi Montfleurie chút nào hết, nhưng biết làm sao được, hở bố!
Ông gật đầu rồi lại nh́n mắt nàng, ông hỏi:
- Nhưng con phải nói thật cho bố biết con có mạnh khỏe không? Bố rất muốn biết sự thật. Ngoài ra chẳng có ǵ quan trọng hơn.
- Con không tệ đâu. - Rosie đáp, nói xong bỗng nàng bật cười, nụ cười gượng gạo. Rồi nàng nói tiếp: - Ít ra khi làm việc con thấy khỏe người. Con thấy bận bịu công việc, con không nghĩ đến chuyện ǵ hết. Nhưng con không biết... - Nàng dừng lại, vẻ suy nghĩ rồi nàng lắc đầu, miệng xệ xuống với vẻ buồn chán.
Ông thấy ngay thái độ của nàng. Ông cau mày, hỏi:
- Sao con?
- Khi con làm xong một công việc ǵ, con lại thấy muốn khóc, Rosie tâm sự. - Khi rảnh rỗi, nước mắt lại trào ra. Con không muốn thế, không muốn buồn, cho nên con không trả lời câu hỏi của bố được. Thật con không biết nói sao.
- Bố biết tại sao con muốn khóc - ông nói nhỏ, bóp mạnh tay nàng. - Con không được hạnh phúc, Rosie à. Cuộc đời mới 31 tuổi của con, không tự nhiên chút nào hết, bố nói thật đấy. Con có chồng không ra có chồng, ly dị chồng không ra ly dị chồng. Bố thấy con đang sống trong cảnh không rơ ràng, thật t́nh bố nghĩ con nên giải quyết t́nh trạng giũa con và Guy đi.
- Ồ, nhưng mà có cơ hội nào để chúng con ḥa giải nhau được đâu! - Rosie thốt lên. - Bây giờ không c̣n nữa. Chúng con đă đi quá xa nhau rồi.
- Tất nhiên là c̣n cách chứ! Bố không nói đến việc hai đứa trở lại với nhau. Bố nói đến việc chia tay nhau. Bố nói đến ly dị.
Rosie há hốc mồm nh́n ông, không nói nên lời.
- Rosie, con đừng sửng sốt như thế, người ta ly dị nhau cả đấy thôi. Mặc dù cả hai đều theo Cơ đốc giáo, nhưng bố nghĩ đă đến lúc con phải nhờ đến pháp luật để giải quyết hôn nhân của con với con trai bố.
- Khi thấy nàng vẫn im lặng, ông hỏi tiếp: - Cuộc hôn nhân của con không tốt đẹp đă năm năm rồi phải không?
- Dạ... có lẽ lâu hơn thế nữa.
- Vậy th́ có ǵ trở ngại khiến cho con không ly dị?
Im lặng một hồi lâu, Rosie mới lên tiếng th́ thào thú nhận:
- Con sợ.
Ông bá tước nhích người lui một chút, mắt nh́n sững vào mặt nàng, lấy làm kinh ngạc, ông hỏi:
- Sợ! Con sợ! Bố không tin. Cái ǵ làm con sợ?
Rosie cắn môi, nh́n xuống bàn tay hai người nắm chặt nhau, nàng phân vân không biết làm sao giải bày được nỗi ḷng. Sau cùng, khi ngẩng mặt lên, nh́n thấy ánh mắt bối rối nhân hậu của ông, nàng thấy không c̣n cách nào che giấu sự thật được nữa. Chắc ông sẽ hiểu. Nàng nuốt nước bọt, nói bằng một giọng thật nhỏ, khó nghe:
- Con sợ sẽ mất bố, mất Collie và mất các cô bé. Bố và những người này là gia đ́nh duy nhất của con, đă nhiều năm nay rồi, con rất thương yêu mọi người. Nếu phải ra đi chắc con không chịu nổi, con không chịu nổi nếu con không được gọi Montfleurie là nhà của con, nếu con không được về đây với bố và với các cô ấy.
- Không thể nào có chuyện như thế xảy ra, cưng à, ông vội đáp.
- Nhưng nếu con ly dị Guy, con không c̣n là người trong gia đ́nh này nữa. - Nàng giận ḿnh v́ đă để cho nước mắt tuôn dài xuống hai má và không cầm lại được.
Ông Henry lục túi áo lấy ra cái khăn tay, lặng lẽ đưa cho nàng, và đợi cho đến lúc nàng lau khô nước mắt.
Khi thấy nàng đă b́nh tĩnh trở lại, ông nói:
- Tất cả người trong nhà đều yêu con, Rosie à. Và bố lúc nào cũng yêu con hết, ngay từ đầu, khi con mới đến đây với Collie, trước khi con lấy Guy rất lâu. Và con luôn luôn sẽ là đứa con gái khác của bố, dù con có lấy Guy hay không. Cho dù con lấy ai đi nữa th́ t́nh cảm của bố đối với con vẫn không thay đổi. Tại sao lại thay đổi chứ? Bố yêu con không phải v́ con là dâu mà v́ con có những cái khác, v́ con là một con người tuyệt diệu, Rosie à. Bố yêu con v́ chính bản thân con. Và con hăy nhớ điều này, Montfleurie là nhà của con, bất luận có chuyện ǵ xảy ra đi nữa th́ nơi đây vẫn là nhà của con, nhà của con suốt khoảng đời c̣n lại của con. Bố trước sau như một thế đấy ông quàng tay quanh người nàng, kéo nàng sát vào người ông. - Bố không biết Guy sai trái như thế nào, ông không bỏ công t́m hiểu.
Henry de Montfleurie dừng lại, lắc đầu rồi bằng một giọng buồn bă, ông nói tiếp:
- Bố chỉ biết bố có một đứa con là một thằng ngốc. Phải, bố xác nhận như thế, bố có đứa con là một thằng điên. Nó cư xử với con thật ngoài sức tưởng tượng của bố. Bố không hiểu nổi. Bố cũng không hiểu tại sao nó lại không thèm ngó ngàng ǵ đến Montfleurie như thế, nơi này là một ngày nào đấy sẽ thuộc về nó. Lạy Chúa tha tội! Bố hy vọng bố sống thật lâu để có thể giữ nơi đây an toàn, đợi chuyển giao cho thế hệ kế tiếp, v́ chắc Chúa biết nếu hắn thừa kế nhà này th́ việc ǵ sẽ xảy đến rồi. Bố cam đoan ṭa nhà sẽ đi đến chỗ tan hoang, trừ phi bố có hành động ngăn chặn trước, lập ra một số điều khoản dự trù cho tương lai. Độ rày bố rất lo về việc này v́ thấy tư cách của hắn quá tệ.
- Thế tại sao bố không để Montfleurie lại cho Collie?
- Nếu nó là con duy nhất th́ bố mới làm thế được theo luật dân sự, luật Napoléon, bộ luật do hoàng đế ban hành. Theo luật pháp của nước Pháp, con gái có quyền thừa hưởng. Tuy nhiên, bố không thể bỏ qua để dành đặc ân cho con gái được. Làm thế tức là phi pháp. Nếu Guy chết mà không có con nối dơi th́ gia sản và chức tước mới chuyển sang cho Collie được hay là cho con của nó, Lisette. Nhưng con thân yêu ơi, tha lỗi cho bố đă đi lạc đề, cứ nói đến mối lo lắng của bố như thế này. Bây giờ bố xin nhắc lại điều mà bố vừa nói khi năy. Con là con gái của bố và không có ǵ thay đổi được việc này. Ông nhích người ra để nh́n kỹ vào mặt nàng. - Con có muốn làm giúp bố một việc không?
Rosie gật đầu.
- Khi nào trở lại Paris, con đến gặp thầy Hervé Berthier được không? Chắc con nhớ con đă gặp ông này rồi, có lần ông đến đây ăn cơm cách nay đă nhiều năm. Ông ta là một luật sư xuất sắc, một luật sư giỏi nhất ở nước Pháp, và là một người bạn tốt. Chúng ta gặp ông ấy đă nhiều năm rồi. Bây giờ con hăy đến nói chuyện với ông ấy đi, để chia tay với Guy cho được tự do. Nó không làm cho con hạnh phúc đâu. Riêng phần bố, bố xin hứa bố hoàn toàn ủng hộ con, và thương yêu con.
- Được rồi, con sẽ đi. Con sẽ đi gặp ông luật sư, thật vậy, con xin cám ơn bố, cám ơn những điều tốt lành bố vừa nói. Bố như là người cha của con, và con không thể nào chịu nổi nếu... nếu... nếu bố và Collie không c̣n là người thân thiết trong đời con nữa.
- Chúng ta luôn luôn là gia đ́nh của con, cưng à, và nhân thể bố hỏi thăm Kevin luôn. Anh ấy khỏe chứ? Anh ấy sẽ đến ăn Giáng sinh với chúng ta như đă hứa chứ?
- Chắc không. Con đă hỏi lại anh ấy, nhưng ảnh vừa đảm nhận một công việc mới với sở cảnh sát New York, công việc trong pḥng điều tra tội phạm, pḥng này có nhiệm vụ điều tra bọn Ma-phi-a. Con biết pḥng này đang nhắm vào gia đ́nh Rudolfo, một trong những gia đ́nh tội phạm lớn mạnh nhất ở New York, và anh đang làm công việc ấy.
- Công việc nguy hiểm đấy - ông Henri nói nhỏ.
- Nhưng chắc Kevin thích dấn thân vào các nơi nguy hiểm. Mà dù sao th́ công việc này cũng làm cho con lo, thật tội nghiệp con.
- Con ước chi anh ấy làm việc ở văn pḥng, hay làm một việc ǵ đấy để kiếm sống, nhưng anh ấy không nghe. Có lần ảnh đă muốn làm luật sư rồi đấy... - Rosie bỏ lửng câu nói, nhăn mặt:
Ông Henri cười, nh́n nàng:
- Kevin là người cứng đầu như con vậy, Rosie à, mà chúng ta đều biết rằng tính người khó thay đổi. Nhưng Nell Jefrey th́ sao? Con có nói với bố trên điện thoại là hai người đă yêu nhau. Bộ cô ấy không gây ảnh hưởng ǵ với anh ấy hay sao?
Rosie cười và lắc đầu.
- Con chắc là không. Con đă hy vọng cô ấy thuyết phục Kevin đến nghỉ lễ với chúng ta, con hy vọng cả hai đến Pháp đón Giáng sinh cùng chúng ta ở đây. Nhưng con đoán chắc anh ấy bận việc v́ theo như cô ấy nói th́ con nghĩ anh ấy phải làm việc.
- Tiếc thật, nhưng không sao. Có lẽ là con nên thuyết phục cho được hai người đến đây chơi vào dịp Phục sinh. Đây là dịp vui nhất trong năm ở Thung lũng Loire.
- Dạ, đúng thế, con sẽ nói lại với Nell. Có lẽ cô ấy sẽ kéo được Kevin đến đây chơi. Con hy vọng thế.
Hai người im lặng, ngồi thoải mái một hồi.
Một đàn chim vỗ cánh bay lên, lượn quanh ́n h́nh trên bầu trời đầy mây trắng: đàn chim bay nhịp nhàng, trông như một dải nhung đen giăng cao trên bầu trời nhàn nhạt trắng. Đàn chim bay cao dần, cao dần, vượt lên trên những tháp canh màu xám đá phiến của ṭa lâu đài Montfleurie, th́nh ĺnh chúng quành lại thành một h́nh ṿng cung lớn trên nóc lâu đài rồi bay về hướng Nam để t́m những vùng ấm áp hơn.
Mây trôi nhanh trên bầu trời cao bàng bạc, bầu trời đột nhiên linh động và thay đổi màu sắc: từ màu xanh chuyển sang màu xám pha tím, rồi từ màu hoa cà sang màu vàng cam và chạy theo đường chân trời xa xa, màu hồng và những tia sáng màu cam sáng rực như ḷ lửa hồng ở xa xa. Bên kia sông, cây cối mọc từng đám bên bờ bỗng tối sầm lại, tạo nên nhũng h́nh thù kỳ quái có màu xanh lục ẩn hiện trong lớp sương mờ buổi tối, ánh sáng lại thay đổi và ánh hoàng hôn bắt đầu đổ xuống.
- Cảnh vật ngoài này tuyệt diệu làm sao, Rosie. Rất yên tĩnh. - ông Henri lên tiếng nói.
- Mẹ con thường gọi thời điểm này là chạng vạng.
Ông cười, vỗ vào tay nàng rồi d́u nàng đứng lên.
- Bố rất sung sướng trong buổi nói chuyện chiều nay. Khi bố thấy con biến mất trên con đường này hồi năy, bố nghĩ đây là cơ hội tốt để nói chuyện riêng với con. Nhưng bây giờ ta nên đi vào nhà thôi, trời bỗng nhiên trở lạnh, lạnh như cắt.
Khoác tay ông, Rosie cùng ông bá tước đi trở lại vào ṭa lâu đài đồ sộ nằm trên đỉnh đồi.
Hai người cùng nhịp bước, khoan thai, thông cảm nhau như tự bao giờ và chắc sẽ vẫn thông cảm nhau măi măi. Sự im lặng giữa hai người rất thoải mái, dễ chịu, và thân mật.
Trước khi đến ṭa lâu đài, bỗng ông Henri dừng lại, quay qua, nh́n nàng, hỏi:
- Con vẫn chưa gặp được chàng trai nào vừa ư à?
- Chưa, dĩ nhiên là chưa?
- Tội nghiệp! Bố ghét thấy con cô độc một ḿnh. Mà lại quá đau khổ nữa, cưng à. Bộ con nghĩ bố không biết cảnh sống đơn côi ra sao à? Sống đơn côi như con ấy?
- Con biết bố biết chứ, thưa bố. Rosie đáp. Nàng ngần ngừ rồi hỏi: Bà Kyra khỏe không, bố?
Nàng cảm thấy ông khựng lại, sững người, và mặc dù bóng tối đă ào xuống, nàng vẫn thấy hai quai hàm của ông nghiến chặt. Rồi ông đáp:
- Bà ấy khỏe. Ít ra bố cũng tin thế. Bà ấy đi xa rồi.
- Ồ! Rosie ngạc nhiên, nói. - Nhưng chắc bà ấy sẽ về ăn Giáng sinh chứ?
- Bố không biết - ông đáp, giọng ngượng ngập đau khổ, rồi ông cất bước đi lên đồi.
Rosie định bỏ qua chuyện này, nàng không hỏi tiếp nữa và vội vàng bước theo ông.
Bỗng ông cất tiếng cười và dừng lại, rồi bằng giọng trêu chọc ông nói:
- Bố thấy đă đến lúc con đi kiếm cho ḿnh một người bạn trai hẳn hoi. Nếu không bố phải đích thân kiếm cho con đấy.
Rosie cười:
- Bố thật là.
- Không, bố là người Pháp mà, con nhớ chứ? Và mặc dù bố già rồi, nhưng bố vẫn c̣n lăng mạn, như hầu hết đồng bào của bố.
- Bố chưa già! Bố lại là người đặc biệt nữa. Con biết không có người phụ nữ nào có một ông già chồng như bố.
- Con nói thế để khen bố thôi, Rosalind Madigan à.
- Tất nhiên là con phải khen bố. - Nàng thốt lên.
Nàng thấy khoan khoái trong ḷng v́ ông vẫn c̣n tính hài hước. Nhưng khi hai người đi tiếp, nàng lại phân vân không biết đă có chuyện ǵ xảy ra giữa ông và Kyra, người phụ nữ Nga. Nếu có th́ thế nào Collie cũng sẽ nói cho nàng nghe, nàng rất muốn biết chuyện này. Collie là bạn của nàng và thường tâm sự nhiều chuyện với nàng.
Một lát sau, Rosie và ông bá tước vào ṭa lâu đài, vẫn khoác tay nhau, và nàng cảm thấy sung sướng hơn thời gian trước đó. Thế nhưng tương lai vẫn hoàn toàn không có một chút hy vọng nào.

Chương 19

Sau khi đă tắm rửa, trang điểm một hồi lâu, Rosie mặc chiếc áo len đỏ nàng thích nhất để xuống ăn tối. Nàng mở túi lấy ra cái hộp mũ, rồi bước ra khỏi căn hộ có nhiều pḥng. Nàng đi dọc theo hành lang trải thảm, dừng lại trước pḥng ngủ của Lisette, gơ cửa nói lớn "Mợ Rosie đây”, rồi bước vào pḥng.
Yvonne đang quỳ trên nền nhà cài nút sau chiếc áo dài cho Lisette, chiếc áo nhung nâu, cô ngước mắt nh́n lên:
- Xin chào chị Rosie. Chúng tôi định đi t́m chị đây.
- T́m làm quái ǵ? - Rosie cười đáp, nàng đi qua căn pḥng, thu cái hộp đựng mũ phía sau lưng để Lisette không thấy được. - Mọi người đều xuống dưới ăn cơm mà.
- Nhưng bọn cháu phải chờ má - Lisette đáp, mặt nhăn nhó ra vẻ lo âu. Bọn cháu không thể xuống dưới nhà mà không có má cháu. Không lâu đâu, mợ Rosie à, má cháu đang thay áo và chải tóc.
- Tất nhiên là chúng ta phải đợi rồi, cưng à - Rosie đáp. - Mợ không nghĩ chuyện xuống dưới nhà mà không có má cháu. - Nàng cười với cô bé rồi nghiêng người tới trước. - Cưng này, mợ có món quà tặng cháu đây.
Cô bé tươi cười, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tṛn trịa như thiên thần, cặp mắt nâu xám long lanh trông giống mắt của ông ngoại. Cặp mắt mở to v́ kích thích và mừng rỡ, cô bé reo lên:
- Quà ǵ? Quà ǵ thế? Ồ mợ, nói cho cháu nghe đi.
- Mợ cho cháu đoán ba lần.
- Mợ mua ở Mỹ phải không?
Rosie gật đầu.
- Một cái mũ! Chắc là cái mũ.
- Lạy Chúa tôi, làm sao cháu đoán tài thế? Cháu thật là thông minh! - Rosie thốt lên, rồi bằng giọng trêu chọc, nàng nói tiếp: - Chắc có ai đă nói cho cháu biết rồi. Có lẽ con chim nhỏ nào phải không?
- Ồ, không có ai nói hết, mợ Rosie à. Thật đấy.
- Lisette đáp, rồi bỗng bé làm ra vẻ quan trọng. - Chính mợ đă hứa mua về cho cháu cái mũ ở Mỹ mà. Mợ không nhớ sao? Mợ hứa vào tháng tám ấy.
- Quả đúng thế, quả mợ đă hứa, vậy th́ đây. Rosie đưa cái hộp mũ cho cô bé.
Lisette bước tới, lấy cái hộp mũ trên tay nàng.
- Cám ơn, cám ơn! - Cô bé nhanh nhẹn mở cái hộp ra, hai bàn tay múp múp nhỏ nhắn tháo những sợi dây, lấy cái mũ nhỏ xinh xắn bằng vải ni xanh đậm, quanh mũ viền một dải vải len sọc vuông màu xanh đỏ, hai bên gắn hai chùm hoa anh đào đỏ tươi. - Rất đẹp! - Cô bé reo lên, ôm hôn mợ Rosie rồi chạy đến mở cánh cửa một cái tủ. Cô bé đội mũ lên đầu, đứng nhích lui, ngắm nghía trong gương cánh tủ một lát.
- Mũ đẹp quá, cháu đội xuống ăn cơm luôn. - Lisette nói, tươi cười nh́n nàng và Yvonne.
Yvonne la lên:
- Mũ đẹp đấy, nhưng cháu không được đội xuống ăn cơm.
- Tại sao không? - Cô bé năm tuổi hỏi, gay gắt nh́n Yvonne.
- Cháu thừa biết là không ai đội mũ trong nhà, Yvonne đáp.
- Cháu đội, - Lisette căi lại.
- Không được! - Yvonne la lên, giọng the thé.
- Được mà. Có lần cháu đội trong quán ăn.
- Pḥng ăn ở Montfleurie không phải là quán ăn, - Yvonne giải thích rồi lắc đầu. - Cháu quá biết như thế rồi, Lisette. Cháu đừng ngốc như thế.
- Nhưng chúng ta ăn cơm ở đấy kia mà - Lisette lại căi.
Rosie bật cười, nàng nói chen vào:
- Yvonne nói đúng đấy, cưng à. Cháu không được đội mũ trong nhà.
- Nhưng cháu đội được trong bệnh viện đấy, phải không? Má nói cháu cứ đội.
Rosie và Yvonne nh́n nhau, rồi Rosie nói:
- Đúng, cháu đội mũ này trông đẹp lắm, vừa vặn, Lisette à. Nhưng mợ nghĩ cháu nên cất đi. Ngày mai rồi đội. Mợ sẽ lái xe cho cháu xuống làng chơi, chúng ta sẽ đi ăn kem. Cháu thích không?
Cô bé gật đầu, cười. Thế những cái mũ vẫn nằm yên trên mái tóc quăn đen, và qua nét mặt, cô bé không có ư định lấy mũ xuống.
Rosie nói:
- Nào, Lisette, cất mũ và các thứ của cháu đi. Cháu có cái ǵ mới muốn cho mợ xem không? Nếu cháu có, chắc mợ thích xem lắm.
- Cháu có hai thứ mới, nào, lại đây! - Lisette chạy đến kệ đồ chơi bên cạnh đấy, mũ vẫn đội trên đầu, đồ chơi và sách vở của bé đều để ở đấy. Trên một dăy kệ dài kê sát tường, số mũ thật nhiều và đủ loại.
Lisette lúc nào cũng mê mũ và hiếm khi đi ra ngoài mà không đội mũ, ngay cả khi chợt ngoài sân ṭa lâu đài, cô cũng đội.
Mẹ bé và Rosie đă kết luận rằng bé thích đội mũ, là v́ bé quen đội mũ từ lúc mới chào đời. Bé sinh non và phải nằm 8 tuần trong một lồng kính ở nhà hộ sinh Paris, nơi bé chào đời. Trong thời gian nằm lồng kính, bé đội cái mũ len nhỏ cho ấm đầu.
Khi Claude và Collie mang cô bé về nhà ở Paris, họ cất mũ đi. Lập tức cô bé khóc thét lên, và nó khóc liên miên suốt một giờ liền. Cuối cùng Collie nhận thấy cô bé không thích lấy mũ ra. Cô đội mũ lại cho con, và Lisette liền nín khóc.
Khi biết đi chập chững, Lisette vẫn muốn đội mũ lưỡi trai hay mũ vải trên đầu, đến khi lớn lên, cô bé vẫn thích đội mũ. Đơn giản là cô bé thấy sung sướng khi đội mũ, và mọi người trong nhà đều nuông chiều bé, cho nên mới có nhiều mũ trưng bày trong pḥng bé như vậy.
Lisette lấy một cái mũ lưỡi trai có nhiều hạt hiệu Juliet ở kệ dưới thấp rồi nói với Rosie:
- Ông ngoại cho cháu cái này. Ông t́m thấy trong một cái rương trên gác xép, ông nói đây là mũ của bà ngoại Laure. Bây giờ cháu đội rộng, nhưng ông ngoại nói khi lớn lên cháu đội sẽ vừa.
- Mũ đẹp quá! - Rosie nói. - Và mũ rất xưa, cho nên cháu phải nhẹ tay đấy.
- Dạ, cháu sẽ nhẹ tay - Lisette đáp, cô bé để cái mũ lưỡi trai lại vào chỗ cũ rất cẩn thận đoạn cô lấy cái mũ Rosie cho trên đầu xuống. Cô để nó bên cạnh cái mũ hiệu Juliet, rồi đưa tay lấy cái mũ màu bê lên. Mũ này có dây buộc dưới cằm và thêm một ṿng lông thú màu nâu trông như đội một vành hoa trên đầu - Cái này cũng mới, mợ Rosie à. - Mợ đoán thử ai cho cháu cái này?
Rosie nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như suy nghĩ ghê lắm, đồng thời làm ra vẻ kinh ngạc.
- Nào, để mợ xem... Cái mũ khiến mợ nghĩ đến người Cô-dắc... không, nghĩ đến trẻ con Nga. A, đúng rồi, phải không? Bà Kyra cho cháu chứ ǵ?
- Dạ đúng. Mợ thông minh quá, mợ Rosie.
- Mà thôi, cháu cất mũ đi - Rosie nựng, vừa nói vừa mở dây mũ ra. - Để cô Yvonne chải tóc lại cho cháu rồi xuống dưới nhà.
Lisette gật đầu, rồi bỗng thấy mẹ đi vào cửa pḥng ngủ gần đấy, cô bé liền nắm cái mũ trên kệ, chạy đến ch́a cho mẹ xem.
- Đẹp quá - Collie nói, khi Rosie và Yvonne đi theo Lisette vào pḥng ngủ. - Thôi, bây giờ con đi chải tóc đi. - Cô âu yếm nh́n Rosie. Chị thật tốt, bao giờ cũng nhớ mua mũ cho nó.
- Tôi sung sướng được mua quà cho cháu. Cháu quen có mũ mới rồi, cho nên không c̣n ngạc nhiên nữa. - Rosie nói nho nhỏ.
Collie gật đầu.
- Tôi biết. Chúng ta cứ nuông chiều cháu khi động đến chuyện mũ, nhưng được cái cháu ngoan, cháu biết vâng lời, đáng yêu, không bao giờ làm phiền tôi.
- Giống Yvonne, cháu lớn như thổi. - Rosie nhận xét. Trông cháu lớn hơn 5 tuổi nhiều. Như bảy hay tám tuổi?
- Không chỉ cao tồng ngồng và chững chạc, cháu c̣n thông minh nữa, Collie giải thích. - Cháu rất sáng ư và học giỏi ở trường, hơn các bạn trong lớp nhiều. Cháu lại can đảm nữa, không có ǵ làm cháu sợ.
- Giống mẹ nó vậy, Rosie nói.
- Ồ, tôi không có ư nói thế, độ gần đây tôi làm việc chẳng ra sao hết, phải không nào?
Nụ cười bỗng nhiên biến mất trên môi Rosie.
- Collie, cô thấy bệnh phải không? - Nàng hỏi, vừa đi đến bên cô em chồng, nh́n cô mà ḷng lo âu, nàng quàng tay quanh Collie.
- Tôi khỏe. Thật đấy. Có nhiều lúc tôi thấy người khỏe khoắn, nhưng chóng mệt và không c̣n sức để làm việc lại được.
- Bây giờ đừng nghĩ đến chuyện ấy. Cô thường mở cửa pḥng trưng bày đồ đạc vào mùa xuân sắp đến. Dù sao th́ mùa du lịch cũng đă hết rồi, và lâu đài đóng cửa cho đến tháng tư.
- Vâng, chị nói đúng... chà, tôi nhớ lắm. Chị biết tôi rất mê đồ cổ bằng bạc, tôi rất thích buôn bán đồ bạc từ lâu rồi.
- Biết, tôi biết. Tôi có gặp Johnny Fortune, anh chàng ca sĩ, khi tôi ở Hollywood với Nell. Chúng tôi đến ăn tối ở nhà anh ấy, anh ta có một bộ sưu tập đồ bạc rất đẹp. Có hai cái giá đựng đồ ăn tráng miệng của Paul Starr, cô thấy chắc mê liền.
Yvonne chải tóc cho Lisette trong pḥng tắm đă xong, cô bé chạy ra, lên tiếng:
- Con xong rồi, má à.
- Vậy ta đi xuống, mà chắc ông ngoại đang đợi chúng ta đấy - Collie nói, cô dẫn con ra khỏi pḥng. Quay qua Rosie, cô nói. - Chị biết không, đồ bạc của Anh do Paul Starr làm là đồ tôi thích nhất đấy. Những cái giá đựng đồ tráng miệng ra sao?
Vừa đi xuống thang lầu, Rosie vừa kể cho Collie nghe về các thứ ấy, và về tất cả bộ sưu tập quí giá của Johnny Fortune.

Chương 20
 

Rosie kéo Collie đi ra xa khỏi Lisette và Yvonne, nàng hỏi:
- Có chuyện ǵ xảy ra giữa bố và bà Kyra phải không? Có phải hai người đă căi nhau không?
- Nói “căi nhau” th́ cũng hơi quá - Collie đáp khi hai người đi đến cái ḷ sưởi trong pḥng khách nhỏ của gia đ́nh. Trong pḥng, ngoài hai cô gái ra, chỉ có hai người, các cô gái đang ngồi trước tivi ở cuối pḥng.
Suy nghĩ một hồi, Collie lại nói tiếp:
- Có lẽ nên dùng từ "bất b́nh" th́ đúng hơn. Mà tại sao chị lại hỏi thế? Có phải hồi năy bố có nói ǵ với chị à?
- Tôi hỏi bố bà ấy có khỏe không, bố có phần hơi bực ḿnh. Bố nói bà ấy đi rồi và Collie này, bố không biết bà ấy sẽ về ăn Giáng sinh hay không nữa đấy.
- Tôi hy vọng bà ấy sẽ về, bố thường sung sướng khi có bà ấy ở đây...
- Chuyện ǵ rắc rối giữa hai người? - Rosie hỏi.
- Thú thực tôi cũng không biết nữa. Ngoài chuyện về... Alexandre. - Collie hạ thấp giọng, nói th́ thào. Hai người nh́n nhau, thông cảm. Không ai nói năng ǵ một hồi, rồi Collie nhích vào gần Rosie, nói thật nhỏ.
- Luôn luôn gặp chuyện khó khăn về Aldexandre. Nhưng không ai tâm sự ǵ với tôi hết, cho nên tôi không thể nào làm hài ḷng chị được. Thú thật là tôi ước ao sao hai người lấy nhau cho rồi, chị Rosie à. Kyra yêu bố, yêu ghê lắm chắc chị cũng biết như tôi. Tôi đă đưa ư kiến này với bố nhiều tháng nay, ư kiến về hôn nhân, và tôi đă giục bố ngỏ lời với bà ấy.
- Cô có thể dẫn con ngựa tới chỗ có nước nhưng chắc ǵ nó uống, nói mấy cũng nước đổ lá môn thôi, Rosie đáp. - Tôi ước sao hai người lấy nhau.
- Ai thế? Cô ước ai lấy nhau đấy? - Guy từ ngưỡng cửa hỏi vọng vào.
Rosie biết anh ta rất ghét Kyra, không muốn khơi dậy ḷng thù hằn nơi Guy, nàng quay đầu lui nh́n anh và khôn khéo đáp:
- Kevin và Nell. Hai người yêu nhau đă hơn một năm nay. Tôi vừa nói với Collie tôi ước sao hai người lấy nhau.
- Thật cô ước thế sao! Được thế th́ hay biết mấy, cô nàng tốt số với anh chàng cảnh sát ch́m ấy! - Guy nói, anh ta cười lạnh lùng rồi bước đến cái bàn chân qú có để khay thức uống. Anh ta lấy chai rượu vang trắng ướp trong xô nước đá và rót một ly.
Rosie lén nh́n Guy, nàng thấy anh ta có vẻ mệt mỏi, hai bên khóe mắt xuất hiện nhiều nếp nhăn mới và nhiều đường nhăn hằn sâu hai bên khóe miệng, mái tóc đen chen lẫn vài sợi bạc. Mặc dù mới 36 tuổi, nhưng trông anh ta già hơn tuổi, thế nhưng anh vẫn c̣n đẹp trai, cơ thể chưa có dấu hiệu ph́ nộn, vẫn cao và vạm vỡ.
Nàng thấy anh ta vẫn c̣n giữ được diện mạo bề ngoài ngon lành như bao giờ. Nhưng tinh thần th́ lệch lạc, bệnh hoạn. Đối với nàng, Guy măi măi là một cậu ấm con cưng. Anh ta không bao giờ trưởng thành. V́ anh ta không bao giờ lo lắng cho bản thân ḿnh, không bao giờ phát triển được nội tâm; v́ thế mà anh ta không có ǵ để lo lắng.
Đúng, Guy ấu trĩ và hư hỏng, anh ta lại c̣n nhác nhớn, không muốn làm việc để sống hay là giúp bố điều hành Montfleurie. Công việc ở đây đang cần bàn tay của đàn ông. Từ lâu, nàng nghĩ việc mẹ của anh ta để tiền lại cho anh ta trong quỹ ủy thác, quả thật là một điều bất hạnh; v́ anh ta có lợi tức, anh ta có thể làm những ǵ ḿnh muốn. Anh ta chỉ có việc lấy tiền ra tiêu. Anh bị lôi cuốn vào những thứ lễ nghi kỳ lạ của tôn giáo phương Đông, loại tôn giáo được biết là một thứ cám dỗ cho kẻ yếu đuối và lạc lơng.
Gavin thường nói Guy không ḥa đồng được với xă hội, và quả đúng thế. Anh ta như một kẻ dư thừa ở thập niên 60, không theo bước của thời đại, không theo bước của nhịp sống đầy khó khăn của thập niên 90, một giai đoạn đầy biến động kinh khủng, đầy xáo trộn trên thế giới.
Guy đến ḷ sưởi, đưa cao ly chào hai người:
- Chúc sức khỏe.
- Chúc sức khỏe, Rosie đáp lại.
Collie không buồn trả lời. Cô ngồi xuống chiếc ghế gần bên ḷ sưởi, để cái ly lên chiếc bàn nhỏ rồi đưa hai tay hơ lửa. Rosie hỏi:
- Cô lạnh à? Tôi đi lấy cho cô cái khăn quàng nhé?
- Không, không, tôi khỏe, cám ơn chị Rosie.
Bỗng ông Henry xuất hiện trên ngưỡng cửa, ông lên tiếng:
- A, th́ ra tất cả đă ở đây rồi. - Ông bước vào pḥng, đến cái bàn chân qú rót một ly uưch ki. ông uống một ngụm, thưởng thúc chất rượu, rồi đến ḷ sưởi với mọi người.
Guy nh́n ông đến đứng tựa người vào bệ ḷ sưởi, anh nói:
- Không đúng hẳn, bố à. Không phải tất cả ở đây. C̣n thiếu bà Kyra. Lần đầu thiếu bà ấy.
Không khí im lặng nặng nề.
Cả Rosie lẫn Collie không ai nói một lời, họ không dám nh́n nhau. Rosie quặn thắt trong ḷng, nàng nín thở, đợi cảnh xung đột bùng ra.
Nhưng không xảy ra cảnh xung đột. Ông Henry cố t́nh không để ư đến lời người con trai, ông không thèm lên tiếng, chỉ lặng lẽ uống rượu.
- Thế người đẹp Kyra đâu rồi? - Guy lại nói tiếp giọng vẫn gắt gỏng. - Tôi tưởng bà ấy luôn luôn có mặt trong nhà này mà.
Im lặng một hồi, ông Henry mới lên tiếng đáp:
- Kyra đi Strasbourg, thăm em gái. Anastasia không được khỏe.
- Bố tính sao với bà ấy? Guy hỏi, cặp mắt đen dán vào ông.
- Bố không hiểu... Con muốn nói ǵ? - Giọng ông Henri hơi gay gắt một chút, ông nh́n anh ta với đôi mắt hăm he.
Hoặc là Guy không thấy ánh mắt của ông, hoặc là cố t́nh phớt lờ, anh ta đáp:
- Bố quá hiểu con muốn nói ǵ rồi, thưa bố. Chắc bố sẽ cưới bà ta chứ?
- Bố thấy đây không phải là việc của con! – ông Henri thốt lên, ánh mắt bỗng lóe lên cơn giận dữ.
- Ồ, đây cũng là việc của con chứ, Guy lại đáp, cười thông cảm.
- Này Guy, con hăy nghe đây, bố sẽ không...
- Bố à, bố hăy nghe con một chút đă, Guy cắt ngang lời ông.
Nói năng thế là quá thô lỗ, Rosie nghĩ, nàng kinh ngạc và cảm thấy người căng thẳng.
Collie ngồi tựa người ra ghế, cô kinh ngạc nh́n anh trai. Cô kinh hoàng trước thái độ của anh, cô biết bố cô đă bị xúc phạm v́ tính ông rất nghiêm khắc. Tại sao Guy không thấy được điều này nhỉ? Cô tự hỏi, ḷng bối rối v́ thấy anh ta ngu ngốc, u mê.
Guy không nao núng, anh ta điên cuồng nói tiếp:
- Bà Kyra Arnaud c̣n trẻ, mới 35 tuổi, v́ thế bà ta vẫn c̣n khả năng sinh con. Điều hiển nhiên. Có lẽ con sẽ không bao giờ có con được. - Anh ta đưa mắt nh́n Rosie, nhếch mép cười điệu. - Bởi v́ vợ con và con sống ly thân đă lâu năm rồi. Ồ, để con nói lại cho chính xác: Có lẽ con sẽ không có con “hợp pháp", nếu xảy ra trường hợp có con. V́ thế, con từng nghĩ chắc bố muốn tục huyền để có đứa con trai khác hầu nối dơi tông đường ở Montfleurie. Hy vọng bố có con trai.
Ông Henry nổi cơn thịnh nộ, ông nói:
- Guy, mày lạc đề rồi và hoàn toàn vô lư! Đây không phải lúc, cũng không phải nơi để nói chuyện này! - Mặc dù tức giận, ông bá tước vẫn nói năng chững chạc và kiềm chế được ḿnh. - Hơn nữa, như tao mới nói đấy, việc tao làm không phải việc của mày, ông lạnh lùng nói hết câu.
Không để ư đến thái độ gay gắt của bố, Guy cứ nói tiếp:
- Ồ, dạ có chứ, thưa bố. Nếu con chết không có con th́ ḍng họ Montfleurie này sẽ tuyệt tự.
- Không đúng! - Collie giận dữ la lên, cô ngồi thẳng dậy trên ghế, nh́n anh trai đăm đăm. - Bộ anh quên người em gái của anh rồi à? Theo luật của nước pháp, tôi có quyền thừa hưởng, cũng như con tôi cũng có quyền ấy.
- Bố chưa chết mà! ông Henry nói nhanh, vẻ kinh hoàng khi nghe con nói, ông uống hết ly rượu trong một hơi. Xong, ông bước đến rót một ly khác, đầy hơn, ḷng nôn nao bực bội.
Để phá tan không khí trong pḥng, và để thay đổi đề tài câu chuyện được chừng nào hay chừng ấy, Rosie bèn lên tiếng, không nhắm vào một ai hết:
- Sang năm tôi sẽ làm việc ở Pháp.
Collie liền chộp lấy cơ hội này liền, cô reo lên:
- Ồ, thế th́ tuyệt quá! Chị làm bộ phim ǵ? Hay là kịch phẩm?
- Không, làm phim. Làm cho Gavin.
- Tất nhiên rồi - Guy nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Collie.
Không để ư đến anh, Collie hỏi Rosie:
- Phim về cái ǵ? Cho chúng tôi biết đi.
- Về Napoléon, Rosie đáp. - Gavin sẽ...
- Trời đất! Thật kỳ hết chỗ nói! Một người Mỹ làm phim về Napoléon. Thật kỳ cục, phi lư. Anh ta cả gan quá! Và chắc là anh ta đóng vai hoàng đế chứ ǵ?
- Tất nhiên anh ấy đóng, Rosie b́nh tĩnh đáp.
Nàng rất tức Guy v́ đă nói năng vô lễ với bố, nay với cái vẻ khinh mạn và thái độ lấc cấc, gă lại làm cho nàng tức tối hơn nữa. Nhưng đồng thời nàng sung sướng đă lái câu chuyện khỏi Kyra, cho nên nàng không nói ǵ nữa.
Guy phá ra cười.
- Ít ra th́ Gavin Ambrose cũng có điểm tương đồng với Napoléon.
Khi không thấy ai hỏi điểm tương đồng đó là điểm ǵ, Guy cảm thấy phải giải thích cho mọi người biết:
- Đó là vóc dáng thấp bé. Napoléon thấp bé, và anh chàng siêu siêu sao cũng thế. - Nói xong gă phá ra cười, có vẻ khoan khoái lắm.
Không ai cười. Collie nói bằng giọng lạnh lùng:
- Napoléon cao một mét sáu lăm, không phải lùn lắm, và vóc dáng như thế vào thời ấy là trung b́nh. Chỉ vào thế kỷ XX, chúng ta mới có những người khổng lồ.
Rosie không thể không nói được, nàng lên tiếng:
- Gavin cao một thước bảy hai.
- Chắc là cô biết rơ rồi - Guy đáp, gă bưng ly rượu lên, uống một hơi dài.
Ông Henry đă lấy lại b́nh tĩnh, ông trở lại ḷ sưởi ông không thèm để ư đến người con trai, ngồi xuống bên cạnh Rosie trên ghế trường kỷ và nói:
- Sang năm con không đi làm xa thế là tốt rồi cưng à. Khi nào th́ bộ phim bắt đầu?
- Khoảng sáu tháng hay gần như thế. Trước khi khởi sự quay, có nhiều việc cần phải làm trước, nhiều việc phải chuẩn bị. Nhưng phần con, con phải bắt tay vào việc ngay đầu năm mới, phải nghiên cứu y trang. Thực ra, th́ con đă bắt đầu rồi.
- Phim sẽ đóng ở đâu? - Collie hỏi, cô sung sướng v́ Rosie và cô đă đánh lạc hướng được Guy, không c̣n nói về vấn đề tuyệt tự của ḍng họ Montfleurie nữa. Lâu nay vấn đề này không c̣n là một đề tài mới mẻ đối với anh ta nữa; h́nh như anh luôn luôn quan tâm đến chuyện này, nếu không th́ cũng bị ám ảnh về chuyện này.
- Chúng tôi sẽ khởi quay ở Paris, Rosie nói với Collie. - Quay ở phim trường, và hy vọng ở Malmaison. Dĩ nhiên là nếu được phép của chính phủ Pháp. Và chúng tôi sẽ quay nhiều chỗ ở Pháp nữa. Hiện tại, tôi đang đợi kịch bản phim. Khi đọc xong, tôi mới biết nhiều hơn được.
Guy lên tiếng hỏi bằng giọng mỉa mai cố hữu:
- Cho dù Gavin Ambrose vĩ đại đi nữa th́ đây cũng là một việc quá to tát, quá sức, phải không?
- Không quá sức chút nào hết. - Rosie đáp, giọng cương quyết, mạnh mẽ. - Gavin làm phim rất giỏi, đồng thời là một diễn viên màn bạc tuyệt vời hiện nay. Anh ấy có thể thực hiện thành công các thứ, tôi hoàn toàn tin chắc như thế. Nhưng theo kế hoạch th́ anh không thực hiện toàn bộ cuộc đời của Napoléon... mà chỉ một phần thôi.
- Ồ, thế à, phần nào? - ông Henri hỏi, vẻ rất quan tâm.
- Giai đoạn trước và sau khi đă đăng quang hoàng đế.
- Cô muốn nói ông ta tự phong hoàng đế à, Rosie?
- Guy nói chen vào.
- Đấy là ư muốn của nhân dân Pháp - Collie lớn tiếng nói, đưa mắt nh́n Guy, ánh mắt phê phán. Cô cảm thấy anh cô tối nay có ư muốn làm cho bố đau ḷng, cô không hiểu nguyên nhân tại sao. Thực ra th́ anh ta muốn làm cho tất cả mọi người bực ḿnh, dù anh ta có ư định hay không.
- Đừng ngốc, Collie. - Guy đáp lại rồi đi qua pḥng. Anh ta vừa rót rượu đầy ly vừa nói tiếp: - Napoléon là một bạo chúa, không hơn ǵ Stalin hay Hitler.
Ông Henri quay qua Rosie, bằng một giọng đắn đo uyên bác, ông giải thích với nàng:
- Có hai ư kiến về Napoléon Bonaparte, Rosie à. Ư kiến của chúng ta là thương yêu, kính trọng và khâm phục những thành quả của ông ta, xem ông ta là vị cứu tinh của nước Pháp vào thời điểm nước Pháp đang bị suy sụp. Những kẻ khác lại ghét cay ghét đắng ông ta, theo bố th́ họ có phần phi lư đấy, họ xem ông là người bạo ngược, là kẻ hiếu chiến. Nhưng nếu người ta nghiên cứu kỹ lịch sử vào giai đoạn này, họ sẽ thấy rằng cơ bản ông ấy đều làm lợi cho nước Pháp và cho dân Pháp.
- Bố gọi những việc ông ta làm là tốt, có lợi à? - Guy cắt ngang lời ông, giọng vẫn nặng mùi tranh biện.
- Những việc ông ta làm hầu hết là những cuộc chiến tự vệ. - ông Henri b́nh tĩnh đáp, cố dằn cơn giận với ông con trai. - Napoléon đă gây chiến tranh để tạo cho nước Pháp được cảnh thanh b́nh.
- Không phải thế, Guy căi lại. - Napoléon...
- Ồ, bố nói đúng - ông Henri b́nh tĩnh đáp, bác bỏ lư luận của người con. - Con vui ḷng đến thư viện moi ra một cuốn lịch sử mà xem, nếu con không tin bố. Chắc con đă quên những bài lịch sử rồi. - Ông bá tước quay qua nh́n Rosie, giải thích thêm: - Vào giai đoạn lịch sử này, nước Anh đă chèn cổ nước Pháp, và hầu hết các nước châu âu khác cũng thế. Napoléon “chỉ”, c̣n cách gây chiến tranh để bảo vệ nước Pháp khỏi bị xâm chiếm. Và tôi có thể nói thêm là khỏi bị bại trận.
- Bố là chuyên viên về Napoléon, Collie nói, cô nhảy vào câu chuyện để Guy không thể nói ǵ được nữa. - Một người trong số tổ tiên của chúng ta, Jean Manuel de Montfleurie, đă cùng Napoléon chiến đấu mặt trận Ai Cập, nhờ tài cán phi thường mà Napoléon đă phong cho ông Chuẩn tướng. Về sau, Jean Manuel người con trai út của gia đ́nh, được Napoléon phong tướng thực thụ sau trận Austezlitz.
- Hay nhỉ, Rosie đáp. Con không biết chuyện này.
Ông Henri nh́n nàng, cười:
- Sao con biết được, cưng? Chúng ta không đi khắp nơi nói về tổ tiên của ḿnh, mà chúng ta cũng không dạy cho con bài học về lịch sử của gia đ́nh. Ông cười, nàng cũng cười, và không khí trong pḥng bớt căng thẳng đi.
Ông Henri nói tiếp với Rosie:
- Trong thư viện mênh mông của chúng ta, có một bộ sưu tập sách viết về Napoléon và về giai đoạn đế chế của lịch sử Pháp nằm ở đâu đấy. Ngày mai, bố sẽ nhờ Marcel đem thang đến và lấy sách xuống cho con. Con sẽ thấy số sách này rất hay, bố chắc chúng sẽ rất có ích cho con, cho mẫu mă y chang của con.
- Con cám ơn bố, thật con rất cần số sách này, Rosie đáp nhỏ, nh́n ông, cười. - Chắc thế nào số sách này cũng giúp ích cho con có thể rất nhiều.
- Bố này, Guy lên tiếng. - Con muốn hỏi bố cái này.
- Cái ǵ? ông Henri nh́n sang con trai đang ngồi trên ghế gần bên ḷ sưởi.
- Có phải con bà Kyra là con của bố không? Có phải Alexandre Arnaud là con trai của bố không?
Rosie ngồi điếng người trên ghế dài. Nàng cảm thấy ông bá tước ngồi bên cạnh nàng sửng sốt, nàng bàng hoàng như muốn nghẹt thở. Nàng không dám nh́n ông, không có can đảm nh́n sang ông.
Collie cũng kinh ngạc không kém, cô cố ngồi yên, không dám thở. Cô đưa mắt nh́n ánh lửa, chờ đợi, cổ khô khốc v́ lo sợ. Tối nay anh trai cô đă đi quá xa.
Ông Henri mở miệng ra rồi ngậm lại, chỉ nh́n Guy, im lặng không nói năng ǵ. Vẻ kinh ngạc sửng sốt trên mặt ông đă nói lên nhiều rồi. Ông lo lắng nh́n tới đằng kia góc pḥng, ông thấy Lisette và Yvonne đang say sưa xem tivi, bỗng ông chợt thấy sung sướng, v́ hai cô đang bị máy truyền h́nh làm cho mê mẩn. Ông sung sướng v́ hai cô bé không nghe lời Guy nói.
Ông Henri để cái ly lên mép bàn rồi đứng dậy, đi đến chỗ Guy, anh ta hơi co người lại khi ông đến gần.
Mặt ông trắng bệch, mắt long lên v́ giận dữ. Khi đứng trước ghế Guy đang ngồi, ông bèn ra lệnh:
- Mày đứng lên.
Guy luống cuống làm theo lời ông.
Ông Henri bước tới một bước, nh́n thẳng vào mặt con. Cặp mắt lạnh như băng, ông cất giọng gay gắt, rất nhỏ :
- Mày hăy nghe tao nói đây, mà nhớ nghe cho kỹ. Đừng bao giờ, đừng bao giờ tỏ ra nghi ngờ danh dự và tiếng tăm của phụ nữ trong nhà này nữa, dù người đó là Kyra Arnaud mà mày vừa nói đến, hay là bất kỳ người nào. Đừng bao giờ, đừng bao giờ nói chuyện về tư cách của người lớn khi có trẻ con trước mặt nữa. Và đừng bao giờ, đừng bao giờ cố ư gây chuyện trong nhà này nữa. Nếu mày không tuân thủ được những nguyên tắc này, những nguyên tắc về tính lịch sự thông thường và về tư cách đứng đắn của con người, th́ mày có thể rời khỏi ngôi nhà này và ra đi vĩnh viễn. Lần này tao cho qua. Nhưng tao sẽ không tha thứ tính nết xấu của mày nữa đâu. Mày sinh ra trong gia đ́nh quí tộc, là người danh giá. Mày hăy hành động như người quí tộc, nếu không th́ hăy cút khỏi đây.
- Nhưng thưa bố, xin bố vui ḷng. Con không có ư định làm bố buồn phiền, hay làm ai buồn phiền hết. Con không cố ư gây rối, con chỉ muốn bàn bạc với bố. Đấy, con chỉ muốn bảo đảm tương lai ḍng họ De Montfleurie, trong trường hợp có ǵ xảy ra cho con. Trường hợp bất thường có thể xảy ra khi con đi ra nước ngoài. Con chỉ cố giúp bố...
Guy dừng lại v́ có tiếng gơ cửa vang lên. Tất cả đều đưa mắt nh́n về phía cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra, Gaston xuất hiện trên ngưỡng cửa, rồi bước vào pḥng khách.
Hơi nghiêng đầu, Gaston nói:
- Thưa, ông bá tước... cơm đă dọn rồi.
Cám ơn, Gaston. - Ông Henry đáp. - Chúng tôi sẽ xuống ngay.

Chương 21

Một tuần sau, bà Kyra Arnaud trở về lại thung lũng Loire. Chính Rosie đă thấy bà, thấy một cách hoàn toàn t́nh cờ. Nàng lái xe ra làng để làm vài công việc lặt vặt cho Collie vào lúc sáng sớm hôm thứ sáu, khi về lại Montfleurie bỗng thấy bà Kyra đứng trên hành lang nhà bà.
Mặc dù ngôi trang viên nhỏ xây gạch xám nằm thụt vào xa đường, nhưng nó lại được xây trên một cái dốc, cho nên đi ngoài đường người ta có thể thấy ngôi nhà xuyên qua đám cây chạy bao quanh nó. Ngoài ra, bà Kyra lại có mái tóc đỏ, mái tóc rực lửa chảy xuống vai, nh́n vào không thể nào lầm lẫn được. Người phụ nữ đứng trên hành lang chính là bà Kyra, Rosie nghĩ ḿnh không thể nào nhận sai bà ta được. Mái tóc giúp nàng quả quyết như thế.
Nàng lái xe chạy thẳng không dừng lại, nàng không muốn ghé lại nhà bà Kyra khi không báo trước, và khi vừa đến ṭa lâu đài, nàng liền chạy lên lầu t́m Collie ngay.
Collie đang ngồi làm việc nơi bàn gần ḷ sưởi, ghi những tấm các buộc vào quà Giáng sinh, trên người mặc chiếc áo len tay dài màu đen, quần b́nh thường màu xám và chiếc áo gió màu đen. Khi cửa bật mở, cô ta ngước mắt nh́n, mắt sáng lên khi thấy Rosie.
- Chị đi nhanh quá! Chị đă t́m mua được keo và băng vải chưa? - Collie hỏi.
Rosie gật đầu :
- Tôi lại c̣n t́m thấy cái khác nữa, hay nói cho đúng hơn là t́m thấy người khác nữa.
Collie ngạc nhiên, hỏi:
- Ai thế?
- Bà Kyra Arnaud. Bà ấy về rồi.
- Chị gặp bà ấy ở trong làng à?
- Không, không phải. Khi tôi lái xe về, tôi thấy bà ấy ở trên hành lang nhà bà.
- Chị có chắc không? Bà ấy mới thuê một người quản gia, và bà quản gia có một đứa con gái ở cùng bà ta.
- Ồ, chính là bà Kyra mà, Rosie đáp nhanh vừa cởi cái áo khoác nặng trịch ra rồi đứng xây lưng vào ḷ sưởi - Không cách ǵ lầm được. Nhờ mái tóc đỏ rực lửa của bà ấy. - Rosie nh́n Collie, nàng cười toe toét - Dĩ nhiên là trừ phi bà quản gia và cô con gái cũng có mái tóc rực lửa như thế.
- Không, hai người ấy không có, Collie đáp. - Đúng là Kyra rồi đấy. Tôi phân vân không biết bố đă biết bà ấy về chưa?
Rosie nhún vai, rồi lắc đầu.
- Tôi chắc là chưa. Nếu hai người bất ḥa nhau khi bà ấy đi, th́ làm sao bây giờ lại thân thiện được.
- Có thể hai người nói chuyện với nhau trên điện thoại, Collie đáp. - Làm sao chúng ta biết được. Rơ ràng là bố không đả động ǵ chuyện đó với chúng ta, và tôi không dám nhắc đến tên bà từ ngày thứ sáu tuần trước.
- Tôi cũng không... hai người đang giận nhau thật. Tôi không ngạc nhiên khi thấy Guy rút lui vào hôm thứ bảy. Lần này th́ anh ta đă nhúng chân vào cuộc thật.
- Nhúng cả hai chân, phải nói thế mới đúng. - Collie thở dài năo ruột. - Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thật vậy mà chắc chị cũng thế. Tôi chỉ ngạc nhiên là bố quá b́nh tĩnh. - Cô bỗng mỉm cười với Rosie và nói thêm: - Nhưng bố vẫn giữ b́nh tĩnh mỗi khi có chị ở đây. Riêng về ông anh của tôi, phải nói anh ta là người ngốc nhất trần gian. Cứ mỗi khi nhớ lại những ǵ anh ta nói là tôi lại rùng ḿnh.
- Tôi biết. Mà này, Collie thân mến này, chúng ta hăy đi thăm bà Kyra, nói chuyện với bà, xem thử ta có cách ǵ giảng ḥa bố với bà ấy. T́m cách cho hai người ḥa thuận lại với nhau.
- Tôi không tin... - Collie dừng lại, ngần ngừ một lát. - Sợ bà ấy sẽ nổi giận khi ta xen vào, chị biết bà ấy rất dễ tự ái. Tính khí thất thường. Hơn nữa, nếu chúng ta xen vào chuyện này chắc bố sẽ giận lắm.
- Hồi tháng tám khi tôi c̣n ở đây, cô có nói với tôi rằng cô nhận thấy bé Alexandre giống Lisette, Rosie nói. - Tôi cũng thấy thế, tôi tin chắc chú bé là ḍng dơi nhà De Montfleurie.
- Có mù mới không thấy thế! Thế chị nghĩ sao? - Collie nhướng mày hỏi.
- Bố tỏ ra lo lắng chăm sóc cho Kyra, mà lại chăm sóc rất nhiều, có thể nói thế. Cô và tôi đều nghĩ Alexandre là con của bố, mà bây giờ Jacques Arnaud đă ly dị bà Kyra rồi, th́ không có lư do ǵ hai người lại không lấy nhau. Tôi nói thế đúng không?
- Đúng. Tôi đă đưa đề nghị hai người cưới nhau từ lâu rồi. Hôm kia tôi có nói với chị thế đấy.
- Có vậy th́ cái ǵ... cản trở nhỉ?
Collie lắc đầu:
- Thật tôi không hiểu nổi.
- Có thể bố không muốn cưới bà ấy không?
- Tôi không biết rơ nữa, không biết chị Rosie à.
- Cô có nghĩ chính bà Kyra là người cản trở việc này không? Có thể bà ấy không muốn lấy bố?
Collie mím môi, yên lặng một hồi, nh́n vào khoảng không. Sau cùng cô thở dài, đáp:
- Tôi không biết sao. Có thể bố già hơn bà ấy cũng nên.
- Không già hơn nhiều đâu. Ông 63, c̣n bà 36. Được thôi mà ông trông c̣n trẻ, ham hoạt động, hăng hái, có nghị lực.
- Chị nói đúng đấy, chị Rosie. Nhưng, tôi không biết chị muốn nói cái ǵ đây.
- Collie này, cô và tôi thử t́m cho ra nguyên nhân cản trở hai người lấy nhau. Mấy hôm nay chúng ta đă cố t́m ra nguyên nhân khiến hai người bất đồng nhau, nhung chúng ta vẫn không t́m ra câu trả lời. V́ chúng ta không thể nghĩ ra câu trả lời. Chúng ta không được nghe hai người nói chuyện với nhau, chúng ta không được tham dự vào chuyện của họ.
- Nói như chị tức là chúng ta không có cơ hội nghe được chuyện hai người nói với nhau chứ ǵ.
- Đúng thế. Cho nên chỉ c̣n cách duy nhất để ta biết được chuyện bí mật của họ là ta phải nói chuyện với một trong hai chủ thể thôi.
Collie than văn.
Rosie nói:
- Chúng ta không thể nói với bố được. Tôi không dám... ít ra th́ tôi cũng nghĩ thế. Cô có nói với ông được không?
- Không được. Tôi không nói được đâu.
- Tốt, vậy là ta chỉ c̣n cách duy nhất là nói chuyện với bà Kyra, chủ thể kia trong vụ này. - Rosie dừng lại, nh́n Collie. - Tại sao cô nh́n tôi như thế? Tôi luôn nghĩ là bà Kyra rất dễ đến gần, rất dễ làm thân. Vả lại, cô và bà ấy là bạn bè thân thiết xưa nay mà, phải không?
- Vâng.
- Vậy th́ tại sao cô lại nh́n tôi kỳ vậy?
- Tôi thấy ngại ngùng khi nói với bà ấy về bố tôi. Lạy Chúa, tôi thấy vụng về khi bàn về mối liên hệ giữa hai người, về cuộc sống t́nh cảm của ông, về cuộc sống t́nh dục của ông.
- Tôi thấy cô như thế cũng dễ hiểu thôi. Nhưng bà ấy là người duy nhất có thể làm sáng tỏ vấn đề với chúng ta, ngoại trừ bố, mà hai chúng ta đă nhất trí loại bố ra rồi.
Collie gật đầu, ngồi yên lặng.
Rosie bước đến bên cửa sổ, đứng nh́n ra ngoài về phía sông Cher, mắt đăm chiêu. Một hồi sau, nàng quay lại đến bên ḷ sưởi. Tựa người vào chiếc bàn cổ, nàng nói với Collie:
- Tôi sẽ nói chuyện với bà ấy. Nhưng cô đi với tôi chứ?
- Dĩ nhiên! - Collie thốt lên. - Nhưng chúng ta phải điện thoại báo trước cho bà biết. Để hẹn gặp trước.
- Tôi không có ư định đến gặp bà ta mà không báo trước. - Rosie đáp, nàng mỉm cười. - Cô gọi điện thoại cho bà ấy và hẹn gặp đi, rồi chúng ta sẽ lái xe đi. Theo tôi th́ sớm chừng nào hay chừng ấy. Tại sao không hẹn gặp vào chiều nay?
- Đúng rồi, sao lại không chiều nay? - Không để mất thêm th́ giờ nữa, Collie nhấc điện thoại, bấm số.


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next