Tờ Hứa Hôn   Trần Thị Thanh Du Pages  1  2  Next   
- Trí Nguyên! Hôm nay con có hẹn không ?
Bỏ tờ báo xuống bàn, Trí Nguyên nh́n cha ḍ xét:
- Có việc ǵ không cha ?
- Th́ con cứ trả lời ba đi.
- Giờ này th́ chưa có hẹn với ai hết.
- Vậy th́ tốt rồi. Con ở nhà tiếp khách với ba.
- Khách nào nữa vậy ba ?
- Cũng quen thôi. Bác Nam và cô con gái ghé thăm gia đ́nh chúng ta.

Trí Nguyên kêu lên:
- Ba lại nhắc đến tờ hứa hôn nữa chứ ǵ ? Ngay từ đầu, con đă nói với ba rồi, con không bằng ḷng. Thời buổi ngày nay mà c̣n giữ những quan niệm cũ kỹ, phong kiến ấy làm ǵ ?
- Đó là lời hứa của người lớn hai bên gia đ́nh, của ông nội con và ông nội bên ấy đấy.
- Những lời hứa trong cuộc vui xưa như trái đất, con nghĩ ba nên bỏ đi.
- Ba không thể căi lời ông nội con, cả bác Vũ Sơn Nam cũng thế.
- Ông nội con đă mất lâu rồi ba ơi! Hăy buông tha cho con đi !
Ông Dũng trầm giọng:
- Ông nội con rất trọng chữ tín. Trước khi mất, ông c̣n nhắc đi nhắc lại với ba, sau này phải kết thông gia với gia đ́nh bác Nam. Sơn Khương là đứa cháu dâu duy nhất mà ông nội con chọn. Con là đứa cháu nội duy nhất mà ông nội con hết ḷng thương yêu. Con không là ông nội con buồn, dù người đă ở nơi suối vàng.
Nhắc đến chữ hiếu nghĩa là Trí Nguyên thấy chùn ḷng, nhưng anh vẫn bảo vệ ư ḿnh.
- Lấy một người vợ mà con không hề biết, không hề hiểu, không hề yêu th́ làm sao có được cuộc sống hạnh phúc ? Cho dù con bằng ḷng đi nữa, biết cô gái kia có bằng ḷng không ? Không chừng cô ta có người yêu rồi nữa là khác.
- Gia đ́nh họ Vũ là gia đ́nh gia giáo con cháu đều có cuộc sống nề nếp chứ không xô bồ xô bộn như con đâu.
Ông Dũng hạ giọng:
- Trí Nguyên à! Con đă lớn và con cũng là người có địa vị trong xă hội. Con nên tập cho ḿnh một cách sống nghiêm túc một chút, đừng cặp bồ lung tung nữa. Nếu không, hậu quả không lường được đâu. Con nên nhớ, con đă có vợ hứa hôn rồi.
- Vợ hứa hôn ? Đáng lư ra ba nên nói câu chuyện này trước khi trái tim con mở ngơ.
- Bây giờ muộn ư ? Chuyện hôn ước ba đă đánh tiếng với con từ lúc con bắt đầu sự nghiệp của ḿnh ḱa.
- Thế tại sao đến bây giờ, bác Sơn Nam mới ghé thăm chúng ta ?
Ông Dũng nhăn mày:
- Con hỏi thế mà nghe được à ? Đáng lư ra chúng ta đến thăm họ mới phải. Nhưng khoảng thời gian con làm nên sự nghiệp, ba lại không có tin tức về họ, cho nên...
Trí Nguyên nhếch môi:
- Ba ơi! Biết đâu họ thấy chúng ta giàu sang nên mới cố t́nh nhắc lại chuyện xưa. Cô bé kia về làm dâu nha họ Lâm, ít nhiều cũng được nửa gia tài kếch xù, có ngu mới bỏ đi.
Ông Dũng giận dữ:
- Im ngay ! Con không được xúc phạm đến họ. Nếu như họ không nhắc th́ ba cũng sẽ nhắc. Họ không nghèo đâu, họ c̣n giàu có hơn con tưởng đấy.
Ông gằn từng tiếng:
- Con nhớ đây ! Ba chỉ nhận Sơn Khương là con dâu thôi. Ngoài ra, ba không nhận bất cứ người con gái nào khác, nếu căi lại th́ coi như ba không có đứa con như con.
Trí Nguyên phẫn uất:
- Ba ép con... 
- Cũng tại con thôi. Ba không lầm đâu khi chọn một người vợ cho con như Sơn Khương.
Tại sao ngày nay vẫn c̣n những điều lỗi thời cũ kỷ ấy chứ ?
C̣n cái tên Sơn Khương chết tiệt kia nữa. Hôn nhân gia đ́nh đâu phải tṛ đùa, tại sao lại nhắm mắt làm liều nghe theo người lớn ? Bộ cô ta không sợ sự thật phũ phàng hay sao ?
Từ nhỏ tới lớn, Trí Nguyên không hề căi cha điều ǵ, và ông luôn tôn trọng sở thích và sự tự do của anh. Thế mà hôm nay, ông cương quyết bắt anh cưới Sơn Khương.
Anh sẽ gật đầu ngay cho cha vui ḷng nếu như trái tim anh không có h́nh bóng Thủy Linh.
Trí Nguyên thở dài, phải làm sao đây ? Tuy bướng và ngang tàng, nhưng anh vẫn không thể chống đối lại lời nói của người cha già lúc nào cũng yêu thương anh.
Lần này coi như hết đường cứu gỡ rồi, đành làm kẻ phụ t́nh Thủy Linh thôi.
Trí Nguyên nguyền rủa Sơn Khương. Tại sao cô không mất tích luôn đi, xuất hiện ngay lúc này làm chi để cuộc t́nh anh gặp sóng lớn ?
Rời bỏ Thủy Linh chắc anh sẽ điên lên. Không được. Anh yêu Thủy Linh bằng cả sự đam mê cuồng nhiệt. Trong đầu, Trí Nguyên chợt lóe lên.
- "Cưới th́ anh nghe lời ba cưới Sơn Khương, nhưng nhất định cô phải chịu sự hành hạ của anh cho bỏ ghét. "
Tiếng ông Dũng vang vang:
- Con nghĩ ǵ vậy ?
Trí Nguyên giật ḿnh:
- Dạ không.
- Cái đầu của con đấy, đừng nhiều mưu kế quá. Ba không bao giờ thay đổi ư định đâu.
Ông Dũng vừa dứt lời th́ chuông điện thoại reo. Trí Nguyên nhanh tay chụp ống nghe, v́ anh đang chờ điện thoại của Thủy Linh mà.
Ông Dũng nh́n con trai bằng đôi mắt sáng rực, v́ ông biết ai gọi đến rồi đấy. Nhưng thôi, rồi mọi chuyện cũng sẽ dừng lại và chấm dứt thôi, v́ ông tin Sơn Khương sẽ làm được điều kỳ diệu. Chính con bé sẽ làm Trí Nguyên tự động từ bỏ những lung tung của ḿnh.
Điểm một nụ cười, ông Dũng b́nh thản như không nghe thấy ǵ. Ông làm ngơ, ngó mông lung ra ngoài cửa sổ. Gương mặt nghịch ngợm, bướng bỉnh của Sơn Khương bổng hiện lên:
- Ồ! Cháu không ngờ bác vẫn phong độ và trẻ ra ngoài sức tưởng tượng của cháu.
- Thế lúc chưa gặp, cháu nghĩ bác già lắm, phải không ?
Sơn Khương chúm chím môi:
- Không giấu ǵ bác, lúc nghe ba cháu nói, cháu nghỉ bác là ông già sáu bảy mươi, chứ ai ngờ...  Con trai của bác ngoài ba mươi rồi mà bác không thấy già tí nào.
Cô bé nghiêng đầu:
- Bác ơi! Bác bằng tuổi ba cháu, sao bác có con lớn thế ? Có phải bác yêu sớm quá không ?
Ông Nam lên tiếng rầy con:
- Sơn Khương! Không được hỗn.
Ông Dũng can ngăn:
- Hăy để cho con bé tự do theo ư ḿnh. Tôi rất thích cá tính của con bé, chân thật, không phô trương màu mè.
- Nhưng... 
Ông Dũng khuyến khích:
- Nè, Sơn Khương! Cháu hăy nói tiếp theo ư ḿnh đi.
Cô bé ngập ngừng:
- Bác hứa là không giận cháu đấy.
- Được rồi.
Sơn Khương trầm giọng:
- Không hiểu sao mới vừa gặp bác là cháu thấy mến bác ngay. Nếu như anh Trí Nguyên mà được như bác th́ cháu không sợ ǵ.
Ông Dũng hỏi:
- Cháu đang lo sợ à ? Mà sợ ǵ mới được ?
- Việc kết thông gia giữa hai gia đ́nh, hôn nhân của con và anh Nguyên đă được ba cháu nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần. Lúc đầu, cháu lấy làm ngạc nhiên, nhưng tôn trọng yêu thương ông nội và ba nên cháu không phản đối. Ông nội đă chọn cho cháu th́ chắc chắn người đó phải tốt. Nhưng bác ơi ! Hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời người, cháu chỉ dám cầu xin hai bác gia đ́nh cho chúng cháu t́m hiểu nhau một thời gian rồi hẵng quyết định, có được không ?
Cô bé cúi đầu:
- Cháu th́ chưa có người trong mộng, chỉ sợ anh Nguyên có người yêu...  Cháu sợ lắm khi làm kẻ thứ ba... 
Ông Dũng cắt ngang:
- Lời hứa năm nào của người lớn ta là người thực hiện nên không có quyền từ chối hay không từ chối. Nhất định Trí Nguyên phải nghe lời bác chỉ nhận cháu là dâu nhà họ Lâm thôi.
- Nhưng vậy có khó xử không, hở bác ? Anh Nguyên... 
- Cháu yên tâm. Đàn ông như Trí Nguyên ở tuổi này không có bạn gái mới là điều ngạc nhiên. Nhưng lập gia đ́nh rồi, cũng đâu vào đấy cả thôi.
- Cháu chưa gặp anh Nguyên. Anh Nguyên có dễ thương không hở bác ?
Ông Dũng nheo mắt:
- Bản sao của bác mà.
- Ồ !
- Thế nào ?
Sơn Khương e thẹn:
- Cháu chưa dám nói ǵ cả. Hăy để thời gian trả lời, bác nhé.
Ông Dũng vuốt tóc cô bé:
- Cháu là một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền và thông minh. Bác tin cháu sẽ làm được những ǵ bác giao cho.
Ông Nam chợt kêu lên:
- Ôi, anh Dũng ! Đừng nh́n bề ngoài mà đánh giá một con người. Coi chừng anh sai lầm đó. Sơn Khương không hiền như anh thấy đâu. Tôi đang lo sợ bị mắng vốn đấy.
Cô bé xụ mặt:
- Ba nói xấu con.
Ông Dũng khề khà:
- Càng có cá tính th́ càng tốt chứ sao. Như thế sẽ không bị Trí Nguyên ăn hiếp.
- Tôi chỉ sợ Trí Nguyên bị con bé này ăn hiếp th́ có. Con gái, ai đời th́ trường nào không th́ lại th́ vô bách khoa, học ngành xây dựng. C̣n nữa, thêu thùa không học lại đi học vơ.
- Ba... 
- Cha con ǵ ? Gả con cho Trí Nguyên ba đang lo sợ đây nè. Không biết ngày nào nổi nóng lên, con cho Trí Nguyên vài cú đấm... Ôi ! Ba không dám tưởng tượng đâu.
- Vậy th́ thôi, ba đừng có gả. Con cũng đang mong Trí Nguyên chê con đây nè, để ngày nào con cũng được tự do tṛ chuyện với bác trai mà không bị trách mắng hỗn hào.
Sơn Khương đeo cánh tay ông Dũng:
- Bác ơi ! Hay là nhận cháu làm con nuôi đi nghe.
- Đâu có được. Là dâu cũng như là con bác rồi.
- Khác chứ. Dâu chỉ phục vụ, c̣n con th́ được nhơng nhẽo. Cháu xem phim nhiều rồi, làm dâu cực lắm.
Ông Nguyên lắc đầu:
- Sơn Khương ơi là Sơn Khương ! Con có biết về làm dâu nhà họ Lâm là phước ba đời của con không ? Đừng ở đó mà ăn nói lung tung nữa.
- Ba chỉ giỏi la con.
Ông Dũng chen vào:
- Với ai th́ bác không biết, nhưng làm dâu nhà bác th́ cháu yên tâm. Không phải cực nhọc mà sống rất thoải mái như nhà của ḿnh.
Sơn Khương vỗ tay:
- Ôi ! Thế th́ c̣n ǵ bằng. Hôm nào bác cho cháu đến tham quan nhà bác nghe.
- Được thôi.
- Bác hăy cho cháu thử xem anh Nguyên có biết cháu là ai không đă.
Hai ông già nh́n nhau mỉm cười. Sơn Khương quả thật trẻ con, nhưng ông Dũng vẫn tin con bé làm thay đổi được Trí Nguyên bằng những lời lẽ chân thật của ḿnh, mà thời gian th́ ông không dám khẳng định, v́ ông biết trong hành tŕnh của Sơn Khương, con bé sẽ gặp không ít khó khăn.
Trí Nguyên rất cố chấp và khó khăn. Với lại, hiện tại anh là một người đang được chú ư, bảo anh cưới một con bé như Sơn Khương dĩ nhiên là không rồi. Mất mặt chết đi được...  Mà lời hứa th́ không thể coi như không. Nếu ông không làm áp lực với Trí Nguyên th́ không được.
Sơn Khương vừa dễ thương vừa hiểu chuyện, nhất định con bé sẽ giúp ông. Chuyện này ông phải gặp riêng con bé rồi.
Trí Nguyên gác ông nghe, anh đứng lên:
- Con ra ngoài chút nghe ba.
Ông Dũng thoát khỏi ḍng suy nghĩ:
- Lời nói của ba, con vẫn không nghe ư ?
Trí Nguyên găi đầu:
- Con có việc cần giải quyết.
Anh nh́n đồng hồ:
- Ba nói bác Nam trưa mới ghé. Bây giờ chỉ mới tám giờ hơn, ba bắt con ở nhà chán chết.
Ông Dũng thở nhẹ:
- Con trưởng thành rồi, ba không cần phải nói nhiều, Con cũng hiểu. Công việc th́ công việc, bạn bè th́ bạn bè, nhưng nhớ đừng làm ba mất mặt đấy.
- Dạ, con biết rồi.
- Thôi, đi đi. Nhớ phải có mặt ở nhà đúng giờ để đón bác Nam.
Chỉ chờ có thế, Trí Nguyên chụp chùm ch́a khóa rồi phóng nhanh ra ngoài.
Ông Dũng nh́n theo con trai. Liệu có sai lầm không khi mà con bé Thủy Linh dần chiếm trọn tim con trai ông ?
Trí Nguyên phóng xe chạy tới điểm hẹn cới Thủy Linh. Ở bên cô, anh không c̣n thấy sự khó khăn hay ràng buộc ǵ nửa cả.
Trong cuộc sống của anh sau này, nhất định Thủy Linh không thể thiếu. Trí Nguyên mặc kệ sự không hài ḷng của cha, nhưng anh cũng có quyết định cho riêng ḿnh. Một ngày nào đó, cha anh sẽ chấp nhận thôi, chẳng lẽ ông không thừa nhận cháu của ḿnh ?
Trí Nguyên vạch ra cho ḿnh một kế hoạch. Nếu cha làm quá, anh cũng bằng ḷng cưới theo ư ông, nhưng sau đó anh sẽ dẫn Thủy Linh đi bỏ lại tất cả. Chỉ cần hai bàn tay thôi, anh có thể tạo dựng lại từ đầu.
Trí Nguyên bực tức. Gia đ́nh họ Vũ kia bao nhiêu năm bặt vô âm tín, tự nhiên cái xuất hiện làm cho cuộc sống của anh đảo lộn và gặp nhiều rắc rối. Hứa hôn ǵ chứ ? Chỉ là những chuyện cũ, xưa như trái đất. C̣n cô gái kia nữa, ế lắm sao mà đến độ phải đi coi mắt chồng ?
Gặp Trí Nguyên này th́ cô phải hủy hôn thôi. Hừ! Cứ chờ đấy.
Măi mê theo ḍng suy nghĩ mà Trí Nguyên không để tâm đến những chuyện chung quanh, đến khi... 
- Rầm.
Người ở một nơi, xe ở một chỗ. Trí Nguyên chồm dậy dù chân khá đau.
Cách anh không xa có hai cô gái ngồi bẹp dưới vệ đường. Một cô nhăn nhó trông đau đớn lắm.
Ơ ḱa! Anh đă tông vào người ta rồi sao ? C̣n số trái cây ở đâu mà lung tung thế này ?
Không suy nghĩ nữa, Trí Nguyên dựng chiếc xe lên. Anh đến bên hai cô gái:
- Hai cô có sao không ?
Cô gái đang nhăn nhó bỗng quát:
- C̣n trăng sao ǵ nữa ? Ông chạy xe kiểu ǵ vậy ?
Trí Nguyên găi đầu:
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ư.
- Gây ra tai nạn xin lỗi là hết chuyện sao ?
Co gái rên lên:
- Ui da !Đau quá. Chắc găy xương rồi.
Trí Nguyên quưnh quáng ngồi xuống:
- Để tôi xem.
Cô gái hất tay Trí Nguyên ra:
- Đừng đụng vào tôi.
Cô gái ngồi kế bên nắm tay bạn:
- Nương theo ta đứng dậy thử xem. Nếu có sự thật th́ bắt ông ta đưa vào bệnh viện ngay.
Cô gái lắc đầu:
- Đau lắm, Nam Như ơi !
Trí Nguyên đề nghị:
- Tôi đỡ cô nghen.
- Không cần.
Cô gái tên Nam Như nói:
- Ông giúp Sơn Khương vào lề đi.
Rồi mặc cho Sơn Khương phản đối, Trí Nguyên cũng khom người bế đại cô vào trong lề. Vừa đặt cô xuống th́ Trí Nguyên bổng la lên:
- Ui da!
Th́ ra Sơn Khương đă cắn vào bả vai của anh. Xoa xoa chỗ đau, Trí Nguyên hầm hầm:
- Sao cô dữ dằn thế ?
Sơn Khương hất mặt:
- Đó là một sự trả thù đấy. Ông tông vào tôi, hiện tại chưa biết cái chân tôi như thế nào, cắn như vậy là c̣n nhẹ cho ông đấy.
- Cô không biết nói lư lẽ sao ? Cho dù tôi co gây ra tai nạn cho cô, cô cũng không nên hành động như vậy.
- Nhưng tôi thích th́ sao ?
Trí Nguyên buông gọn:
- Ngang tàng !
Anh bực bội toan quay lưng bỏ đi th́ Sơn Khương hét lên:
- Ông đứng lại ! Nếu ông không đứng, tôi la lên đó. Bớ người ta... 
Trí Nguyên nh́n Sơn Khương bằng con mắt có lửa:
- Cô muốn ǵ đây ?
- Làm tṛn trách nhiệm của một người có lỗi.
- Được thôi.
Trí Nguyên lấy điện thoại cầm tay ra bấm số. Sơn Khương hỏi:
- Ông gọi đó đâu ?
- Bệnh viện
- Để làm ǵ ?
- Nhờ xe đưa cô đến bệnh viện.
Hai từ bệnh viện làm Sơn Khương nổi da gà. Cô xua tay:
- Không cần đâu.
Trí Nguyên ngạc nhiên:
- Sao vậy ? Thế c̣n cái chân của cô ? Không bó bột làm sao mà lành?
- Im ngay đi ! Ông muốn trù ẻo tôi hả ?
- Ủa ! Không phải cô bị găy chân sao ?
Trí Nguyên chợt hiểu:
- À ! Th́ ra cô bé muốn ăn vạ.
Sơn Khương hất mặt:
- Ừ, đúng đó th́ sao ?
- Không trăng sao ǵ hết. Nếu cô bé không có ǵ th́ tôi đi được rồi chứ ? Nhưng tôi cũng phải gởi một lời xin lỗi.
- Khoan đă !
Lúc này th́ Nam Như mới lên tiếng:
- Tuy bạn tôi không có ǵ nghiêm trọng, nhưng biết đâu được lúc va chạm, cái chân kia bị trầy hay sưng tấy lên làm sao bạn tôi đến trường, rồi tiền thuốc men kia, ai chịu đây ? Chưa nói đến mớ trái cây bị dập nát, làm sao đem biếu người ta ?
Nh́n giỏ trái cây văng tung tóe, một số th́ bị dập nát, Sơn Khương mím môi:
- Số trái cây ấy tôi làm quà biếu, bây giờ ông tính sao ? Mọi việc cũng do ông cả thôi. Chạy xe mà đầu óc bận suy nghĩ đến người đẹp. Cũng may là tôi chứ gặp phải xe tải, không chừng người nhà hốt xác ông rồi.
Trí Nguyên trừng mắt:
- Tâm hồn độc địa. Cô không nguyền rủa ngươi khác, cô không chịu được hả ?
- Cũng tùy người chứ. Biết phải trái khác. Người như ông, hiền hiền để ông ăn hiếp sao ?
Trí Nguyên làu bàu:
- Mới sáng sớm đă gặp xui xẻo.
Ḷng bồn chồn, anh nh́n đồng hồ:
- Mớ trái cây đó bao nhiêu tiền ?
- Hai trăm ngàn.
Trí Nguyên nhảy nhỏm:
- Cái ǵ ? Cô định cắt cổ tôi à ?
Sơn Khương tỉnh bơ:
- Một kư nho mỹ: sáu lăm ngàn. Một kư táo trung quốc: hai mươi lăm ngàn. Hồng mười tám ngàn... Đó là tôi chỉ mới tính sơ mấy loại. Không tin ông cứ vào gian hàng trái cây mà hỏi đi.
Trí Nguyên liếc ngang. Anh móc bóp lấy bốn tờ năm mươi ngàn đưa cho Nam Như:
- Đây này.
- Vẫn chưa đủ. C̣n tiền thuốc cái chân tôi.
Trí Nguyên bắt đầu giận:
- Cô đừng có quá đáng nghe.
- Tôi thấy hợp lư có ǵ quá đáng đâu. Tính rẻ cho ông, tiền thuốc ba trăm ngàn nửa.
- Tôi không mang theo tiền.
- Vậy th́ để địa chỉ với số điện thoại lại.
- Đừng ḥng.
Sơn Khương ra lệnh:
- Nam Như ! Mi đến ngă tư đèn đỏ kia gọi hai anh cảnh sát lại đây. Ta muốn công bằng.
Nam Như dợm bước đi th́ Trí Nguyên ngăn lại:
- Thôi được.
Trí Nguyên giận cứng người khi để thua hai con bé này. Nhưng cũng không the trách ai, lỗi ở anh mà. Ai biểu chạy xe mà lo suy nghĩ để đụng phải thứ thiệt.
Thật ra, Trí Nguyên v́ không phải sợ công an mà bằng ḷng đưa tiền. Chỉ Tại v́... lỡ như có một tin "Giám đốc công ty địa ốc An Nguyên chạy xe gây tai nạn cho hai cô gái trẻ " th́ sao nhỉ ?
Trí Nguyên sợ lắm những tay săn tin. Họ cứ bám vào những nhân vật nổi tiếng. Thôi th́ đành chịu lép họ đi.
Trí Nguyên ṃ bóp, nhưng hỡi ơi...  Đọc cần chỉ c̣n đúng một trăm ngàn, v́ lúc sáng đi vội vă đă không mang theo tiền. Giờ làm sao đây ?
Thấy Trí Nguyên cứ ngây người ra Nam Như hỏi:
- Sao hả đủ tiền không ? Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu nghe.
Trí Nguyên lúng túng:
- Thú thật, tôi đă không mang đủ tiền.
- Ông c̣n bao nhiêu ?
- Chỉ một trăm ngàn thôi.
Sơn Khương chép miệng:
- Ít qúa ! Ông có thể chấp không ?
- Tôi... 
- Có không th́ ghi địa chỉ nhà đây.
Trí Nguyên không muốn năn nỉ tí nào v́ mất mặt đàn ông lắm. Anh lấy điện thoại cầm tay ra Sơn Khương sáng mắt:
- Ông đưa cái đó cho tôi.
Trí Nguyên ngập ngừng:
- Nhưng... 
- Không nhưng nhị ǵ hết. Ông không có tiền th́ tôi đành giữ vật. Bao giờ đủ tiền th́ gọi điện chuộc lại, tôi không tính tiền lời đâu.
Sơn Khương x̣e tay:
- Nhanh lên đi !
Trí Nguyên mím môi đặt điện thoại cầm tay vào tay Sơn Khương rồi anh quay người bỏ đi nhanh. Anh không đủ can đảm nh́n nụ cười chiến thắng ấy đâu.
Hừ! Trí Nguyên rồ máy xe cho thấy anh đang rất giận. Sơn Khương nhún vai:
- Đừng tưởng ḿnh thừa bản lỉnh.
Nam Như ái ngại:
- Làm như vậy có quá đáng lắm không ?
- Không quá đáng chút nào. Đó chỉ là cái giá mà ông ta phải trả cho sự không biết điều của ḿnh.
Sơn Khương khoát tay:
- Đừng bận tâm đến ông ta nữa. Chúng ta về thôi. Mi có nhớ hôm nay ta phải đi viếng thăm một người không ?
- Ba chồng sắp cưới của mi chứ ǵ ?
Đột nhiên, Sơn Khương trầm tư:
- Tuân theo sự sắp đặt, đúng hay sai đây ?
- Ba mi đă chọn th́ chắc chắn người chồng của mi không tệ đâu.
- Nhưng ta bỗng tiếc nuối một điều ǵ đó. Cuộc hôn nhân mà người trong cuộc chưa từng yêu.
- Thôi, mi đă chấp nhận th́ đừng đặt cho ḿnh câu hỏi nữa. Hy vọng người chồng của mi đừng giống như gă đàn ông vừa rồi.
Sơn Khương chấp tay:
- Chúa ơi! Lúc đó chết sướng hơn... 
Sơn Khương nắm tay bạn để đứng dậy, nhưng cô đă quỳ xuống kèm theo la tiếng rên.
- Ui da!
Nam Như xem xét:
- Không xong rồi mi đă bị bông gân.
- Vậy bây giờ làm sao ?
- Về nhà bỏ thuốc chứ sao. Để ta gọi xích lô.
Nương theo tay bạn, Sơn Khương nhăn nhó, Nam Như th́ chép miệng:
- Năm trăm ngàn không quá đáng tí nào.
- Ôi! Phải ngồi nhà, đúng là một cực h́nh.
- Chịu thôi.
Có tín hiệu của điện thoại, Sơn Khương ngơ ngác:
- Cái ǵ vậy?
- Tiếng reo của điện thoại mà người đàn ông lúc năy đưa cho mi đó.
- Vậy ư ?
Sơn Khương mở máy, áp vào tai. Cô chưa kịp "Alô" th́ đă nghe sự giận dữ của một cô gái:
- Trí Nguyên! Anh làm cái quái ǵ vậy ? Sao giờ này chưa thấy anh tới ?
- ...
- Anh không trả lời, anh tưởng anh ngon sao ? Thủy Linh này có khối người bu quanh đây.
À! th́ ra cô Thủy Linh ǵ đó là người yêu của gă Trí Nguyên lúc năy. Phen này tôi cho ông điêu đứng luôn. Sơn Khương rụt rè:
- Chị Ơi ! Chị muốn gặp anh Nguyên hở ?
H́nh như cô gái hơi sựng người:
- Cô là ai ?
- Dạ, em tên Sơn Khương.
"Cụp".
Tiếng máy nghe khô khóc, chắc chắn Thủy Linh đang rất giận.
Sơn Khương tủm tỉm cười:
- Đang đợi ông nghe, Trí Nguyên.

o0o
 
Vừa bước vào pḥng khách, ông Nam đă lên tiếng:
- Sơn Khương ! Con xem ai đến thăm con nè ?
Đang nằm xem báo ở ghế sa long, Sơn Khương phải bật dậy. Nh́n người đối diện, cô tṛn mắt reo lên.
- A, bác Dũng !
Ông Dũng ngồi xuống quan tâm:
- Nghe ba cháu nói cháu đang bị đau ở chân à ?
Nhớ tới vụ đụng xe hôm qua, Sơn Khương vẫn c̣n tức tối v́ cái chân đau này mà cô chẳng đi đâu được.Ở nhà th́ buồn không thể tả.
Sơn Khương xụ mặt:
- Nếu không v́ gă đàn ông chết tiệt kia th́ hôm qua cháu đă sang thăm bác rồi.
Cô bẻ bẻ những ngón tay:
- Xin lỗi bác, hôm qua cháu đă thất hứa.
Ông Dũng dễ dăi..
- Không ǵ đâu. Đó cũng là chuyện ngoài ư muốn mà. Bác cháu ta vẫn c̣n nhiều cơ hội để gặp nhau. Lúc này bác rảnh, bác sẵn sàng đón cháu lúc nào.
Sơn Khương ṿ tay:
- Ôi! Thế th́ hăy biết qua. Cháu sẽ đăng kư dài dài. Lúc này, bác đừng cho cháu phiền nghe.
- Không có đâu.
- Thú thật, cháu rất mê khu vườn nhà bác đấy. Chỉ nghe ba cháu kể thôi th́ cháu đă thấy tiếc v́ ḿnh đă bỏ lỡ cơ hội.
Ông Dũng vuốt tóc cô bé:
- Cơ hội của cháu c̣n rất nhiều, và cháu cùng sẽ là chủ nhân của nó chứ không ai khác đâu.
- Thật hả bác ?
- Ừm ..
Sơn Khương yếu x́u:
- Ai biết đâu được ngày mai, và có những việc đâu phải muốn là được. Bác ơi !Cháu nghĩ việc hôn nhân của cháu và anh Nguyên, hai bên gia đ́nh nên suy nghĩ lại và có quyết định đúng hơn để khỏi phải nuối tiếc hay ân hận điều ǵ.
- Việc này bác có bàn với ba cháu. Khi nào cái chân cháu hết đau, bác sẽ nói chuyện với cháu sau. Bác có một việc muốn nhờ cháu giúp đỡ, nó chỉ nằm ở trong khả năng của cháu.
Sơn Khương nhoẻn miệng cười:
- Ba cháu bảo cháu hay lo chuyện bao đồng. Mà thật vậy, tính cháu là lại thích xen vào chuyện chướng tai, gai mắt. Nếu giúp bác để bác không c̣n phải lo lắng hay nặng nề th́ cháu rất sẵn sàng.
- Vậy bác cám ơn cháu trước.
Ông Nam đằng hắng để cho biết con có ông bên cạnh. Sơn Khương nũng niụ:
- Con không quên ba đâu, nhưng mà đừng ganh với bác Dũng nghe. Không hiểu sao ngoài ba ra, bác Dũng là người con rất thích nói chuyện.
- Hay thích nhơng nhẽo ?
Ông Nam quay sang bạn:
- Chọn con bé này làm dâu ḍng họ Lâm, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại. Tôi đă quá sợ rồi đấy.
Sơn Khương hét lên:
- Ba ! Tại sao ba lại nói xấu con ?
Ông Nam đùa dai:
- Chuyện đụng xe hôm qua, biết đâu đi đường nghịch ngợm té bông gân chân rồi đổ thừa cho người ta tông vào ḿnh. Ai th́ ba tin, chứ con th́ không tin tí nào cả.
Sơn Khương ức lắm, cô chỉ biết nắm tay ông Dũng:
- Bác có tin là cháu nói dối việc đụng xe không ?
Ông Dũng lắc đầu:
- Không.
- Vậy là được rồi, chỉ cần bác không tin là đủ.
Sơn Khương bỗng đứng dậy:
- Để cháu vào nói với Vú Hà, làm nước cho bác.
Ông Dũng ngăn lại:
- Chân cháu đang đau, không nên đi lại quá nhiều, không sẽ sưng to lên đấy.
- Nhưng... 
- Hăy để bác tự nhiên nhé.
Sơn Khương áy náy:
- Bác đừng buồn v́ cháu không chu đáo nghe.
Co nh́n xuống chân ḿnh lẩm bẩm:
- Cái gă Trí Nguyên chết tiệt này báo hại ḿnh không đi đâu được. C̣n Nam Như nữa, ngày hôm nay cũng biến mất luôn.
Điện thoại reo, Sơn Khương ngồi gần đó, cô chụp lấy ống nghe:
- Alô... 
- ...
Sơn Khương buồn hiu trao ống nghe cho ông Nam:
- Của ba.
Ông Nam lịch sự:
- Tôi xin phép.
- Anh cứ tự nhiên.
Quan sát khuôn mặt của Sơn Khương ông Dũng hỏi:
- Cháu buồn à ?
Cô bé lắc đầu:
- Không, cháu thấy ḿnh đang cô đơn đấy chứ.
Ông Dùng ngạc nhiên:
- Cô đơn ư ?
- Bác ngạc nhiên lắm, phải không ? Nhưng thực sự là thế. Không phải một ḿnh mới thấy cô đơn, dù cháu đang vui đùa cùng bạn, những phút chốc nào đó cháu bỗng nhiên ḷng cháu cô đơn chi lạ. Và những lúc đó, cháu trong ḿnh lẻ loi.
Ông Dũng nhíu mày:
- Cảm giác ấy, cháu có từ khi nào ?
- Một vài tháng trở lại đây thôi.
- Thế cháu có thường bị áp lực ǵ không ?
Sơn Khương lắc đầu:
- Cháu hay suy nghĩ về hôn nhân của cháu và cũng hay tự hỏi: đồng ư như thế nào mà không đồng ư như thế nào nữa ?
Cô bé nh́n xa xôi:
- Khi cháu lớn lên, cháu đă được biết cháu không c̣n là con người được tự do.
Tuân theo sự sắp đặt của cha, cháu tự dặn ḷng ḿnh không nên để ư vui cười với một người con trai nào khác... Thế nhưng ..
Ông Dũng hồi hộp:
- Sao hả ?
- Cháu lướt qua những người đàn ông si t́nh một cách vô t́nh và tàn nhẫn, nhưng trong ḷng cháu lại không khỏi băn khoăn về người chồng hứa hôn của ḿnh. Anh ta như thế nào ? Có ḥa nhă, dễ thương và cùng đồng ư chấp nhận cuộc hôn nhân như cháu ? Hay anh ta khó chịu lạnh lùng ? Nếu anh ta phản đối cuộc hôn nhân th́ cháu phải làm sao đây ? Bác ơi ! Cháu đang rất buồn khi nghĩ đến anh ta sẽ lạnh lùng nh́n cháu bằng đôi mắt khinh khi, tàn nhẫn.
Ông Dũng đặt tay lên vai cô bé:
- Cháu đừng suy nghĩ nhiều mà tự làm ḿnh căng thẳng. Tuy rằng cuộc hôn nhân này, nó sẽ không dễ dàng như ư muốn của bác và ba cháu, nhưng bác tin nó cũng sẽ tốt đẹp.
- Nghĩa là anh Nguyên phản đối ?
- Không hẳn là vậy. Con người thường có những đam mê nhất thời. Trí Nguyên cũng có trong đó. Hăy tin tưởng bác, tất cả rồi sẽ không là trở ngại.
Ông Dũng mỉm cười:
- Đừng buồn nữa nha. Đời chẳng có ǵ đáng để chúng ta buồn cả, trừ khi bản thân chúng ta làm chúng ta buồn. Sơn Khương! Bác thích cháu cười hơn. Cháu không nên để buồn vấn vương trên khuôn mặt đẹp.
- Cháu sẽ nghe lời bác, cháu không suy nghĩ và để nỗi buồn xâm chiếm cháu nữa. V́ như anh Nguyên không thương cháu th́ cháu c̣n có bác mà.
- Tốt.
Sơn Khương quay sang ông Nam đă lắng nghe tự bao giờ:
- Ba và bác Dũng phải ủng hộ con đấy.
- Mà ủng hộ về chuyện ǵ mới được ?
- Con không làm việc ǵ sai, chỉ cần hai người luôn ủng hộ con về mặt tinh thần th́ con tin sẽ có một kết quả như ư muốn.
Ông Nam ngơ ngác, cũng tỏ ông không hiểu ǵ, nhưng ông Dũng th́ hiểu đấy. Sơn Khương thông minh, cô bé làm việc ǵ luôn có chủ đích. Với cá tính của cô bé, ông tin Trí Nguyên nhà ông sẽ bị đánh bại.
Sơn Khương nghiêm mặt:
- Cuộc hôn nhân giữa con và anh Nguyên, con linh cảm có điều ǵ đó không thuận lợi. Nhưng con xin ba và bác Dũng đừng quá lo lắng. Ngay từ đầu khi nghe, không những Trí Nguyên mà cả con cũng bất măn về những vấn đề cổ hủ xa xưa. Nó thật sự không hợp với thế kỷ hai mươi mốt này. Nhiều đêm suy nghĩ, con có một đề nghị như thế này. Cuộc hôn nhân kia đùng nhắc đến nữa, nếu ba và bác muốn con và anh Nguyên bên nhau th́ hăy để chúng con tự t́m hiểu nhau và đến với nhau bằng t́nh yêu chân thật, không có sự gượng ép hay ủy quyền nào.
Ông Dũng tham gia theo:
- Bằng cách nào ?
- Ba và bác hăy giúp đỡ để chúng con gặp gỡ nhau.
- Rồi sau đó ?
Sơn Khương mỉm cười bí mật:
- Là chuyện của chúng con.
Ông Nam băn khoăn:
- Tham gia vào cuộc chơi, con cũng biết thành công và thất bại luôn đi liền nhau.
Con đă suy nghĩ kỹ chưa?
- Con biết và con sẽ chấp nhận tất cả. Hạnh phúc là phần thưởng của con. C̣n không, con chẳng trách ai đâu.
- Nhưng... 
- Ba đừng làm con chùn ḷng chứ ?
- Ba vẫn lo sợ Sơn Khương ạ. Con là thân nữ nhi.
- Th́ đă sao. Trí Nguyên cũng là chồng chưa cưới của con mà.
Sơn Khương nghiêng đầu:
- Ba lo lắng Trí Nguyên sẽ ăn thịt con hả? Vậy là ba coi thường con gái ba quá rồi.
Ông Nam nh́n bạn:
- Anh nghĩ sao?
- Chúng ta nên tôn trọng quyết định của Sơn Khương th́ hơn.
- Vậy... Thôi đươc. Nhưng Trí Nguyên có ăn hiếp con th́ con nói ba nghe.
- Vâng.
Tuy vẫn biết Trí Nguyên là con rể trong tương lai của ḿnh, nhưng ông Nam không khỏi lo lắng.
Là giám đốc một công ty có tầm cỡ, Trí Nguyên là sự ngưỡng mộ của nhiều người, trong đó có phái nữ lại rất đông.
Ông mến tài cuả Trí Nguyên, nhưng ông không hài ḷng cho lắm về sự lăng nhăng của anh.
Người đàn ông đẹp trai, giàu có, tài giỏi như Trí Nguyên, đó là, mẫu người đàn ông lư tưởng của thời đại ngày nay. Ông cũng không bất ngờ cho lắm khi Trí Nguyên có đến hai, ba cô bồ.
Vấn đề ông chú ư là cô gái mang cái tên Thủy Linh mà ông đă vô t́nh biết. Nghe đâu Trí Nguyên sống với cô gái này như vợ chồng. Thế ông bạn già có biết không nhỉ ?
Thủy Linh là một cô gái đẹp, sức thu hút đàn ông thật là đáng sợ. Trí Nguyên lao vào ở cô ta sẽ không có ngày dứt ra, bởi v́ cô ta biết cách níu kéo.
Sơn Khương tham gia tṛ chơi t́nh cảm này, ông sợ con bé sẽ đau khổ v́ Trí Nguyên.
Tâm hồn Sơn Khương c̣n trong sáng chưa một lần vẩn đục, c̣n trái tim kia lại chưa lần có vết tích.
Thực hiện lời hứa năm xưa của vị cha già, ông rất yên ḷng khi giao Sơn Khương cho Trí Nguyên nếu Trí Nguyên là người đàn ông c̣n nguyên vẹn.
Giờ ông biết phải làm sao đây ? Ông không c̣n sự chọn lựa nữa rồi. Thôi th́ tương lai hạnh phúc của Sơn Khương đă được định, ông chỉ biết cầu chúc cho con bé tránh được khỏi đau khổ trong t́nh yêu mà t́m đến hạnh phúc của ḿnh.
Sơn Khương là một cô gái cứng rắn không yếu hèn, ông tin con bé cũng sẽ cứng rắn trong mọi t́nh cảm.
Sơn Khương lắc nhẹ cánh tay cha:
- Ba ơi! Ba vẫn không tin con sao ?
- Tin chứ.
- Vậy ba đừng than thở và đừng suy nghĩ nữa. Hăy để chất xám kia c̣n dùng vào trong công việc của ba.
Ông Nam vuốt tóc con gái:
- Ba chúc con thành công nhé.
- Nhất định là vậy.
Có tiếng reo của điện thoại, nhưng không phải điện thoại của ba. Ông Nam lấy cái điện thoại nhỏ trong túi áo của ḿnh ra.
Không phải.
Sơn Khương cầm cái điện thoại nhỏ đang nằm ở góc ghế xa lông.
- Của con nè.
Ông Nam ngơ ngác:
- Con mua điện thoại lúc nào vậy ?
- Điện thoại này không phải của con mà là vật cầm của một người đàn ông đang thiếu nợ con.
- Thiếu nợ ?
Cả ông Dũng và ông Nam đồng kêu lên Sơn Khương thản nhiên:
- Ba và bác đừng lạ lẫm như vậy. Chuyện tông xe hôm qua ấy. Ông ta không có đủ tiền đền mớ trái cây và thuốc men cho cái chân đau của con, nên bắt buộc con phải giữ lại cái điện thoại cầm tay của ông ta. Bao giờ đủ tiền th́ gọi điện cho con để mà chuộc lại.
- Th́ ra... 
Ông Dũng hỏi:
- Chàng thanh niên ấy nợ cháu bao nhiêu tiền ?
- Đáng lư ra là năm trăm ngàn, nhưng ông ta đă đưa trước cho cháu hai trăm ngàn rồi.
Ông Nam không thể yên lặng:
- Chỉ có ba trăm ngàn thôi mà con giữ điện thoại của người ta, có thấy quá đáng không ?
- Không quá đáng tí nào. Mọi việc đều do ông ta cả thôi. Lái xe mà bận suy nghĩ
đến người đẹp, cũng may con chỉ bị bông gân, nếu nặng hơn... cái điện thoại của ông ta không đủ đâu.
Ông Nam lắc đầu chào thua:
- Ba không có ǵ để nói nữa. Thôi, con nghe điện thoại đi.
Sơn Khương mở máy, áp vào tai:
- Alô.
Lập tức cô liền nghe một tràng:
- Cô làm cái quái quỷ ǵ vậy ? Sao không nghe điện thoại ?
Sơn Khương giơ điện thoại ra xa:
- Ông vặn nhỏ volume giùm tôi đi. Điếc tai quá.
- Hứ! Điện thoại của tôi c̣n tiền gọi không ?
- Tôi không biết nữa. Tối hôm qua tôi gọi cho bạn tôi, hai đứa nói chuyện với nhau đâu khoảng... hai tiếng đồng hồ.
- Trời ơi!
- Sáng nay, tôi lại gọi cho nhỏ bạn hết một tiếng rưỡi nữa.
Đầu dây bên kia, Trí Nguyên hét lên:
- Đủ rồi, cô đừng phá tôi nữa. Cô có biết đồng tiền tôi làm ra cực khổ lắm không ?
- Tôi biết chứ. Đây là cái giá mà ông phải trả cho sự không biết tế nhị của ḿnh. Nhưng nếu ông đóng không nổi th́ đưa tiền lại đây, tôi sẵn sàng bỏ thí cho ông.
- Cô là một đứa con gái độc ác, chanh chua nhất mà tôi gặp trong đời. Cầu cho cô ế chồng luôn đi.
- Chuyện ấy không như ư muốn ông rồi, v́ tôi đă có vị hôn phu.
- Gă nào bất hạnh mới gặp cô.
- Vậy sao ? Cô gái nào gặp ông như kiếp trước không có tu. À! Tôi thấy có Thủy Linh ǵ đó cũng xứng với ông lắm chứ.
Trí Nguyên đổi giọng liền:
- Cô biết Thủy Linh ?
- Không hẳn. V́ hôm qua chị ấy có gọi điện.
Trí Nguyên giận dữ:
- Cô là con hồ ly tinh.
Sơn Khương vẫn b́nh tỉnh:
- Ông nói sao mặc ông. Bây giờ tôi hỏi, ông có tiền chuộc lại điện thoại không ?
- Đúng 11 giờ trưa nay, cô mang điện thoại đến quán cà phê Mây Tím chờ tôi.
Sơn Khương ngố nghếch:
- Cà phê Mây Tím nào mới được ? Nó nằm ở số mấy ? Đường nào ?
- Phải cô không đó ? Dân thành phố ǵ... hai lúa quá vậy.
- Bộ dân thành phố là biết hết các đường sao ? Mang tiếng người thành phố nhưng chưa chắc gốc họ ở thành phố. Thành phố bây giờ là dân túa xua không hà. Với lại tôi là con gái, đâu thể giống như ông, là cả khắp nơi mà biết quán này, quán nọ.
- Cô lư sự giỏi lắm.
- Không dám, ông quá khen.
- Thế có biết quán cà phê Van Khao đường Đinh Tiến Hoàng chứ ?
Sơn Khương lẩm nhẩm:
- Số mấy nhỉ ?
- Gần trường học khoa học xă hội và nhân dân đó.
- Ồ ! Thế th́ tôi biết.
- Mười một giờ, tôi chờ cô ở đấy.
Sơn Khương hấp tấp:
- Ồ ! Không được đâu.
Trí Nguyên hậm hực:
- Cô bày tṛ ǵ nữa đây ? Nói trước, tôi không có kiên nhẫn đâu đấy.
- Nếu ông không có kiên nhẫn th́ tôi cũng đành chịu. Thật ra, tôi đến không được đâu.
- Cô giỡn với tôi à ?
- Cái chân tôi vẫn c̣n bị đau, không thể đi được.
- Ai mà tin cô cho nổi.
- Cái đó tùy ông.
- Thế c̣n cô bạn của cô ?
- Nam Như bận đi học.
- Hứ !Bây giờ cô muốn ǵ ? Cô không sợ mất ba trăm ngàn sao ?
- Tiền ấy chỉ là con số nhỏ, số tiền ông đóng cho điện thoại mới là con số lớn. Tôi c̣n chưa tính cái điện thoại Nokia của ông, ít nhất cũng được một triệu mấy.
- Cô giỏi lắm !
- Như vấy nhé. Ba ngày nữa, ông gọi lại đi. Biết đâu cái chân hết đau, tôi sẽ mang lại cho ông.
- Cọp!
Tiếng cúp máy khô khốc vang lên làm Sơn Khương tủm tỉm cười.
- "Ông tưởng ông là ai chứ?"
Quay lại, thấy khuôn mặt nghiêm nghị của ông Nam, Sơn Khương tắt ngay nụ cười:
- Con đă làm điều sai ư ?
- Không sai nhưng quá đáng. Tại sao con không trả điện thoại cho người ta ?
Sơn Khương chỉ vào cái chân ḿnh:
- Ba thừa biết nó vẫn c̣n bị đau mà.
- Ba sẽ cho con tới điểm hẹn. Con có biết cái điện thoại này là phương tiện làm ăn của người ta, con giữ như vậy phải gây khó dễ cho ngươi ta không ?
Sơn Khương bĩu môi:
- Hỏng dám phương tiện làm ăn đâu, dùng nó để hẹn ḥ th́ có.
Cô ấn ấn vào máy:
- Ba xem nè ! Toàn số điện thoại của Thủy Linh, Huỳnh Lam, Thái Hoàng, Mộ Nam... Ủa! số này quen quá vậy ta.
Sơn Khương bấm số của nhân vật có tên Mộ Nam.
Ông Nam cau mày:
- Con định làm ǵ nữa ?
- Điều tra. Cái tên Mộ Nam, con cũng thấy quen quen.
Không lâu, đầu dây bên kia có người trả lời:
- Alô.
- Mi hở, Nam Như ?
- Ừ, sao tự dưng có hứng thú gọi cho ta vậy ?
- À không ! Trong máy của gă đàn ông đụng ta, có số máy giống số của mi, nên ta gọi thử.
- Mi nghi ngờ ta quen với gă khó ưa đó à ?
- Không phải ! Nè Anh hai của mi tên ǵ vậy ?
Nam Như ngạc nhiên:
- Sao tự dưng hỏi tên anh hai ta ! Ă... Hay là...
Sơn Khương nạt ngang:
- Mi đừng có lung tung nữa. Trả lời ta đi !
- Mộ Nam.
Sơn Khương lập lại:
- Mộ Nam ư ?
- Sao, có ǵ đáng ngạc nhiên ư ?
- Mi c̣n nhớ gă đàn ông đụng ta không ?
- Ừ, rồi sao ?
- Th́ tên Mộ Nam cũng có trong máy của ông ta.
- Chẳng lẽ ông ấy là bạn của anh Hai ta ?
- Ta không dám khẳng định. Có thể anh mi là bạn làm ăn của ông ấy. A ! Lúc trước, mi nói anh mi làm ở đâu ?
- Giám đốc khách sạn Tây Đô. Thôi, để biết chính xác, ta sẽ hỏi anh ta.
- Ừ.
- C̣n chuyện ǵ nữa không ?
- Lúc này ông ta gọi đến ngỏ ư chuộc lại điện thoại, nhưng ta bảo chân ta c̣n đau, thế là ông ta cúp máy.
- Giận dữ chứ ?
- Đương nhiên rồi. Nè! Có hỏi th́ hỏi cho chính xác nghe, để chúng ta kịp đối phó.
- Ừm.
- Ta cúp máy à.
- Ừm.
Sơn Khương cúp máy, cô bé nh́n cha và ông Dũng mà lung tung:
- Con xin lỗi.
Ông Nam nhếch môi:
- Ba nghĩ con nên dừng ngay tṛ chơi của con đi. Chanh chua và đanh đá, không hay lắm đối với một đứa con gái có giáo dục như con. Đừng để người ta nh́n con mà sợ hăi.
Sơn Khương nhỏ nhẹ:
- Con sẽ biết dừng lại đúng lúc. Đối với đàn ông mà không biết lịch sự tế nhị với phái nữ th́ con để cho biết tay.
- Ba chỉ sợ con không làm được ǵ mà c̣n rơi vào ṿng lẫn quẫn th́ nguy to.
- Ba đừng xem thường con gái của ba chứ. Trái tim Sơn Khương không dễ dàng đập nếu không đúng đối tượng đâu. Gă Trí Nguyên ấy con không lịch sự th́ sẽ gặp con dài dài.
Ông Dũng giật ḿnh:
- Con vừa nói Trí Nguyên nào ?
- Th́ cái gă tông vào cháu ấy. À... Sơn Khương chớp mắt - Cháu quên là con trai bác cũng tên Trí Nguyên. Nhưng cháu nghĩ không có sự trùng hợp như thế đâu. Gă đàn ông này ngang tàng và nói chuyện khó ưa lắm. Với lại, ông ta cũng đă có người yêu rồi. Thủy Linh ! Tên đẹp, chắc có lẽ người cũng đẹp.
Ông Dũng hỏi tiếp:
- Sao cháu biết Thủy Linh ?
- Cũng là chuyện tự nhiên. Ông ta đưa điện thoại cho cháu th́ một lát sau có một người con gái gọi đến, trông giận dữ lắm. Cô ta hét vào máy và gọi tên Trí Nguyên nên cháu cũng mới biết được tên ông ta.
Hai người bạn già đưa mắt nh́n nhau:
"Đúng là oan gia."
Sơn Khương có vẻ đắc ư:
- Cháu không độc ác, nhưng cầu mong chị Thủy Linh nào đó giận ông ta một trận để biết rằng muốn đấu với Sơn Khương này không phải là dễ.
Ông Dũng đặt câu hỏi:
- Nếu từ một chuyện hiểu lầm nhỏ như thế mà họ chia tay nhau th́ sao ?
Sơn Khương cắn móng tay, ḷng cô hơi rung động:
- Cháu không nghĩ... sự thật như bác nói, cháu có độc ác và tàn nhẫn lắm không khi cháu vô t́nh chia rẽ họ ?
- Bác đặt ví dụ nếu Trí Nguyên kia là con trai của bác, là vị hôn phu của cháu, cháu nghĩ sao ?
- Cháu... cháu không biết.
- Cháu c̣n lúng túng như vậy th́ làm sao tham gia vào cuộc chơi. Khi đối diện với vị hôn phu ḿnh và người t́nh của anh ta, cháu không biết giành ưu thế cho ḿnh th́ cháu sẽ thua cuộc.
- Nhưng cháu không thích tranh giành t́nh cảm.
- Đó không phải tranh giành mà cháu hăy thể hiện ḿnh là một người có bản lĩnh không nhu nhược. Cháu phải cho người ta biết cháu nhường người chứ không phải là thua cuộc. Với cá tính của cháu, cháu thừa khả năng đối phó với cô Thủy Linh kia.
Sơn Khương che miệng:
- Chuyện người khác, sao bác cháu ḿnh khai bà luận sôi nổi thế ? Gă Trí Nguyên kia có phải đau khổ th́ cứ mặc gă ta đi. C̣n cô Thủy Linh kia cứ nghi ngờ, giận hờn vu vơ th́ tự ḿnh đánh mất t́nh yêu của ḿnh, trách ai được.
Ông Nam bước tới:
- Con là nguyên nhân để họ giận hờn nhau mà c̣n nói thế được ư ?
Sơn Khương căi:
- Tại gă Trí Nguyên ấy chứ không phải tại con. Nếu gă đi đường cẩn thận, không đụng vào con th́ đâu có chuyện. Tất cả không qua khỏi cặp mắt thượng đế, ai làm th́ phải gánh hậu quả.
- Và nếu con rộng lượng một chút th́ mọi việt đều tốt đẹp, phải không ?
Sơn Khương trợn mắt:
- Ơ! Sao tự nhiên ba kết tội con khi chưa biết mọi việc như thế nào ? Không chừng bằng lời lẽ đầu những kinh nghiệm Trí Nguyên không để cho Thủy Linh giận ḿnh.
Ông Dũng tán thành:
- Sơn Khương nói cũng đúng đấy. Tuổi trẻ bây giờ giận đó rồi huề đó.
- Chỉ có bác là hiểu cháu thôi.
Ông Nam trừng mắt:
- Ba không khuyến khích con những chuyện vừa rồi nữa đâu nghe. Làm người cần phải biết tha thứ, nếu không con sẽ chẳng được b́nh yên.
Sơn Khương cúi đầu ngoan ngoăn:
- Con sẽ ghi nhớ lời ba dạy.
- Nói được th́ phải làm cho được.
- Dạ.
Miệng th́ nói nhưng khuôn mặt vẫn không bớt đi vẻ nghịch ngợm. Ông Dũng giấu nụ cười, nh́n đồng hồ rồi đứng lên:
- Chắc tôi phải về thôi anh Nam ạ.
- Ấy! Ở lại dùng cơm với cha con tôi chứ.
- Không được đâu. Khi khác nhé. Hôm nay tôi có hẹn với Trí Nguyên.
- Vậy th́ tôi không ép.
Ông Dũng vuốt tóc Sơn Khương:
- Mau hết đau để đến trường và c̣n thực thị công của ḿnh, cháu nhé.
- Dạ.
Sơn Khương lém lỉnh:
- Bác đừng quên lời hứa với cháu khi cháu muốn tham quan tổ ấm của bác nhé.
Ông Dũng cười tươi:
- Cổng nhà bác lúc nào cũng chờ đón cháu. Thôi bác về nghe.
- Xin lỗi, cháu không tiễn bác được.
Ông Dũng bẹo má Sơn Khương rồi mới quay lưng. Cô bé nh́nh theo bóng ông ḷng dào dạt niềm vui.

o0o

Câu chuyện Sơn Khương nói mấy ngày nay, Nam Như vẫn không có dịp hỏi anh trai để xem thực hư như thế nào.
Sáng ra, giờ cô đến trường th́ anh Hai vẫn c̣n tập thể dục. Giờ cơm trưa th́ h́nh như anh không có mặt ở nhà. C̣n buổi chiều và buổi tối th́ khỏi nói luôn. Anh càng không có mặt sớm với những lư do vô cùng chính đáng: Công việc gặp khách.
Nam Như th́ không có thói quen thức khuya. Quá mười giờ đêm th́ cô không c̣n chịu nổi nữa.
Mấy ngày liên tục rồi, Sơn Khương có hỏi măi và nhất định hôm nay cô phải thực hiện cho bằng được. Bởi v́ người đàn ông có cái tên Trí Nguyên làm cô thấy hiếu kỳ.
Cô lấy ví dụ, nếu như vị hôn phu của Sơn Khương cũng là cái gă Trí Nguyên khó ưa kia th́ sao nhỉ ? Chắc thú vị lắm. Đến lúc đó Sơn Khương mặc sức mà bắt ngua.
Kết bạn không nhiều, nhưng người bạn thân và dễ mến của Nam Như từ thời phổ thông đến nay luôn là Sơn Khương.
Tuy hai gia đ́nh không giống nhau, nhưng cả hai đều có cuộc sống hướng tới mục đích như nhau. Sơn Khương vô tư nghịch ngợm, nhiều lúc bướng bỉnh không chỗ nói, nhưng Nam Như vẫn thích cá tính ấy.
Lúc nào Sơn Khương cũng chân thành. Cuộc sống cô giàu sang, nhưng không có chút kênh kiệu hay khinh khi. Sơn Khương chan ḥa và dễ gần. Cô chỉ lạnh lùng với những người đàn ông chỉ khó chịu với những người không biết lịch sự.
Sơn Khương, người bạn của Nam Như là vậy đó.Cô chưa bao giờ phản bác việc của Sơn Khương v́ bạn của cô chưa làm ǵ sai với cô bao giờ.
Không biết sau này đời đổi thay như thế nào, nhưng Nam Như tin chắc rằng t́nh bạn của cô và Sơn Khương sẽ không bao giờ thay đổi. Nó đẹp và măi đẹp như ánh b́nh minh.
Nam Như ngă người ra ghế xa lông. Quả hôm nay cô thật kiên nhẫn khi ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ để chờ anh trai cô: Lư Mộ Nam chỉ để hỏi chuyện Trí Nguyên có phải là người bạn của anh không ? Rồi sau đó là chuyện của Sơn Khương.
Nam Như mơ màng nghĩ đến những điều thú vị và bất ngờ mà Sơn Khương sẽ đem tới. Cô sẽ mường tưởng ra khuôn mặt khó coi hay dễ ghét của Trí Nguyên đây?
C̣n đang miên man suy nghĩ, một bóng người lướt qua làm Nam Như nhổm dậy:
- Anh hai!
Mộ Nam giả vờ đi luôn, nhưng Nam Như nào có buông tha. Cô phóng theo giật tay anh trai lại:
- Anh hai!
Mộ Nam dừng chân:
- Ǵ vậy ?
- Em muốn hỏi anh một vài chuyện.
- Anh đang nghe.
- Chuyện của em không phải là đơn giản như câu chào hỏi. Anh có thể đến đây ngồi giùm em không?
Mộ Nam nh́n đồng hồ:
- Thế th́ khi khác đi, anh có hẹn rồi.
- Không được. Em đă chờ anh gần một tuần rồi, không thể chờ thêm được nữa.
- Quan trọng lắm ư ?
- Có thể nó liên quan đến cuộc đời của một con người.
- Vậy... 
Mộ Nam suy nghĩ:
- Quả thật anh không có thời gian nhưng... 
Anh quyết định:
- Thôi được, anh sẽ ngồi nghe em tŕnh bày chuyện của em.
- Cám ơn anh.
- C̣n cái hẹn của anh th́ sao đây ?
- Chắc họ không làm khó anh đâu.
Mộ Nam ôm vai em gái trở lại xa lông.
- Nào! Em nói đi.
Nam Như không ṿng vo, không rào đón bởi tính cô là thế. Lâu rồi, không biết từ khi nào cô đă nhiễm cá tính ấy của Sơn Khương.
Nh́n thẳng anh trai, Nam Như vào thẳng vấn đề:
- Anh có người bạn nào tên Trí Nguyên không?
Mộ Nam mở to mắt:
- Trí Nguyên ? Em biết cậu ấy à?
Nam Như không trả lời mà nhắc nhở:
- Anh trả lời câu hỏi của em đi.
Mộ Nam đằng hắng:
- Bạn th́ anh có rất nhiều đến nỗi không đếm xuể nhưng cái tên Trí Nguyên th́ vô cùng ấn tượng v́ hắn vừa là người bạn thân, vừa là giám đốc của anh.
Nam Như trợn tṛn mắt:
- Có lộn không đây ?
- Há! Em mới lạ th́ đúng hơn. Khi không kêu réo hỏi tên Trí Nguyên rồi bây giờ th́ lạ lẫm.
- Nếu đúng gă Trí Nguyên là bạn của anh th́ thú vị thật đấy. Anh biết Sơn Khương, bạn em chứ ?
- Biết nhưng Sơn Khương có liên quan ǵ đến Trí Nguyên?
- Nói rơ "oan gia" th́ đúng hơn.Gă Trí Nguyên lái xe tông vào Sơn Khương làm hư một số đồ đạc và làm nó bị bồng gân chân. Sơn Khương bắt đền, xui sao hôm đó Trí Nguyên không có mang theo đủ tiền mà c̣n nói ngang nên buộc ḷng Sơn Khương giữ lấy điện thoại di động của Trí Nguyên. Mấy hôm trước, Sơn Khương có gọi sang nói, trong tổng số điện thoại mà nhỏ ấy tra được trong đó có số của anh nên nhỏ ấy thắc mắc. Và để rơ ràng nên mới hỏi anh. Nếu như anh xác nhận là đúng th́ em cũng không hề thấy áy náy về hành động của Sơn Khương đâu...
Mộ Nam gục gặc:
- Chuyện này th́ anh có nghe Trí Nguyên nói. Cậu ta than đă gặp phải dân thứ thiệt.
- Bạn anh cũng đâu có vừa. Mắng bọn em không hết lời, c̣n chửi Sơn Khương ác độc, nhưng rất tiếc lức ấy bọn em không nhận ra thân phận của Trí Nguyên, nếu không ông ta sẽ chẳng nói được lời nào.
- Anh biết em gái của anh giỏi rồi.
- Đương nhiên.
Mộ Nam cốc lên đầu Nam Như:
- Anh không khen cũng không khuyến khích ủng hộ đâu nghe. Con gái dữ dằn nghịch ngợm, bướng bỉnh không hay cho lắm đâu.
Nam Như bướng:
- Dữ dằn, nghịch ngợm cũng tùy thuộc người. Ví như Trí Nguyên, anh chàng giám đốc của anh vậy. Hiền hiền với ông ta th́ rất dễ bị ăn hiếp.
- Tụi em làm cho Trí Nguyên phát sợ th́ đúng hơn.
- Ông ta đă nói với anh như vậy à ? Sao giỏi lư lẽ thế ?
- Trí Nguyên không có nói, nhưng khi nghe toàn bộ sự việc th́ anh có thể đoán ra.
Nam Như bĩu môi:
- Anh đừng biện hộ cho ông ta. Đàn ông dễ gây sự, em thấy khó có cảm t́nh. Có lỗi không muốn nhận lỗi mà c̣n muốn chạy tội. Cũng may Sơn Khương bị trật chân, chứ không bị găy...
Mộ Nam nghi ngờ:
- Trí Nguyên tệ như em nói sao? Chứ như anh biết, bạn anh là người đàn ông rất có trách nhiệm. Trí Nguyên chưa bao giờ để bọn anh buồn hay giận.
- Gần nhau quá th́ đâu bao giờ thấy cái lỗi, cái sai của người đó. Với lại, anh chưa đụng trận, đụng trận đi rồi sẽ biết. Em gái anh không bao giờ nói thêm.
Mộ Nam cười:
- Anh sẽ không tin ở một phía nào, v́ như thế dễ mất ḷng nhau.
- Em không ép anh, nhưng rồi anh sẽ thấy.
Mộ Nam định hỏi ǵ thêm, nhưng chợt chuông điện thoại reo làm anh phải đứng lại:
- Không phải điện thoại của anh đâu. Chắc cô bạn của em gọi đến để hỏi kết quả.
đấy.
Nam Như lườm anh trai:
- Anh chưa hề hay đến thế đâu.
Cô nhắc ống nghe:
- Alô.
Đầu dây bên kia là tiếng của Sơn Khương:
- Sao, thế nào rồi ?
Nam Như nh́n anh trai rồi ngắn gọn:
- OK.
- Nghĩa là sao ?
- Ta nghĩ mi thông minh mà.
Như sợ anh trai phát hiện, Nam Như kết thúc:
- Thôi nhé. Ta sẽ qua ngay.
Gác ống nghe, bắt gặp nụ cười như chế giễu của Mộ Nam, Nam Như đột nhiên nổi sùng:
- Cười cái ǵ ?
Quê quá, Nam Như đi tuốt lên lầu. Cô vừa khuất bóng ở cầu thang th́ chuông cổng reo.
Mộ Nam có muốn ngồi cũng không được, v́ một khi Nam Như đă giận rồi th́ đừng ḥng... 
Tiếng chuông reo dồn dập, Mộ Nam không thể suy nghĩ ǵ thêm. Anh đứng dậy, miệng không ngớt làu bàu:
- Ai mà gọi cổng kỳ cục vậy ?
Cánh cổng sắt được mở ra, Mộ Nam chưa kịp nhận ra ai th́ từ ngoài, chiếc xe máy đă vọt vào bên trong một cách thật nhanh. Tiếp theo đó là một câu hỏi đầy xốc xược:
- Ê! Mày hẹn tao, tại sao để cho tao chờ dài cổ, c̣n mày vẫn ung dung ở nhà hả, nghĩa là sao ?
Mộ Nam khép cổng:
- Mày đến đâu cũng mang theo cơn lốc lớn.
- Hừ! Đừng đánh trống lăng, giải thích đi !
- Mày muốn biết lư do v́ sao giờ này tao ở nhà, phải không Trí Nguyên ?
- Ừ.
Chàng trai ấy đúng là Trí Nguyên. Anh ta đă chân chống xă, khoanh tay nh́n bạn. Mộ Nam ôn ḥa:
- Vào nhà đi đă.
- Hừ!
Trí Nguyên hậm hực bước đi. Anh đang giận thật bởi chưa ai để cho anh phải leo cây hết gần một tiếng đồng hồ mà không hề có một tiếng gọi báo tin.
Hai người vừa ngồi xuống ghế xa long th́ Mộ Nam phán ngay:
- Tính cách của mày hôm nay không giống như mọi khi. Chỉ lỡ một cuộc hẹn thôi, đâu cần mày nóng giận như vậy.
Anh hạ giọng:
- Có phải đă xảy ra vấn đề ǵ không?
Trí Nguyên chối phăng:
- Không có.
Mộ Nam nh́n vào mặt bạn:
- Tao hơi nghi ngờ đấy, Trí Nguyên. Thằng bạn tao, nó rộng lượng lắm mà.
Trí Nguyên ngă ra xa lông, đôi mắt anh lim dim nh́n lên trần nhà. Anh cau gắt, bực bội không phải là không có nguyên nhân.
Gần một tuần nay Thủy Linh giận anh không tiếp anh làm cho anh phải buồn chán và mang nhiều tâm sự mà ai nào có biết.
Càng nghĩ đến càng giận con bé Sơn Khương. Xe ai không va vào lại va vào xe anh cho có chuyện. Việc bồi thường anh không tính toán, nhưng xui lại là điện thoại cầm tay của anh bị con bé giữ, cũng đúng lúc Thủy Linh gọi đến t́m.
Đúng là t́nh ngay lư gian. Và bây giờ anh có giải thích cũng vô dụng. Không biết hôm ấy Sơn Khương đă nói ǵ mà Thủy Linh đă vô cũng giận dữ, và lần gặp này chắc không đơn giản rồi.
Cả tuần nay cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh, làm cho anh không thể nào tập trung được. Ăn không ngon, ngủ không yên.
Đă thế, ở nhà "ông già" lại c̣n nhăi thêm một điệp khúc về cô vợ hứa hôn.
Úi da! Trí Nguyên muốn điên lên được, nhưng anh không thể trở thành một đứa con nghịch tử. Trong thời gian không liên lạc với Thủy Linh này đột nhiên anh rất sợ...  Sợ ba bắt anh đi xem mắt cô vợ chưa cưới. Ôi! Như thế anh c̣n con đường nào lựa chọn khác?
Trí Nguyên vỗ lên trán ḿnh. Anh phải làm sao đây? Tuy Thủy Linh giận, nhưng anh không thể rời bỏ cô, nhưng anh cũng hơi chùn ḷng trước sự phẫn nộ của ba.
Thương con th́ rất thương, nhưng ba anh sẽ không bao giờ lấy chuyện quyết định của ḿnh. Anh đă từng thử, nhưng vô dụng.
H́nh như trong đôi mắt của ba anh th́ Sơn Khương là một cô gái hoàn hảo nhất và không có cô gái nào có thể so sánh.
Ngày tháng b́nh lặng trôi qua, anh cứ tưởng cuộc đời như thế là hạnh phúc, nhung nào ngờ Sơn Khương xuất hiện th́ đảo lộn tất cả. Anh muốn nguyền rủa Sơn Khương, Sơn Khương...
Cái tên ấy bỗng làm cho anh gợi nhớ. Sơn Khương, cô gái đă gây cho anh bao rắc rối cũng trùng tên với cô vợ hứa hôn ǵ đó của anh.
Chúa ơi! Nếu hai người là một th́ sao nhỉ ? Trí Nguyên không dám tưởng tượng đâu.
- Em đến nhà bạn đây.
Tiếng nói trong trẻo của cô gái làm Trí Nguyên thoát khỏi ḍng suy nghĩ. Anh mơ?
mắt anh, cũng vừa lúc cô gái lướt qua anh.
Mộ Nam gọi:
- Nam Như! Lại đây anh giới thiệu bạn anh nè, để mai mốt trách móc không biết ai.
Cô gái quay lại làm Trí Nguyên sựng người. Th́ ra em gái Mộ Nam là cô gái đi chung với Sơn Khương hôm ấy. Đúng là oan gia ngơ hẹp.
Mộ Nam nắm tay em gái:
- Trí Nguyên! Bạn thân của anh, cũng là người đàn ông mà em vừa hỏi đến.
- Chào ông.
Nam Như gật đầu chào khách mà khuôn mặt lạnh lùng không mấy thiện cảm cho lắm.
Không để ư đến bầu không khí ấy, Mộ Nam quay sang bạn:
- Nam Như, em gái tao.
Trí Nguyên lịch sự:
- Chào cô bé. Hân hạnh được làm quen.
Nam Như mím môi:
- Không dám. Tôi nghĩ tôi không có cái hân hạnh đó đâu..
Trí Nguyên xởi lởi:
- Cô bé định đi đâu à ?
- Tôi đến chỗ Sơn Khương. Ông có nhắn gởi ǵ không?
- Cho tôi gởi lời thăm cô ấy, chúc cô ấy mau lành bệnh.
- Thay mặt Sơn Khương, tôi cảm ơn ông. Thế ống không có ư định lấy lại điện thoại nữa à ?
Trí Nguyên găi đầu, anh không ngờ cô bé nói chuyện ấy trong lúc này. C̣n đang lúng túng chưa biết phải làm sao th́ Nam Như lại tiếp lời:
- Ông không nhắn, tôi cũng sẽ nói. Yên tâm đi. Chân Sơn Khương chưa hết đau th́ chính tôi mang điện thoại trả cho ông. Chúng tôi không cần ông phải bồi thường cho chúng tôi nữa. Mấy hôm nay như thế cũng đă quá đủ rồi, xin phép.
Nam Như đi ra ngoài, Mộ Nam nh́n theo:
- Cái con bé này...
Anh hất mặt:
- Mày hiểu ǵ chưa ?
Trí Nguyên chợt quạu:
- Mày vui lắm khi em gái mày kể tao chứ ǵ.
- Ồ! Tao là người ngoài cuộc trong câu chuyện của mày. Ai biểu mày đắc tội với mỹ nhân chi.
- Sợ tao xui nên mới gặp phải em mày và cô nàng Sơn Khương. Cả tuần nay tao luôn phiền phức và khổ sở.
- Liên quan đến Nam Như và Sơn Khương ư ?
- Chỉ là một phần. Ba tao không hề bỏ qua chuyện hứa hôn năm xưa, cho thấy ông rất cương quyết. C̣n Thủy Linh...
Trí Nguyên bỏ lửng câu nói làm Mộ Nam nôn nóng:
- Thủy Linh sao? Cô ấy đă gặp chuyện ǵ ?
Trí Nguyên uễ oải:
- Cô ấy giận tao, không liên lạc với tao cả tuần nay.
- Lư do?
- Tại cô em của mày và cô bạn Sơn Khương tất cả. Tự nhiên trả lời điện thoại để Thủy Linh hiểu lầm. Và tao nghĩ sự hiểu lầm ấy trầm trọng rồi.
Mộ Nam tỉnh bơ:
- Th́ càng hay chứ sao?
Trí Nguyên đấm bạn:
- Phải mày không đó ? Tao đang gặp khó, mày không có lấy một câu an ủi hay động viện mà c̣n vui mừng, đúng là thằng bạn tồi.
- Chứ mày thử nghĩ đi. Mày cặp bồ với Thủy Linh có đi đến kết quả ǵ không? Trong khi bác Dũng đă nhất quyết không bao giờ chọn Thủy Linh. Bên hiếu, bên t́nh, mày chọn đi. Nếu mày dám bỏ tất cả để chung sống với Thủy Linh th́ lấy danh phận một thằng bạn thân, tao cũng thành thật khuyên mày. Hăy nên dừng lại và sáng suốt trong suy nghĩ một chút. Thủy Linh chưa phải là cô gái để mày sống dở chết dở đâu.
Trí Nguyên chưng hửng nh́n bạn:
- Tại sao mày nói vậy? không phải ngày đầu mày ủng hộ tao sao?
- Tao không chối căi, nhưng h́nh như đó là một sai lầm của tao. Tao thấy mầy nghe lời bác Dũng chấp nhận cuộc hôn nhân định sẵn không chừng vậy mà mày hạnh phúc.
Trí Nguyên gằn giọng:
- Mày đă thấy ǵ và đă nghe ǵ ?
Mộ Nam lắc đầu:
- Tao không nghe, không thấy ǵ hết. Linh tính báo cho tao biết chuyện t́nh của mày và Thủy Linh sẽ không được kết quả như ư muốn, giống như có duyên mà không nợ.
- Tao không tin.
Mộ Nam nhẹ gịong:
- Là bạn thân của mày, tao đâu muốn thấy mày không vui. Nhưng mày cũng đừng tang tóc quá, lỡ có té ngă sẽ đứng dậy không nổi đâu. Tao không hề phê phán Thủy Linh, cũng chưa hề có ư kiến trong chuyện t́nh cảm của mày. Trí Nguyên! Hăy suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để phải ân hận cả đời.
Ngừng một chút, anh tiếp:
- Không nên trách bác Dũng, càng không nên nguyền rủa cô gái vô tội kia. Hăy tự đặt ḿnh vào mọi trường hợp mà cư xử cho đúng một con người.
Trí Nguyên ôm lấy đầu:
- Cả tuần nay tao không có cách giải quyết nào cả.
- Đừng quá căng thắng, không khéo mọi việc sẽ rối tung lên. Nghe tao, mọi việc cứ để tự nhiên rồi từ từ mà giải quyết. Bây giờ Thủy Linh giận mày chắc chắn cô ấy sẽ không gặp mày. Đừng liên lạc nữa th́ tự động cô ấy t́m mày thôi. Hăy cứng rắn lên, phải để ḿnh là một người đàn ông quan trọng trong ḷng một người phụ nữ nào đó. C̣n việc cô vợ hứa hôn này cứ nghe ba mày nói, đừng có ư "phản bác". Từ từ t́m hiểu cô ấy đi. Nếu mày là một người đàn ông thông minh th́ cô gái đó sẽ tự động từ hôn trong vui vẻ mà không nói lời trách cứ. Mà đúng là duyên nợ th́ không ai mừng hơn nữa.
Trí Nguyên suy nghĩ lời bạn. Có lư đấy chứ.Chỉ có cách ấy mới vẹn toàn thôi.
Nếu anh buồn th́ Thủy Linh sẽ có cớ mà hành hạ anh. Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không quan trọng vấn đề nữa. Nếu Thủy Linh yêu anh thật ḷng th́ cô sẽ không ghen với một lời chào hỏi vu vơ.
Trí Nguyên siết tay bạn:
- Cám ơn mày.
- Không có ǵ.Chỉ là lời triết lư của những kẻ ngoài cuộc thôi.
- Nhưng nó rất có ích với tao hiện tại.
Mộ Nam khoát tay:
- Mọi cái sẽ không quan trọng nếu chúng ta đơn giản nó.
- Nếu tao được như mày th́ không có ǵ phải phiền năo.
- Ấy! Mày thấy vậy chứ chưa chắc đă như vậy đâu. Mỗi một con người, có một linh hồn, một cuộc đời. Chúng ta không thể nào thay đổi cho nhau. Nếu mày đang gặp khó khăn về vấn đề ǵ đó th́ hăy coi đó chỉ là một sự thử thách. Vượt qua nó có được th́ coi như mày đă thành công.
Trí Nguyên thở dài:
- Tao ước ǵ con tim tao c̣n nguyên vẹn.
- Nhưng rất tiếc, phải không?
Mộ Nam tiếp lời:
- Mày đă từng nói. Đó là lư lẽ của con tim th́ đừng nên suy nghĩ.Một khi nó đă rung động th́ không có ǵ chế ngự. Cái chính yếu là mày xác định đó có phải là t́nh yêu chân thành hay không ? Mày cũng biết, đam mê dục vọng dễ đẩy con người đến đau khổ và tuyệt vọng.
Anh nh́n ra ngoài:
- Làm người, ai cũng có cái khó riêng. Mày đang gặp phiền phức trong sự lựa chọn t́nh cảm, nhưng c̣n tao th́ đang buồn bă trong cô đơn. Đời là thế đấy. Ít khi được công bằng.
Trí Nguyên nhún vai:
- Ai ai cứ tưởng tao là người hạnh phúc nhất trên đời, nhưng họ có biết đâu đằng sau sự hào nhoáng, danh vọng ấy là một chuỗi dài phiền năo. Mày có biết tao luôn ước tao là một con người hoàn toàn tự do trong cuộc sống không bị ràng buộc bởi danh lợi hay địa vị nào.
- Được đấy chứ. Lúc ấy, trừ phi mày không c̣n là Lâm Trí Nguyên.
- Bởi vậy mọi cái không như ḿnh muốn.
Mộ Nam chợt la lớn:
- Tại sao chúng ta lại đem phiền toái cho chúng ta vậy chứ ? Một ngày nghĩ cũng không được thanh thản. Trí Nguyên ! Chúng ta thử không g̣ ép để chúng ta tự do xem.
- Bằng cách nào?
Mộ Nam kéo tay bạn:
- Đi với tao đến chỗ này.
- Lại ngồi quán nữa ư ? Gần hai tiếng đồng hồ trong cậy ng̣ai ấy, tao thấy chán lắm rồi. Suốt một tuần đối diện với máy tính, giấy tờ, ngày nghỉ th́ chẳng có ǵ mới mẻ và thú vị. Ngán đến tận cổ.
Mộ Nam mỉa mai:
- Đi với tụi tao th́ mày thấy chán. Có Thủy Linh bên cạnh, mày cũng đâu cần thiết đến tụi tao làm ǵ, phải không? Cúp điện lấy đèn dầu ra xài đỡ, đó cũng là quy luật của tự nhiên. Nói thật mày đừng giận nghe, Thủy Linh đă làm cho mày thay đổi quá nhiều.
Trí Nguyên nhăn nhó:
- Mày đang trách tao?
- Không, tao chỉ cho mày thấy để mày tự suy nghĩ lại những việc mày làm. Nhưng dù sao tao cũng không giận mày đâu.
Trí Nguyên xởi lởi:
- Nếu tao có ǵ sai th́ cho tao xin lỗi nghe. Là bạn bè, tao cứ tưởng mày thật sự cảm thông.
- Vậy bấy lâu nay, tao không cảm thông mày sao? Nếu không cảm thông, tao đă rời khỏi khách sạn Tây Đô rồi.
- Tao hiểu.
Trí Nguyên chấm dứt buổi nói chuyện buồn chán và lắt léo:
- Bây giờ đi đâu?
- Mày không ca thán th́ theo tao. Nhưng tao nói trước, đó không phải là chỗ ăn nhậu đâu.
- Chẳng lẽ mày đưa tao vô chùa để tịnh tâm ?
Mộ Nam phá lên cười:
- Chưa đến lúc. Nơi này sẽ làm cho mày thư thả tâm hồn và quên đi bầu tâm sự.
- Thế ư ? Chỉ nghe thôi đă thấy hấp dẫn.
Trí Nguyên sốt sắng:
- Bỏ xe ở nhà đi, tao chở mày.
- Không ép à nha.
Trí Nguyên trừng mắt:
- Mày muốn ǵ nữa ?
- Ngồi sau lưng tổng giám đốc, tao thấy ḿnh chưa được cái vinh hạnh đó đâu.
- Mày...
Mộ Nam né cái đấm của bạn. Anh vọt lẹ ra sân. Giờ anh mới phát hiện cái nắng gay gắt đă bắt đầu.

o0o

Đập mạnh lên vai bạn, Nam Như hét:
- Tao nói năy giờ, mày có nghe ǵ không?
Đang thả hồn theo suy nghĩ, Sơn Khương giật ḿnh, ngơ ngác:
- Mày nói ǵ ?
Nam Như tức tối:
- Th́ ra năy giờ lời tao như nước đổ lá môn. Mày... Biết vậy, tao không thèm giúp đỡ cứ để mày sống trong thắc mắc mà tao thấy hay hơn.
Sơn Khương nh́n bạn ph́ cười:
- Mày đang giận tao đấy à ?
- Hứ!
Nam Như quay chỗ khác, khuôn mặt hầm hầm. Biết bạn giận, Sơn Khương xởi lởi:
- Mày đừng giận tao nữa, tao xin lỗi nhé. Những ǵ mày đă nói với tao, tuy không nghe được nhiều nhưng cũng nghe được ít. Mày đang nói về cái gă Trí Nguyên, bạn anh mày chứ ǵ?
Cô thở dài:
- Vấn đề ấy tự nhiên không c̣n hấp dẫn với tao nữa, cái tao đang quan tâm và đau đầu đó là vấn đề hôn nhân của tao. Câu chuyện tao cứ tưởng chừng như đơn giản, nhưng thật sự nó không đơn giản như tao nghĩ. Cho đến bây giờ, nữa tháng trời qua rồi, tao vẫn chưa tiếp xúc được với Trí Nguyên, xem con người anh ta như thế nào. Vậy mà tao đă từng hứa với bác Dũng, tao vô dụng quá.
Nghe tâm sự của bạn, quên mất sự giận hờn, Nam Như quay lại cô an ủi:
- Thời gian c̣n rất dài, mày buồn làm ǵ ?
- Nhưng tuổi xuân con người cũng có thời gian. Tao không thể dấn thân vào tṛ chơi này măi được.
Nam Như gục gặc:
- Mày nói cũng phải. Biết đâu lúc biết được anh ta, mày đă già mất rồi.
Sơn Khương chép miệng:
- Đáng lư ra ngay từ đầu, tao không nên bày ra cái tṛ chơi này. Tao vô cùng mạo hiểm khi vô t́nh biết Trí Nguyên không phải là người đàn ông b́nh thường. Anh ta có địa vị trong xă hội và rất là tài giỏi. Với lại, tao đă từng suy nghĩ, cuộc hôn nhân do hai bên gia đ́nh định đoạt kết quả rất là mong manh.
Nam Như tṛn mắt:
- Mày nghĩ được như vậy tại sao mày vẫn tham gia?
- Sự bốc đồng của tuổi trẻ và sự háo thắng của tao đă khiến tao không thể quay đầu lại.
Nam Như trầm ngâm:
- C̣n có cách nào khác không ? Tao giúp ǵ được cho mày đây?
- Hiện tại có lẽ tao không cần, nhưng thời gian sau th́ không nói trước được.
- Tao lúc nào cũng sẳn sàng. Thấy mày mỉm cười trong hạnh phúc th́ tao cũng hạnh phúc lây.
Nam Như hỏi:
- Thế mày có biết chút thông tin ǵ về anh ta chưa? Chẳng hạn như lư lịch đời tư hay quan hệ bạn bè, công việc làm ăn... 
Sơn Khương chống cằm:
- Cũng không nhiều, cũng không ít. Anh ta tên là Lâm Trí Nguyên, ba bốn tuổi, hiện đang là tổng giám đốc công ty An Nguyên. Thông minh, tài giỏi nhưng không loại trừ căn bệnh tự cao. Bạn bè th́ đông và bạn gái cũng không thể nói không, chỉ bấy nhiêu thôi.
Nghe bạn nói, Nam Như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chẳng lẽ trùng hợp đến như vậy ? Bạn của anh Hai Nam Như cũng cái tên Lâm Trí Nguyên. Cũng làm tổng giám đốc công ty An Nguyên. Sự thật như vậy th́ khổ cho Sơn Khương rồi.
Gă Trí Nguyên tông vào Sơn Khương hôm nào cũng đồng thời là vị hôn phu của nhỏ. Trí Nguyên rất đào hoa, hiện tại có bồ tên Thủy Linh đang làm mọi người bàn tán. Cô ả kia cũng không vừa, và vào Trí Nguyên dại ǵ mà buông ra, v́ anh ta đúng là mẫu người đàn ông lư tưởng.
Nh́n bạn, Nam Như nên tiếng thở dài. Nói thế nào với Sơn Khương đây? Sự thật lúc nào cũng làm cho người ta đau ḷng, nhưng không nói th́ không được. Thà để Sơn Khương biết trước để đỡ ngỡ ngàng và cách đối phó cũng dễ dàng hơn.
Nam Như ngập ngừng rồi thôi, bởi cô không biết vào đề như thế nào. Thấy vậy, Sơn Khương ôn tồn:
- Mày muốn nói ǵ với tao, phải không?
- Ừ. Câu chuyện của tao sắp nói có thể làm mày ngỡ ngàng.
Sơn Khương khuyến khích:
- Mày cứ nói đi, tao không đến nổi đâu. Có phải câu chuyện liên quan đến Lâm Trí Nguyên không?
Nam Như gật đầu:
- Ừ.
Sơn Khương thúc hỏi:
- C̣n không mau nói lẹ.
- Gă Trí Nguyên mà mày nói... cũng chính là gă Trí Nguyên tông vào mầy hôm nọ đấy.
Sơn Khương trợn mắt:
- Đây là sự thật ư ?
- Ừ, tao cũng vô t́nh biết thôi. Trí Nguyên là sếp của anh Mộ Nam và cũng là tổng giám đốc công ty An Nguyên.
Sơn Khương thở nhẹ:
- Trời cao sao giỏi trêu người.
- Bây giờ tao khuyên mày như thế nào đây? Tiếp tục hay là bỏ cuộc? Trí Nguyên là một người đàn ông đáng sợ đấy. Tao không phủ nhận là ông ta rất giỏi, nhưng ông ta rất đào hoa và có người yêu rồi. Lấy những người chồng đào hoa là khổ cả một đời.
- Thế theo mày, tao có nên tiếp tục không?
- Đó là quyết định của mày. Nhưng theo tao, mày nên giáp mặt hai bên gia đ́nh nói lên suy nghĩ của mày xem gia đ́nh có ư kiến ǵ không ? Nếu không th́ mày nên hủy bỏ hôn ước đi. Có như thế mày mới không mất tuổi xuân.
Hủy bỏ hôn ước ư ? Không phải ngay từ đầu ḿnh đă không ủng hộ cuộc hôn nhân này ư? Bây giờ có cơ hội để từ chối, tại sao ḿnh c̣n chần chừ? Ḿnh muốn ǵ đây?
Sơn Khương không thể hiểu nổi ḿnh. Phải chăng cô đang mâu thuẫn với bản thân?
Cô đă từng hứa với bác Dũng, hứa một cách chắc chắn về việc t́m hiểu con người Trí Nguyên và thay đổi suy nghĩ của anh để anh thấy một t́nh yêu đích thực. Bây giờ th́ sao ? Con người thật của Trí Nguyên không làm cô nao núng bởi bản tính của cô thích khám phá những ǵ bí ẩn và lạ lùng. Thế nhưng Trí Nguyên đă có người yêu, cô không thể tàn nhẫn khiến họ phải chia tay nhau.
Sơn Khương vỗ vào trán ḿnh, cô c̣n cách nào để chọn lựa không? Bác Dũng, Trí Nguyên. Hai người làm tôi khó xử qúa. Có khá nhiều tự ái, chỉ sợ Trí Nguyên làm cho cô bẽ bàng.
Với ai chứ? Trí Nguyên th́ không cần phải nói. Sự việc hôm đụng xe cũng cho cô thấy rơ, anh ta không phải là con người dễ tiếp xúc.
Bản lĩnh của mi đâu Sơn Khương ? Từ nào tới giờ, mi chưa hề chùn ḷng trước khó khăn nào thử thách nào. Nếu hôm nay mi bỏ cuộc, chắc chắn sẽ có người nh́n mi bằng đôi mắt khác.
Thôi th́ đă phóng lao th́ cứ theo lao đi, Có thất bại mới có thành công mà.
Nam Như khều bạn:
- Mày đang nghĩ ǵ thế?
Sơn Khương mím môi:
- Tao quyết định không bỏ cuộc. Tao sẽ tham gia tṛ chơi này đến cùng. Gă Trí Nguyên ấy không c̣n cơ hội nữa đâu.
- Mày không lo sợ Trí Nguyên đă có người yêu à ?
- Không. Nếu ông ta chưa có người yêu th́ đâu có chuyện ǵ đễ nói. Lời dặn ḍ của bác Dũng hôm nào, tao không thể làm ngơ.
- Tự mày chuốc lấy phiền phức cho mày, tao không c̣n ư kiến. Chỉ mong mày đừng vướng vào cái thứ chết người ấy. Lâm Trí Nguyên không thương hại mày đâu.
- Yên tâm, tao không chắc chắn điều ǵ, nhưng tao sẽ cố gắng để không đau khổ v́ gă ấy.
- Tốt.
- Có thể tao sẽ t́m hiểu người yêu của Trí Nguyên trước.
Đôi mắt Nam Như bâng quơ, bỗng dưng lại có một cặp nam nữ tay trong tay rất t́nh tứ. Cô bất ngờ lắc mạnh vại ban:
- Mày nh́n ḱa!
Sơn Khương có vẻ đau, cô nhăn nhó:
- Mày không thể nào nhẹ nhàng với tao được sao Nam Như? Lúc nào cũng mạnh bạo, sau này chàng trai nào chịu nổi mày đây?
Không đễ ư đến câu nói móc họng của bạn, Nam Như chỉ:
- Lâm Trí Nguyên ḱa.
Sơn Khương giật ḿnh:
- Linh dữ vậy sao? Mới nhắc đă có mặt rồi. Ông ta đâu?
- Đang ở chỗ không cách xa chúng ta mấy.
Nh́n theo tay chỉ của bạn, Sơn Khương cau mày khi nhận ra Trí Nguyên đang rất t́nh tứ cùng người t́nh.
Sơn Khương lẩm bẩm:
- Có phải cô nàng mà ḿnh đă từng nói chuyện qua điện thoại không? Nếu vậy, hôm nay hai người không may rồi.
Sơn Khương đứng dậy, tiến đến chỗ đôi t́nh nhân. Chưa biết bạn định làm ǵ nhưng Nam Như cũng hơi hoảng, cô chạy theo.
- Mày làm ǵ hở?
Sơn Khương nhếch môi:
- Mày muốn biết ư ? Hăy chờ đợi đi.
- Không được Sơn Khương! Mày không nên đụng mặt với họ.
Sơn Khương trấn an:
- Chỉ là những câu chào hỏi lịch sứ của người đă từng quen biết nhau thôi, mày đừng lo lắng.
- Nhưng...
- Đừng cản tao nữa. Đây là cơ hội tốt nhất để tao tiếp xúc với Trí Nguyên.
Sơn Khương bước đi một cách tự tin. Thoáng chốc, cô đă đứng trước mặt đôi t́nh
nhân.
Nở nụ cười dễ thương nhất, Sơn Khương chào hỏi như thân thiện từ lúc nào:
- Anh Nguyên ! Rất vui khi gặp anh ở đây.
Trí Nguyên há hốc khi nhận ra cô gái đanh đá hôm nọ. Trời ơi ! Oan gia hay sao
ấy ?
Nghe tiếng cô ta qua điện thoại, Thủy Linh đă giận gần nữa tháng. Mới làm ḥa được hai ngày th́ bây giờ cô ta lại xuất hiện. Sơn Khương ! Cô muốn ǵ đây ?
Trong khi Trí Nguyên ngỡ ngàng và với hàng loạt câu hỏi trong đầu th́ cô gái đứng cùng anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Th́ ra đây là cô bạn gái của Trí Nguyên. Cô ta vừa trẻ vừa xinh đẹp và đáng yêu. Vậy Trí Nguyên đâu có đau khổ v́ cô. Không có cô, anh vẫn có hàng loạt cô gái khác mà.
Sơn Khương hơi đắc ư khi nh́n khuôn mặt của đôi t́nh nhân. Một cuộc chiến sẽ bùng nổ chứ chẳng chơi. Để có một đoạn phim hay, Sơn Khương phải nhập vai cho thật đặt. Cô dài giọng nũng nịu:
- Trí Nguyên! Anh mời có bạn của anh sang kia với tụi em đi.
Ánh mắt cô gái lên tia lửa giận, Trí Nguyên ôm lấy vai người yêu:
- Thủy Linh! Đừng nghe cô ta nói.
Cô ta tên là Thủy Linh à ? Được thôi, gặp Sơn Khương này rồi, không những ghen mà c̣n tức nữa.
Sơn Khương hất mặt:
- Chị đừng nghe anh ta nói và đừng tin vào lời anh ta th́ đúng hơn. Anh ta không thuộc loại đàn ông chung t́nh đâu. Ảnh chỉ giả vờ đau khổ để chúng ta chùn ḷng rồi sau đó vẫn đi đường năm, đường bảy.
Cô làm khuôn mặt buồn bă:
- Bản thân tôi đă từng tin Trí Nguyên một cách tuyệt đối, nhưng sau đó th́ sao ?
Anh ta luôn lừa dối tôi. Trái tim của con người đào hoa như anh không biết là bao nhiêu ngăn.
Trí Nguyên quát:
- Cô im đi!
Sơn Khương chợt khóc:
- Tại sao anh không cho em nói ? Anh sợ người ta biết sự thật về anh chứ ǵ? Vậy th́ anh đừng lừa dối trái tim người khác. Anh độc ác lắm, anh tàn nhẫn lắm.
- Cô... 
Hay thật! Không biết nước mắt ở đâu sẳn có mà tuôn ra ào ào.
Sơn Khương thấy hả dạ lắm, nhưng cô hợi lo sợ với khuôn mặt đanh lại của Trí Nguyên.
Anh ta mím môi, cho thấy anh ta rất giận dữ trước t́nh cảnh này. Dù có giải thích, cô người yêu của anh ta cũng không bao giờ tin.
Lau khô những giọt nước mắt, Sơn Khương mím môi:
- Em đă suy nghĩ rồi, em sẽ không làm khó dễ anh đâu. Trái tim người đàn ông như anh, em không c̣n lạ. Thôi th́ anh cứ mặc rong chơi đi, nếu khi nào thấy mỏi chân rồi quay về, em sẽ năn nỉ bác để bác không c̣n giận anh nữa.
Nắm tay Thủy Linh một cách thân mật, Sơn Khương nói:
- Đừng tin vào người đàn ông đa t́nh, chị nhé.
Sơn Khương quay lưng bỏ đi. Cùng như lúc cô chọc đến Trí Nguyên tức điên người, nhưng không thể nào gọi cô lại v́ như thế càng hiểu lầm nặng nề hơn.
Thủy Linh cũng quay phắt người đi, nhưng Trí Nguyên đă chận lại:
- Em tin lời con bé đó sao?
Thủy Linh hất tay Trí Nguyên ra:
- Đừng đụng vào tôi. Cô ta không nói, tôi cũng biết được bản tính đa t́nh của anh. Đă nhiều lần tôi tự dặn ḿnh, yêu một người đàn ông như thế th́ phải chấp nhận thôi. Nhưng tôi không thể nào chịu được khi anh hết cô này đến cô khác. Anh đă không tôn trọng t́nh cảm của tôi.
Trí Nguyên khổ sở:
- Yêu nhau phải tin tưởng nhau trong trái tim anh, chỉ có một ḿnh em thôi.
- Người con gái nào anh cũng có thể nói như thế, phải không? Tin anh ư ? - Thủy Linh cười khẩy - Lúc trước th́ tôi có thể nói là tin anh, nhưng bây giờ trái tim anh nhiều ngăn quá, nên tôi phải suy nghĩ lại.
- Em tin lời Sơn Khương th́ em quá hồ đồ.
- Đúng. Phải tôi hồ đồ sớm hơn một chút th́ tôi đâu có đau khổ. Sơn Khương! Cái
tên ấy tôi đă từng nghe rồi. Cô bé xinh đẹp và trẻ trung hơn sự tưởng tượng của tôi, anh cũng biết chọn đấy.
Trí Nguyên vỗ đầu:
- Nói sao em mới chịu hiểu cho anh đây? Sơn Khương là cô gái anh đă vô t́nh đụng phải, cô ta ăn vạ với anh và đ̣i giữ điện thoại cầm tay của anh. Đúng lúc ấy, em gọi điện tới th́ đương nhiên em nghe tiếng cô ta rồi.
- Một khi người ta đă phạm sai lầm th́ lúc nào cũng tự biện hộ cho ḿnh. Rất tiếc sự, biện hộ của anh bây giờ không c̣n tác dụng với tôi nữa.
Trí Nguyên bất lực:
- Thôi được, em không tin anh nữa th́ anh cũng đành chịu. Nhưng anh cho em biết, em sẽ rất hối hận đấy.
Thủy Linh hất cao mặt:
- Em cũng nghĩ vậy. Nhưng em đang rất cần thời gian để kiểm lại sự kiên nhẫn và sự bao dung rộng lượng của ḿnh.
- Anh sẽ không ép em.
Thủy Linh làm một cử chỉ dứt khoát để chấm dứt câu chuyện:
- Em về đây. Không phiền anh đưa em đâu. - Cô c̣n tḥng thêm một câu - Hy vọng chúng ta sớm t́m lại những ngày đầu.
Thủy Linh đi rồi, Trí Nguyên ôm đầu, ngồi phịch xuống ghế đá. V́ đâu mà chuyện t́nh anh nên nỗi ? Tại ai, hay là số kiếp của anh như thế?
T́nh yêu kia tưởng chừng như b́nh lặng, nào ngờ sống gió lại nổi lên giữa chừng.
Trí Nguyên mím môi, tất cả cũng v́ con nhỏ đỗng đảnh Sơn Khương cả. Kiếp trước anh đă nợ nần ǵ cô, tại sao cô cứ theo phá phách anh măi?
Trời ơi! Anh giận đến nổi muốn t́m cô mà "thanh toán" cho xong.
Anh nghiến răng:
- Sơn Khương! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa nhé. Nếu không, tôi sẽ
không tha cho hành động của cô hôm nay đâu.
Nếu ai đó biết được tổng giám đốc công ty An Nguyên thất t́nh và đang đau khổ th́ sao nhỉ ? Ôi! C̣n mặt mũi nào để nh́n mọi người và bạn bè chứ?
Không đựơc, phải chứng tỏ ḿnh là người đàn ông trong mắt bao cô gái, phải lấy lại phong độ của ḿnh. Thất t́nh thôi, đâu phải là đánh mất cả cuộc đời, mất tất cả.
Không có Thủy Linh, anh vẫn làm việc, vẫn sống và vẫn có thể đón hàng ngàn
cô gái trong ṿng tay mà.
Tự ái của người đàn ông không cho anh lụy v́ t́nh nữa. Bất cần đi, anh sẽ là người đàn ông quyến rủ nhất.

o0o

Mặc cho Trí Nguyên ngồi đó với bao suy nghĩ. Đằng kia, hai cô gái trẻ đang chụm đầu với nhau.
Nam Như ái ngại:
- Mày có thấy làm như vậy là quá đáng không? Trí Nguyên không phải với mày,
nhưng Thủy Linh th́ vô tội. Tao thấy lần này Trí Nguyên khó ḷng mà năn nỉ Thủy Linh.
Sơn Khương hất mặt lên:
- Th́ càng tốt chứ sao? Mục đích chính của tao là muốn họ rời nhau kia mà.
- Nhưng mày làm vậy, liệu Trí Nguyên có nghe lời cha, bằng ḷng cưới mày không hay càng hận mày thêm?
- Tao không cần biết, bởi Trí Nguyên cưới tao hay không cưới tao cũng không quan trọng. Cái chính là ông ta đừng quan hệ với Thủy Linh nữa, Bác Dũng không thích.
- Th́ ra tất cả những ǵ mày làm điều v́ bác Dũng?
Sơn Khương chau mày:
- Chứ mày nghĩ tao ǵ cái ǵ ?
- Mă đẹp trai, vẻ đàn ông của Trí Nguyên không làm mày chút ǵ xao xuyến sao?
Sơn Khương bĩu môi:
- Chuyện đó đừng nói với tao. Tao đồng ư tham gia cuộc chơi không v́ gă đẹp trai đâu, mà tao muốn thử chính ḿnh.
- Thử chính ḿnh hay thử con tim ḿnh?
- Sao cũng được. Nói cho cùng, bao giờ Trí Nguyên điêu đứng, tao mới dừng tay.
Nam Như chép miệng:
- Tao thật không dám đảm bảo, chỉ sợ mày đầu hàng Trí Nguyên quá sớm. Ông ta mất Linh th́ vẫn c̣n những cô gái đeo khác, ông ta không biết chung t́nh là ǵ đâu.
Sơn Khương cắn môi:
- Dù thế nào, tao cũng muốn thử.
- Vậy th́ hăy tham khảo thêm với ba chồng tương lai đi. Nếu không, mày thua cuộc là cái chắc.
Sơn Khương có vẻ đăm chiêu:
- Tao thật là nông nỗi khi nhận nhiệm vụ này. Chuyện xảy ra, Trí Nguyên căm ghét tao là cái chắc. Nhưng điều tao lo lợ là Trí Nguyên không muốn nh́n thấy mặt tao. Đến lúc ấy, tao làm sao mà tiến lên ?
Nam Như kề tai bạn bỏ nhỏ. Nghe xong, Khương sáng mắt:
- Ôi! Mày đúng là thông minh. Có như thế, Trí Nguyên mới không nghi ngờ tao là vợ hứa hôn của ông ta. Được rồi, cám ơn mày nhiều nghe. Có bác Dũng, Trí Nguyên sẽ không dám ăn hiếp tao đâu, v́ ông ta cũng thuộc con có hiếu.
Nam Như xoay người làm vài cái động tác, xong cô đứng dậy:
- Mọi việc coi như tạm ổn đi. Bây giờ kiếm cái ǵ bỏ bụng cái đă, tao sắp xỉu rồi đây nè.
Khương xem đồng hồ:
- Ối! Trưa đến như thế ư ?
Cô hấp tấp:
- Về nhà tao đi, trưa nay, vú Hà có món bún riêu đăi chúng ta.
Nam Như vỗ tay:
- Thế th́ tuyệt quá !
Hai cô gái trẻ rời khỏi công viên, bỏ lại Trí Nguyên nơi đó trong cô đơn.

o0o
 
- Thúy My! Hôm nay con không đến ṭa án à ?
Vừa ngồi xuống ghế xa long đối diện với con gái, ông Dũng vưa hỏi.
Thúy My buông tờ báo đang cầm trên tay nh́n cha lễ phép:
- Dạ không. Khoảng một tuần nữa, con mới trở lại ṭa án sau một chuyến thúc tế dài.
Thúy My hỏi:
- H́nh như ba có chuyện ǵ muốn con giúp, phải không ?
- Ừ.
Ông Dũng nh́n lên cầu thang:
- Anh hai con đă đi làm chưa ?
- Dạ rồi, đi từ sớm lận.
Ông Dũng thở dài:
- Anh con vẫn bỏ ngoài tai lời nói của ba, luôn theo ư ḿnh, bảo ba làm sao ăn nói với người ta đây ?
Thúy My nhíu mày:
- Ba đang trách anh hai về chuyện hôn ước ấy à ?
- Người ta là con gái đức hạnh, đâu thể lănh sự phũ phàng được.Anh Hai con muốn làm ba tức chết mới được hay sao ?
Thúy My nắm tay ông Dùng nhưa xoa dịu:
- Đừng vội nóng giận, ba à. Từ nhỏ đến giờ, anh Hai chưa bao giờ căi ba cả. Anh hai nổi tiếng là một đứa con ngoan.Con nghĩ anh hai không bỏ ngoài tai những lời nói của ba đâu, có lẽ anh Hai có lư do.
Ông Dũng gạt ngang:
- Lư do ǵ ? Chuyện hôn ước giữa hai bên gia đ́nh Lâm-Vũ, ba đă nhắc anh Hai con từ năm năm rồi, đâu phải mới đây. Thế mà, nó vẫn cứ như không, lại tưởng ba đùa. Đùng một cái, quen và yêu cô gái tên Thủy Linh nào đó, đánh trống lăng bỏ mặc ba với những cuộc gặp gỡ. Anh hai con chẳng xem ba là ǵ nữa rồi, coi t́nh yêu nặng hơn t́nh phụ tử.
- Không có đâu ba.
- Con đừng bênh vực anh hai con nữa. Mới hôm qua, ba nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần chuyện dùng cơm với Nam và Sơn Khương, thế mà anh hai con có để tâm đâu, tuy bác Nam và Sơn Khương không nói, nhưng ba cũng có thể đoán được họ rất là buồn và thất vọng. Thúy My, con bảo ba phải làm sao đây ?
- Anh hai cũng thật không phải. Chỉ là những bữa cơm b́nh thường thôi, vậy mà...
Thúy My nh́n người cha già, tóc bạc theo mỗi tháng mà vẫn chưa yêu ḷng khi con ḿnh đă khôn lớn và trưởng thành. Cô xúc động:
- Con làm ǵ để giúp ba trong lúc này đây ?
Ông Dũng ngă người ra xa long với đôi mắt buồn bă:
- Ba biết anh hai con bây giờ là một người có địa vị trong xă hội, chuyện ép duyên như ngày xưa th́ không thể nào. Ba chỉ yêu cầu Trí Nguyên nên tiếp xúc và t́m hiểu Sơn Khương. Gia đ́nh họ Vũ đâu bắt buộc chúng ta phải cưới. Sơn Khương đứng ra xin phép ba để hai người tự t́m hiểu nhau và chỉ đến với nhau khi yêu nhau chân thật. Con thấy đó, người ta đă nói như vậy, anh hai con c̣n muốn ǵ nữa.
Ngừng một chút, ông nói tiếp:
- Thật ra, ba chỉ thích Sơn Khương là dâu của ba thôi. Nhưng v́ lời xin chân t́nh của cô bé ba và bác Nam, đành chấp nhận để Sơn Khương phiêu lưu trong t́nh cảm của Trí Nguyên.
Thúy My ṭ ṃ:
- Sơn Khương là một cô gái như thế nào hả ba ? Sau chuyến đi thúc tế về, con cũng nghe chị B́nh kể lại, nhưng cũng chưa nhiều lắm.
- Ba của con đă chọn th́ không chê vào đâu được. Ngoài xinh đẹp, Sơn Khương là một cô gái vô cùng dễ thương, ḥa đồng, thông minh và hơi lư lắc một chút. Sơn Khương nhỏ hơn con khoảng ba, bốn tuổi ǵ đó.
- Nghe ba nói th́ con đă h́nh dung ra được một Sơn Khương hoàn hảo rồi. Nếu đem so ra th́ Thủy Linh làm ǵ bằng cô bé, vậy tại sao anh hai không bằng ḷng?
- Trí Nguyên đă bị u mê trong những lời rất ngọt ngào rồi. Bao lần hẹn là bao lần làm ba bẽ mặt với bác Nam. Họ càng tự nhiên và thông cảm th́ ba thấy càng có lỗi với họ.
Thúy My hỏi:
- Anh hai chưa giáp mặt gia đ́nh bác Sơn Nam lần nào hả ba?
Ông Dũng đanh giọng:
- Càng nhắc, ba càng tức chết đây nè, lần đầu họ đến thăm th́ anh hai con viện cớ ra ngoài rồi mất tích luôn, đă thế c̣n gây tai nạn cho Sơn Khương, báo hại cô bé không đi đâu được.
- Sao ba biết?
- Th́ nghe con bé kể lại trong sự giận dữ là ba biết ngay, nhưng mà Sơn Khương cũng đâu có tệ. Con bé quỷ trách nhiệm và giữ lấy điện thoại cầm tay của anh con, làm Thủy Linh giận gần nửa tháng trời.
Thúy My mỉm cười:
- Con bắt đầu thích tính cách của Sơn Khương rồi đấy. Ba kể tiếp đi.
- Lần thứ hai, hẹn trong buổi cơm gia đ́nh. Mới đầu, tưởng đâu cả Trí Nguyên và Sơn Khương đều vắng mặt. Nhưng ngờ đâu, lát sau Sơn Khương về, dẫn theo một cô bạn khá xinh. Trong cuộc nói chuyện, vô t́nh ba lại biết th́ ra họ đùa giỡn như thế nào mà Thủy Linh đùng đùng nổi giận. Ba nghĩ phen này chắc găng à.
- Mấy hôm nay, con cũng thấy anh hai buồn bă và luôn trầm tư.
- Như thế cũng tốt. Cô Thủy Linh nào đó, ba không bao giờ hài ḷng. Đây là dịp để Sơn Khương và Trí Nguyên có cơ hội t́m hiểu nhau.
- Cũng chưa chắc đâu ba giận hờn vu vơ rồi ḥa mấy hồi.
Ông Dũng nhíu mày:
- Con nói vậy là ư ǵ?
- Anh Hai có buồn thật, nhưng là mấy ngày trước kia, chớ sáng nay th́ đă vui vẻ yêu đời trở lại rồi.
- Nó đă làm ḥa với Thủy Linh ?
- Đâu chỉ với Thủy Linh mới cho anh hai con niềm vui. Nếu đă là những mối t́nh không vĩnh cữu th́ nhanh chóng lăng quên và dễ dàng t́m đến mối t́nh mới. Đó là thú vui của những kẻ đào hoa.
- Như thế th́ nguy hiểm lắm.
Thúy My mỉm cười:
- Ba chớ lo, anh hai con sẽ chẳng bị u mê trong t́nh yêu đâu. Những mối t́nh vu vơ của tuổi trẻ không đáng bận tâm, trừ phi anh hai đă t́m được một nửa của chính ḿnh. Con dám chắc một nửa của anh ấy cũng chưa có. Trước Thủy Linh anh hai cũng có một vài mối t́nh nhưng tưởng được bền lâu, nhưng cuối cùng cũng chia tay trong êm đẹp. Bây giờ cũng vậy, với Thủy Linh cũng chẳng có ǵ đáng nói.
- Ba thấy anh hai con nặng t́nh với Thủy Linh lắm.
Thúy My gạt phăng:
- Nhưng Thủy Linh không phải là đối tượng của anh hai.
Ông Dũng vẫn chưa hết lo:
- Ba vẫn chưa yên tâm khi anh hai con vẫn c̣n lăng nhăng với nhiều cô gái khác.
- Cái ǵ cũng phải từ từ ba ạ. Không phải bỏ là bỏ được đâu, tất cả đều cần vào thời gian. Với lại con muốn xem bản lĩnh của Sơn Khương, cô bé có khả năng thay đổi được anh hai không?
Nói đến Sơn Khương là mắt ông Dũng lấp lánh niềm vui:
- Khi con gặp Sơn Khương, con cũng thích như ba vậy.
- Ba làm con nôn nóng muốn gặp Sơn Khương ngay bây giờ.
- Vậy th́ gọi điện thoại đi.
Thúy My nhắc ống nghe:
- Số mấy hả ba?
Ông Dũng chưa kịp đọc th́ chuông cổng reo, ông nh́n con gái:
- Con ra mở cổng đi, xem ai vậy? Chị B́nh đi chợ rồi.
Thúy My gác óng nghe:
- Làm mất hứng hết trơn.
Cánh cổng vừa được mở ra, một giọng trong trẻo vang lên:
- Chào chị, Cho em hỏi, có bác Dũng ở nhà không ạ?
Thúy My nh́n cô gái trước mặt, một cô bé th́ đúng hơn. Nét đẹp giản dị cộng với sự dễ thương, pha lẫn hồn nhiên làm cho Thúy My có cảm t́nh ngay. Cô hỏi giọng nhẹ nhàng.
- Em muốn gặp ba chị?
Cô bé reo lên:
- Chị là Thúy My ?
Thúy My ngạc nhiên mở to mắt:
- Sao em biết chị?
- Bác Dũng vẫn luôn nhắc.
- Vậy em là... 
- Vũ Sơn Khương.
- Ồ! Em trẻ đẹp và dễ thương hơn sự tưởng tượng của chị đó nghe.
Thúy My mở rộng cánh cổng:
- Em mang xe vào đi. Ba chị đang ở pḥng khách và vừa nhắc đến em.
Sơn Khương không màu mè, cô đề máy và vọt thẳng vào trong sân. Đặt chân chống xe, cô đứng đợi Thúy My.
- Em rất thích vườn hoa nhà chị nhưng rất tiếc, em không phải là chủ của nó.
Thúy My nửa đùa, nửa thật:
- Có ǵ đâu mà khó. Nếu em trở thành thành viên của gia đ́nh họ Lâm th́ em là chủ của nó rồi.
- Nói th́ nói, nhưng nó không dễ như lời nói của ḿnh đâu. Ước mơ chỉ là ước mơ mà chị.
- Nếu ta quyết tâm th́ ước mơ kia cũng sẽ thành sự thực thôi. Em nghĩ lời chị có đúng không?
Sơn Khương tủm tỉm cười:
- Em phải đấu tranh thi thố với bao nhiêu người mới vào được nhà họ Lâm đây ?
- Em đă được hai người trong ban giám khảo ủng hộ rồi, chắc chắn em sẽ đậu thôi.
Sơn Khương run vai:
- Chỉ một giám khảo không hài ḷng là thấy khó khăn rồi. Nhưng thôi, chỉ mới bắt đầu cuộc thi, kể thắng bại cũng chưa biết, em sẽ kiên nhẫn cho đến kết quả cuối cùng.
- Chị là người đầu tiên ủng hộ em.
- Cám ơn chị.
Sơn Khương lại câu chuyện:
- Mấy lần em ghé thăm bác Dũng không gặp chị. Nghe bác nói chị đang đi thúc tệ ǵ đó.
- Ừ, chị được cử đi Anh hai tháng.
Cô bé nghiêng đầu:
- Chị học luật, chắc chị nói chuyện hay lắm.
- Như em đă nghe rồi đó, có hay ho ǵ đâu.
- Tại chị dấu nghề đó thôi.
Thúy My nắm lấy tay Sơn Khương:
- Em mới là giỏi và bản lĩnh đấy nè. Cả anh hai chị, người đàn ông được xem là khó khăn mà cũng phải lép vế. Em cừ lắm!
Sơn Khương cong môi:
- Gặp việc, gặp người chớ em hay ho ǵ. Với lại, Trí Nguyên là người có lỗi nên em mới bắt bí được.
Thúy My xỉ vào trán Sơn Khương:
- Em lợi hại thật đó, làm anh hai chị phải đóng gần ba triệu tiền điện thoại.
Sơn Khương giật ḿnh:
- Nhiều đến thế ư ? Chắc là Trí Nguyên giận em lắm?
- Giận th́ có giận, nhưng không bằng chuyện em làm Thủy Linh hiểu lầm, và cô ta c̣n đ̣i chia tay.
Sơn Khương cúi mặt, xoắn xoắn hai tay vào nhau:
- Hôm ấy, em cũng không cố ư.Tự nhiên thấy hai người bên nhau, em chỉ làm theo ngẫu hứng, không ngờ trở nên tệ hại. Thúy My à ! Chắc em không tham gia tṛ chơi này nữa đâu. Làm cho người ta đau khổ em thấy áy náy lắm.
- Coi ḱa! Ai giận th́ mặc ai. Em làm điều đó theo yêu cầu chứ đâu phải tự ư em.
Sơn Khương thở nhẹ:
- Tṛ chơi t́nh ái rất nguy hiểm, tự nhiên em sợ em phải đau khổ v́ nó.
Thúy My nheo mắt:
- Em sợ em yêu Trí Nguyên ư ? Không phải hai gia đ́nh đă từng mong điều ấy sao?
- Em...  Không dễ dàng có được con tim của Trí Nguyên đâu, chị à. Hiện tại, ông ta rất ghét em.
Cô ngần ngừ:
- Tuy em có bướng bỉnh và đanh đá thật, nhưng em cũng là con gái, chẳng lẽ em cứ đi t́m Trí Nguyên hoài? Như thế người ngoài nh́n vào, họ sẽ không ngần ngại x́ xầm đâu.
Thúy My gục gặc:
- Em lo lắng điều ấy cùng đúng. Để chị bàn với ba giúp em.C̣n vấn đề con tim của anh Nguyên th́ em yên tâm, vẫn chưa ai chiếm được đâu. Đàn ông đa t́nh chỉ là chuyện b́nh thường của thế kỷ.
Thúy My hỏi:
- Em học tới đâu rồi ?
- Đamg theo học ngành xây dựng trường đại học bách khoa.
- Thế th́ được rồi. Chị và ba sẽ giúp em vào công ty An Nguyên.
- Để làm ǵ ?
- Vào đó, em mới có thể thường xuyên tiếp xúc với anh Nguyên thôi. Hiện công ty đang tuyển trợ lư và kỹ sư. Em làm trợ lư cho Trí Nguyên nhé ?
Sơn Khương cắn môi:
- Liệu có được không ? Em vẫn c̣n đi học.
- Ba chị và phó giám đốc Thái Hoàng sẽ sắp xếp cho em.
- Em sợ Trí Nguyên sẽ không đồng ư.
Thúy My đặt tay lên vai cô bé:
- Chẳng c̣n cách chọn lựa nào khác đâu, nhưng có điều em sẽ gặp khó khăn khi làm việc chung với anh Nguyên. Anh ấy không phải là ngụy quân tử trả thù cá nhân, chỉ là ảnh rất nguyên tắc và không hề xử sự theo t́nh cảm.
- Em không sợ.
- Thế th́ được rồi, thôi, chúng ta vào trong đi, để ba chị chờ.
Sơn Khương và Thúy My bước song song nhau, hai người như đă thân thiết từ lâu.
Vào đến pḥng khách, khuôn mặt ưu tư lo lắng của Sơn Khương không c̣n nữa, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô bé rất tự nhiên sà xuống, ôm cánh tay ông Dũng.
- Cháu chào bác. Bác khỏe không ?
- Khỏe. Thế c̣n cháu ?
Cô bé vung tay:
- B́nh thường và c̣n làm được rất nhiều việc.
Ông Dũng hỏi:
- Sáng nay cháu không đến trường à ?
- Có chứ, nhưng đươc nghỉ.Về nhà th́ buồn, lang thang rồi cũng chán, nên con ghé thăm bác.
Cô bé nheo mắt:
- Không ngờ được tài nổ với vị luật sư trẻ Lâm Thúy My, cũng có nghĩa là cháu đă có thêm đồng minh.
Thúy My mắng yêu:
- Em lém lĩnh thật đó Sơn Khương.
Ông Dũng vui vẻ:
- Vậy là hai chị em biết nhau rồi phải không?
- Dạ, chị Thúy My rất là dễ thương. Nếu để cháu gặp chị ấy sớm th́ cháu đâu có buồn và sử dụng thời gian một cách vô nghĩa.
- Cháu định làm ǵ nào ?
- Theo chị My học hỏi, thú vị lắm đấy. Bác cũng biết cháu rất thích khám phá những cái lạ, bí ẩn và khó hiểu.
Thúy My xen vào:
- Chị đâu có ǵ hay ho đâu. Sao em không theo anh Nguyên ấy ?
Sơn Khương run vai:
- Nếu được th́ em đâu có chật vật và tự biến ḿnh thành con lật đật. Xem vậy chứ thật sự không dễ ăn.
Thúy My băn khoăn:
- Chị thấy em sẽ đánh mất sự vô tư của ḿnh đấy, Sơn Khương à. Mọi việc đă tạo nên áp lực cho em.
Sơn Khương lắc đầu:
- Áp lực không phải là không có, cái chữ yêu là em cần sự ủng hộ.
Cô bé quay sang ông Dũng:
- Có lẽ cháu không nên nói điều này với bác, khi cháu đă gật đầu tự ḿnh đưa ra vấn đề giải quyết này. Nhưng bác ơi! Cháu đă gặp sự không ổn rồi. Cháu thấy ḿnh trở nên mệt mỏi khi làm một việc mà chưa biết kết quả như thế nào. Cháu...
Ông Dũng quan tâm:
- Đă xảy ra chuyện ǵ với cháu ư ?
Sơn Khương liếc Thúy My. Nhận thấy cái gật đầu khuyến khích, cô bé mím môi:
- Là chuyện của Trí Nguyên ấy.
- Trí Nguyên ăn hiếp cháu ?
- Vấn đề ấy th́ chưa. Nhưng cháu không muốn Trí Nguyên càng ngày càng hận cháu, căm thù cháu khi cháu cố t́nh đem đến cho anh ta những phiền phức và sự hiểu lầm tai hại. Bác ơi! Cháu muốn có một sự dung ḥa nào đó.
Sơn Khương cúi đầu:
- Đă không c̣n cơ hội, nếu bây giờ Trí Nguyên gặp cháu th́ anh ấy sẽ giết cháu ngay.
- Không đến nỗi như vậy chứ ?
Thúy My góp phần:
- Là sự thật đó ba. Anh hai đang giận Sơn Khương đến xương tủy. Nhưng cũng rất may là anh hai vẫn chưa biết Sơn Khương là vợ sắp cưới của ḿnh.
- Hiện tại không nên nói ǵ cả, cứ để sự việc tiến triển đi. Ba nghĩ Trí Nguyên không đến nỗi nào đâu. Anh hai con là người có học.
- Con chỉ sợ anh hai giận quá làm tổn thương đến Sơn Khương. Cách tiếp xúc và t́m hiểu như vậy, không nên kéo dài.
- Con có cách nào khác không?
Thúy My đề nghị:
- Ba đưa Sơn Khương vào An Nguyên làm đi. Theo con biết, hiện tại công ty của anh hai đang tuyển thêm trợ lư và kỹ sư. Sơn Khương có thể trở thành trợ lư giám đóc với vốn kiến thức và trí thông minh của ḿnh. Thêm tiếng nói của ba, anh hai sẽ không làm khó dễ khi ba đưa Sơn Khương vào công ty đâu.
Ông Dũng có vẻ suy nghĩ, rồi ông quay sang hỏi Sơn Khương:
- Cháu thấy sao ?
Sơn Khương ngập ngừng:
- Công việc ǵ th́ cháu có thể làm. Nhưng c̣n cái chức vụ trợ lư ấy, cháu không nhận đâu. Cháu chưa học khóa trợ lư, vào công ty chỉ thêm chơn rởn.
- Tưởng chuyện ǵ, chưa biết rồi từ từ sẽ biết. Cháu thông minh, bác tin cháu vào vai tṛ ấy được. Với lại, chỉ có trợ lư, cháu mới thường xuyên làm việc với Trí Nguyên.
- Cháu...
- Đừng từ chối nữa. Lối đề nghị của Thúy My rất là hay. Để chiều nay bác nói chuyện với Trí Nguyên, cháu cứ chuẩn bị hồ sơ theo nguyên tắc đi nhé. À! Cháu cứ về tham khảo ư kiến của ba cháu và đợi tin của bác.
- Dạ.
Sơn Khương cười thầm. Phen này Trí Nguyên đừng ḥng mà quát lại cô.
Cô biết muốn trở thành một trợ lư của tổng giám đốc phải có bằng cấp đàng hoàng. Cô nhất định không để Trí Nguyên coi thường.
Trong hồ sơ xin việc, cô sẽ kèm theo bằng cấp mà cô nhận ở tối kỵ. Chắc có lẽ không ai ngờ được Vũ Sơn Khương đă từng tốt nghiệp đại học nước ngoài.Theo học đại học bách khoa là v́ về Việt Nam buồn quá, cô hứng thú học thêm thôi.
Cô không khoe khoang, nhưng để Trí Nguyên có cái nh́n khác về cô.Cô không phải là con bé vô tích sự, cũng không ai mơ anh như những người con gái khác. Anh đừng tưởng anh có giá mà làm cao. Sơn Khương này để cho anh thấy, nó không hề cần anh mà chỉ v́ lời hứa thôi.
Cái ghế trợ lư công ty An Nguyên đâu khó khăn ǵ với cô. Không phải rất nhiều công ty mời cô làm việc sao ? Nhưng cô đă từ chối, bởi v́ cô rất muốn biết vị hôn phu của ḿnh là người đàn ông như thế nào thôi.
Trí Nguyên xem ra cũng được đấy, nhưng rất tiếc là hơi cứng đầu, thêm vào bản tính đào hoa muôn thuở của người đàn ông. Lăng nhăng t́nh ái là không chấp nhận được.
Nói ra cô rất ích kỷ làm chứ chẳng chơi. Nếu yêu, cô chỉ muốn người yêu ḿnh của riêng ḿnh thôi. Nhưng làm sao được khi người đàn ông tài giỏi kia là của nhân loại.
Sơn Khương thở nhẹ. Tṛ chơi chưa chấm dứt mà cô đă thấy ngao ngán.
Tiếp xúc với nhiều loại đàn ông để rồi cuối cùng chẳng ai là đối tượng.
Trí Nguyên ơi là Trí Nguyên ! Tôi nào nợ nần ông đâu mà cứ vạ vào ông măi thế. T́m hiểu ông để rồi tôi thêm thất vọng chứ chi ? Ông chẳng có một điểm nào tốt cả, trừ tài năng và trí thông minh.
Nói thiệt nghe, tôi cầu mong ông có lỗi với một người con gái nào đó, âu cũng là cách giải quyết tốt đấy.
Thấy Sơn Khương tự nhiên tư lự.Thúy My lên tiếng:
- Em vẫn c̣n băn khoăn điều ǵ, phải không?
Sơn Khương lắc đầu:
- Dạ không.
Cô bé chống cằm:
- Câu chuyện tưởng chừng như là tṛ chơi, nhưng nó hoàn toàn là sự thật. Nếu đem câu chuyện này kể ra, người có tin không ?
Thúy My quay sang ông Dũng:
- Tin không ba ?
- Tin chứ, v́ đó là chuyện của nhà họ Lâm mà, bao giờ cũng là sự thật.
- Nhưng h́nh như nó cũng là điềm ấn tượng nhất.
Cả ba người cùng cười. Sơn Khương chốp mắt:
- Một mái ấm gia đ́nh và cuộc sống giản dị là ước mơ của bao người.
Ông Dũng vuốt tóc cô bé:
- Tuổi cháu c̣n nhỏ mà cháu đă thông hiểu lư lẽ đời thường. Rồi bác tin cháu sẽ thành công và cái thành công ấy đem đến cho cháu hạnh phúc.
- Bác cũng giống như ba cháu, tin rằng cháu hạnh phúc. Nhưng hiện tại, cháu thấy cháu đang mệt mỏi.
- Kết quả là sự trả công cho ngày tháng cháu gieo trồng.
Thúy My nắm tay cô bé:
- Không được băn khoăn nữa. Moi. việc rồi cũng sẽ dễ dàng nếu chúng ta đơn giản nó.
- Vâng.
Thúy My đứng dậy:
- Bây giờ đi với chị.
Cô bé ngơ ngác:
- Đi đâu ?
- Ra chợ mua đồ về nấu bún riêu ăn.
Sơn Khương vỗ tay:
- Tuyệt quá! Đây là món khoái khẩu của em.
- Vậy ư ? Sao trùng hợp vậy ? Anh hai chị cũng thích bún riêu đấy.
Sơn Khương bĩu môi:
- Con trai ăn qua vặt, bản tính y chang như con gái, khó chịu lắm.
- Chị thấy không phải vậy. Anh hai chị có những sở thích giống em. Điều đó cho thấy hai người rất xứng đôi, sinh ra để dành cho nhau.
- Ôi, cái con bé này! Nhưng cô sẽ không đưa ra lời giả thuyết nữa, nếu không con bé sẽ biện hộ đến chiều chứ chẳng chơi.
Thúy My khoát tay:
- Giống th́ giống cũng không có ǵ quan trọng, phải không ? Cái chữ yêu hiện tại là bao tử, chậm trễ là nó đánh lô tô mất thôi.
- Vậy th́ nhanh đi chị. Em có cái tật đói bụng rất là xấu.
Thúy My nói với ông Dũng:
- Con ra chợ Với Sơn Khương nghe ba.
Sơn Khương ṿng tay lễ phép:
- Thưa bác, cháu đi.
- Ừm.
Ra tới ngoài sân, tiếng Sơn Khương vẫn c̣n léo nhéo bên tai:
- Thúy My! Chị Chờ em đấy.
Ông Dũng mỉm cười hài ḷng, Ít ra cũng như vậy chứ. Sơn Khương thông minh và đáng yêu, mới gặp lần đầu mà Thúy My tỏ ra mến và ủng hộ.
Ông hy vọng điều ông mơ ước sẽ trở thành sự thật. Và bây giờ, tất cả cần ở thời gian.

o0o
 
Đang suy tư bên ḍng khói thuốc, Trí Nguyên giật ḿnh bởi tiếng gọi Khá lớn của em gái:
- Anh hai! Ba gọi anh ḱa.
Trí Nguyên quay lại trừng mắt:
- Em không c̣n cách nào gọi khác hơn sao ? Với lại, anh đâu có điếc mà phải la lớn lên như vậy.
- Em biết chứ. Nhưng đó là cách tốt nhất trong những lúc tâm hồn anh đi hoang.
Thúy My bước hẳn vào pḥng anh, mùi thuốc lá làm cô phải hắt x́ liên tục:
- Anh định tự tử bằng thuốc lá sao anh hai ?
- Ai nói ?
- Anh xem này. Trong pḥng anh chẳng có mùi ǵ khác ngoài mùi thuốc lá. C̣n nữa nghe - Thúy My chỉ những bao thuốc nằm lăn lóc trên bàn và cái gạt tàn thuốc đầy ấp đầu lọc - Anh hút, anh không sợ nám phổi anh sao ? Đă biết nó nguy hiểm, tại sao không tránh?
Trí Nguyên nhún vai:
- Với anh bây giờ chẳng có ǵ nguy hiểm chẳng có ǵ làm anh sợ cả. Nếu được chết bây giờ th́ hay biết mấy.
- Anh đừng có nói bậy. Cha mẹ cho anh nên vóc nên h́nh, bộ muốn chết là chết sao? Cái ǵ làm anh coi rẻ mạng sống của ḿnh hơn làm một người con hiếu thảo?
Thúy My nh́n anh trai:
- Chẳng lẽ Thủy Linh đă tác động lớn với anh như vậy ? Cổ khiến anh không tha thiết ǵ cả.
- Cô ta chẳng điều khiển được anh đâu.
- Nhưng tại sao lúc nào anh cũng ưu tư và nhiều tâm sự ?
Trí Nguyên xoay một ṿng:
- Em muốn biết ư ?
- Nếu có thể, em san sẻ cùng anh.
- Không ai có thể giúp anh cả, ngoại trừ một người.
- Ai ?
- Vợ hứa hôn của anh. Cô ta tự động hủy hôn ước, anh mới hết nặng nề.
Thúy My vỡ lẽ:
- Th́ ra anh suy tư trầm lặng cũng v́ chuyện này à ? Anh không hài ḷng người vợ ba chọn cho anh sao ?
- Hôn nhân cần phải có t́nh yêu. Anh không thể cưới một người vợ mà chẳng có chút t́nh cảm nào. Anh đă nhiều lần nói với ba, nhưng ba nào có nghe thấy.
Thúy My tiếp lời:
- Cho nên anh cố t́nh cặp bồ lăng nhăng, khiêu khích bên gia đ́nh cô gái ấy, phải Không ? Anh hai! Tại sao anh không chịu khó suy nghĩ một chút ? Tại sao anh làm ba thất vọng ? Anh có biết những việc anh làm chẳng những không ảnh hưởng đến ai mà chỉ làm cho ba la tức giận thôi. Mấy ngày nay, ba lặng lẽ đi nhiều, anh không thấy sao? Trời ơi! Đi tới đâu, người ta cũng ca ngợi giám đốc Nguyên, nhưng mà ca ngợi trong sự chế giễu và mỉa mai. Nào là nữ hoàng t́nh ái Thủy Linh đă làm Lâm Trí Nguyên sụp đổ. Nào là... Ba xấu hổ Lắm đó anh hai...
Trí Nguyên vung tay:
- Tất cả đều phịa.
Thúy My thở dài:
- Bịa đời khó mà bịt miệng, trừ phi anh thay đổi cách sống.
- Không phải anh đă là một tổng giám đốc tài giỏi hay sao ?
- Trí tài đi đôi với họa. Anh giỏi có nhiều người khen, người nể, nhưng có nhiều người ganh ghét. Bây giờ anh như là một người nổi tiếng, chỉ cần anh rục rịch một chuyện nhỏ thôi, cũng đă là đề tài cho họ. Anh hai! Trên đời này chẳng có ǵ là hoàn thiện, nếu anh biết khắc phục th́ mọi việc không tồi tệ lắm.
Trí Nguyên hạ giọng:
- Ba sao rồi ?
- Hai ngày nay ăn không ngon miệng, dấu dấu như muốn bệnh. Thêm chuyện của anh nữa, nên ba chẳng nói ǵ luôn.
Trí Nguyên ôm đầu:
- Anh thật không cam tâm với cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng anh lại Không muốn ba buồn.
- Ba có bắt anh phải cưới liền đâu. Ba đă cho anh thời gian tự t́m hiểu mà.
- Thật chứ?
- Ủa! Câu này anh không nghe ba nói sao ?
- Chưa.
Thúy My phán:
- Anh thật là tệ. Cả hai gia đ́nh đều không ép buộc ǵ anh và cô gái kia cả. Họ chỉ yêu cầu hai người nên gặp gỡ và t́m hiểu nhau. Họ chỉ muốn hai người đến với nhau bằng trái tim chân thành. À! H́nh như anh chưa hề gặp mặt cô vợ hứa hôn của anh, phải Không ?
Trí Nguyên găi đầu:
- Chưa.
- Anh tệ vô cùng. Anh không bằng ḷng rồi nhưng cuộc hẹn của ba với gia đ́nh bên kia, anh cũng coi như không. Anh hai ơi là anh hai! Làm như thế là xúc phạm, coi thường người ta đấy.
Trí Nguyên vụng về:
- Mọi việc lo rồi c̣n biết làm sao nữa, tại lúc đó... 
- Tâm trí đâu nữa mà nghĩ, bị Thủy Linh cướp mất hết rồi.
- Em c̣n mỉa mai chi.
- Em không ngờ anh lụy t́nh đến như vậy. Việc anh làm anh nghĩ đi, ba có tha thứ cho anh không?
Trí Nguyên buồn bă:
- Em không giúp anh c̣n mắng anh sao, Thúy My?
- Em nào dám. Chỉ v́ đang tức và tiếc cho người chị dâu hụt của ḿnh. Chị ấy chẳng những xinh đẹp, dễ thương, bản lĩnh mà c̣n rất thông minh và tài giỏi. Ai chiếm được trái tim chị ấy là người hạnh phúc nhất trần gian, cho nên mới nói anh là tên dại khờ nhất.
- Cả em mà cũng khen th́ cô ta đặc biệt rồi.
- Không những khen mà c̣n ngưỡng mộ.
- Vậy anh cũng muốn giáp mặt cho biết.
- Coi chừng không c̣n cơ hội đâu.
- Tại sao ?
- Làm sao người ta dám gặp mặt anh nữa khi anh đă coi thường người ta. Hăy hối tiếc trong muộn màng đi.
- Làm cao hả ? Trí Nguyên này chưa thấy hối tiếc là ǵ.
Thúy My quay lưng:
- Vậy anh cứ một ḿnh đương đầu với số phận của ḿnh đi. Em rất tiếc khi không giúp ǵ được nữa cho anh. Nhưng em chỉ khuyên anh, đừng đánh mất h́nh tượng trong ḷng mọi người và h́nh ảnh đứa con ngoan trong đôi mắt người cha. Ba đang đợi anh đấy.
- Cái con bé này... 
Trí Nguyên nhắm mắt. Anh suy nghĩ về những lời của Thúy My. Cũng thấm thía đấy chứ.
Mà con bé càng ngày càng nói chuyện hay, lư luận sắc bén, đánh đúng tâm lư nhưng không kém phần đau đầu.
Hai bên gia đ́nh đă không hề ép buộc, đó là sự thật ư ?
Thoát khỏi tâm trạng nặng nề, nhưng anh lại thấy sao sao ấy. Ôi! Anh thật không hiểu nổi anh nữa.
Mấy ngày nay, anh buồn mà đâu phải anh buồn v́ chuyện của Thủy Linh hay một cô gái nào khác đâu. Công ty đă để vuột mất một hợp đồng beo bở nên anh buồn đấy chứ.
Hơn mười năm lăn lộn trên thương trường, Trí Nguyên chưa bao giờ để vuột đi một hộp đồng nào dù là đôi tác nhỏ, thế nhưng...
Trí Nguyên lên tiếng thở dài. Chỉ v́ một chút buồn ḿnh trong u mê t́nh cảm mà anh phải trả giá, một cái giá cũng khá đắt đấy chứ.
Rồi đây trên thương trường, họ nghĩ sao về Lâm Trí Nguyên đây ? Nhưng vấn đề của người ta không quan trọng, quan trọng là ba của anh c̣n yêu thương anh, tin tưởng anh nữa không?
Tại sao anh lại ngu ngốc khi chưa t́m hiểu rơ vấn đề mà vội vàng chối bỏ để giờ đây gây phiền năo cho cha già ?
Tuy người ta không nói ra, nhưng hẳn người ta sẽ nghĩ anh là gă đàn ông vô phép tắc, vô trật tự, coi thường người khác.
Ôi! Với anh th́ không sao, nhưng c̣n ba anh, ông sẽ đau buồn biết bao khi đứa con trai ông yêu thương lại làm cho ông thất vọng.
Cả Thúy My cũng lên án anh, vậy anh phải làm ǵ để chuộc lấy tội lỗi ḿnh?
Trí Nguyên vuốt mặt. Sự suy nghĩ và tính toán của anh lần này hại anh rồi. Quá thông minh rồi một ngày cũng trở nên đần độn.
- Anh hai! Sao c̣n ngồi đó ?
Thúy My đă vực anh ra khỏi suy nghĩ. Trí Nguyên uể oải đứng lên. Ngang qua cửa, Thúy My dặn ḍ:
- Anh nhớ đừng làm ba buồn và tức giận nữa đó.
- Anh biết rồi.
Đứng trước pḥng ông Dũng, Trí Nguyên ngần ngừ chưa muốn gơ cửa. Sao tự nhiên hôm nay anh tỏ ra sợ sệt nhỉ ? Ngày thường đối diện với ba, anh có thấy ǵ đâu ? Hay anh biết trước câu chuyện ba sắp nói nên lo lắng?
Phải thôi. Anh là người đă làm ba quá mất mặt mà.
Trí Nguyên giơ tay lên rồi bỏ xuống, cho đến lần thứ ba, ba mới có can đảm.
- Cốc... Cốc... Cốc...
Giọng ông Dũng nhẹ nhàng:
- Vào đi.
Trí Nguyên đẩy cửa:
- Ba gọi con.
Ông Dũng ngồi ở ghế, dáng vẻ như chờ đợi. Thấy Trí Nguyên, ông chỉ vào ghế đối diện:
- Con ngồi đi.
Trí Nguyên ngồi xuống, ḷng đầy hồi hợp y như một đứa trẻ làm lỗi đang chờ đợi sự trách mắng của cha.
Nh́n điệu bộ của đứa con trai đă trưởng thành và có địa vị trong xă hội, ông Dũng ph́ cười:
- Con căng thẳng lắm phải không?
- Dạ.
- Xem con ḱa, h́nh tượng người đàn ông mạnh mẽ Lâm Trí Nguyên đâu rồi ? Ba c̣n nhớ mấy ngày trước, con vẫn c̣n oai vệ lắm mà.
Trí Nguyên cúi đầu:
- Ba ơi! Con biết lỗi con rồi, ba đừng giận con nữa, nghe ba.
Ông Dũng ngạc nhiên:
- Con đă có lỗi ǵ với ba sao ?
Tưởng ông Dũng đang ngọt nhạt với ḿnh, Trí Nguyên đành nói:
- Chuyện con đă chống đối ba về việc hôn nhân và làm cho ba buồn, ba thất vọng. Ba ơi! Con đă không nghe lời để chạy theo ảo ảnh đam mê của ḿnh, t́m một t́nh yêu không thật con... Ba giận con lắm phải không ba ?
- Ba giận con là một lẽ, gia đ́nh bác Nam giận con mới quan trọng ḱa. Tại sao con không nghe ba ? Đâu ai ép buộc con, hai bên gia đ́nh chỉ tạo cơ hội cho chúng con t́m hiểu nhau thôi mà.
- Ban đầu nghe ba nói, con cứ tưởng tất cả đă định đoạt xong, con không c̣n sự lựa chọn.
- Cho dù có như vậy, con không nên chống đối ra mặt. Rồi những cuộc hẹn b́nh thường với bác Nam, con không có mặt với những đầy đủ lư do, con có coi ba ra ǵ đâu.
Trí Nguyên biện hộ:
- Không phải đâu ba, con... 
- Con, con con cái ǵ ? Con có biết chính con bé, vợ hứa hôn của con nó đă đề nghị cho chúng con t́m hiểu nhau một thời gian không ? Nó không muốn hôn nhân trong sự ép buộc không hạnh phúc, nó sợ khó xử cho con. Trí Nguyên ! Con thua xa con bé ấy. Tại sao con không biết nói lên suy nghĩ của ḿnh ?
Ngừng một chút, ông Dũng nói tiếp:
- Bác Sơn Nam không làm khó chúng ta v́ một lời hứa. Bác ấy chỉ muốn nhắc lại để xem phản ứng của con ra sao thôi. Thế mà con đă v́ một cô gái mà xem nhẹ lời nói của ba, xem thường ba.
- Ba ơi ! Con không muốn, tại con bị sốc bởi cuộc hôn nhân sắp đặt.
Ông Dũng giơ tay:
- Không muốn th́ chuyện cũng đă rồi và mọi việc càng không thể thay đổi.
Trí Nguyên không hiểu:
- Nghĩa là sao, thưa ba ?
Ông Dũng chép miệng:
- Anh Nam đă đưa con bé đi du lịch rồi, không biết bao giờ mới trở về. Ba đă xin lỗi với họ, coi như chuyện đó tạm gác lại. Hôm nay, ba gọi con vào đây không phải để trách cứ con mà ba muốn con giúp ba một việc.
Trí Nguyên sốt sắn:
- Ba nói đi, nếu không phải là việc bắt con cưới vợ nữa.
- Bộ con sợ cưới vợ lắm sao ?
Trí Nguyên găi đầu:
- Dạ, không phải. Tại v́... con chưa muốn.
- Không muốn ràng buộc để được tự do bay nhảy, lăng nhăng hết cô này đến cô nọ chứ ǵ ? Trí Nguyên à ! Con là con trai của ba mà con không giống ba tí nào cả.
- Ba!
Ông Dũng xua tay:
- Thôi, thôi, ba không muốn con đưa ra lư do này, lư do nọ nữa đâu.
- Vậy ba muốn con giúp ba sao đây ?
Chưa vội trả lời câu hỏi của con trai, ông Dũng hỏi:
- Nghe nói công ty con đang tuyển người, phải không ?
- Dạ, con đang tuyển một trợ lư và kỹ sư ?
- Lúc trước con không có trợ lư sao ?
- Dạ, không.
- Vậy điều kiện tuyển trợ lư của con là ǵ ?
- Thông minh, năng động, có tinh thần trách nhiệm và sự say mê công việc, không phân biệt nam hay nữ. Người trợ lư này ,con không cần thiết lúc nào cũng ở bên con, con đang cần một số sinh viên làm bán thời gian để họ học hỏi kinh nghiệm. Con muốn ngay từ bây giờ đào tạo họ để họ trở thành nhân viên giỏi của con sau này.
Ông Dũng gục gặc:
- Kế hoạch của con cũng hay lắm.
- Con chỉ muốn khuếch trương sự nghiệp của ba.
- Thế nhân viên con tuyển đủ chưa ?
- Các bộ phận khác h́nh như là đủ, chỉ c̣n thiếu trợ lư và kỹ sư thôi.
- Trong số những người nộp đơn, không thể chọn ai làm trợ lư cho con sao ?
- Họ không dám thử sức ḿnh hoặc không có khả năng.
- Tại con tuyển gắt quá thôi.
- Cũng có thể. Hay ba biết ai, ba giới thiệu cho con một người đi. Không cần đẹp lắm đâu.
- Được thôi, chuyện ba nhờ con cũng là chuyện ấy. Một người bạn của ba có đứa con gái cũng đang t́m việc. Ba muốn giới thiệu con bé vào làm trợ lư cho con.
- Cô bé học tới đâu rồi ?
- Đang theo học bách khoa. Con yên tâm đi, tính t́nh con bé cũng hao hao giống con. Cứng rắn, mạnh mẽ, tự tin, thông minh, năng động lắm. Trí Nguyên à! Ngày mai, ba bảo con bé đến gặp con nghe ?
Trí Nguyên vuốt mặt:
- Phải đúng nguyên tắc thưa ba. Cô ta phải nộp đơn và qua cuộc phỏng vấn.
- Không nể mặt ba sao ?
- Nếu cô ta là nhân tài thật sự th́ con không có ǵ để từ chối cả. Ba bảo cô ta cầm hồ sơ đến, con sẽ trực tiếp phỏng vấn.
- Được rồi, được rồi. Ba không tranh căi với con về nguyên tắc nữa. Ba chỉ yêu cầu con một việc nhỏ thôi. Viết một tờ giấy để Sơn Khương đi thẳng vào gặp con mà không bị ai làm khó dễ.
Trí Nguyên nhăn nhó:
- Ba làm khó cho con.
Ông Dũng gằn giọng:
- Bây giờ con có giúp không ? Chỉ là một tờ giấy con cần gặp để phỏng vấn trợ lư của ḿnh chứ đâu phải giấy kết hôn đâu mà con la khó dễ.
Trí Nguyên miễn cưỡng:
- Con nể mặt ba đó nghe. Ngày mai khi phỏng vấn mà cô ta không đủ tiêu chuẩn, muốn con nể mặt cũng khó đấy.
Ông Dũng cười:
- Sơn Khương không tệ đâu.
Trí Nguyên mở to mắt:
- Ba nói cô ta tên Sơn Khương ?
- Ừ. Có ǵ lạ à ?
- H́nh như con đă có nghe cái tên này. À, phải rồi! Cô vợ hứa hôn của con cũng tên Sơn Khương.
- Tên trùng tên có ǵ là lạ đâu. Bộ có ḿnh vợ hứa hôn của con tên Sơn Khương sao?
Trí Nguyên ngẩm nghĩ: Sơn Khương ! Tại sao trên đời này nhiều người có cái tên ấy vậy ? Cô vợ hứa hôn của anh cũng tên Sơn Khương, con gái của người bạn ba cũng tên Sơn Khương và cô gái gây phiền phức cho anh cũng tên Sơn Khương.
Vậy giữa ba người con gái này có quan hệ như thế nào đây ? Đừng bao giờ ba người chỉ là một nghe. Trí Nguyên cũng hy vọng cô gái mà ba anh giới thiệu đến hoàn toàn xa lạ đối với anh. Nếu không, anh không biết xử sự như thế nào ?
Thấy con chợt nhiên im lặng, ông Dũng hỏi:
- Con đang nghĩ về các cô gái có cái tên Sơn Khương, phải không ? Yên tâm đi, trên đời này không có sự trùng hợp như thế đâu.
Trí Nguyên cười gượng:
- Con không quan tâm ba ạ. V́ như cô vợ hứa hôn vào làm trợ lư, con không có ǵ ngạc nhiên lắm.
- Ba dễ tin.
Ông Dũng đặt tay lên vai con trai thân mật:
- Và ba tin con không thiếu suy nghĩ nữa. Đừng lăng phí moi. việc một cách vô ích nhé.
- Con hiểu, thưa ba.
Trí Nguyên đưa tay che miệng. Ông Dũng tế nhị:
- Con về pḥng nghỉ đi, ngày mai c̣n bao nhiêu công việc phải làm nữa.
Thật ra, Trí Nguyên buồn ngủ lắm rồi, chỉ chờ có thế, anh đứng lên:
- Chúc ba ngủ ngon!
Ông Dũng giấu nụ cười. Ông tin Sơn Khương sẽ đem điều kỳ diệu đến cho ông. Rằng một ngày không xa, chính Lâm Trí Nguyên nói cho ông biết: nó đă yêu Vũ Sơn Khương và muốn cưới con bé làm vợ.

o0o
 
Công ty An Nguyên đây rồi.
Sơn Khương ra hiệu cho Nam Như dừng lại. Bước xuống xe, cô nói:
- Mày đi đâu đó tùy thích, hai tiếng sau quay lại đón tao.
- Chúc thành công !
Sơn Khương tay chào bạn. Cô sửa lại giỏ xách trên vai rồi thông thả bước qua cổng công ty. Nhưng chưa được hai bước, cô bị gọi lại bởi một giọng sắc lạnh:
- Này, cô bé !
Sơn Khương quay lại. À ! Th́ ra chú bảo vệ. Cô cúi đầu:
- Chào chú.
Người mặc đồng phục vẫn không rời mắt khỏi Sơn Khương:
- Cô bé biết đây là đâu không ?
- Công ty cổ phần An Nguyên.
- Thế cô đi đâu vào đây ?
- T́m tổng giám đốc Lâm Trí Nguyên.
- Cô tưởng đây là đâu hả ? Trại giữ trẻ chăng ?
Sơn Khương cau mày. Cách nói chuyện của ông bảo vệ này khó có cảm t́nh thật. Cô liền nói ngang lại:
- Bộ công ty không t́m người được sao ?
- Tôi không đùa với cô đâu nghe.
- Tôi cũng đâu có đùa với chú. T́m người th́ tôi nói t́m người.
Người bảo vệ hỏi:
- Cô là ǵ của tổng giám đốc ?
- Không là ǵ hết. Tôi được giới thiệu tới đây và phải gặp bằng được Trí Nguyên.
Chà ! Dám gọi tổng giám đốc là Trí Nguyên, như thế th́ có thể là người nhà thôi. Nhưng người bảo vệ vẫn làm đúng nguyên tắc, v́ trên đời này người tốt, xấu khó mà phân biệt. Ông ta nghiêm mặt:
- Có giấy tờ ǵ làm chứng không ?
Sơn Khương mở túi xách lấy tờ giấy mà ông Dũng đưa lúc sáng ra:
- Đây này.
Người bảo vệ xem qua rồi nói:
- Xin lỗi nghe. Cô vào đi.
Sơn Khương nhận lại tờ giấy rồi nhún nhảy đi vào khu vực của công ty.
Bác Dũng vậy mà hay. Nếu không có tờ giấy này th́ cô đừng ḥng lọt vô khỏi cổng.
Vừa đi, Sơn Khương vừa quan sát. Quy mô đấy chứ ! Gă Trí Nguyên này giỏi thật.
Vào thang máy, lên thẳng văn pḥng tổng giám đốc mà cô không cần hỏi ai.
Tưởng đâu Sơn Khương là nhân viên nên quen thuộc ư ? Không phải đâu, là do chị Thúy My chỉ thôi.
Theo nguyên tắc cô phải gặp bộ phận trực trước. Sơn Khương vào thang máy trở xuống. Giờ này ai ai cũng lo làm việc, đâu để ư đến cô làm ǵ.
Bước vào một căn pḥng khá đông nhân viên, Sơn Khương tiến về một cái bàn gần cửa, trên bàn có để ḍng chữ "Bộ Phận Tiếp Tân". Sơn Khương hằn giọng lễ phép:
- Xin lỗi chị.
Cô gái ngẩng lên:
- Em cần ǵ ?
- Dạ, em có hẹn với tổng giám đốc. Chị có thể... 
- Em tên Vũ Sơn Khương, phải không ?
Sơn Khương ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi:
- Dạ phải, giấy hẹn của em... 
Không để cho Sơn Khương nói hết câu, cô gái khoát tay:
- Chị biết rồi.
Cô gái ấn vào máy điện thoại, sau đó, Sơn Khương lắng nghe cuôc. nói chuyện:
- Tổng giám đốc ! Có cô Sơn Khương đến rồi ạ.
- ...
- Vâng.
Cô gác máy, nh́n Sơn Khương:
- Tổng giám đốc đang đợi em, em lên thẳng văn pḥng ông ấy đi nhé.
- Dạ.
- À ! Để chị chỉ em. Lên lầu một, quẹo phải em sẽ thấy ngay pḥng giám đốc.
- Cám ơn chị.
- Không có ǵ. Chúc em thành công.
Sơn Khương đi rồi, một số nhân viên cùng pḥng nhao nhao hỏi cô gái:
- Ai vậy Việt Hà ?
- Kép mới của xếp hả ?
- Trông xinh gái và trẻ trung hơn Thủy Linh nhiều.
Cô gái có cái tên Việt Hà liếc ngang:
- Mấy người suy tưởng đi đâu vậy ? Cô gái ấy là trợ lư mới của tổng giám đốc đấy.
- Chà ! Tổng giám đốc chọn trợ lư thật là tài. Cô ta xinh đẹp như một đóa hoa.
- Nhưng không phải hoa trưng ở b́nh đâu, đầy gai đấy nhé.
Mọi người giật ḿnh:
- Anh Nam !
Mộ Nam bước hẳn vào trong:
- Mọi người hăy xem chừng cái miệng của ḿnh đấy. Phát biểu linh tinh, Tổng giám đốc mà nghe được coi như là uổng phí bao năm làm việc.
- Tụi em thấy cô ta c̣n trẻ quá.
- Trẻ không phải là không làm việc được. Cô ta c̣n trẻ, nhưng cô ta rất thông minh và tài giỏi. Nếu mọi người không tin th́ thời gian sẽ trả lời cho mọi người thấy.
- Phó giám đốc đă nói vậy th́ chúng tôi tin chứ sao.
Mộ Nam quay sang Việt Hà:
- Sơn Khương đến lâu chưa ?
- Cô ấy vừa lên văn pḥng tổng giám đốc là anh tới.
Mộ Nam nh́n đồng hồ rồi chép miệng:
- Sẽ không suông sẻ đâu.
Rồi anh khoát tay:
- Thôi mọi người tiếp tục công việc của ḿnh đi.
Mộ Nam quay lưng, nhưng anh không về văn pḥng ḿnh mà anh lên thẳng pḥng tổng giám đốc bởi anh muốn biết kết quả cuộc phỏng vấn người trợ lư mới của Trí Nguyên.
Nói về Sơn Khương, văn pḥng tổng giám đốc không hề khó đối với cô.
Đứng trước cánh cửa đống im ĺm, Sơn Khương không hề thấy hồi hộp hay căng thẳng như bao cô gái khác đến phỏng vấn mà cô rất thản nhiên, rất có niềm tin.
Tổng gíam đốc Lâm Trí Nguyên đâu xa lạ ǵ với cô. Con người của ông ta, cô quá rành nữa là khác, nhưng c̣n Trí Nguyên, ông ta có biết ḿnh không nhỉ ? Ông ta có suy đoán lung tung về người con gái có cái tên Vũ Sơn Khương ?
Cô điểm nụ cười, chắc bất ngờ lắm đấy.
Sơn Khương đưa tay gơ cửa.
- Cốc... Cốc... Cốc...
Bên trong vọng ra giọng nói vừa uy quyền, vừa là một mệnh lệnh:
- Mời vào !
Sơn Khương đẩy nhẹ cánh cửa. Trí Nguyên ngồi bên bàn làm việc, trước mắt là cái máy vi tính.
Trong vài giây, Sơn Khương quan sát căn pḥng của Trí Nguyên. Sang trọng và dễ thở. Đó là nhận xét của cô.
Tiến thẳng về phía Trí Nguyên, Sơn Khương đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc của Trí Nguyên, cất giọng trong trẻo:
- Thưa ông, tôi đến đây theo giấy mời của công ty.
Nguyên ngẩng lên, đôi mắt anh trợn ngược:
- Là cô à ?
Sơn Khương cũng vờ ngạc nhiên:
- Th́ ra ông là tổng giám đốc công ty An Nguyên. Thật là xui xẻo cho tôi.
Nguyên nghiêm mặt:
- Cô đến đây làm ǵ ?
- Theo giấy mời đến phỏng vấn. Chính ông đă ghi giấy, ông không nhớ sao ?
Trí Nguyên đanh giọng:
- Không có giấy mời, không có phỏng vấn ǵ hết.
Sơn Khương mở to mắt:
- Ông nói vậy là sao ?
- Cô không hiểu hay cố t́nh không hiểu ? Tôi nghĩ cô đùa giỡn bấy nhiêu đủ rồi. Đây là công ty của tôi, cô nên dẹp cái tṛ đó đi. Cô về đi, tôi không nhận cô vào công ty đâu.
- Th́ ra ông thù dai đến như vậy.
Sơn Khương tự nhiên kéo ghế ngồi:
- Ông viết giấy gởi tôi rồi bây giờ nói không biết ǵ hết, ông cũng đang giỡn đấy à ?
- Cô không có quyền ngồi đây nói chuyện với tôi.
- Tại sao ? Không xứng đáng ư ? Tôi nghĩ ông không phải là một tổng giám đốc tốt và cũng không xứng đáng ngồi vào cái ghế tổng giám đốc.
- Cô... 
- Ông thù vặt cá nhân, không phân biệt công tư.
- Cô...
- Tôi nói sai sao ?
Trí Nguyên hét lên:
- Cô rời khỏi đây ngay !
- Được thôi, nhưng trước khi đi, tôi muốn hỏi ông một chuyện.
Trí Nguyên khoanh tay:
- Tôi nghe và sẵn sàng trả lời.
- Tôi chỉ muốn biết, v́ sao ông không chịu phỏng vấn tôi ?
- Đơn giản thôi, v́ tôi không thích.
- Đó là lư do của ông ? Tôi không nghĩ vậy. Do ông thù vặt cá nhân v́ những chuyện xảy ra trước đây, ông ngụy quân tử.
Trí Nguyên giận dữ đứng dậy:
- Cô có tin tôi tống cô ra khỏi đây như tống cổ những tên trộm những kẻ hỗn xược không ?
- Tin chứ.
- Thế sao cô c̣n chưa chịu đi ? Cô đợi à ?
Phớt lờ vẻ hằn học khó chịu của Trí Nguyên, Sơn Khương tỉnh tỉnh:
- Tôi muốn gọi điện thoại.
- Ra ngoài đường ấy !
- Nhưng tôi muốn gọi ở đây. Điện thoại dành cho những người quan trọng phải gọi cho người quan trọng.
Trí Nguyên nh́n Sơn Khương. Càng làm dữ th́ cô càng không sợ. Đă bao lần đụng độ, anh đều bị lép vế.
Trời xui đất khiến cô ta có quan hệ với ba anh chi vậy ?
Sơn Khương nghiêng đầu:
- Sao hả ?
Trí Nguyên cao giọng:
- Cô gọi rồi biến khỏi nơi đây giùm tôi.
Nhấc ống nghe, Sơn Khương chúm chím môi:
- Ông không hỏi tôi gọi đi đâu ư ? Nếu tôi gọi cho bác Dũng nói rằng, con trai bác không muốn nhận tôi c̣n đuổi tôi nữa th́ anh nghĩ sao ?
- Cái ǵ ?
Trí Nguyên muốn nhảy nhổm:
- Tôi không muốn phiền phức đến ba tôi. Cô đừng có độc ác như vậy.
- Thế anh tính sao đây ?
Nguyên mím môi. Cô ta nắm yếu điểm của anh rồi, anh c̣n cách nào lựa chọn sao ? Sơn Khương ơi là Sơn Khương ! Ngày trước, tôi mắc nợ cô chắc, để bây giờ cô phải theo ám ảnh tôi. Nếu anh cương quyết không nhận cô ta th́ chẳng khác nào anh đă trực tiếp làm cho ba anh tức giận.
Nhận cô ta vào công ty để cô ta quậy tan tành nữa ư ? Anh thật đau đầu khi nghĩ ba anh nghĩ sao mà giới thiệu một đứa con nít cho anh ? Cô ta chỉ có quậy phá là hay.
Thấy Trí Nguyên im lặng, Sơn Khương hối thúc:
- Ông quyết định nhanh đi chứ, tôi không có thời gian đâu. Tôi c̣n biết bao nhiêu công việc để làm.
Nguyên mỉa mai:
- Cô mà làm được việc ǵ ?
Sơn Khương hất mặt:
- Công việc ǵ mà tôi chẳng làm được. Tôi có thể làm việc ngang hàng với ông.
Trời ơi ! Cô ta không biết khiêm tốn là ǵ cả. Trí Nguyên chưa biết giải quyết thế nào th́ chuông điện thoại reo. Anh lật đật nhấc ống nghe.
- A lô !
- Thưa tổng giám đốc.
- Chuyện ǵ đó cô Việt Hà ?
- Ba của ông muốn nói chuyện với cô Sơn Khương ?
- Tại sao... 
- Ông đang chờ máy.
Trí Nguyên trao óng nghe cho Sơn Khương. Giọng anh khó chiu.:
- Ba tôi muốn nói chuyện với cô.
Sơn Khương mừng rỡ:
- Linh thật ! Tôi mới nhắc tới bác.
Cô áp ống nghe vào tai:
- Bác ơi... 
Trí Nguyên làu bàu:
- Ngọt ngào quá há. Với anh, một câu như thế cũng được đi.
Hứ ! Để xem cô dựa hơi cho đến bao lâu ? Bất quá tôi sẽ nhận cô, nhưng không được việc, tôi cũng sa thăi cô như thường. Chờ đi !
Sơn Khương bịt ống nghe, nói với Trí Nguyên:
- Bác Dũng hỏi, tôi phải trả lời sao đây ? Thật ra, tôi cũng không muốn làm khó ông đâu.
Trí Nguyên giật ống nghe:
- Ba yên tâm đi, con đang phỏng vấn cô ta.
Ông Dũng hỏi:
- Con thấy Sơn Khương thế nào ?
- Được lắm.
- Con bé được việc lắm, sau này sẽ giúp đỡ con rất nhiều.
- Con biết điều đó thưa ba.
- Thôi, ba không lăng phí thời gian của con nữa. Tiếp tục công việc của ḿnh đi.
- Dạ.
Trí Nguyên gác óng nghe, anh nghiến răng:
- Cô giỏi lắm !
- Anh mới biết sao ?
Trí Nguyên hất mặt:
- Hồ sơ của cô đâu ?
- Đây.
- Cô về được rồi đó.
- Không phỏng vấn sao ?
- Năy giờ, tôi biết bản lĩnh thế nào rồi. Về đi, đầu tuần sau quay lại nhận việc.
- Yes.
- Nè ! Tôi nể ba tôi chứ không phải sợ cô đâu.
- Tôi biết.
- C̣n nữa, làm việc với tôi không đơn giản.
- Tôi biết.
- Tôi hay nổi hứng bất tử, có khi làm việc đến một hai giờ khuya.
- Biết.
Trí Nguyên nổi cáu:
- Sao cái ǵ cô cũng biết hết trơn vậy ?
- Nh́n thấy cách tiếp đăi năy giờ của ông, tôi cũng đủ hiểu.
- Hứ !
Sơn Khương đẩy ghế đứng dậy:
- Tôi về đây. Hẹn ngày gặp lại.
Đang đi, Sơn Khương bỗng quay lại:
- Ông đừng bao giờ giở tṛ nghe, bởi v́ tôi cũng không đơn giản và cũng không dễ bị ăn hiếp.
Nụ cười trong trẻo của Sơn Khương văng vẳng làm Trí Nguyên tức muốn lộn ruột... Anh đập mạnh tay xuống bàn:
- Cô thích làm việc với tôi lắm ư ? Vậy th́ tôi sẽ chiều. Tới chừng đó, đừng trách Lâm Trí Nguyên này tàn nhẫn, không biết thương hương tiếc ngọc.
Cánh cửa pḥng lại mở ra. Trí Nguyên quát:
- Lần này tôi không nhịn cô nữa đâu nghe.
- Ê ! Ai đă làm cho ngài giám đốc của tôi giận dữ thế ?
Trí Nguyên thở hắt ra, anh ngả người ra ghế vẻ mệt mỏi:
- T́m tao có chuyện ǵ ?
- Bộ t́m mày mới có chuyện sao ?
Mộ Nam quan tâm:
- Cuộc phỏng vấn sao rồi ? Mày hài ḷng chứ ?
- Hài ḷng cái con khỉ.
- Nghe Nam Như nói, cô bé giỏi lắm đó.
- Tao không biết, cả cái hồ sơ của cô ta, tao cũng chưa đụng đến.
- Vậy năy giờ, mày và cô bé làm ǵ ?
- Căi lộn.
- Ngay tại đây ?
- Ừ !
Mộ Nam kêu lên:
- Trời ! Hôm nay tao mới biết được mày đó. Thù dai quá trời.
Trí Nguyên cau mày:
- Cả mày cũng nói vậy à ?
- Ừ, câu chuyện giữa mày và Khương, tao đă nghe hết rồi. Thật ra, mày đă quá sai và vô cùng sai.
- Mày... 
- Để tao nói hết đi.
Mộ Nam chỉ:
- Tao đứng bên kia và nghe hết tất cả. Sơn Khương đến đây với tất cả sự mong muốn làm việc chứ không hề có chút trả thù cá nhân nào. C̣n mày, ở vào địa vị một người chủ tại sao mày có thể đối xử với cô bé như vậy ? Tao không biết giữa hai người có mối thù ǵ, nhưng công việc là công việc, huống chi Sơn Khương là một nhân tài.
- Cô ta chỉ giỏi bướng bỉnh và gây nhiều phiền phức.
- Vậy là mày đă đánh giá sai.
Mộ Nam mở túi đựng hồ sơ của Sơn Khương, anh liếc sơ qua, mỉm cười đưa cho Trí Nguyên:
- Mày xem đi.
- Tao không cần thiết.
- Cô bé không vô tích sự như mày nghĩ.
Trí Nguyên miễn cưỡng xem. Anh bỗng chăm chú vào một tấm bằng màu đỏ. Thành tích của Sơn Khương đấy ư ? Cô ta đă từng tốt nghiệp đại học Tokyo ở Nhật, quả là ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh thật không ngờ.
Mộ Nam nhướng mắt:
- Sao ?
- Sao là sao ?
- Mày đừng giả bộ.
Trí Nguyên nhún vai:
- Tao chẳng nghĩ ǵ hết. Những tấm bằng này người khác cũng có thể lấy được.
- Người khác là người nào ? Trí Nguyên ! Mày ghét người ta, nhưng mày cũng công nhận Sơn Khương tài giỏi, phải không ? Mày đừng có đi ngược lại với suy nghĩ của ḿnh, tao không tin đâu.
- Ừ, cô ta giỏi th́ sao ?
- Mày đang cần một trợ lư như vậy.
Trí Nguyên nhỏ giọng:
- Tao không chối.
- Mày không thể có cái nh́n khác về Sơn Khương sao ?
- Không đời nào. Cô ta có lỗi với tao.
- V́ đă làm cho Thúy Linh bỏ mày ư ? Như vậy c̣n không chịu công tư lẫn lộn nữa. Bây giờ tao hỏi mày lần cuối mày có nhận Sơn Khương vào công ty không ?
- Không nhận th́ sao, c̣n nhận th́ sao ?
- Nếu mày không nhận, tao sẽ giới thiệu Sơn Khương qua Thịnh Phát.
Trí Nguyên nắm cổ áo bạn:
- Tao cấm mày !
- Ồ ! Mày không nhận cô bé th́ tao có quyền chứ.
- Ai nói mày là tao không nhận ?
- À ! Ngoài miệng th́ nói không nhưng trong ḷng không phải vậy. Tao hiểu rồi.
- Mày hiểu cái ǵ ?
Mộ Nam vỗ vai bạn:
- Không cần mày nói ra đâu, hy vọng hai người hợp tác vui vẻ.
Anh nói nhỏ vào tai bạn:
- Sơn Khương thông minh, tài giỏi, xinh xắn, đẹp hơn Thúy Linh nhiều đấy.
- Không cần mày so sánh.
Mộ Nam nhún vai:
- Tao chỉ nói lên sự thật thôi ! À ! bắt đầu tuần sau, tao không thể đi theo mày nữa nghe.
- Định giở tṛ ǵ đây hả ?
- Ồ không. Tao nghĩ có Sơn Khương th́ tao quay về vị trí và công việc của tao, được chứ hả ?
- Mới vào, cô ta chưa hiểu được đâu.
- Th́ mày chỉ. Chẳng lẽ muốn kéo tao theo mày suốt đời sao ? Tao c̣n tương lai và hạnh phúc của tao nữa đấy. Nè ! Sơn Khương là cô gái tốt, xứng đáng để mày trọng dụng và quan tâm.
- Ư ǵ đây ?
- Th́... vậy đó. Ha... ha... ha...
Mộ Nam đi nhanh ra ngoài. Anh mang theo cả tiếng cười sảng khoái.
Trí Nguyên quăng hồ sơ của Sơn Khương xuống bàn:
- Hừ ! C̣n khuya. Lâm Trí Nguyên này nhất định không để cô ta nắm cán nữa đâu. Vũ Sơn Khương ! Cô hăy chuẩn bị tâm lư đấy !

 
o0o


 

Pages  1  2  Next