Truy Lùng   Sidney Sheldon Pages  Previous  1  2   
Chương 7

Một khoảnh khắc nghê rợn. Massao đứng như hoá đá, toàn bộ cơ thể và thần kinh anh như tê liệt. Ư nghĩ đầu tiên đến với anh là Teruo đă t́m ra chỗ ẩn náu của anh và đến bắt anh. Nhưng nh́n kĩ hơn th́ chỉ thầy Teruo đi cùng với Heller dọc suốt công xưởng, c̣n gă kia giản thích cho hắn nghe điều ǵ đó. Teruo chưa nh́n thấy anh, nhưng bất cứ giây phút nào hắn cũng có thể xáp mặt anh. Massao quyết định nhanh chóng. Khi Teruo và Heller quay lại phía dây chuyền lắp ráp, Massao dùng cùi tay hất nhanh một chiếc đă ghi âm rơi xuống sàn, đồng thời anh ḅ xuống trốn vào gầm bàn để t́m những mảnh vỡ.
Heller hét lên:
- Thằng kia, mày làm cái tṛ ǵ thế?

Nguyên Tác: The Chase    

- Xin lỗi ông, rất tiếc là...
Massao lầu bầu trong họng. Anh ḅ ḅ quanh sàn nhặt các mảnh đĩa, cố t́nh quay lưng về phía hai gă đàn ông. Trống ngực anh đánh th́nh thịch, anh thở đứt quăng. Nếu lăo chú nhận ra anh, th́ chỉ c̣n nước bỏ chạy, nhưng anh biết sẽ chẳng thoát thân. Chỉ cần hắn kêu một tiếng là công nhân sẽ xông đến. Massao ngước mắt nh́n lên thấy Sanae đang quan sát anh với vẻ mặt bối rối. Cô đă chứng kiến anh cố t́nh hất rơi cái đĩa khỏi bàn.
- Họ đi rồi à?
Massao th́ thào hỏi.
Sanae liếc nh́n ra phía cửa, nơi hai gă đàn ông vừa khuất dạng.
- Họ đi rồi.
Massao từ từ đứng dạy, mồ hôi ướt đẫm áo.
Sanae dịu dàng hỏi:
- Anh có chuyện ǵ khúc mắc phải không?
Chuyện của anh nguy hiểm hơn cô tưởng nhiều.
- Không... anh chỉ nhỡ tay một tư...!
Ngay Massao cũng cảm thấy giọng ḿnh thật yếu ớt. Sanae nín lặng nh́n anh, đôi mắt nâu dịu dàng như anh ủi và hứa hẹn luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ. Massao cố gắng tiếp tục làm việc. Thay cho cảm giác lo sợ bị phát giác lúc năy, một cơn giận dữ sục sôi trong ḷng anh. Teruo đi thị sát khắp đế chế công nghiệp mới của anh và làm như thể nó thuộc quyền kiểm soát của hắn. Mà đế chế ấy sẽ thuộc về hắn khi hắn trừ khử được anh. Massao tuyệt vọng khôn cùng.
Mỗi lần cánh cửa mở ra, Massao lại nhớn nhác nh́n lên. Teruo có thể quay lại bất cứ lúc nào. Sanae để ư thấy thái độ lạ lùng của anh nhưng không hỏi ǵ. Cô muốn giúp đỡ anh, nhưng cô lặng thinh. Massao cảm thấy sự im lặng của anh làm Sanae bị xúc phạm, nhưng anh không thể làm ǵ hơn, đây là công việc chỉ của riêng anh.
Chiều hôm ấy và cả hôm sau nữa Teruo không trở lại. Massao nhẹ cả người. Hoá ra đó cũng chỉ là một cuộc kiểm tra ngắn qua các xí nghiệp. Rơ ràng Teruo không hề biết anh đang ở đây. Có thể Teruo sẽ không quay trở lại nữa. Massao cảm thấy h́nh như c̣n anh toàn hơn trước.
Thứ sáu là ngày lĩnh tiền công. Massao sẽ lĩnh lương và sẽ lên đường sang Caliornia. Cứ nghĩ phải xa Sanae mà ḷng anh thấy quặn đau. Anh biết cô sẽ rất thiếu vắng anh, vậy mà anh sẽ phải lẳng lặng biến mất y như một tên ăn trộm trong đêm tối.
Có thể, một ngày nào đó, anh sẽ giải thích hết cho cô hiểu.
Nếu như anh c̣n sống!
Chiều thứ sáu, sau giờ nghỉ, công nhân xếp hàng dài trước quầy để lĩnh tiền công cả tuần. Sanae đứng phía trước, Massao đứng sau, cách cô mấy người. Anh thấy một người ấn vào tay cô một phong b́ đựng tiền lương cùng một tờ giấy. Cô nh́n sững vào tờ giấy, mặt tái hẳn đi. Cô quay phắt lại chỗ Massao th́ thầm:
- Anh phải đi khỏi đây ngay lập tức.
Massao giật ḿnh hoảng hốt:
- Ǵ thế?
- Đi nhanh lên anh!
Cô giơ tờ giấy ra trước mặt Massao. Trên đó là ảnh Massao cùng ḍng chữ: "truy t́m có thưởng cao".
Tờ giấy được phát cho tất cả mọi người công nhân trong xưởng.
Sanae nắm lấy tay cánh tay Massao, cả hai nhanh chóng lẩn ra cánh cửa ngách dẫn ra sân. Thọat làm như thế là tự sát. Cả tuần anh đă cùng làm việc với công nhân ở đây, tất cả đều biết mặt anh, họ có thể nhận ra anh ngay lập tức. Anh cố ḱm chế đi từng bước b́nh thản trong ḷng luôn luôn sợ hăi có ai đó thét lên:
- Nó đấy. Bắt lấy nó!
Nhưng cả hai đă đến cửa và thoát ra ngoài an toàn. Massao thở gấp:
- Anh phải chia tay em ở đây thôi.
Massao không biết bây giờ sẽ trốn đi đâu. Chắc chắn là Teruo đă phân phát ảnh anh đi khắp các công xưởng Matsumoto ở nước Mỹ rồi. Không c̣n nơi nào anh toàn cho anh nữa.
- Anh định đi đâu bây giờ?
- Anh không biết!
Hai người băng qua sân rồi ra khỏi công xưởng.
Sanae nói:
- Em sẽ đưa anh về nhà, ở đây sẽ không có ai đến t́m anh đâu.
Massao lắc đầu:
- Anh không thể lôi kéo em vào ṿng nguy hiểm được.
Sanae quả quyết:
- Chính em cũng đang ở trong cuộc rồi đấy!
Massao nh́n cô, không hiểu cô nói ǵ, đầu óc anh đang quay cuồng với những dự tính thoát thân.
- Đi với em đi anh!
- Không.
Massao gh́m bước lại. Bây giờ đă đến lúc phải nói sự thật. Anh hít mạnh một hơi:
- Anh bị cảnh sát truy t́m v́ một vụ giết người.
Sanae nh́n anh thăm ḍ:
- Anh có phạm tội không, Massao?
- Không.
Cô mỉm cười:
- Em cũng tin như vậy - Rồi cô nắm lấy tay anh - Ta đi thôi!
Sanae ở cùng với bố mẹ trong một căn nhà cũ đứng riêng lẻ, cách khách sạn nơi Massao xuống xe khoảng một trăm dặm. Căn hộ nhỏ, xinh xắn, sạch sẽ, được trang trí đầy những vật dụng Nhật Bản. Trên tường là những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Massao sực nhớ, Sanae nói bố cô là họa sĩ.
Khi về tớ nhà Sanae, hai người thấy bố mẹ cô đang ở nhà. Ông bà Doi đă sống ở Mỹ nhiều năm, nhưng Massao cảm thấy họ vẫn giữ nguyên những tập quán Nhật Bản. Lúc Sanae giới thiệu Massao, hai ông bà cúi chào theo lối cổ. Massao nhận thấy Sanae rất giống mẹ. Bà vẫn c̣n là một phụ nữ đẹp và giữ được thân h́nh thon thả. Khi có tuổi, chắc Sanae cũng đẹp như bà bây giờ. Ngắm hai ông bà, Massao như nh́n thấy h́nh ảnh tương lai của chính ḿnh. Ông Doi là một người rắn rỏi với gương mặt cương nghị, dễ mến. Nh́n bàn tay gầy guộc của ông, Massao thầm nghĩ: Thật đáng tiếc biết bao khi không thể vẽ được những bức tranh tuyệt tác nữa.
Sanae nói với cha mẹ:
- Anh Massao, bạn con đang gặp hoàn cảnh khó khăn, nhưng anh ấy không có lỗi.
Cô quay sang Massao:
- Anh kể cho cha mẹ em nghe đi!
Massao như cá nằm trên thớt. Anh không thể kể cho họ biết sự thật. Anh không thể thừa nhận anh là Massao Matsumoto; anh thấy xấu hổ nếu người ngoài biết những sự kiện đen tối đang xảy ra trong gia đ́nh. Tất cả chỉ là chuyện riêng trong gia đ́nh.
Sanae nh́n Massao chờ đợi. Cô tin Massao, vậy mà anh lại phải nói dối cô một lần nữa. Cô sẽ không bao giờ tin anh nữa. Massao thấy đau ḷng nhưng anh không c̣n sự lựa chọn nào khác. Anh cố nhớ lại những ǵ đă kể cho Sanae nghe trước đây. Thà cứ bám lấy những lời nói dối cũ c̣n hơn là lại dựng lên một lần nói dối mới.
- Cháu cùng cha mẹ sang Mỹ, định thực thi một công vụ kinh doanh nhỏ rồi trở về Tokyo ngay. Nhưng cháu rất thích nước Mỹ và muốn ở lại. Cháu mà cha mẹ cháu đă căi nhau rất dữ, rồi cháu đă bỏ trốn.
Massao suy nghĩ như chớp, trong khi bịa ra câu chuyện:
- Cha cháu thuê một người đàn ông đi t́m bắt cháu về. Cháu đă chống trả anh ta, anh ta trượt chân rơi từ trên mái nhà xuống chết, v́ thế cảnh sát truy t́m cháu.
Một không khí im lặng kéo dài, cuối cùng, cha Sanae lên tiếng:
- Hừ! Xúi quẩy quá. Vậy là cháu không liên quan ǵ đến cái chết của người đàn ông chứ?
- Không hoàn toàn không ạ. Đó chỉ là một tai nạn.
Ít nhất, điều cuối cùng Massao cũng là sự thật.
- Vậy th́ cháu hăy đến báo cảnh sát và kể cho họ biết.
Massao:
- Nếu làm như thế, cha cháu sẽ bắt cháu về Nhật Bản mất!
Ông bà Doi nh́n Massao hồi lâu rồi nói:
- Vậy th́ chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận xem nên phải làm ǵ.
Vào thời điểm này, một không khí hối hả, căng thẳng đang bao trùn lên pḥng cảm lư nhân lực thuộc xưởng Matsumoto. Watkins trưởng pḥng nhân lực và tên tổ trưởng Heller đang nói chuyện với Sam Collins, viên thám tử tư được Teruo thuê t́m Massao. Ba người đàn ông đang xem xét ảnh Massao
Sam Collins hỏi:
- Các ông chắc chắn đây là nó chứ, tuyệt đối chắc chắn chứ?
Watkins sôi nổi:
- Không nghi ngờ ǵ nữa. Chính tôi đă nhận nó vào làm tuần trước. Nó....
Heller sốt sắng:
- Người ta đặt tiền thưởng cao lắm à?
Sam Collins nói:
- Rất cao.
Hắn đưa ngón tay rờ lên sống mũi găy:
- Các ông có thể đoán được nó trốn ở đâu không?
Watkins lắc đầu:
- Không. Công nhân kể lại rằng khi nh́n thấy ảnh ḿnh, nó liền bỏ đi luôn không kịp lĩnh tiền công
Mặt gă chợt bừng sáng lên:
- À mà này, có thể nó sẽ quay lại lĩnh tiền công đấy, lúc đấy chúng ta sẽ....
Tên thám tử nhăn mũi khinh khỉnh:
- Các ông đừng ngây thơ. Nó chẳng dại ló mặt về đâu nữa đâu!
Bỗng Heller ré lên:
- Khoan đă! Tôi biết phải t́m hắn ở đâu rồi!
Hai người đàn ông nh́n hắn đầy hy vọng.
- Nó kết bạn với một con bé, con Sanae Doi. Có người đă nh́n thấy chúng bỏ đi lúc ấy. Có thể con bé sẽ mách cho chúng ta biết thằng kia trốn ở đâu.
Nét mặt tên thám tử rạng lên:
- Ông có biết con bé Doi ở đâu chứ?
- Dễ thôi.
Watkins đi đến bên tủ hồ sơ lấy ra một tập giấy chứng minh rồi mở lướt thật nhanh.
- Đây! Sanae Doi!
Ông ta đưa tấm các và địa chỉ cho tên thám tử.
Sam Collins chậm răi:
- Nếu tôi t́m thấy nó th́ chúng ta sẽ giầu đấy!
Rồi hắn bỏ đi ngay.
Không hề cảm thấy sự nguy hiểm, Massao, Sanae và cha mẹ cô quần tụ trong căn hộ gia đ́nh Doi và bàn luận. Ông Doi vẫn khẳng định:
- Dù sao bác thấy cách đó vẫn là tốt nhất, nếu cháu đến sở cảnh sát và nói hết sự thật. Việc quay trở lại Nhật Bản với cha mẹ cháu không có ǵ là tệ hại cả. Bây giờ chắc hai ông bả đang lo lắm đấy!
Massao đă quá nhấn sâu vào sự nói dối nên không thể rút lui được nữa. Anh không thể giải thích thêm ǵ được.
- Cháu không thể về Nhật Bản được. Có thể là sau này, c̣n bây giờ th́ không.
Bà Doi nói:
- Bác cũng đồng ư với bác trai đấy, chạy trốn không phải là giải pháp, chỉ gây thêm rắc rối thôi!
Massao nh́n Sanae lặng lẽ ngồi nghe. Cô không muốn Massao về Nhật Bản, nhưng cô cũng không muốn anh sa vào t́nh thế khó khăn. Cô linh cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn là Massao mô tả. Không ai lại hoài công đi phân phát ảnh của Massao cho tất cả công nhân trong xí nghiệp nếu không có một chuyện ǵ đó xảy ra. Thậm chí c̣n tệ hại hơn thế nữa. Nhưng cô tin Massao. Cô bảo:
- Con tin rằng anh Massao là người biết rơ nhất phải làm ǵ. Cứ để anh ấy tự quyết định.
Massao thầm cảm ơn cô đă đứng về phía anh. Anh nói:
- Cháu có một người bạn ở California. Nếu cháu gặp được bác ấy, bác ấy sẽ giúp cháu. Cháu sẽ được an toàn.
Ông Doi hỏi:
- Người ấy là người cháu tin cậy phải không?
- Vâng ạ! Tên bác ấy là Kunio Hudaka. Bác ấy làm việc cho...
Suưt nữa Massao buột miệng: cho cha cháu, nhưng anh đă kịp nén giữ.
- Bác ấy làm cho doanh nghiệp Matsumoto.
Một tí chút nữa th́ hỏng việc. Ông Doi bảo:
- Cảnh sát đang truy t́m cháu ở địa phương này. Cái khó là: làm sao cháu có thể ra khỏi New York mà không bị ai để ư?
- Vâng! Thưa bác, đó là một việc rất khó.
Ông Doi nói:
- Có một cách này!
Massao nôn nóng:
- Cách nào thế hả bác?
Đúng lúc đó có tiếng gơ mạnh vào cữa, một giọng đàn ông gầm lên:
- Mở cửa! Cảnh sát đây!
Massao sững người v́ sợ hăi. Ba người c̣n lại trao đổi với nhau những anh mắt lo lắng.
Sanae th́ thầm:
- Nhanh lên anh. Vào buồng ngủ ngay!
- Mở cửa ra!
Massao lượng lự giây lát, rồi quay ḿnh chạy vào pḥng bên. Khi anh đă rời khỏi pḥng, Sanae tiến ra ngoài mở cửa. Sam Collins lao bắn vào pḥng xô cô sang một bên:
- Nó đâu rồi?
Tên thám tử hỏi. Ông Doi liền b́nh tĩnh trả lời:
- Ông t́m ai?
- Điều đó ông biết rơ quá đi rồi! - Tên thám tử tức điên người - Tôi là thám tử, tôi t́m thằng thanh niên này!
Hắn rút ảnh Massao ra dí vào mũi cô Sanae:
Cô đă đưa anh chàng nay về nhà phải không?
- Không.
Mắt tên thám tử loé lên ánh giận dữ:
- Tôi biết cô và hắn ta cùng rời xí nghiệp, hàng tá người sẽ làm chứng việc này.
Sanae b́nh tĩnh:
- Đúng, chúng tôi đă cùng rời xí nghiệp, nhưng sau đó anh ta đă đi nơi khác.
- Đi nơi khác? Đi đâu?
- Tôi không biết.
Sam Collins trừng trừng nh́n cô vẻ nghi hoặc:
- Cô sẽ không phản đối, nếu tôi xem xét căn nhà?
Ông Doi nhỏm dậy:
- Tôi phản đối, thưa ông! Đây là nhà riêng, ông không có quyền xông vào.
Nhưng tên thám tử tư bỏ ngoài tai. Teruo Sato đă hứa thưởng cho gă một gia tài nếu t́m thấy Massao, gă không thể để tuột khỏi tay. Chẳng một ai trên đời này, kể cả những người ở đây cố thể ngăn cản được gă. Gă rút súng lục, đẩy ông già sang một bên, giật tung cánh cửa pḥng ngủ xông vào.
Sanae và cha mẹ cô đứng dạy ngây người v́ sợ hăi. Họ thắc thỏm chờ đợi mỗi giây mỗi phút từ pḥng bên dội lên tiếng vật lộn, tiếng thét, tiếng súng. Sanae quay cuồng với những tưởng tượng nóng bỏng. Tên thám tử sẽ phát hiện ra Massao rồi đánh anh chết ngất... Massao t́m cách trốn, rồi anh giết tên thám tử... Hai người đàn ông giành giật nhau sự sống. Sanae tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa. Vừa lúc ấy, Sam Collins quay trở lại một ḿnh. Gă đă cất khẩu súng, nét mặt lộ vẻ thất vọng. Gă hỏi cô:
- Cô chắc chắn là không đưa nó về nhà chứ?
Sanae cố ḱm nén tiếng thở phào nhẹ nhơm:
- Vâng! Đúng như tôi đă nói, anh ta đă bỏ đi rồi.
Tên thám tử nh́n sục sạo xung quanh, bản năng mách bảo gă rằng tay thanh nhiên kia hiện đang có mặt trong ngôi nhà này.
- Nó có nói cho cô biết nó đi đâu không?
Sanae suy nghĩ một giây lát:
- Anh ta có bảo rằng...
- Rằng sao?
Giọng tên thám tử đầy nôn nóng.
- Anh bấy bảo anh ấy có một người bạn...
- Sao nữa?
- Anh ấy muốn tới thăm.
- Nó có nói bạn nó ở đâu không?
- Anh ấy chỉ bảo rằng bạn anh ấy làm ở một quán rượu ở Brooklyn
- Brooklyn? Á… à! Cám ơn!
Sam Collins vụt biến ngay khỏi pḥng. Sanae và cha mẹ cô chạy ngay vào pḥng ngủ. Không có ai. Họ t́m trong pḥng khách, buồng tắm, nhưng chẳng thấy Massao đâu. Sanae tiến đến bên cửa sổ nh́n ra một chiếc thang cứu hoả rồi cúi ḿnh nh́n ra ngoài. Ở đó cũng chẳng thấy bóng dáng Massao.
- Anh ấy đi rồi!
Ông Doi nói.
Mấy tiếng ấy reo vào ḷng Sanae một nỗi buồn khôn tả. Sẽ chẳng bao giờ cô gặp lại Massao nữa... 

Chương 8

Teruo Sato nhấp nhổm trong ghế bành khi nghe tên thám tử báo tin:
- Thưa ngài, tôi đă sục t́m tất cả các tiệm rượu ở Brooklyn, nhưng không thấy dấu vết hắn.
Teruo lạnh lùng:
- Con bé ấy đă lừa mày vào cái vũng ấy đấy!
Tên thám tử kinh ngạc trước sự am hiểu tường tận của người thuê gă. Gă tin rằng Teruo sắp nổi cơn tam bành. Nhưng Teruo chỉ nói:
- Đừng ngại! Chỉ trong ṿng hai mươi bốn giờ nữa, thằng cháu ta sẽ nằm trong tay mày.
Sam Collins nh́n hắn chằm chằn:
- Ngài nói rằng ngài biết nó ở đâu rồi ư?
- Chưa! Nhưng tao sẽ biết. Cứ trực sẵn bên điện thọai, tao sẽ báo cho mày biết mày phải t́m nó ở đâu.
Teruo chợt dằn giọng:
- Lần này th́ mày sẽ không để hỏng việc chứ?
- Không, thưa ngài, tôi...
- Được. Về đi!
Sam Collins toát mồ hôi. Trong cuộc đời, gă đă từng đụng đầu với nhiều hạng người nguy hiểm như bọn du côn, bọn giết người, bọn thiếu nhân cách và những kẻ bạo dâm. Nhưng ở người đàn ông trầm tính, nói năng nhỏ nhẹ này, toát ra một sự lạnh lẽo giết người khiến gă thấy ớn rợn. Gă nói
- Vâng, tôi xin đợi điện thọai của ngài!
Tên thám tử tư đi khỏi đă lâu mà Teruo vẫn cứ ngồi im, bất động như một tượng đá. Cho tới lúc này, hắn đă phản kích người cháu bằng tất cả mọi thủ đoạn. Hắn đă chiếu tướng người cháu, vậy mà Massao chưa bao giờ để bị rơi vào thế bí. Nhưng Teruo đă có sẵn cách giải quyết. Hắn sẽ t́m ra Massao bằng phương pháp logic, không phải logic của riêng hắn mà logic cao hơn. Hắn sẽ dùng một máy điện toán để t́m bắt Massao. Một máy điện toán của hăng Matsumoto.
Sự mỉa mai làm hắn thấy thích thú. Hắn nhấc điện thọai gọi tới nơi cần thiết và một giờ sau hắn đă có mặt ở phân xưởng máy điện toán nói chuyện với người điều khiển máy. Teruo nói rơ mọi điều hắn cần và người nhân viên vội đưa ngay các dữ kiện vào máy tính.
Teruo miêu tả những thói quen của Massao, những cái anh ưa thích, những sở thích và những thú vui của anh. Họ đă đi những nước cờ với nhau, Teruo biết rơ bộ năo người cháu hắn làm việc thế nào, anh suy nghĩ và phản ứng ra sao. Tất cả những dữ kiện đó cũng đều được đưa vào máy tính.
Người điều khiển máy nói:
- Thưa ngài Sato, xin ngài quay trở lại sau hai giờ nữa, tôi sẽ cung cấp mọi thông tin ngài cần.
- Rất tốt!
Teruo đứng dạy và bỏ đi. Hắn dạo quanh khi xưởng khổng lồ và nghĩ rằng tất cả mọi xưởng Matsumoto khác trên thế giới phải thuộc về hắn, hắn đă cống hiến nhiều sức lực cho chúng. Hắn đă tranh căi kịch liệt với Sachiko, cuối cùng hắn đă thuyết phục được vợ hắn tin rằng hắn đúng.
Hắn đă không giải thích cho vợ biết rằng cái chết cùa Higashi chỉ là một vụ tai nạn. Hắn bảo:
- Massao đă giết nó!
Điều đó góp phần làm cho vợ hắn càng tin hắn hơn.
Có một sai lầm là hắn đă nói với cảnh sát rằng Massao giết Higashi. Hắn nói như thế là để mong cảnh sát t́m ra Massao thất nhanh chóng. Nhưng rồi hắn lại hối hận. Hắn không muốn Massao rơi vào tay cảnh sát. Hắn muốn Massao được dẫn về chính tận tay hắn. V́ vậy hắn đă thuê tên thám tử để t́m Massao. Lần này, th́ không thể có sai lầm. Máy điện toán không phạm sai lầm.
Hai giờ sau, Teruo quay trở lại pḥng máy tính. Viên kỹ sư ngẩng lên:
- Thưa ngài, tôi đă làm xong rồi. Đây là tất cả những thông tin ngài cần.
- Tuyệt lắm, cám ơn anh.
- Không giám thưa ngài Sato!
Trong văn pḥng riêng, Teruo nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả mọi sở thích, thú vui, ư thích của cháu hắn đều được phân tích đánh giá và xử lư. Massao thích thịt băm viên và ḿ nấu theo kiểu Italia. Vậy th́ các thám tử phải bao vây các hiệu ăn loại này. Massao thích máy Flipper. Vậy sẽ cử người ŕnh rập quanh các khu vực vui chơi. Massao rất thích chơi Bowling và những khu hội thể thao. Massao rất ham thích phim cao bồi Mỹ và Italo- Western. Phải lùng sục trong các rạp hay chiếu phim loại này. Các thám tử tư sẽ theo dơi tất cả các sân bay, các nhà ga và các bến ô tô buưt. Massao không thể c̣n sống mà rời thành phố được. Máy điện toán đă vây hăm chặt anh. Teruo đặc biệt chú ư đến hai thông tin cuối cùng này:
Kẻ bị t́m kiếm sẽ ngày càng phải ẩn ḿnh kỹ hơn. Có thể sẽ lần trốn ở khu dành cho người Nhật. Xác suất lớn nhất là: Greenwich Village. Nếu kẻ bị t́m kiếm có cơ hội thoát được khỏi New York th́ xác suất lớn nhất là sẽ đến Los Angeles hoặc San Francisco.
Teruo vùi đầu suy nghĩ rất lung về hai thông tin cuối cùng. Hắn ngả lưng vào ghế bành để suy nghĩ. Đây là một cuộc đấu trí với Massao. Hắn tự đặt ḿnh vào vị trí người cháu. Nếu hắn là Massao th́ nước cờ tiếp theo sẽ là ǵ? Hắn sẽ làm thế nào để ra khỏi New York? Rồi bỗng nhiên Teruo t́m thấy lời giải. Thật là đơn giản. Chính hắn sẽ giúp Massao chạy trốn.
Không có nơi nào Massao có thể lẩn trốn được. Cuộc truy t́m anh đang được tâp trung ở New York. Massao biết anh phải rời khỏi thành phố càng nhanh càng tốt. Anh nghĩ đến cảnh tên thám tử tư xông vào gia đ́nh Doi và anh hối hận là đă lôi kéo cả Sanae và cha mẹ cô vào chuyện của ḿnh. Sanae hoàn toàn không biết anh là ai, vậy mà cô đă chẳng nề hà ǵ giúp đỡ anh. Massao đă nghe được cuộc đối thọai giữa tên thám tử và Sanae. Anh linh cảm thấy cần phải bỏ trốn thật nhanh anh đă chuồn xuống theo chiếc thang cứu hoả. Anh không dám quay trở lại khách sạn đă thuê, có lẽ cuộc truy nă đang nhắm vào góc phố này. Họ có thể dễ dàng t́m thấy anh. Làm sao mà một khuôn mặt Nhật Bản lại có thể lẩn trốn trong khu vực toàn những người da trắng? Massao chợt nghĩ ra phải làm ǵ. Anh phải đi đến khu phố dành cho người Nhật. Khu Greenwich Village.
Anh lên một chiếc tàu điện ngầm và kinh ngạc trước những tiếng ồn ào, không khí bụi bặm và sự thô lỗ của những người xung quanh. Ở Tokyo, mọi xe điện ngầm đều sạch sẽ và tĩnh lặng, hành khách rất lịch sự. Tàu đỗ lại Greenwich Village, Massao nhảy xuống. Sanae đă có lần kể cho anh nghe về khu phố dành cho người Nhật, nhưng anh không biết chính xác nó ở đâu. Anh hỏi thanh niên đang đi xe đạp:
- Xin lỗi, anh chỉ giùm cho tôi khu phố người Nhật.
Anh thanh niên nói:
- Ồ! Đi thẳng độ ba dặm dọc phố này rồi rẽ trái, đến phố Blake.
Anh thanh niên biến mất, Massao đứng ngây người chẳng hiểu lấy một từ. Anh cứ đi và t́m măi cho đến lúc thấy một bản đồ thành phố. Anh nhanh chóng chuyển hướng và t́m thấy ngay nơi cần đến. Nó cũng chẳng xa.
Massao đi dọc Ten Avenue và nh́n các tấm biển quảng cáo, biển để tên hăng treo trên các tường nà. Anh yên tâm là có thể dấu mặt ở đây khá ổn.
Đương nhiên Teruo sẽ tính toán rằng Massao sẽ lần trốn ở đây, nơi anh tưởng là an toàn. Hắn sẽ phái các thám tử về đây sục sạo tất cả các khách sạn, các nhà trọ, t́m anh trên khắp các ngả đường. Chúng sẽ t́m anh ở các quán ắn có món thịt băm viên, món ḿ nấu theo kiểu Italia sẽ toả đi khắp các rạp chiếu những phim Italo- Western.
Nhưng Massao sẽ không thể dễ dàng bị sa bẫy. Anh sẽ tinh khôn hơn Teruo. Anh sẽ ẩn náu ở Village nhưng sẽ không trú ngụ ở những nơi Teruo có thể đoán ra và truy t́m.
Massao đi học theo các phố qua các cửa hàng ăn có món thịt băm viên và món ḿ nấu theo kiểu Italia, qua các cung vui chơi giải trí. Anh không chú ư tới những thứ đó. Anh phát hiện một quầy đồ ăn nhẹ và mua hai chiếc bánh xăng uưch đựng trong túi giấy. Anh đi quay các rạp chiếu phim qua đến các loại phim cao bồi, phim Italo-Western. Anh cứ đi măi cho đến khi tới một rạp chiếu phim nhỏ chiếu các phim Pháp. Anh nh́n quanh xem có ai theo dơi không rồi mua một vé đi vào rạp. Anh hoàn toàn không biết tiếng Pháp, nhưng đây là nơi an toàn của anh. Sẽ không ai t́m anh ở đây. Anh dán mắt lên màn ảnh không hiểu lấy một từ, vừa xem vừa nhai một chiếc bánh xăng uưch. Trên màn ảnh cứ chiếu hết phim này đến phim khác, Massao dần dần ngủ thiếp đi. Nguy hiển nhất đối với anh là đi một ḿnh trong đêm ngoài đường, V́ lúc đó rất vắng người. Ban ngày anh có thể hoà vào ḍng người mà lẫn tránh.
Sáng sớm hôm sau Massao tỉnh dậy, mệt mỏi và căng thẳng. Trên màn ảnh vẫn nhân vật nam ấy đang yêu cô gái ấy. Massao cảm thấy người Pháp chẳng nghĩ đến việc ǵ khác ngoài chuyện yêu đương. Anh lại nhớ đến Sanae. Một ngày nào đó, khi đă được an toàn, anh sẽ gọi điện cho cô, cảm ơn cô đă giúp đỡ anh tận t́nh.
Massao bước ra đường và nheo mắt lại v́ ánh mặt trời gay gắt. Ḍng người chen lấn nhau trên vỉa hè. Anh hoà vào họ, luôn luôn cảnh giác trông chừng cảnh sát. Anh biết rơ không thể trú ngụ lâu ở đường phố được. Anh tin chắc lăo chú đă cử người bao vây tất cả các bến xe, sân bay và các nhà ga. Anh phải t́m một lối thoát khác. Massao nghe nói có những người trẻ đưa đi các nơi trong nước bằng ô tô. Anh sẽ t́m một người như vậy. Có lẽ đây là cách tốt nhất để thoát khỏi New York.
Tại một quầy báo bên góc phố, Massao mua một tờ Daily News và một tờ O.C.S News bằng Tiếng Nhật. Anh vào một hiệu cà phê giở báo ra đọc mục rao vặt. Trên tờ Daily News không thấy có ǵ. Nhưng trên tờ báo O.C.S News bằng tiếng Nhật có một tin làm anh hồi hộp. Ở cột: “T́m người giúp việc” đăng tin: “Một phụ nữ già người Nhật t́m một người trẻ tuổi chở xe đến Los Angeles. Xin chịu mọi phí tổn “ Quá là một dịp may hiếm có! Massao tràn đầy hy vọng sẽ đến được Los Angeles t́m Kunio Hidaka. Anh cẩn thận xé mẩu tin trên báo rồi giở tấm bản đồ thành phố anh đă mua ra xem. Anh t́m thấy ngay địa chỉ người đàn bà.
Massao lên đường ngay, anh tin chắc bà lăo sẽ thuê ḿnh. Có lẽ bà ấy đă già yếu lắm. Anh sẽ chở bà thật cẩn thận đến Los Angeles. Sau đó anh sẽ lo đến việc riêng. Anh sẽ bắt lăo chú phải trả giá cho những hành động độc ác của lăo đối với anh và đối với hăng Matsumoto. Massao quyết trả thù cho danh dự của gia đ́nh.
Mười phút sau, Massao đứng trước toà nhà đơn lẽ có mặt tiền bằng đá nhám. Anh kiểm tra lại một lần nữa mẩu tin quảng cáo: Nhà IB. Anh nh́n lượt nhanh bộ quần áo đang mặc. Chúng bị đứt chỉ do ngồi ở ghế bành rạp chiếu phim đêm qua, giầy th́ đầy bụi, anh chùi giày vào gấu quần, hít mạnh một hơi rồi bước tới ngôi nhà. Anh bị kích động ghê gớm. Bà lăo sẽ phải mướn anh. Cuộc sống của anh phụ thuộc vào việc này. Anh đứng một lúc trước căn hộ IB rồi gơ cửa. Một bà già người Nhật mặc bộ đồ ki mô nô ra mở cửa. Massao nói:
- Cháu đến nhận việc làm qua tin bác đưa trên báo.
Bà ta nh́n anh ḍ xét giây lát:
- À! Đúng rồi, mời anh vào nhà!
- Ồ! may quá.
Massao bước vào nhà:
- Bà cần t́m một người chở xe đến Los Angeles phải không ạ?
Bà người Nhật gật đầu:
- Đúng! Tôi có một chiếc ô tô nhưng không biết lái.
Massao bảo:
- Cháu có thể giúp bà. Hy vọng bà sẽ cho phép cháu chở bà đến Los Angeles.
Một giọng đàn ông vang lên sau lưng Massao:
- Anh đáng yêu lắm đấy, anh cả ạ.
Massao nhận ra giọng nói ngay tức khắc. Anh nghe nó lần cuối khi ở nhà Sanae.
Anh quay lại và thấy Sam Collins. Tên thám tử cầm lăm lăm khẩu súng lục chĩa thẳng vào anh. Massao hốt hoảng:
- Làm sao ông...?
Với một cảm giác kinh hoàng anh chợt hiểu ra ḿnh đă sa bẫy. Teruo đă tinh ranh hơn anh! Lăo chú đă biết rơ anh đang tuyệt vọng t́m cách thoát ra khỏi New York. Tất cả mọi đường thoát ở New York đă bị phong tỏa. Phương tiện chạy trốn duy nhất c̣n lại là ô tô; nhưng v́ Massao không có thẻ tuỳ thân do đó không thể thuê được xe, nên anh đă phải tự dấn thân vào bẫy bằng một con đường khác. Và Teruo đă vạch cho anh con đường đó. Hắn đă cho đăng tin thuê người trên tờ O.C.S News, tớ báo tiếng Nhật duy nhất ở New York, đây chính là con đường thoát mà Massao đang cần.
Thế là Massao đớp ngay miếng mồi. Anh thầm nguyền rủa ḿnh đă quá nhẹ dạ cả tin, nhưng bây giờ th́ đă quá muộn.
Massao nói với tên thám tử:
- Tôi không là điều ǵ sai trái. Cái chết của người đàn ông là một tai......
- Thôi, bớt mồm đi!
Tay lăm lăm khẩu súng, Sam Collins đưa tay trái vào túi rút ra tờ bạc một trăm đô la đưa cho bà già:
- Bà đă thực hiện công việc rất tốt. Xin cảm ơn.
Hắn hất hảm bảo Massao:
- Đi thôi, anh chàng!
- Xin ông hay nghe tôi nói!
- Đừng dài ḍng lôi thôi, mày đă bị bắt!
- Ông sẽ đưa tôi đến sở cảnh sát ư?
- Đương nhiên.
Sam Collins vung khẩu súng chỉ ra phía cửa:
- Đi ra ngay, ranh con.
Bà già quay lại nh́n đi chỗ khác, dường như bà già chẳng dính líu ǵ đến những việc đang xảy ra. Massao không thể trách cứ ǵ bà. Một trăm đô la đối với bà có lẽ là cả một tài sản, và bà không hề biết bà đă đem lại cho Massao một hiểm họa như thế nào. Bà chẳng có lỗi ǵ, bọn kia đă sử dụng bà như một thứ công cụ mà thôi.
Chĩa súng vào Massao, Sam Collins mở cánh cửa. Họ đi ra ngoài. Tên thám tử khéo léo cầm giấu khẩu súng để người qua đường không ai nh́n thấy. Một chiếc Chevrolet màu xanh đơ bên lề đường. Tên thám tử mở cánh cửa xe cạnh tay lái. Gă cảnh cáo Massao:
- Đừng có giở tṛ ngu xuẩn ra đấy! Tao có thể đưa mày hoặc cái xác của mày về sở. Mày bị truy nă về tội giết người, hiểu chưa?
Massao gật đầu, anh hiểu rơ t́nh thế của ḿnh. Súng lăm lăm trong tay, Sam Collins ngồi vào sau tay lái rồi ra hiệu bảo Massao ngồi vào ghế bên cạnh. Tên thám tử ra lệnh:
- Đóng cửa vào, nhẹ thôi.
Massao đóng cửa xe.
- Tốt lắm!
Sam Collins mở máy:
- Ngồi cho ngay ngắn mà thở cho dễ chịu. Phải đi khá xa đấy!
Nhưng họ chẳng hề đi tới sở cảnh sát. Tên thám tử định đưa anh về chỗ lăo chú. Massao quay cuồng với bao ư nghĩ. Anh biết rơ, nếu anh rơi vào tay Teruo lần này nữa th́ cuộc đời của anh chẳng c̣n đáng giá một xu.
- Tôi không biết chú tôi trả cho ông bao nhiêu nhưng tôi sẽ trả cho ông nhiều hơn. Tôi là chủ hăng công nghiệp Matsumoto.
Tên thám tử cười phá lên:
- Kỳ quặc thật đấy! Ông chú mày nói rằng chính ông ta là chủ hăng.
Massao nài nỉ:
- Nếu ông giúp tôi, tôi sẽ....
- Thôi quên đi! Tao không biết chuyện ǵ xảy ra giữa chúng mày, mà tao cũng cóc thèm biết. Người ta thuê tao đi t́m mày rồi lôi cổ mày về. Tao có thể làm việc theo kiểu ǵ cũng được, hoặc rắn hoặc mềm. Nếu mày thích rắn th́ cũng hơi đau một tí đấy, con ạ! Tuỳ mày chọn lấy!
Massao cố thuyết phục:
- Ông đă giúp nhầm người rồi. Nếu ông để tôi đi thoát, tôi sẽ làm cho ông trở thành giàu có.
Sam Collins cười nhạo báng:
- Tao giàu rồi.
Mà đúng thế thật. Trong lần gặp gở thứ hai, Teruo đă nói: “Món thưởng năm mươi ngàn đô là chỉ là mở đầu. Hăy mang thằng cháu của tao về đây mày sẽ giàu có!” Teruo đă hứa cho gă một tài sản. Và lúc này, khi đă nắm giữ số tài sản đó, gă không muốn để tuột khỏi tay nữa. Gă sẽ có đủ tiền để sống yên ổn những ngày cuối đời. Gă vẫn luôn mơ tưởng sẽ được sống ở Florida và sắm một du thuyền riêng để đi câu cá. Gă có thể đưa cả vợ hoặc ngừơi t́nh đi theo. Mà cũng có thể chẳng cần ai cả, gă nghe nói ở Florida có vô thiên lủng phụ nữ đẹp. Tất cả những ǵ một gă trai như gă cần là tiền. Và từ nay trở đi, gă sẽ có nhiều tiến như chưa bao giờ có.
Gă liếc nh́n mà hơi chạnh ḷng thương hại chàng thanh niên ngồi bên trong chiếc quần jeans sờn rách và chiếc áo phông bẩn thỉu. Ồ! Khôi hài làm sao, một thằng cha như thế này mà bảo là gă đă giúp nhầm người. Tuy nhiên, gă công nhận rằng Teruo quả là ranh ma. Hắn biết chính xác phải giương bẫy như thế nào.
Tên thám tử với tay qua người Massao tới ngăn kéo đựng găng tay. Gă lôi ra một chai Whisky chỉ c̣n một nửa rồi uống một ngụm ngon lành. Gă xứng đáng được hưởng lắm. Massao vẫn lặng thinh ngồi im bên cạnh. Tên thám tử cũng cảm thấy thương anh. Cuộc đời là thế: nỗi bất hạnh của Massao lại là sự may mắn của gă. Gă lại tu thêm một ngụm nữa rồi đưa chai cho Massao:
- Uống đi một chút, mày sẽ thấy dễ chịu đấy!
- Không, cảm ơn ông!
Sam Collins nhún vai rồi lại vùi chai rượu vào ngăn đựng găng tay. Gă nói:
- Mày phải hiểu rằng, ông chú mày căm mày lắm đấy!
Massao không trả lời.
Thôi kệ thây chúng. Tên thám tử nghĩ. Giao nộp thằng nhóc này là xong việc. Gă nghĩ tới tờ séc bự sắp được sờ mó, vuốt ve, rồi nhếc mép cười. Không, gă sẽ không nhận séc, mà phải là tiền mặt! Như vậy đỡ phải đóng thuế, rách việc! Cũng có thể hắn không đi Florida, mà sẽ bay nhảy sang các đảo ở Nam Hải. Các cô gái ở đó vừa đẹp lại vừa dễ kiếm. Tiền! Đó là ch́a khoá dẫn tới tất cả. Tiền biến một kẻ tầm thường thành một bậc minh vương. Trong cuộc đời, Sam Collins đă từng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đây là cú làm ăn lớn hơn cả mà hắn đă bao lần mơ ước. Ôi, Chiếc cầu hạnh phúc dẫn tới túi tiền vàng khổng lồ! Gă lại liếc mắt theo dơi Massao và tự hỏi không biết thằng oắt này đang nghĩ cái quái ǵ trong đầu.
Massao đang nghĩ kế thoát thân. Anh hiểu rằng không thể thuyết phục được tên thám tử giúp ḿnh. Phải t́m một kế khác. Nhưng tên thám tử đă cảnh cáo: nếu bỏ chạy gă sẽ bắn bỏ ngay lập tức. Massao đă nghĩ tới nước bật cánh cửa xe nhảy ra ngoài, nhưng tên thám tử lái xe chỉ bằng một tay, c̣n tay kia luôn lăm lăm khẩu súng lục. Gă có thể bắn vỡ đâu Massao ngay khi anh chỉ mới lao qua cửa được một nữa người.
Massao quan sát bên ngoài qua tấm kính chắn gió đầy bụi. Một tấm biển chỉ đường có mũi tên ghi rơ: George Washington Bridge. Anh biết nếu vượt qua chiếc cầu này rồi th́ chẳng c̣n cơ hội nào nữa. Sau đó sẽ là xa lộ chạy thẳng một mạch đến New York. Từ xa, Massao đă nh́n thấy chiếc ṿm khổng lồ của cây cầu dẫn qua sông Hudson hùng vĩ. Massao chỉ c̣n ba phút để quyết định một kế họach thoát thân. Anh liếc sang nh́n tên thám tử ngồi bên và tự hỏi không biết có thể quật nổi gă không. Nhưng từ trong tiềm thức, anh đă biết rằng không thể được. Không có súng anh không thể thắng được người đàn ông lực lưỡng đang ngồi bên cạnh. Lúc này xe vừa chạy đến chỗ có đèn hiệu. Đèn xanh vừa tắt, thay vào đó là đèn vàng báo hiệu dừng xe.
Collins đă đặt chân vào bàn đạp ga định vượt qua ngă tư trước khi có đèn đỏ, nhưng gă kịp phát hiện bên cạnh xe gă là một xe cảnh sát vừa trườn tới. Gă đành phanh xe dừng lại trước đèn hiệu. Cầu trời đừng có xảy ra tṛ ǵ lúc này, - Sam Collins nghĩ. Nhất là lúc này, khi ta sắp trở nên giàu có.
Cả Massao cũng đă nh́n thấy chiếc xe cảnh sát có hai người ngồi trong. Nó đỗ ngay cạnh xe Sam Collins để chờ đèn xanh. Trong một giây tuyệt vọng, anh định kêu cứu để t́m lối thoát. Nhưng anh sực nhớ ra rằng chính cảnh sát cũng đang truy lùng ḿnh. Cảnh sát cũng lại là kẻ thù. Anh phải t́m ngay một cách khác. Trong từng khoảnh khắc, đèn hiệu có thể bật xanh. Rồi bỗng nhiên Massao nảy ra một kế. Anh nh́n tên thám tử rồi nói:
- Thưa ông, bây giờ tôi lại muốn được uống một chút, tôi có thể uống được rượu. Xin ông cho phép.
- Được chứ! Tao đă bảo rồi mà! Rượu sẽ làm mày sảng khoái ra đấy, cứ uống đi!
Massao mở ngạn kéo đựng ngăn tay lôi chai rượu ra và mở nút. Anh cầm chai rượu trong tay, mắt nh́n đăm đăm vào đèn hiệu. Đèn bật vàng, rồi bật màu xanh. Massao căng thẳng cực độ. Tên thám tử nhận ga. Bây giờ mọi việc đă diễn ra như dự định. Vào lúc chiếc xe chuyển bánh, Massao dốc ngược chai rượu lên đầu Sam Collins và đổ tùng toé rượu khắp từ đầu gă xuống người. Tên thám tử hoảng hồn, trợn ngược mắt nh́n Massao:
- Thằng ranh con, mày làm cái tṛ ma quỷ ǵ thế hả?
Gă rướn người lên định giằng chai rượu từ tay Massao, trong một giây, gă buông tay khỏi vô lăng. Massao lợi dụng chính khoảnh khắc này. Anh buông rơi chai rượu, vồ lấy tay lái đánh chiếc xe chạy bật về bên trái làm nó đâm đánh rầm vào đít chiếc xe cảnh sát.
Hai nhà chức trách nh́n ngay sang Sam Collins. Tài xế lái chiếc xe chửi rủa rồi quát lên:
- Cho xe đỗ vào lề đường!
Sam Collins run lên v́ tức giận. Trước hết, gă sẽ phải thu xếp cho êm nhẹ cái chuyện khỉ khốn nạn này, rồi gă sẽ trừng phạt thằng ranh con thật xứng đáng. Nó đáng được một bài học lắm. Gă lái xe đỗ vào lề đường và nh́n thấy hai viên cảnh sát mặt hầm hầm tức giận nhảy ra khỏi xe tiến đến bên gă.
- Mời anh xuống xe!
Một người ra lệnh.
Sam Collins xuống xe với vẻ mặt nhẫn nhục biết lỗi. Gă nói:
- Tiếc quá! Thưa ông sĩ quan! Tôi bị trượt tay lái một chút xíu. Xin sẵn sàng đền bù các ông về các thiệt hại...
Mùi rượu Whisky toả ra nồng nặc từ người Sam Collins làm viên cảnh sát cay cả mắt. Anh ta quay lại nói với viên cảnh sát thứ hai:
- Có lẽ chúng ta đă tóm được một con sâu rượu đấy!
Sam Collins vội phản đối:
- Các ông nhầm rồi, tôi không hề uống rượu. Thằng nhóc kia nói đùa tôi, nó đổ rượu từ đầu tôi xuống ướt hết cả người tôi đây này!
- Thằng nhóc nào?
Sam Collins quay người lại chỉ vào trong xe. Nhưng Massao đă biến mất!
Thời gian là bạn anh, nếu cuộc sống b́nh lặng và yên ổn. Nhưng nếu có một chút gay cấn th́ thời gian sẽ là kẻ thù của anh.
Thời gian đă trở thành kẻ thù của Massao. Anh đă đánh giá thấp lăo chú. Anh đă tưởng rằng lăo chú sẽ để mặc anh chạy trốn, rồi bỏ cuộc săn đuổi. Nhưng bây giờ anh đă hiểu rơ hơn. Teruo sẽ không nương tay cho đến khi Massao phải chết. Teruo đang ngự ở một nơi nào đó, trong văn pḥng của hắn, trong một xí nghiệp của hắn, hay trong biệt thự trên núi và lạnh lùng vạch ra những chiến lược giết người. Nếu họ đang chơi cờ th́ Teruo đă thường xuyên đánh bại Massao. Nhưng lần này là một vấn đề nghiêm trọng khác: lần này là cuộc sống của Massao.
Vào chính khoảnh khắc chiếc Chevrolet màu xanh lá cây đâm vào xe cảnh sát, Massao đă chui ra khỏi xe và bỏ chạy theo hướng ngược lại. Anh chạy như ma đuổi, không biết chạy đi đâu, chỉ biết rằng càng tránh xa được lăo chú và tay chân của hắn càng tốt. Anh gh́m dần bước chạy để tránh sự chú ư của mọi người. Theo bản năng, anh đi về hướng Downtown - Manhattan, nơi có biển người đông hơn để dễ lẩn trốn hơn. Nhưng anh không có chủ đích để đi tới. Anh cũng không thể quay trở lại Greenwich Village. Anh cũng không thể quay trở lại khách sạn. Không có chỗ nào cho anh trú ngụ. Nếu Teruo biết được Massao đă chạy chốn th́ khắc các ngả đường sẽ dày đặc người của hắn được tung ra để t́m anh. Teruo nắm trong tay toàn bộ tài sản của gia đ́nh Matsumoto và hắn sẽ sử dụng đến từng xu một để gạt bỏ bằng được trở ngại cuối cùng đối với hắn. Massao đơn thương độc mă chống lại cảnh sát, chống lại pḥng an ninh của doanh nghiệp Matsumoto và chống lại vô vàn những tên thám tử tư. Chưa bao giờ anh cảm thấy cô đơn như lúc này.
Không. Anh không hoàn toàn bị bỏ rơi. C̣n đó Kunio Hidaka ở Los Angeles. Massao nhớ lại những giờ phút đẹp đẽ họ đă sống bên nhau. Cha anh tin cậy ông. Nhưng làm thế nào để tới được chỗ ông ấy bây giờ? Anh không thể giải thích được t́nh cảnh của ḿnh lúc này qua điện thọai. Không. Anh phải nói chuyện trực tiếp với Kunio Hidaka.
- Này, nhắm mắt đi đâu thế hả? - Một giọng nói vang lên. Massao nh́n lên và thấy ḿnh va phải một người gác cổng khách sạn mặc đồng phục màu xám.
- Ôi! xin lỗi ngài!
Massao nói. Người gác cổng đang vẫy taxi cho một người khách của khách sạn. Massao nh́n quanh và thấy ḿnh đang đứng ngay trước cửa khách sạn Hilton. Anh nheo mắt nh́n ngắm cho rơ hơn, nhưng anh không quan sát khách sạn, mà chú ư tới những điều đang diễn ra trước khách sạn.
Chiếc xe buưt Greyhound to lớn đang đỗ chờ khách, với tấm biển đề Los Angeles. Khách đang lục tục lên xe. Điều đặc biệt đập vào mắt Massao là họ đều là người Nhật. Hoá ra đây là một du lịch Nhật Bản đang trên đường đến Los Angeles! Thật là một dịp may hiếm có! Massao biết rơ anh phải chớp lấy thời cơ này. Anh đứng lại theo dơi t́nh h́nh.
Người lái xe buưt đứng bên cánh cửa để mở và nh́n vào danh sách kiểm tra tên từng người khách đang lên xe. Massao phải t́m được cách lên được chiếc xe này. Nhưng bằng cách nào? Rơ ràng đây là một hội riêng, mà anh lại không có tên trong danh sách. Massao suy nghĩ mấy giây, nh́n quanh một lát rồi đi vào thẳng hành lang của khách sạn. Hành lang rộng mênh mông và nhiều người: khách du lịch đi và đến, khách văng lai, khách ngồi trên các ghế bành đợi cái ǵ đấy. Giữa hành lang là một đống to xù các loại va ly của hội du lịch, có ghi tên từng người trên xách quai. Bốn chiếc xe đẩy nhỏ đang chuẩn bị chở đống va ly ra xe đưa vào khoang hành lư. Cuối cùng c̣n lại khoảng hơn một chục chiếc.
Đầu óc Massao nóng bỏng v́ suy tính. Anh tiến đến đống va ly cúi nh́n và đọc một tấm phiếu trên đó ghi tên người chữ: Yoshio Tanaka. Massao đứng thẳng dạy rồi đi xuyên qua hành lang tiến thẳng đến cabin điện thọai. Anh nhấc ống nghe trong cabin cuối. Một giọng dội lên trong ống nghe:
- Tôi có thể giúp ǵ được ngài?
- Các vị có thể giúp tôi gọi ngài Yoshio Tanaka được không?
- Xin ngài chờ một chút!
Mấy giây sau, một giọng lanh lảnh truyền qua loa:
- Xin mời ngài Tanaka đến nói chuyện tại pḥng điện thọai.
Massao đứng lại trong cabin quan sát thấy một người đàn ông béo lùn đang hớt hải chạy đến cabin điện thọai cách chỗ anh không xa.
- A lô!
Massao quay lưng lại, hạ giọng nói vào máy:
- Ngài Tanaka phải không ạ?
- Vâng! vâng!
Tanaka vội nói:
- Có phải ngài Tanaka đấy không ạ?
- Vâng, tôi đây. Ai đang nói chuyện đấy?
- Đây là đường dây xuyên biển. Có một cuộc nói chuyện đường xa từ Nhật Bản cho ngài. Xin chờ một chút để chuẩn bị. Ngài hăy treo máy kên và chờ một lát!
- Nhưng xe buưt của tôi sắp khởi hành...!
- Điện sẽ gọi đến ngay!
- Từ văn pḥng của tôi à? - Tanaka hỏi.
- Vâng! Thưa ngài!
- Vâng! Tôi chờ!
- Xin cảm ơn.
Massao treo máy lên. Anh đi qua chỗ Tanaka và vội vă ra ngoài. Những chiếc va ly cuối cùng đang được chuyển lên xe. Những người khách cuối cùng đang lên xe và người lái xe đang xem lại lần cuối bản danh sách.
Tất cả diễn ra theo ư muốn. Người của Teruo săn lùng Massao ở tất cả các bến xe công cộng. Nhưng sẽ không ai nghĩ ra t́m anh ở một chiếc xe riêng của hội du lịch. Massao đứng lại trước cửa xe. Người lái xe nh́n anh:
- Tên ngài là ǵ ạ?
- Tôi là Yoshio...
Vào đúng lúc này, Massao liếc thấy bóng dáng béo lùn vội vă của Tanaka. Anh hốt hoảng nh́n ông ta đang chạy đến. Tanaka đẩy Massao sang bên và nói với người lái xe:
- Yoshio Tanaka!
Người lái xe gạch lên trên tờ giấy. Massao đứng ngay trên vỉa hè nh́n người đàn ông nhật béo lùn trèo lên xe. Người lái xe lên sau tay lái và một phút sau, chiếc xe buưt lao đi mất hút.
Massao thất vọng đứng lại một ḿnh. Anh đă gần đạt được mục tiêu, vậy mà tất cả bỗng nhiên đổ nhào. Ôi giá mà anh có một người ngần gũi để kể hết mọi chuyện. Anh mong ước được đến thăm lại Sanae. Anh nhớ đến ngương mặt dịu hiền, xinh đẹp của cô, nhớ lại lúc cô nói dối tên thám tử để bảo vệ anh. Một nỗi buồn sâu thẳm tràn ngập ḷng anh.
Một viên cảnh sát đang tiến lại gần khách sạn. H́nh như anh ta chăm chú nh́n Massao hay là Massao tưởng tượng ra vậy? Không thể mạo hiểm lúc này được. Anh đủng đỉnh quay ḿnh và chậm răi ḥa ḿnh vào ḍng người đi vào hành làng khách sạn. Anh đi qua hành lang rồi chuồn khỏi khách sạn bằng cổng sau. Anh cần một chỗ ẩn, nhưng chẳng ở đâu an toàn.
Trong một hiệu ăn Pháp ở Hinet six Avenue, Massao nhấm nháp bữa ăn trưa muộn. Anh ghét các hiệu ăn Đức nên t́m đến nơi này. Anh biết lăo chú đang âm mưu ǵ vào lúc này. Lăo chú anh hiểu thấu tất cả những thói quen của anh và sẽ tung người đi sục sạo ở tất cả những nơi anh có thể đến. Từ lúc này trở đi, Massao chỉ có thể đến những nơi không ngờ tới. Anh phải tránh không để lại dấu vết để lăo chú có thể lần theo. Anh ngồi bên chiếc bàn kê trong góc pḥng ăn món giăm bông rám mà ḿnh không thích, óc măi suy tính những bước tiếp theo. Làm thế nào để trốn thoát khỏi cái thành phố đă bị bao vây kín như bưng này?
T́nh cờ qua cửa sổ, Massao nh́n thấy một chiếc xe tải lớn lăn bánh tới. Một luồng suy nghĩ nóng bỏng chạy suốt thân thể Massao: c̣n một cơ hội nữa.
Một giờ sau, Massao đứng dưới bóng chiếc xe tải lớn đỗ bên ụ xe và quan sát họat động sôi nổi đang diễn ra xung quanh. Trên sân có ít nhất năm mươi chiếc xe tải lớn phục vụ vận chuyển hàng! Không biết bao nhiêu là hàng hoá chất đầy trên sân, các xe vận chuyển đồ gỗ, thực phẩm, đồ hoá chất và dụng cụ y tế. Các xe chất đầy nào là sách vở, nào là máy truyền h́nh, gỗ xây dựng, quần áo. Các xe tải này là mạch máu của nước Mỹ. Chúng chở hàng hoá đến mọi ngóc ngách của đất nước, đến các thành phố lớn, các làng mạc xa xôi, các trang trại và bến cảng.
Massao vẫn chăm chú quan sát công nhân làm việc. Các khâu luôn luôn diễn ra giống nhau. Khi xe đă chất đầy hàng, người ta đậy cửa sau rồi khoá lại. Lái xe ngồi vào sau tay lái, phụ xe ngồi ghế bên cạnh và xe nổ máy rời sân hàng. Thật là một cảnh tượng thú vị. Sau khi đă nắm vững t́nh h́nh và biết cần phải làm ǵ, Massao rời sân.
Anh đến bên một công nhân đang chất hàng lên xe và hỏi:
- Xin lỗi ông, chiếc xe này đi đâu thế?
- Connecticut.
- Không phải hướng ấy.
- Xin cảm ơn ông!
Massao đến bên một chiếc xe khác:
- Thưa ông, xe này đi đâu thế?
- Boston.
Gần quá. Anh cứ hỏi hết lái xe này đến lái xe khác và nhận được câu trả lời. Xe th́ chạy đến Maine hay Philadenphia xe th́ đến Washington hay Delaware. Chẳng ăn thua ǵ, Massao đă định bỏ cuộc khi anh lần đến một chiếc xe khổng lồ chở đầy đồ gỗ và dụng cụ gia đ́nh. Ḷng đầy thấp thỏm. Massao hỏi:
- Thưa ông, xe này đi đâu thế ạ?
Chẳng thèm nh́n anh, người lái xe gầm lên:
- Los Angeles!
Massao thấy nghẹt thở như có một ḍng Adrenalin cộm trong mạch máu - Los Angeles! Nhất định anh phải t́m mọi cách lên được chiếc xe này. Anh lùi lại một bước và quan sát các công nhân đang cẩn trọng xếp các loại đồ gỗ lên sàn xe. Chiếc xe tải sắp đầy ứ hàng. Khi đă xếp đầy th́ trên xe chắc chẳng c̣n hở lấy một xăng ti mét nào. Massao có len được vào đấy th́ chắc cũng đến chết bẹp mất. Bố khỉ! nhưng đó không phải là mối lo chính của anh. Cái cơ bản làm anh lo lắng là chuyến xe chạy xuyên nước Mỹ này sẽ kéo dài sáu hay bảy ngày, và suốt thời gian đó anh sẽ bị giam trong xe không có đồ ăn thức uống.
Không sao! Massao nghĩ. Chẳng ǵ cản trở được anh nếu anh sẽ đến được Los Angeles, nơi anh sẽ lần t́m ra Kunio Hidaka và nhờ ông giúp đỡ.
Một nhóm bốn người đàn ông đang đẩy các xe lăn chở đầy đồ gỗ, họ chuyển hàng lên sàn xe. Massao biết rơ cần bắt đúng thời cơ. Nếu chui lên xe sớm quá anh có thể bị phát hiện. C̣n nếu chậm chân một chút, anh có thể bị bỏ lại ngoài xe.
Massao thấy một nhóm lái xe đường xa đi từ căng tin ra đang đi sang phía bên kia sân chứa hàng. Nghĩ tới ăn, anh ứa nước miếng. Trong giây phút này th́ anh sẵn sàng ăn đến cả cái món giăm bông Đức rán chết tiệt cũng được. Anh lại nh́n sang căng tin. Chỉ mất vài phút là có thể sang đấy mua một vài chiếc bánh xăng uych và mấy hộp Cola. Anh sẽ có ít đồ ăn, thức uống để đi xa mà không lo bị đói.
Massao không thể cưỡng lại nổi ư định đó. Anh nhanh chóng bước sang phía căng tin. Trong căng tin đầy tiếng ồn và khói thuốc lá. Các lái xe đường xa ngồi đầy quanh các bàn và quầy rượu. Massao lối vào quầy. Anh phát điên lên v́ phải xếp hàng chờ. Có độc mỗi một cô bán hàng phục vụ mười lăm khách. Cô ta đang tán phét và làm duyên với họ, trong khi Massao cố sức gọi để cô lưu ư đến ḿnh. Cô ta đem cà-phê cho một người khách rồi cuối cùng đến chỗ Massao
- Anh mua ǵ?
Massao chưa hề nghĩ tới sẽ mua ǵ. Anh nh́n lên quầy chất đầy thức ăn và nói:
- Tôi mua một chiếc xăng uưch với thịt băm viên.
- Được!
Cô ta viết lên một cuốn sổ và quay người định bỏ đi.
- Và một chiếc xăng- uưch với pho mát.
- Được!
- Và một chiếc xăng uưch với pho mát.
- Được!
- Và một chiếc xăng uưch với thịt gà.
Lần này th́ cô ta ngạc nhiên nh́n anh:
- Đă hết chưa?
- Chưa đâu! Thưa cô!
Anh tính toán đến nóng bừng cả đầu là sáu hoặc bảy ngày trên đường, mỗi ngày ăn có hai bữa. Anh lại nh́n lên quầy thức ăn:
- Một xăng uưch với trứng, một xăng uưch với thịt ḅ tái, thịt bỏ rán, một bánh ḿ nhỏ với thịt muối, một xăng uưch có giăm bông, một miếng pho mát, một xăng uưch với salami, một chiếc với thịt ḅ lát và cà chua!
Cô bán hàng há hốc mồm. Cuối cùng cô cất được tiếng hỏi:
- C̣n đồ uống nữa chứ?
- Vâng, một tá Cola!
Cô ta mỉm cười:
- Anh có khẩu vị khá đấy!
Massao nh́n theo cô ta đi vào bếp và gọi thức ăn. ít nhất anh cũng không để bị đói trên đường đi. Anh muốn ăn một chút ǵ đó ngay bây giờ và uống một tách cà phê. Nhưng anh lại không muốn để mất thời gian. May sao th́ họ khẩn trương làm đồ ăn cho anh.
Anh nhấp nhỏm bên ghế lắng nghe mấy người lái xe chuyện tṛ.
- Đi đâu đấy, Charly?
- Đến Tulsa. Chở hàng cho tháp khoan.
- Tớ vừa ở đến đấy! Thời tiết xấu lắm!
- Anh đă nhận xe mới chưa Tony?
- Năm sau cơ. Bà xă phải đi mổ!
- Thật xúi quẩy cho anh.
- Thời buổi này th́ anh mà mong ốm cơ chứ!
Massao thấy cô bán hàng đang nhận đồ ăn và đang tính tiền. “Mau lên “! Anh thầm giục. “ Mau lên nào “! Dường như đọc được ư nghĩ của Massao cô bán hàng bảo:
- Bánh của anh sắp xong rồi!
- Cám ơn cô!
Đúng lúc đó, Massao nghe thấy một giọng bên quầy trả tiền:
- Chắc chúng nó chất hàng lên xe xong rồi đấy, đến Los Angeles thôi!
Tim Massao như ngừng đập. Anh đi ṿng lại nh́n mặt người lái xe tải anh định đi, và cả người phụ xe nữa. Họ đang trả tiền. Người phụ lái nói:
- Đi thôi! Tao đă cho kư xong mọi hoá đơn rồi!
Massao thất thần nh́n lại sang phía quầy ăn. Anh thấy người ta đang gói bánh cho anh, nhưng không c̣n th́ giờ nữa. Hai người lái xe đă ra đến cửa.
Massao nhảy dựng lên rồi chạy theo họ. Cô bán hàng reo lên:
- Ê này! Bánh của anh này!
Nhưng Massao đă vọt ra ngoài. Chiếc xe tải khổng lồ c̣n đỗ ở đó, và món đồ gỗ cuối cùng được chất lên.
Cửa sau xe có thể bị nâng lên và khoá lại bất cứ phút nào. Đây chính là khoảng khắc phải chui lên xe. Nhưng công nhân đang đứng ngay bên cửa xe nói chuyện với lái xe. Massao không thể nào lần tới bên cạnh họ được. Anh nghĩ đến bao nhiêu điều không may đă xảy ra, bao nhiêu lần anh đă suưt ra khỏi được New York. Và cả lần này nữa, chẳng lẽ lại sôi hỏng bỏng không.
Đang bị giày ṿ bởi nhưng ư nghĩ buồn thảm, một tiếng đổ vỡ chợt bùng lên bên một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh. Mọi người quay lại nh́n.
Một chiếc chậu nến Phalê lớn rơi từ sàn cao xuống nền đất vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh. Người công nhân vụng về làm đổ chiếc chân nến bắt đầu chử vung lên, các lái xe và công nhân khác xúm quanh anh ta để trêu chọc, cười nhạo.
Tim Massao nhảy thót lên khi anh thấy cả anh chàng lái chiếc xe anh định đi lén cũng đi theo nhóm người không có người cảnh giới. Nh́n quanh quất không thấy ai để ư, anh nhảy tót lên sàn xe lao vào bên trong, trườn qua những chiếc bàn, ghế chui xuống dưới những chiếc đèn cây và ghế xô pha. Chiếc xe tải dài hơn là Massao dự đoán. Mà đến khi ḅ vào tận trong cùng xe ẩn ḿnh dưới một chiếc ghế xô pha. anh mới cảm thấy an toàn. Sẽ chẳng ai phát hiện ra anh ở đây. Anh cay đắng nghĩ đến những chiếc xăng uưch và những hộp Cola đang chờ anh trong căng tin phía bên kia sân. Nhưng bây giờ th́ anh đă quá muộn rồi. Anh sẽ sống. Anh là Matsumoto.
Vài phút sau, Massao nghe thấy một tiếng động lớn. Cửa sau xe được đóng lại, anh bị giam trong thùng xe tối đen kín mít. Anh nghe thấy tiếng động cơ nổ ầm ầm và chiếc xe lớn rùng ḿnh lao lên đường.
Anh đă lên đường đến Los Angeles, đến California.

Chương 9


Massao đang ở trong một khách sạn sang trọng ở Tokyo, anh ngồi bên một chiếc bàn trải khăn trắng muốt với những đôi đũa bằng vàng. Tiệm ăn rộng mêng mông, nhưng chỉ có ḿnh anh là vị khách duy nhất. Không gian tĩnh mịch, thanh b́nh, chỉ có tiếng gió lào xào đùa trước cửa. Một người đầu bếp tiến tới bàn, tay bưng một chiếc khay trên đặt một con cá.
Người đầu bếp nói:
- Thưa ngài, món này được chế biến dành riêng cho ngài đấy ạ!
Con cá trông hấp dẫn quá, và anh thấy đói bụng. Anh cầm đũa gắp lên một miếng cá đưa vào miệng. Chính trong khoảng khắc ấy, anh nhận ra đó là một con cá Fuzu độc. Anh nh́n lên và phát hiện ra gă đầu bếp chính là lăo Teruo. Người chú nhếch mép cười gằn.
Anh đứng vụt dạy chạy ra khỏi tiệm ăn đến một vườn hoa lớn trước ngôi đền Kodedera.
Từ xa vẳng lên một tiếng chuông, Massao bảo đó là báo hiệu giờ ăn. Chúng ta có thể đi vào làng và ăn một chút ǵ đó.
- Không! Không được! - Cha Massao cảnh cáo! Trong làng nguy hiểm lắm. Thà con ở lại đây và chịu đói c̣n hơn.
- Nhưng cha ơi, con đói lắm, khát lắm!
Mẹ Massao giơ hai tay như đón anh:
- Con hăy uống đi!
Đó là một tảng tuyết. Massao nh́n quanh và nhận thấy họ đang ở trên dăy núi Alpes ở Nhật Bản; Mặt đất đầy tuyết phủ, Massao run lên v́ lạnh.
Massao tỉnh dạy trong thùng xe tải lạnh cóng, răng anh va vào nhau cầm cập, anh nhớ lại giấc mơ vừa qua. Anh đói và khát quá! Nhưng ít nhất ḿnh cũng đang ở nơi an toàn. Massao nghĩ. Anh chẳng quan tâm đến rét và đói lúc này. Anh có thể chịu đựng được. Anh sẽ chịu đựng tất cả để trừ khử Teruo.
Không có ǵ để chống lại cái đói và cơn khát, nhưng chống rét th́ có. Massao lần ṃ trong bóng tối và t́m thấy một cái chăn to trải trên một chiếc bàn. Anh lôi cái chăn xuống và cuộn tṛn quanh người. Anh tự hỏi không biết anh đă ngủ bao lâu và hiện giờ đang ở nơi nào trên nước Mỹ. Anh không biết lúc này là ban ngày hay ban đêm. Anh cố nhớ lại những ǵ đă đọc về địa lư nước Mỹ. Phía tay New York là Pensylvania, rồi đến Ohio, Indiana và Illinois, Illinois- đó là một phần ba quăng đường đến miền Duyên Hải phía tây Hợp Chủng Quốc.
Nhưng lúc này mà anh đă đói và rét thế này, th́ làm sao anh chống đỡ nổi trong chặng đường c̣n lại? Anh phải cố hết sức, v́ cửa sau xe sẽ không mở cho đến khi đến đích cách xa nơi xuất phát ba ngh́n dặm. Cho đến lúc ấy, anh hoàn toàn bị nhốt ở đây và không ai có thể t́m ra anh.
Sự va đập, lúc lắc đều đều của chiếc xe khổng lồ lại ru Massao vào giấc ngủ. Anh cuộn ḿnh trong chăn và lại nằm mơ.
Anh mơ thấy ḿnh ở căn nhà mùa hạ của gia đ́nh tại Karuizawa và đi t́m cha mẹ... Rồi anh lại ở Kankakui tại Tokyo, rồi anh nằm trên một chiếc thuyền câu cá trước đảo Yoron, trên thuyền đầy ắp cá rô, cá xacdin, cá ngừ, cua.... Anh mơ thấy Sanae. Cô đứng bên bờ biển gọi anh:
- Kể thù của anh đang ở đây, anh đừng tới, nó sẽ giết anh đấy.
Rồi cô bị xô bật sang một bên và anh sáng chói lọi của một chiếc đèn pha chiếu thẳng vào mặt Massao. Một giọng đàn ông gầm lên:
- Đứng dậy! Chúng tao biết mày ở đây rồi!
Massao cố chui vào sâu chiếc thuyền câu cá để ẩn ḿnh, nhưng giọng người đàn ông gầm lên và ánh đèn làm anh chói mắt. Massao mở mắt ra và hiểu rằng đây không phải là một giấc mơ.
Một người đàn ông đứng trên sàn chiếc xe tải tay cầm đèn pin chiếu vào mặt Massao:
- Đứng dậy! Ra khỏi xe!
Massao nhắm mắt lại v́ chói và ngồi dậy. Cửa sau xe đă mở và xe đă đỗ lại. Tất nhiên là lúc này chưa thể đến California được. Đă xảy ra chuyện ǵ chăng? Sao họ biết được anh ở đây? Anh đă trốn rất kỹ cơ mà. Có thể ai đó đă theo dơi thấy anh trốn lên xe và đă báo cảnh sát hoặc báo cho lăo chú Massao biết, lần này th́ cuộc trốn chạy đă chấm dứt...... Anh từ từ đứng dậy và lần ra cửa xe. Toàn thân anh đau nhừ, căng nhức. Anh nhận ra người đứng ở ngoài xe, đó là người lái chiếc xe tải.
Massao nhảy từ trên sàn xe xuống và nh́n quanh. Họ đang đứng trên một sàn cân lớn bên lề đường quốc lộ. Cạnh trạm cân là một chiếc xe cảnh sát.
Massao hỏi:
- Sao ông biết tôi trên xe?
- Toán học! Chàng trai ạ! Trước khi khởi hành, xe đă được cân ở sân hàng. Trên đường đi, chúng tớ luôn luôn phải dừng lại ở các trạm cân của Nhà nước đặt bên đường quốc lộ để kiểm tra xem xe có chở quá tải không. Anh ta chỉ ra chiếc sàn cân khổng ḷ có chiếc xe tải đỗ trên.
- Xe hiện quá tải 150 pound so với lúc xuất phát.
Ôi, thật là quá ngớ ngẩn làm sao. Massao nhắm nghiền mắt lại. Anh cảm thấy gần như sắp ngất lịm: Anh quá đói và khát bỏng họng. Anh nh́n chiếc xe cảnh sát đỗ bên đường:
- Ông sẽ làm ǵ với tôi bây giờ?
Massao thấy ḿnh lảo đảo không đứng vững. Người lái xe nh́n anh vẻ ḍ xét:
- Ê này cậu không sao đấy chứ?
- Vâng thưa ông!
- Anh ăn bữa cuối cùng vào lúc nào?
Massao thành thật:
- Tôi... tôi không biết.
- Thôi được! Chúng tớ sẽ cho anh ăn cái ǵ đă. Rồi sau đó sẽ xét xem phải làm ǵ với anh. Vậy là anh đă bị nhốt trong xe hai ngày rồi đấy!
Anh ta ch́a tay cho Massao:
- Tớ là Al!
Massao nắm tay người lái xe lắc mạnh:
- Tôi là Massao.
Người lái xe chỉ anh phụ lái:
- Đây là Peter!
- Xin chào ông!
Al nói:
- Thôi nào! cậu đi rửa ráy đi!
Họ cùng đi tới một tiệm cà phê lớn cạnh trạm cân. Massao kinh ngạc khi thấy ḿnh suy yếu quá mức. Anh vấp một cái suưt ngă.. Al nắm lấy tay anh d́u đi. Lúc này muốn tẩu thoát th́ Massao cũng chẳng hơi sức đâu mà chạy.
Al nói:
- Anh biết là luật pháp cấm chuyện này đấy chứ!
- Vâng, thưa ông!
Massao tự hỏi người lái xe sẽ nghĩ sao nếu anh ta biết Massao đang bị truy nă v́ một vụ giết người và một phần thưởng lớn sẽ trao cho ai bắt được anh. Anh nghĩ tới chiếc xe cảnh sát đơ bên kia đường và rùng ḿnh ớn lạnh!
- Anh rét à?
- Không ạ!
Ánh mặt trời rực rỡ toả ấm trên da. Làm sao anh ta biết được nỗi khủng khiếp bị nhốt kín trong thùng xe tối om, thật chẳng khác nào một con thú hoang.
Tiệm cà phê đầy ấp cánh lái xe đường dài. Họ ăn uống nhồm nhoàm, tán gẫu đủ các thứ chuyện dọc đường.
Al dẫn Massao vào pḥng rửa mặt. Nh́n vào gương, anh khó mà nhận ra ḿnh. Người anh đầy bụi, mặt lem luốc như mặt quỷ. Sau khi Massao đă rửa ráy sạch sẽ, Al dẫn anh ra bàn ăn. Mùi thức ăn thơm phức làm anh lảo đảo muốn ngă.
Họ ngồi vào bàn gọi thức ăn. Al và Peter ngạc nhiên nh́n Massao ăn ngấu nghiến. Đầu tiên là một th́a súp gà lớn, rồi một chiếc bánh xăng uưch, rồi lại một đĩa khoai tây rán. Anh kết thúc bữa ăn bằng một đĩa mứt táo với kem và một b́nh cà phê.
- Trời đất!
Al kêu lên kinh ngạc.
- Thế mà tớ cứ tưởng cánh lái xe mới là những tay nhậu thật sự đấy.
Massao nói:
- Tôi có đủ tiền để trả bữa ăn này!
Al nhếc mép:
- Quên đi anh chàng! Một người chén được một lúc như cậu thế này đáng được thưởng một bữa không mất tiền đấy!
Người lái xe châm một điếu thuốc và nh́n Massao ḍ xét. Một sự căng thẳng dần đần dâng lên trong ḷng Massao. Anh biết việc ǵ sẽ đến. Al hỏi b́nh thản:
- V́ sao cậu phải trốn chạy, cậu bé?
Massao nh́n quanh trong tiệm ăm, xung quanh anh đầy những tay lái xe mạnh mẽ, to khoẻ, và trong một giây phút, anh có ư nghĩ điên rồ định kể hết cho Al nghe mọi chuyện về lăo Teruo và những âm mưu đê tiện của hắn. Chắc rồi Al sẽ thông báo cho các đồng nghiệp biết và họ sẽ đứng về phía anh để trừ khử lăo chú.
Đánh lẽ như vậy th́ anh lại bảo:
- Tôi… tôi trốn khỏi trường học. Tôi muốn đi thăm một người bạn ở Los Angesles.
Hai người đàn ông quan sát anh và suy nghĩ xem nên xử sự với anh như thế nào. Massao bồn chồn đến mức không dám thở mạnh. Nếu họ đem nộp anh cho cảnh sát th́ tất cả đi đời nhà ma. Anh sẽ lại rơi vào tay lăo chú.
Bỗng nhiên Al bật cười và bảo:
- Tớ chẳng khiển trách anh đâu, anh bé ạ. Hồi bằng tuổi anh, tớ cũng đă từng trốn học. Quỷ tha ma bắt! Làm thằng lái xe thế này mà tớ c̣n kiếm được hơn khối các tiến sĩ cơ đấy!
Massao như trút được gánh nặng:
- Vậy th́ các ông cho tôi đi nhờ đến Caliornia với chứ?
- Sao lại không?
Massao vui sướng như cá gặp nước:
- Cảm ơn, cảm ơn các ông! Bây giờ chúng ta đang ở đâu đấy ạ?
- Ở Hosier Country, Indiana. Ba ngày nữa ta sẽ đến Los Angeles. Đi thôi, đến giờ lên đường rồi.

o0o

Cùng chiều hôm đó, trung uư Matt Brannigan ngồi bên bàn làm việc của ông ở Wellington nghiên cứu hồ sơ một vụ trộm. Một thanh tra đi vào phỏng ông hỏi:
- Anh có rỗi một chút không, Matt?
Brannigan đứng dạy vươn vai. Ông đă phải trực từ tám giờ sáng đến giờ nên rất mệt mỏi. Ông muốn về nhà.
- Để sáng mai không được hay sao, Jerry? Cathy sẽ đánh chết ḿnh mất nếu ḿnh lại về muộn bữa chiều.
Viên thanh tra lưỡng lự:
- Thôi được, sáng sớm mai tôi thông báo cho anh một tin mới.
Anh ta định quay ra, Matt Brannigan vội gọi:
- Khoan đă! Có chuyện ǵ thế?
- Anh c̣n nhớ chiếc máy bay Silver Arrow Jet bị rơi ở vùng này cách đây hai tuần chứ?
Trung uư Brannigan nhớ quá rơ vụ ấy. Cả bốn người trên máy bay đều bỏ mạng: Yone Matsumoto, vợ ông và hai viên phi công.
- Nhớ chứ! Có chuyện ǵ vậy?
- H́nh như đó không phải là một tai nạn.
Brannigan tṛn mắt nh́n nhân viên thanh tra:
- Anh nói ǵ vậy?
- Chúng tớ vừa nhận được một thông báo sơ bộ của các nhà chức trách hàng không Liên bang. Thùng chứa nhiên liệu bị đổ đầy nước. Những người trên máy bay đă bị giết hại.
Massao thấy ớn xương sống:
- Đă xác minh chính xác chưa?
- Không c̣n nghi ngời ǵ nữa! Có kẻ nào đó đă phá họai. Nếu như thùng chứa nhiên liệu không bị lạnh th́ phi công đă vượt qua được cơn giông rồi.
Jerry tiếp tục giải thích cách chi tiết của bản báo cáo. Brannigan nhớ lại anh thanh niên Massao, dường như ông c̣n nghe thấy giọng anh ta: "Cha mẹ cháu đă bị giết trong một tai nạn máy bay. Cháu thừa kế doanh nghiệp của cha mẹ. Chú cháu đang t́m cách loại bỏ cháu, v́ vậy chú ấy sẽ giết cháu".
Lúc ấy, Brannigan đă tin rằng đó chỉ là một câu chuyện cổ tích. Thiếu ǵ những anh chàng chán cửa chán nhà đi loăng quăng rồi hoang tưởng.
Ông đă gọi điện cho người chú của anh thanh niên và đă chứng kiến cảnh hắn ta cùng gă tài xế lôi anh đi. Anh thanh niên đă làm cho Brannigan chạnh ḷng. Anh ta quả thật là một người thanh lịch, đáng yêu.
Ông nhớ lại sự ngạc nhiên của ḿnh khi nghe Teruo gọi điện mấy hôm sau đó:
- Thằng cháu tôi đă giết tên tài xế của chúng tôi. Cảnh sát phải t́m ra nó trước khi nó có thể phạm tội giết người lần nữa.
Có một điều ǵ đó không thật. Trung úy Brannigan vẫn thường cho ḿnh là tinh tường khi nh́n nhận con người. Vậy mà sao ông lại có thể không tin anh thanh niên? Nhưng ông đă chấm dứt cuộc điều tra và đă tin vào câu truyện của Teruo Sato.
Nhưng, bản thông báo vừa rồi đă làm thay đổi tất cả. Nếu một kẻ nào đó đă bố trí tai nạn máy bay th́ hắn phải có động cơ hành động. Và không có động cơ nào lớn lơn là khoản tài sản khổng lồ của doanh nghiệp Matsumoto. Nếu Massao quả đă nói đúng sự thật th́ sao nhỉ?
Nếu thế th́ Brannigan đă đẩy anh ta vào ṿng nguy hiểm.
Viên thanh tra vùi đầu bên bàn làm việc. Ông phân tích các mẩu sự kiện thành từng mục riêng rồi chắp nối chúng lại. Ông cần rất nhiều câu giải đáp và phải thật gấp rút.
Ông nh́n Jerry:
- Cậu kiểm tra ngay Công ty Matsumoto, tôi muốn biết ai là cổ đông chính của hăng khi Matsumoto c̣n sống và hiện nay là ai. Hăy liên hệ với trạng sư của hăng. Câu trả lời phải có trên bàn tôi vào sáng mai!

o0o

Trời về đêm. Vầng trăng tṛn vành vạnh soi tỏ con đường quốc lộ như một giải lụa nâu uốn ḿnh dưới nhứng ṿng bánh xe của chiếc xe tải khổng lồ. Massao ngồi nhấp nhỏm với Al và Peter trong ca bin, anh đưa mắt quan sát những anh đèn chập chờn trong các trang trại nằm hai bên đường.
- Chúng ta vẫn đang ở Indiana ư? - Massao hỏi
- Ở Illinois!
Peter nói và rút từ ngăn kéo đựng găng tay ra một tấm bản đồ.
- Chúng ta đang ở đây!
- Anh chỉ vào tấm bản đồ:
- Chúng ta sẽ đi qua Misssouri và Oklahoma, ṿng qua góc này ở Texas, sau đó đến New Mexico rồi đến Arizona, Nevada và California. Khoảng hai ngàn dặm.
Massao trố mắt nh́n Peter:
- Thế mà chúng ta chỉ đi có ba ngày thôi ư?
- Chúng ta cho xe chạy cả ngày lẫn đêm. Hai chúng tớ sẽ thay nhau lái, chàng trai ạ!
Massao lại dơi mắt vào cảnh quan xung quanh:
- Thật là một đất nước hùng vĩ, rộng hơn nước tôi nhiều. Nhưng Massao nghĩ: Tổ quốc của ta đẹp biết bao! Những đỉnh núi đầy tuyết phủ, những mặt hồ xanh ngắt, những con sông và những thác nước tuyệt vời. Anh nhớ những cánh hoa anh đào tươi thắm và những con người đáng yêu sống thanh b́nh dưới bóng cây xanh. Anh nhớ những ngày cùng bạn bè đùa nghịch, đuổi bắt nhau bên bờ biển Okinawa. Anh muốn về nhà, về nước Nhật Bản thân yêu.
Vấn đề duy nhất là: anh về đến nhà c̣n sống hay đă chết. Anh nhớ đến Teruo.
Teruo đang nghĩ đến Massao. Massao đă lại thoát khỏi tay hắn. Một cuộc đuổi bắt giữa mèo và chuột, một cuộc chiến đấu bằng mưu lược. Teruo biết vấn đề chỉ là thời gian. Cuối cùng th́ hắn sẽ tóm được Massao, và hắn sẽ trừng phạt anh thật ghê gớm.
Teruo nhờ đến tay Hobuo Hayashi, xếp trưởng phụ trách anh ninh của doanh nghiệp Matsumoto. Hắn ra lệnh:
- Thằng nhóc choai không thể tan biến như bong bóng xà pḥng được. Phải t́m được nó! Chính chúng ta phải t́m thấy nó. Tôi không muốn bọn cảnh sát ở đây tḥ mũi vào. Tôi đă sai lầm khi nhờ đến chúng. Đây chỉ là chuyện nội bộ gia đ́nh thôi
- Thưa ngài, tôi hiểu ạ!
- Anh hăy làm tất cả mọi việc cần thiết. Thuê thêm nhiều người vào. Tăng gấp đôi tiền thưởng lên! Không được tiếc sức, tiếc tiền! Mang thằng oắt con về đây cho ta!
Mặt Teruo tối sầm, mắt hắn toé lên những tia lửa lạnh lẽo:
- Thằng này rất nguy hiểm. Nó đă giết người. Nếu không bắt sống được nó th́ anh mang cái xác nó về đây!
Trung uư Matt Brannigan thấp thỏm không sao ngủ được. Ba giờ sáng, ông len lén trở dạy khỏi giường. Ông không muốn làm vợ thức giấc, nhưng bà đă nghe thấy ông trở dậy, bà bật đèn hỏi:
- Có chuyện ǵ thế Matt? Anh đau bụng à?
- Vớ vẩn! Có lẽ anh đă đẩy một thanh niên vô tội vào chỗ chết.
Ông lùa các ngón tay vào mái tóc hoa râm dày:
- Cậu bé muốn kể chuyện với anh, nhưng anh đă không nghe anh ta, Cathy ạ! Anh đă trao anh ta cho một kẻ muốn giết anh ấy!
- Có chắc thế không?
- Hiện nay th́ chưa, nhưng một vài giờ nữa sẽ biết chắc. Anh thấy bồn chồn không yên tâm. Có lẽ anh ta đă chết rồi. Anh sẽ phải sống với mỗi dằn vặt nặng nề này suốt đời.
- Sao anh không cố ngủ đi một tí. Anh chiến đấu chống lại bóng tối cơ mà!
Nhưng bóng tối đâu có chịu lùi.
Khi trung uư Brannigan bước vào pḥng làm việc, bản báo cáo mà ông yêu cầu đă nằm trên bàn. Ông đọc lượt nhanh một lần rồi đọc lại một lần nữa cẩn thận, chậm răi.
Thật không ngờ anh thanh niên đă nói đúng sự thật. Anh đă được thừa kế doanh nghiệp Matsumoto khổng lồ. Theo di chúc cha anh ta để lại th́ nếu anh ta qua đời, chú anh ta sẽ là người thửa hưởng. Matt Brannigan biết có những kẻ sẵn sàng giết người chỉ v́ mười đô la hay một chai Whisky. Chẳng cần phải giầu trí tưởng tượng lắm cũng có thể biết rằng người ta sẽ phải làm ǵ để chiếm được cái đế chế công nghiệp giầu ức vạn kia. Vậy là, trước hết, Teruo phải biết rơ nội dung bản di chúc. Hắn đă dựng ra vụ tai nạn máy bay có lẽ để trừ khử Yone Matsumoto, sau đó th́ việc thủ tiêu người con trai sẽ chẳng khó khăn ǵ. Với sự giúp đỡ của Brannigan, hắn đă gần đạt được mục tiêu. Anh thanh niên đă chạy trốn đến chỗ ông và anh ta xin ông giúp đỡ của Brannigan, hắn đă gần đạt được mục tiêu. Anh thanh niên đă chạy trốn đến chỗ ông và anh ta xin ông giúp đỡ, vậy mà ông đă nộp anh ta cho kẻ thù của anh. Ông phải t́m được Massao và cứu anh ta, nếu c̣n sống! Ông quyết phải làm ngay.
Ông nhấc điện thọai gọi về trung tâm cảnh sát ở Manhattan.
- Trung uư Matt Brannigan đây. Có lệnh truy nă một anh thanh niên Nhật Bản, mười tám tuổi. Xin cho biết lệnh truy nă có c̣n hiệu lực hay không?
Một giọng nói dội lên trong ông nghe:
- Xin chờ một lát thưa trung uư.
Một phút sau, giọng nói lại vang lên ;
- Vẫn c̣n hiệu lực, thưa trung uư!
- Xin cảm ơn!
Matt Brannigan đặt ống nghe xuống và thở ra nhẹ nhơm. Nếu lệnh truy nă toàn quốc vẫn c̣n hiệu lực th́ có nghĩa là Massao vẫn chưa bị bắt, Ông phải t́m anh ta trước Teruo. Đây là một cuộc chạy đua với thời gian.
Ông bấm chuông gọi trợ lư.
- Mang cho tôi toàn bộ hồ sơ liên quan đến vụ Matsumoto lại đây ngay!
Năm phút sau, ông đọc biên bản của Heller về Sanae Doi.
Sau khi đọc xong, ông chạy bổ lên ô tô phóng đến xưởng Massao, Sanae biết rơ rằng Massao chỉ kể cho cô nghe một phần sự thật là anh che giấu một nỗi sợ khủng khiếp nào đó. Cô làm tất cả để giúp đỡ anh, nhưng bây giờ anh đă ra đi. Cô không biết hiện nay anh c̣n sống hay đă chết. Cô nhớ rơ Massao đă vui sướng thế nào trong cuộc đấu hai đội. Cô nhớ đến nụ cười và dáng vẻ dễ mến của Massao.
- Sanae!
Tiếng gọi làm cô giật ḿnh bừng tỉnh khỏi giấc mơ ban ngày. Cô ngẩng đầu lên và thấy tên tổ trưởng Heller đang đứng trước mặt.
- Có việc ǵ vậy, thưa ông Heller?
- Ngài Watkins muốn gặp cô ngay bây giờ! Nhanh lên!
- Vâng, Thưa ông!
Sanae bước vào pḥng viên phụ trách quản lư nhân lực. Cô nghĩ, không biết ông ta gọi cô làm ǵ. Có một người thứ hai nữa ngồi trong pḥng mà cô không biết là ai. Linh cảm thấy đó là một viên cảnh sát, cô lập tức cảnh giác:
Watkins nói:
- Cô Sanae! Đây là trung uư Brannigan. Ngài trung uư muốn hỏi cô một vài điều.
Watkins đứng dạy:
- Tôi muốn để ngài và cô Sanae trao đổi riêng với nhau.
- Xin cảm ơn!
Trung uư Brannigan nói. Ông quay lại nh́n Sanae:
- Xin mời cô ngồi!
Sanae ngồi xuống ghế và cố gắng che giấu nỗi lo lắng.
- Theo tôi được biết th́ cô có kết bạn với Massao phải không?
- Không, thưa ông!
Giọng cô quả quyết, Matt Brannigan nh́n cô vẻ nghi ngại:
- Thật không! Cô và cậu ấy đă cùng làm việc với nhau, đúng không?
- Vâng, thưa ông!
- Và cô không tṛ chuyện ǵ với anh ấy trong khi làm việc à?
- Không!
Viên thanh tra cúi ḿnh ghé sát cô:
- Nhưng hàng ngày cô cậu đều nói chuyện với nhau trong giờ nghỉ trưa, đúng không?
Ông ta đă biết! Vậy là ông ta đang ḍ la ḿnh đây, Sanae bướng bỉnh:
- Tôi chẳng biết ǵ về anh ta cả.
- Cô Sanae ạ, tôi đến đây để giúp Massao. Tôi cho rằng anh ấy đang gặp nguy hiểm. Đúng thế!
“V́ ông đấy!” Sanae nghĩ.
- Cô có biết anh ấy ở đâu không?
Sanae nh́n viên thanh tra. Lần này th́ cô nói rơ sự thật:
- Không thưa ông! Tôi hoàn toàn không biết.
Từ đầu đến giờ, Matt Brannigan vẫn luôn cảm thấy Sanae nói dối. Nhưng lúc này cô đă nói thật, điều đó làm ông bồn chồn không yên. Sanae là dấu vết duy nhất. Nếu cô không biết Massao ở đâu th́ ông không c̣n chỗ nào bấu víu nữa. Teruo có nhiều khả năng t́m ra Massao trước khi cảnh sát t́m thấy anh ta. Và điều đó nghĩa là ǵ? Viên thanh tra không dám nghĩ tiếp nữa.
Ông phải t́m cách thuyết phục được cô gái tin rằng ông đang giúp Massao.
- Sanae! Cô đă giúp anh ấy trốn đi có đúng không?
- Không, thưa ông!
- Cô không nói đúng sự thật. Người phát lương đă ấn vào tay cô bức ảnh anh ấy và cô đă kéo anh ấy đi trước khi người ta phát hiện ra. Cô đă đưa anh ấy về nhà. Một thám tử tên là Sam Collins đă sục đến t́m và cô đă giúp anh ấy trốn thoát
Sanae mím chặt môi không nói ǵ. Brannigan ḍ xét cô một thoáng rồi hỏi:
- Cô có biết cậu Massao là ai không?
Cô gật đầu:
- Anh ấy là Massao Harada.
Viên thanh tra để cô tiếp tục bị lầm lẫn.
- Cô cũng biết v́ sao anh ấy chạy trốn chứ?
- Vâng. V́ bố anh ấy muốn đưa anh ấy về Nhật Bản. Nhưng anh ấy không muốn.
“À! Th́ ra đó là câu chuyện của Massao!” Trung uư Brannigan muốn nhanh chóng đi tới một quyết định. Ông không có chứng cớ để dự đoán chắc chắn. Nhưng ông biết rằng nếu ông nói ra dự đoán đó th́ sẽ không sao thuyết phục được Sanae. Ông nói:
- Cô hăy nghe tôi nói đây. Tên thật của anh ấy là Massao Matsumoto. Hăng doanh nghiệp này mang tên cha anh. Anh ấy là con trai ông chủ.
- Cháu không tin điều ấy!
- Cô hăy nghe tôi nói hết đă. Cha của Massao đă bị giết hại. Massao đă thừa kế đế chế công nghiệp Matsumoto.
Sanae quan sát ông với ánh mắt nghi ngờ, cô cố hiểu xem ông nói ǵ.
- Vấn đề là ở chỗ, nếu cậu ấy gặp bất hạnh th́ chú anh ấy sẽ thừa kế sản nghiệp. Năm người đă bị giết. Tôi tin rằng ông chú của Massao sẽ t́m cách giết anh ấy.
- Ôi trời ơi!
Giờ đây Sanae đă hết mọi nghi ngờ. Cô tin ông. Ông không có lư do ǵ để bịa đặt một câu chuyện như vậy. Cô nhớ lại cái hôm lăo Teruo Sato đến xưởng. Massao đă giấu mặt. Anh ấy đă hỏi: Họ đi rồi à? Cô nhớ lại Massao đă chạy trốn ở sân vận động bóng chày trước khi trận đấu kết thúc, cảnh sát đă lùng sục trên sân, cô nhớ lúc anh ẩn trốn ở nhà cô khi tên thám tử tư sục vào. Đúng! Đúng là có một cái điều đấy đáng ngờ.
Trung uư Brannigan nói tiếp:
- Chú anh ấy đă thuê cả một đội quân để truy tầm anh ấy. Massao không quen biết ai để nương tựa cả. Nếu chờ đến lúc cô t́m thấy anh ấy th́ anh ấy đă chết rồi, Sanae ạ! Bọn người này chẳng từ một thủ đoạn nào đâu! Tôi cần phải t́m thấy anh ấy trước họ. Nhưng tôi không biết t́m anh ấy ở đâu. Tôi không biết anh ấy đi đâu. Hay là....
- Đi California......
Sanae đưa tay bịt chặt lấy miệng. Cô thậm chí không nhận thấy rơ đă thốt ra điều ǵ.
- Ở đâu tại California?
Giọng nói bộc lộ sự nôn nóng làm Sanae nghi ngờ. Nếu ông ta chỉ nói một phần sự thật thôi th́ sao? Nếu ông ta đứng về phía Teruo để t́m bắt Massao th́ sao?
- Cháu không biết!
Sanae nói. Cô thấy vẻ thất vọng trên nét mặt viên thanh tra.
- Anh ấy không nói ǵ với cô ư? Anh ấy không nêu tên một người nào đó mà anh ấy định t́m đến ư?
- Có. Anh ấy có nhắc đến tên một người. Bạn anh ấy: Kunio Hidaka.
Sanae nh́n thẳng vào mặt viên thanh tra, giọng quả quyết:
- Không, anh ấy không nói đến tên ai cả.
Trung uư Brannigan thở dài.
- Tức quá. Dầu sao cũng rất cảm ơn cô.
Ông đứng dậy:
- Nếu cô nhớ lại được một điều ǵ đấy th́ gọi điện cho tôi nhé.
Ông rút trong túi ra một tấm danh thiếp:
- Đây là số điện thọai của tôi.
Sanae cất tấm danh thiếp vào túi! Cô không nh́n nó. Cô không có ư định sẽ sử dụng nó.

Chương 10


Chúng ta đă đến Los Angeles! - Al thông báo.
- Massao không thể nào tin được rằng anh quả thực đă đến đích.
Chuyến đi thật kỳ thú và hấp dẫn. Đúng như cha anh đă nói: Nước Mỹ có năm mươi bang, mỗi bang là một lănh địa độc lập. Massao đă nh́n thấy những hải cảng ở New York, những trang trại giầu có ở Indiana và Illinois, những đồng cỏ lớn ở California, đất trời xanh ngát, vẻ đẹp muôn màu, hoa quả nhiều đến nỗi Massao chạnh ḷng nhớ quê hương. Trong hai giờ xe chạy cuối cùng, các trang trại và đồng cỏ dần dần biến đi, nhường chỗ cho những mái nhà lô nhô và những công xưởng, rồi đến các thị trấn và vùng ngoại ô. Giờ th́ họ đă nh́n thấy những ngôi nhà chọc trời ở Los Angeles.
Nhưng cũng không lớn như ở Manhattan, dẫu sao Massao thấy chúng sạch sẽ và hiện đại hơn.
Lần đầu tiên kể từ khi rơi vào cơn ác mộng, Massao thấy được an toàn. Anh đă thoát được khỏi tay lăo Teruo và cảnh sát ở New York và đă đến được California. Kunio Hidaka sẽ giúp anh. Nếu Hidaka biết toàn bộ câu chuyện, ông hiểu rơ sẽ phải làm ǵ.
Sau sáu ngày đi trên xe tải, anh đă hiểu rơ người lái xe Al và anh phụ lái. Anh được biết về vợ, con họ và hiểu được tâm tư của người công nhân giản dị, Massao nhận thấy rằng nếu họ là bạn th́ sẽ rất tốt, nhưng nếu đấy họ vào vị trí là kẻ thù th́ sẽ rất nguy hiểm. Họ thường cười phá lên về mỗi khi Massao ngắc ngứ không phát âm rơ được những từ khó. Peter thường bảo:
- Anh phải sửa âm r.... của anh đi! mỗi khi anh nói r... r.... r.. nghe cứ như là l... l.... l.. ấy.
Massao h́nh dung nếu họ nói tiếng Nhật th́ chắc cũng thế thôi, nhưng anh cũng cố gắng sửa âm. Có một điều anh chưa hiểu rơ là thái độ của những người bạn Mỹ đối với công đoàn. Họ là đoàn viên của tổ chức công đoàn nổi tiếng Teamster's Union. Al hănh diện:
- Đây là tổ chức công đoàn mạnh nhất thế giới. Chỉ trong ṿng hai mươi bốn giờ, chúng tớ có thể bắt cả đất nước.
- Nhưng tại sao các anh lại làm như vậy?
- Ô! Đấy chỉ là một cách nói thôi. Các ông chỉ phải thoả măn tất cả những ǵ chúng tớ muốn.
Massao t́m cách giải thích cho họ biết thái độ của người công dân ở Nhật Bản:
- Chúng tôi như sống trong một gia đ́nh lớn. Người công nhân được chăm lo trong suốt cuộc đời. Anh ta biết rơ sẽ không bị sa thải. Sự yên ấm của người chủ là sự yên ấm của người công nhân. Công nhân tự hào v́ công việc của ḿnh.
- Dân tộc nào thờ phong tục ấy! - Peter bảo.
Câu chuyện đến đấy là th́ kết thúc.
Khi những ngôi nhà cao tầng ở City Los Angeles hiện ra trước mắt họ, Al bảo:
- Chúng ta đă đến nơi đúng kế họach.
Chiếc tầu hoả chở hàng rời đường xa lộ ṿng quanh phố San Pedro. Mấy phút sau, xe họ đă lăn bánh vào một sân chứa hàng khổng lồ. Al nhẹ nhàng hăm chiếc xe tải to kềnh càng rồi tắt máy. Anh quanh sang Massao:
- Thế nào, bây giờ th́ chú tự giải quyết lấy mọi chuyện được rồi chứ?
- Vâng, xin cảm ơn ông. Bây giờ tôi tự giải quyết lấy được rồi.
- Đừng để bị tóm cổ nhé! - Peter nói.
Massao giật ḿnh nh́n anh ta:
- Sao, đừng để bị tóm cổ là sao?
- Anh biết rồi đấy! Trở lại trường học ấy mà!
Massao ấp úng:
- Ồ, ồ. Tôi sẽ chú ư!
Anh đă quên béng câu chuyện bịa kể cho hai người lái xe. Anh trèo xuống xe:
- Tôi rất cảm ơn hai ông! Tôi suốt cuộc đời đội ơn các ông!
Massao nghĩ đến điều ấy thật ḷng hơn họ tưởng. Có lẽ họ đă cứu anh thoát chết. Massao muốn bày tỏ ḷng biết ơn sâu sắc. Anh nói:
- Nếu các ông có dịp đến thăm Tokyo, tôi sẽ rất vui ḷng được tiếp đăi!
Hai người đàn ông mỉm cười trước ư nghĩ ngộ nghĩnh ấy. Anh chàng này lại muốn tiếp đăi họ ở Tokyo cơ đấy.
- Hay lắm! Chúng tớ ghi nhận đấy! Sẽ có lúc chúng tớ đến Tokyo. Chú ư giữ ḿnh đấy nhé!
- Tôi sẽ hết sức cố gắng!
Massao hứa. Bây giờ th́ chẳng c̣n ǵ khó khăn nữa. Anh đă tóm được mục tiêu.
Cách đó mười mét, một công nhân Nhật Bản đang chất những chiếc vô tuyến của hăng Matsumoto lên xe. Anh ta dừng tay quan sát Massao đang leo xuống khỏi chiếc xe tải. Anh ta nh́n chằm chằm hồi lâu rồi tḥ tay vào túi rút ra một tấm ảnh. Anh ta ngắm Massao một lần nữa để tin chắc không bị lầm rồi vội băng qua sân đến một pḥng điện thọai tự động.
Anh ta lựa số máy, rồi gọi vào ống nói:
- Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với New York, với ngài Teruo Sato.....
Hollywood khác hẳn với sự tưởng tượng của Massao. Anh luôn nghĩ rằng thành phố này là đỉnh cao của vinh quang và sự rạng rỡ, là đất nước của John Wayne và Hunphrey Bogart, của Janees Cagney, Gary Grant, Chaplie Chaplin..
Nhưng thực tế đă làm Massao thất vọng. Đây là thành phố của nhứng ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Tên tuổi của Marilyn Monroe và Elizabeth Taylor, của Clint Eastwood và Bruce Lee đă ghi tạc vào những con đường, góc phố. Nhưng các đại lộ Hollywood lại luôn luôn bẩn thỉu và đầy bất trắc. Khắp nơi dầy dăy các quán hàng, các tiệm ăn tồi tàn, trong giống ở như khu vực Ginza rẻ tiền ở Tokyo, Nhưng Massao nghĩ, ở đây ít nhất cũng không có ai truy t́m ḿnh.
Anh đi tới một trạm điện thọai tự động, Một cô gái ngồi sau quầy. Massao hỏi:
- Xin lỗi cô, tôi muốn t́m một số điện thọai. Cô làm ơn hướng dẫn giúp.
- Anh gọi tổng đài 411.
À, hoá ra giống hệt như ở New York.
- Xin cảm ơn!
Massao bước vào buồng điện thọai quay số. Một giọng nói vang lên:
- Đây là tổng đài. Quư ngài muốn gọi đi đâu?
- Xin cảm ơn. Tôi muốn có số điện thọai của xưởng Matsumoto. Chắc chắn nó nằm ở phía bắc Hollywood.
- Xin ngài đọc rơ từng chứ cái một!
Massao đọc từng chữ cái của tên xưởng. Vài giây sau, anh đă có số điện thọai. Anh ẩn vào máy rồi lại quay số mới.
Một giọng vui vẻ và lịch sự cất lên:
- Xin chào! Đây là doanh nghiệp Matsumoto.
Tim Massao đập nhanh:
- Tôi muốn nói chuyện với ngài Kunio Hidaka.
- Xin chờ một lát, tôi nối dây ngay.
Ngay sau đó, một giọng khác vang lên:
- Văn pḥng ngài Hidaka đây!
Massao cuống quưt:
- Tôi xin nói chuyện với ngài Hidaka!
- Rất tiếc, ngài Hidaka không có trong thành phố. Tôi có thể giúp ǵ được không ạ?
Tim Massao như ngừng đập:
- Tôi.. tôi xin được nói chuyện trực tíêp với ngài Hidaka. Bao giờ ngài quay trở lại ạ?
- Khoảng thứ sáu tới!
- Ôi, c̣n những ba ngày nữa.
- Có thể cho tôi xin số máy riêng của ngài Hidaka được không ạ? Tôi có việc rất quan trọng.
- Rất tiếc! Tôi không được cho phép cho số điện thọai riêrng. Ngài có nhắn ǵ không ạ?
- Không... Tôi... tôi sẽ gọi lại!
Massao rời buồng điện thọai ḷng đầy thất vọng.
C̣n phải chờ những ba ngày nữa! Anh căng thẳng tột độ, dường như phải chờ mất cả cuộc đời. Anh đă vui mừng biết bao v́ tưởng sẽ được gặp ngay Hidaka, kể cho ông nghe tất cả mọi chuyện xảy ra và chấm dứt cơn ác mộng. Vậy mà bây giờ anh không thể làm ǵ được khác hơn là chờ đợi. Anh buộc ḿnh phải kiên nhẫn. Ít nhất th́ lúc này anh cũng đang ở nơi an toàn, ở Los Angeles. Teruo vẫn đang t́m anh ở New York. Có lẽ anh sẽ trú tạm ở một khách sạn nhỏ nào đấy và sẽ đi thăm các danh lam thắng cảnh của thành phố, cho tớ lúc tớ gặp được Hidaka.
Có hai nơi anh muốn tới thăm, đó là Disneyland và Trường quay lớn.

o0o

Cách nơi này ba ngàn dặm, tại New York. Teruo Sato nói vào máy điện thọai. Giọng hắn lạnh lùng;
- Tôi vừa nhận được tin qua điện thọai báo rằng thằng nhóc ở Los Angeles. Cần bao nhiêu người theo dơi th́ cứ thuê. Cần tập trung theo dơi ba địa điểm sau: các khách sạn nhỏ ở xa, Disneyland và Trường quay lớn!
Teruo lẽ ra có thể nêu thêm một địa chỉ thứ ba nữa, nhưng hắn đă không nói. Hắn muốn tự ḿnh lo việc này. Ở California chỉ có một người Massao có thể t́m đến, đó là Kunio Hidaka.
Teruo sẽ là người đầu tiên đến đó!
Đến tối, Massao t́m thấy một khách sạn nhỏ ở Hollywood, trên một khu cạnh đại lộ Cahuenga, anh muốn nghỉ đêm ở đó.
Người gác cổng hỏi:
- Anh sẽ ở lại đây bao lâu?
- Một tuần.
Sáng hôm sau, Massao rời khách sạn từ sớm. Năm phút sau khi anh đi khỏi, hai thám tử tư bước vào tiền sảnh, đưa cho người gác cổng bức ảnh Massao và hỏi người khách trọ đêm qua có phải là người trong ảnh không?
- Đúng rồi! Không sai một ly! Nó tên là Massao nó định ở lại đây một tuần.
Hai viên thám tử nh́n nhau đắc ư.
- Chúng tôi sẽ chờ hắn!
Chúng nói. Chúng ngồi lẫn vào phía sau tiền sảnh, ở đây nếu bước từ cổng vào sẽ không thể nh́n thấy chúng. Chúng sẽ phải chờ rất lâu. Massao không biết ngay rằng ở California anh cũng bị săn đuổi. Nhưng bản năng đă cứu thoát Massao. Anh không hề có ư định quay trở lại khách sạn này, Anh dự tính sẽ ngủ đêm ở các khách sạn khác nhau và sẽ không ai lần ra dấu vết.
Massao mua một vài chiếc quần lót, quần ḅ và một chiếc áo phông, một túi sách và một đôi bít tất, anh bỏ lại bộ quần áo cũ trong pḥng thay quần áo của cửa hiệu, Anh đă có quá đủ đồ để thay rồi.
Anh ăn sáng trong một quán trên đại lộ Sunset và hỏi đường đến Disneyland. C̣n những ba ngày nữa và Massao quyết định sử dụng thật hợp lư thời gian đó. Nằm ngủ vùi trong khách sạn cũng chẳng được tích sự ǵ. Ba phút sau anh đă ngồi trong ô tô buưt đến Disneyland.
Hollywood làm Massao thất vọng, nhưng Disneyland th́ thật tuyệt vời. Đó là một đất nước cổ tích rộng 30 ha, một thế giới hết sức kỳ ảo. Có tớ gần 6000 nhân viên phục vụ trong cái hội chợ náo nhiệt quanh năm này và có đến 54 tṛ giải trí khác nhau. Massao không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh mở đầu ṿng thăm quan từ phố Main trên một chiếc xe ngựa đi xuyên phố. Đây là một thế giới cổ đă tồn tại cách đây hơn một trăm năm. Anh đến vùng rừng nhiệt đới Satari nơi có những đàn cá sấu đuổi theo đớp thuyền, và trèo lên ngôi nhà "Gia Đ́nh Thụy Sĩ" trên các cành cây.
Ở New Orleans Square Massao vào xem lâu đài nửa đêm và kinh ngạc trước những tṛ kinh dị được tŕnh bày một cách tuyệt khéo.
Rồi đến Fantasy Land, Massao đi trên xe trượt tuyết từ Matterhorn, ngồi trên thuyền máy bay băng băng trên hồ rồi dạo qua thế giới nhỏ huyền ảo. Sau đó, anh đi đ̣ bay vào đất nước tương lai rồi làm một chuyến du lịch bằng tàu ngầm dưới hồ.
Khi công viên giải trí đóng cửa, Massao đă mệt lử. Anh đành bỏ qua đất nước gấu và đất nước phân tuyến, nhưng một ngày kia, anh sẽ quay lại.
Massao hoàn toàn không biết rằng anh đă gặp may như thế nào v́ trong công viên Disneyland đă có hàng tá thám tử truy lùng anh, chỉ nhờ biển người mênh mông mà anh đă t́nh cờ thoát khỏi những cặp mắt cú vọ của chúng.
Ngày mai, - Massao nghĩ, - Ta sẽ làm một chuyến du chơi qua Trường quay lớn. Nhưng anh đă không gặp may cho lắm.
Quay trở lại Hollywood bằng ô tô buưt, Massao t́m được một khách sạn nhỏ nằm không xa Sunset. Suốt cả buổi chiều trong Disneyland, anh đă ăn quà thoả thích: thịt nướng nóng, ngô rang và kem. Nhưng bây giờ anh lại thấy đói mềm. Anh t́m vào một quán bia Đức. Ở đây có lẽ chẳng có ai săn lùng anh.
Phía bên kia đường Sunset là tiệm nhảy Whisky - A - Go - Go. Massao bước vào. Thật giống như cửa vào địa ngục. ánh đèn chớp lập loè qua gian pḥng, một điệu trống nhảy dội đinh tai nhức óc. Trên nền sân khấu, hai cô gái ăn mặc nửa kín nửa hở đang chờn vờn lả lướt. Hàng tá cặp nhảy dập d́u trên sàn trong điệu nhảy mới nhất.
Một cô gái Nhật Bản ăn mặc diêm dúa, gật đầu chào Massao:
- Anh có biết nhảy không?
Massao định trả lời "có", nhưng có hai điều làm anh lưỡng lự. Một là anh thích đến một tiệm disco, ở đó có lẽ Teruo không biết. Thứ hai, có thể cô gái này cũng là một tên gián điệp đang theo dơi anh., V́ vậy, anh lễ phép nói:
- Không ạ. Cảm ơn cô, tôi đang định ra về.
Anh đi tiếp một đoạn đường cho đến khi tin chắc rằng không có cái đuôi nào theo sau mới rẽ về khách sạn.
Mệt ră rời, anh lên giường ngủ nhưng không sao nhắm mắt được. C̣n hai ngày nữa Hidaka mới về. Sáng sớm mai ḿnh sẽ gọi điện lại lần nữa, Massao nghĩ. Có thể trong lúc đó người ta sẽ báo cho ông biết tin về ḿnh. Anh nghĩ đến Al và Peter, đến chuyến đi dài xuyên Hợp Chủng Quốc.
Massao nghĩ đến Matterhorn và chuyến du lịch trong tàu ngầm dưới hồ.
Massao nghĩ đến cô gái Nhật Bản trong tiệm nhảy. Phải chăng cô ta là một người trong bọn chúng?
Massao nghĩ đến Sanae. Anh không sao ngủ được.

o0o

Sanae không thể nào chợp mắt. Cô nằm trong bóng tối dày đặc, mắt mở chong chong. Cuối cùng, không thể chịu được nữa, cô vùng dạy khoác áo đi xuống bếp. Cô đi thật nhẹ chân để cha mẹ cô khỏi thức giấc. Cô pha một tách cà phê rồi ngồi vào bàn nhấp từng ngụm nhỏ. Cô nghĩ xem phải làm ǵ. Hồi chiều khắp công xưởng đồn đại bao nhiêu tin tức quái lạ. Người đàn ông làm việc bên cạnh cô bỗng hỏi:
- Này, cô có biết không, cái anh thanh niên làm ở đây hôm nọ h́nh như là Massao Matsumoto đấy. Tôi nghe nói ông Sato sẽ là người chủ mới của công ty.
Sanae kinh hoàng. Vậy là viên cảnh sát đă nói đúng sự thật. Và nếu điều này đúng, th́ tất cả những điều khác ông ta nói cũng là đúng sự thật. Massao đang gặp nguy hiểm, Massao sẽ bị giết hại nếu lăo chú bắt được anh ấy trước khi cảnh sát t́m ra. Và cô đă có lỗi trong việc này. Nhưng nếu đó lại chỉ là một thủ thuật th́ sao. Biết đâu trung uư Matt Brannigan có ư đồ muốn t́m bắt Massao để đưa vào tù v́ tội giết người.
Sanae nh́n chăm chăm vào máy điện thọai không biết phải làm ǵ. Cô chỉ biết có một điều là cuộc sống của một người mà cô yêu mến đang nằm trong tay cô. Cô quan sát tấm danh thiếp mà người thám tử đă đưa. “Nếu cô nhớ lại được một điều ǵ th́ gọi điện cho tôi nhé”. Đă hai lần cô định nhấc ống nghe máy điện thọai, rồi hai lần cô lại rụt tay lại. Cô không dám phạm sai lầm. Ai là bạn của Massao và ai là kẻ thù của anh?

o0o

Sáng hôm sau, Massao rời khách sạn đến một trạm điện thọai tự động. Trong hành lang khách sạn cũng có máy điện thọai như có thể bị nghe trộm. Anh quay số điện hăng công nghiệp Matsumoto và gặp ngay văn pḥng của Kunio Hidaka.
Massao nói:
- Hôm qua, tôi đă gọi điện. Tôi rất cần gặp ngài Hidaka. Tôi hy vọng ông có thể về sớm hơn chăng?
Cô nữ thư kư trả lời:
- Rất tiếc, thưa ngài. Đến mai ông Hidaka mới về.
Lại mất một ngày nữa!
- Ngài có muốn nhắn ǵ không ạ?
- Không, cám ơn. Mai tôi sẽ gọi lại.
Bây giờ anh lại phải t́m cách lẩn trốn thêm một ngày nữa. Hai mươi bốn giờ nữa tất cả sẽ song xuôi.
Anh sẽ đi dạo quanh Trường quay lớn. Ở đó anh có thể lần vào đám đông dày đặc.
Họ đang chờ các chuyến tầu Glamour - Tram. Hàng trăm khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, tất cả đều muốn mục kích Trường Quay lớn. Nào là người Đức, người Italia, người Pháp, nhưng Nhật và người Thụy Điển. Tất cả mọi người chuyện tṛ hăng say bằng tiếng mẹ đẻ.
Massao đứng giữa đám người và cảm thấy an toàn.
Một nữ hướng dẫn viên cất tiếng:
- Quư vị hăy sẵn sàng! Xin quư vị lên tàu Glamour - Tram gồm ba toa màu da cam có vạch trắng được nói liền nhau. Chúng có người chiếc nóc Baldachin, con hai bên th́ để trống. Tàu vừa dừng lại, Massao bước lên t́m chỗ ngồi. Anh bí mật ḍ xét các hành khách, nhưng không ai đáng nghi ngờ. Tàu chuyển bánh và cô hướng dẫn viên, một cô gái trẻ cực kỳ hấp dẫn, bắt đầu thuyết minh:
- Nồng nhiệt đón chào quư vị đến thăm trường quay lớn. Cho đến hôm nay, chúng tôi đă có 26 triệu người tham quan, chúng tôi rất vui mừng được đón tiếp các quư vị. Trường quay lớn được khai trương vào năm 1915, khi Carl Laemmle....
Massao không nghe tiếp nữa. Anh đang măi quan sát cảnh tượng kỳ lạ diễn ra phía bên ngoài. Anh thấy các diễn viên trong trang phục kỵ sỹ đang cưỡi ngựa vào, các cô gái mặc Bikini, c̣n đàn ông mặc quần áo cao bồi. Đường tàu ṿng quanh một miền gồm toàn những căn nhà địa chủ cổ theo phong cách miền Nam. Mặt trước của các ngôi nhà vô cùng lộng lẫy nhưng khi tàu đi ṿng đến góc rẽ th́ Massao thấy đơ chỉ là những mặt tiền cùng ban công làm toàn bằng những mảnh gỗ mỏng.
Tàu leo lên một chiếc cầu gỗ. Khi tàu tới giữa cầu, chiếc cầu bổng sụm xuống và co gập vào. Tuy nhiên tàu đă cập bến bên kia một cách an toàn, và chiếc cầu lại tự giương lên quay trở lại h́nh dáng ban đầu.
Họ đi qua một cái hồ êm ả có một làng nỏi ở phía bên kia. Cô hướng dẫn viên giải thích:
- Đây là làng Amity.
Cô chỉ về phía giữa hồ:
- Xin quư vị chú ư!
Tất cả các ánh mắt đổ dồn vào một vật đang tiến đến gần con tàu.
- Đó là cá mập trắng!
Cô hướng dẫn viên thốt lên vẻ sợ hăi, khi con cá mập giả quẫy tung nước bên cạnh đường tàu. Rồi nó lại lặn xuống và tấn công một người đánh cá giả trên một chiếc thuyền. Massao đă xem phim Cá mập trắng, anh bật cười trước tṛ tŕnh diễn lư thú.
Bây giờ họ lại tiến đến một cái hồ khác. Tàu lướt nhanh chạm cả vào nước. Hành khách dần dần thấy kinh hoàng. Cô hướng dẫn viên nói:
- Đây là Hổng Hải, chúng ta sẽ đi xuyên qua ḷng biển.
Khi tầu rầm rầm tiến vào hai bờ dốc, nước bỗng toé sang hai bên như nhờ một sức mạnh thần kỳ.
- Đây là một tác phẩm diệu kỳ bằng điện tử, bởi nước được hút ra khỏi một cái hồ dài hai trăm mét, rộng năm mươi mét mà sâu hai mét bằng một kênh áp suất ngầm. Nhưng với tàu Glamour - Tram chúng ta đi qua Hổng Hải dễ chịu hơn nhiều so với thời cổ.
Vào buổi trưa, Massao xem những chú lùn chạy ùa ra từ những ngôi nhà đang cháy; rồi anh sa vào cuộc chiến tranh giữa các v́ sao, các rô bốt dùng sáng la de bắn vào anh và các hành khách cùng đi, anh gần như bị chôn vùi dưới những ḍng thác lửa; rồi anh thăm pḥng trang phục của Robert Wagners. Nhưng rồi trong Visitor Entertainment Center bắt đầu có sự cố. Trong lúc đang măi mê ngắm vô vàn các sinh vật, những con chim kỳ lạ, con chuột chạy líu ríu khắp nơi. Massao bỗng cảm thấy bị theo dơi. Anh bất ngờ quay lại và bắt gặp một người đàn ông đứng bên cửa ra vào nh́n anh chằm chặp. Những ngày qua, Massao đă rèn luyện được một khả năng nhạy bén phát hiện mối hiểm nguy. Anh biết ngay đó là một tên thám tử. Con có hai người nữa đứng bên cạnh hắn. Khi tên này ra hiệu, hai tên kia liền tiến ra chặn hai lối ra vào khác. Tên thám tử rẽ đám đông tiến vào chỗ Massao. Không c̣n lối thoát nữa rồi.
Massao rảo bước theo hướng ngược lại, tiến đến bục sân khấu. Xa xa ở phía sau, tên thám tử đang xô lấn mọi người để theo kịp anh. Massao nhạy vọt lên bục sân khấu. Một người dạy thú la lên:
- Này, anh lạc đường rồi đấy. Đây là....
- Xin lỗi ngài!
Massao vội nói, anh đă lẩn vào sân khấu và rơi vào một rừng đạo cụ sân khấu cùng với những chuồng sắt nhốt đầy thú vật. Anh lao theo những hành lang dài và cuối cùng, qua một chiếc cổng, anh ra tới ngoài đường tràn đầy ánh nắng. Ngoảng nh́n lại thấy tên thám tử cũng vừa nhảy ra khỏi cửa. Bây giờ hắn đă nh́n thấy anh:
- Đứng lại!
Hắn thét lên.
Massao bắt đầu bỏ chạy. Anh ṿng qua một góc đường và suưt va phải một con lạc đà. Người quản lư lạc đà hét lên:
- Đồ khỉ, mày chạy đi đâu thế hả?
Phía trước là một toà nhà bê tông với một ngôi sao màu đỏ sáng loè. Massao giật tung cửa, trước mặt anh là một cánh cửa khác. Anh đẩy bật ra chạy theo một sân khấu rộng mêng mông. Không xa phía trước có một đám đông đang tụ tập, Massao lẩn vào giữa họ. Ngay bên cạnh là một bà già. Đột nhiên, một gă đàn ông ăn mặc bẩn thỉu giật chiếc túi trên tay bà ta và bỏ chạy. Bà già rú lên:
- Ăn cắp, ăn cắp, bắt lấy nó!
Chẳng kịp suy nghĩ, Massao thúc luôn đầu gối vào tên ăn cắp và kéo hắn ngă lăn quay xuống đất. Gă đàn ông trố mắt nh́n anh và kêu lên:
- Mày làm cái tṛ ǵ thế hử? Làm ǵ có t́nh tiết này trong kịch bản?
Một giọng giận dữ quát lên:
- Dừng lại!
Massao quay lại bắt gặp ngay một máy quay phim. Ông đạo diễn rống lên:
- Lôi cổ thằng khỉ này đi. Quay lại từ đầu!
Massao hốt hoảng chạy khỏi trường quay. Đoạn đường giữa các sân quay phim đầy người, những Massao không cảm thấy an toàn. Bọn chúng đă biết anh ở đây. Đúng lúc ấy, anh nh́n thấy tên thám tử xuất hiện ở góc đường. Nhanh như chớp Massao trốn vào một toà nhà lớn trong như một nhà kho. Anh lại rơi vào một nhà bảo tàng khủng khiếp, đạo cụ sân khấu và các đồ lẽ khác chất đầy tới tận nóc nhà. Nào là nhưng gươm đao cổ, nào là súng la de hiện đại, xe cứu hoả và đủ các loại xe pháo khác. Lại c̣n vô số những đồ gỗ và những bộ trang phục từ tất cả các niên đại. Massao lần sâu vào bóng tối và dỏng tai nghe. Tim anh đập như trống làng. Anh nghe thấy chân người bước vào cửa, rồi tiếng chân bước xa dần. Có lẽ tên thám tử đi t́m người hỗ trợ.
Phải ra khỏi đây ngay, Massao nghĩ. Nhưng bằng cách nào? Chỉ trong vài phút nữa chúng sẽ chặn được tất cả các cửa ra vào trường quay. Chúng đă nhốt chặt anh ở đây. Chúng sẽ tóm cổ anh nếu anh t́m cách trốn. Không thể thế được! Anh đă hẹn gặp với Kunio Hidaka rồi!
Tất cả các cửa ra vào trường quay bị canh gác nghiêm ngặt. Các thám tử tử được trang bị ảnh Massao kiểm tra tất cả mọi vị khách rời khỏi trường quay. Lúc này đă là buổi trưa, các diễn viên đang đổ ra đường tới các tiệm ăn nằm xung quanh Trường quay lớn. Tên thám tử đầu tiên phát hiện ra Massao kinh ngạc trước không biết bao nhiêu trang phục biểu diễn. Nào là các hoàng tử Ấn độ trong các bộ đồ lộng lẫy có những nô lệ theo sau, rồi đến một người khổng lồ và một người tí hon; một nhà quư tộc thời cổ và mội vai hề mặt trát đầy son phấn. Tên thám tử không chú ư đến gă hề đang đi qua cửa. Hắn c̣n đang măi miết ngóng theo Massao.
Trong một buồng vệ sinh công cộng, Massao trút bỏ bộ trang phục hề và rửa hết lớp son phấn trên mặt. Giờ đây, anh biết rơ người của lăo Teruo đă có mặt ở khắp nơi và lùng kiếm anh. Anh phải t́m một khách sạn khác và nằm im ở đó cho đến sáng hôm sau, cho đến khi anh gọi được điện cho Kunio Hidaka. Có lẽ chúng sẽ t́m anh ở ngoại ô Hollywood, v́ vậy, Massao đáp xe buưt đến Glendale và ẩn vào một khách sạn nhở ở đó. Anh không thể chờ đợi được buổi sáng hôm sau.

Chương 11


Teruo Sato không rối trí lắm về việc Massao lại thoát khỏi tay bọn thám tử tư của hắn. Trong cuộc chơi cờ, vấn đề không phải ở nước chiếu tướng, mà là ở nước chiếu bí.
Và cái ngày này sẽ là ngày chiếu bí. Thằng cháu hắn khôn ranh thật, nhưng chưa khôn đủ. Nó hy vọng Kunio Hidaka sẽ cứu nó, v́ ngoài ông ta ra nó không c̣n trông cậy vào ai được nữa. Nhưng Kunio Hidaka trước sau cũng chỉ là một người làm công, ông ta sẽ phải tuân lệnh chủ và người chủ đó là Teruo Sato.
Teruo định dùng miếng mồi Hidaka để nhử Massao vào bẫy.
Đến Los Angeles, Teruo được tin Hidaka đă đi công cán vắng. Hắn ra lệnh cho cô thư kư của Hidaka:
- Cô gọi ông ta đến nói chuyện điện thọai với tôi.
- Vâng, thưa ngài Sato.
Teruo ngồi đợi trong văn pḥng riêng của Hidaka, hắn rút một điếu x́ gà đựng trong chiếc hộp để trên bàn. Cô thư kư thông báo:
- Thưa ngài, ngài Hidaka đang đợi bên máy đện thọai.
Teruo nhấc ống nghe:
- Hidaka phải không?
- Chào ngài Sato. Tôi hoàn toàn không biết ngài đă đến California, nếu không tôi đă đích thân đến chào ngài. Tôi...
- Anh đang ở đâu đấy?
- Ở Arizona, tôi đang xem xét một vùng đất để xây dựng công xưởng mới. Đây là một...
- Trong bao lâu anh có thể quay trở về Los Angeles?
- Tôi định quay trở về vào thứ sáu, tức là ngày mai, nhưng công việc của tôi ở đây lại chưa xong. Tôi dự định quay trở lại vào thứ hai tới.
- Không! Ngay ngày mai anh phải có mặt ở đây!
- Vâng! Thưa ngài Sato!
- Tôi sẽ cho một chiếc Jet của hăng đến đón anh!
- Xin cảm ơn ngài!
Im lặng một lát rồi Kunio Hidaka nói:
- Tôi vô cùng đau xót trước cái chết của ngài Matsumoto.
Teruo trả lời:
- Phải. Một tin buồn cho tất cả chúng ta. Ông ta là một người thật là đáng kính.
- Vâng, đúng thế, và là một người bạn tốt. Tôi không bao giờ quên ông ấy. Massao có ở chỗ ngài không ạ?
- Nó sẽ đến. Thôi, mai chúng ta gặp nhau nhé!
Teruo đặt ống nghe rồi ngả người trên ghế! Hắn thấy hài ḷng, hắn dang đi nước chiếu bí!
Kunio Hidaka là một người chín chắn. Đă xảy ra nhiều sự kiện làm ông khó hiểu. Ông rất quư ông bà Matsumoto và rất đau buồn trước cái chết của họ. Massao gần như là con trai ông, vậy mà ông đă nghe được nhiều tin đáng lo ngại về anh. Có một điều ǵ đó không ổn. Trước hết là cú điện thọai của Teruo Sato ra lệnh cho ông quay trở lại Los Angeles, rồi lại đến một cú điện thọai nữa c̣n khó hiểu hơn. Có những dấu hiệu khiến ông không hiểu nổi, và chúng báo trước những điều bất ổn.
Ông đă hứa quay trở về, ông cảm thấy có điều ǵ u ám, nặng nề.
Đúng chín giờ sáng hôm sau, Massao gọi điện thọai từ pḥng anh ở khách sạn. Anh bất chấp cả việc có thể bị nghe trộm. Bây giờ th́ đă quá muộn để lo việc này. Giờ đây anh hoàn toàn giao phó tính mạng cho Kunio Hidaka. Không c̣n nơi nào cho anh ẩn náu nữa. Massao quay số, ngay sau đó anh nghe thấy giọng cô thư kư của ngài Hidaka:
- Văn pḥng ngài Hidaka đây.
- Tôi đă gọi điện đến nhiều lần rồi. Ngài Hidaka có ở đấy không ạ?
- Xin ngài cho biết qúy danh?
- Hăy nói với ngài Hidaka tôi là Massao!
- Xin ngài chờ một tí.
Rồi giọng Hidaka vang lên trong ống nghe:
- Massao con!
Một niềm sung sướng tràn ngập tim Massao. Ôi! Cuối cùng đă gặp được Hidaka.
- Bác Hidaka, ôi, bác Hidaka! Có một việc rất quan trọng cháu cần nói với bác ngay. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó được chăng?
Kunio trả lời:
- Tất nhiên! Đến văn pḥng bác nhé!
Massao lưỡng lự. Anh dự định nói chuyện với bác Hidaka ở một nơi nào khác cơ. Có lẽ công xưởng đă bị canh pḥng. Anh cần hết sức thận trọng. Anh biết rơ, nếu bây giờ anh phạm sai lầm th́ tất cả sẽ chấm hết. Anh thận trọng hỏi:
- Bác đă nói chuyện với chú Teruo của cháu chưa ạ?
- Chưa!
Massao lấy làm ngạc nhiên. Anh tưởng rằng Teruo phải liên lạc với bác Hidaka rồi chứ. Nhưng Massao tin bác Hidaka. Anh đặt tính mạng ḿnh vào tay bác.
- Hay quá. Cháu sẽ đến văn pḥng bác ngay bây giờ. Cháu muốn được nói với bác càng nhanh càng tốt.
- Ư`! Đến ngay đi!
Kunio Hidaka từ từ đặt ống nghe xuống máy và đưa mắt nh́n Teruo Sato. Teruo nói:
- Anh khá lắm! Bây giờ anh hăy quay trở lại Azirona và lo liệu nốt công việc ở đấy. Tôi sẽ lo chuyện Massao!
- Thưa ngài, anh ấy có chuyện ǵ đó rất muốn nói với tôi. Anh ấy...
- Tôi đă nói với anh rồi! Hidaka! Thời gian gần đây Massao có rất nhiều khó khăn. Cái chết của cha mẹ nó làm nó quẫn trí. Anh cứ để tôi lo liệu cho nó!
- Vâng! Thưa ngài!
Kunio Hidaka cúi chào và rời khỏi văn pḥng.
Teruo dặn ḍ cô thư kư rồi ung dung ngồi chờ. Tất cả đă được chuẩn bị để đón Massao. Lần này th́ không thể có một sai sót nào.
Massao ngồi trong pḥng khách sạn, cạnh máy điện thọai. Anh suy nghĩ mông lung. Lẽ ra anh nên hẹn gặp bác Hidaka ở một nơi nào khác th́ hơn. Trong văn pḥng của bác Hidaka, anh đơn thương độc mă. Anh nhớ rơ người ta đă phân phát ảnh anh khắp phân xưởng New York như thế nào. Chắc chắn Teruo đă phân phát ảnh anh đi khắp các công xưởng Matsumoto. Vậy mà không thấy bác Hidaka nói ǵ cả. Massao nghĩ, sao mọi việc lại có vẻ thuận lợi thế nhỉ? Có lẽ v́ ḿnh đă lẩn trốn quá lâu rồi. Thật khó mà tin được cuối cùng lại có thể chấm dứt cơn ác mộng này.
Dẫu sao anh cũng không c̣n con đường nào khác. Kunio Hidaka là nguồn hy vọng cuối cùng của anh. Có lúc Massao đă định gọi điện lại cho bác Hidaka và hẹn gặp bác ở một địa điểm khác. Nhưng rồi anh lại nghĩ: không ḿnh phải tin bác ấy!
Massao rời khách sạn đến gặp Kunio. Anh đi ô tô buưt đến phía bắc Hollywood và xuống xe cách xưởng máy ba dăy nhà. Anh đi thong thả, luôn luôn quan sát mọi người xung quanh và đề pḥng mọi bất trắc. Tất cả có vẻ b́nh thường. H́nh như chẳng có ai để ư đến anh. Có lẽ anh đă quá cẩn trọng. Lúc này, anh đă dứng trước toàn nhà trắng khổng lồ của xưởng máy. Một tấm biển đầy tự hào trên nóc nhà: Hăng công nghiệp Matsumoto. Ḍng người tấp nập ra vào công xưởng. Massao rẽ sang đường và tiến đến phía công xưởng. Gần tới nơi, chợt một giọng nói đang gọi vang lên phía sau anh:
- Đứng lại! Không được động đậy!
Rồi một bàn tay cứng như sắt siết chặt lấy anh. Ba mươi phút sau, Massao bước vào pḥng chờ của Kunio Hidaka. Anh nói với cô thư kư:
- Tôi là Massao Matsumoto! Tôi đă hẹn gặp ngài Hidaka.
Anh tự hào khi cất tiếng nêu tên thật của ḿnh.
Đă được dặn trước, cô thư kư nói:
- Ngài Hidaka đang chờ anh. Xin mời anh vào pḥng!
- Cảm ơn cô!
Massao hít mạnh một hơi rồi đẩy cánh cửa bước vào pḥng. Anh đứng sững như trời trồng khi thấy người đứng trước mặt.
Teruo Sato cất tiếng:
- Mừng mày đă tới! Tao đang chờ mày đây, Massao!
Massao đứng khựng lại. Bên cạnh Teruo là hai tên lực lưỡng, cao lớn đang lăm lăm chờ lệnh. Teruo quay lại bảo chúng:
- Các anh ra ngoài chờ! Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu cháu này một chút.
Hai người đàn ông đi ra và khoá trái cửa lại. Teruo khoan khoái đứng quan sát người cháu. Mắt hắn lóe lên niềm vui mừng:
- Bất ngờ quá phải không?
- Ngài... ngài Hidaka đâu ạ...?
- Rất tiếc ông ấy phải đi công cán rồi. Mà chúng ta cũng chẳng cần đến ông ta. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau cơ mà.
- Tôi không có ǵ để nói với ông cả!
- À! Mày không có à, thằng cháu quư hoá của tao! Mày đă gây cho tao bao nhiêu trở ngại rồi đấy. Mày đă làm nhục cả gia đ́nh này!
Massao cứng cỏi:
- Nếu như có kẻ nào đă làm nhục gia đ́nh, kẻ đó chính là ông. Ông là một tên ăn cắp. Ông đă âm mưu chiếm đoạt hăng doanh nghiệp của cha tôi.
- Hăng này là của tao, của tao! Người ta không thể ăn cắp cái của chính ḿnh!
- Ông sẽ làm ǵ tôi bây giờ?
- Tao sẽ làm giống như với cha mày! Cha mày là thằng ăn cắp. Không có tao th́ không thể có cái hăng này được. Cha mày không bao giờ biết đến công của tao. Không bao giờ.
Teruo rít lên v́ giận dữ:
- Cha mày chỉ coi tao là một thằng em rể khốn khổ, quẳng cho tao cục xương chẳng ai thèm nhá. Nào, bây giờ th́ cha mày chết tắc cổ v́ cục xương ấy rồi đấy! Cha mày phải để lại xưởng doanh nghiệp này cho tao, tao mới là người xứng đáng được hưởng!
Hắn run lên v́ tức tối, rồi hắn bỗng chợt nhận thấy điều đó.
Với một cố gắng điên dại, hắn dần dần lấy lại tự chủ:
- Cái ǵ đă qua là đă qua. Bây giờ tao phải nghĩ đến tương lai. Mày cản trở tao, Massao ạ. Mày phải bị loại trừ. Nếu mày biết điều, tao sẽ lo cho mày một cái chết êm dịu - Một tai nạn chớp nhoáng chẳng hạn!
Massao vẫn đứng im nh́n hắn. Anh không nói một lời. Teruo bước tới cửa giật tung hai cánh. Hắn không rời mắt khỏi Massao:
- Thôi đủ rồi, mang nó đi!
Hắn ra lệnh.
Trung uư Brannigan bước vào:
- Xin chào ngài, ngài Sato!
Teruo ngạc nhiên nh́n xung quanh. Trước mặt hắn, thay cho hai tên giết người mà hắn đă chuẩn bị là viên trung úy. Hắn lại càng kinh ngạc hơn nữa khi thấy đằng sau viên trung úy là Kunio Hidaka và hai cảnh sát mặc sắc phục.
- Thế... thế này là thế nào?
Teruo hốt hoảng hỏi:
- Sao anh vẫn c̣n ở đây, Hidaka?
Hidaka trả lời:
- Ngài trung úy Brannigan đă yêu cầu tôi ở lại!
Teruo trợn mắt nh́n viên cảnh sát:
- Sao anh lại dám xông vào công xưởng riêng của tôi?
Hắn thét lên v́ giận dữ.
Trung úy Brannigan điềm tĩnh:
- Tôi cũng đang định nói với ông về điều ấy đấy. Đây hoàn toàn không phải là công xưởng riêng của ông. Theo bản di chúc mà tôi được đọc th́ nó thuộc về người cháu của ông!
Teruo hoang mang:
- Tôi... ờ... ờ... tất nhiên. Nhưng thằng bé đă bị loạn trí. Ngoài ra ông cũng biết rồi đấy, nó đă giết chết một người.
Trung úy Brannigan lạnh lùng:
- Không, tôi không biết. Chỉ có ông đă kể cho tôi về việc đó thôi.
- Thôi đủ rồi đấy! Thằng cháu tôi cần được điều trị ngay. Tôi sẽ lo t́m bác sĩ cho nó. C̣n bây giờ tôi đề nghị các anh ra khỏi pḥng tôi ngay!
Không ai nhúc nhích. Trung úy Brannigan lên tiếng:
- Ông đă kết thúc màn kịch rồi chứ?
- Kết thúc...? Anh nói cái ǵ thế?
- Tôi mang lệnh đến bắt ông đây!
Teruo nh́n Brannigan như không thể tin vào tai ḿnh:
- Cái ǵ? Lệnh bắt giữ à? Bắt tôi? Anh điên rồi đấy? Lệnh bắt v́ lư do ǵ?
- V́ tội giết bốn mạng người. V́ âm mưu giết người.
Teruo phát sốt lên v́ căng thẳng, hắn cố gắng xem điều ǵ đă xảy ra:
- Thật nực cười! Anh đă phạm một sai lầm ghê gớm đấy!
Viên thanh tra tự chữa lại:
- Không! Chính ông mới sai lầm! Tôi đă nói chuyện với Tadao Watanabe. Ông ta cho tôi biết rằng ông đă biết nội dung bản di chúc ngay từ đầu. Ông đă hy vọng ngài Matsumoto để lại cho ông một nửa hăng doanh nghiệp. Khi ông biết rằng ngài Matsumoto không có ư định đó, ông quyết định chiếm toàn bộ hăng. V́ vậy, ông đă bố trí vụ tai nạn máy bay. Rồi ông t́m cách loại bỏ vật cản cuối cùng, đó là Massao!
- Anh... anh điên rồi à?
- Sáng hôm nay ngài Hidaka đă thông báo cho chúng tôi biết âm mưu của ông định nhử Massao vào một cuộc hẹn gặp không bao giờ có. Tôi đă chờ ở phía ngoài xưởng máy cho đến khi Massao đến. Sau đó, tôi và Massao đă trao đổi với nhau khá lâu về mọi việc.
Teruo Sato đă lấy lại được tự chủ. Mặc cho chúng muốn nghi ngờ ǵ th́ nghi ngờ. Bọn ngốc này làm ǵ có bằng chứng. Mà Teruo th́ lại quá xảo quyệt. Hắn dằn giọng:
- Dù sao th́ các anh cũng không thể tin vào một thằng choai choai bị bệnh tâm thần được. Các anh cũng chẳng có bằng chứng nào cả.
- Ông nhầm rồi!
Massao chợt lên tiếng. Anh tḥ tay vào túi rút ra một máy ghi âm nhỏ. Anh ấn nút, giọng Teruo Sato tự kết án:
“... Mày phải bị loại trừ. Nếu mày biết điều, tao sẽ lo cho mày một cái chết êm dịu - Một tai nạn chớp nhoáng...!".
Massao tắt máy ghi âm. Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn pḥng. Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Teruo Sato. Hắn cố gắng cất tiếng:
- Tôi... Tôi...!
Nhưng hắn chẳng biết nói ǵ nữa. Chiếc máy ghi âm đă nói tất cả rồi.
Trung úy Brannigan quay sang hai viên cảnh sát:
- Tôi sẽ đề nghị đưa hắn về New York.
Họ im lặng nh́n Teruo bị đưa ra khỏi pḥng. Massao hỏi:
- Người ta sẽ làm ǵ hắn?
Giọng nói của chính hắn sẽ kết tội hắn. Chúng ta nghe quá rơ.
Massao nói giọng pha chút tự hào:
- Tất nhiên rồi. Chiếc máy ghi âm là sản phẩm của hăng Matsumoto cơ mà.
Sau đó một lát, ba người đàn ông ngồi uống trà trong pḥng ăn riêng của Kunio Hidaka.
Massao nh́n trung úy Brannigan:
- Cháu không biết làm ǵ để trả ơn bác đă giúp cháu. Có lẽ một ngày nào đó mới bác cùng bác gái sang Nhật Bản thăm đất nước cháu.
Trung uư Brannigan mỉm cười:
- Tôi rất vui mừng được sang Nhật Bản thăm các bạn.
Ông chợt nghĩ đến việc suưt nữa ông đă để anh thanh niên mất mạng. Ông trầm tư:
- Ồ! Vâng. Tôi sẽ rất vui.
Hidaka hỏi:
- Kế họach tiếp tới của cháu thế nào, Massao?
- Cháu muốn mang di hài cha mẹ cháu về nước và chôn cất thật chu đáo.
Hidaka gật đầu:
- Bác sẽ lo ngay việc này. Sẽ mang ngay di hài cha mẹ cháu từ New York về đây. C̣n việc ǵ cần bác giúp nữa không?
Massao suy nghĩ giây lát:
- Vâng. Có một cô gái tên là Sanae Doi làm việc ở xưởng ta tại New York. Cháu muốn cô ấy nhận được một khoản học bổng và được đi học ở trường đại học.
Kunio Hidaka ghi vào một cuốn sổ:
- Việc này coi như xong!
- C̣n một tên tổ trưởng ở công xưởng ấy, hắn tên là - Heller. Cháu muốn sa thải hắn.
Kunio Hidaka gật đầu và ghi vào sổ:
- C̣n ǵ nữa không cháu?
Massao rút trong túi ra một giấy chứng nhận cầm đồ và đưa cho Kunio Hidaka:
- Cháu muốn chuộc lại chiếc đồng hồ của cha cháu.

o0o

Massao nh́n ra cửa sổ chiếc máy bay Silver Arrow Jet đang kiêu hănh băng ḿnh trên tầng không và lượn một ṿng quanh bầu trời Los Angeles. Chiếc máy bay vạch một đường lượn cuối cùng rồi bay ṿng về phía Tây, về phía mặt trời đang lặn.
Cuối cùng, Massao cùng cha mẹ anh đang trên đường về nhà.
Anh nghĩ lại tất cả những ǵ đă xảy ra với anh trên cái đất nước này. Anh nghĩ đến Higashi và cuộc chiến đấu một mất một c̣n của ḿnh. Anh nghĩ đến cuộc chạy maratông và Jim Dale.
Massao nghĩ đến Peter và Al.
Anh nghĩ đến Disneyland và Trường quay lớn.
Anh nghĩ đến trung úy Brannigan.
Anh nghĩ đến Sanae. Anh biết rằng một ngày không xa, anh sẽ quay trở lại nơi này.
 

Hết

 

Pages  Previous  1  2