Xóm Vắng   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  4  5  Next   
Chương 8

Ngày tháng trôi qua. Mai như cây kim nhỏ đă rơi vào đáy biển, mất hút, không c̣n tăm tích. Trần t́m kiếm nàng khắp nơi, hỏi thăm các bạn cũ của nàng, các người trong hăng. Chàng đăng báo, mượn người trong khóm, phường ḍ xem danh sách những người di chuyển. Nhưng vẫn vô ích. Chàng nhớ đến lời của nàng khi trước. Cha mẹ nuôi nàng, đúng rồi,

có lẽ nàng về đó. Nhưng chàng có biết nơi đó ở đâu mà t́m. Chưa bao giờ chàng hỏi Mai chuyện đó cả. Chàng đăng báo từ một cột lên hai cột, rồi ba cột luôn. Liên tiếp cả tuần như thế. Nhưng dù dùng hết mọi cách, Trần cũng chẳng được kết quả ǵ về tung tích của Mai. Chàng càng lúc càng xanh xao, không thấy hứng thú trong cuộc sống nữa, ăn ngủ không được nên ốm lần lại. Tinh thần chàng không b́nh tĩnh nổi nên suốt ngày Trần cứ thờ thẫn măi, ít khi đến hăng. Tất cả những cử chỉ thất thường của Trần đă không qua khỏi mắt của bà Hai, mẹ chàng và Cao, một người bà con và là một người cộng sự đắc lực nhất của Trần. Cao ở miền quê, chạy lên Sài G̣n vừa làm vừa học. Chàng đă học trung học chung với Trần, lên đại học cũng học chung, và cùng đi một ngành kinh tế nên khi ra trường, Trần mời Cao giúp ḿnh liền. Chàng ở luôn tại nhà Trần, giúp Trần rất đắc lực trong công việc làm ăn thường ngày. Chiều hôm ấy, Trần về nhà đúng lúc bà Hai và Cao tṛ chuyện về việc sửa soạn lại pḥng khách. Trần không để ư, ăn cơm qua loa rồi đi lại trong pḥng như kẻ mất hồn. Bà Hai lo lắng nh́n con:

- Con có sao không con? Trần giựt ḿnh, nh́n mẹ ngơ ngác:

- Dạ... Bà Hai ngẫm nghĩ rồi hỏi:

- Chỉ v́ một người đàn bà mà con đến đỗi như vậy sao hả Trần? Trần như sửng sốt:

- Sao mẹ biết? Bà mẹ mỉm cười:

- Mẹ biết tất cả rồi con à, con bé này không phải người tốt đâu con à, nó không thích hợp với con và cả với gia đ́nh ḿnh nữa. Con coi chừng nó cho đi tàu bay giấy đó. Trần bực dọc:

- Sao má nói thế? Má chưa biết Mai mà. Bà Hai cười gằn:

- Má biết rơ lắm con ơi, thứ con Mai đó má không dám mướn rửa giày cho con nữa, không xứng đáng ǵ đâu con. Không lẽ con như thế đi lấy một con bé nữ công nhân à?

- Má chưa biết, người ta cũng có học, hết tú tài rồi. Mà nhân công cũng đâu phải hèn, nghề nào lại chẳng có cái cao cả riêng. Thiếu ǵ nhân vật nổi danh xuất thân từ giới bần hàn. Bà Hai cười lạt:

- Ờ... Đúng lắm đó con, chưa ǵ mà thấy con bé nhân công đó sắp thành bà chủ rồi. Trần cau mày:

- Má nói thế chứ cô ấy đâu có màng gia tài hay địa vị. Bằng chứng là v́ con xúc phạm tự ái của cổ mà cổ đă bỏ đi mất rồi. Bà Hai vẫn giữ ư ḿnh:

- Rồi nó cũng chường mặt ra hà, nó muốn cho con khó khăn vấn đề giá trị nó cao hơn chứ ǵ. Trần, má không muốn con suy nghĩ v́ hạng như thế, và má cũng không muốn dâu má từng làm nhân công. Trần lặng thinh, bà Hai có vẻ giận đi thẳng lên lầu, chàng nh́n theo mẹ thở dài. Cao mồi một điếu thuốc trao cho Trần:

- Hút đi mày. Trần thẫn thờ nhận điếu thuốc từ tay bạn, ngồi bệt xuống sa lon, đưa tay vỗ trán. Cao cũng đốt thuốc, chậm răi nói:

- Chuyện thế nào mày nói cho tao nghe coi, chắc tao sẽ giúp mày được phần nào. Trần đưa mắt nh́n Cao rồi hút một hơi thuốc thật dài, thở ra rồi nh́n từng làn khói lờ lững. Chàng cau mày nói:

- Cao, tại sao mẹ tao biết chuyện đó?

- Bác gọi điện thoại cho thằng quản lư, cha Triệu nó hết cho bả nghe, nhưng cũng vô t́nh thôi chớ không cố ư chơi mày đâu. Cha đó cũng tốt chớ không đến nỗi nào. Cao hỏi tiếp:

- Mai đi rồi hả mày? Trần cúi đầu lặng thinh, Cao hút thuốc nh́n bạn, không hỏi thêm cũng không hối thúc. Hồi lâu, Trần chậm răi nói:

- Tại tao tất cả mày ạ, tội nghiệp Mai. Thật tao mới thấy lần đầu tiên một người có tinh thần tốt và trong sạch như thế. Nhưng khi trước tao lại câu nệ phần thể xác... Rồi chàng thuật lại tất cả cho Cao nghe, không giấu giếm một điều nhỏ nhặt nào. Chàng bật ngửa người dựa trên thành sa long, thả khói nhè nhẹ lên trần nhà.

- Bây giờ bất cứ giá nào, tao cũng t́m lại Mai. Tao sẵn sàng đánh đổi tất cả để được Mai trở lại. Cao lặng thinh, chàng không muốn nói nhiều nhưng chẳng làm được bao nhiêu. Tánh chàng rất thận trọng chỉ đề nghị khi nào thấy đề nghị ấy đúng hơn 80 phần trăm. Lát sau, Cao vụt nói:

- Theo tao, mày nên lại Thủy Tiên đi, tao có một em ở đó, hôm qua nó bảo có một con bé mới vào, xem coi trí thức lắm, nhưng thất t́nh thất tiết chi đó mới làm vũ trường như thế. Trần cau mày:

- Không lẽ... Cao thở dài:

- Trong những lúc đau khổ đến tuyệt đối, người ta thường có những ư nghĩ ngông cuồng thiếu xuy xét. Trán Trần lấm tấm mồ hôi:

- Trời ơi... Rủi nàng liều lĩnh...

- Có lẽ thế... Tao coi bộ Mai có chí lắm. Nhưng có lẽ mày đă làm Mai mất hết tất cả ư chí đó. Trần nh́n Cao một lúc rồi đứng lên, im lặng bước ra cửa, không nói thêm một lời. Cao hỏi:

- Mày đi đâu?

- Thủy Tiên vũ trường. Cao bước theo bạn tới ngưỡng cửa, nh́n chiếc Renault nổ máy trước khi chạy nhanh ra cổng. Cao lắc đầu nhủ thầm:

- "Mai cũng thật đáng thương, nàng cao cả lắm mới dám cho Trần biết. Nhưng Trần dở hơi quá!" Trần ngồi yên trong một góc vũ trường Thủy Tiên, nh́n thiên hạ nhảy nhót tưng bừng xung quanh một cách hờ hững. Rồi chàng mừng rỡ khi gặp Mai vừa bước ra sàn nhảy với một thanh niên. Trông nàng đă đổi khác hẳn. Mặt mày tay chân đều lấp lánh nữ trang. Nhưng Trần cũng nhận ra ngay khi nh́n phớt qua. Ḷng Trần hồi hộp lạ lùng, tay chân chàng đều run run. Chàng vẫy tay gọi một vũ nữ. Cô gái ỏn ẻn:

- Anh ngồi năy giờ, người ta chờ tới bây giờ mới gọi, bộ tính tiền năy giờ mới thấy đủ à? Trần không chú ư đến lời của cô ta, chàng móc 500 dúi vào tay cô ta, chỉ về Mai:

- Cô kia tên ǵ vậy em?

- Em hả?

- Không, cô kia ḱa. Cô vũ nữ nguưt chàng:

- Gọi người ta cứ hỏi người khác không à. Con bé đó mới vô, cù lần lắm, nhát hít hà. Trần khó chịu:

- Em không muốn nhận tiền của anh biếu à?

- Sao lại không? Nhưng em nói trước con đó khó chơi lắm, không phải dân nghề như em đâu. Nó mới vô mà, nghe nói tên Mai mốt ǵ đó. Trần hất hàm ra dấu cho cô ta đi chỗ khác. Cô gái nh́n Trần như con quái vật rồi hứ nhỏ trước khi bước đi. Trần lại quầy mua tất cả phiếu của Mai khiến cho người quản lư cũng ngạc nhiên nh́n Trần trân trân. Không chú ư, chàng chậm răi trở lại bàn, đốt điếu thuốc rồi gọi rượu ra chờ đợi. Một người đàn bà ngồi xuống ghế đối diện với chàng, nàng cất giọng quen thuộc:

- Anh đă mua vé của tôi? Trần im lặng ngẩng mặt lên. Mai đưa tay lên ngực suưt kêu lên thảng thốt, nàng không ngờ gặp lại Trần ở đây. Trần trao ly rượu cho nàng:

- Uống đi em, uống xong rồi nghe anh. Mai run run cầm lấy ly rượu, Trần chăm chú nh́n nàng. Mai đă tiều tụy hơn trước rất nhiều. Mai đặt ly rượu xuống bàn, mặt nàng đă thay đổi, không c̣n vẻ hoảng hốt, sợ sệt nữa. Trần nắm tay nàng:

- Mai, em có biết anh đă t́m em khắp nơi không? Mai im lặng, sắc mặt lạnh lùng, Trần tiếp:

- Em nên... Nàng ngắt lời:

- Ông mua hết vé của tôi chi vậy? Tôi mới vào đây nhảy c̣n kém lắm, ông muốn nhảy chăng? Trần cau mày:

- Mai... Nàng nhún vai, chàng thấy bồi hồi, chua xót vô cùng. Trần nói giọng thiết tha:

- Mai... Em không nên nói với anh như thế. Anh t́m để xin lỗi em, và anh đến đây... Mai cười:

- Để giải trí phải không, thưa ông? Trần thiểu năo:

- Không, anh đến để đón em, Mai à. Mai gật đầu ngay:

- Đón tôi, sẵn sàng, ông muốn đi đâu? Ciné? Đi ăn? Tôi có thể rảnh rang v́ ông đă mua hết vé. Nàng đứng lên nói tiếp:

- Đi bây giờ à? Trần im lặng đứng lên, ḷng đau khổ vô cùng. Mai đă giữ với chàng một khoảng cách rồi, dù chàng đă tạo ra khoảng cách ấy, nhưng bây giờ nàng lại không muốn chàng làm khoảng cách ấy thâu ngắn lại hơn hầu hai người tính tới mai sau. Thái độ của nàng cho chàng biết là nàng không muốn tiếp tục cuộc t́nh đó nữa. Nàng lạnh lùng:

- Ḿnh đi chứ ông? Sao cứ đứng ́ ra đấy hay muốn khiêu vũ, muốn th́ ḿnh nhảy tội ǵ bỏ. Chàng cắn chặt môi rồi từ từ đứng dậy.

- Ra khỏi chỗ này, chúng ta sẽ nói chuyện. Mai cầm sắc tay lên, Trần choàng ngang lưng nàng, d́u ra cửa vũ trường. Nàng không kháng cự cử chỉ của chàng nhưng Trần lại thấy nàng dửng dưng quá, như bất cần tất cả. Lên xe, nàng hỏi:

- Ḿnh đi đâu? Chàng thở dài:

- Hiện nay Mai ở đâu?

- Cũng gần đây.

- Ḿnh về nhà Mai nghen? Mai gật đầu không do dự:

- Nếu ông muốn. Mai không nói thêm ǵ. Nàng cứ lặng thinh, co ro trong chiếc áo choàng trước ngọn gió đêm lạnh buốt. Bất giác, Trần ṿng tay ôm lấy nàng, nàng ngă vào ḷng chàng một cách dễ dàng nhưng lạnh lùng như bất cứ một cô gái làm tiền chuyện nghiệp nào mà Trần đă gặp. Nhưng Trần cũng thấy trong cử chỉ đó có một sự gượng gạo của Mai. H́nh như Mai làm thế này để cho chàng chán nản chấm dứt luôn cuộc t́nh giữa hai người, chứ không phải nàng đă đổi thay hoàn toàn. Đi được một đoạn đường dài, nàng chỉ tay cho Trần quay vào một ngơ hẻm tối tăm, lụp xụp bên đường. Mai đưa Trần lên thang gác bằng một cầu thang riêng nàng mở ví tay lúi húi mở khóa. Gian pḥng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi và trang trí rất đẹp khác hẳn với gian nhà nhỏ xíu ẩm ướt trước kia. Trong nhà có tủ rượu nhỏ gần 10 chai rượu Pháp, có máy pick up loại lớn, cùng bộ sa lon tuyệt đẹp. Trần ngửng mặt nh́n quanh, thấy như ai vừa đánh vào màng tai ḿnh một cái thật mạnh. Đây đúng là gian pḥng của những vũ nữ chuyên nghiệp, có lẽ Mai cũng sắp hay đang thành rồi. Nhưng chàng lại nói:

- Pḥng... Đẹp quá.

- Thế à? Tôi mướn luôn với tất cả tiện nghi này, tôi chưa hề mua thêm hay thay đổi một món ǵ cả. Nếu là pḥng tôi, tôi sẽ chọn nhiều đồ màu tím, pḥng ngủ th́ nhiều màu trắng, màu vàng, mỡ gà và màu hồng nhạt, đó là những màu dịu mắt. Nàng chỉ ghế sa lon:

- Ngồi đi anh. Lấy hộp x́ gà cùng dĩa gạt tàn thuốc, nàng đặt lên bàn:

- Hút thuốc đi anh. Trần lắc đầu:

- Cám ơn.

- Vậy th́ uống ít rượu nhé. Nàng bước lại tủ rượu:

- Tôi có champange xưa lắm, hay anh uống whiskey cho khỏe, cho hăng hái hơn? Trần lắc đầu lia lịa:

- Không... Tôi không uống ǵ cả. Mai vẫn giữ giọng của vũ nữ:

- Vậy th́ anh cũng uống cái ǵ chớ... Tôi không tính tiền ǵ thêm đâu, hôm nay anh tốn với tôi nhiều tiền rồi. Tôi nói thật đó, tôi đăi anh tất cả mà, không moi thêm tiền làm ǵ. Trần vụt đứng dậy bước tới bên Mai, nắm vai nàng quay mạnh, bắt buộc Mai phải đối diện với ḿnh. Nh́n thẳng vào mặt Mai, Trần lắc đầu:

- Bao nhiêu đó đủ rồi Mai, anh biết anh sai lầm nhiều. Nhưng đừng làm anh khổ thêm. Chàng nắm vai nàng chặt hơn:

- Em giận anh, anh sẵn sàng nhận tất cả những h́nh phạt của em dành cho anh, nhưng em ơi, em đừng dùng những cử chỉ lạnh lùng, xa vắng và những lời nói kia để làm khổ anh... Mai vùng tay Trần, lùi lùi vào vách, nh́n chàng trân trân, miệng lắp bắp:

- Anh... Nói ǵ vậy? Anh bỏ tiền ra th́ tôi chiều anh chứ tôi có làm khổ anh ǵ đâu. Hừ... Tôi chỉ là một con vũ nữ, năy giờ tôi chưa làm ǵ có thể nói là lạnh lùng với anh mà. Lời nói của nàng y hệt như một người xa lạ. Trần thở dài.

- Em biết không? Anh đă hối hận lắm rồi. Suốt mấy tháng nay, anh không làm ǵ ngoài việc t́m kiếm em. Mai, hăy nghe anh nè, anh yêu em... Yêu em thật, anh sẽ cưới em, bất chấp tất cả. Mai sững sờ một chút, nh́n sững Trần, nhưng rồi nàng lại cúi đầu, giọng buồn nhưng vẫn xa cách:

- Nếu anh muốn cưới tôi, tôi xin nói thẳng ra quyết định của tôi là tôi sẽ không nhận lời. Trần kêu lên:

- Mai... Chàng bước tới cầm tay nàng:

- Anh biết, em giận anh, hận anh... Anh đă hiểu rơ tất cả... Nhưng dù em có cự tuyệt như thế nào anh cũng xin em nên suy nghĩ lại một lần chót... Anh van em, Mai ơi!

- Không... Không thể được. Nàng quay mặt sững sờ nh́n ra phía ngoài cửa sổ:

- Ông... đă khinh tôi, ông xem tôi như một kẻ dơ bẩn, tôi không thể làm vợ một người khinh tôi được... Thưa ông, tôi đă nói, tôi không xứng đáng với ông...

- Mai ơi, em không nên nói như thế nữa... Chính anh mới là kẻ tầm thường, hẹp ḥi, ích kỷ, giờ đây anh đă hiểu... Đă bỏ được cái hẹp ḥi, tầm thường ấy, hy vọng sẽ xứng đáng với em... Chuyện bất hạnh đă xảy ra không hề tổn hại đến vẻ đẹp hoàn toàn của em cả. Tại anh tối tăm, hẹp ḥi, giờ đây không có ǵ có thể cản trở chúng ta cả. Chàng thở dài tiếp:

- Anh không bao giờ nghĩ đến dĩ văng hay hoàn cảnh, gia đ́nh của em. Hiện tại trong tâm tư anh, vĩnh viễn em là một người hoàn toàn. Anh thỉnh cầu em, em hăy vui ḷng kết hôn với anh, đừng cự tuyệt anh nữa, hăy tha lỗi cho anh... Nàng khẽ rùng ḿnh, nhưng đôi mắt vẫn c̣n nh́n ra phía ngoài song cửa, rồi nàng nghẹn ngào, lệ tràn lên đôi mi... Nàng mấp máy đôi môi và sau cùng gượng cười:

- Nếu trước đây, ông nói được như thế... Mai buồn rầu tiếp:

- Th́ lúc đó tôi sẽ quỳ dưới chân ông... Nhưng bây giờ... Tôi đă trở về với nếp sống tối tăm, với những chuỗi ngày đau khổ... Tôi phải can đảm nh́n vào sự thật... Không chiêm bao, không mộng mị nữa, tôi không thể về với ông được, ông Trần à. Nàng nghẹn lời một lúc:

- Nhưng... ông có tiền, ông có thể đến vũ trường "Mua" thể xác tôi, bao lâu cũng được. Trần lắc đầu:

- Mai ơi... Chàng nắm vai nàng:

- Anh không thể nào để em ở đây được. Anh phải đem em ra khỏi chốn này, cưới em...

- Không... Trần vẫn kiên nhẫn:

- Em mắng anh, hay làm ǵ cũng được... Nhưng đừng đối xử với anh tàn nhẫn như vậy. Nàng vẫn nh́n ra ngoài:

- Thưa ông, chính ông mới tàn nhẫn. Nàng vụt quay lại nh́n chàng, hai ḍng lệ chảy dài trên mi...

- Tôi van ông, xin ông vui ḷng buông tha gím tôi... Mai khóc rưng rức. Trần đau nhói tận tâm can. Chàng đă cầm tay nàng, kéo quay về phía ḿnh rồi hôn lên những ḍng lệ này:

- Em tha thứ cho anh... Trời... Mai ơi... Anh sai lầm, tối tăm, hẹp ḥi làm cho em khổ sở...

- Không... Tôi không c̣n khổ sở nữa, hay đúng hơn tôi không c̣n biết khổ sở là ǵ. Trần tha thiết:

- Em để cho anh có cơ hội chuộc lại lỗi lầm đó. Anh sẽ đền bù lại tất cả những ǵ em đă bị anh làm thương tổn, em hăy chấm dứt cuộc sống khổ sở này để sống cuộc đời đầy hạnh phúc, cuộc đời xứng đáng với tâm hồn của em. Mai im lặng. Trần tiếp:

- Mai... Em đồng ư đi... Anh sẽ cưới em. Nàng lắc đầu, nghẹn ngào:

- Rồi sau này ông sẽ ăn năn và một ngày nào đó, tôi cũng phải trở lại kiếp sống này.

- Không... Không bao giờ có chuyện ấy cả. Anh đă suy nghĩ nhiều lắm rồi, anh không bồng bột đâu.

- Tôi tin rằng có v́ trong thâm tâm ông vẫn c̣n vẩn vơ những ư nghĩ nghiêm khắc của tôn giáo cho những người vô hạnh như tôi. Biết đâu sau này, có việc ǵ xảy ra, những ư nghĩ cũ sẽ hiện lại trong trí ông, lúc đó thân tôi sẽ ra sao? ... Thưa ông, tôi không dám kết hôn với người cao quư như ông... Mai ôm mặt khóc... Đôi vai run run, từng ḍng lệ chảy dài theo kẽ ngón tay nàng... Nàng lắc đầu lia lịa, tiếp lời:

- Ông buông tha cho tôi, để tôi sống theo hoàn cảnh của tôi, tôi van ông, xin ông đừng theo đuổi tôi, đừng dùng tôi làm tṛ giải trí như bao người khác sắp sửa giải trí trên người tôi trong những ngày sắp tới. Tôi không muốn ông có trong những người đó... Mai nghẹn ngào không nói thêm được một lời nào. Trần đă gỡ tay nàng, nh́n gương mặt xanh xao của nàng với vẻ đau xót chân thành. Chàng đă hiểu v́ ḿnh chạm đến ḷng tự ái của nàng quá mạnh làm cho nàng nhục nhă rồi khiếp sợ, nh́n cuộc đời với cặp mắt nghi ngờ, không c̣n chút tin tưởng. Chàng biết nàng như thế cũng v́ nàng đă quá yêu ḿnh... Trần sững sờ giây lát rồi ôm chặt lấy nàng vào ḷng:

- Mai ơi... Nếu anh có lỗi ǵ th́ em cứ trách anh, mắng anh cho nguôi ngoai đi cơn giận, em làm ǵ anh cũng vui ḷng v́ anh đă có lỗi quá nhiều đối với em... Anh đă từng dối chính anh khi muốn xa em, lỗi tất cả tại anh, anh biết... Chàng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, nàng vẫn c̣n khóc, vừa khóc vừa choàng tay qua vai ôm chặt lấy chàng. Nàng nói trong tiếng nức nở:

- Anh... Anh có thật muốn kết hôn với em không? Trần đáp giọng quả quyết:

- Chắc chắn anh đă yêu em và không thể phủ nhận điều đó. Ta yêu nhau th́ ta sẽ kết hôn chứ ǵ. Chàng đổi giọng cố ư làm cho nàng vui vẻ:

- Ngày mai anh sẽ cho chuẩn bị hôn lễ, lo hoàn lại cha mẹ nuôi em số nợ và thu xếp với vũ trường để em nghỉ việc. Mai, em không thể sống khổ sở như thế này măi được. Anh hứa sẽ bảo vệ cho em suốt trong kiếp này và cả kiếp sau nếu trời c̣n cho chúng ta gần nhau trong hậu kiếp.

- Anh... Nói dối em!

- Chỉ cần em bằng ḷng là em sẽ thấy.

- Nhưng... Em không xứng đáng... Chàng đưa tay bụm miệng nàng:

- Em vẫn là cô gái đẹp nhất về thể chất cũng như tinh thần, là người lư tưởng của anh. Mai chớp chớp mắt, ngẩng mặt nh́n Trần qua ngấn lệ:

- Anh sẽ ăn năn về sau không? Trần mỉm cười:

- Không bao giờ, anh chỉ ăn năn là đă làm trễ mất một khoảng thời gian suưt là tan vỡ t́nh yêu của chúng ḿnh. Anh đâu phải là con nít để hấp tấp làm rồi hối hận. Mai cúi đầu lặng thinh.

- Mai, em tha thứ cho anh không? Nàng chỉ lặng thinh, hai tay xiết chặt vai chàng, đầu tựa sát vào ngực chàng, nước mắt trào ra v́ sung sướng... O0o Buổi sáng hôm đó, trời thật đẹp, ngoài khung cửa chim ca hót líu lo, giọng trong veo, lanh lảnh hơn bất cứ ngày nào. Mai không nằm nướng để tận hưởng thêm dư vị của một giấc ngủ ngon lành. Nàng từ từ mở mắt, ánh nắng thu không nóng bức cũng không lạnh lùng tràn ngập gian pḥng... Nh́n đồng hồ tay, thấy đă 8 giờ 30 phút, đă đến lúc phải thức dậy rồi. Trần sẽ đến đón nàng vào 10 giờ đúng. Nàng c̣n đủ th́ giờ để sắp đặt nhà cửa và trang điểm chờ chàng. Nàng đang sống trong hạnh phúc, có cảm tưởng như hạnh phúc thấm sâu vào xương tủy, khiến nàng nhẹ như lông hồng, lâng lâng bay đến tuyệt đỉnh của sung sướng. Nàng cũng chưa dám chắc chắn là câu chuyện hôm nay là chuyện thực đă xảy ra. Đêm qua nàng nằm thao thức tới gần sáng, không hiểu tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế. Mới có mấy hôm mà Trần đă báo cho nàng biết một chút nữa đây nàng sẽ chánh thức là vợ của chàng. Thật không khác ǵ một giấc mộng, một ảo tưởng khó xảy ra. Sau khi được Trần hứa hẹn, tuy có tin chàng nhưng nàng tưởng thời gian chờ đợi sẽ lâu lắm hay có thể là sẽ không bao giờ có đám cưới giữa nàng và Trần. Nhưng nàng đâu ngờ là hôm nay nàng đă được bước lên xe hoa với Trần rồi. Nàng khẽ liếc mắt nh́n chiếc áo cưới máng bên cạnh giường... Chiếc áo màu trắng tinh như tuyết. Mai ngồi nhổm dậy, hôm nay là một ngày mới, một ngày vui vẻ và bận rộn nhất trong đời nàng. Rửa mặt xong, đứng trước gương to, nàng nh́n kỹ ḿnh. Đôi mắt sáng, long lanh, không một vẻ ǵ mệt mỏi v́ mất ngủ cả, gương mặt hồng hồng tươi tỉnh, nhất là đôi môi đỏ mọng... Nàng bây giờ đầy vẻ đài các thượng lưu. Nàng thở ra, nhủ thầm:

- "Trần đă nói những ngày khổ cực của ta qua hẳn rồi, không biết rồi đây có đúng như thế hay không? " Từ rày trở đi, nàng sẽ bước lên con đường thênh thang, đầy hoa thơm cỏ lạ, với những tháng ngày dài êm đềm đầy mộng đẹp. Mai cầm chiếc lược chậm răi chải mớ tóc óng mượt... Nàng mơ hồ thấy trong gương không phải là ḿnh nữa mà là Trần. Trần... Cái danh từ ấy êm dịu làm sao, giọng nói của chàng đêm qua mang đầy chất ngọt ngào như c̣n văng vẳng bên tai nàng:

- Chúng ta cần cử hành hôn lễ ngay, càng sớm càng tốt, anh không thể để bất cứ việc ǵ ngăn cản chúng ta.

- Nhưng bộ có điều ǵ ngăn trở chúng ta sao mà anh nói như thế? Nàng đă nh́n chàng cười tươi như hoa, Trần thấy đê mê cả tâm hồn, chàng nh́n nàng sung sướng:

- Không, mà dầu có sao anh cũng chấp hết, anh đă yêu em th́ sẽ nhất quyết cưới được em. Chàng nắm chặt tay nàng tiếp:

- Anh muốn ta kết hôn ngay, anh sợ thời gian lắm. Mai lắc đầu:

- Anh không mất em đâu, không bao giờ, trừ khi nào anh bỏ em. Nàng mỉm cười tiếp:

- Ngoài điều đó ra th́ không có việc ǵ có thể làm chúng ta xa cách nhau được. Trần vụt hỏi:

- Anh muốn biết em thích hôn lễ của chúng ḿnh như thế nào? Long trọng, và thật linh đ́nh nghen. Mai lắc đầu:

- Tùy anh, nhưng theo em th́ chỉ nên giản dị nếu chỉ có hai chúng ta không th́ sướng biết mấy. Chúng ta sẽ tự do lắm, em sợ nhất cái cảnh đầy nhóc khách khứa trong nhà, ḿnh phải chạy đầu này, tới đầu kia, chứ không rồi học sẽ hiểu lầm ḿnh lung tung. Thà là đơn giản, đơn giản được chút nào hay chút nấy anh à. Trần thở ra nhẹ nhàng:

- Em thật giản dị quá.

- Anh không muốn thế à? Trần lắc đầu:

- Trái lại, ư anh cũng thế, c̣n vấn đề hôn thú em muốn chúng ta làm không? Mai nh́n Trần mỉm cười:

- Tùy anh cả, nhưng theo em th́ cũng nên làm. Trần vui tươi:

- Thôi, chánh quyền dở lắm, ḿnh thành vợ chồng trước rồi làm hôn thú sau họ cũng cho là hợp lệ nữa, theo anh th́ phải làm hôn thú trước, thành vợ chồng sau. Như thế mới đúng chớ. Vậy bây giờ tụi ḿnh đi làm hôn thú ngay. Mai mỉm cười:

- Em chưa tới tuổi pháp định, cuối tháng này mới được. Trần bật cười:

- Vậy cô dâu c̣n nhỏ quá, làm sao bây giờ? Mai đỏ bừng cả đôi má trông nàng đẹp vô cùng. Trần hôn nhẹ lên mái tóc nàng:

- Giám hộ của em là cha mẹ nuôi?

- Dạ phải.

- Họ bằng ḷng kư tên cho chúng ḿnh không?

- Chắc họ bằng ḷng, v́ em đâu để họ lỗ trong vấn đề ǵ đâu.

- Như thế chúng ta sẽ cử hành hôn lễ trong tuần này, vấn đề tuổi tác ăn nhằm ǵ. Chàng cười bí mật tiếp:

- Xong rồi anh sẽ đưa em về nhà, chừng đó cho em mặc sức ngạc nhiên. Nàng ấp úng:

- Sao anh không cho em ra mất mẹ sớm?

- Th́ sớm muộn ǵ lại không được? Trần đứng lên:

- Thôi, anh phải đi sắp xếp vài công việc, em cứ tin tưởng là trong tuần này, chúng ta sẽ thành vợ chồng chánh thức. Anh mong chờ ngày ấy sẽ đến thật nhanh. Và hôm nay chính là ngày ấy. Mai nh́n ḿnh trong gương, tinh thần nàng như ngơ ngơ, ngẩn ngẩn v́ quá xúc động. Nàng đă để Trần lo sắp đặt hết mọi việc, nàng tin tưởng ở chàng. Nàng đă đi với chàng sắm áo cưới, nữ trang. Nhưng khi thấy chàng mua mấy món đắt tiền, nàng ngài ngại:

- Anh... Trần đă cười nàng:

- Có ǵ đâu, bà Giám Đốc mà. Mai gượng cười:

- Anh muốn tập cho em xài lớn hả?

- Đâu, anh chỉ nuông chiều em, v́ em sanh ra để cho anh nuông chiều cũng như anh sanh ra để nuông chiều em vậy. Mai đă trải qua những giờ phút thật say sưa, êm ái. Từ trước đến nay chưa bao giờ nàng được sung sướng đến thế. Nàng không hề hỏi Trần phải trang trí nhà cửa như thế nào và cũng không hỏi sau ngày hôn lễ, hai người sẽ sắp đặt cuộc sống ra sao? Nàng chỉ tin tưởng và phó mặt hết tất cả cho chàng. Nàng bằng ḷng đem cả cuộc đời ḿnh giao trọn cho người nàng yêu nhất đời mà không phải suy nghĩ đắn đo ǵ cả. Giờ đây, nàng sắp thành vợ Trần rồi, nghĩ đến đó nàng sung sướng vô cùng. Chải xong mái tóc, nàng nh́n ḿnh trong gương mỉm cười. Thời gian trôi qua không biết đă bao lâu. Nàng vụt nhớ ra nh́n đồng hồ thấy chỉ c̣n một giờ nữa thôi, nếu cứ chần chờ măi có thể trễ giờ hẹn với Trần. Mai vội lo trang điểm. Trần có ư định mời vài người bạn tới giúp nàng nhưng nàng từ chối, nàng biết như thế chỉ làm bận rộn và phiền phức thêm cho hai người mà thôi. Mai ước ao một hôn lễ tầm thường, đúng nghĩa là hôn lễ chứ không phải là một buổi tiệc cho mọi người ăn uống đă đời. Mai trang điểm không rườm rà, nàng cũng không ra tiệm chải tóc, mặc áo cưới, cài bông hoa lên mái tóc là xong. Nàng nh́n ḿnh lần cuối trước gương theo thói quen. Làn lụa trắng bao quanh nàng như làn mây nhẹ và nàng cũng thấy ḿnh nhẹ nhàng như đứng trên mây. Tâm thần dật dờ bay bổng theo làn gió hạnh phúc. Bên ngoài có tiếng c̣i xe... Mai đứng bật dậy, kêu nhỏ:

- Trần đă đến. Mai sung sướng đứng dậy chờ đợi.

- "Hôm nay chàng lái xe hay ai lái? " Mai cũng hơi ngạc nhiên khi thấy ḿnh nghĩ nhiều đến chuyện vặt vạnh như thế. Tiếng chân người bước đă tới cửa ngoài... Rồi cánh cửa bật mở, Trần ôm đóa hoa tươi cho cô dâu bước vào. Chàng đứng sững lại, ngắm Mai thật lâu:

- Trời ơi... Em đẹp như tiên vậy! Nàng mỉm cười:

- Em không phải là tiên nữ mà cũng chẳng muốn làm tiên nữ, em chỉ muốn làm bà Trần thôi.

- À... Vợ anh... Chàng bước tới hôn nàng:

- Em ơi... đố em, ai yêu nhiều hơn ai?

- Em... Nàng cười:

- Em yêu anh hơn cả đời em nữa. Trần sung sướng vô cùng:

- Chớ anh hổng giống vậy sao? Chàng nh́n sâu vào đáy mất nàng, ḷng nhất quyết từ đây về sau sẽ hết sức bảo vệ mang lại hạnh phúc cho nàng. Trần nắm chặt tay Mai:

- Em là một bảo vật mà trời chỉ ban riêng cho anh. Anh nguyện giữ ǵn, chăm sóc suốt đời. Trần tḥ tay vào túi:

- À, chúng ta phải đi ngay, nhưng... Mai mỉm cười:

- Nhưng ǵ?

- Anh muốn em xem chiếc nhẫn cưới của em trước đă. Trần đưa Mai chiếc hộp nhỏ. Mai mở ra và ngạc nhiên khi thấy hột kim cương trên chiếc nhẫn quư lớn. Nàng cười:

- Anh mua chi món đắt tiền này?

- 5 ly đó. Nàng cau mày:

- Anh mua làm ǵ dữ vậy? Em đâu thích kim cương. Chàng nh́n nàng:

- Kim cương mới xứng đáng với em thôi, v́ em cũng chính viên kim cương của anh đó... Chàng lại hôn nàng:

- Thôi, ḿnh đi... Để Cao chờ đợi lâu quá!

- Anh Cao hả anh?

- Phải... Anh có nói cho em biết rồi. Ánh làm người chứng cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Trần nh́n quanh trong nhà:

- Em đă dọn dẹp xong xuôi chưa? Tiền nhà đă thanh toán rồi à?

- Dạ... Nàng chỉ hai chiếc va ly lớn:

- Em chỉ có bấy nhiêu thôi...

- Được rồi, thôi ḿnh đi... Hai người vừa bước ra tới cửa bỗng nhiên chàng đứng khựng lại nh́n nàng:

- Em à... Em đừng buồn, anh tổ chức quá đơn giản. Anh không mời khách mà cũng không báo tin mừng cho ai hay. Không phải là anh không chú trọng đến cuộc hôn lễ này... Mai mỉm cười:

- Em hiểu ư anh, chính em từng nói với anh nên làm đám cưới của chúng ḿnh như thế. Hai người xuống thang gác, Trần xách luôn hai chiếc va ly cho Mai xuống tới đường. Cao mỉm cười chào hai người rồi lấy hai chiếc va ly chất vào cốp xe. Chàng mở cửa xe nh́n Mai mỉm cười:

- Cô dâu lên xe ngay đi, trong xóm họ ùa ra nh́n đó. Mai đỏ bừng đôi má, nàng khẽ liếc mắt nh́n Cao. Đây là lần thứ nhất nàng quen với chàng ấy, đó là một chàng thanh niên dong dỏng cao, nước da rám nắng, tánh khôi hài vui vẻ. Cao vừa cho xe chạy, Trần chợt nhớ ra điều ǵ:

- Trời ơi, tôi quên giới thiệu cho đôi bên biết nhau...

- Thôi miễn đi. Cao nh́n sang Mai mỉm cười:

- Chúng tôi đă biết nhau từ trước rồi, phải không cô Mai và tôi cũng là người cuối cùng được ra lệnh cho chị Mai đó... Lát nữa chị Mai là chị Trần rồi. Mai cúi đầu lặng thinh, e thẹn. Đến toà đô chính th́ đă thấy trưa, người kế toán đă đứng chờ sẵn, nh́n thấy Trần và Mai, ông tươi cười bước lại chào. Lúc ấy, Mai mới chợt hiểu ra, Trần mời người nhân viên kế toán này để làm người chứng thứ hai... Đây là một cuộc hôn lễ giản dị đúng theo nghĩa của nó, ngoài đôi tân nhân ra, hai chứng nhân và đại diện chánh quyền làm thủ tục lập hôn thú, không c̣n một người khách nào khác... Thủ tục xong, chàng và nàng đứng đối diện nh́n nhau tinh thần hoang mang như đang sống trong giấc mộng. Đôi mi Mai ươn ướt nh́n Trần thiết tha tŕu mến:

- Bây giờ, em là sở hữu của anh... Nàng vừa dứt lời, Trần đă cầm tay nàng lên hôn. Mai e thẹn xô nhẹ Trần ra:

- Anh kỳ... Người ta ḱa... Cao nh́n chăm chú Mai, chẳng trách ǵ Trần si mê quyến luyến người đẹp ấy. Một nét đẹp thanh cao, trang nhă. Nàng quả thật là một người hiếm có về vẻ đẹp đặc biệt ấy. Trần nói:

- Thôi, chúng ḿnh về nhà! Nghe hai tiếng về nhà, Mai có những cảm giác kỳ lạ nàng chưa biết rơ nhà Trần như thế nào v́ chàng giữ kín đáo, không hề cho nàng biết trước ǵ cả. Thật ra, nàng không hề chú ư đến vấn đề ăn ở, có được một ngôi nhà, đó cũng là tổ ấm cho hai người rồi. Nàng chỉ ước vọng có một nơi dung thân, không cần ǵ phải sang trọng đẹp đẽ, gần 20 năm qua, nàng như một cánh chim lạc loài giữa cơn dông băo, giờ đây có một chỗ nghỉ ngơi nàng đă thỏa măn lắm rồi. Ra ngoài, Trần bảo người kế toán:

- Ông về cho anh em trong xưởng hay hôm nay tôi kết hôn với Mai, cho anh em nghỉ một ngày ăn lương cho vui chung. Người kế toán mỉm cười rồi đi nhanh về xưởng. Chàng và nàng lên xe, Cao lái chầm chậm. Mai vẫn mặc chiếc áo cưới, tay ôm bó hoa tươi, đôi môi nở nụ cười xinh như mộng... Chàng choàng tay qua lưng nàng, ḷng tràn trề hạnh phúc. Chiếc xe rồi khỏi thành phố ra ngoại ô, chạy ngay đến đầu cầu sắt, gió bất đầu thơm mùi đồng nội. Cao cho xe ra ruộng rồi gh́m chậm xe lại, móc thuốc ra đốt hút rồi quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.

- Thưa bà Trần, đây không đâu xa lạ những ruộng lúa này của gia đ́nh bà đó. Diện tích càng ngày càng tăng hơn. Đó là do ông Trần mua cho càng lúc càng giàu hơn. Trần mỉm cười:

- Nhờ có anh giúp đỡ một phần đó Cao. Mai nh́n ra phía trước, cánh đồng chạy mút thả xa, được hạn chế bằng những hàng dừa và những rặng tre. Nàng cũng hơi ngạc nhiên trước t́nh bạn thân mật của hai người: Trần và Cao. Nàng nh́n Cao trong khi chàng đáp lời Trần:

- Chứ nếu không có anh, tôi chết đói rồi sao? Ba người cùng cười, giây lát, Cao thắng xe trước một con đường vào một ngôi biệt thự gần chợ Thủ Đức. Chàng nh́n Trần:

- Sao... Trần? Trần cau mày, Mai ngơ ngác nh́n Cao:

- Chuyện ǵ thế anh?

- Ờ... Ờ... Trần bỗng nắm tay nàng, kéo nàng đối diện vô ḿnh vẻ mặt nghiêm trang:

- Em... Anh xin lỗi em, anh cần phải cho em biết trước một chuyện quan trọng. Mai biến sắc:

- Chuyện ǵ vậy anh? Anh... Anh với anh Cao đừng đùa em, em sợ lắm mà, tội nghiệp... Trần nói nhanh:

- Không, anh không đùa và cũng chẳng có ǵ đáng lo ngại cả, tin tưởng nơi anh là được.

- Nhưng... Chuyện ǵ? Trần vỗ vai trấn an nàng:

- Đám cưới của chúng ḿnh anh không hề báo cho người bà con thân thuộc hay. Mai kêu lên:

- Sao vậy?

- V́... V́ anh ngại một trở lực... Mẹ anh... Nàng mở to mắt nh́n chàng, nét mặt tái xanh...

- Như thế anh giấu mẹ luôn?

- Phải, đám cưới chúng ta chỉ có hai người ngoài là Cao và anh kế toán của anh biết thôi. Mai muốn khóc:

- Mẹ muốn ngăn trở anh, hả anh? Trần lặng thinh, chàng cầm tay nàng:

- Những ư nghĩ của người lớn tuổi không giống chúng ta được. Hơn nữa, anh là con một nên mẹ anh kiểm soát thật gắt gao, tỉ mỉ, nhiều lúc đến quá lố.

- Nhưng... Trần cắt lời nàng:

- Cũng chưa chắc là mẹ anh phản đối. Nhưng anh chỉ sợ mẹ cau có nên không cho mẹ hay. Mai nh́n Trần lo ngại:

- Nhưng anh làm thế anh càng sai lầm hơn rồi. Anh gấp quá mà... Anh đưa em về nhà th́nh ĺnh như vầy làm sao mẹ chấp nhận được. Anh không bàn với em trước chi vậy? Nàng quay qua Cao:

- Bây giờ làm sao? Không lẽ đương không chạy vào ra mắt mẹ? Trần nói:

- Em đừng lo, bây giờ vào nhà anh sẽ lên lầu, thưa lại với mẹ, nhất định mẹ sẽ mến em, rồi chấp nhận em... Hơn nữa... Chàng mỉm cười cho Mai vui:

- Anh cưới vợ cho anh chứ đâu cho mẹ. Mai cúi đầu lo lắng, nàng hy vọng mọi việc sẽ êm xuôi. Nàng giận chàng lắm, nhưng không dám làm cho chàng buồn. Mai cắn chặt đôi môi, ḷng thấy nghẹn ngào. Nàng thoáng thấy rắc rối đă tới rồi, những ngày sắp tới không phải tràn trề hạnh phúc như nàng đă tưởng. Thấy hai người bàn bạc với nhau, Cao cho xe chạy từ từ tới trước, càng tới gần nhà, Mai càng thấy bối rối hơn. Khi chiếc xe ngừng lại trước hai cổng sắt, Mai quả quyết ngẩng mặt lên. Nàng nói với giọng đầy hy vọng:

- Anh hành động đúng, anh cứ yên tâm, em sẽ t́m đủ mọi cách để cho mẹ vui ḷng... Cao khẽ liếc mắt nh́n, chàng thấy thái độ nàng thật quả quyết và b́nh tĩnh, chàng biết nàng đă có ư chí sẽ t́m đủ mọi cách làm cho bà Hai vui ḷng và mến nàng. Gương mặt thùy mị đoan trang ấy thật cũng dễ mến, chưa kể tánh t́nh hiền hậu, dịu dàng của nàng. Chàng cảm thấy Trần đă lựa chọn đúng:

- Chị Trần, chị nh́n qua ngôi nhà một lần xem, từ nay nó là nhà của chị nữa đó. Nàng mỉm cười:

- Anh cứ gọi tôi là Mai được rồi. Mai nh́n lên phía ngoài, trên cột cụ cổng sắt, một phiến đá to có khắc ba chữ "Hoàng Mai Trang" mới tinh. Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng:

- Anh lấy tên nhà có tên em nữa. Trần mỉm cười:

- V́ nó là của em... Chàng nh́n nàng:

- Nhà của em, hoa viên của em, tất cả đều của hai đứa ḿnh đó Mai, anh đă sắp đặt những ǵ em thích trong nhà rồi. Mai chớp chớp đôi mi, nàng nghẹn ngào v́ sung sướng. Cổng sắt mở, mùi hương hoa hồng thoang thoảng bay ra, Mai mỉm cười vui vẻ. Trần lấy một bao thư dúi vào tay người gác cổng:

- Biếu anh, hôm nay ngày vui của chúng tôi. Mai đang trố mắt nh́n ngôi nhà hai tầng thật đẹp thật trang nhă phía trước trồng toàng hoa hồng, loại đại đoá, cánh hai màu, phía dưới trắng muốt bên trên vàng tươi. Mai bước ra khỏi xe, đứng ngẩn ngơ trước cảnh đẹp đó... Trần th́ thầm bên tai nàng:

- Em từng nói là muốn có một vườn hoa hồng, bây giờ em bằng ḷng không? Chính tay anh và Cao chọn hoa đó! Mai quay lại, nàng quên hết sự có mặt của mọi người xung quanh, bá cổ chàng hôn nhẹ lên vai chàng:

- Anh... Chu đáo với em quá. Nàng rơi lệ v́ sung sướng và không hề nghĩ rằng trong ngôi nhà này, bao nhiêu dông băo đang chờ đợi nàng. Để Mai trong pḥng khách, Trần đi thẳng lên lầu. Đứng thật lâu trước cửa pḥng mẹ, cố trấn tĩnh tinh thần. Một lúc, Trần gơ nhẹ cửa:

- Thưa mẹ... Từ trong pḥng, giọng nói nghiêm nghị vọng ra:

- Vào đi. Trần xô nhẹ cửa bước vào, trong pḥng bà Hai đă mở hai cánh cửa sổ từ đó có thể nh́n thấy tất cả những việc dưới hoa viên... Trần hồi hộp, tim đập mạnh. Như thế có lẽ mẹ chàng đă nh́n thấy tất cả sự việc năy giờ rồi, c̣n giải thích, tŕnh bày ǵ nữa. Chàng ấp úng:

- Thưa mẹ, con... Bà Hai im lặng nh́n chàng nét mặt lạnh lùng vô cùng. Trần bước lại:

- Thưa mẹ, con xin mẹ tha thứ và cũng xin mẹ nhận lấy vợ con làm dâu, con của mẹ. Bà Hai cười gằn:

- Con đă lấy vợ rồi đó à? Thế mà mẹ đâu hay biết, con có thưa với mẹ tiếng nào đâu. Bà run giọng, giận dữ:

- Con... Con bắt mẹ tiếp rước dâu chứ ǵ? Trần ngẩng lên:

- Thưa mẹ, con đă biết lỗi. Xin mẹ tha thứ cho con. Ánh mắt chàng không c̣n vẻ sợ sệt như hồi c̣n bé nữa, tuy cũng đầy vẻ cung kính, tôn trọng tuyệt đích, nhưng bà Hai nhận ra trong đấy vẻ thâm trầm, sâu sắc rồi... Bà chợt biết là Trần không c̣n như một đứa bé chạy quanh gối mẹ nữa, chàng đă thành nhân... Đă lớn rồi! Giọng chàng tuy hoà dịu với bà vô cùng, nhưng nó cũng có một sức mạnh riêng của nó. Chàng tiếp:

- Thưa mẹ, mẹ hiểu giùm con, con phải cưới Mai... V́ thế con phải hành động như vầy để khỏi mất nàng. Con cố ư làm như vầy để khỏi bị mẹ cự tuyệt. Bà Hai trừng mắt nh́n con, bà hiểu thâm tâm Trần. Bà nhủ thầm:

- "Hừ, mầy chịu mất mẹ chớ không muốn mất vợ à? " Bà bực tức lắm:

- "Con cái thời nay là vậy. Rồi ḿnh sẽ thối lui, thối lui măi để nhường chỗ cho con ấy. V́ bây giờ Trần đă bất đầu không cần bà, bà sẽ không c̣n quyền hạn ǵ nữa!" Với thái độ ấy, với ánh mắt ấy, bà nhận thấy Trần chỉ để cho bà một con đường là phải tiếp nhận con dâu. Bà Hai nhếch mép cười:

- Vợ con quan trọng hơn mẹ hả Trần? Bà cười gằn:

- Thật con có hiếu lắm. Trần cúi đầu:

- Thưa mẹ, xin mẹ hăy nhận Mai, con dám chắc rồi mẹ sẽ có cảm t́nh với nàng, rồi mẹ sẽ thấy nàng rất xứng đáng. Bà Hai lạnh lùng:

- Mẹ không dám tin là mẹ có phước như thế. Hay mẹ sẽ dời chỗ ở để hai con có hạnh phúc. Trần im lặng không đáp. Bà Hai hỏi tiếp:

- Vợ con tên ǵ?

- Dạ, tên Mai.

- À... Mai, Hoàng Mai Trang phải của con Mai, mẹ phải rời khỏi chốn này, rời khỏi gia đ́nh này để khỏi làm vướng chân, gây khó chịu cho con và nó. Trần bước tới cầm lấy tay mẹ, vừa nghiêm trang vừa tha thiết:

- Mẹ... Mẹ thương con, xin mẹ hăy thương Mai. Hồi trước, chắc mẹ đă yêu, t́nh yêu qua ba con là thế nào rồi, con xin mẹ cho Mai ra mắt mẹ, mẹ là người biết xét đoán người khác, mẹ sẽ thấy Mai rất đáng mến. Mẹ hăy ở lại đây với chúng con, cho Mai và con được phụng dưỡng mẹ Xin mẹ đừng buồn con. Ba Hai vẫn một giọng:

- Mẹ có giận con bao giờ đâu. Mẹ chỉ buồn cho phận ḿnh thôi. Không bao giờ mẹ phản đối việc hôn nhân của con, mẹ chỉ khuyên con t́m người xứng đáng, con có nhớ không? Trần cũng giữ ư ḿnh:

- Dạ, theo con th́ Mai tuy không phải là giai cấp giàu sang nhưng t́nh yêu đâu phân biệt giai cấp, mẹ... Con yêu nàng qua tánh t́nh nàng và tâm hồn nàng hoà hợp với tâm hồn con... Bà Hai bĩu môi:

- Xứng đáng lắm...

- Dạ, theo con là thế.

- Hừ, chỉ một đứa làm công.

- Dạ phải, Mai từng đi làm công. Chàng thấy bị kích động mạnh tâm thần:

- Dạ, nàng đi làm công nhưng không có điều ǵ trái với đạo đức cả, hàm nhai th́ tay làm như bao nghề khác thôi. C̣n bây giờ, Mai là bà Trần chứ không phải là cô làm công. Bà Hai nh́n thẳng vào mặt Trần:

- Th́ nó thành bà chủ rồi. Trần gật đầu:

- Dạ phải, nhưng thưa mẹ, Mai không phải về với con v́ ham cái địa vị ấy đâu. Sắc mặt Trần hơi thay đổi:

- Và mẹ nên biết là con đă tốn nhiều công lao mới được nàng, nàng không màng đến vật chất đâu mẹ.

- Ờ... Mẹ cũng ráng tin như thế. Bà thở ra nói:

- Thôi, sự việc đă như vậy rồi không thể làm khác hơn nữa, con đưa vợ con vào đây cho mẹ biết mặt.

- Dạ. Trần ngẩng lên nh́n mẹ nhưng cũng chưa đi. Bà Hai mở to mắt:

- Sao con chưa đi? Mẹ muốn biết mặt nó mà.

- Dạ... Dạ để con đưa Mai lên. Chàng nh́n mẹ hạ giọng tiếp:

- Nhưng con xin mẹ vui ḷng đừng làm nàng buồn. Trong đời nàng đă gặp quá nhiều đau khổ rồi, con hy vọng nàng t́m được mái nhà và một người từ mẫu để dung thân trong gia đ́nh ta. Nàng đă bạc phước đă mồ côi từ bé... Mẹ ơi, con van mẹ hăy thương nàng. Bà Hai nh́n sững Trần, chưa bao giờ bà nghe giọng nói của chàng tha thiết nhưng quả quyết như vừa rồi. Qua lời nói và giọng nói này, bà có cảm tưởng ngay là nếu ḿnh c̣n cứng rắn măi sẽ mất luôn đứa con trai này. Bà mím môi suy nghĩ rồi dịu dọng:

- Con đưa vợ con lên đi. Trần vội vàng chạy nhanh xuống pḥng khách, Mai đang đứng bên dưới sốt ruột chờ chàng. Nh́n thấy Trần, nàng lo lắng hỏi:

- Mẹ có giận không anh?

- Không... Em cứ yên tâm. Trần gượng cười nắm tay nàng:

- Mẹ sẽ thích em hơn... Bây giờ, mẹ muốn gặp em đó. Mai liếc mắt nh́n Trần, trong ḷng hơi hoài nghi nhưng nụ cười tươi của Trần khiến nàng yên bụng. Nàng nắm chặt tay chàng bước lên thang, đến trước cửa pḥng của bà Hai, người mà nàng bắt đầu gọi là "Mẹ." Trần gơ vào nhè nhẹ rồi mở ngay ra, Mai nh́n vào, bà Hai đang ngồi trong chiếc ghế h́nh bán nguyệt, quay lưng về phía cửa sổ, nh́n về hướng hai người. Khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của bà Hai, nàng rùng ḿnh cúi mặt thật nhanh như tránh. Bà Hai cũng hơi ngạc nhiên, bà không ngờ trong các công nhân lại có một người đẹp và không kém vẻ đài các nhưng hiền từ như Mai, đứa con dâu bất đắc dĩ của bà. Trần mỉm cười:

- Thưa mẹ... Mai đây. Trần quay lại khép cửa rồi kéo Mai lại gần mẹ. Mai rụt rè bước tới:

- Thưa mẹ... Bà Hai ngạc nhiên thêm lần nữa, giọng nói của nàng quá êm ái và trong trẻo.

- Lại đây con. Mai bước tới chắp tay cúi đầu, bà Hai đưa tay cầm tay nàng, đôi tay dịu mềm như thế này đâu phải là bàn tay của dân lao động. Bà nh́n kỹ Mai, vóc người thon thon mảnh mai, thật trang nhă trong bộ áo cưới trắng tinh. Nàng có vẻ e thẹn, dịu hiền và khiêm nhượng, khiến bà nh́n vào có cảm tưởng như nàng thiết tha van lơn, như muốn trút cả tâm sự trong ḷng ra cầu khẩn bà. Lúc bây giờ bà mới hiểu tại sao con người như Trần lại bị con con gái này làm điên đảo. Nhưng bà lại nghĩ:

- "Vậy là đối thủ của ḿnh rất lợi hại". Bà luôn luôn đặt Mai đối địch với ḿnh... Tuy vậy, giọng bà cũng dịu ngọt:

- Con tên Mai hả? Mai cung kính đáp:

- Dạ thưa mẹ phải. Mai nh́n bà Hai, đôi mắt sắc bén đầy nghị lực thâm trầm sâu sắc khiến nàng không biết bà đang đặt ḿnh vào địa vị của người đối địch hay con dâu. Dù sao nàng cũng biết bà không phải là một người tầm thường. Giọng nói của bà Hai vẫn dịu dàng:

- Con đến với mẹ bất ngờ quá, mẹ không ngờ hôm nay ḿnh có dâu nên không chuẩn bị kịp. Mai đỏ bừng đôi má, nàng cúi đầu nói nhỏ:

- Dạ... Xin mẹ tha thứ cho chúng con... Hai chữ chúng con Mai dùng được bà Hai nghĩ khác đi, bà cho rằng có thể vụ qua mặt bà không phải tự Trần nghĩ ra mà có Mai dính dáng vào phần nào. Nhưng bà vẫn ôn tồn:

- Tại hai con sợ quá nên mới làm thế chứ ǵ. Mẹ biết mà nhưng giấu làm ǵ cho mất công. Nói thật, mẹ cưới vợ cho con trai chứ đâu cưới cho mẹ. Nếu mẹ biết trước th́ mẹ đâu có để hôn lễ sơ sài đến như vậy. Mấy con cứ có cảm tưởng là mẹ chồng ghét con dâu lắm nhưng mẹ th́ mẹ lại mong có con dâu. Mai lặng thinh và cúi đầu xuống thấy hơn nữa.

- Dù sao đi nữa, bây giờ con cũng là dâu của gia đ́nh này rồi. Mẹ mong gia đ́nh ḿnh sẽ hoà thuận, êm ấm, rồi từ từ con ở lâu con sẽ thấy là mẹ không khó. Mai đáp:

- Dạ thưa mẹ... Con nguyện sẽ làm vui ḷng mẹ. Nàng gọi tiếng mẹ thật tự nhiên khiến bà Hai mỉm cười:

- Thôi, con về pḥng nghỉ đi, mấy ngày nay mẹ thấy làm lạ v́ Trần nó dọn dẹp nhà cửa tỉ mỉ, ai ngờ nó dọn pḥng hoa chúc. Thôi, các con cứ tự do. Các con cứ tự nhiên nghen. Mẹ không muốn v́ mẹ mà các con mất tự do, dù mất phần nào thôi. Trần tiếp lời mẹ:

- Dạ, chúng con cám ơn mẹ. Chàng cầm tay Mai:

- Thôi chúng ta ra ngoài để mẹ nghỉ. Mai cúi đầu:

- Thưa mẹ con về. Bà Hai tươi cười:

- À... Con tự nhiên. Lúc ra khỏi cửa, Trần cười:

- Em thấy không, mẹ đâu khó khăn như em tưởng. Mai nói:

- Như thế tại sao anh giấu mẹ chuyện hôn nhân của chúng ḿnh cho đắc tội với mẹ? Nàng sung sướng vô cùng v́ có được một người mẹ chồng như bà Hai theo nàng tưởng lúc ấy... Trần đưa Mai về pḥng riêng. Cửa pḥng đóng kín, chàng quay lại:

- Em nhắm mắt lại đi! Nàng chẳng hiểu ra sao cả, nhưng cũng ngoan ngoăn vâng lời. Rồi bỗng nhiên nàng bị chàng xốc lên, ôm trọn vào ḷng, nàng giựt ḿnh mở mắt ra th́ đă nghe chàng th́ thầm bên tai:

- Anh phải ẵm cô dâu mới vào pḥng hoa chúc. Em à... Em hăy nh́n kỹ căn nhà này, nh́n kỹ căn pḥng riêng của em. Mai nh́n quanh, nàng sung sướng đến muốn nghẹt thở... Nàng thở một hơi dài và không dám tin trước mắt ḿnh là sự thật. Dưới đất trải thảm thật êm, màn cửa sổ màu rất dịu tất cả dụng cụ trong pḥng đều màu trắng ngà... Màu sắc chung quanh phối hợp lẫn nhau trông rất đẹp và dịu mắt. Trên chiếc tủ đầu giường nho nhỏ xinh xinh lại có một b́nh hoa hồng rất tươi... Trước bàn phấn lại có một tượng đá cẩm thạch nhỏ tạc h́nh một đôi trai gái đang quyến luyến nhau. Trần chỉ pho tượng:

- Đó là tượng của một đôi t́nh nhân trong thần thoại, họ đă gặp nhiều chông gai trên đường t́nh nhưng hết sức cố gắng vượt qua và sau cùng t́m được hạnh phúc... Chàng cúi xuống hôn nàng.

- Gian pḥng trang trí như thế này có hợp ư em không? Nàng th́ thầm:

- Em thích lắm, tại sao anh lại hiểu rất rơ ư thích của em?

- Em quên rồi sao? Chính em đă nói với anh... Em chỉ thích những màu mát dịu... Nàng chớp chớp mắt nh́n chàng:

- Em nói ǵ anh cũng đều nhớ tất cả?

- Nhớ từng câu, từng chữ... Không bao giờ quên... Chàng say sưa nh́n thẳng vào đôi mắt nàng:

- Trải qua biết bao khó khăn, khổ sở, rồi sau cùng chúng ta cũng được gần nhau... Mai yêu qúi của anh ơi! Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nàng. Mai lim dim đôi mắt, cổ họng như bị nghẹt thở, nàng như bị ch́m ngập luôn dưới làn sóng hạnh phúc, nàng say sưa như không c̣n thấy cảnh vật ǵ xung quanh ḿnh nữa... Rồi đôi ḍng lệ chạy dài trên má nàng, nàng lẩm bẩm:

- Đây là người duy nhất mà ḿnh hiến trọn cả thân tâm. Từ nay trở đi, dù cho có gặp sóng gió ba đào ǵ trên con đường đời, ḿnh phải vĩnh viễn theo sát bên ḿnh anh, và vĩnh viễn không bao giờ có ư nghĩ bội phản... Nàng choàng tay ôm chặt chàng, mùi hương hoa hồng bay thoang thoảng, gian pḥng như ch́m luôn trong cơi hư vô... Ba đêm tân hôn đă trôi qua, đối với Trần và Mai, đó là ba ngày sống trong cảnh mộng thần tiên, và dường như họ đă quên hết tất cả cuộc đời thực tế xung quanh ḿnh. Trong suốt thời gian ấy, Trần không đến văn pḥng làm việc. Mỗi buổi sáng, khi vừa tỉnh giấc là Mai lật đật ra vườn hái hoa hồng, Trần cũng lẽo đẽo theo bên nàng phụ hái hoa với nàng... Có lúc nàng cầm đóa hoa nh́n chàng mỉm cười:

- "Thiếp xin hỏi thử ư chàng, hoa này với thiếp, hoa nào đẹp hơn? " Đôi mắt sáng long lanh, nụ cười như e thẹn, duyên dáng, người nàng thanh nhă, có một sức quyến rũ siêu phàm... Chàng ôm chặt nàng và hôn nhẹ lên má... Nàng xô nhẹ:

- Coi anh ḱa, ban ngày ban mặt người ta nh́n thấy... Có lúc hai người đi dạo cho đến xế mới về, đi ngang chiếc cầu cây cũ kỹ, Mai thích chí ngồi lại hồi lâu để thưởng thức cảnh nước chảy dưới cầu như những nhà thơ cổ. Nàng thường bảo Trần:

- Nếu cầu này bằng xi măng hay bằng sắt th́ mất cả thú vị... Chàng và nàng cũng đến ngôi chùa cổ gần đó, và thành tâm đốt hương khấn vái trước bàn Phật. Nàng quỳ trước pho tượng Quan Thế Âm chắp tay khấn vái:

- Xin Phật Bà hăy phù hộ cho chúng tôi được vĩnh viễn hoà thuận, không bao giờ hiểu lầm, giận nhau, để cho chúng tôi được sống trong cảnh gia đ́nh êm ấm... Khấn xong, nàng đứng dậy. Chàng nắm tay nàng:

- Em à, anh hứa với em trước mặt Phật, Trời nếu ngày nào đó anh có phụ em th́ Trời, Phật sẽ đày đọa cho anh sa xuống 18 tầng địa ngục! Nàng vội đưa tay bụm miệng chàng:

- Em tin anh... Anh không nên nói như thế. Đêm xuống, thời gian của những cặp t́nh nhân đă tới, họ dạo hoa viên dưới ánh trăng, gần khóm hoa và ngồi kề bên nhau đếm từng ánh sao khuya lạc lơng. Sau cùng, chàng ôm chặt nàng:

- Em trông ḱa, bóng em đă biến mất... Em đă bị anh nuốt chửng mất rồi... Nàng th́ thầm:

- Thân xác, tâm trí em và cơ thể của anh như tan biến vào nhau... Ba ngày trôi qua, họ sống trong mộng, xa cách hẳn với cuộc đời. Trong những ngày ấy, tất cả mọi người đều t́m cách lánh xa, không nỡ làm quấy rầy họ. Cho đến bà Hai, mẹ Trần bà cũng thường ở luôn trong pḥng cho nàng được tự do... Điều đó làm cho chàng và nàng cảm động. Họ không c̣n e dè cẩn thận ǵ nữa trong khi cùng chung nhau ly rượu ái t́nh ngọt lịm, say sưa. Sau ba ngày tận hưởng thú tân hôn, đêm thứ tư Trần bắt đầu tính đi làm trở lại. Mấy ngày qua, những công việc ứ đọng, dồn lại làm chàng giải quyết không rảnh tay. Ba ngày sống trong mộng đẹp đă qua... Đêm hôm thứ tư khi Mai thức dậy th́ Trần đă đi mất tự hồi nào. Nàng ngạc nhiên ngồi phát dậy rồi gọi nho nhỏ giọng ngạc nhiên vô cùng:

- Anh Trần... Anh Trần ơi... Không một tiếng trả lời, Mai vội khoác chiếc áo ngủ bước xuống giường rồi liếc mắt nh́n b́nh hoa hồng trên chiếc tủ nhỏ. Dưới b́nh có tờ giấy nhỏ nét chữ của Trần: "Mai, Em ngủ thật say, anh gọi không dậy. Có ông quản lư công ty gọi điện thoại xuống cho hay có nhiều việc ở sở cần giải quyết ngay anh phải lo cho xong. Trưa nay, anh không về ăn cơm. Đến chiều, lối 5 giờ, anh sẽ về... Đợi anh. Hôn em 100 cái. Trần" Mai mỉm cười, nàng đưa tờ giấy lên môi hôn nhẹ nét chữ kư của chàng. Nàng ngủ thật là say, chàng đă thức dậy ra đi mà nàng không hay biết ǵ cả. Có lẽ chàng đă đi rón rén đi tới đi lui không dám làm có tiếng động lớn làm nàng thức dậy. Mai thở một hơi dài nhẹ nhơm, sung sướng và vươn vai cho thoải mái. Vậy mà Trần đă đề trong thơ là đă kêu nàng. Không có Trần, nàng không biết hôm nay phải làm ǵ ngoài việc luôn luôn nghĩ đến chàng. Phải đợi đến 5 giờ chiều chàng mới về... Thời gian dài làm sao! Nhất là phải đợi chờ. Rửa mặt xong, nàng cầm kéo cất mấy nhánh hoa mới định thay b́nh hoa để trong pḥng... Hôm ấy trời thật đẹp. Ánh nắng chan hoà khắp trên đầu cây ngọn cỏ. Mai rất thích mấy cây liễu rũ ngoài hoa viên, cành cây cúi xuống như u buồn, lá liễu dài như mái tóc của các cô gái trẻ... Cành liễu lại đẹp và trang nhă, cũng lại có vẻ đài các nên thơ. Mỗi khi chiều vàng xuống, ánh hoàng hôn ngất ngưởng trên ngọn liễu trông đẹp vô cùng nhất là khi có làn gió nhẹ, cành liễu lao xao như một bản nhạc êm đềm... Qua khỏi gốc liễu, Mai bước trên con đường trải đá trắng, giọt sương đọng trên cánh hoa chưa khô, long lanh dưới ánh nắng ban mai như những hạt kim cương... Nàng cất đoá hoa hồng thật đẹp, khi ngẩng đầu lên lại thấy Cao đứng ngoài cổng đang tṛ chuyện với mấy người làm vườn. Nh́n thấy Mai chàng ngửng mặt lên... Trong vườn hoa, dưới ánh nắng, Mai đẹp như một tiên nữ giáng trần. Cao khẽ mỉm cười chào:

- Chào chị... Nàng mỉm cười:

- Anh Trần đă bảo anh nhiền lần cứ gọi tôi là Mai, bộ anh quên rồi sao? À... Anh đang làm ǵ đó?

- Đang lo đối phó với sâu đây chị. Cao lấy một cành hồng trên tay Mai nh́n kỹ rồi chỉ một điểm trắng nhỏ cho nàng xem.

- Chị xem kỹ, trứng nó đây nè, loại sâu này đáng ghét lắm, để tôi chỉ cho bác Trương trừ nó, trứng nó do loài kiến tha đi tràn lan tai hại mới to.

- Ủa, kiến tha trứng sâu đi tràn lan làm ǵ anh?

- Loại sâu này tiết ra một chất ngọt loài kiến rất thích, thế nên kiến muốn sâu sống tràn lan và t́m đủ mọi cách để bảo hộ nó... Mai mở to đôi mắt ngạc nhiên nh́n Cao, dáng điệu này trông thật khả ái vô cùng. Cao lại hỏi:

- Anh Trần bắt đầu làm việc rồi hả chị?

- Dạ. Mai bẻ bớt mấy nhánh hồng có gai rồi tiếp:

- Chiều ảnh mới về...

- Nếu chị ở nhà không làm ǵ, có buồn th́ chị theo chúng tôi xem săn sóc hoa và hái hoa, vui thích lắm chị à!

- Bây giờ đang lo hái hoa đó hả anh?

- Phải, lúc này phải hái nhanh để ướp trà cung cấp cho khách hàng. Mai vui như là một đứa trẻ:

- Tôi đi hái với anh, anh chỉ cho tôi cách hái, hái làm sao cho giỏi cho mau. Cao cười:

- Mệt lắm chị ạ, chị dang nắng sao nổi?

- Tại sao anh biết? Hôm nay bắt đầu hái phải không anh?

- Phải. Cao nh́n đồng hồ đeo tay:

- Chào chị, tôi phải ra vườn ngay. Mai c̣n hỏi vói:

- Có nữ công nhân làm nhiều không anh?

- Chừng vài mươi người.

- Phải hái mấy ngày mới xong?

- Chừng ba, bốn, năm hôm liên tiếp, nếu chị thích th́ ra chơi, hôm nay chúng tôi bắt đầu hái hoa vườn gần nhà.

- Được, tôi đi với... Mai mỉm cười, vừa định nói ǵ thêm. Bỗng đâu chị Lan từ trong nhà bước ra:

- Thưa mợ, bà cho gọi mợ, bà đang đợi trong nhà. Mai giựt ḿnh lo ngại, bà mẹ chồng mời nàng vào, đây là lần thứ nhất từ ngày hôn lễ tới giờ, chắc có chuyện ǵ quan trọng lắm. Nàng hơi lo lắng, nhưng nàng lại chợt nhớ ra nàng không có điều ǵ lầm lỗi. Trong khi chồng đi làm việc đây là một cơ hội tốt để nàng gần gũi thân mật với mẹ chồng, v́ thế nàng quay lại mỉm cười bảo Cao:

- Dạ... Để lát nữa tôi ra. Mai quay lưng đi nhanh vào nhà, lên lầu, nàng đem bó hoa hồng để vào pḥng ḿnh, sửa sang y phục lại cho chỉnh tề rồi mới bước qua pḥng bà Hai gơ cửa nhè nhẹ.

Bên trong có tiếng bà Hai nói vọng ra:

- Cứ vào.

Mai xô nhẹ cửa bước vào, trên môi nở một nụ cười dịu hiền. Bà Hai đang đứng gần bên cửa sổ, mặt nh́n ra hoa viên, lưng quay về phía Mai.

Nghe tiếng chân nàng bước vào, bà không hề quay lại, Mai hơi thấp thỏm lo ngại:

- Dạ thưa mẹ.

- Đóng cửa kín lại.

Giọng bà Hai trầm trầm, lạnh lùng như gáo nước lạnh xối trên lưng, nụ cười trên môi nàng biến mất. Nàng khép cửa nhè nhẹ rồi đứng khép nép nh́n bà Hai.

Bà quay lại, đôi mắt lạnh lùng nh́n thẳng vào mặt Mai làm cho nàng khẽ rùng ḿnh, ánh mắt bà Hai không khác ǵ hai lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim nàng.

Bà Hai kéo ghế ngồi xuống, nét mặt vẫn nghiêm khắc, lạnh lùng...

- Con lại đây, mẹ muốn nói chuyện với con một lát...

Mai rụt rè bước tới, sắc mặt nàng không c̣n chút máu. Nàng chơm chớp đôi mi vừa lo ngại vừa sợ sệt.

- Thưa mẹ, con có lầm lỗi điều chi?...

Bà nh́n thẳng vào mặt Mai:

- Con có lỗi rất nhiều.

Mai lo ngại:

- Dạ...

- Bây giờ tôi nói thẳng cho cô biết, trước mặt thằng Trần th́ là con con mẹ mẹ được, v́ tôi không muốn để cho nó buồn, c̣n khi vắng mặt, cô chỉ nên gọi tôi là bà... Cô nghe rơ chưa?

Mai nghẹn ngào, sắc mặt nàng càng nhợt nhạt hơn.

- Dạ, ư mẹ là...

- Hừ... Ư của tôi à? Tôi không thích cô!

Bà nh́n thẳng vào mặt Mai:

- Tôi đă biết rơ dĩ văng của cô hết rồi... Ban đầu tôi chỉ ngỡ thằng Trần chỉ cưới một con làm công, nhưng nào ngờ cô c̣n tệ hơn một đứa làm công... Thằng Trần thật là dại, nhè đi lấy một cô chơi bời. Cô cũng có nhiều thủ đoạn thật tài t́nh nên mới bắt xác được nó một cách dễ dàng như thế.

Mai càng mở to đôi mắt hơn... Môi nàng run run tái ngắt trong phút giây ấy, cổ như bị nghẹn, nàng không nói lên được một lời nào cả, cảnh vật xung quanh nàng như ch́m trong mông lung và thế giới đầy hạnh phúc của nàng cũng sụp đổ tan tành trong nháy mắt.

Bà Hai tiếp:

- Cô là người thông minh, cô chiếm hữu được thằng Trần, nhưng cô đừng nghĩ rằng cô chiếm luôn được cả tôi. Khi cô vừa đặt chân tới nhà này, tôi đă biết cô là người như thế nào rồi... Cô Mai à, cô không xứng đáng với con tôi đâu.

Mai nh́n thẳng vào mặt bà Hai nhưng thật ra nàng cũng chẳng thấy ǵ cả v́ lệ đă tràn đầy mi. Tay chân nàng lạnh buốt, toàn thân run run, từ một đỉnh cao hạnh phúc nàng bị vất luôn xuống một vực sâu thăm thẳm, và giờ đây nàng vẫn c̣n bị rơi rơi măi chưa đến lúc nào đứng lại được.

- Thôi, khóc lóc làm ǵ.

Giọng bà Hai lạnh lùng vang lên nhức óc:

- Nước mắt để dành khóc với đàn ông, bây giờ tôi muốn cô cho tôi biết trước khi cô về với thằng Trần cô có trong sạch không?

Mai lặng thinh không nói một lời:

- Ủa... Cô có nghe tôi hỏi không? Tại sao cô làm thinh vậy?

Mai mở to đôi mắt nh́n bà Hai như van lơn cầu khẩn. Nàng nghẹn ngào:

- Con không trong sạch tất cả anh Trần đều biết trước.

- A... Tất cả nó đều biết trước, thằng gan thật mà, cái thằng khó tánh kén vợ gặp ai cũng chê rồi bây giờ lại cưới "cùi chuối thúi".

Bà Hai trợn mắt nh́n Mai giận dữ, gương mặt hiền hoà xanh xao, đôi mắt luôn luôn long lanh ngấn lệ đó là những vũ khí sắc bén Mai đă dùng chinh phục đàn ông, càng nghĩ bà Hai càng tức:

- Cô chọn chỗ lầm rồi cô Mai à. Đáng lẽ cô không nên vào gia đ́nh này, v́ c̣n có tôi... Cô không giở tṛ ǵ được đâu.

Cơ thể Mai như ră rời, nàng loạng choạng muốn té. Nàng phều phào như một kẻ đă bị trọng thương kiệt sức:

- Dạ... Thưa mẹ, bây giờ mẹ muốn con phải như thế nào? Con không được ở đây nữa chăng?

Bà Hai trừng mắt nh́n nàng:

- Cô không muốn ở đây nữa?

Mai nh́n bà Hai, chân nàng ră rời... Nàng mọp xuống đất, ngửng mặt lên nh́n bà với đôi mắt van lơn cầu khẩn:

- Mẹ ơi! Mẹ đừng đuổi con tội nghiệp. Con biết con không xứng đáng, con là kẻ ô nhục, t́ tiện, nhưng con yêu anh ấy mà ảnh cũng yêu con. Con van mẹ, mẹ đừng đuổi con tội nghiệp.

- Hừ... Tôi biết mà, cô làm sao bỏ nhà này được!

Bà nhướng đôi mắt lên:

- Hoàng Mai Trang! Hừ... Hoàng Mai Trang... Cô đă chiếm được một phần lớn sản nghiệp này rồi...

- Dạ... Thưa mẹ...

- Đừng gọi tôi bằng mẹ nữa.

Nàng nghẹn ngào:

- Dạ.

Mai giơ tay bụm miệng lại như cố không cho tiếng khóc vang ra:

- Dạ... Mẹ hiểu lầm con... Con không bao giờ nghĩ đến sản nghiệp tiền bạc ǵ cả.

Bà Hai cười lạt:

- Chuyện đó ai mà biết! Thôi cô đừng biện bạch mà làm ǵ vô ích... Tôi đă biết rơ cô lắm rồi... Cô cứ yên tâm đi, tôi không đuổi cô đâu v́ đuổi cô không khác nào đuổi con tôi. Nó đương mê cô, nhưng tôi xin khuyên cô, ở trong nhà này, trước mặt tôi, cô đừng giở tṛ giả dối, cô nghe rơ chưa? Tôi c̣n sống ngày nào th́ cô phải kiêng ngày ấy. Cô đừng nghĩ đến việc động chạm tới tàn sản này. Cũng đừng mong chiếm đoạt sự nghiệp của thằng Trần.

Mai đau đớn:

- Dạ... Thưa mẹ... Con...

Bà Hai chắn ngang:

- Cô cũng phải nhớ thêm điều này, đừng nên méc thót ǵ với thằng Trần vô ích.

Mai ôm mặt khóc oà.

Bà Hai gằn từng tiếng:

- Nhớ là cô đừng nói ǵ trước mặt chồng cô cả... Cô nghe rơ chưa?

Bà hăm dọa:

- Nếu cô c̣n muốn ở đây nữa, th́ cô không nên t́m cách phá hoại t́nh cảm giữa mẹ con tôi. Bằng không cô đừng trách!

Mai nghẹn ngào khóc lớn:

- Dạ con xin vâng lời, con không nói, không nói một lời nào cả.

Bà Hai quay mặt qua phía khác:

- Thôi được rồi, cô đi đi nhưng phải nhớ kỹ lời tôi dặn.

Mai gượng đứng dậy, giơ tay bụm miệng quay đầu lật đật bước ra ngoài nhưng vừa bước tới cửa bỗng bà Hai hắng giọng:

- Đứng lại đó!

Mai giật ḿnh đứng khựng lại đó, bà Hai quắt mắt nh́n sang:

- Từ nay về sau, cô phải biết yên phận sống trong nhà này, tôi biết các cô chơi bời lắm, luôn luôn muốn đi rong không thể nào ở nhà được cả. Cậu Cao là người c̣n trẻ, giỏi dắn làm việc, đừng lân la sanh sự với y làm ǵ. Cô phải nhớ kỹ đừng cắm sừng vào thằng con tôi đa!

Mai nghẹn ngào:

- Dạ... Con...

Nàng không nói thêm được một lời, nước mắt đă thấm ướt cả vạt áo nàng. Mai quay đầu lại đi nhanh ra ngoài như chạy trốn.

Nàng đi thẳng luôn về pḥng ḿnh, khép cửa lại rồi ngă vật lên giường, vùi đầu vào gối khóc nức nở, tâm can như bị ai ṿ nát, xé tung ra làm muôn mảnh.

Cho đến giờ cơm trưa hôm ấy, Mai mới ra khỏi pḥng, mặt tái xanh, hai mắt sưng húp, ngồi trên bàn ăn nàng thẫn thờ như một kẻ mất trí.

Cao từ ngoài vườn trở vào, da chàng ram nắng đôi mắt long lanh. Chàng nh́n Mai, chưa nhận ra được vẻ ǵ:

- Chị Mai... Chị hứa là sẽ đi hái hoa với chúng tôi rồi không tới hé, làm chờ lâu quá... Sợ dang nắng đen à?

Mai nở một nụ cười miễn cưỡng trên môi, rồi nét mặt nàng trở lại vẻ dàu dàu như cũ. Nàng lặng thinh không nói ǵ, chỉ cúi đầu như một kẻ mất trí.

Cao ngạc nhiên nh́n nàng không hiểu sao Mai lại buồn th́nh ĺnh như thế. Xem ra, y như nàng từ dưới địa ngục nhô lên. Cao khẽ liếc mắt nh́n bà Hai, nét mặt bà lạnh lùng khó hiểu. Từ trước đến nay bà vẫn giữ vị thế tôn nghiêm của ḿnh, tỏ vẻ cao quư nhất trong nhà. Nét mặt bà luôn luôn trang trọng, không bao giờ có vẻ dễ dăi, dịu hiền với ai cả.

Hay là bà Hai đă làm ǵ cho Mai buồn? Cao chợt nghĩ ra như thế, chàng liền quay lại nh́n Mai, nàng cúi xuống thấp hơn, chén cơm vẫn c̣n nguyên trước mặt nàng.

Hoàng hôn vừa xuống, Mai lững thững bước ra ngoài đường, con đường đá đỏ, bước chầm chậm về phía đầu làng.

Nàng đi thất thểu, không chú ư đến những người hái hoa hai bên đường đang thu dọn dụng cụ để trở về, miệng chuyện tṛ vui vẻ. Những người ấy phần đông là nhân công, ăn mặc không khác ǵ nàng mấy của một Mai khi trước, cũng đội nón lá, mặc đồng phục nhầu cũ bằng kaki.

Bất giác, nàng lại chú ư lại những người ấy, nh́n vào đám nữ nhân công đang tṛ chuyện hồn nhiên. Trước kia, nếu nàng không bị ngất xỉu trong pḥng làm việc của Trần th́ bây giờ, chưa chắc ǵ nàng khác ǵ những người ấy.

Nàng đưa tay vuốt tóc, rờ lại mặt ḿnh. Nàng thấy phải chi ḿnh được như những người này th́ thật là thảnh thơi, sung sướng. Họ tuy nghèo khổ nhưng sống thảnh thơi, không ai có thể nhục mạ, chửi mắng họ được.

Nhưng nàng lại nghĩ, con người trong hoàn cảnh xă hội hiện nay, biết bao kẻ giàu sang có cái nhục của người giàu sang, người thấp hèn cũng có cái hănh diện của người thấp kém.

Nàng khẽ lắc đầu:

- "Con người, một loài động vật kỳ lạ nhất, tàn nhẫn, quỷ quyệt hơn tất cả loài động vật khác. Các loài khác chỉ giết nhau v́ miếng ăn, giết v́ không biết suy nghĩ. C̣n loài người, họ có thể giết nhau v́ bất cứ một lư do nhỏ mọn nào”.

Từ trong vườn, một người bước ra nh́n nàng mỉm cười:

- Chị ra trễ quá, giờ này chúng tôi sửa soạn về rồi. Người ta đang thu dọn đi về ḱa.

Mai lắc đầu:

- Không, tôi chỉ đi đón anh Trần.

Cao nh́n thẳng vào mặt Mai rồi hỏi:

- Bác đă làm ǵ chị buồn rồi à?

Nàng giựt ḿnh lắc đầu lia lịa:

- Không... Không có đâu... Má tôi thương tôi lắm...

Cao gật đầu mỉm cười:

- Vậy th́ chị đi đón anh Trần đi.

Chàng mỉm cười tiếp:

- Anh Trần thật là hên à nghen, trong số nhân công của tôi, tôi chờ măi mà chẳng ai thèm ngất xỉu cả.

Mai mỉm cười gượng gạo. Những lời của Cao chỉ loáng thoáng bên tai nàng, tâm trí nàng hiện tại như để đâu đâu.

Thấy gương mặt của nàng cứ dàu dàu măi, Cao lo ngại. Chàng thầm nhủ trong ḷng:

- "Tân hôn của nàng qua theo hạnh phúc sao? Tại sao ḿnh không thấy được con người mảnh mai, yếu đuối đáng thương này có hạnh phúc lâu dài, dù là chỉ một tuần lễ".

Mai cúi đầu cắm cúi đi tới. Hoàng hôn đă xuống bóng tối lờ mờ. Dáng nàng thất thểu như một bóng ma.

Cao nh́n theo bỗng dưng rùng ḿnh. Chàng có linh cảm như sắp có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

o0o

Mai lắc đầu lia lịa:

- Không, anh không nên v́ em mà làm trở ngại công tác của anh.

Nàng nh́n chàng:

- Anh cho em cùng đi làm việc với anh, em sẽ giúp anh được rất nhiều việc.

- Em thích như thế sao?

- Dạ...

- Đi làm cực, mà em lại vui sao?

Mai cúi đầu lặng thinh.

Chàng gật đầu:

- Thôi được, vậy th́ đi làm với anh, y như trước làm thư kư riêng cho anh.

Nàng nhướng mày mỉm cười thích chí rồi ôm chặt vai chàng hôn lấy hôn để...

Chiều hôm ấy, nàng như con chim nhỏ liến thoắng líu lo, nhưng hạnh phúc chỉ đến với nàng có một đêm thôi. Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng, bà Hai đổi kế hoạch tấn công.

Bà giả vờ ôn tồn hỏi:

- Ủa, tại sao con Mai nó đi làm việc, như thế người ngoài sẽ xem gia đ́nh ta như thế nào? Hơn nữa, con Mai ở nhà có thể bầu bạn với mẹ cho vui, đàn bà th́ phải ở nhà săn sóc gia đ́nh, làm việc th́ dành phần cho đàn ông, mẹ thấy con nên ở nhà th́ phải hơn.

Mai khẽ liếc mắt nh́n bà Hai, cho đến lúc ấy, nàng đă thấy rơ nhứt định bà Hai không tha nàng, c̣n nàng, nàng cũng biết ḿnh vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi tay bà.

Bà Hai nh́n Mai với vẻ mặt thương yêu, tŕu mến để cho Trần nh́n thấy.

Trần quay sang phía nàng:

- Thế nào em ở nhà với mẹ được không?

Mai cúi đầu nói nho nhỏ:

- Dạ... Cũng được... Em xin vâng lời mẹ và anh.

Nàng nh́n thấy rơ nét mặt lộ vẻ thắng lợi của bà Hai và cũng nhận thấy rơ đôi mắt sung sướng của Trần, và cũng thấy thái độ như đồng minh, như thương cảm của Cao. Mai gằm đầu xuống ăn cho đến hết bữa, không nói thêm một lời nào cả.

Rồi ngày tháng nặng nề trôi qua, Mai càng ngày càng tiều tụy hơn làm cho Trần sốt ruột lo lắng. Chàng mời thầy thuốc xem bịnh cho nàng, nhưng không t́m ra bịnh ǵ, và nàng cứ xanh xao, gầy ṃn thêm măi.

Có đêm, Mai nằm trong ḷng chồng, chàng cảm thấy Mai gầy như que củi, chàng thiết tha lo lắng:

- Mai à, tại sao em cứ gầy ṃn xơ xác măi như thế này? Em cho anh biết đi.

Mai chui rúc vào trong ḷng chàng, th́ thầm:

- Em vẫn mạnh khỏe, không có ǵ lạ cả đâu anh à, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi.

Chàng lắc đầu thở ra:

- Nhưng anh yêu em vẫn không làm cho em mạnh khỏe được.

Chàng nh́n nàng như cố t́m hiểu tận trong tâm tư thầm kín.

Rồi cũng bắt đầu từ đấy, bà Hai bắt đầu nói xấu Mai với Trần.

- Con à, con Mai không phải là một người đàn bà quen sống trong gia đ́nh. Có lẽ trước kia nó sống hoạt động, đi đó đi đây nhiều và không chừng nó có tâm sự ǵ ở trong ḷng, nên tối ngày mặt mày nhăn nhó không vui. Mẹ nghĩ rằng nó không quen sống trong gia đ́nh.

- Chắc không phải vậy đâu mẹ à.

Người Mai trở nên yếu đuối thêm, không đầy đủ sức khỏe như mọi người.

... Đă qua một mùa xuân, mưa bắt đầu rơi lất phất, Mai lại cũng trầm mặc hơn trước, hàng ngày nàng cũng chỉ ngồi dựa bên lan can, ngẩn ngơ nh́n màn mưa màu đục trên đồng ruộng mênh mông. Có lúc nàng vừa cắt hoa, mà vừa rơi nước mắt.

Chiều hôm ấy, sau khi Trần về nhà, chàng nh́n nàng, thấy nàng đang ngồi thừ người bên song cửa như một pho tượng, trên gối có để một tờ giấy.

"Mắt đầy ngấn lệ

Hỏi hoa, hoa không nói

Tâm sự này biết tỏ nơi ai... "

Trần ngửng mặt lên nh́n nàng, nàng cũng đang nh́n chàng với đôi mắt buồn buồn.

Trong giây phút đó, bỗng nhiên chàng hiểu được một phần nào tâm sự của nàng, phải rồi ngôi nhà sang trọng, trang nhă này, đối với nàng không khác ǵ một chiếc lồng son.

Chàng cầm tay nàng, ngồi xuống kề bên:

- Em à, chúng ḿnh đi du lịch một chuyến giải trí cho vui có được không em?

Nàng như giật ḿnh:

- Thật thế hả anh?

Mặt nàng lộ sắc vui.

- Thật mà, anh để cho ông Triệu lo lắng sắp xếp công việc hàng ngày trong xưởng, chúng ḿnh đi chơi vài ngày, đi cấp, đi Đà Lạt, chừng một tuần, có được không em?

Nàng ôm chặt vai chàng, mặt ràn rụa nước mắt rồi th́ thầm như trong giấc mộng:

- Dạ... Em cũng muốn đi chơi vài ngày cho tinh thần được thơ thới.

- Ngày Mai anh sẽ sắp đặt trước mọi việc trong công ty rồi ḿnh sẽ đi cuối tuần, nghen em?

Mai gật đầu sung sướng:

- Dạ.

Nhưng ngay ngày hôm sau, bà Hai gọi nàng vào pḥng riêng nói giọng thật nghiêm khắc:

- Hừ, sao cô không để cho nó yên tâm làm ăn mà c̣n bày đặt đi chơi đi đùa ǵ nữa. May là mới có đám cưới chưa bao lâu mà đă thấy ngứa tay, ngứa chân rồi đó, sau này c̣n đến mức nào?

Rồi bà đổi giọng mỉa mai:

- Hừ, hạng người như cô vậy mà vào được gia đ́nh này là may mắn lắm rồi, phải sửa đổi lại đôi chút chứ, đừng để gia đ́nh tôi phải xấu hổ với mọi người thêm.

V́ thế, chiều hôm ấy, Mai phải t́m cách từ chối với chồng về việc đi chơi ấy. Nàng cố gắng nói:

- Anh à, em không muốn đi chơi nữa, ḿnh nên ở nhà lo việc làm ăn th́ hay hơn.

Trần ngạc nhiên:

- Sao vậy?

- Dạ... Dạ không có ǵ cả.

Mai quay mặt sang hướng khác, không muốn cho Trần thấy ḿnh đang khóc.

- Em... Em chỉ không muốn đi thôi anh à.

Trần cau mày nh́n vợ không hiểu ra sao cả. Càng ngày, nàng càng khó hiểu hơn. Hàng ngày, nàng như ẩn ḿnh trong chiếc vỏ kín, làm cho chàng không sao đoán nổi tâm tư nàng. Và trong khi đó, một khoảng cách càng lúc càng đẩy chàng đi xa nàng hơn, Trần chưa nhận rơ điều này.

Chàng bực bội:

- Thôi được, tùy em vậy. Nhưng em có biết là suốt ngày hôm nay anh bận rộn lo cho việc đi chơi này, bây giờ nhờ em mà chẳng c̣n ra cái giống ǵ hết.

Mai cắn chặt môi, nghẹn ngào, lệ tràn ướt mi. Nàng cứ quay lưng lại chàng nh́n ra ngoài cửa sổ lặng thinh. Thái độ đó lại bị Trần hiểu lầm là lănh đạm khiến chàng càng thấy bực tức hơn. Chàng im lặng thay y phục rồi lên giường trùm mền ngủ một ḿnh, không nói với nàng nữa.

Mai lại ngồi bên cạnh giường nh́n chàng lệ tuôn chảy dài trên đôi má gầy gầy. Trần như thế này măi thế nào cũng nguy hiểm đến hạnh phúc của hai người. Nhưng nàng nào có lỗi ǵ đâu! Mai thấy ḷng ḿnh như bị ai xé nát, nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ im lặng để mặc cho nước mắt tuôn trào.

Trời sáng, Mai vẫn c̣n ngồi bất động. Trần trở ḿnh rồi ngạc nhiên cầm tay nàng:

- Mai, Mai... Em làm sao thế?

Chàng dụi mắt rồi nh́n thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nàng cùng đôi má đầy lệ.

- Em không ngủ à? Em sao thế hả Mai?

Nàng nh́n chàng nghẹn lời không nói được. Một lúc nàng mới gục đầu vào vai chàng khóc lớn:

- Anh ơi... Anh đừng giận em tội nghiệp... Bây giờ em không c̣n ǵ cả, chỉ c̣n có ḿnh anh nếu anh giận em th́ em chẳng thiết ǵ nữa... Em mà mắt anh chắc em... Chết, em không sống nữa đâu...

- Mai...

Chàng ôm chặt vợ:

- Em đừng nghĩ vẩn vơ, anh không bao giờ phiền giận em cả, đừng lo ǵ cả Mai à, không ǵ ngăn cách được ḿnh ra đâu.

Chàng hôn nàng qua ngấn lệ mặn nồng...

Mấy hôm sau, chàng mua cho nàng một số nữ trang đựng trong chiếc hộp bên ngoài có chạm mấy cánh hoa hồng thật đẹp. Mặc dầu rất thích nhưng Mai không dám đeo thường v́ biết bà Hai thấy được sẽ kiếm chuyện rầy la. Nàng thích nhất là sợi dây chuyền h́nh quả tim có nút nhỏ bấm ló ra h́nh chàng và nàng chụp chung. Thỉnh thoảng nàng lấy sợi dây chuyền ra đeo nhưng không dám cho bà Hai trông thấy. Dầu chuyện hiểu lầm được giải quyết êm thắm nhưng chàng và nàng cũng thấy mất mát ít nhiều trong t́nh chồng vợ. Nội nhà chỉ có Cao là hiểu rơ được những nỗi khổ tam của Mai, một người đáng thương... Chính Cao đă chứng kiến tận mắt những thái độ không đẹp của bà Hai đối với Mai, và chính chàng cũng đă nghe rơ những lời đay nghiến cay độc của bà. V́ thế, chàng không lấy làm lạ khi càng ngày Mai càng trầm mặc, lạnh lùng hơn.

Buổi chiều hôm ấy, Mai lại bị bà Hai gọi vào pḥng riêng, rầy mắng v́ vài lư do không đâu. Khi nàng mở cửa bước ra ngoài th́ thấy Cao đứng sẵn ngoài hành lang từ bao giờ.

Chàng hỏi nhỏ:

- Chị bận chi không?

Mai cố giữ giọng ḿnh cho không nghẹn ngào:

- Không có chi anh à.

- Chị xuống dưới nhà, tôi có nhiều chuyện cần bàn với chị.

Mai gật đầu, đi xuống pḥng khách ngồi trên sa lon, Cao đứng đối diện với nàng.

Chàng hỏi với giọng trách móc:

- Tại sao chị không nói hết sự thật cho anh Trần biết? Chị định chịu đựng tới lúc nào?

Mai ngẩng lên:

- Tôi... Tôi không thể nào làm như vậy được.

Cao nhíu mày:

- Tại sao không chứ?

Mai thở dài:

- Dù sao đối với anh Trần và gia đ́nh anh ấy tôi chỉ là phụ thôi, tôi không muốn có sự bất hoà giữa anh Trần và mẹ v́ tôi, t́nh mẫu tử của gia đ́nh này không thể bị suy suyển v́ tôi. Tôi không muốn có sự chọn lựa giữa tôi và mẹ cho anh Trần.

Cao gằn giọng:

- Như vậy chị chấp nhận cho bác dằn vặt, hành hạ măi măi sao? Chị bằng ḷng à?

Mai thở dài:

- Chứ tôi làm sao hơn nữa được?

Cao khó chịu:

- Nhưng bộ chị không thấy t́nh yêu của hai người cũng lần lần bị bác hủy hoại đó sao?

Mai im lặng một lúc rồi cất giọng buồn buồn:

- Có lẽ vận mạng tôi như thế.

Cao hừ một tiếng:

- Vận mạng ǵ mà vận mạng chứ!

Chàng cười chua chát:

- Chị Mai, sự hiền hậu của chị đáng quư lắm, nhưng chị đă hiền đến độ nhu nhược, tôi là kẻ bàng quan tôi đă thấy nhiều nghe nhiều rồi. Tôi bất b́nh cho hoàn cảnh của chị lắm. Chị đâu có lỗi lầm ǵ mà phải chịu khổ chứ. Chị đừng tự ti quá, không thể cúi đầu chịu đựng măi được, gặp người khác th́ họ không bao giờ chịu tới mức ấy đâu. Chị phải thẳng thắn bảo với bác biết...

Mai ấp úng:

- Nhưng hậu quả...

Nàng chớp chớp mắt:

- Bao giờ bà chịu nhịn tôi. Chắc chắn như thế sẽ có một cuộc xáo trộn trong gia đ́nh và người đau khổ lại là anh Trần, tôi không muốn ảnh đau khổ anh à. Thà tôi chịu đau khổ một ḿnh, tôi sẵn sàng hy sinh v́ tôi yêu ảnh.

- Sự cao thượng có thể thực hiện khi người ta cũng có một ít ǵ cao thượng.

Cao bực dọc tiếp:

- Chị soi người trong gương xem chị gầy g̣ xanh xao lắm rồi, không thể như thế này măi được.

Mai im lặng, Cao nh́n nàng lắc đầu:

- Chị đă không cho anh Trần hay th́ tôi cho ảnh biết. Tôi chỉ nói những điều mắt thấy tai nghe của tôi. Như thế th́ mọi chuyện do tôi chứ đâu ăn nhằm ǵ chị.

Mai hết hồn:

- Không... Anh đừng làm thế. Anh có biết đâu là anh Trần luôn ngỡ rằng mẹ ảnh rất thương tôi. Ảnh là đứa con hiếu thảo mà ảnh lại rất yêu tôi. Nếu có chuyện ǵ chắc chắn ảnh khó xử lắm. Hơn nữa, mẹ tôi buồn v́... Tôi không làm người vui được mà.

Cao trừng mắt nh́n Mai. Chàng nhủ thầm:

- "Trần mà để mất người vợ thuần hậu này th́ nó thật là thằng điên, thằng ngu nhất thế giới”.

Chàng lặng thinh bước tới bước lui, không nói một lời.

Mai hỏi lại:

- Tôi van anh đó anh Cao, đừng nói cho Trần biết nghen.

Cao nh́n Mai thở dài:

- Bây giờ tôi c̣n biết nói ǵ nữa.

Mai cúi đầu:

- Tôi rất đội ơn anh.

Bỗng trên thang lầu có tiếng động. Hai người vội ngẩng mặt nh́n lên trên ấy. Bà Hai đang đứng trên đầu thang trừng mắt nh́n một người, nét mặt lầm lỳ.

Mai biến sắc, thối lui ngồi xuống sa lon, nét mặt trắng nhợt...

Chương 9

Tháng ngày cứ lặng lờ trôi qua, mùa hái hoa lài cũng vừa xong th́ mùa đông cũng đă gần kề. Mưa muộn vẫn c̣n bay lất phất. Lúc này là lúc Cao rảnh rang nhất v́ chàng thường làm trước công việc để nghỉ sớm trong năm, c̣n Trần lại bận rộn nghiên cứu phẩm lượng của hàng hóa để chuẩn bị trong dịp tết bán cho nhiều. Chàng c̣n tính kế hoạch mở rộng thêm xưởng để phát triển sự nghiệp ḿnh ngày càng lớn rộng hơn. Trần mua luôn vài căn nhà kề cận, mở rộng thêm diện tích đó, mua máy móc mới, mướn thêm chuyên viên. Ḿnh chàng đứng ra lo những việc ấy, nên bận rộn suốt ngày. Có lúc gần Mai, chàng vuốt ve nàng:

- Em mang đến cho anh nhiều điều may mắn trên đường sự nghiệp, em đúng là hạnh phúc, là thành công của anh. Mai nh́n chàng mỉm cười, nàng mong sao cho chàng say sưa trong công việc, nỗ lực mở mang sự nghiệp. C̣n nàng, dù có đau khổ chịu đựng cách mấy cho chàng được vui, nàng cũng cam ḷng. C̣n bà Hai th́ vẫn không buông tha nàng, bà gọi nàng lên pḥng riêng mỗi ngày để may vá, đan áo, không để người làm công mà bắt Mai phải làm. Hoặc bà bảo nàng đọc truyện kiếm hiệp cho bà nghe. Bà nói thẳng cho Mai biết:

- Cô phải ở luôn bên cạnh tôi để ǵn giữ danh dự của con trai tôi, của gia đ́nh tôi. Mai cúi đầu:

- Dạ... Bà Hai xua tay:

- Cô đừng nói ǵ cả, tôi hiểu cô nhiều lắm rồi, tôi hiểu cô là hạng thế nào mà. Mai lặng thinh không biện bạch ǵ cả. Hơn nữa, thời gian qua, nàng cảm thấy từ tinh thần đến thể xác đều mệt mỏi. Thôi th́ cứ phó mặc cho số mệnh... Nàng luôn luôn vâng lời bà Hai. Không buồn căi, không biện bạch minh oan ǵ cả. Trong những khi Trần vắng nhà, nàng như thành một cái máy, một bóng ma thờ thẫn. Mai mặc t́nh để bà Hai nhiếc mắng, rầy la, nàng cứ để nhiên tai là êm xuôi cả. Nhưng không giản dị thế. V́ không phản ứng mà vô t́nh nàng làm cho bà Hai tức giận thêm. Bà cho rằng Mai là người lỳ lợm, mặt dầy mày dạn, không biết xấu hổ... Nhưng dầu sao đi nữa, cùng lắm là Mai chỉ thở dài, cúi đầu rồi thôi, không than oán chi cả. Phần bà Hai th́ càng thấy ḿnh bị xem thường bị khinh khi. Như thế th́ Mai xem bà đâu có giá trị ǵ? Không xứng đáng để cho nàng trả lời nữa hay sao? Rồi bà đi đến chỗ tàn tệ là tiết lộ chuyện xấu trong nhà. Thật ra chuyện cũng chẳng có chi là xấu cả, nhưng bà lại cố tự khuấy ra rồi ngồi lê đôi mách. Bà thường than với bạn hàng xóm:

- Dâu chị thế là phước lắm rồi, c̣n con dâu tôi, trời ơi có mượn ǵ th́ như tượng gỗ nói nó như nói với người điếc. Thế mà khi gặp đàn ông lại tía lia như két mẹ. Sau này hỏi ra tôi mới biết nó thuộc vào hạng chơi bời trước kia đó. Đối với những lời như thế, Mai vẫn cứ mắt lấp tai ngơ. Nhưng những lời đồn đăi vô t́nh lại không thể ngơ lấp như nàng, càng ngày chúng càng truyền ra xa măi. V́ gia đ́nh Trần là cự phú trong vùng nên có chuyện ǵ mọi người đều chú ư bàn tán rùm beng một thành mười, mười thành trăm, ai cũng tỏ ra ta đây biết nhiều nên cứ thêm mắm muối vô. Nhất là chuyện vợ chồng trai gái th́ họ càng thích rỉ tai nhau th́ thầm hơn nữa. V́ thế chỉ vài tháng là cả làng đều biết. Qua năm sau, các nhân công trong hăng đă có một huyền thoại về Mai, họ nói lung tung lên cả, làm như Mai là một nhân vật huyền hoặc một công chúa trong vũng bùn được hoàng tử vớt lên. Cũng may là mọi người chỉ bàn tán nhưng chẳng có chút ác ư nào với nàng, chỉ xem nàng như tượng trưng cho sự may mắn nên Mai cũng chẳng phải để ư đến. Hơn nữa, c̣n một chuyện khác làm nàng sung sướng vô cùng, quên được tất cả mọi chuyện khác. Nàng đă có thai... Biết tin Mai có thai, Trần mừng đến điên được. Chàng đă ngoài 30 tuổi, từng tuổi ấy ai cũng mong có một đứa con đầu ḷng nho nhỏ để nuông chiều. Chàng cưng Mai hơn nữa. Chàng luôn chiều ư nàng và không cho nàng làm những việc nặng sợ có hại cho đứa bé. Trần cũng để ư thấy nàng không c̣n buồn vẩn vơ như lúc trước mà thường cười tươi, da dẻ hồng hào, đôi mắt trong sáng. Chàng tự nhủ:

- "Sau khi sanh rồi, chắc nàng c̣n vui vẻ và mạnh khỏe hơn xưa, lúc đó không biết Mai đẹp tới chừng nào". Nhưng trái lại, bà Hai nghe tin ấy chẳng những không vui ǵ mà càng thấy Mai gần Trần hơn. Bà t́m cách nói với Trần:

- Con phải coi chừng vợ con đấy. Trần ngạc nhiên:

- Coi chừng thế nào hả mẹ? Con luôn luôn không cho nàng làm việc nặng, không cho đọc sách hồi hộp và t́m thuốc bổ, thuốc dưỡng thai cho nàng, con ngỡ đă đủ rồi chứ. Bà Hai lắc đầu:

- Không phải, má muốn nói con coi chừng coi có phải...

- Phải cái ǵ hả má? Bà làm bộ nói nhanh:

- Con th́ bận rộn suốt ngày ở công ty, trong khi vợ con hiu quạnh ở nhà một ḿnh, mà trong nhà lại có một chàng thanh niên hoạt bát và đào hoa nữa. Trần cau mày:

- Mẹ muốn nói ǵ? Bà Hai nhún vai:

- Mẹ chỉ muốn cho con chú ư thôi... Trần thắc mắc hết sức:

- Nhưng chú ư cái ǵ?

- Th́ chuyện con Mai đó... Bà cười gằn:

- Má sợ nó quen đường cũ...

- Nàng có làm ǵ quấy chăng mẹ? Bà Hai nói thật khôn khéo:

- Th́ con chú ư lần lần sẽ biết, chứ mẹ không muốn mang tiếng là người đi thọt ra nói vào cho vợ chồng con. Trần nóng nảy:

- Chuyện ǵ mẹ cứ nói cho con biết ngay đi. Bà làm bộ nói phớt qua:

- Thật ra th́ cũng chẳng có chuyện ǵ, má chỉ mới thấy họ nắm tay nhau nói chuyện thôi. Trần hỏi gằn lại:

- Nắm tay nhau tṛ chuyện?

- Có sao đâu? Bà làm như không mấy quan tâm đến chuyện mà chính bà đă tự đặt ra. Bà tiếp:

- Cũng có thể là chúng con bây giờ xem chuyện ấy chẳng có chi quan trọng. Cao là bạn của con th́ cũng là bạn của vợ con, nắm tay nhau tṛ chuyện đúng phép xă giao chứ ǵ. Trần im lặng, bà Hai bồi thêm:

- Hơn nữa, chúng cũng có những ư thích giống nhau! Trần lẩm bẩm:

- Ư thích giống nhau?

- Ờ, con Mai th́ có vẻ thích hoa hồng lắm th́ phải, Cao cũng thế, nó từng nghiên cứu về hoa hồng hồi c̣n là sinh viên Nông Lâm Súc đó. Họ cùng nhau trồng hoa, xới đất vui vẻ lắm, c̣n chuyện kia th́ chắc là chuyện tầm thường, nhưng mẹ chỉ muốn lưu ư với con vậy thôi. Con không nên làm quá mà oan cho vợ con. Trần im lặng, chàng đă bắt đầu tin lời mẹ, bắt đầu nghi ngờ người vợ trung thành của ḿnh. Chàng nhủ:

- "Chẳng trách ǵ nàng cứ tư lự, buồn buồn hoài, và có lẽ cũng có thể v́ thế mà nàng không muốn đi đâu cả." Càng suy nghĩ Trần càng thấy khó khăn, càng lo lắng hơn. Nhưng cuối cùng, Trần vẫn lắc đầu:

- Không, Mai là một người tốt, khó có thể có những chuyện đó được. Bà Hai nhếch mép cười:

- Tất nhiên, nhưng t́nh cảm rất lạ lùng khó hiểu. Không thể dùng lư trí xét đoán suông được. Trần lặng thinh, trong ḷng cứ lo lắng, suy nghĩ măi về câu chuyện ấy. Rồi tuy không nói hay hỏi Mai điều ǵ, nhưng tính t́nh Trần lại thay đổi, chàng nóng nảy, đa nghi hơn trước. Mai nhận ra ngay sự thay đổi của Trần, nhưng nàng cũng không nói ǵ. Một vầng mây đen lại kéo tới, chắn ngang giữa hai vợ chồng son. Sau thời gian bị hành hạ v́ bào thai trong bụng đầu tiên, Mai lần lần trở lại b́nh thường, rồi tiếp đến mùa nóng bức làm cho Mai bực dọc khó chịu. Và phần bà Hai, th́ hành động của bà càng ngày độc ác hơn. Riết rồi bà không c̣n giữ thể diện ǵ cho Mai nữa, trước mặt Cao và những người làm công, bà mắng vào mặt nàng như tát nước. Mai luôn luôn kiên nhẫn chịu đựng, nhưng uất ức trong ḷng ngày cứ chồng chất thêm lên, như một ngọn núi lửa tuy bên ngoài vẫn thường v́ lớp đá cố nén miệng, nhưng càng lúc càng sôi sục hơn th́ bắt buộc phải có một ngày... Một hôm, vào bữa cơm trưa, bà Hai liếc nh́n Mai:

- Sao hôm nay cô không đi chơi đâu vậy? Mai thấy bực tức vô cùng, cái thai đă làm nàng khó chịu, thêm vào sự nóng nực của khí trời... Nàng cố nhịn:

- Dạ... Con ngủ. Bà Hai cười gằn:

- Cha, ngủ... Sướng quá hé, thật con người sang trọng có khác. Hồi tôi làm dâu tôi đâu có sướng như thế bao giờ... Mai ngẩng lên nh́n bà Hai, ḷng nàng bừng lên giận dữ, nhưng nàng vẫn cố dằn, ngực như bị nghẹn lại v́ tức tối. Nhưng Mai chỉ trừng mắt nh́n bà Hai rồi lặng thinh. Nhưng ánh mắt đó khiến bà Hai tái mặt, bà tức quá đứng phắt dậy la hét om ṣm:

- Cô dám như thế với tôi hả? Tôi như vầy mà cô dám trừng mắt với tôi à? Cô muốn ǵ? Mai cắn môi im lặng. Bà Hai vẫn không chịu yên.

- Cô muốn ǵ? Mai bật nói:

- Con có ǵ mà muốn được chứ. Bà Hai dằn mạnh chén xuống bàn, nh́n vào mặt Mai với đôi mắt đổ lửa căm hờn:

- Cô muốn nói ǵ? Mai chậm răi đáp rơ ràng:

- Dạ... Thôi, những ǵ con muốn nói con thấy hơi thừa khi phải nói với một người "Hiền hậu" như mẹ. Cao liếc nh́n Mai, chàng không ngờ nàng phản kháng th́nh ĺnh như vậy. Chàng nh́n Mai với ánh mắt ái ngại. Bà Hai liếc nh́n hai người, lắp bắp không thành tiếng rồi bỏ đi thẳng lên lầu. Sau khi bà khuất thang lầu, Cao lắc đầu:

- Chị nói thế cũng phải, nhưng phải coi chừng, bác sẽ không để yên cho chị đâu. Mai thở dài:

- Tôi biết, nhưng tôi không thể làm khác được. Cao ấp úng:

- Hay là chị để tôi nói trước với anh Trần đi, coi chừng đấy chị à, không phải chuyện chơi đâu. Mai lắc đầu:

- Thôi anh à, để tôi chịu tất cả cho. Cao thở dài, lặng thinh... Một lát sau, Trần hấp tấp trở về nhà, dáng điệu thật vội vă, bà Hai đă gọi điện thoại bảo chàng về thật gấp. Sau hơn nửa giờ ở pḥng bà Hai, chàng trở về pḥng riêng, nh́n Mai với cặp mắt khó hiểu. Mai lặng thinh, nàng biết bà Hai đă nói thế nào với chàng rồi, nhưng nàng vẫn không mở lời, cứ chờ đợi những lời trách mắng. Trần bước đến bên nàng:

- Mai, tại sao vậy? Giọng chàng nghiêm trang lạnh lùng:

- Tại sao em đối với mẹ như thế? Mẹ vẫn đối với em như bát nước đầy, vẫn săn sóc cho em từng chút một, tại sao em không biết mà c̣n hành động như thế? Mai lặng thinh nh́n chồng, đôi mắt ươn ướt, nhưng nàng vẫn chưa nói một lời. Trần thở dài:

- Em đổi tánh rồi sao Mai? Hai ḍng lệ chảy dài trên má Mai:

- Không, em vẫn yêu anh...

- Anh biết nhưng tánh em thay đổi đến độ không ai có thể hiểu em được nữa... Em có tâm sự ǵ không? Mai lắc đầu lặng thinh... Trần hỏi tới:

- Hay gia đ́nh có ǵ làm cho em bất măn hay anh có thiếu sót ǵ với em không? Mai ấp úng:

- Anh... Anh không hiểu được đâu...

- Tại sao? Em nói cho anh biết đi... Mai vẫn không nói, nàng chỉ cúi đầu nước mắt chảy quanh đôi má gầy của nàng. Trần thấy ḷng ḿnh mềm nhũn trước những giọt lệ của vợ nhưng nàng cố nghiêm giọng:

- Mai, lau nước mắt đi, đến xin lỗi mẹ. Mai khe khẽ lắc đầu, Trần cau mày:

- Đi ngay đi em! Mai nh́n chàng, nàng vẫn lắc đầu:

- Không... Em đâu có lỗi ǵ... Trần nói nhanh:

- Anh bảo em phải đi xin lỗi mẹ.

- Không... Em không đi. Trần tức giận:

- Em phải đi, nghe không? Mai uất ức:

- Anh đừng bức bách em, em không có lỗi ǵ tại sao em phải xin lỗi mẹ. Trần hất mạnh vai nàng:

- Tôi bức bách đó, dầu ai đi nữa mẹ muốn là phải xin lỗi, mẹ là người lớn nhất trong gia đ́nh này. Tôi là con trai một của mẹ, tôi không thể để vợ tôi lộng với mẹ tôi được, em muốn cho thiên hạ chửi vào mặt tôi là quân bất hiếu phải không? Nếu em là một người c̣n biết suy nghĩ, tôi yêu cầu em hăy đi xin lỗi mẹ ngay. Trần quả quyết hơn:

- Chỉ c̣n có một cách duy nhất ấy mà thôi em phải đi xin lỗi mẹ, bằng không... Mai vụt ngẩng lên:

- Anh đă nhất quyết bắt buộc em?

- Phải... Mai mím môi đứng dậy, bước tới bên chàng:

- Em sẽ xin lỗi, sẽ làm ngược lại với em nếu anh đă muốn thế, em đi đây, em đi xin lỗi mẹ đây. Trần hơi cau mày, phản ứng của Mai khiến chàng phân vân, chàng thấy dường như nàng bị ép buộc trong chuyện ǵ kinh khủng lắm, bây giờ th́ lại biến chứng ra khác hơn nữa. Mai đă bước ra tới cửa nói tiếp:

- Em cứ kể ḿnh chỉ là một cái xác, c̣n những lời em sắp nói là do xác em nói chứ không phải tự em, tại anh bảo. Trần nắm tay nàng:

- Em bảo sao? Em muốn nói ǵ, em xin lỗi có chết không? Mai thở dài, nhưng giọng vẫn cương quyết:

- Có lẽ sau này anh sẽ hối hận... Trần ngạc nhiên, toan hỏi nữa th́ Mai đă quay lưng đi về phía pḥng của bà Hai. Nàng bước tới trước mặt bà Hai, nói giọng trả bài như đang nói với một khúc gỗ:

- Thưa mẹ, con có lỗi, xin mẹ tha thứ cho con bần tiện, khốn nạn, đă dám xúc động tới mẹ, xin mẹ rộng ḷng tha thứ cho. Dứt lời, không đợi bà Hai trả lời, nàng quay lưng bước thật nhanh trở về pḥng ḿnh. Nàng hành động như cái máy nhưng vẫn không tránh khỏi xúc động. Từ năy giờ nàng vẫn thấy tức tối, chắn ngang ngực đến phát tức. Vừa ra khỏi pḥng, nàng đă thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng. Mai đưa tay vịn vách, nhưng không kịp nữa, nàng đă ngă luôn xuống đất, nằm thiếp đi. Trần hốt hoảng bước tới đỡ nàng:

- Mai... Em sao thế? Người Mai mềm nhũn trong ḷng Trần nàng không c̣n biết ǵ nữa cả. Tiếp theo, liên tiếp mấy ngày, Mai vẫn nằm liệt giường, giữa Trần và nàng có một bức tường chắn ngang, một bên chỉ liếc mắt nh́n nhau, không ai nói một lời. Mai càng xanh xao và tiều tụy hơn, nh́n trong gương nàng thường lẩm bẩm:

- Chắc là ḿnh phải chết, người ḿnh đă mất hết sự sống rồi. Mai thở dài, nàng không can tâm chết một cách oan uổng. Nàng bước xuống lầu, dưới chân thang có một gian pḥng riêng dùng làm pḥng đọc sách cho Trần nhưng chàng quá lo bận rộn công việc làm ăn ngoài xưởng itù khi vào đó để đọc sách. Mai mở cửa bước vào lấy một xấp giấy có in h́nh hoa hồng màu lợt, nàng có ư định phải viết, viết những tâm tư ḿnh trên mặt giấy. Trên mảnh giấy đầu, nàng viết mấy ḍng chữ: "C̣n nhớ hôm ấy, chúng ta gặp nhau bên khóm hoa... Em đă th́ thầm bên tai anh... " Mùa hạ nóng bức lại đến mang theo mấy đám mưa rào, đối với Mai những ngày đó thật là dài đăng đẳng và cũng đầy giông băo như ngoài trời. Bà Hai đối với nàng như một kẻ thù địch hẳn ḥi, và đó cũng là nguyên nhân của những tai nạn, những đau khổ của nàng. Bắt đầu mùa hè năm ấy, bà Hai lại nghĩ thêm được một kế để đày đọa và làm nhục nàng. Bà bắt nàng đọc chuyện cho bà nghe, gặp đoạn nào nói đến chuyện những người đàn bà dâm ô, bà bắt ngưng lại, rồi nh́n nàng chua chát:

- Cô không khác ǵ con đó, thế nào cũng bị trời phạt cho mà coi. Rồi sau đó bà lại dạy cho nàng cách nói năng đi đứng.

- Cô phải bỏ những lối sống chơi bời đó đi, cô phải học những cách sống của những người đàn bà sang trọng. Cái bản mặt của cô, hễ nh́n qua là biết ngay. Mai không chịu nổi những lời chua chát đó. Có lần nàng dầm mưa chạy tuốt ra đường, đi thẳng luôn về phía cầu sắt. Sau mỗi cơn mưa lớn, ḍng sông đen ngầu, chảy cuồn cuộn... Chạy đến bờ sông th́ phía sau lưng đă có Cao chạy theo níu nàng lại. Chàng thở hào hển:

- Chị Mai, chị làm ǵ vậy? Nàng khóc oà:

- Anh để tôi đi, để tôi đi luôn, tôi không thể nào chịu đựng nữa được. Cao nh́n nàng:

- Chị cố gắng mạnh dạn vượt qua khó khăn gian khổ. Chàng thở dài tiếp:

- Chị chịu nhục nhằn đau khổ quá nhiều, cũng v́ yêu Trần, nếu chị quẩn trí chết đi, th́ những sự hy sinh cũng không c̣n giá trị ǵ nữa cả. Chị hăy mạnh dạn lên, chị là người đàn bà dũng cảm nhất mà từ trước tới nay tôi không bao giờ gặp được. Có một ngày nào đó, anh Trần sẽ hiểu chị th́ sẽ có những đền bù cho chị. Chị Mai ơi! Chị hăy mạnh dạn mà sống, v́ anh Trần và v́ bào thai trong bụng. Phải, v́ anh Trần và v́ đứa con mà Mai không thể chết được, nàng cúi đầu thất thểu đi theo Cao về nhà, và cũng từ đó Cao chú ư theo dơi sát nàng bảo hộ nàng. Lúc nào rảnh rang, chàng t́m cách cho nàng giải khuây. Chàng cũng không cho Trần biết chuyện nàng có lúc quẫn trí muốn quyên sinh, v́ nàng không muốn cho Trần hiểu lầm ḿnh thêm. Và cũng từ đó, chẳng biết từ đâu ra thêm một tiếng đồn về sự thân mật giữa chàng và Mai. Về phần Mai, sau bữa dầm mưa nàng ngă bịnh luôn mấy ngày. Đến khi gượng ngồi dậy được th́ ḿnh gầy như que củi, bước đi lảo đảo như một bóng ma, thỉnh thoảng lại bị ngất xỉu bất th́nh ĺnh. Khi tỉnh dậy nàng bảo Cao:

- Anh đừng cho Trần biết làm ǵ, v́ không bao giờ ảnh quan tâm tới tôi nữa đâu. Thật ra Trần cũng có chú ư tới sức khỏe của Mai, chàng thấy rơ ràng ngày càng khô héo đi, nhưng chàng nh́n t́nh h́nh ấy với những ư nghĩ khác lạ. Chàng cho rằng sở dĩ nàng xác xơ cũng chỉ v́ một người khác! Chàng nghi ngờ nàng, rồi chua chát, mỉa mai nàng luôn nhưng Mai cũng chỉ lặng thinh chịu đựng. Nhiều lần chàng nằm trên giường nói một ḿnh:

- Vợ với chồng... Hừ, thằng Cao không cưới mà c̣n hơn... Mai trào nước mắt, nhưng nàng không nói ǵ, nàng đă hy sinh một cách hơi vô lư v́ Trần. Bây giờ, gia đ́nh không c̣n là nơi mà nàng thường mơ ước khi nhỏ, không phải là nơi tràn đầy hạnh phúc mà là một nơi không kém địa ngục bao nhiêu. Trần càng ngày càng chua chát với nàng hơn nhiều lúc, chàng về, nàng pha nước bưng ra:

- Anh dùng nước. Trần lơ đi, thay y phục rồi bước lại lấy ly tự rót nước uống, không thèm nh́n tới mặt nàng. Mai nghẹn ngào hỏi:

- Anh... Sao vậy? Trần cau có:

- Tôi có sao đâu.

- Em... Em pha nước cho anh sao anh không uống? Anh lại đi rót nước uống như thế? Anh... Trần nhún vai cắt lời nàng:

- Tôi tưởng cô rót nước cho người khác chớ!

- Nhưng thường ngày em vẫn rót nước cho anh mà. Trần cười gằn:

- Biết đâu cô rót nước cho người khác bấy lâu nay mà tôi tưởng lầm là cho tôi? Mai kêu lên:

- Anh Trần... Trần lạnh lùng:

- Ǵ thế...?

- Anh... Anh... Như thế với em sao? Trần hừ nhỏ:

- Tại người ta không tốt lành ǵ với tôi mà, phụ ḷng tốt của tôi quá mà. Mai chưa kịp nói ǵ thêm th́ chàng bước sang pḥng bà Hai luôn, nàng nằm vật lên giường, khóc rưng rức. Nàng vẫn im lặng không nói ǵ về chuyện oan ức của ḿnh, nỗi uất ức trong ḷng càng lúc càng tăng cao lên măi, nhưng Mai vẫn ráng chịu một ḿnh. Nàng không ngờ là v́ yêu Trần mà nàng làm cho vợ chồng càng ngày càng xa cách nhau hơn, t́nh yêu của hai người bây giờ chỉ mong manh như sợi tơ trước gió, Trần sẵn sàng cắt đứt đi bất cứ lúc nào, trong khi Mai lại quá tiêu cực. Trần th́ tính t́nh quá nông nổi, chàng xét đoán một cách thật nông cạn với con người, người sâu sắc như Mai qua những lời ghen ghét của người mẹ lỗi thời. Chàng lạnh lùng nhưng nhỏ nhen, để ư từng cử chỉ của vợ, thấy càng lúc, nàng càng ít nói chuyện với ḿnh hơn th́ cho rằng nàng muốn lánh xa ḿnh. Nhưng chàng không nhớ rằng mỗi lần Mai nói chuyện với chàng, đều được chàng đáp trả lại bằng những lời nhạt nhẽo gần như tàn nhẫn như những gáo nước lạnh tạt vào mặt Mai, như thế làm sao nàng dám nói chuyện măi với chàng. Rồi mỗi lần nàng nói chuyện với Cao, bà Hai đều nói lại với Trần, dĩ nhiên là không nói đúng câu chuyện bao giờ, bà nói đến nỗi Trần chắc chắn là Mai đă yêu Cao. Một lần Mai chỉ nói với Cao hai câu:

- Tôi mệt mỏi quá rồi, không biết c̣n chịu đến bao giờ nữa.

- Tôi như chị một là nói với anh Trần, hai là hai người thôi nhau, như thế c̣n có hạnh phúc hơn.

- Không anh à, tôi vẫn yêu ảnh như thuở nào. Và Trần nghe được là:

- Tôi chán ảnh lắm rồi, không biết sẽ thôi lúc nào.

- Đúng rồi, chị thôi là phải, người ǵ đâu mà ngù ngờ...

- Vậy mà khi trước tôi tưởng là yêu ảnh, nếu gặp anh sớm th́... Toàn là những mẩu chuyện được như thế lại th́ làm sao Trần giữ măi t́nh yêu với Mai được. Chàng chán đến cùng cực rồi. Một hôm, thấy nàng ngồi trầm tư bên cửa sổ, nước mắt đầm đ́a. Trần bĩu môi ngâm nhỏ:

- Hận ai, ai không biết Giọt lệ vắn dài rơi... Mai vụt hỏi:

- Tôi mới đáng là người hận, anh biết em hận ai không?

- Thánh mới biết. Chàng nhún vai rồi bước luôn ra ngoài. Trần và nàng đă cách xa nhau quá rồi. Mai ngồi bệt xuống ghế, cơ thể như ch́m nghĩm trong đau khổ, tuyệt vọng, buồn rầu. Nàng lắc đầu nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm:

- Anh Trần... Anh không nên nói thế, anh có biết đâu, em vẫn yêu anh như thuở ban đầu. Nhưng không bao giờ Trần nghe những câu ấy v́ chàng đâu c̣n muốn nghe những câu yêu đương tha thiết của nàng nữa. Ghen tuông và nghi ngờ làm cho Trần như mờ mắt, điếc tai đi phần nào, chàng như khép chặt cửa ḷng, bỏ Mai bên ngoài, không cho nàng vào nữa. Trong những ngày dài đầy buồn rầu và đau khổ ấy, một đứa bé ra đời khi cha mẹ chúng cách xa ḷng. V́ cơ thể Mai ốm yếu, tinh thần nàng bị khủng hoảng nên Oanh rất èo uột, nhỏ bé, không mũm mĩm dễ thương như bao đứa bé khác. Mặc dầu Trần không mấy thương, nhưng chàng cũng chú ư nhiều đến Oanh biết đâu nó là con chàng thật. Trong khi đó, v́ sự ghen tức vô lư, bà Hai lại t́m cách làm cho Trần ghét bỏ luôn Oanh, cháu nội bà. Bà thường nói xa gần:

- Con bé thật kỳ, con thằng Trần mà không giống cha nó một chút, gịng giống nhà này không lẽ bị lai? Ngôn ngữ, lợi khí của con người nơi phát ra những tiếng yêu thương đặc biệt của con người bây giờ được bà Hai tận dụng để làm một khí giới độc hại không kém ǵ các loại độc dược. Lần lần Trần mất vui, v́ nghi ngờ mà chàng mất dần t́nh cảm đối với con, nhiều lúc chàng nh́n sững Oanh, nh́n thật lâu xem nó giống ai, có giống ḿnh hay không? Oanh rất khó nuôi, thường hay khóc, hay la, Trần rất bực dọc mỗi lần bị con quấy rầy. Mỗi lần Oanh khóc, chàng nạt nộ:

- Khóc... Khóc măi tối ngày, nhức đầu muốn chết.Ủ, cứ khóc nữa đi, thử xem mày khóc tới chừng nào. Mai rất nhạy cảm, nàng biết ngay là chồng không thích con. Nàng càng đau đớn hơn... Nhiều khi trời đă thật khuya, ôm Oanh trong ḷng, nh́n ra cửa sổ nàng rơi nước mắt:

- Oanh ơi, con sanh ra làm ǵ trong khung cảnh này, chẳng thà mẹ chịu một ḿnh c̣n hơn... Con thấy không, có ai thương mẹ con ḿnh đâu, cả ba con cũng bị người ta lung lạc mà! Thật ra th́ Oanh cũng có chỗ dễ mến, nhưng v́ Trần chỉ có những thành kiến xấu về con nên chàng nh́n Oanh ở những khía cạnh xấu do bà Hai đưa ra. C̣n Cao th́ trái lại, chàng thấy tội nghiệp con bé vô cùng, chàng vô t́nh lại tỏ ra quá ân cần với nó, dỗ nó từng chút mà không ngờ rằng Trần và bà Hai đang nh́n sau lưng chàng với cặp mắt đầy nghi ngờ, ghen ghét khó chịu. Bà Hai nhân cơ hội:

- Con Oanh cũng kỳ, nó thích thằng Cao ghê đi mà mẹ cũng lạ, từ trước đến nay mẹ chưa thấy thằng con trai nào thích con nít như thằng Cao khi đứa bé không phải là con nó. Mây mù giăng mắc khắp Hoàng Mai Trang, dông băo sẽ tàn phá hạnh phúc của gia đ́nh này! Và trận giông băo của trời đất đă mở màn cho dông băo trong gia đ́nh của Mai và Trần. Hôm ấy, băo thật to, từ trước đến nay chưa bao giờ có. Nhà cửa lung lay, cành cây thi nhau găy đổ. Mưa to dông lớn như thế này cả ngày, thiên ám đia hôn. Mấy cành liễu ngoài vườn hoa ngă rạp, lá bay tơi tả như đàn bướm xác xơ. Mấy đóa hồng cũng găy cành đổ lá, từng cánh bay tan tán, lăn lốc dưới mặt đất. Hoàng Mai Trang cửa đóng then cài, gió vẫn luồn vào được, làm mái ngói kêu răng rắc. Trần từ ngoài xưởng, chạy hết tốc lực về nhà, chạy thật nhanh vào cho khỏi ướt. Vừa bước vào trong, chàng thấy Cao ẵm Oanh ngồi trong pḥng khách, đùa với con bé:

- Oanh đừng khóc, đừng la nữa nhé... Đừng sợ mưa gió băo dông ǵ cả, lớn lên làm nữ anh hùng mới được. Mai th́ đứng kề bên cầm chai sữa lắc lắc cho mau nguội. Trần tức giận vô cùng, chàng nhủ thầm:

- "Cha, hạnh phúc ghê ta!" Chàng im lặng bước ngang qua mặt hai người, cởi chiếc áo mưa ướt sũng quăng mạnh lên bàn ăn. Mai hỏi chồng:

- Mưa lớn lắm hả anh? Trần hờ hững:

- Bộ em không thấy à? Mai nói:

- Chị Lan nhà ḿnh mới về nói nước sông dâng cao lắm, chắc bây giờ cầu sắt ngập rồi, vào làng cũng khó. Trần lạnh lùng:

- Mặc xác nó, ngập cầu hay ngập ǵ cũng được đừng ngập gia đ́nh này là xong. Mai nh́n chồng nghẹn ngào, thấy tủi thân vô cùng dù nàng chưa biết Trần cau có về chuyện ǵ. Nàng ấp úng:

- Anh... Anh có sao không?

- Không sao hết. Nàng cầm b́nh sữa đưa cho Cao, Cao vẫn c̣n bồng Oanh trong tay, cho nó bú. Mai nói:

- Con Oanh sợ trời gầm cứ khóc hoài, em dỗ cũng không nín, vậy mà anh Cao bồng lên là nó nín khe.

- Hừ... Trần nói giọng chua chát:

- Vậy c̣n đỡ à, nếu nó gặp tôi chắc nó khóc sập nhà này quá, thật là chán. Con cái ǵ mà làm cho tôi có cảm tưởng như tôi không phải là... Là người nó phải kính vậy. Mai cau mày, Trần nói thêm:

- Nhưng c̣n Cao, lo ǵ. Mai nh́n chồng:

- Anh nói như thế nghĩa ǵ? Trần nhún vai:

- Không có ǵ cả, chỉ buồn cho em...

- Buồn cho em?

- Phải. Mai ngơ ngác lẫn tức tối:

- Anh nói ǵ em chẳng hiểu ǵ hết.

- Đáng lẽ em không nên chọn anh làm chồng mà em nên chọn... Chọn người mà em thích đó. Mai nh́n sững Trần, run giọng:

- Anh nói ǵ kỳ vậy, anh... Trần cười mũi:

- Vậy là kỳ đó à? Chàng nh́n thẳng vào mặt nàng, Trần có vẻ giận dữ ghê lắm, dường như bao điều giận hờn, nghi ngờ, phẫn uất trong ḷng chàng đă bộc lộ ra hết. Chàng nói luôn:

- Tôi mong nếu cô muốn thân mật với Cao xin t́m chỗ khác, đừng ở trong nhà này, trước mặt kẻ ăn người ở Mai, dù sao cô cũng nên giữ thể diện cho tôi một chút chớ. Mai lặng người:

- Anh Trần... Nàng đă uất ức đến cùng cực rồi... Đôi môi run run, nàng nghẹn ngào uất ức:

- Anh Trần... Bộ anh nghi là em với anh Cao... Trời ơi! Cho đến cả anh cũng tin những lời vô t́nh đó! Người ta đồn đăi bậy bạ, người ta oán ghét em mà... Trần nạt lớn:

- Đồn đăi bậy bạ à? Tôi nói là có bằng chứng chứ không bao giờ nói vô duyên cớ.

- Bằng chứng ǵ?

- Mẹ thấy cô và thằng Cao đang nắm tay nhau thân mật nhau, anh em, em anh với nhau mà... Trời ơi, khốn nạn! Chàng xiết chặt vai Mai khiến nàng đau đớn vô cùng, người co rúm lại, như con gà con dưới móng diều hâu. Trần gằn giọng:

- Cô nói thật đi, Oanh là con ai? Mai nghe như có tiếng sét vừa nổ sát bên tai nàng, nàng choáng váng mặt mày, tâm can như vỡ nát. Bên ngoài dông băo vẫn đầy trời, mái ngói rung rung dưới những cơn gió thật vô t́nh. Mai đứng run rẩy, nước mắt trào ra như suối. Nàng muốn nói nhưng nghẹn lời không nói được, nàng đă biết rơ, một điều mà nàng sợ nhất đă tới rồi, đời nàng tan nát rồi...

- Cô nói đi, nói mau lên. Mai nấc nghẹn:

- Anh Trần... Anh tệ lắm! Trần tát mạnh vào mặt Mai nàng ngă chúi xuống đất.

- Phải, tôi tệ lắm, tôi là một thằng ngu mà, tôi biết như thế, chỉ là kẻ bị cắm sừng làm sao không tệ? Chàng nghiến răng:

- Nhưng tôi không bần tiện. Mai ngẩng lên, cắn chặt đôi môi đến rướm máu. Nàng run giọng, ấp úng nói không nên lời:

- Anh... Anh Trần... Tất cả cũng tại nơi anh, em vẫn luôn luôn yêu anh, vẫn tha thiết yêu anh... Nhưng trời ơi, như vầy là hết tất cả rồi, tại anh, anh sẽ thấy..., em sẽ chứng minh... Trần hơi chùn trước những lời nói của nàng nhưng chàng nhớ tới những lời đốc thúc của bà Hai, chàng lại bĩu môi:

- Thật là đồ không biết xấu hổ. Mai gượng đứng dậy, nói với tất cả uất nghẹn trong ḷng:

- Anh Trần, em xin nói với anh một lần chót, anh đă hiểu lầm tất cả rồi... Em vẫn tha thiết yêu anh... Trần lắc đầu:

- Cô phải nói là cô yêu cái tài sản này mới đúng. Mai gục xuống, nàng thấy tất cả đất trời như sụp đổ hoàn toàn. Bên pḥng kia, tiếng con Oanh khóc ré lên... Nàng cũng nghe tiếng the thé của bà Hai:

- Hai đứa bay thật là tệ, anh em gần như ruột với nhau mà c̣n gây gổ v́ con đàn bà trắc nết... Hừ... Mai thấy cổ ḿnh như nghẹn lại, nàng tối tăm mày mặt rồi thiếp đi không c̣n hay biết ǵ nữa. Nàng tỉnh dậy khi trời đă tối mịt, khoảng 3, 4 giờ sáng chi đó. Nàng vẫn c̣n nằm dưới đất, lạnh lùng. Cơn dông băo bên ngoài đă lịm dần, nhưng mưa vẫn ào ào trên mái ngói, từng ḍng nước lũ lượt rơi xuống đất nghe thật buồn... Một lúc lâu, nàng vịn thành giường gượng đứng dậy quờ quạng t́m công tắc rồi bật đèn. Nàng ngồi trên giường lặng thinh... Có lẽ mọi người đă ngủ hết rồi. Cuộc căi vă ấy đă đến đâu và kết thúc thế nào nàng cũng không hề hay biết. C̣n Oanh, tội nghiệp nó có làm ǵ nên tội mà bà nó lại nhẫn tâm từ bỏ nó như thế? Nàng gượng bước ra pḥng Oanh, nó đang ngủ say trong nôi. Chị Lan ngáp dài, nh́n thấy nàng vội vă đứng dậy:

- Thưa cô... Mai nghẹn ngào:

- Chị săn sóc nó gím tôi... Tội nghiệp...

- Dạ... Lan tưởng đâu đó là lời dặn săn sóc trong đêm này, chị đâu có biết đó là lời trăn trối của người nữ chủ nhân đáng mến, đáng kính này. Mai cúi xuống hôn con thật lâu, nước mắt nàng đẫm ướt cả má Oanh.

- Ông đâu rồi?

- Dạ ngủ trong pḥng khách.

- C̣n Cao?

- Dạ đang thu xếp đồ đạc định ngày mai sẽ đi luôn. Mai lặng thinh, nh́n con thật lâu, nước mắt bỗng trào ra khoé mắt, nàng thở dài:

- Con... Mẹ đi... Chị Lan ngạc nhiên nh́n theo người chủ dịu hiền bước nhanh khỏi pḥng... Mai bước thẫn thờ xuống lầu, mở cửa vào pḥng đọc sách. Nàng kéo ngăn tủ riêng lấy ra chiếc hộp nhỏ, bên trong là quyển nhật kư và những món nữ trang của Trần mua cho nàng. Mai ngồi xuống bàn, mở hộp nữ trang lấy quyển sách đặt lên bàn đóng hộp trở lại. Lật quyển sách nhật kư, nàng xé một trang giấy có nổi nh́n hoa hồng, đặt trên b́a sách viết:
 
"Anh Trần,
Em đi đây, v́ chỉ có sự ra đi của em mới có thể cho anh hiểu được ḷng em, trước khi đi xa vĩnh viễn cái thế giới đầy đau khổ này, em xin được phép nói câu:
- Em hận anh măi măi...
Sự đau đớn tột cùng do mẹ trực tiếp gây ra cho em và gián tiếp mượn tay anh gây cho em, em không khổ sở bằng bị anh hiểu lầm em không ngờ anh thiếu suy nghĩ đến thế. Đây là quyển nhật kư ghi lại tất cả những ǵ em đă gặp, những cảm tưởng chân thành nhất của em, quyển nhật kư em viết bằng mực pha nước mắt mỗi lần trong pḥng mẹ bước ra. Xin anh nhớ một điều, em vẫn yêu anh, vẫn yêu anh hơn ai hết trên đời này. Nhưng t́nh yêu ḿnh đă pha uất hận! Những món nữ trang em để lại đây là những món mà em yêu quư nhất v́ chính tay anh mua tặng em, nhưng em nhận thấy ḿnh không xứng đáng giữ qua câu nói:
- "Cô yêu gia tài này th́ đúng hơn." của anh.
Em xin anh giữ lại để trao cho một người đàn bà xứng đáng khác. Trước khi mượn ḍng nước rửa mối hận trong ḷng em chỉ c̣n một nguyện ước chót là xin anh thương giùm Oanh, nó chẳng có tội t́nh ǵ cả em cũng chẳng có tội. Chắc chắn là như thế, nhưng em xin nhận tất cả h́nh phạt, tất cả h́nh phạt do mẹ và anh ban xuống, em không muốn kẻ chịu đau khổ sau em là con của chúng ḿnh, em lập lại là CON CỦA CHÚNG M̀NH.
Vợ của anh,
Mai
Tuyệt bút!"

Mai bỏ viết xuống, cắn môi, nước mắt đă thấm ướt lá thư cuối cùng của đời nàng. Nàng đứng lên, với tay ngắt một cánh hoa hồng vẫn c̣n tươi trong b́nh, gắn vào túi áo rồi mở cửa bước ra, đi luôn ra sân. Vườn hoa hồng đă tan nát, cánh hoa c̣n trơ lại cùi xơ xác, hoa rụng đầy sân, lềnh bềnh trôi dưới cơn gió. Chiếc áo bay phần phật dưới gió đêm, Mai rút người vào, rùng ḿnh khe khẽ. Nàng nh́n lại Hoàng Mai Trang lần cuối cùng rồi thở dài, bước đi, những bước vĩnh viễn rời xa... Hai gịng lệ chảy dài, nóng hổi, vị mằn mặn ḥa với nước mưa thấm ướt mặt nàng. Trời vẫn mưa, mưa măi, trong vườn hoa, từng cánh hồng vẫn tiếp tục ră tan, tan ră...



o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  5  Next