Yểu Điệu Thục Nữ   Bùi Chí Vinh Pages Previous  1  2  3  4  Next   
Chương 4:  LAI LỊCH CỦA THI SĨ
 
Vương rời khỏi quân đội sau một cuộc đánh lộn, cấp chỉ huy đă gọi tụi anh, những chiến sĩ trẻ tuổi t́nh nguyện của thành phố là “những kẻ cần được cải tạo xứng đáng hơn là được cầm súng”. Mới đầu anh c̣n cho rằng do tính địa phương và do kẻ luật thép của quân đội nên một thiểu số cấp trên có quan niệm như thế, nhưng cuối cùng anh bắt buộc phải phản ứng khi ly nước đầy bị tràn.
Một hôm đang ngồi vá lại nóc hầm bằng cái xẻng tự chế, một đồng đội hớt ha hớt hải gọi anh.
- Anh Vương ơi, thằng Đoàn bị đánh bằng roi cá đuối.
Vương buông cái xẻng bẩn thỉu xuống, ai không biết sự độc địa của đ̣n roi cá đuối, một con đuối c̣n sống có thể làm con người tàn phế huống ǵ là một con đuối khô queo chỉ sử dụng phần đuôi. Anh ráng hết sức để b́nh tĩnh.

- Mày biết tại sao không?
Người lính Sài G̣n trẻ măng bối rối.
- Em nghe nói nó không chịu đào công sự.
- Trời đất, đào công sự ǵ nổi, nó đang bị sốt rét mà.
Máu hiệp sĩ nổi dậy, Vương thay một bộ đồ sạch sẽ để chạy lên, bộ đồ lính sạch sẽ nhất của anh là bộ đồ đếm đúng sáu miếng vá. Thằng Hoà xách súng chạy theo anh lên tiểu đoàn bộ.
Trên tiểu đoàn, các ông xếp đang ngồi nhậu, người nào người nấy mặt đỏ gay, có cả đại đội trưởng của Vương đang ḥ hét, lệnh cấm uống rượu té ra chỉ được thi hành đối với chiến sĩ. Vương cắn răng nói lớn:
- Tôi đề nghị thả ngay thằng Đoàn.
Cả bàn cười phá lên, một viên sĩ quan đứng dậy khệnh khạng.
- Nếu mày chịu đào công sự thế nó, nó sẽ được thả.
- Trời ơi!
Vương gầm lên đau đớn:
- Tôi sẽ đào thế nó, tại sao các anh lại đánh nó bằng roi cá đuối, các anh có biết nó đang bị sốt rét rừng không?
Anh chạy lại phía Đoàn mở trói và làm công việc của một y tá tài tử, viên sĩ quan rời khỏi bàn chụp cổ áo Vương, tội nghiệp chiếc áo kaki Nam Định bạc màu, nó đă bục đường chỉ, anh nghe vang lên một tiếng rách toạc.
Đúng lúc đó, Vương phản xạ như một cái máy, anh gạt chân viên sĩ quan qua một bên, chân c̣n lại xoay đúng 180 độ, hai chân anh kẹp cổ gă sĩ quan như một cái kéo, viên xếp rụng xuống giống trái mít rụng trước đ̣n quyết tử của Vovinam. Không chậm một giây, anh xông lại bàn tiệc, con chó bị làm thịt hết phân nửa nằm thảm thương trên bàn, hất đổ một loạt ly rượu, anh rít lên:
- Tôi sẽ chịu kỷ luật quân đội, nhưng trước hết xin các vị hăy giải tán tṛ chơi trưởng giả này đi.
Ngừng lại để thở, anh nói hổn hển như người sắp chết đuối, giọng lạc đi:
- Các vị dạy chúng tôi những ǵ nào, nào là lẽ phải bảo tác phong tư sản trong sinh hoạt, không được hát nhạc vàng, không được nói chuyện tiếu lâm và cấm uống rượu, mệnh lệnh của chỉ huy đấy. Thế c̣n các vị, ăn trên ngồi trốc không biết xấu hổ trong khi thằng lính lành lặn nhất ở đơn vị phải mặc áo vá, các vị hát nhạc Chế Linh như sùng bái thần tượng mới, các vị nói tục chửi thề độc quyền và tự do say sưa.
Cả bàn tiệc tái mét, một viên sĩ quan lắp bắp:
- Tụi mày tính… làm… binh biến à?
- Binh biến con khỉ mốc, tôi cầm súng để bảo vệ đất nước chứ không phải bảo vệ các ông.
Sau biến cố đó, Vương bị giam ở hậu cứ trung đoàn. Sông nước bao la, tiếng ḥ từ Nhà Bè vẳng lên nghe đứt ruột. Vương cắn nát môi ḿnh, anh nếm đủ hai vị mặn: máu và nước mắt. Sau đó là những cuộc thẩm vấn của vài cán bộ quân đội ở thành phố, nước mắt anh đă cạn khô. Anh dửng dưng ráo hoảnh.
Ngày thứ hai mươi, có chỉ thị bên ngoài gọi anh ra. Vương tiều tụy một cách bi tráng bước vào một bàn giấy, sau bàn giấy lần đầu tiên từ khi bị giam anh đă gặp một khuôn mặt rất con người.
- Anh được trả tự do.
Ḷng nhân ái bắt đầu cất tiếng.
- Anh không tin à, anh được trả tự do, có người bảo lănh anh…
- Ai vậy?
Vương ngơ ngác.
- Mọi cơ quan anh công tác trước khi đi bộ đội đều cử cán bộ đến đây, họ hiểu tính t́nh anh và thơ anh, anh phải mừng chứ, sao anh khóc?
- Tôi có phải chịu sự quản lư của địa phương không?
Ḷng nhân ái cười xoà:
- Không, anh thuộc dạng phục viên sớm, không phải tước quân tịch, duy có hộ khẩu th́ chưa thể được nhập vào ngay được…
Vương nhận giấy tờ từ tay con người tin cậy, anh nói một câu cuối cùng:
- Tôi sẽ gặp lại anh, ân đền oán trả mà.
Anh đi bộ từ trại giam về đến nhà trong bộ đồ bộ đội rách tả tơi. Má đứng sững ở cửa. Anh chỉ nói được hai tiếng “má ơi” rồi khuôn mặt tối sầm lại.
Sau cơn ngất đột ngột, má đă biết tường tận đời anh ở trong quân đội, má nh́n lên bàn thờ ba anh: Liệt sĩ. Má nh́n lại bản thân má: nguời thiếu nữ giao liên nổi tiếng mà người Pháp đặt tên là “giặc cái”, má nh́n sang đôi mắt đứa con trai đầu ḷng của ḿnh: bướng bỉnh không thua ǵ hai kẻ sinh ra nó.
Má không khóc như anh. Má mím chặt môi lại.
- Ở nhà má nuôi bằng lương hưu của má nghe con, đừng xin việc làm ở đâu nữa.
Anh đă “dạ” một tiếng trẻ con ngọt ngào. Nhưng Vương chỉ ở nhà được một tuần, hùm thiêng khi đă sa cơ chẳng hèn, anh quên tiếng "dạ” trẻ con để đi t́m tiếng “hừ” người lớn.
Cánh cửa thứ nhất rung lên khi tay Vương gơ là một tổ chức đoàn thể của thanh niên, nơi từ đây thằng con trai hai mươi bốn tuổi ra đi.
- Tôi muốn có việc làm.
- Giấy xuất ngũ, giấy chuyển ngành đâu?
- Giấy ở trong đầu tôi, c̣n đây là quyết định.
Vị cán bộ bằng tuổi Vương xem giấy tờ bằng nửa con măt, hắn chỉ thiếu cái cà-vạt là biến thành ai nhỉ, thế mà có thời từng là bạn Vương đấy, ḥ hét xúi anh em ra trận và từng làm đơn t́nh nguyện đi bộ đội tám lần. Bố khỉ, làm đơn tỉ lần hắn chẳng nhúc nhích đâu được, cán bộ trẻ được quy hoạch đầu tư lâu dài mà.
- Này, h́nh như trước đó đồng chí có báo th́ phải.
- Tôi có việc làm không?
- Chắc là không v́ thiếu giấy chuyển ngành.
- Có giấy chuyển ngành th́ tới gặp ông làm ǵ…
- Nhưng đồng chí…
- Chớ sử dụng chữ “đồng chí” ở đây, chớ chơi chữ với tôi, các ông có cần tôi không, kẻ đă theo các ông đi biểu t́nh từ lúc mười lăm tuổi?
Vị cán bộ có đọc truyện ngắn của Lỗ Tấn, hắn chọn thái độ A.Q.
- Tôi có thể giới thiệu ông đi thanh niên xung phong.
Trời ạ, đến nước này là hết t́nh nghĩa Vương nhào tới chụp cổ áo kẻ đă có thời khen ngợi nhân cách anh đủ lời. Chưa kịp đâm th́ hắn đă rú lên:
- Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu?
- Này th́ bảo vệ…
Anh hất hắn té nhào ngay ngạch cửa, đứng dậy đi, đứng dậy gác cửa để tập làm người lính nhưng người lính th́ không ai chắn lối vào tương lai như mày đâu.
Cánh cửa thứ hai rung lên khi tay anh gơ là một tờ báo, nơi anh bạo phát bạo tàn v́ thơ và v́ tính cách ḿnh. Cánh cửa thứ ba, thứ tư, thứ…một ngàn lẻ một rung lên khi tay anh gơ là nhà riêng các vị lăng đạo mà anh tôn trọng nhưng ở đâu anh cũng gặp những lời khuyên “hăy kiên nhẫn chờ đợi… hăy tự thử thách ḿnh… hăy coi lại con người ḿnh… hăy b́nh tĩnh”.
Ừ, câu chót hay nhất “hăy b́nh tĩnh”. Tôi sẽ b́nh tĩnh, thưa quư vị. Má một đời làm cách mạng có than thở ǵ đâu, bà chỉ lẳng lặng gấp tất cả huy chương, bằng khen bỏ vào tủ khóa kín. Ba chết chỉ trăn trối lại cho con một điều “ráng mà giữ nếp nhà”. Ba được phong liệt sĩ. Má đi nhận đồ thuê nuôi các em, phần tôi, thưa ba thưa má, con không được tổ chức thừa nhận, một việc làm đỡ đần má cũng không. “Hăy b́nh tĩnh” b́nh tĩnh là không bao giờ mất…b́nh tĩnh được.
Khi Vương trói tay ḿnh lại không thèm gơ cửa ai th́ quới nhân vật xuất hiện. Đó là ông Sáu già đạp xích lô trong xóm Nhà Cháy.
- Nghe nói mày xuất ngũ hả?
- Dạ.
- Đạp xích lô không?
- Cháu đạp th́ lấy ǵ bác đạp?
- Tao già rồi, đạp nửa buổi ră cẳng.
- Mỗi ngày cháu “chung” cho bác bao nhiêu?
- Tùy hỉ, bây giờ ra làm “tợp” rượu với tao.
Rượu Cây Lư tràn ly, nước mắt Vương tưởng khô cạn lại ứa ra, bác Sáu d́u anh về nhà lúc nào không hay. Mấy trái cóc ổi mà ngon mùi mẽ ǵ đâu. Cháu đă đọc thơ phải không bác Sáu, bài thơ ǵ vậy? Thơ đói à, đói là ǵ vậy?
Tôi mang cơn đói về nhà.
Các em tôi đứng chờ với cái bụng ḷ xo.
Đôi mắt các em tôi chảy nước miếng.
Giá tôi biến thành một cục thịt ḅ màu tím.
Được “ram” cẩn thận ở nhà hàng Lê Lai.
Tôi nắn lên những đốt xương sườn có giá trị ngang những khúc cây.
Nơi ḷng ngực người yêu tôi hô hấp.
Cặp vú của nàng xa lạ với chữ “mập”.
Như đứa hiếp dâm xa lạ với nhà chùa.
Nếu trời cho tôi có bùa.
Tôi sẽ “thư” hết những kể ăn cơm một ngày ba buổi…

Nhưng mà bác Sáu ơi, người yêu cháu là ai, tại sao cháu không hề biết mặt?

o0o

Một hôm đang đạp xích lô săn khách trên đường Duy Tân th́ gặp Thảo. Cô đă rời khỏi áo lính và đang có cơ hội tiến thân ở đơn vị cũ, v́ là một trong những người đẹp đầu tiên dám t́nh nguyện đi bộ đội. Hai đứa ghé vào một cái quán nhỏ. Không hiểu sao Vương thấy ḿnh biết được cô định nói ǵ. Anh ngậm ngùi.
- Anh c̣n làm thơ không?
- Đừng hỏi nữa bạn hiền ơi, chiếc xe cà chớn của thời cà chua.
- Đừng ghẹo em nữa.
Thảo nói:
- Thơ anh hồi đó “đă” lắm.
- “Đă” cỡ cặp môi Thảo không?
- Trật lất, “đă” cỡ lúc anh leo cây me đó.
Tự nhiên Vương cháong váng, phải rồi, lúc đó ở Bộ Tư Lịnh, các cô gái tuổi mới lớn háo hức nh́n lên cây me nuốt nước miếng. Môi các cô đỏ mọng lên, mắt lồi ra, bao nhiêu cử chỉ xấu khác đều tập trung vào sự thèm muốn lúc đó.
- Phải giữ sự dịu dàng cho các em.
Anh bấm vai thằng Hiếu. Hai đứa thoăn thoắt trèo qua những chạng cây cao ngất và rung cành tha hồ. Kết quả: một xe ba bánh đầy me được đẩy ra khỏi cổng để đổi lấy chút niềm vui đàn ông, lai rai ba sợi, những ba lô ăm ắp “me dốt” cho các cô gái, trong đó có Thảo. Anh bị kỷ luật lần thứ ba tại đây sau hai lần bỏ áo ngoài quần hồi c̣n học quân trường…
Ly cà phê đá của Thảo đột ngột đổ xuống bàn làm Vương giật ḿnh. Anh nhớ lại số phận của anh.
- Thôi chia tay Thảo ơi, anh c̣n phải đạp xích lô.
Anh định bứt một sợi tóc của cô theo thói quen nghịch ngợm, nhưng bắt gặp ánh mắt Thảo nh́n anh thương hại. Vương nhún vai cười khẩy, anh đẩy chiếc xe xuống ḷng lề đường. Chưa biết ai thương hại ai nghe cô bé, rồi cô sẽ làm cán bộ, sẽ có người hầu, sẽ có đủ cách xoay xở những tiện nghi mới, nhưng cái nh́n hôm nào háo hức đó, cặp mắt lồi ra v́ thèm me chua hôm nào đó vẫn c̣n đọng trong một thứ tính hồn nhiên đáng quư của con người.
Không bao giờ Vương gặp lại Thảo lần thứ hai.
Trong một cuộc xích lô trở về xóm Nhà Cháy, lần thứ hai anh đụng độ một gă đàn ông khác. Hắn cao lớn, đẹp trai, khoẻ mạnh, chiếc quần Jean đắp hai miếng vá ở đầu gối, áo Pull vắt trên vai. Trong tư thế khinh bạc ấy, hắn vẫy tay gọi Vương:
- Ê, xích lô!
Anh rà lại v́ hiếu kỳ hơn là v́ cần tiền.
- Đi đâu?
- Về Đồng Khởi.
Không chờ Vương trả lời, hắn nhảy phóc lên nệm xe, đôi mắt nâu tuyệt đẹp bồn chồn đến khó hiểu. Hai người đàn ông khổng lồ bắt đầu nói chuyện:
- Làm ǵ gấp vậy, sao không mặt áo vào?
- Tôi nóng nực lắm, bạn thông cảm.
Hắn găi tai.
- Công chuyện cực kỳ gấp. Đừng phiền lối ăn mặc kiểu này nghe.
- Phiền quái ǵ, tôi nhiều lúc thích ra phố bằng quần “tiều”.
- Chà, ngông nhỉ, h́nh như bạn không phải xích lô chuyên nghiệp, đúng không?
- C̣n ông bạn cũng không phải bụi đời chuyên nghiệp, đúng không?
Gă đàn ông cởi trần cười ha hả:
- Làm nghề ǵ, nói thiệt coi?
Vương nhún vai:
- Làm thơ nhâm nhi trong lúc nhậu.
- Ngon lành ông bạn, đọc chơi một bài đi huynh.
Vương chạy xe thật chậm, anh đọc bài thơ bán ve chai, bài thơ làm cho một người bạn sa cơ phải chịu sống kiếp du mục. Người thanh niên muốn nhỏm khỏi đệm xe, hắn bị thôi miên tâm hồn bởi những ư chí kỳ quái không chịu nổi.
Anh em ta đi bán ve chai
Thằng th́ chột mắt, đứa cụt tay
Râu tóc để lâu thành vơ hiệp
Tráng sĩ mà ưa nhắm thịt cầy
Thực ra anh em ta đẹp trai
Không đẹp trai sao bán ve chai
Cái nh́n giá trị ngang vàng “xịn”
Con mắt nheo là hốt tiền xài…
Vương chẳng nói ǵ, anh cũng không đọc thêm bài nào khác, anh tập trung đầu óc vào đường Đồng Khởi, phải đạp cho nhanh đến đó.
Người thanh niên ṭ ṃ.
- Anh tên ǵ?
- Vương, Vũ Vương.
- C̣n tôi: Robert Bá. Khổng Thành Bá, anh thấy tôi có vẻ Robert không?
- Mặt anh như tây, chỉ tiết là nói tiếng An Nam.
Xe dừng lại, gă thanh niên nhảy xuống, nhưng hắn không trả tiền, hắn lôi anh và chiếc xe xích lô vào lên lề.
- Mời bạn ghé pḥng tranh của tôi, coi qua một chút kỷ niệm, mai tôi sẽ triển lăm.
Vương cũng thấy không có ǵ phải tiếc thời giờ, quen với một họa sĩ bất cần đời như thế này biết đâu lại chẳng là một điều hay. Anh đi dạo qua pḥng tranh, nói chung hắn đă chuẩn bị một cách tươm tất. Những bức họa của Bá mang tính ẩn dụ, người đàn bà cụt đầu mất một bên vú hai tay ôm mặt trời, ông thầy chùa quàng vai một đứa con gái rực lửa, những bó nhang, chiếc quan tài có một cây nến, chiếc xe xích lô đổ kềnh, cuộc hành lạc của một cặp người thú: phụ nữ và rắn, chén cơm mẻ và một trăm cái lưỡi thè…
Vương du lịch vào thế giới của Bá, anh ngây ngất như nhận được một lưỡi gươm ngập tim. Lâu quá mới gặp những bức tranh có hồn chư vậy. C̣n đây, những gam màu tàn nhẫn mang h́nh cái mông loài người màng nhện bám đầy, anh cảm thấy xúc động đến mức nổi da gà.
- Có phải bạn vẽ đời ḿnh không?
- Giỏi.
Bá gật gù.
- Tôi vẽ tôi cũng như bạn viết cho bạn, bạn biết tại sao tôi có một pḥng triển lăm tuyệt vời thế này không?
- Sao?
- Ve chai đấy. Tôi làm nghề bán ve chai mà. Hồi năy bạn đọc vài thơ ve chai đau đời quá, trúng phóc nghề nghiệp tôi.
Mặc cho Vương há hốc miệng, Bá tiếp tục:
- Tôi chịu hai câu giữa nhất “cái nh́n giá trị ngang vàng xịn, con mắt nheo là hốt tiền xài”, bạn biết không, tôi “trúng mánh” như vậy đó. Cách đây một tháng tôi đi qua căn nhà có hai vợ chồng đang chửi bới nhau, họ đổ ra một lô chén, đĩa cũ, có lẽ từ thời ông cố họ truyền lại “ê, ve chai” họ kêu tôi và bán tháo bán đổ, họ c̣n muốn bán cả căn nhà, hai vợ chồng đang ghen tuông mà, tôi dốc tiền ra mua hết, con mắt th́ mờ đi nhưng miệng th́ từ chối “toàn là đồ nát, rẻ lắm”. Họ thiếu điều năn nỉ tôi, bạn đoán số chén, dĩa cũ ấy bao nhiêu tiền không? Toàn là đồ sành sứ thời Càn Long, Khang Hi cả, không dưới mười cây vàng. Thế là pḥng tranh ra đời, giá thuê nơi triển lăm cộng với các thứ các cái chỉ tốn một cây. Giờ đi nhậu được chưa bạn?
- Ừ, th́ đi.
Hai đứa nhét xích lô vào pḥng tranh, Robert Bá rủ thêm một người bạn thân từ trước. Vương không ngờ hắn là bạn của Nguyễn Hoàng Đế, một nhạc sĩ đang được các tụ điểm ca nhạc khai thác các bài hát liên tục. Hôm đó ba đứa gục xuống bàn, trần gian bao gồm một công thức:
Rượu = thơ + nhạc + tranh.
 
o0o
 
Những cuốc xích lô sau đem lại cho Vương niềm vui bạn bè hơn. Anh đă muốn nhập cuộc để viết trở lại khi thấy Bá và Đế “Sung” quá. Họ đă trở thành “mày, tao” với nhau. Có điều họ chưa xúc phạm đời riêng của nhau. Họ đi đến thiên đàng bằng ba cánh cửa khác nhau. Nhưng mà Vương vẫn buồn: nhiều người bất hạnh quá. Anh đă từng chở trên xe một cô gái bị điên v́ t́nh, cô đi xin tiền thiên hạ dù cha mẹ là gia đ́nh triệu phú, ai muốn cho cũng được, không cho cũng chẳng sao. Cô xin được tiền bao nhiêu th́ đem về chia hết cho con nít. Cô thèm có một đứa con với người ḿnh yêu mà không bao giờ toại nguyện.
Có lần anh chở trên xe một phụ nữ bị cụt hai chân, lư lịch cô cũng cụt phân nửa như thân thể, cô là người Hà Nội lấy một ông chồng tập kết. Giải phóng xong, ông ta trở về miền Nam và ngoại t́nh dồn dập để bù trừ. Cô ra đường rầy Huỳnh Văn Bánh nửa đêm nằm xuống cho xe lửa cán lên. Đáng tiếc là cô chỉ bị cụt hai chân. Hàng ngày cô ḅ qua ngôi biệt thự có ông chồng và bốn đứa con nh́n cho đỡ nhớ, bốn đứa con vịn lan can mà nước mắt ṛng ṛng.
Trời ơi, bao nhiêu mảnh đời ghê gớm xảy ra trước mắt Vương. Anh cảm thấy ḿnh c̣n sung sướng lắm. Phải viết, phải cắn răng gh́ lại thôi.
Cho đến hôm gặp Lụa th́ anh mới biết thế nào là thanh thản. Cô như một tờ giấy trắng ướt sũng nước mưa, hong khô rồi bôi lên màu ǵ th́ sự thơ ngây sẽ biến sắc theo màu đó. Trái tim anh biết co thắt lần dầu, nó đă ấm áp sau một thời gian dài lạnh cóng.
Nhưng mà sao em giống Trâm đến thế hả Lụa? Trâm cong môi chu mỏ như con chim dưới giàn mướp để chờ anh đi hành quân ngang qua. Ở đảo Long Sơn có đêm nào Vương không nhớ đến Trâm, anh là một con cá sấu trên cạn đối với nàng, chuẩn bị ăn thịt nàng và chuẩn bị rơi nước mắt cá sấu. Hôm anh bị giải về Nhà Bè sau biến cố đầy tai họa ở tiểu đoàn bộ, cha mẹ Trâm đă bắt nàng phải cắt đứt t́nh cảm với kẻ dám bẻ nạng chống trời.
Có lẽ Trâm đă lấy chồng, anh nghĩ, nàng sinh ra trong một gia đ́nh ngư dân giàu có th́ sẽ phải làm dâu trong một gia đ́nh như dân giàu có khác, luật lệ ở đảo ṣng phẳng như vậy. C̣n Lụa, em có bỏ anh như Trâm không? Nghe nói mẹ của Tiểu Muội là một phụ nữ đức hạnh và cương nghị, bà có đồng ư coi anh là một thứ bóng mát che chở đời Tiểu Muội sau này không? Hoặc giả cô xem anh như là một con người b́nh thường chứ chẳng phải con quái vật như lời đồn không? Những câu hỏi đặt ra làm anh thấy khó thở. Không hộ khẩu, không việc làm, đạp xích lô kiếm sống. Có người mẹ nào chịu giao tiểu thư của ḿnh cho một kẻ bấp bênh như vậy…
- No, Star, Where ( không sao đâu)
Vương buột miệng trước khi ch́m vào cơn ác mộng.

Chương 5:  MỘT NGÀY CỦA THI SĨ

Vương ngồi chồm hổm ở lan can nhà Lụa. Anh thích ngồi kiểu nước lụt và chỉ cho đám trẻ con chơi giữ hơi được lâu. Trước hết là phải chu miệng ra như là đang chơi u nhưng chưa sử dụng đến phát âm thanh quản, khi hạ được đối phương bằng cách đập vào hắn hoặc khi khều chân cứu được bồ tèo th́ giả đ̣ u thật lớn, hễ bị đối phương ôm chặt th́ u nhỏ lại như lúc đầu, để chờ thời cơ lôi hắn qua vạch vôi th́ áp dụng lối u tru tréo lên. Tắt hơi mà vẫn giữ được hơi. Nghệ thuật chơi u là như vậy.
Thằng Tèo nghe anh kết luận mà khâm phục, nó áp dụng ngay với đám thằng Tí.
Tiếng của Lụa làm Vương quay đầu nh́n.
- Chè chín rồi, vào nhà ăn anh.
Vương nhảy phóc xuống đất, đầu anh gần chạm phần trên cửa ra vào. Nồi chè hột me nghi ngút khói. Giá anh là con gái nhỉ. Yếu huyệt của các cô là ăn chè, kem và trái cây. C̣n yếu huyệt của các anh là không hảo ngọt.
Vương kéo chiếc ghế mây. Lụa múc chè ra hai cái chén, cô chẻ mái tóc thề bằng hai sợi thun cột, hai búi đen nhánh lúc lắc như hai cái đuôi gà. Lụa coi dễ yêu quá chừng, cô như một con búp bê biết nói, h́nh như Đế đă nói với Lụa như vậy, c̣n bây giờ th́ đó là nhận xét của Vương.
- Anh ăn chè là v́ Tiểu Muội đó nghe.
- Em biết mà, anh chỉ thích chất cay thôi.
- Anh không phủ nhận điều đó, nhưng không phải lúc nào cũng chỉ có rượu…
- Đừng làm thơ nữa, anh sẽ bỏ được.
- Bây giờ anh có làm thơ đâu, anh đang ăn chè mà.
Vương vừa nói vừa húp sùm sụp, anh ho sặc lên v́ hơi nóng và v́ đường.
- Lạy Chúa!
Lụa lấy ra một cái khăn mặt.
- Hiệp sĩ ǵ mà như con nít. Hư quá!
Vương không dám trả lời, anh đang phải lo lau miệng ḿnh chứ.
- Em đầu độc thi sĩ phải không?
Anh nói mà mặt đỏ au.
Lụa cười khúc khích:
- Em sẽ đầu độc anh suốt đời.
Chao ơi, em nói ǵ vậy Lụa, lập lại anh nghe coi, em nói mà trái tim em không hề để ư, em nói như khi lặng yên, em hồn nhiên đến nỗi anh phải suy nghĩ, em có biết nói vậy có ư nghĩa là ǵ không, là nên vợ nên chồng theo kiểu người lớn đó, suốt đời lận mà, sao miệng em dại dột như thế, em đă vô t́nh bỏ bùa mê thuốc lú anh rồi.
Lần này Vương ăn say sưa, anh bắt Lụa múc thêm chén nữa, “một lời đă biết đến ta, muôn chung ngh́n tứ cũng là có nhau”, Nguyễn Du căn dặn trong thơ như vậy. Anh thấy ḷng ḿnh lâng lâng. Chợt Tiểu Muội hét lên, cô vừa nhận được thông tin bí mật của vua giao liên đường hẻm, cu Tí đang rỉ cái ǵ đó vào tai Lụa.
- Anh ơi, má đi chợ về.
Trời ạ, tên thi sĩ ngưng bật hồn thơ trong đầu, thoắt một cái hắn phóng qua lan can, thoắt một cái nữa hắn đă luồn qua nhà bà Tư ra đầu hẻm. Người đàn bà hàng xóm vừa nhai trầu vừa lắc đầu.
- Cái thằng, quậy dữ!
Chưa đầy mười lăm phút đâu, một chiếc xe đạp mi-ni được dắt ra chỗ hắn. Ai dắt? C̣n ai ngoài Tiểu Muội nữa. Cô lại c̣n ngồi trên yên sau, bỏ trống cái yên trước. Ai sẽ ngồi?
C̣n ai ngoài hắn nữa.
Vương đạp xe như bay. Nắng đổ lửa hay mưa xối xả hay gió gào thét đối với anh đều vô ích, thời tiết tự nó đă mất hết ư nghĩa.
Cô gái ơi, anh nhớ em
Như con nít nhớ cà rem vậy mà
Như con dế trống đi xa
Một hôm nhớ đến quê nhà gáy chơi
Con dế th́ gáy một hơi
C̣n anh gáy hết một thời con trai
tiếng gáy ḅ lên lỗ tai
làm em nhột suốt một ngày một đêm


o0o
 
Chiếc xe đạp dừng lại ở một xe nước mía, Vương cảm thấy cần phải dừng lại một chỗ nào đó để tiêu hoá hạnh phúc, dù hiện tại anh có thể chạy xe đạp mi-ni với một trăm cây số một giờ.
Lụa một tay chống cằm, một tay khuấy chiếc muỗng trong ly nghịch ngợm.
- Anh nghĩ ǵ vậy?
- Anh nghĩ điều em đang nghĩ.
- Nói thử nghe ông thầy bói?
- Sự khủng khiếp của má em.
- Hay, nhưng mà má em có uy chứ?
Lần trước gặp bà tự nhiên anh ngán, bà nói “cậu cứ tiếp tục quan hệ lành mạnh, cháu nó mới mười bảy tuổi”.
- Em sắp mười tám tuổi rồi.
- C̣n anh sắp hai mươi bảy tuổi, cái tuổi biết sợ mẹ của bất cứ thiếu nữ nào.
- Ghê nhỉ.
Lụa cong môi.
- Lại c̣n thiếu nữ nào nữa à?
- Không phải, anh đang nói về má em cơ mà.
Lụa múc nuớc mía bằng chiếc muỗng, cô làm như không nghe anh nói, thực ra lúc này thính giác cô nhạy hơn bao giờ hết.
- Anh sợ bà thật đấy!
- Tại sao sợ?
Lụa chất vấn.
- Bởi bà phúc hậu và ngăn nắp quá, anh chưa xứng đáng đóng vai một gă sư huynh. Anh sống bừa băi lắm.
- Anh mặc cảm với nghề xích lô chứ ǵ?
- C̣n lâu.
Vương bật cười.
- Anh sẽ gặp mặt bà công khai khi đă có một việc làm chính thức, c̣n đạp xích lô là một nghề nghiệp bất khả kháng, nhưng nó tạo cho anh tính nhẫn nhục.
- Em tin anh.
Lụa ngó vào mắt Thi sĩ, cô biết ḿnh rất là bé bỏng trước người đàn ông này, hắn có thể bế cô nhẹ tênh như một miếng bông g̣n, nhưng nhớ kỹ nghe, bông g̣n có thể làm rát tim con người đó, phải vậy không Vương?
Bỗng Vương thoáng một chút đắn đo, anh vừa sực nhớ một điều ǵ quan trọng.
- Này Tiểu Muội…
- Dạ.
- Anh định nghỉ đạp xích lô.
- Chúa ơi, anh đừng ngán má em nữa. Anh lấy ǵ để sống?
- Có một cơ quan thương nghiệp đánh tiếng nhận anh về.
- Thôi đi anh, mua bán là chuyện của đàn bà con gái.
- Anh biết vậy nhưng anh không ngồi ở quầy, anh đi làm áp tải.
- Áp tải là ǵ vậy anh?
- Là là…là giống hai đứa ḿnh y hệt, em là một thứ hàng hóa mà cơ quan anh muốn mua, vậy th́ anh có nhiệm vụ đến để đem hàng hóa đó ra khỏi nhà, bất chấp sự ngăn cản của thế lực đáng sợ là bà mẹ. Khi anh đă lôi được em ra quán nước mía là anh sẽ làm tṛn sứ mạng rồi đó.
- Anh thiệt là quỷ sứ, sao lại ví em là hàng hóa?
- Tiểu Muội khờ ghê, có một tỉ thứ hàng hóa, kim cương cũng là hàng hóa, em là kim cương bất hoại của đời anh.
Hai con mắt Lụa long lanh như hai hột nhăn, cô nói như đứt hơi:
- Anh lúc nào cũng muốn làm thơ hết.
Ngừng một phút,Tiểu Muội đồng ư:
- Nghề áp tải coi bộ cũng hay, em chịu cho anh làm đó.
- Nhưng anh có thể đi vắng nhiều ngày nghe, lỡ lấy hàng ở tỉnh khác th́ sao?
- Không, dứt khoát.
Vị quan toà trong Lụa gạt phăng, cô gơ chiếc muỗng xuống bàn. Kẻ bị cáo Thi Sĩ đứng trước vành móng ngựa, anh chấp nhận sự phán quyết.
- Em là thủ trưởng tối cao, anh xin tuân lệnh.
Sau đó ngôn ngữ trở nên thừa thăi giữa hai người. Vương nắm bàn tay Lụa trong tay ḿnh lúc nào không biết, chiếc xe đạp mi-ni bây giờ có bị ăn trộm cũng chẳng ai thèm đi thưa. Anh rùng ḿnh biến thành nhà thơ hồi nào không hay.
Cô gái ơi, anh nhớ em
Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa
như cà chớn nhớ cà chua
như da em nhớ da ua ngọt ngào
cái nhớ nhảy qua hàng rào
không thèm đăng kư cứ nhào
xô ra th́ thấy không đành
rồi anh ôm lấy rồi canh giữ hoài
con kiến c̣n nhớ củ khoai
huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau…
Buổi chiều thả bài Serenad của Schubert từ căn biệt thự đằng sau xe nước mía. Ai chơi dương cầm tha thiết đến thế, hồn Lụa đă mềm mại như tơ, như Lụa, như tên cô. Cũng may đây không phải là nhà của Nhung, nếu đó là tiếng piano của nàng th́ Lụa mắc cỡ chết. Dám hẹn ḥ với con trai ngoài quán nhé, mười bảy tuổi bẻ găy sừng nhà thơ th́ gớm quá người ơi. Nhung sẽ quở cô như vậy. Lụa biết rành sáu câu mà.
Người bán nước mía có vẻ thông cảm cho mối t́nh nghèo qua những ly nước mía b́nh dân. Anh ta nhịp chân hát “nhớ nhớ thuở nào, anh đi làm thuê, em đi gánh rong, đôi ta cùng gặp nhau dưới cầu, dưới ư ư cầu…”
Câu hát làm Vương biến sắc.
- Dạ.
- Anh nhất định nói với em.
- Dạ.
- Anh can đảm nói với em.
- Dạ.
- Anh muốn…
Vương ngập ngừng:
- Anh muốn dừng bước giang hồ.
- Dạ, th́ chúng ta đă dừng và uống nước mía.
- Không, ư anh muốn nói cái khác cơ.
- Cái ǵ hở anh?
Lụa ngây thơ long lanh hai hột nhăn ngơ ngác.
- Là chuyện “người lớn” đó!
- Chuyện…má em chứ ǵ, không sao, mẹ em hiền lắm.
- Trời ơi.
- Tại sao anh than trời?
- Trời ơi…em không biết ǵ hết?
Anh đứng dậy trả tiền một cách đau khổ:
- Thôi, tụi ḿnh đi tiếp, anh đói bụng lắm rồi.
- Chiếc xe đạp lại trườn lên mặt lộ, lần này mơ mộng bay mất tiêu, Vương tê tái v́ cô bé tuyệt vời của anh quá đỗi trẻ con, nhưng anh yên tâm kiểu khác, anh hiểu rằng cô đă yêu ai th́ sẽ yêu đến chết. Cô trong sạch trước mọi ẩn dụ. Cô không là một cái bia tự nguyện cho những mũi tên ái t́nh bắn đến đó, cô chính là bản thể trinh nguyên.
Nhớ em không biết để đâu
nếu để trên đầu th́ tóc che đi
để trong túi áo cũng kỳ
lỡ đi đường rớt lấy ǵ chứng minh
chi bằng giả bộ làm thinh
hét lên “nhớ quá” một ḿnh nghe chơi!
Bài thơ đă hoàn thành trong ṿng vài tiếng đồng hồ, khúc đầu từ lúc Lụa dắt chiếc xe đạp, khúc giữa lúc ngồi xuống uống nước mía, khúc cuối lúc đạp xe không biết để đi đâu.
- Lụa ơi.
- Dạ.
- Cái hẻm vào nhà em giống trái tim con người.
- Sao vậy anh?
- Cái hẻm hẹp là cái cuống nhé, bên trong ph́nh rộng ra như trái tim và chấm dứt. Tim anh đó
- Tim em nữa chứ!
Chúa ơi, sung sướng quá. Vương phấn chấn trở lại, em có phải là trẻ con đâu Lụa, em ăn nói già dặn quá mà, sao em cứ nửa kín nửa hở, em làm anh chết tức tưởi v́ suy đoán nghe chưa. Đừng bày đặt bắt chước Nhung nghe, Nhung kiểu cách học thức, lễ độ một cách kịch tính, cô ta sẽ đầu hàng trước diễn viên xiếc trên dây Khổng Thành Bá cho coi. C̣n em, em cứ hiền lành ngoan ngoăn như con nai, cho anh măi măi làm một tên thợ săn không bao giờ cầm vũ khí.
Vương chở Lụa ghé mua hai ổ bánh ḿ thịt, c̣n dư tiền để uống nước sinh tố buổi tối.
Ở một góc nào đó của đường phố đêm nay, mặc kệ chiến tranh và tù đầy trên hành tinh biến động này, có một gă đàn ông ngồi đọc thơ t́nh say sưa cho một cô gái mới lớn. Bài thơ mà gă sáng tác lúc không ngừng di chuyển. Hắn đă chọn tựa đề bài thơ đó rồi. Bài mang tựa là “Yểu điệu thục nữ”.

Chương 6:  MỘT NGÀY CỦA HOÀNG TỬ

Bá ngửa mặt lên trần nhà nhả ra một lọn khói h́nh chữ o, anh tiếp tục nhă những lọn mới khác chui vào lọn khói cũ tạo thành các ṿng tṛn chữ o đồng tâm. Tṛ chơi của thuốc lá. Ḿnh là diễn viên xiếc trên dây, Vương ví anh như vậy, c̣n Đế ư? Hắn nói anh là chàng tuổi trẻ gan dạ trên chiếc đu bay. Chà, cái tên nghe cực kỳ tiểu thuyết. Riêng biệt danh Hoàng Tử không do hai thằng bạn đặt cho anh mà là do các cô gái. Bọn chúng thấy anh được phụ nữ săn đón quá mức nên gọi anh là Tống Ngọc, chẳng qua cái gă Tống Ngọc kia vốn là một kẻ đẹp trai từ thời nào đó bên Tàu, c̣n anh: người mê diễn xuất của Marlon Brando như điếu đổ, khoái Trương Vô Kỵ nhất trần gian, chịu chết đứng như Từ Hải, trọng nghĩa kiểu Đơn Hùng Tín, phản đồ đầy mưu lược của tôn sư Dali th́ nhất định không thể là gă Tống Ngọc được. Nhưng rơ ràng chưa có cái tên nào khác xứng đáng, phải đợi đến khi một mệnh phụ gơ cửa pḥng anh.
- Bá ơi!
Im lặng.
- Hoàng tử của ḷng em ơi!
Lúc đó Bá đưa tay mở cửa.
Có vậy thôi mà không cách nào lọt qua mắt hai thằng ác ôn. Chúng ôm bụng cười ḅ lăn. Đúng là lưới trời lồng lộng, có chạy cũng không thoát, chịu cho Vương và Đế kêu bằng Hoàng Tử vậy. Vả lại mặt mũi anh cũng xứng đáng với cái tên đó quá đi chứ. Giá chót về mặt thẩm mỹ, Bá cũng bảnh trai sáng sủa nhất trong ba người.
Robert Bá gật gù phát biểu trong ngày lễ rửa... tên:
- Tao chấp nhận thương đau. Dẫu sao tụi bây đứa th́ Thi Sĩ đứa th́ Chú Lùn cũng đă chịu hy sinh chiêu đăi ngày phong tên thánh cho ḿnh rồi, giờ đến lượt tao. Nhưng với một điều kiện. Hoàng Tử tất nhiên phải có Công Chúa. Tụi bây có bổn phận phải nhường tao Công Chúa.
Ba chàng nghệ sĩ cụng ly cái rầm. Nguyễn Hoàng Đế thắc mắc:
- Lỡ tao yêu Công Chúa th́ sao?
Vũ Vương gạt ngang:
- Không được, mày có quyền yêu một tỉ phụ nữ trên trái đất này, trừ ra Công Chúa.
- Tằng Vương nói đúng.
Bá nói:
- Làm sao có một đứa con gái nào tự phong cho ḿnh cái biệt danh công chúa, làm ǵ có, cái tên đó kiêu, bạn bè ghét lắm, nó cà chớn như cái tên của tao đây. Đừng ḷ chuyện đó Đế!
Đế vẫn đứng ngồi không yên:
- Vậy mà có chuyện đó đấy. Linh tính cho tao biết là có, thậm chí tao c̣n tin là tao biêt nàng trước mày.
Vương dàn xếp:
- Nhưng dù thế nào chăng nữa, Chú Lùn chỉ là cận vệ của Bạch Tuyết, quyền quản lư nàng thuộc về Hoàng Tử. Thôi nhậu tiếp...
Câu chuyện trời ơi đất hỡi được chấm dứt. Chấm dứt cách đây một năm và lại bắt đầu cách đây vài ngày. Trời đất, ai ngờ cổ tích đời xưa mà có thật trong thời tia laser lẹt xẹt.
Bá ngă người tựa đầu vào thành ghế bố mơ màng. Cuộc triển lăm tranh đầu tiên gây chấn động giới hội họa nhưng anh không hài ḷng. Thiên hạ khoái th́ khoái mà bỏ tiền ra mua th́ sợ. Mỗi bức đều có giá không dưới hai triệu. Phải lấy lại một cây vàng chi phí chứ. Máu ve chai mà. Cuối cùng chẳng những không lấy được đồng nào mà c̣n bị chảy thành nước hết chín cây vàng c̣n lại. Ăn, nhậu, tiếp khách hơn một năm rồi mèo lại hoàn mèo. Những bức tranh tầm cỡ quốc tế theo nhận định của Vương, hiện giờ nằm chèo queo ở một góc gác xép. “Ve chai nhất đái, vạn đại dang thân”. Anh nhái một câu sấm của Trạng Tŕnh thay cho kết luận, sửa soạn đồ nghề lên đường đi thôi, thân nam nhi bốn bể là nhà, phi thương bất phú là lẽ thường. Nếu bỏ nghề ve chai th́ chỉ c̣n nước đi buôn... vua. Gă Lă Bất Vi thế mà hay thật, tiên sư hắn. Buôn vua thành công thật đáng mặt thiên tài. Thêm một thần tượng mới để học tập nữa. Bá lắc đầu ngán ngẩm. C̣n tôi, một thần tượng mạt lộ của các em đây “răng vàng, bạc vụn, tiền cũ, tiền xưa, đồng, ch́ thiếc, kẽm các loại, bán không?” Biết đâu trời thương cho trúng một cái “mánh” tiếp, nhất nghệ tinh nhất thân vinh mà.
- Bá, Bá, Robert ơi...
Có tiếng gọi giật giọng. Không phải cái lưỡi của thằng Vương hoặc thằng Đế, thằng nào vậy? Bá ngồi dậy đủng đỉnh ngó ra cửa sổ.
- Quới nhơn nào vậy?
- Tư Mă Thiên đây!
Trời đất thằng đồng bóng. Đúng rồi, đây là Thiên vốn bị ái nam ái nữa từ khi mới sanh nên bị anh em giang hồ chụp lên cái mũ sử gia Tư Mă Thiên, một “nhất phiến tài t́nh thiên cổ lụy” v́ bị vua thiến.
Hắn xô cửa bước vào nhà Robert Bá, khuôn mặt xanh xao.
- Trụy lạc ở đâu về vậy?
- Bậy.
Tiếng đàn bà cất lên:
- Tao báo cho mầy một tin buồn, ông già mày đă qua đời.
- Thây kệ ổng.
- Sao ăn nói kỳ quá Bá? Về thăm ổng trước khi chôn đi.
Bá hất thằng bạn đồng nghiệp ve chai ra, Thiên lảo đảo muốn chúi nhủi.
- Mày câm cái mồm lại. Chuyện nhà tao mặc tao.
Thiên gầm gừ:
- Ờ th́ mặc mày, nhưng...
- Nhưng nhị ǵ nữa?
- Mày cho tao hun một cái.
- Đồ lại cái, mày định làm ô uế Robert à.
Bá lôi hắn ra ngoài, nhét vào túi hắn mười đồng “cứng”.
- Đi ngay khuất mắt tao, không th́ ăn đ̣n bây giờ.
Thiên tạm toại nguyện với số thù lao kiếm được. Hắn vẫy xích lô dông một mạch.
Bá quay trở vào nhà, lúc ấy mới thấy anh mệt mỏi, hố mắt tự nhiên sâu hoắm nhưng hai tṛng con ngươi như muốn lồi ra. Ḱa, mạch máu trên thái dương anh xếp lằn như nổi gân, anh phun một băi nước bọt. Cái thằng ve chai tên Thiên kia đă từng làm cho các bạn tưởng lầm là con gái, hắn rù ŕ với anh trong những căn pḥng kín cửa khiến cho biết bao phụ nữ đau ḷng. Thật ra Thiên chỉ là một trong các đầu mối của anh trong nghề ve chai. Anh là “lái chính”, là một trong Tứ Đại Thiên Vương cho nên hắn bắt buộc phải báo cáo về các món hàng, món nào sẽ mua món nào không mua, chỉ có vậy. Quan hệ chỉ có vậy mà Thiên lại làm anh đau đớn, hắn vừa dằn vặt anh điều ǵ vậy ḱa?
Trời ơi, cha có chết thực không cha, Bá cười gằn như một tên bất hiếu “cha sẽ phải ăn năn tất cả những lỗi lầm đă cư xử với mẹ tôi”.
Nh́n khuôn mặt Bá lúc này, một người lạc quan nhất cũng thấy anh đang căm thù ghê ghớm. Tại sao Bá lại có thể đi thù hận một kẻ sinh ra và dưỡng dục ḿnh như vậy?

o0o

Tất nhiên chuyện ǵ cũng phải có nguyên nhân. Năm Bá lên mười sáu tuổi th́ mẹ khoảng bốn mươi, bà không đẹp như thời thiếu nữ hoàng kim nữa, bà đă cống hiến nhan sắc cho một người đàn ông mà bà thương yêu tận t́nh, hậu quả của sự tàn phai nhan sắc là sáu đứa con, Bá là con trai lớn nhất. Cha của anh là một danh y về bó chân bó tay, chữa lành tất cả những thương tật của tứ chi con người bằng phương pháp bó keo gia truyền độc nhất vô nhị. Ông đă từng chữa thành công vợ một bộ trưởng Sài G̣n cũ bị té từ lầu năm xuống đất, không đi đứng được chỉ nằm chờ chết. Ông c̣n làm cho một phu nhân cấp tướng bị tê liệt toàn thân phải mở miệng cười. Mà họ đều cười với ông thật. Sau những ca đặc trị xuất sắc trên, họ đều ngă vào ṿng tay ông, cả vợ của bộ trưởng lẫn bà phu nhân cấp tướng. Không ngă vào ḷng ông sao được, v́ danh y đẹp trai như một ông hoàng, ăn nói khả ái và sức khỏe tráng kiện cực kỳ. Khi xảy ra biến cố với người vợ chung thủy, ông đang quan hệ lăng mạn với khá nhiều phụ nữ, trong đó có vợ góa một tổng giám đốc công ty xuất nhập cảng Chợ Lớn t́nh nguyện làm bịnh nhân của ông dù thân thể lành mạnh rửc lửa.
Hôm đó Bá đang ở nhà, anh và các em ḿnh rất khó chịu về mối t́nh bất chính giữa ông và người đàn bà góa có bộ ngực Venus kia. Cả gia đ́nh đều cảm thấy vị danh y lừng lẫy này sẽ tiến xa hơn, bởi có lần trong cơn say, ông không nén được ḷng ḿnh khi thố lộ với vợ:
- Anh đang yêu thật sự em ạ, lần này anh muốn em công nhận t́nh yêu chính thức của anh.
Mẹ Bá kiên nhẫn thốt lên:
- Không thể được, các con khong thể nào đồng ư, em không có quyền phản bội chúng.
Vị danh y gầm thét:
- Chúng là một lũ kư sinh, chúng phải tuân lệnh của anh và em. Vấn đề là do em, em phải thuyết phục tụi nó.
- Không, không...
Mẹ của Bá khóc ̣a.
- Em thay mặt các con chống chuyện thất đức này đến cùng, anh đă vượt quá ranh giới của một người chồng, người cha, sự nhẫn nhục của em có giới hạn.
Tiếng khóc nấc của mẹ làm Bá hoảng hốt chạy lên. Anh ăn ngay một cái tát trời giáng.
- Cút, cút ngay đồ ăn hại.
Trong khi đầu óc anh xiểng niểng quay cuồng, người cha đă nắm vai mẹ Bá lắc mạnh.
- Đáng lẽ tôi đă nắm tóc cô chứ không hiền lành vầy đâu, nhưng tôi không muốn các con tôi thấy, tôi cấm cô động đến người đàn bà tôi yêu, nghe chưa?
Mẹ Bá nói qua nước mắt:
- Tôi sẽ chết sống với con đàn bà của anh, anh không thương các con nữa sao, tôi sẽ thuê du đăng rạch mặt nó, hoặc đích thân tôi...
Mặt người mẹ đanh lại:
- Đích thân tôi sẽ hủy hoại nhan sắc nó. Anh đứng đó làm ǵ, đánh tôi đi, tôi ghê tởm anh...
Bá khóc hu hu như con nít, bi kịch xảy đến cho anh quá sớm, anh mới mười mấy tuổi mà, anh lủi xuống bếp ôm các em, chúng cũng khóc như anh, gia đ́nh anh tan vỡ dễ dàng chỉ v́ sự động cỡn của người đàn ông lớn tuổi. Sau bữa căi nhau đó, hai ông bà tránh né nhau, cha của Bá vẫn đi đêm triền miên, ông chỉ về nhà sau nửa đêm, Bá không ngủ suốt ba ngày đêm liên tục.
Đứa em gái anh chạy về báo tin, mặt nó xanh như tàu lá.
- Ǵ đó Thu?
- Anh Hai ơi, má bị người ta đánh găy hết chân rồi.
- Trời ơi, má ở đâu, bịnh viện nào?
- Ba đang chở má về nhà, anh lo giường nằm cho má đi.
Bá đưa hai tay ôm lấy mặt, vai đứa con trai đầu ḷng, run lên, điều nó bị ám ảnh đả xảy đến.
Tiếng con Thu cầu nguyện:
- Lạy trời cho má sống... anh Hai ơi, ba có chữa lành cho má được không anh?
- Làm sao không được, bà là danh y về bó chân tay mà.
Bá nói trấn an Thu nhưng anh không tin lời ḿnh nói. Anh thấy có cái ǵ không ổn trong vụ này. Má bị ai vây đánh, lư do ǵ, có liên quan đến vợ góa tổng giám đốc không, thái độ của cha trong vụ này ra sao, và bây giờ cha có c̣n thương yêu mẹ để chữa lành cho mẹ hay không? Bá ù hết hai tai v́ những suy nghĩ chớp nhoáng.
Người mẹ đă được taxi chở về, mặt bà xám ngắt, đầy máu, toàn thân thể được gói trong những mớ khăn lông. Người cha đứng túc trực bên giường.
- Má ơi, má đừng bỏ các con.
Người mẹ lắp bắp môi thều thào, bà cử động cơ miệng khó nhọc, bà không muốn các con ḿnh thất vọng.
- Má c̣n sống nhăn đây, má không...
- Thôi im đi!
Người cha quát.
- Cô xông đến nhà bà tổng giám đốc làm ǵ, đánh ghen hả, hết chó Bẹc-giê rồi đến đám đầy tớ đánh bằng cây ba phân vuông không biết xấu hổ.
Giọng ông nghẹn lại:
- Tôi không ngờ cô c̣n yêu tôi đến thế...
Vị danh y ôm lấy mặt và hai vai cũng run lên như vai Bá khi nghe bé Thu báo tin dữ, nhưng Bá không c̣n tin ông ta nữa, ông ta đầy nghi ngờ trong vụ này.
- Tôi c̣n đi được ngày nào tôi sẽ c̣n đến đó, ông đừng...
Mẹ của Bá ngất đi. Bà không thể nào cố gắng được nữa.
Tự nhiên căn nhà im lặng hoàn toàn. Bá và các em cũng ngưng khóc, tất cả cùng ngó về cha của họ. Chiếc đũa thần là ở đây. Phép mầu nhiệm ở đây. Bây giờ là lúc chờ đợi vị danh y lừng lẫy ra tay chữa trị. Phương thuốc gia truyền độc nhất vô nhị từng làm lành lặn biết bao ca bệnh sinh tử kia mà, huống hồ vợ của ông chỉ bị găy xương vai và xương đầu gối.
Một tháng sau biến cố thê thảm, vợ của danh y bị tê liệt hoàn toàn. Bà không thể nào rời khỏi giường được nữa. Bà đă bị bán thân bất toại, dù theo lời người chồng của bà, rằng ông đă dùng đủ mọi phương cách để cứu chữa, những loại cao quư giá nhất trên đời đều được ông dùng, nhưng... nhưng cũng đúng một tháng sau cặp mắt của Bá đỏ như mắt kẻ sát nhân, những lằn gân máu di chuyển không ngừng trong tṛng con ngươi của anh. Anh nói với Thu, đứa em gái kế:
- Em ở nhà lo săn sóc má thay anh, anh đă quyết định rồi.
Con bé mười bốn tuổi ngơ ngác:
- Anh Hai định đi đâu?
- Anh đến nhà người đàn bà đă hại má, anh nghi ba cố t́nh làm má bị tê liệt.
Không cho con bé kịp ngăn cản, Bá phóng ngay ra cửa, túi quần anh đă có một con dao bấm Mỹ ngứa ngáy chờ sứ mạng của ḿnh.
Bá trèo qua hàng rào nhà bà tổng giám đốc, không có chó, không có người làm, bà ta đă đi đâu? Mọi thứ xảy ra như định mệnh, giữa hàng chục pḥng ngủ đan chéo nhau lắt léo, Bá phát hiện đôi giày của ba anh nằm khiêu khích trước một cánh cửa pḥng. Trời ơi, cha là một con thú, cha đă mất tính người. Bá hất tung cửa pḥng, thảo nào đầy tớ đi vắng hết để dễ bề loạn dâm với nhau. Bá xông thẳng vào chiế giường nệm ô uế.
Người đàng bà nằm đó không kêu lên được một tiếng, mặt bà ta trắng bệch như không có một chút máu, chỉ trừ cặp vú trắng ngần run rẩy, trong một thoáng Bá thấy nó lớn và giống như hai trái bưởi. Anh đâm thẳng con dao bấm Mỹ vào cái rănh giữa hai trái bưởi, tấm thân trần truồng ph́ nhiêu như lộn hẳn người lại, Bá thấy nó co rúm như con tôm, có tiếng nước chảy róc rách trong bồn tắm kín cửa, có lẽ cha ḿnh chăng?
Bá quay đầu chạy một mạch. Sự việc xảy ra nhanh chưa đến mười giây. Bá đă chạy một mạch cho đến ngày giải phóng mà không một lần về nhà. Sau này anh biết mẹ của ḿnh đă chết, các em vẫn ở lại với người cha, chúng có thể hiểu được hoặc không hiểu chút ǵ về anh hai nó. C̣n người đàn bà ngoại t́nh kia, bà ta không chết như Bá tưởng, vết dao đâm vội vă không sâu lắm, nhưng cũng đủ để bà ta nằm bệnh viện Sài G̣n và điều trị tại nhà nửa năm, và cũng đủ để bà ĺa bỏ vị danh y đẹp trai có bà vợ và đứa con trời đánh. Sau giải phóng bà bỏ đi đâu biệt tích, c̣n riêng Bá, mỗi lúc b́nh tĩnh suy nghĩ lại, anh luôn luôn đỏ mặt. Có thể suốt một đời từ nay đến khi nhắm mắt, anh vẫn bị ấn tượng bởi người đàn bà trần truồng đầu tiên kia, cái thân thể đang từ trạng thái rững mỡ no nê bỗng co rúm như một con tôm, vừa tê tái vừa thách thức ngần ấy.

o0o

Bá với chiếc áo thun Thái Lan móc ở cây đinh trên đầu ghế bố. Anh thở ra thật mạnh. Một cuốn phim ngậm ngùi đă chiếu xong. Bây giờ là lúc gặp lại các em. Tụi nó ra sao nhỉ? Có cần phải cắt một mảnh vải đen ghim trên ngực khi đến thăm người cha hư đốn của ḿnh không? Chắc là không cần, ông ta đă vĩnh viễn nhắm mắt. Lúc c̣n mở mắt trừng trừng ông ta cũng không thấy nổi vợ con ḿnh kia mà. Anh đóng cửa căn nhà trọ lại. Ngoài trời đột ngột tối sầm. Bá chửi thề khơi khơi. Mưa đi, mưa đi, ông trời ích kỷ ạ!
Bá ra phố như một người không c̣n hồn vía. Những lúc khủng hoảng như thế này, đi bộ là một phương pháp an thần tốt nhất. Anh đi mà nghĩ đến đời ḿnh.
Mười sáu tuổi đă biến thành một kẻ hung thủ, anh trốn tránh ở đủ loại sạp chợ, hàng ngày phụ các bà bán cháo huyết rửa chén đũa, lặt đầu tôm, làm sạch mang các cho các bà nội trợ mua về, anh c̣n là một tay thợ đẩy xe hàng nhà nghề, gia nhập một thời gian ngắn đă biến thành đại ca trong làng xe đẩy. Mỗi vết thương trên thân thể Bá là một thành tích được giới giang hồ choai choai kính nể. từ những đồng bạc lẻ do các sạp hàng bố thí khi phụ họ làm công trong những ngày đầu đến những xấp bạc Trần Hưng Đạo dày cộm rủng rỉnh túi quần trong nửa năm sau, khi anh bắt đầu hạ sơn đời ḿnh bằng nắm đấm. Anh hùng cứ một cách âm thầm trong các khu vực chợ G̣ Vấp, Ngă ba Chú Ía, Ngă năm Chuồng Chó. Những con bé bụi đời coi anh ngon hơn Đường Sơn đại huynh, bởi v́ anh vừa đẹp trai hơn Lư Tiểu Long vừa vung tiền như vung rác. Chúng tự nguyện làm người nâng khăn sửa túi cho anh như anh vẫn thường vỗ đầu chúng.
- Tụi mầy là áp trại phu nhân của tao.
- Dạ.
Những tiếng dạ ngọt ngào làm ấm ḷng gă thiếu niên chập chững bước vào đời. Trời ạ, không lẽ anh lại đi theo con đường của cha anh, thừa hưởng gịng máu hào hoa của ông và thừa hưởng cả sự quyến rũ của phụ nữ.
Bá chưa hề so sánh chuyện lúc mười sáu tuổi rưỡi, anh quen thói ngồi một góc chợ uống cà phê đen nhâm nhi để tự thỏa măn về ḿnh.
Một hôm có hai nhà sư ôm b́nh bát đi ngang qua chợ Long Huê, họ đứng thẳng như hai cây tre mọc rễ giữa giờ Ngọ. Bá rất sợ tiếng gơ mơ tụng kinh huyền bí của chùa chiền, nhưng anh động ḷng trắc ẩn của một kẻ lăng du kiếm sống. Anh thảy một xấp tiền vào trong b́nh bát vị sư già. Đúng thời khắc ấy, có một tiếng nói ấm áp đầy uy lực vang lên, môi của vị sư già h́nh như mấp máy, lông mày ông nhíu lại:
- Con đi theo thầy về chùa.
Bá chẳng thể nào cưỡng lại được, cặp mắt của ông đă thôi miên anh, anh cố kháng cự luồng điện thần quyền kia để liếc mắt về vị sư trẻ hơn, chao ơi, hắn chỉ mỉm miệng cười. Bá đứng trân người như vậy không biết bao lâu, khi anh bừng tỉnh hoàn toàn th́ hai nhà sư đă biến mất. Bá chạy như một thằng điên khắp chợ Long Huê, anh hỏi thăm những người buôn bán thường trực ở đây về tung tích hai nhà sư bí hiểm nọ. Bà Ba phun một băi trầu trước khi nói với anh, người của bà toát ra một mùi thịt sống, bà là tay chuyên viên hạng nhất về phân loại thịt ḅ.
- Mày hỏi thăm mấy ổng làm ǵ vậy? Mấy ổng là người trời ít khi xuất hiện ở chợ lắm, trừ khi nhà chùa không c̣n lương thực mới thấy mấy ổng.
Bá giật nảy ḿnh.
- Bà chỉ chỗ cho tôi đi, hồi năy tôi cho mấy ổng tiền mà mấy ổng không cám ơn một tiếng.
- Chà, ơn nghĩa nhà Phật mà may cũng đ̣i, mày thiệt là người trần mắt thịt.
Ngừng lại để tự thấy ḿnh cũng c̣n tham, sân, si không kém ǵ Bá, bà Ba nói với vẻ sành sỏi:
- Mày lên chùa Diệu Đế mà t́m, ít ai biết chùa này lắm, nó ở miệt B́nh Triệu nghen.
Bá lùng sục khu B́nh Triệu để t́m cho ra chùa Diệu Đế, anh phải trải qua hai cuộc đánh nhau với bọn du đăng mới lớn ở địa phương, rừng nào cọp nấy mà, muốn ǵ th́ cứ hỏi đại ca trong từng khu vực, đừng lộn xộn, tụi nó ṃ đến khu cai quản của Bá cũn bị ăn đ̣n giống như vậy chứ sao.
Chúng tẩm quất Bá khá kỹ, xong nhậu một chầu và chửi thề văng mạng.
- Mày đi theo con đường đất đỏ này, đi qua ba cây cầu khỉ, quẹo bốn con đường đất śnh nhăo, chừng nào ngó thấy cái bảng nhỏ Chùa Diệu Đế th́ ngừng lại. Mấy ông thầy tu tiên ở đó.
Một đứa mặt đầy thẹo tên là Dũng điên rỉ tai anh:
- Chừng nào nhớ đời về thăm tụi tao nghe, qua khu vực tụi tao làm ăn, mối mang nhiều lắm.
Một đứa khác cụng ly Bá cái chảng.
- Mai mốt nghỉ tu về đời trao đổi áp trại phu nhân với tụi tao, tụi tao thiếu một thằng đẹp trai và ĺ lợm kiểu mày.
Bá cụng ly nhưng không dám uống nhiều, anh cần phải t́m cho ra chùa Diệu Đế, anh chia tay bọn du đăn g B́nh Triệu, đứa nào đứa nấy mười sáu mười bảy mà đă am hiểu luật giang hồ. Chúng để anh tự do đi t́m tiếng gọi thiêng liêng của vị sư già cầm b́nh bát trong chợ Long Huê “con đi theo thầy về chùa”.
Cuối cùng Bá đă về đến chùa. Anh cạo trọc đầu để trở thành chú tiểu kỳ lạ nhất cho đến ngày giải phóng.
Thời gian đầu vị sư già nói với Bá:
- Con sinh ra là để rao giảng minh triết.
- Minh triết là ǵ vậy?
- Là đi xuống xưởng nhang. Hôm nay con phải phơi cho thầy hết số nhang ẩm trong kho.
Thời gian riu riu, sáu vị sư khác trong đó có cả vị sư trẻ nói với Bá:
- Con sinh ra để thực hiện minh triết.
- Minh triết là ǵ vậy?
- Là tập cho đến chừng nào không c̣n mồ hôi trong người. Hôm nay các thầy muốn con phải nắm vững hết những bài quyền cước Thiếu lâm năm trước đă học.
Thời gian sau cùng vị sư già đột nhiên hỏi Bá bất ngờ:
- Minh triết là ǵ vậy?
Bá đưa ra một xấp giấy trắng, trên mỗi tờ giấy chi chít h́nh vẽ, anh đă vẽ bằng than nhà chùa, anh vẽ cái chết của một con chim sẻ, anh vẽ những bó nhang không người vái, anh vẽ cái nách lông lá của vị sư trẻ, cái đầu gối gối đầy ghẻ của vị sư già, anh vẽ hai vị sư bằng cái nh́n hội họa của một kẻ đang bị quỳ gối, anh vẽ hơn một trăm bức.
Nước mắt vị sư ứa ra.
- Con đă đọc lén kinh Kim Cang phải không?
- Không, con chưa bao giờ đọc.
- Con đă biết ǵ về thiền?
- Thiền ư, chưa bao giờ, con sợ thiền.
- C̣n minh triết, minh triết là ǵ vậy?
- Con cũng sợ cả minh triết.
- Vậy chứ tại sao con “ngộ”?
- Ngộ là ǵ vậy thầy?
Nhà sư chỉ tay vào xấp giấy đầy h́nh vẽ, Bá cười như muốn sặc.
- Nếu ngộ chỉ đơn giản là vậy, th́ con đă ngộ từ hôm gặp hai thầy đầu tiên, con ngộ từ câu nói “con đi theo thầy về chùa”.
Vị sư lớn tuổi choáng váng, ông đưa những ngón tay rời rạc lên như bắt quyết. Ông th́ thầm một ḿnh:
- Nó có thể thành Huệ Năng chăng?
Bá nghe được, anh thắc mắc:
- Huệ Năng là ǵ vậy thầy?
- Là một trong những sư tổ của thiền đạo.
- Lại thiền, vô ích quá thưa thầy, con đă đến với thầy chỉ v́...
- V́ câu nói của thầy ư?
- Đúng vậy mà cũng không đúng vậy. Con muốn đến với một thế giới khác không có con tham dự trong đó, con đến với tiếng tụng kinh để khống chế nó, cũng như con đă làm được chuyện đó ở ngoài đời. Thầy biết không? Con đă dám đâm vào ngực một người đàn bà lơa lồ, con đă dám đi ăn mày từng đồng xu ngoài chợ, con đă dám thi ân cho những kẻ yếu thế hơn ḿnh, lúc đó con chỉ thiếu một cái: Cái mà các thầy dang có. Bây giờ con thấy nó có khác ǵ ở ngoài đời, rồi con sẽ được lên cơi Niết Bàn một cách ích kỷ riêng con chăng? Không, thưa thầy, con sẽ về với đời bằng cái đầu trọc lóc. Hai mươi tuổi con đă chín chắn khi suy nghĩ. Thầy có đồng ư quyết định vừa rồi của con chăng?
Các vị sư không nói ǵ, họ thương Bá hơn em ruột, một tên du đăng đang có thời mà chịu đi tu trong một ngôi chùa hẻo lánh hơn ba năm nay, đây là sự kiện chưa từng thấy, họ không c̣n uy lực như ngày nào buông ra một câu bí hiểm “Con đi theo thầy về chùa”. Họ đă kiệt sức. Bá đă vắt hết tâm hồn họ, anh học được cách sống bằng bất cứ giá nào: làm nhang, chặt tre, đốn củi, bắt cá, trồng rau, gơ mơ... anh học được sự ám thị của ngôn ngữ truyền âm, c̣n họ, các vị sư trong chùa Diệu Đế, họ chỉ nh́n xấp tranh anh vẽ mà hoảng hồn. Họ đă biết ǵ về chàng trai trọc đầu bất đắc dĩ này. Hăy đưa hắn về nơi mà hắn đến, hắn đă có trong tay mọi thứ, đừng để hắn buông ra một câu “các thầy theo con về đời” Phật Thích Ca ạ!

o0o

Cơn mưa đă đổ xuống xối xả làm Robert Bá bừng tỉnh. Cái tên Tây Robert đă dính liền vào đời anh kể từ khi Sài G̣n nhập vào một loạt phim Batman. Mỗi đêm trên đài truyền h́nh Mỹ người ta thưởng thức sự bất khả chiến bại Người Dơi bao nhiêu th́ người ta lại xuưt xoa khen chàng trai cộng sự Robert đẹp trai bấy nhiêu. Các cô đều tát yêu vào má anh sau mỗi lần hôn và th́ thầm vào tai anh cái tên Robert ấy.
Bá có cảm tưởng ḿnh đang rơi xuống một cái giếng không đáy. À th́ tôi đang đi trên đường đến nhà cha tôi, tôi đi như tắm trong sự căm thù của trời đất. Có một hàng hiên nào cho Hoàng Tử Robert ghé vào không? Tôi thấy lạnh từ trong tim lạnh ra, xác chết của cha có góp phần vào cái lạnh của tôi không, sự linh hiển của mẹ có trả đũa cha trong phút giây này không?
Bá ướt như chuột lột. Anh chạy vào một cái mái de ra giữa đường để trú mưa, ở đó đă có sẵn một bầy con gái xinh như mộng. Sấm sét giăng mù mịt làm anh thấy họ như ma quỷ, anh ngồi bệt xuống một góc hàng hiên, người họa sĩ đă tự vẽ bức tranh của ḿnh u ám như vậy.
Có tiếng con gái quen thuộc ngọt ngào:
- Đứng lên đi anh Bá, khoác áo mưa của em, anh bị cảm lạnh mất.
Bá riu ríu đứng dậy, tiếng cô gái nào đó đầy uy lực như tiếng vị sư già, anh đưa tay nhận lấy chiếc áo mưa.
- Lụa hả em, em đi đâu ghé đây?
Đúng là Lụa, cô nh́n anh đầy thương cảm.
- Em bán bún riêu phụ má xong rồi về trước, giữa đường gặp mưa...
- Ờ mưa, anh cũng bị mưa giữa đường.
Bá liếc qua đám con gái đang cười rúc rích ở một góc cạnh anh, chắc họ có chuyện ǵ vui vẻ lắm, họ hớn hở như bầy thiên nga, vậy mà...
Anh nói với Lụa thật nhỏ:
- Bữa nay anh có chuyện buồn lắm.
Lụa băn khoăn v́ tâm trạng bất thường của người thanh niên này, cô an ủi:
- Chắc chuyện gây gổ giữa anh với anh Đế chứ ǵ, bỏ qua đi anh Bá, em và Nhung hiểu hai anh mà.
Bá vừa gài cúc áo mưa vừa ph́ cười. Bớt lạnh thật rồi đó cô bé ngây thơ ơi. Sao mà cô như một viên thuốc bổ, chỉ thích được chữa bệnh cho mọi người. Nhưng mà cuộc đời này suy dinh dưỡng lắm, cô sẽ bị chúng căng ra làm thịt Lụa ạ.
Bá nghĩ lơ mơ về cô gái trinh trắng đang trú mưa bên cạnh anh. Hai con mắt cô long lanh đen láy như hai cái hột nhăn. Không hiểu thằng Vương Thi sĩ đă ăn hết phần cơm thánh thiện trong hai cái vỏ nhăn kia chưa, Bá tự nhiên thấy ḷng ḿnh nhẹ nhơm hẳn.
- Ờ, anh hết buồn rồi, c̣n chuyện của em và Thi sĩ ra sao?
- Chuyện ǵ vậy anh Bá?
Lụa ửng hồng đôi má:
- Em vẫn gặp anh ấy đôi khi thôi.
- Chứ không phải luôn luôn sao?
- Không, anh chỉ được nước tưởng tượng, anh Vương nghỉ đạp xích lô luôn rồi.
- Hắn đổi qua nghề bốc xếp ở khu thương nghiệp B́nh Tây, anh biết chuyện đó mà.
Lụa như bị giáng một búa vào tim, giọng cô run rẩy:
- Ủa, ảnh không làm áp tải sao?
- Cái ǵ mà áp tải, nó đi làm bốc xếp, nghề đó cực khổ mà nhiều tiền hơn.
Nh́n khuôn mặt tái mét của Lụa, bỗng dưng Bá ngỡ ngàng. Té ra nó giấu Tiểu Muội, nó sợ con bé biết khi phải lều thân vào cái nghề mạt hạng này, nó muốn lúc nào nó cũng là một ṿm cây hoàn chỉnh để cho cô bé trú ẩn. Tội nghiệp Tiểu Muội biết chừng nào, nhưng đành vậy thôi, đă lỡ buột miệng rồi, Bá t́m cách nói tránh:
- Tiểu Muội biết không? Dạo này nhiều người đạp xích lô quá, thằng Vương nó tâm sự với anh, nó không muốn cướp nồi cơm của những người mạt lộ hơn ḿnh. Lụa thấy chuyện đó Vương làm đúng không?
Lụa gật đầu, cô rưng rưng nước mắt.
- Dạ đúng.
- Đó, nó quyết định làm một công việc ǵ có tiền hơn mà vẫn lương thiện. Với sức lực của nó, vác bao tạ cũng không thấm ǵ, có người kêu nó vào đội bốc xếp một cửa hàng thương nghiệp B́nh Tây, thế là nó nhận lời, Lụa thấy chuyện đó đúng phải không?
Lụa gật đầu, nước mắt cô đă ràn rụa.
- Dạ đúng.
- C̣n ba cái chyện hắn nói dối thuộc về ḷng tự trọng. Em không hiểu hắn ư Tiểu Muội, người ta chỉ tự trọng khi biết ḿnh yêu, hắn yêu em mất rồi...
Lụa khóc hu hu như con nít, mặt kệ đám con gái trú mưa nh́n sang ái ngại, mặc kệ sấm sét đầy trời, mặc kệ Bá bứt tóc găi tai như một người có lỗi.
- Vậy mà ảnh nói với em ảnh làm áp tải, làm áp tải được đi lấy hàng hoài, tội nghiệp ảnh, bốc xếp nguy hiểm lắm, anh đừng giấu em Bá, anh Vương có bị... ho lao không anh?
- Lao cái con khỉ mốc, thôi về, người ta ngó ḿnh ḱa.
Anh d́u Lụa đi trong cơn mưa, cái áo mưa vàng như màu của hoa cúc trùm lên đầu hai người. Bá đưa Lụa về tận nhà. Cô vẫn c̣n ấm ức. Rồi cô sẽ t́m mọi cách điều tra vụ này. Thi sĩ sẽ mất hồn thơ với cô cho coi.
Bá đến nhà cha lúc bảy giờ tối. Căn nhà này theo lối cổ vẫn rêu phong như xưa. Khoảng vườn trước nhà rộng và vẫn đầy cây trái. Các em vẫn đổ xô ra đón anh. Chỉ có điều trong nhà bây giờ sắp thêm một cái bàn thờ nữa, và các em của anh, sao con mắt tụi nó nh́n anh không thiện cảm như vậy. Bá lẳng lặng bước lại gần qua tài, anh lấy bó nhan từ tay đứa em út, anh lựa ra sáu cây. Ánh lửa ở đầu nhang rực lên, Bá quỳ xuống bàn thờ mẹ trước.
- Nén nhang này con xin lạy má, má sống khôn thác thiêng hăy phù hộ cho con, con đi rửa nhục được thù nhà, c̣n nợ nước, xin má hăy khiến cho con b́nh tĩnh hơn, hăy giúp đỡ con trong những ngày con c̣n sống sót, c̣n biết mê đắm một cái ǵ đó, ngoài má, là tranh và cuộc đời phóng đăng của con, hăy ban cho con ḷng can đảm dù đối đầu trong mọi nghịch cảnh, đừng ban cho con sự giàu có, thưa má, hăy ban cho con tính người.
Anh nằm gần như rạp xuống sàn gạch bông, nằm không hề động đậy. Những đứa em mở lớn hai mắt kinh ngạc, chúng không nghĩ rằng anh nằm tư thế đó trong suốt nửa tiếng, Ba mươi phút sau, anh đứng dậy, anh vái trước quan tài vị danh y trong tư thế đứng và cúi đầu. Anh không nằm rạp như lúc phủ phục trước di ảnh mẹ.
- Thưa ba, nén nhang này con lạy ba tha thứ v́ tội bất hiếu, nhưng con không phải con người bất nghĩa với kẻ sinh thành. Con đứng trước quan tài ba như hai người đàn ông đứng với nhau. Ba có thể giận con về sự bướng bỉnh, về tất cả hành động của con về trên đời trừ lúc này, con đang tỏ ḷng kính trọng ba. Cầu cho ba sớm gặp lại được má con, con biết má vẫn độ lượng với ba cho đến lúc chết, có điều ba sẽ phải trả giá đắt. Con không xin ba phù hộ con.
Anh đặt nén nhang xuống chỗ cần thiết của nó. Bá lùi ra xa quan tài người cha độc đoán, anh hỏi đứa em trai út:
- Má chôn ở đâu, mày biết không?
- Bả thiêu ở B́nh Hưng Ḥa, b́nh đựng cốt ḱa. Thằng út trả lời tỉnh bơ kèm một ngón tay chỉ lên bàn thờ. Bá cảm thấy máu trong đầu bốc lên.
- Cám ơn ngón tay của mày, c̣n con Thu đâu?
- Chị Ba đă đi lấy chồng.
Thằng em kế Thu ra miệng.
- Chị Ba ở vùng kinh tế mới, chỉ không biết ba chết đâu, chỉ cũng không cần tụi này nữa, chỉ đi theo một ông bộ đội thương binh.
Cả bọn định cười phá lên nếu đấy không phải là chiếc quan tài cha chúng. Bá đón nhận số phận của đứa em gái kế ḿnh một cách chua xót, anh thương con Thu nhất nhà, nó chịu đựng và cũng cắn răng không thua ǵ má, nó có quyền chọn một người chồng cho nó, một người chồng tàn tật đâu phải là tiêu đề của sự thiếu hạnh phúc, con Thu là một đứa con gái thông minh. Nhưng tại sao nó lại bỏ đi, tài sản kếch sù của cha ḿnh không đủ cho vợ chồng nó một căn nhà hồi môn sao?
Bá gằn giọng:
- Tại sao con Thu không ở thành phố?
Tiếng của thằng út:
- Chị Ba sợ chia thêm một phần gia tài cho chồng của bả, bả tự ái lắm anh Hai ơi!
- À th́ ra thế. Thảo nào hồi năy tụi bay nh́n tao như kẻ thù, tụi bay sợ tao cuỗm một phần di chúc của ông già để làm giàu chứ ǵ, có lẽ tụi bay c̣n dám xua đuổi cả con Thu, dám lắm, có lẽ tụi mày cũng trù ẻo ông già qua đời càng sớm càng tốt, dám lắm. Trời ơi, ba thấy chưa ba, thượng bất chính hạ tắc loạn, rau nào sâu nấy. Ba đang bị quả báo nhăn tiền đây này.
Nhưng anh không phẫn nộ nữa, cuộc đời anh từng chạm trán đă đáng phẫn nộ lắm rồi. Bá chỉ buồn bă, anh nói ngán ngẫm:
- Chừng nào có tin con Thu, tụi mày cho tao biết, để tao cho địa chỉ...
Anh rút tấm thẻ họa sĩ vuông vắn đưa cho thằng Tư.
- C̣n bây giờ, chiếu theo di chúc của ba, tao có phần tài sản riêng khá lớn, nhưng tao cho hết tụi mày.
Một trong những đứa em của Bá rạng rỡ hẳn lên, chúng tự nhiên thân thiện với anh quá mức.
- Ngồi nghỉ chút anh Hai.
- Uống nước trà anh Hai.
Thằng Út rút trong túi quần ra một gói 555, nó bóc bao thuốc bằng răng thật nhà nghề.
- Làm một điếu thơm anh Hai, trời c̣n mưa lâm râm mà.
Bá thấy không c̣n ǵ để nói nữa. Khi chúng nói “ngồi nghỉ chút”, “trời c̣n mưa lâm râm” có nghĩa là tụi nó muốn ḿnh đi sớm, anh tiến đến bàn thờ má nhảy nhẹ nhàng lên như một đấu thủ bóng rổ. Với chiều cao một thước tám mươi, anh ôm gọn chiếc b́nh đựng xương cốt mẹ như ôm một trái bóng. Anh lẳng lặng gật đầu chào những đứa em thực dụng của thời đại.
Bá đi qua trước mặt một vài người khách đến phân ưu và ra khỏi nhà. Những đứa em thấy không có ǵ để thắc mắc sự hào phóng của người anh đă xa lạ từ lâu đối với chúng. Lấy nắm xương tàn của má đi ư? Càng tốt. Đỡ phải sợ bả hiện hồn lên một cách vớ vẩn. Phim video ma quỷ dạo này lan tràn.
Bá đi trong những giọt nước mưa thưa thớt, phố xá lên đèn tự lúc nào. Anh thấy đói bụng. Có tiếng rao cháo huyết của một bà lăo lớn tuổi, bà đang ngồi trên một chiếc ghế dẹp, trước mặt là nồi cháo bốc khói. Không ngần ngại, Bá ngồi chồm hổm kêu một tô cháo đầy hành, tiêu, tỏi ớt. Phải húp kiểu nào đó cho sáng trưng mặt mũi. Bụng đă cồn cào lắm rồi.
- Ǵ vậy cháu?
Bà lăo bán cháo huyết hỏi.
- Dạ, b́nh đựng xương người.
Bá vừa ăn vừa đủng đỉnh trả lời.
- Chúa Phật ơi.
Mặt bà lăo xanh lè, bà không dám ṭ ṃ nữa. Thanh niên thời này loạn lắm, biết đâu nó mới vừa giết người.
Bá định móc túi trả tiền th́ anh thoáng thấy một chiếc xe hơi dừng lại ở đàng sau gánh cháo huyết. Cánh cửa xe mở ra cho một cô gái mặc đầm bước xuống bấm chuông. Trời đất, Công Chúa chứ c̣n ai nữa, Nhung một trăm phần trăm mà. Cánh cổng sắt mở ra, cô gái lại lên xe và họ biến mất trong con đường trải sỏi dẫn vào ngôi biệt thự.
Bá cảm thấy ḿnh như bị điện giật. Hôm đưa Nhung và Lụa về, anh không c̣n biết ǵ nữa cả. Khu vực nàng ở bị cúp điện tối om, c̣n anh tối om bởi ly rượu thuốc Nguyễn Hoàng Đế tạt vào mặt. Té ra nhà nàng ở trên con đường này. Ḿnh đă tặng nàng một cái ǵ hôm đó ḱa, phải chăng là một tờ giấy vẽ một b́nh hoa huệ trắng muốt.
Anh đứng lên đi vội vă về phía hai cánh cổng sắt, một bức tranh không phải của anh nằm ngay trên ngưỡng cửa. Bức tranh vẽ một con chó nhe răng, tựa đề bức tranh là “coi chừng chó dữ”.
- Ủa, sao cậu không trả tiền?
Tiền hả, Bá móc túi.
- Cháu quên, xin lỗi cụ.

o0o

Anh ôm b́nh cốt của mẹ vào trong ḷng, tay kia đưa lên bấm chuông.
Một người đàn bà đứng tuổi mở cửa, nếu má ḿnh c̣n sống th́ cũng trạc cỡ bà này, nhưng chắc chắn không sang trọng bằng, má ḿnh làm ǵ có bộ kimônô kín đáo một cách hở hang kia, bà chỉ mặc áo bà ba mà thôi.
- Tôi là họa sĩ Khổng Thành Bá bạn thân của nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế. Nhạc sĩ có nhờ tôi đến gặp Nhung để nhắn một tin tức.
Người đàn bà mặc kimônô không ai khác hơn là mẹ Nhung. Bà đang từ sa sầm nét mặt bỗng trở nên tưới rói trước người thanh niên lạ hoắc nhưng cao lớn đẹp trai này.
- Mời cậu vào nhà, cậu là họa sĩ à?
- Vâng.
Bá bước trên một con đường chung quanh đầy bồn hoa và ṿi nước phun, anh đang t́m cách vận dụng sự khôn ngoan như thế nào đó để người đàn bà đa nghi này bị lừa.
- Nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Đế đă cao, cậu lại c̣n cao hơn.
- Vân, bạn tôi bị gọi là Chú Lùn mà.
- Tên ǵ mà kỳ cục vậy?
Bà đưa tay mời Robert bá ngồi vào bộ xa-lông đời mới, anh ngồi xuống không do dự.
- Bởi v́ thưa bà, tôi và một ông bạn nữa c̣n cao hơn hắn.
Người đàn bà vẫn không ngừng quan sát Bá.
- Cậu ôm cái ǵ trong tay vậy?
- À...
Bá cười gịn tan.
- Chiếc b́nh cổ cực quư, nó có từ đời nhà Tống, nó để dành đựng xương cốt các hoàng hậu thời ấy.
- Thiệt không?
Người đàn bà trố mắt.
- Để tôi giới thiệu nhà tôi xuống xem.
Bá cảm thấy không nên để ḷng tham của bà ta đi quá xa.
- Bà cho tôi gặp Nhung ít phút, bạn tôi đang đợi tôi.
- Cậu khó tính quá.
Chiếc kimônô vùng vằng như hờn dỗi rồi khuất sau pḥng khách.
Một lát sau Nhung bước ra, hai nhân vật trong cổ tích thần thoại đụng độ nhau tay đôi, hai biệt danh do bạn bè ngẫu hứng đặt tên đă gặp gỡ như sự bố trí của thượng đế. Nhung hôm nay thùy mị hơn hôm Bá gặp nàng ở nhà văn hóa, nhưng cái đẹp kiêu kỳ vẫn thấp thoáng từng lúc trong bộ đồ màu vàng được may cắt thật khéo.
Nàng ngồi xuống phía ghế đối diện Bá, bàn tay thon thả chạm vào b́nh trà sen. hai ly thủy tinh trong vắt nhập từ Nhật bốc từng sợi khói mong manh. Khi nàng nâng ly hướng mắt về Bá trước khi chạm môi, trong một giây anh tưởng ḿnh bị ngất đi. Cái dáng ngồi Công Nương kia và cung cách tiểu thư kia anh sẽ t́m cách sắp xếp hợp lư ở bức tranh sắp vẽ. Anh sẽ bố cục làm sao để nàng biếng thành ảo giác trước một người ăn xin chơi đàn. “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, cho tôi xin... chút ái t́nh” lời một bài nhạc sẽ được tân trang phù hợp với t́nh thế của bức tranh anh định vẽ, có điều khuôn mặt người ăn xin phải đẹp như thiên thần. Anh ta hoàn toàn tương phản với những mảng màu u ám đời sống khi dạo nhạc. Được không? Anh đang tự hỏi ḿnh th́ Nhung cất tiếng, nàng đă để cho anh yên lặng một cách đồng lơa năy giờ.
- Em mới đi Nha Trang về.
Bá giật ḿnh, anh lẩm bẩm:
- Hết mùa hè rồi sao?
- Dạ, đă hết mùa hè, rồi sẽ hết mùa thu, mùa đông nữa.
- Và em bỏ học?
- Chưa biết gia đ́nh em quyết định ra sao, em định đút đơn vào trường nhạc...
- Để làm đồ đệ của Nguyễn Hoàng Đế, anh tưởng là em học ngón đàn của hắn th́ tuyệt hơn trường lớp. Đế là một nhạc sĩ Digan...
Nhung liếc Bá một cái chết người, cặp mi nàng ướt như vừa mới tắm.
- Thôi, không nói chuyện đó nữa, anh t́m em làm ǵ?
Bá làm bộ ngạc nhiên:
- Em không chờ điều này sao?
- C̣n lâu, em ghét anh kinh khủng.
- Bởi v́ anh hiểu hết em phải không.
- Anh đă hiểu biết ǵ về em, xạo quá ông anh ơi, anh lách chách như một con chim sẻ, líu lo như một con chim sáo, rồi đợi thời cơ đúng lúc để biến thành con chim ưng sới mồi, anh tưởng anh là số một à?
- Không đâu cô bé, em lầm rồi, anh là cái bóng của số một.
- Định nói em là số một ư?
Nhung đỏ mặt tía tai.
- Anh lém lỉnh quá, một Hoàng Tử đúng nhĩa không ai lém lỉnh như anh đâu.
- Một Công Chúa đúng nghĩa không ai hờ hững trước một Hoàng Tử đâu?
- Em đang nghĩ cách gây sự với anh, đúng chưa?
Trời ơi, gă biết hết, gă biết tường tận nàng như biết một b́nh hoa huệ trắng.
- Em đang nghĩ đến bức vẽ trên giấy hôm đầu tiên ḿnh gặp nhau, đúng chưa?
Trời ơi, gă đón đầu nàng trong tất cả những suy nghĩ, ma quỷ nào đă nhập vào gă, tại sao Nguyễn Hoàng Đế không có những năng lực này như gă, chàng không dám đi gieo bất hạnh cho người khác. C̣n họa sĩ này? Sao Nhung cảm thấy ḿnh yếu đuối quá đi mất.
- Em đang kiệt sức v́ không t́m ra biện pháp nào, đúng chưa?
Nhung lắc đầu, nàng đă hoàn toàn đầu hàng.
- Đừng làm mệt tim em nữa.
- Vậy th́ em phải đi ra khỏi nhà này ngay với anh.
Trời Phật ơi “đi ra khỏi nhà với anh” hỡi chàng họa sĩ ngông cuồng kia, anh phải lượng sức anh chứ, anh sống th́ lông bông, nghề nghiệp th́ bụi đời, ăn nói th́ khiêu khích, tương lai th́ mờ mịt, không gia đ́nh cô gái nào nh́n anh như một sự hứa hẹn được, huống hồ gia đ́nh em với những nguyên tắc giao tế cực kỳ khắc nghiệt, ai lại đi giao trứng cho ác, anh là một kẻ mà “chính phủ nghi ngờ, nhân dân chú ư” anh có biết thân phận ḿnh không Robert Bá? Dù rằng em không thể sống mà thiếu anh được.
- Cầm lấy cái này rồi anh về.
Bá móc túi ra một tờ giấy trắng: b́nh hoa huệ vỡ tan, những đóa hoa trắng rơi rụng năo nùng. Nhung ngó bức tranh sững sờ chết điếng.
- Chào em anh về. Anh không gửi lời thăm bất cứ ai trong gia đ́nh em.
- Anh cầm lấy bức tranh này đi, cả... bức tranh... trước nữa.
Nàng hổn hển như con trùng bị giày xéo.
- Anh muốn em phải làm ǵ?
- Làm ǵ à?
Bá bước nhanh trên con đường lát sỏi trắng ngần.
- Hăy tiễn anh ra cổng ngay.
Nhung rượt theo. Nàng nắm lấy tay anh, nhưng Bá đă gỡ những ngón tay nàng, anh đă trở về con người bản thể.
- Anh nhớ ra rồi công nương ơi, anh đă từng bán ve chai trên đoạn đường này nhiều lần, và những thằng anh của em phun khói xe đầy mặt anh, có lần anh đă suưt nện chúng.
Trời Phật ơi, sao anh mở miệng ra là ác độc như Vũ Vương vậy, họ giống nhau quá. Nhung thấy nghèn nghẹn ở cổ, nàng sắp khóc.
Bá đă ra đến cổng, anh đứng chờ nàng mở cửa. Nhưng Nhung không mở cửa, nàng sợ sẽ mất anh vĩnh viễn, nàng sợ câu chuyện cổ tích bị hủy diệt, nàng đă mất Chú Lùn một cách không đâu, bây giờ lại đến Hoàng Tử, nàng sợ kiếp Công Chúa cấm cung lắm rồi.
- Em biết chuyện đời xưa nói ǵ không?
Nhung lắc đầu:
- Em không biết.
Bá nghiêm giọng:
- Trong chuyện đời xưa, ai làm ác th́ sẽ gặp ác, ai ở hiền th́ gặp lành, Chử Đồng Tử lấy Công Chúa, cô bé Lọ Lem lấy Hoàng Tử phải không?
Nhung bối rối gật đầu.
- Dạ.
- Vậy th́ anh không phải là Hoàng Tử, em cũng không phải là Công Chúa. Anh là một thằng cha bán ve chai nghèo mạt rệp, em là một đứa con gái quư tộc của ngài tổng giám đốc. Nhưng anh tin là sẽ xảy ra chuyện đời xưa.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, anh vẽ bức tranh thứ hai trong trực giác, nó là điềm báo trước chuyện sẽ xảy ra trong gia đ́nh em.
Nhung mở cổng, nàng muốn hỏi anh một câu quyết định.
- Đến lúc đó anh sẽ cư xử với em ra sao?
Mắt Bá lóe lên một thoáng kỳ dị, anh kết luận một cách gọn ghẽ như một sứ giả của thượng đế.
- Đến lúc đó sẽ tái diễn lại đoạn kết của phim “Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn!”

o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  Next