Vưn Thơ   Trang Hoang Chinh Click Here Trang Hoang Chinh

Những bài thơ trác tuyệt của các thi sĩ tên tuổi mà bạn yêu thích

Hàn Mặc Tử   Xuân Diệu Đinh Hùng Nguyễn Bính T.T.KH.
Huy Cận Hồ Dzếnh Lưu Trọng Lư Nguyên Sa Hồ Xuân Hương

 Hoàng Chính Du Tử Lê Trân Sa
Hàn Mạc Tử
Bẽn Lẽn
- Hàn Mặc Tử
 
Trăng nằm sóng soăi trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi
Hoa lá ngây t́nh không muốn động
Ḷng em hồi hộp, chị Hằng ơi .

Trong khóm vi vu rào rạt măi
Tiếng ḷng ai nói ? Sao im đi ?
Ô ḱa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe .

Vô t́nh để gió hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao, lúc nửa đêm
Em sợ lang quân em biết được
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.



Gái Quê
- Hàn Mặc Tử

Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sư.
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đă khiến môi tôi mấp máy thèm.
Từ lúc bóng em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ ngây thơ và ước ao
Lớn lên, em đă biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên.



Mùa Xuân Chín
- Hàn Mặc Tử
 
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lư -- Bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời .
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
-- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi .

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây .
Thầm th́ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ư vị và thơ ngây .

Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Ḷng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
-- "Chị ấy, năm nay c̣n gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang ?"



Đây Thôn Vĩ Giạ
- Hàn Mặc Tử

Sao anh không về chơi thôn Vĩ ?
Nh́n nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây,
Ḍng nước buồn thiu, hoa bắp lay ...
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay ?

Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nh́n không ra ...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết t́nh ai có đậm đà ?



Ave Maria
- Hàn Mặc Tử

Như song lộc triều nguyên ơn phước cả,
Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng.
Thơm tho bay cho đến cơi Thiên Đàng
Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể.
Và Tổng lănh Thiên thần quỳ lạy Mẹ
Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa .
Hương xông lên lời ca ngợi sum ḥa:
Trí miêu duệ của muôn v́ rất thánh.

Maria ! Linh hồn tôi ớn lạnh !
Run như run thần tử thấy long nhan.
Run như run hơi thở chạm tơ vàng...
Nhưng ḷng vẫn thấm nhuần ơn tŕu mến.
Lạy Bà là Đấng tinh truyền thanh vẹn
Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi,
Cho tôi dâng lời cảm tạ pḥ nguy
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế.
Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ:
Gịng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ .
Bút tôi reo như châu ngọc đền vua;
Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị ...
Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí,
Và trong tay nắm một nạm hào quang...

Tôi no rồi ơn vơ lộ ḥa chan
Tấu lạy Bà, Bà rất nhiều phép lạ,
Ngọc như ư vô tri c̣n biết cả
Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh.
Tôi ưa nh́n Bắc Đẩu rạng b́nh minh,
Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới ...
Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi,
Thơm dường bao cho miệng lưỡi khong khen.

Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Gabriel,
Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ,
Người có nghe xôn xao muôn tinh tú ?
Người có nghe náo động cả muôn trời ?
Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
Để ca tụng, -- bằng hoa hương sáng láng
Bằng tràng hạt, bằng sao Mai chiếu rạng
Một đêm xuân là rất đỗi anh linh ?
Đây rồi ! Đây rồi ! Chuỗi ngọc vàng kinh.
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ư,
Trượng phu lời và tông đồ triết lư
Là Nguồn Trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh,
Là Nguồn Đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh...

Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp,
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không
Lút trí khôn, và ám ảnh hương ḷng
Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước...

Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước,
Cho t́nh tôi nguyên vẹn tợ trăng rằm,
Thơ trong trắng như một khối băng tâm
Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu;
Cho vỡ lở cả muôn ngàn tinh đẩu,
Cho đê mê âm nhạc và thanh hương,
Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng,
Ḷng vua chúa cũng như ḷng lê thứ.
Sẽ ngây ngất bởi chưng thơ đầy ứ
Nguồn thiêng liêng yêu chuộng MẸ SẦU BI .

Phượng Tŕ! Phượng Tŕ! Phượng Tŕ! Phượng Tŕ!
Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu,
Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang ?


Đà Lạt Trăng Mờ
- Hàn Mặc Tử

Đây phút thiêng liêng đă khởi đầu:
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ !
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ư thơ .

Ai hăy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới đáy nước hồ reo
Để nghe tơ liễu rung trong gió
Và để xem trời giải nghĩa yêu ...

Hàng thông lấp loáng đứng trong im
Cành lá in như đă lặng ch́m
Hư thực làm sao phân biệt được !
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

Cả trời say nhuộm một màu trăng
Và cả ḷng tôi chẳng nói rằng
Không một tiếng ǵ nghe động chạm
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...


Huyền Ảo
- Hàn Mặc Tử

 

Mới lớn lên trăng đă thẹn tḥ

Thơm như t́nh ái của ni cô

Gió say lướt mướt trong màu sáng

Hoa với tôi đều cảm động sơ

Đang khi màu nhiệm phủ ban đêm

Có thứ ǵ rơi giữa khoảng im

-- Rơi từ thượng từng không khí xuống --

Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim

Tôi với hồn hoa vẫn nín thinh

Ngấm ngầm trao đổi những ân t́nh

Để thêm ấm áp nguồn tơ tưởng

Để bóng trời khuya bớt giật ḿnh

Từ đầu canh một đến canh tư

Tôi thấy trăng mơ biến hóa như

Hương khói ở đâu ngoài xứ mộng

Cứ là mỗi phút mỗi nên thơ

Ánh trăng mỏng quá không che nổi

Những vẻ xanh xao của mặt hồ

Những nét buồn buồn tơ liễu rũ

Những lời năn nỉ của hư vô

Không gian dầy đặc toàn trăng cả

Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng.

Mỗi ảnh mỗi h́nh thêm phiếu diễu

Nàng xa tôi quá ! nói nghe chăng?


Anh Điên
-Hàn Mặc Tử

Anh nằm ngoài sự thực
Em ngồi trong chiêm bao
Cách nhau xa biết mấy
Nhớ thương quá th́ sao?

Anh nuốt phứt hàng chữ
Anh cắn vỡ lời thơ
Anh cắn cắn cắn cắn
Hơi thở đứt làm tư!

 

Thắm Thiết
-Hàn Mặc Tử

Cười cho lắm cho dầm dề nước mắt
Chết ruột gan mà ngoài mặt như không.
Anh nh́n Mai chua xót cả tấm ḷng
Không biết nói làm sao cho da diết!

Trắng như tinh và rất nên thanh bạch
Cốt cách đều rất mực đồng trinh
Mai của anh, chiều phong vận xinh xinh.
Say một nửa và thơm một nửa.

Bay chới với điệu quỳnh dao hương múa
Mê cầm trăng trong một tối xa hoa.
Nâng âm thanh trên những ngón tay ngà
Giây phút ấy rượu say, trời lảo đảo.

Thêm nóng mặt, ân t́nh thôi gượng gạo
Sững ḷng đi trong một tối tân hôn.
Đây Mai Đ́nh, tiên nữ ở Vu Sơn
Đem mộng xuống gieo vào muôn sóng mắt,

Nàng! Ôm nàng! Hai tay ta gh́ chặt
Cả bài thơ êm mát lạ lùng thay!
Ta là người uống muôn hận sầu cay
Nàng là mật của muôn tuần trăng mật.

Ôi khoái trá thấm dần vô thể chất
Hồn trong sương, ảnh hưởng đến mê tơi!
Quư như vàng, trọng như ngọc trên đời
Mai! Mai! Mai! Là Nguyệt Nga tái thế.

T́nh rất nặng và nghĩa đầy lượng bể,
Tôi ôm nàng, muốn cắn chết nàng đi!
Bao năo nùng sầu hận trong mê ly
Anh thấy rơ rằng anh đang trơ trọi.

Em xa quá, biết làm sao nhắn với?
Anh đưa ḷng cho tới huyệt ḷng em!
Mai! Ôi Mai, là em vẫn c̣n nguyên,
Hay đă chết như t́nh anh đă chết?


Trăng Vàng Trăng Ngọc
-Hàn Mặc Tử

Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn ḥ...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đă
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.

Không, Không, Không! Tôi chẳng bán ḥn Trăng.
Tôi giả đ̣ chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi-
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời.

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!


Sầu Vạn Cổ
-Hàn Mặc Tử

Ḷng ta sầu thảm hơn mùa lạnh,
Hơn hết u buồn của nước mây,
Của những t́nh duyên thương lỡ dở,
Của lời rên siết gió heo may.

Cho ta nhận lấy không đền đáp,
Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời,
Bằng tiếng kêu gào say chếnh choáng,
Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi.

Và sóng buồn dâng ngập cả hồn,
Lan tràn đến bến mộng tân hôn.
Khóe cười nức nở nơi đầu miệng,
Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo hon.


Thời Gian
-Hàn Mặc Tử

C̣n đâu tráng lệ những trời xanh
Mùi vị thơm tho một ái t́nh
Đố kiếm cho ra trong lớp bụi
Ít nhiều hơi hám của kiên trinh.

Đừng tưởng ngàn xưa c̣n phảng phất
Nơi làn gió nhẹ lúc ban đêm
Hồn xưa từ ấy không về nữa
Ở cơi hư vô dấu đă ch́m.

Chỉ có trăng sao là bất diệt
Cái ǵ khác nữa thảy đi qua
Tây Thi nàng hỡi bao nhiêu tuổi
Vẻ đẹp mê tơi vẫn nơn nà.

Tôi lạy muôn v́ tinh tú nhé
Xin đừng luân chuyển để thời gian
Chậm đi cho kẻ tôi yêu dấu
Vẫn giữ màu tươi một mỹ nhân.


Mùa Xuân Chín
-Hàn Mặc Tử

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lư: Bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thỉ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ư vị và thơ ngây.

Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Ḷng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
"Chị ấy, năm nay c̣n gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?... "


Một Nửa Trăng
-Hàn Mặc Tử


Hôm nay có một nửa trăng thôi,
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!
Ta nhớ ḿnh xa thương đứt ruột!
Gió làm nên tội buổi chia phôi!



Uống Trăng
-Hàn Mặc Tử

Bóng hằng trong chén ngả nghiêng,
Lả lơi tắm mát làm duyên gợi t́nh
Gió lùa mặt nước rung rinh,
Ḷng ta khát tiếng chung t́nh từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu miên man.
Có ai nuốt ánh trăng vàng ?
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga ?


Trút Linh Hồn
-Hàn Mặc Tử

Máu đă khô rồi, thơ cũng khô
T́nh ta chết yểu tự bao giờ
Từ nay trong gió - trong mây gió
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ

Ta c̣n tŕu mến biết bao người
Vẻ đẹp xa hoa của một thời
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng
Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi.

Ta trút linh hồn giữa lúc đây
Gió sầu vô hạn nuôi trong cây
- C̣n em sao chẳng hay ǵ cả ?
Xin để tang anh đến vạn ngày.


Thầm Lặng
-Hàn Mặc Tử

(Hàn Mặc Tử viết trong lúc ghen và giận Mai Đ́nh)

Mai tiên nữ! Đọc hồn ta cho rơ:
Đau không rên, chết cũng mặc ḿnh thôi.
Mối t́nh si đă lỡ vỡ tan rồi
Ta chỉ biết lặng nh́n thiên hạ khóc.

Được diễm phúc yên vui nơi điện ngọc
Tiên nữ đừng sa xuống chốn trần gian
T́m hồn ta quằn quại giữa lầm than
Để trở lại những ngày đầy huyết lệ!


Hồn Ĺa Khỏi Xác
-Hàn Mặc Tử

Há miệng ra cho hồn văng lên muôn trượng,
Chơi vơi trong khí hậu chín từng mây.
Ánh sáng lạ sẽ tan vào hư lăng,
Trời linh thiêng; cao cả gợi nồng say...

V́ không giới, nơi trầm hương vắng lặng,
Nên hồn bay vùn vụn tới trăng sao,
Sóng gió nổi rùng rùng như địa chấn,
Và muôn vàn thần phách ngả lao đao.

Cả hơi hám muôn xưa theo ám ảnh,
Hồn trơ vơ không biết lạc về đâu ?
Và vướng phải muôn vàn tinh khí lạnh,
Hồn mê man bất tỉnh một hồi lâu.

Rồi sảng sốt bay t́m muôn tử khí,
Mà muôn sao xa cách cơi hoang sơ.
Hồn cảm thấy bùi ngùi như rớm lệ,
Thôi hồn ơi, phiêu lạc đến bao giờ!

Hồn hăy thoát ly ra ngoài tâm tưởng
Là hồn đừng nghĩ ngợi đến hồn trong,
Cứ để mặc hồn ngoài bay lưởng vưởng
Ngao du cùng khắp cơi trí mênh mông.

Xác ta sẽ hút bao nguồn trăng loạn,
Ngấm vào trong cơ thể những hoa hương,
Và sẽ thở ra toàn hơi thở sáng,
Để trên cao, hồn khỏi lộn màu sương.

Rồi hồn ngắm tử thi hồn tan ră,
Bốc thành âm khí loăng nguyệt cầu xa.
Hồn mất xác, hồn sẽ cười nghiêng ngả,
Và kêu rêu thảm thiết khắp bao la...

Ôi hồn thiêng liêng không hề chết đặng,
Làm sao hồn chẳng hiểu nghĩa vô biên.
Ngày tận thế là ngày tán loạn,
Xác của hồn, hồn của xác y nguyên.

Đêm nay ta khạc hồn ra khỏi miệng,
Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương
Nhưng khốn nỗi xác ta đành câm tiếng,
Hồi đi rồ, không nhập xác thê lương.


Hồn Là Ai
-Hàn Mặc Tử

Hồn là ai là ai? tôi không biết
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô vạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đă cấu, đă cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng
Tôi đau v́ rùng rợn đến vô biên
Tôi d́m hồn xuống một vũng trăng êm
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn h́nh
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục

Hồn là ai? là ai! tôi không hay
Dẫn hồn đi ṛng ră một đêm nay
Hồn mệt lả mà tôi th́ chết giấc

Xuân Diệu     

Yêu
- Xuân Diệu


Yêu là chết ở trong ḷng một ít
V́ mấy khi yêu mà chắc được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết...

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
V́ mấy khi yêu mà chắc được yêu !
-- Yêu, là chết ở trong ḷng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người ai theo dơi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và t́nh ái là sợi dây vấn vít.
Yêu, là chết ở trong ḷng một ít.


Tương Tư, Chiều...
- Xuân Diệu

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi ! Anh nhớ em.
Không ǵ buồn bằng những buổi chiều êm
Mà ánh sáng mờ dần cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo ḿnh qua cỏ rối;
Đêm bâng khuâng đôi miếng lẩn trong cành;
Mây theo chim về dăy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ,
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.

Thôi hết rồi ! C̣n chi nữa đâu em !
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đă hết hờn ghen và giận dỗi,
( Được giận hờn nhau ! Sung sướng bao nhiêu ! )
Anh một ḿnh, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ h́nh. Anh nhớ ảnh,
Anh nhớ em, anh nhớ lắm, em ơi !
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời,
Nhớ đôi mắt đang nh́n anh đắm đắm.
Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi,
Mà kỷ niệm ôi, c̣n gọi ta chi.

 

Nguyệt Cầm
- Xuân Diệu

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng trời trong đêm thủy tinh
Lung linh bóng sáng bỗng run ḿnh
V́ nghe nương tử trong câu hát
Đă chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh trời ơi ...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người ...
Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê
Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề...
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.



Phải Nói
- Xuân Diệu

Yêu tha thiết, thế vẫn c̣n chưa đủ ?
"Anh tham lam, anh đ̣i hỏi quá nhiều.
"Anh biết rồi, em đă nói em yêu;
"Sao vẫn muốn nhắc một lời đă cũ ?"

Yêu tha thiết , thế vẫn c̣n chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong ḷng
Không tỏ bày , yêu mến cũng là không.
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
Em biết không ? Anh t́m kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai...
Th́ ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn c̣n chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm bận đến ngh́n lần;
Phải mặn nồng cho măi măi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn t́nh ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy ḷng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn c̣n chưa đủ.


Nguyên Đán
- Xuân Diệu

Xuân của đất trời nay mới đến;
Trong tôi, xuân đến đă lâu rồi;
Từ lúc yêu nhau, hoa nở măi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôi.




Tứ Tuyệt Tương Tư
- Xuân Diệu

I
Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi
Sao nhiều xa cách thế, em ơi!
Sớm trông mặt đất thương xanh núi;
Chiều vọng chân mây nhớ tím trời

II
Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu
Cây vắng: chim bay, nắng vắng chiều
Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu
Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu...

III
Hoa tím tương tư đă nở đầy
Mời em dạo bước tới vườn đây
Em xem: yêu mến em gieo hạt
Hoa tím tương tư đă nở đầy...



Nụ Cười Xuân
- Xuân Diệu

Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui
Thiếu nữ nh́n sương chói mặt trời.
Sao buổi đầu xuân êm ái thế !
Cánh hồng kết những nụ cười tươi.

ánh sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng , lá xôn xao;
Gió thơm phơ phất bay vô ư
Đem đụng cành mai sát nhánh đào.

Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu;
Nỗi ǵ âu yếm qua không khí,
Như thoảng đưa mùi hương mến yêu.

Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê;
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến ḷng ai thấy nặng nề...
Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy
Thiếu nữ làm duyên đứng mỉm cười.

 

Ta Muốn Ôm
- Xuân Diệu


Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với t́nh yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đă đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
-- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!



Dại Khờ
- Xuân Diệu


Người ta khổ v́ thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi,
Người ta khổ v́ xin không phải chỗ.

Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó,
Đến khi hay gai nhọn đă vào xương.
V́ thả ḷng không kềm chế dây cương,
Người ta khổ v́ lui không được nữa.



T́nh Thứ Nhất
- Xuân Diệu

Anh chỉ có một t́nh yêu thứ nhất
Anh cho em , kèm với một lá thư.
Em không lấy , và t́nh anh đă mất.
T́nh đă cho không lấy lại bao giờ.

Thư th́ mỏng như suốt đời mộng ảo.
T́nh th́ buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo.
Măi trăm lần viết lại mới đưa đi.

Ḷng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới bên em , chờ đợi măi không về.
Em đă xé ḷng non cùng giấy mới ,
-- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.

Cũng may mắn , ḷng anh c̣n trẻ quá ,
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa ;
Vườn mưa gió c̣n nghe chim rộn ră.
Ai lại c̣n yêu , bông lựu , bông trà.

Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.
Đă ngh́n lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm.
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ.
Có ai ngỡ ḷng vỡ đă từ bao !
Mắt không ướt , nhưng bao hàng lệ rỏ.
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch ,
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ đơn sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch ;
Sương nguyên tiêu , trời đất cũng chung mờ.

Tờ lá thắm đă lạc ḍng u uất ,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi.
Anh chỉ có một t́nh yêu thứ nhất
Anh cho em , nên anh đă mất rồi.



Xa Cách
- Xuân Diệu
                     . tặng Đỗ Đức Thu
 

Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoăn xích gần thêm chút nữa .
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vă
Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây !"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay .
V́ anh nghĩ: thế vẫn c̣n xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu !
Ta thấy ǵ đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng,
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn lư trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớcứ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
-- Linh hồn ta c̣n u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rơ.
Kiếm măi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào ḍ xét giấc em mơ .
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...

Hăy sát đôi đầu ! Hăy kề đôi ngực !
Hăy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hăy quấn riết đôi vai !
Hăy dâng cả t́nh yêu lên sóng mắt !
Hăy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa ! Thế vẫn c̣n xa lắm !"

 

Đơn Sơ
- Xuân Diệu

Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,
"Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
"Em buồn em nhớ, chao ! em nhớ !
"Em gọi thầm anh suốt cả ngày.

"Ngoài ấy vui không, anh của em ?
"Trong này đă có nắng vàng êm;
"Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
"Em nghĩ ǵ đâu, đứng lặng im.

"Mùa xuân khó chịu quá đi thôi !
"Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
"Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
"-- Hay là anh đă bỏ em rồi?

"Ồ ! mới nghiêng ḿnh xem nước trong,
"Vui mừng em thấy má em hồng... "
Em tôi ăn nói vô duyên quá !
Em đốt ḷng anh, em biết không?


Giục Giă
- Xuân Diệu

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi, t́nh non đă già rồi,
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ ! thời gian không đứng đợi.

T́nh thổi gió, màu yêu lên phấp phới,
Nhưng đôi ngày, t́nh mới đă thành xưa.
Nặng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,
T́nh yêu đến, t́nh yêu đi, ai biết.

Trong gặp gỡ đă có mầm ly biệt,
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài.
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai,
Đời trôi chảy ḷng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến,
Dung nhan xô động, sắc đẹp tan tành
Vàng son đang lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại : cả lầu chiều đă vỡ.

V́ chút mây đi, theo làn vút gió,
Biết thế nào mà chậm răi, em ơi !
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên di về cơi Bắc.

Ai nói trước ḷng em không phản trắc,
Mà ḷng em sao lại chắc trơ trơ ?
Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi.

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
C̣n hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ t́nh tự.

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi ! t́nh non sắp già rồi...
 

Áo Em
- Xuân Diệu

Áo em để lại dáng h́nh
Treo trên mắc áo cho ḿnh thấy thương
Đôi vai nho nhỏ b́nh thường
Khuỷ tay áo gợi h́nh xương tay gầy

Sờn sờn đôi chỗ đâu đây
Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa,
Mấy khuy cúc áo thật thà
Ngắn rồi - em để về nhà mặc thêm.

Áo nh́n anh thật thương em
Hiểu c̣n gian khổ cho nên tay gầy
Áo em gần với anh thay!
Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau.

Áo em thoang thoảng hoa cau
Áo em say đắm một màu trầm hương
Áo em ngày nhớ đêm thương
Áo em chín nắng mười sương anh chờ.


Cảm Xúc
- Xuân Diệu

Là thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây,
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia sẻ bởi trăm t́nh yêu mến.

Đây là quán tha hồ muôn khách đến;
Đây là b́nh thu hợp trí muôn hương;
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương,
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc...
Đôi giếng mắt đă chứa trời vạn hộc;
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm:
Của vu vơ nghe măi tiếng kêu thầm...
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ...

Tay ấp ngực ḍ xem triền máu lệ,
Ngh́n trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim,
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động.

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng;
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời:
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi;
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ...

o0o

-- Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ,
Mà vạn vật là muôn đá nam châm;
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm,
Sao lại trách người thơ t́nh lơi lả.


Anh Đă Giết Em
- Xuân Diệu

Anh đă giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái ǵ đă qua, một cái ǵ đă mất
Ta nh́n nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ
Muôn thưở thần tiên
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng c̣n anh, c̣n em, mà đôi ta đă khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta !
Anh đă giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu
Thê" mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đă mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đă giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến
Em đă giết anh rồi, em vứt xác anh đâu ?

 

Thơ  Duyên

- Xuân Diệu

Chiều mộng ḥa thơ trên nhánh duyên ,

Cây me ríu rít cặp chim chuyền.

Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá ,

Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.

       

Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu ,

Lả lả cành hoang nắng trở chiều.

Buổi ấy ḷng ta nghe ư bạn ,

Lần đầu rung động nỗi thương yêu.

 

Em bước điềm nhiên không vướng chân ,

Anh đi lững đững chẳng theo gần ,

Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu ,

Anh với em như một cặp vần.

 

Mây biếc về đâu bay gấp gấp ,

Con c̣ trên ruộng cánh phân vân.

Chim nghe trời rộng giang thêm cánh ,

Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.

 

Ai hay tuy lặng bước thu êm ,

Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm ,

Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy ,

Ḷng anh thôi đă cưới ḷng em.

 

 

Đây  Mùa  Thu  Tới
- Xuân Diệu

 

Rặng liễu đ́u hiu đứng chịu tang ,

Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng :

Đây mùa thu tới - mùa thu tới ,

Với áo mơ phai dệt lá vàng.

 

Hơn một loài hoa đă rụng cành ,

Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh ;

Những luồng run rẩy rung rinh lá...

Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

 

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...

Non xa khởi sự nhạt sương mờ...

Đă nghe rét mướt luồng trong gió...

Đă vắng người sang những chuyến đ̣...

 

Mây vẩn từng không , chim bay đi ,

Khí trời u uất hận chia ly ,

Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói ,

Tựa cửa nh́n xa , nghĩ ngợi ǵ.

 

" V́  Sao "
- Xuân Diệu

                            . Tặng Đoàn Phú Tứ

 

Bữa trước , riêng hai dưới nắng đào ,

Nh́n tôi cô muốn hỏi " v́ sao ? "

Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp

Một thoáng cười yêu đến khát khao.

 

_ V́ sao giáp mặt buổi đầu tiên

Tôi đă đày thân giữa xứ phiền ,

Không thể vô t́nh qua trước cửa ,

Biết rằng gặp gỡ đă vô duyên ?

 

Ai đem phân chất một mùi hương ,

Hay bản cầm ca ! Tôi chỉ thương ,

Chỉ lặng chuồi theo ḍng cảm xúc ,

Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.

 

Làm sao cắt nghĩa được t́nh yêu !

Có nghĩa ǵ đâu một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt ,

Bằng mây nhẹ nhẹ , gió hiu hiu...

 

Cô hăy là nơi mấy khóm dừa

Dầm chân trong nước , đứng say sưa ;

Để tôi là kẻ qua sa mạc

Tạm lánh hè gay , thế cũng vừa.

 

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi ,

V́ sao , ai nỡ hỏi làm chi !

Tôi khờ khạo lắm , ngu ngơ quá ,

Chỉ biết yêu thôi , chẳng hiểu ǵ.

 


Gởi  Hương  Cho  Gió
- Xuân Diệu

 

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Đem gửi hương cho gió phủ phàng !

Mất một đời thơm trong kẻ núi ,

Không người du tử đến nhằm hang !

 

Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều

Là truyền tin thắm gọi t́nh yêu.

Song le hoa đợi càng thêm tủi ,

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

  

Tản mác phương ngàn lạc gió câm.

Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm ;

Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá ,

Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

 

T́nh yêu muôn thuở vẫn là hương ,

Biết mấy ḷng thơm mở giữa đường

Đă mất t́nh yêu trong gió rủi ,

Không người thấu rơ đến nguồn thương !

 

Thiên hạ vô t́nh nhận ước mơ ,

Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...

Người si muôn kiếp là hoa núi ,

Uống nhụy ḷng tươi tặng khách hờ.


Thân Em
- Xuân Diệu

Đôi tay anh khẽ ôm ḿnh
Ḷng anh toa? ấp thân h́nh sáng trong;
Tay em ôm ấp bên ḷng
Thân em, ngh́n tía muôn hồng cũng thua
Không nền, sao dựng lầu thơ?
Không thân thể, chỉ bâng quơ cái hồn.

- Nhưng thân mới chỉ là nguồn
Đục trong, ḍng nước hăy c̣n tùy sau.
Thân em, anh quí như châu
H́nh em anh có dám đâu soi thường;

Trong thân, anh đă thấy hồn
Tinh hoa ánh mắt, xinh gịn cánh tay
Anh ôm khe khẽ ḿnh đây
Ôi thân yêu quí, chứa say tâm t́nh!


Ngẩn  Ngơ
- Xuân Diệu

 

Ta tiếc theo sau những đóa hồng ,

Những nàng con gái sớm phai bông ;

Những cô hây hẩy c̣n đôi tám ,

Xô đẩy t́nh yêu vội lấy chồng.

 

Ta đă t́m thăm những nấm mồ

Vô t́nh chôn giữa trái tim thơ ,

Vô t́nh ôm ấp bao di tích

Của những t́nh thương bị hững hờ.

 

Giở lạnh rồi đây ! Sắp nhớ nhung !

Sương nghe lảng đảng bạc cây tùng.

Từng nhà mở cửa tương tư nắng ,

Sắp sửa ḷng ta để lạnh lùng !

 

Mùa cúc năm nay sắc đă già

Chim hằng , chim phượng với chim nga

Dơi cùng chim thúy đi đâu mất ?

_ Ôi ! Phượng bao giờ mới nở hoa !

 

Nằm Đêm Anh Cứ Thương Em
- Xuân Diệu

Nằm đêm anh cứ thương em
Rơi nghiêng nước mắt một bên gối nằm.
Thế này cho hết trăm năm
Đến muốn năm vẫn âm thầm thương em.
 

Nguyện
- Xuân Diệu

Nguyện miếng ngon đừng vắng bóng em
Nguyện cảnh đẹp có em bên cạnh
Nguyện tâm hồn như chim chắp cánh
Nguyện xương thịt như cây liền cành.
.
Tiếc lúc trăng vàng soi bóng chiếc
Khổ th́ hoa nở một ḿnh anh
Nguyện xin trời đất làm hai bản
Những lúc xa nhau vẫn vẹn h́nh.
.
Nguyện anh là nôi của trời xanh
Nguyện ru em mây lành vạn đóa
Nguyện em như đèn soi tỏ dạ
Nguyện anh là tất cả năm canh ....

(13/02/62)

Buồn Trăng

- Xuân Diệu

Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.

Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tợ..

Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt t́m thêm rợn ánh khơi vơi,
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết.
Trong suốt không gian, tịch mịch đờị

Gió nọ mà baylên lên nguyệt kia,
Thêm đêm sương lạnh xuống đầm đ́ạ
Ngẩng đầu ngắm măi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi : đêm đă khuya.


Chỉ Ở Ḷng Ta
- Xuân Diệu

Chỉ là gió, nhưng ḷng tôi thả bướm
Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền
Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên
Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá

Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ
Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan
Chỉ là t́nh; nhưng tôi rất mê man
Gồm vũ trụ gửi nơi h́nh cẩm thạch

Cuộc đời cũng đ́u hiu như dặm khách
Mà t́nh yêu như quán trọ bên đường
Mái tranh tàng đỡ rét một đêm sương
Ṿ nước lă mát xoàng đôi buổi nắng

Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng
Thân lữ cô, đừng giận quán tranh nghèo
Ta chỉ giàu những của sẵn mang theo
Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ đă quư

Thiên đường cũng ở trong rương hành lư
Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng
Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông
Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc

Tôi vốn biết cuộc đời thường đạm bạc
Nên mang theo từng suối rượu, nguồn t́nh
Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh
Cứ phong nhă để cho người bớt tục

Để lây lửa chuyển những ḷng giá đúc
Phải ấm lên v́ bắt chước tôi nồng
Để bừng tia trong những mắt tê đông
Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức

Để giục tiếng chim của niềm rạo rực
Đểthay cánh rụng của nỗi phai tàn
Để tươi cười mà âu yếm nhân gian
Tôi có sẵn một mặt trời giữa ngực....
....

Anh Đợi Em Về Ăn Cơm
- Xuân Diệu

Anh đợi em về ăn cơm
Trăng đă lên rồi, trăng sáng
Mảnh ngọc trên cây hoàng lan
Chắc thấy em trên đường vắng

Hẳn em đang c̣n đạp xe
Ba bề bốn phía em nghe
Hoàng hôn lan trên đồng rộng
Mà em đạp gấp chưa về

Hẳn em nghĩ đến ở nhà
Bếp chín cơm rồi đang đợi
Em nghe ấm ngọn đèn ta
Thấy đèn một chấm từ xa

Anh đứng dưới cây hoàng lan
Hoàng hôn như chiếc áo quàng
Bỗng mảnh trăng thu sáng quắc
Anh đợi em về ăn cơm....


Nói Tào Lao
- Xuân Diệu


Nếu anh chết thử vài năm.
Để xem em đứt ruột tằm ra sao?
Để xem nỗi qúy niềm yêu
Một lần cuối rốt bao nhiêu mặn nồng?
Sống cho tốt đẹp với ḷng,
Chết thôi nước mắt ṛng ṛng làm chi!
Anh buồn anh bỏ anh đi,
Em c̣n sống đó vui chi một ḿnh!
Muôn năm ước hẹn nghĩa t́nh,
Một giờ sao bỗng lạ ḿnh lạ ta!
Sống mà cách biệt, chia xa.
Thôi anh chết thử xem ra thế nào?
Tiếc em, anh nói tào lao
Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong!

 

Anh Là Người Bạc Bẽo
- Xuân Diệu

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,
Em yêu rồi, anh đă vội quên ngay
Mới hôm kia t́nh tự đến mê say
Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đ̣i măi như một kẻ keo kiệt,
Trong hồn anh t́nh ái chẳng lâu sao?
Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,
Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ
Giận hờn như anh chẳng được em yêu
Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.
.....


Anh Thương Em Khi Ngủ
- Xuân Diệu

Anh thương em khi ngủ
Phong thái rất hồn nhiên.
Em ngủ như trẻ nhỏ
Ngon say một giấc liền.

Tay em thả xuôi xuôi
Như bơi vào cơi mộng
Mắt em khép dài dài
Dưới trán em lồng lộng.

Em nằm in trẻ nhỏ
Trong chiếc vơng yêu thương
Anh dệt giăng khắp chỗ
Trong pḥng, quanh quất giường.

Anh thức nh́n em ngủ,
Anh canh giấc cho em;
Anh lắng nghe nhịp thở
Ngực em điều xuống lên.

Trở ḿnh, tay ấp má
Anh thương em dáng người
Tin cậy vào cuộc sống,
Tin ở anh trong đờị

Sau một ngày đầy việc
Chúc em tôi giấc lành!
Anh vô cùng sung sướng
Nếu em mơ thấy anh.

......

Anh Về Ấm Thượng
- Xuân Diệu

Anh về Ấm Thượng t́m em,
Nhà tranh một túp, hương đêm một vùng;
Bóng xanh vườn nhăn um tùm,
Khói ngưng mặt nước, sương trùm đầu non .

Anh về Ấm Thượng thăm em,
Gọi tên yêu, khẽ gơ rèm cọ khô .
Em đang thức ngủ mơ hồ,
Tưởng rằng anh ở trong mơ gọi thầm .

Thấy tay em xiết nỗi mừng;
Nh́n em : gương mặt sáng bừng đêm khuya .
Làng không một tiếng chân đi;
Trái tim ta chuyện thầm th́ cùng nhau .

Đêm về Ấm Thượng chưa lâu,
Núi sông cây cỏ nhuộm màu thần tiên .
Chỉ cần một ánh nhen lên,
Một lời ư hiệp - nên thiên sử t́nh.

Đinh Hùng     
Một tiếng em

- Đinh Hùng

Từ giă hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi t́m những phố không đèn.
Gió mùa thu sớm bao dư vị
Của chút hương thầm khi mới quen.

Cùng bóng hàng cây gập giữa đường,
Ân cần tôi ngỏ tấm t́nh thương.
Bao nhiêu hoài băo, bao hy vọng,
Nói hết cho ḷng nhẹ mối vương.

Rồi đây, trên những lối đi này,
Ta sẽ cùng ai, tay nắm tay ...
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
Buông ch́m tâm sự nửa đêm nay .

Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi,
Thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười .
Nụ cười gửi tự thiên thu lại
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi ?

Dĩ văng nào xanh như mắt em?
Chao ôi! Màu tóc rợn từng đêm!
Hàng mi khuê các ch́m sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm.

Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay,
Trăng lên từng nét gợn đôi mày .
Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán,
Chưa ngát hương t́nh, hương đă bay .

Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm?
Sóng đâu c̣n khoé mắt thâm nghiêm?
Ḷng ơi! hoài vọng bao giờ nói
Thăm thẳm trùng dương một tiếng "em"?

Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường,
Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương,
Sương đầm vạt áo mong manh lệ,
Sao rụng bay vào tóc dạ hương.

Tôi lánh trần ai đi rất xa,
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà,
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ,
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa.

 


Ân T́nh Dạ Khúc
- Đinh Hùng
 
Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở,
Em tới đây t́nh tự một đôi lời.
Hồn phong hương trầm tuổi mộng hai mươi,
Ta nói khẽ đủ hai ḷng nghe rơ.
T́nh chẳng xa xôi mà lời giăng gió
Đến làm chi thêm nhạt giấc mơ này?
Nói đi em, từng ư nhỏ mà say,
Từng rạo rực cánh ḷng hoa đang mở.
Từng xao động vô cùng trong nhịp thở,
Từng mê ly qua một thoáng môi cười.
Cả rạt rào thương nhớ đấy, em ơi!
Cả thao thức mạch đời trong tiếng nhẹ.
Ôi bát ngát trái tim hồng nhỏ bé
Nghe làm sao ân ái điệu rung trời?
Nói đi em, cho từng mảnh sao rơi,
Từng vũ trụ tắt dần trong lồng ngực.

Xin hăy để cả ḿnh em thổn thức
Trên tay này mở sẵn đón thân hoa.
Gió ân cần trộn lẫn tóc hai ta,
Gió đằm thắm giúp đôi hồn phơ phất.

Anh say ngất t́nh em trong khóe mắt
Say hương thầm trên mái tóc tơ nhung.
Cặp môi em, xuân thắm nét hoa rừng,
Anh mê uống nhụy thơm tràn vị ngọt.

Nói đi em, lời tự t́nh thánh thót,
Hẹn ngàn năm trong một phút êm đềm.
Lời tự t́nh, em hăy nói đi em,
Lời t́nh tự cũng là lời bỡ ngỡ.
Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở,
Phấn hương bay phơi phới báo duyên lành.

Thơ ân t́nh, anh chuốt lụa mong manh.

 

Tự T́nh Dưới Hoa
- Đinh Hùng

Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng.
Mắt xanh là bóng dừa hoang dại,
Thăm thẳm nh́n tôi, không nói năng.

Bài thơ hạnh ngộ đă trao tay,
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ?
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ,
Nửa như hoài vọng, nửa như say.

Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Ḥ hẹn lâu rồi - Em nói đi !

Em muốn đôi ta mộng chốn nào ?
Ước nguyền đă có gác trăng sao.
Truyện tâm t́nh: dưới hoa thiên lư,
C̣n lối bâng khuâng: Ngơ trúc đào.

Em chẳng t́m đâu cũng sẵn thơ.
Nắng trong hoa, với gió bên hồ,
Dành riêng em đấy. Khi t́nh tự,
Ta sẽ đi về những cảnh xưa.

Rồi buổi ưu sầu em với tôi
Nh́n nhau cũng đủ lăng quên đời.
Vai kề một mái thơ phong nguyệt,
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười.
 

Xuôi Ḍng Mộng Ảo
- Đinh Hùng

Chim hồng về khu rừng cũ ,
Xuân ấy hai ḷng mới yêu .
Cùng hoa , bướm trắng sang nhiều ,
Nắng thơm những chiều t́nh tự .

Xin em ngồi trên nhung cỏ ,
Nghe suối ca vui nhịp nhàng .
Anh ru cho hồn em ngủ ,
Bằng điệu ca sang dịu dàng .

Chim xanh về khu rừng cũ ,
Hè tới , hai ḷng c̣n yêu .
Cỏ thơm mọc đă cao nhiều ,
Cành mộng bao nhiêu hoa đỏ

Nếu bước chân ngà có mỏi ,
Xin em dựa xát ḷng anh .
Ta đi vào tận rừng xanh ,
Vớt cánh rong vàng bên suối .

Lá đỏ rơi trong rừng cũ ,
Thu về , hai ḷng c̣n yêu .
Đường t́nh trải một làn rêu ,
Ngơ ngẩn hồn chiều tư lự .

Em có lên sườn núi biếc ,
Nhặt cánh hoa mơ gài đầu .
Này đôi nai vàng xa nhau ,
Có tiếng gọi sầu thảm thiết .

Chim buồn xa khu rừng cũ ,
Đồi núi trập trùng cỏ rêu .
Hai ḷng nay đă thôi yêu ,
Có tiếng suối chiều nức nở .

Em không nghe mùa thu hết ?
Em không xem nắng thu tàn ?
Trời ơi ! Giọt lệ này tan ,
Là lúc linh hồn anh chết
.........

Truyện Ḷng
- Đinh Hùng

Em đến thăm tôi, nắng đă chiều
Hai ḷng nghe rơ ư đ́u hiu .
Ṿng thu sắp sửa làm thương nhớ,
Lời nói ai trầm đến tịch liêu ?

Tôi kết thơ hoa mộng bướm rồi,
Bây giờ ḷng kể chuyện ḷng thôi .
Bởi chừng em muốn sầu đôi chút,
Tôi mới bâng khuâng ngỏ mấy lời .

Em cũng im nghe câu chuyện ḷng,
mắt buồn qua một thoáng mây trong.
Nghe tôi gợi ư vào thương mến,
em nghĩ làm sao để má hồng?

Tôi kể chuyện vàng êm ái xưa ,
có lời chân thực, có lời thơ,
Ư đem bát ngát hồn non nước,
Đặt giưă ḷng thương - Em hiểu chưa ?

Tâm sự mong manh nói ít nhiều,
Em nh́n, lơ đăng, biết bao nhiêu!
Chiều thu, nắng đọng hàng mi biếc,
Tôi nghĩ trong ḷng: Em cũng yêu ...

.....

Nụ Cười Thương Nhớ

- Đinh Hùng

 

Thu về, em đă gặp thu chưa ?
Giải nước trường giang lạnh mấy bờ ?
Thoảng bóng hoa buồn in lối cũ,
Dặm đường mơ tưởng bước em xưa .

Tôi mải t́m thu mấy bữa nay,
Mới nên sầu mộng, nhớ nhung này .
Tưởng trong thao thức, ḷng giăng gió
Đều nói cùng em: Yêu lắm thay!

Từ trái đồi xanh, xanh măi đâu
Trở về đồng nội ngát ưu sầu,
Hương thơm ngây ngất, hồn hoa cỏ
Hằng viễn hoài em xa cách lâu .

Mảng nhớ mong em, rừng đă vàng,
Dáng chiều giục giă cửa đài trang.
Cảm thương nhan sắc, mờ thu thủy,
Phơ phất trùng dương khói ải quan.

Nước buồn cũng bởi mắt em xanh,
Hồ biển rưng rưng biếc mấy thành?
Em tự phương trời, thu gởi lại
Nụ cười thương nhớ, nét đan thanh.
......

Nguyễn Bính   

Cầu Nguyện

- Nguyễn Bính
 

Nàng hăy vui đi, dẫu một ngày
Dẫu phần ba phút, góc tư giây
Dẫu trong thoáng mắt nh́n như chớp
Cũng đủ cho nàng quên đắng cay

Nàng đừng nên tưởng tôi không biết
Những nỗi yêu thương, những oán sầu,
Tràn ngập những đêm đầy nước mắt
Những ngày đầy hận của nàng đâu?

Không, không, tôi biết, nhưng nàng hỡi!
Tôi biết làm sao giữa lúc này?
Giữa lúc nắng không tươi đẹp nữa
Hoa không buồn thắm bướm không baỵ

Giữa lúc tâm hồn trong sáng ấy
Đường mờ như thủy mảnh gương phai
Ngây thơ hấp hối trong nhan sắc
Đợi hắt hơi thừa một sớm mai

Khuyên một lời ư? nhưng biết đâu
Lời khuyên không chạm đến tim đaụ
Tim đau sẽ vọt ngàn tia máu
Đọng lại muôn ngày vết hận sâu ...

Song tôi phải nói khi oan khổ
Đă hiện h́nh lên ám ảnh nàng
Ai nỡ quay đi không cứu vớt
Lấy người tri kỷ đắm đ̣ ngang

Nàng sống sao cho khỏi yếu hèn
Khóc là ủy mị, chết là điên
Gây cho hoàn cảnh thêm tươi đẹp
Lọc măi cho hồn trong sáng lên

Nàng nên ǵn giữ lấy dung nhan
Chớ tắt khi chưa đến độ tàn
Chớ hết khi c̣n và phải măi
Ngược ḍng tàn phá của thời gian.

Và nên thương lấy đứa con thơ
Săn sóc ai người những sớm trưa
Mùa nắng ai người may áo mỏng
Ai người ấp ủ những đêm mưa?

Những câu nhạt nhẽo tầm thường ấy
Tôi viết ra đây để tặng nàng
Mong sẽ v́ tôi nàng bớt khổ
Giơ tay cười đón ánh Xuân sang.


 

Những Bóng Người Trên Sân Ga
- Nguyễn Bính

Những cuộc chia ĺa khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày

Có lần tôi thấy hai cô bé
Áp má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
- Đường về nhà chị chắc xa xôi !

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu

Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nḥa trong bóng tối từ lâu

Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Đưa tiễn nhau đi bóng chạy dài
Chị mở khăn trầu anh thắt lại
- Ḿnh về nuôi lấy mẹ, ḿnh ơi!

Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng c̣ng đổ bóng xuống sân ga

Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi ǵ
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một ḿnh làm cả cuộc phân ly

Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nh́n đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này

Tôi đă từng chờ những chuyến xe
Đă từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho ḷng dấu biệt ly…



Viếng Hồn Trinh Nữ

- Nguyễn Bính

Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh,
Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ.
Tôi thấy quanh tôi và tất cả,
Kinh thành Hà Nội chít khăn sô.

Nước mắt chạy quanh, t́nh thắt lại,
Giờ đây tôi khóc một người về!
Giờ đây tôi thấy hồn cay đắng,
Như có ai mời chén biệt ly!

Sáng nay vô số lá vàng rơi,
Người gái trinh kia đă chết rồi!
Có một chiếc xe màu trắng đục,
Hai con ngựa trắng bước hàng đôi.

Đem đi một chiếc quan tài trắng,
Và những ṿng hoa trắng lạnh người.
Theo bước, những người khăn áo trắng,
Khóc hồn trinh trắng măi không thôi.

Để đưa nàng đến nghĩa trang này,
Nàng đến đây rồi ở lại đây.
Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ?
Suốt đời tôi nhớ măi hôm nay ....

Sáng nay sau một cơn mưa lớn,
Hà Nội bừng lên những nắng vàng.
Có những cô nàng trinh trắng lắm,
Buồn rầu theo vết bánh xe tang.

Từ nay xa cách măi mà thôi!
T́m thấy làm sao được bóng người.
Vừa mới hôm nào c̣n thẹn thẹn.
Tay cầm sáp đỏ để lên môi.

Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ,
Nàng vừa may với gió đầu thu.
Gió thu c̣n lại bao nhiêu gió,
Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ.

******

Chắc hẳn những đêm như đêm qua,
Nàng c̣n say mộng ở chăn hoa.
-Chăn hoa ướp một trời xuân sắc -
Đến tận tàn canh rộn tiếng gà.

Chắc hẳn là những đêm như đêm kia,
Nửa đêm lành lạnh gió thu về.
Nàng c̣n thao thức ôm cho chặt,
Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê ....

Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im,
Máu đào ngừng lại ở nơi tim.
Mẹ già xé vội khăn tang trắng,
Quấn vội lên đầu mấy đứa em.

Người mẹ già kia tuổi đă nhiều,
Đă từng đau khổ biết bao nhiêu.
Mà nay lại khóc thêm lần nữa,
Nước mắt c̣n đâu buổi xế chiều.

Những đứa em kia chưa khóc ai,
Mà nay đă khóc một người rồi.
Mà nay trên những môi son ấy,
Chả được bao giờ gọi: "Chị ơi!"

******

Nàng đă qua đời để tối nay
Có chàng đi hứng gió heo may,
Bên hồ để mặc mưa rơi ướt,
Đếm măi bâng quơ những dấu giày.

Người ấy h́nh như có biết nàng,
Có lần toan tính chuyện sang ngang.
Nhưng hồn nàng tựa con thuyền bé,
Vội cắm ngh́n thu ở suối vàng.

Có ǵ vừa mất ở đâu đây?
Ḷng thấy mềm như rượu quá say.
Hốt hoảng chàng t́m trong bóng tối:
Bàn tay lại nắm phải bàn tay.

******

Chỉ một vài hôm nữa, thế rồi,
(Người ta thương nhơ' có ngần thôi)
Người ta nhắc đến tên nàng để
Kể chuyện nàng như kể chuyện vui.

Tôi với nàng đây không biết nhau,
Mà tôi thương tiếc bởi v́ đâu?
"Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu."

Hà Nội 1940


Nhớ

-
Nguyễn Bính

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ
Em thử quay xem được mấy ṿng
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ
Em thử lào xem được mấy thưng!
Anh ơi! Em nhớ em không nói
Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên
Từ đấy về đây xa quá đỗi
Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?
.
Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi
Nhớ nhớ mong mong măi măi rồi
Thoi ạ làm sao thoi lại cứ
Đi về giăng mắc để trêu tôi ?
.
Hôm qua chim khách đậu trên cành
Kêu măi làm em cứ tưởng anh
Nội nhật hôm qua về tới bến
Ai ngờ chim khách cũng không linh!
.
Anh bốn mùa hoa em một bề
Anh muôn quán trọ, em thâm khuê
May c̣n được hơn ai sương phụ
Là nhớ người đi có thể về.

T.T.KH.           
Hai sắc hoa ti gôn
- T.T.KH.

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ đến với yêu đương.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ t́nh ta cũng vỡ thôi”.

Thuở ấy nào tôi đă hiểu ǵ
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút ḷng trong chẳng biến suy”.

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi thu lại thu
Ḷng tôi c̣n giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
 
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai.

Tôi nhớ lời người đă bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu th́ tôi đă
Làm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi.

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đ̣.

Nếu biết rằng tôi đă lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?



Bài thơ thứ nhất

- T.T.KH.

Thuở trước hồn tôi phơi phới quá
Ḷng thơ nguyên vẹn một làn hương
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại
Êm ái trao tôi một vết thương.

Tai ác ngờ đâu gió lại qua
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn người đi bến cát xa.

Ở lại vườn Thanh có một ḿnh
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo
Yêu bóng chim xa nắng lướt mành.

Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác
Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều.

Từ đấy không mong không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ
Người ấy ghi ḷng vẫn nhớ em.

Đang lúc ḷng tôi muốn tạm yên
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt ḍng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên.

Đẹp ǵ một mảnh ḷng tan vỡ
Đă bọc hoa tàn dấu xác xơ
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ
Th́ ai trông ngóng chả nên chờ.

Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
V́ tôi c̣n nhớ hẹn nhau xưa:
“Cố quên đi nhé câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ”.

Tôi run sợ viết lặng im nghe
Tiếng lá thu khô xiết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến
Song đời nào dám gặp ai về.

Tuy thế tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa than ôi
Biết đâu tôi một tâm hồn héo
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi.



Bài thơ cuối cùng
- T.T.KH.

Anh hỡi, tháng ngày xa quá nhỉ?
Một mùa thu cũ một ḷng đau
Ba năm ví biết anh c̣n nhớ
Em đă câm lời có nói đâu.

Đă lỡ thôi rồi chuyện biệt ly
Càng khơi càng thấy lụy từng khi
Trách ai mang cánh “ti gôn” ấy
Mà viết t́nh em được ích ǵ?

Chỉ có ba người đă đọc riêng
Bài thơ đan áo của chồng em
Bài thơ đan áo nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem.

Là giết đời nhau đấy biết không?
Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
Giận anh em viết ḍng dư lệ
Là chút dư hương điệu cuối cùng.

Từ đây anh hăy bán thơ anh
C̣n để yên tôi với một ḿnh
Những cánh hoa ḷng, hừ đă ghét
Th́ đem mà đổi lấy hư vinh.

Ngang trái đời hoa đă úa rồi
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp
Đi nhớ người không muốn nhớ lời.

Tôi oán hờn anh mỗi phút giây
Tôi run sợ viết bởi rồi đây
Nếu không yên được th́ tôi chết
Đêm hỡi, làm sao tối thế này?

Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
Lại chính là anh, anh của em.

Tôi biết làm sao được hỡi trời
Giận anh không nỡ nhớ không thôi
Mưa buồn mưa hắt trong ḷng ướt
Sợ quá đi anh, có một người …


Bài thơ đan áo
- T.T.KH. 

Chị ơi, nếu chị đă yêu
Đă từng lỡ hái ít nhiều đau thương
Đă xa hẳn quăng đời hương
Đă đem ḷng gửi gió sương mịt mùng
Hay chăng chị mỗi chiều đông
Đáng thương những kẻ có chồng như em
Vẫn c̣n giá lạnh trong tim
Đan đi đan lại áo len cho chồng
Con chim ai nhốt trong lồng
Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ
Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ
Hay đâu gió đă sang bờ ly tan
Tháng ngày miễn cưỡng em đan
Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng
Như con chim nhốt trong lồng
Tháng ngày than tiếc ánh hồng nơi nao
Ngoài trời hoa nắng xôn xao
Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm
Ai đem lễ giáo giam em
Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời
Ḷng em khổ lắm chị ơi
Trong bao ngờ vực với lời mỉa mai
Quang cảnh lạ, tháng năm dài
Đêm đêm nằm tưởng ngày mai giật ḿnh.

 

T.T.KH. là ai?

T.T.Kh. với những câu thơ xót xa cảm động:

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người...


Vậy T.T.Kh. là ai? Nam hay nữ? Bút danh này chỉ thấy ghi ở ba bài thơ đăng trong Tiểu thuyết thứ bảy và một bài trên báo Phụ nữ, rồi thôi, không thấy xuất hiện nữa.

Ông Hoài Thanh, năm 1941, có soạn cuốn Thi nhân Việt Nam cũng trích dẫn T.T.Kh. với lời ghi chú: 'Sau khi bài thơ kia đăng rồi, xóm nhà văn bỗng xôn xao, đến mấy người nhất quyết T.T.Kh. chính là người yêu của ḿnh. Và người ta đă phê b́nh rất náo nhiệt. Có kẻ không ngần ngại cho những bài thơ ấy là những áng thơ kiệt tác...'.

Hôm nay xin công bố với bạn đọc, một thông tin chúng tôi được biết về T.T.Kh. Người kể c̣n sống, mà T.T.Kh. cách đây bốn năm vẫn c̣n gặp. Chúng tôi thấy cần phải công bố ngay v́ nó có lợi cho việc là văn học sử sau này.

Số là vào dịp hội đền Bà Tấm năm nay (Kỷ Tỵ, 1989), chúng tôi rủ nhau sang Phú Thụy dự hội. Cùng đi có nhà thơ Lương Trúc, năm nay đă 74 tuổi (tên thật là Phạm Quang Ḥa), bạn thân với các nhà thơ Thâm Tâm, Nguyễn Bính và Trần Huyền Trân. Chính bài Tống biệt hành Thâm Tâm viết tặng Phạm Quang Ḥa. Nguyễn Bính cũng có bài thơ tặng Phạm Quang Ḥa mở đầu bằng hai câu:

Tôi và anh: Bính và Ḥa
ở đây xa chị, xa nhà, xa em...

Và đây kết thúc bằng hai câu:
Đây là giọt lệ phân ly
Ngày mai tôi ở, anh đi, bao giờ...?


Nhà thơ Lương Trúc là người cung cấp tư liệu, và tất nhiên ông sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm về họ tên tác giả Hai sắc hoa ti-gôn được công bố dưới đây. Cùng nghe hôm đó với tôi có nhà thơ Trần Lê Văn và nhà thơ Tú Sót.

T.T.Kh. tên thật là Trần Thị Khánh, người yêu của Thâm Tâm. Hai người yêu nhau, nhưng biết không lấy được nhau, hẹn giữ kín mối t́nh, để đỡ phiền đến gia đ́nh của nhau sau này. Cô Khánh đọc Tiểu thuyết thứ bảy in truyện ngắn Hoa ti-gôn của Thanh Châu (số tháng 9-1937) xúc động, tự thổ lộ câu chuyện riêng bằng bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn và gửi đăng Tiểu thuyết thứ bảy.

Bài thơ in ra gây xôn xao trong làng văn chương như ông Hoài Thanh ghi nhận. Tiếp đó để giải thích lư do viết bài Hai sắc hoa ti-gôn, T.T.Kh. gửi đến Tiểu thuyết thứ bảy một bài nữa, với tiêu đề là Bài thơ thứ nhất và viết tặng riêng Thâm Tâm bài thơ Đan áo.

Lại càng xôn xao, nhiều người cho là nam giới giả danh, nhiều người nhận là người yêu của ḿnh, trong số này có nhà thơ Nguyễn Bính.

Thâm Tâm hồi ấy c̣n trẻ, với tính hiếu thắng của tuổi trẻ, ông đă gửi báo Phụ nữ đăng bài thơ Đan áo để minh chứng với thiên hạ rằng T.T.Kh. chính là người yêu của ḿnh. Tất nhiên không có sự đồng ư của T.T.Kh.

Và thế là T.T.Kh. giận, cô viết bài thơ lấy tiêu đề Bài thơ cuối cùng gửi đăng ở Tiểu thuyết thứ bảy, vừa hờn vừa giận đầy yêu thương, và cũng từ đấy T.T.Kh. 'tắt lịm' trên thi đàn.

Sau này, Thâm Tâm có viết một bài thơ dài để trả lời T.T.Kh. bài Các anh, (tập thơ mới của Thâm Tâm, nhà xuất bản Văn học 1987, có in bài Các anh nhưng đây chỉ mới trích một phần).

Lời bàn: Có người viết hàng trăm bài thơ, in hơn chục tập thơ, mà không gây được mộ vang hưởng nào trong nghệ thuật thơ. T.T.Kh. viết bốn bài, có bài đă gây được vang hưởng.

Thơ hay đâu cần nhiều.

Phê-lích ác-ve (Félix Arvers, 1806-1850) chỉ nhờ bài T́nh tuyệt vọng mà tên tuổi được ghi trong văn học sử Pháp. Mới hay trong 'lănh địa' nghệ thuật, số lượng chỉ là cái không đáng kể. T.T.Kh. cần phải đợc xem xét và đáng giá như một tác giả của ḍng thơ lăng mạn. Điều đó không có ǵ là quá đáng.

Được biết T.T.Kh. về sống ở Thanh Hóa đă bốn năm nay, không biết bây giờ bà c̣n hay mất, nhưng cứ xin phép cho chúng tôi được công bố điều bí mật trên v́ nghĩ rằng:

Thời gian đi đă dài, nhà thơ Thâm Tâm đă mất, ông nhà cũng quy tiên. Vả lại, cũng v́ công việc của văn sử học, nếu đă t́m ra tác giả của một tác phẩm nổi tiếng th́ dù đắn đo đến đâu rồi cũng phải công bố.

Hoàng Tiến
1989

Huy Cận          

Ngậm Ngùi
- Huy Cận

Nắng chia nửa băi , chiều rồi ...
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu .
Sợi buồn con nhện giăng mau;
Em ơi ! Hăy ngủ... anh hầu quạt đây .
Ḷng anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng b́nh thường !
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ...
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ ...
-- Hồn em đă chín mấy mùa thương đau ?
Tay anh em hăy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi ...



Áo Trắng
- Huy Cận
                           . tặng Nhất Linh

Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như ḷng,
Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.

Em đẹp bàn tay ngón ngón thon;
Em duyên đôi má nắng hoe tṛn.
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại pḥng anh cả núi non.

Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời;
Hồn em anh thở ở trong hơi .
Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,
Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài .

Đôi lứa thần tiên suốt một ngày,
Em ban hạnh phúc chứa đầy tay,
Dịu dàng áo trắng trong như suối
Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.



Tràng Giang
Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài (H.C.)
- Huy Cận
                         . tặng Trần Khánh Giư

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song,
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy gịng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đ́u hiu,
Đâu tiếng làng xa văn chợ chiều .
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu .

Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đ̣ ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật.
Lặng lẽ bờ xanh tiếp băi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc...
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa
Ḷng quê dờn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.



Đi Giữa Đường Thơm
- Huy Cận
                         . tặng Thạch Lam

Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm...
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm,
Ḷng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.

Đất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu:
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu ?
Không biết nữa . -- Có chút ǵ làm ngợp
Trong không khí... hương với màu hoà hợp...

Một buổi trưa không biết ở thời nào,
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao,
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ,
Mà đôi lứa đứng bên vườn t́nh tự .
Buổi trưa này xưa kia ta đă đi,
Phải cùng chăng ? ḷng nhớ rơ làm chi !

Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng,
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng,
Trí vô tư cho da thở hương t́nh,
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng ḿnh
Như sắp nói, nhưng mà không; -- khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu rất thơm tho;
Gió hương đưa mùi, d́u dịu phất phơ ...

Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng...
Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
"Chân hết đường th́ ḷng cũng hết yêu".
Chân đang bước bỗng e dè đứng lại
-- Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại ...



T́nh Tự
- Huy Cận

Sáng hôm nay hồn em như tủ áo,
Ư trong veo là lượt xếp từng đôi .
Áo đẹp chưa anh ! Hoa thắm thêu đời,
Áo mơ ước anh bận giùm chiếc nhé.
Vàng rạng cùng xanh, hồng cười với tía,
Xin mời anh chọn h́nh sắc yêu đương.
Hồn em đây đủ muôn ánh nghê thường,
Anh hăy bận hồn em màu sáng chói .

Anh có biết hôm nay là ngày hội
Của ḷng ta . Em trần thiết, trang hoàng.
Anh đă về; em nghe dưới chân vang
Hoa lá nở với chuông rền giọng thắm.

Thủa chờ đợi, thời gian rét lắm.
Đời tàn rơi cùng sao rụng canh thâu;
Và trăng lu xế nửa mái t́nh sầu,
Gió than thở biết mấy lời van vỉ ?

Ḷng em nhớ ḷng anh từ vạn kỷ,
Gặp hôm nay nhưng hẹn đă ngàn xưa .
Yêu giữa đời mà hồn ở trong mơ,
T́nh rộng quá, đời không biên giới nữa,
Đây cửa mộng ḷng em, anh hăy mở.
Màu thiên thanh rời rợi, gió long lanh :
Hồn nhớ thương em dệt áo dâng anh.



Chiều Xưa
- Huy Cận

Buồn gieo theo gió veo hồ,
Đèo cao quán chật, bến đ̣ lau thưa .

Đồn xa quằn quại bóng cờ,
Phất phơ buồn tự thuở xưa thổi về.

Ngàn năm sực tỉnh lê thê
Trên thành son nhạt. -- Chiều tê cuối đầu ...

Bờ tre rung động trống chầu,
Tưởng chừng c̣n vọng trên lầu ải quan,

Đêm mơ lay ánh trăng tàn,
Hồn xưa gởi tiếng thời gian, trống dồn.

Đôi ḍng tiểu sử về Huy Cận

Ḷng quê dờn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà..

Tên thật Cù Huy Cận, sinh ngày 31 tháng 5 năm 1919, quê làng ân Phú huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh; cha là một nhà nho.

Đậu tú tài Tây ở Huế, sau đó theo học ở trường Cao Đẳng Canh Nông, ở phố Hàng Than cùng với Xuân Diệu. Năm 1943 ông đậu kỹ sư canh nông.

Từ năm 1945 đến nay là Thứ trưởng rồi hàm Bộ trưởng, phụ trách các công tác văn hóa và văn nghệ.

Làm thơ từ 1934, đăng thơ từ năm 1936. Tác phẩm tiêu biểu gồm có các tập thơ Lửa Thiêng (1940), Kinh Cầu Tự (1942), Vũ Trụ Ca (chưa in, 1942-43), Trời Mỗi Ngày Lại Sáng (1958), Đất Nở Hoa (1960), Bài Thơ Cuộc Đời (1963), Những Năm Sáu Mươi (1968), Cô Gái Mèo (1972), Chiến Trường Gần Chiến Trường Xa (1973), Ngày Hằng Sống Ngày Hằng Thơ (1975), Ngôi Nhà Giữa Nắng (1978).

Là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của phong trào Thơ Mới, thơ ông có một bản sắc và giọng điệu riêng, có chiều sâu xă hội cũng như triết lư. Thơ Huy Cận mang một nỗi buồn sâu lắng, miên man, ảo năo và thảm đạm; nỗi buồn của "đêm mưa", của "người lữ thứ", nỗi buồn của "quán chật đèo cao", của "trời rộng sông dài".

Hồ Dzếnh        
Ngập Ngừng
- Hồ Dzếnh

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để ḷng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế !

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, T́nh có nghĩa ǵ đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi !

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hăy gắng quay về,
T́nh mất vui lúc đă vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi c̣n dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho ngh́n sau ... lơ lửng... với ngh́n xưa ...



Mầu Cây Trong Khói
- Hồ Dzếnh

Trên đường về nhớ đầy ...
Chiều chậm đưa chân ngày,
Tiếng buồn vang trong mây ...

Chim rừng quên cất cánh,
Gió say t́nh ngây ngây,
Có phải sầu vạn cổ
Chất trong hồn chiều nay ?

Tôi là người lữ khách,
Mầu chiều khó làm khuây,
Ngỡ ḷng ḿnh là Rừng,
Ngỡ hồn ḿnh là Mây,

Nhớ nhà châm điếu thuốc,
Khói xanh bay lên cây... (1)




Mưa
- Hồ Dzếnh

Tôi nhớ ngày năm xưa
Mái nhà vang tiếng mưa,
Đang ngày mà hóa tối,
Nước chảy át lời thưa .

Gió tung đầu ngọn mít,
Gió nghiến thân cây dừa,
Tôi và Hiền ở cách
Vẻn vẹn một dàn dưa .

Tay tôi làm loa miệng,
Hỏi : Hiền ăn cơm chưa ?
Chừng nghe không rơ tiếng,
Hiền đáp : hai giờ trưa .

Trời mưa rồi trời mưa,
Sân nhà đầy bong bóng
Hai tôi ngồi mơ mộng,
Đếm măi vẫn đương thưa .

Bây giờ tôi đă lớn
Ít lúc trông trời mưa,
Như tôi, Hiền cũng lớn
Má đỏ không như xưa .

Bong bóng tàn theo mộng,
Nhân duyên dần hết mùa .
-- Ai như Hiền áo trắng
Loáng thoáng qua hơi mưa ?



Giản Dị
- Hồ Dzếnh

Em ăn, em nói, em cười,
Kiếp này không có hai người như em.

Kinh thành: quần nhiễu, hàng len,
Em tôi: aó trắng, quần đen sơ sài .

Ai mà để ư vào ai,
Quần đen lẫn bóng, áo gai lẫn mầu .

Trên đời hai đứa yêu nhau
Quần đen hóa đẹp, áo sầu hóa vui .

T́nh là hạnh phúc chia đôi,
Hương lan kẽ đá, trăng soi dậm trường...

Đừng mong ước cả Thiên Đường,
Hăy xin lấy nửa tấc vườn vắng hoa .

T́nh người bướm lại, ong qua,
T́nh tôi con nước, canh gà hắt hiu .

Sầu tôi bờ bến bao nhiêu,
Nếu đời em để sắc điều gây nên...



Cảm Xúc
- Hồ Dzếnh

Cô gái Việt Nam ơi !
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi,
Tôi biết t́nh cô u uất lắm,
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi .

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa,
Má hồng mỗi tiết, mỗi phôi pha,
Khi cô vui thú, là khi đă
Bồng bế con thơ, đón tuổi già !

Cô gái Việt Nam ơi !
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi,
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Ngh́n năm vằng vặc ánh trăng soi .

Tôi đến đây t́m lại bóng cô,
Trở về đường cũ, hái mơ xưa,
Rau sam vẫn mọc chân rào trước,
Son sắt, ḷng cô vẫn đợi chờ.

Giải lúa cô trồng nay đă tươi,
Gió xuân ư nhị vít bông, cười...
Ai hay ḷng kẻ từng chăm lúa,
Trong một làng con, đă héo rồi !

Cô gái Việt Nam ơi !
Nếu chữ Hy Sinh có ở đời,
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho ḷng cô gái Việt Nam tươi.



Như Ư
- Hồ Dzếnh 

Trời đẹp như trời mới tráng gương,
Chim ca, tiếng sáng rộn ven tường.
Có ai bên cửa, ngồi hong tóc
Cho chẩy lan thành một suối hương...

Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành,
Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh,
Chim bay cánh chĩu trong xuân ư,
Em đợi chờ ai, khuất bức mành ?

Giữa một giờ thiêng, t́nh rất đẹp,
Rất buồn và rất... rất thanh thanh
Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ,
Em ạ! yêu nhau ... chết cũng đành !
Lưu Trọng Lư    
Thơ Sầu Rụng
- Lưu Trọng Lư

              Tặng Hoài Thanh, người bạn
                đầu tiên đă đưa lại cho ta
                  cái hương vị say nồng của
                      cuộc đời và của văn chương.

Vừng trăng từ độ lên ngôi,
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ .
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo .
Năm năm tiếng lụa xe đều .
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây .

Nhẹ bàn tay, nhẹ cánh tay,
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng,
Thời gian lặng rót một ḍng buồn tênh.



Tiếng Thu
- Lưu Trọng Lư
               . Tặng bạn Văn

Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức ?
Em không nghe rạo rực
H́nh ảnh kẻ chinh phu
Trong ḷng người cô phụ ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô ?



Một Mùa Đông
- Lưu Trọng Lư

I

Đôi mắt em lặng buồn
Nh́n thôi mà chẳng nói
T́nh đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông
Không một lần đă nói
Nh́n nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Giời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi măi;
Qua rồi muà ân ái:
Đàn sếu đă sang sông.

Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa
Nh́n nhau và lệ ứa
Một ngày một cách xa .

Đây là giải Ngân hà
Anh là chim Ô thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua .

Để mặc anh đau khổ
Ái ân, giờ tận số
Khép chặt đôi cánh song !
Khép cả một tấm ḷng.

II
                     . Tặng D.C.

Em là gái trong song cửa
Anh là mây bốn phương trời
Anh theo cánh gió chơi vơi .
Em vẫn nằm trong nhung lụa.

Em chỉ là người em gái thôi
Người em sầu mộng cuả muôn đời
T́nh em như tuyết dăng đầu núi
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời .

Ai bảo em là giai nhân
Cho đời anh đau khổ ?
Ai bảo em ngồi bên cửa sổ
Cho vương víu nợ thi nhân ?

Ai bảo em là giai nhân
Cho lệ tràn đêm xuân ?
Cho t́ nh tràn trước ngơ,
Cho mộng tràn gối chăn ?

III

Ngày một ngày hai cách biệt nhau
Chẳng được cùng em kê gối sầu,
Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo,
Cùng cười những chuyện thế gian đau .

Ngày hôm tiễn biệt buồn say dắm
Em vẫn đuà nô uống rượu say
Em có biết đâu đời vắng lạnh
Lạnh buồn như ngọn gió heo may

Môi em đượm sặc mùi nho tươi
Đôi má hồng em chúm nụ cười
Đôi mắt em say mầu sáng lạn,
Trán em để lỏng làn tóc lơi .

Tuy môi em uống ḷng anh say
Lời em càng nói, càng chua cay
Anh muốn van em đừng nói nữa
Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay .

IV

Hăy xếp lại muôn vàn ân aí
Đừng trách nhau đừng aí ngại nhau
Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng.

Hăy như chiếc sao băng băng măi
Để ḷng buồn, buồn măi không thôi .



T́nh Điên
- Lưu Trọng Lư

     .Tặng các bạn cũ và những ngày qua

Mười bẩy xuân, em chửa biết sầu
Mối t́nh đưa lại tự đâu đâu ...
Em xinh, em đẹp, ḷng anh trẻ,
Dan díu cùng nhau giấc mộng đầu .

T́nh trong như nước biển trong xanh.
Huyền ảo như giăng lọt kẽ mành,
Phơi phới như hoa đùa nắng sớm,
Rạt rào như sóng vỗ đêm thanh...

Hôm ấy trăng thu rụng dưới cầu,
Em cười em nói suốt canh thâu;
Yêu nhau những tưởng yêu nhau măi,
T́nh đến muôn năm chửa bạc đầu ...

Ngày tháng trôi xuôi với ái ân...
Bên cầu lá rụng đă bao lần!
.........................

T́nh ái hay đâu mộng cuối giời ...
Nhầm nhau giây lát hận muôn đời
Kẻ ra: non nước, người thành thị,
Đôi ngả t́nh đi, người mỗi nơi .

Hôm nay ngồi ngóng ở bên song
Ta được tin ai mới lấy chồng
Cười chửa dứt câu, t́nh đă vội ...
Nàng điên trên "gối mộng" người thương.

Ta mơ trong đời hay trong mộng ?
Vùng cúc bên ngoài, động dưới sương.
Ta dí đôi tay vào miếng kính,
Giật ḿnh quên hết nỗi đau thương...

Ta hát dăm câu vô nghĩa lư:
Lá vàng bay lả vào buồng ta
Ta viết dăm câu vô nghĩa lư
Người điên xem đến hiểu ḷng ta .



Nắng Mới
- Lưu Trọng Lư

Tặng hương hồn thầy me

Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác gà trưa gáy năo nùng,
Ḷng rượi buồn theo thời dĩ văng,
Chập chờn sống lại những ngày không.

Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời
Lúc người c̣n sống tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước dậu phơi .

H́nh dáng me tôi chửa xóa mờ
Hăy c̣n mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước dậu thưa .



Một Chút T́nh
- Lưu Trọng Lư

Chửa biết tên nàng, biết tuổi nàng,
Mà sầu trong dạ đă mang mang.
T́nh yêu như bóng giăng hiu quạnh,
Lạnh lẽo đêm trường, giăi gió sương.

Ta chỉ xin em một chút t́nh,
Cho ḷng thắm lại với ngày xanh.
Sao em quên cả khi chào đón,
T́nh ái, chiều xuân, đến trước mành ?

Rộn ră cười vang một góc lầu,
Ngày thơ em đă biết ǵ đâu !
Đêm khuya trăng động trong cây lá,
Ṿ vơ ta xe mấy đoạn sầu .

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm,
Lạnh lùng ta dơi bước chân em,
Âm thầm ấp mối xa xa... vọng;
Đường thế đâu t́m bóng áo xiêm ?

Đợi đến Luân hồi sẽ gặp nhau,
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau .
Chờ anh dưới gốc sim già nhé !
Em hái, đưa anh... đóa mộng đầu .
 
Nguyên Sa          

Cần Thiết
-
Nguyên Sa

Không có anh lấy ai đưa em đi học về ?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa ?
Những lúc em cười trong đêm khuya,
Lấy ai nh́n những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc...

Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh th́ ai ve vuốt?

Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?

Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục...


Tháng Giêng Và Anh

-
Nguyên Sa

Chào tháng Chạp, hôm nào th́ đến Tết?
Em mặc áo xanh hay mặc áo thêu hồng
Bầu trời mây ở dưới áng mi cong
Em có muốn anh giữ giùm phân nửa?...

Tháng Giêng và anh vươn vai và mở cửa
Trời trên cao, em cũng ở trên cao
Tháng Giêng cho anh một nụ hoa đào
Anh gởi cho em một trời mộng tưởng...

Bài hát đó mang cho anh ḥ hẹn
Em nhớ mang vàng cho cúc, ngọc cho lan
Mang cầu vồng cho khoảnh khắc mưa tan
Và một chút vai em cho huệ trắng...

Con chim én cùng với thơ bay trong nắng
Trên môi anh dường có ngọn cỏ thơm
Là ngón tay nào trong mười ngón tay em
Có cả nụ hôn đầu quanh quất đó...

Tháng Giêng và anh rủ nhau ngồi dưới phố
Tô môi hồng xin nhớ cánh sen non
Tháng Giêng chờ một chút lượng xuân em
Nụ cười đó, anh chờ xuân vĩnh viễn

Tháng Giêng và anh rủ nhau châm điếu thuốc
Điếu thuốc đầu năm và điếu thuốc đầu ngày
Ṿng khói tṛn khuyên phía trái, bên tai
Tà áo em có nhánh cười trong vũ điệu

Tháng Giêng và anh rót đầy trong ly rượu
Một góc trời âu yếm, khúc Bolsa
Yêu cuộn tṛn trong tám chữ mây qua
Khi em tới lượn ṿng trên mái tóc...



Tháng Sáu Trời Mưa
-
Nguyên Sa

Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toa? đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đă khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...

Hăy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hăy nh́n nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hăy gởi cho nhau từng hơi thở mùa thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhe.

Và hăy nói năng những lời vô nghĩa
Hăy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hăy để môi rót rươu vào môi
Hăy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hăy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hăy ngủ cho ngoan
Hăy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa ?
Anh vẫn xin mưa phong toa? đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
V́ anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tṛn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
 

Paris Có Ǵ Lạ Không Em ?
- Nguyên Sa

Paris có ǵ lạ không em?
Mai anh về em có c̣n ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngơ
Em có t́m anh trong cánh chim
Paris có ǵ lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một gịng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em ?

Em có đứng ở bên bờ sông ?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo gịng nước
Anh sẽ t́m em trong bóng trăng

Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nh́n trong gió đưa...

Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa ḿnh xa cách
Anh vẫn được nh́n mây trắng bay

Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
V́ em hay một vừng trăng sáng
Đă đắm trong ḷng cặp mắt em ?

Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung

Paris có ǵ lạ không em ?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi ḷng ḿnh là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen ?...


Áo Lụa Hà Đông
- Nguyên Sa

Nắng Sài g̣n anh đi mà chợt mát
bởi v́ em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn c̣n nguyên lụa trắng

anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vă vẽ chân dung
bay vội vă vào trong hồn mở cửa

gặp một bữa, anh đă mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học tṛ anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

em không nói đă nghe từng gia điệu
em chưa nh́n mà đă rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung t́nh
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt

em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng v́ đâu
nhưng sao đi mà không bảo ǵ nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

để anh giận, mắt anh nh́n vụng dại
giận thơ anh đă nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng

em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ t́nh lụa trắng


Tiễn Biệt
- Nguyên Sa

Người về đêm nay hay đêm mai ?
Người sắp đi chưa hay đi rồi ?
Muôn vị hành tinh rung nhè nhe.
Hay ly rượu tàn run trên môi ?

Người về trên một ḍng sông xanh
Trên một con tàu hay một ga mông mênh
Sao người không chọn sông vắng nước?
Hay nước không nguồn cho sông đi quanh?
Sao người đi sâu vào không gian trong?
(Bức tường vô h́nh nên bức tường dày mênh mông)
Và sao ḷng tôi không là vô tận?
Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song...

Người về chiều nắng hay đêm sương?
Người về đ̣ dọc hay đ̣ ngang?
Câu thơ sẽ là lời ḥ hẹn
Nhưng nói làm ǵ tôi xin khoan!
Nhưng người về đâu, người về đâu
Để nước sông Seine bỡ ngỡ chảy qua cầu
Sao người không là v́ sao nhỏ,
Để cho tôi nh́n trong đêm thâu ?
Sao người không là một cung đàn,
Cho ḷng tôi mềm trong tiếng than?
Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc
Khi gió se trùng muôn không gian
Sao người không là một con đường?
Sao tôi không là một ga nhỏ ?
Mà cũng có những giờ gặp gỡ
Cũng có những giờ chia tan?
Người về ḷng tôi buồn hay ḷng tôi vui ?
Áo không có màu nên áo cũng chưa phai
Tôi muốn hỏi thầm người rất nhe.
Tôi đưa người hay tôi đưa tôi ?

Hồ Xuân Hương

Cảnh làm lẽ (Lấy Chồng Chung)
- Hồ Xuân Hương

Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung!
Năm th́ mười họa, nên chăng chớ,
Một tháng đôi lần, có cũng không...
Cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng,
(1)
Cầm bằng làm mướn, mướn không công.
(2)
Thân này ví biết dường này nhỉ,
Thà trước thôi đành ở vậy xong.
(3)

Chú thích:

(1) Có bản chép là "hẩm".
(2) Tức kể như đi ở đợ cho người ta mà không có tiền công.
(3) Tức nói biết thế này th́ không thèm đi lấy chồng nữa.


Bà Lang Khóc Chồng
- Hồ Xuân Hương

Văng vẳng tai nghe tiếng khóc ǵ ?
Thương chồng nên khóc tỉ t́ ti.
Ngọt bùi, thiếp nhớ mùi cam thảo.
(1)
Cay đắng, chàng ơi, vị quế chị
(2)
Thạch nhũ, trầm b́
(3), sao để lại,
Quy thân, liên nhục
(4), tẩm mang đi.
Dao cầu
(5), thiếp biết trao ai nhỉ ?
Sinh kư
(6), chàng ơi, tử tắc quỵ (7)

Chú thích:
 (1) Cam thảo là ngon ngọt, nhưng cũng là tên vị thuốc Bắc, một thứ rễ cây có vị ngọt.
(2) Quế chi là cành quế, cũng tên một vị thuốc.
(3)  (4)  Các thứ thạch nhũ, trầm b́, quy thân, liên nhục cũng đều là tên những vị thuốc.
(5) Dao cầu là thứ dao dùng để thái thuốc của các thày thuốc Bắc.
(6) Sinh kư là sống gửi, nhưng cũng là tên một vị thuốc, tức sống gửi thân.
(7) Tử tắc quy, tức chết là về, nhưng chữ quy cũng c̣n là tên vị thuốc nữa.


Chùa Hương
- Hồ Xuân Hương

(1) Bày đặt ḱa ai khéo khéo pḥm,
Nứt ra một lỗ hỏm ḥm hom.
Người quen cơi Phật chen chân xọc,
(2)
Kẻ lạ bầu Tiên
(3) mỏi mắt ḍm.
Giọt nước hữu t́nh rơi thánh thót,
Con thuyền vô trạo
(4) cúi lom khom.
Lâm tuyền
(5) quyến cả phồn hoa (6) lại,
Rơ khéo trời già đến dở dom.
(7)

Chú thích:
(1)  Tức chùa Hương Tích ở phủ Mỹ Đức, tỉnh Hà Đông, trong thờ Phật Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát.
(2)  Xọc có nghĩa là thọc vào, dấn vào.
(3)  Bầu tiên là chỗ động tiên ở, chỗ riêng hẳn một bầu thế giới.
(4)  Vô trạo là không mái chèo.
(5)  Lâm tuyền là nơi suối rừng.
(6)  Phồn hoa là nơi thị thành, đô hội.
(7)  Dở dom là bày vẽ, bày đặt.


Đánh Cờ
- Hồ Xuân Hương

Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Đét đồn
(1) lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí
(2) mà chơi,
Cấm ngoại thủy
(3) không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Để đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà đă lữa.
Thoạt mới vào, chàng liền nhẩy ngựa,
(4)
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh
(5) lên,
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp sợ bí, thiếp liền ghểnh sĩ.
Chàng lừa thiếp đương khi bất ư,
Đem tốt đầu dú dí vô cung.
(6)
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Nước pháo đă nổ đùng ra chiếu.
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chửa chịu,
Thua th́ thua quyết níu lấy con.
(7)
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà.
(8)


Chú thích:
(1)
Đét đồn là tiếng lái của đốt đèn.
(2) Đấu trí nghĩa là thử tài trí nhau xem ai giỏi hơn ai.
(3) Ngoại thủy là nước ngoài, tức người ngoài.
(4) Tức quân mă.
(5) Quân tượng.
(6) Chỗ phạm vi con tướng.
(7) Con đây tức con cờ.
(8) Chỉ bàn cờ và quân cờ.


Đèo Ba Dội
- Hồ Xuân Hương

(1) Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét tùm hum nóc,
Ḥn đá xanh ŕ lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
(2)
Đầm đ́a lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân, quân tử ai là chẳng...
Mỏi gối, chồn chân vẫn muốn trèo.
(3)

Chú thích:
(1)
Tức đèo Ngang hay đèo Cả, hay gọi đèo Hải Vân, một ngọn đèo có tiếng là hiểm trở ở Trung Việt.
(2) Thốc là thổi mạnh vào vật ǵ làm tung ngược lại.
(3) Ư nói tất cả mọi người, kể cả các nhà trí thức, ai cũng vẫn muốn trèo xem cảnh đẹp dù cho mỏi gối, chồn chân.


Chửa Hoang
- Hồ Xuân Hương

Cả nể cho nên hóa dở dang, (1)
Nỗi niềm có thấy hỡi chăng chàng?
(2)
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc,
Phận liễu sao đành nẩy nét ngang.
(3)
Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa?
(4)
Mảnh t́nh một khối thiếp xin mang.
Quản bao miệng thế lời chênh lệch,
(5)
Không có nhưng
(6) mà có mới ngoan. (7)

Chú thích:
(1) Có bản chép "hóa lỡ làng".
(2) Có bản chép "chàng hỡi biết chăng chàng".
(3) Hai câu 3 và 4 này thích nghĩa "chửa hoang" v́ chữ "thiên" là trời, chưa có thêm nét cho nhô đầu lên th́ đậu đă thành chữ "phu" là chồng, tức nói chưa chồng. C̣n chữ "liễu" là cây liễu mà có nét ngang là chữ "tử" là con, tức nói đă có con trong bụng.
(4) Có bản chép "cái lỗi trăm năm chàng chịu cả".
(5) Lời chênh lệch tức những lời bàn tán mỉa mai.
(6) Có bản chép "những kẻ không".
(7) Do câu tục ngữ "Không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian sự thường".


Đánh Đu
- Hồ Xuân Hương

Tám cột khen ai khéo khéo trồng,
Người th́ lên đánh, kẻ ngồi trông.
Trai đu gối hạc khom khom cật,
Gái uốn cong lưng ngửa ngửa ḷng.
Bốn mảnh quần hồng bay phất phới,
(1)
Hai hàng chân ngọc duỗi song song.
Chơi xuân đă biết xuân chăng tá ?
(2)
Cột nhổ đi rồi, lỗ bỏ không!


Chú thích:
(1) V́ mỗi lần đánh đu thường hai người cùng chung một cái đu, đứng quay mặt vào nhau. (có bản chép "bay phới phới")
(2) V́ đánh đu là một tṛ chơi xưa thường mở vào những ngày hội trong mùa xuân. (có bản chép "chơi xuân đă biết")


Cái Quạt Giấy I
- Hồ Xuân Hương

Một lỗ (1) sâu sâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dáng tự ngày xưa.
Vành ra ba góc da c̣n thiếu,
(2)
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa,
(3)
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng,
(4)
Ph́ phạch trong ḷng đă sướng chưa?


Chú thích:
(1) Tức lỗ dùi để xỏ các nan quạt ở chỗ cuống tay cầm.
(2) V́ cái quạt mỗi khi mở ra thành h́nh tam giác, mà chỉ có nửa trên là giấy.
(3) Khi khép lại những chỗ giấy ấy thừa ra.
(4) Trướng là tấm màn (treo ở trước giường).



Cái Quạt Giấy II
- Hồ Xuân Hương

Mười bảy hay là mười tám đây? (1)
Cho ta yêu dấu chẳng rời tay.
Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc,
Rộng hẹp đường nào cắm một cây
(2)
Càng nóng bao nhiêu càng muốn mát,
(3)
Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày.
Hồng hồng má phấn duyên v́ cậy,
(4)
Chúa dấu vua yêu một cái này.

Chú thích:
(1)
V́ quạt thường có 17 hay 18 nan.
(2) Tức một cây để xỏ nan quạt ở lỗ dùi.
(3) Có bản chép: "thời càng mát."
(4) V́ giấy quạt thường phất bằng nước trái cây, thứ trái giống như trái hồng nhưng nhỏ hơn, nhiều nhựa hơn và cũng chát hơn nữa. Quạt phất bằng nước ấy nên màu sắc thường có vẻ hồng hồng.


Đền Thái Thú

- Hồ Xuân Hương

Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo,
Ḱa đền Thái Thú
(1) đứng cheo leo.
Ví đây đổi phận làm trai được,
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu.
(2)

Chú thích:
(1)
Sầm Thái Thú tức Sầm Nghi Đống, thái thú Điềm Châu bên Tàu, đem quân sang đóng ở Đống Đa để đánh Tây Sơn; không ngờ bị Nguyễn Huệ đánh bại, Sầm tử trận. Người quanh vùng lập miếu thờ, cửa miếu có tấm bảng đề "Sầm Thái Thú miếu".
(2) Hồ Xuân Hương mỉa mai Thái Thú là tầm thường, đă thua trận chết mà c̣n linh thiêng để dọa nạt dân chúng quanh vùng. Nếu nàng là trai, th́ quyết không thua Thái Thú.


Đồng Tiền Hoẻn
- Hồ Xuân Hương

(1)
Cũng ḷ cũng bễ, cũng cùng than,
Mở mặt vuông tṛn
(2) với thế gian:
Kém cạnh cho nên mang tiếng hoẻn,
Đủ đồng ắt cũng đóng nên quan.
(3)

Chú thích:
(1) Tiền hoẻn là tiền sét hay gỉ.
(2) V́ đồng tiền xưa h́nh tṛn, lỗ vuông giữa.
(3) Ư nói hoẻn th́ hoẻn nhưng đủ số 60 quan tiền th́ cũng là quan tiền.


Hang Cắc Cớ  (1)
- Hồ Xuân Hương

Trời đất sinh ra đá một cḥm
Nứt làm hai mảnh hỏm ḥm hom.
Kẽ hầm
(2) rêu mốc trơ toen hoẻn,
Luồng gió thông reo vỗ phập pḥm.
Giọt nước hữu t́nh rơi lơm bơm,
Con đường vô ngạn
(3) tối om om.
Khen ai đẽo đá, tài xuyên tạc,
(4)
Khéo hớ hênh ra lắm kẻ ḍm.


Chú thích:
(1)
Hang này ở Kẽm Trống, thuộc huyện Kim Bảng, tỉnh Ninh B́nh.
(2) Kẽ hầm là kẽ sâu thăm thẳm.
(3) Vô ngạn là không biết đâu bờ bến cả, tức vô tận, vô cùng.
(4) Xuyên là dùi, khoét; tạc là đào, xẻ.


Thiếu Nữ Ngủ Ngày
- Hồ Xuân Hương

Mùa hè hây hẩy gió nồm đông, (1)
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng .
(2)
Lược trúc chải dài trên mái tóc,
Yếm đào trễ xuống dưới nương long.
(3)
Đôi g̣ bồng đảo sương c̣n ngậm,
(4)
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông.
(5)
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,
Đi th́ cũng dở, ở không xong.


Chú thích:
(1)
Tức gió đông nam.
(2) Qúa giấc nồng là ngủ một giấc say quá.
(3) Nương long là chỗ dưới lồng ngực.
(4) Bồng đảo là non Bồng, nghĩa bóng chỉ ngực phụ nữ.
(5) Đào nguyên là nguồn Đào, động Đào. Trong truyện tích, Lưu Thần và Nguyễn Triệu đi lạc vào Đào Nguyên và gặp tiên ở đó.


Tức Cảnh Tề Sở
- Hồ Xuân Hương


Đằng quốc tôi nay vốn nhỏ nhen,
Hai bên Tề Sở giữa mà len,
Ngảnh mặt lại Tề e Sở giận,
Quay đầu về Sở sợ Tề ghen.
(1)

Chú thích:
 (1)
Nước Đằng là nước nhỏ ở giữa hai nước Tề và Sở, không biết nên thân Tề hay Sở. Bài này thích nghĩa ấy, nhưng cũng có người cho đó là bài vịnh cảnh một ông chồng hai vợ, mà chỉ dùng cách nói bóng bằng điển tích mà thôi.


Giếng Nước

- Hồ Xuân Hương


Ngơ sâu thăm thẳm tới nhà ông,
Giếng ấy thanh tân
(1) giếng lạ lùng.
Cầu trắng phau phau đôi ván ghép,
Nước trong leo lẻo một ḍng thông!
Cỏ gà lún phún leo quanh mép,
(2)
Cá giếc le te lách giữa ḍng.
Giếng ấy thanh tân ai đă biết?
Đố ai dám thả nạ rồng rồng.
(3)

Chú thích:
(1)
Thanh tân là trong sạch, mới mẻ.
(2) Mép đây nghĩa là bờ giếng.
(3) Nạ rồng rồng: rồng rồng là thứ cá con mới nở thường đi ăn từng đàn. Nạ là con cá lớn đi theo coi chừng, người ta cho đó là mẹ nó, tức cá mái, nhưng chính là cá đực, v́ loài cá khi con mái đẻ trứng ra, th́ con đực đớp lấy phun ra cho nở rồi đi theo trông coi.


Khóc Tổng Cóc
- Hồ Xuân Hương

Chàng Cóc ơi! Chàng cóc ơi!
Thiếp bén duyên chàng có thế thôi
Ṇng nọc đứt đuôi từ đây nhé,
Ngh́n vàng khôn chuộc dấu bôi vôi!



Quả Mít
- Hồ Xuân Hương

Thân em như quả mít trên cây
Da nó xù x́, múi nó dầy.
Quân tử có thương th́ đóng cọc,
(1)
Xin đừng mân mó, nhựa ra taỵ


Chú thích:
(1)
Khi quả mít gần chín, muốn ăn mau, người ta thường hạ xuống lấy cọc tre hoặc gỗ đóng vào cuống, đem phơi nắng cho chảy hết nhựa đị Cũng có bản chép "Quân tử có yêu th́ đóng nơ".


Mắng Học Tṛ Dốt I
- Hồ Xuân Hương

Khéo léo đi đâu lũ ngẩn ngơ ?
Lại đây cho chị dạy làm thơ.
Ong non ngứa nọc châm hoa rữa,
Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa.



Mắng Học Tṛ Dốt II
- Hồ Xuân Hương

Dắt díu nhau lên đến cửa chiền (1)
Cũng đ̣i học nói, nói không nên.
Ai về nhắn bảo phường ḷi tói,
Muốn sống, đem vôi quét trả đền.
(2)

Chú thích:
(1)
Cửa chiền tức cửa chùa.
(2) Ư nói làm dơ bẩn của chùa.
 

Hoàng Chính

thơ mừng sinh nhật chúa
- Hoàng Chính

chúa chẳng phạt anh cái tội liều
lên đồi nhân thế rủ em theo,
gió mưa tầm tă ḷng tê tái
xiêm áo hong khô cái mỹ miều.

chúa chỉ phạt em cái tội ngoan
mặc anh dụ măi chẳng quy hàng
em ngoan, chúa kiếm ai chuộc tội,
khỏi uổng công người xuống thế gian.

chúa chẳng phạt anh cái tội ĺ,
thiên đàng địa ngục cũng theo đi
ṃn câu lục bát chiều ân sủng
mưa móc ân cần buổi biệt ly

chúa sẽ phạt em cái tội hiền
mưa hồng phai nắng tím hồn nhiên.
bao nhiêu tà ư thành sương khói
để tiếc công anh gánh luỵ phiền

chúa sẽ phạt em, sẽ phạt em
cái tội thương anh quá muộn màng
cái tội vô t́nh em bỏ mặc
một ḿnh anh gánh nỗi gian nan.

chúa có phạt ai cũng thế thôi,
cái người c̣n sống sẽ mồ côi,
th́ thôi hai đứa cùng chia nhé
một giấc mơ ngoan dẫu nửa vời.



thơ cho niềm bí ẩn, nơi xa

- Hoàng Chính
 

mưa cứ đổ bên ngoài khung kính vỡ

mùa lăng quên rêu lạnh lối đi vàng

cơn gió lạc se se hương dự tính

ngày vỗ về niềm trắc ẩn hoang mang

 

có khi thèm điêu đứng một môi hôn

ly cà phê thở khói mờ kính cận

 

lẽ ra em phải dựa vai anh

tóc thả xuôi gịng vô thừa nhận

lẽ ra em khâu vá da anh

từng mũi chỉ miệt mài mơ ước cũ

da bỡ ngỡ xôn xao lời phủ dụ

góc đường quen, cổ thụ hứa đâm chồi

 

lẽ ra em chỉ khóc cạnh anh thôi

khi khao khát xoi ṃn khung trí nhớ

bài hát cũ chạy ṿng quanh đĩa nhựa

con mọt già đục ruỗng những trang kinh

 

lẽ ra em ngủ dựa vai anh

chiêm bao ướt rợn cong từng chân tóc

hơi thở rối nước tràn đê vỡ đập

mưa cọc c̣i, ghềnh thác ngóng chênh vênh

 

lẽ ra em phải hát ru anh

điệp khúc nhớ hẹn ḥ xanh phố nhỏ

lời tha thiết khi không thành ẩn dụ

áo vai sờn, nỗi nhớ chạy ṿng quanh

 

lẽ ra em chết ở bên anh

khi tiếng hát nằm nghiêng vai tiềm thức

mưa thao thức sợi mềm giăng đáy vực

tháng xa ngày nỗi nhớ trổ gai non

 

lẽ ra em là nơi chốn b́nh yên

nơi giấu giùm anh ngàn điều bí ẩn



lăng nhăng
- Hoàng Chính
 

gieo tôi

cái hạt lăng nhăng

mọc lên cây trái đa đoan

giữa đời

 

chiều

em vương văi nụ cười

mùa tôi gặt hái vạn lời vô minh

 

gieo tôi

cái hạt linh tinh

nở trong em

cái chuyện t́nh

éo le


 

tiễn đưa
- Hoàng Chính
có một lần em bảo cầm bằng ḿnh có duyên mà không nợ
 

đưa nhau, ḷng nát, vải nhàu

áo khâu

mấy thuở bạc đầu

xót xa

 

nợ này, nợ của người ta

lệch vai áo vá

ruột rà rối tung

 

đưa nhau

dấu cái khật khùng

hồn lao đao giữa

băo bùng, chia xa



tôi vừa níu áo người ta
- Hoàng Chính
 

sương sa

áo lụa, vai mềm

ai về cơi mộng êm đềm

cỏ hoa

 

tôi vừa níu áo người ta

xé thêm mấy mảnh

trăng tà

dán lên


 

trời ơi, anh tỉnh làm sao được...
- Hoàng Chính
 

nàng dẫn anh vào cơi văn chương

rủ viết truyện dài, anh bảo không

đổi qua truyện ngắn, anh từ chối

tiểu thuyết nào hơn tiểu-thuyết-nàng

 

cô rủ hắn làm thơ, dĩ nhiên

hắn say, quên cả cách gieo vần

trời ơi ta tỉnh làm sao được

ngực mời thơm ngát những mùa xuân

 

nắn nót tơ duyên khung chỉ mới

đuờng t́nh vẽ rối cả bàn tay 

đêm ơi, mùa hăy là trăng mật

để lối trăm năm hẹn kiếp này

 

cô dẫn anh đi khắp cơi đời

tay nào gặt hái những mùa vui

tay nào khâu vá trăng mê muội

họ chết, chao ơi, chết tuyệt vời



 

gửi người cất giữ tuổi thơ tôi
- Hoàng Chính
 

cho dù tính tuổi ta hay tuổi tây

th́ em cũng thua anh vài ba con giáp

đă dặn nhau lờ đi chuyện tuổi tác

trong xứ t́nh, trái đất đổi ṿng quay

bận tâm làm ǵ tuổi ta với tuổi tây

em c̣n bé ham chi làm người lớn

người lớn vô duyên lúc ghen lúc giận

bởi trong ḷng đă thủ sẵn gươm, đao

đă tính thiệt hơn, trũng thấp đỉnh cao

người lớn một phần yêu, chín phần toan tính

 

em mới lớn tóc trầm hương, da phấn

có đâu cần son thẫm những môi ngon

cứ hoảng hồn khi anh bất chợt ôm hôn

và bủn rủn tay chân như khi trả bài không thuộc

hăy cứ trẻ thơ như vài ba năm trước

phố phường quen, lờ những gốc si già

để lá rơi đầy trăm lối em qua

bầy bươm bướm theo nhau vào cổ tích

 

vẫn biết tính tuổi ta em già hơn một chút

đủ yên tâm để nói chuyện ầu ơ

đủ dạn dầy mà hứa hẹn vu vơ

đủ khôn khéo mà đày anh khốn khổ

xin giữ dùm anh khung trời bé nhỏ

lũ chim ngoan tỉa nắng đọng hiên nhà

như hai đứa ḿnh hạnh phúc đêm qua

nhỏ dấu mặt vào ngực anh, mắc cỡ

 

hăy cứ vui mỗi lần mua vé số

thiên hạ bắt tŕnh giấy tờ tuỳ thân

(luật xứ này cấm cờ bạc trẻ con)

đă có anh gánh dùm em bao nhiêu là tuổi tác

cứ hồn nhiên, đừng đóng vai người khác

hăy hờn ghen như nắng rụng bên song

cứ dịu dàng thuở mười bốn, mười lăm

trang nhật kư, mây hồng hong gió biếc

cứ tất tả quay lưng mà không quên mắt liếc

để anh c̣n hoài cái tội vô t́nh

để nát ḷng này giây phút nhỏ lặng thinh

cơn băo tuyết bốn mùa bia mộ trắng

 

căn pḥng nhỏ chùng áo khăn xa vắng

nửa chiếc giường run trí nhớ mượt mà

gối nệm che hờ cuốn sách đọc đêm qua

từng con chữ dập d́u qua phố hẹn

những chuyến đ̣ mơ về chung một bến

anh loay hoay đợi nhỏ đă lâu rồi


 

Lời tỏ t́nh buổi sáng
- Hoàng Chính
 

Những câu hỏi dễ thương

hay tại nhỏ gật đầu

nắng rụng xuống vai ngoan

buổi sáng

 

Không nhớ rơ anh hôn em

hay là anh hôn nắng

mà suốt ngày ấm áp cả mong chờ

 

Nhỏ ngóng phương nào

con mắt ngu ngơ

Anh viết vội câu thơ t́nh lên ngực áo

 

Vải mỏng xôn xao

 

Hơi thở mềm

 

Môi ấm

 

Thịt da ngoan

 

Em yêu dấu

 

Con chiên ngủ bên đồi

tuyên xưng niềm tin tôn giáo

 

Gă tín đồ kia tử đạo cả trăm lần

Anh xin phần đời c̣n lại

để yêu em


 

đồng lơa
- Hoàng Chính

dừng chân

hái

nụ hôn

thèm

 

ṿng quanh góc phố

ngọn đèn

ngó lơ


 

sao sợi tóc dài nỡ bỏ tôi đi
- Hoàng Chính
 

khi sợi tóc dài lỡ buộc chân tôi

lối đi nào cũng quay về đất hứa

tôi bỗng dưng thành tôi bé nhỏ

trốn học theo người, sách vở quên tên

 

tôi thành tôi mười bốn, mười lăm

chữ nghĩa lạ ngập trang vở mới

buổi nhân loại lao xao tập nói

tôi tập nghe hoài ngôn ngữ đong đưa

ḷng chân thành như mép vải đan thưa

tâm mở ngỏ để nhân gian thấy hết

 

có hiểu ra không những lời chân thật

mà sợi tóc dài nỡ bỏ tôi đi

 

như cánh diều nghiêng giây phút sinh th́

tôi rụng xuống nghĩa trang đời vô vọng

 

hứa thương nhau hoài như h́nh với bóng
sao sợi tóc dài nỡ bỏ tôi đi


 

thơ viết ở café mozart
- Hoàng Chính
 

mưa nhảy nhót trên môi

cái mưa tọc mạch ướt hương người

gài sâu sợi vải vào da thịt

tóc đổ vai tṛn, tóc lệch ngôi

 

mưa dậy th́, mưa thoa son

có đâu dỗ được cái ghen hờn

từ anh cuống quưt lời thăm hỏi,

mưa thất t́nh hay thương nước non?

 

mọc cái gai mềm trên sống lưng

tội tôi; cảm cúm nữa không chừng

loi ngoi xé nát bài kinh cũ

ngực mềm vết chém, mủ ai mưng

 

lời ướt như loài chim chết đuối

hẹn ḥ mờ ám cả trăm năm


 

thơ cuối năm cho tiểu muội
- Hoàng Chính
 

đầu năm, tiểu muội lên chùa
ḷng anh, lá rụng cuối mùa oan khiên
tâm thành vái chuyện t́nh duyên
có hay con mắt láo liên lối vào?
đâu người chen lấn xôn xao
hít hà hương tóc, mời chào thịt da
chùa vuông một cơi ta bà
trước, sau, trên, dưới, những tà tâm vây
lộc nào, nhớ hái cho hay
kẻo anh ngậm cái chua cay thất t́nh
tết về, tiểu muội nghe kinh
những tăng cùng tiểu, u minh lối về
lạc dần vào cái u mê
phàm phu ḥ hẹn, rủ rê cửa thiền
tết về, anh dại, anh điên
cắt tay, máu chảy oan khiên bốn mùa
tết về tiểu muội nam mô
nhớ cây nhang thắp trên mồ từ tâm
nhớ xông hương chỗ anh nằm
cơi riêng anh chết âm thầm, xót xa
biết đâu nghiệp chướng, yêu ma
theo em hết cả đường ra, lối vào
vai mềm, dáng mỏng lao đao
cái câu đưa đón, mời chào lăng quên
tết về, tiểu muội bon chen
ḷng anh chết đứng hờn ghen, tết buồn!


 

ni cô
- Hoàng Chính
 

ư
từ câu nói đong đưa
từ con mắt liếc
dạ thưa, ngại ngùng

lời
tan trong gió
bảo: đừng!

da thơm đă vội giăng mùng,
trải drap

môi ngoan nạt cái tâm tà
mười năm sám hối
cũng là hư không


 

ở đây điếng cả linh hồn
- Hoàng Chính
 

ở đây
ngày ngắn, đêm dài
biển nguôi sóng vỗ
người mai một t́nh
ở đây
bèo bọt hư vinh
bóng trôi cuối băi đầu ghềnh
không vui
ở đây
người dối gạt người
miếng cơm, manh áo
đổi đời, thay tên
ở đây
sáng nhớ, chiều quên
nắng mưa mấy thuở
lụy phiền bể dâu
ở đây
nuốt lệ cơ cầu
đàn không tiếng hát nhiệm mầu sớm hôm
ở đây
điếng cả linh hồn
gọi em
mưa lũ bồn chồn
thề xưa

 

thập giá
- Hoàng Chính
 

giọt máu khô đọng trên khóe môi
cái lời đay nghiến nuốt không trôi
sao ḿnh không thể chia nhau nhi?
một miếng hôn quen để nhớ đời

lửa cháy trên rèm mi, lửa mềm
cái nh́n em giận dỗi không quen
sao ḿnh không thể thù nhau nhỉ?
lửa cháy âm thầm tôi suốt đêm

mềm những ngón tay gân máu xanh
xé tôi trăm mảnh vụn ân t́nh
sao ḿnh không thể cho nhau nhi?
nhát búa êm đềm trên dấu đinh?

ngực ấm ức chi ngực phập phồng
thuơng yêu t́nh hận có ǵ không ?
sao ḿnh không thể v́ nhau nhi?
âm thầm mà tát măi biển đông

những dấu đinh bàn tay chúa xưa
ngàn năm thơm ngát dấu tôn thờ
trăm lời thăm hỏi mà vô nghĩa
để lỡ muôn đời câu đón đưa

 

lục bát long đong
- Hoàng Chính
 

quẩn quanh
cũng bốn phương trời
t́m mưa, gặp nắng,
t́m người, thấy ta

buồn
về như thể hồn ma
phất phơ giữa chốn thật thà áo bay

rằng
ta c̣n ở nơi này
nhặt cho hết cái rủi may cuối đời


 

sợ
- Hoàng Chính

sợ
ta rồi sẽ yêu người
sợ
ta san núi
xẻ đồi qua thăm
sợ
ta mê chỗ em nằm
đào luôn huyệt mộ âm thầm chôn ta
sợ
em nghĩ măi không ra
yêu bao nhiêu nữa mới là trăm năm


 

cho tiểu muội, nơi xa...
- Hoàng Chính
 

xế chiều
dốc đứng, tôi leo
vai nghiêng thập giá
chân treo đỉnh trời

mặt buồn, tua tủa gai tôi
muội đi bỏ cái mồ côi dọc đường
vẫn c̣n yêu,
vẫn c̣n thương
cớ sao đổ bóng mười phương
khổ h́nh

 

 

trăm năm, c̣n thiếu...
- Hoàng Chính
 

c̣n tôi một góc tim hồng
buồn treo thạch nhũ
mịt mùng lối ra

ai về đúc tượng người ta
để hang động cũ sương sa phủ hoài
tôi ngồi bóc sợi nắng phai
sắp câu thần chú
mồi chài thịt da

tôi ngồi, tôi vẽ người ta
trăm năm
c̣n thiếu nét tà tâm kia


 

ĺ x́
- Hoàng Chính
 

hạt dưa đỏ đôi môi
tóc nồng hương pháo tết
bóng trong gương mỉm cười
viền đôi con mắt liếc

tà áo vướng chân vui
lời nào không nói hết

tay khoanh tṛn nũng nịu
cô nhỏ nhắc anh hoài

th́ đây em nhắm mắt
hôn khẽ một bên thôi
như đồng tiền mừng tuổi
anh dán nhẹ lên môi

cay nồn
g nàn môi nhỏ
rượu nếp than hay tỉnh?

anh về ngơ ngẩn nhớ
từ nay sẽ điêu linh


 

Anh từ độ nói lên điều cấm kỵ
- Hoàng Chính

Ngày đă muộn làm sao mà hứa hẹn
áo mù sương ong óng nỗi xôn xao
người bé nhỏ như ḍng sông thân ái
chảy êm đềm vào nỗi nhớ hư hao.

Răng đă cắn những lời đong đưa cũ
lưỡi trầm luân đă uốn cả trăm lần.
Sao anh vẫn nói lên điều cấm kỵ
áo thu vàng thơm ngát tóc phân vân.

Mưa sũng đất hoang đàng cây vật vă
dốc mù sương khăn áo dấu hương người.
Anh từ độ nói lên điều cấm kỵ
ngực âm thầm se thắt những niềm vui.

Như ngày tháng đong đưa ngoài khung nhớ
tuổi phù du sợi tóc lạc trăm miền.
Em đừng lớn, đừng bao giờ khôn lớn
giữa ḷng này xin lạc giấc đông miên.

Anh mở hết, ḷng ḿnh trăm cánh cửa
như ḍng sông ôm ấp gọn hai bờ
em hăy ngủ thật hiền, thơm vạt nắng
đắp thân mềm anh dệt những t́nh thư.

Ru buổi sáng, buổi chiều, hay buổi tối
anh có điều cấm kỵ, hát cho nghe.



ta dậy th́ thêm lần nữa lao đao
- Hoàng Chính

ơi tóc ngắn, mưa sũng mềm đất hứa
tháng năm quen, ḷng úng thủy bao dung
mưa vỡ hạt nỗi niềm ai dung túng
sách vở buồn thêm ḍng chữ lao lung.

ơi tóc ngắn, mùa mưa nào cố quận
ướt vai ngoan mềm hơi hướm ảo huyền
thao thức cũ tưởng muôn đời đánh mất
bỗng giạt về se lạnh cái truân chuyên.

ơi tóc ngắn, giam ta thành quách cổ
miếu lăng mờ rêu lạc lối cung tần
em hóa giải lời nguyền muôn năm trước
dụ ta về ngơ ngác cơi phù vân.

ơi tóc ngắn, cửa thiên đàng hé mở
phúc âm hồng thơm ngát dấu môi ngon
lời kinh thắp bếp hồng ta củi nỏ
cháy huy hoàng ấm áp cả trần gian.

ơi tóc ngắn, mưa mùa xuân bất chợt
ướt vai ngoan, rét mướt buổi xuân th́
ơi đôi mắt đăm đăm nḥe khung kính
bắt gặp ǵ trong mắt kẻ cuồng si?

ơi tóc ngắn, giữ dùm ta với nhé
những v́ sao mờ tỏ cơi hoang đường
tṛn câu hát mềm đôi vai tiềm thức
trĩu đường về vai nặng gánh mù sương.

thương mấy phím đàn, thương mười ngón ngọc
thả xuống đời cung hạnh phúc lao xao,
ơi tóc ngắn, ru dùm ta với nhé
dạ khúc buồn thơm ngát phố chiêm bao.

ơi tóc ngắn, mùa trăng nào ấm cúng
ta dậy th́ thêm lần nữa lao đao.



gửi về đâu những muộn phiền
- Hoàng Chính

gửi về đâu những muộn phiền
cái tôi ngơ ngáo giữa phiên chợ đời
gửi về đâu cái ngược xuôi
cái tôi thân xác tả tơi cuối đường
gửi về đâu cái bi thương
cái tôi cầu thực tha phương xứ người

gửi em cái xác xơ tôi
trái tim c̣n nóng máu người việt nam


bài dỗ dành 1
- Hoàng Chính

 

hồn bầm,

tim ứa máu tươi

 

chiều nay

chúa bước xuống đời

gian truân

 

vết đinh

thuở gánh tội trần

c̣n thơm tội lỗi ân cần

cơi ta

 

bé ơi

 giận dỗi ngọc ngà

nửa đêm trăng vỡ hiên nhà

gió lên


bài dỗ dành 2
- Hoàng Chính

 

hôn lên con mắt ướt mèm

nḥe cơn giận dỗi

trắng đêm sụt sùi

 

hôn ḍng lệ đắng bờ môi

sắt se nỗi nhớ

bồi hồi thịt da

 

hôn cơn thù oán

đêm qua

hôn câu trách móc thật thà

sáng nay

 

hôn em

giữa thế gian này

trăm năm, một lối sum vầy,

có chăng?


Sớm muộn ǵ anh cũng lại lang thang
- Hoàng Chính

lâu lắm hai người không đón không đưa
dễ từ độ thu nhuộm vàng phố nhỏ
mưa đă bao lần lấm lem nỗi nhớ
lũ đèn đường làm biếng thắp đêm buồn
nhỏ quên mất rồi ấm áp môi hôn
con mắt nhắm mịt mù khung tóc rối
lâu quá đấy, không c̣n câu khó nói
những hợp âm xao xác cả vô cùng
đă bao mùa con phố chẳng đi chung
tranh nhau đếm những cành phong lá đỏ
ru sắc thắm tô hồng môi vô cớ
buổi nắng hiền son phấn nhớ da thơm
xưa quá chừng lời hứa sẽ qua thăm
không ngăn cách sao hẹn ḥ khép cửa
lâu đấy nhỉ không đan mười ngón nhỏ
nên tay gầy củi nỏ nhớ tro than
lâu lắm rồi không uống nỗi gian nan
cùng chia sớt những mảnh đời nông nổi
ừ, lâu lắm không c̣n em bối rối
chuyện ngắn dài quá khứ với tương lai
những mùa màng sớn sác lũ thiên tai
giọt nước mắt lăn dài cơn phẫn nộ
anh vẫn hứa trải ḷng anh thảm đỏ
lối hoang đàng em gót nhỏ tung tăng
hái hoa về căng cứng một tay ôm
vai buổi sáng chuyện tṛ chim tíu tít
ừ lâu quá em làm người vắng mặt
khoảnh vườn xưa ai hứa sẽ chăm nom  
căn gác nghèo ai hẹn sẽ qua thăm
thân cổ thụ chờ bao lâu cũng muộn

anh tượng đá cách chi mà gian lận
những vết hằn năm tháng nhỏ cưu mang
sớm muộn ǵ anh cũng lại lang thang



khi bỏ về từ một nỗi gian nan
- Hoàng Chính

khi bỏ về từ một nỗi gian nan

ta lang thang hoài không biết mỏi

 

cũng có lúc trong ḷng kia bối rối

muốn quên em như một lỡ lầm buồn

muốn trả thù vô số nụ hôn ngon

cho tất cả những người không quen biết

 

cũng có lúc nhủ ḷng thôi tha thiết

tên bao dung nhắc măi cũng vô t́nh

đam mê xưa ai phế bỏ không đành

nên bối rối như chưa từng bối rối

 

như có đớn đau nào đang vẫy gọi

có đợi chờ nào cuối nỗi gian nan

có nỗi niềm nào chưa được đặt tên

yêu dấu cũ ngọt ngào ơn cứu rỗi

 

t́nh đă cũ rồi t́nh hong lại mới

ta ăn năn rồi ta lại lỡ lầm

hứa quên người rồi lại đến, vô phương

ơi tháng chạp mắt buồn như nắng úa

 

khi người sánh t́nh yêu cùng nhung lụa

lũ thủy triều d́m chết những mùa vui

bản t́nh ca soạn măi khúc không lời

cung phụ rẫy gh́ hợp âm phản bội

 

chưa tội lỗi, ta đă về thú tội

trả thù em mà đau xót vô cùng

ơi cuộc t́nh thơm ngày tháng bao dung

Du Tử Lê

Khi Tôi Chết Hăy Đem Tôi Ra Biển
- Du Tử Lê

Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó ră
hồn không đi sao trở lại quê nhà

Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
nước ngược ḍng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh ŕ

Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi

Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng v́ ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
th́ sá ǵ thêm một xác cong queo

Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nh́n thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đă buồn hơn bóng tối

Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
và trên đường hăy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không c̣n ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)

Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn.



Chân Dung
- Du Tử Lê

tôi ngồi trong nỗi tôi riêng
bên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rời
pḥng tôi trần thiết gương người
tường sơn kỷ niệm, vách bồi dáng xưa
tóc người chảy suốt cơn mưa
ngực thơm hoa bưởi, môi đưa băo về

tôi ngồi giữa cơi-tôi-khuya
có ai gơ cửa? mà nghe lá chào
tưởng người ngọn sóng lao xao
biển muôn năm gọi tôi nào có vui
người về có nén hương, thôi
cắm lên phần mộ hồn tôi úa vàng

tôi-ngồi-trong-cơi-nhân-gian



Chẳng Chiến Chinh Mà Cũng Lẻ Đôi
- Du Tử Lê

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Chim về góc biển . Bóng ra khơi
Ḷng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
Em đi để lại hồn thơ dại
Tôi vó câu buồn sâu sớm mai

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Em c̣n gương lược dấu đường ngôi
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn người

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
(Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ măi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi

Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
Nói ǵ kiếp khác với đời sau
Đôi khi nghe ấm trên da thịt
Như thể ai đi mới trở về



Đêm nhớ trăng Sài G̣n
- Du Tử Lê

Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
T́m tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây

Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Đêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh

Nhớ em kim chỉ khứu t́nh
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do

Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào ?



Bài Nhân Gian Thứ Nhất
- Du Tử Lê

chỗ nhân gian không thể hiểu
đôi mắt người hồ như biển đông
có mưa-tôi-cũ về ngang đó
tự buổi thiên đàng chưa lập xong

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
mái tóc người hồ như rừng cây
có mấy che lối về cho lá
và những con đường thật riêng tây

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như vết thương
có đêm ngó xuống bàn tay lạnh
và chỗ em ngồi đă bỏ không

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tấm gương
thấy tôi thắt cổ trên cành tuyết,
và bóng đo dài nỗi tủi thân

Ở chỗ nhân giang không thể hiểu
tôi có người hồ như hạt sương
có bông hoa đỏ chiều tâm khúc
tôi thấy từ em một quê hương

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tiếng chim
theo cơn băo rớt về ngang phố
tôi học từ em: niềm lăng quên

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như ấu thơ
đêm đêm khóc vụng cùng chăn gối
và buồn thấy như mẹ ở xa

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết người mang một nỗi buồn
biết ta cuối kiếp tim c̣n lạnh
cùng nỗi sầu bay đâu hư không

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi xin người sớm phục sinh tôi



T́nh Sầu
- Du Tử Lê

Ta như sương mà người như hoa
Dối gian nhau nát nụ hôn đầu
T́nh đi từng bước trên lưng gió
Gieo xuống đời nhau hạt thương đau

Người một phương, ta cũng một phương
Phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
Mắt sâu ẩn nhốt trời giông gió
Ta một hồn câm giông gió lên

Người ở đây, ta cũng ở đây
Ḷng không như mặt ḷng lệ đầy
Chân đi gió tạt sâù ba hướng
Tay vói một trời, trời mưa bay

Người đă v́ ta tan ước mơ
Phấn son chưa ngát thịt da ngà
Môi non đă lỡ t́nh đau đớn
Mộng nữa theo trời hương hoa xa

Người chôn đời mà ta đắng cay
Cây im lá ngọn khói sương bày
Chim treo mỏ cóng trơ xương mục
Sống đă chẵng cùng chết sao hay?

Người ở đâu ôi ngướ ở đâu?
Cỏ xanh c̣n áp má đêm buồn
Dế giun c̣n tiếc mùa ân ái
Từng phiến trời mang bao vết thương



Thơ Cho Nhỏ
- Du Tử Lê

Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
đứng nh́n theo ngọn suối đứng riêng trời
hơi thở ngọt em một thời phong kín
nhớ nhung ǵ em buộc tóc chia đôi

Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
ta chim rừng cánh đă mỏi thương đau
hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
em bảng đen vôi trắng giết đời nhau

Trăm con bướm bay về chung một ngơ
suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn
em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
rừng ơi rừng cây đợi đă bao năm

Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
em mới lớn nên t́nh như thác gọi
thương dùm ta thân ngựa đă xa bầy



Bài: Môi Người Cũng Như Một... Giỏ Hoa
- Du Tử Lê

ta sớm biết vườn địa đàng tuổi nhỏ
giữa sân trường: - kỷ niệm lén... soi gương/
người xuất hiện / dậy tôi bài học mới
bài: bâng khuâng cũng mang theo mùi hương

ta sớm biết những hành lang rất cũ
mà chân ai như mới chạm lần đầu
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: đợi chờ dài như một trận... đau

ta sớm biết có nỗi buồn đến... ngọt
như những ngày nắng ấm rất... căm căm
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: yêu người như yêu cây cà-rem

ta sớm biết tâm hồn như cửa biển
sóng quanh năm nở bọt gọi, mời
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: dă tràng giống... ai mà hổ ngươi?

ta sớm biết đôi khi ḿnh cũng... điệu
(một chút thôi! ai nỡ quở bao giờ)
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: hân hoan đỏ... mặt theo quả... dâu

ta sớm biết đường xa mà rất ngắn
mỗi khi niềm hớn hở dắt... ta đi
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: ngập ngừng nhón gót lúc... chia ly

ta sớm biết đôi mắt c̣n biết... nhớ
buổi chiều ưa treo nắng, gió trên cây
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: đêm về nghe hồn... bơi trên tay

ta sớm biết những con đường rất ngắn
giấc mơ dài mang tưởng tượng đi xa
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: môi người cũng như một giỏ... hoa

ta sớm biết thời gian như thước... gẫy
kẻ sao ngay đường thẳng đến... êm đềm
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: thấy ḿnh như vật người bỏ,... quên!?!

 

Trân Sa
điểm tâm cho người t́nh
- Trân Sa

Tôi lăng mạn

Dâng trái tim

Tan nát

Đợi tàn đêm

Để đổi

Tiếng ai cười

Răng nơn nà

Hăy ngoạm lấy

Tim tôi

Cho máu thơm

Được chan hoà

Vào lưỡi

Đó,

Điểm tâm

Tôi sửa soạn

Cho người

Rất thành khẩn

Và vô cùng say đắm

Lệ tôi rơi

Thành chén rượu

Của đời

Hăy uống cạn

Rồi cười,

Cho tôi

Ngắm.


 

thời gian
- Trân Sa

Sóng đă xoá
Những dấu chân trên bờ biển

Con dă tràng

Chạy khuất băi im

Băo cát lấp mù

Những ǵ thoáng hiện

Sa mạc lặng thinh

Nhân chứng không lời

Vườn tuổi nhỏ

Trái ổi vàng

Chim rỉa khoét

Trên đường gió

Chim ngậm hạt bay biền biệt

Cây ổi già

Ngủ mộng trái xanh

Thời gian đi và đi thật nhanh

Sợi tóc ai

Tiếng thở dài

Nuối tiếc.



Giọt lạnh
- Trân Sa
 

Người có buồn thiu,
Ướt nhoà đôi mắt nhớ

Người có hôm tàn xiêu

Ngồi gục đầu khốn khổ

Trái đất tṛn và nhỏ

Ôm trọn một ṿng tay

Mà con chim mắt đỏ

Vội thoát lên trời, bay

Người làm một cụm mây

Đuổi theo hoài đôi cánh

Chim bay lỡ đường bay

Mưa rớt từng giọt lạnh

Gần hết đời hiu quạnh

Chờ mai về đất liền

Người gọi là định mệnh

Cho đành ḷng lăng quên

Người có bữa kêu lên

Những lời bi ai ấy

Người có hôm lặng im

Nhắm nghiền hai mắt lại.



em chỉ cho người nửa chiếc hôn
- Trân Sa

Em chỉ cho người nửa chiếc hôn

Nửa phần c̣n nợ, em đem chôn

Em chôn vào mộ ḿnh. Mai mốt

Sẽ trả cho người, dưới huyệt môn.



tâm trạng
- Trân Sa

Có khi rớt xuống huyệt

Có khi bay lên trời

Có khi đùa mải miết

Có khi sầu, không nguôi

Có khi tôi yêu người

Có khi ḷng lạnh nhạt

Có khi hát yêu đời

Có khi gần tự sát

Có khi ngồi nghĩ măi

Điều vô lư đời ḿnh

Có khi chợt kinh hăi

Lặng lẽ kiếp nhân sinh.



Nụ cười
- Trân Sa

Nụ cười

Ngủ mộng sau sương

Nụ cười
Trốn ở trong rừng
Hoang mang

Nụ cười

Phủ bụi bên đường

Nụ cười

Lẫn giữa

Đôi hàng lệ rơi

Nụ cười lạc

Thuở ra đời

Nụ cười cháy rụi

Bên trời đao binh

Nụ cười tôi

Nụ cười ḿnh

Vỡ theo

Tiếng động bất b́nh

Của ai

Nụ cười

Là đúng hay sai

Mà trong bóng tối

Đêm dài

Hiện ra.



vĩnh biệt
- Trân Sa

Thềm đá tối chân trở về vấp té

Đất chia đôi cho ửng máu chân trời

Tôi khuất biến đâu c̣n chi ở lại

Nụ cười tôi, Người cũng lấy đi rồi.



tiếng cầu cứu câm
- Trân Sa

Máu buồn

Vây khổ trong thân

Trái tim cùng quẫn

Đập lồng ngực đau

Kỷ niệm

Bức bách trong đầu

Hàm răng

Nghiến lại

Tiếng Cầu Cứu

Câm.



cực độ
- Trân Sa

Khuya khoắt tôi ngồi như ma nhập

Kêu tên ai bằng môi đắng ngậm lời

Tôi cầu nguyện cho tim ḿnh thôi đập

Chết đi tôi, khỏi phải nhớ thương người

Tôi xé toạc trái tim cho rách máu

Bày phơi ra cho quạ mổ dơi về

Tim đă nát, t́nh thôi đừng nương náu

Máu dâng trào như nước lũ sông mê

Tôi móc mắt đi. Tôi mù đui hẳn

Tay quơ quào níu được mỗi màu đen

Tôi đập đầu vào tường cho vỡ nát

Cho óc văng ra màu trắng tôi t́m


Tôi chặt hai chân không c̣n đi đứng

Tôi ḅ lê trên cát, thét điên cuồng

Hai mẩu xương chân quăng vào kỷ niệm

Kể từ nay không biết đến con đường


Tôi vẫn cười ư, dù đă phế thân?

Tôi phải cắt môi này ra khỏi miệng

Tôi bẻ vụn đi cho mất cả hàm răng

Cho tan biến nụ cười thương âu yếm


Rồi tôi sẽ tŕnh tôi ra giữa chợ

Thế nhân ơi cứ đứng lại nh́n coi

Hăy ném đá đến khi tôi tắt thở

Rồi vùi tôi vào Đất Của Muôn Loài.



nét chữ xưa
- Trân Sa

Nét chữ ngày xưa tôi đă quên

Lạnh hết bàn tay đă níu t́m

Người ơi tôi hoá thân thành đá
(1)
Đứng ngó thời gian viết chữ lên


Tôi dỗ dành tôi. Tôi lạnh quá

Trời, tôi lạnh quá. Lạnh run người

Máu đâu không chảy về cho ấm

Môi tái làm sao nở nụ cười


Hăy dỗ giùm tôi. Tôi lạnh quá

Chiếu chăn không đắp nổi niềm riêng

Tôi buồn run rẩy trong mùa gió

Một lá vàng rơi rụng xuống
(2) thềm

Nét chữ ngày xưa tôi đă quên

Tôi mù hết chữ hay là điên

Tôi điên, không dám, không c̣n nhớ

Mắt toác sầu thôi. Tượng đá hiền.


(1)
tôi hoá thành tượng đá
(2) trước


men mùa hạ
- Trân Sa

Chiều mang tiếng nói đi theo gió
Mang theo ngọn nắng khuất về Tây

Có chi trong nắng, mà tôi nhớ?

Một giọng cười, hay sợi tóc bay?


Có chi trong tiếng mà tôi nhớ?

Một chút ân cần, một chút vui?

Có chi như mật trên môi đó

Ngọt với muôn người, hay chỉ tôi?


Có chi như thể trong vườn lạ

Nở một nhành, ôi đẹp bất thường

Có chi xanh mượt như cây lá

Vẽ lại trần gian vốn thật buồn


Có chi như thể hương mùa Hạ

Tiễn một mùa Đông đă quá dài

Ô hay cứ tưởng tim thành đá

Lại đập hồn nhiên mấy nhịp sai


Cứ đến rồi đi rồi trở lại

Cứ cho tôi nhớ hết đêm này

Ngày mai cứ nắng, đừng mưa nhé!

Cứ vẫn ngọt ngào như bữa nay


Chiều mang tiếng nói đi theo gió

Mang theo ngọn nắng khuất về Tây

Có chi trong nhớ, mà tôi ngỡ

Men nồng chưa chuốc, vội vàng say...



mệt mỏi
- Trân Sa

Lang thang trong đất rộng
Trời cao mưa xuống rồi

Gót chân im ảo vọng

Dặm đường xa chia phôi


Trái đất ṿng quay mỏi

Đời cũng mỏi ṃn rồi

Áng sáng cùng đêm tối

Chớp tắt nửa môi cười


Này ḷng đừng buồn nữa

Dẫu không c̣n có người

T́nh không c̣n ấm lửa

Th́ yêu tro tàn thôi


Về dửng dưng khép cửa

Nằm nghe mưa mái đời

Mưa. Cơn mưa muôn thuở

Rồi cũng là mộng trôi.


khám phá
- Trân Sa

Những cành khô nẩy mầm nẩy lá

Màu non non xanh màu non non nâu

Ḍng nhựa chuyển lên căng đầy thân ấm

Từng nụ rộn ràng sửa soạn đơm hoa


Thở hít vào ngực gió trời bao la

Giọng yếu bao lâu cất tiếng ca

Chạy bay trên đồi, ḥ reo: "C̣n Sống!"

Trời, tưởng đâu ḿnh đă chết hôm qua


C̣n Sống! C̣n Sống! C̣n Sống! C̣n Sống!

Mỗi phút giây nhắc ḷng mừng rỡ

C̣n đến bao năm thênh thang rộng mở

Ôi sao hôm nay mới thấy ḿnh giàu!


Thời gian mến thân, đừng vội đi mau

Ngày khoan tối và đêm khoan sáng nhé!

Đời có đánh, xin tay đời nhè nhẹ

Người có yêu, đừng để dạ tôi đau


Ôm vào ḷng từng cái
(1) kiến con sâu
Thương Trời Đất bằng cả hồn thơ dại

Nụ cười tưởng không bao giờ trở lại

Tự bao giờ về ở giữa môi phai.


(1)
chú


định nghĩa
- Trân Sa

Người giăng tay ra đón nỗi buồn tôi
Người ôm ấp tôi, dỗ dành hăy ngủ

Để nước mắt tôi khô trên má người

Để sầu tôi hoà trong hai hơi thở


Người reo lên nhập vào niềm vui tôi

Người nắm tay tôi, cùng tôi nhảy múa

Để nụ cười tôi nở trên môi người

Để niềm vui cộng thêm niềm vui nữa


Người là phần ánh sáng của tôi

Không có người, tôi như chiều ảm đạm

Người là mưa tươi mát đời tôi

Không có người, tôi như cây mùa hạn


Người là tấm gương soi của tôi

Để tôi nh́n tôi, rơ ràng, trung thực
Để biết ḿnh là ai, phải làm những ǵ

Mà chính người đă trở thành trợ lực


Người là định nghĩa của tôi về T́nh Yêu

Chỉ có người điên mới nhận và
(1) không tặng
Mới không biết nâng niu hạnh phúc

Mới không ân cần ǵn giữ t́nh yêu.

(1)
 
        

 

[Trở Về Đầu Trang]