thơ mừng sinh nhật chúa
- Hoàng Chính
chúa chẳng phạt
anh cái tội liều lên đồi nhân thế rủ em theo, gió mưa tầm
tă ḷng tê tái xiêm áo hong khô cái mỹ miều.
chúa chỉ
phạt em cái tội ngoan mặc anh dụ măi chẳng quy hàng em
ngoan, chúa kiếm ai chuộc tội, khỏi uổng công người xuống thế
gian.
chúa chẳng phạt anh cái tội ĺ, thiên đàng địa
ngục cũng theo đi ṃn câu lục bát chiều ân sủng mưa móc ân
cần buổi biệt ly
chúa sẽ phạt em cái tội hiền mưa hồng
phai nắng tím hồn nhiên. bao nhiêu tà ư thành sương khói
để tiếc công anh gánh luỵ phiền
chúa sẽ phạt em, sẽ phạt
em cái tội thương anh quá muộn màng cái tội vô t́nh em bỏ
mặc một ḿnh anh gánh nỗi gian nan.
chúa có phạt ai
cũng thế thôi, cái người c̣n sống sẽ mồ côi, th́ thôi hai
đứa cùng chia nhé một giấc mơ ngoan dẫu nửa vời.
thơ cho niềm bí ẩn, nơi xa
- Hoàng Chính
mưa cứ đổ bên
ngoài khung kính vỡ
mùa lăng quên rêu
lạnh lối đi vàng
cơn gió lạc se se
hương dự tính
ngày vỗ về niềm
trắc ẩn hoang mang
có khi thèm điêu
đứng một môi hôn
ly cà phê thở khói
mờ kính cận
lẽ ra em phải dựa
vai anh
tóc thả xuôi gịng
vô thừa nhận
lẽ ra em khâu vá
da anh
từng mũi chỉ miệt
mài mơ ước cũ
da bỡ ngỡ xôn xao
lời phủ dụ
góc đường quen, cổ
thụ hứa đâm chồi
lẽ ra em chỉ khóc
cạnh anh thôi
khi khao khát xoi
ṃn khung trí nhớ
bài hát cũ chạy
ṿng quanh đĩa nhựa
con mọt già đục
ruỗng những trang kinh
lẽ ra em ngủ dựa
vai anh
chiêm bao ướt rợn
cong từng chân tóc
hơi thở rối nước
tràn đê vỡ đập
mưa cọc c̣i, ghềnh
thác ngóng chênh vênh
lẽ ra em phải hát
ru anh
điệp khúc nhớ hẹn
ḥ xanh phố nhỏ
lời tha thiết khi
không thành ẩn dụ
áo vai sờn, nỗi
nhớ chạy ṿng quanh
lẽ ra em chết ở
bên anh
khi tiếng hát nằm
nghiêng vai tiềm thức
mưa thao thức sợi
mềm giăng đáy vực
tháng xa ngày nỗi
nhớ trổ gai non
lẽ ra em là nơi
chốn b́nh yên
nơi giấu giùm anh
ngàn điều bí ẩn
lăng
nhăng
- Hoàng
Chính
gieo tôi
cái hạt lăng nhăng
mọc lên cây trái đa đoan
giữa đời
chiều
em vương văi nụ cười
mùa tôi gặt hái vạn lời vô minh
gieo tôi
cái hạt linh tinh
nở trong em
cái chuyện t́nh
éo le
tiễn
đưa
- Hoàng Chính
có một lần em bảo cầm bằng ḿnh có duyên mà không nợ
đưa nhau, ḷng nát, vải nhàu
áo khâu
mấy thuở bạc đầu
xót xa
nợ này, nợ của người ta
lệch vai áo vá
ruột rà rối tung
đưa nhau
dấu cái khật khùng
hồn lao đao giữa
băo bùng, chia xa
tôi
vừa níu áo người ta
- Hoàng Chính
sương sa
áo lụa, vai mềm
ai về cơi mộng êm đềm
cỏ hoa
tôi vừa níu áo người ta
xé thêm mấy mảnh
trăng tà
dán lên |
trời ơi, anh tỉnh
làm sao được...
- Hoàng Chính
nàng dẫn anh vào cơi
văn chương
rủ viết truyện dài,
anh bảo không
đổi qua truyện ngắn,
anh từ chối
tiểu thuyết nào hơn
tiểu-thuyết-nàng
cô rủ hắn làm thơ, dĩ
nhiên
hắn say, quên cả cách
gieo vần
ngực mời thơm ngát
những mùa xuân
nắn nót tơ duyên
khung chỉ mới
đuờng t́nh vẽ rối cả
bàn tay
đêm ơi, mùa hăy là
trăng mật
để lối trăm năm hẹn
kiếp này
cô dẫn anh đi khắp
cơi đời
tay nào gặt hái những
mùa vui
tay nào khâu vá trăng
mê muội
họ chết, chao ơi,
chết tuyệt vời |
gửi
người cất giữ tuổi thơ tôi
- Hoàng Chính
cho dù tính tuổi ta
hay tuổi tây
th́ em cũng thua anh
vài ba con giáp
đă dặn nhau lờ đi
chuyện tuổi tác
trong xứ t́nh, trái
đất đổi ṿng quay
bận tâm làm ǵ tuổi
ta với tuổi tây
em c̣n bé ham chi làm
người lớn
người lớn vô duyên
lúc ghen lúc giận
bởi trong ḷng đă thủ
sẵn gươm, đao
đă tính thiệt hơn,
trũng thấp đỉnh cao
người lớn một phần
yêu, chín phần toan tính
em mới lớn tóc trầm
hương, da phấn
có đâu cần son thẫm
những môi ngon
cứ hoảng hồn khi anh
bất chợt ôm hôn
và bủn rủn tay chân
như khi trả bài không thuộc
hăy cứ trẻ thơ như
vài ba năm trước
phố phường quen, lờ
những gốc si già
để lá rơi đầy trăm
lối em qua
bầy bươm bướm theo
nhau vào cổ tích
vẫn biết tính tuổi ta
em già hơn một chút
đủ yên tâm để nói
chuyện ầu ơ
đủ dạn dầy mà hứa hẹn
vu vơ
đủ khôn khéo mà đày
anh khốn khổ
xin giữ dùm anh khung trời bé
nhỏ
lũ chim ngoan tỉa
nắng đọng hiên nhà
như hai đứa ḿnh hạnh
phúc đêm qua
nhỏ dấu mặt vào ngực
anh, mắc cỡ
hăy cứ vui mỗi lần
mua vé số
thiên hạ bắt tŕnh
giấy tờ tuỳ thân
(luật xứ này cấm cờ
bạc trẻ con)
đă có anh gánh dùm em
bao nhiêu là tuổi tác
cứ hồn nhiên, đừng
đóng vai người khác
hăy hờn ghen như nắng
rụng bên song
cứ dịu dàng thuở mười
bốn, mười lăm
trang nhật kư, mây
hồng hong gió biếc
cứ tất tả quay lưng
mà không quên mắt liếc
để anh c̣n hoài cái
tội vô t́nh
để nát ḷng này giây
phút nhỏ lặng thinh
cơn băo tuyết bốn mùa
bia mộ trắng
căn pḥng nhỏ chùng
áo khăn xa vắng
nửa chiếc giường run
trí nhớ mượt mà
gối nệm che hờ cuốn
sách đọc đêm qua
từng con chữ dập d́u
qua phố hẹn
những chuyến đ̣ mơ về
chung một bến
anh loay hoay đợi nhỏ
đă lâu rồi |
Lời tỏ
t́nh buổi sáng
- Hoàng Chính
Những câu hỏi dễ
thương
hay tại nhỏ gật đầu
nắng rụng xuống vai
ngoan
buổi sáng
Không nhớ rơ anh hôn
em
hay là anh hôn nắng
mà suốt ngày ấm áp cả
mong chờ
Nhỏ ngóng phương nào
con mắt ngu ngơ
Anh viết vội câu thơ
t́nh lên ngực áo
Vải mỏng xôn xao
Hơi thở mềm
Môi ấm
Thịt da ngoan
Em yêu dấu
Con chiên ngủ bên đồi
tuyên xưng niềm tin
tôn giáo
Gă tín đồ kia tử đạo
cả trăm lần
Anh xin phần đời c̣n
lại
để yêu em |
đồng lơa
- Hoàng Chính
dừng chân
hái
nụ hôn
thèm
ṿng quanh góc phố
ngọn đèn
ngó lơ
sao sợi tóc dài nỡ
bỏ tôi đi
- Hoàng Chính
khi sợi tóc dài lỡ
buộc chân tôi
lối đi nào cũng quay
về đất hứa
tôi bỗng dưng thành
tôi bé nhỏ
trốn học theo người,
sách vở quên tên
tôi thành tôi mười
bốn, mười lăm
chữ nghĩa lạ ngập
trang vở mới
buổi nhân loại lao
xao tập nói
tôi tập nghe hoài
ngôn ngữ đong đưa
ḷng chân thành như
mép vải đan thưa
tâm mở ngỏ để nhân
gian thấy hết
có hiểu ra không
những lời chân thật
mà sợi tóc dài nỡ bỏ
tôi đi
như cánh diều nghiêng
giây phút sinh th́
tôi rụng xuống nghĩa
trang đời vô vọng
hứa thương nhau hoài
như h́nh với bóng sao sợi tóc dài nỡ bỏ tôi đi |
thơ
viết ở café mozart
- Hoàng Chính
mưa nhảy nhót trên
môi
cái mưa tọc mạch ướt
hương người
gài sâu sợi vải vào
da thịt
tóc đổ vai tṛn, tóc
lệch ngôi
mưa dậy th́, mưa thoa
son
có đâu dỗ được cái
ghen hờn
từ anh cuống quưt lời
thăm hỏi,
mưa thất t́nh hay
thương nước non?
mọc cái gai mềm trên
sống lưng
tội tôi; cảm cúm nữa
không chừng
loi ngoi xé nát bài
kinh cũ
ngực mềm vết chém, mủ
ai mưng
lời ướt như loài chim
chết đuối
hẹn ḥ mờ ám cả trăm
năm |
thơ
cuối năm cho tiểu muội
- Hoàng Chính
đầu năm,
tiểu muội lên chùa ḷng anh, lá rụng cuối mùa oan khiên
tâm thành vái chuyện t́nh duyên có hay con mắt láo liên lối
vào? đâu người chen lấn xôn xao hít hà hương tóc, mời chào
thịt da chùa vuông một cơi ta bà trước, sau, trên, dưới,
những tà tâm vây lộc nào, nhớ hái cho hay kẻo anh ngậm cái
chua cay thất t́nh tết về, tiểu muội nghe kinh những tăng
cùng tiểu, u minh lối về lạc dần vào cái u mê phàm phu ḥ
hẹn, rủ rê cửa thiền tết về, anh dại, anh điên cắt tay,
máu chảy oan khiên bốn mùa tết về tiểu muội nam mô nhớ cây
nhang thắp trên mồ từ tâm nhớ xông hương chỗ anh nằm cơi
riêng anh chết âm thầm, xót xa biết đâu nghiệp chướng, yêu ma
theo em hết cả đường ra, lối vào vai mềm, dáng mỏng lao đao
cái câu đưa đón, mời chào lăng quên tết về, tiểu muội bon
chen ḷng anh chết đứng hờn ghen, tết buồn!
ni cô
- Hoàng Chính
ư từ câu nói
đong đưa từ con mắt liếc dạ thưa, ngại ngùng
lời
tan trong gió bảo: đừng!
da thơm đă vội giăng
mùng, trải drap
môi ngoan nạt cái tâm tà mười năm
sám hối cũng là hư không
ở đây
điếng cả linh hồn
- Hoàng Chính
ở đây ngày ngắn, đêm dài biển nguôi
sóng vỗ người mai một t́nh ở đây bèo bọt hư vinh
bóng trôi cuối băi đầu ghềnh không vui ở đây người dối
gạt người miếng cơm, manh áo đổi đời, thay tên ở đây
sáng nhớ, chiều quên nắng mưa mấy thuở lụy phiền bể dâu
ở đây nuốt lệ cơ cầu đàn không tiếng hát nhiệm mầu sớm hôm
ở đây điếng cả linh hồn gọi em mưa lũ bồn chồn thề
xưa
thập
giá
- Hoàng Chính
giọt máu khô đọng
trên khóe môi cái lời đay nghiến nuốt không trôi sao ḿnh
không thể chia nhau nhi? một miếng hôn quen để nhớ đời
lửa cháy trên rèm mi, lửa mềm cái nh́n em giận dỗi không
quen sao ḿnh không thể thù nhau nhỉ? lửa cháy âm thầm tôi
suốt đêm
mềm những ngón tay gân máu xanh xé tôi trăm
mảnh vụn ân t́nh sao ḿnh không thể cho nhau nhi? nhát búa
êm đềm trên dấu đinh?
ngực ấm ức chi ngực phập phồng
thuơng yêu t́nh hận có ǵ không ? sao ḿnh không thể v́ nhau
nhi? âm thầm mà tát măi biển đông
những dấu đinh bàn
tay chúa xưa ngàn năm thơm ngát dấu tôn thờ trăm lời thăm
hỏi mà vô nghĩa để lỡ muôn đời câu đón đưa
lục
bát long đong
- Hoàng Chính
quẩn quanh cũng bốn phương trời t́m
mưa, gặp nắng, t́m người, thấy ta
buồn về như thể
hồn ma phất phơ giữa chốn thật thà áo bay
rằng ta
c̣n ở nơi này nhặt cho hết cái rủi may cuối đời
sợ
- Hoàng Chính
sợ ta
rồi sẽ yêu người sợ ta san núi xẻ đồi qua thăm sợ
ta mê chỗ em nằm đào luôn huyệt mộ âm thầm chôn ta sợ
em nghĩ măi không ra yêu bao nhiêu nữa mới là trăm năm
cho
tiểu muội, nơi xa...
- Hoàng Chính
xế
chiều dốc đứng, tôi leo vai nghiêng thập giá chân treo
đỉnh trời
mặt buồn, tua tủa gai tôi muội đi bỏ cái mồ
côi dọc đường vẫn c̣n yêu, vẫn c̣n thương cớ sao đổ
bóng mười phương khổ h́nh
trăm
năm, c̣n thiếu...
- Hoàng Chính
c̣n tôi một góc
tim hồng buồn treo thạch nhũ mịt mùng lối ra
ai về
đúc tượng người ta để hang động cũ sương sa phủ hoài tôi
ngồi bóc sợi nắng phai sắp câu thần chú mồi chài thịt da
tôi ngồi, tôi vẽ người ta trăm năm c̣n thiếu nét tà
tâm kia
ĺ x́
- Hoàng Chính
hạt dưa đỏ đôi môi tóc nồng hương pháo
tết bóng trong gương mỉm cười viền đôi con mắt liếc
tà áo vướng chân vui lời nào không nói hết
tay
khoanh tṛn nũng nịu cô nhỏ nhắc anh hoài
th́ đây em
nhắm mắt hôn khẽ một bên thôi như đồng tiền mừng tuổi
anh dán nhẹ lên môi
cay nồn g nàn môi nhỏ rượu nếp than hay
tỉnh? anh về ngơ ngẩn nhớ từ nay sẽ
điêu linh
Anh từ
độ nói lên điều cấm kỵ
- Hoàng Chính
Ngày đă muộn làm sao mà hứa
hẹn áo mù sương ong óng nỗi xôn xao người bé nhỏ như ḍng
sông thân ái chảy êm đềm vào nỗi nhớ hư hao.
Răng đă
cắn những lời đong đưa cũ lưỡi trầm luân đă uốn cả trăm lần.
Sao anh vẫn nói lên điều cấm kỵ áo thu vàng thơm ngát tóc
phân vân.
Mưa sũng đất hoang đàng cây vật vă dốc mù
sương khăn áo dấu hương người. Anh từ độ nói lên điều cấm kỵ
ngực âm thầm se thắt những niềm vui.
Như ngày tháng đong
đưa ngoài khung nhớ tuổi phù du sợi tóc lạc trăm miền. Em
đừng lớn, đừng bao giờ khôn lớn giữa ḷng này xin lạc giấc
đông miên.
Anh mở hết, ḷng ḿnh trăm cánh cửa như
ḍng sông ôm ấp gọn hai bờ em hăy ngủ thật hiền, thơm vạt
nắng đắp thân mềm anh dệt những t́nh thư.
Ru buổi
sáng, buổi chiều, hay buổi tối anh có điều cấm kỵ, hát cho
nghe.
ta
dậy th́ thêm lần nữa lao đao
- Hoàng Chính
ơi tóc ngắn, mưa
sũng mềm đất hứa tháng năm quen, ḷng úng thủy bao dung
mưa vỡ hạt nỗi niềm ai dung túng sách vở buồn thêm ḍng chữ
lao lung.
ơi tóc ngắn, mùa mưa nào cố quận ướt vai
ngoan mềm hơi hướm ảo huyền thao thức cũ tưởng muôn đời đánh
mất bỗng giạt về se lạnh cái truân chuyên.
ơi tóc
ngắn, giam ta thành quách cổ miếu lăng mờ rêu lạc lối cung
tần em hóa giải lời nguyền muôn năm trước dụ ta về ngơ
ngác cơi phù vân.
ơi tóc ngắn, cửa thiên đàng hé mở
phúc âm hồng thơm ngát dấu môi ngon lời kinh thắp bếp hồng ta
củi nỏ cháy huy hoàng ấm áp cả trần gian.
ơi tóc ngắn,
mưa mùa xuân bất chợt ướt vai ngoan, rét mướt buổi xuân th́
ơi đôi mắt đăm đăm nḥe khung kính bắt gặp ǵ trong mắt kẻ
cuồng si?
ơi tóc ngắn, giữ dùm ta với nhé những v́ sao
mờ tỏ cơi hoang đường tṛn câu hát mềm đôi vai tiềm thức
trĩu đường về vai nặng gánh mù sương.
thương mấy phím
đàn, thương mười ngón ngọc thả xuống đời cung hạnh phúc lao
xao, ơi tóc ngắn, ru dùm ta với nhé dạ khúc buồn thơm ngát
phố chiêm bao.
ơi tóc ngắn, mùa trăng nào ấm cúng ta
dậy th́ thêm lần nữa lao đao.
gửi về đâu những
muộn phiền
- Hoàng Chính
gửi về đâu những
muộn phiền cái tôi ngơ ngáo giữa phiên chợ đời gửi về đâu
cái ngược xuôi cái tôi thân xác tả tơi cuối đường gửi về
đâu cái bi thương cái tôi cầu thực tha phương xứ người
gửi em cái xác xơ tôi trái tim c̣n nóng máu người việt
nam
bài dỗ dành 1
- Hoàng Chính
hồn bầm,
tim ứa máu tươi
chiều nay
chúa bước xuống đời
gian truân
vết đinh
thuở gánh tội trần
c̣n thơm tội lỗi ân
cần
cơi ta
bé ơi
giận dỗi ngọc ngà
nửa đêm trăng vỡ hiên
nhà
gió lên |
bài dỗ dành 2
- Hoàng Chính
hôn lên con mắt ướt mèm
nḥe cơn giận dỗi
trắng đêm sụt sùi
hôn ḍng lệ đắng bờ môi
sắt se nỗi nhớ
bồi hồi thịt da
hôn cơn thù oán
đêm qua
hôn câu trách móc thật thà
sáng nay
hôn em
giữa thế gian này
trăm năm, một lối sum vầy,
có chăng?
Sớm muộn ǵ anh
cũng lại lang thang
- Hoàng Chính
lâu lắm hai người không đón không
đưa dễ từ độ thu nhuộm vàng phố nhỏ mưa đă bao lần lấm lem
nỗi nhớ lũ đèn đường làm biếng thắp đêm buồn nhỏ quên mất
rồi ấm áp môi hôn con mắt nhắm mịt mù khung tóc rối lâu
quá đấy, không c̣n câu khó nói những hợp âm xao xác cả vô
cùng đă bao mùa con phố chẳng đi chung tranh nhau đếm
những cành phong lá đỏ ru sắc thắm tô hồng môi vô cớ buổi
nắng hiền son phấn nhớ da thơm xưa quá chừng lời hứa sẽ qua
thăm không ngăn cách sao hẹn ḥ khép cửa lâu đấy nhỉ không
đan mười ngón nhỏ nên tay gầy củi nỏ nhớ tro than lâu lắm
rồi không uống nỗi gian nan cùng chia sớt những mảnh đời nông
nổi ừ, lâu lắm không c̣n em bối rối chuyện ngắn dài quá
khứ với tương lai những mùa màng sớn sác lũ thiên tai giọt
nước mắt lăn dài cơn phẫn nộ anh vẫn hứa trải ḷng anh thảm
đỏ lối hoang đàng em gót nhỏ tung tăng hái hoa về căng
cứng một tay ôm vai buổi sáng chuyện tṛ chim tíu tít ừ
lâu quá em làm người vắng mặt khoảnh vườn xưa ai hứa sẽ chăm
nom căn gác nghèo ai hẹn sẽ qua thăm thân cổ
thụ chờ bao lâu cũng muộn
anh tượng đá cách chi mà gian lận những vết hằn năm tháng nhỏ
cưu mang sớm muộn ǵ anh cũng lại lang thang
khi bỏ về từ một nỗi gian nan
- Hoàng Chính
khi bỏ về từ một nỗi gian
nan
ta lang thang hoài không
biết mỏi
cũng có lúc trong ḷng
kia bối rối
muốn quên em như một lỡ
lầm buồn
muốn trả thù vô số nụ hôn
ngon
cho tất cả những người
không quen biết
cũng có lúc nhủ ḷng thôi
tha thiết
tên bao dung nhắc măi
cũng vô t́nh
đam mê xưa ai phế bỏ
không đành
nên bối rối như chưa từng
bối rối
như có đớn đau nào đang
vẫy gọi
có đợi chờ nào cuối nỗi
gian nan
có nỗi niềm nào chưa được
đặt tên
yêu dấu cũ ngọt ngào ơn
cứu rỗi
t́nh đă cũ rồi t́nh hong
lại mới
ta ăn năn rồi ta lại lỡ
lầm
hứa quên người rồi lại
đến, vô phương
ơi tháng chạp mắt buồn
như nắng úa
khi người sánh t́nh yêu
cùng nhung lụa
lũ thủy triều d́m chết
những mùa vui
bản t́nh ca soạn măi khúc
không lời
cung phụ rẫy gh́ hợp âm
phản bội
chưa tội lỗi, ta đă về
thú tội
trả thù em mà đau xót vô
cùng
ơi cuộc t́nh thơm ngày
tháng bao dung |
|