Công Nương Và Hoa Cẩm Chướng Pages Previous  1  2  3   
Chương 16

Sáng hôm sau, trời trong xanh và phủ đầy sương giá và mặt trời lấp loáng sau vài rặng cây trong thành phố. Katharine với những xúc cảm không thể tưởng tượng được của ngày hôm trước được thay thế bằng ḷng biết ơn sâu thẳm lẫn cẩn trọng, đang ngồi tại bàn giấy trong căn hộ, viết thư về cho nhà. Nàng đă đánh điện tin sốt dẻo đó cho bác Walters với chỉ dẫn là thông báo cho ngân hàng, và bây giờ, thật cẩn thận, nàng tường thuật tỉ mỉ lại những sự kiện đă xảy ra trong lá thư viết cho bác và cho mẹ của nàng.

Archibald Joseph Cronin

Nàng viết gần xong th́ có tiếng gơ cửa và một bức điện tín được giao đến cho nàng. Mở ra đọc, nàng thấy đề:
SẼ ĐẾN VÀO THỨ HAI CHUYẾN TÀU EUROPA CHO ĐÊM DIỄN ĐẦU TIÊN CỦA NANCY STOP VIỆN CỚ CŨ RÍCH STOP SẼ DẪN EM VỀ NHÀ STOP YÊU EM CHARLEY
Thế là Charley cuối cùng cũng thực hiện sự hăm doạ của ḿnh! Nụ cười của nàng trở nên ấm hơn như lẫn với tiếng kêu leng keng với vẻ thèm muốn khao khát khi nàng đút lá thư vào phong b́. Không hiểu sao nhưng nàng lại cảm thấy hài ḷng nếu gặp lại Charley, v́ anh ta là một người bạn không biết mệt mỏi chút nào và đáng khâm phục. Nhưng nói cho cùng, đó cũng chỉ là hy vọng của anh ta. Nếu nàng chỉ có chút ít t́nh ư cho anh ngày trước th́ bây giờ lại chẳng có mấy để cho anh ta! Nhưng nàng không nhận biết được điều đó. Charley là một nơi để nương tựa, một nơi trú thân an toàn tử tế, lúc nào cũng sẵn sàng mỗi khi ai muốn nhờ vả anh. Có phải anh là một đáp số cho bài toán t́nh yêu rắc rối nàng dành cho Madden hay chỉ là lời giải đáp dễ dàng cho tất cả nỗi sợ hăi nàng có?
Nàng ngồi thừ ra một lúc trong mơ màng một lần nữa lại phủ một lớp ưu tư sầu muộn lên khuôn mặt của nàng; rồi nàng đứng bật dậy, nàng dán bao thư và tem cho các lá thư rồi bỏ vào chỗ chuyển thư đi. Khi trở lại, nàng đứng ngó mông lung ra ngoài cửa sổ. Mặc dù trên gương mặt nàng c̣n phảng phất nét u sầu, nhưng cái nét trẻ trung tươi vui tuyệt mỹ của ngày vẫn c̣n vương đọng. Và, ôi thôi, tuyệt làm sao nếu chân nàng được trượt dài trên bờ biển tài chính một lần nữa! Một kỳ tích, mặc dù khó tính, vẫn c̣n hiện hữu!
Ascher đă mua bức tiểu hoạ, không phải cho chính ḿnh, dĩ nhiên rồi, mà cho một vị thân chủ nào đó. Bác Breuget nghi là Joe Shard, ông trùm sắt thép Pittsburgh, người mà Ascher vẫn hay đại diện. Shard đă từng mua những bức tranh thuộc Tiền-Raphael cho căn biệt thự tự tay ông ta xây cất, nhưng không có ǵ tuyệt hơn là có một thay đổi thuộc những trường phái sớm hơn. Và thế, mặc kệ người mua là ai, không có tí ti liên hệ nào với nàng; số tiền đó đă thay đổi vận mạng tài chánh của Katharine, rồi bây giờ, trong nỗi trầm tư trĩu nặng, nàng thề rằng sẽ không bao giờ họ sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy nữa.
Điện thoại reng. “Ngài Madden muốn gặp cô, thưa Cô Lorimer. Tôi có thể cho ông ta lên gặp cô chứ?”
Katharine, hoàn toàn sững sờ, ngồi yên không động đậy, mặt nàng từ từ tái nhợt. Một lần nữa, nhịp đập th́nh thịch mà nàng biết quá rơ từ từ ngân trong ngực nàng rồi trào dâng lên cuống họng. “Vâng,” cuối cùng nàng cũng xoay xở được để nói. “Cho ông ta vào.”
Chàng có ở đây là đúng lư đúng t́nh rồi, để kịp cho buổi công diễn mở đầu của Nancy, thế nhưng chỉ với tên của chàng thôi được nhắc qua đường dây điện thoại cũng đủ làm cho nàng cảm thấy xáo trộn với niềm vui sướng lẫn đau khổ.
Chàng vào pḥng với vẻ hối hả khác thường lệ, dường như quên cả việc bắt tay. Chàng đứng cách xa nàng vài bước, nàng chỉ im lặng nh́n ḿnh với vẻ lúng túng cao độ.
“Nancy đang ở hư viện,” Katharine nói. “Nàng quá chú tâm vào diễn tập nên không mấy khi ở đây. Nhưng tôi sẽ gọi điện cho nàng báo rằng anh đă tới đây.”
“Không, không cần đâu,” chàng đáp lại nhẹ nhàng. “Tôi gặp Nancy sau cũng được.”
Nàng ngừng lại khi sắp tới chỗ đặt điện thoại. Cung cách của chàng, có hơi cứng ngắc hơn b́nh thường, làm cho nàng thấy lạ lẫm có hơi thoáng lo ngại bừng lên trong tâm khảm. Như thể có cảnh tỉnh, nàng vẫn tập trung nhoẻn một nụ cười.
“Anh tới đây lúc nào thế?”
“Tôi cũng mới về tới thôi. Từ Cleveland đi suốt cả đêm.” Môi chàng rút cuộc cũng bật thành tiếng, nhưng giọng th́ vẫn khách sáo lạ lùng. “Katharine, tôi có chuyện muốn nói với cô, nếu cô không thấy phiền.”
Bây giờ nàng thật sự hoảng hốt, nàng nh́n chàng chăm chăm với nét kỹ lưỡng bất thần chuyển sang căng thẳng. Gương mặt chàng, gầy hốc hác và xạm đi, mang một lớp mặt nạ thụ động như là chứng nhân của t́nh trạng kiệt sức quá độ. Bộ y phục của chàng nhàu nát hơn bao giờ. Chàng như ṿ nát cái nón trong tay ḿnh. Một ư niệm đau thương như đánh động trong nàng, bây giờ như cấy vào óc nàng, thắt chặt thêm sự tin tưởng của nàng. Nàng, theo bản năng, cảm thấy rằng Madden đang gặp khó khăn về tài chính.
Đă nhiều lần nàng nghi ngờ chàng tiêu xài nhiều hơn là chàng có. Chỉ mới ngày hôm kia thôi nàng c̣n khiển trách Nancy về vụ này. Tại Graysville chàng c̣n nhiều trách nhiệm, mẹ chàng nè, rồi phí tổn sửa sang cho căn nhà, và cả những người họ hàng thiếu thốn. Và bây giờ, trở lại Cleveland sau chuyến đi nghỉ dài và tốn kém, có lẽ công việc kinh doanh của chàng có chiều thảm hại, tiền bạc thiếu hụt, hay là mọi thứ đều xáo trộn lẫn lộn. Không hiểu bằng cách nào mà ấn tượng này cứ ám ảnh nàng cứ như thật, cứ t́m mọi lư lẽ cho mối lo ngại hiển nhiên chàng có. Với kinh nghiệm mới trải qua vẫn c̣n đọng trong trí nàng, nàng thấy tội nghiệp Chris quá đỗi và muốn giúp chàng biết dường nào, để nhẹ đi gánh nhọc nhằn cho chàng phần nào. Nàng chủ động nắm lấy t́nh h́nh.
“Anh nghe tôi nói đây,” nàng nói, cố che dấu quyết định của ḿnh với cái vẻ hơi yêu sách, “chúng ta không thể nào cứ ru rú trong đây với một ngày đẹp như thế. Nếu anh không có ǵ khác hơn để làm, anh có muốn đi ăn trưa với tôi không?”
“Ăn trưa?” chàng lặp lại vẫn với cái giọng cứng ngắc, như thể đó là điều cuối cùng chàng tưởng tới.
“Đúng thế, ăn trưa,” nàng lặp lại chắc chắn hơn. “Chúng ta có thể chuyện tṛ luôn thể. Và nếu chúng ta tṛ chuyện, chúng ta sẽ thảo luận đàng hoàng. Anh trông có vẻ mệt mỏi lắm. Một ít không khí trong lành sẽ làm cho anh thoải mái hơn. Và Nancy th́ rảnh rỗi sau bốn giờ chiều. Tôi có ư này. Chúng ta sẽ lái xe dọc theo ḍng Hudson rồi tới lữ điếm Bear Mountain Inn. Với trời thanh gió mát như thế này, hứa hẹn một ngày tuyệt vời.”
Khuôn mặt chàng sáng bừng lên. Một lần nữa chàng lặp lại lời nàng. “Đúng vậy, sẽ tuyệt vời lắm.” Thời gian lại lắng đọng như thể chàng đang tạm thời lưu lạc nơi trần thế. Chàng tiếp luôn: “Để tôi ra xem xe cộ thế nào.”
“Không,” nàng đáp lại quyết ư. “Tôi chi trả hết. Nếu anh nghĩ rằng anh thừa tiền để chi phí nữa th́ anh đă lầm rồi.”
Nàng gọi điện xuống quầy tiếp tân, bảo họ thuê xe cho nàng, và mười phút sau, mũ măo khăn áo quấn quanh người, họ ngồi chễm chệ trong băng sau của chiếc limô dài đen chùi chũi, hoà nhịp vào ḍng xe cộ ồn ào, rồi ṿng sang bên bờ tây của ḍng sông bằng cầu George Washington Bridge. Những vùng ngoại ô lân cận nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng, và chẳng mấy chốc họ đă ở ngoài vùng đồng quê tiến thẳng về phía tả ngạn sông Hudson. Bên dưới họ giờ là ḍng sông tuyệt mỹ, như bị nuốt chửng bởi những trận mưa tuyết từ trên núi đổ xuống. Phía bên tay trái là những ngọn đồi như rung chuyển đằng sau, bị bao phủ bởi những cây thông tán lá x̣e rung rinh trên đỉnh chót vót c̣n đọng rải rác vài mảnh tuyết tan vội. Không khí thật trong lành và mát lạnh, đường xá bằng phẳng trải dài như thể chúng được tráng bởi một lớp sáng pha lê.
Cái ư nghĩ sẽ tự lái xe đến với nàng lúc nào không biết th́ bây giờ lại hoàn toàn bị chinh phục bởi thời tiết thay đổi trong năm. Có lẽ nàng muốn tái diễn phần nào phong cảnh của Vermont. Có lẽ bản năng của nàng cho nàng biết rằng nó lộng lẫy đến dường nào. Với bất cứ giá nào, không thể nào không nếm trải lại cái phong vị của nó, và Katharine liếc mắt nh́n sang Madden với cái nh́n nhanh đầy ngụ ư. Nàng cố gắng lấy lại giọng đối thoại b́nh thường.
“Anh không thấy hối tiếc đă đi chung với tôi?”
Không nh́n nàng, chàng đáp lại: “Không hề! Tôi lấy làm mừng th́ có!”
Nàng mỉm cười, và nhớ lại, như đối chiếu, cơn ác mộng nàng trải qua trong ngày hôm trước, nàng kể cho chàng nghe về những cuộc đi lang thang trên băi biến vắng lặng và sự kết thúc may mắn của chuyến viễn du kỳ lạ đó.
“Thế là cô đă bán được bức tiểu họa,” chàng nói, khi nàng kết thúc câu chuyện. Chàng ngừng lại. “À, tôi lấy làm mừng cho cô.”
“Vâng, tôi bây giờ có hơi rủng rỉnh rồi,” nàng trả lời nhẹ nhàng. “Đúng là thời khắc để hỏi tạm ứng trước đây mà.”
Nhưng với nhận xét của nàng, để tạo cơ hội cho chàng thảo luận về những vấn đề của riêng chàng, nó lại trôi qua như chàng không hề lưu tâm. Chàng vẫn giữ yên lặng, không có ư ǵ là muốn tiếp tục câu chuyện, đầu chàng hơi cúi về phía trước, như thể đang bận tâm với một tư tưởng bí mật lẫn thay đổi nào đó.
Xa xa trước mặt họ là những vách đá nhô ra biển mọc cao lên trống trải hơn, phủ đầy đá hơn trên bề mặt, rồi lại rẽ ra bất th́nh ĺnh, như thể bị đẩy giạt ra bởi một bàn tay khổng lồ, để lộ ra một viễn cảnh của con sông và thung lũng gợn sóng nhấp nhô vạn phần tuyệt đẹp hơn bao giờ. Rồi họ rời khỏi đường bờ sông, quặt ngang sang trái vào một đường ṃn nhỏ, và lượn quanh ṿng đai của núi Bear Mountain, tiến tới lữ điếm. Nơi đây tuyết đổ nhiều hơn, trên vài sườn đồi, một vài cậu bé đang trượt tuyết.
*
Katharine và Madden ra khỏi xe hít thở làn không khí c̣n vương mùi rượu vang ướp lạnh, lắng tai nghe những cậu bé la hét vang vọng lại như những tiếng súng hoả mai rền rĩ. Những chùm hoa tuyết đă khô cứng trên lối đi kêu cọt kẹt dưới chân họ. Một người giữ cửa già nua trong lốt nón lông và bao tay chỉ cho họ lối đi vào hành lang tới một cầu thang lớn bằng gỗ thông treo đầy những khung h́nh chứa bướm quư hiếm ép khô, như một lời nhắc khéo kỳ cục của một buổi trưa giá rét của những ngày tháng Tám thiếu sinh khí. Họ tiến vào pḥng ăn, một căn pḥng rộng răi một nửa được cất bằng gỗ như kiểu nhà nghỉ của nơi săn bắn với những gạc hươu và đầu nai treo trên tường và một ḷ sưởi lộ thiên lớn đang bùng cháy sáng rực.
Lần nghỉ trước vào giữa mùa hè, khi những khách du lịch và người lái xe mô tô ghé ngang chật cứng hết các căn pḥng, nàng đă thích nơi này và bây giờ Katharine buộc phải thích nó hơn thế nữa v́ cái vẻ huy hoang lẫn mộc mạc hoang sơ của nó. Có lẽ v́ đă quá hai giờ trưa nên không có mấy khách khứa nên họ được chọn nơi ngồi trước ḷ sưởi ấm cúng và ngắm nh́n một bức tranh cuộn tṛn dở lần lần của dăy núi phía xa.
Bữa trưa thật giản dị nhưng ngon tuyệt: đồ sứ không tráng men của miền Nam, thịt bíp-tết thăn, dứa rán, và cà-phê. Nhưng Madden chỉ ăn có chút xíu. Chàng tiếp tục lầm ĺ, nhưng vẫn chú ư tới Katharine, ánh mắt của chàng cứ dán lên nàng với vẻ xúc cảm bí hiểm âm trầm. Dưới ánh mắt chăm chú đó, Katharine cảm thấy một nét yếu đuối xâm chiếm lấy nàng. Sau một khoảng thời gian ngưng đọng lâu hơn mọi khi, nàng mỉm cười nhẹ rồi nói:
“Chúng ta tới đây để tṛ chuyện, phải không?”
“Đúng thế,” chàng gật đầu chậm răi. “Ít ra là, như tôi đă nói với cô, tôi có chuyện muốn nói với cô, Katharine.”
Nàng cụp mi mắt xuống nhanh chóng. Chàng nhắc tới tên nàng làm cho nàng rung động quá đỗi. Nàng muốn giúp đỡ chàng với tất cả tấm chân t́nh, muốn làm cho chàng thấy dễ chịu hẳn ra.
“Anh có chuyện rắc rối hay sao,” nàng nhanh chóng hỏi. “Nh́n mặt anh là tôi biết rồi. Nhưng anh cũng nên biết là tôi sẽ cố hết sức giúp anh.” Nàng cuối cùng cũng dè dặt nói. “Nói cho tôi biết, có phải là chuyện tiền bạc không?”
Mặc dù mặt chàng không biến sắc chút nào, nhưng nét lúng túng như hiện ra trong mắt chàng. Chàng nh́n nàng đăm đăm khó hiểu, rồi từ từ lắc đầu. “Cô nghĩ cái ǵ thế Katharine? Tôi có đủ tiền mà. Đúng thế, tôi có nhiều tiền lắm.”
Cái vẻ lănh đạm thờ ơ trong giọng nói của chàng có vẻ thuyết phục hơn là khi chàng nhấn mạnh nó. Không có tư tranh căi nào, không có lấy một mảy may nghi ngờ nào. Trong một tích tắc nàng nhận ra ḿnh đă lầm lẫn. Tại sao nhỉ, có bao giờ nàng lầm lần đâu? Nàng cảm thấy một thoáng rùng ḿnh. Nàng không thể nào nh́n vào mắt chàng được nữa.
Chàng nói nhẹ nhàng, như một người không thể nào thay đổi ư kiến được nữa: “Quan trọng hơn thế nữa Katharine à, quan trọng hơn nhiều. Sự thật đơn giản như thế này, Katharine, tôi yêu em mất rồi.”
Nàng ngồi chết sững, máu trong huyết quản chạy rần rật. Họ hoàn toàn chỉ có một ḿnh trong gian pḥng. Cái ấm áp từ ḷ sưởi làm nàng dễ chịu hẳn lên như có một luồng nhiệt huyết tuyệt mỹ thấm qua từng tế bào.
“Tôi nghĩ là tôi yêu Nancy,” chàng cứ tiếp tục với cái giọng đầy quyền uy đó. “Nó chỉ là một mối mê đắm nhất thời. Một khuôn mặt đẹp mà tôi được nh́n thấy sau chừng đó năm tôi miệt mài trong công việc. Tuổi trẻ và biển Địa Trung Hải và những thứ khác. Tôi đă ngă gục v́ chúng. Tôi không biết được những điều này cho đến khi tôi gặp em. Nhưng bây giờ th́ tôi biết rồi, em Katharine. Đây là một cơ hội chỉ đến có một lần trong đời. Tôi không hề nghĩ sẽ có ngày như thế này xảy ra, em Katharine. Đă nhiều ngày tôi cố chống cự lại nó, nhưng không thành. Nếu như tôi không thể làm được ǵ hết th́ tôi cũng phải nói cho em biết. Anh yêu em. Đúng vậy, Katharine, anh yêu em.”
Nàng không thể nào chịu đựng được nữa. Rời mắt khỏi bàn thật nhanh, nàng lắc đầu. “Không,” nàng nói với giọng nghẹn ngào. “Chuyện đó không có thật.”
“Đó là sự thật, Katharine.”
“Không có chuyện đó được. Không thể được. Làm sao anh có thể - anh có thể nghĩ ra điều đó được?”
Nàng gần như không nhận biết được nàng nói những ǵ. Lệ dâng trào lên trong mắt nàng. Tuyệt vọng nàng đứng dậy rời khỏi bàn ăn và tiến về phía cửa sổ.
“Tôi xin lỗi em, Katharine. Tôi chỉ muốn cho em biết. Tôi đă cố gắng hết sức ḿnh để kềm chế, nhưng không có một ít mảy may ích lợi ǵ.”
Chàng cũng đứng bật dậy và tiến đến bên nàng, đứng bên nàng với dáng vẻ cầu xin gần gũi với nàng. Ngoài trời tuyết lại rơi. Những chùm hoa tuyết mỏng manh rơi ngang qua cửa sổ nhẹ nhàng và rất mịn màng như những bóng ma chơi. Xa xa ngoài vùng tuyết rơi mọi vật lặng như tờ và không nhúch nhích. Những hàng cây đứng lặng im, như những người lính gác trong tấm áo da cừu, đứng một cách ảm đạm không lay động. Bầu trời th́ nhuộm màu vàng nghệ, và dưới thấp trong cái mênh mông h́nh ṿng cung, mặt đất trải dài trắng xoá lấp lánh. Cái yên tĩnh và vẻ đẹp của nó như cộng thêm vào nỗi đau của Katharine. Nàng chà xát bàn tay vào lông mày. Nàng cảm thấy ḿnh bị choáng ngợp lẫn bất lực.
“Để cho tôi yên,” nàng th́ thầm. “Làm ơn cho tôi yên tịnh.”
Một lần nữa, không gian lắng đọng, dứt khoát và căng thẳng. Những bông hoa tuyết cứ vẫy vùng như những cánh chim trắng nhỏ bé trong không trung.
“Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi,” cuối cùng chàng nói với một giọng nặng nề. “Tất cả chỉ là lỗi của tôi. Em không yêu tôi chút nào?”
Sự chịu đựng cuối cùng của nàng bị phá vỡ. Nhịp đập của tim nàng mạnh lên, làm nàng rối tung nghĩ không ra. Nàng run lên lẩy bẩy. Với một tiếng thổn thức nhè nhẹ, nàng xoay người về phía chàng.
“Chris! Anh biết rằng em yêu anh với tất cả tấm chân t́nh.”
Rồi th́ nàng trong ṿng tay chàng, môi nàng dâng hiến cho môi chàng, nước mắt nàng trào tuôn. Trong một khắc, nàng níu lấy chàng măi. Một nỗi hạnh phúc không tả được xâm chiếm người nàng. Tim nàng không thể nào gh́m giữ nổi. Nhưng với một tiếng thét đứt đoạn, nàng cố dứt người ra khỏi trạng thái đó.
“Chúng ta không thể, Chris. Không thể nào được! Chúng ta phải nghĩ cho Nancy.”
Chàng c̣n nhợt nhạt hơn là nàng. Chàng xiết chặt lấy tay nàng như không muốn để nàng thoát ra nữa.
“Chúng ta nên nghĩ cho chính chúng ta. Chúng ta yêu nhau. Đó là điều quan trọng.”
Luân lư chợt quay về với nàng. Mặc dù thân xác nàng tan nát và đau thấu tâm can, nàng yếu ớt lấy lại tự chủ.
“Nó không quan trọng lắm. Nancy yêu anh. Không có ǵ có thể phủ nhận được điều đó cả. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Anh có trách nhiệm với nàng, và em cũng thế.”
Chàng mấp máy môi, cố chống trả lại với hết khả năng của ḿnh. “Nghe lời anh đây, em Katharine yêu quư. Em yêu anh. Em phải thuộc về anh.”
“Em đang lắng nghe anh, Chris,” nàng đáp. “Nhưng trước tiên anh hăy nghe em nói một lời. Chúng ta không thể nào thuộc về nhau được. Anh thuộc về Nancy. Anh biết là em quan tâm tới nàng biết chừng nào. Em không thể nào để cho nàng đau khổ. Không bao giờ! Không bao giờ! Và anh cũng không nếu anh thật sự suy nghĩ kỹ càng.”
Chàng không nói lời nào, khuôn mặt chàng hằn lên những nét đau khổ. Chàng nh́n thẳng vào mắt nàng, mắt nàng gặp mắt chàng và chàng đảo mắt nh́n chỗ khác. Ngoài kia, lồng trong khung cửa sổ, tuyết vẫn rơi thành từng đống nhè nhẹ không thương xót trên đất.
Katharine, vẫn c̣n nức nở, xoay người đi và sửa soạn khởi hành. Có cái ǵ đó trong những hành động của nàng cuối cùng cũng chế ngự chàng. Chàng ở gần nàng quá, quá gần đến nỗi mùi nước hoa của nàng phả vào người chàng. Chàng hít một hơi mạnh, rồi bật lên những lời không mạch lạc:
“Anh biết là sẽ xảy ra như thế này, Katharine, từ cái phút mà anh chuẩn bị nói cho em nghe. Nhưng ít ra nó cũng cho anh biết rằng em có thương anh.”
Nàng không trả lời chàng, chỉ nh́n chàng lần nữa. Cái vẻ đẹp sâu lắng trong đôi mắt nàng như muốn chuyển qua chàng. Đôi mắt hồ thu có nét thống khổ làm chàng lặng đi. Tim chàng như thắt chặt lại. Quay người đi, chàng theo sau nàng rời khỏi căn pḥng.

Chương 17

Chuyến lái xe trở về New York là một cuộc tra tấn đầy im lặng. Madden không nói câu nào, chỉ ngồi ru rú một chỗ nơi góc xe. Katharine th́ nh́n thẳng về phía trước, gương mặt nàng như xác chết tái nhợt, cằm nàng như dính cứng vào cổ áo khoác lông mềm mại. Bằng cách nào mà nàng bước vào nhà mà không bị suy sụp tinh thần, nàng không thể hiểu nổi. Cuối cùng khi họ đă tới nơi, họ lại bị vây quanh bởi vẻ ấm cúng của đèn đuốc và người người.
Đă năm giờ chiều. Nancy từ hư viện trở về, có Bertram, Paula Brent, và John Sidney theo cùng. Cũng đă tới giờ đăi tiệc rượu nhẹ, khi Nancy vui vẻ kết thúc câu nói, nàng vô cùng thích thú với sự hiện diện của Madden.
“Chào anh cưng,” nàng bày tỏ cảm xúc thật lớn và nhiệt t́nh trước cả mọi người. “Em cứ tưởng là anh sẽ về vào ngày mai. Tuyệt quá đi. Lại đây và ôm gh́ lấy em nào.”
Tâm trạng của Nancy là một trong những niềm hồ hởi hiển nhiên. Nàng không nhận thấy sự do dự đầy đau đớn của Madden khi chàng đứng ở ngay ngưỡng cửa hay sự tranh đấu nội tâm hiện lên trên mặt chàng. Khi chàng với tất cả nghị lực tiến về phía trước, nàng bước tới giang rộng ṿng tay ôm lấy cổ chàng và gắn chặt đôi môi ḿnh lên môi chàng.
“Thật là tuyệt khi gặp lại anh, anh yêu,” nàng thở hắt ra với vẻ chắc chắn. “Em có ngày làm việc thật mệt mỏi. Bertram quay chúng em cứ như là đuổi chó vậy. Thiệt đúng là thứ em cần mà.”
G̣ má của nàng hơi ửng đỏ và mắt nàng sáng lên. Ṿng tay của nàng vẫn để quanh chàng, nàng kéo chàng đi bên cạnh, đôi mắt chàng cũng như đang cười.
Thế rồi giây phút ngưng đọng không ai nhận thấy cũng đến. Cái nh́n chăm chú của Katharine được đảo sang chỗ khác. Gương mặt của nàng vẫn c̣n xanh tái, tuy bề ngoài đă lấy lại trầm tĩnh nhưng môi nàng như rung lên với đau đớn.
Paula Brent, ngồi thật vương giả trong một cái ghế cao, liếc nh́n lạ lùng từ Madden tới Katharine.
“Cả hai người mới ở đâu về vậy? Hai người trông có vẻ bơ phờ và lạnh cóng thế kia. Như thể là hai vị mới từ trên núi xuống vậy.”
Katharine cảm thấy như những người kia cũng ngó về phía nàng. Nàng chợt động tâm. “Đúng ra th́,” nàng nói rời rạc, tháo găng tay ra, “chúng tôi lên núi chơi. Chúng tôi lên ngạn trên sông Hudson để dùng bữa trưa. Trên đó thật là đẹp với tuyết rơi.”
“Ḍng Hudson!” Sidney kêu lên với giọng thán phục không tưởng nổi. Anh ta là một người trẻ tuổi có mái tóc gợn sóng màu nâu nhạt trong trang phục hết sức chau chuốt. Quần dài không để lộ cả đầu gối của anh ta. Với cái giọng kẻ cả, anh ta thêm: “Trời đất quỷ thần ơi!”
“Không phải thế! Tôi lại thấy hay hay,” Paula th́ thầm lịch thiệp. “Hy vọng là hai vị không có gây ra vụ tuyết lở nào. Đưa cho em điếu thuốc lá nào anh John.”
Katharine không nhận ra ḿnh đỏ mặt. Bây giờ th́ cả mắt của Bertram cũng nh́n về phía nàng. Nhưng với nội tâm sáng suốt mà không có ǵ lay chuyển được, nàng cứ thế mà tiến về phía Nancy và ngồi xuống cạnh cháu nàng.
“Con có một ngày hơi cực hả con yêu?” nàng hỏi khẽ.
Nancy gật đầu có hơi hồ hởi, vẫy vẫy cái ly không với cánh tay không vướng víu. “Đơn giản là khủng khiếp cho tất cả mọi người. Cám ơn Ơn Trên là mở màn vào Thứ Hai. Bertie quay chúng con c̣n hơn là chó săn. Con nói thế rồi phải không? D́ biết không, Oupla! Oupla! Nhảy qua cái ṿng kia nghe không hay là muốn ăn đ̣n! Nhưng con không thấy mệt nữa v́ anh Chris đă có ở đây. Chúng ta sẽ ra ngoài đi chơi và hưởng thụ thôi. Chúng ta sẽ có những giây phút tuyệt vời. D́ muốn một ly rượu trái cây không d́ Katharine?”
Katharine từ chối. Sau khi nếm trải bầu không khí trong lành lạnh cóng ở vùng núi Bear Mountains, làn không khí nóng hổi đầy mùi hương, khói thuốc toả ra trong pḥng làm nàng muốn cảm. Nàng trông thấy Madden cũng không có uống rượu. Nàng quay sang Bertram.
“Ông có thoả măn với vở kịch đang tập dượt?”
Ông ta cười to, duỗi thẳng chân ḿnh và lặng ngắm những ngón chân nằm trong đôi giầy với vẻ không tự tin lắm. “Có bao giờ tôi thoả măn không? Nhưng tôi có thể nói với cô điều này. Cái cô cháu gái láo xược của cô không đến nỗi tệ hại cho lắm.”
Nancy làm điệu bộ nhăn nhó với Bertram.
“Lời khen gợi từ người điều khiển chương tŕnh rạp xiếc. Oupla! Ai đó vặn máy thu thanh lên nào. Sau đó tôi nghĩ chúng ta phải vui vẻ đi chơi đâu đó.”
Anh chàng Sidney trẻ tuổi vặn máy thu thanh, và Nancy, rời khỏi ṿng tay d́ ḿnh, ném một cái cười nhanh về phía Madden và bắt đầu trang điểm lại khuôn mặt của ḿnh, cử động của nàng được tính toán chính xác, màu son môi đi đồng bộ với màu đỏ thắm phủ nhiều lần của sơn móng tay.
Đó là một khuôn mặt đáng yêu, hơi xí xọn, Katharine tự nhủ, quan sát Nancy với kiểu nghiên cứu kỹ lưỡng mới mẻ thực thà - cặp chân mày quá mỏng được kẻ ch́, có lẽ thế, và cặp môi lúc nào cũng hờn mát, nhưng cặp mày được kẻ khéo léo và đôi mắt lấp la lấp lánh. Và dáng điệu của nàng, được quan sát có hơi không thực, làm Katharine sực nhớ ra dáng vẻ không nghệ thuật có hơi kỳ lạ và có tí nét trẻ trung lâm ly thống thiết. Nàng chợt rùng ḿnh nhè nhẹ. Nàng sẽ không bao giờ làm Nancy đau khổ, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Nancy có thể được yêu chiều quá độ, ích kỷ, khó khăn, và có khi quá tinh ranh. Nhưng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhận thức sẽ từ từ đến với nàng, nhất là một nhạy cảm sâu lắng. Việc kết hôn với Madden sẽ tạo cho nàng tính cách đó, cùng với sự hiểu biết sâu xa hơn về ư nghĩa của cuộc sống.
“Có chuyện ǵ thế hả?” Nancy yêu sách. “Không ai nghe tôi nói à? Tôi muốn đi đâu đó. Chúng ta đi ăn tối ở pḥng trà Rainbow Room và thưởng thức giọng ca của những ca sĩ Tyrolese luôn.”
Vẻ mặt của Madden vẫn giữ nguyên nét khó hiểu. Chàng nói với giọng khó khăn: “Anh không nghĩ là anh muốn đi ra ngoài chơi tối nay, Nancy.”
Phía bên kia, Paula chen ngang với vẻ uể oải: “Những người leo núi này có vẻ hơi mệt!”
“Ồ, không thể nào, anh cưng,” Nancy phản đối bằng cách xụ mặt xuống, “con không thể nào để mẹ thất vọng được. Đứa con yêu quư của mẹ hăy ngoan nào!”
Ngay cả Bertram cũng cười lớn. Sự tiếp nhận nhanh chóng thành ngữ Mỹ của Nancy không hề thiếu nét hóm hỉnh. Nhưng Madden, nh́n chăm chăm có vẻ nghiền ngẫm xuống sàn nhà dường như không thấy ǵ là vui thú. Một sự vật lộn sâu thẳm cay đắng như gào xé trong ḷng chàng. Cuối cùng, vẻ sáng suốt trong ánh mắt của Katharine nh́n về chàng, chàng đành làm cử chỉ bằng ḷng ngầm. Chàng đứng dậy.
“Được rồi, Nancy,” chàng nói. “Anh sẽ đi.”
Mọi người cùng đứng dậy hết, chuẩn bị đi, Nancy nắm lấy tay Madden, Sidney uống vội một ly rượu cuối cùng, Bertram th́ mặc hộ áo choàng cho Paula. Nhưng Katharine, với cơn nhức đầu cáo từ không đi. Nàng muốn Madden và Nancy được ở với nhau. Nàng cầu nguyện rằng mọi việc sẽ được giải quyết giữa hai người chiều tối hôm đó. Nàng cầu nguyện với cả sức lực của ḿnh cho hai người.


Chương 18

Sáng ngày hôm sau, Katharine có một cuộc gặp gỡ về công việc kinh doanh ở phố Riverside Drive với Bà Van Beuren là người có nhă hứng với tấm thảm trang trí thời Beauvais như bác Breuget đă đề cập đến. Thật ra tấm thảm này không thuộc về Katharine – nó thuộc về Richet et Cie, một người môi giới Pháp nổi tiếng mà Katharine là người đại diện – và tiền hoa hồng tích lũy được từ cuộc mua bán tốt đẹp này sẽ là một món kha khá.
Cái định kiến quá lớn này là tính cách độc nhất của nàng, bắt buộc Katharine phải tiếp tục làm việc như thể không có ǵ xảy ra hết. Nàng mặc một bồ đồ tây may cắt hợp thời trang và đi tới văn pḥng khoảng chín giờ rưỡi sáng. Bác Breuget, ăn mặc trông chải chuốt hơn và vẻ bề ngoài trông hào nhoáng hơn những tuần trước, trong khi chờ đợi nàng, lật xem những cuốn danh mục về những cuộc giao dịch sắp tới. Bác bỏ quyển sách ra một bên khi nàng bước vào, nhảy dựng đứng lên thật nhanh.
“Tôi đă đóng gói xong xuôi rồi Cô Lorimer. Chúng ta có thể đem nó theo được rồi.”
“Tốt quá!”
Bác ngắm nghía nàng, mỉm cười, chà xát đôi bàn tay vào nhau nhẹ nhẹ. “Có phải là tôi nói chúng ta sẽ xoay chuyển t́nh thế không? Chúng ta sẽ bán tấm thảm trang trí này. Chúng ta sẽ làm nhiều chuyến giao dịch lớn trong năm nay.”
Với cái gật đầu dương dương tự đắc bác dẫn đường đi ra cửa, rồi bác gọi một chiếc tắc-xi, và nắm tay đỡ Katharine vào xe, bác đặt gói hàng quư giá bên cạnh nàng và bước vào xe. Họ cùng đi với nhau.
“Thật là một điều lư thú, Cô Lorimer,” bác lên tiếng, khi đă yên vị xong xuôi. “Tôi đă tra hỏi Ascher thật là lâu, và tôi không thể nào t́m ra được người đă mua bức tiểu họa.”
“Có quan trọng thế không bác,” nàng hỏi hững hờ.
“Ồ, nó không quan trọng lắm,” bác gật đầu đồng t́nh với nụ cười cáo lỗi. “Lạy Chúa tôi, không có mà! Chỉ v́ chúng ta đă ổn định rồi. Nhưng một khi nghĩ lại vẫn thấy thật là kỳ diệu. Cứ thử nghĩ xem, một tuyệt tác mỹ thuật quan trọng như thế đă biến mất trên thị trường như vậy – pouff!”
“Tôi tưởng bác nói là nó được bán cho Shard.”
“Nó không phải. Không, không! Tôi khám phá ra được bấy nhiêu đó. Ngài Shard quư hóa vẫn trung thành với bộ sưu tập Tiền-Raphael.”
“Có lẽ Ascher vẫn c̣n giữ nó.”
“Không đâu, Cô Lorimer. Ông ta đă thề sống chết là ông ta đă giao cho thân chủ rồi.”
“À,” Katharine thở dài và lắc đầu, “lạ kỳ thiệt, thật thế. Nhưng chúng ta không phải lo lắng về nó nữa. Cái giai thoại đó được đóng lại. Chúng ta có các việc khác để mà nghĩ tới.”
Khi họ tới căn nhà ở phố Riverside Drive, đó là một căn nhà được xây với đá nâu lợp cửa sổ vuông vắn và cửa chính có che lưới sắt nhỏ, vẫn tỏ ra những nét hào hùng hăy c̣n đó trên con phố lớn nổi tiếng này. Bà Van Beuren hoàn toàn mê thích tấm thảm trang trí như bà ta tuyên bố với Katharine, nhưng vẫn chưa quyết định được có chỗ để đặt nó hay không. Pḥng ăn của bà đă treo nhiều bức tranh rồi. Và pḥng khách phía trên th́ lại không thích hợp chút nào.
Katharine nói rất ít. Nàng theo sau Bà Van Beuren đi xem ngôi nhà, quan sát cẩn thận từng chi tiết một. Điều đầu tiên đập vào mắt nàng, hành lang đúng là một nơi lư tưởng cho tấm thảm. Và khi họ đi xuống nhà dưới, nàng đề nghị:
“Bà có thoả măn với cách trang trí ngoài hành lang không?”
“Ồ, tại sao không,” Bà Van Beuren nói có vẻ ngờ vực. “Tôi lúc nào cũng nghĩ nó không được thanh toàn cho lắm.”
“Vậy xin phép bà cho tôi có ư kiến,” Katharine nói. “Nói đúng ra, tấm thảm sẽ là một nét độc đáo nhất của căn nhà này.”
*
Với sự giúp đỡ của bác Breuget và người tớ trai, nàng gỡ từ trên tường xuống những bức tranh không mấy hứng thú cho lắm. Thế chỗ vào đó là tấm thảm trang trí được trải căng ra, một bức tranh săn bắn tuyệt đẹp. Bên dưới, nàng kê chiếc bàn ăn thuộc kiểu tu viện Ư đă từng đứng nửa kín nửa hở trong pḥng khánh tiết. Trên bàn, nàng đặt hai cây nến chạm chổ mà nàng lấy từ pḥng khách đầy những đồ đạc, và chính giữa chúng nàng để một cái khay vuông mạ bạc.
Cuộc thay đổi h́nh thế diễn ra như có phép lạ. Hành lang bây giờ như có hồn và gây cảm t́nh ngay lập tức. Ngay cả bác Breuget cũng gật đầu đồng ư. Về phần bà chủ nhà nhỏ bé, bà ta thật là khích động quá thể.
“Đừng có di chuyển chúng nữa,” bà la lên. “Không một ly tấc nào nữa, tôi muốn nó ở y như thế. Y như vậy!”
“Bà nên có một cái gương dài treo ở tường đối diện,” Katharine đề nghị, “với những đường chạm nổi h́nh chuỗi hạt nhỏ và tráng thuỷ xiên xiên. Chúng tôi có một món thuộc thời vua George Đệ Nhất có thể làm vừa ư bà.”
“Vâng, vâng,” Bà Van Beuren thở hổn hển. “Tôi sẽ tới vào ngày mai để xem nó.”
Trên đường trở về, bác Breuget quay sang Katharine và cười khúc khích đầy kính nể.
“Tôi nói có đúng không, Cô Lorimer. Cơn gió đă xoay chiều rồi? Tôi cảm nhận được trong từng thớ thịt mà.”
Cơn gió đă xoay chiều! Bây giờ nó có ư nghĩa ǵ với Katharine đây? Như đă dặn trước, bác Breuget thả nàng xuống ở đại lộ số 57 và nàng đi bộ về khách sạn của ḿnh. Nàng hồi tưởng lại, qua lớp sương mong manh rằng hôm nay là ngày Upton đến, và nàng nên gặp anh ta khi anh tới nơi. Nhưng nàng lại không hề biết con tàu Europa sẽ cập bến vào lúc nào.
Khi nàng đă về tới pḥng, việc đầu tiên nàng nghĩ là Charley đă đến rồi, v́ trên bàn có đặt sẵn một hộp dài như ở tiệm bán hoa. Nhưng khi nàng mở hộp ra, nàng mới thấy ḿnh đă lầm. Ngay đó thôi, đập vào mắt nàng là những đóa hoa cẩm chướng trắng lộng lẫy đầy tinh khiết và hương thơm ngát. Đó là quà của Madden tặng. Một nỗi đau lại nhói lên trong tim Katharine. Lim dim đôi mắt, nàng áp má ḿnh vào những cánh hoa mềm mại. Hương vị nồng nàn của hoa làm nàng như ngộp thở. Nó như chứa đựng những u buồn mà hạnh phúc thề sẽ chiếm giữ. Nàng đứng lặng yên đó hồi lâu. Rồi, mở bừng mắt, nàng chợt trông thấy bóng ḿnh trong gương phản chiếu từ bức tường đối diện. Nàng giật ḿnh khi trông thấy ḿnh. Như thể đó là một sự gợi ư của quá khứ, của bức tiểu họa, và của ư nghĩa trong cuộc sống của nàng. Nàng thở dài sườn sượt. “Công nương với hoa cẩm chướng,” nàng ủ rũ nghĩ. Và như thế, nó được thể hiện qua vai tṛ của nàng bây giờ.
Không có một tấm thiệp hay lời nhắn gửi nào đi kèm với hộp hoa. Nàng biết rằng Madden sẽ gọi điện thoại cho nàng. Và gần như ngay lập tức, chuông điện thoại reo vang, giọng chàng vẫn trầm và có hơi buồn.
“Anh muốn gặp em, Katharine,” chàng nói. “Nếu em thấy được, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Katharine nhanh chóng lấy lại tự chủ. Như được tiếp thêm sức mạnh trên đoạn đường vào vài giờ trước, nàng hoàn toàn đi đến quyết định. Nhưng nàng cũng biết rằng lư do nàng muốn gặp chàng lần nữa là v́ nàng muốn giải quyết cho dứt khoát. T́nh trạng yếm thế của nàng không c̣n nữa. Bây giờ nàng có thể trở nên thực dụng và mạnh mẽ hơn. Nàng sẽ không bằng ḷng ăn trưa với chàng nữa. Nhưng nàng phải suy nghĩ để t́m ra địa điểm gặp mặt hợp lư, nàng chọn một nơi có hơi ưu tư lẫn hóm hỉnh, viện bảo tàng Metropolitan Museum. Gặp ở đây, ít nhất là thuận tiện cho cả hai, và những gian triển lăm ghê gớm sẽ làm giảm đi phần nào tính chất lăng mạn táo bạo nào đó có thể xảy ra.
Hai giờ thiếu mười lăm, nàng bắt đầu đi tới trung tâm thành phố. Chưa đúng hai giờ mà nàng đă tới nơi nhưng Madden đă đợi nàng sẵn, nàng có thể nh́n thấy chàng qua khung cửa xoay đang đi tới đi lui trên hành lang. Chàng chỉ im lặng cầm lấy tay nàng. Nếu như nàng đinh ninh cuộc hội thoại sẽ diễn ra trong cái hành lang dài cao ngất có gió lùa, dưới những bức tượng xụ mặt và kiêu kỳ, th́ nàng đă lầm. Chàng dẫn nàng đi tới nơi cánh gà phía xa, là nơi trưng bày đồ gỗ thời Early American được bày biện theo lối kiến tạo thuở ban sơ. Sau khi liếc mắt nh́n khắp nơi quanh căn pḥng im ắng, chàng tiến vào một góc kiến tạo h́nh mắt dứa của vùng bờ biển tiểu bang Maine. Tại đây chàng quay mặt lại và đối diện với nàng.
Nàng có thể cảm nhận được là chàng đang đau đớn. Sự sôi nổi của ngày hôm qua đă biến mất. Trông chàng thật là mệt mỏi. Và giọng chàng lại càng xa xôi kỳ quái.
“Katharine! Anh phải gặp em lần nữa. Chúng ta không có cơ hội để bàn tính thêm vào ngày hôm qua. Em phải quyết định ngay bây giờ. Có lẽ em có thời giờ để nghĩ khác đi rồi. Nghe anh đây, Katharine, chúng ta không thể sống thiếu nhau được. Chỉ được nh́n thấy em thôi cũng là một hạnh phúc vô bờ bến. Nguyên tối hôm qua anh thức trắng đêm để suy nghĩ mọi việc. Chỉ có một giải pháp duy nhất. Chúng ta sẽ bỏ đi thật xa.”
Ngay tức khắc nàng biết chuyện sẽ khó khăn hơn nhiều, khó khăn đến nỗi nàng không thể biết đâu mà lường, và tận sâu thẳm trong con người ḿnh, nàng tập trung tất cả sức chịu đựng ngoan cường để đối đầu.
“Chạy trốn ư,” nàng hỏi lại, làm ra vẻ cười nhẹ như trước đây, “như một cặp trẻ con? Em không nghĩ như thế, Chris. Chúng ta đă quá già cho chuyện đó, phải không?”
“Chúng ta phải làm một cái ǵ đó,” chàng nói lại không được rơ ràng cho lắm. “Chúng ta không thể nào hoang phí cả hai cuộc đời được.”
Với tất cả nghị lực nàng cố lấy giọng thực tế và nhẹ nhàng. “Nếu chúng ta bỏ đi th́ chúng ta hoang phí nó rồi. Chúng ta sẽ hoàn toàn đau khổ và buồn bực.”
“Nhưng tại sao em phản đối, Katharine?”
“Anh đă quên Nancy rồi sao?”
“Anh không hề quên nàng. Ồ, không, đó không cùng chung một vấn đề nữa. Nàng không hề quan tâm nhiều đến anh mà.” Chàng cứ tiếp tục không định hướng: “Nàng thuộc về một thế hệ hoàn toàn khác, khó khăn hơn và ích kỷ hơn. Em đă thấy rơ ràng quá chuyện tối hôm qua khi chúng ta về tới. Em cũng đă thấy điều đó khi chúng ta c̣n ở tại Vermont. Ai ai cũng biết, có điều họ không nói ra mà thôi. Cuộc sống này quá dễ dăi đối với nàng. Nàng sẽ mau chóng quên nó thôi.”
Katharine lắc mạnh đầu. “Nàng yêu anh. Không thể được, Chris! Chúng ta không thể làm cho Nancy đau khổ. Chúng ta không thể nào dày xéo lên nàng chỉ để mưu cầu hạnh phúc cá nhân. Và không chỉ có thế. Chúng ta không thể làm cho nhau đau khổ. Nếu chúng ta có khác với người thường, như anh đă nói, là v́ chúng ta có ḷng tin chặt chẽ và lư tưởng cao quư, v́ vậy chúng ta không thể nào phản bội lại chúng được. Anh có thấy không Chris, chỉ có một điều thôi, ḷng chính trực đáng đủ để chúng ta giữ ǵn phải không? Điều đó phải ở trên tất cả.”
“Không thể trên hết mọi thứ được!”
Gạt bỏ những xúc cảm của ḿnh, chàng nắm lấy tay nàng và chà xát lên má ḿnh.
“Đừng anh, Chris, xin đừng,” nàng nói ngay.
Chàng thả tay nàng ra và đứng đó nắm chặt lấy cạnh chiếc bàn gỗ sồi xù x́, hơi thở chàng gấp gáp, chàng đảo mắt nh́n ra chỗ khác, như thể chàng cố gh́m ḿnh không nh́n tới nàng.
“Tại sao anh phải làm như vậy?” nàng vẫn nói với cái giọng chán chường. “Chỉ tổ làm cho mọi việc xấu hơn thôi.”
Chàng nhướng mắt lên, tràn ngập ánh chân t́nh, và nh́n đăm đăm vào nàng. Một lần nữa, nàng cố làm ra vẻ sắt đá trước cái nh́n hoang dại đầy thèm khát bí hiểm. Nàng phải, nàng phải cố chống vững, nếu không cả hai sẽ mất hết.
Trải qua một chuỗi dài im lặng nặng nề, một sự yên tĩnh mà có lẽ chưa bao giờ căn pḥng nhỏ bé cằn cỗi này được bao phủ, ngay cả những năm đầu lịch sử của vùng bờ biển Maine nếm trải. Chàng vẫn đứng trước mặt nàng, g̣ má tái xạm đi, cố t́m hiểu nét mặt nàng. Cặp mắt không lay động của nàng đă thuyết phục chàng. Chàng nh́n trống rỗng vào cánh cửa sổ nhỏ hẹp độc nhất trong căn pḥng họ đang đứng. Nhiều phút trôi qua. Cuối cùng chàng lên tiếng.
“Được rồi, Katharine. Nếu đó là cách em cảm nhận, th́ chúng ta không c̣n ǵ để nói nữa. Anh sẽ đưa em về khách sạn ngay bây giờ.”


Chương 19

Cũng buổi chiều hôm đó, khoảng ba giờ rưỡi Nancy trở về khách sạn. Nàng những tưởng sẽ rời hư viện lúc năm giờ, v́ Bertram đă gọi mọi người trong đoàn diễn đi tập dượt lần cuối cùng cho buổi tối khai mạc. Thật ra nàng cũng đă báo với Katharine rằng nàng sẽ không về nhà kịp cho bữa trà. Nhưng gă sản xuất, với một cử chỉ thân ái, bất thần thay đổi ư kiến và cho họ ra về sớm, với chỉ thị nghiêm khắc là họ phải nghỉ ngơi đặng có sức diễn vào lúc tám giờ.
Tuân lời, Nancy về nhà để nghỉ ngơi, và khi thang máy đưa nàng tới lầu mười, nàng không vào pḥng đàng hoàng mà đi thẳng vào pḥng ngủ của ḿnh bằng cửa bên với ư định nằm vật xuống giường ngay. Nàng vào pḥng lặng lẽ, v́ nàng c̣n suy nghĩ đâu đây, trí óc nàng hoàn toàn để vào buổi diễn quan trọng. Và rồi th́nh ĺnh nàng nghe văng vẳng tiếng người vọng ra từ pḥng bên cạnh.
Để lắng nghe, nàng đứng im ngay ở giữa pḥng ngủ của ḿnh. Thoạt đầu nàng có vẻ ngạc nhiên. Nàng không tưởng là có ai đó trong pḥng, và giọng nói lại chính là của Katharine và Madden. Rồi dần dần, nàng biến sắc mặt. Giọng nói ngày càng rơ hơn đối với nàng, không thể nào lầm lẫn được nữa. Madden và Katharine rơ ràng đă về trước nàng vài khắc, và bây giờ họ đang chào tạm biệt nhau. Đó là một cuộc chia tay kỳ lạ, v́ rằng nó hàm chứa một ư nghĩa khác thường, và từng chữ một như búa gơ vào đầu Nancy. Vẫn đứng yên không nhúch nhích, nàng nghe thấy Madden rời khỏi pḥng. Năm phút sau, Katharine cũng đi ra ngoài.
Một âm thanh thoát ra từ cổ họng Nancy nửa như thổn thức nửa như bất măn có tính trẻ con trong lúc nhơng nhẽo. Người ngần ngật lắc lư nàng vào pḥng khách, cố lẩn tránh tất cả mọi thứ nhưng vẫn không gạt bỏ được những lời đối thoại vừa lén nghe được. Nàng nh́n đăm đăm vào xung quanh. Mọi thứ quen thuộc chung quanh vẫn b́nh thường - nhưng có vẻ xa cách làm sao! Chris yêu d́ Katharine. Đúng vậy, Chris, người sẽ làm đám cưới với nàng vào thứ Bảy này, thật sự yêu d́ Katharine. Cơn giận dữ chợt trào lên trong Nancy rồi lại nguôi đi, để lại trong nàng nỗi cô đơn lạnh lẽo. Nàng vật ḿnh nằm xuống divan, răng nghiến chặt vào môi dưới. Nàng đă nh́n thấy tất cả - d́ Katharine và Madden, những nỗ lực đồng tâm của họ để duy tŕ hạnh phúc cho nàng. Ḷng kiêu hănh của nàng bùng lên một cách giận dữ. Nàng thấy ḿnh thật không xứng và hẹp ḥi quá. Nàng đă từng chắc chắn, quá tự kiêu và quá tự măn. Đúng vậy, trọn cuộc đời nàng đă như thế, nhận lănh mọi thứ vô điều kiện, không làm ǵ hết để đền ơn. Bây giờ, như thể có một ánh chớp loé sáng, nàng nh́n thấy ḿnh, nh́n thấy rơ vị trí nàng phải đứng. Nàng bật khóc nức nở.
Nàng khóc được bao lâu cũng không rơ, nhưng ít ra là cơn băo trong ḷng cũng đă vơi đi. Nàng trở ḿnh nhè nhẹ, đôi mắt nàng chợt ánh lên nét kỳ lạ, thân h́nh rắn chắt thon thả rũ ra không sức kháng cự. Ư nghĩ của nàng xoay chuyển không mạch lạc, nhưng sức chứa đựng dường như tăng lên và mănh liệt gấp đôi. Như thể có một phép màu, lớp vỏ của những tính khí trẻ con được nhấc ra khỏi nàng. Nàng không c̣n ngây thơ vặt nữa mà đă trưởng thành thật sự. Căn pḥng như nổi bồng bềnh xung quanh nàng. Một cách thụ động, nàng ngắm nh́n những vạt nắng nhạt màu nhảy múa trên tường, thần trí của nàng như ngưng trệ hẳn v́ những nhát đau đâm liên miên. Trong ḷng nàng hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại chán chường biểu hiện của một sự thấu đáo chậm chạp, một sự thấu hiểu tâm linh mà nó lan tràn ra như ánh mặt trời trong pḥng, và dần dần đem lại cảm giác ấm cúng cho nàng.
Cuối cùng, nàng thở dài thật sâu và cử động thân h́nh. Nàng ngó đồng hồ - đă gần năm giờ chiều. Với tay nàng nhấn chuông gọi đem trà tới. Khi trà đem lên, nàng uống một tách, rồi châm một điếu thuốc lá. Một lát sau, cửa pḥng mở ra, và Katharine bước vào.
"Tại sao thế!" Katharine kêu lên, gỡ mũ ra và vất nó lên bàn. "Con về rồi à."
Nancy gật đầu đáp lại. "Con vừa mới về. D́ dùng trà đi." Làm cách nào mà nàng thốt ra được những lời nhẹ nhàng như thế, nàng cũng không biết nữa, nhưng nỗi trầm tĩnh đó đúng là của nàng.
Nàng rót trà, lắng tai nghe Katharine kể chuyện cập bến của chiếc tàu Europa. Upton, người mà Katharine vừa rước và đưa về khách sạn của anh ta, đang trong trạng thái hưng phấn nhất và hoàn toàn háo hức chờ đợi xem vở kịch.
Không gian ngưng đọng, rồi Katharine hỏi với một nụ cười nhạt: "Tiện thể chúng đang nói chuyện về nó, con cảm thấy tối nay diễn thế nào?"
Nancy nh́n đăm đăm lên trần nhà. "Con thấy hoàn toàn b́nh thường." Nàng ngừng lại. "D́ nghĩ khác sao?"
Katharine đặt tách trà xuống. "Ồ, d́ không biết nữa. D́ nghĩ rằng d́ có thể giúp được cho con cái ǵ đó."
Lại ngưng đọng. Nancy dụi điếu thuốc lá, vẫn không ngoảnh đầu lại. "Con không có ǵ phải chộn rộn với rượu xêret (một loại rượu trắng ở miền nam Tây Ban Nha) và bánh quy mặn cả," nàng nhận xét với nụ cười nhạt khó hiểu. "Nó thuộc về thời đại của váy phồng. Đi đôi với sự run sợ khi ra tŕnh diễn (lần đầu tiên) và lông chim cháy xém và khóc như mưa lũ cùng với những cơn bất tỉnh." Nàng ngưng lại. "Con sẽ diễn tốt. Hy vọng là thế. Và chỉ có như thế thôi!"
Thế là Katharine phải ngưng câu chuyện ở đó. Nàng có cảm nhận ngạc nhiên về tính khí bất thường của Nancy. Nàng đă chuẩn bị tâm lư sẵn cho những cơn tính khí của buổi diễn đầu tiên. Nhưng Nancy không có dấu hiệu ǵ là hồi hộp cả. Nàng thật ra có hơi im lặng một cách khác thường, gần như là bất cần hậu quả.
Katharine chỉ quan tâm duy nhất tới hạnh phúc của Nancy. Chỉ v́ thế nên nàng hoàn toàn không để ư tới việc thành công hay thất bại của vở kịch. Dường như đó chỉ là điểm phụ bên cạnh những vấn đề trọng đại hơn. Nàng phải đi dự lễ khai mạc v́ Nancy, nhưng khi nó xong rồi, nàng phải tự ḿnh tách khỏi mối tương quan đau khổ kia. Nàng đă quyết định xong xuôi. Con tàu Pindaric sẽ ra khơi vào thứ Bảy. Một khi đă yên vị trên tàu, nàng sẽ đóng lại chương thất t́nh dại dột này. Nàng có nhận xét chắc chắn, có hơi sầu thảm mà công nhận rằng Nancy và Madden sẽ tự ḿnh giải quyết những khó khăn và nhanh chóng quên nàng đi.
Bây giờ, Katharine phải đứng dậy thay đồ. Nàng đă sắp xếp để đi ăn tối sớm với Upton tại tiệm Pierre. Đồng hồ gơ bảy tiếng, và đă đến giờ nàng phải đi. Trước khi đi, nàng hôn Nancy thắm thiết và cầu chúc cho nàng những điều tốt đẹp nhất. Một lần nữa, nàng có vẻ bối rối v́ cử chỉ nhạt nhẽo vô hồn của Nancy. "Chắc con bé hồi hộp," Katharine nghĩ với vẻ cảm thông rơ rệt, "vậy mà con bé c̣n bày đặt để che dấu nữa chứ."
Buổi ăn tối chỉ có vài người thân hữu - ngài Đại tá Ogden và phu nhân và Bà Moran ngoài Charley và nàng ra. Katharine đă nhấn mạnh với Upton là nàng không muốn đông đảo v́ nàng biết Charley là người có nhiều bạn bè ở Manhattan cũng như ở Mayfair thể nào anh ta cũng mời thật nhiều khách. Mặc dù không có ǵ có thể làm nguôi ngoai cơn nhức đầu dai dẳng, tại bữa tối với cung cách phục vụ chu đáo, thức ăn và rượu hảo hạng, hơn tất cả là sự dễ dăi trong giao thiệp cũng phần nào gợi nhớ cho nàng cơn đau vẫn c̣n đó. Họ nhà Ogden là những nhân vật quan trọng - Đại tá Ogden là một trong những ông chủ nhà băng kỳ cựu của New York; và Bà Moran, gầy g̣, đen đủi, và sắc sảo là vợ của - hay như tự bà ấy hóm hỉnh tuyên bố là vợ goá của ngài pôlô - Ralph Moran, ngôi sao sáng chói của Meadowbrook và All American International (Liên Đoàn Quốc tế Mỹ). Katharine đoán là có chuyện dây dưa t́nh ái giữa Charley và Bà Moran, mà bây giờ chỉ đơn thuần là t́nh bạn hữu ở mức thấp nhất, vậy mà đây, trong cái xă hội này, sự thật đó dường như khó chấp nhận và thất bại trong việc làm nàng đau khổ không thể nào giải thích được.
Charley dường như vượt trội hơn tối hôm nay. Tạo ra một kỷ lục mới, anh xem chắc là ly của nàng lúc nào cũng đầy sâm-banh. Không bao giờ chịu im lặng lấy một giây, cuộc nói chuyện tào lao cùng với câu chuyện dễ dăi làm bàn ăn sống động hẳn ra. Đến lúc ăn tráng miệng, nụ cười của anh ta trở nên cợt nhả và những lời anh ta nói không được nghiêm túc cho lắm, nhưng đó cũng chỉ là tính cách của Charley - rộng răi và vô hại và tự nhiên. Anh ta cứ dai dẳng trong một cuộc đàm thoại với người chiêu đăi viên về rượu về một chai rượu từ Tokay tới chuyện về cà-phê, loại hiếm và - nếu Charley và người phục vụ tin chắc - những chai rượu vang nổi tiếng cổ xưa từ hầm rượu của ngài Đại Quận Công Ferdinand. Thứ chất lỏng vàng óng thơm lừng như ngấm với chất ête hoàn toàn làm tê liệt những cảm giác tan nát của Katharine. Khi họ đứng lên chuẩn bị đi, nàng cảm thấy hơi cay đắng rằng những giây phút trong cuộc đời ô trọc này lại được trả giá để vui sướng và mất đi cảm giác, chỉ để đê mê.
Hư viện gần như đông nghẹt khi họ tới nơi, chỉ nh́n thoáng từ pḥng giải lao cũng đủ biết đông đến nghẹt thở. Betram, là người theo chủ nghĩa thế giới danh tiếng và móc nối quốc tế, có đông khán giả ở New York, luôn ủng hộ ông ta - không phải là nhóm người vỗ tay thuê, bởi v́ hơn một lần pḥng trưng bày đă chấp thuận những yêu cầu của ông ta - nhưng ít ra, đêm khai mạc, khán giả là những nhà phê b́nh cũng như bạn hữu gần xa.
Từ ghế của ḿnh ngay chính giữa cùng với dàn nhạc, Katharine nh́n xung quanh, nhận ra một vài người chuyên đi xem buổi khai mạc. Rồi ngay lập tức mắt Katharine cụp xuống. Chỗ cuối cùng trong dăy ghế của nàng, cạnh ghế của Bertram là Madden. B́ giằng xé v́ buổi chiều tối bận rộn, nỗi thống khổ như đâm vào ngực nàng c̣n hơn cả chứng đau thắt ngực. Máu chảy đi, rồi lại chảy về đấy trên lông mày nàng. Cầm tờ chương tŕnh trong tay mà run lẩy bẩy, nàng cúi đầu và giả vờ đọc nó. Chàng chưa nh́n thấy nàng. Chàng đi cùng với nhóm của Bertram. Chàng ăn tối ở đâu nàng cũng không biết, nhưng từ Nancy nàng biết rằng chàng sẽ đến một khi vỡ diễn kết thúc.
Rồi đèn đuốc cũng được tắt đi, và những câu chuyện tṛ ngưng hẳn. Với cảm giác được hồi sinh đúng lúc, Katharine ngẩng đầu lên và nh́n chăm chú lên sân khấu mà bây giờ để lộ ra khung cảnh nội thất của căn pḥng ăn trong một ngôi nhà ở vùng Sussex, không có vẻ giống cho lắm. Katharine đă quá quen thuộc với vở kịch, v́ nàng đă đọc qua kịch bản trong chuyến viễn du vượt đại dương rồi.
Câu chuyện thuật về một người thương gia trung niên tên là Renton, vẫn c̣n yêu thương thắm thiết với vợ - được Paula Brent thủ vai – là một nhân vật thiếu sinh động có hơi nham hiểm và hay xúc động vô cớ v́ những chuyện t́nh ướt át. Vở kịch được bắt đầu lúc cô ta đang ngoại t́nh. Thật ra màn Một chủ yếu để phơi bày một giai đoạn lăng mạn t́nh tứ cùng với sự ghen tuông của Renton.
Cảnh được diễn xuất sắc, diễn viên vào vai rất hay. Mặc dù khán giả chưa thấy có ǵ là gay cấn. Có lẽ cảnh đầu được diễn hơi chậm. Paula Brent, đóng vai chính, được xếp hạng nhất. Cô vào vai Bà Renton như thật, xinh đẹp và ẻo lả, xôn xao mơ hồ và xuất sắc hơn mọi khi, trong tấm áo dùng trà và ánh đèn d́u dịu, với ánh mắt rực cháy và bàn tay cử động nhẹ nhàng. Nhưng Paula, trong vai tṛ của ḿnh, không có ǵ lạ lẫm hay bối rối. Cô đă từng diễn vai đó nhiều lần. Có tiếng vỗ tay tế nhị, không ǵ hơn, khi màn được hạ ở cảnh một.
“Thật là hay,” Upton tán thưởng nhiệt liệt. “Nhưng chúng ta chưa thấy Nancy ǵ hết.”
Bà Ogden dướn người về trước. “Đúng là một thiếu sót, không được diễn ở cảnh một.”
“Tôi không hiểu,” chồng bà ta đáp lại ngụ ư. “Dường như tôi đang chờ đợi một thứ thuốc chống lại người đàn bà Brent kia. Cô ta diễn hay tuyệt, nhưng theo tôi th́, cô ấy khiến cho tôi muốn tát tai cô ấy một cái thật mạnh.”
Cảnh Hai được dàn dựng ở văn pḥng của Renton, vào ngày thứ Hai kế tiếp. Và tại đây, trong vai Madge Rogers, thư kư của Renton, Nancy vào sàn diễn lần đầu tiên. Khi nàng mới bước lên sân khấu, một cảm giác kỳ lạ pha trộn giữa thích thú và kiêu hănh chợt dâng lên trong ḷng Katharine. Ngay lập tức nàng thấy ngài Đại tá Ogden là đúng. Khán giả đang chờ đợi, nếu không phải là chờ Nancy, th́ ít nhất cũng là một người đàn bà khác, một người đối lập với Bà Renton, và tất cả những sự cố có thể cô ấy sẽ mang đến. Hơn thế nữa, sau câu thoại đầu tiên mà Nancy diễn đạt có hơi cẩu thả, Katharine có cảm tưởng rằng cô cháu gái chưa bao giờ có một vai diễn xuất sắc như vai này. Cháu nàng luôn nhập vai tốt với nhân vật thời hiện đại, nhưng vai này dường như được sắp sẵn cho nàng. Vẻ bối rối của nàng gần như biến mất. Nàng thâu nhận tính cách của một cô thư kư bé nhỏ xinh đẹp mà cứng rắn và chau chuốt nó thành một thứ ánh sáng chói loà gần như có thể làm loá mắt mọi người. Ngược lại với vẻ cẩu thả của Bà Renton, vẻ bề ngoài của nàng sắc sảo lạ thường như cạnh của thanh thép nung.
Nàng đă phải ḷng với Renton. Và khi anh chàng giản dị làm ăn chăm chỉ nhỏ bé này, với cảnh xuất hiện bơ phờ, thố lộ t́nh cảnh gia đ́nh, nàng đă chủ động tấn công không khách sáo, cho anh ta biết rằng thái độ đó là sai lầm. Anh ta quá yếu ḷng. Anh phải, nàng tuyên bố, trả đũa nhẹ nhàng bằng cách đi xa một khoảng thời gian với một người đàn bà khác. Không có ǵ có thể làm một người vợ ngờ nhanh như thế. Và với tính tự chủ táo bạo cao độ, nàng t́nh nguyện làm người đồng hành trong chuyến viễn du của anh ta.
“Lạy chúa tôi,” Upton th́ thào với Katharine. “Anh thật là không biết cô Nancy bé bỏng kia của chúng ta lại táo bạo như vậy.”
Khi cảnh được diễn tiếp tục, có thể nhận thấy rằng khán giả như ngồi dựng thẳng người lên. Sự nghỉ ngơi chút đỉnh lúc ban đầu đă trôi qua. Thay vào đó, một sự căng thẳng như bao trùm cả toà nhà. Và một lần nữa, một sự lâng lâng nhanh chóng kia lại xâm chiếm lấy Katharine. Nàng bị thuyết phục bởi sự chắc chắn mà Nancy đă tuyên bố đây là cơ hội của nàng. Và bây giờ, nàng nắm bắt lấy nó. Nàng dàn trải nó ra, nàng giữ chặt chúng. Nàng làm chấn động sự nhận biết của toà nhà với vẻ thờ ơ mạnh mẽ, niềm yêu thương nồng cháy lẫn ích kỷ cho Renton, ư nguyện rực cháy của nàng là lấy tất cả những ǵ trong cuộc sống mà sắc đẹp và trí thông minh của nàng có thể gom lại được.
Katharine bấu lấy thành ghế nhè nhẹ. Nàng chưa bao giờ thấy Nancy diễn tốt như bây giờ. Hoàn toàn quên đi chính ḿnh, khuôn mặt nàng ẩn hiện nhè nhẹ dưới ánh sáng dịu của thính pḥng, môi nàng hé mở nho nhỏ, nàng tin rằng Nancy sẽ có một thành công đáng kể.
Màn Một được đóng lại khi Renton nửa hănh diện nửa ngỡ ngàng chấp nhận lời đề xuất, trong tiếng vỗ tay ṛn ră lớn vang măi cho đến khi Nancy đi vào hậu trường. Thế rồi nhiều giọng nó trỗi lên. Mọi người đứng dậy, co duỗi chân tay, vẫn c̣n thấy hứng thú, và hỏi thăm lẫn nhau câu hỏi đầy sửng sốt bên tai Katharine.
“Cô gái ấy là ai thế?” họ bàn tán lẫn nhau. “Cô ấy là ai?” Câu hỏi đó được vang lên từ mọi phía.
Nàng là Nancy Sherwood, nàng là khám phá của Bertram. Đoạn văn quảng cáo sự hiện diện của Nancy trên tàu Pindaric lại được đề cập nhắc nhở. Tại khách sảnh và hành lang chờ đợi, chủ đề được tiếp diễn thêm, kéo rộng ra tới giới hạn của nhiều điều phỏng đoán lư thú. Chính Bertram, khuôn mặt bóng lưỡng nổi bật lên hẳn trong bộ cánh cắt tỉa khéo léo, bị bao quanh bởi một đám đông hiếu kỳ, sôi động. Khi Katharine đi ngang qua ông ta để trở về chỗ của ḿnh, ông ta ném theo nàng một nụ cười ngụ ư.
“Không phải là tôi đă nói với cô hay sao!” ông ta th́ thầm, rồi tiếp tục với vẻ bí hiểm, “và những thứ đó đều từ một cái răng nhỏ mà ra.”
Mọi người đă trở lại chỗ của ḿnh trước khi tiếng chuông thứ hai báo hiệu giờ nghi giải lao đă hết.
“Thật là một vẻ lư thú dai dẳng,” Charley tuyên bố, “không có lấy cả thời gian để hút một điếu cigar.”
“Cigar ư, không ǵ hết!” Ngài Ogden kêu lên. “Tôi muốn biết kết cục như thế nào!”
Phần lớn khán giả đều có ư nghĩ chung như vậy. Sự mong đợi chung chung như được nâng cao hẳn lên. Màn được vén lên trong sự yên lặng tuyệt đối. Tại một pḥng sang trọng thuộc khách sạn Beach Hotel ở khu Littleton-on-Sea, là nơi mà Renton đi nghỉ mát cuối tuần với cô thư kư. Qua cửa sổ mở rộng, mùa hè đă đến với trời trong xanh và biển cả xa xa. Nhưng Nancy lại không có ở trên sân khấu. Bốn phút trôi qua khi Renton đang có cuộc hội đàm không lấy ǵ là vui vẻ lắm với người quản lư khách san. Một cảnh buồn chán như được lan ra từ phía khán giả. Và rồi Nancy xuất hiện. Một vài tiếng vỗ tay vang lên và ngưng ngay lại. Thế là quá rơ ràng, nàng đă nắm trọn khán giả ở đây.
Nàng mặc một cái áo khoác băi biển, sọc sáng và đập vào mắt, và trong mỗi cử chỉ như ngầm chứa đựng nét tà giáo một cách vô ư. Châm một điếu thuốc lá, nàng nằm duỗi thẳng người trên sofa và trầm ngâm suy nghĩ, không giấu được vẻ thoả măn trong lớp sơn móng chân. Rồi với giọng nói không khách khí, nàng thông báo cho Renton biết rằng vợ anh ta sẽ ly dị anh. Renton, có vẻ như chựng lại v́ câu nói, tưởng rằng nàng chỉ nói đùa. Nhưng nàng không có đùa. Trong khoảng thời gian đó nàng nhận ra sự trốn chạy của Renton, không thể nào giảng hoà được với vợ anh ta, chỉ đủ thực thi yêu cầu của Bà Renton cho việc ly thân, với đầy đủ chu cấp tài chính và tinh thần mà bà ta hằng mong mỏi. Và đúng lúc đó, Bà Renton bước vào.
Cảnh kế tiếp được diễn ra bởi hai người đàn bà, Renton tạm thời bị gục ngă, là một trong những đỉnh cao của vở kịch, nhanh mạnh, lâm ly, và đầy hồi hộp. Theo như chủ ư của tác giả và người sản xuất lúc đầu, th́ đoạn diễn này được thể hiện sẽ là vai diễn để đời hoàn toàn của Paula Brent trong vai Bà Renton. Cô ta, theo đúng định nghĩa của lư lẽ và kịch nghệ, là một người đàn bà thống trị, hay thù oán và đắc thắng. Nhưng một lần nữa, lư luận không thể nào lư giải được. Nancy, nổi bật lên từng hồi trong vẻ sáng tạo bí mật, đă định sẵn, từ chối ẩn ḿnh sau nhân vật chính. Cho mỗi sự xô đẩy nàng nhận được, nàng lại b́nh tĩnh đối phó lại. Những câu đối thoại của nàng không được hay cho lắm như của Bà Renton, nhưng nàng lại truyền thêm cho chúng với một độc tố lạnh lùng và như chắp thêm cánh cho chúng với vẻ ác tâm ma quái làm chúng như được bay bổng trong toà nhà một cách chính xác. Cái yếu tố xung đột được đặt ra theo yêu cầu bởi cảnh này được nhân đôi và nhân lên măi bởi một ánh chớp bất thần của những tính cách này. Cái cảm giác đó được lan truyền tới khán giả, trở nên gần như không thể xác minh được.
“Lạy Chúa tôi! Cái con quỷ bé nhỏ kia!” một vài người th́ thầm sau lưng Katharine. “Cô ta hoàn toàn làm chủ vở kịch rồi.”
Câu nói đó được lan ra, một luồng điện ngầm như nổi lên trên bề mặt của cảm xúc. Khi Paula Brent rời sân khấu, chỉ có vài tiếng vỗ tay rải rác. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Nancy. Với người vợ đă loại ra khỏi bức tranh, nàng sử dụng tất cả ảnh hưởng của ḿnh để chịu đựng với anh chàng Renton sầu khổ. Giải pháp rơ ràng nhất, nàng lạnh lùng đề nghị rằng anh ta nên lấy nàng. Và vào pḥng ngủ để thay đồ, nàng để anh chàng suy ngẫm với tối hậu thư của nàng đặt ra.
Nhưng Renton ít ra cũng nhận ra ư định có tính toán kỹ lưỡng của nàng. Nàng đă có ư định lấy anh ta ngay từ phút ban đầu. Đứng lại nơi đây một cách mềm yếu, anh ta như chùng hẳn xuống khi nhận ra ḿnh chỉ là nạn nhân của hai người đàn bà - vợ và t́nh nhân của ḿnh. T́nh trạng tiến thoái lưỡng nan này là do họ gây ra. Nhưng anh ta không thể nào chấp nhận nó được. Tuyệt vọng một cách nhanh chóng lẫn đang trên đà của sự tan vỡ ảo mộng, anh ta rút từ trong túi ra một khẩu súng lục ổ quay và tự kết liễu đời ḿnh.
Đúng ra đó phải là đỉnh điểm của vở kịch. Nhưng bây giờ nó lại chẳng là đỉnh điểm nào hết. Nancy bước vào sân khấu lần nữa. Bertram đă nhận ra quá rơ ràng, ông thay đổi kết cục của màn Hai với thủ đoạn xảo quyệt ma mănh có tay ấn cao. Nancy nghe được tiếng súng nổ. Nàng tiến vào từ từ, vẫn mặc áo choàng tắm, t́m thấy Renton nằm sơng xoài ở trên sàn nhà. Nàng dừng lại, khám phá ra là anh ta đă chết. Rồi theo sau là một đoạn độc diễn được thể hiện hay hơn đỉnh điểm lần đầu tiên để rồi truyền đạt nó tới mức điềm tĩnh đến lăng quên.
Trong vai diễn của Nancy, vở kịch thật là ngu xuẩn, chậm chạp với đoạn diễn kịch câm thảm thương đă làm xúc động đến đỉnh điểm cao nhất của nghệ thuật. Trước t́nh cảnh của một người đàn ông chết nằm đó, tính vô liêm sỉ rẻ tiền của nàng như tan vỡ ra. Nàng quỳ xuống bên cạnh anh. Những đường nét thay đổi; gương mặt, vết trang điểm và những thứ thông thường khác, được chấn động bởi nỗi đau khổ vô bờ. Nàng đă từng yêu anh. Giờ anh đă chết. Sự thật phũ phàng ập xuống như một mũi tên xuyên qua cái vỏ giả vờ bọc đồng thau. Một cách mù quáng, nàng cầm lấy tay anh và ấn vào môi ḿnh, một cử chỉ đau thương lẫn lắng đọng làm rung cảm tới những người được mục kích. Nàng không nói một lời nào cho tới khi nàng làm một cử chỉ đầu hàng, nàng để rơi cánh tay của người đàn ông nằm chết kia, chụp lấy điện thoại và nói với giọng đứt đoạn:
“Các ông hăy đến đây nhanh lên. Có người vừa mới tự tử.”
oOo
Thật là tuyệt vời. Màn nhung được đóng lại với sự yên lặng tuyệt đối, và trong ba mươi giây ḷng tôn kính vô t́nh tạo nên sự im lặng kia được duy tŕ. Đỉnh cao của vở kịch quá thật và có một cảm xúc khó quên như hoà vào không mong đợi từ một cái vỏ cứng ngắc của kịch nghệ được thấm nhuần vào cổ họng của khán giả. Nhiều người ngồi không phản ứng. Rồi một tràng pháo tay như lệnh vỡ, âm nhạc được trỗi lên nhanh dần hoà trong tiếng kêu cuồng loạn tới Nancy. Cảnh tượng như một cuộc nổi loạn. Rất nhiều nhà báo đă vội chụp lấy mũ và lẻn ra khỏi ghế ngồi nhận ra đúng là một cuộc náo loạn, hơn thế nữa, là một thành công ly kỳ. Phải có một hàng tít về vụ này nếu họ biết được chuyện nào đó.
Nancy ra chào tạm biệt khán giả, tay trong tay với ngôi sao tái xanh mờ nhạt Paula Brent, và rồi một ḿnh cúi chào đáp lại những tràng vỗ tay, ṿng tay trĩu nặng hoa là hoa. Màn nhung được kéo xuống lần cuối cùng. Mọi người trong thính pḥng sáng rực đang nói cười, chào hỏi lẫn nhau. Không có ǵ nghi ngờ quần chúng xúc động mănh liệt như vậy. Katharine, như được nhấc ra khỏi ghế bởi thành công rực rỡ của Nancy, tim nàng vẫn c̣n đập mănh liệt bởi trích đoạn đau thương đó, quay sang Upton và những người xung quanh.
“Mọi người nghĩ sao?” nàng hỏi với giọng hổn hển. “Nàng quá tuyệt, phải không?”
“Chúa Tôi!” Charley nói, sỉ mũi thật mạnh. “Phải có xem mới tin được. Tôi chưa bao giờ thấy Nancy diễn hay như vậy.”
“Cô ấy thật là tuyệt vời,” Bà Ogden kêu lên, mắt bà ướt đẫm nước, “tuyệt vời quá!”
Và khi khán giả đi ra khỏi ghế để ra về, tên của Nancy được nhắc đi nhắc lại trên môi từng người. Và rồi Katharine chợt cảm thấy một nhà phê b́nh kịch nghệ nổi tiếng ở đằng trước mặt, chen lấn trong đám đông, trao đổi trong cung cách khinh khỉnh của ḿnh với một nhà phê b́nh khác thuộc tờ báo cạnh tranh đối đầu.
“Cô ta đóng hay quá,” Grey đang nói chuyện. “Anh nghĩ sao hả, Saul?”
“Có lẽ vậy,” Izzard cong môi lên công nhận. “Nhưng thế nào đi nữa th́ cô ta chỉ là một con mèo con hỗn hào và láo xược.”
“Lấy vai của Brent như thế à?”
“Chắc thế!”
“À! Brent cũng đă tới thời đi xuống rồi Saul.”
“Có lẽ vậy.”
“Và cô bé này cũng hay đấy chứ.”
“Vâng, Walters,” Izzard nhún vai sau một vài suy nghĩ cân nhắc kỹ. “Tôi có cảm giác là cô bé này sẽ hay đấy. Anh không biết đó thôi, chúng ta có rất nhiều ngôi sao sáng rực lên chói loà rồi lại đi xuống thật nhanh. Nhưng với cô này th́ sẽ không có kết cục như vậy. Không, thưa ngài. Cô ta có cảm xúc thật sự và nhạy cảm quá đỗi. Và với lứa tuổi của cô ấy, ngày nay, cứ như là bắp ở Ai-Cập vậy.”
Những nhà báo cũng tiến lên, có hai người đàn ông trong đó. Nhưng những câu nói sói óc của Izzard như đọng lại trong Katharine. Khi họ quẹo ra ngoài hành lang dẫn đến cửa hậu trường, họ đụng phải Madden, Bertram và một đám đông những người khác cũng vào hậu trường.
Khi họ đi qua khỏi ngưỡng cửa, nàng liếc nh́n Madden và với giọng nói hoàn toàn nhiệt t́nh, nàng kêu lên:
“Thật là một buổi tŕnh diễn tuyệt hay, đúng không!”
“Vâng, nó thật là tuyệt,” chàng đáp lại với tính cách hoàn toàn phù hợp với nàng. “Ngay cả Bertram cũng phải sửng sốt cao độ. Ông ta nói ông ta mong đợi nhiều, nhưng hoàn toàn không giống như thế này.”
Từ làn sóng ngầm trong giọng nói của chàng và cách nh́n đó, nàng có cảm giác một mục đích rơ rệt của chàng. Một làn sóng của giải thoát hoà lẫn với u sầu trào lên trong ḷng nàng. Nàng biết rằng chàng sẽ không thay đổi lời nói chàng đă thố lộ với nàng sớm trong ngày, rằng sự chấp nhận của chàng cho t́nh cảnh này, sự nhận thức của chàng với ḷng biết ơn của chàng và của nàng là không thể huỷ bỏ được. Bên ngoài cánh cửa pḥng thay đồ của Nancy họ ngừng lại, dùng dằng hồi lâu trước khi bước vào pḥng như những người khác và Bertram đang ngăn chặn họ lại. Cái vẻ mặt nhân từ của Bertram đă nói rơ là b́nh thường, chỉ đơn giản là một phản ứng đơn giản và hơi căng thẳng cao độ của tính nghệ sĩ. Nhưng có ai ngờ trong pḥng thay đồ, tại thời điểm này, phút giây huy hoàng của thành công này, chỉ c̣n vẳng lại tiếng nức nở nghẹn ngào của Nancy.


Chương 20
 


Sáng hôm sau Nancy thức dậy ngẫm nghĩ tới thành công không lầm lẫn được của ḿnh. Nàng nằm đó vài phút trong trạng thái mơ màng, hít thở mùi hương của hoa tươi được mang về từ hư viện của đêm hôm trước và bây giờ được chất thành từng đống đẹp đẽ trong pḥng ngủ. Với nét mặt là lạ trên khuôn mặt bé nhỏ của ḿnh, nàng hồi tưởng lại những diễn tiến không ngờ của những h́nh ảnh mà trí nhớ nàng cho phép.
Nó gần như làm nàng hoang dại lên để rồi cuối cùng nhận ra rằng cái danh vọng mà nàng đă từng hy vọng và tranh đấu đă là của nàng. Nàng cũng không làm điều ǵ để tự dối ḷng hết. Nàng biết ngay tức th́ phong cách diễn của nàng vào đêm hôm trước thật hay hơn những lần diễn trước đây, không chừng là tuyệt nhất. Có lẽ nó sẽ tuyệt vời hơn thế nữa. Nhưng nàng không hề nghĩ ḿnh làm nên thành công đó. Nếu cứ như trước đây, tính kiêu hănh của nàng sẽ được thổi phồng lên với viễn cảnh thành tựu này, nhưng bây giờ nàng đă khác hẳn. Nàng hoàn toàn hiểu rằng mọi thứ mà nàng đă thu lượm được chỉ là kết quả của sự chịu đựng của ḿnh, của một cú sốc đă xé tung bản ngă tự tôn thời thanh niên của nàng và lột bỏ một mảng tính t́nh tiềm tàng trong tâm hồn nàng. Tối hôm qua nàng đă không diễn vai của ḿnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng như sống với vai diễn đó. Và bây giờ với sự khiêm tốn mới, nàng cầu nguyện nàng có thể tiếp tục được như thế, như nàng đă bắt đầu.
Những ư nghĩ như chạy đua trong đầu nàng rồi để phản lại cái cảm giác thư thái bên trong bằng một cái nhíu mày nhẹ, nàng chậm răi ngồi dậy, rút từ trong cái hộp ở trên bàn cạnh giường ra một điếu thuốc lá và châm lửa hút. Nàng hút thuốc để tự vấn với chính ḿnh. Rồi nàng gọi điện thoại cho đem điểm tâm lên.
Sự mau mắn và xun xoe của phục vụ khách sạn, thông thường cho đến nay vẫn là một điều tốt, bây giờ như là một cách sùng bái làm cho Nancy cảm nhận được hoàn toàn những chứng tích của sự quan trọng mới mẻ. Hai gă hầu bàn và một cô hầu pḥng ùa vào căn pḥng thật nhẹ nhàng như thể họ đă chờ hàng giờ ngoài pḥng chỉ đợi lệnh triệu tập nhỏ nhất của nàng. Trong ṿng bốn phút, màn cửa sổ được kéo lên, những bó hoa được xê dịch, cái xe đẩy nhỏ với những b́nh bằng thép bạc chạm hoa Đa-mát chứa đầy nước hoa quả ướp lạnh, cà-phê nóng hổi, và những mẩu bánh ḿ ngọt tṛn thơm nức được đẩy vào pḥng, và Nancy, ngồi dựa vào những gối ôm, đọc lướt qua tờ báo buổi sáng.
Tờ bào toàn viết về những ǵ bậc nhất. Phần lớn khen thưởng vở kịch là hay nhất của mùa diễn này, và cứ nhặng cả lên với những lời lẽ tán thưởng Nancy.
oOo
Gần như ngay tức khắc điện thoại reng. Cú gọi đầu là của Bertram – lúc chín giờ rưỡi sáng, đích thật là giọng tỉnh táo và quan trọng hoá của Sam Bertram.
“Chào buổi sáng, Nancy! Tôi hy vọng là cô ngủ ngon.” Mối lo ngại thể hiện t́nh cha con, lẫn ngọt ngào. Cũng có thể nghĩ là, nếu có thể được, rằng Bertie nói một cách thủ thỉ. “Đúng như thế, thế là tốt, đứa trẻ yêu quư của ta. Cô đă đọc báo sáng nay rồi, phải không?”
“Thưa vâng, ngài Bertram.”
“Cô có thích chúng không?”
“Cũng được lắm, cám ơn ngài Bertram,” nàng trả lời nhanh nhẹn, mắt của nàng vẫn dán lên một điểm tưởng tượng trong không gian.
“Thế à! Ha ha! Có một bài hay lắm! Làm cho tôi hài ḷng nữa nghe cô? Tuyệt quá, cám ơn cô quá! Ôi, Chúa tôi!” Giọng cười của Bertram vang dội như truyền qua cả đường dây. Nhưng ông ta mau chóng lấy lại nghiêm trang. “Nghe đây này, Nancy. Cô đă đến nơi, và cô biết thế. Cô đă đến đây và làm nên một tiếng vang lớn. Lắng nghe đây. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ. Vai của cô sẽ được viết ngay và mở rộng thêm. Tôi sẽ đi xuống hư viện sáng hôm nay nhưng tôi sẽ ghé ngang và dẫn cô đi ăn trưa. Nhưng nhớ lấy một điều. Hết sức đặc biệt và quan trọng. Cô có lắng nghe kỹ với hai cái tai bé nhỏ như vỏ ṣ không thế? Tốt! Trong trường hợp ai đó có tiếp xúc cô với những nhu cầu hay những thứ tương tự, không được kư bất cứ hợp đồng nào trước khi gặp tôi. Cô hiểu chứ? Không được kư hợp đồng nào hết nếu không hỏi ư tôi trước. Tạm biệt cô nhé. Gặp cô lại lúc một giờ trưa.”
Với vẻ khó chịu trên môi Nancy gác máy điện thoại, nhưng có tiếng động ngoài nhà nên nàng lấy lại b́nh thường. Khi Katharine vào tới cửa th́ nàng đă sáng rỡ và hồn nhiên như bao giờ. Nàng hôn trả Katharine nụ hôn buổi sáng và nhanh nhảu trả lời những câu hỏi của d́ nàng.
“Vâng, dĩ nhiên là con ngủ ngon rồi, d́ Katharine yêu quư. D́ nghĩ ǵ thế? Con sẽ trằn trọc không ngủ được sao? Ồ, d́ trả lời điện thoại dùm con với. Nó cứ reo suốt sáng nay - nào là tặng không nước hoa, phấn dồi mặt, và chụp h́nh, dài như Đại Lộ số Năm ấy.”
Katharine nhấc máy, lắng nghe, rồi dùng tay che lại. “Là Bà Lilian của phố Năm Mươi Bảy,” nàng bảo Nancy. “Con có biết không...”
“Con sẽ nói là con biết,” Nancy cắt ngang gọn lẹ. “Cho bà ta một ngày hẹn đi d́ yêu – có thể là lúc bốn giờ chiều nay. Nói cho bà ta biết dùm con là chính con sẽ vui ḷng tŕnh diễn những mẫu pha chế mới nhất của bà ấy.”
Khi nàng đă chuyển lại lời nhắn, Katharine ngồi xuống cạnh thành giường và ngắm nghía Nancy, một ánh dí dỏm vui vẻ như hiện ra trong đôi mắt buồn rười rượi của nàng.
“Con là một khách hàng dễ tính,” cuối cùng th́ nàng cũng tuyên bố. “Con có thấy bị kích động đến phát cuồng lên không?”
Nancy, uống xong ngụm nước trái cây cuối cùng, lắc đầu trong lúc nhướng mắt ngắm nh́n Katharine từ thành ly với một nhịp điệu phủ nhận. Vẻ làm dáng có tính chất nguỵ biện của nàng thật hoàn mỹ.
“Có ích lợi ǵ đâu? Con đă có những thứ này từ lâu rồi mà d́ Katharine. Đó cũng chỉ là một cơ hội mà con cần thôi. À, bây giờ con đă nắm được nó rồi. Con đang trên đà của con mà. Tin con đi d́ Katharine, con không có ngừng lại giữa đường đâu.”
“Đừng nên tự tin thái quá con à,” Katharine đáp lại chậm răi.
“D́ yêu! D́ muốn con lúc nào cũng thẹn thùng và rụt rè hay sao? Xin d́ đừng nói ǵ nữa, giúp con đẩy cái khay này ra ngoài, kia ḱa d́. Có phải là con tuyệt đến nỗi làm chủ luôn cái chuông điện này không? Và nếu được, d́ làm ơn với tay lấy dùm con những đồ giũa móng tay nha?”
Tuân lệnh, Katharine đứng dậy và làm như nàng đă nhờ. Mặc dù nàng không hỏi tại sao, cử chỉ của Nancy làm nàng lúng túng, cái lối sai nhờ sống động đó. Nàng ngầm quan sát cô cháu gái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó với đôi g̣ má cao và hàng lông mày kẻ sắc nét, dáng người thon gầy như phác hoạ bóng dáng một nửa là của đứa bé trai và một nửa là của một người trung tính vùng Amazon.
oOo
Điện thoại lại reo lần nữa. Không hỏi, Katharine nhấc máy lên. “Đó là Ngài Carl Morris,” nàng nói lại “của Tập đoàn Vestris. Ông ta muốn có một cái hẹn.”
Nancy dướn người về trước. “Morris!” nàng kêu lên. “Carl Morris của Hăng Phim Vestris.” Nàng cắn nhẹ môi, thói quen cố hữu khi phải suy nghĩ nhanh. “Khi nào ông ta đến thế?”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt. Ngay bây giờ nếu con muốn.”
“Mười một giờ đi d́,” Nancy nói th́ thầm.
Cuộc hẹn được định. Và Nancy, thư giăn hồi lâu, bắt đầu ngậm thỏi kẹo cam lần nữa.
“Ông ta rất là quan trọng, phải không?” một hồi lâu Katharine hỏi thăm.
“Morris ư!” Nancy gật đầu với vẻ đồng t́nh. “Vâng, ông ấy là người có thế nhất ở Hollywood, con nghĩ vậy. Làm chủ phân nửa của Tập đoàn Vestris và hàng tá những công ty khác. Ông ta lúc nào cũng đầu tư với hàng triệu đô-la. Ông ta giống như là một Ông Thần của Hollywood vậy d́ Katharine à. Ông ấy có một thiên đường riêng của ḿnh, tràn ngập với những ngôi sao, treo cao cho mọi người chiêm ngưỡng, và thi thoảng ông ta tạo một ngôi sao mới, treo lên cao với những ngôi sao c̣n lại.”
Katharine nh́n nàng thật chăm chú đến giật ḿnh. Có một cái ǵ mới mẻ trong giọng nói của Nancy, dường như có ư giễu cợt đi kèm, làm cho Katharine giật cả ḿnh. Thật là không giống kiểu cách của Nancy chút nào khi giễu cợt Đỉnh Cao Hollywood như thế.
Thời gian ngưng đọng. “À,” cuối cùng th́ Katharine cũng lên tiếng, “D́ phải đi mua sắm chút.” Nàng cười gượng. “D́ không làm phiền con với Morris.”
Sau đó nàng đứng dậy. Trong ṿng mười lăm phút nàng đă ra khỏi căn hộ.
Tuy nhiên, Nancy không nhúch nhích thân h́nh hồi lâu và rồi khoảng mười giờ rưỡi, nàng cho gọi cô hầu pḥng, không có dấu hiệu ǵ nhộn nhịp cho sự chuẩn bị. Mọi thứ bây giờ như đi vào quy định và không rút lui được nữa. Nàng mặc một cái áo váy dài bên ngoài che bộ đồ ngủ, sửa soạn mặt mũi và đầu tóc, và ra lệnh cho đem hết hoa ra ngoài pḥng khách, và nàng ngồi bó gối trên ghế bành chờ đợi.
Nàng không đợi lâu, v́ Morris đến đúng hẹn. Ông ta, bất chấp cái vẻ của những ông bầu Hollywood là to lớn, khệnh khạng và lớn mồm hoá ra lại là một người bảnh bao, sang trọng, không có vẻ trịnh trọng cho lắm với chân tay nhỏ thó, gầy g̣ với mái tóc ngỗ nghịch dựng đứng theo mốt công tử bột, đôi mắt thẫm màu, ánh lên vẻ nhút nhát tương phản hoàn toàn với loại người như quan trọng trong ngành.
Ông ta đi ùa vào, như một người sắp trễ chuyến tàu. Gơ gót chân vào nhau, ông ta lấy điệu bộ và hôn tay cúi chào Nancy, kéo ghế ra ngồi gần với ghế sofa, và nh́n đăm đăm trong yên lặng vào nàng. Thật là lâu, ông ta không nói một lời nào, hoàn toàn không một lời. Và tất nhiên những ǵ ông quan sát làm ông hài ḷng. Lỗ mũi ông như phồng ra để ngửi mùi hương hoa hồng. Ông rút ra một cái hộp vàng và châm lửa hút điếu thuốc lá Thỗ Nhĩ Kỳ. Rồi ông người dựa người vào ghế với vẻ thư giăn của một nghệ sĩ sắp sửa khởi đầu một tuyệt tác để đời.
“Tuyệt vời, tuyệt vời,” ông nhấn mạnh giọng Đức đặc sệt với cái vẫy tay. “Tôi muốn có một cú thử như vậy. Có lẽ tôi sẽ làm như thế, à, Cô Shervoot, cho công ty Vestris Newsreel. Công chúng, công chúng, lạy Chúa tôi, không có ǵ sánh bằng.” Trước khi nàng có thể đáp lại, ông ta lại dướn người về trước lần nữa, lấy lại khí thế, chủ động. “Bây giờ cô nghe tôi nói nhé, Cô Shervoot. Tôi là một người đàn ông rất thích đi vào vấn đề chính. Mọi người ai mà biết Carl Morris này đều biết vậy. Cô biết tại sao tôi tới đây chứ?”
“Tôi có thể đoán được,” Nancy đáp lại trang trọng, nh́n thẳng vào mắt ông ta.
Morris gật đầu. “Thế th́ tốt. Chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi. Cô đă có một thành công đáng kể nhỉ?”
“Không giống như là ư tôi muốn lắm.”
Morris gật đầu dứt khoát. “Thế lại càng tốt hơn! Tốt hơn nhiều! Tôi thích cái tham vọng đó khi đi làm việc. Nghe đây này, cô yêu quư. Chúng ta sẽ đặt hết hy vọng vào đây. Tôi đă xem vở diễn của cô tối qua. Tôi thích nó. Tôi nghĩ chắc chắn vậy, nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm. Tôi đến thăm cô sáng nay. Tôi phải tự ḿnh trông thấy cô. Bây giờ th́ tôi quả quyết rồi.” Một thoáng ngưng đọng quan trọng. “Tôi muốn cô làm cho tôi.”
Nancy vẫn giữ yên lặng, đôi mắt của nàng, không thể nào đoán được nghĩ ǵ, vẫn dán lên ngài Morris nhỏ bé, con người với dáng vẻ bao la đầy ư nghĩa lẫn thân thiện, cúi người về trước và gơ nhẹ lên đầu gối nàng với ngón tay nhỏ nhắn.
“Cô biết khả năng của tôi, phải không cô bé kia. Tôi có thể làm cho cô trở thành một ngôi sao như nữ minh tinh Hepburn hay cô đào Garbo. Tôi có thể đặt cô lên vị trí hàng đầu. Tôi cứ thế mà làm. Cô biết tôi là ai chứ ǵ – Carl Morris. Tôi không bàn chuyện vớ vẩn. Khi tôi quyết định việc ǵ, việc ấy sẽ thành. Tiền bạc không làm khác đi được. Tôi đă tốn hàng triệu đô-la cho Anna Herman trước khi tôi lấy lại một cắc bạc. Bây giờ cô ta kiếm mười triệu đô cho tôi. Và nhiều nữa cho chính cô ấy. Cô đă xem phim gần đây của cô ấy chưa? Chúa tôi, nó thật là tuyệt. Mỹ thuật, kịch nghệ, đam mê, từng thứ một, chỉ nội cái cảnh đám cưới thôi cũng đă hốt của tôi ba mươi ngàn đô-la cho cái giường của Đại đế Nă-phá-luân và không phải là đồ giả đâu nhé.”
Ông ta rít một hơi thuốc nhanh và thở khói ra nhẹ nhơm. “Lắng nghe đây, cô yêu quư. Cô Shervoot, chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành bạn bè. Tôi muốn cô tới nhà của tôi tối nay. Vâng, vâng, nếu không có ǵ trở ngại. Tôi là một người đàng hoàng mà. Cô sẽ gặp vợ tôi và con gái yêu Sophie của tôi luôn. Mặc dầu tôi là một nghệ sĩ lớn, tôi cũng là một người trọng gia đ́nh. Cô phải gặp con gái Sophie của tôi mới được. À, à, đó là một mẫu Shirley Temple nếu tôi muốn thế. Cô tới gặp chúng tôi tối nay, cô nhé. Sau khi chúng ta tṛ chuyện và t́m hiểu nhau, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn với một hợp đồng dài hạn chăng?”
Một hợp đồng với Morris! Nancy biết đích xác đó là ǵ. Morris đúng. Nó, trong cái vũ trụ của chính nó, có nghĩ là hàng đầu, trên nóc nhà, trên bầu trời, và không có ǵ thấp hơn thế. Ông ta sẽ chịu trách nhiệm mọi thứ, làm thoả măn những ước vọng: tiền bạc, công chúng, tiết mục chính. À, nàng có thể chấp nhận hợp đồng này. Hollywood không thể nào can thiệp với tŕnh diễn sân khấu; cái mà nàng đang hăm hở đóng góp vào. Mắt của nàng thơ thẩn xa xa, đôi ngươi vẫn chú tâm dán như in vào một điểm mờ nào đó. Thật ra bây giờ nàng đă thành công rồi. Đă tới giới hạn nàng xổ cánh từ không có tên tuổi để bay vào danh vọng kia.
Họ nói chuyện thêm khoảng hai mươi phút nữa, Morris và Nancy, và cuối cùng, với sự thoả thuận được thiết lập giữa hai người, người đàn ông nhỏ bé đứng dậy, chập giày lần nữa, và duyên dáng ra về.
Chỉ tới khi đó tính lănh đạm của Nancy mới rời khỏi nàng. Nàng ngồi đó choáng váng, bàng hoàng nhận ra người đàn ông nhỏ bé hài hước đó, có quyền lực và triệu bạc, thật sự tin vào nàng và nhận che chở cho nàng tới đỉnh cao của danh vọng. Bất ngờ làm sao, nàng có cảm tưởng như ḿnh sắp phát rồ lên. Nàng ấn nhẹ tay vào trán, nhấn mạnh hơn, mạnh măi như thể trấn giữ một sự thôi thúc không lư giải được để tránh khỏi trào nước mắt.
Giữa những xúc động kỳ lạ và phức tạp, hoà hợp sầu muộn và tâng bốc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Nancy bước về phía đó, sợ rằng ḿnh có thể quăng nó vào góc nhà. Nhưng lần này cú gọi từ pḥng tiếp tân với thông tin làm mặt nàng tái đi, rằng Madden đang ở dưới nhà.
Nàng đứng lặng yên một hồi, không quyết định, cặp môi rung rung. Nàng chưa gặp lại chàng riêng lần nào kể từ khi nghe lén cuộc chuyện tṛ giữa chàng và Katharine. Và bây giờ chàng lại ở đây. Nàng hít một hơi thật sâu. Sự quả quyết trở lại với nàng.
“Cho anh ấy lên,” nàng nói chắc chắn. “Ồ, đợi tí!” nàng nói thêm nhanh chóng. “Vài phút sau, nhớ cho hai ly cocktails sâm-banh nhé.”
Những ngón tay của nàng đan chặt lại trong ḷng bàn tay. Trong một thời gian ngắn ngủi nàng cố gắng lấy lại tự chủ. “Nếu ḿnh diễn kịch được,” nàng nghĩ trong đầu, “xin Chúa phù hộ cho con diễn thật hay lúc này.”
oOo
Khi Madden xuất hiện, nàng tiến ra để gặp chàng, giang hai tay về phía chàng.
“Em chỉ cần thứ này thôi,” nàng tuyên bố, đầu nàng ngửa ra sau rạng rỡ. “Anh đến thật là đúng lúc. Em có một buổi sáng tuyệt vời, Chris. Chúc mừng em đi!”
“Về cái ǵ? Một thành công mới à?”
Nàng gật đầu. “Một hợp đồng diễn phim với Morris.”
Chàng ngó nàng, khuôn mặt chàng, bây giờ có vẻ khựng lại theo thói quen, âm thầm quan sát nàng.
“Đúng thế,” nàng cứ tiếp tục. “Em bận đến nỗi không có th́ giờ để thay áo. Nhưng đúng ra th́ bộ áo này cũng hợp để đón tiếp một đạo diễn phim mà. Anh có thấy nó hơi quyến rũ không?”
“Chắc chắn rồi,” chàng mỉm cười đôn hậu. “Em biết rồi mà. Morris có phải ḷng em không?”
Nàng cười to. “Anh nên có mặt lúc đó. C̣n tuyệt hơn cả diễn kịch câm. Morris bốn-chân nhỏ bé diễn vai của ḿnh: ‘Tôi muốn cô, Cô Shervoot. Không phải trên giường của Nă-phá-luân trị giá ba mươi ngàn đô-la đâu. Nhưng tôi muốn cô trở thành một ngôi sao. Tôi muốn cô gặp Sophie, là một h́nh tượng Shirley Temple nếu tôi muốn thế. Tôi muốn tất cả, và rồi tôi nghĩ tôi muốn đi về nhà.”
Một cách tự nhiên nàng diễn tả bộ điệu của người đạo diễn bé nhỏ rất giống. Nó dường như làm cho nàng thoải mái nô giỡn hơn. Có tiếng gơ cửa nhưng không làm rộn nàng. Nàng vẫn đứng đó cười, trong khi người hầu bàn tiến vào với ly cocktails sâm-banh.
“Đặt ở đằng kia,” nàng chỉ bảo. “Trên bàn cạnh ghế sofa.”
Khi người hầu bàn đi khỏi, nàng ngồi xuống ghế sofa. “Chúng ta không có cơ hội gặp nhau đêm hôm nọ, Chris. Nhưng bây giờ chúng ta có rồi. Và anh hăy uống cạn chén cho thành công của em đó. Đừng có thất vọng quá mà. Nó rất hợp thời mà, em nghĩ vậy.”
Nàng uống cạn ly cocktail thật nhanh, với sự nhẫn nại cố hữu, chàng cũng cạn ly của ḿnh. Ngoài đường, trời tối nhanh và sầm xuống. Ngược hẳn với bên ngoài, căn pḥng hứa hẹn một sự nồng ấm. Ở góc xa xa, một ngọn đèn toả mờ mờ.
“Em mệt mỏi quá, Chris,” nàng tuyên bố. “Em chỉ có trấn tĩnh đủ bên ngoài thôi. Nhưng bên trong, em không có. Và em muốn anh hứa là sẽ tốt đối với em hơn. V́ em có điều muốn nói với anh mà anh có thể không muốn nghe lắm.”
Chàng đặt ly của ḿnh lên bàn và xoay người sang đối mặt với nàng. Chàng trông có vẻ lạc lơng. “Ư em là thế nào hả, Nancy?”
Một sự im lặng ngắn ngủi.
“Em không muốn nói với anh chút nào.”
“Tại sao không?” chàng nói, giọng chàng thận trọng và đượm vẻ nhân từ. “Rốt cuộc, chúng ta sẽ làm lễ cưới vào Thứ Bảy mà.”
Lại một khắc im lặng. Nàng chậm răi di chuyển. “Đó chính là chuyện đó, Chris.”
Đôi mắt sẫm màu của chàng vẫn dán trên người nàng nay chuyển sang nét ăn năn gượng gạo.
“Nancy! Em nói cái ǵ thế này?”
Nàng lấy một điếu thuốc lá, xoay tṛn nó giữa những ngón tay, và châm lửa. Rồi nàng hít một hơi thật mạnh. “Em xin lỗi anh, Chris, thật là xin lỗi anh. Nhưng chuyện đă đến nước như thế này, chúng ta cũng nên thẳng thắn với nhau là vừa. Em không muốn – thật ra, là em không thích cái ư định kết hôn cho lắm.”
Gương mặt của chàng trở nên sát khí. Chàng quan sát nàng vẫn với nét mặt đó, không tự nhiên, thân h́nh cứng ngắc, môi chàng tái hẳn đi. Sự tuyên bố bất th́nh ĺnh của nàng làm chàng chưng hửng.
“Em hứa sẽ kết hôn với anh vào Thứ Bảy.”
“Vâng, em biết. Nhưng mọi thứ cứ xoay ṃng ṃng từ tối hôm qua. Cổ phiếu của em đă lên giá hạng nhất trên thị trường. Em sẽ rất bận rộn với Bertram và Morris – một hợp đồng Hollywood kếch sù – em không có th́ giờ để kết hôn. Ngoài ra, nó có thể ảnh hưởng đến sự quảng cáo với công chúng ngay lúc này.” Nàng bớt gay gắt đi một chút. “Ồ, đừng có hiểu lầm em mà Chris. Em rất là quan tâm đến anh. Nhưng anh phải biết là mọi chuyện bây giờ đă khác rồi. Khi em gặp anh ở Nice, vận khí của em lúc đó hơi xuống dốc. Em chỉ là một đốm phẳng phiu khi nghĩ rằng ḿnh sẽ không bao giờ khá lên được. Rồi em phải ḷng anh thật sự, và em cảm thấy ḿnh như được nâng đỡ dậy và được chăm sóc thật t́nh. Nhưng bây giờ em có thể tự chăm sóc lấy chính ḿnh. Ồ, không có nghĩa là em không muốn anh nữa. Anh phải thấy là em vẫn cần anh. Và em không muốn làm anh đau ḷng. Nhưng anh có thấy không sự việc đă trở nên phức tạp rồi, có vẻ khó khăn phải không?”
“Khó khăn,” Madden lặp lại với vẻ châm chích. “Em không hề biết ư nghĩa của từ đó ǵ hết. Có phải em có ư nói rằng em có được thành công lớn lao này và em từ chối kết hôn với anh?”
“Giả dụ là chúng ḿnh hoăn lại,” nàng tuỳ cơ nói.
Mắt của Madden càng trở nên dữ tợn. “Hoăn lại,” chàng lặp lại. “Em để anh chờ đợi hoài huỷ như một người đưa tin. Loay hoay bên cạnh em làm đủ mọi thứ cho em, cầm găng tay cho em, đi lấy hoa cho em, dẫn em đi ăn trưa mỗi khi em có th́ giờ rảnh, theo em đi tới Hollywood” – giọng chàng cao lên, không chỉ với tức giận – “như một con chó cưng của em mỗi khi em ra khỏi pḥng thu thanh. Chúa ơi, không, Nancy! Anh đă làm những việc nhứ thế hàng tuần nay, và anh không hề thích thú với chúng. Anh không hề muốn trở thành một con chó trung thành của em. Anh đă hỏi cưới em rồi.”
Nàng im lặng. Nàng thấy rơ ràng đó là cơn khủng hoảng mà nàng đă mong đợi, mà thật ra nàng gần như là t́m đến nó. Nhưng không có ǵ hết, không có ǵ hết có thể làm nàng ngưng cái ư định mà nàng đă cố tâm thực hiện.
“Chúng ta đă lầm lẫn, Chris,” nàng nói chậm răi. “Chúng ta phải đối diện với nó thực sự. Anh chưa bao giờ thấy vui sướng với em ở trên sân khấu ǵ hết.”
“Anh nghĩ là em đúng,” chàng kêu lên cay đắng. “Anh muốn có một người vợ trong nhà, để...”
“Anh đừng nói nữa,” Nancy nói nhanh. “Em không muốn nghe đâu. Và trong trường hợp này nó không có tác dụng ǵ hết.”
Với vẻ nỗ lực, nàng kết thúc thật nhanh. Nàng đứng dậy thật vội và đứng xoay lưng về phía chàng, dụi tắt điếu thuốc lá.
Chàng ngó sững lấy nàng, gương mặt chàng xám bệch, tinh thần chàng bị xung đột và gần như vỡ mộng hoàn toàn. Chàng đă từng, hay ít nhất tưởng tượng ra ḿnh phải ḷng nàng biết chừng nào. Chàng vẫn c̣n thương nàng. Chàng đă im lặng một thời gian dài. Rồi bây giờ, nhớ lại lời hứa với Katharine, chàng quyết định nhượng bộ và cố gắng hàn gắn vết nứt giữa hai người.
“Lắng nghe anh đây, Nancy,” chàng mạo hiểm. “Chúng ta đă mất tất cả mọi thứ rồi sao? Không c̣n ǵ để cứu văn t́nh thế này nữa sao?”
Nàng vẫn không động đậy. “Không có ích lợi ǵ hết Chris à,” nàng nói với quyết định cuối cùng. “Sự việc như thế này đă xảy ra với chúng ta rồi. Con đường mà em lựa chọn không giống như con đường của anh. Chúng ta may ra vẫn c̣n thương mến lẫn nhau, nhưng nó không hề thay đổi sự thật. Chúng ta phải quên nhau đi. Em không hề muốn anh đau khổ v́ em. Nhưng nói cho cùng, cũng là lần chót, chuyện chúng ḿnh chấm dứt từ đây.”
Không c̣n ǵ để nói hơn nữa. Trong ṿng năm phút chàng đi khỏi căn hộ và trở về khách sạn của ḿnh. Chàng đi như người không hồn, vẫn c̣n choáng váng v́ chuyện mới xảy ra. Thật kỳ lạ, chàng không có cảm giác được giải thoát. Nhưng với gánh nặng lẫn trong sự tan vỡ ảo tưởng, cái cảm nhận u sầu rằng chàng đă thất bại phần nào với lời hứa, với bổn phận phải thực thi cho Katharine. Với trạng thái hiện giờ, chàng không thể nào dự tính được viễn cảnh của tương lai. Về phần Nancy, mà chàng không hề biết đến điều này, nàng ngồi lặng đó trong căn pḥng của ḿnh, môi tái nhợt hẳn đi, nức nở trong tiếng khóc nghẹn ngào.

Chương 21

Khi Katharine trở về nhà th́ đă năm giờ rưỡi, nàng nhận thấy ngay lập tức là đă có chuyện ǵ lớn xảy ra. Nancy, khăn áo chỉnh tề để đi phố, chuẩn bị đi ăn trưa với Bertram. Mặc dầu cử chỉ của cháu nàng đủ để nói, nhưng linh tính của Katharine báo cho nàng biết có chuyện chẳng lành. Nàng không nói lời nào, chỉ cho gọi mang trà lên. Khi trà được đem lên, cũng đến lúc nàng quay sang Nancy và hỏi, với vẻ quan tâm và tŕu mến:
“Ừ nhỉ, con muốn nói cho d́ biết chuyện ǵ xảy ra chứ? Không kư được hợp đồng à?”
Nancy lấy một điếu thuốc lá và cố ư mân mê nó. “Không, hợp đồng không có ǵ bất trắc.”
“Thế chuyện ǵ xảy ra nào?” Katharine hỏi.
Lại ngập ngừng. Chống khuỷu tay lên, Nancy châm điếu thuốc và ngậm nó ở trên môi. Nàng thận trọng nói: “Nói theo ngôn ngữ của giới làm phim, d́ yêu, con đă hy sinh cuộc đời tươi trẻ của ḿnh.”
“Hy sinh!” Katharine lặp lại với giọng ngạc nhiên. “Cho ai?”
Lại ngưng. Rồi với vẻ quả quyết Nancy nói: “Cho sự nghiệp của con.”
Katharine đặt tách trà xuống và nhíu mày nh́n Nancy.
“Con vui ḷng nói cho d́ biết thật sự chuyện ǵ đă xảy ra?”
Với điệu bộ thiếu tự nhiên, mắt Nancy thoáng lên vẻ lưỡng lự. Nhưng nàng vội che lấp nó đi. “Con đă bỏ rơi Chris rồi,” nàng đáp lại ngắn gọn, “cũng là một điều tốt.”
Một sự im lặng ngớ ngẩn. Cơn rùng ḿnh bắt đầu chạy rần rần trong Katharine và hiện lên gương mặt nàng. Nhưng ngay sau đó, cơn tức giận như trào ra, nàng phẫn nộ đến cực điểm và Katharine thật sự nổi nóng.
“Nancy!” nàng thét lên thật to. “Ngưng ngay cái tṛ diễn tuồng này và nói cho d́ biết con đă làm ǵ hả.”
Nancy vẫn dán mắt vào đốm lửa cháy trên điếu thuốc. “D́ đừng có nóng nảy, vô ích thôi. Mọi việc đă xong rồi. Một là Chris, hai là sự nghiệp của con. Con phải chọn lựa, và dĩ nhiên là con không thể nào, không thể nào có thể từ bỏ sự nghiệp của con được hết.”
“Con đă từng nói rằng con sẽ giữ cả Chris và sự nghiệp của ḿnh,” Katharine phản đối.
“Nhưng không phải bây giờ,” Nancy đáp lại. “Chỉ v́ tối hôm qua.”
Đúng ra không có ǵ để giải thích thêm nữa. Katharine tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Niềm phẫn nộ của nàng lại trào lên quá sức chịu đựng. Dướn người về trước, nàng nói thật nhanh, với một giọng khác hẳn:
“Con không thể làm như thế được, Nancy. Con chưa tự lập được, có lẽ con hơi bốc đồng với những thành công và tán thưởng con có gần đây. Nhưng con không thể nào vất bỏ hạnh phúc này đi được.”
“Ai nói rằng con vất bỏ nó đi?” Nancy căi lại sẵng giọng.
“D́ nói,” Katharine đáp lại thật ḷng. “Và d́ có quyền biết.”
Nancy đứng dậy và đối mặt với Katharine, gương mặt nàng đầy chủ ư.
“D́ không biết. D́ không thể biết được. Con là người phải chọn lựa cho ḿnh. D́ không thể nào gộp việc gia đ́nh và nghệ thuật vào được. Nó đă được thử thách hàng ngàn lần rồi, và chưa bao giờ thành công hết. Ồ, con biết con đă từng nói ǵ mà. Nhưng không có ích ǵ hết nếu cứ lôi chúng ra mà bàn căi nữa. Con xong xuôi với Chris rồi. Nhưng con vẫn chưa từ bỏ d́ mà, d́ Katharine. Thành công lớn lao này đă làm thay đổi tất cả. Mọi thứ đă được mở sẵn ra cho con rồi, một sự nghiệp tuyệt vời – thành công.” Giọng của nàng trở nên trầm xuống và đầy đam mê. “Một ngày nào đó, con sẽ trở thành một nữ minh tinh, một diễn viên thật tài hoa.”
“Đừng có chắc ăn quá con,” Katharine sẵng giọng. “Những người khác cũng nói như thế sau lần thành công đầu tiên.”
“Con sẽ khác hơn họ,” Nancy đáp lại mơ màng. “Con sẽ tiến xa măi măi. D́ cứ đợi đấy khi con diễn vai Ophelia.”
Nhớ lại những lời dự đoán của Izzard, cái cảm giác về thuyết định mệnh chợt lan ra trong người Katharine. Nhưng nàng cố gạt bỏ nó đi. Nàng nói thật nhanh, như van xin:
“Cứ cho là con sẽ thành công, lúc cuối cùng con có được bao nhiêu? Con sẽ vui sướng nhiều không? Thành công không có nghĩa là hạnh phúc. Thói thường nó không có nghĩa ǵ hết. Ồ, d́ biết là nó có vẻ không hợp lư với con, Nancy; nhưng đó là sự thật, sự thật đó. D́ lớn tuổi hơn con nhiều, con yêu, và d́ chiêm nghiệm được cuộc sống ít nhiều. D́ đă có nhiều kinh nghiệm.
“Con chỉ nói về sự nghiệp của con. Ừ, d́ cũng đă từng có sự nghiệp của ḿnh, cũng hy sinh tất cả những ǵ cần thiết, từ bỏ những thứ khác để có nó. Tin d́ đi con, nó không hề, ôi, không hề đáng giá như vậy. Nếu d́ có cơ hội làm lại từ đầu, d́ sẽ không đánh đổi một cái búng tay cho thành công với cái sự nghiệp rỗng tuếch này. D́ thà có một căn nhà của ḿnh ở một nơi nào đó, ở vùng ngoại ô nghèo khó cũng không sao, có con cái, có người ḿnh thương để kề cận lúc tuổi già xế bóng hơn là có những danh vọng và tiếng tăm như thế này.”
Katharine ngưng lại đứt đoạn, nhận ra ḿnh đă kết tội chính ḿnh. Nhưng vẻ mặt của Nancy vẫn không lay chuyển, vẫn vẻ ngạo mạn coi thường, băng giá hẳn đi.
“D́ có thể đă tưởng tượng ra những điều đó, d́ Katharine,” nàng nói với giọng cứng cỏi. “Nhưng con không muốn suy nghĩ như vậy.”
“Con sẽ hối hận.”
“Ồ, không, con không hối hận.” Nancy lắc đầu phủ nhận.
Một sự im lặng đến nhói tim. Vẫn với nét mặt căng thẳng, Katharine nh́n đăm đăm vào cô cháu gái. Đau đớn và thất bại, nàng vẫn khăng khăng. Với giọng trầm hẳn, nàng sử dụng chiêu cuối cùng.
“Nhưng, Nancy, d́ không thể hiểu nổi. Con không c̣n yêu Chris nữa hay sao?”
Nancy nh́n trả lại với cái nh́n dửng dưng, không cảm xúc tới Katharine.
“Vâng,” nàng nói, “Con vẫn c̣n yêu Chris. Nhưng có lẽ không đủ. Con cần nhiều thứ hơn là Chris. Đó là lư do tại sao anh ấy phải ra đi.”
“D́ không thể nào tin được,” Katharine hốt hoảng đến rụng rời. “Không thể nào là con được.”
Nancy đứng dậy đột ngột, gương mặt nàng vẫn mang lớp mặt nạ trắng bệch không ǵ xuyên thủng. “Con xin lỗi v́ d́ đă cảm nhận như vậy, d́ yêu! Mệt mỏi thật đó, nhưng con không thể nào tự chủ được. Chúng ta có cuộc sống riêng của chính ḿnh. Và con quyết định là con sẽ sống cuộc sống của con. Chỉ có thế thôi.” Nàng liếc nh́n đồng hồ, và vén ngược tóc về sau, đi về phía pḥng ngủ của ḿnh. “Nhân tiện, con phải đi tới hư viện vào lúc bảy giờ.”
“Nancy!” Katharine gọi giật lại lần cuối như van xin.
Nhưng Nancy dường như không nghe thấy. Cửa được đóng sập lại sau lưng nàng rất kịch nghệ, với tiếng sập đó, nó như dập tắt sự phấn đấu cuối cùng của nàng, tim Katharine chùng xuống, người nàng đổ vật xuống vô hy vọng. Nàng đă cố gắng hết sức ḿnh để thuyết phục Nancy, và nàng thất bại. Có lẽ nàng đă lầm, nhưng nàng thấy Nancy chỉ là kẻ khờ dại, một đứa trẻ sớm phát triển đă vất bỏ hạnh phúc đi, bây giờ lại chạy như điên vào bờ tường của thiên tai, mắt của nàng như bị loá đi v́ ánh sáng lấp lánh, tay nàng giang ra hướng tới bóng ảo ảnh ḷe lẹt trong khoảng không.
Ngay lập tức cánh cửa chớp dường như được mở ra trước mắt Katharine. Nàng hồi tưởng lại mối day dứt lương tâm mấy ngày trước đây thôi khi Nancy tới nói chuyện với nàng, một h́nh hài thật đơn độc, bị tước mất người cha và người mẹ của ḿnh, thật đau thương nhưng cũng thật kỳ lạ với khuôn mặt ráo hoảnh nước mắt. Nàng đă lăng phí rất nhiều t́nh thương cho cô cháu gái từ dạo đó! Nàng đă có nhiều kế hoạch cho cháu, chuẩn bị rất nhiều cho hạnh phúc của cháu!
Niềm đau trào lên trong Katharine, buộc nàng phải để thoát ra tiếng thở dài cay đắng. Nàng đau nhói thấu tim khi từ chối t́nh cảm của Chris. Nàng có một cảm nhận thật kỳ la, không thật nhưng lại thật tuyệt vọng, rằng nàng đă mất Chris và Nancy. Không c̣n ǵ cả ngoài gánh nặng của sự phù phiếm mù quáng.


Chương 22

Đă tám giờ tối chiều Thứ Bảy, trên sàn nhà của Katharine, rải rác với giấy gói đồ, móc áo, thảm trải, quần áo, hai cái va-li chỉ đầy có một nửa, chứng tỏ hành lư được sắp xếp một cách vội vă. Những hành lư nặng nề đă được chuyển đi, và bây giờ, có được giây phút trước khi thải hồi người dọn pḥng, Katharine ngồi xuống nghỉ, mắt nàng đảo nh́n căn pḥng bừa bộn, giấy tờ rơi văi trên thảm, những lọ hoa trống rỗng, thùng rác ngập ngụa, hoa tàn úa ngả xuống ngưỡng cửa sổ. Dường như sự bừa bộn và lộn xộn này như là h́nh ảnh của cuộc sống nàng vậy. Nàng cố gắng tự an ủi ḿnh rằng mọi thứ đổ vỡ sẽ được thu dọn, căn pḥng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí lại và sửa chữa hoàn toàn. Rằng cuối cùng, nó sẽ được chuẩn bị cho người trú trọ mới. Chỉ người đó không phải là nàng thôi.
Trong ba tiếng nữa nàng sẽ yên vị trên tàu Pindaric, trở về nước Anh lần nữa trên con tàu cũ kỹ đă đem nàng tới đây. Chính nó cũng có ảnh hưởng chung tới lối sống của nàng. Upton sẽ về cùng với nàng. Một giờ trước đây anh ta đă xuống văn pḥng vận chuyển, vẫn với phong thái uyển chuyển như thuở nào, để lấy vé cho nàng và xác thật chỗ nghỉ cho nàng – v́ nàng đăng kư vào giờ chót – được hoàn hảo và chu đáo.
Katharine phải công nhận là Charley rất tử tế. Anh là một chàng trai đáng mến, một người bạn tốt. Nhưng nàng cũng biết rằng anh vẫn đơn thuần là một người bạn không hơn. Charley quá yếu đuối, dễ xúc động, quá mềm mỏng để có thể an ủi hay nâng đỡ nàng. Bản tính nàng đ̣i hỏi một người sống động, có sức kiềm chế và sâu lắng, người mà đến sự im lặng thôi cũng đủ làm chủ nàng, người mà tính giản dị cũng đủ làm cho nàng điên lên v́ yêu.
Nàng lại nghĩ đến Madden. Nàng yêu chàng với tất cả tấm chân t́nh, một t́nh yêu mà nàng chưa bao giờ hưởng được hay nếm trải bao giờ. Nàng sẽ yêu chàng măi măi. Nàng nhận ra đó là định mệnh của nàng, như của nàng công nương tội nghiệp de Quercy, mang trong ḿnh nỗi đau đớn đến măi măi. Nàng nghĩ tới chàng thật nhiều. Nàng không gặp lại chàng kể từ cái đêm tŕnh diễn ra mắt, nhưng nàng cũng biết rằng chàng đă rời khỏi khách sạn. Nàng không ngạc nhiên khi chàng không đến t́m nàng. Lúc đầu, có lẽ nàng mong đợi chàng lắm. Nhưng về sau nàng thấy t́nh huống quá ư lộn xộn và đau đầu cho một kết thúc đơn giản như thế. Những xúc cảm của con người như được nhân lên. Cử chỉ hành động của Nancy chắc làm chàng đau đớn lắm, làm thay đổi cả phong cách của chàng, chuyển đổi hoàn toàn cảm nhận về giá trị của chàng.
Nàng thấy thuyết phục hơn khi chàng trở về Cleveland, quá mệt mỏi v́ thói đỏng đảnh của đàn bà, bị lu mờ và sỏ mũi cho tới đoạn cuối của t́nh yêu để rồi nhận lấy thương đau. Nàng chợt nhận ra điện thoại ở gần nàng, một công cụ mà nàng có thể trưng dụng để thiết lập lại mối quan hệ giữa nàng và Madden, nhưng nàng thà là chết chứ không thể nào nhấc máy gọi. Ḷng kiêu hănh của nàng không cho phép nàng làm như vậy, và kỷ niệm cay đắng ngày nào trong viện Bảo tàng Metropolitan khi nàng chối bỏ hạnh phúc đó. Không, không! Thà là chàng ở xa nàng nếu chàng không muốn đến t́m nàng. Đó là giải pháp tốt nhất, một phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất. Nó đem đến sự giải thoát dễ dăi nhất.
Giả sử là chàng có quên nàng đi, kết hôn với một cô gái Mỹ nào đó, trẻ đẹp và quyến rũ, có thể làm cho chàng vui sướng. Nàng cau mày, nhớ lại chuyện đời nàng với những chương không đáng kể. Ít ra là George Cooper cũng không thương nhớ nàng đến mức đó, và nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên nếu Madden cũng như vậy. Nàng vẫn là người không mời, không được thương xót, vẫn quay theo quỹ đạo của một ngôi sao cô đơn.
oOo
Nàng từ từ bật dậy, vất vài mảnh quần áo cuối cùng vào va-li. Nancy đă đi tới hư viện và có lẽ sẽ không trở về kịp trước giờ khởi hành. Nghĩ đến Nancy, Katharine lại thở dài. Cháu nàng bây giờ quá xa cách, khác hẳn đi, có ư lảng tránh. Nàng không hề muốn nói chuyện về Madden hay chuyện riêng tư của ḿnh. Cả cuộc đời nàng dường như được dàn xếp, như được dâng hiến cho sự nghiệp của nghệ thuật sân khấu từ đây.
Thành công của Nancy vẫn tiếp tục đến, như một điểm xẹt sáng trong không gian, bây giờ được đảm bảo hoàn toàn. Dường như nàng không hy sinh Madden một cách vô ích. Hợp đồng với Morris được kư kết. Nàng sẽ tới Hollywood vào mùa xuân với số lương đủ để thoả măn những yêu cầu phi lư nhất. Hơn thế nữa, ngoài sự trung thành với Morris, nàng vẫn có quan hệ tốt với Bertram, sắp đặt ông ta lo chuyện sân khấu của nàng. Ông ta đă thay đổi cấu trúc của vở kịch, nhấn mạnh và mở rộng vai của nàng hơn, cho nàng nhiều câu hội thoại hơn. Ông ta tràn ngập những dự tính và tham vọng. Nancy sinh ra là để dẫn đầu, chắc chắn vậy, trong mục sản xuất tới. Ông trong cũng tham dự những cuộc họp báo với hàng tít, “Một Ngôi Sao Mới Mọc”, hoàn toàn nói về Nancy và quá tŕnh không lầm lẫn được khi ông ta khám phá ra nàng như thế nào.
Katharine đóng chặt va-li lại với nét u sầu chán nản. Mọi thứ đă xong. Không c̣n ǵ để lưu luyến ngoài việc gọi điện cho văn pḥng để chỉ dẫn người khuân hành lư, và lặng lẽ đi khỏi. Pḥng ngủ thật là im ắng, yên tĩnh đến không ngờ. Văng vẳng từ pḥng kế cận cách một hành lang, âm thanh của máy phát thanh như tắc nghẹn, giống như là tiếng nhạc ma quái, quen thuộc nhưng cũng đầy xa vắng.
Katharine bất giác lắng nghe, rùng ḿnh một cái, cảm giác đau xé lại đến với nàng. Đó là đoạn điệp khúc mà nàng và Madden đă cùng nhảy với nhau trên tàu Pindaric. Những lời nhạc ngớ ngẩn và âm thanh gợi cảm. Bất giác nước mắt tràn mi mắt Katharine. Nàng vội dụi đi ngay. Can đảm lên! Chỉ c̣n có nó trong nàng thôi. Dường như âm điệu giữ nàng lại, khơi dậy nỗi niềm đau một cách khăng khăng đến ám ảnh và tuyệt vọng.
Nàng đội mũ vào, mặc áo khoác. Nàng nh́n quanh pḥng ngủ lần cuối cùng rồi xoay ḿnh bước đi. Chân nàng nặng chịch, nàng như người không hồn. Nàng bước ra pḥng khách. Và tại đó, ngay ngưỡng cửa, Madden đứng lặng.
oOo
Tim nàng như ngừng đập, rồi lại rộn ràng không ngừng để bắt kịp cuộc sống. Thật không ngờ là chàng lại đến, đau đớn quá đi và quá đột ngột, nàng cảm thấy như ḿnh bị trêu trọc bởi thị giác hay có lẽ những ảo ảnh tuyệt vời. Nhưng đúng là chàng. Vẫn với vóc dáng mà sự xao xuyến trong nàng đă ngầm thương hại và phi lư đến nỗi không tả được, chàng tiến lại gần nàng.
“Anh không thể nào để em ra đi được,” chàng nói với giọng trầm tĩnh quen thuộc, “khi chưa nói lời từ biệt.”
Th́ ra là thế! Chàng đến chỉ để cốt yếu nói tạm biệt. Nhịp đập thổn thức của nàng lại ngưng, đọng lại trắng bệch trên gương mặt.
“Nói cho cùng,” chàng vẫn tiếp tục nhẹ nhàng, “chúng ta đồng ư từ trước là vẫn c̣n là bạn bè. Và bây giờ chúng ta chia tay như bạn bè thật sự.”
Gương mặt nàng vẫn đơ ra và nhợt nhạt. Nhưng nàng nhận thấy nàng phải trả lời. “Vâng, chúng ta phải chia tay như bạn bè,” nàng cố gắng nói vài câu.
“Đúng như vậy.” Chàng liếc nh́n quanh pḥng với vẻ vội vàng không b́nh thường và hỏi: “Upton đâu rồi?”
“Anh ấy xuống tàu rồi,” nàng đáp lại máy móc.
“Ah! Quỷ tha ma bắt! Anh muốn nói lời tạm biệt với anh ấy mà.”
Nàng xoay đầu, mắt vẫn dán lên sàn, đỏ mặt nhè nhẹ. Thói hùng hổ đầy tự tin nàng chưa hề cảm nhận từ chàng bây giờ như một cái dùi cui đâm lấy nàng. Cũng chỉ v́ nàng cố chịu đựng, nhưng ḷng kiêu hănh chợt cứu nàng.
“Em sẽ chuyển lại lời nhắn của anh,” nàng đáp nhẹ nhàng.
“Cám ơn em, Katharine.” Chàng ngừng lại, xoa hai tay vào nhau với vẻ sốt sắng không ngờ, như một đứa trẻ trong Ngày Giáng Sinh. “Anh ấy là một người măy mắn, đi về cùng với em như vậy.”
“Em mừng là anh nghĩ như thế.”
Những lời nói, mà nàng ngầm truyền vào một cách thụ động để trả lời chàng làm nàng khuỵu xuống. Một sự im lặng chết người. Nàng cảm nhận rằng nếu nàng không kết thúc cuộc chuyện tṛ, nàng sẽ chết mất. Nàng ngẩng đầu một cách vô ư thức và cố gắng hết sức nh́n vào mắt chàng.
“Em phải đi đây,” nàng tuyên bố. “Em nghĩ là chúng ta không c̣n ǵ để nói với nhau nữa.”
Chàng ngắt lời. “Xin em. Chỉ một điều thôi.” Chàng đă ngồi vội xuống cạnh bàn, và bây giờ với sự dửng dưng, chàng lấy ra từ túi ngoài của áo khoác một gói đồ bọc giấy. “Ngoài việc chào tạm biệt với em, anh muốn tặng em một vật kỷ niệm.”
Nàng vẫn đăm đăm nh́n chàng chịu đựng, đôi mắt bi thương, bị chôn chân bởi chính cái hố ḿnh đào ra. Nàng nhận lấy gói quà nhỏ từ tay chàng một cách máy móc. Những ngón tay cứng ngắc của nàng cởi bỏ giấy gói và từng sợi dây buộc rớt ra. Rồi nàng như hoa mắt đứng sững lại. Choáng váng nàng nhận ra cái hộp xanh quen thuộc. Nàng thét lên và mở hộp ra. Bên trong là bức tiểu họa Holbein.
“Th́ ra là anh!” cuối cùng nàng lấy lại hơi. “Anh chính là người mua nó.”
“Tại sao không?” Chàng trả lời dễ dăi. “Nó chỉ là một vật nhỏ mà anh có thể tậu được.”
Đơn giản là nàng không nói nên lời. Trong ánh sáng quay cuồng, nàng nhận ra ư định của chàng đă cứu nàng thoát khỏi đại nạn. Với cái chết của Brandt, chàng đă mua nó qua trung gian của Ascher. Nhưng bằng cách nào? Vẫn hoang mang, trí óc đau khổ của nàng vẫn trằn trọc giữa sự thật và những giả thuyết ban đầu làm nàng không thể nào chịu được. Nàng tức tưởi run rẩy trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Chàng lắc đầu. “Em đă nghĩ lầm về anh, phải không, Katharine? Ở London và trên đường tới Vermont nữa. Nhưng anh không phải là một thằng đàn ông kiết xác. Anh rất giàu, giàu đến nỗi anh không cần biết là ḿnh giàu. Cái vỏ bọc ngoài không phải là anh. Đó chính là cái anh bắt đầu, nhưng anh nghĩ là anh đă làm lụng khó nhọc trong suốt mười năm nay rồi. Anh đă điều chỉnh sự pha hỗn hợp lần cuối cùng trước khi sang châu Âu. Bây giờ, nếu em c̣n hứng thú, Katharine, anh là Chủ tịch của Liên đoàn Keo dán Quốc tế.”
Nàng chăm chăm ngó lấy chàng, đến choáng váng. Cái tên mà chàng vừa nhắc đến như tàn phá nàng vậy. Đó là một tập đoàn khổng lồ, một quỹ tài trợ quốc tế vững chắc và có danh tiếng. Bích chương quảng cáo truyền đi mọi nơi khắp đất nước từ đông sang tây. Nó được phổ biến chung cho tất cả mọi người. Nó chế tạo ra bất cứ thứ ǵ dính chắc, từ keo dán giấy cho đến thạch cao dán. Giấy nợ của nó và cổ phần ưa thích là những bản công bố được bảo đảm chắc chắn ở thị trường chứng khoán Wall Street, ở London th́ tại Bourse. Nếu nàng nhớ không lầm th́ nàng đă từng thấy h́nh ảnh của nhà máy khổng lồ này trong một tờ tạp chí nào đó – những mẫu đất rộng đầy những cơ xưởng xí nghiệp, xưởng đúc, xưởng thuộc da, cửa hiệu và cửa hàng đóng gói, căn-tin, nhà vệ sinh cho nhân viên, sân chơi, pḥng tập thể thao, và hồ bơi. Và chàng, Madden, người mà nàng nghĩ rằng nghèo khó, lại là đầu năo của cơ sở đó, là người điều khiển duy nhất có nhiều quyền hạn nhất. Thật là quá sức tưởng tượng và chịu đựng của nàng, không làm nàng lĩnh hội hết được.
“Em phải đi,” nàng th́ thầm. “Tới giờ rồi. Charley đang đợi.”
Không chú ư, nàng cúi thấp đầu, đặt bức tiểu họa lên bàn và tiến dần ra cửa.
Chàng nhanh chóng chặn đầu nàng. Hành động của chàng thật khác lạ. Tính khinh bạc lúc đầu đă mất hết, kiểu cách nghịch lư ngẫu nhiên rơi rụng như mặt nạ. Gương mặt chàng lúc này chỉ có sự ưu ái thân thương, và trong đôi mắt thẫm màu chứa đựng một cái ǵ đó như loé lên.
“Upton không có đợi em đâu,” chàng nói chắc chắn. “Anh ta đang trên đường tới Florida bằng chuyến bay đêm. Nhưng anh ấy đă đặt hai chỗ trên tàu rồi. Một cho em, Katharine. Và một cho anh.”
Nàng bật lên tiếng kêu thống thiết. “Chris!”
Vẫn nh́n đăm đăm vào đôi mắt nàng, chàng nói chậm răi: “Em nghĩ rằng anh sẽ để em xa anh dễ dàng như vậy sao? Sau tất cả những ǵ Nancy làm để cho hai chúng ta gần nhau?”
Nàng chăm chú nh́n chàng khó hiểu. “Em không hiểu ǵ hết.”
“Nghe đây em, Katharine”, chàng cứ tiếp tục, càng chậm răi hơn nữa. “Nancy biết rằng chúng ta yêu nhau. Cô ấy khám phá ra điều đó trước buổi công diễn đầu tiên. Và cô chợt trưởng thành hẳn lên. Tất cả những tinh tuư nhất trong nhân cách của cô được thể hiện. Cô ấy đă làm điều mà cô ấy nghĩ là đúng đắn, cô ấy cho là hợp lư nhất.”
Katharine nhận ra tất cả chỉ trong nháy mắt. “Nancy,” nàng th́ thầm.
Chàng gật gù. “Cũng nhờ Bertram mà anh mới được mở mắt ra đó, và rồi anh đoán ra hết tất cả. Ông ta bảo rằng nhờ nó mà Nancy trưởng thành ra. Cô ấy sẽ vững vàng hơn, và sẽ vượt trội hơn tất cả. Cô ấy sẽ đóng vai Ophelia, dĩ nhiên rồi. Về phần chúng ḿnh – à, chúng ta sẽ không để cô ấy thất vọng.”
Lệ làm nhoà mi mắt nàng, tim nàng như căng ra trong lồng ngực gần như không thể nào khống chế được mối xúc cảm cứ chực dâng trào lên. Và rồi nàng ngă vào ṿng tay chàng. Chàng ôm chặt nàng vào ḷng, cảm nhận nhịp tim nàng đập loạn chung với nhịp đập của ḿnh, dịu dàng an ủi nàng.
“Đúng thế, em sẽ kết hôn với anh,” chàng th́ thầm dịu dàng. “Trong ngôi nhà thờ cổ kính của em, Katharine, gần với lữ điếm cũ kỹ Inn Yard. Đó là nơi mà anh phải ḷng em lần đầu tiên, mặc dù anh đă không nhận ra điều đó lúc ấy. Chúng ḿnh sẽ ngừng lại một chút ở London, sắp xếp công việc làm ăn của em ở đấy cho xong, rồi quay lại Vermont. Anh biết có mấy người ở đó sẽ rất lấy làm hài ḷng khi gặp lại em. Rồi sau đó em sẽ không phiền hà khi chúng ta tới Cleveland. Có rất nhiều cảnh tuyệt đẹp ở đó, Katharine à. Ngay trên ngọn đồi. Anh nghĩ chúng ḿnh sẽ xây một ngôi nhà và sống hạnh phúc ở đó.”
Nàng không thốt lời nào. Tim nàng quá rộn ràng để nói nên lời. Nàng ấn nhẹ má ḿnh vào áo khoác của chàng. Và để rồi ánh mắt nàng bắt gặp bức tiểu họa vẫn nằm yên lặng đó trên bàn trong chiếc hộp mở tung. Một làn sóng hạnh phúc dạt dào tràn ngập nhẹ nhơm lan ra khắp người nàng. Thật là không tưởng được cái ảo ảnh ma quái kia đă từng làm chủ nàng, rằng định mệnh của nàng sẽ gắn liền với mối u sầu của bức tiểu họa! Nó chỉ gắn liền với hạnh phúc không thôi. Cái phần kia chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của nàng. Mọi thứ đều đă xong xuôi – cơn ác mộng không bao giờ thành hiện thực. Nói cho cùng, sự cô đơn không có phần của nàng. Đôi mắt của Lucie nh́n nàng không đượm nỗi buồn, không phủ cay đắng mà chỉ có mỉm cười.
oOo
Hai tiếng sau họ đă đứng trên boong tàu chính của chiếc Pindaric, ngắm nh́n New York lùi dần với những ô cửa vuông và chữ nhật ánh trang kim trong nền trời. Đúng là một đêm của huyền diệu, êm đềm và lấp loáng ánh đêm, lấp lánh phản chiếu trong nước nhấp nhô và tiếng máy khởi động nhè nhẹ. Một vành trăng sánh lấp ló chiếu rọi vào họ và phản chiếu bóng họ lên mặt nước nơi con tàu chở họ từ từ ra khơi. Họ đứng với nhau cạnh thành tàu. Madden có nàng trong ṿng tay thật chặt. Lời nói lúc này là vô nghĩa. Bỗng th́nh ĺnh họ nhận ra người chiêu đăi viên đang tiến về phía họ. Madden xoay người lại.
“Có chuyện ǵ thế?” chàng hỏi.
Người đàn ông đáp lại: “Tôi được chỉ dẫn đem giao cái này tận tay ngài, thưa ngài.”
Madden giật phăng sợi dây và mở tung hộp ra. Rồi chàng trao lại cho Katharine trong yên lặng.
Những nhánh hoa cẩm chướng trắng như chói ngời dưới ánh sáng trăng. Và tấm thiệp chỉ đề đơn giản:
“Chúc hạnh phúc, cho hai người – Nancy.”


Hết



 

Pages Previous  1  2  3