Cuốn Theo Ḍng Xoáy   Barbara Cartland Pages Previous  1  2  3  Next    
Họ đến nhà John vào giờ ăn trưa, một ngôi biệt thự đồ sộ có cổng ra vào thanh nhẳo quăng trường Beccơlây. Anna thật sự bối rối khi vừa đặt chân lên thềm, nàng thấy từ trong pḥng lớn bước ra vô số kẻ hầu người hạ đón chào. John sốt sắng giới thiệu người đầu bếp già.
- Bác trave đă ở trong gia đ́nh anh hơn 30 năm, anh nói giọng hết sức t́nh cảm, có đúng thế không Trave? Tôi không nhầm chứ?
- Đúng thế thưa ông John,

Mọi người trong nhà ủy thác tôi dâng lên ông và bà những lời chúc mừng hạnh phúc và ngợi ca của chúng tôi.
- Cảm ơn bác Trave, chúng tôi rất cảm động, phải thế không Anna?
- Phải... rất cảm ơn. Anna bối rối đáp và bắt tay người đầu bếp già.
Không hiểu do đâu, cô gái cảm thấy bớt xa lạ, những người hầu mỉm cười với nàng, phần lớn họ đều có tuổi và những lời chúc tụng của họ làm giảm bớt bầu không khí trang trọng. Ngôi nhà âm u, các căn pḥng trần cao, và trong khung cảnh uy nghiêm ấy Anna cảm thấy có phần bỡ ngỡ.
Trong pḥng ăn lớn lộng lẫy, nh́n thấy chiếc bàn đồ sộ lấp lánh những đồ vật bằng bạc có khắc chạm gia huy của ḍng họ Milton với những b́nh cũng bằng bạc và những cốc nước trái cây, 2 đứa bé đứng lặng im. Chính giữa bàn đặt chiếc bánh ngọt khổng lồ 3 lớp được ướp lạnh, ở giữa bánh có tô điểm bằng những chiếc chuông nhỏ màu lục.
- Anh buộc phải đặt người ta làm chiếc bánh này, John giải thích với Anna, giọng không vui- Cô nấu bếp không có th́ giờ tự tay làm lấy, cô ta rất lấy làm tiếc v́ anh vẫn hứa để cô ta làm chiếc bánh cưới cho anh.
- Chúng ta có thể chờ và ăn bánh đó về sau, Anna đáp.
- Thế c̣n 2 em nhỏ, chúng có thể thất vọng.
Nhưng John có vẻ sung sướng khi nghe những tiếng reo ḥ của chúng.
- Phải mất nhiều th́ giờ mới ăn hết mọi thứ. Angtony tuyên bố
Phải ăn bữa chính trước đă, nếu không các em chẳng c̣n bụng đâu mà ăn tôm hùm, gà tơ và kem nữa đâu. Anh nhớ các em thích những món ǵ, các em thấy không?
Anna mỉm cười, nhưng giờ đây, nàng phải ngồi đối diện với anh ở phía đầu bàn, trong ḷng ngại ngần
Trave rót ngay rượu sâm banh trước khi mang món ăn đến, John nâng cốc chúc mừng Anna.
- Cô dâu muôn năm. Anh nói trước khi đưa cốc lên môi.
- Anh phải nói khác cơ, ít ra anh cũng phải chúc chị ấy may mắn . Mira phản đối.
- Không, đó là việc của em.
- Thế th́ được, chúc cho 2 con người tốt nhất đời măi măi cùng nhau sống hạnh phúc.
Trong lúc đó 2 đứa bé đă uống cạn cốc mà may sao Trave chỉ rót có phân nửa.
"Giá ḿnh yêu anh ấy th́ sung sướng biết chừng nào" Anna âu sầu nghĩ bụng.
Ư nghĩ đó bám riết nàng suốt cả ngày, John đưa mọi người đi xem khắp nhà, anh vui vẻ chuyện tṛ với 2 đứa bé nhưng tránh nói trực tiếp với Anna. Anh giới thiệu viên thư kí Dawson Baclay, 1 chàng trai dễ thương. Anh ta hứa sẽ trong nom mấy đứa nhỏ trong lúc John và Anna vắng mặt. Ngay sau đó 2 người đi Guyliver bằng xe riêng.
"Giá ḿnh có thể yêu,... giá ḿnh có thể yêu. Suốt dọc đường mấy từ đó như ḥa vào tiếng động cơ và mỗi ṿng bánh xe cũng như nhắc lại:"giá ḿnh yêu anh ấy..."
Anna thầm tự rủa ḿnh trong bụng là con ngốc, nhưng vô ích: Những từ ấy vẫn lởn vởn trong óc. Nàng cố quên chúng đi bằng cách gợi chuyện chẳng có đầu có đưôi ǵ cả. Một lát sau, những câu trả lời đúng đắn của John làm dịu nỗi hoang mang của nàng, và nàng suy nghĩ, không phải không có phần kinh ngạc. "Anh ấy hoàn toàn trông có vẻ hạnh phúc... Tất cả ước mong của anh là có 1 người bạn đời. Anh không mong muốn ǵ khác ngoài t́nh bạn. Dĩ nhiên cái đó th́ ḿnh có khả năng mang lại cho anh. Ḿnh không hiểu v́ sao anh lại chọn ḿnh, chứ không phải 1 người khác. Với thời gian, rốt cuộc ḿnh sẽ hiểu v́ sao anh vui sướng có ḿnh bên cạnh..."
Xe chạy khá lâu, sau khi ra khỏi ngoại ô, xe rời bỏ những con đường lớn xe cộ tấp nập và lăn bánh trên những con đường nhỏ yên tĩnh.
Những cây hồng hoang ở bờ rào xung quanh các cánh đồng đă nở hoa và trong các đồng cỏ, cỏ mọc cao đă lác đác hoa đủ các màu sắc.
- Chúng ta gần tới nơi rồi. Em có mệt không? Cuối cùng John lên tiếng
- Không sao cả nhưng em băn khoăn cho chân anh.
- Không, ổn cả thôi. Anh không nghĩ tới nó nữa, không có ǵ chán ngán hơn là phải nghe nói về thương tật của ḿnh.
- Trừ phi nghe nói về thương tật của người khác. Anna căi lại mà không hiểu v́ sao.
- Anh mong đây là lần cuối cùng nghe em nói tới điều đó. John ngạc nhiên kêu lên.
- Đối với em lại khác, em nghe nói tới điều đó luôn
- Anh cũng nghĩ như vậy, anh có ngay cảm giác em là người có ḷng trắc ẩn, anh thấy em như vị thiên thânc̣ nụ cười xót thương trong nhà thờ
- Ư nghĩ ḱ cục thật. Anna phản đối.
- V́ sao? em có vẻ như thế lắm kia mà. John dịu dàng nói và quay sang nh́n nàng
Anna bỗng đỏ mặt, nàng muốn hỏi anh nghĩ về nàng thế nào, nhưng nàng rụt rè không dám hỏi.
Im lặng. Nhưng 1 lát sau, John reo lên và dừng xe lại.
- Guyliver đây rồi
Đi qua 1 chiếc cầu treo, xe dừng lại dưới 1 cây sồi khổng lồ giữa 1 cái sân trồng đầy hoa. Hai bên cửa đặt những chiếc b́nh lớn bằng đá trồng cây mỏ hạc đỏ. Ṭa lâu đài sừng sững cao ngất trên đầu họ, nước trong xanh và phản chiếu mọi vật xung quanh khiến người ta không biết đến đâu th́ hết con hào bao quanh lâu đài và từ đâu th́ bắt đầu vườn hoa.
Anna bàng hoàng khiếp hăi và hạ thấp giọng hỏi.
- Anh không để em lại 1 ḿnh chứ?
- Không, dứt khoát không. Anna, em không phải là người đầu tiên xúc động như vậy khi tới Guyliver lần đầu tiên đâu. Ṭa lâu đài cũng giống như lịch sử nước Anh: phải nhấm nháp nó từng giọt một. John đáp trong lúc vẫn ngồi trước tay lái. Anh nh́n nàng và mỉm cười. Giọng anh làm nàng yên tâm. Anna hiểu anh muốn để cho nàng có th́ giờ b́nh tĩnh trở lại và nàng biết ơn anh không vội giục nàng xuống xe. Thế nhưng khi vừa đặt chân xuống đất, nàng bỗng rùng ḿnh.
- Anh đă bảo em là chúng ta tới nơi vào buổi chiều. John giảng giải. Nhưng chúng ta vẫn không thoát khỏi những lời chúc tụng tối nay đâu. Tôi tớ trong nhà muốn được gặp và giới thiệu với em...
- Em sợ việc đó lắm.
- Anna , em đừng sợ. Em không phải nói ǵ nhiều đâu, chỉ mấy lời cảm ơn là đủ... và anh tin chắc em sẽ biết cảm ơn 1 cách hết sức dễ thương
Anh mở cửa và dẫn Anna vào 1 căn pḥng thênh thang. NÀng đứng sững trước sàn nhà lát cẩm thạch lộng lẫy, những lớp gỗ klhắc chạm phủ trên tường nhà, những giá vũ khí thuở xưa, những bậc tam cấp đồ sộ bằng gỗ sồi với những đế trụ chạm h́nh sư tử gia huy của ḍng họ. Những tấm kính màu ở ô cửa sổ, cảnh tranh tối tranh sáng, bầu không khí tĩnh mịch, và tất cả gợi những ngày xa xưa. Anna sững sờ tới mức không nghĩ là ḿnh về tới nhà ḿnh nữa. NÀng đứng lặng im.
- Em chờ 1 lát, để anh bấm chuông gọi Baker, John nói với nàng để cố làm nàng yên tâm. Em đă biết Trave ở nhà từ lâu, nhưng Baker cũng từng ở đây từ thời ông nội anh... ông đă 80 tuổi và điếc hoàn toàn. Nhưng ông không muốn về nghĩ và bảo là chỉ rời Guyliver khi nằm trong áo quan.
Anna hoàn toàn như sống trong giấc mơ. Trong lúc John đưa nàng đi xem ṭa lâu đài, trong ḷng Anna rộn lên không biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn nàng không sao phân tích nổi. Những dăy hành lang dài, những hàng lan can hẹp, những căn pḥng mênh mông, những lớp sàn bóng loáng, trướng phủ tường, áo lưới sắt, giá vũ khí, những tấm thảm nổi tiếng của Pháp nàng chưa từng thấy và cũng chưa từng h́nh dung bao giờ, tất cả nối tiếp nhauvà xen lẫn vào nhau trong trong tâm trí nàng.
Về sau này, nàng không bao giờ nhớ lại được chính xac buổi thăm viếng Guyliver đầu tiên ấy, mà chỉ nhớ là John giới thiệu tất cả những thứ đ1o 1 cách kiêu hănh và âu yếm và cố gắng làm cho nàng rồi cũng quư mến chúng. nàng cố ra sức tập trung sự chú ư nhưng không được. Tất cả vẫn mơ mơ hồ hồ trong trí nàng. Toà lâu đài và những thứ quư giá của nó quá ḱ dị, quá lộng lẫy và nàng mỗi lúc 1 thêm rụt rè.
Bà mẹ John đi vắng.
- Phu nhân nghĩ là ông thông cảm, Baker nói với John, bà không thể vắng mặt ở cuộc họp Hội chữ thập đỏ chiều nay. Cụ phải phát biểu ư kiến và không muốn làm cho những người có mặt phải thất vọng.
- Tôi hiểu lắm, John đáp, chúng tôi muốn đi xem khắp lâu đài trước khi uống trà. Cụ cho chúng tôi uống trong pḥng ăn nhỏ, cụ Baker nhé.
- Phu nhân ra lệnh cho tôi dọn trà cho ông trong pḥng khách. Baker ngập ngừng đáp.
- À được rất tốt, để chúc mừng em đấy Anna. John vừa nói vừa quay sang phía nàng
- Uống trà trong pḥng khách à? nàng ngạc nhiên.
- Phải, pḥng khách là pḥng dành riêng cho những dịp long trọng; đám cưới, đám tang, hoặc những buổi nhà vua viếng thăm. Em sẽ hiểu lí do khi em đến đấy.
Quả là Anna hiểu, đó là 1 căn pḥng rộng thênh thang mà nàng chưa hề thấy bao giờ theo 1 lối kiến trúc đặc biệt.
- Một tấm gưong nghệ thuật ḱ dị hoàn hảo. John lưu ư Anna.
Nhưng nàng vẫn như bị thôi miên trước đồ gỗ sơn son thếp vàng, trước vô số tranh ảnh trong khung khắc chạm, những tấm gương lớn phát ra những tia sáng lung linh trong lúc phản chiếu những cây đèn nến bằng pha lê. Đâu đâu cũng thấy hoa, hoa trên tất cả các mặt bàn, hoa trong những chiếc b́nh lớn trên mặt đất trong các góc nhà, mỗi b́nh được bố trí sao cho nổi bật hoa huệ trắng, hoa lan và cẩm chướng đủ màu sắc.
- mẹ anh say mê nghề trồng hoa và những việc khác. Thực tế cụ thông thạo mọi việc, John giải thích khi nh́n thấy người bạn đời tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anna cảm thấy rùng ḿnh.
- Anh hăy nói cho em nghe thêm về mẹ
- Mẹ anh là 1 người đàn bà phi thường. Anh hi vọng mẹ và em sẽ rát hợp nhau.
Bỗng nhiên 1 nỗi lo sợ mới lại dâng lên trong ḷng Anna, quá lo lắng về những vấn đề của riêng ḿnh, từ bấy lâu nay, nàng phó mặc mọi việc cho John. Lắy lại b́nh tĩnh nàng ấp úng.
- Anh đă... anh đă nói với mẹ về chúng ta... lúc nào chưa?
- Anh đă viết thư cho mẹ, John đáp gọn.
Anh dấu nàng 1 điều ǵ đó, nhưng nàng không kịp nghĩ ngợi vỉ cửa mở ra, 1 người đàn bà nhỏ nhắn mặc đồng phục Hội chữ thập đỏ bước vào
- John thân yêu của mẹ, mẹ rất tiếc không được đón các con, chắc Baker đă chuyển lời của mẹ, mẹ không thể không đến dự cuộc họp, người thư kí vẫn gửi giấy mời sai như thường lệ...
John bước về phía mẹ, cúi người đặt 1 cái hôn nhẹ lên má mẹ rồi dẫn bà tới trước mặt Anna.
- Thưa mẹ, con xin giới thiệu Anna với mẹ.
Cô gái đinh ninh gặp 1 người đàn bà cao lớn giống John, nhưng vừa nh́n qua, nàng đă hiểu là tính cách của bà mẹ chồng không có liên quan ǵ với thân h́nh nhỏ bé của bà. Bà là 1 người đàn bà kiên định biết rơ ḿnh muốn làm ǵ.
Milton phu nhân bắt tay nàng.
- Anna, mẹ nghĩ là mẹ chỉ c̣n việc chúc con hạnh phúc. Bà nói.
Nhưng giọng nói của bà không biểu lộ nhiệt t́nh và khoan dung.
Anna chắc hẳn phải nhớ suốt đời cái ngày đầu tiênở lâu đài Guyliver. nàng tưởng như trải qua 1 cơn ác mộng vô tận làm cho con người tê liệt v́ kinh hăi và có cảm giác sẽ không bao giờ có thể thức tỉnh để thoát khỏi nỗi khiếp sợ nữa.
Một số người vẫn luôn luôn có cái khả năng tai hại là làm cho Anna khiếp hăi tới mức nàng co ḿnh lại với ư thức về sự vô nghĩa của bản thân ḿnh để ẩn náu trong 1 sự im lặng cố chấp . Milton phu nhân thuộc loại người đó. Vừa bước chân vào pḥng khách, Anna thấy rơ ràng thái độ ác cảm của bà sau ánh mắt lạnh lùng. xoi mói và sự chê bai kín đáo trong giọng nói cao sang.
- Bây giờ , chị nói cho tôi biết về chị đi. Bà nói như ra lệnh.
Cô gái bối rối đến sững sờ nh́n John với ánh mắt cầu cứu.
Anh can thiệp ngay.
- Con nghĩ là mẹ đă đọc thư, trong đó con đă thưa rơ về Anna, anh nói giọng đượm chút trách móc.
- Đúng, bamè trả lời, giọng quyền uy, mẹ đă đọc và mẹ phải nói là mẹ đă hết sức kinh ngạc ... đúng ra là mẹ choáng váng.
- Thưa mẹ con cũng có phần lo ngại như vậy. V́ Anna vừa chịu tang nên phải tổ chức hôn lễ của chúng con trong phạm vi hết sức thân mật, và con tin chắc là mẹ thông cảm.
- Mẹ lấy làm tiếc là mẹ không thể hiểu v́ sao con lại phải hành động vội vă như thế. Lẽ ra Anna rất có thể đến ở đây vài tháng, sau đó các con tổ chức lễ cưới theo đúng tập tục và với những nghi thức thích hợp
Giọng nói nghe lạnh như băng giá.
- Ồ hôn lễ đă được tổ chức theo nghi thích rất thích hợp, thưa mẹ, John đáp giọng nói đượm chút hài hước.
Dường như không nghe anh nói, bà mẹ lạnh lùng ṇi tiếp.
- Vả lại, John này, không phải chỉ liên quan đến 1 ḿnh mẹ mà thôi, đối với mẹ, đó chỉ là 1 chi tiết, nhưng c̣n có những người mà con phải chú ư do vị trí của ḿnh: bạn bè, tá điền, chủ trại và nhất là cử tri của con. Phải hành động theo đúng địa vị , như người ta vẫn nói chứ. Con quên mất điều đó rồi. Đó là điều mà mẹ cho là nghiêm trọng. Mẹ lo, thậm chí rất lo tất cả những người đó có thể nghĩ thế nào đó về hành động của con.
- Con cho là cái đó chỉ cung cấp thêm 1 đề tài chuyện văn cho họ mà thôi. John lạnh lùng tuyên bố.
Cánh cửa mở, người đầu bếp bước vào, theo sau là 1 người hầu pḥng bưng 1 chiếc khay bạc cực lớn với 1 ấm trà và 1 ấm nước bốc hơi. Bàn trà đă được kê dọn cạnh ḷ sưởi. Anna bỗng nhớ tới những buổi trà nàng đă dọn cho John ở nhà ḿnh và đă làm anh hết sức thích thú. Chiếc khăn bàn thêu bằng vải dày rất đẹp. Bánh quy xếp rất khéo theo h́nh tháp trên đĩa cổ Trung quốc bằng sứ, tất cả làm nàng bới rối, bánh nướng,sandwitch, bánh ngọt và 3 chiếc ga to khổng lồ, họ không sao nếm nổi bấy nhiêu thứ.
- Thôi uống trà đă rối nói chuyện đó sau. Milton phu nhân tuyên bố rồi đi lại cạnh bàn. Ồ mẹ quên, bây giờ đến lượt vợ con làm nhiệm vụ pha trà.
Bà khoát rộng 2 tay như thể 1 bà hoàng hậu khướt từ ngai vàng của ḿnh trên sân khấu.
- Không bao giờ thưa Milton phu nhân, con xin bà, Anna vội đáp, con không hề có ư nghĩ ấy và con không dám tự cho phép ḿnh.
- Nếu đă vậy th́ tơi ch́u ư chị. Milton phu nhân đáp giọng nói tỏ vẻ hài ḷng.
Rồi bà ngồi xuống cầm lấy ấm pha trà bằng bạc, cho th́a vào 1 hộp đựng trà bằng bạc có khắc chạm và bắt đầu pha trà. Bà ta có cái vẻ tập trung tư tưởng của 1 người thực hành 1 nghi thức tôn giáo.
- Tôi hi vọng chị thích uống trà này, bà bảo Anna, chúng tôi và chỉ có chúng tôi đặt mua trà từ Trung Quốc. Trước kia bố chồng tôi cũng có những đồn điền trà lớn bên đó.
- Thú vị thật. Anna tuyên bố và t́m cách chan hoa vào bầu không khí chung
Nàng sợ hăi nh́n cái chát lỏng nhờ nhờ và thơm ngát.
- Sữa hay chanh nào? Milton phu nhân hỏi.
- Thưa sữa ạ
Nhưng khi bà ta cho 2 lát chanh mỏng vào chén th́ nàng nghĩ bụng không biết ḿnh có phạm sai lầm không.
Trong lúc đ1o, John ăn ngấu nghiến bánh nướng như thể đă nhịn đói 7,8 ngày. C̣n Anna th́ không buồn ăn uống ǵ hết, nàng cảm thây khô miệng và t́m cách nói 1 điều ǵ đó nhưng không được.
- Bây giờ hăy nói cho ta biết 2 người đă làm ǵ. Hai người cưới nhau ở đâu. Milton phu nhân hỏi.
- Trong ngôi nhà thờ nhỏ ở Linton Kopon
- Thế những ai dự lễ?
- Một vài người trong làng, Mira em gái Anna, và 2 đứa em sinh đôi.
- Phải, đúng thế, mẹ nhớ là con có nói về họ trong thư , John ạ, nhưng rốt cuộc mẹ thấy như thế th́ đơn giản quá đáng đấy. May mà con không mời mẹ đến, nếu không mẹ đă dứt khoát phản đối rồi.
Không 1 chút nao núng John đáp:
- Thưa mẹ, chính v́ thế sáng nay mẹ đă không ở nhà với chúng con, con biết là mẹ muốn mọi việc phải theo đúng chuẩn mực.
- Cuối cùng 2 người đă phạm 1 sai lầm, nếu tôi có thể nói như vậy, Milton phu nhân lên tiếng và quay sang Anna, cô nói cho ta biết về gia đ́nh của cô đi. Trong thư John báo cho ta biết thân sinh chị vốn là thầy thuốc, c̣n thân mẫu chị là ai trước khi lập gia đ́nh.?
- Tên con gái của mẹ con là Winter, Anna đáp và mỗi lúc 1 thêm bối rối
- Winter, Winter à? ừ để tôi suy nghĩ chút... bà ấy quê ở vùng nào?
- Con nghĩ là ông bà ngoại con sống ở vùng Xomecxet, Anna th́ thầm.
John con có nhớ có gia đ́nh Winter nào ở vùng Xomecxet không? Milton phu nhân hỏi
- Không, con không nhớ, thưa mẹ, nhưng có biết bao nhiêu người sống ở Xomecxet mà con chưa từng biết bao giờ hoặc con không nhớ . John đáp, vẻ khó chịu.
Bà mẹ nh́n anh với 1 ánh mắt dữ dằn.
- John, v́ sao anh lại tỏ vẻ khó chịu khi tôi hỏi anh? Tự nhiên anh dẫn về nhà 1 chị vợ từ trên trời rơi xuống. Thế th́ dẫu sao anh cũng không thể không khiến tôi ṭ ṃ được chứ
Hai mẹ con nh́n nhau qua bàn trà, vẻ thách thức. Bỗng nhiên Anna thấy cxảnh tượng này không sao chịu nỗi. Nàng định nói 1 điều ǵ đó mà nàng cũng không biết nữa, mong làm tan bầu không khí căng thẳng th́ cánh cửa mở và 1 cô gái bước vào. Cô ta đẹp tuyệt trần: người cao, mảnh dẻ, tóc hung vàng rực chấm vai, nét mặt thanh tú rất quư phái.
- John , nàng kêu to.
Rồi băng qua pḥng khách, và đặt tay lên vai John, John đứng dậy chào, nàng âu yếm hôn anh.
- Chúc anh may mắn, và thành thật mừng anh, tin anh cưới vợ làm bọn em sững sờ, anh biết không? anh hạnh phúc chứ?
Nàng nh́n sát vào mặt anh rồi không chờ trả lời, quay về phía Anna và cũng sôi nổi hỏi.
- Chị là Anna phải không?
Nàng bắt tay Anna, tiếng ṿng đeo ở cổ tay rủng rỉnh, trong lúc John giải thích.
- Vivian, em họ anh. Vivian Linton
- Thế nào? John quên không nói về tôi với chị ư? Có thể là 1 sự lăng quên cố t́nh đấy. Giọng cô ta có vẻ châm biếm, Anna có cảm giác cô ta chế diễu.
- Anh chưa có dịp nói về em với chị Anna, John đáp giọng trang nghiêm.
- Và có lẻ như vậy là hay, cô ta đáp và ngồi xuống cuối bàn trà.
Vivian ung dung bắt chéo đôi chân dài và cân đối. Cô ta mặc 1 chiếc áo dài trang nhă bằng nhiễu Trung Quốc màu hồng, đơn giản nhưng cặp mắt tuyệt vời, đầu cài chiếc trâm bằng vàng khối khảm ngọc nhiều màu sắc.
Bên cạnh cô gái nhan sắc lộng lẫy và thanh lịch tuyệt vời ấy, Anna cảm thây mờ nhạt và vô nghĩa, nàng nghĩ bụng "Ḿnh cũng phải có điệu bộ như cô ta để xứng đáng làm vợ John,..." Bỗng 1 nỗi luyến tiếc mênh mông dâng lên trong ḷng, nàng thầy thiếu cô em gái, 2 đứa em sinh đôi, toàn bộ dĩ văng, những con người và sứ sở nàng quen thuộc.
- Cháu uống trà chứ, Vivian. Milton phu nhân hỏi,
- Không, cảm ơn bác Magaret, cháu vừa uống ở gia đ́nh Lopton, anh John, khi em báo cho Sam biết là anh cưới vợ, anh ta không tin tí nào. Cũng như mọi người, anh ta đinh ninh anh là 1 anh chàng độc thân cố hữu
- Tuyệt nhiên không. Tôi chỉ chờ đợi người đàn bà mà tôi muốn kết hôn. John đáp giọng chắc nịch.
Chưa bao giờ Anna nghe anh nói với cái giọng ấy, và anh nh́n Vivian 1 cách ḱ cục, như thể 2 người kín đáo đương đầu với nhau
- May sao rốt cuộc anh đă t́m thấy người đó, Vivian nói giọng châm biếm như thể có nọc độc trong cái miệng tưởng chừng chứa đầy mật.
- Đúng, tôi tự xem ḿnh là người rất may mắn. John đáp, không chút bối rối.
- Thế c̣n Milton tiểu phu nhân, chị ấy nghĩ thế nào về tất cả cái đó. Vivian thốt lên trước khi quay về phía Anna. Chị thứ lỗi về nỡi ngạc nhiên của chúng tôi đối với cuộc hôn nhân của anh chị, nhưng chị biết không, trong nhiều năm, chúng tôi năn nỉ John lấy vợ, và bao giờ anh ấy cũng trả lời là anh ấy c̣n nhiều thời gian.
Anna ngẩng đầu lên.
- Tôi rất lấy làm buồn đă gây ra, tuy không muốn, sự xúc động như vậy cho cô, nhưng tôi không rơ... Nhưng John rất ít nói với tôi về bạn bè và gia đ́nh anh, bởi thế, tôi chỉ nghĩ tới gia đ́nh ḿnh 1 cách rất ích kỉ
Anna nói dịu dàng, nhưng với ư định dứt khoát ăn miếng trả miếng. Vả lại nàng thấy anh mắt John đồng t́nh 1 cách kín đáo
- Con uống thêm 1 chút trà nũa chứ John?Milton phu nhân hỏi để làm dịu bớt không khí, rốt cuộc việc đă rồi th́ mẹ thấy giờ đây có phàn nàn cũng vô ích. Chỉ tiếc rằng người ta sẽ hỏi han thế này thế nọ, , điều đó không sao tránh khỏi.
- Con sẵn sàng trả lời, thưa mẹ
- Dĩ nhiên 1 ông nghị sĩ th́ phải sành sỏi trong nghệ thuật trả lời những câu hỏi gay cấn chứ. Vivian bóng gió,vẻ hài hước.
- Rất may ở đây không phải là 1 câu hỏi gay cấn. John tuyên bố.
- Thật thế ư? Vivian lại hỏi, giọng cao ngạo.
Tuy khó chịu trước thái độ khiêu khích của Vivian, Anna vẫn không thể không thán phục nhan sắc cô ta. Sau 1 hồi im lặng, John đứng dậy.
- Tôi đi thay quần áo. Nhân đăy tôi giới thiệu cho Anna căn pḥng của cô ấy, mẹ dành cho cô ấy pḥng nào hả mẹ?
- Pḥng của Hoàng hậu, câu hỏi không cần phải đặt ra chứ John, con hẳn biết căn pḥng ấy bao giờ cũng là của các nàng dâu. mẹ đă soạn sửa ngay sau khi nhận được thư con.
- Đúng thế con quên khuấy, và bao giờ cũng phải tôn trọng truyền thống gia đ́nh, phải không thưa mẹ. Anh nói không 1 chút hài hước.
Vivian lại can thiệp vào với cái tính thô bạo quen thuộc.
- Thế mà John cho đến nayanh không hề làm ǵ cho cuộc hôn nhân của anh cả, các nàng dâu của gia đ́nh Milton bao giờ cũng mang tấm khăn voan lớn có ren của Bruxenvà vương miện của các cụ cố, dĩ nhiên trừ trường hợp họ phải vội vội vàng vàng lấy chồng v́ 1 lí do nào đó. Cô ta nói 1 cách xảo trá.
John nh́n thẳng vào mặt cô ta.
- Này Vivian. Cô muốn ǵ nào? chúng tôi có lí do chính đáng để tổ chức hôn lễ, thôi chào cô.
Anh khoát tay Anna từ năy vẫn đứng bên cạnh và mỗi lúc 1 thêm ngỡ ngàng về cuộc căi vă, anh bảo nàng.
- Đi em, anh sẽ chỉ cho em căn pḥng hoàng hậu, và anh hứa là em sẽ mang vương miện của bà cụ cố anh hôm vũ hội đầu tiên của em trong triều. Như thế để cho họ bài học.
Anh kéo nàng đi nhanh ra cửa. Pḥng khách hoàn toàn im lặng. Nhưng Anna cảm thấy trên vai ḿnh 2 cặp mắt soi mói, họ lặng lẽ bước lên cầu thang và John đứng lại mở cửa.
Nàng ngước mặt nh́n anh, nét mặt anh có phần thay đổi, 2 môi mím chặt và cằm bạnh ra.

o0o

Pḥng Hoàng hậu là căn pḥng rộng thênh thang, tường phủ nhiễu màu xanh nhạt. Những bức rèm cũng bằng nhiễu che khuất chiếc giường lớn, cột khắc chạm. Bốn góc có 4 túm lông công và nệm giường thêu biểu trưng nhà vua.
- Người ta bảo 6 hoàng hậu nước Anh đă ngủ trên chiếc giường này... John mở đầu, nhưng rồi không nói ǵ thêm
Anna không nghe anh nói nhưng đăm đăm nh́n anh trực diện, John biết là không thể không giải thích, nhưng anh vẫn lặng im, bối rối.
- Chúng ta đă phạm sai lầm, nàng nói ngay, lẽ ra anh không nên dẫn em tới đây với vẻ ngạo mạn như thế, và lẽ ra anh cũng không bao giờ nên lấy em,.. Anh làm mẹ anh giận và rơ ràng là bà không thích em.
John không trả lời ngay, Anh thở dài.
- ANna này , em nghe anh nói, ... Anh lấy làm tiếc nhưng anh có phần biết trước là sẽ có thái độ đón tiếp ấy. Em phải hiểu anh, anh là con trai duy nhất, anh đă làm mẹ anh tự ái v́ lấy vợ mà không được bà cho phép.
- Vậy sao anh lại làm như thế? Hoàn toàn không biết ǵ về anh, em cứ tưởng anh có quyền tự do hành động.. Lẽ ra em phải hỏi anh về gia đ́nh anh trong lúc em lại chỉ lo cho gia đ́nh em không thôi. Em lấy làm tiếc...
John quay đi, anh đến tựa vào thành ḷ sưởi bằng cẩm thạch và trầm ngâm ngắm nh́n ḷ sưởi không đốt lửa.
- Anna, anh không thể giải thích cho em, .. hay đúng hơn là anh không muốn nói với em đôi điều để khỏi tỏ ra không trung thực đới với gia đ́nh anh. Vậy anh chỉ mong em vui ḷng hiểu.., cố gắng hiểu cho anh, anh đă yêu cầu em dành cho anh t́nh thân, t́nh bạn có phải thế không?
Cơn giận dữ vừa dâng lên trong ḷng Anna tiêu tan khi nàng nghe những lời nói đó, chúng khiến nàng có 1 h́nh ảnh hoàn toàn khác về John. Lần đầu tiên, anh không c̣n là kẻ thống trị trước đây nữa, lá trong những kẻ quyền thế trên đời này nữa, mà là 1 chàng trai với những vấn đề và những khó khăn của ḿnh như mọi người khác.
Nàng không c̣n bực tức và trách móc ǵ nữa hết và nhớ tới ḷng độ lượng của John khi anh chỉ yêu cầu ở nàng t́nh bạn. Sao không chia sẻ những nổi ưu phiền của anh và giúp anh chịu đựng? Đấy không phải là nhiệm vụ của nàng hay sao?
Bất giác xúc động nàng thở dài, và bỗng nhiên nàng đầu hàng không 1 chút băn khoăn.
-Em lấy làm tiếc John ạ, nhưng em van anh, anh đừng để em lại đây 1 ḿnh, nếu anh có thể làm như thế. Anh hứa với em đi.
Môi nàng run rẩy và không sao nở được 1 nụ cười.
John đứng thẳng người dậy và đăm đăm nh́n vào mắt nàng. Cuối cùng anh mỉm cười, mỗi người đứng ở 1 góc căn pḥng rộng thênh thang và tuy anh không đi lại cạnh nàng, nhưng không bao giờ họ lại thấy gần gũi nhau như lúc này.
- Anna , em có tin cậy ở anh không? Em có nghĩ là anh có thể che chở cho em không/
- Có, nàng đáp tuy không tin tưởng lắm.
Thật ra Anna không hiểu rơ thế nào là được che chở, chưa hề có ai săn sóc nàng, ngược lại, bao giờ nàng cũng hi sinh cho người khác. Cơn giận qua đi, nàng cố t́m ra lí do tha thứ cho 2 người đàn bà dưới nhà.
Nàng cho rằng trong mọi trường hợp như thế này, bà mẹ nào cũng phải xao xuyến và John đă xử sự không đúng. Nhưng về cô em họ xinh đẹp th́ lại là vấn đề khác. Anna thực sự không biết nên nghĩ thế nào. Rồt cuộc nàng nghĩ rằng sẽ có vô số bè bạn và chỗ quen biết của John bất b́nh giống như Vivian về việc kết hôn bất ngờ của anh.
- Đúng ra th́ cô Linton là ai thế anh? Nàng quyết định hỏi với 1 giọng tự nhiên
- Mẹ Vivian là chị em cô cậu ruột với bố anh. Bố mẹ cô ấy đều đă qua đời, hai anh em cô ấy ở nhà anh từ nhiều năm nay.
- Cô ấy đẹp thật.
-Em thấy thế ư? anh hỏi có phần ngạc nhiên
- Thế nào? Anh không thấy cô ấy đẹp à? Anna kinh ngạc.
- Anh biết Vivian từ xưa, vậy anh đă đánh giá sai. Em vẫn chưa nói cho anh biết em nghĩ thế nào về căn pḥng này, Em có thích không? John đổi đề tài.
- Pḥng lớn và lộng lẫy quá đối với em. Ngủ trong chiếc giường này em sợ lắm. Em mong không có ma chứ anh?
- Anh không nghĩ như vậy, anh chưa nghe nói thế bao giờ. Anna này chỉ có cái pḥng phía đông là có ma. Có 1 con yêu tinh : 1 nam tu sĩ say mê 1 nữ tu sĩ và nhảy xuống hào nước tự tử v́ cô không chịu bỏ trốn theo anh ta.
- Thật lăng mạng hết chỗ nói, nhưng không nên nói cho 2 đứa bé biết, nếu không chúng sẽ không ngủ để ŕnh con yêu tinh đấy.
- Anh sẽ nhớ, John đáp, bây giờ anh phải đi thay quần áo.
John bước ra cửa , Anna bước theo anh. Căn pḥng nhỏ hơn nhiều so với pḥng hoàng hậu
- Anh ngủ ở đây ư?
Anh gật đầu rồi nói thêm.
- Em có thể gọi anh, nếu em sợ..
- Anh sẽ không nghe tiếng em đâu, anh ở quá xa, nàng đáp.
- Có chứ anh sẽ theo dơi sẽ chú ư. Anna anh xin hứa với em.
Anh nói giọng tự nhiên. Nhưng Anna đỏ mặt và cúi đề xuống trước anh mắt của anh - - Em nói đùa đấy, nàng vội nói ngay.
Nói xong, nàng ch́a tay và quay về pḥng ḿnh, nàng dừng lại trước bàn trang điểm mơ màng.
- Sao ḿnh lại ngốc nghếch thế và không biết xử sự 1 cách b́nh thường như Mira nếu nó ở địa vị ḿnh? và đừng lo lắng ǵ cả..
Nếu là Mira th́ con bé chẳng băn khoăn ǵ cả v́ nó yêu John, nó sẽ yêu anh ấy như người ta yêu chồng mà không có ǵ rắc rối hết. Anna thây những điều quy ước với John thật lố bịch và khiếp hải tự hỏi: Milton phu nhân sẽ nghĩ thế nào nếu bà biết.
Tấm gương phản chiếu lại gương mặt Anna, thỉnh thoảng trước đây, nàng có nghĩ là ḿnh có nhan sắc. Nhưng , trong ngôi nhà lộng lẫy này và sau khi trông thấy Vivian Linton mê ly đến thế, ư nghĩ đó, nàng thấy thật buồn cười.
Nh́n thây điện thoại đặt trên bàn, nàng sực nhớ tới các em. Nàng cần níu bám lấy 1 cái ǵ quen thuộc, cần nghe tiếng nói những người được nàng yêu thương và yêu thương nàng v́ nàng cảm thấy cô đơn trong 1 thế giới đầy sợ hăi và xa lạ, nàng quay số điện thoại của nhà John ở London.
Những phút giây chờ đợi, nàng thấy như vô tận, cuối cùng khi nhận ra tiếng nói của em gái, nàng kêu lên.
- Em yêu qúy, Anna đây.
- Chị đấy ư, chị Anna yêu quư? Ô giá chị biết... tất cả những ǵ chúng em đă làm và đă thấy. Ghê thật không sao tưởng tượng nỗi: chị nghe đây...
Cô ta hết lời miêu tả sôi nổi và kéo dài, vẻ hết sức xúc động. Anna phải chờ cô ta hụt hơi mới chen vào nói được.
- Chị rất hài ḷng cho em, em yêu quư của chị.
- C̣n chị, chị nói cho em biết Guyliver thế nào, chị Anna.
- Mênh mông, và dĩ nhiên rất đẹp nhưng...
- Em muốn được nh́n thấy Guyliver đến chết đi được, chị biết không? Ồ em rất muốn chị có mặt với chúng em chiều nay...
- Các em thây thiếu chị ư? Anna hỏi, vẻ ngờ vực.
- Tất nhiên.
Một câu trả lời có thể làm phấn chấn ḷng người, nhưng Anna không hề ảo tưởng, khi nàng hỏi về 2 đứa em. Mira vừa cười vừa đáp.
- Chúng đang ăn, em sẽ chẳng kinh ngạc nếu chúng bị trúng thực với số lượng bánh ngọt chúng đă ngốn trong bữa trà buổi chiều.
- Mai chị sẽ gọi điện cho em, Anna nói để chấm dứt buổi nói chuyện.
- Ồ đúng, chị nhớ gọi điện cho em, mai bọn em sẽ dây rất sớm để đi chơi. Chúng em muốn tận dụng những ngày ở London, tạm biệt Anna và chúc chị vui vẻ.
Anna bỏ máy xuống, giọng nói vui vẻ của cô em gái vẫn vang bên tai nàng 1 lúc. 2 đứa bé trước đây rất có ít dịp đi ra ngoài và vui chơi. Nàng cảm thây yên tâm: từ nay tất cả sẽ đổi thay đối với chúng Chúng sẽ có tất cả những ǵ chúng mong ước và mọi việc đă bắt đầu. V́ nhờ có nàng... Buổi nói chuyện chỉ làm cho nàng buồn thêm chút ít. Nàng cảm thấy thật sự cô đơn.
Chán nản, nàng ngồi imm bên cạnh máy điện thoại và khi nghe tiếng gơ cửa mới đứng dậy. nàng không muốn để ngươi ta bắt gặp ḿnh trong tư thế buồn bả ấy.
John
- Anh thay quần áo rồi, anh định đưa em đi xem vườn, nếu em không quá mệt
- Không, em không mệt tí nào. Có điều là em phải chải lại tóc tai chút ít. Anh có thể chờ em chứ anh John? 1 lát thôi.
Ngời trước bàn trang điểm, nàng chải tóc rất mạnh với chiếc bàn chải cũ của ḿnh, cán bằng gỗ.
Nh́n nàng, John âu yếm nói.
- Anh phải sắm cho em 1 bộ đồ trang điểm, em có vui ḷng không Anna?
- Dĩ nhiên đâ không phải là những thứ nên dùng khi em đă là vợ anh. Nàng vừa đáp vừa nh́n chiếc bàn chải vẻ thương hại.
Nàng theo dơi xem John phản ứng ra sao; nét mặt rầu rĩ của anhđược phản chiếu trong tấm gương trước mặt nàng. Nàng nghĩ bụng, không biết trả lời mập mờ như vậy th́ đúng hay sai. Nhưng h́nh như John suy nghĩ về cái ǵ khác.
- về lại London là em phải đến hiệu cắt tóc ngay. Anh nói giọng mơ màng. Vivian có thể giới thiệu em 1 chỗ, riêng anh th́ anh rất thích em rẻ đường ngôi chính giữa, anh thấy như thế rất hợp với em... Em thử suy nghị xem....
Anna đặt bàn chải lên bàn, và để dấu vẻ bối rối mở ngăn kéo lấy khăn tay. Lúng túng và thiếu tự tin, nàng không giải bày ǵ hết với John. Nàng chỉ lẩm bẩm trong miệng câu hỏi mà nàng tự đặt cho ḿnh nhiều lần.
"V́ sao John lại muốn lấy ḿnh, v́ sao nhỉ? và v́ sao anh lại chọn ḿnh trong lúc muốn ḿnh giống Vivian?
Có tiếng gơ cửa nhẹ, đang ngồi trước cửa sổ Anna giật nẩy người. Một chỉ hầu pḥng luống tuổi, tóc ngả muối tiêu búi cẩn thận sau gáy bước vào.
- Thưa phu nhân, tôi vào xem phu nhân có cần ǵ không
- Không, không, cảm ơn, Anna vội đáp nhưng chữa lại ngay câu trả lời đột ngột của ḿnh: Tôi có thói quen tự làm lấy mọi việc.
- Vâng, nhưng Bà lớn phu nhân giao cho tôi công việc phục vụ bà, nếu cần đến tôi, xin bà cứ việc bấm chuông. Chuông lắp ở đầu giường.
- Vâng, cảm ơn.
Người hầu pḥng ngập ngừng 1 lát trước khi quyết định nói, giọng rụt rè.
- Thưa bà, khi tôi mở hành lí của bà, tôi chỉ thấy 1 chiếc áo dài dạ hội mà thôi ...
Anna mỉm cười dịu dàng.
- Tôi không có áo nào khác.
Anna có cảm giác là người đàn bà muốn nói 1 điều ǵ, có thể là muốn có 1 lời khuyên. Nàng bèn nói tiếp, giọng có phần lo lắng.
- Có ǵ không? chị cho là áo không thích hợp với buổi tối nay ư?
- Thưa bà, không phăi thế: chiếc áo đẹp lắm, tiếc rằng bà lớn phu nhân và cô Vivian tối nay sẽ mặc lễ phục, v́ có tân khách. Vả lại người hầu kẻ hạ trong nhasè đến chúc mừng ngài John và bà, thưa bà.
- Tôi biết , Anna đáp, giọng đượm buồn.
Nàng sợ hăi: khách khứa dự bữa ăn tối, sau đó là tiệc rượu chúc tụng, cả 1 nghi thức, Milton phu nhân và Vivian trong những chiếc áo dài lễ pgục, c̣n nàng...
- Mặc kệ, nàng nói giọng lănh đạm, tôi không thể làm ǵ được. Như chị đă thấy khi mở hành lí, tôi chỉ mang theo có mỗi một chiếc áo dài ấy ...
- Dĩ nhiên , thưa bà, người đầy tớ đáp, vẻ bối rối, Tôi mong bà không giận, tôi chỉ có ư tốt.
- Fĩ nhiên là không, tôi không giận đâu, Anna nhiệt t́nh đáp, ne71u cần đến chị th́ tôi sẽ bấm chuông.
Anna bước tới chiếc ghế, nơi vắt chiếc áo dài duy nhất của ḿnh, nàng biết tất cả những khiếm khuyết của thứ trang phục này trong buổi dạ hội với tư cách tân Milton phu nhân...
Nàng bận nó từ 3 năm nay, nàng vẫn c̣n nhớ cái ngày người ta tặng nàng tấm satin màu xám nàng đem cắt và may áo.
Hôm đó Mira đă kêu toáng lên
- Nếu may áo dài với thứ vải đó th́ trông chị thật giống 1 chiếc thuyền chiến đấy.
Nhưng Anna không mảy may coi thường món quà đă khiến nàng xúc động sâu sa. Nó tượng trưng cho 1 tấm ḷng ân nghĩa làm rung động trái tim nàng. Bà cụ tặng nàng tấm vải là bệnh nhân của cha nàng đă hơn 25 năm, bà ta sống thiếu thốn và cô đơn trong sự săn sóc của người em gái. Anna chưa bao giờ gặp 2 con người hạnh phúc hơn. Sự sùng tín và ḷng tin cậy thắp sáng lên trên khuôn mặt họ 1 niềm vui cởi mở. Tiếc rằng trong làng người ta thường chế diễu 2 bà già độc thân ấy mà người ta cho là điên điên, khùng khùng. Với tuổi tác, 2 bà có phần lẩm cẩm và kể chuyện là ban đêm có những thiên thần tới thăm viếng họ.
Điều duy nhát họ lo sợ là phải rời bỏ chút trang trại nhỏ của ḿnh để đến ở tróng nhà dưỡng lăo những ngày cuối đời. Khi Jenny, người em bị bại liệt th́ Anna chăm sóc bà.
May sao trại ấp của họ không xa cách gia đ́nh Sippho, mỗi ngày Anna tới 3,4 lần để làm những việc cần thiết; giặt giủ, dọn dẹp, cơm nước.
Bà chị mất trước và bà em đi theo 1 tuần lễ sau. Trước đó ít lâu, bà gọi Anna tới và bảo nàng lục 1 cái gói giấu kĩ dưới 1 chồng vải cũ.
- Nó đấy, của cháu đấy, cháu ạ, bà cụ sung sướng nói, Chị gái bà muốn biếu cháu, nó là tấm vải lẽ ra bà ấy phải dùng để may áo cưới
Giọng người đàn bà già độc thân run rẩy khi thốt lên mấy từ ấy và Anna kinh ngạc kêu lên:
- Áo cưới của bà cụ ư? nhưng...
- Không, bà chị tội nghiệp của bà không bao giờ lấy chồng. Người chồng chưa cưới bị chết trong 1 vụ đắm tàu trên đường từ Ấn Độ trở về.
Bi thảm biết bao câu nói đơn sơ ấy, Anna bỗng hiểu ngay v́ sao trong những ngày cuối cùng, giữa những lời nói không đầu không đuôi, bà cụ độc thân ấy nói nhiều về biển đến thế. Trong cơn hấp hối, bà cụ kêu lên những tiếng kêu mà không ai hiểu: "Anh ấy gọi tôi, anh ấy gọi tôi,... nhưng tiếng sóng át tiếng kêu của anh... tôi không nghe được tiếng kêu của anh nữa..."
- Anna , bà ấy muốn biếu cháu, bà Jenny nhắc lại, bà mong nó sẽ đem lại điều may mắn cho cháu và 1 ngày kia cháu sẽ hưởng diễm phúc mà bà ấy mong mỏi không được....
Xúc động, Anna cúi xuống âu yếm hôn bà cụ. về nhà nàng ngắm nh́n măi tấm vải, nó là 1 thứ lụa dày mà người ta không c̣n dệt nữa. Anna vốn không thích màu xám, nó không hợp với sắc mặt trắng xanh và mái tóc đen của nàng.
- Ḿnh không được phép khó tính khi nhận 1 món quà, nàng bảo Mira.
- Dù sao em cũng không thích.
- MAy quá, ANna đáp, và chị định đem may 1 áo dài dạ hội
- Chị muốn làm ǵ tùy ư chị, nhưng chị vẫn như có vẻ như cái bóng ma của bà cụ cố thôi.
Anna cắt, may áo,và mặc nhiều lần nhưng vẫn không thích. Sửa thế nào , áo cũng vẫn không thể đẹp hơn.
Sở dĩ nàng cho vào hành lí là v́ không có áo nào khác, nhưng trái lại giờ đây, ở lâu đài Guyliver, nàng hiểu cái đó có tầm quan trọng như thế nào
- V́ sao ḿnh lại tới đây? nàng kêu to lên, trong ḷng bỗng nhiên giận dữ.
Nàng óan trách John đă khinh suất dẫn nàng đến toà lâu đài lộng lẫy này mà không nghĩ là nàng chưa được trang bị đầy đủ đối với vị trí của ḿnh.
- Thật khó hiểu, nàng lẩm bẩm, Anh ấy nghĩ tới chuyện đưa tiền cho Mira may sắm, nhưng lại không nghĩ là ḿnh, vợ anh, sẽ làm tṛ cười cho thiên hạ.
Đồng hồ điểm nửa tiếng và Anna bắt đầu chuẩn bị, nàng nghĩ bụng, không biết phía bên kia vách John suy nghĩ những ǵ.
Nàng rất thích buổi dạo chơi của 2 người trong vườn sau bữa trà chiều, Anh đưa nàng đi xem hồ sen, vườn cỏ trồng từ thời nữ hoàng Elizabeth , khu vườn kính vườn hồng, vườn cây ăn quả. Không 1 phút nào nàng nghĩ là đang ở nhà ḿnh, nàng cảm thấy ḿnh là 1 người khách được John đưa đi thưởng thức những khu vườn nổi tiếng của anh.; buổi dạo chơi rất thú vị. Chỉ đến lúc về pḥng, nàng mới nhận ra tất cả cái đó. toà lâu đài, vườn tược sẽ là khung cảnh cuộc đời nàng và là nhà nàng v́ nàng là Milton phu nhân.
ở lại 1 ḿnh trong pḥng với nỗi lo sợ dâng lên trong ḷng, Anna chỉ c̣n biết nghĩ tới bố. nàng chống chọi từ sáng sớm và giờ đây, kiệt sức, nàng phó ḿnh cho nỗi đau xót.
- ôi ba ơi, ba. .. nàng thầm th́, không có ba làm sao con sống nổi?
Ră rời sau những giờ phút tự kiềm chế đằng đẳng, nàng nghĩ ḿnh sắp ̣a lên nức nở đến nơi. Nhưng nàng rất đổi kinh ngạc, nước mắt không trào dâng, trước mặt nàng, ông cụ âu yếm tươi cười.:
Anna con gái yêu quư của ba, con có bao giờ chịu nản ḷng đâu.. nàng ngỡ như nghe cha nói.
Đúng như thế, đứng trước những khó khăn tưởng chừng không sao vượt nổi, Anna vẫn giữ 1 ḷng can đảm, tự tin và ba nàng vẫn thường chế diễu thái độ bướng bỉnh của nàng. Trong những t́nh thế tồi tệ nhất, bao giờ nàng cũng vẫn phản ứng 1 cách bất di bất dịch: "Ḿnh sẽ có cách thóat khỏi... ḿnh sẽ thu xếp được thôi..."
- Lẽ ra con pải là 1 đứa con trai, 1 người tiên phong ra tṛ. ông thường bảo nàng.
Nàng cố mỉm cười, "Con sẽ không chịu thua đâu, ba ơi" nàng có cảm giác ông cụ thật sự ở cạnh ḿnh và nàng lấy lại can đảm.
Thế nhưng mặc xong áo, nàng lại buồn bă, một lần nữa nàng thấy số phận ḿnh ác nghiệt và đáng ghét.
- Lấy 1 người đàn ông ḿnh không quen biết.. c̣n có thể được, nàng lẩm bẩm, nhưng bị ném vào giữa cuộc sống thượng lưu th́ quả là quá đáng.
trước h́nh ảnh tấm gương lớn phản chiếu, nàng cảm thấy ḷng xót xa
- Ḿnh chẳng khác 1 bóng ma gớm ghiếc, lờ đờ.
Nàng bỗng nghe có tiếng gơ cửa.
- MJời vào, nàng đáp, ngỡ là John.
Người hầu pḥng bước vào :
- Ngài John bảo tôi thưa với bà là trước bữa ăn trưa, ông phải tiếp ông Bwounlau, người vận động cho ông trong bầu cử, v́ vậy mời bà xuống pḥng khách mà không phải chờ ông. Ông mong bà sẽ dễ dàng biết đường xuống, thưa bà.
- Cảm ơn Anna đáp, giọng lạc đi trong lúc cố giấu nỗi bối rối
- Thật hết biết, nàng lẩm bẩm hoảng hốt: Dù sao ḿnh cũng không sao thoát nỗi... vậy th́ càng sớm càng tốt.
Nhưng vừa bước vào hành lang, nàng lại mất hết can đảm, nàng đứng yên tại chỗ, ngập ngừng trên bậc thang."Thôi nào, đi đi, cứ phải đi thôi"
Bỗng có tiếng cất lên sau lưng nàng.
- Chắc chị t́m đường.
Anna quay lại, phía sau nàng là 1 chàng trai, cao lớn mảnh dẻ, thanh nhă, nụ cười mê hoặc của anh trông rất dễ thương, nàng cũng mỉm cười và trả lời mà không suy nghĩ kĩ.
- Tôi rất biết đường, nhưng...
Anh đi kên trước và kết thúc câu nói.
- Chị sợ!
Vẻ thành thật của anh, gây ḷng tin và Anna thú nhận.
- Vâng, sợ khủng khiếp.
- Vậy bổn phận của tôi là giúp chị! chị là Anna, tất nhiên là thế phải không? c̣ tôi là Charles Linton
- Tôi vui mừng được biết ông, nàng nói và bắt tay anh.
- Có lẽ chị đă nghe nói về tôi?
Anna lắc đàu, anh vui vẻ nói tiếp.
- Vậy th́ rồi chị sẽ nghe: điều đó sẽ tới. Trong lúc chờ đợi; tôi xin cố gây 1 ấn tượng tốt đẹp đối với chị, để chị khỏi hiểu nguyên si tất cả những điều khủng khiếp họ sẽ kể về con người thấp hèn của tôi.!
- Thế sao, những điều khủng khiếp ư?
- Vâng , chị sẽ biết vào lúc thích hợp, anh đáp, nhưng lúc này th́ chúng ta nên quên đi. Trước hết tôi xin nói là tôi vui mừng được gặp chị và tôi hết ḷng mong chị sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà này.
Những lời chúc tụng ấy, giọng nói nhiệt t́nh ấy, xua đi nỗi phiền muộn và cái lạnh lẽo xâm chiếm Anna từ khi nàng tới đây. Lúc này, nàng đứng trước 1 con người dễ thương và h́nh như sẵn sàng yêu mến nàng.
- Cảm ơn, nàng nói , phấn chấn.
- Và bây giờ chúng ta chỉ việc xuống nhà, anh nói giọng vẫn vui vẻ.
Nhưng nh́n nết mặt Anna, anh bỗng lo lắng.
- Có điều ǵ không ổn ư?
Không do dự Anna nói thật.
- Tấm áo dài này,.. ở vào địa vị tôi th́ ai cũng sẽ như tôi thôi: Không 1 người đàn bà nào lại muốn giống như Lọ Lem cả.
- Quả là như vậy, Charles đáp, giọng thật dễ thương và thông cảm.
- Tôi chỉ có mỗi một chiếc áo ấy.
- Và dĩ nhiên, anh John thân mến của chúng ta, với lối thiếu tế nhị rất đàn ông của ḿnh, đă quên lo sắm trang phục cho chị.
Lời nhận xét hóm hỉnh của anhkhiến Anna bật cười.
- Quá coi trọng những cái đó, thật lố bịch, có phải thế không nào? Tôi xin anh đừng nói cho ai biết những nỗi băn khoăn về trang phục của tôi
- Nhưng như thế chẳng có ǵ là ngớ ngẩn cả, chị muốn xuất hiện trong lợi thế của ḿnh là điều hết sức tự nhiên thôi. Một ngày quan trọng của chị mà, Ồ, nhưng chị chờ tôi... chị cho tôi suy nghĩ...
Anh lùi lại, ngắm nh́n chị từ đầu xuống chân
- Tôi thấy rồi, rốt cuộc anh nói.
- Thấy ǵ?
- Một ư nghĩ, 1 chút cảm hứng cũng được nếu chị muốn nói như vậy... Bây giờ tôi biết phải làm ǵ rồi. Chị cứ tin tôi, chị về pḥng đi và đừng vội gặp ai trước khi tôi quay lại, chỉ 1 lát thôi.
- Nhưng tôi chẳng hiểu ǵ hết, dù sao tôi cũng xin nói trước là tôi không bằng ḷng anh mượn áo cho tôi đâu. tôi vẫn muốn tôi như thế nào th́ tôi vẫn cứ như thế ầy thôi.
- Dĩ nhiên, không, không, chị cứ mặc tôi.
Anna nghe theo mà không biết tại sao và quay về pḥng, nàng rất băn khoăn, có ác cảm tự nhiên với Vivian, cô em gái của Charles bao nhiêu th́ nàng cũng có thiện cảm 1 cách bộc phát với anh bấy nhiêu.
Có tiếng gơ cửa, nàng không ngờ anh về sớm thế, không đợi trả lời, anh bước vào, mang theo 1 bó hoa trà trắng đặt trên bàn. Anh dùng chỉ trắng dính lại thành 1 vành hoa.
Anna sững sờ nh́n anh.
- Thế này; chị găm vành hoa lên tóc, nó sẽ như là 1 vầng hào quang, tôn vẻ mặt của chị lên hơn mọi thứ vương miện sau này chị sẽ phải mang với tư cách là Milton phu nhân.
Anna hoang mang, không c̣n ḷng dạ nào bàn căi. Nàng ngồi trước bàn trang điểm và làm theo lời Charles. Đính xong vành hoa lên tóc, nàng nh́n vào gương và kêu lên kinh ngạc.
- Chị chờ 1 lát, chưa xong đâu. Charles nói trong lúc đang kết 1 bó hoa tṛn với 6 bông sơn trà lúc năy anh để riêng 1 bên
Anna găm hoa vào phía trên cổ áo h́nh chữ V, theo ngón tay chỉ của Charles, và nh́n vào gương, thốt ra 1 tiếng thở dài vui sướng. Hoa mang lại cho trang phục của nàng 1 dáng vẻ hoàn toàn mới lạ.
- Đẹp lắm, phải thế không chị?
Không phải chỉ đẹp, mà c̣n có cái ǵ độc đáo và mê ly trong sự giản dị cố ư này. Hoa sơn trà làm nỗi bật khuôn mặt xinh đẹp. đường nét thanh tú, sắc da trắng muốt cặp mắt màu nâu long lanh và mái tóc đen nhánh của nàng.
Cô gái tỉnh lẻ âu sầu ăn mặc vụng về mà h́nh ảnh đă từng làm nàng chán nản, giờ đây đă trở thành 1 người đàn bà trang nhă, ăn bận độc đáo. Nàng cảm thấy yên tâm, và niềm vui thấy minh có nhan sắc khiến nàng rạng rỡ hơn cả vành hoa trà. Nàng sốt sắng cảm ơn Charles.
- Ḱ diệu thật , thay đổi ghê thật, tôi rất vui mừng.
- Trông chị đẹp biết chừng nào. Anh nói.
Anh có vẻ rạng rỡ tới mức Anna thấy nên bước chân ra khỏi pḥng
- Chúng ta sẽ xuống muộn mất, nàng khẻ nói.
- Khi là cô dâu và là Milton tân phu nhân th́ nên để cho người ta chờ đợi chút đỉnh chị Anna ạ!
Từ pḥng khách vẳng ra tiếng ŕ rầm, Anna kiêu hănh ngẩng cao đầu và bước vào cùng với charles. Im lặng. Nàng dừng chân 1 lát, John chạy tới đón nàng:
- Anh lo và định chạy lên t́m em, anh bắt đầu nghĩ có lẽ em không t́m thấy đường.
- Quả là như vậy, nhưng may sao Charles đă giúp em, nàng đáp và khẽ mỉm cười.
Nét mặt John như thoáng buồn.
- Charles ư? À tốt, anh chỉ nói vậy và khoát tay Anna để giới thiệu với quan khách: 3 cặp vợ chồng luống tuổi, 2 thanh niên và 1 bà quả phụ quư tộc, bà ta khinh khỉnh nh́n nàng qua 1 chiếc gương tay.
Cuối cùng anh dẫn nàng tới 1 người đàn ông luống tuổi đứng trước ḷ sưởi, hơi tách biệt đám đông, Anna ngỡ người đó cuối về phía trước, nhưng sau nhận ra ông ta gù lưng.
- Xanhcle, anh họ anh. Anh ở đây và săn sóc tất cả chúng ta đấy, phải thế không anh, anh Xanhcle? John hỏi, giọng t́nh cảm.
- Tôi mong, rất mong như vậy. Tôi sung sướng khi góp được đôi điều bổ ích cho mọi người. trong đời ḿnh tôi chỉ có thể làm được như thế. Và lúc nào Anna cần đến sự giúp đỡ của người bạn th́ tôi rất vinh dự được cô ấy hỏi han.
Giọng nói ấm áp và dễ thương, ông siết chặt tay Anna. Nàng vừa cảm thấy nắm tay khích lệ của ông đầy thiện cảm vừa xúc động trước cảnh tàn tật của ông.
Nhưng nàng bỗng chú ư tới ViviAN, cô gái đẹp lộng lẫy, với tấm áo dài màu xanh hoàn toàn dính vảy nhỏ, cô ta có 1 vẻ là nữ thủy thần và bước lại gặp họ, ung dung bước đi mềm mại uyển chuyển, cô ta mỉm một nụ cười và nh́n John với ánh mắt lonh lanh và quay sang Anna.
- Cô dâu thế nào? cô ta hỏi, tôi mong chị không phiền ḷng v́ có quá nhiều người ở đây trong tuần trăng mật của anh chị; riêng tôi, tôi thấy chúng tôi quá ồn ào.
- Cách giải quyết th́ có đấy và chẳng khó ǵ không t́m ra đâu. John đáp với 1 giọng gay gắt khiến Anna ngạc nhiên
Nhưng Vivian không 1 chút bối rối, c ô ta đặt tay lên cánh tay ông anh ho và ra bộ nhơng nhẽo.
- Thôi nào, đừng tỏ vẻ khó chịu như vậy, ông anh thân mến. Về lí thuết, ngày hôm nay không phải là ngày đẹp nhất đời anh hay sao?
Anna có cảm giác lần này Vivian đă thắng 1 bàn, nhưng nàng không kịp suy nghĩ kĩ v́ Milton phu nhân đă mời khách qua pḥng ăn. Lúc đi qua, Charles nghiêng người về phía nàng và nói nhỏ:
- Chị sẽ thắng thôi, chị đă dí tất cả xuống tận đất đen rồi; sự xuất hiện của chị làm rung động mọi người chẳng khác nàng Lọ lem trong vũ hội nhà vua, hoan hô.
- Nhờ 1 bà tiên đấy, nàng khẽ đáp lại trong lúc anh nở 1 nụ cười láu lỉnh.

Ngồi vào cuối chiếc bàn rộng thênh thang, dưới những cây đèn nến lớn, Anna lại cảm thấy hoang mang. Trước những bát đĩa sang trọng, những dao, nĩa bằng bạc lấp lánh, những trái cây lồng kính xếp thành h́nh chóp trên những chiếc đĩa chân cao bằng sứ Trung Quốc, chiếc khăn bàn bằng đăng ten thêu những bông hoa lan, trước tất cả những bộ mặt xa lạ ngồi quanh bàn, nàng chỉ có 1 mong muốn: bỏ đi, ẩn náu vào 1 nơi kín đáo. Nắm tay run rẩy của nàng nắm chặt 2 bên mép ghế.
- Người ta dành cho tôi niềm vinh dự đặc biệt là được ngồi bên cạnh cô: cô có cho phép tôi nói với cô là điều đó làm cho tôi hết sức vui mừng không? Một giọng nói dịu dàng và ấm áp cất lên bên tai nàng
Anna quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt thông cảm của Xanhcle, 2 môi khô cứng, nàng không sao trả lời. Ông b́nh tĩnh nói tiếp như để cho nàng có thời gian tĩnh tâm lại.
- Căn pḥng này có thể làm cho người ta mất b́nh tĩnh khi bước chân tới lần đầu tiên, có phải thế không cô?
Vô cùng biết ơn , nàng thành thật đáp
- Hôm nay, có quá nhiều điều mà tôi làm và tôi thấy lần đầu tiên trong đời ḿnh; bữa ăn tối long trọng này, tât cá những cái phù hoa này...
- Vậy xin cô nói cho tôi nghe về những người cô thường gần gũi, ông nói 1 cách thân ái.
Anna xúc động trước mối quan tâm, mà nàng cho là chân thành của ông đối với ḿnh, và nàng bắt đầu kể về cha nàng, về gia đ́nh nàng. Cuối cùng, mặc dù có tính chất phô trương và nghi lễ, bữa ăn kết thúc sớm hơn nàng nghĩ. Ngoài h́nh dáng ra, nàng thấy Xanhcle có phần giống như cha ḿnh. Cũng như cha nàng, ông rất hài hước, rất vị tha và h́nh như không chút bận tâm về của cải, về địa vị xă hội của con người. Nhờ có ông, Anna thấy buổi ăn tối khá dễ chịu. Thậm chí rốt cuộc nàng không nhớ v́ sao ḿnh lại có mặt ở đây nên hết sức kinh ngạc khi nghe Milton phu nhân tuyên bố.
- Bây giờ chúng ta nâng cốc chúc sức khỏe cô dâu, chú rể.
Tất cả quan khách đứng dậy, Anna định làm như họ th́ Xanhcle ngăn lại.
- Không, cô th́ không: cô cứ ngồi. Chúng tôi phải đến chúc mừng cô. Người ta nâng cốc "cô dâu , chú rể..." mấy từ quay cuồng trong đầu Anna. Nàng cảm thấy xấu hổ và liếc nh́n nhanh John ngồi đối diện với nàng ở cuối bàn đằng kia; vẻ mặt anh vẫn nghiêm trang, điềm tĩnh đến khó hiểu. Tân khách mời anh lên tiếng.
- Không, xin miễn diễn văn thôi, tối nay tôi nghĩ việc.
- Nhưng dẩu sao anh cũng phải uống để chúc sức khỏe chị ấy chứ John, mọi người kêu lên.
- Dĩ nhiên, anh vừa nói vừa nâng cốc về phía Anna
Nàng phải cố gắng để nâng cốc đáp lại, những nghi thức ước lệ ấy làng nàng khó chịu. "Tṛ hề...", nàng nghĩ bụng, chúng ḿnh chỉ là những con rối bị người ta giật dây. Tất cả những cái đó đều vô nghĩa, chúng ḿnh đâu có sống, chúng ḿnh chỉ giữ những vai tṛ..."
Bản chất trung thực của nàng phản đối những cung cách dối trá của cái xă hội nàng đang bước chân vào và trong ḷng nàng giận sôi lên. Bỗng nhiên nàng nh́n Charles, ánh mắt anh có chút nghịch ngợm và trên môi nở nụ cười hài hước. Anh thoáng nh́n nàng, nàng hiểu Charles xem xét sự vật với thái độ mai mỉa, chứ không phản kháng như ḿnh. Trong lúc nàng cho đây là 1 tấn bi kịch th́ anh lại cho đây là 1 màn hài kịch gây cười. Nàng trở lại b́nh tĩnh và đáp lại ánh mắt của anh với thái độ vô tư của tuổi trẻ.

Milton phu nhân bước vào thư viện, đóng sập cửa lại và tiến về bàn giấy của con trai, bước chân có vẻ quyết liệt
- John, bây giờ mẹ và con phải làm sáng tỏ mọi việc.
Anh chậm răi đứng dậy.
- Thưa mẹ, dĩ nhiên là như thế, nếu mẹ thấy cần thiết
- Con trai yêu quư của mẹ, mẹ thấy con phải nói cho mẹ rơ...
John mỉm cười vẻ thích thú.
- Thưa mẹ, con không làm ra vẻ không hiểu mẹ sẽ nói ǵ với con đâu, như thế th́ lố bịch quá phải không mẹ?
- Quả là hoàn toàn lố bịch, Milton phu nhân đáp, con biết rơ là con đă xử sự sai 1 cách kinh khủng. Ồ John , làm sao con lại có thể làm 1 việc dại dột đến như vậy.
- Một sự dại dột, thế là thế nào hả mẹ?
- Đúng, 1 sự dại dột, bà nói 1 cách chua chát. V́ sao con lại lấy cô gái ấy, nó xinh đẹp thật đấy; nhưng không có ǵ khác, không có thói quen giao tiếp, không biết chuyện tṛ. Sao con lại có thể nghĩ là nó có thể trở thành vợ con được? Nó đâu có thể đảm đương vai tṛ ấy. À John , lần ày con làm mẹ thất vọng, nhưng rốt cuộc v́ sao con lấy cô gái ấy?
John lấy 1 điếu thuốc, với 1 điệu bộ chậm răi có tính tóan.
- Thưa mẹ, sự giải thích đă hiển nhiên, nhưng chắc hẳn mẹ không muốn chấp nhận.
- Th́ ra con say mê nó hả? bà ta hỏi, vẻ cư6c ḱ ngạc nhiên, và phẫn nộ nói thêm, John lẽ ra con tha hồ lực chọn, c̣n mẹ th́ vẫn mong cuối cùng con lấy Vivian.
- Đấy là sự lựa chọn của riêng mẹ, và là 1 sự lựa chọn vụ lợi.
- Ừ đấy! và sao lại không? mẹ rất mến Vivian, nó có những đức tính quư giá. Nó có thể là 1 người vợ lí tưởng, 1 người vợ biết phục vụ tham vọng và sự nghiệp của chồng.
- Tiếc rằng con không có tham vọng.
- Chuyện lạ đấy, nhưng John này, như thế là phi lí. Mẹ không hiểu nỗi con nữa. vả lại đó là 1 cuộc kết hôn sai lầm đến khủng khiếp. Mẹ băn khoăn chúng ta sẽ làm ǵ đây... thật bi thảm!
- Thưa mẹ, rất thành thật, tất cả điều con mong muốn là là mẹ đừng làm, đừng làm ǵ hết. Con có hạnh phúc, mẹ cứ thử h́nh dung xem, thật sự hạnh phúc và thế là đủ đối với con.
- Dù sao, mẹ có thể nói với con 1 điều : con bé ấy, nó không yêu con đâu. Nó lấy con v́ tiền bạc của con đấy thôi. Milton phu nhân kêu lên, giọng cay độc.
John đóng sập hộp thuốc lại và bật dậy như thể vứt bỏ 1 gánh nặng sau lưng.
- Thưa mẹ con lấy làm tiếc, nhưng con không bao giờ cho phép bất ḱ 1 ai công kích Anna.
Milton phu nhân có vẻ bối rối 1 lát, rồi thử dùng 1 chiến thuật mới
- Được, được! Nhưng John, mẹ muốn con nói cho mẹ biết, con định hành động ra sao bây giờ ... nhà này là của con và con có quyền làm theo ư con.
- Con cảm ơn mẹ, nhưng lúc này con tuyệt nhiên không muốn thay đổi nếp sống của chúng ta ǵ cả. Mẹ có thể cứ ở đây, cũng như Vivian, Charles, và dĩ nhiên cả Xanhcle nữa. Sau này hẵng hay, nhưng con không muốn áp đặt ngay cho Anna 1 gánh nặng như vậy. Dù sao th́ trong các khóa họp của Nghị viện , chúng con cũng bắt buộc phăi ở London.
Milton phu nhân đứng dậy và thở dài.
- Được, nhưng John, con đừng mong đợi những lời cảm ơn. Mẹ sẽ ở đây để làm bổn phận của mẹ như xưa? Nhưng mẹ thất vọng , rất thất vọng. Mẹ sẽ đối xử lịch sự với con bé ấy, nhưng con đừng mong và chờ ǵ hơn, John ạ!
- Con không có thói quen yêu cầu người khác quá sức người ta đâu mẹ ạ, anh đáp, hết sức điềm tĩnh.
Bà mẹ nh́n anh, bối rối, suưt nổi giận; nhưng bà im lặng, và bước nhanh ra ngoài, dáng điệu kiêu hănh.


Một buổi sáng, trong vườn cam, Anna đang cho con vẹt 1 miếng đường th́ bỗng nghe có tiếng nói phía sau.
- Tôi muốn nói chuyện với chị.
Charles, nàng ngoảnh lại, một nụ cười trên môi.
- Chào Charles, tôi rất muồn gặp anh để cảm ơn.
- V́ sao vậy?
- V́ tối hôm qua anh đă giúp tôi trong việc trang phục, anh tốt bụng quá.
- Chính tôi muốn nói chuyện với chị về trang phục đây. Mời chị đi sang vườn hồng, chúng ta sẽ t́m ghế ngồi để khỏi bị quấy rầy.
Nàng chưa biết là vườn hồng gia đ́nh Milton nổi tiếng trong cả nước v́ những giống hồng quư hiếm. Nhưng nàng thấy không khí khu vườn thật thần tiên, với vô số hoa đủ màu sắc, những đàn ong hút mật từ hoa này sang hoa khác, tiếng chim líu lo quanh hồ nước bằng cẩm thạch.
- Đẹp quá, nàng thốt lên say sưa, trong lúc duyên dáng ngồi chống tay vào thành hồ
- Chính đó là điều tôi sắp nói với chị, Charles đáp.
Anh đăm đăm nh́n Anna và trong ánh mắt, trong giọng nói có 1 cái ǵ đó tỏ ra không phải anh sẽ nói về khu vườn. Nàng phậy ư, vội vă thây đổi đề tài
- Charles, anh định nói với tôi điều ǵ?
- Nói về chị, anh đáp.
- Nhưng về vấn đề ǵ?
- Chị Anna chị nghe tôi nói, tôi là bạn chị, phải thế không? ... tất nhiên là nếu chị cho phép.
- Cho phép anh ư? Ồ, Charles, dĩ nhiên là thế... tôi cần có bạn lắm. Hôm qua, khi tới đây tôi đă rất lo sợ. Nhưng càng lo sợ bội phần sau khi dùng trà với mẹ chồng tôi và...
Anna ngừng lời lúng túng, nhưng Charles tiếp lời nàng:
- Và em gái tôi chứ ǵ? Tôi không nghi ngờ điều đó,: tôi biết rơ tính nết họ, và chính v́ thế mà bỗng nhiên trong ḷng tôi nảy ra ư muốn đóng vai anh chàng hiệp sĩ bênh vực người yếu đuối, những kẻ bị áp bức khi trông thấy chị trên thang gác, ngơ ngác và tội nghiệp tựa 1 nàng công chúa bất hạnh bị cầm tù trong 1 ṭa lâu đài.
Anna bật cười.
- Đúng thế, lúc đó tôi buồn lắm, nàng thú nhận, nhưng khi anh đă làm trang phục của tôi thay đổi với những cánh hoa trà th́ tôi quên ngay sầu muộn. Phụ nữ chúng tôi quả là dại dột khi qúa chăm chút đến áo quần, anh có thấy thế không?
- Đó là điều hết sức tự nhiên! và chính tôi muốn có 1 chút đề nghị với chị về việc ấy.
- Việc ǵ vậy?
- Tôi muốn được vẽ mẫu trang phục cho chị, chị Anna.
- Anh à, nàng hỏi giọng sững sốt.
- Vâng, chị đừng ngạc nhiên. Mấy năm nay tôi vẫn vẽ mẫu áo cho em gái tôi đấy, chị sẽ thấy, chị Anna ạ: mọi người sẽ không ngớt bảo chị, "cái thằng Charles tội nghiệp ấy chẳng được tích sự ǵ !, hắn làm hỏng cả cuộc đời, chỉ có thời trang là làm hắn quan tâm; lo lắng áo quần cho phụ nữ: niềm say mê của hắn chỉ có thế, thật là bi thảm cho gia đ́nh hắn... chị có thấy thế không?"
Charles nhại giống hệt giọng nói của Milton phu nhân khiến Anna cười đến chảy cả nước mắt.
Anh giả vờ không hiểu và làm mặt giận.
- Thế đấy cả chị nữa chị cũng cười tôi.
- Tôi không thể không cười được: anh ḱ lạ quá, anh Charles ạ.
- Nhưng tôi cũng có 1 chút ư thức thực tiễn, chị thử h́nh dung xem, chị Anna, ít ra cũng đối với chị. Bởi vậy tôi sẽ nói với chị cái điều mà chắc hẳn người ta đă từng nói với chị hàng ngàn lần... chị cực ḱ xinh đẹp , chị Anna ạ.
- Nếu đúng vậy th́ chắc chắn anh là người duy nhất nghĩ tới điều đó, nàng đáp và thở dài.
- Nhưng... anh đáp vẻ bối rối trong lúc nghĩ tới John.
- Ồ đúng, có 1 cái "nhưng" mà, nàng vội đáp
- Đúng thế, chị Anna, và tôi xin nói ngay thế là thế nào. Chị không đề cao giá trị của ḿnh, chị không làm duyên làm dáng ǵ hết. Chị giống như 1 bức tranh của 1 hoạ sĩ bậc thầy không được đặt trong 1 luồng ánh sáng thích hợp và bị treo trong 1 khung cảnh khủng khiếp làm hại cho nó. giống như 1 tảng đá chưa được gọt dũa... Ồ, chị đâu phải là trường hợp duy nhất, tôi có thể kể ra với chị hàng trăm ví dụ tương tự. nhưng chẳng nên để mất thời giờ làm ǵ với những chuyện gẫu vô tích sự; phải mở đầu ngay đi thôi. Chị có cho phép tôi đi London mua mấy chiếc áo dài may sẵn không? Chỉ vừa đủ để bắt đầu thôi, chị có đồng ư không?
- Hôm nay ư? nhưng làm thế nào?Anna thốt lên.
- Tôi có 1 anh bạn vẽ mẫu quần áo, có tên tuổi trong ngành may cao cấp. tôi đă giúp anh ta nhiều bằng cách cho anh bản vẽ và giới thiệu khách hàng. Tôi sẽ mượn của anh 1 vài bản mẫu. Chắc anh ấy không mong mỏi hơn, nhất là khi biết những bản mẫu ấy được dành cho ai. Về sau chị sẽ thưởng cho anh ấy bằng cách đặt hàng, chỉ có thế thôi. Nhưng chị sẽ có ngay những bộ quần áo tuyệt vời, những kiểu dáng cực ḱ đẹp và chị sẽ là người có nhan sắc kiều diễm nhất trong số tất cả các phu nhân từ trước tới nay và măi măi sau này nữa ở ṭa lâu đài Guyliver này.
- Anh nói như trong 1 câu chuyện thân ḱ. Tôi chẳng tin tư nào. Tuy nhiên tôi cần mấy chiếc áo dài hợp thời trang, điều đó chẳng có ǵ là phi lí cả... quả là như vậy...
- Và chị để tôi chọn cho chị, phải thế không nào? Charles năn nỉ, nàng ngập ngừng 1 lát rồi đồng ư.
- Vâng, nếu anh thiết tha quan tâm đến thế.
- Ồ đúng thế, chị không thể h́nh dung cái đó làm tôi say mê tới đâu. Chị thấy không, tối qua, chúng ta đă sai lầm khi so sánh chị với Lo Lem, thực ra chị là nàng công chúa nằm ngủ trong rừng... chị Anna 1 ngày nào đó , sẽ có người đánh thức chị dậy...
Nàn vội vă nh́n xuống.
- Nhưng tôi bảo đảm với anh là tôi tỉnh hoàn toàn, nàng vui vẻ nói.
- Tuyệt nhiên không. Charles đáp, chị cho phép tôi nói với chị vài lời về chính bản
thân chị...
Tuy không có kinh nghiệm nhưng bản năng bảo cho Anna biết câu chuyện có thể đi vào 1 địa hạt nguy hiểm và nàng đứng dậy.
- Có lẽ tôi phải về, chắc hẳn John băn khoăn không biết tôi đi đâu, nàng noi1 cách khôn khéo.
- John, vâng, chắc là như thế, charles rầu rĩ đáp và cũng đứng dậy. Nhưng tôi nghĩ là chị phải đi London với tôi, anh nói thêm
Nàng nạgc nhiên nh́n anh.
- Anh muốn tôi giúp anh trong việc chọn áo ư?
- Cái đó th́ không bao giờ. Lúc này tôi không thể tin vào thị hiếu của chị được, nhưng chị nên tới hiệu cắt tóc..
- Cả anh cũng bảo tôi như vậy nữa kia à? nàng thốt lên, thế ra tóc tai của tôi có vấn đề ǵ à? Hôm qua John muốn tôi rẽ ngôi giữa và hôm nay, chính anh bảo đầu tóc tôi chẳng ra sao cả.
Charles nhướn mày lên.
- Ḱ lạ thật, tôi không bao giờ nghĩ John có thể như thế được.
Anna, chị có h́nh dung nổi là chính tôi muốn khuyên chị như vậy đó.
- Mặc, tôi dứt khoát để tóc như tôi vẫn để, tôi đâu phải là con rối.
- Chị phải xử sự cho đúng, đừng nửa vời, rất đơn giản thôi mà, chị chỉ việc rẻ đường ngôi ở giữa, nếu không, tôi sẽ giải nghệ và đi đến vùng mỏ.
- Lố bịch, nàng vừa nói vừa cười.
- Thật cứng đầu cứng cổ, thế mà chị muốn làm đẹp. Vậy tôi xin nói trước, chị phải nghe theo tôi
Anna bắt đầu suy nghĩ về Vivian, nàng thấy cô ta đi đi lại lại giữa đám tân khách với tấm áo dài lấm chấm bạc làm nổi bật thân h́nh và khiến cô ta trở thành con người trong mơ, tuyệt vời trong từng chi tiết nhỏ nhất ... thế là nàng đầu hàng.
- Thôi được, Charles, tôi sẽ làm theo ư anh, nàng nghiêm túc nói.
- Tôi sẽ không yêu cầu chị bất ḱ diều ǵ khác nữa. Charles vui vẻ nói
- Nhưng ngay từ hôm nay, anh sẽ mang về cho tôi mấy chiếc áo dài thật ư? nàng hỏi giọng ngờ vực.
- Vâng, nhưng với 1 điều kiện chị Anna ạ,
- Điều kiện ǵ? nàng lo lắng hỏi.
- Chị sẽ không cho phép bất ḱ ai "đánh thức" chị dậy trước khi tôi trở về tối nay
Anh đăm đăm nh́n nàng, Anna không biết nghĩ ngợi thế nào nũa, nàng có cảm giác ḱ lạ.
Khi 2 người bước lên tam cấp, một người hầu pḥng tới gặp
- Thưa bà, có điện thoại
- Chắc hẳn Mira, em gái tôi. Anna hớn hở nói và chạy nhanh về pḥng.
Pḥng khách nhỏ vắng vẻ, nàn bước thẳng tới máy đặt trên bàn, trước ô cửa sồ, đúng là Mira.
- Chị Anna yêu quư, chị biết không? Em gặp 1 điều ḱ diệu; cô Darcy, chị gái Dawson Baccolay mời em đến nghĩ cuối tuần ở nà họ. Nhà ở trên bờ sông và vũ hội tổ chức tối thứ 7. Em đă sắm chiếc áo dài lộng lẫy, thế nào em cũng phải đi dự, có phiền ḷng chị không?
- Không sao hết, em cứ đi. Em chớ quên nói với ông Baccolay và bà chị gái ông ấy là chị gủi lời cảm ơn họ. Thật tốt quá, thế nhưng c̣n 2 đứa nhỏ.
- Em gọi điện cho chị là v́ chúng nó. Ngay từ hôm nay, chúng đến ở với chị tại Guyliver là hay hơn cả. Dawson cũng có ư kiến như vậy, chị thấy có được không?
- Được, tất nhiên là được. Anna vừa đáp nhưng lại vừa nghĩ có lẽ ḿnh giải quyết hơi vội vàng, em chờ 1 lát để chị đi hỏi anh John, nhưng chị nghĩ là anh ấy sẽ đồng ư thôi.
- Ồ Anna, thế th́ tuyệt qúa. Em vừa mới săm1 chiếc áo dạ hội, 2 chiếc áo sợi bông và nhiều thứ lặt vặt khác mà em cần, kể hết với chị qua điện thoại th́ dài ḍng lắm
- Thế em tiêu hết cả số tiền anh John cho rồi ư? Anna hỏi trong ḷng có phần lo lắng.
- Vâng, thực tế hết tất nhưng chị khỏi phải lo
- Nhưng Mira, dù sao chúng ta cũng không thể... Anna nói tiếp giọng không vui.
- Ồ em biết chị sắp nói ǵ rồi. Mira phản đối, chị khỏi phải lo, tự em biết cách thu xếp với anh ấy để anh lại cho thứ khác. vả lại Dawson bảo em là anh John không giận đâu.
- Chị mong được như vậy, Anna thở dài lo lắng.
- Chị Anna này nhân đây về 2 đứa...
- Ừ thế này, chiều nay có người lên London, bằng xe hơi. Chị sẽ nhờ người ta ghé đón tụi nó.
- Nghĩa là... Mira nói tiếp giọng có vẻ lúng túng, thực ra, chúng đă đáp tàu hỏa rời...em gọi điện thoại cho chị trước đây đến 1 tiếng. Chỉ c̣n 20 phút nữa là em phải cùng Dawson rời London. V́ vậy em nghĩ nên cho chúng đi trước em th́ hơn. Dawson đưa chúng ra ga và mua vé tàu hạng nhất cho chúng, như thế là mọi việc yên ổn cả trưa nay chúng sẽ đến Croccly Crox
- Được, chị sẽ đi đón chúng. Anna đành phải nói vậy
- Chị yêu quư, chị hiểu chứ phải không? chị không giận chứ?
- Không, không đâu, Anna đáp.
-Thế th́ tuyệt, mai em sẽ gọi điện cho chị nếu được, giá chị biết em thích thú đến chừng nào.
Anna chậm răi bỏ máy xuống, nàng cảm thấy buồn, không sao xua đuổi nỡi cảm giác cô đơn , Mira không c̣n quan tâm đến nàng nữa. Cô ta tổ chức cuộc sống theo ư riêng, tự quyết định lấy mọi việc, mua sắm quần áo, đi chơi, chỉ mới vài tuần trước đây, nàng có cảm giác cô ta chỉ là 1 con bé lúc nào cũng bám lấy chị gái để hỏi han mọi việc.
Anna thở dài, thế là cuộc sống trước đây kết thúc. Từ nay, nàng là "Milton phu nhân ở Guyliver" một số phận nàng không hề mong ước. nàng luyến tiếc biết bao cô bé "Anna Shippho ở Liton Kopon" vốn chăm sóc gia đ́nh ḿnh với tất cả tấm ḷng yêu thương và được đền đáp lại bằng t́nh thương trọn vẹn của người thân.
Anna cố hết sức ḿnh để khỏi khóc, nàng nghĩ bụng, ḿnh phải chấp nhận tât cả cái đó và mọi cái khác nữa. Nàng không thể không xót xa khi nghĩ tới hành vi ích kỉ của Mira và t́m cách tự an ủi ḿnh "Ḿnh c̣n 2 đưa em sinh đôi"
Vả lại, về 2 đứa bé, 1 vấn đề đặt ra trước mắt, nàng đi gặp John. Tối hôm qua trong lúc đưa Anna đi xem nhà, anh bảo nàng là anh dành phần lớn th́ giờ làm việc trong thư viện. Đi hết hành lang dài, nàng nhẹ nhàng mở cửa. Nàng có phần rụt rè v́ sợ John không thật bằng ḷng cho 2 đứa bé đến sớm thế và v́ e ngại không biết Milton phu nhân sẽ nghĩ ǵ về sự có mặt của chúng.
Nàng bỗng nghe tiếng của Vivian.
- Ồ John, làm sao anh có thể... làm sao anh có thể làm như vậy? Sau tất cả những ǵ chúng ta...
Vừa trông thấy Anna, Vivian ngừng lời ngay, ngồi sau bàn giấy John để lùi chiếc ghế bành và bắt chéo 2 chân. Hai bàn tay chắp lại, khủy tay tựa lên ghế bành, anh cúi người về phía Vivian ngồi tựa lưng vào thành tràng kỉ. Cô ta có vẻ 1 người quảng cáo trang phục với chiếc áo dài màu xanh chói được cắt may 1 cách tuyệt vời. Tư thế ngồi theo kiểu người mẫu của cô ta làm nổi bật thân h́nh mảnh dẻ cân đối và đôi chân thật đẹp. Bỗng nhiên Anna nhận ra 1 cách sợ hăi rắng, nhan sắc cô em họ chồng ḿnh thật mê li và khiêu khích với cái miệng đỏ chót và đôi môi mọng như mời mọc. cặp mắt long lanh được điểm tô khéo léo với đôi hàng mi dài màu nâu.
- Em vào đây Anna, John lên tiếng không hề tỏ ra khó chịu về sự có mặt bất ngờ này.
C̣n Vivian th́ miễn cưỡng nói.
- Anna, chúng tôi đang nói về chị đây mà.
- Đúng là tôi cũng nghĩ như vậy,Anna đáp và cố giữ vẻ thản nhiên, nàng đến ngồi b́nh tĩnh trên chiếc ghế bành cạnh bàn giấy John, cố nh́n anh một cách tự nhiên v́ cảm thấy ánh mắt thù địch của Vivian.
Cố giữ can đảm, nàng lên tiếng.
- Mira vừa gọi điện cho em, nàng báo với John trong lúc quay lưng về phía Vivian.
- ở London, mọi việc ổn cả chứ, anh sốt sắng hỏi ngay.
- vâng, ổn cả, nhưng bà chị gái ông Baccolay muốn mời Mira đến nghĩ cuối tuần ở nhà bà ta.
- Ḱ lạ thật, v́ sao Dawson lại nảy ra cái sáng kiến ấy. Vivian cất lên với 1 giọng the thé
- Sao anh ấy lại không cơ chứ? John phản đối, tôi đă yêu cầu anh ấy săn sóc mira đấy
- Được... vậy th́ nó sẽ vui chơi thoải má, con bé tôi nghiệp. Xuydan Darcy là kẻ độc ác, ít ra th́ đó cũng là cảm giác thường xuyên của tôi. Cô ta là 1 bà chị gái lạm dụng địa vị của ḿnh, can thiệp vào mọi việc và cho rằng cậu em rai của cô ta là thuộc sở hữu của ḿnh. Vivian tuyên bố giọng khinh khỉnh.
- Mira rất muốn đáp ứng lời mời v́ tối mau Xuydan tổ chức vũ hội. Anna giải thích.
Vivian lại cắt ngang lời Anna
- Không đúng, không thể như thế, anh chàng Dawson của chúng ta trở nên nông nổi trong lúc già nua đi, trừ phi cô em gái chị có tác động thế nào đấy trong sự thay đổi đột ngột này
- Tiếc rằng tôi không biết đầy đủ về ông Baccolay nên không thể có ư kiến. Anna
nói giọng lạnh lùng và quay về phía John
Nàng nh́n thẳng vào mắt anh như thể muốn loại trừ Vivian ra khỏi câu chuyện.
- V́ cả 2 người cùng đi nên mira muốn cho 2 đứa nhóc tới đây với chúng ta, 12 giờ trưa nay chúng sẽ tới.
Hết sức khoan khoái, Anna nhận thấy thái độ rất hài ḷng của John.
- Hoan hô tuyệt vời, anh thốt lên, chúng ta cùng đưa xe đi đón chúng chứ?
- Thế th́ hay quá, nàng sung sướng đáp.
Muốn được tiếp tục chú ư, Vivian đứng dậy, vẻ chậm răi có tính toán, chân bước về phía cửa, cô ta rít lên.
- Em tin anh sẽ là 1 ông bố thật sự ngay trước khi có con, anh John tội nghiệp ạ.
- Tơi mong như thế lắm. John điềm tĩnh đáp.
Cánh cửa đóng sập lại, trong pḥng chỉ c̣n 2 vợ chồng anh.

- Em muốn nói với anh 1 việc khác, anh John, Anna rụt rè nói.
- Em cứ nói.
- Về vấn đề quần áo của em đấy mà, nàng ấp úng
Nàng không nói ǵ hơn v́ không biết giải thích thế nào những điều đă thỏa thuận với Charlesvà giờ đây nàng bỗng thấy lố bịch...
- Em cần tiền tất nhiên là thế chứ ǵ?
- Không phải chỉ có chuyện tiền, nàng nói vội vă, em muốn nói với anh điều mà Charles có nhă ư đề xuất : anh ấy sẵn sàng đi London để chọn mấy thứ trang phục cho em.
- Anh hiểu rồi, th́ ra Charles muốn may sắm quần áo cho em, anh đáp không hào hứng.
Anna không phải không nhận thấy thế, nhưng nỗi lo âu của nàng bỗng tiêu tan như có phép lạ: "kệ anh ấy" nàng nghĩ bụng, Charles tỏ ra tốt bụng và thông cảm, c̣n John th́ thậm chí không thể hiểu rằng ḿnh không có quần áo thích hợp là điều nhục nhă.
- Em cần mấy chiếc áo dài, nàng mạnh dạn tuyên bố, lẽ ra em phải có ư mua sắm những thứ cần thiết nhất trước khi tới đây. Em đang lúng túng thật sự.
Không trả lời, John đứng dậy và bước tới bên cửa sổ, anh như tập trung tâm trí ngắm cảnh vườn. Cuối cùng anh quay lại và nói.
- Anh thật sai trái, anh phải xin lỗi em.
- V́ sao?
Anh lúng túng trong việc t́m từ
- V́ anh đă làm hỏng không ít việc Anna ạ, lẽ ra chúng ta phải làm có một chuyến du lịch trăng mật, và chỉ có 2 chúng ta cùng đi. Như thế th́ chúng ta có th́ giờ hiểu nhau trước khi tới đây, nhưng rốt cuộc, vả lại, anh không thể nghĩ là chúng ta được đón tiếp như thế này...
Anh có vẻ tội nghiệp và bối rối tới mức lần đầu tiên từ khi biết anh, Anna quên cả mọi sự bẽn lẽn rụt rè.
- Anh đừng quá lo lắng, nàng nói, giọng an ủi, mẹ anh cũng như cô Linton giận về việc anh lấy vợ là điều rất tự nhiên thôi. Họ cho em không xứng đáng với anh, và em xin nói thật, em rất đồng ư với họ về điểm đó.
Anh không để nàng nói tiếp và cắt ngang lời nàng với 1 thái độ dữ dằn khiến nàng sững sờ.
- Không đúng và anh cấm em không được nói như thế! Bằng ḷng lấy anh em đă mang lại cho anh niềm vinh dự lớn nhất mà 1 người đàn bà có thể mang tới cho 1 người đàn ông, chỉ riêng 1 ḿnh anh phải chịu trách nhiệm về t́nh trạng hỗn độn này. Tuyệt nhiên em không có ǵ đáng trách cả.
Anna thực sự không biết trả lời thế nào, cuối cùng bằng 1 giọng rụt rè, v́ trong thâm tâm vẫn có phần sợ anh, nàng nói.
- Em không muốn v́ em mà anh phải phiền ḷng và cũng không muốn gây phiền hà cho 1 ai hết.
- Anna, em là 1 người đàn bà tuyệt vời, John vui vẻ nói.
Nàng cất tiếng cười vang.
- Thế là sáng nay em được khen đến lần thứ 2, nếu cứ thế này th́ có lẽ em đến phát điên lên thôi.
- Vậy ai là người may mắn được khen em đầu tiên, John hỏi.
- Charles, nàng đáp 1 cách nhanh nhảu, Anh ấy bảo....( nhưng nàng trấn tĩnh lại và đỏ mặt ) anh ấy nói với em nhiều điều dễ thương tuy chẳng có mấy ư nghĩa: và cuối cùng bảo em có thể là 1 người vợ xứng đáng với anh nếu anh ấy chọn được cho em những thứ trang phục thích hợp.
- Charles quả là quá tốt bụng, John nói, có phần lạnh lùng, rồi nói thêm: nhưng cậu ấy hết sức thông thạo về chuyện thời trang. Cậu ta có thể thành công rực rỡ nếu đi vào ngành cắt may cao cấp.
- Anh ấy nói với em là bị mọi người phản đồi và chê trách. Nhưng đối với em, anh ấy tỏ ra rất dễ thương, nàng mạnh dạn nói thêm
John đáp giọng nghiêm túc không hề châm biếm.
- và đó là điều quan trọng, Anna, em có thể thay mặt anh nói với cậu ấy cứ mua tất cả những thứ cậu ấy thấy thích hợp và gởi hóa đơn cho anh. Hôm sau, lúc nào rănh, anh muốn nói chuyện chút ít với em về chuyện tiền bạc ấy. Anh muốn em có tài khoản riêng ở ngân hàng, anh đă chỉ thị cho nhân viên hối đóai chuyển các cổ phần của anh sang tên em. Em cần được tuỳ ư sử dụng những khoản tiền em cần chi tiêu
- Anh tốt quá, nhưng anh đừng cho em quá nhiều, Anh John.
- V́ sao?
- Anh biết rơ câu trả lời rồi.
- Em không muốn hàm ơn anh chứ ǵ, phải thế không?
- Không, không phải thế! Em không muốn lấy của anh quá nhiều thứ đến thế trong lúc em chỉ cho anh quá ít.
- Chúng ta đă bàn bạc việc đó rồi, nhưng Anna này, em nói cho anh hay v́ sao em không rộng lượng hơn đối với anh và cứ muốn hạn chế bớt sự rộng lượng của anh đối với em.
- Anh biết rơ là em sẽ làm tất cả những ǵ anh đ̣i hỏi ở em.
- Tất cả, thật thế ư, John nài nỉ...
- Dĩ nhiên, anh hỏi lạ thật, anh muốn ǵ nào?
Đột nhiên ánh mắt anh như đờ đẩn, nàng bỗng có cảm giác như nh́n thấy anh lần đầu tiên và hiểu biết đến tận chiều sâu tính cách của anh. Nàng nh́n thấy 1 con người khác phía sau nhân vật nghiêm túc, trang trọng và mực thước mà nàng từng biết. Nàng không sao lí giải nổi niềm đắm say hoang dă nàng nh́n thấy trong ánh mắt anh, nàng thu ḿnh lại trước người đàn ông xa lạđang dường như muốn thôi miên nàng, chinh phục nàng.... ánh mắt anh gợi lên những điều làm nàng kinh hăi... tim nàng đập mỗi lúc 1 nhanh. Không muốn t́m hiểu hơn, nàng làm một cử chỉ bất lực, giây phút kinh hoàng tan biến.
Trước mặt nàng chỉ c̣n có John, , con người khó hiểu, nàng chỉ mới biết qua, tuy là chồng ḿnh.



Anna bước nhanh xuống thang gác, tay cầm chiếc mũ rơm rộng vành. Bước tới bậc cuồi cùng, nàng trông thấy cỗ xe chờ trước cửa. Nhưng không thấy John, nàng định chạy đi t́m th́ anh xuất hiệntrong hành lang cạnh thư viện.
- Anna, anh rất tiếc là không cùng đi được với em, ông chủ tịch hội đồng kiến thiết đô thị quận vừa tới. Ông ta cần hỏi ư kiến anh và biết anh ở nhà, ông đến thẳng đây. Ông là người lớn tuổi, anh không muốn tỏ ra vô lễ, nhưng anh lại cũng không muốn làm em buốn...
- John, anh đừng bận tâm, em hiểu hoàn toàn...
- Thật ư? em tha lỗi cho anh nhé.
- Không có ǵ phải tha lỗi cho anh cả, nàng vui vẻ đáp.
- Anh muốn em giận anh kia đấy, anh th́ thầm, anh cứ nghĩ là em có phần ... thất vọng
Tuy có John cùng đi là điều thú vị, Anna vẫn phải thành thật thú nhận nàng thích 1 ḿnh đi đón 2 em, nàng muốn có trọn vẹn 1 ḿnh 2 em, không muốn chia sẽ những câu chuyện líu lo và những lời tâm sự của chúng. Nhưng nàng phải giấu kín t́nh cảm để không làm John; anh tốt đến thế, ít ra nàng cũng phải khéo xử sự, nàng cố cao giọng nói.
- Em lấy làm tiếc anh không đi cùng được, dĩ nhiên là như vậy, nhưng em phải đi ngay bây giờ, người ta bảo từ đây ra ga mất 20 phút.
- Vậy tam biệt, John đáp.
- Tạm biệt, nàng vừa nói vừa bước xuống thang gác.
Xe nổ máy, nàng quay lại: đứng trước cửa, John nh́n theo nàng, nàng kinh ngạc trước vẻ mặt của anh.
"Anh ấy có vẻ 1 con người cô đơn" nàng thoáng nghĩ, nhưng nàng vội gạt bỏ cái ư nghĩ ngờ nghệch ấy: "Nếu có 1 người cảm thấy cô đơn ở lâu đài Guyliver, th́ người đó là ḿnh: ḿnh như 1 kẻ xa lạ trên 1 ḥn đảo xa lạ."
Trên đường đi, anh tài xế nói với nàng là anh ta vốn ở trong vùng này từ xưa tới nay.
- Guyliver là Tổ quốc nhỏ của tôi, mẹ tôi ở trong 1 ấp thuộc lănh địa này, bà đă làm việc trong lâu đài cho tới tuổi nghĩ hưu, c̣n vợ tôi th́ làm người hầu bàn cho đến khi lấy chồng.
Anna thở dài, chỉ 1 ḿnh nàng là người xa lạ: tất cả những người khác đều có gốc rễ ở đây và là thành viên của lănh địa Guyliver. Con đường chạy ngoằn nghoèo giữa những đồng cỏ lác đác bụi cây. Không khí thơm mùi cỏ khô, từng quăng 1 , giữa các dăy hàng rào, thấp thoáng 1 thửa ruộng nhấp nhô lúa mỳ chính vàng rộm.
- Một xứ sở đẹp xiết bao, Anna bất giác thốt lên.
- Thưa phu nhân, trên đời này không có xứ sở nào đẹp hơn, người lái xe đáp, giọng chắc nịch.
Trên quăng trường chợ Croccli Crox, Anna nh́n thấy cây thập tự bằng đá, mà thành phố nhỏ này mang tên, nàng ngắm nh́n những ngôi nhà cổ xây từ thời nữ hoàng Anna, với những cây đèn lồng bằng sắt treo trên cửa ra vào, những cửa hiệu nh́n vui mắt với những tủ kính nhô ra ngoài và những hàng lan can gợi lại thời nhiếp chính huy hoàng. Nhà ga hiện đại mái ngói đỏ tươi như lạc lơng giữa những kiến trúc cổ ấy.
Dừng xe trên sân ga, người lái nói với Anna.
- Tôi vào hỏi giờ tàu, mời phu nhân ng̣i chờ trong xe, dạo này hoạt động đường sắt thường bị nhiễu loạn v́ những chuyến tàu bổ sung.
Lát sau anh ta quay ra báo tin là ít ra cũng phải 1 tiếng nữa tàu mới tới ga.
- Tốt quá, tôi có dịp thăm thành phố.
- Bắng xe hơi, thưa phu nhân?
- Không, cảm ơn anh, tôi thích được đi bộ.
Nàng xuống xe, đi vào 1 con đường rợp bóng cây và đến khu chợ, chợ vẫn giữ một vẻ xinh xắn cổ xưa rất đặc biệt; có thể nói nhịp sống không hề thay đổi từ thời ḱ lập ra tới nay.
Anna liếc nh́n các tủ kính bày hàng. Một tấm biển mới sơn trên cánh cửa màu xanh:
LILITH , HIỆU CẮT TÓC khiến nàng chú ư.
Nàng nở 1 nụ cười: có bao nhiêu người dân của cái đô thị nhỏ bé này biết được rằng Lilith, thủy tổ của tất cả những người đàn bà có sức quyến rũ, đă từng nổi tiếng v́ sáng tạo ra mọi lạc thú của loài người từ khi khai thiên lập địa. (Lilith, quỷ cái mà truyền thuyết Do Thái cho là vợ lẻ của Adam, và đă sinh ra vô số yêu quái) "Dù sao th́ đây cũng là 1 anh chàng biết hài hước", nàng thầm nghĩ.
Xem đồng hồ, nàng quyết định vào hiệu. Nội thất pḥng cắt tóc cũng dễ thương như phía ngoài tủ kính: tường và ghế bành màu xanh lá cây, những bức tranh đồng quê, những dây leo rủ từ trên trân nhà xuống tựa như những ḍng thác. Một cô gái mặc plu xanh bước ra.
- Thưa bà, bà cần ǵ?
- Tôi có rất it thời giờ, tôi phải ra ga đón chuyến tàu 12h45, cô có thể gội đầu và uốn tóc cho tôi dược không?
- Được ạ, lúc này tôi đang rảnh.
Pḥng gội đầu cũng bày biện đồ gỗ sơn xanh, và sơn trắng khiến Anna phăi thốt lên.
- Cửa hiệu của cô tuyệt vời.
- Thưa bà, tôi rất vui sướng được nghe bà khen ngợi.
- Cửa hiệu này của cô phải không?
- Vâng, trong 5 năm trời, tôi ước ao có riêng cữa hiệu, và cuối cùng bây giờ tôi đă có, tôi cứ ngỡ như 1 giấc mơ.
- V́ đâu có có ư nghĩ mở cửa hiệu ở đây, Anna hỏi trong bụng nghĩ rằng mở hiệu cắt tóc ở London hay 1 thảnh phố lớn th́ hơn.
- mẹ tôi sống nơi đây, bà đă già và không thể nghĩ đến chuyện sinh sống chỗ khác, vả lại cái thành phố nhỏ bé của chúng tôi đă bắt đầu hiện đại hóa.
- Ít ra th́ công việc vẫn tốt chứ?
- Chúng tôi có đủ việc làm, tôi có 1 cô giúp việc và tôi chung cửa hiệu với 1 người bạn, chúng tôi có thể thuê 1 cô gái làm móng tay và mở 1 pḥng mỹ viện, nhưng buổi đầu không nên có quá nhiều tham vọng.
Cô gái gội đầu cho Anna rất thành thạo.
- Cô có thể rẽ giữa cho tôi được không? Có người gợi ư cho tôi như vậy.
Lilith rẽ mái tóc dài màu nâu và hỏi lại.
- Bà muốn tôi uốn tóc cho bà như thế nào?
- Tôi chẳng biết nên như thế nào cả... cô cứ uốn cho tôi 1 mái tóc đơn giăn và nhất là dễ chăm sóc
Đứng sau lưng Anna, Lilith suy nghĩ giây lát.
- Tôi sẽ rẻ giữa tóc của bà ra 2 bên, cho ôm lấy khuơn mặt, và mái tóc vẫn bồng bềnh, bà nghĩ thế nào?
- Tuyệt vời, thế mà tôi không hề nghĩ tới. Tôi không quan tâm nhiều đến bản thân ḿnh.
- Điều đó không thật cần thiết, nhiều phụ nữ sẳn sàng bỏ ra bạc triệu để có được sắc da như bà và 1 mái tóc xoăn 1 cách tự nhiên.
Anna vừa mỉm cười vừa thầm nghĩ, "Lời khen thứ 3 đối với ḿnh trong ngày hôm nay!, không biết rồi điều ǵ sẽ xảy ra nữa đây, có lẽ là do ḿnh lấy chồng chăng." Trong lúc đó, Lilith dùng ngón tay xoa vuốt mái tóc dày mượt mà của nàng.
Bỗng nghe có tiếng nói ở pḥng bên cạnh.
- Chào Moly, ḿnh biết là sẽ gặp bạn ở đây
- Chào bạn, Ḿnh vẫn chờ cậu đến gặp mà, cậu ngồi và húit thuốc đi.
Có tiếng xê dịch ghế ngồi và và 1 giọng đàn ông cất lên
- Có tin ǵ không, ḿnh vừa từ Ecox tới hôm qua, ḿnh không biết ǵ hết...
- Nhưng ít ra cũng biết tin về John Milton chứ?
Anna giật nảy ḿnh và chờ nghe câu trả lời ngay sau đó
- Thế John Milton làm sao? đă lâu lắm ḿnh chẳng biết tin tức ǵ về ông ta cả.
- Ông bạn thân ơi, ông ta lấy vợ rồi
- Lấy vợ ư? không thể được, lấy ai? làm sao không thấy báo chí đưa tin ǵ hết?
- Đấy chính là điều ai cũng muốn biết, ông ta lấy 1 cô gái hoàn toàn xa lạ, ít ra đó cũng là diều Angela gọi điện cho ḿnh biết sáng nay, Hôm qua gia đ́nh Yatoly được mời tới ăn tối ở lâu đàu Guyliver để làm quen với cô dâu.
- Cô ắy thế nào?
- Nhan sắc tuyệt vời, người ta bảo thế, một cô gái rất dịu dàng và kín đáo, nhưng tuyệt nhiên không phải là kiểu người mà John và nhất là bà mẹ ông ta có thể mong chờ.
- Và có biết phu nhân Milton nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân ấy không? chắc bà cụ không thích thú ǵ bị dồn vào hàng "hoàng thái hậu"
Ừ, theo lời Angela th́ gia đ́nh Yatoly có cảm giác bà ta giận dữ lắm. H́nh như bà vợ John là con gái 1 ông thầy thuốc không có 1 xu dính túi , không biết cô làm ǵ để đưa john vào bẫ, đó là điều tôi băn khoăn, nhưng xét cho cùng, cái đó chẳng liên quan đến ai cả.
- C̣n Vivian th́ cô ta nói sao?
- Ḿnh cam đoan là cô ta giận đến điên lên, nếu cô ta mà kím được chồng th́ ḿnh xin chịu mất đầu. Cô ta đến đâu cũng kiêu hănh tuyên bố John là của riêng ḿnh. Cậu c̣n nhớ cái cung cách của cô ta trong buổi vũ hội của gia đ́nh Drayton chứ?
- Rốt cuộc anh chàng cũng bỏ rơi được cô ả, nhưng neếu Vivian tḥ nanh vuốt ra th́ tôi không muốn ở vào địa vị nàng dâu trẻ tí nào...
- Nếu nàng đă đủ khôn khéo để chinh phục được John th́ chắc chắn nàng cũng đủ sức để tự bảo vệ ḿnh. Ḿnh rất muốn làm quen nàng, chúng ta phăi đến thăm họ thôi.
- Bạn thân mến ơi, tôi rất khó chiu với bầu không khí ở Guyliver. Tôi không chịu đựng nổi tia sáng ánh lên trong mắt bà Milton khi bà ta nh́n ḿnh. Khi nào bà ta cũng như muốn cho rằng những ai không phải bạn bè riêng của ḿnh đều là những thứ dơ bẩn chẳng may bị lôi ra từ 1 chiếc thúng rác.
- Quả là như thế.
Tiếp theo là những tràng cười, 2 má nàng đỏ bừng. Nàng thở dài khoan khoái khi Lilith uốn xong tóc, chụp chiếc mũ lên đầu nàng, nàng không c̣n nghe được ǵ nữa. Nàng bắt đầu suy nghĩ: giờ đây nàng biết người ta nghĩ như thế nào về những con người trong lâu đài Guyliver. Thật xa cách biết bao cuộc sống điền viên được miêu tả trong các tập báo ảnh. Và đối với Vivian th́ nàng đă không nhầm. Từ đây nàng biết chắc là Vivian đă từng hi vọng lấy John, đó là điều rất quan trọng.
Anna hồi tưởng lại 48 tiếng đồng hồ vừa qua đi, nàng đă gặp không ít người mới lạ, những người đàn ông nói chung đều có thiện cảm, Dawson Baccolay để lại cho nàng 1 ấn tượng đẹp đẽ, tuy chỉ mới biết, khiến nàng có thể nhờ anh trông nom Mira và 2 đứa bé, c̣n Charles và Xanhcle, người anh họ lớn tuổi th́ ngay lập tức tỏ rơ t́nh thân đối với nàng.
"Nhưng c̣n đàn bà, và đây là vấn đề khác...", nàng thầm nghĩ. Những sự thù địch công khai, bà mẹ chồng th́ tàn nhẫn khủng khiếp, thậm chí không sao có thể h́nh dung nổi bà ta có thể yêu thương hoặc đă có 1 lần yêu thương bất ḱ ai. Tuy thế chắc hẳn bà ta thương mến con trai, v́ lẽ cuộc hôn nhân của John đă làm bà ta xao động. Nhưng theo tính cách của Milton phu nhân th́ có thể nghĩ bà ta rất sợ ảnh hưởng của .... một nàng dâu, bất luận nàng là ai, và tuyệt nhiên không muốn chia sẽ uy quyền của ḿnh cho nàng. Lănh địa th́ thuộc về John nhưng bà ta là người hoàn toàn tùy ư điều khiển mọi việc. Bà ta có những năng khiếu có thể làm 1 nhà kinh doanh xuất sắc. Nhưng 1 vị phu nhân luống tuổi ở giai cấp xă hội của bà ta mà lại bộn bề công viêc doanh nghiệp và tài chính th́ thật không có ǵ thú vị.
Anna nghĩ tới buổi nói chuyện giữa 2 mẹ con bà Milton trong buổi ăn sáng hôm ấy. Bà ta tŕnh bày những sự cải tiến mà ḿnh đă tiế hành để khai thác lănh địa và những sụ thay đổi ḿnh dự tính.
Nghe bà nói, nàng hiểu rơ mẹ chống là 1 người đàn bà chỉ huy không bỏ sót ǵ hết. Ở từng chi tiết nhỏ nhặt nhát, bà ta cũng giữ vững lập trường của ḿnh bằng những luận cứ vững chắc khi John không đồng t́nh. Anna có phần hoang mang khi nghĩ rằng sớm hay muộn cũng sẽ đến lượt nàng phải đảm đang công việc hiện nay mà bà phụ trách.
"Liệu ḿnh có làm nỗi không?" nàng tự hỏi từ sáng nay, nàng thấy ḿnh khác xa bà mẹ chồng mà nàng thừa nhận ngay lập tức là có những năng lực cao siêu. Nhưng đàn ông có ngợi ca những năng lực ấy ở 1 người đàn bà không? Một người đàn bà từ bỏ mọi nữ tính và bóp nghẹt trong bản thân ḿnh mọi đức tính nhạy cảm và dịu dàng như mẹ chồng nàng, th́ tất yếu không c̣n khả năng cuốn hút nào nữa. "Người đó quá sôi nổi quá bận rộn".
C̣n về Vivian xinh đẹp, th́ chưa bao giờ Anna có cơ hội gặp 1 người đàn bà kiểu đó và nàng luôn luôn nghĩ rằng họ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Làm sao 1 con người cực ḱ xinh đẹp, giàu nữ tính như cô ta lại có thể vừa có sức quyến rũ ghê gớm đồng thời tàn nhẫn và phủ phàng đến thế? Thái độ thù ghét của Vivian làm nàng kinh hăi và nàng e ngại phải sống thường xuyên giữa những con người bản chất như vậy
Từ khi tới lâu đài Guyliver, nàng chỉ cảm thấy thoải mái với Charles nhưng dù sao anh ta cũng không nên tỏ ra quá sốt sắng đến vậy. Thỉnh thoảng ánh mắt quá dịu dàng của chàng trai làm nàng hoảng sợ.
"Anh ta tán tỉnh mọi ngưởi đàn bà anh ta gặp", nàng nghĩ bụng và trong lúc cho rằng ḿnh cần cảnh giác đừng để anh ta đi quá xa, nàng không hề muốn thừa nhận là ḿnh chơi với lửa và không nên thân mật với Charles th́ hơn. Nàng không hề muốn bỏ mất niềm hứng thú, thật mới lạ đối với ḿnh, được nghe ngươi ta bảo ḿnh xinh đẹp, ḿnh có sức quyến rũ, "đó là điều không bao giờ đến với ḿnh nếu ḿnh cứ ở gia đ́nh"
Một cách hết sức tự nhiên, Anna nghĩ tới 2 đứa em nhỏ, và ánh mắt lo ngại của nàng liếc nh́n đồng hồ
Nàng định cất tiếng gọi cô thợ cắt tóc th́ Lilith bước tới
Đầu tóc nàng được làm xong sau mấy nhát lược.
Một lát sau Lilith cởi tấm vải choàng cho nàng và nói, giọng phấn chấn.
- Bây giờ mời bà soi gương
Anna sững người nh́n tấm gương, nàng ngỡ như trong thấy 1 người xa lạ, nàng đổi thay đến mức không biết ḿnh uốn tóc như thế có nên không, và Charles nói đúng hay không, nhưng Lilith th́ phấn chấn.
- Cách uốn như vậy rất thích hợp với bà, nó làm nổi bật khuôn mặt và vầng trán. Đường nét của bà hài hoà hơn, uốn 1 lần nữa th́ sẽ đẹp hơn, nhưng như thế này bà cũng đă rất đẹp rồi.
- Quả tôi cũng cho đây là sự thay đổi đáng mừng, cảm ơn cô đă làm rất nhanh chóng, Anna đáp v́ không muốn nghe thêm những lời khen ngợi
- Tôi mong bà sẽ có dịp trở lại
- Chắc chắn như thế, nàng vừa hứa vừa mở bóp lấy tiền để trả
- Vậy trước khi tới 1 ngày, xin bà gọi điện báo cho biết, bà có thể cho biết quư danh để lập phiếu không?
Anna ngập ngừng 1 lát và muốn xưng tên thời con gái của ḿnh, nhưng nghĩ chẳng bao lâu người ta sẽ biết ḿnh là ai, nàng tập trung hết ḷng can đảm, và lần đầu tiên trong đời tuyên bố.
- Tôi là Milton, Milton phu nhân.
Lilith kinh ngạc đến sững sờ, tiếng 1 chiếc ghế bị xô đẩy trong nhà để ô tô gần cửa ra vào làm cả 2 người giật ḿnh, Anna ngoảnh lại. Người thiếu phụ lúc năy nàng nghe nói chuyện, 1 người nhỏ nhắn tóc màu hung, nhảy tới để nh́n nàng và đứng ngắm sững sờ.
- Tạm biệt và xin cảm ơn. Anna nói vội vàng và bỏ chạy.



Nàng ra tới ga, thở hổn hển. Tàu vừa dừng bánh và nàng ra tới sân ga khi 1 vài hành khách đầu tiên xuất hiện, nàng không phải chờ lâu mới thấy 2 đứa em trong đám những người đi nghĩ mát.
Hai giọng nói reo lện
- Anna , Anna , chúng em ở đây.
Anna chưa kịp nhận ra th́ chúng đă nhảy lên ôm cổ nàng.
- Hai em yêu quư, gặp lại các em chị vui mừng quá, nàng thốt lên vô cùng xúc động và sợ không giữ được nước mắt
- Tàu bị chậm, chúng em đói khủng khiếp chị biết không?Antony lên tiếng.
- Đường về không cxa đâu, xe hơi đậu kia ḱa
- Ồ hay quá, xe có đẹp không chị?
- Các em chạy nhanh lên xem, Anna vui vẻ đáp.
Hai đứa trẻ không chờ phải nhắc đến 2 lần, nhưng 1 người đàn ông luống tuổi,m oai vệ mặc comple màu xám kẻ ô vuông hơi ḱ cục đến gặp nàng
- Thưa bà, tôi xin bà thứ lỗi; chắc hẳn bà là mẹ của 2 đứa bé kia?
- Không , tôi là chị chúng.
- Ồ, xin lỗi bà, tôi chỉ thấy bà sau lưng, bà c̣n trẻ quá. Bà có thể dành cho tôi mấy phút hỏi chuỵên được không ạ?
- Dĩ nhiên là có... nhưng nếu không phiền ông th́ chúng ta có thể ra sân ga. Tôi sợ 2 em tôi không t́m thấy xe và lạc đường
Nhưng 2 đứa bé đă t́m ra xe, ngồi vào xe chúng đặt cho tài xế hàng ngàn câu hỏi. Anna dừng lại cách xe mấy bước và lo lắng hỏi.
- Có việc ǵ thế thưa ông, có viêc ǵ xảy ra phải không ạ?
- Không, tuyệt nhiên không, người khách lạ cười đáp, tôi rất ân hận đă làm bà lo lắng, tôi chỉ muốn nói với bà rắng trên tàu tôi đă nói chuyện nhiều với 2 em, và trí thông minh của chúng khiến tôi kinh ngạc.
- Ông tốt bụng qúa... Anna vừa nói vừa tự hỏi không biết câu chuyện của người đàn ông này sẽ đi tới đâu.
- Gặp những đứa trẻ sinh đôi, đứa trai đứa gái, mà lại giống nhau đến thế và có tư chất đến thế là điều cực ḱ hiếm. Theo ư tôi, chúng là trường hợp duy nhất. Và v́ vậy tôi xin phép được gặp bà. Cho phép tôi được tự giới thiệu: danh thiếp của tôi đây, chắc bà sẽ hiểu ngay thôi, ... chắc bà có biết tên tôi,...
Trên tấm danh thiếp Anna đọc.
"Claren B Watri, liên hiệp công ty phim Zero": rồi xin lỗi.
- Tôi không bao giờ đi xem phim.
- Thế ư, tôi là nhà sản xuất, đồng thời là cổ động quan trọng nhất của liên hiệp công ty phim Zero. Tôi xin đi thẳng vào mục đích và nói với bà rằng 2 đứa bé đ1ap ứng hoàn toàn sự t́m kiếm của tôi, cặp anh em chúng nó sẽ rất đuợc hoan nghênhvà tôi hứa với bà là không đầy 6 tháng saum, chúng nó sẽ trở thành những ngôi sao màn bạc.
- Ông muốn chúng nó đóng phim ư?
- Đúng thế và tôi xin cam đoan với bà là chúng ta không mất th́ giờ đâu. Hai đứa trẻ ấy muốn kiếm ra bao nhiêu tiền cũng có, chúng cần đến làm thử chút ít ở xưởng quay phim, chúng ta có thể định vào ngày nào? Nhưng không cần thử , tôi cũng biết là có thể kí hợp đồng với chúng, nếu không th́ tôi không c̣n là Claren Watri nữa. ông ta tuyên bố với 1 thái độ rất mực ân cần.
- Xin ông chờ cho, tôi cần phăi suy nghĩ ... chưa bao giờ tôi có ư nghĩ ấy trong đầu. Thế ông đă nói chuyện đó với 2 đứa chưa?
- Tôi chỉ quan sát chúng và ghi nhận cách chúng phản ứng đối với những điều chúng tôi đă nói vối nhau, về những vùng xe lửa chạy qua. Và tôi nghĩ bụng: "Đây là 2 đứa bé có 1 sức nhạy cảm đặc biệt, chúng có thể làm giàu cho ngành điện ảnh nếu chúng gặp được người thích hợp..." thưa bà, con người đó hiện đang đứng trước mặt bà. Hai đứa bé cần được điều khiển 1 cách thông minh và với 1 trí tưởng tượng phong phú. Đó là điều tôi rất muốn.
Khó chịu v́ bị giữ lại, Anna t́m cách cáo từ.
- Ông tốt bụng quá, thưa ông, nhưng...
- Không có "nhưng" đâu, ông ta cắt ngang với 1 giọng quyền uy và nếu có chăng nữa th́ chúng ta cũng phải giải quyết tới cùng.
Chúng có thể học tập cho hết chương tŕnh văn hoá và với tiền lương kiếm được, chúng có thể ăn học ở những trường trung học tốt nhất, vậy bao giờ tôi có thể gặp lại bà để kí hợp đồng?
Bối rối Anna vân vê tấm danh thiếp măi trên tay, nhưng rồi quả quyết trả lời.
- Tôi lấy làm tiếc không thể trả lời ông ngay được, tôi phải suy nghĩ, dù sao cũng xin cảm ơn ông, và dù quyết định thế nào, tôi cũng sẽ viết thư cho ông rơ.
- Xin bà gọi điện cho tôi, như thế nhanh hơn, nhưng xin bà cho tôi địa chỉ, hai đứa bé chỉ mới cho tôi biết tên.
- Tôi xin ghi cho ông, nàng đáp v́ không muốn đọc lên cái địa chỉ lẫy lừng là toà lâu đài Guyliver do bản tính không thích phô trương của ḿnh.
Nhưng nàng không thể ngăn cản nhà điện ảnh đọc trước mặt ḿnh mảnh giấy mà nàng trao cho ông ta, ông ta thốt lên.
- Milton phu nhân , ồ , ồ, th́ ra là Milton phu nhân, tôi hi vọng..., Anna bắt tay
- Tôi xin hứa sẽ gọi điện cho ông, nàng nói trước khi bước lên xe.
- Ông ấy nói ǵ với chị thế, Antony hỏi ngay, trong suốt buổi hành tŕnh chúng em xử sự rất đúng mực, có phải thế không nào, chị Anna?
- Đúng, ông ấy bảo chị như thế, Anna vui vẻ đáp, ông khen ngợi các em đấy
- Chắc hẳn chị vui ḷng , và là lần đầu tiên phải không chị?
- Thế ở London, ít ra các em cũng không làm ǵ sai trái chứ?
- Dĩ nhiên rồi, chị Anna, Antoanet đáp, chúng em không thể nào làm khác nếu chúng em muốn được gia nhân của anh John kính trọng. Ồ, chị Anna, gặp lại chị, chúng em vui sướng biết chừng nào.
- Vắng chị, các em có nhớ thật sự không?
- Chị Anna, chúng em thương chị nhất trên đời, cà 2 đứa bé cùng đáp và nép vào người nàng.
- Hai em yêu quư, chị cũng thương 2 em nhất trên đời. Bây giờ 2 em hứa với chị là ở lâu đài Guyliver các em phải xử sự cho đúng đắn, thật sự đúng đắn nhé. Nhất thiết phải như thế, các em hăy v́ chị mà xử sự như thế. Chị xin các em đấy nhé.
- Em xin hứa, cà 2 đứa bé đồng thanh đáp.
- Lâu đài Guyliver như thế nào hả chị?
- Một khu nhà tuyệt diệu rồi các em sẽ biết.
- C̣n những người ở đấy?
Anna thở dài trước khi trả lời, giọng đượm chút ngập ngừng
- Các em sẽ thấy người ta già nua, nhưng mọi việc sẽ ổn nếu các em tỏ ra thật lễ độ. Phải làm sao để người ta càng ít thấy, ít nghe các em nói càng tốt
- Ồ Antony lên tiếng, tóm lại cũng giống như ở nhà bác Ella chứ ǵ?
Anna nh́n em hết sức kinh ngạc v́ điều thằng bé làm cho nàng khám phá ra: "Đúng Milton phu nhân thật giống bác Ella. Đă 2 ngày nay, ḿnh cứ nghĩ bụng bà ta giống 1 người nào đó... cuối cùng nàng đáp.
- Chị xin các em, các em yêu qúy, các em cố gắng xử sự cho đúng mực nhé, các em hăy v́ chị...
Nhưng bị kích động dữ dội bởi quang cảnh trước mắt, chúng không c̣n ḷng dạ nào nghe chị nói nữa.
- Anh nh́n xem ḱa Antony
Xe đă lăn bánh trên đường vào, và ṭa lâu đài sừng sững phía trên hào nước, h́nh bóng uy nghi của nó phản chiếu trên mặt hào, Anna ngắm nh́n sự ḥa hợp ḱ lạ của ṭan cảnh lâu đài với 2 sắc màu xám và bạc, c̣n Antony th́ thầm th́, nét mặt rạng rỡ
- Xem cứ ngỡ như là trong những cảnh phim.
Những lời nói của chú bé khiến Anna nhớ lại câu chuyện của ông Watri. Nàng nghĩ bụng không biết cuộc gặp gỡ ông ta sẽ có ảnh hưởng tốt hay xấu đến số phận 2 đứa bé. Nàng băn khoăn tự hỏi." Ḿnh sẽ phải trả lời ông ta ra sao đây?



John trả lời nàng, giọng nghiêm khắc.
- Lời đề nghị của hắn là hết sức láo xượt. Em cứ để anh trả lời khi hắn gọi điện, như thế hay hơn.
Anna điềm tĩnh đáp.
- Em không nghĩ là ông ta có ư muốn tỏ ra khiếm nhă, ông ta có vẻ hoàn toàn thành thật và đúng đắn. Thực tế không bao giờ em đi xem phim, nhưng không phải em không biết tên ông ta, và muốn hỏi tin tức về công ty điện ảnh đó cũng chẳng khó khăn ǵ
- Dù sao, việc đó cũng chẳng có lợi ích ǵ đới với chúng ta, chúng ta đừng nhắc đến làm ǵ nữa.
- Anh John, anh chưa hiểu rơ, riêng em lúc đó cũng hoàn toàn sững sốt, nhưng nghĩ kĩ lại em thấy cần đi sâu vào vấn đề, có lẻ đây là 1 dịp may hiếm có trong tầm tay 2 đứa
John có vẻ sững sờ.
- Sao? dịp may ư ? Anna, em nói nghiêm túc đấy chứ, dù sao em cũng không nghĩ tới chuyện cho chúng làm điện ảnh dù chỉ là chốc lát thôi đấy chứ?
- Sao lại không?
- "Sao lại không? , John nhắc lại, giọng giận dữ, không, không thể như thế được đâu, và anh nhắc lại rằng anh cho lời đề nghị của hắn với em là 1 sự hỗn xược.
Anna đứng dậy và đi đi lại lại trong pḥng, rồi dừng bước cạnh ḷ sưởi và trầm ngâm đứng nh́n đống củi chất trong ḷ. Khi ngoảnh lại nh́n chồng, nàng thấy nét mặt anh lộ rơ ư chí, cương quyết áp đặt quan điểm của ḿnh.
- John, chúng ta đă đi quá xa, giữa chúng ta vối nhau, mọi việc phải cho dứt khoát rơ ràng, ... lúc em nhận lấy anh, anh đă rất rộng lượng hứa với em nuôi dưỡng Mira và 2 đứa nhỏ. Nhưng dù sao điều đó cũng không có nghĩa là khi có cơ hội, em không được phép thay đổi những điều đă thoả thuận. Nếu trong chị em chúng em có 1 người có thể tự ḿnh kiếm sống th́ người đó phải nắm lấy cơ hội chứ, không 1 ai trong 4 chị em chúng em muốn được người ta bố thí cả.
- Anh chưa bao giờ nói chuyện bố thí với em hết, John phản đối.
- Hăy nói là sự phụ thuộc, nếui anh thích 1 từ ít chưóng tai hơn, John ạ, anh biết là em muốn được tự do, nhưng v́ không nuôi nổi gia đ́, em... em...
Nàng ấp úng v́ bỗng nhiên bối rối về điều sắp nói ra, và John tiếp lời nàng, giọng có phần chua chát.
- Em đă lấy anh..
- Đúng như thế, Anna đáp, hài ḷng v́ anh đă nói hộ cái từ mà nàng ngập ngừng không dám nói lên, quá sống sượng. Thế là bỗng nhiên như từ trên trời có 1 dịp may có 1không 2 để đảm bảo cuộc sống độc lập cho 2 đứa và...
John nóng nảy cắt ngang.
- Và làm hại chúng! Anh cam đoan với em là nếu em hành động như vậy th́ em sẽ ân hận suốt đời. Anh muốn cho Antony được học hành tử tế trong 1 trường trung học ra tṛ, Antoanet cũng sẽ theo học đại học, nhưng nếu em muốn cho chúng trở thành những thần đồng, nếu em muốn để chúng bị tiêm nhiễm trong 1 môi trường xa lạ với môi trường của chúng, th́ em thử h́nh dung tương lai sẽ ra sao đối với chúng?
- Đấy là vấn đề khác, dĩ nhiên anh đă tỏ ra rất rộng lương đối với chúng em, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng, có lẻ không phải là điều thật tốt nếu chúng em phải hoàn toàn phụ thuộc.
Đến lượt John nhảy ra khỏi ghế bành và Anna nh́n anh với 1 vẻ mặt John chưa hề thấy nhưng cả gia đ́nh nàng th́ đă quen thuộc. Qua vẻ mặt của nàng, ai cũng biết là nàng đă không nhượng bộ và kiên quyết làm theo ư ḿnh.
John không hề có ư định bỏ dỡ cuộc đâu tranh, nhưng anh khéo léo t́m 1 chiến thuật khác, anh bước về phía Anna, nét mặt anh trang nghiêm và điềm tĩnh. Ngẩng lên nh́n anh, nàng có cảm giác anh thật sự kiên quyết.
- Anna, em hăy nghe anh đây, v́ sao chúng ta không cùng nhau giải quyết 1 cách thông minh vấn đế này. Anh muốn em để cho anh thử vận may của ḿnh trong lúc đưa lại cho 2 đứa bé tất cả những ǵ cho tới nay chúng thiếu thốn, nhưng anh không thể làm tất cả cái đó 1 sớm 1 chiều. Chỉ sau 1 thời gian chúng ta mới có thể đánh giá kết quả: ít ra em cũng để cho anh 1 năm, và nếu sau đó nguyện vọng của anh không thành,th́...
Anna cắt lời anh, giọng lạnh lùng.
- Ồ nếu anh thất bại th́ anh sẽ đảm nhận cuộc sống của chúng... như Vivian
Hai từ cuối cùng bất giác bật ra không hề cố ư , nàng ân hận ngay lập tức và hiểu rằng nếu có thắng 1 bàn th́ bàn thắng ấy thật sự nhỏ nhoi và khiếm nhă.
Nhưng John vẫn đáp, giọng điềm tĩnh không nao núng.
- Vivian và Charles là 2 chị em họ gần của anh, mẹ anh nhận làm người đỡ đầu khi họ trở nên côi cút. Sở dĩ anh giúp đỡ họ về tài chính là v́ họ là người trong gia đ́nh anh, nhưng anh không có 1 sự lựa chọn đặc biệt nào cả
Anna đáp với 1 nụ cười chua chát
- C̣n em, th́ anh đă lựa chọn, dĩ nhiên là như thế, và em đă chấp nhận mọi điều kiện của anh, nhưng em không hiểu v́ sao những điều kiện ấy lại bất di bất dịch : chúng ta rất có thể thay đổi chúng tùy theo hoàn cảnh chứ?
- Anna em biết rơ là anh sẵn sàng làm như vậy mỗi khi đứng trước những việc hợp lí, John đáp vẻ khó chịu
- Em thấy lời đề nghị của người ta hoàn toàn hợp lí, em nghĩ là khi 2 đứa nhỏ có dịp kiếm được 1 số tiền kha khá th́ không ai có thể phản đối.
- Anh đă bảo en đó là 1 ư nghĩ vô lí, John hét lên và không nén nỗi tức giận
Chưa bao giờ Anna thấy anh phẫn nộ đến thế, nàng cũng rất bực tức , nhưng c̣n có thể ḱm nén. Nàng thấy trả lời anh với 1 giọng lạnh lùng và ôn ḥa th́ hơn: chẳng nên tỏ ra cho anh thấy là thái độ độc đoán của anh làm nàng khó chịu
- Em không đồng ư với anh, dù sao th́ em phải quyết định với tư cách người đỡ đầu hợp pháp nên em cũng sẽ gặp ông Watri để xem xét, không định kiến đề nghị của ông ta.
- Thế nếu anh cấm em, Anna. John thốt lên, giọng quyết kiệt và bước lại cạnh nàng.
Chưa bao giờ nàng nhận thấy anh cao lớn hơn ḿnh đến thế, thậm chí anh gây cho nàng cảm giác là anh có 1 sức mạnh ghê gớm khi anh giận dữ. Anna thu ḿnh lại và hất đầu ra sau để nói không 1 chút ngập ngừng
- Em sẽ không nghe lời anh đâu
- Anh sẽ buộc em phải nghe lời. Dù sao em cũng là vợ anh.
Tia sáng thoáng hiện trong ánh mắt John khi anh nói khiến nàng phản kháng. Nàng trả lời và t́m cách làm anh tự ái.
- Hoàn toàn chỉ trên danh nghĩa thôi.
Vừa nói xong, Anna biết ngay sai lầm của ḿnh. Hai bàn tay của John giáng mạnh trên vai nàng, nàng run rẩy, John đăm đăm nh́n tận đáy mắt nàng như thể muốn trấn áp sự phản kháng và nàng cảm thấy anh tha hồ muốn làm ǵ th́ làm. Lần đầu tiên trong đời, Anna cảm thấy sợ 1 người.
Nàng muốn thoát ra nhưng nỗi sợ làm nàng tê liệt, John dường như t́m hiểu tâm hồn Anna trong đáy mắt nàng, nàng có cảm giác bị thôi miên cho tới lúc anh b́nh tĩnh nói với nàng:
- Anna , em đừng dồn anh tới bước đường cùng.
Anna không hiểu anh muốn nói ǵ, nàng không thể suy nghĩ 1 cách rơ ràng: Sức mạnh 2 bàn tay John trên vai làm nàng cảm thấy ḿnh bất lực, điều mà nàng không muốn biểu lộ v́ sợ bị thất bại vĩnh viễn. Sợ đôi chân khụy xuống, nàng co ḿnh lại để chống đối sự mê hoặc ḱ lạ này, chống lại cái ư chí như muốn thủ tiêu ư chí của nàng. Nàng cảm thấy kiệt sức trên bờ 1 vực thẳm xa lạ ... rơi xuống đất là hết.
- Bỏ em ra, nàng thầm th́
Để trả lời, 2 bàn tay John càng xiết mạnh hơn, một tia sáng ḱ lạ hiện lên trong mắt anh khiến nàng khiếp hăi. Hầu như ngay lập tức, 2 bàn tay rời khỏi vai nàng, John bước về cuối pḥng và nh́n ra cửa sổ.
Anna nhẹ người đi nhưng tim nàng vẫn đập dồn dập, 2 môi nàng khô cứng, nàng không sao hiểu được cái ǵ đă xảy ra giữa 2 người. Nàng không t́m ra từ ngữ, không liên kết được ư nghĩ trong đầu. Thế nhưng nàng hiểu là cơn khủng hoảng đă kết thúc, nàng cảm thấy cô đơn. Một ư nghĩ lấn át tất cả những cảm giác ḱ cục ấy. Trong ngôi nhà này ḿnh đă có bao nhiêu kẻ thù, nếu mất John th́ rồi ḿnh sẽ ra sao?
Nàng muốn nói với anh, nhưng đúng vào lúc đó, cánh cửa mở ra và Anna vội bỏ xuống bàn tay nàng vừa ch́a ra về phía John.
- Ồ xin lỗi, tôi có làm phiền 2 người không...? Xanhcle vừa hỏi với thái độ thân ái thường ngày vừa bước vào thư viện và rối rít xin lỗi.
John quay hẳn ḿnh lại.
- Anh đến đây Xanhcle, anh là người chúng tôi đang cần tới, chúng tôi đang bất đồng ư kiến về 1 vấn đề quan trọng. Anh có thể phân tích cho chúng tôi
Không nói nửa lời, Xanhcle ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc, tư thế của ông thật đĩnh đạc mặc dù thân h́nh nhỏ bé và dị tật. Ông nở 1 nụ cười như thể đồng lơa với Anna
- Cô chú chưa cho tôi biết những khả năng hèn mọn của tôi có thể có ích ra sao, nhưng tôi sẵn sàng phục vụ.
John kể lại cuộc gặp gỡ ngoài nhà ga và Anna phải thừa nhận anh kể lại rất chính xác. Sau đó khi khẳng định lại anh không thể h́nh dung 1 điều quái lạ đến thế, anh nói rơ là Anna muốn cho 2 đứa có thêm tiền và tự túc trong cuộc sống. Cuối cùng anh kết luận.
- Xanhcle, bây giờ anh đă rơ sự việc, chúng tôi chờ anh phân xử.
Sau khi quan sát John rất chăm chú, Xanhcle quay sang hỏi Anna.
- Cô có nói thêm ǵ không?
- Không, nàng đáp, nhưng không hiểu anh có rơ t́nh h́nh tài chính của chị em chúng tôi sau khi ba tôi mất không?
Xanhcle gật đầu.
- Vậy chắc anh hiểu cách suy nghĩ của tôi, John đă tỏ ra rất độ lượng nhận chăm sóc 2 đứa bé, nhưng không phải v́ vậy mà chúng tôi không nhớ rằng dù nhờ có John chúng sống đầy đủ tới đâu, chúng vẫn hoàn toàn tay trắng. Đề nghị của người đàn ông nọ là 1 cơ hội có 1 không 2, nhưng John không chấp nhận chỉ v́ định kiến.
Xanhcle ngồi ngả lưng tựa vào ghế bành.
- Thế cô đă bàn bạc với 2 em chưa?
Anna lắc đầu.
- Chưa, tôi chưa nói ǵ với chúng cả, tôi nghĩ là trước hết nên biết thực chất đề nghị của ông Watri là thế nào đă.
- Trước khi gặp ông ta, có lẽ nên hỏi ư kiến chúng, chúng là người trực tiếp trong cuộc, cần có ư kiến của chúng.
- Cho trẻ con tham gia 1 việc bàn căi thuộc loại đó là điều không thể chấp nhận được.. John gầm lên.
Anna phản đối ngay ư kiến của anh, vẻ thách thức trong ánh mắt, nàng tuyên bố.
- Xanhcle nói có lí, phải hỏi ư kiến 2 đứa. John , anh cho người gọi chúng đến để chúng ta giảng giải cho chúng nghe, chúng có thể cho biết ngay ư kiến.
Nàng hài ḷng v́ sự có mặt của Xanhcle v́ sợ John có thể phản đối, thế nhưng anh nhượng bộ.
- Tôi sẽ đích thân đi gọi chúng nó.
Và anh bước ra khỏi pḥng trước khi Anna chưa kịp nói nửa lời để giữ anh lại.
Nàng ngồi xuống tràng kĩ trong ḷng nhẹ nhơm.
- John cố chấp 1 cách khủng khiếp, anh ấy không chịu hiểu cho thế nào là nghèo đói.
- Đặt ḿnh vào vị trí người khác, bao giờ cũng khó, tôi thường nhận thấy người ta dễ tự ái và bực dọc khi đụng tới những vấn đề tiền bạc... thật ra việc cho hay nhận tiền bạc chỉ có 1 tầm quan trọng rất tương đối.
- Tôi không hiểu rơ điều anh muốn nói
- Đối với người cho, tiền bạc là món quà dễ đem tặng nhất. Chẳng hạn, có nhiều người lừng lậy tiếng tăm là hào hiệp tuy không hề xứng đáng, chỉ v́ họ dễ dàng cho những cái họ thừa thăi, nhưng con người có thể cho đồng loại nhiều hơn tiền bạc.
- Cho cái ǵ vậy?
- Sự tử tế, sự thông cảm,và dĩ nhiên là ḷng nhân ái, nó phát ra từ chính con tim ḿnh, Xanhcle dịu dàng đáp.
- Đúng, anh nói có lí, nhưng không ai muốn hoàn toàn sống dựa vào người khác; đấy là vấn đề tự trọng.
- Ồ bao giờ chúng ta cũng phụ thuộc vào 1 ai đó hoặc 1 cái ǵ đó. Sự phụ thuộc lớn nhất là do t́nh yêu áp đặt cùng lúc cho 1 người đàn ông và 1 người đàn bà.
nna không đáp nhưng nàng bắt đầu t́m hiểu John và xem xét lại thái độ của ḿnh, điều nàng chưa hề nghĩ tới trước đây, nàng tử hỏi, "Ḿnh kiêu hănh về ḷng tự trọng của ḿnh có phải là sai lầm không? V́ sao cứ luôn luôn oán giận John như thế? Phải chăng chỉ v́ ác cảm bản năng mà ḿnh không thể nhận những cái anh mang tới cho ḿnh với tấm ḷng tốt đến thế? Phải chăng t́nh yêu dính dáng vào đây để làm t́nh h́nh thêm rắc rối? Nhưng người ta đâu có thể yêu theo đơn đặt hàng... vả lại John không yêu cầu ḿnh yêu anh, mà chỉ là bạn anh thôi... ḿnh có thể đă phạm sai lầm nào? V́ sao anh ấy và ḿnh không thể sống với nhau như những người bạn tốt?
Nàng ngẩng đầu lên và thấy Xanhcle nh́n ḿnh với 1 ánh mắt sắc xảo, nàng có cảm giác ông theo dơi ḍng suy nghĩ của ḿnh.
- Anna, cô biết là tôi rất yêu quư John, cuộc đời chú ấy vất vả chứ không như người ta tưởng, cùng với thời gian cô sẽ hiểu là ít khi hạnh phúc đi song song với sự giàu có, tuy nghèo đói không phải là 1 đức tính tự thân.
Anna không thể không đỏ mặt, nàng đáp giọng hết sức khiêm tốn.
- Tôi hiểu là ḿnh hiểu rất ít và rất sai về John.
- Cô sẽ cố hiểu chú ấy và sẽ thú vị với sự khám phá của ḿnh, nhưng John là 1 người rất tốt, mong cô tin lời tôi, cô Anna, h́nh như cô có bảo tôi là cha của cô thương yêu chú ấy lắm có phải thế không?
- Đúng thế Anna th́ thầm.
Nàng hồi tưởng t́nh cảm của cha ḿnh đối với John, và nàng nhớ lại là ngay lúc đó nàng đă cảnh giác đối với anh. Giở đây nàng tự hỏi. "V́ sao vậy? Nàng muốn nói thật với Xanhcle và th́ thầm.
- Tôi đă lầm lẫn, thật sự lầm lẫn, ... tôi sợ, mọi sự kiện vượt qua tôi,... tơi không hiểu ǵ nữa hết
Xanhcle mỉm cười.
- Không đâu, chỉ có điều là rất nhiều sự kiện đă đến với cô trong 1 thời gian quá ngắn, cô đă mất đi người cô hết sức yêu thương ... Nhưng chớ nên cho rằng cô đă hành động không đúng v́ lúc này cuộc sống đi nhanh hơn cô. Cô chỉ việc làm 1 cách bản năng theo nhận thức của ḿnh về cái tốt cái xấu. Cô hăy nghe con tim ḿnh: bao
giờ nó cũng là người cố vấn tốt nhất
- Đó chính là những điều mà ba tôi thường nhắc nhở tôi, nàng đáp trong ḷng bối rối.
- Ông sẽ tiếp tục nói những điều ấy với cô, nếu cô biết nghe ông.
Anna đầm đ́a nước mắt.
- Anh tin thế à?
- Tôi tin chắc như thế, cô Anna, không có ǵ đáng ngại khi cô làm theo ư những người cô yêu thương.
Ông chưa nói hết th́ 2 đứa bé và John bước vào. Hai đứa tỏ vẻ hết sức xúc động.
- Chị Anna, chị biết không? chúng em đă đi xem hết toàn bộ khu lâu đài, có 1 pḥng vũ hội lộng lẫy. Sàn nhảy bóng lộn, thật tuyệt, và chị nghĩ xem có đến 6 cầu thang. Thật là khó tin: 6 cầu thang trong cùng 1 ngôi nhà, ... và lát nữa chúng em sẽ trèo lên mái nhà. Baker bảo chúng em là có thể nh́n thấy 6 lănh địa bá tước và nh́n thấy biển nữa, xuống tận đáy, khi thời tiết tốt.
Cuối cùng , nhân 2 đứa bé đang thở hổn hển, Anna bảo.
- Hai em yêu quư, các em hăy nghe chị nói, chị có việc rất quan trọng muốn nói với 2 em. Các em có c̣n nhớ người đàn ông cùng đi trong chuyến tàu sáng nay không?
- Cái ông to béo ấy ư?
- Ông Watri chứ ǵ?
- Đúng thế, các em có thấy ông ta nói chuyện với chị trên sân ga chứ? Đấy, ông ta là 1 tay cự phách trong ngành điên ảnh
Antony cắt ngang lời chị.
- Em biết rồi, ông ấy đă nói với chúng em, ông giải thích cho chúng em người ta phân cảnh ra sao sau khi quay xong
- Tốt, ông ta cho rằng, các em có khả năng đóng vai trong các bộ phim của ông. Anh chị sẽ gọi điện để nói chuyện với ông ta, nhưng chị muốn biết ư nghĩ của các em đă.
Hai đứa bé sững sốt 1 lúc lâu, Angtoanet hỏi trước tiên
- Chị muốn nói llà chúng em có thể trở thành những ngôi sao màn ảnh chứ ǵ?
- Đúng, ông ta có thể để các em đóng những vai quan trọng và dĩ nhiên các em sẽ kiếm được nhiều tiền.
- Ông ấy có nói chuyện với chúng em về các pḥng quay phim của ông, Antony nói, các pḥng ấy không cách xa London, nhưng ngoại cảnh th́ quay ở các tỉnh lẻ.
- Chúng em sẽ có quần áo đẹp không? Cô em gái hỏi.
- C̣n tùy, ông ấy chưa có những lời đề nghị cụ thể với chị. Trước khi gọi điện cho ông. anh chị muốn biết 2 em suy nghĩ thế nào. Ông ấy có thể kí với các em hợp đồng 6 tháng, cũng có thể hơn...
Hai đứa bé nh́n nhau. Khuôn mặt nhỏ bé của chúng tỏ ra nghiêm trọng khiến chúng có vẻ già trước tuổi và chín chắn hơn thường ngày nhiều. Im lặng, chúng hỏi lẫnnhau bằng ánh mắt.
Antony trả lời đầu tiên.
- Chị Anna, chị để cho chúng em tự quyết định lấy phải không?
- Đúng, nếu 2 em muốn thế.
Antony lướt nhanh 1 ánh mắt về phía John lúc đó đứng sau Anna.
- Anh John, em muốn hỏi anh, anh có hứa là anh sẽ đài thọ cho chúng em học tập ở trường trung học, có phải không? Anh không thay đổi ư kiến chứ?
- Không, các em sẽ có tất cả những ǵ anh đă hứa, hai em yên tâm. John khẳng định, giọng hết sức nghiêm túc.
Anna liền xen ngay vào.
- Có thể đăy là cơ hội để 2 em kiếm tiền và sống độc lập. Nếu thành công, các em có thể tích lũy 1 chút tài sản...
Hai đứa trẻ đưa mắt hỏi nhau rồi không do dự tuyên bố.
- Nếu chúng em được quyết định th́ chúng em trả lời "không". Chúng em sẽ không để mất th́ giờ làm những tṛ khỉ trong các bộ phim, có phải thế không Antoanet? Nếu anh John vẫn giữ lời hứa th́ chúng em muốn đươc nội trú trong 1 trường trung học và đến hè th́ sẽ về đây với anh chị.
Antony nói 1 hơi và ANna quay về phía Antoanet
- Em có đồng ư với anh trai không?
- Dĩ nhiên Antony có lí v́ anh ấy đă nói như vậy
Anna kết luận, giọng rất buồn
- Vậy th́ cứ thế
Hai đứa bé nhảy chân sáo 1 lúc, có phần lúng túng. Chúng linh cảm có 1 cái ǵ đó chúng không nắm được. Một lát sau, Antony hỏi.
- Bây giờ chúng em ra ngoài được rồi chứ? Baker đang chờ chúng em để trèo lên mái nhà
- Thôi đi nhanh lên, John nói, anh chị không cần tới 2 em nữa, nhưng phải thật cẩn thận để khỏi ngă đấy.
- Không, không đâu. Antony nói
Nhưng cô em gái, duyên dáng hơn vội nói thêm.
- Anh John, nhà anh thật tuyệt. Đúng là 1 lâu đài hơn 1 ngôi nhà.
- Thôi nào cô Anna, Xanhcle lên tiếng sau khi 2 đứa bé ra ngoài., cô đừng buồn như thế nữa. Chúng đă lựa chọn đúng đấy.
- Mong được như vậy, nàng nói giọng rầu rĩ.
Xanhcle im lặng bước ra. Anna và John ở lại, mặt đối mặt.
- Được , thế là anh thắng cuộc. Nàng nói với giọng uể oải.
- Chúng ta có thật cần thiết phải căi vả nhau không? John hỏi với 1 giọng nài nỉ rơ rệt
- Nhưng em cũng không mong ǵ hơn anh, nàng đáp có phần kiêu hănh.
- Thế nhưng em vẫn không thôi chống lại anh. Anh không chỉ nói tới t́nh h́nh vừa mới xảy ra, mà c̣n về nhiều việc khác nữa ... thế nhưng mục đích duy nhất của anh là mang lại hạnh phúc cho em thôi, Anna . Anh không có mong muốn nào khác.
Anna không biêt trả lời thế nào, hoang mang bối rối, nàng không thể quên nỗi khiếp hăi anh vừa gây ra cho nàng lúc năy. Bất giác nàng nghi ngờ thái độ hoà nhă và ḷng tốt của John.
- Anna có ǵ có thể làm em vui thích được không? anh thầm th́.
- Có lẽ em phải đi xem 2 đứa bé đang làm ǵ, em cảm thấy ḱ cục là không c̣n bị th́ giờ và công việc bức bách như trước nữa. ..
- Anh muốn lái xe đưa em đi 1 ṿng công viên và vào tận làng, em sẽ khám phá ra vô số điều thú vị
- Vâng thế th́ hay lắm, để em hỏi 2 đứa bé xem chúng có muốn đi cùng với chúng ta không? Nếu để chúng ở nhà 1 ḿnh chắc chắn chúng sẽ làm hết điều dại dột này đến điều dại dột khác, Anna thanh thản nói.
Tuy thất vọng v́ không được đi dạo 1 ḿnh với nàng , John vẫn không hề để lộ ra nét mặt và chỉ nói.
- Anh đi bảo người ta đánh xe ra, trời rất đẹp chúng ta có thể bỏ mui xe, nhưng em phải che đầu
- Em sẽ đi t́m khăn quàng.
- À, anh chưa kịp nói với em là anh rất thích mái tóc mới uốn của emAnna theo dơi ánh mắt John đặt lên mái tóc ḿnh và nàng hiểu.
- À, phải, đúng thế, em đă đến hiệu cắt tóc, nhưng v́ những việc xảy ra hồi năy, em đă quên bẵng mất.
- Mái tóc uốn như thế rất hợp với em,anh cảm ơn em đă nghe theo lời anh khuyên em
- lời khuyên nào? nàng ngạc nhiên hỏi, À, đúng,anh muốn em rẽ giữa, em đă không thích, nhưng rồi Charles chế diễu măi em mới nhượng bộ> Tối nay Charles phải mang từ London về cho em những chiếc áo dài đẹp và em nghĩ là nên uốn lại tóc trước khi anh ấy về.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng quay lại, có phần ngạc nhiên trước thái độ im lặng của John đang nh́n nàng với 1 nét mặt khác thường. Nàng vội vă nói.
- Em đi t́m 2 đứa nhỏ.
- Tuyệt qúa, chị tuyệt quá!
Charles bước về phía Anna, bước chân nhún nhảy hết sức vui vẻ, anh cầm tay nàng đưa lên môi.
- Tôi hứa làm cho chị trở thành 1 mỹ nhân, chị thấy có đúng không? Tuy cũng chẳng có ǵ đáng kể v́ bao giờ chị cũng vẫn là Người đẹp ngủ trong rừng.
Nàng cố cười nhưng không sao dấu được nỗi e thẹn.
- Tôi có thật sự được thanh nhă không? nàng hỏi vẻ duyên dáng và biết trước câu trả lời.
- Thế chị chưa soi gương hay sao? anh nói và đưa 1 ánh mắt diễu cợt
- Có... nhưng tôi tự hỏi ḿnh, người con gái là tôi thuở trước, nay ra sao.
- Người ắy không c̣n nữa, nàng đă vĩnh viễn ra đi, chị có luyến tiếc không?
Anh nói giọng bông lơn, nhưng Anna nghiêm túc trả lời
- Tôi nghĩ là có, tôi biết rơ Anna ngày trước, tôi biết nàng nghĩ ǵ, ước ǵ, c̣n nàng Anna bây giờ tôi cảm thấy như 1 người xa lạ.
- Như vậy là v́ nàng quá dốt nát: nàng chẳng biết ǵ hết về cuộc đời, về hạnh phúc ... về t́nh yêu, và tôi hi vọng là 1 trong những người bày vẻ cho nàng đôi điều.
Anna cúi đầu xuống trước anh mắt đăm đăm của Charles, nàng thầm nghĩ, "Anh ta thật sự muốn tán tỉnh ḿnh đây" và cảm thấy xấu hổ v́ sao ḿnh không khó chịu. trái lại nàng thích thú tuy vẫn nghĩ bụng là phải cảnh giác, đừng khuyến khích anh ta, nhưng tỏ ra dè dặt với Charles đâu phải dễ, anh đă giúp đỡ nàng nhiều biết chừng nào. Lúc nảy soi gương nàng phải thừa nhận là anh không dối trá; nàng đă trở thành 1 mỹ nhân thật sự.
Những chiếc áo dài Charles mang từ LD về làm nàng khiếp hăi, màu sắc quá sặc sỡ và khiêu khich, không thể thích hợp với nàng. Lúc nào nàng cũng đinh ninh chỉ có màu xanh hoa cà là "màu sắc của ḿnh", nhưng đến khi soi gương nàng phải thừa nhận là Charles chọn đúng màu.
Nàng quyết định sẽ mặc trong buổi ăn tới hôm ấy, và khi bước ra khỏi pḥng, lần đâu tiên khi tới đây, nàng cảm thấy hoàn toàn tự tin, Rốt cuộc nàng sẽ cho Vivian thấy là ḿnh chẳng thua kém ǵ cô ta, vị trí của nàng đúng là ở lâu đài Guyliver.
Tấm áo lụa đơn sơ, cắt gần như kiểu cổ điển, bó sát người làm nổi bật cái eo thon thả, phía sau lưng áo những nếp gấp phấp phới làm tăng thêm vẻ uyển chuyên khi cử động. Màu áo làm nổi thêm sắc da trắng muốt và đôi cánh tay trần đẹp như khắc chạm, màu xanh đôi mắt càng thêm sắc xảo và màu nâu mái tóc càng thêm đậm đà.
Trông nàng giống như bức tranh Đức mẹ của Botixelly hay Rafael.
Trong lúc tránh đường cho nàng đi qua trong pḥng khách, 1 lần nữa Charles lại thầm th́
- Anna, chị đẹp lắm.
Nàng nghĩ ngay lập tức là không biết John có nghĩ thế không và có cùng nói những lời như thế không.
Lúc nàng bước vào pḥng khách, John đang đưa 1 ly rượu nho cho bà mẹ. Anh ngẩng lên và dang rộng hai tay chạy bổ về phía nàng. Anh cầm tay nàng và siết chặt ngón tay vào ngón tay nàng như thể muốn bày tỏ bằng 1 cái siết tay kín đáo, 1 tấm ḷng biết ơn đằm thắm.
- Anna anh nóng ḷng chờ em măi v́ anh muốn là người đầu tiên được nói với em là em xinh đẹp biết chừng nào, anh thầm th́ chỉ để 1 ḿnh nàng nghe thấy.
Tuy khác với lời ca ngợi của Charles , nhưng những lời John nói thật sự chân thành.
- Ồ Anna, một bộ trang phục rất, rất đẹp. Milton phu nhân b́nh luận với cái lối thô bạo quen thuộc. Charle, anh đă thật khéo chọn, tôi nhận ra ngay mà.
- Thưa bác, cháu cảm ơn Bác về những lời tốt đẹp ấy. Charles nói, giọng chua chát khiến trong ánh mắt bà ta hiện lên 1 thoáng giận dữ.
- Anna anh hài ḷng thấy tối nay em thật trangnhă, John bảo nàng, v́ sao buổi ăn tối chúng ta được mời tới gia đ́nh Maxlauở lâu đài Crocclay. Họ là những người bạn cũ và anh rất hănh diện được giới thiệu em với họ.
- Chúng ta đi đâu, Vivian vừa vào đúng lúc đó, hỏi, tay c̣n đặt trên nắm cửa.
Anna ngoảnh đầu lại, không khó ǵ mà không biết là Vivian chờ cho mọi người có mặt đầy đủ trong pḥng khách mới bước vào. Chắc hẳn cô ta cố đỏm dáng để không ai có thể sánh kịp. Nhưng tấm áo dài dệt kim tuyến quá trang trọng không thích hợp trong 1 buổi họp mặt trong gia đ́nh, lại thêm những nữ trang nặng nề khắc chạm theo kiểu Ai Cập khiến cô ta có điệu bộ 1 nàng công chúa hoang dă.
Vivian hiểu ngay lập tức là nếu so sánh với vẻ duyên dáng tự nhiên của Annath́ chẳng có lợi ǵ cho ḿnh. Che dấu nỗi phẫn uất nung nấu trong ḷng, cô ta cố nở 1 nụ cười bước về phía anh trai và thầm th́
- Hoan hô Charles, em nghĩ người đáng được ca ngợi là anh, phải không nào? Không có anh th́ những người đàn bà trang nhă này sẽ ra sao? ( rời quay sang Anna nói với 1 giọng giả bộ hoan hỉ ): chị phải cẩn thận, đừng để mặc anh ấy muốn làm ǵ th́ làm. Rốt cuộc anh ấy sẽ trở nên thân thiết, không có anh ấy là không được đâu đấy, và rồi biết đâu cái đó lại chẳng làm phật ư anh John.
Câu nói làm John không bằng ḷng, Anna đoán biết khi cảm thấy những ngón tay anh siết chặt tay ḿnh. Nàng hiểu đó là nắm tay động viên khích lệ. Nó làm nàng yên tâm khi thấy Vivian bước vào pḥng khách, nhưng nàng vẫn không hết bối rối, nàng liền đứng dậy bước tới gặp Xanhcle đang ngồi cạnh ḷ sưởi, im lặng nh́n mọi người. Ông mim cười khi nàng đến gần
- Hôm nay, cô bận rộn suốt ngày nhỉ?
Anna hài ḷng có đề tài để nói chuyện.
- Hai đứa bé đă đi ngủ, chắc chúng đă kiệt sức, chúng đi thăm hết các ngóc ngách trong nhà trước khi đi bơi thuyền trên hồ
- Cô có cho phép tôi khen ngợi cô về cách cô nuôi dạy chúng nó hơn là về sự trang nhă của cô không? Ông hỏi và nh́n sâu vào mắt nàng
Ánh mắt nhân hậu của ông làm Anna trở lại thanh thản, cân nhắc đúng giá trị các sự vật.
- Anh nói vậy chỉ cốt để làm tôi vui ḷng? hay 2 đứa em tôi quá được anh yêu mến.?
- Khi hiểu tôi kĩ hơn, cô sẽ biết là tôi có 1 nhược điểm khủng khiếp là bao giờ cũng chỉ nói sự thật.
- Thế th́ có ǵ mà khủng khiếp/
- Phần lớn người đời không muốn nghe nói sự thật
- Ồ tôi rất sung sướng được nghe anh nói như vậy, tôi rất yêu 2 đứa bé, nhưng tôi luôn lo lắng về chúng sợ chúng có thể quấy nhiễu và được quá nuông chiều khi ở gần những người khác.
- Tuyêt đối không, chúng là những đứa trẻ hoạt bát và hoàn toàn dễ chịu
Vừa nghe những tiếng cuối cùng, Bà Milton vội vă xen vào ngay
- Có phải các người đang nói về 2 đứa bé phải không? Anna cô bảo chúng chú ư đừng đóng cửa rầm rầm.
Ban chiều khi từ thư viện bước ra, Antony đập mạnh tới mức tôi tưởng cây đèn lồng có thể bị bật tung ra.
- Sáng mai, con sẽ bảo chúng nó, Anna hứa, giọng điềm tĩnh.
Bà Milton bước về phía pḥng ăn, và Xanhcle trao đổi 1 ánh mắt với Anna. Ông dịu dàng nở 1 nụ cười để bày tỏ với nàng là ông hiểu và thông cảm.

o0o

Anna có cảm giác như bữa ăn tối như không bao giờ kết thúc. Câu chuyện xung quanh bàn ăn chẳng ra sao v́ với thói quen độc đoán của ḿnh, bà Milton quyết đoán hết mọi việc c̣n Vivian th́ t́m cách làm cho Johnchỉ chú ư tới cô ta, Anna buồn bă và cảm thấy chán nản. Niềm hứng thú về chiếc áo dài thật ngắn ngủi. Nàng ngán ngẩm nghĩ tới tương lai và thấy cuộc sống sẽ luôn là 1 lớp những cử chỉ ước lệ và những nghi thức che đậy cái xảo trá của những sự ghen tuông và thù địch giữa những người đàn bà. Nàng luyến tiếc những bữa ăn vui vẻ và náo nhiệt ở nhà ḿnh, nàng nhớ lại vẻ sôi nổi và hóm hỉnh của ba nàng khi tranh căi với các con: "Cha con ḿnh vui vẻ biết bao, hạnh phúc biết bao, dù có toàn bộ vàng bạc của thế giới cũng không sao đổi được niềm hạnh phúc ấy" nàng buồn bă nghĩ bụng.
Giọng nói kiêu ngạo của Vivian làm nàng dứt ra khỏi cơn mơ màng :
- Anh John này, dự định tối nay làm ǵ đây? Anh chưa hề có 1 lời với em, trong lúc đi xuống, em nghe anh nói tới gia đ́nh Maxlau cơ mà
- Tôi sẽ giới thiệu Anna với họ
- Thế mẹ anh và em, có nằm trong số những người được mời không đấy? cô ta hỏi giọng thách thức.
- Dĩ nhiên là có, nếu cô muốn, nhưng vừa rồi tôi có ư định đi 1 ḿnh với Anna, John nói lạnh lùng.
- Trong lúc đó chúng tôi ở nhà thêu đan hay chơi bài phải không? Anh John tội nghiệp sao bây giờ anh ích kỉ đến thế?
Charles vội chấn chỉnh ngay cô em gái với 1 giọng gay gắt
- Vivian cô quên là họ đang trong tuần trăng mật hay sao?
- Thế nhưng em lại tưởng anh là người đầu tiên quên mất điều đó, cô ta căi lại.
Anna bối rối, đỏ bừng mặt, nàng tự hỏi có phải Vivian đă ŕnh rập họ hay chỉ ném ra câu nói nham hiểm ấy 1 cách t́nh cờ.
John chấm dứt cuộc căi vă bằng 1 lời tuyên bố lạnh lùng.
- Tất cả các người đều có thể cùng đi với chúng tôi, xe có đủ chỗ đấy...
- Nếu vậy, John, mẹ cũng sẽ cùng đi, mẹ cần gặp bà Maxlau, bàn với bà ấy về việc cải tổ Hội tương trợ phụ nữ Crocclay
- Hoàn toàn được, John đáp, giọng b́nh thản.
Anna không muốn đi 1 ḿnh với John tí nào sau t́nh h́nh vừa xảy ra và cảm thấy như cất được 1 gánh nặng.
- Không việc ǵ phải vội vă, bà Milton nói, gia đ́nh MAxlau ăn tối muộn hơn chúng ta, chúng ta c̣n nửa tiếng nữa.
- Con đă bảo người ta đưa xe tới vào lúc 9h30.
Anna vội lên gác gặp 2 em, chúng đă tắt đèn nhưng chưa ngủ, vẫn nghe tiếng chúng chuyện tṛ
- Các em làm ǵ thế? Anna hỏi giọng nghiêm khắc.
- Chúng em không buồn ngủ, chúng em khám phá ra nhiều cái thú vị lắm, chị Anna ạ, chị có biết 1 căn pḥng lớn chát đầy những con vật nhồi rơm không?
- Có, chị có biết, anh John gọi đó là "Pḥng bảo tàng", nó bao gồm những con thú cha anh ấy săn bắn được, cũng có không ít hươu nai do anh ấy bắn, các em hăy nói anh ấy kể lại cho mà nghe, thú vị lắm.
- Có nhiều chiếc xe đạp và cả 1 chiếc xe trượt tuyết nữa trong chuồng ngựa, Antony nói, em mong tuyết rơi, dùng xe ấy trượt tuyết th́ vui lắm.
- Đúng nhưng pảhi chờ vài tháng nữa, trái lại nếu sáng mai đi câu cá th́ em nghĩ thế nào? Trong hồ có rất nhiều cá hương đấy
- Thật thế à? Antony hỏi trong lúc Antoanet nhảy lên ôm cổ chị.
- Cả 2 đứa chúng em rất vui sướng v́ chị lấy anh John, ở đây thật tuyệt, chúng em thấy ngôi nhà của anh ấy ở LD rất đẹp nhưng ở đây c̣n đẹp hơn. Cô bé sốt sắng tuyên bố.
- Chị cũng rất vui mừng, Anna đáp trong lúc lần đầu tiên nàng cảm thấy ngôi nhà của John, cũng là nhà ḿnh.
- Thế c̣n ngôi nhà chị cũng thích chứ
- Dĩ nhiên, Anna đáp giọng chắc nịch, để đánh lừa 2 em.
Nhưng tối hôm ấy chúng khá tinh nhạy và Antony nói bóng gió.
- Em ngỡ là lúc đầu, chị thấy nhà mênh mông quá..
- Vả lại chắc chị thấy thiếu ba, cả chúng em nữa, chúng em cũng thấy thiếu ba chị biết không? Em mong có ba ở đây với chúng ta biết chừng nào?
- Các em không bao giờ quên ba, có phải không? Anna hỏi, 2 mắt đẫm lệ
- Không bao giờ, chúng em vẫn nói với nhau về ba luôn.
Anna xúc động không thể nói nên lời, nàng xiết chặt cả 2 em vào ḷng 1 lúc lâu rồi bảo.
- Hai em yêu quư, tất cả ước mong của chị là các em được sung sướng.
- Ồ quả là chúng em hạnh phúc, cả 2 đồng thanh đáp.
Antony nói thêm.
- Ít ra chúng em cũng mong chị không giận v́ chúng em không muốn làm điện ảnh chứ? Chị nói đi, chị Anna? nhưng Antoanet cũng đồng ư với em: quả cái đó không phải là 1 nghề nghiệp thú vị đối với 1 đứa con trai.
- Chị không giận tí nào và chị rất hiểu 2 em, sở dĩ chị nói với các em là v́ chị nghĩ các em có thể rất thích thú kiếm được ít tiền?
- Để làm ǵ cơ chứ? Antoanet đáp vẻ kinh ngạc, Bây giờ chị có biết cơ man nào là tiền.
Nh́n khuôn mặt bé nhỏ tin cậy ngước lên nh́n ḿnh, Anna nghĩ là Xanhcle đă có lí: "Đúng vậy, Ḿnh đă sai lầm khi làm to chuyện đến thế về vấn đề tiền nong do John cung cấp, đấy chính là biểu hiện kiêu ngạo..." Chỉ riêng 1 ḿnh nàng có nỗi băn khoăn ấy, c̣n Mira và 2 đứa bé th́ cho rằng tài sản của John cũng là tài sản của Anna là việc hết sức tự nhiên v́ anh đă lấy nàng. Lập luận của họ là đúng, và rốt cuộc nàng hiểu được những nguyên do thât sự của sự phản kháng của ḿnh. "Nếu John và ḿnh, chúng ḿnh yêu nhau, chúng ḿnh là vợ chồng thật sự, theo nghĩa đầy đủ của từ này, th́ sẽ hoàn toàn khác. Ḿnh sẽ không c̣n 1 chút băn khoăn nào nữa. Đáng tiếc biêt bao là không có t́nh yêu giữa chúng ḿnh".
Nàng thở dài trước khi nói với 2 em.
- Bây giờ cả 2 em ngủ đi thôi.
Sau khi ôm hôn Antony, Anna bước sang pḥng Antoanet, cô bé đang ngồi trên giường.
- Em yêu quư của chị, em hăy hứa với chị là cả 2 em sẽ thật sự ngoan ngoăn, em thấy đấy, Milton phu nhân không quen sống với trẻ con, không nên quấy nhiễu bà, em hứa với chị đi nào Antoanet.
- Chúng em sẽ cố gắng, chúng em rất sung sướng được ở đây, và sẽ làm hết sức ḿnh để chị giữ chúng em lại
Anna hôn em
- Em yêu quư rồi em sẽ thấy, chúng ta sẽ cùng nhau làm đủ mọi điều thú vị.
- Chị Anna, bây giờ chị đă lấy chồng, liệu chị có c̣n th́ giở chăm sóc chúng em nữa không?
- Chắc chắn là có chứ. Em hăy nghe chị nói, dù lấy chồng hay không, bao giờ chị cũng để dành th́ giờ chăm sóc các em, nàng nồng nhiệt đáp trước khi ôm hôn, đắ chăn cho em gái và bước ra khỏi pḥng.
Nh́n nét mặt rạng rỡ v́ hạnh phúc của Antoanet, hơn bao giờ hết Anna hiểu rơ những ǵ nàng hàm ơn John, nàng tâm niệm.
"Không bao giờ ḿnh có thể tỏ hết nỗi ḷng biết ơn đối với anh được, không có anh th́ 2 đứa bé phải đến ở nhà bác Ella rồi, ḿnh cần tỏ ra tữ tế ân cần đối với anh. Cần phải như thế?"
Nhưng nàng tự hỏi phải làm như thế nào. Đối với anh nàng có 1 nỡi sợ hăi không sao tả được.Conngười rất mực tốt bụng ấy gây trong ḷng nàng 1 nỗi hoang mang thật khó hiểu làm nàng tê liệt. Nàng muốn t́m hiểu nguyên do và chế ngự nỗi sợ hăi, nhưng không sao được.
"Thật đáng tiếc là ḿnh đă lấy 1 người đàn ông sắc sảo đến thế, tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu là 1 con người giản dị hơn và vui vẻ hơn... 1 con người như Charles chẳng hạn..." nàng vừa than thở vừa trở lại pḥng để chải lại tóc.
Ngay lúc đó có tiếng gơ nhẹ ở cửa và nàng đáp. "Mời vào" v́ đinh ninh là cô hầu pḥng.
Vivian bước vào, 1 chiếc khăn choàng lông thú vắt trên vai.
- Tôi đến xem chị đă sửa soạn xong chưa và bác Magaret nhờ tôi mang đến cái này cho chị dùng tối nay v́ biết Charles hẳn không kịp mua áo lông cho chị, cô ta vừa nói vừ để 1 tấm khăn choàng bằng lông hắc điểu đẹp tuyệt vời lên giường.
- Bà Milton đă nghĩ tới tôi, thật đáng quư. Trước khi tới đây, tôi không chuẩn bị ǵ cả và quả thật tôi không có quần áo ǵ để ra phố buổi tối.
Vivian đến tựa lưng vào chiếc bàn trang điểm Cô ta nh́n Anna 1 lúc lâu rồi mới hỏi.
- Chị nghĩ là ở đây chị có hạnh phúc?
Anna có cảm giác Vivian muốn đặt cho nàng câu hỏi đó từ lâu. Nàng đáp.
- Tôi hi vọng như vậy.
Vivian tiếp tục quan sát Anna, để trấn tĩnh nàng cúi ḿnh soi gương. Gương in bóng cả 2 người và nàng kinh ngạc trước sự tương phản giữa 2 h́nh ảnh.
- Nếu tôi hỏi chị 1 câu th́ chị có trả lời không? Vivian quyết định hỏi.
- Tất cả tùy thuộc vào câu hỏi của cô. Anna thận trọng đáp.
- Ồ chỉ là 1 câu hỏi đơn giản thôi. Tôi chỉ muốn biết chị đă làm thế nào?
- Làm cái ǵ?
- Để lấy John.
Thái độ vô cùng khiếm nhă ấy làm Anna sững sờ đến mức nàng không thể nói được nửa lời, nhưng cơn giận tan biến v́ nàng hiểu lần đầu tiên Vivian nói thật và không dấu diếm điều cô ta hằng suy nghĩ. Dĩ nhiên câu trả lời có 1 tầm quan trọng sinh tử với cô ta. Cô ta có thể đau thương và khốn khổ như mọi người. Dù sao cô ta cũng là 1 con người và Anna bắt đầu thương xót, tuy đối với nàng điều đó có vẻ hết sức vô lư.
Thay v́ trả lời câu hỏi, Anna hỏi lại.
- Cô có thật sự yêu John không?
- Tôi vốn muốn lấy anh ấy, Vivian đáp, giọng gay gắt, cũng như chúng ta đang thành thật nói chuyện với nhau lúc này. Tôi vốn tin chắc là rốt cuộc, sớm hay muộn, anh ấy cũng sẽ lấy tôi.
- Tôi lấy làm tiếc. Anna đáp v́ không biết nói ǵ hơn.
Vivian vẫn ṭ ṃ quan sát nàng.
- Tôi không sao hiểu được v́ lẽ ǵ anh ấy lấy chị, chứ không lấy tôi, chị Anna ạ, điều đó làm tôi trăn trở, phải chăng tôi không đúng là người đàn bà anh ấy ước mong và cần có? Một người đàn bà có những mối quan tâm giống như anh, quen biết bạn bè anh và biết đón tiếp họ, 1 người đàn bà am hiểu t́nh h́nh chính trị, thành thục trong môi trường của anh. Thế nhưng anh ấy lại lấy chị, khi mà...
Lần này cô ta ngập ngừng không dám thốt ra 1 từ quá xúc phạm, và chính Anna can đảm kết thúc câu nói.
- Tôi vốn không phải là cái thứ ǵ hết chứ ǵ?
- Tôi không muốn thô bạo đến thế, nhưng v́ chính tự miệng chị nói ra...
- Đây đâu phải là sự thô bạo, mà là sự thành thật. Tôi cũng vậy, tôi cũng nói thành thật với cô: tôi tuyệt nhiên không hiểu v́ sao John lấy ḿnh, và nếu có 1câu hỏi mà tôi muốn biết lời đáp, th́ chính là câu hỏi ấy.
Vivian ngạc nhiên nh́n nàng và thở dài.
- Thật đơn giản thôi, phải thành thật nói rằng v́ anh ấy yêu chị.
Anna định phản đối kịch liệt nhưng 1 bản năng thầm kín ngăn nàng lại, không để nàng bộc lộ tâm t́nh với Vivian.
Nàng đẩy lùi ghế và đứng dậy.
- Tôi tự hỏi làm sao chúng ta có thể nói chuyện về John sau lưng anh ấy được,... như thế là không hay... cô nói sao?
Anna nói câu nói úp mở ấy với thái độ dịu dàng khiến Vivian muốn hiểu ư nghĩa thật sự của nó thế nào cũng được. Cô ta nh́n nàng với 1 ánh mắt hoài nghi như muốn đánh gía địch thủ.
- Điều đó có nghĩa là chị không muốn nói ǵ thêm với tôi nữa phải không? Tôi không trách chị đâu. Tuy nhiên tôi xin nói trước với chị 1 điều. Tôi tin chắc chị hoàn toàn trái ngược với người đàn bà thích hợp với John. Ở đây chị sẽ không bao giờ hạnh phúc và tôi tin rằng rời có ngày chị sẽ thấy ḿnh đă phạm 1 sai lầm nghiêm trọng.
Dứt lời Vivian bước ra cửa, mỗi bước chân kèm theo tiếng sột soạt của chiếc áo kim tuyến. Cô ta đă đặt tay lên nắm cửa nhưng vẫn ngoảnh lại nói với 1 giọng hết sức bóng gió:
- Anna, nếu điều này làm chị vui ḷng th́ tôi xin nói là anh trai tôi không ngớt nhắc đi nhắc lại rằng chị là 1 con người tuyệt vời.
Anna lặng im, nh́n theo cánh cửa khép lại sau lưng Vivian, rồi hết sức tự kiềm chế ḿnh bước tới lấy tấm khăn choàng lông thú trên giường, choàng lên vai và bước ra ngoài, John cùng với toàn thể gia đ́nh đứng chờ nàng dưới chân cầu thang.


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  Next