Mịt Mù Mây Khói   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  Next   
Chương 6

Một tháng sau. Vết thương trên người Tịnh Nam đă lành, nhưng anh ta trở nên lầm ĺ khó hiểu. Hôm ấy, đứng trước gương, Tịnh Nam chăm chú ngắm vết thương trên trán ḿnh. Vết thẹo vừa dài vừa sâu bị may để thẹo lại giống như một con rết nằm vắt ngang trán.
Chẳng có chút thẩm mỹ. Tịnh Nam dùng lược cố rẽ tóc phủ xuống, để che giấu, nhưng vẫn che không hết. Tịnh Nam lại lấy chiếc nón rộng vành đội lên che đựơc nhưng lại không quen.

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Anh chàng t́m đủ cách, vẫn không ổn nên bực ḿnh, rồi đâm ra đổ quạu.
Lúc đó Mộng Hân, Từ má và vú em của bé Thư Tịnh đang vây quanh con bé mới sinh. Thư Tịnh v́ thiếu tháng nên bé xíu lại gầy yếu một cách tội nghiệp. Con bé cứ hay khóc oa oa.
Ba người đàn bà phải vây quanh con bé, hết người này bế, đến người kia bồng. cả nhà lúc nào cũng đầy tiếng trẻ nít khóc, cộng với tiếng ru của ba người đàn bà, làm cho Tịnh Nam càng bực bội không chịu được. Tịnh Nam bước tới chụp lấy Mộng Hân nói:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! Tại sao suốt ngày cô cứ lo cho con bé? Cô chẳng một chút quan tâm đến tôi? không chăm sóc cho tôi chứ?
Rồi chỉ lên vết sẹo trên trán, Nam nói:
- Cô xem này, cái vết sẹo thế này tôi phải làm sao cho mọi người không thấy đây?
Mộng Hân nh́n lên vết thẹo chồng, nhưng trái tim lại để bên đứa bé nên vội vă nói:
- Thẹo th́ là thẹo, đâu có làm sao giấu đựơc. Từ từ rồi nó sẽ đầy thịt lên là xong, cần ǵ lọ Anh phải để tôi chăm sóc cho con chớ. Nó cứ khóc hoài cũng không biết nó bị bệnh ǵ mà nó lại chưa biết nó, khổ lắm.
Mộng Hân không đợi chồng nói, bỏ quay về lo cho con làm Tịnh Nam đùng đùng nổi giận. Chàng chạy theo giữ Mộng Hân lại hét.
- Tối ngày con với cái? Tại sao cô chẳng quan tâm ǵ đến tôi. Hừ trước kia cô đă không thèm ḍm đến mặt tôi, bây giờ có con, cô càng chẳng coi tôi ra ǵ. Tôi c̣n sống chết cũng mặc. Như vậy được à?
Mộng Hân tức giận kinh ngạc không kém, từ khi Tịnh Nam bị đánh trọng thương, nàng th́ ở cữ, nên hai vợ chồng cũng chưa có dịp gần nhau, căi nhau. Chuyện Tịnh Nam phong lưu ở ngoài giữa lúc nàng mang bầu, Mộng Hân đă không nói. Đúng ra Tịnh Nam phải tự giác biết sai trái của ḿnh, đằng này không những không hề, Tịnh Nam lại c̣n kiếm chuyện, không để nàng lo cho con chứ đừng nói là thương nó. Vậy th́ Tịnh Nam là con người ǵ? Mộng Hân nh́n chồng giận lắm. Vừa đẩy Tịnh Nam qua một bên, Mộng Hân nói:
- Anh định sinh sự với tôi nữa ư? Rất tiếc, tôi chẳng có th́ giờ.
Tịnh Nam lớn tiếng nói:
- Nhưng tôi muốn em phải lo cho tôi. Nếu không vậy, tôi cưới vợ để làm ǵ? Cả tháng nay tôi bị chôn chân ở nhà, bị nội kềm kẹp, không đi đâu được hết, tôi đă muốn phát điên.
- Anh thật vô lư. Anh muốn đi đâu th́ đi, ai rảnh đâu mà đi mách lại cho nội biết chứ? Chuyện anh ra đường đánh lộn ồn ào, anh tưởng là giấu đựơc nội chắc? Tôi biết không phải v́ chuyện đó, chẳng qua tại v́ anh không gặp được người ḿnh thầm yêu trộm nhớ rồi anh bực, anh kiếm chuyện gây gổ với tôi. Chứ ở nhà này có ai quan tâm đến cái vết sẹo trên mặt anh làm ǵ? Anh lo sợ người ngoài họ chê anh xấu.
Tịnh Nam hét lớn.
- Ai? Cô muốn ám chỉ ai? Sao không nói thẳng ra?
- Cả nhà này ai lại không biết đó là ai? Dương Hiểu Điệp chứ ai?
Tịnh Nam cười lớn.
- Ha ha! Th́ ra cô cũng biết ghen. Từ lúc đưa cái bài vị của Thu Đồng vào từ đường tôi đă thấy cô kỳ cục. Vậy mà cứ tưởng cô là tiên là thánh. Th́ ra cô cũng b́nh thường, người chết đi th́ chấp nhận, c̣n người sống th́ không dung.
Mộng Hân cười nhạt.
- Anh muốn đi đâu th́ cứ đi. Tôi sẽ không cản ngăn đâu, cũng không mách lại nội biết đâu mà sợ. Anh muốn làm ǵ th́ làm, miễn đùng quấy phá chuyện tôi lo cho con là được. Đi đi!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Tịnh Nam nói rồi quay qua Từ má và bà vú mới phân bua.
- Đấy nhé! Mọi người nghe rơ chứ? Cô ta đuổi tôi đi, bao giờ nội tôi hỏi, th́ các người cứ báo lại đừng có thêm bớt một chữ. Bằng không tôi sẽ đuổi hết mấy người đấy.
Nói xong, Tịnh Nam quay người bỏ đi ra ngoài. Ra đến cửa mới sực nhớ, quay vào lấy chiếc nón trên bàn phấn, rồi mới đi luôn.
Mộng Hân trở lại với Thư Tịnh. Khi đó, Thư Tịnh đă ngừng khóc. Con bé đưa mắt nh́n Mộng Hân. Nàng ôm con vào ḷng, tràn ngập nỗi bi ai.
Hôm ấy Tịnh Nam lẻn ra ngoài mà không ai biết. Sau khi học được bài học, Tịnh Nam có vẻ ngoan được vài bữa, và cũng học được cách bảo vệ chính ḿnh. Giờ đi ra ngoài lúc nào cạnh Tịnh Nam cũng có A Lượng cùng mấy tay đánh lộn chuyên nghiệp. Từ khi Mộng Hân có con nhỏ, Tịnh Nam lấy cớ ra ngủ riêng ở thư pḥng. Nên Tịnh Nam có đi đến khuya mới về cũng chẳng ai biết. Tịnh Nam cũng rất khôn, về trễ, th́ ṃ trong bóng đêm, đi thật nhẹ. Vào được pḥng là nhảy phóc lên giường lăn ra ngủ. Tăng lăo phu nhân mấy bữa đó lại bệnh, nên ngủ sớm. Đám gia nhân th́ chẳng dám dại mồm. Bữa đó, Tịnh Nam đă quậy một trận ra tṛ. Măi một tuần sau Vũ Hàng mới biết được. Vũ Hàng đă giận dữ đi t́m Tịnh Nam.
Trong thư pḥng, chỉ có hai người, Vũ Hàng hỏi:
- Mấy hôm trước, ngươi cùng mấy tay côn đồ đă đập phá hí viện Cát Tường phải không?
Tịnh Nam giả bộ ngây thơ.
- Chuyện đó tôi đă đền bù rồi? Cái ǵ hư hao tôi đều trả tiền cả. Tay chủ rạp kia c̣n ǵ mà than van nữa chứ?
Vũ Hàng giận dữ.
- Không có ǵ để than van à? Đâu phải chỉ có chuyện đập phá đâu, ngươi c̣n làm chuyện ǵ khác? Hăy tự nói ra đi. Mi đă làm ǵ tên kép Phương Hiển Đông chứ?
Tịnh Nam đưa tay lên miệng, làm dấu.
- Đừng la lớn! Đừng la lớn chứ? Chuyện này mà lộ ra là nội sẽ cấm cửa hẳn tạ Cái tay Phương Hiển Đông à? Ai bảo hắn kiếm chuyện với ta trước? Lần trước chính hắn đánh ta, mà ngươi lại chẳng giúp ta báo thù. Ta bị mất mặt bị làm nhục, v́ vậy nên chẳng qua là ta đến đ̣i nợ cũ. Rồi sao? Bộ người ta đánh ta rồi ngươi cấm ta đánh trả ư?
- Người ta chẳng qua đánh người lỗ máu đầu, c̣n ngươi? ngươi đă làm ǵ người ta chứ?
Tịnh Nam gắng giọng lên căi.
- Đâu có làm sao đâu? Hắn để sẹo lên mặt ta, th́ ta cũng để sẹo lên mặt hắn. Chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi mà.
Vũ Hàng giận phát run, túm lấy áo Tịnh Nam nói:
- Ngươi... đâu phải ngươi chỉ để sẹo lên mặt người ta, mà mi c̣n muốn hủy diệt người ta nữa, ngươi đă làm mù cả một mắt của người ta, đúng không? Con người của ngươi rơ là ác độc. người ta sống bằng nghề hát xướng. Sống nhờ cái dung mạo bên ngoài, ngươi lại làm mù mắt người ta, có phải là đă giết người ta rồi không chứ?
Tịnh Nam lúc đó mới hoảng lên, nhưng vẫn nói:
- Đâu có nghiêm trọng như vậy? ngươi đừng có nghe lời đồn đại tầm bậy, không hề có chuyện đó.
- Sao lại không? Ta đă đến hí viện Cát Tường. Ai ai cũng đều nói là ngươi cùng với A Uy, A Lượng đá thẳng vào mặt người ta, đánh người ta nặng như vậy, cha cũng đă kêu A Lượng với A Cường lại hỏi, chúng nó đều thú nhận là có chuyện đó. Mi c̣n căi nữa à?
Tịnh Nam giận dữ.
- Có nghĩa là ngươi đă đem chuyện này mách lại với chả Mi đă không giúp ta giấu chuyện này th́ thôi, sao c̣n nói lại cha biết chứ? Cha mà biết là cả nhà đều biết. Nguy thật! Nguy thật! Vậy là ta lại sắp bị cấm cung nữa rồi.
Tịnh Nam vừa dứt lời, đă nghe thấy ông Mục Bạch bước vào nét mặt giận dữ.
- Không phải là Vũ Hàng mách ta chuyện đó mà là chính ông Thạch, cảnh sát trưởng nói lại ta nghe. Ở thị trấn mọi người cũng đều biết. Mi sắp vào tù rồi biết không? Hừ, đến bây giờ mà ngươi vẫn tỉnh bơ, không cần biết người ta sống chết thế nào. Chỉ lo ăn chơi, mi nên biết nhà họ Tăng của chúng ta là nhà trung nghĩa gia truyền. Sao lại có một đứa con như ngươi? Ta chết đi hẳn là xấu hổ khi gặp mặt tổ tiên ngươi đó.
Tịnh Nam chỉ quan tâm đến chính quyền hỏi:
- Sao? Cảnh sát biết rồi à? Vậy là cái tay Phương Hiển Đông kia đă đi báo cảnh sát?
Vũ Hàng lắc mạnh đầu.
- Hắn không đi báo cảnh sát, nếu báo th́ ra ṭa xử đàng hoàng, đằng này không báo mới đáng sợ.
Ngưng một chút Vũ Hàng tiếp:
- Cảnh sát trưởng biết chuyện chẳng qua là v́ nhiều người biết quá. Cái rạp hát Cát Tường kia cũng v́ ngươi mà đóng cửa, không hát được. Mi tưởng là cả đoàn hát có thể ngồi yên mà để vậy ư? C̣n đám bạn bè của Phương Hiển Đông nữa, bọn hắn chịu yên à?
ông Mục Bạch khép cửa lại, nghiến răng nói với Nam.
- Bắt đầu từ ngày nay, mi không được ra khỏi nhà. Chắc chắn bọn chúng sẽ báo thù đấy. Mi đă làm hư một con mắt của người ta, th́ người ta sẽ lấy lại nguyên cặp mắt của ngươi thôi.
Tịnh Nam nghe vậy run bắn lên, hắn xuống giọng nói:
- Vậy th́ cha ơi, hăy t́m cách cứu con. Chắc chắn là cha và Vũ Hàng có cách mà. Đúng rồi! Đúng rồi! Ta dùng tiền đi, cho Phương Hiển Đông một số tiền thuốc to, để yên chuyện. tôi thật là xui xẻo, đụng tới chuyện nào là tốn tiền đến đấy.
ông Mục Bạch nghe nói vừa tức vừa chán nản. Quay qua nh́n Vũ Hàng như để hội ư, trong khi Vũ Hàng vẫn c̣n bực tức và nói:
- Tôi đă đ̣ lạ Qua lời của đám bạn bè của Phương Hiển Đông th́ sau khi Đông biết một mắt của ḿnh không c̣n nh́n thấy, hắn đă bỏ ăn bỏ uống, lẳng lặng rời khỏi bệnh viện đi đâu th́ chẳng ai biết. Coi như mất tích từ đó.
Tịnh Nam có vẻ ngạc nhiên rồi ngồi xuống ghế thở phào nói:
- Sao ngươi ác vậy? Không nói sớm, có phải là ta đă khỏi phải lo không? Hắn đi rồi, hay quá!
Vũ Hàng gằn giọng.
- Đỡ lo à? đừng tưởng như vậy là xong. Hắn mà mất tích th́ mới đáng ngại đấy.
Tịnh Nam căi lại.
- Tại sao vậy? Hắn mất tích có nghĩa là đă bỏ trốn. Hắn sợ bị đ̣n nữa nên bỏ chạy thôi. Hay là thế này. Ta hăy đến bót cảnh sát thưa hắn trước. Bởi v́ trước đó hắn đă đánh vỡ đầu ta mà? Ta phải ra tay trước để nắm đằng cán, được không?
ông Mục Bạch trừng mắt với Tịnh Nam.
- Thôi đi, ngươi đừng có ỉ thế ỉ quyền rồi muốn làm ǵ th́ làm. Phải để dành một chút phúc đức cho đứa con mới sinh của người chứ? Mi đă đoạt vợ người ta, rồi lại làm người ta mù mắt. Vậy mà c̣n chưa hài ḷng, muốn thưa gởi nữa à? người sao mà tàn nhẫn vậy?
Tịnh Nam đỏ mặt nói:
- Cha nói ai đoạt vợ người? Cái cô Dương Hiểu Điệp kia là của con. Bọn con đă thề nguyền với nhau trước, hay là cha cho con rước cô ấy về đi?
Vũ Hàng nghe nói, lợm giọng không chịu được vội quay bỏ đi, trước khi đi nói với ông Mục Bạch.
- Thưa cha, chuyện nhà của cha thế này, cha tự thu xếp lấy. Con chịu thua, không thể làm ǵ được rồi. Ngày mai con sẽ lên tàu, phụ cha lo chuyện buôn bán coi bộ hay hơn.
ông Mục Bạch vội kéo Vũ Hàng lại buồn bă.
- Vũ Hàng con hăy ở lại, đừng đi. Con cho cha biết bây giờ ta cần phải làm ǵ?
Và quay lại ông trùng mắt với Tịnh Nam ông mắng.
- Mày là thằng vô tích sự, có chịu im mồm để nghe Vũ Hàng nói không?
Tịnh Nam vẫn có vẻ bất phục, nhưng không nói ǵ nữa cả. Vũ Hàng không biết làm sao hơn là quay lại, nh́n Tịnh Nam một lúc thở dài nói:
- Bây giờ cái cần thiết nhất là Tịnh Nam phải cắt đứt hẳn sự qua lại với Dương Hiểu Điệp. Tuyệt đối không được đến đó nữa, c̣n chuyện hư hao ở hí viện Cát Tường, th́ chúng ta phải bỏ tiền ra đền bù thôi. Con sẽ đích thân đến đấy giải ḥa và giúp đỡ họ, để họ tiếp tục hát xướng lại. Sau đó cho người đi thông tin, nói là nhà họ Tăng chúng ta muốn ḥa giải với Phương Hiển Đông, nếu Đông chịu xuất hiện, th́ chúng ta sẽ xuống nước, mời những người có tên tuổi trong Trấn, tộc trưởng họ Tăng ra mặt càng tốt, ta sẽ mở một tiệc rượu lớn gọi là tạ lỗi. Rồi sau đấy t́m một công việc thích hợp ǵ đó cho Hiển Đông để hắn có được một việc làm lâu dài. Như thế mới có thể hóa giải được chuyện thù hằn này. Thế nào? Cha thấy có thể thực hiện được không?
Tịnh Nam chen vào.
- Sao lại nghiêm trọng đến độ như vậy?
ông Mục Bạch c̣n bực dọc.
- Sao lại không? Kể từ bây giờ, ngươi làm ơn ở yên trong nhà, chờ bao giờ mọi chuyện giải quyết mới được ra khỏi cửa nghe không?
Vũ Hàng nh́n Tịnh Nam nói:
- C̣n một điều nữa, cậu Nam nên biết là ở trong nhà cậu đang có người vợ rất hiền, rất đẹp cậu đừng đứng núi này trông núi nọ mà nên cắt đứt hết mọi dây mơ rễ má với đám son phấn bên ngoài vừa giữ được gía trị của ḿnh vừa ít gặp rắc rối.
Tịnh Nam nghe Vũ Hàng nói lộ vẻ khó chịu, nhưng nh́n thấy thần sắc khẩn trương của ông Mục Bạch và Vũ Hàng nên cũng hơi lo lắng. Anh chàng cúi đầu chẳng nói ǵ cả.
Quả nhiên Tịnh Nam đă chịu phép ở yên trong nhà. Khoảng thời gian dài hơn lần trước. Và lúc này Nam cũng không c̣n lư do ǵ ở riêng. Anh ta phải dọn về pḥng của Mộng Hân ở. Tịnh Nam rất bực dọc, nhưng Mộng Hân đă học được cái tinh thần im lặng là vàng. không phản ứng, dù Nam có làm sai hay đúng, nàng cũng dành hết thời gian cho bé Thư Tịnh. Nhưng điều này lại khiến Tịnh Nam càng khó chịu, Nam bảo là Mộng Hân “chẳng có một mùi vị đàn bà ǵ cả” như một khúc gỗ sống. Bực dọc rồi Tịnh Nam lại thở dài, trách trời trách đất, trách cả số mệnh. Trách cả cha mẹ đă chọn cho ḿnh một con vợ khô khan. Trách xong, Tịnh Nam đặt tay ra sau đầu, hướng mắt ra bầu trời xanh bên ngoài mà ngơ ngẩn. Tịnh Nam thả hồn đến với cánh bướm đa t́nh ở xa xa.
Hai tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn êm ả. Rạp hát Cát Tường, dưới sự giúp đỡ và tài trợ của Vũ Hàng đă mở cửa lại, công việc kinh doanh tiếp tục phát triển tốt. Dương Hiểu Điệp trở lại sân khấu vẫn là đào chánh như ngày nào. Gánh mỗi đêm mở màn đều đông nghẹt khách. Chỉ có anh chàng Phương Hiển Đông là vẫn biệt tăm, mọi người gần như quên hẳn anh tạ Tịnh Nam tuy bị nhốt trong nhà, nhưng tất cả những thông tin về hoạt động của rạp hát, đều được thân tín báo cáo đầy đủ. V́ vậy Tịnh Nam có vẻ bực bội, nhất là khi biết Dương Hiểu Điệp lúc này có mấy tay công tử khác đến xem diễn thường trực. Tịnh Nam chỉ muốn mọc cánh ngay để bay đến gánh hát.
Hai tháng bị nhốt trong nhà, làm Tịnh Nam càng lúc càng chịu hết nổi. Anh chàng đánh liều thông đồng với A Uy, A Lượng cùng trốn ra ngoài đường hai lần. Nhưng mỗi lần tan hát, là phải quay về ngay, không dám nấn ná lại. Có điều cái cô nàng Dương Hiểu Điệp kia, mỗi lần thấy Tịnh Nam đến xem là cô cố t́nh bẹo h́nh bẹo dáng rồi bịn rịn giả bộ hờn dỗi, bảo là Nam vô nghĩa vô t́nh, càng khiến cho Nam bứt rứt không yên. May là Tịnh Nam vẫn c̣n sợ trả thù, nên không dám nán lại cùng theo Điệp về nhà riêng. Nhưng đó là những buổi đầu. C̣n sau đó, Tịnh Nam thấy mấy lần ḿnh ra ngoài mà vẫn b́nh yên vô sự, nên có phần nào quên đi lời cảnh cáo của Vũ Hàng. Chẳng những thế, anh chàng bắt đầu hoài nghi v́ Tịnh Nam đă không ưa Vũ Hàng từ lâu, nên càng có dịp nghi ngờ Vũ Hàng. Tịnh Nam nói với Mộng Hân.
- Cái thằng Vũ Hàng đó chắn chắn là có âm mưu ǵ đây ngoài mặt nói là để giúp đỡ ta, nhưng chắc chắn là hắn đă thông đồng với cha ta, muốn nhốt măi ta trong nhà này.
Rồi như sực nhớ ra điều gi, Tịnh Nam lại nói:
- Trong chuyện này chắc chắn là cũng có phần của em. Nếu không tại sao hắn lại nói “ Ở nhà có vợ hiền... vv... ”. Đúng rồi, như vậy là ta đă trúng kế của các người. Chứ cái tay Phương Hiển Đông kia đă bị ta đập cho một trận ra hồn, làm ǵ dám xuất hiện trở lại? Nó sợ khiếp vía nên phải t́m nơi ẩn trốn đó chứ? chắc chắn là hắn không c̣n ở đây đâu.
Nghe chồng nói như vậy, Mộng Hân cũng không buồn cải chánh. Nàng quay đi cùng Từ má và vú em lo cho bé Thư Tịnh như không hề nghe thấy ǵ. Tịnh Nam thấy vợ không phản ứng, càng bực tức hơn mắng.
- Đàn bà con gái mà làm ra vẻ kênh kiệu? Ỷ học được mấy chữ là lên mặt sao? Người ta nói đàn bà con gái mà ít học, càng ít lộn xộn. Điều đó mới đúng.
Tối hôm ấy, Tịnh Nam uống rượu đến say mềm. Và khi say là dễ quên hết mọi thứ. Nam lại nghĩ đến Dương Hiểu Điệp. Bấy giờ đă hơn nửa khuya, vậy mà Tịnh Nam vẫn lẻn ra cửa sau để đến đó. Dĩ nhiên vào thời khắc đó làm ǵ có thuộc hạ cùng đỉ Tịnh Nam xách theo một chiếc đèn lồng. Anh ta vừa chệch choạng bước, vừa hát.
- Cởi chiếc nón nỉ trên đầu ra, rồi lại mặc vào chiếc long bào. Chị em trông thấy đều chạy đến. Hỏi thấy ǵ trên người ta không? Đầu là rồng, tay chân là rồng, ta có tất cả chín con rồng. Những con rồng vàng đầy nanh vuốt ự. ự.
Tịnh Nam vừa hát đến đoạn đó, th́ chợt thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen, Tịnh Nam giật ḿnh đứng sững lại sợ hăi, nhưng cố làm ra vẻ cứng cỏi.
- Ai đó? Tại sao lại làm đại gia mất hứng như vậy?
- Ta đây! Phương Hiển Đông nè!
Một tiếng lành lạnh đáp lại. Tiếp đó là bóng đao sáng loáng đâm thẳng vào ngực Tịnh Nam. Tịnh Nam định hét lên, chưa kịp th́ bóng dao thứ hai lại quét thẳng vào cổ. Tịnh Nam ngă nhào xuống đường. Khi đường dao thứ ba, thứ tư, thứ năm tiếp theo, th́ hồn Tịnh Nam đă rời khỏi xác. Bữa đó, Tịnh Nam đă lănh tổng cộng mười bảy nhát dao.
Gă Phương Hiển Đông kia hành sự xong, không bỏ trốn mà vác đao đến bót cảnh sát nộp ḿnh. B́nh thản kể lại chuyện giết người trả thù. Hắn c̣n cho biết một cách rơ ràng là đă ở ngoài cổng nhà họ Tăng, mai phục hơn hai tháng rưỡi qua.
Hôm ấy là ngày mùng ba tháng mười. Đang độ tiết thu, gió thu lạnh buốt, mưa thu rả rích suốt ngày. Nhà họ Tăng làm lễ chay ma Tịnh Nam trong ngày, và theo thông lệ. Bất cứ điều ǵ lớn nhỏ trong nhà, lễ cũng phải đi qua bảy chiếc cổng sắc phong. V́ vậy một đám tang thật to rồng rắn, với cờ trắng áo tang, với chiếc linh cữu nặng nề, vàng mă đầy đường kèn trống buồn thảm, lần lượt đi qua bảy cổng để đến khu mộ tổ của nhà họ Tăng. Dân chúng ở Bách Sa trấn một lần nữa được dịp đổ xô đến đấy.
Mộng Hân để tang chồng, bế bé Thư Tịnh vừ đầy năm tháng trong tay, chầm chậm bước. Mỗi bước nặng ngàn cân. Mộng Hân thẫn thờ, buồn khổ, nhớ lại lần mới về nhà họ Tăng cũng đi qua những cổng này. Những h́nh ảnh c̣n nóng hổi đó v́ mới vỏn vẹn có một năm hơn. Vậy mà trước có chuyện “Thu Đồng” sau lại có chuyện “Hiểu Điệp”. Cuộc hôn nhân của nàng với Tịnh Nam h́nh như chẳng có một chút ǵ là hạnh phúc. Bây giờ Tịnh Nam lại bỏ đi, tương lai Mộng Hân sẽ thế nào? Nàng thấy nó hoàn toàn mù mịt. Mộng Hân hướng mắt nh́n tới trước. Bảy chiếc cổng đá sừng sững như bảy tường rào. Bảy lời nguyền rủa, tất cả đang đè nặng lên người Mộng Hân.
Đám đông đứng quanh, một lần nữa vừa xem vừa chỉ trỏ bàn luận. Họ nói cười thản nhiên, khi thấy cô dâu mới ngày nào trở thành mụ góa. Rồi họ cũng nhớ lại lời nguyền rủa của nhà họ Trác. Những lời nguyền rủa thật ứng nghiệm. Họ kinh sợ, tỏ ra thận trọng, e dè nh́n đoàn người áo tang họ Tăng. Hương khói nghi ngút. Từ đây nhà họ Tăng không c̣n đàn ông để nối dơi.
Gia đ́nh họ Trác cũng có mặt trong đám đưa mạ Họ có vẻ buồn và hối hận. Họ rấm rức khóc, nhưng đấy không phải là khóc cho Tịnh Nam, mà là khóc cho Mộng Hân. Trong cái suy nghĩ đơn giản của họ, họ cho là tất cả v́ họ đă làm như đốt kiệu hoa mới đưa đến kết quả ngày hôm naỵ Phương Hiển Đông không phải là hung thủ, mà họ mới chính là thủ phạm. Bây giờ chuyện đă lỡ xảy ra thế này, họ không biết phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm.
Vũ Hàng cũng có mặt trong đoàn người, chàng bước đi như chiếc máy, mắt không rời Mộng Hân đang phủ khăn tang. Trong đầu hành h́nh ảnh cô dâu mới đội khăn đỏ ngày nào chưa phai, nay đă phủ khăn trắng. Vũ Hàng cũng nhớ rất rơ, cái cơn gió kỳ dị đă thổi tung chiếc mạng đỏ che mặt của Mộng Hân và kể từ cái hôm ấy, liên tục nhiều chuyện không hay đă xảy ra trong nhà họ Tăng. Để ngày nay, đúng tṛn một năm lẻ ba tháng, Mộng Hân từ cô dâu trở thành góa phụ. Trên đời sao lại có người bất hạnh đầy rẫy như thế? Tăng lăo phu nhân th́ đi giữa ông Mục Bạch và bà Văn Tú kềm hai bên. Bà bước từng bước, từng bước loạng choạng. Nước mắt làm khuôn mặt nhăn nheo của bà ướt đẫm. Ông Mục Bạch và bà Văn Tú cũng khóc. Đây là cảnh kẻ đầu bạc khóc người tóc xanh, chuyện tang thương quá đỗi.
Đoàn người lặng lẽ tiến dưới cơn mưa thu bất tận. Gió buốt từ ngoài đến trong. Ông trời cũng buồn thảm. Người trong trấn Bạch Sa không quên hôm lễ cưới ở nhà họ Tăng. Người ở trấn Bạch sa cũng không quên lễ tang ngày hôm đó.
Nhưng bi kịch chưa kết thúc ở đấy...


Chương 7

Thời gian chậm răi trôi quạ Đối với người nhà họ Tăng. Đó là một chuỗi ngày dài đăng đẳng không có tiếng cười nói trong nhà, có chăng là tiếng cười của Thư Tịnh không biết ǵ, những tiếng cười trẻ thơ kia nào có thể dựng dậy mùa xuân đă qua?
Rồi ngày tháng cũng không dừng lại. Xuân qua thu lại. Tịnh Nam qua đời tṛn ba năm. Trong cái không khí đông miên đó người đầu tiên thức tỉnh có lẽ là Tịnh Huyên.
Bấy giờ Tịnh Huyên đă là một thiếu nữ, mười chín tuổi như một đóa hoa đang khoe sắc. Nàng rất đẹp, nỗi buồn mất anh dần tàn phai trong tim nàng. Thỉnh thoảng Mộng Hân bắt gặp Tịnh Huyên cười một ḿnh. Mộng Hân tự hỏi phải chăng Tịnh Huyên đang có niềm vui thầm kín nào đấy? Có người đă làm lay động được trái tim của Tịnh Huyên chăng? Mộng Hân biết chỉ có t́nh yêu mới có đủ sức mạnh làm ánh mắt kia long lanh say đắm. Nhưng Tịnh Huyên gần như ngoài giờ học là có mặt ở nhà. Vậy th́ ai đă vào đây? Hẳn chỉ có một người, đấy là Vũ Hàng.
Khi nghĩ đến điều đó, không hiểu sao Mộng Hân lại có một chút bàng hoàng, chắc như vậy được không? cũng có thể lắm, v́ Mộng Hân thấy Tịnh Huyên rất quư trọng Vũ Hàng, lúc nào cũng ngoan ngoăn vâng lời ông anh nuôi. Vũ Hàng lớn hơn Tịnh Huyên trên mười tuổi. Nhưng với t́nh yêu tuổi tác nào thành vấn đề? Mỗi lần nghĩ đến điều đó, không hiểu sao Mộng Hân lại không vui. Ba năm qua, sống dưới mái nhà họ Tăng, Mộng Hân quư Vũ Hàng nhất. Đấy là con người đầy tự trọng nhưng lại là cánh hạc cô đơn, ít nói. Vũ Hàng không để lộ tâm tư t́nh cảm ḿnh, vậy mà mỗi lần gặp Mộng Hân, Vũ Hàng lại có cái nh́n rất lạ, cái nh́n dễ khiến tim nàng đập mạnh, má đỏ lừng. Có điều giữa hai người, ngoài sự trao đổi bằng mắt ra, là chẳng có ǵ cả, hai người đều như sợ hăi một cái ǵ. Mộng Hân dưới sức nặng của bảy cánh cổng sắc phong chẳng dám nghĩ ngợi ǵ ngoài tam ṭng, c̣n Vũ Hàng th́ ân t́nh đạo nghĩa vây chặt cũng đâu dám nghĩ vẩn vợ Nhưng mặc cho giữa hai người “Chẳng có ǵ dám xảy ra” lại như có một cái ǵ đă xảy ra. Cái đó đă xoa dịu được trái tim cô đơn buồn thảm của nàng. Nhưng đó là chuyện ngày trước, c̣n bây giờ nghĩ đến chuyện “đă có ǵ đó”, Mộng Hân lại thấy đó chẳng qua là một sự hiểu lầm. Chuyện đó khiến Mộng Hân cảm thấy đau nhói nơi tim. Rồi khi nghĩ lại cái “đau nhói” đó, nàng lại thấy giận ḿnh. Tại sao ta lại có thể nghĩ vẩn vơ một cách xấu hổ vậy? Tại sao ta lại bệnh hoạn thế? Thế là Mộng Hân cố gắng không nghĩ đến cái tên Vũ Hàng nữa. Nhưng càng không nghĩ, th́ cái tên đó lại giống như không vắng ở nơi nào. Mộng Hân như cá đă vào lưới, có vùng vẫy thế nào vẫn không thoát. Và sống trong tâm trạng như vậy. cuộc sống quả là vật vă, khổ sở.
Không phải chỉ có Mộng Hân phát hiện được tâm tính yêu đời dễ thương của Tịnh Huyên, mà gần như cả nhà đều thấy chuyện đó. Thế là một hôm, Tăng lăo phu nhân gần như đă nguôi ngoai nỗi buồn v́ mất Tịnh Nam. người cho gọi bà Văn Tú vào pḥng riêng. Rồi hai mẹ chồng nàng dâu đă bàn chuyện ǵ rất lâu trong đó sau đấy.
Khi cả nhà quây quần đông đủ bên bàn cơm tối. Tăng lăo phu nhân đă trịnh trọng nói với một người.
- Vũ Hàng, Tịnh Huyên. Hai con nghe ta nói này. Hôm nay ta có một quyết định quan trọng muốn thông báo cho mọi người biết, mà ta tin là khi nghe xong hai con nên hài ḷng, đấy là ta quyết định sẽ cho phép hai con thành hôn.
“Rổn”! chiếc bát cơm trên tay ông Mục Bạch bỗng rơi xuống đất vỡ tan. Tăng lăo phu nhân liếc nhanh về phía con trai, hỏi
- Con bất ngờ quá, nên cầm không vững bát ư? Thật ra ta cũng quên thương lượng với con trước. Nhưng đó cũng là một bất ngờ. Vũ Hàng bao nhiêu năm qua ở nhà ta, chịu cực chịu khổ, công lao không nhỏ. Ta muốn từ đây nó được danh chánh ngôn thuận trở thành một phần trong nhà họ Tăng ta, sau khi Tịnh Nam qua đời, v́ quá đau buồn ta quên không nghĩ đến, nhưng hôm nay ta như một người ngủ mê vừa tỉnh giấc. Ta thấy chúng nó một đứa chưa chồng, một đứa lại chưa vợ, mà tài sắc lại vẹn toàn, một đôi trai tài gái sắc rất xứng đôi. May là trước đây ta chưa hề hứa gả Tịnh Huyên cho ai. âu đó cũ ng là thiên ư!
Bà quay qua nh́n Vũ Hàng, giọng ôn tồn.
- Nhưng trong chuyện này, ta cũng có một yêu cầu nho nhỏ. Đấy là ta cho con vào tộc, th́ con phải đổi họ lại là họ Tăng. Dù ǵ th́ cái họ Giang của con nó cũng đâu phải là cái họ thật. Ta nghĩ chắc con làm được?
Lời của lăo phu nhân làm cả bàn ăn bối rối, chỉ có một ḿnh bà Văn Tú là cười tươi, nhưng khi nh́n thấy gương mặt biến sắc của Vũ Hàng bà hơi lạ, bà cười giả lả nói:
- Vũ Hàng, đâu có ǵ ngại ngùng, mấy năm qua con ở trong nhà ta, ta xem con chẳng khác ǵ con ruột. Hăy suy nghĩ kỹ đi, sự sắp đặt đó quá hợp lư rồi phải không? Này nhé, ta khỏi cần gả Tịnh Huyên đi, cũng không cần rước một đứa xa lạ nào khác vào nhà. C̣n con? người quản lư công việc cho ông Mục Bạch. Bây giờ trở thành người kế thừa th́ hay hơn chứ?
Tịnh Huyên lúc đó cũng không hiểu sao lại tái mặt, lúng túng lộ rơ, c̣n Mộng Hân th́ liếc nhanh nh́n Vũ Hàng ḷng tràn đầy thất vọng. Nàng nghĩ nội rơ là người cao kiến mới có được sự sắp xếp khéo léo như vậy, vừa hợp lư hợp t́nh. Hẳn Tịnh Huyên phải vui sướng lắm, c̣n Vũ Hàng? Nào có ǵ để phản đối đâu?
Tăng lăo phu nhân tiếp tục nh́n Vũ Hàng hỏi:
- Sao? con thấy thế nào? Sao chẳng nói ǵ? Chỉ cần con gật đầu, là ta sẽ chuẩn bị tiệc cưới ngay, con nói đi!
Lúc đó Vũ Hàng mới lên tiếng.
- Không được! Con nghĩ là không thể, không thể chấp nhận chuyện này.
Lời của Vũ Hàng làm ông Mục Bạch cảm thấy nhẹ nhơm. Trong khi Tăng lăo phu nhân trợn mắt.
- Con nói vậy là sao? Tại sao không chấp thuận? Không lẽ Tịnh Huyên nhà ta không xứng với con ư?
Vũ Hàng vội vă nói:
- Không phải như vậy, mà là con không xứng với Tịnh Huyên, con lớn hơn nó những mười mấy tuổi. Lúc con đến đây Tịnh Huyên chỉ là một cô bé năm sáu tuổi, con mục kích Tịnh Huyên trưởng thành từng phút ngày nên con chỉ xem Tịnh Huyên như đứa em gái của con thôi, con không thể thay đổi cái quan niệm đó, xin lỗi, xin đừng sắp xếp như vậy, nó kỳ cục làm sao đấy.
Tăng lăo phu nhân thấy tự ái bị xúc phạm nói:
- Con nói ǵ vậy? Ta đang vui sẵn sàng mở rộng đôi tay để đón con chính thức vào làm người họ Tăng. Ta muốn trao đứa cháu cưng nhất của ta cho ngươi làm vợ, ngươi lại không chấp nhận, sao lại có chuyện kỳ cục như vậy?
ông Mục Bạch lên tiếng.
- Mẹ! Cái chuyện này đâu thể gượng ép, mẹ nên tôn trọng cái ư kiến của Vũ Hàng. Nó đă lỡ xem Tịnh Huyên như em, như vậy cũng đă là quí, ta nên chấp nhận vậy thôi.
Tăng lăo phu nhân đang hớn hở, chợt nhiên như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt. Lại nghe ông Mục Bạch nói vậy, càng nóng hơn.
- Vô lư! Cái chuyện anh em chúng nó xa vời vợi, đâu phải là ruột thịt? Tịnh Huyên năm nay đă mười chín tuổi rồi, đâu c̣n là trẻ con đâu? Mười chín tuổi là đă đủ tuổi lấy chồng. Vũ Hàng, người hăy ngắm kỹ Tịnh Huyên xem.
Tịnh Huyên nghe nội nói vậy, không dằn được ̣a khóc lên rồi đứng dậy nói:
- Nội! Nội xem con là cái ǵ? Đồ vật ư? Sao chẳng nghĩ đến sỉ diện, tự ái của con chứ? Anh Vũ Hàng đă nói rồi. Anh ấy không đồng ư, không chấp nhận, người ta đă không muốn rồi mà người này một câu người kia một câu, mọi người làm con thấy xấu hổ quá.
Nói xong, Tịnh Huyên quay lưng bỏ chạy mất. Tăng lăo phu nhân trừng mắt với Vũ Hàng.
- Đấy ngươi đă xúc phạm đến cháu gái ta rồi đấy. Ngươi thấy sao? Có buồn, có đau ḷng không chứ?
- Con... con.
Vũ Hàng dứt khoát kéo ghế đứng thẳng dậy.
- Con xin nói rơ cho chư vị biết, con không thể cưới Tịnh Huyên làm vợ được, con cũng không thể thay đổi họ tên của ḿnh. Mặc dù biết mục sư Giang chỉ là một người nước ngoài. Cái họ Giang của con cũng không là cái họ thật, nhưng nó đối với con rất quan trọng. V́ mục sư Giang là người đă thu nhận nuôi nấng con, ông ấy c̣n hơn cả cha mẹ đẻ của con. V́ vậy con rất vinh hạnh được mang cái họ đó. Xin đừng nhắc lại chuyện đổi họ tên. Con cương quyết không chấp nhận, hoàn toàn không chấp nhận.
Nói xong chàng quay lưng bỏ đi. Bà Văn Tú giận dữ.
- Làm sao lại có thể như vậy được? Tịnh Huyên nào phải xấu xí ǵ, nó rất đẹp, lại c̣n trẻ, tài giỏi lại là con nhà có tiền. Có chỗ nào mà thằng Vũ Hàng lại chê chứ?
Tăng lăo phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Không thể như thế này được. Gia đ́nh chúng ta là gia đ́nh ân nghĩa với nó, mà có ân là phải báo. Hắn nợ ta nhiều quá mà, ta sẽ liệu cách.
ông Mục Bạch ngơ ngác nh́n mẹ. H́nh như mẹ Ông đă có một sự tính toán ǵ đó.
Tối hôm ấy Mộng Hân đến pḥng Vũ Hàng. Chàng vừa thấy Mộng Hân đến, là giật ḿnh chàng bước ra khép cửa lại, tựa người vào cửa hỏi:
- Mộng Hân đến đây làm ǵ?
Mộng Hân lúng túng không kém.
- Tôi, tôi vâng lệnh của nội, đến đây gặp anh để nói chuyện về Tịnh Huyên.
Vũ Hàng đứng yên, nhưng hai mắt nh́n Mộng Hân như đổ lửa, ánh mắt xuyên suốt cả tim gan, cả ư nghĩ của nàng, nó làm cho Mộng Hân như bị chết đứng, không thể động đậy được. Và cứ thế, hai người đứng nh́n nhau, nh́n thật lâu, sau cùng Vũ Hàng là người lên tiếng trước
- Mộng Hân biết không, tôi biết Hân đă năm năm naỵ Trong năm năm đó, đây là lần đầu tiên Hân bước tới pḥng của tôi. Sau khi biết Hân, tôi vẫn thường tự hỏi, đến bao giờ mợ mới bước tới pḥng này? Tôi ước ao là sẽ có ngày được cùng Hân ngồi nh́n nhau. Chỉ nh́n trong yên lặng là đủ, v́ như thế đă là vĩnh cửu. Thế rồi cuối cùng Hân cũng đến, nhưng không phải tự động, mà là vâng lệnh người khác đến đây, để nói chuyện Tịnh Huyên với tôi.
Lời của Vũ Hàng làm nước mắt Mộng Hân chảy dài. Nàng muốn giữ lại cũng không được. Vũ Hàng thấy Mộng Hân khóc, ḷng cũng bối rối. Nhưng rồi sau đấy, giọng chàng trở nên quyết liệt hơn.
- Nào bây giờ Hân đến đây để nói chuyện về Tịnh Huyên, th́ cứ nói đi! Tôi sẵn sàng nghe mà. Có phải là Hân muốn tôi cưới Tịnh Huyên không? Nếu thật vậy, chỉ cần Hân nói một tiếng là tôi sẽ vâng lời làm theo ngay.
Mộng Hân mở miệng, nhưng chẳng nói được lời nào, Vũ Hàng bước tới một bước, làm nàng sợ hăi lùi một bước. Mộng Hân đăm đăm nh́n Vũ Hàng nói:
- Tôi thường nghĩ là nếu thế gian này chẳng có ai hiểu tôi th́ ít ra c̣n Hân, Hân hiểu tôi. Bao nhiêu năm qua, đă mấy lần tôi muốn rời cái nhà họ Tăng này, mấy lần tôi định cao bay xa chạy. Nhưng rồi chỉ v́ cái ánh mắt của Hân, tiếng thở dài của Hân, khiến tôi không làm sao thực hiện được ư định đó. Mỗi một lần bỏ đi xa là mỗi lần tôi lại thấy như có tiếng gọi của ai đó khiến tôi phải quay về. Phải chăng là tôi nghe lầm? Có phải là Mộng Hân chẳng hề mong mỏi điều đó? tất cả là do tôi mơ tưởng viễn vông thôi?
Mộng Hân không dám nghe tiếp, nàng lùi ra sau một lần nữa, van nài.
- Anh có thể nói ǵ cũng được, nhưng xin đừng nói những điều đó, tôi không thể.
- Mộng Hân nói đúng.
Giọng của Vũ Hàng trở nên đầy cảm xúc.
- Tôi đúng ra không nên nói, tôi không có quyền, v́ vậy mấy năm qua tôi cứ yên lặng, để nó trong ḷng. Tôi sống trong cái tâm trạng bứt rứt. Không phải nói để Hân thông cảm, nhưng tại sao Hân lại có thể vâng lời đến đây để mà thuyết phục tôi? Trong nhà, ai nói ǵ tôi cũng có thể bỏ quạ C̣n Hân, Hân mà nói những điều đó là dùng dao cắt cổ tôi. Tại sao Hân lại có thể nhẫn tâm như vậy? Mộng Hân không thấy là tôi đau khổ, tôi đă bứt rứt nhiều rồi ư?
Mộng Hân hoàn toàn bị thuyết phục. Nàng bối rối, xúc động, ở đâu cũng nh́n thấy ánh mắt như muốn nuốt sống của Vũ Hàng. Mộng Hân sợ hăi chạy nhanh về phía cửa định ra ngoài, nhưng Vũ Hàng đă nắm lấy tay Mộng Hân giữ lại, nàng vùng vẫy, run rẩy nói:
- Trước khi mọi thứ có thể xảy đến, hăy để cho tôi ra ngoài. Đă bao nhiêu năm qua, anh đă lặng lẽ giúp tôi giữ ǵn, đă bảo vệ tôi, th́ không lẽ lúc này, anh lại đành tâm để tôi bị băng hoại, đúng không? Đúng không?
Vũ Hàng nghe vậy lập tức buông Mộng Hân ra, lùi xa, Mộng Hân thừa cơ bước tới mở cửa, rồi quay lại nh́n Vũ Hàng với ánh mắt mờ lệ, xong mới chạy nhanh ra ngoài.
Cái h́nh ảnh đó in sâu vào đầu Vũ Hàng, măi măi Vũ Hàng sẽ không quên, một lần nữa Vũ Hàng rơi sâu xuống hố không thể ngồi dậy được nữa.
Mộng Hân vừa hổn hển thở, vừa chạy nhanh về pḥng, đóng sầm cửa lại, nàng đứng tựa người vào cửa. Lấy khăn ra lau mắt. Nàng đứng như vậy rất lâu, để trấn tĩnh lại ḿnh, cố nén những t́nh cảm mănh liệt như đang thức dậy. C̣n chưa yên, th́ bỗng có một bóng người từ trong chạy tới, ôm chụp lấy tay nàng, đau khổ.
- Chị Ơi chị! Chị hăy cứu lấy em! Cứu em!
Mộng Hân giật ḿnh nh́n kỹ lại th́ ra là Tịnh Huyên, Huyên cũng đang ràn rụa nước mắt. Mộng Hân chợt có cảm giác như kẻ phạm tội bị bắt quả tang không che giấu ǵ được nữa. Mộng Hân lúng túng, ấp úng hỏi:
- Sao thế? Sao thế, sao em lại...
Tịnh Huyên ̣a lên khóc rồi quỳ dưới chân Mộng Hân.
- Chị Ơi, cả thế giới này chỉ c̣n một ḿnh chị là có thể cứu em, chị hăy cứu em!
Rồi Tịnh Huyên chụp lấy tay Mộng Hân lắc mạnh. Mộng Hân đỡ Tịnh Huyên dậy.
- Nào hăy đứng dậy đi! Đứng dậy rồi từ từ nói. Tôi ban năy đă đến đằng Vũ Hàng, hẳn cô cũng thấy?
Tịnh Huyên khổ sở nói:
- Em biết! Em biết là nội muốn chị thuyết phục Vũ Hàng, v́ cả nhà này ai cũng biết chỉ có Vũ Hàng là nghe lời chị. V́ vậy chị hăy đến gặp Vũ Hàng và nói với anh ấy là...
Mộng Hân cướp lời.
- Tôi biết! Tôi biết rồi! Có phải là cô muốn tôi nói với anh ấy là cô yêu anh ta, cô mong là anh ta đừng có phản kháng nữa, đúng không?
Nhưng lời của Mộng Hân lại làm mắt Tịnh Huyên mở thật to, Tịnh Huyên lại tiếp tục ̣a khóc. Khiến Mộng Hân tiếp tục hiểu lầm.
- Làm sao? Sao vậy? Thôi cô đừng khóc nữa, Vũ Hàng anh ấy hẳn là không phải cố t́nh muốn xúc phạm cô, chẳng qua v́ lời đề nghị kia quá đột ngột, Vũ Hàng chưa kịp chuẩn bị. Thôi cô đừng có buồn, đợi một vài hôm nữa chắc Vũ Hàng sẽ nghĩ lại.
Nhưng lời của Mộng Hân chỉ làm cho Tịnh Huyên khóc nhiều hơn, khóc lớn hơn, khiến Mộng Hân vô cùng lúng túng. Mộng Hân kéo Tịnh Huyên đến cạnh giường ḿnh, ngồi xuống, rồi hỏi.
- Chuyện thế nào? Có ǵ không phải, cô cứ nói ra đi nói rơ cho tôi nghe.
Tịnh Huyên lúc đó vừa thút thít vùa nói:
- Em không thể lấy anh Vũ Hàng được! không có lư do ǵ để em lấy anh ấy, làm ơn giúp em nói cho anh ấy biết là, dù cho nội và cha mẹ có bức ép thế nào em cũng không lấy ảnh được.
Mộng Hân nghe nói giật ḿnh, chụp lấy vai Tịnh Huyên xúc động hỏi:
- Em vùa nói ǵ? Em không chấp nhận cuộc hôn nhân này? Em không muốn lấy anh Vũ Hàng ư?
- Vâng, nhưng em chẳng biết nói sao, em sợ nói thẳng như vậy sẽ làm tổn thương tự ái của anh ấy. Thật ra th́... hiện nay em đă lỡ yêu một người khác rồi.
Mộng Hân càng ngạc nhiên hơn.
- Em đă yêu một người khác? Chứ không phải Vũ Hàng ư?
Tịnh Huyên gật đầu.
- Làm sao lại có thể là Vũ Hàng được? Từ nào đến giờ em chỉ xem anh ấy như một người anh ruột. Em làm sao có thể, có thể...
Tịnh Huyên nắm lấy tay Mộng Hân, rồi cuối cùng thú thật.
- Người em yêu là anh Thu Dương!
Mộng Hân giật ḿnh suưt nhảy lên. Tận trong thâm tâm có một niềm vui lay động. Hay quá, người cô ấy yêu không là anh Vũ Hàng! Nhưng rồi lập tức một thứ lo lắng, sợ hăi khác lại đến. Không được! Thế này không được.
Mộng Hân kêu lên.
- Tịnh Huyên! Em vừa nói ǵ vậy? Làm sao có chuyện đó được? Làm sao em và Thu Dương... em đừng có lừa chị, chuyện thế nào nói cho chị biết xem.
Tịnh Huyên chậm răi nói:
- B́nh tĩnh nào! Rồi em sẽ kể hết cho chị nghe. Em yêu Thu Dương, Thu Dương cũng yêu em. Chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, không nhớ là lúc nào. Có lẽ là ngay từ lúc chị chưa đặt chân về nhà em. Lúc đo, Thu Đồng thường đưa em về nhà học Trác, em và Thu Dương hạp nhau từ đầu. Nhưng rồi có chuyện xảy ra giữa hai gia đ́nh, chuyện đó không cắt rời hai đứa mà trái lại khiến hai em gần gũi hơn. Mỗi tuần khi em đến thầy học họa, th́ đă thấy Thu Dương đứng trước cửa chờ. Chúng em đă gặp nhau như vậy từ lâu.
Mộng Hân đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác không tin những ǵ ḿnh vừa nghe.
- Nhưng mà mỗi lần cô đi học họa, đều có a đầu Lục Châu đi cùng mà?
- Khi ra ngoài, là em cho phép Lục Châu được về nhà của cô ấy chơi. Đến giờ về Lục Châu và em sẽ gặp lại nhau dưới cổng sắc phong rồi cùng về nhà. V́ vậy Lục Châu rất thích được cùng với em đến trường. Đă mấy năm qua chẳng ai biết được chuyện đó. Tóm lại “Đạo cao một thước, th́ ma cao một trượng” mà.
Mộng Hân đi tới đi lui trong pḥng.
- Em c̣n dám đùa như vậy ư? Em có biết là làm như vậy là đă tự làm hỏng ḿnh đi không?
Mộng Hân nói, bất giác liên tưởng đến chuyện của ḿnh với Vũ Hàng. Điều này làm cho Mộng Hân bối rối, trong khi Tịnh Huyên phân trần.
- Em chẳng biết làm ǵ khác. T́nh cảm giữa em với Thu Dương ngày một nặng, khó có thể dừng lại được. Trong đời này, kiếp này, em chỉ có thể lấy Thu Dương chứ chẳng có thể làm vợ bất cứ một người đàn ông nào khác.
Mộng Hân chợt nhớ đến một chuyện hỏi:
- Nhưng mà h́nh như mấy năm nay Thu Dương đâu có ở đây, anh ta đă đến Bắc Kinh học đại học rồi mà?
- Vâng, năm nay anh ấy là sinh viên năm thứ ba, nhưng mỗi mùa nghỉ hè hoặc nghỉ đông, anh ấy đều quay về nhà. Ngoài ra chúng em vẫn thường thư từ qua lại, nếu chị không tin, em đưa thư anh ấy viết cho em để chị xem.
- Thế thư gởi về đâu, chọn địa chỉ nào?
- Em có mở một hộp thư ở bưu điện, mỗi ngày đi học em đều ghé qua đó xem có thư không, tóm lại...
- Đúng là “Đạo cao một thước, quỷ cao một trượng” mà.
- Vâng, phải cao tay ấn như vậy chứ.
Tịnh Huyên nói và trở lại vấn đề.
- Thế bây giờ chị có giúp em không? Bây giờ cách thời gian nghỉ hè c̣n những hai tháng. Anh Thu Dương lại chẳng có ở đây. Kiếm một người để bàn tính cũng khó, nếu chị mà chẳng giúp em th́ kể như em tiêu đời.
Mộng Hân đứng lại, nắm lấy vai Tịnh Huyên.
- Hăy nghe chị nói này. Em đừng có nghĩ xuẩn, cũng đừng có hành động ǵ bậy bạ. Có điều t́nh yêu của em, chị thấy sao nó mập mờ quá. Chẳng lẽ em chẳng thấy nội đă cư xử thế nào với nhà họ Trác ư? Trước kia, chỉ v́ chuyện bài vị của Thu Đồng vào từ đường, mà đă xảy ra biết bao điều rắc rối, làm tối trời tối đất. Đó chỉ mới là chiếc bài vị thôi, chứ chẳng phải chuyện người c̣n sống sờ sờ, vậy mà c̣n gặp bao nhiêu vấn đề. Bây giờ em thử nghĩ lại xem chuyện giữa em và Thu Dương, kết quả sẽ ra sao? Có kết thúc tốt đẹp không chứ? Mấy năm trước nhờ có sự giúp đỡ cật lực của Vũ Hàng, Trác lăo gia mới được vào làm một công nhân cho vườn cây nhà ḿnh. Nếu bây giờ mà nội biết chuyện của em với Thu Dương nữa, th́ chắc chắn là sẽ có chuyện không haỵ Em có biết là như vậy là em lại làm hại nhà họ Trác một lần nữa không ư?
Tịnh Huyên nghe Mộng Hân phân tích biến sắc.
- Vậy th́... vậy th́ em phải làm sao bây giờ?
- Chị cũng không biết, cái chuyện này chỉ có chị và em biết thôi, đừng để lộ ra ngoài cho bất cứ một người nào khác biết. Nội có bức ép, tra hỏi, em cũng đừng nói, bằng không sẽ có nguy cơ đấy. Em hăy nghe lời chị, em cần phải làm theo lời chị. Sau đó nếu có thể được, em nên cắt đứt chuyện qua lại với Thu Dương.
Tịnh Huyên nh́n lên.
- Em có thể bỏ mặc đời em, nhưng không làm sao không yêu Thu Dương được, chị ạ!
Mộng Hân nghe nói lắc đầu, không biết nói sao nữa. Tịnh Huyên buồn bă nói tiếp:
- Có nghĩa là chị không giúp đỡ ǵ cho em được ư? Điều nan giải nhất hiện nay của em là anh chàng Vũ Hàng. Em biết, nội một khi đă quyết định điều ǵ, là không làm sao lay chuyển được. V́ vậy chẳng có cách nào hơn là chị phải thuyết phục Vũ Hàng, để anh ấy phản kháng chứ đừng chấp nhận cuộc hôn nhân.
- Thật t́nh ḷng chị giờ cũng rối như tơ ṿ. Nhưng mà chị có thể đoán chắc với em một điều, Vũ Hàng không là vấn đề, mà cái khó ở đây là nội. Thôi th́ em hăy để chị suy nghĩ lại xem. Tạm thời em phải hứa với chị là phải nhẫn nhục. Đừng để chuyện em vừa kể cho chị nghe lộ ra ngoài. Chị hứa với em là chị sẽ cố hết sức để ngăn chặn cuộc hôn nhân đó, em đừng lo.
Tịnh Huyên ứa nước mắt, gật đầu. Cô nàng có vẻ tin tưởng, cảm ơn. Trong khi Mộng Hân lại cảm thấy bứt rứt. Ta nào có một chút quyền lực nào để làm được chuyện đó đâu? Bi kịch sẽ tiếp diễn xảy ra chăng?
Mộng Hân nh́n ra cửa sổ. Bóng cây trùng trùng, lầu các trùng trùng. Tất cả lờ mờ hiện trong sương đêm. Giữa lúc đó lại có tiếng sáo thổi vọng lại từ pḥng của Vũ Hàng. Tiếng sáo thật buồn, như hờn, như trách. Tiếng sáo càng khiến cho ḷng Mộng Hân rối rắm thêm.


Chương 8

Chuyện xảy ra trong buổi tối hôm ấy, đối với Mộng Hân thật quá bất ngờ, nặng trĩu cảm giác. Chuyện đă vuợt quá điều nàng nghĩ.
Tối hôm đó, Vũ Hàng lại thổi sáo đến thật khuya. H́nh như để báo cho cả nhà họ Tăng biết, là chàng thức trắng đêm không ngủ. Nhưng tiếng sáo đó lại làm rối loạn t́nh cảm Mộng Hân, làm tim nàng thổn thức. Chuyện bộc bạch t́nh cảm của Vũ Hàng, rồi t́nh yêu của Tịnh Huyên. Hai thứ đó cứ ở măi trong đầu. Mộng Hân biết Vũ Hàng yêu nàng nhưng không ngờ t́nh yêu lại cuồng nhiệt đến thế. Từ trước đến giờ, Mộng Hân cũng không hề phân tích xem t́nh cảm ḿnh thế nào với Vũ Hàng? Có thương yêu không? Đến mức độ nào? Bởi v́, nếu nghĩ đến chuyện đó, th́ cũng là một thứ tội lỗi. Làm sao Mộng Hân dám viễn vông nghĩ như vậy? Nhưng lời của Vũ Hàng tối hôm ấy, rơ là đă làm cho Mộng Hân có nhiều sự thay đổi. Nàng cảm thấy tận trong tâm của ḿnh đă có một thứ nhiệt t́nh nào đó đang thức dậy chuyển động trong đó. Những h́nh ảnh thuộc về Vũ Hàng lại đầy ắp. Lời của chàng ánh mắt của chàng... Mộng Hân đă cố tránh né, cố không nghĩ đến mà vẫn không được. Làm sao đây? Nàng như bị rơi vào cơn xoáy chỉ tuân theo chứ không làm sao chuyển hướng được.
Tối hôm ấy, có vẻ như Tăng lăo phu nhân cũng không ngủ được. Chắc bà cũng nghe được tiếng sáo của Vũ Hàng. Điệu sáo giống như một lời phản kháng. Càng nghe, bà càng thấy bực bội. Tại sao lại có hạng người không thức thời không biết tiến thân như vậy? Không phải chỉ không thức thời thôi, mà c̣n là vô ân vô nghĩa. Nếu không v́ mất Tịnh Nam th́ bà nào có cần Vũ Hàng... Nhưng v́ hiện nay nhà họ Tăng chẳng c̣n ai nối dơi, mới chịu hạ ḿnh cầu cạnh đến Vũ Hàng. Tại sao Vũ Hàng lại không có ư thức được điều đó? Nếu thật là không yêu thích ǵ Tịnh Huyên đi, th́ cũng phải nghĩ đến cái ân t́nh của nhà họ Tăng mà chấp nhận. Nhà họ Tăng đă không chấp nhất cái xuất thân thấp kém của hắn th́ thôi, sao hắn lại c̣n làm khó làm dễ? Duyên cớ ǵ? tại sao một đứa hoàn toàn vô sản như Hàng mà dám ngạo nghễ khinh thường họ Tăng? Tăng lăo phu nhân nghĩ măi mà vẫn không hiểu.
Ngày hôm sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Vừa tờ mờ sáng, Vũ Hàng đă bỏ đi. Tịnh Huyên th́ suốt ngày không bước ra khỏi pḥng. Bà Văn Tú thở vấn than dài. Ông Mục Bạch như ḷng đầy tâm sự. Mộng Hân bị Tăng lăo phu nhân gọi vào pḥng tra hỏi kết quả. Biết là đă thất bại, lớn tiếng mắng.
- Tại sao b́nh thường cô tỏ ra miệng lưỡi lắm mà? C̣n lúc có chuyện lại thuyết phục dở như vậy? Có chuyện mới nhờ đến, lại không làm được, thật là vô dụng! Cô không thấy đây là việc trọng đại của nhà ư?
Mộng Hân rụt rè.
- Những ǵ cần nói, con đă nói, nhưng mà vấn đề ở đây nào phải chỉ tại Vũ Hàng, mà cả Tịnh Huyên cũng phản đối.
Tăng lăo phu nhân nổi giận.
- Tịnh Huyên chỉ là một đứa con gái, cha mẹ đặt đâu ngồi đó. Nó có quyền ǵ mà chịu không chịu? Lấy một người đă biết rơ, cùng sống trong nhà, lại không muốn. Chẳng lẽ nó lại chọn một đứa hoàn toàn xa lạ Ở ngoài?
Mộng Hân cố biện hộ cho Tịnh Huyên.
- Có thể v́ Tịnh Huyên đă biết quá rơ về Vũ Hàng nên cô ấy không chịu. Con thấy th́ chuyện này là chuyện cả đời hai người, không nên gượng ép. Rủi mà sau đó họ không hợp nhau th́ cũng rắc rối.
Tăng lăo phau nhân càng khó chịu.
- Hừ! Để đó xem ai thua ai cho biết. Ta không tin là chuyện này không thành. Mặc, thử chúng nó có căi được ta không?
Mộng Hân cúi đầu im lặng. Tăng lăo phu nhân th́ đang tức giận nên đuổi Mộng Hân ra. Mộng Hân như trút được gánh nặng, vội vă quay về pḥng.
Tối hôm ấy, Tịnh Huyên chớp mắt chưa được bao lâu, th́ đột nhiên giật ḿnh tỉnh lại. Ai đó đă dùng chăn phủ chụp lên người nàng, rồi bế nàng đi. Nh́n kỹ th́ ra là thím Trương. Phía sau c̣n có cả má Du, má Chu... là những gia nhân thân tín trong nhà. Mặc cho Tịnh Huyên vùng vẫy, họ vừa bế nàng vừa chạy. Tịnh Huyên sợ quá hét.
- Mấy người định làm ǵ vậy? Buông tôi ra. Trời ơi! Cứu tôi, cứu tôi với.
Thím Trương vừa thở vừa nói:
- Xin cô hăy tha lỗi, đừng lạ Chúng tôi làm đây là theo lệnh của lăo phu nhân. Bế cô sang pḥng của Vũ Hàng thiếu gia để hai người thành thân.
Tịnh Huyên nghe vậy càng kinh hăi, hét lớn.
- Trời ơi trời! Có ai không, làm ơn cứu tôi.
Chưa dứt lời, th́ đă đến trước cửa pḥng của Vũ Hàng. V́ cửa chỉ khép hờ, nên đám người đó đă xông được vào pḥng và chẳng nói chẳng rằng, họ ném ngay Tịnh Huyên lên giường của Vũ Hàng. Người Tịnh Huyên rớt ngay lên người Vũ Hàng khiến chàng cũng giật ḿnh tỉnh giấc. Vũ Hàng chưa kịp phản ứng th́ thím Trương và đám người đi cùng đă vội vă rút lui ra ngoài cài kín cửa lại.
Tịnh Huyên la hét. Vũ Hàng vẫn chưa biết chuyện ǵ xảy ra. Tối qua, v́ thức khuya nên chàng mệt vừa chợp mắt một chút đă bị đám đông làm giật ḿnh. Tịnh Huyên sao lại nhảy vào đây? Vũ Hàng c̣n đang tự hỏi chuyện ǵ xảy ra th́ nghe tiếng Tăng lăo phu nhân ở bên ngoài, nói:
- Ta đă lật sách lịch, xem ngày, biết tối nay có giờ tốt ngày tốt nên ta đă quyết định cho các con thành thân. Cả hai đứa đều là cháu ngoan của nội, đừng có từ khước cái thiện ư của nội. Cứ thành thân đi, rồi ngày mai sẽ bày tiệc đăi họ hàng sau.
Sau tiếp đó, Vũ Hàng nghe có tiếng đóng đinh. Cho thấy là họ đang niêm cửa lại. Chàng tái mặt vội vă phóng xuống giường t́m chiếc quẹt diêm, đốt ngọn đèn trên bàn cho sáng lên. Trong khi Tịnh Huyên sợ hăi đang ngồi trên giường khóc. Cảnh đó khiến Vũ Hàng nổi nóng, chàng nói to ra ngoài.
- Nội! tại sao nội làm thế này được? thật là quá đáng. Mấy người định làm ǵ? Vô lư! Vô lư quá! phải mởi cửa ra! Như vầy là làm hại danh tiết hạnh của Tịnh Huyên đấy! Hăy mau ra mở cửa.
Nhưng Tăng lăo phu nhân đứng ngoài nói:
- Ta đă quyết định rồi, là không có sự thay đổi nào cả. Đừng có kêu hét ǵ hết. Có kêu cũng vô ích thôi. Hăy thành thân đi. Rồi mấy năm sau, các con sẽ cảm ơn những ǵ mà hôm nay nội làm. Không phải là mấy năm mà có khi chỉ là vài hôm là các con đă nghĩ khác.
Tịnh Huyên cũng nhảy xuống đất, nắm lấy chắn song hét ra ngoài.
- Nội ơi! Con van nội mà! Đừng có cư xử với con như vậy. Nội muốn con không c̣n mặt mũi ǵ với đời nữa ư?
Tăng lăo phu nhân đứng ngoài nói:
- Làm ǵ mà không c̣n mặt mũi? Đâu phải là con vụng trộm với người khác. Hay lén lút trốn theo t́nh nhân. Con chỉ là vâng theo lệnh của nội để kết hôn. Danh chánh ngôn thuận đàng hoàng. Một cuộc thành hôn vui vẻ. Thôi đừng có mắc cở, bọn ta đi đây.
Tịnh Huyên giật mạnh chấn song hét.
- Đừng, đừng, con không muốn. Nội ơi, nội phải cho con ra ngoài để con sống, nếu không mở cửa, nội sẽ phải hối hận đấy.
Thấy kêu nội không có kết quả ǵ, Tịnh Huyên lại hét.
- Cha ơi, mẹ Ơi, chị Mộng Hân ơi. Các người hăy đến cứu con. Tại sao lại cư xử với con thế này?
Lúc đó Vũ Hàng cũng hét lớn.
- Nội coi chúng con là ǵ? Thú vật ư? Nếu nội bất chấp ḷng tự tôn tự ái của chúng con, th́ cũng phải nể v́ cái t́nh cảm con người chứ? Đây là cái xă hội ǵ? sao lại có một gia đ́nh khùng điên kỳ quặc vậy? Nếu không mở cửa, tôi sẽ phá cửa.
Vừa dứt lời. Vũ Hàng chọn một chiếc ghế ném thẳng vào cửa tạo thành một tiếng “rầm” to lớn.
Cái ồn ào, tiếng la hét đó đă kéo ông Mục Bạch. Bà Từ má, Mộng Hân đến. Gần như cả nhà có mặt đông đủ. Ông Mục Bạch vừa nh́n thấy cảnh trên là muốn ngất xỉu. Ông chụp lấy tay Tăng lăo phu nhân nói:
- Mẹ, mẹ làm ǵ kỳ vậy? Mẹ phải thả chúng nó ra, đừng có gây nên một sai lầm lớn. Như vầy là trái đạo luân thường. Người đời rồi sẽ cười chê chúng tạ Và tất cả chúng ta ở đây sẽ đều xuống đia. ngục măi măi không đầu thai được. Mẹ hăy đưa con ch́a khóa. Đưa ngay cho con.
Vừa nói, ông vừa đưa tay sang người lăo phu nhân t́m ch́a khóa cửa. Vũ Hàng đứng trong nói:
- Cha, chính cha đă hứa với con là không bức ép con trong chuyện này. Vậy th́ cha có bổn phận thả con ra.
Vừa nói Vũ Hàng lại lấy đồ đạc trong pḥng ném mạnh lên cửa. Mộng Hân thấy t́nh h́nh rất căng thẳng, biết ḿnh không có quyền góp ư, vẫn chen vào.
- Nội ơi nội! Nội có nghe họ nói không? Cả hai đều phản đối mà, nếu để chuyện kéo dài, sợ có điều không hay xảy đến. Xin nội đừng hành động nóng nảy như vậy. Hăy thả họ ra đi. Chứ nếu cứ thế này... Tịnh Huyên sẽ rất xấu hổ khi ra đường.
Và giữa cảnh ồn ào trên “ầm” - Đôi cánh cửa lớn không chịu được sức của Vũ Hàng đă đổ ngaỵ Tịnh Huyên vừa thấy cửa mở, một tay kéo chặt mép áo từ trong pḥng chạy thoát ra. Mộng Hân vội vă chạy theo, lấy thêm chiếc áo khoác của ḿnh cho Tịnh Huyên, rồi kéo nàng chạy về pḥng nàng. Tăng lăo phu nhân thấy việc bất thành, giận tím cả mặt giậm chân, nói:
- Cái bọn bất hiếu này, chẳng hiểu ḷng ta ra sao cả? không muốn làm theo ư ta phải không?
Vũ Hàng t́m chiếc áo dài mặc vào. Mặc xong đi thẳng ra cửa. Ông Mục Bạch thấy vậy đuổi theo hỏi:
- Nửa khuya nửa đêm, con đi đâu vậy?
- Đi đâu cũng được, miễn rời khỏi được cái chỗ đáng sợ này.
Tăng lăo phu nhân chỉ vào mặt Vũ Hàng nói:
- Ngươi c̣n có lương tri không? Tại sao ta yêu quư ngươi mến mộ ngươi, muốn gả cháu ta cho ngươi, ngươi lại chê chứ? Chẳng lẽ Tịnh Huyên là ruồi bọ rắn rết? Đáng ghê tởm ư? Làm xấu ngươi ư? Ngươi chẳng có chút t́nh cảm nào lại đẩy nó chạy ra ngoài. ngươi có biết như vậy là làm nhục nó ư?
Vũ Hàng giận dữ hét lại.
- Người làm nhục cô ấy, không phải là tôi? Giữa đêm giữa hôm, khi không rồi bắt người ta ném vào ḷng của đàn ông. Hỏi đó là lỗi ai? Tịnh Huyên sinh ra ở cái nhà có dựng cổng sắc phong trinh tiết nữa? Không những chỉ một, mà có cả bảy cổng vua ban. Mà các vị Ở đây c̣n dám làm vậy, từ nhỏ các người đă dạy cho cô ta thế nào? Chỉ v́ một cái nam nữ thụ thụ bất thân, đến khi lấy chồng, chồng chết phải ở vậy cho đến lúc chết. Các người đă dạy cô ấy như vậy. Rồi bây giờ lại lợi dụng thân xác của cô ta, để có được một người nối dơi tông đường. Như vậy là thế nào? Các người không sợ là cô ấy uất quá sẽ chết? Hay là các người lại muốn có thêm một chiếc cổng mới được vua sắc phong cho?
Nói xong, chẳng đợi phản ứng, Vũ Hàng bỏ đi nhanh ra ngoài. Ông Mục Bạch bàng hoàng đuổi theo.
- Con định đi đâu? Đi đâu vậy Vũ Hàng?
- Con đi ra bến tàu. Con cần phải suy nghĩ xem có nên dứt khoát ra khỏi cái cơn xoáy nhà họ Tăng này không?
Tăng lăo phu nhân giận dữ réo theo.
- Dứt th́ dứt! ngươi tưởng là nhà ta phải cần tới ngươi ư? Không thể thiếu ngươi được ư?
ông Mục Bạch thấy Vũ Hàng đă giận bỏ đi, vội quay lại nói với Tăng lăo phu nhân.
- Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Lăo phu nhân nh́n đám đông c̣n đứng tụ tập, nói lớn.
- Nửa khuya làm có chút việc mà cũng không thành. Thật tức chết đi mất. Thôi tụi bây giải tán đi ngủ đi, c̣n đứng đó làm ǵ?
Quay qua bà Văn Tú, lăo phu nhân nói:
- Văn Tú, hăy đến chỗ Tịnh Huyên xem. Thật ta không hiểu, cũng không ngờ thằng Vũ Hàng cứng đầu như vậy.
Bà Văn Tú đáp.
- Vâng!
Lúc đó đám A đầu và tôi tớ trong nhà đă giải tán. Tăng lăo phu nhân mới quay sang ông Mục Bạch, hỏi:
- Có chuyện ǵ sáng mai nói được không?
Nhưng ông Mục Bạch lắc đầu.
- Không! Con sợ là để đến mai, con sẽ chẳng c̣n quyết tâm và can đảm, rồi chuyện sẽ không đến đâu cả.
Tăng lăo phu nhân chau mày ngạc nhiên nh́n ông Mục Bạch rồi không nói ǵ bỏ về pḥng, ông Mục Bạch đi theo sau. Khi đă về đến pḥng, cài cửa ngoài kỹ càng, ông Mục Bạch mới quỳ xuống thưa.
- Mẹ, con phải nói ngay cho mẹ rơ. Bằng không sẽ tạo nên lầm lẫn tai hại lớn mà ảnh hưởng đến gia phong nhà tạ Vũ Hàng nó không phải là con nuôi của con, mà chính là con ruột của con đó.
Tăng lăo phu nhân giật ḿnh, thẳng lưng lại nh́n Mục Bạch. Bà nh́n chăm chú rất lâu, rồi nói:
- Con... con vừa nói ǵ vậy?
ông Mục Bạch đau khổ và lo lắng nói:
- Mẹ! Con đâu có dám nói dối mẹ một lời nào. Vũ Hàng là đứa con mà ngày xưa khi con đến Hàng Châu buôn bán, con đă cặp với một thiếu phụ và sinh nó ra. Người đàn bà đó có tên là Ngân Thúy. Và ba mươi hai năm qua, con đă sống trong sự bứt rứt, với bí mật đó trong ḷng.
Tăng lăo phu nhân yên lặng rất lâu, rồi trừng mắt nh́n Mục Bạch.
- Có phải con không muốn nó làm rể nhà ta rồi đặt điều nói vậy chăng? Nếu nó thật sự là con của con, th́ tại sao măi đến năm nó mười lăm tuổi, con mới nhận nó làm con nuôi? Rồi đến năm nó mười chín tuổi con mới đưa nó về nhà? Nếu lúc đó con mang về nhà một đứa con ở độ tuổi sơ sinh, hoặc khoảng năm sáu tuổi, th́ c̣n có thể tin được.
ông Mục Bạch có vẻ xúc động dữ dội.
- Chẳng lẽ mẹ không tin điều con nói? Vũ Hàng là kết quả của một sự lầm lỡ của con. Nó cũng đă nếm đủ mùi đau khổ trong cô nhi viện. Chuyện này dài lắm... Lúc đó con đang kinh doanh ở Hàng Châu. Biết được Ngân Thúy, tiếc là cô ấy chỉ là một cô gái trong giới mua vui nên làm sao con có đủ can đảm mà đưa về nhà chứ? Con cũng chẳng dám cho mẹ biết chuyện ăn chơi của ḿnh. V́ bấy giờ quy luật ở nhà vợ cũng nghiêm khắc, kết quả là mùng ba tháng tư năm ấy, Ngân Thúy đă sinh ra Vũ Hàng. Chưa kịp đặt tên cho con, th́ giữa con và Ngân Thúy có một sự căi vă. Thúy th́ muốn được cùng con hợp thức hóa, để đứa con được danh chánh ngôn thuận. Con th́ lại biết là ḿnh chẳng làm sao cưới được nàng. Thế là, Thúy giận dữ, và trong phút giận dữ đó, Thúy đă bế con bỏ đi. Hôm đó trời mưa thật to, và Thúy đă mất tích luôn. Con có cho người ḍ la khắp nơi, t́m kiếm nhưng vẫn không thấy. Sáu ngày sau, mới t́m thấy Thúy, nhưng nàng đă chết. Riêng đứa con th́ chẳng thấy đâu cả.
ông Mục Bạch nói đến đây th́ khóc. Lăo phu nhân có vẻ xúc động. Ông Mục Bạch tiếp:
- Chuyện của con với Ngân Thúy cũng giống như chuyện giữa Tịnh Nam với Thu Đồng. Có cái khác là Thúy đă có với con một đứa con trai. Và trời đă phạt con, bằng cách cho bi kịch kia tái diễn một lần nữa trong nhà họ Tăng.
- Nhưng như điều con nói, thằng bé đă mất tích rồi?
- Vâng, thằng bé mất tích, nên con đă muốn điên lên. Con không tin là Thúy lại có thể để con cùng chết với ḿnh, nên con đă đi khắp thành phố Hàng Châu để t́m đứa bé. T́m măi không thấy, sau đấy con vâng lệnh cha mẹ kết hôn với Văn Tú. Những chuyện về sau thế nào không cần kể thêm. Có điều mỗi lần có dịp đến Hàng Châu là con lại đi t́m. Măi cho đến mười lăm năm sau. Con nghe nói sở nhà thờ Thánh Mẫu có một viện mồ côi. Ở đấy lại có một thằng bé c̣n nhỏ mà đă biết làm thầy thuốc, có tên là Vũ Hàng. Vừa nghe đến cái tên nó làm con đă giật ḿnh. Vội vă t́m đến đấy và gặp được linh mục Giang, con mới rơ tự sự là trong cái đêm mưa gió đó, Ngân Thúy đă mang con đến đặt trước cửa thánh đường rồi bỏ đi. Lúc linh mục Giang nhặt được th́ trên cổ nó c̣n có một kim bài. Tấm kim bài kia là quà của con tặng cho Ngân Thúy, trên đó có khắc hai chữ thảo Vũ Hàng.
Tăng lăo phu nhân trừng trừng đôi mắt, không dám tin v́ chuyện của Mục Bạch kể sao mà giống như trong tiểu thuyết quá.
- Mẹ! Mẹ làm sao biết được là lúc đó con đă sung sướng dường nào. Con muốn lập tức gặp Vũ Hàng, nhưng linh mục Giang đă ngăn lại. Người nói là thằng bé rất lanh lợi, thông minh, nhưng lại giàu t́nh cảm, dễ xúc động. V́ vậy, nếu nó biết được sự thật, tại sao ḿnh lại bị bỏ rơi, nó sẽ đau đớn vô cùng. Nó đă hận cha mẹ ruột đă bỏ rơi nó, v́ vậy linh mục Giang đă khuyên con, đừng có nhận ḿnh là cha ruột nó. Con đă nhận lời, nên mới gặp được Vũ Hàng.
Nói đến đây giọng ông Mục Bạch như tắc nghẹn.
- Khi vừa trông thấy nó, là con đă nhận ngay ra. Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, mẹ nh́n nó mà chẳng một chút nghi ngờ? Mẹ chẳng thấy cái bóng dáng tuổi trẻ của con trong thân xác nó sao?
Tăng lăo phu nhân ngẩn người ra. Rồi bao nhiêu chuyện mà trước kia không hiểu chợt nhiên như rơ ràng cả. Thảo nào Mục Bạch đă yêu quí Vũ Hàng hơn cả thằng con trai ruột Tịnh Nam. Trách nào có nhiều lúc bà thấy Mục Bạch như xuống nước năn nỉ Vũ Hàng, vỗ về Vũ Hàng, rồi Mục Bạch lại cứ bao che cho Vũ Hàng, sung sướng và hănh diện v́ thành tích mà Vũ Hàng đă đạt được, giao gần như toàn bộ sự nghiệp của nhà họ Tăng cho Vũ Hàng v... v... Trách nào... những chữ đó hiện ra liên tục trong đầu, và lăo phu nhân bắt đầu tin. Mọi chuyện quá bất ngờ, khó tin thật. Nghĩ ngợi một chút, bà nói:
- Con có cả tin lắm không? Sao con có thể chỉ dựa vào một miếng kim bài, mà tin rằng nó chính là con của ḿnh?
- Tấm kim bài đó không phải mua ở chợ mà do con đặt làm với nét chữ thảo Vũ Hàng là do Ngân Thúy viết. Ngoài tấm kim bài ra, con c̣n nhận ra được con qua những vật dụng khác mà linh mục Giang c̣n giữ lại. Đó là quần, áo, tă lót, cả chiếc nôi xách tay đựng đứa bé. Chiếc nôi này là do con và Ngân Thúy ra chợ sắm. Vả lại trên người thằng bé c̣n cả một mảnh giấy.
ông Mục Bạch vội lấy trong ví da một mảnh giấy xếp nhỏ đă úa vàng. Hai tay run run đưa cho Tăng lăo phu nhân. Lăo phu nhân mở ra xem. trong đó có hai hàng chữ, nét chữ khá thanh tú
Khói tỏa mịt mù giăng, hận oán sao trùng trùng.
Chi bằng quay về thôi. Núi sông nghe vời vợi.
Tăng lăo phu nhân thở ra. Đến lúc này th́ người cũng không biết nên vui hay buồn? Chuyện thật hay giả? Tin tưởng hay nghi ngờ? Tất cả những ư nghĩ đó chen lẫn nhau, làm bà vừa xúc động, vừa bối rối.
- Vũ Hàng là cốt nhục của nhà họ Tăng ư? Nó là quả duy nhất c̣n lại của nhà ta à? Thật vậy không? Thật không? Hay là con đặt chuyện gạt tả Trời ơi! Ta phải thế nào đây?
ông Mục Bạch đau khổ nói:
- Mẹ! Làm sao con có thể đặt điều để gạt mẹ. C̣n cái mảnh giấy của Ngân Thúy kia, con làm sao có thể sắp đặt trước để gạt mẹ chứ?
Tăng lăo phu nhân có vẻ tin hơn. Nhưng rồi người lại thấy lo lắng nói:
- Con thử nghĩ xem, cái chuyện làm hôm nay, có làm cho Vũ Hàng nó giận rồi bỏ đi luôn không? Cái thằng đó tính khí rất ương ngạnh. Vậy th́ con hăy mau mau ra bến tàu, t́m nó về đây ngaỵ Con hăy nói cho nó biết là ta đă bỏ ư định cũ. Bảo nó về liền nhé. Ở trên tàu kia đâu có ǵ để ăn, để uống, làm sao có thể sống được?
- Vâng.
ông Mục Bạch vội vă lau nước mắt, rồi đi nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa, sực nhớ ra điều ǵ, vội vă quay lại lấy tấm giấy có bút tích của Ngân Thúy xếp cẩn thận bỏ vào ví. Rồi ngước lên nh́n mẹ, ông nói:
- Bao giờ Vũ Hàng mà quay về, con xin mẹ đừng có tiết lộ cho nó biết về chuyện ban năy con đă kể với mẹ V́ đă mấy năm qua, nhiều lần con đă ướm thử nhưng thằng bé vẫn khẳng định là không bao giờ tha thứ cho cha mẹ đẻ. V́ vậy con không muốn mất Vũ Hàng một lần nữa. Sự tiết lộ có thể khiến nó bỏ đi luôn. Bây giờ đối với con, chuyện có nhận lại nhau không đă không thành vấn đề. Điều quan trọng ở đây là, nó vẫn ở bên cạnh con. Đó là niềm an ủi lớn nhất của đời con rồi.
Tăng lăo phu nhân gật đầu
- Trước khi có đầy đủ chứng cớ, mẹ cũng không nhận đại nó đâu con ngại. Nhưng mà bằng bất cứ giá nào, con hăy khuyên nó trở lại đây cho ta.
- Vâng.
ông Mục Bạch vội đáp, rồi đi ngaỵ Tăng lăo phu nhân nh́n theo. Bấy giờ bà mới như quả bóng x́ hơi ngă người xuống ghế, ḷng ngập đầy xúc động, bà lẩm bẩm nói:
- Ông trời có mắt, không để cho nhà họ Tăng ta tuyệt tự. Đúng không? Có đúng vậy không? Thằng Vũ Hàng. Trời ơi! Suưt tí nữa th́ ta đă làm chuyện đảo lộn luân thường đạo lư. Để cho hai anh em nó, không ngờ lại có chuyện như vậy được.
Bà nh́n ra cửa. Lúc đó trời đă tờ mờ sáng nhưng sương đêm vẫn c̣n phủ vây lầu các, hoa viên. Bà chợt nghĩ đến hai câu thơ của Ngân Thúy
Khói tỏa mịt mù giăng, hận oán sao trùng trùng.
Chi bằng quay về thôi. Núi sông xa vời vợi.
Nh́n lại đám sương khói phủ kín nhà ḷng chợt thấy thê lương. Đời quá nhiều phức tạp chỉ tội cho Vũ Hàng, thằng bé thật bất hạnh.
Khi ông Mục Bạch đến bến tàu th́ trời đă sáng hẳn. Vũ Hàng đang đứng dưới tán một cây to, nh́n ra ḍng sông, ḷng Vũ Hàng có trăm mối cảm hoài. V́ lần ra đi này, Vũ Hàng sẽ măi măi không quay trở lại. Nhưng Vũ Hàng chẳng đành tâm bỏ rơi người đàn bà góa bụa cô đơn? Chàng thấy hài ḷng v́ ít ra là đă bày tỏ ḷng ḿnh cho nàng biết. Nhưng nỗi buồn của Mộng Hân, giọt nước mắt của nàng, thái độ ngập ngừng ưu tư đó như những chiếc chân bạch tuộc cứ giữ lấy chân Vũ Hàng. Đừng đi... đi rồi Mộng Hân sẽ sống ra sao đây? Nhưng nếu không đi, ta sẽ phải xử sự thế nào?
Và đang trong lúc phân vân, th́ ông Mục Bạch đến. Ông Mục Bạch vừa thở vừa nói:
- Ta đến đây để nói với con, nội đă nghĩ lại, không bắt con làm những việc đó nữa đâu. Hăy bỏ qua tất cả. Coi như chưa xảy ra, và hăy theo cha quay trở về nhà.
Vũ Hàng nh́n khuôn mặt hốc hác của ông Mục Bạch cảm động nói:
- Con không về đâu, con về lại gặp chuyện với nội. Cha đừng khuyên con nữa, để cho con tỉnh táo suy nghĩ.
ông Mục Bạch vội nói:
- Không đâu! Đích thân nội đă nói với cha rồi mà. Nội bảo sẽ không nhắc lại chuyện cũ, con cũng nên quên chuyện đó, mà theo cha trở về.
Vũ Hàng buồn bă.
- Thưa cha, con xin thưa rơ. Con cảm thấy là rồi một ngày nào đó, con sẽ bị người họ Tăng làm phát điên đi mất. Người kia th́ cố gắng kéo con, đẩy con ra ngoài. Người th́ cố gắng kéo con trở lại. Hai cái sức mạnh đối nghịch đó như tṛ kéo cọ Con lại đứng giữa, sẽ bị xé ra làm hai mảnh.
Rồi Vũ Hàng lấy tay xoa xoa trán.
- Con phục nội, nhưng con cũng rất sợ người. Con nghĩ đây chỉ là kế hoăn binh. Khi con quay lại, những quỷ kế khác sẽ được bày ra. Có thể là rồi con sẽ bị thuốc chết.
- Không có chuyện đó đâu. Chẳng bao giờ có chuyện thuốc con. Hăy tin tưởng cha.
- Có tin cha cũng nào có ích ǵ? Quyền lực nằm trong tay nội cơ mà?
- Ta bảo đảm với con là nội không c̣n làm khó dễ con nữa. Thật đấy bởi v́...
Mục Bạch nh́n Vũ Hàng, không kềm chế được nói:
- Bởi v́ ta đă thú nhận với nội, con là con ruột của ta, chứ không phải con nuôi. Một đứa con mà ba mươi năm trước, ta đă bỏ rơi ở Hàng Châu v́ khiếp nhược, ta đă yêu mẹ nó mà chẳng dám đương đầu với gia phong.
Vũ Hàng nghe giật ḿnh, nh́n thẳng vào mặt ông Mục Bạch. Trong khi đó ông Mục Bạch thấy ḿnh lỡ lời, sợ hăi nh́n Vũ Hàng. Vũ Hàng chựng lại một phút, rồi chợt buông tiếng cười lớn
- Ha ha! Thật con chẳng dám tin. Cha mà cũng dám bịa được một vở kịch. Cha đem vở dịch đó ra hù nội. Kết quả thế nào? Nội cũng bị gạt chứ?
ông Mục Bạch nghe Vũ Hàng nó cảm thấy thất vọng, nhưng chỉ đứng yên.
- Chỉ tiếc là vở kịch đó lại dở quá, cha bảo con là đứa con mà cha đă có được khi ở Hàng Châu? Thế tại sao nó lại vào viện mồ côi ở nhà thờ Thánh Mẫu để trở thành một đứa cô nhi chứ?
ông Mục Bạch lắc đầu.
- Con khoan thắc mắc. Cứ lắng nghe cho hết câu chuyện. Biết đâu con cũng thấy đó là sự thật chứ?
Vũ Hàng đổi sắc mặt ngaỵ Vũ Hàng không c̣n cười, mà nói một cách nghiêm khắc.
- Cha có thể đem cái chuyện đó ra gạt nội, nhưng cha đừng ḥng nói chuyện đời xưa với con. Con không thích ai đem chuyện riêng tư của ḿnh ra để pha tṛ. Chuyện tối qua cho thấy là nội đă hành động quá đà. Và trong khi tinh thần chưa tỉnh táo, cha nói thế nào người cũng nghe. Đó là điều rất b́nh thường. V́ hiện nay, nội đang cần một người để nối dơi tông đường, rất cần! Nhưng con th́ khác. Con không dễ bị thuyết phục đâu. Nói thẳng, con đă nh́n thấy mưu đồ. Đây chẳng qua là muốn con ở rể không được, nên định nói thế để hợp thức hóa điều trên. Lập trường con th́ rất rơ ràng. Con bảo không và măi măi không. Xin đừng bày mưu để mà sửa đổi họ tên con nữa.
- Thật ra th́ con cũng nào có rơ cha mẹ ruột của con là ai? Mà giữa chúng ta lại có một cái duyên kỳ diệu. Con chẳng giả định được ta là cha thật của con được ư?
Vũ Hàng giận dữ nói:
- Làm sao có chuyện giả định kỳ cục đó? Con là đứa con bị cha mẹ bỏ rơi. V́ vậy không thể viện dẫn bất cứ lư do ǵ như không nuôi nổi hay nuôi không được. Chẳng bao giờ con tha thứ cho họ được. V́ vậy, nếu nói cha đây là cha thật của con th́ coi như cái ơn nuôi dưỡng mười mấy năm qua, cũng bị cái khoảng mười lăm năm vứt bỏ kia xóa sạch cả chẳng c̣n nghĩa lư ǵ hết.
Lời của Vũ Hàng làm cho ông Mục Bạch lặng thinh. Ông đau đớn, nhưng chẳng nói ǵ được. Mồ hôi vă như tắm trên lưng ông. Vũ Hàng nh́n cha nuôi chợt thương hại nói:
- Thôi cha hăy về ngủ đi. Mấy ngày qua cha đă bị nội làm cho mệt lả. Con nghĩ cha cũng khổ lắm. Đừng lo ǵ cho con, chuyện con làm con chịu.
ông Mục Bạch buồn bă nói:
- Làm sao cha bỏ mặc con được? Cha đă nói với con, tất cả những rối rắm đă qua mà sao con chẳng nghe lời ta mà trở về? Con muốn thế nào nữa chứ?
- Con ư? Con định trở về nhà thờ Thánh Mẫu?
- Con làm vậy để làm ǵ?
Vũ Hàng buồn bă.
- Con thật sự muốn trở về đó. Bởi v́ con rất nhớ cái thời con c̣n ở đấy. Nơi đó tuy nghèo, không sung túc như ở đây, nhưng con có thể giúp cho linh mục Giang một tay, chăm sóc những đứa bé mồ côi kia, trên phương diện tinh thần, nó cũng có ư nghĩa như là phụ giúp cha trong việc kinh doanh. Con ở lại trong nhà họ Tăng, cũng bị g̣ bó và cô độc, v́ vậy, con rất khát khao tự dọ Con muốn có một khoảng trời rộng bao la để vẫy vùng. Con cũng không thích gia đ́nh phong kiến như ở nhà, những nghi thức vô bổ, những quan niệm cổ hủ. Tất cả những thứ đó chồng chất đă đè con muốn ngạt thở làm con khó mà tồn tại được.
ông Mục Bạch lo âu.
- Đừng! Đừng nói thế. Ta không để con bỏ đi đâu. Linh mục Giang đă có rất nhiều trẻ mồ côi. C̣n ta, bây giờ chỉ có một ḿnh con. Con cho ta là ích kỷ, là v́ mất Tịnh Nam nên chọn con cũng được, nhưng có thế nào, th́ ta cũng không muốn mất con lần nữa. Trong tận cùng trái tim, ta đă xem con như con ruột ḿnh. Ta đă bị mất mát quá nhiều. Bây giờ ta không muốn ḿnh lại bị mất thêm.
Vũ Hàng an ủi.
- Con rời khỏi nhà họ Tăng cũng không có nghĩa là cha mất con. Bây giờ điều cấp bách là cha hăy t́m một người nào đó thế con làm việc thôi.
ông Mục Bạch đau khổ.
- Sao con nằng nặc đ̣i đi vậy chứ? Chẳng lẽ trong cái nhà này, chẳng c̣n một cái ǵ để con quyến luyến nữa ư?
- Chuyện đó...
Vũ Hàng nói đến đó ngập ngùng rồi im lặng, mắt chàng nh́n về hướng xa xa chợt tṛn xoẹ Ông Mục Bạch ngạc nhiên nh́n theo. Thấy Mộng Hân với bé Thư Tịnh đang chậm răi tiến tới. Ông Mục Bạch lo lắng hỏi:
- Mộng Hân, con đến đây để làm ǵ? Nhà có chuyện ǵ nữa ư?
Mộng Hân đáp.
- Dạ không có. Con dẫn bé Thư Tịnh ra đây dạo mát. Thấy cha và anh Vũ Hàng đứng nói chuyện nên ghé qua.
Rồi Mộng Hân nh́n sang Vũ Hàng, ánh mắt buồn bă.
- Ở nhà mọi thứ đă mưa tạnh gió ḥa. Ban năy nội cũng sang pḥng của Tịnh Huyên, báo cho cô ấy biết, là không nhắc đến chuyện bắt rể ǵ cả. V́ vậy Tịnh Huyên đă vui vẻ. Anh cũng đừng ngại là khi quay về sẽ gặp phiền phức nữa. Tịnh Huyên ban năy cũng nói lúc nào cũng xem anh như người anh cả của ḿnh, một ông anh cả thật sự. Nội th́ cũng rất hối hận, muốn tôi đến đây xem thử có thuyết phục được anh trở về không?
Vũ Hàng thở dài.
- à! Th́ ra mợ đến đây cũng vẫn là vâng lệnh nội bảo nữa. Đến để thuyết phục tôi ư?
Lời của Vũ Hàng như gáo nước lạnh tạt vào mặt Mộng Hân, làm nàng tái mặt, không nói được lời nào. Vũ Hàng thấy vậy chợt nhiên hối hận. Nghĩ là ḿnh đă lỡ lời xúc phạm nàng, nên nh́n xuống. Thật ra th́ Vũ Hàng đâu có muốn nói như thế. Chàng có những điều khác định nói hơn nhưng v́ trước mặt ông Mục Bạch, cô bé Thư Tịnh nữa, chàng chẳng biết mở lời thế nào?
ông Mục Bạch th́ coi sự hiện diện của Mộng Hân như được cứu tinh, nên nói:
- Mộng Hân, con hăy giúp ta khuyên Vũ Hàng. Ta đă nói hết lời mà Vũ Hàng vẫn giữ ư định bỏ đi. Vũ Hàng nói, sống ở nhà ta cứ bị giằng co, g̣ bó, ngạt thở muốn t́m một khoảng trời tự do để thở. Vũ Hàng coi nhà chúng ta như cái địa ngục không bằng. Nào có nghiêm trọng như vậy, phải không con? Con hăy khuyên nó đi.
Mộng Hân nh́n Vũ Hàng với ánh mắt đẫm lệ.
- Bây giờ con nói ǵ đi nữa, khi anh ấy không thích nghe th́ cũng bằng thừa. Thôi, không nói th́ tốt hơn.
Vũ Hàng nghe lời Mộng Hân nói chợt nhiên bao nhiêu ư chí tan ră, ḷng chàng đầy xót xa, Vũ Hàng lắc đầu nói:
- Thôi được. Có là địa ngục cũng được. Nghẹt thở cũng được. Sống chết thế nào cũng được. Tôi sẽ ở lại. Các người đă thắng. Thôi, chúng ta cùng về đi.


Chương 9

Lúc Vũ Hàng quay về, th́ rơ là Tăng lăo phu nhân không c̣n nhắc đến chuyện cũ. Chẳng những không nhắc mà thái độ của người như có rất nhiều đổi thaỵ Bà trở nên dịu dàng hơn với Tịnh Huyên và Vũ Hàng. Dịu dàng một cách kỳ lạ. Nhất là với Vũ Hàng, bà thường ngồi yên lặng ngắm chàng. Khi ngồi bên bàn ăn, bà cũng hay gắp món ngon bỏ vào chén cho chàng. Những cử chỉ âu yếm này, trước kia Tịnh Huyên c̣n chưa được hưởng. Điều đó khiến cho bà Văn Tú, Mộng Hân và cả Tịnh Huyên phải ngạc nhiên.
Nhưng chẳng ai dám tỏ một cử chỉ ǵ khó chịu. Ông Mục Bạch th́ biết rơ nguyên dọ C̣n Vũ Hàng th́ khỏi nói, cũng biết đó là hậu quả của màn kịch mà ông Mục Bạch đă tạo ra. Có điều chàng không v́ thế mà xúc động, trái lại cảm thấy ngượng nghịu khôn cùng. Nhưng thà vậy c̣n đỡ hơn là bị ngược đăi. Do đó Vũ Hàng cố lặng thinh, để Tăng lăo phu nhân muốn làm ǵ th́ làm.
C̣n Tịnh Huyên th́ sau khi qua khỏi cơn ác mộng, như người được sống lại từ cơi chết. Chỉ biết cảm ơn trời đất, nhưng giữa nàng với Vũ Hàng đă có một cái ǵ ngăn cách, e dè. Nhiều lúc nàng muốn gặp Vũ Hàng để giải thích hành vi của ḿnh. Nhưng rồi lại chẳng dám. V́ vậy, hai người khi chạm mặt chỉ cười chào, rồi thôi. Vũ Hàng vẫn ngụ trong căn pḥng cũ của chàng. Đôi cửa bị găy đă được thay mới. Vũ Hàng ở đây mà ḷng cứ thấp thỏm, chờ đợi một cơ hội để được gặp riêng Mộng Hân, v́ chàng có rất nhiều thứ muốn nói với Mộng Hân, nhưng mà chẳng hiểu sao, Mộng Hân như cố t́nh trốn tránh. Mỗi lần dùng cơm xong là nàng vội vă quay về pḥng. Ngồi trong bàn, Mộng Hân cũng không dám chạm mặt với Vũ Hàng. C̣n lúc b́nh thường th́ khi nào bên cạnh Mộng Hân cũng có bé Thư Tịnh, hoặc Từ má, chứ không bao giờ nàng đi một ḿnh cả. Chuyện đó làm cho Vũ Hàng muốn phát điên lên, chờ và đợi như lửa đốt dần dần tim chàng làm Vũ Hàng đau buốt từng sợi thần kinh. Vũ Hàng không biết là ḿnh có thể chịu đựng t́nh trạng này được bao lâu nữa. Ở đâu chàng đều nh́n thấy cái tên Mộng Hân. C̣n Mộng Hân th́ gần trong gang tấc nhưng sao lại xa vạn dặm.
Gần như đêm nào Vũ Hàng đều thổi sáo, Mộng Hân có nghe đấy chứ, nhưng lại chẳng phản ứng ǵ. Rồi Vũ Hàng cố t́nh đi ngang qua cửa pḥng Mộng Hân. Nhưng chỉ nghe bên trong như đầy tiếng cười nói của bé Thư Tịnh, Từ má, vú em và đôi khi cả Tịnh Huyên nữa, mà chẳng có tiếng Mộng Hân đâu. Vũ Hàng biết Mộng Hân cố t́nh lánh mặt, không muốn tạo bất cứ cơ hội nào cho chàng. Có nghĩa là Vũ Hàng không c̣n một hy vọng nào. Phải chăng Mộng Hân muốn chàng chết? Vũ Hàng muốn phát điên lên v́ cái ư nghĩ đó. Chàng nhớ Mộng Hân, yêu Mộng Hân mà cũng hận Mộng Hân vô cùng.
Và rồi, có một ngày nọ. Vũ Hàng cũng gặp được Mộng Hân. Đó là lúc Từ má cùng Mộng Hân dẫn bé Thư Tịnh đi dạo, Mộng Hân đi được một ḿnh phía trước. Khoảng cách đủ để Vũ Hàng nói nhỏ với Mộng Hân mà người khác không nghe thấy.
- Mười hai giờ khuya nay tôi sẽ sang pḥng Hân đấy.
Mộng Hân nghe nói giật ḿnh.
- Không được, lúc gần đây bé Thư Tịnh cùng ngủ chung pḥng với tôi.
Vũ Hàng biết muốn nói nhiều cũng không được, v́ bé Thư Tịnh đă tới phía sau. Chàng vội nói nhanh.
- Vậy th́ Hân phải sang pḥng tôi. Tôi nằm đợi đấy, nếu Hân không qua, th́ tôi sẽ bất chấp tất cả. Tôi sẽ sang gọi cửa pḥng Hân. Gọi đến bao giờ mợ mở cửa th́ thôi. Lúc đó, nếu người trong nhà mà có nghe thấy, tôi cũng mặc.
Nói xong, Vũ Hàng vội bước đi, để Mộng Hân đứng đấy với một tâm trạng lo lắng, sợ hăi.
Tối hôm ấy, Vũ Hàng lại thổi sáo liên tục, thổi măi đến mười một giờ khuya. Tiếng sáo của chàng làm tâm thần Mộng Hân bất định, lo lắng. Mộng Hân chờ đến mười hai giờ khuya, thấy vú em và bé Thư Tịnh đă say ngủ mới rời pḥng. Bên ngoài, hoàn toàn yên lặng. Vậy là cả nhà đă ngủ saỵ Mộng Hân lần ṃ trong bóng đêm, đi về phía pḥng Vũ Hàng với một trạng thái căng thẳng. Đến nơi Hân c̣n chưa kịp gơ th́ cửa xịch mở. Vũ Hàng kéo Mộng Hân vào thẳng trong pḥng.
Cửa khép lại sau lưng.
Vũ Hàng và Mộng Hân nh́n nhau. Mắt chàng như hai ánh lửa cháy rực. Mộng Hân bị động đứng tựa người vào cửa, trái tim đập liên hồi. Vũ Hàng đứng chận nơi cửa, nhốt Mộng Hân trong ṿng tay kềm tỏa của chàng.
- Em định lánh mặt tôi đến bao giờ? Suốt cả đời ư? Em muốn để tôi chết v́ nhớ thương? Em muốn tôi phải hủy diệt?
Những câu hỏi đó làm Mộng Hân khó đáp. Nàng vừa sợ vừa lo, vừa đau khổ. Nàng muốn trốn lánh, nhưng trốn đâu bây giờ? Và Vũ Hàng không chờ câu trả lời của nàng. Đôi tay khép lại, Mộng Hân đă nằm gọn trong tay chàng. Rồi môi chàng cúi xuống làm nàng không thở được, không nghĩ ngợi được ǵ cả. Mọi thứ như lửa cháy. Nó lan truyền rất nhanh, nó đă bắt vào thùng thuốc súng, và... “Bùm! “
Mộng Hân bị cháy tan, những ngọn lửa nóng mà tuyệt vời, lan truyền từng tế bào, từng sợi thần kinh trên cơ thể... có chết đi trong khoảnh khắc đó cũng cam đành. Măi một lúc sau, Vũ Hàng mới ngẩnh lên và lư trí của Mộng Hân mới hồi phục. Nàng mở mắt thật to, mặt của Vũ Hàng chỉ cách nàng trong gang tấc. Màu mắt đen như bóng tối với những ánh sao. Vũ Hàng là sao dữ, là ma lực, là địa ngục nhưng cũng là thiên đàng của nàng? Không! không thể được... Như vầy sẽ đưa đến hủy diệt. Thế này là tội lỗi. Tại sao ta lại có thể để cho ḿnh rơi vào nỗi u mê này, Mộng Hân nghĩ và lắc đầu, lắc đầu... Nhưng lời của Vũ Hàng đầy xúc động. Đôi tay chàng ôm lấy đầu nàng.
- Đừng có lắc đầu. Em đừng có lắc đầu nữa. Những ngày qua cái làm tôi đau khổ nhất là không biết ḷng em nghĩ sao. Bây giờ th́ tôi biết rồi, chỉ cần biết được là tôi đă an tâm. Kể từ hôm nay, dầu sôi lửa bỏng thế nào, tôi cũng theo em, tôi không c̣n sợ ǵ nữa, tôi bất cần ǵ hết.
Mộng Hân lắc đầu, run rẩy trong ṿng tay của Vũ Hàng, xâu xé bằng những giọt nước mắt, bằng những cái lắc đầu.
Vũ Hàng nh́n người yêu, đau ḷng nói:
- Đừng có lắc đầu nữa! Đừng có lắc đầu mà em.
Nhưng Mộng Hân vẫn tiếp tục. Vũ Hàng van nài.
- Tại sao em cứ lắc đầu măi vậy? Anh muốn hôn em. Hăy đứng yên để anh hôn.
Vũ Hàng cúi xuống, nhưng lần này Mộng Hân đă phản ứng. Nàng đẩy Vũ Hàng ra, cố tránh né nụ hôn. Và không biết nghĩ sao, Mộng Hân đă thẳng tay tát cho Vũ Hàng một cái tát thật mạnh.
Cái tát tai đó làm Vũ Hàng ngạc nhiên lùi ra sau. Bây giờ, giữa hai người đă có một khoảng cách rộng. Họ nh́n nhau, mặt Mộng Hân tái mét, với những hơi thở dồn dập.
- Tại sao anh lại cư xử với tôi như vậy? Lúc đầu anh đă bức tôi phải đến pḥng anh, rồi anh lại hành động thế này. Anh đă xem tôi là một con người thế nào? Phải chăng là loại đàn bà buông thả, chẳng biết đạo lư hay liêm sỉ ǵ cả. Anh làm thế là bức hiếp tôi, đẩy tôi xuống vực thẳm, đến đường cùng, anh có biết không?
Mộng Hân vừa khóc, vừa nói tiếp:
- Anh đă quên rồi ư? Tôi vẫn là dâu con nhà họ Tăng, vẫn là vợ góa của Tịnh Nam cơ mà?
Lời của Mộng Hân làm Vũ Hàng đau nhói. Chàng chau mày, mồ hôi đă vă ra.
- Em nói chi những lời tàn nhẫn vậy?
Rồi chàng nh́n Mộng Hân với ánh mắt giận dữ.
- Em đă rơ ḷng tôi đối với em thế nào mà? Tôi yêu em, mà cũng rất kính trọng em. Trên đời này chưa có một người nào có được vị trí đó. Trong cái yêu của tôi có lẫn cái thương xót, ngưỡng mộ. Tôi nhớ em gần như muốn phát điên lên được. Và với cái t́nh cảm như vậy, có chỗ nào là bất kính, là xem thường đâu? Tại sao em lại bảo tôi là bức bách, là làm nhục ư? Tất cả chẳng qua v́ yêu quá không dằn được. Năm năm qua, tôi đă đè nén, tôi bị cái t́nh yêu đó dày ṿ, tôi như con thú bị thương khắp ḿnh. Tôi muốn bỏ trốn, em lại chẳng cho tôi trốn, tôi bỏ đi, em lại khuyên tôi ở lại. Lúc ở tại bến cảng, em tưởng là tôi không nghe được tiếng nói của con tim em ư? Cũng v́ thế mà tôi phải nén hết nỗi đau nhục nhă dày ṿ. Tôi lại quay về. C̣n em? Em lại giống một kẻ sợ ma, sợ rắn độc cứ né tránh tôi. Em có biết là em làm thế đă khiến tôi đau khổ cỡ nào không? Em cũng biết là tôi muốn thấy em nh́n tôi, hay nói với tôi một lời, nhưng em lại nhẫn tâm phớt lờ, em khiến tôi thất điên bát đảo. Bây giờ lại c̣n gieo tiếng oán cho tôi, kết tôi trăm tội, sao em tàn nhẫn như vậy?
Mộng Hân khóc như mưa, không nói ǵ cả. Vũ Hàng lắc đầu nói:
- Thôi được, nếu em cho rằng t́nh yêu của tôi là sự sỉ nhục với em. Vậy th́ em hăy đi về đi. Nếu trong tim em chẳng có tôi, mà chỉ có mấy chữ tứ đức tam ṭng đó, th́ em đừng đứng đây nữa. Và từ đây về sau, tôi hứa là sẽ không đến quấy rầy em. Chỉ mong khi tôi rời khỏi nhà họ Tăng này, em đừng có ngăn cản nữa. Tôi rơ thật là một thằng ngu, một thằng khùng chẳng hiểu cái ư của em ra làm sao cả.
Mộng Hân cắn chặt môi, đau buốt. Nàng đứng đấy sững người như tượng, nhưng cuối cùng rồi, nàng cũng lắc đầu, quyết định. Nàng bước vào phía cửa, Vũ Hàng nói:
- Có thật là em đi thật ư?
Mộng Hân nghẹn giọng.
- Vâng. Tôi phải đi! Đúng ra tôi không nên đến đây, không nên đứng ở đây để nghe anh nói những lời vừa rồi. Anh đă dùng những lời lẽ, những t́nh cảm riêng tư để bức tôi, quật ngă tôi. Nhưng rồi tôi nhớ, tôi đă làm lễ bái cổng sắc phong trinh tiết trước khi vào nhà. Và ở đấy, có lẽ v́ linh hồn tôi trong trắng, nên chiếc khăn che mặt của cô dâu đă bay đi, và người đầu tiên tôi thấy mặt là anh, chứ không phải anh Tịnh Nam. Kể từ hôm đó, bất cứ cái ǵ của anh, từ hành động đến lời nói, đều ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Ngay lúc đó, tôi sinh bé Thư Tịnh, nếu chẳng có anh, có lẽ tôi đă chết. Tại sao trên thế gian này lại có một người như vậy làm chỉ Tôi đă sống, nhưng sống quá khổ sở. Trong cái cuộc sống đó, thỉnh thoảng nghe được giọng nói của anh, nh́n thấy khuôn mặt của anh chẳng hiểu sao tôi lại thấy hạnh phúc. Tôi đă tưởng là anh cũng như tôi. Yêu, nhưng vẫn ở trong khuôn phép. Cùng sống trong cùng một mái nhà th́ chỉ nên yêu thầm, lặng lẽ ngưỡng mộ, lặng lẽ nhớ nhung, tương tư cho măi đến suốt cuộc đời là đủ rồi, cần ǵ phải phá vỡ cái yên lặng đó? Mạo hiểm không sợ là cả cái quyền yêu thầm kia cũng bị mất ư? Anh tưởng là chỉ có một ḿnh anh là khổ, là phải đè nén t́nh cảm. Anh cho tôi là tàn nhẫn, nhưng thật ra chính anh mới là người tàn nhẫn đấy. Không những chỉ tàn nhẫn mà c̣n hành động một cách vô trị Tôi nào phải là gỗ đá mà không biết nghĩ đến anh? Thôi được, coi như tôi đă đến đây một cách vô bổ. Và chuyện này nên dừng lại ở đây. Từ rày về sau, mỗi người chúng ta mỗi hướng. Đừng ai quấy rầy ai nữa hay hơn.
Nói xong, Mộng Hân vội đẩy cửa. Nhưng Vũ Hàng đă nhanh chóng chận lại chàng xúc động nói:
- Vậy là... vậy là được rồi, qua điều em vừa nói, anh đă hiểu. Nếu ư nguyện của em chỉ là mong có được một t́nh yêu trong yên lặng, th́ anh sẽ cố gắng để em thực hiện được điều đó. Coi như bảy chiếc cổng sắc phong của nhà họ Tăng là bảy chiếc ổ khóa lớn, nó đă khóa chặt em và khóa chặt cả anh nữa.
Rồi Vũ Hàng say đắm nh́n Mộng Hân, hạ thấp giọng nói:
- Hăy tha thứ cho anh, tha thứ những điều anh đă lỡ nói, anh chẳng có ư làm em đau ḷng đâu? Thật ra th́... v́ anh chẳng c̣n cách nào khác. không hiểu sao tự nhiên anh mất cả niềm tin. Nếu không chính tai được nghe em nói, th́ anh đă không c̣n một chút nhẫn nại nào nữa.
Mộng Hân nh́n Vũ Hàng, những giọt nước mắt hối hận của chàng, những lời thầm th́ của chàng khiến cho sự yếu đuối cơ bản của người phụ nữ trỗi dậy. Làm cho Mộng Hân không dằn được ḷng. Nàng sà ngay vào ḷng chàng, ̣a khóc. Thái độ của Mộng Hân lúc đầu làm Vũ Hàng bất ngờ. Nhưng rồi chàng hiểu ra, chàng siết chặt nàng vào ḷng, môi lại t́m môi.
Nhưng rồi cái khoảnh khắc ḥa nhau đó không kéo dài được bao lâu. Lư trí quay trở lại, Mộng Hân một lần nữa đẩy mạnh Hàng ra, sợ hăi nói
- Không được! không được! Nếu để t́nh trạng này tiếp diễn th́ có hối cũng không kịp. Chúng ta lại thế này rồi? Lại không dừng lại được trước sự cám dỗ, làm cái điều không nên làm. Nếu để buông thả anh sẽ bị tiếng là người vong ân phụ nghĩa. C̣n tôi th́ tội ngập đầu, mười cửa địa ngục không tha.
Mộng Hân van xin.
- Hăy buông tôi ra đi. Buông tôi ra đi! Nếu anh mà thật sự yêu tôi th́ càng nên bảo vệ tôi chứ!
Lúc đó, Vũ Hàng mới giật ḿnh, chàng vội trấn an.
- Hăy b́nh tĩnh nào. Lau nước mắt đi, rồi hăy đi ra ngoài.
Mộng Hân không kịp lau, đẩy mạnh cửa chạy ra ngoài. Chạy như bị ma đuổi.
Nhưng cả hai đâu có ngờ. Trong cái bóng tối âm u kia cũng có một bà lăo v́ mất ngủ đang đi dạo trong hàng lang và hướng mắt đăm đăm nh́n về phía song cửa pḥng Vũ Hàng. Người đàn bà đó chẳng phải ai khác đó là Tăng lăo phu nhân. Nhờ vậy mà bà đă mục kích được cảnh Mộng Hân từ pḥng Vũ Hàng chạy ra với nước mắt. Bà định kêu lại nhưng rồi tỉnh táo, bà đứng thẳng người và thấy mọi thứ như sụp đổ cả.
Sáng hôm sau, Tăng lăo phu nhân cho gọi Mộng Hân vào từ đường. Bà đuổi hết những người không liên can ra, cài kỹ then cửa lại rồi bắt đầu nói với Hân.
- Con hăy quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên cho ta!
Mộng Hân không dám căi, quỳ xuống.
- Hăy nói cho ta biết, tối qua nửa khuya nửa hôm, con đă vào pḥng của Vũ Hàng làm ǵ?
Mộng Hân nghe hỏi, nàng ấp úng mà chẳng nói được lời nào. Tăng lăo phu nhân dộng mạnh gậy xuống đất.
- Nói đi chứ? Mi phải nói thật. Nói dối là cả đời ân hận nghe con.
Mộng Hân run rẩy
- Con... con...
- Con đang là người đàn bà góa chồng, sao lại không sợ lời dị nghị? Có phải chăng là giữa hai đứa đă có chuyện xấu xảy rả Con hăy nói thật ta nghe xem.
Mộng Hân nói:
- Dạ không, không có.
- Không có? Vậy con đến đấy làm ǵ? Đừng có nói với ta là không có đến. Chính mắt ta đă nh́n thấy con từ trong pḥng nó chạy ra. Chúng bây đă vụng trộm như vậy bao lâu rồi? Nói đi! Nửa đêm ṃ qua pḥng nó được mấy lần? Nói! Bây giờ ta mới hiểu ra, tại sao Vũ Hàng lại khăng khăng không chịu cưới vợ. Th́ ra chúng bây đă thông đồng nhau. Nó thổi sáo ra hiệu cho ngươi. Ngươi đúng là con đàn bà vô liêm sỉ. Tịnh Nam mất, thây c̣n chưa lạnh mà. Tại sao? Tại sao vậy?
Mộng Hân kêu lên.
- Không, không phải, không phải như vậy đâu. Nội, con xin thề với nội. Chuyện không phải là như vậy đâu. Con về đây đă được năm năm, nhưng đây mới là lần thứ hai đến pḥng của Vũ Hàng. Lần thứ nhất là do nội bảo con sang đấy khuyên nhủ. Con không hề nó dối nội đâu, nếu con mà nói dối th́ xin tổ tiên vật chết con đi. Hay là cho Thiên Lôi đánh cũng được. Con nói thật mà. Lần này... lần này...
- Lần này mi sang đấy làm ǵ?
Mộng Hân đă đủ thời gian suy nghĩ.
- Lần này ư? Lần này v́ Vũ Hàng cứ khăng khăng đ̣i trở về Hàng Châu. Cha không an tâm, bảo con có dịp làm t́m Vũ Hàng khuyên nhủ. Và con nghe tiếng sáo của Hàng thổi, biết Hàng c̣n thức nên sang. Nhưng mà... không phải là làm cái điều mà nội nghĩ đâu. Con xin thề là con chẳng hề làm điều ǵ xấu hổ cho tổ tông, cho anh Tịnh Nam cả. Con chẳng có đủ can đảm để làm cái chuyện đó.
Tăng lăo phu nhân trừng mắt.
- Vậy sao ta thấy ngươi từ pḥng của Vũ Hàng chạy ra, mà lại bưng mặt khóc?
- Bởi v́... bởi v́ chúng con đă nói chuyện, trong chuyện lại nhắc đến anh Tịnh Nam. Điều đó khiến con đau ḷng, và không dằn được, con khóc. Dù biết là chẳng nên làm thế, sau đó con chạy ra ngoài.
Tăng lăo phu nhân đăm đăm nh́n Mộng Hân. Càng nh́n càng hồ nghị Bà lại dộng chiếc gậy xuống đất lần nữa nói.
- Ta không tin ngươi đâu. Nếu ngươi mà có nói thật th́ cái chuyện ngươi đến pḥng Vũ Hàng khóc lóc cũng là một điều không nghiêm trang, một hành vi thiếu dạy bảo. Người đàn bà đâu phải muốn khóc ở nơi nào cũng được. Mi định dùng nước mắt để ru ḷng người ta à?
Mộng Hân vội vă dập đầu nói
- Con biết là con đă sai. Sai nhiều lắm! Con đúng là một đứa hồ đồ, nên chuyện nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng quên. Con thành thật hối lỗi và hứa sẽ không để xảy ra nữa.
Tăng lăo phu nhân nói:
- Ta phải đi t́m Vũ Hàng hỏi cho ra lẽ nếu ngươi mà nói dối, th́ đừng trách ta chỉ có nước chết thôi nhé.
Mộng Hân nghe nói giật ḿnh, vội nói
- Nội! Chuyện sai lầm của con nội cứ trừng phạt con, chứ đừng làm to chuyện cho tất cả biết. Nếu nội mà làm như vậy th́ con sẽ không làm sao sống nổi. Nội muốn hỏi Vũ Hàng cũng được, nhưng con e rằng, vừa mới xảy ra chuyện Tịnh Huyên không lâu, nội lại đẩy anh ấy vào chuyện này nữa, con e rằng anh ấy sẽ bỏ đi thật, con mong nội nên suy xét lại.
Tăng lăo phu nhân nghe vậy giật ḿnh. Lời Mộng Hân làm bà sực tỉnh. Vũ Hàng lúc này rất quan trọng. Dù chưa làm rơ được thân thế của hắn, nhưng nếu kinh động, hắn bỏ đi luôn rồi sao? Bà trừng mắt nh́ Mộng Hân. không biết điều của Mộng Hân nói có bao nhiêu phần thật? Bà hừ một tiếng rồi gơ mạnh gậy lên người Mộng Hân, nói:
- Ta tạm tin lời ngươi. Bây giờ trước bàn thờ tổ tiên, mi phải thề độc cho tạ Phải hứa là từ đây về sau không bao giờ để chuyện vượt rào xảy ra một lần nữa. Ngươi phải an phận, giữ ǵn giới luật, không được nghĩ ngợi lung tung. Nghe chưa?
Mộng Hân đỏ mặt, quỳ trước bàn thờ tổ tông nhà họ Tăng, nước mắt lưng tṛng, nàng dập đầu lạy ba lạy, rồi nói:
- Dâu phụ là Mộng Hân, xin thề trước mặt tổ tiên, từ đây về sau, quyết không làm điều vượt qua giới luật. Quyết không có ư tưởng mạo muội mà giữ đúng qui luật lễ phép trong nhà. Nếu chẳng giữ được lời th́ Mộng Hân này xin được trăm ngựa phanh thây, hoặc bị sét đánh chết.
Tăng lăo phu nhân nghe thề vậy, gật đầu nói:
- Ta bảo cho ngươi biết, tổ tiên nhà ta đang nh́n vào ngươi đấy. Ta cũng cùng chứng cho lời thề ngươi. Nhà họ Tăng ta, đă mấy đời thơm danh. Được vua sắc phong cho những bẩy tấm cổng phường. Quyết không để cho một ḿnh ngươi phá hoại. Nếu ngươi mà vi phạm lời thề, th́ trời sẽ đánh chết ngươi. Mà nếu c̣n sống th́ ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống ra sống. Bây giờ ngươi phải ở lại đây quỳ để có thời gian xám hối.
Tăng lăo phu nhân nói xong, chống gậy bỏ ra ngoài. Mộng Hân quỳ ở đấy mà cảm thấy như đang bị nguyền rủa. Ngẩng đầu lên, trên bàn thờ hàng hàng bài vị tổ tiên họ Tăng. Những bài vị sắp lớp như những cánh rừng và bản thân Mộng Hân bị giam cứng trong đó, không làm sao thoát ra được.
Hôm ấy Vũ Hàng lại không có mặt ở nhà. Từ tờ mờ sáng, chàng đă theo ông Mục Bạch đi lo công việc, măi đến chiều tối mới về đến nhà. Vừa về đến đă nghe lăo Vưu báo lại là Mộng Hân lại làm Tăng lăo phu nhân nổi giận, nên phạt quỳ trong từ đường. Vũ Hàng giật ḿnh, t́m đủ cách để gặp Mộng Hân nói chuyện. Nhưng t́m măi chẳng có cơ hội. Đến giờ cơm tối, Vũ Hàng không c̣n dằn được nữa, cứ liếc măi sang nh́n Mộng Hân. Nhưng nàng lại ngồi ăn rất nghiêm chỉnh. Chẳng dám liếc ngang, trong khi lăo phu nhân lại giám sát cả hai một cách chặt chẽ. Thế này hẳn là có chuyện không hay rồi. Vũ Hàng lo lắng. Chẳng lẽ chuyện tối qua của hai người đă bị bại lộ? Vũ Hàng tự hỏi. Nếu vậy là tai họa đă giáng xuống cho Mộng Hân.
Và sự hoài nghi của Vũ Hàng đă được giải đáp ngay tối hôm ấy.
V́ muốn biết rơ sự thật, nên Vũ Hàng lấy cớ là sang dạy cho bé Thư Tịnh học, chàng cố t́nh kéo dài thời gian. Cứ tập cho bé Tịnh viết măi. Từ má chậm răi đi tới, thừa lúc mọi người không để ư đă nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay Vũ Hàng. Chàng vẫn tiếp tục dạy cháu học. Măi đến lúc về pḥng mở ra xem, thấy trong đó chỉ có mấy chữ.
“Gặp gỡ đêm qua, trăm đường tội lỗi, nội đă nghi ngờ. Bảy cổng sắc phong như bảy lời nguyền độc ác. Tôi đă bị vây kín không lối thoát thân. Nếu muốn cứu tôi, giúp tôi, xin đừng gặp nhau nữa”.
Vũ Hàng áp tờ giấy vào ngực, ḷng đầy buồn đau. Chàng nh́n ra song cửa chỉ thấy lầu các chập chùng. Khói sương mù mịt. Qua cái màn sương đó, Vũ Hàng mường tượng thấy bảy chiếc cổng sắc phong của nhà họ Tăng, sừng sững trong đêm như bảy người khổng lồ đang đứng canh giữ tất cả những người trong nhà họ Tăng này không để cho ai chạy thoát.


Chương 10

Như thế Vũ Hàng và Mộng Hân đă rơi vào một t́nh yêu tuyệt vọng. Cái t́nh yêu đó dày ṿ hai người đến cực điểm. Mộng Hân nói th́ rất hay.
- Chỉ nên yêu nhau một cách thầm lặng. không cần phải có nhau, không cần tỏ lộ. T́nh yêu lẳng lặng trong ḷng là đủ.
Nhưng một t́nh yêu như vậy là quá lư tưởng, không thực tế, thần thánh và không tưởng. Vũ Hàng là người thường th́ làm sao có thể yêu theo cách đó? Chàng khát khao gặp Mộng Hân, được chung sống, được cận bên nhau, yêu nhau một cách thực tế. Những khát khao đó đă dày ṿ Vũ Hàng làm chàng muốn phát điên lên.
Nhưng Vũ Hàng lại chẳng t́m ra được một cách nào để hóa giải cái bế tắc đó. Nhà họ Tăng có quá nhiều tai mắt, quá nhiều những chướng ngại vô h́nh, những cái đó đă trói chặt Mộng Hân và Vũ Hàng trong địa ngục. Cả hai ở gần nhau mà không thể trao đổi nhau một cái nh́n, một thông tin chứ đừng nó đến chuyện nói với nhau. Nhất là Mộng Hân. Nàng giống như một trọng phạm phải tự cách ly, không dám làm một cái ǵ mà bản thân quyết định được cả. Lời đe dọa của Tăng lăo phu nhân như một bản án treo khiến nàng nghĩ tới phát khiếp. Mà không phải chỉ một ḿnh Mộng Hân mà cả Từ má cũng lấm lét, e dè mọi thứ, từ cái hôm Từ má làm nhiệm vụ chuyển thư của Hân cho Hàng là Từ má đă có cảm tưởng như ḿnh là kẻ đồng lơa, năm năm đi theo Mộng Hân. Từ má đă chứng kiến biết bao nạn tai mà Mộng Hân phải gánh chịu. Từ má biết t́nh cảm của Vũ Hàng đối với Mộng Hân như thế nào, nhất là trong lần Mộng Hân đẻ khó, Từ má không bao giờ quên. Thật đáng tiếc, ông tơ xe duyên lộn mối chăng? Một mối chân t́nh thành ngây t́nh, nếu đó là Vũ Hàng chứ không phải Tịnh Nam, th́ hay biết mấy. Họ đă hạnh phúc biết bao. Đằng này... Nhưng chuyện đă lỡ rồi. Gia đ́nh họ Tăng là gia đ́nh nề nếp, có cả cổng sắc phong trinh tiết và như vậy là coi như đời Mộng Hân đă bị khóa chặt rồi. Nếu nàng mà có một tư tưởng vượt rào nào đó, th́ nàng sẽ bị Tăng lăo phu nhân xử chết, cũng chẳng ai làm ǵ được. Mỗi lần Từ má nghĩ đến Tăng lăo phu nhân là Từ má c̣n lo lắng hơn. Do đó, chẳng bao giờ bà dám làm chuyện chuyển thư cho Mộng Hân và Vũ Hàng một lần thứ hai nữa. Lúc vắng người bà thường đến năn nỉ Vũ Hàng.
- Chuyện ông tơ xe lộn tơ duyên, có lẽ đó là mệnh số của cô tôi, xin Vũ Hàng thiếu gia hăy thương t́nh cho cô tôi, mà buông tha cho người. Bằng không sẽ hại chết cô tôi đấy!
Nhưng Vũ Hàng nào có để lọt tai, trái lại c̣n năn nỉ.
- Từ má, người hăy t́m cách nào để con gặp Mộng Hân một lần đi, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng.
- Chẳng có cách nào! Tôi chẳng có cách nào cả!
Từ má sợ hăi nói rồi vội bỏ đi. Từ đó về sau cố tránh tối đa không để chạm mặt Vũ Hàng nữa.
Những ngày tháng tiếp đó dài lê thê, làm Vũ Hàng muốn điên lên được. Mấy ngày liền, chàng cố ư không về nhà họ Tăng. Lấy lư do là để đi lo công việc ở đồn điền. Chàng lên vườn cây sơn cùng làm việc với Trác lăo gia và Thu Quư. Công việc lao động chân tay rơ là đă làm Vũ Hàng thấy mạnh khỏe hẳn, giúp chàng quên được nhiều thứ, nên Vũ Hàng đă lao động cật lực hơn ai hết. Năng suất của Vũ Hàng cao gấp mấy lần một người b́nh thường. Một hôm trời đổ mưa to, những người công nhân khác đều tránh mưa, trong khi chàng vẫn tiếp tục công việc. Kết quả là Vũ Hàng ngă bệnh, và lần này thật nặng. Sáng hôm sau chàng bước xuống gường không nổi.
Cả nhà họ Tăng, trừ Mộng Hân và Từ má ra đều đến thăm Vũ Hàng, đặc biệt Tăng lăo phu nhân và ông Mục Bạch là lo lắng nhiều nhất. Lăo phu nhân đă gọi Trác lăo gia lên mắng. V́ Trác lăo gia là quản lư ở vườn sơn sao chẳng can ngăn để Vũ Hàng làm việc quá sức như vậy, mọi người gọi thầy thuốc đến chuẩn bệnh. Thầy thuốc cho biết là Vũ Hàng bị chứng nội nhiệt ngoại hàn. Và cân cho một đồng thang thuốc. Nhưng Vũ Hàng uống vào chỉ như nước lă, sốt cao vẫn không giảm. Sức khỏe càng ngày lại suy sụp hơn. Tăng lăo phu nhân thấy lạ, nên bàn riêng với ông Mục Bạch.
- Vũ Hàng là bác sĩ tây ỵ Tại sao lại không tự chữa chạy cho chính ḿnh khỏi bệnh mà phải dùng người ngoài?
ông Mục Bạch thở dài.
- Mấy ông bác sĩ, ông nào cũng giỏi chữa bệnh cho người khác, chứ có bao giờ chữa được cho bản thân đâu, hỏi tới th́ lúc nào cũng thực khỏe rồi. Khỏe rồi. Chẳng bao giờ uống thuốc của ḿnh kê toa. Đấy mẹ xem, cả thùng thuốc của Vũ Hàng, chỉ có người nhà họ Tăng chúng ta uống.
- Thôi th́ con đến pḥng nó xem. Trong thùng thuốc của nó c̣n lại thuốc ǵ? Ta cũng không cần nó tin hay không tin dùng thuốc bắc. Chiều nay bảo thím Trương sắc cho một thang thuốc bổ có nhân sâm để nó uống xem.
Nói đến đây, Tăng lăo phu nhân chợt như nghĩ đến điều ǵ, thay đổi câu chuyện.
- Này Mục Bạch, lần trước con nói cái chuyện đó, mà có thật là vậy không? Cái con nhỏ Ngân Thúy ǵ đó chỉ là một cô gái “làng chơi” ư? Mà thế nào là “làng chơi” chứ? Nếu cô ta gạt con, nếu thằng nhỏ chẳng phải là giọt máu của con, th́ con làm sao có thể nhận ra được nó là con ḿnh? C̣n chứng cớ nào khác không?
ông Mục Bạch đau khổ.
- Mẹ! Bây giờ đâu phải là lúc nói đến cái chuyện đó? Nếu mẹ c̣n nghi ngờ cái trong trắng của Ngân Thuy th́ chẳng c̣n có một chứng cớ nào cả. Mà con đă nói với mẹ rồi. Chuyện chính thức thừa nhận nó hay không đối với con chẳng c̣n là vấn đề? Con chỉ biết nó rất cần thiết với con. Con không thể để mất nó một lần nữa.
Tăng lăo phu nhân ngẫm nghĩ, rồi tự nhủ một ḿnh.
- à! Đối với con chuyện đó không quan trọng nhưng với ta th́ khác. Đối với nhà họ Tăng, nó cực kỳ quan trọng.
Lúc bấy giờ ông Mục Bạch chẳng c̣n tâm trí đâu mà truy nguyên. Ông quay về pḥng Vũ Hàng, mở ḥm thuốc ra, thấy chai lọ nào cũng c̣n rất nhiều thuốc, ông vội vă đến giường Vũ Hàng, lay chàng tỉnh dậy nói:
- Này ngồi dậy đi. Trong ḥm thuốc c̣n nhiều thứ thuốc quá, sao con không chọn mà uống?
Vũ Hàng quay mặt đi.
- Không! Con không uống ǵ cả, chết cũng không sao.
ông Mục Bạch giật ḿnh bước tới xoa trán Vũ Hàng rồi nói.
- Đầu con nóng thế này sao chịu nổi? Đă năm ngày rồi mà vẫn chưa bớt sốt, vậy là không được con có thuốc hạ sốt không? Nó nằm ở chỗ nào?
Rồi ông quay trở lại ḥm thuốc, chọn một chai mang qua.
- Có phải là thuốc này không?
Vũ Hàng bị quấy rầy không nghĩ ngợi được. Bực ḿnh chàng quay lại, nắm lấy áo ông Mục Bạch nói:
- Cha! Con đă nói rồi, con đă không c̣n thuốc chữa đâu. Có uống thuốc cũng vô dụng thôi.
ông Mục Bạch tái mặt.
- Cái ǵ? Đây chỉ là một chút bệnh nhỏ thôi. Sao lại tuyệt vọng như vậy?
ông chầm chầm nh́n Vũ Hàng, rồi chợt nhiên như hiểu ra, ông lo lắng.
- Nói đi, Vũ Hàng, hay con đang bị tâm bệnh?
Câu hỏi đó khiến Vũ Hàng không dằn được nữa. Chàng ngồi dậy, dùng tay đấm thẳng vào ngực ḿnh.
- Vâng, con bị tâm bệnh đây! Cái bệnh nó đè con gần nghẹt thở. Con khổ quá, sống chưa hẳn hơn chết, con có nói cũng chẳng nói ra được. Cha, chính cha là người đă hại con đấy.
ông Mục Bạch tái mặt.
- Con nói ǵ? Ta đă hại con? Tâm bệnh này là do cha đă làm con đau khổ. Có phải là... là chuyện thân thế con đó ư? Mà tại sao là ta hại con chứ?
- Tại v́ cha nhặt con về đây nuôi dưỡng cho con ăn học nên người. Rồi lại mang con về nhà họ Tăng này, để con gặp Mộng Hân nữa.
Vũ Hàng đă lỡ nói là nói ra hết.
- Con đă yêu Mộng Hân, con đă yêu Mộng Hân rồi!
ông Mục Bạch vừa nghe là choáng ngay, ông lảo đảo, chai thuốc trên tay ông rơi xuống bể tan tành, ông cố gượng ngồi xuống mép giường, mắt mở to nh́n Vũ Hàng, không nói được ǵ cả. Trong khi đó Vũ Hàng cũng xúc động không kém. Chàng chụp lấy vai ông Mục Bạch lắc mạnh.
- Cha! Xin cha hăy giúp con, xin cha hăy cứu con, con hiện đang rối như tơ, con đă đi vào ngơ cụt. Con biết, làm thế là không phải, là sai, là đi ngược lại đạo đức lễ giáo, không thể tha thứ được. Nhưng con đă lỡ sa vào rồi, con không c̣n khống chế được t́nh cảm ḿnh, con yêu Mộng Hân, yêu rất nhiều yêu điên cuồng, không có cô ấy, là con không làm sao sống được.
ông Mục Bạch như khúc gỗ. Vũ Hàng tiếp tục lay.
- Cha nói đi chứ? Cha giúp con cũng có nghĩa là giúp cho Mộng Hân.
Bây giờ ông Mục Bạch mới hoảng lên.
- Con nói sao? Đây chẳng phải là cuộc t́nh đơn phương của con mà, Mộng Hân cũng...
- Vâng, Mộng Hân lần trước bị nội phạt quỳ ở Từ đường là v́ nội đă nh́n thấy nàng chạy từ trong pḥng con ra, nhưng lần đó là Mộng Hân đến để nói chuyện, chúng con không thể yêu nhau được. Có điều trên đời này, đâu phải dễ dàng dùng chữ được hay không được là có thể giải quyết vấn đề?
ông Mục Bạch tái mặt.
- Nội con cũng biết rồi ư?
- Chưa, nội chỉ mới hoài ghi, nhưng một lần đó là đủ làm cho Mộng Hân hồn phi phách tán. Từ đó đến nay nàng đă cự tuyệt chuyện tiếp xúc với con. Chúng con cùng sống chung dưới một mái nhà, mà không dám nh́n không dám nói th́ chẳng khác nào bị đày vào địa ngục. Như vầy th́ con sống không nổi đâu. Mộng Hân lúc mới gả về nhà này, chiếc mạng che mặt của cô ấy đă bay lên người con, như vậy phải chăng là định mệnh đă an bài, cô ấy phải thuộc về con? Bây giờ nàng vẫn c̣n trẻ quá mà mọi người lại muốn chôn cả cuộc đời của cô ấy theo cái chết của Tịnh Nam ư? Tại sao không để con mang lại một cuộc sống hạnh phúc mới cho cô ấy tốt hơn chứ?
ông Mục Bạch trừng mắt nh́n Vũ Hàng.
- Hăy im đi! Đừng có nghĩ bậy. Hăy xóa ngay những tư tưởng loạn luân đó. Đừng có lư luận một cách kỳ quặc như vậy, từ đây về sau, đừng có nhắc lại chuyện này. Tuyệt đối không nên để cho nội con nghi ngờ. Con nghe rơ chưa? Cuộc hôn nhân này không thể chấp nhận. Nó sẽ bế tắc, hoàn toàn bế tắc. không phải chỉ là ta hay nội ngươi, không chấp nhận, mà cả trấn Bạch Sa này, không ai chấp nhận điều đó. Con có hiểu không?
Vũ Hàng bàng hoàng, ông Mục Bạch tiếp:
- Bởi v́ bảy cổng sắc phong vua ban ngày cũ, đâu c̣n là của riêng nhà họ Tăng mà nó là niềm hănh diện của cả trấn Bạch Sa cả trăm năm nay rồi, ngay cả huyện và cả tỉnh cũng thơm lây nhờ nó. Nó như là một biểu tượng vinh quang nó được thần thánh hóa trong trái tim của từng người dân địa phương này v́ vậy không ai có quyền làm cho nó hoen ố được? không ai dám làm điều ǵ gọi là xúc phạm đến nó. V́ như vậy có thể làm cho cả trấn này công phẫn. Vũ Hàng ơi, nếu chuyện này mà lộ ra, th́ con sẽ không chịu đựng nổi. Mộng Hân cũng khổ. Lúc đó chẳng ai có thể cứu được chúng con. Đó là sự thật chứ không phải dọa đâu.
ông xúc động lay mạnh vai Vũ Hàng.
- Con hăy suy nghĩ kỹ. Đừng hồ đồ dại dột, con mà làm lớn chuyện là con giết chết Mộng Hân, tất cả nên dừng lại nơi này. Dừng ngay tại đây chứ chẳng có làm ǵ được đâu. Chỉ hại ḿnh thôi. Và lâu quá sẽ vô cùng khủng khiếp. Hăy tin lời cha nói đi con ạ và bệnh hôm nay của con khá nặng rồi đấy. Đợi bao giờ thần trí con tỉnh táo, sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Vũ Hàng tuyệt vọng ngă xuống giường, chàng cảm thấy ḿnh hoàn toàn kiệt sức, nhắm mắt lại, chàng không muốn nói năng ǵ nữa.
ông Mục Bạch thấy phản ứng của Vũ Hàng như vậy rất đau ḷng, nhưng chẳng biết an ủi chàng ra sao, có điều ông rất rơ. Đây là chuyện phải giấu kín. không nên để cho mẹ Ông biết. Ông nh́n Vũ Hàng lần nữa rồi tiếp:
- Có lẽ v́ sốt, nên mới nói năng lung tung như vậy, thôi hăy uống thuốc đi, rồi ngủ cho mau hết bệnh.
Vũ Hàng lớn tiếng.
- Cha để mặc con. Cha đi ra ngoài đi con không chết đâu mà sợ.
ông Mục Bạch chẳng biết làm ǵ khác hơn, bối rối bỏ đi ra ngoài. Vũ Hàng nằm dài trên giường, với một thân xác mệt mỏi. Chàng thấy ḿnh đă bệnh thật. T́nh cảm tụt xuống cực điểm. Cơn sốt ban năy sau sự phân tích của cha nuôi, đă như tan biến. Thay vào đó là một cái lạnh thấu xương. Rồi chàng như rơi vào cơn mê.
Và trong cái trạng thái nửa tỉnh nửa mê đó. Vũ Hàng lại có cái cảm giác như có ai đó đang đụng đến người chàng, rồi một giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên.
- Vũ Hàng! Vũ Hàng!
Mộng Hân! Có đúng là nàng không? Vũ Hàng như hoàn toàn tỉnh táo chàng quay người lại, và thế là thấy Mộng Hân, gương mặt nàng mờ ảo trong sương nhạt. Nàng đang ngồi cạnh giường. Người chồm tới trước, mắt rưng rưng hai hàng lệ có lẽ Mộng Hân là nước nên nước mắt lúc nào cũng đầy. Và Vũ Hàng gần như bị nhận ch́m trong đó.
- Vũ Hàng! Anh tỉnh lại đi! Anh có nh́n thấy tôi không? V́ tôi chỉ có thể dừng lại ở đây vài phút. Từ má đang đứng ngoài canh cửa hộ cho tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng, tôi sợ. V́ vậy anh phải tỉnh bằng không chuyến đi này của tôi, coi như chẳng có kết quả ǵ hết.
Vũ Hàng hoàn toàn tỉnh. Chàng nhỏm dậy, v́ nhỏm quá nhanh nên đă đụng phải đầu Mộng Hân. Đụng mạnh đến độ nước mắt trên má Mộng Hân rơi cả xuống má chàng.
- Cuối cùng rồi em cũng đến? Em mạo hiểm thật!
Mộng Hân nói nhanh.
- Hăy nghe tôi nói này! Anh từng là bác sĩ chăm sóc cho tôi th́ anh không có quyền ngă bệnh, xin anh hăy v́ tôi mà sống khỏe! Sống vui! Tịnh Huyên đă nói cho tôi biết. Anh không chịu uống thuốc. Không chịu tự chữa chạy cho ḿnh. Tại sao vậy? Anh muốn tôi chết theo v́ đau buồn ư? Không được tiếp xúc với anh, không được nói năng ǵ với anh tôi đă vô vàn khổ sở rồi. Anh c̣n muốn tôi phải khổ thế nào nữa? Tôi van anh! Anh hăy v́ tôi mà tự bảo trọng chớ?
Vũ Hàng nh́n Mộng Hân cười.
- Anh nào có bệnh ǵ đâu? Anh khỏe đấy chứ? Nhưng phải cố tạo ra vẻ bệnh nặng để gạt em đến. Để được nghe em nói một đôi lời. không tin để anh bước xuống giường cho em xem.
Nói xong Vũ Hàng ngồi dậy, đẩy chăn ra rồi bước xuống giường, nhưng vừa chạm chân tới đất, th́ đầu choáng kinh khủng. Chàng không giữ được thăng bằng, ngă nhào. Mộng Hân vội vă đỡ Vũ Hàng dậy, đưa trở lại giường. Mộng Hân cúi người xuống nh́n Vũ Hàng, những giọt lệ chảy dài, nghẹn lời nói:
- Anh Vũ Hàng, anh muốn em phải làm sao đây?
Vũ Hàng đưa cao tay, vuốt ve mặt Mộng Hân.
- Anh sai rồi. Đúng ra chẳng nên để thân xác ḿnh tiều tụy thế, anh để em phải lo lắng, để em phải mạo hiểm đến đây là lầm lẫn. Em hăy yên tâm, rồi anh sẽ uống thuốc. Anh sẽ khỏe mạnh trở lại. Thật đấy! Anh không dối em đâu. Anh biết là em đến đây phải vượt qua biết bao trở ngại, phải can đảm đến mức nào. Nhưng em vẫn đến th́ anh phải ư thức, phải quư em. Em đă can đảm v́ anh. Th́ anh cũng phải có can đảm sống v́ em. Hăy yên tâm, từ đây có xông pha vào chỗ hiểm nguy lửa bỏng để cứu em, anh đều làm tất.
Rồi Vũ Hàng giục.
- Thôi em hăy về đi. Về ngay, đừng để nội trông thấy. Anh hiện quá yếu, không bảo vệ em được đâu, về đi.
Mộng Hân gật đầu, đứng dậy c̣n quyến luyến, nhưng ngay lúc đó vội có tiếng tằng hắng của Từ má ngoài cửa. Mộng Hân gạt lệ nói:
- Thôi em đi nhé.
Vũ Hàng bương tay Mộng Hân ra, nàng bước nhanh ra cửa. C̣n quay lại nh́n Vũ Hàng rồi mới bỏ đi. Chàng nh́n theo, lẩm bẩm.
- Hăy yên tâm. Chẳng có ǵ phải sợ. Ai muốn giết em th́ phải bước qua xác anh trước. Anh sẽ không để họ làm ǵ em đâu. Có chết cả hai ta cùng chết, em ạ.
Lần đó, bệnh của Vũ Hàng đến nhanh mà rút cũng rất nhanh, chỉ một tuần sau là chàng gần như b́nh phục hẳn, tuy hơi gầy hơn xưa. Với Tăng lăo thái thái th́ cái bệnh của Vũ Hàng có vẻ rất lạ. Bệnh thật nặng mà chẳng thuốc thang ǵ cũng hết. Vậy là sao? Hẳn có ǵ đây. Và thế là từ bữa đó bà càng theo dơi Mộng Hân kỹ hơn, cũng may, từ lúc Mộng Hân bị phạt quỳ ở từ đường đến giờ, nàng như đă biết sợ, nên cứ khép của ở trong pḥng. Bao giờ cần thiết lắm mới ra ngoài. Nên Tăng lăo phu nhân cũng chẳng thấy được ǵ cả. Nhưng với ông Mục Bạch th́ khác, ông đă rơ hết mọi chuyện, nên như kiến ngồi trên chảo nóng. Ông cứ lo lắng, căng thẳng vô cùng. Mộng Hân c̣n trẻ quá. Vũ Hàng th́ đầy nhiệt t́nh, trai chưa vợ, gái góa, lửa gần rơm rất dễ cháy. Mà một khi đă cháy rồi, th́ khó mà dập tắt. V́ vậy nghĩ đi nghĩ lại, ông thấy chỉ có một cách là phải điều Vũ Hàng đi xa cách ly hai người. Ông mong là với thời gian và không gian. Mọi thứ sẽ tàn phai. Thế là khi Vũ Hàng vừa dứt bệnh, ông với Vũ Hàng đơn độc đứng ở bến tàu, ông chỉ về phía con tàu TP nói:
- Mấy hôm rày, cha đă cho chúng nó chất hàng lên đầy tàu, con phải đi xa đấy.
Vũ Hàng quay sang nh́n ông Mục Bạch, ánh mắt nhạy bén của chàng đă hiểu. V́ vậy ông Mục Bạch chỉ nói:
- Ta nghĩ là con cần phải đi, càng sớm càng tốt, để tránh mọi chuyện rắc rối trong nhà. Con ở lại ta chẳng yên tâm.
Rồi dừng lại ông tiếp:
- Sau khi làm xong công việc con có thể trở về Hàng Châu gặp linh mục Giang. Nghe nói con rất muốn trở lại đó thăm ông ấy phải không? Nếu vậy con hăy ở lại đó một thời gian để cho t́nh cảm ḿnh lắng xuống. Có khi thay đổi cảnh sống, con người sẽ thay đổi nhiều.
Vũ Hàng cố nén ḷng nói:
- Cha, có phải là cha muốn đuổi con?
- Cha rất cần con, làm sao đuổi con được? Nhưng mà trong chuyện này. Cha thấy buộc ḷng xử sự như vậy, đó là điều bất đắc dĩ.
- Cha cần ǵ phải nói chuyện buộc ḷng hay không? Con biết cha đối với con t́nh sâu nghĩa tận. Chẳng qua v́ hôm nay con đă làm điều không phải với cha, nên cha phải làm thế, nếu giờ cha thấy cần phải cắt đứt mọi liên hệ với con, cha cứ nói, chẳng cần dông dài ǵ cả.
ông Mục Bạch lắc đầu.
- Tại sao phải cắt đứt? Đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy, con đừng nghĩ vậy không tốt.
- C̣n ǵ nữa? Trước kia chỉ có con là nằng nặc đ̣i đi, c̣n cha th́ lúc nào cũng muốn giữ con lại. Mỗi khi con lên tàu chưa đi, là cha lại thuyết phục con quay về nhà. Nếu con có đi, th́ cha cũng dặn con phải về sớm. Mấy năm qua, cha như là cánh tay vô h́nh, giữ chặt lấy con. C̣n bây giờ, cha lại sẵn sàng cho con đi thật lâu, càng xa càng tốt, th́ nghĩa là sao?
ông Mục Bạch buồn bực.
- Con đừng có hiểu lầm như thế. Đây chỉ là biện pháp tạm thời. Bởi v́ ta không muốn để con bị t́nh cảm cuốn trôi vào con xoáy nguy hiểm. Ta không muốn thấy con bị hủy diệt.
- Chỉ cần cha giúp con, là con sẽ không bị hủy diệt.
- Trong chuyện này ta không thể giúp được ǵ cho con. Chẳng giúp được ǵ cả.
Vũ Hàng bất măn.
- Con hiểu rồi, cái t́nh cảm cha con ta không thể sánh được với bảy cổng sắc phong cũ. Cha coi trọng những tảng đá vô tri kia, hơn cả con và Mộng Hân. Tất cả những người trong họ Tăng đều như vậy. Cái ǵ cũng có thể buông xuôi, bỏ quạ Nhưng con những tấm biển sắc phong kia th́ không, tất cả chỉ là hư danh. Ngày trước con nghe nói có nhiều tôn giáo, dùng máu người sống để tế lễ. Con không tin, nhưng bây giờ th́ con đă tin những tấm bảng kia chẳng khác ǵ lối tế sống đó.
- Con không nên dùng những lời lẽ quá khích như vậy, có thể nào th́ cái đức tính trung, hiếu, tiết, nghĩa, cũng là những đức tính tốt cơ bản của người Trung Quốc ta cơ mà. Đừng có v́ khát vọng riêng tư không đạt được mà bôi nhọ mọi thứ. Cha biết con là đứa thông minh, ta lại không ngờ con lại mê muội không tỉnh như vậy? Con phải tự chủ ḿnh chứ? Tốt nhất là quên Mộng Hân đi, con yên tâm, t́nh cha con của ta không bao giờ dứt. Ta không phải là hạng người coi trọng cổng sắc phong hơn con. V́ xem trọng con hơn nên ta mới ép ḷng để con ra đi, ta muốn con t́m được một đối tượng khác ở Hàng Châu chẳng hạn.
Vũ Hàng vẫn bực.
- Thôi con không nói với cha nữa. V́ con biết cha là người chưa hề yêu, th́ làm sao biết được t́nh yêu như thế nào? Được rồi ở đây là nhà chạ Cha không muốn con ở, th́ con đi, nhưng mà con nói cho cha biết, con mà có đi đến đâu, con cũng không quên Mộng Hân đâu.
Vũ Hàng quay người bỏ đi, chỉ c̣n ông Mục Bạch đứng đó với cơi ḷng đầy bối rối.
Mấy hôm sau, Vũ Hàng thật khó khăn mới gặp được Mộng Hân, lúc đó Mộng Hân, bé Thư Tịnh và Từ Má đang đi dạo trong vườn hoa. Vũ Hàng thấy chung quanh chẳng có ai khác, nên không c̣n dằn ḷng được nữa. chàng xông ra chận đường. một mực nói với Từ Má.
- Từ Má, xin hăy giúp chúng tôi.
Rồi kéo tay Mộng Hân lôi về phía sau ḥn giả sơn. Từ Má giật ḿnh, nhưng đành đưa bé Thư Tịnh đến trước ḥn giả sơn, giả vờ kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nhưng ḷng th́ lại đầy rối rắm, căng thẳng chỉ có bé Thư Tịnh là không biết ǵ, nó rất thích nghe chuyện đời xưa, nên ngồi vểnh tai nghe.
Phía sau ḥn giả sơn, Vũ Hàng lâu quá không được dịp đă xiết chặt Mộng Hân vào ḷng nói:
- Mộng Hân, hăy nghe này, ba hôm nữa anh sẽ lên tàu và sớm nhất cũng phải ba bốn tháng sau mới quay lại đây.
Mộng Hân gật đầu.
- Thế sức khỏe anh thế nào? Sao chẳng nghỉ ngơi thêm ít hôm?
- Sức khỏe anh rất tốt, em đừng lọ Từ cái hôm em ghé qua, là như anh đă được thêm một liều thuốc khỏe. Em yên tâm và nghe nầy. Anh đă quyết định rồi, anh sẽ thu xếp công việc. C̣n em ở nhà chờ. Khi nào anh quay lại ḿnh sẽ cùng nhau đi đến một nơi thật xa.
Mộng Hân nghe nói giật ḿnh.
- Anh nói ǵ? Anh làm sao thế? Sao lại bỏ đi.
- Mộng Hân, em cũng thấy đấy, ở trong cái nhà này. Em và anh chỉ có hai con đường, một là ta sẽ bị lễ giáo giết lần ṃn, hoặc là nhớ thương nhau mà chết. Tóm lại, chỉ có con đường chết thôi mà. Chúng ta hiện nay c̣n trẻ vậy phải t́m một con đường khác. Do đó lần này anh đến Hàng Châu rồi sẽ lên tận Thượng Hải. Đi t́m sự giúp đỡ. Hiện nay th́ anh cũng đang có nhiều dự tính, có thể là anh sẽ t́m cách đưa em và bé Thư Tịnh ra nước ngoài, đến nước Anh chẳng hạn. Khi đến một đất nước có chế độ khác. Ta sẽ không c̣n sợ chuyện cổng sắc phong hay lễ giáo ǵ đó ngăn cản ta, cũng không bị ai đuổi theo để làm hại chúng tạ Ở đó ta sẽ bắt đầu lại mọi thứ gây dựng một gia đ́nh hạnh phúc.
Mộng Hân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
- Không được, không được đâu. Em không thể bỏ đi với anh như vậy.
Nhưng Vũ Hàng vẫn nói một cách nhiệt t́nh.
- Em cần phải đi với anh. Anh đă từng thử sống kiểu yêu thầm mà em bày ra, nhưng không được. Anh cũng không chấp nhận kiểu sống đó. Anh muốn là mọi người đều thấy là anh yêu em. Anh cũng không đồng ư chuyện yêu là phạm tội, không nh́n thẳng sự thật là gian dối. tại sao chúng ta không có quyền yêu nhau trước mặt mọi người.
Mộng Hân vẫn sợ hăi lắc đầu.
- Không! không được. Em không có thời gian đứng đây nghe anh giảng giải. Giờ em phải đi nếu không người nào mà trông thấy, th́ coi như em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
Giọng Vũ Hàng thành khẩn.
- Mộng Hân, chưa bao giờ anh lại tỉnh táo suy nghĩ thế naỵ Anh cũng biết nếu sống mà chẳng có em, anh sẽ không sống nổi. Đời anh và đời em định mệnh đă trói chặt nhau, không thể tách rời được. Em hăy tin anh. Đừng có nghi ngờ hay sợ hăi, rồi anh sẽ quay về đưa em đi mà.
Mộng Hân sợ hăi.
- Anh đừng nghĩ ngợi hay kế hoạch chuyện đó, chỉ uổng công vô ích thôi. V́ dù cho t́nh cảm của em nó có nông nổi thế nào. Em cũng c̣n biết đạo đức là ǵ? Biết thế nào là đạo làm người. Hiện tại, em sống đă đầy mặc cảm tội lỗi. Anh lại c̣n muốn rũ quyến lôi cuốn em. Em thấy ḿnh không nên nông nổi lần nữa, em sẽ không đi, không đi theo anh đâu.
- Anh nghĩ là em yêu anh cơ mà?
- Yêu là một chuyện, mà buông thả trách nhiệm là một chuyện khác. Em thấy cần phải nói rơ với anh. Em yêu anh. T́nh yêu đó mạnh mẽ, sâu thẳm không có ǵ so sánh được. Nhưng em cũng có lương tri nó sẽ dằn vặt. Sự dằn vặt đó làm em rất đau khổ, em cảm thấy ḿnh càng ngày càng lún sâu trong tội lỗi em xấu hổ vô cùng. Nếu cứ kéo dài chuyện t́nh cảm một cách bất chính nầy măi. Th́ em sẽ tự khinh ḿnh. Mà nếu sống tự khinh, tự hận ḿnh như vậy. Làm sao em c̣n có thể tiếp tục yêu? V́ vậy, nếu em mà đi theo anh nữa. Th́ chắc chắn t́nh yêu của chúng ta sẽ bị hủy hoại, tự diệt. Lúc đó chẳng c̣n hạnh phúc.
Vũ Hàng bực dọc đau khổ.
- Lẽ nào bây giờ anh phải thảo luận với em về quan điểm đạo đức? Anh thấy em cần phải thay đổi cái ư tưởng đó. Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian. Nên không thể giải quyết vấn đề. Muốn gặp em, nói một đôi điều vói em c̣n khó hơn là lên trời. Hôm nay may mắn mới gặp được em không thể dăm ba câu mà thuyết phục em được?
- Anh không cần thuyết phục, lư luận thế nào cũng vô ích với cái lối yêu cuồng của anh. Làm sao bảo là có nợ có duyên. Thôi đủ rồi, đừng nói năng ǵ nữa nguy hiểm lắm thôi th́ chúc anh thượng lộ b́nh anh. Hăy gắng mà tự bảo trọng.
Nói xong, Mộng Hân bước ra khỏi ḥn giả sơn, vội vă kéo tay bé Thư Tịnh đi nhanh về pḥng.
Vũ Hàng vẫn đứng đó, ngơ ngẩn rất lâu. Lời của Mộng Hân như một gáo nước tạt mạnh vào mặt chàng.
Nhưng Vũ Hàng không giận, từ lúc mà Mộng Hân xuất hiện ở đầu giường bệnh của chàng, với lời “Thế này th́ tôi có thể bị trời đày, ngựa xé rồi”. Là Vũ Hàng biết ḿnh chẳng có quyền sợ hay buông xuôi nữa. Nếu trên đời này có người yêu ta bất chấp hiểm nguy th́ chẳng lẽ một trở ngại nhỏ đó có thể ngăn cản ta được? Ta không bỏ cuộc.
Thế là ba hôm sau. Vũ Hàng rời khỏi trấn Bạch Sa lên đường.



o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next