Mưa là anh, nắng cũng là anh - Quỳnh Dao Pages Previous 1 2 3 4 Next    
Chương 6

Câu nói của Quân Vũ khiến Minh Thư vô cũng xúc động.
Hai người tiếp tục cuộc hành tŕnh. Mười phút sau họ tới ngôi nhà sang trọng, khang trang nằm cạnh bên bờ biển. Dùng bữa tối xong, Quân Vũ đưa Minh Thư đi dạo. Đêm nay trăng sáng vằng vặc, Quân Vũ lựa một ghềnh đá bằng phẳng rồi hai người ngồi xuống. Minh Thư khẽ hỏi :

- Anh vẫn cùng bạn bè đến nơi này chứ?
Quân Vũ lắc đầu :
- Em là người duy nhất mà anh đưa đến đây.
- Tại sao hở anh?
- V́ anh xem em là người trong nhà...... là em gái của anh. Trước khi ba mẹ anh bị tai nạn qua đời, cuối tuần nào gia đ́nh anh cũng tới đây cả. Mỗi lần tới đây anh lại có cảm giác ba mẹ đang ở bên cạnh ḿnh dù song thân anh đă trở nên người quá cố.
Chàng nói xong thở dài rồi im lặng một lúc lâu. Minh Thư ngồi gần lại bên cạnh Quân Vũ, nắm tay chàng và dịu dàng nói :
- Anh Quân Vũ, em hứa sẽ là một người em gái tốt của anh. Em sẽ chăm sóc và yêu thương anh như anh ruột của ḿnh. Anh đừng buồn nữa có được không?
Nghe nàng nói thế, chàng cảm động :
- Em thật là một người con gái có ḷng. Anh vẫn tự hào là anh không bao giờ nh́n lầm người.
Nói tới đó chàng kéo nàng đứng dậy :
- Chúng ta bỏ giày ra và chạy thi với nhau đi xem ai chạy nhanh hơn!
Minh Thư hứng thú với vai tṛ chơi có vẻ thú vị này. Bây giờ Quân Vũ mới để ư đến chiều cao của nàng :
- Em cũng cao quá nhỉ! Bỏ giày ra mà cũng đă đứng tới tai anh rồi.
Minh Thư cười ḍn :
- Ngày xưa bạn bè của em vẫn thường cười ngạo em là cây tre miễu bởi v́ em cao quá. Khi xếp hàng vào lớp, em đứng cao hơn những người chung quanh đến một cái đầu.
- Cao th́ đẹp chứ sao! Những cô người mẫu nổi tiếng trên thế giới đều có một chiều cao lư tưởng.
Rồi chàng tằng hắng :
- Minh Thư, anh bắt đầu đếm đây! Khi anh đếm đến thứ ba th́ chúng ta cùng chạy.
Quân Vũ cất cao giọng và khi chàng vừa đếm xong tiếng thứ ba th́ Minh Thư đă chạy vụt đi như cơn gió.
- Quân Vũ vừa đuổi theo vừa lẩm bẩm: "Chà, cô nhỏ này cao gị nên chạy nhanh khủng khiếp, nhưng làm sao chạy nhanh hơn ḿnh được chứ! ".
Chàng đuổi theo nàng nhưng khi chàng cố gia tăng tốc độ th́ nàng lại chạy nhanh hơn nữa cho nên giữa hai người lúc nào cũng có một khoản cách. Thỉnh thoảng Minh Thư c̣n quay lại và trêu chàng :
- Anh Quân Vũ! Anh không bắt được em đâu!
Tiếng cô bé ấm áp vang lên trong đêm kèm theo giọng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân. Lần đầu tiên Quân Vũ có cảm giác sống lại cái không khí gia đ́nh êm ấm khi xưa và trong tiềm thức của chàng, giờ đây Minh Thư không khác nào một người em ruột thịt.
Quân Vũ làm sao chịu bỏ cuộc, trong lúc chàng vẫn c̣n rất khoẻ th́ Minh Thư bắt đầu đuối sức. Chàng đă vượt ngang tầm cô gái, nắm được cánh tay nàng và hai người mất đà ngă lăn ra trên băi biển. Vô t́nh đầu Minh Thư gối lên cánh tay của Quân Vũ :
- Em chịu thua rồi!
Nàng vừa nói vừa định ngồi dậy th́ chàng đă kéo nàng xuống :
- Nằm yên trên tay anh và nói chuyện cho anh nghe!
Trái tim Minh Thư đập mạnh :
- Nói chuyện ǵ bây giờ hở anh?
- Nói bất cứ chuyện ǵ mà em muốn.
Minh Thư im lặng một lúc rồi khẽ bảo :
- Anh Quân Vũ, em có chuyện này muốn hỏi anh nhưng anh phải hứa trước là không được giận.
- Em muốn hỏi ǵ cứ hỏi đi, anh không giận em đâu.
- Tại sao lúc trước anh lại khó khăn và hay cáu gắt như vậy?
- Đó là bởi anh nghĩ số phận đă bất công với anh nên anh phải bất công với những người khác. Trong khi ai cũng có cha mẹ, anh em th́ anh lại cô đơn ṿ vỏ một thân một ḿnh, thiếu hẳn t́nh cảm gia đ́nh mà anh lúc nào cũng khao khát. Nhưng từ khi anh đọc bức thư của em th́ anh đă thay đổi rất nhiều. Anh cảm thấy những hành xử trước đây của ḿnh không đúng. Những người chung quanh anh hoàn toàn không có lỗi lầm ǵ về nỗi bất hạnh mà số phận đă mang đến cho anh.
- Nhưng bên cạnh bất hạnh, anh vẫn được số phận ưu đăi về nhiều mặt.
- Em nghĩ vậy sao?
- Em nghĩ vậy! Anh đẹp trai, thông minh, ưu tú. Anh c̣n trẻ như vậy mà ngồi vào vị trí mà nhiều người vẫn hằng mơ tưởng. Chung quanh anh lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Đáng lẽ anh phải cảm thấy là ḿnh hạnh phúc.
- Được phụ nữ vây quanh là một hạnh phúc sao?
- Đương nhiên rồi! Có người chỉ mơ ước một mối t́nh thôi mà cũng không được.
- Có nhiều người yêu ḿnh quá cũng đau đầu lắm!
- Nhưng trong số họ phải có một người mà anh yêu thích nhất phải không?
- Anh rất thích Huệ Trinh và cũng thích Lệ Hằng nữa. Hai cô gái này đều tài sắc vẹn toàn mà tâm hồn của họ cũng rất là nhân hậu. Nhưng anh chưa quyết định chọn ai v́ bên cạnh họ anh c̣n quen với rất nhiều người.
- Đàn ông lúc nào cũng tham lam phải không anh?
- Đúng thế, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn làm những cuộc dạo chơi trước khi họ chịu ở yên trong gia đ́nh thực sự của ḿnh.
- Ai yêu anh chắc là khổ lắm?
- Có lẽ... Huệ Trinh cũng nói với anh như vậy, nhưng lạ một điều là cô ấy biết anh bay bướm đến vậy mà vẫn yêu anh. Đàn bà lúc nào cũng chịu đựng giỏi hơn đàn ông!
- Vâng! Đàn ông vừa tham lam vừa ích kỷ. Khi người yêu của họ mà để mắt đến một ai đó là họ sẽ có thái độ quyết liệt ngay. Anh cũng không ngoại lệ. Đối với người đàn bà mà anh yêu, anh muốn anh là người đàn ông đầu tiên và cuối cùng.
- Anh có khi nào phải tỏ thái độ nóng nảy khi Huệ Trinh hay chị Lệ Hằng vô t́nh chú ư đến một ai khác?
- Anh chưa nói yêu cô nào trong hai cô nên anh không cho ḿnh cái quyền để làm như vậy. Anh không thích tỏ t́nh một cách vội vă v́ khi nói yêu người nào th́ chúng ta sẽ có trách nhiệm đối với người đó. Mà anh th́... c̣n muốn rong chơi trong một thời gian nữa. Nhưng tội cho hai cô gái này là họ rất chung t́nh với anh. Cả hai cô đều đẹp, đều nỗi tiếng và đều hoạt động trong giới văn nghệ nhưng từ lúc họ bước chân vào nghề đến nay, họ chưa từng để xẩy ra một tai tiếng ǵ về t́nh cảm. Anh quư hai cô là cũng là v́ vậy. Nếu mai này đến lúc phải lập gia đ́nh, anh sẽ chọn một trong hai người đó.
- "Lúc đó em sẽ không c̣n anh nữa rồi...", trái tim Minh Thư thầm than van, "...và lúc đó th́ em cũng sẽ không c̣n hứng khởi ǵ để mà sống nữa! "
- Ḿnh phải ra về thôi! - Tiếng Quân Vũ vang lên như đánh thức Minh Thư - Ngày mai anh phải vào công ty sớm để đưa tài liệu cho cô thư kư đánh. Cuộc họp cổ đông khởi sự vào lúc mười hai giờ trưa mai.
Quân Vũ đỡ Minh Thư ngồi dậy, phủ lớp cát dính trên tóc và trên áo của cô gái. Hai người đi bên nhau về chổ gửi xe. Trên đường về, Minh Thư thắc mắc :
- Sao anh không giao tài liệu đó cho người thông dịch của công ty? Ban ngày anh đă làm việc vất vả lắm rồi.
- Đó là do lỗi của phía công ty bạn. Bên họ trục trặc sao đó mà cho tới lúc tan sở anh vẫn chưa nhận được tài liệu của họ. Hầu hết nguyên liệu dùng để làm ra sản phẩm của công ty Trường Đạt đều nhập từ Hoa Kỳ. Hiện tại Trường Đạt phải nhập hàng với giá khá cao. Nhưng rồi mới đây một công ty ở Mỹ, cũng với những loại hàng đó, lại chào giá rẻ hơn. Vấn đề này khá quan trọng nên sẽ được đưa ra trong cuộc họp ngày mai. Anh chịu trách nhiệm về phần việc này nên phải cố gắng làm cho xong. Đến tám giờ tối bên công ty bạn mới giử tài liệu sang cho anh. Anh liên lạc với người thông dịch th́ anh ta đă có việc ra ngoài. V́ không phải trong giờ làm việc nên làm sao trách anh ta được. Anh đành phải làm lấy thôi. Nhưng cũng nhờ trục trặc này xẩy ra nên anh mới khám quá ra ở bên cạnh anh có một người rất tài giỏi mà anh không hề hay biết, mà cũng nhờ vậy mà bây giờ trở đi, anh lại có thêm một người em gái.
Trên đường về, hai người tâm sự với nhau khá nhiều. Tối đêm đó là đêm đẹp nhất của cuộc đời Minh Thư kể từ khi nàng bước chân đến Đài Bắc. Nhớ đến câu nói của Quân Vũ: "Anh sẽ lo cho em học đến hết bậc đại học ".Minh Thư xúc động đến rơi nước mắt.
Kể từ ngày đó t́nh cảm giữa Minh Thư và Quân Vũ càng thắt chặt hơn. Ngôi nhà này đă trở thành gia đ́nh thật sự của họ. Minh Thư chăm sóc cho Quân Vũ như chăm sóc cho anh ruột thịt và đều này làm cho Quân Vũ rất cảm kích.
Cuối tuần đó, công ty Trường Đạt tỏ chức buổi họp mặt với khách hàng để giới thiệu các sản phẩm mới về mỹ phẩm cũng như thời trang. Số người tham dự lên đến cả ngàn người và Quân Vũ th́ chịu trách nhiệm về buổi giới thiệu sản phẩm này nên trưa thư Bảy đó, chàng đă có mặt ở công ty để đôn đốc mọi chuyện. Tất cả đều tiến hành một cách tốt đẹp.
Bảy giờ là giờ chính thức mở màn buổi giới thiệu sản phẩm nhưng mới sáu giờ hơn mọi người đă đến ngồi chật cả hội trường. Sân khấu được xây dựng theo h́nh tṛn nổi bật lên ở giữa, chung quanh là các hàng ghế từ thấp đến cao của khán giả.
Đến sáu giờ hai mươi, người phụ tá của Quân Vũ đến báo cho chàng biết cô người mẫu đóng vai tṛ quan trọng trong việc giới thiệu mỹ phẩm sẽ đến trễ nửa tiếng v́ có bất khả kháng.
- Lan Hương mới báo cho tôi biết việc này! - Người phụ tá ái ngại nói - Hay là chúng ta dời giờ khai diễn trễ lại một chút!
Quân Vũ cau mày :
- Chúng ta là công ty lớn phải giữ chữ tín chứ. Làm như vậy khách hàng c̣n xem chúng ta ra ǵ.
- Anh ở đây coi sóc mọi việc, hai mươi phút sau tôi sẽ trở lại.
Quân Vũ ra băi đậu xe của công ty. Vừa mở cửa xe, chàng vừa gọi điện thoại về nhà :
- Minh Thư đó hả?- Chàng nói vội vàng khi nghe giọng nàng cất lên - Em hăy thay một bộ đồ xấu xí nhất của ḿnh, đi đôi giày xập xệ một chút, tóc tai cũng phải làm trông có hơi bù xù... nghĩa là em phải làm cho em trông xấu hơn b́nh thường... đừng có hỏi anh tại sao... mười phút nữa anh về rước em th́ em phải sẳn sàng như thế... trên đường đi anh sẽ giải thích với em.
Quân Vũ nói rồi cúp phôn ngay khiến Minh Thư không biết chuyện ǵ xẩy ra và tại sao nàng phải làm như vậy. Nhưng nàng biết chắc chắn Quân Vũ có lư do nên nàng vội vă làm theo lời chàng. Vả lại việc này vô cùng đơn giản. Minh Thư chỉ có vài bộ đồ cũ kỹ để thay đổi, giày dép th́ cũng đă sử dụng đến ṃn cả gót, không cần phải giả vờ th́ nàng cũng sẽ xuất hiện trước mắt người đối diện dưới cái dáng vẻ mà bạn bè cùng lớp của nàng chê là quê mùa. C̣n mái tóc chỉ cần làm rối tung lên một chút là trông nàng đă trở thành một vừa thô kệch, vừa biếng nhác.
Vài phút sau đă nghe tiếng Quân Vũ đỗ lại trước nhà.
- Đi với anh đến hội trường công ty! - Chàng hấp tấp nói và kéo nàng lên xe - Trong mười phút nữa chúng ta phải có mặt ở đó nếu không muốn buổi giới thiệu sản phẩm này bị hỏng đi.
- Em vẫn chưa hiểu? - Nàng thắc mắc khi chàng rồ máy xe và phóng nhanh về phía trước.
- Chuyện là như thế này... - Chàng giải thích - ... tối hôm nay công ty của anh tổ chức buổi giới thiệu sản phẩm mới về cả mỹ phẩm lẫn thời trang. Bây giờ sắp mở màn mà cô người mẫu quảng cáo cho mỹ phẩm lại bị kẹt một việc bất ngờ nên anh phải nhờ em thay thế.
- Cô ta phải xuất hiện trước mắt mọi người dưới h́nh thức xấu xí nhất à?
- Đúng như vậy! Và đó là một sự cố ư đă được sắp đặt. Người mẫu đó sẽ ngồi trà trộn trong hàng ghế khán giả. Người dẫn chương tŕnh sẽ giới thiệu tiết mục mở đầu và làm như xuất kỳ bất ư, đi một ṿng quanh khán giả và chọn ra một người trong bọn họ, mời lên sân khấu để thử những mỹ phẩm mới của công ty. Trên sân khấu sẽ xuất hiện sẵn một chuyên viên hóa trang siêu đẳng. Người này sẽ dùng những mỹ phẩm mới sản xuất của công ty Trường Đạt để trang điểm cho cô gái được chọn đó. Đương nhiên là sau khi được hóa trang, cô gái đó sẽ biến thành một người vô cùng lộng lẫy. Chưa hết, sau khi được trang điểm xong, cô gái sẽ được làm tóc rồi thử bộ thời trang kiểu mới nhất mà công ty sẽ tung ra trong mùa thu này. Từ đầu đến cuối, những việc này chỉ là để chứng minh sau khi đă dùng các sản phẩm mới mà công ty Trường Đạt tung ra, th́ một cô gái b́nh thường nhất cũng có thể biến thành một người lộng lẫy nhất. Sau tiết mục này là tiết mục tŕnh diễn thời trang của các mẫu công ty, kéo dài khoảng ba mươi phút và sau đó chương tŕnh chấm dứt. Nhưng tiết mục đầu mới là tiết mục quan trọng nên anh phải nhờ em giúp.
- Sao anh không nhờ một người mẫu khác có sẳn ở đó?
- Hiện tại tại hội trường công ty đă tề tựu khoảng hai mươi người mẫu nhưng anh chẳng chọn được cô nào cả. Họ có thân h́nh đẹp nhưng tiếc cái là làn da không đươc mịn màng. Trong khi người được make up th́ cần thiết có đặc điểm này. Anh đă suy nghĩ kỹ trước khi chọn em. Em có một làn da mỏng, mịn, gương mặt lại sắc nét. Sau khi được trang điểm, chắc chắn là trông em sẽ rất lộng lẫy..Và đó là cái mà công ty cần, cũng là cái quyết định thành bại của buổi thiệu sản phẩm này. Em đồng ư giúp anh chứ, Minh Thư? Và không giận anh khi anh bắt em phải xuất hiện trước mặt mọi người với một h́nh thức ban đầu không lấy ǵ làm xinh đẹp lắm.
- Anh Quân Vũ, em sẵn sàng làm cho anh bất cứ chuyện ǵ anh muốn nhưng nếu sau khi trang điểm xong mà em vẫn không đẹp th́ anh đừng có v́ vậy giận em!
- Làm sao có chuyện ǵ chứ! - Quân Vũ mỉm cười - Em không trang điểm th́ cũng đă xinh rồi chỉ có cái làn da của em hơi thẫm màu một tí và em th́ h́nh như ăn mặc... bất cần đến thời trang, cho nên nh́n chung có thể người ta không thấy em có ǵ nổi bật nhưng nếu em chịu để ư đến bề ngoài một tí th́ có lẽ em chẳng thua bất cứ ai cả.
- Làn da của em trước đây không phải như thế này đâu! - Minh Thư nói với vẻ tự ái - Có điều là suốt mùa hè vừa qua em cứ dang nắng liên tục nên mới trở thành như vậy. Một hai tháng nữa khi em nhả nắng th́ anh sẽ thấy làn da thật sự của em, nó cũng trắng hồng không thua kém bất cứ một ai khác. Tụi bạn trong lớp em cũng cười ngạo em và nói em đen quá. Ở thành phố, h́nh như ai cũng thích có làn da trắng mịn và h́nh như họ sẳn sàng làm mọi điều để có thể đạt đến mục đích ấy.
- Đương nhiên rồi, Minh Thư! Và đó là cái mỹ phẩm Trường Đạt muốn đem đến cho mọi người.
- Anh cũng thích phụ nữ có làn da trắng mịn phải không?
- Anh thật sự thích như vậy. Ai cũng nói Jennifer Lopez đẹp nhưng anh lại thích làn da trắng hồng của Nicole Kidman hơn làn da rám nắng của cô ta!
- " Cho nên không bao giờ anh nghĩ là em đẹp "Minh Thư buồn tủi nghĩ thầm, " Cũng không bao giờ anh chú ư đến bề ngoài của em. Anh nghĩ rằng em đen đúa như vậy, ăn mặc thô kệch như vậy, có ǵ nổi bậc mà phải nh́n tới chứ! Măi măi em chỉ là cái ǵ đáng tội nghiệp trước mắt anh. Có khi nào lại sánh bằng Huệ Trinh của anh cũng như Lệ Hằng của anh! "Nhưng dường như Quân Vũ không hiểu được tâm trạng của Minh Thư, thấy nàng im lặng, chàng khẽ hỏi :
- Em đang nghĩ ǵ vậy Minh Thư? Em cảm thấy run khi lần đầu tiên bước lên sân khấu phải không?
- "Em đă xuất hiện dưới mắt hàng ngàn người trong một cuộc đua c̣n ác liệt hơn nhiều. Tại sao em lại phải run sợ khi xuất hiện trước mắt một nhóm người nhỏ nhoi của thành phố này với một công việc không đ̣i hỏi bất cứ sự tập luyện nào chứ?" Minh Thư định nói với Quân Vũ như vậy như rồi gh́m lại được. Cuối cùng nàng chỉ nhỏ nhẹ bảo :
- Em không run sợ chút nào cả, em chỉ nghĩ đơn giản là nếu sự xuất hiện của em mà giúp cho anh một điều ǵ đó th́ em hết sức sẳn sàng
Quân Vũ xúc động không nói ǵ, chỉ nắm chặt tay nàng.
- Sân khấu được trang trí với những màu sắc lộng lẫy vui mắt. Trên đó thiết trí sẵn những ǵ cần thiết để giới thiệu những sản phẩm mới của công ty Trường Đạt với mọi người.
- Người dẫn chương tŕnh là một cô gái trẻ có gương mặt đáng yêu. Nàng nh́n một lượt khắp khán giả rồi cất cao giọng :
- Đối với phụ nữ, làm đẹp là vấn đề quan trọng nhất! Sắc đẹp có thể mang đến cho phụ nữ sự tự tin, cũng có thể mang đến cho họ sự thành đạt. V́ lư do này mà ngành mỹ phẩm và thời trang mới ra đời. Dùng một loại mỹ phẩm tốt, sắc đẹp của chúng ta sẽ được tôn lên gấp bội. Mỹ phẩm hảo hạng không phải chỉ dùng để làm đẹp mà c̣n nuôi dưỡng da mặt, giữ cho phái đẹp của chúng ta một làn da mịn màng thách thức với cả sự tàn phá của thời gian. Công ty Trường Đạt của chúng tôi luôn nghiên cứu để cho ra những sản phẩm nhằm mục đích duy tŕ vẻ đẹp của người phụ nữ trong một thời gian lâu dài và bền vững nhất. Đó là nói về mỹ phẩm! Cả trong lănh vực thời trang của chúng tôi cũng tuân theo tiêu chỉ này. Mang lại cho phụ nữ vẻ nh́n thanh tao nhất, quyến rũ nhất luôn là mục đích mà chúng tôi vươn tới. Để mở đầu chương tŕnh hôm nay, chúng tôi sẽ chọn một khán giả bất kỳ trong số người đại diện ở đây. Chúng tôi sẽ mời ấy lên sân khấu để chuyên viên của công ty chúng tôi trang điểm bằng những mỹ phẩm mới nhất sẽ được phổ biến trong những ngày sắp tới. Và sau đó vị khách danh dự này cũng sẽ được mời thử một bộ y phục thời thượng nhất mà công ty chúng tôi sẽ tung ra thị trường trong mùa thu năm nay.
Người dẫn chương tŕnh nói xong đi một ṿng chung quanh những hàng ghế ngồi của khán giả rồi chỉ vào một cô gái ngồi khiêm nhượng ở một hàng ghế thật xa:
- Xin mời cô lên sân khấu để mở đầu tiết mục của đêm nay. Xin mọi người cho một tràng pháo tay để cổ vũ người khách mời đặc biệt này!
Khán giả không ai bảo ai vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Cô gái ngồi hàng ghế mà ḿnh đang ngồi, bước lên sân khấu với dáng điệu rất quê mùa. Gương mặt của cô trông cũng có vẻ ngờ nghệch, tóc tai biếng chải, bộ áo thô kệch rộng thùng th́nh khiến người ta không thể h́nh dung thân h́nh thật sự của cô là như thế nào. Đôi giày của cô trông càng tội nghiệp hơn v́ h́nh như đă ṃn cả gót.
Ánh mắt của cô ngơ ngẩn có vẻ sợ hăi. Nh́n chung quanh cô là một người hoàn toàn không có ǵ hấp dẫn và khán giả bên dưới thầm nghĩ với một con người như vậy, không biết mỹ phẩm và thời trang của công ty Trường Đạt có làm nên kết quả ǵ không.
Theo dơi màn h́nh ở phía trong hậu trường, Quân Vũ không theo nhịn cười v́ chàng biết Minh Thư đă cố ư làm cho ḿnh trở thành quê mùa và ngớ ngẩn dưới mắt mọi ngượi "Chà! Cô bé Minh Thư này cũng lí lắc ghê đi! ", Quân Vũ thầm nhủ, "Ḿnh đâu có bảo Minh Thư làm như vậy, thế mà cô bé cũng nghĩ ra được. Hàng ngày dáng vẻ của Minh Thư đâu có khù khờ như thế nhưng có bé đóng kịch hay tuyệt và lát nữa đây việc này sẽ mang lại tác dụng. Sau khi được trang điểm và xuất hiện trong một h́nh thức hoàn toàn khác trước, cái dáng vẻ lúc đó của Minh Thư mới đánh mạnh vào trái tim của mọi người và họ có thể nào không nghĩ những sản phẩm mới của công ty Trường Đạt quả là sản phẩm thần kỳ ".
Trong khi Quân Vũ đôn đốc trong hậu trường th́ chuyên viên hóa trang trên sân khấu bắt đầu trang điểm cho Minh Thư. "Em có một làn da tuyệt vời và gương mặt cũng rất sắc nét", cô chuyên viên nói khẽ vào tay nàng, "Gương mặt của em rất dễ trang điểm. Yên tâm đi, chị sẽ biến em thành một công chúa trong ṿng không đầy nữa tiếng ".
Bàn tay điêu luyện của người chuyên viên thoăn thoắt không ngừng..Lớp kem lót được thoa thật đều và rất khéo. Da của Minh Thư vốn mịn màng nên vùa thoa nhẹ một lớp phấn mỏng, gương mặt của cô gái đă sáng bừng lên một cách rực rỡ. Đôi mắt to của Minh Thư được kẽ ch́ trông càng bắt mắt hơn. Hàng mi vốn dài và rậm của nàng được chuốt mascara làm cho cong vút. Trong thoát chốc đôi mắt ngày thường vốn long lanh của nàng bây giờ lại trở nên thập phần quyến rũ.
- " Em có sống mũi rất là thanh thoát ", cô chuyên viên thầm th́ với Minh Thư khi thoa lớp son lót lên làn môi có h́nh trái tim xinh xắn của nàng. "Tuổi của em không cần son đậm, màu hồng nhạt trông rất hấp dẫn hơn. Bây giờ th́ xong cả rồi cô bé ơi. Chao ôi! Em đẹp quá! Chính chị cũng không ngờ trang điểm xong em lại lộng lẫy đến thế này ".
Nói xong cô trao cho nàng chiếc gương và khi thấy cô bé như giật ḿnh khi nh́n thấy h́nh ảnh ḿnh trong gương, người chuyên viên mỉm cười bảo tiếp: "Đẹp đến không thể nào tưởng tượng được phải không?"
Minh Thư khẽ gật đầu, nàng cắn môi để cố trấn tĩnh ḷng ḿnh, quả thật nàng vừa trông thấy trong gương một khuôn mặt xinh đẹp đến phi thường.
Người chuyên viên hóa trang ra hiệu cho cô gái dẫn chương tŕnh. Cô gái mỉm cười một nụ cười thật tươi và tuyên bố với mọi người :
- Người khách mời đặc biệt trong số quư vị đă được chúng tôi trang điểm xong. Xin tất cả các vị nh́n lên sân khấu và muốn rơ hơn, xin nh́n màn h́nh phóng đại ở phía sau, quư vị sẽ biết như thế nào là sự phi thường của mỹ phẩm sản xuất bởi công ty Trường Đạt.
Minh Thư đứng dậy mỉm một nụ cười rạng rỡ và khi gương mặt của nàng được phóng lớn lên trên màn h́nh, tất cả các khán giả đêu ngạc nhiên đến sửng người ra rồi sau đó một tràng pháo tay vang lên nhiệt liệt, kèm theo đó là những tiếng x́ xào :
- Chao ôi, con bé ngờ ngệch lúc năy bây giờ trông giống hệt như minh tinh điện ảnh!
- Quả là thần kỳ không thể tưởng! Lúc năy nh́n cô bé tội nghiệp đó bước lên sân khấu, tôi c̣n tự hỏi chẳng biết người ta phải làm thế nào để gương mặt của nó trông cho được một chút!
- Đă nói là mỹ phẩm của công ty Trường Đạt mà! Nghe nói ngay cả minh tinh, ca sĩ của thành phố Đài Bắc này cũng dùng nữa đấy, đâu phải mỹ phẩm của Pháp hay Nhật mới dẫn đầu thế giới.
- Tôi th́ ước ǵ sản phẩm này được tung ra ngày mai, để tôi có thể làm cho ḿnh xinh đẹp như cô bé đó.
Mỗi người góp vào một câu, hội trường xôn xao cả lên và ch́m vào một bầu không khí đầy phấn khích.
Không phải chỉ khán giả sững sờ mà Quân Vũ cũng ngồi lặng người ra khi nh́n thấy gương mặt được phóng lớn lên màn ảnh của Minh Thư.
- " Bây giờ cô bé này đi đóng phim cũng c̣n được, nói ǵ chứ làm người mẫu! ", chàng lẩm bẩm.
- Ở phía ngoài, người dẫn chương tŕnh đưa hai tay lên cho khán giả im lặng :
- Chúng tôi biết tất cả mọi ở đây đang kinh ngạc v́ sự thần kỳ của mỹ phẩm được sản xuất bởi Trường Đạt. Nhưng chưa hết đâu quư vị, bây giờ cô khách mời may mắn này sẽ được chúng tôi làm tóc ngay trên sân khấu. Và sau đó sẽ được mặc chiếc áo dạ hội kiểu mới nhất mà chúng tôi sắp tung ra thị trường trong mùa thu năm nay.
Người dẫn chương tŕnh vừa dứt lời, chuyên viên làm tóc bèn bắt đầu ngay công việc của ḿnh. Tóc Minh Thư vốn nhiều và óng ả nên rất dễ thực hiện các kiểu tóc thời thượng. Mười lăm phút sau cô gái đă có mái tóc mới, phía trên được bới lên một cách quư phái, phía dưới là những lọn buông dài yểu điệu.
- Việc làm tóc cũng được thực hiện một cách hoàn hảo. - Giọng của người dẫn tŕnh vang lên. Hướng về phía Minh Thư, cô MC cất cao giọng - Xin mời cô ra hậu trường mặc thử kiểu áo mới nhất của chúng tôi - Rồi nh́n khắp một lượt khán giả, người MC dơng dạc tuyên bố - Không phải là khoa trương nhưng trông mười, mười lăm phút nữa đây, tất cả quư vị sẽ mục kích một sự việc vô cùng ngoạn ngục: cô gái b́nh thường nhất sẽ trở thành cô gái lộng lẫy nhất đêm nay.
Tiếng vỗ tay nỗi lên như sấm dù mọi người chưa biết tác dụng của thời trang đối với cô gái này sẽ ra sao. Trong lúc đó Minh Thư được người trong công ty đưa thẳng vào hậu trường. Quân Vũ đón Minh Thư và nói khẽ vào tai nàng: " Em diễn kịch rất xuất sắc lắm, đến anh cũng phải ngạc nhiên! "Minh Thư cũng nhoẻn miệng cười rồi nói nhỏ vào tai chàng: "Lúc năy trông em giống hệt như một người ngờ nghệch nhất thế gian này có phải không?" Hai anh em nh́n nhau rồi bất giác cười to.
Chuyên viên phục trang đưa Minh Thư vào trong và bắt đầu thử áo cho nàng.
- " Cô bé này cũng cao dữ ha! ", người chuyên viên tự
Đây là lần đầu tiên Minh Thư để người ta thay áo cho ḿnh nên gương mặt nàng ửng hồng lên v́ thẹn.
- Mắc cỡ ǵ hở cô bé?- Người chuyên viên phục trang dịu dàng nói - Chúng ta cùng là phái nữ mà!
- Bộ y phục thô kệch rơi xuống nền nhà, người chuyên viên đứng lặng người ra trước thân h́nh đẹp như tượng của cô gái mười bảy tuổi. Minh Thư e thẹn quay người qua hướng khác và thúc giục :
- Cô mặc áo vào cho cháu nhanh lên. Đừng nh́n cháu như vậy cháu sẽ xấu hổ chết được!
- Chao ôi, sao tính cô dễ mắc cỡ như thế hỡ cô bé? Lần đầu tiên thay áo trước mặt người lạ phải không?
Minh Thư không nói ǵ, gương mặt chỉ ửng đỏ lên. Chiếc áo dạ hội sang trọng mang màu sắc của mùa thu được khoắc lên người nàng. Tất cả đều khít như một cách thần kỳ.
- Tôi không ngạc nhiên đâu! - Người chuyên viên khẽ nói - Lúc năy nh́n cô, tôi đă biết cô có một thân h́nh của một người mẫu. Chẳng cần phải làm bất cứ sự điều chỉnh nào th́ chiếc áo này cũng vừa khít cô rồi. Cô có thân h́nh đẹp quá cô bé ạ! Bây giờ th́ cô nh́n qua gương đi, tôi đoan chắc chính cô cũng không nhận ra ḿnh nữa!
Minh Thư xoay ḿnh về phía chiếc gương và sửng sờ khi thấy h́nh ảnh của ḿnh trong đó.
- Tuyệt đẹp phải không? Đẹp như một bà hoàng. Tôi chưa thấy cô gái nào có dáng vẻ đài các như cô.
- Nhưng chiếc áo này... hơi hở ngực... - Minh Thư nói bằng giọng hài ḷng lắm - Cháu muốn mặc cái ǵ kín đáo một chút.
- Đây là dạ hội mà! - Người chuyên viên giải thích - Bây giờ mặc hở một tí là mốt. Buổi biểu diễn này không có thu h́nh đâu mà cô sợ. Cô chỉ đi một ṿng trên sân khấu để khán giả chiêm ngưỡng chiếc áo này đẹp như thế nào khi được khoác trên người cô. Cô đă giúp công ty th́ phải giúp cho trót chứ!
- Thôi được! - Minh Thư hít một hơi dài để lấy thêm can đảm - Cháu đă hứa với anh cháu th́ cháu phải làm cho xong.
- Cô là em của cậu Quân Vũ à?- Người chuyên viên kinh ngạc hỏi.
- Thưa vâng! - Minh Thư nhỏ nhẹ đáp.
- Hai anh em cô người nào cũng đẹp. Cả con gái của công ty này cũng mê anh trai cô. Cô Khánh Ngọc đó, chắc là cô biết cô ta chứ?
- Khánh Ngọc! - Minh Thư lập lại bằng giọng bỡ ngỡ - Việc này th́ cháu mới nghe lần đầu..
- Cô ta mê cậu Quân Vũ muốn điên luôn.. nhưng thôi năy giờ tôi già chuyện quá rồi, bây giờ tôi đưa cô ra ngoài để tŕnh diễn. Cô nhớ b́nh tĩnh, đi thật thong dong và nhún nhẩy, như thế th́ dáng người mới đẹp. Ồ, tôi quên mất, phải cho cô mang đôi giày cao gót cùng màu mới là đủ bộ.
Khi người chuyên viên đưa Minh Thư ra ngoài th́ nhân viên hậu trường có mặt ở đấy ai nấy đều sững sờ. Lúc năy bộ đồ vừa xấu vừa thô đă che mất đi những ǵ quyến rũ nhất của cô gái có khuôn mặt tuyệt vời này. Giờ đây chiếc dạ hội màu hoàng yến bó sát vào người đă làm lộ rơ tất cả những nét đẹp vừa thanh tú vừa đài các trên thân h́nh hàng.
- "Chắc khán giả sẽ ngất xỉu hết! ", một nhân viên hội trường nói lớn, " Cô đẹp quá đi thôi, cô bé ạ! ".
- Không phải chỉ những nhân viên hậu trường có mặt ở đó mới sững sờ mà ngay cả Quân Vũ cũng thế. Trước mặt chàng, Minh Thư xuất hiện với cái đẹp hoàn hảo nhất khiến chàng phải kinh ngạc đến lặng người ra dù không phải đây là lần đầu tiên chàng trông thấy một người con gái đẹp.
- Em đừng có khớp nhé, Minh Thư! - Chàng dặn nhỏ khi thấy gương mặt của nàng hơi tái đi v́ sợ - Em chỉ cần đi một ṿng thật đẹp và như thế là công việc của chúng ta tối nay đă hoàn tất cả rồi.
Minh Thư gật đầu nh́n Quân Vũ và chuẩn bị bước ra sân khấu.
- Thưa quí vị... - Giọng của người dẫn chương tŕnh lại vang lên - ... lúc năy quư v́ đă từng chứng kiến sự thần kỳ của mỹ phẩm đă mang lại cho sắc đẹp của phái nữ chúng ta. Bây giờ quư vị sẽ chứng kiến những ǵ mà thời trang tác động lên vóc dáng của con người. Chúng tôi không dám ca ngợi sản phẩm thời trang của ḿnh trước khi vị khách mời đặc biệt của chúng ta xuất hiện trên sân khấu trong vài phút nữa, bởi v́ chúng tôi muốn quư vị tự phán xét và đánh giá xem thời trang của công ty Trường Đạt có giúp người phụ nữ đạt được vẻ đẹp tuyệt đối hay không và bây giờ một lần nữa chúng tôi xin mời... cô... Minh Thư!
Tất cả khán giả trên khán đài đều nín thở để quan sát xem cô gái quê mùa mặc chiếc áo thô kệch ban năy sẽ xuất hiện ra sao trong bộ dạ phục cho là thời thượng nhất của công ty Trường Đạt. Họ vẫn không thể quên cái dáng điệu khù khờ của cô lúc năy khi bước lên sân khấu. Nhưng khi chùm ánh sáng từ trên trần hội trường bắt đầu tập trung vào những bước đi của Minh Thư và rồi nàng nhẹ nhàng bước ra sân khấu trông một nhân dáng lộng lẫy và hoàn hảo nhất th́ những tiếng vỗ tay như sấm động đồng loạt nổi lên từ khán giả.
- Tuyệt vời! - Nhiều tiếng b́nh phẩm vang lên!
- Tôi không ngờ bây giờ cô ta lại trở nên xinh đẹp và lộng lẫy như thế - Một người phụ nữ vừa suưt xoa vừa nói.
- Có mất cả tháng lương để mua chiếc áo dạ hội này cũng là đáng lắm!
Trong những lời bàn tán vang lên th́ đồng lúc h́nh ảnh đẹp lộng lẫy của Minh Thư được phóng lên trên màn h́nh Mọi người càng ngẩn ngơ v́ không biết đây là mộng hay thực khi cô bé lọ lem lúc năy biến thành một nàng công chúa xinh đẹp nhất trần gian.
Minh Thư đi một ṿng thật đẹp với dáng đi vừa nhẹ nhàng vừa thanh thoát rồi chào khán giả và bước vào hậu trường.
- Thật là thành công ngoài cả sự tưởng tượng của anh! - Quân Vũ hân hoan nói với Minh Thư và nh́n cô em kết nghĩa của ḿnh với ánh mắt thật khâm phục. - Chàng liếc vào đồng hồ tay và nói tiếp - Chương tŕnh c̣n tiếp diễn khoảng nữa tiếng nữa. Bây giờ em mặc nguyên chiếc áo này và trở lại chổ ngồi cũ của ḿnh trên khán đài cho một việc có vẻ thật một chút. Khi chương tŕnh chấm dứt, anh sẽ thưởng cho em một thứ. Bí mật... lát nữa anh mới nói cho em biết!
- Ngoài kia, tiếng người MC vang lên :
- Xin mời cô Minh Thư bước ra sân khấu và có đôi lời phát biểu với các khán giả hiện diện đêm nay.
Quân Vũ liếc nh́n nàng :
- Em có thể phát biểu tự do theo ư của ḿnh, miễn sao nó mang ư nghĩa ca tụng sản phẩm của công ty chúng ta là được.
Minh Thư gật đầu rồi trở lại sân khấu. Bây giờ nàng b́nh tĩnh và dạn dĩ hơn nhiều. Đón chiếc micro trên tay của người MC, Minh Thư khẽ nói :
- Tôi không biết phải cám ơn như thế nào cho xứng với những phần thưởng vô giá mà tôi đă nhận được từ công ty Trường Đạt trong đêm nay. Trước đây tôi thường hay mặc cảm về bề ngoài của ḿnh. Khi ra đường, đôi lúc tôi rất tủi thân khi không được bất chàng trai nào nh́n ngắm hay để ư. Và điều đó khiến tôi mất hẳn niềm tin với cuộc đời này. Nhưng đêm nay, những ǵ Trường Đạt mang đến cho tôi đă mở ra một cánh của khác trước mắt tôi và mang tôi đến một thế giới tràn đầy hy vọng, ở đó tôi nhận ra bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể khiến cho ḿnh trở thành quyến rũ nếu người đó biết trang điểm và ăn mặc đúng cách. Tôi đă lấy lại niềm tin khi xuất hiện trên sân khấu trước những tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người. Đêm nay không những tôi cảm ơn công ty Trường Đạt mà c̣n cảm ơn tất cả mọi người đă hiện diện nơi đây, bởi v́ chính những tràng pháo tay của quư vị mang lại cho tôi niềm tự tin mà tôi đă đánh mất từ lâu!
Những câu nói đi thẳng vào ḷng người của người con gái đă khiến hội trường xôn xao lần nữa. Bây giờ tất cả khán giả trên khán đài đều đứng lên để đồng loạt hoan hô những lời nói chân thành nhưng rất khéo léo của Minh Thư
Người MC tiến đến bên cạnh Minh Thư, đón lấy chiếc micro từ tay nàng và vui vẻ nói :
- Bây giờ xin cô Minh Thư trở lại chổ ngồi của ḿnh để thưởng thức màn tŕnh diễn thời trang ngoạn ngục sắp diễn ra sau đây. Chiếc áo dạ hội này xin cô mặc nguyên trên người v́ đây là món quà khiêm nhường của công ty chúng tôi giữ đến trong đêm nay xem như món quà kỷ niệm!
Minh Thư bước xuống sân khấu trước tiếng hoan hô vang dội của tất cả mọi người. Các bà, các cô hiện diện trên hàng ghế khán giả đều gián mắt vào Minh Thư và mơ ước họ cũng sẽ được xinh đẹp như nàng.
Trên sân khấu các người mẫu của công ty Trường Đạt lần lượt xuất hiện trong những bộ thời trang mới nhất. Không khí càng lúc càng thêm náo nhiệt và khi chương tŕnh chấm dứt, mọi người vỗ tay hoan hô vang dội.
Trong hậu trường, người phụ tá của Quân Vũ bước đến bên cạnh chàng và nói khẽ :
- Buổi tŕnh diễn hôm nay thành công không thể tưởng. Chỉ sợ là trong thời gian sắp tới công ty chúng ta không làm sao có thể xoay sở đủ hàng để bán cho mọi người. Anh Quân Vũ, anh kiếm đâu ra cô người mẫu này trong chớp mắt vậy? Cô ấy xinh đẹp tuyệt vời mà c̣n thông minh, rất xứng đáng được công ty chúng ta khen thưởng.
- Minh Thư không phải là người mẫu mà là em gái của tôi. V́ Lan Hương bất ngờ không đến được nên tôi mới nhờ Minh Thư thay thế lần này. Em gái của tôi nó c̣n bận học hành, mộng ước của nó là tốt nghiệp đại học với một thứ hạng rất cao. Nó sẽ không đi theo nghề người mẫu này đâu. Nó có giấc mơ riêng của nó!
- Là em gái của anh ư?- Chàng trai kinh ngạc - Tôi không biết là anh có một cô em gái kiệt xuất như vậy.
Quân Vũ ph́ cười trước gương mặt ngơ ngẩn của anh chàng "Chắc anh ta bị vẻ đẹp của Minh Thư hớp hồn rồi. Cô em gái kết nghĩa của ḿnh thật là lợi hại ". Chàng dặn ḍ người phụ tá vài câu để người này sắp xếp những phần c̣n lại rồi chàng bước ra ngoài. Quân Vũ định đón Minh Thư nhưng ngạc nhiên khi thấy nhiều khán giả c̣n quây quanh chung nàng, có lẽ v́ quá ái mộ và muốn nh́n gương mặt nàng cho thật kỹ. Chàng nháy mắt với nàng và ra xe ngồi chờ. Mười phút sau Minh Thư cũng ra tới :
- Chao ôi, bây giờ mới thoát được bọn họ! - Nàng bước vào xe và khẽ nói.
- Ḿnh đi ăn cái ǵ đi! Quân Vũ đề nghị - Từ chiều đến giờ hai anh em ḿnh chưa có ǵ vào bụng.
- Em thích trở lại nhà hàng ở sát bờ biển mà anh đẫn em đi hôm trước. Ở đó không khí mát mẻ mà thức ăn lại rất ngon.
- Được rồi, chúng ta đi! Bây giờ hăy c̣n sớm. Ăn xong hai anh em ḿnh c̣n hàng khối thời gian để dạo chơi trên biển.
Quân Vũ cho chiếc xe rồ máy rồi phóng về phía ngoại ô. Một lát sau Minh Thư như nhớ ra điều ǵ và hỏi chàng :
- Bộ đồ cũ em thay ra lúc năy anh có nhớ mang về cho em không?
- Em thích bộ quần áo đó hả? Chàng ngạc nhiên hỏi.
- Em biết nó xấu xí và cũ lắm rồi... - Nàng giả thích - ... nhưng nó nhắc cho em nhớ những kỷ niệm ở vùng quê mà em đă sinh ra. Em là người lúc nào cũng hoài cổ, dù mai đây em có thành đạt đi nữa em cũng không bao giờ quên quá khứ của ḿnh.
- Đức tính đó của em rất tốt nhưng mà anh không cho em mặc lại bộ đồ cũ đó đâu.
- Tại sao?
- Bởi v́ nó che dấu hết vẻ đẹp của em. Anh nỡ ḷng nào mà làm như vậy chứ! Nhưng mà em đừng lo, anh đă nhờ người gói nó lại và mang ra xe cho em rồi. Em có thể cất giữ nó làm kỷ niệm nhưng anh không cho em mặc nó. Có người anh trai nào lại không muốn cho em gái ḿnh xinh đẹp!
- Có nghĩa là trước đây em rất xấu xí?
- Nếu anh nghĩ là em xấu xí th́ anh không bao giờ cho em xuất hiện trên sân khấu đêm nay. Trước đây anh đă ư thức được em đẹp, anh cũng biết nếu mà em chịu chăm lo cho bề ngoài của ḿnh một tí em sẽ trở thành một cô gái rất xinh. Nhưng anh chưa bao giờ biết rằng em sẽ đẹp lộng lẫy đến mức độ như vậy khi em trang điểm và ăn mặc hợp thời trang.
- Em đẹp lộng lẫy! - Nàng nói mà mở to đôi mắt - Anh nói thật đấy chứ?
- Với một nhân dáng như em hiện tại th́ em có thể trở thành một tài tử nếu mà em muốn. Đó là cách anh nói để em biết bây giờ em xinh đẹp đến mức nào.
- Câu nói của chàng khiến nàng sực nhớ ra :
- Chao ôi, anh Quân Vũ! Em vẫn c̣n mặc chiếc áo này trên người. Đây là áo dạ hội, em muốn thay nó ra ngay lập tức.
- Màu sắc của chiếc áo này rất là trang nhă, vả lại đây là một nhà hàng hạng sang nên em ăn mặc như vậy cũng thích hợp thôi. Anh muốn ăn một bữa cơm tối thật ngon và nh́n ngắm cô em gái xinh đẹp của ḿnh.
Mặt nàng ửng hồng khi nghe chàng thốt ra câu đó. Nàng nắm lấy tay chàng và khẽ hỏi :
- Nhưng lát nữa nếu dạo chơi trên biển, ai lại mặc chiếc áo này chứ?
- Chao ôi, cô bé! Sao mà em hay lo xa quá vậy? Có nhớ lúc năy anh nói là anh sẽ thưởng cho em không? Ở đằng sau xe là cả một lô quần áo dành cho em đó. Bộ nào cũng sẽ vừa với em cả, v́ nó cũng một size với chiếc áo dạ hội mà em đang mặc. Chúng rất đa dạng, có cái em có thể mặc ở nhà, có cái mặc đi học, có cái để mặc đi bát phố... đó là lô hàng mẫu mới nhất của công ty Trường Đạt và v́ em là người mẫu nên em rất xứng đáng để mà mặc nó. Khi sản xuất quần áo thời trang, công ty cũng chú ư đến khía cạnh đa dạng của nó để đáp ứng mọi đ̣i hỏi của khách hàng. Cô bé ơi, những thời trang mới nhất của Đài Bắc trong mùa thu này, em là người được mặc đầu tiên.
Nghe Quân Vũ nói, Minh Thư xúc động đến lặng người ra và sau đó là cảm giác bay bổng trong hạnh phúc.
- Những người mẫu khác sẽ ganh tị với em chứ?
- Làm sao họ có thể ganh tị với em khi mà trong vài ngày nữa đây nhờ sự quảng cáo tuyệt vời của em mà tất cả những sản phẩm mới này có thể sẽ không đủ cung cấp cho khách hàng. Lúc năy anh nh́n phản ứng của khán giả, anh đă có thể đoán chắc điều này. Em là đứa em gái tuyệt vời của anh. Anh rất hănh diện về em!
- Những lời chàng thốt ra khiến cho trái tim nàng xôn xoa trong cảm giác tuyệt vời "Nếu em được chọn phần thưởng cho chính ḿnh...", trái tim nàng th́ thầm cho chính nàng nghe, ".....th́ em muốn phần thưởng ấy là được ở bên cạnh anh, măi măi cho đến trọn đời ".

Chương 7

Buổi tối đó hai người dùng một bữa ăn rất tuyệt vời trong khung cảnh thơ mộng của nhà hàng. Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chùm trên trần tỏa xuống d́u dịu khiến cho gương mặt của cô gái đẹp như mơ như mộng. Quân Vũ có lúc nh́n sửng Minh Thư, không biết là ḿnh đang sống trong mộng hay thực khi khám phá ra vẻ đẹp huyền ảo của nàng.
- "Minh Thư đúng là ngọc trong đá! ", ḷng chàng tự nhủ thầm, "... Trước đây ḿnh đă từng ví von như vậy, khi nghĩ rằng cái vùng Kỳ Sơn xa xôi nào đó sẽ làm mai một đi sự giỏi giang và tài năng của cô bé này. Nhưng điều này bây giờ cũng đúng cả đối với sắc đẹp của cô bé nữa. Minh Thư là một ngôi sao, và v́ vậy mà cô bé cần một bầu trời để mà tỏa sáng ".
Dùng cơm xong, Minh Thư thay chiếc quần jean xanh và chiếc áo pull cổ lọ ngắn tay và cùng Quân Vũ đi dạo trên biển.
- Sao mà nó vừa vặn quá! - Nàng khẽ nói - Lúc năy em vào toilet thay bộ đồ này, nh́n vào chiếc gương to, em kinh ngạc khi thấy nó giống như may cho riêng ḿnh vậy!
- Em có thân h́nh của một người mẫu, cho nên cứ lấy kích thước này là vừa khít em. - Chàng nói tới đó, lùi lại mấy bước và ngắm nàng trong ánh trăng - Em mặc ǵ cũng đẹp, Minh Thư ạ! Chả bù với lúc năy khi em bước lên sân khấu từ chỗ ngồi trên khán đài của ḿnh, anh ngồi bên trong theo dơi trên màn h́nh mà không thể nào nhịn cười nổi. Chao ôi, em trông buồn cười khủng khiếp, mà c̣n đóng kịch như một bà cụ lọm khọm, lúc đó mấy nhân viên hậu trường đều cười nghiêng cười ngửa và c̣n đề nghị với anh là nên mang ra cho em một cây gậy v́ sợ em bị ngă.......
Quân Vũ nói xong cười to lên. Chưa lúc nào Minh Thư thấy chàng thoải mái và vui như vậy.
Nàng cấu nhẹ vào cánh tay chàng và phụng phịu :
- Không cho anh cười em... cũng không cho anh nói xấu em...
Chàng thoát ra khỏi tay nàng và vẫn cười rũ rượi :
- Anh đâu có nói xấu em... Cô bé ơi! Lúc đó trông em xấu xí như vậy đó!
Nói rồi chàng chạy vụt đi dưới ánh trăng. Tiếng cười của Quân Vũ tan vào không gian, ḥa vào tiếng sóng biển trở thành một âm thanh vui nhộn.
- Em sắp bắt anh kịp rồi! - Minh Thư vừa đuổi theo phía sau vừa nói. Giọng của nàng thánh thót và trong vắt, phá tan sự yên lặng của đêm trường tịch mịch.
Hai cái bóng đuổi theo nhau trên băi biển. Quân Vũ càng lúc càng bỏ xa Minh Thư và cho đến một lúc chàng hoàn toàn biến mất, để lại một ḿnh nàng trong bóng đêm.
- Anh Quân Vũ! - Nàng sợ hăi và dừng lại kêu to - Anh đâu rồi? Anh có nghe em nói không?
Không có tiếng trả lời. Minh Thư cơ hồ muốn khóc. Giọng nàng mếu máo như đứa trẻ :
- Anh xấu quá! Anh biết em sợ cô đơn mà vẫn cố t́nh bỏ rơi một ḿnh như vậy - Vẫn không có tiếng trả lời!
Nàng lủi thủi đi trở lại lối lúc năy và thúc thít khóc :
- Anh đáng ghét! Anh mang người ta ra đây rồi bỏ người ta một ḿnh.........
- "Anh ở sau lưng em đây mà! ", Một giọng tinh nghịch vang lên, " Quay lại đi cô bé ơi, anh Quân Vũ của em có khi nào bỏ rơi em đâu! "
Minh Thư quay lại và thấy chàng đứng trước mặt ḿnh. Nàng giận dỗi và quay đi chổ khác.
- Thôi mà, cho anh xin lỗi! - Chàng tiến lại, xoa đầu nàng và dỗ dàng - Anh chỉ đùa với em một tí thôi... em đừng có giận anh!
- Năy giờ anh ở đâu? - Nàng ngồi xuống cát, hai tay ôm lấy gương mặt ngấn nước mắt đọng long lanh trên má.
- Anh ở sau nghềnh đá đằng kia..... - Chàng cũng ngồi xuống theo nàng - Anh núp ở đó và chỉ muốn hù em một chút...
- Em không cho anh em như vậy nữa! - Nàng buồn bă nói - Em rất sợ cảm giác mất anh.
Minh Thư ngă người xuống cát, gối đầu trên hai cánh tay, đôi mắt long lanh nh́n trên bầu trời đầy sao.
- Lúc ông nội bỏ em mà đi, em cũng có cảm giác đau khổ như vậy. Lúc đó ông nội là người thân duy nhất của em, c̣n bây giờ... người thân duy nhất của em là anh.
Chàng nằm xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay đang gối đầu kia, ủ nó vào tay ḿnh và thủ thỉ :
- Anh cũng vậy, Minh Thư! Bây giờ em là người thân duy nhất của amh!
- Nhưng rồi anh sẽ lấy vợ và bỏ em một ḿnh....
- Dù anh có lấy vợ nhưng em vẫn sẽ ở với anh cho đến khi nào anh t́m được cho em một người chồng xứng đáng. Anh quen với rất nhiều người, anh thừa sức t́m ra một người tài ba cho em gái của ḿnh.
- Anh sẽ cưới chị Trinh Huệ hay chị Lệ Hằng chứ?
- Anh cũng chưa biết nữa nhưng anh yêu thích cả hai người họ....bằng t́nh cảm ngang bằng.
Lời thố lộ này của chàng khiến trái tim của nàng như thắt lại.
- Minh Thư! - Giọng chàng vang lên - Dù anh có lập gia đ́nh đi nữa, anh cũng sẽ lo lắng và chăm sóc em như bây giờ. Chị dâu tương lai của em cũng sẽ lo lắng cho em, bởi v́ cô ấy yêu thương anh th́ cô ấy cũng sẽ yêu thương em gái của anh.
Những lời nói vô t́nh của chàng khiến cho trái tim nàng bỗng nhói đau.
- Ḿnh về đi anh! - Nàng ngồi dậy và quyết định đột ngột - Chúng ta về để cho anh c̣n nghỉ ngơi. Em cũng thấy trông người hơi mệt, có lẽ v́ cuộc tŕnh diễn sân khấu lúc năy.
- Nhưng em không c̣n giận em nữa phải không?
- Em hết giận anh rồi! - Nàng cười vui cho chàng yên ḷng - Em là em gái của anh mà.
Nàng đóng kịch rất khéo khiến chàng tin ngay và cả mấy ngày sau cũng vậy. Nhưng mỗi đêm trái tim nàng tan nát với ư nghĩ người đàn ông mà nàng yêu chỉ xem như là một đứa nhỏ bơ vơ, tội nghiệp. Nàng có chút tài năng nên chàng động ḷng và nhận nàng làm đứa em kết nghĩa. Nhưng cho dù nàng có xuất hiện trước mắt chàng lộng lẫy như thế nào đi nữa như hôm nàng trở thành cô người mẫu t́nh cờ trên sân khấu th́ dưới mắt chàng, nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mồ côi. Nàng không có gia thế hiển hách như Huệ Trinh hay Lệ Hằng, và nàng cũng chẳng phải là người thành đạt và nổi tiếng như họ. Trong xă hội mà nàng đang sống, nàng vẫn là một con số không to tướng.
Mỗi buổi tối, trong giấc ngủ, Minh Thư thường thấy nhiều ác mộng, tâm trí nàng hoảng loạn và nàng cố định thần trong một thời gian mới có thể thoát ra khỏi trạng thái này.
"Ḿnh không thể nào tiếp tục mơ mộng viễn vông như thế nữa! ", nàng nhủ với ḷng ḿnh.
"Quân Vũ.....anh ấy như thế là tốt với ḿnh lắm rồi. Anh ấy có quyền yêu những người xứng đáng với anh ấy... Quân Vũ không có lỗi ǵ với ḿnh cả....ḿnh phải mau tỉnh mộng....Minh Thư ơi, phải mau tỉnh mộng thôi!
Và thế là Minh Thư dồn hết tâm trí vào việc học. Nàng học ngày, học đêm, học bất cứ khi nào t́m được thời gian rảnh rỗi. Thư viện ở Đài Bắc có dư thừa tài liệu cho nàng tham khảo, cộng vào trí thông minh sẵn có nên Minh Thư tiến bộ đến không ngờ. Và cuối tháng đó khi thầy chủ nhiệm xướng lên cái tên Hoàng Minh Thư đầu tiên trong bảng xếp hạng của lớp th́ ngay cả Dương Thiệu Vỹ cũng giật ḿnh.
- Em vượt qua luôn cả anh rồi! - Thiệu Vỹ nói và nh́n nàng bằng ánh mắt đầy khâm phục - Anh chỉ nhường cho em một tháng này thôi!
Nàng cười và nói với chàng - Không phải em học giỏi hơn lúc trước mà chỉ tại v́ tháng này anh lười học.
Thiệu Vỹ bật cười trước câu nói vui của Minh Thư. Cũng có thể như thế lắm. Lúc này chàng hay ch́m vào mơ mộng của chính ḿnh nên có khi không tập trung vào việc học. Và trong giấc mộng nào cũng có h́nh bóng của Minh Thư. Nàng không phải là Minh Thư của sáu, bảy tháng về trước mà đă thay đổi một cách tuyệt vời đến nỗi tất cả các nam sinh trong lớp đều ngẩn ngơ ra trước sắc đẹp của nàng. C̣n các nữ sinh trong lớp th́ cũng ngẩn người ra nhưng với tâm trạng căm tức v́ người mà họ nghĩ là chú vịt con xấu xí trước đây bây giờ trở nên một nàng thiên nga yêu kiều không bút mực nào tả xiết. Nước da rám nắng ngày xưa bây giờ đă trở thành trắng mịn, nhân dáng của người con gái càng lúc trở thành bắt mắt, điều kiện sống tốt đẹp hơn khiến sắc đẹp của Minh Thư càng lúc càng trở nên mượt mà, lộng lẫy. Những bộ áo cũ kỹ trước đây đă được thay bằng những bộ thời trang mà Quân Vũ lần lượt mang về chất đầy trong tủ áo của Minh Thư. Cho nên lúc các nữ sinh cũng lớp phát giác ra sao đôi chân của con bé nhà quê bây giờ trở nên thanh thoát như ngón sen, chiếc eo của nó sao thon thả đến thế mà bộ ngực th́ thanh tân đầy đặn, làn da trắng ngần và mịn màng không sao tả xiết tạo cho gương mặt vốn đă sáng như trăng rằm kia một sức quyến rũ đến mê hoặc ḷng người th́ ôi thôi tất cả đă muộn rồi, Minh Thư đă vượt xa họ một khoảng cách khá dài mà dù cố chạy theo họ cũng thể nào bắt kịp. Đó không phải là sắc đẹp b́nh thường mà sắc đẹp vốn đă làm điên đảo trái tim khán giả một lần khi nàng bất ngờ xuất hiện trên sân khấu. Sau lần đó, Minh Thư không đụng tới đồ trang điểm mà Quân Vũ đă sắm cho đứa em gái mà chàng rất quư nhưng từ nàng vẫn tỏ ra một sức thu hút đến kỳ lạ đến nỗi bây giờ tiếng tăm của nàng đă vượt ra khỏi cái lớp mười hai mà nàng đang học và Minh Thư đă trở thành một h́nh tượng mà các chàng nam sinh trong trường đều mơ ước đến.
Sự thay đổi của Minh Thư khiến cho Khánh Ngọc tức tức lồng tức lộn. Có lần một người bạn học cùng lớp đă rỉ tai cho Khánh Ngọc biết :
" Nghe nói con bé Minh Thư đă được một người anh kết nghĩa giàu có nhận về nuôi, cho nên bây giờ nó mới trở nên xinh đẹp, mượt mà như vậy ".
"Ai nói cho bồ biết? ",
Khánh Ngọc hỏi lại th́ cô bạn hay mách lẻo kia bèn đáp :
"Th́ Dương Thiệu Vỹ nói chứ c̣n ai! Con bé Minh Thư đă kể cho Thiệu Vỹ biết. Hai người họ thân nhau như vậy, việc ǵ lại không tâm sự cho nhau nghe. Tôi c̣n nghe nói Thiệu Vỹ tặng quà cho Minh Thư mà con bé từ chối không nhận bởi v́ bây giờ cuộc sống của nó đầy đủ lắm rồi. Cứ nh́n những ǵ nó ăn diện trên người th́ cũng đủ biết. Toàn là hàng thượng đẳng đắt tiền! Con bé ấy thật là chuột sa hũ nếp. Chắc nó không thèm để mắt tới Thiệu Vỹ đâu. Tôi nghĩ mơ ước của nó càng cao xa vời vợi hơn kia..... nhất là sau này khi nó đă bước chân vào đại học ".
Những lời rỉ tai đó khiến Khánh Ngọc tức đến bầm gan tím ruột nhưng Minh Thư bây giờ đă cao vời trước mắt mọi người như thế. Khánh Ngọc dù có làm ǵ cũng không thay đổi được cái thực tế sờ sờ ra đó. Nhưng rồi cô gái nhà giàu cuối cùng cũng tự an ủi: "Tranh với nó làm ǵ cho mệt. Nó muốn lên hương thế nào cũng được, nó bước được vào đại học ḿnh cũng chẳng cần. Nó yêu ai ḿnh cũng không thèm anh tức miễn là nó đừng yêu anh Quân Vũ của ḿnh thôi ".
Nghĩ tới Quân Vũ, trái tim của Khánh Ngọc sáng bừng lên. Lúc này tuần nào chàng cũng ghé qua nhà nàng để dùng cơm theo lời mời của ba mẹ nàng. Mỗi lần đến đều có những món quà thật đẹp để tặng cho nàng. Trái tim của Khánh Ngọc lâng lâng với ư nghĩ chàng hoàng tử trong mơ trước sau ǵ rồi cũng vào tay ḿnh th́ lời thố lộ của mẹ nàng một buổi tối kia khiến cho ḷng nàng càng thêm hy vọng.
Tối đó bà Mỹ Tâm gọi con gái vào pḥng và nói nhỏ :
- Lúc không có ba con, mẹ đă nói thẳng với Quân Vũ biết điều đó rồi. Ba con v́ sĩ diện không chịu nói ra th́ mẹ cóc cần sĩ diện, miễn sao cho Quân Vũ nó hiểu rơ rằng con gái của mẹ yêu nó và ba mẹ th́ rất muốn nó trở thành con rể. Sau khi nó kết hôn với con th́ tất cả tài sản của nhà họ Lưu là của nó.
- Thế th́ anh ấy nói sau hở mẹ?
- Nó yên lặng rồi sau đó xin mẹ cho nó thời gian để suy nghĩ. Nó c̣n nói là không bao giờ quên được ba mẹ đă chăm sóc và lo lắng cho nó sau khi ba mẹ nó bị tai nạn tảm khốc qua đờ, c̣n riêng nó th́ lâm vào một cú sóc tinh thần không thể hàn gắn được. Nó cũng thừa nhận nó rất quư mến con. Mẹ chắc chín mươi chín phần trăm là nó chịu rồi, nhưng gật đầu ngay th́ sợ bị mang tiếng là tham lam tài sản của gia đ́nh ḿnh, v́ vậy nó phải tỏ ra lần lựa để mọi người đừng hiểu sai rồi khinh thường nó.
Những lời của bà Mỹ Tâm khiến tâm hồn của Khánh Ngọc như bay bổng trên mây. Từ trước đến nay, Quân Vũ không bao giờ từ khước bất cứ điều ǵ mà cha mẹ nàng yêu cầu nên nàng nghĩ lần này cũng vậy.
Tối hôm đó Minh Thư thức khuya làm bài rồi ngủ quên trong thư pḥng. Quân Vũ cũng có việc vào đó, t́nh cờ khám phá ra điều ấy. Chàng liếc vào quyển vở bài tập đang mở ra trên bàn, cảm thấy lúc này Minh Thư dồn hết sức vào việc học quá nhiều. Chàng có la rầy v́ sợ nàng ngă bệnh nhưng cô em nhỏ cứng đầu của chàng nhất định không chịu nghe lời ông anh hay lo xa của. Có lúc chàng rủ nàng đi biển để giải khuây th́ nàng chỉ lắc đầu rồi lại dồn hết thời gian rảnh rỗi vào việc học.
"Đó cũng là một điều tốt! , cuối cùng chàng kết luận,
"Phải có ư chí như Minh Thư th́ mới thành công được! ".
Chàng nghĩ thế mà vô t́nh không biết thái độ này của nàng đă được h́nh thành tự một nguyên nhân hoàn toàn khác hẳn.
Lúc sau này tâm trí của Quân Vũ cũng rối bời v́ một chuyện mới xảy ra cách đây hai tháng. Đó là việc bà Mỹ Tâm trong một lần chàng đến nhà đă nói thẳng với chàng là hai ông bà muốn chàng làm con rể mà Khánh Ngọc th́ yêu chàng tha thiết.
- "Nó khong thể nào sống nếu thiếu con! ", đó là nguyên văn những ǵ bà nói
"Trước đây con đă từng muốn tự vẫn theo cha mẹ của ḿnh nhưng hai bác đă cố ngăn con lại, vực con trở về với cuộc sống này th́ bây giờ con hăy làm điều đó đối với Khánh Ngọc v́ con là lẽ sống của nó. Không có con nó sẽ sống không nổi ".
Bà nói rồi khóc có vẻ đau ḷng lắm. Những giọt nước mắt của bà khiến cho chàng xót xa. Chàng vốn xem vợ chồng bà Mỹ Tâm như ba mẹ nuôi của ḿnh. Khoảng thời gian sau khi cha mẹ chàng qua đời, hai ông bà đă ra sức đùm bọc chàng. Lúc chàng vào đại học, dù đă sống riêng, nhưng chi phí học hành hai ông bà đều lo hết. Lúc Quân Vũ tốt nghiệp đại học th́ hai ông bà đă kéo chàng về công ty của họ. Hai năm sau, chàng được ưu ái thăng lên chức phó giám đốc. Bởi mang ơn họ mà chàng đă cống hiến hết sức ḿnh cho công ty. V́ xem hai vợ chồng bà Mỹ Tâm là ân nhân của ḿnh nên khi nghe những lời thố lộ thống thiết của bà, chàng không thể nào mở miệng ra từ chối thẳng. Cho nên chàng đă nói ra một câu đưa đẩy cho qua để t́m kế hoăn binh. Thực sự Quân Vũ cũng quư mến Khánh Ngọc, nhưng đó là t́nh cảm của người anh trai dành cho em gái. Họ đă quen nhau từ thuở c̣n thơ rồi sau đó trăi qua bốn năm sống chung dưới một mái nhà nên quan hệ cũng rất khắng khít. Chàng không biết Khánh Ngọc đối xử với những người khác ra sao, nhưng đối với chàng th́ một mực ngoan hiền nên chàng không thể nào không quư mến.
Nhưng trong ḷng chàng, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng là đối tượng mà chàng muốn kết hôn. Dù gia đ́nh nàng rất giàu, dù chàng có thể hưởng trọn gia sản của cha mẹ nàng sau khi cưới nàng làm vợ th́ những điều đó đối với chàng cũng không quan trọng bằng vấn đề chàng có thực sự yêu thích nàng hay không. Cho đến bây giờ dù có rất nhiều phụ nữ quây quanh nhưng ḷng Quân Vũ chĩ nghĩ đến hai người đó là Huệ Trinh và Lệ Hằng. Ba người từ thời trung học đă học cùng một lớp, thân nhau từ thời c̣n vô tư cắp xách đến trường. Sau này khi lên đại học, mỗi người chọn một con đường khác nhau nhưng họ vẫn liên lạc với nhau luôn. Bây giờ Huệ Trinh đă trở thành một ca sĩ nổi tiếng trên nhạc đàn Đài Bắc, nàng cũng là một nhạc sĩ dương cầm có hạng đă đoạt nhiều giải thưởng trong những cuộc thi được tổ chức quy mô trên toàn quốc. Gia đ́nh nàng là gia đ́nh trí thức. Cha mẹ Huệ Trinh đều là giáo sư đại học nên họ dạy con rất kỹ. Cho nên bây giờ dù đă trở thành một nhân vật được nhắc tới rất nhiều ở Đài Bắc và tên tuổi nổi như cồn nhưng cho đến nay Huệ Trinh tuyệt nhiên không gây ra tai tiếng ǵ. C̣n Lệ Hằng lại là một trường hợp khác. Huệ Trinh hiền thục bao nhiêu th́ Lệ Hằng hiếu động bấy nhiêu. Nhan sắc của nàng rất sắc sảo, có phần lấn lướt Huệ Trinh, từ thời trung học đă nổi danh là hoa khôi của toàn trường. Tốt nghiệp trung học, Lệ Hằng thi ngay vào trường đại học điện ảnh, đầu quân cho một lĩnh vực mà nàng cảm thấy rất hợp với nàng. Ngay năm thứ ba, khi c̣n mài đũng quần trên ghế nhà trường, nàng đă được một đạo diễn khám phá và ông đă không ngần ngại giao cho nàng thủ vai chính trong một bộ phim đă từng nổi tiếng một thời của ông. Đó là một bộ phim mang nhan đề rất lăng mạn "Ai cũng có điều bí mật". Từ đó tên tuổi của Lệ Hằng vụt sáng lên nhưng một cô gái đa tài này cũng đă phải làm những nổ lực lớn lao khi vừa đóng phim vừa phải gạo bài ngày đêm để lấy đầy đủ chứng chỉ của nhà trường hầu gật được mảnh bằng đại học. Và rồi cuối cùng nàng của thành công mà lại tốt nghiệp hạng ưu khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Gia thế của Lệ Hằng cũng hiển hách không kém gia thế của Huệ Trinh. Cha nàng là một quan chức ngoại giao cao cấp c̣n mẹ nàng là một nữ đạo diễn tài ba mà thành phố đều biết tiếng. Cả hai cô gái nói trên đều tài sắc vẹn toàn và cả hai đều rất yêu chàng nên chàng cũng không biết phải quyết định ra sao. Chàng c̣n chưa biết phải chọn ai trong hai người họ v́ chàng yêu thích họ ngang nhau th́ đùng một cái, những ǵ bà Mỹ Tâm thốt ra trong một buổi cơm thân mật ở nhà bà đă khiến cho chàng trở thành tấn thoái lưỡng nan, hoang man không biết phải làm sao khi đứng ở ngă ba đường.
Tiếng ho khan của Minh Thư khiến Quân Vũ giật ḿnh trở về với thực tại. Cô gái trở ḿnh rồi tiếp tục ngủ có lẽ v́ quá mệt mỏi. Gương mặt nàng lúc này có gầy hơn trước nên việc này vẫn không làm giảm đi nét yêu kiều của người con gái mà trời sinh ra để đẹp và để được người khác yêu thương. Quân Vũ nhẹ nhàng bồng Minh Thư vào pḥng nàng. Ngay lúc đó Minh Thư chợt thức giấc nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ không biết. Chàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, c̣n hôn lên trán nàng và âu yếm nói :
- Cô em gái nhỏ của anh ơi! Làm ǵ cũng phải để ư đến sức khỏe của ḿnh một chút chứ!
Chàng nói xong, định quay ra nhưng đôi mắt chạm vào bản thành tích biểu của nàng đặt trên bàn. Chàng ṭ ṃ giở ra xem, kinh ngạc khi phát giác ra em gái ḿnh đứng nhất lớp. Chàng thầm nghĩ :
" Con bé siêng năng như vậy cũng là đáng lắm! Đây là trường trung học ưu tú nhất Đài Bắc, vượt qua được tất cả mọi người không phải là chuyện dễ. Chà! Cái cậu học sinh giỏi nhất lớp mà khi trước Minh Thư có đề cập với ḿnh, cậu ta chắc cũng phải giật ḿnh!"
Chàng vặn nhỏ ngọn đèn lại và rời khỏi pḥng nàng rồi trở sang thư pḥng, không hề biết là Minh Thư xúc động đến muốn rơi nước mắt khi Quân Vũ lo lắng cho ḿnh như vậy.
Ở thư pḥng, Quân Vũ chăm chú xem quyển vở bài tập đang mở trên bàn của Minh Thư.
"Bài khó quá mà con bé vẫn giảng ra được, thật là đáng phục. Nhưng cách giải này c̣n hơi dài ḍng ", chàng lẩm bẩm rồi ngồi đó hư hoáy viết. Một lát sau chàng mới giở tài liệu ra làm.
Sáng hôm sau Minh Thư thức dậy, làm điểm tâm xong và gọi Quân Vũ ra ăn th́ mới biết Quân Vũ đă đi rồi
" Mới bảy giờ, sao hôm nay anh ấy đi sớm thế! ", nàng ngạc nhiên lẩm bẩm. Nàng bước qua thư pḥng để lấy tập vở bỏ quên tối đêm qua th́ bất gặp một mảnh giấy nhỏ mà Quân Vũ dằn lại :
" Minh Thư,
Sáng nay có cuộc họp quan trọng nên anh phải đi sớm để chuẩn bị. Chúc mừng em đă vươn lên vị trí đầu lớp.
Chắc cậu bé luôn luôn nhất lớp mà em thường nói với anh cũng giật ḿnh v́ thành tích của em. Anh đă xem qua vở bài tập của em rồi. Em giải theo cách đó cũng được nhưng có hơi dài ḍng nên anh đă t́m ra cách giải ngắn hơn. Em xem cho kỹ, sáng nay nếu thầy dạy toán gọi em lên bản giải bài cho lớp xem th́ anh đoan chắc tụi bạn của em sẽ lác mắt hết.
Lúc nào anh cũng thương em gái của anh,
Anh Quân Vũ "
Minh Thư ấp lá thư vào ḷng, nhắm mắt lại và thấy tâm hồn ḿnh bay bổng.
"Anh ấy thương ḿnh, bao giờ cũng nghĩ đến ḿnh. Như vậy ḿnh c̣n đ̣i hỏi cái ǵ chứ? Như vậy ḿnh c̣n chưa hạnh phúc hay sao?"
Sáng hôm đó sau khi Minh Thư bước vào lớp học th́ đă thấy Dương Thiệu Vỹ có ư trông nàng.
- Minh Thư! - Thiệu Vỹ khẽ nói - Em đă giải bài toán thầy cho tuần trước rồi chứ?
- Em giải rồi, c̣n anh th́ sao?
- Anh cũng đă giải xong nhưng không được hài ḷng cho lắm.
- Tại sao?
- V́ nó hơi luộm thuộm, anh muốn giải theo cách ngắn gọn hơn mà suy nghĩ thế mấy vẫn chưa t́m ra được cách.
- Th́ chúng ta hăy đợi thầy giải vậy! Làm bài được là mừng rồi, anh c̣n bứt rứt cái ǵ chứ!
Hôm nay trong lớp Minh Thư, h́nh như có học sinh đi sớm hơn thường lệ. Ai cũng bàn tán về bài toán hóc búa, người chưa làm được th́ tham khảo những người giỏi hơn ḿnh. Có người c̣n copy nguyên văn bài làm của bạn.
- Những tiếng nhốn nháo, bàn tán trong lớp im bặt đi khi thầy toán bước vào. Điểm danh xong, thầy ngước nh́n mọi người :
- Thế nào, bài tập tuần rồi các em đă làm xong rồi chứ?
Lớp học im lặng, thầy quan sát cả lớp rồi nói tiếp :
- Chắc là hóc búa lắm hả cho nên chẳng có ai lên tiếng? Thôi được, bây giờ có ai giải ra th́ hăy t́nh nguyện lên bảng và tŕnh bày cho toàn lớp xem cách giải của ḿnh.
Cả lớp lại im lặng lần nữa. Thầy dạy toán hướng về phía Dương Thiệu Vỹ :
- Này Thiệu Vỹ, thầy không tin là em không giải ra bài này. Thế nào? Lên bảng đi chứ, người hùng của lớp!
V́ thầy đă gọi đích danh nên Thiệu Vỹ không làm sao khác được, đành phải lên bảng để giải bài tập theo cách của ḿnh. Trên bảng dày đặc những hàng chữ, ThiệU Vỹ đă cố viết thật nhỏ v́ sợ không đủ chỗ.
Thiệu Vỹ trở về chổ ngồi rồi thầy giáo mới liếc nh́n cách giải của đứa học tṛ mà thầy cưng nhất.
- Có ai có ư kiến ǵ không?
Cả lớp đều im thin thít. Thấy không khí có vẻ nặng nề, thầy gục gặc rồi nói :
- Thầy không làm khó các em đâu, thầy biết bài toán này rất khó. Cách giải của Thiệu Vỹ đầy đủ dù khá dài ḍng nhưng dù sao cậu ấy cũng đă cố hết sức ḿnh rồi và điều này cũng rất đáng khen. Các em chép cách giải của Thiệu Vỹ vào tập đi để tham khảo. Một chốc nữa, thầy sẽ cho em cách giải ngắn gọn hơn.
Các học sinh không ai bảo ai, vội vả chép bài giải vào tập. Mười phút sau, thầy viết cách giải của ḿnh lên bảng. Các học sinh đều ồ lên một cách thán phục, c̣n Thiệu Vỹ quay sang Minh Thư :
- Cách giải của thầy thật là tuyệt vời. Những ǵ mà anh suy nghĩ nhất óc mấy ngày qua hóa ra lại tựu trung trong cách giải này.
Minh Thư mỉm cười: - Chính v́ vậy cho nên thầy mới là thầy của chúng ta chứ!
Đợi cho học sinh chép vào tập xong, thầy khẽ hỏi :
- Sao, các em c̣n điều ǵ thắc mắc nữa không? Nếu không th́ hôm nay chúng ta sang bài mới!
Lúc đó Minh Thư mới đứng lên và khẽ nói :
- Thưa thầy, em có một cách giải khác
- Chà! Minh Thư! - Thầy dạy toán có vẻ ngạc nhiên - Sao lúc năy thầy hỏi th́ em lại im thin thít chứ?
- Thưa thầy, v́ em cảm thấy không có tin cho lắm. Em không biết giải theo cách đó th́ có thể chấp nhận được không?
- Nào, cô bé! - Thầy dạy toán khẽ nói - Ngại ngùng ǵ mà không chia sẽ với các bạn cách giải của ḿnh! Tháng rồi, em đă đứng nhất lớp. Thầy tin tưởng vào khả năng của em. Biết đâu em có cách giải độc đáo hơn.
Minh Thư không lần lựa, bước ngay lên bảng. Nàng chép lại cách giải của Quân Vũ, trong ḷng rất hồi hộp v́ không biết thầy cho ư kiến thế nào. Chép xong, nàng về chỗ. Thầy thoáng nh́n bài giải rồi có vẻ giật ḿnh. Ông quay xuống nh́n đứa học tṛ của ḿnh và khẽ nói :
- Minh Thư, em đă nghĩ ra cách giải này trong ṿng bao lâu?
Minh Thư không thể nào nói đó là cách giải của Quân Vũ, cho nên nàng chỉ nhỏ nhẹ đáp :
- Thưa thầy, em đă suy nghĩ suốt tuần qua và cũng đă thức suốt đêm qua.
Thầy giáo nh́n Minh Thư, không dấu được vẻ nể phục trong ánh mắt :
- Minh Thư, thầy nói thật cho em biết nhé! Cách giải của em c̣n xuất sắc hơn cách giải của thầy nữa.
Trái tim Minh Thư như bay bổng trên mây, không phải chỉ v́ thầy khen ngợi, bạn bè khâm phục mà bởi nàng đă khám phá ra người anh kết nghĩa của nàng là một người rất tuyệt vời"Chao ôi...", trái tim nàng như nở bừng ra trong hạnh phúc, "... anh Quân Vũ của ḿnh là một người hoàn hảo không thể tưởng. Anh ấy không những đẹp trai, đầy t́nh người mà lại c̣n tài giỏi nữa! Anh Quân Vũ đă vượt qua thầy dạy toán của ḿnh, một người từng cho xuất bản nhiều giáo tŕnh nổi tiếng khắp Đài Bắc. Lúc năy thầy đă công nhận cách giải của anh ấy là xuất sắc nhất. Tối hôm nay ḿnh sẽ về kể cho anh ấy nghe. Chắc anh Quân Vũ sẽ vui ghê lắm!"

Chương 8

Hai giờ học đă trôi qua nhanh chóng, khi tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ chơi đă đến, Thiệu Vỹ kéo Minh Thư ngoài, t́m một chỗ thanh tịnh ngồi nói chuyện với nàng rồi khẽ hỏi :
- Này, Minh Thư! Anh hỏi thật nhé, làm sao em có thể nghĩ ra cách giải ấy chứ? Anh vừa chép bài giải của em mà vừa giật ḿnh, anh không ngờ em lại tiến bộ vượt bậc như vậy!
- Anh của em kèm cho em học! - Minh Thư hảnh diện nói - Bất cứ lúc nào rảnh rỗi là anh ấy lại để mắt đến bài vở của em. Anh của em thương em lắm... - Nàng tiếp tục khoe, ch́m đắm trong hạnh phúc của riêng ḿnh - ... Hôm qua v́ làm bài mà em ngủ quên ở pḥng đọc sách, anh ấy đă bồng em vào giường rồi c̣n đắp chăn cho em nữa. Chao ôi! Anh ấy là người anh tuyệt vời nhất thế gian này!
Dương Thiệu Vỹ nh́n Minh Thư trân trối. Chưa lúc nào chàng thấy nàng vui như vậy và cũng chưa lúc nào Minh Thư kể cho chàng biết chuyện nhà của ḿnh một cách tỉ mĩ như vậy.
"Chà! Cái người anh kết nghĩa nhận Minh Thư về nuôi mà Minh Thư kể cho ḿnh nghe trước đây, không ngờ anh ấy lại thương Minh Thư như vậy có quá mức b́nh thường không nhỉ? Để ḿnh thử hỏi Minh Thư vài câu th́ sẽ rơ! "
- Minh Thư này! - Dương Thiệu Vỹ làm ra vẻ tự nhiên - Anh của em chắc là thành công trông sự nghiệp lắm nhỉ?
Minh Thư mỉm cười :
- Anh ấy tốt nghiệp đại học là có chỗ làm ngay. Hai năm sau anh ấy được thăng làm phó giám đốc. Anh ấy nói là sẽ lo cho em học hết bậc đại học. Sống với anh ấy, em không lo lắng bất cứ điều ǵ. Em cứ dồn hết tâm trí vào việc học nên mới đạt được sự tiến bộ trong những ngày qua. Anh ấy là một người anh rất tốt với em!
- Anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi hở Minh Thư?
- Hăm sáu, hăm bảy ǵ đó... nhưng vẻ ngoài của anh ấy trong trẻ hơn số tuổi của anh ấy rất nhiều.
- Anh ấy có bạn gái chứ?
- Đương nhiên rồi... mà c̣n đếm không xuể nữa! Bạn gái của anh ấy hả người nào cũng nổi tiếng và đẹp tuyệt vời!
Thiệu Vỹ tṛn mắt :
- Anh của em đào hoa đến thế kia à?
- Vâng, bởi v́ anh ấy thành công trong sự nghiệp mà c̣n rất đẹp trai.
- Đ ẹp trai như anh hả?- Dươ ng Thiệu Vỹ hỏi đùa.
- Anh rất đẹp trai! - Minh Thư chúm chím cười - Nhưng anh của em đẹp trai hơn anh nữa.
- Thế à?- Thiệu Vỹ nói, cố dấu vẻ tự ái - Ở tuổi anh ấy th́ đă có nhiều người lập gia đ́nh rồi. Anh của em không định cưới vợ hay sao?
- Sao lại không? Anh ấy đă chọ một số người trong những người mà anh ấy quen biết. Việc kết hôn với anh ấy chỉ vấn đề là thời gian.
Minh Thư nói đến đó, cố dấu vẻ buồn của ḿnh, c̣n Thiệu Vỹ nghe Minh Thư kể cho ḿnh nghe như vậy, mừng giống như là người vừa chết đi sống lại. Năy giờ nghe Minh Thư ca tụng ông anh của ḿnh, Thiệu Vỹ cứ nơm nớp lo sợ dù đó là những lo sợ viễn vông. Tự nhiên chàng muốn t́m hiểu về người đàn ông đứng ra bảo bọc cho Minh Thư, ṭ ṃ muốn biết anh ta như thế nào mà Minh Thư có vẻ trân trọng anh ta như vậy:
- Em nói anh ấy đă chọn " một số người" trong những người anh ấy quen biết, như thế là thế nào?
- Anh ấy đă chọn hai người trong số những người yêu anh ấy, và v́ anh của em thích hai người ấy ngang bằng nhau nên mới lần lựa trong việc kết hôn. Anh ấy không biết phải chọn ai, nếu không anh ấy đă cưới vợ lâu rồi.
Thiệu Vỹ nghe Minh Thư kể vậy càng mừng.
"À, th́ ra anh chàng này đă có người yêu.....mà có đến hai người... vậy th́ ḿnh c̣n lo sợ ǵ nữa chứ?", chàng tự nhủ.
Ngẫm nghĩ một lúc Thiệu Vỹ khẽ hỏi:
- Nếu anh ấy lập gia đ́nh rồi, anh ấy vẫn tiếp tục lo cho em chứ?
- Anh ấy nói là sẽ tiếp tục lo cho em đến lúc em tốt nghiệp đại học mới thôi. Anh ấy c̣n bảo là quen nhiều người và sẽ chọn một người xứng đáng để em lấy làm chồng rồi anh ấy mới yên tâm.
- Em cho anh gặp anh ấy đi! - Thiệu Vỹ vừa nói vừa cười.
- Tại sao?- Minh Thư tṛn mắt hỏi
- V́ anh muốn ḿnh là người ở vị trí đầu tiên trong danh sách mà anh của em sẽ chọn cho em!
Minh Thư đỏ bừng mặt v́ câu nói đó của Thiệu Vỹ, nàng ngoảnh sang phía khác và bảo :
- Anh chỉ giỏi nói đùa thôi!
Giọng chàng trai vang lên ấm áp bên tai nàng :
- Thứ bảy tuần sau, em và anh của em có thể đến nhà anh để dùng cơm chiều chứ? Ba mẹ anh sẽ rất vui khi thấy em tới. Lúc nào anh cũng nhắc với ba mẹ về em.
Minh Thư không biết trả lời với Thiệu Vỹ ra sao và cũng không muốn làm cho người bạn thân nhất này của nàng buồn nên nàng chỉ đáp lấp lửng :
- Để em hỏi anh ấy xem sao! Nếu anh ấy rảnh rỗi th́ em sẽ trả lời cho anh biết.
- Bao giờ em trả lời?
- Ngày mai!
- Anh mong câu trả lời sẽ là "đồng ư ".
- Em sẽ cố gắng, Thiệu Vỹ! Em rất quư anh. Anh cũng biết anh là người bạn thân nhất của em mà.
Trưa hôm ấy tan họ về nhà, Minh Thư cứ nghĩ đến lời mời của Thiệu Vỹ. Nàng biết chàng là con một của một gia đ́nh giàu có. Cha mẹ của Thiệu Vỹ đều là bác sĩ thẩm mỹ nên hái ra tiền. Cũng như Khánh Ngọc, Thiệu Vỹ đi học bằng xe hơi riêng, cũng thay đổi kiểu xe liên tục không thua ǵ Khánh Ngọc. Ai có ǵ th́ chàng có đó bởi v́ chàng là con của một gia đ́nh nhiều tiền lắm của. Nhưng khác với những công tử, tiểu thư nhà giàu khác. Chàng đối xử với mọi người rất tốt. Chàng vốn đă thông minh lại c̣n học chăm. Nói chung chàng là giấc mơ của tất cả những cô gái trong lớp nàng cũng như các cô học cùng trường. Một con người lư tưởng như chàng làm sao các nàng lại không để mắt cho được! Nhưng oái oăm thay chàng không để mắt đến họ mà lại để mắt đến nàng. Minh Thư biết Thiệu Vỹ yêu ḿnh và trái tim của nàng đă thuộc về một người đàn ông khác. Nàng biết người đàn ông nàng yêu có nhiều phụ nữ vây quanh và chàng cũng sẽ kết hôn với một người trong số họ nhưng không biết tại sao tâm hồn nàng vẫn nhen nhúm lên một tia hy vọng mỏng manh "Quân Vũ ngoài t́nh anh em kết nghĩa, anh ấy có chút t́nh cảm nào khác với ḿnh không?", nàng vẫn thường hỏi ḿnh câu hỏi ấy, liên tưởng đến việc chàng yêu thương và chăm sóc nàng ra sao. Và mặt nàng vẫn c̣n đỏ bừng lên khi nhớ tới mới đêm qua, Quân Vũ đă bồng nàng vào pḥng và thấy nàng ngủ quên ở thư pḥng. Chàng là người đàn ông đầu tiên đă ôm nàng vào ḷng dù chỉ để an ủi, là người mà nàng đă gối đầu trên tay khi hai người chia sẽ một đêm thật đẹp với nhau trên băi biển hôm nào, là người đầu tiên đặt lên trán nàng một nụ hôn êm ái... chàng là... là tất cả bằng ngôn ngữ nàng không biết phải diễn tả sao cho đủ.
"Anh ấy có một chút ǵ xao xuyến với ḿnh không?" Tại sao ḿnh không thử một trắc nghiệm nhỏ?", trong đầu nàng bổng lé lên một ư nghĩ, "Việc Thiệu Vỹ mời ḿnh và Quân Vũ tới nhà của anh ấy là một cơ hội. Nếu Quân Vũ có chút t́nh cảm với ḿnh chắc chắn anh ấy sẽ không muốn ḿnh đến với Thiệu Vỹ cũng như đến với bất cứ người đàn ông nào khác.
Chiều hôm ấy, khi Quân Vũ vừa về đến cửa là Minh Thư đă chạy ra đón hôn lên má chàng một cái.
- Ǵ đây cô bé? - Quân Vũ mỉm cười - Em có chuyện ǵ vui phải không?
- Bài toán mà anh làm cho em đêm qua... Nàng vui vẻ nói - ....em đă giải cho cả lớp xem, bạn bè của em phải phục lăn, c̣n thầy giáo th́ nói cách giải của anh c̣n xuất sắc hơn cả cách giải của thầy ấy nữa.
- Vậy th́ hôn anh một cái nữa đi! Em phải hôn cả bên này mới đủ.
Nàng không đợi chàng nhắc tới lần thứ hai, kiễng chân lên hôn nàng lần nữa. Quân Vũ mỉm cười :
- Em cảm ơn anh như vậy là đủ lắm rồi. C̣n anh th́ chưa biết thưởng cho em cái ǵ đây khi tháng rồi em đă đứng nhất lớp.
- Anh mới biết hôm qua hả?- Nàng hỏi rồi mỉm cười.
- Hôm qua vào pḥng em, anh mới t́nh cờ khám phá ra. Sao không cho anh biết để anh mừng! Mà này cô bé, em muốn cho anh thưởng em món ǵ?
- Anh không cần thưởng cho em món ǵ cả. Anh lo lắng cho em như hiện nay là em lấy làm cảm kích lắm rồi.
Quân Vũ mỉm cười nh́n Minh Thư :
- Anh không ngờ lại có cô gái tài hoa như vậy. Đứng nhất lớp trong một trường nổi tiếng nhất Đài Bắc!
- Cũng v́ anh lo lắng cho em mọi thứ nên em dồn hết tâm trí vào việc học.
Nói đến đó nàng ngập ngừng một chút rồi bảo:
- Anh Quân Vũ, em có chuyện này muốn nói với anh.
- Chuyện ǵ vậy hở em?
- Anh Thiệu Vỹ, người bạn lúc nào cũng đứng nhất lớp mà em vẫn thường nhắc với anh, gia đ́nh anh ấy muốn mời chúng ta đến dùng cơm chiều vào thứ bảy tuần sau.
- Thứ bảy tuần sau anh có hẹn với Huệ Trinh rồi!
Quân Vũ đáp thế nhưng thấy Minh Thư có vẻ buồn nên vội bảo :
- Hay để anh hồi lại cô ấy. Dù sao anh cũng dành chút thời gian cho em gái của ḿnh chứ! Em cứ nhận lời cậu ta đi, chắc Thiệu Vỹ đă chấm em rồi nên muốn em đến đấy cho cha mẹ biết mặt. Anh là anh của em, anh cũng muốn biết gia thế của cậu ta ra sao, có xứng đáng với em gái cưng của anh không.
Câu nói của Quân Vũ làm Minh Thư đỏ mặt lần nữa. Nhưng nàng cảm thấy vui khi Quân Vũ lo lắng cho ḿnh."Để rồi xem thái độ của anh ấy thế nào... "nàng tự nhủ, ".... và qua thái độ đó ḿnh có thể biết chính xác là anh ấy có yêu ḿnh một chút nào không! "

Chương 9

- Thưa mẹ! con muốn nói với mẹ một chuyện! - Chàng trai mở lời, ngồi đối diện với mẹ ḿnh.
Bà Cẩm Đào đóng quyển tạp chí lại, ngước mắt lên nh́n con :
- Có chuyện ǵ hở Thiệu Vỹ?
- Thứ bảy tuần sau, con muốn mời bạn con đến ăn cơm chiều ở nhà chúng ta. Anh của cô ấy cũng sẽ cùng đi nữa.
- Bạn nào? Con bé Minh Thư mà con thường nhắc đến với mẹ đó ha?
- Thưa vâng! Con rất mến cô ấy. Từ trước đến giờ con chưa nể phục người con gái nào như vậy.
- Con rất có cảm t́nh đối với nó?
- Thưa vâng! - Chàng trai đỏ mặt đáp.
- Thế nó đối với con thế nào?
- Minh Thư rất quư con. Trong lớp chúng con ngồi bên cạnh nhau. Hai đứa rất là tâm đầu ư hợp. Minh Thư học giỏi khủng khiếp mẹ ạ, tháng rồi cô ấy đứng nhất lớp!
- Hả?- Bà mẹ thốt lên kinh ngạc - Chà, Thiệu Vỹ! Sao để con bé ấy qua mặt con chứ?
- Con cho cô ấy nhất lớp một lần thôi, cho cô ấy vui ḷng. Bắt đầu từ tháng sau, con sẽ học hết ḿnh. Con sẽ vượt qua Minh Thư th́ cô ấy mới nể phục con.
- Con bé ấy cũng thông minh đáo để nhỉ! - Người mẹ khẽ chắc lưỡi.
- Mẹ không biết đâu! - Chàng trai háo hức kể - Hôm qua Minh Thư khiến cho cả lớp phục lăn và cả thầy cũng phải nể mặt nữa. Cô ấy giải một bài toán hóc búa theo cách mà thầy bảo c̣n xuất sắc hơn thầy.
- Vậy ư? - Người mẹ nói với vẻ hài ḷng - Con nhỏ này cũng thuộc loại phi thường nhỉ! Gia thế nó như thế nào hở con?- Người mẹ bắt đầu t́m hiểu.
- Minh Thư tội nghiệp lắm mẹ, v́ cô ấy mồ côi.....
- Con trai nói chưa dứt câu, bà Cẩm Đào đă cau mày. V́ gia đ́nh bà là gia đ́nh trí thức lại giàu có nên bà cũng mong con trai của ḿnh giao du với những người có gia thế tương đương.
Thấy mẹ có vẻ không hài ḷng, Thiệu Vỹ vội nói tiếp :
- Nhưng Minh Thư có một người anh rất tốt mẹ ạ! Anh ấy trẻ tuổi, tài cao, mới hăm sáu, hăm bảy mà đă làm phó giám đốc của một trong những công ty lớn nhất Đài Bắc.
- Anh nó làm việc ở công ty nào? - Bà mẹ ṭ ṃ hỏi.
- Con cũng không hỏi kỹ, nhưng khi họ tới đây dùng cơm th́ mẹ có thể hỏi cho rơ hơn. Gia đ́nh họ cũng giàu có lắm, cũng ở trong biệt thư như gia đ́nh ḿnh. Mẹ chưa thấy Minh Thư đâu! Cô ấy xinh đẹp lắm mẹ ạ! Chỉ nh́n cách ăn mặc của cô ấy thôi, mẹ cũng có thể h́nh dung gia thế của cô ấy như thế nào rồi.
Thiệu Vỹ cố tán vào v́ chàng biết mẹ ḿnh thích những người giàu và có địa vị. May mắn ông anh kết nghĩa của Minh Thư cũng là người có tiền và cố vai vể trong xă hội nên chàng mới mạnh miệng tán dương như thế.
Thiệu Vỹ cũng không nói rơ Quân Vũ chỉ là anh em kết nghĩa của Minh Thư, chàng cố t́nh để mẹ hiểu lầm hai người là anh em ruột và chỉ như vậy th́ mẹ của chàng mới có thể chấp nhận cho đứa con mà bà yêu quư giao du thân mật với Minh Thư
- Con cứ mời họ đến đi! - Bà Cẩm Đào nói - Để rồi mẹ nói lại ba con. Chắc chắn là ba con cũng không phản đối đâu. Ông ấy rất trọng vọng những người thông minh và có học vị.
- Ồ, con cảm ơn mẹ! - Thiệu Vỹ mững rỡ nói - Mẹ nhớ dặn người làm chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Con cũng muốn nhà cửa tươm tất hơn để đón bạn bè của ḿnh.
- Chà! - Người mẹ ngắt lời con trai - Con có vẻ xem trọng hai người bạn ấy quá nhỉ. Để mẹ xem con bé Minh Thư và anh nó thế nào mà con bốc họ lên mây xanh như vậy.
- Mẹ cứ chờ gặp họ rồi sẽ biết. Anh trai cô ấy cũng học giỏi khủng khiếp đấy mẹ ạ! Nhờ anh ta kèm cặp mà Minh Thư mới vượt hơn con như vậy.
- Người anh như thế cũng là tốt lắm. - Bà Cẩm Đào nhận xét - Cha mẹ mất sớm mà biết lo cho em gái ḿnh như vậy cũng đủ biết gia đ́nh họ đàng hoàng cỡ nào. Được rồi, con cứ mời họ đến. Hai cánh cửa của nhà họ Trần chúng ta lúc nào cũng sẳn sàng mở rộng để đón tiếp họ.
Trưa thứ bảy đó Quân Vũ nhận được một cú phôn từ Huệ Trinh. Nàng có vẻ buồn v́ chàng đă không đến tham gia buổi ḥa tấu mà nàng là một trong những người tŕnh diễn.
- Anh đă hứa với em rồi, sao bây giờ lại đổi ư?- Nàng giận dỗi nói qua phôn.
- Tại anh có chuyện "không thể không đi "...em làm ơn hiểu giùm anh đừng có giận anh!
- Chuyện ǵ mà "không thể không đi "?
- Số là chiều hôm nay anh và em gái của anh phải đến dự buổi cơm chiều ở nhà người bạn nó. Cậu ta yêu Minh Thư, gia đ́nh cậu ấy gia giáo, học lực của cậu ta cũng giỏi. V́ vậy anh muốn đến để có một cái nh́n thực sự về họ. Minh Thư nó giao du với ai, người theo đuổi nó như thế nào, anh là anh nó phải để mắt đến.
- Em gái?....Minh Thư?....Anh nói ǵ em không hiểu! Em quen với anh mấy năm nay, hoàn cảnh gia đ́nh của anh ra sao em đều hiểu rơ, tại sao rồi tự dưng hôm nay anh lại có một người em gái. Cô ta là người như thế nào?- Huệ Trinh hỏi mà ḷng bắt đầu ghen lên.
- Quân Vũ vô t́nh không biết tâm trạng của Huệ Trinh nên b́nh thản nói :
- Minh Thư ấy hả? Lúc nào nó cũng biết học mà thôi. Nếu không đến trường th́ nó cũng đi thư viện. Huệ Trinh biết không, Minh Thư là con mọt sách, nó giống hệt như anh lúc anh c̣n thời kỳ trung học. Là con gái mà Minh Thư học giỏi khủng khiếp, hồi tháng rồi nó đă đứng nhất lớp.....
Huệ Trinh ngẩn người ra trước những câu nói của Quân Vũ. Là bạn thân của chàng từ đó đến giờ, chàng chưa hề nói cho nàng nghe một người nào mà nhiều như vậy.
"Chà! Anh Quân Vũ hôm nay anh ấy làm sao rồi! Con bé Minh Thư đó h́nh như rất quan trọng đối với anh ấy. Anh cứ nói liên tục về nó xem chừng như hănh diện lắm. Chỉ có những bà cụ lẩm cẩm mới khoe khang người nhà của ḿnh như vậy :
"Này, chị biết không, con bé nhà tôi thông minh lắm nhé....đă thông minh lại c̣n có nhiều người theo đuổi nữa ".
Vâng đại loại các bà cụ gặp nhau th́ hay khoe khoang con gái ḿnh như thế này, thế nọ! C̣n Quana Vũ, anh ấy đâu phải là các cụ bây giờ cũng lại lẩm cẩm như vây!
- Quân Vũ! Huệ Trinh Ngắt lời chàng - Em biết cái cô em gái Minh Thư ǵ đó của anh giỏi lắm rồi...... Nhưng cái mà em không muốn nghe th́ anh lại nói, c̣n cái mà em muốn biết th́ anh không thèm giải thịch
- Em muốn biết ǵ nào?
- Ở đâu mà anh lại có một cô em gái như vậy?
- Minh Thư là em gái kết nghĩa của anh. Cô ấy mồ côi cha mẹ, sống rất tội nghiệp nên anh đă nhận làm em nuôi của ḿnh. Từ ngày có Minh Thư ở chung, cửa nhà cũng trở nên ấm cúng, em không biết chứ ngày xưa mỗi khi đi làm về, thấy nhà cửa vắng tanh, anh rất buồn.
- Cái ǵ? Hai người sống chung với nhau? Tại sao anh lại sống chung với con bé ấy? Tại sao anh lại làm cho cuộc đời ḿnh phức tạp lên như vậy chứ?- Huệ Trinh nói mà gh́m cơn giận đang bốc lên. Bấy lâu nay nàng đến nhà Quân Vũ rất thường xuyên nhưng không hề biết là chàng có một cô em gái kết nghĩa.
- Minh Thư nó không sống chung với anh th́ nó sống ở đâu bây giờ? Quân Vũ ôn tồn giải thích - Đă nhận nó là em gái rồi th́ anh phải lo cho nó chứ. Em đừng có bực lên như vậy có được không? Chỉ chiều hôm nay thôi....anh phải tới để xem gia đ́nh bạn trai của Minh Thư ra sao. Anh không muốn nó giao du với người xấu.
- "Bạn trai?Th́ ra con bé đă có bạn trai rồi! Vậy năy giờ ḿnh cứ ghen vớ vẩn ". Nghĩ như vậy tâm hồn của Huệ Trinh dịu xuống ngay. Nàng nhỏ nhẹ nói với chàng :
- Em bỏ qua cho anh lần này thôi nhé! Lần sau không được lỗi hẹn với em!
- Anh biết rồi! Nhưng ngày mai vẫn c̣n là ngày nghỉ kia mà. Nếu không gặp anh hôm nay th́ ngày mai chúng ta gặp vậy!
- Thật ư, anh Quân Vũ? Ngày mai em đến nhà hay anh đến đón em?
- Để anh đến đón em. Mười hai giờ được chứ, rồi chúng ta cũng đi ăn trưa với nhau!
- Vâng, em chờ anh... mười hai giờ đúng hẹn!
Quân Vũ bỏ điện thoại xuống và thở phào một cái. Chàng biết thế nào nàng cũng ca cẩm chàng đủ điều v́ chàng đă hồi lại cái hẹn hôm này
Chàng chạy qua pḥng Minh Thư và gơ cửa :
- Thế nào, MinhThư ? Em xong chưa?
Minh Thư vừa mở cửa vừa trả lời :
- Em xong rồi, bây giờ chúng ta đi liền hở anh Quân Vũ?
Chàng ngắm nghía cô em gái của ḿnh rồi khẽ bảo :
- Sao em không mặc chiếc áo đầm màu đỏ thẳm mà anh mua cho em dạo nọ. Anh thích em mặc chiếc áo đó. Mặc nó, trông em nổi bật và xinh kinh khủng.
- Tại em không muốn xuất hiện trước mặt gia đ́nh đó một cách quá phô trương cho nên em chọn bộ áo đơn giản nhất.
- Nghe lời anh đi, mặc chiếc áo ấy vào! Chiếc áo ấy là hàng của Valentino, anh đặt hàng qua catalogue, ở Đài Bắc không có bày bán. Anh không muốn em gái của anh thua sút bất cứ người nào. Người Đài Bắc họ rất xem trọng bề ngoài, nhất là những gia đ́nh bề thế. Anh muốn họ lát mắt khi trông thấy Minh Thư của anh xuất hiện. Bây giờ em vào thay ngay đi, không thôi sẽ trể giờ.
Nàng dạ một tiếng nhỏ rồi làm theo chàng. Khi Minh Thư trở ra, Quân Vũ gật gù ;
- Bây giờ em gái của anh là nhất thiên hạ rồi. Không ai có thể hơn em được nữa!
Lời chàng thốt ra khiến nàng xúc động. Qua những lời nói, qua những chăm sóc mà chàng bày tỏ, rơ ràng Quân Vũ xem Minh Thư như đứa em ruột của ḿnh "Không phải ai cũng có tấm ḷng như Quân Vũ. Vậy mà nhiều lúc ḿnh c̣n trách anh ấy nữa! ",
Minh Thư nghĩ thầm, tự trách ḿnh v́ những lần giận dỗi không đâu.
Buổi chiều nắng bắt đầu dịu dần, hai anh em đến nhà của Thiệu Vỹ đúng lúc đồng hồ trong nhà gơ sáu tiếng. Nghe tiếng chuông cửa reo vang, Thiệu Vỹ mừng rỡ reo lên :
- Mẹ xem! Hai người họ thật là đúng hẹn!
Rồi chàng vội vă chạy ra mở cửa.
- Thiệu Vỹ kinh ngạc khi đứng trước mặt ḿnh là một Minh Thư hoàn toàn khác lạ. Một Minh Thư lộng lẫy quá mức tưởng tượng. Mỗi ngày ngồi bên cạnh nhau, chàng không biết đă ngắm nàng bao nhiêu lần nhưng bây giờ th́ chàng sửng sờ khi ư thức là trước đây ḿnh chưa nhận ra đầy đủ vẻ đẹp của nàng. Khi vào lớp, nàng cũng ăn mặc đẹp nhưng đơn giản, c̣n bây giờ, trong chiếc áo này, nàng làm cho bầu trời của buổi chiều trước mắt chàng trở thành sáng rực lên.
- Em đẹp quá!
Quân Vũ cười thầm."Thằng nhỏ muốn chết ngất v́ Minh Thư rồi, ai nói bề ngoài không quan trọng chứ? Nhất là dân thượng lưu Đài Bắc th́ có thói quen đánh giá con người qua bề ngoài. Cho nên ḿnh phải đánh phủ đầu họ, khiến họ phải tâm phục khẩu phục ngay trong lần đầu gặp mặt."
- Em là Thiệu Vỹ hả?- Chàng thân mật vỗ vai chàng trai - Anh nghe Minh Thư nhắc về em hoài, rằng em là người học giỏi nhất lớp mà nó cố học thế nào mà cũng qua không kịp.
Thiệu Vỹ đỏ mặt ;
- Tháng rồi Minh Thư vượt qua em rồi đó, cô ấy không kể cho anh biết sao? Làm cho em phải cuống cuồng lên để mà học tập. Con trai thua con gái th́ mất mặt lắm.
Thiệu Vỹ vừa nói vừa liếc nh́n Quân Vũ. Trái tim chàng trai giật thót lên: "Trời đất hắn đẹp trai kinh khủng! May mà hắn có người yêu rồi. Nếu không, Minh Thư ở chung với hắn th́ chắc ḿnh ăn không ngon, ngủ không yên."
Thiệu Vỹ đưa hai người vào trong, vừa đi, vừa nghĩ ngợi: "Nhưng mà bề ngoài nổi bật của anh chàng Quân Vũ này rất có lợi cho ḿnh. Ai nh́n vào mà không thấy là hắn ta sang trọng. Thật là xứng đáng với cương vị phó giám đốc. Ba mẹ ḿnh trông thấy cũng sẽ nể mặt".
- Quân Vũ và Minh Thư cùng bước vào pḥng khách. Ông Trần Vũ và bà Cẩm Đào đă có mặt ở đó đến đón họ. Hai vợ chồng đều ăn mặc sang trọng, gương mặc th́ đạo mạo. Pḥng khách rộng lớn, thiết kế xa hoa theo kiểu phô trương của những nhà giàu Đài Bắc.
- Xin chào hai bác!
Hai anh em cùng nhỏ nhẹ nói. Họ đứng bên nhau, người nào người ấy trông nổi bật khiến cho bà Cẩm Đào muốn hoa cả mắt. Ông Trần Vũ cũng chưa từng trông thấy con cái nhà ai mà sáng láng như hai anh em nhà này. Hai ông bà cùng niềm nở mời họ ngồi. Thiệu Vỹ hănh diện khi thấy cha mẹ có vẻ nể nang gia đ́nh của bạn ḿnh ra mặt.
- Cậu Quân Vũ này, nghe nói cậu là phó giám đốc của một công ty nổi tiếng ở thành phố?- Ông Trần Vũ mở đầu câu chuyện.
- Dạ, cháu là giám đốc của công ty Trường Đạt, chắc hai bác có nghe qua?
Bà Cẩm Đào nghe thế reo lên :
- Thế à? Tôi là khách hàng trung thành của công ty cậu đấy! Chà, ai cũng bảo là công ty Trường Đạt càng lúc càng ăn nên, làm ra. Nghe nói đợt sản phẩm vừa qua sản xuất bán đắt hàng đến nổi ai chậm tay th́ không mua được. Tôi th́ bận rộn công việc suốt ngày. Hôm nọ nh́n catolague thấy chiếc áo dạ hội màu hoàng yến đẹp quá, đến lúc có thời gian rảnh rỗi gọi đến đặt hàng th́ mới biết kiểu áo đó bán sạch hết cả rồi.
- Ồ, nếu bác thích th́ hôm nào đó cháu mang đến tặng bác. - Quân Vũ vui vẻ nói - Chúng ta là người nhà cả, mà người nhà th́ phải có sự ưu đăi đặc biệt! Bây giờ công ty đang sản xuất đợt hai. Chiếc áo đầu tiên sẽ là của bác.
- Thế là quư hóa quá! - Bà Cẩm Đào cười lên vui vẻ. Lập tức có cảm t́nh với chàng thanh niên vừa đẹp trai, vừa khéo nói đang ngồi cạnh mặt ḿnh.
- Cậu làm việc ở công ty thời trang nên ăn mặc thanh lịch quá - Nói đến đó bà vui vẻ hướng về phía Minh Thư - Cháu có phúc lắm mới có một người anh như thế nhé. Bác chắc chắn chiếc áo cháu đang mặc là do anh cháu chọn. Nh́n vào là thấy quư phái ngay.
- Thưa vâng! - Minh Thư cười đáp - Đó là do anh cháu mua cho cháu. Anh ấy thường bảo: "Minh Thư này, nếu mà em cố gắng học hành th́ em muốn ǵ anh cũng mua cho em cả. Cháu nghe thế nên mới cắm đầu cắm cổ mà học. Và mỗi lần cháu nhất nh́ lớp th́ anh Quân Vũ lại sạch túi với cháu ".
Bà Cẩm Đào nghe Minh Thư nói vui như thế th́ cười ngất. Bà nhủ thầm: "Con bé này xinh đẹp quá đi mất, mà ăn nói cũng lém lỉnh không thua ǵ anh nó. Người ta thường bảo đàn bà đẹp th́ không học giỏi. Mà con bé này th́ vừa đẹp vừa học giỏi mới kinh chứ ". Bà vừa cười vừa bảo với Minh Thư :
- Hai anh em cháu trông giống nhau lắm. Vừa nh́n vào là biết hai anh em ruột ngay!
Nghe câu đó, Thiệu Vỹ giật thót ḿnh. Chàng trai chỉ sợ Quân Vũ nói tất cả sự thật ra th́ lộ hết. Nhưng trái lại, Quân Vũ rất ung dung, chàng đáp lại bà Cẩm Đào :
- Thưa vâng, ai nh́n vào cũng nói như thế! Ba mẹ cháu qua đời sớm chỉ c̣n hai anh em nên lúc nào cháu cũng lo lắng cho em gái của cháu.
Ông Trần Vũ lúc đó mới lên tiếng :
- Tôi nghe Thiệu Vỹ nói mà rất phục cậu. Cậu bận rộn công việc ở sở như thế mà nghe nói c̣n kèm cặp cho Minh Thư học. Anh trai như thế mới là anh trrai chứ!
- Thưa bác, cha mẹ cháu mất sớm th́ người anh cả phải lo cho các em ḿnh là chuyện thường. Huống hồ ǵ thấy em gái cháu nó ham học như vậy, cháu làm sao mà không để ư chăm sóc nó cho được! Cháu nghe Minh Thư nói Thiệu Vỹ cũng học rất giỏi. Hầu như toàn trường ai cũng nể cậu ấy.
Ông Trần Vũ nghe Quân Vũ khen con trai ḿnh th́ tâm hồn như bay bổng lên mây :
- Cậu không biết chứ từ nhỏ nó đă thông minh rồi. Lúc lên trung học năm nào mà nó chẳng đứng nhất chứ! Hai vợ chồng tôi chỉ có nó là con độc nhất. Nhưng có một đứa con xuất sắc như Thiệu Vỹ đây cũng thỏa mản lắm rồi.
Và ông nói chuyện uyên thiên về con trai của ḿnh. Thiệu Vỹ nghe cha ca tụng ḿnh trước mặt khách th́ thẹn đỏ mặt nhưng ông Trần Vũ vẫn say xưa nói, bà Cẩm Đào th́ gật gù tán thưởng. Quân Vũ biết tâm trạng của những người có con một là thế, bao nhiêu t́nh thương đều dồn hết vào đứa con nên đối với họ đứa con là quư giá nhất. Thông cảm tâm trạng này của họ nên Quân Vũ không tỏ ra khó chịu mà c̣n tỏ vẻ lắng nghe khiến họ rất hài ḷng. Câu chuyện càng lúc càng thân mật. Chủ nhà mời khách qua dùng cơm. Pḥng ăn rộng lớn trần thiết kế vô cùng sang trọng. Bữa cơm thịnh soạn, đủ sơn hào hải vị. Chủ đăi đằng khách rất tươm tất, mới gặp nhau lần đầu mà giống như thân đă lâu rồi. Cha mẹ Thiệu Vỹ cũng khen Minh Thư không tiếc lời. Nào là xinh đẹp, sang trọng, thông minh... thôi th́ không thiếu điều ǵ. Thái độ đó bắt nguồn từ việc cả nể người anh. Ông Trần Vũ thích Quân Vũ đến nỗi nếu ông có con gái th́ gă ngay cho chàng. Bà Cẩm Đào nhanh miệng muốn làm mai cho đứa cháu gái vừa du học ở Hoa Kỳ về nhưng chàng đă mĩm cười thối thác:
- Dạ cháu có người yêu rồi ạ!
- Thế à! Cô nào mà lại may mắn đến thế nhỉ Hôm nào mang cô ấy đến giới thiệu với các bác!
- Thưa vâng! - Chàng nói cho qua - Lúc rănh rỗi chúng cháu sẽ ghé nhà bác chơi.

Chương 10

Hứng chí v́ có khách đến nên ông Trần Vũ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, lại ép khách thù tạc với ḿnh. Quân Vũ dù tửu lượng khá nhưng bị ông ép cũng ngà ngà say. Đến lúc tiễn khách ra về, hai ông bà c̣n bịn rịn. Hai anh em Quân Vũ ra về rồi, Thiệu Vỹ bèn hỏi ngay :
- Thế nào, ba mẹ? Ba mẹ thấy Minh Thư có được không?
- Con bé xinh quá đi mất! - Bà Cẩm Đào vui vẻ nói - Nh́n chiếc áo nó mặc trên người thôi cũng đủ biết anh nó giàu khủng khiếp.
Ông Trần Vũ cũng góp vào :
- Thằng bé đó vừa xinh trai, vừa tài giỏi. C̣n trẻ thế mà ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc. Công Ty Trường Đạt là một trong những công ty bậc nhất của thành phố chúng ta đấy, Thiệu Vỹ ạ! Ba thấy gia đ́nh họ được lắm Minh Thư nó rất xứng với con. Nó vừa đẹp vừa thông minh như vậy.
- Cái cậu Quân Vũ đó ăn nói không chỗ nào chê được! Cậu ta nói đến đâu là mẹ mát bụng đến đó! Con người như thế không đầu quân vào ngành ngoại giao thật là uổng quá. Cậu ta hay thật, nói câu nào ra cũng khiến cho người ta vui ḷng. Mẹ nói chuyện với cậu ta c̣n hơn uống mấy thang thuốc bổ. Mẹ rất tán thành con đến với Minh Thư. Sau này tốt nghiệp đại học rồi, hai đứa phải làm đám cưới ŕnh rang. Chà! Hai anh em nhà nó! Mới bước vào mẹ tưởng ngay là một cặp tài tử nào chứ! Trông hai đứa nó cứ giống như là Movie Star!
Ba mẹ càng tán dương hai anh em Minh Thư, Thiệu Vỹ càng hy vọng tràn trề. Tối hôm đó chàng trai trẻ đă ch́m trong giấc mơ thật đẹp. Trong chiêm bao Thiệu Vỹ mơ thấy đám cưới của ḿnh và Minh Thư thật lớn, hầu như tất cả những nhân vật tai mắt của thành phố đều được cha mẹ chàng mời hiện diện trong lễ cưới của chàng.
Minh Thư d́u Quân Vũ vào nhà, lúc năy bị ép uống nhiều nên chàng đă ngà ngà say.
- Anh thấy nhức đầu... và hơi buồn ngủ nữa. - Chàng nói và để nguyên đồ nằm dài trên giường. - Minh Thư, rót cho anh ly nước!
Minh Thư ngoan ngoăn rót cho chàng ly nước.
- Vặn đèn nhỏ một chút... Minh Thư!
Cô gái vặn đèn nhỏ lại.
- Sao anh không đi tắm rồi hăy ngủ - Minh Thư nhắc khẽ.
- Anh mệt quá, nói chuyện vài tiếng với em rồi anh ngủ ngay.
- Em cởi giày ra cho anh nhé?
- Ờ, cởi dây nịch ra cho anh nữa, anh nằm thấy lấn cấn thế nào ấy.
- Anh Quân Vũ....
- Hả? Chàng đáp lời Minh Thư mà tâm hồn đang bồng bềnh vào cơi nào
- Anh say lắm rồi... ngày mai rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
- Anh chưa say mà... để anh nói cho em nghe những nhận xét của anh. Gia đ́nh đó cũng khá lắm đó em ạ. Ba mẹ của Thiệu Vỹ tuy nói nhiều về con trai của ḿnh nhưng cũng nên thông cảm cho họ, những người có con một thường có tâm lư như vậy... Ba mẹ Thiệu Vỹ họ đều là người tốt cả. Họ đăi đằng chúng ta trọng hậu dù mới là lần đầu tiên gặp mặt. Minh Thư à... lúc năy trước mặt họ, anh nhận em là em ruột... em có trách anh không?
Minh Thư xúc động nắm lấy tay Quân Vũ :
- Sao em lại trách anh chứ? Em lúc nào mà không mong là em ruột của anh. Em biết v́ thương em anh mới làm như vây.
- Em biết thế anh rất mừng. - Chàng nói rồi vuốt nhẹ mái tóc của nàng - Tuy đất nước của chúng ta tiến bộ nhiều nhưng xă hội th́ vẫn là một xă hội phong kiến. Những gia đ́nh danh giá họ đại kỵ những người gia thế không bằng họ nên anh mới nhận em là em ruột của anh. Nhưng chiều nay, như vậy cũng là ổn cả rồi đó Minh Thư! Họ đă sẳn sàng đón em vào nhà...nếu mà em yêu con trai của họ.
- Em chưa nghĩ đến chuyện đó... Minh Thư chỉ muốn ở với anh thôi. - Nàng nói, ngắm gương mặt đẹp như tranh của chàng dưới ánh đèn mờ ảo rồi bổng rơi nước mắt.
- Em khóc hả, Minh Thư? - Chàng mơ màng hỏi - Anh vừa nói cái ǵ khiến em buồn phải không?
- Anh không nói ǵ cho em buồn cả... Nhưng tại sao anh lại muốn em đến với Thiệu Vỹ?
- Thiệu Vỹ là một thanh niên tốt nhà giàu có như thế mà t́nh t́nh nhũn nhặn, lại c̣n chăm học. Cậu ta rất yêu em. Ba mẹ cậu ấy là người trí thức, họ lại rất có t́nh cảm với em. Nếu em trở thành con dâu của họ th́ anh rất yên ḷng.
Nghe Quân Vũ nói thế Minh Thư bổng bật khóc. Chàng hoảng hốt, muốn kéo nàng lại gần nhưng hai tay chàng như ră rời ra.
- Minh Thư, em làm sao rồi? Tại sao em lại khóc?
Nàng vừa nức nở vừa trả lời :
- Tại v́....anh không muốn cho em sống chung với anh nữa!
- Không phải đâu, Minh Thư. - Giọng Quân Vũ như ch́m vào cơn mơ - Anh chỉ là muốn xây dựng dần dần cho em một tương lai... Chính v́ cuộc nói chuyện với Huệ Trinh chiều nay mà anh đă có ư nghĩ đó.
- Chị Huệ Trinh?- Minh Thư nghe Quân Vũ nói, thốt lên kinh ngac.
- Chiều nay Huệ Trinh đă trách anh đủ đều v́ anh không tham dự buổi ḥa nhạc của nàng. Biết em là em kết nghĩa của anh, chị dâu tương lai của em tỏ ra bực tức lắm...
Quân Vũ nói đến đó rồi ngừng, h́nh như chàng đă say đến nỗi không khống chế được lời nói của ḿnh.
- Anh Quân Vũ....- Minh Thư khẽ lay chàng - ... Chị Huệ Trinh đă nói ǵ, hăy nói tiếp cho em nghe đi!
- Huệ Trinh hả... ờ... để anh nhớ lại xem nàng đă nói ǵ... nàng đă nổi giận khủng khiếp khi biết chúng ta sống chung với nhau, đàn bà họ ích kỹ lắm em biết không, họ không muốn chồng ḿnh lo lắng cho bất cứ ai khác, cho nên mai này anh mà cưới Huệ Trinh làm vợ, nàng chắc chắn sẽ không yêu thương em đâu. Lúc đó th́ anh sẽ đau ḷng lắm v́ đứng ở giữa... không thể theo bên nào mà bỏ bên nào. V́ vậy anh mới muốn cho em một chổ nương tựa, một tấm chồng xứng đáng trước khi anh lập gia đ́nh. Anh nói như vậy em có giận anh không?
Chàng nói đến đó rồi thở đều, h́nh như Quân Vũ đă ch́m vào giấc ngủ.
Nước mắt Minh Thư tuôn trào trên má, nàng cố nuốt những tiếng nghẹn ngào để Quân Vũ không nghe thấy. Th́ ra là như vậy! Đă xẩy ra một cuộc căi vả giửa Quân Vũ và Huệ Trinh mà nàng chính là lư do. Và v́ vậy mà Quân Vũ đă sốt sắng đến nhà của Thiệu Vỹ, sốt sắng đẩy nàng vào ṿng tay của kẻ khác. Anh ấy yêu Huệ Trinh! Anh ấy sẽ cưới cô ta. Lúc năy anh ấy đă chẳng nói với ḿnh: "Biết em là em kết nghĩa của anh, chị dâu tương lai của em đă tỏ ra bực tức lắm..." Ḿnh không thể nào ở lại để tạo thêm gánh nặng cho Quân Vũ, để khiến cho chàng và người chàng yêu bất ḥa khí với nhau. Thôi th́ đành đi vậy. Nếu ḿnh c̣n tự trọng th́ ḿnh phải biết ḿnh nên làm ǵ?
Minh Thư liếc nh́n đồng hồ tay, bây giờ đă chín giờ. Chín giờ rưỡi là chuyến xe cuối cùng từ Đài Bắc trở về Kỳ Sơn. Khoảng bốn tiếng sau là nàng sẽ về tới vùng đất mà nàng sinh trưởng. Nàng muốn trở lại ngôi nhà cũ của nội nàng để thăm nội và để t́m lại số điện thoại của Trung Hữu. Chắc là nó lẩn ở đâu đó chứ không thể mất. Nàng không thể ở nhà Quân Vũ nữa nhưng không thể bỏ học chừng. Chỉ c̣n hai tháng nữa là học kỳ đă chấm dứt. Nàng phải chấn chỉnh tinh thần, t́m một cách nào đó, vừa học vừa làm để lấy được mảnh bằng đại học. Trung Hữu sẽ giúp nàng điều đó. Trước đây chàng đă chẳng khẳng định với nàng như thế hay sao? Nàng cần một nơi mà ḿnh có thể b́nh an nương náu trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Không có thời gian để suy nghĩ thêm, Minh Thư cởi bỏ chiếc áo đỏ ra với lấy bộ quần áo ở gần tầm tay nàng nhất và thay trong tích tắc. Nàng để lại cho Quân Vũ một bức thư với chỉ vài ḍng ngắn gọn:
" Quân Vũ,
Em đi đây, em không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Minh Thư"
Xách chiếc va li nhỏ trên tay, Minh Thư rời khỏi pḥng. Nàng muốn bước qua pḥng của Quân Vũ để nh́n chàng lần cuối nhưng nàng biết nếu nàng làm như thế th́ nàng sẽ ra đi không đành.
"Vĩnh biệt anh, Quân Vũ, nàng nói trong nước mắt, " Cầu chúc cho anh những ngày hạnh phúc với người đàn bà mà anh yêu."
Sáng hôm đó Quân Vũ giật ḿnh thức dậy. Đồng hồ treo tường đă gơ chín tiếng. Chàng nh́n bộ quần áo mà ḿnh mặc trên người rồi nhớ lại chuyện đêm qua. Hôm qua vừa bước chân vào nhà là chàng đă say không c̣n biết trời đất là ǵ nữa. H́nh như chàng đă nói ǵ đó với Minh Thư nhưng không thể nhớ chính xác là ḿnh đă nói ǵ. Quân Vũ vươn vai đứng dậy. Chàng vào pḥng tắm, ḍng nước mát từ ṿi hoa sen tỏa xuống làm dịu đi tâm hồn của chàng trai.
"Chắc giờ này Minh Thư đă thức dậy và làm điểm tâm xong rồi ", chàng tự nhủ, " Hôm qua đến nhà Thiệu Vỹ, mọi việc đều tốt đẹp, chắc con bé vui vẻ lắm."
Quân Vũ thay bộ đồ tươm tất, húyt sáo và đi ra khỏi pḥng.
- Minh Thư! - Chàng khẽ gọi - Em đă thức rồi chưa. - Không có tiếng trả lời!
Cũng là ngôi nhà này của chàng mà hôm nay sao vắng ngắt. Trong ḷng Quân Vũ bổng nổi lên một cảm giác bất an. Chàng bước vào pḥng Minh Thư, tất cả mọi cái đều nguyên vẹn như hôm qua, duy có cái áo đỏ vứt bừa trên giường ngủ. "B́nh thường Minh Thư đâu có cẩu thả như thế ", chàng lẩm bẩm và kinh ngạc khi thấy một phong thư nhỏ dằn trên bàn viết của cô gái. Đọc xong lá thư ngắn đó, Quân Vũ cảm thấy như rụng rời :
"Quân Vũ,
Em đi đây, em không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Minh Thư"
Chàng đứng lặng ra một lúc như hóa đá. Tại sao Minh Thư lại làm như vậy? Ḿnh đă nói cái ǵ hay làm ǵ không phải chăng... trong cơn say? Nhưng bây giờ không phải lúc ngồi đó để mà suy nghĩ. Trong ḷng chàng cảm thấy quưnh quáng, chàng chỉ muốn t́m ra Minh Thư càng nhanh càng tốt. Nhưng ở Đài Bắc này Minh Thư hoàn toàn không có chỗ đi.
- "Hay là Minh Thư đến nhà Thiệu Vỹ?"chàng cố hy vọng là như vậy, chàng lục t́m cái danh thiếp mà hôm qua ông Trần Vũ đă trao cho chàng và bấm số điện thoại. May mắn người bắt điện thoại là Thiệu Vỹ.
- Anh Quân Vũ! - Giọng chàng có vẻ hân hoan khi chàng gọi tới. Dù ǵ Quân Vũ cũng là người đă khiến cho Minh Thư được nở mày nở mặt trước mặt cha mẹ chàng - Anh t́m em có việc ǵ không?
- Minh Thư có đến nhà em không?
- Không, anh ạ! Có chuyện ǵ ư?
- Không có ǵ. Trưa nay anh đă mua hai sẵn hai vé đi nghe ḥa nhạc nhưng cô bé lại chạy đâu rồi không biết. Chắc là lại vào thư viện!
Chàng tṛ chuyện với Thiệu Vỹ vài câu rồi cúp máy, trong ḷng hoàn toàn rối rắm. Người thứ hai chàng gọi đến sẽ là d́ Lệ Mai và nếu d́ cũng không biết Minh Thư ở đâu th́ c̣n một nơi mà chàng có thể t́m nàng và nơi đó chính là Kỳ Sơn.

Chương 11

Quân Vũ gọi điện thoại sang nhà Khánh Ngọc. May mắn thay người nhấc m áy lại chính là người chàng muốn t́m.
- Cậu Quân Vũ! - Giọng của bà Lệ Mai reo vui trong điện thoại - Lâu lắm rồi không nghe giọng cậu
- D́ Lệ Mai! - Quân Vũ đi thẳng vào vấn đề - Từ đêm qua đến nay, Minh Thư có liên lạc với d́ không?
- Thưa không! - Bà Lệ Mai trả lời mà trái tim cảm thấy bất an - Tôi tưởng là Minh Thư đang ở bên nhà cậu!
- Sáng nay Minh Thư đă bỏ đi, tôi không biết là cô ấy đă đi đâu. Tôi hỏi han một số nơi nhưng Minh Thư không đến đó. Minh Thư cũng không đến chỗ d́ nên tôi nghĩ cô ấy đă bỏ về quê. D́ Lệ Mai! D́ làm ơn cho tôi địa chỉ của Minh Thư ở Kỳ Sơn, tôi muốn đến để t́m cô ấy.
- Những lời Quân Vũ thốt ra khiến cho bà Lệ Mai kinh ngạc đến sửng người ra. Bà kinh ngạc v́ về việc Minh Thư ra đi đă đành nhưng cái khiến bà kinh ngạc hơn nữa là Minh Thư của bà dường như rất quan trọng đối với Quân Vũ nên người thanh niên nổi tiếng là cao ngạo và rất lạnh lùng này mới bỏ công đến làng quê heo hút để t́m cháu gái của bà.
- Bà lục t́m địa chỉ của ông Thế Nghi và đọc cho Quân Vũ.
- Đến đó phải mất bốn tiếng lái xe, tôi e là quá xa, cậu Quân Vũ ạ!
Bà khẽ nhắc chàng, ái ngại không biết khi làm một cuộc hành tŕnh tốn kém thời gian như vậy. Quân Vũ có trở về Đài Bắc kịp thời không khi ngày mai là ngày làm việc đầu tuần. Và rồi như nghĩ ra điều ǵ, bà khẽ nói :
- Mà chưa chắc ǵ Minh Thư đă trở về Kỳ Sơn nữa!
- D́ có số điện thoại của cô ấy ở Kỳ Sơn chứ?
- Thưa không! Kỳ Sơn rất xa thành phố, đa số người sống ở đó ít khi sử dụng phương tiện này trừ khi họ là những người làm ăn hay những gia đ́nh giàu có.
- Không sao, d́ Lệ Mai! Trước sau ǵ tôi cũng phải đến đó. Cảm ơn d́ đă cho tôi biết địa chỉ của Minh Thư.
- Cậu Quân Vũ này! - Bà Lệ Mai chợt nhớ ra một điều và nhắc Quân Vũ - Nếu cậu đến đó mà không t́m ra nhà của Minh Thư th́ cậu hỏi thăm gia đ́nh ông Thái Thuận. Ở Kỳ Sơn ai cũng biết ông ấy v́ ông ta có một trang trại nuôi ngựa đua cung cấp cho nhiều nơi ở Đài Bắc. Ông Thái Thuận là người đỡ đầu cho Minh Thư ở Kỳ Sơn. Cậu hỏi ông ấy là có thể biết Minh Thư ở đâu!
- Cảm ơn d́, tôi chuẩn bị đi ngay bây giờ. - Chàng nói và cúp máy và liếc nh́n đồng hồ. Bây giờ cũng đă mười giờ sáng. Như vậy có lẽ vào lúc hai giờ trưa chàng sẽ đến được Kỳ Sơn. Và nếu phải quay về Đài Bắc ngay trong ngày th́ chàng cũng có đủ thời gian để trở lại thành phố nhộn nhịp này trong đêm nay. Không suy nghĩ ǵ thêm, chàng lái xe ra khỏi nhà, ghé vào văn pḥng của công ty du lịch thành phố để mua một bản đồ tham khảo đường đi. Chàng chưa từng đến đó nhưng chàng biết đó là một địa điểm du lịch có nhiều thắng cảnh dù rằng nó nằm ở xa Đài Bắc.


o0o

Minh Thư về Kỳ Sơn vào lúc hai giờ đêm. Bóng tối bao phủ trên ngôi làng yên tịnh. Ḷng nàng xúc động khi trở về quê hương yêu dấu của ḿnh sau khi đă xa nó bảy tháng dài đằng đẳng. Không khí ban đêm thường xuống thấp nhưng bộ đồ mặc trên người khá ấm nên nàng không cảm thấy lạnh mặc dù Kỳ Sơn ban đêm sương xuống rất nhiều. Khi rời khỏi nhà nàng đă vô t́nh thay chiếc quần jean xanh bó và chiếc áo pull cổ lọ này vào, và tối hôm đó khi nằm trằn trọc trong căn nhà của nội nàng, Minh Thư mới nhớ ra đây là bộ y phục mà nàng đă mặc khi đi chơi biển cùng Quân Vũ ngay cái đêm mà nàng trở thành người mẫu bất đắc dĩ của chàng. Cũng đêm đó, nàng và chàng đuổi nhau trên biển, trăng sáng vằng vặc và khuôn mặt của người đàn ông mà nàng yêu hiện ra huyền ảo dưới ánh trăng, đẹp hơn bất cứ khuôn mặt nào mà nàng đă từng nh́n thấy trên thế gian này. Trái tim nàng xôn xao khi hồi tưởng lại những kỷ niệm của hai người, hơn nữa nằm bên nhau, giữa họ có quá nhiều điều để nhớ. Nàng nhớ cái ngày mới đến, nàng đă đau khổ v́ chàng như thế nào nhưng ngày sau đó, chàng cũng là người đă ban cho nàng hạnh phúc. Nàng nhớ những chăm sóc, ân cần mà chàng đă đối đăi với nàng, nhớ cái đêm nàng ngủ quên, chàng bồng nàng vào pḥng, đắp chăn cho nàng, nhớ cái câu chàng nói từ chân t́nh của một người anh đối với người em gái :
"Cô em nhỏ của anh ơi! Làm ǵ cũng để ư đến sức khoẻ của ḿnh một chút! "

Minh Thư úp mặt xuống gối, nhớ đến cái tủ áo trống không trong căn pḥng của nàng lúc đầu, bây giờ mỗi một ngày đầy thêm với những bộ y phục xinh đẹp và trang nhă, những chiếc áo đó không phải tự nhiên mà có, mà đă được Quân Vũ chọn lựa cẩn thận với mục đích "Không cho em gái của anh thua kém bất cứ ai". Nàng nhớ đôi mắt mở to v́ kinh ngạc của những người trong gia đ́nh Thiệu Vỹ khi nàng xuất hiện trong chiếc áo đỏ quư phái, lộng lẩy, phô bày một nét đẹp hoàn hảo đến nỗi tất cả đều phải cúi đầu ngưỡng phục nàng... Minh Thư đă làm điên đảo trái tim của tất cả nam sinh cùng trường và luôn cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu v́ Quân Vũ đă cho nàng một bầu trời để mà tỏa sáng. Không có chàng, những ánh hào quang rực rỡ của nàng sẽ bị che dấu trọn đời nhưng mà bây giờ nàng đang làm ǵ đây để đáp lại sự chăm sóc và ưu đăi đó của chàng? Có nói thế nào đi nữa th́ cũng không thể nào phủ nhận một sự thật, đó là Quân Vũ đă dành cho nàng một t́nh cảm rất chân thành dù thứ t́nh cảm đó được gọi tên thế nào đi nữa. Dù nó không phải là t́nh yêu nhưng cũng là t́nh thương của một người anh dành cho người em gái, tại sao nàng lại từ bỏ nó và ra đi một cách vội vă như thế? " Nàng cũng nhớ đến những lời mà chàng đă nói với ông bà Trần Vũ :
"Cha mẹ cháu đă qua đời sớm, chỉ c̣n có hai anh em nên lúc nào cháu cũng lo lắng cho em gái của ḿnh."
Trong ḷng chàng, dưới mắt chàng, không bao giờ nàng là một người xa lạ, nếu chàng không xem nàng là đứa em ruột của ḿnh th́ không bao giờ chàng chịu lỗi hẹn với Huệ Trinh, thay vào đó đến nhà Thiệu Vỹ, để rồi người con gái mà chàng yêu thích đă nổi giận và nói những câu khiến chàng cảm thấy đau ḷng.

Minh Thư nằm trằn trọc suốt đêm không ngủ, suy xét lại tất cả mọi việc và chợt thấy những thâm t́nh mà Quân V ũ cho nàng quá lớn, lớn đến nổi ṿng tay nàng trở thành quá nhỏ để ôm lấy nó một cách trọn vẹn, chỉ có trái tim nàng là dung chứa hết nhưng chao ôi trái tim ấy đang bị thương và nàng đă làm một cuộc chạy trốn dù cuộc chạy trốn đó không thể nào làm thay đổi một sự thật: đó là nàng yêu chàng và sẽ măi măi yêu chàng dù nàng có phải đi đến cùng trời, cuối đất.
Cho đến bốn giờ sáng, Minh Thư vẫn nằm đó và đôi mắt mở to long lanh ngấn lệ. Suốt cả đêm nàng không chợp mắt, tâm hồn choáng váng, thân xác ră rời... trước đây khi rời Kỳ Sơn, nàng không bao giờ h́nh dung có ngày nào ḿnh sẽ trở về quê hương của ḿnh với một thân tâm tràn đầy đau khổ. Nàng với tay lên kệ sách ở đầu giường, hoàn toàn vô thức cầm lên một quyển tiểu thuyết trong số những quyển mà nàng yêu thích trước đây, bật ngọn đèn bàn và muốn đọc một cái ǵ đó để có thể trong một lúc quên đi, dù là tạm bợ, những đau khổ mà nàng phải trải qua.
Từ quyển sách rơi ra một vật, một mảnh giấy xếp lại vuông vức. Mảnh giấy rơi trên ngực nàng, lúc đó nó hoàn toàn là một mảnh giấy vô tri nhưng khi nàng mở nó ra th́ những ḍng chữ viết tay trên đó đă làm trái tim nàng run lên bởi một niềm vui bất ngờ và mảnh liệt.
- "Chao ôi, Trung Hữu... ", nàng khẽ th́ thầm... sự lơ đễnh đă làm em mất anh trong một thời gian dài nhưng sự t́nh cờ đă cho em t́m lại được anh ".

Nàng ấp mảnh giấy vào ngực ḿnh, trong tim bừng lên một niềm vui chất ngất. Nàng đă mất người đàn ông mà nàng yêu nhưng lại t́m ra một người bạn và người này sẽ nâng đỡ nàng trong suốt những tháng năm nàng trở lại Đài Bắc sau này. Minh Thư cảm thấy trái tim ḿnh như đă được hồi sinh, vết thương vẫn c̣n đó nhưng một ḍng suối êm ái như đă len vào, làm dịu đi rất nhiều nỗi nhức nhối đang âm ỉ giữa ḷng nàng. Một lát nữa đây, khi b́nh minh lên và bóng tối không có lư do ǵ để mà tồn tại, nàng sẽ được nghe lại giọng nói ấm áp của người bạn thân yêu đă một lần cùng nàng rong ruổi trên khắp vùng thảo nguyên mênh mông, bát ngát của Kỳ Sơn.
Sáng sớm, Minh Thư trở dậy, ra mộ thắp hương cho ông nội với lời khấn thầm sẽ thực hiện tất cả những điều mà nàng đă hứa trước khi nội lâm chung. Trở vào nhà, dọn dẹp mọi vật có vẻ tươm tất trở lại. Minh Thư mang đôi giày cởi ngựa vào, định một lát nữa sẽ sang nhà ông Thái Thuận để thăm lại con Hoàng mă của ḿnh. Nàng sẽ dùng cả buổi sáng này để rong ruổi trên thảo nguyên với nó. Ôi! Hoàng Mă! Bây giờ mày ra sao khi vắng mặt cô chủ yêu thương?
Minh Thư chải cho suôn mái tóc và nh́n vào gương, bắt gặp trong đó một h́nh ảnh xinh đẹp và thanh lịch. Bảy tháng trôi qua và nàng đă thay đổi quá nhiều, đủ làm cho những người trong làng Kỳ Sơn này sửng sốt khi gặp lại. Một nét thanh xuân đang cuồn cuộn trên sóng mắt đầu môi của một cô gái trẻ. Đôi mắt nàng vẫn long lanh, dáng vóc vẫn đài các, mượt mà và làn môi mọng đỏ như nụ anh đào vẫn thắm. Đôi boot cưỡi ngựa vô t́nh rất hợp với bộ đồ jean bó sát mà nàng mặc trên người. Trong một lúc nàng quên nỗi đau khổ trong ḷng, mỉm cười hài ḷng với cái dáng vẻ cao sang và gương mặt thanh tú của ḿnh. Chốc lát nữa đây, Bác Thái Thuận của nàng sẽ phải ngạc nhiên khi gặp lại cô học tṛ nhỏ của ông mà ông đă kiềm cặp trước ngày diễn ra cuộc đua ngựa ở Kỳ Sơn. Ông sẽ thấy nàng lớn hẳn lên và xinh ra rất nhiều. Chà! Bác Thái Thuận của nàng! Bảy tháng trời xa cách, Minh Thư của bác đă bước những bước thật dài nhưng con đường trước mặt h́nh như vẫn rất chông gai khiến nàng phải làm một cuộc hành tŕnh cam go trước khi đến đích. Cuộc đời của con người không giống như hai mươi ṿng đua mà nàng đă trải qua, nó rắc rối hơn nhiều, phức tạp hơn nhiều và trước khi đạt đến mục đích của cuộc đời ḿnh, có lẽ nàng phải phấn đấu không ngừng và rồi có khi phải rơi rất nhiều nước mắt. Mục đích đó không dễ ǵ đạt được và không phải chỉ cần luyện tập trong một thời gian ngắn là có thể với tới. Nó không ngắn ngủi như bốn tháng mà nàng đă miệt mài rèn luyện trên lưng ngựa để đạt lấy sự thành công của cuộc đua của làng Kỳ Sơn trước đây. Nó là một cái ǵ khó khăn hơn và con đường để đạt đến mục đích đó cũng bất trắc hơn nhiều.
Minh Thư đi thong dong trên con đường làng, muốn huưt sáo như trước đây có lần bác Thái Thuận đă dạy nàng nhưng nàng gh́m lại v́ cảm thấy làm như vậy có vẻ ngông nhênh quá. Những người dân làng tṛn mắt ra nh́n khi thấy một cô gái xinh đẹp của thành phố xuất hiện trên con đường làng và khi nhận ra nàng, họ đă ồ lên kinh ngạc và tíu tít đến bên nàng hỏi thăm khiến cho nàng cảm thấy rất ấm ḷng.
Minh Thư bước vào pḥng làm việc của ông Thái Thuận. Người nàng gặp đầu tiên là Trọng. Chàng trai mở to đôi mắt kinh ngạc rồi sau đó mừng rỡ tiến đến ôm chầm lấy Minh Thư.
- Cô bé ơi! Bây giờ em đă khác xưa rất nhiều. - Chàng nói, lùi lại mấy bước để ngắm người con gái mà đă một thời chàng đă yêu thầm, nhớ trộm.
- Em xấu hơn ngày xưa hả?- Nàng mỉm cười hỏi chàng.
- Em đẹp như là một minh tinh! - Chàng nói một cách ngưỡng mộ. - Chỉ xa em bảy tháng mà anh thấy em khác xưa rất nhiều.
- Có lẽ v́ em không phải làm chuyện ǵ cực nhọc ngoài ăn học. - Nàng bông đùa - À bác Thái Thuận đâu rồi hở anh?
- Ba anh chắc cũng sắp về tới rồi. Em về nhà hồi nào vậy?
- Em về qua đêm, nhưng thấy muộn quá nên không dám qua, sợ mọi người đă ngủ cả. Mà này, anh Trọng, em có thể mượn điện thoại gọi về Đài Bắc được không?
- Bên trong văn pḥng đó, em cứ tùy nghi sử dụng.

Minh thư bước vào trong và bấm số của Trung Hữu. Ngón tay nàng hơi run khi nghĩ không biết chàng có dời chỗ ở hay không. Nhưng gọi đến bên kia đầu dây đă khiến trái tim nàng như ấm lại, giọng Trung Hữu cất lên, vẫn cái giọng trầm trầm, như ru ḷng người :
- Xin hỏi ai gọi đến?
- Anh Trung Hữu, em là Minh Thư đây! - Nói đến đó rồi giọng nàng nghẹn ngào.
- Minh Thư.....
Chàng lập lại hai tiếng ấy và h́nh như lặng người ra một lúc… Sau khi cơn xúc động đă lắng xuống, nàng mới nghe giọng chàng cất lên lần nữa :
- Minh Thư, anh rất nhớ em!
- Em cũng vậy, Trung Hữu....em rất nhớ anh!
- Sao em không gọi điện thoại cho anh? Em không biết là anh mong em đến thế nào sao!
- Em đánh mất số điện thoại và địa chỉ của anh và bây giờ mới t́m lại được.
- Anh có về Kỳ Sơn t́m em cách đây bốn tháng. Người ta nói nội em đă qua đời và em đă chuyển đến sống ở Đài Bắc nhưng không ai biết địa chỉ chính thức của em. Anh quay trở về Đài Bắc và rất buồn, anh mong có phép lạ nào xẩy ra để anh có thể gặp lại em. Bây giờ em đang sống ở Đài Bắc phải không? Anh có thể gặp em ngay bây giờ không?
- Em đang ở Kỳ Sơn. Em mới ở Kỳ Sơn tối qua.
- Em về Kỳ Sơn làm ǵ?
- Em về thăm mộ của nội em và luôn tiện t́m lại số điện thoại và địa chỉ của anh. Trời vẫn c̣n thương em, cuối cùng em đă t́m thấy. Lúc ấy em mừng đến nỗi tay run lên. Ngay lúc đó em đă tưởng tượng đến sáng mai là có thể nghe thấy giọng nói của anh rồi.
- Chừng nào em trở lại Đài Bắc?
- Chắc ngay chiều nay... và em rất muốn đến thăm anh.
- Lúc nào anh cũng sẵn sàng đón tiếp em. Nếu em đến th́ anh sẽ vui mừng lắm. Hay là bây giờ anh trở về Kỳ Sơn để đón em lên?
- Như vậy tốn thời gian của anh lắm, anh đừng lo, chiều nay em sẽ trở về thành phố. Lúc em về sẽ gọi anh. Bây giờ th́ em có một số việc cần làm, thăm một số người thân và thăm lại con Hoàng mă của em. Có lẽ sáu giờ chiều nay em sẽ có mặt ở Đài Bắc. Em dừng ở đây. Hẹn tối nay gặp lại anh!

Minh Thư đặt điện thoại xuống, ḷng dâng lên một niềm vui phơi phới. Trung Hữu vẫn giống hệt như ngày nào, vẫn là người bạn thân chân thành, người mà nàng có thể tin tưởng và nương tựa. Minh Thư bước ra khỏi văn pḥng ông Thái Thuận cũng vừa lúc ông bước vào. Thấy nàng, ông lặng ngươi ra một lúc rồi sau đó tiến tới ôm chầm lấy nàng và thốt lên một tiếng thật ngọt ngào "Minh Thư của bác ".
Lúc này cháu của bác trông lớn hẳn và đẹp ra! - Ông nhận xét về nàng - Giống như một tiểu thư đài các của thành phố chứ không phải cô bé Minh Thư trước đây của Kỳ Sơn nữa.
- Cháu th́ thấy ḿnh giống hệt như ngày trước, vẫn là con bé Minh Thư tinh nghịch ngày xưa của bác. Lúc này bác vẫn khoẻ hở bác?
- Bác khỏe, và công việc làm ăn cũng phát triển đều đặn. Nếu cháu c̣n ở đây th́ bác đă kéo cháu về văn pḥng bác để làm việc rồi. Nhưng nói là nói vui vậy thôi chứ bác biết mục tiêu của cháu là tốt nghiệp đại học. Mà này, cháu vẫn c̣n ở với d́ Lệ Mai của cháu chứ?
- Cháu chỉ ở vỏn vẹn với d́ một tháng. Sau đó con gái của bà chủ nhà khăng khăng muốn đuổi cháu ra ngoài nên d́ Lệ Mai phải t́m cho cháu một chỗ khác để trọ.
- Chà! Cái con bé đó! Giọng nói chanh chua muốn đâm thủng lỗ tai của bác. Mới nói chuyện trên điện thoại với nó mà bác đă phát khiếp, cháu ở chung với nó làm sao mà chịu cho nổi! Chỗ ở mới của cháu ổn chứ?
- Thưa, cũng rất thoải mái. Hiện tại cháu có một người anh kết nghĩa, anh ấy lo hết mọi chi phí học hành cho cháu nên cháu cũng nhẹ người và dồn hết tâm trí vào việc học.
- Cháu cũng may mắn đấy, Minh Thư ạ! Trong cuộc đời này, t́m được một người hảo tâm cũng khó! Nghe cháu nói, bác cảm thấy rất an tâm. Trước đây bác cứ tự hỏi không bác d́ Lệ Mai có lo cho cháu xuể không!
- D́ ấy rất tốt nhưng hoàn cảnh của d́ ấy cũng có rất nhiều khó khăn. Cháu sang chỗ mới cũng thường xuyên liên lạc với d́. Bác yên tâm đi, ở Đài Bắc cũng đă có d́ là người thân nên cháu không cảm thấy cô đơn.
- Lúc cháu về Đài Bắc, làm ơn cho bác chuyển lời hỏi thăm d́ ấy!
- Thưa vâng! Cháu sẽ nhắn lại. À, cháu quên hỏi bác, con Hoàng mă của cháu vẫn như xưa chứ? Cháu muốn cưỡi nó chạy một ṿng trên khắp thảo nguyên. Ở thành phố tù túng quá! Lâu lắm rồi cháu không được cưỡi ngựa, trong ḷng như cảm thấy thiếu thốn một cái ǵ!
- Ồ! Hoàng mă của cháu hả? Mỗi ngày nó mỗi đẹp ra. Bây giờ nó cũng lớn hẳn ra như cháu. Bốn chân cao, lông cũng mượt hơn. Bác cũng cưỡi nó ra ngoài thường xuyên để rèn luyện sức dẻo dai của nó. Để nó trong chuồng riết rồi nó sẽ lục nghề, không c̣n là con Hoàng mă vô địch của Minh Thư ngày xưa nữa!

Nói xong ông Thái Thuận dẫn Minh Thư ra phía sau trang trại. Từ xa, thoáng thấy nó, trái tim Minh Thư xúc động đến run lên. Con vật khôn ngoan cũng nhận ra ngay cô chủ nhỏ của ḿnh. Nó cất cao hai vó trước và hí lên những tiếng vui mừng.
Minh Thư mở cửa chuồng rồi áp má ḿnh vào má nó "Hoàng mă cưng, mày quả thật là một con vật trung thành.", Minh Thư th́ thầm vào tay hoàng mă, "Hơn nữa năm rồi mà mày vẫn c̣n nhớ cô chủ nhỏ... Chao ôi, mày càng ngày càng đẹp ra Hoàng mă ạ... và có lẽ cũng chạy nhanh hơn trước."
Chú ngựa gục gặc đầu, làm như hiểu được tất cả những lời mà nàng vừa tâm sự.
- Cháu cưỡi nó một ṿng đi! Lâu lâu về quê vận động một chút cho khoẻ người. À mà quên, Minh Thư... Cháu dùng điểm tâm chưa? Hay là vào nhà bác ăn lót dạ rồi muốn đi đâu th́ đi!
- Ồ, cháu không đói! - Cô gái mỉm cười đáp lại - Nhưng trưa nay bác phải nấu cơm nhiều hơn b́nh thường v́ cháu sẽ ăn bù!
Nàng nói rồi cười vang một cách hồn nhiên. Minh Thư dắt con Hoàng mă ra khỏi chuồng rồi nhẹ nhàng thót lên lưng ngựa. Nàng thúc cho Hoàng mă chạy về phía trước. Ra khỏi con đường làng nàng hướng về thảo nguyên mênh mông trước mắt. Nắng sớm chói lọi rực rỡ trên đường đi. Mái tóc của người con gái xơa dài tung bay theo gió.
- Nhanh lên, hoàng mă... nhanh lên!
Minh Thư rạp sát người trên lưng Hoàng mă và th́ thầm vào tai nó. Con ngựa phi nước đại trên thảm cỏ mênh mông xanh biếc. Kỹ năng điều khiển ngựa của Minh Thư không giảm sút chút nào. Hoàng mă phi càng lúc càng nhanh, Minh Thư hét to lên, giọng của nàng như ḥa vào trong gió :
- Hoàng mă... Hoàng mă... đây là một ngày thật đẹp của Minh Thư!
Thảo nguyên buổi sáng vắng người, Minh Thư tha hồ mà làm ǵ th́ làm không sợ ai chú ư. Có lúc nàng th́ thầm vào tai Hoàng mă, có lúc nàng ca vang những bài t́nh ca. Ánh nắng mặt trời gió xào xạc trên thảo nguyên... cỏ non xanh biếc... không khí lâng lâng thoáng mùi cỏ dại... và bao trùm lên tất cả là tự do... là một cảm giác thoát tục mà ở thành phố con người không bao giờ có được.
Tiếng kêu của cô gái quyện vào không gian, bây giờ không c̣n là nổi đau cuồng cuộng mà là tiếng hét vui mừng của một người được trở về mái nhà xưa. Hoàng mă và Minh Thư dạo hết cánh đồng này sang cánh đồng khác mà không biết mỏi. Khi nắng bắt đầu chói chang, Minh Thư và Hoàng mă luồn vào những khu rừng thưa trốn nắng. Nàng nằm dài bên bờ cỏ c̣n Hoàng mă nhâm nhi nước suối, thỉnh thoảng lại hí vang những tiếng hí yêu đời. Đây là một ngày vui của nàng và cũng là một ngày vui của nó. Nằm một lúc cho tan cơn mệt mỏi. Minh Thư và Hoàng mă lại lang thang trên thảo nguyên lần nữa, bất chấp ánh nắng mặt trời gay gắt v́ Minh Thư muốn dồn tất cả nỗi đam mê rong ruổi trên lưng ngựa vào chỉ một ngày. Nàng biết khi quay về Đài Bắc, sẽ lâu lắm nàng mới trở lại Kỳ Sơn lần nữa. Con Hoàng mă như hiểu ư chủ, liên tục phi nước đại trên thảo nguyên mà không biết mệt. Nhưng có lúc Minh Thư buồn rũ người, dán sát người vào lưng ngựa và th́ thầm: «Hoàng mă ơi, sao Minh Thư vẫn không quên được chàng... dù Minh Thư có chạy trốn đến nơi nào đi nữa! "

Chương 12

Chiếc xe đen bóng loáng dừng lại trước trang trại của ông Thái Thuận. Chàng thanh niên bỡ ngỡ bước xuống xe và đưa mắt nh́n quanh, cảm thấy lạ lẫm với khung cảnh thiên nhiên khoáng đạt. Đây là lần đầu tiên chàng rời thành phố để đến một nơi xinh đẹp và hoang dă để t́m một người con gái, người đột ngột ra đi và biến mất khỏi đời chàng không một lư do.
Dáng chàng cao, mái tóc man dại ḷa x̣a trên trán, đôi mắt to đen lúc nào cũng sâu thẳm long lanh. Chàng bước vào văn pḥng của ông Thái Thuận. Người chủ trang trại lập tức bước ra tiếp chàng. Ông ngẩn người ra khi trông thấy chàng thanh niên quá đỗi đẹp trai và hết sức thanh lịch này.
"Chà! Trông giống hệt như một tài tử! ", ông ngạc nhiên thầm nhủ "Chỗ của ḿnh chỉ các tay lái ngựa t́m tới, cậu thanh niên đẹp trai này sao hôm nay lại đi lạc vào đẩy"
- Thưa bác... - Giọng chàng trai cũng thanh lịch như con người của chàng - ... bác không ngại nếu cháu hỏi thăm một người.
- Cậu muốn t́m ai?- Ông Thái Thuận niềm nở hỏi.
- Dạ cháu muốn t́m nhà của cô Minh Thư.
- Minh Thư?- Ông Thái Thuận mở to đôi mắt - Cậu quen biết với Minh Thư?
- Dạ cháu là anh kết nghĩa với cô ấy. Đêm qua Minh Thư về đây thăm nhà... - Chàng nói phủ đầu - … cho nên hôm nay cháu đến Kỳ Sơn, một là biết miền quê của em gái ḿnh như thế nào, hai nhân tiện để đón Minh Thư về Đài Bắc. Cháu sợ Minh Thư về Đài Bắc trễ, ngày mai sẽ đến trường trễ.
- Vậy ư?- Ông Thái Thuận thốt lên một tiếng, ngạc nhiên trước sự chăm sóc tận t́nh của chàng trai này đối với người mà ông xem như là cháu gái của ḿnh. Lúc sáng Minh Thư có kể cho ông nghe người anh kết nghĩa lo cho ḿnh từng ly từng tí, bây giờ đối diện với người này, ông càng thấy có cảm t́nh hơn. Chàng trai có tâm hồn đẹp mà bề ngoài cũng đẹp. Minh Thư nó phúc đức lắm mới được một người hảo tâm như vậy chăm lo cho nó! Ông vui vẻ mời chàng ngồi và hối người nhà lấy nước. Giọng ông xởi lởi :
- Cậu đi đường xa chắc mệt! Uống một ly sâm cho khoẻ người!
Chàng trai không khách sáo, uống một hơi hết ly nước.
- Cho cháu xin thêm một ly nữa! - Chàng mỉm cười nói.
- Tôi thích những người tự nhiên như cậu - Ông nói rồi vỗ vai chàng giống như đă thân quen từ lâu - Sáng hôm nay Minh Thư đă ra ngoài với Hoàng mă. Chắc là vui quá nên đi lang thang đến bây giờ vẫn chưa về.
- Hoàng mă?- Chàng lập lại, tỏ vẻ ngạc nhiên trước những lời ông nói.
- Hoàng mă là con ngựa cưng của MinhThư. Lúc lên Đài Bắc nó để con ngựa lại đây cho tôi chăm sóc. Lúc c̣n ở Kỳ Sơn, nó không rời con Hoàng mă của ḿnh nữa bước. Tội nghiệp lúc hai chủ tớ chia tay, con Hoàng mă buồn đến thảm năo. Mấy ngày sau nó bỏ ăn v́ nhớ Minh Thư. Tôi phải dỗ dành nó mới trở lại b́nh thường như trước. Sáng sớm là con bé đă thót ngay lên lưng con Hoàng mă của nó, đi dạo đến bây giờ vẫn chưa về. Chiều nay nó phải về Đài Bắc rồi cho nên tôi để nó tự do rong ruổi trên lưng ngựa, muốn đi đâu th́ đi miễm là nó cảm thấy vui. Con bé ở thành phố nó cảm thấy rất tù túng.
- Minh Thư biết cưỡi ngựa hở bác?- Chàng trai kinh ngạc hỏi.
- Chao ôi, dân ở làng này không ai là không biết cưỡi ngựa cả - Ông Thái Thuận vui vẻ nói - Cho nên Minh Thư nó cũng không ngoại lệ. Cậu ở nơi khác tới nên không biết chứ đối với dân làng ở đây, con bé rất là nổi tiếng.
- Vậy ư?- Chàng trai nghe ông nói càng lúc càng ngạc nhiên hơn - Minh Thư tính nó quật cường và ngang bướng như con trai vậy. Ông Thái Thuận tiếp tục câu chuyện - Số là cha mẹ Minh Thư đă qua đời, để lại nó cho ông nội nuôi. Giấc mơ của ông Thế Nghi, nội của Minh Thư, là trong gia tộc ông sẽ có một người đoạt giải nhất trong cuộc đua ngựa tổ chức mỗi năm một lần ở làng. Ông Thế Nghi từng thất bại khi dự cuộc đua này và con trai ông cũng thế, v́ thế mà con bé Minh Thư lúc nào cũng ước mơ sẽ hoàn thành giấc mơ của ông nó.
Nghe ông kể, Quân Vũ càng lúc càng hiếu kỳ. Cuộc đời cô em kết nghĩa của chàng quả là có những điều kỳ lạ và đặc biệt mà người khác không thể nào có được.
- Thế rồi thế nào hở bác?- Chàng ṭ ṃ hỏi, thích thú với câu chuyện mà ông Thái Thuận kể.
- Minh Thư đă năn nỉ tôi giúp nó dự cuộc đua nhưng điều này rất khó v́ ở làng này không bao giờ có tiền lệ cho phụ nữ tham gia. Cuối cùng nó khóc lóc và nói một câu khiến cho tôi không thể không mềm ḷng: "Bác làm ơn giúp giùm cháu, cháu muốn giật được giải nhất cũng là v́ nội cháu. Đó là ước mơ suốt đời của nội nên cháu muốn thay nội để hoàn thành ước mơ đó ".
- Vậy là bác đă giúp Minh Thư chứ?- Chàng trai hồi hộp hỏi, có cảm giác như ḿnh đang đọc một quyển tiểu thuyết đến hồi ngay cấn nhất.
- Tôi không làm sao mà từ chối nó được. Thế là tôi ghi tên con trai tôi vào cuộc đua nhưng ngày diễn ra sự việc này th́ người ngồi trên ngựa sẽ là Minh Thư, Minh Thư nó cũng cao suưt soát thằng Trọng nhà tôi nên nó mặc đồ kỵ sĩ của thằng Trọng cũng vừa khít. Bới tóc lên và đội mũ kỵ sĩ sụp đến tận mắt th́ cũng chẳng ai phát giác ra người ngồi trên lưng con hoàng mă chính là Minh Thư. Vả lại nó đă luyện tập vượt rào với con Hoàng mă suốt bốn tháng dưới ánh nắng oi bức của mùa hè nên da nó trở nên ngâm ngâm như những chàng trai ở làng này....và quả vậy đến ngày ấy khi Minh Thư ngồi trên lưng ngựa chuẩn bị cho cuộc đua th́ chẳng ai nghĩ là nó cả. Cậu không biết chứ con bé này tính t́nh rắn rỏi và cương quyết như con trai, nó đă muốn làm ǵ th́ làm cho bằng được. Ngày nào nó cũng ngồi trên lưng ngựa luyện tập đến tối mịt mới về. Và sau bốn tháng tập luyện ấy, khi nh́n tận mắt MinhThu đă tiến bộ thế nào th́ tôi không c̣n lo ngại ǵ khi để nó tham gia cuộc đua nữa mặc dù trong cuộc đua này cũng có nhiều tay đua cự phách.
- Vậy ư bác?- Thế rồi Minh Thư có vượt qua được họ không?- Chàng thanh niên hỏi, liên tưởng đến cảnh người em gái kết nghĩa của ḿnh ngồi trên lưng ngựa và bước vào cuộc đua gay gắt với các nam kỵ sĩ già nghề và đầy kinh nghiệm.
- Chà! Lúc đầu nó cũng bị người ta bỏ xa lắm nhưng đến ṿng thứ ba là nó đă cố gắng vượt lên để đuổi theo con ngựa dẫn đầu phía trước. Minh Thư nó quả là một đứa tài năng và vô cùng gan dạ, dù mới dự cuộc đua lần đầu mà nó không hề run sợ và rất tự tin, đến ṿng thứ bốn th́ nó vọt lên vị trí đầu tiên.
- Thế ư? Quân Vũ hào hứng nói - Rồi cô ấy dẫn đầu cho tới ṿng cuối chứ bác?
- Đâu có dễ dàng như vậy! Trong những người dự cuộc đua có cả người đoạt giải nhất năm rồi nên tay đua này đâu có để cho MinhThu và con Hoàng mă mặc sức tung hoành. Đến những ṿng sau anh chàng vượt lên trên rồi c̣n giở nón ra chào tất cả mọi người. Nh́n thấy mặt thần tượng của ḿnh, thế là khán giả vỗ tay ủng hộ anh chàng như sấm dậy. Lúc đó Minh Thư lẫn Hoàng mă đều bị áp đảo v́ áp lực tâm lư đó. Tuy vậy con bé vẫn không sờn ḷng, đến ṿng áp cuối nó vẫn giữ vững vị trí thứ nh́ và rồi khi ṿng cuối cùng diễn ra, nó đă thúc con hoàng mă phóng đi với tốc độ kinh hồn. Lúc đó tôi biết có một cái ǵ đó thôi thúc mănh liệt lắm nên con bé mới có thể thực hiện được một việc kinh người như vậy. Con hoàng mă đă vượt qua tay đua giật giải năm rồi và khi nó đến đích đầu tiên ở ṿng thứ hai mươi, cả khán đài cả cùng đứng lên và vỗ tay hoan hô như sấm dậy.
- Chao ôi! Thật là ngoạn ngục không thể tưởng. - Chàng trai trẻ thốt lên hào hứng, giống như chàng là một khán giả đang ngồi trên khán đài để theo dơi cuộc đua - Và rồi cuối cùng MinhThu đă giật được giải nhất phải không bác?
- Lẽ ra là như thế nhưng những giám khảo trong ban chấm thi rất là bảo thủ. Họ đời nào công nhận chiến thắng của một phụ nữ, cho nên đă viện lẽ con bé dự thi với tên của một người khác để truất đi giải thưởng của nó.
- Rồi giải thưởng đó về tay ai?
- Về tay của tay đua về nh́! Nhưng anh chàng này quả là nghĩa hiệp, trước mặt hàng ngàn người, anh ta tuyên bố Minh Thư mới là người xứng đáng giật giải lần này. Anh chàng c̣n hô hào mọi người đứng dậy để cổ vũ cho ư kiến của ḿnh và rằng theo anh ta, từ đây về sau, những cuộc đua ở làng Kỳ Sơn phải nên cho phái nữ tham gia v́ phụ nữ cũng tài năng không kém ǵ nam giới. Tất cả khản giả đều đứng lên hoan hô ầm ĩ và tán dương ư kiến của anh chàng, thế là ban giám khảo không làm thế nào được, phải chiều theo đám đông và Minh Thư đă nhận giải nhất một cách vinh quang.
- Nghe ông Thái Thuận kể đến đó. Quân Vũ thở ra một hơi nhẹ nhơm như ḿnh là người trong cuộc. Chàng tṛ chuện với người đàn ông vui tính này vừa liếc nh́n đồng hồ tay. Đă bốn giờ rồi mà Minh Thư vẫn chưa thấy về. Quân Vũ bắt đầu sốt ruột :
- Không biết Minh Thư đi đâu hở bác?
- Chắc nó cưỡi ngựa loanh quanh ở khu thảo nguyên thôi. Hay là để tôi đi t́m nó về cho cậu. Khu ấy cũng gần sát bên trang trại, đi qua con đường ṃn này rẽ trái là sẽ tới rồi.
- Hay là bác cho cháu mượn con ngựa để cháu đi t́m Minh Thư. Cháu cũng ṭ ṃ muốn biết cảnh vật ở đây như thế nào. Dù ǵ đây cũng là nơi được rất nhiều người ca tụng.
- Cậu là dân thành phố mà cũng biết cưỡi ngựa nữa à?- Ông Thái Thuận hỏi mà tṛn mắt ra, tỏ vẻ không tin.
Quân Vũ thấy ông nh́n ḿnh kinh ngạc cười ḍn :
- Thưa bác, bác không biết chứ đối với người Đài Bắc, môn cưỡi ngựa được xem là môn thể thao quư tộc, nghĩa là nhà giàu mới có thể rớ vào. Cháu có biết mấy người bạn thân, nhà họ có mấy trang trại ở vùng ngoại ô Đài Bắc. Thấy môn cưỡi ngựa cũng hay nên cháu học cho biết, thỉnh thoảng lại lên trang trại đó, nghĩ ngơi cuối tuần rồi đi săn với bạn bè. Cháu th́ cưỡi ngựa không bằng Minh Thư rồi nhưng cũng có thể phi nhanh một chút mà không sợ ngă.
- Vậy th́ tôi cho cậu mượn con ngựa ô của tôi. Nó chạy cũng thần tốc lắm. Cậu đi một ḿnh có sao không? Tôi lại sợ cậu lạc đường!
- Bác vừa nói rẽ trái ở con đường phía trước là đến rồi. Cháu nghĩ cũng chẳng đến nỗi nào - Nhưng mà....... - Chàng vừa nói vừa cười - ... Nếu trong ṿng hai tiếng nữa mà không thấy cháu về th́ bác đi t́m cháu là được rồi.
Ông Thái Thuận mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai chàng thanh niên mà ông thấy rất là vui t́nh này. Ông ṿng ra phía sau trang trại, dắt con ngựa ô ra cho Quân Vũ rồi bảo với chàng :
- Nó cũng chẳng thua con Hoàng mă của Minh Thư đâu. Cậu vừa đi t́m Minh Thư vừa ngắm cảnh luôn một thể. Đến Kỳ Sơn mà không ngắm cảnh thật uổng phí.
Ông nói rồi lấy tấm danh thiếp trong túi ra và trao cho chàng :
- Ở Đài Bắc nếu có ai muốn tậu những con ngựa hay th́ xin cậu giới thiệu giùm tôi!
- Thưa vâng!
Quân Vũ nói xong cởi chiếc áo khoác ngoài ra, gửi cho ông Thái Thuậin rồi thót lên lưng ngựa. Người đàn ông nh́n theo lẩm bẩm :
- Cậu ta cưỡi ngựa xem cũng điệu nghệ quá chứ! Đâu có thua ǵ dân ở làng Kỳ Sơn này.
Quân Vũ thúc ngựa tiến về phía trước, con ngựa ô ngoan ngoăn nghe theo lời chàng. Nó là con ngựa được thuần hóa kỹ, không kỵ người lạ nên ông Thái Thuận mới cố ư cho chàng mượn. Một làn gió mát thổi tung bay mái tóc dầy và mịn của Quân Vũ. Quả như lời ông Thái Thuận nói, rẽ trái con đường là đă thấy trước mặt thảo nguyên mênh mông bát ngát. Chàng thúc ngựa chạy tràn lên thảo nguyên, trong ḷng dâng lên một cảm giác rất là phấn khích. Những trang trại lớn ở vùng ngoại ô Đài Bắc không thể nào sánh bằng khung cảnh thiên nhiên mênh mông kỳ vĩ này. Bây giờ Quân Vũ mới cảm thấy thế nào là thú sống ở nơi hoang dă. Chàng hứng thú phi nhanh hơn nữa. Những cánh đồng cỏ nối liền nhau, trải dài đến tận chân trời và trái tim chàng đập mạnh khi nhận ra ở xa chàng về phía trước, có một cô gái cũng đang phi ngựa.
- Minh Thư?- Quân Vũ gọi to.
Chàng không nhằm lẫn được khi ngắm mái tóc dài của nàng đang tung bay theo gió.
Nhưng có lẽ là khoảng cách quá xa nên Minh Thư không nghe thấy. Quân Vũ ra roi cho ngựa ô phi nước đại, thảo nguyên tương đối bằng phẳng nên việc điều khiển ngựa đối với chàng không có ǵ khó khăn. Khoảng cách càng ngày càng thu ngắn và Quân Vũ gọi to lần nữa :
- Minh Thư!
Tiếng của chàng quyện vào trong gió, dưới chân con ngựa ô những ngọn cỏ dại bị gió cuồn cuộn thổi dạt về một phía, giống như tấm thảm xanh bị bàn tay ai đó lật lên và muốn bay tít lên cao. Gió mang những âm thanh cao vút đến tai người con gái khiến nàng giật ḿnh quay lại. Trong ánh nắng chiều nàng trông thấy một chàng trai đang phi ngựa về phía ḿnh.
"Chẳng lẽ là Trung Hữu?", nàng tự nhủ thầm và dụi mắt xem ḿnh có mơ không. Mấy tháng trước đây cũng là Trung Hữu đă đuổi theo nàng trên thảo nguyên này và từ đó hai người mới quen nhau.
Minh Thư cho ngựa dừng lại. Chàng trai càng lúc càng tiến đến gần nàng hơn và khi trông thấy gương mặt rực rỡ của chàng xuất hiện trong ánh nắng chiều tà, nàng lặng người ra một lúc v́ không thể tin đó là sự thực.
- Đúng là Quân Vũ... Quân Vũ mà nàng đă từng yêu và từng đau khổ! Quân Vũ của một người đàn bà khác! Nhưng tại sao chàng lại đến đây t́m nàng? Nàng trong ḷng quan trọng đến thế hay sao? Nghĩ đến đó nàng không thể nào kềm hăm được cảm giác xao động đang dâng lên trong ḷng. Nước mắt chợt tuôn trào trên má Minh Thư... Chàng ở gần, gần nàng trong gang tấc … vậy mà đêm qua, khi nàng làm một cuộc ra đi thầm lặng, nàng đă ngỡ nàng đă xa chàng vĩnh viễn.
- Minh Thư! - Giọng chàng vang lên dịu dàng chứ không phải phẩn nộ khi chàng tiến sát bên cạnh nàng - Tại sao bỏ ra đi mà không nói một lời? Ít ra cũng ph ải cho anh biết là anh đă đắc tội ǵ với em chứ!
- Anh Quân Vũ... - Minh Thư nói và ̣a lên khóc - ... tha thứ cho em… em không thể tiếp tục sống trong nhà anh nữa.
- T́m một chỗ nào ngồi đi và nói cho anh nghe tại sao em lại làm như vậy. Chúng ta sống với nhau hơn nữa năm nay, anh xem em như đứa em ruột thịt của ḿnh, c̣n em... em xem anh là ǵ của em? Nếu em xem anh là anh ruột của em th́ em không bao giờ làm như vậy.
Nàng không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục khóc.
- Có một chỗ nào thanh tịnh một chút không, Minh Thư?- Chàng nói dùng tay lau những giọt nước mắt đang đọng lên má nàng. - Đưa anh tới đó đi, nói cho anh nghe v́ sao em bỏ anh mà đi. Nếu là lư do chính đáng th́ anh sẽ không giữ em ở lại với anh đâu. Anh tôn trọng sự chọn lựa của em!
- Đi với em! - Nàng lau nước mắt và ra hiệu cho chàng rẽ ngựa về phía trái, dần dần trước mắt họ xuất hiện một con đường rợp bóng cây. Dấn sâu hơn nữa, họ đă lọt vào một khu rừng nhỏ. Quân Vũ nghe tiếng suối róc rách vang lên thật êm tai. Hai người xuống ngựa, ngồi bên bờ suối. Hai chú ngựa ngoan ngoăn đứng kề bên thích thú ngặm cỏ non.
- Bây giờ nói anh nghe được rồi chứ? - Chàng nh́n sâu vào mắt Minh Thư như muốn đọc được những ǵ thầm kín ẩn tàng trong ḷng cô gái. Hơn nữa năm ở bên nhau, đối với chàng, nàng vẫn là cái ǵ đó mà chàng không không thể hiểu hết.
- Em đă viết trong thư để lại cho anh rồi... - Nàng buồn bă nói - - - Em không muốn trở thành gánh nặng của anh!
- Tại sao em lại là gánh nặng của anh? Từ lúc chúng ta sống chung với nhau cho tới bây giờ, anh chưa hề có ư nghĩa ǵ chỉ một lần.
- Nhưng em đă xen vào cuộc sống riêng tư của anh, trở thành chướng ngại khi anh muốn thành hôn cùng với người đàn bà mà anh yêu!
- Tại sao em lại nghĩ như vậy chứ?
- Tối hôm qua anh đă nói với em như thế và em cảm thấy ḿnh phải ra đi.
- Anh đă nói với em?- Chàng nhíu mày suy nghĩ - Anh đă nói với em trong cơn say?
- Đúng thế! Nhưng anh nói rất nghiêm chỉnh và em cảm thấy ḿnh không nên ở lại.
- Anh nói ǵ nào? Em hăy lập lại cho anh nghe xem.
- Anh đă nói: " Huệ Trinh đă nổi giận khủng khiếp khi biết chúng ta sống chung với nhau... đàn bà họ ích kỷ lắm... họ không muốn chồng ḿnh lo lắng cho bất cứ ai khác... cho nên ngày mai này anh mà cưới Huệ Trinh làm vợ, nàng chắc chắn sẽ không yêu thương em đâu. Lúc đó th́ anh sẽ đau ḷng lắm v́ đứng ở giữa... không thể theo bên nào mà bỏ bên nào. V́ vậy anh muốn t́m cho em một chỗ nương tựa, một tấm chồng xứng đáng trước khi anh lập gia đ́nh. "Điều đó hàm ư rằng nếu ngày nào em chưa t́m được ai đó để nương thân th́ ngày đó anh chưa lập gia đ́nh được. Cho đến bây giờ em vẫn chưa để ư đến ai, kể cả Thiệu Vỹ, và có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học em mới nghĩ đến việc kết hôn. Cho nên em không muốn việc lập gia đ́nh của anh bị ràng buộc vào một điều kiện nào đó từ em. Như vậy thật là bất công đối với anh. Không lẽ năm mươi năm sau em mới lấy chồng rồi anh cũng phải triển hạn hôn nhân của ḿnh trong một khỏang thời gian tương đương như vậy? Và bởi em không muốn trở thành gánh nặng của anh nên em mới ra đi.
- Tại sao em không trực tiếp nói ra những điều ấy với anh mà lại bỏ đi như vậy? Tất cả mọi chuyện điều có thể giải quyết nếu chúng ta nói xử thành thật với nhau. Em đừng chấp nhất những lời nói của một người say. Trong cơn say làm sao anh có thể khống chế lời lẽ của ḿnh cho được? Bây giờ ngồi trực diện với em, những lời mà anh thốt ra mới là thật! Em nghĩ rằng anh có thể v́ một người đàn bà mà bỏ rơi em gái của ḿnh sao?
Giọng nói của chàng trầm ấm đi sâu vào tâm hồn nàng. Minh Thư không kèm chế xúc động, nàng ngă vào ḷng chàng mà khóc:
- Anh Quân Vũ, anh thực sự không bao giờ bỏ rơi em chứ?
- Anh không bao giờ bỏ rơi em, nếu anh có thể bỏ rơi em dễ dàng như vậy th́ anh đă không xem em như là người em ruột của ḿnh. Em không biết chứ chiều hôm qua Huệ Trinh đă làm anh giận đến lặng người ra. Mười mấy năm quen nhau, anh ngỡ là đă hiểu rơ nàng nhưng bây giờ dưới ánh mắt anh, nàng lại biến thành một người khác. Nàng đă nói một câu mà anh cũng không ngờ: "Tại sao tự dưng rồi anh có một người em kết nghĩa? Tại sao anh lại làm cho cuộc đời ḿnh phức tạp như thế?" Anh nghe mà rất giận. Anh không muốn ai xen vào cuộc sống riêng của ḿnh. Anh cũng không muốn người đàn bà nào thống trị cuộc đời anh dù người đàn bà đó có là ai đi nữa. Việc anh nhận em là em kết nghĩa không phải là không có lư do. Anh thấy em xứng đáng để anh lo cho em như vậy. Không phải bất cứ người nào anh cũng có thể nhận làm gái của ḿnh. Cho nên nếu ai đó muốn xen vào những ǵ mà anh đă quyết định th́ anh cảm thấy người đó thật là nông cạn.
Những lời chàng nói ra khiến nàng cảm thấy yêu thương và kính phục chàng hơn. Minh Thư biết ḿnh có lỗi với Quân Vũ khi lặng lẽ bỏ ra đi như vậy. Nàng cầm lấy tay chàng và hỏi nhỏ :
- Anh Quân Vũ anh có thể tha lỗi cho em không?
- Nếu anh không tha lỗi cho em th́ anh không đến Kỳ Sơn t́m em. Thú thật khi biết em ra đi anh choáng váng cả người. Minh Thư, chúng ta không phải là người xa lạ mà đă chia sẻ với nhau buồn vui của cuộc đời. Khi mà anh đă nhận em làm em gái của anh rồi th́ người đàn bà mà anh cưới về cũng phải xem em là em gái. Và nếu người đó quá nhỏ nhặt th́ anh cũng không muốn duy tŕ t́nh cảm lâu dài với họ. Anh nói như thế em hiểu ư của anh chứ? Bây giờ em chỉ cần thật hiện hai việc: Một là học thật giỏi và hai là làm em gái ngoan của anh. Ngoài ra em không phải suy nghĩ ǵ thêm nữa.
Chàng ngước nh́n ánh mắt mặt trời đang tàn dần qua lẽ lá rồi kéo tay nàng đứng dậy :
- Ḿnh phải về Đài Bắc ngay bây giờ em ạ v́ cũng đă chiều rồi. Sáng mai anh c̣n phải đi làm và em c̣n phải đi học nữa. Bây giờ th́ ngoan ngoăn về nhà với anh và không được phép trốn đi lần nữa.
Nàng bật cười v́ câu nói vui của chàng, những phiền muộn như đă tan biến đi đâu mất. Hai người phi ngựa song song bên nhau. Minh Thư liếc nh́n Quân Vũ :
- Anh tài quá, cái ǵ cũng biết.
- Em nghĩ người thành phố là không biết cưỡi ngựa sao? Nhưng biết là biết vậy thôi chứ trong lănh vực này th́ em bỏ xa anh rồi. Anh làm sao sánh bằng em chứ, em đă từng đoạt giải nhất của cuộc đua ở làng Kỳ Sơn này mà!
- Chao ôi, bác Thái Thuận mang tất cả chuyện của em kể cho anh nghe rồi hả?
- Không những kể mà bác ấy c̣n làm anh hồi hộp, Cho đến cuối cùng khi bác ấy bảo cái anh chàng ǵ đó trao lại phần thưởng cho em th́ anh mới thấy nhẹ người ra. - Chàng nói rồi cười vang một cách hồn nhiên và ra roi cho ngựa phi về phía trước :
- Minh Thư, bây giờ đuổi theo anh xem nào! Chạy thi trên biển th́ em đă thua anh rồi cho nên lần này đừng để thua nữa nhé!
Minh Thư làm sao chịu thua cho được! Nàng thúc con Hoàng mă phi nước đại về phía trước, chẳng bao lâu Hoàng mă ngang tầm với ngựa ô rồi vượt qua một cách dễ dàng. Minh Thư dứ roi vào mông ngựa, cho nó phóng về phía trước với tốc độ nhanh chưa từng thấy như nàng đă từng làm trong cuộc đua bảy tháng cách đây.
- Anh chịu thua rồi! - Tiếng Quân Vũ vang lên phía sau pha lẫn giọng cười đáng yêu của chàng - Ở Đài Bắc th́ anh có thể bắt nạt em được chứ ở Kỳ Sơn th́ anh không thể nào tranh lại em đâu!
Nàng gh́m ngựa lại, chờ cho chàng từ từ vượt lên. Nắng chiều đọng trên mái tóc Minh Thư và như dát vàng lên bộ lông óng ánh của Hoàng mă.
Quân Vũ liếc nh́n cô gái và chợt thấy trong giây phút này nàng xinh đẹp chẳng khác nào một thần nữ.
"Chao ôi, Minh Thư..."chàng buâng khuâng thầm nhủ,
" mỗi ngày anh lại khám phá nơi em những điều mới lạ và mỗi ngày anh lại nh́n thấy nơi em một vẻ đẹp khác hẳn hôm qua! "
Hai người trở về Đài Bắc th́ cũng đă mười giờ tối. Vừa vào tới nhà Minh Thư cảm thấy đầu óc như quay cuồng.
- Em làm sao vậy?- Quân Vũ vội đỡ lấy nàng - Để anh đưa em vào pḥng nằm.
Minh Thư lảo đảo đi không nổi nên Quân Vũ phải bồng nàng lên giường.
- Giờ này các pḥng mạch tư đă đóng cừa hết rồi, hay là anh đưa em vào bệnh viện?- Quân Vũ lo lắng nói.
- Em không sao đâu, nghĩ ngơi một đêm là hết ngay. Suốt đêm qua em trằn trọc không ngủ được cả ngày nay cưỡi con Hoàng mă rong chơi trên thảo nguyên, em nghĩ là em bị say nắng mà thôi. Quân Vũ, anh nấu giùm em miếng cháo. Từ sáng đến giờ em chưa ăn ǵ vào bụng nhưng bây giờ th́ em không nuốt nổi cơm nữa rồi!
Quân Vũ nghe Minh Thư nói mà tủm tỉm cười. Từ lúc sống chung với nhau tới giờ, Minh Thư chưa hề nhờ chàng làm cho nàng điều ǵ cả.
- Anh cười ǵ vậy?- Nàng khẽ hỏi.
- Bây giờ em mói giống em gái của anh. Anh thích em nhờ vả anh như vậy.
Quân Vũ vào bếp."Chà! Đổ nước bao nhiêu mới vừa đây?", chàng định hỏi và cảm thấy lúng túng. Chàng định hỏi Minh Thư nhưng thấy nàng mệt nên thôi. Làm xong việc này, trở về pḥng ḿnh, Quân Vũ nghĩ ngơi đôi chút th́ chuông điện thoại đă reo vang.
- Quân Vũ! - Một giọng bực bội từ đầu dây bên kia vang lên - Anh đi đâu từ sáng đến giờ? Anh có biết là em đă gọi điện thoại cho anh bao nhiêu lần rồi không? Tại sao điện thoại mà anh không bắt mà điện thoại tay cũng không bắt nốt? Anh có biết em sốt ruột tới cỡ nào không?
- Huệ Trinh hả?- Quân Vũ giật ḿnh khi nhớ lại cái hẹn với nàng mười hai giờ trưa nay - Anh xin lỗi, Huệ Trinh! Anh có chuyện gấp phải đi nên quên bẵng cái hẹn với em, lúc ra đi gấp rút quá anh cũng quên mang theo phone tay.
- Em chờ không được nên đă đến nhà anh nhưng không có ai ở nhà, em đành phải lủi thủi quay về. Quân Vũ tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?- Huệ Trinh nói, giọng có vẻ nghẹn ngào.
- Cho anh xin lỗi em lần nữa.....anh không có ư làm như vậy đâu! - Giọng của Quân Vũ dịu dàng vang lên - Nhưng sáng nay anh có chuyện phải đi, em không tha thứ cho anh một lần hay sao Huệ Trinh?
- Anh có chuyện ǵ mà phải đi gấp rút như vậy chứ?
- Minh Thư nó bỏ đi mà không cho anh biết cho nên anh phải đến Kỳ Sơn t́m nó, sợ có chuyện ǵ bất trắc xảy ra... Nơi đó khá xa nên anh về không kịp, em đừng giận anh có được không? Anh đă xin lỗi em rồi mà!
- Tại sao lúc nào cũng có chuyện dính dáng đến con bé ấy chứ? Cứ mỗi lần em hẹn với anh là đều có nó xen vào. Hôm qua th́ anh đưa nó đến nhà bạn trai của nó mà hủy đi cái hẹn với em, hôm nay anh tiếp tục lỗi hẹn v́ phải đi t́m nó. Tại sao nó tự cho ḿnh cái quyền hành động ngông nghênh như vậy? Nó đă muốn đi hà tất ǵ anh phải giữ nó lại?
- Chuyện Minh Thư bỏ đi một phần cũng v́ em.
- Tại sao v́ em? Em đă làm ǵ nó? Thậm chí em c̣n chưa biết mặt nó ra sao nữa!
- Hôm qua em đă căi vả với anh, em nhớ chứ? Và rồi từ nhà Thiệu Vỹ, bạn của Minh Thư trở về, anh say túy lúy v́ bị chủ nhân ép uống khá nhiều. Trong cơn say, anh không khống chế được lời nói của ḿnh, và những lời nói đó mà Minh Thư đă bỏ đi.
- Anh đă nói ǵ với nó?
- Thật sự anh cũng chẳng nhớ ḿnh đă nói ǵ. Nhưng Minh Thư đă kể tất cả cho anh nghe. Đại khái anh nói trong tương lai, nếu anh kết hôn với một ai đó th́ người vợ anh cưới về sẽ khó chấp nhận Minh Thư. Cho nên anh muốn gả chồng cho Minh Thư trước khi anh lập gia đ́nh.
- Vậy th́ có chuyện đó có d́nh dáng ǵ với em chứ?
- Chính sự giận dữ của em hôm qua đă cho anh một cái ư nghĩ ấy và trong khi say, anh đă nói ư nghĩ đó ra..
- Nhưng nếu anh nói như thế, việc ǵ nó phải giận dữ lên như vậy? Anh lo cho nó, muốn t́m cho nó một chỗ nương thân trước khi lập gia đ́nh, th́ điều đó có ǵ sai trái đâu?
- Không phải Minh Thư giận dữ mà nó chỉ nghĩ đơn giản là ít nhất năm, sáu năm nữa nó mới đến chuyện lập gia đ́nh. Minh Thư không muốn anh bị triển hạn trong công việc kết hôn nên nó đă bỏ ra đi, không muốn trở thành gánh nặng của anh.
- Sao anh không để cho nó đi luôn đi có phải tốt hơn không? Dù ǵ nó cũng không phải là người ruột thịt của ạnh
- Nhưng anh lại xem Minh Thư như là một đứa em ruột và Minh Thư cũng đối với anh như vậy. Từ khi sống chung với anh, nó đă săn sóc cho anh từng li, từng tí, anh nghĩ ngay cả em ruột của ḿnh cũng khó thể nào làm được những điều mà Minh Thư đă làm. Cho nên anh rất yêu thương nó và không đành để cho nó rời xa anh như vậy!
Những câu sau cuối của Quân Vũ khiến cho Huệ Trinh không đè nén được cơn giận dữ. Nàng to tiếng với chàng, một việc mà từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ làm :
- Và v́ bận tâm đến nó như vậy nên anh không ngó ngàng ǵ đến em? Anh để em chờ đợi cả ngày mà không điện thoại cho em một tiếng. Anh coi trọng nó hơn em?
- Huệ Trinh, em đừng có giận dữ như vậy có được không? Anh xem Minh Thư như là em của ḿnh, nó bỏ đi, anh không thể nào không lo cho nó!
- Nó là em của anh, c̣n em... em là ǵ của anh? Anh bỏ em chờ đợi trong khổ sở để mà đi t́m nó? Và ngay khi trở về và anh cũng thèm gọi em một tiếng.
- Anh cũng mới về nhà đây thôi nhưng Minh Thư nó đă ngă bệnh nên anh phải chăm sóc cho nó một chút.
- Minh Thư! Minh Thư! Minh Thư! .....Tại sao lúc nào cũng là Minh Thư? Huệ Trinh tức tối hét to - Nó quan trọng đối với cuộc đời anh như vậy th́ em nghĩ em không cần xuất hiện trong cuộc đời anh nữa. Có Minh Thư th́ anh đủ hạnh phúc rồi. Thôi nhé, Quân Vũ! Chúng ta hăy chia tay nhau đi, đừng bao giờ gặp nhau nữa! Nếu có t́nh cờ gặp nhau, anh cứ xem em như người xa lạ.
Nàng nói đến đó rồi cúp m áy ngay, không để cho Quân Vũ nói thêm lời nào. Chàng khẽ thở dài một tiếng rồi tự nhủ :
"Sao hôm nay tính t́nh cô nàng lại nóng nẩy đến như vậy nhỉ? B́nh thường th́ Huệ Trinh rất ḥa nhă, dịu dàng. Chao ôi, đàn bà.. thay đổi rất là nhanh chóng. Nhưng ḿnh biết làm như thế nào đây v́ nàng đă quyết định như vậy! ".
Quân Vũ ngă người trên giường, nhắm mắt lại cố trấn tĩnh ḷng ḿnh. Một lát sau, chàng xuống bếp, múc cháo ra chén và đem đến pḥng Minh Thư.
- Em đă đỡ chút nào chưa?- Chàng khẽ hỏi bằng giọng ân cần.
- Em cảm thấy đỡ nhức đầu rồi. Nghỉ một lát chắc ngày mai sẽ khỏi.
- Em ăn cháo đi... ăn thử xem anh nấu có ngon không? Anh có bỏ vào đó một chút đậu xanh để em dễ ăn. Em ngồi dậy nỗi không, hay là để anh đút cho em?
- Ồ, em tự ăn được rồi!
Minh Thư nói đến đó gượng ngồi dậy, Quân Vũ đỡ nàng tựa vào thành giường. Món cháo mà tự chàng tự tay nấu tối đó trở thành một món tuyệt vời nhất trong đời Minh Thư. Nàng thưởng thức nó, cảm thấy được cả cái t́nh chàng trong đó.
- Anh chưa từng vào bếp phải không?- Nàng hỏi.
- Thế nào, cháo không ngon à? Chàng không đáp mà hỏi lại nàng.
- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!
- Anh chưa bao giờ vào bếp! - Chàng mỉm cười, thừa nhận - Cho nên món cháo của anh nấu chắc là em khó thể nào nuốt trôi qua cổ!
- Trái lại, em thấy nó rất ngon. - Rồi nàng đưa chiếc chén trống cho chàng - Quân Vũ anh lấy giùm em chén nữa.
Trong khi chàng quay vào bếp th́ nàng nghĩ ngợi :
"Có lẽ ḿnh là người phụ nữ đầu tiên mà anh ấy phải chăm sóc như vậy. Tính t́nh anh ấy cao ngạo, đâu chịu làm những chuyện lặt vặt như thế này chứ!"
Ăn thêm chén cháo nữa, Minh Thư cảm thấy trng người khoẻ khoắn hơn. Quân Vũ đỡ Minh Thư nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng.
- Em ngủ đi! - Chàng dịu dàng bảo - Ngày mai nếu chưa khoẻ th́ đừng có ráng đi học. Nghỉ một ngày có sao đâu!
- Chàng định đi th́ nàng gọi lại :
- Anh Quân Vũ! Lúc năy chị Huệ Trinh lại căi nhau với anh nữa hả?
- Em nghe hết rồi ư?- Chàng kinh ngạc.
- Anh nói to như thế, em không muốn nghe cũng phải nghe. Chị Huệ Trinh lại giận anh nữa phải không?
- Đúng thế! Anh có cái hẹn với nàng mười hai giờ trưa nay mà anh không nhớ ra, cũng tại vội vă đi t́m em. Lúc năy Huệ Trinh đ̣i chia tay với anh và thề sẽ không bao giờ gặp anh lần nữa.
- Quân Vũ, em rất hối hận, cũng là tại em thôi...hay là để em đi xin lỗi chị ấy giùm anh.
- Anh cũng đă xin lỗi rồi nhưng Huệ Trinh không chịu tha thứ cho anh. Nhưng em cũng đừng lo lắng như vậy, cô bé ạ! Đây không phải là lần đầu tiên anh bị đàn bà giận.
- Sao anh lại có thể b́nh tĩnh đến thế khi chị ấy đ̣i chia tay với anh? Anh không quan tâm đến chị ấy chút nào sao?
- Đương nhiên là anh quan tâm đến Huệ Trinh v́ nàng là một trong những người mà anh thích. C̣n em hỏi tại sao anh lại b́nh tĩnh ư? Đó là bởi v́ anh biết chỉ trong ṿng một, hai tuần tới đây, nàng sẽ gọi làm ḥa với anh.
- Anh chắc chắn như vậy ư?
- Anh biết điều đó sẽ xảy ra...cũng như nó cũng từng xảy ra trong quá khứ. Minh Thư, anh nói cho em biết nhé! Chưa có người đàn bà nào có thể giận anh Quân Vũ của em lâu! Nhưng bây giờ th́ không được hỏi han anh ǵ nữa. Phải mà cố ngủ sớm, biêt chưa? Một giấc ngủ ngon sẽ làm cơ thể em rất chóng hồi phục. Anh tắt đèn cho em ngủ. Ngày mai cứ nghĩ ngơi, không cần phải thức sớm để làm điểm tâm cho anh.
Chàng nói rồi bước ra khỏi pḥng, để lại ḿnh nàng với trăm ngàn ư nghĩ.
"T́nh cảm của anh ấy dành cho ḿnh thật là sâu nặng...vậy tại sao ḿnh phải đặt tên cho t́nh cảm đó? Không cần biết là t́nh ǵ, chỉ cần anh ấy yêu thương ḿnh như thế là ḿnh hạnh phúc lắm rồi! ",
Minh Thư tự nhủ. Tối hôm đó nàng ngủ một giấc b́nh yên và ch́m đắm vào cơn mộng đẹp.
Sáng hôm sau Minh Thư thức dậy th́ Quân Vũ đă đi làm. Nàng xúc động khi thấy Quân Vũ đă làm sẳn điểm tâm cho nàng. Bánh ḿ nướng hơi quá lữa và món trứng chiên hơi khét, những bữa điểm tâm sáng nay là bữa điểm tâm ngon nhất trong cuộc đời của Minh Thư.
- "Càng ngày ḿnh càng yêu anh ấy nhiều hơn và cảm thấy không thể nào rời xa anh ấy. Nhưng Quân Vũ th́ rất vô t́nh, anh ấy chỉ xem ḿnh là một người em gái nhỏ mà thôi. Nhưng nếu ḿnh yêu Quân Vũ th́ ḿnh phải xem hạnh phúc của anh ấy như hạnh phúc của ḿnh. Dù là anh ấy sẽ cưới Huệ Trinh hay một người nào khác nữa th́ dù đau ḷng, ḿnh cũng phải cảm ơn họ bởi v́ họ đă đem hạnh phúc cho Quân Vũ ", nàng nghĩ thế và trong ḷng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Minh Thư sực nhớ ra một việc, nàng vỗ nhẹ tay lên trán và than thầm "
- Chết rồi! Ḿnh đă quên cái hẹn với Trung Hữu. Ḿnh hẹn tối qua sẽ đến nhà thăm anh ấy, rồi nhiều chuyện xảy ra đă khiến ḿnh quên bẵng đi lúc nào không biết!
Minh Thư chạy vào pḥng, lục t́m số điện thoại của Trung Hữu và gọi ngay cho chàng.
"Không biết anh ấy có ở nhà không? Chắc anh ấy giận ḿnh ghê lắm! ", nàng lẩm bẩm rồi bấm số điện thoại cho chàng, "Cầu mong anh ấy tha thứ cho ḿnh một lần bởi v́ anh ấy là người bạn mà ḿnh trân trọng nhất ".
Đầu dây bên kia có người nhấc m áy và không đợi cho nàng lên tiếng, người ấy đă vội hỏi :
- Phải Minh Thư đó không?
- Anh Trung Hữu! - Minh Thư mừng rỡ nói - Xin lỗi anh, đêm qua em về Đài Bắc muộn quá nên không dám gọi cho anh.
- Anh chờ em cả ngày hôm qua. Bắt đầu từ sáu giờ chiều là anh đă trông ngóng em rồi. Không thấy em gọi lại, tối hôm qua anh không ngủ được, cứ sợ có chuyện ǵ xảy ra cho em.
- Em hơi choáng váng trong người v́ bị say nắng. Nhớ con Hoàng mă quá nên suốt ngày hôm qua em đă cỡi nó lang thang trên cánh đồng này sang cánh đồng khác.
- Bây giờ em đă đỡ chút nào chưa? Anh có thể đến chỗ em để thăm em không?
- Bây giờ em phải đi học, đến trưa nay em mới rảnh rang một chút.
- Vào giờ em tan học, anh đến trường để đón em nhé?
- Minh Thư lưỡng lự một chút rồi ra lời :
- Như vậy cũng được, bây giờ em cho anh địa chỉ trường em.
Nhưng nàng mới nói cho chàng nghe cái tên trường th́ chàng đă bảo :
- Anh biết nó ở đâu rồi, hồi trung học anh cũng học ở đó mà. Vậy khoảng mười hai giờ trưa nay, anh đợi em trước cỗng trường.
- Thưa vâng! Vào giờ đó em gặp lại anh!
Minh Thư đặt điện thoại xuống, trong ḷng nhẹ nhơm v́ Trung Hữu đă không giận nàng. Hôm nay là một ngày vui đối với Minh Thư khi lát nữa đây nàng sẽ gặp lại người bạn thân thiết của ḿnh sau hơn một năm xa cách.

Chương 13

Bốn giờ học trôi qua rất nhanh, hôm nay là một ngày nắng đẹp ở Đài Bắc. Trời tươi vui nên ḷng người cũng vui theo. Các học sinh túa ra khỏi lớp học như bầy ong vỡ tổ. Thu Hương, cô gái hay mách lẻo nhất trong lớp Minh Thư, khẽ nói nhỏ vào tai Khánh Ngọc :
- Nh́n xem, con bé Minh Thư hôm nay diện đẹp hơn ngày thường. Chắc là nó cố quyến rũ cho bằng được Dương Thiệu Vỹ!
- Nó cần ǵ quyến rũ Thiệu Vỹ chứ! Không cần làm ǵ thêm th́ anh chàng này cũng đă say mê nó rồi! - Khánh Ngọc đáp lại.
- Câu nói dù nhỏ nhưng lọt vào tai Thiệu Vỹ đi phía trước khiến chàng rất bực ḿnh. C̣n Khánh Ngọc không để ư đến thái độ của Thiệu Vỹ mà chỉ dùng đôi mắt ranh mănh của ḿnh để quan sát Minh Thư. Rồi sau đó như t́m ra được điều để chứng minh cho câu mà ḿnh vừa nói, Khánh Ngọc thúc khẽ vào tay của Thu Hương :
- Nh́n xem! Tôi nói có sai đâu! Hôm nay nó ăn diện cũng có lư do. Chị có thấy chiếc xe thể thao bóng loáng đậu trước cửa trường không........
- Ờ... ờ thấy rồi! - Cô gái ngắt ngang lời của Khánh Ngọc - Chao ôi con bé Minh Thư này cũng ghê gớm nhỉ, vừa cặp bồ với Thiệu Vỹ vừa đi với người khác. Chà! Cái anh chàng mang xe đến nó trông cao ráo và đẹp trai quá chứ! Như vậy Thiệu Vỹ bị cho ra ŕa rồi.
- Sụyt! Nói nhỏ lại một chút! - Khánh Ngọc nhắc nhở bạn - Chị cứ oang oang cái miệng lên như vậy th́ có người sẽ nghe thấy và buồn ḷng. Thiệu Vỹ đi phía trước chúng ta, chị không thấy sao?
Nhưng dù Khánh Ngọc có nói ǵ đi nữa th́ câu chuyện của hai người cũng đă lọt vào tay Thiệu Vỹ. Ḷng Thiệu Vỹ như thắt lại khi nh́n về phía cổng trường, thấy Minh Thư bước vào chiếc xe thể thao mui trần, ngồi cạnh anh chàng trông rất đẹp trai.
- "Anh ấy là ai?", Thiệu Vỹ thầm hỏi, "Minh Thư quen anh ta lúc nào mà ḿnh hoàn toàn không biết. Họ có vẻ rất thân mật, không lẽ anh ấy là người t́nh của Minh Thư? Nếu đúng thế th́ xem như giấc mơ mà ḿnh ôm ấp bấy lâu nay sẽ bị tan vỡ hết! Nhất định ḿnh phải t́m hiểu về sự việc này. Hỏi thẳng Minh Thư th́ ḿnh không thể mở lời nhưng ḿnh có thể t́m hiểu chuyện này qua anh Quân Vũ. Anh ấy sẽ rơ hết mọi chuyện của nàng."
Trong lúc Thiệu Vỹ hoang mang tự hỏi th́ Trung Hữu đưa Minh Thư về thẳng nhà ḿnh. Lúc năy nàng bước khỏi cổng trường với một dáng vẻ hoàn toàn khác trước, Trung Hữu đứng lặng ra một giây, sau đó mới mở lời :
- Em đẹp quá, Minh Thư! Nếu em không hẹn trước với anh th́ có lẽ anh không nhận ra em nữa!
- Thế trước đây em không đẹp à?- Nàng nói đùa..
- Trước đây em rất đẹp nhưng bây giờ vẻ đẹp của em hoàn hảo hơn nhiều. Anh khen thật đấy, không phải nịnh em đâu, cô bé ạ!
- Minh Thư mỉm cười, bây giờ h́nh như những người đàn ông tiếp xúc với nàng đều choáng váng v́ nàng ngay lần đầu gặp mặt. "Nhờ Quân Vũ! Nhờ anh Quân Vũ của ḿnh! Nếu không có anh ấy th́ Minh Thư măi măi là một v́ sao không thể nào tỏa sáng ", Minh Thư cắn môi, h́nh dung ra khuôn mặt của người ḿnh yêu, "Nhưng măi măi đối với chàng, ḿnh chỉ là một đứa em bé nhỏ."
Ngôi nhà của Trung Hữu không to lớn như biệt thự của Dương Thiệu Vỹ nhưng cũng rất xinh xắn và đầy đủ tiện nghi.
- Em đói bụng rồi! - Nàng cười và nói với chàng - Suốt ngày hôm nay em không ăn uống ǵ, chỉ lo rong chơi với con Hoàng mă. Buổi tối về th́ thấy trông người quay cuồng như bị say nắng. Tối qua, em chỉ ăn có hai chén cháo.
- Chao ôi, Minh Thư! - Trung Hữu nóng ruột kêu lên - Em bệnh rồi có ai săn sóc em không? D́ của em lo cho em chu đáo chứ?
- Cho đến bây giờ Trung Hữu vẫn chưa rơ lắm về cuộc sống của Minh Thư khi nàng chuyển về Đài Bắc, chàng chỉ nghe nói nàng dọn lên thành phố và sống với một người d́.
- Em chỉ sống với d́ Lệ Mai vỏn vẹn một tháng, ngay trong gia đ́nh mà d́ làm quản gia. Sau đó th́ họ không cho em ở nữa d́ Lệ Mai đă giới thiệu em đến một nơi khác.
- Cái gia đ́nh ấy! - Trung Hữu bực ḿnh nói - Tại sao lại ích kỷ, hẹp ḥi như vậy chứ? Họ lấy lư do ǵ không cho em ở nữa?
- Lư do duy nhất là v́ con gái của họ không thích em. Khi lên Đài Bắc, em t́nh cờ học cùng trường và cùng lớp với cô ta. Ngay tháng đầu tiên em đứng thứ nh́ c̣n cô ta th́ cuối lớp, v́ vậy mà cô ta nổi giận và muốn tống khứ em đi.
Chàng nghe kể mà ḷng bất nhẫn :
- Trong lúc em không có chỗ nương thân th́ anh lại sống với một ngôi nhà quá thừa chỗ ở, ḷng luôn nghĩ đến em c̣n miệng th́ luôn lẩm bẩm "không biết bây giờ cô ấy ra sao".
Nàng ngước nh́n chàng, ḷng bứt rứt :
- Xin lỗi anh, Trung Hữu! Xin lỗi đă đánh mất địa chỉ của anh để chúng ta phải xa nhau một khoảng thời gian như vậy,
- Bây giờ th́ ăn cơm trưa với anh, rồi sau đó kể cho anh nghe hoàn cảnh sống hiện nay. Minh Thư! Em không biết chứ lúc nào anh cũng rất lo lắng cho em!
Hai người dùng cơm trưa với nhau. Tâm hồn Trung Hữu không khỏi xao động khi cô bé ngay thơ mà chàng gặp ngày xưa nay bổng trở thành một tiểu thư thiên kiều bá mị. Cơm nước xong họ ngồi trên bộ sofa trong căn pḥng khách ấm cúng và tṛ chuyện với nhau.
- Khi gia đ́nh ấy từ chối không cho em ở nữa th́ d́ Lệ Mai gởi em đến một nhà khác để em vừa học vừa giúp việc cho họ - Minh Thư tiếp tục câu chuyện của ḿnh.
- Em phải cực khổ như vậy sao?- Trung Hữu bứt rứt nói. - Rồi họ đối xử tốt với em không?Hay là cũng như chủ cũ?
- Anh ấy rất tốt với em, Trung Hữu! Chưa có ai tốt với em như thế!
- Anh ấy? Trung Hữu ngạc nhiên - Em muốn nói nhà ấy chỉ có một người duy nhất.
- Thưa vâng! Chỉ có một ḿnh anh ấy trong ngôi biệt thự rộng lớn đó. Hoàn cảnh anh ấy cũng giống như chúng ta. Bởi v́ cha mẹ anh ấy đều qua đời cả!
- Bây giờ em vẫn tiếp tục sống với người ấy hở Minh Thư?- Trung Hữu nói mà cố dấu vẻ ghen tuông - Anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Anh ấy công ăn việc làm ổn định chứ?
- Anh ấy chắc cỡ tuổi anh, khoảng hai sáu, hăm bảy ǵ đó. Anh ấy là phó giám đốc của công ty Trường Đạt. Anh sống ở Đài Bắc đă lâu, chắc biết rơ công ty ấy.
- Trường Đạt?- Trung Hữu lập lại một cách ngạc nhiên - Một công ty lớn nhất nh́ Đài Bắc về lănh vực mỹ phẩm và thời trang. Tại sao anh chàng c̣n trẻ như vậy mà đă leo lên cái ghế cao chót vót ấy?
- Chắc v́ anh ấy có tài, anh ấy là một người đàn ông kiệt xuất, Trung Hữu ạ!
- Nhưng anh không muốn em tiếp tục sống với anh ta. Anh không muốn em cực khổ trong vai tṛ một người giúp việc. Vừa phải làm việc nhà, vừa phải đến trường, làm sao em có thời gian học tập? Anh từng thấy nhiều tay nhà giàu ở Đài Bắc này, tiền muôn bạc bể nhưng khi trả công cho người làm th́ rất keo kiệt!
- Em không giúp việc cho anh ấy, em là em của anh ấy!
- Em nói ǵ anh không hiểu - Trung Hữu nh́n Minh Thư một cách ngạc nhiên.
- Anh ấy nhận em làm em kết nghĩa.
- Sau anh chàng ấy lại tốt như thế?- Trung Hữu nghi ngờ nói - Minh Thư....anh nói đều này em đừng buồn nhé! Em đẹp như vậy, anh sợ người ta muốn lợi dụng em!
- Chao ôi, Trung Hữu! Anh ấy mà thèm để mắt đến em sao? Anh ấy có nhiều bạn gái mà cô nào cũng rất là lộng lẫy. Anh ấy cũng đă chọn được người vừa ư trong số đó rồi, chắc chẳng bao lâu th́ hai người sẽ cưới nhau thôi!
- Vậy ư? - Trung Hữu nghe Minh Thư nói, trong ḷng như trút được gánh nặng - Vậy ra anh chàng có ư trung nhân rồi. Nhưng lúc nào em cũng phải đề pḥng Minh Thư ạ! Một cô gái đẹp như em sống chung với một người đàn ông trẻ trung như hắn...... không biết th́ thôi, chứ nếu đă biết rồi th́ chắc anh ăn không ngon, ngủ không yên, tại v́ lúc nào anh cũng sợ người ta sẽ hại em!
- Anh ấy không phải là hạng người như thế! Quân Vũ là một người anh đúng nghĩa!
- Hắn ta tên là Quân Vũ ư?- Trung Hữu lẩm bẩm - Cái tên th́ đẹp lắm, nhưng không biết tâm hồn có đẹp không?
- Trung Hữu! Đừng có nghi ngờ, cũng đừng có lo lắng xa như vậy! Nếu anh muốn, hôm nào em sẽ giới thiệu cho hai người gặp mặt nhau rồi anh sẽ biết anh ấy ra sao.
- Hay là dọn đến nhà ở với anh đi! - Trung Hữu nằn nỉ - Em ở với một người lạ, anh rất lo sợ.
- Ban đầu th́ em cũng xem anh ấy là người xa lạ nhưng sau nữa năm sống chung với nhau. Quân Vũ đă hoàn toàn là em tin tưởng. Đối với em, anh ấy là một người anh tốt nhất thế gian này.
- Em thích hắn hở Minh Thư? Em có vẻ ca tụng hắn quá!
- Em không ca tụng anh ấy đó là sự thật. Quân Vũ yêu thương em như là em ruột của anh ấy. Mới đây em bỏ về Kỳ Sơn, Quân Vũ đă đến tận nơi ấy để mà t́m em dù anh ấy chưa bao giờ đặt chân đến vùng đất xa xôi đó?
- Tại sao em lại bỏ đi?
- V́ bạn gái của anh ấy không muốn em sống chung với anh ấy nữa!
- Nếu đă như thế th́ em c̣n nấn ná ở lại đó làm ǵ. Minh Thư, dọn đến đây sống với anh đi! Anh sẽ cho em mọi thứ.
- Trung Hữu! - Minh Thư rầu rĩ nói - Em không thể nào bỏ người anh kết nghĩa của em, trong khi anh ấy v́ em mà phải chia tay với người bạn gái!
- Hai người ấy chia tay với nhau rồi à?- Trng Hữu tṛn mắt hỏi.
- Cô ta đ̣i chia tay trước, anh Quân Vũ cũng hết cách. Nhưng Quân Vũ đâu phải chỉ có Huệ Trinh, anh ấy c̣n có rất nhiều bạn gái khác.
- Chà! Huệ Trinh?- Trung Hữu kinh ngạc kêu lên - Không phải là ca sĩ Huệ Trinh đang nổi tiếng hiện nay chứ?
- Chính là cô ấy! Nhưng bạn gái Quân Vũ đâu chỉ phải có cô ta nổi tiếng, c̣n có nhiều người nữa, trong đó có Lệ Hằng...
- Lệ Hằng?- Một lần nữa Trung Hữu mở to đôi mắt - Em không định nói là Lệ Hằng, nữ tài tử trẻ đang nổi danh như cồn?
- Chính là cô nữ tài tử đó, anh Trung Hữu ạ! Cô ta cũng là một người mà anh kết nghĩa của em rất yêu thích. Nhưng tại sao anh có vẻ rành rẽ những người làm trong ngành văn nghệ quá vậy? Chẳng lẽ anh hoạt động chung một lănh vực với họ?
- Đoán đi, cô bé! Xem anh Trung Hữu của em đang làm ǵ ở thành phố này?
- Anh làm em hồi hộp quá! Lúc trước em hỏi anh th́ anh bảo là bí mật. Nhưng em nhớ anh đă từng nói rằng khi em lên Đài Bắc th́ anh sẽ tiết lộ cho em biết. Bây giờ anh c̣n dấu nữa sao?
- Anh đâu có dấu …chỉ muốn em đoán thử xem có đúng hay không!
- Em chịu thôi! Hăy nói cho em nghe đi. Em sốt ruột lắm rồi!
- Thôi được, cô bé... để anh nói cho em biết! Anh là đạo diễn của đài truyền h́nh Đài Bắc và trong tương lai anh Trung Hữu của em có thể leo lên một vị trí cao hơn thế nữa và việc này chỉ là vấn đề thời gian.
- Chao ôi, anh nói như thế th́ chẳng khác nào mới nói phân nữa!
- Chừng nào việc ấy thành sự thật th́ anh mới công bố và hôm đó th́ chúng ta sẽ đi ăn mừng với nhau, anh nghĩ là không bao lâu nữa đâu!
- Anh Trung Hữu, em không ngờ anh lại tài giỏi đến thế. Anh làm trong một môi trường đó chắc anh quen với rất nhiều tài tử và ca sĩ.
- Hầu như đa số họ anh đều biết hết! Nhất là Lệ Hằng và Huệ Trinh anh đều rất thân v́ hai cô nàng vẫn luôn lui tới đài truyền h́nh v́ nhiều công việc có liên quan.
- Như vậy người yêu của anh chắc cũng ở trong số họ?
- Anh không giống như ông anh kết nghĩa của em đâu. Anh không muốn có nhiều đàn bà vây quanh ḿnh. Nếu anh yêu ai th́ anh sẽ chỉ yêu một người và sẽ yêu măi măi người đó suốt đời không thay đổi.
- Hôm nào anh giới thiệu cho em biết người yêu của anh đi!
- Anh chưa có người yêu cô bé ơi, anh đang dồn hết tâm trí vào công việc của ḿnh. Có được sự nghiệp trong tay rồi nghĩ đến t́nh yêu cũng không muộn.
- Và anh không cảm thấy cô đơn chứ?
- Anh chưa hề cảm thấy cô đơn. Anh có hai người bạn thân thiết: một là công việc, hai là Minh Thư, bao nhiêu đó đối với anh cũng quá đủ rồi.
Nghe Trung Hữu nói Minh Thư bật cười.
- Có chuyện ǵ mà em cười vui quá vậy?
- Câu nói của anh khiến em cảm thấy ḿnh quan trọng hẳn lên. Anh đặt em ngang hàng với sự nghiệp của anh, em nghĩ em làm sao mà xứng đáng như vậy chứ. Và câu nói đó cũng khiến em liên tưởng đến một câu nói khác của anh Quân Vũ..
- Anh ta đă nói ǵ?
- Anh Quân Vũ bảo em không cần làm bất cứ việc ǵ, chỉ cần làm hai việc: một là phải học thật giỏi, hai là làm em gái ngoan ngoăn của anh ấy!
- Chà! Anh chàng này cũng mồm mép quá nhỉ? Khiến cho anh nghĩ anh ta đang t́m cách tán tĩnh em!
- Bạn gái của anh ấy đếm không xuể mà người nào cũng lộng lẫy, anh ấy đời nào để mắt tới em.
- Dưới mắt anh em đẹp hơn họ rất nhiều. Họ có thể đẹp v́ trang điểm, phấn son c̣n Minh Thư của anh đẹp tự nhiên, cũng giống như ánh trăng trên bầu trời, không cần tô điển ǵ thêm cũng khiến mọi người ở trần thế này phải say mê!
- Em mà như vậy sao?- Minh Thư thẹn thùng cúi đầu nói nhỏ - Chỉ có anh mới thấy em như vậy thôi!
- Rồi anh sẽ chứng tỏ cho em thấy lời anh nói là đúng. Một, hai tuần nữa, đài truyền h́nh của anh có tổ chức một buổi parrty lớn, em bằng ḷng tham dự buổi parrty đó với anh chứ?
Nghe Trung Hữu nói, trái tim Minh Thư trở nên rộn ràng :
- Em rất muốn tham dự những buổi party như vậy để mở rộng tầm mắt của ḿnh.
- Hôm đó em sẽ diện thật đẹp và đi với anh. Lúc đó em sẽ thấy những lời anh nói với em là đúng. Trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao nhưng trong số đó phải có một ngôi sao sáng nhất!
- Anh Trung Hữu! - Minh Thư nói mà đôi má ửng hồng lên - Em mong là em sẽ không làm anh thất vọng. Đêm đó nếu có ai hỏi anh tại sao lại đi với một người con gái tầm thường và không có tên tuổi như em th́ anh cũng đừng buồn nhé!
- Anh không quan tâm đến lời b́nh phẩm của mọi người. Anh chỉ cần người con gái đi cạnh bên anh là Minh Thư....là được. Bây giờ nếu em rảnh rỗi th́ anh muốn đưa em đi một chỗ.
- Chỗ nào vậy anh?
- Anh sẽ đưa em đến một tiệm thời trang thật lớn và chọn cho em một chiếc áo dạ hội sang trọng nhất, em đi với anh nhé?
- Áo dạ hội th́ anh Quân Vũ cũng đă sắm cho em rồi, anh không cần phải v́ em mà tốn nhiều tiền như vậy.
- Anh không muốn em mặc chiếc áo dạ hội mà hắn mua, anh muốn em mặc chiếc áo dạ hội do chính tay anh lựa chọn kia! Thế nào, cô bé? Em mà từ chối th́ anh đây rất buồn. Chiều anh một lần có được không?
Minh Thư thấy ánh mắt có vẻ nài nỉ của Trung Hữu th́ không nỡ chối từ.
- Thôi được, em chiều ư anh! - Cuối cùng nàng quyết định.
- Vậy chúng ta đi ngay bây giờ để có thời gian chọn lựa. Chúng ta không cần đi nhiều nơi mà đến cửa tiệm sang trọng nhất thành phố. Nhưng anh muốn em thử nhiều bộ xem bộ nào hợp với em hơn.
- Nhưng anh Trung Hữu … - Minh Thư trở nên lưỡng lự - ... em không muốn v́ em mà anh tiêu pha tiền bạc nhiều như vậy!
- Anh được tiêu pha tiền bạc cho em c̣n hắn th́ được hả?- Trung Hữu hỏi, không dấu được vẻ ghen tị.
- Sao anh nói như vậy?- Minh Thư hỏi mà ḷng bỡ ngỡ
- Anh làm trong giới văn nghệ, đương nhiên anh phải sành ăn mặc và chú trọng đến thời trang. Đối với người nghệ sĩ th́ bề ngoài rất quan trọng. Minh Thư, em không biết chứ bộ y phục mà em đang khoác trên người là rất đắt tiền. Cái ông anh kết nghĩa của em chắc hẳn bỏ ra rất nhiều tiền để mà mua nó. Nếu em đă nhận tấm ḷng tốt của hắn th́ em cũng không thể nào khong nhận tấm ḷng tốt của anh!
- Trung Hữu! Thôi được, em đi với anh đây, kẻo rồi anh sẽ nói em là bên trọng bên khinh. Nhưng mai này nếu mà em có tặng cho anh một món quà nào đó th́ anh cũng phải nhận nhé....và nhất là không được chê bai.
- Món quà nào Minh Thư tặng anh th́ anh cũng sẽ trân trọng hết. Thôi hai chúng ta đi ngay bây giờ đi! Để anh c̣n ngắm xem bộ áo dạ hội nào em mặc mà anh ưng ư nhất!


o0o


Pages Previous 1 2 3 4 Next