Những Sắc Cầu Vồng Rực Rỡ   -  Châu Liên Pages Previous  1  2  3  Next      
Chương 2

Buổi tối chủ nhật, Đăng Khoa đă có mặt ở quán cà phê "Tím".

Anh chọn chỗ ngồi quen thuộc và nh́n quanh để t́m Chiêu Dung. Đăng Khoa gọi cho ḿnh ly cà phê đen , rồi ngả lưng ra sau ghế chờ đợi Chiêu Dung.
Quán buổi tối bao giờ cũng nhộn nhịp. Từng đôi t́nh nhân âu yếm khoác tay nhau bước vào. Không khí ồn ào, sôi động...

Đăng Khoa đốt điếu thuốc , anh vừa ngóng nh́n ra cửa vừa chậm răi nhấp từng ngụm cà phê thơm ngát đậm đà. Anh liếc nh́n đồng hồ. Hơn nửa tiếng so với giờ hẹn nhưng Chiêu Dung vẫn chưa đến. Chiêu Dung chưa bao giờ trễ như thế cả.

Đốt thêm điếu thuốc, Đăng Khoa sốt ruột nh́n lên sân khấu, ban nhạc đang chơi bản nhạc khác. anh không rơ đó là bản nào , v́ tâm trí anh đang để ở nơi khác.

Hay là Chiêu Dung không đến ? Đăng Khoa nhíu mày suy nghĩ. Anh rời bàn đi đến quầy cat'' sê gọi điện thoại. Đáp lại anh là tiếng chuông đổ dồn, không có ai nhấc máy. Vậy Chiêu Dung đi đâu ? Đăng Khoa búng điều thuốc đang cháy xuống đất vẻ hậm hực.

Anh quay về lại bàn thả người ngồi xuống ghế đăm chiêu suy nghĩ. Hồi chiều anh đă cẩn thận nhắc lại cuộc hẹn với Chiêu Dung nên không có lư ǵ cô lại quên. Nếu bận việc , cô đă gọi điện thoại cho anh rồi.

Thời gian chậm chạp trôi qua.... Tám rưỡi tối. Đăng Khoa chán nản ngồi trước ly cà phê nguội ngắt. Anh chợt cảm thấy vừa lo vừa giận. Nếu cô không đến như đă hẹn , tại sao cô không báo cho anh biết. Môt. sự im lặng thật khó hiểu.

Măi suy nghĩ, Đăng Khoa bỗng giật ḿnh v́ Chiêu Dung bất ngờ hiện ra trước mặt. Cô nũng nịu hỏi :

- Anh chờ em có lâu không ? Em xin lỗi anh nha.

Vẻ mặt Đăng Khoa nhẹ nhơm, anh liền trách :

- Sao em đến trễ quá vậy ? Em có biết bây giờ là mấy giờ không ?

Chiêu Dung ngồi xuống ghế cạnh Đăng Khoa, cô nghiêng đầu nói :

- Em xin lỗi anh. Tại mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá nên em không đến đúng giờ được.

Đăng Khoa ngạc nhiên :

- Có chuyện ǵ thế ?

Chiêu Dung liếm môi :

- Em phải đi cùng ba mẹ đến nhà hàng. Một người bạn thân của ba mẹ mời nên không khước từ được.

Đăng Khoa gọi thêm cà phê cho Chiêu Dung. Măi hỏi v́ sao cô tới trễ nên bây giờ anh mới phát hiện là tối nay Chiêu Dung mặc chiếc sườn xám Thượng Hải màu đen và trang điểm rất đẹp. Anh buộc miệng khen :

- Tối nay trông em đẹp lộng lẫy đến không ngờ.

Cô chộp lấy câu nói của anh rồi mỉm cười bắt bẻ :

- Bộ b́nh thường anh thấy em xấu xí lắm hả ?

Đăng Khoa cười thành tiếng :

- Không phải như thế. Em lúc nào cũng đẹp nhưng đặc biệt tối nay th́ lại càng quyến rũ hơn.

Cô dẩu môi lên :

- Chán muốn chết. Em không thic''h trang điểm rườm rà như thế này.Chỉ muốn ăn mặc thật tự nhiên , không thích bị g̣ bó bởi những kiểu cách phức tạp.

Đăng Khoa vuốt nhẹ má Chiêu Dung :

- Em mặc sườn xám rất đẹp. Lại hợp với trang điểm đậm, em không biết hay sao. Tại sao em không biết điều này nhỉ ?

Chiêu Dung khẽ so vai :

- Em ơi, em chỉ thấy ḿnh cứng nhắc trong chiếc váy này như người nộm. Nếu không để làm vui ḷng mẹ , em đă xếp xó nó rồi. Mẹ may cho em cách đây mấy tháng lận, bây giờ em mới mặc để làm vui ḷng mẹ đấy.

Đăng Khoa nh́n cô say đắm :

- Nhưng nếu anh bảo rằng anh rất thic''h em mặc sườn xám th́ từ nay em sẽ vui ḷng mang những chiếc áo hấp dẫn như thế này chứ. Chiếc áo làm em đẹp lộng lẫy hẳn lên.

Cô khẽ cắn môi hỏi :

- Bộ anh thấy nó đẹp thật hả ?

Đăng Khoa mỉm cười :

- Không những đẹp mà c̣n quyến rũ. Mặc chiếc áo như thế này vào , em có vẻ chững chạc hơn nhiều.

Khuấy nhẹ ly cà phê cho Chiêu Dung, Đăng Khoa giọng quan tâm :

- Tối nay em cùng ba mẹ đến đâu ? Phải chăng người bạn thân của ba mẹ em mà em vừa nhắc đến đó chính là bà Mỹ Thoại nên em không thể từ chối được ?

Chiêu Dung chớp nhẹ mắt :

- Dạ. Tối nay bác Mỹ Thoại mở tiệc trà thân mật tại nhà hàng nổi trên sông. Em định không đi nhưng đă bị ba mẹ em và anh Nhật Quang la trận tơi bời. Sauđó, em có gọi điện báo cho anh nhưng mẹ anh nói rằng anh không có ở nhà.

Đăng Khoa ngắm nh́n Chiêu Dung. Chiếc sườn xám ôm sát thân h́nh kiều diễm cuả cô. Khuôn mặt đẹp thanh tú, chiếc muĩ thẳng và cao , đôi mắt đen láy. Mùi nước hoa thơm ngát. Chiêu Dung quyến rũ đến lạ lùng.

Tối hôm nay Chiêu Dung xuất hiện với h́nh ảnh hoàn toàn khác với Chiêu Dung mọi ngày. Anh chợt khám phá là cô rất lôi cuốn, càng nh́n càng thấy đẹp. Nếu cô chịu khó trang điểm, cô c̣n đẹp hơn nhiều.

Chiêu Dung trốn anh'' mắt yêu thương của Đăng Khoa. Cô rất hạnh phúc với t́nh yêu cuả Đăng Khoa. Nhưng cô cũng rất sợ sự ghen tuông của anh. Cô không quên lần cô và Đăng Khoa giận nhau v́ cô đă vô t́nh ca tụng Luân Vũ trước mặt anh. Đăng Khoa không bao giờ muốn cô nhắc đến Luân Vũ.

Giọng Đăng Khoa thấp thỏm :

- Tối nay ở nhà hàng em có tham gia khiêu vũ chứ ?

Chiêu Dung hít hơi thật dài. Cô không muốn nói dối. V́ thế nh́n thẳng vào mắt của anh. Chiêu Dung gật nhẹ đầu :

- Em có nhảy với Luân Vũ lúc bản Chachacha vui nhộn.

Đôi mắt Đăng Khoa tối sầm lại. Anh đanh giọng :

- Anh nghĩ là em nên biết từ chối lời mời của Luân Vũ mới phải chứ. Cho dù là điệu Chachacha, không có sự tiếp xúc thân mật với nhau nhưng anh không thic''h em đứng trước mặt Luân Vũ với chiếc áo gợi cảm như thế. Luân Vũ sẽ tha hồ ngắm em.

Chiêu Dung khẽ cắn môi :

- Không khí tối nay rất ấm cúng , chan hoà t́nh cảm anh em. Như anh biết rồi đó, gia đ́nh em và gia đ́nh Luân Vũ rất thân với nhau. Ban đầu em ngồi yên chỗ không tham gia khiêu vũ nhưng anh Nhật Quang dă cố sức lôi em ra sàn cho bằng được. Anh Luân Vũ rất lịch sự với em.

Đăng Khoa buông thơng câu :

- Em có ông anh thât. tuyệt.

Chiêu Dung không hiểu đó là lời khen hay nói khích của Đăng Khoa , v́ gương mặt anh vẫn tỏ ra b́nh thản lạnh lùng dửng dưng sau câu nói ấy.

Cô băn khoăn :

- Anh có giận em không ?

Đăng Khoa nhún vai :

- Anh biết là em không có ư ǵ với Luân Vũ nhưng ai cấm Luân Vũ tán tỉnh em. Anh ta có thể đoạt em từ tay anh bất cứ lúc nào. Lần anh t́nh cờ gặp Luân Vũ tại nhà em , nh́n vào đôi mắt của Luân Vũ anh có thể biết được là anh ta vẫn đang nuôi tham vọng về em. Tốt hơn hết là em không nên tiếp xúc với Luân Vũ nữa. Anh không thích bất cứ tên đàn ông nào thân mật với em.

Thấy Chiêu Dung vẫn im lặng , Đăng Khoa cau mày hắng giọng :

- Tại sao em cứ thích làm cho anh thắc thỏm lo sợ vậy Chiêu Dung. V́ t́nh yêu của chúng ta, anh yêu cầu em từ nay không được gặp Luân Vũ nữa. Em có thể hứa với anh điều đó không ?

Chiêu Dung nhỏ nhẹ :

- Dạ.

Đăng Khoa cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đưa lên môi , anh trầm giọng :

- Anh yêu em. Nếu anh có ích kỷ chút th́ em cũng nên thông cảm cho anh.

Say đắm nh́n Chiêu Dung, Đăng Khoa nhướng mày nói tiếp :

- Anh giận em về chuyện em bắt anh phải chờ. Nhưng không sao, dù ǵ em cũng đă tới đây.

Cô chớp nhẹ mi :

- Lúc năy đang giữa tiệc em nói dối mọi người là có cuộc hẹn với Phương Anhnh. Em biết là anh đang nôn nóng chờ em. Bây giờ th́ anh đă hết giận em chưa ?

Đăng Khoa bóp nhẹ tay cô :

- Không c̣n giận nữa. Làm sao có thể giận cô gái xinh đẹp như em. Ngày mai, anh muốn đưa em về giới thiệu với mẹ anh, anh muốn chúng ta sẽ kết hôn với nhau. Em đồng ư chứ ?

Cô xấu hổ kêu lên :

- Gặp mẹ anh à, em không dám đâu.

Đăng Khoa cười :

- Tối nay, em đă có dịp nói chuyện với mẹ anh qua điện thoại rồi mà. Có ǵ đâu mà sợ chứ.

Chiêu Dung ấp úng :

- Nhưng nói chuyện qua điện thoại th́ dễ hơn , mẹ anh đâu biết em là ai.

Đăng Khoa âu yếm vuốt tóc cô :

- Mẹ anh rất thương anh, v́ thế anh nghĩ rằng khi gặp em - người con gái hiền lành xinh đẹp mà anh yêu thương - mẹ anh sẽ rất vui v́ mẹ anh rất thương anh.

Đăng Khoa và Chiêu Dung rời khỏi quán. Cô ngồi sau chiếc mô tô cồng kềnh , thân mật choàng tay qua hông anh.

Một buổi tối đầy thi vị.

Lăn ṿng trên giường rồi lười biếng nằm sấp lại, Chiêu Dung t́ cằm lên chiếc gối thêu ren trắng thơm tho. Cô bâng khuâng nhớ lại những lời yêu thương dịu dàng của Đăng Khoa tỉ tê nói với cô....

Có tiếng bà Khuê Châu ở bên ngoài :

- Chiêu Dung ơi....

Cô nhổm người dậy , giọng ngoan hiền :

- Dạ.

Bà Khuê Châu đẩy cửa bước vào. Thấy Chiêu Dung vẫn để đèn sáng trong pḥng, bà mắng yêu :

- Đến giờ này mà con vẫn chưa đi ngủ sao , như thế là không được đâu.

Chiêu Dung cười cầu tài :

- Tại con chưa buồn ngủ mà.

Bà Khuê Châu chăm chú nh́n vào đôi mắt long lanh của cô rồi nhận xét :

- Mẹ thấy dạo này con có nhiều thay đổi dấy Chiêu Dung.

Cô lúng túng vuốt chiếc gối ôm vào ḷng. Giọng cô bối rối :

- Con vẫn vậy thôi.

Bà Khuê Châu chợt hỏi :

- Khi năy con đi đâu thế ?

Chiêu Dung khẽ cắn môi :

- Con có hẹn với Phương Anhnh.

Bà Khuê Châu giọng ngán ngẩm :

- Lúc năy Phương Anhnh có điện thoại đến đây. Phương Anhnh bảo là tuần lễ nay nó không gặp con.

Chiêu Dung bật dậy như ḷ xo. Cô vội nói :

- Sao mẹ không gọi con ?

Bà Khuê Châu trầm giọng :

- Mẹ định gọi nhưng Phương Anhnh bảo là đừng v́ khuya quá rồi. Bạn con vừa từ Huế trở về... sau tuần lễ về thăm họ hàng bên ngoại.

Chiêu Dung lúng túng vuốt lại tóc. Cô lén nh́n bà Khuê Châu cái thật nhanh rồi im lặng ngó lơ sang chỗ khác. Vậy là mẹ cô biết là cô nói dối rồi. Hoá ra Phương Anhnh vừa nói chuyện với mẹ cô xong. Nó đi t́m cô. C̣n cô lại nói dối là vừa đi chơi với nó tối nay. Thật không ra làm sao cả.

Bước đến bên cạnh cửa sổ nh́n ra vườn thật lâu rồi đột ngột quay lại, bà Khuê Châu chợt hỏi giọng nghiêm khắc :

- Có phải con hẹn với Đăng Khoa không Chiêu Dung ?

Cô giật thót người , ngắc ngứ không biết phải trả lời như thế nào.

Một không khí im lặng bao trùm lấy căn pḥng. Chiêu Dung xoắn những ngón tay vào nhau. Cô không ngờ là Phương Anhnh lại gọi điện thoại tới. Có lẽ mẹ cô đang giận cô về chuyện cô đă nói dối ba và mẹ. Giờ có muốn bịa tiếp chuyện ǵ đó để thay đổi t́nh thế cũng không được.

Bà Khuê Châu hắng giọng nhắc lại câu hỏi :

- Có phải là con hẹn với Đăng Khoa không ?

Chiêu Dung giọng hoang mang :

Tại sao mẹ biết ?

Bà Khuê Châu ngồi xuống cạnh Chiêu Dung bà dịu dàng bảo :

- Mẹ là mẹ của con mà,làm sao mẹ không nhận ra những thay đổi cuả con chứ.

Khẽ nâng cằm của Chiêu Dung lên , ngắm nh́n khuôn mặt xinh đẹp của cô, bà Khuê Châu giọng khắc khoải :

- Mẹ chỉ mong con gái mẹ hạnh phúc , vui vẻ. Mẹ và ba của con không bao giờ ép uổng con chuyện ǵ cả. T́nh yêu phải có sự rung động và tự nguyện. Nếu con không yêu Luân Vũ th́ mẹ cũng không thể áp đặt được. Nhưng mẹ chỉ mong cho con nhớ điều này, con phải xác định cho được là con thật sự yêu Đăng Khoa chưa. Mẹ chỉ sợ con chưa hiểu nhiều về Đăng Khoa. Với Luân Vũ th́ mẹ không phải lo sợ như thế. Luân Vũ là người trung thực tốt bụng và giàu ḷng vị tha. Một cô gái yếu đuối như con cần có người chồng như Luân Vũ. Luân Vũ hiểu con như hiểu con như hiểu chính bản thân ḿnh.

Chiêu Dung kêu lên :

- Nhưng mà... Con không hề yêu Luân Vũ. Với Luân Vũ , con chỉ xem như người anh đáng kính.

Bà Khuê Châu khẽ thở dài :

- Không chỉ ba mẹ thất vọng về sự chọn lưa. của con am` rồi đây bác Mỹ Thoại cũng sẽ vô cùng thất vọng khi con từ chối Luân Vũ. Nhưng cũng chẳng biết làm sao được. Mẹ chỉ khuyên con điều là phải chín chắn trong t́nh yêu. Con phải b́nh tâm trước khi đi đến quyết định , kẻo sau này hối ra th́ đă muộn.

Chiêu Dung nhỏ nhẹ :

- Con không bao giờ ân hận về sự chọn lưa. của ḿnh , Đăng Khoa rất yêu con.

Bà Khuê Châu trầm giọng :

- C̣n riêng chuyện tối nay ở nhà hàng, con không nên bỏ về sớm. Đó là phép lịch sự.

Chiêu Dung chớp mi :

- Con biết là bác Mỹ Thoại không vui về chuyện con về nữa chừng.

Bà Khuê Châu so vai :

- Nói đúng hơn là thất vọng. Bác Mỹ Thoại kỳ vọng nhiều về chuyện hôn nhân giữa con và Luân Vũ. Tối hôm nay dù không ai nói ra nhưng tất cả mọi người đều đóan con có hẹn với người nào đó không phải là Phương Anh. Con không quen nói dối. Sự lúng túng thiếu tự nhiên của con đă nói lên tất cả.

Chiêu Dung đưa tay áp lên má. Cô biết là mọi người vô cùng thất vọng khi thấy cô ngày càng xa cách Luân Vũ. Biết làm sao được. Cô yêu Đăng Khoa. Trái tim cô không hề có lỗi.

Bà Khuê Châu nhẹ đặt tay lên vai Chiêu Dung :

- Mẹ mong rằng con gái của mẹ sẽ chín chắn trong chuyện quan trọng nhất cuộc đời của ḿnh. Đừng để sau này phải thốt lên lời ân hận. Lúc ấy, mẹ sẽ là người đau khổ nhất.

Chúc Chiêu Dung ngủ ngon , bà Khuê Châu khép nhẹ cánh cửa pḥng. Tiếng chân cuả bà xa dần ngoài hành lang...

Ra khỏi công ty, Chiêu Dung vội ngóng nh́n bên kia đường. Cô đưa tay nh́n đồng hồ , Đăng Khoa hẹn với cô là anh sẽ chở cô về nhà anh để ra mắt mẹ anh.

Đi tới đi lui, sốt ruột chờ đợi tới gần chục phút th́ chiếc mô tô cuả anh phóng đến dừng ngay trước mặt cô.

Chiêu Dung phụng phịu. Cô nguẩy đầu sang chỗ khác, không thèm nh́n vào nụ cười làm lành của anh.

Đăng Khoa rời khỏi xe. Bước đến cạnh cô, anh mỉm cười :

- Cho anh xin lỗi.

Cô đỏ hoe mắt :

- Anh có biết là em .. quê lắm không. Nếu không sợ mẹ anh giận, em đă đón xích lô về từ lúc năy.

Đăng Khoa đặt tay lên vai cô :

- Thông cảm, xe anh bị thủng lốp.

- Nhưng anh phải hiểu là em đứng lâu ngoài lề đường để chờ anh. Chưa bao giờ em như thế cả. Khi năy chỉ sợ những người quen nh́n thấy em đứng lơ ngơ như đứa con gái hư hỏng.

Đăng Khoa nhún vai :

- Anh đă xin lỗi em rồi mà , em trách móc anh hoài vậy. Không ai muốn đi trễ cả. Nếu em chịu khó nhớ, em sẽ nhớ là cũng có lúc em bắt anh chờ trong quán cà phê hơn tiếng đồng hồ th́ sao.

Chiêu Dung thất vọng nh́n Đăng Khoa. Một người đàn ông ngồi trong quán cà phê dù sao cũng dễ chịu hơn là cô gái đứng phất phơ bên đường.

Cạnh công ty của cô không có đến quán nước. Chỉ toàn công sở. Nếu có quán tạp hoá nào cạnh đây để vào và mua thứ vớ vẩn nào đó. Điều khiến cô ngỡ ngàng là không ngờ Đăng Khoa lại lôi ra chuyện cô trễ hẹn để so b́. Anh không bao dung chut'' nào.

Giọng cô lạnh tanh :

- Anh đi đi. Em đón xe về nhà. Rất tiếc là bây giờ em không đi cùng anh được.

Đăng Khoa kêu lên :

-Sao vậy ?

-Em bị chóng mặt. Nhờ anh chuyển lời với bác là em thành thật xin lỗi khi không tới như đă hẹn.

Đăng Khoa trầm giọng :

-Em giận anh sao Chiêu Dung ?

Cô bặm môi lại :

- Em không giận nhưng trong người em không được khoẻ. Đi đến nhà anh với thể trạng như thế này, em không muốn , Đăng Khoa thở dài :

- Em trẻ con quá , Chiêu Dung à. Nếu em muốn thỏa măn tự ái của em , anh sẵn sàng xinlỗi em thêm lần nữa.

Cô ứa nước mắt :

- Xin lỗi kiểu như anh chẳng thà đừng xin lỗi con` hơn.

Đăng Khoa im lặng suy nghĩ một lúc. Anh dỗ dành:

- Anh hứa với em là không bao giờ anh để em phải đợi anh nữa. Em cười lên đi. Em quên là c''o lần anh đă khen là nụ cười của em rất tươi không ?

Cô dẩu môi lên:

- Em không nhớ ǵ cả.

Đăng Khoa than thở :

- Nếu lần sau xe có pan giữa đường th́ anh cũng sẽ vác xe chạy bộ để kịp giờ hẹn với em. Em chịu chưa ?

Lườm dài anh, Chiêu Dung ph́ cười. Vậy là huề.

Đăng Khoa giọng vui vẻ:

- Hôm nay em rất đẹp, măi vắt óc suy nghĩ để... đàm phán với em nên anh chẳng kịp khen em đấy.

Cô nguưt dài:

- Em chẳng dám tin vào miệng lưỡi anh đâu.

Đăng Khoa cho xe nổ máy. Anh sôi nổi:

- Lên xe đi em. Mẹ anh đang chờ đợi chúng ta ở nhà. Hôm nay đích thân mẹ anh xuống bếp làm những món ăn mà mẹ anh nghĩ là em sẽ rất thích.

Chiêu Dung ngồi tựa đầu vào lưng Luân Vũ. Cô khẽ hỏi:

- Mẹ anh là người như thế nào ?

Đăng Khoa tỉ tê:

- Mẹ anh là một người mẹ hiền lành nhất trên đời. Ngoài sự hiểu biết và có tŕnh độ, mẹ anh c̣n là một phụ nữ có tâ"m ḷng quăng đại. Anh mồ côi cha từ lúc hai tuổi và cho dù có nhiều người đàn ông đặt vấn đề với mẹ anh nhưng bà đă khước từ. Mẹ anh đă hy sinh suốt cuộc đời của bà để nuôi anh thành tài. Anh rất ngưỡng mộ mẹ anh.

Chiêu Dung im lặng suy nghĩ. Cô chưa gặp mẹ Đăng Khoa bao giờ nhưng vẫn thường nghe anh ca tụng bà hết lời. Cô có nhớ một lời khuyên dành cho các cô gái:

Đừng bao giờ yêu một người đàn ông quá tôn thờ sùng bái mẹ của họ v́ họ thường đ̣i hỏi người bạn đời của họ phải có đủ đặc tính của người mẹ mà họ tôn sùng.

Cô không quan niệm như thế. Với cô, nếu một người đàn ông yêu kính mẹ của ḿnh, đó là một điều đáng trân trọng.

Chiếc mô tô dừng trước một ngôi nhà khang trang nằm giữa vườn hoa thơm ngát.

Chiêu Dung chợt cảm thấy hồi hộp. Đ nh́n cô mỉm cười khuyến khích:

- Em đừng sợ. Anh mong là em sẽ mến và yêu thương mẹ của anh cũng như mẹ anh đă dành những t́nh cảm tốt đẹp cho em.

Cùng Đăng Khoa đi trên con đường nhỏ trải sỏi trắng, trống ngực Chiêu Dung đập th́nh thịch. Cô chưa bao giờ lo lắng như thế này. Phải chăng v́ cô yêu Đăng Khoa rất nhiều nên luôn luôn lo sợ sẽ mất anh. Cô không biết mẹ của anh có chấp nhận cô không. Cầu mong mọi chuyện sẽ tốt lành.

Trong pḥng khách rộng thênh thang, trang hoàng theo kiểu phương Đông, những bức hoành phi cân đối bằng gỗ mua cẩn chữ Hán nạm xà cừ treo trên hai chiếc cột lớn làm bằng đá xanh, bà Cầm đang ngồi chăm chú đọc sách.

Nghe tiếng chân Đăng Khoa và Chiêu Dung nhưng bà vẫn điềm nhiên như không nghe thấy. Đăng Khoa hắng giọng:

- Mẹ à...

Bà Cầm đặt cuốn sách trên đùi và ngẩng đầu lên chăm chú nh́n hai người, ánh mắt của bà dừng lại thật lâu trên chiếc váy màu trắng của Chiêu Dung :

Cô lễ phép nghiêng đầu:

- Cháu chào bác.

Vẻ mặt bà Cầm lănh đạm:

- Chào cháu.

Đăng Khoa sôi nổi:

- Đây là mẹ anh. C̣n thưa mẹ, đây là Chiêu Dung.

Ném một cái nh́n sắc lạnh cho Chiêu Dung rồi chỉ tay vào chiếc ghế bành trước mặt, bà Cầm hắng giọng:

- Cháu ngồi đi. Có lẽ Đăng Khoa cũng đă chuyển lời mời của bác đến cháu rồi đó. Lát nữa chúng ta sẽ cùng dùng cơm chiều. Hy vọng là thực đơn do bác chọn sẽ hợp với khẩu vị của cháu.

Chiêu Dung cảm thấy khớp. Trước mặt cô là một người đàn bà đứng tuổi, dáng dấp quư phái cao sang. Bà mặc một chiếc váy dài màu hổ phách, tóc búi cao, làn da trắng tự nhiên. Tuy không son phấn nhưng bà vẫn đẹp. Thế nhưng trên khuôn mặt đẹp ấy chỉ là sự xa cách. Lạnh lùng. Lời nói và ánh mắt của bà không hề đi đôi với nhau.

Chiêu Dung rụt rè ngồi xuống ghế. Cô cụp mắt nh́n xuống đất khi bắt gặp ánh mắt soi mói của bà Cầm. Bà cũng không giấu sự khó chịu khi thấy Chiêu Dung rất đẹp, đẹp ngoài sự tưởng tượng của bà.

Bà không mong có một cô con dâu thật đẹp. Điều đó có nghĩa là Đăng Khoa sẽ cưng chiều vợ của nó và bà chỉ là một kẻ thừa thăi trong chính ngôi nhà bà đă cất công gầy dựng. Hoặc là Đăng Khoa sẽ bỏ mặc bà cô đơn trong ngôi nhà rộng thênh thang này và vui trong tổ ấm riêng của nó bên cạnh cô vợ đẹp như thiên thần.

Nhướng cao mày nh́n Chiêu Dung , giọng bà sắc sảo:

- Cháp đẹp quá. Bác có nghe Đăng Khoa nói về cháu nhưng không ngờ là cháu c̣n xinh đẹp gấp bội.

Đăng Khoa mỉm cười sung sướng:

- Con muốn dành cho mẹ sự bất ngờ mà. V́ thế con đâu nói cho mẹ biết là Chiêu Dung rất đẹp.

Thấy Đăng Khoa không hiểu hết ư nghĩa câu nói của ḿnh, bà Cầm nghiêm nét mặt buông lời phán:

- Nhưng một phụ nữ quá đẹp cũng không phải là một điều tốt đâu nhé. Sắc đẹp luôn đi liền với tai họa.

Đẩy ly trà về phía Chiêu Dung , bà Cầm nở một nụ cười giả tạo:

- Cháu uống nước đi.

Chiêu Dung giọng rụt rè:

- Dạ.

Đăng Khoa bước đến ngồi sát cạnh Chiêu Dung , anh âu yếm bảo:

- Em thích ti gôn trắng phải không, lát nữa anh sẽ đưa em ra vườn hái hoa. Không chỉ ti gôn mà c̣n hoa hồng, hoàng lan, và nguyệt quế thơm ngát.

Chiêu Dung nghiêng đầu hỏi:

- Sao anh cũng biết là em thích ti gôn trắng ?

Đăng Khoa mỉm cười:

- Anh yêu em th́ phải biết rơ tất cả những sở thích của em chứ. Tại sao em lại ngạc nhiên. Cũng như anh phải biết em thích những món ăn nào, thích những bản nhạc nào.... vậy.

Bà Cầm lộ vẻ khó chịu. Bà không hài ḷng khi thấy Đăng Khoa có vẻ săn đón chiều chuộng Chiêu Dung. Một thứ t́nh cảm ích kỷ đang xâm chiếm bà.

Bà đă nuôi dạy Đăng Khoa hơn hai chục năm qua. Bà đă hy sinh tuổi thanh xuân của ḿnh cho nó. Vậy mà người con gái xinh đẹp này sẽ xen giữa bà và Đăng Khoa. Không biết rồi đây Đăng Khoa sẽ c̣n quan tâm đến bà nữa không. Hay là sẽ chạy theo sắc đẹp của cô gái này và chỉ bận tâm lo lắgn cho cô ta ?

Nhướng mày nh́n Đăng Khoa , giọng bà Cầm đầy dứt khóat:

- Đăng Khoa à, mẹ muốn nói chuyện riêng với Chiêu Dung. Vậy con có thể vui ḷng dành cho mẹ ít phút chứ ?

Đăng Khoa cười cầu tài:

- Vậy th́ con đi đâu đây ?

Bà Cầm so vai:

- Ra vườn hay vào thư pḥng đọc sách, tùy con.

Đăng Khoa vội đứng dậy, thái độ đầy phục tùng. Anh thật mật bảo Chiêu Dung :

- Anh đi ra vườn. Lát nữa anh sẽ hái tặng cho em một bó hồng nhung. Em cứ thoảI mái nói chuyện với mẹ anh đi. Mẹ anh rất vui vẻ và cởi mở, em đừng ngại ǵ.

Chỉ c̣n lại Chiêu Dung ngồi đối diện với một người phụ nữ có cái nh́n thật lạnh lẽo quyền uy. Chiêu Dung cảm thấy cô như đang được quan sát qua một chiếc kính lúp, mà mẹ của Đăng Khoa là vị giám khảo cực kỳ khó tính. Bà nh́n thật lâu trên cổ áo của cô và khẽ so vai ra chiều không hài ḷng.

Im lặng. Chiêu Dung lúng túng vuốt lại tóc. Toàn thân bỏng rát dưới cái nh́n như thiêu đốt của bà. Một cái nh́n đầy thù nghịch.

Bà Cầm cao giọng:

- Cháu quen với Đăng Khoa được bao lâu rồi ?

Chiêu Dung nhỏ nhẹ:

- Dạ, hai tháng.

Chỉ chờ có vậy bà Cầm lắc đầu giễu cợt, bà cười khẩy:

- T́nh yêu thời buổi bây giờ thật kinh khủng. Một thời gian ngắn như thế làm sao con trai của ta hiểu hết về cháu. Sự vội vă bao giờ cũng dễ đem đến lầm lẫn. Đăng Khoa có lẽ bị nhan sắc của cháu mê hoặc cũng nên. Một người đàn ông khôn ngoan không nên chạy theo một phụ nữ đẹp. Một phụ nữ đức hạnh mới chính là con người cao quư. Như ta đă nói hồi năy rồi đó. Sắc đẹp chính là lưỡi dao. Không cầm cẩn thận, nó sẽ cứa đứt tay ấy.

Ngừng lại một lát để nh́n vào vẻ mặt hoang mang của Chiêu Dung , bà Cầm lấy giọng tử tế:

- Mà thôi, mỗi thời mỗi khác. Thời của ta không giống với thời bây giờ. Thời bây giờ tự do, buông thả hơn.

Chiêu Dung cắn chặt môi. Cô đă đoán được v́ sao bà Cầm bảo Đăng Khoa đi ra ngoài. Làm sao cô có thể chống lại những đợt tấn công của người phụ nữ này. Vẻ mặt cay nghiệp và giọng ch́ chiết của bà chợt làm cô thấy xuống tinh thần.

Cô không phải là một cô gái sống buông thả chờ nghe bà giáo huấn. Cô có niềm kiêu hănh và ḷng tự trọng của cô. Đăng Khoa đă ca tụng khá nhiều về mẹ anh. Có thể, chính điều đó càng làm cô thất vọng hơn.

Chiêu Dung khẽ cắn môi. Cô có nên đứng dậy xin phép ra về bây giờ không ? Cô không thể để cho mẹ Đăng Khoa sỉ nhục cô. Nhưng chợt nghĩ đến gương mặt đau khổ của Đăng Khoa , Chiêu Dung tự biết là cô không thể hành động như thế. Thôi th́ v́ t́nh yêu của hai người,cô sẽ cố gắng chịu đựng tất cả. Cô phải dẹp bỏ cái tôi thật kiêu hănh của cô thôi.

Săm soi nh́n chiếc váy trắng Chiêu Dung đang mặc, bà Cầm nhướng mày phán:

- Cháu không thấy là chiếc váy của ḿnh may cổ quá rộng sao, vải lại mỏng quá. Nếu là con gái bác, không bao giờ bác cho nó mặt một chiếc váy hơ hang như thế đi ra đường. Y phục là văn hóa. Nh́n y phục có thể biết văn hóa giao tiếp của một người nào đó.

Chiêu Dung đỏ bừng mặt. Cô không hiểu v́ sao mẹ Đăng Khoa lại nói thế. Chiếc áo rất lịch sự, không phải hở hang như bà đă nhận xét. Cô đă hấp thụ một nền giáo dục tốt. Mẹ cô rất cẩn thận trong vấn đề chọn y phục cho cô. Và chính bà đă may chiếc áo này cho cô nhân dịp sinh nhật vừa qua của cô. Cổ áo được may vừa phải. Chất liệu vải nhẹ nhàng. Vậy là cô đă hiểu , mẹ Đăng Khoa là phụ nữ hết sức cổ hủ. Hoặc là đă cố ư tạo cho ḿnh cái nh́n thật cổ hủ, khe khắc , độc đóan.

Bà Cầm cao giọng lên lớp :

- Trong ngôi nhà này không có chỗ cho sự hở hang. Một cô gái t́m cách khiêu gợi sự ham muốn của người đàn ông đó là cô gái không đoan chính.

Hớp ngụm trà thơm ngát , Chiêu Dung lúng túng đặt vội chiếc tách xuống bàn trước ánh mắt hằn học soi mói và có cả sự khinh miệt của bà Cầm.

"Choang" Chiếc tách rơi xuống đất. Chỉ chờ có vậy. Đôi môi của bà Cầm đang mím chặt vội nở nụ cười đắc thắng. Nhướng cao hàng mày với vẻ giễu cợt , bà lên giọng :

- Trời đất.

Chiêu Dung mặt xanh lét :

- Cháu xin lỗi bác, cháu thật sơ ư.

Bà Cầm nói qua kẽ răng :

- Không sao.

Cô lật đật cúi xuống để lượm những mảnh vỡ nhưng giọng của bà Cầm đă lạnh lùng vang lên :

- Cháu cứ để mặc cho tôi. Cháu là khách quư mà.

Sau tiếng rung chuông của bà Cầm , một phụ nữ có lẽ là quản gia bước vào pḥng khách. Bà Cầm hất hàm ra lệnh :

- Dọn dẹp những mảnh vỡ này cho tôi. Lấy cho tôi bộ tách trà khác , bộ xoàng thôi. Coi như đi tong bộ tách quư nhất của tôi giữ ǵn cả chục năm nay rồi đấy.

Chiêu Dung ngồi chết trân trên ghế. Cô tự nguyền rủa ḿnh sao vô ư , đậu hậu đến thế. Mà cũng tại cô không giữ b́nh tĩnh được trước vẻ thù địch của bà mẹ Đăng Khoa đó thôi. Chỉ thiếu điều bà tuyên bố với cô :

Cút đi.

Vẻ mặt rầu rĩ, giọng Chiêu Dung nhỏ nhẹ :

- Cháu xin lỗi bác.

- Bác đâu giám bắt lỗi cháu. Dù sao cháu cũng là bạn gái của Đăng Khoa. Đăng Khoa ca tụng cháu là cô gái thông minh , lịch sự trong giao tiếp mà. Chuyện chiếc ly vỡ chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Những chuyện đổ vỡ khác mới quan trọng. Như đổ vỡ hôn nhân. Có những cặp vợ chồng cưới nhau rồi mới thấy là không thể sống hoà hợp với nhau. Có những người rước con dâu về nhà thời gian mới tá hoa? nhận ra là đă rước hoa. vào nhà. Những chuyện đổ vỡ như thế mới đáng sợ.

Một bộ tách trà khác được mang ra. Hất hàm với gia nhân bà Cầm lên giọng :

- Hăy để đó và lui ra ngoài. Hy vọng là tôi không phải rung chuông gọi vào dọn dẹp thêm lần nữa.

Chiêu Dung cụp mắt xuống đất. Cô giật thót người khi bà Cầm đẩy tách trà về phiá cô giọng ngọt ngào giả tạo :

- Cháu uống nước đi chứ.

Một khổ h́nh thay thế vào luc này cho cô có lẽ sẽ dễ chịu hơn là phải.... uống nước. Cô không dám chắc là ḿnh sẽ không đánh vỡ tac''h trà thứ hai !

Ánh mắt của Bà Cầm làm tê liệt mọi cảm giác của cô. Cô chợt có cảm giác chông chênh như đang đi trên sợi dây cách xa mặt đất. B́nh thường cô là người tự chủ chớ không hoang mang như thế này. Vậy mà giờ đây cô bỗng vụng về đến đang'' ghet''.

Bà Cầm nhướng mắt :

- Cháu uống nước đi. Hay là cháu chê thứ nước trà rẻ tiền này. Nhà của bác chắc chắn không đầy đủ tiện nghi như nhà của giáo sư Lưu , phải không cháu.

Chiêu Dung không c̣n cách nào hơn. Cô nuốt tiê"ng thở dài và cẩn thận cầm lấy tách trà đang bốc khói , uống vội ngụm nước. Trời ạ. Suưt nữa cô kêu lên v́ nước nóng là bỏng lưỡi.

Vẻ mặt bà Cầm tỉnh bơ. Giọng bà ra chiều tử tế :

- Giáo sư Lưu , ba của cháu là người danh tiếng , mẹ của cháu là nữ họa sĩ. V́ vậy bác đoán là cháu được hấp thụ nên` giáo dục đặc biệt. Đăng Khoa quen với cháu là điều tốt.

Chiêu Dung đưa mắt nh́n xuống đấ t. Cô không hiểu bà Cầm có thực ḷng nói như thế không. Cô chỉ mong cuộc tra tấn này sớm kết thúc. Có lẽ sẽ không bao giờ cô dám đặt chân đến đây nữa. Buồn.

Cô yêu Đăng Khoa. Yêu chân thành. Tại sao mẹ anh lại ghét cô nhỉ. Cô không hiểu nỗi nữa.

Liếc Chiêu Dung môt. cái thật nhanh, bà Cầm giọng kiểu cách:

- Cháu không thích nói chuyện với bác à ? Nếu thế, để bác... gọi Đăng Khoa vào đây ngồi chơi với cháu.

Chiêu Dung giật ḿnh vội nói:

- Dạ, đâu có.

Bà Cầm cười nửa miệng:

- Vậy mà bác lại tưởng là cháu chán nói chuyện với mấy bà già lẩm cẩm như bác nữa chứ. Nếu cháu mệt, cháu có thể ra vườn chơi, Đăng Khoa đang hái hoa cho cháu đấy. C̣n bác, bác không biết thưởng thức hoa nên chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện tặng hoa cho bác.

Chiêu Dung chớp mắt im lặng. Có một cái ǵ đó thật căng thẳng từ trong cách nói chuyện của bà Cầm. Cô cảm thấy thất vọng hơn bao giờ hết. Cô rất muốn gây thiện cảm với bà Cầm nhưng h́nh như đó là một điều không tưởng. Cơn sóng này chưa đi qua th́ một cơn sóng khác lại ập đến.

Bỏ mặc Chiêu Dung ngồi đó một ḿnh, bà Cầm vụt đứng dậy rồi đi ra khỏi pḥng. Cô thở dài chán nản. Cô không biết ḿnh có nên đi t́m Đăng Khoa để yêu cầu anh chở về hay là tiếp tục ngồi đây để chịu đựng tính khí thất thường khó hiểu của mẹ Đăng Khoa.

Đang thừ người suy nghĩ, Chiêu Dung bỗng ngỡ ngàng khi ai đó bịt mắt cô. Không cần đóan lâu, cô biết ngay chính là Đăng Khoa.

Gỡ nhẹ tay anh, gương mặt Chiêu Dung buồn xo. Thấy vậy, Đăng Khoa ngạc nhiên ghé sát mặt cô hỏi:

- Mẹ đâu rồi em ?

Chiêu Dung khẽ cắn môi:

- Em không biết.

Ôm lấy vai cô, Đăng Khoa trầm giọng:

- Mẹ ngồi nói chuyện với em năy giờ sao em không biế t. Mà sao em buồn vậy ? Em giận anh sao ?

Chiêu Dung cười gượng gạo:

- Đâu có.

Anh ch́a bó tường vy trắng cho cô rồi mỉm cười:

- Mùa này hoa ti gôn chưa nở nhiều.

Cô cầm lấy bó hoa. Không c̣n cảm giác háo hức như lần dầu tiên nhận bó tường vy từ tay anh. Phải chăng t́nh yêu là như thế này ư ? Chưa ǵ đă cảm thấy nản.

Không c̣n thấy lăng mạn. Cả cách anh tặng hoa cho cô cũng vậy, có chút ǵ đó cẩu thả. Không c̣n háo hức xem thử cảm giác của cô khi nhận hoa. Và phải chăng chính thái độ của mẹ Đăng Khoa đă giết chết t́nh yêu chưa kịp đâm hoa kết chồi của cô.

Chiêu Dung đặt bó hoa tường vy lên bàn. Giọng cô pha chút khách sáo:

- Cám ơn anh.

Đăng Khoa mỉm cười:

- Anh không thích cám ơn suông đâu nhé.

Chiêu Dung hoảng hồn đẩy gương mặt Đăng Khoa đang ghé sát mặt cô. Cô nghiêm giọng:

- Em không có đùa đâu nhé.

Đăng Khoa vỗ nhẹ vai cô:

- Em ngồi đây chờ anh đi t́m mẹ. Anh đóan là mẹ Ở trong bếp.

Đăng Khoa bước vội ra khỏi pḥng để t́m bà Cầm. Chỉ một lát sau, anh quay trở lại với nụ cười thật tươi:

- Mẹ anh đang chuẩn bị cho bữa cơm. Lát nữa em sẽ có dịp thưởng thức những món ăn do tự tay mẹ anh nấu. Phải quư em lắm, mẹ anh mới nhiệt t́nh như thế.

Chiêu Dung ngước mắt hỏi Đăng Khoa :

- Em có cần xuống bếp phụ với mẹ anh không ?

Chợt bà Cầm xuất hiện ở ngưỡng cửa. Thấy Đăng Khoa đang choàng tay lên vai Chiêu Dung thân mật, bà Cầm tối sầm mắt lại.

Bà vội nói:

- Thôi khỏi. Một cô gái khuê các như cháu bác đóan có lẽ cũng không hề nấu nướng bao giờ. Cháu có bao giờ đứng bếp chưa ?

Chiêu Dung thành thật trả lời:

- Dạ ...Mẹ cháu bảo là cháu nên dành thời gian cho việc học tập. V́ thế rất ít cháu vào bếp.

Bà Cầm cười nhạt:

- Cháu thật là sung sướng. Sau này lấy chồng không chừng cháu cũng có kẻ hầu người hạ. Biết đâu mẹ chồng cháu phải nai lưng phục vụ cho cháu. Thời buổi bây giờ các cô gái Tây quá, không biết nấu ăn , không biết tề gia nội trợ là ǵ. Chỉ biết nằm dài dũa móng tay và đi ăn cơm quán.

Chiêu Dung giọng mềm mỏng:

- Khi nào chuẩn bị lập gia đ́nh, ch áu sẽ tập nấu ăn.

Bà Cầm cười lớn:

- Bác xem tướng cháu là tướng tiểu thư. Không chừng vào bếp cháu làm vỡ hết chén bát cũng nên. Bỏ tiền ra thuê người giúp việc đôi khi lại tiết kiệm hơn tiền mua chén bát đấy.

Đăng Khoa mỉm cười vô tư:

- Sau này lập gia đ́nh, con sẽ không bao giờ để vợ con phải vất vả.

Bà Cầm chua chát:

- Mẹ của con vất vả th́ được, phải không Đăng Khoa ?

Nói xong, bà Cầm nhún vai và đi một mạch xuống bếp. Đăng Khoa lúng túng nh́n Chiêu Dung. Cô cũng bối rối không kém, chẳng biết phải xử sự như thế nào. Cuối cùng, thu hết can đảm Chiêu Dung bước xuống nhà bếp:

Bà Cầm đang ngồi trên một chiếc ghế cao làm bằng nệm da đặt trong nhà bếp. Bà đang lên giọng la mấy người giúp việc:

- Đứa nào làm món cua rang muốn đây. Năy giờ để lâu như thế c̣n ǵ là cua. Mất hết nước ngọt rồi. Cua chứ đâu phải là cám mà nấu nướng theo kiểu đó. Có biết bao nhiêu tiền một ki lô cua không ?

Chiêu Dung rụt rè tiến về phía bà. Môi cô nở một nụ cười hiền lành:

- Bác ơi, cháu có thể làm ǵ ?

Ngừng hét, bà Cầm khẽ nheo mắt nh́n Chiêu Dung , giọng xách mé:

- Theo cháu, cháu có thể làm được ǵ nào ? Làm món gà đút ḷ hay tần vịt đây ? mấy món đó có lẽ cháu chỉ biết ăn chứ chưa bao giờ đụng tay làm lấy.

Chiêu Dung cắn chặt môi đến rướm máu. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai hạ nhục cô như thế cả. Đôi tay cô như thừa thải, không biết phải để vào đâu khi bà Cầm săm soi nh́n cô như nh́n một con quái vật mới xuất hiện.

Cô nói giọng khổ sở:

- Cháu không biết ḿnh có thể làm ǵ. Bác sai ǵ cháu sẽ làm việc đó.

Bà Cầm cười mai mỉa:

- Tiếc là công việc rửa rau may ra cháu có thể làm được nhưng đă có người làm rồi. Vả lại, bác chỉ sợ cháu động chân động tay rồi làm vỡ chén bát nữa. Cháu đi lên pḥng khách nói chuyện với Đăng Khoa đi. Nó đang sốt ruột chờ cháu đấy. Nó chẳng bao giờ muốn cho cháu vất vả đâu. Chỉ có bác là cực, cực đến suốt đời. C̣n cháu, sắc đẹp của cháu chỉ có tác dụng làm cho con trai của bác mờ mắt thôi.

Chiêu Dung nh́n sững bà Cầm với vẻ oán trách. Rồi cô quay phắt lại thật nhanh, đi thẳng ra pḥng khách. Chụp lấy chiếc mũ đng để trên bàn , cô đi như chạy ra cửa.

Đăng Khoa hốt hoảng đuổi theo. Anh nắm lấy vai cô giữ lại:

- Chiêu Dung , em làm ǵ vậy ?

Cô ứa nước mắt, giọng nghẹn ngào:

- Em là một đứa con gái ngốc nghếch. Em không hiểu biết ǵ cả. Em thiếu tế nhị, thiếu suy nghĩ. Lẽ ra em phải biết rằng, khi ta đến một nơi nào đó mà người ta không hoan nghênh ḿnh, không muốn tiếp xúc ḿnh th́ tốt nhất là rút lui ngay. Nếu không sẽ bị sỉ nhục, bị chửi rủa không thương tiếc.

Đăng Khoa nóng nảy hỏi:

- Nhưng đă xảy ra chuyện ǵ ?

Cô hất mạnh cánh tay anh ra khỏi vai và chụt chạy loạng choạng trên thảm sỏi. Đăng Khoa đuổi theo cô, gọi lớn:

- Chiêu Dung... Chiêu Dung...

Giọng sắc lạnh của bà Cầm bất chợt vang lên sau lưng anh:

- Đăng Khoạ.. Hăy đểcô ta đi về! Con đi vào nhà đi. Nó là một đứa con gái thiếu sự giáo dục.

Đăng Khoa ngỡ ngàng quay lại nh́n mẹ anh đang đứng trên bậc thềm. Anh hỏi giọng đau khổ:

- Con muốn biết chuyện ǵ đă xảy ra giữa mẹ và Chiêu Dung ?

Bà Cầm sa sầm nét mặt:

- Chiêu Dung là một đứa con gái kiêu ngạo. Mẹ không thể nào chấp nhận được nó. Con hăy v́ mẹ m` cắt đứt với nó đi.

Đăng Khoa nhắc lại câu hỏi với vẻ măt. tuyệt vọng:

- Nhưng đă xảy ra chuyện ǵ giữa mẹ và Chiêu Dung ?

Bà Cầm nói qua kẽ răng:

- Con muốn biết th́ mẹ cũng chẳng giấu giếm làm ǵ. Nó vào bếp và ngơ ư muốn tham gia vào chuyện bếp núc. Hăy nghĩ thử xem, chiếc váy trắng của nó sẽ quét tất cả lọ nồi vào áo. V́ thế mẹ mới bảo là tất cả đă xong xuôi rồi. Thế là nó trừng mắt nh`n mẹ, ghim vào mặt mẹ những tia mắt giận dữ và đùng đùng bỏ về không thèm đến xỉa đến mẹ. Thật là khiếm nhă. Mẹ chỉ muốn chiều chuộng nó kia mà, vậy mà nó nỡ đối xử với mẹ như thế.

Chưa hả giận, bà Cầm hậm hực:

- Nếu không quư nó, mẹ đâu chui vào bếp để nấu nướng chứ. Con có biết là mẹ nấu bao nhiêu món không ?

Đăng Khoa đứng lặng nh́n mẹ. Những giọt nước mắt của bà làm anh hoang mang nói không nên lời....

o0o

Từ công ty trở về , Đăng Khoa cảm thấy mệt mỏi ră rời.

Suốt ngày hôm nay anh đă nhiều lần gọi điện thoại cho Chiêu Dung nhưng không thể nào liên lạc được với cô. Buổi sáng, đáp lại cuộc gọi của anh đến công ty của cô là tiếng của cô gái :

" Chiêu Dung à ? Cô ấy đang họp không trả lời được. Buổi trưa. Buổi tối cũng thế.

Gọi đến nhà cô th́ ông anh của cô lấp lửng :

" Chiêu Dung đi chơi rồi ".

Chiêu Dung đi chơi với ai ? Máu nóng dồn lên tận mặt. Đăng Khoa hậm hực. Chỉ có thể là Luân Vũ thôi. Mới tưởng tượng cảnh Chiêu Dung thân mật với Luân Vũ , Đăng Khoa đă cảm thấy điên lên được.

Nếu Chiêu Dung v́ mẹ anh mà giận luôn anh th́ thật là phi lư. Nội chuyện cô đùng đùng bỏ về không dùng cơm với mẹ anh đă là chuyện khó chấp nhận được. Mẹ anh đă mất công nấu những món mà anh đoán là cô rất thích. Mẹ anh chỉ muốn chiều chuộng cô. Vậy mà cô lại bướng bỉnh tung hê tất cả. Cô đă làm mẹ anh đau khổ. Chưa hết cô lại c̣n giận ngược lại anh. C̣n tránh mặt anh.

Đăng Khoa đi tới đi lui trong pḥng vớt vẻ bực bội. Nhấc máy điện thoại lên , anh lại gọi cho Chiêu Dung.

Lần này th́ anh gặp may , đầu kia là giọng quen thuộc của Chiêu Dung :

- Alô....

Đăng Khoa vội lên tiếng :

- Anh đây....

Chưa kịp nói ǵ thêm th́ Chiêu Dung đă đập máy. Đăng Khoa cáu kỉnh đập máy xuống và bắt đầu gọi lại. Đáp lại anh chỉ là những tiếng chuông ngắt quăng. Vậy là Chiêu Dung đă gác ông'' nghe ra khỏi máy để anh không thể gọi đến nữa.

Phải kềm chế lắm, Đăng Khoa mới không ném chiếc máy điện thoại xuống đất. Buông người ngồi phịch xuống ghế , Đăng Khoa đưa tay ôm đầu.

Chiêu Dung thật là bướng bỉnh và cố chấp. Cô không biết là đă làm cho anh đau khổ và mẹ anh buồn phiền hay sao.

Chợt cánh cửa pḥng Đăng Khoa xịch mở và sau đó bàn tay của bà Cầm nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Giọng bà phiền muộn :

- Con chưa đi ngủ sao ?

Đăng Khoa ngẩng đầu lên, anh khẽ thở dài :

- Cả mẹ nữa, sao giờ này mẹ vẫn chưa đi ngủ ?

Bà Cầm ngồi xuống ghế, ngắm nh́n vẻ mặt bơ phờ hốc hác của Đăng Khoa bà khẽ lắc đầu :

- Một người đàn ông th́ đưng` bao giờ bi lụy v́ cô gái cả. Cho dù cô ta đẹp đến đâu cũng vậy.

Đăng Khoa khắc khoải :

- Con yêu Chiêu Dung. Con chỉ muốn đem niềm vui đến cho Chiêu Dung. Vậy mà suốt cả ngày hôm nay, Chiêu Dung cố t́nh cắt đứt mọi liên lạc với con.

Vẻ mặt bà Cầm cay đắng. Thế đó, Đăng Khoa sắp sửa vuột khỏi tay bà. Bà không thích Chiêu Dung v́ cô quá đẹp. Đăng Khoa sẽ măi chạy sau lưng cô thôi. Bà không muốn ngoài bà ra c̣n có người phụ nữ nào có thể chi phối Đăng Khoa. Nhất là Chiêu Dung. Lẽ ra cô phải quỵ lụy bà , mà chưa chắc bà chấp nhận cô nếu cô van xin bà.

Giọng bà rít lên :

- Chiêu Dung là cô gái kiêu hănh. Mẹ nhớ là đă nói với con điều ấy rồi. Mẹ không muốn con quen cô gái như thế. Đẹp và kiêu hănh , không có chỗ cho cô ta trong căn nhà này.

Đăng Khoa rầu rĩ :

- Chiêu Dung c̣n bồng bột và nông nỗi. Con mong mẹ hăy v́ t́nh cảm với con mà tha thứ cho cô ấy.

Bà Cầm cười nhạt :

- Biết là cô ta có chịu thấy được lỗi của ḿnh không hay là lại kiêu ngạo bất chấp tất cả. Mẹ không bao giờ chấp nhận để cho ai hạ nhục bao giờ.

Khẽ thở dài, Đăng Khoa trầm giọng :

- Mẹ hăy cho Chiêu Dung cơ hội. Con sẽ nói cho Chiêu Dung thấy là Chiêu Dung đă có lỗi với mẹ.

Bà Cầm kêu lên :

- Nếu thế, Chiêu Dung phải đến đây xin lỗi mẹ. C̣n không , xem như chuyện giữa con và nó nên chấm dứt. Mẹ không bao giờ cho Chiêu Dung bước vào ngôi nhà này nếu nó không đứng ra xin lỗi mẹ.

Đăng Khoa lúng túng nh́n bà Cầm. Anh nhướng mày hỏi :

- Liệu có cần buộc Chiêu Dung phải như thế không hả mẹ. Con nghĩ miễn sao Chiêu Dung đă thấy đươc. lỗi của ḿnh là đủ.

Bà Cầm cười mai mỉa :

- Con không có can đảm để từ bỏ đứa con gái ngạo ngược như nó chứ ǵ. Vậy th́ con hăy tự do làm tất cả những ǵ mà con thích. Đừng bao giờ xem mẹ là mẹ con nữa.

Cánh cưa? pḥng Dăng Khoa đóng sập lại thật mạnh. Bà Cầm giận dữ đi ra khỏi pḥng của Đăng Khoa và quay về căn pḥng đang c̣n chong sáng đèn của bà.

Tiếng chuông đồng hồ treo tường điểm mười hai tiếng giữa đêm khuya....

Sau đêm thức trắng phờ phạc, Đăng Khoa không dùng điểm tâm như thường lệ.Anh phóng chiếc mô tô đến trước cổng nhà Chiêu Dung và đứng chờ.

Chiêu Dung vừa dắt xe ra khỏi cổng th́ nh́n thấy anh. Cô định ngồi lên nổ máy nhưng Đăng Khoa đă lấy chià khoá xe đút vào túi. Anh buồn rầu nh́n cô :

- Chiêu Dung , tại sao em lại cố t́nh tránh mặt anh ?

Không buồn nh́n Đăng Khoa, cô lạnh nhạt yêu cầu :

- Anh trả chià khoá đây cho tôi.

Đăng Khoa so vai :

- Không bao giờ.

Chiêu Dung vẻ mặt chán chường :

- Anh muốn ǵ ?

Đăng Khoa nh́n cô không chớp mắt :

- Muốn nói chuyện với em.

Chiêu Dung nhếch môi :

- Giờ này tôi phải đi làm , tôi không có th́ giờ để gặp anh đâu.

Đăng Khoa nắm chăt. tay cầm xe :

- Anh sẽ điện thoại đến công ty của em xin phép cho em nghỉ sáng nay.

Chiêu Dung nghiêm nét mặt :

- Tôi không hề yêu cầu anh làm điều đó. Anh Không có quyền can thiệp vào việc của tôi.

Đăng Khoa tỏ ra bực dọc :

- Em lấy đâu ra kiểu nói chuyện đáng ghét đến như thế. Trước đây em đâu có vậy.

Cô nhún vai :

- Hăy trả chià khoá xe cho tôi. Và tốt nhất là anh không nên t́m gặp tôi nữa.

Đăng Khoa khàn giọng :

- Em vẫn bướng như thế sao. Em có biết là mẹ của anh đă buồn phiền về em đến độ nào không , Cô giận dữ :

- Xin đừng nhắc đến mẹ anh nữa.

Đăng Khoa giọng nói đầy thất vọng :

- Tại sao em lại cố chấp như thế. Em không nghĩ đến t́nh yêu của chúng ta sao.

Cô ứa nước mắt :

- Đừng nói ǵ nữa. Hăy đưa ch́a khoá cho tôi đi.

Đăng Khoa lắc đầu :

- Không. Anh cần nói chuyện với em. Nếu em quyết định chia tay với anh th́ cũng cần đối thoại với nhau thật đàng hoàng. Anh không thể chịu đựng nổi t́nh trạng mập mờ như thế này. Anh không phải là kẻ có lỗi.

Chiêu Dung nhếch môi :

- Nếu anh không đưa chià khóa, tôi sẽ đón taxi, thế thôi.

Cô dắt xe quay vào trong sân. Chỉ lát sau, Chiêu Dung trở ra. Ḷng Đăng Khoa chợt nhói lên khi thấy Chiêu Dung vẻ mặt vẫn b́nh thản, không có dấu hiệu ǵ là buồn bă. Cô thật xinh xắn trong chiếc quần patt màu hồng và áo sơ mi trắng. Trẻ trung. Tràn đầy sức sống.

Anh dắt chiếc mô tô to kềnh đi cạnh cô. Giọng anh tha thiết :

- Chiêu Dung. Em không c̣n yêu anh sao. Nếu em quyết định chia tay , ít ra cũng phải cho anh biết lư do chứ. Lên xe anh chở đến quán nước gần đây , rồi em muốn nói ǵ hăy nói cho hả giận.

Thấy Chiêu Dung không c̣n thái độ căng thẳng nữa , Đăng Khoa vội vàng nổ máy.

Cắn môi buồn rầu, Chiêu Dung lẳng lặng ngồi lên xe. Cô ứa nước mắt. Chia tay. Lư do để t́nh yêu của anh và cô tan vỡ thật không đáng chút nào.

Hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước cạnh ḍng sông. Ḍng nước sáng trong xanh như mắt mèo. Ánh sáng chiếu rực rỡ trên mặt sông. Màu mây đỏ chói đến tận trên cao.

Cô buồn rầu nh́n ra sông , ngắm những chiếc xuồng chở hoa và chở những chậu kiểng xếp sát nhau.

Buổi sáng với màu vàng rực rỡ của hoa cúc, hoa vạn thọ , màu xanh rêu mốc của mấy cây mai chiếu thủy sần sùi cong queo trổ những nụ hoa trắng xoá h́nh ngôi sao.

Đăng Khoa trầm giọng hỏi cô :

- Em có nhớ anh không ?

Bất chợt ḍng nước mắt lăn dài trên má của Chiêu Dung. Cô tủi thân đến độ không kềm được cảm xúc.

Đăng Khoa thảng thốt chồm người kéo cô vào ḷng, anh an uỉ :

- Em đừng khóc nữa Chiêu Dung. Nh́n em khóc ḷng anh thật đau xót. Anh yêu em , nhớ em đến độ điên lên được. Tại sao em lại muốn cắt đứt với anh. Chiêu Dung, t́nh yêu bé bỏng của anh - em không biết là anh đau khổ sao. Lẽ ra th́ em không nên bỏ về, không nên làm cho mẹ anh giận.

Cô bặm môi lại , Đăng Khoa không hiểu hay không muốn hiểu.

Giọng cô rầu rĩ :

- Mẹ của anh không muốn đón tiếp em. em không thể để cho mẹ anh xem thường em. Thà chúng ta chia tay nhau c̣n hơn.

Đăng Khoa cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Chiêu Dung. NH́n thật sâu tận đáy mắt cô, anh nói chậm răi :

- Đừng bao giờ nói lời chia xa. Anh nghĩ là em c̣n trẻ quá để hiểu là chúng ta phải vượt qua những trở ngại không đáng có ấy. Mẹ anh đă yêu thương anh , nuôi anh suốt hơn hai chục năm qua. Sự hi sinh của mẹ anh là vô bờ bến. Nếu em thật sự yêu anh th́ nên b́nh tâm lại , không nên trách cứ mẹ anh. Có thể lời nói không khéo léo của mẹ anh khiên'' em hiểu lầm chứ thật ra mẹ anh rất tốt. Cần phải mềm mỏng chút Chiêu Dung ạ. V́ t́nh yêu của chúng ta , không lẽ em không thể vượt qua cái tôi của ḿnh. Nếu em thật sự thương mẹ anh th́ làm sao mẹ anh có thể ghét bỏ em được.

cô rút tay khoi? tay của anh, giọng buồn tênh :

- Mẹ anh không bao giờ thương em đâu. Em không thể chấp nhận ai đó sỉ nhục em. Cho dù là em yêu anh đến đâu đi nữa.

Đăng Khoa thở dài :

- Em có thể v́ anh chút được không Chiêu Dung. Tại sao em cứ cho là mẹ anh đă sỉ nhục em chứ.

Cô so vai :

- Biết nói thế nào để anh hiểu khi mẹ anh làm ra vẻ tử tế với em , nhưng đằng sau đó là sự hằn học phỉ báng. Mẹ anh không hề muốn em đến nhà anh.

Đăng Khoa nhíu mày :

- Em nên rộng ḷng chút Chiêu Dung ạ. Em đă hiểu lầm mẹ anh và hơi nóng nảy khi giận dữ bỏ về. Em có biết là mẹ anh đă buồn đến độ nào về thái độ xem thường mọi người của em không. Không những vậy, mẹ anh c̣n hoang mang không hiểu đă làm ǵ để em giận như thế. Nếu em nh́n thấy những mon'' ăn mà mẹ anh đă nấu thật công phu để mời em , khi ấy em mới vị tha hơn.

Chiêu Dung kêu lên :

- Mẹ anh không biết lư do tại sao em bỏ về à.Thật là vô lư.

Đăng Khoa hắng giọng :

- Mẹ anh hoàn toàn không biết. Nhưng không sao, mẹ anh vốn là phu, nữ có tấm ḷng bao dung. Nhất định mẹ anh sẽ tha thứ cho em , nếu em mềm mỏng xin lỗi bà.

Sững sờ nh́n Đăng Khoa, Chiêu Dung như hoá đá. Cô mỉm cười cay đắng :

- Tha thứ cho em nếu em xin lỗi. Thật là không thể tưởng tượng nổi. Em không bao giờ xin lỗi cả. V́ chính mẹ anh mới là người có lỗi. Tại sao em phải cần sự tha thư" của mẹ anh. Mẹ anh không có đủ tư cách để tha thứ cho em đâu. Chính mẹ anh đă cố t́nh gây nên sự đổ vỡ rồi lại giả vờ không biết ǵ cả.

Đăng Khoa giận dữ :

- Chiêu Dung !

Cô khựng lại, sợ hăi nh́n anh. Anh rắn giọng :

- Tôi cấm cô xúc phạm đến mẹ tôi. Cho dù tôi yêu cô đến độ nào đi nữa , cho dù cô là tất cả đối với tôi th́ tôi cũng không bao giờ cho phép cô nói năng như thế. Cô có biết là mẹ tôi đă hi sinh như thế nào co tôi không. Mẹ tôi là phụ nữ cao thượng , suốt đời v́ tôi. Sống cho tôi. Vui niêm` vui của tôi , buồn nỗi buồn của tôi. Cô phải biết quư trọng con người như thế mới phải chớ.

Chiêu Dung mở to mắt nh́n Đăng Khoa. Hai hàng lệ chảy dài trên má. Cô thổn thức :

- Tôi hiểu rồi.

Vụt đứng dậy, cô bước ra khỏi quán. Đăng Khoa vội vàng nắm lấy vai cô. Anh đổi giọng :

- Chiêu Dung , em nên nghe anh nói. Em đừng bỏ đi như thế.

Cô chua chát :

- Tôi nghe đă đủ rồi.

Đăng Khoa đau khổ nh́n cô :

- Tại sao em cố chấp đến như thế. T́nh yêu của chúng ta, em không nghĩ đến sao. Hăy v́ t́nh yêu của chúng ta, Chiêu Dung ạ.

Cô nhếch môi :

- Anh muốn tôi phải làm ǵ đây ?

Đăng Khoa trầm giong. :

- Hăy đi với anh về nhà xin lỗi me.

Cô đau đớn nh́n anh với vẻ mặt đầy cay đắng :

- Đến nhà anh xin lỗi mẹ anh sao ?

Đăng Khoa mềm mỏng :

- Đúng vậy, nếu em đặt t́nh yêu của chúng ta cao hơn tự ái cuả em.

Cô khép mắt lại , vẻ mặt đầy đau khổ. Giọng cô trôi tuột đi :

- T́nh yêu của chúng ta bắt buộc phải trả giá hết sức phi lư và đắt đến thế sao ? Phải hi sinh cả tự ái lẫn danh dư , ḷng tự trọng của chính ḿnh ?

Đăng Khoa thở hắt thật mạnh :

- Anh không c̣n có cách nào hơn. Ngay chính anh bây giờ cũng dẹp tính cao ngao. của người đàn ông. Chiêu Dung , anh van xin em.

Chiêu Dung suy nghĩ thật lâu rồi nói giọng cương quyết :

- Em không xin lỗi !

Đăng Khoa nghiến răng :

- Cố chấp.

- Chúng ta thà chia tay nhau.

- Em có thể tàn nhẫn như thế sao ?

- Em không có lỗi.

- Hăy v́ anh đi Chiêu Dung !

- Không.

Đăng Khoa buông vai Chiêu Dung ra. Đôi mắt anh đau khổ đến tột cùng. Anh không ngờ là mọi việc c̣n bi đát hơn anh tưởng. Thế là hết.

Cô bối rối nh́n anh. Giọng Đăng Khoa vụn vỡ :

- Chúng ta chia tay nhau. Anh không thể yêu cô gái mà cô ta xem thường mẹ của ḿnh.

Cô đứng lặng nh́n anh. Những ḍng nước mắt rơi lă chă trên má.

Đăng KHoa buồn rầu lững thững đi dọc theo con sông. Bỗng giọng Chiêu Dung khổ sở vang lên :

- Đăng Khoa....

Anh khựng lại , rồi quay đối diện cô. Chiêu Dung nói qua màn lệ :

- Tại sao tôi lại gặp anh. Tại sao tôi lại yêu anh. Tại sao tôi phải đau khổ như thế này.

Đăng Khoa ôm lấy cô trong ṿng tay của anh. Cô nấc lên :

- Tôi sẵn sàng xin lỗi mẹ anh. Tôi sẽ đi với anh nhưng đó không phải v́ tôi có lỗi. Mà chỉ v́ tôi.... quá yêu anh.

Đăng Khoa siết chặt cô trong ṿng tay. Anh hôn lên gương mặt đầm đià nước mắt của cô, giọng đầy xúc động :

- Anh cám ơn em.

Chiêu Dung đứng thật lâu trước gương. Hôm nay cô đến thăm mẹ Đăng Khoa và làm lành với bà. V́ thế, Chiêu Dung muốn mọi thứ phải được chuẩn bị hoàn hảo.

Cô đă chọn chiếc quần tây ống đứng màu nâu , áo sơ mi dài tay màu khói hương cũ kỹ. Bộ áo quần này cô không c̣n mặc , định phế thải từ lâu nhưng chưa có dịp. Với bộ áo quần này , cô hy vọng mẹ Đăng Khoa sẽ hài ḷng v́ chất liệu vải thật dày không chê vào đâu được. Màu sắc lại u tối và buồn.

Nh́n lên đồng hồ treo tường , Chiêu Dung thấy vẫn c̣n sớm. Có lẽ nửa giờ nữa, Đăng Khoa mới đến đón cô.

Cô ngồi xuống bàn và mở máy lạnh. Nóng kinh khủng. Đang là mùa hè và bộ quần áo này làm cô nóng bức thêm.

Dùng chiếc dây thun, Chiêu Dung buộc lại mái tóc chấm ngang vai của ḿnh. Nghe Đăng KHoa nói là mẹ anh chỉ thích những cô con gái có mái tóc dài. Mẹ anh không thích mái tóc cụt ngủn của cô. Thôi th́ đành buộc tạm vậy cho khỏi xốn mắt bà. Sau này, cô sẽ để tóc thật dài cho mẹ anh vui.

o0o

Từ bên ngoài cửa bà Khuê Châu gọi :

- Chiêu Dung... con chuẩn bị xong chưa vậy ?

Bà Khuê Châu bước vào pḥng. Hoàn toan` bất ngờ v́ trước mắt bà không phải là Chiêu Dung hồn nhiên tươi trẻ. Cô mặc bộ áo quần xấu xí , tóc túm lại cụt ngũn như con gà cụt đuôi.

Chiêu Dung lúng túng mỉm cười :

- Mẹ....

Bà Khuê Châu ngạc nhiên :

- Sao con lại mặc bộ đồ khó coi này, mẹ nhớ là bộ đồ này con thường mặc đi lao động ở trường. C̣n toc'' tai nữa. Sao lại cột lên kỳ cục như thế.

Chiêu Dung ngượng ngập :

- Mẹ anh Đăng Khoa không thích chiếc váy trắng mà con mặc hôm trước. Cũng không thích mái tóc của con.

Bà Khuê Châu trân trối nh́n sững Chiêu Dung :

- Tại sao ?

Chiêu Dung nói khẽ :

- Bác ấy bảo chiếc áo mỏng quá và cổ rộng.

Bà Khuê Châu ngán ngẫm lắc đầu. Nếu má Đăng KHoa nhận xét về chiếc áo ấy như thế th́ thật không c̣n chuyện ǵ để nói.

Giọng bà bực dọc :

- Con cột tóc lên như thế cũng chỉ v́ mẹ của Đăng Khoa chê mái tóc rất đẹp của con. Mẹ không thể hiểu được nữa.

Chiêu Dung ỉu x́u gật đầu. Không phải cô thiếu thẩm mỹ. Nhưng để làm vui ḷng mẹ Đăng Khoa cô sẵn sàng biến ḿnh thành con vịt xấu xí.

Bà Khuê Châu thở dài :

- Đăng Khoa đang chờ con dưới nhà , nhưng ba con đang nói chuyện với Đăng Khoa chút v́ vẫn c̣n sớm. Ba con muốn gặp Đăng Khoa để có thể hiểu thêm về người đàn ông mà con chọn lựa.

Chiêu Dung chớp mi. Cô hiểu là ba mẹ cô rất thương cô. Nếu co chọn Luân Vũ, chắc chắn ba mẹ cô không phải thấp thỏm lo lắng khổ sở cho cô như thế này.

Bà Khuê Châu tiến đến cạnh Chiêu Dung và ôm lấy cô , mắt rưng rưng. Dạo này Chiêu Dung gầy hơn trước , không c̣n nhí nhảnh yêu đời.

Từ khi yêu Đăng Khoa, bà thấy Chiêu Dung như biến thành con người khác. Con gái của bà thường đăm chiêu suy nghĩ , có hôm đứng hàng giờ bên cửa sổ với đôi mắt rầu rĩ. Cũng có hôm Chiêu Dung chong đèn đến gần khuya , sáng dậy hàng mi đỏ hoe.

Chiêu Dung đă tâm sự với bà về nỗi niềm của nó. Nó yêu Đăng Khoa. Yêu điên cuồng.

Giọng bà Khuê Châu khắc khoải :

- Mẹ lo cho con quá. Nếu mẹ Đăng Khoa khăc'' nghiệt như thế th́ sau này con sẽ khổ đó. Liệu con có thể chấp nhận được không ?

Chiêu Dung hùng hồn :

- Con đă suy nghĩ thật nhiều về chuyện này rồi. Mẹ Đăng Khoa chỉ là phụ nữ đáng thương. Bà đă hi sinh cả cuộc đời cho Đăng Khoa. Nếu bà yêu thương Đăng Khoa th́ tất nhiên bà yêu thương con. Chỉ cần con mềm mỏng , sống chân thàn với bà th́ con sẽ cảm hoá được bà.

- Mẹ cũng chỉ mong có vậy. Nhưng mẹ rất lo v́ dạo này con gầy v́ mất ăn mất ngủ , con không c̣n là cún con hồn nhiên của mẹ khi xưa.

Chiêu Dung mỉm cười mắt long lanh :

- Sao con có thể măi măi là cún con của mẹ được.Rồi đây con phải lấy chồng. Cho dù con của mẹ gầy đi nhưng điều quan trọng là con đă yêu và được yêu. Con c̣n mong ǵ hơn nữa.Thế là hạnh phúc lắm rồi.

Bà Khuê Châu thở hắt thật nhẹ :

- Nhưng mà con có thấy là con đă yêu cách điên cuồng không ? Con có thể sẵn sàng trở thành con người xấu xí để làm vui ḷng mẹ Đăng Khoa. Mẹ chỉ e điều cố gắng đó không bền không kéo dài được bao lâu , v́ con người ta vốn hướng đến chân thiện mỹ. Con dă cố gắng ép ḿnh , biến ḿnh than`h con người khác với bản chất của con. Mẹ lo sợ sẽ có sự đổ vỡ không tránh khỏi khi ngày nào đó , con chợt nhận ra rằng con đánh mất chính bản thân của con. Điều kinh khủng nhất của con người là đánh mất chính ḿnh.

Chiêu Dung bặm môi lại :

- Bản thân của t́nh yêu đă là sự điên cuồng rồi mà me.

Bà Khuê Châu hắng giọng :

- Không như con suy nghĩ đâu. Như t́nh yêu giữa ba và mẹ chẳng hạn. Không điên cuồng.Đă gần năm như thế. Ba mẹ yêu nhau thật đằm thắm. Yêu là cho , là nhận. Không hiểu sao mẹ có cảm giác là Đăng Khoa thích nhận hơn là cho. Đăng Khoa yêu cầu ở con nhiều thứ quá , trong khi thử hỏi Đăng Khoa đă làm được ǵ cho t́nh yêu của người. Giá như Đăng Khoa thẳng thắn nói chuyện với mẹ câu. ta để đi đến sự hoà hợp giữa bà và con vẫn tôt'' hơn là buộc con phải tự đánh mất con người của ḿnh. Nhiều khó khăn đang đợi con đấy. Không biết rồi đây con gái mẹ sẽ ra sao.

Chiêu Dung mỉm cười , giọng nói đầy tin tưởng :

- T́nh yêu sẽ giúp con vượt qua tất cả. Con cám ơn mẹ , mẹ đừng lo ǵ cả.

Bà Khuê Châu hắng giọng :

- Mẹ cầu chúc con con vạn sự tốt lành.

Chiêu Dung hôn nhẹ trên trán bà Khuê Châu và vui vẻ chào bà. Đăng Khoa đang chờ cô ở dưới nhà.

Đăng Khoa mở cánh cửa pḥng khách. Anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của Chiêu Dung như trấn an cô. Giọng anh âu yếm :

- Mẹ đang đợi em , đừng ngại ǵ cả. Có anh bên cạnh em mà.

Chiêu Dung dạ nhỏ. Cô theo anh đi vào căn pḥng định mệnh mà hôm trước cô đă có dịp đặc chân đến.

Bà Cầm đứng trươc'' mặt cô. Bà mặc chiếc áo nhung mà sẫm , tóc búi cao , trên môi nở nụ cười tươi tắn.

Chiêu Dung bối rối chắp tay :

- Cháu chào bác.

Bà nắm tay cô ân cần :

- Chiêu Dung, cháu lại đây ngồi đi.

Cô líu ríu đi theo bà. Cử chỉ thân mật của bà làm cô an tâm phần nào. Lúc năy trên đường tới đây cô cứ lo sợ là bà sẽ không tiếp cô nữa. Vậy là cuối cùng mọi sự đă tốt đẹp như lời của Dăng Khoa.

An vị trong ghế, Chiêu Dung nh́n bà Cầm giọng rụt rè :

- cháu thành thật xin lỗi bác về chuyện hôm trước.

Bà Cầm nhướng mày :

- Nếu cháu đă thấy lỗi của ḿnh th́ bác cũng sẵn sàng bỏ qua thôi.

Thấy mẹ và Chiêu Dung vui vẻ nói chuyện với nhau, Đăng Khoa tỏ ra rất vui.

Anh nói với Chiêu Dung :

- Chờ anh lát, anh có món quà tặng em.

Lại ra vườn hái hoa tặng cho Chiêu Dung chớ ǵ ! Nh́n theo Đăng Khoa mất hút ở cưa? , bà Cầm hằn họs suy nghĩ.

Nghiêm nét mặt nh́n Chiêu Dung , bà Cầm cười nhạt :

- Đăng Khoa có vẻ chiều chuộng cháu ghê nhỉ.

Chiêu Dung lúng túng im lặng. Đúng ra Đăng Khoa nên ngồi với cô mới phải. Có lẽ anh nghĩ rằng không có sự hiện diện của anh , cô và mẹ anh dễ nói chuyện với nhau hơn cũng nên.

Bà Cầm chăm chú nh́n bộ áo quần Chiêu Dung đang mặc và buông lời nhận xét :

- Chau không thấy bộ quần áo này là tồi tàn sao. Không ngờ hôm nay cháu lại thay đổi cách ăn mặc, bộ đồ tầm thường này khác hẳn phong cách của cô gái con nhà giàu. Mặc như thế cháu có thấy ngai. ǵ không ?

Chiêu Dung rụt rè hỏi :

- Bác không thích cháu mặc y phục như thế này à ?

Bà Cầm quắc mắt lên :

- Ta chẳng thích cô, thế thôi. Cho dù cô mặc chiếc váy sang trọng hay bộ quần áo tồi tàn th́ cô là kẻ sẽ làm khổ con trai của ta bằng nhan sắc của cô. Cô không thấy đó sao , bất chấp sự có mặt của ta nó vẫn bổ nhào đi ra vườn hái hoa tặng cô. Nếu nó cưới cô, sau này nó sẽ bị chi phối tất cả mọi chuyện. Một người đàn ông quỵ lụy v́ cô gái đẹp không phải là điều tốt đâu. Ta đă nói với nó câu nói ấy hàng trăm lần rồi.

Chiêu Dung thở nhẹ :

- Vậy cháu phải làm ǵ để bác chấp nhận cháu.

Bà Cầm nhếch môi. Bà chỉ cần cô gái nhan sắc tầm thường và không tính cách. Chiêu Dung là cô gái có tính cac''h. Bà sẽ không bao giờ áp đặt được suy nghĩ của bà lên người con gái như Chiêu Dung. Những ǵ mà Chiêu Dung đang cố gắng làm vui ḷng bà cũng không thể làm bà hài ḷng.

Bà đă hi sinh cả cuộc đời cho Đăng Khoa, bà không muốn người phụ nữ nào quan trọng hơn bà trong trái tim Đăng Khoa.

Giọng bà sắc lạnh :

- Ta không bao giờ chấp nhận cô. Không lư do, không giải thích.

Chiêu Dung khẽ cắn môi, giọng khổ sở :

- Cháu và anh Đăng Khoa rất yêu nhau. Mong bác hiểu.

Bà Cầm nhún vai :

- Không ngờ giáo sư Lưu lại có cô con gái bạo dạn si t́nh đến mức không biết tự ái. Nếu ta là cô, ta đă không đặt chân đến đây lần thứ. Cô là thứ cột đi t́m trâu. Ta có muốn mời cô đến đây đâu. Chẳng qua v́ Đăng Khoa si mê cô cách ngu ngốc nên ta mới nhượng bộ với nó.Ta đưa ra lời mời với ư nghĩ không bao giờ cô hạ ḿnh đến đây. Nếu cô có chút tự trọng.

Chiêu Dung đau đớn nh́n bà Cầm. Cô kêu lên :

- Cháu đă lầm. Cháu lầm bác là phụ nữ cao thượng.

Bà Cầm the thé :

- Đồ vô giáo dục , ông Lưu và bà Khuê Châu dạy cô như thế sao. Cha mẹ cô coi bộ cũng là thứ không ra ǵ. Cô là thứ con gái người ta không muốn mời vẫn cứ đến. Cô đă quyến rũ con trai của tôi. Cút đi.

Chiêu Dung giận đến trào nước mắt :

- Tôi sẽ không bao giờ gặp lại bà thêm lần nữa đâu. Bà là con người ích kỷ, hồ đồ. Bà nói bà thương Đăng Khoa nhưng thật ra bà chỉ thương bản thân bà. Bà không hề thương Đăng Khoa. Nếu không , bà đă không sử xự như thế. Bà có biết là bà đă làm cho Đăng Khoa đau khổ đến độ nào không.

Đăng Khoa bước vào với bó hồng bạc đang hé nụ. Nh́n thấy cảnh tượng trên, anh thảng thốt kêu lên :

- Chiêu Dung...

Bó hồng rơi trên thảm đỏ.

Đăng Khoa nắm hai vai Chiêu Dung lắc mạnh :

- Em điên rồi sao ?

Bà Cầm đưa tay đấm vào ngực :

- Đăng Khoa. Mẹ nuôi con bao nhiêu năm nay để con đi yêu đứa con gái vô giáo dục dám sát mạt mẹ sao.? Con là đứa bất hiếu. Con hăy đi ra khỏi nhà với đứa con gái tồi tệ này đi. Nó đă mắng chửi mẹ không tiếc lời.

Đăng Khoa tức tối nh́n Chiêu Dung :

- Tại sao em hỗn hào như vậy chứ ?

Chiêu Dung chua chát :

- Tôi sợ mẹ anh.Thật là kinh khủng , có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng nổi.

Bà Cầm rít lên :

- Đồ vô giáo dục.

Chiêu Dung nh́n thẳng vào mặt bà Cầm :

- Bà là con người ích kỷ và ác độc.

Đăng Khoa giận dữ quát Chiêu Dung :

- Anh không ngờ em... thiếu giáo dục đến như thế.

Chiêu Dung nhướng mày :

- Tôi cấm anh.

" Bốp " Đăng Khoa không dằn được , anh vung tay lên giáng cho Chiêu Dung cái tat'' thật mạnh khiến cô lảo đảo phải tựa vào ghế.

Khuôn mặt bà Cầm hả hê.

Chiêu Dung đau đớn nh́n Đăng Khoa , giọng lạc đi.

- Anh đánh tôi à ?

Cô quay nh́n bà Cầm rồi nh́n Đăng Khoa và chạy nhanh ra cửa.

Sau mấy giây sững sờ , Đăng Khoa như sực tỉnh. Anh thảng thốt gọi :

- Chiêu Dung... Chiêu Dung...

Nhưng bà Cầm đă lạnh lùng nắm lấy cánh tay anh :

- Hăy để cho nó đi khuất mắt. Mẹ không bao giờ tha thứ cho nó.

Thất thểu đi trên đường , nước mắt Chiêu Dung tuôn ra như mưa. Cô lang thang từ phố này đến phố khác. Về nhà bây giờ ư ? Chiêu Dung đau khổ lắc đầu. Ba mẹ cô có lẽ đang chờ cô trở về với bộ mặt hoan hỉ như lúc ra đi. Cô cũng không muốn ghé đến nhà anh Nhật Quang và chị Minh Hiền. Họ đang sống trong không gian màu hồng. Sự có mặt của cô vào lúc này sẽ làm hoen ố hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Chiêu Dung đi như vô định.

Chợt có tiếng gọi nàng mừng rỡ :

- Chiêu Dung...

Cô lặng người. Trước mặt cô là Luân Vũ. Đă lâu lắm rồi cô tránh mặt anh. Gặp anh trong hoàn cảnh như thế này cô càng tủi hổ.

Giọng Luân Vũ thắc thỏm :

- Sao em lại khóc ? Có chuyện ǵ thế Chiêu Dung ?

Nước mắt chảy ṿng quanh thay cho câu trả lời. Luân Vũ dịu dàng đặt tay lên vai cô như sự chia sẻ. Hất hàm về chiếc Su đang dựng gần đó, anh nói khẽ :

- Lên xe anh chở về nhà.

Chiêu Dung hốt hoảng :

- Không. Em không muốn về nhà lúc này. Anh cứ đi đi, để mặc em.

Luân Vũ xót xa nh́n cô. Chưa bao giờ anh thấy cô thảm hại đến thế. Bộ áo quần xấu xí và tóc cột túm lại dài không ra dài, ngắn không ra ngăn''. Hai mí mắt sưng đỏ. Có lẽ cô đă khoc'' rất nhiều.

Anh trầm giọng bảo :

- Sao anh có thể để mặc em trong tâm trạng buồn phiền như thế này được. Lên xe đi. Không về nhà th́ có thể đi đến nơi nào đó , anh đóan rằng em đă đi bộ lâu lắm rồi. Em rất mệt , cần pha/i được chăm sóc và nghỉ ngơi.

Chiêu Dung giọng khổ sở :

- Anh tốt với em chi vậy. Cứ mặc kệ và đáng kiếp em đi. Đừng bận tâm đến em nữa. Những ǵ em gieo th́ hăy để em gặt. Em là con ngốc hiếu thắng ,không đếm xỉa ǵ đến lời khuyên của mẹ cha.

Luân Vũ vẻ mặt buồn rầu :

- Em không xem anh là người thân sao Cún con ?

Cún con. Sói xám. Kỷ niệm ngọt ngào. Chiêu Dung bật khóc nức nở :

- Đưng` gọi em là Cún con nữa. Cún con đă chết trong kư ức đẹp của anh rồi , không đáng để anh nhớ đến nữa. Em chỉ là Chiêu Dung với quả tim xốc nỗi, kiêu hănh.Để rồi chết v́ sự kiêu hănh ấy.

Luân Vũ trầm giọng :

- Măi măi em vẫn là Cún con của anh. Ngồi lên xe đi Chiêu Dung. Rồi em sẽ cảm thấy nỗi buồn qua đi rất nhanh. Con người không thể sống hoài với nỗi buồn.

Cô thở dài hiu hắt.

Chiếc Su được Luân Vũ chạy thật chậm. Qua những con đường xa lạ và cuối cùng dừng trước ngôi nhà có trồng nhiều tigôn trắng. Nhiều đến nỗi Chiêu Dung phải ngẩn người ngắm nh́n , tạm vứt nỗi buồn sau lưng.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô trước ngôi nhà màu trắng không lộng lẫy lắm nhưng thanh nhă và đẹp. Luân Vũ hắng giọng :

- Nhà của anh.

Cô nh́n anh với vẻ hối lỗi. Cô chưa đến đây lần nào như đă hứa với mẹ anh. Lẽ ra th́ cô phải đến thăm bác Mỹ Thoại và anh từ lâu , thế mà tệ thật chưa bao giờ cô đến đây. V́ thế, mới không biết mùa này là tigôn trắng có rất nhiều, không phải như Đăng Khoa đă bảo.

Luân Vũ mở khoá công?. Giọng anh dịu dàng :

- Anh c̣n nhớ rất rơ là em rất thích dùng tigôn trắng để chơi tṛ cô dâu.

Cô chớp mắt. Những ǵ liên quan vê cô, anh đều nhớ rât rơ.

Luân Vũ trầm giọng :

- Tiếc là mẹ anh về quê thăm họ hàng vài ngày. Mẹ anh vẫn nhắc đến em luôn. Nếu bây giờ có mẹ anh ở nhà, có lẽ mẹ anh rất vui khi gặp em.

Ngồi trong căn pḥng khách ấm cúng của anh. Chiêu Dung ủ rủ như con mèo ướt sau cơn mưa giông.

Luân Vũ ân cần :

- Anh pha cho em ly sữa nhé.

Cô rầu rĩ lắc đầu :

- Đừng lo cho em mà.

Anh đứng dậy, giọng đầy yêu thương :

- Anh biết là em đang mệt và đói. Chờ anh lát nhé.

Mặc cho cô phản đối , Luân Vũ vẫn pha ly sữa đầy. Đặt trươc'' mặt cô. Luân Vũ dỗ dành :

- Nghe lời anh đi Chiêu Dung, kẻo anh buồn.

Cô rưng rưng nước mắt nh́n Luân Vũ khuấy nhẹ ly sữa. Tiếng th́a lanh canh chạm vào ly nghe như điệu nhạc.

Hớp ngụm sữa nhỏ, nghe nỗi buồn thấm tận tim. Cô yêu Đăng Khoa đến cuồng điên. Vậy mà anh đă tàn nhẫn tát cô. Xoa nhẹ tay lên má vẫn c̣n cảm giác rát bỏng. Từ tâm hồn.

Giọng trầm buồn, Chiêu Dung nhếch môi cay đắng :

- Lẽ ra th́ em không nên đến đây làm phiền anh. Anh cho em về nhà đi.

Luân Vũ dịu dàng :

- Anh sẽ chở em về , nhưng chỉ sau khi em lấy được quân b́nh. Em không sợ ba mẹ em buồn khi thấy em như thế này sao.

Im lặng thật lâu , Luân Vũ lên tiếng :

- Có phải những giọt nước mắt của em là chuyện em với.... Đăng Khoa ?

Chiêu Dung khép mắt đau khổ , cô chậm răi gật đầu với tâm trạng vô cùng chán ngan''. \ Một cảm giác vỡ vụn. Luân Vũ cố không bật tiếng thở dài.Thật không có ǵ buôn hơn nữa yêu cầu Chiêu Dung xác nhận anh chỉ là kẻ ngoài cuộc. Cô đă khóc v́ đau khổ , đă khóc v́ Đăng Khoa.

Chuông điện thoại đổ dài....

Luân Vũ vội đứng dậy. Anh trầm giọng bảo Chiêu Dung :

- Xin lỗi , chờ anh chút.

Anh nhấc máy lên :

- Alô.... Tôi đây....

Đầu dây là giọng Đăng Khoa :

- Tôi muốn biết Chiêu Dung có ở chỗ anh không ? Có phải anh đă lợi dụng cơ hội này để nhảy vào cuộc không ?

Luân Vũ lặng người. Vẻ mặt tức giận, anh nói như quát :

- Tôi sẽ không bao giờ trả lời bất kỳ câu hỏi nào như thế.

Đăng Khoa hằm hè :

- Mày định quyến rũ Chiêu Dung à. Đồ cơ hội. Tao muốn xin lỗi Chiêu Dung. Tao đă lùng sục t́m Chiêu Dung khắp nơi nhưng không thấy. Chắc chắn là Chiêu Dung đang ở chỗ của mày. Mày phải cho tao gặp Chiêu Dung , nếu mày biết điều.

Luân Vũ giận dữ :

- Chiêu Dung đang ở đây. Nhưng có đồng ư gặp kẻ thiếu lịch sự như anh hay không là quyền của Chiêu Dung.

Luân Vũ đặt ống nghe xuống bàn.Anh đi đến chỗ Chiêu Dung đang ngồi ủ rũ và trầm giọng :

- Đăng Khoa muốn gặp em.

Chiêu Dung như bật người lên, cô thảng thốt :

- Sao anh ta lại biết em ở đây.

Luân Vũ so vai :

- Anh không biết. Có thể là Đăng Khoa đă nh́n số máy của anh ở danh bạ điện thoại và gọi đến ḍm chừng.

Chiêu Dung co rúm người lại :

- Em không muốn gặp Đăng Khoa nữa , em căm thù anh ta.

Dịu dàng đặt tay lên vai Chiêu Dung, Luân Vũ cố ngăn nỗi cay đắng gậm nhấm tâm hồn anh :

- Có thể là em đang giận nên em nói như thế. Anh biết là em... rất yêu Đăng Khoa.

Chiêu Dung chua chát :

- Đăng Khoa đă đánh em , anh có tin là điều đó đă xảy ra không ?

Luân Vũ ngạc nhiên tột độ :

- V́ sao ?

Chiêu Dung thở hắt thật mạnh :

- Anh ta sùng bái mẹ anh ta đến mức mù quáng. Để làm vui ḷng bà, Đăng KHoa đă đánh em.

Luân Vũ ngồi phịch xuống ghế. Anh yêu Chiêu Dung.Cho dù cô không hề yêu anh th́ anh vẫn cầu mong cho cô hạnh phúc với người cô yêu. Đăng Khoa thật thô lỗ. Anh có thể hiểu phần nào qua cuộc điện đàm ngắn với anh lúc năy.

Chiêu Dung vụt đứng dậy đi đến bên chiếc máy điện thoại. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Luân Vũ, cô mím môi đặt ông'' nghe vào bàn máy. B́nh thản cắt đứt sự liên lạc của Đăng Khoa.

Quay lại nh́n Luân Vũ, Chiêu Dung hỏi qua hai hàng nước mắt :

- Anh có con` giữ nguyên lời cầu hôn của anh với em không ?

Luân Vũ sững sờ nh́n cô.Giọng anh đầy đau khổ :

- T́nh cảm của anh với em bao giờ cũng nguyên vẹn Chiêu Dung phán :

- Nếu em bảo rằng em nhận lời cầu hôn của anh , anh nghĩ sao ?

Cô gắng tự chủ, Luân Vũ khàn giọng :

- Em đang trải qua cú sốc lớn. Dù yêu em cách mấy anh cũng khuyên em là nên b́nh tâm trở lại. Mọi quyết định của em giờ này đều sai lầm. Khi hối tiếc th́ đă muộn.

Chiêu Dung nhướng cao mày :

- Em đă suy nghĩ kỹ rồi. Hoặc là em sẽ là vợ anh , hoặc là em sẽ đi thật xa. Đi rất xa, không ai có thể t́m được em nữa. Có thể rồi đây anh sẽ không bao giờ thấy hiện diện trên đời cô gái tên là Chiêu Dung. Cún con của anh.

Luân Vũ vẻ mặt đau khổ :

- Có thật là em cần đến anh không , em nói đi Chiêu Dung. Anh sẽ làm tất cả điều ǵ em yêu cầu.

Cô ngửa mặt lên nhà phán :

- Em muốn làm vợ anh.

Luân Vũ đặt tay lên vai cô. Rồi không kềm được cảm xúc đang dâng lên thật mạnh mẽ, anh ôm cô trong ṿng tay ấm áp của anh. Anh chờ đợi câu nói này đă lâu lắm rồi. Anh yêu cô. Yêu cô đến tận cùng con tim.

Chiêu Dung tựa cằm vào vai Luân Vũ , hai ḍng nước mắc chảy dài trên má cô.

- Hai người quay lại hôn nhau đi để tôi bấm máy !

Phương Anh cười khanh khách. Cô đang dẫn Chiêu Dung đứng sát với Luân Vũ và tinh quái đưa ra đề nghị như thế.

Đám cưới của Luân Vũ và Chiêu Dung đươc. tổ chức thật tưng bừng trong khách sạn cap cấp của Thanh` phố. Gần ngàn quan khách , bạn bè.

Mối quan hệ rộng răi của giáo sư Lưu , bà Khuê Châu và Mỹ Thoại cùng bạn bè cô dâu chú rễ đă đẩy con số khách mời lên đến con số chóng mặt.

Aó cưới cô dâu được Luân Vũ đặt may tại nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Pháp. Trong những chiếc serré ấy , Luân Vũ thích nhất là chiếc áo màu trắng mà anh đă chọn kiểu cho cô.

Váy dài đúng thước , phải có cô bé trạc độ tuổi mặc áo voan hồng nâng vạt của chiếc váy là là trên mặt đất. Ṿng bụng được may thật bó, ôm sát chiếc eo thon thả của cô. Và ngay tại ṿng eo gợi cảm ấy là đóa cúc rối thật lớn màu vàng sậm.

Chiếc áo c̣n có vẻ diễm lệ Ở phần sau lưng. Nhát kéo của người thợ tao. mốt chuyên nghiệp của thành Phương Anhris đă khoet'' chiếc áo thành ṿng cung dài và rộng vừa phải, đủ để mọi người chiêm ngưỡng bờ vai và chiếc lưng thanh tú ngọc ngà của Chiêu Dung.

Mọi người háo hức nh́n cô dâu v́ cô vừa trẻ vừa đẹp. Tuổi thanh xuân của cô chỉ mới bắt đầu.

Luân Vũ trong bộ veston cũng màu trắng. Anh mặc complet rất đẹp. Mạnh mẽ, quyến rũ.Những cô gái trong bàn tiệc chợt trỗi dậy niềm hối tiếc khi anh không c̣n là người đàn ông tự do.

Từ giờ phút này anh đă thuộc về cô gái có nét đẹp kiêu sa thanh khiết. Họ không phải là đối thủ tương xứng của cô.

Phương Anh đẩy Chiêu Dung sát vào người Luân Vũ thêm chút nữa. Cô kêu lên :

- Trời đất, sao người cách xa nhau cả cây số vậy. Cười lên nha , Phương Anh chớp ảnh cô dâu chú rể đây. Rồi, Pô khác nè. Hôn nhau đi, cứ xem thiên hạ là những người thuộc hành tinh khác.

Chiêu Dung nguyt'' yêu Phương Anh. Để chuẩn bị cho đám cưới thật tưng bừng vui vẻ này. Luân Vũ đă gọi sẵn gần chục thợ ảnh đâu có nhờ Phương Anh mà nhỏ bạn cô làm rộn. Hết yêu cầu cô phải thế này đến yêu cầu cô phải thế khác.

Không biết Luân Vũ đă tranh thủ hôn cô bao nhiêu cái theo yêu cầu của cô " phó nháy " này rồi.

Luân Vũ âu yếm hỏi Chiêu Dung :

- Em có mệt không ?

Cô khẽ chớp mắt. Nh́n thấy gương mặt sung sướng của ba mẹ cô và anh Nhật Quang cùng chị Minh Hiền th́ cô cũng chẳng c̣n thấy mệt nữa. Tất cả đều vui. Bác Mỹ Thoại - Không từ nay bà là mẹ chồng của cô rồi - lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười trên môi.

Cô không vui. Nhưng cô biết giấu nỗi buồn của ḿnh tận đáy tim. Vui, buồn của cô giờ đây không c̣n ư nghĩa nữa. Vậy th́ buồn làm ǵ để tim nhói lên và nụ cười của ba của mẹ hiu hắt.

C̣n Luân Vũ, cô hiểu rằng anh đang là người đàn ông hạnh phúc nhất hành tinh. Anh yêu cô tha thiết. Anh là người đàn ông cao thượng. Anh đă cưới cô là v́ cô hơn là v́ anh.

Anh muốn làm cô vui.

Thôi nhé Chiêu Dung. Từ nay mi đă là người của Luân Vũ. Hăy yêu Luân Vũ. và trở thành người vợ hiền ngoan. Hăy quên Đăng Khoa đi. Đó chỉ là kỷ niệm buồn. Đừng bao giờ luyến tiếc những tháng ngày không vui.

Luân Vũ choàng tay lên vai Chiêu Dung thân mật cùng cô đi đến tưn`g bàn nhận lời chúc tụng của mọi người. Những ngôn từ thật đẹp , thật mỹ miều. Hạnh Phúc. Hạnh phúc.

Tất cả những người đến chung vui đều lập đi lập lại :

Hạnh Phúc.

Đám cưới của Chiêu Dung kết thúc vào lúc gần nữa đêm.

Bước đến cạnh Chiêu Dung , Luân Vũ định ôm cô vào ḷng nhưng Chiêu Dung đă hắng giọng hỏi :

- Anh có thể giúp em việc này được không ?

Anh mỉm cười :

- Anh phải làm ǵ đây ?

Cô chớp mi :

- Em nhờ anh tháo mấy chiếc kẹp trên đầu xuống.

Gỡ nhẹ những chiếc kẹp xước trên đầu Chiêu Dung. Luân Vũ bỗng kêu lên :

- Sao.... nhiều vậy em , có đến gần cả trăm chiếc.

Cô cười khẽ :

- V́ tóc của em ngắn , muốn bới lên th́ phải dùng nhiều kẹp.

Luân Vũ cười. Anh hóm hỉnh trêu :

- Em không bới lên vẫn đẹp kia mà. Nếu biết vậy , anh đă bảo với em là không cần đến trăm chiếc kẹp cho kiểu tóc đâu.Kiểu tóc chấm vai hiện nay của em đă là kiểu toc'' đẹp nhất.

Cả anh và cô cùng cười.

Cuối cùng th́ tất cả những chiếc kẹp cũng được gỡ xong. Chiêu Dung lúng túng tránh ánh mắt nồng ấm của Luân Vũ.

Thật dịu dàng, anh ôm lấy cô trong ṿng tay.Rồi hôn thật khẽ lên mái tóc thơm tho của cô.

Chiêu Dung mím môi đẩy Luân Vũ ra khi đôi môi của cô lướt nhẹ lên môi cô. Một cảm giác lạnh lùng đang đến trong cô. Ân hận ?

Trời ạ. Tại sao cô lại nghĩ đến Đăng Khoa vào lúc này. Phải chăng cô không thể nào xoá được h́nh ảnh của Đăng Khoa đă khắc vào tim.

Nhận lời cầu hôn của Luân Vũ phải chăng cô đă lâm`. Cô vẫn c̣n yêu Đăng Khoa. Sẽ măi măi yêu Đăng Khoa. Làm sao quên được Đăng Khoa khi cô đă từng khổ sở , cuồng điên v́ yêu anh.

Đang say đắm hôn cô , Luân Vũ chợt khựng lại. Anh buông cô ra và nh́n lên gương mặt đau khổ của cô. Đôi môi giá lạnh và vẻ ân hận đầy tuyệt vọng của Chiêu Dung đă nói lên tất cả.

Chiêu Dung tránh ánh mắt Luân Vũ. Cô nói giọng khổ sở :

- Xin lỗi , Luân Vũ cảm thấy đắng ngắt ở cổ. Anh khẽ nói :

- Em vẫn chưa quên Đăng Khoa được sao Chiêu Dung ?

Cô cắn chặt môi đến rướm máu :

- Tha lỗi cho em.

Luân Vũ trầm giọng :

- Hăy quên anh ta đi. Đăng Khoa sẽ đem đau khổ đến cho em.

Úp mặt vào hai tay. Chiêu Dung nấc lên :

- Em là con người đáng ghét. Em cũng chẳng hiểu được là tại sao em lại nghĩ đến Đăng Khoa vào lúc này.

Luân Vũ cảm thấy đau nhói ở tim. Câu trả lời thật đơn giản , Chiêu Dung vẫn c̣n yêu Đăng Khoa.Anh chỉ là kẻ ngoài cuộc. Trong trái tim cô không hề có chỗ cho anh.

Bước đến cửa sổ nh́n ra bầu trời đen kịt. Mây đen từ đâu kéo về. Những ngôi sao lặn mất. Bầu trời không trăng không sao. Luân Vũ thở dài đau khổ.

Chiêu Dung đang trong ṿng tay của anh nhưng thực ra cô chưa bao giờ là của anh cả.

Hôn nhân ? Anh đang ràng buộc cô bằng khế ước vô giá trị. Thứ giá trị nhất là t́nh yêu th́ anh lại trắng tay.

Chiêu Dung buông tay ra. Mi mắt đỏ mọng lên , cô nói giọng khắc khoải :

- Hăy tha lỗi cho em , lẽ ra th́ em không nên làm vợ của anh. Có lẽ anh cũng chẳng mong có cô vợ mà cô ta không bao giờ yêu thương ḿnh.

Luân Vũ quay lại nh́n Chiêu Dung. Anh cố ḱm tiếng thở dài :

- Anh có thể làm ǵ cho em, em nói đi.

Chiêu Dung sụt sịt :

- Hăy cho em thêm thời gian nữa. Em muốn đến với anh bằng t́nh yêu bền vững, không dối lừa. Hăy tha thứ cho em khi h́nh bóng của Đăng Khoa vẫn c̣n ngự trị trong trái tim ngốc nghếch của em.. Đừng hôn em khi em ..không yêu anh. Xin đừng hôn em.

T́nh yêu. Phù phiếm. Luân Vũ chua chát nghĩ thầm. Có lẽ măi măi, sẽ không bao giờ anh chiếm hưũ được trái tim kiêu hănh của Chiêu Dung.

Anh bước đến trước mặt Chiêu Dung và tay ôm lấy vai cô. Nh́n sâu vào đáy mắt long lanh nhoà lệ. Luân Vũ giọng đau đớn :

- Tôi không ép em phải gồng ḿnh hôn đâu. Chiêu Dung , em có biết là em làm tôi đau khổ đến độ nào không ?

Cô bặm môi lại để khỏi bật lên nấc. Cô chợt căm ghét bản thân ḿnh hơn bao giờ hết. Tại sao cô lại không yêu Luân Vũ. Tại sao cô lại hoài nhớ về Đăng Khoa phủ phàng tàn nhẫn, ích kỷ.Tại sao cô lại kết hôn với Luân Vũ để rồi đẩy anh và cả cô vào t́nh thế khó khăn không dễ ǵ giải quyết.

Luân Vũ buông người ngồi phịch xuống giường. Cả thân người cao lớn cuả anh như đổ gục xuống...

o0o


 

Pages Previous  1  2  3  Next