Yêu   Chu Tử Pages Previous  1  2  3  Next   
Phần II - 1

- Mười một giờ rồi! Em có vào bệnh viện thăm Ba không?
- Có chứ!
Huyền mở tủ lấy áo mặc. C̣n Diễm nh́n em, bất giác thở dài, nghĩ tới những biến cố vừa rồn rập tới gia đ́nh ḿnh, làm đảo lộn nếp sống, rung chuyển mọi tâm hồn...
Bởi v́, chỉ một ngày sau khi ở Đà Lạt về, Ḥa đă biết tất cả sự thực về chuyện Thúc mê Hằng, và trái với sự dự đoán củ mọi người, Ḥa không ghen ầm ĩ, không trách móc, không than văn. Bà đóng cửa buồng, nằm luôn hain ngày hai đêm,

không ăn, không tiếp ai, không nói chuyện với ai, không nói một nửa lời với Thúc, không nói cả với các con. Không khí trong gia đ́nh Thúc đột nhiên nặng trĩu, im lặng, buồn thảm hơn là nhà có đám ma.
Ngày thứ ba, Thúc đột nhiên bị thổ huyết phải đưa tới bệnh viện Ḥng Bàng v́ thầy thuốc bảo Thúc bị thủng phổi. Có nhẽ v́ sau mấy ngày liên miên, ngụp lặn trong mối t́nh “hồi xuân”, tiếp theo là những đêm thức suốt sáng v́ bị lo nghĩ và hối hận rày ṿ, Thúc đă kiệt lực và lâm trọng bệnh...
Thấy Thúc phải đi bệnh viện, Ḥa trở dậy, bà làm đầy đủ bổn phận người vợ, người mẹ của ḿnh, nhưng vẫn lạnh lùng, vẫn nghiêm nghị, chỉ nói những điều cần nói, chỉ săn sóc chồng những điều cần săn sóc...
Bà đánh điện tín gọi Uyển và Diễm trở về. Bà bắt đầu áp dụng một phương pháp trị gia rất nghiêm. Tất cả bốn người con đều len lét, đi đâu một vài phút đều phải xin phép. Không khí vui vẻ, đầm ấm trong gia đ́nh không c̣n nữa. Bởi v́, mặc dầu Thúc lâm bệnh, Ḥa vẫn chưa hết giận chồng, giận con. Cơn ghen của bà thật ghê gớm, v́ Ḥa là người đàn bà yêu chồng, ghen với chồng đến mực độ thà để chồng ḿnh chết đi, c̣n hơn là để chồng yêu người khác. Không những thế, Ḥa lại cho rằng Thúc mê bà Hằng thực sự, chứ không phải chỉ yêu lăng nhăng! Ư tưởng đó làm cho Ḥa càng thêm xa vắng, im ĺm...
Mặc áo xong, Huyền hỏi chị:
- Em lên hỏi mẹ xem mẹ có đi không nhé?
- Ừ, nhưng nếu mẹ ngủ, th́ đừng đánh thức mẹ dậy. Đến chiều mẹ vào thăm cũng không sao!
Huyền rón rén lên buồng mẹ, thấy mẹ nằm ngửa, mở mắt to nh́n lên trần nhà, Huyền chưa dám nói ǵ, th́ Ḥa lên tiếng hỏi:
- Các con vào thăm Ba hả?...
- Dạ. Thưa mẹ có đi không ạ?
- Các con vào trước đi. Mẹ nằm nghĩ độ một giờ nữa, mẹ sẽ vào...
- Vậy chúng con xin phép, chúng con đi trước...
Rồi Huyền lại rón rén xuống dưới nhà... và hai chị em lặng lẽ ra đi...
...
Tới bệnh viện, Diễm và Huyền đă thấy Uyển và Tuyết ngồi bên cạnh Thúc...
Thúc cười rất tươi, hỏi con:
- Má các con hôm nay không vào thăm Ba à?
- Dạ, má sẽ tới sau!
Gương mặt Thúc xanh xao, mệt mỏi, mắt trũng, môi nhợt, nhưng bề ngoài Thúc luôn luôn vui vẻ, có nhẽ để các con khỏi buồn. Chàng như người đi phiêu lưu từ xa mới về, hoặc như người sắp đi phiêu lưu một chuyến cuối cùng, nên đối với các con, chàng muốn nói với mỗi người một câu vồn vă, chàng muốn có một cử chỉ âu yếm với mỗi người con, chàng nh́n đứa con nọ mỉm cười, rồi nh́n đứa con khác mỉm cười...
- Các con đoán chừng độ bao nhiêu lâu nữa th́ má các con hết giận Ba?
Tuyết nhanh nhẩu trả lời:
- Con chắc cũng c̣n hơi lâu... Nhưng cần nhất là Ba sớm b́nh phục đi. Rồi thế nào má chẳng hết giận...
Thúc xoa lên đầu con gái, cười hồn nhiên:
- Dĩ nhiên là Ba sẽ b́nh phục... Nhưng trong lúc mẹ các con chưa tới đây, bố con ḿnh cũng nên hội ư làm thế nào cho má các con sớm hết giận...
Thúc ngừng một lát, rồi tiếp:
- Về phần Ba, Ba hứa với các con là sẽ chấm dứt cái chuyện bà Hằng... Điều Ba lo là cho các con!
- Sao lại cho các con?
- Bởi v́ lần này th́ nhất định má các con bắt các con phải lấy chồng! Nhất là Uyển và Diễm!... Vậy các con nghĩ sao?
Uyển cười:
- Về phần con, Ba khỏi lo. Bất cứ lúc nào cần phải lấy chồng, con cũng có thể làm vui ḷng má được!
- Con lấy ai?
Uyển vẫn cười, tuy cái cười hơi nhiễm về chua chát:
- Con chưa định lấy ai cả, chưa “yêu” ai cả... Nhưng con có ba, bốn người vẫn theo đuổi con, và con không phải là không có cảm t́nh với họ. Nếu cần, con sẽ viết tên bốn người vào bốn mảnh giấy, rồi rút thăm, trúng người nào, con lấy người đó...
Thúc ph́ cười, nói trêu con:
- Thế sao con không mời cả bốn người tới để họ “oằn tù t́” với nhau cho công bằng...
Nhưng ai mà lắm thế con?
Tuyết đỡ lời:
- Con biết cả. Để con kể Ba nghe nếu chị Uyển đồng ư!
- Ừ! Em kể dùm chị!
- Vậy th́... có tất cả bốn ông... Đứng đầu danh sách là nhà triệu phú chủ tiệm thuốc Âu Mỹ, chủ hăng xuất nhập cảng Hưng Phát: anh Hưng Phát theo đuổi chị Uyển bền bỉ nhất, ngoan ngoăn nhất! Thứ hai là ông giảng sư đại học Huỳnh Hoài, ông này th́ trí thức lắm, nhưng phải góa vợ và hơi lẩm cẩm. Thứ ba là anh sinh viên luật khoa Hướng, bạn học cùng lớp của chị Uyển, anh Hướng th́ vừa nghèo, vừa kém vế, nhưng có duyên ngầm... Và sau rốt là nhà thầu khoán Mạnh Nha...
Thúc gật gù:
- Ông Mạnh Nha th́ Ba biết! Cả ông Huỳnh Hoài và Hưng Phát nữa! Duy có Hướng là Ba chưa gặp mặt lần nào!
Tuyết hỏi luôn:
- Vậy ư kiến của Ba ra sao?
Thúc lắc đầu:
- Chủ nghĩa của Ba vẫn chỉ là chủ nghĩa “ba phải”. Nên đối với cả ba người mà Ba biết, Ba thấy đều “được” cả...! Cần nhất là ư kiến của Uyển... Ba chỉ mong các con t́m thấy hạnh phúc trước khi Ba...
Thúc định nói “trước khi Ba nhắm mắt”, nhưng chàng ngừng lại, âu yếm nh́n bốn đứa con...
Huyền hiểu là Thúc định nói ǵ, nên nàng chớp mắt nh́n đi chỗ khác...
Từ sau cái buổi Thúc ngủ lại nhà Hằng, mê Hằng, rồi đi Vũng Tàu với Hằng, Huyền vẫn không ngớt bị rày ṿ. Nàng cho rằng v́ nàng nhẹ dạ, nghe lời nông nổi của Tuyết, đưa Thúc tới nhà Hằng nên mới xảy ra những biến cố liên tiếp, làm cha nàng lâm bệnh, mẹ nàng đau khổ v́ ghen tuông! Huyền lại có linh tính, Thúc không c̣n sống được bao lâu nữa, và sở dĩ Thúc đem chuyện chồng, con ra bàn với các con là v́ Thúc muốn thu xếp mọi việc trước khi nhắm mắt...
Nghe giọng thản nhiên gần như dửng dưng của Uyển khi nói tới những người rắp tâm hỏi ḿnh, Thúc chăm chú nh́n Uyển rồi đột nhiên hỏi:
- Sao con không đưa ông Hướng lại chơi, cho Ba biết mặt mũi ra sao?
Gương mặt Uyển thoáng biến sắc, nhưng Uyển chớp mắt một cái, b́nh tĩnh trả lời:
- Anh ấy là một tư chức, nhà nghèo, phải nuôi mẹ già, nên bận rộn suốt ngày, hết việc làm ăn lại phải bù đầu học để kiếm thêm một vài cái chứng chỉ, ít khi anh đi đâu...
Để rồi hôm nào, con sẽ đưa anh ấy lại thăm Ba...
Thúc đoán đúng: Cái bí mật của Uyển chính là Hướng! Từ hơn một năm nay, Uyển yêu Hướng. Nhưng với đầu óc khôn ngoan, thực tế của người con gái thời đại, tuy yêu mà vẫn sáng suốt, suy tính thiệt hơn, ngay từ phút đầu yêu Hướng, Uyển đă nhận định rằng yêu Hướng là một chuyện, mà lấy Hướng là một chuyện khác. Cho nên Uyển đă tuyệt đối giữ bí mật mối t́nh của ḿnh đối với Hướng. Thậm chí cả lũ em của Uyển, cũng vẫn không nghi ngờ ǵ, chỉ liệt Hướng vào loại những người rắp tâm hỏi Uyển. Và một mặt th́ Uyển yêu Hướng, nhưng Uyển vẫn để tâm t́m người xứng đáng để lấy làm chồng. T́nh yêu của Hướng, Uyển chỉ coi như một hương thơm của đời người con gái trước khi lấy chồng! Nhưng Hướng nghĩ khác. Hướng là một thanh niên nghèo, có chí. Hướng không quan niệm t́nh yêu như Uyển. Đối với Hướng, yêu và lấy nhau chỉ là một, đă yêu th́ tất phải “lấy” nhau, yêu nhau mà không lấy nhau chỉ là chuyện lăng mạn của những trai gái hư nết...
Cho nên từ khi được Uyển yêu, th́ Hướng không biết, không nh́n thấy người đàn bà nào khác. Hướng nhất định lấy Uyển và chàng tin tưởng là chàng sẽ lấy được Uyển cũng như chàng sẽ thoát khỏi cuộc đời tối tăm, nghèo nàn hiện tại bằng nghị lực, bằng cố gắng của ḿnh. Hướng không thể quan niệm nổi, hiểu nổi rằng một mặt Uyển vẫn thành thực yêu Hướng, một mặt Uyển vẫn có cảm t́nh với người khác và vẫn để ư t́m chồng. Bởi v́, một mặt yêu Hướng, một mặt khác, Uyển vẫn muốn ngự trị trên tất cả mọi trái tim, cả những trái tim của những người mà Uyển không yêu! Bản chất của Uyển la bản chất người đàn bà thích chinh phục, và bất luận đối với ai, nàng cũng muốn thử xem sức quyến rũ của ḿnh mănh liệt đến mức nào. Cho nên ngay cả đối với Đạt khi nghe Đạt hỏi em ḿnh, mà không hỏi ḿnh, Uyển cũng ghen tức một cách rất vô lư và rắp tâm “trả thù” Đạt v́ cái tội “qua mặt” nàng!
...
Thúc nh́n hết Uyển rồi lại nh́n Diễm. Thấy Diễm từ lúc tới, vẫn im ĺm, Thúc hiểu là Diễm đang băn khoăn. Thúc nói như để chia sẻ những lo âu với con gái:
- Điều làm cho Ba lo nhất không phải là vấn đề của Uyển mà là vấn đề của Diễm đối với Đạt và Khải...
Uyển vội đỡ lời:
- Đúng thế, việc của con th́ rất giản dị, không có ǵ phức tạp! Vấn đề phức tạp là chuyện của em Diễm... Vậy Diễm nghĩ sao?
Uyển chỉ nơm nớp lo Thúc hoặc Tuyết đi sâu vào chuyện giữa ḿnh và Hướng, nên Uyển vội lái câu chuyện sang vấn đề của em, với hy vọng là được thấy Diễm sẽ giải quyết sự rắc rối t́nh cảm của Diễm cách nào, ngơ hầu nàng sẽ rút được kinh nghiệm cho bản thân ḿnh. Nhưng Diễm hầu như không nghe thấy câu hỏi của chị. Măi một lúc sau, khi Tuyết lên tiếng giục, Diễm mới chậm răi trả lời:
- Việc của em không có ǵ phức tạp cả. Ba và mẹ bảo sao, em nghe theo làm vậy...
Giọng nói của Diễm làm ra vẻ thản nhiên, nhưng sự thực th́ từ khi ở Vĩnh B́nh về, tâm hồn Diễm trải qua nhiều băo táp. Đúng như lời phỏng đoán của Hội, sau khi Đạt trở về Sàig̣n, th́ chỉ một ngày sau, Khải cũng ṃ xuống Vĩnh B́nh t́m Diễm! Diễm đă tiếp đón Khải hết sức niềm nở, lịch sự, nhưng chính cái niềm nở, lịch sự của Diễm đă làm cho Diễm thấy rơ rằng t́nh yêu của nàng, nàng đă dành cho Đạt, và đối với Khải, nàng chỉ có mối thiện cảm đằm thắm của t́nh bạn hơn là những xúc động mănh liệt, mênh mông của t́nh yêu! Diễm đă hiểu ḷng ḿnh th́ đồng thời nàng cũng nhận được điện tín của mẹ gọi về để đứng trước cảnh gia đ́nh lăm le sụp đổ v́ một phút bốc đồng của bố, và Thúc đột nhiên lâm trọng bệnh...
Với cái linh tính bén nhạy của kẻ đang yêu, Diễm hiểu là trước những biến cố vừa xảy ra, nàng không c̣n hy vọng ǵ được mẹ chấp thuận cho lấy Đạt, nàng chỉ có hai đường, một là lấy Khải, hai là bỏ nhà ra đi với Đạt. Mà bỏ nhà ra đi với Đạt là điều mà Diễm không bao giờ nghĩ tới v́ Diễm là đứa con có hiếu, rất thương cha mẹ nhất là thương bố, cho nên tuy mẹ Diễm chưa ngỏ ư kiến ǵ, từ khi nàng ở Vĩnh B́nh trở về, Diễm thừa hiểu là chỉ mai mốt, mẹ nàng sẽ quyết định về số phận nàng, nàng thừa hiểu số phận nàng là phải chấm dứt với Đạt để lấy Khải...
Nghe giọng nói chịu đựng, nhẫn nại của Diễm, chưa bao giờ Thúc thấy thương xót con như lúc đó. Thúc hiểu là v́ Thúc có chuyện rắc rối với Hằng, nên Ḥa bắt đầu có thái độ cứng rắn với các con, và nếu Diễm không lấy được Đạt th́ bao nhiêu dang dở, bao nhiêu tội lỗi đều là do Thúc vô t́nh gây ra cả...
Từ khi lâm bệnh, Thúc vẫn lo Diễm sẽ chống lại mẹ, khước từ Khải để lấy Đạt th́ gia đ́nh sẽ thêm sóng gió...
Thế mà, lúc này nghe Diễm tuyên bố sẽ chiều theo ư mẹ, Thúc không những không vui, mà c̣n thấy đau khổ, tưởng chừng như sự đầu hàng của Diễm chính là sự đầu hàng của ḿnh.
...
Thúc lặng lẽ nh́n con và măi một lúc sau mới lên tiếng hỏi:
- Con cũng cần suy nghĩ cho kỹ! Liệu sự hy sinh có cần thiết không?
Diễm cười lắc đầu:
- Lấy anh Khải th́ lại càng “oai” chứ, đâu phải là một sự hy sinh!... Ba đừng băn khoăn ǵ về con... Con sẽ t́m thấy hạnh phúc...
Diễm làm ra vẻ thản nhiên, nhưng nói xong, Diễm mới thấy là ḿnh tự dối ḷng. Nếu không có Uyển và các em nàng ngồi đó, th́ nàng đă gục đầu vào vai bố mà khóc cho hả, v́ Diễm hiểu chỉ có hai bố con là “đồng hội đồng thuyền” và Thúc cũng đang đau khổ v́ yêu như nàng...
Đột nhiên, Diễm cảm thấy cần phải về ngay căn buồng của ḿnh, khóa cửa lại, nằm im một ḿnh, suy nghĩ về cái quyết định mà nàng vừa thổ lộ với bố và các chị, em nàng. Nàng không c̣n đủ can đảm ngồi lại để đóng cái kịch thản nhiên với chị và các em nàng nữa.
- Con xin phép đi đằng này... Chiều con trở lại sớm... Chị Uyển và hai em, ba người về một taxi là vừa... Cho em về trước có chút việc riêng.
Nói xong, Diễm đứng lên đi liền, cố tránh cái nh́n của bố, của chị, và các em. Thúc không nói ǵ, nh́n theo con. “Chung qui, chỉ tại ta cả! Chỉ tại ta cả”.
...
Về tới nhà, Diễm thở ra một hơi dài khi được biết mẹ Diễm vừa ra đi đến bệnh viện thăm Thúc...
Diễm vào pḥng của ḿnh, đóng cửa lại. Diễm không cởi áo dài, nằm vật lên giường, và nước mắt Diễm trào ra.
“Thế là hết! Dù sao, ḿnh cũng phải gặp Đạt để báo cho Đạt biết, trước khi nhận lời lấy Khải”. Ư nghĩ đó làm Diễm vùng đứng dậy. Nàng nh́n vào tấm gương ở tủ áo, thấy mắt ḿnh đỏ hoe, đầu tóc rối bù nhưng Diễm tặc lưỡi; nàng để nguyên ái dài nhầu và bộ tóc rối, ra khỏi nhà, vẫy xe taxi lại thẳng nhà Đạt. Diễm cũng không kịp suy nghĩ để thấy hành vi của ḿnh là liều lĩnh, ngược hẳn với bản chất nhút nhát của nàng, từ trước đến nay, chưa hề bao giờ dám một ḿnh lại thăm Đạt.
...
Nhưng xe càng tới gần nhà Đạt th́ sự liều lĩnh của Diễm cũng tiêu tan. Chiếc xe taxi vượt qua nhà Đạt mà Diễm cũng không bảo xe dừng.
Diễm nh́n vào thấy cửa đóng kín th́ Diễm tự an ủi là chắc Đạt đi vắng. Nàng đột nhiên bảo người tài xế quay xe về và tự nhủ: “Ḿnh sẽ biên thư cho Đạt vậy”.
Về tới nhà, thấy mẹ và mọi người chưa ai về, Diễm khóa trái pḥng lại, lấy giấy bút, lấy một quyển vở, kê trang giấy lên, rồi nằm úp sóng xoài, Diễm viết thư cho Đạt, thỉnh thoảng mỏi cổ hoặc có điều ǵ suy nghĩ, nàng lại úp mặt xuống giường.
Viết xong, Diễm đọc lại trước khi gấp những trang giấy, đút vào bao thư:

Anh,
Đây là một bức thư đầu tiên em gọi anh bằng “Anh” thay v́ danh từ “Thầy” của thư trước, nhưng bức thư đầu tiên của t́nh yêu, cũng là bức thư cuối cùng em gửi cho anh, bởi v́ chỉ trong tuần này, em sẽ chính thức báo tin anh Khải biết là em nhận lời cầu hôn củ Khải, và đầu tháng tới, hôn lễ sẽ cử hành! Em mong anh sẽ không ngạc nhiên khi đọc những ḍng này v́ từ hôm Ba em thổ ra huyết phải vào bệnh viện điều trị th́ chắc anh cũng nghĩ như em là việc hôn nhân của anh và em không c̣n hy vọng ǵ thành tựu nữa! Chung qui th́ tại bà Hằng...
Anh cũng thừa đoán là sau những biến cố dồn dập xảy ra trong gia đ́nh em, bắt nguồn từ vụ bà Hằng, thái độ của mẹ em đă trở nên quyết liệt, và nếu em nhất định muốn lấy anh th́ chỉ có cách là em bỏ nhà ra đi, chung sống với anh! Mà bỏ nhà ra đi với anh th́ dù em có yêu anh đến đâu chăng nữa, em cũng không bao giờ nghĩ tới! C̣n anh th́ chắc anh không bao giờ muốn chuốc lấy cái tai tiếng là đă quyến rũ em, quyến rũ con bạn và học tṛ ḿnh! Vậy th́ chỉ c̣n một lối thoát là vĩnh biệt anh để cho mọi việc được ổn thỏa và...
đẹp! Nhất là em muốn cho Ba em đỡ khổ, sớm khỏi bệnh.
Bởi v́ trong thâm tâm, Ba em rất mong muốn cho em lấy anh, nhưng nếu em lấy anh thực, th́ Ba em sẽ không sống nổi, Ba em sẽ chết v́ những mâu thuẫn lung cũng trong gia đ́nh! Mà anh cũng hiểu là em thương Ba em chừng nào!
Anh đừng nghĩ rằng hành vi của em là một hành vi hy sinh! Em hứa với anh là khi em lập gia đ́nh với anh Khải, em sẽ cố gắng tạo hạnh phúc với chồng em, nghĩa là không c̣n bao giờ em gặp anh, nghĩ tới anh nữa, hoặc có nghĩ đến th́ cũng như nghĩ tới một người “thầy” đă d́u dắt ḿnh, trau đổi tâm hồn ḿnh...
Và em cũng mong rằng chính anh, anh sẽ giúp đỡ em để em t́m thấy hạnh phúc.
Chứ một khi em đă lập gia đ́nh rồi, mà anh c̣n theo đuổi em, c̣n lập tâm chiếm đoạt tâm hồn em, để em phải nghĩ tới anh, th́ em sẽ oán anh, thù anh hơn ai hết, v́ như thế là không xứng đáng với anh, có phải không anh?
Cho nên trong giờ phút này mà em chưa chính thức nhận lời cầu hôn của Khải, em muốn viết hết, nói hết tất cả những ư nghĩ thầm kín của em, tất cả ḷng ḿnh để sau này, dù có vui, có buồn, có thương, có nhớ, chắc cũng chả bao giờ em c̣n được dịp viết thư cho anh, hoặc than thở với anh nữa!
Về sau này, ḷng em thế nào th́ em chưa dám nói, và chắc chắn là em sẽ quên anh như em đă hứa với anh, nhưng từ trước đến giờ, nếu anh yêu em th́ anh cũng có thể tư hào là em chưa bao giờ nghĩ tới ai như đă nghĩ tới anh...
Và lúc này, em lại khám phá ra rằng em đă nghĩ tới anh, từ bao nhiêu năm nay, trước khi Ba em cho biết ư của anh, trước khi nhận được thư anh...
Để anh thấy rơ ḷng em, em kể điều dưới đây cho anh nghe:
Đă có lần trong giờ dạy học, anh hỏi em thích đọc nhà văn nào nhất của Pháp, th́ em đă không lưỡng lự trả lời anh, là em đă đọc tới ba mươi tác phẩm của nhà văn Pierre Benoit, khiến anh ngạc nhiên, không hiểu v́ sao em lại ưa thích nhà văn hơi “lẩm cẩm”, hơi “lăng mạn cuối mùa” đó. Bây giờ th́ em có thể nói thực với anh là sở dĩ em say mê đọc Pierre Benoit chỉ v́ có lần em đă đọc thấy trong một tạp chí nọ là Pierre Benoit năm sáu mươi tuổi mới lấy con gái người bạn và hai người đă yêu nhau say đắm trong mười hai năm trời...
cho đến khi nàng chết! Th́ ra: sở dĩ em mê đọc Pierre Benoit v́ măi tới năm sáu mươi tuổi, Benoit mới lấy con một người bạn! Chỉ khác một điều là Pierre Benoit đă t́m thấy hạnh phúc gia đ́nh, c̣n anh và em th́ mỗi người một nẻo...
Viết đến đây, em thấy buồn muốn chết!
Em mong sau khi em kết hôn với anh Khải, anh cũng nên lấy vợ và đừng kéo dài cuộc sống độc thân nữa. Em cũng biết anh t́m một thiếu nữ bằng nửa tuổi anh mà hiểu anh như em hiểu anh, thích lấy chồng “già” như em ao ước được lấy “thầy Đạt”, cũng là chuyện khó lắm, nhưng không phải là không thể t́m được, có phải không anh! À mà tại sao anh không hỏi chị Uyển! Chị Uyển đẹp hơn em, và hiện nay h́nh như chưa yêu ai mặc dầu có ba, bốn người định hỏi chị. Đă có lần, khi Ba em báo cho mọi người trong gia đ́nh biết ư của anh định hỏi em làm vợ, chị Uyển đă lẩn thẩn hỏi Ba em: “Sao ông Đạt không hỏi con Ba nhỉ?”...
Nhưng...
nghĩ đi, nghĩ lại, th́ anh đừng hỏi chị Uyển nữa! Bởi v́, em không được làm vợ anh th́ em cũng không muốn là “em vợ” của anh! Thà anh lấy ai th́ lấy, có phải không anh. Đấy anh xem! Ḷng em rối loạn, khiến em viết lung tung. Nhất là bức thư này, em coi như bức thư cuối cùng gửi cho anh, nên em càng không muốn chấm dứt, không muốn dừng bút, v́ dừng bút là hết, là không c̣n bao giờ viết thư cho anh nữa. Buồn quá anh nhỉ!
Trước khi chính thức nhận lời cầu hôn của anh Khải, trước khi em gắng đem hết tâm hồn ra yêu anh Khải, mua hạnh phúc với anh Khải, em muốn trao gửi anh, lưu lại với anh một kỷ niệm trong trắng của đời con gái, của đứa “cháu” đă được chú Đạt bồng bế trên tay, của người học tṛ đă được thầy Đạt nhào nhặn tâm hồn, của người thiếu nữ đă bâng khuâng nghĩ tới anh rất nhiều. Nhưng em không biết tặng anh cái ǵ, lưu lại cho anh kỷ niệm ǵ. Vậy em để tùy anh quyết định. Anh bảo em ǵ, em cũng xin chiều theo ư anh, hoặc anh sẽ cho em đi chơi đồng quê, hoặc anh sẽ dẫn em đi xi-nê v.v...
Anh muốn ǵ, em đều xin vâng theo. Duy có một điểm em xin giao hẹn trước với anh, là xin anh đừng có...
đừng có hôn em, như em biết anh định hôn em hôm viếng thắng cảnh Ao Bà Om! Bởi v́, em sợ lắm...
Em sợ sau này sẽ không thể yêu chồng ḿnh một cách trọn vein th́ em sẽ khổ cả đời.
Em biết là anh thương em vô cùng, nên em tin là anh sẽ không bao giờ có một hành vi, cửa chỉ nhỏ nhặt nào xúc phạm đến chút t́nh trong trắng của em đối với anh. Như hôm nọ, ở Ao Bà Om, anh muốn hôn em mà không dám...
là em cám ơn anh lắm!
Thôi đành dừng bút anh nhé. Dừng bút mà ḷng vẫn tràn đầy, h́nh như vẫn chưa giải tỏ được ǵ với anh.
Vĩnh biệt anh,
Diễm


Diễm đọc lại cái thư, thấy đầy ray mâu thuẫn. Nàng định xé đi, nhưng biết là ḿnh không đủ can đảm viết cái thư khác, nên tặc lưỡi, nhét cái thư vào bao thư.
Diễm hiểu là nếu ḿnh không trao ngay cái thư vừa viết cho Đạt, th́ biết đâu, chỉ một lát nữa nàng sẽ đổi ư kiến...
Thế là... lần thứ hai, Diễm lại ra đi tới nhà Đạt, với cái thư trong tay. Lần này, Diễm có vẻ cương quyết hơn. Từ trên xe taxi bước xuống, Diễm lầm ĺ rảo bước tới trước cửa nhà Đạt và đưa tay lên nhận nút chuông rất mạnh. Cửa mở, Đạt thốt lên một tiếng reo hân hoan:
- Ḱa Diễm!
Diễm đă rắp tâm, ngay từ lúc c̣n ngồi trên xe taxi là tới nhà Đạt, nàng sẽ không vào trong nhà, chỉ đứng ngoài cửa, đưa cái thư cho Đạt rồi về thẳng, cho nên Đạt vừa thốt được hai tiếng “Ḱa Diễm” th́ Diễm đă ch́a cái thư trước mặt Đạt, miệng nói lí nhí, nửa muốn gọi Đạt bằng “Thầy”, nửa muốn gọi Đạt bằng “Anh”, nên rốt cuộc, nàng quên cả chào và nói “chống không”:
- Có cái thư...
Đạt ngạc nhiên nh́n Diễm chăm chú:
- Chuyện ǵ vậy, Diễm? Nhưng Diễm vào trong nhà đă chứ!
Diễm lắc đầu, đặt cái thư vào ḷng bàn tay Đạt... Nàng thu thập tất cả nghị lực, nói lên được ba tiện “Thôi em về” và trong khi Đạt c̣n bàng hoàng, chưa biết xử trí cách nào, th́ Diễm đă quay ngắt đi, bước thật nhanh sang bên kia đường...
Diễm, Diễm!
Tiếng gọi cuống quít của Đạt đuổi theo nàng, tự nhiên làm Diễm ứa nước mắt, và khi Đạt theo kịp nàng tới bên kia đường, nắm lấy tay nàng, khiến Diễm quay lại, và qua làn nước mắt, Diễm mờ ảo nh́n thấy gương mặt của Đạt, si t́nh một cách rất đau khổ...
...
Ngay lúc đó, một cái xe từ xa tiến tới, Diễm gỡ thoát khỏi bàn tay của Đạt, vẫy taxi, và nói với Đạt trước khi trèo lên xe:
- Anh đọc thư th́ rơ! Thôi em về đây!
Rồi nàng bước lên xe, đóng cửa lại, tiếng “tạch” khô khan của cái cửa bị đóng tuy nhỏ mà dội vào ḷng nàng thật mănh liệt. Qua cửa kính xe, và qua làn nước mắt, Diễm nh́n Đạt cố tạo một nụ cười rất “đoạn trường” gửi Đạt, trong khi cái xe từ từ chuyển bánh và Đạt đứng ngẩn bên hè đường, nh́n theo Diễm... bàng hoàng chưa biết nên đuổi theo xe Diễm hay nên trở về nhà...
...
Ngồi trên xe, Diễm mở to đôi mắt, nh́n cảnh tấp nập ồ ạt của phố phường, của đời sống chung quanh nàng...
Óc trống rỗng, mệt mỏi, không biết nên nghĩ cái ǵ, buồn ra sao. Mắt nàng không rời cái đồng hồ taxi. Măi lúc đó, Diễm mới cảm thấy, mới ư thức thật thấm thái, tất cả cái thân phận hèn mọn của kiếp người. Nàng tự hỏi , nàng vừa có một quyết định thật ghê gớm, thế mà trái đất vẫn không ngừng quay, mọi người xung quanh vẫn không ngừng xuôi ngược, lo ăn, lo mặc và cái đồng hồ tính tiền vẫn đều đều nhảy...
Khiến Diễm bất giác, nắm bàn tay lại, như muốn đập nát cái đồng hồ cho tan tành tất cả, tan tành nhân loại, tan tành cuộc đời.
Cho nên khi Diễm trở về nhà, thấy mẹ cùng chị và các em đang quây quần bên bàn ăn, nàng nh́n mẹ và các chị, em như như nh́n những người xa lạ và cái không khí b́nh yên giả tạo trong gia đ́nh làm Diễm muốn phát điên lên, muốn gào lên, thét lên, để nói với tất cả mọi người là Diễm vừa dứt t́nh, vừa đoạn tuyệt với Đạt và thế là hết, hết tất cả...
Mẹ Diễm ngó Diễm, gương mặt nghiêm nghị:
- Con đi đâu mà bây giờ mới về?
Diễm không lưỡng lự trả lời mẹ:
- Con lại nhà ông Đạt!...
Mẹ Diễm đặc chén cơm xuống bàn, trừng trừng nh́n con, c̣n Diễm th́ thủng thẳng nói tiếp:
- Con lại nhà ông Đạt để báo cho ông biết là con sẽ vâng theo lời mẹ, nhận lời lấy anh Khải, để ông Đạt đừng theo đuổi nữa...
Từ khi vụ bà Hằng xảy ra, Ḥa đâm hoài nghi cả các con; bà cho là các con đồng t́nh, đồng lơa với Thúc, nghe lời Thúc hơn là nghe lời bà, cho nên khi thấy Diễm vâng theo lời bà, khước từ Đạt một cách dễ dàng để nhận lời lấy Khải th́ bà vẫn chưa tin:
- Con định đùa với mẹ hay sao?
Diễm rất ôn tồn:
- Thưa mẹ, con đâu dám nói đùa. Chiều Thứ Bảy này, con xin mẹ cho mời anh Khải tới để chính thức báo cho anh biết là Ba mẹ chấp thuận lời cầu hôn của anh. Riêng về phần con, con không mong ǵ hơn là lễ “hỏi” và cưới sẽ sớm chừng nào hay chừng ấy!
Cái giọng cố làm ra thản nhiên của Diễm không đánh lừa được mẹ. Ḥa chăm chú nh́n con, bất thần hỏi:
- Bộ con c̣n tiếc ông Đạt lắm hay sao?
Diễm chớp mắt, cười buồn trước khi trả lời mẹ:
- Kể tiếc th́ có nhẽ con cũng hơi tiếc, v́ nếu con được làm theo ư riêng con th́ con sẽ lấy ông Đạt. Nhưng Ba má thường dạy rằng, sống ở đời không phải là để làm theo ư riêng của ḿnh, cho nên không những con không buồn mà con sẽ rất hănh diện được vâng theo lời mẹ... Con biết là mẹ nghĩ tới hạnh phúc của con, mẹ hiểu đâu là hạnh phúc của con. Con tin ở sự nhận xét của mẹ, hơn là tin ở con. Con chỉ cần xin mẹ một điều...
Giọng thành khẩn có pha chút chua xót ngấm ngầm của Diễm làm Ḥa cảm động, bà dịu dàng hỏi con:
- Điều ǵ con?
Mắt Diễm rưng rưng ngấn lệ:
- Mẹ đừng giận Ba nữa!
Lời van xin đột ngột của Diễm làm Uyển, Huyền, Tuyết đều mủi ḷng và Ḥa chợt hiểu sở dĩ Diễm vâng lời bà, chịu lấy Khải chính là Diễm thương bố và chỉ cầu mong cho gia đ́nh trở lại êm ấm như xưa! Măi tới lúc này, trước sự hy sinh kín đáo của con gái, bà mới nhận thấy tất cả cái ích kỷ của ḿnh. Nghe con nói, nước mắt bà trào ra, nước mắt tha thứ cho chồng, nước mắt hối hận v́ đă quá ích kỷ...
Bà ứa nước mắt nh́n Diễm:
- Con đă biết nói vậy th́ dù có oán Ba con đến đâu, mẹ cũng phải hết giận Ba con!
Từ hôm mẹ Ở Đà Lạt về, Tuyết vẫn len lét sợ sệt, lúc này, mới nhào vào ḷng mẹ, bá cổ mẹ:
- Hoan hô mẹ! Mà mẹ cũng tha thứ cho cả tụi con chứ!
Ḥa lấy ngón tay, dí vào trán Tuyết:
- Con ranh này! Chung qui chỉ tại mày vẽ đường cho... “dê” chạy...
Tuyết cười khoái trá:
- Dạ xin mẹ cứ đánh chửi chúng con thật nhiều vào. Chúng con chỉ cầu mong được nghe mẹ mắng hơn là thấy mẹ im ĺm... Nhưng thưa mẹ, ngạn ngữ chỉ có câu: “Vẽ đường cho hươu chạy”, c̣n “Vẽ đường cho dê chạy” th́ chắc là một “sáng tác” của mẹ, phải không mẹ?
Cả nhà ph́ cười! Không khí đầm ấm đă trở lại. Để che dấu sự xúc động của ḿnh, Ḥa đổi hướng câu chuyện:
- Nhưng vừa rồi con gặp ông Đạt, con thấy thế nào? Liệu ông ấy có thất vọng lắm không?
- Con chỉ đưa ông Đạt một cái thư để báo cho ông biết con sẽ nhận lời lấy anh Khải. Con đứng ở cửa, đưa thư rồi quay về ngay, thành ra chưa hiểu ông ấy nghĩ ra sao!... Nhưng dù ông ấy thất vọng nhiều hay ít, cũng không thành vấn đề và con vẫn nhất định lấy anh Khải...
Huyền hiểu tâm trạng Diễm đang hoang mang, nên Diễm cần tái tam, tái tứ tuyên bố với mọi người là ḿnh sẽ lấy Khải, để tự nhắc nhở ḿnh rằng: “chuyện lấy Khải là chuyện đă rồi” không thể đổi ư kiến được nữa! Nên Huyền lại càng thấy thương chị, thương Đạt, cũng như Huyền xót xa cho cha!
Uyển từ lúc ngồi vào bàn vẫn im ĺm, lúc này mới lên tiếng:
- Nhưng chắc ǵ ông Đạt chịu êm thấm rút lui!
Diễm lắc đầu:
- Dù sao ông ấy cũng là người tự trọng... Em tin ông ấy sẽ không theo đuổi em nữa. Em chỉ sợ cho em vẫn c̣n lưỡng lự, chứ không sợ về phía ông Đạt... Mà em th́... hết lưỡng lự rồi.
- Hết lưỡng lự thực chưa?
- Hết thực!
Rồi quay về phía Ḥa, Diễm nói:
- Con cũng xin phép mẹ một điều nữa, nếu mẹ tin ở con.
- Điều ǵ?
- Con chắc trước khi con chính thức nhận lời lấy anh Khải, thế nào ông Đạt cũng lại đây... Vậy con xin phép mẹ cho con được tiếp ông ấy một lần... cuối cùng...
- Mẹ không tiếc ǵ... Nhưng liệu có nên không?
Trong bốn người con, Ḥa tin ở Diễm nhất, v́ Diễm chín chắn, sâu sắc. Nhưng bà cũng hiểu ḷng con bà hơn ai hết và bà biết không dễ dàng ǵ mà Diễm có thể quên được Đạt. Cho nên khi thấy Diễm đề nghị được gặp Đạt trước khi chính thức nhận lời lấy Khải, bà không khỏi lo nghĩ, sợ những biến cố bất thường có thể xảy ra. Như đoán biết những băn khoăn của mẹ, Diễm từ tốn nói với mẹ:
- Mẹ không muốn cho con gặp ông ấy tức là mẹ chưa tin ở con, chưa hiểu con. Con đă thưa với mẹ, việc con nhận lời lấy anh Khải không phải là một hành vi hy sinh. Và con quyết tâm sẽ t́m thấy hạnh phúc với anh Khải... Như vậy th́ không có lư ǵ mà con lại sợ không dám gặp ông Đạt... Con trốn tránh không dám gặp th́ tức là con c̣n “tiếc” ông ấy - như lời mẹ đă nói - Nếu con c̣n tiếc... th́ làm sao xây dựng hạnh phúc với người khác!
Diễm nói rất hăng, tuồng như không những nàng cần đánh lừa mọi người, nàng c̣n tự đánh lừa ḿnh hơn hết... V́ có tự dối được ḿnh, tự đánh lừa được ḿnh th́ nàng mới có đủ điều kiện đề hưởng... hạnh phúc. Nhưng Uyển đă mỉm cười - cái mỉm cười hơn tàn nhẫn - nói với em:
- Em lư luận hay lắm...
Ngay lúc đó, người đày tớ gái vào nói cho Diễm biết là có một cô muốn gặp Diễm, đang ngồi đợi ngoài pḥng khách...
Diễm chau mày:
- Đứa nào mà lại đến chơi giờ này?
- Cô này chưa tới đây lần nào, cô bảo có chuyện cần muốn gặp cô Diễm và chỉ xin cô ba phút thôi!
Diễm vội đứng dậy, hấp tấp đi ra, v́ đột nhiên Diễm linh cảm người khách lạ chỉ có thể là người của Đạt sai đến. Diêăm đoán gần đúng, v́ người khách lạ chính là Trang, nhưng Trang đến không phải là do Đạt sai đến mà là do Trang tự động t́m gặp Diễm...
Số là, mười phút sau khi Diễm trao cái thư cho Đạt rồi bỏ về, th́ Trang cũng tới thăm Đạt. Măi gần mười hai giờ trưa, Trang mới ngủ dậy, thấy nhớ Đạt, nàng bèn t́m đến Đạt, rủ Đạt đi ăn. Thấy cửa mở - v́ trong lúc sốt ruột muốn đọc ngay thư Diễm, Đạt đă quên cả đóng cửa - Trang rón rén bước vô, với ư định dành cho Đạt một sự bất ngờ bằng cách đột nhập nhà Đạt.
Nhưng bước vào buồng trong, Trang thấy Đạt nằm thẳng cẳng, mặt úp xuống giường, trong ḷng bàn tay c̣n nắm chặt cái thư của Diễm, th́ mười phần, Trang đă đoán được bảy, tám phần sự thực, Trang im lặng ngồi bên đầu giường mà Đạt vẫn không biết...
Măi khi Trang nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Đạt, vuốt tóc Đạt th́ Đạt hốt hoảng ngửa mặt lên và khi nhận ra Trang, Đạt mới hoàn hồn, nở một nụ cười gượng trên gương mặt buồn thiu:
- Trang đấy à! Đến lúc nào vậy?
Trang mỉm cười, nh́n vào mắt Đạt:
- Em vừa tới...
Diêm bỏ anh, đi lấy chồng rồi hả?... Đạt giật ḿnh, bất giác nh́n cái thư của Diễm c̣n cầm trong tay. Đạt đút cái thư vào túi áo, thẫn thờ hỏi Trang:
- Sao em biết?
Trang cười hóm hỉnh:
- Nh́n bộ mặt thiểu năo của anh và cái dáng nằm kiểu người chết trôi của anh th́ ai mà không đoán ra... Nhưng sự thể ra sao mà tan vỡ chóng thế hở anh?...
Đạt cầm lấy tay Trang...
Chưa bao giờ Đạt thấy Trang đến đúng lúc, bằng giờ phút này...
- Hôm nay Trang ở lại đây nhé. Rồi ngày mai, anh và em đi ngao du... muốn đi đâu th́ đi...
Trang cười mỉa mai:
- Anh định dùng Trang làm vật giải buồn cho cơn thất t́nh của anh hay sao?
- Em muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ, nhưng không có em lúc này, anh không hiểu anh sẽ sống cách nào...
Đạt chăm chú nh́n Trang, nh́n đôi môi hé mở của Trang rồi không hiểu Đạt nghĩ ra sao, như một người điên, Đạt vít cổ Trang xuống, ôm gh́ lấy Trang toan hôn.
Trang b́nh tĩnh gỡ thoát khỏi ṿng tay của Đạt, ngồi dậy, b́nh tĩnh bảo Đạt:
- Anh quên em là em nuôi của anh sao... Lúc khác, anh hôn em th́ chắc em cũng chả tiếc ǵ. Nhưng bây giờ... bây giờ mà anh muốn dùng em làm vật giải khuây để quên con bé con nhà quí phái nó đá đít anh... th́ xin lỗi anh, em tuy là con đĩ, cũng không thể nào chiều anh được.
Nói xong, Trang đi ra phía “đi văng” ngồi xuống, gương mặt không vui...
Cái giọng chua chát của Trang làm Đạt hối hận về cử chỉ của ḿnh:
- Trang giận tôi đấy à!... Kể ra tôi cũng bậy quá! Đạt vụng về xin lỗi, khiến Trang cười buồn, nói với Đạt:
- Nhưng anh đă ăn ǵ chưa, em tính đến mời anh đi ăn!
- Chưa ăn ǵ cả...
Nhưng mặc quần áo đi ra phố, lúc này anh ngại quá. Giá Trang thương anh, ra tiệm, mua cái ǵ, mang vào cho anh ăn với th́ ơn em quá!
- Cũng được. Để em đi cho.
Trước khi ra cửa, Trang c̣n quay lại hỏi Đạt:
- Anh có muốn, em qua nhà cô Diễm, mời cô ấy lại với anh không?
- Để làm ǵ?
- Cho anh đỡ khổ!
- Thôi em tha cho anh!
Tưởng Trang nói trêu Đạt, ai ngờ khi ra tới đường, cái ư nghĩ t́m đến nhà Diễm vẫn không ngớt ám ảnh Trang và Trang tự nhủ: “Ừ sao ḿnh không tạt qua nhà cô ả, xem mặt mũi cô ả ra sao, hành tội cho nó một mẻ, rồi về báo tin cho Đạt hay, để Đạt đừng coi thường ta nữa”!
Thế là, trước khi đến tiệm mua món ăn, Trang bảo người tài xế taxi chạy thẳng tới nhà Diễm, v́ nàng đă hỏi thăm Tuấn, biết địa chỉ nhà Diễm...
...
Gặp Diễm, Trang soi mói nh́n Diễm, nàng cố làm ra vẻ lịch sự mà giọng nàng vẫn nhiễm đầy khiêu khích:
- Thưa cô, tôi hỏi cô Diễm!
- Diễm là tôi...
Diễm vừa nói, vừa chăm chú nh́n Trang, không biết xếp Trang vào loại người ǵ, nữ sinh hay gái điếm, v́ Trang mang trên gương mặt vẻ cao quí của một nữ sinh và vẻ chán chường hoài nghi của một gái điếm...
Trang tự giới thiệu:
- Tôi là em gái ông Đạt.
Diễm trừng trừng nh́n Trang, quên cả lịch sự:
- Cô là em gái ông Đạt? Em ruột?
- Không, em nuôi!
Rồi Trang mỉm cười như để tự cải chính là nàng cũng không phải em nuôi nốt. Diễm hỏi hơi xẵng:
- Cô đến có việc ǵ?
Trang bịa ngon lành:
- Anh Đạt sai tôi đến mời cô lại chơi. V́ sớm mai, anh tôi đă phải đi xa, anh tôi có điều cần muốn nói với cô trước khi đi...
- Ông Đạt đi đâu, mà lại đi xa?
- Anh tôi định bỏ Sàig̣n... đi ngao du...
Nghe Trang nói, Diễm bắt đầu nghi ngờ... Nàng không tin là Đạt có thể nhờ một thiếu nữ chưa hề quen biết Diễm, tới nhà Diễm để mời nàng.
- Xin lỗi cô. Cô là em ông Đạt mà sao tôi chưa bao giờ được gặp cô...
- Tôi không ở cùng anh tôi...
Tôi ở bên “bin đinh” Cửa Long nên cũng ít khi gặp anh tôi.
Rồi Trang nói tiếp, giọng đầy khiêu khích:
- Tôi là Trang, làm vũ nữ!
- Làm vũ nữ?
- Dạ.
Diễm nghiêm nét mặt, nói với Trang:
- Cô làm ơn nói với ông Đạt - nếu quả t́nh ông Đạt nhờ cô lại đây và nếu ông cần nói chuyện với tôi th́ mời ông tới nhà.
Trang mỉm cười hơi chế nhạo:
- Cô ác quá! Anh tôi đang đau khổ...
Diễm phác một cữ chỉ tỏ ư muốn chấm dứt câu chuyện, làm Trang lại càng muốn trêu Diễm:
- Vậy cô nhất định không lại?
Diễm không trả lời câu hỏi của Trang, điềm nhiên chào Trang:
- Xin chào cô!
- Nghĩa là cô đuổi tôi?
- Dạ!
Tiếng “dạ” của Diễm làm Trang tự nhủ: “Con bé này cũng ghê lắm! Hèn nào Đạt mê nó...” Nàng cúi đầu rất lịch sự theo kiểu một vũ nữ chào một “kỵ mă” và nỡ một nụ cười duyên dáng khá “mất dạy”:
- Vậy xin kính chào cô!
Rồi Trang rút liền, vừa đi vừa cười thầm trong ḷng. Nàng hấp tấp tạt qua tiệm ăn, mua một vài món rồi trở về nhà Đạt.
- Đi đâu mà lâu thế em?
- Em tới nhà cô Diễm, người yêu của anh!
Đạt hiểu là đối với Trang, bất cứ điều ǵ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên nên một lúc sau, khi thấy Trang vẫn tủm tỉm cười, Đạt mới thủng thẳng hỏi:
- Có ǵ lạ không?
- Chẳng có ǵ lạ cả. Em đến để xem mặt mũi cô ta ra sao mà anh mê dữ dội đến thế! Em phải nói bịa là anh sai em tới mời cô ta lại chơi!
- Sao em không nói bịa luôn là anh đă tự vận chết!
- Để lần sau... Kể ra cô ấy cũng đẹp! Nhất là yêu anh lắm!
- Sao em biết?
- Thoáng qua là em hiểu chứ!
Đạt lắc đầu:
- Em phá anh ghê quá!
Trang vội căi:
- Đâu có phá! Trái lại, chính em giúp anh, làm cho cô ả càng không dứt t́nh nổi; em giúp anh như vậy mà gọi là phá à?
- Cám ơn em.
Trang cười lanh lănh:
- Anh si t́nh quá anh ơi! Theo nhận xét của em th́ anh chỉ c̣n có một cách để thoát khỏi sự ám ảnh của cô ả...
- Cách nào?
- Ngủ với cô ta chứ c̣n cách nào nữa! Ngủ với cô ta là hết! Anh muốn khỏi khổ v́ nhớ thương lơ mơ suốt đời th́ chỉ c̣n phương kế duy nhất đó... Nghe em đi, th́ rồi ra anh mới mong c̣n lập được sự nghiệp...
Đạt ph́ cười, nói trêu Trang:
- Em xin anh ngủ với người khác... Thế mà anh mới toan hôn em, em đă cự tuyệt...
- Ồ ḱa! Em xin anh ngủ với cô ả v́ anh yêu cô ả, thế là hợp lư... Chứ c̣n em, em không phải người yêu của anh, anh hôn em th́ loạn to rồi... Em cự tuyệt là phải chứ!
...
Trang chớp mắt, nói lảng sang chuyện khác:
- Thôi để em dọn các món ăn cho anh ăn, rồi c̣n ngủ trưa, chứ căi vă với anh chán quá.
Hai người lặng lẽ ăn, không ai nói ǵ...
Ăn xong, Trang thu dọn bàn, lấy nước, lấy tăm cho Đạt rồi hỏi:
- Nhà anh chỉ có một cái giường thôi à! Anh có cái ghế bố nào không?
- Không có. Em muốn ngủ trưa phải không?
- Dạ.
- Anh nhường giường của anh cho em nằm. Anh không cần ngủ trưa v́ anh mắc bận...
- Bận ǵ?
- Anh bận viết thư...
- Cho cô Diễm?
- Đại loại như vậy! Nhưng mai em đi ngao du với anh thực chứ?
- Đi cũng được!
- Thế th́ anh phải viết thư ngay lúc này...
Nghe Đạt nói, Trang ức lắm, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, hỏi:
- Anh có cái áo cánh nào không?
Đạt cười:
- Áo cánh đàn bà làm ǵ có! Chỉ có bộ đồ ngủ của anh!
- Cũng được! Cho em mượn cái “pyjama” của anh để em thay...
Trang làm ra vẻ buồn ngủ lắm, nàng nhắm mắt, nằm cong queo như con tôm. Trang tưởng ḿnh sẽ ngủ thiếp đi được ngay, nhưng càng nằm, Trang càng thấy tức, thấy giận Đạt: Trang biết nếu Đạt tiến lại giường, nằm bên cạnh nàng để “quấy” nàng th́ nàng sẽ cương quyết cự tuyệt. Nhưng Trang nằm một ḿnh trên giường, để mặc Đạt ngồi lúi húi viết thư cho Diễm th́ Trang cũng thấy tức! Đă có lúc, Trang có ư tưởng, chạy lại phía Đạt xé tan trang giấy Đạt đang viết rồi bỏ về. Nhưng Trang vẫn nhắm mắt, vờ ngủ. Có tiếng Đạt hỏi:
- Trang ngủ rồi à?
Trang vờ ngủ, không trả lời...
Đạt tới bên giường Trang nằm, đứng nh́n Trang một lát rồi không hiểu Đạt nghĩ ǵ, Đạt lại bỏ ra phía ngoài lấy giấy bút viết thư cho Diễm. Đạt ngồi thừ tới mười phút mà vẫn chưa viết được chữ nào...
Măi hai giờ sau, Đạt mới xong cái thư cho Diễm.

Diễm.
Cho đến giờ phút này, anh đọc cái thư của Diễm không biết lần thứ mấy, mà anh vẫn không tưởng tượng nổi là mai mốt Diễm sẽ vĩnh biệt anh, đi lấy chồng, yêu một người khác không phải là anh, sống với một người khác không phải là anh.
V́ tâm hồn anh không chịu tin, không muốn tin...
Cho nên giờ phút này, anh vẫn chưa nhận thức được, chưa cảm thấy tất cả cái buồn, cái đau khổ ghê gớm của sự phải xa em, vĩnh biệt em. Có lẽ phải đợi đến khi em thật sự đi lấy chồng, thật sự nằm trong cánh tay người khác th́ anh mới hiểu nổi thế nào là cái khổ, cái tê tái của kẻ mất người yêu. Chứ bây giờ th́ anh vẫn c̣n tin rằng sẽ có những biến cố bất ngờ làm đảo lộn t́nh thế khiến không bao giờ anh mất em! Biến cố ǵ, anh cũng chả h́nh dung nổi, tưởng tượng nổi, nhưng với cái lư luận t́nh cảm của anh, anh vẫn cho là anh nhất định yêu em th́ anh nhất định không mất em...
Đó là anh lư luận như vậy, nhưng khi mất em thực, khi em lấy chồng thực, th́ anh vẫn mất em như thường, em vẫn yêu chồng em như thường có phải không em!
Em đừng nghĩ là anh định mỉa mai em, cũng như trong thư em viết cho anh, em bảo anh giúp đỡ em quên anh. Anh hiểu là em nói thực, diễn tả đúng tâm trạng của em, nhưng em có biết là những điều em viết làm anh buồn ḷng thế nào không?
Thực ra, nếu em lấy chồng th́ anh lo làm sao quên được em cũng là điều cực nhọc cho anh lắm rồi, c̣n nói chi đến chuyện giúp em để em quên anh!
Em bảo anh, nếu em lấy chồng th́ anh cũng đừng sống độc thân nữa. Nhưng lấy ai bây giờ? Em khuyên anh nên lấy Uyển rồi lại dặn anh đừng lấy Uyển...
Đúng như em viết, thà anh lấy ai th́ lấy chứ lấy Uyển để em trở thành “em vợ” của anh, là điều anh không quan niệm nổi...
Rất có thể một ngày kia, em lấy chồng rồi, anh nhớ thương em quá th́ anh sẽ tính chuyện yêu Uyển, yêu Uyển để mà tưởng nhớ đến em chứ không phải yêu để mà lấy Uyển! Không biết có phải anh “lăng mạn” hay không, nhưng anh vẫn cho rằng trong đời, mỗi người chúng ta chỉ có thể yêu một lần, cũng như chết một lần...
Cho nên dù sau này, anh có yêu ai, em có yêu ai, th́ t́nh yêu đó cũng chỉ là biến thể của t́nh yêu duy nhất của chúng ta hiện tại...
C̣n lấy vợ th́ chắc là anh không lấy, nhưng nếu cần lấy vợ th́ có nhẽ anh sẽ lấy Trang. Cái lai lịch của Trang cũng tội nghiệp lắm:
Nó là học tṛ cũ của anh và là em gái của Lê Tuấn, người họa sĩ vẽ bức chân dung cho Huyền đó!
Nó bị người bạn mất dạy của Lê Tuấn lừa dối, phá hoại cuộc đời con gái, lại gặp lúc gia cảnh túng thiếu, thế là từ cuộc đời trong trắng ngây thơ của một nữ sinh, nó bước vào nghiệp vũ nữ. Anh thấy nó cay cú với cuộc đời lắm, nhất là cay cú với những người con gái c̣n trong trắng ngây thơ như em. Anh biết nó oán hờn v́ không được cái phần hạnh phúc nhỏ bé, đường hoàng của những người con gái lương thiện, cho nên nó thốt ra toàn giọng khinh bạc, ngạo đời.
Em bảo rằng trước khi em chính thức nhận lời lấy Khải, em muốn làm vui ḷng anh một lần cuối, và anh muốn bất cứ điều ǵ th́ em cũng sẽ chiều ḷng anh. Chẳng cần em phải dăn dặn anh đừng có làm điều ǵ xúc phạm tới chút t́nh trong trắng của anh và em, dĩ nhiên là anh sẽ không bao giờ yêu cầu em điều ǵ không xứng đáng với anh, không xứng đáng với em.
Đă gần bảy năm nay, anh chẳng vẽ được cái ǵ, mà cũng chẳng viết, chẳng sáng tác được cái ǵ...
Bây giờ nếu em đi lấy chồng th́ anh sẽ theo lời em khuyên, sẽ trở lại vẽ và viết...
Và trước khi em chính thức nhận lời lấy người khác, anh mong sẽ được tiếp em tại nhà, và em sẽ ngồi cho anh vẽ bức chân dung của em, bức chân dung của Diễm, cháu của “chú” của Diễm, người yêu của anh, bức chân dung của Diễm trước khi trở thành bà Khải...
Đứng về phương diện kẻ si t́nh yêu em trong bao đêm trường vẫn h́nh dung vái thân h́nh trác tuyệt mà hồi nhỏ anh đă bồng bế, anh muốn bức chân dung đó là bức chân dung em để trần, hở vai và ngực, nhưng anh sợ em hiểu lầm, cho như thế là xúc phạm tới chút t́nh trong trắng của anh và em. Sự thực th́ khi đề nghị với em điều này, không những anh không hề có một ư nghĩ đen tối, thấp hèn nào, mà trái lại, anh vẫn tôn trọng em như một thần tượng cao xa ṿi vọi, mà anh không với tới. Chỉ có những kẻ phàm phu tục tử mới nh́n thân h́nh người đàn bà do Chúa nhào nặn, với những cảm giác, ư nghĩ thấp hèn, chứ khi người ta yêu thực như anh yêu, th́ thân h́nh tuyệt mỹ của người yêu, chỉ có thể gợi cho anh những cám giác mông lung cao đẹp.
Vậy th́ tùy em, em muốn cho anh vẽ bức chân dung của em cách nào cũng được.
Nếu em nhất định lấy Khải thực, th́ chiều Thứ Năm này, anh sẽ đợi em ở nhà để vẽ bức chân dung của em...
Kể ra, không cầm em ngồi làm “mẫu” anh vẫn có thể thấy như hiển hiện trước mắt anh, khuôn mặt em, làn tóc em, vành môi em, cũng như tuy anh không c̣n bồng bế em như hồi thơ ấu, anh vẫn tưởng tượng được, h́nh dung được, từng nét, từng đường của thân h́nh em...
Nhưng Thứ Năm này, sở dĩ anh muốn em ngồi trước mặt anh là để anh được nh́n đôi mắt em, ghi lại cái gương mặt năo nùng của người thiếu nữ tạ từ kẻ yêu ḿnh để đi lấy chồng...
Anh dự định hôm nào em chính thức nhận lời lấy người khác, th́ anh cũng bỏ Sàig̣n đi ngao du một thời gian và anh sẽ rủ Trang cùng đi...
Anh không biết sẽ đi đâu, miễn là xa cái không khí ngột ngạt của Sàig̣n để, những đêm trăng giăi, có thể ngồi hút thuốc lá ngắm trăng, suy gẫm về cái lẽ sống ở đời...
về những thảm kịch đau xót của t́nh yêu...
Em ở lại Sàig̣n, nếu tưởng nhớ tới anh th́ vào những đêm trăng sáng, em hăy tạm thoát ly khỏi cảnh ồn ào, tạm bợ xung quanh, ngước mắt lên nh́n trời, nh́n trăng th́ sẽ bắt gặp hồn anh đang bị h́nh ảnh em ray rứt...
Buồn quá em nhỉ!...
Anh đặt lại câu em viết trong thư “buồn quá anh nhỉ” để ḷng lại hỏi ḷng, là giữa em và anh, ai buồn hơn ai? Chắc là anh buồn hơn em, v́ chỉ trong năm mười năm nữa, anh sẽ như Ba em lúc này, bước vào tuổi của những cuộc tính sổ, “Âge des bilans”! C̣n em đang ở cái tuổi hăm hở xây dựng, vỡ mộng này th́ luôn mộng khác! Chỉ năm, mười năm nữa, anh cũng sẽ như Ba em lúc này, bần thần “tính sổ” cuộc đời để mà chua chát thấy rằng bao nhiêu thành công, bao nhiêu thất bại, bao nhiêu lo âu, bao nhiêu mừng tủi, chỉ là để đưa tới gần miệng lỗ! Có nhẽ v́ Ba em chợt tỉnh, thấy rằng công danh, sự nghiệp, tiền tài v.v... đều là hư ảo và chung qui chỉ có T́nh Yêu là thực, cho nên đột nhiên Ba em mới “bốc đồng” vội vă yêu, vội vă sống...
Ba em nghĩ vậy là đúng! Chân lư cuối cùng ở đời vẫn chỉ là yêu! Yêu là sống và sống là yêu!
Cho nên dù em có cương quyết giă từ anh để di lấy chồng, vẫn không có ǵ ngăn cấm anh yêu em, măi măi yêu em! Chắc em nhớ cái giây khắc ở Ao Bà Om, em gục đầu vào ngực anh và anh nâng cằm em lên để nh́n em khóc...
Những giây phút phù du mà thiên thu ấy, chính là những giây khắc duy nhất mà chúng ta sống thực, sống vĩnh cửu v́ thoát khỏi sự chi phối của thời gian và không gian! Đời c̣n những giây khắc ấy, th́ sự sống vẫn đáng sống và anh c̣n biết yêu say mê th́ tức là anh chưa chết! Cho nên dù sao đi nữa, dù có vật đổi sao dời, anh vẫn tin là anh không bao giờ mất em, và dưới những ḍng này, anh nhất định không viết “vĩnh biệt” như em đă viết. Anh chỉ tạm ngừng nơi đây, và thư sau sẽ dài hơn thư này.
Đạt.


Đă gần mười lăm phút, Ḥa ngồi trước mặt Thoại, tại nhà riêng của Thoại, mà Thoại vẫn loay hoay chưa biết khởi sự cách nào để nói với Ḥa những điều Thoại cần nói. Thoại vừa là bác sĩ điều trị cho Thúc, vừa là bạn thân của vợ chồng Thúc. Thoại chuyên trị phổi nhưnglại sở trường về khoa tâm phân học nên căn bệnh phức tạp của Thúc, Thoại hiểu hơn ai hết. Thoại biết là bệnh Thúc khó chữa v́ bệnh Thúc là bệnh phổi cộng thêm một bệnh tinh thần trầm trọng. Thoại định áp dụng một phương pháp điều trị táo bạo để may ra chữa khỏi cho Thúc. Nhưng muốn thực hiện phương pháp của ḿnh, Thoại cần có sự hợp tác của Ḥa, v́ Thoại thừa biết là Ḥa rất hay ghen mà Ḥa ghen th́ mọi việc sẽ hỏng hết. Cho nên Thoại mời Ḥa lại nhà để tŕnh bày kế hoạch của ḿnh, với hy vọng thuyết phục Ḥa để Ḥa thông cảm, làm theo đề nghị của Thoại. Nhưng bản chất tế nhị, nhất là khi phải mổ xẻ những vấn đề tâm lư, t́nh cảm, Thoại loay hoay chưa nên bắt đầu thế nào, khiến Ḥa tưởng nhầm bệnh Thúc nguy kịch. Bà hơi thất sắc, hỏi Thoại:
- Anh đừng giấu tôi. Anh thấy bệnh nhà tôi thế nào?...
Thoại giải thích:
- Bệnh trạng của anh không có ǵ hiểm nghèo cả, nếu biết cách chữa! Cần nhất là biết chữa! Sở dĩ tôi mời chị lại đây, là để bàn với chị về cách chữa cho anh! Bởi v́ căn bệnh của anh thuộc về tinh thần. Muốn chữa khỏi cho anh, chúng tôi cần có sự hợp tác thật chặt chẽ của chị...!
- Anh làm ơn giảng cho tôi biết tôi phải hợp tác cách nào?...
Thoại im lặng một lúc trước khi lên tiếng:
- Chị cũng hiểu một quy luật sơ đẳng của t́nh yêu là t́nh yêu càng gặp cản trở, khó khăn th́ t́nh yêu càng trở thành cuồng nhiệt, điên rồ. V́ vậy, t́nh yêu sống bằng cản trở, mà chết v́ được thỏa măn. Cho nên để giải thoát cho anh Thúc, đề nghị đầu tiên của tôi là không những chị nên mặc cho anh Thúc gặp bà Hằng mà c̣n ngầm khuyến khích cho hai người tiếp tục yêu nhau. Tôi tin rằng chẳng bao lâu, hai người sẽ chán nhau nếu t́nh yêu của họ không gặp sức cản trở. Đ̣i hỏi một người vợ phải nhắm mắt để cho chồng muốn yêu ai th́ yêu, sẽ khôn là một điều trên sức chịu đựng của chị, nếu chị hiểu là tính mạng, đời sống của anh Thúc lúc này là ở trong tay chị. Chị nghĩ thế nào?
- Anh cứ nói nốt!
- Điểm thứ hai mà tôi muốn đề nghị với chị, là chị nên sửa soạn đổi chút ít cái nghệ thuật duy tŕ t́nh yêu của chồng, bởi v́ theo tôi thấy, th́ cái nghệ thuật làm vợ cũ chị hơi cổ điển, hoặc nói một cách khác, th́ chị chỉ biết nghệ thuật làm vợ, không để ư tới nghệ thuật làm người yêu...
Thời buổi này, mà người đàn ông rất dễ bị quyến rũ, th́ người vợ, ngoài cái nghệ thuật làm vợ, phải thấu triệt cái nghệ thuật làm một người yêu của chồng th́ mới duy tŕ được t́nh yêu của chồng...
Bị chạm tới ḷng tự ái, Ḥa mỉa mai đáp:
- Tôi làm sao có được những mánh khóe, thủ đoạn, của những người đàn bà đi quyến rũ người khác, đi quyến rũ chồng người...

Phần II - 2

Thoại gật gù:
- Ấy đấy! Cái đáng lo ngại của các bà hiền phụ là không có mánh khóe ǵ để duy tŕ, để hân nóng t́nh yêu của chồng. T́nh yêu là một sự chinh phục, và nếu sự chinh phục đạt được mục tiêu rồi, th́ t́nh yêu cũng hết lư do tồn tại. Cho nên người đàn bà biết duy tŕ t́nh yêu của chồng là người - tuy thuộc về người chồng nhưng vẫn giữ được cái cá tính, cái màu sắc riêng biệt, cái bí mật của tâm hồn ḿnh, để người chồng luôn luôn phải mất công t́m hiểu vợ, chinh phục vợ...
Chứ nếu người chồng đinh ninh rằng vợ ḿnh đă hoàn toàn thuộc về ḿnh, không cần phải chinh phục nữa, th́ tự nhiên t́nh yêu sẽ mất...
Ḥa vẫn giọng mỉa mai:
- Nói như anh nói th́ người vợ cứ việc ngoại t́nh để chồng phải t́m cách chinh phục, th́ tức giữ ǵn được t́nh yêu?
Thoại ph́ cười:
- Kể ra, tôi không định nói như vậy, nhưng người vợ cần tạo cho chồng cái cảm tưởng bất trắc, gay can là phải coi chừng, phải săn đón, kẻo có thể mất vợ như chơi, th́ mới duy tŕ được t́nh yêu.
Vợ Thúc lắc đầu:
- Nếu cần phải bố trí như vậy để giữ t́nh yêu của chồng th́ chắc là tôi không làm nổi.
Thoại cười:
- Tôi nói điều này để chị nhận định có đúng hay không. Cháu Uyển tuy đă trên hai mươi tuổi, nhưng trông chị vẫn trẻ và đẹp, có khi c̣n trẻ hơn cả bà Hằng...
Thế mà tôi chắc từ bao nhiêu năm nay, anh Thúc có để ư tới sắc đẹp của chị nữa đâu! Và cái đó là lỗi ở chị... Chị cần làm theo lời tôi để cứu sống anh Thúc... Vậy chị có nghe tôi không?
Nghe Thoại ca tụng sắc đẹp của ḿnh, Ḥa giật ḿnh. Bà sực nhớ hồi Thoại c̣n là một sinh viên, bạn của Thúc, đă có thời kỳ Thoại âm thầm yêu Ḥa, rồi từ khi Ḥa lấy Thúc th́ Thoại cũng lấy vợ...
Ḥa thoáng nh́n Thoại thấy gương mặt Thoại vẫn nghiêm trang th́ bà yên tâm. Nhưng Ḥa đứng dậy...Bà chậm răi nói với Thoại trước khi cáo từ:
- Anh để tôi suy nghĩ, nhưng chắc chắn là tôi làm theo ư anh. Miễn là anh Thúc khỏi bệnh, c̣n anh ấy yêu ai không thành vấn đề...
Thoại theo chân tiễn Ḥa ra cửa...
Trời bắt đầu đổ mưa. Thoại mời Ḥa ráng đợi cho mưa tạnh, nhưng Ḥa không chịu, đội mưa ra đường, vẫy taxi, bảo chạy tới bệnh viện Thúc nằm. Ngồi trên xe, tự nhiên Ḥa thấy buồn nản lạ lùng! Chưa bao giờ bà thấy thương chồng, thương con, và tự thương thân như lúc đó. Chưa bao giờ bà thấy cuộc đời đơn lạnh đến thế. Một điều đặc biệt là Ḥa không kịp phân tích ḷng ḿnh để hiểu rằng những cảm nghĩ cô đơn của ḿnh không phải do mưa rơi gợi nên, cũng không phải do bệnh trạng của Thúc mang tới, mà chính là do những lời Thoại ca tụng bà c̣n trẻ đẹp! Linh tính, người đàn bà thật kỳ diệu! Chỉ thoáng nghe Thoại nói tới sắc đẹp ḿnh, Ḥa hiểu là Thoại vẫn c̣n âm thầm yêu ḿnh.
Ḥa buồn bă tự nhủ: “Nếu từ hơn hai mươi năm nay, Thoại vẫn âm thầm yêu ta, vẫn đầm ấm sống bên vợ con, th́ biết đâu trường hợp Thúc chẳng giống như trường hợp Thoại: biết đâu Thúc chẳng âm thầm yêu một người đàn bà nào đó, tuy vẫn đầm ấm sống với vợ con! Nếu vậy th́ con người thật đáng thương và cô đơn biết bao”!
Ḥa không muốn nghĩ thêm nữa. Bà chỉ mong đến ngay bệnh viện để được nh́n mặt chồng: Tuy bà đă đến thăm chồng buổi sáng cách đó vài giờ, bà vẫn có cảm tưởng như đă lâu chưa gặp mặt chồng, tâm hồn bà vừa đi phiêu lưu từ quá khứ trở về, nên bà có ảo giác của người đi xa lâu ngày trở về...
Ḥa rón rén mở cửa pḥng Thúc, và thấy Thúc ngủ, bà lặng lẽ ngồi phía chân giường Thúc, lặng lẽ ngắm Thúc. Bà thấy gương mặt Thúc già hẳn đi, hom hem và hốc hát. Bà dịu dàng cầm lấy tay chồng làm Thúc mở mắt tỉnh dậy. Thúc mỉm cười hỏi vợ:
- Ḿnh đến từ lúc nào vậy?
Ḥa không trả lời, tay vẫn mân mê bàn tay có đường gân xanh của Thúc...
Rồi đột nhiên, Ḥa nh́n vào đôi mắt trũng sâu của Thúc, nhẫn nhục và dịu hiền nói với chồng:
- Em gọi bà Hằng đến thăm ḿnh, ḿnh có chịu không?
Thúc sửng sốt chưa hiểu la Ḥa nói thực hay định mỉa mai ḿnh th́ nước mắt Ḥa đă tuôn ra. Bà gục đầu úp mặt vào vai chồng, nức nở:
- Em không ghen đâu! Miễn là ḿnh khỏi bệnh, c̣n ḿnh muốn điều ǵ, em cũng vâng theo lời ḿnh... Em lấy danh dự hứa với ḿnh là không ghen với bà Hằng!...
Thúc bồi hồi nghe vợ nói. Thúc nâng cằm vợ lên, nh́n gương mặt đẫm lệ của Ḥa, tự nhiên Thúc cũng ứa nước mắt.
Rồi đột nhiên, Thúc ôm chầm lấy vợ hôn, không phải hôn như một người bốn mươi tám tuổi hôn một người vợ đă có bốn con, mà hôn cuồng nhiệt như một gă si t́nh lần đầu tiên hôn người yêu, khiến Ḥa nghẹn ngào gần tắc thở. Thúc vuốt tóc Ḥa, nh́n vào đôi mắt nḥa lệ của Ḥa, miệng thốt lên một tiếng khen: “Em đẹp quá”. Tiếng khen “đẹp” của Thúc, đến ba mươi phút sau tiếng khen “đẹp” của Thoại, làm Ḥa càng thấy thương xót cho bản thân ḿnh. Bà khóc oà ôm lấy chồng, không phải như một bà bốn con ôm chồng, mà như một thiếu nữ đang khao khát t́nh yêu, ôm lấy người yêu vừa t́m thấy...
- Ḿnh tha thứ cho anh!
- Không! Ḿnh chẳng có tội ǵ cả... Chính em mới là người cần được ḿnh tha thứ!
Rồi h́nh như sợ chồng hiểu lầm, Ḥa nói tiếp:
- Em cả ghen và ích kỷ quá nên ḿnh mới lo nghĩ đến thổ huyết...
Tâm trạng của Ḥa lúc đó thất phức tạp. Sự thực th́ từ khi lấy chồng, Ḥa vẫn một niềm chung thủy, không bao giờ nghĩ tới ai khác ngoài chồng. Nhưng mối xúc cảm bồi hồi khi nghe Thoại khen ḿnh c̣n trẻ đẹp, đă làm bà chợt tỉnh, chợt hiểu. Bà hiểu là tại sao Thúc yêu vợ mà vẫn sa ngă, vẫn dấn thân vào cuộc phiêu lưu t́nh cảm với Hằng...
Bà cũng hiểu là không bao giờ bà có thể làm như chồng, bà biết bà có đủ sức mạnh tinh thần, nghị lực đề chống lại mọi cám dỗ, nhưng bà cũng hiểu chồng, thương chồng hơn bao giờ hết...
Có điều đặc biệt là cái ḷng xót thương đó không bắt nguồn từ nhưng lời thuyết giảng khô khan của Thoại, mà do một câu Thoại ca tụng sắc đẹp của Ḥa...
Cho nên ra khỏi pḥng bệnh của Thoại, Ḥa chợt có ư định t́m đến Hằng! Để làm ǵ, bà cũng không biết rơ, nhưng nhất định là không phải để đánh ghen...
Bà tạt qua về nhà định rủ Huyền hoặc Tuyết cùng đi. Nhưng Huyền và Tuyết đều đi học chưa về, chỉ có một ḿnh Diễm cũng sửa soạn sắp đi...
- Con định đi đâu bây giờ?
- Con đợi mẹ về đề xin phép mẹ lại thăm thầy Đạt...
Diễm nh́n mẹ, thấy gương mặt Ḥa đượm buồn th́ Diễm tưởng là mẹ không tán thành nên nàng vội nói tiếp:
- Ông Đạt có hẹn với con Thứ Năm lại thăm ông một lần cuối trước khi con chính thức nhận lời lấy anh Khải vào Thứ Bảy này... Con chắc mẹ tin ở con và cho con đi...
Diễm không ngờ Ḥa gật đầu bằng ḷng dễ dàng:
- Ừ, đi th́ đi...
Mẹ đợi Huyền nó về để bảo nó đưa đến thăm bà Hằng...
Diễm trố mắt nh́n mẹ trong khi Ḥa thủng thẳng nói tiếp:
- Con cứ yên tâm... Sẽ không có chuyện ǵ đáng tiết xảy ra cả. Bác sĩ Thoại khuyên mẹ nên để Ba con được gặp bà ấy, cho Ba con sớm khỏi bệnh... Cho nên mẹ muốn gặp bà ta để nói cho bà ta biết...
Ḥa nói bằng một giọng thản nhiên, nhưng Diễm hiểu cái khổ tâm ngấm ngầm của mẹ, cũng như nỗi buồn ngấm ngầm của nàng, sắp sửa phải vĩnh biệt Đạt, nhưng vẫn cố làm ra vui vẻ để đánh lừa mọi người và tự đánh lừa ḿnh...
Mưa vẫn tiếp rơi, nhưng hạt mưa đều và nhỏ, khác hẳn những cơn mưa dông thông thường của Sàig̣n...
Diễm mở tủ lấy cái áo đi mưa, rồi nh́n trời, tự nhiên nàng thấy ngần ngại, lo sợ viễn vông, khiến Diễm đột nhiên nói với mẹ:
- Hay mẹ đi cùng con lại thầy Đạt cho vui... Mẹ sẽ nhờ ông Đạt đưa lại nhà bà Hằng...
Vào lúc khác th́ Ḥa đă ưng thuận ngay! Người mẹ nào tin con đến đâu cũng vẫn ưa đi kèm con gái để tránh mọi bất trắc...
Nhưng lúc này, tâm hồn Ḥa đang ở trong t́nh trạng biến chuyển dữ dội nên không những bà tin Diễm, mà bà c̣n thương cả Đạt, tuy bà không muốn cho Đạt lấy con gái bà. Ḥa hiểu cái buồn của những kẻ yêu nhau phải vĩnh biệt nhau, v́ vậy bà không muốn đi cùng Diễm, để Đạt và Diễm được tự do nói với nhau những điều họ cần nói. Cho nên Diễm lại càng ngạc nhiên khi thấy mẹ trả lời:
- Thôi mẹ đi cũng vô ích. Con đi một ḿnh cũng chả sao. Nhưng con nên nói chuyện qua loa rồi về cho sớm, con cần nhớ là con đến thăm ông ấy để thanh toán t́nh cảm, chứ không phải để làm cho t́nh cảm thêm rắc rối...
- Dạ...
Rồi Diễm chào mẹ ra đi. Ngồi trên xe, Diễm nhắc đi nhắc lại trong đầu óc câu nói của mẹ: “Thanh toán t́nh cảm, thanh toán t́nh cảm”. Nhưng trong thâm tâm, Diễm mơ hồ thấy là việc nàng đến thăm Đạt, lần cuối, sẽ không thanh toán ǵ ráo; mà trái lại, chỉ làm cho nàng thêm vương vấn, thêm khổ sở. Biết vậy, mà Diễm vẫn không thể nào không gặp Đạt, bởi v́ nàng hiểu rằng nếu nàng không gặp Đạt, một lần chót, trước khi nàng nhận lời lấy Khải, th́ nàng c̣n khổ sở hơn nữa, c̣n vương vấn hơn nữa.
Với tâm trạng ngổn ngang, rối bời ấy, Diễm đẩy cửa bước vào nhà Đạt...
Nhưng tâm trạng Đạt c̣n rối bời hơn, v́ chàng vừa mong mỏi Diễm tới để được gặp Diễm, vừa mong mỏi Diễm đừng tới...
Cho nên khi Diễm đẩy cửa bước vào, với cái áo đi mưa sủng ước, mang theo cả mưa gió bên ngoài vào, Đạt thấy trái tim ḿnh thắt lại, nhưng Đạt trấn tĩnh ngay. Anh đỡ cái áo đi mưa trên tay Diễm, treo cái áo lên móc, cất giọng làm ra vẻ b́nh thản nói với Diễm:
- Mưa to quá em nhỉ!
- Mưa to quá!
Họ bắt đầu bằng những chuyện bang quơ, v́ cả hai đều tránh, chưa dám đề cập tới câu chuyện vĩnh biệt mà họ cố tŕ hoăn đến phút cuối cùng...
Diễm ngồi xuống ghế, cố moi trong óc một câu chuyện “loại trời mưa trời gió” để khỏi có sự im lặng giữa hai người:
- Vừa rồi, em rủ mẹ em cùng đi lại thăm anh, nhưng mẹ em mắc bận v́ mẹ em định bảo Huyền nó đưa lại thăm bà Hằng!
- Lại thăm bà Hằng?
Diễm cười:
- Không phải là để đánh ghen mà là để bảo bà Hằng tới thăm Ba em. Mẹ em lúc này đổi tính, đổi nết, em không hiểu nổi...
- Lạ nhỉ!
Đạt sực nhớ tới cái thư mà Hằng nhờ đưa cho Thúc. Đạt nói với Diễm:
- Có một cái thư bà Hằng nhờ tôi đưa cho anh Thúc, tôi cứ lưỡng lự măi, không biết có nên đưa hay không.
Diễm không phải là người ṭ ṃ thích đọc thư người khác, nhưng nghe Đạt nói, tự nhiên nàng thấy khao khát muốn đọc cái thư của Hằng xem Hằng viết ǵ trong thư. Nàng nói với Đạt:
- Anh đưa thư cho em coi trước, xem có nên đưa cho Ba em không.
Đạt lấy thư trong “ví” đưa cho Diễm. Diễm chăm chú đọc cái thư của Hằng gửi cho bố ḿnh:

Anh,
Em nghe nói anh đau phải vào bệnh viện điều trị mà em không có cách nào t́m đến thăm anh được. Nhiều lúc em như điên, em thuê xe đến bệnh viện, em đứng trước cổng nh́n vào, mà không dám vào v́ em sợ gặp chị th́ thêm khổ cho anh, chứ em th́ dù chị đối xử cách nào, em sẵn sàng cam chịu tất cả.
Em vội báo cho anh một tin này, biết đâu chẳng làm anh vui và sớm b́nh phục: Em thấy nhiều chứng triệu khác thường trong người, em đi khám bác sĩ th́ bác sĩ cho biết là em có thai. Em không ân hận, không sợ ǵ tai tiếng, khi biết ḿnh có thai. Trái lại, em rất sung sướng, v́ thế là ít ra sẽ có một cái ǵ thiêng liên, một cái ǵ bền chặt ràng buộc chúng ta với nhau.
Em tin rằng đứa bé sau này nhất định phải là con trai và nó sẽ ngang tàng lắm, ngang tàng như cái đêm mứ gió sấm sét đầy trời mà em trao thân gửi thịt cho anh!
Buồn một nỗi từ khi anh vào bệnh viện th́ mùa mưa cũng bắt đầu, mưa gió lê thê, dầm dề, làm tâm hồn em cũng muốn gào thét lên v́ nhớ thương anh, v́ vắng anh. C̣n nhớ trong buổi gặp gỡ đầu tiên, khi sấm chớp ầm ầm, em sợ tái mặt ôm chầm lấy anh, anh hỏi em: “Em sợ mưa gió lắm à?”
Đàn bà ai mà chả sợ mưa gió cuộc đời hở anh? Nhất là từ khi anh vô bệnh viện, th́ mỗi lần mưa rơi, tưởng nhớ tới phút giây em gối đầu vào tay anh, nằm nghe mưa gió bên ngoài, th́ em lại càng điên cuồng, muốn khóc mà không khóc nổi. Em sợ mưa kinh khủng, nhưng nếu trời không mưa, em lại thấy buồn, thấy nhớ, cầu trời khấn phật cho mưa rơi để tâm hồn em quằn quại xót thương anh.
Hôm nọ, bắt chước người ta thường đem chuyện Kiều ra “bói” em đem quyển “A Farewell to arms” ra bói, th́ em đọc trúng ngay cái đoạn Frederic Henry hỏi Catherine Barkley tại sao lại sợ mưa, như anh đă hỏi em!
Đoạn đó như thế này, em viết lại cho anh coi:
- “Tại sao em lại sợ mưa?
- Em không hiểu.
- Nói cho anh nghe đi!
- Đừng bắt em phải nói
- Cứ kể cho anh nghe!
- Không.
- Nói đi em.
- Cũng được. Em sợ mưa v́ đôi khi, em thấy em chết trong mưa... anh ạ”.
Đấy anh coi! Nếu em bói đúng th́ em sẽ chết trong mưa chứ anh không chết đâu! Có nhiều đêm, em tưởng em nằm dưới mồ lạnh lẽ, nghe mưa rơi đổ xuống làm tan tành, xơ xác những nhánh hoa mà anh đă đặt trên mồ em, c̣n anh th́ vẫn bơ vơ trên dương thế!
Biết anh là giáo sư triết, nên từ khi yêu anh, tự nhiên em thấy thích đọc các sách về triết học. Vừa đây, em đọc trong một tạp chí nọ, thấy tác giả mượn triết thuyết bi đát (philosophie traique) của Clément Rosset để phân tích, t́m hiểu tác phẩm “A Farewell to arms” của Hemingway, em chợt hiểu tại sao em lại thích và sợ mưa, tại sao em lại mê say tác phẩm “A Farewell to arms”, trong đó nhân vật chính là cơn mưa, h́nh ảnh của thê lương, giá buốt, h́nh ảnh của chia ly, đổ vỡ, bi đát.
Em chợt hiểu, em thích là người của triết lư bi đát, sẽ chết dưới cơn mưa như Catherine Barkley trong “A Farewell to arms”. Tuy anh dạy về triết học, em chắc anh chả hiểu triết bi đát là ǵ, v́ triết gia Clément Rosset mới hai mươi tuổi và quyển Philosophie tragique (triết lư bi đát) của ông mới bày bán gần đây ở hiệu sách...
Anh nằm trong bệnh viện chắc cũng buồn không biết làm ǵ cho qua thời giờ, vậy để em nói chuyện về triết lư Bi Đát cho anh nghe:
Theo định nghĩa của Clément Rosset th́ Bi đát (tragique) là cái bỡ ngỡ, ngạc nhiên tự bản chất (le surprenant par essence). Con người bi đát là con người luôn luôn ngơ ngác, ngạc nhiên trước cuộc đời. Hôm nay anh sống, ngày mai anh chết, không ai hiểu nổi v́ sao anh sống, v́ sao anh chết. Cũng như Frederic Henry và Catherine Barkley đang yêu nhau say đắm, th́ Catherine chết dưới cơn mưa, khiến Frederic ngỡ ngàng, chẳng hiểu ǵ cả. You did not know what it was about!
Vậy ư nghĩa thật sự của cuộc đời là Bi đát, là tragique. Sự sống không có hạnh phúc, không có vô phúc, không có luân lư, không có trách nhiệm mà chỉ có Bi đát. Cả cuộc đời của Frederic Henry trong “A Farewell to arms” là một thiên Bi đát. Anh luôn luôn ngơ ngác, kinh ngạc, không hiểu ǵ cả. Chiến tranh xảy ra, anh không hiểu ǵ. Anh bắn, anh giết người. Anh không hiểu ǵ cả. Aymo, bạn anh bị chết. Rinaldi bị bệnh giang mai, anh không hiểu ǵ cả. Anh nh́n những người sĩ quan đào ngũ bị xử bắn dưới mưa, anh không hiểu ǵ cả. Rồi anh yêu Catherine, anh trốn sang Thuỵ Sĩ, tao. lập cùng nàng một thanh b́nh riêng rẽ (separate peace), anh đang hưởng hạnh phúc ái ân, th́ Catherine chết dưới mưa, đứa con nàng mới sinh ra đời cũng chết và Frederic ngơ ngác, bơ phờ đi dưới mưa không hiểu ǵ cả...
Thật là bi đát có phải không anh?
Nhưng nghĩ lại th́ đời ai mà chả bi đát, cứ ǵ đời Frederic! Chẳng hạn như em...
Khi khói lửa lan tràn đất nước, em có hiểu ǵ đâu! Rồi mẹ em chết, em có hiểu ǵ đâu!
Rồi em hiến thân cho người dân quân du kích, rồi viên đại tá Chánh án V.C. cưỡng hiếp em, em có hiểu ǵ đâu! Rồi gặp anh, yêu anh trong một buổi mưa gió...
Em có hiểu ǵ đâu! Rồi anh và em đi t́m “thanh b́nh riêng rẽ” trên băi biển Vũng Tàu để đến khi anh trở về thổ ra huyết, phải vào điều trị Ở bệnh viện, em có hiểu ǵ đâu, anh có hiểu ǵ đâu, phải không anh? You did not know what it was about!
Cho nên bi đát là cái lẽ sống ở đời. Đời không có bi đát, không có bỡ ngỡ, bất ngờ, th́ đời không c̣n là đời nữa? Và con người, muốn sống cho ra sống th́ phải nh́n thẳng vào bi đát, không được phép trốn tránh bị đát...
Nhưng cứ nh́n thẳng măi vào bi đát, th́ hoa trôi bèo dạt, biết đi về đâu, lạc về đâu hở anh?
Anh ơi, khi em viết những ḍng chữ này, mưa lại bắt đầu rơi, tiếng ca của Thanh Thúy, tiếng ca chơi vơi “bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài” lại nổi lên trong mưa rơi...
Và đêm đêm, em vẫn để cổng ngỏ đón anh, v́ em vẫn tin tưởng là đêm nào đó, nằm nghe mưa rơi, anh sẽ chạnh nhớ em, thương em, anh sẽ t́m cách trốn khỏi bệnh viện, tới đây với em một vài giờ rồi lại quay trở về bệnh viện.
Hồi c̣n đi học, anh thường vẫn “cúp cua”, vẫn trốn học để đi gửi mộng trên vỉa hè, như anh đă kể cho em nghe - thế th́ sao lúc này, anh lại không trốn khỏi bệnh viện một vài giờ để ra với em hở anh! Không thấy anh ra, tuy em buồn nhưng lại tự an ủi là...
thôi thế cũng xong, cho anh sớm b́nh phục...
Chúng ta ráng quên nhau đi, anh ráng mà quên em, em ráng mà quên anh. Người ta gọi thế là một điều có thực, chứ không phải một điều do những tên bất lương bịa đặt ra để làm khổ chúng ta, có phải không anh?
Anh cứ yên tâm điều trị anh ạ! Dù “bổn phận” có là một điều thực, hay là một điều “bịp” chăng nữa, em sẽ cố gắng làm theo bổn phận của em, để anh trở về với bộn phận của anh. Nhưng quên anh, th́ chỉ trừ khi nào trên trái đất khô khan cằn cỗi này, chỉ có nắng hạn và không bao giờ có mưa rơi nữa th́ lúc đó em sẽ quên anh. Trái đất thê lương này c̣n có mưa rơi dầm dề th́ ḷng em c̣n hướng về anh...
Em
Hằng


Đọc hết bức thư, Diễm ngồi yên, mắt mở to nh́n vào quăng không. Một lúc sau, Diễm thở dài, đưa cái thư cho Đạt:
- Cái thư của bà Hằng... làm em thấy ớn lạnh... Anh thử đọc coi...
Đạt đọc qua cái thư, rồi thủng thẳng nói với Diễm:
- Kể ra đưa cũng không sao! Ít ra anh Thúc cũng biết được một tin mừng... là anh sẽ thêm một đứa con. Và biết đâu đứa bé chẳng là con trai, như Hằng viết trong thư...
Diễm thừ người suy nghĩ. Sự thực cái thư của Hằng đă gieo hoang mang trong tâm hồn Diễm; và càng hoang mang, Diễm càng nhớ tới lời mẹ dặn: “phải thanh toán t́nh cảm chứ không nên làm t́nh cảm thêm rắc rối”.
Đột nhiên, Diễm hỏi Đạt:
- Theo triết lư Bi đát của bà Hằng th́ không có hạnh phúc, không có bất hạnh, mà chỉ có Bi đát... Em không tin như vậy. Hạnh phúc là điều có thực, cũng như người ta có thể chống lại Định Mệnh, có phải không anh?
Đạt nh́n vào mắt Diễm:
- Anh cũng không biết trả lời em ra sao... Riêng em, th́ em tin là em sẽ t́m thấy hạnh phúc với Khải hay với anh?
Diễm mở to mắt, cố chống đỡ cái nh́n của Đạt, rồi trả lời bằng một câu mà cả Đạt lẫn nàng, đều thấy rơ chỉ là một câu tự dối ḷng:
- Với Khải.
Trên môi Đạt, nở một nụ cười năo ḷng:
- Và em đến đây hôm nay là để vĩnh biệt anh, cho anh vẽ bức chân dung của em?
- Dạ.
- Em đă nhất định chưa?
- Nhất định rồi!
- Vậy để anh đi lấy giá vẽ. Em sửa soạn đi.
- Em chả cần sửa soạn ǵ cả...
Nàng nói những lời gần như thản nhiên trong khi ḷng nàng tê tái, muốn ôm lấy Đạt, ḥa nước mắt cùng khóc...
C̣n Đạt th́ cho đến giờ phút này, giờ phút vĩnh biệt này, Đạt vẫn chưa hoàn toàn chịu tin là Diễm sẽ thực sự giă từ chàng để lấy người khác. Cho nên cái tâm trạng của Đạt khi sửa soạn dụng cụ vẽ, vẫn chưa phải là cái tâm trạng của kẻ tuyệt vọng.
Nhưng khi ngồi trước giá vẽ, nh́n vào đôi mắt cố mở to để nước mắt khỏi trào ra của Diễm, nh́n vào đôi mắt năo nùng như muốn tan ra thành lệ của Diễm, trong giây phút đó, con người si t́nh của Đạt hầu như bị con người nghệ sĩ lấn át, khiến Đạt chưa kịp cảm thấy đau xót tuyệt vọng mà chỉ nh́n thấy cái đẹp mông lung phù du của đôi mắt. Đạt cảm thấy cần phải ghi ngay lên khung vải, cái ánh biệt ly đang dâng lên khóe mắt người yêu!
Con người nghệ sĩ trong Đạt bừng dậy, và Đạt say sưa vẽ, hằn học, mải mê, vẽ...
Đạt mất hết cả mọi ư niệm về không gian, về thời gian. Trước mắt Đạt, chỉ có đôi mắt mở to, thăm thẳm, và cái ánh biệt ly huyền ảo như nắng chiều, rọi vào tâm hồn Đạt.
- Có đủ ánh sáng không anh?
- Anh không cần ánh sáng.
...
Khi khuôn mặt Diễm hiển hiện trên khuôn vải, thực hơn cả khuôn mặt “bằng xương, bằng thịt” của Diễm, th́ trong một thoáng giây, Đạt không những thấy buồn mà c̣n thâm tâm hồn tràn ngập một niềm vui kỳ lạ, niềm vui của kẻ nghệ sĩ không phân biệt nổi mộng và thực, thực và mộng:
- Bây giờ đến vai và ngực... Em không thể cho anh vẽ cái ngực để trần của em sao?
Đạt hỏi bằng giọng cuồng tín của một họa sĩ hơn là giọng si t́nh của một kẻ mê gái, nhưng Diễm chớp mắt thở ra, lắc đầu.
- Em không thể chiều ḷng anh, như em đă hứa sao? Anh có yêu cầu điều ǵ xúc phạm tới em đâu?
Diễm lại chớp mắt, lắc đầu...
Đạt nh́n Diễm, gương mặt vụt trở nên chua xót:
- Em nghĩ sao? Anh không đáng được chiêm ngưỡng cái thân h́nh em trước khi em thuộc về người khác, trước khi anh mất em hay sao?
Diễm chỉ biết chớp mắt, lắc đầu. Có cái ǵ mắc nghẹn trong cổ họng, khiến nàng không nói được. Diễm không c̣n đủ can đảm giữ cho nước mắt khỏi trào ra, nàng để mặc cho gịng lệ nóng lăn trên má...
Nh́n nước mắt của Diễm chảy thành gịng, tự nhiên Đạt thấy hết tức giận, hết hằn học đối với Diễm: ḷng chàng dịu lại trong một t́nh cảm bao la...
Chàng đứng lên đi lại phía Diễm. Diễm sợ sệt nh́n Đạt, nhưng Đạt chỉ dịu dàng đặt tay lên Diễm, dịu dàng nói với Diễm:
- Anh hiểu em lắm! Anh hiểu tại sao tuy em muốn ch́u ḷng anh mà em vẫn không thể làm một việc rất tầm thường, theo ư muốn của anh...
Diễm ngước mắt nh́n Đạt. Nàng muốn gục đầu vào ngực Đạt, khóc cho “đă”, nhưng nàng c̣n đủ minh mẩn để hiểu rằng nếu nàng gục đầu vào ngực Đạt, th́ rất có thể nàng sẽ bị lôi cuốn, phiêu lưu tới những bờ bến xa lạ không thể lường được. Cho nên Diễm vội đứng lên, cười qua làn nước mắt:
- Xong rồi hở anh?
- Chưa xong. Nhưng em khỏi ngồi làm mẫu nữa. Anh sẽ vẽ một bức tranh thứ hai, bằng trí tưởng tượng của anh. Để anh lấy ghế, cho em ngồi bên cạnh, xem anh vẽ...
Rồi hầu như quên cả Diễm ngồi ở phía sau ḿnh, Đạt mải mê, say sưa vẽ một bức tranh do trí tưởng tượng của chàng tạo nên, một bức tranh Diễm ngửa mặt đón mưa, nước mưa hay nước mắt chảy ḍng ḍng trên trán, trên má, trên vai, trên ngực để trần của ḿnh...
Vẽ xong, Đạt đứng xê ra cho Diễm ngắm.
- Em thấy thế nào?
Diễm nh́n gương mặt ḿnh trong tranh, nh́n cái bờ vai, cái cồn ngực của ḿnh trắng muốt năo nề trong tranh, nàng rùng ḿnh nói với Đạt:
- Em sợ anh quá!
- Sao lại sợ?
- Bức tranh giống ghê gớm! Em tưởng như anh đă lột trần em lúc nào...
Nh́n hai bức tranh, nhất là nh́n vào đôi mắt của ḿnh trong tranh, Diễm hiểu tất cả t́nh cảm sâu xa của ḿnh đối với Đạt và không dễ ǵ mà nàng có thể dứt t́nh được. Tự nhiên nàng cảm thấy cần phải trở về ngay, trở về ngay để tránh những chuyện bất ngờ có thể xảy tới, v́ Diễm không c̣n can đảm tin ở ḷng ḿnh nữa. Nếu nàng c̣n ngồi lại, biết đâu nàng chẳng thay đổi ư kiến và biết đâu nàng chẳng nhận lời lấy Đạt trong một phút bồng bột...
Nàng đứng lên nói với Đạt:
- Trong hai bức tranh, anh cho em bức thứ nhất, c̣n anh giữ bức thứ hai... Em ngồi lâu quá rồi. Anh cho em về...
- Tùy em... Nhưng em và anh đă nói ǵ đâu? Chúng ta c̣n bao nhiêu điều phải nói...
Diễm lắc đầu:
- Thôi anh ạ! Thà câm nín c̣n hơn! Em nh́n mắt em trong tranh, em thấy sợ, sợ cho ḷng ḿnh. Chúng ta không thể t́m thanh b́nh riêng rẽ, không thể t́m “separate peace” được, th́ tốt hơn là anh nâng đỡ em, giúp em t́m thấy hạnh phúc. Em thấy khổ sở quá!
Đạt cũng lắc đầu:
- Anh chắc là không thể giúp em được ǵ. Không ai yêu mà không ích kỷ... Yêu mà cao thượng, mà hy sinh th́ chỉ có trong tiểu thuyết...
Diễm nh́n thẳng vào mắt Đạt:
- Anh nói vậy, chứ em biết là anh cao thượng...
- Để rồi em xem, anh có cao thượng như em nghĩ không! Cái cao thượng của con người trí thức, biết suy nghĩ, anh đă bắt đầu thấy chán, chán như Frederic Henry, trong “A Farewell to arms”. Em có biết Frederic Henry, sau khi trốn sang Thuỵ sĩ, đă nói thế nào với cái nhân loại đứng đắn, nhân loại cao thượng không? Frederic nói đại khái thế này: “Các anh là những người đường hoàng, những người cao thượng... Tôi có lời khen các anh... c̣n tôi, tôi không phải hy sinh ra để suy nghĩ, để nghĩ ngợi. Tôi sinh ra để ăn. Để ăn, Trời! Và nhất là để ngủ với Catherine! Tôi sinh ra để ngủ với người tôi yêu!”. Frederic nói như vậy đó em ạ!
Diễm không trả lời, đứng lên, tỏ ư muốn cáo từ. Nàng lấy giấy, gói bức tranh lại. Nàng mạnh dạn cầm lấy tay Đạt, như một người “cháu”, một nguội học tṛ, hơn là một người yêu.
- Thôi anh cho em về.
Đạt không nói ǵ, đi theo Diễm ra phía cửa. Trước khi mở cửa, đột nhiên Diễm hỏi Đạt:
- Anh định lấy cô Trang thật không?
Đạt vẫn cầm tay Diễm, nh́n thẳng vào mắt Diễm:
- Cái đó là tùy em. Em bảo anh sao th́ anh nghe vậy!
Diễm gỡ bàn tay ḿnh, thoát khỏi bàn tay Đạt:
- Anh lấy cô ta là phải, nhưng đi ngao du th́... chả nên đi, anh ạ!
Đạt ph́ cười, mắt long lanh một tia sáng mới:
- Đấy em coi! Có ai yêu mà không ích kỷ đâu!
Diễm cúi mặt, nh́n ra phía cửa như cầu cứu. Thoáng nh́n cái ánh mắt của Đạt, Diễm hiểu là tai họa có thể xảy ra bức cứ lúc nào, và nếu Đạt ôm nàng hôn, th́ quyết định sắt đá nhất của nàng cũng có thể lung lay. V́ Diễm hiểu Đạt đang nghĩ ǵ cũng như Đạt hiểu Diễm đang lo sợ ǵ. Trong lúc Đạt đang nh́n vào đôi môi hé mở của Diễm, đang nghĩ cách... hôn nàng, th́ Diễm đă mở toang cánh cửa, nói như người sắp chết đuối, vớ được mảnh ván:
- Em về anh nhé!
Đạt thở dài...
Tự nhiên giọng Đạt trở nên gay gắt:
- Ừ th́ em về. Nhưng em đừng tưởng là anh sẽ mất em, em sẽ quên nổi anh đâu! Anh nhất định sẽ không để mất em, em nhớ lấy...!
Ánh sáng từ bên ngoài ùa vào làm Diễm trở thành bạo dạn. Nàng hiểu là phút giây “nguy hiểm”, phút giây thử thách đă qua, và nàng không c̣n sợ ǵ nữa! Cho nên nàng lại dịu dàng cầm lấy tay Đạt, với tất cả vẻ quyến rũ hồn nhiên của một thiếu nữ rất nhiều “đàn bà tính”, rất đam mê, nhưng vẫn giữ được tâm hồn và thể xác trong trắng...
Trong một khắc, nàng quên cả nỗi buồn tê tái của vĩnh biệt, nàng nở một nụ cười đẹp nhất, năo nùng nhất, thủ thỉ bên tai Đạt:
- Em cám ơn anh... Cám ơn anh v́ anh định “thơm” em mà không dám, không nỡ th́ đúng hơn! Em biết, anh cũng như Frederic, chỉ nói cho sướng miệng, chứ bao giờ anh cũng cao thượng!
Rồi nàng đưa mắt nh́n Đạt, tinh nghịch nói tiếp:
- Ở những người trí thức, ưa suy nghĩ như các anh, cái “reflexe” bao giờ cũng chậm hơn đàn bà, có phải không anh?
Diễm nhấn mạnh vào hai tiếng “suy nghĩ' làm Đạt sững sờ... Chưa bao giờ Đạt thấy yêu Diễm, nhưng cũng chưa bao giờ Đạt thấy tức Diễm như lúc đó, tức cô học tṛ ngay thơ là Diễm đă nh́n thấu tâm can, tỳ phế của giáo sư Đạt từng trải sự đời! Đạt mở to đôi mắt nh́n Diễm, chưa biết trả lời cách nào, th́ gương mặt Diễm đang tươi, vụt lại đượm buồn...
Tuy nhiên, Diễm vẫn cố mỉm cười với Đạt:
- Em có chút ao ước rất nhỏ bé...
Em mong anh sẽ chiều em làm theo điều em sắp nói với anh dưới đây...
- Điều ǵ?
- Anh cứ gật đầu trước đi...
Điều ao ước của em rất tầm thường, không có ǵ khó khăn cả. Anh gật đầu đi! Anh!
Đạt đành gật đầu. Diễm vẫn làm bộ vui vẻ:
- Trước khi em về, em muốn anh cười và chúc cho em t́m thấy hạnh phúc.
Biết Đạt sắp lắc đầu, Diễm nói chặn:
- Anh đừng lắc đầu! Anh cười và chúc cho em đi!
Nụ cười trên môi Diễm vẫn chưa tắt...
Nh́n Diễm cười, Đạt hiểu là Diễm đă gắng gượng phi thường, mới giữ được nụ cười, nụ cười đau đớn hơn tiếng khóc...
Tự nhiên, Đạt thấy ḷng ḿnh se lại trong một t́nh cảm mênh mang, và Đạt cười, cái cười nhân hậu mà từ lâu anh đă đánh mất:
- Anh chúc em t́m thấy hạnh phúc...
Giọng nói thành khẩn của Đạt làm Diễm rạng rỡ:
- Có thế chứ! Em nói có sai đâu! Anh bao giờ cũng cao thượng! Tất cả những người thân yêu của em đều cao thượng! Em cao thượng! Má em cao thượng! Anh cao thượng
Đạt tủm tỉm cười, nửa đùa nửa thật:
- Phút giây này th́ anh cao thượng thực. Nhưng chỉ sợ, lát nữa, em về rồi, anh sẽ lại hối về sự cao thượng của ḿnh!...
Mà đúng như lời Đạt nói, Diễm vừa bước lên xe. Đạt tần ngần nh́n theo rồi quay trở vào th́ chàng cũng bắt đầu hối, bắt đầu tự giận ḿnh. Đạt càng nh́n bức tranh của Diễm, càng nh́n đôi mắt của Diễm, bờ vai Diễm trong tranh th́ lại càng thấy ḿnh là ngốc. Đạt thấy không ai ngớ ngẩn hơn ḿnh: người yêu đi lấy chồng, người yêu đến tạ từ, mà không hôn một cái hôn vĩnh biệt, lại c̣n thành thực nghe người yêu xúi dại, chúc người yêu “t́m thấy hạnh phúc”. Đạt chợt nhớ lời Frederic: “Tôi không phải sinh ra để suy nghĩ, tôi chỉ muốn ngủ vói người tôi yêu”!
Đạt nh́n bức tranh Diễm, rồi đột nhiên, chàng nói to như hét với Diễm trong tranh:
- “Tôi chỉ muốn ngủ với người tôi yêu”.
Đạt thừ người ra nh́n bức tranh, đắm đuối đến mức Trang đến lúc nào, mở cửa lúc nào, đứng đằng sau Đạt từ bao giờ, Đạt cũng không hay, không biết ǵ. Măi một lúc sau, Trang cất tiếng cười mỉa mai ngạo nghẽ th́ Đạt mới giật ḿnh quay lại:
- Ḱa em!
Trang vẫn chăm chú nh́n bức tranh, và tiếng cười mỉa mai ngạo nghễ lại nổi lên:
- Thật là đẹp, thật là khêu gợi!
Nói xong, Trang nghẹn họng, khí uất đưa lên tận cổ. Cơn giận của Trang đến một cách bất th́nh ĺnh, vô lư, vũ băo như một cơn dông mùa hạ, không sức ǵ cản nổi, càng vô lư th́ lại càng mănh liệt...
Đột nhiên, Trang nảy ư nghĩ là nàng phải xé, phải xé tan bức tranh th́ mới hả tức. Trang tức chưa chắc đă v́ yêu Đạt, hoặc ghen với Diễm. Từ khi sa chân lỡ bước, Trang vẫn cố tự tạo cho ḿnh một triết lư sống, một triết lư trả thù đời, lợi dụng, khai thác tất cả mọi người, phá đám, phá hoại tất cả. Để khỏi mâu thuẫn với triết lư sống của ḿnh, Trang cố làm ra vẻ không tin tưởng ở t́nh yêu, tuy trong tiềm thức, yêu vẫn là lẽ sống duy nhất của nàng. Nàng t́m đủ mọi lư luận để chứng minh với mọi người, để tự chứng minh với ḿnh, là ở đời, chả ai yêu ai thành thực cả, và yêu nhau chỉ là lợi dụng, chỉ là đóng kịch và bịp, cho khéo, cho tài...
Cho nên, nàng không thể chịu được, không thể tha thứ được khi thấy Đạt và Diễm có vẻ yêu nhau một cách cao thượng, một cách thành thực! Đạt và Diễm yêu nhau thành thực th́ tức là chửi vào mặt nàng, chửi vào cái triết lư sống của nàng.
Cái ư nghĩ xé bức tranh vừa thoáng qua óc là Trang thực hiện liền. Trang tiến lên ba bước, tay nắm lấy bức tranh. Nàng vừa toan xé, th́ Đạt đă đoán biết ư định của Trang, vội nắm lấy hai tay nàng. Thế là cuộc giành giật diễn ra, gay can như trong một cuốn phim trinh thám, hai gián điệp tranh cướp nhau một tài liệu vô giá! Đạt th́ có sức mạnh của t́nh yêu làm cho hăng say, quyết tâm bảo vệ chút kỷ niệm cuối cùng của Diễm. Trang th́ có cái điên cuồng của một tín đồ chỉ sợ chủ nghĩa của ḿnh đổ sụp, cái cay cú của kẻ bị đời ruồng rẫy...
Đạt nắm chặt lấy cổ tay Trang, bẻ ngoẹo cổ tay Trang, để Trang rời bỏ bức tranh, nhưng Trang vẫn ray rụa, quyết liệt đối phó. Nét mặt Đạt mỗi lúc thêm cứng rắn, và chàng mím môi bẻ cổ tay Trang, làm Trang đau điếng.
Biết ḿnh không đủ sức chống cự, Trang đành dùng tới cái khí giới cuối cùng của kẻ yếu là cắn: Traong lúc bất ngờ, Trang ghé miệng vào cánh tay Đạt, nhắm mắt, nghiến răng, ngoạm một miếtn, ngập sâu vào thịt Đạt, làm Đạt chỉ thốt một tiếng kêu “ái” rồi buông tay, Trang chưa kịp nh́n xem vết cắn ra sao, th́, “soạt”, Trang đă xé tan bức vẽ làm hai mảnh. Đạt hoa mắt, không nh́n, không thấy vết thương đang chảy máu của ḿnh nữa, anh dang hai tay ngoặc lấy Trang, xiết hai bàn tay vào cổ Trang như hai cái ḱm, bóp thật chặt...
Trang bị nghe. thở, nhưng nàng không mảy may chống cự, v́ nàng cho rằng đă xé được bức vẽ, tức là đă đạt được mục tiêu rồi, đă thắng rồi, nên nàng buông xuôi hai tay, thân h́nh mềm nhũn, mặc cho Đạt muốn làm ǵ th́ làm...
Đạt bóp cổ nàng cho tới khi Trang trào nước mắt ra, đổ nhào như một khúc thịt, xuống cái divan, làm Đạt cũng ngă theo, đầu Đạt đè lên ngực Trang và Đạt tuy thở hổn hển mà vẫn nghe thấy tiếng đập hỗn loạn, rờn rập của trái tim Trang, khiến Đạt bừng tỉnh cơn điên, buông hai bàn tay rời khỏi cổ Trang. Nhưng Đạt bừng tỉnh mà vẫn để đầu anh đè lên ngực Trang, lắng nghe hơi nóng từ lồng ngực Trang bốc lên mặt chàng. Đầu óc Đạt vụt trở nên tỉnh táo và Đạt sực nhớ câu nói của Diễm: “Cái reflexe của những người trí thức hay suy nghĩ như các anh bao giờ cũng chậm hơn đàn bà”...
Không nghĩ ngợi, Đă trườn lên, cho mặt ḿnh ngang với mặt Trang, và trong lúc bất ngờ nhất, Đạt hôn vào đôi môi hé mở cửa Trang, hôn một cách cuồng bạo, chẳng khác ǵ Trang cắn Đạt lúc năy...
Trang nhắm mắt, mặc cho Đạt hôn...
Nhưng khi nàng mở mắt, nh́n vào đôi mắt Đạt, đôi mắt c̣n mang nặng h́nh ảnh của Diễm, nh́n vào gương mặt bơ phờ, xa vắng của Đă th́ Trang hiểu cái hôn vừa rồi là Đạt hôn Diễm, chứ không phải hôn Trang!
Cơn điên của Trang lại bừng bừng nổi lên. Một tay túm lấy tóc Đạt, một tay nàng tát Đạt, tát như mưa, như gió, tát trái, tát phải, tát liên hồi, làm Đạt không kịp đỡ, không kịp tránh, chỉ biết giơ mặt ra cho Trang tát...
...
Từ năy tới giờ, hai người giằng co nhau, rồi bóp cổ, hôn, tát v.v... mà không ai nói một câu nào...
Tấn kịch diễn ra hoàn toàn trong im lặng. Măi đến lúc Trang tát tới tấp, ră rời cả tay, nàng mới hổn hển lên tiếng sỉ vă Đạt:
- Anh là một đứa đê hèn, một đứa khốn nạn, anh biết không? Anh cao thượng, anh đứng đắn, anh không dám hôn con khốn nạn, anh nhè tôi anh hôn, v́ tôi là con đĩ, ai hôn mà chả được! Tôi ghê tởm cái đứng đắn, cao thượng của anh! Anh biết không?
Trang ngừng một giây để thở, rồi hầu như thấy ḿnh sỉ vả như vậy cũng chưa hết tức, hết điên, Trang chùi miệng, để xóa cho sạch vết tích cái hôn của Đạt, rồi lại chửi thề, dữ tợn hơn, rùng rợn hơn:
- Tiên sư lũ đàn ông hèn nhát... Tiên sư bọn đàn bà đứng đắn, lương thiện! Tiên sư nhân loại... Tiên sư... tất cả...! Tiên sư...anh, tiên sư tôi, tiên sư con Diễm!
Không c̣n t́m được “tiên sư” ǵ nữa để chửi, Trang ngừng lại, vừa thở, vừa hầm hầm nh́n Đạt. Đạt lúc này đă lổm ngổm ngồi dậy...
Đầu tóc chàng rối bời, mặt mũi c̣n in hằn hai bàn tay Trang, Đạt ủ rũ hơn một con gà bị cắt tiết, yên lặng nghe Trang chửi, như một người học tṛ nhẫn nhục chịu trận nghe lời thầy giáo mắng...
Đạt nh́n cánh tay ḿnh, trên đó, sáu cái răng của Trang đă đào trũng ba vết hằn thẫm đỏ...
Chàng nh́n bức tranh bị xé làm hai mảnh, vứt dưới đất... hai con mắt Diễm buồn rầu ngước lên phía chàng. Chàng nh́n Trang nằm, chống cùi tay trên divan, đẹp dữ dội như hiện thân của căm hờn! “You did not know what it was about”! Đạt nghĩ tới câu Hằng viết trong thư gửi cho Thúc và chàng thấy ḿnh không hiểu ǵ cả.
Chàng không hiểu Trang cắn, tát, sỉ vả chàng như vậy là phải hay không phải...
Chàng không hiểu ḿnh ghét Trang, oán Trang, yêu Trang, hay thương Trang...
Chàng thấy tất cả mọi người đều có lư, Trang có lư, Diễm có lư, Hằng có lư, Ḥa có lư, và hành động theo lư của ḿnh, theo lập trường của ḿnh; duy có chàng là vô lư, là không có lập trường ǵ cả...
Đạt hồi tưởng lại giây phút ḿnh nằm đè lên ngực Trang, tay điên cuồng bóp cổ Trang mà vẫn tỉnh táo nghe tim Trang đập. Đạt đưa mắt nh́n về phía ngực Trang, thấy áo ngoài của Trang xổ tung cả nút, và phần ngực trên của Trang lộ ra, nơn nà tươi mát như một mảnh trời thu trong sáng, mà trước kia, trong thời kỳ chàng bị giam giữ v́ hoạt cách mạng, chàng vẫn nh́n thấy, qua chấn song sắt của nhà giam. Ḷng Đạt tự nhiên dịu lại; c̣n Trang, thấy Đạt nh́n ngực ḿnh, th́ nàng cúi xuống, và khi biết là khuy áo ḿnh bựt xổ tung th́ nàng bắt đầu thẹn, thẹn như một nữ sinh trong trắng... dễ hổ ngươi. Nàng vội cài khuy áo, vuốt lại mái tóc, rồi đột nhiên, nàng xích lại gần Đạt, hỏi như một đứa em gái săn sóc anh, tưởng chừng như Đạt bị ai cắn, ai tát, ai sỉ vả, chửi bới chứ không phải Trang.
- Anh có sao không?
Rồi Trang nâng cánh tay Đạt lên và khi thấy dấu những cái răng của ḿnh, ngoạm sâu vào thịt Đạt đến rớm máu, th́ Trang mở to đôi mắt kinh ngạc:
- Trời! Vết thương của anh nặng lắm, sao anh không cho em biết! Ở nhà anh có “mercurochrome” không?
Đạt mệt mỏi gật đầu, Trang nhẩy xuống đất, mở ngăn tủ, lấy lọ thuốc đỏ, bôi lên cánh tay Đạt rồi nàng bóp, nàng thoa, lành nghề hơn cả một nữ cứu thương.
Đạt để mặc cho Trang vần ḿnh. Đạt nh́n Trang, nghĩ tới câu nói của Frederic: “Tôi chỉ muốn ngủ với người tôi yêu” và chàng buồn rầu hỏi Trang:
- Em có thương anh không?
- Thương chứ!
Trang đáp ráo hoảnh, khiến Đạt mỉm cười mệt nhọc:
- Em thương anh th́ em về đi!
- Sao vậy?
- Bởi v́, nếu em ở lại, rất có thể anh sẽ đ̣i chiếm đoạt em, anh sẽ cưỡng đoạt em cũng chưa biết chừng, và lúc đó không những là em tát anh, cắn anh, mà c̣n... giết anh là đằng khác!
Trang lừ đừ nh́n Đạt, và chạm phải cái nh́n của Đạt, Trang hiểu là Đạt không nói dối. Trang hạ thấp giọng:
- Anh bậy quá! Đă thế em về vậy!...
Trang đi lại phía gương soi, sửa lại mái tóc, mặt mày, ngửa cổ nh́n vết lằn hai bàn tay của Đạt và nàng mỉm cười gần như thích thú...
Nàng giơ tay về phía Đạt:
- Thôi bắt tay anh, em về...
Trang giằng lấy tay Đạt, lắc thật chặt, rồi quay ngoắt ra, mở cửa đi thẳng...
Đạt định gọi với theo Trang, nhưng không hiểu chàng nghĩ sao, Đạt vẫn ngồi yên không nhúc nhích...
Một lúc sau, chàng uể oải đứng dậy, nhặt bức tranh bị xé, chàng nh́n vào đôi mắt Diễm, miệng lẩm bẩm câu nói của Frederic: “Tôi sinh ra để ngủ với người tôi yêu”...
...
Chỉ c̣n ba ngày nữa, là cưới con, liệu Ba có đủ sức khoẻ để dự lể cưới con không?
Trên làn môi nhợt nhạt của Thúc, nở một nụ cười yêu đời:
- Đủ chứ! Ba sẽ khoẻ như voi, ngày cưới con...
Thúc nói vậy, nhưng chưa bao giờ bệnh Thúc trầm trọn bằng lúc này. Sở dĩ bệnh Thúc vụt trở nên nguy kịch và đám cưới của Diễm và Khải được ấn định sớm hơn như đă dự trù, v́ một biến cố vừa xảy ra do Uyển gây nên.
Số là Uyển và Hướng vẫn thường hẹn ḥ nhau, gặp nhau mổi tuần một lần vào chiều Thứ Bảy hoặc sáng Chủ Nhật để đi xi nê, hoặc đi du ngoạn đây đó...
Nhưng lần hẹn vừa qua, Uyển đă đến xin lỗi Hướng, lấy cớ là mắc bận không thể đi được.
Sự thực, Uyển từ chối không đi với Hướng là v́ Uyển đă nhận lời mời của nhà thầu khoán Lam Tài đi ăn với ông tại nhà hàng Caravelle. Không phải là Uyển ưa thích ǵ ông thầu khoán Tài, nhưng nàng đành tâm bỏ rơi Hướng để đi với Tài là v́ một lư do đặc biệt: nàng cần mượn Tài một số tiền, không phải cho bản thân nàng mà là cho gia đ́nh! V́ từ khi Thúc đau, mọi việc chi tiêu, thuốc thang tăng lên gấp bội mà Thúc th́ ngoài số lương ở trường công, Thúc không kiếm thêm được tiền dạy ở trường tư như trước nữa, khiến gia đ́nh lâm vào cảnh túng thiếu.
Thấy mẹ nhăn nhó, lo lắng v́ tiền, Uyển liền nảy ra ư định hỏi mượn tiền những người thường săn đón, rắp tâm hỏi nàng làm vợ. Và sở dĩ trong bốn người lăm le hỏi nàng, Uyển chọn Tài để mượn tiền: là v́ Uyển ít cảm t́nh nhất đối với Tài.
Nhưng Hướng không thể hiểu nổi cái tâm lư của Uyển, Hướng không thể tưởng tượng nổi là người yêu của Hướng lại có thể manh tâm lợi dụng sắc đẹp của ḿnh để hỏi mượn tiền một người đàn ông. Dù là mượn tiền để chữa bệnh cho cha.
Bởi vậy, khi thấy lần đầu tiên Uyển từ chối không chịu đi chơi với Hướng, nhất là Uyển nói dối một cách vụng về, th́ Hướng kinh ngạc tự hỏi tại sao Uyển lại có thái độ lạ lùng ấy! Sự ngờ vực, bắt đầu gieo trong đầu óc Hướng, và ngay sau khi Uyển từ biệt chàng, Hướng đă lấy xe Vespa theo dơi Uyển từng bước, để cuối cùng thấy Uyển ngự lên cái xe bóng loáng không một vết bụi của Tài, và hai người sánh đôi đi vào nhà hàng Caravelle như một đôi nhân t́nh quí phái!
Sự đau đớn sững sờ của Hướng thật kinh khủng.
Nh́n toà nhà Caravelle đồ sộ nguy nga, mà chàng chưa hề bao giờ bước chân vào, vừa nuốt chửng người yêu của ḿnh, Hướng biết là ḿnh không thể trở về được. Chàng bèn bỏ cái xe Vespa bên lề đường, rồi lùi lũi đẩy cửa bước vào, người đứng gác cửa thấy chàng sát khí đằng đằng cũng phải đứng tạt ra một bên, ṭ ṃ nh́n chàng, không dám hỏi han ǵ. Hướng dùng thang máy lên lầu thứ nhất, rồi lầu thứ hai, thứ ba vă măi tới khi chàng bước lên lầu cuối cùng th́ mới t́m thấy Uyển và Tài. Hướng vốn là một thanh niên b́nh tĩnh, rất ít khi to tiếng hoặc gây gổ với ai; khi bước vào nhà hàng Caravelle, chàng không hề có ư định hành hung ai, chàng chỉ thấy không thể về được th́ phải vào, thế thôi! Nhưng khi bước chân lên từng lầu cuối cùng, thấy Uyển đang t́nh tứ cười với Tài th́ khí uất của chàng trào lên, làm chàng nghẹt thở. Kịp đến khi Uyển nh́n thấy chàng, thất sắc thốt lên mốt tiếng kêu: “Anh”. C̣n Tài th́ ngạo nghễ nh́n chàng, khẽ nhếch mép mỉm cười như thách đố, th́ Hướng không nh́n thấy, trông thấy, không suy nghĩ ǵ! Hướng nắm chặt bàn tay, đập vào mặt Tài làm Tài trong lúc bất ngờ, ngă bổ nhào...
Tiện chân, Hướng đá vào mặt Tài, đá luôn cái bàn đổ nhào nốt, đĩa chén, chai, rơi loảng xoảng và Hướng cầm luôn một cái đựng tàn thuốc lá mà trong cơn điên chàng cũng không rơ là làm bằng ǵ, chàng đập vào mặt Tài...
Hướng càng hành hung càng thấy lửa giận bốc lên bừng bừng. Nhất là khi thoáng nh́n thấy vẻ mặt kinh sợ, tái nhợt của Uyển, mở to đôi mắt hăi hùng nh́n chàng đập phá, th́ lần đầu tiên trong đời sống hiền lành chỉ biết chúi mũi vào sách của chàng, Hướng lờ mờ cảm thấy thế nào là cái khoái của sự đâm chém, gây sự, hành hung...
Chàng tung hoàn như vào chỗ không người v́ ngay từ khi nhập cuộc, Tài đă bị hạ ngay, chỉ phản ứng yếu ớt...
Măi tới gần hai phút sau, nhân viên nhà hàng mới ập lại. Người ta khiêng Tài đi bệnh viện v́ Tài bị thương khá nặng, c̣n Hướng th́ bị lên Cảnh sát cuộc!
...
Từ khi xảy ra chuyện đáng tiếc, mọi người trong gia đ́nh Thúc, từ Ḥa đến các con Ḥa, đều cố giấu nhẹm không cho Thúc biết...
Nhưng chỉ hai ngày sau, câu chuyện đă đến tai Thúc...
Thúc không mắng, không giận ǵ Uyển, chỉ thấy buồn, thấy tự giận ḿnh, nhất là khi được biết sở dĩ Uyển nhận lời đi ăn ở nhà hàng Caravelle với Tài là để hỏi tiền Tài, v́ thấy gia đ́nh túng thiếu...
Thúc nhận tất cả trách nhiệm tinh thần của ḿnh và cho rằng những hành động của Uyển đều bắt nguồn từ sự sa ngă của Thúc...
Thúc thao thức suốt đêm, không ngủ và tự hỏi ḿnh phải làm ǵ, th́ hôm sau Thúc lại thổ huyết và bệnh Thúc trở lại trầm trọng.
...
Những biến cố rồn rập vừa qua làm Diễm hết lưỡng lự, câu chuyện đáng tiếc của Uyển khiến Diễm thấy cần phải thúc giục Khải làm lễ cưới, sớm ngày nào hay ngày ấy; do đó, lễ cưới đă được ấn định sớm hơn sự trù liệu của Khải gần hai tuần lễ...
T́nh yêu của Đạt lúc này đối với Diễm không thành vấn đề nữa: Diễm chỉ mong cho cha khỏi bệnh, cho gia đ́nh yên ấm.
...
Thúc và Diễm đang vui vẻ bàn về ngày cưới Diễm th́ Huyền tới. Huyền cho Thúc hay là Uyển đă xin được phép ông dự thẩm để vào thăm Hướng, ở khám Chí Ḥa, nhưng Uyển ngại, chưa muốn gặp Hướng, Uyển nhờ Huyền vào thăm Hướng, Uyển lại cậy Huyền nói cho Hướng yên tâm là Uyển vẫn trung thành với Hướng, và chỉ đợi Hướng được trả tự do th́ hai người sẽ làm lễ thành hôn...
- Chị ấy nhờ con như vậy. Ba dạy con sao?
Từ khi thấy ḿnh bệnh nặng thêm, Thúc không những cười luôn, mà bất cứ cái ǵ, Thúc cũng gật, hầu như Thúc không c̣n đủ can đảm từ khước ai điều ǵ; Thúc chỉ mong làm vui tất cả mọi người thân yêu...
Cho nên nghe Huyền hỏi, Thúc gật đầu luôn:
- Con đi giùm chị con là phải. Chắc Uyển nó c̣n ngượng, chưa muốn gặp Hướng...
Cần nhất là con nên an ủi Hướng cho nó khỏi buồn...
Dù ông Tài có bị thương thành cố tật chăng nữa, chắc Hướng chỉ bị giam ba tháng là được trả tự do. Con nhớ nhắc những lời ba nói cho nó hiểu, con nhé!
- Dạ. Vậy để con đi luôn!
...
Huyền rời bệnh viện đi thẳng ra chợ Bến Thành, mua một “kư' nho, mấy gói thuốc lá, rồi gọi taxi, bảo chạy thẳng xuống khám Chí Ḥa.
Ít lâu nay, trong gia đ́nh, Huyền là người “đau khổ” không kém ǵ Ḥa, Diễm, Thúc, v́ Huyền nhiều t́nh cảm như Diễm và ưa suy nghĩ như Thúc. Huyền chỉ nơm nớp lo sẽ có những biến cố xảy ra, chỉ lo cha nàng chết, chỉ lo mẹ nàng buồn, hoặc Diễm bốc đồng không chịu lấy Khải, hoặc những người theo đuổi Uyển gây một vụ lộn xộn nào nữa, làm gia đ́nh nàng thêm tai tiếng...
Ai bảo sao th́ nàng làm vậy, mẹ nàng bảo rằng đi cùng mẹ đến nhà bà Hằng, nàng cũng vâng; cha nàng bảo nàng đưa thư cho bà Hằng, nàng cũng “dạ”. Diễm gửi bức tranh do ông Đạt vẽ cho nàng giữ, trước khi về nhà chồng, nàng cũng gật. Uyển bảo nàng vào khám thăm Hướng thay Uyển, Huyền cũng không phản đối! Hôm Huyền mang cái thư của Thúc lại đưa cho Hằng, Hằng đă khóc sướt mướt khiến Huyền cũng mủi ḷng khóc theo và nàng phải dỗ Hằng, an ủi Hằng y như một người chị “nựng” em!
Huyền thấy mọi người đều đau khổ, đều đáng thương và người đáng thương nhiều nhất là Thúc, v́ nàng biết cha nàng là người sợ cô đơn nhất, sợ chết nhất...
...
Với tâm trạng ấy, khi Huyền ngồi ở pḥng đợi của khám, nàng cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết, cái xă hội đau thương củ những người cùng đang chờ đợi như nàng, cũng đang cô đơn như nàng.
Cho nên khi Huyền gặp Hướng, niềm xót thương thành thực hiện rơ trong khoé mắt nàng, trong vẻ mặt nàng, đă làm cho Hướng không những không buồn v́ không được thấy mặt Uyển; trái lại, Hướng hầu như cũng ngại không nh́n cái khuôn mặt từ bi của Huyền.
- Chị Uyển bảo em vào thăm anh, v́ chị Uyển... bị đau... lần sau, chị sẽ tới...
- Thế à!
Tiếng “thế à” gần như thản nhiên của Hướng làm cho Huyền tưng hửng. Huyền đinh ninh là Hướng sẽ hỏi săn, hỏi đón, tại sao Uyển không tới, sẽ khổ sở, sẽ thất vọng khi không thấy mặt Uyển, nên Huyền đă sửa soạn nhiều câu, nhiều lư lẽ, để giải thích, để bào chữa cho Uyển. Nhưng hai tiếng “thế à” cụt thun lủn của Hướng khiến Huyền ngơ ngác nh́n Hướng, t́m hiểu. Nàng ngờ rằng Hướng c̣n giận Uyển nên làm ra vẻ lạnh nhạt, nàng bèn kín đáo tŕnh bày lư do tại sao Uyển đă từ chối Hướng để đi ăn với Tài. Huyền tận t́nh bào chữa cho chị, nhưng Hướng chỉ nghe bằng hai tai lơ đăng, gần như miễn cưỡng, và khi Huyền chấm dứt, Hướng lại vui vẻ đáp:
- Thế à!
Huyền nh́n Hướng:
- Anh vẫn c̣n giận chị em?
Tiếng cười vui vẻ của Hướng nổi lên:
- Không cô Huyền ạ!
Rồi Hướng lái luôn câu chuyện theo hướng khác. Chàng hỏi thăm Huyền về bệnh t́nh của cha Huyền, rồi nh́n vào gói nho Huyền mang theo, Hướng hỏi:
- Cô mang quà cho tôi đấy à?
- Dạ. Có nho và thuốc lá. Em không biết anh hút thuốc lá ǵ, nên em mua một gói Bastos, một gói Ruby Queen, một gói Melia vàng.
Mắt Hướng sáng lên và chàng nở nụ cười của kẻ thèm thuốc là từ lâu:
- Trời! Cô giỏi quá. Melia vàng là đúng “goùt” của tôi!
- Có nho đây. Mời anh xơi nho.
Nàng mở gói nho, lấy ra một chùm, đưa cho Hướng. Hướng đỡ lấy chùm nho, chàng đốt thuốc, hút một hơi dài, đợi cho khói thuốc thấm vào phổi. Rồi chàng mới cắn một trái nho, vừa cắn vừa nh́n vào đôi mắt kỳ lạ của Huyền:
- Thú thực với cô, ở trong này, chúng tôi thèm từ một chút khí trời đến một hơi thuốc lá... Huống hồ là được ngồi hút thuốc lá, ăn nho và... nói chuyện với những người từ... “ngoài đời” tới, mang một chút hương thừa của tự do vào cho ḿnh!
Từ lúc gặp Hướng, Huyền vẫn băn khoăn về thái độ của Hướng đối với chị ḿnh nên khi thấy giọng Hướng hơi nhiễm vẽ chán chường, Huyền hỏi luôn:
- Anh bảo có vào tù mới “hiểu ḿnh và hiểu người”. Vậy anh “hiểu” ra sao?
Hướng im lặng một lúc mới đáp, giọng mơ màng “thi sĩ”:
- Ḿnh nh́n sự vật dưới một ánh sáng khác... chẳng khác nào một buổi ban mai, ḿnh bừng tỉnh, bầu trời vẫn xanh, mây trắng vẫn bay, chim vẫn ca, người đàn bà vẫn yêu kiều, vậy mà ḷng ḿnh không c̣n rộn ràng, yêu đời như trước nữa, hoặc là vẫn rộn ràng, yêu đời, nhưng rộn ràng một cách khác, yêu đời một cách khác...
- Anh đừng hiểu lầm chị Uyển... Chị Uyển bao giờ cũng nghĩ tới anh, chỉ biết có anh, chỉ đợi anh được trả tự do để làm lể thành hôn...
Hướng cười, phân trần:
- Tôi có giận Uyển đâu. Bây giờ th́ tôi hiểu Uyển lắm.
Rồi Hướng hỏi luôn sang chuyện khác:
- À mà Uyển đau ra sao?
- Cũng không có ǵ đáng quan tâm. Chắc chỉ vài ngày nữa chị sẽ b́nh phục và vào thăm anh.
- Tôi cũng mong thế!
Hướng nói “mong” gặp Uyển bằng một giọng lịch sự hơn là tha thiết, làm Huyền cảm thấy bực bội. Huyền không hiểu nổi tại sao t́nh yêu lại có thể đổ vỡ quá ư dễ dàng, chóng vánh như vậy...
Nàng ngờ ngợ h́nh như chính Uyển cũng đă hết yêu Hướng, cho nên mới nhờ nàng vào thăm Hướng! Vậy th́ có thực là hai người đă yêu nhau, hay không? Có thực là họ đă say mê, hay không? Nếu Hướng không say mê Uyển th́ tại sao Hướng lại v́ Uyển mà hành hung Tài đến nỗi bị cầm tù, bị lỡ dở cả tương lai, cả cuộc đời... Để rồi đến khi v́ yêu mà bị cầm tù th́ lại thấy ḷng ḿnh nguội lạnh?
- Gần hết ba mươi phút rồi, anh có dặn ǵ chị Uyển không?
Nghe Huyền hỏi, Hướng giật ḿnh, cố moi óc t́m một điều ǵ để nhờ Huyền nói với Uyển mà chàng không t́m được, và khi tiếng c̣i chấm dứt cuộc thăm viếng của người giám thị nổi lên, Hướng bất giác hỏi Huyền: “bao giờ cô lại vào đây?”, khiến Huyền ngơ ngác trả lời: “lần sau, chị Uyển em vào, chắc em không vào” th́ Hướng mới bàng hoàng thấy rằng tâm hồn chàng đă bị h́nh ảnh Huyền chiếm đoạt, ngự trị từ lúc nào. Hướng nh́n theo Huyền, trong ḷng tự nhủ: “chả nhẽ ḿnh lại yêu Huyền rồi sao! Ḿnh yêu Huyền th́ thật là vô lư hết sức. Ḿnh là đứa chung thủy, đâu phải phường Sở Khanh!”
C̣n Huyền th́ nàng từ biệt Hướng với tâm hồn ngây thơ, của một người em đi “công án” cho chị! V́ tuy nàng không cắt nghĩa nổi thái độ dửng dưng của Hướng đối với Uyển, Huyền vẫn không ngờ, không tưởng tượng nổi là Hướng đă yêu nàng! Khi từ biệt Hướng, Huyền chỉ cảm thấy buồn, buồn mên mông như nàng chưa bao giờ buồn đến độ ấy! Huyền ngờ đâu chính cái buồn mênh mông đó là triệu chứng báo trước những cơn băo táp của t́nh yêu, và tất cả những người sắp bước vào sóng gió của yêu đương đều không thoát khỏi cái cảm giác mênh mang của người lũ hành cô độc chưa t́m thấy bạn đường! Huyền cho rằng cảm t́nh của ḿnh đối với Hướng chỉ là ḷng xót thương đối với người yêu của chị ḿnh, cho nên khi trở về, nàng hồn nhiên kể cho Uyển nghe tất cả những chi tiết của buổi viếng thăm, nhưng cuối cùng, nàng nói với Uyển một câu, tuy biết là không đúng sự thực, mà nàng vẫn nói:
- Anh ấy mong đợi chị lắm, chị nên vào thăm anh, sớm phút nào hay phút ấy!
- Thế à!
Câu trả lời của Uyển, giống hệt câu trả lời của Hướng, làm Huyền bàng hoàng! Nàng nh́n chị, nh́n gương mặt lạnh lùng của chị, và Huyền hiểu là chị ḿnh cũng đă hết yêu Hướng, cũng như Hướng đă hết yêu Uyển. “Có thể như thế được chăng”? Huyền tự đặt câu hỏi và tự nhiên nàng thấy đau xót!
Huyền đau xót v́ Huyền là một tâm hồn luôn luôn đ̣i sự tuyệt đối: Cũng như nàng không thể tưởng tượng nổi, chấp nhận nổi cha nàng đang sống rồi đột nhiên phải chết, nàng không thể chấp nhận được là Uyển đang yêu Hướng, Hướng đang yêu Uyển, rồi đột nhiên hai người hết yêu nhau! “Nếu t́nh yêu chỉ phù du có thế th́ cuộc đời thê lương biết bao”! Huyền nghĩ vậy và không những nàng cảm thấy buồn, nàng c̣n cảm thấy sợ, hoang vắng. Nàng thấy giận chị và tức bực Hướng.
Cho nên, nàng chỉ nói chuyện qua loa với Uyển rồi trở lại bệnh viện với Thúc. Nhưng dọc đường, không hiểu Huyền nghĩ sao, nàng lại bảo xe taxi đưa tới đường Lư Trần Quấn để tạt qua thăm bà Hằng...
Gặp Huyền, Hằng lộ vẻ vui mừng trên khuôn mặt ưu tư, bởi v́, không những Huyền mang tin tức của Thúc tới mà Huyền c̣n là thiếu nữ được Hằng mến yêu nhất trong bốn chị em Huyền.
- Ba Huyền mấy hôm nay ra sao?
- Ba em vẫn thế! Lại có ṃi yếu hơn trước...
Hai người yên lặng nh́n nhau...
Trong bóng hoàng hôn của buổi chiều u uất sắp mưa, Huyền thấy Hằng chớp vội đôi mắt...
Đột nhiên, Huyền nói với Hằng:
- Hay chị đi cùng em, lại thăm Ba em đi!
Hằng thở dài:
- Liệu có tiện không?
- Có ǵ mà không tiện!
- Hôm nọ, má của Huyền lại đây, bảo tôi lại thăm Ba Huyền, tôi đă cám ơn má Huyền và nói rơ với má Huyền là không bao giờ tôi dám lại thăm anh Thúc, để cho anh sớm b́nh phục. Nếu lúc này tôi tới thăm th́ c̣n ra nghĩa lư ǵ nữa?
Huyền biết Hằng nói vậy là hợp lư. Nhưng nàng cũng vẫn trả lời:
- Th́ cứ đi! Má em có biết chị tới đâu mà chị ngại. Em sẽ không cho má em hay!
Lời hứa “ṭng đảng” của Huyền làm Hằng hết lưỡng lự. Từ xa có tiếng sấm nổi lên khiến Hằng lại càng bồn chồn. Nàng biết rằng nàng không c̣n đủ can đảm ngồi nhà để đợi mưa đổ xuống tâm hồn quằn quại của nàng nữa.
Nàng đứng lên, định sửa soạn để ra đi, nhưng nàng lại sa sầm mặt, ngồi xuống, lắc đầu nói với Huyền:
- Cô có hiểu khi người ta ở trong một hoàn cảnh ngang trái, một “situation fausse” th́ người ta khổ tâm đến thế nào không? Nếu tôi là Uyển th́ tôi đă xin vào tù để được gần Hướng rồi... ! Huyền tưởng tôi không muốn thăm Ba Huyền sao?... Tôi chết trong ḷng, trong dạ v́ không gặp Ba Huyền, nhưng gặp để làm ǵ, sẽ ra sao? Nhất là đối với sự cao thượng của má Huyền, tôi c̣n mặt mũi nào nữa! Hoàn cảnh ngang trái là thế đấy Huyền ạ!
Huyền buồn rầu nh́n Hằng:
- Thôi cứ đi chị ạ! Cứ đi rồi muốn ra sao th́ ra! Em cũng chả hiểu như thế là phải hay không phải. Nhưng chắc chắn là sẽ làm Ba em sung sướng! Bấy nhiêu là đủ rồi có phải không chị?
- Vậy th́ đi!
Lần này th́ Hằng cương quyết đứng lên và nàng sửa sang bộ mặt, mái tóc một cách đặc biệt trái với thói quen giản dị của ḿnh. Hầu như Hằng đem hết tâm hồn trang điểm cho ḿnh thất duyên dáng, thật xứng đáng là người t́nh của Thúc để nếu Thúc chỉ c̣n được gặp nàng lần cuối cùng rồi chết, th́ ít ra Thúc cũng mang sang thế giới bên kia, h́nh ảnh kiều diễm nhất của nàng...
!...
Hằng mở cái tủ áo, nói với Huyền:
- Huyền làm ơn chọn hộ cho chị một cái áo...
Ba Huyền thích màu ǵ?
Nghe Hằng nói, Huyền chợt nhận thức tất cả cáo trớ trêu ngang trái của hoàn cảnh: một cô gái, t́m màu áo cho người yêu của Ba ḿnh mặc để đến thăm Ba ḿnh và chính người đàn bà mà nàng chọn áo giùm đó là người làm cho mẹ thân yêu của nàng đau khổ.
...
Tới bệnh viện, Huyền đề nghị với Hằng đợi một phút để nàng lên pḥng Thúc, báo trước cho cha nàng biết, v́ sợ sự viếng thăm đột ngột của Hằng sẽ làm Thúc xúc động. Không có lợi cho bệnh t́nh Thúc, Hằng đứng lại bên lối đường ṃn trong khu bệnh viện, c̣n Huyền đi thẳng lên lầu. Huyền đẩy cửa bước vào pḥng Thúc. Diễm và Tuyết vừa trở về nhà, chỉ có một ḿnh Thúc nằm một ḿnh:
- Con vào thăm Hướng về đấy à?
- Dạ.
- Có ǵ lạ không con?
- Thưa Ba, anh ấy vẫn như thường và gửi lời hỏi thăm Ba...
Huyền nh́n cha, rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Con vừa tạt qua bà Hằng... Bà Hằng đi cùng con lại thăm Ba. Nhưng con chưa dám mời bà ấy lên... Con đợi hỏi ư Ba...
Mắt thúc vụt sáng. Thúc nhổm ngay dậy:
- Đâu, bà ấy đâu?
- Bà ấy ở dưới kia. Để con xuống mời bà ấy lên...
- Khoan, đợi Ba một phút...
Thúc luống cuống, hốt hoảng như một đứa bé đau ốm lâu ngày, bị cha mẹ bắt phải kiêng, chỉ cho ăn cháo, nên thèm nhớ cơm, được người chị thương t́nh cho ăn vụng một chén cơm nhỏ, và vừa ăn vừa lo, chỉ sợ cha mẹ biết, chỉ sợ bệnh thêm nặng, nhưng lo mà vẫn ăn, mà càng lo th́ ăn càng ngon...
- Đợi Ba đi cùng với!
Huyền mở to mắt nh́n bố:
- Chết! Ba đi sao được!
- Tại sao lại không được? Ba phải tập... để hôm này c̣n dự lễ cưới Diễm chứ!
Rồi không đợi Huyền có ư kiến, Thúc lấy quần áo thay, chàng trút bỏ bộ đồ ngủ nát nhàu, mặc một áo sơ-mi mới lấy ở tiệm giặt về, một cái quần tây thẳng nếp nhất; chàng t́m được, và có lẽ lần này là lần đầu tiên, từ khi vô bệnh viện, Thúc chải mớ tóc rối bù của ḿnh, Huyền nh́n thấy bàn tay củ Thúc run run, có nhẽ v́ Thúc xúc động, nhưng ḷng thương cha của Huyền th́ lại cho là Thúc yếu, không mang nổi cả một cái, nên Huyền bùi ngùi, chỉ muốn khóc...
- Xong rồi! Đi con!
Thúc vịn vai con gái, và hai bố con lững thững xuống cầu thang...
Vừa thấy bóng Thúc, Hằng vội rảo bước tiến đến về phía Thúc, nước mắt chảy ṿng quanh...
Bàn tay Thúc rời vai Huyền, đặt lên vai Hằng, và Thúc nói với con gái:
- Để bà Hằng đưa Ba đi dạo ở ngoài một lát cho đỡ tù túng... Con cứ về trước đi.
Hằng nh́n Huyền, chớp mắt nói nhỏ nhẽ:
- Cám ơn Huyền...
Huyền đứng yên, nh́n hai người đi về phía cổng bệnh viện. Huyền thấy tay hai người t́m nhau, mười ngón tay đan lấy nhau, và họ d́u nhau đi sâu vào bóng tối dày đặc của buổi chiều, đang đổ xuống, bao vây lấy họ. Huyền nh́n theo cho đến khi bóng hai người nḥa trong bóng tối mênh mông, và nước mắt Huyền lặng lẽ chảy xuống má.
Huyền có cảm tưởng như hai cái bóng mờ ảo của hai người đang đi vào tịch mịch, vào hư vô. Tự nhiên Huyền thấy thương mẹ, thấy ḿnh có tội với mẹ và nàng cần phải về ngay nhà để thú tất cả với mẹ...
...
Tới nhà, Huyền thấy mẹ ngồi rầu rĩ một ḿnh, nh́n ra đường...
Huyền chưa biết bắt đầu thế nào để thú tội với mẹ, th́ Ḥa đă nói với Huyền:
- Con ngồi đây, mẹ có chút việc cần bàn với con về bà Hằng...
Huyền giật ḿnh, tưởng mẹ đă biết tất cả sự thực. Nàng sợ sệt nh́n mẹ, th́ Ḥa đă rơm rớm nước mắt:
- Mẹ nói con đừng buồn... Bác sĩ Thoại cho mẹ biết là Ba con khó mà qua khỏi...
chỉ c̣n cách là chiều theo ao ước ngấm ngầm của Ba con! Để may ra, Ba con khỏi bệnh, mà nếu không khỏi, th́ ít ra, những ngày cuối cùng của Ba con cũng là những ngày... vui tươi...
Ḥa ngừng một lát, rồi bà lấy tay chùi nước mắt, nói tiếp:
- Hôm nọ, ở nhà bà Hằng, mẹ đă bảo bà ta cứ việc vào thăm Ba con. Nhưng chắc là bà ta ngượng, không chịu đến... Vậy việc này, mẹ nhờ con, v́ chỉ con là làm được! Con nên tới giải thích cho bà ta hiểu, và rủ bà ta tới thăm Ba con, cho Ba con vui ḷng...
Nghe mẹ nói, nhất là nghe cái giọng chịu đựng, nhẫn nhục của mẹ, Huyền chỉ biết gục đầu vào ḷng mẹ khóc, rồi nàng nức nở thú với mẹ tất cả chuyện vừa xảy ra.
Ḥa vuốt tóc con, gượng cười bảo Huyền:
- Con làm thế phải lắm... Người đàn bà sinh ra đời để hy sinh, để chịu đau khổ... con à! Con làm vậy, nếu Trời có bắt cha con phải thất lộc, th́ Ba con cũng không có ǵ ta thán mẹ con ḿnh...
Ḥa nói đúng... Chỉ một nửa tháng sau đám cưới của Diễm lấy Khải, th́ Thúc từ trần...
Thúc chết, mang theo h́nh ảnh của vợ, của bốn đứa con và của Hằng mặc cái áo hồn. Thúc chết như một triết nhân từ biệt cuộc đời, thèm sống đến đau xót, nhưng khi chết th́ vẫn giữ nụ cười trên môi.


Phần III - 1

Bốn tháng trôi qua từ khi Thúc chết. Diễm đi lấy chồng, Thúc chết, khoảng trống rỗng do hai người để lại gần như không có ǵ lấp nổi. Nhất là cái chết của Thúc đă gây một sự xáo trộn ghê gớm trong đời sống gia đ́nh Thúc, v́ chỉ ba ngày sau khi Thúc mồ yên mả đẹp, th́ Ḥa phải đương đầu với vấn đề sinh kế thập phần gay go. Khi Thúc c̣n sống, Thúc kiếm được bao nhiêu, gia đ́nh ăn xài một đôi khi không đủ, thường phải vay mượn thêm, nhưng mọi người vẫn yên trí, không băn khoăn ǵ về vấn đề tiền v́ đă có Thúc lo. Thúc đột nhiên chết, mẹ con Ḥa mới nhận thức thêm một ư nghĩa thực tế về sự sống: sống không phải chỉ là mơ mộng, nghĩ đến thương yêu, hờn ghen, mà sống tức là tranh đấu giành giựt, chịu cực, chịu đê hèn tủi nhục, để mỗi ngày có đủ hai bữa ăn, có tiền trả tiền quần áo, tiền nước, tiền điện v.v...
C̣n sinh thời Thúc, mỗi khi mẹ con Ḥa nghe Thúc than phiền về đời sống khó khăn, mẹ con Ḥa chỉ hiểu lờ mờ là đồng tiền khó kiếm, nhưng Thúc chết rồi th́ mẹ con Ḥa mới khám phá ra tất cả tầm quan hệ bi đát của vấn đề sinh kế. Mẹ con Ḥa không ngờ rằng mẹ con Ḥa sở dĩ khuây khỏa, bớt nhớ thương Thúc một phần lớn cũng v́ mắc chạy... gạo. Mẹ con Ḥa lúc này mới chợt hiểu là những t́nh cảm to lớn nhất, những mối nhớ thương dằng dặc, sâu xa nhất nhiều khi cũng bị những điều lo nghĩ bần tiện không đau, của đời sống hàng ngày đánh bạt đi...
Tháng đầu, sau khi Thúc chết, các bạn bè, quen thuộc sẵn sàng giúp đỡ, nên đời sống trong gia đ́nh Ḥa tương đối chưa đến nỗi lâm nguy. Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai th́ vấn đề sinh sống đă trở thành nguy cấp...
Tuy Diễm lấy chồng giàu, Khải c̣n đi học nên cũng không sẵn tiền, và thỉnh thoảng Diễm để dành được chút ít nào, trong số tiền chồng đưa cho tiêu vặt, th́ lại mang về dúi cho mẹ.
Uyển thỉnh thoảng cũng mang về năm bảy trăm, một hai ngàn đưa cho mẹ, khiến Huyền giật ḿnh lo sợ, không hiểu chị lấy tiền ở đâu, Huyền không thể nào quên được cái chuyện Uyển định mượn tiền Tài khiến Hướng bị tù! Nhất là từ khi xảy ra vụ Hướng hành hung Tài, và sau cái chết của Thúc, Uyển lại càng thêm bí mật...
Riêng Đạt, sau khi dự đám tang của Thúc, chàng không bao giờ tới nhà Ḥa nữa - Không ai hiểu những cảm nghĩ của Đạt lúc này ra sao, v́ Đạt câm nín, cũng như Diễm chưa bao giờ hỏi thăm Đạt mỗi lần về thăm mẹ. C̣n Hướng vẫn bị giam ở khám, v́ Tài vừa có tiền, vừa có thế lực, lại bị găy mũi, nên vụ của Hướng vẫn chưa ra Ṭa. Huyền đă thúc giục Uyển nhiều lần vào thăm Hướng, nhưng Uyển khất lần, rồi cuối cùng, Uyển lại nhờ Huyền vào khám thăm Hướng. Huyền miễn cưỡng ra đi, nhưng gặp Hướng lần thứ hai, nàng thấy ánh mắt Hướng đắm đuối nh́n nàng, thấy cái bàn tay run run của Hướng đặt lên vai nàng, th́ tuy Hướng chưa tỏ t́nh ǵ, Huyền chợt hiểu; nàng khổ sở vội cáo lui như một kẻ tuyệt vọng chạy trốn định mệnh ḿnh, chạy trốn và mơ hồ biết trước là không thoát...
Và từ khi gặp Hướng lần thứ hai, Huyền lại càng thấy buồn thắm thái, càng thấy nhớ thương cha, Huyền càng thấy ư định đi tu ám ảnh...
Nỗi buồn của Huyền đă làm Lê Tuấn thêm năng lui tới nhà Huyền từ khi Thúc chết. Điều đặc biệt hơn nữa, là không hiểu Lê Tuấn kiếm đâu ra tiền, tuấn thỉnh thoảng lại mang biếu tiền bà Ḥa. Lần đầu tiên, bà Ḥa không chịu nhận khiến Tuấn tức phát khóc. Lần thứ hai Tuấn khẩn khoản, lạy van, làm bà Ḥa mủi ḷng, đành ch́u ḷng Tuấn...
...
Chiều hôm đó Huyền đi học về, gương mặt suy tự..
Nàng cất sách vở rồi đi lên gác t́m mẹ...
- Hôm nay ăn cơm xong, con muốn có một cuộc họp bốn mẹ con ḿnh.
Ḥa nh́n con hơi ngạc nhiên, v́ cái giọng trịnh trọng của Huyền. Bà cười buồn hỏi con:
- Cái ǵ mà to chuyện vậy con?
- Dạ. Chả có ǵ to chuyện, thưa mẹ, nhưng con muốn có một cuộc họp để tŕnh bày một vài ư kiến. Chắc mẹ cũng nhận thấy t́nh trạng nhà ḿnh không thể kéo dài măi thế này...
Bà Ḥa buồn rầu nh́n con:
- Mẹ cũng biết vậy! Nhưng con tính cách nào bây giờ?
- Để lát nữa đông đủ, con sẽ nói ư kiến con. Cần nhất là có mặt chị Uyển... chị Uyển đă về chưa mẹ?
- H́nh như chưa!
- Độ này chị Uyển vắng nhà luôn! Sao mẹ không khuyên... can chị ấy?
Ḥa thở dài:
- Mẹ biết làm sao bây giờ? Chị mày đă lớn, nó có thân, nó phải lo... Nhất là mẹ thấy nó đang buồn...
...
Măi gần tới tám giờ tối, Uyển mới về. Ăn cơm xong, Ḥa nói với Uyển và Tuyết:
- Huyền nó muốn nói một vài điều đông đủ cả nhà. Các con đừng về buồng vội, để nghe Huyền nó nói...
Uyển tay cầm tờ báo, định lên lầu nằm, đưa mắt nh́n Huyền:
- Cái ǵ đấy? Ǵ mà quan trọng vậy, hở Huyền?
Gương mặt Huyền hơi nghiêm trọng và buồn. Nàng sắp sửa định nói th́ Lê Tuấn tới, khiến Tuyết nửa đùa nửa thật bảo luôn Tuấn:
- Người ta sắp mở cuộc hợp gia đ́nh th́ anh lù lù dẫn tới. Có lẽ mời anh rút lui, rồi lát nữa, hăy trở lại, có phải không chị Huyền?...
Tuấn c̣n ngơ ngác chưa hiểu ra sao th́ Huyền đă nói:
- Anh Tuấn là người quen thân trong gia đ́nh... Có nhẽ, mời anh dự thính để giúp ư kiến, lại càng hay. Nhất là những điều tôi sắp nói, cũng hơi có liên quan tới anh Tuấn...
Uyển vẫn ngại cuộc hợp chỉ có mấy mẹ con th́ tất có thể Huyền sẽ mang những chuyện riêng tây của Uyển ra chất vấn. Cho nên khi thấy Huyền không phản đối sự có mặt của Tuấn, Uyển tán thành liền:
- Vậy th́ càng hay! Anh Tuấn ngồi đây, góp ư kiến cho vui. Nào nói đi...
Tuấn chưa hiểu nên rút lui hay ở lại, thấy Uyển bảo ngồi, th́ mỉm cười đưa mắt ngơ ngác nh́n mọi người, c̣n Huyền nói luôn:
- Con muốn thưa với mẹ và chị Uyển... về vấn đề sinh kế trong gia đ́nh. Chắc mẹ và chị đều nhận thấy là gia đ́nh nhà ḿnh không thể kéo dài t́nh trạng này được. Chúng ta không thể sống măi măi bằng sự vay mượn, hoặc sự giúp đỡ của mọi người; v́ vậy, em đề nghị hai điều...
Huyền ngừng nói. Mắt Uyển vẫn lơ đăng nh́n tờ báo, nh́n mà không đọc. C̣n Tuấn ngượng ngập sờ lên cằm chờ đợi...
Bà Ḥa dịu dàng hỏi:
- Hai điều ǵ con?
- Điều thứ nhất là con sẽ xin phép mẹ và chị để đi làm. Con đă xin được một chỗ dạy học ở một trường mẫu giáo. Con phải dạy cả lớp sáng, lẫn lớp chiều - và họ trả cho con ba ngàn. V́ vậy đầu tháng này, con sẽ nghỉ học...
Điều thứ hai là em thấy chị Uyển độ này thường ít khi ở nhà, và có khi đi tới chín giờ tối mới về mà không xin phép mẹ. Nhất là chị để mặc anh Hướng nằm trong lao mà không vào thăm anh...
Uyển ngẩn đầu lên, ngắt luôn lời Huyền:
- Việc của chị, mặc chị, can dự ǵ đến em?
Huyền vẫn dịu dàng:
- Em nghĩ, em có bổn phận phải nói. Em tin ở chị, tin chị không bao giờ làm điều ǵ tà khuất. Nhưng Ba mới mất, chị có nhiệm vụ bảo ban, d́u dắt chúng em, chị là chị cả trong gia đ́nh... Chị phải giúp mẹ cáng đáng mọi công việc...
Thế mà chị buồn, chị lang thang suốt ngày. Lúc này, chị không có quyền buồn... không ai có quyền buồn riêng lúc này...
Huyền nói “không ai có quyền buồn riêng”, nhưng nàng bắt đầu rơm rớm nước mắt và nàng đột nhiên im bặt, v́ sợ sẽ ̣a lên khóc...
Ḥa lấy tay quệt ngang mắt, hỏi Huyền:
- Nhưng nếu con bỏ học th́ lỡ dở hết... Gần đến kỳ thi rồi!
- Bỏ học th́ đă sao thưa mẹ! Không có mảnh bằng th́ đă chết ai! Bỏ học c̣n hơn sống bằng sự giúp đỡ, sự bố thí của mọi người, như anh Tuấn đă “bố thí” cho gia đ́nh ḿnh...
Tuấn lúng túng lắc đầu:
- Cô cứ nói! Cô dùng những danh từ nặng như vậy khiến cho mọi người khổ tâm!
Mắt Huyền long ṣng sọc, và đột nhiên nàng nói không úp mở:
- Mà tôi biết... tôi biết anh đă làm ǵ, đă mưu toan ǵ để lấy tiền giúp gia đ́nh tôi! Tôi biết, tôi nói ra, anh cũng không giận v́ anh cho đó là chủ nghĩa của anh. Tôi biết anh đang cố tạo ra, cố đánh lừa anh, tự thuyết phục anh, để biến cái việc đánh cờ bạc “bịp” của anh thành một chủ nghĩa! Nhưng có thật là một chủ nghĩa hay không hở anh?
Nghe Huyền nói, mọi người sửng sốt, ngơ ngác nh́n Tuấn. Người sửng sốt nhất là Ḥa. Bà không thể nào tưởng tượng nổi một người thanh niên tuấn tú, một họa sĩ như Tuấn lại theo “chủ nghĩa cờ bạc bịp”, lấy tiền giúp gia đ́nh ḿnh...
Nhưng nghe giọng Huyền, bà hiểu ngay là Huyền nói thực. Bà sợ ngượng cho Tuấn, vội mắng át Huyền:
- Làm ǵ có chuyện như vậy...
Tuấn sượng sùng mất hai giây, rồi lấy lại được ngay sự phớt tỉnh của một triết gia...
Chàng cố tạo một nụ cười, một nụ cười xứng đáng với người cha đẻ của một chủ nghĩa mới, và Tuấn vui vẻ thưa với mẹ Huyền:
- Thưa bác, chị Huyền nói đúng đấy ạ!
Rồi quay về phía Huyền, Tuấn tủm tỉm cười:
- Sao Huyền biết rành rọt thế? Chắc là đồng tiền do cờ bạc bịp mang lại, có mùi vị ra sao, khiến Huyền biết ngay nguồn gốc của nó, phải không?
Uyển và Tuyết cùng cười. Huyền im lặng một lát, rồi lắc đầu:
- Tôi biết... Tôi biết anh tận tâm, tận lực, đem hết tâm hồn ra, phết vào việc làm bất chính của ḿnh một nước sơn chủ nghĩa, một cái nhăn hiệu triết lư để cho ḿnh khỏi khinh ḿnh, để cho có đủ can đảm sống. Nhưng dù anh có thành công, có xây dựng được cả một chủ nghĩa, cả một hệ thống triết lư “bịp”, tôi vẫn cho chỉ là chuyện tự dối ḿnh...
Bị chạm ḷng tự ái, nhất là có nhẽ v́ Huyền nói trúng tâm lư ḿnh, Tuấn răy nảy như con đỉa bị vôi. Chàng mất b́nh tĩnh, gân cổ ra căi, càng căi, càng hăng, càng say xưa, và cùng với cái đà dồn dập của lời nói, tin tưởng thật sự đến với Tuấn, làm giọng Tuấn có sức lôi cuốn của một nhà truyền giáo. Chàng nói một thôi, một hồi rồi kết luận:
- Khi trong thâm tâm, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đời là một canh bạc bịp khổng lồ, và kẻ nào bịp giỏi th́ có danh vọng, tiền tài, tiếng tăm v.v... th́ tại sao lại không công khai đặt thành một chủ nghĩa bịp, miễn là bịp phải có nghệ thuật, có tâm hồn!...
Tuyết ph́ cười, c̣n Uyển th́ bắt đầu chú ư thực sự tới lời nói của Tuấn:
- Thế nào là bịp có nghệ thuật, có tâm hồn, hở anh?
- Chứ sao! Tất cả những kẻ bịp, xứng với danh hiệu “bịp” đều phải có cao đạo, có nghệ thuật, có tâm hồn. Chị không thấy giữa những tên ăn cướp cũng vẫn có đạo lư, có thuỷ chung, có hy sinh, có nhường cơm xẻ áo, hơn cả bọn người lương thiện đó là ǵ? Chị không tin, xin mời chị lại hội quán chúng tôi, chúng tôi sẽ có đủ bằng cớ chứng minh cho chị rơ!
Tuyết hỏi luôn:
- Hội ǵ thế anh? Có thể cho tôi gia nhập được không?
Tuấn gật đầu lia lại, tưởng chừng Tuyết đă là một hội viên của ḿnh:
- Cái hội của chúng tôi mệnh danh là “Hội những người lưu manh... cao thượng”!
- “Lưu manh... cao thượng”?
- Dạ, “Hội những người lưu manh cao thượng”.
Ḥa và mọi người cùng cười. Huyền đỡ lời:
- Thôi xin tạm gác cái hội của anh Tuấn để trở về vấn đề con vừa nêu ra. Mẹ, chị Uyển cùng cả nhà đều đồng ư cho con nghỉ học để đi làm chứ?
Ḥa nh́n về phía Uyển:
- Uyển thấy thế nào?
Uyển chậm răi trả lời:
- Tùy mẹ!
Bà Ḥa cố làm ra vui vẻ:
- Thế là xong rồi. C̣n chuyện ǵ nữa không?
Tuyết vội đứng lên, giơ tay theo thói quen của một học sinh trong lớp học:
- Con có một ư kiến!
Mẹ Tuyết lo lắng nh́n con:
- C̣n ư kiến ǵ nữa?
Tuyết nói hấp tấp:
- Con không đề nghị xin nghỉ học để đi làm. Nhưng con nghĩ con cũng có bổn phận góp phần vào việc ăn tiêu trong gia đ́nh... Vậy con xin phép mẹ mỗi tuần lễ hai lần cho con ca tại đài phát thanh hoặc pḥng trà để lấy tiền...
Bà Ḥa mở to đôi mắt kinh ngạc nh́n con:
- Con đi ca?
Tuyết vẫn điềm nhiên:
- Dạ, thưa mẹ, con là một ca sĩ có hạng mà chưa ai biết tiếng đó thôi. Con lại biết vũ nữa! Anh Tuấn có biết điệu twist không?
Đế lượt Tuấn kinh ngạc:
- Cô biết nhảy twist?
Tuyết vẫn tỉnh “khô”:
- Biết chứ! Để tôi biểu diễn một điệu twist, rồi tŕnh bày một bản cho cả nhà nghe...
Tuyết nh́n gương mặt hoảng hốt của mẹ, nàng hóm hỉnh giải thích cho mẹ đỡ lo ngại:
- Mẹ cứ yên tâm! Con chưa tới vũ trường bao giờ đâu! Con học twist trên màn ảnh đấy...
Quay về phía Tuấn, Tuyết làm ra vẻ thành thạo “trộ” Tuấn:
- Điệu twist có năm bước căn bản. Để tôi nhảy cái bước “tác chiến” - fighting step - cho anh coi nhé!
Tuyết nói rồi biểu diễn luôn. Nàng có sở trường bắt chước rất tài. Nh́n cái ǵ một lần là bắt chước được ngay. Nàng thường đi xem xi-nê, thấy các minh tinh biểu diễn điệu twist...
Nàng lại thông minh, láu lỉnh, nên nàng pha trộn tất cả những điệu ḿnh đă coi, thành một điệu riêng biệt. Nhất là v́ muốn trộ Tuấn, nàng biểu diễn một cách tự nhiên, ngổ ngáo khiến Tuấn, tuy là lư thuyết gia của chủ nghĩa “bịp”, nhưng vẫn ngây thơ và dễ bị “trộ”, nên chàng say sưa nh́n Tuyết biểu diễn. Tự nhiên Tuấn thấy mê thích. Tuấn tự nhủ: “Bỏ mẹ! Ḿnh cứ tưởng là ḿnh yêu Huyền! Bây giờ ḿnh thấy ḿnh mê Tuyết! Làm thế nào bây giờ? Hay yêu cả hai người?” Cái ư nghĩ yêu cả hai người làm Tuấn tạm thời hết băn khoăn, và chàng vui vẻ ngắm Tuyết, tưởng chừng như cả hai chị em Huyền và Tuyết đều là người yêu của ḿnh rồi! Tuyết th́ càng biểu diễn, càng bốc đồng, và trong lúc hứng, nàng bịa “bố láo” những bước mà Tuấn cho là những sáng tác tân kỳ...
Đang biểu diễn, Tuyết sực nhớ đến cái buổi đi xi-nê cùng Thúc, hai bố con ngồi bên nhau, nh́n ḿnh tinh biểu diễn twist, thế mà lúc này, cha nàng đă chết, nằm một ḿnh dưới mồ, c̣n nàng th́ biểu diễn “tuưt”. Ư nghĩ đó làm Tuyết đau nhói ở ngực... và nước mắt Tuyết chảy xuống g̣ má lúc nào Tuyết không hay...
Thấy Tuyết khóc, mọi người không ai hiểu ra sao, ngơ ngác nh́n Tuyết, nhất là Tuấn th́ lại càng thấy “mê” Tuyết, và chàng tự nhủ: “Nhất định phải lôi con bé này vào đảng của ḿnh”...
Đang biểu diễn, Tuyết đột nhiên ngồi phịch xuống, lấy tay lau nước mắt, thở hắt ra:
- Có được không anh?
Giọng Tuấn đầy ngưỡng mộ:
- Tuyệt! Tôi tin là Tuyết sẽ làm cho mọi người say mê đến chết...
Làm ra vẻ đă nghiên cứu chu đáo về vũ điệu twist, Tuyết bổ thêm một nhát búa nữa xuống đầu Tuấn:
- Người ta bảo điệu twist là kết tinh những ẩn ức của một thế hệ thèm sống, đang đứng trên bờ vực thẳm... Điều đó anh thấy có đúng không anh?
Nhát búa cuối cùng làm Tuấn nh́n Tuyết với tất cả cái khâm phục của một anh tự cho ḿnh là lơi đời...
C̣n bà Ḥa th́ ngó Tuyết hầu như không nhận ra đứa con gái ngây thơ, hay làm nũng mẹ của ḿnh nữa. Có phải Tuyết vừa biểu diễn cái điệu ma quái đó không? Bà Ḥa c̣n bàng hoàng th́ Tuyết đă b́nh tĩnh nói tiếp:
- Bây giờ th́ con tŕnh diễn tiếp một bài ca để mọi người thấy cái “tài” của con. Con xin tŕnh diễn bài ca độc nhất mà khi Ba c̣n sống, Ba vẫn thuộc lơm bơm và ca mỗi khi có chuyện... bực ḿnh. Đó là bài “Giọt mưa thu” của Đặng Thế Phong...
Tuyết nói rồi, cất tiếng ca. Hoặc v́ Tuyết đă nói mấy câu mở đầu đả động đến cha, làm mọi người chưa nghe Tuyết ca, mà đă xúc động, hoặc v́ Tuyết đang lúc nhớ cha, cho nên giọng ca dễ trở thành xa vắng, nên Tuyết chưa chấm dứt bài ca, mà tất cả đều mủi ḷng không ai dám nh́n ai. Mẹ Tuyết đă hai ba lần định lên tiếng băo Tuyết đừng ca nữa, nhưng bà thấy mắc nghẹn nơi cổ họng và bà biết ḿnh cất tiếng nói th́ sẽ ̣a lên khóc. Cho nên bà vẫn ngồi yên, nh́n ra đường mặc cho tiếng ca của Tuyết đưa bà tới nơi Thúc yên nghỉ, quấn quít bên mồ của Thúc...
Bà mường tượng như hồn Thúc hiện về, đang lắng nghe tiếng nức nở trong “mưa rơi” của Tuyết và chưa bao giờ Ḥa cảm thấy tâm hồn hoang vắng như trong giây phút đó, bà chỉ muốn buông xuôi hai tay, tim hết đập, yên nghỉ giấc ngàn thu, chết như tất cả mọi người phải chết...
...
Tiếng ca vừa dứt, Tuyết c̣n đủ can đảm nở một nụ cười rất trẻ trên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, hỏi Tuấn:
- Thế nào? Liệu em ca có “réussir” không anh?
Tuấn vốn là đứa dễ bốc cháy. Nghe Tuyết ca, Tuấn thấy rạt rào, bấn loạn trong ḷng, chỉ muốn hôn lên khuôn mặt đầm đ́a lệ của Tuyết để tỏ ḷng ngưỡng mộ:
- Tôi tưởng trái đất đă tan vỡ trong tiếng nức nở của cô... Ghê gớm quá! Tôi cũng muốn chết như bác cho rồi...
Tuyết quay về phía mẹ:
- Đấy mẹ coi, anh Tuấn là người sành nghe, biết thưởng thức mà c̣n phải khen con! Vậy mẹ cho con đi ca, vũ kiếm tiền mẹ nhé?
Bà Ḥa từ chối một cách yếu ớt:
- Mẹ sợ lắm! Mà liệu gia đ́nh đâu có túng quẫn! Một ḿnh chị Huyền con đi làm là đủ...
Tuyết hăng hái:
- Nhưng mẹ sợ cái ǵ, thưa mẹ? Mẹ sợ con hư hỏng hay sao?
Tuyết nói khôn ngoan như một bà cụ, khiến bà Ḥa thấy đỡ lo, thương nhớ nh́n con, th́ Tuyết tấn côn luôn:
- Không cứ là v́ gia đ́nh túng quẫn mà con muốn đi ca. Con muốn đi ca để được biết ḿnh tiêu đồng tiền do ḿnh kiếm ra th́ ḿnh cảm nghĩ ra sao? Vả lại, mẹ cứ yên trí, mỗi khi con ra, con nghĩ tới Ba th́ không bao giờ con hư hỏng cả...
Tuyết đă đánh trúng tâm lư của mẹ, và câu nói cuối cùng của Tuyết làm Ḥa hết từ chối:
- Th́ tùy con, con muốn làm ǵ th́ làm. Mẹ tin ở tất cả các con...
Tuyết reo như người trúng số độc đắc:
- Có thế chứ! Mẹ muôn năm!...
...
Khải khóa cửa xe, rồi d́u cánh tay vợ, hai người bước vào pḥng trà Anh Vũ để nghe Tuyết ca, v́ tối hôm nay là lần thứ nhất, Tuyết tŕnh diễn tại quán Anh Vũ sau khi đă tŕnh diễn tại đài phát thanh và đại vũ trường Thế Giới. Đúng như lời Tuấn đoán, chỉ sau hai buổi tŕnh diễn, tên tuổi của Tuyết đă nổi lên như cồn, v́ ngoài giọng ca đặc biệt của Tuyết, Tuyết được Lê Tuấn và một số nghệ sĩ “lăng xê”.
Tuấn th́ đương nhiên trở thành một thứ ông bầu của Tuyết, luôn luôn theo sát Tuyết như bóng với h́nh, Tuấn không khỏi tự hào coi Tuyết là một “khám phá” do Tuấn t́m ra...
...
Hai vợ chồng Khải đến không lấy ǵ làm muộn, mà các dăy ghế gần sân khấu “bỏ túi” Anh Vũ đều đă kín người. Diễm và Khải phải ngồi măi gần phía cuối. Khải nói với vợ:
- Chúng ḿnh ngồi đây th́ Tuyết làm sao nh́n thấy ḿnh, biết ḿnh cổ vơ nó?
- Không cần anh ạ! Vả lại, em không muốn Tuyết nó nhận ra bọn chúng ḿnh, sợ nó xúc động, ca mất hay!...
Từ khi lấy nhau, t́nh vợ chồng giữa hai người mỗi ngày thêm đằm thắm. Đó là công tŕnh của Diễm! Diễm nhất định tạo hạnh phúc bằng được! Nàng không muốn nghĩ và không muốn Đạt nghĩ rằng chuyện nàng lấy Khải là một hành vi hy sinh. Cho nên công việc đầu tiên của Diễm là đào sâu chôn chặt h́nh ảnh Đạt. “Hạnh phúc của người đàn bà có chồng chỉ có thể là chồng ḿnh...” Với ư chí cương quyết đó, Diễm đem hết tâm hồn ra chiều chồng, làm vui ḷng chồng. Thậm chí, bức họa Đạt vẽ nàng, lúc đầu nàng c̣n gửi Huyền giữ, nhưng rồi nàng cũng đ̣i lại và xé đi. Diễm không muốn vương vấn một kỷ niệm vào về Đạt cả...
Và đó không phải là điều dễ dàng v́, một mặt Diễm vẫn chưa thể quên ngay Đạt được, một mặt Khải là đứa rất hay ghen, và người mà Khải ghen bóng, ghen gió, ghen nhiều nhất, chính là Đạt. Khải càng ghen ngấm ngầm, hoặc công khai với Đạt th́ càng làm khổ Diễm, càng làm cho sự tranh đấu trong tâm hồn Diễm thêm gay go, quyết liệt...
Đă có lần Diễm tắm, Khải vốn cũng t́ toè thích vẽ nhất định đ̣i bắt Diễm để hở ngực cho ḿnh vẽ, làm Diễm liên tưởng đến chuyện Đạt vẽ ḿnh, khiến nàng cương quyết từ chối, và sự từ chối hốt hoảng của Diễm làm Khải vẩn vơ nghi ngờ, hỏi Diễm: “Em đă có bao giờ để hở ngực cho ai vẽ chưa?”. Câu hỏi vô t́nh của Khải đă làm cho Diễm đau khổ mất mấy đêm liền, và Diễm tự nhủ: “Một người đàn bà đă có chút kỷ niệm, dù là kỷ niệm trong trắng đối với một người đàn ông, trước khi về nhà chồng, không thể nào yêu chồng một cách trọn vẹn được chăng?” Nhưng Diễm vẫn không nản ḷng, Diễm càng yêu chồng, yêu chồng bằng tất cả ư chí, tâm hồn và thể xác ḿnh...
Và dần dần, Khải bớt ghen, thêm thương yêu, tin cậy vợ...
...
Năm tháng sau cuộc hôn nhân, Diễm đă b́nh tĩnh, sung sướng nh́n tương lai... và Diễm tin rằng giá lúc này, nếu nàng gặp Đạt, nàng cũng không xúc động, không e ngại ǵ nữa...
...
Ca sĩ Thu Hương dứt tiếng ca, tiếng vỗ tay vừa chấm dứt, th́ trong “micro” đă nổi lên những lời giới thiệu Tuyết, những lời giới thiệu hới sáo và cầu kỳ, rẻ tiền:
- “Bây giờ chúng tôi giới thiệu một ngôi sao mới mọc trên ṿm trời ca vũ: cô Như Tuyết... Đây cô Như Tuyết”.
Rồi Tuyết xuất hiện dưới ánh đèn màu...
Nhưng thay v́ những tiếng vỗ tay hoan nghênh mà mọi người chờ đón, ngay từ hàng ghế đầu, nổi lên những tiếng c̣i, những tiếng huưt gió, nhũng tiếng “ê ê” làm Tuyết cau mày nh́n xuống bọn người đang “đả đảo” ḿnh...
Người xúc động, bực bội không kém Tuyết là Diễm, Diễm hoảng hốt không hiểu sao em ḿnh chưa ca mà đă bị đả đảo. Diễm không ngờ là một nữ ca sĩ khác, ác cảm với bọn Tuấn, thấy Tuấn “lăng xê” Tuyết, và Tuyết thành công rực rỡ, th́ trả thù bằng cách lôi kéo những “fans” của ḿnh đến ngồi sẵn ở đó, bao vây Tuyết để phá Tuyết...
Thấy bị đả đảo, Tuyết không sờn gan, nàng cầm “micro” ca luôn!
Tuyết cất tiếng ca thật lớn làm ác cả mọi sự ồn ào, la ó, và dần dần bọn cao bồi phá bĩnh ngồi ở hàng đầu cũng tạm ngồi im để nghe Tuyết ca, nhưng có nhẽ Tuyết mất hứng ngay từ phút đầu, hoặc vẫn c̣n bực bội chưa lấy lại được sự b́nh tĩnh nên giọng ca của Tuyết sút kém...
Tuyết chưa chấm dứt bài ca mà tiếng đập bàn, la hét, tiếng c̣i, tiếng huưt gió lại nổi lên. Một vài tiếng “bis” yếu ớt ở phía dưới, chết ch́m trong những tiếng đả đảo: “Vào đi! Thủm lắm”! “Không nghe nổi”!
Tuyết đứng như chôn chân xuống sàn sân khấu. Nàng mở to mắt, trân trân nh́n xuống bọn đang la hét, đạp phá, và trong lúc bất ngờ, nàng ghé vào máy vi âm, hét thật to:
- Đồ khốn nạn! Tiên sư chúng mày!
Thế là sự hỗn loạn khởi sự: Từ dăy ghế trước mặt, năm sáu tên cao bồi nhảy vọt lên sân khấu, và ngay lúc đó, Tuấn từ phía sau bức màn sân khấu, xuất hiện, đứng cản trước mặt Tuyết: Thanh niên cầm đầu nhóm cao bồi, chỉ tay vào trán Tuấn, cười nham nhỡ:
- Chú mày là “kép” của con bé này hả?...
Tuấn chưa kịp trả lời, th́ Đạt từ phía tay mặt, cũng vừa bước lên sân khấu, đặt tay lên vai thanh niên cầm đầu bọn cao bồi:
- Chú Mạnh! Tuyết là học tṛ của tôi mà!
Mạnh nhận ngay ra thầy dạy học cũ của ḿnh, tưng hửng nh́n Đạt, cất tiếng chào “Lạy thầy ạ” thật lớn, rồi cười nham nhỡ:
- Nó là học tṛ của thầy thật hả?
Đạt gật đầu...
Mạnh tuy là tay “anh chị”, nhưng c̣n biết sợ thầy... Quay về phía các “đồng chí” của ḿnh, Mạnh lên tiếng rất hách:
- Thôi ḥa cả làng...
Cô Tuyết cũng là học tṛ thầy tôi, tức là... em tôi! An hem đánh chữ “đại xá” cho!
Rồi Mạnh lại chỉ về phía Đạt, và với giọng hănh diện của một thanh niên tuy là “cao bồi đánh thuê”, nhưng đă từng... là một học tṛ ngoan, sợ thầy như ai, Mạnh giới thiệu Đạt với đồng bọn:
- Đây là thầy Đạt, giáo sư Việt Văn của tôi ở trường Minh Tân...
Nghe Mạnh tỉ mỉ giới thiệu ḿnh là giáo sư Việt Văn của Mạnh, Đạt cười vui vẻ bắt tay cả bọn, và cả năm anh lễ phép bắt tay Đạt. Nhưng trước khi rút lui, nhảy xuống sân khấu, một trong số sáu thanh niên không quên nói với Tuyết:
- Nhất chị đấy nhé! Chị chửi tiên sư chúng “em” mà chúng em không mượn “chị” chút gân nào th́ chị cũng ngon lành lắm! Chị Ơi!
Cả bọn nhảy xuống, c̣n Đạt và Tuấn đưa Tuyết vào phía trong sân khấu...
Sự xuất hiện của Đạt, kết thúc mốt cách bất ngờ cuộc lộn xộn, làm thính giả vỗ tay vỡ rạp, trong khi Diễm, ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi dài...
Khi thấy Tuyết sắp sửa bị bọn cao bồi làm dữ, Diễm đă nắm tay chồng, cố len lỏi qua các hàng ghế, để chạy lên với em...
Nhưng Khải và Diễm chưa lên tới được sân khấu th́ sự xuất hiện bất th́nh ĺnh của Đạt làm Diễm đứng sững, mặt tái đi, và bất giác Diễm dừng lại, không tiến thêm nữa. Khải cũng dừng lại: nh́n khuôn mặt nhợt nhạt v́ hoảng hốt của Diễm khi Đạt xuất hiện, tự nhiên Khải thấy cơn ghen nổi lên bừng bừng. Tuy nhiên, Khải vẫn cố làm ra vẻ lạnh lùng, nh́n Diễm rồi lại nh́n về phía Đạt, không thốt một lời.
Măi khi bọn Tuấn, Đạt đă rút vào phía trong sân khấu, Diễm mới hoàn hồn, cầm lấy tay chồng:
- Thôi đi về anh!
Khải làm ra vẻ thản nhiên:
- Sao em không lên gặp Tuyết?
- Để lúc khác! Em đă nói với anh là em không muốn cho Tuyết nó biết chúng ḿnh đi coi nó tŕnh diễn...
- Cũng được!
Rồi Khải lùi lũi theo vợ ra xe. Khải im lặng, lái xe, mắt vờ chăm chú nh́n xuống đường, không nói với vợ một câu nào, mặc dầu Diễm t́m đủ mọi cách gợi chuyện, hỏi han chồng...
...
Tới nhà, Diễm mới thay bộ quần áo ngủ, th́ Khải đă bước vô buồng, đi đi, lại lại, tay vẫn c̣n cầm chùm ch́a khóa xe, rồi đột nhiên, xây lại phía Diễm, lạnh lùng hỏi:
- Tôi hỏi thực ḿnh, ông Đạt là thế nào đối với ḿnh?...
- Chả là ǵ cả, ông ấy dạy học em và đă có lần định hỏi em như anh đă biết...
Khải cố nén để cho giọng ḿnh khỏi gay gắt:
- Không là ǵ mà tại sao ḿnh sợ, ḿnh không dám lên sân khấu?
- Em sợ bao giờ? Việc ǵ mà em sợ?
Cái giọng yếu ớt của Diễm, khi tự bào chữa, không đánh lừa được Khải. Khải cười gằn:
- Không sợ! Ḿnh không sợ! Ḿnh tưởng tôi mù à!
Diễm đứng im, không trả lời...
Diễm không trả lời v́ sự thực Diễm không biết trả lời thế nào. Không biết Diễm thấy ḿnh có lỗi, nhưng nàng không khỏi tức bực cho ḿnh, tự giận ḿnh tại sao lại hoảng hốt một cách vô lư khi nh́n thấy Đạt...
Từ mấy tháng nay, nàng đă tận t́nh gắng xua đuổi h́nh ảnh Đạt, nàng đinh ninh ḿnh đă thành công, và Đạt chỉ là một bóng mờ của dĩ văng...
Vậy mà khi Đạt th́nh ĺnh xuất hiện, nàng vẫn c̣n có cảm giác của kẻ bị điện giựt...
Diễm im lặng, khiến Khải càng thấy lửa giận hờn bốc ngùn ngụt: V́ Khải cho rằng sự im lặng của Diễm chỉ có thể có hai ư nghĩa: im lặng tức là thú nhận hoặc im lặng tức là khinh bỉ. Cả hai đều làm cho Khải phát điên cuồng: Hai bàn tay run run của Khải đặt lên vai Diễm, lắc lắc tuy chỉ khẽ rung chuyển vai Diễm, nhưng nặng trĩu uất hận:
- Nói đi...
cô hăy nói đi. Tại sao cô sợ không dám gặp hắn?... Hắn là nhân t́nh cô phải không?
Hai tiếng “nhân t́nh” vang lên trong gian pḥng im lặng và hai tiếng đó như một thùng xăng đổ vào lửa giận đang bốc trong người Khải. Khải hét, văng tục, mà không biết ḿnh hét, văng tục...
- Nói đi! Đồ khốn nạn! Mày yêu nó phải không, con khốn nạn!
Giá Diễm thốt ra một câu th́ cơn giận của Khải đă t́m được lối thoát, nhưng Diễm chỉ mở to đôi mắt kinh dị nh́n Khải, khiến cơn điên của Khải va phải bức tường im lặng của Diễm, lại càng mănh liệt, và Khải giơ tay, thẳng cánh tát luôn Diễm mấy cái tát. Diễm như tê dại, không cảm giác, ư nghĩ ǵ trong đầu, chỉ trân trân nh́n Khải, nước mắt ứa ra, chảy xuống hai bên má in lằn bàn tay của Khải...
Tát xong, cơn giận của Khải đă tạm nguôi, Khải bắt đầu nhận thấy ḿnh vũ phu, ḿnh nóng, nhưng Khải không muốn để lộ cho Diễm biết ḿnh hối, chàng t́m một câu sỉ vả để nuôi dưỡng cơn giận của ḿnh:
- Trời ơi! Đàn bà... toàn một lũ ḷng lang dạ thú! Đàn bà... hừm! Đàn bà...
Ngay từ lúc đó, có tiếng chân của người đày tớ gái từ dưới nhà đi lên lầu...
Diễm ôn tồn nói với chồng:
- Để lúc khác, em sẽ thưa chuyện với anh. Bây giờ anh đi nghỉ đi... Em không phải người đàn bà như anh tưởng đâu!
Giọng b́nh tĩnh của Diễm càng làm cho Khải thấy sự nóng nảy, trẻ con của ḿnh, và chàng lại sừng xộ:
- Cô khinh tôi hả?
Giọng Diễm như van lơn:
- Em lạy anh! Em là vợ anh mà em khinh anh th́ em sống với ai?... Để lúc nào, anh nguôi giận, em sẽ nói chuyện... Đày tớ nó lên, anh đừng mắng em nữa!
Lời nói thành khẩn của Diễm làm cho Khải cũng thấy bất nhẫn trong ḷng, nhưng chàng vẫn vùng vằng bỏ xuống dưới nhà và chỉ một lát sau, Diễm nghe thấy tiếng máy xe hơi nổ và Khải đă lái xe bỏ đi...
Với cái tài đóng kịch gần như thiên phú của người đàn bà, khi người đày tớ gái bước vào pḥng, Diễm vẫn điềm nhiên sai bảo người đày tớ làm một vài việc lặt vặt, đợi đến khi người đày tớ gái rút lui, Diễm đóng cửa và lúc đó, nàng mới nằm vật lên giường, úp mặt xuống cái gối, mặc cho nước mắt trào ra...
Suốt đêm, Diễm thao thức không ngủ. Một điều lạ là Diễm tự vấn lương tâm thấy ḿnh không có tội ǵ, nàng đă làm hơn cả bổn phận làm vợ của ḿnh, nàng đă tận t́nh, thành thực xây đắp hạnh phúc gia đ́nh, thế mà bị Khải tát, chửi, nàng vẫn không thấy giận chồng, không thấy oán chồng và nàng chỉ thấy đau khổ, thương cho ḿnh...
Diễm nghĩ đến cha, và tự hỏi nếu cha Diễm c̣n sống, th́ Thúc sẽ khuyên nhủ Diễm phải xử trí thế nào trong trường hợp của Diễm. Diễm tự nhủ: “Suốt đời Ba, Ba không đổ oán cho ai, đổ trách nhiệm cho ai mà chỉ biết đau khổ và tự giận ḿnh. Ta nên theo gương Ba... Lỗi là ở ta hết cả...”.
...
Gần sáu giờ sáng, Khải mới ḷ ṃ trở về nhà, và nghe tiếng c̣i xe của Khải, Diễm vội xuống mở cửa cho chồng, v́ người đày tớ gái bận nhóm lửa dưới bếp...
Khải có vẻ bơ phờ, không phải v́ tức giận nhưng chính v́ chàng đă sống một đêm trác táng với người nữ điều dưỡng không lấy ǵ làm yêu nghề, không lấy ǵ làm đẹp, nhưng có thân h́nh khêu gợi và tính nết đĩ thơa! Duyên vẫn thường tống t́nh Khải, nhưng Khải v́ chung t́nh với vợ mới cưới, chỉ thỉnh thoảng bẹo má Duyên cho vui. Lần này, Khải hờn giận vợ và biết Duyên ở một ḿnh với bà cô, Khải mới t́m đến nhà Duyên trả “thù” vợ bằng một thủ đoạn vừa dễ dăi, vừa thú vị, là sống một đêm ân ái với Duyên! Duyên coi sự chiếu cố của Khải là một vinh dự, nên hết ḷng chiều Khải. Khải th́ từ trước đến nay, chàng vẫn để ư đến cái đẹp tinh thần của Diễm, hơn là t́m thú vui vật chất với nàng, nên có thể nói là lần đầu tiên, Duyên dạy cho Khải hiểu thế nào là sự cuồng loạn đắm say của xác thịt. Cho nên, tuy Khải không “mê” Duyên, Khải chẳng khác nào người quen miệng đă nếm một lần th́ không thể không nếm lần thứ hai. Và khi tạm biệt Duyên, Khải không quên hứa là mai, mốt sẽ trở lại...
Thấy Diễm mở cửa và ân cần hỏi han, Khải hơi ngượng; nhưng ngoài mặt, Khải vẫn làm ra vẻ lầm ĺ giận dỗi. Diễm dịu dàng hỏi chồng:
- Anh ngủ đâu, đêm qua?
Khải đáp chống không:
- Ở nhà quen.
Rồi Khải đi đánh răng, rửa mặt, sửa soạn tới trường Diễm pha cà phê cho chồng uống. Nàng đợi lúc Khải sắp ra đi mới lấy giọng thành khẩn nói với chồng:
- Lúc này, anh c̣n tức bực, em chứ muốn nói hết; nhưng rồi anh sẽ thấy, không những là anh nghi oan cho em, mà em c̣n là người vợ thủy chung nhất, tin yêu anh, xứng đáng với anh. Vậy em xin phép anh, em về thăm mẹ và gia đ́nh một hai ngày, rồi mai mốt, anh tới đón em về, anh có chịu không?
- Tùy ḿnh.
Khải làm ra vẻ dửng dưng nhưng thấy vợ xin phép về thăm gia đ́nh, Khải không khỏi mừng thầm, v́ tối nay, chàng lại có dịp tới nhà Duyên.
- Vậy hôm nào anh lại đón em?
- Mai mốt.
Thế là Khải ra đi. Và ngay tối hôm đó, sẵn có cơ hội Diễm về thăm mẹ, Khải ṃ đến với Duyên. C̣n Duyên th́ cũng đă ḍ hỏi, t́m hiểu Khải, biết Khải là chồng Diễm, và Diễm là thế nào đối với Đạt, v́ Duyên quen biết với Trang, nên Trang đă kể lể, thêm mắm, thêm muối vào thiên t́nh sử giữa Đạt và Diễm cho có vẻ lâm ly thống thiết...
Duyên trước kia cũng là một vũ nữ mới “hoàn lương” nên Duyên có rất nhiều mánh khóe. Nàng hỏi ḍ Trang từng ly, từng tư, và Trang trong lúc vui miệng đem ra kể cả chuyện nàng xé bức tranh Đạt vẽ Diễm, khiến Duyên khấp khởi mừng thầm. Duyên sắp đặt cả một chiến thuật để “phá” Diễm chơi...
Cho nên, tối hôm đó, Duyên đón tiếp Khải rất niềm nở, ân cần, rồi trong lúc nằm trong ḷng Khải, Duyên thủ thỉ hỏi Khải:
- Anh ngủ đêm ở đây, liệu chị ở nhà có ghen không?
Khải vô t́nh trả lời luôn:
- Em cứ yên tâm. Vợ anh không biết ghen!
- Thế à!
Tiếng “thế à” hơi nhiễm vẻ mỉa mai của Duyên làm Khải khó chịu. Chàng chưa kịp hỏi, th́ Duyên đă bổ luôn một chùy nữa:
- Chị Diễm trước kia học ông Đạt, phải không anh?
- Ừ, thế sao?
Duyên im lặng một lát, để bắt Khải phải chờ đợi:
- Chả sao cả. Nghe nói ông Đạt cũng đă hỏi chị làm vợ, mà chị không bằng ḷng, chị lấy anh... kể anh tốt số thực!
Cái giọng đầy ẩn ư của Duyên làm Khải ngồi nhổm dậy, bực tức nói với Duyên như gắt:
- H́nh như em biết nhiều chuyện về vợ anh mà em không nói rơ cho anh hiểu. Vậy em biết ǵ th́ nói cho anh nghe... Anh không thích những câu nói kín, hở của em.
Duyên làm ra vẻ sợ sệt:
- Ô ḱa, em có biết ǵ đâu!
Khải phải vật nài năm bảy lần, Duyên mới chịu nói:
- Em nói sợ anh buồn, nhưng theo mọi người biết th́ chị lấy anh chưa chắc đă v́ yêu anh, bởi v́ h́nh như chị vẫn yêu ông Đạt từ lâu...
- Sao em biết?
- Nghe nói trước khi lấy anh, chị đă đến thăm ông Đạt, để hở ngực cho ông Đạt vẽ bức chân dung của chị... làm kỷ niệm! Anh có biết chuyện đó không?
Khải chết điếng, mồ hôi đổ ra như tắm. Giọng Khải lạc hẳn đi:
- Ai nói với em như vậy?
- Con Trang! Nó làm vũ nữ và là “em út” của Đạt. Nó đến nhà Đạt, thấy bức chân dung; nó nổi cơn điên, xé tan cả bức vẽ... Không tin anh hỏi nó mà coi!
- Nó ở đâu?
- Anh muốn gặp nó, th́ hôm nào em sẽ giới thiệu anh với nó...
- Muốn! Em đưa anh đến ngay bây giờ!
Duyên cười:
- Làm ǵ sốt ruột thế! Lúc này, nó ở vũ trường, ḿnh lại đó không tiện nói chuyện. Để em đưa anh lại nhà riêng nó...
Nhưng Khải khăng khăng đ̣i Duyên đưa ḿnh đi ngay. Duyên cũng phải vờ miễn cưỡng đưa Khải đi...
Tới vũ trường Kinh Đô, hai người gặp ngay Trang cũng vừa mới tới.
- Đây là ông Khải... Ông Khải lấy cô Diễm, học tṛ của ông Đạt...
- À!
Trang thốt lên một tiếng “à” rồi chăm chú nh́n Khải như một người đồ tể ước lượng xem con heo mà ḿnh sắp chọc tiết, cân nặng bao nhiêu! Khải chưa kịp nói ǵ th́ Trang đă ch́a bàn tay rất mềm mại, bắt tay thật chặt:
- Vậy là... anh Khải, xin phép anh gọi thế này cho thân, v́ tuy mới lần đầu gặp anh, nhưng vẫn hằng nghe nói tới anh từ lâu... Anh có vui ḷng không?
- Tôi cũng mong như vậy!
Trang có biết tài của những người vũ nữ, là đối với ai, bất thân sơ, nàng có thể gây không khí thân mật ngay từ phút đầu gặp gỡ...
Cho nên chỉ vài phút sau, Trang đă ngồi bên Khải, như người bạn cố tri, từ lâu mới được gặp cố nhân. Duyên gợi chuyện trước:
- Anh Khải muốn biết chuyện chị xé bức tranh của ông Đạt vẽ chị Diễm...
Nghe Duyên nói, Trang hiểu ngay là Duyên đă “tố” tất cả sự thực cho Khải hiểu. Nhưng nàng mở tṛn đôi mắt vờ ngạc nhiên:
- Chuyện ǵ? Ḿnh có biết chuyện ǵ đâu!
Trang đóng kịch khéo quá, làm Duyên tưng hửng...
Nàng bực ḿnh nói với Trang:
- Thôi đừng vờ măi. Anh Khải anh ấy muốn biết th́ nói cho anh ấy nghe, kẻo tội nghiệp anh ấy. Tao đă kể cho anh biết cả rồi.
Ngay từ phút đầu gặp Khải, Trang đă có định kiến: thấy Khải đẹp trai và thơ ngây, Trang rắp tâm quyến rũ Khải, làm cho Khải mê mệt nàng để thanh toán cái thù với Diễm, cái thù... Đạt mê Diễm. Cho nên Trang chỉ trả lời mập mờ:
- Ồ! Đó chỉ là câu chuyện đùa! Nhắc lại làm ǵ!
Rồi nàng nh́n vào mắt Khải:
- Xem ư anh Khải có vẻ quan tâm đến chuyện này lắm! Để anh khỏi quan trọng hóa vấn đề, Trang mời anh nhảy với Trang một bài rồi sau đó, nếu anh c̣n muốn nghe, muốn biết, th́ Trang sẽ kể anh nghe... Anh đồng ư không?
Khải gật đầu, cố mỉm cười. Ngay lúc đó, tiếng nhạc trầm, bổng nổi lên và ánh đèn đổi màu...
Trang đứng lên trước nh́n Khải như thúc giục, mời mọc. Trang nh́n Duyên, nháy mắt:
- Xin lỗi Duyên nhé!
Hai người d́u nhau ra sàn...
Lúc đầu, Khải không khác người mất hồn, mặc cho Trang dẫn dắt ḿnh, nhưng chỉ một phút sau, Khải chăm chú, để tâm tới điệu chảy của ḿnh, v́ Trang thật là lôi cuốn, khêu gợi, và những bước của nàng vừa trai lơ, vừa kín đáo, vừa thanh thoát, vừa nặng trĩu xác thịt, làm Khải quên phứt mọi ưu phiền, hờn giận đang đè nặng tâm tư, đề ḥa ḿnh vào cái không khí chơi vơi, sốt rét của vũ trường...
Trang để cằm tựa lên vai Khải, nhỏ nhẹ nói bên tai Khải:
- Con Duyên nó định phá hoại hạnh phúc gia đ́nh anh, nên bịa ra chuyện vẽ tranh để anh nổi giận ghen, ruồng răy chị, chứ không làm ǵ có chuyện vẽ tranh đâu!
Khải như người chết đuối được vớt lên, vội hỏi:
- Thực không?
- Em nói dối anh làm ǵ... Vả lại, dù có đúng chăng nữa, anh buồn khổ về những chuyện đó, th́ kể anh cũng c̣n ngây thơ thực...
Trang vừa nói, vừa siết chặt ṿng tay ôm Khải, lả lơi đi một bước cố t́nh sai điệu để ngả người vào Khải, đôi mắt sâu thẳm tưởng chừng thầm th́ nói với Khải: “Hăy mặc quách sự đời anh ơi! Đứa nào đau khổ là đứa ấy dại”.
Điệu bộ mơn trớn của Trang làm Khải rùng ḿnh, nóng ran người, và bất giác Khải nhắm mắt, đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên mái tóc Trang, làm Trang hé đôi môi, thở ra thật mạnh, đắm đuối nh́n Khải rồi như người chợt tỉnh giấc mơ hoa, Trang thôi không ôm sát Khải nữa, và nàng lại tiếp tục đi những bước thật đoan trang, quí phái, v́ Trang cho rằng kích thích Khải như thế cũng đủ rồi, theo đúng cái nghệ thuật của một cô vũ nữ hiểu đời là khêu gợi sự thèm khát để không bao giờ cho thỏa măn sự thèm khát...
Trang nh́n về phía Duyên, thấy Duyên đang hầm hầm nh́n ḿnh, như đang rủa thầm nàng cướp sống người yêu của ḿnh, th́ Trang lại càng thấy ḷng vui vui và nàng tàn ác nói với Khải:
- Tư nữa, anh đuổi con Duyên về, v́ nếu em a dua theo nó để vu khống chị, th́ c̣n ǵ là hạnh phúc gia đ́nh nhà anh nữa. Những đứa chuyên đi phá hoại hạnh phúc của kẻ khác, không tống nó đi th́ để làm ǵ?
Thấy Khải gật đầu ra vẻ hoàn toàn tin tưởng ở ḿnh, Trang cười thầm. Kinh nghiệm đă dạy Trang là những đứa phá hoại bao giờ cũng cần lớn tiếng chửi trước những đứa phá hoại, những đứa bất lương bao giờ cũng lên mặt đạo đức chửi trước những kẻ bất lương, cho nên Trang cũng bắt chước, làm theo chiến thuật của họ, và nàng thấy luôn luôn thành công, được mọi người tuyệt đối tin tưởng...
Cho nên khi hai người trở lại bàn, Khải đă ngoan ngoăn vân theo lời Trang, lên giọng hách dịch của một thượng cấp nói với cô phụ tá:
- Có nhẽ Duyên đợi anh th́ c̣n hơi lâu, vậy Duyên về trước đi.
Nghe Khải đuổi ḿnh, Duyên hiểu ngay đó là thủ đoạn của Trang, Duyên muốn ăn sống nuốt tươi Trang cho hả căm tức, nhưng nàng hiểu vũ trường là đất của Trang, có sinh sự với Trang th́ chỉ thêm bị nhục, nên nàng cười nhạt, nói với Khải:
- Vậy anh ở lại nhé!
Rồi quay sang phía Trang:
- Lát nữa, nhờ cô đưa anh Khải về nhà tiếp hộ ḿnh!...
Trang cười rất hồn nhiên:
- Cái đó c̣n tùy! Duyên về à? Sao không ở lại chơi đă?
Duyên về rồi, Trang lại cười ṛn ră, nói với Khải:
- Em ghét con bé nó hay phá hoại người ta, th́ em trêu chơi nó biết đời, chứ bây giờ th́ anh nên về với chị đi. Em c̣n bận tiếp khách của em...
Nói xong, Trang phác một cử chỉ muốn bỏ bàn của Khải để sang bàn bên cạnh với mấy người quen. Khải hốt hoảng vội giữ Trang lại, v́ Khải thật bơ vơ, lạc lỏng. C̣n Trang th́ đă đánh trúng cái tâm lư bọn đàn ông, là đối với họ, có khi phải tỏ ra khó khăn, cao kỳ, bất khả xâm phạm th́ họ mới thêm cay cú! V́ vậy sau khi Duyên về rồi, Trang cũng đổi thái độ, từ mềm rẻo, lả lơi, nàng trở thành khó khăn, nghiêm chỉnh, khiến Khải lại càng bám riết Trang...
Trang muốn phá hoại gia đ́nh Khải mà bề ngoài Trang vẫn nằng nặc giục Khải phải về với vợ, cũng như Trang không nói thực cho Khải biết là ḿnh xé bức vẽ của Đạt v́ Trang cho rằng t́m cách quyến rũ Khải bằng cách tố khổ, nói xấu Diễm là hèn, là tầm thường!
Khải phải hết lời van nài Trang ngồi lại với ḿnh khiền Trang nhủ thầm: “Con chết với mẹ rồi, con ơi là con ơi!”.
Trang bèn làm ra bộ vui vẻ, nói với Khải:
- Có nhẽ anh c̣n bị những lời bịa đặt của con Duyên làm anh buồn... Vậy em sẽ ngồi với anh cho tới mười hai giờ đêm rồi đưa anh về trao trả chị...
Khải rối rít cám ơn, nhưng hai người chưa ngồi được một phút th́ đă có hai thanh niên có vẻ trí thức bước vào vũ trường, tiến thẳng về phía Trang, như đă hẹn trước với Trang. Trong hai người, Khải biết - chứ không quen - một người là Bác sĩ Kiên! Khải biết Kiên, mà Kiên không biết Khải, v́ Kiên học trước Khải ở Đại học y khoa. Kiên đă đậu được hai năm, th́ Khải mới sắp thi ra. Trong thời kỳ c̣n ở trường y khoa, Kiên nổi tiếng là một sinh viên xuất sắc nên nhiều anh em biết Kiên!
Hai thanh niên niềm nỡ bắt tay Trang, Trang giới thiệu Khải với hai người:
- Xin lỗi hai anh, tối hôm nay tôi có người bạn cũ lâu ngày mới gặp, nên đành mạn phép hay anh, “bỏ rơi” hai anh một bữa...
Kiên sầm nét mặt hỏi Trang:
- Nhưng Trang đă hẹn bọn này từ trước cơ mà!
Trang vẫn cười hồn nhiên:
- Th́ đă hẹn với các anh nên bây giờ mới phải xin lỗi! Anh Khải là bạn cố tri, bao nhiêu năm mới gặp, Trang không thể nào làm khác được, nên đành xin lỗi hai anh!
Cẩm, người thanh niên đi cùng với Kiên, vốn biết Trang luôn luôn trở quẻ, nên cười, cầm lấy cánh tay Kiên lôi đi...
- Anh c̣n lạ ǵ bà Trang nhà ḿnh...
Thôi mặc bà ấy, ḱa cô “Mai móm”, cô ấy đang vẫy bọn ḿnh... Ta lại bàn em Mai đi.
Kiên vẫn c̣n hậm hực, v́ tuy chưa mê Trang, mỗi tuần lễ không được gặp Trang vài lần th́ Kiên cũng không chịu nổi. Cho nên chàng bực tức nói với Trang, trước khi bỏ đi:
- Trang ghê lắm đấy nhé!
Trang chỉ ngửa cổ cười khêu khích. Nhưng người sung sướng, hănh diện nhất là Khải. Trước cái vinh dự mà Trang ban cho chàng, Khải chỉ biết đắm đuối nh́n Trang để tỏ ḷng biết ơn người đẹp, trong khi Trang tự nhủ: “Một mũi tên, bắn cả đôi chim, vừa trả cái thù con Diễm, vừa cột anh chàng Kiên phải sống chết với ḿnh, tội ǵ mà không làm... Phải tiêu diệt cho hết bọn đàn ông dại gái, cũng như ḿnh đă dại trai”!
Thế là khoảng mười hai giờ, sau khi đă nhảy với Khải ba bài, uống với Khải hai ly Whisky mà vẫn không say, Trang âu yếm bảo Khải đánh xe đưa ḿnh về. Tới bin đinh, Khải đinh ninh sẽ được sống một đêm ân ái với người đẹp, th́ Trang vừa thay đồ ngủ, vừa nói với Khải:
- Anh ngồi chơi với em năm phút, rồi anh liệu về đi, kẻo chị mong!
Tưởng Trang đuổi ḿnh lấy lệ cho oai, ai ngờ Khải càng khẩn khoản, th́ Trang lại càng cương quyết từ chối. Nàng làm mặt nghiêm nói với Khải:
- Anh đừng hiểu lầm em. Em không phải con Duyên đâu! Lúc năy thấy anh buồn, em đă bỏ rơi cả bạn thân để tiếp anh. Nhưng em chỉ có thể chiều anh đến thế là tột độ rồi. Căn buồng của em, chưa bao giờ có một người đàn ông nào được ngủ lại ở đây...
Nói thế th́ anh hiểu, và anh nên để em kính anh, thương anh, chứ anh đừng làm cho em ghét anh. Anh về đi...
Biết là không thể lay chuyển nổi Trang, Khải tần ngần nh́n cái ngực trắng nơn nà của Trang, không biết nói ǵ, chỉ thở dài và chàng nghĩ đến cái cảnh cô đơn của ḿnh đêm nay, không có vợ bên cạnh, mà cũng không có Duyên, nhất là không có Trang... th́ Trang hầu như đoán biết những ư nghĩ của Khải, dịu dàng cầm lấy tay Khải, xiết thật chặt, và nàng đứng sát bên Khải, cái ngực căng phồng chỉ phủ một làn áo lót cánh mỏng, vô t́nh hay hữa ư, chạm cả vào ngực Khải, để thủ thỉ bên tai Khải:
- Em biết là lúc này anh cô đơn lắm! Nhưng sống là cô đơn anh ạ! Em là con gái, em nằm một ḿnh trên cái giường này, trong cái pḥng “bin đinh” trơ trọi này bao nhiêu đêm, mà em vẫn chịu được, huống hồ anh là con trai có nghị lực, th́ đă lấy ǵ làm khổ sở. Anh về đi, chóng ngoan...
Khải đành ngoan ngoăn rút lui, và đêm đó, Khải nằm một ḿnh, không nghĩ đến người vợ mới cưới được năm tháng, lúc này đă trở thành “cũ” đối với chàng, không nghĩ tới Duyên đă cho chàng hưởng một đêm xác thịt tơi bời, mà chỉ bị rày ṿ bởi h́nh ảnh quyến rũ của Trang, vừa dễ dăi, vừa khó khăn, vừa thân mật, vừa cao kỳ, vừa lẳng lơ, vừa đoan trang...
Diễm đang ngồi nói chuyện với Uyển th́ Huyền đi dạy học trở về. Huyền có vẻ uể oải, bơ phờ. Nàng vứt cái cặp sách vở lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Diễm, thở ra...
Diễm ân cần hỏi em:
- Nhọc mệt lắm hở em?
Huyền lắc đầu:
- Kể ra th́ dạy học cũng chả lấy ǵ làm nhọc mệt, nhưng phải đối phó cực quá.
- Đối phó với ai?
- Đối phó với đủ mọi người, từ ông giám đốc đến các bạn đồng nghiệp!
Rồi Huyền kể cho hai chị nghe chuyện ông giám đốc trường Huyền, lăng xăng, bao vây Huyền và Huyền biết trước thế nào một ngày kia, ông cũng “tống t́nh” nàng. Huyền lắc đầu nói với hai chị:
- Nhiều lúc em thấy tởm...
Uyển đỏ lời em, giọng chán chường:
- Sống đau có phải dễ dàng...
Nhiều khi ḿnh muốn đứng đắn, muốn lương thiện mà cũng không nổi... À hai em biết chuyện Lê Tuấn bị hành hung đêm qua chưa?
Cả Diễm và Huyền đều sửng sốt:
- Hành hung ra sao?
Uyển bèn kể cho hai em nghe chuyện Tuấn bị “cao bồi” của nữ ca sĩ Mai Lan đón đường đánh, chỉ v́ Tuấn quyết liệt “lăng xê” Tuyết, rồi nàng kết luận:
- Chắc việc Tuyết đi ca cũng sẽ như việc Huyền đi dạy học... C̣n chán chuyện lôi thôi...
Cũng may là Tuyết chưa bị chúng đánh, nhưng thế nào cũng có lần, nếu c̣n tiếp tục...
Các em tính sao?
Diễm chợt nghĩ đến hoàn cảnh riêng của ḿnh cũng chả tươi đẹp ǵ hơn. Nàng về thăm gia đ́nh đă được bốn, năm hôm mà Khải cũng không tới đón nàng trở về. Nàng chỉ nhận vỏn vẹn một cái thư ngắn ngủi của chồng, trong đó Khải dặn vợ là cứ ở chơi thăm gia đ́nh cho “đă”, rồi năm, bảy hôm nữa chàng sẽ tới đón về...
Diễm không hiểu chồng nghĩ sao và nàng cho rằng Khải vẫn c̣n giận, nên nàng chưa muốn về. Diễm có ngờ đâu Khải đă chết mê, chết mệt v́ Trang, và chàng chỉ mong vợ đi vắng thật lâu để có dịp đêm nào cũng tới vũ trường với Trang.
Tuy có chuyện buồn riêng trong ḷng, Diễm vẫn cố an ủi Huyền:
- Thôi hơi đâu mà lo nghĩ. Để thủng thẳng rồi sẽ tính sau. Ngày mai, chị em ḿnh và mẹ, sẽ xuống thăm mộ Ba, rồi có nhẽ mốt, chị phải trở về...
- Sao bảo anh Khải đón chị mà chưa thấy anh tới!... Anh Khải mắc bận ǵ, mà chị về nhà đă mấy ngày nay không thấy anh tạt qua thăm chị?
- Bận thi...
Diễm dấu không cho chị và các em biết sự xích mích xảy ra giữa vợ chồng ḿnh, nhưng Huyền là đứa tế nhị, hiểu Diễm hơn ai hết, nên vẻ ưu tư thầm kín của Diễm không qua khỏi mắt Huyền. Huyền vốn thương Diễm, chỉ sợ chị không t́m thấy hạnh phúck, cho nên khi thấy Diễm về chơi lâu, mà Khải không lại đón, th́ Huyền không khỏi băn khoăn.
Tâm sự của Huyền lúc này cũng rối bời, v́ chuyện Hướng. Sau buổi thăm Hướng ở khám, Huyền chỉ nhận được một cái thư của Hướng do một người bạn của Hướng trao tay cho nàng, trong đó Hướng b́nh tĩnh tỏ t́nh yêu với nàng.
Đọc thư của Hướng, Huyền cảm thấy t́nh yêu của Hướng quả là một sức mạnh vững chắc, chứ không phải chỉ là một cơn gió lốc nhất thời; do đó, nàng bắt đầu thấy lo ngại, chưa hiểu ḷng ḿnh ra sao. Nàng chỉ biết đi lựa một ít sách, gửi cho Hướng, không kèm theo một bức thư ngắn ngủi nào. Nàng cũng mua một quyển sách luyện về Yoga, ngoài quyển sách gửi cho Hướng, với hy vọng sẽ t́m thấy sự b́nh tĩnh mà Hướng đă t́m thấy.
Nàng đưa cái thư của Hướng cho Diễm coi, kể tất cả sự thực cho Diễm biết. Từ khi Diễm lấy chồng, mỗi khi Diễm về thăm nhà, Huyền cũng như Tuyết thường ṭ ṃ ngắm Diễm, để t́m hiểu xem một người đàn bà lấy chồng khác một thiếu nữ như thế nào. Nhất là Tuyết th́ lại càng muốn biết “cái bí mật của một người đàn bà có chồng” ra sao, nhưng Diễm rất kín đáo, không bao giờ đả động đến chuyện Khải. Huyền cho sự kín đáo, tế nhị của Diễm là chứng triệu chưa chắc Diễm đă t́m thấy hạnh phúc, cho nên nàng lại càng hoang mang v́ Huyền muốn rút kinh nghiệm bài học chị ḿnh lầy chồng ra sao, để định con đường tương lai của ḿnh. Nhất là Huyền muốn hiểu rơ Diễm đă quên được Đạt chưa, và đối với Đạt lúc này, Diễm nghĩ ra sao...
Nhưng Huyền đành chịu, không hiểu nổi những cảm nghĩ thực của chị...
...
Ba chị em Diễm đang nói chuyện th́ có tiếng chuông reo, và nửa phút sau, người đày tớ gái mang vào cho Diễm một cái thư...
Từ khi lấy chồng, Diễm ít khi nhận được thư từ và nàng cũng rất ngại viết thư cho ai, hoặc nhận thư của bất cứ ai, tựa hồ như một người quyết tâm xây dựng tương lai, nên không muốn ai nhắc nhỡ, đả động đến quá khứ! Cho nên cầm cái thư có dấu nhà bưu điện, Diễm chau mày lẩm bẩm:
- Thư nào của tôi mà lại gửi về đây!
Nét chữ lạ, có vể đàn bà ngoài bao thư, càng khiến cho Diẽm hồi hộp, tiên đoán có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Linh tính Diễm quả không nhầm, v́ cái thư gửi tới Diễm là của Duyên:

Thưa Bà,
Tôi xin tư giới thiệu, tôi là Duyên, nữ điều dưỡng ở Bệnh viện mà ông nhà thường tới thực tập. Sở dĩ tôi buộc ḷng nêu rơ tính danh của tôi là cốt để bà hiểu bức thư này không phải là một bức thư nặc danh hồ đồ, và tôi không có mục đích ǵ khác là nói sự thực cho bà thấy rơ, giúp bà bảo vệ lấy hạnh phúc gia đ́nh hiện đang bị một người đàn bà đe dọa: người đàn bà đó là cô Trang vũ nữ, “em út” của ông Đạt!
Từ hôm bà về thăm nhà, th́ tối nào ông Khải cũng tới vũ trường với cô Trang và hai người “cặp kè” nhau như những kẻ “già nhân ngăi non vợ chồng”. Cô ta lại c̣n bịa đặt kể xấu bà với ông Khải và theo lời cô ta th́ cô đă xé bức tranh mà ông Đạt vẽ bà...
để hở ngực... trước khi bà lấy ông Khải.
Như vậy tức là cô ta cố t́nh phá hoại hạnh phúc gia đ́nh của bà, và đối với những con rắn độc như cô ta, tôi thiết nghĩ không có cách nào khác là tạt một chai “át xít” vào mặt để làm gương cho những đàn bà thuộc loại cô ta!
Riêng về phần tôi, ông Khải đă có lần tỏ thái độ sàm sở, tôi đều cự tuyệt, v́ tôi biết ông Khải đă có gia đ́nh... Cho nên lúc này, tôi thấy cô ta cố t́nh quyến rũ ông nhà, th́ tôi không khỏi công phản và tôi sẵn sàng giúp đỡ bà một tay để loại trừ những con rắn độc như cô vũ nữ nọ.
Kính thư,
Duyên

 
Đọc cái thư của Duyên, Diễm tái mặt...
Huyền lo ngại hỏi chị:
- Thư ǵ đó chị?
- Chẳng có ǵ cả!
Diễm thấy cần phải suy nghĩ một ḿnh, nên nàng trao đổi một vài câu qua quưt với Uyển rồi bỏ lên pḥng của Huyền. Nàng nằm vật xuống giường, mắt mở to, nh́n lên trần. Nàng không cảm thấy giận chồng, oán chồng về chuyện Khải la cà ở vũ trường, theo đuổi Trang. Nàng cũng không thấy tự giận ḿnh, không thấy lương tâm cắn rức, v́ sự thực nàng không hề để hở ngực cho Đạt vẽ chân dung ḿnh. Nàng chỉ thấy giận Đạt, giận Đạt tại sao lại đưa bức tranh cho Trang coi, khiến Trang xé bức tranh và mách Khải...
Nàng không thể tưởng tượng nổi là Đạt lại có thể coi rẻ, coi thường mối t́nh của chàng đối với Diễm đến mực độ đưa cả bức tranh khoe Trang. Diễm không ngờ Đạt lại có thể tầm thường đến thế.
Diễm ứa nước mắt, và khi nước mắt làm hoen cả cái gối vải, Diễm mới chợt tỉnh, hiểu rằng nàng sở dĩ khóc, nàng sở dĩ đau khổ về thái độ của Đạt, chính v́ Diễm vẫn c̣n yêu Đạt, và mối t́nh mà nàng tưởng là đă “đào sâu chôn chặt” vẫn c̣n âm ỉ mănh liệt sống trong tâm hồn nàng. Và khi Diễm nhận thức được sự thực của ḷng ḿnh, th́ nàng lại bắt đầu tự giận ḿnh, tự Oán trách ḿnh. Diễm tự nhủ: “Bao nhiêu lỗi lầm là ở ta hết cả... Khải ghen không phải là vô lư, Khải theo đuổi Trang, không phải là không có lư do! Chung qui chỉ là lỗi ở ta: Bề ngoài th́ ta vẫn cố gắng chung thủy với chồng, yêu đương chồng, nhưng sự thực th́ ta có yêu đương Khải hay không? Tại sao ta yêu Khải mà Khải tằng tịu với Trang, ta lại không thấy ghen, không tức, mà chỉ tức Đạt... Trời! Đến bao giờ ta mới giải thoát được sự chi phối của Đạt!”
Diễm càng mạnh dạn mổ xẻ tâm hồn nàng th́ nàng càng hiểu cuộc tranh đấu chống ảnh hưởng của Đạt chỉ là mới bắt đầu, và từ trước tới nay, nàng cũng chỉ tranh đấu qua loa lấy lệ, như thói thường những người đàn bà có chồng, bị đạo đức ràng buộc, vẫn cố quên những cảnh cũ người xua đi, nhưng công việc họ làm chỉ là một công việc tắc trách: Họ chung thủy với chồng mà vẫn ngấm ngầm chờ đợi một cơ hội nào để có thể ngă vào ḷng người cũ mà lương tâm không rày ṿ. Cơ hội đó thường thường là sự chơi bời, “mèo chuột” của người chồng! Diễm tự nhủ: “Hạnh phúc của ta chưa mất. Cuộc đời của ta chưa mất! Khải chưa yêu ta hết ḷng hết dạ, v́ ta chưa yêu Khải hết ḷng hết dạ... Ta nhất quyết tạo hạnh phúc cho ta. Đạt không c̣n nghĩa ǵ đối với ta nữa! Nếu Đạt không đáng khinh, th́ Đạt cũng chỉ là thầy ta. Ta không sợ ǵ mà không gặp Đạt...”
Cái ư nghĩ phải gặp Đạt, xoắn vào óc Diễm và Diễm coi sự gặp gỡ Đạt như một thử thách mà nàng cần chấp nhận. Nàng rắp tâm không những gặp Đạt mà c̣n gặp cả Trang, để bắt họ - dù muốn dù không - cũng sẽ phải hợp tác với ḿnh trên con đường hạnh phúc của ḿnh. Ư nghĩ đó làm Diễm b́nh tĩnh trở lại. Nàng vội ngồi nhổm dậy, đi xuống nhà dưới. Chỉ c̣n một ḿnh Huyền ngồi tư lự Ở một góc pḥng khách:
- Chị Uyển đâu rồi?
- Chị Uyển vừa đi. Chị nói là lại thăm anh Tuấn, độ một giờ nữa sẽ trở về...
- Có phải Tuấn là anh ruột của cô Trang không em?
- Dạ. Đúng!
- Chị có chút việc cần nhờ em...
- Chị cứ nói.
Diễm kể qua hoàn cảnh ḿnh, tâm trạng ḿnh cho Huyền hiểu, rồi bảo em:
- Chị cần gặp cả ông Đạt lẫn Trang. Chị tới nhà ông Đạt e không tiện. Vậy nhờ em t́m cách mời ông Đạt lại đây cho chị gặp... được không em?
- Em sẵn ḷng! Nhưng chị cần suy nghĩ cẩn thận xem có nên không?
Giọng Diễm đầy cương quyết:
- Em khỏi phải lo cho chị! Chị đă có chủ đích. Không ai có thể lung lạc được chị... Nếu chị không gặp ông Đạt, th́ chẳng hóa chị c̣n “sợ” ông ta như lời anh Khải nói sao! Em giúp chị và đi mời dùm ông Đạt cho chị!
- Dạ. Đi ngay bây giờ?
- Cũng được! Nếu ông ấy có nhà, th́ em sẽ t́m cách mời ông ấy lại ngay...
Em nhớ đừng cho ông ấy biết là có chị ở đây!
- Chị cứ mặc em!
Huyền đi rồi, Diễm cũng lấy áo dài mặc, rồi b́nh tĩnh ngồi chờ. Nàng mặc áo dài v́ nàng chủ tâm tiếp Đạt như một người “thầy” cũ, một người bạn của cha nàng...
Diễm thấy tự bằng ḷng khi thấy ḷng ḿnh không xao xuyến, không hồi hộp v́ chờ đợi Đạt...
Cho nên, gần nửa giờ sau, khi Đạt lừng khừng theo sau Huyền, bước vào pḥng khách, Diễm hồn nhiên và tươi cười chào rất lễ phép:
- Lạy thầy ạ. Thầy vẫn mạnh!
Đạt sững sờ nh́n Diễm! Nghe câu chào lễ phép và tiếng cười hồn nhiên của Diễm, Đạt muốn quay trở về ngay...
Chàng thấy khí ức đưa lên cổ: Một là Diễm đóng kịch rất tài, hai là Diễm đă thực t́nh quên hết quá khứ, chứ cái tiếng “lạy thầy” vừa vẳng vào tai Đạt, không phải là của Diễm, của người thiếu nữ đă gọi Đạt bằng “anh”, đă gục đầu vào ngực Đạt để khóc thấm ướt áo sơ mi chàng! Đạt nh́n Diễm chỉ hơi nhếch mép:
- Ḱa cô Diễm! Không ngờ lại được gặp cô!
- Con có chút việc muốn thưa với thầy nên dặn em nó nói dối...
Tiến xưng “con” tuy hết sức từ tốn, dịu dàng của Diễm, đầy vẻ mỉa mai, khiêu khích đối với Đạt...
Đạt im lặng, ngồi xuống, mắt vẫn không rời khuôn mặt, thân h́nh Diễm: Đạt nh́n Diễm như một người xa lạ hoàn toàn. Mà “Diễm có chồng” cũng không c̣n giống “Diễm con gái” nữa! Sắc đẹp của Diễm là thứ sắc đẹp của người đàn bà đă biết mùi vị người đàn ông, nên càng quyến rũ, càng hấp dẫn...
Nghe cái giọng nói hồn nhiên của Diễm, ngắm cái sắc đẹp hoàn toàn nảy nở của Diễm, một ư nghĩ bần tiện, ích kỷ thoáng qua óc Đạt: “Ta ngu ngốc quá, tại sao trước kia, ta lại không hôn lên cái môi người đàn bà kia! À, th́ ra ḿnh ngấm ngầm đau khổ để rồi sau năm tháng lấy chồng, người đàn bà mà ḿnh vẫn nhớ không nguôi, cho gọi ḿnh đến, xưng hô ngọt xớt “thầy” và “con”! Đạt nh́n Diễm, cố t́m đến khuôn mặt Diễm, một dấu vết của quá khứ. Nhưng chàng tê tái thấy Diễm hầu như đă hoàn toàn đổi lốt, từ tâm hồn đến thể xác, và người đang tiếp Đạt, là vợ Khải, chứ không phải Diễm mà Đạt đă bế trong ḷng, giữa làn suối xanh.
Đạt cố t́m một câu cay độc để nói cho hả tức bực:
- Trông cô Diễm lúc này đẹp hơn trước... Chắc chỉ vài tháng nữa, cô đă có cháu bồng trên tay, c̣n...
Đạt định nói tiếp “c̣n tôi th́ vẫn là một đứa độc thân, không vợ, không con”...
Nhưng chàng ḱm hăm được ngay v́ Đạt thấy đôi lông mày Diễm hơi cau lại, và gương mặt Diễm thoáng buồn. Đạt bắt đầu hối về những lời nhỏ nhen, ích kỷ mà chàng vừa thốt ra, th́ Diễm đă lấy cái thư của Duyên đưa cho Đạt, nói rất lễ phép:
- Thầy đọc cái thư này, rồi em xin thưa chuyện...
...
Đọc hết cái thư, Đạt không tỏ vẻ ǵ ngạc nhiên. Chàng đưa trả cái thư cho Diễm, ngồi im một lát, rồi mới nói:
- Sự thực, không phải tôi đưa bức vẽ cho Trang coi mà là t́nh cờ nó tới nhà tôi, ngay sau khi Diễm về, nó thấy bức vẽ và xé đi, tôi không kịp ngăn cản...
Tôi đă giải thích cho nó hiểu bức tranh chỉ là do trí tưởng tượng của tôi vẽ ra... Nhưng dù sao cũng là lỗi ở tôi...
Diễm vẫn từ tốn:
- Thưa thầy, cô ấy xé đi là phải... Nếu cô ấy chưa xé đi th́ em cũng yêu cầu thầy xé đi dùm...
Đạt phác một nụ cười chua chát khiến Diễm nh́n thẳng vào mắt Đạt, nói rất lễ phép nhưng rất dơng dạt:
- Thưa thầy, chính thế! Đây không phải là chuyện “cao thượng” hay một hành vi hy sinh ǵ, là một điều mà lương tâm bắt buộc phải làm. Không những thế, em nghĩ rằng, em có quyền đ̣i hỏi ở thầy nhiều hơn nữa, em có quyền đ̣i hỏi thầy sẽ giúp đỡ em, để em tạo hạnh phúc... Em gặp thầy hôm nay cũng chỉ là để ngỏ ư với thầy, mong thầy giúp em...
Những lời nói chân thành, hăng hái của Diễm va phải gương mặt lạnh lùng của Đạt, làm Diễm im bặt...
Đạt lặng lẽ nh́n Diễm, điếu thuốc lá đang hút, tắt trên tay lúc nào, chàng không biết...
Chàng nghĩ đến những đêm dài, không ngủ, chàng trằn trọc nằm tưởng tượng Diễm âu yếm ngủ ngon lành, thỏa măn, trong ḷng chồng, không mấy may đoái tưởng tới Đạt, và bây giờ Diễm lại đ̣i hỏi chàng phải giúp đỡ nàng tạo hạnh phúc, Đạt vụt trở thành tàn nhẫn, bần tiện và chàng cười buồn, trả lời Diễm:
- Tôi đă nói từ lâu với Diễm là tôi không phải là đứa cao thượng... Tôi ích kỷ, nhỏ nhen như một người. Diễm có muốn biết những ư nghĩ thực, những ư nghĩ thầm kín của tôi từ khi Diễm lấy chồng, th́ tiện đây tôi nói che Diễm nghe. Diễm có muốn nghe không?
Diễm sợ sệt hỏi:
- Thầy nghĩ sao?
- Tôi nghĩ rằng: mặc dầu Diễm đă lấy chồng, tôi vẫn sẽ cứ chờ đợi. Tôi chờ đợi v́ tôi biết Khải không mang hạnh phúc lại cho Diễm, và chỉ tôi mới mang hạnh phúc tới cho Diễm. Sự hy sinh của Diễm khi lấy Khải chỉ là một hy sinh vô ích và thừa...
vô ích và thừa như tất cả những hy sinh trên đời này... Tôi cũng đă đua đ̣i hy sinh rồi, nên tôi không muốn đóng cái vai tṛ lố bịch này nữa...
Tôi sẽ chờ đợi, và Diễm cũng thấy là lúc này tôi vẫn không yêu ai, vẫn độc thân...
V́ vậy, tôi không t́m cách phá Khải, thế là đủ rồi, Diểm đừng bắt tôi phải cao thượng giúp đỡ Diễm để Diễm tạo hạnh phúc với chồng... Tôi nói thế là đủ... Bây giờ th́ Diễm cho tôi về...
Thấy Đạt đứng lên định về, Diễm hốt hoảng, nàng quên cả ư tứ, giữ ǵn, vội nắm lấy tay Đạt:
- Thầy ngồi xuống đă... Em chưa nói hết...
Diễm không ngờ cục diện lại thay đổi khiến Đạt xoay tấn công nàng. Nhưng Diễm không chịu thua, nàng quyết liệt đánh một trận cuối cùng. Nàng nh́n thẳng nào mắt Đạt, trong khi Đạt vẫn nh́n đi nơi khác. Điều đó khiến Diễm nghĩ rằng ḿnh vẫn nắm được “chính nghĩa” cho nên Diễm lại khoan thai hỏi Đạt:
- Thầy nói là thầy sẽ chờ đợi... Vậy thầy chờ đợi đến bao giờ?...
- Đến khi... chết! Tôi nhất định không lấy ai... ngoài Diễm!
Diễm vẫn cố làm vẻ b́nh tĩnh, mặc dầu lời nói thẳng của Đạt làm Diễm xúc động. Giọng Diễm dịu dàng thành khẩn, nhưng vẫn không kém cương quyết:
- Em xin thưa thực với thầy, em xin lấy vong linh Ba em mà thề với thầy là dù em và Khải có rời bỏ nhau chăng nữa, em cũng không c̣n bao giờ nhận lấy thầy...
Đạt tái mặt:
- Sao thế?
Diễm đă dùng tất cả nghị lực nói lên những lời cương quyết, và như một ḷ xo bật tung ra v́ sức dồn ép quá nặng, nước mắt Diễm trào ra. Nước mắt của Diễm có tác dụng làm cho bao nhiêu tức bực, bao nhiêu ư nghĩ nhỏ nhen, chua chát của Đạt tiêu tan hết...
Đạt chưa kịp nói ǵ, th́ Diễm tấn công tiếp luôn:
- Thầy tàn ác quá...
Thầy là bạn thân của Ba em, Ba em chết rồi, em chỉ là đứa cháu đáng thương của thầy, đứa học tṛ của thầy. Thầy nỡ nào không buông tha em, không giúp em tạo hạnh phúc...
Chính v́ thầy mà anh Khải giận em; vậy mà, thầy c̣n nói thầy đợi... Thầy có thể nhẫn tâm đến thế chăng? Thầy bảo khi người ta yêu th́ người ta ích kỷ... Không phải thế đâu thầy ạ! Em không bao giờ nghĩ là thầy ích kỷ... Sở dĩ em không thể khinh được thầy, chính v́ em vẫn nghĩ rằng thầy không ích kỷ...
Đạt ngồi yên nghe những lời gần như đay nghiến, oán trách của Diễm thấm dần vào tâm hồn...
“Nếu ḿnh lại chịu thua Diễm một lần nữa, nhận lời giúp đỡ nó th́ ḿnh sẽ sống với ai, sẽ cô độc suốt đời sao”. Đạt nghĩ vậy, nhưng nh́n khóe mắt rưng rưng của Diễm, Đạt lại buột miệng nói:
- Vậy Diễm muốn tôi giúp Diễm cách nào?
Diễm ngước mắt nh́n Đạt, nở một nụ cười rất tươi qua làn nước mắt, nụ cười năo ḷng của những người đàn bà biết cười trong tiếng khóc, khóc trong tiếng cười:
- Vậy thầy nhất định giúp đỡ em chứ?
- Nhất định.
- Thầy thành thực chứ?
- Thành thực.
Diễm sung sướng, hồn nhiên nắm lấy tay Đạt, tưởng chừng chưa bao giờ Diễm gục đầu vào ngực Đạt để khóc như ở “Ao Bà Om”, khiến Đạt bấn loạn, bực bội tự hỏi: “Thế là cái ǵ? Diễm thành thực coi ta như chú, hay đóng kịch? Diễm quên hết cả quá khứ rồi chăng? Đàn bà! Trời ơi! Ai mà hiểu nổi họ”. Chàng nghĩ bụng: “nếu lúc này, ḿnh ôm đại Diễm mà hôn, biết đâu Diễm chẳng bằng ḷng”. Nhưng chàng nghĩ một đàng, chàng lại làm một nẻo, chàng thấy Diễm nắm tay ḿnh th́ chàng nghiêm nét mặt, đạo mạo như chú ruột nói với “cháu”, một giáo sư hỏi một đứa học tṛ:
- Vậy Diễm muốn “thầy” giúp những ǵ?
Đạt bất giác thốt ra tiếng “thầy” mà từ lâu chàng không xài, Diễm càng tin chắc là Đạt thành thực và nàng chỉ biết cười thật tươi, ngước mắt cám ơn Đạt, trong khi Đạt tự nhủ: “chết rồi! Ḿnh sống thực cái vai tṛ mà ḿnh đang đóng mất rồi”...
Đạt bèn nhắc lại câu ḿnh vừa hỏi, nhưng lần này th́ không đưọc tự nhiên như lần đầu:
- Vậy Diễm muốn “thầy” giúp ǵ?
- Thầy cho em gặp cô Trang!
Đạt hơi sững sốt:
- Gặp Trang? Để làm ǵ?
- Nếu không có sự giúp đỡ của cô Trang th́ việc của em sẽ không thành. V́ hiện nay, anh Khải đang mê Trang. Chỉ có Trang mới làm cho anh Khải tỉnh, trở về với gia đ́nh...
Gặp Trang, em sẽ có kế hoạch với cô ấy, em tin là em nói th́ cô ấy sẽ nghe em!
Đạt cười:
- Cô Diễm đừng chủ quan. Chắc ǵ Trang nó chịu nghe cô.
Giọng Diễm rất vững chắc:
- Chắc chắn là em sẽ thuyết phục được cô ta. Thầy mà em c̣n lay chuyển được, th́ cô Trang có kể ǵ!
Đạt cười:
- Vậy th́ chiều nay, tôi sẽ t́m cách đưa nó lại gặp Diễm!
- Cám ơn thầy vô cùng!
Được toại ư rồi, Diễm biết là không nên kéo dài câu chuyện, không nên ngồi một ḿnh với Đạt nữa, nàng bèn lên tiếng gọi Huyền. Đạt bèn đứng lên, tỏ ư muốn rút lui, và Diễm cũng không giữ chàng ở lại.
...
Ra tới đường Đạt không hiểu ḿnh nên buồn hay nên vui, nên giận Diễm hay nên thương Diễm, nên đóng vai hào hiệp, quân tử hay để mặc Diễm và cứ... bền gan chờ đợi! Sự thực th́ từ khi Diễm lấy chồng, Đạt cũng đă cố gắng t́m đủ mọi cách quên Diễm đi, nhưng quên không nổi. T́nh yêu của chàng đối với Diễm đă ghi xương, nhập cốt chàng, khiến Đạt không thể yêu nổi ai hay đúng hơn là chàng không thể yêu ai như yêu Diễm...
Tâm hồn ngang ngược, khó hiểu của Trang cũng đă từng làm cho Đạt nghĩ tới Trang, thành thực muốn lấy Trang làm vợ, v́ chàng cho rằng chỉ Trang là có thể giúp chàng, quên Diễm. Nhưng gần gũi Trang, Đạt vẫn chưa cảm thấy cái rung động bao la của t́nh yêu, sự ḥa hợp tâm hồn, mà chỉ những người yêu nhau thực sự mới cảm thấy. Đạt có thể ngồi hàng giờ nh́n Diễm, không cần nói mà cũng thấy tâm hồn ḥa hợp với tâm hồn Diễm, ḥa hợp trong quá khứ, trong hiện tại và tương lai. Đối với Trang th́ hầu như t́nh yêu của chàng không quá khứ, không tương lai, mà chỉ có hiện tại...
“Có nhẽ v́ ḿnh chưa thật t́nh cố gắng yêu Trang, như Diễm cố gắng yêu Khải! Ta thử bắt chước Diễm xem sao! Biết đâu ta chẳng t́m thấy hạnh phúc với Trang”. Cái ư nghĩ đó làm Đạt bật cười thành tiếng, v́ chàng thấy rằng quả t́nh chàng đă bị ảnh hưởng của Diễm, và chàng thực t́nh muốn làm theo ư Diễm, muốn giúp đỡ Diễm tạo hạnh phúc...
Thế là với tâm trạng một Don Quichotte, Đạt vẫy taxi t́m đến Trang, để dẫn Trang tới gặp Diễm, ngơ hầu “xây dựng” hạnh phúc gia đ́nh cho người ḿnh yêu!
Đạt tới, th́ Trang cũng vừa thức dậy, nhưng vẫn c̣n nằm trên giường. Thấy Đạt ḷ ḍ bước vào, Trang tỏ vẻ vui mừng. Sau giấc cô miên, trong gian pḥng trống trải, Trang đang cần có một người đàn ông. Nàng ra hiệu cho Đạt ngồi xuống mép giường của nàng, rồi trong lúc giơ hai cánh tay lên, ngáp dài, nàng tiện tay ôm cổ Đạt, vít xuống:
- Buồn quá anh ơi! Làm ǵ cho hết buồn hở anh?
Bộ điệu Trang thật lả lơi, quyến rũ, nhưng Đạt biết trước là nếu chàng t́m cách chiếm đoạt Trang, th́ Trang sẽ cự tuyệt, v́ Đạt rút kinh nghiệm những lần trước, chàng cứ tưởng Trang sẵn sàng hiến thân cho chàng, nhưng rốt cuộc không bao giờ chàng được toại nguyện. Đă có lần Đạt tức bực hỏi Trang:
- Hỏi thực em, em đă ngủ với nhiều người chưa...?
Trang không giận, cười hóm hỉnh trả lời:
- Không tiết lộ bí mật để anh biết được. Nhưng chắc chắn đối với anh th́ không bao giờ...
Cho nên khi thấy Trang lả lơi vít cổ ḿnh, Đạt tuy rạo rực, nhưng vẫn lấy bộ đạo mạo của một giáo sư, nhẹ nhàng gỡ tay Trang, nhưng Trang thấy Đạt ra chiều dửng dưng th́ lại càng khiêu khích Đạt, cố bám lấy cổ Đạt, như một đứa bé đánh đu vào cổ Đạt, miệng thủ thỉ:
- Nhớ anh ghê! Sao mấy hôm nay liền, vắng bóng anh?
Đạt vừa gỡ tay Trang, vừa nh́n thẳng vào mắt Trang:
- Em c̣n bận quyến rũ Khải... Thời giờ đâu mà nhớ tới anh!
Trang ngồi nhổm dậy, cười ṛn ră, hỏi Đạt:
- Sao anh biết?
Đạt “nhại” câu Trang vừa nói:
- “Không thể tiết lộ bí mật” cho em biết được! Nhưng em đưa hắn tới giai đoạn nào rồi. Đă sắp đến giai đoạn tổng phản công chưa?
Trang lại cười ṛn ră, hôn đại Đạt lên trán, trước khi buông tay rời cổ Đạt:
- Thằng bé xinh trai và ngây thơ lắm! Em định lập tổ ấm với hắn đấy anh ạ!
Đạt cau mày:
- Thực không?
- Sao lại không thực! Em lấy Khải để Khải bỏ Diễm. Thế là Diễm tự do, tự do... lấy anh. Như vậy là em giúp đỡ anh thực hiện mong ước của đời anh, c̣n ǵ nữa!
Giọng Trang tuy đùa cợt nhưng vẫn ngấm ngầm uất ức...
Nghe Trang nói, Đạt giật ḿnh v́ chàng cũng vừa thoáng có cái ư nghĩ đen tối của Trang vừa nói. Đạt h́nh dung trong tâm trí đôi mắt rưng rưng lệ của Diễm, Diễm học tṛ chàng, Diễm con người bạn của ḿnh và Đạt không ngăn nổi một cảm giác bực bội của kẻ tự khinh ḿnh...
Cảm giác đó làm chàng nghiêm mặt, nói với Trang:
- Em không nên đùa quá trớn! Sự thực, anh cam đoan với em, Diễm lúc này chỉ c̣n là người học tṛ cũ của anh...
Trang ngắt lời, giọng mỉa mai:
- Anh biện bạch để làm ǵ? Dù Diễm là học tṛ của anh hay là ǵ chăng nữa, có liên can ǵ tới em. Tại sao anh lại bảo em đùa quá trớn? Mà em có đùa đâu! Em làm thực mà...
Đạt lắc đầu:
- Khổ quá! Em để yên, anh nói cho em hiểu... Chúng ta không nên tiếp tục phá nhau, làm khổ nhau nữa. Em có biết chuyện Duyên vừa gửi thư cho Diễm và xúi Diễm nên tạt ác xít vào mặt em không?...
Trang hơi tái mặt, nhưng nàng vẫn cười nhạt, hỏi:
- Sao anh biết? Ai nói với anh như vậy?
- Diễm!...
- Anh mới gặp cô ta?
- Mới gặp!
- Và cô ta bảo anh lại đây?
Đạt gật đầu, khiến tự nhiên Trang thấy máu sôi lên! Nàng hầm hầm nh́n Đạt và chưa bao giờ nàng cảm thấy ghét cay, ghét đắng Đạt như lúc đó, Trang sừng sộ hỏi:
- Vậy anh muốn ǵ?
- Diễm nó muốn gặp em...
- Để làm ǵ?
- Anh cũng không biết...
Trang thốt ra một tiếng cười lanh lănh, tiếng cười lạnh của những cô vũ nữ khi muốn trở mặt với t́nh lang:
- Th́ ra, nó “sai” anh tới đây!... Vậy anh về đi, em không tiếp anh nữa!
Đạt mỉm cười, tinh nghịch nh́n Trang, khiến Trang càng điên tiết, Trang dằn từng tiếng:
- Anh về đi!
- Nghĩa là em đuổi anh?
- Dạ...
- V́ sao mà đuổi?
Mặt Trang hầm hầm và Trang “đốp chát”:
- V́ con Diễm nó bảo anh... ăn cứt, anh cũng ăn chứ sao! Nó là con nhà lương thiện, quư phái mà lỵ!... Thôi anh về đi, kẻo em đập chết anh bây giờ...
Đạt ph́ cười... Chưa bao giờ chàng thấy thương mến Trang bằng lúc đó, và Đạt gật gù như nói với chính ḿnh:
- Đúng thế! Nó bảo anh ăn cứt, anh cũng ăn thật...
Ngay lúc đó, có tiếng gơ cửa se sẽ...
Trang buông thơng:
- Cứ vào...
Cửa từ từ mở và Diễm hiện ra trong khung cửa, đôi mắt ngơ ngác, gương mặt không có ǵ là khiêu khích:
- Lạy thầy ạ! Thưa... chị!
Tiếng chào lễ phép nhất là tiếng “thưa... chị” của Diễm làm Trang dịu nét mặt, nghĩ đến bổn phận người chủ nhà của ḿnh:
- Mời... bà ngồi chơi.
- Xin phép chị gọi em như em gọi chị cho thân mật... tưởng Diễm đến sinh sự, ai ngờ, không những Diễm xuống nước t́m đến thăm nàng, mà c̣n lại xưng “em” rất lễ phép, khiến ḷng tự ái của Trang được thỏa măn và Trang bắt đầu có cảm t́nh với Diễm.
- Vậy... mời chị ngồi xuống đây!
Diễm quay sang phía Đạt, hỏi luôn:
- Thầy đă nói giùm với chị Trang hộ con chưa?
Đạt lắc đầu cười, nói toạc móng heo:
- Tôi chưa kịp nói ǵ th́ cô Trang đă rầy la tôi là “con Diễm nó bảo anh ăn cứt, anh cũng ăn”.
Diễm và Trang nh́n nhau cười, th́ Đạt đă nói tiếp:
- Cho nên cô Diễm lại đây may mắn cho tôi lắm!... Tốt hơn hết là hai cô nói chuyện trực tiếp với nhau...
Diễm đỡ luôn lời Đạt:
- Dạ! Chính v́ thế mà con t́m đến gặp chị Trang...
Diễm uống cạn chén trà do Trang mời ḿnh, rồi nói luôn với Trang, lời nói của nàng tuy đă sửa soạn trước nhưng vẫn đầy vẻ thành khẩn:
- Em xin thưa với chị là mặc dầu chưa được quen thân chị, em sẽ nói tất cả sự thực, sẽ nói tất cả những ư nghĩ của em và em cũng hy vọng là chị sẽ thành thực với em, như em thành thực với chị. Chị có đồng ư với em như vậy không?
Trang hơi nhếch mép mỉm cười:
- Chỉ sợ chị chưa hoàn toàn thành thực, chứ c̣n tôi, th́ không có lư do ǵ để không thành thực cả. Tôi là đứa không sợ sự thực... Vậy chị cứ nói.
Biết là Trang bắt đầu khởi hấn, nhưng Diễm vẫn dịu dàng:
- Dạ, em xin cố gắng thành thực được chừng nào hay chừng ấy... Trước hết, về chuyện em và thầy Đạt đây, em xin miễn nói tới, duy có một điều em có thể nói thực với chị - trước mặt thầy Đạt đây - là em không xấu hổ ǵ về quá khứ của ḿnh và cảm t́nh đối với thầy Đạt, em vẫn cố gắng giữ nguyên vẹn. Nhưng em cũng cương quyết tạo hạnh phúc cho em, tạo hạnh phúc gia đ́nh với anh Khải, v́ em nghĩ người đàn bà có chồng không được phép sống với quá khứ, mà phải sống với hiện tại, với tương lai...
Nghe cái giọng chắc nịch của Diễm, Trang không khỏi cho Diễm có lư. Mặc dầu quá khứ nặng trĩu ái ân, Trang vẫn nghĩ nếu nàng lấy chồng, công việc đầu tiên của nàng là chôn vùi quá khứ, để cúc cung tận tụy với chồng. Nhưng nàng không hiểu sao, nàng lại nở một nụ cười chế nhạo đón những lời của Diễm. Diễm không phải là không nhận thấy nụ cười ngạo của Trang, nên nàng nói tiếp luôn:
- Đối với chị, tuy em không quen thân chị, em có thể nói là không những em hiểu chị, mà em c̣n thấy gần chị, quư trọng chị, v́ em biết đằng sau cái vỏ chán chường, cái thái độ, hờn dỗi cuộc đời của chị, tâm hồn chị vẫn là một tâm hồn trong sáng, cao thượng, tin tưởng ở hạnh phúc...
Thấy Diễm nói đúng “tim đen” ḿnh, Trang vội căi:
- Ơ ḱa, việc ǵ mà tôi hờn dỗi cuộc đời!
Rồi Trang nói tiếp, gần như sừng xộ:
- Chị muốn thành thực th́ tôi xin đề nghị điều này, cũng thành thực lắm, vậy chị có muốn nghe không?
- Xin chị cứ nói!
- Tôi đề nghị một điều mà tôi vừa nói với anh Đạt. Tôi cũng không giấu ǵ chị, là tôi đă “quyến rũ” anh Khải đế phá chị chơi! Hiện nay th́ anh Khải ưa tôi lắm và tôi cũng có cảm t́nh với anh Khải. Vậy nếu bây giờ tôi và anh Khải lấy nhau để trả tự do cho chị, chị và anh Đạt có quyền tạo hạnh phúc với nhau th́ liệu chị có bằng ḷng không?
Đạt đang lần giở một tờ tạp chí để xem h́nh ảnh, tai vẫn lắng nghe hai người nói chuyện, bất giác Đạt ngừng giở sách, đưa mắt nh́n Diễm thấy Diễm vẫn không mảy may xúc động và Diễm cười rất hồn nhiên:
- Đề nghị của chị là một đề nghị “phá đám” của người hờn dỗi, chứ em đến đây với những ư định xây dựng rơ rệt...
Trang gân cổ căi:
- Chính đề nghị của tôi mới xây dựng chứ... v́ nó mang lại hạnh phúc cho... ít nhất là ba người, và cả tôi nữa là bốn... Bởi v́, nếu chị thành thực với ḷng chị, th́ chị phải nhận đă yêu và vẫn yêu anh Đạt, có đúng hay không hở chị?
Trang có một cảm giác khoan khoái của sự giải thoát, v́ đă nói ra được điều ḿnh ấm ức từ lâu...
Nàng tưởng nói như vậy, th́ Diễm sẽ bối rối, nhưng h́nh như Diễm đă chờ đón câu nói của Trang, nên nàng không tỏ vẻ ǵ ngạc nhiên, chỉ lắc đầu cười:
- Em đă nói với chị là chị miễn cho em, đừng nói tới quá khứ v́ chúng ta gặp nhau đây là bàn chuyện xây dựng tương lai. Em thưa thức với chị, nếu trong tương lai, em và thầy Đạt lấy nhau, th́ không những có một ngày kia, thầy Đạt sẽ coi thường, coi khinh em mà chính em cũng sẽ coi khinh thầy Đạt... Có phải thế không thầy?
Đạt đáp bằng một giọng chả lấy ǵ làm vững chắc:
- Có nhẽ như vậy!...
Diễm đỡ luôn lời Đạt, để nói với Trang:
- Cho nên em đă thề với thầy Đạt, lấy vong linh Ba em mà thề với thầy Đạt, là không bao giờ chuyện em bỏ anh Khải để lấy thầy Đạt, có thể đặt thành vấn đề.
Những lời quyết liệt và thành thực của Diễm làm Trang im bặt. Một t́nh cảm có pha chút kính phục bắt đầu nảy nở trong tâm hồn Trang. Trang thấy dù sao Diễm cũng hơn ḿnh ở điểm quyết tâm xây dựng hạnh phúc. Nhưng vốn là đứa nhiều tự ái, nhiều mặc cảm, Trang không muốn thú nhận là nàng đă bị Diễm thuyết phục.
Trang quay về phía Đạt, hỏi bằng một giọng đùa cợt:
- Thế là thế nào hở anh Đạt? Tại sao chị Diễm thề “nặng” như vậy?
Đạt đáp lại bằng một nụ cười bí mật, không ai đoán được là vui hay buồn, mỉa mai hay thành thực:
- Cô Diễm cô ấy nói đúng... Chúng ta có bổn phận giúp cho cô ấy t́m thấy hạnh phúc... Cô ấy đă nói như vậy, mà em và anh c̣n đang tâm “phá” cô ấy, th́... chó quá! Có phải không em?...
Diễm ngước mắt nh́n Đạt, cười rất hồn nhiên:
- Cám ơn thầy! Con bao giờ cũng nhớ lời thầy dạy: Hạnh phúc không phải tự dưng mà tới... Hạnh phúc cũng như t́nh yêu là một sự chinh phục “Une coquête” có phải không thầy?... Chị Trang có đồng ư như vậy không?
Trong thâm tâm, Trang cũng nh́n thấy Diễm nói đúng, nhưng v́ tự ái, nàng lại trả lời:
- Tôi chưa đi t́m hạnh phúc bao giờ, nên chẳng hiểu có đúng hay không... Nhưng riêng đối với chị Diễm - th́ xin long trọng hứa với chị là không những tôi sẽ trả anh Khải cho chị, mà c̣n xin cố gắng đề bù bằng cách làm cho anh Khải “mê” chị như cũ, như thế là chị bằng ḷng chứ ǵ?
Diễm sung sướng xiết chặt tay Trang:
- Ơn chị lắm! C̣n chị th́ nhất định là phải lấy thầy Đạt. Chỉ một ḿnh chị là có thể mang hạnh phúc lại cho thầy...
Trang xua tay và nghiêm nét mặt:
- Cái đó, th́ hăy khoan! Chị biết là tôi nhiều mặc cảm lắm! Chị mà vun vào cho tôi lấy anh Đạt, th́ tôi có thực t́nh muốn lấy anh Đạt chăng nữa, tôi cũng sẽ từ chối cho chị coi!
Diễm biết ḿnh lỡ lời, vội xin lỗi:
- Dạ! Tôi thiếu tế nhị quá! Nhưng tôi tin điều mong mỏi của tôi sẽ thành sự thực...
Trang ngổ ngáo hỏi luôn:
- Chị mong mỏi thực hay mong mỏi giả?
- Sao lại “giả”?
Thực t́nh là lúc đó, Diễm rất thành khẩn, nhưng khi cáo biệt, Diễm một ḿnh trở về, để Đạt ở lại với Trang, tự nhiên Diễm không ngăn cản nổi một cảm giác bơ vơ, đ́u hiu, đột nhập tâm hồn...
Sau giây phút hoan hỉ tự bằng ḷng ḿnh đă làm đầy đủ bổn phận, Diễm thấy ḷng trống rỗng, nhẹ bổng như một phi hành gia không gian, thoát ra ngoài trọng lực của không khí...
Diễm đă cố gắng phi thường, đă đem cả nghị lực b́nh sinh vươn lên tới đỉnh chót vót của đạo lư, bổn phận, cho nên lúc này nàng bơ phờ, mệt mỏi, chỉ muốn khóc mà không khóc nổi...
...
Ngồi trên taxi, trên con đường trở về nhà, Diễm nghĩ tới Đạt và Trang đang thủ thỉ bên nhau trong pḥng vắng, tưởng tượng những lời họ nói với nhau, sau khi Diễm ra đi, nghĩ tới những cử chỉ nửa suồng sả, nửa ngoan ngoăn của Trang đối với Đạt, Diễm không thấy ghen, nhưng tự nhiên nàng thấy buồn lạ lùng...
Diễm hiểu thấm thía là đánh lừa người khác th́ c̣n dễ, chứ tự đánh lừa ḿnh mới là điều thiên nan vạn nan...
Sự thực Diễm đă đánh lừa được Đạt và nhất là Trang, v́ Trang, tuy từng trải và khôn ngoan, cũng chỉ là một người đàn bà. Những lời lẽ của Diễm đă làm Trang cảm động thực t́nh, và khi Diễm ra về rồi, tự nhiên Trang hết ngổ ngáo, và nàng e lệ nh́n Đạt khi Đạt dịu dàng đặt tay lên vai nàng, nhỏ nhẻ nói bên tai nàng:
- Diễm nó nói đúng, chỉ có em là mang hạnh phúc lại cho anh!...
Ở vào trường hợp khác, Trang đă cười phá, lên tiếng chế diễu Đạt, nhưng lúc này, nàng vừa mới xúc động về những lời của Diễm và nàng bắt đầu tin như Diễm là hạnh phúc không phải tự nhiên mà có, hạnh phúc là một sự chinh phục nhẫn nại và quyết liệt, cho nên nàng ngửa cổ, đón cái hôn dịu dàng của Đạt, như một người vợ chung thủy, đôn hậu đón cái hôn của chồng, và tối hôm đó, Trang không tới vũ trường, nàng hiến thân cho Đạt như một người con gái tiết trinh lần đầu tiên hưởng ái ân, chung chăn gối với người yêu.
...
Tuấn vừa trang cỗ bài phé, vừa nói với Uyển:
- Điều cần nhất là chị phải thấm nhuần chủ trương đường lối của “đảng ta”, để gột rửa cho bằng hết những mặc cảm thường t́nh của người công dân mệnh danh là “lương thiện”.
Nghe Tuấn thuyết lư, Uyển bắt đầu sốt ruột, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn, chịu khó ngồi nghe Tuấn...
Đợi Tuấn nói bằng thích, Uyển mới lên tiếng:
- Bài học của anh, tôi đă nghe ra, trước khi tới đây... Nhưng có một điều cần thiết là anh chưa trổ tài cho tôi biết cái tài bịp của anh siêu đẳng đến mức nào, và cái phần “công tác” mà anh trao cho tôi, có những ǵ...
Như một lư thuyết gia chân chính, Tuấn sửa lại cặp kính trắng, rồi gật gù, chậm răi trả lời:
- Chị đừng sốt ruột, phải nắm vững được lư thuyết th́ khi hành động mới quyết tâm, hăng hái... Phần ư thức hệ mới là cần, chứ thực hành th́ dễ ợt... Đây, chị coi đây...



o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next