Biển Biếc   Uyên Uyên Pages Previous  1  2  3  Next   
Bất giác ông nh́n ra cửa thấy cái đầu lấp ló ngoài cổng, tưởng mấy đứa con nít phá phách ǵ đó ông không để ư đến. Sau một lúc cái đầu lấp ló đó vẫn chưa chịu đi, khiến ông ngạc nhiên đứng dậy:

-- Cháu t́m ai?

Cô gái lúng túng khi trước mặt ḿnh là một ông già trong bộ Pyjama màu xanh biển. Tóc bạc hai bên thái dương, gương mặc khắc khổ từ tốn hỏi, cô ấp úng:

-- Dạ... cháu... cháu...


Ông nh́n cô khuyến khích. Cô gái tự tin nói:

-- Cháu thấy khu vườn của nhà bác đẹp quá. Cháu... cháu tính xin bác cho cháu vào xem rơ hơn.

Ông cười thích thú khi có người để ư đến khu vườn của ḿnh, điều mà ông tâm đắc nhất. Ông nh́n cô gái trước mặt cười sảng khoái:

-- Nếu như khu vườn này làm cháu thích thú th́ ta cũng không hẹp ḥi ǵ. Mời cháu vào nhà.

Ông tránh sang một bên nhường cho cô gái bước vào. Cô gái ngập ngừng nhưng sau đó tự tin bước tới. Ông ngoắc chị Hai đang đứng xớ rớ sau ḿnh khẽ bảo:

-- Chị đóng cửa giùm tôi.

Ông bước theo sau cô gái. Để cho cô tự do ngắm nh́n thỏa thích, ông đến chỗ cũ ngồi xuống nh́n cô gái.

Cô gái thích thú khi những bước chân của ḿnh giẫm lên sỏi đá nghe xào xạc. Hàng dừa nghiêng ḿnh chào đón bước chân cô. Tán lá dừa xoè rộng che cả một bầu trời trong xanh mộng ảo. Thoát khỏi bóng râm của cái tán dừa, cô gái khẽ ồ lên trước một vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Đôi mắt một mí to tṛn lại càng to hơn bởi phong cảnh trong mát làm cô cứ ngỡ như mơ. Phía trái là một ḥn non bộ với núi non chập chùng được thu gọn lại nằm giữa một cái hồ rộng lớn. Hàng dây leo quấn quanh từ chân núi lên đến đỉnh núi. Xa xa là các ngôi nhà cổ làm bằng sứ được nằm rải rác giữa hồ, giữa các hốc núi. Cô gái ước ḿnh bé lại trở thành những người tí hon đang sống trong đó mà cô không thấy. Chắc hẳn cuộc sống của họ thật hạnh phúc.

Bất giác cô gái nh́n thẳng phía trước, một chú nai đứng ngẩn ngơ nh́n đàn thỏ đang xúm xít chia nhau những củ cà rốt. Ôi! Một khung cảnh thần tiên khiến cô cứ tưởng là ḿnh đang lọt vào thế giới cổ tích và phải chăng cô là chú nai con đang đứng bỡ ngỡ giữa phong cảnh bao la này.

-- Cháu cảm thấy thế nào?

Nh́n đàn bồ câu bay từng đàn, từng đàn về phía Tây sau đó mất hút trong một hốc cây nào đó, cô gái buột miệng:

-- Thật tuyệt vời, một chút hoang sơ, một chút hiện đại nào đó đă tạo nên khu vườn biệt lập này.

-- Cháu có thể nói cho bác biết một chút hiện đại nào đó mà cháu đă nói.


Hơi ngạc nhiên trước câu nói của chủ nhà nhưng cô gái vẫn trả lời:

-- Một ngôi nhà được xây theo kiểu Pháp lại đặt trong khu vườn hoang sơ thôn dă. Một dăy núi chằng chịt lại thu gọn bằng nằm trong một cái hồ nhỏ bé.

Ánh mắt ánh lên tia ngạc nhiên, ông ồ lên:

-- Ồ, không ngờ cháu lại có cách suy nghĩ riêng như thế.

Cô gái ấp úng phân bua:

-- Cháu nói theo suy nghĩ của ḿnh mà thôi. Không dám... qua mặt bác.

-- Ha... ha... - Ông Phát cười ha hả đến băng ghế đá ngồi xuống - Th́ ta có nói ǵ đâu. Mời cháu ngồi.

Cô gái không e dè như ban đầu, ngồi ngay xuống. Cô xuưt xoa:

-- Ước ǵ cháu được sống măi trong phong cảnh này - Cô quay qua nh́n ông ngập ngừng - Bác cho cháu hỏi một câu nhé.

Thấy ông gật đầu, cô gái nh́n khái quát một hồi rồi lên tiếng:

-- Bác mất bao nhiêu thời gian để có một khu vườn hoang dă này?

Câu hỏi của cô gái làm ông ngớ người. Bao lâu? Mười năm hay hai mươi năm. Ông không hề nhớ. Câu hỏi của cô gái phải chăng đă thấm vào nỗi đau của ông. Cố t́m lời giải thích ông nói:

-- Bác không biết đă mất bao nhiêu năm. Có tốn kém có hoài công nhưng dù sao th́... khu vườn này cũng thỏa ḷng kiêu hănh của bác. Bác trả lời như thế cháu thấy sao?

Biết rằng câu nói của ḿnh sẽ không thuyết phục được cô bé. Nhưng ông vẫn hỏi và thầm mong cô gật đầu để ông tránh trả lời những câu hỏi rất b́nh thường của cô.

May mắn cho ông cô gái gật đầu ph́ cười. Cô nói một ḿnh:

-- Chắc là công phu lắm, để tạo cho những con thú sống trong khu vườn nhỏ bé so với cuộc sống của chúng trong rừng. Lớp kẽm trên cao đă chặn chúng lại không cho các chú chim bay mất. C̣n thức ăn th́ chúng bổ sung cho nhau. Y như là một khu rừng thật sự vậy.

-- Th́ ta đă cố làm như thế nếu không... chúng sẽ không sống lâu đâu.

-- Bác có thấy là chú nai đó lẻ loi lắm không?

Ông nh́n theo ngón tay của cô chỉ. Một chú nai đang ngồi một ḿnh bên vệ cỏ. Ánh mắt xa lạ nh́n cảnh vật quanh nó. Chú nai này ông đă đem nó về trong năm nay nên mọi vật quanh đây chưa thích ứng với nó.

Ông gật đầu:

-- Mấy tháng nay nó rất cô đơn v́ chưa chịu kết bạn một ai.

-- Thà chấp nhận cô đơn chứ không chịu kết bạn - Cô gái chép miệng.

-- Đôi khi ḿnh chịu sự cô đơn cũng là một điều thú vị để gậm nhấm một tâm hồn.

-- Vậy ông chấp nhận sự cô đơn?


-- Sự cô đơn mà ta không hề mong muốn nhưng phải đành chấp nhận nó và đi t́m kiếm... t́m kiếm - Như sực nhớ điều ǵ ông lắc đầu nói khẽ - Ồ, ta thật lơ đăng lại đi nói một điều xa lạ đối với cháu. À, cháu tên ǵ?

-- Dạ, cháu tên Ngọc Duy.

-- Ngọc Duy - Ông lặp lại khen - Một cái tên rất hay.

Ngọc Duy cúi đầu cười nhẹ. Cô có cảm giác ông cụ trước mặt ḿnh có một cái ǵ đó thật thân quen. Cảm giác đó làm cô bật lời:

-- Nh́n bác cháu cảm thấy có một nét ǵ quen quen mà cháu không sao nhớ nổi. Chậc... là ai đây, trông quen quá.

-- Cháu đừng cố sẽ không nhớ ra đâu. Cháu hăy để đó khi về nhà bác nghĩ là cháu sẽ nhớ. C̣n bây giờ th́... bác mời cháu dùng trà.

Nghĩ là bác ấy nói đúng Duy thôi cố nhớ. Nghe ông mời Duy vội đưa hai tay cầm tách trà:

-- Ôi, cám ơn bác. Đă vào nhà bác mà cháu lại làm phiền nữa.

-- Không sao, đă ba năm rồi không một ai đặt chân đến đây. Cháu có làm phiền th́ cũng là... một điều hiếm lắm rồi.

Ngọc Duy mỉm cười. Cô uống ngụm trà hít hà lấy tay quạt quạt ngang miệng. Ông Phát ngẩn người nh́n cô:

-- Cháu uống trà không được sao không nói bác.

Cô nói trong tiếng xuưt xoa:

-- Không uống trà được rồi sẽ uống được. Cám ơn bác đă tặng cho cháu tách trà, nhờ nó mà cháu biết được cảm giác của mùi trà như thế nào.

Ông Phát bật cười trước câu nói lanh lẹ của Ngọc Duy. Cô bé quả thật thông minh, biết ông lấy trà mà không lấy nước mời cô dùng th́ cô đă ứng xử nhanh chóng cho ông thấy rằng "cháu không biết dùng trà nhưng ông đă mời th́ cháu phải dùng, tất nhiên cháu đến đây là một thiện ư...".

-- Vậy cảm giác của cháu như thế nào?

-- Đắng, chát, có mùi vị và cuối cùng là có vị ngọt - Ngọc Duy nói nhanh chóng.

Ông Phát lại cười, nụ cười trọn vẹn, đă ba năm ông không có người tṛ chuyện tâm đắc. Cô gái đă giúp ông t́m lại chính ḿnh. Tiếng Ngọc Duy cất lên làm ông lắng nghe:

-- Điều làm cháu ngạc nhiên từ năy giờ là ở đây không có hoa hồng. Tại sao lại như thế thưa bác?

-- Khi xưa cũng có nhiều người ngạc nhiên như cháu. Đúng, ở đây có đủ loại hoa nhưng tuyệt nhiên không có hoa hồng. Bác không dám trồng chúng v́ bác sợ kỉ niệm của thời trai trẻ sẽ tràn về. Lúc đó... bác sợ ḿnh sẽ không cưỡng lại trái tim của ḿnh.

Ngọc Duy chăm chú lắng nghe. Ông cụ sợ trồng hoa hồng trong khi nhà cô th́ là một vườn hồng ngan ngát. Ngôi biệt thự này đă làm Duy chú ư từ khi cô làm cho công ty Nguyên. Đi làm hay đi về cô đều đi ngang qua con đường này. Vô t́nh cô nh́n lên khoảng không của ṭa nhà thấy những chú chim bay lượn trong một khoảng không gian nhất định. Thế là... cái tính ṭ ṃ trổi dậy. Trên không trung kỳ lạ như thế th́ dưới mặt đất sẽ có bao điều xảy ra trước mắt ta. Tự nhủ với ḷng Ngọc Duy nhất quyết phải biết được bên trong của ngôi biệt thự này có những ǵ. Và hiện tại mọi thứ đang xảy ra trước mắt cô.

-- Cháu đang nghĩ ǵ vậy?

Câu hỏi của ông Phát làm Ngọc Duy sực tỉnh. Cô nh́n ông với đôi mắt thân thương. Từ giọng nói đến đôi mắt của ông gợi cho người đối diện thấy có điều khắc khổ đang ẩn chứa trong ông.

-- Cháu nghĩ cuộc sống của mọi người thật mâu thuẫn. Họ mâu thuẫn chính ḿnh và mâu thuẫn với cuộc sống.

-- Điển h́nh như là bác ư?

Ngọc Duy lém lỉnh:

-- Câu hỏi của bác cũng chính là câu trả lời cho bác rồi.

Ông Phát ngẩn người:

-- Ơ, cháu thật là... - Ông cười trừ nh́n cô gái mà khen thầm - "ước ǵ ta có một đứa con gái như con bé đó nhỉ".

Ngọc Duy đưa tay xem đồng hồ, cô hốt hoảng :

-- Đă quá 10 giờ rồi. Cháu không dám làm phiền bác. Cháu phải về thôi.

Ông luyến tiếc cầm chân cô bé:

-- Cháu ăn cơm cùng với bác luôn rồi hẳn về.

Thấy ông nhiệt t́nh với ḿnh, Ngọc Duy bối rối:

-- Cháu... cháu... không thể để chị Hai một ḿnh bên mâm cơm chờ cháu.

Câu nói vô t́nh của Ngọc Duy làm ông tủi thân. Ông ngồi thừ im lặng, cô bé c̣n nhớ đến chị ḿnh trong giờ cơm. C̣n ông... ông thở dài nói xa xôi:

-- Ước ǵ ta có một đứa con gái như cháu để khi đến giờ cơm ta có con ăn chung cùng ta.

Câu nói của ông lọt vào tai Ngọc Duy. Cô ngạc nhiên:

-- Thế c̣n con của bác?

-- Chúng nó... nó... - Ông lắc đầu - Cháu đi bộ à?

-- Dạ.

-- Có cần ta kêu tài xế đưa cháu về không?

Ngọc Duy lắc đầu cười tươi:

-- Cháu thích đi bộ hơn. Cháu muốn xin bác một điều.

-- Điều ǵ cháu cứ nói, đừng khách sáo, ta đă xem cháu như là con của ḿnh - Ông Phát nh́n với đôi mắt yêu thương nói.

-- Ôi, cảm ơn bác - Thấy ông xụ mặt Ngọc Duy lấp liếm - Ơ... cháu quên. Cháu muốn xin bác là... trong tương lai cháu có thể đến đây được không?

Mừng ra mặt ông nói:

-- Khu vườn này rất hân hạnh được cháu ghé đến. Cháu có thể đến đây bất cứ lúc nào. Chúng và ta rất mong cháu.

Ngọc Duy gật đầu. Ông nh́n theo bước chân cô, dấy lên một chút thương yêu của t́nh cha con. Đến cuối cuộc đời ông mới biết t́nh cảm là một điều không ǵ sánh bằng. Thế mà... nửa đời người ông đă tự đánh mất nó. Nhưng... dù sao ông vẫn không mất tất cả. Ông đă biết dừng lại và thấm thía được những cái mà ông đă xem thường.
*
* *
 
Bóng Ngọc Duy vừa khuất th́ xe của Văn trờ tới. Anh ngạc nhiên thấy ba ḿnh đứng ngoài cổng nh́n một cái ǵ đó. Anh hỏi:

-- Ba làm ǵ vậy?

Giật ḿnh, ông quay lại thấy Văn đang ngồi trên xe vai quảy ba lô. Trên ghi đông xe là các loại giấy vẽ được cuộn tṛn lại. Không trả lời Văn, ông hỏi lại:

-- Con mua những vật này ư?

Văn lắc đầu chạy xe vào nhà, ông Phát theo sau. Anh chống xe nói:

-- Con qua nhà lấy mấy vật dụng cần thiết đem về.

-- C̣n ngôi nhà đó?

Văn nhún vai:

-- Vẫn giữ nguyên như cũ khi nào rảnh con đến thăm nó. Ba không thích con ở nhà với ba ư?

-- Một câu hỏi ba không hề mong muốn - Ông Phát nhún vai theo Văn. Nh́n ông Văn bật cười.

-- Nh́n ba vẫn c̣n phong độ lắm - Nh́n quanh anh hỏi - H́nh như ba vừa tiếp khách?

-- Là thật chứ không phải là h́nh như đâu con trai ạ.

-- Và liên quan đến câu hỏi ban đầu của con.

Ông nhíu mày:

-- Câu hỏi của con là ǵ?

-- Lúc ba đứng ngoài cửa con hỏi ba làm ǵ đó?

-- Ạ - Ông gật đầu nhớ lại - Lúc đó ba tiễn con bé về.

-- Con gái ư? - Văn nh́n sững ông. Ánh mắt anh đă cho ông biết anh đang nghĩ ǵ. Ông giận dỗi:

-- Làm ǵ nh́n ba dữ thế. Con làm như ba là...

Thấy ḿnh hơi quá đáng, Văn vội chạy đến bên ông tía lia:

-- Con nh́n ǵ đâu, chỉ thấy ba đẹp hơn thường ngày thôi mà.

-- Đừng có chối thằng quỷ - Ông trách yêu - Tao bây giờ đàng hoàng lắm không có như mày nghĩ đâu, c̣n cô bé đó ba ước ḿnh có một đứa con gái như nó.

-- Rất tiếc ba có hai thằng con trai, ba tính để tụi con ở đâu hở?

-- Tụi bây hở? Quăng vào thùng rác đấy thằng quỷ sứ - Thấy con trai cười h́ h́ ông giục - Thôi vào ăn cơm trưa quá rồi c̣n ǵ.

Ông nói xong bước đi. Văn vội chạy đến xe đạp lấy cuộn giấy nói với theo:

-- Ba chưa nói cho con nghe cô bé đó như thế nào? Có thể làm con dâu ba được không?

Ông Phát nghe không bỏ sót chữ nào. Ông lắc đầu cười lớn, Văn tiu nghỉu theo sau ông. Ông càng cười to hơn. H́nh như hôm nay tiếng cười đă thực sự đi thẳng vào nhà ông. Một chút hạnh phúc đang nhuốm lên và tràn đầy sự trẻ trung và khoái cảm.
 
*
* *

Con gái nói có là không,
Con gái nói không là có.
Con gái nói một là hai,
Con gái nói hai là mười.


-- Làm ǵ mà hát nghêu ngao vậy nhỏ?

Kèm theo câu nói của ḿnh, Ngọc Thúy ngă dài xuống giường nằm kế bên Duy. Gác chân qua người em, cô hỏi tiếp:

-- Ngủ không được à? Có chuyện buồn chăng?

-- Có chị th́ có - Xỉa tay vào trán chị, Ngọc Duy dài giọng - Hôm nay là em hưng phấn lắm đấy, v́ đă lọt vào thế giới cổ tích với những chú thỏ con với... Đang nói Ngọc Duy ngưng bặt nh́n chị đổi giọng - Làm ǵ trợn mắt nh́n em dữ vậy?

-- Nh́n cho rơ có phải là em không? Cứ tưởng em lọt vào thế giới mộng mơ dè đâu lọt vào thế giới cổ tích. Bộ em đi sở thú hở?

-- Đi vô trong đó xỉa răng cọp chắc? - Ngọc Duy ngồi bật dậy, tay ôm gối nh́n chị tiếp - Em nói thiệt đó. Thật sự là em lọt vào thế giới cổ tích với...

-- Với đôi hia bảy dặm hở?

Ngọc Thúy chen vào, cô bật dậy theo em sờ trán lắc đầu:

-- Trán em đâu có nóng.

Biết là chị không tin ḿnh, Ngọc Duy tức tối:

-- Chị không tin hả?

Không trả lời em, Ngọc Thúy hỏi lại:

-- Sáng nay em đi đâu vậy?

Bực ḿnh v́ chị lảng qua chuyện khác, nhưng Ngọc Duy vẫn nói:

-- Đi lang thang.

-- Cha, sướng ghê ta, bộ công ty không có việc ǵ làm à?

Nghe chị nhắc đến công ty là Ngọc Duy muốn nổi nóng. Quan hệ làm việc giữa cô và Nguyên vẫn ḱnh nhau, không ai chịu nhường ai. Đă vậy c̣n thêm chuyện "cũ rích" đó là bản hợp đồng mà cô đă đánh mất. Đến khi nghĩ đến Văn th́ hắn biến đâu mất xác. Không muốn cho chị biết việc làm ở công ty của ḿnh, Ngọc Duy lấp lửng:

-- Th́... cũng phải nghỉ ngơi chứ chị Hai. Nguyên một tuần làm việc chỉ có ngày chủ nhật ḿnh mà không lợi dụng ngày này th́ có nước... đi theo diện... ông bà luôn.

Ngọc Thúy bật cười khi Ngọc Duy tếu tếu. Nhớ lúc cô làm việc trên Đà Lạt th́ đến ngày chủ nhật là Nguyên không cho cô làm ǵ cả. Anh thường bảo:

-- Em phải nghỉ chứ. Làm riết nh́n em không giống ai. Lúc đó th́... anh bỏ ráng chịu à nha.

Biết là Nguyên dọa nhưng cô vẫn không dám căi lệnh anh. Và ngày chủ nhật là ngày "rong chơi" giữa anh và cô.

-- Chị Hai này.

-- Ǵ?

-- Sáng nay em lọt vào thế giới cổ tích thiệt đó.

-- Trong lúc nằm mơ hả? Ngọc Thúy vẫn không tin v́ thời đại này làm ǵ có những con thú như trong thế giới cổ tích ngoài Thảo cầm viên.

-- Trời ơi, tức quá là tức - Ngọc Duy đứng dậy dậm chân th́nh thịch trên nệm cô hét:

-- Em nói thiệt đó !

Nghe tiếng hét của em, Ngọc Thúy hoảng hồn cô vội gật đầu:

-- Ừ... th́ em nói thật. Kể cho chị nghe thử xem.

Như không tin, Ngọc Thúy hỏi lại:

-- Chị tin thật không?

"Trời!" Ngọc Thúy chưng hửng không biết có phải là Duy không. Nó nói cho bằng được, bắt ḿnh tin đến khi ḿnh tin th́ nó lại hỏi ngược ḿnh. "Chắc hồi sáng này con bé dầm nắng dữ quá nên nó hơi hơi..." - Ngọc Thúy chỉ dám nghĩ trong bụng thôi. Cô lặp lại lời nói của ḿnh.

-- Thật.

Ngọc Duy gật đầu lần này cô tin chị ḿnh nói thật. Ngồi bệt xuống nệm Ngọc Duy ôm gối cô kể cho chị nghe những thứ mà ḿnh đă thấy sáng nay. Giọng sôi nổi hào hứng cuối cùng cô kết luận.

-- Chỉ uổng là trong khu vườn đó không có hoa hồng mà thôi. Theo em nếu như vườn hồng nhà ḿnh được đặt trong đó th́ tuyệt vời biết bao.

Ngọc Thúy nghe em kể cô tưởng như ḿnh đang đứng trước một khung cảnh mà Ngọc Duy vẽ ra. Không ngờ trên thế gian này lại c̣n sót lại những ǵ mà tưởng như đă mất đi. Ước ǵ cô được tận mắt nh́n thấy chúng.

-- Chị Hai có nghe em nói ǵ không?

Ngọc Duy lắc lắc tay Thúy. Cô sực tỉnh nh́n em:

-- Đúng là một thế giới cổ tích Duy nhỉ?

-- Vâng, một thế giới thần tiên với ṭa lâu đài nguy nga - Như sực nhớ điều ǵ Ngọc Duy la lên - A, đúng rồi, lâu đài đó phải có chị ở trong đó. Chị là một công chúa đang chờ một hoàng tử đánh thức dậy bằng những nụ hôn.

Ngọc Thúy xót xa:

-- Ai sẽ là hoàng tử để đánh thức chị dậy đây hở Duy?

Ngọc Duy tṛn mắt:

-- Sẽ có một hoàng tử kéo chị dậy trong nỗi cô đơn, trầm mặc mà do chị tạo ra. Rồi một ngày gần đây em sẽ dẫn chị đến đó mới được.

-- Để làm công chúa hử? - Ngọc Thúy trên đùa nh́n em.

Duy cong môi:

-- Ừa!

-- Thôi đừng có nói chuyện thần tiên - Ngọc Thúy nằm dài xuống kéo theo Ngọc Duy tiếp - Giờ th́ chị em ḿnh hăy ngủ đi. Hôm nay chị ngủ chung với em nhá.

-- Bộ sợ rồi hả?

-- Sợ ǵ?

-- Sợ ǵ th́ chỉ có ḿnh chị biết mà thôi - Duy lấp lửng.

-- Ừ, th́ chỉ ḿnh chị biết. Thế c̣n em, em không sợ à?

Ngạc nhiên Duy hỏi lại:

-- Không sợ "ống chề" hay sao?

-- Ha... ha... - Duy cười nắc nẻ. Cô nói trong tiếng cười - Ôi, sao hôm nay chị tôi lại nghĩ điều đó cơ chứ?

-- Em nói như vậy là ư ǵ?

Ngọc Thúy ngơ ngác hỏi em. Duy bật cười lấy chân gác lên ḿnh chị xỉ tay vào mũi Thúy nói:

-- Đáng lư ra chị phải nghĩ điều này từ lâu lắm rồi. Ê, khoan nói để em nói đă. Nghĩ là nghĩ cho chị ḱa chứ c̣n em, em... hổng có lấy chồng... đ..â..u.

Ngọc Duy dài giọng - Ngọc Thúy chỉ biết nh́n em. Cô ph́ cười:

-- Em mà hổng lấy chồng th́ chị cũng hổng lấy chồng.

-- Ơ, đâu có được - Duy trợn mắt la to - Chị phải lấy chồng trước để em c̣n phải lấy chồng. Hồi năy em nói hổng lấy chồng tức là hổng lấy chồng trước chị chứ bộ. Em mà lấy trước chị tức là vượt đèn đỏ rồi. C̣n chị mà không lấy th́ em ế thật rồi. Chị Thúy này, chuyện cũ th́ ḿnh bỏ qua luôn đi hăy lo tới...

Đang nói Duy bỗng ngưng bặt khi thấy chị ḿnh không ư hử ǵ cả. Nh́n lại th́... "bả" trùm mền thăng từ lúc nào rồi. Duy thở dài không thèm kêu chị dậy, mặc dù cô biết chị ḿnh vẫn c̣n thức. Lẽ nào cô đi sai nước cờ hay sao, nước cờ này vô t́nh đụng lại nỗi đau của chị. Không lẽ ḿnh bỏ mặc. Nhưng... Duy thở dài nhắm mắt, không lẽ để chị ấy cứ măi rúc sâu vào vỏ bọc mà chị đă tạo ra để rồi chỉ tự đào mồ chôn sống ḿnh ư? Nghĩ tới nghĩ lui Duy thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh giấc th́ trời đă xế chiều. Nh́n sang bên cạnh th́ chị Thúy đă không c̣n nữa. Ngọc Duy bật ngồi dậy cô chuẩn bị cho công việc kế tiếp của ḿnh: "bán hoa".
 
*
* *

Nguyên mở cửa, anh chạy xe thẳng vào nhà. Bước xuống anh trở ra khóa cửa lại. Đi thẳng vào pḥng khách, Nguyên chậm lại bật thốt:

-- Văn!

Văn dụi điếu thuốc đứng dậy sửa lại nếp áo nh́n Nguyên mỉm cười:

-- Chào anh.

Nguyên máy móc:

-- Sau chú vào được?

Văn nhún vai ngồi trở lại. Tay gác lên thành ghế Văn cười cười. Điều này khiến Nguyên sực tỉnh, anh bật cười nới lỏng cà vạt:

-- Sao tôi lại quên một điều chú là Văn đầu sỏ nhỉ.

Nguyên nói xong anh cười lắc đầu. Đến bên tủ lạnh rót cho ḿnh ly nước. Anh vừa đi vừa nói.

-- Sao hôm nay lại có nhă hứng đến thăm tôi vậy?

Đến giờ th́ Văn mới lên tiếng:

-- Đă ba năm rồi, anh em ḿnh không gặp nhau. Anh khác trước nhiều quá.

-- Vậy à? Tôi thấy ḿnh vẫn vậy. Có chú đấy, chú đă thay đổi đến nỗi tôi nhận không ra!

-- Anh nhận không ra hay anh không muốn nhận?

-- Chú nói như thế là ư ǵ?

Nguyên bật thuốc, anh nhíu mày hỏi Văn - Nếu h́nh ảnh này một lần nữa đập vào mắt Duy th́ cô bé sẽ biết được ông Phát có một nét ǵ đó quen quen: Đó là Nguyên và Văn !

Văn không trả lời câu hỏi của anh trai. Anh hỏi lại:

-- Anh ở đây một ḿnh ư?

-- Một ḿnh với những suy nghĩ.

-- Suy nghĩ về quá khứ?

-- Và tương lai, và tự trách ḿnh tại sao lúc đó ḿnh... ngu xuẩn quá.

Văn nhếch môi không nói ǵ. Không gian vắng lặng hơn bởi hai người ch́m trong suy nghĩ của riêng họ.

Ngoài đường ánh đèn điện được mở lên. Lâu lâu có tiếng xe chạy vút qua trong khu phố vốn được yên tĩnh. Văn với tay định mở công tắt điện. Nhưng Nguyên đă vội ngăn:

-- Chú đừng mở. Hiện tại tôi không muốn ánh sáng nh́n thấy ḿnh.

Văn làm theo lời Nguyên anh bật lửa đốt thuốc. Đốm lửa lập loè của điếu thuốc được ánh lên trong khung cảnh tối mờ nầy gợi cho Văn và Nguyên nhớ lại cũng một đêm họ đă ngồi nói chuyện với nhau về một người con gái. Nhưng hoàn cảnh lúc đó khác xa bây giờ và nơi đó là ở Đà Lạt, không ở Sài G̣n như hôm nay.

-- Và anh không muốn quá khứ đang hiện ra trước mắt ḿnh.

Mặc dù tối đen nhưng Văn vẫn cảm nhận được cái gật đầu của Nguyên một cách miễn cưỡng. Văn tiếp:

-- Tôi đă quan sát căn nhà của anh. Bộ ghế salon, tủ lạnh, vài vật dụng cần thiết ngoài ra không có một ǵ cả. Không hoa, không sách không có những thứ mà trước đây anh rất thích. Ngoại trừ pḥng ngủ th́ không biết... những thứ mà anh đă thích có nằm trong đó không?

Nguyên cười anh nói:

-- Sao chú không vào pḥng ngủ của tôi luôn? Điều đó rất dễ dàng với chú cơ mà !

-- Dù sao vẫn giữ một chút lịch sự chứ anh Hai.

Nguyên rùng ḿnh, lần đầu tiên sau mười năm, Văn gọi anh là anh Hai.

Văn lại tiếp:

-- Ở đây buồn tẻ và cô đơn quá, sao anh không về nhà...

Biết câu hỏi của ḿnh vẫn bằng thừa, nhưng Nguyên vẫn hỏi:

-- Nhà ai?

-- Ba.

-- Chú đă gọi ông ấy bằng ba từ bao giờ?

-- Vậy anh đă gọi ba bằng ông ấy từ bao giờ?

Nguyên lắc đầu, anh nói một ḿnh:

-- Nghĩ lại th́ câu hỏi của tôi cũng đúng. Chú đă thay đổi quá nhiều lại hay bắt bẻ và rất giống một người...

Nguyên nói đến đây bỗng ngưng bặt. Khi h́nh ảnh Ngọc Duy xuất hiện trong đầu anh. Quả thật Văn rất giống Duy về cái khâu "bắt bẻ" này.

Thấy anh trai đang nói bỗng im lặng, Văn ngạc nhiên hỏi tới:

-- Giống ai?

-- À không - Nguyên khỏa lấp đốt thêm một điếu thuốc anh dựa vào ghế nh́n bóng đen nói - Chú đến t́m tôi có chuyện ǵ không?

-- Không phải anh đă nói tôi có nhă ư đến thăm anh.

-- Tôi nghĩ... là chú không bao giờ đến thăm tôi ngoài công việc.

-- Tại sao?

-- V́ mẹ tôi.

Nguyên nói vắn tắt, anh không thấy Văn sầm mặt xuống giọng cộc lốc:

-- Đừng nhắc đến bà ta.

-- Dù sao bà cũng là mẹ của tôi và là má lớn của chú. Chú đừng có thái độ như thế !

-- Thế c̣n mẹ tôi không phải là mẹ tôi sao - Văn nóng nảy - Thực chất bà ta không hề coi mẹ tôi là vợ của ba.

Nguyên thở dài khi h́nh dung thái độ của Văn. Dù thế nào đi nữa anh vẫn không cải thiện được mối quan hệ giữa hai người đàn bà và càng không thể được khi đối với Văn. Nó xem mẹ anh như là một kẻ thù.

-- Tôi và chú mỗi người đều có một người mẹ. Nên cách nh́n của chúng ta khác xa nhau. Đối với tôi bà là một người mẹ đáng kính nhưng ngược lại đối với chú bà là... là một người như thế nào th́ tự chú biết. Tôi không thể nói ra. Ngược lại má nhỏ là một người mẹ mà chú tôn thờ kính trọng nhưng đối với tôi bà là một người phá hoại gia đ́nh của tôi. Điều này là tôi nghĩ lúc ḿnh c̣n nhỏ nhưng khi hiểu ra sự thật th́ tôi thương bà vô cùng và nhiều lúc tự trách ḿnh sao tôi lại có suy nghĩ nông cạn đến thế.

Nguyên chờ xem phản ứng của Văn như thế nào. Hôm nay anh muốn nói thật với nhau để anh em hiểu nhau hơn chứ không thờ ơ v́ những người đă khuất.

-- Tôi dằn vặt hối hận trong im lặng. Không như chú, chú đối với mẹ tôi bằng những lời nói kém văn hóa. Sao chú không nghĩ rằng một người vợ khi mất đi t́nh thương của chồng th́ họ sẽ như một con thú bị trúng thương. Mẹ tôi không tốt với má nhỏ và chú cũng chỉ v́ một nguyên nhân như thế, để rồi bà nằm dưới ḷng đất vẫn không thoát khỏi chú bằng những hành động và suy nghĩ quái quỷ.

Nguyên thở ra ngước mặt nh́n lên trần nhà. Một khoảng không tối đen, anh tiếp:

-- Và rồi chú đi theo con đường của ba tôi. Con đường mà tôi vô cùng căm ghét nhưng nó lại nuôi tôi khôn lớn - Nguyên lắc đầu - Số phận đă an bài như thế rồi. Tôi không thể sống chung với chú và ông ấy. Rời Sài G̣n lên Đà Lạt để t́m một cuộc sống thoáng mát hơn của miền cao nguyên. Hạnh phúc tưởng như nằm trong tầm tay của tôi nhưng... - Nguyên nói nhỏ hơn như nói một ḿnh - Nhưng nó đă vuột mất rồi.

Không gian như trầm lắng hơn bởi lời nói sau cùng của Nguyên. Ngoài đường tiếng cười nói của mấy đứa con nít với các tṛ chơi cút bắt. Văn ngồi im không nhúc nhích, không biết anh lắng nghe những bộc bạch của Nguyên hay tận hưởng tiếng lao xao của đám trẻ mà hồi nhỏ anh không được chơi và mang trên ḿnh ba tiếng "thằng con hoang". Văn nói khẽ:

-- Ngột ngạt quá.

H́nh như câu nói của Văn lọt vào tai Nguyên th́ phải. Văn thấy anh giật ḿnh nói:

-- Chú hăy mở đèn cho sáng.

-- Không làm phiền anh chứ?

-- Thêm một chút phiền cũng chả sao.

Nguyên vừa dứt câu th́ pḥng khách sáng hẳn lên. Anh nháy nháy mắt cho quen với độ sáng. Nh́n lại th́ thấy Văn ngă đầu trên thành ghế thở ra khoan khoái:

-- Nghĩ cũng lạ, đứng trong bóng đêm đọ súng để giữ sinh mạng của ḿnh tôi lại thấy dễ chịu hơn khi ngồi trong bóng đêm "đàm tọa" cùng anh.

Nguyên bật cười. Câu nói của Văn khiến anh phải suy nghĩ. Phải chăng Văn muốn nói ngồi cùng anh là ngồi với quá khứ đang lẩn quẩn quanh ḿnh.

-- Chú đừng có lảng chuyện. Năy giờ tôi nói những ǵ chú có nghe không?

Văn nh́n lên trần nhà Văn nói khơi khơi:

-- Nghe cũng vậy, không nghe cũng vậy. Mọi cái đă trở thành quá khứ. Hai bà mẹ của chúng ta trở thành người thiên cổ.

-- Đă trở thành quá khứ nhưng vẫn c̣n hiện diện trong tâm trí ta. Tôi nói là cốt ư muốn chú đổi cách nh́n về mẹ tôi.

-- Quá khứ vẫn c̣n trong tâm trí anh. Có nghĩa là... hiện tại anh đang sống với quá khứ? - Văn vuốt mặt nh́n anh - Dù sao th́ tôi cũng không phụ ḷng tốt của anh đâu.

Nguyên thừ người. Văn nói đúng. Hiện tại anh cũng đang sống trong quá khứ, mỗi khi ngồi lại một ḿnh là quá khứ tràn về ngập cả hồn anh. Và Nguyên thường tự trách ḿnh tại sao lúc đó anh lại làm vậy. Nguyên hối hận, Nguyên dằn vặt ḿnh nhưng không t́m cô ấy. Anh lặng lẽ như một bóng ma để t́m "thiên đường" cho sự sám hối của ḿnh.

Tiếng Văn lại cất lên:

-- Tôi sẽ thay đổi cách nh́n về mẹ anh. Vậy c̣n anh?

Nguyên thay đổi cách xưng hô. Anh ngạc nhiên:

-- Anh?

Văn gật mạnh đầu. Lần này anh không thể đánh mất múc đích của ḿnh khi đến đây. Nếu không anh sẽ lừng khừng với những chuyện không đâu vào đâu. Không hiểu sao khuyên Nguyên về với ba là một điều khó khăn đối với anh cỡ như là... bắt anh... tỏ t́nh với Ngọc Duy vậy !

-- Phải, chừng nào anh về gặp ba?

Nguyên khó chịu :

-- Ông ấy bảo chú đến t́m tôi?

-- Không, là tôi tự đến. Ba đâu c̣n mặt mũi nào để gặp anh.

-- Chú biết như vậy tại sao lại kêu anh đến thăm ông ấy.

-- Ba không c̣n mặt mũi nào để thăm anh chứ anh không c̣n mặt mũi nào để thăm ba? - Nh́n Nguyên với vẻ ngạc nhiên Văn tiếp - Ba biết tội lỗi của ḿnh gây ra, nên ông mong muốn gặp anh một lần để xin tha thứ.

-- Suốt cuộc đời anh sẽ không tha thứ cho ông ta - Nguyên đanh giọng. Biết làm như thế là có lỗi tại sao ông ấy lại làm cơ chứ. Chú có biết không, lúc ấy tôi muốn đấm vào mặt ông ta cho hả cơn giận khi ông ta nói:

"Không có con này th́ cũng có con khác, mày lo ǵ".

Ông ta nói như vậy đó, thử đặt chú vào trường hợp đó chú sẽ làm ǵ đây?

Thấy Nguyên lên cơn giận, Văn thở dài. Nguyên cũng như Văn, một tháng trước đây hay cách đây mười năm. C̣n đặt Văn vào trường hợp như Nguyên th́... không cần đặt anh đă gặp qua rồi, có khác chăng người đàn bà này là mẹ anh. Nguyên nóng giận thù hằn cũng phải v́ đó là người yêu, người vợ hứa hôn của ḿnh. Và v́ lẽ đó khuyên Nguyên về với ba là một điều rất khó đối với anh.

-- Tôi không biết phải nói sao với anh bởi tôi cũng nằm trong trường hợp như anh. Nhưng đối với tôi người đó là mẹ. C̣n đối với anh là người yêu. Mười năm, mười năm - Văn giơ hai bàn tay để nhấn mạnh câu nói của ḿnh - Để thù hằn ông ấy. Để hơn một tháng trước đây nh́n ông ngồi ngoài trời trên ghế đá. Tôi... - Văn nói như bày tỏ tấm ḷng của ḿnh, giọng xúc động - Tôi... không biết phải nói như thế nào đây cho anh hiểu. Nhưng lúc đó, trong tôi trỗi dậy một thứ t́nh cảm, t́nh cảm mà mười năm nay tôi đè bẹp nó bằng cái chết của mẹ. Đó là t́nh phụ tử. Và lúc đó tôi biết rằng tận trong tâm hồn của ḿnh tôi ao ước được gọi ông bằng ba. Hay nói cách khác tôi khao khát được t́nh thương của cha. Mà hồi nhỏ tôi không hề có. Vâng, thật sự là không hề có - Văn nói như nấc lên có ai biết rằng trong tâm hồn của Văn đầu sỏ là những t́nh cảm thiêng liêng mà anh tôn thờ. Không, không một ai biết điều đó, có chăng họ thấy anh là một đại ca nghĩa khí hết ḿnh v́ đàn em, nhiệt t́nh với phụ nữ và cộc cằn thô lỗ với con nhỏ bán hoa - Nỗi thù hận bỗng dưng bay biến và trước mặt tôi người đàn ông đang ngồi là cha tôi với đôi mắt trĩu buồn, nhưng lẫn trong đó là những t́nh cảm mà ông khao khát cũng như tôi đă khao khát. Và lúc đó tôi tự bào chữa cho ḿnh là khi xưa ông làm như vậy để hôm nay tôi được đứng đây tận mắt chứng kiến nỗi cô độc của ông. Và tôi đă gọi ông ta bằng ba anh Nguyên ạ.

Văn thinh lặng không nói nữa. Cũng như Văn, Nguyên làm thinh. Không biết nói ǵ bởi Văn đă nói hết. Nó đă bày tỏ nỗi ḷng của ḿnh đủ biết là nó rất thành ư khi đến đây với mục đích khuyên anh trở về với ba. Nó gián tiếp bảo rằng ông ấy vẫn là ba của anh. Dù thù hận ông cách mấy th́ ông vẫn là ba, là một sự thật không bao giờ thay đổi. Nó gián tiếp bảo rằng đó là một người mẹ, một t́nh cảm thiêng liêng tôn kính nhưng đối với anh th́ đó chỉ là một t́nh yêu trai gái. T́nh yêu trai gái cũng là một t́nh cảm cao đẹp, nhưng v́ t́nh cảm mà anh đă chối bỏ cha ḿnh.

Nguyên nhăn trán thấy hối hận, khi ḿnh tiếp Văn. Quả thật Văn là một người khôn ngoan. Những câu nói của nó bắt anh phải suy nghĩ, huống chi nó đă bày tỏ nỗi ḷng của ḿnh. Ông ấy đă đối xử với má nhỏ, với nó như thế nhưng nó vẫn gọi ông ấy bằng cha. C̣n anh...? Nhưng nó gọi ông ta bằng cha sau mười năm. C̣n anh chỉ mới đây, nó không thể thay đổi cách đối xử của anh đối với ông ấy được. Nó là nó c̣n anh là anh. Má nhỏ là má nhỏ c̣n Ngọc Thúy là Ngọc Thúy.

Phút yếu đuối của Nguyên đă bị dập tắt, khi h́nh ảnh Ngọc Thúy ngồi khóc tức tưởi trong pḥng không một mảnh áo che thân hiện lên trong mắt anh. Mặt Nguyên bừng lên giọng nặng ch́:

-- Thành ư của chú tôi rất cám ơn. Có lẽ tôi sẽ thay đổi cách nh́n về ông ấy. Nhưng... hăy chờ thêm bảy năm sau nữa nhé.

-- Anh Hai.

Nguyên khoát tay lạnh lùng:

-- Chú đă từng bảo chú cũng nằm trong trường hợp như tôi. Cảm giác lúc đó như thế nào th́ chú biết đó. Tôi cũng vậy, ba năm là một thời gian rất ngắn so với mười năm của chú. Chú đă tha thứ cho ông ta sau mười năm nhưng đối với tôi mọi việc như xảy ra trước mắt ḿnh. Tôi không thể nào quên nó được.

Văn cố vớt vát:

-- Không cần anh phải quên, nhưng anh phải đến thăm ba chứ. Ông ấy đă già rồi... già lắm rồi.

"Già sao mà ham vui", Nguyên muốn nói như thế, nhưng con người anh không cho phép, anh thở dài sau một hồi suy nghĩ:

-- Điều đó, anh cần phải suy nghĩ lại. Có lẽ anh sẽ đến thăm ông ta nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy.

 
Văn thở phào, như thế cũng là quá sức anh rồi. Khiến Nguyên đến thăm ba quả là một kỳ công mà anh lập được cho gia đ́nh. Tự khen ḿnh rồi Văn buột miệng :

-- Không biết ḿnh cố chấp hay là anh ta cố chấp đây.

Câu nói vô t́nh lọt vào tai Nguyên. Anh nhún vai :

-- Cả hai chúng ta đều cố chấp. Và tạo cho chúng ta có sự cố chấp này là người thứ ba. Người đó là ai chú biết chứ?

Văn không nói ǵ anh vuốt mặt ngửa lên nh́n trần nhà. Cánh quạt quay vù vù khiến cho anh không xác định được đó là mấy cánh. Tiếng Nguyên sát bên tai anh, đồng thời là cái vỗ vai thân t́nh:

-- Thôi, chuyện đó chúng ta đừng bàn đến nữa. Lâu ngày gặp lại, anh em ḿnh lai rai vài xị cho vui.

Văn trố mắt nh́n anh :

-- Anh uống rượu đế được sao?

-- Hơ, vậy là chú không biết tôi rồi. Tôi có biệt danh là "hạng nhất trên đời không địch thủ đấy".

Văn cười x̣a khi thấy anh cũng biết pha tṛ. Như nhớ ra điều ǵ anh ngập ngừng hỏi Nguyên :

-- Anh Hai này?

-- Ǵ?

Tính nói nghĩ sao lại thôi, Văn lắc đầu miễn cưỡng.

-- À... mà không có ǵ? Tụi ḿnh đi anh Hai.

Thấy Văn có vẻ khó nói, Nguyên gợi ư :

-- Này, chúng ta là anh em mà. Có chuyện ǵ chú cứ việc nói nếu đủ khả năng anh sẽ giúp chú.

Thấy vẻ thành khẩn của anh Hai. Vả lại ḿnh cũng muốn biết. Văn ngập ngừng nói :

-- Anh... có biết Ngọc Duy không?

Nghe nhắc đến Duy là Nguyên mau miệng :

-- Có phải Ngọc Duy mắt một mí không?

Văn sáng mắt:

-- Đúng rồi, là cô ta đấy. Cô ấy làm ǵ trong công ty của anh vậy?

Nguyên tṛn mắt nh́n em. Không biết có phải là Văn không. Nghe nhắc đến tên Ngọc Duy là nó sáng mắt hỏi thăm với vẻ nôn nóng. Nguyên nghi ngờ :

-- À, th́ ra là chú... đă... để ư cô ta.

Văn hơi ngượng, anh chống chế :

-- Đâu có. Tôi mà thương cô ta à. Cô ta dám đánh tôi và cho tôi ngồi chờ anh cả buổi đấy.

Nguyên ngạc nhiên :

-- Có chuyện đó nữa sao? Chú có t́m anh ở công ty nữa hở?

Văn gật đầu thay cho câu trả lời. Nguyên thầm nghĩ trong bụng "cô thư kư của anh cả gan thật dám đánh em giám đốc và chơi sỏ Văn nữa chứ. Chắc cô ta không biết em của anh cũng không vừa ǵ. Nên mới dám gây sự với Văn. Mà nghĩ cũng lạ, Văn đâu có dễ dàng để cho người khác đánh ḿnh. Chắc là nó giấu diếm ḿnh ǵ đây? Chứ sự việc không như Văn nói đâu". Nghĩ thế Nguyên nói khơi khơi:

-- Ngọc Duy là thư kư của công ty anh đấy. Rất được việc nhưng tội một cái là hay lắm chuyện lắm.

"Miệng lưỡi của cô ấy c̣n đáng sợ hơn anh nói nữa đấy nhưng anh Hai ạ" - Văn nói thầm trong bụng nhưng ngoài mặt th́ với b́nh thản sẵn có :

-- Cô ta làm thư kư cho anh ư? Sao mà "giỏi" thế?

-- Sao chú lại bảo cô ấy giỏi?

-- Thế anh không biết sao? Ngoài việc làm ở công ty Ngọc Duy c̣n bán hoa hồng và là một ca sĩ không chuyên nữa đấy.

Nghe Văn nói Ngọc Duy bán hoa hồng th́ Nguyên không lấy ǵ làm lạ. C̣n chuyện cô làm ca sĩ "nghiệp dư" th́ anh mới nghe lần đầu. Một cô gái trẻ như Duy mà có nhiều nghề như thế th́ không phải là chuyện b́nh thường. Vả lại thêm cái nghề cô hay "kênh ś bo" với anh hơn một tháng nay nữa chứ. Ối, sao anh lại nghĩ nhiều về Ngọc Duy thế. Đây là lần đầu xuất hiện thêm một người con gái nằm trong tâm trí anh song song cùng với Ngọc Thúy người yêu bé nhỏ của anh.

-- Ôi, sao anh em ḿnh lại để cho cô gái bán hoa chi phối chứ. Chúng ta c̣n nhiều việc để làm nữa cơ mà. Đi uống rượu thôi Văn ạ.

Nguyên nói cũng có lư. Văn đứng dậy khoác vai anh ra ngoài. Không thể để cho một người phụ nữ nào xuất hiện trong sự vui vẻ của anh em ḿnh.
 
*
* *

-- Ê, Duy chờ tao với.

Nghe tiếng gọi sau lưng, Ngọc Duy biết là ai rồi, cô chậm bước chờ bạn chạy đến.

Anh Thư vừa chạy đến. Cô thở hổn hển nói:

-- Con khỉ, làm ǵ mà đi nhanh dữ vậy?

-- Tao đâu phải là con khỉ cho mày gọi!

-- Làm ǵ mà quạu dữ vậy cô bạn - Anh Thư nhe răng cười vuốt ve - Đi shop Duy há.

-- Mày đi đi, tao làm biếng lắm.

-- Làm biếng cũng phải đi.

Anh Thư dứt khoát nói, thấy bạn cứ lầm lũi bước đi không nói ǵ. Cô e dè:

-- Có phải mày bực chuyện ông Nguyên không?

Như đụng phải chuyện Ngọc Duy ngẩng gương mặt đầy giận dữ của ḿnh lên nói nóng nảy:

-- Hắn ta là cái ǵ chắc. Chỉ là giám đốc thôi mà. Ỷ làm giám đốc rồi làm phách muốn nói ai th́ nói à!

Không tin lời nói của Duy bởi cô biết giám đốc Nguyên là người như thế nào. Nhưng cô vẫn hỏi theo bạn:

-- Ông Nguyên nói mày cái ǵ chứ?

Môi dưới trề ra thậm thượt, giọng Duy khinh khỉnh:

-- Hắn ta nói tao nhiều chuyện đấy.

Bụm môi lại cố ngăn tiếng cười, Thư hỏi:

-- Sao ông ta lại nói mày như thế?

Không quan tâm đến câu nói của bạn mà Ngọc Duy chỉ nh́n bạn trừng trừng:

-- Mày cười tao phải không?

-- Đâu có, đâu có đâu - Anh Thư chối biến cô vội buông tay ḿnh ra tại cho khuôn mặt thật nghiêm chỉnh nh́n lại bạn.

-- Tại sao ông ta lại nói mày như vậy?

-- Tao có biết đâu. Tao đang ngồi cùng mấy anh chị bên pḥng tổ chức tự nhiên ổng kêu tao về chửi cho một chập. Ơ... nào là "Sao cô nhiều chuyện quá vậy? Bộ không có việc làm hay sao mà cô đi nói chuyện của người khác. Cô biết làm như thế là ṭ ṃ... tọc mạch lắm không?"

Mở con mắt vốn đă nhỏ cho thật lớn của ḿnh. Anh Thư không tin những điều Ngọc Duy nói. Như hiểu bạn đang nghĩ ǵ Ngọc Duy nói:

-- Mày không tin à? Cũng phải thôi, tao với ông ta đă xích mích từ lâu rồi. Mày không biết đó thôi - Rồi như nói một ḿnh Duy lầm bầm - Lần này chửi được ḿnh chắc ông ta hả hê lắm. Ông ta trả thù mấy lần trước mà. Hừ, con nhỏ này không có chịu thua đâu.

Anh Thư không ngờ giám đốc của ḿnh lại có những câu nói như vậy đối với Duy. Lần này th́ cô tin lời bạn bởi trong giọng của Duy có một phần nào của sự giận dữ. Như thế là Duy không đùa với cô. Và giám đốc mà cô cho là "thần tượng" của ḿnh bỗng trở thành một dấu hỏi to thật to. Cô nói như giải thích:

-- Nào giờ tao thấy ông ta ít nói lắm. Mà nếu có nói th́ nói rất nhẹ nhàng không dữ tợn như mày nói. Thành thử ra tao...

Ngọc Duy cướp lời bạn:

-- Tao không biết chứ ǵ? Mày mới vô làm hơn hai tháng nay nên không biết ǵ cả. Ông ta là cả một kho tàng truyện cổ tích dành cho người lớn đấy nhé.

Bật cười v́ câu ví von của Duy, Anh Thư nói tiếp:

-- Ông ta chửi mày xong sau đó mày làm ǵ?

Anh Thư cứ đinh ninh là bạn sẽ trả lời những câu đốp chát vào mặt giám đốc. V́ từ nào giờ Ngọc Duy đă nổi tiếng không sợ một ai. Duy thường bảo "mắt một mí mờ". Nhưng ngoài sức tưởng tượng của Thư khi Ngọc Duy buông gọn hai tiếng:

-- Làm thinh.

-- Trời, làm thinh th́ đâu phải là mày. Mày làm mất mặt tụi tao quá à. Khi không để cho ông ấy chửi rồi làm thinh đi ra kèm theo mặt h́nh sự với tao.

Anh Thư nói một hơi khiến Ngọc Duy đă tức lại tức thêm. Cô quát:

-- Mày nói đủ chưa?


Anh Thư giật nảy người. Cô vội xoay nh́n hai bên có ai để ư đến tiếng hét của bạn ḿnh không. Xong cô quay lại nh́n bạn h́nh sự:

-- Mày làm ǵ la dữ vậy?

-- Tao hỏi mày th́ có. Khi không cái làm một hơi à. Không chấm không phẩy ǵ hết.

-- Th́ tao luôn là như vậy mà - Anh Thư tỉnh tỉnh trả lời bạn - Luôn ṣng phẳng trước mọi chuyện. Ông ấy tự nhiên chửi mày th́ tao không có bỏ qua đâu. Trừ khi...

-- Trừ khi ǵ chứ?

-- Trừ khi mày nói chuyện ông ta.

Anh Thư nói nhanh cô nh́n bạn đang ấp úng không biết nói sao. Th́ cô nghĩ là ḿnh đă đoán đúng rồi, cô la lên:

-- A ha... th́ ra là mày nói chuyện đời tư của người ta không trách sao ông ấy giận dữ như thế.

Ngọc Duy nghe bạn nói vậy cô vội căi:

-- Tao có nói ǵ đâu. Đi ngang qua pḥng tổ chức thấy mấy ông bà đang bàn tán chuyện của ông Nguyên. Tao liền nhập bọn lắng nghe và sau đó phát biểu có vài câu thôi mà bị ông ta dần tả tơi.

-- Mày nói mấy câu ǵ chứ?

-- Th́ tao nói là "Em nghe nói ông ấy không chấp nhận người yêu của ḿnh v́ cô ta lỡ lầm với ba ḿnh. Nghe đâu là ông ta muốn giết ba ḿnh nữa đấy". Đó nói có bao nhiêu đó mà ông ấy làm thấy ghê dễ sợ. Sợ người ta nói th́ ḿnh đừng làm. Dư hơi.

Chợt Ngọc Duy nhíu mày h́nh như là... là cô đă nói câu này với ai rồi th́ phải. A... đúng rồi, cách đây hơn một tháng cô đă nói câu này với Văn đầu sỏ trên Đà Lạt. Không hiểu sao hai người đàn ông đều nằm trong tâm trí cô và họ... hơi có vài nét giống nhau. Như là nhún vai, nhíu mày, nhếch mép. Ô là la sao họ lại giống nhau nhiều như thế, điều này cô mới vừa phát hiện và khiến cho cô ngạc nhiên.

C̣n cô bạn của Duy, cô ta đang trợn mắt nh́n Duy. Nh́n một cách lạ lẫm và ngạc nhiên. Có lẽ trong đầu của Anh Thư đang có những sợi thần kinh hoạt động liên tục. Th́ ra Ngọc Duy biết nhiều về đời tư của ông Nguyên quá chừng. Người mà cô kính phục ngay từ lúc đầu xin việc. Giọng nói trầm ấm nhưng gương mặt lạnh lùng có hơi chút buồn bă đă khiến cho Thư rung động. Và cô cố gắng làm tốt những công việc của ḿnh. Sáng vào làm cho đến hết giờ về. Có thể gọi cô là một người siêng năng mà những năm đại học cô không hề có. Có đôi lúc giỡn nhau cùng Ngọc Duy nhưng tuyệt nhiên cô không nghe bạn kể ǵ về ông chủ của ḿnh. Có lẽ Ngọc Duy sợ bị cô la là "lắm chuyện" nhưng hôm nay, vô t́nh Ngọc Duy kể cho cô nghe như thế cô đă biết chuyện từ lâu cũng như mọi người ở trong công ty vậy. Bởi câu nói của Duy, "đó, nói có bao nhiêu đó mà ông ấy làm thấy ghê dễ sợ". Trời hỡi, nghe có nhiêu đó mà cô đă thấy nổi da gà mà Duy c̣n chê ít. Như thế th́ giám đốc Nguyên của cô có hàng tỉ tỉ chuyện để cho mọi người nói. Bởi Duy đă từng nói "ông ta là kho tàng truyện cổ tích dành cho người lớn đấy".

-- Mày đúng là con nhỏ lắm chuyện Ngọc Duy ạ.

Ngọc Duy tức ḿnh. Cô kể cho Anh Thư nghe đă. Nghe xong nó bảo cô lắm chuyện coi có tức không chứ. Biết như thế ḿnh không thèm kể cho nó nghe. Cô liền xụ mặt. Thấy Duy giận dỗi Anh Thư cười ngất:

-- Trời, coi cái mặt ḱa, như bánh bao chiều vậy. Mày lúc nào cũng vậy luôn ṭ ṃ chuyện của người khác đến khi người ta... nói lại mày. Th́ mày...

-- Tại sao chứ, ṭ ṃ cũng là một cái thú. Cái thú tuyệt vời đấy. Ngọc Duy căi lại.

Anh Thư lắc đầu chịu thua bạn.

-- Tao sợ mày luôn rồi đó. Đến một lúc nào đó mày sẽ cảm thấy cái thú này, hết sức vô duyên, c̣n bây giờ... th́ tao với mày đi shop thôi.

-- Tao đang bực bội không muốn đi đâu hết.

Anh Thư kéo tay bạn cô nói:

-- Nếu bực bội th́ càng phải đi shop. Tao bảo đảm với mày đến đó mọi bực bội lo toan sẽ bay bổng lên chín tầng mây và mất hút.

Nghe bạn ví von Ngọc Duy cười ngất. Cô trêu bạn:

-- Dữ vậy sao?

-- Rồi mày sẽ biết.

Ngọc Duy bước theo đà kéo của bạn. Cô cũng muốn biết lời nói của Anh Thư có thật như thế không. Dường như là Anh Thư nói đúng mọi bực dọc ưu phiền, bỗng dưng biến mất nhường lại cho sự thích thú và khám phá ra điều mới mẻ này.

Trước mắt cô là những bộ trang phục đua nhau khoe đủ kiểu. Sự khám phá với những nét công phu của các nhà tạo mẫu nên những cái váy, cái đầm và xen lẫn là những bộ dạ hội được mặc vào những bức tượng búp bê. Ngọc Duy say mê nh́n, không hay nụ cười kín đáo của Anh Thư đắc ư hỏi bạn:

-- Sao mậy?

-- Thật là tuyệt vời. Mọi cái dường như là mới mẻ đối với tao. Tại sao mày không nói điều này sớm với tao nhỉ?

-- Tao cũng mới biết đây thôi. Lần đó bị mẹ la v́ tao không chịu cho bên kia xem mắt. Bực bội quá tao bỏ nhà đi lang thang. Vô t́nh đến những cái shop này tao thấy ḿnh bỏ đi lang thang không uổng chút nào.

-- Ô hô, mày cũng có người để ư rồi sao? - Ngọc Duy cười phá lên - Hắn ta ra sao nhỉ?

-- Có biết đâu. Lần đó tao làm dữ quá. Bà già làm thinh luôn cho đến giờ.

Ngọc Duy cười cô không chọc bạn nữa. V́ cái áo đầm đang ra sức quyến rũ cô. Cô khều vai bạn:

-- Ê, mày thấy cái áo đầm trắng đó không? Đó... đó... Đẹp cực kỳ Thư há.

Anh Thư theo ngón tay của bạn. Cái áo đầm được Duy ghé mắt đến là cái áo đầm hở cổ. Trước áo là một h́nh cong từ dưới lên đến tận ngực. Áo đầu ngắn sát đùi với vải Sa tanh màu trắng. Cô gật đầu theo Duy:

-- Đẹp thật. Cũng có nhiều cái đẹp hơn nó nữa đấy.

Ngọc Duy ngạc nhiên:

-- Dzậy sao? Lâu quá rồi tao không đi shop. Th́ ra thời trang của nước ḿnh ngày càng hay và thu hút ghê.

Anh Thư không hiểu câu nói ẩn ư của bạn. Cô gật đầu song nh́n Duy một hồi lâu rồi nói:

-- Chứ ai như mày luộm thuộm với những bộ đồ đi làm trông phát ghê.

Ngọc Duy nghinh nghinh mặt:

-- Ê, nhưng đừng quên tao là người mẫu quyến rũ và kiêu sa của ngày thứ bảy và chủ nhật đấy.

Thấy gương mặt bạn, Anh Thư trề môi:

-- Hách dữ?

-- Chứ sao? H́... h́... - Ngọc Duy ph́ cười cô nắm tay bạn kéo đi - Sang cửa hàng mỹ phẩm mua mấy cây son nha Thư.

Anh Thư ghị lại, cô nh́n cái áo đầm mà Ngọc Duy nói rồi hỏi:

-- Sao không mua nó?

-- Tao thích xem chứ không thích mặc. Mày thấy rồi đó có giờ nào tao bận những thứ này.

-- Nhưng nó đang thịnh hành đấy.

-- Thịnh hành rồi sao? Tao không muốn người ta nh́n tao với những bộ đồ hở tay hở chân.

Anh Thư thấy bất b́nh với quan niệm của Duy. Cô giận dỗi:

-- Phải rồi, chỉ có mấy bộ áo dài của mày là không hở tay hở chân thôi.

Ngọc Duy nh́n bạn. Cô lắc đầu. Không hiểu sao cô và Anh Thư mà bàn đến vấn đề ǵ là y như rằng có tranh căi. Nhưng lúc nào cũng vậy cô luôn nhường nó trước nhưng cũng nhất quyết giữ ư kiến của ḿnh.

-- Tao với mày đừng bàn đến vấn đề này được không? Giờ có muốn đi mua son không?

Ngọc Duy hỏi mà không thấy Anh Thư trả lời. Cô đang nh́n chằm chằm vào ai đó. Nh́n theo cái nh́n của bạn Ngọc Duy reo lên:

-- A, Thu Lan. Thu Lan ḱa Thư.

Anh Thư giờ này mới hoảng hồn. Cô lắp bắp:

-- Đúng là nó rồi - Cô chắc chắn - Ḿnh qua bên nó đi.

Anh Thư gật đầu. Hai người băng qua đường. Đến bên Thu Lan. Cô đang nh́n bâng quơ trong cửa hàng mỹ phẩm. Bất chợt Thu Lan quay lại. Cô nh́n sững một lát sau đó bật khóc kêu lên:

-- Anh Thư, Ngọc Duy.

Hai người ôm chầm nhau. Ngọc Duy đứng ở ngoài xúc động. T́nh bạn của ba người ở những năm trung học đến giờ vẫn không thay đổi. Rồi mỗi người một hướng. May mắn là cô và Anh Thư c̣n liên lạc được với nhau. Nhưng... c̣n Thu Lan nó như một con chim bé nhỏ đang t́m tổ ấm cho ḿnh, cho bốn năm qua.

Ngọc Duy nh́n hai bạn ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Cô cắn môi ḿnh cho đừng bật khóc. Nh́n quanh thấy ai cũng nh́n các cô. Duy đỏ mặt đến khều bạn:

-- Tụi ḿnh đến một quán nào đó đi. Ở đây người ta nh́n ḱa.

Tiếng nói của Duy làm cô sực tỉnh. Thu Lan buông bạn ra nh́n Duy chùi nước mắt:

-- Tao quên. Chúng ta đến quan "Mộng Mơ" đi.

Anh Thư cũng như bạn, cô nói trong tiếng khóc:

-- Mày vẫn c̣n nhớ nó sao?

Thu Lan khe khẽ gật đầu. Bỗng chốc cả ba như thấy ḿnh là những nữ sinh với nụ cười nghịch ngợm.

Tập 2

Quán "Mộng Mơ" nằm cuối con đường Lê Thánh Tôn. Hàng lá me bay nằm rải rác hai bên lề đường. Vài tia nắng c̣n sót lại đọng thấp thoáng trên những hàng lá nhỏ. Thu Lan nh́n dáo dác cảnh vật cũng như xưa. Có khác chăng mấy cây me nhỏ bé trước đây giờ to hơn lớn hơn. C̣n bức tường đă bị rêu bám vào đầy mặt tường. Cô cùng hai bạn ngồi xuống mấy cái ghế cây nghe kẽo kẹt. Ở giữa ba người là cái bàn cây. Thu Lan chống tay vào cằm nh́n bâng quơ. Dường như hiểu được tâm trạng của bạn, Ngọc Duy và Anh Thư ngồi im và cũng như bạn tận hưởng một chút mơ mộng, một chút ảm đạm của con đường vắng lặng.

Bác Năm từ trong quán bước ra. Đến gần bạn Ngọc Duy. Bà kêu lên mừng rỡ:

-- Có phải Thu Lan không?

Đang mơ màng nhớ về kỷ niệm, cô giật ḿnh bởi tiếng kêu mừng rỡ. Ngẩng lên thấy bác Năm đang đứng trước mặt ḿnh. Cô cuống quưt:

-- Ôi, bác Năm lâu quá không gặp bác, con nhớ bác quá.

-- Bác cũng vậy, lâu quá không gặp con. Giờ con làm ǵ?

Câu hỏi của bác Năm làm Thu Lan bối rối. Cô nh́n hai bạn th́ thấy chúng đang giương mắt chờ đợi. Không biết nói sao cô vội đánh trống lảng:

-- Bác có khoẻ không? Con khát quá.

Bác Năm sực tỉnh nhớ ra nhiệm vụ của ḿnh. Bà nheo mắt, nh́n cả ba cười móm mém.

-- Y như cũ phải không?

Ba người cùng gật đầu. Bác Năm bước đi. Chỉ chờ có bao nhiêu đó, Anh Thư hấp tấp:

-- Hiện giờ mày làm ǵ vậy Lan?

Biết khó mà tránh câu hỏi của bạn, Thu Lan ấp úng:

-- Tao... tao...

-- Mày khỏi trả lời - Ngọc Duy nh́n bạn đăm đăm - Hôm trước tao với mày gặp nhau trong nhà hàng. Có phải mày đă...

Duy nói đến đó vội ngưng bặt. Thu Lan biết bạn ḿnh nói ǵ. Cô im lặng gật đầu, vừa lúc đó bác Năm bưng ba ly nước đến.

-- Đây, xi rô lạnh cho Anh Thư, cà phê sữa cho Ngọc Duy, c̣n đây là cốc tai đặc biệt cho con đấy Thu Lan.

Nghe bác Năm nói Anh Thư vội nh́n vào ly của bạn . Những mứt chùm ruột và chuối khô đầy ắp trên miệng ly. Cô phụng phịu:

-- Hơ, con không chịu, bác Năm ưu tiên cho nó.

Bà cốc trên đầu Anh Thư mắng yêu:

-- ... cô. Bốn năm trời uống chưa đủ hay sao, giờ lại ganh tỵ với Thu Lan. Nó mới uống lần đầu đó.

Anh Thư ôm đầu nhăn nhó:

-- Ư, bác thương Thu Lan nhiều hơn con. Con không chịu đâu.

Mọi người bật cười trước vẻ ganh tỵ của Thư. Thu Lan xúc động, cô biết Thư nói thế nhưng không hề nghĩ đến. Nó thương cô c̣n hơn bác Năm thương nữa. Sao có nhiều người yêu thương cô quá vậy không biết. Thu Lan chợt hỏi cô nghe loáng thoáng những câu đối đáp của Anh Thư với bác Năm. Sau cùng bác Năm đứng dậy nói:

-- Thôi, hai đứa tâm sự với Thu Lan đi. Nó đang buồn đó.

-- Bác Năm ngồi chơi với tụi con.

Cô vội mời nhưng bà nh́n cô mỉm cười. Ôi, nụ cười sao giống mẹ cô quá.

-- Bác phải vào để lên đèn. Trời sắp sửa tối rồi.

Theo lời nói của bác Năm, Thu Lan ngẩng lên nh́n bầu trời. Trời không c̣n trong xanh như trước nữa mà xen vào đó là một chút tối của hoàng hôn phủ xuống. Ánh đèn vàng vọt hắt ra từ trong quán. Con đường vắng lặng và ngay cả quán cũng vắng vẻ. Chỉ lác đác vài ba bàn c̣n người ngồi tính luôn bàn của cô. Thu Lan ngẩn ngơ đă bao lần cô tự hỏi một không gian ảm đạm như thế sao có thể là thơ mộng? Và quán "Mộng Mơ".

Quán "Mộng Mơ" mà cô ngồi đây đă có từ lâu, lâu lắm rồi. Khi các cô biết được th́ chủ quán là bác Năm. Bác đă già với lớp da nhăn nheo với nụ cười hiền từ. Chồng của bác là một họa sĩ và là một nhà thơ với những vần thơ ngộ nghĩnh. Và v́ lẽ đó các cô thường đến đây sau mỗi trưa tan học. Để lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, để cho lá me nhỏ dạo chơi trên đầu của ḿnh cùng ánh nắng và để thưởng thức giọng ngâm thơ sâu lắng và vui tươi của ông Năm. Ngọc Duy rất thích ông. Mỗi khi nó đến là chui tọt vào quán năn nỉ ông đọc thơ cho ḿnh nghe và lúc đó những suy nghĩ quái quỉ trong đầu Duy biến mất. Và cô chịu ngồi hàng giờ để lắng nghe ông ngâm mỗi khi ông cao hứng.

C̣n cô, tuổi học tṛ của cô trôi qua với sự vô tư cùng các bạn và nỗi bất hạnh mất mát của gia đ́nh. Cha cô mất đi lúc cô mười tuổi. Đến ba năm sau mẹ chấp nối với người đàn ông xa lạ làm chồng, làm cha dượng cho con ḿnh. Để rồi... sóng gió nổi lên trong ngôi nhà nhỏ bé của mẹ con cô. Cha dượng cô tỉnh th́ thôi đến lúc xỉn vào th́ đánh đập mẹ con cô, chửi mẹ cô với những câu tục tĩu. Mẹ cô câm lặng và nhịn nhục trước cơn thịnh nộ của dượng. Đă nhiều lần cô bảo mẹ hăy dứt khoát với ông ấy. Nhưng mẹ lắc đầu từ chối, và hay nói một câu mà cô thuộc nằm ḷng "Đây là sai lầm của mẹ Lan ơi".

-- Thu Lan mày đang nghĩ ǵ thế?

Tiếng Ngọc Duy cất lên làm cô sực tỉnh. Cô nói thật:

-- Tao đang nhớ về quá khứ của ḿnh.

-- Và so với hiện tại mày thấy sung sướng hơn.

-- Đừng châm biếm nó như thế Anh Thư. Mày lúc nào cũng nóng nảy hết.

Anh Thư lớn tiếng:

-- Nhưng tao tức. Sao nó không nhờ tụi ḿnh mà lặng lẽ quyết định. Lời nói hôm nào mày không quên chứ Lan.

Lan gật đầu sau cái hất mặt của bạn. Cô nhớ gần ngày thi tốt nghiệp lớp 12, Anh Thư đă căn dặn cô:

-- Thi xong rồi. Mày phải đến nhà tao t́m tao nha. Không được bỏ đi đó.

Lúc đó cô gật đầu cho bạn yên tâm.

-- Nhớ rồi, mày nhắc tao hoài hà. Làm sao tao học bài được.

-- Biết là mày nhớ rồi nhưng tao sợ mày không thực hiện lời hứa của mày.


Cô lắc đầu cho tính đa nghi của bạn. Thế rồi cô không đến t́m nó như đă hứa. Bởi mẹ cô mất rồi. Cô không thể sống chung với người dượng luôn nh́n cô với đôi mắt đầy dục vọng. Cô bỏ đi không hề liên lạc với Anh Thư và Ngọc Duy bởi cô sợ... sợ ḿnh sẽ làm phiền gia đ́nh bạn. Ra đi với hai bàn tay trắng, cô không biết phải làm ǵ với tuổi đời c̣n quá trẻ và non dại. Rồi hoàn cảnh đẩy đưa cô cũng như bao đứa con gái khác có hoàn cảnh khắc nghiệt đă biến cô thành một tiếp viên ăn khách.

-- Mày nhớ sao không qua nhà tao. Mày có coi hai tụi tao là bạn không? Mày có biết là mày bỏ đi tao lo đến mức nào không? Ngay lúc đó mẹ con Duy bị mất nữa. Tao tưởng nó gục ngă luôn rồi chứ. Cứ ngỡ hai đứa tụi bây là khổ sở nhất, nhưng người khổ nhất là tao nè. Tao lo cho hai đứa tụi bây xém chút là rớt đại học luôn rồi đấy.

Bao nhiêu là câu hỏi mà Anh Thư đă ấp ủ sẵn giờ được tuôn ra không thương tiếc. Ngọc Duy và Thu Lan kinh ngạc nh́n Thư. Không ngờ nó lo cho hai cô đến nỗi phải khổ sở như thế. Duy vịn vai bạn nhẹ nhàng.

-- Đừng như vậy mà Thư.

Th́ ra Anh Thư khóc. Cô nhỏ khóc ngon lành, h́nh như là nói ra được những tâm tư trong ḷng của ḿnh th́ ḿnh cảm thấy vô cùng nhẹ nhơm, nhẹ nhơm... đến bật khóc cơ.

-- Trong ba đứa ḿnh tao là đứa yếu đuối nhất. Mà tụi bây đâu có thương tao, cứ để tao lo cho tụi bây không hà.

Ngọc Duy ph́ cười, đúng là Anh Thư. Con nhỏ con nít dễ sợ.

-- Tao và con Lan mà không thương mày à? Có nội lộn không đó. Tao với nó thương mày muốn đứt tim.

Sau câu nói của ḿnh cô thấy con nhỏ cười hít mũi:

-- Mày mà đứt tim. Đúng là dân nói ngược mà.

-- Mắt một mí mờ. - Duy nheo mắt trả lời bạn.

Thu Lan năy giờ làm thinh. Sự ra đi của cô lại gây nên lo lắng cho Thư và Duy. Và một điều không ngờ là mẹ của Duy lại mất. Cô hỏi sau khi hai người vui vẻ trở lại:

-- Bác mất v́ sao vậy Ngọc Duy?

Đang vui vẻ nghe bạn hỏi chuyện của ḿnh, Duy buồn buồn:

-- Mẹ tao bị bệnh tim. V́ làm quá sức nên chịu không nổi bà mất đi trong lặng lẽ. Mẹ đă v́ tao suốt mười mấy năm qua mà tao vẫn không báo hiếu được cho bà. Th́ thật là bất hiếu quá.

Ngọc Duy nói xong rồi thở dài thườn thượt. Cũng lại là Anh Thư, cô dỗ dành bạn:

-- Sao mày lại nghĩ vậy. Bác mất sớm là v́ vắn số. C̣n mày đối với bác ngày thứ bảy và chủ nhật không là dành cho bác sao?

Biết bạn nói ḿnh bán hoa là báo hiếu cho mẹ, Ngọc Duy gật đầu. Thu Lan ngạc nhiên bởi câu nói của Thư, cô ngập ngừng:

-- Rất tiếc là tao không ở bên cạnh Ngọc Duy để chia sẻ cùng nó. Tao xin lỗi.

-- Đâu có ǵ phải xin lỗi - Ngọc Duy ngắt lời bạn.

-- À, Duy này, hồi năy tao nghe Thư nói thứ bảy và chủ nhật dành cho bác là ǵ vậy?

Ngọc Duy bật cười:

-- À, cái đó là bán hoa đấy. Hôm đó mày gặp tao ở nhà hàng là tao đi bán hoa đó. V́ hoa hồng là do mẹ tao bỏ công sức ra vun trồng, tao không muốn nó chỉ tỏa hương khoe sắc trong khu vườn nhỏ bé của ḿnh. Mà muốn cho mọi người cùng tận hưởng nó với niềm say mê. Và đó là ư muốn của mẹ tao. Nên tao làm được điều này trong bốn năm qua dành cho mẹ như Anh Thư đă nói.

Nghe bạn giải thích Thu Lan thông suốt hơn, cô ngẫm nghĩ gật đầu. Sau đó nghĩ đến ḿnh cô buồn rầu nói một ḿnh.

-- Như mày c̣n báo hiếu cho bác. C̣n tao... có chăng tao làm cho mẹ mất mặt thêm.

Cùng lúc Anh Thư và Ngọc Duy đồng lên tiếng:

-- Đừng vậy mà Lan.

Như đụng đến nỗi đau của ḿnh, Lan sụt sùi:

-- V́ muốn tránh dượng tao phải trốn đi. Với hai bàn tay trắng, không một mảnh bằng, không bà con thân thích th́ không làm được ǵ cả. Làm cái nghề mà bản thân ḿnh là hành trang. Thử hỏi mẹ tao có bao giờ chấp nhận con ḿnh là một tiếp viên không?

Cô c̣n nói nữa, nói nữa. C̣n lại hai người chỉ biết im lặng lắng nghe. Có một chút nào đó bất b́nh trong hoàn cảnh của Lan. Đâu phải với bàn hai bàn tay trắng là trở thành tiếp viên nhà hàng. Có thể với hai bàn tay trắng nhưng do ḿnh cố vươn lên sẽ trở thành một người giúp ích cho xă hội. Nghĩ là nghĩ thế nhưng Thư và Duy cũng hiểu và thông cảm cho Lan. Mỗi người đều có một số phận khác nhau. Ví như Duy, mẹ mất sớm, cô đă tự đứng dậy bằng đôi chân và trí óc của ḿnh. Và nghị lực đă không phụ ḷng cô. Hiện tại cô đă có chỗ đứng trong xă hội.

Một số phận với một hoàn cảnh. Có lẽ Thu Lan không may với số phận của ḿnh. Nhưng trong tương lai mọi cái sẽ mỉm cười với cô th́ sao? Thu Lan đă im lặng tự lúc nào. Cô không nói nữa mà chỉ sụt sùi cho số phận ḿnh. Cả ba nh́n nhau. Mỗi đứa có một cách suy nghĩ riêng nhưng chung một điểm là hôm nay họ đă kể cho nhau nghe những sự việc mà họ đă trải qua trong bốn năm qua. Và đối với Anh Thư là người có số phận may mắn nhất.

Anh Thư nheo mắt:

-- Hề... hề... Ta th́ may mắn là điều hiển nhiên. C̣n cha, c̣n mẹ, c̣n anh c̣n chị, c̣n nhà cửa th́ hạnh phúc rồi. Nhưng ta vẫn cứ khổ sở với hai tụi bây trằn trọc cả đêm.

Vừa dứt câu th́ giọng của Duy lanh lảnh:

-- Xía...

Anh Thư nhe răng cười và tự khen ḿnh từ đầu đến giờ nói một câu hay nhất. Cô lên giọng:

-- Nghĩ cũng lạ, trong ba đứa Thu Lan đẹp nhất, tao đẹp nh́, c̣n Duy đẹp ba. Vậy mà con Duy có nhiều "bồ" hơn tụi ḿnh th́ cũng ngộ thật.

Thu Lan cười ngất trước câu nói của bạn, c̣n Duy th́ chớp mắt lia lịa:

-- Mắt một mí mờ.

Anh Thư trề môi:

-- X́a... nghe nói có nhiều bồ là thấy ham. Ở đây tui nói "bồ lúa", "bồ hóng" đó bà ơi.

Cũng lại là Thu Lan cười ôm cả bụng. Cô lắc đầu trước hai đứa bạn quỷ quái của ḿnh. Thấy Duy xụ mặt cô càng cười to hơn.

Duy lầm bầm:

-- Tụi bây nhớ nha, dám giăng bẫy tao. Thu Lan vội huơ tay:

-- Tao đâu có trong vụ việc này. Đừng lôi cả tao vào.

Vừa lúc đó máy nhắn tin của Duy kêu tít... tít... Cô bấm máy xong đứng dậy nói với hai bạn:

-- Tao đi gọi điện một chút. Mày và Thu Lan ở đây chờ tao.

Anh Thư nói khi bạn đă bước đi.

-- Nhớ về sớm nha. Bọn tao chờ mày trả tiền đó.

Ngọc Duy quay lại:

-- Đồ quỷ sứ!

Anh Thu co người cô cười h́... h́... Thu Lan nh́n hai bạn cô phải lắc đầu:

-- Hai người thiệt là...

-- Ê, giờ kể tao nghe mày làm việc ra sao. Mày để ư ai chưa và ngược lại có ai để ư mày không?

-- Hỏi ǵ mà hỏi dữ thế?

-- Ta quan tâm đến mi mờ.

Anh Thư phụng phịu. Thu Lan đành kể bạn nghe thời gian mà cô rời xa hai người bạn thân của ḿnh. Đồng thời chờ Ngọc Duy trở lại nhưng chờ măi vẫn không thấy Duy đến.

*
* *

Ngọc Duy gác máy. Cô lầm bầm trong miệng - không biết ai rảnh rỗi phá đám ḿnh. Nhắn máy bảo cô gọi điện về nhà gấp. Hấp tấp gọi về th́ chị Hai nói chỉ đâu có gọi, đâu có ai nhắn. Ngọc Duy biết là có kẻ nào phá rồi, nhưng cô không biết được sao họ lại biết số máy nhắn tin của cô mà gọi. Điều này làm Duy thắc mắc trong đầu.

Lững thững từ trong quầy điện thoại đi ra Ngọc Duy cố suy nghĩ. V́ quầy điện thoại nằm khá xa quán "Mộng Mơ". Khi năy cô quên lấy xe của Thư đi. Cứ nghĩ đi bộ v́ ở gần đây cũng có. Đến nơi rồi th́ trước mặt cô là băi đất trống. Có hơi ngạc nhiên nhưng không cho phép cô suy nghĩ lâu. V́ những ḍng chữ nhắn trên máy làm cô lo. Cô sợ chị Hai ḿnh gặp chuyện. Nhưng mọi cái không như cô nghĩ. Chị bảo không có ǵ và la cô sao giờ này vẫn chưa về. Cô trả lời qua loa và bảo rằng "chút nữa em về".

Giờ đếm bước trở về quán, Ngọc Duy ngao ngán. Trời đă tối hẳn. Nếu con đường ở đây mang tiếng nên thơ với những hàng cây đong đưa vùng ánh nắng. Nhưng là địa ngục của mấy ông "dê cụ" vào ban đêm. Ngọc Duy hơi sợ khi có lần Anh Thư bảo như thế. Đang suy nghĩ vẩn vơ mắt cô nhíu lại "Ai... như là hắn, dáng cao cao, tướng đi ngông nghênh. Đúng rồi, là Văn đầu sỏ. Hắn đang giữ bản hợp đồng của công ty. Cô phải lấy lại mới được! Nghĩ thế, Ngọc Duy vội chạy theo Văn đang tiến bước ra đường Hai Bà Trưng.

Khổ cho Văn, anh có biết đâu tai họa giáng xuống đầu ḿnh. Anh đang bực bội v́ thằng đệ tử nhắn máy gọi anh ra gặp nó gấp. Làm anh phải xin phép Nguyên cho anh ra ngoài có chuyện. Mặc dù rút khỏi chốn giang hồ nhưng anh có hứa khi nào nó cần th́ cứ gọi anh. "Mẹ kiếp!" Văn dùng mũi giày dí điếu thuốc mà anh mới vừa quăng xuống. Hối anh ra cho bằng được. Nói được dăm ba câu nó nói giờ em có chuyện mong anh thông cảm. Em phải đi đây. Trời ơi, lúc đó Văn muốn đấm vô mỏ cho nó biết thế nào là lẽo lự. Dám phá rối anh với Nguyên đang hàn huyên tâm sự. Nhưng anh kềm lại giữ phong độ của một "cựu đại ca". Anh khoác vai nó cười cười bảo:

-- Chừng nào có chuyện thực sự cần đến anh th́ chú mày gọi cho anh. Nhớ nhé.

Không biết nó có hiểu câu nói của anh không, mà nghe xong nó dông tuốt. Anh lắc đầu quay bước trở về quán nơi Nguyên đang chờ ḿnh.

Bỗng có tiếng gió vút sau Văn cùng với tiếng gọi hấp tấp:

-- Ê, Văn đầu sỏ! Đồ đầu sỏ chờ tôi với.

-- Hừ... ừ... mệt... mệt quá. Làm ǵ mà đi dữ vậy cha nội - Ngọc Duy vừa thở hổn hển vừa nói. Cô vuốt ngực lia lịa xong trừng mắt ngó Văn.

-- Nh́n cái ǵ? Bộ lạ lắm hở?

Không biết trong đầu hắn nghĩ ǵ mà cô thấy hắn ngẩn ra nh́n cô sau đó nhếch mép:

-- Là cô à? Cô không sợ tôi hay sao? Mà c̣n kêu tôi lại.

Ngọc Duy nhướng mắt:

-- Tôi đâu có làm chuyện xấu xa đâu mà phải sợ anh. Có anh ngược lại sợ tôi th́ có.

Đến lượt hắn ngẩn người thêm một lần nữa.

-- Tại sao tôi phải sợ cô?

Ngọc Duy lấp lửng:

-- Làm sao tôi biết được. Chuyện ai làm th́ người đó biết nhưng tôi chắc chắn rằng anh rất sợ tôi.

Hắn cười phá lên:

-- Ha... ha... tôi sợ cô... ha... ha... tôi sợ cô từ chối t́nh yêu của tôi th́ có. - Hắn vừa nói vừa đưa đôi mắt lườm lườm nh́n Duy. Cô hốt hoảng khi gương mặt "đầu sỏ" đang kề sát mặt cô. Nụ hôn hôm nào chợt xuất hiện. Ngọc Duy tá hỏa:

-- Ê, đừng giỡn nha bạn.

Duy thấy hắn khựng lại. Cô cảm nhận có điều ǵ bất ổn trong đôi mắt hắn. Hắn đưa mặt ḿnh ra xa đốt thuốc:

-- Bây giờ tôi sợ cô hay cô sợ tôi?

Mặc dù hơi sợ trong ḷng, nhưng Duy vẫn nói cứng khi thấy hắn... với bộ mặt "khó ưa":

-- Anh có làm ǵ đâu mà tôi phải sợ. Chẳng qua anh có hành động như thế nhằm che giấu tội của ḿnh làm mà thôi. Xía...

-- Xía... xía... xía... - Hắn nhái giọng của Duy rồi quát lớn - Tôi có tội ǵ th́ cứ việc nói thẳng ra đi. Đừng có mập mờ chán quá.

Ngọc Duy thụt lùi mấy bước, sau tiếng quát của Văn. Cô đưa tay chận ngực thở hổn hển như cô đă chạy để gọi Văn lại vậy. "Quỷ tha ma bắt hắn đi, làm ǵ mà hét dữ thế không biết. Muốn nói tội trạng của ḿnh hả th́ đây nói cho biết đừng có mà làm phách. Xía!"

Nếu như Văn mà nhảy vào được trong suy nghĩ của Duy th́ anh biết được thế nào là Ngọc Duy, người mà phải khiến anh "thay da đổi thịt" Văn sửng sốt sau giọng nói gọn gàng của cô:

-- Bản hợp đồng đâu?

-- Bản hợp đồng? Tôi làm ǵ có bản hợp đồng mà đưa cho cô.

-- Anh đừng có chối. Anh đă lấy bản hợp đồng của công ty Hưng Thành với mục đích ǵ đây? Có phải ai đă sai khiến anh không?

Giờ đây Ngọc Duy như là "ma đam" đang tra tấn tù nhân. C̣n tù nhân "bất đắc dĩ" kia cứ nh́n cô chằm chằm mà không nói được lời nào.

-- Nói, tại sao anh không nói. Anh sợ rồi phải không?

Anh tin là lần này Ngọc Duy không nói giỡn. Cô đang nói thật với anh và đang đứng trước mặt anh. Anh thật sự không hiểu những ǵ mà Duy đang nói. Lấy lại phong độ của ḿnh, anh thôi nh́n cô. Rít thuốc anh nói cộc lốc:

-- Cô có biết ḿnh đang nói chuyện với ai không?

-- Là anh, là Văn đầu sỏ chứ ai. Anh đừng nói cho tôi biết là tôi đang nói với tổng thống đấy.

-- Tôi không bao giờ được vinh hạnh đó đâu. Tôi là Văn mà là Văn đầu sỏ. Vậy xin hỏi cô, cô có biết tại sao tôi có tên đặc biệt này không?

Ngọc Duy ú ớ khi hắn dùng chiêu này đối với cô. Tại sao hắn lại có tên khá đặc biệt này cô có biết đâu. Lần đầu tiên gặp hắn nghe mấy người trong nhà hàng kháo nhau và gọi hắn là Văn đầu sỏ, nên cô theo tên đó mà gọi. Có biết đâu hắn lại hỏi cô một cách "lạc đề" đến thế. Cô ngập ngừng:

-- Tôi... tôi...

-- Cô ấp úng như thế chứng tỏ là cô không biết rồi - Văn bất măn, anh thở dài rồi tiếp - Có lẽ cô nghe mọi người gọi tôi là Văn đầu sỏ nên cô gọi theo. Chắc cô nghe người ta nói tôi lấy cái bản hợp đồng quỷ quái ǵ đó nên y lời đến đ̣i tôi. Cô có tận mắt thấy tôi lấy cái bản hợp đồng mà tôi không hề biết? Cô có biết tôi là người như thế nào không mà cô nói tôi nghe lệnh người khác. Thật sự là cô không hiểu về tôi một chút nào cả. Trong khi... tôi... cô làm cho tôi có cảm giác ḿnh đang bị xúc phạm. Cô có hiểu điều đó không?

Ngọc Duy đứng sững ra mà nh́n. Tai cô lùng bùng, đầu óc quay cuồng, hắn đang nói ǵ thế? Có phải là trách cô không? Những lời hắn nói cô thấy ḿnh hồ đồ quá, thật sự là hồ đồ vô cùng tận. Tại sao cô có những lời nói khó nghe đối với hắn trong khi cô đă từng nghĩ hắn không bao giờ làm như thế. Thật sự có phải là ḿnh không. Duy thấy ḿnh vô duyên tệ. Có lẽ trên thế gian này không có ai "vô duyên, hồ đồ, ṭ ṃ" như cô. Ờ, sao hắn lại bỏ đi. Hắn không có chửi cô nữa ư?

Bỗng dưng, Duy muốn ḿnh được người khác mắng. Hắn đă bỏ đi tự lúc nào. Có lẽ hắn nghĩ nói với ḿnh làm bực ḿnh thêm. Ngọc Duy như phát khóc khi nghĩ hắn sẽ nghĩ cô như thế. Ôi, sao cô ngu xuẩn đến vậy. Ngọc Duy không ngờ hôm nay chính cô đă tự mắng ḿnh. Đă dùng những từ "xấu xí" nhất dành cho ḿnh.

Bỗng chốc cô muốn chạy đến chỗ Văn như đă từng chạy. Sẽ nói những câu dễ thương hơn và nhất là xin lỗi hắn. Hắn nói đúng, cô không hiểu một chút ǵ về hắn ngoài cái tên và những lần nghe chị kể về hắn. Có lẽ Duy thấy hắn "giang hồ" nên cô thẳng tay mà nói với hắn những câu mà cô nghĩ sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Ngọc Duy bước đi khập khễnh. Cô không biết ḿnh đi đâu. Giờ đây đầu óc cô như muốn nổ tung bởi những điều hắn nói. Cô cảm thấy choáng váng và... có bàn tay ai đó vỗ vào vai cô. Và Duy không biết ǵ nữa.
 
*
* *

Văn nửa nằm nửa ngồi trên ghế bố. Miệng rít thuốc liên hồi. Trán nhăn nhăn suy nghĩ một điều vô cùng phức tạp. Đốt thêm một điếu nữa anh tự hỏi ḿnh hôm nay đă hút được bao nhiêu gói.

Và đặc biệt hôm nay lại xảy ra bao sự việc trong một ngày. Buổi chiều anh đối diện với Nguyên với một quá khứ nhiều gút mắc. Buổi tối anh đối diện với Duy với t́nh yêu thầm lặng, c̣n giờ đây... Văn thở dài... Chuyển ánh mắt nh́n một nhân vật "không tưởng" đó là Ngọc Duy. Cô đang ch́m ḿnh trong giấc ngủ. Một giấc ngủ b́nh yên nhưng lại là một đêm dài hoảng loạn cho anh.

Anh phân vân không biết nên trách hay cám ơn Tuấn beo đây. Hắn đă làm mọi việc dùm anh. Làm những việc mà anh không hề nghĩ đến cũng như là không bao giờ nhờ nó.

Văn nhớ lại sau khi bỏ đi. Anh trở về chỗ của Nguyên với một tâm trạng sụp đổ. Và anh uống, uống như chưa bao giờ được uống. Uống cho say nhưng lại tỉnh, say để quên nhưng lại nhớ. Anh càng uống th́ càng tỉnh ra và nhận thức được rằng những lời nói của Duy là không giả. Anh cảm thấy ḿnh đau... đau như ai đâm vào trái tim anh và rỉ máu từng giọt, từng giọt. Có cường điệu quá không, khi anh ví ḿnh "bị" như thế? Không. Thật sự là không, trái tim anh đang rỉ máu v́ những câu nói rất ư là b́nh thường của Duy. Sao Ngọc Duy không hiểu rằng những thằng có "thành tích" như anh khi t́m lại con người thật của ḿnh th́ nó rất tự trọng. Tự trọng đến nỗi biến nó thành con người với cái tự ái cao như núi.

Những câu nói tưởng chừng như anh đă nghe nhàm tai, với cái lớp vỏ "đại ca" th́ giờ đây anh cảm thấy ḿnh bị xúc phạm ghê gớm, khi những câu nói đó lại thoát ra từ cửa miệng Ngọc Duy. Người đă khiến anh trở về con người thật của ḿnh. Khi là một người thật với cuộc sống thật th́ Văn hoàn toàn đổi khác. Anh là người nói ít, nhưng khi nói ra rồi anh khiến người khác phải suy nghĩ. Và không biết mấy câu nói ít ỏi của anh có "tác dụng" ǵ đối với Ngọc Duy không? Nếu như có tác dụng th́ anh thấy ḿnh có cơ hội đến với Duy dễ chịu hơn. Cô sẽ t́m hiểu về anh. Cô sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn. Sẽ... nhiều hơn cái sẽ mà cô phải làm và lúc đó anh là mục tiêu của Duy để anh có thể đạt thành ước nguyện của ḿnh. Văn ao ước như thế anh tự cho ḿnh bay lên thiên đàng với những ước mơ bay bổng. Anh không dám ngó xuống, không dám nh́n chữ "nhỡ như không tác dụng", không dám nh́n lại con đường mà anh đă bỏ Ngọc Duy đứng ngẩn ra nh́n ḿnh. Th́... một cú phôn gọi tới kéo anh từ trên thiên đàng xuống trần gian một cách chớp nhoáng:

-- Anh Văn, cô Ngọc Duy bị người ta bắt đem đến nhà anh. Anh hăy trở về nhà mau.

Tiếng nói vừa dứt nhường lại là tiếng rè rè của điện thoại di động. Văn tắt máy. Anh biết ḿnh phải làm ǵ rồi. Phút chốc mọi giận hờn của ḿnh đối với Duy biến mất, thay vào đó là nỗi lo phập phồng với nhiều câu hỏi. Ngọc Duy mất tích có liên quan ǵ đến anh và bắt anh phải về ngay ngôi nhà của ḿnh.

Ngôi nhà của Văn nằm ngoài xa lộ. Được bao quanh bằng các bức tường. Đặc biệt nhà của Văn không trồng một thứ ǵ cả, để trống cả một khoảng sân. Cổng sắt đă được mở từ lâu. Văn nhíu mày ngạc nhiên. Những khi đi đâu anh đều khóa cửa lại, không một ai có ch́a khóa ngoài anh. Anh để quên nó ở pḥng ḿnh khi đến t́m Nguyên. Không lẽ có người đột nhập pḥng anh để lấy ch́a và lấy với mục đích ǵ? Văn chưa có câu giải đáp th́ cánh cửa được đóng sập lại cùng với câu nói từ bên ngoài vọng vào:

-- Mong rằng sau một tuần lễ tụi em thấy nụ cười nở trên gương mặt anh với niềm hạnh phúc.

Không gian tĩnh mịch hơn sau tiếng nói vừa dứt. Vừa lúc đó tiếng xe rú lên một cách kinh hoàng và bay vèo bỏ lại nghi ngút khói sau lưng. Khói xe bay lên cao và loăng đến bên Văn. Nơi anh đang đứng với sự ngạc nhiên tột cùng thể hiện qua ánh mắt mở to hết cỡ. Vô t́nh khói xe bay vào mũi anh làm Văn hắt x́... và sực tỉnh.

Anh liền vỗ vào đầu ḿnh, thầm trách ḿnh quá lơ đăng để người khác dụ vào bẫy. Không lẽ mới rút lui khỏi chốn giang hồ hơn một tháng nay th́ anh "lụt nghề" đến thế sao? Văn tự hỏi, anh đă một phần nào b́nh tĩnh hơn khi câu nói ở ngoài vọng vào. "Hạnh phúc", là ǵ nhỉ? Ngay cả bản thân anh không biết nó là ǵ, có mùi vị ǵ chăng? Mà tiếng nói ở ngoài chúc anh hạnh phúc sau một tuần lễ. Đến một tuần lễ lận cơ à? Sao không là ngày mai hoặc là ngày mốt. Anh đùa giỡn với những câu hỏi đến giờ th́ anh biết là ai đă làm như vậy rồi. Chúng muốn ǵ ở anh đây. Câu nói của Tuấn beo sau buổi chia tay cùng đàn em làm Văn chợt nhớ:

-- Một ngày gần đây tôi sẽ tặng cho anh một món quà. Một món quà mà anh không bao giờ nghĩ đến.

Lúc đó anh nheo mắt:

-- Sao chú lại tặng quà cho tôi. Mà không là bây giờ để đến lâu hơn th́... tôi sẽ không nhận đâu.

Tuấn beo dứt khoát:

-- Chắc chắn là anh phải nhận. C̣n mục đích tôi tặng quà cho anh là v́. Thứ nhất cám ơn anh đă nâng đỡ tôi, thứ hai là anh sẽ không bao giờ quên tôi.

Văn cười ngất. Lúc đó anh tưởng nó chỉ nói cho vui và anh cũng không để tâm đến. Anh rút khỏi chốn giang hồ, mọi quyền hành để cho nó quản lư. V́ hắn rất bản lĩnh và có t́nh nghĩa. Anh yên tâm khi hắn thay anh quản lư. Tiếng nói ban năy anh đoán chắc là của Tuấn beo, anh tin như thế. Văn ph́ cười nghĩ đến nó tặng quà ǵ cho anh đây? Anh đứng dậy đi về pḥng. Thấy tṛ chơi này cũng thú vị v́ nó đă giúp anh khuây khỏa nỗi buồn nhưng Văn hơi tức là bị nó dụ một cách dễ dàng. Văn ngă dài nằm luôn xuống ghế. Tay gác lên trán mắt nh́n thẳng lên trần nhà. Nơi đó có hai con thạch sùng đang châu đầu vào nhau. Chúng đang làm ǵ nhỉ? Thể hiện sự yêu thương hay đang cự căi với nhau về một điều ǵ. Anh nh́n hai con vật mà nhớ đến ḿnh. Món quà Tuấn beo tặng cho anh thật sự là một món quà "anh không hề nghĩ đến". Anh vô cùng ngạc nhiên khi người nằm trên giường của ḿnh là Ngọc Duy. Cô đang thở đều ḥa với cơn say nồng. Không biết Tuấn beo đă làm bằng cách nào mà đưa cô ấy đến đây. Cô có biết là ḿnh đang gặp nguy hiểm không? Không. Ngọc Duy không bao giờ biết được điều đó. Cái người mà gây nguy hiểm cho cô sẽ chính là anh. Văn vội lắc đầu, anh không thể làm chuyện đê hèn như vậy.

 

Anh chối bỏ ư nghĩ đen tối của ḿnh. Thầm trách Tuấn beo xử sự không đúng. Dự tính ra khỏi pḥng trông cho trời sáng để trả Ngọc Duy về nhà. Ánh mắt vô t́nh nh́n xuống bàn. Tờ giấy được dằn trên bàn bằng lọ thủy tinh. Văn bước một bước dài, tờ giấy đă nằm trong tay anh. Những hàng chữ nổi lên:

Xin anh đừng hiểu lầm tôi. Tôi làm vậy là có mục đích, cô gái này đă khiến cho anh rời khỏi chốn giang hồ nhưng lại không đem đến hạnh phúc cho anh.

Một tuần lễ để anh chứng tỏ bản lĩnh của một "Văn đầu sỏ" nếu anh muốn hạnh phúc nằm trong tay ḿnh.

Chúc anh thành công - TB.


Tờ giấy vỏn vẹn bao nhiêu đó thôi, nhưng lại chứa nhiều thành ư ẩn chứa của Tuấn beo. Văn đă hiểu được ư định của hắn, anh thầm cảm ơn "một tuần để chứng tỏ bản lĩnh của ḿnh" câu nói văng vẳng của Tuấn Beo sát bên tai Văn "ừ nhỉ. Sao ḿnh không thử? Biết đâu hạnh phúc sẽ nằm trong tay ḿnh th́ sao? Và lúc đó ḿnh sẽ biết được hạnh phúc là ǵ?" Văn nghĩ thế, anh đi xuống bếp. Mọi thứ đă được Tuấn Beo chuẩn bị sẵn. Toàn là đồ hộp dành cho một tuần lễ. Thầm khen hắn chu đáo, anh xuống nhà kho lấy ghế xếp đem vào pḥng ḿnh đặt sát góc pḥng nằm nghĩ ngợi.

Tiếng ú ớ mê sảng của Duy làm Văn sực tỉnh. Anh bật dậy đến bên cô lay vai lắc mạnh. Cái lắc mạnh của Văn làm Duy sực tỉnh. Cô ngơ ngác nh́n như người từ trên trời rơi xuống. Đôi mắt bần thần cô ngẩn ngơ nh́n Văn đến khi cái lắc mạnh của Văn cùng câu của hắn cô mới hoàn hồn:

-- Ngọc Duy, tỉnh lại đi.

-- Sao anh lại có mặt ở đây?

Câu hỏi của cô cùng cái vùng ḿnh khá mạnh của ḿnh làm Văn bật ngửa. Anh lồm cồm ngồi dậy nh́n vào đôi mắt đang gườm gườm nh́n ḿnh. Anh hỏi:

-- Cô đă tỉnh lại chưa?

Ngọc Duy không để ư đến câu hỏi của Văn. Giờ đây cô đang hốt hoảng trước sự có mặt của Văn ở bên ḿnh. Cô chưa nhận thức được đây không phải là pḥng của cô. Cô hỏi lại câu hỏi của ḿnh:

-- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Ngọc Duy căi lại:

-- Nhưng tôi hỏi anh trước.

Văn ph́ cười. Bướng... thế là cùng. Giờ th́ anh tin là Ngọc Duy đă tỉnh hẳn. Văn từ tốn:

-- Cô xem... đây có phải là pḥng của cô không?

-- Không lẽ là pḥng của anh!

Hỏi thế nhưng cô vẫn nh́n quanh. Ngọc Duy há hốc mồm khi tấm lịch đập vào mắt cô. Một cô gái thoát y đang nằm với tư thế hớ hênh. Cô đỏ bừng mặt không dám nh́n tiếp. Chỉ có như thế thôi cô biết đây không phải là pḥng ḿnh.

Thấy cử chỉ của Duy, Văn nhíu mày. Cô chỉ nh́n thẳng phía trước thôi rồi không nh́n tiếp. Bất giác anh hướng mắt nh́n về phía trước lập tức gương mặt anh cũng bừng đỏ. Hấp tấp đi lại tường anh gỡ ra cuốn nó lại một cách vụng về.

Văn không biết tại sao ḿnh lại như vậy. Ngày thường anh nh́n nó thấy hấp dẫn và quyến rũ, c̣n hôm nay... chậc... Tuấn Beo nó mà thấy anh như thế th́ chắc... cười ra tṛ lắm với câu dè bỉu "làm mất khí thế đàn ông quá anh Văn ơi".

Ngọc Duy ngập ngừng sau một hồi im lặng:

-- Đây... đây là pḥng của anh.

Đang nghiền ngẫm với những điều ḿnh nghĩ ra. Tiếng của Duy làm anh ngẩng đầu lên. Chưa kịp nói câu nào th́ tiếng hét lanh lảnh của Duy cất lên:

-- Vậy anh đă làm ǵ tôi rồi? Nói mau!

Giật ḿnh v́ tiếng hét của Duy. Anh giận run người sau câu nói của cô. Th́ ra... cô nghĩ anh tệ đến thế. Uổng công... anh... Văn tức ḿnh, anh đến ghế ngồi của ḿnh ngồi xuống ĺm lịm nh́n cô.

Ngọc Duy thấy hắn im lặng nh́n ḿnh. Cô tin điều ḿnh nghĩ là đúng. Cô nói trong tiếng nấc:

-- Híc... vậy là anh... híc...

Ngọc Duy nhảy xuống giường cô chạy đến Văn đấm lia lịa vào ngực anh khóc ̣a:

-- Đồ đầu sỏ... đồ dă man... đồ... đồ...

-- Nè, chửi đủ chưa vậy bà Tám.

Văn hất tay Duy ra lạnh lùng:

-- Cô nh́n lại ḿnh đi, có khác lạ ǵ không. Cô hỏi tôi làm ǵ... là làm ǵ nào?

Ngọc Duy ngắc ngứ. Cô nh́n xuống người ḿnh. Nguyên bộ đồng phục đi làm. Như vậy là... Duy thở phào nhẹ nhơm, cô bẽn lẽn nh́n hắn. Hắn đang nh́n lên trần nhà. Không biết hắn nh́n ǵ trên ấy. Sau khi cô cũng bắt chước hắn ngẩng lên nh́n. Tự hỏi ḿnh, cô đứng dậy bước nhè nhẹ trở về giường của ḿnh, cô bắt đầu óc ḿnh phải hoạt động chứ không hồ đồ như lúc năy nữa.
*
* *

Trong cơn mơ Ngọc Duy thấy ḿnh bị ai đó ẵm đi. Họ đem cô đến một ngôi nhà rất xa lạ. Nơi đó im ắng không hề có tiếng động. Cô nghe họ nói th́ thào điều ǵ đó. Cô im lặng giả vờ ngất đi như họ nghĩ. Họ đặt cô nằm lên giường. Lúc này cô thật sự hốt hoảng khi nghĩ đến ư đồ của hắn. Cô định mở mắt ra th́ có người cúi xuống chạm vào môi cô. Cô la ú ớ vùng vẫy khi hắn càng cúi xuống. Cái lắc vai khá mạnh làm Ngọc Duy mở mắt. Cô chưa kịp hoàn hồn bởi những điều ḿnh thấy th́ mọi việc diễn ra cách đây vài phút.

Như vậy là... Văn... không làm ǵ cô. Người đàn ông đó cũng có thân h́nh giống như Văn. Bởi thế cô mới kinh sợ khi nghĩ đến. C̣n việc tại sao cô lại ở pḥng Văn th́ Duy mù tịt. Hắn mắng cô xong rồi bỏ đi, cô cũng bỏ đi ngược chiều với hắn. Nơi cô đến là ở chỗ Thu Lan và Anh Thư chứ không ở nhà của Văn. Vậy th́... dường như là ban đêm. Ngọc Duy nhíu mày nh́n qua khe cửa. Một màu tối xẫm, cô đă qua đêm ở đây bỏ chị Hai ở nhà một ḿnh. Chị Thúy sẽ lo mất khi không biết được tin tức của cô. C̣n hai nhỏ bạn nữa, chúng nó chờ cô rút cả xương chắc. Ôi, sao mà... chậc... bực bội thế là cùng. Bao nhiêu dấu hỏi. Dấu hỏi to nhất là tại sao cô lại có mặt ở đây? Có lẽ... người ngồi đó sẽ giải đáp cho cô.

Ngọc Duy hướng mắt về phía Văn, hắn vẫn không thay đổi tư thế nh́n mông lung trên trần nhà, hắn không mỏi chắc. Ngọc Duy cố ư ho để gây sự chú ư cho hắn. Quả thật cô thấy hắn giật ḿnh ngoảnh mặt nh́n cô.

-- Tôi... tại sao tôi lại ở đây?

Văn bắt bẻ:

-- Cô hỏi ai vậy?

-- Ở đây chỉ có anh và tôi, không lẽ... c̣n người nào khác.

"Cũng không bỏ được tật căi bướng" Văn lắc đầu anh ngập ngừng:

-- Tôi... và cô... bị người ta bắt cóc.

-- Hả? - Cô há hốc mồm, sau đó lắp bắp:

-- Tôi... tôi bị bắt cóc? Sao lại bắt cóc tôi chứ? Tôi đâu có gây thù oán với ai. C̣n anh nữa. Anh là Văn đầu sỏ mà sao lại...

-- Đầu sỏ, đầu sỏ cái ǵ - Văn gầm gừ mỗi khi nghe Ngọc Duy nói đến tên anh. Cô nói tên anh với một chút quyền lực nào đó. Mà cô nào hiểu một chút ǵ về anh. Văn cảm thấy đau đau - Cô bị bắt cóc làm sao tôi biết được, sao lại hỏi tôi.

-- Anh nói tôi bị bắt cóc, anh cũng vậy. Vậy sao lại ở nhà anh. Anh giải thích đi, hay đây là âm mưu ǵ của anh.

Câu nói của Duy hoàn toàn làm Văn bị động. Anh chưa chuẩn bị trước hoàn cảnh tại sao lại có anh ở đây và ở tại ngôi nhà ḿnh. Anh cứ nghĩ về Duy đến lúc cô tỉnh dậy. Anh lại thấy ḿnh bị xúc phạm hơn về những suy nghĩ của Duy. Anh tự hỏi sao lại bất công đến thế. Những điều anh cố ǵn giữ lại không gây cho Duy một xúc động nào. Khi cô hỏi anh làm anh sực tỉnh và bật thốt những câu mà anh không ngờ nó gây khó khăn cho ḿnh. Anh c̣n đang ngắc ngứ th́ Ngọc Duy lên tiếng:

-- Anh đâu cần phải làm vậy anh Văn. Trước đây tôi có những câu nói không hay đối với anh không phải là không có nguyên nhân. Anh có nhớ lần đó tôi và anh đụng nhau ở quán cà phê không? Hôm đó tôi đang giữ bản hợp đồng của công ty để đem đến công ty bạn kư kết. Bỗng dưng nó biến mất khiến tôi lại gặp anh trên Đà Lạt đấy. Tôi lên Đà Lạt đàm phán với công ty bạn để kư bản hợp đồng mới. Nhưng với điều kiện nếu như bản hợp đồng cũ xuất hiện th́ tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Ngọc Duy nói đến đây ngừng lại nh́n Văn đang im lặng, h́nh như... là đang lắng nghe cô nói. Duy tiếp:

-- Anh biết đấy, thương trường cũng như chiến trường. Ai cũng có đối thủ của họ. Công ty tôi cũng vậy v́ hợp đồng bị đánh mất. Mà lại mất vào lúc tôi... và anh đụng nhau. Tôi... có quyền nghi ngờ anh. Không biết là... người như thế nào. Nhưng thấy... bộ vó anh trong mấy nhà hàng và các quán bar tôi phát khiếp. Tôi sợ anh... đâm ra tôi ghét anh. Và tin là điều ḿnh đoán là đúng. Nhưng không may như tôi nghĩ, anh không phải là loại người như vậy, biết đâu bản hợp đồng đó lại nằm trong một xó xỉnh nào đó mà không một ai đặt chân đến. Thái độ phản kháng của anh làm tôi thấy ḿnh hồ đồ quá. Điều đó tôi xin lỗi anh vậy. Tôi hiểu lầm anh thôi, cũng như mỗi lần chúng ta gặp nhau gây gỗ. Không lẽ những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh để bụng đến nỗi anh phải bắt cóc tôi bỏ hai người bạn ở quán cà phê cùng chị Hai đang ṃn mỏi chờ tin tôi. Anh thấy... ḿnh làm như thế có quá lắm không?

Năy giờ nghe Duy nói đại khái là giải thích cho hành động của ḿnh, sau đó là xin lỗi và cuối cùng... là cô trách anh với lư do anh bắt cóc cô. Cô trách anh... chỉ đúng có một phần mà thôi, là do đàn em của anh bắt chứ đâu phải anh. Có nên nói rơ với Duy không. Dù sao th́... nói thật cũng hay hơn, nhưng phải nên giấu... "nguyên nhân" cho việc bắt cóc này. Văn nghĩ thầm, anh hắng giọng:

-- Ừm... Tôi có bao giờ để bụng chuyện vặt vănh này. Tôi là Văn đầu sỏ mà. Văn đầu sỏ này không bao giờ nhỏ mọn như thế đâu. C̣n chuyện bắt cóc... thật t́nh là tôi không có bắt cóc cô mà do... do đàn em của tôi nó làm.

-- Th́ đàn em hay anh làm cũng thế thôi. Chung một guộc mà - Duy mai mỉa.

-- Cô đừng mỉa mai tôi. Thật ra sự việc này tôi không biết ǵ cả. Sau khi bỏ đi tôi bắt được điện thoại của thằng đàn em. Nó gọi tôi về nhà gấp. Vừa vào đến nhà th́ cổng bỗng dưng khóa ngoài. Tôi ngạc nhiên chạy đến bên cửa th́ cứng ngắc. Không thể nào thoát ra được, chán nản tôi về pḥng ḿnh cứ đinh ninh là tụi nó quậy tôi một bữa ra tṛ. Dè đâu vào đến pḥng th́... thấy cô nằm một đống ở giường của ḿnh.

Ngọc Duy ngạc nhiên nghe Văn kể. Y như là chuyện trinh thám vậy. Cô nửa tin nửa ngờ:

-- Anh nói thật?

-- Xía... không lẽ tôi nói xạo với cô. Có lợi ích ǵ ngoài những câu xấu xa mà người ta đă dành cho tôi.

Ngọc Duy đỏ mặt bởi câu trách khéo của Văn. Hắn... thật biết cách nói. Nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ căng thẳng cho sự việc qua.

-- Theo lời anh nói... th́ đàn em của anh làm như thế với mục đích ǵ?

Văn nhún vai vờ thở dài:

-- Làm sao tôi biết được. Ngay cả tôi mà nó c̣n gạt vào đây một cách dễ dàng. Bởi thế tôi mới nói "tôi và cô đều bị bắt cóc".

Ngọc Duy thở dài sau câu nói của Văn. Văn c̣n không hiểu được nguyên nhân huống hồ là... cô. Tại sao đàn em của Văn lại làm vậy? Với mục đích ǵ... chậc... có trời mới biết chúng nó muốn ǵ? Điều trước mắt là cô muốn thoát khỏi nơi đây. Chị Hai đang mong chờ cô từng giờ từng phút. Chợt ư nghĩ loé lên trong đầu cô, Ngọc Duy sáng mắt:

-- À, đúng rồi. Đây là nhà của anh, th́ anh phải có ch́a khóa chứ?

-- Rất tiếc... hôm nay tôi lại không mang theo ch́a khóa.

-- Vậy nhà anh có cửa sau chứ?

-- Lại càng không có. Ngay cả những bức tường bao quanh ngoài sân lại cắm đầy miểng chai.

"Cái ǵ cũng không" bực ḿnh Ngọc Duy hét lớn:

-- Sao mà anh kỹ quá dzậy? Kỹ đến nỗi bị người ta nhốt mà không có đường ra. Đúng là dở hơi.

"Không có dở hơi đâu cô nhỏ. Tự tôi không muốn ra mà thôi" Văn chỉ dám nghĩ thôi chứ đời nào anh dám nói ra.

-- Quên nữa, nhà anh có điện thoại mà.

Văn nói b́nh thản:

-- Tụi nó cắt điện thoại rồi.

Vẻ mặt Ngọc Duy x́u xuống. Cô như không c̣n sinh khí trên gương mặt của ḿnh. Vậy là... hết cách. Mọi cái mà cô nghĩ là ḿnh có thể thoát ra được đều bị bọn chúng phá hết. Bất chợt Duy nh́n sửng vào Văn. Anh không biểu lộ một chút cảm xúc nào, không tỏ vẻ hoang mang với những chuyện bất ngờ mà bọn đàn em gây cho anh, dửng dưng nh́n cô và trả lời những câu mà cô hỏi. Cô chợt nghi ngờ h́nh như... là... anh cũng dính vào sự việc này. Bắt câu nói của Văn cô ḍ xét:

-- Làm sao anh biết được?

-- Th́ đến bên điện thoại mới biết là nó đă bị cắt.

-- Vậy... anh đến chỗ đặt điện thoại vào lúc nào?

Không trả lời cô. Anh nh́n thẳng phía trước sau đó nhếch môi. Cử chỉ ấy làm Ngọc Duy ghét vô cùng.

-- Tôi cứ tưởng... là ḿnh đang bị hỏi cung vậy?

-- Nếu anh nghĩ như thế... th́ cứ cho là vậy đi.

-- Tôi làm cái ǵ mà phải để cho cô hỏi? Và cô là ǵ của tôi chứ?

--...

-- Cô nghĩ là... tôi... "đồng lơa" với bọn chúng à?

Thầm khen Văn nhạy bén nhưng Duy vẫn không vừa

-- Cái đó là do anh nói. Tôi không có nói à nha.

Hắn không nói nữa. Cả hai lại rơi vào im lặng. Giờ đây Ngọc Duy rất sợ sự im lặng đến lạnh lùng này. Cô ngồi ngọ ngoạy cho đến lúc dừng lại sau cái nh́n của hắn. Hắn nhướng mắt đứng dậy nói nhỏ đến nỗi cô nghe không trọn câu:

-- Đă khuya rồi. Cô c̣n phải ngủ nữa. Tôi về pḥng thôi. Chào cô.

Hắn nói xong bỏ đi, không quên khép cửa lại cho cô. Ngọc Duy nhún vai. Giờ này mà c̣n ngủ cái nỗi ǵ. Cô đă ngủ hết một giấc rồi đó ư? Ngọc Duy đứng dậy không quên liếc mắt nh́n cái ghế bố đang nằm khiêm tốn sát góc tường. Bên cạnh đó là cái gạt tàn đầy ắp thuốc. Có lẽ trong lúc cô ngủ hắn đă ngồi đây hút thuốc và một điều không tránh khỏi là hắn đă ngắm cô ngủ. Bất giác Ngọc Duy đỏ bừng đôi má khi biết được lần đầu tiên có người ngắm trộm cô ngủ. Nỗi thẹn thùng chưa kịp xuất hiện xen vào đó là nỗi bực bội dâng ngập trong ḷng. Đi đến cửa sổ. Nh́n qua khe cửa với những toan tính trong đầu là làm cách nào để rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Mặc cho làn gió ve vuốt gương mặt ḿnh. Ngọc Duy nhận thấy nỗi bực bội biến mất tự lúc nào. Và cô đứng yên đó đến trời hừng sáng.
 

*
* *

Ngọc Duy lững thững xuống nhà sau. Cô thấy Văn đang xào nấu ǵ đó. Mùi thơm bốc lên, hắn quay lại giật ḿnh sau đó buột miệng:

-- Chào.

-- Chào.

--...

-- Anh làm ǵ vậy?

-- Điểm tâm.

Ngọc Duy lập lại câu nói của Văn một cách kinh ngạc. Cô chưa kịp hiểu th́ hắn nhướng mày sau một hồi bày thức ăn lên bàn:

-- Sao? Ngạc nhiên à?

--...

-- Bộ bị bắt cóc là không được ăn hay sao? Nào, thưởng thức tài nghệ của tôi làm đi chứ?

Ngọc Duy gượng cười. Cô ngồi vào bàn. Đĩa ốp la và ly sữa trước mặt đập vào mắt cô làm bụng Duy sôi sục. Đă nguyên một đêm rồi c̣n ǵ. Cô chưa dùng ǵ cả ngoài việc thức nguyên đêm t́m cách trốn thoát. Ngọc Duy c̣n nghĩ ngợi th́ tiếng Văn cất lên:

-- C̣n chờ ǵ nữa?

Ngọc Duy nh́n thức ăn rồi đáp:

-- Ăn cái này kèm theo với bánh ḿ. Mà...

Văn vội ngắt lời cô:

-- Phải cô không vậy? Ḿnh đang bị nhốt đó.

-- Nhưng mà... ăn cái này... tôi lại không quen.

-- Sao lại không quen, rất là dễ ăn. Cô nh́n xem... chỉ một loáng là xong ngay.

Quả thật. Nh́n vào phần điểm tâm của Văn, Duy thấy hết trơn. Đến ly sữa cũng không c̣n. Duy nh́n vào phần điểm tâm của ḿnh ngao ngán. Cô không ăn được trứng không. Nó sền sệt làm sao ấy. Nhưng trứng lại được kèm chung với bánh ḿ th́ Duy không bao giờ từ chối, nghĩ ra... th́ cũng lạ thật.

Đói quá không biết làm sao. Ngọc Duy nh́n ly sữa của ḿnh. Cô uống ực một cái hết nguyên ly. Văn đă biến mất tự lúc nào. Cô yên tâm đặt ly trở xuống. Nh́n đĩa ốp la, Duy nhún vai tiếc rẻ. Quả thật, cô không thể ăn được nó. Vèo, trứng ốp la được nằm khiêm tốn trong sọt rác. Cô rửa ly dĩa của ḿnh úp vào sóng chén. Bắt đầu cho việc t́m ṭi.

Bắt đầu là tủ thức ăn. Ngọc Duy mở ra. Ô hô, nguyên cửa hàng đồ hộp thịt hộp được nằm trong tủ của nhà Văn. Mọi thứ được sắp ngay ngắn như là chuẩn bị sẵn cho người ở đây vậy. Đến bên tủ lạnh th́ cô mở to đôi mắt một mí của ḿnh. Nào là thịt heo, thịt ḅ, cá, rau sống, sa lách, và... v... v... nằm choáng cả cái tủ lạnh. Cô ngạc nhiên. Những thứ này c̣n tươi nguyên như là mới đi chợ về vậy. Cộng luôn tất cả các đồ hộp Ngọc Duy đoán chừng dành cho một người ở nguyên một tháng.

Ngọc Duy ngồi luôn xuống sàn gạch. Hai tay chống vào cằm nghĩ ngợi. Đàn em của Văn làm như vậy là ư ǵ. Bắt cóc cô tống tiền ư? Mà cô đâu có giàu để cho chúng tống tiền chứ? C̣n nhốt cả Văn nữa? Nhốt cả cô và hắn chung một nhà với mục đích ǵ? Đă thế lại mua sẵn thức ăn cất trong tủ. Như thế... là cô sẽ c̣n ở đây nhiều ngày nữa.

Trời hỡi, Ngọc Duy muốn bổ cái đầu của ḿnh ra làm đôi. Nghĩ cho nhiều mà không giải đáp được câu nào cả. Tức thật. Chợt ư nghĩ có liên quan đến Văn mà hôm qua cô đă nghĩ lại trở về trong cô. Hắn xem như... không có vẻ ǵ khổ sở cả. B́nh tĩnh làm điểm tâm và ăn uống một cách ngon lành. Không như cô nghĩ ngợi điên cả đầu. Dường như hắn biết trước những sự việc này sẽ xảy ra vậy.

Thôi đúng rồi! Duy vỗ tay vào đùi ḿnh như nghĩ ra được mọi việc. Chính là hắn chủ mưu không ai khác. Hắn bày cho bọn đàn em bắt cô rồi nhốt cả hắn. Chuẩn bị sẵn thức ăn cho cô và hắn ở chung. Chính hắn đă cắt điện thoại rồi làm như vô t́nh để quên ch́a khoá. Nhà hắn ở đây rồi để quên ch́a khóa ở đâu cơ chứ.

Đúng là xạo thật, vậy mà hôm qua cô đă ngu ngơ tin lời hắn. Bất chợt một câu hỏi xoáy vào đầu Duy mà từ đêm qua đến hôm nay cô tự hỏi, làm như vậy là nguyên nhân ǵ? Tống tiền ư? Không, hắn biết cô nghèo mà, từng đi bán hoa cho các nhà hàng. Số tiền cô kiếm được không bằng một góc cái làm ăn theo kiểu đại ca của hắn. Tống t́nh chăng? Cô đâu có t́nh cảm dạt dào nào đâu cho hắn tống t́nh. Hay là hắn yêu cô rồi bày tṛ này để lợi dụng. Không phải hôm qua cô đă từng nằm mơ thấy một người như hắn tiến lại gần cô sao? Nếu như hắn muốn cô th́... đă từ lâu rồi. Đâu có thái độ xa lạ, đâu có phản ứng mạnh mẽ mà đêm qua cô đă nghĩ như thế đối với hắn. Ôi, nhức đầu kinh khủng. Mọi cái dường như nằm sẵn trong nguyên nhân đó nhưng lại không nằm sẵn trong đó. Hay nói cách khác nghĩ nó là thật nhưng không phải là thật. Hay là trả thù? Chỉ có trả thù là nằm trong nguyên nhân bắt cô thôi. Cô đă gây cho hắn nhiều việc quá trời. Làm cho người yêu bỏ hắn, bộp tai hắn và gần đây là... đă xúc phạm hắn. Ai biết hắn tự ái cao dữ như vậy, hắn tự ái đến nỗi nhỏ mọn như thế, biết vậy cô không dám đụng hắn ngay từ đầu. Nhưng lỡ rồi biết làm sao đây. Hắn bắt cô về đây cho cô ăn uống no nê rồi sau đó... Hơ, mới nghĩ đến đó thôi mà Duy đă rùng ḿnh.

Giờ th́ hối hận th́ cũng đă muộn rồi. Không được, ư thức phản kháng được bùng lên trong Duy. Phải rời khỏi đây ngay. Ư nghĩ trốn thoát cứ lởn vởn trong đầu Duy khiến cô đứng dậy lên pḥng khách hồi nào không biết.

Hắn đang nhởn nhơ ngồi đọc báo. Hừ, hắn ra ngoài mua báo về xem mà không mua bánh ḿ cho cô ăn. Hơ, hắn mà mua bánh ḿ th́ lộ tẩy rồi, cáo già ghê. Duy hầm hầm ngồi xuống trừng mắt nh́n Văn.

Tội cho Văn, anh không biết được những suy nghĩ vô cùng bất lợi cho anh đang nằm trong đầu Duy. Anh giương cặp mắt mừng rỡ của ḿnh lên vui vẻ nói:

-- Cô dùng xong rồi à? Thức ăn tôi làm không tệ chứ?

Ngọc Duy không nói không rằng nh́n trừng trừng vào Văn. Anh nhột nhạt sau cái nh́n của cô.

-- Làm ǵ nh́n dữ thế? Mặt tôi dính lọ nghẹ à?

Cô buột miệng:

-- Sao anh không nói là mặt anh đẹp trai khiến tôi phải nh́n.

-- Ồ, may quá. Cô đă lên tiếng. Tôi tưởng thức ăn ḿnh làm, làm cô á khẩu luôn rồi chứ?

-- C̣n phải nói, giờ tôi phải ăn uống cẩn thận, nhỡ anh bỏ thuốc độc vô là chết tôi.

Văn chưa kịp hiểu câu nói của Duy th́ cô đă tiếp:

-- Tôi có chuyện muốn nói với anh.

-- Tôi cũng vậy.

-- Anh nói trước đi.

-- Sao cô không nói.

-- Tôi muốn anh nói trước.

-- Vậy cũng được - Anh thở ph́ dựa người vào nệm. Bướng không chịu được. Anh lắc đầu cười - Cũng không có ǵ. Sáng nay... tôi mới biết là... đàn em của ḿnh chu đáo thật.

Ngọc Duy rục rịch, hắn muốn ám chỉ ǵ đây sau câu nói của hắn. Cô nghe hắn cười lớn hơn trước rồi tiếp:

-- Hơ, tôi nghĩ là chúng ta sẽ... ở đây dài ngày nữa chứ không ở một bữa suông đâu.

-- Như vậy là...

-- Bọn chúng chứa thức ăn sẵn cho tôi và cô. Nó dành sẵn cho chúng ta có hơn nửa tháng đấy.

"Đúng là xạo sự" Ngọc Duy trề môi. Hắn nói dối như cuội, ngọt như đường phèn, "chúng ta"... có mà chết mất.
 

Nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài mặt Duy vờ như không biết ǵ trước sự sắp đặt khéo léo của hắn. Với vẻ thắc mắc cô vờ lắp bắp:

-- Chúng... chúng làm vậy là ư ǵ?

Thấy vẻ sợ hăi của Duy, anh trấn an cô bằng cái nhún vai:

-- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi tin là bọn chúng không làm hại chúng ta đâu.

-- Làm sao anh biết được? - Vụt hỏi rồi làm như vô t́nh cô nói ra - Tôi quên anh là đại ca của chúng. Khoẻ cho anh rồi. Ở đây nhà của ḿnh thích th́ đi không thích th́ ở, chứ ai như tôi không biết sắp tới ḿnh có gặp nguy hiểm ǵ không, chứ trước mắt là xa chị Hai, xa bạn bè, bỏ công việc nhớ chết được.

Liếc mắt nh́n Văn thấy hắn đăm đăm nh́n ḿnh cô ỡm ờ rồi vụt la lên:

-- Đây là nhà của anh phải không?

Hắn gật đầu:

-- Đúng rồi.

-- Vậy sao anh nói là để quên ch́a khóa? Ch́a khóa trong nhà anh mà anh nói là để quên đâu nữa. Thật sự là tôi không ngờ con người của anh, anh Văn à. Anh cần ǵ phải làm vậy. Muốn trả thù tôi th́ thiếu ǵ cách cần chi bày tṛ hạ tiện này chứ. Bắt tôi rồi vờ như ḿnh cũng bị bắt. Hay thật. Tṛ này anh qua mắt được ai chứ không qua mắt được tôi đâu, anh Văn ơi - Rồi trề môi dài thậm thượt Duy kéo dài giọng - Để quên ch́a khóa mà có báo mới đọc, bị đàn em bắt th́ cứ tỉnh như không, không chịu t́m nguyên nhân tại sao nó lại bắt ḿnh. Ung dung tự tại. Th́ ra... mấy chuyện này là do ḿnh làm chứ có thằng nào nhúng tay vào đâu.

Kết thúc câu nói của ḿnh, Duy không cần biết phản ứng của Văn như thế nào. Cô không thấy những vầng thái dương Văn giựt liên hồi. Bàn tay bấu chặt vào thành ghế như kềm nén nỗi giận của ḿnh. Rồi như chịu không nổi Văn dùng hết sức lực của ḿnh dồn vào cánh tay đấm xuống bàn trước mặt. Bàn kiếng nứt ra. Những mảnh vỡ vụn bắn tung toé, có miếng gần cắm phập vào mắt. Duy theo quán tính cô nghiêng người sang bên, miểng cắm phập vào ghế salon. Cúi xuống nh́n miếng miểng, Duy chưa kịp hiểu chuyện ǵ th́ cô nghe cái rầm. Hắn đang nổi điên quăng cái ghế nhỏ ra ngoài sân, gườm gườm nh́n cô đôi mắt như toé lửa, Duy giật ḿnh bởi đôi mắt ấy, nửa như trách móc nửa như đau hờn. Cô lấy hai tay chận ngực thở phào nhẹ nhơm. Khi hắn bỏ đi không nói một lời nào.

Không thở ra c̣n biết làm ǵ hơn. Cô tưởng ḿnh chết ngất bởi đôi mắt ấy rồi. Hắn ta sao vậy, bộ cô nói không đúng sao? Rơ ràng là hắn bày tṛ mà. Nh́n tấm kiếng giờ đây vỡ vụn ra thành trăm mảnh, Duy chặc lưỡi. Vậy là cô nói đúng rồi. Đúng quá hắn không biết làm sao hơn nên trút cơn giận của ḿnh vào tấm kiếng này. Tội cho mi ta chưa kịp ngắm nghía nguyên h́nh nguyên vẹn của mi, th́ phải xót xa cho thân mi như thế này.

Bỗng dưng ḍng chữ nằm nghiêng nghiêng trong báo làm Duy chú ư.

"Công ty Nguyên Thành đă khởi công xây dựng khu đất ở Thủ Đức thành nơi vui chơi cho trẻ em vào ngày... tháng... năm... Dự đoán sẽ hoàn thành vào ngày... tháng... năm... Mong rằng một lần nữa công ty Nguyên Thành thành công trong việc đem lại cho xă hội những "phép lạ" về tinh thần cho mọi người."

Ủa, bài báo này cô đă đọc rồi kia mà - Ngọc Duy nhíu mày - Cô đă đọc nó cách đây một tháng và công ty cô đă tổ chức tiệc ăn mừng. Hôm ấy thật là vui. Không lẽ sau buổi tiệc đó các kư giả lại đăng tin nữa. Thật là lăng phí! Nhưng... có khi nào tờ báo này cô đă đọc rồi không? Vội lật lại trang khác, Ngọc Duy mở to mắt số báo ra ngày tháng đều là số cũ. Như vậy tờ báo này là cũ. Có nghĩa là... hắn không ra ngoài như ḿnh nghĩ. Vậy là...

Ngọc Duy lắc đầu. Không lẽ ḿnh đoán sai, chẳng lẽ cái tính hồ đồ lại hại thân ḿnh nữa ư? Nhưng mà, có ai biết đâu tờ báo đă cũ rồi mà nó c̣n mới quá nh́n như là... "mới ra ḷ vậy", thế nhưng biết đâu đây vẫn là ư đồ của hắn, hắn không ra ngoài mua báo không có nghĩa là hắn không có ch́a khóa để ra ngoài. Đoán già đoán non Ngọc Duy cũng không biết ḿnh nghĩ cái nào là đúng. H́nh như... là hắn giận th́ phải. Mặc xác hắn. Khi h́nh ảnh Văn mới vừa thoáng trong đầu Duy th́ cô đă vội gạt đi. Hứ, cần ǵ nghĩ đến hắn. Nên thoát ra ngoài là hơn. Nghĩ thế, Ngọc Duy rón rén bước ra ngoài cùng với mục đích của ḿnh.

 
*
* *

 

Pages Previous  1  2  3  Next