Biển Biếc   Uyên Uyên Pages Previous  1  2  3   
Trong khi đó Nguyên đang chăm chú giải quyết các văn kiện từ các chi nhánh gởi vào, th́ tiếng nói trong máy bộ đàm được phát ra:

"Thưa giám đốc, có chị của Ngọc Duy cần t́m ông".

-- Chị của Ngọc Duy à? - Nguyên nhướng mắt - Có chuyện ǵ không?

Tiếng nói trong máy ngập ngừng:

-- Dạ... thưa... cô ấy nói là... t́m Duy.


-- Ủa - Nguyên ngạc nhiên, anh buông viết xuống, sau đó nói vọng vào:

-- Mời cô ấy vào đây.

Trong khi chờ đợi Nguyên tự hỏi. Tại sao chị của Duy lại t́m cô ta. Hôm nay cô ta nghỉ ngang xương anh c̣n chưa kịp hỏi tội, th́...

Cánh cửa xịch mở. Mùi nước hoa thoang thoảng làm Nguyên giật ḿnh nh́n lên... sững sờ, Nguyên lắp bắp:

-- Ngọc... Thúy.

Anh xô ghế đứng dậy phóng ra ngoài khi thấy Ngọc Thúy quay người định bỏ chạy. Anh bắt cô trong tay ḿnh giọng gấp rút:

-- Thúy, em đừng đi. Hăy cho anh giải thích.

Ngọc Thúy lạnh lùng:

-- Xin lỗi, giữa chúng ta không c̣n ǵ để nói. Xin anh hăy để cho tôi yên.

-- Em có yên ổn được hay không khi ánh mắt em nói lên tất cả.

Ngọc Thúy trừng mắt:

-- Nói lên tất cả? Tất cả những ǵ của quá khứ chúng ta hăy xếp lại. Đừng nhắc lại làm ǵ chỉ thêm nhục nhă mà thôi. Chào anh.

Ngọc Thúy hấp tấp bước ra ngoài, Nguyên không thể để mất cô thêm một lần nữa. Anh lao theo ôm cô trong ṿng tay cứng rắn:

-- Nếu như hôm nay chúng ta không nói chuyện rơ ràng th́ anh sẽ không để cho em đi đâu hết.

Giọng sắc lạnh của Nguyên và thái độ của hai người làm mọi người ở ngoài pḥng chú ư. Anh nh́n cô nói vào tai nàng:

-- Chắc là em không muốn cho họ biết chuyện của chúng ta.

Ngọc Thúy nh́n quanh. Thấy ai cũng nh́n ḿnh. Cô thở dài gật đầu nh́n sâu vào mắt Nguyên lạnh lùng:

-- Chỉ một chút thôi nhé.

Anh vội gật đầu khi biết ḿnh đánh trúng điểm yếu của người yêu. Đẩy cô vào pḥng ḿnh anh khóa trái cửa lại. Định bước tới, thấy vẻ lạnh lùng của cô, Nguyên chùn bước, không khí bao trùm hai người ngột ngạt lẫn khó chịu. Ngọc Thúy chờ Nguyên lên tiếng, đợi măi vẫn không thấy anh nói năng ǵ. Cô vội tiến về cửa pḥng.

-- Em nhắm ḿnh ra nổi không khi anh đă cố t́nh khóa nó.

-- Vậy anh muốn ǵ? - Thúy quay lại trừng mắt.

Nguyên mềm mỏng:

-- Em không thể nói chuyện nhẹ nhàng với anh sao?

Ngọc Thúy giận dữ:

-- Làm sao tôi có thể nói chuyện nhẹ nhàng với anh được. Con người tôi nhơ bẩn rồi không đủ tư cách để nói chuyện với anh đâu.

Nguyên kêu lên thống khổ:

-- Ngọc Thúy.

Như không đè nén nỗi xúc động của ḿnh nữa rồi. Cô bật khóc tức tưởi nói:

-- Đă ba năm tôi chôn tuổi xuân của ḿnh trong quá khứ. Một Ngọc Thúy cao sang ngày nào không c̣n nữa. Có c̣n chăng là một Ngọc Thúy với tâm hồn đầy vết sẹo. Tại ai chứ? Tôi đă cố quên h́nh ảnh gớm ghiếc năm nào nhưng vẫn không sao quên được. Tại sao vậy chứ? Anh nói đi Nguyên. Tại sao?

Cô ôm mặt khóc với nỗi đau của ḿnh. Chưa bao giờ Nguyên thấy cô kích động đến thế. Xưa nay cô luôn dịu dàng e ấp bên anh. Ngay cả ngày "định mệnh" ấy cô chỉ biết ôm lấy mặt khóc chứ không nói lời nào. Có lẽ suốt bao năm im lặng được dịp nói ra nên Ngọc Thúy đă tuôn ra những ǵ đè nén. Nguyên hiểu được tâm trạng của cô mà không biết nói ǵ. Bao lâu nay anh hối hận ray rứt nhưng vẫn không t́m cô. T́m cô để nói ǵ đây? Hay vô t́nh nhắc lại nỗi đau của nàng thế mà hành động lúc năy lại mâu thuẫn với suy nghĩ của ḿnh. Buộc cô đối diện với ḿnh, với nỗi đau năm nào. Nhưng anh lại không biết nói ǵ chỉ đứng nh́n cô khóc tức tưởi. Bất giác Nguyên bật thốt:

-- Anh xin lỗi.

Ngọc Thúy ngẩng lên. Đôi mắt đă ráo hoảnh không c̣n những ḍng lệ ngấn mi. Gương mặt bừng đỏ sau khi khóc. Giọng xa vắng:

-- Anh có lỗi đâu để mà xin. Người có lỗi chính là ba anh. Ông ấy đă phá hại đời tôi. Phá đi cái hạnh phúc mà người con gái nào cũng ước muốn. T́nh yêu và sự nghiệp. Ông ta đă biến một người có tất cả như tôi thành một người không c̣n ǵ cả. Mất t́nh yêu lẫn sự nghiệp. Ông ấy đă khiến tôi đau đớn nhưng không đau bằng những lời nhục mạ của anh. Anh đă mở giùm tôi đôi mắt để thấy được thế nào là t́nh yêu.

Nguyên quị xuống, anh không c̣n lời nào để bào chữa lỗi lầm của ḿnh. Giọng nói ấy lại vang lên như từng mũi dao đâm xuyên vào tim anh đau buốt:

-- T́nh yêu là ǵ nhỉ? Là vị tha, là rộng lượng, là hiểu nhau, là xây đắp cho nhau những điều tốt đẹp nhất. Bên tai tôi luôn luôn được ấp ủ bằng những lời yêu thương mà anh đă từng nói. Thế rồi mọi cái như sụp đổ dưới chân tôi. Tại sao vậy Nguyên. Tại sao anh lại nỡ đối xử với tôi bằng những lời lẽ dành cho một con điếm?

Nguyên kêu lên thống khổ:

-- Ngọc Thúy, xin em đừng nói nữa. Như thế là đủ lắm rồi.

Không nghe lời nói của Nguyên, cô miên man nói, nói như chưa từng được nói.

-- Bao nhiêu mới gọi là đủ đây Nguyên? Lời nói của tôi có bằng lời nói của anh ngày hôm ấy? Nỗi đau thể xác mà ba anh đă gây cho tôi? Tôi mừng rỡ lao vào ṿng tay anh mong được chở che, được nghe những lời an ủi. Nhưng không, mọi cái đều ngược lại, anh tàn nhẫn hất tôi ra và ném vào mặt tôi những lời lẽ cay độc. Tôi đau, tôi khóc không v́ chữ trinh ḿnh bị cướp mất mà tôi khóc tôi đau v́ anh, anh biết không?

Ngọc Thúy hét lớn, cô như thấy ḿnh của ngày hôm ấy, tóc tai rũ rượi, thân xác bần thần. Cô ôm mặt vùng vẫy khóc thét lên. Nguyên tỉnh người, anh lao đến ôm cô, Thúy càng giẫy giụa th́ Nguyên càng xiết mạnh. Cô quá kích động tốt nhất là anh giữ chặt lấy cô.

Một lát sau Ngọc Thúy dần dần tỉnh lại, việc đầu tiên là cô thấy ḿnh bị xiết chặt. Mở bừng mắt ra cô thấy Nguyên gục đầu trên vai ḿnh. Cô chợt nhớ ḿnh đến đây không phải là chuyện của ḿnh. Mà là chuyện của Ngọc Duy, em gái cô. Không hiểu sao, nguyên một đêm không thấy Duy về nhà. Cô chỉ nhận được cú điện thoại là lạ nói rằng "đừng t́m em cô, cô ta sẽ về đây sau mấy ngày. Mong là... chỉ ḿnh cô biết". Gọn lỏn có bao nhiêu đó thôi mà Thúy linh tính có điều ǵ xảy ra đối với em cô. Không ngủ được Thúy đợi đến sáng muốn vào công ty của em ḿnh hỏi cho ra lẽ.

Hất đầu Nguyên ra Thúy lạnh lùng:

-- Tôi đến đây không phải để nói chuyện xa xưa. Anh là giám đốc của Ngọc Duy?

Bất măn v́ thái độ của cô. Nhưng buộc cô hay ḿnh đối diện với quá khứ th́... không thể, miễn cưỡng Nguyên gật đầu.

-- Vậy Ngọc Duy đâu?

Ngạc nhiên, Nguyên lập lại:

-- Ngọc Duy ư?

-- Phải, không biết con bé ở đâu mà đêm qua không về nhà làm tôi lo quá.

-- Ngọc Duy là em của em ư? Sao anh không biết điều đó. Em đă từng nói...

Thúy vội ngắt lời Nguyên:

-- Cô bé không phải là em tôi. Chúng tôi kết nghĩa với nhau sau ngày nhục nhă đó. Chính cô bé đă cứu thoát khỏi sự trầm uất mà cha con anh đă gây cho tôi.

-- Ngọc Thúy - Nguyên đau khổ gọi tên cô.

Thấy ḿnh hơi đi xa vấn đề, Ngọc Thúy ngừng lại. Thấy vẻ đau khổ hiện lên trong mắt Nguyên cô cảm thấy ḿnh bất nhẫn. Dù sao cô và anh cũng có một thời yêu nhau. Kỷ niệm đẹp đó vẫn nằm trong trái tim cô nhưng một góc sâu nào đó vẫn c̣n giữ lại những lời nói ngày nào anh đă thẳng tay ném vào mặt cô như vứt đi một thứ đồ bỏ ra đường.

-- Anh đă báo với tôi là Ngọc Duy sẽ về đây sau mấy ngày. Anh bắt cô bé đi đâu vậy?

Nguyên chưng hửng:

-- Anh có nói với em như vậy sao? Sao anh không nhớ ḱa?

-- Ngoài anh ra th́ chị em tôi có biết ai đâu?

"Có em không biết ai th́ có. C̣n cô ta th́..." Nguyên chỉ dám nói trong bụng chứ không nói ra. Anh nhíu mày nhớ lại sự việc hôm qua:

-- Thật sự là anh không biết ǵ hết. Tan sở anh về đến nhà gặp Văn. Hai anh em nói chuyện một lúc th́ rủ nhau đi nhậu. Anh c̣n nhớ Văn nghe đi nghe điện thoại về, nó uống say khướt nói nhảm ǵ đó. Anh đ̣i đưa chú ấy về th́ Văn nói anh về trước đi sau đó tự ḿnh nó về. Thế thôi, anh về lăn đùng ra mà ngủ không biết ǵ cả.

Nguyên tự nhiên nói, anh như quên đi anh và cô đang giận nhau. Vẫn với giọng nói ngọt ngào làm cô rung động. Nhưng chuyện trước mắt bắt cô không được nghĩ về ḿnh mà trước hết phải biết Duy đang ở đâu mới được. Nghe nhắc đến Văn làm cô nhíu mày.

-- Văn ư?

-- Phải? Anh đă gặp chú ấy sau ba năm cách biệt. Cũng như hôm nay anh đă gặp lại em sau ba năm.

Như không nghe lời nói của Nguyên cô lẩm bẩm:

-- Có khi nào là Văn không? Duy đă từng kể cô bé và hắn ta xích mích nhau. Biết đâu hắn nổi điên lên bắt Duy.

Đă từng nghe Nguyên kể về huyền thoại của Văn. Cô đă rợn óc. Giờ nghĩ đến chuyện này Ngọc Thúy thấy lạnh toát cả người. Cô nh́n Nguyên:

-- Vậy là... hôm qua anh không nói ǵ với tôi hết phải không?

-- Không, anh đâu có biết nhà Duy hay số điện thoại của cô bé.

-- Vậy mỗi khi anh muốn liên lạc với Duy th́ sao?

-- Anh chỉ đợi cô bé đến công ty rồi nhắn thôi, khi về nhà th́ anh không muốn biết ǵ cả. Chỉ lo nhớ đến em thôi.

Ngọc Thúy rung động. Cô lại sa vào bẫy của anh nữa rồi. Tránh nh́n Nguyên cô nói một ḿnh:

-- Chắc là hắn rồi. Không ai khác.

-- Em nói hắn nào vậy?

Liếc Nguyên một cái. Thúy gằn giọng:

-- Là Văn. Ngọc Duy bị mất tích là do Văn em của anh đấy.

-- Sao lại là Văn - Nguyên thất kinh - Ngọc Duy đâu có quen biết chú ấy.

-- Sao anh biết Ngọc Duy không quen. Họ là ḱnh địch với nhau đó.

"Ḱnh với nhau ư?" - Nguyên chợt nhớ, hôm qua Văn có hỏi anh về Ngọc Duy và nói là hai người có xích mích với nhau. Nhưng trong giọng nói của Văn không có sự ghét bỏ hay hận thù ǵ về Ngọc Duy. Thế nhưng... Ngọc Thúy lại nói Văn đă bắt cóc Duy. Chắc không như cô nghĩ đi.

Nguyên lắc đầu như không đồng t́nh với Thúy. Anh luôn là vậy. Mỗi khi không đồng ư một điều ǵ, Nguyên thường hay lắc đầu. Cử chỉ này khiến Ngọc Thúy không bao giờ quên được.

-- Văn không làm vậy đâu. Anh biết con người của chú ấy mà.

-- Tôi không biết Văn như thế nào đối với anh. Tôi biết rằng Văn là người của giang hồ. Chú ấy sẽ không tha cho Ngọc Duy đâu.

-- Sao em biết là chú ấy bắt cóc Ngọc Duy - Nguyên xẵng giọng - Đêm qua anh luôn ở bên chú ấy đến lúc say mèm làm sao một người say bắt được một người tỉnh. Mà Ngọc Duy cũng không vừa ǵ?

-- Anh nói vậy là ư ǵ? Ai bảo đảm được người say không biết tỉnh. Huống chi anh đă nói là anh về trước chú ấy tự về sau. Một người say mà tự ṃ về nhà th́... thật là chuyện lạ.

-- Em... - Nguyên bàng hoàng.

Anh nh́n sững Ngọc Thúy. Cô không c̣n là Thúy của ngày xưa nữa. Ngọc Thúy của ngày hôm nay với giọng nói sắc lạnh đa nghi làm Nguyên sững sờ. Câu nói của cô cũng có phần nào đúng. Nhưng Nguyên tin Văn không bao giờ làm vậy. Dù có mười năm hay hai mươi năm anh vẫn nhớ được tính Văn. "Một người chính nhân quân tử sẽ không bao giờ làm chuyện đồi bại. Huống chi tôi muốn ḿnh là một thánh nhân" Văn đă nói trong cơn say như thế. Khi người say th́ họ luôn nói ra những lời rất thật của ḷng ḿnh. Anh tin Văn không dính vào sự việc này.

Nguyên rắn giọng:

-- Đó là do em nói. C̣n anh, anh sẽ chứng minh cho em biết Văn là người không như em nghĩ.

 

Thúy nhún vai:

-- Anh chứng minh hay không chứng minh điều đó là tùy anh. C̣n đối với tôi đă có sẵn lời giải đáp rồi. Cha con anh đều vô lương tâm và hồ đồ như nhau.

Nguyên thở dài, anh quá mệt mỏi với những câu nói của Thúy. Anh nói nhỏ:

-- Em nghĩ... gia đ́nh anh đều là người như vậy sao?

-- Nghĩ... th́ đâu bằng thấy, anh Nguyên! - Ngọc Thúy mai mỉa - Tôi đă thấy đă nghe anh và ba anh hại tôi như thế nào rồi. Tôi không muốn Ngọc Duy lâm vào hoàn cảnh như tôi, anh biết không?

Nguyên nhún vai bất lực:

-- Chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa. Tốt nhất là đi t́m Ngọc Duy, mong là em không từ chối sự giúp đỡ của anh.

Nghe Nguyên mở lời Ngọc Thúy mừng thầm trong bụng. Anh nói đúng, chuyện của hai người nên gát lại, tốt nhất là t́m Ngọc Duy rồi sau đó... th́ tính. Có được sự giúp đỡ của Nguyên th́ cũng đỡ cho cô phần nào.

-- Tốt thôi. Anh giúp tôi t́m Ngọc Duy và cũng nên chứng minh Văn không như tôi nghĩ.

Nguyên cười buồn sau câu nói của cô. Anh đang toan tính cho cuộc gặp mặt ba anh tại nhà ông.
*
* *

Ngọc Duy ngồi bệch xuống thềm nhà. Dựa lưng vào tường cô thở ra mệt mỏi. Hết cách rồi. Cô đă t́m đến sân cũng không có một lối nào để thoát ra được. Nhớ đến mấy miểng chai nhọn hoắt nằm lổm chổm trên thành tường mà Duy phát ngán. Con mèo c̣n nhảy qua không được huống chi là cô. Đă thế, quanh sân cũng không trồng một cây nào cả. Trống hoác. Cả sân nóng lên dưới ánh nắng hắt xuống. Nghĩ cũng lạ, ông trời cũng bất b́nh thường như con người vậy. Khi th́ mưa rả rích liên hồi không chịu dứt, khi th́ nắng gay gắt như muốn thiêu đốt người ta vậy. Liếc nh́n xuống đồng hồ, gần một giờ trưa rồi, Ngọc Duy ngán ngẩm khi bụng cô sôi lên ùng ục. Từ sáng giờ cô có ăn uống ǵ đâu ngoài ly sữa. Mắt th́ cứ muốn nhíu lại Ngọc Duy thừa biết là cơn buồn ngủ của cô đă đến cữ rồi, vừa đói vừa buồn ngủ cô mệt lă. Thèm có được tô phở nghi ngút khói xong kế đến là cái giường nằm ngă lưng. Ước muốn vậy đó mà cô có được đâu. Thức ăn th́ ê hề nhưng Duy không dám... mó vào.

Duy thấy oải quá. Hắn ta ác thật. Bỏ đói cô một buổi nằm nhởn nhơ trong pḥng với nhiều giấc mộng. C̣n cô ngồi ngoài đây không gối không chăn buồn muốn... ngủ đi được. Không được, ḿnh phải kêu hắn ra ngoài cho ḿnh ngủ mới được. Dù đó là pḥng của hắn đi nữa th́ cô cũng đă chiếm trước hắn rồi. Không phải sao, hôm qua cô đă ở nguyên đêm đó ư?

Bật dậy như ḷ xo, Ngọc Duy xăm xăm đi vào. Tiến đến giữa pḥng cô khựng lại, từng miểng kiếng nằm rơi răi giữa nhà, làm cô nhớ lại buổi nói chuyện giữa cô và hắn. Hắn đă giận cô v́ những lời nói của ḿnh. Bằng cách là không thèm ra ngoài cũng không làm đồ ăn cho cô và hắn. Mặc xác hắn, ḿnh đói th́ hắn cũng đói. Nhưng mà... hắn là con trai có lẽ chịu đói giỏi hơn ḿnh. C̣n ḿnh th́ chịu không nổi nữa rồi. Hắn lại có lợi thế hơn ḿnh là có được cái giường nệm êm ái. C̣n ḿnh ngoài cái sàn nhà đầy miểng th́ ḿnh không có chỗ nằm nào cả. Nghĩ tới nghĩ lui Ngọc Duy thấy ḿnh đều thua hắn. Cẩn thận tránh từng miếng miểng cô nhảy lên ghế sa lông ngồi vào... nghĩ tiếp. Cha, cũng êm thật hay là ḿnh ngủ ở đây cho rồi luôn đi. Nghĩ thế Duy nghẻo đầu sang bên th́... hốt hoảng, miếng miểng cắm phập vào thành ghế xém chút là đâm vào đầu Duy rồi. Cũng may mà cô thấy nó. Không được rồi ḿnh phải vô giành lại cái pḥng thôi.

Cũng cẩn thận bước từng bước tránh những miếng miểng đâm vào chân, cô tiến lại cửa pḥng đang đóng chặt. Vừa giơ tay lên cửa pḥng định gơ Duy bỗng chùng lại. Ḿnh gọi hắn với mục đích ǵ đây? Trong khi hắn đang giận ḿnh. Hay là gọi hắn ra kêu hắn trả lại pḥng cho ḿnh? Cũng không được, hắn sẽ nói "đây là pḥng của tôi mà", sao ḿnh không nói lại là "hôm qua tôi đă dành trước!" Không xong rồi hắn sẽ trả lời lại "cô này lạ, hôm qua tôi lịch sự nhường cho cô nghỉ một đêm th́ hôm nay cô phải trả lại cho tôi chứ!".

Ngọc Duy thấy mọi suy nghĩ của ḿnh đều bị đánh đổ. Quay một trăm tám mươi độ bước đều bước. Được hai bước Duy ngừng lại dựa vào tường liếc mắt nh́n qua cánh cửa bên cạnh, làm sao đây, làm sao ḿnh có được cái giường nằm thoải mái mà không mang tiếng là giành với người ta. Đầu óc muốn nổ tung lên mà không có giải pháp nào tốt nhất. Từng giọt mồ hôi nhể nhại tuôn ra dưới sức nóng và sức ép của mặt tường. Bất giác Ngọc Duy nh́n xuống bộ đồ của ḿnh một ư nghĩ chợt loé lên.

Đứng thẳng người lên bước hai bước đến trước cửa pḥng. Chỉnh trang lại y phục như lần đầu đi xin việc làm vậy. Hồi hộp, phập phồng cô đưa tay lên gơ nhè nhẹ.

Cánh cửa được mở ra cùng với giọng nói lạnh lùng:

-- Có chuyện ǵ không?

Cô ấp úng:

-- Ơ... không có chuyện ǵ cả.

-- Vậy cũng gơ. Phiền quá.

Tiếng nói vừa dứt th́ cánh cửa cũng đóng sập lại. Cái đóng cửa khá mạnh của Văn làm Duy sực tỉnh. Cô lắc lắc đầu cho tỉnh lại. Trời hỡi, hồi năy cô thấy ǵ và làm ǵ nhỉ? Gương mặt cau có đăm đăm nh́n cô không làm cô mất b́nh tĩnh bằng... bằng cái quần "ś" của hắn mang độc trên người. C̣n những chỗ khác th́ quá ư... là mát mẻ. Ngọc Duy đỏ bừng mặt thầm mắng ḿnh vô duyên quá trời, khi không lại nghĩ bậy bạ.

Sửa lại tư thế của ḿnh, lấy lại phong độ như ban đầu cô vừa giơ tay định gơ lần nữa - khi chắc chắn rằng hắn đă mặc đồ vào - th́ cánh cửa tự động mở ra.

Hắn trở ra với cái quần dài mặc trên người. Tự nhiên Duy nghĩ như thế và hắn hiện ra không khác suy nghĩ của cô. Nh́n sững hắn Duy quên đi tư thế của ḿnh đang đứng gơ cửa. Thấy cái nhướng mắt của hắn, Duy giật ḿnh. Nh́n lại ḿnh cô vội đứng thẳng người cười điệu đàng.

-- Anh... ra ngoài.

-- Có chuyện ǵ không?

-- À... ừm... - Ngọc Duy hắng giọng - Anh nói là tôi và anh bị đàn em của anh bắt...

Văn vội cướp lời:

-- Chớ không phải cô đă nói là tôi bắt cô và tự nhốt ḿnh để bày tṛ?

-- Ư tôi không phải vậy. - Ngọc Duy vội vàng thanh minh - Là do tôi sơ ư, ai biểu anh... không giải thích làm chi. Mà anh đă cho tôi ăn miểng rồi c̣n ǵ!

-- Cô...

-- Tôi gặp anh không phải để gây chuyện. Tôi muốn hỏi anh là... đàn em của anh có dành cho tôi mấy bộ đồ không?

-- Đồ ǵ chứ? - Văn ngơ ngác.

-- Th́... mấy bộ đồ để mặc đó. Tôi không có đồ để thay, anh hiểu chưa?

Văn ngớ người. Chuyện này th́... anh không hề nghĩ đến. Không lẽ tụi nó sơ ư quên đi cái khâu này. Hay là nó cố t́nh không để đồ cho Duy thay. Nghĩ ngợi nhưng trước tiên anh phải giải quyết, với đôi mắt đang mở to chờ đợi.

Anh lúng túng:

-- Cái này... th́... tôi không biết rồi.

-- Anh không nhắn đàn em của anh mang đồ cho tôi sao? - Duy mắc mỏ.

Lập tức Văn sừng sộ:

-- Cô nói vậy là sao chứ?

-- Là sao? Hiện giờ tôi không có đồ mặc đây này - Ngọc Duy cũng không vừa, cô nóng nảy nói lại.

Văn x́u xuống trước vẻ nóng nảy của Duy. Không hiểu sao lúc nào anh cũng phải thua cô mới được. Văn ngập ngừng.

-- Hay là... cô mặc đỡ đồ của tôi đi. Cũng sạch lắm. Tôi đă không mặc chúng hơn một tháng nay rồi.

-- Cái ǵ? Mặc đồ của anh hả? - Ngọc Duy la như nhà cháy, cô nhảy nhổm lên - Đồ của anh hôi như cú bắt tôi mặc vào ! Cho cũng không thèm nữa. Xía...

-- Xía... sao cô biết đồ "tui" hôi? - Văn quê quê bởi câu nói của Duy anh gằn giọng - Không mặc th́ thôi, làm ǵ la thấy ghê dzậy?

Anh nói dứt câu đóng sập cửa lại. Cánh cửa đóng "rầm" cho biết sự giận dữ của chủ nhân nó đến mức nào. Ngọc Duy giật ḿnh sau tiếng động ghê rợn đó. Ngọc Duy miệng lầm bầm chửi vào cánh cửa, tay giơ lên gơ gơ như thể Văn đang đứng trước mặt cho cô gơ đầu vậy - Đồ lăng xẹt, tự nhiên cái đóng cửa à, làm như là ḿnh giành pḥng của hắn ta vậy. À, mà h́nh như là... ư đồ của ḿnh là vậy mà.

Ngọc Duy lấy tay gơ vào đầu ḿnh rủa "ngu hết biết". Đă nhẹ nhàng, dịu dàng nói chuyện với hắn rồi th́ chịu đựng thêm chút xíu x́u xiu nữa là xong chuyện rồi. Ḿnh sẽ ngon lành vào pḥng hắn mà hắn sẽ không nói được câu nào. Chỉ tại mấy bộ đồ của hắn thôi. Ai biểu, hắn nói cho ḿnh mượn mà bảo là cả tháng chưa giặt lần nào, làm ḿnh phải la lên hôi như cú chứ c̣n ǵ, làm ǵ mà giận dễ sợ. Xía, hách hở? Ỷ ở đây là pḥng của ḿnh rồi làm phách hở? Đây sẽ phá đó tới cùng luôn, cho biết thế nào là lễ độ.

Ngọc Duy hí hửng trở về giang sơn của ḿnh với đầy miểng vụn văi. Cơn buồn ngủ đă biến mất tự lúc nào. Có lẽ quá cữ rồi thành ra... hết buồn ngủ. Cô nghĩ vậy sau khi yên vị trong cái ghế salon của ḿnh.

Bị nhốt trong căn nhà này giờ chỉ có quậy là tốt nhất. Đă lâu rồi ḿnh không phá người ta. Giờ th́ phá cho nó đă miệng rồi tính sao th́ tính. Nghĩ thế, cô nhẩm tính trong đầu ḿnh, thế nào hắn cũng ra khỏi pḥng để... kiếm ăn. Mà cô th́ bụng nó cứ sôi lên như muốn bốc hơi. Ḿnh phải đày hắn nấu đồ ăn cho ḿnh ăn mới được. Bổn cô nương này không bao giờ xuống bếp khi bụng đói. H́... h́... Ngọc Duy cười khi tưởng tượng ra gương mặt nhăn nhó của hắn v́ đạp miểng! Bắt đầu, một, hai, ba... Ngọc Duy hét lớn lên. Tiếng hét của cô như xé tan đi cái tĩnh mịch của buổi trưa hè. Tiếng hét vọng vào tai Văn làm anh giật ḿnh hốt hoảng xô cửa chạy ra ngoài xem có chuyện ǵ. Bỗng anh sựng lại, cảm thấy đau buốt ngay gót chân, Văn bậm môi nh́n bàn chân của ḿnh, máu nhỏ ra từng giọt từng giọt ngay từ miểng đâm vào. Dựa vào tường, trán anh nhăn lại, bậm môi lấy tay ḿnh bứt miểng ra. Chưa kịp thở Văn đă nghe tiếng cười gịn tan ngoài pḥng khách. Ngọc Duy đang giương mắt nh́n anh và cố t́nh mở rộng đôi môi cho rộng ra hết cỡ.

Văn căm hờn nh́n Duy. Cô thật ác khi bày tṛ này đối với anh. Ở ngoài đây cả buổi mà Duy cũng không dọn sạch những thứ này. Cố t́nh hét lên để anh lo lắng chạy ra ngoài xem cô có chuyện ǵ không? Mọi thứ đều ngược lại với sự lo lắng của anh.

Cô không bị ǵ như anh tưởng. Nh́n lại ḿnh máu tuôn ra đọng lại thành vũng. Văn xót xa cho sự sắp đặt của Tuấn Beo. Có lẽ phải trả cô về với thế giới của cô. Anh vẫn là anh với t́nh yêu đơn phương vô vọng.

Lầm lũi quay người lại anh t́m bông băng cho ḿnh th́ tiếng hét của Ngọc Duy lại lần nữa kêu lên:

-- Ái, đau quá... hu... hu... máu ra nhiều quá đi... hu... hu...

Sao Duy tàn nhẫn quá? Trêu tức anh trên nỗi đau của ḿnh? Văn thấy cay đắng thầm nghĩ. Anh lấy chai oxi già và bông băng khập khễnh đi về pḥng. Tiếng khóc bên ngoài vẫn vọng vào tai anh. Văn chợt hỏi: "Sao Duy khóc tài t́nh quá, tiếng khóc của cô làm buốt tim anh. Khép cửa lại Văn ngần ngừ. H́nh như... Ngọc Duy kêu anh th́ phải. - Anh Văn ơi - Tiếng gọi nghe đau đớn lắm. Biết đâu cô nàng gặp chuyện thật th́ sao? Nghĩ đến đây quên cả đau Văn xộc ra ngoài. Quả như anh nghĩ. Ngọc Duy đang đầm đ́a nước mắt. Cạnh bên là cái chân với cái miểng nhọn hoắt dài ngoằng. Máu tuôn ra xối xả. Văn chóng cả mặt, quên đi cái chân của ḿnh đang rỉ máu, xộc đôi giày nhỏ tí của Duy vào anh ngồi xổm xuống. Cầm bàn chân của Duy anh gấp rút:

-- Cô ráng nha. Tôi bứt cái miểng ra là sẽ xong ngay.

Ngọc Duy khóc bù lu bù loa:

-- Không được, anh mà rứt ra th́ chết tôi mất.

-- Nhưng mà nếu không lấy ra th́ cô càng chết sớm!

-- Nhưng... tôi...

-- Không có nhưng nhị ǵ ở đây hết!

Văn cương quyết ngăn lời cô. Bậm môi lại anh dùng hết sức lực lấy cái miểng ra. Ngọc Duy kêu thét lên rồi xỉu lúc nào không biết. Văn lắc đầu, miểng đâm sâu vào chân hơn cả một phân tay. Hèn chi cô nàng không ngất sao được! Làm vài thao tác của các y tá dành cho bệnh nhân anh rửa vết thương cho Duy. Rồi nhẹ nhàng bồng cô vào pḥng ḿnh. Đặt cô nằm xuống.

Nh́n cô với đôi mắt thương yêu, cô gây cho anh không biết bao nhiêu chuyện mà anh vẫn không dứt được cô. Chắc anh mắc nợ cô kiếp trước th́ phải nên kiếp này anh phải trả, không phải sao? Bao cô gái không yêu lại đi yêu cô với đôi mắt một mí, miệng lưỡi th́ chua như dấm nữa chứ? Ngao ngán bước ra ngoài. Giờ th́ anh thấy đau rát ngay chân. Máu đă hết tuôn ra mà đọng khô lại loang lổ. Hừ, anh lo cho cô vậy đó, mà cô vẫn nghi ngờ anh. Không biết bao giờ anh mới chấm dứt được t́nh yêu vô vọng của ḿnh.
*
* *

Cô mở bừng mắt v́ tiếng đập cửa bên ngoài, uể oải ngồi dậy cô tḥ chân bước xuống giường th́... nghe đau buốt. Sực nhớ ḿnh đang bị thương cô ḷ c̣ ra ngoài vặn chốt. Văn ập vào hốt hoảng:

-- Cô làm cái ǵ vậy?

Duy ngă ập vào giường nhừa nhựa:

-- Làm cái ǵ là cái ǵ? Anh làm tôi mất ngủ rồi biết không?

Văn thở phào:

-- Vậy cô ngủ tiếp đi. Tôi ra ngoài. Nhớ đừng có khóa cửa nha.

-- Bộ tôi có khóa hở?

"Không lẽ tôi khóa". Văn làu bàu anh cũng ngạc nhiên bởi câu nói của Duy. Cô không khóa vậy sao cửa khóa chặt vậy chứ. Làm anh hết cả hồn. Tưởng cô làm chuyện ǵ bậy...

Nh́n lại thấy Duy nằm ngửa ra giường mắt lim dim. Đúng là con gái, ngủ đến giờ này mà cũng chưa chịu dậy nữa. Nhủ thầm như vậy nhưng Văn không nỡ đánh thức cô dậy v́ anh biết cô nàng mất ngủ và mất sức nhiều lắm rồi. Nhẹ nhàng anh bước ra ngoài nhưng tiếng gọi của cô nàng giật lại:

-- Ê, tôi đói bụng lắm rồi. Anh nấu cơm chưa vậy?

Nh́n sững cô một lúc. Sau đó Văn chép miệng:

-- Không biết có phải là cô không? Đói sao không chịu ṃ vào bếp mà hỏi tôi.

-- Chân tôi đau - Duy nhừa nhựa.

-- Chân cô đau, bộ chân tôi không đau à ? Chuyện đó tôi c̣n chưa tính với cô mà cô c̣n nói nữa.

-- Nhưng... tôi bị.... nặng hơn anh!

-- Trời trả báo cô đó. Hại người không được bị trời hại lại ḿnh. Cô là người ác nhân thất đức nắm cả sinh mệnh của người khác như là nắm mấy vỏ chanh sau khi vắt hết nước vậy!

Ngọc Duy tỉnh người sau câu chửi của anh. Cô bật dậy xuưt xoa:

-- Ối, đau quá. Anh dám chửi tôi hở?

Mặc lời nói của cô, anh chạy lại bàn chân mà Duy đang xuưt xoa giọng trách cứ:

-- Có sao không? Làm ǵ mà hấp tấp dữ vậy? Tôi nói thôi mà chứ có giết cô đâu mà hốt hoảng ghê thế!

Duy bĩu môi:

-- Làm ǵ phải hốt hoảng. Tôi đâu có như anh nói. Chẳng qua là... hù anh chơi vậy mà. Coi anh có... lo cho tôi không? Hi... hi....

Ngọc Duy nhe răng cười. Trời hỡi, sao anh muốn tát vô mặt cô cho đă nư mới được. Văn lắc đầu, anh đứng dậy đi ra ngoài kèm theo câu nói:

-- Chuẩn bị ra ăn cơm. Trễ rồi.

-- Anh nấu cơm rồi hở?

Không trả lời cô anh đi ra ngoài một nước. Ngọc Duy le lưỡi. Cơn đói cồn cào làm cô sốt ruột. Ḷ c̣ đi làm vệ sinh. Duy không thấy khó chịu với vết thương của ḿnh mà ngược lại vết thương này làm cô lờ mờ nhận ra một điều, điều ǵ nhỉ?

Đang ăn cảm giác có ai nh́n ḿnh. Cô ngừng lại nhướng mắt nh́n Văn mắc mỏ:

-- Mặt tôi dính lọ nghẹ à?

Câu nói của Văn làm Duy nhột nhột.

-- Cô có xuống bếp đâu mà dính lọ nghẹ. Năy giờ ngồi ăn có cảm nhận mùi vị ǵ không?

-- Mùi vị ǵ đâu ngoài chất mằn mặn của thịt. Sao anh lại hỏi vậy?

-- Ngoài mùi vị của thức ăn c̣n có thêm mùi vị rất khó chịu làm tôi ăn không vô.

--...

-- Tôi không biết gọi nó là mùi ǵ? Nhưng tôi biết nó nằm ở đâu đó.

-- Ở đâu?

-- Nó từ trong người cô đó - Văn tỉnh bơ chỉ vào người Duy. Cơm bắn ra từ miệng Duy. Cô phùng má:

-- Ǵ đây?

-- Ǵ là ǵ? Ngồi ăn mà cứ nghe cái mùi khó chịu làm tôi nuốt không vô. Cô biết rồi đó từ sáng đến giờ tôi mới ăn cơm. Đói muốn xỉu luôn cứ tưởng ḿnh sẽ được một bữa no nê dè đâu...

-- Đủ rồi nha - Ngọc Duy đỏ bừng mặt dằn mạnh chén cơm xuống bàn quát lớn:

-- Anh vừa vừa phải phải thôi chớ. Anh đói bộ tôi không đói à? Muốn xách mé ǵ đó th́ đợi tôi ăn cơm xong đi rồi hẳn nói. Mới ăn được hai chén mà miệng lưỡi nhọn hoắt như anh đă vươn móng rồi. Mùi ǵ? Bộ anh không có mùi đó hay sao mà nói. Anh thử không tắm một ngày xem. Lúc đó th́ anh biết ḿnh sẽ có mùi ǵ liền à!

Thở hổn hển, Duy tiếp:

-- Tôi có muốn thế đâu. Anh khó chịu một th́ tôi khó chịu mười đây nè. Chỉ tại cái tên đàn em mắc toi của anh đó. Để sẵn thức ăn sao không để quần áo cho người ta mặc. Vậy mà cũng đi bắt cóc nữa. Xía...

"Bắc cóc mà dành sẵn thức ăn là chuyện lạ lắm rồi đó cô nương". Văn bảo thầm trong bụng. Anh nói:

-- Vậy mấy bộ đồ của tôi đó sao cô không mặc? Giờ lại nói!

-- Tôi nói hay anh kiếm chuyện. Đồ anh để cả tháng giờ đưa tôi mặc. Ai biết được trong đó có rắn, rệp làm ổ không.

-- Trời, công nhận là cô có trí tưởng tượng phong phú thiệt - Văn nén cười anh tiếp - Xin thưa với cô là không hề có. Đồ của tôi là sạch sẽ thơm tho bảo đảm trăm phần trăm !

-- Sao anh không mặc? Để cả tháng chi dzậy?

Văn ph́ cười:

-- Cô đúng là ṭ ṃ. Giờ cô có mặc không th́ nói.

Duy phụng phịu:

-- Hỏi có bi nhiêu đó mà gọi là ṭ ṃ. Sao anh lắm lời thế !

-- Cô... - Văn dứ dứ tay về phía Duy. Cô né người cười hăng hắc. Ngày đầu tiên của cả hai trôi qua là thế. H́nh như... họ xích lại gần nhau hơn...

Ngày thứ hai và thứ ba trôi qua dễ chịu hơn ngày đầu. Ngọc Duy đă chịu bận đồ của Văn. Nh́n cô thùng th́nh trong bộ đồ của ḿnh Văn không sao không cười được. Thế là... tiếng cười nhiều hơn tiếng căi vă nhưng móc ngoéo nhau th́ Duy vẫn c̣n dành cho Văn. Cô cũng chịu xuống bếp làm đồ ăn phụ anh. Văn vui mừng hết sức nhưng ẩn vào đó là câu hỏi tại sao Duy lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ đến thế? Xoay đến nỗi anh phải chóng mặt v́ tiếng cười của cô.

-- Anh đang nghĩ ǵ vậy?

Đó là câu hỏi của Duy khi cả hai ngồi yên trên sân thượng cùng ngắm sao trời và tận hưởng gió hạ về đêm.

Anh nheo mắt:

-- Nghĩ về cô, về Ngọc Duy.

Chỉ vào ḿnh Duy tṛn mắt:

-- Nghĩ về tôi? Có thể nói được không?

Văn lắc đầu:

-- Không, khi nào thích hợp th́ tôi sẽ nói.

-- Tại sao?

Văn lại lắc đầu, anh nh́n Duy đăm đăm:

-- Có khi nào... cô nghĩ về tôi không?

Duy gật đầu không do dự:

-- Có. Rất nhiều nữa là đàng khác.

Anh hồi hộp:

-- Nghĩ nhiều về cái xấu phải không?

-- Phải. Toàn là nghĩ xấu về anh. Nhưng...

-- Nhưng... sao?

Duy liếc Văn nhẩn nha nói:

-- Nhưng, hôm tôi đạp miểng th́ có cách nh́n khác về anh.

-- Khác như thế nào?

-- H́nh như... hỏi nhiều là hơi ṭ ṃ đấy.

Văn ngắc ngứ. Hôm trước anh nói cô ṭ ṃ th́ hôm nay cô nói lại anh. Văn tính không hỏi nữa. Nhưng anh thắc mắc Duy nghĩ khác về anh như thế nào.

Dường như hiểu được tâm trạng của Văn, Duy cười ngất:

-- Khi nào thích hợp th́ tôi sẽ nói. Được chứ?

Cười ngượng nghịu Văn gật đầu miễn cưỡng. Ngọc Duy ngẩng lên nh́n trời hàng ngàn v́ sao nhấp nháy. Hít thở không khí về đêm cô thở ra khoan khoái:

-- Ở đây thật mát mẻ và dễ chịu. Có nhiều lúc như thế này cũng thoải mái lắm.

Văn buột miệng định nói. Vừa lúc Duy quay sang hỏi anh:

-- À, anh ngắm trăng bao giờ chưa?

Văn thật thà:

-- Ngày nào mà không ngắm, ngẩng lên trời là nh́n thấy nó liền chứ ǵ !

-- Nói như anh vậy cũng nói - Duy nguưt Văn - Ư của tôi là ngắm trăng uống trà đấy.

Văn chợt hiểu ra:

-- Giống như bây giờ phải không? - Thấy cô gật đầu, anh nói luôn - Tôi chưa bao giờ có được một ngày như thế. Ư nghĩa của ngắm trăng và đếm sao là ǵ tôi cũng không hiểu được nó. Cô... có thể giúp tôi được không?

-- Giúp anh? Giúp ǵ đây khi trong câu nói của anh có phần nào chua chát. C̣n ngắm trăng, như anh đă nói, ngẩng lên nh́n trời là thấy nó. Nó đấy, vẫn hiện diện trong mắt ta, vẫn b́nh thường như ta nghĩ, đó là ánh trăng. Nhưng để được ngắm trăng và sự thưởng thức th́ đó là một nghệ thuật. Ngắm trăng trong lúc hồn ta thanh thản th́ mọi cái trước mắt chúng ta đều là một công tŕnh của nghệ thuật. Đối với tôi, hôm nay mới thực sự là ngày để tôi ngắm trăng.

-- Nói như vậy là hiện giờ tâm hồn cô đang thanh thản?

Ngọc Duy không nói ǵ. Cô im lặng nh́n lên bầu trời. Văn khẽ nhếch môi.

-- Sao cô lại thanh thản trong lúc ḿnh đang gặp nạn? Cô không sợ ư?

-- Sao tôi lại không thể thanh thản được, trong khi anh rất thảnh thơi và b́nh tĩnh. C̣n sợ? Sợ ǵ khi anh đang ở cạnh tôi.

-- Biết đâu... tôi là người sẽ hại cô.

-- Nếu như anh muốn hại tôi th́ đă hại ngay ngày đầu rồi Văn đầu sỏ ạ.

Văn phải ph́ cười:

-- Cô đúng là đáo để thật.

-- Không dám, chẳng qua tôi nói lại những câu mà anh đă nói với tôi mà thôi. Ngoài cái tên "Văn đầu sỏ" ra tôi có thể biết được cuộc đời của anh không? - Cô ngập ngừng vài giây trước câu nói của ḿnh.

Văn thôi cười anh nhíu mày:

-- Để làm ǵ? Cô muốn thực hành sau những lời nói mà hôm trước tôi đă nói với cô ư? Đừng miễn cưỡng như thế Ngọc Duy ạ. Tôi hiểu, trong lúc này đây cô đă nh́n khác về tôi. Đáng lư ra tôi phải mừng v́ người tôi... à không... v́ cô đă hiểu được tôi. Nhưng giờ ngược lại tôi mong cô đừng t́m hiểu về tôi, đừng biết về tôi ngoài cái tên Văn đầu sỏ được không?

Ngọc Duy bướng bỉnh lắc đầu:

-- Không bao giờ. Những điều anh đă nói càng làm tôi muốn biết về anh hơn. Văn đầu sỏ, anh có biết là anh rất mâu thuẫn không? Mâu thuẫn về ư nghĩ và hành động của ḿnh.

Vâng, ta đang mâu thuẫn, tại sao vậy hở? Văn vuốt mặt nh́n lên bầu trời. Chưa có cuộc "đụng độ" nào căng thẳng như hôm nay. V́ nó đụng đến nỗi riêng tư thầm kín của ḿnh. Hiện tại Văn không muốn Duy biết được anh rất yếu đuối. Văn nói khẽ:

-- Đă khuya rồi. Tôi xin phép.

-- Anh... Duy bất lực nh́n Văn bước xuống thang lầu. Cô quay lại nh́n ánh trăng tự hỏi:

-- Có phải ta ngắm trăng thực không?...

-- Hôm nay tôi làm điểm tâm anh dùng được chứ?

-- Được, cho điểm tám.

-- Chỉ tám điểm thôi sao? - Duy phụng phịu hỏi.

-- Thức ăn toàn là đồ hộp mà cô làm như vậy th́ cho điểm tám là cao rồi đấy - Văn nhởn nhơ nói.

Ngọc Duy tức tối nh́n vẻ mặt của Văn, uổng công cô cố t́nh dậy sớm làm điểm tâm cho hắn. Nhanh tay cô kéo dĩa của Văn về phía ḿnh, không ngờ Văn c̣n nhanh hơn anh chụp lại nheo mắt:

-- Cô không muốn tôi nắm tay cô hoài chứ?

Giật tay về cô lẩm bẩm:

-- Đồ... đầu sỏ. Nấu như thế mà c̣n chê. Đúng là đầu sỏ của hắn ăn chứ đâu phải cái miệng của hắn. Từ đây về sau đừng ḥng con nhỏ này xuống bếp nữa.

-- Nói như cô là chúng ta sẽ ở lại đây lâu hơn nữa. Bộ thích ở đây rồi à? Nè, không đủ thức ăn cho chúng ta ăn đâu nhé.

Ngọc Duy chợt giật ḿnh. Nhỏ như thế mà hắn nghe vẫn được. Đúng là "tai điếc" mờ!

-- C̣n cô th́ "mắt điếc".

Không hiểu sao câu nói lại lọt vào tai Duy làm cô hét lên:

-- Sao anh nói tôi chứ?

-- Tại cô nói tôi trước!

-- Tôi nói ǵ chứ?

-- Ai nói người đó biết!

Duy lùng bùng:

-- Ai bảo anh nói tôi nấu dở chi. Uổng công tôi sáng dậy sớm...

-- Làm điểm tâm cho anh - Văn tủm tỉm - Cô nấu dở th́ tôi "khen" cô nấu dở chứ nói sao giờ!

-- Anh... - Duy ấp úng cô bật cười. Sau câu nói của Văn. Nếu như thế mà hắn "khen" nấu dở th́ không biết thức ăn được hắn khen ngon sẽ ra sao?

Văn nói trỏng:

-- Cười hoài sao. Không thưởng thức thức ăn của ḿnh làm ư?

-- Điểm tâm mấy câu nói của anh cũng thấy no rồi - Nói vậy chứ Ngọc Duy vẫn ăn. Tội t́nh ǵ không ăn những thức ăn mà ḿnh làm ra. Chu choa, ngon tuyệt, như thế mà hắn "khen" dở thật... không biết có phải hắn không !

Uống hết ly sữa cô ngẩng lên hỏi anh:

-- Anh ngủ ở đâu mà tôi không thấy vậy?

Văn cười phá lên:

-- Cha, bắt đầu quan tâm tôi từ bao giờ thế?

Xếp những đĩa dơ lại cô nói tỉnh bơ:

-- Từ tối hôm qua.

Văn xụ mặt giọng khô khốc:

-- Muốn biết đời tư tôi à? Sao mà rảnh chuyện thế?

Cô đẩy những đĩa dơ cho Văn. Anh lừng khừng ôm xuống bếp. Cô đi theo sau trả lời:

-- Biết làm ǵ đây khi bị nhốt trong này. Hiện tại không có ǵ hấp dẫn tôi bằng anh hết.

Ngọc Duy vội bụm miệng lại. Đúng lúc Văn quay lại, ly sữa xém văng ra ngoài, giọng gấp rút anh hỏi:

-- Tôi hấp dẫn cô về cái ǵ vậy? T́nh yêu phải không?

-- Anh làm ǵ vậy? - Lấy lại phong độ Duy b́nh tĩnh - Nè, anh hấp dẫn tôi về đời tư của anh đó, chớ không phải ba cái t́nh yêu lăng xẹt như ly dĩa này đâu!

Thất vọng anh quay trở lại bổn phận của ḿnh rồi ngạc nhiên hỏi:

-- Sao lại liên quan đến những thứ này chứ?

-- Th́ ly dĩa anh giữ c̣n không xong huống chi là t́nh yêu, nó mong manh dễ vỡ c̣n hơn cái ly anh đang rửa nữa.

-- Hừ, cô nghĩ t́nh yêu đối với tôi là dễ vỡ sao? Dễ vỡ chứ không vỡ đâu cô nhóc ạ.

-- Không bàn đến vấn đề này nữa - Duy cắt ngang khi cả hai lên đến pḥng khách. Cô nhắc - Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-- Câu hỏi ǵ?

-- Th́... hôm qua anh ngủ ở đâu? Sao cái ghế anh thường ngủ tôi không thấy?

-- Có cần thiết không khi cô muốn biết chỗ ngủ của tôi. Tôi ngủ ở đâu cũng được mà miễn là không hại đến cô là được rồi. Cần ǵ cô phải quan tâm.

-- Anh nói vậy sao được. Dù ǵ th́ phải quan tâm lẫn nhau chứ, khi chỉ có tôi và anh ở đây. Tôi ở nguyên căn pḥng của anh mà không biết chủ nhân của nó ngủ ở đâu th́ thật là vô t́nh.

-- Th́ cô đă vô t́nh với tôi nhiều lần rồi có thêm một chút vô t́nh cũng chả sao !

-- Hả?

-- Đâu có ǵ. Hôm nay là ngày thứ tư rồi. Cô không lo cho việc trở về hay sao?

Nh́n Văn một hồi như thẩm tra câu nói của anh. Một lát sau cô thở dài:

-- Có lo cũng vô ích thôi. Anh chưa muốn rời khỏi nơi này th́ tôi cũng không có cơ may nào rời khỏi nơi đây.

Văn nghe nặng ở lồng ngực. Ẩn ư ǵ sau câu nói của Duy. Anh nói với cô là ngày thứ tư cũng như cảnh báo ḿnh đă bốn ngày trôi qua. Mục đích của anh cũng chưa thực hiện được.

-- Đến hôm nay là tôi biết ḿnh đă b́nh yên và sẽ không bị hại. Và sẽ rời khỏi đây trong một ngày gần nhất. Điều đó tôi đă yên tâm nhưng vẫn không hiểu sao nguyên do ǵ dẫn đến đàn em của anh làm như vậy đối với tôi và ngay cả anh.

Bần thần anh nói:

-- Cô muốn biết lắm sao?

Khẽ nhíu mày cô hỏi:

-- Thế anh biết ư?

Văn khẽ gật đầu. Anh đi đến một quyết định. Ván bài cuối cùng này anh hồi hộp muốn biết nó sẽ "tài" hay "xỉu" trong khi anh đă đặt "xỉu". Trầm giọng anh hỏi:

-- Cô muốn biết đời tư của tôi không?

Bỗng dưng Ngọc Duy cười khan, cô lắc đầu:

-- Anh đă biết sẽ có câu trả lời mà vẫn hỏi. Cô thấy trong ḷng anh đang diễn ra một tâm trạng khá mâu thuẫn. Anh đă từng trách tôi không t́m hiểu về anh và anh đă gạt bỏ đi những ư tưởng khi tôi đang nghĩ về anh. Như vậy là sao? Anh hăy trả lời thật cho câu hỏi của ḷng ḿnh và lúc đó anh hăy nói về đời tư của anh cho tôi biết.

-- Cô... không muốn nghe tâm sự của tôi?

Ngọc Duy lắc đầu:

-- Sao lại không nghe khi có người mong muốn tâm sự. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được anh trút tâm sự vào ḿnh.

-- Tại sao gọi là hạnh phúc?

Câu nói của cô làm anh giật ḿnh:

-- Như thế chứng tỏ anh đă quan tâm đến tôi, một thứ "quan tâm đặc biệt" đấy.

Văn chợt nổi nóng.

-- Cô biết ǵ về tôi?

-- Biết ǵ ngoài cái tên Văn đầu sỏ - Ngọc Duy b́nh tĩnh trả lời.

Văn dịu lại khi thấy ḿnh nổi nóng vô lư. Thật ra Ngọc Duy không biết ǵ về anh như cô đă nói. Nhưng anh thấy có điều ǵ đó bất ổn trong những câu nói của cô. Mặc kệ, nếu Duy biết ǵ về anh th́ điều đó cũng tốt. Có lẽ cô muốn nghe tâm sự của ḿnh để khẳng định những điều mà cô đă nghĩ ra.

Trầm giọng Văn mơ màng:

-- Không biết phải kể cho cô nghe bắt đầu từ đâu. Nhưng tóm lại tôi sinh ra trong một hoàn cảnh nghiệt ngă. Mẹ tôi bị ba tôi cưỡng hiếp. Cô ngạc nhiên lắm ư? Thật vậy, ba tôi là người của giang hồ, những chuyện trăng hoa trong thoáng chốc rồi lùi lại phía sau để ông tiến đến những thú vui khác. Mẹ tôi cũng không ngoại lệ, bà lọt vào tay ông nhưng kiên quyết không bỏ bào thai nghiệt chủng này.

Văn nhún vai tiếp tục câu chuyện của ḿnh:

-- Thế là tôi sinh ra với ba chữ "thằng con hoang". Mang trên ḿnh ba chữ đó tôi cũng không thấy cuộc đời thật cay nghiệt bằng lúc tôi và bà về nhà sống với ba ḿnh. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao mẹ tôi lại theo ba về, theo cái người đă hại ḿnh ra nông nỗi như thế.

Duy buột miệng:

-- Biết đâu đó là t́nh yêu của bà đối với ba anh?

-- Cũng có thể - Văn thở dài - Mẹ tôi là người chung thủy, bà yêu ba tôi bằng một t́nh yêu chân thật nhưng ngược lại ba tôi xem bà như những cô gái khác. Nhưng mẹ tôi may mắn hơn họ là được ba tôi đưa về nhà và chấp nhận bà là vợ.

-- Thế th́ anh sung sướng rồi sao anh lại bi quan?


-- Dĩ nhiên là sung sướng rồi, nhà cao cửa rộng, kẻ hầu người hạ, tôi như một cậu chủ muốn ǵ có nấy mà hồi đó tôi hằng mong muốn. Thế nhưng có sự sung sướng đó, tôi vẫn không biết hạnh phúc là ǵ. Tuổi tôi chưa đủ hiểu được mặt trái của sự sung sướng đó, cũng như chưa hiểu được những người trong căn nhà đó. Mẹ tôi được chấp nhận làm vợ, nhưng là vợ nhỏ đấy, Ngọc Duy ạ!

Duy ngạc nhiên, như thế là cuộc sống Văn không như cô tưởng. Vợ nhỏ ở chung nhà thế nào cũng có sóng gió. Quả như cô đoán, Văn nói chua xót:

-- Nực cười chưa. Vợ lớn vợ nhỏ cùng ở chung nhà. Nhớ lại, thấy gia đ́nh ḿnh như những gia đ́nh phong kiến của thời Trung Quốc. Bà lớn đă hành hạ mẹ tôi, không biết phải nói sao đây, nhưng cô có hiểu được những cảnh vợ lớn đàn áp vợ nhỏ không?

Văn hỏi mà không nh́n Duy, anh hỏi cho có hỏi thế thôi, chắc anh không thấy được cái gật đầu lặng lẽ của cô. Cô chờ măi mà không thấy anh nói tiếp làm cô sốt ruột. Nghề nghiệp của cô đă trỗi dậy. Cô biết lần này không những cô biết để cho biết thế thôi mà sắp có liên quan đến ḿnh, về vấn đề t́nh cảm. Cô tin ḿnh đă nghĩ đúng khi để ư Văn từ lần cô đạp miểng. Không chịu được sự im lặng Duy lên tiếng:

-- Vậy, sao anh thành... người "giang hồ" với cái tên "Văn đầu sỏ".

-- Mẹ tôi mất lúc tôi mười chín tuổi. Là sinh viên Mỹ thuật năm thứ nhất, tôi rất có nhiều thứ để mơ mộng và vẽ vời. Bỗng chốc sụp đổ tất cả khi biết ra sự thật. Mẹ tôi bị người ta đối xử tồi tệ. Đến lúc nhắm mắt bà vẫn thều thào bảo rằng: "Cha tôi không có lỗi, má lớn cũng vậy. Mỗi người đều có một số phận, mẹ không may với số phận đen đủi của ḿnh. Con đừng trách ai hết nhé, hăy cố gắng học hành và nên người, như thế mẹ rất vui ḷng nhắm mắt ra đi". Có lẽ bà biết tôi có máu giống ba nên bà nhắc nhở trước. Nhưng lời nói của bà không làm tôi bận tâm. Trong tôi lúc đó là nỗi hận, và cho rằng nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ là do ba tôi. Ông ấy là đầu dây mối nhợ của câu chuyện.

Văn cúi đầu buồn bă cho thân phận của ḿnh. Anh ngẩng lên nh́n Duy nói:

-- Tôi cần một điếu thuốc, có thể hút được không?

Duy gật đầu hỏi:

-- Anh để nó ở đâu?

-- Trong pḥng vẽ - Rồi thấy vẻ ngạc nhiên của cô, Văn sực tỉnh. Anh đứng dậy ngăn - Để tôi lấy cho.

Văn bước đi, bước chân nặng nề của anh dội vào lồng ngực của Duy một nỗi xúc động bồi hồi. Ai cũng có một cuộc sống riêng cho riêng ḿnh và họ là những câu chuyện, là những đời sống rất b́nh thường mà mỗi người ai cũng phải trải qua. Cuộc sống của Duy hay đời tư của anh là chuỗi ngày đau khổ. Có lẽ chỉ đau khổ cho mẹ của Văn là nhiều nhất. Mẹ Văn nói đúng. Số phận đă không may mắn đối với bà.

-- Cô chờ tôi có lâu không? - Nụ cười gượng gạo nở trên môi anh.

-- Để cho anh lấy lại tinh thần của ḿnh th́ chờ bao lâu tôi vẫn chờ.

Văn nhướng mắt như ngầm hỏi câu nói của cô có ẩn ư ǵ. Như hiểu được anh, cô nhún vai lắc đầu. Văn bật cười gạt tàn thuốc:

-- Có lẽ chuyện của tôi vẫn c̣n cuốn hút cô.

--...

-- Chúng ta dừng lại ở đây được không? Nắng đă lên cao rồi đó.

Ngọc Duy nh́n qua sân rồi quay lại nh́n anh chép miệng:

-- Hiện tại, những sự thay đổi bên ngoài vẫn không liên quan đến ta, chúng ta đang có những ngày nghỉ rất lư thú.

-- Cô làm tôi ngạc nhiên quá, ngày đầu tiên không biết cô thêu dệt bao nhiêu là chuyện và toàn là nghĩ xấu về tôi, c̣n hôm nay cô cho rằng đây là những ngày nghỉ của ḿnh.

Ngọc Duy kêu lên:

-- Sao anh nói tôi nghĩ xấu về anh?

Văn cười sảng khoái:

-- Chính câu hỏi của cô đă trả lời cho tôi rồi đó.

Ngọc Duy bật cười. Cô đứng dậy bước ra thềm nhà. Văn cũng bước theo. Cả hai ngồi xuống bậc tam cấp không nói một lời. Ở đây vắng vẻ với ánh nắng d́u dịu của buổi sáng. Ngẩng lên nh́n bầu trời trong xanh thoáng đăng Ngọc Duy nghĩ thầm: Con người cũng có lúc thay đổi. Th́ suy nghĩ của họ cũng vậy họ thay đổi một cách nhanh chóng tùy vào hoàn cảnh làm nảy sinh ư nghĩ của họ. Bầu trời cũng thế, nó trong xanh quang đăng báo hiệu một ngày mát mẻ tốt lành, c̣n mây đen sấm chớp th́ nói đến trời sắp sửa mưa.

-- Cô bào chữa cho suy nghĩ của ḿnh cũng khéo lắm.

Ngọc Duy lại cười nh́n Văn cô nheo mắt:

-- Ư nghĩ là ở trong đầu của ta, ta muốn nghĩ ǵ th́ là quyền của ta, không ai bắt lỗi được. Th́... Tội ǵ tôi phải bào chữa cho suy nghĩ của ḿnh.

Văn lắc đầu như chào thua. Anh vừa mở miệng th́ bên kia Ngọc Duy cũng định lên tiếng. Cả hai bật cười khi đối phương im lặng nhường cho ḿnh nói trước. Văn khẽ cười bảo:

-- Cô nói trước đi.

-- Không, anh nói trước đi.

-- Đâu được, con trai phải nhường cho con gái chứ.

-- A, ư của anh nói mỗi lần căi với tôi anh đều nhường hết phải không?

Ngọc Duy nhí nhảnh hỏi. Văn tṛn mắt:

-- Là do cô nói chứ không phải tôi nói nha.

-- Nếu nói là anh nhường tôi sau mỗi lần căi xong, tôi thấy ḿnh không hơn anh ǵ hết. Ngược lại tôi cảm thấy tức nữa chứ.

-- Tức dữ vậy à? - Văn nén cười, anh hỏi khiêu khích.

-- Nè, đừng chọc tức tôi nha, lần này tôi mà "khùng" lên th́ anh chết đấy.

-- Cô làm ǵ tôi nào? - Văn thích thú hỏi với câu chuyện vui vẻ này.

-- Th́ tôi sẽ cắn anh ra thành trăm khúc rồi quẳng xuống biển cho rá rỉa người anh.

Văn vờ rùng ḿnh:

-- Nghe cô nói không mà thấy ớn quá - Rồi anh nheo mắt: - Cô cắn tôi thành trăm khúc, rồi có cắn môi tôi không như tôi đă từng cắn môi cô đó.

-- Anh...

Ngọc Duy trợn mắt, cô không ngờ Văn ra cái điều mà cô mới vừa nghĩ chứ không dám nhắc đến. Thấy cô trợn mắt anh c̣n nheo mắt nhún vai. Ngọc Duy quê quá cô lấy tay ḿnh đánh vào Văn th́ bị hai cánh tay anh khóa chặt.

Dường như có một luồng điện chạy qua hai người. Nên cả hai cảm thấy đối phương rùng ḿnh. Bối rối Văn buông tay Duy ra. Anh cảm thấy ḿnh như cậu học tṛ mới bước vào yêu. Văn ấp úng:

-- Tôi... xin lỗi.


Ngọc Duy cũng như Văn. Cô bần thần mất hồn ngẩn ngơ nh́n một khoảng không vô định. Lần đầu tiên cô có cảm giác ḿnh sẽ chết vào đôi mắt của anh nếu nh́n vào đó. Ôi, lẽ nào cô đă đoán đúng. Và cô cũng đă... Không thể được, ta và hắn trái ngược nhau không thể nào là một được. Ngọc Duy chợt thấy ḿnh thừa thăi tay chân, nếu cô c̣n ở lại th́ chắc cô chết mất. Bật dậy như ḷ xo cô nói mà không dám nh́n Văn.

-- Tôi về pḥng một chút.

Không ngờ Duy thay đổi nhanh như thế. Văn cũng đứng dậy, anh nhắc:

-- Cô c̣n chưa nói chuyện mà ḿnh muốn nói mà.

-- À, cũng không có ǵ để nói - Liếc nh́n Văn cô liếm môi - Tôi phải về pḥng, xin phép anh.

Chưa dứt câu là cô đă bước đi. Văn đứng lặng nh́n theo rồi thở dài không biết ḿnh nên vui hay buồn.

Từ từ ngồi xuống thềm anh nh́n bóng ḿnh qua sân và thầm nghĩ...

Ngọc Duy đóng sập cửa lại. Dựa vào cửa cô thở hổn hển. Tự hỏi ḷng ḿnh đang làm ǵ và đă gặp ǵ sao tâm tư xáo trộn. Chầm chậm bước đi cô ngă ập vào giường nhắm mắt nhớ lại sự việc. Cô nằm trong tay anh. Ngọc Duy cảm nhận được có một chút ǵ xao xuyến đang len lỏi vào hồn ḿnh. Như lần cô cảm nhận được đôi tay anh đang nhẹ nhàng rửa vết thương ở chân cho cô.

Lúc đó cô sửng sốt nh́n Văn. Máu chảy thành vũng đọng dưới chân anh mà Duy không thấy Văn tỏ vẻ ǵ là đau đớn cả. Anh chậm chạp rửa vết thương cô với đôi tay nhẹ nhàng thoăn thoắt.

Ánh mắt giận dữ v́ bị cô lừa đă biến mất và thay vào đó là sự lo lắng xen lẫn nỗi ấm áp mà anh gởi trọn cho cô. Ngọc Duy rùng ḿnh, chưa lần nào Văn nh́n cô với đôi mắt như vậy. Hay là Văn đă... Cô vội lắc đầu.

Ngọc Duy thầm trách ḿnh không cương quyết, đa cảm và dễ dàng tin người. Dứt khoát rút bàn chân về th́ Duy cảm thấy đầu ḿnh choáng váng và cô ngất đi lúc nào không hay. Trong cơn choáng Duy cảm nhận được đôi tay của Văn rắn chắc ẵm cô lên và đi đến pḥng của hắn.

Hôm nay cũng thế, đôi mắt dịu dàng bối rối làm cô chết cả người. Có khi nào cô... cảm hắn không? Chắc không đâu. Hắn là người của giang hồ, sống hôm nay không biết ngày mai, làm sao ḿnh dám đem sinh mạng ḿnh giao cho hắn. C̣n có th́ sao? Không phải tim cô đập loạn xạ khi nh́n vào đôi mắt ấy, không phải cô đă bồi hồi xúc động khi hán cần mẫn lo cho cô mà quên đi vết thương của ḿnh do cô gây ra. Ôi, nhức đầu quá. Mấy ngày nay có thật sự là ngày nghỉ như ḿnh đă từng nói không? Hay là những ngày ḍ xét Văn và đoán hắn đang nghĩ ǵ trong cái đầu... sỏ đó. Kể ra hắn cũng khá phức tạp thật, thường thường những người giang hồ luôn có hoàn cảnh tréo ngoe. Nhưng hoàn cảnh của Văn thật đau thương và nghiệt ngă. Văn có cha mẹ đầy đủ nhưng không được hưởng cái hạnh phúc mà gia đ́nh nào cũng có. So với Duy th́ cô hơn anh nhiều. Được cha mẹ thương yêu và lo cho cô từng chút một. Mặc dù không giàu có nhưng cô vẫn sống hạnh phúc trong ṿng tay cha mẹ. Đến khi cha mẹ lần lượt qua đời cô mới sống một cuộc sống tự lập cho đến lúc gặp Ngọc Thúy th́ cô có phần dựa vào chị nhưng chỉ dựa vào tinh thần mà thôi. Chị đă giúp cô hiểu được cách sống của người đời, t́m được niềm vui sau những bực dọc của công việc hàng ngày. Mới nhắc đến chị mà Duy thấy nhớ da diết. Không biết chị ở nhà có lo cho cô không nữa, chị đă lo cho cô nhiều rồi không nên để cho chị lo nữa.

Không để cho chị lo nữa th́ cô phải mau chóng rời khỏi nơi đây. Nhưng bằng cách nào đây, khi không có lối thoát ra ngoài. Hay là... cô không muốn rời xa nơi đây. Í, ǵ kỳ cục vậy. Sao ḿnh lại có tư tưởng đó chứ? Ngọc Duy đỏ mặt lấy gối úp vào mặt, cô lùng bùng trong miệng điều ǵ đó mà cô cũng không biết nữa.

...

Đang nhai nhóp nhép Ngọc Duy chợt khựng lại. Cô cười ngượng nghịu mời khi thấy Văn đứng áng trước mặt ḿnh:

-- Anh... ăn cơm.

Văn nh́n cô ngồi xuống nói nhỏ:

-- Tôi ăn rồi. Hồi năy tôi kêu cô ra ăn cơm, sao lại không ra?

Cô nói nhát gừng:

-- Lúc đó tôi chưa đói. Thức ăn anh làm khéo ghê.

-- Cô mỉa mai tôi đó à? Văn chợt nhớ lại buổi điểm tâm hồi sáng.

-- Sao lại mỉa mai anh? Anh làm ăn ngon th́ tôi nói ngon, chứ xách mé chi cho thêm mệt.

-- Sợ cô luôn rồi đó. Mới nói có một câu mà cô trả lời hết mười câu. - Văn lắc đầu chào thua.

Ngọc Duy bỏ chén cơm xuống, cô lẩm nhẩm câu nói của ḿnh rồi đếm từng ngón tay, cô bĩu môi:

-- Nói có hai câu mà ânh cho là mười câu. Phóng đại dễ sợ.

Văn chỉ cười lắc đầu. Tạo câu chuyện cho cô quen lại anh thấy dễ chịu hơn khi mà cô ngượng với những chuyện không đâu. Từ từ rồi cô sẽ hiểu anh hơn, về những điều anh làm là v́ cô.

-- Ủa, cô ăn xong rồi hả? Nhanh vậy?

Như quên chuyện hồi sáng Duy vui vẻ nói:

-- Anh nghĩ coi, ở đây tôi hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ rồi lại ăn. Chả biết làm ǵ cả ngoài ăn và ngủ. V́ thế ăn một chén hay hai ba chén hoặc ăn ít hay nhiều, ăn nhanh hay chậm th́ cũng vẫn là ăn, và đối với ngủ th́ cũng thế. Nên... tôi thích nghe chuyện của anh lắm lắm.

Văn bật cười, đến cái ăn mà cô cũng lôi vào hầu biết được chuyện của ḿnh, th́ cũng... tŕnh độ thật.

-- Tôi thấy cô làm luật sư được đó. Cái ǵ nói cũng được hết.

-- Nếu như anh là quan ṭa th́ tôi sẽ là luật sư. C̣n luật sư như tôi mà không cạy được miệng anh th́ làm được ǵ.

-- Cô muốn nghe lắm à?

Cô gật đầu, anh hỏi tiếp:

-- Tại sao?

-- Thời gian trống trải như thế này được nghe câu chuyện của anh để nghiền ngẫm, để suy tư về một kiếp người. Vả lại nghe được phần đầu câu chuyện mà không nghe được phần cuối th́ khó chịu lắm.

-- Con người cô thật lạ - Văn nh́n Duy chăm chăm - Tôi cứ tưởng ḿnh hiểu hết về cô nhưng không, càng ở gần cô th́ tôi lại thấy ḿnh không biết một chút ǵ về cô cả - Rồi Văn cúi xuống lắc đầu - Cô là người như thế nào mà chi phối hết cả tâm tư của tôi về cô vậy hở Ngọc Duy?

Cô nghe không rơ bèn hỏi lại:

-- Anh nói ǵ vậy?

-- À, không, không có ǵ. - Văn hắng giọng - Phần sau của cốt truyện là nói về tôi. Trở thành một tay giang hồ như cha ḿnh và cũng không thua ǵ ông ấy.
 
Giọng đều đều b́nh thản, Văn kể về ḿnh không một chút cảm xúc. Từ lúc biết được sự thật anh lao vào ăn chơi sa đọa, để báo ba ḿnh. Chẳng may anh đâm trúng bị thương một ông già và anh tự nguyện vào nhà giam. Mặc dù ông Triệu Phát đă mấy lần chuộc anh ra ngoài. Nhưng Văn nhất quyết không ra. Anh đă ngày càng lún sâu nên không thể rút chân ra được. Cho đến khi... Văn gặp một người, và người đó đă khiến cho anh nh́n lại ḿnh, nh́n lại con người ḿnh với đôi mắt chua xót.

Ngọc Duy lắng nghe câu chuyện của Văn, mà cứ ngỡ nó đă xảy ra trước mắt ḿnh. Như cô đă nói nghe câu chuyện của anh để nghiền ngẫm một kiếp người, họ sẽ được ǵ và mất ǵ trong cuộc sống này. Những ngày bị nhốt ở đây cô thấy ḿnh khác lạ hẳn. Phải chăng cô đă hiểu về con người anh, về một kiếp người trong hàng ngàn kiếp người đều mắc phải. C̣n cô, cô sẽ được ǵ và mất ǵ khi...

-- Ngọc Duy, cô có nghe tôi nói không?

Đợi nhắc đến lần thứ hai Duy mới choàng tỉnh. Cô hoảng hồn thẩn thờ nh́n Văn.

Anh nh́n Duy đăm đăm không biết có nên nói với cô về ư nghĩ thật của ḿnh không. Không hiểu sao anh nói:

-- Có bao giờ cô mất ngủ v́ một người nào không?

Ngọc Duy vội gật đầu khi h́nh ảnh Nguyên và Văn đan xen nhau:

-- Có!

Văn giật thót ḿnh anh hồi hộp:

-- Ai thế?

-- Là giám đốc của tôi và...

Duy chưa nói hết câu th́ Văn đă bật kêu lên:

-- Là Nguyên ư?

Cô tṛn mắt:

-- Anh biết giám đốc tôi à? - Duy sực nhớ ra cô bẽn lẽn - Chuyện lần trước anh đừng giận tôi nha. À, hôm ấy anh đến t́m giám đốc tôi có chuyện ǵ không?

Không như Duy, Văn thẫn thờ như người mất hồn. Tự hỏi ḿnh: "Anh đă chậm một bước rồi sao?"

Không biết Ngọc Duy nói ǵ đó mà Văn nghe không rơ. Hiện tại đối với anh mọi thứ đều vô vọng sau câu nói của người con gái anh đă thầm yêu. Bật đứng dậy anh nói một ḿnh:

-- Tôi muốn yên tĩnh một chút, xin lỗi cô.

Anh bước đi vội vă, chạy trốn cho một cuộc t́nh, hay không dám đối diện với một sự thật phũ phàng, tất cả những điều anh làm là v́ em. Và có lẽ anh sẽ v́ em măi măi. Trước mặt anh là đôi mắt một mí long lanh, đôi môi dẩu ra mỗi khi căi với anh. Chỉ có những lần căi vă nhau mới in đậm trong tâm trí anh và h́nh thành những nét vẽ. Ước mơ của ngày nào đă được thực hiện. Văn thấy ḿnh vẽ lần này rơ nét hơn, sinh động hơn, thể hiện được đây là một cô gái đang chanh chua và đanh đá nhưng có một nét ǵ đó thể hiện tâm hồn của cô gái: "Tôi không phải như thế".

Sau khi hoàn thành bức tranh này trong những ngày "giam ḿnh" ở đây. Anh nh́n tác phẩm của ḿnh và bật kêu lên câu hỏi: "Sao không là một cô gái dịu dàng hay một thiếu nữ đang e ấp mà các họa sĩ thường vẽ".

Cuộn bức tranh lại trong tay anh chua xót cho ḿnh. Mọi cái đă kết thúc. Nên kết thúc. Hăy tự giải thoát cho ḿnh và cho cả cô ấy. Văn dợm bước đi nhưng... anh khựng lại, có thật là anh muốn ḿnh được giải thoát không? Hay là anh muốn ḿnh được giam ḿnh trong lồng t́nh yêu. Nhưng, lồng t́nh yêu không chịu mở ngơ cho anh bước vào cũng như Ngọc Duy luôn đối xử với anh bằng những lời giận dữ.

Phải dứt khoát thôi, câu nói vô t́nh của em đă làm tim anh đau buốt. Sẽ đau măi măi khi anh phải rời xa em. Văn bước ra ngoài hít thở vào để lấy lại sự tự nhiên cho ḿnh. Bước ra ngoài pḥng ăn bóng Duy đâu không thấy. Văn liền nghĩ đến pḥng của ḿnh chắc chắn là Duy đang ở trong đó.

Anh gơ cửa, tiếng Duy vọng ra ngoài:

-- Anh vào đi. Tôi đang tắm. Chờ một chút nhé.

Văn phân vân không biết có nên vào hay không. Lát sau anh đẩy nhẹ cửa Văn bước vào thoáng bâng khuâng trước căn pḥng của ḿnh. Sau lần đạp miểng anh đă nhường hẳn cho cô căn pḥng của ḿnh. C̣n anh th́ sang pḥng vẽ ngủ ở đó. Theo thói quen, Văn đưa mắt nh́n lên bức tranh mà anh đă treo ngay tường. Nó đă không cánh mà bay. Văn cười thầm Ngọc Duy cũng trẻ con quá chứ !

Bỗng tiếng hét từ trong pḥng tắm vọng ra làm Văn giật ḿnh bật dậy.

-- Á, cứu tôi với.

Văn phóng ba bước anh đẩy mạnh cửa v́ cứ ngỡ là Duy đă khóa. Không ngờ cánh cửa bật ra làm Văn mất đà ngă chúi vào pḥng tắm. Đúng lúc đó Duy nhảy vào Văn giọng hốt hoảng:

-- Cứu tôi với anh Văn ơi.

-- Chuyện ǵ vậy?

Ngọc Duy lập cập, cô run run chỉ con chuột c̣n đỏ hỏn nằm lăn lóc giữa sàn nhà. Nó đang nằm thoi thóp Duy sợ quá bấu chặt vào người anh bật khóc.

Văn b́nh tâm trở lại sau cái chỉ của cô. Tưởng chuyện ǵ th́ ra là con chuột Văn định nói thế nhưng sợ Duy quê. Anh nén cười dỗ dành:

-- Đừng sợ. Tôi đem nó ra ngoài là xong à.

Ngọc Duy vẫn thút thít cô nh́n dáo dác:

-- Tôi... sợ quá... híc... híc, anh đừng bỏ tôi nha.

-- Nhưng mà... Văn chợt thấy không ổn khi cơ thể mát lạnh đang dính sát vào anh. Văn gồng ḿnh chịu đựng.

-- Hay là... anh đưa tôi ra ngoài đi. Rồi anh vào pḥng tám muốn làm ǵ th́ làm.

Cô càng nói càng ép sát vào người anh. Văn chịu không nổi anh nhấc bổng cô lên và bồng ra ngoài.

Ra đến ngoài không khí nóng nực làm Duy sực tỉnh. Cô giật ḿnh khi thấy ḿnh nằm lơ lửng trên ṿng tay Văn. Chợt nhớ cô vội vàng nh́n xuống người ḿnh. Chỉ có một cái khăn quấn ngang người. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, chuồi người xuống nhưng đôi tay chắc như gọng kềm của Văn làm Duy không sao nhích người được.

Cô bẽn lẽn lén mắt nh́n Văn th́... giật ḿnh. Ánh mắt như có lửa đang chiếu vào cô. Duy ấp úng không thốt ra lời:

-- Anh... anh...

Tiếng Văn nhẹ nhàng bên tai cô:

-- Em có biết là anh yêu em đến chết được hay không?

-- Anh... nói ǵ vậy?

-- Anh yêu em.

Môi anh vừa dứt lời anh cúi xuống hôn ngấu nghiến vào môi Duy. Cô cố đẩy anh ra nhưng không được. Văn như không kềm chế được ḿnh, anh thèm khát hôn vào Duy và th́ thầm những lời yêu thương đến lúc Duy bất lực ṿng tay ôm lấy cổ anh rồi bật thốt:

-- Em yêu anh.
*
* *

Văn ngồi đó tay rít thuốc liên tục. Anh tự hỏi ḿnh đă làm ǵ lúc năy, lư trí của anh đâu mất rồi. Sao lại để chia xa nhau rồi tỏ t́nh và thành... Văn lắc đầu trách ḿnh là một thằng đàn ông vô loại nhất trên thế gian này. Không dám nh́n Duy anh ân hận:

-- Tôi không biết lúc đó ḿnh làm ǵ nữa. Nhưng tôi yêu em.

Ngọc Duy khóc ấm ức, cô cũng không biết tại sao ḿnh lại dễ dàng như vậy. Như chịu không nổi Văn vứt điếu thuốc, anh ngă dài xuống giường ôm ngang người Duy khổ sở:

-- Anh yêu em Ngọc Duy, đừng như vậy mà.

Duy lạnh lùng hất tay Văn ra:

-- Yêu tôi sao lại như vậy chứ. Rơ ràng là anh cố ư hại tôi mà.

-- Đừng xưng tôi với anh - Văn ĺ lợm ôm ngang người Duy - Chúng ta tự nguyện yêu nhau, anh đă thấy điều đó qua ánh mắt em.

Duy ấp úng:

-- Nhưng mà... tôi...

Anh đặt ngón tay vào môi cô:

-- Không được xưng tôi. Tất cả những điều anh làm là v́ em. Trong lúc yêu em cũng là v́ em.

Ngọc Duy đỏ bừng mặt. Cô biết ḿnh là của Văn rồi nhưng vẫn không chịu được trước sự tự nhiên của anh khi anh úp mặt vào ngực ḿnh. Cô đẩy anh ra nhưng anh vẫn ĺ lợm không chịu rời.

Tiếng Văn như nấc nghẹn:

-- Anh đă không kềm chế được ḷng anh, để xảy ra chuyện không hay đối với em. Nhưng... em hăy bỏ qua cho anh v́ t́nh yêu của hai ta. Anh... anh...

Giọt nước mắt lăn dài trên ngực Duy. Cô sững sờ nh́n Văn. Thật sự anh là người như thế nào, lạnh lùng, hung dữ hay yếu đuối và đa cảm, cô không sao hiểu nổi, chỉ mới đây thôi anh nói chuyện vui vẻ cùng cô phút chốc lạnh lùng xa cách muốn yên tĩnh một ḿnh. Cũng mới đây thôi anh say đắm cuồng nhiệt bên cô giờ lại yếu đuối khổ sở như thế này.

Cô khóc v́ anh hững hờ sau chuyện ái ân. Giờ th́ cô thấy ḿnh hạnh phúc rồi v́ t́nh yêu của anh và của cô. Nâng đầu Văn lên Duy th́ thầm:

-- Trông anh yếu đuối quá - Cô hôn những giọt nước mắt ít ỏi đang lăn dài trên mặt anh tiếp - Một Văn đầu sỏ đâu mất rồi để thay vào một con người xấu như thế này chứ.

Anh cười ngượng ngập nhưng không nói ǵ. Cô từ tốn hỏi anh:

-- Sao anh biết, em yêu anh?

Anh trả lời không do dự:

-- Trong lúc yêu nhau, anh đă biết được điều đó - Rồi lém lỉnh anh nheo mắt - Sao? Anh nói có đúng không?

Cô đỏ bừng mặt. Dẫu biết anh là người ăn nói rất tự nhiên. Nhưng cô vẫn thấy xấu hổ, cô liếc anh thật sắc:

-- Sao không khóc nữa đi mà ở đó nói bậy quá hử?

Anh thích thú cười ngất. Vuốt chóp mũi của cô anh t́nh tứ:

-- Anh không có nói, là do em gợi chuyện trước nhé - Rồi trầm ngâm anh hỏi - Sao lúc đó em dễ dàng yêu anh vậy? Và tại sao lại yêu anh?

Cô bối rối v́ phải trả lời câu hỏi chết người của anh. Úp mặt vào vùng ngực vạm vỡ của anh, Duy lùng bùng.

-- Em không biết.

-- Sao lại không biết. Em cứ nói cảm giác của ḿnh thật đi, anh mong chờ điều này lâu lắm rồi.

-- Em cũng không biết nữa. Từ lúc đạp miểng là em... nghĩ nhiều về anh, nghĩ rất nhiều và rất nhiều, nghĩ nhiều hơn cả chị Hai nữa - Cô gối đầu trên ngực anh mơ màng - Em đánh lừa ḿnh và cho rằng nghĩ về anh là pḥng hờ anh. Và em tự hỏi tại sao anh lại đối xử quá t́nh cảm với em nhiều như vậy. Trong khi em và anh gặp nhau là căi nhau, khiêu khích anh.

-- Chỉ vậy thôi sao? - Văn nhướng mày hỏi.

-- Hơ, đừng có khiêu khích người ta à nha.

Anh tinh quái:

-- Năy giờ không thấy anh đang gồng ḿnh hay sao?

Cô đánh lia lịa vào ngực anh:

-- Không nói với anh.

-- Không nói là anh yêu đó.

-- Anh...

Nói cách nào cô cũng bị lọt bẫy Văn. Duy nghiêm túc nói:

-- Anh hỏi em tại sao lại dễ dàng yêu anh. Tất cả những điều anh làm là v́ em. Em đă biết tất cả rồi Văn ơi. Có phải người con gái đă làm anh thay đổi là em.

Văn trố mắt:

-- Sao... sao em biết.

-- Lúc anh trở về pḥng em đă ṭ ṃ đi theo anh. Th́ ra chủ nhân của căn pḥng em đang ở đang nằm trong pḥng vẽ. Và bức tranh đă đập vào mắt em. Tâm sự của anh đă tràn ra sau ánh mắt anh nh́n bức tranh. Như chịu không nổi em phải chạy về pḥng tắm rửa để biết được ḿnh đang tỉnh táo trước sự thật đă phơi bày. Dè đâu con chuột đỏ hỏn kia lại hại em.

-- Nghĩa là... em đă biết được t́nh cảm của anh.

-- Sau lần đạp miểng - Duy ngắt lời anh.

Văn thở dài anh rời cô ra với tay lấy điếu thuốc bật lửa. Từng khói thuốc đang lởn vởn trong anh Duy khó chịu:

-- Anh sao vậy?

-- Có phải em đến với anh là v́ thương hại không?

-- Tại sao anh lại hỏi như vậy - Duy ngỡ ngàng nh́n Văn.

-- V́... v́ người em yêu đâu phải là... anh - Giọng Văn như nghẹn đi - Em yêu Nguyên chứ không phải anh. Em đến với anh là ḷng thương hại. Cám ơn em những phút tuyệt vời mà em đă trao cho anh, măi măi anh sẽ không bao giờ quên nó.

Văn vừa dứt lời Ngọc Duy giơ tay tát thẳng vào mặt Văn nghe tiếng "chát". Anh nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa vào mặt ḿnh nh́n thẳng phía trước. C̣n Ngọc Duy cô sực tỉnh sau hành động điên rồ của ḿnh. Cô nh́n vào đôi tay của ḿnh bật khóc:

-- Em không có dư thừa t́nh cảm đến độ ban phát cho người khác. T́nh yêu của em đối với anh đă bị xúc phạm đến không ngờ. Em... em thật sai lầm khi yêu anh.

Nh́n Văn tủi hờn, cô mong chờ anh quay lại ôm ḿnh sau câu nói của cô. Nhưng không, Văn vẫn nh́n phía trước như không hề có cô bên cạnh. Tủi hờn cô quay người bỏ đi th́... người cô đă nằm gọn trong ṿng tay anh. Ngọc Duy vùng vẫy cô khóc lớn hơn:

-- Buông em ra. Anh là đồ giả dối, đồ đầu sỏ. Chỉ tại em hết, yêu anh làm chi để giờ khổ như thế này chứ, t́m hiểu về anh làm chi để mang tiếng là thương hại người khác...

Cô càng vùng vẫy th́ anh càng siết chặt cô hơn. Không cho cô nói tiếp anh gắn môi ḿnh vào môi cô đến nỗi Duy phải lả người theo nụ hôn của anh. Mấy lần dứt ra nhưng vẫn không được anh ĺ lợm hôn cô măi. Buộc ḷng Duy nói trong tiếng thở:

-- Em... chịu... thua. Anh... buông em ra đi.

Khoảng một lúc sau anh mới buông ra, Ngọc Duy rùng ḿnh trong cặp mắt anh. Anh đúng là lăo luyện, là một người từng trải và là một người t́nh lư tưởng. Và anh rất là ĺ lợm trong t́nh yêu!

Anh kéo cô ngă xuống giường chống tay lên đầu anh nheo mắt:

-- Chịu thua rồi hở? Anh xin lỗi v́ những lời nói khi năy.

Tủi hờn Duy quay mặt sang chỗ khác :

-- Anh làm xong rồi xin lỗi. Anh không hiểu được cảm giác của những người bị anh nói. Biết là xúc phạm em ghê lắm không?
 

Thở dài Văn gác tay lên trán:

-- Anh cũng không biết tại sao ḿnh lại như vậy. Mặc cảm ḿnh là người giang hồ không xứng đáng với em nên... nên...

-- Anh đâu c̣n là người của giang hồ nữa đâu mà mặc cảm. Em yêu anh dù anh là người như thế nào đi nữa - Đă có những lúc em cũng như anh chối bỏ t́nh yêu của ḿnh v́ anh là người của giang hồ - Nhưng không được v́ t́nh yêu mănh liệt của anh hiện qua đôi mắt đă làm đổ đi bức tường mà em cố t́nh dựng lên.

Em đến với anh là v́ yêu anh chứ không v́ một t́nh cảm nào khác. Anh hiểu không?

Khổ sở anh hỏi:

-- Vậy c̣n Nguyên?

-- Sao lại có Nguyên trong t́nh cảm của chúng ta?

-- Em đă nói yêu Nguyên.

-- Hồi nào?

-- Hồi trưa này anh có hỏi "Người nào đă làm em mất ngủ" em trả lời là Nguyên.

Ngọc Duy cười phá lên. Văn thấy thế giận dỗi quay đi. Đến hôm nay cô mới biết được Văn rất yếu đuối trong t́nh cảm. Cô lắc đầu trêu anh:

-- Anh đúng là trẻ con. Anh hỏi người làm em mất ngủ th́ em trả lời là Nguyên chứ đâu phải em nói yêu Nguyên.

--...

-- Mất ngủ đâu phải là yêu nhau đâu. Mất ngủ v́ những công việc hàng ngày làm ḿnh bực dọc để khi về đêm suy nghĩ lại th́ thấy bực bội vô cùng và lúc đó ḿnh lại ngủ không được. Anh và Nguyên luôn làm em mất ngủ. Anh th́ em ấm ức v́ những lần căi vă c̣n Nguyên th́ em bực ḿnh v́ công việc trong công ty. Hiểu chưa?

Ngọc Duy hét lớn lên, giờ th́ Văn hiểu ra. Anh hạnh phúc ôm cô vào ḷng v́ được t́nh yêu của cô. Dụi mặt vào tóc cô anh nghe sóng mũi cay cay, Văn biết ḿnh rất yếu đuối trong t́nh cảm. Văn cũng không hiểu tại sao ḿnh lại như vậy. Hiện tại anh đă hiểu hạnh phúc là ǵ.

-- Anh quen sao với giám đốc em vậy?

-- Ảnh là anh Hai của anh.

-- Anh Hai ư? Sao em không biết vậy ta. Mọi người nói ông ấy chỉ có một ḿnh ḿnh.

-- Th́ anh là con của vợ nhỏ mà.

-- Vậy ba anh là người của giang hồ.

-- Ừ, có chuyện ǵ không?

Duy lắc đầu cô không dám hỏi Văn nữa. Thầm nghĩ dư luận bên ngoài đă nói không sai. Vậy Nguyên đă giết người yêu của ông ta ư? Duy rùng ḿnh bộ mặt ẩn chứa nỗi buồn mênh mông lại là một kẻ sát nhân? Có thật như vậy không? Nếu Duy muốn biết th́ người ngồi kế bên sẽ trả lời cho cô biết. Nhưng cô lại không thể nói được v́ Văn đă cúi xuống hôn cô say đắm.
*
* *

Những ngày tiếp theo là những ngày hạnh phúc của cả hai. Văn luôn quấn quưt bên Ngọc Duy không rời. Nụ cười luôn nở trên môi anh và Văn cảm thấy cuộc đời này không ảm đạm như anh tưởng. Anh kể cho Duy nghe về những việc ḿnh đă trải qua.

Cô lắng nghe như chia sẻ cùng anh những năm tháng qua mà anh đă chịu. Ngọc Duy mới hiểu thế nào là t́nh yêu và chạnh nhớ đến chị Hai ḿnh. Chị đă ngồi hàng giờ để nhớ về t́nh yêu về một kỷ niệm khó quên. Cô mới thông cảm và hiểu cho chị. Cuộc sống không có t́nh yêu th́ thật vô vị biết mấy. Cô đă được t́nh yêu của Văn c̣n chị Hai... không biết đến bao giờ chị mới dứt khỏi những quá khứ đau buồn về ḿnh.

-- Em ơi, hay là chiều ḿnh về nha.

Tiếng anh cất lên làm cô nhăn nhó:

-- Sao lại chiều? Hôm qua anh nói với em là trưa nay ḿnh về mà. Em đi hết một tuần rồi chị Hai trông lắm đấy.

-- Anh nghĩ là Tuấn Beo sẽ nhắn cho chị Hai biết mà. Nó làm việc được lắm.

Cô liếc anh thật sắc:

-- Được như anh nói là bắt em về đây đó à. Nói cho anh biết em mà gặp hắn ta th́ lúc đó hắn sẽ biết tay em.

Văn cười phá lên. Anh chợt nhớ lại lúc anh nói cho Duy nghe cả hai bị "giam" ở đây là do Tuấn Beo đàn em của anh làm, nó muốn giúp anh chinh phục cô và điều này ngay cả anh cũng không biết. Nghe xong cô la ong óng lên: "Đồ đầu sỏ, th́ ra anh biết mọi chuyện. Em nói không sai mà, anh đồng lơa với bọn chúng" Văn cười h́ h́... anh bảo "Để đồng lơa mà có được em bên cạnh anh cũng chấp nhận". Cô lầm bầm và hứa với ḷng khi gặp lại Tuấn Beo cô sẽ cho hắn biết Ngọc Duy này là ai.

Văn nh́n ra ngoài mây đen kéo về, bầu trời chuyển sang một màu xám xịt. Anh đoán là trời sắp mưa. Thế nào th́ chiều cả hai cũng về thôi. Chứ mưa th́ làm sao mà về . Anh quay sang thấy cô đang cuộn lại bức tranh của ḿnh anh bảo:

-- Trời sắp mưa rồi đó Duy. Anh nghĩ là chiều về thôi.

-- Hay là... bây giờ ḿnh về liền đi.

-- Muốn xa anh rồi hả? Không dễ đâu cô bé.

-- Không phải, em lo cho chị Hai. Chỉ ở nhà có một ḿnh trong khi em th́... chậc... nói sao cho anh hiểu đây chỉ rất cần em.

-- Th́ anh cũng rất cần em vậy.

Ngọc Duy thở hắt ra:

-- Hơ, nói với anh th́ chỉ có nước thua thôi, sợ anh luôn rồi đó.

Văn vội ra dấu bảo cô khoan nói. Ngọc Duy thấy lạ nhưng cô vẫn nghe lời anh im lặng. Th́ tiếng bước chân lao xao bên ngoài làm Duy ngạc nhiên, cô vội đưa mắt nh́n anh. Văn vung tay như ngầm nói "Đừng sợ, có anh ở đây" Văn đến ngồi bên cô. Tiếng bước chân nghe rơ hơn, hấp tấp và vội vàng Duy đoán là có rất nhiều người. Th́... bóng người xuất hiện làm cả hai ngỡ ngàng.

-- Anh Nguyên.

-- Chị Hai.

Ngọc Thúy vừa thấy em cô liền kéo em về phía ḿnh giọng lo lắng:

-- Chú ấy có làm ǵ em không? Em sao rồi? Chị lo quá kiếm em khắp nơi. Văn nó có làm ǵ em không? Nói cho chị biết đi.

Bao câu hỏi dồn dập của chị làm Ngọc Duy không biết bắt đầu từ đâu. Trong thâm tâm của ḿnh cô rất xúc động v́ những t́nh cảm mà Ngọc Thúy dành cho cô. Nh́n sang thấy Anh Thư, Thu Lan và một người đàn ông lạ mặt kế đến th́ Nguyên đang nói cùng Văn. Đối với Nguyên th́ Duy không xa lạ ǵ nhưng người đàn ông lạ mặt làm cô chú ư. Không trả lời chị cô hỏi lại:

-- Chị Hai, người này là...

-- Người này đă chỉ chị đến đây t́m em - Ngọc Thúy nôn nóng ngắt lời - Sao? Em chưa trả lời cho chị?

Ngọc Duy hơi ngạc nhiên với câu nói của chị. Nhưng thấy vẻ nôn nóng của chị cô vội trấn an:

-- Em đâu có bị ǵ đâu. Chị đừng lo, anh Văn tốt với em lắm. Cám ơn chị đă lo cho em.

Ngọc Thúy phật ư:

-- Sao lại cám ơn? Em nói vậy không sợ chị buồn hay sao?

Ngọc Duy vội ôm chị ríu rít:

-- Em xin lỗi. Ư em không phải vậy. Em...

-- Chị hiểu rồi - Giờ th́ Ngọc Thúy mới thở phào nắm tay em cô hất mặt về phía Văn hỏi em ḿnh - Sao kêu anh Văn ngọt quá dzậy? Bộ hai người...

Ngọc Duy bối rối cúi đầu. Đến lúc này th́ Văn thôi nói chuyện với Nguyên nữa, anh quay sang gật đầu với Ngọc Thúy lịch sự:

-- Chào chị.

-- Chú vẫn c̣n nhớ tôi sao?

Văn gật đầu:

-- Em không ngờ chị là chị Hai của Duy. Nếu biết trước th́ em sẽ...

Văn định nói sẽ báo cho Nguyên và ba ḿnh biết. Nhưng nghĩ lại anh thấy không tiện nên ngập ngừng. Đúng lúc tiếng Anh Thư cất lên sang sảng:

-- Bây giờ th́ quên bọn này rồi phải không? Uổng công tôi và Thu Lan chạy đôn chạy đáo kiếm mấy người. Mấy người định quăng cục lơ hay sao?

Câu nói của Anh Thư làm Ngọc Duy và Văn sực tỉnh. Cô vội chạy đến bên bạn cười cười:

-- Làm sao quên mày được. H́... h́... Sao biết tao ở đây vậy?

Anh Thư giận dỗi chỉ về phía Thu Lan:

-- Hỏi con nhỏ đó đó.

Thu Lan giật ḿnh. Cô nàng ấp úng trước đôi mắt như ngầm hỏi của bạn. Chỉ tay về phía người đàn ông lạ mặt đang cười nói cùng Văn, cô nói:

-- Là do anh này giúp đó.

Lúc này Văn đứng lên nắm tay Duy kéo đến chỗ ḿnh cười nói:

-- Đây là Tuấn Beo, người đă giúp anh có được em.

Ngay lập tức Ngọc Duy hất mặt lên quắc đôi mắt một mí của ḿnh nh́n người đối diện gằn giọng:

-- Là anh à?

Thấy thái độ của người yêu Văn vội lên tiếng:

-- Ngọc Duy.

Thu Lan cũng hấp tấp:

-- Anh Tuấn không muốn vậy đâu. Chẳng qua là... ảnh muốn mày và anh Văn thành đôi thôi.

Ngọc Duy lừ mắt nh́n bạn:

-- Mày cũng biết Văn nữa à?

Thu Lan gật đầu chưa kịp nói th́ Anh Thư đă lên tiếng:

-- Chỉ có tao thôi. Ở đây ai cũng biết anh Văn là ai. C̣n tao. Hừ... không biết một chút ǵ về chuyện của bạn ḿnh. Bạn bè kiểu đó đó coi có chịu nổi không!

Mọi người ai cũng bật cười c̣n Ngọc Duy cô làm mặt h́nh sự nh́n Tuấn Beo:

-- Anh có biết anh làm như vậy là vô ích lắm không?

Tuấn Beo quay qua nh́n Văn cười cười. Thấy cái nháy mắt của Văn hắn quay lại nh́n Duy nhún vai:

-- Tôi không biết là vô ích hay không. Nhưng tôi chắc rằng bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ kêu cô bằng chị, chị Văn.

-- Xía, tôi tên Ngọc Duy chứ đâu phải tên Văn đâu mà anh kêu!

Văn vội giơ nắm tay lên dọa dọa trước mặt người yêu gầm gừ:

-- Nè, không được xía với người khác nha. Chỉ được xía với ḿnh anh thôi. Nếu không...

-- Không th́ sao? Định giam em nữa à? Bạn của anh làm em tức lắm nha. Nhưng dù sao th́... em cũng cám ơn anh ta. Nhờ anh ta mà em biết được có người si em quá trời.

-- Em nói ai si em - Văn hơi quê quê trước câu nói của cô v́ mọi người có mặt ai cũng nghe và che tay lên miệng nén cười. Anh trợn mắt làm dữ với Duy vô t́nh làm mọi người cười thêm. Ngọc Duy nh́n Tuấn Beo dịu dàng:

-- Cám ơn anh.

-- Tôi không muốn chị cám ơn suông đâu. Tôi trông chờ ly rượu của anh chị đấy. Nghĩ lại, tôi thấy ḿnh phiêu lưu thật. Nhỡ như anh chị không thành lúc đó có nước chết tôi.

Văn vỗ vào vai Tuấn Beo cười x̣a:

-- Chú mày nói đúng lắm. Rất là phiêu lưu trong chuyện t́nh cảm này. Cám ơn chú mày v́ đă giúp anh.

-- Sao hai người cứ cám ơn hoài vậy? Không c̣n chuyện để nói à?

-- Rất là nhiều chuyện nhưng để dành cho cả ba chúng ta ở quán Mộng Mơ được không?

Nháy mắt nh́n hai người bạn thân. Duy đứng lên đến bên chị Hai đang ngồi rầu rĩ đổi giọng:

-- Chị sao vậy?

-- Chị không sao. Chị rất mừng là em đă cảm hóa được Văn. Văn thật sự là người tốt. Chị chúc cả hai hạnh phúc. Chị...

-- Chị sao vậy? Nói toàn những chuyện đâu đâu không à. - Rồi vui vẻ nh́n Nguyên cô hỏi - Chị biết giám đốc của em không? Là anh Nguyên đó.

Ngọc Duy đă thay đổi lối xưng hô của ḿnh v́ hôm nay cô rất hạnh phúc. Quên bén đi những chuyện xích mích với Nguyên, cô vui vẻ giới thiệu anh với chị ḿnh.

Không để ư đến thái độ của chị, cô nói với Nguyên:

-- Đây là chị Hai của tôi, Ngọc Thúy.

Từ đầu câu chuyện Nguyên làm thinh không nói được lời nào. Anh có mặt ở đây cũng như không có mặt ở đây. Anh bận tâm v́ những câu nói của Văn lúc hai anh em vừa gặp nhau. Nguyên chợt nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai anh em anh.

-- Sao anh biết em ở đây?

Nguyên chỉ Tuấn Beo đang đứng sớ rớ nói:

-- Là do anh ta đấy. Anh ta để anh và Ngọc Thúy kiếm hụt hơi rồi mới lộ mặt và giải thích cặn kẽ. Không ngờ cô thư kư đỏng đảnh của anh làm chú mày khốn đốn thế.

Không quan tâm đến câu trêu đùa của anh Hai, Văn sửng sốt:

-- Anh và Ngọc Thúy. Sao anh gặp lại cô ta hay vậy?

Nguyên thở dài:

-- Cô ấy là chị em kết nghĩa với Ngọc Duy. Hôm Ngọc Thúy mất tích cô ấy đến t́m anh nên...

-- Vậy hai người ra sao? - Văn nôn nóng ngắt lời - Cô ta nói ǵ về ba không?

-- Cô ấy nói ngay cả anh và chỉ toàn là thù hận. Cách đây mấy bữa anh có đến nhà ông ấy.

Văn sáng mắt:

-- Đến thăm ba ư? Anh có nói ǵ với ba không? Chắc là ông ấy mừng lắm khi anh đến thăm ông.

Nghe Văn nói mà Nguyên thấy ḿnh có một cái ǵ đó khó có thể định h́nh được. V́ anh đă làm những điều trái ngược như Văn mong ước. Anh bối rối không nói nên lời. Thấy lạ, Văn liền hỏi anh:

-- Anh có điều ǵ khó nói?

Như thấy ḿnh không thể giấu được những điều ḿnh đă làm. Nguyên cố lựa lời:

-- Anh... có đến nhà ba. Nhưng anh đến là hỏi ba về em ở đâu chứ...

-- Chứ không phải thăm ông ta có phải không? - Văn lạnh lùng khi anh ḿnh im lặng. Anh giận dữ - Anh không thể dối ḷng một chút được hay sao? Chỉ là thăm ba thôi, thăm hỏi ông sức khoẻ có tốt không, không cần anh tha thứ, không cần anh nhắc lại chuyện của năm nào, vậy mà anh vẫn không thể làm được hay sao? Anh có phải là con người không vậy? Tôi đâu cần anh quan tâm đến tôi. Người cần anh quan tâm là ba đó, anh biết không?

Đôi mắt Văn như có lửa cho thấy anh giận thật sự. Nguyên định mở miệng nói th́ Văn đă cắt ngang:

-- Anh đừng nói ǵ hết. Tôi không muốn mọi người biết chuyện của gia đ́nh ḿnh. Giờ th́ tôi đến chào cô ấy thôi.

Văn nói xong bỏ đi đến chỗ Ngọc Thúy đang đứng cùng em ḿnh. Nguyên đứng sững một lúc sau đó gục mặt vào đôi tay ḿnh. Văn nói đúng, anh có phải là con người không? Một chút dối ḷng để cho ba ḿnh vui vẻ cũng không được. Anh đến nhà hỏi ông về Văn với thái độ lạnh lùng xa cách, anh không cần biết sức khoẻ của ông ra sao? Như thế nào? Và tàn nhẫn hơn trước lúc ra xe về anh c̣n nhấn mạnh câu nói của ḿnh.

-- Tôi đến đây không phải thăm ông mà cũng không phải tha thứ cho ông. Ông nên nhớ điều đó.

Nguyên lắc đầu, tại sao anh lại thù hận ba ḿnh đến độ tàn nhẫn như vậy? Có lẽ anh bị sốc từ má nhỏ của ḿnh nên có sẵn t́ vết đó anh thẳng thừng mà hận. Nguyên ngẩng lên chạm ngay ánh nh́n của Ngọc Thúy, anh ngập ngừng sau đó đến bên cô nói khẽ:

-- Ngọc Thúy.

-- Cám ơn anh đă phụ tôi trong những ngày qua. Hôm nay tôi đă t́m lại em ḿnh th́ mọi chuyện của chúng ta nên chấm dứt. Anh hăy coi như không gặp lại tôi và cứ việc sống phẳng lặng như những năm qua. Điều cuối cùng tôi mong rằng không bao giờ gặp lại anh một lần nữa.

-- Tại sao lại coi là không có chuyện ǵ xảy ra? Em đừng cố chấp quá.

Nguyên nói xong giật ḿnh, anh cố chấp hay cô cố chấp. Anh không thể tha thứ cho ba ḿnh lẽ nào Ngọc Thúy lại tha thứ cho anh. Vừa lúc đó Ngọc Duy đến chỗ hai người vui vẻ.

-- Giám đốc Nguyên, tôi nói ǵ anh có nghe không?

Nguyên dứt khỏi ḍng suy nghĩ của ḿnh. Anh hỏi:

-- Cô nói ǵ?

Ngọc Duy thở ra:

-- Vậy là năy giờ tôi nói ông không nghe ǵ hết. Cám ơn anh đă an ủi chị Hai tôi trong mấy ngày qua.

Nguyên nh́n người yêu đăm đăm:

-- Đó là trách nhiệm của tôi. Những ngày qua tôi cố hết sức ḿnh chỉ đổi lại, đổi lại... - Nguyên cúi đầu buồn bă: - Mỗi người ai không phạm phải sai lầm. Có cố chấp quá không khi họ đă nhận ra sai lầm của ḿnh và xin tha thứ.

Ngọc Duy lắc đầu khó hiểu. Cô nhận thấy ở giám đốc của ḿnh và chị Hai có điều ǵ đó rất khác lạ. Chị Hai đă quay đi sau câu nói của Nguyên vô t́nh để lại giọt nước mắt rơi xuống đất. Đúng lúc đó lại có một bóng người bước vào. Tiếng của Văn kêu lên làm cô ngỡ ngàng:

-- Ba, sao ba lại đến đây?
 

Người được gọi là ba cất tiếng khề khà:

-- Ông già này đến xem căn nhà này có bị ǵ không mà nó giữ rịt thằng con của ông suốt.

Văn không để ư đến câu nói của ba. Anh lo lắng:

-- Ba đến đây với ai vậy? Sao biết con ở đây mà ba t́m chứ?

Ông Phát trách con:

-- Mày không cho ông già này ngồi hay sao mà hỏi lắm thế? - Nói rồi ông nh́n quanh - Đâu, con nhỏ nào đâu mà làm cho mày khốn đến thế. Ủa, Ngọc Duy sao cháu lại có mặt ở đây?

V́ Ngọc Duy đứng áng chị ḿnh nên ông Phát không thấy được người mà ông cần t́m. Ông nh́n cô bé đang từ từ đến chỗ ḿnh e dè:

-- Cháu chào bác.

-- Mấy ngày nay bác trông cháu đến mà không được. Không ngờ thằng con trai bác mất tích th́ cháu cũng biến theo nó luôn. Làm ông già này thui thủi có một ḿnh trong căn nhà rộng thênh thang.

-- Ba à...

Ông già vô tư ngắt ngang lời Văn:

-- Kêu cái ǵ? Con bé đó đâu cho ông già này xem mắt coi.

Văn đưa mắt nh́n Ngọc Duy, cô bối rối ngồi im. Anh Thư từ đâu xen vào:

-- Thưa bác.

-- Cô là bạn gái của Văn à? - Ông nh́n Anh Thư từ đầu đến chân rồi chép miệng khiến cô nàng đỏ mặt - Cũng được. Cô cũng hay thật làm cho thằng con trai của tôi tu tỉnh làm người. Rất là cám ơn cô.

Anh Thư dở khóc dở cười v́ chuyện "bao đồng" của ḿnh. Cô vội đính chính:

-- Không phải con đâu thưa bác. Là Ngọc Duy đó, con nhỏ ngồi kế bác là người yêu của anh Văn đó.

Ông quay sang Ngọc Duy ngạc nhiên:

-- Là cháu ư? - Thấy cô bé gật khẽ ông ngẩn người sau đó bật cười ha hả - Không ngờ mong ước của bác thành sự thật. Con dâu hay con gái ǵ th́ cũng là con. Ngọc Duy, cháu cừ khôi lắm - Thấy Văn định mở miệng ông đưa tay cản - Hôm nay là ngày vui của ông già này, mày không được lắm lời nha thằng quỷ.

Văn khổ sở:

-- Ba à, chuyện của tụi con th́ chừng nào nói cũng được. Có anh Hai ở đây nữa ba à, và...

-- Triệu Nguyên?

Ông nghe nhắc đến con trai của ḿnh th́ sửng sốt bật thành lời. Theo phản xạ ông nh́n quanh và trợn tṛn mắt.

Nguyên đang ủ rũ dựa vào thành tường. C̣n Ngọc Thúy cô đang co người lại, đôi môi run rẩy, đôi mắt thất thần với người đứng trước mặt của ḿnh. Ngọc Duy thấy chị như vậy liền chạy đến. Ngọc Thúy liền ôm cánh tay của em ḿnh lấp bấp:

-- Là... ông ta. Ngọc Duy, là ông ấy. Ông ấy đă hại chị, ông...

Ngọc Duy kêu lên sửng sốt:

-- Là người đó sao? Chị Hai... Vậy giám đốc Nguyên là...

Ngọc Duy không thể nói nữa v́ cái gật đầu của chị. Cô c̣n đang chết sững th́ ông Phát bước đến ngập ngừng:

-- Cô, tôi... tôi...

Ông ngập ngừng không nói nên lời. Ông không nghĩ là ḿnh sẽ gặp cô ở nơi đây. Nên... mọi việc xảy ra trước mắt ông làm ông... không làm chủ được ḿnh. Triệu Nguyên đứng rũ người im lặng, c̣n cô ta th́... nh́n ông với đôi mắt thù hằn. Ánh mắt của cô làm ông... mất b́nh tĩnh. Bỗng Ngọc Thúy hét lớn:

-- Không, tôi không phải là người như vậy. Ông, chính ông đă hại tôi, ông cút mau, cút mau - Ngọc Thúy hét lên kinh hoàng - Nếu không, tôi sẽ chết cho ông xem.

Dứt lời, cô chạy ra ngoài. Đêm kinh hoảng năm nào xuất hiện làm cô thấy ḿnh đau thêm một lần nữa. Cô chạy điên cuồng không hay mọi người chạy theo vội vă. Mặc cho mưa nhiễu hột cô cứ chạy, chạy... Băng qua đường, qua được bên kia. Bỗng tiếng thét kinh hoàng của mọi người làm cô sực tỉnh. Cô quay lại há hốc mồm. Ông Phát nằm bất tỉnh giữa đường, máu từ trong người ông chảy ra ḥa cùng nước mưa loang cả mặt đường. Cách ông vài thước là chiếc xe tải với tiếng động cơ của máy gấp rút như nhịp thở của người tài xế trên chiếc xe. Cô chết sững với cảnh tượng trên. Mưa càng lớn hơn sau sự cố vừa qua. Từng giọt mưa thấm vào da thịt cô, hay thấm vào nỗi đau của những người chạy theo sau cô vội vă. Để họ chứng kiến cảnh tượng hăi hùng. Văn lao ra ngoài ôm thi thể của ba ḿnh, bồng xốc ông dậy anh chạy kêu cứu. Tiếng kêu của anh cùng với nước mắt thi nhau chảy xuống không làm động ḷng ông trời. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, tiếng sấm chớp vang rền át đi tiếng cầu cứu của anh. Ông đă tắt thở trên đôi tay của Văn làm anh chạy điên cuồng với hy vọng rằng ông chưa chết.

C̣n những người ở lại. Nguyên đứng chết sững. Anh không tin đó là sự thật. Đến lúc Văn lao ra ngoài anh mới biết đó là một sự thật quá kinh hoàng. Anh khuỵu xuống, không ai thấy giọt nước mắt muộn màng vỡ ra trên gương mặt anh.

 
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.

Để một mai tôi về làm cát bụi.

Ôi! Cát bụi mệt nhoài tiếng động nào gơ nhịp không nguôi.

Lời xin lỗi chưa kịp nói. Mong được sự tha thứ chưa kịp nhận. Niềm vui chưa kịp hưởng. Ông đă trở về với cát bụi. Rồi mọi cái cũng sẽ trở về với cát bụi. Rồi có hạt bụi nào lẫn lộn trên áo ai, trên đôi vai ai để t́m chút hơi hướm của cuộc đời.
 
*
* *

Đám tang của ông Triệu Phát làm chấn động mọi người. Ai ai cũng thương tiếc cho ông trước cái chết bi thảm.

C̣n những người trong cuộc? Ngọc Thúy đă bỏ đi sau đám tang của ông. Nơi gia đ́nh đang trông ngóng tin cô ở Pháp.

Paris sẽ làm cô quên nỗi đau của ḿnh, quên đi cái quá khứ đầy ác nghiệt. Paris thơ mộng sẽ làm cô b́nh tâm trở lại sau những biến động của tâm hồn. Trước lúc ra đi, Ngọc Duy đă khóc trên vai của chị và mong rằng măi măi là chị em. Cô đă gật đầu và hứa rằng cô sẽ trở lại quê hương nơi sinh cô ra và nơi đă làm cô đau khổ.

C̣n Nguyên. Anh nhốt ḿnh trong căn nhà vắng lặng sau đám tang của ông Phát. Nỗi ân hận dày ṿ tràn ngập trong ḷng anh. Hiện tại anh không muốn biết điều ǵ cả, cũng không dám suy nghĩ về một điều ǵ. Anh âm thầm và lặng lẽ trong sự hối hận cùng cực. Công ty Nguyên Thành anh giao hẳn cho Ngọc Duy chăm coi giùm, cô thay anh xử lư mọi việc. Bây giờ cả hai không c̣n xích mích nhau nữa. Ngọc Duy đă chịu im lặng để lắng nghe những lời chỉ bảo của Nguyên và... anh không c̣n xuất hiện ở bên ngoài nữa.

C̣n Văn, anh b́nh tĩnh hơn anh trai ḿnh. Đứng lên lo toan mọi việc từ trong ra ngoài. Người ta thấy ở anh là nét cứng rắn và lạnh lùng như ngày nào của một Văn đầu sỏ. Nhưng... chỉ khi có một ḿnh anh và Ngọc Duy là anh không c̣n giữ được lớp vẻ bên ngoài mà ḿnh đă tạo ra nó. Gục vào ngực Duy anh khóc ngất. Anh rất cần, rất cần một t́nh cảm thiêng liêng mà cách nay mười năm nó đă rời xa anh. Văn hiểu được t́nh cảm phụ tử vỏn vẹn chỉ trong một tháng, bỗng chốc anh lại mất nó nữa. Hai người thân đă rời xa anh và bây giờ bên anh chỉ c̣n Ngọc Duy. Người hiểu anh, biết anh và an ủi anh.

Tài sản của ông Phát, Văn đă đem tặng cho các cô nhi viện với tên của ông. Anh nghĩ ḿnh làm như vậy có một phần nào vừa ư ông. V́... trong mấy chục năm qua, không biết ông có để lại những đứa con rơi rớt nào không. Nếu muốn t́m chúng th́ sẽ t́m ở đâu và t́m ai. Cuối cùng Văn chọn những cô nhi viện và đem tặng cho họ. Anh đă làm được một điều ư nghĩa nhất cho ba anh và cho cả đời anh.

Về mặt t́nh cảm. Quá khứ đă lùi dần ngày một xa. Mới đó mà đă ba năm, Văn đă nguôi ngoai về sự ra đi của ông Phát. Bên anh đă có Ngọc Duy - người sẽ cùng anh đi hết đoạn đường c̣n lại - mà trước đây anh nghĩ là ḿnh sẽ không có được diễm phúc đó - Cô đă động viên anh và kêu anh nên đi học hội họa trở lại. Và Văn theo con đường nghệ thuật của ḿnh. Quá khứ tối tăm đó anh xin xếp lại và nghĩ về nó với một kỷ niệm đẹp về t́nh nghĩa. Những bức tranh của Văn đă làm cho những người trong giới chú ư. Văn vui mừng và hạnh phúc v́ t́nh yêu và sự nghiệp có sẵn trong tay. - Anh đă mở một công ty kư gởi tranh và một ngày một nổi tiếng.

Và điều không thể thiếu, họ đă trở thành vợ chồng qua một đám cưới linh đ́nh và long trọng.
*
* *

Ôm vai vợ, Văn âu yếm:

-- Em đọc ǵ đó?

Không trả lời chồng, cô hỏi lại:

-- Anh chưa đến công ty sao?

-- Hôm nay anh muốn ở nhà với em. Nào, bà xă đọc thư ai đó?

Ngọc Duy nói nhỏ:

-- Của chị Hai.

-- Chị Hai ư? - Văn kêu lên sửng sốt sau đó là nét vui mừng hiện lên trên nét mặt anh - Không ngờ chị ấy cũng nhớ đến tụi ḿnh. Lúc chị ấy ra đi anh tưởng là chỉ sẽ không trở lại và không liên lạc với ḿnh. Nào ngờ, chỉ vẫn c̣n nhớ tụi ḿnh em nhỉ?

-- Trong thư, chị Hai nói là rất nhớ em và sẽ trở về đây trong nay mai.

-- Hả? Chị Hai sẽ về đây sao? Sự kiện đáng ăn mừng.

Đang nói ngon trớn thấy thái độ đăm chiêu của Ngọc Duy anh lo lắng:

-- Em sao vậy? Không mừng sao?

-- Em rất mừng nữa là đàng khác. Nhưng c̣n một chuyện chúng ta phải nghĩ đến... đó là anh Hai.

Nghe nhắc đến Nguyên. Văn thở dài:

-- Anh cũng không biết nói sao nữa? Ảnh cứ nhốt ḿnh trong pḥng hoài không biết trời trăng ǵ cả. Ngay cả anh khánh thành công ty ảnh c̣n không đến nữa. Nói chi...

-- Ḿnh phải nghĩ ra cách giúp anh Hai thoát khỏi sự trầm uất này thôi anh ạ. - Nh́n mông lung bên ngoài cô khẽ nói.

-- Có lẽ chị Hai sẽ là người giúp ảnh thoát khỏi căn bệnh này.

-- Em nói như vậy là...

Đặt tay lên vai chồng cô nháy mắt:

-- Anh hăy thử thách anh và chị Hai. Xem hai người có phải là của nhau không. Anh Hai đi ván bài cuối cùng đă nhốt ḿnh trong bốn năm qua thật là... kinh khủng thật.

Văn bật cười, ôm xiết vợ, vuốt mũi cô:

-- Cũng như anh phải không? Chỉ trong một tuần lễ anh đă chinh phục được em.

Cô trợn mắt:

-- Anh c̣n nói nữa hở? Coi chừng tối nay em cho ngủ ngoài pḥng khách đó.

Văn trêu:

-- Anh mà ngủ ngoài pḥng khách. Đến lúc đó em ngủ ở trong pḥng mà có con chuột, hay con mèo chạy qua chạy lại th́ đừng có kêu anh nha, anh không có cho mượn cái ḿnh để em ôm đâu.

Cô nguưt anh thật sắc:

-- Xía... anh đúng là đồ... đầu sỏ mà!

Văn cười to lên ôm cô vào ḷng anh bồi hồi nhớ lại "Tuần lễ t́nh yêu" của ḿnh mà cười hạnh phúc.

Nắng bên ngoài đă tắt từ lâu nhường lại cho buổi hoàng hôn với muôn vàn v́ sao. Thành phố về đêm đă bắt đầu.
 

Hết


 

Pages Previous  1  2  3