| 
					
					ven theo đường ṃn, lại ngửi 
			thấy mùi quế.- Ồ có cả quế nữa sao?
 Vũ Vi bước nhanh về phía phát ra mùi hương, một vườn hoa nhỏ lại 
			hiện ra trước mắt, cúc, hồng quế và những loại dây leo. Những bông 
			tím mọc thành những chùm phất phơ theo gió. Vi ngồi xuống ghế đá 
			nh́n về phía vườn quế, những đóa hoa màu vàng thật rực
			rỡ. Sự ước muốn khiến Vi không thể ngồi yên, nàng bước đến ngắt một 
			đóa hoa đưa lên mũi hít mạnh. Mây trắng bềnh bồng trên trời cao hợp 
			với màu xanh của lá, vẻ sặc sỡ của hoa và những mùi thơm bất tận tạo 
			thành một khung cảnh thần tiên. Vi đang chết ngộp trong ấy.
 Phải chi ta có mang theo một quyển sách th́ tuyệt! Vi nghĩ. Nàng 
			thấy bứt rứt và ngay đến quyển "Huyền cơ túy cầm" quyển bên trong có 
			bức ảnh của Nhược Trần.
 Có tiếng sột soạt trong cỏ, Vi giật ḿnh quay lại, nàng thấy ông Lư 
			từ trong vườn bước khập khểnh về phía nàng, nh́n ánh mắt ông Vũ Vi 
			chợt lo.
 - Ông Lư đi cắt cỏ đấy à?
 Ông Lư lắc đầu. Vết sẹo trên mặt ông thật là dễ sợ.
 - Tôi đi t́m cô đây.
 - T́m tôi?
 - Vâng. Ông Lư lầm lừ tiến tới. Vi hoảng hốt không biết chuyện ǵ sẽ 
			xảy ra th́ ông Lư lấy trong túi ra mảnh giấy trao cho nàng:
 - Này cô giữ lấy
 - Cái ǵ vậy?
 Vi ngạc nhiên, mở ra xem, mấy chữ xiên xẹo đập vào mắt.
 "Số 208/19 hẻm 990 đường ngánh thứ 3 của lộ Ḥa B́nh".
 Vũ Vi ngơ ngác.
 - Ông đưa tôi cái này để làm ǵ?
 - Đó là địa chỉ của cậu Ba. Ông Lư đáp nhanh.
 - Cô đừng cho ông chủ biết chuyện này nhé.
 Rồi quày quả bỏ đi ngay.
 - Khoan đợi tôi một chút!
 Vũ Vi gọi, ông Lư đứng lại.
 - Ông đưa tôi địa chỉ này để làm ǵ chứ?
 Ông Lư như ngạc nhiên.
 - Nghe nói cô nhận khuyên dùm cậu Ba trở về rồi mà? Nếu không có địa 
			chỉ làm sao t́m được cậu ấy về được ngay.
 Vũ Vi nhíu mày.
 - Nhưng đó đâu phải là bổn phận của tôi?
 Ông Lư ngập ngừng một lúc nói.
 - Vâng, nhưng tôi biết cô là người tốt bụng.
 - Rồi sao?
 - Ông chủ tôi khổ cực suốt một đời; mà hy vọng chỉ có cậu 
					Ba, nếu cô 
			nói cậu Ba trở về được th́ ông chủ... Ông Lư ngưng lại một chút rồi 
			nói:
 - Th́ ông chủ có chết cũng hài ḷng.
 - Thế c̣n hai cậu kia đâu?
 - Ông chủ chỉ có; cậu Trần là biết nghĩ thôi, với chúng tôi cậu ấy 
			mới là người ông chủ mong đợi.
 Vũ Vi xếp mảnh giấy lại.
 - Vậy sao biết địa chỉ của cậu ấy mà không đến khuyên cậu ấy về.
 Ông Lư chớp mắt.
 - Tôi có đến, nhưng đă bị cậu ấy đuổi về.
 - Cậu ấy không nghe lời ông th́ làm sao nghe lời tôi?
 - Thế mới nói chứ, ngay cả người nóng tính như ông chủ mà c̣n nghe 
			lời cô th́ tôi chắc cô cũng thuyết phục cậu 
			Ba được.
 Vũ Vi ngẩng đầu lên nh́n trời. Lư luận kỳ quặc của người tớ già 
			trung thành khiến nàng cảm động. Nàng bắt đầu thấy ḿnh bị vây vào 
			vị trí khó xử. Vi thở dài, với địa vị một y tá nàng không muốn nhảy 
			sầm vào chuyện riêng của ông Nghị chút nào cả. Ông Lư không đợi Vi 
			nói ǵ thêm đă bỏ đi vào rừng.
 - Cám ơn cô nhé cô Vi, nhớ đừng đánh rơi địa chỉ.
 - A... A mà đợi một chút.
 Nhưng ông Lư đă lẩn mất. Vi ngơ ngác giữa vườn hoa, nàng không biết 
			phải xử trí thế nào. Tưởng rằng ḿnh sẽ như bao nhiêu người làm khác 
			trong nhà, không ngờ lại được coi trọng như vậy. Vi thấy khó xử khôn 
			cùng, thở dài, bỏ mảnh giấy vào túi và trở về pḥng. Lúc đi ngang 
			qua hồ nước, Vi thấy luật sư Mậu đang bước xuống xe.
 Vừa thấy nàng ông đă chào ngay.
 - Thế nào cô Vi quen rồi chứ?
 - Vâng cám ơn ông.
 - Tôi biết thế nào cô cũng thích "Vườn mưa giớ" này phải không?
 - Vâng.
 Luật sư khuyến khích:
 - Cô ở đây làm đi, bao giờ quen cô sẽ thấy ông Nghị hiền lắm, ông ấy 
			chỉ nóng tính một chút thôi.
 Vũ Vi cười. Luật sư Mậu có vẻ dễ mến hơn ông Nghị.
 - Cám ơn luật sư, tôi sẽ cố gắng.
 Xe luật sư đă khuất, Vũ Vi c̣n tần ngần đứng bên cạnh hồ, nh́n bức 
			tượng thần vệ nữ đầu óc nàng lại rối tung, măi đến lúc có tiếng c̣i 
			và một chiếc xe du lịch màu đen khác chạy vào ngừng trước cổng nàng 
			mới giật ḿnh quay lại. Ông Triệu mở cổng, một người đàn ông mập và 
			thấp bước vào. Ông mang kín đen, tóc hoa râm. Thế này th́ hôm nay 
			ông Nghị bận lắm.
 - Chào ông.
 Vi chào ông Triệu, người đàn ông đứng tuổi có vẻ thật thà.
 - Chào cô, cô khỏe chứ?
 - Dạ... ông vừa bước vào là ai thế?
 - Quản lư hăng dệt của ông chủ đấy. Ông Đường rất được ông chủ tín 
			nhiệm.
 - Thế à?
 Vũ Vi có vẻ khó chịu, ông Nghị vừa mới khỏe đă phải lo bao nhiêu 
			công việc thế này th́ làm sao mạnh được chứ?
 Ông Triệu gật gù.
 - Vâng v́ thế mà ông chủ tôi rất cần một phụ tá đắc lực, ngoài cậu 
			Ba ra tôi thấy không c̣n ai có thể giúp được cả.
 Vũ Vi nhíu mày nh́n ông Triệu.
 - Tại sao ông lại nói với tôi chuyện đó?
 Ông Triệu thật thà.
 - Ông Lư đă bảo tôi sẵn sàng đưa cô đi.
 - Đi đâu?
 - Th́ đến đằng ấy, ở chỗ cậu 
			Ba ở đấy.
 - Trời đất! Vũ Vi không ngờ tất cả những cặp mắt trong nhà này lại 
			đều hướng về
 phía nàng như vậy. Rốt cuộc rồi không tránh khỏi rắc rối. Vi 
			bỏ đi vào nhà; lúc ngang qua pḥng khách nàng không thấy ông quản lư 
			đâu cả. Thế này th́ chắc ông ta bận rộn với ông Nghị ở pḥng riêng 
			rồi. Vi tiến đến máy hát, một chồng dĩa cao ngất như chờ đợi lựa 
			chọn. Từ Bealte, William đến Francoise những dĩa nhạc không c̣n thịnh 
			hành và Vũ Vi biết chủ nhân nó là ai rồi.
 - Cô Vi.
 Tiếng gọi làm Vũ Vi giật ḿnh quay lại. Bà Lư đang đứng trước mặt 
			nàng.
 - Hôm nay cô dùng món ǵ?
 Vi ngỡ ngàng.
 - Tôi ăn món chi chẳng được, bác hỏi ông chủ đó.
 Bà Lư như không nghe thấy hỏi.
 - Cô là người ở xứ nào?
 - Hồ Nam.
 - Thế th́... Bà Lư cười thật tươi:
 - Vậy th́ tôi biết cô thích ăn cay lắm phải không? Để hôm nay tôi 
			làm món gà tương ớt cho cô ăn nhé?
 Vũ Vi càng bối rối.
 - Bác làm tôi ngại quá.
 Bà Lư cười.
 - Trái lại tôi rất vui, nấu ăn mà có người thích ăn th́ có ǵ sung 
			sướng cho bằng, lúc trước cậu Ba ăn mạnh lắm, thấy cậu ấy ăn sạch 
			chén, làm tôi vui vô cùng, bây giờ th́ chẳng c̣n ai.
 Mắt bà Lư thoáng buồn nhưng rồi lại đon đả.
 - Thôi bây giờ tôi phải đi chợ ngay mới kịp.
 Khi bà Lư bỏ đi, Vũ Vi vẫn c̣n tần ngần nơi pḥng khách, nàng có cảm 
			giác như bị sa lầy. Càng chống đối càng bị dồn sâu hơn. Những người 
			trong "Vườn mưa gió" có vẻ cấu
			kết nhau chặt chẽ quá, họ nh́n Vi như một vị thần vạn năng. Những 
			chuyện riêng của gia đ́nh ông Nghị có liên hệ ǵ với ta đâu? Vi tự 
			hỏi. Tại sao ta phải khổ sở thế? Càng nghĩ Vi càng thấy nhức đầu.
 Lúc bước lên lầu, Vi thấy ông Đường vẫn c̣n trong pḥng ông Nghị. 
			Chưa đến giờ tiêm cũng như uống thuốc, nhưng Vi cũng gơ cửa.
 - Ông Nghị xin ông hăy nhớ đến sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc nhé, 
			đừng làm việc quá mà nguy hiểm.
 Ông Nghị khó chịu càu nhàu.
 - Thôi rồi lại bị nữ bạo chúa phá rối nữa rồi.
 Và quay sang ông Đường giới thiệu.
 - Đây là cô Vi, y tá riêng của tôi, và đây là ông Đường, quản lư 
			hăng dệt.
 Vũ Vi chào ông Đường.
 - Xin ông lưu ư sức khỏe ông ấy dùm tôi nhé.
 - Vâng.
 Ông Đường vừa đáp th́ ông Nghị lại hét.
 - Trời ơi! sao cô cứ phá tôi hoài vậy?
 Vi không buồn trả lời nàng cười nhẹ rồi rút lui khỏi pḥng. Vi không 
			trở về pḥng riêng mà đi về phía pḥng sách. Đây đúng là một thư 
			viện lớn, tràn ngập tất cả những quyển sách mà Vi thích, nàng đắm 
			ch́m giữa những bảo vật vô giá bút tích của Nhược Trần trên từng 
			cuốn sách bây giờ trở nên rất quen thuộc với Vi. Lúc lật quyển 
			"Tuyển tập truyện ngắn" của Cholas, nàng lại khám phá thấy một trang 
			giấy với bút tích của Nhược Trần.
 "Gần đây, ta đă nh́n thấy những khuyết điểm của ḿnh, hai kẻ thù 
			chánh: Tự ái và tự ti lúc nào cũng phục sẵn trong đầu, cột cứng ư 
			thích ta lại, quấy rầy, phá phách không để ta yên lúc nào. Tại sao 
			tự ti và tự cao lại có thể ở chung nhau được? Nó cấu kết và làm cho 
			đầu ta cứ quay ṃng ṃng..."
 Mảnh giấy cũng làm cả Vi cũng băn khoăn. Tại sao tự cao và 
					mặc cảm tự ti lại có thể
			sống chung nhau được? Mâu thuẩn thật! Vi nhớ đến một người bạn có tự 
			ái rất cao hay tự khoe ḿnh là thiên tài. Thế mà không biết có phải 
			trời xanh ghen ghét hay không anh ta chẳng làm nên tṛ trống ǵ cả. 
			Người khác thấy vậy trêu chọc. Vị thiên tài kia cho ḿnh bị xúc phạm 
			tự ái nên đă thượng cẳng tay. Vi thắc mắc, không hiểu hành động đánh 
			người của vị thiên tài tự nhận đó có phải xuất phát từ tự ái bị tổn 
			thương hay từ
			mặc cảm tự ti? Người nghèo lúc nào cũng ngại người khác nói đến cái 
			nghèo của ḿnh, kẻ vô học không bao giờ chấp nhận nói ḿnh dốt. Điều 
			mâu thuẩn đó phải chăng là mặc cảm tự ti và tự cao cùng ở chung 
			nhau? Càng nghĩ Vi càng thấy rắc rối; măi đến lúc đồng hồ dước lầu 
			gơ 12 tiếng nàng mới giật ḿnh đứng dậy. Một buổi sáng
			đẹp đă trôi qua, Vi vội vă trở về pḥng, vừa đến cửa nàng đă thấy 
			Thúy Liên đứng đợi.
 - Chị Vi, chị thử những chiếc áo này xem có vừa không?
 Vũ Vi lạ lùng nh́n Thúy Liên rồi nh́n vào pḥng. Đống quần áo chất 
			đầy trên giường càng khiến nàng ngơ ngác.
 - Ǵ nữa đây?
 Nàng bước đến giường. Tất cả đều mới. Áo dài, quần Patte, Par 
			dessus... cả nón.
 - Định mở tiệm buôn áo à?
 - Dạ không, ông chủ nhờ ông quản lư mang đến cho cô đấy.
 Vũ Vi mở to mắt.
 - Cái ǵ? cho tôi mặc à?
 - Vâng, Thúy Liên nói:
 - Có lẽ ông chủ không muốn thấy cô mặc áo y tá nên mua cho cô.
 - Tôi có áo quần riêng của tôi rồi, tại sao?
 Vũ Vi ngây người nh́n đống quần áo, nàng chợt ném sách xuống rồi 
			chạy bay sang pḥng
			ông Nghị.
 - Thưa ông, ông cho người mang quần áo kia đến pḥng tôi làm ǵ đấy?
 Ông Nghị chậm răi quay sang.
 - Áo quần nào? À... Cô không thích sao? Đừng lo tôi không khấu trừ 
			vô lương đâu.
 Vi có cảm tưởng như tự ái bị xúc phạm.
 - Có phải quần áo tôi đang mặc cũ quá làm ông mất mặt à?
 - Không phải vậy. Ông Nghị kêu lên:
 - Trời ơi, bao nhiêu đó mà cô cũng giận sao?
 - Hừ. Vũ Vi hất mặt cao. - Tôi mặc thế nào mặc tôi, tôi không muốn 
			ông chen vào đời tư tôi, tôi cũng không muốn nhật bất cứ vật bố thí 
			của ai cả.
 Ông Nghị nhíu mày:
 - Tại sao cô lại dùng hai tiếng bố thí chứ?
 - V́ ông đă tạo cho tôi cảm giác đó.
 Vũ Vi đáp. Ông Nghị cố ngăn cơn bực, nhỏ nhẹ nói.
 - Cô Vi nghe này. Tất cả những áo quần này tôi chẳng tốn một đồng 
			nào hết. Tôi có hăng dệt, cả hảng may, nên một bộ quần áo chẳng đáng 
			vào đâu hết. Tôi đoán cô mặc khổ số 7 hay số 9 nên nhờ ông quản lư 
			mang một số đến đây cho cô mặc. Nghèo không phải là chuyện nhục. Cô 
			đừng nên mặc cảm hay tự ái ǵ hết, tôi thật ḷng tặng cô đấy!
 Tự ái! Hai chữ đó xoay quanh trong óc khiến Vi nhớ lại mảnh giấy rời 
			trong sách của Nhược Trần. Sự kết hợp của tự ti và tự cao. Vâng đây 
			cũng là tâm trạng của ḿnh. Vi cố xua đuổi ám ảnh. Tạ tự ái hay v́ 
			tự ti? Ta sợ ông Nghị khinh rẻ v́ biết ta nghèo chăng? Vi như chợt 
			khám phá ra sự đần độn của ḿnh, nàng cười x̣a.
 - Thôi được rồi, tôi chịu thua ông và cả con trai ông đấy.
 - Tôi và con trai tôi?
 Ông Nghị ngạc nhiên, tại sao chuyện quần áo lại dính dấp với cả con 
			ta nữa? Ông Nghị chưa kịp hỏi thêm th́ Vũ Vi đă bỏ về pḥng.
 Đến giờ cơm, Vi xuống lầu với chiếc áo màu xanh lá, cổ áo rộng. Nàng 
			cũng không quên thoa phớt một lớp son nhạt nên trông trẻ hẳn ra.
 - Nếu tôi c̣n trẻ hơn 30 tuổi, chắc cô khong thoát khỏi tay tôi đâu!
 Ông Nghị pha tṛ, Vũ Vi cười thật tươi.
 - Chưa chắc lúc ấy tôi đă ưng ông, nữ thần Venus sẽ giết tôi chết.
 Ông Nghị yên lặng ngắm Vi một chút rồi tiếp.
 - Ai có phúc lắm mới được ghé mắt xanh đấy cô Vi ạ.
 - Thế à? Có ai lại ưng rước một nữ bạo chúa về nhà hở ông? Vi hỏi, 
			câu nói dí dỏm của nàng khiến ông Nghị ph́ cười. Bà Lư đứng hầu cơm 
			bên cạnh cảm động suưt rơi nước mắt. Đă lâu rồi bà chưa hề thấy ông 
			chủ thân yêu của ḿnh vui như ngày hôm nay.
 Bữa cơm thật ngon, Vũ Vi ăn rất nhiều cơm, món gà hầm ớt và đầu cá 
			hấp quá hấp dẫn. Sau khi dùng xong Vi trở về pḥng, vừa mở cửa ra, 
			một bất ngờ khác lại đến, trên bàn, khong biết ai đă cấm sẳn một 
			b́nh hoa quế thơm ngạt mũi. Vi ngơ ngác quay ra cửa. Bà Lư đứng đó 
			tự bao giờ.
 - Nghe nói cô thích hoa quế nên chúng tôi đă chọn cho cô. Vườn hoa ở 
			nhà này rộng lắm cô thích loại nào cứ nói chúng 
					tôi sẳn sàng làm 
			theo ư cô.
 Vũ Vi cảm động.
 - Bác tốt với cháu quá.
 - Đó là bổn phận của chúng tôi. Bà Lư xoa tay vào váy lau, cúi đầu:
 - Cô đă mang lại sinh khí cho cái nhà nầy th́ chúng 
					tôi phải làm cái 
			ǵ để đền lại ḷng tốt của cô chứ.
 - Thế à? Vi không ngờ mọi người lại quan trọng hóa nàng như thế nàng 
			chớp nhanh mắt cảm động.
 - Bác Lư, bác đến đây tôi nói nghe chuyện này này.
 - Dạ.
 Bà Lư rụt rè bước tới, Vũ Vi cố nén xúc động nói.
 - Bác nói lại cho chồng bác và ông Triệu biết, tuần sau khi được 
			nghỉ tôi sẽ đến t́m "ông ấy" cho.
 - Thật à?
 Bà Lư sung sướng đến độ không nói thêm được ǵ nữa, chạy bay xuống 
			lầu.
 Vũ Vi ngă xuống giường, trừng mắt nh́n lên trần nhà, nàng chợt thấy 
			ḿnh đă rơi quá sâu vào cơn lốc.
 
 Chương 8
 
 Một tuần trôi nhanh, chân ông Nghị càng ngày càng 
			khỏe, bây giờ th́ ông có thể chống gậy xuống lầu hay đi dạo trong 
			vườn mà không cần ai d́u bước nữa. Bác sĩ Hoàng đến thăm bệnh có vẻ 
			hài
			ḷng. Ông Nghị chẳng có vẻ quan tâm lắm đến cái chết, ông vẫn tiếp 
			tục thảo luận công việc ở sở với quản lư và cứ cách ngày lại họp với 
			luật sư. Mậu một lần, tuần lễ vừa qua đă trôi đi trong sự b́nh yên 
			sóng gió có chăng chỉ ở mỗi một ngày thứ 
					bẩy, đó là ngày Bồi Hoa và 
			Bồi Trung đưa vợ về thăm.
 Đúng là một ngày đầu phiền muộn, tiếng chửi rủa, đánh lộn, khóc lóc 
			của trẻ con làm ồn ào cả "Vườn mưa gió" Vợ Bồi Trung vừa bước vào 
			nhà đă lên giọng chủ nhân, hét Thúy Liên rồi kiếm chuyện này nọ để 
			trách móc người nầy người khác trong nhà. Trong khi Bồi Hoa gây sự 
			với ông Lư v́ chuyện lỡ tay bứng bỏ cây trúc đào mà hắn trồng từ 
			trước, cuộc căi vả nổi lớn khi ông Lư v́
			nóng tính buột miệng:
 - Cậu Hai, cho cậu biết dầu sao cậu cũng chưa là chủ nhân của vườn 
			mưa gió này nhé.
 Thế là cơn băo tố ùn ùn kéo đến, Bồi Hoa mắng ông Lư là vô lễ, trong 
			khi ông Lư yên lặng bỏ đi không trả lời. Mỹ Kỳ giả vờ nhảy vào 
			khuyên can nhưng thật ra để nói gần nói xa khiến Tứ Văn bị nhột, lên 
			tiếng, và cuộc đấu khẩu thứ hai lại xảy ra rồi đâm đánh lộn giữa trẻ 
			con khiến cả vườn mưa gió trở thành một buổi nhóm chợ nhỏ. Ông Nghị 
			rút lui ngay về pḥng từ lúc đám đông kéo đến. Măi đến lúc chịu hết 
			nổi, ông mới chống gậy xuống lầu. Sự xuất hiện của ông làm không khí 
			lắng ngay. Đôi mắt bén của ông quét qua từng đứa con trai trong 
			pḥng khách.
 - Cuộc viếng thăm của chúng bây đến đây kết thúc được chưa chứ.
 Bồi Trung ngạc nhiên.
 - Cha!
 Ông Nghị không đợi Bồi Trung tiếp, đă chận lại.
 - Thôi đủ rồi, đừng nói thêm một tiếng nào nữa, tao đă hiểu sự hiếu 
			thảo của chúng bây, nhưng theo lời cô y tá riêng th́ tao rất cần sự 
			yên tĩnh nghỉ ngơi chúng bây ạ.
 Quay sang Vũ Vi ông hỏi:
 - Phải không cô y tá?
 Vũ Vi chỉ biết gật đầu, ông Nghị tiếp.
 - V́ vậy tốt nhất là mang lũ con của chúng bây về đi.
 Bồi Hoa nắm lấy cơ hội.
 - Thưa cha nếu sức khỏe cha kém th́ đừng làm việc ǵ nhiều để con phụ 
			cha chăm sóc công ty vậy.
 Ông Nghị khoát tay.
 - Thôi không cần, chuyện của tao để tao lo, tụi bây đi đi.
 Bồi Trung chen vào.
 - Con thấy ông quản Lư Đường đáng nghi lắm cha ạ..
 Ông Nghị quay sang thằng con lớn hét.
 - Chúng bây c̣n nói ǵ nữa chứ? Đă bảo để tao yên không được sao. 
			Nếu c̣n biết tao là cha chúng mày th́ làm ơn đi khuất mắt tao ngay 
			đi.
 Tứ Văn chua ngoa.
 - Thôi đi Khởi Khởi, Trung Trung, Vân Vân đi mau mặc quần áo đi về, 
			chúng mày ở đây chỉ tổ cho người ta ghét thôi. Tưởng đến thăm ông 
			nội là lợi lộc ǵ, không ngờ chỉ được người ta coi
			như là thứ con hoang.
 Ông Nghị giận run, ông đưa gậy chỉ thẳng vào mặt Bồi Trung:
 - Bồi Trung mầy đưa con vợ mầy đi khỏi nơi đây ngay. Từ đây về sau 
			đừng cho nó thấy mặt tao nữa nhé?
 Bồi Trung kéo vai vợ đẩy ra cửa miệng xoa dịu ông Nghị.
 - Cha đừng giận, hơi đâu cha lại giận tụi đàn bà.
 Mấy phút sau Bồi Trung, Bồi Hoa dẫn cả gia đ́nh rời khỏi "Vườn mưa 
			gió". Khi xe họ đă ra khỏi cổng, ông Nghị thở phào ngồi phịch xuống 
			ghế, ông có vẻ mệt mỏi. Vũ Vi chạy tới bắt mạch, và lập tức chạy bay 
			lên lầu mang thuốc xuống.
 - Ông giận ǵ cho khổ thế?
 Bà Lư mang thuốc tới.
 - Cô Vi nói phải đấy, ông chủ giận làm chi cho khổ thân thôi.
 Ông Nghị nằm dài trên ghế, mắt nhắm, ông thấy chán nản lạ lùng.
 - Con ơi là con! Trời ơi là trời! Sao tôi có những thằng con trời 
			đánh như vậy?
 Vũ Vi đặt tay lên vai gầy của ông Nghị, yên lặng với ánh mắt an ủi, 
			nàng biết trong giây phút này nên yên lặng là tốt nhất.
 Ông Nghị bị thuốc ngắm ngủ yên, bấy giờ Vi và bà Lư mới chịu rút 
			lui.
 Chủ nhật đến, đây là ngày nghỉ của Vi. Sáng sớm sau khi tiêm thuốc 
			cho ông Nghị và dặn ḍ cách cho uống thuốc với bà Lư xong, nàng mới 
			mặc áo xuống phố. Bước ra cửa, ông Nghị đă ngắm nàng hỏi.
 - Cô có thể cho tôi biết hôm nay cô sẽ xử dụng thời gian ra sao 
			không?
 - Vi chúm chím cười.
 - Tôi sẽ đến hai trường đại học để thăm 
			hai cậu em và sau đó...
 Ông Nghị không đợi Vi tiếp câu, tiếp đuôi.
 - Sau đó sẽ đến nơi hẹn với ông bác sĩ ở pḥng quang tuyến phải 
			không?
 Vũ Vi nhún vai.
 - Cũng có thể.
 Ông Nghị gật gù.
 - Cũng tốt nhưng phải cẩn thận nhé, đàn ông lúc nào cũng nguy hiểm 
			lắm đấy.
 - Vâng cảm ơn ông. Tôi sẽ cẩn thận.
 Ông Nghị như chợt nhớ ra.
 - Hay là để ông Triệu đưa cô đi nhé? Buổi tối cô ở đâu điện thoại về 
			cho tôi biết, tôi bảo ông Triệu đi rước cô. Vùng núi này nắng lắm 
			không thích hợp cho con gái đi chơi khuya; về sớm chừng
			nào tốt chừng nấy cô Vi ạ.
 Vũ Vi ngoan ngoăn:
 - Xin tuân lệnh.
 Rồi nàng bước ra cửa, ông Nghị nh́n theo cho đến khi bóng Vi mất 
			hút.
 Ngồi trong xe Vi mở mảnh giấy ông Lư giao cho hôm trước, hỏi ông 
			Triệu.
 - Ông biết đường Ḥa B́nh ở đâu chứ?
 - Cô không đến thăm hai cậu em trước sao?
 - Hôm khác thăm cũng được. Chuyện này giải quyết sớm chừng nào hay 
			chừng nấy.
 Ông Triệu gật đầu, gia tăng tốc độ, Vũ Vi ngắm khu rừng với sự rối 
			răm trong đầu. Nàng không hiểu sao ḿnh lại nhảy vào chuyện thiên hạ 
			như vậy. Gặp Nhược Trần ta sẽ nói cái ǵ đây? Điên
			thật, khi không lại rước phiền muộn vào người.
 Xe đă vào thành phố, qua mấy khúc quanh; đường càng lúc càng hẹp. Vi 
			biết ḿnh đang đi vào khu lao động, trẻ con từ những con nhà gỗ 
			hai bên đường ùa ra đùa trên mặt lộ bất kể xe, đường xá dơ bẩn với những 
			vũng nước do người hai bên đường đổ ra. Xe dừng lại trước một con hẻm 
			nhỏ, ông
			Triệu quay lại nói với Vi.
 - Con hẻm này đây. Bây giờ cô đi đến cuối hẻm, rồi quanh qua một hẻm 
			nhỏ khác bên trái, căn thứ tư là nhà của cậu 
			Ba.
 Vũ Vi xuống xe, do dự nh́n vào con hẻm dài.
 - Ông đă từng đến đây lần nào chưa, ông Triệu?
 - Có một lần rồi. Tôi không lầm đâu cô Vi
 - Vậy th́ ông về đi. Nói với ông chủ là ông đă đưa tôi đến trường 
			Đại học Sư Phạm nhé.
 Ông Triệu cẩn thận.
 - Thôi để tôi ở đây đợi thêm 10 phút, nếu cậu ấy không có ở nhà, tôi 
			sẽ đưa cô đi nơi khác cho.
 - Cũng được. Nếu 10 phút nữa không thấy tôi ông cứ đi, đi nhé.
 Vi bước vào hẻm nhỏ, nhà cửa hai bên cất toàn bằng gỗ. Một vài tiệm 
			chạp phô, và có cả khu chợ chồm hổm trong hẻm, mùi hôi từ những 
			chiếc cống đẩy rác bốc lên thật khó ngửi. Vi không lạ ǵ với những 
			khu lao động thế này, lúc xưa có một thời nàng đă từng ở những nơi 
			như vậy. Có điều nàng không ngờ một người gần như chủ nhân "Vườn mưa 
			gió" lại có thể sống nổi ở đây.
 T́m một lúc Vi thấy con hẻm nhỏ bên trái ngắt ngang, nàng cũng t́m 
			được căn nhà theo địa chỉ. Nói đúng ra đó không phải là một căn nhà, 
			mà chỉ là một căn trái nhỏ, đối diện với đống rác và chuồng gà, mùi 
			rác bẩn phảng phất trong không khí.
 Trong nhà im ĺm, có lẽ anh chàng đi vắng, Vi thất vọng nhưng cũng 
			đưa tay gơ cửa. Có tiếng hét đột ngột trong không khí.
 - Ma quỉ nào đó? Vào đi.
 Vi ngẩn người ra, nàng tưởng chừng như người trong cửa là ông Nghị, 
			nhưng ông Nghị làm ǵ có ở đây. Đẩy cửa bước vào, mùi dầu thông và 
			sơn phảng phất trong không khí. Trong nhà tối om, Vi
			mở to mắt nh́n một lúc mới làm quen được cảnh vật trong nhà. Cả nhà 
			gần như chất đầy những khung vải, một gả đàn ông to lớn với khuôn 
			mặt quen thuộc:
 - Đúng là Đinh Nhược Trần, hắn chỉ mặc chiếc áo lá với quần cao bồi 
			màu trắng, trên tay là bút họa và bản pha màu.
 - Cô là ai?
 Vi tiếp tục quan sát gian pḥng đáp:
 - Tôi không tin là ông có thể quên nhanh thế.
 Đinh Nhược Trần, buông bút xuống quay lại.
 - Tôi nhớ ra rồi, cô là y tá riêng của ông bố tôi, phải không?
 - Vâng.
 Mắt Nhược Trần biến sắc ngay.
 - Có phải ông ấy đă...
 Vũ Vi vội vàng đính chánh.
 - Không, không phải đâu, ông ấy bây giờ khỏe lắm, đi được rồi.
 Định Nhược Trần sa sầm nét mặt.
 - Nghe nói cô đă dọn vào "Vườn mưa gió" để chăm sóc ông ấy rồi phải 
			không?
 - Vâng.
 - Thế cô đến đây t́m tôi làm ǵ?
 Vũ Vi bối rối:
 - Tôi... tôi... muốn nói chuyện với ông.
 - Nói ǵ th́ nói đi.
 Nhược Trần dùng chân đẩy chiếc ghế mây đến trước mặc Vi.
 - Ngồi đó, ở đây tôi không có bồi bếp ǵ đâu mà ḥng có trà hay cà 
			phê uống. Bắt đầu được rồi chứ?
 Vũ Vi liếm nhẹ môi, nhột nhạt ngồi xuống.
 - Ông Trần...
 - Không có ông cái khỉ ǵ cả, gọi tôi là Định Nhược Trần là được 
			rồi.
 Nhược Trần cắt ngang càng khiến Vi lúng túng.
 - Vậy anh Nhược Trần tôi... tôi...
 - Trời đất ơi! Nói ǵ th́ nói đi, làm ǵ mà ấp úng thế?
 Nhược Trần hét, Vũ Vi hoảng lên.
 - Trời ơi sao ông dữ thế? Tôi chưa hề gặp ai dễ sợ như ông. Mới đến 
			chưa ǵ đă định đuổi tôi rồi.
 Nhược Trần trừng mắt nh́n Vi.
 - Cô nói ǵ? Cô muốn ǵ?
 Vi đă lấy lại b́nh tĩnh.
 - Tôi muốn ông trở về nhà ông.
 - Trở về à? Nhược Trần trừng mắt, giọng hắn thật nặng:
 - Ai sai cô đến đây hở ? Ai sai? cha tôi à?
 Thái độ khiêu khích của Nhược Trần, khiến Vi nổi giận.
 - Làm ǵ có chuyện đó. Cha anh đâu có chịu thua dễ dàng như vậy:
 Nhược Trần hung hăng.
 - Thế th́ ai sai cô?
 - Không ai hết. Vi không c̣n sợ hăi nữa:
 - Chính tôi, tôi muốn ông trở về với cha ông.
 - Tại sao?
 - V́ ông là con của ông ấy. Ông ấy bệnh là v́ thương anh, nhớ anh.
 - Làm sao cô biết? Chính ông ấy nói lại với cô như thế à?
 - Người cao ngạo như ông Nghị làm ǵ chịu thố lộ những yếu điểm của 
			ḿnh. Anh là con, anh cũng hiểu, ông ấy chẳng bao giờ chịu cúi ḿnh 
			để năn nỉ anh trở về đâu. Nhất là khi cuộc đời đă đi đến chỗ gần nằm 
			xuống.
 Nhược Trần có vẻ bàng hoàng.
 - Cô muốn nói là cha tôi sắp chết rồi à?
 - Vâng, ông ấy có thể chết bất cứ lúc nào chứ không đợi ǵ đến mùa 
			thu năm tới đâu.
 Vũ Vi nói luôn một hơi.
 - Ông ấy cần ông là không phải v́ ông ấy sắp chết mà là v́ cô độc, 
			ông hiểu chứ? Với ông Nghị, chỉ có ông là con trai của ông ấy mà 
			thôi.
 Nhược Trần mở to mắt.
 - Cô nói thế là thế nào?
 Vi chẳng dấu diếm.
 - Tôi biết không cần nói ông cũng hiểu. Với cha ông, Bồi Trung, Bồi 
			Hoa đều là những thằng con đáng ghét. Ông ấy chỉ hy vọng có ông 
			thôi, nhưng ông đă quay lưng đi coi cha ông như kẻ thù, khiến
			người bị dày ṿ đâu khổ.
 Mắt Nhược Trần tóe lửa.
 - Cô biết ǵ mà chen vào chuyện riêng của chúng tôi, đừng tài khôn. 
			Làm sao cô biết cha tôi thương tôi chứ? làm ǵ có chuyện đó, lúc c̣n 
			ở gần nhau chúng tôi lúc nào cũng như hai con gà đá độ, gặp
			nhau là xung đột đến trầy da sứt trán. Sống như thế làm sao tôi sống 
			nổi. Cô đừng mong khuyên tôi, vô ích lắm! Tôi sẽ chẳng bao giờ về 
			đâu, v́ tôi thù ông ấy.
 - Ông thù cha ông à? Vũ Vi kêu lên - Thế th́ ông điên mất, ông không 
			hiểu ǵ hết. Tại sao lại thù khi được cha yêu ḿnh hơn hết tất cả ?
 - Hứ - Nhược Trần nói như hét - Chuyện của tôi mà tôi lại không hiểu 
			sao?
 Vũ Vi trề môi.
 - Chính ông cũng đang dối ḷng. Ông yêu cha ông nhưng sự cao ngạo 
			không cho phép ông chịu thua, ông và cha ông đều thế cả. Sự ngăn 
			cách do chính ḿnh tạo nên, nên không thể tha thứ cho nhau được.
 Nhược Trần trừng mắt như muốn nuốt sống Vũ Vi.
 - Trời ơi cái cô này lạ không? Cô tưởng trời sanh cô ra để cô đi ḥa 
			giải cho kẻ khác à?
 Tôi khuyên cô khi ḿnh chưa hiểu người ta như thế nào th́ đừng chen 
			vào chuyện người ta nghe chưa?
 Vũ Vi quên lăng vai tṛ ḿnh.
 - Nhưng tôi lỡ chen vào rồi th́ không thể bỏ cuộc được ông biết tôi 
			chẳng biết ông thế nào à?
 C̣n lâu, chỉ tại mặc cảm mà ông khổ đấy thôi. Ông mặc cảm 
					ḿnh là con rơi chứ không phải con chính thức của ông Nghị, 
					ông bứt rứt rồi dày ṿ làm khổ cả cha ông. Tại sao ông không 
					nghĩ là sự
			kết tinh, sự h́nh thành của t́nh yêu thánh thiện và hoàn mỹ hơn cả 
			sự thừa nhận của pháp luật chứ? Cha ông đă yêu mẹ ông và sinh ra ông 
			vượt cả thành kiến của xă hội, mối t́nh như thế quá
			tuyệt vời và cao cả rồi c̣n ǵ nữa? Đúng ra ông phải cảm ơn người 
			chứ sao lại viện cớ để tự hành hạ ḿnh?
 Nhược Trần tái mặt, chàng bước gần tới Vũ Vi.
 - Ngay cả chuyện tôi là con rơi cô cũng biết, thôi được rồi. Thế cô 
			c̣n biết thêm những chuyện nào nữa?
 - Tôi c̣n biết cả chuyện anh bị lường gạt t́nh yêu đến độ hổ thẹn 
			chẳng dám về nhà. Ông Trần, ông chỉ có một thể xác to lớn và hùng 
			hổ, nhưng tôi biết rơ, trái tim của ông yếu đuối lắm, một sự thất 
			vọng nhỏ cũng đủ quật ngă anh, người đă có những tiên liệu đúng. Anh 
			nhút nhát và không dám đối diện với sự thật, tôi biết...
 - Im mồm! Nhược Trần lớn tiếng.
 - Nếu biết điều cô hăy ra khỏi đây trước khi bị tôi đuổi.
 - Vâng, Vũ Vi đứng dậy.
 - Không cần anh đuổi, tôi cũng đi ngay, tôi không thích đối diện với 
			những người cố chấp, không biết đối diện với sự thật. Hôm nay tôi 
			thấy hối hận rất nhiều khi nghĩ lại ḿnh đă làm một chuyện vô ích. 
			Nếu ngay từ đầu tôi biết anh như vậy th́ tôi đă chẳng đến đây.
 Vi không bỏ đi ngay nàng yên lặng ngắm Nhược Trần một chút.
 - Nếu anh biết cha anh thường nằm mơ gọi tên anh th́ anh sẽ chẳng 
			bao giờ gỗ đá như thế. Thôi th́ đành vậy, anh cứ xem tôi như chẳng 
			hề đến đây c̣n hơn.
 Vi quay lưng, chưa bước được bước nào th́ Nhược Trần đă bước tới 
			chặn ngang lối. Vũ Vi thách thức.
 - Ông không định ném tôi ra cửa sao mà c̣n chận lối chứ? Tất cả 
			những ǵ tôi muốn nói đă nói hết, bây giờ ông muốn về hay không là 
			tùy ông, có điều là ông cũng nên biết, hai ông anh quí của anh lúc nào 
			cũng sẳn sàng chia thịt cha anh. Anh yêu cha mà chẳng giúp được ǵ 
			cho người chỉ vùi đầu trong đống tranh lập thể này...
 Vũ Vi liếc nhanh về phía những bức tranh treo trên tường.
 - Nói thật, với những lối họa này tôi thấy xốn mắt quá, tôi tưởng 
			chỉ có những kẻ bất tài mới vẽ tranh loại này để lừa bịp mấy ông 
			ngoại quốc, chớ không ngờ có cả anh...
 Nhược Trần hùm hổ:
 - Cô có tư cách ǵ để phê b́nh tôi như vậy chứ?
 Vũ Vi chẳng có vẻ ǵ là sợ sệt.
 - Tôi không là ǵ cả, nhưng tôi là chủ thân xác tôi, tôi muốn nói ǵ 
			là nói, muốn làm ǵ là làm ngay. Ông đừng tưởng ông hùng hổ như vậy 
			là tôi sợ, tôi chẳng sợ ai hết. Cha anh không có ǵ cả ngoài sự cô 
			độc, nết anh không về là anh tự cúi đầu trước mặc cảm của anh đấy.
 Nhược Trần bàng hoàng trước miệng lưỡi của Vũ Vi, chàng yên lặng nép 
			sang bên để thiếu nữ lách nhanh ra cửa.
 
 Chương 9
 
 Thứ hai trôi đi, thứ ba đến, rồi thư tư lại đi. Vũ Vi vẫn 
			chờ trong hy vọng, nàng mong rằng những lời phát xuất từ tâm quyết 
			của ḿnh sẽ gọi được người lang bạt trở về. Nhưng ngày tháng tàn 
			phai tin người chẳng đến. Vũ Vi lại hối hận về sự nông nổi của ḿnh. 
			Tại sao ta mạnh tay như vậy? Làm người đau cả tim th́ làm thế nào 
			gọi được người trở về chứ?
 Sự bứt rứt của Vi không thoát khỏi mắt ông Nghị, một hôm khi chích 
			thuốc, Vi nghe ông Nghị hỏi.
 - Sao? Lúc nầy cô và ông bác sĩ pḥng quang tuyến cơm chẳng lành rồi 
			à?
 Vũ Vi ngỡ ngàng, nhưng rồi nàng hiểu ngay.
 - Không có ǵ cả, vẫn vậy cũng b́nh thường thôi.
 - Thế à?
 Ông Nghị ngờ vực nh́n Vi.
 - Thế tại sao cô buồn?
 - Làm sao ông lại biết tôi buồn?
 - Đừng dấu, tôi già rồi cô không qua mắt tôi được đâu. Hôm chủ nhựt 
			đến nay tôi thấy cô có vẻ không vui. Hay là em cô lười? Nếu thấy cần 
			tiền nói tôi biết nhé?
 Vũ Vi lắc đầu.
 - Cám ơn ông, nhưng em tôi vẫn ngoan như ngày nào, tôi cũng không 
			cần tiền, ông yên tâm.
 Ông Nghị yên lặng nh́n Vi, một lúc nói.
 - Có ǵ phiền muộn cô cứ nói cho tôi biết, để tôi giúp cô nhé.
 - Vâng.
 Vi đáp, nàng không dám nh́n thẳng vào mắt ông Nghị, nàng không biết 
			phải bày tỏ như thế nào cho hợp lư. Có nên cho ông Nghị biết rơ sự 
			phiền muộn của ḿnh không?
 - Hôm qua tôi đọc được hai câu rất hay trong tập "Bá gia từ".
 Hai câu đó thế nào?
 - Ḷng đầy cánh nhạn giăng, hồn ngập niềm tâm sự.
 Ông Nghị trầm ngâm.
 - Câu ấy có phải nằm trong bài thứ 61 không? của Âu Dương Tu mà, 
			h́nh như trước đó c̣n có thêm một đoạn "Thương nhau không hề nói" 
			phải không?
 - Vâng.
 Ông Nghị ngẩng đầu lên.
 - Hai câu đó có dính dấp đến những tiếng thở dài nào của cô mấy hôm 
			nay không?
 - Không, đọc thơ tôi thấy trái tim mỗi người như đầy lưới nhện tâm 
			sự ngh́n trùng, chỉ mở khi ta t́m được gút.
 Ông Nghị nh́n thật lâu vào mắt Vi.
 - Thế trái tim cô có rối không?
 - Ông th́ sao?
 Ông Nghị gật đầu thú nhận.
 - Có chứ.
 - Thế th́ ai lại không? chúng ta đều là người đều thích giận hờn yêu 
			ghét th́ làm ǵ trái tim ta lặng sóng được?
 Ông Nghị nhíu mày yên lặng.
 Và suốt hôm ấy ông trầm lặng như pho tượng gỗ. Ông Nghị nghĩ ǵ? Vi 
			không biết, một ngày b́nh thản lại trôi qua.
 Ngày thứ sáu, trời vừa hừng sáng, bà Lư đă mang hoa vào pḥng. Nh́n 
			thái độ chăm sóc của bà, Vi thấy hổ thẹn khi ḿnh không giúp được 
			ǵ cho người đầy tớ trung thành.
 - Bác Lư ơi, chắc tôi thất bại rồi, bác có buồn không?
 Bà Lư cười nhẹ lắc đầu:
 - Tôi cũng hiểu chuyện khó chớ đâu dễ mà buồn. Tánh cậu 
					Ba ương 
			ngạnh và cứng chẳng kém ǵ ông chủ, nên chẳng thể một sớm một chiều 
			mà kéo cậu ấy về được đâu.
 - Nhưng tôi biết, tất cả những người trong nhà nầy đều mong mỏi anh 
			ấy trở về phải không?
 - Vâng, v́ cậu ấy giống ông chủ, tuy nóng tính nhưng biết thương 
			người. Cô biết không cách đây 20 năm, khi ông nhà tôi c̣n làm phu 
			khuân vác trong cơ xưởng của ông chủ, một hôm v́ vô ư đă bị xe
			đụng. Ai cũng tưởng là ông ấy sẽ chết chứ chẳng mong sống nổi. Ông 
			chủ đây mới cấp tốc cho xe mang vào nhà thương tốn không biết bao 
			nhiêu tiền chồng tôi mới sống được dù mặt phải
			mang thẹo và chân bị gảy không làm được việc ǵ cả. Tưởng thất 
			nghiệp may lại được ông chủ cứu vớt một lần nữa, ông gọi vợ chồng 
			chúng tôi về nhà cho công ăn việc làm đến bây giờ.
 Ông chủ th́ thế đó cậu Ba cũng vậy giúp đỡ và thương mến chúng tôi 
			thật ḷng chứ không phải là miệng lưỡi...
 Bà Lư bước ra cửa c̣n nói thêm.
 - Dù sao đi nữa, tôi cũng mong rồi ngày nào đó cậu 
			Ba sẽ trở về.
 Đây là lần đầu tiên Vi nghe bà Lư tỏ bày tâm sự, cũng là lần đầu 
			tiên Vi hiểu được cái ơn lớn của vợ chồng ông Lư với ông Nghị sự lo 
			lắng và chăm sóc thật t́nh với chủ của họ không c̣n làm nàng ngạc 
			nhiên. Có điều Vi không ngờ người có vóc dáng khó chịu như ông Nghị 
			lại có thể chứa đựng cả một trái tim mềm yếu. C̣n Nhược Trần?
 Buổi sáng đă trôi qua rồi buổi chiều lại đến. Trong giờ cơm 
					tối ông Nghị v́ chân đă khỏe nên đă xuống lầu dùng cơm. Khi 
					tất cả vừa ngồi vào bàn th́ chợt nghe tiếng chuông cửa reo. 
					Ông Nghị
			chau mày nh́n Vi.
 - Hôm nay không phải thứ 7 phải không cô Vi? Vái trời chẳng phải vợ 
			chồng Bồi Trung hay Bồi Hoa th́ hay biết mấy.
 - Dạ chắc không phải đâu, hôm nay mới thứ 6 mà.
 - Chắc luật sư Mậu không chừng...
 Bà Lư đoán. Tiếng mở cổng vang vào rồi tiếp đó là tiếng nổ của xe 
			gắn máy. Trong trái tim ông
			Nghị, Bà Lư... Tất cả những người thân thuộc quen biết chỉ có một 
			người lái xe gắn máy thôi. Ông Nghị mở to mắt ngạc nhiên, ông có vẻ 
			xúc động, ngồi yên trên ghế. Bà Lư thừ người, trong khi Vũ
			Vi buông đũa chờ đợi.
 Cửa đột ngột mở lớn, một thanh niên cao gầy bước vào, hắn mặc chiếc 
			bluoson bằng da, quần cao bồi, râu ria rậm rạp nhưng vẫn không khuất 
			được đôi mắt sáng...
 - Hà!...
 Đứng trước bàn ăn hắn kêu lên:
 - Bà Lư, bà mang thêm chén đũa ra xem, trời ơi món thịt nướng của bà 
			sao hấp dẫn thế này? Chắc tôi phải ăn hết món nầy mới đủ quá...
 Bấy giờ bà Lư như mới chợt tỉnh. Ồ! Bà vội buông chai nước ngọt 
			trong tay xuống, chạy bay vào nhà bếp, vừa chạy vừa lải nhải.
 - Vâng... Vâng... để tôi mang đủ chén ra... cả b́nh rượu chát đỏ 
			nữa... Thịt ṿ viên... món cậu thích dùng nhất.
 Bà Lư chạy đi rồi, Nhược Trần mới quay mắt nh́n cha. Vũ Vi nín thở, nàng 
			tưởng chừng không khí trong pḥng như đang ngưng lại. Cơn băo ầm ỉ 
			trong pḥng rộng.
 Và ông Nghị là người lên tiếng đầu tiên.
 - Con từ đâu về đây?
 - Không phải từ thiên đàng cũng không phải từ địa ngục.
 Nhược Trần đáp:
 - Đi lang thang một thời, bây giờ con trở về.
 - Tại sao vậy?
 - V́ con đă mệt mỏi.
 Ông Nghị yên lặng một chút.
 - Thế con mang ǵ về đây.
 - Mưa gió, cát bụi, sự mệt mỏi và... Hành trang con cũng không nhiều 
			lắm, cha có cần phải kể hết không?
 Ông Nghị đẩy ghế ra, bàn tay ông run rẩy.
 - Thôi ngồi xuống đi, tao biết mày đang đói.
 Nhược Trần thản nhiên ngồi xuống, chàng ngồi đối mặt với Vũ Vi, ông 
			Nghị không đợi Trần lên tiếng đă hỏi.
 - Hai người biết nhau rồi phải không?
 - Vâng.
 Nhược Trần đáp:
 - Nhưng con không hiểu cha đào đâu ra một cô y tá kỳ cục như vậy, 
			lúc nào cũng tưởng như ḿnh là vị thần giảng ḥa do trời sai xuống.
 Ông Nghị nh́n Vũ Vi, rồi quay sang con.
 - Cô ta giữ vai tṛ ǵ trong vở kịch con đang diễn?
 Nhược Trần chưa kịp lên tiếng th́ Vũ Vi đă vội đứng dậy.
 - Mấy ông uống ǵ? Rượu chát nhé, để tôi đi lấy.
 Vi không muốn ông Nghị biết chuyện nàng đă làm, bước đến tủ lấy rượu 
			và ly, Vi biết rằng sau lưng ḿnh có hai đôi mắt đang chăm chú theo 
			dơi việc làm của nàng.
 Có tiếng của Nhược Trần.
 - Cha hỏi cô giữ vai tṛ ǵ à? Cô chính là người nêu cao ngọn đuốc 
			để kéo con trở về.
 - Thế à?
 Tiếng ông Nghị:
 - Con muốn nói...
 Nhược Trần hớp một hớp rượu.
 - Theo một câu chuyện truyền kỳ th́ bất kỳ một cánh chim phiêu bạc 
			nào gặp lúc mỏi cánh đều dễ dàng ngă xuống rừng sâu, gai góc của 
			rừng rồi sẽ đâm nát những phiến thịt dày sương, v́ vậy thượng đế 
			không hài ḷng và người đă phái một vị thần mang đuốc đến
			soi sáng cho kẻ lạc chân trong rừng.
 - Ờ...
 - Chuyện chưa hết đâu, sau khi rời khỏi rừng thẳm, tùy theo tâm 
			trạng của kẻ lạc chân, họ sẽ nh́n thấy người cầm đuốc là thần hay 
			quỉ, thế giới của họ là thiên đàng hay địa ngục c̣n tùy...
 Vũ Vi bực bội ra mặt.
 - Thôi chứ: Thiên đàng hay địa ngục th́ anh cũng đă về đây rồi, bây 
			giờ ăn đi chứ tôi đói quá rồi.
 - Khoan. Ông Nghị nâng ly lên - Uống một ly trước rồi hăy ăn cô Vi 
			nâng ly lên đi chứ, c̣n thằng Trần th́ chắc khỏi mời, nó là hủ rượu 
			mà.
 Vũ Vi nâng ly lên chẳng chút do dự. Rượu nhuộm đỏ dần gương mặt của 
			ba người.
 Nhược Trần lại rót rượu thêm, nói to:
 - Bây giờ th́ đứa con lang bạt của cha đă trở về rồi phải không 
			cha? Uống với con một ly nữa nào...
 Rồi quay sang Vũ Vi, Nhược Trần do dự một chút hỏi:
 - C̣n cô... Tôi phải gọi cô là ǵ? Nữ chúa, nữ thần hay nữ quỷ?
 - Phải gọi là nữ bạo chúa!
 Ông Nghị lên tiếng. Hơi rượu đă làm ông chếnh cháng, ông cười thật 
			to tiếp.
 - Gọi là nữ bạo chúa đúng nhất, có nhiều chuyện chẳng ai dám nói với 
			ta, thế mà cô
			ta... H́... H́...
 Nhược Trần vỗ mạnh lên vai ông Nghị như vỗ vai người bạn thân.
 - Hố. Hố! Cha nhất rồi! Lúc nào cha cũng khôi hài thật hay.
 Ông Nghị thấm men, đưa cao ngón tay cái lên.
 - Con cũng thế, con vẫn hào phóng như ngày nào.
 Rồi hai cha con cùng cười to. Rượu cứ thế cạn dần. Vũ Vi nh́n cảnh 
			trùng phùng của hai cha con mà cảm động. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy định 
			dành riêng gian pḥng cho họ, nhưng không kịp, Nhược Trần đă nh́n 
			thấy.
 - Cha ơi, cô y tá của cha định trốn ḱa.
 Ông Nghị lắc đầu.
 - Không được, không thể để cô ta trốn được, phải tưới say một lần 
			cho biết tay.
 Nhược Trần hất mặt về phía Vũ Vi.
 - Đó có nghe không?
 Vừa hỏi anh chàng cũng trông thấy những giọt nước mắt trên má Vi nên 
			kêu lên.
 - Trời ơi. Ô, ô... cô ta khóc rồi ḱa...
 Vũ Vi đưa tay dụi mắt, nàng cố làm ra vẻ tỉnh với nụ cười.
 - Tôi khóc bao giờ đâu? Tôi đang cười đây này thấy không?
 Ông Nghị gục gậc.
 - Đúng, Trần, con nh́n sai rồi, cô ấy đang cười mà.
 - Thế à.
 Nhược Trần nâng ly lên:
 - Vậy th́ chờ ǵ mà chúng ta không cạn thêm một ly nữa chứ?
 Ba người lại uống thêm, bà Lư mang ṿ viên ra nh́n thấy khung cảnh 
			vui nhộn trong pḥng ăn mà rớt nước mắt.
 - Đây c̣n nữa nhé. Để tôi đi dọn pḥng cho cậu ba.
 Nhược Trần khoát tay.
 - Ai đi, nhưng nhớ cho tôi một ly...
 - Trà đậm!
 Trần chưa dứt lời th́ bà Lư đă tiếp nói khiến Trần không dấu được sự 
			sung sướng.
 - Bà hay quá vậy, nhớ cả những tật xấu của tôi! Cho tôi hôn một cái 
			đi!
 Bà Lư ngoe ngoẩy.
 - Không được đâu, tôi già rồi!
 Bà bước nhanh ra khỏi pḥng, căn pḥng cũng trở về với sự yên lặng 
			cũ. Nhược Trần
			không c̣n khôi hài nữa.
 - Thưa cha, Trần hạ thấp:
 - Cha sẵn sàng cho con trở về không?
 Ông Nghị trang nghiêm trở lại, giọng ông ấm và nặng.
 - Cha đang mong đợi ngày này hơn 4 năm nay.
 Rồi hai cha con nắm tay nhau, h́nh ảnh thật cảm động.
 - Ai cũng mong con về cả.
 - Vâng, từ nay con sẽ không bao giờ lang bạt nữa.
 Vũ Vi lẳng lặng đứng dậy, lần này Nhược Trần không giữ nàng lại nữa. 
			Vi cũng biết, giờ phút này là lúc cha con họ cần tâm sự, nàng không 
			nên ở lại làm ǵ. Vi bước ra khỏi pḥng lên lầu, nàng trở về pḥng 
			riêng với bao nỗi xốn xang trong ḷng.
 Thương nhau không hề nói.
 Ḷng đầy cánh nhện giăng.
 Hồn ngập niềm tâm sư.
 Nhưng ở đây một gút nhện đă cởi. Vi nghĩ và mỉm cười. Nh́n ra cửa. 
			Bầu trời ngập đầy sao. Vi nghĩ đến trái tim của con người. Nó có bao 
			nhiêu nỗi bâng khuâng? Tâm sự có ngập đầy như những ánh sao trên 
			trời không? Và nàng thiếp đi lúc nào không biết.
 
 Chương 10
 
 Sáng hôm sau, ông Nghị dạy trễ, Vũ Vi cũng không theo đúng 
			giờ đánh thức ông để chích thuốc v́ nàng hiểu giấc ngủ của ông Nghị 
			cũng quan trọng chẳng kém ǵ thuốc men. Rảo chân ra vườn, sương mai 
			c̣n động trên cỏ và những chiếc lá úa rơ trên đường ṃn. Gió cuối 
			thu gay gay lạnh. Vũ Vi lâng lâng với bao nỗi nhớ nhung. Bước gần 
			nhà xe, nàng thấy ông Triệu và ông Lư đang cẩn thận chùi rửa chiếc 
			Scooter của Trần.
 - Cô Vi hay quá phải không anh?
 Giọng ông Triệu, rồi lời đáp rơ ràng của ông Lư.
 - C̣n phải nói, tôi biết cô ấy sẽ thành công ngay từ đầu cơ mà.
 Vũ Vi thấy mặt nóng lên, nàng không thích nghe lén chuyện thiên hạ 
			nhất là chuyện đang ca tụng ḿnh. Rẽ sang con đường nhỏ lá trúc phủ 
			đầy kêu nhẹ dưới chân như những lời ru êm. Thế mà Vi cứ tưởng rằng 
			trúc không bao giờ cho lá rụng chứ. Cúi xuống nhặt một chiếc lá 
			vàng úa, không phải vàng mà là màu đỏ. Hồng điệp, ở đây cũng có
			loại hồng điệp nữa sao? Vi ngẩn đầu nh́n lên cây lạ trước mặt. Cành 
			cây khẳng khiu sắp rụng hết lá. Chỉ c̣n đôi cánh lơ lửng trên cành. 
			Mùa đông lại đến rồi! Bất giác Vi thấy lạnh. Vâng, mặt trời hôm nay 
			gần như ngủ yên trong mây, gió sớm mai không đủ ấm. Vi ngẩn lên nh́n 
			trời. Từng đám mây đen và dầy nằm sắp lớp trên cao.
 - Trời sắp mưa rồi.
 Vi tự nhủ, lần tay tính toán. Bây giờ cũng đă là tháng 12. Ngày này 
			năm xưa mưa đă bắt đầu, vậy là năm nay mưa trễ. Bước ra khỏi đường 
			ṃn, Vi đến một khu rừng đầy hoa hồng. Loại hồng 
					ở Đài Loan gần như 
			càng lạnh càng đẹp, Vi bước tới ngắt mấy cánh rồi lại thả qua khu 
			bông giấy tím, nàng không ngồi xuống ghế đá mà đến cạnh cây quế.
 Những đóa hoa quế đang màu nở rộ, mùi thơm thoảng trong gió, Vũ Vi 
			ngây ngất với mùi hoa. Có tiếng chim hót đâu đây rồi những hạt mưa 
			nhẹ thoảng theo gió.
 - Đẹp quá!
 Có tiếng của ai vang bên tai. Vũ Vi giật ḿnh quay lại. Dưới giàn 
			hoa giấy, anh chàng đứng đấy tự bao giờ.
 - Bức tranh đẹp quá! Đẹp như thơ người xưa. Lạc Hoa nhân độc lập, Vi 
			vũ yến song phi
			(Người c̣n đứng giữ hoa rơi, mưa phùn đôi én lửng lờ bay qua).
 Vũ Vi đang bối rối th́ Nhược Trần đă bước tới.
 - Chào cô.
 - Không dám chào ông.
 Vi đáp, Nhược Trần có vẻ khó chịu.
 - Cô không biết tên tôi à? Tôi có cần giới thiệu thêm một lần thứ 
			hai không chứ?
 Vũ Vi không kém.
 - Thế c̣n ông, ông cũng không biết tên tôi sao?
 Nhược Trần cười huề.
 - Thôi tôi chịu thua có điều tôi thắc mắc, cái tên Vũ Vi yếu ớt của 
			cô nó có vẻ chẳng phù hợp với bản tính cô tí nào cả.
 Cũng một luận điệu của ông Nghị. Vi nghĩ, nhưng có điều nàng không 
			thích bất cứ ai đề cập đến tên của nàng cả.
 - Anh cũng vậy, anh giống như một cục đá, chứ tôi nào thấy anh mềm 
			như bụi bao giờ đâu?
 - Cô đối đáp khá lắm.
 Nhược Trần gật đầu:
 - Tại sao cô hành nghề y tá.
 Vi mở to mắt.
 - Sao? Tôi không có quyền hành nghề y tá à?
 - Không phải thế, nhưng tôi thấy với một người đẹp, ăn nói hoạt bát 
			như cô, hành nghề luật sư có vẻ thích hợp hơn.
 - Thế à?
 Vũ Vi cười tươi!
 - Sợ lúc đó không ai đến nhờ tôi cải chứ.
 - Đừng lo, ít ra cô cũng được một người như tôi nhờ đến.
 Trần đáp, Vũ Vi cười lớn. Không khí cởi mở bàng bạt, mưa bụi vẫn bay 
			trong gió, tấp lên tóc và trên áo họ.
 - Có rất nhiều chuyện tôi muốn nói với cô, cô Vi ạ.
 Nhược Trần mở đầu trước:
 - Nhất là chuyện xảy ra ở ngôi nhà cây mà hôm trước cô đến viếng.
 Mặt Vũ Vi hồng lên v́ thẹn.
 - Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Hôm ấy v́ xúc động quá nên tôi 
			đă nói nhiều điều đúng ra không nên nói.
 Nhược Trần nh́n thẳng vào mắt Vi.
 - Không được, mấy hôm nay tôi cứ bị chuyện đó dày ṿ măi. Thú thật 
			hôm đó tôi nóng quá, bây giờ nghĩ lại mới thấy cảm ơn.
 Vũ Vi nghi ngờ.
 - Thật không đấy?
 - Tôi không hề nói dối.
 Nhược Trần nghiêm giọng:
 - Tôi phiêu bạt những 4 năm, trong 4 năm đó, tôi trụy lạc, hư đốn... 
					Oán đời, trách trời...
			Tôi coi tất cả thế giới như kẻ thù sâu, lúc nào tôi cũng có cảm giác 
			như bị đời hắt hủi...
 - Tôi hiểu anh. Vi đáp...
 Nàng nghĩ đến những ngày sau khi cha nằm xuống. Chủ nợ vây quanh với 
			những lời nhiếc mắng khinh bỉ, ba chị em nàng cô đơn như 
			ba con sói 
			giữa đồn hoang. Vi cũng đă thù hận tất cả những kẻ vây quanh, trách 
			trời oán đất. Cũng may là nàng c̣n nghĩ đến bổn phận phải nuôi dưỡng 
			hai đứa em trai nên người, chứ bằng không th́ có lẽ...
 - Trong bốn năm sống buông thả tôi thấy ngày tháng trôi qua một cách 
			nặng nề... Tôi không thiết làm một cái ǵ cả ngoài lư do cần nuôi 
			sống bản thân, viết lách một ít đăng báo và gạt mấy tên du khách mũi 
			lơ lắm tiền...
 Vũ Vu đỏ mặt.
 - Thôi đừng nhắc chuyện ấy nữa anh 
					ạ. Hôm ấy v́ giận quá, nên tôi 
			mới nói vậy chứ thật ra tranh của anh rất đẹp....
 Nhược Trần cắt ngang?
 - Đừng bao giờ che dấu sự thật. Cô có lư, tranh tôi chẳng qua chủ là 
			những tṛ bịp thiên hạ, sự thật ra tôi có đến trường dạy hội họa bao 
			giờ đâu mà dám đ̣i vẽ tranh trừu tượng chứ? Cô nghĩ xem có phải 
			không, mười người đi mua tranh là hết tám người không hiểu ǵ vả. 
			Tranh tôi bán khá chính nhờ dự ngu dốt của họ. V́ vậy việc vẽ tranh 
			chẳng qua chỉ là cái cần câu cơm nhất thời của tôi chứ đâu phải là 
			cả sự nghiệp, phải không cô?
 - Nhưng nếu anh thích, anh vẫn có thể vẻ đẹp như thường.
 - Vâng, Nhược Trần gật đầu với vẻ ngạo nghễ.
 - Đúng như lời cha tôi nói, chỉ cần tôi cố gắng một tí là việc ǵ 
			rồi cũng xong cả.
 - Thế bây giờ anh định làm ǵ chưa.
 Nhược Trần cắn môi suy nghĩ:
 - Chưa nhưng tôi nghĩ, tôi c̣n ở vườn mưa gió nầy lâu mà.
 Vi nh́n thẳng vào mắt Trần.
 - Hôm qua tôi có nghe. H́nh như anh hứa là sẽ không bao giờ bỏ đi 
			nữa phải không?
 - Vâng, nhưng mà...
 Nhược Trần hạ giọng:
 - Cha tôi không biết c̣n sống bao lâu nữa... Tôi cũng c̣n hai ông anh 
			khác mẹ khó tính, chắc lúc cha mất rồi, tôi lại phải đi nữa, v́ tôi 
			về đây chẳng qua chỉ để gần gũi cha, để ông ấy dược vui ḷng... 
			chờ ngày nhắm mắt mà thôi.
 Vũ Vi lắc đầu.
 - Tôi thấy cha anh không phải chỉ cần anh trong lúc này, mà người 
			c̣n cần anh để tiếp nối sự nghiệp của người nữa.
 Nhược Trần kêu lên.
 - Cô tưởng là tôi có thể...
 - Không phải tưởng tượng ǵ cả.
 Vũ Vi cắt ngang:
 - Tôi chỉ thấy anh có vẻ cao ngạo quá, v́ vậy lư trí và sự cao ngạo 
			của anh luôn xung đột nhau, và mỗi lần như thế gần như anh đều chọn 
			cái sau cả.
 - Tôi không hiểu cô muốn nói ǵ?
 Vũ Vi cười sau cái hách x́.
 - Rồi anh sẽ hiểu.
 Nhược Trần nhớ ra trời đang mưa vội nói.
 - Mưa rồi, thôi ta vào nhà kẻo cô bị cảm bây giờ.
 Chàng cởi áo ngoài ra khoác lên vai Vi, cả hai băng qua đường ṃn 
			chạy trở vào nhà. Mưa càng lúc càng nặng hột, gió mang cái rét cắt 
			da phủ vào mặt. Khi vào nhà họ đă nh́n thấy ông Nghị ngồi trong 
			pḥng khách từ lâu.
 - Ồ cha.
 Nhược Trần kêu lên:
 - Tối qua cha ngủ có ngon không?
 - Ngon, ông Nghị nh́n hai người với ánh mắt thật bén.
 - Bên ngoài đang mưa à?
 - Vâng. Vũ Vi trả lời thế cho Trần, nàng ôm hai thân tay lại xuưt 
			xoa:
 - Trời lạnh quá, lúc này nhiệt độ hạ nhanh, lau ngay mái tóc ẫm của cô 
			th́ lợi hơn.
 Ông Nghị pha tṛ, Vi cười.
 - Dạ xong sẽ tiêm thuốc ngay cho ông.
 Vũ Vi chạy nhanh lên lầu, Nhược Trần thích thú nh́n theo.
 - Nàng thật lạ phải không cha?
 Ông Nghị chăm chú nh́n con.
 - Ờ, nhưng coi chừng.
 - Sao vậy?
 - Hoa đă có chủ rồi đấy, một bác sĩ 
					trẻ tuổi pḥng quang tuyến.
 - À, Nhược Trần có vẻ khó chịu, chàng đổi nhanh đề tài.
 - Trời lúc này lạnh quá, thôi để con đi gọi ông Lư đến đốt ḷ sưởi 
			cha nhé? Nhưng ống khói có bị nghẻn không cha?
 - Không.
 Nhược Trần nh́n cha với ánh mắt dịu.
 - Con c̣n nhớ mấy năm trước, khi ngồi bên ḷ sưởi với cha lúc nào 
			con cũng có
 chuyện để nói, có lần ta nói với nhau hơn nữa khuya hở cha?
 - Ờ.
 Ông Nghị gật đầu với cái cười hồi tưởng, và đến lúc Vi trên lầu bước 
			xuống, th́ hỏa ḷ đă hừng hực lửa, gian pḥng nhuộm kín màu than 
			hồng.
 - Ồ tuyệt quá.
 Vi kêu lên:
 - Cho tôi tham dự hội nghị với nhé?
 - Chỉ sợ cô không muốn thôi. Nhược Trần đáp.
 - Sao vậy, tôi đang lạnh cóng đây này.
 - Ai bảo cô sáng sớm đă ra vườn chi?
 - Ai bảo anh cất ngôi nhà quá hấp dẫn thế này?
 Vũ Vi đáp, khiến Nhược Trần không chịu được quay sang ông Nghị.
 - Đó cha thấy không, cô y tá này c̣n kiêm thêm nghề chỏi nữa mà.
 Ông Nghị cười.
 - Đến giờ phút này con mới biết sao?
 Vũ Vi ngồi xuống ghế, ṿng tay ôm gối. Chiếc Pull màu đỏ và chiếc 
			quần ống voi
 khiến nàng trẻ lạ.
 Ngồi bên ḷ sưởi với những ánh lửa nhuộm hồng đôi má, Vi nói.
 - Bây giờ tôi mới thấy tất cả giá trị của đồng tiền. Muốn hưởng thụ 
			đều phải có sự hiện diện của nó. Muốn đọc một quyển sách hay muốn 
			uống một tách trà ngon, muốn có một ḷ sưởi ấm và những giây phút 
			thoải mái ấm cúng đều phải xài đến tiền, v́ vậy sống trong xă hội 
			hiện tại mà bảo là không ham danh lợi, bất cần giàu sang... th́ đều 
			là
			nói chuyện khoác lác.
 Ông Nghị gật đầu:
 - Cô nói đúng. Sống ở thời buổi này bất cứ một việc ǵ đều cần sự 
			xông xáo của ta.
 Sự thành công th́ bao giờ cũng khó khăn chứ chuyện thất bại th́ 
			không bao giờ ở xa ta cả. Con người thường sợ hăi 
			hai chữ thất bại, 
			nhưng không muốn dấn thân và lúc nào cũng ưa t́m lư do để biện minh 
			cho sự thất bại của ḿnh.
 Nhược Trần ngồi bên ḷ sưởi, yên lặng, mắt chàng chớp nhanh với 
			những ánh lửa hồng. Trong khi Vũ Vi chống tay lên cằm nh́n những ánh 
			lửa màu xanh. Gian pḥng lại ch́m trong yên lặng. Măi đến lúc bà Lư 
			vào.
 - Ông chủ, cậu ba và cô Vi không dùng điểm tâm à? Trời lạnh thế này 
			để lâu một tí cơm nguội mất. Vũ Vi nhảy nhỏm lên:
 - À tôi quên chứ! hèn ǵ năy giờ bụng đánh lô tô măi.
 Thái độ của Vi khiến ông Nghị cười x̣a, ông nói nhỏ.
 - Vẫn c̣n trẻ con thấy rơ.
 Nhược Trần cũng thấy vui, chàng lên tiếng với bà Lư.
 - Bà Lư ơi...
 Chưa dứt câu th́ bà Lư đă cắt ngang.
 - Được rồi cậu khỏi lo, món trứng rán đậu phụ tôi đă làm xong, đang 
			đợi cậu trên bàn đấy.
 Nhược Trần đưa tay ṿ đầu:
 - Lạ thật, mấy năm qua không có bà, không biết làm sao sống nổi đến 
			bây giờ.
 Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn. Cháo trắng thật nóng, món cải xào 
			với thịt thật thơm, ngoài ra c̣n trứng rán đậu phụ, thịt chà bông 
			khiến bữa điểm tâm trở nên thịnh soạn. Mọi người bắt đầu dùng bữa, 
			họ vừa ăn vừa tṛ chuyện vui vẻ.
 Nhược Trần lên tiếng:
 -Về đây con thấy tủ sách của con bị ai quấy rầy th́ phải.
 Ông Nghị gật gù:
 - C̣n ai vào đây, cái cô y tá kỳ quặc này, ngoài những giờ chăm sóc 
			cho cha, gần như cô ấy để hết th́ giờ c̣n lại vào những cuốn sách 
			của con ấy.
 - Thế à?
 Nhược Trần ngạc nhiên quay sang Vi.
 - Tôi đâu có ngờ cô cũng yêu sách như vậy, cô thấy tủ sách tôi thế 
			nào?
 - Vũ Vi thành thật.
 - Một kho tàng đúng nghĩa. Trong vườn mưa gió này tôi thấy cái ǵ 
			cũng đáng giá hết, chỉ có những kẻ điên mới chịu ĺa bỏ nó để bi 
			hoang thôi!
 Nhược Trần kêu lên.
 - Trời ơi, cha xem, cô y tá lạ lùng của cha lại chửi xiên chửi xỏ 
			con nữa ḱa.
 Ông Nghị cười thỏa măn.
 - Ai bảo cậu bỏ đi làm tên điên làm ǵ?
 Nhược Trần giả vờ hối hận.
 - Thôi mà tha cho con đi, da mặt con mỏng lắm con không chịu nổi 
			đâu, nếu cứ trêu măi con phải nhờ đến ông Lư bây giờ.
 Vũ Vi ngạc nhiên.
 - Gọi ông Lư chi vậy?
 - Để ông ấy đi lấy xuổng cuốc.
 - Lấy xuổng cuốc làm ǵ?
 - Đào lổ.
 - Đào lổ làm chi?
 - Để tôi chui xuống trốn chứ.
 Lời của Nhược Trần khiến Vũ Vi không nín được cười, cháo nóng vừa 
			lọt qua miệng đă chui nhanh qua khí quản khiến nàng sặc sụa.
 Ông Nghị lắc đầu nói với con trai.
 - Cậu vẫn chưa chừa được tật nghịch.
 Nhược Trần kéo gân cổ căi.
 - Đó là tại nhiểm sắc chất đấy chứ bố.
 - Nghĩa là sao?
 Nhược Trần nhún vai.
 - Nhiểm sắc chất là phần tử đi truyền ṇi giống của con người.
 Vũ Vi vừa nín được lại cười to, ông Nghị cũng bị truyền nhiễm. Cả 
			gian pḥng ăn bây giờ không c̣n lạnh như ban năy, nói tràn ngập 
			tiếng cười nói và hơi ấm của một gia đ́nh.
 Giữa niềm vui hạnh phúc đó th́ chợt có tiếng chuông cửa, rồi tiếp 
			đấy là tiếng cổng mở, một hồi c̣i dài xe hơi kéo vang. H́nh như có 
			một hay hai chiếc chạy vào. Vừa nghe tiếng c̣i xe ông Nghị ngưng cười 
			ngay, mặt biến sắc, ông buông đũa xuống nh́n Vũ Vi.
 - Hôm nay thứ mấy?
 - Thứ bảy?
 - Trời hại rồi.
 Ông Nghị vỗ tay lên trán...
 - Không lẽ những ngày viếng thăm định kỳ của chúng không thể bỏ qua 
			cho tôi được sao?
 Nhược Trần nh́n Vũ Vi ngần ngại.
 - Tiếng c̣i xe đó của...
 - Vâng, Vũ Vi gật đầu.
 - Hai ông anh, hai bà chị dâu và lũ cháu của anh đấy.
 - Rơ khỉ!
 Nhược Trần bực dọc, khuôn mặt chàng cũng đổi sắc ngay. Không khí vui 
			nhộn của gian pḥng ban nảy đột ngột biến mất, thay vào đó là sự yên 
			lặng. Một sự yên lặng nặng nề như chờ đón.
 Cánh cửa lớn xịch mở, một đám người ùa vào với tiếng chu chéo của Tứ 
			Văn.
 - Trời ơi! Cha khỏe chứ? Chúng con đến mừng cha đây... Ông Lư đâu 
			rồi, bế cô Vân Vân xuống coi, c̣n ông Triệu nữa, ông đứng chết đó 
			làm ǵ, mau mang quà vào nhà
			xem... Ê này... Khởi Khởi, đừng trèo lên hồ... té chết bây giờ... Ối 
			giời ơi, Mỹ Kỳ đâu, cô không coi sói Vơ Vơ con cô, nó nắm tóc bé Vân 
			Vân nhà tôi ḱa...
 - Trời ơi trời!
 Ông Nghị kêu lên, ông ngă người xuống ghế Salon xong quay sang Vũ 
			Vi:
 - Cô thấy không tôi hạnh phúc quá phải không? Con cháu đầy đàn... 
			Khổ thật... Cô làm ơn kiếm cho tôi một ít thuốc an thần đi, hôm nay 
			mà chẳng có thuốc chắc tôi phải chết mất!
 
 Chương 11
 
 Giọng nói chát chúa của Tứ Văn chưa dứt th́ một đám 
			người đă vào pḥng khách, bà Lư nh́n thấy Khởi Khởi sủi đôi giày lấm 
			bùn lên thảm trắng đă lộ vẻ bất b́nh ngay, Thúy Liên th́ t́m cớ lánh 
			ngay không muốn để cho những người không phải chủ nhân lên mặt chủ 
			sai bảo. Trong khi ông Nghị ngồi yên trong ghế Salon. Nhược Trần đă 
			dùng xong điểm tâm (thật ra chàng đă không ăn ǵ cả) đứng tựa lưng 
			gần ḷ sưởi, tay cầm ly rượu lặng lẽ ngắm đám đông vừa mới vào. 
			Gương mặt chàng như bọc phủ một lớp sa mù nhạt. Vũ Vi ngỡ ngàng không 
			biết ḿnh nên đứng lại hay bỏ đi.
 Tứ Văn thấy hỏa ḷ đang rực lửa kêu lên:
 - Trời ơi, đốt lửa rồi à? Thế là tuyệt, cha hay thật, biết thụ 
			hưởng...
 Vừa nói tới đây mắt cô ta chạm ngay mắt Nhược Trần, như vừa khám phá 
			ra một ngạc nhiên lớn, Tứ Văn lắp bắp.
 - Ủa, sao lại...
 Rồi quay ra sau.
 - Anh Bồi Trung ơi, anh nh́n xem... đây là ai nè?
 Nhược Trần rời bức tường, chậm răi bước tới.
 - Ngạc nhiên lắm à? Đâu có phải người chết mới hiện hồn về đâu?
 - À cậu Trần. Bồi Trung là người b́nh tĩnh nhất, hắn giả vờ kêu lên:
 - Cậu về từ bao giờ thế?
 - Hôm qua.
 Nhược Trần đáp cụt ngủn. Bồi Hoa lộ vẻ bất b́nh ngay.
 - Đúng rồi, đây là lúc tốt nhất để cậu trở về.
 - Thế à?
 Nhược Trần lạnh lùng:
 - Lúc này thấy anh có vẻ mập đấy. Cái mập của những tên hà giàu rửng 
			mở.
 - Cậu nói ǵ?
 Bồi Hoa mất b́nh tĩnh ngay.
 - Tôi đâu có bả lang thang thất t́nh như cậu đâu mà phải ốm chứ.
 - Thôi đủ rồi.
 Ông Nghị đứng phắt dậy, nh́n Bồi Trung và Bồi Hoa.
 - Chúng bây đến đây để thăm tao hay là để căi lộn với Nhược Trần 
			chứ?
 - Cứ để anh ấy nói cha!
 Nhược Trần ra vẻ b́nh thản đón nhận nhưng những mạch máu ở hai bên 
			thái dương chàng lại càng lúc càng đập nhanh.
 - Tôi có lời mừng cho anh đấy Bồi Hoa, lúc nầy giàu rồi chứ?
 - Dù sao tôi cũng khá hơn cậu.
 Bồi Hoa trề môi, Nhược Trần nhún vai.
 - C̣n anh Bồi Trung chắc cũng khá lắm?
 Cám ơn cậu tôi cũng không đến nổi nào.
 Nhược Trần bước đến cạnh ông Nghị.
 - Vậy th́, cha cũng nên hănh diện khi thấy ḿnh có hai đứa con, đứa 
			nào cũng nên người, cũng có gia đ́nh hạnh phúc toàn vẹn, cha có được 
			hai đứa con nên người th́ phải có một thằng hư đốn, lêu lỏng như con 
			để giảm bớt niềm vui chớ. Nhưng cha có bực không?
			Cha sẽ xử trí như thế nào đối với một thằng con chẳng nên người như 
			con chứ?
 Ông Nghị nhín thẳng vào mắt Trần, thái độ ông thay đổi đột ngột.
 - Con đă đưa cha vào thế kẹt... Để ta xem nào... Phải rồi, đối với 
			những đứa hư đốn như ngươi th́ ta chỉ c̣n cách... giữ lại bên cạnh, 
			từ từ dạy dỗ, cảm hóa...
 - C̣n những đứa con nên người xứng đáng của cha?
 Nhược Trần hỏi.
 - À, à...
 Ông Nghị nhún vi một chút:
 - Nó đă nên người th́ nó có thể tự sống được rồi, cần ǵ đến ta dạy 
			dỗ nuôi nấng.
 - Trời ơi!
 Tứ Văn la lên, cô nàng không hiểu ông Nghị và Nhược Trần đang pha 
			tṛ:
 - Con ngoan chẳng nuôi, đi nuôi con hư à?
 Chỉ có Bồi Trung lanh trí, hét vợ.
 - Tứ Văn, em có im mồm không, đồ ngu!
 Tứ Văn hổ thẹn trước đám đông, quay sang chồng.
 - Ồ, sao anh lại mắng em? Em có lầm lỗi ǵ đâu mà anh lại nói em ngu 
			chứ? Ngu mà sinh con cái cho anh à, phải mà bây giờ con nầy già rồi, 
			nên anh mới chê, anh mới chửi mắng đừng tưởng những hành động lén 
			lút bên ngoài của anh với mấy con quỷ cái kia qua mặt được em....
 - Nín!
 Bồi Trung giận dữ quát!
 - Đồ ngu! Bộ anh đưa em đến đây để cải lộn sao chứ?
 - Trời ơi!
 Tứ Văn kêu lên như gà bị cắt tiết:
 - Anh muốn giết em hả, cứ giết đi!
 Mỹ Kỳ với giọng thật chua can thiệp.
 - Chị Văn chị đừng nên làm ồn không lẽ chị không hiểu người ta 
			định đẩy ḿnh ra cửa sao?
 Bấy giờ Tứ Văn mới hiểu ra, ngượng ngùng một chút rồi cũng "mở máy".
 - Tại sao chứ? Không lẽ con cái chúng ta đều là con hoang chứ không 
			phải con của gịng máu họ Định sao?
 - Tứ Văn.
 Gương mặt Bồi Trung đanh lại, hắn trừng mắt nh́n vợ:
 - Cô đừng ăn nói hồ đồ như vậy, coi chừng tôi đấy!
 Tứ Văn có vẻ khủng khiếp trước những lời hăm dọa của chồng, cô nàng 
			đỏ mặt tía tai im lặng. Mỹ Kỳ thừa dịp chen vô một câu.
 - Có lẽ con cháu chúng ta thuộc loại vô lại v́ ông cha chúng nó có 
			quá khứ mờ ám không
			chừng!
 - Mỹ Kỳ!
 Ông Nghị giận dữ bước tới mặt con dâu.
 - Cô nói ǵ, giải thích tôi nghe xem?
 Mỹ Kỳ không chịu thua.
 - Tôi đâu có dám nói ǵ đâu, ngay cả anh Bồi Trung và Bồi Hoa cũng 
			không có quyền nói th́ phận dâu con chúng tôi làm ǵ dám lắm mồm 
			chứ?
 Ông Nghị thẳng tay.
 - Được rồi, nếu cô thấy cô không có quyền nói th́ làm ơn im cái mồm 
			lại đi.
 Bồi Hoa bước tới đỡ vợ.
 - Thưa cha, trong đầu óc cha bây giờ chỉ có thằng Trần thôi chứ 
			chẳng có chúng con phải không?
 Ông Nghị giận dữ:
 - Ai nói thế? Tại sao tụi bây không nghĩ lại xem bổn phận của chúng 
			bây có tṛn chưa?
 Mỗi lần đến vườn mưa gió là trời đất muốn nổ tung cả lên. Tụi bây cứ 
			đến đây măi chắc tao chỉ tổ chết sớm thôi.
 - Vậy th́...
 Bồi Hoa kên tiếng:
 - Nếu chúng con đên đây chẳng được cha ưa thích th́ chúng con về, 
			nhưng trước khi về con có mấy câu muốn nói.
 Bồi Hoa quay sang Nhược Trần gật gù:
 - Nhược Trần, cậu thắng rồi đấy nhé! Bỏ gia đ́nh đi bốn năm cha ruột 
			chẳng thèm đoái hoài đến, thế rồi bây giờ lại ḅ về. Tôi hiểu thâm ư 
			cậu, cậu biết ông già không c̣n sống thêm được bao lâu nữa nên vội 
			vă chạy về kiếm điểm... Được rồi, hà hà... Cậu tính toán khá 
			lắm... Thế bây giớ biết trở về tại sao lúc xưa lại bầy
			đặt thề thốt chi vậy cậu? Tôi biết mà... làm so cậu có thể bỏ qua 
			cái gia tài này được chứ?
 Gương mặt của Trần tái hẳn, mạch máu ở hai bên thái dương chàng đập 
			nhanh, đặt cốc rượu lên nắp ḷ sưởi. Trần bước tới giữa lúc mọi 
			người chưa biết chàng định làm ǵ th́ một quả đấm đă vung lên, Bồi 
			Hoa loạng chọang rồi ngă xuống đất, mang theo kỷ trà, b́nh nước hoa 
			vỡ rổn rảng. Tứ Văn hét lên.
 - Trời ơi nó định giết người, bớ người ta...
 Bé Vơ Vơ đứng im lúc nảy bên cạnh thấy vậy khóc ̣a lên.
 - Mẹ ơi cha chết rồi mẹ ơi!
 - Mỹ Kỳ trong cơn giận quay sang tát con.
 - Khóc cái ǵ, đồ khốn nạn!
 Thằng bé càng khóc to hơn. Nhược Trần không bỏ qua, xấn tới kéo Bồi 
			Hoa đứng dậy, Bồi Hoa sợ bị đập thêm vội nói.
 - Tao là người văn minh, tao không thích đánh lộn.
 Nhược Trần đẩy Bồi Hoa về chỗ đứng cũ, trừng mắt.
 - Tôi nói cho biết trước, nếu không nể mặt cha 
					nảy giờ tôi đă đánh 
			anh nát xương, liệu hồn đấy, nếu muốn sống th́ cút ngay đi.
 - Thôi được rồi!
 Bồi Trung lên tiếng:
 - Anh Bồi Hoa chúng minh về thôi, kẻ thức thời không phải la kẻ hèn, 
			chúng ta về chứ để họ giết oan lắm!
 Quay sang Nhược Trần, Trung vừa thụt lui vừa nói.
 - Nhược Trần, cậu ngon lắm đấy. Ráng đi, ráng giữ gia tài này đi, 
			biết đâu có lúc cậu trở thành tỷ phú, Cát Hà lại chẳng bỏ lăo giám 
			đốc già kia trở về với cậu?
 Nhưng tôi cho cậu biết, đừng cậy vào quả đấm ḿnh quá, đời bây giờ 
			có luật pháp đàng hoàng chứ phải rừng hoang đâu?
 Rồi hắn lên tiếng gọi lũ con.
 - Mấy đứa nhỏ đâu, lên xe, lên xe nhanh!
 - Không.
 Bé Khởi Khởi sáu tuổi tṛn mắt không chịu.
 - Con muốn ở đây xem đánh lộn cơ.
 Không đợi cha phản ứng nó đă quay sang Nhược Trần hỏi.
 - Ban nảy đ̣n chú vừa đánh là "không thủ đạo" phải không?
 - Đồ quỷ có đi không?
 Tứ Văn giận dữ xách tai Khởi Khởi kéo đi thằng bé khóc thét.
 - Không, không để con gọi chú vơ sĩ...
 - Đập bể đầu bây giờ.
 Tứ Văn vừa nói vừa đẩy Khởi Khởi ra cửa giữa tiếng hét la inh ỏi của 
			đàn con.
 Bồi Hoa xốc áo lại ngay ngắn, xong vừa lùi ra cử vừa dọa.
 - Nhược Trần món nợ hôm nay tao không quên đâu, rồi mày sẽ thấy.
 Mỹ Kỳ một tay bế bé Vơ Vơ, một tay ngoa nguẩy bước ra cửa, vừa đi 
			vừa nói:
 - Mười thằng con ngoại hôn là hết chín thằng hung dữ rồi, trách nó 
			làm ǵ?
 Rồi sau cùng họ cũng rút hết ra khỏi pḥng tiếng c̣i xe rền vang như 
			một sự trút giận cuối cùng, rồi khu vườn mưa gió lại trở về với sự 
			yên lặng cũ.
 Căn pḥng ch́m trong không khí chết. Khuôn mặt của những người c̣n 
			lại vẫn xanh, h́nh như cơn giận dữ vẫn c̣n lảng vảng đâu đây. Bà Lư 
			yên lặng thu dọn những món đổ nát. Mỗi người theo đuổi một ư nghĩ 
			riêng. Nhược Trần vẫn đứng bất động cạnh là sưởi.
 Không khí yên lặng thật khó chịu. Vũ Vi có cảm tưởng như muốn nghẹt 
			thở, nàng đánh bạo tính bước tới nói vài câu xoa dịu, th́ đột nhiên 
			Nhược Trần quay lại. Gương mặt tái xanh của chàng đă thay đổi, đôi 
			mắt ngầu đỏ lên v́ những tia máu nhỏ, Trần bước tới qú bên chân ông 
			Nghị.
 - Cha, cha không có quyền chết cha phải sống, phải sống luôn với 
			con! Con van cha!
 Ông Nghị yên lặng đưa tay vuốt tóc Trần, những giọt nước mắt từ từ 
			lăn xuống má.
 - Sống chết có số cả con ạ, cha không biết cha c̣n sống đến bao giờ, 
			có điều là con hăy thương cha, hăy giúp cha ngoi lên, đừng để cho 
			người ta lầm tưởng là gia đ́nh họ Định không có lấy một thằng con 
			nên người.
 - Nhưng cha có nghe Bồi Hoa và Bồi Trung nói không chứ. Con làm sao 
			c̣n mặt mũi ở đây được?
 - Đừng ngu con.
 Ông Nghị nh́n thẳng vào mắt Trần:
 - Nếu con bỏ đi là con đă trúng kế họ. Con nên nhớ rằng dù sao cũng 
			c̣n có cha, nếu con không giúp được cha ngoi đầu lên th́ dù cha có 
			sống cũng như đă chết và ngược lại.
 Nhược Trần ngẩng đầu lên chua xót nh́n cha, rồi như không chịu nỗi 
			đau, chàng úp mặt vào ḷng gối ông Nghị nức nở.
 - Thế cha bảo con phải làm ǵ bây giờ?
 Ông Nghị vuốt tóc con.
 - Có con ở cạnh cha sung sướng lắm rồi. Ta đă xa nhau mấy 
					năm rồi phải không con? Có con cha lúc nào cũng có cảm giác 
					như có mẹ con bên cạnh. Mẹ con là người đàn bà dễ thương 
					nhất đời nầy. Cha vẫn thường tự hỏi, liệu đến ngày cha nhắm 
					mắt, có c̣n thấy con một lần cuối không. Bây giờ con đă trở 
					về ta c̣n mơ ước ǵ hơn. Đời cha hạnh phúc lắm. Trần, cha 
					biết con là đứa con có hiếu cha biết con không bao giờ để 
					hai
			ông anh hư đốn của con dẫm nát phần xương cốt c̣n lại của cha. Nhược 
			Trần, con có nghe ta nói ǵ không? Con hăy cố gắng, phải can đảm.
 Nhược Trần ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn c̣n dẫy đầy trên mặt nhưng vẻ 
			sung sướng trộn lẫn kiêu hănh đă hiện lên trong mắt.
 - Vâng, cha cứ yên tâm, con tuy hư đốn, ương ngạnh nhưng sẽ không 
			bao giờ là kẻ đào ngũ trước mũi giáo của giặc.
 - Cha biết, cha biết rơ con lắm!
 Ông Nghị nói Vũ Vi đứng cạnh nghe muốn chảy nước mắt. Không hiểu sao 
			từ ngày
			bước vào vườn mưa gió đến nay, nàng lại trở nên yếu đuối như vậy. 
			Nàng bước tới trước mặt, cha con chủ nhân khu vườn, nói với ông 
			Nghị.
 - Thôi đừng xúc cảm quá ông ạ, bây giờ đă đến giờ ông chủ phải dùng 
			thuốc và nghỉ ngơi một lúc.
 Ông Nghị ngẩng đầu lên nh́n Vi rồi cười lớn.
 - Phải rồi, cô Vi đây sẽ giúp cha sống lâu được đấy.
 Ông đứng dậy loạng choạng định lên lầu. Vũ Vi bước tới d́u ông, nàng 
			chợt khám phá ra một điều. Ông Nghị đă ốm đi nhiều. Nghề nghiệp đă 
			cho nàng biết như vậy. Thế này th́ bổn phận ta chắc không c̣n bao 
			lâu nữa.
 Sau khi ông Nghị dùng thuốc xong, Vi để ông nằm yên trên giường và 
			vừa định bước ra ngoài th́ chợt nghe tiếng gọi trở lại của ông Nghị.
 - Vũ Vi!
 - Dạ.
 Ông Nghị chăm chú quan sát nàng.
 - Cô là một y tá tận tâm, cũng là một đứa con gái dễ thương . Tôi 
			muốn nói, tôi rất cám ơn cô!
 - Không có chi cả ông ạ, đó chẳng qua chỉ là bổn phận của tôi thôi.
 - Không hẳn thế.
 Ông Nghị lắc đầu.
 - Tôi muốn nói tôi cảm ơn cô ở đây là v́ cô đă mang Nhược Trần về 
			đây cho tôi. Tôi cảm ơn cô rất nhiều.
 - Vâng.
 - Thôi được rồi cô muốn đi đâu cứ đi, bây giờ tôi buồn ngủ quá.
 Vũ Vi bước ra, khép cửa lại rồi mới bước xuống lầu. Định Nhược Trần 
			vẫn c̣n nằm dài trên ghế, trước mặt chàng là một chai rượu đă vơi 
			quá nữa và cốc rược đă cạn. Cơn giận vô cớ đột ngột đến. Vi bước tới 
			chụp lấy chai rượu và cốc, nàng nói như hét.
 - Không lẽ rượu là cách duy nhất để anh cố gắng đấy sao?
 Nhược Trần mở mắt ngạc nhiên nh́n Vi, chàng chưa kịp lên tiếng th́ 
			Vi đă bồi tiếp.
 - Anh không có quyền trốn tránh, anh Trần ạ. Lúc năy anh đă hứa với 
			cha anh, anh hứa không là tên đào ngũ. Thế th́, tại sao anh không 
			đứng dậy? Đúng thẳng lưng lên để làm việc cho cha anh? Anh có biết 
			là ông ấy sẽ không c̣n sống thêm được bao lâu nữa không?
 Nhược Trần chằm chằm nh́n Vi, chàng có vẻ xúc động.
 - Vâng, cô cứ mang rượu đi nơi khác, và nhớ thức tỉnh tôi măi nhé, 
			vị nữ chúa đáng quư!
 
 Chương 12
 
 Những ngày kế tiếp là những ngày trầm lặng. Bồi Trung, 
			Bồi Hoa không có đến vườn mưa gió quấy rầy nữa. Ông Nghị trở lại đời 
			sống yên ổn và hạnh phúc. Thời tiết dù càng lúc càng lạnh, nhưng ông 
			Nghị càng ngày càng có vẻ khỏe hơn. Bác sĩ Hoàng hàng tuần vẫn đến 
			thăm mạch cho ông Nghị, ông tuyên bố bệnh ông Nghị đang đi vào
			khoảng thời gian yên nghỉ không bành tướng, nói thế không có nghĩa 
			là cơn bệnh giảm bớt mà có nghĩa bệnh không nặng thêm thôi. Đấy cũng 
			là một thứ tin vui. Vũ Vi và Nhược Trần đều sung sướng, họ cũng thầm 
			mong biết đâu với sự ngủ yên của cơn bệnh, thời gian chẳng có sự 
			khám phá mới mẻ của y học và ông Nghị biết đâu chẳng được
			chữa lành?
 Nhược Trần bắt đầu tới hăng dệt làm việc, Vũ Vi biết, chàng đi làm 
			không phải v́ ưa thích công việc mà chẳng qua chỉ để làm vui ḷng 
			ông Nghị thôi. Nhưng một hôm, giữa lúc Vi và cha con ông Nghị cùng 
			ngồi sưởi trong pḥng khác, Vi c̣n nhớ hôm ấy nàng mặc bộ áo màu 
			cam, th́ đột nhiên Nhược Trần chồm tới với cây bút và mảnh giấy trên 
			tay, chân dung nàng được phát họa trên giấy. Trần vẽ xong lại sửa. 
			Sau cùng đưa cho Vũ Vi hỏi.
 - Sao có giống cô không?
 Vũ Vi ngắm tranh, nàng thấy có ǵ đổi khác trên bộ 
					áo người trong 
			tranh. Phải rồi kiểu áo đă đổi khác với chiếc thắt lưng tơ.
 - Đẹp lắm, đẹp hơn cả người thật, anh có hoa tay lắm, học họa đi.
 - Không được, học họa bây giờ th́ đă muộn quá.
 Nhược Trần đáp.
 - Tôi phải chọn môn kiến trúc hay trang trí có vẻ thích hợp hơn.
 Ông Nghị lên tiếng.
 - Đâu đưa bức họa tôi xem.
 Vũ Vi đưa qua, ông Nghị ngắm bức tranh với tất cả thích thú ngắm 
			xong, ông xếp lại bỏ túi.
 - Cho tôi bức h́nh này nhé!
 Vũ Vi không để ư chuyện đó, nàng chỉ nghĩ ông Nghị thương con nên 
			với bất cứ tác phẩm nào của con ông cũng thấy thích thú. Không ngờ 
			qua ngày sau, bức học trên đă qua tay ông quản lư hăng dệt. Và một 
			tuần lễ tiếp đó, một bộ áo bằng tơ mềm với tay rộng, thắt lưng to 
			được mang đến vườn sa mù. Vũ Vi trở thành người mẫu t́nh cờ. Nhược
			Trần nh́n áo ngạc nhiên.
 - Ủa sao giống chiếc áo hôm trước tôi vẽ kiểu quá thế?
 Ông Nghị mỉm cười.
 - Đúng thế, con xem thử có chỗ nào cần sửa nữa không.
 Bộ áo màu xanh nhạt, chiếc thắt lưng cùng màu, Nhược Trần thành 
			thật.
 - Được rồi, nhưng nếu chọn màu xanh xám đẹp hơn, chiếc cà vạt cho to 
			bản hơn một chút, cũng như chiếc thắt lưng phải sậm hơn mới nổi.
 Một tháng sau, ông quản lư chạy lại vui vẻ báo tin.
 - Ồ toa đặt hàng nhiều quá, Huê Kỳ họ có vẻ chịu kiểu áo này, họ 
			muốn chúng ta cung cấp thật nhiều và đ̣i hỏi cho thêm một ít mẫu 
			khác. Cậu Ba gắng vẻ thêm đi chứ!
 Đúng là một sự ngạc nhiên kỳ thú, Nhược Trần không hiểu tại sao kiểu 
			áo như thế lại được đón nhiệt nồng nhiệt vậy, có điều chàng đă thấy 
			thích thú trong công việc, chàng bắt đầu nghiên cứu kiểu áo, loại 
			vải, để chọn thứ vừa ít tốn kém nhưng lại vừa xinh, gần như suốt 
			ngày Trần ở luôn trong xưởng.
 Ông Nghị sung sướng phát điên hănh diện nói với Vi.
 - Đó cô thấy không, Nhược Trần không phải đồ bỏ, nó sẽ trở thành nhà 
			vẽ kiểu áo lừng danh nhất cho xem.
 Vũ Vi trở thành người mẫu ngang xương, chiếc áo đầu tiên nào cũng 
			không khỏi qua tay nàng. Mặc vào, bước tới bước lui, xoay tṛn trước 
			mắt cha con ông Nghị.
 - Thế này th́ tôi phải có thêm lương y tá chứ?
 Nhược Trần cười.
 - Cô đổi nghề cũng không dở đâu, v́ cô biết không, thân h́nh cô khá 
			đẹp.
 Nhưng ông Nghị đă chen vào.
 - Không được, không được đổi nghề, tôi không thích số 13 xui xẻo 
			lắm.
 - Cái ǵ mà số 13?
 Nhược Trần ngạc nhiên, thế là ông Nghị phải đi một đường giải thích. 
			Trước khi gặp Vi, ông đă từ chối đến 11 cô y tá và thái độ độc tài 
			ngang bướng của Vi đă chinh phục ông thế nào. Nhược Trần được dịp 
			cười bằng thích, chàng vỗ mạnh vào vai cha.
 - Cô nàng "Nữ bạo Chúa" nầy quả có tài chinh phục phải không cha?
 Vũ Vi đỏ mặt, nhất là đôi mắt sáng của Trần cứ nh́n xoi mói vào 
			người khiến nàng thấy nóng người. Nhưng Vũ Vi bỏ qua hết, v́ bếp lửa 
			hôm nay thiệt ấm, lửa cháy thiệt đẹp. Có nhiều lúc nghĩ lại Vi chợt 
			phân vân, cứ bị lôi cuốn bởi vườn mưa gió nầy măi đến lúc phải xa nó 
			nàng sẽ sống ra sao? Nhắm có c̣n thích nghi được với xă hội hỗn độn 
			bên ngoài không? Nhất là mùi ê te, mùi máu mủ và thuốc men của bệnh 
			viện?
 Và như thế, mùa Xuân lặng lẽ đến. Mưa vẫn c̣n, những cơn mưa phùn 
			lất phất suốt ngày Vũ Vi yêu mưa khôn cùng, có lẽ v́ tiếng mưa của 
			trời và chữ "Vũ" của nàng quá gần nhau, nàng thường bước trong mưa, 
			lắng nghe tiếng mưa rơi và nhất là ngắm cảnh mưa mù buổi sáng hay 
			buổi chiều.
 Hôm ấy trời vẫn mưa nhưng lại trùng với ngày nghỉ hàng tuần của Vi. 
			Suốt một ngày quay quần bên hai cậu em trai, nghe tường tŕnh chuyện 
			học hành và những cuộc vui bè bạn của họ. Vũ Vi mới nhớ ra, những 
			đứa em nàng đă lớn đă đến tuổi biết t́nh tự trai gái cả rồi. Buổi 
			tối, Vi kéo hai chị em đi ăn cơm tiệm, ngồi quây quần trên bàn, đột 
			nhiên
			cậu em lớn của nàng lên tiếng.
 - Thưa chị, mấy năm nay tụi em làm khổ chị nhiều quá. Bây giờ được 
			lên đại học cả rồi, chúng em có thể vừa làm vừa học, c̣n chị dù sao 
			cũng đă 23, chị cũng nên để ư đến vấn đề hôn nhân, đừng e ngại ǵ 
			nữa mà lỡ dở cuộc đời của chị.
 Ồ Lập Đức đă biết nói một câu như vậy th́ chứng tỏ nó không c̣n nhỏ 
			nhắn ǵ nữa, nó đă trưởng thành, Vi nghĩ. Có điều câu nói tuy cần 
			thiết nhưng đă khơi trong tim Vi biết bao nỗi buồn. Ra đời sớm chung 
			đụng với khá nhiều người. Nhưng Vi vẫn chưa hề biết t́nh yêu là ǵ. 
			Ta chọn ai đây? Vi tự hỏi. Chung quanh nàng không phải là không có 
			người theo đuổi. Nhưng gần như chẳng có ai hợp ư cả. Có phải v́ ta 
			kén chọn quá
			không? Nhưng khi kiểm điểm lại nàng thấy không hề có chuyện đó. 23 
			tuổi rồi. Tuổi xuân c̣n chờ bao lâu nữa?
 Thế là tối hôm ấy Vi nhận lời mời của bác sĩ họ Ngô ở pḥng quang 
			tuyến đến vũ trường Hoa Quốc nhảy đến khuya... Nhưng không hiểu sao 
			Vi vẫn thấy lạnh chớ không có một ánh lửa nhỏ nào đủ soi nóng cái 
			lạnh của ḷng.
 Hai giờ khuya trở về vườn sa mù, bác sĩ họ Ngô đă gọi taxi đưa Vi 
			về đến tận cổng. Sau những lời từ biệt, Vi dùng ch́a khóa riêng để 
			mở cổng vào nhà. Mưa bụi phớt nhẹ trên má, tuy trời vẫn lạnh nhưng 
			Vi vẫn thích chậm bước trong mưa, những âm thanh rạt rào từ rừng 
			trúc, mùi dạ lư hương thoảng qua mũi khiến nàng không muốn vào cửa 
			vội.
 Bước quanh theo đường ṃn, sỏi rên nhẹ dưới chân. Đèn trên lầu 
			hai vẫn 
			sáng khiến Vi ngạc nhiên. Đèn pḥng của Nhược Trần. Như vậy là chàng 
			vẫn c̣n thức. Vi bước nhẹ chân, nàng không muốn bước chân ḿnh làm 
			kinh động ai cả. Giữa lúc Vi dè dặt bước th́ một bóng đen từ bên 
			rừng trúc bước ra cản trước mặt. Vi hoảng hốt định kêu
			lên, nhưng bóng đen đă lên tiếng.
 - Đừng sợ, tôi đây mà!
 Giọng nói Nhược Trần, Vi hú hồn.
 - Anh làm ǵ thế? Tôi tưởng ai chứ.
 - Tưởng ai à?
 Nhược Trần cao giọng:
 - Tôi ra đây chỉ để đón cô thôi.
 - Đón tôi?
 - Ờ. Đừng vào nhà vội, chúng ta đi dạo trong vườn một chút nhé?
 - Bây giờ à? Anh biết mấy giờ rồi không?
 - Cô biết không?
 Nhược Trần hỏi, Vũ Vi bực ḿnh.
 - Bố anh đâu có ra lệnh cho tôi là phải mấy giờ về đâu? Vả lại tôi 
			vẫn c̣n trách nhiệm cơ mà.
 - Trách nhiệm, trách nhiệm!
 Nhược Trần nổi nóng:
 - Tại sao cô đi chơi long rong được, c̣n tôi muốn nói chuyện với cô 
			th́ cô lại đem chuyện đó ra nói chứ?
 - Ô ḱa, lạ chưa?
 Vũ Vi mở to mắt.
 - Hôm nay anh làm ǵ lạ thế? Tại sao lại gây sự với tôi?
 - Đâu dám, Nhược Trần nhún vai:
 - Cô cứ đi chơi với người ta đến hơn nữa đêm mới về chả sao, c̣n tôi 
			muốn nói chuyện với cô mấy phút, cô cũng không chịu nữa à?
 Vũ Vi yên lặng. Trong bóng đêm nàng không nh́n thấy khuôn mặt của 
			Trần, nhưng giọng nói và ánh mắt nặng của chàng khiến nàng ngỡ 
			ngàng.
 - Hôm nay sao anh khó chịu thế? Anh nói chuyện mà tôi cứ ngỡ như ông 
			chồng nào ghen tương đang trách vợ? Anh Trần có phải anh vừa mới 
			uống rượu không?
 - Uống rượu à? Nhược Trần hừ nhẹ.
 - Cô cứ làm như cảnh sát không bằng, tôi làm ǵ uống rượu. Suốt ngày 
			đến xưởng lo nghiên cứu, t́m hiểu c̣n th́ giờ đâu mà để ư đến chuyện 
			khác?
 Vũ Vi ph́ cười:
 -Vâng, vâng tôi biết, nhưng bỏ qua chuyện đó đi, anh cho tôi biết đă 
			chuyện ǵ không vui?
 - Không có chuyện ǵ hết!
 - Thế th́ tại sao? Vũ Vi ngỡ ngàng, bàn tay nàng chợt đụng phải bàn 
			tay Trần một bàn tay lạnh và đẫm ướt.
 - Trời ơi, anh dầm mưa lâu lắm rồi à?
 - Vâng, khoảng một hai tiếng đồng hồ.
 Vũ Vi kêu kên:
 - Anh có điên không mà dầm mưa như vậy?
 - Thế c̣n cô, tại sao cô lại dầm mưa?
 Vũ Vi không trả lời, nắm tay Nhược Trần lôi mạnh.
 - Vào nhà đi, bằng không bệnh bây giờ.
 Nhược Trần đẩy Vi ra.
 - Đừng dùng ngôn ngữ y tá đối với tôi, tôi không phải là bệnh nhân 
			của cô.
 Vũ Vi bối rối:
 - Tôi không hiểu nay anh làm sao thế?
 Nhược Trần quay sang:
 - Ban nảy ai đưa cô về? Có phải tên bác sĩ đó không?
 - Vâng, rồi sao?
 Vũ Vi khó chịu thách thức, bàn tay Nhược Trần bóp mạnh.
 - Cô yêu hắn lắm à?
 - Anh có điên không? Tôi yêu hay không mặc tôi, anh làm ǵ mà hỏi kỹ 
			thế?
 - Yêu một thằng bác sĩ có sung sướng ǵ đâu, tối ngày chỉ lo vậy lộn 
			với thuốc men vi trùng... Nó đâu mang lại được t́nh yêu cho cô, tôi 
			dám cá, thằng bác sĩ đó chỉ...
 - Ồ, anh Trần, Vũ Vi bất măn, nàng ghét nhất là Nhược Trần, giọng 
			lưỡi khinh
 thường của chàng thật đáng giận:
 - Yêu cầu anh miễn phê b́nh cho, đó là công việc riêng tư của tôi.
 - Tôi không có quyền chen vào à?
 Nhược Trần càng nổi nóng:
 - Thế, chuyện riêng của tôi cô có quyền chen vào chứ? Vâng th́ tôi 
			vẫn có quyền đó, tôi cho cô biết, tôi không thích tên bác sĩ kia, 
			cũng như tôi không muốn thấy cô về khuya như vậy.
 - Xin lỗi, anh thích hay không thích là chuyện của anh, tôi không 
			cần biết.
 Vũ Vi cố gắng thoát khỏi tay Trần, nhưng anh chàng nắm chặt quá.
 - Buông tôi ra không? Anh lấy quyền ǵ mà nhảy xổm vào đời tư của 
			tôi chứ?
 Nhược Trần quắc mắt:
 - Lấy quyền ǵ à? Quyền nầy đây.
 Và nhanh như chớp, anh chàng cúi xuống, Vũ Vi trong nột phút bất ngờ 
			tránh không kịp lănh đủ nụ hôn.
 Tất cả đến một cách quá đột ngột, chẳng có một sự chuẩn bị tâm lư 
			nào cả, nên khi môi Vi bị môi Trần gắn chặt, nàng chẳng cảm thấy 
			lâng lâng hay một cảm giác lăng mạn nào, mà chỉ có một niềm đau bất 
			măn, giận dữ và ghê tởm, vi cố gắng chống trả, vùng vẫy, nhưng chẳng 
			thoát được ṿng tay rắn chắc của đối phương. Sau khi Vi đành để 
			Trần hôn, nhưng mắt nàng, đôi mắt mở to nh́n chằm vào kẻ bức hiếp
			ḿnh với bao nhiêu căm thù.
 Rồi Trần cũng buông Vi ra, đôi mắt sáng rực của hắn như một sự thách 
			thức của kẻ chiến thắng. Vi đẩy mạnh Trần ra khỏi người, và không bỏ 
			lỡ cơ hội, tát nhanh vào gă con trai trước mặt.
 - Anh khốn nạn, hạ tiện lắm! Anh nghĩ tôi là hạng gái nào chứ? Anh 
			tưởng cha anh bỏ
			tiền ra mướn tôi là anh muốn làm ǵ tôi th́ làm ư? Đừng có lầm, cậu 
			công tử bột ạ. Bây giờ tôi mới hiểu ra, anh đúng là một thứ điếm 
			đàng... Xin lỗi, tôi không phải la Cát Hà không phải là đối tượng 
			dễ dàng cho hạng người như anh đâu, nếu anh c̣n một hành động mất 
			dạy nào với tôi nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi Vườn mưa gió nầy ngay.
 Nhược Trần ngỡ ngàng trước thái độ hung dữ của Vi, chàng chết đứng 
			trong bóng đêm. Vi bỏ Trần đứng đó, chạy nhanh vào nhà.
 Đến pḥng, nàng đứng trước kính soi lại gương, khuôn mặt ướt đẫm và 
			rối bù vù mưa, đôi mắt đen nháy cứ mở trừng. vi không biết ḿnh đă 
			nói ǵ, có điều nàng không dám tin là chuyện vừa xảy ra là một sự 
			thật.
 Đêm thật vắng, chỉ có gió lùa qua cửa. Pḥng của Nhược Trần vẫn nằm 
			cạnh pḥng nàng. Vũ Vi lắng tai nghe. Nếu Trần trở về pḥng th́ 
			tiếng của chàng hẳn nàng đă nghe, nhưng tại sao chẳng có một âm 
			thanh nào cả? Một chút bối rối ḥa lẫn lo lắng len qua tim Vi. Đêm 
			xuân mưa gió lạnh, chàng vẫn đầm ḿnh trong mưa được sao?
 Bước tới cửa sổ khẽ vén màn nh́n ra ngoài trời, ánh sáng hắt từ hồ 
			phun nước cho thấy chỉ có bức tượng thần Vénus bất động. Vi đảo mắt 
			quanh khu vườn, tất cả chỉ có bóng vây xào xạc. Trời lạnh thế này 
			không lẽ chàng vẫn đứng trong mưa?
 Mặc kệ, một chút hờn dỗi. Vi khép màn cửa lại, mở máy sưởi rồi leo 
			lên giường.
 Thôi ngủ, sáng mai c̣n phải tiêm thuốc cho ông Nghị. Kệ hắn, hắn 
			điên mặc hắn! Ngủ đi. Mai sẽ có bác sĩ Hoàng đến. Nhưng chàng dầm mưa? 
			Thôi... thôi ngủ đi mà... Hắn chỉ là một thứ lăng tử côn đồ, coi đàn 
			bà như tṛ chơi, hắn có thành thật yêu ta đâu mà phải để ư chuyện 
			hàm hồ ban nảy. Không lẽ ra đă yêu hắn? Đừng điên... Hắn là rắn độc 
			đấy, ngủ đi. Vũ Vi lăn qua, vùi đầu vào gối. Nhưng tại sao chàng 
			chẳng chịu vào nhà? Mưa gió thế này... Làm ǵ ta cứ nghĩ đến chuyện 
			đó măi thế? Cơn mệt mỏi kéo đến, h́nh như Vũ Vi ngủ được một chút, 
			rồi lại giật ḿnh thức dậy, nh́n về phía cửa sổ. Trời chưa sáng hẳn, 
			có tiếng chân bước ngoài hành lang rồi dừng lại truớc pḥng bên 
			cạnh. Trời ơi, hắn khùng thật, dầm mưa suốt đêm đến giờ này mới trở 
			về pḥng, Vũ Vi tốc chăn ngồi dậy, thay áo bước về phía cửa, nàng mở 
			khe nhỏ và ngóng mắt nh́n ra. Có tiếng động bên cạnh pḥng rồi giọng 
			hát nhỏ của Trần.
 Tiếng oanh kêu lại mùa hoa nở.
 Tiết xuân chưa tàn lá đỏ rụng đầy sân.
 Cơn mưa nhẹ hoa lào đưa nở.
 Liễu rũ buồn, người biết mấy khi vui.
 Hỡi ai chớ gợi tiếng đàn.
 Trời chưa xanh lá mà t́nh đă tan.
 Ḷng buồn trăm mối ngổn ngang
 Người ơi có biết t́nh ta chưa tàn.
 Giọng hát lập đi lập lại mấy lần. Vi ngẩn ngơ, tiếng hát đă ngừng 
			lúc nào không hay. Trời chưa sáng hẳn. Vi khép cửa lại ḷng ngẩn ngơ 
			với trầm thứ t́nh "Ḷng buồn trăm mối ngổn ngang, người ơi có biết 
			t́nh ta chưa tàn".
 
 o0o
 
 
 
 |