| 
					trong 
					ngày là Vi, Vi em! Em là niềm vui và nghĩa 
			sống của anh. Vi em! Đừng hờn anh em nhé!Bên ngoài chợt có tiếng gơ dồn dập. Nhược Trần chưa kịp thay áo th́ 
			bà Lư đă đẩy cửa bước vào.
 - Cậu Ba ơi, cô Vi bỏ đi rồi!
 Nhược Trần giật ḿnh.
 - Cô ấy đi làm sớm thế cơ à?
 - Dạ không phải, cô Vi đi luôn.
 Bà Lư vội vă đáp:
 - Cô ấy mang theo tất cả đồ đạc, chỉ có mấy chiếc áo của cậu và ông 
			chủ cho là để lại thôi. Chúng tôi cũng không biết cô Vi đi từ bao 
			giờ, ông Triệu cũng không hay ǵ cả.
 Nhược Trần bàng hoàng, chàng đẩy vội bà Lư qua một bên và chạy sang 
			pḥng Vi. Cửa mở rộng. Dù biết Vi đă bỏ đi rồi, Trần vẫn lên tiếng 
			gọi.
 - Vũ Vi ơi! Vũ Vi!
 Căn pḥng yên lặng, chăn nệm trên giường xếp thẳng, b́nh thản vô tội 
			vạ. Trần bước đến bàn, có bức thư dưới một quyển sách. Bức thư gửi 
			lại cho chàng.
 Kính gửi:
 ÔNG ĐỊNH NHƯỢC TRẦN.
 Trần vội vàng ngồi xuống mép giường mở thư.
 "Anh Trần."
 "Tôi đi rồi, v́ sau cuộc cải vả hôm qua, tôi biết rằng Vườn mưa gió 
			nầy chẳng c̣n chỗ đứng cho tôi nữa."
 "Bắt đầu từ hôm nghe đọc di chúc cha anh để lại, bắt đầu từ lúc 
			nghiễm nhiên thành chủ nhân khu vườn mưa gió th́ đời tôi cũng bắt 
			đầu bị cuốn hút vào mưa gió. Nhưng với sự tự cao sẵn có, tôi đă 
			không chịu cúi đầu khuất phục. Tôi vẫn đứng vững, mặc cho những lời 
			dèm pha bỉ ổi v́ những lời đó xuất phát từ cửa miệng của
			những người không đáng để tôi quan tâm. Nhưng với anh th́ khác."
 "Có lẽ, anh đă không nhớ những ǵ anh đă nói với tôi đêm 
					qua, v́ con người trong khi căi vả, trong lúc nóng giận nói 
					những câu khó nghe th́ khi b́nh tĩnh trở lại làm ǵ nhớ ḿnh 
					đă nói ǵ. Không phải chỉ có anh thôi mà chắc tôi cũng vậy. 
					Có điều từ ngôn ngữ hôm qua của anh, tôi đă hân hạnh nh́n rơ 
					những nghi ngờ trong tiềm thức của anh.
			Đă nghi ngờ di sản của ông bố anh để lại cho tôi. Anh cũng cho tôi 
			thấy anh đă đánh giá con người tôi thế nào. Hạ cấp, lăng mạn, và c̣n 
			đi xa hơn. Nụ hôn hôm nào tôi đă dành cho anh chẳng qua là v́ tôi 
			tưởng anh sắp hưởng gia tài?"
 "Anh Trần, thôi th́ đời chẳng hiểu ta th́ ta chịu vậy. Lúc xưa tôi 
			đă lầm, tưởng rằng ḿnh đă t́m được người tri âm nên giờ mới vỡ 
			mộng. Tôi không c̣n đủ can đảm để sống ở vườn mưa gió nầy nữa. Tôi 
			phải đi, và coi chuyện ngày nào như cơn
			mộng dữ, cũng như mong anh xem tôi như chiếc bóng mờ trong giấc mơ 
			nào thôi."
 "Bây giờ tôi mới thấy, t́m được một tri kỷ trên đời thật khó. 23 
			tuổi, 23 năm lặn hụp trong đời. Đă tưởng ḿnh sắp t́m gặp, không ngờ 
			sự thật quá tàn nhẩn. Anh là con người phiêu lăng th́ h́nh bóng tôi 
			trong anh chỉ là một thứ cát nhỏ trong sa mạc. Tôi đă lầm,
			tôi đóng kịch dỡ quá, nên bây giờ phải là lúc tôi lặng lẽ rời sân 
			khấu để âm thầm kiểm điểm và ăn năn với chính ḿnh."
 "Giấy tờ nhà cửa đất đai, tôi đều để trong ngăn tủ, cha anh tuy nói 
			là không có quyền chuyển nhượng hay tặng dữ, nhưng tôi nghĩ bất cứ 
			một luật pháp nào cũng có chỗ sơ suất của nó, anh hăy đến t́m luật 
			sư Mậu, t́m thử xem có cách nào để sang tên lại cho anh không."
 "Bây giờ tôi nghĩ là, tôi không c̣n nợ anh ǵ nữa rồi. Anh có trách 
			nhiệm nặng nề của cha anh để lại. Tôi xin nguyện cầu cho anh mong 
			anh sớm hoàn thành mộng ước của cha anh. Tôi cũng cầu chúc cho anh 
			sớm t́m được người đàn bà lư tưởng. Có điều tôi khuyên anh, khi nào 
			t́m được người yêu, th́ đừng bao giờ làm họ khổ một cách quá đáng. 
			Nên nhớ rằng trái tim người đàn bà là vật mong manh và yếu đuối nhất 
			trên đời. Dễ vỡ nhưng khó vá lành lại lắm anh ạ."
 "Xin tạm biệt anh. Đừng đi t́m tôi mất công."
 "Chúc anh gặp nhiều may mắn."
 4 giờ sáng ngày 3/7.
 "Vũ Vi"
 Nhược Trần đọc xong thư là trở về pḥng thay áo ngay, chàng gọi ông 
			Triệu đánh xe sẵn chờ chàng.
 Vừa phóng vào xe, Trần đă hối:
 - Đến bệnh viện, nhanh lên!
 Xe chạy như bay về phía bệnh viện, Nhược Trần giữ chặt bức thư trong 
			tay, mồ hôi vă như tắm trên lưng. Vũ Vi! Đừng bỏ đi em. Đừng giận 
			anh, cũng đừng bỏ anh! anh hối hận rồi, anh xin lỗi em, anh năn nỉ 
			mà. Bây giờ em muốn ǵ cũng được hết, anh sẵn sàng chịu hết mọi h́nh 
			phạt Vi em! Anh cần em!
 Xe vừa ngừng trước cửa bệnh viện là Trần phóng bay vào trong, giữ cô 
			y tá đầu tiên chàng gặp lại.
 - Cô làm ơn cho biết Vũ Vi ở đâu?
 - Vũ Vi!
 Cô y tá ngạc nhiên:
 - Tên một bệnh nhân phải không?
 - Không phải, một y tá.
 - Tôi không biết.
 Cô y tá trẻ tuổi lắc đầu:
 - Anh đến gặp bà y tá trưởng xem, ở đây có hơn trăm y tá lận mà.
 Nhược Trần quên cả cám ơn, chạy nhanh lên pḥng bà y tá trưởng.
 - Xin bà cho biết, cô Vi hiện phục vụ pḥng nào?
 - Giang Vũ Vi phải không?
 Vị y tá trưởng tuổi 30 ngoài đắn đo nh́n Trần:
 - Ông t́m cô ấy có chuyện chi?
 Những giọt mồ hôi hiện ra trên trán Trần.
 - Dạ có chuyện cần lắm, bà làm ơn cho gặp:
 - Nhưng nay cô ấy nghỉ.
 Nhược Trần thất vọng.
 - Thế bà có địa chỉ cô ấy ở đây không?
 Sự hớt hải của Trần làm cho bà y tá trưởng cảm động, bà gật đầu:
 - Thôi được, để tôi t́m xem.
 Vào trong một lúc bà mang ra địa chỉ và số điện thoại của Vũ Vi. 
			Trần càng thất vọng hơn nữa. Đấy là địa chỉ của vườn mưa gió.
 - Bây giờ cô ấy không c̣n ở đây nữa
 Trần nói, bà y tá mở to mắt.
 - Thế hả? Vậy th́ đành chịu vậy. Với mấy cô y tá đặc biệt và y tá 
			đặc biệt họ khác nhau chỗ đó. Công việc họ không nhất định cũng như 
			không phải lúc nào họ cũng ở bệnh viện cả.
 Trần nuôi hy vọng.
 - Nhưng cô Vũ Vi này phục vụ ở đây lâu năm rồi mà?
 - Vâng, nhưng hơn nữa năm nay, cô ấy chăm sóc cho một số bệnh nhân 
			lớn tuổi nên không có đến bệnh viện nữa.
 Nhược Trần bối rối.
 - Thế trước kia địa chỉ cô ta ở đâu, cư xá y tá à?
 - Vâng, nhưng cũng không phải cư xá chính thức. Cô ấy và vài người 
			bạn mướn một căn pḥng nhỏ ở gần đây. Đó là cư xá X. Ông có thể đến 
			đó hỏi thăm xem.
 - Dạ, cám ơn.
 Nhược Trần hấp tấp đứng dậy cáo từ. Trần làm sao biết được khi chàng 
			vừa bước chân ra khỏi bệnh viện th́ Vũ Vi cũng vừa từ một gian pḥng 
			nhỏ gần đấy bước ra.
 - Cám ơn chị đă giúp em.
 Vi nói sau tiếng thở buồn. Bà y tá lớn tuổi kéo nàng ngồi xuống.
 - Làm sao cô phải lánh mặt ông ấy thế? Thấy ông ta rối rắm mà tội, 
			chuyện t́nh phải không
 Vũ Vi lắc đầu:
 - Thôi chị đừng hỏi nữa, em không muốn ai nhắc đến hắn cả hết!
 Bà y tá trưởng cười.
 - Nhưng Vi vẫn c̣n yêu ông ta phải không?
 Vũ Vi ngạc nhiên:
 - Tại sao chị biết tôi yêu hắn?
 - Nếu không yêu th́ em đă không phải khổ sở như vậy.
 Bà y tá trưởng vỗ nhẹ vai Vi.
 - Đừng dấu tôi vi ạ, dù sao tôi cũng hơn Vi trên 10 tuổi nên rất 
			hiểu chuyện. Vi đừng ngại ǵ cả, có ǵ cứ nói tôi nghe, nếu có thể 
			tôi sẽ giúp cho.
 Vũ Vi bàng hoàng. H́nh ảnh Nhược Trần như hiện ra trước mắt nàng. 
			Ánh mắt van xin; buồn bă và giọng nói đêm nào...
 - Không hiểu sao đầu em hôm nay lại đau quá, thôi em xin phép nghỉ 
			hôm nay vậy.
 Bà y tá trưởng lo lắng.
 - Kiếm pḥng có chưa?
 - Dạ xong rồi, em vẫn tiếp tục ở pḥng số 304 biệt thư. X. Ở đấy giá 
			pḥng hạ, có ǵ chị gọi dây nói cho em nhé.
 - Được rồi em cứ về nghỉ đi.
 Vũ Vi trở về "nhà". Ở đây tuy mang tiếng là biệt thự nhưng chẳng qua 
			chỉ là quán trọ dành cho những thiếu nữ độc thân. Hầu hết những 
			người ở trọ nơi đây là y tá nên nó c̣n được gọi là cư xá y tá. Vào 
			tới pḥng riêng là Vi ngă ngay lên giường. Gương mặt ngơ ngác của 
			Trần lại hiện ra. Vi thở dài, vùi đầu vào gối t́m giấc ngủ.
 Ba ngày sau.
 Vũ vi trở về tiếp tục công việc, không những làm ban ngày không, 
			nàng c̣n trực cả đêm, bên biết bao người bệnh đau khổ. Có người vừa 
			tự tử, đụng xe, bệnh ung thư hay vừa mới mổ... Vi nhẫn nại công 
			việc, cố lăng quên bóng người qua. Nhưng không làm sao quên được. Bà 
			y tá trưởng ngày nào gặp nàng cũng nhắc.
 Vũ Vi ơi, anh chàng ấy lại đến hỏi em có đến làm không nữa đó.
 Tại sao chàng lại "ĺ" thế? Tại sao Trần cứ đến t́m ta thế kia? Vi 
			càng lúc càng thấy ḷng mềm đi một tí. một tuần sau đến cả vị y tá 
			trưởng cũng không chịu được đến t́m Vi nói:
 - Hắn lại đến, không lẽ em cứ dấu măi địa chỉ sao?
 Vi cứng rắn.
 - Vâng.
 - Tại sao em lại hờn lâu thế?
 Vị y tá trưởng nh́n Vi ṭ ṃ:
 - Tôi thấy hắn cũng không đến đổi nào. Kiên nhẫn đến độ tội nghiệp. 
			Hắn lúc này có vẻ hốc hác hơn trước nhiều đấy nhé.
 Vũ Vi nghe ḷng chợt đau, nàng muốn gọi taxi trở về vườn mưa gió 
			ngay. Nhưng rồi Vi nghĩ đến cuộc xô xát buổi tối hôm ấy, Vi lại xót 
			xa. Chàng đă quá xem thường ta, ngỡ ta như bao nhiêu người con gái 
			v́ tiền khác, đó là một chuyện không thể tha thứ được. Không, không 
			ta không thể trở lại Vườn mưa gió. Chuyện cũ đă qua rồi Trần
			và Vườn mưa gió chỉ nên xem như một chứng tích ngày nào thôi.
 Thế là, trong mấy ngày liền, Vi t́m vui đến cuộc vui bên cạnh bác sĩ 
			Ngô pḥng quang tuyến. Họ đi dùng cơm, khiêu vũ, dạ hội. Đến đổi 
			người trong bệnh viện ai cũng nghĩ là họ sẽ kết đôi. Chỉ có Vũ Vi là 
			biết rơ ḷng ḿnh. Càng đi chơi nàng càng thấy cô đơn hơn, v́ tim 
			nàng h́nh bóng đang ngự trị là Nhược Trần chớ không phải vị y sĩ 
			pḥng quang tuyến.
 Một hôm, bà y tá trưởng đột nhiên đưa cho nàng xem một tờ báo, nơi 
			mục rao vặt có hàng chữ to.
 "Vi".
 "Em không thể tha thứ cho anh được sao? Anh làm sao để chứng minh sự 
			hối hận thật sự của anh cho em thấy? Xin em để anh gặp một lần. Anh 
			van em.
 Trần".
 Bà y tá trưởng nh́n Vi.
 - Có phải t́m em không Vi.
 Vũ Vi im lặng nắm chặt tờ báo. Ta có nên tha thứ cho chàng không? 
			Những tư tưởng mâu thuẫn quay cuồng trong óc. Khi trở về nhà trọ. Vi 
			mới nhớ hôm nay nàng có hẹn với bác sĩ pḥng quang tuyến. Ngồi vào 
			bàn trang điểm mà Vi cứ nghĩ đến lời rao vặt trên báo. Chàng đă hối 
			hận, ta có nên tha thứ cho chàng chăng. Máy điện thoại nằm trên như 
			chờ đợi. Vi đứng dậy như chiếc máy. Hay là ta cứ điện thoại cho 
			chàng? Giả vờ hỏi thăm t́nh h́nh ở vườn mưa gió? Từng con số chạy 
			ṿng theo ngón tay... Đột nhiên có
			tiếng chuông cửa reo. Bác sĩ Ngô đă đến! Vi đặt ống nghe xuống, thở 
			dài, có lẽ định mệnh không muốn ta gặp chàng. Vi bước tới cửa.
 - Xin anh vào...
 Chưa dứt câu, Vi bỏ lưng, v́ kẻ xuất hiện trước mắt không phải là 
			bác sĩ Ngô mà là Nhược Trần. Sự xuất hiện bất ngờ của Nhược Trần 
			khiến vi ngơ ngác. Nàng không biết phải làm ǵ tiếp sau.
 - Tôi... tôi có thể vào được chứ?
 Vi đứng nép qua một bên. Không khí trong pḥng như lắng xuống Trần 
			ốm đi thật nhiều, đôi má hóp, mắt sâu trông rất tiều tụy. Mái tóc 
			rối bù nhưng giọng vẫn c̣n trầm.
 - Giận anh lắm sao Vi? Giận anh đến độ không cho thấy mặt, không cho 
			anh cả cơ hội để tỏ bày sự hối hận sao Vi?
 Giọng chàng đều và ấm, ngập đầy ăn năn khiến Vi trong phút mềm ḷng 
			đă chảy nước mắt. Trần bước tới, bàn tay đầy nghị lực đặt lên má 
			nàng, vuốt nhẹ những sợi tóc ḷa x̣a trước trán.
 - Em biết mấy ngày qua anh đă sống ra sao không? Anh gần như bỏ tất 
			cả để lăn xả đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Đài Bắc, tất cả 
			các cư xá trong đô thành. Anh cũng đến t́m 
			hai cậu em của em, nhưng 
			chúng dấu kín không chịu tiết lộ một chút nào về địa chỉ của em cả. 
			Anh cô độc khôn cùng, nhưng vẫn không thối chí và sau cùng cũng làm 
			cảm động được bà y tá trưởng ở bệnh viện. Em ác lắm, ở gần đây thôi 
			mà
			khiến anh lội gần chết!
 Th́ ra bà y tá trưởng đă tiết lộ địa chỉ, Vũ Vi yên lặng với đôi mắt 
			nḥa lệ; nàng để mặt chàng vuốt ve.
 - Vũ Vi, tha cho anh em nhé?
 Vũ Vi chưa trả lời, Trần đă siết nàng vào ḷng. Vi như tan biến 
			trong ḷng đại dương, nàng ngẩng đầu lên sẵn sàng đón nhận nụ hôn 
			của Trần.
 Giữa lúc đó, đột ngột có tiếng động ở cửa, bác sĩ Ngô và đóa hoa 
			hồng trên tay bước vào.
 - Xong chưa Vi?
 Vũ Vi vội vă đẩy Trần ra, mặt đỏ gấc v́ thẹn. Bác sĩ Ngô cũng ngỡ 
			ngàng không kém, ông hỏi.
 - Đây là...
 Mặt Trần tái hẳn lại, chàng gằn giọng.
 - Chắc ông đây là bác sĩ Ngô phải không?
 Câu hỏi có vẻ xấc xược của Trần khiến Vi thấy tự ái, và h́nh ảnh đêm 
			nào ơ?
 Vườn mưa gió lại hiện ra trước mắt nàng. Không đợi bác sĩ Ngô lên 
			tiếng, Vũ Vi bước đến cạnh ông, hất hàm về phía Trần.
 - Vâng đúng là bác sĩ đây, rồi sao?
 Nhược Trần trừng mắt nh́n hai người trước mặt.
 - À th́ ra thế nầy cô chẳng về vườn mưa gió!
 Và không đợi ai lên tiếng, Trần bước nhanh ra, đóng sầm cửa lại. 
			Tiếng động lớn khiến tim Vi như vỡ tan, nàng ngă xuống ghế ră rời. 
			Chỉ có bác sĩ Ngô là đứng ngỡ ngàng với những đột biến quá nhanh.
 
 Chương 19
 
 Nhược Trần có cảm giác như cơ thể bị xé nát từng mảnh. 
			Trở về Vườn mưa gió với biết bao nhiêu bàng hoàng, đau khổ chua xót 
			và mệt mỏi, chàng ngồi phịch xuống ghế với ly rượu, với những điếu 
			thuốc tiếp nối và cả một khối óc mù sương.
 - Cậu ba vẫn chưa t́m thấy Vi à?
 Bà Lư rụt rè bước tới hỏi. Nhược Trần quay phắt lại.
 - Từ rày sắp lên đừng nhắc đến tên cô ta ở đây nữa, tôi không thích 
			nghe.
 - Sao thế?
 Bà Lư biết tánh Trần thương hại:
 - Không lẽ cậu t́m thấy cô Vi rồi sao?
 Nhược Trần cắn môi, mắt tóe lửa.
 - T́m được rồi có sao không? Cô ta đă có t́nh nhân rồi, cái thằng 
			bác sĩ ǵ... ǵ đó. Không lẽ tôi phải mời cả 
			hai về đây sao?
 - Cô Vi có bạn rồi?
 Bà Lư nh́n Trần không tin:
 - Làm ǵ có chuyện đó?
 - Sao lại không? Chính mắt tôi trông thấy đây mà?
 Bà Lư vẫn lắc đầu.
 - Tôi không tin v́ tôi biết cô Vi chỉ thương có một ḿnh cậu thôi. 
			Người ta thương cậu mà cậu cứ làm người ta buồn hoài th́ làm sao 
			sống?
 Nhược Trần bối rối.
 - Làm sao bà biết cô ấy chỉ yêu có một ḿnh tôi? Không lẽ... Không 
			lẽ cô ấy dám nói thẳng với bà điều đó sao?
 - Cô Vi không nói thẳng với tôi nhưng tôi biết, không phải chỉ có 
			tôi thôi mà ai cũng
			thấy cả, ngay lúc ông chủ c̣n sống, ông chủ cũng...
 Nhược Trần ngồi bật dậy.
 - Cha tôi cũng biết, thế ông đă nói ǵ với bà?
 - Trước ngày qua đời không bao lâu, ông chủ có hỏi tôi: "Bà Lư bà 
			thấy cô Vi đôi với thằng Trần thế nào? Tôi nói cũng tốt lắm th́ ông 
			cười bảo" Chúng xứng với nhau lắm phải không, chỉ tiếc là tánh thằng 
			Trần bay nhảy quá sợ sau này Vũ Vi khổ th́ tội? "Sau đó ông chủ c̣n 
			tiếp". Nhưng không sao đâu, Vũ Vi không phải tay vừa, thế nào cũng 
			cho Nhược Trần thấm đ̣n cho xem. Đấy cậu thấy không, ngay cả ông chủ 
			cũng nh́n ra
			chuyện đó, v́ vậy mới di chúc vườn mưa gió nầy lại cho cô Vi, chúng 
			tôi không lạ v́ biết rằng để miếng vườn này lại cho cậu th́ sẽ bị 
			hai cậu lớn giành giựt lôi thôi, để cho cô Vi chẳng là để cho cậu 
			một thứ sao?
 Nhược Trần bàng hoàng, chàng như kẻ vừa chợt tỉnh mộng. Chuyện đơn 
			giản thế ngay cả bà Lư c̣n phân tách ra, thế mà ta? Tại sao ta lại 
			ngu muội như vậy? Cha ta tài thật, tất cả đă sắp xếp xong xuôi chỉ 
			v́ ta, thế mà ta? Ta lại dám nghi ngờ sự trong sạch của nàng. Ta đă 
			tàn nhẫn xem thường nhân cách Vi! Lỗi tại ta, tại ta cả. Nhược Trần 
			ôm đầu. Vi ngă vào ṿng tay tên bác sĩ họ Ngô cũng tại ta. Nhưng... 
			Họ đă có sự liên hệ ǵ chưa? Trần bối rối chàng nhớ lại đoạn thư của 
			cha "...Cha đă cho người theo dơi kỹ Vũ Vi, tên bác sĩ Ngô h́nh như 
			đă tiến xa... Nếu con muốn đoạt Vi trong tay hắn, cha không phản đối, 
			có điều phải nhẫn nại nhiều lắm, v́ bác sĩ Ngô đă đi trước con khá 
			lâu..."
 Nếu không có đoạn thư này chắc Trần đă không đẩy Vi vào ngơ hẹp. 
			Nhưng t́nh yêu thường đồng nghĩa với sự ích kỷ, Trần làm sao chịu 
			được chuyện Vi bắt cá hai tay? Vả lại, cha đă cảnh cáo trước, có tính 
			cách t́nh địch phải đề cao cảnh giác là chuyện thường. Có điều Trần 
			đă vụng quá làm đỗ vỡ tất cả, đẩy Vi vào ṿng tay tên bác sĩ Ngô... 
			Trần giận dữ. Máu ghen bốc lên mặt. Nhưng ta cho nàng không trong 
			sạch, thế
			c̣n ta? Ta có nên người không?
 Nhược Trần hút thuốc lu bù. Trước mắt chàng bây giờ chỉ có đám sa mù 
			đen. Đời ta tối tăm quá, tên bác sĩ dù sao cũng sáng giá hơn. Tim 
			Trần thắt lại. Từng giọt, từng giọt máu buồn chảy dài khắp tạng phủ. 
			Ta đă từng yêu, yêu điên cuồng một Cát Hà đến 
			độ
			bỏ đi hoang hơn 4 năm, thế mà không hiểu sao lần nầy ta lại khổ thế 
			nầy?
 Nhược Trần tiếp tục ngồi yên với điếu thuốc, măi đến lúc có tiếng 
			chuông cửa reo và tiếng xe chạy vào chàng mới bừng tỉnh. Người bước 
			vào là luật sư Mậu.
 - À cậu Trần, cậu làm ǵ mà mấy hôm nay không đến hăng? Ông quản lư 
			đợi cậu măi mà vẫn không thấy tới.
 Trần nhớ sực đến công việc phải làm. Mấy ngày nay, trái tim Trần 
			không hiểu đi đâu mất. Bây giờ ông Mậu nhắc đến chàng mới nhớ. Phải 
			rồi, ngoài Vi ra ta c̣n biết bao nhiêu việc chờ đợi. Hăng nếu chẳng 
			đứng được cha ta làm sao nhắm mắt dưới suối vàng. Nhược Trần đứng 
			dậy thở ra. Chàng hỏi ông Mậu:
 - Bác dùng rượu nhé?
 - Vâng.
 Nhược Trần rót rượu cho ông Mậu rồi thêm đá. Nh́n vẻ uể oải của 
			Trần, ông Mậu hỏi:
 - Cậu có chuyện buồn à?
 Nhược Trần yên lặng rít thuốc, luật sư Mậu cười nhẹ.
 - Có phải v́ cô Vi không?
 Nhược Trần ngạc nhiên quay lại.
 - Sao bác biết?
 Ông Mậu tránh mắt Trần.
 - Ban năy cô Vi có đến t́m tôi.
 - Để làm ǵ thế?
 Nhược Trần lo lắng. Có phải chăng v́ chuyện hôn nhân với tên bác sĩ 
			Ngô. Nhược Trần hồi hộp. Nhưng lấy nhau đâu có cần luật sư?
 - Cô ấy đến t́m tôi hỏi xem có cách nào sang tên Vườn mưa gió cho 
			cậu không?
 Nhược Trần đứng bật dậy.
 - Cha tôi đă có ư tặng cho cô ấy th́ cô ấy giữ chớ sang tên lại cho 
			tôi làm ǵ? Người phải đi khỏi đây là tôi chứ đâu phải cô ta, tài 
			sản của Vi rồi mà.
 Luật sư Mậu vội can.
 - Cậu đừng nóng, tôi cũng đă cố gắng hết sức giải thích cho cô Vi 
			hiểu là cha cậu có dặn không chuyển nhượng hay tặng dữ cho người 
			khác nên tôi không thể làm ǵ
 được hết, nhưng cô ta vẫn không nghe. Cậu Trần, cậu đă nói ǵ mà cô 
			ấy có vẻ buồn quá như vậy? Vi có nói với tôi là việc cha cậu tặng 
			nhà cho cô ấy chỉ khiến cho nhiều người hiểu lầm và đánh giá trị 
			nhân cách cô ấy. Cậu Trần, tôi biết tánh cô Vi lắm, nếu không phải 
			cậu mà là người khác th́ chắc cô ấy không giận thế đâu. Cậu biết tại 
			sao không? V́ cô ấy yêu cậu.
 Nhược Trần bàng hoàng, đây là lần thứ nh́ Trần nghe đến 
			ba tiếng đó.
 - Sao bác biết?
 - Chỉ có những người con gái đang yêu mới hay hờn thôi, cậu Trần, 
			tại cậu là người trong cuộc nên cậu không nh́n thấy thôi.
 Luật sư Mậu đặt ly rượu xuống.
 - Nhưng dù thế nào th́ chuyện hăng cũng rất quan trọng, cậu đừng v́ 
			lư do ǵ mà bỏ bê để cha cậu buồn dưới suối. Thôi bây giờ tôi đi, 
			cậu cứ suy nghỉ kỹ đi nhé.
 Luật sư Mậu đă đi Trần vẫn c̣n ngỡ ngàng. Màn đêm buôn xuống từ lâu. 
			Pho tượng dưới ánh trăng như một nữ thần cô đơn. Trần bước tới cạnh 
			cửa với nỗi buồn cấu xé.
 Suốt một đêm không ngủ. Mí mắt cay nḥa. T́nh yêu, sự nghiệp, tương 
			lai... Sau cùng Trần quyết định.
 "Vi.
 "Khi em nhận được thư này th́ tôi đă rời khỏi vườn mưa gió. Tôi nghĩ 
			chỉ có cách đó, em mới hài ḷng trở về.
 Vườn mưa gió không thể vô chủ được, tôi mong là em sẽ không để nó 
			hoang tàn. Bức tượng thần t́nh yêu vẫn đứng vững trong vườn chờ đợi 
			em. V́ trách nhiệm nặng nề của cha để lại, không thể bỏ bê, nên sau 
			nhiều ngày suy nghĩ tôi đă hiểu trách nhiệm và bổn phận ḿnh. Tôi 
			cũng biết với con người hư đốn hiện nay của tôi, tôi không xứng với 
			em, v́ vậy phải có một cái ǵ th́ tôi mới trở lại. Vũ Vi, vị thần hộ 
			mệnh của tôi, xin hăy v́ tôi cũng như v́ cha tôi mà dành cho tôi một 
			cơ hội mà trong đó tôi có thể hănh diện trước Vi để nói: Tôi yêu em!
 Có thể Vi sẽ cười khi nghe tôi nói thế. V́ biết đâu Vi chẳng là của 
			người khác rồi. Nhưng với tôi đó là sự thật, một sự thật mà tôi 
			không biết phải làm thế nào hơn để tỏ bày. Nếu Vi quả đă có h́nh 
			bóng khác rồi th́ tôi sẽ lặng lẽ rút lui, lặng lẽ trở về gác hẹp của 
			đời ḿnh, để cầu chúc cho hạnh phúc của em. Và tôi cũng sẽ sẳn sàng 
			chờ đợi ngày cánh chim ngày nào trở về (Không biết ngày đó có thật 
			không hở Vi?)
 Bây giờ th́ tôi rất b́nh thản, tôi đă biết rơ ḿnh, biết rơ ràng 
			ḿnh có một quá khứ ghê tởm. Do đó tôi sẽ cố gắng gội rửa, cố gắng 
			khôi phục lại sự nghiệp của cha tôi để trở thành một người đàn ông 
			đúng nghĩa. Nhưng tôi vẫn hy vọng không biết đến lúc đó
			Vi có c̣n chờ đợi tôi không?
 Vườn mưa gió là di sản yêu quí nhất của cha tôi đă tặng cho Vi, đó 
			là quyết định hợp lư của người, chỉ có Vi mới xứng đáng thừa hưởng. 
			Bây giờ tôi đi, nhưng mong rằng một ngày đó tôi sẽ trở lại, chắc 
			chắn lúc đó tôi sẽ xứng đáng hơn, chỉ mong rằng Vi cũng c̣n không. Và 
			nếu chẳng may vườn mưa gió bấy giờ có ông chủ của nó rồi th́ tôi
			sẽ bỏ đi, lại tiếp tục cuộc sống lang bạt của ḿnh.
 Nói ǵ th́ cũng không bày tỏ được hết niềm riêng. Bây giờ Vườn mưa 
			gió đă không c̣n mưa gió mà chỉ có nắng và mặt trời đang ló dạng ở 
			chân trời.
 Trời chưa xanh mà t́nh đă vỡ,
 Ḷng trăm mối tơ đợi ngày gở.
 Một ngày nào đó biết đâu hai câu thơ kia sẽ chẳng đổi thành.
 Trời chưa xanh nên t́nh chưa hết,
 Ḷng đă cùng th́ duyên sẽ nên.
 Phải không Vi?
 Lúc nào cũng chờ đợi em.
 Nhược Trần"
 Viết xong thư, Trần sắp xếp áo quần vào túi xách nhỏ, rồi mang xuống 
			lầu. Bà Lư đang quét dọn nh́n lên.
 - Cậu Ba đi chơi xa à?
 - Không phải, tôi dọn đi.
 - Sao vậy?
 Bà Lư ngạc nhiên, Nhược Trần đưa phong thư cho bà.
 - Bác đưa dùm cho ông Triệu, bảo ông ấy đánh xe mang đến địa chỉ nầy 
			cho cô Vi, để cô ấy dọn về.
 - Nhưng mà... Nhưng mà.
 Bà Lư ngơ ngác:
 - Cô Vi dọn về th́ cậu đâu cần phải dọn đi?
 - Tôi không phải đi luôn, một ngày nào đó tôi sẽ trở về.
 Nhược Trần xác định, xong không đợi bà Lư hỏi thêm, chàng bỏ ra cửa.
 Nửa giờ sau, bức thơ Trần đến tay Vi, đọc xong thư, Vi bàng hoàng 
			nàng lấp bấp với ông Triệu đang đứng chờ.
 - Ông về đi, tôi chưa định về đâu.
 - Nhưng mà.
 Ông Triệu cung kính:
 - Cậu Ba đă dặn tôi rước cô về nhà.
 Vi thở dà́.
 - Ông đững ngại, tôi sẽ về nhưng không phải ngay bây giờ, hăy để tôi 
			tính lại thời gian.
 Ông Triệu khó xử.
 - Nhưng cậu Ba đi rồi, bây giờ cô không về th́....
 - Ông cứ yên tâm, tôi sẽ điện thoại thường xuyên về nhà.
 Rồi như sực nhớ điều ǵ, Vi chạy đế hộc tủ lấy ra một gói giấy.
 - Ông làm ơn mang cái nầy nề cho bà Lư, để bà ấy chi phí trong nhà.
 Ông Triệu lắc đầu.
 - Thôi không cần cô ạ, chúng tôi chịu được rồi.
 - Đừng căi tôi mà.
 Vi nhét đại tiền vào tay ông Triệu:
 - Vườn mưa gió là của tôi, phải không? Vậy th́ ông cứ mang về. Theo 
			di chúc của ông chủ, th́ đúng ra mấy ông c̣n được hưởng tiền thưởng 
			hai trăm ngàn nữa, chúng tôi c̣n chưa có, đâu dám để ông và vợ chồng 
			ông Lư thiệt tḥi thêm.
 Ông Triệu bất đắt dĩ phải nhận tiền.
 - Thôi được rồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng mong cô sớm về....
 Vũ Vi cười.
 - Ông cứ yên tâm, à c̣n một điều nữa...
 - Dạ thưa chi?
 - Đừng để vườn đầy cỏ ông nhé.
 - Vâng cô yên tâm, chúng tôi cố gắng chăm sóc để đón cô về nữa chứ?
 Ông Triệu đi rồi, Vi lại ngồi xuống đọc thư. Những gịng chữ thắm 
			thiết nhảy múa trước mặt, nàng vuốt ve trang giấy với bao niềm vui 
			rộn ră trong tim.
 Có tiếng chuông cửa reo, Vi giật ḿnh quay lại, bác sĩ Ngô vui vẻ 
			với bó hoa hồng trên tay bước vào.
 - Tôi mang hồng đến cho Vi đây. Tối qua Vi đến luật sư khiến tôi lo 
			quá. Hôm nay định mục đi chớ, ḿnh đi đâu nào? Ông bác sĩ Lư cứ chọc 
			măi. Ông ấy hỏi bao giờ mời ông ấy ăn cưới, Vi trả lời giùm đi!
 - Trả lời à?
 - Không bao giờ có chuyện đó, chúng ta sẽ không thể lấy nhau được.
 - Cái ǵ? Vi nói ǵ lạ thế?
 Bác sĩ Ngô bôí rối, Vi bước tới với nụ cười trên môi.
 - Vâng xin lỗi bác sĩ, tôi biết bác sĩ là người tốt, nhưng tôi không 
			thể làm vợ bác sĩ được, chuyện t́nh cảm của chúng ta tốt nhất nên 
			dừng lại ở đây.
 - Nhưng... Nhưng mà...
 Vũ Vi bước tới bên cửa.
 - Bây giờ tôi có chuyện phải đi gấp, bác sĩ có ra xin khép cửa lại 
			hộ.
 Nàng chào bác sĩ Ngô lần nữa rồi như kẻ mộng du đi ra khỏi nhà, để 
			ông Ngô ngơ ngác với bó hoa hồng ở lại bên trong.
 
 Chương 20
 
 Mấy tháng trôi qua.
 Rồi mùa thu lặng lẽ đế, không gian mát lạnh với những cơn gió nhẹ, 
			nắng gập đầy nỗi xao xuyến. Trời cao và trong sạch. Mùa thu 
			ở Đài 
			Loan là những tháng hoa không tàn, lá không rụng nhưng không gian lại ngập 
			đầy sự yên tĩnh trữ t́nh.
 Nhược Trần gác chiêc ghế bố trong văn pḥng. Chàng đă sống ở đây hơn 
			ba tháng nay.
 Suốt ba tháng đó, Trần đă làm được rất nhiều công việc. Kiểm kê kho 
			hàng, phân tích trái phiếu và tín dụng, cũng như gởi thêm một số mẫu 
			hàng cho thị trường quốc ngoại
			và quốc nội. Công việc tiến triển thuận lợi và Trần khám phá ra điều 
			là tuy cha chàng mang nợ khá nhiều nhưng uy tín trên thương trường 
			vẫn c̣n khá vững. Với giới thương măi, tín dụng nhiều khi là vốn, v́ 
			vậy sau ba tháng cố gắng Trần đă nhận nhiều thành quả khá khích lệ, 
			những toa đặt hàng tới tấp và kho hàng ứ động ngày nào của hăng cũng 
			vơi bớt nhiều. Bây giờ là mùa thu, những toa đặt hàng từ nước ngoại 
			lại đến. Ông quản lư mệt bở hơi tai nhưng 
			nụ cười vẫn luôn nở trên 
			môi.
 - Thật không ngờ cậu lại hay thế, nếu thương vụ mà cứ kéo dài như 
			vầy măi th́ tôi chắc chỉ trong ṿng mấy tháng, chúng ta có thể chuộc 
			lại cơ xưởng và khoảng hai năm là sẽ hết nợ ngay.
 Nhưng Nhược Trần không hài ḷng.
 - Hai năm lâu quá, kế hoạch của tôi là chỉ một năm thôi, tôi không 
			hiểu tại sao hăng chúng ta chủ chú trọng đến ngoại thương, bây giờ 
			mực sống của dân trong xứ cũng khá cao rồi, việc may sắm đâu thua 
			kém ǵ ngoại quốc nữa, tại sao chúng ta không khai thác thị trường 
			quốc nội chứ?
 Và Nhược Trần bắt tay vào việc, chàng cho đặt đại lư tại các thành 
			phố nhỏ. Công việc của Trần bận rộn đến độ chiếc Scooter không c̣n đáp 
			ứng được nhu cầu của chàng nữa, nên ông Triệu được trưng dụng đến 
			nhà máy. Từ ông Triệu, Trần biết Vũ Vi
			vẫn chưa hề về Vườn mưa gió, nhưng mỗi tháng nàng đều có gởi tiền về 
			để chi phí cho vườn. Trước bản tính ương ngạnh và cố chấp của Vi, 
			Trần chỉ biết thở đài và tiếp tục t́m lăng quên trong công việc.
 Và như thế, tháng mười đến, thị trường trong nước đă mở rộng, toa 
			đặt hàng lần lượt đổ về. 
			Nhược Trần lại vẽ thêm mấy kiểu hoa vải 
			lục, vừa tung ra thị trường đă được đón nhận nồng nhiệt ngay. Đến 
			tháng mười một, chỉ số thu của hăng đă
 vượt quá số chi mấy lần. Như vậy là Trần đă vượt qua được giai đoạn 
			hiểm nghèo, nhiều người sẵn sàng bỏ thêm tiền để tài trợ cho công ty 
			Định Khắc Nghị, nhưng bây giờ Trần không cần mượn thêm nữa.
 Tháng mười hai, ngay giữa khu phố sầm uất phía Tây chợ, một biển 
			quảng cáo huy hoàng về sản phẩm của công ty Định khắc Nghị đă mọc 
			lên, tiếp đó là trên báo chí, truyền thanh, truyền h́nh... Nhược Trần 
			rất hiểu tâm lư người mua, chàng không thể tiện tặn về chuyện quảng 
			cáo. Quả nhiên hàng hóa của chàng càng lúc càng bán chạy, Trần cũng 
			v́ thế mà mệt phờ. Một hôm ông quản lư đưa ư kiến.
 - Trong kho chúng ta c̣n quá nhiều quần áo may sẵn nhưng đă lỗi thời, 
			có người đề nghị với tôi và bây giờ nếu ta 
					thêm thắt một tí, chẳng hạn 
			như với kiểu áo A-106 nếu ráp thêm một mảnh vải vuông trên cổ áo th́ 
			chẳng phải đă biến thành kiểu mới rồi sao? V́ vậy, hay là chúng ta 
			làm thử xem, biết đâu chẳng tạo nên phong trào.
 Đề nghị của ông quản lư đánh thức Trần, chàng vội lôi hết những quần 
			áo trong kho ra nghiên cứu cách thêm thắt, kết quả là hàng không những 
			tống đi được hết mà c̣n lại được dư luận ca ngợi.
 Môt hôm khác ông quản lư lại nói:
 - Có người cho tôi hay là lúc gần đây ở Mỹ họ có mốt mặt áo may 
			kiểu Đông phương, sao cậu không nghiên cứu thử xem 
			nên chọn loại vải 
			nào và kiểu nào lạ mắt để chào hàng bên ấy.
 Trần vâng theo và quả nhiên lại thành công rực rỡ. Rồi một ngày khác 
			ông quản lư nói:
 - Có người cho tôi biết, mùa đông năm nay thế nào người ta cũng 
			thích mặc loại áo bông viền da, không cần phải là da thật, loại nhân 
			tạo cũng được, nếu thêm tắt túi và bâu kiểu mới chắc chắn sẽ bán 
			chạy.
 Trần y theo lời ông quản lư và lại một lần thành công. Và khi ông 
			quản lư gặp Trần vừa mở miệng nói thêm một lần nữa.
 - Có người cho tôi biết...
 Th́ Trần bắt đầu nghi ngờ. Chàng nghi ngờ một ông già như ông quản 
			lư làm sao lại hiểu tâm lư phụ nữ nhiều thế?
 - Này ông quản lư, trong câu "có người cho tôi biết" của ông đó. 
			Người đó là người nào? Họ có tài như thế tại sao ông không mời họ vào 
			làm việc cho hăng chúng ta chứ?
 Ông Đường đột nhiên lúng túng.
 - Điều đó... tại...
 - Đúng rồi tôi dốt quá. Chắc chắn là người đang làm cho hăng chúng 
			ta phải không?
 - Ông chỉ đi tôi sẽ tăng lương họ ngay.
 Trong hăng Định Khắc Nghị co hàng trăm công nhân nên Trần không biết 
			hết được; Ông Đường vẫn bối rối:
 - Người đó... A mà...
 - Sao?
 Nhược Trần chau mày:
 - Ai chứ?
 Sau cùng ông Đường đành nói.
 - Nhưng họ không muốn tôi nói ra.
 - Tại sao vậy. Họ là nhân viên trong hăng phải không?
 - Dạ không phải.
 Trần lên tiếng:
 - Nếu không phải làm sao họ biết hàng tồn kho trong hăng chúng ta có 
			những ǵ chứ?
 - Dạ... Cô ấy không có làm ở đây, nhưng thỉnh thoảng ghé thăm cũng 
			như để ư đến hoạt động của hăng nhiều lắm.
 Nhược Trần nổi nóng:
 - Nhưng là ai mới được chứ?
 - Dạ... dạ. cô Vi.
 Nhược Trần ngỡ ngàng:
 - Cô ấy liên lạc với tôi thường lắm, lúc nào cậu bước ra khỏi hăng là 
			tôi điện thoại cho cô ấy biết ngay, v́ vậy cô Vi hay ghé qua đây 
			thăm lo chăm sóc. Ngay chiếc nệm cậu nằm cô Vi cũng đă thay bằng 
			chiếc nệm mới dày hơn, cậu không để ư đấy thôi. Tôi thấy... Tôi thấy 
			h́nh như cô Vi yêu cậu lắm, nhưng chỉ tại mắc cở thôi.
 Nhược Trần chớp mắt nh́n ông quản lư, chàng cảm động đến độ muốn ôm 
			chầm lấy ông già.
 - Bây giờ bác coi chừng hăng dùm tôi một chút được không?
 - Cậu đi đâu?
 Ông Đường chưa kịp hỏi th́ Trần đă chạy kên xe và bảo ông Triệu đưa 
			ngay đến địa chỉ Vi.
 - Ông Triệu ông nói thật cho tôi biết lúc gần đây 
			ông có gặp cô Vi 
			không?
 - Dạ... có.
 - Ở đâu?
 - Bên Vườn mưa gió, cô ấy thỉnh thoảng ghé qua sửa soạn lại nhà cửa, 
			vườn hoa...
 Mới hôm kia đây cô ấy c̣n cùng với bà Lư lau chùi lại bức tượng 
			trong sân.
 - Cô ấy có nói ǵ không?
 - Có, nhưng tôi không hiểu ǵ cả.
 Nhược Trần thở ra.
 - Tại sao đợi tôi hỏi ông mới nói?
 - Dạ. Dạ cô Vi không cho phép.
 - Tại sao mấy người không năn nỉ cô ấy trở về luôn?
 - Dạ có, nhưng cô Vi không chịu, cô ấy bảo là bao giờ... bao giờ...
 - Bao giờ thế nào chứ?
 - Bao giờ cậu tự động dọn về, cô ấy mới trở lại.
 Phải tự động dọn về? Nghĩa là sao:
 Nhược Trần cắn môi. Đúng rồi! Trong thư trước ta viết cho Vi, đă nói 
			ta sẽ về Vườn mưa gió bao giờ công đă thành danh đă toại và mong nàng 
			chờ đợi. Vi không dọn về vườn mưa gió trước là v́ nàng không muốn sung 
			sướng khi thấy ta hăy c̣n khổ. Vũ Vi! Vũ Vi!
 Em tế nhị như thế mà anh nào hay, hăy tha thứ cho anh Vi nhé.
 - Ông Triệu chạy nhanh chút đi!
 - Làm ǵ gấp thế cậu Ba?
 Ông Triệu ranh mảnh:
 - Chạy nhanh quá đụng xe rồi sao gặp?
 - Nhưng tôi muốn gặp Vi ngay đây!
 Nhược Trần gào trong ḷng. Vi! Vi! Vi!
 Xe ngừng trước cư xá, Trần mở cửa chạy nhanh lên lầu. Cửa pḥng đóng 
			kín. Bậy thật, bây giờ Vi đă đi làm rồi mà. Trần lại 
			ba chân bốn cẳng 
			chạy xuống.
 - Chạy tới bệnh viện nhanh lên!
 Đến bệnh viện, Trần t́m vị y tá tốt bụng.
 - Cô Vi à?
 Hai hôm nay cô ấy nhận lời đến bệnh viện X chăm sóc bệnh nhân rồi.
 Trần hớt hải chạy ra xe đến đúng địa chỉ bệnh viện X.
 - Vâng hôm qua cô ấy c̣n ở đây, nhưng hôm nay không thấy đến.
 - Trời đất!
 Đầu Trần như rối lên, giục ông Triệu.
 - Ông cho xe qua đại học sư phạm xem, có lẽ cô ấy đi thăm em trai 
			rồi đấy!
 Nhưng khi đến trường sư phạm, Trần mới nhớ là Lập Đức đă tốt nghiệp 
			và đang đi hành nghĩa vụ quân dịch, thế là Trần lại sang t́m Lập 
			Quần cũng không thấy. Đi gần khắp thành phố mà Vi vẫn biệt tăm. Ông 
			Triệu thương hại.
 - Cậu Ba hay là để mai vậy, sớm muộn ǵ cũng gặp mà.
 - Vâng, thế th́ mai vậy.
 Nhưng Trần vẫn c̣n tiếc rẻ, chàng bảo ông Triệu đánh xe quay trở lại 
			cư xá của Vi.
 Nàng vẫn chưa về, có lẽ ở lại trực đêm không chừng Trần thở ra. Khi 
			người đang yêu th́ t́nh nung trái tim, muốn gặp ngay người ḿnh mơ 
			ước. Mỗi phút giây là một thế kỷ.
 Ngơ ngẩn trở về hăng, Trần cho phép ông Triệu về Vườn mưa gió nghỉ 
			ngơi và mai sáng phải đến ngay.
 Ông Triệu về rồi, Trần bước vào căn pḥng rộng thênh thang, hôm nay 
			chàng thấy gian pḥng buồn tẻ lạ. Bên ngoài màn đêm đang bủa vây, 
			ánh trăng leo lủng treo trên trời cao.
 Đêm thật yên, thật cô đơn.
 "Ai một ḿnh bên cửa?
 Ta với bóng là hai"
 Câu thơ của ai sao giống tâm trạng chàng vô cùng. Trần nhớ Vi, nhớ 
			kinh khủng, nhớ như muốn phát điên lên. Vi ơi! Vi!
 Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
 - Ai vậy?
 Ai gọi đến trong đêm khuya thế nầy? Ông quản lư chăng? Không lẽ có 
			chuyện chi phiếu bị khước từ?
 - A lô, ai đấy?
 Một giọng nói êm đềm của đàn bà vang lên tim Trần muốn ngưng đập.
 - Anh Trần đấy à?
 - ........................
 - Có phải anh đấy không anh Trần?
 Nhược Trần chợt tỉnh:
 - Vâng, vâng... Anh đây nầy Vi, em đó phải không?
 Đầu giây bên kia yên lặng một chút rồi lên tiếng.
 - Nghe nói hôm nay anh đă bỏ suốt ngày đi t́m em phải không?
 Trần vui muốn phát điên lên.
 - Ai cho em biết thế?
 - Chuyện đó không quan tâm lắm. Có điều em hỏi anh.
 Vi hạ thấp giọng:
 - Bây giờ anh có cần gặp em nữa không?
 - Ngay bây giờ à?
 Mắt Trần sáng lên:
 - Dĩ nhiên là muốn, nhưng gặp em ở đâu?
 - Vườn mưa gió!
 Trời ơi t́m khắp nơi mệt phờ người mà vẫn c̣n ngu. Vườn mưa gió! Tại 
			sao ban năy ta không đến đấy?
 - Anh sẽ đến ngay, đợi anh mười phút?
 - Vâng, em sẽ đợi anh.
 - Nhớ đợi nhé.
 Nhược Trần gào:
 - Đừng bỏ đi nghe em.
 Bỏ máy nói xuống, Trần chạy vội ra khỏi pḥng chàng chận vội một 
			chiếc taxi vừa trờ tới đưa địa chỉ và hối thúc gă tài xế nhanh lên:
 Xe ngừng trước vườn, Trần trả tiền và chạy nhanh tới cổng. Cổng chỉ 
			khép hờ. Trần tung người lên đường sỏi, không buồn để ư ǵ hết ngoài 
			đôi cánh cửa khép kín nơi
			pḥng khách.
 - Ông t́m ai đấy?
 Một giọng nói thật êm thật quen thuộc vang bên tai, Trần chùn chân 
			quay lại. Vi đang ngồi bên bờ hồ, mái tóc dài phủ vai, b́nh yên tắm 
			dưới ánh trăng sáng với nụ cười nhẹ. Nàng đẹp như một tiên nữ. Trần 
			bàng hoàng bước tới như kẻ lạc hồn.
 - Bây giờ ah đă t́m thấy em rồi chứ?
 - Vâng, anh đă t́m thấy em, từ khi đánh mất trên hàng lang bệnh 
			viện.
 - Bao lâu rồi?
 Vi hỏi trong hơi thở.
 - Hơn một năm.
 Một chút yên lặng.
 - Anh đă t́m thấy em rồi, thế anh cần ǵ?
 - Anh mong em sẽ nhận lời suy tôn làm nữ thần bên anh.
 Mắt Vi chớp nhanh.
 - Em không đủ khả năng đó, chính em, em cũng cần người che chở đây.
 - Nhưng em đă có.
 - Ở đâu?
 - Ngay cạnh em đây, Vi có vừa ư không?
 Vũ Vi yên lặng ngắm người yêu trước mặt.
 - Vi đang đắn đo trước dĩ văng của anh?
 - Không. Dĩ văng của anh có điều ǵ đáng nói đâu? Anh là người lăng 
			tử, có nhiều tật xấu, nhiều đàn bà, có tính ương ngạnh, cao ngạo, cố 
			chấp, anh như một con ngựa hoang, chỉ muốn chạy bay tự do chớ không 
			thèm yên ngọc. Nhưng ngựa qúy nào mà chẳng đi từ lớp ngựa hoang mà 
			ra. V́ vậy em không sợ, nhưng em chỉ ngại ḿnh v́ em biết ḿnh đă 
			chọn được ngựa hay.
 Trần nắm chặt tay Vi.
 - Không phải như vậy đâu, nhờ Vi đấy, nhờ chú nài giỏi, ngựa mới hay 
			được chứ.
 Vi nh́n vào mắt Trần.
 - Nhưng trong tay em nào có dây cương?
 - Có chứ, không những dây cương mà c̣n roi nữa. Trần xiết chặt 
			Vi và đặt môi lên 
			môi nàng. Trăng e thẹn trốn vào mây.
 - Anh phải dọn về Vườn mưa gió đi chứ?
 - Sao vậy?
 - V́ em cũng muốn về đây, chỉ có một ḿnh, em sẽ chẳng về đâu buồn 
			lắm.
 Chàng nh́n thẳng vào mắt người yêu say đắm.
 - Thật chứ? Vi.
 - Vâng.
 Một nụ hôn thứ hai nồng nàn hơn. Pho tượng h́nh như đang cúi xuống 
			mỉm cười với kẻ đang yêu.
 
 Chương 21
 
 Tháng mười hai trôi đi. Tết lại đế.
 Một năm mới bắt đầu năm 1972 phải là một năm mới mẽ, hy vọng và ngập 
			đầy t́nh yêu.
 Ở Vườn mưa gió, ngày đầu năm ngặp đầy tin vui, sự hiện diện của Vũ 
			Vi khiến mọi người đều vui vẻ. Trời vừa sáng Vi đă đốt nguyên một 
			phong pháo trên cành trúc, những tiếng nổ ồn áo đánh thức Trần dạy, 
			chàng ngơ ngác mở cửa chạy ra. Vi đón chàng với nụ cười thật tươi. 
			Sức sống tươi mắt của Vi nhuốm trẻ hồn Trần, chàng nắm tay người 
			yêu.
 - Làm ǵ vui thế?
 - Năm mới, chúc anh gặp nhiều vui vẻ may mắn. Và không đợi Trần đáp 
			lễ Vi trách ngay.
 - Anh cứ dấu em măi nhé, hôm qua ông quản lư có điện thoại đến cho 
			biết toa đặt hàng đă ngập bàn giấy anh, hăng phải tăng gia sẳn xuất, 
			ông Đường c̣n cho em biết đến mùa hạ nầy là anh sẽ chiến thắng, vốn 
			bây giờ đă vượt khỏi số nợ thiếu. Định Khắc Nghị công ty trước đây 
			một năm chẳng đáng giá ǵ, chứ bây giờ trị giá bạc tỷ rồi phải 
			không?
 Nhược Trần cười.
 - Đó là công của em đấy chứ, nếu chẳng có em cầm roi vút sau lưng 
			th́ làm sao anh thành công được?
 Vi nũng nịu.
 - Em thành công với anh bao giờ mà anh h́nh dung em như một bạo chúa 
			thế?
 - Một bạo chúa nhưng có trái tim hiền lành dễ thương phải không?
 - Anh đừng có xài phí từ ngữ như thế, rủi sau này cần xài không có 
			th́ sao?
 Nhược Trần cười kh́.
 - Sợ bấy nhiêu đó chưa đủ để diễn tả hết sự dễ thương của em đó chứ!
 Vũ Vi đỏ mặt:
 - Thôi anh ơi, để em sống với chứ. Bây giờ em hỏi thiệt anh, hôm nay 
			em mời khách đến dùng cơm ở nhà anh không phản đối chứ?
 - Tại sao lại phản đối.
 Trần nói nhưng rồi lại ṭ ṃ:
 - Phải em mời tên bác sĩ Ngô không?
 Vũ Vi cười.
 - Em có đau phổi bao giờ đâu mà phải mời ông ấy đến? Trong đầu anh 
			ngoài ông bác sĩ kia bộ không c̣n ai khác nữa sao?
 Nhược Trần có vẻ không vui.
 - Ngoài tên bác sĩ đó ra, em c̣n nhiều ông bạn trai khác nữa sao?
 Vũ Vi đưa tay vuốt tóc với nụ cười ranh mảnh trên môi.
 - Hôm nay em sẽ mời bốn ông khách, chỉ toàn đàn ông không chứ chẳng 
			có một người đàn bà nào cả.
 - Bốn khách đàn ông?
 Nhược Trần nhíu mày:
 - Ai, nói ra anh nghe xem.
 Vũ Vi lắc đầu chạy vào nhà.
 - Thôi một lát nữa sẽ biết, bây giờ em lạnh quá, phải đi t́m ḷ sưởi 
			mới được.
 Nhược Trần chịu không được đuổi theo.
 - Vi em mời ai nói đi chứ, cứ ghẹo người ta măi thế?
 - Tối đến sẽ biết ngay mà.
 - Không được, phải cho biết ngay bây giờ hà.
 Vũ Vi không nín được cười.
 - Đều là bạn anh cả mà, để em mời họ đến rồi anh nh́n mặt sau.
 - Nói dối, có ma mới tin em.
 - Thế th́ anh cứ chịu khó đợi vậy.
 Nhược Trần khó chịu.
 - Em nhất định không nói?
 Vũ Vi nằm dài trên ghế.
 - Không, em đă bảo rồi.
 - Thế th́, cho em biết tay anh.
 Nhược Trần nhảy tới vật Vi lăn xuống thảm, vừa cù léc chàng vừa hỏi.
 - Sao, nói không?
 - Nói, nói, nói!
 Vũ Vi tóc tai ră rượi, nàng nhột muốn phát điên.
 - Ai?
 - Luật sư Mậu, ông quản lư và hai cậu em của em.
 - À vậy mà cũng làm, người ta hết hồn.
 Nhược Trần mắng yêu nhưng vẫn không buông tha Vi.
 - Em chịu thua rồi mà, tha em đi!
 - Nói một câu ǵ cho dễ thương đi anh sẽ tha cho.
 - Anh là người giỏi nhất, người yêu nhất đời của em.
 Trần thỏa măn nhưng chàng vẫn c̣n tham lam, chàng cúi xuống nhưng Vi 
			đă né tránh.
 - Đừng anh, người ta thấy kỳ chết.
 - Em sợ ai thấy chứ.
 Vũ Vi nhướng mắt nh́n lên tủ thờ, nơi có khung ảnh của ông Nghị.
 - Em sợ cha anh.
 Nhược Trần ngơ ngác.
 - Sao kỳ vậy?
 - V́... V́...
 Vũ Vi chớp mắt nhanh.
 - V́ em nghĩ, nếu cha anh c̣n sống, chắc người không tán thành 
			chuyện chúng ta đâu.
 - Em dựa vào đâu mà nói thế?
 - Tại... tại...
 Vũ Vi ấp úng.
 - Tại sao? Cha anh có vẻ thích em lắm mà?
 - Em cũng nghĩ thế.
 - Cũng yêu anh lắm phải không?
 - Dĩ nhiên, anh là con cưng mà.
 - Vậy th́ nếu chúng ta yêu nhau, không phải là vừa ư ông cụ biết bao 
			không?
 - Em không nghĩ thế?
 - Tại sao?
 - V́... v́...
 Vũ Vi bối rối, - Anh lại nghi ngờ nữa phải không?
 Nhược Trần vội đính chính.
 - Không phải thế đâu, tại thái độ em lạ quá, tại sao em lại biết cha 
			anh phản đối chuyện lấy nhau giữa anh với em chứ?
 Vũ Vi ngẩng đầu nh́n lên.
 - Anh mới dùng hai chữ lấy nhau? Nhưng anh chưa hề đề cập đến chuyện 
			lễ cưới mà?
 - Trời ơi!
 Nhược Trần trợn mắt:
 - Anh có nói anh không cưới em bao giờ đâu? Em điên thật, anh đang 
			muốn quỳ xuống chân em ngay bây giờ đây.
 - Không cần phải như vậy.
 Vi nhún vai:
 - Em chỉ cần anh cho biết anh có dám hỏi cưới em không?
 - Thế là thế nào?
 Vi thấp giọng.
 - Em vẫn nghĩ đến dĩ văng ngày nào của anh, nhưng không phải em ghê 
			tởm nó, mà là... Em không biết ta có thể gặp rắc rối ǵ khi lập hôn 
			thú không?
 Mặt Trần đổi sắc ngay.
 - Em muốn nói đến chuyện Cát Hà à? Vũ Vi em không tin anh sao? Lúc 
			xưa anh có yêu Hà thật, nhưng đâu phải như yêu em. Chuyện cũ bỏ qua 
			đi, chúng ta sẽ sống với cái ta hoàn toàn mới.
 Vũ Vi cuối xuống.
 - Em không phải nhắc lại chuyện quá khứ của anh, có điều.. Anh có 
			nhớ hôm đọc di
			chúc không?
 - Có.
 - Anh có nhớ chuyện cha anh trao cho chúng ta mỗi người một phong 
			thư chứ?
 - Vâng.
 - Em không biết cha anh nói ǵ với anh, chớ riêng trong thư cha anh 
			gửi cho em người có khuyên đừng nên nhận yêu anh, v́ vậy em nghĩ có 
			lẽ người không tán thành chuyện t́nh của hai đứa.
 Nhược Trần nhíu mày.
 - Chuyện đó có thật à?
 - Vâng, cha anh c̣n nhắc em hăy nhớ kỷ đến dĩ văng của anh, v́ vậy 
			em không hiểu quá khứ anh c̣n có mối t́nh nào mà em không hay biết 
			nữa không?
 - Chuyện Cát Hà em đă biết, c̣n những mối t́nh khác anh cũng đă kể 
			cho em nghe hết rồi, anh công nhận thuở nhỏ quả t́nh anh trụy lạc và 
			phóng đăng thật... Hay là chính quá khứ đó mà cha không muốn em yêu 
			anh, sợ em khổ chứ ǵ?
 - Cũng có thể lắm.
 Vi trầm tư:
 - Vậy th́... Anh có thật yêu em không? Anh không làm khổ em chứ?
 - Làm ǵ có chuyện đó.
 Trần thở dài, nâng cằm Vi lên:
 - Vũ Vi, nếu biết anh yêu em dường nào chắc có lẽ em cũng đă không 
			hỏi anh một câu như vậy.
 - Nhưng anh đă điên cuồng yêu Cát Hà?
 Nhược Trần vội bịt miệng Vi.
 - Đừng nhắc đến tên đó nữa, anh có bao giờ nhắc đến tên ông bác sĩ 
			Ngô của em đâu?
 - Nhưng em có ǵ với ông ta đâu?
 - Đừng có dấu anh, Vi ạ.
 Trần nói:
 - Em có c̣n nhớ lá thư ông bố để lại cho anh không?
 - Nhớ.
 - Đấy, bố bảo là đă cho người điều tra kỹ, biết em và tên bác sĩ kia 
			đang ở vào t́nh trạng ra rít, do đó khuyên anh đừng mơ mộng đoạt đao 
			trên tay người.
 Vũ Vi mở to đôi mắt.
 - Cha anh nói dối đấy, chuyện giữa em với bác sĩ Ngô có ǵ 
			đâu? 
			Không hiểu cho anh lại có thể làm chuyện kỳ cục vậy.
 - Có lẽ đó cũng là một lư do.
 Trần nói:
 - Cha sợ anh làm em khổ.
 Nhưng cha đâu có ngờ là sự tính tóan của cha khiến anh khổ v́ ghen 
			gấp trăm lần. Sự thật ra, em có biết không Vi. Anh 
			đă từng thề với 
			chính ḿnh là nếu anh bỏ em th́...
 Vi vội bịt miệng Trần lại.
 - Không cần thề anh ạ.... V́ ngay chuyện yêu nhau 
			đă là lời thề 
			thốt, em tin anh, và nếu quả thật anh có bê bối, th́ em cũng 
			đă lỡ 
			yêu cái bê bối đó rồi.
 Trần sung sướng cúi xuống mi người yêu một cái thiệt ngọt, khung 
			trời bây giờ là thơ, không ai muốn rời ai cả. Có tiếng 
			động ở cửa, 
			Vũ Vi vội đẩy Trần ra. Bà Lư vừa bước vào biết ḿnh lỡ bộ vội quay 
			đi.
 - Đứng lại bà Lư!
 - Dạ.
 Bà Lư có vẻ sượng:
 - Tôi vào đây chỉ để định hỏi cô Vi là phần ăn tối nay cho mười 
			người có đủ không?
 Vũ Vi chưa kịp trả lời, Trần đă hớt.
 - Không đủ đâu, làm mười hai phần đi.
 - Làm ǵ dữ vậy?
 Vi la lên:
 - Đâu có bao nhiêu người đâu, bỏ thừa uổng lắm.
 Nhược Trần nh́n Vi.
 - Tại anh muốn nhiều một chút, vả... Nếu em thấy chẳng có trở ngại, 
			th́ chúng ta có thể tuyên bố đính hôn nhau ngay hôm nay vậy.
 - A!
 Bà Lư mừng rỡ hét lên:
 - Thật chứ cậu Ba? Thật hả cô Vi? Thế nầy th́ tôi phải cho chồng tôi 
			và ông Triệu hay mới được.
 Rồi bà hấp tấp bỏ đi ngay. C̣n lại Trần và Vi.
 - Em thấy như thế có ǵ trở ngại không? Hay là để ta chọn ngày làm 
			một lễ đính thật to vậy?
 Vũ Vi xúc động nh́n Trần.
 - Không, hôm nay đẹp lắm rồi. Mùng một tết, ngày đầu của một năm, 
			ngày bắt đầu cho một đời mới.
 Trần xiết mạnh tay Vi.
 - Anh có xứng đáng với em không chứ?
 - Anh à?
 Vi tŕu mến nh́n Trần:
 - Với em anh là người đàn ông đúng nghĩa nhất mà em mong đợi.
 
 Chương 22
 
 Buổi tối khách khứa lần lượt kéo 
			đến.
 Trước khi ngồi vào bàn, mọi người quây quần trong pḥng khách, lửa 
			trong ḷ sưởi cháy sáng, không khí ấm cúng ngập 
			đầy pḥng. Rượu đầy 
			ly với những lời hàn huyên , chúc tụng thân mật.
 Đây là lần đầu Lập Đức và Lập Quần đến chơi Vườn mưa gió. Trước kia 
			cũng có đôi lần ghé qua, nhưng trao đổi với Vi một vài câu là họ đi 
			ngay.
 - Chị, tụi em thấy chị có mắt xanh đấy nhé, em và anh Đức 
			đều đồng 
			quan điểm!
 Lập Quần tinh nghịch, Vi đỏ mặt.
 - Hứ, trẻ con mà cũng bày đặt lộn xộn.
 - Trẻ con hồi nào?
 Lập Quần cải lại:
 - Dù sao em cũng là sinh viên năm thứ nhất rồi, có bạn gái nữa chớ 
			bộ.
 - Mi mà cũng có bạn gái rồi?
 Vũ Vi tṛn xoe mắt, cậu bé chín tuổi ngây thơ ngày nào chuyên nấu 
			cơm chờ anh chị về ăn bây giờ đă là một thanh niên vững trăi. Nàng 
			đưa mắt nh́n ra ngoài cửa.
 - Phải rồi, những đọt non ngày nào trên cành cây cao giờ cũng đă 
			xanh lá.
 - Tất cả đều nhờ ở chị đó chứ.
 Lập Quần nói:
 - Có chị là trụ cột chống đỡ chớ bằng không bây giờ chúng em có lẽ 
			đă lêu bêu ở đầu đường xó chợ.
 Vũ Vi cười.
 - Thôi đừng thần thánh hoá chị như thế. Chẳng qua chị cố gắng 
			để 
			các em nên người thôi.
 Nhược Trần từ trong bước ra.
 - Chị em mấy người nói xấu tôi ǵ đó?
 Lập Quần liếc về phía chị, rồi cười với Trần.
 - Dạ em đang nghĩ, chị em đúng là một mẫu người kỳ lạ có một sức 
			mạnh lạ lùng khiến người ta tin tưởng và không chán nản.
 - Đúng, cậu có nhận xét hay đấy.
 Nhược Trần vỗ vai Quần:
 - Nhưng cậu có bạn gái chưa?
 Vũ Vi đỏ mặt.
 - Thôi đi, hôm nay mấy người điên hết rồi, tôi không ở 
			đây nữa đâu.
 Vi bỏ qua phía Luật sư Mậu, ông Quản lư và Lập Đức.
 Lập Đức vừa tốt nghiệp năm rồi, hiện đang thi hành nghĩa vụ, nhưng 
			v́ đơn vị trú đóng gần thành phố, nên xuất trại được. Khi c̣n 
			đi học 
			ngành chuyên môn của Đức là giáo dục nhi đồng, v́ vậy, bây giờ chàng 
			đang thao thao bất tuyệt về đề tài đó. Ông Quản lư có một
			đứa trai, có tật bẩm sinh nói hơi bất thường, đă mười tuổi rồi mà 
			vẫn chưa đi học.
 Lập Đức có vẻ ṭ ṃ, chăm chú nghe ông Đường nói về bệnh trạng của 
			con trai.
 - Có lần gia đ́nh tôi mời cơm khách, v́ là bạn thân, nên khách cũng 
			xuống bếp phụ một tay, khi khách hỏi nó "Cậu có dùng ớt được không?" 
			th́ nó đáp "Dạ được, ớt xanh hay đỏ ǵ con cũng dùng được hết" nghe 
			thằng bé đáp như thế khách khen ngoan, không ngờ nó lại xổ thêm một 
			tràng "Con cũng thích ăn ớt trắng, ớt vàng, ớt tím, ớt đen..." Cậu 
			thấy
			với những đứa bé không kiểm soát được trí óc của ḿnh như vậy, có 
			cách nào chữa khỏi không?
 - Bác có đưa em nó đến bác sĩ khám chưa?
 - Có, nhưng không kết qủa ǵ cả.
 Lập Đức sốt sắng.
 - Với những đứa trẻ phân biệt được sắc màu như con bác, chắc chắn 
			nói chưa đến đỗi nào đâu, chỉ cần chúng ta chăm sóc chu đáo và dùng 
			phương pháp giáo dục đặc biệt là có thể khiến nó b́nh thường lại 
			ngay.
 Ông Đường mừng rỡ.
 - Thế cận biết ở đâu có mở trường đặc biệt giáo dục những đứa như 
			thế không?
 - Rất tiếc là ở xứ Đá Loan, chúng ta chưa có những trường đặc biệt 
			đó. Tôi thường nghĩ nếu tôi có tiền, tôi sẽ mở ngay một trường như 
			vậy và mở thêm một viện mồ côi nữa. Từ năm mười ba, tôi 
			đă mồ cả cha 
			lẫn mẹ, nên tôi rất thông cảm với trẻ bơ vơ, họ thiếu thốn tất cả.
 Luật sư Mậu có vẻ thích thú.
 - Nhưng có người để dạ không chứ?
 - Huấn luyện những giáo sư đặc biệt đó không khó chẳng hạn như chi. 
			Vi tôi đây, chị ấy là một trong những người có thể tậy tụy chăm sóc 
			trẻ con được. Chỉ cần sự khiên nhẫn, tế nhị là có thể làm 
			được nhiều 
			việc, chúng ta sẽ tuyển thêm nhiều người có ư thích trong việc giáo 
			dục nữa rồi huấn luyện học sau. Vấn 
			đề ở đây không phải nhân
			sự mà là tiền.
 Nhược Trần bị câu chuyện quyến rũ.
 - Theo cậu, th́ muốn mở một trường như vậy tốn khoảng bao nhiêu?
 Lập Đức suy nghĩ một lúc, nói:
 - Tôi không tính được, vả lại c̣n tùy lớn nhỏ nữa chứ, nhưng 
					không phải ít đâu, v́ một trường học như thế phải có bác sĩ 
					và y tá chăm sóc. Nó vừa là một trường học vừa là một bệnh 
					viện. Có nhiều trường hợp trẻ con mắc phải chứng bịnh tự 
					ngược đăi ḿnh. Nó bứt tóc ḿnh, đập đầu vô tường...
			Với những đứa trẻ như thế, pḥng học phải bọc bằng bọt biển, để nó 
			không tự hành ḿnh được.
 Nhược Trần thở ra:
 - Tiếc quá, phải chi tôi là tỷ phú th́ xong rồi.
 Ông Quản lư chen vào:
 - Cậu muốn làm tỷ phú không khó đâu, sự nghiệp cậu và hăng dệt của 
			chúng ta càng ngày càng phát cậu không thấy sao.
 - Nhưng chúng ta c̣n mang nợ mà?
 Luật sư Mậu nói:
 - Tôi đă nói với cậu, càng buôn bán lớn càng mang nợ nhiều, hăng 
			Định Khắc Nghị
			trước đây một năm không đáng giá mười triệu, nhưng nay nếu cậu bán 
			tám mươi triệu xem có người mua không?
 - Tại sao thế?
 - V́ nó đang lên, về phương điện tín dụng cũng cao, toa đặt hàng cao 
			hơn số nợ thiếu th́ làm sao chẳng có giá chứ? Chuyện này để từ từ 
			tôi sẽ giải thích cho cậu biết. Bây giờ cậu cứ nhớ cho là cậu đă là 
			triệu phú rồi đấy.
 - Vâng, và không có quyền bán đi hăng dệt phải không?
 - Đó là chuyện dĩ nhiên. Có điều cậu nhớ bao giờ là tỷ phú th́ chớ 
			quên chuyện mở trường nhé.
 Lập Quần nhảy vào.
 - Có mở trường đừng quên tôi, tôi thích trẻ con lắm.
 Vũ Vi cười.
 - Nếu anh mở trường, em sẽ đệ đơn xin dạy ngay.
 - Tôi sẽ t́nh nguyện làm quản lư.
 Ông quản ly đưa tay và Luật sư Mậu cười nói:
 - Mấy người làm như trường mở rồi không bằng. Được rồi cậu Trần làm 
			Giám đốc, cậu Đức làm hiệu trưởng th́ tôi xin nhận chức cố vấn pháp 
			luật vậy.
 Mọi người cười to, không khí như ấm lại, Luật sư Mậu vỗ vai Trần.
 - Đấy thấy không, việc ǵ mà chỉ cần cậu chịu nhúng tay vào là 
			thành công ngay.
 Trần yên lặng nghĩ đến cha, chàng nói.
 - Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao ḿnh lại thành 
			công dễ dàng như vậy.
 Ông quảy lư cười nói.
 - Buôn bán th́ như vậy đó, thành hay bại chỉ cần có thể một ngày 
			thôi. Với một toa đặt hàng, có thể khiến một xí nghiệp nhỏ phát tài, 
			nhưng cũng có thể làm cho một đại xí nghiệp sạt nghiệp.
 Vũ Vi cảnh cáo Trần.
 - V́ vậy, đừng tưởng anh là triệu phú rồi ngủ mê nhé, anh phải cố 
			gắng hơn mới được.
 Nhược Trần giả vờ đau khổ.
 - Có em cầm roi đứng sau lưng, làm sao anh dám làm biếng được chứ.
 - Hứ!
 Vũ Vi đỏ mặt, Luật sư Mậu ngơ ngác:
 - Cái ǵ mà có roi nữa đấy? Điển tích ǵ lạ vậy nói cho mỗi người 
			nghe một chút xem.
 Nhược Trần cười lớn, Vũ Vi trợn mắt hờn yêu. Hạnh phúc ngập 
			đầy 
			pḥng. Giữa tiếng cười, bà Lư bước vào mời mọi người đi dùng cơm, gở 
			rối được cho Vi. Khi mọi người đă ngồi vào bàn, Trần bảo bà Lư lây 
			thêm ba chiếc ly rồi đi gọi ông Lư và ông Triệu đến. Mọi người nâng 
			ly lên, ông Luật sư mới bắt đầu thắc mắc:
 - Bữa tiệc hôm nay có vẻ lạ quá, tôi nghi chắc có tin vui ǵ 
			đây.
 Nhược Trần làm ra vẻ bí mật:
 - Nóng làm ǵ, chút nữa biết ngay mà.
 Ông Lư, bà Lư và ông Triệu đă đến, Trần trịnh trọng nâng ly lên:
 - Yêu cần qúy vị cạn ly rượu này, hôm nay tôi trân trọng tuyên bố. 
			Bữa tiệc nầy là bữa tiệc mừng ngày đính hôn giữa tôi cùng Vi.
 - Ồ.!.
 Mọi người lớn tiếng:
 - Cụng ly, cạn ly đi chứ?
 Mọi người cùng cạn ly, Trần lấy trong chiếc hộp nhỏ, chiếc nhẫn xinh 
			ra nâng tay Vi lên và mang vào.
 - Hôm mua chiếc nhẫn nầy, anh chưa biết anh 
			đă là triệu phú nên nhẫn 
			hơi nhỏ, em không buồn chứ?
 Vi yên lặng với nụ cười, Trần tiếp:
 - Anh biết em sẽ không buồn, v́ nhẫn tuy nhỏ, nhưng t́nh anh đầy vô 
			cùng em ạ.
 Vi xiết chặt tay Trần. Ông Lư và ông Triệu sau khi chúc mừng Trần 
			xong, xin phép rút lui trước. Lập Đức và Lập Quần bắt đầu tấn công 
			Vi.
 - Chuyện vui thế này mà chị cứ giấu em, đến hôm nay mới cho biết!
 - Thế nào cũng không được, chị phải cạn ba ly em mới nghe, nếu không 
			cạn được th́ anh Trần phải thế.
 Trần vui vẻ.
 - Được rồi, được rồi mấy người muốn chục ly cũng được.
 Nhưng Vi đă cản.
 - Thôi đi ông, muốn mượn cơ hội để uống hả?
 Trần phân bua với Lập Quần.
 - Đấy thấy không, chưa ǵ mà bà chị của cậu đă khó tính với tôi 
			rồi.
 Bữa tiệc cứ thế kéo dài trong không khí trể và nhộn. Ăn xong, lại 
			tiếp tục kéo nhau ra pḥng khách, họ bắt đầu bàn đến ngày cưới. Ông 
			Mậu cho rằng tháng ba tốt nhất, trong khi Trần nôn nóng định sớm 
			hơn.
 - Thôi ngày mai đi!
 Trần nói, Vũ Vi trừng mắt trách yêu:
 - Nữa rồi, lại nói bậy nữa rồi.
 Lập Đức không kém.
 - Em thấy tối nay là hay nhất. Có đông đủ bá quan và Luật sư nữa th́ 
			hợp t́nh quá rồi.
 Nhược Trần như gặp tri kỷ, đứng dậy.
 - Tôi không phản đối điều đó.
 Vũ Vi nhăn mặt.
 - Anh giả vờ say hư? Em bỏ đi bây giờ.
 - Đấy cậu Đức thấy không?
 Trần phân bua:
 - Bà chị của cậu dữ như chằng vậy 
			đó.
 Mọi người lại được dịp cười 
			đùa, giữa không khí ấm cúng như vậy, đột 
			nhiên có tiếng chuông của reo, Nhược Trần ngạc nhiên.
 - Vi, bộ c̣n khách nữa sao em?
 Vũ Vi ngơ ngác:
 - Đâu c̣n ai đâu? Hay là khách của anh?
 - Đâu có.
 Mọi người yên lặng. Có tiếng xe hơi cạy vào cổng, Trần nhíu mày.
 - Không lẽ họ nữa?
 Vũ Vi đă nghe rơ tiếng xe, nàng đứng thẳng lưng. đúng là khách bất 
			ngờ. Ông Đường dụi tắt thuốc, trong khi luật sư Mậu đặt ly rượu 
			xuống. Không khí vui vẻ ban này biến mất. Cửa mở, Bồi Trung và Bồi 
			Hoa cùng bước vào, nh́n thấy đám đông họ có vẻ chùn chân một chút, 
			nhưng rồi Bồi Trung b́nh tỉnh ngay, hắn tiến tới Luật sư Mậu.
 - Thưa Luật sư, chúng tôi đang t́m Luật sư đây, đến đằng nhà nghe bà 
			bảo Luật sư đến đây chúng tôi mới đến....
 Luật sư Mậu b́nh thản:
 - Vâng, thế mấy người t́m tôi để thăm viếng hay có chuyện ǵ?
 - Dạ chúng tôi có tí chuyện cần gặp Luật sư.
 - Như vậy có liên hệ đến pháp luật chứ?
 - Vâng.
 - Nếu thế mời mấy cậu mai đến văn pḥng tôi, bây giờ là giờ nghỉ, 
			tôi không làm việc.
 Bồi Trung cười nhạt:
 - Nhưng chuyện này có liên hệ đến cả Nhược Trần, nên tôi nghĩ nói ở 
			đây tiện hơn.
 Rồi không đợi Luật sư lên tiếng Bồi Trung hỏi tiếp:
 - Ủa hôm nay sao đông thế này? Có mục ǵ à?
 - Vâng.
 Nhược Trần lên tiếng.
 - Hôm nay là ngày đính hôn giữa tôi với Vũ Vi.
 - Đính hôn à?
 Bồi Hoa hét lên như gặp chuyện lạ.
 - Tao đoán đúng lắm mà, bây giờ Vườn mưa gió, xưởng dệt... đều lọt 
			vào tay mày hết!
 Nhược Trần lạnh lùng.
 - Vâng.
 - Nói khác đi là ông già để hết gia tài cho mày, mày hốt trọn à! Ha 
			Ha! Cả cô nàng của mầy nữa, ông già thế mà thâm thật!
 Những bắp thịt trên mặt Trần như săn lại Vũ Vi bước tới, đặt tay lên 
			tay người yêu, nhỏ nhẹ.
 - Anh Trần, hôm nay em xin anh, anh đừng nổi nóng.
 Nhược Trần cung tay lại, quay sang luật sư Mậu.
 - Thưa Luật sư, xâm phạm gia cư bất hợp pháp có tội không? Nếu có 
			xin Luật sư điện thoại cho cảnh sát giùm tôi.
 Luật sư Mậu nh́n Bồi Trung và Bồi Hoa.
 - Đừng nóng để tôi hỏi rơ. Mấy người đến đây hôm nay làm ǵ? Nói tôi 
			nghe xem?
 - Vâng, thế th́ tôi nói đây.
 Bồi Trung nh́n thẳng vào mắt Luật sư Mậu:
 - Ông là người thi hành di chúc của cha tôi phải không?
 - Vâng.
 - Thế th́, theo lời ông, hăng Định Khắc Nghị đang lâm vào t́nh trạng 
			phá sản vậy mà sao mới hơn nữa năm, nó lại lột xác biến thành một 
			đại xí nghiệp tiếng tăm nhanh thế?
 - Trong tṛ ảo thuật nầy, ông đă giữ vai tṛ ǵ.
 Luật sư Mậu nghiêm giọng.
 - T́nh trạng hăng Định Khắc Nghị nữa năm trước thế nào, chắc cậu đă 
			nghiên cứu rơ hơn tôi. Nó sắp phá sản thật. Nhưng ngày nay mà nó 
			được thế này, cậu phải hănh diện v́ có 
			đứa em giỏi như Nhược Trần 
			mới phải. Giữa lúc mấy cậu buông tay, Trần phải đứng ra gánh, cố 
			gắng lắm mới thành công. Không lẽ bây giờ thấy cơ xưởng đứng vững, 
			mấy cậu lại muốn nhảy vào chia phần sao?
 Ông Mậu nh́n thẳng vào mặt Bồi Trung.
 - Bồi Trung, dù sao cậu cũng đă lớn, đă lăn lộn nhiều trong đời, 
			chắc cậu cùng hiểu biết chuyện đó chứ?
 Bồi Trung không chịu thua.
 - Nhưng tôi không tin một đứa ăn chơi như thằng Trần lại có thể 
			thành công nhanh như thế. Nó cũng không phải là dân trong nhà buôn, 
			cũng không có lấy một chút kinh nghiệm nào hết th́ làm sao thaó vác 
			nổi chứ? Chắn chắn là mấy người âm mưu ǵ đây. Nhứt 
			định tôi sẽ t́m 
			ra mà.
 - Vậy th́ cậu cứ đi t́m đi!
 Luật sư Mậu thách.
 - Nhưng mấy cậu nhớ là chữ kư của mấy cậu trên tờ di chúc bao giờ 
			cũng hiệu lực nhé. Mấy cậu không có quyền tranh chấp tài sản ǵ hết, 
			nếu có nghi ngờ th́ phải khiếu nại ngay lúc đó, chứ bây giờ mà có 
			muốn ǵ cũng vô ích thôi. Riêng về chuyện mấy cậu nghi ngờ Nhược 
			Trần không có khả năng kinh doanh, điều đó th́... Trên đời này có ǵ 
			tuyệt đối phải không mấy cậu? Có nhiều việc ta tưởng người khác 
			không làm được nhưng sự thật lại trái ngược. Tôi rất phục ông Nghị, 
			ông ấy có mắt, bằng không th́ sự nghiệp cả đời 
			đă bị sụp đổ rồi.
 Bồi Hoa hậm hừ:
 - Chúng tôi không công nhận tờ di chúc đó, có âm mưu trong ấy!
 Luật sư Mậu nhấn mạnh:
 - Nếu không công nhận, th́ tại sao lại kư tên làm ǵ? Cậu Trung, cậu 
			có vể hiểu biết nhiều, vậy tôi chỉ cậu nhé. Hay là cậu 
			đến Ty Thuế 
			Vụ xem hăng Định Khắc Nghị có trốn thuế không?
 Bồi Trung cười nhạt:
 - Nếu ông muốn tội ǵ tôi không đi xét xem chứ, biết 
			đâu chẳng nhờ 
			dấu mà t́m ra ngựa được.
 Quay sang Bồi Hoa, Trung nói:
 - Thôi về Hoa, xem như hôm nay ḿnh phí mất một buổi tối vậy, tiếc 
			là lúc đầu ta hấp tấp quá, bằng không cũng nhờ một ông Luật sư 
			nghiên cứu di chúc trước khi kư rồi.
 Luật sư Mậu cười khẩy.
 - Chỉ sợ không một ông Luật sư nào dám nhận giúp cậu chứ.
 Bồi Trung giận dữ.
 - Thôi về, Hoa!
 - Khoan, đứng lại!
 Tiếng ra lệnh của Vi. Nàng bước tới chận ngay trước mặt lối 
			đi của 
			Bồi Hoa và Bồi Trung.
 - Hôm nay qúy vị đến đây, lại đến đúng lúc vào ngày 
			đính hôn của tôi 
			với anh Trần. Lúc xưa có thể v́ tư cách tôi chưa có thể hầu chuyện 
			với mấy người, nhưng hôm nay tôi đă là người trong gia 
			đ́nh này rồi 
			th́ mấy người cũng nên nghe tôi nói một chút.
 Vũ Vi nh́n thẳng vào mắt hai ông anh chồng. Bồi Trung và Bồi Hoa có 
			vẻ khó chịu, nhưng không làm sao khác hơn là đứng chịu trận.
 - Từ lúc tôi đặt chân vào Vườn mưa gió này, từ khi tôi nhận di sản 
			của ông bố mấy người, tôi đă chịu không biết bao nhiêu sự nhục mạ, 
			nói xấu của mấy người. Nhưng hôm nay th́ khác. Tôi phải nói thẳng 
			cho mấy người biết. Hồi nào tới giờ tôi chưa hề làm một điều ǵ để 
			xấu hổ với lương tâm tôi cả. Tôi lấy anh Trần với một tâm hồn thanh 
			thản và trinh khiết. Tôi không có ǵ phải dấu diếm, không một thủ 
			đoạn hèn hạ. Tôi như thế đó. C̣n mấy người? Mấy người có dám đối 
			diện với lương tâm mấy người không? Đến đây chỉ 
			để tranh gia tài. 
			Hừ! Anh Bồi Trung, anh có một công ty kiến trúc lớn, c̣n anh Bồi Hoa 
			th́ cũng đă có một hăng plastic đâu phải nhỏ. Mấy người đều là triệu 
			phú cả rồi, đều có tiền như nước, thế mà c̣n tham chi mấy món di sản 
			này nữa chứ? Tại sao mấy người không nghĩ, hồi xưa mấy người đă lấy 
			tiền ở đâu để lập mấy cái hăng đó? Cha xử sự hậu hỉ như vậy với các 
			người thế mà mấy người vẫn không biết. C̣n anh Trần, chỉ có một cái 
			hăng sắp sụp đổ thôi mấy người cũng đến tranh giành. Hôm nay tôi xác 
			định một lần nữa, Vườn mưa gió này là của tôi, từ rày sắp lên nếu 
			mấy người đến đây viếng thăm với tư cách anh của anh Trần th́ tôi sẽ 
			lấy t́nh thân mà tiếp và sẵn sàng quên hết chuyện cũ, bằng ngược lại 
			đến đây làm ồn, tôi sẽ nhờ đến cảnh sát ngay, đừng trách. Bây giờ 
			qúy vị cứ tự tiện.
 Gian pḥng bỗng chốc ch́m trông yên lặng. Bồi Trung, Bồi Hoa ngơ 
			ngác trước thái độ cứng rắn đột ngột của Vi, họ không ngờ cô y tá 
			lại ngày nào chẳng xem ra ǵ lại dám lớn lối với họ.
 Ông Luật sư Mậu cũng ngạc nhiên không kém. Một lúc thật lâu, mới 
			nghe Bồi Trung dục Bồi Hoa.
 - Thôi ta đi!
 Khi tiếng xe nổ ḍn bên ngoài cổng. Gian pḥng mới ồn ào trở lại. 
			Lập Đức, Lập Quần ṭ ṃ hỏi han, ông quản lư phải giải thích. Riêng 
			Nhược Trần, chàng có vẻ xúc động mạnh bước tới lay vai Vi.
 - Vi, em hay quá!
 Luật sư Mậu đứng lên nâng cao ly.
 - Cô Vi, bây giờ th́ tôi mới biết tại sao ông Nghị lại phục cô như 
			vậy. Cạn ly mừng cô đây.
 Và Luật sư Mậu cạn ly thật. Vũ Vi được mọi người trầm trồ khiến đôi 
			má nàng hồng thêm. Rượu lại được mang ra và mọi người tiếp tục cuộc 
			vui. Gian pḥng ấm và không c̣n bóng tối buồn phiền nữa.
 
 Chương 23
 
 Lễ cưới cử hành giữa tháng ba.
 Tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm, nhất là ở Vườn mưa gió, mưa 
			không c̣n, trời mát và cỏ cây bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Rừng trúc 
			nhuộm màu xanh ngát. Giàn mồng tơi đỏ sậm trong khi những chậu hoa 
			Đỗ Quyên và Lài thi nhau đua sắc. Buổi sáng thức dậy nghe chim hót 
			líu lo. Chiều đến ngắm nhừng tơ ráng giăng đầy trời, nhuộm 
			đỏ cảnh 
			vật. Tối th́ có bóng trăng. Cảnh tối ở Vườn mưa gió có cái tuyệt vời 
			huyền bí của nó. Những bóng cây lay nhẹ theo từng cơn gió thổi mang 
			hương hoa tậy vào pḥng. Đúng là mùa xuân. Một mùa xuân 
			đẹp và ấm 
			cúng.
 Hôn lễ cử hành trong không khí vui nhộn nhưng không ồn ào, trang 
			nghiêm nhưng không hoang phí. Trần và Vi chỉ mời hai mươi bàn thôi, 
			và điều ngạc nhiên hơn cả là sự hiện diện của Bồi Trung và Bồi Hoa. 
			Nhược Trần nh́n Vi nói.
 - Đời là vậy đó em ạ, khi chúng ta thành công kẻ thù sẽ sợ hải nhưng 
			họ cũng sẽ đến nâng ta lên, trong khi nếu ta thất bại, họ sẽ sẵn 
			sàng dày lên xác ta với những băi nước miếng.
 Vũ Vi phải khuyên.
 - Đừng nh́n đời bằng cặp mắt hận thù măi anh. Nếu họ đến và muốn ḥa 
			th́ ta cứ tiếp tục vui vẻ. Dù sao họ vẫn c̣n ḍng máu giống anh 
			trong người.
 - Em lành lắm Vi ạ.
 Trần xúc động:
 - Nhưng em không sợ họ đến gần ta chỉ để âm mưu sao? Em không sợ 
			cảnh những con kiến vàng chỉ chờ ta sơ hở một tí là chui vào người 
			hút hết máu ta ư?
 Vũ Vi cười nhẹ.
 - Da thịt ta là đồng là sắt, họ sẽ không làm sao chui vào được, anh 
			ạ.
 - Em tự tin lắm.
 Trần hôn nhẹ lên trán Vi:
 - Em nói thế có nghĩa là em đă sẵn sàng làm ḥa với họ rồi chứ?
 - Vâng, v́ dù sao, họ cũng là anh ruột của anh.
 - Em quên hết những lời nhục mạ và kỳ thị của họ rồi à?
 - Em biết anh sẽ không bao giờ quên.
 Vũ Vi nh́n chồng:
 - Em cũng là người, em cũng thế, có điều em nghĩ. Trong cơn mưa gió 
			vừa qua, chúng ta đă từng lẻ loi tranh đấu, chúng ta đă biết thế nào 
			là đau là khổ. Nhưng bây giờ th́ ta đă được hạnh phúc. Người muốn có 
			hạnh phúc toàn vẹn là không nên câm thù. Chẳng qua là v́ nghĩ đến 
			hạnh phúc riêng của chúng ta, nên em mới tha cho họ 
			đấy chứ.
 - Họ đáng tha không?
 - Vâng, họ rất đáng được hưởng ân huệ 
			đó, v́ trong đời họ không hề 
			biết yêu là ǵ.
 Nhược Trần xiết Vi vào người.
 - Em thật là bà tiên hiền diệu.
 Hôn lễ cử hành xong, Trần và Vi không tổ chức chuyến du ngoạn hưởng 
			tuần trăng mật, chỉ v́ Vi cho rằng chẳng có nơi nào 
			đẹp hơn Vườn mưa 
			gió cả. Trần cũng đồng ư như thế. Vả lại công việc ở hăng càng lúc 
			càng bận rộn nên cũng không làm sao rảnh rỗi để 
			đi chơi xa. Trần chỉ 
			nghỉ được một tuần, để cùng Vi vui đùa trong mái ấm.
 Buổi sáng thức dậy, họ đi ra vườn, nhặt những hạt sương đọng trên 
			lá, hít lấy không khí trong lành đầu ngày và tắm dưới cơn nắng ấm 
			mùa 
			xuân. Buổi chiều, thả bộ trên con đường ṃn với những sợi nắng chiều 
			rơi rớt. Sương mù kéo đến phủ vây rừng trúc. Cảnh đẹp như mộng. Đêm 
			ngồi dưới rặng liễu, trăng treo vằng vặc trên cao, họ ôn lại dĩ văng 
			và những ước nguyện ngày nào. Đời sống lúc nào cũng ngập đầy ân 
			t́nh, hạnh phúc.
 Có lần khi ôm Vi trong ḷng Trần đă nói.
 - Anh không hề tin định mệnh, nhưng bây giờ anh phải cảm ơn nó, v́ 
			nó đă mang em đến cho anh.
 Vi hồi tưởng lại chuyện cũ. Buổi trưa 
			định mệnh ngày nào đă đưa nàng 
			bước vào pḥng bệnh của ông Nghị. Cô y tá thứ mười hai. Rồi những 
			đột biến kế tiếp đưa nàng đến hiện tại. Nghĩ đến ông Nghị, Vi lại 
			nhớ đến bức thư, nàng thở dài.
 Trần ngạc nhiên.
 - Sao vậy? Làm ǵ thế?
 - Em buồn quá... Em nghĩ chắc cha anh không thích chuyện hai 
			đứa lấy 
			nhau.
 Trần hỏi:
 - Đừng nghĩ đến đó nữa em ạ, cha 
			đă qua đời rồi làm sao có ai xác 
			định được ư nghĩa thực sự của bức thư? Nhưng anh nghĩ dù cha có thế 
			nào đi nữa, nhưng nếu người biết được chúng ta đang hạnh phúc thế 
			này , chắc người phải sung sướng hơn.
 Có lẽ đó là sự thật, Vi hất mái tóc xỏe dài ra sau vai, nàng cũng 
			đẩy mất những phiền muộn ám ảnh.
 Thế rồi một buổi sáng, đột nhiên luật sư Mậu ghé thăm.
 - Tôi có món quà cưới tặng hai người.
 Luật sư Mậu cười nói. Vũ Vi ngạc nhiên.
 - Thật hả? Nhưng hôm trước luật sư có cho rồi mà?
 - Nhưng món quà này không phải của tôi.
 - Vậy th́ của ai?
 - Cha cậu Trần -- Ông Nghi.
 - Hả?
 Trần và Vi cũng ngạc nhiên:
 - Ông nói thế là thế nào?
 Luật sư Mậu yên lặng lấy phong thơ trong túi ra, với môt chiếc ch́a 
			khóa, trao cho Trần với nụ cười.
 - Cậu có nhớ trước ngày cha cậu mất không? Gần như ngày nào tôi cũng 
			đến để thảo luận với ông ấy, và trước ngày ông Nghị mất một tháng, 
			ông có trao lại cho tôi chiếc ch́a khóa này. Bảo bao giờ hai người 
			lấy nhau sè cho hai người làm quà cưới.
 Vũ Vi ṭ ṃ.
 - Thế chiếc ch́a khóa này để làm ǵ?
 - Ở tại ngân hàng X có hộc tủ loại nặc danh. Hộc tủ này chỉ mở được 
			khi có ch́a khóa này cùng số mật mă riêng và chiếc ch́a khóa đó là 
			đây.
 Vũ Vi ngạc nhiên.
 - Nhưng... Nếu trong trường hợp tôi và anh Trần không lấy nhau th́ 
			chiếc ch́a khóa này thế nào?
 - Riêng về thắc mắc đó, tôi nghĩ tốt nhất cô và cậu cứ đi mở tủ xem 
			trước rồi tôi sẽ giải thích sau.
 Chuyện xảy ra thật bất ngờ, Vi và Trần không chịu được sự ṭ ṃ, 
			nhảy nhanh lên xe ông Triệu.
 Sau cùng họ cũng t́m ra hộc tủ, vừa mở ra, vật đầu tiên 
			đập vào mắt 
			họ là một phong thư với nét bút của ông Nghị.
 "Thân gởi: Nhược Trần - Vũ Vi"
 Nhược Trần nh́n Vi.
 - Đấy, em c̣n nói cha không muốn hai đứa lấy nhau nữa không?
 Vũ Vi hấp tấp mở phong thư, không trả lời Trần.
 "Trần và Vi hai con,
 Khi hai đứa đọc được thư này, th́ chắc chắn chúng bây đă thành đôi 
			và Trần đă cứu văn được sự suy sụp của hăng. V́ 
			đó là hai điều kiện 
			cần thiết để mở hộc tủ này mà thiếu một trong hai là không được. Cha 
			biết rằng thế nào hai đứa cũng thắc mắc nhiều lắm. Thắc mắc không 
			hiểu cha có tán thành chuyện lấy nhau của hai đứa không? V́ trong 
			thơ gởi cho từng đứa một, cha đă ngụ ư không muốn hai đứa lấy nhau, 
			phải không? Ha, Ha! Chúng bây mắc kế ta rồi. Sự thật ngay từ lúc 
			gặp, cha đă nghĩ ngay đến chuyện lập gia 
			đ́nh cho Trần. Và Trần chỉ 
			có thể có hạnh phúc khi gặp Vi mà thôi. Đến lúc Vi kêu gọi được Trần 
			trở về vườn mưa gió, rồi sau đấy chứng kiến những sự phát triển của 
			t́nh cảm hai người, cha đă xác định được cái nh́n của cha là 
			đúng, 
			nhưng cha sợ hai đứa sẽ không bao giờ lấy nhau, v́ bản tính 
			đứa nào 
			cũng tự ái cao và nhạy cảm. V́ thế sau nhiều ngày suy nghĩ,
 cha đă nghĩ đến mưu trên. Cha đem vườn mưa gió tặng cho Vũ Vi, nhưng 
			buộc phải để Trần ở lại trong đó. Tạo nên t́nh trạng bắt buộc mỗi 
			ngày thấy nhau. Cha cũng biết tánh của Trần cao ngạo, chưa hẳn chịu 
			ở lại trong nhà của Vi, nhưng cha vẫn có biện pháp khác, cha biết 
			Trần không chịu thua ai hết, nên ngụy tạo tin tức là Vi đang yêu bác 
			sĩ Ngô, cố t́nh kích thích bản tính hiếu thắng và ưa ghen ở Trần. 
			Với Vi, cha cũng xin nói rơ. Đàn ông trên đời này gần như người nào 
			cũng thế. Háo thắng. Càng chiến thắng khó khăn càng thấy vinh 
			quang, v́ thế cha đă khuyên con đừng nên để Trần nó chiến thắng một 
			cách quá dễ dàng. Dù như thế tạo khổ cho cả hai 
			đứa, nhưng t́nh yêu 
			mà có cam go th́ t́nh yêu mới tuyệt đích. Tuy kế hoạch của cha cũng 
			có chỗ sai lầm, nhưng mong rằng hai con sẽ thông cảm cho. Nhược Trần 
			là đứa thông minh, nhưng thuở nhỏ v́ cha nuông chiều quá thành thử 
			lúc lớn lên thiếu đi bản tính trách nhiệm và trở thành phóng túng. 
			Nếu Vi biết chăn, cha nghĩ thế nào rồi ngựa hoang cũng phải thuần.
 Trần con, cha biết con là đứa hơn người, nhưng cha cũng quá sợ bản 
			tính phóng túng của con, nên phải để lại số nợ hai mươi triệu cho 
			con, bắt con phải gánh trách nhiệm.
 Nếu v́ một lư do nào đó, con bỏ rơi, th́ chẳng bao giờ con mở được 
			tủ sắt này. V́ tuy hăng Định Khắc Nghị có nợ đến hai mươi triệu, có 
			đi vào t́nh trạng phá sản nhưng cha vẫn c̣n tiền 
			đầu tư ở ngoại 
			quốc, do đó món nợ đó chẳng qua chỉ là một thử thách cho dành cho con 
			thôi. Bây giờ th́ con hiểu rơ tất cả rồi chứ? Cha tuy không được 
			sống để nh́n hai con và sự chiến thắng vĩ 
			đại của con, nhưng cha rất 
			măn nguyện mà nhắm mắt.
 Trong hộp bảo hiểm này có bảng tồn ngân của ngân hàng X ở Thụy Sĩ 
			trị giá khoảng năm mươi triệu bạc Đài Loan. 
			Đây là số tiền lời do 
			việc đầu tư của cha ở ngoài nước mang lại. Bây giờ cho hết cho hai 
			con, chúng bây muốn dùng nó làm ǵ th́ làm.
 Ha ha! Nhược Trần, con thấy không di sản cha để lại cho con đâu phải 
			chỉ có nợ không đâu? Dù sao con cũng phải nhớ cha là một tay đại tư 
			sản nữa chứ. Ngoài số tiền trên ra, cha c̣n một hộp nữa trang, trị 
			giá bao nhiêu cha cũng không biết, có điều nó là tất cả những châu 
			báu ngày xưa cha đă tặng cho Kiều Gia mẹ con. Không ngờ mẹ con chẳng 
			hưởng được, vậy th́ cha để lại cho con dâu út của cha vậy. Nhược 
			Trần! Nếu con đă v́ chuyện cũ ngày nào của mẹ con mà hận cha, th́ 
			bây giờ con hăy ráng mà giữ lấy mối t́nh của con với Vi. Cha tuy có 
			lỗi với mẹ con nhưng cha đă mang Vi về cho con, th́ cha nghĩ, lúc 
			chết đi cha sẽ không hổ thẹn khi gặp lại người xưa nơi suối vàng.
 Bây giờ, th́ chúng con đă có một số tiền ngoài ư muốn. Mong rằng hai 
			con sẽ xử dụng nó một cách xứng đáng, đừng chia lại cho Bồi Trung và 
			Bồi Hoa. Mấy năm nay, nó tiêu ḷn của cha mẹ nhiều lắm rồi, với số 
			tiền mà nó đă lấy, nó tiêu suốt đời cũng chưa hết. Hăng Định Khắc 
			Nghị nếu không có bàn tay chúng nhúng vào, cũng chưa hẳn đă mang nợ 
			đến hai mươi triệu. V́ vậy, đừng v́ nhận được di sản đột ngột này mà 
			mang nặng mặc cảm "phạm tội". Tiền bạc có thể giúp người thân bại 
			danh liệt như thường. Do đó để lại cho hai con c̣n hữu dụng hơn là 
			để lại cho chúng.
 Thôi thế là xong, tất cả những điều cha cần làm, đă làm xong hết. Và 
			khi các con đọc được thư nầy th́ chắc các con đă thực hiện xong 
			những điều ta mong ước. Cha rất sung sướng và măn nguyện khôn cùng. 
			Trên con đường đời đầy chông gai và sỏi đá, cha đă đi hết quăng đời 
			của cha, bây giờ vững đừng sợ té. V́ trên đường 
			đài làm ǵ có ai 
			chẳng phải té một lần phải không? Sau cùng cha mong rằng, sống trên 
			đời dù khổ, hạnh phúc, đau thương hay lầm than ǵ đi nữa... Các con 
			cũng sẽ măi măi bên nhau.
 Vĩnh biệt các con"
 Nhược Trần và Vũ Vi đọc xong trang thư, họ nh́n nhau với đôi mắt 
			nḥa lệ.
 - Em c̣n nghĩ là cha vẫn phản đối cuộc hôn nhân của chúng ḿnh 
			không?
 Trần hỏi vợ.
 - Hết rồi, cha thật chu đáo!
 Trần đưa tay vào trong lấy hộp nữ trang ra, trước mắt chàng những 
			hạt ngọc lóng lánh.
 Nhẫn, dây chuyền, trâm cài tóc, ṿng xuyến... Đầy cả một cái hộp. 
			Trần lựa chiếc nhẫn đẹp nhất có nạm hạt kim cương thật to, nâng tay 
			Vi lên.
 - Lấy chiếc nhẫn nhỏ ra đi, anh cho em chiếc nhẫn to này.
 Nhưng Vi rút ngay tay lại, lắc đầu.
 - Không, em muốn giữ măi chiếc nhẫn nhỏ này thôi.
 Nhược Trần yên lặng ngắm vợ.
 - Em thế này mà làm sao anh chẳng yêu cho được.
 Vi ngă đầu vào ḷng Trần, hai người yên lặng với hạnh phúc. Một lúc 
			Trần nói.
 - Đột nhiên chúng ta lại có được số tiền kết sù nầy, bây giờ em tính 
			sao?
 Vũ Vi cười thật tươi.
 - Chúng ta cứ để tất cả những món nầy ở yên nơi 
			đây, về gặp luật sư 
			Mậu xem ông ấy tính sao?
 Cả hai quay trở về nhà, luật sư Mậu vẫn c̣n ngồi đợi. Nh́n khuôn mặt 
			rực rỡ của đôi vợ chồng trẻ, ông cũng vui lây.
 - Hai người đă xem hết rồi chứ? Bây giờ là triệu phú trẻ tuổi thật 
			rồi đấy nhé!
 Vũ Vi thắc mắc:
 - Thưa luât sư, trong trường hợp chúng tôi không lấy nhau hoặc hăng 
			dệt bị phá sản th́ số tiền và nữ trang trên sẽ về tay ai.
 Ông Mậu cười giải thích.
 - Theo lời ông Nghị th́ nếu ba năm sau, mà một trong hai điều kiện 
			kia vẫn không thực hiện hoàn hảo, th́ số vàng bạc kia sẽ được trao 
			tất cả cho những cơ sở từ thiện. Nhưng không ngờ, chưa 
			đến một năm 
			mà cả hai đều hoàn thành mỹ măn. Tôi rất sung sướng khi thấy rằng 
			ḿnh không phụ được niềm mơ ước của người bạn xưa.
 Trần cảm động nh́n luật sư mậu yên lặng. Một lúc luật sư hỏi.
 - Bây giờ các bạn định xử dụng món tiền 
			đó ra sao?
 Vũ Vi lên tiếng.
 - Trước nhất là trao số tiền mà cha chúng tôi hứa cho ông Triệu và 
			vợ chồng bà Lư.
 Đấy là số tiền nhỏ thôi, phần c̣n lại theo tôi nghĩ th́ nên...
 Nhược Trần chận lại.
 - Đừng nói, để anh.......
 Ông luật sư Mậu chen vào.
 - Theo tôi th́.......
 Vũ Vi cười.
 - Hay là thế này cho công bằng nhé, chúng ta viết ư kiến của ḿnh 
			vào mỗi lá phiếu, nếu có hai trong ba lá giống nhau, th́ ta th́ hành 
			theo vậy.
 Kết qủa ba lá thăm khui ra. Lá đầu tiên của Vũ Vi.
 - Ngôi Trường mà Lập Đức đă đề nghi.
 Lá thứ hai của Nhược Trần.
 - Cô nhi viện và trường học dành riêng cho trẻ con phát triển không 
			b́nh thường.
 Và sau cùng là của Luật sư Mậu.
 - Ngôi trường đề cập đến đêm đính hôn.
 Mọi người nh́n nhau rồi bất giác cười ta, Luật sư Mậu nói.
 - Hay thật, ba thăm đều giống nhau thế này th́ phải uống rượu mừng 
			chứ.
 Nhược Trần lấy rượu và ly ra.
 - Chúng ta phải cạn nhau ly này mới được!
 Chàng rót cho Vi và Luật sư Mậu xong, nâng ly về phía ảnh ông Nghị 
			trên bàn.
 - Mời cha!
 Khuôn mặt ông Nghị trong ảnh h́nh như đang cười với hạnh phúc riêng 
			của họ.
 Tối đến, Luật sư Mậu đă cáo từ, Trần d́u Vi ra vườn. Đêm trăng thật 
			sáng. Mùi hoa ngạt ngào, theo gió. Giữa rừng trúc la đà, họ để ḷng 
			ḿnh lắng xuống với hạnh phúc êm đềm. Dừng chân bên tượng thần Vénus 
			Trần gọi:
 - Vi.
 - Dạ.
 - Em có c̣n phiền muộn ǵ nữa không?
 - Không, em chỉ lo thôi.
 - Lo ǵ?
 - Không hiểu em yêu anh nhiều đến cở nào!
 Trần cúi xuống, kéo Vi sát vào người chàng. Bóng trăng 
			đă kết đôi họ 
			lại thành một.
 Đêm vẫn đẹp và t́nh vẫn say.
 
				
				
				Hết
  
 
 |