Click Here To Enter
HCHSTTH Đa Minh Sông Mao
E-Báo CPL Mục Lục:
 - Thơ Ngỏ
 - Cảm Tác Xin Cho Tôi
 - Chiều Ba Mươi Tết
 - Chuyện Bây Giờ Mới Biết 1
 - Chuyện Bây Giờ Mới Biết 2
 - Chuyện Ngày Sinh Nhật
 - Chuyện T́nh Đă Tỏ
 - Đại Hội Chân Phước Liêm
 - Đôi Mắt Người Xưa
 - Đừng Quên Ngày Quốc Hận
 - Gói Tết Tuổi Thơ
 - Hồi Tưởng
 - Hợp Tan
 - Lá Thư Tháng Tư
 - Lời Tạ T́nh Cho Cha
 - Lời Tạ Từ Cho Mẹ
 - Mơ Ước
 - Nái Lói
 - Nắng Hạ Gợi Nhớ Bạn Hiền
 - Những Thằng Bạn Con
   Bạn Thời Cắp Sách

 - Sớ Táo Quân
 - Ta C̣n Nợ Nhau
 - Tâm T́nh Thằng Bạn Già
 - T́nh Cha
 - Trang Hỏi Đáp Vấn Kế
 - Trên Đường Ra Bắc
 - Xin Cho Tôi
Sưu Tầm Ngày Xuân
 - Đón Xuân với Dưa Hấu
 - Ngày Tết nói chuyện Hoa
 


 
 

Tâm T́nh Thằng Bạn Già

Lại một mùa hè nữa đang về. Mùa hè thứ ba mươi bảy xa thời cắp sách dưới mái trường trung học. Chợt dậy lên những cảm xúc về mùa hè ngày ấy.
Thoáng cái đă ba mươi bảy năm, nh́n lại ḿnh tuổi đă muối nhiều hơn tiêu.
“Nhanh thật!” – câu nói thường được chúng tôi nói với nhau trong những buổi gặp mặt hiếm hoi ở TP HCM .
Thời gian cứ trôi đều trên mái tóc của chúng tôi, nhẹ nhàng như những hạt nắng khắc nghiệt. Kỷ niệm thời học tṛ không bị thời gian xóa nḥa đi mà nó dường như là một tiềm thức ẩn dật ở đâu đó để rồi lại ùa về khi chợt nh́n lại.
Những kỷ niệm về ngày cuối cùng trong đời học sinh đối với tôi khi ấy thật nhẹ nhàng để tận hưởng cũng như có thể cảm nhận được nó là thế nào. Tôi cũng như bao các bạn khác cũng có những kỉ niệm, cũng có những t́nh cảm của tuổi học tṛ dành cho ai đó. “Đừng để khi bạn xa quăng đời học sinh bạn phải hối tiếc về nó”.
Ngày hôm đó đối với tôi cũng b́nh thường như mọi ngày ngay cả bây giờ tôi vẫn không hiểu sao bản thân ḿnh lại có cảm giác b́nh thường như vậy trong một ngày mà đối với các bạn khác thật đặc biệt.
Tôi b́nh thản bước đến trường trong buổi sáng, công việc cho buổi sáng cuối cùng của ngày học sinh, những tia nắng đầu tiên đă đến với chúng tôi thật vô t́nh.
Có thể nói đây là một khung cảnh mà suốt 12 năm học tôi chưa bao giờ được chứng kiến. Nhưng nó cũng không làm tôi thấy quá bất ngờ, v́ việc nó sẽ như vậy mà.
Tùng… Tùng… Tùng. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Những thành viên đến muộn nhất cũng vô cùng ngạc nhiên. Tuy mang trong ḿnh cảm giác hết sức đặc biệt song ai cũng có chút lo sợ v́ hành động này.
Mọi việc trôi qua có vẻ khá yên ổn,hết buổi học. Chúng tôi trao cho nhau những chữ kư trên áo trắng của mỗi người,Viết vội vài hàng lưu bút cho một bạn nào đó, với những lời chúc về sự thành công trong tương lai.
Cuối cùng th́ buổi học cũng đă kết thúc, đó cũng là thời gian của những cảm xúc thật mạnh mẽ dâng trào theo từng đợt. Ai ai cũng mang trong ḿnh tâm trạng thật hỗn độn, rồi mai đây sẽ không c̣n là học sinh, sẽ không c̣n được gặp bạn bè, sẽ không c̣n những buổi học trên lớp, không cùng nhau thảo luận, không cùng nhau làm bài tập. Thật nhiều những suy tư.
Riêng tôi, tôi chọn cho ḿnh một góc lớp, ở nơi đó tôi có thể quan sát được tất cả các bạn bè của ḿnh, nh́n lại những khuôn mặt thân thương ấy một lần cuối cùng cho cả một quăng đời học sinh. Có lẽ thế nên tôi đă nhớ hầu như gần hết,khuôn mặt từng thành viên trong lớp,tính nết của mỗi người.
Thời gian dường như dài vô tận. Ḥa trong tiếng ồn ào, là những lời hát của một ai đó tự cất lên …
“…Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hăy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười c̣n măi lắng trên hàng mi, trên bờ môi
Và trong những... kỷ niệm xưa .....!”
Với chính tôi lúc đó thật không có cảm nhận nhiều về việc chia xa này cho lắm. Bạn bè bên cạnh ḿnh th́ có đứa khóc, có đứa cứ nh́n nhau mà tiếc nuối. C̣n riêng tôi th́ lại thấy sảng khoái, ôi thật là nghịch lư!
Chắc có lẽ cũng v́ tôi là người luôn hết ḿnh v́ mọi người, v́ bạn bè nên cũng không c̣n nhiều điều để mà luyến tiếc nữa. Chắc cũng có ít người có suy nghĩ giống như tôi. Nhưng đây là điều mà tôi đă nghĩ và đă làm.
Có lẽ tôi là người khá cô quạnh trong cảm xúc. Việc các bạn tôi ưu tư th́ tôi lại xem nó là việc b́nh thường. V́ thế ngày cuối cùng của quăng đời học sinh trôi qua với tôi thật nhẹ nhàng. Nhiều bạn bè cứ hay hỏi tôi: “Mày thấy tương lai màu ǵ không?”. Tôi luôn dành câu trả lời cho chính những người bạn của ḿnh.
Vào đại học rồi, tôi vẫn thường xem lại những bức h́nh chúng tôi chụp chung vào những buổi học năm ấy, có phải v́ càng lớn hơn tôi càng đa cảm thêm hay không, nhưng tôi lại thấy ngập tràn cảm xúc trong không khí của những buổi học ấy. Tràn về là những kỷ niệm đă qua, những ngày tháng cùng đạp xe đi du lịch ở Lái Thiêu.Cùng ăn chung đĩa khoai ḿ luộc rưới tí nước dừa ở nhà ăn,sân trường.
Những lời nói của buổi học ấy, những lời tỏ t́nh của những người không muốn phải bỏ lỡ một cơ hội, không muốn phải giữ măi trong ḷng những điều phải nói. Không ai trách ai vào thời khắc ấy cả. Tất cả chúng tôi đều trao nhau lời “cảm ơn”.
Cảm ơn tất cả các bạn đă cho tôi biết thế nào là t́nh bạn, cho tôi biết thế nào là một quăng đời học tṛ thật ngây thơ và đầy ắp những kỷ niệm. Ở thời khắc cuối cùng của học sinh, của một thay đổi lớn về chất sống.
Vào đại học có quá nhiều biến cố để chúng tôi có thể tập hợp lại với nhau, những cuộc đàn đúm thưa dần. Âu có lẽ cũng là v́ chúng tôi đă lớn. Mỗi người đều có những lo lắng riêng cho bản thân, có những lựa chọn riêng cho cuộc sống. T́nh yêu cũng chiếm đi phần nhiều thời gian cho t́nh bạn. Nhưng chúng tôi cũng không mấy xa cách nhau, cuộc sống phải vậy thôi.
Chúng tôi không thể đứng măi trong khi cuộc sống th́ đang chạy. Với bản thân mỗi người th́ các bạn luôn thấy không thay đổi theo thời gian song với bạn bè th́ bạn đang thay đổi.
Đó cũng là điều dễ hiểu song đừng đi quá xa những ǵ chúng ta đă mong muốn. Với những lúc rảnh rỗi hăy nhớ về những kỉ niệm của một thời học sinh yêu dấu. Nó sẽ là hành trang theo chân bạn suốt quăng đời c̣n lại.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi được nhiều kỷ niệm như vậy. Giờ th́ tôi mới hiểu được tâm tư của người đă viết nên bài hát “Mong ước kỷ niệm xưa” – có lẽ nhiều thứ qua đi th́ ta mới nhận ra nó thật đáng trân trọng biết bao.
“Thời gian trôi qua mau chỉ c̣n lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ c̣n nhớ măi tiếng thầy cô
Bạn bè mến thương ơi sẽ c̣n nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa ḷng chợt dâng niềm thiết tha
nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…”
Ánh mắt chợt giấu đi, có giọt lệ rơi lặng thầm ướt đẫm ḍng lưu bút. Chia tay mái trường trung học. Thoáng nán lại để ngắm trường và lắng nghe âm thanh c̣n rơi văi. Chỉ có tiếng khô của lá, tiếng th́ thào của cỏ cây, và tiếng râm ran của ve gợi lên một khoảng mênh mông vô tận…
“Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ có tiếng ve trĩu cánh phượng hồng”
Cũng tiếng ve nhưng không phải tiếng ve của ngày ấy. Cũng sân trường nhưng không phải trường trung học (v́ bây giờ là trường cấp 3). Nhưng sao thấy thật gần, thật xa, thật quen mà cũng thật lạ. Tiếng ve, ngày hạ, nắng, gió và mưa - t́m đâu nữa với những dư âm giờ đă trôi xa.
Gởi lời thân thương đến tất cả các bạn của tôi.

- tranquangminh57