Chan Phuoc Liem High School
|
|
|
|
|
Cuối Năm Nghĩ Suy Về Vợ
•
Đơn xin phép nghỉ học
•
Bài Thơ Vô Danh
•
Bảng Chữ Cái
•
Hăy Để Bố
•
Tâm Sự Tuổi Già
•
Ngày Xưa Có Mẹ
•
T́m Vợ Tốt
•
Tuổi
Già
•
Tiếng
Việt dễ thương
•
Nhỏ và To
•
Vợ Tui
•
Đôi Dép
•
Hai Sắc Hoa Ti Gôn
•
Linh Tinh T́nh Phộc
•
Ca Dao Huề Vốn
•
Lâu nay cứ tưởng ḿnh già
•
Bà Mẹ
Điên
•
Thơ thẩn vần "i"
•
Cảm Tạ
•
Thư từ cổng thiên đàng
•
Thơ Ngọc Liên sưu tầm
•
Happy New Year
•
Mai Về
•
Em Ngồi
•
Thơ Nguyễn Quư Trọng gửi
•
Nguyễn Du khóc thét
•
Tháng Tư Ơi |
|
|
|
|
Cuối Năm Nghĩ Suy Về Vợ
Khi c̣n là người yêu vợ là Thiên Thần
Những lá thư t́nh của vợ là Thiên Thư
Con đường xưa vợ đi là Thiên Đường
Vợ dáng nhịp nhàng lướt đi trên sàn nhảy như rồng bay phụng múa là
Thiên Long Bát Bộ
Sắc đẹp của vợ là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân
Mùi thơm của vợ là Thiên Hương
Vợ đang lâm bồn là Thiên Sản
Từ người yêu trở thành vợ, rồi từ từ được tấn phong lên chức bà nội,
bà
ngoại là Thiên Chức
Pḥng ngủ của vợ là Thiên Cung
Nhà của vợ là Thiên Đ́nh
Thành phố vợ ở là Thiên Đô
Suy nghĩ của vợ là Thiên Kiến
Lư lẽ của vợ là Thiên Lư
Quyết định của vợ là Thiên Thạch
Chữ nghĩa của vợ là Thiên Văn
Vợ đang lên giọng Karaoké là Thiên Ca
Lời vợ dặn là Thiên Lệnh
Vợ gọi th́ phải bẩm vâng thưa bà là Thiên Bẩm
Mọi việc đều do vợ định đoạt là Thiên Định
Chồng được vợ cưng là Thiên Tử
Vợ quen chân đi cà kê dê ngỗng là Thiên Di
Tài mua sắm của vợ là Thiên phú
Vợ chỉ biết về ḿnh là Thiên Vị
Ba mẹ anh chị em họ hàng bên vợ là Thiên Triều
Vợ hay ngồi lê đôi mách, nói chuyện tào lao là Thiên Tào
Số lấy vợ chằng lửa là Thiên Mệnh
Vợ hay nổi máu ghen bậy ghen bạ là Thiên Tính
Vợ nổi cơn thịnh nộ, gào thét như một vị tướng ra quân là Thiên Lôi
Địa Tướng
Bị vợ đo hạ ván là Thiên Hạ
Tiền lương, tiền túi, tiền cà phê cà pháo... đều bị vợ tóm thu gọn
là Thiên Thu
Vợ có tài tề gia nội trợ, coi ngó mọi việc trong nhà ngoài ngơ và
muốn mọi
người phải kính nể tôn sùng ḿnh như một vị thánh lớn là Tề
Thiên
Đại Thánh
Muốn dê vợ mà vợ không cho phép hay lạnh lùng không hợp tác là Mưu
Sự
Tại Nhân Thành Sự Tại Thiên
Vợ nắm lấy thời cơ đầu tư vào nhà cửa đất đai để sinh lợi và bắt
chồng phải
vui vẻ làm theo quyết định của ḿnh là Thiên Thời Địa Lợi
Nhân Ḥa
Tướng đi của vợ là Thiên Tướng
Vợ thay đổi xiêm y, kiểu tóc, trang điểm lia lịa là Thiên H́nh Vạn
Trạng
Vợ trang điểm vẻ mắt xanh lè, đánh phấn trắng toát là Thiên Thanh
Bạch Nhật
Ṿng vàng, ngọc ngà, kim cương của vợ lóng lánh như các v́ sao là
Thiên Hà
Em gái của vợ là Thiên Nga
Vợ vắng nhà là Thiên Đàng
Có bồ nhí mà vợ biết được là Thiên Tai
H́nh bóng vợ nay đă đi vào dĩ văng là Thiên Cổ
Có hai vợ là Nhị Thiên Đường !!!
Anh Đào sưu tầm (April
17, 2013) |
|
|
|
|
Đơn Xin Phép
Nghỉ Học
Hôm nay em viết đơn này
Kính xin được nghỉ một ngày dưỡng thương
Em tuy vẫn nhớ lớp trường
Nhưng mà sức khỏe khó lường mới nguy
Suốt đêm em sốt ly b́
Trán nay nóng hổi, yếu suy quá chừng
Việc học chắc phải tạm ngừng
Để c̣n điều trị kẻo chừng thăng thiên
Bài ghi em sẽ chép liền
Em xin lỗi đă làm phiền thầy cô !
(Phạm Quốc Đạt,
lớp 11 Toán 1 trường
THPT L.Q.Đ (TP. Vũng Tàu)
“Thầy cô trả lời”
Thầy cô nhận được đơn rồi.
Sốt cao cứ nghỉ chứ đừng ngại chi
Bài vở sau khỏe hăy ghi
Em lo điều trị kéo th́ Thăng Thiên
Thầy cô không sợ làm phiền
Chỉ sợ em ngủ , mơ tiên dẫn đường
Biết rằng nhớ lớp nhớ trường
Hăy v́ sức khỏe mà thương lấy ḿnh...!!!
Khi nào sức khỏe an b́nh.
Cố gắng đến lớp chúng ḿnh gặp nhau.
Về trường có trước có sau.
Đừng v́ cái vụ em đau ...hết tiền.
Cô kêu lên bảng liền liền
Bài tập cô vặn cho điên cái đầu.
Hỏi : sao vở lại nát nhàu.
Bài ghi không đủ mặc dầu có ghi.
Cô không gợi ư đề thi
Cuối năm điểm kém tức th́ lưu ban?
Trần Quang Minh sưu tầm (Mar 18, 2013) |
|
|
|
|
"Bài Thơ Vô Danh"
- Không rơ tác giả - kết nối bằng những tựa nhạc phẩm nổi tiếng...
Quê em BIỂN MẶN dừa
xanh
Sóng t́nh HOA BIỂN dổ
dành người thương
KIẾP NGHÈO
một nắng hai sương
LỐI VỀ XÓM NHỎ
cuối đường cầu tre
Đượm nồng T̀NH THẮM DUYÊN QUÊ
Rung rinh GÁNH LÚA hẹn
thề đêm trăng
NƯƠNG CHIỀU
khói toả lều tranh
Vài con BƯỚM TRẮNG
lượn quanh liếp cà
HƯƠNG THẦM
c̣n măi T̀NH XA
BUỒN VƯƠNG MÀU ÁO
c̣n ra nổi này
CON THUYỀN KHÔNG BẾN
có hay
THU SẦU,
CHIỀU TÍM tháng ngày
đơn côi
TRĂNG MỜ BÊN SUỐI
ngàn đời
Sao MÙA THU CHẾT c̣n
rơi rớt nhiều
ĐÈN KHUYA
một bóng cô liêu
MÙA THU C̉N ĐÓ
t́nh yêu ngỡ ngàng
Đ̉ CHIỀU
chưa tiễn người sang
NỔI L̉NG
sao biết THIÊN ĐÀNG ÁI ÂN
TRÚC ĐÀO
rụng khắp đầy sân
DUYÊN QUÊ
mong gặp một lần cho vơi
NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG
trong đời
DẤU CHÂN KỶ NIỆM
một thời học sinh
Và TRANG NHẬT KƯ riêng
ḿnh
Làm sao có được chuyện T̀NH THIÊN THU
CÔ ĐƠN
nh́n GIỌT MƯA THU
Nghe như TUYẾT LẠNH âm
u sao đành
Lật từng LƯU BÚT NGÀY XANH
Thấy như LỆ ĐÁ vây
quanh NỖI NIỀM
SẦU ĐÔNG
chẳng phải của riêng
BÓNG CHIỀU TÀ
nhạt, PHỐ ĐÊM hững hờ
Đ̉ CHIỀU
chở mấy
LÁ THƠ
KHUNG TRỜI TUỔI MỘNG,
T̀NH BƠ VƠ sầu
Ôi NHỮNG
ĐÓM MẮT HỎA CHÂU
NỦA ĐÊM NGOÀI PHỐ
nhuốm màu thê lương
MONG NGƯỜI CHIẾN SĨ
sa trường
Vào trong CÁT BỤI gíó
sương không sờn
Để ai GIẤC NGỦ CÔ ĐƠN
NGƯỜI ĐẸP YÊU DẤU, DỖI HỜN
pḥng the
Từng đêm TRĂNG SÁNG VƯỜN CHÈ
TRĂNG MỜ BÊN SUỐI
nghe se sắt ḷng
CÔ ĐƠN,
T̀NH NHỚ, pḥng
KHÔNG
NGH̀N TRÙNG XA CÁCH
nhớ mong ngập trời
NẮNG CHIỀU
giăng sợi đơn côi
GIỌT MƯA TRÊN LÁ
khóc đời hợp tan
Bao giờ em bước SANG NGANG
GIỌT LỆ SẦU khóc CHIỀU HOANG VẮNG
người
GA CHIỀU,
NHƯ GIỌT SẦU RƠI,
TẦU ĐÊM NĂM CŨ biết NGƯỜI VỂ đâu
XÓM ĐÊM,
TRĂNG RỤNG XUỐNG CẦU
T̀NH BUỒN
biến SẮC HOA MÀU NHỚ
thương
Cho em ĐÔI BÓNG bên
đường
Chung HAI LỐI MỘNG một
phương trời hồng
Sá ǵ ẢO ẢNH,
ĐÊM ĐÔNG
NỔI BUỒN GÁC TRỌ chờ
mong ngày về
NGĂN CÁCH,
MẤY DẬM SƠN KHÊ
ĐƯỜNG XƯA LỐI CỦ trăng thề c̣n đây
T́nh yêu CHIẾC LÁ THU PHAI
LÂU ĐÀI T̀NH ÁI không
xây một ḿnh
Từ ngày XẾP ÁO THƯ SINH
ANH ĐI CHIẾN DỊCH đăng
tŕnh nặng vai
NGẬM NGÙI cửa đóng
then gài
NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH
không phai má đào
Lỡ khi BIẾT TRẢ LỜI SAO
T̀NH CHÀNG Ư THIÊP ai
sầu hơn ai
Đượm nồng TIẾNG SÁO THIÊN THAI
KHÔNG BAO GIỜ CÁCH NGĂN
hai mai đầu
Một ḷng ĐỪNG NÓI XA NHAU
NGƯỜI YÊU LƯ TƯỞNG
trọn câu vẹn thề
Rồi MỘT MAI QUA CƠN MÊ
HAI V̀ SAO LẠC đi về
BẾN MƠ
VẮNG XA vẫn măi
ĐỢI CHỜ
Để em viết tiếp BÀI THƠ CUỐI CÙNG
Có ai THƯONG VỀ MIỀN TRUNG
QUÊ NGHÈO sỏi đá khốn
cùng điêu linh
Ḷng như KHÚC HÁT ÂN T̀NH
Trăi dài QUÊ MẸ nắng
b́nh minh vui
MƯA TRÊN PHỐ HUẾ sụt
sùi
CHO NGƯỜI T̀NH LỠ bùi
ngùi vấn vương
VỀ ĐÂU MÁI TÓC NGƯỜI THƯƠNG
NƯẢ ĐÊM NGOÀI PHỐ ḷng
TƯƠNG TƯ sầu
Dẫu rằng HAI ĐỨA GIẬN NHAU
Vẫn không như thể QUA CẦU GIÓ BAY
Một lần TỪ GIĂ THƠ NGÂY
Là em NHƯ CÁNH VẠC BAY
mất rồi
Dẫu cho CAY ĐẮNG, T̀NH ĐỜI
NGƯỜI EM SẦU MỘNG
tuyệt vời yêu anh
Ân t́nh GẠO TRẮNG TRĂNG THANH
Làm sao NƯỚC MẮT LONG LANH
cạn ḍng
Bây giờ TRÊN ĐỈNH MÙA ĐÔNG
NGƯỜI EM XÓM ĐẠO chỉ
mong một điều
Thương em HĂYNHỚ NHAU NHIỀU
Hăy xin LƯ LUẬN T̀NH YÊU
thế nào
Cũng xin đừng VẪY TAY CHÀO
T̀NH YÊU TRẢ LẠI TRĂNG SAO
thật buồn
MỘT LẦN DANG DỞ đau
thương
THA LA XÓM ĐẠO thánh
đường bơ vơ
Hằng đêm QUÁN NHỎ ĐỢI
CHỜ
Ôm SẦU LẼ BÓNG vần thơ
bẽ bàng
C̣n đâu HOA SỨ NHÀ NÀNG
Gặp em trở lại CÔ HÀNG XÓM
xưa
C̣n đâu HUYỀN THOẠI CHIỀU MƯA
NHỮNG NGÀY THƠ MỘNG
đón đưa hẹn thề
Em SAO KHÔNG THẤY ANH VỀ
MIỀN TRUNG THƯƠNG NHỚ
tái tê lạnh nhiều
ĐÊM TÀN BẾN NGỰ cô
liêu
AI RA XỨ HUẾ hắt hiu
tháng ngày
Ôi chao THÀNH PHỐ MƯA BAY
KHÓC NGƯỜI TRINH NỬ
đắng cay t́nh đời
HAI PHƯƠNG TRỜI CÁCH BIỆT
rồi,
NGẬM NGÙI cắn chặt bờ
MÔI TÍM màu
BAO GIỜ TA GẶP LẠI NHAU
NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG
giọt sầu ly tan
Anh XIN
TRẢ LẠI THỜI GIAN
ĐƯA EM VÀO HẠ thênh
thang vùng trời
THÔI th́
ANH BIẾT EM ƠI
DƯ ÂM ngày MỘNG SẦU
đời khó quên
CĂN NHÀ MÀU TÍM êm đềm
MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ
làm nên CHUYỆN T̀NH
NÉT BUỒN THỜI CHIẾN
điêu linh
Ráng đi em CHUYỆN CHÚNG M̀NH qua
mau
T̀NH ANH LÍNH CHIẾN
địa đầu
Trao em ÁO ĐẸP NÀNG DÂU
mai này
CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI có
hay
ĐÊM BUỒN TỈNH LẺ tháng
ngày héo hon
T̀NH YÊU CÁCH BIỆT mơi
ṃn
SAO ANH LỖI HẸN em c̣n
đơn côi
Ngày MAI ANH ĐI XA RỒI
Đ̉ T̀NH LỠ CHUYẾN bờ môi nhạt nhoà
TÀU ĐÊM NĂM CỦ mấy toa
BIỆT LY như
CHUYỆN T̀NH HOA TRẮNG tàn
NỔI L̉NG mang tận quan
san
Là như vai nặng HÀNH TRANG GIĂ TỪ
Phương này VẦNG TRÁN SUY TƯ
Xem như PHÚT CUỐI, TẠ TỪ
TRONG ĐÊM
Mà SAO EM NỞ ĐÀNH QUÊN
RỪNG CHƯA THAY LÁ,
GỌI TÊN BỐN MÙA
Tiền đồn THÁNG SÁU TRỜI MƯA
Trọn t́nh thương nhớ CHO VỪA L̉NG
EM
Trở về MỘT CHUYẾN BAY ĐÊM
VÙNG TRỜI NGÀY ĐÓ càng
thêm mặn nồng
TẠ ƠN, TRĂNG SÁNG ĐỒI THÔNG
CƠN MÊ T̀NH ÁI phiêu
bồng LĂNG DU
Ngơ hồn lạc lối VƯỜN THU
MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ ngục
tù con tim
Ngày mai anh BIẾT ĐĂU T̀M
LINH HỒN TƯỢNG ĐÁ im
ĺm bơ vơ
Đắm ch́m BIẾT ĐẾN BAO GIỜ
CHUYỆN NGƯỜI ĐAN ÁO
đợi chờ đêm đông
Xin em ĐỪNG TRÁCH DIÊU BÔNG
BUỒN VƯƠNG MÀU ÁO má hồng chưa phai
Sao em NHƯ TIẾNG THỞ DÀI
NGHẸN NGÀO đắng
GIỌT LỆ ĐÀI TRANG tuôn
Để cho TỪ ĐÓ EM BUỒN
NẾU MAI ANH CHẾT chim muôn gọi đàn
T̀NH YÊU VỖ CÁNH băng
ngang
GA CHIỀU PHỐ NHỎ đèn
vàng xót xa
T̀NH NGHÈO mang
KIẾP CẦM CA
ĐIỆU RU NƯỚC MẮT pḥng trà từng đêm
THỀM TRĂNG c̣n đọng
môi mềm
GIỌNG CA DĨ VĂNG buồn
thêm nản ḷng
Cho em BẢY NGÀY ĐỢI MONG
SAO ANH KHÔNG ĐẾN
pḥng không cuối tuần
Anh c̣n VỌNG GÁC ĐÊM SƯƠNG
CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI
c̣n vương giặc thù
BỐN VÙNG CHIẾN THUẬT
mật khu
Bên RỪNG LÁ THẤP sương
mù giăng giăng
Trên đồi HOA TÍM BẰNG LĂNG
NHỚ MẦU HOA TÍM đêm
trăng thuở náo
Chuyện t́nh H̉ HẸN
trăng sao
PHÚT ĐẰU TIÊN ắy nghe
xao xuyến ḷng
LẶNG THẦM,
HOA RỤNG VEN SÔNG
Ngập ngừng GỎ CỬA hằng
mong trao nàng
KỂ TỪ ĐÊM ĐÓ thênh
thang
ĐƯỜNG LÊN SƠN CƯỚC vai
mang chử t́nh
Đếm từng sợi NẮNG THỦY TINH
T̀NH XA em măi NHỚ
M̀NH ANH THÔI
Đường t́nh NHẬT KƯ ĐỜI TÔI
THUYỀN MƠ, CHUYỂN BẾN
nhẹ trôi im ĺm
CHIỀU trên
NHỮNG ĐỒI HOA SIM
T̀NH THƯ CỦA LÍNH gởi
niềm riêng em
Có loài HOA NỞ VỀ ĐÊM
Một loài HOA TRẮNG
mang tên là quỳnh
Gót chân NGƯỜI LÍNH CHUNG T̀NH
BẠC MÀU ÁO TRẬN vẫn
t́nh không phai
CHỜ ANH TRỞ LẠI ngày
mai
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ sánh
vai T̀NH HỒNG
Bây giờ em THẤY G̀ KHÔNG
Làm sao em biết NỔI L̉NG NGƯỜI ĐI
Bây chừ ĐÔI NGĂ CHIA
LY
Cho NGƯỜI Ở LẠI CHARLY
ngh́n trùng
Đường chiều phủ kín MƯA RỪNG
SAO EM KHÔNG ĐẾN trời
rưng rưng sầu
Cạn nguồn GỈNG LỆ THƯƠNG ĐAU
Thương HÀN MẠC TỬ sớm
mau ĺa trần
PHÙ DU kiếp sống chinh
nhân
ĐOÀN NGƯỜI LỮ THỨ,
BƯỚC CHÂN ÂM THẦM
Và SAO CHƯA THẤY HỒI ÂM
Của người T̀NH LỞ TRĂM NĂM
đợi chờ
Dẫu rằng T̀NH LÀ SỢI TƠ
DẤU T̀NH SẦU vẫn BƠ VƠ
cuối tuần
Phương này PHIÊN GÁC ĐÊM XUÂN
BUỒN VUI ĐỜI LÍNH trầm luân tháng ngày
chiều nào TỪ GIĂ THƠ NGÂY
AI XUÔI VẠN LƯ vui vầy nước non
LỜI THỀ SÔNG NÚI vẫn
c̣n
T̀NH ANH LÍNH CHIẾN
chưa sờn chí trai
T̀NH ANH BIỂN RỘNG
sông dài
DẤU CHÂN KỶ NIỆM,
THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM
- Không rơ tác giả
Anh Đào sưu tầm (Oct 02, 2012) |
|
|
|
|
Bảng Chữ
Cái
A i cũng biết cuộc đời không hoàn
hảo
B ởi nơi đâu cũng thấy lắm buồn
phiền
C ho dù thế bạn vẫn măi ngợi khen
D ù đang sống qua những ngày khốn
khổ.
Đ ừng hờn căm hoặc mở lời than thở
E ngại ǵ khi Chúa ở cùng ta?
G ió có to, cùng băo táp phong ba...
H ăy trông cậy Đấng Toàn Năng Bất
Diệt.
I m lặng tin vào những điều ḿnh
biết
K hông T́nh Người cuộc sống sẽ ra
sao?
L ấy đâu ra niềm vui lẫn tự hào?
M ăi cảm tạ v́ những ơn quí giá
N gười luôn ban, với t́nh yêu cao cả
Ô i! hăy ra cho khỏi “chốn thương
đau”
P hải biết rằng khi tha thiết nguyện
cầu
Q uyền năng Người sẽ đem về chiến
thắng,
R ạng ngời lên trong bóng đêm cay
đắng.
S ao cứ chờ cứ đợi ở tương lai
T hay v́ nh́n hiện tại mỗi ban mai?
Ư ớc mong bạn sống tâm t́nh cảm tạ
V ào những ngày sung túc hoặc tả tơi.
X ưng danh Người ở mọi lúc mọi nơi
Y êu mến Chúa... Bạn không c̣n buồn
bă.
Trần Duy Nhiên
Thanh & Tùng Hoàng sưu tầm (Jan 7, 2010) |
|
|
|
|
Hăy Để Bố
Ḷng không muốn sống xa nhà
Nhưng trời bắt tội tuổi già biết sao!
Đêm bệnh-viện, sầu tơi trên tóc trắng,
Người già nằm, bóng hạc lắng chiều sương,
Mắt ngu ngơ như nắng lỡ độ đường,
Nh́n con gái dựa bên giường gà gật.
Đầu ngật ngầy váng vất,
Thương con ḿnh tất bật ngược xuôi,
Mấy ngày qua luôn túc-trực không rời,
Đến tối mịt mới về nơi tổ ấm.
Bàn tay già chầm chậm,
Thờ thẩn nắm tay con.
Từ rănh mắt xoáy ṃn,
Giọt thương cảm lăn tṛn theo vết cũ.
Khuya rồi đó, sao con chưa về ngủ,
Chuyện tuổi già, con ủ-rũ làm chi.
Chín mươi rồi, Bố chưa bị cất đi,
Ḿnh may mắn, có ǵ mà áo-năo.
Hăy để Bố vào ở nhà dưỡng lăo,
Như mọi người vừa khuyên bảo sáng nay,
V́ một mai khi rời khỏi nơi đây,
Khó khăn sẽ theo tháng ngày dai dẳng.
Bố không muốn ḿnh trở thành gánh nặng,
Để cho con phải lo lắng miệt mài
Đời con c̣n nhiều trách-nhiệm trên vai,
Đâu có thể chực-chầu hoài sớm tối.
Thân gầy c̣m yếu đuối,
Sao kham nổi đường xa.
Thêm việc sở, việc nhà,
Chuyện con cái, dễ ǵ mà vất bỏ.
Người già thường cau-có
Nằm liệt giường, càng khó tính gấp trăm.
Dù cho con chẳng quản ngại nhọc nhằn,
Nhưng chịu đựng tháng năm dài sao thấu.
Bố vẫn muốn sống đời bên con cháu,
Dẫu cơ-hàn, mà rau cháo có nhau.
Bao năm qua mất Mẹ , bấy năm sầu,
Bố gượng sống với niềm đau-lẻ-bạn.
Buồn nhớ lại ngày vượt biên hoạn-nạn,
Bỏ quê nhà, chấp-nhận vạn gian-truân,
Chết trong tay đă nắm chặt chin phần.
Mạng sống chỉ ngàn cân treo sợi nhỏ.
Con thuyền khốn khổ,
Sóng gió tả-tơi,
Phút chót đă kề nơi,
Lối định-mệnh, ai người sống sót.
Tưởng chỉ được nh́n Mẹ, con lần chót,
Nhưng Trời thương cho trót-lọt qua đây,
Trong khi bao người biển cả vùi thây,
Giờ sao nữa, chẳng mảy-may tiếc rẻ.
Bố chỉ hận ḿnh không c̣n sức khỏe,
Đở đần con việc lẻ-tẻ hôm mai,
Để chiều về, con bớt phải loay-hoay,
Được yên nghỉ sau ngày dài kiệt sức.
Khi bị đẩy vào trong pḥng hồi-lực,
Bố biết ḿnh gần tới lúc xuôi tay.
Dù thoát nạn hôm nay,
Đời cũng phải rẽ ngay vào lối ngoặc.
Bố tự biết như ngọn đèn sắp tắt,
Nên cố t́nh bẳn gắt mấy ngày qua.
Nếu chẳng may phải theo gót ông bà,
Con cũng đở xót xa giờ đưa tiễn.
Mai kia rời bệnh-viện,
Con đừng bịn-rịn xót xa,
Hăy nghe lời y-tá dặn ngày qua,
Mà đưa Bố thẳng ra nhà dưỡng lăo.
Cuộc sống mới dù là mưa hay băo,
Bố không buồn,tự bảo vẫn c̣n may,
V́ biết rằng, chỉ quanh-quẩn đâu đây,
Con cháu Bố đang vui vầy hạnh-phúc.
Rồi sẽ có những buổi chiều hun-hút,
Bố nặn dần từng phút ngóng người thân.
Nhưng rủi con chẳng tới được một lần,
Bố cũng hiểu, đừng bận tâm ray-rứt.
Bố không ngại chặng cuối đời khổ cực,
Nh́n thấy con hạnh-phúc, Bố vui ḷng.
Tuổi đă nhiều, phận Bố thế là xong,
Con phải sống cho chồng, cho con cái.
Hứa với Bố, con sẽ không buồn măi,
Nếu mai này, khi Bố phải ra đi,
Mà con không kịp đến lúc phân-kỳ,
Nói cùng Bố lời chia-ly vĩnh-viễn.
Đêm trơn giấc, người con rời bệnh-viện
Đôi mắt già quyến-luyến vọng đưa chân.
Trong kư-ức phai dần,
Khuôn mặt những người thân vùng hiển-hiện.
Ḷng chợt thoáng bùi-ngùi khi nghĩ
đến
Phút lên đường, theo ước-nguyện
ba-sinh,
Chân bơ-vơ trong tăm tối một ḿnh,
Ṃ mẫm lối hành-tŕnh về thiên-cổ.
TRẦN VĂN LƯƠNG
Xuân Nguyễn sưu tầm (Jan 7, 2010) |
|
|
|
|
"Tâm sự tuổi già"
Trịnh Đông A (Sưu tầm)
Năm tháng vội vă đi qua, đời người vất vả ngắn ngủi,
thoáng chốc đă bước vào tuổi già. Chẳng giám nói ḿnh đă hiểu hết mọi lẽ
nhân sinh, chúng ta cảm nhận được rằng chỉ có sống cho minh bạch, th́
tuổi già mới trôi qua được ung dung, tự nhiên và thanh thản!
Một ngày trôi qua, mất đi một ngày; Một ngày trôi qua, vui được một
ngày; Vui được một ngày, lăi được một ngày.
Hạnh phúc do ḿnh cố tạo dựng. Niềm vui là mục tiêu cuối cùng của đời
người. Niềm vui ẩn chứa trong những sự việc nhỏ nhặt lặt vặt trong cuộc
sống, phải tự ḿnh đi t́m lấy nó. Hạnh phúc và niềm vui là một loại cảm
giác và thể nghiệm, điều mấu chốt là ở tâm trạng.
Đồng tiền không phải là thứ vạn năng. Không có tiền không phải là nhất
nhất đều không thể làm được. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không
nên quá so đo. Một khi hiểu ra th́ sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra
đời chẳng mang đến, khi chết đi chẳng mang theo. Nếu có người cần bạn
giúp đỡ, hăy rộng ḷng mở hầu bao, đó là niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua
được sức khỏe và niềm vui th́ tại sao không vui vẻ mà làm việc đó. Nếu
dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại th́ đáng lắm chứ! Người khôn
biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Nhớ làm chủ đồng tiền, chớ đừng làm tôi
tớ cho nó.
"Quăng đời c̣n lại càng ngắn dần, th́ càng phải làm cho nó thêm phong
phú". Người già cần phải thay đổi quan niệm cũ kỹ, hăy chia tay với "Sự
tu thiền khổ hạnh", hăy cố làm "Con chim bay lượn". Cần ăn th́ ăn, cần
mặc th́ mặc, cần chơi th́ chơi. Không ngừng nâng cao chất lượng cuộc
sống, biết hưởng thụ thành quả của thời đại công nghệ cao. Đó mới là mục
tiêu cuộc sống của người già.
Tiền bạc là thứ của con cái, địa vị là thứ tạm thời, vẻ vang là thứ
của quá khứ, sức khỏe mới là thứ của ḿnh.
T́nh yêu của cha mẹ với con cái là vô hạn, t́nh yêu của con cái giành
cho bố mẹ là có hạn. Khi con cái ốm đau cha mẹ lo âu, khi cha mẹ nằm
trên giường bệnh con cái thăm hỏi vài câu là coi như đủ rồi. Con cái
tiêu tiền của cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền của con cái chẳng phải
dễ dàng. Nhà của cha mẹ cũng là của con cái, nhà của con cái đâu phải là
của cha mẹ. Khác nhau là thế, người đời coi việc lo liệu cho con cái là
nghĩa vụ và niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ
ḿnh.
Chữa bệnh trông cậy vào ai? Trông cậy vào con cái ư? ốm liệt giường
chẳng thấy chữ hiếu đâu. Trông đợi vào bạn đời ư? Tự lo cho bản thân c̣n
chưa xong, muốn đỡ đần cũng chẳng làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư?
Chỉ c̣n cách dùng tiền để chữa bệnh thôi.
Thứ nhận được, người ta chẳng hay để ư. Thứ không có được thường nghĩ
về nó quá đẹp. Kỳ thực, sự sung sướng và niềm hạnh phúc trong cuộc sống
tùy thuộc vào sự thưởng thức nó như thế nào. Người hiểu đời rất quư
trọng và biết thưởng thức những ǵ mà ḿnh có được, và không ngừng phát
hiện thêm ư nghĩa của nó, làm cho cuộc sống phong phú và vui vẻ.
Cần có tấm ḷng rộng mở, tràn đầy ḷng biết ơn và thưởng thức cuộc
sống. Trông lên chẳng bằng ai, nh́n xuống th́ c̣n hơn khối người. Có
được sự hiểu biết đầy đủ, th́ lúc nào cũng vui. Tạo cho ḿnh nhiều niềm
đam mê, vui với chúng mà không biết mệt, t́m được niềm vui từ trong đó.
Tốt bụng với mọi người, vui v́ làm việc thiện, lấy việc giúp người làm
niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giầu nghèo sang hèn, chỉ cần ḿnh
tận tâm với công việc là coi như đă có cống hiến, có thể yên ḷng mà
không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng về nghỉ cả
rồi, ai cũng đều như thế cả, cuối cùng đều phải trở về với thiên nhiên.
Kỳ thực, chức quyền cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng
niềm vui thanh cao. Niềm vui là sự sung sướng, sung sướng tức là niềm
hạnh phúc.
Quá nửa đời người giành cho sự nghiệp, bao công sức đă giành cho gia
đ́nh cho con cái, giờ đây thời gian c̣n lại cho ḿnh đă không c̣n nhiều,
cần phải quan tâm cho ḿnh sống được tốt hơn. Sống thế nào cho vui th́
sống, việc nào muốn làm thích làm th́ làm. Mặc kệ cho ai đó nḥm ngó nói
năng, bởi ḿnh đâu phải sống theo ư thích và không thích của người khác,
cần sống với một tự ngă chân thực.
Sống trên đời không thể nào vạn sự như ư, có thiếu sót là lẽ thường t́nh
ở đời. Nếu cứ chăm chăm theo đuổi sự hoàn mỹ, th́ sẽ bị cái hoàn mỹ ấy
làm cho vất vả. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiên thực, thế nào rồi
cũng xong.
Người già cái tâm không già, thế là già rồi mà không già. Tâm già
người không già, thế là không v́ già mà già. Nhưng khi xử lư vấn đề cụ
thể vẫn cần nghe theo già.
Sự sống là ở chỗ vận động, nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm
th́ không đủ chất bổ, quá nhiều thịt cá th́ không hấp thu nổi. Quá nhàn
rỗi th́ buồn tẻ, quá ồn ào lại khó chịu. Phàm làm việc ǵ đều cần nắm
vững cái "ngưỡng".
Người ngu xuẩn, chuốc lấy bệnh tật (như nghiện thuốc, nghiện rượu, ăn
nhiều, ham uống). Người dốt nát, chờ đợi bệnh tật đến (ngă bệnh mới đi
bệnh viện). Người thông minh, biết pḥng bệnh, chăm sóc chu đáo bản thân
và biết chăm sóc cuộc sống.
Khát rồi mới uống, đói rồi mới ăn, mệt rồi mới nghỉ, nhíp mắt lại rồi
mới ngủ, ngă bệnh rồi mới đi bệnh viện. Kỳ thực đều đă muộn cả rồi.
Chất lượng cuốc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào
cách tư duy. Tư duy có lợi là bất cứ việc ǵ cũng đều xét theo yếu tố có
lợi. Thiết kế cuộc sống tuổi già theo cách tư duy có lợi, sẽ làm cho
tuổi già tràn đầy sức sống và tự tin, ngày ngày trôi qua có hương vị. Tư
duy có hại là, sống cẩu thả qua ngày với tâm trạng tiêu cực bi quan, như
vậy ắt sẽ chóng già chết sớm.
Vui chơi là một trong những yêu cầu cơ bản của người già. Hăy ấp ủ
trái tim con trẻ để t́m cho ḿnh tṛ chơi ưa thích nhất. Trong vui chơi
hăy thể nghiệm sự hưng phấn và vui sướng của chiến thắng, thua không cay
cú, chơi là đùa vui. Về tâm lư và sinh lư, người già cũng cần sự kích
thích và hưng phấn thỏa đáng để tạo thành sự tuần hoàn lành mạnh.
"Hoàn toàn khỏe mạnh" đó là chỉ thân thể khỏe mạnh, tâm lư khỏe mạnh
và đạo đức lành mạnh. Tâm lư khỏe mạnh là chỉ người già có sức chịu đựng
tương đối tốt, biết tự chủ, biết giao thiệp. Đạo đức lành mạnh là người
có t́nh thương yêu, sẵn ḷng giúp người, có tấm ḷng khoan dung rộng mở,
chăm làm điều thiện. Như vậy ắt sẽ sống lâu.
Con người là thành viên của xă hội, không thể sống biệt lập, bưng tai
bịt mắt, cần chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân
trong hoạt động xă hội, thể hiện giá trị của ḿnh. Đó mới là cách sống
lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già cần phải đa tầng, đa nguyên, muôn màu muôn vẻ. Có
một, hai bạn tốt th́ chưa đủ, cần phải có một nhóm bạn già, t́nh bạn có
thể làm đẹp thêm cuộc sống của người già, làm cho cuộc sống của bạn có
nhiều hương vị, muôn màu muôn vẻ.
Con người chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa
vào chính ḿnh. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Điều mấu chốt là
trong thời gian đau buồn ấy bạn chọn cách sống như thế nào.
Người già tại sao hay hoài cổ? Con người đến cuối đời, sự nghiệp đă
đi đến tận cùng, sự vinh quang trong quá khứ đă trở thành mây khói xa
vời, đứng ở trạm cuối cùng của cuộc đời, tâm linh khát khao được làm
sạch, tinh thần cần thăng hoa, mong muốn t́m lại được những t́nh cảm
chân thành. Lúc này, chỉ có quay trở về chốn xưa, gặp lại người thân,
cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn học cũ kể lại bao chuyện
vui thời trai trẻ, có như vậy mới t́m lại được thứ cảm giác của thời trẻ
đầy sức sống. Quư trọng và được đắm ḿnh trong những t́nh cảm chân thành
ấy là một niềm vui lớn của người già.
Nếu như bạn đă cố hết sức mà vẫn không thay đổi được hiện trạng không
vừa ư ḿnh, th́ hăy cứ để mặc kệ nó! Đây có thể là một dạng giải thoát.
Phàm việc ǵ đă cố mà chẳng được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
Sinh lăo bệnh tử là quy luật muôn đời, không cưỡng lại được. Khi
thần chết vẫy gọi th́ hăy thanh thản mà ra đi và hăy mỉm cười hănh diện
với tử thần. Chỉ cần ḿnh sống một cuộc đời chính trực, không làm việc
thất nhân tâm, bèn có thể yên ḷng đắc lư đặt cho ḿnh một dấu chấm hết
tṛn trịa.
- Anh-Đào
lượm lặt (May
06, 2009) |
|
|
|
|
"Ngày Xưa Có Mẹ"
Thanh Nguyễn
Khi con biết đ̣i ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đ̣i ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đă thành nghiễm nhiên như trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi ṿng quả đất tṛn
Người trông con mỏi ṃn chắc không ai ngoài mẹ
Cái ṿng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đă cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng "mẹ"
Mẹ
Cái tiếng gọi từ khi con bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống t́nh yêu và hạnh phúc
Mẹ
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đă cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau mắt cho con
Là khi mẹ không c̣n
Hoa hồng đỏ từ nay thành hoa trắng
Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga khắp quả đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng
Mẹ
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đốm lửa thiêng liêng
Cháy trong băo bùng, cháy trong đêm tối
Mẹ
Có nghĩa là măi măi
là cho đi không đ̣i lại bao giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ
"Ngày xưa có một nàng công chúa.." hay "Ngày xưa có một v́ vua.."
C̣n cổ tích con bắt đầu từ
"Ngày xưa có mẹ..."
Lương Ngọc Thúy Sưu Tầm (Apr
23, 2009)
|
|
|
|
|
T́m...
vợ tốt
Con
quỳ hỏi Chúa trên trời,
Cho Con kiếm Vợ như 'Người' trong thơ ?
Phải đẹp gái - Không
kiêu sa
Thích ở nhà lo nội trợ
Không cắc cớ chửi chồng con
Không phấn son - Không nhiều chuyện
Không hà tiện - Không cằn nhằn
Phải siêng năng - Không lười biếng
Nói nhỏ tiếng - Biết ch́u chồng
Giỏi nữ công - Biết
gia chánh
Biết làm bánh - Nấu ăn ngon
Biết dạy con - Cư xử tốt
Không quá dốt - Không quá khôn
Không ôm đồm - Không ủy mị
Không thiên vị - Không cầu kỳ
Không quá ph́ - Không quá ốm
Không dị hợm - Không chanh chua
Không se sua - Không bẻm mép
Không bép xép - Không phàn nàn
....
Chúa...phán !
Không có đâu! Đừng có
kiếm!
Ta mà kiếm được, có đâu tới mày!
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Sao cho con trốn được người con yêu
Rằng con thiếu nợ đă nhiều
Nàng c̣n mua sắm đủ điều Chúa ơi!
Con cày hai jobs hụt hơi
Người con yêu lại đua đ̣i chơi xe
Biểu ǵ con cũng phải nghe
Nếu con căi lại là te tua đời
Trước đây con tưởng gặp thời
Chúa ban con được t́m người con yêu
Giờ đây thân xác tiêu điều
Đời con phải chịu rất nhiều đắng cay
Thân con chẳng khác trâu cày
Nợ nàng con trả dài dài chưa xong
Con giờ như cá ḷng tong
Sụt ba chục kư, ốm nhong, ră rời
Thế mà đâu hết nợ đời
Nấu cơm, rửa chén, xong xuôi… trả
bài
Người đâu gặp gỡ làm chi
Để cho khổ thế c̣n ǵ là Con?
Chúa ơi! con khổ vô ngần
Chúa mà không giúp là thân con tàn
Con đang thiếu nợ trăm ngàn
Nh́n đồ nàng sắm hai hàng lệ rơi
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Giúp cho con trốn được người con yêu…
Đạo Thờ Bà
Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi
Nhất vợ nh́ trời là chuyện..."normal"
Đàn ông sợ vợ th́ sang,
Đàn ông uưnh vợ tan hoang cửa nhà.
Đàn ông không biết thờ "bà"
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Đàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ ḿnh, ḿnh sợ sá ǵ thế gian !!!
Đàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng "trượng phu."
Đàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cấy như trâu,
Chiều về rửa chén cũng "ngầu" như ai.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tă tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Ôi thời oanh liệt ngang tàng c̣n đâu.
Nhiều khi muốn hộc x́ dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đ̣i thi đấu vơ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa ḿnh mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi bị gạt lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.
Than ôi! thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thân tàn đi đoong.
Một ḷng thờ dzợ sắt son,
Cho tròn chữ Sợ, mới là Đàn Ông
Nếu biết
rằng...
Tôi
đă làm CHỒNG
Một mùa Thu trước
lúc thành hôn
Em hứa thương anh đến suốt đời
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đă muốn chôn.
"Người ấy" thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh - lúc váo - khi la hét
Lúc khóc lu bù - lúc nạnh hông !!
"Người ấy" thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm... ít cho ăn... muối
Nếu muốn thôi th́ cứ việc thôi.
Bất kể bạn bè - bất kể chi
Luôn "ca vọng cổ" giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện so b́.
Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi th́ tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi mọi ngả đàng.
Tôi chẳng thấy Xuân - chỉ thấy Đông
Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù
Vợ tôi thôi đă thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ.
Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm x́ to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi !! tôi chỉ mong có phép
"Người " biến cho rồi, khỏi đời tôi.
Buồn quá lật xem tin trên báo
Vợ ghen chặt đứt... của chồng nhà
Nếu phải tay tôi ngồi xử án
Thắt cổ Bà luôn, chẳng có tha.
Tôi nhớ Bà thường vẫn bảo tôi
"Khi nào em chết, cúng xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, Tivi giấy"
Cúng rồi – không thấy bả đi đong ??
Tôi thấy đời tôi tối mịt mù
Giặt đồ rửa chén, thân đau khổ
Đời tôi chẳng khác chi, đời ... Cô Lựu
Trời ơi tôi khổ đến bao giờ.
Nếu biết rằng tôi đă làm chồng
Vợ là " người ấy", bạn kinh không???
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Ham chi môi son với má hồng!!!
Anh-Đào sưu tầm
Tội quá! không hiểu các chị em gái ḿnh “làm vợ” người ta ra sao mà
lại để các đấng “ông chồng” phải thốt ra những vần thơ tức tưởi như
thế này...
|
|
|
|
|
Tuổi Già Là Thời Sung Sướng Nhất
Tràm Cà Mau
Ông cụ Lê đă tám mươi lăm tuổi, vẫn c̣n khỏe mạnh. Cụ bà cũng tám mươi
ba tuổi. Họ sống trong một căn nhà tiền chế có ba pḥng ngủ và hai nhà
tắm, rộng răi.. Hai vợ chồng ngủ riêng, mỗi người một pḥng, cái pḥng
c̣n trống dành cho con cháu, bạn bè ở xa về chơi. Cụ bà nhất định ngủ
riêng. Cụ ông nói với bà con rằng, cụ hay thức khuya đọc sách, báo,và
nghe nhạc, nên cụ bà không chịu được, phải ngủ riêng. Cụ bà th́ nói
thẳng "Ông già, nhưng phá lắm, làm tôi mất ngủ". Cụ bà lăng tai, nên
thường nói lớn tiếng như thét gào.
Tôi từ San Francisco về, ghé thăm hai ông bà cụ Lê. Thấy ông đang xem
tờ báo Mỹ, trong đó nhiều trang quảng cáo in h́nh những thiếu nữ da
thịt hồng hào, lồ lộ, ăn mặc ít vải, bụng ngực hở hang, chân tay dong
ra hớ hênh.. Trong t́nh thân mật, tôi hỏi cụ:
- Bác cũng c̣n thích xem các thứ nầy nữa? Có c̣n "làm ăn" chi được nữa
không? Bác "chay tịnh" đă bao nhiêu năm rồi?
Cụ Lê nhướng mắt, cười toét miệng, để lộ hai hàm răng giả trắng nuốt,
đều đặn, nhưng hơi móm, trả lời:
- Có chứ! Làm ăn đều đều chứ! Ǵ chứ cái đó đâu có nhịn được!
- Thật không bác? Hay chỉ nói đùa cho vui thôi? Có cần thuốc Viagra
trợ lực không?
- Thuốc với thang, đâu cần! Tôi cũng đă thử cái thuốc đó mấy lần mà
thấy công hiệu của thuốc quá chậm. Ḿnh đă xong rồi, chiến trường đă
tan, thuốc mới công hiệu. Thêm bực ḿnh, khi đó th́ dù c̣n sức, bà ấy
cũng gạt đi. Phải hơn nửa giờ sau khi uống, thuốc mới công hiệu. Thế
là quá chậm. Chuyện đó, phải tức th́, cơm nóng canh sốt mới ngon. Đâu
phải đi câu mà thả cần chờ cá đớp mồi. C̣n khi không có hứng th́ uống
thuốc đó vô làm chi?
- Bác dám thử thuốc đó, không sợ đứng tim bất thần chăng? Tôi cười và
hỏi.
- Sợ ǵ! Tuổi nầy có đứng tim mà chết mau lẹ, th́ cũng mừng, khỏi phải
sợ bệnh hoạn lâu ngày.
- Thuốc đó có sinh ra phản ứng phụ ǵ không?
- Có! Uống vào, cái mặt ḿnh nó câng câng làm sao ấy.. Giống như khi
ḿnh nói láo, ngượng quá, mặt câng lên. Cứ thế cả giờ không hết. Tôi
quẳng vào thùng rác cả ống thuốc từ lâu.
Cụ Lê vốn vui tính, ưa nói đùa. Tôi nghĩ là cụ nói chuyện cho vui
thôi. Đêm đó, vợ chồng tôi ngủ lại nhà cụ. Buổi khuya tôi thức dậy, đi
xả nước thừa trong cơ thể, phải đi qua pḥng ngủ của bà cụ Lê mới vào
được pḥng tắm. Tôi thấy tấm chăn bà đắp lệch ra, gần rơi xuống đất.
Bà vẫn ngáy đều. Mùa đông lạnh, nếu chăn rơi ra, bà có thể cảm lạnh.
Tôi nhẹ nhàng đến kéo tấm chăn lên, đắp lại cho bà. Bỗng bà nói thật
lớn, hai tay chắp lại mà xá tôi lia lịa:
- Thôi, thôi ông ơi, tôi lạy ông, tôi lạy ông, nhà có khách, không được
đâu!
Tôi khiếp hăi, lạnh cả người. Chưa kịp đi tiểu, mà tôi vội vă chạy về
giường ḿnh nằm yên, tim đập th́nh thịch măi chưa hết sợ. Tuy không ai
dám hiểu lầm là nửa đêm tôi đi ṃ mẫm bà cụ già, nhưng cứ sợ. Tôi nhịn
đi tiểu, mất ngủ cho đến gần sáng. Bây giờ th́ tôi tin những ǵ ông cụ
Lê nói không phải là chuyện đùa chơi. Sáng hôm sau, tôi kể lại chuyện
sửa mền cho vợ tôi nghe, vợ tôi ôm bụng cười mà không tin.
Buổi sáng, cụ Lê tập thể dục theo lối cử động chậm và phất tay cùng
hít thở. Thấy tôi ngồi đọc báo, cụ nói:
- Anh thường không tập thể dục? Thể dục làm tan biến hết mệt mỏi của
một đêm dài nằm trên giường. Không cần tập nhiều, tập cho khí huyết
lưu thông, thấy ḿnh sảng khoái hơn. Anh có tin rằng tuổi già là giai
đoạn sung sướng nhất trong một đời người không? Nhiều người không tin
đấy. Lạ quá!
Vợ tôi đang đứng trong bếp, chỉ tấm h́nh có đứa bé nằm trong nôi và
nói vọng ra :
- Cháu nghĩ trẻ con nằm trong nôi, vô tư, ngây thơ sung sướng nhất.
Bác có nghĩ vậy không?
Cụ Lê x́ một tiếng và nói:
- Con nít trong nôi biết khỉ ǵ mà sung sướng? Ai dám bảo là chúng nó
vô tư? Có chắc không? Có chắc là chúng nó không lo nghĩ, không có mối
khổ tâm riêng khi không biết nói, không biết tự làm cho ḿnh những
việc tối cần thiết. Được cho món ǵ th́ ăn món đó, không có quyền lựa
chọn. Dở ngon chi cũng phải nuốt, ưa hay không cũng phải ăn. Chỉ biết
khóc, khóc và khóc . Đói cũng khóc, mà đau cũng khóc. Khi bị con
kiến,con trùng tấn công, cũng không biết làm sao mà tự vệ, hất nó đi.
Cha mẹ nghe khóc, cũng không biết là nó đói hay đau, hay ngứa.. Tiêu
tiểu cũng nằm trên nôi, phóng uế ra cả chiếu giường, hôi hám, sung
sướng cái nỗi ǵ. Nóng lạnh cũng không biết làm sao cho dễ chịu hơn.
Người lớn không biết th́ tưởng đâu nó vô tư sung sướng. Thử cho anh
chị nằm liệt ra đó, có người mớm cơm ăn uống, chăm sóc, và moi phân từ
quần ra, thay tă cho khi tiểu tiện, th́ thấy khổ hay sướng mà dám bảo
là trẻ con vô tư sung sướng? Sướng và khổ là phải cảm nhận được mới có
giá trị. Có ai c̣n nhớ và nghĩ là thời nằm trong nôi sướng đâu. Nầy,
nếu tôi có phép, cho chị lưạ chọn, cứ bé bỏng và được nằm trong nôi
măi, chị có chịu hay không? Hay là trông mau lớn, để khỏi nằm nôi?
Vợ tôi tiếp:
- Thế th́, trẻ con lớn hơn chút nữa, biết đi biết chạy, biết chơi, ở
nhà chưa đi học, vui vẻ với gia đ́nh, không lo nghĩ, không bận
rộn,không ưu tư ǵ cả, và chưa biết cái khổ của cuộc đời, th́ có phải
là sướng không?
Cụ Lê cười khà khà, và nói lớn, vọng vào bếp cho vợ tôi nghe rơ hơn:
- Trẻ con, sướng chứ, nhưng làm sao sướng bằng người già được. Trẻ con
cũng có những nỗi khổ tâm riêng của chúng mà ḿnh không chịu nghĩ đến.
Khoảng nầy là tuổi chơi, mà bị cấm đoán nhiều nhất, cha mẹ anh chị chăm
nom canh chừng từng phút một. Cấm chơi cấm nghịch, cấm thức khuya, bắt
phải ăn món nầy, ăn món kia, dù thích hay không. Bị canh chừng, kềm kẹp
ngày đêm. Câu chuyện khôi hài kể rằng, một em bé đi chơi với bố, thấy
một vũng nước mưa bên đường, hỏi bố rằng "Có phải Bố có quyền muốn làm
ǵ th́ làm chẳng ai cấm đoán, la mắng bố cả, phải không ?" Ông bố trả
lời là phải. Em bé mở tṛn mắt hỏi: "Thế th́ tại sao Bố không nhào xuống
vũng nước mà lăn lộn cho sướng?" Đó, c̣n trẻ con, là không được làm điều
ǵ ḿnh muốn cả. Không có một xu dính túi, mà có tiền, cũng không có
quyền mua những thứ ḿnh thích."
Vợ tôi cười, và hỏi tiếp:
- Thế th́ trẻ con lớn hơn chút nữa th́ sao? Có sướng hơn người già không?
- Làm sao mà sướng bằng tuổi già được. Anh chị cứ nghĩ và nhớ lại mà
xem. Tuổi đó th́ làm biếng và ưa chơi hơn là học. Trẻ nào cũng vậy.Thế
mà cha mẹ, thầy giáo bắt học hành. Ban ngày th́ học ở trường, ban đêm
về nhà phải học bài, làm bài. Truyền h́nh và nhạc có chương tŕnh hay
đến mấy, cũng không được xem, nghe, phải học bài xong, làm bài xong
đă. Mà học xong, th́ đâu c̣n những chương tŕnh đó cho chúng xem nữa.
Khi đó th́ khuya rồi, bố mẹ bắt đi ngủ để sáng hôm sau đi học.Chưa kể
những đứa con nhà khá giả, cha mẹ thường bắt phải đi học đàn,học nhạc,
học múa. Và có khi phải đi học thêm những lớp đêm, lớp ngày,cho giỏi hơn.
Bị kềm chặt trong cái thời khóa biểu của cha mẹ. Em bé không thể tự
quyết định riêng cho nó điều ǵ theo sở thích cả. Bởi v́ nếu để cho em
tự quyết định hành động từ tuổi thơ, th́ mai sau lớn lên chỉ có nước đi
ăn mày hay ngồi tù sớm mà thôi.
- Thế th́ bác cho rằng tuổi trẻ khổ nhọc và tù túng lắm phải không? Vợ
tôi cắt lời.
- Không hẳn như thế, nhưng cũng gần thế. Không phải lo cơm áo, tiền
bạc, công việc làm ăn, là sướng, khỏe, nhưng trẻ con đâu ư thức được
cái khỏe, cái sướng đó. Chỉ thấy cái khổ của việc học hành. Đôi khi đi
học, c̣n mệt hơn đi làm nữa, đó là sự thực. Khi lớn hơn nữa, ư thức
được là phải học hành, để mai sau có nghề nghiêp may ra đời sống khá
hơn, tương lai vững chắc hơn, th́ lại khổ hơn nữa. Phải lo âu, chăm
chỉ, hy sinh các sở thích khác để mà trau dồi tương lai. Học hành đôi
khi cũng có cái thú, nhưng chắc chắn ai cũng thích chơi, thích giải
trí hơn là cắm cúi cần mẫn học hành. Bằng chứng là có nhiều người phải
đóng bạc trăm bạc ngàn đi học các khóa đặc biệt, mà khi giáo sư cho
nghỉ sớm vài phút cũng mừng húm, sung sướng thấy rơ ra mặt.. Đi học,mà
học cho đàng hoàng th́ không phải chuyện dễ, không phải nhẹ nhàng,mà học
qua loa th́ sợ thi rớt, sợ học xong mà không biết ǵ. Có kẻ hỏi một anh
tuổi gần ba mươi rằng: "Anh có muốn trẻ lại như thời mười lăm mười sáu
không?" Anh rùng ḿnh mà trả lời :
"Không bao giờ, phải đi học lại trung học, đại học, cực quá, thà chết
c̣n hơn." Khi lớn hơn nữa, th́ thêm nỗi lo, nỗi khổ v́ t́nh yêu. Không
có người yêu th́ cô đơn, buồn khổ. Có người yêu th́ lo sợ cuộc t́nh
tan vỡ, lo ghen bóng gió, lo người yêu không trung thành, và buồn khổ
vu vơ, lăng nhách.Trong thời trẻ trung, th́ t́nh yêu là đẹp đẽ nhất,
vui thú nhất, nhưng cũng làm con tim đau đớn nhất và c̣n có nhiều kẻ
đă chết v́ t́nh yêu.Chết mà không hối tiếc chi cả. Không lấy được nhau
th́ đau khổ đến như trời sập núi tan, mà lấy nhau được th́ cũng chiến
tranh căi vă triền miên không ngớt, và chán nản bực bội nhau.
Vợ tôi từ bếp ra ngồi trong pḥng khách, để nghe cụ Lê luận về nỗi
sướng khổ cuộc đời. Vợ tôi hỏi thêm :
- Vậy khi học xong, có gia đ́nh, có nghề nghiệp, có sức khỏe, là giai
đoạn sướng nhất trong đời chứ, thưa bác?
- Ừ, th́ giai đoạn đó cũng có sướng, có khổ, chứ không phải sướng nhất
như khi vào tuổi già. Anh chị thấy đó, sau khi có gia đ́nh, th́ phải
làm lụng vất vả nuôi con cái, sống v́ đàn con, không c̣n lư ǵ đến cái
thân ḿnh nữa. Lo dạy dỗ con cái, lo đưa đón, lo bệnh hoạn, lo cho nó
ăn học, lo cho nó đừng hư hỏng. Có hạnh phúc, nhưng cũng có nhiều lo
lắng. Chưa kể có người v́ t́nh, tiền, danh vọng, mà khổ. Khi c̣n
trẻ,hăng hái, th́ ai cũng nuôi tham vọng, muốn giàu sang, muốn nổi
tiếng,muốn xa hoa, nên cứ tự d́m ḿnh vào những sinh hoạt khó khăn,
làm mất đi những an b́nh của cuộc sống. Xưa nay đă có nhiều người v́
tham vọng mà bỏ vợ, bỏ con, bỏ gia đ́nh, dấn thân vào những nơi xương
rơi máu đổ, có khi chết bên chân trời góc bể chẳng ai biết,
có khi tù tội rục xương. Không tham vọng nhiều th́ ít, ít nhất cũng
làm tiền, cất tiền,lo cho bất trắc trong tương lai, lo cho tuổi già.
Lo, lo đủ thứ. Có khi v́ lo mà phát điên, có khi v́ quá lo mà vợ chồng
bỏ nhau. Lo nuôi nấng con cái, lo chạy theo danh vọng hăo, mà khổ, mà
mất di cái sinh thú ở đời.
- Thế th́ theo bác giai đoạn nào trong đời cũng không sướng bằng tuổi
già. Làm sao mà sướng được? Bác nói cho cháu nghe với. Tuổi già yếu
đuối, bệnh hoạn cô đơn, sướng ở chỗ nào? Vợ tôi hỏi.
Cụ Lê thong thả tiếp:
- Khi đă lớn tuổi, th́ con người được nhiều tự do hơn, được thong thả
hơn để sống. Không c̣n phải như em bé bị cha mẹ ép buộc, bây giờ th́
muốn làm chi th́ làm, muốn thức khuya dậy sớm ǵ, cũng chẳng c̣n ai la
mắng dọa nạt, rầy la. Nếu vợ v́ thương, sợ mất sức khỏe, th́ cũng cằn
nhằn chút chút thôi, ḿnh không nghe th́ cũng chẳng bị roi đ̣n ǵ.
Không c̣n phải khổ công học tập, lo lắng cho tương lai mai sau, chẳng
phải học thêm chi cho mệt trí, biết quá nhiều, biết quá đủ rồi. Nếu đă
nghỉ hưu, th́ học thêm làm chi. Nếu c̣n đi làm, th́ cũng đă rành nghề,
quen tay quen việc, làm việc dễ dàng. Khi già t́nh yêu cũng không c̣n
là mối bận tâm, không quan trọng quá, chưa nghe báo đăng các cụ già
trên dưới sáu mươi tự vẫn chết v́ thất t́nh. Tội chi mà chết v́ t́nh
trong tuổi già, v́ cũng sắp thấy Diêm Vương rồi, việc chi mà đi sớm hơn..
Khôn quá rồi, chết v́ t́nh yêu là nông nỗi. Đời sống t́nh cảm của tuổi
già êm đềm hơn, ít đau đớn ít sôi động, và b́nh lặng. Tuổi già rồi, các
ông không c̣n tính chuyện mèo mỡ lăng nhăng,khỏi phải lo lắng sợ vợ khám
phá ra chuyện dấu diếm mà nhà tan cửa nát. Đỡ tốn tiền quà cáp, đỡ tốn
th́ giờ lui tới các nơi bí mật. Hồi hộp, đau tim. Các bà khỏi phải lo
chuyện đi đánh ghen, không c̣n cần phải chăm chút nhan sắc làm chi nữa,
v́ như chiếc xe cũ rệu, có sơn phết lại cũng xộc xệch, cũng méo mó. An
tâm và chấp nhận, th́ khỏi băn khoăn mà vui..Cũng có một số ít những cặp
vợ chồng già đem nhau ra ṭa chia tay, v́ khi già cả hai đều trở thành
khó tính. Hậu quả của li dị trong tuổi già không trầm trọng như khi c̣n
trẻ, v́ con cái đă lớn, đă tự lập,không c̣n ảnh hưởng nhiều đến tương
lai chúng và tương lai của chính ḿnh. V́ c̣n sống bao lâu nữa mà lo
lắng chi cho nhiều. Xa được ông chồng khó tính, độc tài là mừng. Dứt
được bà vợ đanh đá, bạc ác là phải sung sướng.. Khỏe trí. Tuổi già, cố
giữ cho c̣n có nhau, khi đă đến nước li dị, th́ hai bên đều đúng, đều có
lư. Đây là hành động tự cứu ḿnh, và cứu người ra khỏi cảnh khổ lúc cuối
đời, khi mà mộ bia đă thấp thoáng trước mắt, không c̣n bao nhiêu ngày
nữa. Có điều ít ai nghĩ đến, là càng già, th́ càng dễ t́m một người bạn
đời để nối lại,để an ủi nhau trong tuổi xế chiều. V́ chung quanh họ, có
thiếu chi người đứt gánh nửa đường. Chồng chết, vợ chết, li dị. Vấn đề
là không sao t́m được một người có chung nhiều kỷ niệm, nhiều t́nh nghĩa,
nhiều chia xẻ như người phối ngẫu cũ. T́nh già cũng nhẹ nhàng, thong thả,
ít khổ đau, ít sôi nổi hơn t́nh khi c̣n trẻ trung. Sức lực cũng có c̣n
bao nhiêu mà ghen tương nhau chi, mà lo lắng chi cho thêm mệt, những
người lớn tuổi kinh nghiệm và biết rơ như vậy. Nhiều người trẻ, sau khi
gia đ́nh tan vỡ th́ xuống tinh thần, uống ruợu đánh bài t́m quên,đôi khi
không phải v́ họ quá thương yêu người cũ mà tự hủy hoại đời ḿnh, mà
chính v́ họ tự thương thân, tự ái bị xúc phạm, và rồi sa lầy vào ruợu
chè cờ bạc. Người lớn tuổi th́ suy nghĩ khác. Họ nghĩ rằng ta cũng đă
gần đất xa trời rồi, có sống thêm bao
lâu nữa mà sầu khổ cho mệt. Mất củ khoai lang, th́ kiếm củ khoai ḿ
bù vào. Tuổi già biết giá trị tương đối của t́nh yêu nên không t́m
tuyệt hăo, không t́m lư tưởng, và nhờ vậy không bị thực tế phũ phàng
làm vỡ mộng, đau khổ. Khi già rồi, có ai hỏi tuổi, th́ cũng không cần
dấu diếm, không cần sụt đi năm bảy tuổi làm chi. Sướng lắm. V́ có sụt
tuổi, cũng không dấu được những nếp nhăn, mà chẳng có ích lợi ǵ. Nếu
tự cọng thêm cho ḿnh chừng chục tuổi, th́ không chừng được thiên hạ
nức nở khen là c̣n trẻ,trẻ quá, và họ mơ ước được như ḿnh. Các ông có
vợ đẹp, khi lớn tuổi cũng đỡ lo bọn dê xồm ḍm ngó, lăm le dụ dỗ vợ
ḿnh. Con người, ai mà không nhẹ dạ, ai mà không ưa lời nói ngon ngọt
êm tai, ai mà không có khi thiếu sáng suốt. Vợ chồng cũng có khi bất ḥa,
buồn giận nhau, và những khi nầy, ḷng người dễ chao đảo lắm. Bởi vậy,
các ông đỡ nghe các bà hăm he li dị, hăm he bỏ nhau. Tuổi nầy các bà
cũng thừa khôn ngoan để biết những tên ngon ngọt, hứa hẹn nhiều, thường
chỉ là những tên phá đám, chứ không thể tin tưởng được. Đàn bà có chồng
hào hoa, đẹp trai, khi lớn tuổi cũng bớt lo, v́ các ông cũng bớt máu
nóng, bớt chộn rộn và khôn ngoan hơn thời trẻ trung. Biết kềm chế hơn,
và biết rơ giá trị hạnh phúc gia đ́nh cần ǵn giữ hơn là chơi ngông.
Tuổi già, vợ chồng sống chung với nhau lâu rồi, chịu dựng nhau giỏi hơn,
quen với cái thói hư tật xấu của nhau. Không c̣n thấy khó chịu nhiều nữa.
Dễ dung thứ cho nhau, chấp nhận nhau, v́ họ biết rơ bên cạnh cái chưa
tốt của người bạn đời, c̣n có rất nhiều cái tốt khác. Vợ chồng, khi đó
biết bao nhiêu là t́nh nghĩa, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu thân thiết,
cho nên hạnh phúc hơn, vui hơn. T́nh yêu trong tuổi già thâm
trầm, có th́ giờ bên nhau nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Cũng có nhiều
ông bà già ưa căi vă nhau, cũng dễ hiểu, khi đó tai của cả hai ông bà
đều lăng, người nầy nói một đường, người kia hiểu nẻo khác, cho nên
buồn nhau giận nhau, không gây gổ sao được?
Nói đến đây, cụ Lê xuống giọng nho nhỏ, chỉ đủ cho tôi nghe thôi, và
cụ nói với nụ cười trên môi:
- Tôi biết chắc nhiều phần, những vợ chồng già hay gây gỗ nhau, v́
thiếu ăn nằm với nhau, thiếu t́nh dục. Không phải tôi nói đùa đâu. Có
t́nh dục đều đặn, cơ thể sinh sản ra kích thích tố, làm cân bằng t́nh
cảm. Làm con người thấy dễ tính, cởi mở hơn, và ít bực bội hơn. Những
vợ chồng trẻ dễ tha thứ dễ bỏ qua cho nhau, v́ họ có chuyện đó đều
đều. Anh cứ nghiệm mà xem, sau khi ra khỏi giường, các bà vợ thường
dịu dàng hơn, tử tế hơn, cho ḿnh ăn ngon hơn. Đừng bảo khi về già các
bà hết ham muốn. Sai toét. Các bà sợ chuyện đó, sợ chứ không phải hết
ham muốn đâu. Sợ là phải, đau quá mà. Xe chạy lâu ngày khô nhớt
máy,làm sao mà chạy được. Mấy ông già thiếu hiểu biết, phải hỏi bác
sĩ, có ǵ mà xấu hổ, ngượng ngùng. Ai mà chẳng làm chuyện đó, che dấu
làm chi. Một ống thuốc nước trơn, chỉ có mấy đồng bạc mà mua được vạn
cái hạnh phúc gia đ́nh. Chuyện nầy mà nói ra, có người cho là thiếu
thanh lịch. Tôi ghét bọn đạo đức giả, vừa ngu xuẩn, vừa ích kỷ. Đừng quá
lộ liễu, đừng quá lố lăng th́ thôi. Tại sao chuyện tốt, hiểu biết ích
lợi cho cuộc sống con người, mà phải dấu diếm? Tôi tin rằng, người Mỹ
th́ mười người, có đến tám, biết chuyện thuốc thang nầy, c̣n người ḿnh,
th́ mười người, may ra chỉ có hai ba người biết mà thôi.
Vợ tôi không nghe được lời cụ Lê, quay qua hỏi:
- Bác nói ǵ lầm thầm nhỏ quá, cháu không nghe được.
Cụ Lê cười khà khà đáp:
- Chuyện tào lao ấy mà. Đàn ông nói riêng cho nhau nghe thôi.
Cụ cười, nháy mắt với tôi, rồi đổi giọng lớn hơn, nói tiếp:
- Tuổi già, th́ tất cả mộng ước điên cuồng của thời trẻ trung đă tan
vỡ, đă lắng xuống, không c̣n khích động trong ḷng, không c̣n thao
thức nhức nhối. Họ biết sức ḿnh đến đâu, và không tội chi mà ôm cao
vọng cho khổ thân. Họ c̣n biết thêm rằng, nếu những cao vọng điên
cuồng ngày xưa mà có thành đi nữa, th́ e cũng chỉ là hư không, chẳng
đáng ǵ.. Khi tuổi già, th́ biết khôn ngoan mà an phận, biết vui với
b́nh thường.. Biết đâu là hạnh phúc chân chính. Nhiều người già rồi
mới tiếc suốt một thời son trẻ không biết sống, phí phạm thời gian
theo đuổi những huyễn mộng, làm đau khổ ḿnh, làm điêu đứng người
khác. Tuổi già, vui khi thấy ḿnh hết nông nỗi, nh́n đời bằng cái tâm
tĩnh lặng hơn. Ai khen không hớn hở mừng, ai chê không vội vă
hờn giận. V́ biết rơ ḿnh không có ǵ xuất chúng để thiên hạ khen
nịnh. Và biết ḿnh cũng có nhiều cố tật không chừa được, đáng chê. Chê
th́ chê, khen th́ khen. Khen cũng thế, mà chê cũng thế, th́ ta vẫn là
ta, là một kẻ già, đáng được khoan thứ hơn là trách móc. Lúc nầy,
không c̣n muốn làm giàu, không bị con ma tham lam thúc bách để kiếm và
tích trữ cho nhiều tiền nhiều bạc. Con cái cũng đă lớn,không phải chi
tiêu nhiều thứ , th́ tiền bạc, chỉ cần đủ sống thôi, cũng là thỏa
nguyện. Họ cũng không cần se sua, tranh hơn thua với ai, tinh thần họ
vui vẻ, dễ chịu và khỏe khoắn hơn.. Mối lo âu về tài chánh cũng nghẹ
gánh. Bởi khi đó, nhiều người đă tích trữ được một số tiền nhỏ. Nhà
cửa cũng đă có.. Nợ nhà, nợ xe cũng ít đi, hoặc không c̣n nữa. Con cái
cũng đă lớn, không c̣n là gánh nặng cho ḿnh.
Chúng nó đă có nghề nghiệp, đă làm ăn được. Chắc chắn tương lai chúng
khá hơn ḿnh nhiều. Người già không chi tiêu nhiều, ăn cũng ít đi
rồi,chơi cũng không c̣n phung phí dại dột như tuổi trẻ.Khi già, thời
gian mới là thực sự của ḿnh, v́ không c̣n phải chạy ngược chạy xuôi
kiếm sống nữa. Không c̣n bị bó buộc bởi trách nhiệm bổn phận. Có thể
ngồi mơ mộng hàng giờ trên ghế đá công viên, thưởng thức thiên nhiên
tuyệt thú, có thể t́m được an b́nh tuyệt đối, không như thời c̣n trẻ,
đi nghỉ mát, mà thỉnh thoảng cũng bị công việc nhà ám ảnh, nhắc
nhở.Tuổi già về hưu, là một mong ước của gần như của tất cả mọi
người.Nhiều người gắng làm sao kiếm cho nhiều tiền để dược về hưu sớm
hơn.Nhiều thanh niên, ngày về hưu c̣n xa lắc, xa lơ mà vẫn mơ ước. Người
Mỹ, trẻ già chi cũng nghĩ đến hưu trí. Hưu trí trong tuổi già là một
phần thưởng của tạo hóa, của xă hội. Cho sung sướng, nghỉ ngơi. Già là
nghỉ ngơi, là khỏe khoắn. Mỗi buổi sáng nằm dài trên giường, sáng nào
cũng là chủ nhật trong tuần, muốn dậy lúc mấy giờ cũng được, muốn nằm
cho đến trưa đến chiều cũng không sao. Nằm thoải mái, không ai chờ, ai
đợi, không có việc ǵ gấp gáp phải làm, ngoại trừ cái bọng tiểu nó thúc
dục, không cho ḿnh nhịn lâu thêm được nữa. Thế th́ sao mà không sung
sướng. Nếu chưa về hưu, c̣n đi làm việc, th́ cái tâm của người lớn tuổi
cũng nhẹ nhàng, ít bị những sức căng, bị áp lực đè nén. V́ tài chánh
cũng quan trọng, nhưng không quá quan trọng đến nỗi khi thất nghiệp th́
mất xe, mất nhà, mất vợ mất con như những người c̣n trẻ.Khi này, nhiều
thứ trong cuộc sống đă ổn định, nhu cầu tiền bạc cũng không quá nhiều.
Vă lại, già rồi, kinh nghiệm công việc nhiều, cho nên giải quyết mọi sự
trong dễ dàng, thong thả. Bạn đồng sự cũng có chút nể nang, phần v́ tuổi
tác, phần v́ kinh nghiệm. Có trường hợp, c̣n có việc th́ tốt, mất việc
th́ mừng hơn, v́ có lư do chính đáng để về hưu cho khỏe. V́ nếu việc có
hoài, việc lại dễ dàng, th́ tiếc, không muốn về hưu. Tuổi lớn, không cần
thăng tiến, không cần đua chen với ai, cho nên tinh thần thoải mái, được
bạn bè chung quanh thương mến hơn. Những người về hưu rồi, trở lại làm
việc, th́ đi làm, như đi chơi, chứ không phải "đi cày" như nhiều người
khác quan niệm. Vui th́ làm tiếp,chán th́ về nhà nghỉ ngơi. Người lớn
tuổi, th́ sức khỏe xuống, bệnh hoạn ồ ạt đến tấn công, không ai thoát
khỏi bệnh hoạn.Nhưng họ lại cảm được cái sung sướng của một ngày khi
bệnh thuyên giảm. Một ngày khi cảm thấy gân cốt ít nhức mỏi hơn, dễ chịu
trong từng khớp xương hơn. Ngưới trẻ đâu có thấy được những nỗi sung
sướng nầy? V́ họ chưa kinh nghiệm, chưa trải qua, nên chưa biết. Họ có
sức khỏe, nhưng họ không biết đó là sung sướng, cho nên, xem như chẳng
có giá trị ǵ. Anh chị xem, nếu anh chị có một tảng ngọc to bằng cái bàn
nằm trong vườn, mà anh chị không biết đó là chất ngọc, th́ không biết
quư, không biết ḿnh sung sướng có tảng ngọc, mà chỉ quư và sướng v́
viên ngọc nhỏ xíu nằm trên chiếc nhẫn mà thôi. Có người viết sách rằng,
tuổi già, buổi sáng ngủ dậy, nghe xương cốt đau nhức mà mừng, v́ biết
ḿnh chưa chết. Tôi thêm rằng, biết ḿnh c̣n sống là mừng, biết ḿnh đă
chết nhẹ nhàng, càng mừng hơn.... Nầy anh chị có nhớ câu chuyện Thượng
Đế khi đuổi tổ phụ loài người là ông Adam và bà Eva xuống trần gian, có
chỉ mặt mà phán : "Từ nay chúng mi phải đổ mồ hôi trán mới có hạt cơm
vào mồm". Đó là câu nguyền rủa độc địa nhất, là lời phán ư nghĩa nhất,
là con người phải sống trong nhọc nhằn. Sách Phật cũng có viết đời là
đau khổ, và tu để tránh khổ.
Đó,đời nầy đáng sống lắm, nhưng cũng nhiều khổ đau lắm. Bởi vậy nên
tôi nói, được sống là mừng, mà được chết, cũng mừng. Tôi đi đám ma ông
bạn già, thấy gia đ́nh khóc lóc, rên rỉ thảm thương, con cháu mếu máo kể
lể. Tôi cười trong bụng, nghĩ rằng bọn nầy không biết luật của tạo hóa.
Có sinh th́ có diệt. Chúng nó muốn thân nhân của chúng sống đời đời sao?
Biết đâu chỉù là khởi điểm của một cuôc rong chơi. Nầy, tôi đọc cho anh
chị nghe một đoạn thơ của anh bạn tôi:
Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó
Ai thay da măi măi sống muôn đời ?
Kẻ trước, người sau xếp hàng xuống mộ,
Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi ....
Khi tuổi già, th́ xem cái chết như về.. Ai không phải chết mà sợ. Sống
qua khỏi tuổi năm mươi, là đă lời lắm. Tuổi trung b́nh của con người
trên thế giới nầy chưa được con số năm mươi. Th́ ḿnh nên tự xem như
được sống thêm đời thứ hai. Đời trước đă hoàn tất, có cả khổ đau lẫn
hạnh phúc. Đời sau nầy, th́ chắc chắn là sung sướng hơn hạnh phúc hơn
đời trước. V́ đă từng trải, đă gom được kinh nghiệm của đời trước, để
thấy đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là phù du huyễn hăo. Chết là
về..Nhưng chỉ sợ không về được đến nơi đến chốn, mà như chiếc xe hư
máy dọc đường. Làm khổ chủ xe, bắt nằm liệt mê man, không sống mà cũng
không chết, đó mới là cái đáng sợ. Tôi biết vậy, nên đă làm di
chúc,khi nào tôi bị mê ba ngày, th́ xin rút ống cho tôi đi. Đi về b́nh
an.Nầy, anh chị nghĩ sao về ông bác sĩ mà người ta đặt cho tên là bác sĩ
tử thần? Già rồi tôi không nhớ rơ tên, h́nh như ông ta tên là "Ki-Vô-kiên"
phải không? Cái tên gần gần như vậy. Theo tôi, th́ ông nầy là một vị Bồ
Tát, cứu độ cho chúng sinh mau qua khỏi khổ đau, để bị ra ṭa, bị tù tội.
Chỉ có cái tâm Bồ Tát thật lớn mới làm được việc đó. Tôi cố t́m một cái
ảnh ông ta để thờ sống, mà không có. Tôi nghĩ,trong tương lai, luật pháp
sẽ không ngăn cấm việc cho người đau đớn ra đi sớm hơn, v́ đàng nào cũng
chết, tại sao phải kéo cái đau đớn ra dài hơn mới được chết. Trừng
phạt người ta hay sao? Trong tuổi giàø,người ta biết ơn sự nhiệm mầu của
tạo hóa. Có bộ máy nào, không phải là gang thép, bạch kim, mà chạy một
mạch sáu bảy chục năm không ngưng nghỉ, mà vẫn c̣n hoạt động như quả tim,
buồng phổi, trái thận, cái bao tử, năo bộ. Có hệ thống ống dẫn nào hoạt
động sáu bảy chục năm mà chưa thay thế như các mạch máu của hệ thống
tuần hoàn. Th́ dù có ṛ rỉ van tim, chất mỡ đọng nghẹt trong vài ba mạch
máu, th́ cũng là sự thườngt́nh, và mừng là c̣n sống, c̣n sinh hoạt được.
Dù có phải liền liền đi vào cầu tiểu mỗi ngày nhiều lần, th́ họ vẫn sung
sướng là cái ṿi xài mấy chục năm mà vẫn chỉ mới ṛ rỉ sơ sơ. Mấy cái
ṿi nước trong nhà,bằng kim khí cứng, không rỉ sét, thế mà năm bảy năm
đă phải thay rồi.
Buổi trưa, tôi lái xe mời ông bà cụ Lê đi ăn tiệm. Đi qua khu phố có
nhiều tiệm Việt Nam , khách bộ hành đông đúc tấp nập. Tôi để ư thấy cụ
cứ ngắm nh́n những người đàn bà con gái trên đường. Tôi hỏi nhỏ cụ:
- Bác cũng c̣n thích nh́n đàn bà đẹp? Thế là trái tim bác c̣n trẻ lắm
đó. Bác nh́n họ, với tâm trạng nào?
Cụ Lê cười và nói tự nhiên:
- Ḿnh nh́n họ, như ngắm một bức tranh nghệ thuật. Thưởng thức một vẻ
đẹp thiên nhiên của trời ban cho thế gian. Ngắm nh́n cái đẹp, không có
ǵ là sai trái cả. Chỉ khi nào nh́n, rồi trong ḷng ḿnh nẩy sinh ra
tư tưởng gian tà, đen tối, ham muốn, th́ khi đó mới đáng trách. Có ai
kết án một người thưởng thức bức tranh Vệ Nữ không? Chắc là không.
Tôi nói nhỏ :
- Nhưng nếu có điều kiện cho phép, bác có muốn "gần gũi" với những
người đẹp đó hay không? Có c̣n đủ sức không?
- Nầy, tôi nói cho anh biết, có ai cho tôi lái chiếc xe đời mới, tân
tiến, tôi cũng không khoái bằng khi lái chiếc xe cũ, cổ lổ sĩ của tôi.
V́ đă quen tay lái, quen nhịp máy, quen tốc độ, quen sử dụng, th́ ḿnh
thấy thoải mái và dễ dàng hơn chứ. Lái chiếc xe lạ đâu thích bằng lái
chiếc xe quen thuộc của ḿnh. Anh có đồng ư không? Tắm ao ta vẫn khoái
hơn tắm ao người chứ !
Cụ Lê cười, tôi cười theo. Cụ bắt lại câu chuyện cũ:
- Bây giờ anh đă đồng ư với tôi rằng tuổi già là thời gian sung sướng
nhất chưa? Nếu ai già, mà không biết tuổi già là sung sướng, th́ lỗi
tại họ. Họ có cái sướng, cái quư, mà họ không biết hưởng..
- Hoàng Hải sưu tầm (Jan 9, 2009) |
|
|
|
|
Tiếng Việt dễ thương qua 2 miền Nam, Bắc
Bắc bảo “Kỳ”, Nam kêu “Cọ”
Bắc gọi “lọ”, Nam kêu “chai”
Nam “mang thai”, Bắc “có chửa”
Nam “xẻ nửa”, Bắc “bổ đôi”
Ôi! Bắc quở “Gầy”, Nam than “Ốm”
Bắc “cáo Ốm”, Nam “khai Bịnh”
Bắc định đến “muộn”, Nam liền la “trễ”
Nam “mần Sơ Sơ”, Bắc “Nàm Nấy Nệ”
Bắc “lệ tuôn trào”, Nam “chảy nước mắt”
Nam “bắc Vạc tre”, Bắc “kê Lều chơng”
Bắc “nói trổng” “Thế Thôi”, Nam “bâng quơ” “Vậy Đó”
Bắc đan “cái Rọ”, Nam làm “giỏ Tre”,
Nam không nghe “Nói Dai”, Bắc chẳng mê “Lải Nhải”
Nam “Căi bai băi”, Bắc “Lư Sự ào ào”
Bắc vào “Ô tô”, Nam vô “Xế hộp”
Hồi hộp Bắc “hăm phanh”, trợn tṛng Nam “đạp thắng”
Khi nắng Nam mở “Dù”, Bắc lại xoè “Ô”
Điên rồ Nam “Đi trốn”, nguy khốn Bắc “Lánh mặt”
Chưa chắc Nam nhắc “Từ từ”, Bắc khuyên “Gượm lại”
Bắc là “Quá dại”, Nam th́ “Ngu ghê”
Nam “Sợ Ghê”, Bắc “Hăi Quá”
Nam thưa “Tía Má”, Bắc bẩm “Thầy U”
Nam nhủ “Ưng Ghê”, Bắc mê “Hài Ḷng”
Nam “chối Ḷng Ṿng”, Bắc “bảo Dối Quanh”
Nhanh nhanh Nam “bẻ Bắp”, hấp tấp Bắc “vặt Ngô”
Bắc thích cứ “vồ”, Nam ưng là “chụp”
Nam rờ “Bông Bụp”, Bắc vuốt “Tường Vi”
Nam nói: “mày đi!” Bắc hô: “cút xéo”
Bắc bảo: “cứ véo”, Nam : “ngắt nó đi”
Bắc gửi “phong b́”, “bao thơ” Nam gói
Nam kêu: “muốn ói”, Bắc bảo: “buồn nôn” !
Bắc gọi “tiền đồn”, Nam kêu “cḥi gác”
Bắc hay “khoác lác”, Nam bảo “xạo ke”
Mưa đến Nam “che”, gió ngang Bắc “chắn”
Bắc khen “giỏi mắng”, Nam nói “chửi hay”.
Bắc nấu thịt “cầy”, Nam thui thịt “chó”.
Bắc “vén búi tó”, Nam “bới tóc lên”
Anh “Cả” Bắc “quên”, anh “Hai” Nam “lú”
Nam: “ăn đi chú”, Bắc: “mời anh xơi!”
Bắc mới tập “bơi”, Nam thời đi “lội”
Bắc đi “phó hội”, Nam tới “chung vui”
Thui thủi Bắc kéo “xe lôi”, một ḿnh “xích lô” Nam đạp
Nam thời “mập mạp”, Bắc cho là “béo”
Khi Nam khen “béo”, Bắc bảo là “ngậy”
Bắc quậy “Sướng Phê”, Năm rên “Đă Quá” !
Bắc khoái đi “phà”, Nam thường qua “bắc”
Bắc nhắc “môi giới”, Nam liền “giới thiệu”
Nam ít khi “điệu”, Bắc hay “làm dáng”
Tán mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là “xạo”
Bắc nạo bằng “gươm”, Nam thọt bằng “kiếm”
Nam “mê phiếm”, Bắc “thích đùa”
Bắc vua “Bia Bọt”, Nam chúa “La-De”
Bắc khoe “Bùi Bùi lạc rang”, Nam: “Thơm Thơm đậu phọng”
Bắc xơi “na” vướng họng, Nam ăn “măng cầu” mắc cổ
Khi khổ Nam tṛm trèm “ăn vụng”, Bắc len lén “ăn vèn”
Nam toe toét «hổng chịu đèn», Bắc vặn ḿnh «em chả»
Bắc giấm chua «cái ả», Nam bặm trợn «con kia»
Nam mỉa «tên cà chua», Bắc rủa «đồ phải gió»
Nam “nhậu nhẹt” thịt “chó”, Bắc “đánh chén” “cầy tơ”
Bắc vờ vịt “lá mơ”, Nam thẳng thừng “lá thúi địt”
Đến khi Nam “địt”, Bắc hô “đánh rấm”
Khi thấm, Nam “xách thùng” th́ Bắc “bê sô”
Nam bỏ trong “rương”, Bắc tuôn vào “ḥm”
Nam lết vô “ḥm”, Bắc mặc “áo quan”
Bắc xuưt xoa “Cái Lan xinh cực!”,
Nam trầm trồ “Con Lan đẹp hết chê!”
Phủ phê Bắc “trùm chăn”, no đủ Nam “đắp mền”
T́nh Nam duyên Bắc có thế mới bền ….
- Vincent Trí Nguyễn sưu tầm (Jan 2, 2009) |
|
|
|
|
NHỎ và TO
Việt Nam ta là một nước rất nhỏ
Trong cái nước rất nhỏ có thủ đô thật to
Trong thủ đô rất to có những đường thật nhỏ
Bên những đường rất nhỏ có biệt thự thật to
Trong biệt thự rất to có những cô vợ nhỏ
Các cô vợ nhỏ này dành cho các quan to
Các quan to hay đeo những cái cặp rất nhỏ,
Trong cái cặp nho nhỏ có dự án thật to
Dù dự án rất to nhưng hiệu quả rất nhỏ
Mà hiệu quả tuy nhỏ nhưng thất thoát th́ to
Tuy thất thoát rất to lại coi là lỗi nhỏ
Nên Việt Nam từ từ thành một nước rất nhỏ
Tiếng x́ xầm trong dân...
*Khuyết Danh .*
- Hùng sưu tầm (Dec 14, 2008) |
|
|
|
|
Vợ Tui
Bẩm sinh ta đă hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành ... hiền khô
c̣n nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá thành cô ... "xếp ṣng"
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa th́ vậy, giờ không c̣n ǵ ...
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị ... đ́ lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Một lần lấy vợ bằng hai lần ... mù
Lưng th́ mỗi ngày mỗi gù
Cày ba bốn job để ... bù nàng tiêu
Ngày xưa th́ giống ... Triển Chiêu
Nay th́ tựa tựa lăo tiều phu gia
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi v́ ... stock đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Tiền đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ nàng thưa ...
Nói năng dịu ngọt cho vừa ḷng anh
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên anh ... ngọt lại cho vừa ḷng nhau
Bây giờ chẳng hiểu v́ đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
C̣n mặt th́ cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta ... bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà th́ đang ở nhà thuê
Pḥng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn t́m đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng bươi ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đă thích, mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt ... mới tuần trước ... lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đón nàng ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông , chồng chờ
C̣n nàng th́ cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày đi chơi ṿng ṿng
Đêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng ... mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Đi bác sĩ, mua thuốc thang ...
Cũng không chữa hết bịnh nàng hay la
Khi ta làm hết việc nhà ...
Tự nhiên nàng khỏe, tức là ... ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện ... có con
Nàng hứ một cái, chẳng c̣n thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ, ... tu cha cho rồi ...
Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giải bày vợ hay
May ra vợ có ... nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu:
"Nhất vợ nh́ trời", đừng ẩu ... phanh thây
- Anh Đào sưu tầm (Dec 12, 2008) |
|
|
|
|
Đôi Dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Vật tầm thường cũng trở nên rất đẹp
Khi ḷng ta da diết một niềm mơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Mà yêu quá chẳng rời nhau nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng ṃn không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như ḿnh trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đă có người thay thế
Mà trong ḷng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ c̣n một chiếc
Chỉ c̣n một là không c̣n ǵ hết
Nếu không t́m lại được chiếc kia
- Thập sưu tầm (Nov 14, 2008) |
|
|
|
|
Hai Sắc Hoa Ti Gôn
Original version
Nếu biết rằng em đă có chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không ?
Có c̣n nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
(Thơ TTKH)
Modified versions The "Đời (c'est la vie)" reaction:
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về lấy vợ thế là xong
Vợ anh không đẹp bằng em lắm
Nhưng cũng làm anh đỡ lạnh ḷng.
The "Hopeless" reaction (Phản ứng của kẻ tuyệt vọng):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Mộ anh cỏ dại vàng xơ xác
Khi viếng thăm em hiểu nỗi ḷng.
The "Zoro" reaction (Phản ứng theo kiểu hiệp sĩ Zoro):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về luyện kiếm thế là xong
Kiếm anh sắc bén hơn em nghĩ
Sẽ chém trảm em trả hận ḷng!
The "bankruptcy" reaction (Phản
ứng của kẻ bị vỡ nợ):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Đường xa, Vegas anh cứ dzông
Visa, Master Card vào canh bạc
Vỡ nợ đời anh hận bóng hồng.
The "Kung-fu" reaction (Phản ứng
theo kiểu con nhà vơ):
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về luyện vơ Lư Tiểu Long
Luyện thêm một cú liên hoàn cước
Để đá chồng em đêm động pḥng.
The "Gourmet" reaction (Phản ứng của kẻ có tinh thần ăn uống):
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Ruột, gan, phèo phổi lôi ra hết
Tặng kẻ vu qui nấu cháo ḷng.
The "Revenge" reaction (Phản ứng theo kiểu báo thù):
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tát nước cạn ḍng sông
Để cho đ̣ cưới không qua được
Đừng có mà mong được động pḥng.
The "Terrorist" reaction (Phản ứng của tên khủng bố):
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tỉnh đội mượn cà-nông
Thục về hướng ấy 500 quả
Em ở quê chồng có ớn không?
Bắc Kỳ style:
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về chửi đổng giữa đám đông
Mẹ bố tiên sư nguyên ḍng họ
Khốn kiếp sao mày dám bỏ ông!
Huế style:
Nếu biết rằng O đă có chồng
Tui về núi Ngự nhảy xuống sông
Sông sâu nước lạnh tui lại khớp
Tự tử mần răng cũng chẳng xong.
Nam Kỳ style:
Nếu biết rằng em đă có chồng
Mèn ơi! Em chê tui nhà nông
Ruộng nương nổi nóng tui đốt hết
Không gạo cho em đói rét ḷng.
Ba Tàu style:
Nếu piết rằng lị đă có chồng
Ngộ về ngộ pán nốt Hồng Kông
Mang tiền ngộ đổ vào Chợ Lớn
Lời vốn đầu tư mát cái ḷng.
The hygienic reaction (Phản ứng
của người vệ sinh):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về tắm gội với xà bông
T́nh thù ngày cũ, bay đi mất
Để kẻ sang sông khỏi chạnh ḷng.
The "Ở dơ" style:
Nếu biết rằng em sắp có chồng
Anh về khỏi tắm thế là xong
Quần áo để nguyên cho trọn tháng
Kỷ vật tặng em đêm động pḥng.
The Drunkard reaction (Phản ứng
của người hay nhậu nhẹt):
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về bắt vịt nhổ sạch lông
Tiết canh làm được vài ba đĩa
Mượn rượu cho nguôi vết thương ḷng.
The High-tech reaction (Phản ứng
theo kiểu công nghệ cao):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Dại ǵ mà nghĩ "Thế là xong!"
Email cứ viết, phone cứ gọi
Cũng có ngày em ly dị chồng.
The next generation reaction (Phản
ứng theo thế hệ sau):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về cưới vợ, kiếm thằng con
Mai này khi con trai anh lớn
Xúi lấy con em, rửa hận ḷng.
The Gangster reaction (Phản ứng
của tên du đăng):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về ẩn núp kế bờ sông
Đợi em qua đ̣ sang bên ấy
Đón đường bắt cóc cũng bơ công.
The Optimistic reaction (Phản ứng
của người lạc quan):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh mừng biết mấy, em biết không?
Bao năm quen biết, bao năm mệt
Tính ǵ cũng khổ mấy năm ṛng.
The Relieved reaction (Phản ứng
của người vừa được xả hơi):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Không buồn, không giận chỉ ước mong
Đăi được chồng em nhậu một bữa
Để cám ơn chàng lănh giùm công.
The Released reaction (Phản ứng
của người vừa mới được giải thoát):
Nếu biết rằng em đă có chồng
Cho anh gặp chàng có được không?
Để anh hậu đăi chồng em đă
Rước giùm của nợ, lập đại công.
The Cinema reaction (Phản ứng theo
kiểu xem phim Hong Kong):
Nếu biết rằng em đă lấy chồng
Anh về cưới đại mụ Hồng Kông
Vợ anh không đẹp bằng em lắm
Mà chỉ xêm xêm Chung Sở Hồng.
Anh-Đào sưu tầm |
|
|
|
|
Linh Tinh T́nh Phộc
Tôi thường đến hớt tóc ở một cái quán trong con hẻm xóm nghèo, bám vào
hông nhà của một căn hộ. Xóm người Tầu. Để ai nghe chuyện, sẽ biết rơ về
cái quán nghèo và đơn sơ đến độ nào, xin vô phép ghi lại một danh ngôn
nói về ăn và ở của người Tầu*, bét-xờ-tờ và bét-đờ (best & bad): “sướng
nhất đời là được ăn cơm Tầu – khổ nhất đời là phải ở nhà Tầu”. Thế mà
tôi lại có duyên với cái xóm Tầu này đă mấy chục năm nay…v́ biết thân
biết phận và nhất là v́ bác phó cạo vốn quen thuộc với mái tóc không c̣n
dày nữa, như xưa khi ḿnh c̣n trai trẻ.
Lần này khi chờ đến lượt ḿnh, bác đưa cho tôi tờ báo expired, vừa quá
ANTG số 774, ra ngày 19. 07. 2008) bảo tôi đọc cho bớt phí thời giờ.
Và may quá, trong đề mục về văn học ‘Nỗi Oan Hai Trăm Năm của Tổng Cóc
và Hồ Xuân Hương’ do cụ Dương văn Thâm, 94 tuổi người Tứ Xă, Lâm Thao –
Phú Thọ, đă hiệu đính một số liệu mà xưa nay các nhà nghiên cứu văn học
thường dùng từ “có lẽ” và có thể c̣n sai giai thoại, gọi sai tên nhân
vật. Trong khi kể chuyện có đầu đuôi, cụ lại nói thêm một lễ hội làm các
nhà văn hóa phải giật ḿnh. C̣n tôi không biết sao vẩn “như nhiên”. Đó
là lễ hội Linh Tinh T́nh Phộc, lần cuối cùng được tổ chức vào năm 1928.
Khi chúng ḿnh c̣n bé thời trung học, Hồ Xuân Hương, được giảng là
“không ai biết rơ về thân thế của nữ sĩ, mà chỉ thuộc một ít thơ phú của
nàng”. Chỉ biết cách đại khái rằng Ông thân sinh là Hồ phi Diễn, người
làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Hà Tĩnh. Bà thân sinh là Hà Thị,
người làng Hải Dương, làm lẽ với ông Hồ mà sinh ra nữ sĩ. Trước th́ lấy
làm “lẽ” ông Phủ Vĩnh Tường, v́ không chịu nổi với các cô vợ cả, đành bỏ
đi. Rồi nghe lời mẹ lại lấy Tổng Cóc…rồi cũng lại đến lúc “té ra”: chém
cha cái kiếp lấy chồng chung…
Các thầy cũng giảng rằng Hồ Xuân Hương là lời bộc bạch của thân phận
người phụ nữ với những ẩn ức (theo cách nói của Freud) không được thỏa
măn khi làm vợ, rồi phân loại xếp hạng vào giới nữ sĩ “tục tĩu”, v́ có
bài Vịnh Cái Quạt – Bánh Trôi Nước – Đánh Đu – Lấy Chồng Chung…
Lúc ấy học lớp Đệ Tam, “được” bảo pḥng nhờ bốn bức tường Tu Viện, đang
tuổi xuân mơ màng ảo ảnh về giới tính, chuyện ǵ thường xẩy ra? lúc này
chúng ta mới rơ như ban ngày…Thế th́, tôi xin thú nhận cùng các cụ rằng:
tôi c̣n muốn biết nhiều hơn nữa, mà càng xem vào càng thêm tưởng tượng.
Nếu cứ đà này thoải mái, tôi sẽ sa vào vực thẳm là cái chắc! v́ chốn ấy
là vũng bùn êm ái nhất, (Cha linh hướng cảnh báo thế.) Năm 1967 Bề Lục
đă về cơi Thủ Thiêm rồi, chứ nếu không, quen ẩn ḿnh vào chỗ vắng mà
luyện “thói” cô nàng Cổ Nguyệt, e chẳng khỏi có ngày băi trường được
nghe tiếng uy linh lúc vừa gơ cửa: “zdô”. Đấy cũng là khi tôi tưởng
tượng ra, chứ thực th́ bề ngoài Ngữ Vọi này rơ là nghiêm cẩn.
Khi lên đại học Văn Khoa, khảo cứu về phong tục tập quán, địa dư phong
thổ, theo gót các nhà văn hóa để biết tâm tính một đất nước và con người.
Có lần nghe giảng về một lễ cầu tế “Thờ Cái Giống” của một thời dân Chàm,
ảnh hưởng của nó đă thấm sâu và hóa thành cái cốt của văn hóa dân gian.
Có khi nó lại biến hóa thành cái kiêng kỵ thể hiện trong ngôn ngữ, như
khi người miền Bắc tránh né “cái đồ - cái hến – cái ghe…” Một khi con
người bị dồn nén, tâm lư học của Freud gọi là Ẩn Ức, th́ trong đời
thường sẽ xu hướng ước muốn thỏa măn các nhu cầu thầm kín, nhờ ánh mắt
nh́n ngoại vật, qua câu nói, viết một bài thơ…Các nhà phân tích Văn Học,
khi nói về Hồ xuân Hương cũng có thói quen giảng văn theo hướng ấy. Thời
kỳ trung học, kiến thức của tôi về nàng Cổ Nguyệt chỉ c̣n vỏn vẹn có bấy
nhiêu !...
Khi tham khảo nhiều hơn những ǵ đă thành định kiến, tôi đọc được một lư
luận “có lư”: Hồ Xuân Hương chưa ai biết rơ về thân thế, phải chăng có
một nữ sĩ họ Hồ, là tác giả những bài thơ nôm quen bảo xưa nay, cả tập
thơ Lưu Hương Kư nữa. Thế th́ những ǵ nói từ hồi nào đến giờ, thực chất
chỉ là một truyền thuyết.
Có một cuốn sách của Nguyễn hữu Tiến, tựa đề là Giai Nhân Dị Mặc in lần
đầu tiên năm 1907 là tài liệu độc nhất để các người viết về Hồ Xuân
Hương sau này dựa vào. Cuốn sách này không phải là một công tŕnh biên
khảo nghiêm túc, có ghi chú xuất xứ, chỉ dẫn nguồn gốc, nhưng chỉ là một
truyện kư, tiểu thuyết hóa mà thôi. ( Nguyễn văn Trung, Lược Khảo Văn
Học, NXB. Nam Sơn 1970 )
Vậy v́ chưa có căn cứ nào xác đáng, nên mới có những luận chứng rằng:
ḷng tự tôn và thói xỏ xiên của nho sĩ đối với phụ nữ, thái độ trọng Hán
văn mà khinh văn Nôm, làm thơ Nôm để đùa chơi tục tĩu gán cho đàn bà,
phản ứng lại đàn áp của Nho Giáo với Nho Sĩ. Nhà Nho làm thơ Nôm tục tĩu
để trở về con người đích thực của ḿnh trong chốc lát. Khi đă lột cái áo
Nho Sĩ giả tạo rồi mà không thể kư tên, nên gán cho một người đàn bà,
thực ra là “ảo”. Hoặc là có một Hồ xuân Hương thực sự, nhưng sau khi
viết xong những bài táo bạo, tục tĩu ấy th́ lại đành giấu tên, không dám
cho vào Lưu Hương Kư. Muốn giải quyết vấn đề, có thể khảo sát, đối chiếu
bút pháp giữa những bài thơ Nôm với thơ trong Lưu Hương Kư có giống nhau
không, sẽ rơ…
Cũng có một căn cứ nữa để nói về tiểu sử của nàng Cổ Nguyệt này, đó là
trong bài tựa tập thơ Lưu Hương Kư, Nham Giác Tốn Phong Thị: “ cô là em
gái ông lớn Hồ, đậu Hoàng Giáp, người làng Ḥang Hậu huyện Quỳnh Lưu”.
Là Hồ sĩ Đống, con của Hồ sĩ Danh. Vậy Hồ xuân Hương là con Hồ sĩ Danh,
chứ không phải là Hồ phi Diễn…
Cổ Văn Học Sử thời chúng ta c̣n trung học (thập niên 60 thế kỷ trước)
tuy chưa đến mức đào sâu chôn chặt về một tác giả c̣n nhiều nghi vấn như
Hồ Xuân Hương, nhưng sách giáo khoa, từ điển danh nhân Nước Việt th́
chưa thấy được một ai thêm bớt điều ǵ. Hôm nay, cụ Dương văn Thâm đă
cung cấp một tài liệu là cuốn Hồ Quỳnh Gia Phả, nghĩa là họ Hồ ở Quỳnh
Lưu và có hai người cháu của Tổng Cóc là Nguyễn đ́nh Ngạn, cháu sáu đời
– Nguyễn b́nh Phúc, cháu bảy đời, hiện c̣n sống ở Tứ Xá và Sơn Dương, sẽ
cung cấp thêm nhiều giai thoại, nếu có ai muốn làm “văn hóa”, muốn đối
chiếu và t́m hiểu về cuốn gia phả này.
Hồ xuân Hương (1772 – 1822) là con Hồ phi Diễn và Hà Thị. Được học chữ,
tư chất đặc biệt lại lớn lên trong cảnh đẹp hữu t́nh mà thành Nữ Sĩ tài
hoa. Trong ḷng dân Tứ Xă và Sơn Dương thường cho rằng chuyện duyên t́nh
với Tổng Cóc là một vở kịch bị bóp méo và xuyên tạc. Tổng Cóc không phải
là xấu xí cả về h́nh lẫn tính. C̣n Hồ Xuân Hương đă chịu một đời làm lẽ,
lúc có thai phải bỏ đi với ông phủ Vĩnh Tường…
Tổng Cóc tên thật là Nguyễn b́nh Ḱnh, đi lính làm chức đội, gọi là Đội
Ḱnh – Làm lư trưởng, gọi là Lư Ḱnh – Làm phó tổng, gọi là Tổng Ḱnh.
Tên chữ của ông là Nguyên công Ḥa. Cóc là cái tên tục, xấu xí, cha mẹ
đặt cho khi c̣n bé, kẻo quỷ thần lại bắt đi, v́ ấm Ḱnh quư hiếm như con
cầu tự. Cũng có ư kiến cho rằng v́ gan ĺ cóc tía mà gọi là Cóc. Hồ Xuân
Hương trong bài khóc…cũng:
Chàng Cóc ơi! hỡi chàng Cóc ơi !
Thiếp bén duyên chàng có thế thôi.
Ṇng nọc đứt đuôi từ đây nhé!
Ngh́n vàng khôn chuộc dấu bôi vôi.
Tổng Cóc là cháu ba đời quan Nghè làng Gáp (nay là Tứ Xá), tên là Nguyễn
quang Thành, Thần Đồng, 24 tuổi đă thi đỗ tiến sĩ, làm quan năm Canh
Thân, Lê Chính Ḥa 1680, được vua ban cho câu đối:
Thạch Cáp thần đồng danh vị ngăi.
Lê Triều tiến sĩ lộc do tồn.
(Tiếng tăm vị thần đồng làng Thạch Cáp chưa hết.
Phúc Lộc của vị tiến sĩ Triều Lê hăy c̣n.)
Tổng Cóc kết thân với Tú Điếc, làng Xuân Lũng – Nho Trâm, làng Kinh Kệ.
Ba người quen Hồ Xuân Hương trong một dịp kỳ thi Hương ở Thăng Long. Nhờ
manh mối này mà cụ Đồ Xứ ( đỗ đầu xứ mà đi dạy học th́ được gọi như vậy),
người Nghệ An, đă dẫn con gái Hồ Xuân Hương về làng Sơn Dương, cạnh làng
Gáp để dạy học. Cũng từ nhân duyên ấy mà có các buổi giao lưu ngâm hoa
vịnh nguyệt, dệt thành giai thoại, duyên số về sau:
“Đúng đêm hôm ba mươi tết, ba chàng Tú Điếc – Nho Trâm – Tổng Cóc sang
tán tỉnh Xuân Hương, nàng đem trầu mời và ra câu đối: Tối ba mươi khép
cánh càn khôn kẻo nữa ma vương đưa quỷ tới. Hai chàng kia găi đầu găi
tai…c̣n Tổng Cóc chỉ tủm tỉm mà không đối lại. Sáng hôm sau, Tổng Cóc
một ḿnh sang nhà Đồ Xứ chúc tết. Cụ không hài ḷng mới bảo: xứ Nghệ có
tục lệ “mồng một tết Cha – mồng hai tết Mẹ - mồng ba tết Thầy”, th́ Tổng
Cóc thưa lại rằng “chả là tối qua có hẹn với Xuân Hương rằng sáng nay
Ḱnh con sang đối lại: sáng mồng một mở then tạo hóa để cho thiếu nữ
rước xuân vào. Thấy đối thông minh và hoàn chỉnh quá, cụ đă khen “đúng
là con cháu một nhà trâm cốt cơ cừu lưu thế trạch – thi thư lễ dịch chấn
gia phong = nhà ấy măi măi giữ được các của quư vua ban, cũng như mọi
kinh sách của đạo thánh hiền”. Thế là về sau cụ ưng thuận cho mối t́nh
Xuân Hương sánh duyên cùng Tổng Cóc.”
Được chiều chuộng và yêu quư, Xuân Hương một ḿnh một cơi giang sơn cẩm
tú, có nhà thủy tạ, trên hồ liễu bảy bờ…ngày ngày ngâm hoa vịnh nguyệt
cùng các bạn văn chương thi phú. Bị các cô vợ lớn ghen tuông…giai thoại
kể về cái “hoang” của nữ sĩ: cá chỉ ăn tṛn khúc giữa. Tổng Cóc…chơi vơi,
lại thêm các cô vợ cả tác quái vào, thế là “kiếp lấy chồng chung” Xuân
Hương không kham nổi nữa, đành mang bụng chửa âm thầm bỏ đi. Mối duyên
mới, chiều lời mẹ, nối lại với ông phủ Vĩnh Tường. Khi Tổng Cóc t́m được
đến nơi để hỏi thăm “giọt máu rơi” th́ người nhà của phu nhân bảo là “đă
chết rồi!..”.
Con chết rồi, t́nh cũng chết rồi, nên người đời mới trách người t́nh
Xuân Hương sao mà bạc bẽo! “tổng cóc” là xấu xí như cóc nhái, ảnh ương.
“Chàng Cóc ơi! hỡi chàng Cóc ơi!” là tiếng khóc cho t́nh vừa chết, chứ
chưa hẳn là khóc chàng mới vừa ĺa cơi. C̣n dân làng, nay có câu vè:
Đánh gốc bốc trà may Tú Điếc – Cá Ḱnh mắc lưới phúc Nho Trâm.
Lời xưa có câu: ở bầu th́ tṛn - ở ống th́ dài, ư nghĩa là sống ở đâu,
sống vào thời nào, th́ cái linh tinh t́nh phộc biến hóa thành ra ngôn
ngữ đời thường, ra văn hóa dân gian. Tôi xem sách về lễ hội cầu tế của
dân Chàm: đạo Sex (Xem Mắt, trong Hoàng Hôn Xuống Đời, trang 34- 40),
rồi nghĩ rằng: nên ví von với miếu thờ Bà Banh bên đường Bắc Giang, Bắc
Ninh về Hà Nội, c̣n tồn tại suốt thế kỷ 18 cho đến khi có một quan Nghè
gặp nạn, ức quá, rồi nỡm cợt: ba ḅ – ba chầu hát. Tượng đá Bà Banh đă
toát mồ hôi, rồi hết linh từ đấy. Vừa ḅ qua, ḅ lại, miệng hát rằng:
Chị là kẻ cả trong làng,
Em cũng người sang trong nước.
Chị em ta, chức tước kém ǵ nhau?
Tối qua, vợ nó đau nghĩ mà xót.
Sáng nay, con gà cục tác nghĩ cũng thương.
Chị có linh thiêng, nhận đỡ hai trứng vậy.
Vào thời ấy, những lễ hội linh t́nh phộc trong tín ngưỡng phồn thực của
nền văn hóa nông nghiệp trồng lúa nước, được cử hành có nghi thức rất
nghiêm trang, cho đến khi lần cuối cùng vào năm 1928. Vậy nếu không nhờ
công ghi chép ti mẩn của cụ Dương văn Thâm, th́ mới đây, các cuộc hội
thảo của các nhà văn hóa, các nhà khoa học có thêm được điều ǵ? để
nghiên cứu, để phục chế…Sau 80 năm biến mất, lư do thô sơ: v́ bị cho là
dâm ô, tục tĩu có hại cho phong hóa.
Bởi lẽ lễ hội Linh Tinh T́nh Phộc có nhiều cảnh diễn tả trực quan hành
vi quan hệ nam nữ. Ư nghĩa là cầu thờ sinh thực khí của tín ngưỡng phồn
thực đă có từ hàng ngàn năm trước. Nguyên bản của lễ hội có tṛ tháo
khoán lúc nửa đêm, gọi là “giờ lễ mật”: đèn tắt, trai gái mặc t́nh…Tan
hội, thôn nữ nào “có đ̣ng”, có chửa, được làng thưởng vải vóc lụa là, v́
họ là minh chứng kết quả của buổi cầu tế.
Nhân hai sự ấy, cá nhân tôi nghĩ rằng: cái linh tinh t́nh phộc ai mà
chẳng được Chúa ban cho, a Deo dat? Nó nằm sẵn trong ta, nếu có ai đă
bảo “nó là con lợn Epicure, con lợn ḷng, là Trư Bát Giới, là xác thịt,
là phục binh…” để nghiên cứu kỹ thuật làm chuồng trại, ứng dụng khoa học
kỹ thuật…nặng về mặt “hăy nằm yên, chớ phá chuồng”, th́ tính tôi ở tuổi
Nhi Thuận Nhĩ này, chỉ lắc đầu vỗ tay để an thân.
Mà nh́n ra khắp chốn thiên hạ th́, như Nho Sĩ đối kháng lại Nho Giáo –
như 80 năm sau Linh Tinh T́nh Phộc biến mất, nay nghiên cứu, phục chế và
lưu diễn lại. Nghĩa lư ǵ? Là thiên hạ không dám sống thật và sống đúng
Quà Tặng “a Deo dat”.
C̣n khi đến việc ḿnh, cụ thể trong lớp dạy Giáo Lư, tôi sẽ đặt nền tảng
trên Lời trong sách Cựu Ước, khi Giavê hứa ban cho miêu duệ của Apraham
đông như sao trời cát biển, th́ xin phát biểu lập trường: cái linh tinh
t́nh phộc ấy nằm yên th́ có ích ǵ, phá chuồng nào ?
Lời hứa tuyệt đối sẽ được thực hiện, v́ Thiên Chúa đă ban cho phương
tiện Linh Tinh T́nh Phộc. Mà lời hứa ấy không chỉ nói về thể xác. Bé th́
trước mặt ta có câu: việc nào giờ nấy – việc nào chỗ nấy. Nay ra đời lại
nghe thêm 2 câu nữa: đúng người – đúng việc. Vậy, phương tiện a Deo dat
được xử dụng trong bốn cái đúng ấy, th́ sao trời và cát biển mới là công
tŕnh Hoàn Hảo của Chúa Trời. Đó là Đúng Người – Đúng Việc – Đúng Chỗ -
Đúng Giờ. Linh Tinh T́nh Phộc.
Antonius Nguyễn văn Ngữ (Sep 6, 2008)
Ghi chú thêm về điểm *:
Sướng nhất đời là: Lănh lương Mỹ - Đi xe Đức – Lấy vợ Việt – Ăn món Tầu
- Ở nhà Anh.
Khổ nhất đời là: Đi xe Mỹ - Lấy vợ Anh – Ăn món Đức - Ở nhà Tầu – Lănh
lương Việt. |
|
|
|
|
Ca Dao Huề Vốn
Sáng trăng chiếu trải hai hàng
Bên anh "xập xám", bên nàng "tiến lên"!
Nh́n ông tui thấy ông già
Nh́n bà mới thấy bà già hơn ông!
Nhớ hôm bụi chuối sau hè
Giỡn chơi chút xíu, ai dè... có con!
Trẻ em thường thích ở trần
Nhưng mà người lớn... muôn phần thích hơn!
Trên trời mây trắng như bông
Ở dưới cánh đồng... mông trắng như mây!
Gió đưa cành trúc la đà
Già mà dê gái gọi là già dê.
Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ sắm hột xoàn đầy tay
Khôn ba năm dzại một giờ
Biết vậy dzại sớm khỏi chờ ba năm
Trai khôn lấy vợ chợ đông
Gái khôn lấy chồng "hai tấc" trở lên
Lời nói không mất tiền mua
Tha hồ mà nói đừng thua câu nào
Trúc xinh trúc mọc đầu đ́nh
Em xinh em hút thuốc lào cũng xinh
Đồng vợ, đồng chồng,... con đông mệt quá.
Một ngựa đau cả tàu bỏ chạy
C̣n thời lên ngựa bắn cung
Hết thời xuống ngựa lấy thung bắn ruồi
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khách giống nhưng chung một nồi
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh bán cúc nuôi gà
T́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh
Đi đâu cho thiếp theo cùng
No th́ thiếp ở, lạnh lùng thiếp dzông.
Lên chùa thấy bụt muốn tu
Về nhà, ngó vợ, muốn xù em luôn
Hữu duyên thiên lư năng tương ngộ
Vô duyên đối diện cứ om ṣm
Nhà sạch th́ mát,
Bát sạch...tốn xà bông
Đầu tôm nấu với ruột bầu
Chồng ăn phải gật cái đầu ...khen ngon !
Ngọc Liên sưu tầm (8-18-08) |
|
|
|
|
Lâu nay cứ tưởng ḿnh già
Lâu nay cứ tưởng ḿnh già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại c̣n đăng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi t́m
Hết t́m khoá cửa lại t́m khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ c̣n b́nh vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buưt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ 'Mời ông cứ ngồi
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy t́nh nhân trẻ vui đùa
Mà ḷng chua xót phận vừa cuối thu
Xuốt ngày trung tiện lu bù
Cơm th́ phải nhăo, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn th́ chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, 'chuyện ấy' ngày thêm chậm ŕ
Đánh răng, t́m thuốc loại ǵ
Để răng được trắng không th́ khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nh́n trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi 'Bác thế nào? Khoẻ không ?'
Cell Phone th́ khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo măi một hồi
Mở ra th́ đă chậm rồi c̣n đâu ?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu ... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ th́ cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tṛn xoe
Ṿng hai sao cứ bè bè ph́nh to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngă khổ cho thân này
Ngủ th́ chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức th́
Sinh nhật, sinh nhiếc làm ǵ
Cái chuyện lẻ tẻ ấy th́ nên quên
Vẫn hay nh́n kiếng thường xuyên
Xem chân dung đă trở nên thế nào
Buồn t́nh đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!
BPT (7/17/2008) |
|
|
|
|
Bà Mẹ
Điên
Có lần tôi đi ngang
Qua vỉa hè Đồng Khởi
Một bà ôm chiếc gối
Đứng hát như người sayKhoan chết đă con trai
Mẹ c̣n chờ mua sữa
Mai ba về có hỏi
Mẹ biết nói sao đây?
Người biết chuyện cho hay
Chồng bị đưa ra Bắc
Từ khi con trai mất
Bà trở thành người điên
Nhà bà là mái hiên
Tấm vải dầu che nắng
Sớm chiều khoai với sắn
Heo hút với bầy con
Bà ngày một héo hon
Bỏ vùng kinh tế mới
Về Sàig̣n chen lấn
Giữa cuộc đời đắng cay
Đứa con nít ốm đau
Vẫn hằng đêm đói sữa
Chẳng có ǵ bán nữa
Ngoài giọt máu mẹ cha |
Khi trời vừa sáng ra
Bà lại lên Chợ Rẫy
Lần này là thứ mấy
Bà bán máu nuôi conTrên đường về đi ngang
Ghé cửa hàng mua sữa
Bà gục người trước cửa
Suốt đêm mà không hay
Đứa con út đang đau
Chờ mẹ về chưa tới
Qua đời trong cơn đói
Thiếu cả một ṿng tay
Khi bà về tới nơi
Th́ con ḿnh đă chết
Bà ôm con lạnh ngắt
Đứng hát như người say
Khoan chết đă con trai
Mẹ c̣n chờ mua sữa
Mai ba về có hỏi
Mẹ biết nói sao đây?
Đêm qua tôi nằm mơ
Thấy ḿnh ôm chiếc gối
Đứng trên đường Đồng Khởi
Và hát như người điên by Trần Hưng Đạo |
|
|
|
|
|
Thơ thẩn vần "i"
Trước ngày anh đi Mỹ
Em dặn ḍ từng ly
Chuẩn bị chẳng thiếu chi
Từ những chiếc va-ly
Rồi đến cả cái ví
“Số tiền anh đem đi
Phải hết sức chi ly
Trước khi mua cái ǵ
Điện cho em một tí
Không được tiêu phung phí
Tất cả việc cần chi
Sổ này em đă ghi
Anh nhớ phải lưu ư
Không được sai phạm ǵ…”
“Trong nước anh thích chi?
Phệt ngang một chữ kư
Bao nhiêu là tùy ư
Thế rồi “con” thư kư
(Tiết hạnh hơi “khả nghi”)
Vác tiền quỹ ra chi
Chả phải lăn tăn ǵ
C̣n khi sang bên Mỹ
(Thư kư em cấm đi
Đề pḥng anh hú hí)
Nên anh phải lưu ư
Tiền mặt luôn phải chi
Không được tiêu t́ t́
Kẻo lại nhỡ bội chi
Kiểm toán đến công ty
Không giải tŕnh hợp lư
Tức là sẽ rất nguy…”
“Được rồi! Anh hiểu ư
Em nói lắm làm ǵ!”
Giơ ngón tay vợ gí
Vào trán người đi Mỹ
“Anh vừa nói cái ǵ?
Cẩn thận trước khi đi
Lẽ nào không có lư?
Em dặn thêm vài ư:
Anh chịu khó một tư
Đem theo 3 thùng mỳ
Tuy chẳng ngon lành ǵ
Nhưng c̣n hơn mỳ Ư
Món Spaghetti
Vừa đắt, đĩa bé tí
Lại có cái mùi ǵ…
Tiết kiệm dù một ly
Đồng nào hay đồng ư
Đừng có mà… tinh vi…“Đây là bản nội quy
Anh đọc kỹ vào đi!
Mấy điểm cần lưu ư
Em gạch chân bút bi
Mầu đỏ đậm một ly
Không thể không để ư
Xong rồi xin điểm chỉ
Xác nhận rồi mới đi” |
Em dặn thêm một tư
Cái này ngoài nội quy
Phải cực kỳ lưu ư:
“Đồ” nhà tuy xấu xí
Nhưng không bệnh tật ǵ
Lại c̣n được miễn phí
Tiếng Anh gọi… Free!
C̣n cái “đồ” bên Mỹ
Nhất là “girl taxi”
Ở chỗ bang Ca-Li
Da chúng nó đen x́
Eo th́ như bánh mỳ
Làm việc như… ngựa phi
Bất cứ loại khách ǵ
Cũng nhiệt t́nh mời “đi”
Mỗi ngày chơi mấy bi
Bệnh HIV, bệnh ǵ ǵ…
Thôi th́ nhiều hết ư
Anh tuyệt đối cách ly
Không được léng phéng ǵ
Cẩn thận không là “đi”!
Chồng bực ḿnh lí nhí:
“Em thật là kinh dị
Giám sát anh từng ly
Soi xét anh từng tư
Chẳng để ho he ǵ
Tuy anh chẳng làm chi
Và ngoan như ḥn bi
Nhưng vẫn thấy bức bí…
Không tin em “kẹp ch́”
Hoặc là cứ gắn… xi!
Riêng “năng lực hành vi”
Của anh em lạ ǵ!
Nó thấp bé li ti
Mỗi lần “vui một tí”
Anh lại ngủ li b́
Tỉnh dậy mặt lầm ĺ
Hai tháng sau c̣n “nghỉ”
Tẩn 3 hộp cao khỉ
Xương cốt và… ngũ chi
Mới đỡ đau một tí
Kể cả sang nước Mỹ
Gặp được em Yến Vi
Dù chẳng ai quản lư
Cũng chả làm ăn ǵ…
Thôi nhé! Yên tâm đi!”
Vợ mỉm cười hí hí:
“Anh nói cũng có lư
Tạm yên tâm anh đi
Khi sang tới Hoa Kỳ
Mail cho em một tư
Các việc khác lưu ư
Không được quên điều ǵ
Sức khỏe tiết kiệm đi
Chớ có mà phung phí
Sau khi rời nước Mỹ
Cho phép một ngày nghỉ
Hôm sau “trả bài thi”!
Maria Thanh-Tùng Sưu Tầm |
|
|
|
|
|
Cảm Tạ
Cảm tạ nhé mùa
Xuân vui đă đến
Nhưng ư t́nh em đó
thiết tha ghê
Cánh én say nắng sớm đă quay về
Công chúa nhỏ bướm vàng bay rực rỡ
Cảm ta nhé mùa Hè đầy hoa nở
Em sắc mầu hơi thở của hồn thơ
Nh́n dáng em diễm lệ của mộng mơ
Đỏ phượng vĩ, hồng anh đào, vàng cúc
Cảm tạ nhé mùa Thu về hạnh phúc,
Lá muôn màu trải lối bước chân đi
Rừng phong khoe sắc đẹp đẽ thần kỳ
Những nốt nhạc t́nh ca trong đôi mắt
Cảm tạ nhé mùa Đông đang d́u dặt
Áo ấm nồng tiếng hát thánh ca vang
Đêm giáng sinh thiên thần nhỏ dịu dàng
Bên Máng cỏ dịu xoa đời lạnh lẽo
Cảm tạ nhé em b́nh an khéo léo
Suối t́nh yêu trong trẻo suốt quanh năm
Em dịu êm của ánh sáng trăng rằm
Em nắng rực của mặt trời nóng bỏng
- Thy Nam trích thơ NGUYEN DO |
|
|
|
|
Thư từ cổng thiên đàng
Con chưa được làm con
Mẹ chưa được làm mẹ
Cuộc đời con chưa bắt đầu trên dương thế
Đă sớm phải gơ cửa thiên đàng.
Khi ḷng mẹ thiếu chỗ cho b́nh an
Ở trong mẹ con đă nếm mùi bạo động
Khi quyết định tước của con sự sống
Mẹ quên hỏi ư con một lần.
Con chưa thể là con
Khi xác thân chưa hoàn thiện
Đă vội vă tan biến
Đă về lại bụi tro
Mẹ có thể là mẹ
Sao mẹ không yêu con trẻ?
Hơn cả yêu chính mẹ!
Hơn cả mẹ yêu ba!
Khi ḷng mẹ chưa rộng lớn bao la
Sẽ không phải là nơi con trú ngụ
Con của mẹ giờ đă là quá khứ
Giọt máu rơi mẹ không tiếc không thương?
Hôm nay đây ở trước cổng thiên đường
Có một linh hồn về đây ngoài ư chúa.
Nguyễn Hữu
Phương sưu tầm
H̉A B̀NH (BÁO CÔNG GIÁO VÀ DÂN TỘC 1662 /31/82007) |
|
|
|
|
Ngọc Liên
sưu tầm
Bẩm sinh ta đă hiền lành,
Từ khi lấy vợ, trở thành hiền khô
__C̣n nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá thành cô "xếp ṣng"
__Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa th́ vậy, giờ không c̣n ǵ
__Cái hôm mà nàng Vu Quy,
Ta biết ta sẽ bị đ́ lai rai ...
__Khổ thân cho kiếp con trai,
Một lần lấy vợ, bằng hai lần mù
__Lưng th́ mỗi ngày mỗi gù,
Cầy ba bốn jobs, để bù nàng tiêu
__Ngày xưa th́ giống Tiển Chiêu,
Nay th́ từa tựa lăo tiều phu già
__Ngày xưa mỗi tuần tặng qùa,
Bởi v́ Stock đang đà đi lên
__Ngày nay Stock đă lênh đênh
Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt mày
__Lương bổng không đủ trải bày,
Tiền đâu qùa cáp, như ngày xa xưa
__Ngày trước nàng dạ, nàng thưa,
Nói năng dịu ngọt, cho vừa ḷng anh
__Anh tưởng hoa ở trên cành,
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
__Lời nói không mất tiền mua,
Nên anh ngọt lại cho vừa ḷng nhau
__Bây giờ chẳng hiểu v́ đâu,
Nàng mang chứng bệnh, cứng đầu lặng câm
__C̣n mặt th́ cứ hầm hầm,
Nàng trợn một cái, ta bầm mấy hôm
__Việc nhà chẳng chịu trông nom,
Shopping một bận, ba hôm mới về
__Nhà th́ đang ở nhà thuê,
Pḥng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
__Muốn t́m đôi vớ để mang,
Phải mất cả tiếng, bươi ngang đồ nàng
__Ngày ngày đọc báo thời trang,
Hể ra mốt mới, nàng mang về liền
__Nàng rất có khiếu xài tiền,
Nàng mà đă thích, mua liền chẳng tha
__Tuần sau mốt khác mới ra,
Mốt mới tuần trước, lau nhà chẳng thương
__Ngày xưa đón nàng ở trường,
Nàng hối về gấp, kẻo mẹ nàng trông
__Ngày nay về ở với chồng,
Mặc kể chồng ngóng, chồng trông, chồng
chờ
__C̣n nàng th́ cứ hửng hờ,
Nàng nói sáu rưởi, mười giờ chưa xong
__Suốt ngày đi chơi ṿng ṿng,
Đêm về là bệnh, bảo chồng đấm lưng
__Quanh năm nàng mệt chừng chừng,
Phải mua đồ bổ, về chưng cho nàng
__Đi bác sĩ mua đủ thuốc thang,
Cũng không chữa hết bệnh nàng hay la
__Khi ta làm hết việc nhà,
Tự nhiên nàng khỏe, tức là ngủ ngon
__Lúc nghĩ đến chuyện có con,
Nàng hừ một cái, chẳng c̣n thiết tha
__Ra đường thấy vợ người ta,
Về nhà thấy vợ tu ......cha cho rồi !
__Nhưng lỡ ăn kiếp ở đời,
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
__Biết đâu sẽ có một ngày,
Ta có cơ hội, giải bày vợ hay
__May ra vợ có nương tay,
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
__Làm chồng phải nhớ lấy câu,
"Nhất vợ, nh́ trời", đừng ẩu phanh thây ! |
|
|
|
|
HAPPY NEW YEAR
CUNG kính mời nhau chén rượu
nồng
CHÚC mừng năm đến, tiễn
năm xong
TÂN niên phúc lộc khơi vừa dạ
XUÂN mới tài danh khởi thỏa ḷng
VẠN chuyện lo toan thay đổi
hết
SỰ ǵ bế tắc thảy hanh thông
NHƯ anh, như chị, bằng bè bạn
Ư nguyện duyên lành, đẹp ước
mong.
Cung chúc tân niên một chữ nhàn.
Chúc mừng gia quyến đặng b́nh an.
Tân niên đem lại niềm Hạnh Phúc.
Xuân đến rồi hưởng trọn niềm vui
"hieunt" <hieunt@sacombank.com> |
|
|
|
|
MAI VỀ
Mai về gom lá cuối đông
Chờ xuân dẫu muộn lửa hồng nhóm lên
Khói bay vừa ấm sương đêm
Thềm sân ngơ trúc ru mềm gió qua
Cuối năm trăng khuyết bóng tà
Ngồi đây ḷng biết ḷng sa mạc trường
Hỏi ta là gió hay sương
Là chi cũng được vô thường cũng hay.
EM NGỒI
Cuối chiều nắng tắt ngoài sân
Em ngồi hong tóc tay trần gíó xao
Hỏi ai con bướm bên rào
Cánh đang khép mở mấy mầu thu đông
Lời rằng sắc tức thị không
Ấy hồn Trang Tử muôn năm hiện về
Ơ ḱa ta tỉnh hay mê
Gíó hoàng hôn thổi tóc thề em bay.
của Nguyễn Song Anh.
Sượi marie
nguyen sưu tầm |
|
|
|
|
Nguyễn Quư
Trọng gửi
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy t́nh mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai c̣n mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không |
|
|
|
|
Nguyễn Du khóc thét
Đầu ḷng hai ả tố nga
"Thuư Kiều"là chị, em là "Thuư Vân".
Ma cũng tránh, quỷ ngại gần .
Dáng người nét mặt mười phần đười ươi.
Vân xem đanh đá khác người .
Mặt mày rầu rĩ như người có tang .
Miệng cười tựa rắn hổ mang .
Củi khô thua tóc, cóc nhường làn da .
Kiều càng xấu xí, gian tà .
So bề ngu dốt lại là phần hơn.
Người xanh bủng, mặt nhờn nhờn .
Dưa ghen thua khắm, cá hờn kém tanh .
Một hai xấu nhất kinh thành .
Dốt đành đ̣i một, đần đành hoạ hai .. hu .. hu .. hu .. hu ...
Các bạn sưu tầm. |
|
|
|
|
Tháng Tư Ơi
Nước buồn
Cau mặt tháng tư
Sàig̣n phố tím giă từ tuổi xuân
Biển giơ
Những cánh tay trần
Đón ta đón cả tinh thần quê hương
Thời gian
Ngả chết vô thường
Sông ôm núi khóc t́nh trường đổi thay
Sử buồn
Chép vận chua cay
Em phơi tóc tuyết lưu đày chốn xa
Đêm nao
Tưởng lại quê nhà
Tháng tư buồn quá, anh già mau thêm
Môi em
Tựa cánh hoa mềm
Xin đừng hóa đá bên thềm biển sâu
Chắp tay
Quỳ gối nguyện cầu
Xin cất chén đắng t́nh sầu Việt Nam
LAN CAO (Tháng Tư 2002)
Thy Nam Sưu Tầm |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Chan Phuoc Liem High School
Welcome to
chanphuocliem.com |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
CHÂN PHƯỚC LIÊM
Vị Thánh Tổ Của Trường Chúng ta |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
• •
• |
|
|
Thành Kính Phân Ưu
Ông Nguyễn Quốc Khánh Cụ Ông Quan Minh Tống Cụ Ông Chu Phạm Ngoc Sơn Bà Kim Thị Cuôl Ông Lâm Quốc Tuấn Bà Nguyễn Thị B́nh
|
• •
• |
|
|
Chúc Mừng Hạnh Phúc Chú rể
Dương Minh Nguyễn Cô
dâu Grace Trang Đỗ
Chúc
Mừng Sinh Nhật
Thầy
Chu Ngọc Tŕ, Nguyễn Văn Thân, Nguyễn Hoa Cương, Lương Kim Ánh,
Nguyễn Văn Truật, Nguyễn Thị Thủy CA, Nguyễn Văn Hoàng, Trần
Thị Vinh (Thư), Trần Ngọc Thanh, Nguyễn Khánh Thục, Vũ Thị Tươi,
Lê Thị Phượng, Nguyễn Mỹ Liễu (Tuyến), Phạm Thị Thanh Thủy TX,
Phan Thị Ngọc Hà, Nguyễn Thị Ngọc Bích, Nguyễn Thị Ngọc Dung, Đỗ
Bích Hoa, Nguyễn Yến (Phương SJ), Tô Thị Ky,
Bùi Thị Yến và tất cả các bạn có ngày sinh nhật tháng này |
• •
• |
|
|
E-Báo CPL |
|
|
E-Báo Đinh Dậu 2017 |
|
|
E-Báo Bính Thân 2016 |
|
|
E-Báo Ất Mùi 2015 |
|
|
E-Báo Giáp Ngọ 2014 |
|
|
Đặc San CPL 2011 |
|
|
Đặc San CPL 2009 |
|
|
Đặc San CPL 2008 |
|
•
• •
•
• |
|
|
|
1.
Thư Ngỏ Gửi Bạn
2. Thông Báo
Thứ 1
3. Thông Báo Thứ 2
4. Trang DONATION
5. Nhớ Về Trường Xưa
6. Niềm Tâm Sự
7. Trang Thơ Sưu Tầm
8. Vườn Thơ CPL
9. H́nh Ảnh Họp Mặt Ái Hữu
CPL Việt Nam, 19/05/2002
10. H́nh Ảnh Họp Mặt Ái Hữu
CPL Hải Ngoại, 25/05/2002
11. "TỔNG KẾT BUỔI HỌP MẶT"
Việt Nam 19/5/2002
12. "TỔNG KẾT BUỔI HỌP MẶT"
Hải Ngoại 25/5/2002
13. H́nh Ảnh Buổi Đại Hội Cựu
HSCPL Hải Ngoại, 02/03/2007
14. Tường tŕnh buổi họp mặt Cựu
HSCPL - Feb 03, 2007
15. Tường tŕnh buổi họp mặt Cựu
HSCPL - April 15, 2007
16. Tường tŕnh buổi họp mặt Cựu
HSCPL - July 21, 2007
17. Cảm tạ CHSCPL Nhân Ngày
Đại Hội - July 22, 2008
18. Nhật Kư Mỹ Du - Aug. 10, 2008 |
|
|
|
Adjust your speaker volumn to listen to our music with ... pure relaxation |
|
|
|
|
|
|