| D́ Ghẻ Con Chồng
 Lời nói đầu: Ngày xưa, Giáo Sư 
Hà Thúc Như Quí dạy Việt Văn cho lớp tôi. Khi Thầy cho tả Bài Luận Văn với đầu 
đề như trên th́ tôi mừng lắm, bởi đă có sẵn đề tài "Chuyện có thật" để ứng dụng. 
Nhớ măi bài luận văn kỷ niệm quư báu của thời học tṛ, khi c̣n học dưới mái 
Trường Chân Phước Liêm trân quư yêu thương.
 o0o Đă lâu lắm rồi, hai anh em 
thằng Hoàn mới được chơi đồ hàng chung với Mẹ, chúng vui mừng, miệng hót như 
sáo;  Mắt con bé Hạnh lim dim hồn nhiên ru con búp bê biết nhắm mắt mở mắt ngủ. 
Ngoài vườn, phía sau nhà có vài bóng chim se sẻ bay lượn, lúc ẩn, lúc hiện trên 
những nhánh hoa giấy màu cam rộ nở đẹp rực rỡ.  Mùi ngọc lan thoảng hương thơm 
ngạt ngào. Một cơn gió nhẹ phơn phớt lay động
  chiếc rèm cửa bằng voan mỏng, rủ 
mềm đong đưa, những tia nắng vàng phản chiếu long lanh xuyên qua mành, dệt thành 
một bức họa huyền ảo diệu kỳ.  Hồng tận hưởng những giây phút êm đềm vào tuần 
phép thường niên ở nhà chăm sóc, gần gũi với các con của nàng mà trong ḷng cảm 
thấy tràn đầy sung sướng.  Lúc ấy, kư ức bỗng chốc dẫn dắt nàng trở về kỷ niệm 
đau buồn thuở xưa;  Ngày mà Mẹ của Hồng từ giả chị em nàng ra đi biền biệt, vĩnh 
viễn măi măi không về nữa ... Mẹ ra đi hôm mưa buồn
 Trời buồn cũng khóc thương 
nàng
 Trời buồn trời phủ khăn tang
 Người buồn người cài hoa tang
 
 Mẹ ra đi sao vội thế
 Người ở lại tưởng là mơ
 Mẹ về nơi chốn vĩnh hằng
 Trầm hương tỏa ngát hoà chan
 
 Tháng Năm Ḍng Chuỗi Mân Côi
 Con dâng Mẹ ngàn lời yêu
 
 Thiên đường tỏa sáng lung linh
 Người ơi!  Xin măi nguyện cầu 
... cho tôi
 
 Niềm đau đớn chưa xoá nhoà, 
năm Hồng vừa tṛn 14 tuổi, sau khi Mẹ nàng khuất bóng ở trong gia đ́nh mới được 
vài tháng, Cha của nàng đă đem ngay một bà d́ ghẻ về để trám lại chỗ trống.  Lúc 
này chị em nàng đă bị người đàn bà xa lạ, độc ác vào ngự trị trong nhà, hành hạ 
chửi mắng tàn nhẫn;  Ba chị em nàng luôn sợ hăi, khúm núm gọi bằng "D́ Nhi".  Kể 
từ đó Cha nàng chỉ biết có người d́ ghẻ kia, mà không hề c̣n thời giờ dư thừa 
nào để cho mấy đứa con của ông.  Chẻ củi, gánh nước, đi chợ nấu cơm.  Bị sai bảo 
làm việc quần quật cả ngày, lại c̣n cơm bưng nước rót, hầu hạ bà ta nữa mà cũng 
chưa vừa ḷng, thậm chí không có đủ thời giờ
 
  để học bài, nên học hành thua kém 
chúng bạn. Những sự chèn ép, đánh đập thường xuyên xảy ra đă quyện chặt cuộc 
đời ngây thơ của đàn trẻ nhỏ mất Mẹ quá sớm. 
 Chuyện xảy ra vào một buổi 
chiều mùa đông ảm đạm buồn sầu, ở Xứ Trung Chánh, Quang Trung.  Khi Cha nàng 
vắng nhà v́ công vụ, d́ ghẻ Nhi biết là Cha của lũ con chồng đi vắng qua đêm, 
nên bà mặc sức mà ra tay, đánh chửi mấy đứa con chồng thậm tệ.  Hồng uất ức quá, 
nên đă cả gan dám lên tiếng chống lại bà d́ ghẻ để bênh vực cho em của ḿnh.
 "Em tôi có lỗi chi mà D́ đánh 
nó?"
 "Mày c̣n bênh nó hả ... Mày 
muốn chết đ̣n không?"
 "D́ Nhi ơi!  Bà ác lắm"
 "Đồ mất dạy .. hỗn láo"
 
 Bất th́nh ĺnh, Hồng bị một 
làn roi mây quất vun vút, liên tiếp trên thân người nhỏ bé của nàng, mặc dầu có 
dơ tay đỡ cách mấy cũng không thoát được những lằn roi hằn trên thân ḿnh, mà 
cho đến bây giờ lằn sẹo đó vẫn chưa mờ, c̣n dấu tích đớn đau.  Bà ta đâu dễ 
dàng ǵ mà bỏ qua cho đứa con chồng ngỗ nghịch này, đó chỉ là những đ̣n roi 
phủi bụi thôi.
 Ngay sau đó, D́ Nhi lôi con 
Hồng xuống bếp, miệng th́ chửi rủa, tay với lấy chiếc đũa bếp để gắp than củi, 
sẵn bếp than đang cháy phừng phực để đun ấm nước xôi, bà tiện tay hơ chiếc đũa 
sắt vào bếp than hồng rực lửa nóng, tay kia bà kéo tuột cái quần của con bé Hồng, 
lại c̣n nhấn người nó cúi xuống, và dí chiếc đũa sắt ấy vào trôn của con bé, mặc 
cho tiếng la hét thất thanh van xin, nhưng vô ích, con Hồng đă ngă vật xuống đất, 
máu chảy ra lênh láng, người cong như con tôm, hai tay nó ôm trôn, miệng không 
ngớt lời kêu cầu Mẹ của nó về để cứu nó.  Thoáng chốc nó đă lết ra được đến phía 
sân trước nhà, gào thét cầu cứu;  May thay, hàng xóm nghe thấy tiếng kêu la thảm 
thiết của con bé Hồng đă hổn hển chạy lại vây chung quanh nó mỗi lúc một đông để 
cứu giúp băng bó vết thương cho nó.  C̣n 2 đứa em của nó là thằng Thành và con 
Hằng, đứng bất động, kinh hoàng nh́n cảnh tượng hăi hùng mà chúng chưa hề nh́n 
thấy bao giờ.  Sao xă hội này lại coi con người rẻ quá!!
 Mọi người nhao nhao la lớn 
tiếng,
 "Đem nó đi nhà thương, nhanh 
lên!!"
 Khi tỉnh dậy Hồng rảo mắt nhận 
diện cảnh vật chung quanh thấy không phải là nhà của ḿnh, mà nàng đang nằm điều 
trị tại nhà thương, một lát sau mới rơ, đây là Tổng Y Viện Cộng Hoà, v́ nàng là 
con của quân nhân đang tại ngũ nên được chữa trị tại Quân Y Viện;  Chắc bà con 
lối xóm đă đưa nàng vào đây để chữa trị.
 
 Nhân dịp này, bầy trẻ con ở 
trong xóm đă mượn bối cảnh thương tâm vừa xảy ra để làm tṛ hề, hát diễu người 
d́ ghẻ ấy một câu rất đáo để.
 "Ḱa Cô Nhi, không chút t́nh 
thương!!"
 Cũng nhờ câu hát rêu rao đó mà 
D́ Ghẻ Nhi đă nương tay đánh đập chị em Hồng.  Chắc bà ta cũng sợ, nếu cứ tiếp 
diễn cái tṛ này, sẽ có ngày phải ra cửa quan, chứ chẳng phải chuyện đùa đâu.
 
 Sau 5 ngày được xuất viện, Cha 
đă dẫn 2 đứa em đến đón Hồng. Về đến mái nhà thân quen thấy D́ Nhi vẫn c̣n đó, 
chứng tỏ không có ǵ đổi mới trong nhà, tuy bà ta yên lặng nhưng gườm gườm nh́n 
nàng với ánh mắt doạ đe.  V́ tuổi đời c̣n non nớt quá nàng không thể hiểu được, 
tại v́ sao mà bà ta lại dữ dằn quá như vậy?  Sau ngày hành hung Hồng bị lộ ra 
ngoài, nên d́ ghẻ Nhi cũng e dè hơn trước, phần th́ bà vừa sanh được em bé gái 
nên bớt giờ rảnh để kiếm chuyện với lũ con chồng, dần rồi thấy d́ Nhi mắn quá, 
sanh năm một. Đến cuối đời D́ Nhi mắc bệnh nan y, đă bỏ lại cho Cha nàng 4 đứa 
con thơ dại.
 
 
  Thế là hai đời vợ đă đi qua đời 
người Cha thân yêu của Hồng, để lại tất cả 7 đứa con.  Có người ác miệng răn đe 
rằng:  Số ông sát phụ, nếu đi tiếp thêm bước nữa th́ cũng chẳng khác ǵ hai lần 
trước đâu.  Những lời bạo miệng của người đời, chưa chắc ǵ là đúng, song ông 
Thức đă bị ám ảnh nhập tâm, sợ lỡ linh ứng, lại thêm nhiều con th́ lấy ǵ mà 
nuôi chúng, nên Cha nàng phải chịu ở vậy, không tục huyền thêm lần nữa.  Hiện 
tại Cha nàng cũng đă bỏ các con mà ra đi, chỉ không hiểu khi về đến cơi trên, 
ông sẽ đi t́m kiếm người d́ ghẻ tên Nhi kia hay Mẹ của nàng để nối lại duyên 
t́nh xưa hăy c̣n vấn vương .... *Bồ côi cha, ăn cơm với cá
 *Mồ côi mẹ, gặm lá ngoài đường
 Hai câu ca dao này Hồng thuộc 
ḷng và khắc đậm  ở trong tâm, giữ măi cho đến lúc thành thân.
 
 Phạm Thị KimDung
 |