Nh́n Về Quê Hương

Đang rửa tay chuẩn bị ăn cơm tối, tôi vừa liếc nh́n lên đồng hồ, gần 8 giờ tối. Gloria, cô bạn cùng cơ quan, nói với tôi: "you're first." Tôi đồng ư và chạy ra pḥng nhân viên. Đứng trước pḥng nhân viên có một người đàn ông, thấy tôi ông ta chỉ tay về phía hành lang và nói: "smell no good, it's burn!" Tôi chạy về phía ông ta chỉ và ngửi thấy mùi khen khét. Đồng thời lúc đó đèn báo động chớp lóe khắp nơi, tiếng báo động leng keng đều khắp trước mỗi pḥng bệnh nhân. Chẳng ai bảo ai, như cái máy chúng tôi chạy đi kiểm soát và khép tất cả cánh cửa pḥng bệnh nhân lại. Tiếng báo động ở bệnh viện dưỡng lăo reng leng keng rất nhẹ, nghe chỉ như tiếng chuông gió thôi, nhưng ánh đèn th́ thật khiếp, nó phụt sáng xoay quanh mọi nơi, mọi phía chớp ḷe, chớp ḷe liên tục... Chúng tôi đều chạy lại góc khu chứa những b́nh chữa lửa, lấy b́nh và khẩn cấp tới các pḥng ḿnh trực hôm đó kiểm tra và đóng cửa pḥng lại. Y tá trưởng của chúng tôi gọi 911 yêu cầu lính cứu hỏa đến.
Chỉ 5 phút sau, xe chữa lửa, xe cứu cấp đậu đặc kín ở băi đậu xe. Chỉ buồn cười một điều là đây là bệnh viện, ở bệnh viện đă có cấp cứu rồi, đáng lẽ chỉ cần xe cứu hỏa lại thôi, nhưng ở nước Mỹ mà, nguyên tắc là nguyên tắc, cứ có xe cứu hỏa là phải kèm theo xe cấp cứu và ngược lại. Thời gian đầu tôi chưa quen, cứ thấy nó dư dư, phí phạm làm sao ấy. V́ chỗ nào xảy ra tai nạn, mọi người gọi xe cấp cứu, nhưng luôn kèm theo xe chữa lửa, hoặc ngay cả khi ai bị ngất xỉu hay bị tai nạn ở nhà cũng vậy, H́nh như một đội cấp cứu đều thế, ngoài xe cấp cứu có mấy nhân viên y tá, c̣n có một xe cứu hỏa dài ngoằng hú ken két theo sau với vài chàng cứu hỏa. Các anh lính chữa lửa trong bộ đồng phục bảo hộ, nón giầy, găng tay chạy ào ào vào khu tôi đang đứng. Trong quần áo cứu hỏa, họ cao lớn quá đến nỗi tôi thấy ḿnh như đứa trẻ con bé xíu, họ với tay là đă đụng trần nhà. Họ dùng máy rà để t́m xem chỗ nào bị cháy, và chỉ chừng 5 phút sau, toán khác đem cầu thang vào dập tắt chỗ cháy dù rất nhỏ trên trần nhà.
Họ đi kiểm tra hết các pḥng, thấy mọi sự an toàn, các anh lính cứu hỏa mới ra về. Chúng tôi trở lại pḥng nhân viện th́ đă thấy ông chủ và giám đốc ở đó. Họ đang trao đổi ǵ với nhau chẳng biết. Cửa các pḥng bệnh nhân vẫn chưa được mở.
Có tiếng chuông gọi nhân viên tập họp. Trong buổi họp, ông chủ nhắc lại bổn phận và trách nhiệm của y tá chúng tôi: sẵn sàng bảo vệ bệnh nhân trong mọi trường hợp khẩn cấp, bằng mọi kỷ năng ḿnh đă học. Khi mới vào nghề, đứa y tá nào cũng phải kư tờ giấy ưng thuận là sẵn sàng làm việc, không đ̣i hỏi ngày nghỉ khi có trường hợp khẩn cấp, thí dụ như thiên tai, bệnh dịch...
Sau khi họp xong, chúng tôi đă đói nhừ, ông chủ gọi pizza cho chúng tôi ăn, v́ biết chưa có đứa nào trong ca nh́ được ăn tối. Mấy chú bảo vệ đem mấy cây quạt gió thật lớn, hiệu Tonardo, quạt về phía bị cháy với công suất lớn nhất để xua mùi khét. Sau khi thấy hết mùi khét, an toàn chúng tôi mới được mở các cửa pḥng bệnh nhân. Mọi việc xong xuôi th́ đă đến giờ tan sở. Khi ra về tôi cứ suy nghĩ măi. Tôi không dám chạy ra đường freeway để về nhà v́ biết tính ḿnh, cứ suy tư hoài th́ thế nào cũng sẽ bị tai nạn. Tôi nhớ có lần đi đường trong thành phố, v́ tật hay suy nghĩ, đă bị cảnh sát rượt theo. Họ chớp đèn đỏ ra hiệu cho tôi dừng lại. Khi họ đến xe tôi hỏi giấy tờ, tôi căi nói ḿnh không vi phạm lỗi ǵ hết. Họ hỏi tôi đi đâu, tôi nói ḿnh vừa tan ca và trên đường về nhà. Họ hỏi tôi làm ở đâu? tôi có mệt không? mà sao họ thấy tôi lái xe lạng quạng quá, c̣n đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi nói tôi không sao và cám ơn họ. Họ để tôi đi và không quên dặn tôi lái xe cẩn thận.

Vừa lái xe vừa suy nghĩ, so sánh giữa hai đất nước. Đất nước Mỹ họ tôn trọng luật pháp, quư trọng mạng sống, trong khi đất nước ḿnh mạng con người thua cả mạng con vật bên này. Tại VN, hai, ba người nằm chung một giường bệnh, đôi khi nằm ngay cả hành lang, dưới đất. C̣n ở đây mỗi người một giường với đầy đủ tiện nghi. Nghề y tá trên nước Mỹ được xếp loại nghề có bậc lương tốt, thử hỏi y tá bên nước ḿnh lương có đủ sống không? Tại sao ở đây chúng tôi không được phép nhận tiền biếu của bất cứ bệnh nhân nào, trong khi ở đất nước ḿnh nếu không "bo" th́ chỉ có chết, "bo" cho bác sĩ, “bo” y tá và ngay cả hộ lư nữa. Có con bé cháu đi chích ngừa mà y tá c̣n hỏi "muốn đau hay không đau?" là ư nói ḿnh phải “bo” cho họ. Bên này tiền bệnh viện thật là cao, nhưng khi một người vào cấp cứu họ cứu sống người trước, không màng đến là người đó có khả năng trả tiền viện phí hay không? nếu có tiền hay bảo hiểm th́ họ đ̣i, nếu không th́ họ xin chính phủ. Ở nước ḿnh h́nh như việc "đút tiền" trở thành thông lệ, nghe nói lính cứu hỏa đến chữa cháy cũng lề mề chờ "bo" xong mới sốt sắng làm việc. Nói đi th́ cũng phải nói lại, chính xă hội bên nước nhà đă tạo ra cái tiền lệ đó sinh viên ra trường muốn t́m việc làm cũng phải đút lót, nhân viên, công an, thậm chí ngay cả thầy cô giáo muốn t́m được công việc cũng phải... đút lót. Cho nên khi họ được việc làm th́ họ phải t́m đủ mọi cách để lấy lại số vốn mà họ đă chi ra chứ. Trong kỳ dịch Ebola vừa qua, tổng thống Obama đă ôm cô Nina Phạm, một y tá VN bị lây nhiễm Ebola và đă thoát chết, để thấy sự thân thiện, trân trọng và quan tâm tới người dân của ḿnh, và nền y học an toàn tới đâu.

Thế nên, cùng một nghề nghiệp, nhưng nơi đây, chúng tôi được xem như là những chiến sĩ hàng đầu trong trận tuyến dịch bệnh và được đối xử tử tế, c̣n khi nh́n lại nước nhà?... tự dưng tôi thấy buồn quá… v́ c̣n bao nhiêu chuyện… trái tai gai mắt khác đang tiếp diễn trên quê hương của tôi… “Biết đến bao giờ…?” chỉ là câu hỏi, tôi nhủ ḷng “đừng suy nghĩ nữa!”… mà sao mắt tôi cứ rưng rưng…
 
Lương Thúy (2015)

    
 

E-Báo Ất Mùi CPL
  Ai
 -Bài Không Tên
 -Bài Thơ Cho Mẹ
 -Buông Tha
 -Cần Thiết
 -Cánh Thư Đầu Xuân
  Chợ Tết Bolsa
 -Chuyện Ngày Xưa
 -Con Quay
 -Dại Khờ Lớp Tôi
 -D́ Ghẻ Con Chồng
 -Đêm Giao Thừa
 -Đôi Điều Tưởng Nhớ
 -Đường Xưa
 -Giấc Mơ Hư Không
 -G̣ Vấp Trải Đầy Kỷ Niệm
 -Hè Đến
 -Kiếp Người
  Kư Ức
 -Lặng Lẽ Vào Đông
 -Làng Tôi
 -Lớp học không sân trường
 -Một Thoáng Mơ Hoang
  Mùa Nắng Hạn
 
Nắng Giữa Hoàng Hôn
 -Ngày Xưa
 -Ngày Xưa và Hiện Tại
 -Nhân Ái
 -Nhật Kư Vào Xuân
 -Nh́n Về Quê Hương
 -Nhớ Xuân Xưa
 -Quan Niệm Về Linh Hồn
  Tạ Ơn Mẹ
 -Tâm Sự 1
  Tâm Sự 2
 -Tản Mạn
  Thân Phận
  Thầy Giáo Của Chúng Tôi
  Thịt Kho Dừa
 -Thư Ngỏ
  Thu Sang Gợi Nhớ
 -Thuở C̣n Đi Học
  Tiếng Động
 -Tiếng Thở Dài
 -T́nh Chôn Dấu
 -Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài
  Trái Đắng Hồng Ân
 -Tuổi 60 Đọc Lại Thư T́nh
 -Ước Mơ
 -Vấn Vương
 -Xóm Thuốc và Cội Nguồn
  Sưu Tầm:
  Nụ Cười Đầu Năm
  10 cảnh sắc ăn được
  Nghệ thuật tạo dáng cây cảnh