Một Thoáng Mơ Hoang

Ngân vâng lời Mẹ đi sang nhà Bác Đốc Phán lo công việc cho Mẹ xong là vội vàng cáo từ ra về. Trên đường về nhà, cô ghé lại hàng hoa ở chợ Bến Thành, tự thưởng cho ḿnh một bó hoa hồng màu nhung đỏ thẫm để trưng ở pḥng khách; Mỗi loài hoa có sắc thái riêng, loài hoa hồng tượng trưng cho t́nh yêu, t́nh như hoa ḷng nàng đang hé nở.

Về đến nhà mới biết là nhà có khách, nhưng khách vừa rời khỏi nhà nàng, chị bếp lén kể đầu đuôi câu chuyện cho Ngân nghe, cô choáng váng xây xẩm, tưởng chừng ḿnh không c̣n tồn tại được nữa. Thôi thế là hết, mẹ đă lừa nàng đi khỏi nhà để toàn quyền quyết định cuộc đời của nàng, bà đă thẳng thừng khước từ lời cầu hôn lần cuối của gia đ́nh Huyên và ngăn chận không cho cô có cơ hội gặp lại anh.

Hai người biết nhau và kết thân hồi c̣n trọ học ở Hà Nội, rồi đến khi di cư vào Nam vẫn c̣n quư mến nhau. Nàng là Cô Giáo, chàng Trung Uư Bộ Binh trong Quân Đội VNCH, Sư Đoàn của Huyên đóng quân ở Đà Nẵng. Trong thời gian ở miền Trung, tiết trời lạnh lẽo ḷng cô đơn lại mang theo tâm trạng của người thất t́nh, mặc dầu anh đă cố gắng thuyết phục với Cha của anh ngỏ lời để xin kết hôn với Ngân, nhưng không có kết quả; Thiển ư, cứ coi như có duyên mà chả nợ nần ǵ nhau!!

Khi đóng quân ở Huế cũng nhờ tài ăn nói khéo léo, diện mạo cũng điển trai, may mắn đă lọt vào mắt xanh của vài bóng hồng xứ Thần Kinh. Lúc trước Huyên không
hề đáp lại t́nh cảm của ai, nhưng trong lúc này chàng sẵn sàng đón nhận tấm t́nh chân thật yêu thương; Phải chăng đó là sự hoàn lấp những ǵ đă mất mát thua thiệt.

Một loài hoa nở trong vườn yêu đă từ lâu, loài hoa ấy muôn sắc màu rực rỡ ngát hương đă đến như huyền thoại một loài hoa không vỡ. Đó chính là Thanh Hồng, người mà Cha và các anh đă đến thăm Cố Đô Huế để xin hỏi cưới cho chàng. Đám cưới tổ chức linh đ́nh tại Huế và "Đám Cưới Nhà Binh" tại câu lạc bộ Sĩ Quan của Sư Đoàn 2 Bộ Binh ở Đà Nẵng đầy đủ bá quan khoảng hơn 200 người. Vừa cưới vợ vài tháng anh được thăng chức Đại Uư và được bổ nhiệm về kiêm thêm chức vụ Quận Trưởng nơi anh đang cư ngụ. Đôi vợ chồng mới kết hôn sống bên nhau đằm thắm, hạnh phúc chan hoà kết toả những cô công chúa diễm kiều chào đời bằng nguồn vui đầy ắp tiếng cười trong mái ấm.

Khi biết tin chàng đă lấy vợ nàng buồn lắm, chỉ biết đi đến Nhà Thờ cầu xin cùng Chúa, Ngân đă khóc nhiều lần có khi sưng cả đôi mắt. Nàng đến gặp mấy cô em của Huyên để t́m an ủi, phân trần. Cả gia đ́nh Huyên lúc nào cũng cổ vơ tinh thần, quư mến và xem nàng như dâu con đă cưới hỏi về nhà từ lâu. Mặc dầu cả nhà chàng đều yêu quư nàng, nhưng nào ai thay đổi được cuộc diện, chỉ biết cúi đầu chấp nhận luật đạo và đời cùng hoà chung trong tiếng thở dài nức nở thật vội vàng như thầm tiếc rẻ vừa mất đi thân t́nh nên thơ hiếm quư ấy.

H́nh như trời không chiều ḷng người, lại thêm chuyện buồn đổ ập đến trên gia đ́nh Ngân. Người chị ruột của nàng đang thiêm thiếp trên giường bệnh, với căn bệnh hiểm nghèo, vời em lại như muốn khẩn cầu ân huệ ǵ từ cô em bé nhỏ, chị thều thào nhắn gởi em ba đứa con và cả chồng của ḿnh nữa. Mẹ nàng đứng cũng rất gần đấy, bà đă hiểu và đọc được ư nghĩ trong thâm tâm con gái đầu ḷng của ḿnh qua những lời gởi gấm đó.

Lúc này bà Tham phải dùng hết tài sức ngọt ngào của ḿnh để khuyến khích, van nài, dỗ ngọt và cũng phải đánh động t́nh thương của cô con út hăy nghĩ đến mà thương các cháu sắp sửa mồ côi và thương cả địa vị danh vọng cùng tài sản kếch xù của người Anh Rể đang có trong tay, nếu không nó sẽ vô t́nh lọt vào tay kẻ lạ th́ khốn đốn cho đàn cháu c̣n thơ dại của Bà.

D́ Ngân bây giờ c̣n ǵ nữa để mà hy vọng, nàng đă gật đầu ngoan ngoăn vâng lời Mẹ dạy bảo để bằng ḷng làm kế mẫu những đứa cháu thương yêu bất hạnh của ḿnh, mặc cho ḷng tan nát, đứt từng khúc ruột khi để t́nh yêu ḿnh lững thững trôi như những áng mây hoang. Tuy là nàng đă chấp nhận lời cầu hôn nơi cha của bầy cháu, nhưng vẫn t́m cách tŕ hoăn mọi thứ từng ngày một.

Ba năm sau đó, Huyên đi công tác về SàiG̣n hai tuần lễ, được biết người t́nh cũ vẫn c̣n lẻ loi đơn độc, nàng từ chối chưa kết hôn với ai để giữ măi kỷ niệm đẹp của thời xa xưa. Ḷng chàng lâng lâng một niềm vui khó tả, kỷ niệm xưa chợt trở
về, ḷng thương cảm vô biên, dạt dào nỗi nhớ nhung. Rồi hai người t́m gặp lại, tay đan tay d́u nhau qua những lối quen xưa. Mẹ nàng th́ bận bịu lo sắm sửa việc cưới xin cho nàng nên không c̣n để tâm ngăn chận, v́ con gái đă tuân theo ư bà, không cần phải cấm đoán như trước nữa. Ḷng bà chỉ sợ không muốn cho nàng theo bước người chiến binh hành quân, trận mạc rầy đây mai đó, sợ nhiều bất trắc sẽ cuốn đi mất đứa con gái quư yêu của bà. Sau lần gặp gỡ người yêu cũ vào chuyến công vụ vừa qua, dù chỉ có hai tuần lễ ngắn ngủi, song đó là niềm hạnh phúc vô giá mà chàng có được, thời gian trôi qua nhanh, giờ đây phải quay trở về bổn phận hiện thực với bao thương nhớ luyến tiếc. Riêng nàng vui vẻ, sống động hơn xưa, hài ḷng v́ ḿnh đă được sống trọn vẹn những ngày tuyệt vời cùng người t́nh đầu như ḷng nàng hằng mong ước.

Từ đó Huyên thường tạo dịp đi công vụ về SàiG̣n thường xuyên hơn để gặp lại người yêu xưa. Có một hôm, chàng dẫn Ngân đến thăm gia đ́nh cô em ở G̣ Vấp gần Ngă Năm, cả nhà vồn vả tiếp đón hai người rất niềm nở trong t́nh yêu thương, mấy đứa cháu quấn quít lấy Cô Ngân thân quen như thuở nào, nàng cảm động quá, cũng nhân dịp gần khai trường, Cô Giáo Ngân đă làm quà cho các cháu một số tiền dùng để mua sách vở trở lại trường học, Cô cũng được biết các cháu đang học ở Trường Chân Phước Liêm. Hai người tạm biệt gia đ́nh em Vân ra về được khoảng nửa giờ, bầy trẻ đang lao nhao vui mừng v́ Cô Ngân mới cho quà bánh. Bỗng có tiếng gơ cửa, ai nấy ngạc nhiên, chồng của Vân ra mở cửa, sửng sốt khi thấy Bác Huyên Gái, vừa kịp thốt lên tiếng "Chị Huyên" mời chị vào nhà. Sau vài câu chào hỏi xă giao, Thanh Hồng đă gạn hỏi em gái của chồng.
"Anh Huyên có đến thăm Cô chưa?" Vân nhanh trí thối thoái.
"Dạ không"
"Anh Huyên đi công tác về SàiG̣n đă hơn một tuần rồi"
"Vậy hả chị, em chẳng biết Anh về đây... Hay chị về hỏi Ba đi"
"Thôi, vậy chào Cô Chú nhé... Chị sẽ đi Quang Trung ngay bây giờ"
Kể từ đó, mỗi lần Bác Huyên về thăm gia đ́nh đều có Bác Gái cùng theo để nâng khăn sửa túi.

Sau ngày SàiG̣n đổi tên, mỗi người một ngả, coi như thất lạc nhau gần ba mươi năm dài. Thời gian cũng quá lâu, nhưng không dài đủ để cho người quên nhau. Ngày 26 Tháng Tư, Năm 1975 Toà Đại Sứ Hoa Kỳ đă đem vợ con của Huyên đi di tản ra Hạm Đội Hoa Kỳ và đă đến trại chuyển tiếp bằng an. Về phần chàng phải ở lại để tiếp tục làm việc, trách nhiệm và bổn phận đă được giao phó. Chức vụ cuối cùng của Huyên là Trung Tá ở Cục Chiến Tranh Chính Trị VNCH. Ngày cuối cùng, Huyên cùng đi di tản với người của Toà Đại Sứ Hoa Kỳ, chàng đă rời xa Quê Hương yêu dấu năm giờ đồng hồ trước giờ lịch sử. Ḷng Huyên bồi hồi đau đớn như vừa đánh mất vật ǵ trân quư lắm, những giọt mồ hồi lấm tấm trên vầng trán chàng cứ rơi hoà chung với hai hàng nước mắt tuôn trào xót xa cho giờ phút lâm nguy của đất nước.

Mùa Thu năm 1998, sau hai mươi ba năm cùng nhau chia vui, xẻ buồn trong cuộc sống của những kẻ tha hương, Thanh Hồng đă để Huyên ở lại với tuổi về chiều cô quạnh; Loài hoa xưa không c̣n nữa, vợ chàng đă đi thật xa về nơi thanh nhàn vĩnh hằng, để ḷng người trống vắng hẩm hiu trong nỗi chia ly vấn vương. Hàng ngày Huyên đều ra nghĩa trang thăm vợ, thắp nhang và tâm sự coi như hồi nàng con sinh thời vậy. Cho đến một ngày, Huyên cảm nhận thấy đời ḿnh rồi cũng sẽ có ngày phải ra đây thôi, nên chàng không đến thăm thường xuyên như trước nữa. Anh chỉ thắp nến hay hương trầm ở nhà để cho nàng được ấm áp hơn. Lúc này đơn côi nên Huyên chạnh nhớ đến người t́nh đầu tiên, chàng đă nhờ cô con gái đỡ đầu của Ngân liên lạc với Mẹ ḿnh, làm nhịp cầu cho hai người, để Huyên có dịp gặp lại cố nhân.

Nhận được chi phiếu với số tiền rất lớn từ cô con đỡ đầu gởi mời Mẹ đi du lịch sang Hoa Kỳ một chuyến. Ngân cảm động lắm, nàng đă ngỏ lời cùng chồng để đi chơi, người chồng không hề cản ngăn lặng thinh để vợ đi một ḿnh, anh ta đâu có ngờ là vợ của ḿnh đă toan tính du lịch sang Hoa Kỳ để thăm người t́nh cũ qua sự nối kết sắp đặt của cô con đỡ đầu; Điều mà nàng dự định sẽ nhận nơi ấy là quê hương nối tiếp cho đời ḿnh v́ trước khi từ biệt ra đi, nàng đă nh́n lại khung cảnh trời Tây thật kỹ để tưởng như khỏi phải quay về giả từ lần nữa.

Sau nhiều thập niên sống trong quên lăng. Lần đầu tiên được đón khách quen xưa, ḷng Huyên cảm thấy bồn chồn, thấp thỏm không ít. Chiếc Boeing của hăng máy bay Air France đă đem người xưa đến California cho chàng có những ngày vui để đền bù lại thời xuân trẻ thiếu vắng, cầm bằng đă mất nhau vĩnh viễn.

Ba tuần lễ cùng nhau ôn lại kỷ niệm đẹp muôn thuở của những ngày xưa cũ. Giờ đây tóc đă dầy sương, kư ức chậm kém, có đôi lúc phải ngẫm nghĩ măi mới nhớ ra những vụn vặt để trách móc, hằn học nhau. Tuy vậy, nhưng vẫn bới ra được nhiều điều chất vấn quanh để làm khổ người. Ngân ân hận v́ sự hoang tưởng của ḿnh, chỉ mới mở ḷng với Huyên là lần này sang đây, nàng không muốn trở về với người chồng nữa, mà sẽ dọn về ở chung với Huyên để dệt nốt khúc yêu thương hăy c̣n dang dở; Chàng đă khước từ, đề nghị cứ ở riêng là tiện nhất. Cô dỗi, trách chàng sao hồi đó không chờ đợi mà đi lấy vợ ngay, chỉ có như vậy thôi mà làm Huyên bực ḿnh gắt gỏng.

"Ai đă từ chối lời cầu hôn của gia đ́nh Huyên?"
Ngân gỡ gạt "Hận Thanh Hồng giật mất Huyên của Ngân"
Huyên lên giọng cự nự "Đừng hồ đồ như vậy"
"Bênh chằm chặp à!! Không phải giật th́ là cướp vậy?"
"Đừng quên Thanh Hồng là người đầu ấp, tay gối của Huyên"
Giọng Ngân nghẹn ngào "Vâng .. Người ấy là vợ của ai kia"

Lần này hai người gặp lại tưởng là chàng sẽ rước em về dinh, nhưng mọi sự đều trái ngược, có duyên không nợ chỉ là hư vô. Huyên mừng thầm v́ đă có thêm cơ hội để hỏi lại ḷng ḿnh và so sánh giữa hai người đàn bà đă đi qua đời chàng. Ngân muôn đời là người yêu trong mộng, nàng chỉ muốn là người bề trên để được hầu hạ nâng niu. Nàng chợt đến với Huyên như cơn gió lốc, không săn sóc phụ giúp, đểnh đoảng c̣n luôn lời nh́ nhằng, dằn vặt và than thở đă vô t́nh đem đau khổ, dày xéo tâm hồn già này đến hoảng sợ. Sau lần hội ngộ này, nàng sẽ trở lại Paris cố quên đi niềm thất vọng đớn đau vừa trải qua. Giọng Ca sĩ Thanh Thuư ngọt ngào nỉ non kết thúc bài hát "Ngăn Cách" của Nhạc sĩ Y Vân ...
"..Ḷng người như chiếc lá, nằm trong cơn gió vô t́nh..."

Hồi tưởng lại những ngày c̣n sống chung với Thanh Hồng. Xin gởi về Hiền Thê ngàn nén hương yêu. Cảm tạ ơn trên đă cho Huyên một người bạn đường nhẫn nhục, cần kiệm lại biết phục ṭng. Dẫu biết rằng, ḿnh bị chia sẻ chỉ được hưởng phân nửa t́nh cảm của chàng, song nàng vẫn nhẫn nại, ân cần chăm sóc, vén khéo trong ngoài cho chồng con được thanh nhàn êm ấm, vuông tṛn đề huề là nàng yên vui. Thoáng mơ hoang của chàng đă tan biến đi vội vă, hiện tại c̣n lại là niềm vui tuổi thọ với đàn con, cùng cháu chắt quư yêu. Huyên thầm nghe ŕ rào trong cơi mù sương, có một loài hoa chợt mỉm cười sung sướng, măn nguyện nơi cuối chân trời thẳm xa vời vợi ...

Đường ai đi giăng đầy cỏ lá úa
Lối ta về ngập ngừng ánh trăng soi
Không lưu luyến sao ḷng ta se sắt
Vết thương sầu theo từng cánh hoa rơi

Phạm Thị KimDung
Xuân Ất Mùi 03-04-2015

    
 

E-Báo Ất Mùi CPL
  Ai
 -Bài Không Tên
 -Bài Thơ Cho Mẹ
 -Buông Tha
 -Cần Thiết
 -Cánh Thư Đầu Xuân
  Chợ Tết Bolsa
 -Chuyện Ngày Xưa
 -Con Quay
 -Dại Khờ Lớp Tôi
 -D́ Ghẻ Con Chồng
 -Đêm Giao Thừa
 -Đôi Điều Tưởng Nhớ
 -Đường Xưa
 -Giấc Mơ Hư Không
 -G̣ Vấp Trải Đầy Kỷ Niệm
 -Hè Đến
 -Kiếp Người
  Kư Ức
 -Lặng Lẽ Vào Đông
 -Làng Tôi
 -Lớp học không sân trường
 -Một Thoáng Mơ Hoang
  Mùa Nắng Hạn
 
Nắng Giữa Hoàng Hôn
 -Ngày Xưa
 -Ngày Xưa và Hiện Tại
 -Nhân Ái
 -Nhật Kư Vào Xuân
 -Nh́n Về Quê Hương
 -Nhớ Xuân Xưa
 -Quan Niệm Về Linh Hồn
  Tạ Ơn Mẹ
 -Tâm Sự 1
  Tâm Sự 2
 -Tản Mạn
  Thân Phận
  Thầy Giáo Của Chúng Tôi
  Thịt Kho Dừa
 -Thư Ngỏ
  Thu Sang Gợi Nhớ
 -Thuở C̣n Đi Học
  Tiếng Động
 -Tiếng Thở Dài
 -T́nh Chôn Dấu
 -Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài
  Trái Đắng Hồng Ân
 -Tuổi 60 Đọc Lại Thư T́nh
 -Ước Mơ
 -Vấn Vương
 -Xóm Thuốc và Cội Nguồn
  Sưu Tầm:
  Nụ Cười Đầu Năm
  10 cảnh sắc ăn được
  Nghệ thuật tạo dáng cây cảnh