Hoang Chinh
Home Page
http://hoangchinh.net (the official site)     
Hoang Chinh
Tập Truyện Ngắn:
Băo Tuyết
Cuối Đường Khổ Nạn
Đoạn Chúc Thư Dang Dở
Giao Thừa
Khó Đi Mẹ Dẫn Con Đi
Khoảnh Khắc Trăm Năm
Lỗi Tại Ai Bây Giờ
Một Đoạn Trong Thánh Kinh
Mùa Giáng Sinh Xưa
Mười Lăm, Mười Bẩy
Muộn Màng
Ngải
Rác
Thiên Thần
Thiên Thu
Tiệc Cưới Ở Phương Đông
Vầng Trăng Lưu Lạc
Vời Vợi Non Cao
Vực Sâu Khổ Lụy

đoạn chúc thư dang dở

Những buổi sáng, mở mắt, thấy ḿnh c̣n sống. Mừng. Cám ơn Trời. Và cười, nói với ḿnh (như nói với đứa bạn thân rằng), "Thấy không, God's still on my side." Chúa vẫn ở cùng phe với ḿnh. Như Chúa đă che chở cho từng giây phút một trong đời sống.

Mùa hè năm trước. Bắt đầu của những triệu chứng lạ lùng. Nóng, lạnh, nhức đầu, và mệt đôi khi ngỡ như ḿnh sắp lăn ra mà chết. Mùa hạ qua. Vẫn thế. Bác sĩ gia đ́nh cho thử, cho chụp đủ thứ. Nh́n kết quả, ông ta ngẩn ngơ.  

Mùa thu trời th́ vẫn lá vàng, vẫn gió (như heo may ở quê nhà), c̣n ḿnh vẫn nóng, lạnh, nhức đầu và mệt đuối người. Bác sĩ gia đ́nh cho chuyển sang chuyên khoa. Chờ từ tháng tám tới tháng một năm sau, ḿnh bảo đến lúc ấy chắc tôi chết rồi. Bác sĩ gia đ́nh - vẫn khôi hài như thuở nào - dặn ḍ, "Don't die!"

 

Ḿnh rán không chết, nhưng sao đầu óc ngẩn ngơ. Và ḷng th́ yêu quá là yêu cơi sống này. Hỏi lũ bạn hành nghề ở Việt Nam, chúng nó kể cho nghe về một thằng bạn cùng lớp, cũng nóng, lạnh, nhức đầu và mệt mỏi. Chữa ḷng ṿng hết thuốc này tới thuốc kia. Tới khi phát hiện tế bào ung thư trong phổi. Không đầy hai tháng sau nó chết. Ḿnh dỗ dành ḷng rằng ḿnh không uống rượu, không hút thuốc làm sao mà ung thư phổi được, nhưng thằng bạn cũng đâu có hút thuốc, uống rượu.

 

Từ đó, đêm ngủ nhiều khi thấy như đá tảng đè trên lồng ngực. Tự trách ḿnh giàu tưởng tượng. Nhưng bác sĩ gia đ́nh sao miệng không nói ra mà tay lại kư giấy bắt đi thử chức năng phổi.

 

Có những đêm khuya, mơ màng thấy bốn bức tường pḥng ngủ co rút lại, thấy trần nhà vơng xuống, o ép, chật chội. Bừng tỉnh. Mỉm cười với Chúa, và thầm nhắc ḿnh, God's still on my side!

 

Đă có những lúc nh́n đời sống chung quanh, sao chỉ thấy một mầu. Chẳng ai hiểu. Bao nhiêu lời trách móc, bao nhiêu chuyện hơn thua, một thoáng giây bỗng trở nên nhạt nhẽo, vô nghĩa trước bóng dáng cái chết vẫn đêm ngày ŕnh rập.

 

Rồi một buổi sáng, dặn ḷng rằng ừ th́ trước sau ǵ cũng chết. Phải chết sao cho coi được. Như tụi Mỹ vẫn bảo die in style. Thương biết bao nhiêu người nghệ sĩ cải lương, đă lănh trọn mũi gươm trên lồng ngực, vẫn gồng ḿnh hát cho thật mùi câu vọng cổ sau cùng.

 

Có người hỏi anh có cầu nguyện với Chúa không. Mỉm cười bảo không, bởi ai lại đi làm phiền Chúa v́ cái chuyện nhỏ nhoi.

 

Những bài thơ nở hoa. Những hẹn ḥ ngát hương. Những khoảnh khắc hạnh phúc. B́nh an trong ḷng, b́nh an trên cả mười đầu ngón tay tê dại. Gửi gấm kỷ niệm; gửi gấm tuổi thơ, gửi gấm những ước mơ. May mà có người chắt chiu giữ hộ.

 

Nhưng cũng c̣n rải rác đâu đây vài ba câu trách móc. Ngôn từ khô như lá cuối mùa. Ḿnh thành đứa bé, loay hoay góp nhặt. Phải như người ta hiểu được rằng họ đang khắt khe với một người đang bấu víu lấy sự sống; một người thắt tim, siết lồng ngực đo đếm từng vệt rung nhỏ nhoi trên khuôn mặt người chuyên viên siêu âm lúc người ấy nh́n h́nh ảnh tim gan ḿnh trên màn ảnh quang tuyến.

 

Gặp bác sĩ chuyên khoa, lại những cái nhíu mày kín đáo. Lại kim đâm vào mạch máu, lại chất đỏ trào lên ống nghiệm. Lại hít mạnh, thở đều. Lại quang tuyến, lại siêu âm; lần này c̣n héo lánh tới cả cái môn y khoa nguyên tử với ba cái thứ đồng vị phóng xạ nọ kia.

 

Anh Nguyễn Xuân Hoàng bảo sẽ đăng T́nh Muộn từng kỳ trên Văn. Và anh nhận xuất bản tập truyện ngắn Một Đoạn Trong Thánh Kinh. Anh ấy bảo T́nh Muộn nên đổi tên khác. Cũng đúng chứ. Nguyên cái chữ "muộn", chỉ nghe đă biết muộn màng. Nhưng sao đầu óc ḿnh bồng bềnh, trôi nổi. Nghĩ hoài không ra nổi cái tên.

 

Những con vi trùng trốn nơi đâu sao máu thử hoài cứ b́nh thường mà người th́ èo uột. Bắt đầu đếm ngày qua bằng mười đầu ngón tay. Những truyện dài, truyện ngắn tự nhủ phải viết xong trước ngày kia tháng nọ. Và làm việc như người say. Kẻ nào đó (bạn ư, ḿnh có bạn nào như thế đâu) bảo hắn thôi viết rồi! Ḿnh cười một ḿnh, tay nâng niu những cuốn báo biếu có truyện, có thơ ḿnh mới viết, vừa mới nhận được. Nghĩ chả cần giải thích cho ai. Ḿnh chả c̣n nhiều thời gian mà tranh luận với những kẻ thứ ǵ cũng có nhưng chỉ thiếu một tấm ḷng.

 

Giáng sinh nhận tin buồn. Bố vào bệnh viện cấp cứu. Đất nước của những đỉnh cao. Một trăm đô Mỹ một ngày. Người nghèo lấy đâu ra tiền mà chữa chạy.

 

Cô bạn nhỏ gửi cho bài phát thanh truyện ngắn Mùa Giáng Sinh Xưa. Nghe mà ḷng xớn xác niềm vui. Nhớ ơi là nhớ cái người tóc thả vai ngoan. Mà lạ nữa. Cô xướng ngôn đọc cái truyện ấy trùng tên với nhân vật nữ của ḿnh trong T́nh Khúc

 

Tết dương lịch bố được xuất viện nhưng lại một tin buồn hơn cả trăm lần: cô em gái thân nhất - ngày xưa, chọc ghẹo ai (trong lớp học), quen được ai (ngoài đường phố), anh cũng kể cho nghe - đang sống những ngày cuối cùng của chứng bệnh nan y.

 

Bên kia trôi nổi, bên này bấp bênh, bên kia tàn lụi. Người ta bảo họa vô đơn chí là thế. May mà bấy lâu nay, chuyện ốm đau ḿnh chả nói cho ai nghe.  Dù sao Chúa bao giờ cũng ở cùng phe với ḿnh. God's always on my side. Lời kinh nhật tụng của riêng ḿnh.

 

Hôm qua, trong bệnh viện, thử máu xong, lăn quay ra xỉu. Cái cảm giác lúc vừa tỉnh lại thấy lạ lẫm chi đâu. Chắc lúc gần chết, cũng thấy lâng lâng như thế.

 

Cuối tháng, sẽ gặp bác sĩ chuyên khoa khác. Lạ cái là lần này không c̣n phải chờ lâu. Sao thế nhỉ. Nội Khoa, Chuyên khoa tim, phổi, Y học nhiệt đới. Chắc khi mà tất cả chuyên khoa đều lắc đầu, nguời ta sẽ giới thiệu ḿnh tới ông bà oncologist  nào đó. Vẫn c̣n giữ cái tật hồi học y khoa, tránh nói những chữ xui xẻo trước mặt bệnh nhân. Ung thư th́ nói "K" hoặc văn vẻ hơn th́ tiếng Pháp "néo", bác sĩ ung thư th́ vắn tắt là "onco".

 

Chán những mũi kim của bệnh viện lắm rồi!

 

Ai đó bảo đừng viết truyện buồn nữa, như Ngọc Lan hát nhạc buồn, riết rồi nó "vận" vào người. Buồn hay vui, tùy cách nh́n, ḿnh vẫn tin như thế. Câu hát ngày xưa mỗi lần nghe ḿnh lại cười, thầm chê là cải lương, bây giờ lẩm nhẩm một ḿnh mà nghe thâm gan tím ruột. Nếu mai anh chết em có buồn không? Nếu mai anh chết em có buồn không?

 

Ừ nhỉ, nếu mai ḿnh chết, có c̣n ai chép hộ những câu thơ. Và có ai ra nghĩa trang, đọc thầm cho ḿnh nghe với, những câu thơ của cơi sống này.

 

Bao nhiêu là cái nh́n ái ngại của bạn bè ở chỗ làm. Bạn khỏe không. Đă bảo h́nh ảnh cuối cùng để lại cho nhân gian phải là h́nh ảnh đẹp, nên rộn ràng, vâng tôi khỏe. Thật không đó. Bạn có vẻ mệt mỏi. Đă cố che dấu bằng nụ cười. Nhưng nét tiều tụy th́ che làm sao được. Bạn xanh quá. Lúc nào tôi cũng cầu nguyện cho bạn. Người đàn bà Á Rập. Tôi có quen ông bác sĩ này ở lục địa di dân sang đây, hay là bạn thử đến đó xem sao. Người đồng nghiệp Trung quốc. Ông bác sĩ này người Đức, rất giỏi về y hoc thiên nhiên, để tôi nói trước với ông ta. Người nhân viên thiện nguyện có cái tên tiếng Ư. Hay là thử đến với đông y xem sao. Người bạn thơ chân t́nh. Mày phải để ư kỹ những triệu chứng hô hấp. Thằng bạn học cùng lớp ngày xưa. Không sao đâu. Thời tiết cả đấy. Chỉ cần ăn uống đầy đủ, uống thuốc bổ và tập thể dục đều. Những người thân yêu. Dễ ǵ mà chết. Sách tướng số bảo anh sống tới chín mươi hai tuổi. Chắc không đó. Sao không. Chín mươi hai tuổi vẫn c̣n nhớ thế nào là thơ lục bát. Những giọt nước mắt. Ơi, yêu  quá là yêu, cơi sống này. Bỏ đi sao đành!

 

Thế giới vây quanh. Bao nhiêu là thương mến. Ai mà nỡ bỏ đi. Nhưng sao cứ nóng, lạnh, nhức đầu và mệt đuối người. Hay ḿnh có cái ǵ đó xa lạ, đang lớn lên dần trong bộ óc đă già; hay ḿnh chính là nhân vật thanh niên ḿnh vẽ ra trong truyện dài T́nh Khúc hoặc gă trai trẻ trong truyện ngắn Một Đoạn Trong Thánh Kinh.

 

Tối nay, máy bay cất cánh. Vậy là không đem được cho bố mẹ và bầy em Viết cho Mẹ Ở Quê Nhà. Mỗi cuốn sách có riêng một phần số - như những phận người - nhưng sách ḿnh viết ra, sao cuốn nào cũng long đong.

 

Chuyến này về, hứa mỗi ngày sẽ đi nhà thờ với mẹ, sẽ ngồi uống cà phê với bố, sẽ coi bóng đá với bố và đứa em trai, coi phim tập Hàn quốc với mấy cô em gái. Và hứa tới những đoạn cải lương Hồ Quảng (h́nh như bên nhà, người ta dùng chữ "sến") ḿnh sẽ cố dấu đi nụ cười chế nhạo.

 

Mai mốt trở về đây lại, tha hồ mà viết. H́nh ảnh cuối cùng để lại cơi sống này sẽ không là h́nh ảnh gă bệnh nhân èo uột trong trại ung thư (phải ung thư không?) mà là h́nh ảnh kẻ làm thơ gục chết trên trang bản thảo vừa viết xong chương cuối. Nếu viết bằng máy vi tính, sẽ nhớ lưu  cái truyện hoặc bài thơ, để lỡ có gục xuống trên bàn phím sẽ không vô t́nh xóa hết đi những ǵ mới viết.

 

Ơ, cái chi tiết nho nhỏ này có thể viết thành một truyện ngắn hay. Thấy không, đời sống vẫn đầy những tin vui. Vậy là hai mươi mấy giờ bay sắp tới, ḿnh lại có chuyện để làm.

 

Và măi măi trong ḷng, niềm tin God's always on my side sẽ không bao giờ phai nhạt.

 

Và cho tôi cám ơn những chân t́nh của cơi sống này.

 



hoàng chính
Trước giờ ra phi trường Toronto - 04 tháng 02, 2006

 

 


                                         Back to the Top