khoảnh khắc trăm năm
Nắng mùa hạ óng vàng loang lổ mặt đường. Nắng pha mầu
trên da. Năm nào cũng vậy, hết một mùa, da vẫn chưa nhả nắng. Người đàn
ông mở hé cửa kính xe. Bây giờ là mùa hạ. Hăy nhắm mắt h́nh dung một bầu
trời biếc xanh, trong vắt. Mùi hương dịu dàng của tóc. Nhắm mắt để thấy
thật gần, thật rơ một mùa hạ; những mùa hạ đă qua. Gió lồng lộng níu
những sợi tóc người con gái chằng qua vai chàng.
“Em thích đi đâu bây giờ?” Chàng hỏi.
Nàng đặt hai bàn tay lên đùi, chớp mắt, tần ngần, “Đưa em
đi mua ít trái cây nghe.”
Chàng biết trước nàng sẽ trả lời như thế. Nàng đă trả lời
như thế bao nhiêu sáng thứ bẩy có nhau. Những trái táo mầu nâu bóng,
những trái cam vàng óng sáng lên những sắc mầu trong một vùng nhạt nḥa
hai mầu đen, trắng. Nàng ăn trái cây như loài chim. Sáng thứ bảy, chợ
Farmers mở từ sáu giờ sáng. Th́ đi mua trái cây vậy.
Giờ sớm, chợ đông. Lúc xuống xe, tiếng nói chuyện lao xao,
từ xa vẳng lại, nghe như tiếng vo ve của một bầy ong vỡ tổ.
“Em thèm trái xoài tượng quá, anh ơi!” Nàng suưt soa,
những bước chân díu lấy chân chàng. Chàng ngừng lại kéo người con gái
vào bóng mát, cho một chút nắng đọng lại trên những sợi tóc đổ dài xuống
một bên lưng. Chàng th́ thầm cho một ḿnh chàng nghe. Em nhỏ nhắn, mỏng
manh tới mức những bước chân chim tưởng chừng sẽ không để lại dấu vết ǵ
ngay cả khi bước đi trên cát biển. Đám người đi chợ sớm, xô đẩy nhau
chạm vào lưng chàng. Chàng vẫn đứng lặng, như người bệnh bị thôi miên.
Đôi mắt long lanh. Đôi môi hồng mịn ướt. Thèm quá một nụ hôn. Trăm ngàn
h́nh ảnh chập lên nhau trong trí tưởng tượng chàng. Nàng cười nói xôn
xao. Nàng buồn, làm biếng đến cả nhướng con mắt ngó chàng. Đời sống là
bài thơ tự do thật dễ thương. Bây giờ nàng đang vui, tíu tít như con
chim mới ra ràng. Tháng năm. Vẫn c̣n là mùa xuân hay đă đầu mùa hạ chàng
cũng không rơ, nhưng gió hiu hiu và lá những cây phong bên đường trổ
xanh biếc một góc trời.
Chàng dắt nàng đi quanh co giữa những lối đi đầy di dân
đủ mầu sắc, đến từ những phương trời xa tít tắp.
“Đố em mấy người đó nói tiếng ǵ?”
Nàng ngẫm nghĩ vài giây, “Tiếng Tây Ban Nha.”
Chàng dừng lại, vuốt những sợi nắng trên tóc nàng, “Sao
em biết?”
“Hồi đó em học chung mấy người nói tiếng Tây Ban Nha.”
“Chà!”
“Cái ǵ?”
“Có quen ai không vậy ta!”
“Th́ có cái tên bác sĩ Cuba đó...”
Chàng bóp ngón tay nàng.
Bụi nắng nḥe con phố. Nàng chỉ về phía quầy hàng trái
cây, “Nh́n ḱa anh. Trái xoài, anh ơi! Chua thấy thèm!” Nàng xuưt xoa
làm nước miếng chàng ứa ra ở những chân răng. Chàng muốn chọc nàng rằng
chưa thử sao đă biết chua, nàng đă kéo những ngón tay chàng, lướt đi.
Tiếng những hợp âm tây ban cầm chùng chập trỗi lên từ
khoảng pha trộn của tiếng ŕ rào phiên chợ, len lỏi qua từng đám người
găi nhẹ tai chàng. Và tiếng hát loáng thoáng vọng lại, nhấp nhô như
những thân sóng đă loăng, đă bạc nhược khi trải dài trên băi cát.
“Em nghe tiếng đàn không?”
Nàng bấm móng tay vào ngón tay chàng, “Nghe.”
Chàng kéo nàng len lỏi trên lối đi hẹp giữa những quầy
cá. Mùi tanh nồng đượm không khí. Con cá trê ngo ngoe mấy sợi râu. Bầy
cá diếc giẫy bần bật trên chiếc phản kim loại nhầy nhụa chất nước đỏ ngả
mầu xanh lục.
Ông già hát dạo quần áo jean xanh bạc mầu, ngồi
dựa lưng vào bức tường xám xịt, tay vẩy đều những hợp âm tây ban cầm vui
nhộn. Làn da nhăn mầu nâu trổ đồi mồi loang lổ. Cḥm râu xám rung rinh
như thể được đính hờ vào chiếc cằm nhọn bởi một đốm keo công nghiệp đắt
tiền. Mũi giầy ba-ta gơ nhịp trên nền xi măng đen xỉn. Giọng hát khô và
đục.
“Anh hiểu ổng hát ǵ không?”
“Không. C̣n em?”
“Anh không hiểu làm sao em hiểu chớ!”
Đôi t́nh nhân cười với nhau. Lời hát họ không hiểu nổi
một chữ, nhưng cái rộn ràng của tiếng đàn làm hai người vui như tết. Ngỡ
chừng họ đang dắt nhau đi trong vũng nắng, buổi chợ phiên miền thơ ấu
nào.
Thiên hạ ném những đồng xu vào cái thùng đựng đàn, phát
ra tiếng lạch cạch. Nàng nh́n những đồng một xu mầu nâu xỉn. Có nhiều
đồng hẳn bay mất luôn cả cái h́nh chân dung Nữ Hoàng.
“Tội nghiệp ông già quá anh há! Có tài đàn hát vậy mà
không dùng được. Anh nh́n cái thùng đàn của ổng ḱa. Toàn những đồng
penny th́ làm sao sống.”
Chàng bóp vai nàng thay cho câu trả lời. Rồi chàng níu
nàng lại gần, hôn nhẹ lên ḍng tóc nâu đen.
Nàng rụt cổ, co vai. Chân mày khẽ nhăn cái cau có dễ
thương. Chàng dịu dàng xoay đầu nàng lại, nâng khuôn mặt trái xoan của
nàng lên. Hôn đặm lên môi nàng. Nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật.
“Cái bà đó nh́n anh ḱa!”
Nàng th́ thào nhắc, nhưng không quên hôn lại chàng. Nàng
hôn, mắt nhắm mắt mở, hai má đỏ hồng như thấm rượu.
“Trời ơi, anh nhiều chuyện quá!”
Nàng thấp giọng, thổi vào tai chàng câu trách móc.
Chàng nghịch ngợm, “Anh hôn em chứ anh có hôn con gái bà
ấy đâu mà sợ.”
“Trời ơi! Nói nhỏ chút đi cho em nhờ coi.”
Chàng ngẩn người ra, tần ngần đếm những giọt nắng mật ong
đang nhảy múa trên ḍng tóc nâu đen và chàng bâng khuâng tự hỏi không
biết đó là những giọt nắng hay là những giọt hạnh phúc chỉ bắt gặp t́nh
cờ trong một phút giây ân sủng nào đó.
“Ông già đàn cũng hay anh há!” Nàng thúc nhẹ khuỷu tay
vào cạnh sườn chàng, đánh thức chàng khỏi cơn mộng mị.
Chàng lơ đăng nh́n ông già. Trong ḷng cái
thùng đựng đàn vênh vẹo rải rác những đồng một xu tội nghiệp; những đồng
penny không c̣n giá trị ǵ nữa. Người ta cần tới một xu tư để đúc
ra một đồng penny. Điều này chàng đọc trên báo cách đây mấy hôm.
“Chờ em ở đây nghe.”
Nàng dặn ḍ. Nàng biết tính chàng như thể hai người đă
sống với nhau từ kiếp nào. Nàng biết chàng mê tiếng đàn. Tây ban cầm,
dương cầm, vĩ cầm, đại hồ cầm. Luôn cả cây lục huyền cầm và cây độc
huyền cầm cổ tích. Thế giới âm nhạc quyến rũ chàng, như mắt môi nàng
huyền hoặc. Nàng biết chàng có thể ngồi đờ người ra cả tiếng đồng hồ,
mắt dán vào những ngón tay đang rải ra trong không gian chuỗi âm thanh
réo rắt.
Chàng nh́n nàng, lặng thinh mấy giây, khẽ đưa tay gỡ
những sợi tóc vướng một bên má nàng, dạt sang một bên vai. Rồi mỉm cười.
“Nhớ cẩn thận.”
Chàng chấm câu bằng một cái nheo mắt đầy ẩn ư.
“I know, sir.”
Nàng
gửi lại cho chàng một nụ cười. Chàng loay hoay t́m chỗ ngồi. Những băng
ghế không c̣n trống. Sáng thứ bẩy, phố đông, chợ sớm lao xao thiên hạ.
Hai cô gái Mennonite mặc áo đen, đội khăn đen trông giống hệt
những nữ tu đi ngang qua trước mặt chàng. Chàng ngơ ngác nh́n theo. Một
gia đ́nh Bắc Âu đi ngược chiều hai cô gái, lướt qua trước mặt chàng.
Chàng đứng ép sát vách tường nhường lối cho họ. Cặp vợ chồng đứng tuổi
và cô gái tóc vàng ngả sang mầu đỏ. Cô gái lững thững bước theo cặp vợ
chồng. Lúc cô đi sát qua trước mặt chàng, chút hương của tóc, của mùa
hạ thoảng qua rất nhẹ trong không khí. Chàng đoán họ là người Bắc Âu bởi
mầu tóc và khuôn mặt xương dài, mang dấu vết những người Viking
huyền thoại. Rồi lại một nhóm khác với người đàn ông cao lớn, râu tóc
xồm xoàm, người đàn bà xồ xề, mặc chiếc váy x̣e ra choán hết cả lối đi,
bầy con năm đứa ríu rít một ngôn ngữ lạ xen lẫn những từ Anh ngữ.
Chợt người đàn ông ngồi ở băng ghế xéo phía trước ông già
hát dạo dứng lên, chàng bước nhanh về phía đó, vội vàng suưt đụng phải
người đàn bà tóc đen khệ nệ ôm một thùng xoài vàng tươi, (những trái
xoài của nàng.) Người đàn bà lẩm bẩm ǵ đó nhưng chàng không nghe được
v́ tiếng x́ xầm ấy ch́m hẳn vào tiếng đàn guitar hùng hồn và
giọng hát sôi nổi của ông già hát dạo.
Ông già ngước lên nh́n chàng. Chàng khẽ gật đầu chào. Ông
già nheo mắt với chàng, miệng vẫn không ngừng những câu hát lạ lùng. Âm
điệu du dương của bài hát đem chàng đến những xứ sở xa xăm nào đó, nơi
những con sơn dương nhảy loi choi bên sườn núi. Điệu nhạc lên xuống nhịp
nhàng rồi la đà như sương mù vắt ngang vách núi. Ở đoạn điệp khúc, ông
già ngâm nga ́ ầm trong cổ họng khiến chàng h́nh dung ra được cả một
thân suối quanh co, nơi ông già hát dạo mấy mươi năm về trước đang dắt
tay một người con gái. Chàng không thấy rơ mặt cô gái nhưng chàng nh́n
thật rơ mầu đỏ thắm của đôi môi và sắc thẫm của chiếc khăn quàng cổ mầu
rượu vang đỏ.
Ngồi nghe ông già hát nhưng thỉnh thoảng chàng
vẫn dáo dác nh́n. Chiếc bóng mỏng mảnh của người con gái chàng yêu thấp
thoáng, ẩn hiện trong đám đông. Lúc nàng ṿng qua khu bán thịt cá, chàng
giật ḿnh thấy một gă thanh niên tóc đen bám dính theo nàng. Thiệt t́nh.
Bọn đàn ông, con trai lưu lạc xứ người, thấy phụ nữ đồng hương, hai con
mắt mở lớn tưởng chừng sắp rách ra ở hai khóe rồi đeo theo, nhùng nhằng
ám người ta. Thỉnh thoảng nàng kể cho chàng nghe về lũ thanh niên trong
thành phố. Chàng gọi bọn họ là những cái đuôi.
Bóng nàng lẫn trong đám đông, ch́m vào khu bán trái cây,
rồi thấp thoáng hiện ra bên khu bán thịt nguội. Cái đuôi Việt Nam loáng
thoáng phía sau. Một làn gió nhẹ hất mùi tanh lên mũi chàng. Một lát
chàng lại thấy nàng hiện ra ở khu bán rau cải. Cái đuôi không c̣n bám
theo nàng nữa. Bản nhạc cũng vừa hết. Chàng quay đầu lại, hân hoan vỗ
tay theo đám đông. Cái đuôi Việt Nam lẵng nhẵng ấy làm chàng mất đi một
đoạn - không biết buồn hay vui - về người con gái miền núi và người
thanh-niên-ông-già-hát-dạo hai mươi mấy năm trước nơi xứ sở nào đó ở
Đông Âu núi non hùng vĩ.
Vừa quay đầu t́m kiếm, chàng bắt gặp bóng nàng.
Nàng ngoi ra khỏi đám đông, vẫy tay với chàng. Và không quên cười với
chàng. Nụ cười thổi vào ḷng chàng nỗi hân hoan. Chàng bỗng muốn hát cho
nàng nghe một bài hát có những lời tỏ t́nh rất ngọt, dù đă nói cho nhau
nghe không biết bao nhiêu lần những lời yêu thương.
Chàng chậm răi đứng dậy, bước về phía ông già
hát dạo. Ông già ngưng vặn cái chốt điều chỉnh dây đàn, ngước lên, nụ
cười quanh co trên những nếp nhăn.
“Chào ông.”
Ông già chào lại chàng.
Chàng sôi nổi, “Ông đàn hay quá. Vừa rồi chắc
là một bài hát về t́nh yêu.”
Ông già nhướng mắt nh́n chàng, “Sao cậu biết?”
“Tôi đoán.”
Những ngón tay ông già bấm hợp âm la thứ trên
cần đàn, và những ngón của bàn tay phải rải lên chùm dây một dải âm
thanh phiền muộn.
“Cậu muốn hát một bài cho vui không?” Ông già
vừa nói vừa tháo dây đeo ở vai, ch́a cây đàn sang cho chàng.
Chàng mừng rỡ đón lấy. Phiến gỗ cần đàn c̣n ẩm
mồ hôi tay ông già hát dạo.
“Ngồi xuống đây.” Ông già nhường chiếc ghế gỗ
cho chàng. Những con mắt bàng quan dán lên chàng. Mười ngón tay chàng
bắt đầu run. Hai đầu gối đột nhiên mỏi ră rời. Chàng ngóng cổ nh́n đám
đông xăm xoi t́m h́nh bóng thân quen. Chàng cần thấy nàng, dẫu thấp
thoáng như một vạt sương, để lấy lại sự thanh thản và b́nh yên trong tâm
hồn. Nàng đâu đó trong khu bán hoa tươi. Chàng nhớ những bông hồng đỏ
thẫm thỉnh thoảng đem đến, cắm trên b́nh hoa ở pḥng khách nhà nàng.
Cánh hồng nhung mịn c̣n đọng những giọt nước li ti như những giọt sương.
“Hát một bản nhạc t́nh đi.” Ông già khuyến
khích. Tiếng Anh của ông có giọng lai một ngôn ngữ Đông Âu nào đó. Những
nếp nhăn hai đuôi mắt ông co dăn nhịp nhàng theo môi cười. Thời gian làm
phai mầu con mắt nâu và trải lên tṛng trắng những đường gân máu ngoằn
ngoèo.
Cái ngại ngùng làm chàng bắt đầu bài hát bằng những tiếng
th́ thầm. Bản t́nh ca Việt Nam quen thuộc. Chàng biết rơ tiếng đàn đă át
đi những lời ca, nhưng chàng ngại tiếng nước ḿnh sẽ làm khách thập
phương dị ứng.
Chợt bóng nàng hiện ra ở khúc quanh dẫn vào khu
bán thịt sống. Tóc thả ngang vai chảy xuôi vào ḷng chàng con suối b́nh
yên. Giọng chàng lớn dần, như thể tận cuối chợ, nàng có thể nghe được
những lời thân ái. Đám đông tụ lại trước mặt chàng. Lần đầu tiên có một
gă thanh niên châu Á ôm đàn hát dạo. Chàng hít thở thật sâu để những lời
ca vươn lên trên những tiếng động lao xao của phiên chợ, để tiếng đàn
lướt trên tiếng ồn ào của những câu trả giá, đến với nàng, nói với nàng
rằng, em thấy không, chỉ cần em
yêu anh là anh có thể làm được bất kỳ điều ǵ trên thế gian.
Những lời hát làm xao xuyến ḷng chàng. Những
lời ru, những câu ḥ hẹn. Năm tháng xanh xao. Đợi chờ muôn kiếp. Thiên
hạ bao quanh, ṭ ṃ nghe anh hát, thiên hạ không hiểu một chút ǵ những
lời t́nh anh đang rêu rao, như vậy mà lại hay, bởi v́
anh chỉ hát cho một ḿnh em.
Bỗng dưng chàng thấy người thanh niên tóc đen hăng hái
bước về phía nàng. Ơi cái tên không công ăn việc làm. Cái tên theo nàng
như gă khùng, như quỷ dữ ám nàng; như bọn Mafia, như những tên
anh chị trong phim tập xă hội đen Hồng Kông. Người ta đi đâu cũng bám
theo tới đó. Chàng cố kèm tiếng hát nhưng đầu óc phân tán. Những lời ca
sôi nổi chạy đua với thời gian, chạy đua với nỗi buồn, chạy đua với
t́nh địch tới bến bờ hạnh phúc.
Tới điệp khúc th́ nàng về đến. Đôi mắt trẻ
thơ mầu nâu sững sờ ngắm chàng. Cái đầu nghiêng nghiêng. Tóc đổ một bên
vai. Nụ cười đọng ở khóe môi. Nàng đặt bọc trái cây xuống, mở bóp, lấy
tờ giấy năm chục mầu đỏ bỏ vào thùng đàn đặt dưới chân chàng. Những con
mắt ngơ ngác nh́n chàng, rồi những con mắt chăm chú ngắm nàng. Tiếng vỗ
tay trổi lên. Chàng thấy người ta lùa tay vào túi quần. Chàng thấy những
người đàn bà mở nắp ví đựng tiền. Tiếng vỗ tay trộn lẫn tiếng tiền cắc
lộp độp rơi vào thùng đàn. Những tờ bạc giấy chao lượn trong gió nhẹ
trước khi đáp xuống ḷng cái thùng đàn bọc vải nhung sờn rách.
Ông già sững sờ. Đôi mắt kéo mây ngơ ngẩn nh́n quanh.
Chàng thấy những mắt nh́n lạ lẫm của người đồng hương. Có
cả con mắt thấp thoáng của người thanh niên tóc đen hồi năy bám theo
nàng. Chàng đắm đuối ngắm nàng. Nàng cười, bước tới một bước, đặt bọc
trái cây dưới chân chàng rồi lững thững bước đi, như một khách nhàn du.
Chàng xoay qua cười với ông già đang gơ nhịp vào chiếc mũ nhựa mầu vàng
cũ kỹ.
Xong bài hát, chàng vội vă trả đàn cho ông già hát dạo.
Những ngón tay xương xẩu của ông già chỉ xuống cái thùng đàn đựng đầy
tiền. Chàng vừa lắc đầu vừa gỡ sợi dây đeo ra khỏi một bên vai, đôi chân
hăm hở bước. Ông già cuống quưt níu áo chàng.
“Phải chia đôi chứ.”
Chàng lại lắc đầu. Ông già nắm nhúm tiền trong ḷng bàn
tay xương. Mấy đồng tiền cắc lọt qua những kẽ tay, rơi xuống, lăn ṿng
vo trên nền xi măng ẩm ướt.
“Thế này c̣n nhiều hơn tôi đứng hát suốt một mùa hạ năm
rồi.” Ông già sôi nổi với cơn xúc động.
Chàng cười nhưng con mắt rơi theo bóng nàng đă lẫn vào
đám đông muôn ngàn mầu sắc.
“Thỉnh thoảng ghé tôi chơi. Ḿnh sẽ lập một ban nhạc đa
văn hóa nổi tiếng.” Giọng ông già khàn khàn. Chàng gật đầu, rồi tất tả
đuổi theo bóng nàng, bởi v́ cái đuôi tóc đen vẫn bám sát nàng như bóng
ma. Nghe tiếng ông già loáng thoáng về bọc trái cây ǵ đó, chàng vội vă
ném lại cái vẫy tay quấy quá.
Chàng chạy ṿng qua quầy hàng thịt nguội đón đầu nàng.
Ṿng ôm mở ra và nụ hôn khép lại giữa ḷng chợ.
Ơi, đôi môi nàng mềm và ấm biết chừng nào!
“Anh hát cho em đó!”
Nàng vừa ngậm môi chàng vừa th́ thầm, “Em biết.”
Lúc hai người tách ra khỏi nụ hôn, chàng
thấy cái đuôi tóc đen đang loay hoay lựa miếng đùi cừu đỏ sậm. Chàng
nghe được cái giọng Việt Nam nói tiếng Anh ngượng ngập. “How much?”
Ra khỏi khu chợ, hai người bước vào vũng nắng trong như
thứ pha lê đắt tiền, nàng th́ thầm, “Anh hát hay chớ. Vậy mà em đâu có
biết...”
“Mai này,” Chàng ngước nh́n khoảng trời xanh thẳm lênh
đênh mấy cụm mây trắng nơn, ḷng lâng lâng cánh diều gối đầu trên trăm
ngàn cơn gió hạnh phúc, “Mai này, dù có nghèo mạt rệp, anh cũng sẽ không
để em phải buồn, phải khổ.” Rồi chàng nh́n sâu vào mắt nàng, “Anh sẽ đi
hát dạo, nuôi em...”
Nàng cười hiền, “Nói ǵ xui thấy mồ!”
Chàng ôm vai nàng th́ thầm; như hai người vẫn quen th́
thầm, “Cái đuôi theo em hồi năy tức cười quá. Dân Việt ḿnh có bao giờ
ăn thịt cừu đâu mà bày đặt hỏi giá.”
Nàng lại cười, thật hiền. Trăm năm trong khoảnh
khắc. Hạnh phúc ở chung quanh, hạnh phúc trong đáy tim, hạnh phúc trong
đáy mắt, hạnh phúc ở đầu những môi hôn. Chàng hít một hơi dài, nén không
khí xuống thật sâu, như cho bớt ngộp v́ đắm ch́m trong hạnh phúc. Mùa hạ
vàng son. Những mùa hạ chỉ có một lần trong suốt một đời người.
Rồi chàng thở ra, thật dài, “Chiều nay ông già hát dạo về
nhà, kể chuyện cho ai đó nghe, em biết ông ấy sẽ nói ǵ không?”
Nàng bóp nhẹ những ngón tay chàng, nghiêng đầu chăm chú
chờ nghe câu trả lời. Đó là một trong những cái đáng yêu của nàng: bao
giờ cũng lắng nghe.
“Ông ấy sẽ nói giống như anh nói bây giờ là hạnh phúc có
thật, dẫu chỉ trong một phút giây...”
hoàng chính
trong tập truyện "Khi Loài
Chim thôi Hót", sắp xuất bản.
|