| 
								 
								
									
									  | 
								 
								
									 | 
								 
								
									
									
									Buổi Họp Mặt Bất Ngờ 
									  
									 
									
									Buổi sáng, đang mơ mơ màng màng 
th́ nghe tiếng điện thoại reng, bốc vội phone với giọng ngái ngủ. 
"Hello" 
"Làm ǵ đấy? đang c̣n ngủ hả? 
Mai Hương đây."  
"H́ h́... đúng rồi, c̣n nằm 
trên giường, Hương ở đâu vậy?" 
"Dậy đi, sửa soạn 9 giờ gặp ở 
Phước Lộc Thọ nhé, ḿnh ít thời gian lắm, nên không ghé nhà bạn được." 
"OK, được rồi, 9 giờ gặp nhau ở 
Phước Lộc Thọ." 
" Ừ, anh Vũ có rảnh không? mời 
anh ấy ra luôn nhé, có cả Hậu nữa. Có ông xă ḿnh với ông xă Hậu, cho mấy ông ấy 
nói chuyện cho vui." 
"Ồ! vậy hả? được rồi, bạn qua 
hồi nào vậy?" 
"Tối qua Hậu gọi cho ḿnh, mà 
khuya quá rồi nên ḿnh hẹn sáng nay." 
Thế là tôi choàng dậy, nh́n 
đồng hồ mới 8:15, bật TV theo thói quen khi vừa thức dậy, tôi vào buồng tắm làm 
vệ sinh cá nhân, ra pḥng khách nói với anh Vũ về buổi hẹn ăn sáng để anh sửa 
soạn, anh bảo: 
"Thôi em đi đi, hôm nay anh ăn 
chay mà!" 
"Không sao, anh không ăn th́ 
ngồi ngó tụi em ăn, anh uống cà phê cũng được." Tôi cười trêu anh. Rồi tôi quay 
vào pḥng thay quần áo. 
  
Với Mai Hương, tuy chúng tôi 
t́m được tin nhau từ năm 1987, nhưng chỉ gặp nhau được vài lần khi Mai Hương ghé 
thăm Cali, và lần cuối ḿnh gặp Mai Hương là năm 2006 , tính cho đến bây giờ 
cũng gần 10 năm rồi. 
C̣n Hậu th́ đến năm 2009 mới 
t́m được cô nàng, lúc Hậu về VN gặp lại Hiếu, mới được biết trang web và tin 
ḿnh ở Cali, thế là khi trở về nhà Hậu liên lạc với ḿnh ngay, nhờ Hậu mà ḿnh 
t́m thêm được Hà Thị Lư và Lộc, rồi Ninh nữa. Trong khi nhà Lộc rất gần nhà ḿnh, 
thế mà bao nhiêu năm rồi, không hề biết.  Mọi người đều c̣n phải bận rộn với 
cuộc sống, cho nên dù liên lạc lại với nhau rồi nhưng những buổi họp mặt vẫn 
chưa sẵn sàng tham dự. Cho nên khi có dịp bạn bè ở xa réo gọi ḿnh cũng sẵn sàng 
có mặt. 
Ḿnh cứ thắc mắc, hai cô này 
ngày xưa thuộc hạng "người đẹp chân dài" nhất lớp, sao bây giờ ḿnh không thấy 
cao nhiều nữa.  Hậu th́ bảo, chắc già rồi, xương sụp xuống ... th́ lùn bớt, Mai 
Hương th́ bảo chắc ngày xưa "c̣ nhom" quá, nên thấy cao hơn 
Hậu kể chuyện ngày xưa Hậu khổ 
sở v́ "khuyết điểm" đó, mẹ Hậu thường lo lắng "cao như thế th́ ai mà lấy!" Nên 
Hậu luôn luôn mặc cảm về chuyện ấy, đi đâu cũng chẳng dám ngửng cao đầu, nên khi 
qua đến xứ Mỹ th́ chiều cao trở thành ưu điểm và đem cho Hậu ḷng tự tin và 
thích thú nhiều hơn. 
C̣n ḿnh ngày c̣n đi học, không 
lùn bằng Loan Phương (cô bé mi-nhon nhất lớp), nhưng cũng thuộc loại thấp nên 
trở thành "chuyên viên" ngồi bàn đầu (từ đệ lục đến đệ nhất) - chỉ trừ những giờ 
học chung với lớp khác. Lúc đó ḿnh ngưỡng mộ những người cao lắm (bây giờ cũng 
c̣n ngưỡng mộ! hi... hi...) chân dài, bước cũng nhanh, vói lấy ǵ trên cao cũng 
được, viết bảng hay xóa bảng cũng dễ dàng, mặc áo dài cũng đẹp thướt tha, ngồi 
xe đạp cũng vững vàng, không như ḿnh cứ phải nghiêng xe, c̣n phải kiễng chân 
mới ngồi lên được. 
Mai Hương th́ cuộc sống may mắn 
ra đi từ năm 1975 với gia đ́nh nên chưa bị nếm mùi cơ cực sau năm 75, nhưng có 
lẽ cũng có những vất vả khác nơi xứ người khi mới định cư, nhưng vẫn có gia đ́nh 
bên cạnh nên cũng được an ủi, Mai Hương chỉ than, "ngày xưa ḿnh là người lười 
học nhất, sợ đi học lắm, vậy mà qua đây đi làm, cơ quan cứ đưa đi học hết chương 
tŕnh này đến chương tŕnh kia... thật là khổ!" nhờ vậy mà mới có bằng này bằng 
kia Mai Hương nhỉ?  
C̣n Hậu th́ vất vả phải t́m 
đường vượt biên mới qua được bên này, gia đ́nh đi với một nách 7 con thơ, đường 
đi đă vất vả, qua xứ người c̣n làm thêm đủ thứ nghề, để lo cho các con, bây giờ 
mới yên bề. Thập có dịp ghé thăm bạn hiền ở Kansas, một vùng đất hiền ḥa yên 
tịnh, thành phố v́ ít người nên họ dựng tượng người ở lề đường, làm ḿnh cứ 
tưởng để trẻ con chơi sát đường. Vẫn có những công viên tượng đài của dân địa 
phương da đỏ.  Thành phố tuy nhỏ nhưng cũng có mấy siêu thị và hàng quán Việt 
Nam, tiệm phở, tiệm bánh ḿ, cũng có quán chơi bida để các chàng ra đó tán dóc 
chuyện quê hương. Ở đó không ồn ào đông đúc người Việt như ở Cali, nhưng tết 
nhất nhà thờ cũng tổ chức gói bánh chưng và thường th́ bạn bè họp mặt tại tư 
gia, chén thù chén tạc để nhớ về quê nhà, nên các bà cũng bày vẽ nhiều món ăn 
Việt nam lắm. 
  
Chúng tôi đến khu Phước Lộc Thọ 
lúc 8:50, nh́n khu parking c̣n vắng, tôi nghĩ rằng chưa tới nên chúng tôi ngồi 
trên xe chờ, là ngày thường nên khu này không mở cửa sớm, chờ đến hơn 9:00 tôi 
mới gọi lại cho Mai Hương và Hậu, th́ ra quư vị cũng đến rồi mà đậu xe ở cửa sau 
nên chúng tôi không thấy, các bạn đi xuyên qua khu Phước Lộc Thọ để ra cổng 
trước, khu hàng ăn c̣n sớm nên hầu hết chưa mở cửa. 
 Thập rủ mọi người cùng đi bộ, 
băng qua bên kia đường để vào quán phở Quang Trung, ngoài vợ chồng Mai Hương & 
anh Côn, và vợ chồng Hậu & anh Chính, c̣n có cô em gái của Mai Hương nữa. Chúng 
ḿnh ăn sáng mà có đủ phở, bún chả Hà Nội, bún cá lá vọng... V́ buổi chiều Hậu 
và anh Chính phải bay về Kansas nên tụi ḿnh chia tay khoảng 12 giờ. Sau đó ḿnh 
cùng vợ chồng Mai Hương  đến thăm Pḥng cầu nguyện của Cha Trương Bửu Diệp ở 
đường Euclid.  Chúng ḿnh cùng vào ngồi cầu nguyện và ngắm nh́n hai pho tượng 
của Cha Trương Bửu Diệp, trông Cha hiền hậu và thanh thoát vô cùng. 
  
Thế rồi chúng tôi chia tay 
nhau, ở tuổi này gặp gỡ nhau được thật là hiếm, ba đứa ở ba tiểu bang khác nhau 
(Kansas - Texas - Cali), có dịp được gặp nhau tay bắt mặt mừng, chuyện tṛ hàn 
huyên thật quư, thường th́ chuyện cũ chuyện mới, chuyện tin tức bạn bè, nhắc kỷ 
niệm ngày xưa hay thăm hỏi con cái của nhau cũng làm cho cuộc đời ḿnh thêm phần 
thú vị. Cầu chúc cho các bạn ḿnh nhiều sức khỏe để chúng ta c̣n những buổi hội 
ngộ bất ngờ như thế. 
  
CPL ntt 
									 
									  | 
								 
								
									| 
									  
  | 
								 
								
									|   | 
								 
							 
						 
						 |