CÁI "QUẦNG"
Sáng nay, đọc e báo CPL, chị Thập viết:
- e báo, giờ không ai viết, chắc hết ư,
Thiệt mà nói, kiến thức về Chính trị, kinh tế, khoa học của Nhi góp lại không bằng cái "lá đa" Như vậy th́ viết ǵ bây giờ? không viết th́ mở trang CPL thấy cũng buồn. Thôi th́ không viết chuyện lớn th́ viết chuyện nhỏ.
Góp vào tí cho vui, cho đa dạng trang web.
Kể chuyện người không đặng th́ kể chuyện phe ta.
Trong nhóm già "thích đi chơi" Nhi ái mộ nhất là vợ chồng Thắm Bội.
Một lần, trong lúc họp mặt, bằng một giọng đặc sệt khoai ḿ khoai lang Thắm kể:
- "Ông Bội á! ổng có cái "quầng", ổng mặc nó "cuủủ".. thiệt là "củ", mầu sắc nó "chiiểnnn".. thành mầu đen nâu mà ổng không chịu bỏ."
Nhi quay sang ngó anh Bội, chờ đợi một phản ứng tức giận, hay ít ra khuôn mặt cũng đỏ lên mầu gấc. Nhưng không, anh nở một nụ cười hiền từ, thích thú.
Thắm nheo mắt tinh nghịch, nói tiếp:
- "Ổng mặc đến độ thằng Mễ bên cạnh nó bực ḿnh, nó mua tặng ông cái "quầng" khác. Chẳng lẽ có quần mới mà không mặc, đi "ga" đi "dzào" gặp thằng Mễ th́ ăn nói làm sao!, Thế là, ông Bội luyến tiếc bỏ cái "quầng" cũ. Ông mặc cái "quầng" thằng Mễ cho đến hôm... cũng lâu lắm "gồi" (hổng chừng nó sắp sửa cho ổng cái "quầng" khác)
Một lần, ông để quên ở pḥng gym. Về đến nhà ông vội vàng quay trở lại. Cái "quầng" không cánh mà bay, Ổng tiếc hùi hụi. Mặt buồn so, ổng nói với nhân viên pḥng gym, nếu thấy đưa lại ổng, hoặc ai lấy mặc ổng đổi cái "quầng" mới.
Câu chuyện đi vào quên lăng.
Một hôm, người bạn đi gym chung lâu ngày gặp lại, sau khi chào hỏi xă giao, người bạn lôi ra trong túi sách, Ê Bội, phải cái quần này của mày không? tao biết chắc của mày nên tao giữ lại. Trời ơi! ông Bội ổng mừng thiệt là mừng. "Châu về hiệp phố" Cái "quầng" của ổng, ổng mặc đi mặc lại đến độ mà ai cũng biết!"
Kể xong, Thắm cười nắc nẻ. Buổi họp nào có mặt Thắm mọi người đều có những trận cười nghiêng ngả vì giọng kể và nụ cười đặc sệt miền Nam, có chút âm thanh nhẹ nhàng của những cành dừa tươi lung lay theo gió.
Đêm ấy, Bội Thắm ngủ lại nhà Nhi, Pḥng có hai cái giường đơn.
Lúc Thắm chào ra về, Nhi vào pḥng để chắc chắn khách không quên đồ. Nhi chú ư đến 2 cái giường, có 1 cái không có dấu nằm, hóm hỉnh hỏi:
- "Ngủ ngon không? 2 người ngủ chung sao thấy giường này không ai nằm?"
Nhi dơ tay chỉ vào cái giường c̣n thẳng nếp,
- "Anh Nhi biết không? Không có anh Bội em ngủ không được"
Nhi cười hỏi tiếp
- "Ngủ làm sao? đứa nào nhẹ nằm trên hả?"
Thắm cười bẽn lẽn.
Trong lần đi Cruise vừa qua, Thắm mang đôi giầy mua ở Costco, đôi giầy nh́n thanh và đẹp.
Chẳng hiểu sao?!.. đôi giầy lủng 2 lỗ hai bên,
Thoáng nh́n cứ như một style mới.
Tôi hỏi, Thắm cười hồn nhiên.
- "Em không care, đâu ai biết!"
Vậy đấy! Thắm không ngại mang đôi giầy rách, Bội mặc cái quần cũ. Trên tầu, đôi uyên ương đi đâu cũng có nhau. Quấn quưt không rời như cành và lá. Không câu nệ, không cố chấp, Cá nhân Nhi thật là ngưỡng mộ. Đến bao giờ Nhi mới học được tính buông bỏ và nhẫn chịu như anh Bội. Học được sự hồn nhiên như Thắm " Giận em hả? em đâu có buồn đâu!" có lần Thắm trả lời khi ai đó giận Thắm. Không giận lẫy không lạnh lùng.
Mới đây trong lần họp mặt cựu học sinh CPL.
Bội có dấu hiệu không khoẻ nghi bị nhiễm covid, hăy nghe Thắm nói:
"Hồi hôm em định cách ly ông Bội nhưng mà nhà em lạnh quá với lại em cũng sợ ma nữa. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng em quyết định ngủ chung một giường với ổng rồi.
Em nghe theo lời má em hay hát hồi nhỏ: chồng ơi, đi đâu cho thiếp theo cùng, đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam. Chồng bịnh em cũng theo luôn!"
Đáng yêu chưa!
Nhi có đọc được câu này" cuộc đời bất cứ ai cũng có cái đáng cho ḿnh học"
Cặp đôi Thắm Bội đối với Nhi như một tấm gương để Nhi nh́n lại ḿnh, và là bài học giá trị cho riêng Nhi.
|