Tháng Tư Ngậm
Ngùi
Một Tháng Tư
oan khiên nữa lại về!
Ngày hôm qua xem lại cuốn phim “The Last Day In
Vietnam”, written by Mark Bailey & Keven Mc Alester
đă được giải thưởng Oscar năm 2015 làm tâm hồn tôi
se sắt đau buồn rươm rướm lệ khi nh́n lại quang cảnh
và h́nh ảnh Quê Hương Việt Nam vào những ngày cuối
cùng Quốc Hận 30 Tháng Tư, Năm 1975. Thôi đă mất hết
cả rồi, người đời “đồng minh” đă phản bội ta mà ra
đi. Mất nước là mất tất cả nguồn sống, mọi thứ đă
trở thành vô nghĩa. Ai đă vào Niềm Nam
Việt Nam vơ vét về vui vẻ làm tan hoang vụn vỡ? Nhà
th́ sạch nhà phố sạch phố, đồ đạc trong nhà không có
cánh mà bay ùn ùn theo xe bít bùng đi thật xa...
Những tuần vừa qua, nghe trên đài phát thanh ở vùng
đất nhà San Jose, có các vị chức sắc cùng những hội
đoàn đă đăng tin mời gọi mọi người đến họp mặt vào
Ngày 29 Tháng Tư, Năm 2018. Họ sẽ tổ chức lễ giỗ cho
năm vị "TƯỚNG CHẾT THEO THÀNH". Sau lễ cúng giỗ
phụng thờ, ban tổ chức mời tất cả đồng hương vui
ḷng ở lại dùng bữa cơm giỗ thân mật với nhau cho
đượm t́nh đồng bào Quê Hương.
Những vị tướng anh hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đă tuẩn tiết vào ngày cuối cùng của cuộc chiến bị bức tử, như đă đi vào huyền thoại dân tộc đất Việt để giữ trọn vẹn màu cờ vàng trân quư và làm rạng danh nước Nam: Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Thiếu Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai và Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ sẽ măi ngàn đời ghi lại trong trang vàng sử sách Việt Nam.
Tạ ơn những sự hy sinh cao cả của các anh Lính Chiến Việt Nam Cộng Hoà đă hy sinh xương máu cho Quê Hương Việt Nam, để cho những người hậu phương được sống yên b́nh. C̣n nhớ ngày ấy, khi các anh bị lừa đi tù đày, th́ mọi người trong nước ai ai cũng xót thương đau khổ lắm; Đó là niềm đau của cả dân tộc, ngày tang thương của đất nước, c̣n lại những con người trong thành phố chết tràn ngập thương đau, không c̣n sinh động. Khi được đi thăm người tù, gia đ́nh coi như niềm hạnh phúc quư giá hiếm hoi. Mọi người trong nước đều phấn khởi để phần những đồng quà tấm bánh nhỏ nhoi, để dành lặn lội đi thăm nuôi các anh trong tù với niềm yêu thương vô vàn. Đây cũng là
kỷ niệm xót xa để đời khó phai mờ trong kư ức người dân Miền Nam Việt Nam.
Sau biến cố 30-04-1975 là những sợi dây thừng tḥng lọng vô h́nh đă tṛng vào cái đầu của những người quân dân Miền Nam để đọa đầy dày xiết từ thể chất đến tinh thần. Cứ mỗi độ Tháng Tư về, ḷng tôi cảm thấy ngậm ngùi xót xa. Nh́n lại quá khứ, thoáng đă thấy 43 năm qua đi như một cơn ác mộng kinh hoàng thật dài, tâm khảm bàng hoàng c̣n in đậm nét ưu tư, những biến động thảm hoa điêu linh lan tràn chưa đứt hẳn trên Quê Hương Việt Nam thân yêu.
Mặc dù đă vượt biển và được định cư ở Mỹ nhiều thập niên qua, nhưng ḷng tôi lúc nào cũng canh cánh nhớ thương hướng về quê cũ, nơi mà tôi đă sống với cha mẹ, cùng lớn lên với các em của tôi và những đồng bào ruột thịt nơi ṿm trời quư yêu xưa. G̣ Vấp là cành vàng trong vườn nhà Quê Hương Việt Nam, nơi có nhiều địa danh mà Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà đóng quân ngự trị khi xưa. Vào thời VNCH nhà tôi ở Tỉnh Gia Định, Quận G̣ Vấp, Cư Xá Nguyễn Phi Khanh, Công Binh Địa H́nh tọa lạc ở gần phía cổng sau của Quân Y Viện Cộng Hoà. Phía trước gần bên bệnh viện là Trại Quân Khuyển ở gần ngay ngă năm chuồng chó. Phía đằng sau của dăy nhà trong cư xá chỉ cách có cái hàng rào, nh́n thông qua là khu hồi lực, nơi mà những người thương phế binh VNCH đang chờ đến lượt ngày của ḿnh được làm tứ chi giả, cảm nhận thật thương tâm cám cảnh.
Kế bên khu hồi lực là cái nhà xác rất lớn của bệnh viện. Nghe đồn là cứ đến đêm khuya th́ có nhiều hồn ma hiện ra tụ tập, khua rổn rảng như đi duyệt binh ngay ở phía ngoài cổng nhà xác, nên tôi hay bị ám ảnh và sợ lắm. Bởi v́ thường nhật đi làm th́ tôi phải đi ngang qua đấy, nhất là những hôm đi làm về, lại c̣n có lớp học thêm sinh ngữ, hoặc làm part time cho pḥng mạch Bác Sĩ rất gần sở làm của tôi là Cục Công Binh Ban Cố Vấn trên đường Nguyễn Tri Phương, nên khi về đến G̣ Vấp khu nhà tôi th́ trời đă tối đen, mà vẫn phải đi qua quăng đường nhà xác th́ hăi lắm, phải cố hết sức phóng xe Honda đi qua cho thật mau. Mỗi khi cánh cửa bằng sắt đúc kín rất lớn của nhà xác được mở rộng ra th́ tôi thường hay nh́n thấy lố nhố rất nhiều người, đầu chít những vành khăn sô tang trắng khóc lóc vật vă thành tiếng ai oán, sao mà thấy thương tâm quá chừng; Những câu hỏi thường hay đến dồn dập trong tâm trí tôi “V́ đâu, v́ ai mà những bậc cha mẹ mất con, những người thiếu phụ trẻ ra nông nỗi này?” Nghe văng vẳng đâu đây trên thinh không réo rắc bài hát... ngày mai đi nhận xác chồng... say đi để thấy ḿnh không là ḿnh... Trời hỡi! Hoang lạnh đớn đau. Hành trang vào đời của những cô nhi đầu xanh vô tội mất cha, c̣n lại những ǵ ngoài sự khổ đau và nỗi mất mát chia ĺa in hằn suốt cả cuộc đời trẻ thơ mà không ǵ có thể bù đắp được.
Sau cùng đến Trung Tâm Tiếp Huyết của VNCH tọa lạc ở ngay đầu thuở đất h́nh tam giác, nơi đó gọi là ngă Ba Chú Ía, đối diện phía bên phải là sân goft ở ngay một góc trong phi trường Tân Sơn Nhất, cứ đi thẳng măi là tới Trường Sinh Ngữ Quân Đội gần cổng xe lửa số 10, rồi tới ngay góc ngă tư Phú Nhuận th́ ai ở SàiG̣n cũng đều nh́n thấy quang cảnh này thật quen thuộc.
Có nhiều đêm nhấp nhoáng vầng ánh sáng của máy bay trực thăng gầm kêu rầm rộ bay lượn và đáp xuống khuôn viên bệnh viện, th́ mọi người trong khu yên tĩnh trực hệ giật ḿnh hồi hộp lo âu sợ hăi, tự thầm hiểu rằng trận chiến đang xảy ra rất gần đâu đây, nên máy bay trực thăng lên lên, xuống xuống để đem những chiến sĩ oai hùng đă hy sinh cho Tổ Quốc cùng thương binh VNCH về bệnh viện để chữa trị.
Máy bay quần lượn trên bầu trời Việt, tỏ uy khí sức mạnh anh dũng hào hùng ngút trời, nhưng cũng phủ đầy tang thương chồng chất qua những thế hệ, vết thương hằn sâu vẫn tiếp diễn sau cuộc chiến khó xoá nhoà; Bởi v́ Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà đă bị đồng minh của ḿnh bỏ rơi đớn đau vô điều kiện, chất chứa tù đầy uất hờn.
Sau biến cố Tháng Tư, người dân ở chung quanh khu vực này đă nh́n thấy tất cả những thương binh của Quân Lực VNCH bị xua đuổi ra khỏi Quân Y Viện Cộng Hoà không chút nương tay. Thật là bất măn và đau xót vô cùng, biết đi về đâu khi trên người họ c̣n vết tích thương tật lê lết đớn đau do những người vô thần gây ra vẫn c̣n hằn sâu trên thân người và trong tâm hồn của họ. Lớp người thắng cuộc ấy đă xâm chiếm bệnh viện, và thay thế bằng những người bệnh của họ mà chẳng hề biết thẹn với lương tâm.
Một ngày đau buồn chẳng hề mong đợi. Trước lúc có lệnh đầu hàng, ngoài trời u ám, từng làn mây xám xịt đậm đen quyện kéo nhau về hoà vào những tiếng súng đạn pháo bắn lóc cóc đ́ đùng nghe thật năo nùng. Có nhiều người đi bộ, đi xe đ̣ hoặc xe lôi đă bị trúng pháo đạn chết cháy cả người lẫn xe đầy ở trên mặt đường; Mọi người xôn xao hoảng loạn lo chạy lấy lân, chả ai c̣n hồn vía th́ giờ để dừng lại mà giúp đỡ những người lâm nạn.
Khoảng 9:00 giờ sáng ngày hôm ấy, một giờ đồng hồ trước giờ ông Tổng Thống Dương Văn Minh đă tuyên bố ra lệnh đầu hàng. Có một chuyện đau buồn thương tâm không may đă xảy ra cho gia đ́nh người hàng xóm cùng xứ đạo ở cách bên nhà nội của các cháu nhà tôi ba căn, cũng là nơi tôi mới theo người dọn về “quê lạ” cư ngụ được vài tháng. Tôi c̣n nhớ rơ như in h́nh ảnh một cô bé hàng xóm gương mặt hiền lành xinh đẹp, cô em khoảng mười bốn tuổi, người mảnh mai dễ thương. Sáng hôm ấy, cô bé Nga đi bộ từ nhà trong xóm đạo ở gần Ngă Ba Ông Tạ, ra nhà chị ở mặt đường Lê Văn Duyệt Hoà Hưng để đón hai đứa cháu bé vào trong nhà cô để thăm ông bà ngoại. Ba d́ cháu đang nắm tay nhau đi trở về lại nhà cô, th́ bất th́nh ĺnh cô bị trúng miểng pháo kích của vc câu vào trong thành phố làm người cô bị ngă vật xuống đất bất tỉnh, hai đứa bé cháu hoảng sợ la khóc, người trong xóm thấy vậy vội chạy lại nhà cô để báo tin.
Khi được hung tin, người cha run rẩy ngỡ ngàng, ông đă vội vă chạy ra chỗ đó để ôm xác cô con gái về nhà khóc lóc thảm thiết, mọi người vây quanh phụ giúp ông lấy khăn lau chậm những vết thương máu chảy ra lênh láng ướt đẫm cả cái áo cánh vải tê tô rông màu hồng mà cô bé đang mặc trong người, rồi thay y phục cho cô. Có người giúp, cậy những miếng ván gỗ ở bên hông nhà sau của ông, để cùng nhau xúm vào nối gỗ đóng thành cỗ ḥm mộc mạc đơn sơ rồi bỏ cô bé vào tẩm niệm xong, xức dầu theo phép đạo Công Giáo và đọc kinh thật nhanh. Sau đó mấy người thanh niên mới phụ người cha khiêng cái ḥm đi thật lẹ ra nghĩa trang của xứ đạo cách khu nhà ở, khoảng chừng hơn một trăm mét.
Tôi không thấy quang cảnh ở nghĩa trang, nhưng chỉ nghe người bà con cḥm xóm kể lại là, khi ra đến đó th́ mọi người cùng nhau đào xới đất lên cũng nông vừa tầm thôi, rồi lo hạ huyệt xong lấp đất lên là vội vàng mau lẹ rời ngay khỏi chỗ nghĩa trang để đi về nhà tránh bom đạn đang bắn phá nổ bay véo véo tứ tung trên đầu người.
Thật t́nh trong trí nhớ tôi lúc đấy không hề thấy mẹ của cô bé đâu cả. Về sau này tôi mới biết được là những người trong gia đ́nh thấy tội nghiệp quá, không dám cho mẹ của cô bé nh́n thấy cảnh tượng thảm sầu đau ḷng, sợ bà mẹ không chịu nổi khi nh́n thấy đứa con quư yêu của ḿnh ra đi một cách đột ngột đớn đau như vậy th́ sẽ bị xỉu nguy đến tánh mạng, nên có lẽ họ đă ngăn cản không cho bà nh́n thấy cảnh chia ĺa mất mát.
Sau này, gia đ́nh cha mẹ cô bé đă được định cư ở Mỹ theo diện bảo lănh nhân đạo ODP, nhưng vẫn không thể quên ngày tang thương Quốc Hận và mang theo h́nh bóng của cô bé Nga cùng theo họ trong suốt những thập niên sống trên đất Mỹ. Cách đây vài năm cha mẹ cô bé đă ra đi thật xa nơi miền miên viễn. Tôi tin rằng trong hiện tại cha mẹ của cô bé đă được yên hưởng đoàn viên với cô trên nước hằng sống vĩnh cửu.
Có nhiều người bảo hăy tha thứ, nên quên đi quá khứ để hướng về tương lai không hận thù. Nói th́ rất dễ, nhưng mấy ai có thể làm cho ḿnh dễ dàng quên đi những niềm đau đớn kinh hoàng ấy. Thử hỏi, nếu ai đă bị kẹt lại Việt Nam vào thời điểm bị đổi chủ, một khi đă có kinh nghiệm sống dưới ách thống trị của những người cs xảo quyệt, độc tài và dă man th́ mới hiểu được là tại sao mọi người chẳng hề quên được, bởi họ coi mạng người kém hơn con sâu, cái kiến, nên những h́nh ảnh nhục nhằn kinh hăi đó vẫn cứ măi ám ảnh suốt cuộc đời c̣n lại của mọi người con dân Miền Nam đang c̣n sống ở quê mẹ hoặc những người tỵ nạn tha hương khắp nơi trên thế giới.
Xin ơn trên gởi đến Quê Hương Việt Nam những ánh đuốc nhiệm màu, xoá tan đi những tăm tối bất công, để mọi người dân Việt được sống tự do thanh b́nh ấm no.
30 Tháng Tư, Năm 2018
CPL Phạm Thị KimDung
Thung Lũng Hoa Vàng, San Jose
|