phone cứ tít tít liên tục ai cũng
nhắc nhở nhau chuẩn bị mướn xe, mua vé. chị Lan Nhi nhắc nhở mang theo giày,
khăn quấn, mũ, áo len và gửi về h́nh cho biết Đă có sẵn túi ngủ và chăn. Chị Lan
Hương nhận mua bánh ḿ đen theo, nhưng thầy Giai dành phần mua thực phẩm cho ngày
đầu tiên và mọi thứ. Chuyến tàu dự định khởi hành lúc 8 giờ sáng từ Los Angeles,
nhưng mấy ngày cuối còn bị thay đổi thời gian và phuơng tiện, vì đám cháy ở
Ventura. Chuyến xe chính thức khởi hành từ LA bị hủy. Nên lịch tŕnh bị thay đổi, lúc họ sắp xếp lại
cũng có hơi trục trặc, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng sắp xếp để được khởi hành
cùng với nhau. Khoảng 9 giờ chị Hương đến nhàTrí Hậu, Cháu Khang chở qua
đón Thập, rồi đến đón thầy
Giai. Thầy làm cảm động quá, v́ thầy khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ, tới 24 ổ bánh ḿ và
12 gói xôi thêm bịch cà phê 100 gói, b́nh thủy, c̣n ly giấy, bịch nylon nữa.
Chuyến đi dự định sẽ được ngắm bờ biển Thái B́nh Dương, (hic hic) nhưng cuối cùng nhóm chúng tôi gồm có thầy Giai, chị
Nam Hương, Kiệt & Nguyệt,
Thập, Phong & Lan, Trí & Hậu ăn trưa tại ga tàu lửa và phải lên chiếc xe buưt khởi
hành lúc 12 giờ đi đường ṿng đến Battlefield. Cũng lần đầu tiên Thập đi
xe bus, người tại xế là phụ nữ, cô ta tự giới thiệu ḿnh và nói mọi người
yên tâm, cô ta là tài xế giỏi. Tôi vẫn thường ngưỡng mộ các nữ tài xế lái xe
tải, thường thường những cô nảy to con, chứ như cô Thy Hậu nhà ḿnh, cũng thuộc
loại "tay lái lụa"(chị Nam Hương nói), mà lên cầm lái chắc các khách hàng Mỹ
đánh lôtô trong bụng.. hi..hi.. Lúc 16 giờ mới tới ga xe lửa ở Bakerfield, chúng
tôi lên tàu để
đến Martinez, tàu này là
tàu địa phương, nên muốn ngồi đâu cũng được, mà ghế ngồi cũng rộng, thoải mái.
Nhưng khoảng đường này chỉ toàn thấy đồi
núi trơ trụi, chẳng có ǵ đáng để ngắm cả. Chúng tôi lại ăn uống, chuyện tṛ,
trêu ghẹo nhau và đi lại trên tàu. Măi đến 10 giờ tối mới đến trạm Martinez để chuyển
sang tẩu Nam Bắc chính,Tàu số 14 và gặp anh chị
Tường Ngoan. Vào ban đêm, lên tàu thấy mọi người đều ngủ, nên chúng tôi chỉ chào hỏi nhau và sắp xếp
chỗ ngủ,
chiếc tàu này chỗ ngồi rất rộng răi kéo là nằm rất thoải mái cứ hai
người một bên. Thập và chị Hương th́ thoải mái, nhưng thầy Giai th́ bị nằm cạnh 1 tên
người Mỹ nên không thoải mái mấy. Tàu chạy ban đêm nên không được nh́n phong cảnh.
Thỉnh thoảng thấy tầu ngừng đón khách, liếc xuống sân ga thấy vài dạ khách đội
mũ, chùm áo, co ro dưới sân ga đèn vàng, cô quạnh bước vội lên tàu làm ḿnh nhớ
đến bài hát :
"Lên xe tiễn em đi.. chưa bao giờ buồn thế.. trời mùa đông Paris, suốt đời làm
chia ly..."
Khi trời hửng sáng, chúng tôi đón b́nh minh ở địa phận Oregon, đi xuyên qua vùng rừng núi Oregan thấy
cây cối rất đẹp và tuyết phủ đầy. Khi thức dậy mọi người lâm vệ sinh cá
nhân, ăn sáng. Trên tảu có hai tầng, tầng dưới phần lớn là giường nằm có một
toa làm nhà bếp và pḥng ăn và tầng trên cũng là một toa dành cho hành khách
ngồi chơi, ngắm cảnh hay chơi game. Chúng tôi đến
ngồi chuyện tṛ, ngắm cảnh thỉnh thoảng mới thấy cảnh nhà cửa nhưng cũng chỉ lác đác vài
căn. Như các bạn đă biết, đi du lịch là chỉ ăn, chơi và nghỉ. Đi trên
tàu chỉ ăn uống, kể chuyện tiếu lâm, trêu nhau, khi mệt th́ thiu thiu ngủ; nên thầy
Giai trêu chị Hương với Thập "Sao cứ thấy hai con bé
này, nhóp nhép nhai hoài, quay đi thấy nó ăn quay lại vẫn thấy chúng nó ăn" Chị
Hương bảo "Thầy ơi, chúng em phải thanh toán hết số lương thực thầy đem đi, chứ
không vứt th́ phí lắm" Sáng thức dậy, anh Tường chị Ngoan đă đem phân phát bánh gị và
trứng luộc (may mà Thập khơng luộc trứng đem theo, nếu khơng lên đây chắc có màn
chơi "chọi" trứng với nhau quá..hi..hi..) nên ai cũng được ăn "trứng anh Tường" hết. Mọi người chụp
h́nh, Trí cứ post lên Facebook ngay, nên mọi người đều được thấy h́nh ảnh, diễn
biến khi bọn ḿnh
đang đi. V́ vậy thỉnh thoảng phone cứ kêu tít tít mỗi lúc có ai "comment" trên
FB. Chị Lan Nhi th́ cũng liên lạc thường xuyên, theo dơi coi phái đoàn đi đến đâu. Lúc ở
Tacoma chị Lan cũng hỏi đă đến chưa để chị chuẩn bị ra ga đón các bạn .
Hơn 9:30
chuyến tàu đến Seattle mọi người lục đục xuống tàu, ra đến cổng ga th́ gặp anh
Nhỉ đă đợi sẵn ở ngoài. Anh Nhi th́ đưa vợ chồng Trí & Hậu, Phong & Lan đi ra phi trường
mướn xe, c̣n chị Lan th́ đưa mọi người gồm: Thầy Giai, chị Nam Hương, anh Khoa Tường, chị Ngoan,
Thập, Anh Kiệt và Nguyệt về nhà trước. Trên đường về nhà, v́ tối nên không nh́n
được phong cảnh thành phố; chị Lan cũng chỉ chiếc cầu dài mà Lan hay đi qua. Về đến
nhà đă thấy chăn nệm trải sẵn, giường gối đầy đủ, 4 pḥng trên lầu và ba pḥng ở
dưới . Lan Nhi rất cẩn thận, các "trưởng lăo" được ưu tiên ngủ dưới nhà (hi..
hi..) mọi người thay phiên nhau tắm rửa,
sau 2 ngày lăn lóc trên tàu. Sau đó thầy và 12 môn đồ thanh toán một bàn thức ăn
đă dọn sẵn : một đĩa thịt ḅ luộc để ăn với lá mơ
chấm mắm tôm, mực xào, vài chai rượu vang để thầy tṛ nhậu, trên bếp th́ có sẵn nồi cháo, nồi phở.
Thầy tṛ cùng .. nhậu, Lan Nhi có chai rượu nho đặc biệt chỉ dành cho ... phụ
nữ. Loại icewine, lúc đầu Lan Nhi rót mời mọi người, Thập cứ nguây nguẩy từ
chối, v́ Thập nghĩ, cứ rượu là phải cay đắng rồi... h́.. h́.. Thấy Lan Nhi nhiệt
t́nh quá, con bé nhấp một chút... hi.. hi.. thế là uống hết, c̣n xin rót thêm nữa
chứ hi.. hi.. khoái quá, v́ nó ngọt ngay hà, giống y như rượu nếp mà Thập làm vậy.
Đó là lần đầu tiên Thập thích thú khi uống rượu (ha.. ha.. làm như bợm nhậu
vậy!).. .
Sau đó
thầy Giai đại diện tặng quà, từng cái, từng cái, thầy làm các tṛ cảm động quá
xá, không thốt nên lời. Anh chị Nhi cũng tặng mỗi người một món quà Kỷ Niệm
của hăng Boeing, nơi anh làm việc. Phong được cái mô h́nh máy bay tuyệt đẹp, c̣n
các bạn khác th́ có khăn quàng cổ, mug và mũ nữa. . Cảm ơn thầy
Giai đă lo lắng hết cho chúng em. Cảm
ơn Lan Nhi đă bận rộn nấu nướng, chuẩn bị nhà cửa cho tá túc, ra ga đón, bận rộn
như vậy mà c̣n nhớ quà cho mọi
người nữa. Chúng tôi đồng ư đi ngủ ..sớm (hi..hi.. sớm ǵ nữa! cũng hơn 12 giờ
đêm rồi!) để sáng sớm hôm sau, c̣n trực chỉ đi phà qua Canada
Có lẽ v́ háo hức mà mọi người không ngủ yên giấc. Mới ba giờ sáng mà thầy
Giai đă thức
giấc, rồi tới Trí. Thập và chị Nam Hương cũng nằm nướng nghe thầy tṛ nói chuyện.
Đến 5 giờ sáng th́ mọi
người đă dậy và làm vệ sinh xong. Chúng tôi chỉ uống cafe và lục đục ra xe khởi hành đi
bến phà lúc 5:30. Từ nhà Lan Nhi đến bến phà hết 2 tiếng lái xe, chúng tôi đi
hai xe, Xe van 8 chỗ có Thầy, Trí, Hậu, chị Nam Hương, anh Khoa Tường &
Ngoan và Thập, c̣n xe nhỏ có Phong & Lan, anh Kiệt & Nguyệt, trên xe ai cũng có
phone để xử dụng GPS. Lúc đầu mất dấu c̣n gọi phone nhau, c̣n nh́n thấy nhau,
sau th́ nhiều xe quá, mất dấu xe sau, đến lúc tới bến phà th́ phải t́m nhau, v́
họ chỉ định ḿnh hàng để lên phà nên chúng tôi không đậu gần nhau. Phà đi
Victoria mỗi ngày chỉ có 1 chuyến, nhưng cũng không lớn lắm, chĩ có 3 tầng để
ngồi chơi ăn uống và ngắm cảnh nên cũng dễ t́m nhau. Trên phà qua Victoria
khoảng hơn 9 giờ con của Phong gọi lại hỏi thăm bố xem có an toàn không? và nó
cho biết vừa có chuyến tàu bị tai nạn ở Tacoma, nơi chúng tôi vừa đi qua tối hôm
trước. Mọi người đều text về nhà trấn an gia đ́nh. Cũng có bạn phone hỏi thăm, nếu không
ai gọi th́ chúng tôi không biết có tai nạn ở đó. Tạ Ơn trời chúng tôi vẫn b́nh
an
Chúng tôi đi ṿng ṿng ở Victoria, chúng tôi ghé thăm
Cragdarroch castle nổi tiếng Victoria, Bristish Columbia, Canada chụp h́nh lưu
niệm. Sau đó đến ṭa nhà
Quốc hội Bristish Columbia Parliament Building, ở đây t́m chỗ đậu xe rất khó.
Đối diện gần đó là cảng Victoria Port và chụp
h́nh lưu niệm với bức tượng bà Victoria nửa. Ngoài trời đang mưa bụi,
chúng tôi cũng định thăm vườn ghé vườn hoa nhưng không
vào v́ mùa đông chẳng thấy hoa nào đẹp Sau đó chúng tôi chờ tàu và để qua
Vancouver Hôm đó trời mưa nên trời rất mau tối khi chúng tôi xuống phà qua
Vancouver th́ đường phố đă lên đèn v́ trời tối lúc đó thất lạc một xe. Ngắm mưa
ở Vancouver làm tôi nhớ lại những cơn mưa ở Quư Vân Riven bên Úc ở Việt Nam trên
đường về lại Mỹ lúc qua cửa khẩu chúng tôi ghé vào tiệm beauty free mua quà lưu
niệm Trời bên ngoài mưa lâm râm nhưng trong xe chúng tôi vẫn cười nói rôm rả khi
về tới nhà th́ xe của phong lan Kiệt Nguyễn cũng đă về tới thế là chúng tôi
thanh toán nồi phở của chủ nhà khoản đăi rồi đi ngủ sau nguyên một ngày lang
thang.
Sáng thứ ba mọi người dậy trễ, v́ hôm trước thức khuya; ngoài trời mưa nhưng mọi
người vẫn quyết định đi thăm thành phố Seattle. V́ sợ bị lạc nhau như tối hôm
trước, nên Phong phải bao nylon đen lên xe của Trí. Hơn 10 giờ sáng chúng tôi chuẩn bị dù để đi chơi, ngoài trời mưa lất phất . sau
đó hai xe trực chỉ khu public Market đường phố ở đây rất dốc giống y như ở San
Francisco có lẽ thành phố được dựng nên dưới ngọn đồi nên khu Public Market có
khu shopping dưới ḷng đất
Chúng tôi đi ṿng ṿng dưới tầng hầm shopping và ghé bức tường gum. Kiếm
mãi mới tìm được một chỗ để gắn chữ CPL khiêm tốn. Có lẽ người ta
đã gỡ bớt gum của du khách rồi, nên không thấy nhiều như tưởng tượng.
Chị Nam Hương thì bảo: "Chúng ta có sẵn Tường rồi, chỉ cần mọi người
nhai chewing gum xong gắn lên là được chứ gì!" anh Tường e thẹn, xoa đầu
ḿnh .. "E rằng: nó không
dính được vì ... bóng quá!" (.. hihi...) Cuối cùng đến giờ ăn trưa Chúng tôi
lại tìm quán clam chowder nổi tiếng, phải sắp hàng dài để mua (chắc vậy mới
nổi tiếng.. lâu!) và phải tự ḿnh t́m chỗ ngồi để ăn
"súp hào", một phần lớn quá nên cứ hai người phải ăn chung, fiêng Thập thấy
không ngon bằng chuyến đi San Jose mấy chị em ăn ở gần "17 dặm đường
tình" (phải không Phong & Lan?) . Đi ṿng ṿng mệt rồi, thêm trời vẫn còn mưa lâm râm, nên xe anh
Phong & Lan, Kiệt & Nguyệt muốn về nhà nghỉ ngơi và hẹn nhau tối đi ăn buffet
tôm hùm. C̣n
Thầy và những người c̣n lại th́ nhất định phải đi thăm thành phố. Chúng tôi ghé
thăm Space Needle Tower chụp h́nh lưu niệm. Có lúc trời mưa nặng hạt, nhưng
chúng tôi vẫn quyết định đi thăm thác Snoqualmie Falls Park. Đến thác th́ trời
chỉ mưa bụi. Thầy tṛ kéo nhau đi chụp h́nh kỷ niệm, nước bắn vào mặt,
làm các cô
cứ xuưt xoa lạnh. Trên đường về thấy khói bay ở trên sườn núi, làm nhớ tới ngày
xưa khi học văn, các thầy cô giảng khói lam chiều mà chúng ta đă đọc, được giảng đó là khói nấu ăn của những nhà ở trên sườn núi; nhưng bây giờ ở đây người ta
đâu có nấu bằng than hay củi mà có khói (hihi...) Nhìn những cụm khói làm tôi nhớ đến
bài hát Thu Vàng
"Trên đường về nhớ đầy,
chiều chậm đưa chân ngày
khói buồn bay lên mây
khói buồn bay lên mây ..."
Còn Lan Nhi, tuy không đi chơi cùng nhưng cô ấy vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm
mọi người và nhắc nhở c̣n nồi phở ở nhà. Chúng tôi ghé vào chợ Việt Wah để
mua thêm bánh phở và hành ng̣, vừa bước xuống xe, chị Nam Hương run rẩy than
"Trời lạnh quá, thôi tối nay không đi ăn nữa đâu. Lạnh quá! Hay ḿnh vào chợ
mua thức ăn về nấu cơm ăn đi, mấy hôm rồi thèm cơm." Nghe đến "cơm" ai cũng đều
... "sáng bụng" hết h́ h́... Thế là khi vào chợ chúng tôi đồng ư với nhau
mua thịt, tôm, rau bắp cải, hành, ng̣, giá, bánh phở... để về nấu ăn, c̣n mua
kem và
thêm một hộp me dốt nữa chứ (ui, nhắc lại vẫn c̣n thấy chảy nước miếng). Khi về đến nhà th́ các chị Nguyệt Lan đă đặt
sẵn nồi cơm. Chị Lan Phong hơi thất vọng, v́ không được đi ăn buffet, nhưng nghe tới
"cơm" th́ các chàng đều hoan hỉ. Thế mới biết các "anh dzai" nhà ta vẫn thích cơm
hơn đấy các chị ạ (hihi..) Nh́n nồi cơm ai cũng "no bụng đói con mắt" (hihi..), nên
đề nghị Chị Nguyệt nấu thêm nồi nữa (ha ha) có người sợ nhiều quá th́ mấy anh nói
"không sao, c̣n th́ mai làm cơm chiên". Bữa tối hôm đó chúng tôi ăn để chia tay
với anh chị Tường Ngoan sẽ bay về San Jose trước, anh chị chào mọi người v́
sáng mai phải đi lúc 5 giờ sáng, Uber đến đón.
Đêm hôm đó không biết có phải tại Thập ăn nhiều me quá nên chột bụng, mà buồn
ói mới chết chứ. Tưởng như "nhìn thấy" bao tử ḿnh trống rỗng, rồi dịch vị
tiết ra. .. ghê chưa Thế là mới hơn 2 giờ sáng con bé phải ṃ thuốc Ampicillin
v́ sợ bị nhiễm trùng và cracker để dằn bụng. Đến 3 giờ sáng thầy Giai dậy, lúc
đó bụng Thập cũng vẫn c̣n khó chịu nên thầy Giai cho Thập viên thuốc bao tử
uống. Chị Nam Hương trêu "Ồ, tại em ăn me, xong còn ăn kem nữa, nên mới
bị, mai chị em mình mua thêm hộp me nữa, lấy độc trị độc nhé." Lúc đó
Trí cũng thức giấc. Uống thuốc xong,Thập và chị Nam Hương vẫn nằm nghe thầy tṛ
nói chuyện ở pḥng ăn. Thập thấy ḷng ḿnh bồi hồi, nhớ lại chuyến đi lần trước với thầy Quư dắt 6 học tṛ
đi chơi, Thầy chỉ ở cùng pḥng với hai chàng rể CPL có một đêm, mà thầy
Quí đă cảm động
muốn khóc. Lần này thầy Giai đi với 10 học sinh, dành thời gian lâu hơn, sinh
hoạt chung nhiều hơn, nghe được cả tiếng ho ban đêm, tiếng cười
vui, đùa giỡn thấy thân thiết làm sao. chúng ta phải có nhân duyên với nhau
nhiều lắm
mới có những cơ hội này.
Phải Cảm ơn Lan Nhi đă cho cơ hội để chúng ta ở cùng một căn nhà, chứ nếu ở
khách sạn, mỗi người một pḥng, chắc không cảm thấy ấm áp thân thương như vậy
đâu.
Đến 5 giờ sáng anh chị Tường Ngoan xuống nhà đă thấy mọi người thức giấc, mọi
người trêu không muốn anh chị ấy âm thầm ra đi nên mọi người thức để chia tay.
Hơn 5 giờ
15 th́ Uber đến đón anh chị Tường Ngoan đi. Mọi người bắt đầu lục đục pha cà phê và ăn sáng.
Hôm nay anh chị Lan Nhi sẽ dành một ngày để đi chơi cùng nhau.
Chúng tôi ra khỏi nhà khoảng 10 giờ đi Mukilteo ferry thăm ngọn hải đăng
lịch sử ở đó. Đúng như Lan Nhi nói, có hơi thất vọng, vì ngọn hải
đăng này còn thấp hơn nhiều so với khu nhà chung quanh. Trời lạnh như
vậy mà các anh còn đòi đi tìm chỗ để coi người ta "mò cua tìm hến",
bắt con vòi voi nữa, may là hôm đó không có. Sau đó chúng tôi hẹn gặp
Lan Nhi ở Ballard để viếng thăm Hiram M Chittenden Locks. Mình chỉ nghe
nói đến kênh đào Suez nổi tiếng, chứ chưa hề biết sự hoạ̣t động của
nó. Lần này chúng tôi được chứng kiến sự vận chuyển thuyền bè trên
kênh đào qua lại giữa Hồ Union Washington và vịnh Puget South, Thái Bình Dương.
người ta đưa thuyền vào giữa lòng con kênh, rồi đóng lại, xong thì cho
nước vào lòng kênh đến khi mực nước ngang bằng với mực nước nơi muốn
đi thì mới mở cửa kênh cho tàu lái ra. Chúng tôi cũng ghé
xuống nơi người ta ấp nuôi cá hồi trước khi chúng đủ sức sinh tồn mới
đưa chúng về với biển. Sau đó chúng tôi ghé chợ Whole Foods ăn trưa, ở
đây mọi người tự lựa chọn những thứ mình muốn ăn.
Theo dự định của anh Nhi thì mời mọi người ăn tối ở nhà, nhưng Thầy
Giai muốn mời Lan Nhi và gia đình cháu Tường Vi đi ăn tối, nên sau khi
chúng tôi ghé ngang qua sân trường đại học của Washington chúng tôi ghé thăm nhà
cháu Tường Vi. Nhà Tường Vi tọa lạc trên khu đất cao nên đứng trên sân thượng
chúng ta có thể nh́n toàn cảnh thành phố rất đẹp. Vợ chồng Tường Vi đưa
ông và các bác các chú đến quán ăn tại nhà hàng Ba Bar trong khu
University Village Mall ở Seattle. Đặc biệt trong quán này ở đây là bên
cạnh các món ăn của Mỹ c̣n có bánh cuốn, bún ḅ, Phở và một số món ăn Việt Nam
khác nữa. Mọi người đều muốn gọi thử các món ăn Việt Nam ở đây, đến lúc tính
tiền Trí và thầy Giai giành nhau để trả bill, cuối cùng vợ chồng cháu Tường Vi
nhất định muốn mời ông và các bác các cô. Các bác định mời cháu, mà thành
ra lại được mời. Cảm ơn vợ chồng cháu Tường Vi, các bác đi chơi đă làm phiền bố mẹ, c̣n làm phiền các
cháu nữa. Nếu có dịp, hẹn gặp các cháu ở Orange County nhé. Đêm đó chúng tôi về nhà chuyện tṛ cũng đến hơn 12 giờ mới đi ngủ.
C̣n anh Tường chị Ngoan cũng về nhà vui vẻ dự lễ ra trường của cháu.
Sáng hôm sau chúng tôi dậy trễ v́ 9 giờ dự định đi IKEA ăn sáng.
Lan & Nhi tặng mỗi cô một chiếc khăn quàng cổ kỷ niệm, lúc đó vội vă nên chúng
tôi bỏ luôn vào vali. Chỉ có Phong Lan là quàng ngay. Cảm ơn Lan Nhi nhé. Chúng tôi ăn
xong th́ khoảng hơn 10 giờ Chúng tôi chia tay với Lan Nhi và Phong, Lan, Kiệt,
Nguyệt v́ 4 người này sẽ về lại nhà nghỉ ngơi và ra phi trường lúc 4 giờ chiều.
C̣n thầy Giai, chị Nam Hương, Thập và Trí & Hậu phải ra phi trường lúc 2 giờ
trưa. Trong khi chờ đợi Thầy tṛ đến viếng nhà thờ Đền Thánh Tử Đạo Việt Nam
đúng dịp dự thánh lễ lúc 11:30. Sau đó Chúng tôi đi ṿng ṿng đến khu chợ 99
Market mua bánh ḿ đem lên máy bay. Thầy tṛ ngồi lại chơi rồi canh giờ để ra
máy bay, Nhưng không ngờ hơi kẹt xe, lại thêm Trí phải đi mua xăng trước khi trả
xe nên đến phi trường hơi trễ. Khi qua khu an ninh phi trường th́ mới phát hiện
vé của thầy không có dấu đóng TSA precheck, nên thầy phải qua line khác để kiểm
soát. Trí th́ ở lại chờ Thầy, c̣n Thập, Hậu và chị Hương đến gate đợi trước. Rồi
ba chị em vào máy bay, chờ cho đến lúc máy bay sắp cất cánh cũng chưa thấy Trí và Thầy lên
máy bay, ba chị em ngồi trên máy bay mà ḷng như lửa đốt. Lúc đó hỏi nhân
viên th́ họ bảo cửa đă đóng rồi. Gọi cho Thầy và Trí th́ nghe nói đang ở cổng
máy bay mà họ không cho vào. Trí thí nói là họ book cho Trí
và Thầy đi Denver và có thể sáng mai mới về tới OC, Ôi chao, làm ba chị em càng buồn thúi ruột.
Vừa lo lắng v́ thức ăn mấy cô đem hết, đứa nào cũng rầu rĩ, thầm cầu nguyện cho
Thầy và Trí đến San Francisco kịp chuyến bay kế tiếp.
Lúc dừng lại ở San Francisco Thập có gọi cho Phong Lan hỏi t́m Thầy và Trí, v́
gọi phone cho Thầy và Trí đều không nhắc phone. Ba chị em cũng đoán có thể là đă
lên máy bay rồi, nên không ai nhấc phone được. Ngồi chờ tại phi trường mà ba đứa cứ thấp thỏm lo lắng,
chứ không c̣n tíu tít, cười cười nói nó như trước nữa. Cho
đến lúc sắp hàng vào phi cơ Thập lại thấy chị Nam Hương và Hậu bị giữ lại, họ đưa
có ḿnh Thập vào máy bay thôi. Thập giật ḿnh, chẳng biết chuyện ǵ, hỏi nhân viên
th́ họ nói không sao Thập cứ vào trước đi. Ngồi vào ghế mà Thập lại thấp thỏm
thêm,
một lúc sau Thấy Trí vào chỗ ngồi, lúc đó Thập mới thở phào nhẹ nhơm (v́.. con
tim.. đă vui trở lại... hi.. hi..) hỏi Trí th́ ra: v́ chúng tôi mua vé máy bay chung,
nên khi anh chàng bị ở lại, phải hủy chuyến bay cho nên họ hủy vé của tất cả mọi
người, nên khi tụi Thập vào máy bay họ kiểm tra lại thấy không có tên trong danh
sách, nên họ mới giữ chị Hương và Hậu lại để làm vé mới. Cuối cùng mỗi người
ngồi một ghế khác nhau. Được biết lúc Thầy và Trí bị ở lại Seattle, sau đó hơn
nửa tiếng có chuyến bay khác đi San Francisco, nên họ cho Thầy và Trí lên chuyến bay
đó để bắt kịp chuyến bay về Orange County. Mà để kịp giờ bay thầy và Trí đă phải
chạy bở hơi tai đến cổng, để kịp giờ. Đó cũng thêm một kinh nghiệm nên kiểm tra
vé máy bay kỹ hơn. Tuy không được ngồi gần nói chuyện
nhưng biết mọi người đều b́nh yên về cùng th́ ai cũng yên tâm.
Đến phi trường hơn 10 giờ đêm tuy chuyến về hơi bị trục trặc nhưng cuối cùng th́
mọi sự cũng êm đẹp an toàn. Cảm ơn thầy Giai, cảm ơn các anh chị Nam Hương, Khoa
Tường chị Ngoan và các bạn Phong & Lan, Kiệt & Nguyệt, Trí & Hậu, nhất là chủ
nhà Lan & Nhi và cháu Tường Vi đă làm cho chuyến du lịch được thành công và tràn
ngập tiếng cười, cùng những kỷ niệm khó quên, hy vọng chúng ta sẽ c̣n được nhiều
chuyến du lịch tương tự như vậy. Hoan hô Trí Hậu.
CPL Nguyễn Thập
PS. Chuyến đi đă kết thúc, nhưng những tiếng cười vẫn c̣n vang lên trong ḷng
mọi người, tuy không gặp mặt, nhưng thầy tṛ vẫn gửi những nụ cười cho nhau qua
tin nhắn.
Nguyễn Khoa Tường
San Jose Jan 3, 2018
Anh Trí và Hậu thân mến,
Tường và Ngoan rất cám ơn anh Trí, Hậu và chị Thập đã tổ chức
chuyến đi mà vợ chồng Tường được tham dự.
Chuyến đi thật vui và rất thích thú khó quên trong đời. Từ Thầy Giai,
rất hòa mình với các học trò, đếc các anh chị em, tuy rằng mới biết
nhau, nhưng như rất thân thiện từ lâu, vui vẻ, hòa đồng, cuông vui đùa
thật hồn nhiên và cảm động vô cùng.
Cám ơn sự hy sinh và lo lắng cho việc tổ chức, nhất là lái xe suốt
đường dài, mệt mỏi rất nhiều, nhưng anh Trí và Hậu vẫn tỏ ra bình
thường, cũng như lo ẩm thực cho mọi người.
Cảm ơn anh chị Lan đă tiếp đón chúng ta rất nồng hậu
và vui vẻ. Cảm ơn ḷng đăi lượng không chấp chiếm những lời đùa nghịch v́ vô
t́nh làm xúc phạm đến bạn bè. Sorry anh chị Trí Hậu v́ sự chậm trể này, v́ công
việc nhà đa đoan quá, mong anh chị thông cảm nhé. Mong có dịp hội ngộ lần
khác, nếu thuận tiện và cho phép. Rất tiếc đă không được ở lại đến ngày chót, để
được vui đùa và tiễn đưa nhau nhỉ! Thật tiếc! Chúc mừng năm mới. Cầu chúc
anh chị và gia đ́nh luôn mạnh khỏe, an lành, hạnh phúc, vui tươi trong t́nh yêu
của Cháa và Mẹ Maria. Cảm ơn thật nhiều, thật nhiều và Ngoan rất cảm phục và mến
các anh chị.
Thân mến,
Tường Ngoan
|