1.
Con có thể
lặng lẽ nhớ đến Mẹ khi đọc một bài thơ trong hàng vạn bài thơ viết về
Mẹ. nhưng sao con không thể!
Con có thể ngồi yên nghĩ đến Mẹ
khi nghe một bài ca trong hàng ngàn bài hát ca ngợi Mẹ. nhưng sao con
không thể!
Cuộc đời Mẹ nổi trôi theo vận nước như đời người vợ
lính tất tả theo chồng. bao lần trắng tay bao lần chạy giặc một đàn
con ngỗ nghịch, hư thân. Trăm bài thơ Mẹ viết trải dài theo bước Mẹ
Mẹ không hề than van số kiếp Mà có khi c̣n thách thức trêu gan.
Mẹ
ơi, bây giờ không c̣n Mẹ Con mới biết tại sao con không thể. Khi
khoảng cách đă trở thành vô tận. Khi đền bù đă không c̣n cần thiết Th́
những lời này, những lời này đă trở thành lễ vật của con.
2.
Con có thể lặng thinh quỳ gối cuối nhà thờ đọc một lời kinh như một
người thành tâm siêng năng cầu nguyện nhưng sao con không thể!
Con
có thể b́nh an với gia đ́nh bên những cuộc vui như bao người ước mơ
và chờ đợi nhưng sao con không thể!
Mẹ dạy con: những ǵ ḿnh quư
giá không thể có nếu chỉ “xin - cho”. Mẹ dạy con khi muôn người khốn
khó Con phải làm ǵ cho xứng đáng lương tâm! Trăm bài thơ Mẹ viết
Chưa bao giờ Mẹ thiếu niềm tin. Mẹ chỉ tiếc nuối không đủ sức làm
được ǵ khi đất nước đau thương. Mẹ chỉ tiếc nuối không đủ sức được
một lần nh́n đất nước qua cơn.
Mẹ ơi, bây giờ không c̣n Mẹ Con mới
biết tại sao con không thể đất nước hôm nay c̣n nhiều dâu bể Và con,
con chỉ c̣n một lời thề một lời thề cho Mẹ Của Con.
Mẹ ơi, bây giờ
không c̣n Mẹ Con mới biết tại sao con không thể. Con chỉ có lời này,
chỉ lời này dành riêng cho Mẹ Của Con.
Viết cho ngày mất Mẹ
6/1/2010 Nguyễn Văn Thành
http://www.danchuca.org/128kbps/SaoConKhongThe.mp3
|